• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New THẦN ĐẾ TRỌNG SINH (5 Viewers)

  • Chương 611-615

Chương 611 Đầu bảng Tiềm Long

Diệp Trần để vẻ mặt của mọi người vào trong mắt, lập tức cũng hết sức hiếu kỳ, "Làm sao? Điều kiện này rất khó sao?"

Người kia vẻ mặt đau khổ nói:

"Công tử nói đùa, trong phạm vi mấy trăm dặm của Dược Vương cốc đều có sương máu khí độc, người bình thường căn bản không dám tới gần, chúng ta cũng chỉ biết đại khái phương vị còn về phần đi vào trong đó thì người bình thường có thể nghĩ cũng không dám đi vào!"

Lông mày Diệp Trần hơi nhíu lại, hắn thật ra chỉ cần những người này đưa hắn đến nơi gần với Dược Vương tông là được, cái gọi là sương máu khí độc đối với hắn mà nói thì căn bản không tạo thành uy hiếp.

Thế nhưng những người này rõ ràng là hiểu nhầm ý tứ của Diệp Trần.

Tuy nhiên vấn đề này cũng khó trách, phàm là người của Bồng Lai tiên giới, gần như không ai không biết Dược Vương cốc, chỉ là không có người nào dám can đảm tiến vào bên trong sương máu khí độc.

Diệp Trần vừa ra tay chính là ba khối Linh thạch, mọi người khó tránh khỏi đối với điều này có chút hiểu lầm.

Ngay vào lúc Diệp Trần chuẩn bị mở miệng giải thích thì thiếu niên trước đó bị người đánh bỗng nhiên mở miệng nói:

"Ta nguyện ý dẫn ngươi đi!"

Mọi người đầu tiên là sững sờ, sau đó thi nhau cười nhạo, "Tiểu tử này, thật đúng là cần tiền hơn cần mạng a!"

"Sương máu khí độc đó là Dược Vương tông hao phí tâm huyết hơn ngàn năm mới tạo dựng được, chính là cao thủ cảnh giới Kim Đan cũng không dám xông loạn vào đó!"

"Ngoài đệ tử bản môn Dược Vương tông ra, những người khác đi lung tung vào trong đó, chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!"

Nghe được tiếng nghị luận này của mọi người, Diệp Trần cũng không thể không mỉm cười, "Anh bạn nhỏ, ngươi chắc chắn chứ?"

Thiếu niên kia gật đầu kiên định nói, "Ta chắc chắn!"

Diệp Trần suy nghĩ một chút, trực tiếp ném cho thiếu niên kia ba khối Linh thạch, "Được, bây giờ chúng ta liền xuất phát!"

Nói xong lời này, thân thể Diệp Trần hơi chao đảo một cái, giống như quỷ mị, lao tới trước mặt thiếu niên kia sau đó một tay nắm lấy cổ tay của hắn, thân thể lại nhoáng lên một cái nữa đã chạy ra ngoài được vài trăm mét.

Mà những người ở xung quanh kia thấy được cảnh này thì sắc mặt của mọi người lập tức thay đổi lớn.

"Tốc độ của người này thật nhanh!"

"Chỉ sợ ít nhất cũng là cao thủ trên cảnh giới Kim Đan!"

"Cũng không biết là nhân vật thiên tài của môn phái nào?"

...

Mấy phút sau, Diệp Trần mang theo thiếu nhiên kia đã chạy ra khỏi thành.

Sau khi thiếu niên kia chỉ ra phương hướng, Diệp Trần trực tiếp gội Tử Quỳnh kiếm ra mang theo hắn ngự kiếm phi hành.

Bồng Lai tiên giới này vô luận là độ nồng đậm của thiên địa linh khí hay là thực lực tổng hợp rõ ràng cũng cao hơn hai giới Yêu, Ma rất nhiều.

Trên bầu trời, thường có người ngự kiếm, qua qua lại lại ở trên không trung, cho nên hai người cũng không tính làm người khác chú ý.

"Ngươi tên là gì?"

Diệp Trần vừa dùng ý niệm thao túng Tử Quỳnh kiếm, vừa nói chuyện phiếm với thiếu niên kia.

Thiếu niên kia trước đi bị tu vi cường đại của Diệp Trần làm cho kinh sợ, lúc này còn có chút chưa kịp hoàn toàn phản ứng lại, nghe được câu hỏi của Diệp Trần thì ngay lập tức không suy nghĩ chút nào nói:

"Thưa ân công, ta gọi là Chúc Tiểu Bạch, là đệ tử của Hỏa Thần tông..."

Nói đến đây, Chúc Tiểu Bạch dường như nghĩ tới điều gì, lập tức im bặt mà dừng, đồng thời lặng lẽ liếc ánh mắt của Diệp Trần một cái, lộ ra vẻ mặt lo lắng bất an.

Nhìn thấy thần sắc của Diệp Trần không có thay đổi gì, Chúc Tiểu Bạch lúc này mới thở dài một hơi.

Diệp Trần để vẻ mặt của hắn vào trong mắt, tuy rằng không biết vì sao, tuy nhiên cũng không có tiếp tục hỏi nhiều về thân thế của hắn, lại nói tiếp:

"Lấy tu vi của ngươi, những người trước đó coi như cùng tiến lên thì chắc cũng không phải là đối thủ của ngươi, lúc bọn họ đánh ngươi, ngươi vì sao không đánh trả?"

Chúc Tiểu Bạch này tuy rằng tuổi còn trẻ, thế nhưng đã có cảnh giới Trúc Cơ tầng hai, hơn nữa công pháp tu luyện dường như cũng không yếu, dựa theo lý thuyết mà nói, đối phó những người bên trong quán rượu kia hẳn là thừa sức mới đúng, thế nhưng là trước đó hắn lại mặc cho đối phương đánh chửi, từ đầu đến cuối cũng không có đánh lại.

Điều này làm cho Diệp Tràn quả thực cảm thấy có chút kỳ quái.

Chúc Tiểu Bạch than nhẹ một tiếng, nói:

"Chuyện này vốn chính là ta đã làm sai trước, là ta ăn cơm không trả tiền, bị bọn họ đánh cũng là bình thường."

"Hơn nữa phụ thân của ta đã giáo dục ta từ nhỏ, hành tẩu giang hồ nhất định phải làm đến không thẹn với lương tâm, nếu như không phải ta thực sự quá đói, chắc chắn sẽ không đi ăn cơm chùa..."

Nói xong lời cuối cùng, trên mặt Chúc Tiểu Bạch đầy vẻ xấu hổ.

Diệp Trần không thể không mỉm cười, hảo cảm đối với thiếu niên này lập tức tăng lên gấp bội, vì vậy nói:

"Ngươi vừa mới nói, ngươi là đệ tử Hỏa Thần tông, làm sao lại luân lạc tới tình trạng này? Chờ ta làm xong chuyện ở Dược Vương tông thì ta tự mình đưa ngươi về đó, có được không?"

Không nghĩ tới, sắc mặt của Chu Tiểu Bạch ngay lập tức hơi đổi, sau đó thận trọng nói:

"Ân công, ngươi...ngươi không biết?"

Diệp Trần lập tức ngây ngẩn cả người, "Biết cái gì?"

Chúc Tiểu Bạch chớp chớp đôi mắt, lộ ra vẻ ảm đạm nói:

"Hỏa Thần tông đã bị diệt môn!"

