-
Chương 606-610
Chương 606 Kẻ địch chung của tứ giới!
Đường Thanh Nhã suy nghĩ một lúc, có lẽ cũng đã biết, chính mình chắc chắn không phải là đối thủ của đối phương, thế là cắn răng một cái, nghẹ gật đầu, nói:
"Được! Ta có thể đi theo với ngươi, nhưng ngươi không được làm bạn cùng phòng của ta bị tổn thương!"
Bóng đen kia cười một tiếng khặc khăc lần nữa, "Không thành vấn đề! Bọn họ chỉ trúng huyễn thuật của ta, tam thồi rơi vào trong mộng cảnh, chờ ngay mai trời vừa sáng, tự nhiên sẽ tỉnh lại!"
Đường Thanh Nhã nghe được điều này thì thở dài một hơi, "Được ta đi với ngươi!"
Nói xong lời này, Đường Thanh Nhã nhấn hai tay ở trên giường một cái, sau đó cả người nhẹ nhàng rơi xuống trên mặt đất.
Cô ta trước đó cũng không có ngủ, cho nên quần áo cũng chưa có thay.
"Đi thôi!"
Bóng đen kia bỗng nhiên xòe bàn tay ra, một phát bắt được cổ tay của Đường Thanh Nhã.
Ngay sau đó, hai người đã thoát ra ngoài bằng cửa sổ, vượt qua mấy chục mét, rơi vào trên một bãi cỏ ở trước tòa nhà ký túc xá của nữ sinh.
Tuy nhiên, ngay vào lúc hai người hạ xuống đất, hoàn cảnh xung quanh bỗng nhiên ngay lập tức thay đổi!
Nhà cửa cây cối xung quanh vậy mà biến mất không thấy gì nữa, hai người giống như tiến vào bên trong một cái không gian phong bế.
Bóng đen kia lập tức chấn động cả gười, "Cấm chế không gian! Người nào? Đi ra!"
Oanh!
Giọng nói của tên bóng đen kia vừa mới rơi xuống, bỗng nhiên cảm thấy hoa mắt, trước mặt đã xuất hiện một bóng người, hướng hắn vỗ một chưởng đi qua!
"Ồ!"
Tên áo đen kia lập tức kinh hô một tiếng, hiển nhiên đối với thực lực của người tới có chút ngoài ý muốn, lập tức một tay lấy Đường Thanh Nhã ở bên cạnh đẩy đi ra, sau đó cả người nhanh chóng lùi lại ra bên ngoài mấy chục thước.
Đường Thanh Nhã cảm thấy được chính mình bị một cỗ chưởng lực cực kỳ cường hãn bao vây, giống như lúc nào cũng có thể dễ dàng xé nát chính mình!
Trong lòng Đường Thanh Nhã lập tức dâng lên một cỗ tuyệt vọng, "Ta phải chết rồi sao? Thật không cam lòng a!"
Đạo suy nghĩ này vừa mới dâng lên, Đường Thanh Nhã bỗng nhiên cảm thấy cỗ lực lượng cường hãn kia lập tức biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa, cả người lập tức ngã vào trong ngực bóng người vừa mới đột nhiên xuất hiện kia.
"Ừm? Cảm giác này...rất quen thuộc!"
Đường Thanh Nhã vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, lập tức thấy được khuôn mặt với nụ cười vô cùng quen thuộc.
"Thanh Nhã, cô không sao chứ?"
Người này tự nhiên chính là Diệp Trần!
Đường Thanh Nhã đùa tiên là sững sờ, sau đó úp mặt vào trong ngực Diệp Trần khóc lớn lên.
"Diệp Trần thối! Tôi còn tưởng rằng anh sớm đã quên tôi đi rồi chứ! Hừ hừ!"
Diệp Trần lập tức có chút xấu hổ, hắn đợt này chỉ lo cho Hi Nguyệt, thật đúng là hoàn toàn ném Đường Thanh Nhã ra khỏi đằng sau, nếu không phải Đường Thanh Sơn kịp thời nói tình huống cho hắn biết, nói không chừng vào lúc này, Đường Thanh Nhã đã bị người bắt đi!
Mà ở một bên khác, đạo hắc ảnh kia cũng không có chạy trốn mà lẳng lặng quan sát đối với Diệp Trần.
Bọn họ đạt tới cấp độ này, đêm tối gần như cùng với ba ngày không có khác gì nhau.
Người kia đang quan sát Diệp Trần đồng thời Diệp Trần cũng đang quan sát ngược lại hắn, đây là một ông lão tóc màu xám trắng, mặt mũi đầy vẻ hung ác nham hiểm, vừa nhìn là biết hạng người có tâm tư ác độc.
Ông lão kia quan sát Diệp Trần một lát, lập tức cười khặc khặc một tiếng, "Ngươi chính là Diệp Cuồng Tiên gần đây ở thế tục giới làm ra động tĩnh lớn có phải không? Không nghĩ tới so với sự tưởng tượng của ta ngươi còn phải trẻ hơn! Lại là một tên tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch! Khặc khặc!"
Diệp Trần cười lạnh, "Có bản lĩnh không phải ở tuổi lớn hay nhỏ, không có bản lĩnh thì cho dù sống tới trăm năm! Giống phế vật như ngươi, tuổi tác có lớn hơn nữa cũng chỉ là một ông lão phế vật mà thôi! Sẽ chỉ làm thủ đoạn hạ lưu mà không muốn người khác biết!"
Lão giả kia nghe được lời này của Diệp Trần thì lập tức tức giận đến phổi đều muốn nổ tung, "Tiểu tử! Ngươi quả nhiên giống như lời đồn, đủ cuồng!"
"Đáng tiếc, người cuồng vọng phần lớn đều chết sớn, ngươi cũng sẽ không ngoại lệ!"
Diệp Trần chạm rãi đẩy Đường Thanh Nhã ở trong ngực ra, đồng thời vỗ vỗ quần áo có hơi chút nhăn nheo, thản nhiên nói:
"Ta có chết sớm hay không thì ta không biết, thế nhưng ta lại biết, ngươi hôm nay chắc chắn không sống được!"
Hai mắt ông lão kia trừng lên một cái, gần như muốn phun ra lửa, "Tiểu tử cuồng vọng! Vậy thì để bản tọa đi thử một chút xem ngươi có bao nhiêu cân lượng!"
Nói xong lời này, ông lão kia bỗng nhiên đánh ra một quyền vào trong không khí!
Ầm ầm!
Quyền kình như sóng lớn, giống như nhấc lên sóng to gió lớn, ùn ùn kéo đến hướng hai người Diệp Trần đập xuống.
"Hừ!"
Diệp Trần hừ lạnh một tiếng, thuận tay vỗ ra một chưởng, "Chút tài mọn!"
Bành!
Chưởng lực kia khí thế hào hùng như cầu vồng, lại bị một chưởng của Diệp Trần trong nháy mắt dễ dàng đánh lui!
Cùng lúc đó:
Bạch bạch bạch!
Ông lão kia còn cảm nhận được một cỗ phản lực cực mạnh, vậy mà chấn động tới hắn phải liên tục lùi lại!
"Cái gì! Ngươi vậy mà....đã làm đến trình độ dung nhập Không gian Pháp tắc vào bên trong chưởng lực? Điều này sao có thể!"
Phải biết, chính là cường giả cấp bậc lão tổ Nguyên Anh mới có thể dung nhập lực lượng pháp tác vào bên trong chưởng lực và quyền kình thì đó cũng là tồn tại phượng mao lân giác!
Bình thường chỉ có Thiên quân Hóa Thần trong truyền thuyết kia mới có thể điều động lực lượng của thiên địa.
Thế nhưng Diệp Trần trước mắt này rõ ràng không phải là Thiên quân Hóa Thần, thậm chí ông lão còn có thể chắc chắn rằng, hắn vô cùng có khả năng ngay cả cảnh giới Kim Đan cũng còn chưa có đạt tới!
Phải biết, hán nhưng là cảnh giới Kinh Đan đỉnh phong, cách cảnh giới lão tổ Nguyên Anh cũng chỉ còn một bước nữa mà thôi.
Thế mà bị một chưởng của đối phương đánh cho lui!
"Đây con mẹ nó đến cùng là quái vật gì?"
Ông lão càng nghĩ càng cảm thấy bất an, không tự chủ đã sinh ra mấy phần thoái ý.
Đáng tiếc, hắn muốn đi nhưng Diệp Trần há lại sẽ để cho hắn rời đi dễ dàng như vậy?
"Ngươi cũng tới thử tiếp một quyền của ta xem một chút!"
Bước chân dưới chân Diệp Trần dừng lại, đồng thời cũng đấm ra một quyền vào không khí!
"Hư Không Thần Quyền!"
Ầm ầm!
Quyền kình vẫn nhẹ nhàng như vậy, giống như không có một chút lực dạo nào, so với chưởng lực hào hùng lúc trước của ông lão kia quả thực có cách biệt một trời.
Tuy nhiên, ông lão thấy thế thì con ngươi bỗng nhiên co rụt lại, vẻ mặt làm cho người ta sợ hãi, "Không tốt!"
Ông lão ý thức được sự đáng sợ một quyền này của đối phương, vội vàng nhanh chóng lui lại, trong nháy mắt liền lui lại tới hơn trăm thước.
Tuy nhiên ngay sau đó, ông lão vẫn còn cảm nhận được rất rõ ràng đạo quyền kình kinh khủng kia vậy mà xuyên toa không gian, xuất hiện ở phía sau hắn!
Bằng cách này, nó tương đương với hắn chủ động lao về phía đạo quyền kình kinh khủng kia!
Bành!
Gần như không có bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra, ông lão gióng như bị một cái búa lớn đập trúng, trực tiếp ngã bay ra ngoài, đồng thời điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi!
"Trốn!"
Ông lão vừa kinh vừa sợ, lập tức không còn dũng khí tiếp tục đánh tiếp, vội vàng muốn từ dưới đất bò dậy, nhanh chóng chạy thoát thân!
Tuy nhiên vào lúc này, trên lưng bỗng nhiên trầm xuống, cũng đã bị một chân của Diệp Trần giẫm ở trên lưng của hắn.
"Phốc!"
Ông lão lập tức điên cuồng phun ra mọt ngụm máu tươi nữa, mặc cho hắn liều mạng giãy dụa như thế nào, nhưng căn bản không cách nào thoát khỏi dưới bàn chân của Diệp Trần.
Cùng lúc đó, giọng nói lạnh lùng của Diệp Trần cũng đã vang lên lần nữa, "Lão già! Ta nói rồi, ngươi hôm nay không thể không chết!"
Lấy thực lực hôm nay của Diệp Trần, ngay cả Ma Hoàng tương đương với cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ đều có thể giết chết, chỉ là một tên phế vật ngay cả cảnh giới Nguyên Anh cũng không phải, đối với Diệp Trần mà nói quả thực đơn giản giống như bóp chết một con kiến!
Thẳng đến lúc này, ông lão kia cuối cùng cũng hoảng sợ:
"Không! Ngươi không thể giết ta! Nếu như ngươi giết ta! Dược Vương tông tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
"Hơn nữa, ngươi ở thế tục giới làm ra động tĩnh lớn như vậy, đã vi phạm ước định band đầu của bốn giới Tiên, Thần, Yêu Ma, bây giờ ngươi đã là kẻ địch chung của cả tứ giới!"
Chương 607 Cho ngươi cơ hội, đáng tiếc ngươi không còn dùng được a!
"Ồ?"
Diệp Trần nghe được điều này, lập tức lông mày hơi nhíu lại, trên chân lập tức thu hồi mấy phần lực đạo:
"Nói tiếp!"
Hai mắt ông lão trợn lên đảo một cái, "Nếu như ta nói ra, ngươi có thể tha cho ta một mạng sao?"
Diệp Trần hừ lạnh một tiếng, "Bớt nói nhảm! Nếu như không nói thì bây giờ ta sẽ để cho ngươi chết!"
Ông lão lập tức cợ,
"Được rồi! Ta nói! Ta nói!"
Hơi dừng lại một chút, ông lão giống như đang chỉnh lý suy nghĩ, sau một lúc lâu mới mở miệng yếu ớt nói:
"Nghe nói ở ngàn năm trước đó trước khi Trái Đất tiến vào thời đại mạt pháp, hơn nữa tứ đại tộc sau một lần đại chiến cuối cùng, tuy rằng Ma tộc và Yêu tộc thua cuộc, Yêu tộc bị phong ấn, Ma tộc thì cũng tự động ẩn lui..."
"Tuy nhiên, bốn tộc đều ý thức được một vấn đền, linh khí ở trên Trái Đất càng ngày càng mỏng manh, căn bản không dung chứa được nhiều tu chân giả như vậy!"
"Thế là cao tầng trong bốn tộc bí mật lập ra một cái ước định, sau khi bốn tộc mở ra bí cảnh cho riêng mình, còn gia trì Tụ linh pháp trận khổng lồ, sau đó toàn bộ di chuyển vào trong đó cùng với phàm nhân Thế Tục giới phân rõ giới hạn, dùng cái này đến hạn định số lượng tu chân giả!"
"Cho dù là có số ít tu chân giả còn sót lại ở Thế Tục giới, ví dụ như Tiêu Dao sơn trang ở trong cảnh nội Hoa Hạ, Huyết tộc và Giáo Đình ở Âu châu vân vân, những thế lực này cũng phải tuân thủ ước định của tứ giới, không được truyền thụ phương pháp tu chân cho phàm nhân ở Thế Tục giới"
Nghe xong lão già này giải thích một phen, Diệp Trần cũng lập tức hiểu hơn rất nhiều chuyện trước đó hắn nghĩ mãi mà không hiểu.
Khó trách ở trên Thế Tục giới của Trái Đất, truyền thừa tu chân gần như bị cắt đứt hoàn toàn, hóa ra lại là nguyên nhân này!
"Ngươi vừa mới nói, ta đã trở thành công địch của tứ giới, lời này của ngươi là có ý gì?"
Diệp Trần tiếp tục truy vấn nói.
