-
Chương 776-780
Chương 776 Nói lời kinh người!
"Diệp tiên sinh, đa tak ngài đã cứu ta! Tuy nhiên ta vẫn muốn hỏi ngài một câu, tại sao ngài phải giúp ta?"
Hai người đi lên phía trước được vài dặm, Minh Thương Tầm bỗng nhiên đứng lại, một đôi mắt to sáng ngời, trực tiếp nhìn chằm chằm vào Diệp Trần, một mặt tò mò hỏi.
Diệp Trần mỉm cười, "Nếu như ta nói, duyên phận của hai chúng ta đã bắt đầu từ kiếp trước, ngươi có tin không?"
Minh Thương Tầm đầu tiên là hơi sững sờ, sau đó thì hai mắt lập tức nhanh chóng né tránh sang một bên, không thể không cúi đầu xuống, mặt mũi đầy vẻ ngại ngùng, thấp giọng nói:
"Diệp tiên sinh, ngài nói cái gì đó!"
Nói xong lời này, Minh Thương Tầm trong lòng giống như là hươu con xông loạn, dậm chân, sau đó cả khuôn mặt đỏ bừng lên chạy đi.
"Ngạch...móa cái gì vậy? Biểu tình này là sao...."
Diệp Trần lúc này mới phát hiện, trong lời nói này của mình có thể nghĩ theo nghĩa khác, nha đầu này hơn phân nửa là hiểu nhầm chính mình là có ý tứ đối với nàng, lập tức không còn gì để nói.
Diệp Trần đuổi theo, đang chuẩn bị giải thích thật tốt một phen.
Đúng lúc này, ở nơi xa phía trước đột nhiên truyền đến một tiếng gào thét kinh người, giống như tiếng gầm rú của hung thú viễn cổ làm cho người ta vì đó mà tim đập nhanh.
Diệp Trần lập tức vui mừng, "Hẳn là di tích của Diệt Sát tiên quân sắp xuất thế! Đi, chúng ta cũng nhanh đi tới nhìn xem!"
Diệp Trần rất cao hứng, cũng không có suy nghĩ gì nhiều, nắm lấy cỏ tay trắng nõn nà của Minh Thương Tầm kéo đi, hướng phương hướng tiếng hét vừa rồi lao vùn vụt tới.
Minh Thương Tầm vốn hiểu lầm Diệp Trần, lúc này tay nhỏ của mình lại được Diệp Trần nắm thật chặt, lập tức tâm hồn thiếu nữ loạn chiến một trận, không thể không liếc qua khuôn mặt tuấn lãng của Diệp Trần, trong lúc nhất thời có chút ngây dại, hoàn toàn không biết mình đang ở nơi nào.
Chỉ chớp mắt, hai người dã vượt qua khoảng cách hơn trăm dặp, đi tới một bụi cỏ kỳ lạ trải đầy trong sơn cốc.
"Người nào?"
Hai người mới vừa vặn bước vào nơi này thì một tiếng hét to lớn vang lên:
Sau đó:
Bá bá bá!
Mấy chục đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện ở xung quanh bao vây hai người vào chính giữa.
"Ừm?"
Mắt to của Diệp Trần quét qua thì lập tức hơi kinh hãi, trong những người trước mắt này, thế mà lại có khoảng năm vị Hóa Thần thiên quân!
Hơn nữa trong đó có hai người có tu vi thậm chí so với đại trưởng lão Minh gia trước đó còn mạnh hơn một chút.
Minh Thương Tầm nhìn thấy những người này thì lập tức từ bên trong hạnh phúc mà lấy lại tinh thần, vội vàng thấp giọng nói:
"Diệp đại ca, những người này đều là người của tam đại gia tộc khác, giao cho ta đến giải quyết đi!"
Diệp Trần lập tức giật mình, nhẹ gật đầu, hơi lui lại một bước,
Thông qua tin tức trước đó hắn hiểu rõ, toàn bộ tinh vực Nam Đẩu có tứ đại gia tộc, tuy rằng bon họ đều có cạnh tranh nhau, nhưng mặt ngoài vẫn còn duy trì hòa bình, sẽ không dễ dàng động thủ.
Quả nhiên, trong số những người bên đối phương, rất nhanh đã có người người nhận ra Minh Thương Tầm, "Ha ha, ta tưởng là ai? Đây không phải là vị thiên chi kiều nữ của Minh gia Minh Thương Tầm sao?"
Người nói chuyện chính là một nam tử thanh niên, nhìn thấy hắn so với Minh Thương Tầm phải lớn hơn mấy tuổi, tu vi chắc là ở cảnh giới Nguyên Anh tầng năm.
"Hắn gọi là Lôi Lạc Phong, là nhân vật thiên tài trong thế hệ tuổi trẻ của Lôi gia..."
Sau khi Minh Thương Tầm thấp giọng nhanh chóng giới thiệu cho Diệp Trần biết một phen thì trực tiếp cất bước tiến lên, hướng về phía những cường giả Hóa Thần chưa biết tên kia thi lễ một cái:
"Vãn bối Minh Thương Tầm của Minh gia, bái kiến các vị tiền bối!"
"Ừm!"
Một ông lão trong đó nhẹ gật đầu, vẻ mặt hiện ra vẻ kỳ quái nói:
"Hóa ra là nha đầu của Minh gia a! Trưởng bối trong tộc của các ngươi đâu? Làm sao chỉ có một mình ngươi tới?"
Minh Thương Tầm tuy rằng đơn thuần, nhưng cũng tuyệt không ngốc, tự nhiên không có khả năng nói cho người ngoài biết chuyện trước đí, vì vậy nói:
"Vãn bối và trưởng bối trong tộc ở trên đường tách ra, bọn họ có lẽ chẳng mấy chốc sẽ chạy tới!"
Nói đến đây, Minh Thương Tầm xoay chuyển lời nói, nói sáng một chuyện khác:
"Đúng rồi, sơn cốc này, chắc là lối vào của di tích Diệt Thế tiên quân a? Các vị tiền bối vì sao không đi vào?"
Không đợi lão giả kia mở miệng, Lôi Lạc Phong ở một bên lạnh lùng cười một tiếng nói:
"Không sợ chết thì ngươi đi vào đi a, không có ai ngăn cản ngươi!"
Minh Thương Tầm khẽ chau mày, nàng ta và Lôi Lạc Phong đều là nhân vật thiên tài của tinh vực Nam Đẩu, Lôi Lạc Phong bởi vì vẫn luôn bị nàng ta đè ép một bậc, cho nên vẫn luôn có địch ý đối với nàng, nàng ta cũng chẳng thèm để ý tới, sau khi hướng gia tộc khác nghe ngóng một phen, cuối cùng cũng biết được chân tướng chuyện này, "Hàn Nguyệt công tử của Kình Thương tông đột nhiên đi tới nơi này! Hơn nữa đã bắt tiếng, trước khi hắn chưa đi ra thì bất kỳ người nào cũng không được bước vào trong cốc một bước!"
"Kình Thương tông? Ngài nói là Kình Thương tông một trong bát đại tiên một kia sao?"
Minh Thương Tầm nghe được tin tức này thì cũng rất là chấn kinh.
Bát đại tiên môn!
Đối với bọn hắn mà nói, tứ đại gia tộc tinh vực Nam Đẩu này thật sự là có khoảng cách quá mức xa xôi, quả thực giống như voi và con kiến hôi, cả hai có cách biệt một trời!
Lôi Lạc Phong ở một bên cười lạnh thêm lần nữa nói:
"Ở đại tinh vực trung tâm, còn có Kình Thương tông thứ hai hay sao? Nghe nói vị Hàn Nguyệt công tử này có tuổi so với trúng ta sàn sàn như nhau, bây giờ cũng đã là cảnh giới nửa bước Hóa Thần rồi đó nha! Minh Thương Tâm, ngươi so với ta có thiên phú tu luyện cao hơn một chút đi so sánh với thiên tài chân chính thì ngươi còn kém xa lắm a!"
Lôi Lạc Phong thật vất vả mới tìm được cơ hội liền không muốn để mất cơ hội đi châm chọc đả kích khiêu khích Minh Thương Tầm.
Minh Thương Tầm khẽ chau mày, đang muốn mở miệng đánh trả, ngay vào lúc này Diệp Trần ở một bên bỗng nhiên trực tiếp hướng vào bên trong cốc đi đến.
Minh Thương Tầm thấy thế thì lập tức giật nảy cả mình, vội vàng liến lên kéo Diệp Trần lại, "Diệp đại ca, ngươi làm cái gì đói?"
Diệp Trần nói thẳng:
"Ta muốn đi vào trong nhìn xem!"
Ngay tại vừa rồi, hắn bỗng nhiên cảm ứng được, ở trong sơn cốc trước mắt này, mơ hồ có một cỗ khí tức tràn ngập tính hủy diệt.
Nếu như hắn đoán không nhầm thì đạo khí tức này có lẽ chính là thanh Diệt Thế Ma đao trong truyền thuyết kia!
Minh Thương Tầm nghe được điều này thì hai mắt lập tức trừng một cái, "Diệp đại ca, ngươi điên rồi? Ngươi không nghe bọn họ nói gì sao? Hàn Nguyệt công tử của Kình Thương tông đang ở bên trong, lúc này ngươi không thể đi vào!"
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, "Hàn Nguyệt công tử? Một tên phế vật mà thôi! Ta còn không có để vào mắt!"
Oanh!
Diệp Trần vừa mới thốt ra lời kia thì xung quanh lập tức yên tĩnh như chết, sau đó tất cả đều một bộ ngẩn tò te nhìn về phía Diệp Trần như nhìn một thằng đần.
Hàn Nguyệt công từ là người nơi nào?
Đây đường đường chính là thiên tài tuyệt thế của Kình Thương tông một trong bát đại tiên môn!
Tùy tiện ném ra ngoài một câu là có thể để cho những cường giả tam đại gia tộc của tinh vực Nam Đẩu bọn hắn, tất cả đều không dám vượt qua giới hạn.
Trước tiên bỏ đi Kình Thương tông sau lưng của hắn không nói, cho dù là bản thân Hàn Nguyệt công tử thì đó cũng là cường giả cảnh giới nửa bước Hóa Thần!
Lại thêm công pháp vào pháp bảo cường đại thì cho dù là cường giả cảnh giới Hóa Thần trung kỳ bình thường, chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của hắn!
Cái tên này có lai lịch gì mà cũng dám nói Hàn Nguyệt công tử là phế vật?
"Diệp đại ca! Lời như vậy...không thể nói lung tung!"
Sau khi Minh Thương Tầm phản ứng lại thì vẻ mặt xinh đẹp lập tức trở nên trắng bệch, thân thể mềm mại cũng không nhịn được mà run rẩy lên.
Cho dù biểu hiện trước đó của Diệp Trần, hoàn toàn chính xác để nàng ta cảm thấy vô cùng kinh diễm, thoe suy nghĩ của Minh Thương Tầm thì thực lực của Diệp Trần chưa chắc kém hơn so với vị Hàn Nguyệt công tử kia, thậm chí còn có hơn.
Thế nhưng là sau lưng Hàn Nguyệt công tử kia, thế nhưng là Kình Thương tông! Là một trong bát đại tiên một a!
Phải biết, bát đại tiên môn, đây chính là thế lực cực kỳ đỉnh cấp trên toàn bộ Tu Chân giới!
Chương 777 Ân oán kiếp trước
"Ha ha ah! Thật sự là chết cười a! Minh Thương Tầm, ngươi đây là từ chỗ nào tìm đến một kẻ ngu như vậy? Cũng dám nói Hàn Nguyệt công tử danh tiếng lẫy lừng là phế vật! Ha ha ha!"
Lôi Lạc Phong lập tức bắt đầu mở miệng trào phúng đối với Minh Thương Tầm không kiêng kỵ chút nào.
Cùng lúc nói ra lời này, Lôi Lạc Phong lại đánh giá trên dưới Diệp Trần một phen, vẻ khinh miệt trên mặt lập tức càng phát ra nồng đậm, "Chỉ là tu vi cảnh giới Nguyên Anh tầng bốn mà thôi, ngươi ngay cả bản công tử còn chẳng bằng, cũng dám mở miệng nói ra lời nói điên cuồng như thế? Thật sự là rất buồn cười a!"
Diệp Trần nghe được điều này, dưới chân đột nhiên ngừng lại, quay đầu liếc qua Lôi Lạc Phong, khóe miệng hơi nhếch lên, hiện ra vẻ tinh quái nói, "Vừa rồi ngươi nói ta không bằng ngươi?"
Lôi Lạc Phong lập tức vui vẻ, trên mặt hiện ra vẻ ngạo nhiên, "Làm sao? Bản công tử nói sai sao? Tu vi của ngươi chẳng qua chỉ có cảnh giới Nguyên Anh tầng bốn, mà bản công tử thế nhưng là cảnh giới Nguyên Anh tầng năm! Thật ra thì lấy tuổi của ngươi, có thể đạt tới tu vi này cũng coi như không tệ, đáng tiếc a, ngươi căn bản không biết, cái gì mới thật sự gọi là thiên tài..."
Lôi Lạc Phong nói liên miên lải nhải không ngừng, Diệp Trần đã lười tiếp tục nghe hắn nói, trực tiếp thuận tay vung lên:
"Ngươi quỳ xuống cho ta!!"
"Phù phù!"
Sau khi giọng nói của Diệp Trần rơi xuống, Lôi Lạc Phong lập tức cảm nhận được chính mình giống như bị một ngọn núi lớn đập trúng, ngay sau đó thì hai chân mềm nhũn ra, ứng theo tiếng nói của Diệp Trần mà quỵ trên đất, một đôi đầu gối cắm vào thật sâu bên trong tảng đá dưới mặt đất!
"A!!"