"Cái gì?"

Diệp Trần ngay lập tức hơi kinh hãi, sau đó lại nghĩ tới, lúc hắn tự giới thiệu, có chút che che lấp lấp, lập tức giật mình hiểu ra.

"Làm sao? Chắc là Hỏa Thần tông các ngươi bị diệt có liên quan tới Dược Vương tông sao?"

Chúc Tiểu Bạch nghe được lời này của Diệp Trần thì ngay lập tức hai mắt trừng một cái, sắc mặt có chút trắng bệch, lắp bắp nói:

"Hỏa Thần tông chúng ta chính là bị Dược Vương tông diệt đi! Ân công, ngươi...ngươi không phải là...đệ tử của Dược Vương tông sao?"

Diệp Trần cười ha ha một tiếng, "Dĩ nhiên không phải! Nói thật cho ngươi biết đi, lần này ta tới Dược Vương tông là đi tìm bọn hắn phiền phức, nếu như bọn họ là kẻ thù của ngươi, vậy ta thuận tiện giúp ngươi báo thù, như thế nào?"

Chúc Tiểu Bạch nghe thấy vậy thì lập tức mừng rỡ, sau đó bỗng nhiên lắc đầu, thở dài nói:

"Không được không được! Ân công tuy tằng tu vi của ngươi rất cao, chỉ sợ cũng chưa chắc là đối thủ của Dược Vương tông!"

Nói đến đây, Chúc Tiểu Bạch dừng lại một chút lại nói tiếp:

"Ân công, không bằng ngươi trước tiên đừng đi Dược Vương tông, theo ta cùng đi tìm đại ca của ta có được không? Chỉ cần tìm được đại ca của ta thì chúng ta báo thù có hy vọng!"

Diệp Trần lập tức sững sờ, "Đại ca ngươi? Hắn là ai?"

Đề cập tới vấn đề này thì mặt mày của Chúc Tiểu Bạch lập tức trở nên hớn hở, trong đôi mắt hiện lên vẻ sùng bái nồng đậm, "Đại ca của ta, hắn chính là Thiếu tông chủ của Hỏa Thần tông chúng ta, đứng đầu bảng Tiềm Long bảng của Bồng Lai tiên giới, tên là Chúc Minh Phi!"

Nói đến đây, mặt mũi của Chúc Tiểu Bạch đầy vẻ tự hào, vốn cho rằng khẳng định có thể làm cho đối phương giật mình.

Tuy nhiên, Diệp Trần vừa mới đặt chân tới Bồng Lai tiên giới lại làm sao biết được những thứ này?

"Tiềm Long bảng? Đó là cái gì? Rất lợi hại phải không?"

Hai mắt của Chúc Tiểu Bạch lập tức từng lên một cái, "Không phải chứ! Ngươi thế mà ngay cả Tiềm Long bảng cũng không biết? Ngươi là người của Bồng Lai tiên giới sao?"

Diệp Trần cười nhạt một tiếng, "Ta quả thật không phải là người của thế giới các ngươi, ta đến từ ngoại giới, cũng chính là Thế Tục giới trong miệng các ngươi hay nói!"

Chúc Tiểu Bạch ngay lập tức kinh ngạc đến ngây người, trọn vẹn sử sốt một lúc lâu, mới một mặt khó có thể tin nói:

"Điều này sao có thể? Ta nghe người ta nói, trong Thế Tục giới, người người yếu đuối như con kiến hôi, tại sao có thể có dạng cao thủ như ân công?"

Sau khi Diệp Trần giải thích một phen, cuối cùng cũng để cho Chúc Tiểu Bạch tin tưởng chính mình là đến từ Thế Tục giới.

Lúc này Chúc Tiểu Bạch mới tiếp tục giải thích nói:

"Ở Bồng Lai tiên giới chúng ta, căn cứ phân chia thực lực có hai cái bảng xếp hạng là Thiên bảng và Tiềm Long bảng!"

"Cái gọi là Thiên bảng là căn cứ thực lực của cường giả thế hệ trước tiến hành sắp xếp thứ hạng."

"Mà Tiềm Long bảng thì căn cứ mức tiềm lực của thế hệ tuổi trẻ tiến hành sắp xếp thứ hạng!"

"Ta ở trên Tiềm Long bảng xếp hạng thứ mười bảy mà đại ca ta sớm ở mười năm trước đó cũng đã đứng đầu Tiềm Long bảng!"
Chương 612 Giết vào Dược Vương tông

Diệp Trần nghe được điều này cũng không thể không đến hơi có chút kinh ngạc, thiên phú của Chúc Tiểu Bạch này đã được coi là cực kỳ tốt, thiên phú của vị đại ca kia, vậy mà còn cao hơn so với hắn rất nhiều, có lẽ hoàn toàn chính xác không phải là một nhân vật đơn giản.

Đương nhiên, dù cho là thiên tài tuyệt đỉnh trong Tu Chân giới, cũng không có cách nào đánh đồng với một đời Cuồng Đế sống lại, cho nên Diệp Trần chỉ hơi kinh ngạc qua đi thì cũng không cảm thấ có cái gì.

"Vậy đại ca của ngươi hắn bây giờ đang ở nơi nào?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chúc Tiểu Bạch lập tức xệ xuống, nói:

"Ta cũng không biết! Ba năm trước đây, hắn vì tìm kiếm đột phá thì đã một thân một mình rời khỏi Hỏa Thần tông, ta tìm hắn rất lâu rồi đều không có tìm được, có người nói hắn đã rời khỏi Bồng Lai tiên đảo, tiến về Thế Tục giới, cho nên ta mới có thể đi tới Thái Sơ thành, đáng tiếc ta không có lệnh bài thông hành cho nên không có cách nào tiến vào Thế Tục giới..."

Thái Sơ thành chính là tòa thành trước đó mà hai người gặp nhau, là lối vào Thế Tục giới của Bồng Lai Tiên giới.

Diệp Trần trầm ngâm một lát, "Nếu như ngươi thật muốn đi Thế Tục giới tìm đại ca của ngươi, chờ ta giải quyết Dược Vương tông thì mang ngươi cùng rời đi!"

Chúc Tiểu Bạch lập tức mừng rỡ, sau đó lại là mặt mũi đầy vẻ lo lắng, "Ân công, Dược Vương tông kia tuy rằng ở bên trong ngũ đại tông môn có thực lực yếu nhất, thế nhưng dù sao cũng là một trong ngũ đại tông môn, Thái Thượng trưởng lão Dược Vương tông tên là Vân Thiên Thu, nghe nói một thân tu vi sớm đã đạt tới cảnh giới Nguyên Anh đỉnh phong, hơn nữa Dược Vương tông lại am hiểu luyện thi chế độc, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, chỉ dựa vào lực lượng một mình ngươi, chỉ sợ chưa chắc sẽ là đối thủ của bọn chúng a!"

Diệp Trần cười ha ha một tiếng, không nói tiếng nào.

Chúc Tiểu Bạch thấy Diệp Trần căn bản không nghe lời khuyên của mình cũng không thể làm gì, trong lòng thầm nghĩ, "Lấy tuổi của hắn xem như ngang với tuổi của đại ca thiên tài của ta, tu vi chỉ sợ cũng có hạn, chỉ sợ ngay cả sương máu khí độc xung quanh Dược Vương cốc đều không vượt qua nổi, chờ sau khi hắn ăn đau khổ, ta lại khuyên hắn cũng không muộn!"