Ông lão nằm rạp trên mặt đất, trong đôi mắt hiện lên vẻ lạnh lùng, chậm rãi nói:
"Ta nghe nói, ngươi sử dụng phương pháp tu chân, ép đại quốc đệ nhất đương thời đầu hàng, sau đó lại sáng lập ra Cuồng Tiên môn, công khai thu đồ, ta nói có đúng không?
Diệp Trần nhẹ gật đầu, "Thì tính sao?"
Ông lão cười lạnh, "Nếu là ở ngàn năm trước đó, tự nhiên không có người nào nói thêm gì cả, thế nhưng bây giờ, ngay cả thiên địa linh khí ở trong tứ giới cũng bắt đầu ngày càng mỏng manh, ngươi làm như thế, ngày sau sẽ có bao nhiêu người bước vào con đường tu chân, này giống với đang tranh đoạt tài nguyên với tứ giới, bọn họ há lại sẽ tha cho ngươi?"
Nghe ông lão giải thích một phen, Diệp Trần lập tức yên lặng một lúc, không thể không nói, lão già nói nói vẫn rất có đạo lý!
Ông lão dường như cũng nhìn ra Diệp Trần đã bị hắn nói của hắn làm cho động tâm, hai mắt lập tức đảo một cái, cười hắc hắc nói:
"Anh bạn nhỏ, nếu như ngươi thả ta ra, ta ngược lại thật ra có một cái biện pháp, có thể giúp ngươi giải quyết rắc rối này!"
Hai mắt Diệp Trần khẽ híp lại một cái, "Ồ? Vậy ngươi lại nói thử ta nghe một chút xem!"
Ông lão lập tức trở nên phấn chấn, khóe miệng lộ ra nụ cười mỉm, nói:
"Ngươi thiếu nhất bây giờ, đơn giản chính là một chỗ dựa mà thôi! Dược Vương tông ta chính là một trong ngũ đại phái của Bồng Lai tiên cảnh, chỉ cần ngươi chịu gia nhập vào Dược Vương tông ta, do Dược Vương tông ta bảo kê ngươi, tự nhiên không có người nào dám tìm ngươi gây rắc rối!"
Diệp Trần cười lạnh, "Ý mà ngươi muốn nói là muốn ta làm nô tài cho Dược Vương tông các ngươi sao?"
Sắc mặt của ông lão hơi đổi một chút, gượng cười nói:
"Anh bạn nhỏ, nói cũng không hẳn là như vậy! Bởi vì cái gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt! Còn nữa, lấy thiên tư tuyệt đỉnh của anh bạn nhỏ, chỉ cần gia nhập Dược Vương tông ta, tất nhiên sẽ được Tông chủ đại nhân thu làm đệ tử thân truyền, tương lai ủy thác trách nhiệm, thậm chí có thể trở thành Tông chủ đời sau của Dược Vương tông cũng không phải là không thể được a!"
Diệp Trần lại nói:
"Nếu như ta không có nhớ lầm, trước đó có một vị trưởng lão của Dược Vương tông các ngươi chính là chết ở trên tay của ta, hơn nữa ta còn cướp đi Tiêu Dao sơn trang từ trong tay các ngươi, các ngươi cứ dễ dàng buông tha cho ta như vậy?"
Trong nội tâm ông lão kia đang âm thầm cười lạnh, ngoài miệng lại đang tiếp tục dỗ ngon dỗ ngọt nói:
"Diệp tiểu huynh đệ nói đùa! Hạ Hầu Phương trưởng lão chẳng qua chỉ là một tên trưởng lão bình thường mà thôi, làm sao có thể đánh đồng với Diệp tiểu huynh đệ? Anh bạn nhỏ cứ yên tâm đi! Công Tôn Lâm ta lấy cái đầu trên cổ ta bảo đảm ngươi chắc chắn sẽ không tính tính toán món nợ nhỏ này đối với anh bạn!"
Không thể không nói bản lãnh mê hoặc lòng người của lão già này cũng quả thực không nhỏ, nếu như thật sự chỉ là một tay mơ không biết mùi đời là có thể bị một trận vừa dỗ vừa dọa của hắn nói không chừng sẽ đúng là đồng ý.
Đáng tiếc, hắn đối mặt lại là Diệp Trần!
"Ừm, ngươi nói hình như rất có đạo lý!"
Diệp Trần ung dung mở miệng nói, giống như đã có chút động tâm.
Công Tôn Lâm lập tức mừng rỡ, "Nói như vậy, Diệp tiểu huynh đệ ngươi đồng ý gia nhập Dược Vương tông ta rồi?"
Ngoài miệng nói như vậy, trong nội tâm Công Tôn Lâm đã bắt đầu âm thầm suy nghĩ, "Hừ! Quả nhiên là tuổi còn trẻ a! Bị dăm ba câu của lão phu đã bị dụ dỗ! Đợi đến lúc lão phu lừa ngươi về tới Dược Vương tông, đến lúc đó lão phu nhất định phải chém ngươi thành muôn mảnh để đáp lại mối nhục ngày hôm nay!"
Thậm chí, trong nội tâm Công Tôn Lâm đã bắt đầu âm thầm suy nghĩ đến lúc đó nên dùng cái cực hình gì để tra tấn hắn.
Tuy nhiên, Diệp Trần vừa mới mở miệng thì ngay lập tức Công Tôn Lâm trợn tròn mắt, "Thật có lỗi, ta từ chối!"
Công Tôn Lâm khẩn trương, trên mặt hiện ra vẻ dữ tợn, "Tại sao? Anh bạn nhỏ, ngươi cần phải suy nghĩ cho thật kỹ a! Không có Dược Vương tông chúng ta che chở, vậy thì ngươi chính là kẻ địch chung của tứ giới, ngươi thật chẳng lẽ coi là bằng chính một mình ngươi có thể tiếp nhận được lửa giận của tứ giới sao?"
Diệp Trần cười lạnh:
"Thứ nhất, ta không thích làm nô tài cho kẻ khác!"
"Thứ hai, coi như là kẻ địch chung của tứ giới, Diệp Cuồng Tiên ta lại có gì mà phải sợ?"
"Thứ ba, cũng là điểm quan trọng nhất, người dám can đảm ra tay đối với bạn bè của ta, giết không tha!"
"Tuy nhiên, xem ở phía trên những bí mật mà ngươi nói ra, ta có thể cho ngươi cơ hội chạy trối chết một lần!"
Sau khi Diệp Trần nói đến đây, vẻ mặt của Công Tôn Lâm sớm đã trắng bệch vô cùng, tuy nhiên ở dưới ý niệm cầu sinh cường đại, còn là vội vàng run lẩy bẩy nói:
"Cơ...cơ hội gì?"
Khóe miệng Diệp Trần lộ ra nụ cười đùa cượt, "Ta có thể cho ngươi khoảng ba mươi giây chạy thoát thân, trong vòng ba mươi giây nếu như ngươi có thể chạy thoát khỏi bàn tay của ta thì ta sẽ tha cho ngươi một cái mạng!"
Nói xong lời này, Diệp Trần chậm rãi nhấc chân lên, đồng thời bắt đầu đếm, "1... 2..."
Công Tôn Lâm đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó không còn dám do dự một chút nào, lập tức dưới chân bỗng nhiên đạp một cái, phá không gian cấm chế xung quanh, nhanh chóng hướng bên ngoài trường địa học lao đi.
Diệp Trần lại một mặt khoan thai, sau đó chậm rãi đếm, "28... 29... 30!"
Đợi sau khi đếm đến thứ ba mươi xong, cả người Diệp Trần biến mất ngay tại chỗ không thấy đâu nữa.
Lúc này,
Công Tôn Lâm đã chạy như điên đến ngoài mấy chục dặm, đang âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vốn cho là mình đã nhặt được cái mạng nhỏ của mình trở về.
"Tiểu tử! Chờ ta trở lại Dược Vương tông, mời Thái Thượng trưởng lão đích thân xuất mã, lại đến báo mối nhục ngày hôm nay!"
Tuy nhiên lời nói này vừa mới rơi xuống, một giọng nói đầy vẻ trêu tức đột nhiên vang lên, "Ai! Ta đã cho ngươi cơ hội, đáng tiếc ngươi không tận dụng được a!"
Con ngươi của Công Tôn Lâm lúc này co rụt lại, trước mắt trống rỗng đột nhiên xuất hiện một thân ảnh chặn lại đường đi của hắn.
Chương 608 Tô Mạn mất tích
Công Tôn Lâm hiển nhiên không nghĩ tới, Diệp Trần thế mà nhanh như vậy đã đuổi kịp, dọa hắn đễn nỗi cuống lên còn muốn quay người chạy trốn.
"Còn muốn chạy?"
Diệp Trần vẫy tay một trảo, một một cái bàn tay khổng lồ màu vàng óng đã gắt gao nắm Công Tôn Lâm vào trong tay.
"Không được! Ngươi không thể giết ta! Ta còn có một bí mật lớn phải nói cho ngươi!"
Diệp Trần lập tức vui vẻ, "Đáng tiếc, ta đã không có hứng thú biết!"
Nói xong, trên tay Diệp Trần hơi phát lực, Công Tôn Lâm ngay lập tức hét thảm một tiếng, "Diệp Cuồng Tiên! Ngươi giết ta, Dược Vương tông chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi! Ngươi cho rằng tông môn chỉ phái đi một mình ta tới đây thôi sao? Ngươi quá ngây thơ rồi! A!!"
"Bành!"
Lời nói của Công Tôn Lâm còn chưa nói xong thì cả ngươi trong nháy mắt nổ tung lên, hóa thành một đám sương máu, hoàn toàn đi chầu ông vải trồng cây khế.
Tuy nhiên, câu nói cuối cùng kia của hắn lại làm cho Diệp Trần nhướng mày, chợt nghĩ tới điều gì đó, "Không tốt! Đây là kế điệu hổ ly sơn của bọn chúng!"
Vừa nghĩ tới đây, Diệp Trần lập tức lấy điện thoại cầm tay ra, bấm điện thoại cho Ám Bộ của Thần Long vệ, "Lập tức xác nhận cho ta, hành tung của Tiêu Nhược Hi và Tô Mạn!"
Nếu như Công Tôn Lâm nói không sai, Dược Vương tông phái không chỉ một mình hắn tới đây, như vậy mục tiêu của những người khác, nhất định là bạn bè hoặc là người thân của Diệp Trần.
Đại bản doanh của Diệp Trần ở Vân Châu có Cuồng Tiên môn tọa trấn, xung quanh còn có quân đội và Thần Long vệ bảo hộ, Dược Vương tông chưa chắc có thể chiếm được chỗ tốt gì, cho nên mục tiêu của bọn hắn rất có thể sẽ đặt ở trên thân hai người là Tiêu Nhược Hi và Tô Mạn ở thành phố Thiên Hải!
"Chỉ mong suy đoán của ta là sai!"
Diệp Trần lẩm bẩm một câu, đồng thời nhanh chóng đuổi về trường học về tới bên cạnh Đường Thanh Nhã.
"Thanh Nhã, Kinh Đô không an toàn, cô theo tôi cùng trở về Thiên Nam một chuyến đi, chờ sau khi tôi xử lý xong một ít chuyện, cô lại tiếp tục trở về đây học!"
Đường Thanh Nhã cũng hiểu rõ, chính mình một khi bị người bắt đi, khẳng định sẽ bị người lấy ra áp chế Diệp Trần, cho nên không do dự lập tức gật đầu đồng ý.
Thế là, hai người trực tiếp rời khỏi trường học, tìm được Đường Thanh Sơn.
Mà đúng lúc này, Ám Bộ của Thần Long vệ cũng gọi trở về, "Diệp soái, không ổn! Nhược Hi tiểu thư trước đây không lâu bị người tập kích!"
"Cái gì!"
Hai mắt Diệp Trần lập tức trừng một cái, đầu điện thoại bên kia tiếp tục nói:
"Tuy nhiên theo huynh đệ phụ trách bảo vệ Nhược Hi tiểu thư nói, Nhược Hi tiểu thư ở giây phút cuối cùng, chợt bộc phát ra một cỗ lực lượng cường đại, giết chết kẻ đánh lén ngay tại chỗ! Nhưng sau đó thì Nhược Hi tiểu thư cũng ngất xỉu..."
Diệp Trần nghe được điều này thì lập tức thở phào nhẹ nhõm, trên mặt hiện ra sát ý nồng đậm!
Hi Nguyệt giống như hắn, đồng dạng đều là chuyển thế mà đến, hơn nữa nếu bàn về nội tình cùng thời gian tu luyện, Hi Nguyệt còn có nhiều kinh nghiệm hơn Diệp Trần, tự nhiên cũng có một chút thủ đoạn bảo vệ tính mạng.
Tuy nhiên, cô ta bây giờ dù sao chỉ là trạng thái tàn hồn, tuy rằng giết chết kẻ đánh lén, chính mình sợ rằng cũng phải bỏ ra một cái giá không nhỏ!
Nghĩ đến đây, Diệp Trần tức giận đến hàng răng nghiến chặt, đồng thời trong lòng nóng như lửa đốt, hận không thể tranh thủ thời gian đuổi về Thiên Hải.
"Đúng rồi, chị Mạn đâu? Chị ấy như thế nào?"
Diệp Trần chợt nhớ tới Tô Mạn, lập tức tiếp tục truy vấn.
Đầu điện thoại bên kia, trầm mặc một lát, "Diệp soái, thật có lỗi, Tô Mạn tiểu thư giống như...giống như đã mất tích!"
"Ngươi nói cái gì!"
Diệp Trần vừa mới thở phào nhẹ nhõm, ngay lập tức trái tim liền tăng nhịp, sau đó hướng về phía đầu điện thoại bên kia rống to, "Tra! Lập tức tra cho ta! Trước khi ta trở lại Thiên Hải cần phải điều tra cẩn thận đã có chuyện gì xảy ra!"
Diệp Trần bỗng nhiên rống lớn một tiếng, những người ở bên cạnh lập tức tất cả đều sợ ngây người.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Diệp trần nỏi giận lớn như vậy!