Sau khi Lôi Lạc Phong choáng váng một lát, lúc này mới cảm nhận được một cỗ vô cùng đau đớn như kim châm sát muối, truyền đến từ trên hai chân của hắn, không thể không phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Những người còn lại, trong lúc nhất thời tất cả cũng đều choáng váng, bọn họ căn bản không có nghĩ tới, người trẻ tuổi không rõ lai lịch này lại đột nhiên ra tay với Lôi Lạc Phong, càng không nghĩ tới, hắn vừa ra tay vậy mà đã áo đảo Lôi Lạc Phong xuống trên mặt đất, Lôi Lạc Phong dường như không có một chút sức đánh trả nào!
Cái tên này, thật chỉ có cảnh giới Nguyên Anh tầng bốn thôi sao?
Ngay cả năm vị Hóa Thần thiên quân kia, tất cả cũng đều vì đó mà sững sờ, đợi đến khi mọi người phản ứng lại thì Diệp Trần đã chậm rãi đi vào bên trong sơn cốc.
"Thiếu gia!"
Sau khi người của Lôi gia phản ứng lại thì lập tức tiến lên muốn đỡ Lôi Lạc Phong từ dưới đất dậy.
Lôi Lạc Phong lúc này sớm đã tức giận đến sôi cả máu, che lấy hai chân của mình, hai mắt nhìn chóng chọc vào Diệp Trần, rống giận, "Giết hắn! Các ngươi còn thất thần ra đó làm gì? Đều lên cho lão tử! Bản công tử muốn hắn phải chết!"
"Rõ!"
Ngay vào lúc thủ hạ của Lôi gia chuẩn bị xông đi lên, lại bị cường giả cảnh giới Hóa Thần kia của Lôi gia ngăn cản lại:
"Không cần! Tiểu tử này dám vào sơn cốc, chắc chắn sẽ chọ giận Hàn Nguyệt công tử, căn bản không cần chúng ta phải ra tay, hắn đã là một người chết!"
Mọi người nghe được điều này thì thi nhau gật đầu, cho dù biểu hiện trước đó của người trẻ tuổi thần bí này có chút vượt qua ngoài sự dự liệu của bọn hắn, nhưng như thế thì tính sao!
Vị trong sơn cốc kia thế nhưng là nhân vật thiên tài trong bát đại tiên môn, chỉ bằng hắn một tên tiểu tử cảnh giới Nguyên Anh, căn bản không có khả năng sống sót mà đi ra ngoài.
"Đáng tiếc! Không thể tự tay làm thịt tiểu tử này!"
Sau khi Lôi Lạc Phong được hạ nhân nâng đỡ lên, vẫn có vẻ mặt oán hận như cũ, không thể không chuyển dời nộ khí đến trên người Minh Thương Tầm, "Minh Thương Tầm! Tiểu tử này là người của Minh gia các ngươi sao? Hắn lại dám đánh bản công tử bị thương, việc này bản công tử sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy!"
Minh Thương Tầm im lặng không nói, đôi mắt đẹp gắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh Diệp Trần đang dần dần biến mất ở trong sơn cốc, trên gương mặt xinh đẹp lập tức hiện ra vẻ vô cùng lo lắng, "Diệp đại ca, ngươi tuyệt đối không nên có chuyện gì a!"
Nếu như có thể mà nói, nàng ta nhất định sẽ ngăn cản Diệp Trần không cho hắn đi sờ vào vị Hàn Nguyệt công tử mang đầy sự rủi ro kia, đáng tiếc nàng ta căn bản không ngăn được.
Hơn nữa lấy tu vi của nàng ta thì cho dù cùng theo đi vào cũng không giúp được cái gì, ngược lại sẽ chỉ thêm phiền.
...
Sau khi Diệp Trần bước vào trong sơn cốc thì lập tức cảm nhận được cỗ khí tức hủy diệt kia càng mãnh liệt hơn.
Lần theo đạo khí tức này, Diệp Tràn đi qua mấy con đường núi gập ghềnh thì đột nhiên xuất hiện một cái vực sâu rất lớn ở phía trước, hơn nữa trong vực sâu, thỉnh thoảng còn phun ra từng đạo hỏa diễm vô cùng nóng, "Xem ra Diệp Thế Ma đao có lẽ là ở ngay dưới vực sâu này! Hả? phía dưới hình như còn có mấy đạo khí tức khá không tệ, đoán chừng có lẽ là vị Hàn Nguyệt công tử của Kinh Thương tông kia a?"
Vừa nghĩ tới Kình Thương tông, trên mặt Diệp Trần lập tức hiện ra một vệt hàn ý nồng đậm.
Ở kiếp trước bát đại tiên môn nếu nói tông môn nào có ân oán sâu nhất với Diệp Trần thì khẳng định ngoài Kình Thương tông ra thì không còn có thể là ai khác!
Nhớ rõ bên trong Kình Thương tông có một nhân vật thiên tài tên là Tuyệt Vô Địch, người này ngấp nghé dung mạo xinh đẹp tuyệt thế và tư chất nghịch thiên của Hi Nguyệt, lợi dụng lợi thế tông môn buộc Lạc Hà tông của Hi Nguyệt, gả Hi Nguyệt cho hắn.
Lạc Hà tông lo ngại Kình Thương tông có thế lực cường đại, nào dám chống lại, đành phải đáp ứng vụ hôn nhân này.
Sau khi Diệp Trần nghe được chuyện này thì lao thẳng vào Lạc Nhân tông mang Hi Nguyệt đi, hai người từ đay bước vào hành trình chạy trốn.
Tuy nhiên, để Diệp Trần không có nghĩ tới là, sau khi Tuyệt Vô Địch biết được chuyện này mà giận lây sang cả Lạc Hà tông, vậy mà dẫn người đồ sát toàn bộ Lạc Hà tông hầu như không còn!
Sau khi biết được tin tức sư môn mình bị diệt, Hi Nguyệ đau đến không muốn sống nữa, cảm thấy mình thẹn với sư môn, một lần muốn phân rõ giới hạn với Diệp Trần.
Dưới cơn nóng giận, Diệp Trần lập ra lời thề phải giết sạch toàn bộ Kình Thương tông!
Từ đó về sau, Diệp Trần vừa chuyên cần khổ luyện, vừa bốn phía săn giết đệ tử Kình Thương tông, thậm chí có thể nói là dùng bất cứ thủ đoạn nào, ở trong mấy năm ngắn ngủi đã tru diệt đi mấy chục vạn môn nhân của Kình Thương tông!
Cuối cùng, Kình Thương tông phái tám đại Kim Cương hộ pháp, ba mươi sáu Thiên Cương, bảy mươi Nhị Địa Sát, hợp lực vây quyết bắt lấy Diệp Trần.
Hai bên gặp nhau ở trên một cái tinh cầu vô danh, Diệp Trần lúc đó thần công của vừa đúng lúc đại thành, tu vi tăng vọt, vậy mà đuổi bắt hơn trăm tên cường giả hạng nhất của Kình Thương tông, toàn bộ đồ sát không còn một mống!
Cũng từ lúc đánh xong trận này, Diệp Trần từ một trận chiến mà thành danh, đưa thân vào danh sach siêu cường giả hạng nhất của Tu Chân giới.
Hơn nữa cũng bởi vì cử động lần này của hắn, chẳng những làm rung chuyển căn cơ của Kình Thương tông rất lớn, thậm chí quấy toàn bộ Tu Chân giới tới long trời lở đất, cũng xúc phạm đến lợi ích của những tiên môn khác, được bát đại tiên môn coi là mãnh thú là đại hồng thủy, xếp hắn vào danh sách tà ma ngoại đạo, bị bát đại tiên môn liên hợp truy nã.
Lại về sau, ân oán giữa Diệp Trần và bát đại tiên môn càng ngày càng sâu, thậm chí đến tình trạng không chết không thôi!
Tuy nhiên, cũng may mà bát đại tiên một truy sát, vậy mới để Diệp Trần ở bên trong quá trình chém giết không ngừng mà sức chiến đấu càng ngày càng được nâng lên!
Thậm chí đến cuối cùng, cho dù là cường giả cấp chí tôn của bát đại tiên môn ra tay cũng không làm được gì hắn.
Nhưng, đến lúc kia, Diệp Trần tuy rằng đã đứng sừng sững ở vị trí đỉnh cao nhất của Tu Chân giới cũng chán ghét thời gian chém chém giết giết, liền dẫn Hi Nguyệt rời khỏi đại tinh vực trung tâm.
Một mực đến khi Diệp Trần bước vào Độ Kiếp kỳ, đang trong lúc độ kiếp thì bát đại tiên môn không biết nhận được tin tức từ nơi nào, hơn nữa còn tra được nơi mà Diệp Trần độ kiếp, ở lúc hắn độ kiếp, cường giả bát đại tiên môn bỗng nhiên giết ra, cho hắn một kích trí mạng...
Chương 778 Các ngươi cùng lên đi!
Theo những chuyện cũ trước kia, hiển hiện lên từng chuyện ở trong đầu Diệp Trần, sát khí trên người của hắn cũng càng trở nên nồng nặc lên!
"Người nào ở phía trên? Muốn chết!!!"
Khí tức Diệp Trần vừa mới phóng xuất ra một tia thì phía dưới vực sâu lập tức truyền đến một tiếng rống giận dữ rất bá khí.
Sau đó:
Bá bá bá!
Bảy, tám cái bóng người từ trong vực sâu phía dưới đột nhiên chui ra, xuất hiện ở trước mặt Diệp Trần.
Người cầm đầu là một nam tử thanh niên tóc bạc trắng, tuy rằng nhìn qua thì hào hoa phong nhã, ngọc thụ lâm phong, nhưng trong cơ thể lại hiện ra một cỗ sát khí lăng liệt khó mà hình dung, để cho người ta liếc nhìn cũng cảm thấy không rét mà run.
Mà ở hai bên nam tử thanh niên này thì là hai ông lão áo xám, mọi người đều có khí thế hùng hồn, thậm chí đều hơn vị đại trưởng lão của Minh gia trước đó, xem ra đều có tu vi Hóa Thần hậu kỳ!
Về phàn ba người sau lưng những người kia, tất cả đều ăn mặc theo phong cách của hộ vệ, nhưng khí thế cũng không kém, tu vi kém nhất dường như cũng có thực lực cảnh giới Nguyên Anh đỉnh phong!
Diệp Trần đang đánh giá những người này thì những người này cũng tương tự đang đánh giá Diệp Trần.
Mọi người thấy người đến là một tiểu tử trẻ tuổi chỉ có cảnh giới Nguyên Anh tầng bốn thì tất cả lập tức đều thi nhau hiện ra vẻ mặt khinh thường, "Tiểu tử, chẳng lẽ những người bên ngoài kia không có nói cho ngươi biết sao? Ở trước khi bản công tử không có đạt được Diệt Thế Ma đao, ai cũng không cho phép tiến vào!"
Thanh niên tóc bạc đứng lơ lửng giữa không trung nhìn xuống Diệp Trần, chậm rãi mở miệng, giọng điệu không được phép nghi ngờ:
"Cút ra ngoài! Bằng không chết!"
Nhìn thấy người tới chỉ có cảnh giới Nguyên Anh tầng bốn, Hàn Nguyệt công tử thậm chí ý muốn xuất thủ cũng không có.
Hắn thấy, đối phương chẳng qua là loại kiến cỏ tầm thường, chỗ nào đáng giá để hắn tự mình động thủ?
Tuy nhiên, Diệp Trần lại giống như không có nghe được, chẳng những không lùi lại, thay vào đó là chậm rãi đi về phía trước, trên mặt mang nụ cười nhàn nhạt, "Nghe ngươi nói như vậy, Diệt Thế Ma đao quả nhiên là ở phía dưới đi? Xem ra ta lần này không có phí công tới đây!"
Cùng lúc nói xong lời này, Diệp Trần đã chậm rãi đi đến bên bờ vực.
Mà mấy người Hàn Nguyệt công tử thì tất cả lập tức đều ngẩn tò te cả người ra, sau đó tất cả đều có vẻ mặt như nhìn một thằng ngốc, ngay cả Hàn Nguyệt công từ đều sắp bị cử động này của Diệp Trần mà tức cười, trầm giọng nói:
"Tiểu tử, ta để ngươi cút! Lập tức! Lập tức cút ra ngoài cho ta! Ngươi là nghe không hiểu bản công tử nói gì sao?"
"Nghe hiểu! Nghe hiểu! Nói loạn lên làm cái gì?"
Diệp Trần không để ý khoát tay áo, bỗng nhiên xoay chuyển lời nói, thản nhiên nói:
"Tuy nhiên, nơi này hình như không phải địa bàn của Kình Thương tông các ngươi a? Ngươi bảo ta đi thì ta phải đi, như thế chẳng phải là ta rất không có thể diện sao?"
Oanh!
Diệp Trần vừa thốt ra lời kia, chẳng những Hàn Nguyệt công tử nghe được mà choáng váng, ngay cả những thủ hạ của hắn, tất cả cũng đều thi nhau hiện ra nét mặt cổ quái.
Phải biết, Hàn Nguyệt công tử trong Kình Thương tông, tuy rằng không phải là nhân vật thiên tài cấp cao, nhưng dù sao cũng là đệ tử hạch tâm của Kình Thương tông a!
Cho dù là những Phẩn Hư chân quân, thậm chí Hợp Đạo tiên quân hướng về phía lá cờ Kình Thương tông này cũng phải cấp cho hắn mấy phần thể diện.
Mà giống với loại tứ đại gia tộc ở tinh vực Nam Đẩu này, ngay cả thế lực Phản Hư chân quân cũng không có, ở trước mặt mấy người bọn họ, quả thực ngay cả con kiến hôi cũng không bằng.
Tiểu tử trước mắt này, chẳng qua chỉ có tu vi cảnh giới Nguyên Anh tầng bốn, là ai cho hắn cái lá gan lớn tới như vậy, cũng dám chống đối với Hàn Nguyệt công tử!
Hơn nữa nghe lời này thì có lẽ hắn biết Kình Thương tông, thế mà còn dám nói như vậy với Hàn Nguyệt công tử, tiểu tử này, chẳng lẽ đầu bị lứa đá trúng hay sao?