...

Sau đó, Chúc Tiểu Bạch chỉ đường, Diệp Trần ngự kiếm phi hành, dùng gần nửa ngày trọn vẹn vượt qua mấy ngàn dặm, cuối cùng cũng đã tiến vào trong phạm vi thế lực của Dược Vương tông.

"Ân công ngươi xem! Đám sương máu bao quanh phía trước kia chính là Dược Vương cốc sào huyệt của Dược Vương tông!"

"Theo như lời kể thì trong Dược Vương cốc thì khí độc vốn có trăm dặm, về sau lại được người của Dược Vương cốc lấy các loại độc dược tiến hành bồi dưỡng, tạo thành sương máu khí độc bây giờ, người bình thường chỉ cần hít vào một ngụm khí độc, thì toàn thân sẽ nát rữa ra mà chết!"

Nói đến đây, trên mặt của Chúc Tiểu Bạch cũng lộ ra vẻ mặt rất kiêng dè, sau đó lại thở dài nói:

"Nếu như đại ca ta có mặt ở đây thì tốt, Ngự Hỏa Tâm kinh của Hỏa Thần tông ta là khắc tinh độc công của Dược Vương tông, cũng chính vì vậy mà Dược Vương tông vẫn luôn thèm nhỏ dãi môn thần công này của tông môn chúng ta, cho nên mới luôn luôn nghĩ trăm phương ngàn kế muốn tiêu diệt Hỏa Thần tông chúng ta..."

Diệp Trần nghe vậy cũng không thể không nhẹ gật đầu, "Cao thủ Dược Vương tông phần lớn tu luyện là công pháp thuộc tính Mộc, Hỏa khắc Mộc, dùng Hỏa công đối phó khí độc, hoàn toàn chính xác có thể nói là làm ít công to!"

Cùng lúc nói xong lời này, Diệp Trần kéo Chúc Tiểu Bach, thân thể nhoáng một cái đã lao xuống dưới hướng sương máu khí độc kia.

"Không được!"

Chúc Tiểu Bạch lập tức khẩn trương, thế nhưng hắn căn bản không kịp, cũng không có năng lực đi ngăn cản, đành phải toàn lực vỗ ra một chưởng:

"Liệt Diễm chưởng!"

Ầm!

Một chưởng này của Chúc Tiểu Bạch đánh ra, chưởng kình như là liệt hỏa, trong nháy mắt đập tan một mảng lớn sương máu khí độc ở phía trước.

Đáng tiếc, lúc này hai người tiến vào trong khí độc là có phạm vi trăm dặm xung quanh đều là khí độc, quá dày đặc, chẳng mấy chốc lại vây quanh hai người vào trong đó một lần nữa.

Rầm rầm rầm!

Chúc Tiểu Bạch rơi vào đừng cùng, đành phải liên tiếp huy chưởng, liều mạng ngăn cản khí độc xung quanh.

Mà Diệp Trần ở một bên lại giống như người không việc gì, tiếp tục từ từ tiến lên.

"Không tốt! Ân công, Liệt Diễm chưởng của ta còn chưa có tu luyện tới nơi tới chốn, ta đã không chịu nổi, chúng ta vẫn là trước tien lui ra ngoài lại nghĩ biện pháp khác a?"

Chúc Tiểu Bạch giữ vững được một lúc thì đầu đã đầy mồ hôi, nhịn không được lớn tiếng kêu lên.

Diệp Trần mỉm cười, "Tuổi ngươi còn nhỏ, Hỏa công cao minh như thế này cũng coi là rất hiếm thấy!"

Nói xong lời này, Diệp Trần tâm niệm vừa động.

Oanh!

Từ trong cơ thể Diệp Trần phát ra một đoàn hỏa diễm màu đỏ, tự động hình thành một cái lồng năng lượng, bao khỏa hai người vào trong đó, khí độc xung quanh lập tức cũng không còn cách nào tới gần hai người một chút nào.

Chúc Tiểu Bạch thấy cảnh này thì hai mắt lập tức trợn lên thật lớn, vừa mừng vừa sợ, "Ân công, không nghĩ tới hỏa công của ngươi cũng lợi hại như thế! Hỏa diễm này của ngươi là gì? Dường như hoàn toàn khác biệt với hỏa diễm của Hỏa Thần tông chúng ta, để cho người ta không tự chủ mà cảm thấy được hốt hoảng trong lòng!"

Hai tay Diệp Trần chắp sau lưng, vừa chậm rãi tiến lên vừa lên tiếng nói:

"Ta đây là Tam Muội chân hỏa!"

"Cái gì!"

Chúc Tiểu Bạch nghe vậy thì hai mắt lập tức trừng lên một cái, trên mặt lộ ra nồng đậm sợ hãi lẫn vui mừng, "Đây chính là Tam Muội chân hỏa trong truyền thuyết, danh xưng có thể đốt sạch vạn vật? Loại thần hỏa thượng cổ này không phải nói sớm đã thất truyền rồi sao?"

"Ta cũng chỉ là ở trong cổ tịch của Hỏa Thần tông chúng ta mới đọc được một số tin tức liên quan đến thần hỏa này!"

"Nghe nói hỏa này người tu luyện nhất định phải tu luyện tinh, khí, thần, ba đạo nguyên khí bản nguyên làm mối dẫn, hơn nữa phương pháp tu luyện cực kỳ hà khắc, Hỏa Thần tông một mạch chúng ta, cũng chỉ có Chúc Dung đại thần ở thời kỳ thượng cổ mới thông thạo loại hỏa này..."

Chúc Tiểu Bạch này tuy tuổi không lớn lắm, nhưng kiến tức cũng rất không tầm thường, vậy mà nói đạo lý rõ ràng.

Diệp Trần lập tức đối với hắn càng thêm yêu thích, không thể không cười nói:

"Chỉ là Tam Muội chân hỏa mà thôi, cũng không có lợi hại như ngươi nói vậy, nếu như ngươi muốn học, về sau ta dạy cho ngươi!"

Chúc Tiểu Bạch lập tức ngây ngẩn cả người, "Ân công, không phải ngươi đang nói đùa với ta chứ? Ngươi thật nguyện ý truyền Tam Muội chân hỏa cho ta?"

Diệp Trần cười ha ha một tiếng, "Diệp Cuồng Tiên ta nhất ngôn cửu đỉnh, chỉ cần ngươi nguyện ý bái ta làm thấy, chỉ là Tam Muội chân hỏa đây có tính là gì? Tương lai ta có thể mang sở học suốt đời của ta đều truyền thụ cho ngươi!"

Thiên phú của Chúc Tiểu Bạch rất tốt, hơn nữa nhân phẩm cũng rất tốt, so với mấy tên đồ đệ mà Diệp Trần nhận được trước đó cũng mạnh hơn rất nhiều, cho nên lại động tâm tư thu đồ.

Tuy nhiên, để Diệp Trần không có nghĩ tới là, Chúc Tiểu Bạch cân nhắc một lát, thế mà lắc đầu, "Không được! Ân công, tạm thời ta còn chưa thể đáp ứng ngươi, ta phải tìm được đại ca của ta trước, phải được sự đồng ý của hắn mới được!"