"Diệp Trần, xảy ra chuyện gì?"
Đường Thanh Nhã nhịn không được mở miệng hỏi.
Diệp Trần cũng không có trả lời mà trước tiên hướng Đường Thanh Sơn nói:
"Lập tức trở về Thiên Hải!"
Đợi đến mọi người lên xe, xe chạy vội mà đi, Diệp Trần hít sâu một hơi, bình phục một chút tâm tình của mình mới đối với Đường Thanh Nhã ở một bên, từ từ nói:
"Khả năng đã có chuyện xảy ra với chị Mạn!"
Đường Thanh Nhã lập tức giật mình, không thể không che lấy miệng nhỏ, "Tại sao có thể như vậy?"
Diệp Trần khoát tay áo, "Tình huống bây giờ còn chưa có hiểu được rõ ràng, chị Mạn có thể ở trong tình trạng giống như cô bị người khác bắt đi!"
Đường Thanh Nhã ngay lập tức tự trách một trận, "Đều tại tôi, nếu như không phải bởi vì tôi, nói không chừng chị Tô Mạn sẽ không xảy ra chuyện gì..."
Diệp Trần lắc đầu, "Thanh Nhã, việc này không liên quan gì đến cô, cô tuyệt đối không nên nghĩ như vậy!"
"Hơn nữa từ tình huống cái tên Công Tôn Lâm kia đối phó với cô đến xem, bọn họ chắc là chỉ muốn ra tay với người thân và bạn bè của ta, đến dùng cái này tới áp chế tôi!"
"Cho nên, chị Mạn cho dù thật bị đồng bọn của hắn bắt đi thì tạm thời chắc là cũng không có nguy hiểm gì tới tính mạng!"
Tuy rằng ngoài miệng Diệp Trần nói như vậy, thế nhưng trong lòng lại lo lắng không thôi.
Hắn trong khoảng thời gian này, cả ngày đều ở bên cạnh Hi Nguyệt, ngược lại không để ý tới người chị này của mình.
Tuy rằng Tô Mạn không phải chị ruột của hắn, thế nhưng đối với Diệp Trần mà nói, lại so với chị ruột còn thân hơn, là người nhà quan trọng nhất của hắn!
"Dược Vương tông! Các ngươi đây là đang muốn chết!!"
Diệp Trần càng nghĩ càng bất an, trên người không tự chủ được liền dâng lên một luồng sát ý mạnh mẽ.
...
Sau khi mọi người chạy tới sân bay, Diệp Trần cũng không có lên máy bay, "Thanh Sơn huynh, ngươi trước tiên mang Thanh Nhã trực tiếp trở về Vân Châu, ta đi trước một bước!"
Nói xong lời này, Diệp Trần trực tiếp tung người nhảy lên, giống như một quả tên lửa bay lên, sau đó giẫm lên một thanh kiếm màu tím, giống như một thiên thạch bay vút đi, lao nhanh về phía Nam!
Bọn người Đường Thanh Sơn nhìn thấy cảnh này thì líu lưỡi một trận, không thể không thi nhau cảm khái:
"Phi thiên độn địa! Ngự không phi hành! Quả nhiên là năng lực mà tiên nhân mới có a!"
"Tốc độ này, chỉ sợ còn nhanh hơn so với máy bay siêu thanh!"
"Việc này không nên chậm trễ, chúng ta cũng phải dựa theo lời nói của Diệp tiên sinh, nhanh chóng trở về Vân Châu!"
...
Chỉ dùng hơn một giờ, Diệp Trần cũng đã từu Kinh Đô về tới bầu trời của thành phố Thiên Hải.
Tô Mạn đã thực tập tại một công ty thương mại nước ngoài ở thành phố Thiên Hải, cho nên cô đã thuê một căn hộ duy nhất trong một khu phố tầm trung gần công ty, trước đó Diệp Trần cũng đã tới một lần.
Đi tới trước khu phố kia, thần niệm Diệp Trần quét qua, đã nhanh chóng khóa chặt hành tung của Ám Bộ Thần Long vệ, thế là thân thể nhoáng một cái trực tiếp đi tới trước mặt mọi người.
"Diệp soái!"
Mấy người Thần Long vệ thấy Diệp Trần giống như một vị thần hạ phàm, đột nhiên xuất hiện ở trước mặt bọn họ, lập tức từng tên vừa mừng vừa sợ.
Diệp Trần thì một mặt âm trầm, "Đến cùng là tình huống như thế nào?"
Một tên thủ lĩnh Ám Bộ cầm đầu lập tức tiến lên một bước nói:
"Thưa Diệp soái! Chúng ta phụng mệnh phụ trách bảo vệ an toàn cho Tô Mạn tiểu thư, hôm nay Tô Mạn tiểu thư sau khi hết giờ làm từ công ty trở về, mọi chuyện đều giống như thường ngày, cũng không có phát hiện bất kỳ khác thường nào, thế nhưng trước đó sau khi nhận được nhắc nhở của Diệp soái, sau khi chúng ta xông vào mới phát hiện, không thấy Tô Mạn tiểu thư đâu nữa, tuy nhiên..."
Nói đến đây, ngươi kia lại hướng trong ngực móc ra một tờ giấy trắng cổ xưa, "Diệp soái, trong phòng chúng ta phát hiện ra cái này!"
Diệp Trần nhướng mày, nhận lấy tờ giấy trắng, mở ra xem, trên mặt lập tức hiện ra sát ý nồng đậm.
Chương 609 Dược Vương tông, ta tới rồi!
Chỉ thấy ở trên viết:
"Muốn mạng sống của lệnh tỷ, trong vòng ba ngày, đến Dược Vương tông ta, quá thời hạn không đợi!"
Nhìn thấy mặt mũi Diệp Tràn đầy sát ý, mọi người của Thần Long vệ ở xung quanh cũng là bị dọa đến không chịu nổi, đồng thời cảm thấy hổ thẹn không thôi:
"Phù phù!" "Phù phù!" "Phù phù!"
Mọi người nhìn nhau một cái, cùng lúc quỳ xuống dưới đất, "Diệp soái, Chúng ta làm việc thiếu trách nhiệm, xin ngài trừng phạt!"
Diệp Trần im lặng không nói, hít sâu một hơi mới từ từ nói:
"Việc này không phải các ngươi sai! Người bắt đi chị Mạn của ta, hẳn là người tinh thông huyễn thuật, lấy thực lực của các ngươi, không phát hiện ra cũng rất bình thường!"
Nói xong lời này, Diệp Trần thuận tay vung lên, mọi người đồng loạt đứng lên.
"Việc này ta sẽ tự mình đi xử lý, các ngươi đề đi nghỉ ngơi đi!"
Cùng lúc giọng nói rơi xuống, thân thể Diệp Trần nhoáng lên một cái đã biến mất không thấy gì nữa.
...
Mấy phút sau, Diệp Trần đã đi tới biệt thự ngoài đại học Thiên Hải, Tiêu Nhược Hi bị người khác tập kích, sau khi té xỉu trôi qua, Diệp Trần sai người đưa cô ta tới nơi này.
Trải qua kiểm tra một phen, để Diệp Trần cảm thấy vui mừng là, Hi Nguyệt chỉ là cưỡng ép sử dụng bí pháp thần hồn, tính cả thần hồn của Tiêu Nhược Hi cũng nhận ảnh hưởng cho nên đã ngủ say.
Đợi Diệp Trần rót lực lượng thần hồn của mình vào trong cơ thể của Tiêu Nhược Hi, hồn phách của Hi Nguyệt đã từ từ tỉnh lại.
"Hi Nguyệt, nàng bây giờ cảm thấy như thế nào?"
"Tiêu Nhược Hi" cười lắc đầu, "Chẳng qua chỉ là sử dụng Thần Minh Hồn thuật một lần, không nghĩ tới vậy mà hao phí gần một tháng cố gắng của ta, xem ra khoảng thời gian tái tạo nguyên thần lại phải chậm trễ một chút!"
Diệp Trần cũng không thể không nhẹ nhàng thở dài, "Nàng không có việc gì là tốt rồi! Chuyện tái tạo nguyên thần ta sẽ nghĩ biện pháp!"
Nói xong, Diệp Trần trực tiếp ôm lấy "Tiêu Nhược Hi", phá không mà lên, trong chớp mắt đã bay lên tới không trung được vài trăm mét, nhận lúc trời còn đang tối bay thẳng tới Vân Châu mà đi.
Hi Nguyệt thông minh cỡ nào, trong nháy mắt ý thức được chắc là có chuyện gì đó xảy ra, "Diệp Trần, thế nào? Là trong nhà có chuyện xảy ra sao?"
Diệp Trần vừa hướng phương phướng Vân Châu bay nhanh vừa chậm rãi kể lại chuyện.
Sau khi Hi Nguyệt nghe xong thì lập tức rất là lo lắng, "Vậy Dược Vương tông kia rất lợi hại phải không? Huynh đi một mình nắm chắc được mấy phần?"
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, "Yên tâm! Căn cứ suy đoán của ta, trên Trái Đất cũng chưa chắc tồn tại tu chân giả cảnh giới Hóa Thần, ta không dám nói tung hoành thế gian không đối thủ nhưng bảo mệnh thì khẳng định có thừa!"
Hi Nguyệt lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nàng ta đối với sức chiến đấu của Diệp Trần vẫn rất có lòng tin, nếu quả thật như Diệp Trần nói, trên Trái Đất không có tu sĩ cảnh giới Hóa Thần thì hoàn toàn chính xác không tạo thành uy hiếp quá lớn đối với hắn.
...
Hai mươi phút sau, Diệp Trần đã mang theo "Tiêu Nhược Hi" về tới Hắc Sâm Lâm ở Vân Châu.
Mấy người Sở Phi Yên sớm đã nhận được tin tức, nhìn thấy Diệp Trần mang theo Tiêu Nhược Hi trở về, tuy trong lòng có chút tò mò, thế nhưng cũng không có hỏi nhiều, "Diệp Trần, bên dì Lam tạm thời còn không có nói tình huống cho dì ấy biết, tiếp theo anh định làm như thế nào?"
Diệp Trần hít sâu một hơi, trong đôi mắt hiện lên vẻ lạnh lùng, "Dược Vương tông đã dám chọc tới trên đầu của ta, vậy ta sẽ phải để cho bọn chúng chuẩn bị trả một cái giá thật lớn!"
"Ta muốn ngay lập tức khởi hành tiến về Bồng Lai tiên giới!"
Sở Phi Yên lập tức hơi kinh hãi, "Chỉ có một mình anh thôi sao? Có muốn mang theo mấy tên đệ tử trong môn phái đi cùng với anh tới đó không?"
Diệp Trần quả quyết lắc đầu, "Không cần như thế! Một mình ta ngược lại sẽ bớt đi một chút lo lắng!"
"Chuyện mà mọi người phải làm chính là bảo vệ môn phái thật tốt, nói không chừng sẽ có có thế lực khác đến gây rắc rối với chúng ta!"
Nếu như Công Tôn Lâm không có nói láo, thì Cuồng Tiên môn và Diệp Trần hắn bây giờ chỉ sợ đã trở thành cái đinh trong mắt toàn bộ Tiên giới, thậm chí cả ba giới Thần, Ma, Yêu cũng sẽ xuống tay với hắn!
Tuy nhiên Cuồng Tiên môn bây giờ ở dưới sự tổ chức của Diệp Trần và Sở Phi Yên đã vững như thành đồng, chính là tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh có tới đây thì cũng tuyệt đối không chiếm được ích lợi gì!
Lại thêm, phía sau Cuồng Tiên môn còn có quốc gia, gần đây còn có quân đội trú đóng, bọn chúng có lẽ cũng không dám gióng trống khua chiêng động thủ.
Sau khi dặn dò đối với Sở Phi Yên một phen, Diệp Trần lại sắp xếp cho Tiêu Nhược Hi, sau đó thì ngay lập tức hướng phía đông nhanh chóng bay đi.
Hơn nửa canh giờ, lúc này sắc trời đã hơi trắng bệch, mà Diệp Trần cũng đã vượt qua tỉnh Đông Giang, đi tới trên biển Đông Hải.
Chỉ thấy tay phải hắn lật một cái trong tay đã xuất hiện ba mảnh da dê, bỗng nhiên chính là ba mảnh ghép bản đồ mà trước đó hắn lấy được từ trong tay của ba người Nam Dã Trần Bát của Âm Dương sư Đảo quốc, Vũ Hạc đại tiên cường giả đệ nhất Đảo quốc và Lang Vương Khoa Lạc Phu.
"Vốn cho là đời này cũng không cần dùng tới, không nghĩ tới cuối cùng vẫn có đất dụng võ!"
Diệp Trần hơi cảm khái một câu, thật nhanh ghép ba mảnh của bản đồ lại với nhau, lập tức hợp thành một tấm bản đồ hoàn chỉnh.
"Hóa ra ở chỗ này! Làm sao lại như vậy?"
Diệp Trần thông qua bản đồ hoàn chỉnh, rất nhanh đã tìm được chỗ lỗi vào Bồng Lai tiên giới, thế nhưng lại phát hiện, vậy mà cách bờ biển Đông Hải của Hoa Hạ chỉ có mấy trăm dặm!
Phát hiện ngày quả thực khiến cho Diệp Trần có chút giật mình, làm sao cũng không nghĩ tới, Bồng Lai tiên đảo này thế mà ở ngay dưới mí mắt của Hoa Hạ quốc.
"Mặc kệ! Trước tiên dựa theo hướng dẫn của bản đồ, tìm ra chỗ này hãng nói!"
Thân thể Diệp Trần nhoáng một cái, tập tức lưu lại một đạo tàn ảnh ở trên mặt biển, tốc độ cả người trong nháy mắt thăng lên tới gấp mười lần vận tốc của âm thanh, chỉ cần mất vài phút ngắn ngủi đã tới được mục tiêu.