"Ha ha ha ~ "
Hàn Nguyệt công tử ngẩn người, sau đó thì nở nụ cười:
"Xem ra trên đời này, thật là có loại mặt hàng không sợ chết a! Bản công tử ngược lại là có chút thích ngươi!"
"A Tam! Đi bắt hắn lại cho ta, phải sống! Chờ bản công tử lấy được Diệt Thế Ma đao mới chơi đùa thật tốt với hắn!"
Nói xong lời này, Hàn Nguyệt công tử trực tiếp xoay người sang chỗ khác, hiển nhiên đang định rời đi.
"Vâng! Công tử!"
Sau khi Hàn Nguyệt công tử ra lệnh một tiếng, sau lưng lập tức có một người đàn ông trung niên dáng người rất to lớn đi ra, tuy rằng ở trong những người này cũng không cảm thấy mất mặt, thậm chí có thể nói là tu vi kém nhất, nhưng cũng có thực lực cảnh giới Nguyên Anh đỉnh phong.
"Khặc khặc! Tiểu tử, dám nói như vậy với công tử chúng ta, ngươi cũng coi là người đầu tiên!"
"Tuy nhiên chẳng mấy chốc, ngươi sẽ vì hành vi lỗ mãng này của ngươi mà phải trả một cái giá rất lớn!"
Nói xong lời này, người đàn ông trung niên kia trực tiếp đưa tay hướng Diệp Trần nhào tới bắt, một mặt vẻ tự tin, hắn thấy, đối phó một tên tiểu tử chỉ có cảnh giới Nguyên Anh tầng bốn, thực sự thật không có tính khiêu chiến, quả thực chính là lãng phí thời gian của hắn!
"Lời giống vậy, hoàn trả cho ngươi!"
Mắt thấy người đàn ông trung niên kia đã lao tới trước mặt, Diệp Trần lúc này mới chậm rãi giơ tay lên, thuận tay cong ngón búng ra:
Sưu!
Một đạo kiếm khí từ trên đầu ngón tay của Diệp Trần bắn ra!
Bành!
Người đàn ông trung niên trước đó còn nhanh như thiểm điệm, người còn đang ở trên không trung đột nhiên như ngừng lại chỗ đó, mà đầu thì sớm đã nổ tung lên hóa thành một đám sương máu.
Thậm chí từ đầu đến cuối, ngay cả tiếng kêu thảm cũng còn chưa kịp phát ra, tính cả nguyên thần trong thể nội cũng hồn phi phách tán.
"A?"
Hàn Nguyệt công tử đã muốn xuay người sang chỗ khác, cũng đột nhiên vì đó mà khựng lại, thậm chí ngay cả hai ông lão áo xám kia, tất cả cũng đều hiện ra vẻ kinh ngạc.
Rõ ràng là bọn họ cũng không nghĩ tới, A Tam lại bị tiểu tử cảnh giới Nguyên Anh tứ trọng trước mắt này ở trong nháy mắt bị giết chết dễ dàng đến như thế!
"Tiểu tử ngươi được! Có chút ý tứ! Bản công tử thật đúng là càng ngày càng thích ngươi!"
Sau khi Hàn Nguyệt công tử hơi sững sờ, trên mặt lại khôi phục lại sự tự tin trước đó, lạnh nhát hướng về phía sau lưng của mình nháy mắt một cái:
Bạch!
Bạch!
Bạch!
Lại có ba tên hộ vệ độ tuổi trung niên, từ phía sau bước lên, hơn nữa tu vi của ba người này rõ ràng đều so với A Tam trước đó cao hơn một chút, lại là ba tên cảnh giới nửa bước Hóa Thần!
Kình Thương tông cũng không hổ là một trong bát đại tiên môn, vẻn vẹn chỉ là hô vệ đệ tử hạch tâm cũng có tu vi cảnh giới nửa bước Hóa Thần.
Có bài học của A Tam trước đó, ba người này không còn dám khinh thường người trẻ tuổi "Tu vi thấp" trước mắt này, mặt mũi mọi người đều đầy vẻ mặt ngưng trọng, thi nhau lấy ra các loại pháp bảo, phân biệt từ ba phương hướng khác nhau đồng thời công về phía Diệp Trần.
Diệp Trần lại ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn ba người một chút, hai tay dứt khoát chắp ở sau lưng, tiếp tục chậm rãi rảo bước lên phía trước, đã vượt qua vách núi, hướng về phía trước đạp không mà đi.
Oanh! Oanh! Oanh!
Pháp bảo của ba người gần như cùng lúc đánh tới trước mặt Diệp Trần, công kích kia nhìn như cực kỳ cường hãn, lại sửng sốt ngay cả hộ thể cương khí xung quanh Diệp Trần cũng không thể đột phá.
"Cái gì!!"
"Điều này, điều này sao có thể?"
"Rõ ràng chỉ có cảnh giới Nguyên Anh, cương khí hộ thể làm sao lại mạnh tới như vậy? Đã không kém Ngoại Đạo Tượng Thần của Hóa Thần thiên quân một chút nào."
...
Ba người vừa kinh vừa sợ, theo bản năng muốn lùi lại, nhưng mà đúng vào lúc này:
"Hừ!"
Diệp Trần hừ lạnh một tiếng:
Rầm rầm rầm!
Thuận tay tung ra ba quyền:
Bành!
Bành!
Bành!
Không có bất kỳ hồi hộp nào, ba tên cường giả cảnh giới nửa bước Hóa Thần kia, tất cả đều bị Diệp Trần đánh thành không khí.
"Đừng lãng phí thời gian, các ngươi cùng lên hết đi!"
Diệp Trần thuận tay diệt đi ba người, giống như cười mà không phải cười nhìn qua Hàn Nguyệt công tử một mặt còn đang kinh ngạc, chậm rãi mở miệng nói.
Chương 779 Quá mạnh!
Hàn Nguyệt công tử và hai ông lão áo xám kia thực sự choáng váng.
Bọn họ làm sao cũng không nghĩ tới, ba tên cao thủ cảnh giới nửa bước Hóa Thần này lại bị tên tiểu tử chỉ có cảnh giới Nguyên Anh tầng bốn trước mắt này giết chết chỉ trong nháy mắt!
Tuy nhiên, kinh ngạc là kinh ngạc, biểu hiện của Diệp Tràn còn chưa đủ để cho bọn hắn cảm thấy e ngại.
Không nói đến hai ông lão áo xám kia chính là thực lực cảnh giới Hóa Thần hậu kỳ, chính là Hàn Nguyệt công tử tủy rằng cũng chỉ có cảnh giới nửa bước Hóa Thần, cũng có thực lực có thể trong nháy mắt giết chết ba người vừa rồi.
"Tiểu tử! Bản công tử thừa nhận ta hoàn toàn chính xác là coi thường ngươi! Tuy nhiên, ngươi cho rằng chỉ dựa vào một mình người cũng xứng để cho chúng ta đồng loạt ra tay sau? Thật sự là ngây thơ!"
Hàn Nguyệt công tử nói đến đây, dừng lại một chút, hướng về phía một ông lão trong đó lạnh lùng nói:
"Cung lão, giết hắn!!"
"Rõ!"
Ông lão kia chậm rãi đi lên phía trước, một mặt khinh thường nhìn chằm chằm vào Diệp Trần một lát, "Tiểu tử! Lấy tu vi ngươi chỉ có cảnh giới Nguyên Anh tầng bốn mà có thể làm được tới mức độ này thì hoàn toàn chính xác có thể được coi là một tên thiên tài tuyệt thế! Phóng tầm mắt toàn bộ Kình Thương tông, cũng chỉ có Tuyệt Vô Địch công tử năm đó mới có được thiên phú như thế!"
"Nếu như cho ngươi thêm thời gian mấy chục năm sau, sợ là mấy người chúng ta đều không phải là đối thủ của ngươi!"
"Đáng tiếc a, làm người cần phải khiêm tốn một chút mới tốt, ngươi quá phách lối thì đã định sẵn không đi tới nổi một bước kia!"
Cùng lúc ông lão áo xám kia nói xong thì khí tức trên người hắn cũng bắt đầu tăng lên liên tục:
Ầm ầm!
Một cỗ khí thế làm cho người sợ hãi phóng lên trời cao!
Trên người ông lão áo xám kia vậy mà dâng lên một đạo bóng mờ màu vàng kim cao tới gần ngàn mét.
Không hổ là cường giả cảnh giới Hóa Thần hậu kỳ, vẻn vẹn chỉ là một chiêu thần thông Ngoại Đạo Tượng Thần, vậy mà đã kinh khủng như vậy!
Thâm chí lúc này, ngay cả bọn người Minh Thương Tầm bên ngoài cốc, tất cả cũng đều cảm nhận được Ngoại Đạo Tượng Thần mà ông lão kia tế ra, từng người tất cả đều hiện ra vẻ mặt đầy kinh ngạc.
"Không hổ là cường giả Kình Thương tông a! Người này giống như chỉ là tùy tùng của Hàn Nguyệt công tử, phóng tầm nhãn toàn bộ tinh vực Nam Đẩu chúng ta, chỉ sợ đều không phải là đối thủ của người này a!"
"May mắn trước đó chúng ta không có xảy ra xung đột với vị Hàn Nguyệt công tử kia, băng không hậu quả thật khó mà có thể chịu nổi!"
"Tiểu tử kia lần này chắc chắn chét không toàn thây đi!"
...
Người của tam đại gia tộc thi nhau bàn tán, mà Minh Thương Thầm thì thân thể mềm mại sớm đã run rẩy không ngừng, gương mặt xinh đẹp trở nên vô cùng trắng bệch.
Cho dù là cách thật xa, Minh Thương Tầm cũng có thể cảm nhận được đối phương quá mạnh!
Thậm chí so với đại trưởng lão của Minh gia còn cường đại hơn rất nhiều!
Hơn nữa nàng ta vừa mới nghe được ý tứ trong lời nói của mấy người trong tam đại gia tộc thì dường như cường giả đẳng cấp này còn không phải chỉ có một vị!
Đối mặt với tồn tại cường đại như thế, Diệp Trần còn có mạng để sống sao?
Ngay vào lúc Minh Thương Tầm sợ mất mật, ở trên trời cao bỗng nhiên vang lên giọng nói lạnh lùng kia của Diệp Trần, giống như lôi âm cuồn cuộn mà đến, "Nếu như các ngươi cùng ra tay thì có lẽ còn có thể đánh với ta một trận, đáng tiếc a! Các ngươi căn bản không biết là đang đối mặt với dạng tồn tại gì!"
Sau khi giọng nói này vang lên, ngay sau đó, ở trong ánh mắt chấn động không gì sánh nổi của mọi người, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện tám quả đấm to lớn, đồng thời hướng tới đạo Ngoại Đạo Tượng Thần cao tới gàn mét trước đó kia oanh kích mà đi!
"Bát Cực Trấn Ma quyền!"
Diệp Trần thực tiếp âm thầm thi triển ra Nghịch Sinh Bách Chuyển, sau khi tu vi tăng vọt lên mấy chục lần lại quả quyết sử xuất ra một quyền pháp Đế cấp này.
"Cái gì!!"
Đợi đến lúc một ông lão áo xám khác và Hàn Nguyệt công tử ở đằng sau hai người kịp phản ứng lại, thì rõ ràng là đã muộn rồi.
Oanh! Oanh! Oanh! Oanh! Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!
Tám cái nắm đấm giống như hồng hoang hung thú, hung hăng rơi đập vào phía trên Ngoại Đạo Tượng Thần của vị Cung lão kia.
Bành!
Không có bất kỳ khác lạ gì, tam đại gia tộc trước đó cảm thấy Ngoại Đạo Tượng Thần này làm cho tim bọn họ đập nhanh, vậy mà giống như như tờ giấu, trong nháy mắt vỡ vụn ra.
Sau đó:
"A!!"
Kèm theo đó là một tiếng kêu thể thảm vang lên, vị Cung lão kia đường đường là cường giả cảnh giới Hóa Thần hậu kỳ, thế mà lại rõ ràng bị oánh thành một đống thịt vụn, duy chỉ có một đạo tàn hồn miễn cưỡng có thể chạy trốn phiêu đãn ở trên trời cao, phát ra từng tiếng kêu thảm thiết đau đớn, sau đó thì thuận theo gió chậm rãi tán đi.
"Cái gì!"
"Cái này..."
Tất cả mọi người bao gồm cả Hàn Nguyệt công tử bên trong, sau khi thấy cảnh này thì hoàn toàn hoàn toàn bị chấn động.
Đây chính là cường giả cảnh giới Hóa Thần hậu kỳ a, hơn nữa còn là đến từ Kình Thương tông có danh tiếng lừng lẫy a, một người có tồn tại đủ để quét ngang toàn bộ tinh vực Nam Đẩu a!
Vậy mà như vậy bị một chiêu của tên tiểu tử tuổi còn trẻ mà bọn họ coi thường giết chết trong nháy mắt?
Chẳng lẽ lúc trước hắn cố ý giả heo ăn thịt hổ, kỳ thực lại là một vị Phản Hư chân quân hay sao?
Thế nhưng chân nguyên của hắn ba động rõ ràng chỉ là lực lượng của cảnh giới Nguyên Anh a?
"Lộc cộc ~ "
Hàn Nguyệt công tử nghĩ tới đây, không thể không hung hăng nuốt nước miếng một cái, mặt mũi sớm đã đầy vẻ hoảng sợ.
Đánh chết hắn cũng không thể ngờ tới, Cung lão thế mà cứ như vậy ở trước mặt tên tiểu tử không có chút danh tiếng gì một chiêu đập chết tươi!
Phải biết, mặc dù là Kình Thương tông thế hệ này của bọn họ, được vinh dự có được thiên tài tuyệt thế ngàn năm khó gặp, tại trước khi chưa bước vào cảnh giới Hóa Thần cũng không có được thực lực kinh khủng như thế a!
"Ngươi ngươi...ngươi rốt cuộc là ai? Ta thế nhưng là đệ tử hạch tâm của Kình Thương tông, ngươi tốt nhất đừng có làm loạn!"