Diệp Trần ngay lập tức sửng sốt, không thể không cười lắc đầu, "Được rồi, tùy ngươi!"

...

Ngay vào lúc hai người đang chậm rãi đi qua sương máu khí độc, cùng lúc đó ở bên trong Dược Vương tông, "Tông chủ đại nhân, hành động lần này, chúng ta vậy mà tổn thất hai vị trưởng lão, lại thêm Hạ Hầu trưởng lão trước đây, món nợ này ta cần phải tính toán với tiểu tử kia thật tốt!"

Người nói chuyện chính là một ông lão tóc tai râu ria đã bạc hết.

Mà lúc này, ở bên ghế phía trên, có một người đàn ông trung niên có chút uy nghiêm đang ngồi ngay ngắn ở trên đó, "Công Tôn trưởng lão yên tâm! Chúng ta tuy rằng tổn thất không nhỏ, tuy nhiên cuối cùng cũng bắt được tỷ tỷ của tên tiểu tử kia, căn cứ tình báo điều tra được trước đó, chỉ cần nữ nhân này ở trong tay chúng ta, tên kia khẳng định sẽ tự chui đầu vào lưới, chỉ cần hắn bước vào Bồng Lai tiên giới, cho dù có bản lĩnh lớn bằng trời cũng chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!"
Chương 613 Ai nói ta không dám tới?

Hóa ra lão giả tóc trắng này chính là Công Tôn Mậu ca ca của Công Tôn Lâm, hắn nghe nói đệ đệ của mình bị Diệp Trần làm hại, tự nhiên đối với hắn hận thấu xương.

"Tông chủ đại nhân, nếu như tiểu tử kia không dám tới thì sao đây? Lại hoặc là hắn căn bản không biết cách tiến vào Bồng Lai Tiên giới như thế nào, vậy kế hoạch của chúng ta chẳng phải muốn thất bại rồi sao?"

Vân Thiên Thanh Tông chủ Dược Vương tông lập tức cười lạnh nói:

"Nếu hắn không dám tới vậy thì chúng ta lại tiếp tục giết vào Thế Tục giới! Hôm nay ta mời Tông chủ của bốn đại tông môn khác đến đây chính là vì thương nghị việc này!"

Công Tôn Mậu nghe được điều này, đầu tiên là vui mừng, sau đó lại lộ ra vẻ mặt lo lắng, "Thế nhưng là tiên tổ Tiên giới chúng ta sớm có nghiêm lệnh, người của Bồng Lai Tiên giới không được tùy ý nhúng tay vào chuyện của Thế Tục giới, hơn nữa ta nghe nói tên kia ở đằng sau dựa vào lực lượng của quốc gia Thế Tục giới, cũng cực kỳ không dễ chọc, ta sợ bốn đại tông môn khác không dễ dàng nhúng tay vào chuyện của Thế Tục giới a!"

Vân Thiên Thanh cười nhạt một tiếng, "Tiểu tử kia ở Thế Tục giới làm ra động tĩnh lớn như vậy, còn công nhiên thành lập môn phái tu chân, mời chào môn đồ, ta cũng không tin bốn đại tông môn khác sẽ chịu để yên?"

"Dựa vào những gì ta hiểu biết về bốn đại tông môn kia, chỉ cần Dược Vương tông chúng ta xung phong thì bọn họ chắc chắn cũng vui vẻ khi thấy điều đó, căn bản không có lý do nào để cự tuyệt cả"

Công Tôn Mậu suy nghĩ một chút cũng cảm thấy đúng, lúc này mới lộ ra vẻ vui mừng.

Vân Thiên Thanh lại nói tiếp:

"Còn về phần nữ tử gọi là Tô Mạn kia, ngươi phái người đi thẩm vấn chặt chẽ, nhìn xem có thể từ trong miệng của nàng ta hỏi ra được sư môn truyền thừa của Diệp Cuồng Tiên hay không!"

"Nếu như ba ngày sau, Diệp Cuồng Tiên kia còn chưa có xuất hiện ở Bồng Lai Tiên giới, ngươi liền chặt đầu nàng ta, phái người đưa tới cho tiểu tử kia, đây được gọi là giết người theo kiểu giết tâm tư! Khặc khặc!"

Vân Thiên Thanh nói xong lời này thì đắc ý cười lên một cách điên cuồng.

Công Tôn Mậu lập tức đứng dậy, đồng dạng lộ ra nụ cười âm độc, "Tông chủ đại nhân cao minh! Ta cứ dựa theo phân phó của ngài đi làm!"

...

Một bên khác, Diệp Trần mang theo Chúc Tiểu Bạch, dùng khoảng thời gian mười phút thì đã thuận lợi xuyên qua sương máu khí độc.

Phía trước lại không có vật gì, không chri không có bất kỳ một cái kiến trúc nào, ngay cả bóng người cũng không có.

"Tại sao có thể như vậy?"

Chúc Tiểu Bạch lập tức một mặt thất vọng.

Diệp Trần cười nói:

"Chẳng qua chỉ là một đạo huyễn thuật cấm chế mà thôi!"

Nói xong, Diệp Trần trực tiếp hướng trong không trung thuận tay điểm một chút, không gian phía trước hơi chao đảo một cái, cách đó không xa lập tức liền xuất hiện từng dãy kiến trúc, nghiễm nhiên như là một tòa thành nhỏ trong một ngọn núi.

"Đi thôi!"

Diệp Trần dẫn đầu một bước bước vào trong đó, sau khi Chúc Tiểu Bạch kịp phản ứng thì cũng vội vàng đi theo.

Chờ hai người đều bước vòa trong đó, cái đạo huyễn thuật cấm chế kia đã một lần nữa khôi phục như cũ.

"Chúng ta đi cứu người trước!"

Diệp Trần nói một câu, sau đó hai mắt nhắm lại, toàn lực phóng xuất thần niệm ra ngoài, bắt đầu lục soát hành tung của Tô Mạn.

Toàn bộ Dược Vương cốc, trọn vẹn chiếm diện tích trên trăm mẫu, cũng may lấy thần thức của Diệp Trần bây giờ đã có thể bao phủ trong phạm vi năm trăm dặm, chỉ cần thân thể của Tô Mạn không ở bên không ở trong cấm chế kết giới thì chạy không hỏi thần hồn của Diệp Trần lục soát.

"Tìm được!"

Chỉ dùng hai ba phút, Diệp Trần cũng đã tìm thấy được khí tức của Tô Mạn, rất rõ ràng, người của Dược Vương cốc làm sao cũng không nghxi tới, Diệp Trần vậy mà lại nhanh như vậy đã tìm tới cửa.

Tuy nhiên chẳng mấy chốc, Diệp Trần nhướng mày, trên mặt hiện ra sát khí nồng đậm:

"Muốn chết!"

...

Cùng lúc đó, trong đại lao của Dược Vương cốc, Tô Mạn bị trói gô lại trên một cây cọc gỗ, trên người còn có từng vết máu do dùng roi quật, nhìn qua hiển nhiên đã chịu không ít khổ.

"Tiểu cô nương, không nghĩ tới tuổi ngươi còn trẻ, xương cốt cũng rất cứng rắn đi!"

"Bản trưởng lão chẳng qua chỉ là muốn biết sư môn truyền thừa của tiểu tử kia, cũng không phải chuyện ghê gớm gì, ngươi cần gì phải quật cường như vậy đây?"