Nhưng kỳ lạ là, xung quanh chỉ có một hòn đảo nhỏ lẻ loi trơ trọi, cũng không có bất luận một cái cửa vào nào.
Diệp Trần đứng ở trên hòn đảo nhỏ này, phóng thích toàn bộ thần niệm ra ngoài, cũng không có phát hiện bất kỳ chỗ kỳ lạ nào.
"Chẳng lẽ bản đồ này là giả? Hay là ta tìm nhầm chỗ?"
Diệp Trần nghĩ mãi mà vẫn không hiểu, đành phải lật bản đồ qua qua lại lại, cẩn thận kiểm tra một lần nữa.
Bỗng nhiên, Diệp Trần nhìn thấy bốn dòng chữ nhỏ ở một góc trên bản đồ,"Âm dương giao hợp, Nam Bắc giao thế, lúc mặt trời mọc, tiên môn mở ra!"
Sau khi đọc tới đọc lui mấy lần bốn câu này, Diệp Trần mơ hồ cảm thấy chính mình dường như đã hiểu được một chút chân lý bao hàm trong đó, nhưng trong thời gian ngắn lại có chút mơ hồ.
Ngay lúc này, vừa lúc phía đông kia một vòng mặt trời đỏ, từ từ nhô lên ở trên mặt biển.
Diệp Trần bỗng nhiên nhìn qua vòng mặt trời đỏ kia, đầu ong ong một chút, trong nháy mắt lập tức hiểu ra.
"Ta hiểu được! Thì ra là thế!"
Đạp đạp đạp!
Thân thể Diệp Trần nhoáng một cái, thẳng đến phương hướng mặt trời mọc mà đi, sau khi vọt ra ngoài hơn trăm dặm, quả nhiên cảm ứng được xung quanh có một đạo khí tức cổ xưa mà hùng hậu bị phong ấn.
"Quả nhiên ở chỗ này! Xem ra năm đó người vẽ ra tấm bản đồ này thật đúng là sử dụng nhiều tâm trí lực để suy đi tính lại a!"
Hóa ra bốn câu này mới là chỉ dẫn quan trọng nhất tìm tới Bồng Lai tiên đảo, ở địa điểm đặc thù, thời gian đặc thù, lấy mặt trời mọc làm vật tham chiếu, mới có thể tìm ra lối vào Bồng Lai tiên đảo.
Diệp Trần cũng là may mắn vừa đúng đuổi tới khoảng thời gian này, cho nên mới có thể tìm ra được lối vào ẩn nấp này!
Sau khi Diệp Trần thần niệm hoàn toàn phóng thích ra, rất nhanh đã tìm được sơ hở của phong ấn, sau đó hai tay khẽ trảo một cái, bỗng nhiên xé ra, phía trước ngay lập tức xuất hiện một vết nứt!
"Dược Vương tông! Ta tới rồi!"
Sau khi Diệp Trần thấp giọng nói thầm một câu, trực tiếp cất bước đi vào...
Chương 610 Mới vào Bồng Lai tiên giới
Thân ảnh của Diệp Trần đang ở trên mặt biển đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa.
Ngay sau đó, hắn chỉ cảm thấy không trung ở trước mắt dao động một trận, đã xuyên qua kết giới tiến vào trong một phương thế giới khác.
Cùng hai lần tiến vào Yêu giới và Ba Giới trước đó có tình huống khác biệt, lần này hắn vậy mà xuất hiện ở trên một cái đài cao!
Hơn nữa, ở xung quanh có tức dãy kiến trúc cao lớn có phong cách cổ xưa, nơi này rõ ràng là một tòa thành trì.
Ngay vào lúc Diệp Trần đang âm thầm buồn bực, bên cạnh đột nhiên có một giọng nói uy nghiêm vang lên, "Tiểu tử! Ngươi là đệ tửu của môn phái nào? Lấy lệnh bài thông hành đưa ra xem một chút!"
Người nói chuyện là một người đàn ông trung niên khôi ngô khoảng ba bốn mươi tuổi, trên mặt đầy vẻ hung thần, sau lưng còn có một đám người đi theo, mỗi người đều có khí thế không yếu, ít nhất cũng đều có tu vi cảnh giới Trúc Cơ trung kỳ trở lên.
Diệp Trần lập tức sững sờ, "Lệnh bài thông hành là cái gì?"
Người đàn ông trung niên khôi ngô kia, ngay lập tức hai mắt trừng lên một cái, "Phàm là đệ tử của Bồng Lai tiên giới ta, ra vào Thế Tục giới, đều cần môn phái xin lệnh bài thông hành, chẳng lẽ ngươi ngay cả vấn đề cơ bản này cũng không biết sao?"
Diệp Trần lập tức giật mình, rất rõ ràng, Bồng Lai tiên giới cùng với Yêu giới và Ma giới có phép tắc không giống nhau, Yêu giới và Ma giới cấm chỉ tộc nhân tiến vào Thế Tục giới mà Bồng Lai tiên giới thì chỉ ở trong trạng thái bán phong bế, chỉ cần xin được lệnh bài thông hành là có thể tự do ra vào.
Vừa nghĩ đến đây, Diệp Trần lập tức thả ra thần niệm quét ở trong Càn Khôn Trạc một lần.
Lúc trước hắn giết Công Tôn Lâm, thuận tay thu Càn Khôn Trạc của hắn lại, cũng còn chưa kịp kiểm tra.
"Tiểu tử, Bản giám sát quan đang tra hỏi ngươi, ngươi lằng nhà lằng nhằng cái gì? Còn không nhanh lấy lệnh bài thông hành ra xem một chút!"
Ngay vào lúc người đang ông trung niên kia, ánh mắt đã có lòng nghi ngờ đối với Diệp Trần, đang chuẩn bị bắt hắn lại thì Diệp Trần cuối cùng ở bên trong Càn Khôn Trạc của Công Tôn Lâm tìm được một cái lệnh bài đen nhánh, thế là tâm niệm vừa động lấy ra ngoài đưa tới, "Ngươi nói là thứ này sao?"
Hắn vừa mới vào Bồng Lai tiên giới, còn chưa có làm rõ tình trạng nơi này, có thể không trêu chọc rắc rồi thì vẫn là trước tiên cố gắng không nên trêu chọc rắc rối.
Huống chi, hắn bây giờ việc khẩn cấp trước mắt là nhanh chóng chạy tới Dược Vương tông, cứu Tô Mạn từ trong tay những người kia ra!
Đương nhiên, nếu như không thể lừa dối qua cửa được, vậy thì cũng đành sử dụng vũ lực xông vào.
Cũng may vận khí của hắn không tệ, người đàn ông trung niên khôi ngô kia nhận lấy cái lệnh bài đen nhánh kia, sau khi hai mắt đánh giá, lại ném lại cho hắn, trong miệng lầm bầm lầu bầu một câu, "Hóa ra là đệ tử Dược Vương tông, Dược Vương tông các ngươi gần đây ra vào thường xuyên a!"
Người đàn ông trung niên khôi ngô này dường như rất kiêng kị đối với Dược Vương tông, chỉ là lầm bầm lầu bầu một câu cũng không dám tiếp tục truy vấn, trực tiếp hướng Diệp Trần khoát tay áo, "Đi đi thôi!"
Sau khi Diệp Trần đi xuống đài cao, lúc này mới kịp quan sát hoàn cảnh chung quanh cẩn thận.
Chỉ thấy, kiến trúc ở nơi này ngược lại rất giống với Hoa Hạ thời cổ đại, tuy nhiên người ở đây lại có cách ăn mặc muôn hình muôn vẻ, lại có rất nhiều trang sức thế giới hiện đại bên ngoài, cho nên Diệp Trần ở trong đám người cũng tuyệt đối không có gì lạ lẫm.
"Khó trách mấy người trước đó dễ dàng tin tưởng ta là đệ tử Dược Vương tông như vậy, xem ra Bồng Lai tiên giới này đang tiến bộ với thời đại và mối liên hệ với thế tục vượt xa Yêu giới và Ma giới, chẳng qua trong Ma giới và Yêu giới còn không có mấy người biết được sự tồn tại của thế giới hiện đại hay còn gọi là Thế Tục giới"
Nghĩ tới đây, Diệp Trần cũng hoàn toàn yên lòng, đang định tùy tiện ở trên đường kéo tới một người để hỏi vị trí của Dược Vương tông một chút.
Đúng lúc này, bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một tiếng đánh chửi, "Mẹ nó! Không có tiền còn tinh tướng giả vờ làm đại gia! Dám ở trong tiệm của chúng ta ăn cơm chùa, xem ra hôm nay lão tử cần phải cắt ngang chân của ngươi!"
Diệp Trần theo tiếng kêu nhìn lại, chỉ thấy, một tên thiếu niên khoảng mười ba mười bốn tuổi đang bị một đám người vây đánh.
Thiếu niên này một thân mặc cẩm phục, nhìn qua cũng không giống là kẻ nghèo, chỉ là có chút chật vật, quần áo trên người còn còn sót lại vết máu. Mà chân chính để cho Diệp Trần cảm thấy kinh ngạc là, thiếu niên này tuổi còn nhỏ thế mà đã đột phá tới cảnh giới Trúc Cơ!
Người này ở trong ngàn vạn tinh vực của Tu Chân giới, có lẽ không coi vào đâu, thế nhưng ở trên Trái Đất nho nhỏ này, còn trẻ như vậy mà đã có được cảnh giới như thế thì tuyệt đối là một tên thiên tài tu luyện, nếu như có thể gặp được danh sư, thành tự trong tương lai nhất định không tầm thường.
Vừa nghĩ tới đây, Diệp Trần lập tức trong lòng nổi lên yêu tài, mắt thấy đám người kia đang muốn hạ tử thủ đối với hắn thì Diệp Trần lập tức tiến lên phía trước:
"Dừng tay!"
Đám người kia lập tức hướng Diệp Trần nhìn sang, nhìn thấy một thân trang phục của hắn có cách ăn mạc hiện đại thì mọi người nhất thời thi nhau lộ ra vẻ kính sợ.
Hóa ra, ở Bồng Lai tiên giới, trang phục trang sức hiện đại thuộc về thương phẩm hiếm có, giá cả rất cao, người bình thường căn bản mặc không nổi.
Nguyên nhân rất đơn giản bởi vì người bình thường là rất khó có cơ hội ra vào Thế Tục giới, chỉ có ngũ đại tông môn và hai thương hội lớn mới có quyền lời tự do ra vào Thế Tục giới, hơn nữa cũng có rất nhiều hạn chế.
Cho nên, trang phục trang sức hiện đại ở trong Bồng Lai tiên giới là thuộc về thương phẩm hiếm có, bình thường chỉ có nhân tài thượng tầng của xã hội mới mặc lên.
Với cả, bản thân Diệp Trần có khí độ bất phàm, những người này tự nhiên không dám tùy tiện đắc tội.
"Các hạ là ai? Tiểu tử này ăn cơm chùa ở trong quán rượu của chúng ta, chẳng lẽ chúng ta không thể giáo huấn hắn một chút hay sao?"
Người cầm đầu, chắp tay hướng về phía Diệp Trần khách khí nói.
Diệp Trần khẽ chau mày, "Hắn thiếu các ngươi bao nhiêu tiền? Ta trả thay cho hắn!"
Người kia nghe được điều này, trên mặt lập tức hiện ra nụ cười, "Không nhiều không nhiều, cũng chỉ một lượng bạc mà thôi!"
Diệp Trần lập tức sững sờ,
Bạc?
Hắn thật đúng là không có thứ này!
Tuy nhiên rất nhanh, hắn từ trong Càn Khôn Trạc của Công Tôn Lâm ngược lại là tìm được một ít linh thạch.
"Nơi này cũng coi như là một nửa cái Tu Chân giới, Linh thạch chắc là cũng quý giá hơn bạc a?"
Vừa nghĩ đến đây, Diệp Trần trực tiếp lấy ra một khối Linh thạch ném cho người kia, "Đây có đủ hay không?"
Người kia đầu tiên là sững sờ, sau đó mặt mũi đầy vẻ mừng như điên, hai tay dâng khối Linh thạch kia lên, kích động tới mức nói ra lời nói không mạch lạc, "Đủ rồi! Đủ! Nhiều lắm! Công tử ngàu chờ một lát, ta lấy tiền thừa trả cho ngươi!"
Diệp Trần khoát tay áo, "Không cần trả lại! Ta muốn hỏi thăm ngươi một chuyện, chỉ cần ngươi có thể trả lời ta, số tiền thừa còn lại chính là của ngươi!"
Hai mắt người kia lập tức tỏa ra ánh sáng liền vội vàng gật đầu khom lưng cười nói:
"Công tử xin ngài cứ hỏi, chỉ cần chuyện mà Thường lão tam ta biết đến, ta chắc chắn biết gì nói nấy!"
Diệp Trần nhẹ gật đầu, thản nhiên nói:
"Vấn đề này thật ra thì rất đơn giản, ngươi có biết Dược Vương tông không?"
Người kia vội vàng cười theo nói:
"Công tử nói đùa, Dược Vương tông chính là một trong ngũ đại tông môn của Bồng Lai tiên giới chúng ta, ai mà không biết chứ?"
Diệp Trần nói:
"Vậy Dược Vương tông kia ở đâu, ngươi cũng biết chứ?"
Người kia lập tức có chút choáng váng, ngơ ngác nói:
"Tự nhiên là ở Dược Vương cốc, công tử ngài không phải là đang nói đùa chứ? Vấn đề này ngay cả trẻ con ba tuổi cũng đều biết a!"
Diệp Trần cũng lập tức hơi có chút xấu hổ, "Vấn đề này ta tự nhiên biết, ý của ta là, các ngươi nếu ai có thể đưa ta đi Dược Vương cốc, thì cái này chính là của hắn!"
Nói xong lời này, Diệp Trần thuận tay lật một cái, lập tức lấy ra ba khối Linh thạch.
Mọi người thấy Linh thạch trong tay Diệp Trần thì ánh mắt tất cả lập tức đều trở nên nóng như lửa, tuy nhiên rất nhanh lại thi nhau lộ ra vẻ mặt làm khó.