Hàn Nguyệt công tử theo bản năng lùi lại mấy bước, mặt mùi đầy vẻ hoảng sợ nhìn qua Diệp Trần, run lẩy bẩy mở miệng hỏi.
Hắn thật sự đã biết sợ!
Tuy rằng hắn nghĩ như thế nào cũng nghĩ không hiểu, tại sao tiểu tử trước mắt này so với hắn còn phải trẻ hơn mấy tuổi lại có được sức chiến đấu khủng bố đến như thế.
Thế mà ngay cả Cung lão cũng bị một chiêu của đối phương giết chết trong nháy mắt, bọn họ những người còn lại này, e là cho dù cùng tiến lên cũng chưa chắc đã là đối thủ của đối phương.
Khóe miệng của Diệp Trần hơi nhếch lên, trên mặt hiện ra vẻ trêu tức, bên trong đôi mắt hiện ra hàn ý nồng đậm, "Kình Thương tông sao? Không bao lâu nữa, ta sẽ đích thân đến hủy diệt nơi đó đi!"
Kiếp trước, nếu như không phải bởi vì Kình Thương tông, Hi Nguyệt cũng sẽ không vì hắn mà hy sinh chính mình, cho tới bây giờ còn chưa thể chân chính sống lại.
Món nợ này, Diệp Trần chắc chắn sẽ không quên, đoạn thù này chắc chắn sớm hay muộn thì nhất định cũng phải đến hồi kết!
Hàn Nguyệt công tử nghe được điều này thì hai mắt lập tức trừng một cái, hắn vốn cho rằng báo ra thân phận của mình thì đối phương ít nhiều cũng sẽ có chút kiêng kỵ, thế nhưng làm sao cũng không nghĩ tới, đối phương thậm chí ngay cả Kình Thương tông cũng không có để vào mắt:
"Kỳ lão! Ngăn lại hắn!"
Hàn Nguyệt công tử bỗng nhiên hướng về phía ông lão mặc áo xám còn lại quát lớn một tiếng, mà chính mình thì xoay người bỏ chạy.
Vẻ mặt của Kỳ lão lập tức vô cùng âm trầm, nhưng vẫn quyết định chặn lại đường đi của Diệp Trần.
Hết cách rồi, tuy rằng tu vi của hắn không thấp, nhưng ở bên trong Kình Thương tông có địa vị cũng không cao, thân là tôi tới của Hàn Nguyệt công tử, nhất định phải cam đoan an nguy của chủ tử, cho dù hy sinh tính mạng của chính mình cũng không hối tiếc!
Đáng tiếc là người mà hắn đối mặt lại là Diệp Trần!
Tu vi của Diệp Trần bây giờ so với trước đó ở Vân Đan thành lại tăng lên một mảng lớn, ở lúc sau khi thi triển ra Nghịch Sinh Bách Chuyển, cho dù là Phản Hư chân quân cũng có sức đánh một trận chứ đừng nói gì tới là hắn?
Chương 780 Cút đi!
"Cút đi!"
Diệp Trần trực tiếp tung ra một chiêu Bát Cực Trấn Ma quyền:
Ầm!
Kỳ lão ngay lập tức bị đánh bay ra ngoài.
"Còn muốn chạy?"
Một quyền của Diệp Trần đánh bay Kỳ lão, thân thể hơi chao đảo một cái cũng đã đuổi tới sau lưng Hàn Nguyệt công tử, một phát bắt đực phần gáy của hắn, giống như diều hâu vồ gà con sẽ nắm chặt lấy cổ cho đến chết.
Mà vào lúc này, ở phía nơi xa người của tam đại gia tộc thấy hết thảy ở đây thì toàn bộ lập tức hóa đá.
Trong mắt bọn họ, Hàn Nguyệt công tử tôn quý vô cùng, còn có hai vị cường giả cực kỳ cường hãn của Kình Thương tông, ở trước mặt người trẻ tuổi nhìn như rất bình thường này vậy mà giống như con rối bị hắn đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Thế giới này là như thế nào?
Điên rồi sao?
Mọi người nhất thời cảm thấy đầu của mình có phần không quá đủ để dùng.
Mà trước đó, Lôi Lạc Phong kia đã từng mở miệng ra trào phúng Diệp Trần thì càng là đặt mông ngồi trên mặt đất, toàn thân run lẩy bẩy.
"A!!"
"Ngươi không được giết ta! Ta thế nhưng là đệ tử hạch tâm của Kình Thương tông, ngươi giết ta, Kình Thương trông tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!"
Hàn Nguyệt công tử sau khi bị Diệp Trần bắt thì lập tức bị dọa đến hồn đều muốn bay ra ngoài, không thể không lớn tiếng gào thét.
Diệp Trần cười lạnh, "Ngươi hình như quên ta vừa rồi nói qua cái gì sao, sớm muộn sẽ có một ngày ta sẽ đồ diệt Kình Thương tông các ngươi!"
"Ngươi!"
Hàn Nguyệt công tử lập tức bị cứng họng, một cỗ hàn khí lạnh lẽo trực tiếp từ trong lòng bàn chân của hắn vọt tới trên đỉnh đầu, trong lòng vô cùng tuyệt vọng.
Trước đó hắn không cần biết là xông tai họa lớn bao nhiêu, chỉ cần báo ra thân phận đệ tử hạch tâm của Kình Thương tông, những ngươi kia chưa từng có ai dám nhiều lời một chữ.
Thế nhưng là tên tiểu tử trước mắt này, đến cùng là quái vật từ đâu chạy tới?
Chẳng những không sợ chút nào, ngược lại còn phách lối công bố muốn tiêu diệt Kình Thương tông!
Chẳng lẽ là tên điên hay sao?
"Tuy nhiên..."
Ngay vào lúc Hàn Nguyệt công tử trong lòng đang vô cùng tuyệt vọng, Diệp Trần bỗng nhiên xoay chuyển lời nói, "Hôm nay ta sẽ không giết ngươi! Ngươi hình như quen biết Tuyệt Vô Địch a? Ta muốn ngươi giúp ta truyền một lời cho hắn, ngươi có bằng lòng hay không?"
Hàn Nguyệt công tử nghe được điều này thì quả nhiên vui như được lên trời, nào dám nói nửa chữ không, "Bằng lòng! Bằng lòng! Xin ngài phân phó! Ta nhất định sẽ giúp ngài truyền lời tới cho sư huynh Tuyệt Vô Địch!"
"Rất tốt!"
Diệp Trần nhẹ gật đầu, "Trở về nói cho Tuyệt Vô Địch, nửa năm sau, ta sẽ chờ hắn ở Mê La Tinh Hải, nếu hắn có gan thì qua đó tìm ta, bằng không mà nói, sau này ta gặp được đệ tử của Kình Thương tông, gặp một thì giết một, thấy hai giết cả đôi!!"
"Cút đi!"
Sau khi Diệp Trần nói xong lời này thì thuận tay ném Hàn Nguyệt công tử ra ngoài như ném một đống rác.
Tuy nhiên, ngay trong nháy mắt lúc hắn ném Hàn Nguyệt công tử ra ngoài thì một đạo hỏa diễm màu đỏ tươi nhỏ bé đến gần như không có bất kỳ ai có thể phát giác được đánh vào trong thể nội của hắn.
Hàn Nguyệt công tử vốn là đều cho rằng mình chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, làm sao cũng không nghĩ tới, Diệp Trần thế mà thật không giết mình, vội vàng lộn nhào chạy như điên ra bên ngoài sơn cốc, tuy nhiên trong đôi mắt lại hiện ra hận ý nồng đậm, trong lòng đang không ngừng cuồng hống, "Tiểu tử! Bản công tử mặc kệ ngươi đến cùng là có lai lịch gì, ngươi cũng dám khiêu khích Kình Thương tông, khiêu khích sư huynh Tuyệt Vô Địch, còn làm nhục bản công tử như vậy, ngươi đợi đi, đợi đến lúc sẽ phải giả lại một cái giá vô cùng thê thảm đi!"
Diệp Trần tự nhiên biết, Hàn Nguyệt công tử này, trong lòng chắc chắn có hận ý ngập trời đối với mình, tuy nhiên hắn chẳng thèm để ý tới.
So với Tuyệt Vô Địch thì Hàn Nguyệt công tử chẳng qua chỉ là một tên tiểu lâu la mà thôi, hơn nữa mặt ngoài là hắn thả người nhưng sớm đã âm thầm động chút tay chân lên trên người của hắn.
Sau khi giải quyết xong đám người của Hàn Nguyệt công tử, thân thể Diệp Trần ngay lập tức nhoáng một cái, đâm đầu thằng vào bên trong chỗ vực sâu kia.
Vực sâu này rất sâu, khoảng chừng mấy vạn mét!
Hơn nữa, sau khi Diệp Trần hướng phía dưới xâm nhập, đạo khí tức hủy diệt kia càng trở nên cường đại, giống như có thể hủy diệt tất cả đồ vật trên thế gian này.
Không chỉ như thế, sau khi không ngừng xâm nhập xuống, nhiệt độ không khí cũng bắt đầu nhanh chóng tăng lên, chẳng mấy chốc cũng đã vượt qua hơn nghìn độ, hơn nữa còn đang tăng lên nhanh chóng.
Dần dần, nhiệt độ tăng lên không ngừng cùng với đạo khí tức tràn ngập hủy diệt kia làm cho ngay cả Diệp Trần cũng bắt đầu cảm nhận được một chút áp lực.
Cũng may loại tình huống này cũng không có diễn ra quá lâu, ngay vào lúc Diệp Trần đã mồ hôi đầm đìa thì toàn thân đều ướt đẫm mồ hôi thì hắn cuối cùng cũng đi tới dưới đáy vực sâu.
Tuy nhiên, chờ khi hắn thấy được rõ ràng tình huống dưới đáy vực sâu thì mặt mũi đầy vẻ ngưng trọng.
Chỉ thấy, ở tận cùng dưới đáy của vực sâu lại là một mảnh nham thạch nóng chảy bị thiêu đốt đỏ vô cùng!
Trong dung nham không biết là loại vật chất nào tạo thành mà lại có nhiệt độ cao tới đáng sợ như vậy, dựa theo mức độ đo lường của Trái Đất để mà tính toán thì nơi này ít nhất cũng có bảy tám vạn độ trở lên, thậm chí hướng vào bên trong thì nhiệt độ còn phải cao hơn!
Mà đạo khí tức hủy diệt kia chính là tới từ sâu thẳm phía dưới dung nham cực nóng này.
"Khó trách trước đó Kình Thương tông ở chỗ này tốn nhiều thời gian như vậy cũng không có đạt đưcọ Diệt Thế Ma đao, vẻn vẹn chỉ nhiệt độ mặt ngoài của những dung nam nóng chảy này, tu sĩ cảnh giới Hóa Kình bình thường, cho dù là sử dụng cương khí hộ thể chỉ sợ cũng không chống được bao lâu..."
Sau khi trong lòng âm thầm cảm khái một câu, Diệp Trần chậm rãi hít một hơi, điều chỉnh trạng thái tới tốt nhất, sau đó thì tâm niệm hơi động một chút, "Ngũ Muội chân hỏa! Mở!"
Hô!
Một đạo hỏa diễm màu đỏ tươi lập tức xuất hiện ở xung quanh trên dưới người của Diệp Trần, bao bọc cả người hắn vào trong đó.
Diệp Trần còn chưa có bước vào cảnh giới Hóa Thần, không cách nào thi triển thủ đoạn thần thông Ngoại Đạo Tượng Thần, nhưng lấy Ngũ Muội chân hỏa bao bọc cương khí hộ thể ra thì ở tình huống trước mắt này so với Ngoại Đạo Tượng Thần của Hóa Thần thiên quân bình thường thì sẽ càng thực dụng hơn.
Sau khi dùng Ngũ Muội chân hỏa bao bọc toàn thân lại, Diệp Trần lúc này mới chậm rãi bước vào trong dung nham, sau đó từ từ hướng phía dưới tiếp tục chìm xuống.
Oanh!
Vừa tiến vào bên trong dung nam nóng chảy, tốc độ gia tăng nhiệt độ lập tức càng nhanh hơn!
Mười vạn độ!
Mười lăm vạn độ!
Hai mươi Vạn độ!
...
Mới xâm nhập chẳng qua được có mấy chục mét, nhiệt độ xung quanh vậy mà đã nhảy lên tới ba mươi vạn độ!
Trong lúc nhất thời, ngay cả Diệp Trần cũng có chút do dự.
Theo lý thuyết, cho dù là những kiện Tiên khí kia ở dưới nhiệt độ cực nóng như thế này sợ rằng cũng phải bị hòa tan a?
Diệt Thế Ma đao, thật sự ở dưới này hay sao?
Diệp Trần muốn thả thần thức ra đi quét hình, đáng tiếc nhiệt độ xung quanh thực sự quá cao, vừa vượt qua hơn mười mét thì đã bị nhiệt độ kinh khủng kia quấy nhiễu nghiêm trọng cho nên cái gì cũng không cảm ứng được.
Cuối cùng, ở lúc Diệp Trần lặn xuống đến khoảng trăm mét, nhiệt độ nóng chảy của dung nham xung quanh đã lên tới con số kinh khủng năm mươi vạn độ!
Cho dù khắp toàn thân từ trên xuống dưới có Ngũ Muội chân hỏa bao vây lấy, pháp y trên người Diệp Trần cũng đều đã bị hòa tan, làn da quanh thân Diệp Trần cũng bắt đầu từ từ biến thành màu đen, đỏ lên, giống như lúc nào cũng có thể bốc cháy thành than đen!
"Không được! Nếu như lại tiếp tục đi xuống, nhục thể của ta chẳng mấy chốc sẽ không chống nổi, không khéo lại bị đốt thành tro bụi cũng nên!"
"Chẳng lẽ đã định sẵn ta không có duyên đạt được Diệt Thế Ma đao này hay sao?"
Ngay vào lúc Diệp Trần chán nản một trận, chuyển bị lui ra ngoài thì bỗng nhiên mơ hồ cảm thấy, trên vách đá bên cạnh dường như có ánh sáng vàng lấp lóe!