Công Tôn Mậu một mặt cười gian tiến đến trước mặt Tô Mạn, từ từ mở miệng nói.

"Ta nhổ vào!"

Tô Mạn trực tiếp nhổ một búng máu về phía Công Tôn Mậu, đáng tiếc Công Tôn Mậu kia dù sao cũng là cao thủ cảnh giới Kim Đan đỉnh phong cho nên đã bị hắn dễ dàng tránh đi.

"Ta đã nói, ta không biết! Hơn nữa coi như ta biết ta cũng tuyệt đối sẽ không nói cho các ngươi biết! Các ngươi muốn giét cứ giết, ta đây tuyệt đối sẽ không chíu mày một chút nào!"

Tô Mạn nói năng có khí phách, không hề sợ hãi.

Công Tôn Mậu nghe được điều này, trong đôi mắt lập tức hiện lên một vệt sát ý nồng đậm.

Nếu như không phải Tông chủ Vân Thiên Thanh có lệnh trước đó, hắn vừa rồi sẽ không nói nhảm với một người phàm nhân của Thế Tục giới, sớm đã một chưởng kết liễu cuộc đời nha đầu quật cường này rồi.

Tuy nhiên chẳng mấy cốc, trong hai mắt của Công Tôn Mậu lại hiện lên một vệt dâm uế, "Hắc hắc, muốn chết? Nào có dễ dàng như vậy! Diệp Cuồng Tiên đệ đệ của ngươi giết đệ đệ ta, món nợ này ta trước hết đòi lại từ trên người ngươi một chút lãi a!"

Nói đến đây, Công Tôn Mậu bỗng nhiên lật bàn tay một cái, từ trong Càn Khôn Trạc lấy ra một viên thuốc màu hồng, sau đó cong ngón búng ra đã bay vào trong miệng của Tô Mạn.

Sau khi Tô Mạn kịp phản ứng, lúc này muốn nhổ viên thuốc kia ra, đáng tiếc Công Tôn Mậu há lại sẽ để cho cô ta toại nguyện, trực tiếp lại cong ngón búng ra, trong nháy mắt đánh vào huyệt Đàn Trung của cô.

"A!"

Huyệt đạo của Tô Mạn trúng chiêu lập tức kinh hô một tiếng, viên đan dược kia liện bị một ngụm nuốt xuống.

"Ngươi, ngươi vừa mới cho ta ăn thứ gì?"

Công Tôn Mậu cười hắc hắc, mặt mũi đầy dâm sắc, nói:

"Dược Vương tông chúng ta không chỉ am hiểu luyện đan mà am hiểu hơn là chế độc!"

"Vừa rồi bản trưởng lão cho ngươi ăn tên là Thất Tình Lục Dục đan, ngay cả khi đó là một cô gái nghiêm chỉnh trong trắng tuyệt tình, sau khi ăn viên đan dược này, không tới thời gian nửa khắc, cũng sẽ biến thành một cô gái dâm đãng, so với kỹ nữ ai cũng có thể làm chồng còn muốn dâm đãng gấ trăm lần! Kiệt kiệt kiệt!"

Nói đến đây, Công Tôn Mậu hướng về phía bốn tên đệ tử Dược Vương tông ở sau lưng vẫy tay một cái, "Bốn người các ngươi tới, đợi chút nữa hầu hạ vị công nương Tô Mạn này thật tốt, cũng để cho cô ta mở mang kiến thức một chút đạo đãi khách của Dược Vương tông chúng ta! Khặc khắc!"

Bốn tên đệ tử kia nghe thấy như vậy thì tất cả ngay lập tức vui mừng như điên, bọn họ sớm đã thèm nhỏ cả dãi ra đối với đại mỹ nhân trước mắt này, chỉ có điều không có mệnh lệnh của bề trên, cho nên mới không dám vượt qua giới hạn, bây giờ đạt được mệnh lệnh của Công Tôn Mậu, tự nhiên là gãi đúng chỗ ngứa:

"Đa tạ Công Tôn trưởng lão!"

"Công Tôn trưởng lão yên tâm! Mấy người huynh đệ chúng ta cam đoan rằng tiểu cô nương đây chắc chắn sẽ cảm thấy thoải mái! Hắc hắc!"

"Tiểu mỹ nhân, chúng ta tới!"

...

Mắt thấy bốn người kia đã bắt đầu từ từ đi tới gần phía Tô Mạn, lại thêm lời nói của Công Tôn Mậu trước đó, coi như đồ đần cũng hiểu, sao đó sẽ có chuyện gì xảy ra.

Tô Mạn ngay lập tức bị dọa đến vẻ mặt trắng bệch, liều mang muốn chạy đi, thế nhưng cả người còn đang bị cột vào trên một cây cọc gỗ, căn bản là không có cách động đậy.

"Các ngươi không được qua đây! Không được qua đây! Các ngươi đấm cầm thú này! Đồ bô sỉ! Nhanh lên thả ta ra! Bằng không đợi em trai của ta tới, hắn nhất định sẽ chém các ngươi thành muôn mảnh!"

Công Tôn Mậu lập trức đắc ý cười ha ha, "Tiểu nha đầu, ta khuyên ngươi vẫn là không nên uổng phí khí lực đi, đệ đệ ngươi hắn chính là một kẻ hèn nhát, căn bản cũng không dám đến Dược Vương tông chúng ta!"

Tô Mạn lập tức càng thêm tuyệt vọng, ngay vào lúc trong lòng cô ta phải chấp nhận, chuẩn bị cắn lưỡi tự tử thì bỗng nhiên một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên, "Là ai nói ta không dám tới?"
Chương 614 Vạn Độc quật

Cùng lúc giọng nói rơi xuống thì một bóng người giống như quỷ mị xuất hiện ở trước mắt mọi người.

"Tiểu Trần!"

Tô Mạn đầu tiên là sững sờ, sau đó xác nhận không phải là ảo giác của mình thì lập tức kích động gào to một tiếng.

"Ngươi là ai? Cũng dám tự tiên xông vào Dược Vương tông chúng ta!"

Bốn tên đệ tử Dược Vương tông kia nhìn thấy Diệp Trần đột nhiên xuất hiện thì lập tức thi nhau quát to một tiếng.

"Hừ!"

Diệp Trần hừ lạnh một tiếng, "Ngươi giết các ngươi!"

Giọng nói rơi xuống, trên người Diệp Trần bỗng nhiên dâng lên một cỗ sát khí cường đại giống như thái sơn áp đỉnh, điên cuồng hướng tới mấy người!

Ầm ầm!

Bốn tên đệ tử Dược Vương tông kia chỉ có cảnh giới Trúc Cơ tiêu chuẩn thì làm sao có thể là đối thủ của Diệp Trần?

Vẻn vẹn là một đạo sát ý cũng không phải bọn họ có thể ngăn cản nổi!

Phốc phốc!

Phù phù!

Bốn người ở dưới uy áp mạnh mẽ của Diệp Trần, rốt cuộc không chịu nổi, trực tiếp toàn bộ ngã trên mặt đất.

Ngay cả Công Tôn Mậu ở phía sau cũng không thể không lùi lại mấy bước, sắc mặt thay đổi lớn!

"Ngươi, ngươi chính là Diệp Cuồng Tiên?"