Đường Thanh Nhã suy nghĩ một lúc, có lẽ cũng đã biết, chính mình chắc chắn không phải là đối thủ của đối phương, thế là cắn răng một cái, nghẹ gật đầu, nói:
"Được! Ta có thể đi theo với ngươi, nhưng ngươi không được làm bạn cùng phòng của ta bị tổn thương!"
Bóng đen kia cười một tiếng khặc khăc lần nữa, "Không thành vấn đề! Bọn họ chỉ trúng huyễn thuật của ta, tam thồi rơi vào trong mộng cảnh, chờ ngay mai trời vừa sáng, tự nhiên sẽ tỉnh lại!"
Đường Thanh Nhã nghe được điều này thì thở dài một hơi, "Được ta đi với ngươi!"
Nói xong lời này, Đường Thanh Nhã nhấn hai tay ở trên giường một cái, sau đó cả người nhẹ nhàng rơi xuống trên mặt đất.
Cô ta trước đó cũng không có ngủ, cho nên quần áo cũng chưa có thay.
"Đi thôi!"
Bóng đen kia bỗng nhiên xòe bàn tay ra, một phát bắt được cổ tay của Đường Thanh Nhã.
Ngay sau đó, hai người đã thoát ra ngoài bằng cửa sổ, vượt qua mấy chục mét, rơi vào trên một bãi cỏ ở trước tòa nhà ký túc xá của nữ sinh.
Tuy nhiên, ngay vào lúc hai người hạ xuống đất, hoàn cảnh xung quanh bỗng nhiên ngay lập tức thay đổi!
Nhà cửa cây cối xung quanh vậy mà biến mất không thấy gì nữa, hai người giống như tiến vào bên trong một cái không gian phong bế.
Bóng đen kia lập tức chấn động cả gười, "Cấm chế không gian! Người nào? Đi ra!"
Oanh!
Giọng nói của tên bóng đen kia vừa mới rơi xuống, bỗng nhiên cảm thấy hoa mắt, trước mặt đã xuất hiện một bóng người, hướng hắn vỗ một chưởng đi qua!
"Ồ!"
Tên áo đen kia lập tức kinh hô một tiếng, hiển nhiên đối với thực lực của người tới có chút ngoài ý muốn, lập tức một tay lấy Đường Thanh Nhã ở bên cạnh đẩy đi ra, sau đó cả người nhanh chóng lùi lại ra bên ngoài mấy chục thước.
Đường Thanh Nhã cảm thấy được chính mình bị một cỗ chưởng lực cực kỳ cường hãn bao vây, giống như lúc nào cũng có thể dễ dàng xé nát chính mình!
Trong lòng Đường Thanh Nhã lập tức dâng lên một cỗ tuyệt vọng, "Ta phải chết rồi sao? Thật không cam lòng a!"
Đạo suy nghĩ này vừa mới dâng lên, Đường Thanh Nhã bỗng nhiên cảm thấy cỗ lực lượng cường hãn kia lập tức biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa, cả người lập tức ngã vào trong ngực bóng người vừa mới đột nhiên xuất hiện kia.
"Ừm? Cảm giác này...rất quen thuộc!"
Đường Thanh Nhã vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, lập tức thấy được khuôn mặt với nụ cười vô cùng quen thuộc.
"Thanh Nhã, cô không sao chứ?"
Người này tự nhiên chính là Diệp Trần!
Đường Thanh Nhã đùa tiên là sững sờ, sau đó úp mặt vào trong ngực Diệp Trần khóc lớn lên.
"Diệp Trần thối! Tôi còn tưởng rằng anh sớm đã quên tôi đi rồi chứ! Hừ hừ!"
Diệp Trần lập tức có chút xấu hổ, hắn đợt này chỉ lo cho Hi Nguyệt, thật đúng là hoàn toàn ném Đường Thanh Nhã ra khỏi đằng sau, nếu không phải Đường Thanh Sơn kịp thời nói tình huống cho hắn biết, nói không chừng vào lúc này, Đường Thanh Nhã đã bị người bắt đi!
Mà ở một bên khác, đạo hắc ảnh kia cũng không có chạy trốn mà lẳng lặng quan sát đối với Diệp Trần.
Bọn họ đạt tới cấp độ này, đêm tối gần như cùng với ba ngày không có khác gì nhau.
Người kia đang quan sát Diệp Trần đồng thời Diệp Trần cũng đang quan sát ngược lại hắn, đây là một ông lão tóc màu xám trắng, mặt mũi đầy vẻ hung ác nham hiểm, vừa nhìn là biết hạng người có tâm tư ác độc.
Ông lão kia quan sát Diệp Trần một lát, lập tức cười khặc khặc một tiếng, "Ngươi chính là Diệp Cuồng Tiên gần đây ở thế tục giới làm ra động tĩnh lớn có phải không? Không nghĩ tới so với sự tưởng tượng của ta ngươi còn phải trẻ hơn! Lại là một tên tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch! Khặc khặc!"
Diệp Trần cười lạnh, "Có bản lĩnh không phải ở tuổi lớn hay nhỏ, không có bản lĩnh thì cho dù sống tới trăm năm! Giống phế vật như ngươi, tuổi tác có lớn hơn nữa cũng chỉ là một ông lão phế vật mà thôi! Sẽ chỉ làm thủ đoạn hạ lưu mà không muốn người khác biết!"
Lão giả kia nghe được lời này của Diệp Trần thì lập tức tức giận đến phổi đều muốn nổ tung, "Tiểu tử! Ngươi quả nhiên giống như lời đồn, đủ cuồng!"
"Đáng tiếc, người cuồng vọng phần lớn đều chết sớn, ngươi cũng sẽ không ngoại lệ!"
Diệp Trần chạm rãi đẩy Đường Thanh Nhã ở trong ngực ra, đồng thời vỗ vỗ quần áo có hơi chút nhăn nheo, thản nhiên nói:
"Ta có chết sớm hay không thì ta không biết, thế nhưng ta lại biết, ngươi hôm nay chắc chắn không sống được!"
Hai mắt ông lão kia trừng lên một cái, gần như muốn phun ra lửa, "Tiểu tử cuồng vọng! Vậy thì để bản tọa đi thử một chút xem ngươi có bao nhiêu cân lượng!"
Nói xong lời này, ông lão kia bỗng nhiên đánh ra một quyền vào trong không khí!
Ầm ầm!
Quyền kình như sóng lớn, giống như nhấc lên sóng to gió lớn, ùn ùn kéo đến hướng hai người Diệp Trần đập xuống.
"Hừ!"
Diệp Trần hừ lạnh một tiếng, thuận tay vỗ ra một chưởng, "Chút tài mọn!"
Bành!
Chưởng lực kia khí thế hào hùng như cầu vồng, lại bị một chưởng của Diệp Trần trong nháy mắt dễ dàng đánh lui!
Cùng lúc đó:
Bạch bạch bạch!
Ông lão kia còn cảm nhận được một cỗ phản lực cực mạnh, vậy mà chấn động tới hắn phải liên tục lùi lại!
"Cái gì! Ngươi vậy mà....đã làm đến trình độ dung nhập Không gian Pháp tắc vào bên trong chưởng lực? Điều này sao có thể!"
Phải biết, chính là cường giả cấp bậc lão tổ Nguyên Anh mới có thể dung nhập lực lượng pháp tác vào bên trong chưởng lực và quyền kình thì đó cũng là tồn tại phượng mao lân giác!
Bình thường chỉ có Thiên quân Hóa Thần trong truyền thuyết kia mới có thể điều động lực lượng của thiên địa.
Thế nhưng Diệp Trần trước mắt này rõ ràng không phải là Thiên quân Hóa Thần, thậm chí ông lão còn có thể chắc chắn rằng, hắn vô cùng có khả năng ngay cả cảnh giới Kim Đan cũng còn chưa có đạt tới!
Phải biết, hán nhưng là cảnh giới Kinh Đan đỉnh phong, cách cảnh giới lão tổ Nguyên Anh cũng chỉ còn một bước nữa mà thôi.
Thế mà bị một chưởng của đối phương đánh cho lui!
"Đây con mẹ nó đến cùng là quái vật gì?"
Ông lão càng nghĩ càng cảm thấy bất an, không tự chủ đã sinh ra mấy phần thoái ý.
Đáng tiếc, hắn muốn đi nhưng Diệp Trần há lại sẽ để cho hắn rời đi dễ dàng như vậy?
"Ngươi cũng tới thử tiếp một quyền của ta xem một chút!"
Bước chân dưới chân Diệp Trần dừng lại, đồng thời cũng đấm ra một quyền vào không khí!
"Hư Không Thần Quyền!"
Ầm ầm!
Quyền kình vẫn nhẹ nhàng như vậy, giống như không có một chút lực dạo nào, so với chưởng lực hào hùng lúc trước của ông lão kia quả thực có cách biệt một trời.
Tuy nhiên, ông lão thấy thế thì con ngươi bỗng nhiên co rụt lại, vẻ mặt làm cho người ta sợ hãi, "Không tốt!"
Ông lão ý thức được sự đáng sợ một quyền này của đối phương, vội vàng nhanh chóng lui lại, trong nháy mắt liền lui lại tới hơn trăm thước.
Tuy nhiên ngay sau đó, ông lão vẫn còn cảm nhận được rất rõ ràng đạo quyền kình kinh khủng kia vậy mà xuyên toa không gian, xuất hiện ở phía sau hắn!
Bằng cách này, nó tương đương với hắn chủ động lao về phía đạo quyền kình kinh khủng kia!
Bành!
Gần như không có bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra, ông lão gióng như bị một cái búa lớn đập trúng, trực tiếp ngã bay ra ngoài, đồng thời điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi!
"Trốn!"
Ông lão vừa kinh vừa sợ, lập tức không còn dũng khí tiếp tục đánh tiếp, vội vàng muốn từ dưới đất bò dậy, nhanh chóng chạy thoát thân!
Tuy nhiên vào lúc này, trên lưng bỗng nhiên trầm xuống, cũng đã bị một chân của Diệp Trần giẫm ở trên lưng của hắn.
"Phốc!"
Ông lão lập tức điên cuồng phun ra mọt ngụm máu tươi nữa, mặc cho hắn liều mạng giãy dụa như thế nào, nhưng căn bản không cách nào thoát khỏi dưới bàn chân của Diệp Trần.
Cùng lúc đó, giọng nói lạnh lùng của Diệp Trần cũng đã vang lên lần nữa, "Lão già! Ta nói rồi, ngươi hôm nay không thể không chết!"
Lấy thực lực hôm nay của Diệp Trần, ngay cả Ma Hoàng tương đương với cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ đều có thể giết chết, chỉ là một tên phế vật ngay cả cảnh giới Nguyên Anh cũng không phải, đối với Diệp Trần mà nói quả thực đơn giản giống như bóp chết một con kiến!
Thẳng đến lúc này, ông lão kia cuối cùng cũng hoảng sợ:
"Không! Ngươi không thể giết ta! Nếu như ngươi giết ta! Dược Vương tông tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
"Hơn nữa, ngươi ở thế tục giới làm ra động tĩnh lớn như vậy, đã vi phạm ước định band đầu của bốn giới Tiên, Thần, Yêu Ma, bây giờ ngươi đã là kẻ địch chung của cả tứ giới!"
Chương 607 Cho ngươi cơ hội, đáng tiếc ngươi không còn dùng được a!
"Ồ?"
Diệp Trần nghe được điều này, lập tức lông mày hơi nhíu lại, trên chân lập tức thu hồi mấy phần lực đạo:
"Nói tiếp!"
Hai mắt ông lão trợn lên đảo một cái, "Nếu như ta nói ra, ngươi có thể tha cho ta một mạng sao?"
Diệp Trần hừ lạnh một tiếng, "Bớt nói nhảm! Nếu như không nói thì bây giờ ta sẽ để cho ngươi chết!"
Ông lão lập tức cợ,
"Được rồi! Ta nói! Ta nói!"
Hơi dừng lại một chút, ông lão giống như đang chỉnh lý suy nghĩ, sau một lúc lâu mới mở miệng yếu ớt nói:
"Nghe nói ở ngàn năm trước đó trước khi Trái Đất tiến vào thời đại mạt pháp, hơn nữa tứ đại tộc sau một lần đại chiến cuối cùng, tuy rằng Ma tộc và Yêu tộc thua cuộc, Yêu tộc bị phong ấn, Ma tộc thì cũng tự động ẩn lui..."
"Tuy nhiên, bốn tộc đều ý thức được một vấn đền, linh khí ở trên Trái Đất càng ngày càng mỏng manh, căn bản không dung chứa được nhiều tu chân giả như vậy!"
"Thế là cao tầng trong bốn tộc bí mật lập ra một cái ước định, sau khi bốn tộc mở ra bí cảnh cho riêng mình, còn gia trì Tụ linh pháp trận khổng lồ, sau đó toàn bộ di chuyển vào trong đó cùng với phàm nhân Thế Tục giới phân rõ giới hạn, dùng cái này đến hạn định số lượng tu chân giả!"
"Cho dù là có số ít tu chân giả còn sót lại ở Thế Tục giới, ví dụ như Tiêu Dao sơn trang ở trong cảnh nội Hoa Hạ, Huyết tộc và Giáo Đình ở Âu châu vân vân, những thế lực này cũng phải tuân thủ ước định của tứ giới, không được truyền thụ phương pháp tu chân cho phàm nhân ở Thế Tục giới"
Nghe xong lão già này giải thích một phen, Diệp Trần cũng lập tức hiểu hơn rất nhiều chuyện trước đó hắn nghĩ mãi mà không hiểu.
Khó trách ở trên Thế Tục giới của Trái Đất, truyền thừa tu chân gần như bị cắt đứt hoàn toàn, hóa ra lại là nguyên nhân này!
"Ngươi vừa mới nói, ta đã trở thành công địch của tứ giới, lời này của ngươi là có ý gì?"
Diệp Trần tiếp tục truy vấn nói.