"Diệp tiên sinh, đa tak ngài đã cứu ta! Tuy nhiên ta vẫn muốn hỏi ngài một câu, tại sao ngài phải giúp ta?"
Hai người đi lên phía trước được vài dặm, Minh Thương Tầm bỗng nhiên đứng lại, một đôi mắt to sáng ngời, trực tiếp nhìn chằm chằm vào Diệp Trần, một mặt tò mò hỏi.
Diệp Trần mỉm cười, "Nếu như ta nói, duyên phận của hai chúng ta đã bắt đầu từ kiếp trước, ngươi có tin không?"
Minh Thương Tầm đầu tiên là hơi sững sờ, sau đó thì hai mắt lập tức nhanh chóng né tránh sang một bên, không thể không cúi đầu xuống, mặt mũi đầy vẻ ngại ngùng, thấp giọng nói:
"Diệp tiên sinh, ngài nói cái gì đó!"
Nói xong lời này, Minh Thương Tầm trong lòng giống như là hươu con xông loạn, dậm chân, sau đó cả khuôn mặt đỏ bừng lên chạy đi.
"Ngạch...móa cái gì vậy? Biểu tình này là sao...."
Diệp Trần lúc này mới phát hiện, trong lời nói này của mình có thể nghĩ theo nghĩa khác, nha đầu này hơn phân nửa là hiểu nhầm chính mình là có ý tứ đối với nàng, lập tức không còn gì để nói.
Diệp Trần đuổi theo, đang chuẩn bị giải thích thật tốt một phen.
Đúng lúc này, ở nơi xa phía trước đột nhiên truyền đến một tiếng gào thét kinh người, giống như tiếng gầm rú của hung thú viễn cổ làm cho người ta vì đó mà tim đập nhanh.
Diệp Trần lập tức vui mừng, "Hẳn là di tích của Diệt Sát tiên quân sắp xuất thế! Đi, chúng ta cũng nhanh đi tới nhìn xem!"
Diệp Trần rất cao hứng, cũng không có suy nghĩ gì nhiều, nắm lấy cỏ tay trắng nõn nà của Minh Thương Tầm kéo đi, hướng phương hướng tiếng hét vừa rồi lao vùn vụt tới.
Minh Thương Tầm vốn hiểu lầm Diệp Trần, lúc này tay nhỏ của mình lại được Diệp Trần nắm thật chặt, lập tức tâm hồn thiếu nữ loạn chiến một trận, không thể không liếc qua khuôn mặt tuấn lãng của Diệp Trần, trong lúc nhất thời có chút ngây dại, hoàn toàn không biết mình đang ở nơi nào.
Chỉ chớp mắt, hai người dã vượt qua khoảng cách hơn trăm dặp, đi tới một bụi cỏ kỳ lạ trải đầy trong sơn cốc.
"Người nào?"
Hai người mới vừa vặn bước vào nơi này thì một tiếng hét to lớn vang lên:
Sau đó:
Bá bá bá!
Mấy chục đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện ở xung quanh bao vây hai người vào chính giữa.
"Ừm?"
Mắt to của Diệp Trần quét qua thì lập tức hơi kinh hãi, trong những người trước mắt này, thế mà lại có khoảng năm vị Hóa Thần thiên quân!
Hơn nữa trong đó có hai người có tu vi thậm chí so với đại trưởng lão Minh gia trước đó còn mạnh hơn một chút.
Minh Thương Tầm nhìn thấy những người này thì lập tức từ bên trong hạnh phúc mà lấy lại tinh thần, vội vàng thấp giọng nói:
"Diệp đại ca, những người này đều là người của tam đại gia tộc khác, giao cho ta đến giải quyết đi!"
Diệp Trần lập tức giật mình, nhẹ gật đầu, hơi lui lại một bước,
Thông qua tin tức trước đó hắn hiểu rõ, toàn bộ tinh vực Nam Đẩu có tứ đại gia tộc, tuy rằng bon họ đều có cạnh tranh nhau, nhưng mặt ngoài vẫn còn duy trì hòa bình, sẽ không dễ dàng động thủ.
Quả nhiên, trong số những người bên đối phương, rất nhanh đã có người người nhận ra Minh Thương Tầm, "Ha ha, ta tưởng là ai? Đây không phải là vị thiên chi kiều nữ của Minh gia Minh Thương Tầm sao?"
Người nói chuyện chính là một nam tử thanh niên, nhìn thấy hắn so với Minh Thương Tầm phải lớn hơn mấy tuổi, tu vi chắc là ở cảnh giới Nguyên Anh tầng năm.
"Hắn gọi là Lôi Lạc Phong, là nhân vật thiên tài trong thế hệ tuổi trẻ của Lôi gia..."
Sau khi Minh Thương Tầm thấp giọng nhanh chóng giới thiệu cho Diệp Trần biết một phen thì trực tiếp cất bước tiến lên, hướng về phía những cường giả Hóa Thần chưa biết tên kia thi lễ một cái:
"Vãn bối Minh Thương Tầm của Minh gia, bái kiến các vị tiền bối!"
"Ừm!"
Một ông lão trong đó nhẹ gật đầu, vẻ mặt hiện ra vẻ kỳ quái nói:
"Hóa ra là nha đầu của Minh gia a! Trưởng bối trong tộc của các ngươi đâu? Làm sao chỉ có một mình ngươi tới?"
Minh Thương Tầm tuy rằng đơn thuần, nhưng cũng tuyệt không ngốc, tự nhiên không có khả năng nói cho người ngoài biết chuyện trước đí, vì vậy nói:
"Vãn bối và trưởng bối trong tộc ở trên đường tách ra, bọn họ có lẽ chẳng mấy chốc sẽ chạy tới!"
Nói đến đây, Minh Thương Tầm xoay chuyển lời nói, nói sáng một chuyện khác:
"Đúng rồi, sơn cốc này, chắc là lối vào của di tích Diệt Thế tiên quân a? Các vị tiền bối vì sao không đi vào?"
Không đợi lão giả kia mở miệng, Lôi Lạc Phong ở một bên lạnh lùng cười một tiếng nói:
"Không sợ chết thì ngươi đi vào đi a, không có ai ngăn cản ngươi!"
Minh Thương Tầm khẽ chau mày, nàng ta và Lôi Lạc Phong đều là nhân vật thiên tài của tinh vực Nam Đẩu, Lôi Lạc Phong bởi vì vẫn luôn bị nàng ta đè ép một bậc, cho nên vẫn luôn có địch ý đối với nàng, nàng ta cũng chẳng thèm để ý tới, sau khi hướng gia tộc khác nghe ngóng một phen, cuối cùng cũng biết được chân tướng chuyện này, "Hàn Nguyệt công tử của Kình Thương tông đột nhiên đi tới nơi này! Hơn nữa đã bắt tiếng, trước khi hắn chưa đi ra thì bất kỳ người nào cũng không được bước vào trong cốc một bước!"
"Kình Thương tông? Ngài nói là Kình Thương tông một trong bát đại tiên một kia sao?"
Minh Thương Tầm nghe được tin tức này thì cũng rất là chấn kinh.
Bát đại tiên môn!
Đối với bọn hắn mà nói, tứ đại gia tộc tinh vực Nam Đẩu này thật sự là có khoảng cách quá mức xa xôi, quả thực giống như voi và con kiến hôi, cả hai có cách biệt một trời!
Lôi Lạc Phong ở một bên cười lạnh thêm lần nữa nói:
"Ở đại tinh vực trung tâm, còn có Kình Thương tông thứ hai hay sao? Nghe nói vị Hàn Nguyệt công tử này có tuổi so với trúng ta sàn sàn như nhau, bây giờ cũng đã là cảnh giới nửa bước Hóa Thần rồi đó nha! Minh Thương Tâm, ngươi so với ta có thiên phú tu luyện cao hơn một chút đi so sánh với thiên tài chân chính thì ngươi còn kém xa lắm a!"
Lôi Lạc Phong thật vất vả mới tìm được cơ hội liền không muốn để mất cơ hội đi châm chọc đả kích khiêu khích Minh Thương Tầm.
Minh Thương Tầm khẽ chau mày, đang muốn mở miệng đánh trả, ngay vào lúc này Diệp Trần ở một bên bỗng nhiên trực tiếp hướng vào bên trong cốc đi đến.
Minh Thương Tầm thấy thế thì lập tức giật nảy cả mình, vội vàng liến lên kéo Diệp Trần lại, "Diệp đại ca, ngươi làm cái gì đói?"
Diệp Trần nói thẳng:
"Ta muốn đi vào trong nhìn xem!"
Ngay tại vừa rồi, hắn bỗng nhiên cảm ứng được, ở trong sơn cốc trước mắt này, mơ hồ có một cỗ khí tức tràn ngập tính hủy diệt.
Nếu như hắn đoán không nhầm thì đạo khí tức này có lẽ chính là thanh Diệt Thế Ma đao trong truyền thuyết kia!
Minh Thương Tầm nghe được điều này thì hai mắt lập tức trừng một cái, "Diệp đại ca, ngươi điên rồi? Ngươi không nghe bọn họ nói gì sao? Hàn Nguyệt công tử của Kình Thương tông đang ở bên trong, lúc này ngươi không thể đi vào!"
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, "Hàn Nguyệt công tử? Một tên phế vật mà thôi! Ta còn không có để vào mắt!"
Oanh!
Diệp Trần vừa mới thốt ra lời kia thì xung quanh lập tức yên tĩnh như chết, sau đó tất cả đều một bộ ngẩn tò te nhìn về phía Diệp Trần như nhìn một thằng đần.
Hàn Nguyệt công từ là người nơi nào?
Đây đường đường chính là thiên tài tuyệt thế của Kình Thương tông một trong bát đại tiên môn!
Tùy tiện ném ra ngoài một câu là có thể để cho những cường giả tam đại gia tộc của tinh vực Nam Đẩu bọn hắn, tất cả đều không dám vượt qua giới hạn.
Trước tiên bỏ đi Kình Thương tông sau lưng của hắn không nói, cho dù là bản thân Hàn Nguyệt công tử thì đó cũng là cường giả cảnh giới nửa bước Hóa Thần!
Lại thêm công pháp vào pháp bảo cường đại thì cho dù là cường giả cảnh giới Hóa Thần trung kỳ bình thường, chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của hắn!
Cái tên này có lai lịch gì mà cũng dám nói Hàn Nguyệt công tử là phế vật?
"Diệp đại ca! Lời như vậy...không thể nói lung tung!"
Sau khi Minh Thương Tầm phản ứng lại thì vẻ mặt xinh đẹp lập tức trở nên trắng bệch, thân thể mềm mại cũng không nhịn được mà run rẩy lên.
Cho dù biểu hiện trước đó của Diệp Trần, hoàn toàn chính xác để nàng ta cảm thấy vô cùng kinh diễm, thoe suy nghĩ của Minh Thương Tầm thì thực lực của Diệp Trần chưa chắc kém hơn so với vị Hàn Nguyệt công tử kia, thậm chí còn có hơn.
Thế nhưng là sau lưng Hàn Nguyệt công tử kia, thế nhưng là Kình Thương tông! Là một trong bát đại tiên một a!
Phải biết, bát đại tiên môn, đây chính là thế lực cực kỳ đỉnh cấp trên toàn bộ Tu Chân giới!
Chương 777 Ân oán kiếp trước
"Ha ha ah! Thật sự là chết cười a! Minh Thương Tầm, ngươi đây là từ chỗ nào tìm đến một kẻ ngu như vậy? Cũng dám nói Hàn Nguyệt công tử danh tiếng lẫy lừng là phế vật! Ha ha ha!"
Lôi Lạc Phong lập tức bắt đầu mở miệng trào phúng đối với Minh Thương Tầm không kiêng kỵ chút nào.
Cùng lúc nói ra lời này, Lôi Lạc Phong lại đánh giá trên dưới Diệp Trần một phen, vẻ khinh miệt trên mặt lập tức càng phát ra nồng đậm, "Chỉ là tu vi cảnh giới Nguyên Anh tầng bốn mà thôi, ngươi ngay cả bản công tử còn chẳng bằng, cũng dám mở miệng nói ra lời nói điên cuồng như thế? Thật sự là rất buồn cười a!"
Diệp Trần nghe được điều này, dưới chân đột nhiên ngừng lại, quay đầu liếc qua Lôi Lạc Phong, khóe miệng hơi nhếch lên, hiện ra vẻ tinh quái nói, "Vừa rồi ngươi nói ta không bằng ngươi?"
Lôi Lạc Phong lập tức vui vẻ, trên mặt hiện ra vẻ ngạo nhiên, "Làm sao? Bản công tử nói sai sao? Tu vi của ngươi chẳng qua chỉ có cảnh giới Nguyên Anh tầng bốn, mà bản công tử thế nhưng là cảnh giới Nguyên Anh tầng năm! Thật ra thì lấy tuổi của ngươi, có thể đạt tới tu vi này cũng coi như không tệ, đáng tiếc a, ngươi căn bản không biết, cái gì mới thật sự gọi là thiên tài..."
Lôi Lạc Phong nói liên miên lải nhải không ngừng, Diệp Trần đã lười tiếp tục nghe hắn nói, trực tiếp thuận tay vung lên:
"Ngươi quỳ xuống cho ta!!"
"Phù phù!"
Sau khi giọng nói của Diệp Trần rơi xuống, Lôi Lạc Phong lập tức cảm nhận được chính mình giống như bị một ngọn núi lớn đập trúng, ngay sau đó thì hai chân mềm nhũn ra, ứng theo tiếng nói của Diệp Trần mà quỵ trên đất, một đôi đầu gối cắm vào thật sâu bên trong tảng đá dưới mặt đất!
"A!!"
Sau khi Lôi Lạc Phong choáng váng một lát, lúc này mới cảm nhận được một cỗ vô cùng đau đớn như kim châm sát muối, truyền đến từ trên hai chân của hắn, không thể không phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Những người còn lại, trong lúc nhất thời tất cả cũng đều choáng váng, bọn họ căn bản không có nghĩ tới, người trẻ tuổi không rõ lai lịch này lại đột nhiên ra tay với Lôi Lạc Phong, càng không nghĩ tới, hắn vừa ra tay vậy mà đã áo đảo Lôi Lạc Phong xuống trên mặt đất, Lôi Lạc Phong dường như không có một chút sức đánh trả nào!
Cái tên này, thật chỉ có cảnh giới Nguyên Anh tầng bốn thôi sao?
Ngay cả năm vị Hóa Thần thiên quân kia, tất cả cũng đều vì đó mà sững sờ, đợi đến khi mọi người phản ứng lại thì Diệp Trần đã chậm rãi đi vào bên trong sơn cốc.
"Thiếu gia!"
Sau khi người của Lôi gia phản ứng lại thì lập tức tiến lên muốn đỡ Lôi Lạc Phong từ dưới đất dậy.
Lôi Lạc Phong lúc này sớm đã tức giận đến sôi cả máu, che lấy hai chân của mình, hai mắt nhìn chóng chọc vào Diệp Trần, rống giận, "Giết hắn! Các ngươi còn thất thần ra đó làm gì? Đều lên cho lão tử! Bản công tử muốn hắn phải chết!"
"Rõ!"
Ngay vào lúc thủ hạ của Lôi gia chuẩn bị xông đi lên, lại bị cường giả cảnh giới Hóa Thần kia của Lôi gia ngăn cản lại:
"Không cần! Tiểu tử này dám vào sơn cốc, chắc chắn sẽ chọ giận Hàn Nguyệt công tử, căn bản không cần chúng ta phải ra tay, hắn đã là một người chết!"
Mọi người nghe được điều này thì thi nhau gật đầu, cho dù biểu hiện trước đó của người trẻ tuổi thần bí này có chút vượt qua ngoài sự dự liệu của bọn hắn, nhưng như thế thì tính sao!
Vị trong sơn cốc kia thế nhưng là nhân vật thiên tài trong bát đại tiên môn, chỉ bằng hắn một tên tiểu tử cảnh giới Nguyên Anh, căn bản không có khả năng sống sót mà đi ra ngoài.
"Đáng tiếc! Không thể tự tay làm thịt tiểu tử này!"
Sau khi Lôi Lạc Phong được hạ nhân nâng đỡ lên, vẫn có vẻ mặt oán hận như cũ, không thể không chuyển dời nộ khí đến trên người Minh Thương Tầm, "Minh Thương Tầm! Tiểu tử này là người của Minh gia các ngươi sao? Hắn lại dám đánh bản công tử bị thương, việc này bản công tử sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy!"
Minh Thương Tầm im lặng không nói, đôi mắt đẹp gắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh Diệp Trần đang dần dần biến mất ở trong sơn cốc, trên gương mặt xinh đẹp lập tức hiện ra vẻ vô cùng lo lắng, "Diệp đại ca, ngươi tuyệt đối không nên có chuyện gì a!"
Nếu như có thể mà nói, nàng ta nhất định sẽ ngăn cản Diệp Trần không cho hắn đi sờ vào vị Hàn Nguyệt công tử mang đầy sự rủi ro kia, đáng tiếc nàng ta căn bản không ngăn được.
Hơn nữa lấy tu vi của nàng ta thì cho dù cùng theo đi vào cũng không giúp được cái gì, ngược lại sẽ chỉ thêm phiền.
...
Sau khi Diệp Trần bước vào trong sơn cốc thì lập tức cảm nhận được cỗ khí tức hủy diệt kia càng mãnh liệt hơn.
Lần theo đạo khí tức này, Diệp Tràn đi qua mấy con đường núi gập ghềnh thì đột nhiên xuất hiện một cái vực sâu rất lớn ở phía trước, hơn nữa trong vực sâu, thỉnh thoảng còn phun ra từng đạo hỏa diễm vô cùng nóng, "Xem ra Diệp Thế Ma đao có lẽ là ở ngay dưới vực sâu này! Hả? phía dưới hình như còn có mấy đạo khí tức khá không tệ, đoán chừng có lẽ là vị Hàn Nguyệt công tử của Kinh Thương tông kia a?"
Vừa nghĩ tới Kình Thương tông, trên mặt Diệp Trần lập tức hiện ra một vệt hàn ý nồng đậm.
Ở kiếp trước bát đại tiên môn nếu nói tông môn nào có ân oán sâu nhất với Diệp Trần thì khẳng định ngoài Kình Thương tông ra thì không còn có thể là ai khác!
Nhớ rõ bên trong Kình Thương tông có một nhân vật thiên tài tên là Tuyệt Vô Địch, người này ngấp nghé dung mạo xinh đẹp tuyệt thế và tư chất nghịch thiên của Hi Nguyệt, lợi dụng lợi thế tông môn buộc Lạc Hà tông của Hi Nguyệt, gả Hi Nguyệt cho hắn.
Lạc Hà tông lo ngại Kình Thương tông có thế lực cường đại, nào dám chống lại, đành phải đáp ứng vụ hôn nhân này.
Sau khi Diệp Trần nghe được chuyện này thì lao thẳng vào Lạc Nhân tông mang Hi Nguyệt đi, hai người từ đay bước vào hành trình chạy trốn.
Tuy nhiên, để Diệp Trần không có nghĩ tới là, sau khi Tuyệt Vô Địch biết được chuyện này mà giận lây sang cả Lạc Hà tông, vậy mà dẫn người đồ sát toàn bộ Lạc Hà tông hầu như không còn!
Sau khi biết được tin tức sư môn mình bị diệt, Hi Nguyệ đau đến không muốn sống nữa, cảm thấy mình thẹn với sư môn, một lần muốn phân rõ giới hạn với Diệp Trần.
Dưới cơn nóng giận, Diệp Trần lập ra lời thề phải giết sạch toàn bộ Kình Thương tông!
Từ đó về sau, Diệp Trần vừa chuyên cần khổ luyện, vừa bốn phía săn giết đệ tử Kình Thương tông, thậm chí có thể nói là dùng bất cứ thủ đoạn nào, ở trong mấy năm ngắn ngủi đã tru diệt đi mấy chục vạn môn nhân của Kình Thương tông!
Cuối cùng, Kình Thương tông phái tám đại Kim Cương hộ pháp, ba mươi sáu Thiên Cương, bảy mươi Nhị Địa Sát, hợp lực vây quyết bắt lấy Diệp Trần.
Hai bên gặp nhau ở trên một cái tinh cầu vô danh, Diệp Trần lúc đó thần công của vừa đúng lúc đại thành, tu vi tăng vọt, vậy mà đuổi bắt hơn trăm tên cường giả hạng nhất của Kình Thương tông, toàn bộ đồ sát không còn một mống!
Cũng từ lúc đánh xong trận này, Diệp Trần từ một trận chiến mà thành danh, đưa thân vào danh sach siêu cường giả hạng nhất của Tu Chân giới.
Hơn nữa cũng bởi vì cử động lần này của hắn, chẳng những làm rung chuyển căn cơ của Kình Thương tông rất lớn, thậm chí quấy toàn bộ Tu Chân giới tới long trời lở đất, cũng xúc phạm đến lợi ích của những tiên môn khác, được bát đại tiên môn coi là mãnh thú là đại hồng thủy, xếp hắn vào danh sách tà ma ngoại đạo, bị bát đại tiên môn liên hợp truy nã.
Lại về sau, ân oán giữa Diệp Trần và bát đại tiên môn càng ngày càng sâu, thậm chí đến tình trạng không chết không thôi!
Tuy nhiên, cũng may mà bát đại tiên một truy sát, vậy mới để Diệp Trần ở bên trong quá trình chém giết không ngừng mà sức chiến đấu càng ngày càng được nâng lên!
Thậm chí đến cuối cùng, cho dù là cường giả cấp chí tôn của bát đại tiên môn ra tay cũng không làm được gì hắn.
Nhưng, đến lúc kia, Diệp Trần tuy rằng đã đứng sừng sững ở vị trí đỉnh cao nhất của Tu Chân giới cũng chán ghét thời gian chém chém giết giết, liền dẫn Hi Nguyệt rời khỏi đại tinh vực trung tâm.
Một mực đến khi Diệp Trần bước vào Độ Kiếp kỳ, đang trong lúc độ kiếp thì bát đại tiên môn không biết nhận được tin tức từ nơi nào, hơn nữa còn tra được nơi mà Diệp Trần độ kiếp, ở lúc hắn độ kiếp, cường giả bát đại tiên môn bỗng nhiên giết ra, cho hắn một kích trí mạng...
Chương 778 Các ngươi cùng lên đi!
Theo những chuyện cũ trước kia, hiển hiện lên từng chuyện ở trong đầu Diệp Trần, sát khí trên người của hắn cũng càng trở nên nồng nặc lên!
"Người nào ở phía trên? Muốn chết!!!"
Khí tức Diệp Trần vừa mới phóng xuất ra một tia thì phía dưới vực sâu lập tức truyền đến một tiếng rống giận dữ rất bá khí.
Sau đó:
Bá bá bá!
Bảy, tám cái bóng người từ trong vực sâu phía dưới đột nhiên chui ra, xuất hiện ở trước mặt Diệp Trần.
Người cầm đầu là một nam tử thanh niên tóc bạc trắng, tuy rằng nhìn qua thì hào hoa phong nhã, ngọc thụ lâm phong, nhưng trong cơ thể lại hiện ra một cỗ sát khí lăng liệt khó mà hình dung, để cho người ta liếc nhìn cũng cảm thấy không rét mà run.
Mà ở hai bên nam tử thanh niên này thì là hai ông lão áo xám, mọi người đều có khí thế hùng hồn, thậm chí đều hơn vị đại trưởng lão của Minh gia trước đó, xem ra đều có tu vi Hóa Thần hậu kỳ!
Về phàn ba người sau lưng những người kia, tất cả đều ăn mặc theo phong cách của hộ vệ, nhưng khí thế cũng không kém, tu vi kém nhất dường như cũng có thực lực cảnh giới Nguyên Anh đỉnh phong!
Diệp Trần đang đánh giá những người này thì những người này cũng tương tự đang đánh giá Diệp Trần.
Mọi người thấy người đến là một tiểu tử trẻ tuổi chỉ có cảnh giới Nguyên Anh tầng bốn thì tất cả lập tức đều thi nhau hiện ra vẻ mặt khinh thường, "Tiểu tử, chẳng lẽ những người bên ngoài kia không có nói cho ngươi biết sao? Ở trước khi bản công tử không có đạt được Diệt Thế Ma đao, ai cũng không cho phép tiến vào!"
Thanh niên tóc bạc đứng lơ lửng giữa không trung nhìn xuống Diệp Trần, chậm rãi mở miệng, giọng điệu không được phép nghi ngờ:
"Cút ra ngoài! Bằng không chết!"
Nhìn thấy người tới chỉ có cảnh giới Nguyên Anh tầng bốn, Hàn Nguyệt công tử thậm chí ý muốn xuất thủ cũng không có.
Hắn thấy, đối phương chẳng qua là loại kiến cỏ tầm thường, chỗ nào đáng giá để hắn tự mình động thủ?
Tuy nhiên, Diệp Trần lại giống như không có nghe được, chẳng những không lùi lại, thay vào đó là chậm rãi đi về phía trước, trên mặt mang nụ cười nhàn nhạt, "Nghe ngươi nói như vậy, Diệt Thế Ma đao quả nhiên là ở phía dưới đi? Xem ra ta lần này không có phí công tới đây!"
Cùng lúc nói xong lời này, Diệp Trần đã chậm rãi đi đến bên bờ vực.
Mà mấy người Hàn Nguyệt công tử thì tất cả lập tức đều ngẩn tò te cả người ra, sau đó tất cả đều có vẻ mặt như nhìn một thằng ngốc, ngay cả Hàn Nguyệt công từ đều sắp bị cử động này của Diệp Trần mà tức cười, trầm giọng nói:
"Tiểu tử, ta để ngươi cút! Lập tức! Lập tức cút ra ngoài cho ta! Ngươi là nghe không hiểu bản công tử nói gì sao?"
"Nghe hiểu! Nghe hiểu! Nói loạn lên làm cái gì?"
Diệp Trần không để ý khoát tay áo, bỗng nhiên xoay chuyển lời nói, thản nhiên nói:
"Tuy nhiên, nơi này hình như không phải địa bàn của Kình Thương tông các ngươi a? Ngươi bảo ta đi thì ta phải đi, như thế chẳng phải là ta rất không có thể diện sao?"
Oanh!
Diệp Trần vừa thốt ra lời kia, chẳng những Hàn Nguyệt công tử nghe được mà choáng váng, ngay cả những thủ hạ của hắn, tất cả cũng đều thi nhau hiện ra nét mặt cổ quái.
Phải biết, Hàn Nguyệt công tử trong Kình Thương tông, tuy rằng không phải là nhân vật thiên tài cấp cao, nhưng dù sao cũng là đệ tử hạch tâm của Kình Thương tông a!
Cho dù là những Phẩn Hư chân quân, thậm chí Hợp Đạo tiên quân hướng về phía lá cờ Kình Thương tông này cũng phải cấp cho hắn mấy phần thể diện.
Mà giống với loại tứ đại gia tộc ở tinh vực Nam Đẩu này, ngay cả thế lực Phản Hư chân quân cũng không có, ở trước mặt mấy người bọn họ, quả thực ngay cả con kiến hôi cũng không bằng.
Tiểu tử trước mắt này, chẳng qua chỉ có tu vi cảnh giới Nguyên Anh tầng bốn, là ai cho hắn cái lá gan lớn tới như vậy, cũng dám chống đối với Hàn Nguyệt công tử!
Hơn nữa nghe lời này thì có lẽ hắn biết Kình Thương tông, thế mà còn dám nói như vậy với Hàn Nguyệt công tử, tiểu tử này, chẳng lẽ đầu bị lứa đá trúng hay sao?
"Ha ha ha ~ "
Hàn Nguyệt công tử ngẩn người, sau đó thì nở nụ cười:
"Xem ra trên đời này, thật là có loại mặt hàng không sợ chết a! Bản công tử ngược lại là có chút thích ngươi!"
"A Tam! Đi bắt hắn lại cho ta, phải sống! Chờ bản công tử lấy được Diệt Thế Ma đao mới chơi đùa thật tốt với hắn!"
Nói xong lời này, Hàn Nguyệt công tử trực tiếp xoay người sang chỗ khác, hiển nhiên đang định rời đi.
"Vâng! Công tử!"
Sau khi Hàn Nguyệt công tử ra lệnh một tiếng, sau lưng lập tức có một người đàn ông trung niên dáng người rất to lớn đi ra, tuy rằng ở trong những người này cũng không cảm thấy mất mặt, thậm chí có thể nói là tu vi kém nhất, nhưng cũng có thực lực cảnh giới Nguyên Anh đỉnh phong.
"Khặc khặc! Tiểu tử, dám nói như vậy với công tử chúng ta, ngươi cũng coi là người đầu tiên!"
"Tuy nhiên chẳng mấy chốc, ngươi sẽ vì hành vi lỗ mãng này của ngươi mà phải trả một cái giá rất lớn!"
Nói xong lời này, người đàn ông trung niên kia trực tiếp đưa tay hướng Diệp Trần nhào tới bắt, một mặt vẻ tự tin, hắn thấy, đối phó một tên tiểu tử chỉ có cảnh giới Nguyên Anh tầng bốn, thực sự thật không có tính khiêu chiến, quả thực chính là lãng phí thời gian của hắn!
"Lời giống vậy, hoàn trả cho ngươi!"
Mắt thấy người đàn ông trung niên kia đã lao tới trước mặt, Diệp Trần lúc này mới chậm rãi giơ tay lên, thuận tay cong ngón búng ra:
Sưu!
Một đạo kiếm khí từ trên đầu ngón tay của Diệp Trần bắn ra!
Bành!
Người đàn ông trung niên trước đó còn nhanh như thiểm điệm, người còn đang ở trên không trung đột nhiên như ngừng lại chỗ đó, mà đầu thì sớm đã nổ tung lên hóa thành một đám sương máu.
Thậm chí từ đầu đến cuối, ngay cả tiếng kêu thảm cũng còn chưa kịp phát ra, tính cả nguyên thần trong thể nội cũng hồn phi phách tán.
"A?"
Hàn Nguyệt công tử đã muốn xuay người sang chỗ khác, cũng đột nhiên vì đó mà khựng lại, thậm chí ngay cả hai ông lão áo xám kia, tất cả cũng đều hiện ra vẻ kinh ngạc.
Rõ ràng là bọn họ cũng không nghĩ tới, A Tam lại bị tiểu tử cảnh giới Nguyên Anh tứ trọng trước mắt này ở trong nháy mắt bị giết chết dễ dàng đến như thế!
"Tiểu tử ngươi được! Có chút ý tứ! Bản công tử thật đúng là càng ngày càng thích ngươi!"
Sau khi Hàn Nguyệt công tử hơi sững sờ, trên mặt lại khôi phục lại sự tự tin trước đó, lạnh nhát hướng về phía sau lưng của mình nháy mắt một cái:
Bạch!
Bạch!
Bạch!
Lại có ba tên hộ vệ độ tuổi trung niên, từ phía sau bước lên, hơn nữa tu vi của ba người này rõ ràng đều so với A Tam trước đó cao hơn một chút, lại là ba tên cảnh giới nửa bước Hóa Thần!
Kình Thương tông cũng không hổ là một trong bát đại tiên môn, vẻn vẹn chỉ là hô vệ đệ tử hạch tâm cũng có tu vi cảnh giới nửa bước Hóa Thần.
Có bài học của A Tam trước đó, ba người này không còn dám khinh thường người trẻ tuổi "Tu vi thấp" trước mắt này, mặt mũi mọi người đều đầy vẻ mặt ngưng trọng, thi nhau lấy ra các loại pháp bảo, phân biệt từ ba phương hướng khác nhau đồng thời công về phía Diệp Trần.
Diệp Trần lại ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn ba người một chút, hai tay dứt khoát chắp ở sau lưng, tiếp tục chậm rãi rảo bước lên phía trước, đã vượt qua vách núi, hướng về phía trước đạp không mà đi.
Oanh! Oanh! Oanh!
Pháp bảo của ba người gần như cùng lúc đánh tới trước mặt Diệp Trần, công kích kia nhìn như cực kỳ cường hãn, lại sửng sốt ngay cả hộ thể cương khí xung quanh Diệp Trần cũng không thể đột phá.
"Cái gì!!"
"Điều này, điều này sao có thể?"
"Rõ ràng chỉ có cảnh giới Nguyên Anh, cương khí hộ thể làm sao lại mạnh tới như vậy? Đã không kém Ngoại Đạo Tượng Thần của Hóa Thần thiên quân một chút nào."
...
Ba người vừa kinh vừa sợ, theo bản năng muốn lùi lại, nhưng mà đúng vào lúc này:
"Hừ!"
Diệp Trần hừ lạnh một tiếng:
Rầm rầm rầm!
Thuận tay tung ra ba quyền:
Bành!
Bành!
Bành!
Không có bất kỳ hồi hộp nào, ba tên cường giả cảnh giới nửa bước Hóa Thần kia, tất cả đều bị Diệp Trần đánh thành không khí.
"Đừng lãng phí thời gian, các ngươi cùng lên hết đi!"
Diệp Trần thuận tay diệt đi ba người, giống như cười mà không phải cười nhìn qua Hàn Nguyệt công tử một mặt còn đang kinh ngạc, chậm rãi mở miệng nói.
Chương 779 Quá mạnh!
Hàn Nguyệt công tử và hai ông lão áo xám kia thực sự choáng váng.
Bọn họ làm sao cũng không nghĩ tới, ba tên cao thủ cảnh giới nửa bước Hóa Thần này lại bị tên tiểu tử chỉ có cảnh giới Nguyên Anh tầng bốn trước mắt này giết chết chỉ trong nháy mắt!
Tuy nhiên, kinh ngạc là kinh ngạc, biểu hiện của Diệp Tràn còn chưa đủ để cho bọn hắn cảm thấy e ngại.
Không nói đến hai ông lão áo xám kia chính là thực lực cảnh giới Hóa Thần hậu kỳ, chính là Hàn Nguyệt công tử tủy rằng cũng chỉ có cảnh giới nửa bước Hóa Thần, cũng có thực lực có thể trong nháy mắt giết chết ba người vừa rồi.
"Tiểu tử! Bản công tử thừa nhận ta hoàn toàn chính xác là coi thường ngươi! Tuy nhiên, ngươi cho rằng chỉ dựa vào một mình người cũng xứng để cho chúng ta đồng loạt ra tay sau? Thật sự là ngây thơ!"
Hàn Nguyệt công tử nói đến đây, dừng lại một chút, hướng về phía một ông lão trong đó lạnh lùng nói:
"Cung lão, giết hắn!!"
"Rõ!"
Ông lão kia chậm rãi đi lên phía trước, một mặt khinh thường nhìn chằm chằm vào Diệp Trần một lát, "Tiểu tử! Lấy tu vi ngươi chỉ có cảnh giới Nguyên Anh tầng bốn mà có thể làm được tới mức độ này thì hoàn toàn chính xác có thể được coi là một tên thiên tài tuyệt thế! Phóng tầm mắt toàn bộ Kình Thương tông, cũng chỉ có Tuyệt Vô Địch công tử năm đó mới có được thiên phú như thế!"
"Nếu như cho ngươi thêm thời gian mấy chục năm sau, sợ là mấy người chúng ta đều không phải là đối thủ của ngươi!"
"Đáng tiếc a, làm người cần phải khiêm tốn một chút mới tốt, ngươi quá phách lối thì đã định sẵn không đi tới nổi một bước kia!"
Cùng lúc ông lão áo xám kia nói xong thì khí tức trên người hắn cũng bắt đầu tăng lên liên tục:
Ầm ầm!
Một cỗ khí thế làm cho người sợ hãi phóng lên trời cao!
Trên người ông lão áo xám kia vậy mà dâng lên một đạo bóng mờ màu vàng kim cao tới gần ngàn mét.
Không hổ là cường giả cảnh giới Hóa Thần hậu kỳ, vẻn vẹn chỉ là một chiêu thần thông Ngoại Đạo Tượng Thần, vậy mà đã kinh khủng như vậy!
Thâm chí lúc này, ngay cả bọn người Minh Thương Tầm bên ngoài cốc, tất cả cũng đều cảm nhận được Ngoại Đạo Tượng Thần mà ông lão kia tế ra, từng người tất cả đều hiện ra vẻ mặt đầy kinh ngạc.
"Không hổ là cường giả Kình Thương tông a! Người này giống như chỉ là tùy tùng của Hàn Nguyệt công tử, phóng tầm nhãn toàn bộ tinh vực Nam Đẩu chúng ta, chỉ sợ đều không phải là đối thủ của người này a!"
"May mắn trước đó chúng ta không có xảy ra xung đột với vị Hàn Nguyệt công tử kia, băng không hậu quả thật khó mà có thể chịu nổi!"
"Tiểu tử kia lần này chắc chắn chét không toàn thây đi!"
...
Người của tam đại gia tộc thi nhau bàn tán, mà Minh Thương Thầm thì thân thể mềm mại sớm đã run rẩy không ngừng, gương mặt xinh đẹp trở nên vô cùng trắng bệch.
Cho dù là cách thật xa, Minh Thương Tầm cũng có thể cảm nhận được đối phương quá mạnh!
Thậm chí so với đại trưởng lão của Minh gia còn cường đại hơn rất nhiều!
Hơn nữa nàng ta vừa mới nghe được ý tứ trong lời nói của mấy người trong tam đại gia tộc thì dường như cường giả đẳng cấp này còn không phải chỉ có một vị!
Đối mặt với tồn tại cường đại như thế, Diệp Trần còn có mạng để sống sao?
Ngay vào lúc Minh Thương Tầm sợ mất mật, ở trên trời cao bỗng nhiên vang lên giọng nói lạnh lùng kia của Diệp Trần, giống như lôi âm cuồn cuộn mà đến, "Nếu như các ngươi cùng ra tay thì có lẽ còn có thể đánh với ta một trận, đáng tiếc a! Các ngươi căn bản không biết là đang đối mặt với dạng tồn tại gì!"
Sau khi giọng nói này vang lên, ngay sau đó, ở trong ánh mắt chấn động không gì sánh nổi của mọi người, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện tám quả đấm to lớn, đồng thời hướng tới đạo Ngoại Đạo Tượng Thần cao tới gàn mét trước đó kia oanh kích mà đi!
"Bát Cực Trấn Ma quyền!"
Diệp Trần thực tiếp âm thầm thi triển ra Nghịch Sinh Bách Chuyển, sau khi tu vi tăng vọt lên mấy chục lần lại quả quyết sử xuất ra một quyền pháp Đế cấp này.
"Cái gì!!"
Đợi đến lúc một ông lão áo xám khác và Hàn Nguyệt công tử ở đằng sau hai người kịp phản ứng lại, thì rõ ràng là đã muộn rồi.
Oanh! Oanh! Oanh! Oanh! Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!
Tám cái nắm đấm giống như hồng hoang hung thú, hung hăng rơi đập vào phía trên Ngoại Đạo Tượng Thần của vị Cung lão kia.
Bành!
Không có bất kỳ khác lạ gì, tam đại gia tộc trước đó cảm thấy Ngoại Đạo Tượng Thần này làm cho tim bọn họ đập nhanh, vậy mà giống như như tờ giấu, trong nháy mắt vỡ vụn ra.
Sau đó:
"A!!"
Kèm theo đó là một tiếng kêu thể thảm vang lên, vị Cung lão kia đường đường là cường giả cảnh giới Hóa Thần hậu kỳ, thế mà lại rõ ràng bị oánh thành một đống thịt vụn, duy chỉ có một đạo tàn hồn miễn cưỡng có thể chạy trốn phiêu đãn ở trên trời cao, phát ra từng tiếng kêu thảm thiết đau đớn, sau đó thì thuận theo gió chậm rãi tán đi.
"Cái gì!"
"Cái này..."
Tất cả mọi người bao gồm cả Hàn Nguyệt công tử bên trong, sau khi thấy cảnh này thì hoàn toàn hoàn toàn bị chấn động.
Đây chính là cường giả cảnh giới Hóa Thần hậu kỳ a, hơn nữa còn là đến từ Kình Thương tông có danh tiếng lừng lẫy a, một người có tồn tại đủ để quét ngang toàn bộ tinh vực Nam Đẩu a!
Vậy mà như vậy bị một chiêu của tên tiểu tử tuổi còn trẻ mà bọn họ coi thường giết chết trong nháy mắt?
Chẳng lẽ lúc trước hắn cố ý giả heo ăn thịt hổ, kỳ thực lại là một vị Phản Hư chân quân hay sao?
Thế nhưng chân nguyên của hắn ba động rõ ràng chỉ là lực lượng của cảnh giới Nguyên Anh a?
"Lộc cộc ~ "
Hàn Nguyệt công tử nghĩ tới đây, không thể không hung hăng nuốt nước miếng một cái, mặt mũi sớm đã đầy vẻ hoảng sợ.
Đánh chết hắn cũng không thể ngờ tới, Cung lão thế mà cứ như vậy ở trước mặt tên tiểu tử không có chút danh tiếng gì một chiêu đập chết tươi!
Phải biết, mặc dù là Kình Thương tông thế hệ này của bọn họ, được vinh dự có được thiên tài tuyệt thế ngàn năm khó gặp, tại trước khi chưa bước vào cảnh giới Hóa Thần cũng không có được thực lực kinh khủng như thế a!
"Ngươi ngươi...ngươi rốt cuộc là ai? Ta thế nhưng là đệ tử hạch tâm của Kình Thương tông, ngươi tốt nhất đừng có làm loạn!"
Hàn Nguyệt công tử theo bản năng lùi lại mấy bước, mặt mùi đầy vẻ hoảng sợ nhìn qua Diệp Trần, run lẩy bẩy mở miệng hỏi.
Hắn thật sự đã biết sợ!
Tuy rằng hắn nghĩ như thế nào cũng nghĩ không hiểu, tại sao tiểu tử trước mắt này so với hắn còn phải trẻ hơn mấy tuổi lại có được sức chiến đấu khủng bố đến như thế.
Thế mà ngay cả Cung lão cũng bị một chiêu của đối phương giết chết trong nháy mắt, bọn họ những người còn lại này, e là cho dù cùng tiến lên cũng chưa chắc đã là đối thủ của đối phương.
Khóe miệng của Diệp Trần hơi nhếch lên, trên mặt hiện ra vẻ trêu tức, bên trong đôi mắt hiện ra hàn ý nồng đậm, "Kình Thương tông sao? Không bao lâu nữa, ta sẽ đích thân đến hủy diệt nơi đó đi!"
Kiếp trước, nếu như không phải bởi vì Kình Thương tông, Hi Nguyệt cũng sẽ không vì hắn mà hy sinh chính mình, cho tới bây giờ còn chưa thể chân chính sống lại.
Món nợ này, Diệp Trần chắc chắn sẽ không quên, đoạn thù này chắc chắn sớm hay muộn thì nhất định cũng phải đến hồi kết!
Hàn Nguyệt công tử nghe được điều này thì hai mắt lập tức trừng một cái, hắn vốn cho rằng báo ra thân phận của mình thì đối phương ít nhiều cũng sẽ có chút kiêng kỵ, thế nhưng làm sao cũng không nghĩ tới, đối phương thậm chí ngay cả Kình Thương tông cũng không có để vào mắt:
"Kỳ lão! Ngăn lại hắn!"
Hàn Nguyệt công tử bỗng nhiên hướng về phía ông lão mặc áo xám còn lại quát lớn một tiếng, mà chính mình thì xoay người bỏ chạy.
Vẻ mặt của Kỳ lão lập tức vô cùng âm trầm, nhưng vẫn quyết định chặn lại đường đi của Diệp Trần.
Hết cách rồi, tuy rằng tu vi của hắn không thấp, nhưng ở bên trong Kình Thương tông có địa vị cũng không cao, thân là tôi tới của Hàn Nguyệt công tử, nhất định phải cam đoan an nguy của chủ tử, cho dù hy sinh tính mạng của chính mình cũng không hối tiếc!
Đáng tiếc là người mà hắn đối mặt lại là Diệp Trần!
Tu vi của Diệp Trần bây giờ so với trước đó ở Vân Đan thành lại tăng lên một mảng lớn, ở lúc sau khi thi triển ra Nghịch Sinh Bách Chuyển, cho dù là Phản Hư chân quân cũng có sức đánh một trận chứ đừng nói gì tới là hắn?
Chương 780 Cút đi!
"Cút đi!"
Diệp Trần trực tiếp tung ra một chiêu Bát Cực Trấn Ma quyền:
Ầm!
Kỳ lão ngay lập tức bị đánh bay ra ngoài.
"Còn muốn chạy?"
Một quyền của Diệp Trần đánh bay Kỳ lão, thân thể hơi chao đảo một cái cũng đã đuổi tới sau lưng Hàn Nguyệt công tử, một phát bắt đực phần gáy của hắn, giống như diều hâu vồ gà con sẽ nắm chặt lấy cổ cho đến chết.
Mà vào lúc này, ở phía nơi xa người của tam đại gia tộc thấy hết thảy ở đây thì toàn bộ lập tức hóa đá.
Trong mắt bọn họ, Hàn Nguyệt công tử tôn quý vô cùng, còn có hai vị cường giả cực kỳ cường hãn của Kình Thương tông, ở trước mặt người trẻ tuổi nhìn như rất bình thường này vậy mà giống như con rối bị hắn đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Thế giới này là như thế nào?
Điên rồi sao?
Mọi người nhất thời cảm thấy đầu của mình có phần không quá đủ để dùng.
Mà trước đó, Lôi Lạc Phong kia đã từng mở miệng ra trào phúng Diệp Trần thì càng là đặt mông ngồi trên mặt đất, toàn thân run lẩy bẩy.
"A!!"
"Ngươi không được giết ta! Ta thế nhưng là đệ tử hạch tâm của Kình Thương tông, ngươi giết ta, Kình Thương trông tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!"
Hàn Nguyệt công tử sau khi bị Diệp Trần bắt thì lập tức bị dọa đến hồn đều muốn bay ra ngoài, không thể không lớn tiếng gào thét.
Diệp Trần cười lạnh, "Ngươi hình như quên ta vừa rồi nói qua cái gì sao, sớm muộn sẽ có một ngày ta sẽ đồ diệt Kình Thương tông các ngươi!"
"Ngươi!"
Hàn Nguyệt công tử lập tức bị cứng họng, một cỗ hàn khí lạnh lẽo trực tiếp từ trong lòng bàn chân của hắn vọt tới trên đỉnh đầu, trong lòng vô cùng tuyệt vọng.
Trước đó hắn không cần biết là xông tai họa lớn bao nhiêu, chỉ cần báo ra thân phận đệ tử hạch tâm của Kình Thương tông, những ngươi kia chưa từng có ai dám nhiều lời một chữ.
Thế nhưng là tên tiểu tử trước mắt này, đến cùng là quái vật từ đâu chạy tới?
Chẳng những không sợ chút nào, ngược lại còn phách lối công bố muốn tiêu diệt Kình Thương tông!
Chẳng lẽ là tên điên hay sao?
"Tuy nhiên..."
Ngay vào lúc Hàn Nguyệt công tử trong lòng đang vô cùng tuyệt vọng, Diệp Trần bỗng nhiên xoay chuyển lời nói, "Hôm nay ta sẽ không giết ngươi! Ngươi hình như quen biết Tuyệt Vô Địch a? Ta muốn ngươi giúp ta truyền một lời cho hắn, ngươi có bằng lòng hay không?"
Hàn Nguyệt công tử nghe được điều này thì quả nhiên vui như được lên trời, nào dám nói nửa chữ không, "Bằng lòng! Bằng lòng! Xin ngài phân phó! Ta nhất định sẽ giúp ngài truyền lời tới cho sư huynh Tuyệt Vô Địch!"
"Rất tốt!"
Diệp Trần nhẹ gật đầu, "Trở về nói cho Tuyệt Vô Địch, nửa năm sau, ta sẽ chờ hắn ở Mê La Tinh Hải, nếu hắn có gan thì qua đó tìm ta, bằng không mà nói, sau này ta gặp được đệ tử của Kình Thương tông, gặp một thì giết một, thấy hai giết cả đôi!!"
"Cút đi!"
Sau khi Diệp Trần nói xong lời này thì thuận tay ném Hàn Nguyệt công tử ra ngoài như ném một đống rác.
Tuy nhiên, ngay trong nháy mắt lúc hắn ném Hàn Nguyệt công tử ra ngoài thì một đạo hỏa diễm màu đỏ tươi nhỏ bé đến gần như không có bất kỳ ai có thể phát giác được đánh vào trong thể nội của hắn.
Hàn Nguyệt công tử vốn là đều cho rằng mình chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, làm sao cũng không nghĩ tới, Diệp Trần thế mà thật không giết mình, vội vàng lộn nhào chạy như điên ra bên ngoài sơn cốc, tuy nhiên trong đôi mắt lại hiện ra hận ý nồng đậm, trong lòng đang không ngừng cuồng hống, "Tiểu tử! Bản công tử mặc kệ ngươi đến cùng là có lai lịch gì, ngươi cũng dám khiêu khích Kình Thương tông, khiêu khích sư huynh Tuyệt Vô Địch, còn làm nhục bản công tử như vậy, ngươi đợi đi, đợi đến lúc sẽ phải giả lại một cái giá vô cùng thê thảm đi!"
Diệp Trần tự nhiên biết, Hàn Nguyệt công tử này, trong lòng chắc chắn có hận ý ngập trời đối với mình, tuy nhiên hắn chẳng thèm để ý tới.
So với Tuyệt Vô Địch thì Hàn Nguyệt công tử chẳng qua chỉ là một tên tiểu lâu la mà thôi, hơn nữa mặt ngoài là hắn thả người nhưng sớm đã âm thầm động chút tay chân lên trên người của hắn.
Sau khi giải quyết xong đám người của Hàn Nguyệt công tử, thân thể Diệp Trần ngay lập tức nhoáng một cái, đâm đầu thằng vào bên trong chỗ vực sâu kia.
Vực sâu này rất sâu, khoảng chừng mấy vạn mét!
Hơn nữa, sau khi Diệp Trần hướng phía dưới xâm nhập, đạo khí tức hủy diệt kia càng trở nên cường đại, giống như có thể hủy diệt tất cả đồ vật trên thế gian này.
Không chỉ như thế, sau khi không ngừng xâm nhập xuống, nhiệt độ không khí cũng bắt đầu nhanh chóng tăng lên, chẳng mấy chốc cũng đã vượt qua hơn nghìn độ, hơn nữa còn đang tăng lên nhanh chóng.
Dần dần, nhiệt độ tăng lên không ngừng cùng với đạo khí tức tràn ngập hủy diệt kia làm cho ngay cả Diệp Trần cũng bắt đầu cảm nhận được một chút áp lực.
Cũng may loại tình huống này cũng không có diễn ra quá lâu, ngay vào lúc Diệp Trần đã mồ hôi đầm đìa thì toàn thân đều ướt đẫm mồ hôi thì hắn cuối cùng cũng đi tới dưới đáy vực sâu.
Tuy nhiên, chờ khi hắn thấy được rõ ràng tình huống dưới đáy vực sâu thì mặt mũi đầy vẻ ngưng trọng.
Chỉ thấy, ở tận cùng dưới đáy của vực sâu lại là một mảnh nham thạch nóng chảy bị thiêu đốt đỏ vô cùng!
Trong dung nham không biết là loại vật chất nào tạo thành mà lại có nhiệt độ cao tới đáng sợ như vậy, dựa theo mức độ đo lường của Trái Đất để mà tính toán thì nơi này ít nhất cũng có bảy tám vạn độ trở lên, thậm chí hướng vào bên trong thì nhiệt độ còn phải cao hơn!
Mà đạo khí tức hủy diệt kia chính là tới từ sâu thẳm phía dưới dung nham cực nóng này.
"Khó trách trước đó Kình Thương tông ở chỗ này tốn nhiều thời gian như vậy cũng không có đạt đưcọ Diệt Thế Ma đao, vẻn vẹn chỉ nhiệt độ mặt ngoài của những dung nam nóng chảy này, tu sĩ cảnh giới Hóa Kình bình thường, cho dù là sử dụng cương khí hộ thể chỉ sợ cũng không chống được bao lâu..."
Sau khi trong lòng âm thầm cảm khái một câu, Diệp Trần chậm rãi hít một hơi, điều chỉnh trạng thái tới tốt nhất, sau đó thì tâm niệm hơi động một chút, "Ngũ Muội chân hỏa! Mở!"
Hô!
Một đạo hỏa diễm màu đỏ tươi lập tức xuất hiện ở xung quanh trên dưới người của Diệp Trần, bao bọc cả người hắn vào trong đó.
Diệp Trần còn chưa có bước vào cảnh giới Hóa Thần, không cách nào thi triển thủ đoạn thần thông Ngoại Đạo Tượng Thần, nhưng lấy Ngũ Muội chân hỏa bao bọc cương khí hộ thể ra thì ở tình huống trước mắt này so với Ngoại Đạo Tượng Thần của Hóa Thần thiên quân bình thường thì sẽ càng thực dụng hơn.
Sau khi dùng Ngũ Muội chân hỏa bao bọc toàn thân lại, Diệp Trần lúc này mới chậm rãi bước vào trong dung nham, sau đó từ từ hướng phía dưới tiếp tục chìm xuống.
Oanh!
Vừa tiến vào bên trong dung nam nóng chảy, tốc độ gia tăng nhiệt độ lập tức càng nhanh hơn!
Mười vạn độ!
Mười lăm vạn độ!
Hai mươi Vạn độ!
...
Mới xâm nhập chẳng qua được có mấy chục mét, nhiệt độ xung quanh vậy mà đã nhảy lên tới ba mươi vạn độ!
Trong lúc nhất thời, ngay cả Diệp Trần cũng có chút do dự.
Theo lý thuyết, cho dù là những kiện Tiên khí kia ở dưới nhiệt độ cực nóng như thế này sợ rằng cũng phải bị hòa tan a?
Diệt Thế Ma đao, thật sự ở dưới này hay sao?
Diệp Trần muốn thả thần thức ra đi quét hình, đáng tiếc nhiệt độ xung quanh thực sự quá cao, vừa vượt qua hơn mười mét thì đã bị nhiệt độ kinh khủng kia quấy nhiễu nghiêm trọng cho nên cái gì cũng không cảm ứng được.
Cuối cùng, ở lúc Diệp Trần lặn xuống đến khoảng trăm mét, nhiệt độ nóng chảy của dung nham xung quanh đã lên tới con số kinh khủng năm mươi vạn độ!
Cho dù khắp toàn thân từ trên xuống dưới có Ngũ Muội chân hỏa bao vây lấy, pháp y trên người Diệp Trần cũng đều đã bị hòa tan, làn da quanh thân Diệp Trần cũng bắt đầu từ từ biến thành màu đen, đỏ lên, giống như lúc nào cũng có thể bốc cháy thành than đen!
"Không được! Nếu như lại tiếp tục đi xuống, nhục thể của ta chẳng mấy chốc sẽ không chống nổi, không khéo lại bị đốt thành tro bụi cũng nên!"
"Chẳng lẽ đã định sẵn ta không có duyên đạt được Diệt Thế Ma đao này hay sao?"
Ngay vào lúc Diệp Trần chán nản một trận, chuyển bị lui ra ngoài thì bỗng nhiên mơ hồ cảm thấy, trên vách đá bên cạnh dường như có ánh sáng vàng lấp lóe!
Bình luận facebook