Tuy rằng, Công Tôn Mậu trước đó nghe nói qua sự tích có quan hệ với Diệp Trần, vẫn luôn cảm thấy một tên thiếu niên còn chưa tới hai mươi tuổi, cho dù là thiên tài đi nữa lại có thể mạnh tới cỡ nào, hơn phân nửa là nghe nhầm đồn bậy đồn bạ mà thôi.

Bây giờ thực sự cảm nhận được thực lực cường hãn của Diệp Trần, lúc này mới ý thích được chính mình sai thái quá đến cỡ nào!

Khóe miệng Diệp Trần hơi nhếch lên, "Chết đi!"

Hắn cũng lười đi nói lời vô nghĩa với những người này, trực tiếp một bàn tay đánh ra!

Bành bành bành bành!

Bốn tên đệ tử Dược Vương tông kia trong nhá mắt bị chưởng lực cường đại của Diệp Trần đập thành từng đám từng đám sương máu, chết đi không thể chết lại lần nữa.

Mà Công Tôn Mậu kia, thực lực so với bốn tên đệ tử Dược Vương tông kia mạnh hơn rất nhiều, hơn nữa lại có phòng bị, dưới việc toàn lực ngăn cản, tuy rằng cũng điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi nhưng cũng là miễn cưỡng bảo vệ được một cái mạng già.

"Tiểu tử! Ngươi dám giết người ở Dược Vương tông chúng ta, hôm nay ngươi chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!".

Công Tôn Mậu cùng lúc đang nói ra lời này, thân thể cũng đang nhanh chóng lùi lại, mắt thấy sắp thoát khỏi đại lao.

"Chết!"

Diệp Trần đưa tay chính là một chiêu Hư Không Thần Quyền.

Oanh!

Công Tôn Mậu đáng thương kia, còn tưởng răng đã sắp có thể trốn qua một kiếp, bỗng nhiên cảm thấy sau lưng truyền đến một đạo chưởng lực cường hãn vô song, trong nháy mắt bao chùm hắn vào trong đó.

"Không!!"

Công Tôn Mậu không cam lòng rống lớn một tiếng, cả người trong nháy mắt bị một quyền của Diệp Trần nện thành một đống thịt nát.

"Tê ~~ "

Chúc Tiểu Bạch ở một bên mắt nhìn thấy hết cảnh tượng ở đây thì ngay lập tức hít vào một ngụm khí lạnh, đồng thời mặt mũi đầy vẻ kinh hãi.

Tuy rằng hắn vẫn cảm thấy thực lực của Diệp Trần sâu không lường được, thế nhưng lại làm sao cũng không nghĩ tới vậy mà đã cường đại tới tình trạng như thế!

Công Tôn Mậu kia chính là trưởng lão của Dược Vương tông, hơn nữa ở bên trong đông đảo trưởng lão, thực lực cũng ở trong khoảng giữa trung thượng, chính là vị ca ca thiên tài kia của hắn, chỉ sợ muốn thắng được người này cũng chưa chắc có thể dễ dàng được như vậy.

Thế nhưng bây giờ lại bị Diệp Trần trong nháy mắt giết chết một cách dễ dàng như vậy!

Liền coi như mấy vị đại lão của Thiên Bảng trước đây chỉ sợ cũng chưa chắc có thể làm được tùy ý tới như thế a?

Thực lực của người này rốt cuộc là mạnh tới cỡ nào?

Chúc Tiểu Bạch đã không dám tưởng tượng thêm nữa.

...

Hời hợt giải quyết mấy người Công Tôn Mậu, Diệp Trần thuận tay trảo một cái đã cứu Tô Mạn còn đang bị treo trên cột gỗ thoát ra.

"Thật xin lỗi, chị Mạn, em tới chậm, chị không sao chứ?"

Tu Mạn sau khi được thả tự do, một đầu liền đâm vào trong ngực của Diệp Trần, đầu tiên là oa oa khóc lớn một trận, sau đó một đôi bàn tay trắng như ngọc đám liên tục như mưa vào trên ngực Diệp Trần, "Tiểu tử thúi! Làm sao em bây giờ mới đến cứu chị? Em có biết hay không, bà chị này của em suýt chút nữa thì bị bọn họ....ô ô ô!"

Diệp Trần âm thầm buồn cười, "Chị Mạn, chị cái này nhưng là oan uổng em a! Sau khi em biết chị bị người bắt đi, một giây cũng không dám trì hoãn, đi thôi, trước tiên em đưa chị rời khỏi nơi này lại nói!"

Nói xong, Diệp Trần một tay ôm lấy bờ eo nhỏ nhắn của Tô Mạn, đồng thời dùng chân nguyên bao lấy Chúc Tiểu Bạch, thân thể nhoáng một cái cũng đã ra khỏi đại lao của Dược Vương tông.

Diệp Trần vốn định trước tiên đưa hai người Tô Mạn ra khỏi Dược Vương cốc, sao đó trở về tìm người của Dược Vương tông tính sổ.

Tuy nhiên, ba người bọn họ vừa mới bước ra khỏi đại lao của Dược Vương tông thì đã có người bao vây ở xung quanh.

"Là ai dám can đảm tự tiện xông vào ta Dược Vương tông?"

Nói chuyện chính là một người đàn ông trung niên, sau lưng còn có hơn mười tên đệ tử của Dược Vương tông.

Diệp Trần cũng không nói chuyện, trực tiếp thuận tay vỗ xuống một chưởng, người đàn ông trung niên kia so với Công Tôn Mậu còn kém hơn nhiều, làm sao có thể ngăn cản được một chưởng của Diệp Trần?

Bành!

Trong nháy mắt bị một chưởng của Diệp Trần vỗ chỗ nổ tung, từng mảnh thịt vụn văng đi tứ tung.

Thậm chí tính cả hơn mười tên đệ tử Dược Vương tông ở đằng sau hắn kia cũng ngay lập tức tử thương một mảnh.

"A!!"

Những đệ tử Dược Vương tông may mắn tránh thoát một kiếp, thấy người tới cường hãn như thế thì ngay lập tức thi nhau kinh hô một tiếng, co cẳng liền muốn chạy trốn.

Diệp Trần cong ngón búng liền, giống như tay gẩy đàn tì bà:

Bành bành bành!

Từng đạo kiếm khí bắn ra, mấy con cá lọt lưới còn lại cũng bị Diệp Trần giết chết một cách dễ dàng.

"Là ai to gan như vậy? Dám giương oai ở Dược Vương tông ta!"

Một giọng nói đầy âm thanh uy nghiêm đột nhiên vang lên ở trên bầu trời, sau đó, Diệp Trần bỗng nhiên cảm ứng được mấy đạo khí tức còn mạnh hơn cả Công Tôn Mậu.

Rất rõ ràng, cao thủ chân chính của Dược Vương tông cũng đã chạy tới!

Diệp Trần lập tức nhướng mày, nếu như hắn một thân một mình thì tự nhiên không sợ hãi chút nào, thế nhưng bây giờ mang theo Tô Mạn và Chúc Tiểu Bạch, tình huống cũng có chút khó giải quyết, khó tránh khỏi bó tay bó chân, khó mà phát huy ra thực lực.

"Trước tiên mang hai người bọn họ rơi khỏi nơi đây, món nợ này sau đó lại tính!"

Diệp Trần nhanh chóng làm ra quyết định ngay lập tức thúc giục tốc độ đến cực hạnh, dự định trước tiên mang theo hai người rời khỏi Dược Vương cốc.