Ông lão nằm rạp trên mặt đất, trong đôi mắt hiện lên vẻ lạnh lùng, chậm rãi nói:
"Ta nghe nói, ngươi sử dụng phương pháp tu chân, ép đại quốc đệ nhất đương thời đầu hàng, sau đó lại sáng lập ra Cuồng Tiên môn, công khai thu đồ, ta nói có đúng không?
Diệp Trần nhẹ gật đầu, "Thì tính sao?"
Ông lão cười lạnh, "Nếu là ở ngàn năm trước đó, tự nhiên không có người nào nói thêm gì cả, thế nhưng bây giờ, ngay cả thiên địa linh khí ở trong tứ giới cũng bắt đầu ngày càng mỏng manh, ngươi làm như thế, ngày sau sẽ có bao nhiêu người bước vào con đường tu chân, này giống với đang tranh đoạt tài nguyên với tứ giới, bọn họ há lại sẽ tha cho ngươi?"
Nghe ông lão giải thích một phen, Diệp Trần lập tức yên lặng một lúc, không thể không nói, lão già nói nói vẫn rất có đạo lý!
Ông lão dường như cũng nhìn ra Diệp Trần đã bị hắn nói của hắn làm cho động tâm, hai mắt lập tức đảo một cái, cười hắc hắc nói:
"Anh bạn nhỏ, nếu như ngươi thả ta ra, ta ngược lại thật ra có một cái biện pháp, có thể giúp ngươi giải quyết rắc rối này!"
Hai mắt Diệp Trần khẽ híp lại một cái, "Ồ? Vậy ngươi lại nói thử ta nghe một chút xem!"
Ông lão lập tức trở nên phấn chấn, khóe miệng lộ ra nụ cười mỉm, nói:
"Ngươi thiếu nhất bây giờ, đơn giản chính là một chỗ dựa mà thôi! Dược Vương tông ta chính là một trong ngũ đại phái của Bồng Lai tiên cảnh, chỉ cần ngươi chịu gia nhập vào Dược Vương tông ta, do Dược Vương tông ta bảo kê ngươi, tự nhiên không có người nào dám tìm ngươi gây rắc rối!"
Diệp Trần cười lạnh, "Ý mà ngươi muốn nói là muốn ta làm nô tài cho Dược Vương tông các ngươi sao?"
Sắc mặt của ông lão hơi đổi một chút, gượng cười nói:
"Anh bạn nhỏ, nói cũng không hẳn là như vậy! Bởi vì cái gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt! Còn nữa, lấy thiên tư tuyệt đỉnh của anh bạn nhỏ, chỉ cần gia nhập Dược Vương tông ta, tất nhiên sẽ được Tông chủ đại nhân thu làm đệ tử thân truyền, tương lai ủy thác trách nhiệm, thậm chí có thể trở thành Tông chủ đời sau của Dược Vương tông cũng không phải là không thể được a!"
Diệp Trần lại nói:
"Nếu như ta không có nhớ lầm, trước đó có một vị trưởng lão của Dược Vương tông các ngươi chính là chết ở trên tay của ta, hơn nữa ta còn cướp đi Tiêu Dao sơn trang từ trong tay các ngươi, các ngươi cứ dễ dàng buông tha cho ta như vậy?"
Trong nội tâm ông lão kia đang âm thầm cười lạnh, ngoài miệng lại đang tiếp tục dỗ ngon dỗ ngọt nói:
"Diệp tiểu huynh đệ nói đùa! Hạ Hầu Phương trưởng lão chẳng qua chỉ là một tên trưởng lão bình thường mà thôi, làm sao có thể đánh đồng với Diệp tiểu huynh đệ? Anh bạn nhỏ cứ yên tâm đi! Công Tôn Lâm ta lấy cái đầu trên cổ ta bảo đảm ngươi chắc chắn sẽ không tính tính toán món nợ nhỏ này đối với anh bạn!"
Không thể không nói bản lãnh mê hoặc lòng người của lão già này cũng quả thực không nhỏ, nếu như thật sự chỉ là một tay mơ không biết mùi đời là có thể bị một trận vừa dỗ vừa dọa của hắn nói không chừng sẽ đúng là đồng ý.
Đáng tiếc, hắn đối mặt lại là Diệp Trần!
"Ừm, ngươi nói hình như rất có đạo lý!"
Diệp Trần ung dung mở miệng nói, giống như đã có chút động tâm.
Công Tôn Lâm lập tức mừng rỡ, "Nói như vậy, Diệp tiểu huynh đệ ngươi đồng ý gia nhập Dược Vương tông ta rồi?"
Ngoài miệng nói như vậy, trong nội tâm Công Tôn Lâm đã bắt đầu âm thầm suy nghĩ, "Hừ! Quả nhiên là tuổi còn trẻ a! Bị dăm ba câu của lão phu đã bị dụ dỗ! Đợi đến lúc lão phu lừa ngươi về tới Dược Vương tông, đến lúc đó lão phu nhất định phải chém ngươi thành muôn mảnh để đáp lại mối nhục ngày hôm nay!"
Thậm chí, trong nội tâm Công Tôn Lâm đã bắt đầu âm thầm suy nghĩ đến lúc đó nên dùng cái cực hình gì để tra tấn hắn.
Tuy nhiên, Diệp Trần vừa mới mở miệng thì ngay lập tức Công Tôn Lâm trợn tròn mắt, "Thật có lỗi, ta từ chối!"
Công Tôn Lâm khẩn trương, trên mặt hiện ra vẻ dữ tợn, "Tại sao? Anh bạn nhỏ, ngươi cần phải suy nghĩ cho thật kỹ a! Không có Dược Vương tông chúng ta che chở, vậy thì ngươi chính là kẻ địch chung của tứ giới, ngươi thật chẳng lẽ coi là bằng chính một mình ngươi có thể tiếp nhận được lửa giận của tứ giới sao?"
Diệp Trần cười lạnh:
"Thứ nhất, ta không thích làm nô tài cho kẻ khác!"
"Thứ hai, coi như là kẻ địch chung của tứ giới, Diệp Cuồng Tiên ta lại có gì mà phải sợ?"
"Thứ ba, cũng là điểm quan trọng nhất, người dám can đảm ra tay đối với bạn bè của ta, giết không tha!"
"Tuy nhiên, xem ở phía trên những bí mật mà ngươi nói ra, ta có thể cho ngươi cơ hội chạy trối chết một lần!"
Sau khi Diệp Trần nói đến đây, vẻ mặt của Công Tôn Lâm sớm đã trắng bệch vô cùng, tuy nhiên ở dưới ý niệm cầu sinh cường đại, còn là vội vàng run lẩy bẩy nói:
"Cơ...cơ hội gì?"
Khóe miệng Diệp Trần lộ ra nụ cười đùa cượt, "Ta có thể cho ngươi khoảng ba mươi giây chạy thoát thân, trong vòng ba mươi giây nếu như ngươi có thể chạy thoát khỏi bàn tay của ta thì ta sẽ tha cho ngươi một cái mạng!"
Nói xong lời này, Diệp Trần chậm rãi nhấc chân lên, đồng thời bắt đầu đếm, "1... 2..."
Công Tôn Lâm đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó không còn dám do dự một chút nào, lập tức dưới chân bỗng nhiên đạp một cái, phá không gian cấm chế xung quanh, nhanh chóng hướng bên ngoài trường địa học lao đi.
Diệp Trần lại một mặt khoan thai, sau đó chậm rãi đếm, "28... 29... 30!"
Đợi sau khi đếm đến thứ ba mươi xong, cả người Diệp Trần biến mất ngay tại chỗ không thấy đâu nữa.
Lúc này,
Công Tôn Lâm đã chạy như điên đến ngoài mấy chục dặm, đang âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vốn cho là mình đã nhặt được cái mạng nhỏ của mình trở về.
"Tiểu tử! Chờ ta trở lại Dược Vương tông, mời Thái Thượng trưởng lão đích thân xuất mã, lại đến báo mối nhục ngày hôm nay!"
Tuy nhiên lời nói này vừa mới rơi xuống, một giọng nói đầy vẻ trêu tức đột nhiên vang lên, "Ai! Ta đã cho ngươi cơ hội, đáng tiếc ngươi không tận dụng được a!"
Con ngươi của Công Tôn Lâm lúc này co rụt lại, trước mắt trống rỗng đột nhiên xuất hiện một thân ảnh chặn lại đường đi của hắn.
Chương 608 Tô Mạn mất tích
Công Tôn Lâm hiển nhiên không nghĩ tới, Diệp Trần thế mà nhanh như vậy đã đuổi kịp, dọa hắn đễn nỗi cuống lên còn muốn quay người chạy trốn.
"Còn muốn chạy?"
Diệp Trần vẫy tay một trảo, một một cái bàn tay khổng lồ màu vàng óng đã gắt gao nắm Công Tôn Lâm vào trong tay.
"Không được! Ngươi không thể giết ta! Ta còn có một bí mật lớn phải nói cho ngươi!"
Diệp Trần lập tức vui vẻ, "Đáng tiếc, ta đã không có hứng thú biết!"
Nói xong, trên tay Diệp Trần hơi phát lực, Công Tôn Lâm ngay lập tức hét thảm một tiếng, "Diệp Cuồng Tiên! Ngươi giết ta, Dược Vương tông chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi! Ngươi cho rằng tông môn chỉ phái đi một mình ta tới đây thôi sao? Ngươi quá ngây thơ rồi! A!!"
"Bành!"
Lời nói của Công Tôn Lâm còn chưa nói xong thì cả ngươi trong nháy mắt nổ tung lên, hóa thành một đám sương máu, hoàn toàn đi chầu ông vải trồng cây khế.
Tuy nhiên, câu nói cuối cùng kia của hắn lại làm cho Diệp Trần nhướng mày, chợt nghĩ tới điều gì đó, "Không tốt! Đây là kế điệu hổ ly sơn của bọn chúng!"
Vừa nghĩ tới đây, Diệp Trần lập tức lấy điện thoại cầm tay ra, bấm điện thoại cho Ám Bộ của Thần Long vệ, "Lập tức xác nhận cho ta, hành tung của Tiêu Nhược Hi và Tô Mạn!"
Nếu như Công Tôn Lâm nói không sai, Dược Vương tông phái không chỉ một mình hắn tới đây, như vậy mục tiêu của những người khác, nhất định là bạn bè hoặc là người thân của Diệp Trần.
Đại bản doanh của Diệp Trần ở Vân Châu có Cuồng Tiên môn tọa trấn, xung quanh còn có quân đội và Thần Long vệ bảo hộ, Dược Vương tông chưa chắc có thể chiếm được chỗ tốt gì, cho nên mục tiêu của bọn hắn rất có thể sẽ đặt ở trên thân hai người là Tiêu Nhược Hi và Tô Mạn ở thành phố Thiên Hải!
"Chỉ mong suy đoán của ta là sai!"
Diệp Trần lẩm bẩm một câu, đồng thời nhanh chóng đuổi về trường học về tới bên cạnh Đường Thanh Nhã.
"Thanh Nhã, Kinh Đô không an toàn, cô theo tôi cùng trở về Thiên Nam một chuyến đi, chờ sau khi tôi xử lý xong một ít chuyện, cô lại tiếp tục trở về đây học!"
Đường Thanh Nhã cũng hiểu rõ, chính mình một khi bị người bắt đi, khẳng định sẽ bị người lấy ra áp chế Diệp Trần, cho nên không do dự lập tức gật đầu đồng ý.
Thế là, hai người trực tiếp rời khỏi trường học, tìm được Đường Thanh Sơn.
Mà đúng lúc này, Ám Bộ của Thần Long vệ cũng gọi trở về, "Diệp soái, không ổn! Nhược Hi tiểu thư trước đây không lâu bị người tập kích!"
"Cái gì!"
Hai mắt Diệp Trần lập tức trừng một cái, đầu điện thoại bên kia tiếp tục nói:
"Tuy nhiên theo huynh đệ phụ trách bảo vệ Nhược Hi tiểu thư nói, Nhược Hi tiểu thư ở giây phút cuối cùng, chợt bộc phát ra một cỗ lực lượng cường đại, giết chết kẻ đánh lén ngay tại chỗ! Nhưng sau đó thì Nhược Hi tiểu thư cũng ngất xỉu..."
Diệp Trần nghe được điều này thì lập tức thở phào nhẹ nhõm, trên mặt hiện ra sát ý nồng đậm!
Hi Nguyệt giống như hắn, đồng dạng đều là chuyển thế mà đến, hơn nữa nếu bàn về nội tình cùng thời gian tu luyện, Hi Nguyệt còn có nhiều kinh nghiệm hơn Diệp Trần, tự nhiên cũng có một chút thủ đoạn bảo vệ tính mạng.
Tuy nhiên, cô ta bây giờ dù sao chỉ là trạng thái tàn hồn, tuy rằng giết chết kẻ đánh lén, chính mình sợ rằng cũng phải bỏ ra một cái giá không nhỏ!
Nghĩ đến đây, Diệp Trần tức giận đến hàng răng nghiến chặt, đồng thời trong lòng nóng như lửa đốt, hận không thể tranh thủ thời gian đuổi về Thiên Hải.
"Đúng rồi, chị Mạn đâu? Chị ấy như thế nào?"
Diệp Trần chợt nhớ tới Tô Mạn, lập tức tiếp tục truy vấn.
Đầu điện thoại bên kia, trầm mặc một lát, "Diệp soái, thật có lỗi, Tô Mạn tiểu thư giống như...giống như đã mất tích!"
"Ngươi nói cái gì!"
Diệp Trần vừa mới thở phào nhẹ nhõm, ngay lập tức trái tim liền tăng nhịp, sau đó hướng về phía đầu điện thoại bên kia rống to, "Tra! Lập tức tra cho ta! Trước khi ta trở lại Thiên Hải cần phải điều tra cẩn thận đã có chuyện gì xảy ra!"
Diệp Trần bỗng nhiên rống lớn một tiếng, những người ở bên cạnh lập tức tất cả đều sợ ngây người.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Diệp trần nỏi giận lớn như vậy!
"Diệp Trần, xảy ra chuyện gì?"
Đường Thanh Nhã nhịn không được mở miệng hỏi.
Diệp Trần cũng không có trả lời mà trước tiên hướng Đường Thanh Sơn nói:
"Lập tức trở về Thiên Hải!"
Đợi đến mọi người lên xe, xe chạy vội mà đi, Diệp Trần hít sâu một hơi, bình phục một chút tâm tình của mình mới đối với Đường Thanh Nhã ở một bên, từ từ nói:
"Khả năng đã có chuyện xảy ra với chị Mạn!"
Đường Thanh Nhã lập tức giật mình, không thể không che lấy miệng nhỏ, "Tại sao có thể như vậy?"
Diệp Trần khoát tay áo, "Tình huống bây giờ còn chưa có hiểu được rõ ràng, chị Mạn có thể ở trong tình trạng giống như cô bị người khác bắt đi!"
Đường Thanh Nhã ngay lập tức tự trách một trận, "Đều tại tôi, nếu như không phải bởi vì tôi, nói không chừng chị Tô Mạn sẽ không xảy ra chuyện gì..."
Diệp Trần lắc đầu, "Thanh Nhã, việc này không liên quan gì đến cô, cô tuyệt đối không nên nghĩ như vậy!"
"Hơn nữa từ tình huống cái tên Công Tôn Lâm kia đối phó với cô đến xem, bọn họ chắc là chỉ muốn ra tay với người thân và bạn bè của ta, đến dùng cái này tới áp chế tôi!"
"Cho nên, chị Mạn cho dù thật bị đồng bọn của hắn bắt đi thì tạm thời chắc là cũng không có nguy hiểm gì tới tính mạng!"
Tuy rằng ngoài miệng Diệp Trần nói như vậy, thế nhưng trong lòng lại lo lắng không thôi.
Hắn trong khoảng thời gian này, cả ngày đều ở bên cạnh Hi Nguyệt, ngược lại không để ý tới người chị này của mình.
Tuy rằng Tô Mạn không phải chị ruột của hắn, thế nhưng đối với Diệp Trần mà nói, lại so với chị ruột còn thân hơn, là người nhà quan trọng nhất của hắn!
"Dược Vương tông! Các ngươi đây là đang muốn chết!!"
Diệp Trần càng nghĩ càng bất an, trên người không tự chủ được liền dâng lên một luồng sát ý mạnh mẽ.
...
Sau khi mọi người chạy tới sân bay, Diệp Trần cũng không có lên máy bay, "Thanh Sơn huynh, ngươi trước tiên mang Thanh Nhã trực tiếp trở về Vân Châu, ta đi trước một bước!"
Nói xong lời này, Diệp Trần trực tiếp tung người nhảy lên, giống như một quả tên lửa bay lên, sau đó giẫm lên một thanh kiếm màu tím, giống như một thiên thạch bay vút đi, lao nhanh về phía Nam!
Bọn người Đường Thanh Sơn nhìn thấy cảnh này thì líu lưỡi một trận, không thể không thi nhau cảm khái:
"Phi thiên độn địa! Ngự không phi hành! Quả nhiên là năng lực mà tiên nhân mới có a!"
"Tốc độ này, chỉ sợ còn nhanh hơn so với máy bay siêu thanh!"
"Việc này không nên chậm trễ, chúng ta cũng phải dựa theo lời nói của Diệp tiên sinh, nhanh chóng trở về Vân Châu!"
...
Chỉ dùng hơn một giờ, Diệp Trần cũng đã từu Kinh Đô về tới bầu trời của thành phố Thiên Hải.
Tô Mạn đã thực tập tại một công ty thương mại nước ngoài ở thành phố Thiên Hải, cho nên cô đã thuê một căn hộ duy nhất trong một khu phố tầm trung gần công ty, trước đó Diệp Trần cũng đã tới một lần.
Đi tới trước khu phố kia, thần niệm Diệp Trần quét qua, đã nhanh chóng khóa chặt hành tung của Ám Bộ Thần Long vệ, thế là thân thể nhoáng một cái trực tiếp đi tới trước mặt mọi người.
"Diệp soái!"
Mấy người Thần Long vệ thấy Diệp Trần giống như một vị thần hạ phàm, đột nhiên xuất hiện ở trước mặt bọn họ, lập tức từng tên vừa mừng vừa sợ.
Diệp Trần thì một mặt âm trầm, "Đến cùng là tình huống như thế nào?"
Một tên thủ lĩnh Ám Bộ cầm đầu lập tức tiến lên một bước nói:
"Thưa Diệp soái! Chúng ta phụng mệnh phụ trách bảo vệ an toàn cho Tô Mạn tiểu thư, hôm nay Tô Mạn tiểu thư sau khi hết giờ làm từ công ty trở về, mọi chuyện đều giống như thường ngày, cũng không có phát hiện bất kỳ khác thường nào, thế nhưng trước đó sau khi nhận được nhắc nhở của Diệp soái, sau khi chúng ta xông vào mới phát hiện, không thấy Tô Mạn tiểu thư đâu nữa, tuy nhiên..."
Nói đến đây, ngươi kia lại hướng trong ngực móc ra một tờ giấy trắng cổ xưa, "Diệp soái, trong phòng chúng ta phát hiện ra cái này!"
Diệp Trần nhướng mày, nhận lấy tờ giấy trắng, mở ra xem, trên mặt lập tức hiện ra sát ý nồng đậm.
Chương 609 Dược Vương tông, ta tới rồi!
Chỉ thấy ở trên viết:
"Muốn mạng sống của lệnh tỷ, trong vòng ba ngày, đến Dược Vương tông ta, quá thời hạn không đợi!"
Nhìn thấy mặt mũi Diệp Tràn đầy sát ý, mọi người của Thần Long vệ ở xung quanh cũng là bị dọa đến không chịu nổi, đồng thời cảm thấy hổ thẹn không thôi:
"Phù phù!" "Phù phù!" "Phù phù!"
Mọi người nhìn nhau một cái, cùng lúc quỳ xuống dưới đất, "Diệp soái, Chúng ta làm việc thiếu trách nhiệm, xin ngài trừng phạt!"
Diệp Trần im lặng không nói, hít sâu một hơi mới từ từ nói:
"Việc này không phải các ngươi sai! Người bắt đi chị Mạn của ta, hẳn là người tinh thông huyễn thuật, lấy thực lực của các ngươi, không phát hiện ra cũng rất bình thường!"
Nói xong lời này, Diệp Trần thuận tay vung lên, mọi người đồng loạt đứng lên.
"Việc này ta sẽ tự mình đi xử lý, các ngươi đề đi nghỉ ngơi đi!"
Cùng lúc giọng nói rơi xuống, thân thể Diệp Trần nhoáng lên một cái đã biến mất không thấy gì nữa.
...
Mấy phút sau, Diệp Trần đã đi tới biệt thự ngoài đại học Thiên Hải, Tiêu Nhược Hi bị người khác tập kích, sau khi té xỉu trôi qua, Diệp Trần sai người đưa cô ta tới nơi này.
Trải qua kiểm tra một phen, để Diệp Trần cảm thấy vui mừng là, Hi Nguyệt chỉ là cưỡng ép sử dụng bí pháp thần hồn, tính cả thần hồn của Tiêu Nhược Hi cũng nhận ảnh hưởng cho nên đã ngủ say.
Đợi Diệp Trần rót lực lượng thần hồn của mình vào trong cơ thể của Tiêu Nhược Hi, hồn phách của Hi Nguyệt đã từ từ tỉnh lại.
"Hi Nguyệt, nàng bây giờ cảm thấy như thế nào?"
"Tiêu Nhược Hi" cười lắc đầu, "Chẳng qua chỉ là sử dụng Thần Minh Hồn thuật một lần, không nghĩ tới vậy mà hao phí gần một tháng cố gắng của ta, xem ra khoảng thời gian tái tạo nguyên thần lại phải chậm trễ một chút!"
Diệp Trần cũng không thể không nhẹ nhàng thở dài, "Nàng không có việc gì là tốt rồi! Chuyện tái tạo nguyên thần ta sẽ nghĩ biện pháp!"
Nói xong, Diệp Trần trực tiếp ôm lấy "Tiêu Nhược Hi", phá không mà lên, trong chớp mắt đã bay lên tới không trung được vài trăm mét, nhận lúc trời còn đang tối bay thẳng tới Vân Châu mà đi.
Hi Nguyệt thông minh cỡ nào, trong nháy mắt ý thức được chắc là có chuyện gì đó xảy ra, "Diệp Trần, thế nào? Là trong nhà có chuyện xảy ra sao?"
Diệp Trần vừa hướng phương phướng Vân Châu bay nhanh vừa chậm rãi kể lại chuyện.
Sau khi Hi Nguyệt nghe xong thì lập tức rất là lo lắng, "Vậy Dược Vương tông kia rất lợi hại phải không? Huynh đi một mình nắm chắc được mấy phần?"
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, "Yên tâm! Căn cứ suy đoán của ta, trên Trái Đất cũng chưa chắc tồn tại tu chân giả cảnh giới Hóa Thần, ta không dám nói tung hoành thế gian không đối thủ nhưng bảo mệnh thì khẳng định có thừa!"
Hi Nguyệt lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nàng ta đối với sức chiến đấu của Diệp Trần vẫn rất có lòng tin, nếu quả thật như Diệp Trần nói, trên Trái Đất không có tu sĩ cảnh giới Hóa Thần thì hoàn toàn chính xác không tạo thành uy hiếp quá lớn đối với hắn.
...
Hai mươi phút sau, Diệp Trần đã mang theo "Tiêu Nhược Hi" về tới Hắc Sâm Lâm ở Vân Châu.
Mấy người Sở Phi Yên sớm đã nhận được tin tức, nhìn thấy Diệp Trần mang theo Tiêu Nhược Hi trở về, tuy trong lòng có chút tò mò, thế nhưng cũng không có hỏi nhiều, "Diệp Trần, bên dì Lam tạm thời còn không có nói tình huống cho dì ấy biết, tiếp theo anh định làm như thế nào?"
Diệp Trần hít sâu một hơi, trong đôi mắt hiện lên vẻ lạnh lùng, "Dược Vương tông đã dám chọc tới trên đầu của ta, vậy ta sẽ phải để cho bọn chúng chuẩn bị trả một cái giá thật lớn!"
"Ta muốn ngay lập tức khởi hành tiến về Bồng Lai tiên giới!"
Sở Phi Yên lập tức hơi kinh hãi, "Chỉ có một mình anh thôi sao? Có muốn mang theo mấy tên đệ tử trong môn phái đi cùng với anh tới đó không?"
Diệp Trần quả quyết lắc đầu, "Không cần như thế! Một mình ta ngược lại sẽ bớt đi một chút lo lắng!"
"Chuyện mà mọi người phải làm chính là bảo vệ môn phái thật tốt, nói không chừng sẽ có có thế lực khác đến gây rắc rối với chúng ta!"
Nếu như Công Tôn Lâm không có nói láo, thì Cuồng Tiên môn và Diệp Trần hắn bây giờ chỉ sợ đã trở thành cái đinh trong mắt toàn bộ Tiên giới, thậm chí cả ba giới Thần, Ma, Yêu cũng sẽ xuống tay với hắn!
Tuy nhiên Cuồng Tiên môn bây giờ ở dưới sự tổ chức của Diệp Trần và Sở Phi Yên đã vững như thành đồng, chính là tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh có tới đây thì cũng tuyệt đối không chiếm được ích lợi gì!
Lại thêm, phía sau Cuồng Tiên môn còn có quốc gia, gần đây còn có quân đội trú đóng, bọn chúng có lẽ cũng không dám gióng trống khua chiêng động thủ.
Sau khi dặn dò đối với Sở Phi Yên một phen, Diệp Trần lại sắp xếp cho Tiêu Nhược Hi, sau đó thì ngay lập tức hướng phía đông nhanh chóng bay đi.
Hơn nửa canh giờ, lúc này sắc trời đã hơi trắng bệch, mà Diệp Trần cũng đã vượt qua tỉnh Đông Giang, đi tới trên biển Đông Hải.
Chỉ thấy tay phải hắn lật một cái trong tay đã xuất hiện ba mảnh da dê, bỗng nhiên chính là ba mảnh ghép bản đồ mà trước đó hắn lấy được từ trong tay của ba người Nam Dã Trần Bát của Âm Dương sư Đảo quốc, Vũ Hạc đại tiên cường giả đệ nhất Đảo quốc và Lang Vương Khoa Lạc Phu.
"Vốn cho là đời này cũng không cần dùng tới, không nghĩ tới cuối cùng vẫn có đất dụng võ!"
Diệp Trần hơi cảm khái một câu, thật nhanh ghép ba mảnh của bản đồ lại với nhau, lập tức hợp thành một tấm bản đồ hoàn chỉnh.
"Hóa ra ở chỗ này! Làm sao lại như vậy?"
Diệp Trần thông qua bản đồ hoàn chỉnh, rất nhanh đã tìm được chỗ lỗi vào Bồng Lai tiên giới, thế nhưng lại phát hiện, vậy mà cách bờ biển Đông Hải của Hoa Hạ chỉ có mấy trăm dặm!
Phát hiện ngày quả thực khiến cho Diệp Trần có chút giật mình, làm sao cũng không nghĩ tới, Bồng Lai tiên đảo này thế mà ở ngay dưới mí mắt của Hoa Hạ quốc.
"Mặc kệ! Trước tiên dựa theo hướng dẫn của bản đồ, tìm ra chỗ này hãng nói!"
Thân thể Diệp Trần nhoáng một cái, tập tức lưu lại một đạo tàn ảnh ở trên mặt biển, tốc độ cả người trong nháy mắt thăng lên tới gấp mười lần vận tốc của âm thanh, chỉ cần mất vài phút ngắn ngủi đã tới được mục tiêu.
Nhưng kỳ lạ là, xung quanh chỉ có một hòn đảo nhỏ lẻ loi trơ trọi, cũng không có bất luận một cái cửa vào nào.
Diệp Trần đứng ở trên hòn đảo nhỏ này, phóng thích toàn bộ thần niệm ra ngoài, cũng không có phát hiện bất kỳ chỗ kỳ lạ nào.
"Chẳng lẽ bản đồ này là giả? Hay là ta tìm nhầm chỗ?"
Diệp Trần nghĩ mãi mà vẫn không hiểu, đành phải lật bản đồ qua qua lại lại, cẩn thận kiểm tra một lần nữa.
Bỗng nhiên, Diệp Trần nhìn thấy bốn dòng chữ nhỏ ở một góc trên bản đồ,"Âm dương giao hợp, Nam Bắc giao thế, lúc mặt trời mọc, tiên môn mở ra!"
Sau khi đọc tới đọc lui mấy lần bốn câu này, Diệp Trần mơ hồ cảm thấy chính mình dường như đã hiểu được một chút chân lý bao hàm trong đó, nhưng trong thời gian ngắn lại có chút mơ hồ.
Ngay lúc này, vừa lúc phía đông kia một vòng mặt trời đỏ, từ từ nhô lên ở trên mặt biển.
Diệp Trần bỗng nhiên nhìn qua vòng mặt trời đỏ kia, đầu ong ong một chút, trong nháy mắt lập tức hiểu ra.
"Ta hiểu được! Thì ra là thế!"
Đạp đạp đạp!
Thân thể Diệp Trần nhoáng một cái, thẳng đến phương hướng mặt trời mọc mà đi, sau khi vọt ra ngoài hơn trăm dặm, quả nhiên cảm ứng được xung quanh có một đạo khí tức cổ xưa mà hùng hậu bị phong ấn.
"Quả nhiên ở chỗ này! Xem ra năm đó người vẽ ra tấm bản đồ này thật đúng là sử dụng nhiều tâm trí lực để suy đi tính lại a!"
Hóa ra bốn câu này mới là chỉ dẫn quan trọng nhất tìm tới Bồng Lai tiên đảo, ở địa điểm đặc thù, thời gian đặc thù, lấy mặt trời mọc làm vật tham chiếu, mới có thể tìm ra lối vào Bồng Lai tiên đảo.
Diệp Trần cũng là may mắn vừa đúng đuổi tới khoảng thời gian này, cho nên mới có thể tìm ra được lối vào ẩn nấp này!
Sau khi Diệp Trần thần niệm hoàn toàn phóng thích ra, rất nhanh đã tìm được sơ hở của phong ấn, sau đó hai tay khẽ trảo một cái, bỗng nhiên xé ra, phía trước ngay lập tức xuất hiện một vết nứt!
"Dược Vương tông! Ta tới rồi!"
Sau khi Diệp Trần thấp giọng nói thầm một câu, trực tiếp cất bước đi vào...
Chương 610 Mới vào Bồng Lai tiên giới
Thân ảnh của Diệp Trần đang ở trên mặt biển đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa.
Ngay sau đó, hắn chỉ cảm thấy không trung ở trước mắt dao động một trận, đã xuyên qua kết giới tiến vào trong một phương thế giới khác.
Cùng hai lần tiến vào Yêu giới và Ba Giới trước đó có tình huống khác biệt, lần này hắn vậy mà xuất hiện ở trên một cái đài cao!
Hơn nữa, ở xung quanh có tức dãy kiến trúc cao lớn có phong cách cổ xưa, nơi này rõ ràng là một tòa thành trì.
Ngay vào lúc Diệp Trần đang âm thầm buồn bực, bên cạnh đột nhiên có một giọng nói uy nghiêm vang lên, "Tiểu tử! Ngươi là đệ tửu của môn phái nào? Lấy lệnh bài thông hành đưa ra xem một chút!"
Người nói chuyện là một người đàn ông trung niên khôi ngô khoảng ba bốn mươi tuổi, trên mặt đầy vẻ hung thần, sau lưng còn có một đám người đi theo, mỗi người đều có khí thế không yếu, ít nhất cũng đều có tu vi cảnh giới Trúc Cơ trung kỳ trở lên.
Diệp Trần lập tức sững sờ, "Lệnh bài thông hành là cái gì?"
Người đàn ông trung niên khôi ngô kia, ngay lập tức hai mắt trừng lên một cái, "Phàm là đệ tử của Bồng Lai tiên giới ta, ra vào Thế Tục giới, đều cần môn phái xin lệnh bài thông hành, chẳng lẽ ngươi ngay cả vấn đề cơ bản này cũng không biết sao?"
Diệp Trần lập tức giật mình, rất rõ ràng, Bồng Lai tiên giới cùng với Yêu giới và Ma giới có phép tắc không giống nhau, Yêu giới và Ma giới cấm chỉ tộc nhân tiến vào Thế Tục giới mà Bồng Lai tiên giới thì chỉ ở trong trạng thái bán phong bế, chỉ cần xin được lệnh bài thông hành là có thể tự do ra vào.
Vừa nghĩ đến đây, Diệp Trần lập tức thả ra thần niệm quét ở trong Càn Khôn Trạc một lần.
Lúc trước hắn giết Công Tôn Lâm, thuận tay thu Càn Khôn Trạc của hắn lại, cũng còn chưa kịp kiểm tra.
"Tiểu tử, Bản giám sát quan đang tra hỏi ngươi, ngươi lằng nhà lằng nhằng cái gì? Còn không nhanh lấy lệnh bài thông hành ra xem một chút!"
Ngay vào lúc người đang ông trung niên kia, ánh mắt đã có lòng nghi ngờ đối với Diệp Trần, đang chuẩn bị bắt hắn lại thì Diệp Trần cuối cùng ở bên trong Càn Khôn Trạc của Công Tôn Lâm tìm được một cái lệnh bài đen nhánh, thế là tâm niệm vừa động lấy ra ngoài đưa tới, "Ngươi nói là thứ này sao?"
Hắn vừa mới vào Bồng Lai tiên giới, còn chưa có làm rõ tình trạng nơi này, có thể không trêu chọc rắc rồi thì vẫn là trước tiên cố gắng không nên trêu chọc rắc rối.
Huống chi, hắn bây giờ việc khẩn cấp trước mắt là nhanh chóng chạy tới Dược Vương tông, cứu Tô Mạn từ trong tay những người kia ra!
Đương nhiên, nếu như không thể lừa dối qua cửa được, vậy thì cũng đành sử dụng vũ lực xông vào.
Cũng may vận khí của hắn không tệ, người đàn ông trung niên khôi ngô kia nhận lấy cái lệnh bài đen nhánh kia, sau khi hai mắt đánh giá, lại ném lại cho hắn, trong miệng lầm bầm lầu bầu một câu, "Hóa ra là đệ tử Dược Vương tông, Dược Vương tông các ngươi gần đây ra vào thường xuyên a!"
Người đàn ông trung niên khôi ngô này dường như rất kiêng kị đối với Dược Vương tông, chỉ là lầm bầm lầu bầu một câu cũng không dám tiếp tục truy vấn, trực tiếp hướng Diệp Trần khoát tay áo, "Đi đi thôi!"
Sau khi Diệp Trần đi xuống đài cao, lúc này mới kịp quan sát hoàn cảnh chung quanh cẩn thận.
Chỉ thấy, kiến trúc ở nơi này ngược lại rất giống với Hoa Hạ thời cổ đại, tuy nhiên người ở đây lại có cách ăn mặc muôn hình muôn vẻ, lại có rất nhiều trang sức thế giới hiện đại bên ngoài, cho nên Diệp Trần ở trong đám người cũng tuyệt đối không có gì lạ lẫm.
"Khó trách mấy người trước đó dễ dàng tin tưởng ta là đệ tử Dược Vương tông như vậy, xem ra Bồng Lai tiên giới này đang tiến bộ với thời đại và mối liên hệ với thế tục vượt xa Yêu giới và Ma giới, chẳng qua trong Ma giới và Yêu giới còn không có mấy người biết được sự tồn tại của thế giới hiện đại hay còn gọi là Thế Tục giới"
Nghĩ tới đây, Diệp Trần cũng hoàn toàn yên lòng, đang định tùy tiện ở trên đường kéo tới một người để hỏi vị trí của Dược Vương tông một chút.
Đúng lúc này, bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một tiếng đánh chửi, "Mẹ nó! Không có tiền còn tinh tướng giả vờ làm đại gia! Dám ở trong tiệm của chúng ta ăn cơm chùa, xem ra hôm nay lão tử cần phải cắt ngang chân của ngươi!"
Diệp Trần theo tiếng kêu nhìn lại, chỉ thấy, một tên thiếu niên khoảng mười ba mười bốn tuổi đang bị một đám người vây đánh.
Thiếu niên này một thân mặc cẩm phục, nhìn qua cũng không giống là kẻ nghèo, chỉ là có chút chật vật, quần áo trên người còn còn sót lại vết máu. Mà chân chính để cho Diệp Trần cảm thấy kinh ngạc là, thiếu niên này tuổi còn nhỏ thế mà đã đột phá tới cảnh giới Trúc Cơ!
Người này ở trong ngàn vạn tinh vực của Tu Chân giới, có lẽ không coi vào đâu, thế nhưng ở trên Trái Đất nho nhỏ này, còn trẻ như vậy mà đã có được cảnh giới như thế thì tuyệt đối là một tên thiên tài tu luyện, nếu như có thể gặp được danh sư, thành tự trong tương lai nhất định không tầm thường.
Vừa nghĩ tới đây, Diệp Trần lập tức trong lòng nổi lên yêu tài, mắt thấy đám người kia đang muốn hạ tử thủ đối với hắn thì Diệp Trần lập tức tiến lên phía trước:
"Dừng tay!"
Đám người kia lập tức hướng Diệp Trần nhìn sang, nhìn thấy một thân trang phục của hắn có cách ăn mạc hiện đại thì mọi người nhất thời thi nhau lộ ra vẻ kính sợ.
Hóa ra, ở Bồng Lai tiên giới, trang phục trang sức hiện đại thuộc về thương phẩm hiếm có, giá cả rất cao, người bình thường căn bản mặc không nổi.
Nguyên nhân rất đơn giản bởi vì người bình thường là rất khó có cơ hội ra vào Thế Tục giới, chỉ có ngũ đại tông môn và hai thương hội lớn mới có quyền lời tự do ra vào Thế Tục giới, hơn nữa cũng có rất nhiều hạn chế.
Cho nên, trang phục trang sức hiện đại ở trong Bồng Lai tiên giới là thuộc về thương phẩm hiếm có, bình thường chỉ có nhân tài thượng tầng của xã hội mới mặc lên.
Với cả, bản thân Diệp Trần có khí độ bất phàm, những người này tự nhiên không dám tùy tiện đắc tội.
"Các hạ là ai? Tiểu tử này ăn cơm chùa ở trong quán rượu của chúng ta, chẳng lẽ chúng ta không thể giáo huấn hắn một chút hay sao?"
Người cầm đầu, chắp tay hướng về phía Diệp Trần khách khí nói.
Diệp Trần khẽ chau mày, "Hắn thiếu các ngươi bao nhiêu tiền? Ta trả thay cho hắn!"
Người kia nghe được điều này, trên mặt lập tức hiện ra nụ cười, "Không nhiều không nhiều, cũng chỉ một lượng bạc mà thôi!"
Diệp Trần lập tức sững sờ,
Bạc?
Hắn thật đúng là không có thứ này!
Tuy nhiên rất nhanh, hắn từ trong Càn Khôn Trạc của Công Tôn Lâm ngược lại là tìm được một ít linh thạch.
"Nơi này cũng coi như là một nửa cái Tu Chân giới, Linh thạch chắc là cũng quý giá hơn bạc a?"
Vừa nghĩ đến đây, Diệp Trần trực tiếp lấy ra một khối Linh thạch ném cho người kia, "Đây có đủ hay không?"
Người kia đầu tiên là sững sờ, sau đó mặt mũi đầy vẻ mừng như điên, hai tay dâng khối Linh thạch kia lên, kích động tới mức nói ra lời nói không mạch lạc, "Đủ rồi! Đủ! Nhiều lắm! Công tử ngàu chờ một lát, ta lấy tiền thừa trả cho ngươi!"
Diệp Trần khoát tay áo, "Không cần trả lại! Ta muốn hỏi thăm ngươi một chuyện, chỉ cần ngươi có thể trả lời ta, số tiền thừa còn lại chính là của ngươi!"
Hai mắt người kia lập tức tỏa ra ánh sáng liền vội vàng gật đầu khom lưng cười nói:
"Công tử xin ngài cứ hỏi, chỉ cần chuyện mà Thường lão tam ta biết đến, ta chắc chắn biết gì nói nấy!"
Diệp Trần nhẹ gật đầu, thản nhiên nói:
"Vấn đề này thật ra thì rất đơn giản, ngươi có biết Dược Vương tông không?"
Người kia vội vàng cười theo nói:
"Công tử nói đùa, Dược Vương tông chính là một trong ngũ đại tông môn của Bồng Lai tiên giới chúng ta, ai mà không biết chứ?"
Diệp Trần nói:
"Vậy Dược Vương tông kia ở đâu, ngươi cũng biết chứ?"
Người kia lập tức có chút choáng váng, ngơ ngác nói:
"Tự nhiên là ở Dược Vương cốc, công tử ngài không phải là đang nói đùa chứ? Vấn đề này ngay cả trẻ con ba tuổi cũng đều biết a!"
Diệp Trần cũng lập tức hơi có chút xấu hổ, "Vấn đề này ta tự nhiên biết, ý của ta là, các ngươi nếu ai có thể đưa ta đi Dược Vương cốc, thì cái này chính là của hắn!"
Nói xong lời này, Diệp Trần thuận tay lật một cái, lập tức lấy ra ba khối Linh thạch.
Mọi người thấy Linh thạch trong tay Diệp Trần thì ánh mắt tất cả lập tức đều trở nên nóng như lửa, tuy nhiên rất nhanh lại thi nhau lộ ra vẻ mặt làm khó.
Bình luận facebook