Nhưng mà đúng vào lúc này, Tô Mạn đang ở trong ngực hắn chợt thở hổn hển thở dồn thở dập.

"Chị Mạn, chị sao rồi?"

Diệp Trần cũng không biết, Tô Mạn bị người ép uống thuốc độc, trong lòng âm thầm tò mò, vừa lao vùn vụt hướng ra bên ngoài Dược Vương cốc vừa mở miệng dò hỏi.

Nhưng mà khiến cho Diệp Trần cảm thấy kỳ quái chính là, Tô Mạn không nói một lời, ngược lại cả người dán sát vào trên người Diệp Trần, bắt đầu không ngừng uốn éo, đồng thời còn thi thoảng lên tiếng rên rỉ dụ người.

Diệp Trần vội vàng cúi đầu kiểm tra, lúc này mới phát hiện trạng thái cả người Tô Mạn cực kỳ không bình thường.

Chỉ thấy hai mà cô ta phiếm hồng, khóe mắt ngậm xuân, thân thể mềm mại. càng là giống như một bãi bùn nhão, gắt gao dán ở trên lồng ngực Diệp Trần, trong miệng thì thào nói nhỏ, "Tiểu Trần, chị, chị nóng qua....thật là khó chịu!!"

Diệp Trần lúc này mới kịp phản ứng lại, lập tức vừa vội vừa tức, "Đám tạp toái Dược Vương tông này vậy mà cho chị Mạn ăn loại vật dâm uế kia! Các ngươi chờ đó cho ta, ta chắc chắn phải nhổ tận gốc các ngươi!"

Bây giờ việc khẩn cấp trước mắt là phải giải độc cho Tô Mạn trước tiên.

Có lẽ bởi vì nỗi lòng bị quấy nhiễu, Diệp Trần nhoáng một cái vậy mà đi nhầm phương hướng, một đầu đâm vào bên trong một chỗ tuyệt cốc.

"Ha ha! Tiểu tử này tiến vào Vạn Độc quật! Thật sự là tự tìm đường chết! Đuổi theo!"

Giọng nói uy nghiêm kia lại vang lên thêm lần nữa, sắc mặt Diệp Trần lập tức hơi đổi một chút, bởi vì hắn phát hiện cái tuyệt cốc trước mắt này xung quanh lại có cấm chế trận pháp, tuy rằng hắn có thể phá giải, thế nhưng lại cần một chút thời gian.

Chuyện cho tới nước này, hắn đã không có lựa chọn nào khác, đành phải tiếp tục đi theo con đường này, tiếp túc xâm nhập về phía trước.

Tuy nhiên chẳng mấy chốc, ba người đã đi tới điểm cuối cùng của Tuyệt cốc, đằng trước không còn đường có thể đi, chỉ có có một cái hang động sâu không thấy đáy, lộ ra một cỗ khí tức quỷ dị.
Chương 615 Tình thế không ổn!

"Diệp đại ca, chúng ta bây giờ phải làm sao bây giờ?"

Vẻ mặt của Chúc Tiểu Bạch trở nên trắng bệch nhìn về phía Diệp Trần hỏi.

Sắc mặt Diệp Trần cũng tương đối khó coi, nếu như sớm biết nơi này là một cái đường cùng thì còn không bằng làm một trận đại chiến với những người kia ở bên ngoài, hắn cũng chưa chắc sẽ thua.

Bây giờ, nếu như đối phương dựa vào lực lượng cấm chế của trận pháp thì chỉ sợ hắn cũng chưa chắc có thể chiếm được chỗ tốt gì.

Huống chi, hắn còn phải phân tâm đi chiếu cố Chúc Tiểu Bạch và Tô Mạn, muốn toàn thân trở ra thì càng thêm khó khăn hơn nữa.

"Hay là chúng ta đi nhẩy xuống dưới trước tránh một chút a?"

Chúc Tiểu Bạch đề nghị.

Diệp Trần chau mày, trên mặt lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, "Phía dưới này chỉ sơ còn nguy hiểm hơn a!"

Hắn có thể cảm ứng được rõ ràng, trong huyệt động trước mắt này có rất nhiều độc trùng độc thú, thậm chí còn có một đạo khí tức cực kỳ kinh khủng, ngay cả hắn đều không có tự tin trăm phần trăm có thể đối phó.

Ngay vào lúc Diệp Trần đang xoắn xuýt do dự, các cao thủ của Dược Vương tông cũng đã từ phía sau đuổi tới.

"Khặc khặc! Ngươi chính là Diệp Cuồng Tiên phải không? Không nghĩ tới ngươi vậy mà có thể tìm tới cửa nhanh như vậy, xem ra bổn Tông chủ thật đúng là xem nhẹ ngươi!"

Nói chuyện là một người đàn ông trung niên uy nghiêm, bỗng nhiên chính là Vân Thiên Thanh Tông chủ của Dược Vương tông!

Mà sau lưng Vân Thiên Thanh còn có bốn ông lão khí tức cũng không thua kém gì hắn, đó chính là bốn đại trưởng lão của Dược Vương tông.

"Tiểu tử! Ngươi thật đúng là cái loại si tình a, vậy mà vì một nữ nhân mà chạy tới đây đi tìm cái chết!"

Một tên đại trưởng lão trong đó mở miệng nói.

Sau đó lại có thêm một tên đại trưởng lão nữa chỉ vào Chúc Tiểu Bạch ở một bên, hoảng sợ nói:

"Các ngươi mau nhìn! Tiểu tử kia có phải là gọi là Chúc Tiểu Bạch dư nghiệt của Hỏa Thần tông hay không?"

"Này! Thật đúng là đi mòn gót sắt tìm không thấy, gặp được chẳng tốn chút công phu! Không nghĩ tới tiểu tử này thế mà cũng sẽ xuất hiện ở đây!"

"Vừa đúng bắt cùng lúc được hai người bọn hắn!"

...

Mấy người kêu gào, trực tiếp hướng ba người phía dưới đánh xuống.

Mà lúc này, Tô Mạn trong ngực Diệp Trần vậy mà bắt đầu xé rách y phục của mình, hơn nữa còn đang không ngừng vặn vẹo ở trong ngực Diệp Trần, ma sát ma sát, hiển nhiên là độc lực bắt đầu phát tác.

Diệp Trần rơi vào bước đường cùng, đành phải đưa tay vỗ ở trên ót Tô Mạn, trước tiên tạm thời đánh ngất xỉu cô ta đi.

Mà cùng lúc đó, một trong bốn vị Đại trưởng lão đã xung phong lao tới trước mặt Diệp Trần.

"Tiểu tử! Ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói!"

Diệp Trần bỗng nhiên ngẩng đầu, trong đôi mắt hiện lên sát ý nồng đậm, "Các ngươi đã muốn chết nhanh như vậy, vậy hôm nay ta sẽ thành toàn cho các ngươi!"

Vốn Diệp Trần còn có dự định trước tiên dàn xếp lại cho Tô Mạn và Chúc Tiểu Bạch, sau đó lại tìm Dược Vương tông tính toán sổ sách thật tốt, bây giờ xem ra, người tính không bằng trời tính, chỉ có thể đánh một trận!

"Chết!"

Diệp Trần trong cơn giận dữ, không lưu thủ chút nào, lập tức gọi Tử Quỳnh kiếm ra, hung hăng chém về phía trước một kiếm!

Oanh!

Một đạo kiếm mang màu tím dài đến hơn ngàn mét xẹt qua ở trên không trung, hung hăng chém xuống dưới.

"Cái gì!"

Vân Thiên Thanh và ba vị đại trưởng lão còn lại,m tất cả ngay lập tức vì động tác đó của Diệp Trần mà biến sắc, hiển nhiên cũng không nghĩ tới, uy lực một kiếm của người thiếu niên trước mắt này, vậy mà cường đại đến tình trạng như thế!

"Tam đại trưởng lão cẩn thận!"

Mắt thấy một kiếm cường đại như vậy chém xuống tới, chỉ dựa vào một mình Tan đại trưởng lão thì khẳng định khó mà địch nổi, bốn người ngay lập tức xuất thủ thi nhau viện trợ.

Ầm ầm!

Theo tiếng nổ vào trên bầu trời, dưới sự hợp lực của năm người, cuối cùng cũng tiếp được một kiếm này, tuy nhiên năm người vẫn bị ép cho phải lùi lại mấy bước mới đứng vững thân hình lại.

"Thật mạnh!"

"Xem ra truyền ngôn không giả! Chỉ bằng một kiếm vừa rồi, thực lực kẻ này ở trên Thiên bảng cũng có thể đứng vào năm vị trí đầu!"

"Mọi người cẩn thận, không được khinh địch!"

...

Trải qua một chiêu giao thủ như vậy, năm người lập tức thu hồi lòng khinh thường, thi nhau giữ vững tinh thần, bắt đầu triển khai xu thế vây công đối với Diệp Trần.

Mà cùng lúc đó,

Diệp Trần có thể cảm nhận được rõ ràng, cao thủ khác của Dược Vương tông cũng thi nhau hướng phương hướng bọn họ chạy tới.

Nhìn Tô Mạn đang ôm trong ngực, còn có Chúc Tiểu Bạch ở bên cạnh, trên mặt Diệp Trần cuối cùng cũng lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.

Tình huống của hắn bây giờ rất không ổn, Tô Mạn còn đang chờ hắn giải độc, sống chết của Chúc Tiểu Bạch không thể không để ý, hết lần này tới lần khác lại bị nhột ở trong cái tuyệt địa này, tình thế có thể nói là rất bất lợi.

"Dùng Ngũ độc đại trận!"

Sau khi Vân Thiên Thanh tông chủ Dược Vương tông quát lớn một tiếng, năm người phân biệt chiếm cứ năm cái vị trí khác nhau, vây quanh Diệp Trần vào giữa, đồng thời trên không trung hư điểm một lúc.

Ầm ầm!

Toàn bộ trong sơn cốc lập tức khi động bốn phía nổi lên, trong nháy mắt hoàn toàn che chăn bầu trời phía trên.

"Tiểu tử! Ta không thể không thừa nhận, thực lực của ngươi rất mạnh, đáng tiếc đây là Dược Vương tông chúng ta, hôm nay ngươi không thể không chết! Khặc khặc!"

Vân Thiên Thanh cười lên một tiếng điên cuồng, lập tức hướng Càn Khôn Trạc ở trên cổ tay bỗng nhiên vỗ một cái!

Oanh!

Từ bên trong Càn Khôn Trạc của hắn vậy mà thoát ra một con Cự Xà, hơn nữa toàn thân có khí độc vờn quanh, vừa nhìn là biết con Cự Xà này là kịch độc.

Cùng lúc đó, bốn tên đại trưởng lão khác cũng thi nhau xuất thủ.

Rầm rầm rầm!

Bốn đại trưởng lão vậy mà cũng như Vân Thiên Thanh, phân biệt triệu hoán ra bốn con khổng lồ đầy chất độc, theo thứ tự là Ngô Công (con rết), Hạt Tử (Bọ cạp), Tích Dịch (Thằn lằn) và Thiềm Thử (Con cóc).

Diệp Trần lập tức nhướng mày, "Lại là Luyệt Thi chi thuật!"

Trước đó ở Tiêu Dao sơn trang, trong lúc Diệp Trần và vị Hạ Hầu trưởng lão kia giao thủ với nhau thì đã được chứng kiến môn tà thuật này.

Tuy rằng loại bàng môn tả đạo này, Diệp Trần cũng không có để vào mắt, thế nhưng là thực lực của năm người trước mắt này vượt xa Hạ Hầu trưỡng lão trước đó, hơn nữa năm người phối hợp với nhau mượt lực trận pháp chính là Diệp Trần cũng không thể coi thường được.

Rầm rầm rầm!

Năm con độc vật to lớn phân biệt từu năm phương hướng khác nhau vây công về phía Diệp Trần.

"Hừ!"

Diệp Trần hừ lạnh một tiếng, một tay ôm Tô Mạn đồng thời nhanh như chớp đã chép ra năm kiếm!

Khanh khanh khanh!

Lấy thực lực ngày hôm nay của Diệp Trần chính là cao thủ cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ cũng không dám đón đỡ một kích của Tử Quỳnh kiếm của hắn.

Tuy nhiên, năm cỗ thi thể yêu thú trước mắt này sau khi được đám người Vân Thiên Thanh rèn luyện qua vô số lần chẳng những kịch độc vô cùng, hơn nữa căn bản không có bất luận cảm giác đau gì.

Cho dù Diệp Trần dùng toàn lực, trong lúc nhất thời cũng khó có thể hủy nó đi.

Rầm rầm rầm!

Một cái chớp mắt, hai bên đã giao thủ hơn mười chiêu, năm cỗ thi thể yêu thú kia dưới sự điều khiển của năm tên cao thủ, phối hợp chặt chẽ không có sơ hở.

Tuy rằng Diệp Trần vẫn có thể chiếp thượng phong. nhưng còn phải phân tâm đi bảo vệ Tô Mạn và Chúc Tiểu Bạch, muốn thắng lợi thì cũng không hề dễ dàng chút nào.

Mà Vân Thiên Thanh giống như cũng nhìn ra một điểm này, vậy mà bắt đầu khởi xuống tấn công mạnh mẽ về phía Chúc Tiểu Bạch!

Bỗng nhiên, "A!"

Chúc Tiểu Bạch không cẩn thận bị một đạo khí độc quét trúng, trực tiếp hét thảm một tiếng vậy mà ngã xuống đất ngất đi.

Diệp Trần lập tức khẩn trương, lúc này muốn lên cứu trước, mà lúc này Vân Thiên Thanh lợi dụng đúng cơ hội, đột nhiên tấn công mạnh về phía Diệp Trần!

Trong lòng Diệp Trần khe khẽ thở dài, đành phải bỏ qua Chúc Tiểu Bạch, mang theo Tô Mạn liên tục lùi lại hơn mười mét.

"Khặc khặc!"

Vân Thiên Thanh thấy đã bức lui được Diệp Trần thì ngay lập tức phát ra một tiếng cười tà, đồng thời đưa tay khẽ vồ, ngay lập tức bắt lấy Chúc Tiểu Bạch, "Diệp Cuồng Tiên, ta tuy rằng không biết, ngươi và cái tên dư nghiệt Hỏa Thần tông này có quan hệ như thế nào, tuy nhiên nếu như không muốn hắn chết thì ngoan ngoãn đầu hàng cho ta đi!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom