• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New THẦN ĐẾ TRỌNG SINH (1 Viewer)

  • Chương 191-195

Chương 191 Diệp tiên sinh trong truyền thuyết

Mọi người trong khách sạn đột nhiên bật cười.

Đường gia!

Một mực từ trước tới nay đều là đại gia tộc đệ nhất Vân Châu, nhất là mấy tháng gần đây nhất, mở rộng càng thêm nhanh chóng, nghe nói thế lực đã mở rộng đến toàn bộ tỉnh Thiên Nam, thậm chí ngay cả những gia tộc lâu năm có ý tín của tỉnh Thiên Nam kia, cũng không dám chính diện chống lại.

Mà người đàn ông trung niên trước mắt này, chính là con trai cả của Đường gia lão gia tử, chủ tịch tập đoàn Đường thị, gia chủ Đường gia trong tương lai!

Không thổi phồng chút nào, ở toàn bộ Vân Chân, gần như là nhân vật một tay che trời.

Nghĩ tới đây, mọi người thi nhau nhìn về phía thiếu niên kia, có người âm thần lắc đầu, cũng có người cười trên nỗi đau của người khác, không có trường hợp cá biệt.

...

Sau khi Đường Minh Viễn dứt lời, không đợi Diệp Trần mở miệng, Hùng Lập Xuyên lập tức chỉ vào thiếu niên còn đang ngồi ở chỗ đó, lúc này đang quay lưng về phía bọn họ, Diệp Trần đang thưởng thức rượu vang, giọng căm hận nói:

"Là hắn! Anh rể, chính là tiểu tử này, chính nó đánh em thành ra như vậy, anh nhất định phải báo thù cho em a ô ô ô!"

Đường Minh Viễn vỗ vỗ bả vai chấn an Hùng Lập Xuyên, ra hiện hắn không yên tâm không cần lo lắng, lúc này mới nhìn về phía Diệp Trần, nói giọng lạnh lùng:

"Tiểu tử, chính ngươi đánh Lập Xuyên bị thương phải không? A?"

Đường Minh Viễn nói xong lời này, đột nhiên phát hiện bóng lưng người thiếu niên trước mắt này có chút quen thuộc, nhưng trong thời gian ngắn lại không nhớ nổi là đã từng gặp ở đâu, thẳng đến cái bóng lưng kia từ từ quay người lại, giống như cười mà không phải người nhìn vào hắn, "Đường chủ tịch, ngươi là đang nói chuyện với ta sao?"

Đường Minh Viễn lập tức trừng hai mắt một cái, ngay sau đó, linh hồn đều muốn bay ra khỏi thân thể, trong nháy mắt đã mất đi khí thế trước đó, vẻ mặt trắng bệch vô cùng, hai chân cũng theo đó mà run lẩy bẩy, trong miệng còn nói lắp ba lắp bắp:

"Diệp... Diệp... Tiên sinh..."

Hùng Lập Xuyên ở bên cạnh, vào lúc này còn chưa kịp phản ứng chuyện này là như thế nào, thấy Đường Minh Viễn sững sờ ở chỗ đó, lập tức nóng nảy, "Anh rể! Anh còn do dự cái gì? Tiểu tử này dám đánh ta ở khách sạn Vân Hải, đây rõ ràng chính là không thèm để ngươi vào mắt, không có để Đường gia vào mắt a! Anh còn không nhanh gọi người hung hăng dạy dỗ hắn một trận để báo thù cho em a!"

"Con mẹ nó chú câm miệng cho anh!!!"

Nghe thấy Hùng Lập Xuyên ở bên cạnh còn đang líu lo không ngừng, Đường Minh Viễn gần như là rống lên, sau đó một bàn tay hướng tới cái mặt đã bị đánh thành đầu heo của Hùng Lập Xuyên mạnh mẽ tát một cái!

Ba!

Chẳng những Hùng Lập Xuyên bị đánh cho không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngay cả mọi người đang vây xem ở xung quanh cũng không hiểu có chuyện gì đang xảy ra.

Theo suy nghĩ của mọi người, Hùng Lập Xuyên thế nhưng là em vợ của Đường Minh Viễn, bây giờ bị người đánh thành cái bộ dáng này, Đường Minh Viễn chắc là sẽ vì em vợ nhà mình ra mặt mới đúng, làm sao ngược lại lại thành đánh hắn?

"Anh rể! Anh làm sao vậy? Tại sao đánh em?"

Hùng Lập Xuyên bụm mặt, vẻ mặt không hiểu ra làm sao nhìn sang Đường Minh Viễn, chợt lại nghĩ tới lời đồn trước đó, lập tức chỉ vào Tô Lam ở một bên, gầm thét lên, "Chẳng lẽ bởi vì cô ta? Vì cô ta, ngay cả đứa nhỏ của của cô ta anh cũng muốn bảo vệ?"

Lần này lập tức lại tới lượt Đường Minh Viễn không hiểu gì, "Ngươi nói bậy bạ cái gì đấy? Chuyện này chẳng lẽ còn có quan hệ tới bà Tô?"

Nghe được điều này, Diệp Trần một tay nhẹ nhàng đông đưa ly rượu vang trong tay, chậm rãi ung dung chen miệng nói:

"Đường chủ tịch, khả năng ngươi còn không biết, vị em vợ này của ngươi vừa rồi nói là nói tới chuyện gì a? Hắn nói dì Lam của ta, bởi vì làm tình nhân của ngươi, cho nên mới làm tới chức bếp trưởng điều hành, ngươi cũng là người trong cuộc, chẳng lẽ ngươi không có cái gì để hướng mọi người giải thích sao?"

"Cái gì!"

Nghe được điều này, Đường Minh Viễn chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh lan tràn toàn thân, từ bàn chân lẻn lên tới đỉnh đầu!

Toàn bộ thành phố Vân Châu, người biết được thân phận thực sự của Diệp Trần không nhiều, mà Đường Minh Viễn lại là trong số ít người biết được.

Hắn tự nhiên hiểu rõ, vị dì của Diệp tiên sinh này, cũng chính là bà Tô Lam này, có địa vị rất lớn ở trong lòng Diệp tiên sinh.

Đường Nghiệp, phụ thân của hắn đã từng dặn đi dặn lại hắn, muốn lấy được tâm tư của vị Diệp tiên sinh này, tốt nhất là quan tâm tới người nhà và bạn bè của hắn!

Một mực từ trước đến nay, Đường Minh Viễn đều cảm thấy rất may mắn, đi trước Tào Khôn một bước, mời Tô Lam đến nhận chức tại khách sạn Vân Hải của Đường gia, thế nhưng tuyệt đối không ngờ rằng, bây giờ thế mà lại có loại chuyện như vậy xảy ra!

Vừa nghĩ đến đây, Đường Minh Viễn lập tức hai chân mềm nhũn, "Phù phù!" một tiếng, người đã ngã quỵ trên đất, cả người giống như muốn khóc, vẻ mặt bi thống nói:

"Diệp tiên sinh, việc này chính xác là ra không biết rõ tình huống là như thế nào! Nếu như ta biết là ai dám nói bậy bạ như vậy, ta khẳng định đã sớm xé nát miệng của hắn!"

Xoạt!

Mọi người thấy cảnh tượng này, lập tức tất cả kinh ngạc đến ngây người.

Người trước mắt này là ai?

Đây đường đường chính là chủ tịch tập đoàn Đường thị, ông chủ lớn của khách sạn Vân Hải, người thừa kế của Đường gia, trong tương lai thậm chí rất có khả năng tiếp nhận vị trí của Đường gia lão gia tử, trở thành đệ nhất nhân ở Vân Châu.

Thế nhưng một người có tồn tại như vậy, bây giờ thế mà quỳ ở trên mặt đất, cầu xin một tên thiếu niên ăn mặc quần áo bình thường tha thứ, cảnh tượng này thực sự quá quỷ dị, vượt ra khỏi sự nhận biết của tất cả mọi người.

Hùng Lập Xuyên ở một bên, càng có cảm giác cái đầu của mình có phần không đủ để dùng, cả người đều ngốc trệ, "Anh...anh rể, anh...anh đây là làm sao?"

Hùng Lập Xuyên không nói lời nào còn tốt, hắn vừa mới mở miệng ra, Đường Minh Viễn ngay lập tức tâm tư muốn bóp chết hắn đều có, "Hỗn trướng! Còn không tranh thủ thời gian quỳ xuống nói xinh lỗi với Diệp tiên sinh, chẳng lẽ ngươi muốn hại chết anh rể của ngươi, hại chết toàn bộ Đường gia sao?"

"Diệp...Diệp tiên sinh? Chẳng lẽ hắn chính là người kia..."

Hùng Lập Xuyên vào lúc này cuối cùng mới phản ứng, thân thể lập tức run lên, trực tiếp tê liệt ở trên mặt đất...

Toàn bộ thành phố Vân Châu gần đây nhất, thậm chí tòa bộ xã hội thượng lưu ở tỉnh Thiên Nam, gần như không người nào là không bàn luận về vị Diệp tiên sinh thần bí kia.

Mà Hùng Lập Xuyên còn hiểu rõ hơn chính là, sở dĩ Đường gia có thể từ xu hướng suy tàn trước đó mà quật khởi lên, cho tới bây giờ chân đã có thể bước ra ngoài Vân Châu, thế lực trải rộng toàn bộ tỉnh Thiên Nam, mơ hồ có thể tranh xếp hạng cao thấp với mấy đại gia tộc khác một hồi, nguyên nhân chủ yếu nhất, cũng chính bởi vì đằng sau có chỗ dựa mà không có người nào dám can đảm đắc tội, Vân Châu Diệp tiên sinh!

Thế nhưng mà Hùng Lập Xuyên làm sao cũng không nghĩ ra, vị Diệp tiên sinh đại danh đỉnh đỉnh này, thế mà lại là thiếu niên tuổi trẻ ăn mặc quần áo bình thường như vậy ở trước mắt này!

"Diệp tiên sinh, ta sai rồi! Ta thật biết sai! Tha mạng! Tha mạng a!..."

Sau khi Hùng Lập Xuyên kịp phản ứng là đang có chuyện gì xảy ra, bắt đầu nằm rạp trên mặt đất, dập đầu như giã tỏi, liều mạng cầu khẩn.

Mọi người vây xem ở xung quanh, lập tức xôn xao lần nữa!

Hùng Lập Xuyên trước đó còn vô cùng phách lối, làm sao mà bây giờ lại sợ rồi?

Còn có thiếu niên này đến cùng là có thân phận gì?

Thế mà để Đường Minh Viễn cũng phải tự động quỳ xuống nhận sai, chẳng lẽ là công tử ca của một gia tộc siêu lớn nào đó hay sao?

Chỉ có một số ít người, mơ hồ đoán được điều gì, trong đôi mắt nhìn về phía Diệp Trần, lộ ra vẻ kích động và hưng phấn.

Đây chính là Vân Châu Diệp tiên sinh trong truyền thuyết a!

Ngay cả Tô Lam thấy cảnh này, cũng không thể không lấy tay che miệng của mình, trên gương mặt xinh đẹp mang theo vẻ chấn kinh.

Tuy rằng cô ta mơ hồ biết được, Diệp Trần và Đường gia có mối quan hệ dường như không tầm thường, nhưng lại không nghĩ tới, vậy mà có thể để Đường Minh Viễn sợ hãi đến tình trạng như thế!

Tuy nhiên, đối với Đường Minh Viễn quỳ gối trước mặt mình, cùng với đầu của Hùng Lập Xuyên đều nhanh muốn đập nát, Diệp Trần giống như không nhìn thấy, vẫn đang từ từ thưởng thức rượu vang, sau đó ung dung nói một câu, "Ngươi các ngươi đắc tội không phải là ta, cho nên, cầu ta vô dụng!"
Chương 192 Điều này thực sự đúng

Đường Minh Viễn nhất thời hiểu được ý tứ của Diệp Trần, vội vàng hướng Hùng Lập Xuyên ở bênh cạnh mắng chửi nói:

"Làm người cũng không nên hồn! Còn không tranh thủ thời gian hướng bà Tô Lam xin lỗi!"

Sau khi Hùng Lập Xuyên nghe thấy Đường Minh Viễn nhắc nhở như vậy, lập tức cũng kịp phản ứng, ngay lập tức hướng về phí Tô Lam bắt đầu bắt đầu giã tỏi, "Bà Tô Lam, Tô quản lý, ta sai rồi! Ta không nên nói bậy bạ, không nên xúc phạm bà, xin bà tha cho ta một mạng đi!"

Tô Lam đã bao giờ thấy được cảnh này, nhất là Đường Minh Viễn, đây chính là ông chủ lớn của mình, bây giờ vậy mà quỳ gối ở trước mặt mình, khiến chân tay của cô ta lập tức luống cuống, "Hùng tổng, ngươi đừng...Đường chủ tịch, các ngươi mau đứng lên đi! Nói rõ hiểu lầm ra là được rồi, các ngươi không cần phải như vậy..."

Tuy nhiên, không có sự Diệp Trần cho phép, hai người Đường Minh Viễn và Hùng Lập Xuyên nào dám đứng lên, vẫn cứ liều mạng dập đầu nói xin lỗi.

Cuối cùng, Tô Lam thực sự không còn cách nào, đành phỉa nhìn về phía Diệp Trần, "Tiểu Trần, cháu nhanh để bọn Đường Chủ tịch bọn họ đứng lên đi, cứ như vậy ảnh hưởng không tốt lắm..."

"Ai!"

Diệp Trần biết, Tô Lam có tâm địa lương thiện, chắc chắn sẽ không làm khó hai người hắn, không thể không khẽ thở dài một hơi, lúc này mới từ từ đứng lên, thản nhiên nói:

"Được rồi! Dì Lam của ta đã cầu tình thay các ngươi, ta sẽ bỏ qua cho các ngươi lần này, sau này nếu còn ai dám nói bậy bạ sau lưng, ta sẽ không dễ dãi như thế nữa đâu! Nghe rõ chưa?"

Đường Minh Viễn và Hùng Lập Xuyên lập tức hết sức vui mừng, vội vàng cuống quít gật đầu nói vâng.

Cuối cùng, Diệp Trần mang theo Tô Lam ở dưới ánh mắt vô cùng kính sợ của mọi người, rời khỏi khách sạn Vân Hải.

...

Trên đường về nhà, Tô Lam thực sự không kìm nén được lòng hiếu kỳ của mình, nhịn không được mở miệng nói:

"Tiểu Trần, có phải cháu nên giải thích cho dì một chút hay không, tại sao ngay cả Đường chủ tịch cũng phải sợ cháu như vậy?"

Diệp Trần sớm biết Tô Lam sẽ hỏi như vậy, không thể không sờ lên cái mũi, vẻ mặt cười khổ, cuối cùng suy nghĩ một chút mới nói:

"Dì Lam, dì có từng nghe nói về Vân Châu Diệp tiên sinh chưa?"

Không nghĩ tới, Tô Lam lại lắc đầu,

"Chưa từng nghe nói!"

Diệp Trần lập tức không còn gì để nói, tuy nhiên nghĩ lại cũng đúng, Tô Lam chỉ là một người dân bình thường, loại chuyện trên giang hồ này, dì ấy không biết cũng rất bình thường.

Đối với người dân bình thường mà nói, tên tuổi Diệp tiên sinh này của hắn, chỉ sợ còn không vang dội bằng loại đại lão uy tín lâu năm như Tào Khôn và Đường Nghiệp.

"Dì Lam, thật ra là như thế này, đoạn thời gian trước Đường gia lão gia tử bệnh năng, là cháu cứu được lão gia của bọn hắn thoát chết, cháu có ân lớn đối với Đường gia bọn hắn, cho nên Đường Minh Viễn mới có thể cung kính đối với cháu như vậy..."

Đây cũng không phải Diệp Trần cố ý muốn giấu diễm Tô Lam, nếu như hắn muốn nói ra toàn bộ trong hai tháng vừa qua có những chuyện gì xảy ra một lần, đoán chừng nói một ngày một đêm, nói cũng không hết, hơn nữa trong thời gian ngắn chỉ sợ Tô Lam khó mà tiêu hóa được hết.

Tuy rằng lý do này có chút gượng ép, tuy nhiên tốt xấu gì thì Tô Lam cũng coi là miễn cưỡng chấp nhận, "Hóa ra là như vậy! Nhưng mà nói, tiểu Trần, cháu biết chữa bệnh cho người ta từ lúc nào? Chẳng lẽ cũng là vị sư phụ thần bí kia dạy cho cháu?"

Diệp Trần nhẹ gật đầu, coi như ngầm thừa nhận, sau đó nhanh chóng thay đổi chủ đề, nói:

"Đúng rồi! Dì Lam, trải qua chuyện ngày hôm nay, ở khách sạn Vân Hải khả năng dì cũng không nên tiếp tục đi làm, không bằng cháu trực tiếp xuất tiền mở một cái khách sạn cho dì là được, hơn nữa tuyệt đối sẽ là khách sạn tốt nhất toàn bộ Vân Châu chúng ta! Điều này không phải vừa đúng với mong muốn của dì từ trước tới nay sao?"

Tô Lam lập tức chớp chớp đôi mắt, đôi mắt đẹp sáng lên, tuy nhiên sau đó lại có chút ảm đạm, tức giận nói:

"Cháu lại chém gió với dì đúng không? Xây dựng một cái khách sạn tốt nhất ở Vân Châu, cháu biết cần phải tốn bao nhiêu tiền không?"

Diệp Trần cười hắc hắc, "Dì Lam, dì biết lần trước cháu chữa bệnh cho Đường lão gia tử, thu tiền chữa bệnh của bọn họ bao nhiêu tiền không? Hẳn một tỷ! Chẳng lẽ còn chưa đủ mở một cái khách sạn sao?"

Hai mắt Tô Lam lập tức trợn tròn một cái, há miệng thở dốc, hiển nhiên bị hù dọa, "Bao nhiêu? Một tỷ! Không phải cháu đang đùa với gì đó chứ?"

Diệp Trần cười nhạt một tiếng, không nói thêm gì, trực tiếp từ trong ngực lấy điện thoại ra, bắt đầu gọi điện cho Sở Phi Yên.

Đầu điện thoại bên kia nhận máy, lập tức truyền tới giọng nói ngạc nhiên mang theo một chút trêu chọc của Sở Phi Yên nói:

"Ông chủ lớn của tôi, gần đây ngài chạy đi đâu? Ném cho tôi cái công ty lớn không có cái xác như vậy, ngài ngược lại là không lo lắng một chút nào a!"

Diệp Trần cười nói:

"Ta đã giao công ty cho cô quản lý, vậy chắc chắn tin tưởng cô! Đúng rồi, Phi Yên, ta muốn xây dựng một cái khách sạn, mà là khách sạn tốt nhất ở Vân Châu, cô dự tính một chút cần phải đầu tư vào bao nhiêu tiền?"

Đầu điện thoại bên kia, Sở Phi Yên rõ ràng đang sững sờ, hiển nhiên là không có nghĩ tới, Diệp Trần đột nhiên lại hỏi vấn đề này, tuy nhiên cô ta trầm ngâm một lát lại nói:

"Nếu loại cấp bậc lớn như Diễm Dương lâu, khách sạn Vân Hải kia thì đầu tư ban đâu ít nhất cũng phải hai ba trăm triệu đi!"

Diệp Trần nghe được câu trả lời này, không mày không khỏi nhíu lại, "Mới chỉ có hai ba trăm triệu a! Vậy thì tốt, cô lấy ra một tỷ từ trong tài khoản công ty, lập tức bắt đầu xử lý chuyện này, càng nhanh càng tốt!"

Mặc dù Sở Phi Yên có chút ngạc nhiên, thế nhưng vẫn đồng ý ngay lập tức, cô ta nhận cái công ty không có xác này của Diệp Trần, tài chính nhiều đến dọa người, thế nhưng lại không có bất kỳ tài sản thực tế nào, còn đang lo không có hạng mục gì có thể làm đây.

"Được rồi, ông chủ, tôi bắt đầu viết một kế hoạch kinh doanh bây giờ, đến lúc đó trước hết để cho ngài xem qua một..."

Không nghĩ tới, còn chưa đợi Sở Phi Yên nói xong, Diệp Trần trực tiếp ngắt lời nói:

"Không cần! Ta tin tưởng năng lực của cô, cô nhìn xem thế nào rồi làm là được rồi, sau này nếu như cô có ý tưởng gì, có thể trao đổi với dì Lam, chuyện này hai người phụ trách toàn quyền là tốt, nếu như tiền không đủ để dùng, trực tiếp lấy ra từ trong tài khoản của công ty!"

Sở Phi Yên ở đầu điện thoại bên kia, lập tức nghe được lời nói này của Diệp Trần mà cảm thấy kinh ngạc.

Giọng điệu này hiển nhiên chính là đùn đẩy a!

Vốn Sở Phi Yên còn muốn nói thêm gì nữa, tuy nhiên nghĩ lại, lấy thân phận bây giờ của Diệp Trần đúng là không thiếu chút tiền ấy!

Sau khi cúp điện thoại, Diệp Trần chợt phát hiện người đi trên đường đang chỉ trỏ hắn, dường như đang trao đổi cái gì.

"Này! Những người trẻ bây giờ, thực sự là rất thích thổi a!"

"Đúng vậy, động một chút lại mấy trăm triệu chẳng hạn, chà chà!"

"Phát chém gió này thật là lộc lá a, ta chấm cho hắn 101 điểm!"

"Vì tán gái, loại da trâu da bò nào cũng dám thổi!"

...

Diệp Trần lập tức không còn gì để nói, ngay cả Tô Lam ở một bên, nghe được tiếng nghị luận của mọi người, cả khuôn mặt không thể không đỏ bừng, không thể không hung hăng trừng mắt với hắn một cái, "Tiểu Trần, dì phát hiện ra cháu bây giờ càng ngày càng không đứng đắn! Làm sao mà lại thích ăn nói lung tung như vậy?"

Diệp Trần lập tức hô to oan uổng, "Dì Lam, cháu không có nói lung tung a! Mấy trăm triệu với cháu mà nói thật sự là không coi vào đâu a!"

Tô Lam tự nhiên không tin, thẳng đến lúc Diệp Trần dùng điện thoại di động đăng nhập vào tài khoản ngân hàng, bày ra ở trước mặt Tô Lam, Tô Lam lúc này mới kinh ngạc đến nói không ra hồi, lại thở dốc phát nữa.

...

Sau khi đưa Tô Lam về nhà, Diệp Trần cũng không ở lại lâu, chỉ nói chuyện một lúc, lợi dụng lý do muốn về trường học mà rời đi.

Mười phút sau, Diệp Trần trở lại tiểu khu Tử Kim Sơn, lúc này sắc trời đã ảm đạm xuống, tuy nhiên, hắn vừa mới đi tới trước biệt thự số một, bỗng nhiên có bốn bóng người nhảy ra, chặn đường đi của hắn lại, "Khặc khặc, Diệp Cuồng Tiên! Chúng ta chờ ngươi ở chỗ này đã rất lâu!"
Chương 193 Ta chỉ giết người mới cảm thấy hứng thú

Giọng nói rơi xuống, bốn người này chậm rãi đi ra từ trong rừng cây hai bên.

Một người cao lớn khôi ngô, có vẻ rất tốt; một người dáng thấp và mạnh mẽ, lưng hùm vai gấu; một người thì thon gầy tháo vát, một người thì gầy như cái cột.

Bốn người này, nếu như tách ra để đánh giá thì cũng không có chỗ nào đặc biệt, thế nhưng đặt chung ở một chỗ sự tương phản rất rõ ràng, có vẻ thú vị.

Thật ra thì, lúc Diệp Trần ở ngoài trăm thước đã phát hiện sự tồn tại của bốn người này, tuy rằng tu vi của bốn người này không thấp, chắc đều ở trên Thánh Cảnh, chẳng qua hắn cũng không có để vào mắt.

Nhưng, trong lòng của hắn tò mò chính là những ngày vừa qua mình đặc tội đối đầu với không ít người, không biết bốn người trước mắt này, lại là người ở chỗ nào phái tới?

"Chết dưới tay ta không thể không có tên, trước tiên báo danh ra đi!"

Hai tay Diệp Trần đúc ở trong túi quần, bước chân phía dưới không ngừng, vẫn đang chậm rãi đi về phía trước, đồng thời nhàn nhạt mở miệng nói.

Bốn người nhìn thấy Diệp Trần bình tĩnh như thế, hơn nữa dường như còn không thèm để bọn hắn vào mắt, lập tức từng thằng đều tức giận đến không chịu được.

"Không hổ là Diệp Cuồng Tiên! Ngươi quả nhiên đủ cuồng!"

Nam tử trung niên có dáng người khôi ngô cầm đầu, mở miệng trước tiên, "Ta gọi là Công Tôn Vân Long!"

Người đàn ông trung niên khôi ngô kia nói xong chỉ vào người đàn ông trung niên thấp và mạnh mẽ kia nói: "Hắn gọi là Lý Hổ!"

Sau đó lại chỉ vào người đàn ông trung niên dáng người thon gầy tháo vát, nói: "Hắn gọi là Lệnh Hồ Lang!"

Người đàn ông khôi ngô kia nói xong, đang muốn giới thiệu tiếp tục, cuối cùng tên có dáng người cao gầy như cái cốt kia lại tự mình mở miệng nói:

"Ta gọi Thường Xà!"

Diệp Trần nghe bốn người giới thiệu xong, hai mắt không thể không khẽ híp lại một cái, "Long, Hổ, Lang, Xà bốn quân chủ? Người của Thần Long vệ?"

Thần Long vệ có một thần, một tiên, hai thánh, tứ quân chủ, sáu Vương, bốn người trước mắt này, nếu như Diệp Trần không có nhớ nhầm, chắc là Long quân chủ, Hổ quân chủ, Lang quân chủ và Xà quân chủ trong bốn quân chủ.

Nghe nói, bốn người này chẳng những có thực lực rất mạnh, hơn nữa còn tinh thông thuật hợp kích, bốn người cùng nhau, như hợp làm một thể, đủ để phân cao thấp với một thần, hai thánh.

Diệp Trần vốn còn tưởng rằng người đối đầu phái tới, không nghĩ tới lại chính là đồng liêu của mình.

"Không biết bốn vị tới tìm ta, cần làm chuyện gì?"

Tuy rằng khi biết rõ ràng thân phận của bốn người, nhưng Diệp Trần khẽ cau mày, luôn cảm thấy bốn kẻ này đến là có chuyện gì đó không tốt.

Hổ quân chủ Lý Hổ người thẳng thắn nói chuyện thẳng thắn nói:

"Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám! Bốn người huynh đệ chúng ta hôm nay tới đây là muốn kiến thức một chút, Diệp Cuồng Tiên ngươi đến cùng có cái năng lực gì, dựa vào cái gì mà dám đứng hàng trên bọn ta, ngang vai ngang vế cùng với Diệp soái?"

Diệp Trần lập tức giật mình, hai mắt híp lại thành một cái khe nhỏ, cười lạnh, "Làm sao? Là Diệp Thiên Ca phái các ngươi tới phải không? Nếu như hắn không phục thì có thẻ tự mình tới tìm ta, ta sẽ đánh cho hắn tới phục mới thôi, phái bốn cái tiểu lâu la như các ngươi tới là muốn đi tìm cái chết sao?"

Bốn người nghe được điều này, tất cả lập tức đều bùng nổ, bọn họ được xưng danh là bốn quân chủ, ở trong Thần Long vệ, địa vị ở dưới gần với một thần hai thánh, tuyệt đối là nhân vật cấp đạo lão, không nghĩ tới lại bị Diệp Trần coi thường thành tiểu lâu la, điều này khiến cho bọn họ làm sao có thể nhẫn?

"Lão đại, không cần nhiều lời với hắn! Hôn nay chúng ta sẽ để cho hắn mở mang kiến thức một chút, sự lợi hại của bọn tiểu lâu la như chúng ta!"

Người đàn ông trung niên gầy như cái cột vẻ mặt âm trầm mở miệng nói:

Long quân Công Tôn Vân Long lại khoát tay áo nói:

"Tứ đệ, ngươi nói chuyện không được nói như vậy, dù sao hắn vẫn là đồng liêu của chúng ta!"

Nói đến đây, Công Tôn Vân Long nhìn về phía Diệp Trần một lần nữa, trên mặt nở nụ cười thản nhiên, "Diệp Cuồng Tiên, hôm nay bốn huynh đệ chúng ta tới đây, chỉ muốn luận bàn một chút võ công với ngươi, không biết ngươi có tiện hay không?"

Khóe miệng Diệp Trần nhếch lên, trực tiếp nói cứng:

"Không tiện!"

Nói xong, Diệp Trần trực tiếp đi xuyên qua giữa bốn người, hơn nữa hai tay từ đầu tới cuối đúc ở trong túi quần, chưa có lấy ra một lần nào.

"Hừ! Làm sao? Chẳng lẽ ngươi sợ? Nếu như ngươi không dám luận bàn với bốn người huynh đệ chúng ta, vậy ngươi không xứng với cái danh hào một tiên này!

Lang quân chủ Lệnh Hồ Lang mở miệng trào phúng.

Diệp Trần nghe được điều này, dưới chân không thể không dừng lại một chút, nghiêng đầu, thản nhiên nói:

"Ta xứng hay không xứng, còn chưa tới phiên các ngươi đánh giá! Hơn nữa ta đối với luận bàn võ không không có hứng thú một chút nào, ta chỉ có giết người mới cảm thấy hứng thú! Nếu như các ngươi muốn chết, ta ngược lại thật ra là có thể thành toàn cho các ngươi!"

Bốn người nghe được điều này, bốn người lập tức tức đến nổ phổi, "Diệp Cuồng Tiên! Ngươi không nên quá cuồng vọng! Hôm nay ngươi muốn luận bàn cũng phải luận bạn mà không muốn luận bàn thì cũng vẫn phải luận bàn!"

Tính tình của Hổ quân chủ Lý Hổ ở trong bốn người là nóng nảy nhất, trực tiếp hét lớn một tiếng, sau đó lao tới, ba người còn lại cũng thi nhau đi theo.

...

Cùng lúc đó, ở bên ngoài tiểu khu Tử Kim Sơn mấy dặm ở trong một quán rượu.

Ở giữa một gian phòng tổng thống, ở trên màn hình của một cái Ti vi LCD, bỗng nhiên đang hiện ra cảnh tượng ở trước căn biệt thự số một.

"Em họ, vẫn là đầu óc của ngươi dễ dùng, lợi dụng tâm lý không phục đối với tiểu tử kia của bốn tên quân chủ giả truyền chỉ lệnh của phụ thân ta, để bọn hắn đi trước thăm dò thực lực tiểu tử kia một chút, hơn nữa trước đó ở biệt thự còn lắp đặt trang bị giám sát, như vậy chúng ta cũng sẽ không cần phải đặt mình vào trạng thái nguy hiểm!"

Nói chuyện chính là một tên thiếu niên ước chừng chưa tới hai mươi tuổi, mặc áo trắng dung mạo hơi đẹp trai, mà "Em họ" trong miệng của hắn hóa ra chính là Trần Trí con trai trưởng Tần gia!

"Anh họ Vô Thương, ngươi chớ cao hứng quá sớm! Căn cứ ta đạt được tin tức từ Nam Hải, tiểu tử này lần này tiến về Nam Hải lấy lực lượng một người giết chết tám cao thủ cảnh giới Thánh Cảnh! Thực lưng so với ta dự đoán còn lợi hại hơn nhiều lắm!"

Hóa ra thiếu niên áo trắng này, thế mà chính là anh trai cùng cha khác mẹ của Diệp Trần, Diệp Vô Thương là người thừa kế dòng chính đời thứ ba của Diệp gia!

Mẹ của Diệp Vô Thương là Tần Nguyệt Nga, ta cô của Tần Trí, cho nên hai người tự nhiên cũng chính là có quan hệ anh em họ.

Diệp Vô Thương cười lạnh, "Em cứ yên tâm! Tuy rằng "Bốn quân chủ" này chỉ có thực lực Thánh Cảnh trung kỳ, thế nhưng bốn người một khi phối hợp cùng với nhau, uy lực sẽ tăng vọt, cho dù là cha của anh, dưới tình huống không sử dụng võ học tiên nhân, cũng chưa chắc có thể đánh thắng bọn họ!"

Tần Trì lại thở dài, đột nhiên nói:

"Vậy nếu như em nói cho anh biết, tiểu tử này chắc là cũng tu luyện võ học tiên nhân thì sao?"

"Chú nói cái gì?"

Sắc mặt của Diệp Vô Thương lập tức thay đổi lớn, sau đó vẻ mặt hiện ra sự căm hận, "Chẳng lẽ là cha...hắn ngay cả ta đều không có...dựa vào cái gì!"

Diệp Vô Thương nhịn không được hét lên một tiếng, Tần Trí thấy đã nâng lên hận ý của Diệp Vô Thương thành công, khóe miệng không khỏi hơi nhếch lên, vội vàng chỉ vào màn hình nói:

"Thật ra thì ta cũng chỉ suy đoán, còn về là thật hay giả, đợi chút nữa bốn người này thử một lần là biết!"

...

Lại nói về Hổ quân chủ Lý Hổ, một phát lao nhanh ra hơn mười mét, hai tay biến thành trảo, giống như mãnh hổ chụp mồi, trong thân thể vậy mà phát ra một tiếng hổ gầm, đồng thời song trảo đã hung hăng chộp vòa trên đầu vai của Diệp Trần.

Tuy nhiên, khí đối mặt với khí thế này, Diệp Trần ngay cả quay đầu cũng không thèm quay, thân thể trực tiếp hơi chấn động một chút.

"Cút!"

Đạp! Đạp! Đạp!

Lý Hổ ngay lập tức giống như gặp phải sét đánh, vậy mà liên tiếp lùi lại bảy tám bước, khí huyết trong cơ thể quay cuồng một trận, suýt chút nữa thì phun ra máu.

Tất cả bốn người lập tức đều hoảng sợ!

Vào lúc này, Diệp Trần đã bị bốn người này làm phiền sinh ra ý muốn giết người, chậm rãi xoay người lại, lạnh giọng nói:

"Ta cảnh cáo một lần cuối cùng, cho các ngươi thời gian mười giây đồng hồ, hoặc là cút, hoặc là chết!"
Chương 194 Nói giết là giết!

Bên trong phòng tổng thống, hai người Diệp Vô Thương và Tần Trí, gắt gao nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trong màn hình tivi, trên mặt thi nhau hiện ra vẻ kinh ngạc.

"Thằng con hoang này, quả nhiên là cuồng không biên giới!"

Diệp Vô Thương đang thấp giọng thầm mắng, đồng thời ở sâu trong đôi mắt còn thể hiện ra vẻ vô cùng ghen ghét.

Tuy rằng Diệp Vô Thương rất không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không thừa nhận, đứa em trai cùng cha khác mẹ của mình này, xác thực có loại vốn liếng để cuồng ngạo, nếu như hắn có thực lực như thế, nói không chừng còn phải cuồng hơn so với đối phương, đáng tiếc hắn không có...

Diệp Vô Thương từ nhỏ tới lớn, trong mắt người khác vẫn luôn là thiên tài võ đạo, bây giờ còn chưa tới hai mươi tuổi đã bước vào nửa bước Hóa Kình, thiên phú không thể nói là không khủng bố, tuy nhiên so với Diệp Trần trước mắt này, lập tức trở thành mảnh vụn cặn bã!

Quan trọng hơn nữa, người này lại là em trai cùng cha khác mẹ, có trời mới biết tới một ngày nào đó hắn có quay về Diệp gia tranh đoạt vị trí gia chủ đời sau của Diệp gia với hắn hay không?

Loại cảm giác khó chịu này, gần như làm hắn phát điên!

Tần Trí giống như đã nhìn thấu ra tâm tư của Diệp Vô Thương, ở một bên ung dung mở miệng nói:

"Biểu ca, em biết anh đang lo lắng cái gì, cho nên em mới bảo cho anh lấy danh nghĩa của chú mời bốn người này đến đây thăm dò thực lực của tiểu tử này."

"Thứ nhất, có thể để tiểu tử này với chú hai người nghi kỵ lẫn nhau!"

"Thứ hai, bốn người này dù sao cũng là cung phụng của Thần Long vệ, coi như tiểu tử này có lợi hại giống như lời đồn đại, còn có thể giết chết hết mấy người bọn hắn hay sao?"

Diệp Vô Thương nhìn vào trong màn hình, đã có ý định giết chết Diệp Trần, không thể không cau mày, "Ý của chú nói là, thằng con hoang này không dám giết bốn người bọn họ?"

Tần Trí cười lạnh, "Tùy ý tán sát cung phụng của Thần Long vệ, cho dù hắn bây giờ có địa vị ngang vai ngang vế với chú thì đó cũng là tội lớn ngập trời! Em cũng không tin hắn thật sự có cái lá gan này!"

Tuy nhiên, Tần Trí vừa mới nói xong lời này không được bao lâu, trong màn hình xuất hiện cảnh tượng sợ ngây người!

...

Trước biệt thự, tuy rằng bốn người bị Diệp Trần biểu hiện ra cường thế thì hết sức khó chịu, tuy nhiên bọn hắn đều có ý nghĩ như Tần Trí, cũng không cho rằng Diệp Trần thật có lá gan hạ sát thủ đối với bọn họ.

Dù sao, địa vị của mấy người bọn hắn cũng không thấp hơn bao nhiêu so với Diệp Trần, chiến công thì còn nhiều hơn cả đối phương!

Hai mắt Diệp Trần rủ xuống, nhìn xuống mặt đất một lát, đột nhiên chậm rãi ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói:

"Thời gian mười giây đã hết, các ngươi đã không đi, vậy vĩnh viễn ở lại đây đi!"

Nói xong lời này, khí thế trên người Diệp Trần bỗng nhiên dâng lên!

Thở ra!

Xung quanh giống như nhấc lên một cơn lốc, ngay cả bốn người Công Tôn Vân Long, tất cả đều cảm thấy áp lực như núi, thi nhau biến sắc.

"Không ổn! Tiểu tử này hình như chơi thật! Mọi người tranh thủ thời gian bày trận hợp kích!"

Công Tôn Vân Long phát giác được cỗ khí tức cường đại trên thân Diệp Trần kia cùng với sát ý dày đặc nồng đậm, sắc mặt lập tức kịch biến, lập tức kêu gọi bốn người bắt đầu thi triển thuật hợp kích.

Dựa theo phán đoán bước đầu của bọn hắn, thực lực của đối phương so với bốn người bọn hắn cao hơn nhiều lắm, bất kỳ một người nào trong số họ đều không thể là đối thủ của thiếu niên trước mắt này, chỉ có bốn người thi triển thuật hợp kích, mới có khả năng thắng.

"Thần Long phía trước, mãnh hổ bên phải, sài lang công trái, rắn hổ mang phía sau..."

Bốn người nói lẩm bẩm, nhanh chóng tìm tới vị trí của riêng mình, sau đó bân biệt từ trái, phải, trước, sau, bốn phương tám hướng công về phía Diệp Trần.

"Ừm?"

Diệp Trần nhìn thấy tư thế của bốn người này, hai mắt không thể không khẽ híp lại, "Chiến kỹ trận pháp sao? Có chút ý tứ!"

Hóa ra bốn người này thi triển, lại là chiến kỹ trận pháp thường thấy nhất của môn phái tu tiên ở Tu Chân giới.

Ở Tu Chân giới, những tông môn có thực lực càng cường đại, thì càng chú trọng tới đệ tử bình thường, lấy chiến kỹ trận pháp ra để huấn luyện.

Khi hàng ngàn hàng vạn tên đệ tử bình thường thông qua trận pháp chiến trận, sau khi tập hợp lực lượng ở một chỗ thì loại công kích ở mức độ cường đại này, cho dù là đại tu sĩ Độ Kiếp kỳ cũng phải nhượng bộ lui binh!

Chỉ có điều, chiến kỹ trận pháp bình thường thì đều có cố định hạn chế số người, chiến kỹ có đẳng cấp càng cao, có khả năng dung nạp được càng nhiều người, lực lượng được tập hợp lại tự nhiên cũng càng mạnh.

Bốn người trước mắt thi triển ra chiến kỹ trận pháp này, tuy rằng chỉ có thể dung nạp được bốn người mà thôi, hiển nhiên thuộc vè loại chiến kỹ cấp thấp nhất.

Thế cho nên, thực lực sau khi bốn người hợp kích, chỉ mạnh hơn vài lần so với bốn cường giả cảnh giới Thánh Cảnh bình thường liên thủ mà thôi!

Nói theo cách khác, bốn người trước mắt này, sau khi thi triển ra thuật hợp kích của bốn người, thực lực so với tám người cùng nhau liên thủ ở trên đảo Vĩnh Ninh kia còn cường đại hơn!

"Động thủ!"

Sau khi lão đại Công Tôn Vân Long quát to một tiếng, bốn người xuất thủ cùng một lúc, phối hợp với nhau vô cùng ăn ý.

"Rống ~~~ "

Bốn người thật giống như hóa thân trở thành Thần Long, Mãnh Hổ, Sài Lang và Rắn hổ mang, phân biệt từ bốn phương tám hướng, hướng Diệp Trần hung hăng công kích tới, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ các vị trí yếu hại khắp toàn thân từ trên xuống dưới của Diệp Trần!

Mắt thấy công kích của bốn người đảo mắt sẽ tới, khóe miệng Diệp Trần hơi nhếch lên, trong lòng âm thầm lắc đầu, "Nếu như các ngươi dùng một chiêu này tới đối phó những người khác, có lẽ thật đúng là có thể có hiệu quả không tưởng tượng được, đáng tiếc a! Kiếp trước của ta thế nhưng là ngay cả bát đại tiên môn đều đã từng xông vào, trận pháp chiến kỹ cấp thấp như vậy, thực sự là có tới trăm ngàn chỗ hợ, quả thực yếu tới đáng thương!"

Trong lòng hiện lên đạo suy nghĩ này, cùng lúc đó Diệp Trần cũng di chuyển theo, chỉ thấy hắn đầu tiên là xông lên phía trước, ngay vào lúc bốn người cho là hắn muốn tấn công vào Công Tôn Vân Long ở phía trước, thân thể Diệp Trần đột nhiên xoay một cái, thế mà hướng về phía sau nhanh chóng lao đi.

Sắc mặt của bốn người ngay lập tức đều thay đổi lớn!

Hóa ra, thuật hợp kích của bốn người bọn họ này, có nguyên lý rất đơn giản cính là Công Tôn Vân Long làm chủ công, Lý Hổ và Lệnh Lang phụ trách hỗ trợ hai bên, Thường Xà thì phục trách tìm cơ hội đánh lén, bốn người hỗ trợ lẫn nhau, phối hợp chặt chẽ, gần như có thể nói là bách chiến bách thắng, chưa bao giờ thất bại.

Nhưng không có ai biết, thuật hợp kích của bọn họ, chỗ thiếu sót lớn nhất vừa đúng là ở phía sau, mà Thường Xà nhìn như ẩn tàng sâu nhất!

Bạch!

Diệp Trần căn bản là không có cho ba người khác có cơ hội phản ứng, hắn đã áp sát tới trước mặt của Thường Xà, trực tiếp một bàn tay hung hăng đánh ra!

Oanh!

Thường Xà cũng không nghĩ tới, Diệp Trần đột nhiên lại làm một cái hồi mã thương, căn bản không kịp né tránh, trong nháy mắt đã bị Diệp Trần đập thành nhão nhoẹt, đi đời nhà ma...

"Lão tứ!"

"Tứ đệ!"

Ba người còn lại thấy thế, lập tức thi nhau rống lớn một tiếng, "Ngươi dám giết tứ đệ của ta, ta liều mạng với ngươi!"

Lão tứ Thường Xà vừa chết, thuật hợp kích của bốn người trong nháy mắt cũng không còn tồn tại, ba người còn lại này làm sao có thể chống đỡ được Diệp Trần?

Ầm!

Diệp Trần tiện tay ra một chưởng nữa, lại đập chết lão nhị Lý Hổ.

Còn lại lão đại Công Tôn Vân Long và lão tam Lệnh Hồ Lang, lập tức đều choáng váng và gầm thét lên.

"Tất cả mọi người đều là cung phụng của Thần Long vệ! Ngươi ngươi...ngươi dám giết chúng ta?"

Diệp Trần cười lạnh, "Ta đã cho các ngươi cơ hội, chính các ngươi không biết quý trọng, còn có thể trách được ai? Chết đi!"

Đôi mắt của Công Tôn Văn Long và Lệnh Hồ Lang lập tức co rụt lại, tự biết căn bản không thể nào là đối thủ của đối phương, lập tức nhanh chóng lùi lại phía sau, "Tách ra trốn!"

Hai người tách ra hai hướng khách nhau chạy như điên, đáng tiếc tốc độ của bọn hắn ở trong mắt Diệp Trần, quả thực chậm như con sên, "Xích Diễm!"

Diệp Trần trực tiếp quát khẽ một tiếng, kiếm Xích Diễm từ trong thân thể lao ra.

Ầm! Ầm!

Công Tôn Vân Long và Lệnh Hồ Lang đến chết cũng không nghĩ tới, Diệp Trần thế mà tính cả cung phụng Thần Long vệ như bọn họ cũng dám nói giết là giết...
Chương 195 Diệp Vô Thương khiếp sợ

Vào lúc này, ở bên trong phòng tổng thống, Tần Trí và Diệp Vô Thương nhìn thấy được tất cả, gần như từ trên ghế salon nhảy dựng lên.

"Hắn hắn...hắn thế mà giết đi mấy người Công Tôn Vân Long! Quả thực gan to bằng trời!"

Ngay cả Tần Trí luôn luôn tính toán không bỏ sót bất kỳ tình huống nào vẻ mặt cũng không thể không thay đổi lớn, tuy nhiên sau đó cười lạnh nói:

"Giết tốt! Giết tốt!"

Diệp Vô Thương ở một bên lập tức choáng váng, nhịn không được tức giận nói:

"Em họ! Chú đang nói gì đấy? Nếu để cho cha ta biết, là ta giả truyền chỉ thị của hắn mà khiến cho bốn người Công Tôn Vân Long đến thăm dò thực lực của thằng con hoang này, cuối cùng hại bọn họ chết, đoán chừng cha sẽ đánh chết ta!"

Tần Trí lại lắc đầu nói:

"Anh họ, anh đừng vội, nghe em giải thích cho anh!"

Nói đến đây, Tần Trí dừng lại một chút, lại nói tiếp:

"Chuyện này cho dù truyền đến tai chú, trừng phạt anh thì nhiều nhất cũng chỉ một chút thôi, nhưng người là do tiểu tử này giết, có quan hệ gì tới anh? Đến lúc đó lấy tính cách của chú khẳng định sẽ lấy lại công đạo cho thuộc hạ của mình!"

"Còn nữa, tiểu tử này cũng dám tàn sát cung phụng của Thần Long vệ, chắc chắn sẽ tạo nên sự rung động cho toàn bộ quân đội, đến lúc đó quân đội còn có tiếp tục che chở cho hắn nữa hay không, đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau!"

"Tiểu tử này trước đó giết anh họ của em, cũng chính là Thánh tử Thánh Tâm các, nếu như không phải cố kỵ tới quân đội Hoa Hạ với áp lực của quốc gia, Thánh Tâm các đã sớm ra tay đối phó với hắn!"

"Bây giờ chính hắn muốn chết, chẳng lẽ còn không tính là chuyện tốt sao?"

Sau khi nghe Tần Trí khuyên bảo một phen, sắc mặt của Diệp Vô Thương lúc này mới hòa hoãn đi rất nhiều, "Nếu như hi sinh bốn người Công Tôn Vân Long, có thể đưa tiểu tử này vào chỗ chết, cũng xem như là một vụ mua bán có lời!"

Ngay vào lúc hai người đang mưu đồ bí mật, trên màn hình bỗng nhiên lóe lên, xuất hiện một đạo thân ảnh sát khí bừng bừng!

Hoá ra, sau khi Diệp Trần giết chết bốn người Công Tôn Vân Long, tâm niệm vừa động đã phát hiện có người lắp đặt camera ở cửa biệt thự của hắn.

"Bốn tên phế vật trước đó là do các ngươi phái tới sao?"

Diệp Trần đối với camera, vẻ mặt treo lên một nụ cười trêu tức, lạnh lùng mở miệng nói:

"Để cho ta đoán xem ngươi là ai? Đúng, có thể chỉ huy Thần Long tứ quân đến đây gây rắc rối cho ta, phóng tầm mắt bên trong toàn bộ Thần Long vệ, cũng chỉ có một thần hai thánh..."

"Hai thánh cao tuổi, sớm đã không hỏi thế sự nhiều năm, tội gì phải gây khó dễ với ta, chắc ngươi là Diệp Thiên Ca?"

Nói đến đây, Diệp Trần lại khẽ lắc đầu, "Không đúng! Mặc dù Diệp Thiên Ca hèn nhát từ đầu đến đuôi, còn không đến mức làm chuyện bẩn thỉu đến như vậy, ở trước cửa nhà ta lắp đặt camera, ta đoán ngươi chắc là Diệp Vô Thương đứa con trai phế vật kia của Diệp Thiên Ca a phải không?"

Oanh!

Diệp Vô Thương ở trong phòng tổng thống nghe được lời này của Diệp Trần, hai mắt thế mà trợn lên thật lớn, cách màn hình đều có thể cảm nhận được luồng sát khí cường đại kia trên người của đối phương, lập tức dọa hắn đến nỗi phải liên tục lùi lại mấy bước, đặt mông ngã ngồi trên ghế salon, hai mắt nhìn chòng chọc vào thiếu niên lãnh khốc trước mắt này, trong miệng lẩm bẩm nói:

"Làm sao có thể? Đây không có khả năng! Hắn thế mà có thể đoán được ra là ta?"

Ngay cả Tần Trí ở một bên, cũng hít vào một ngụm khí lạnh!

Hắn luôn luôn tự xưng là có thể nhìn thấu nhân tâm người trong thiên hạ, coi chúng sinh như quân cờ trong tay mình, cho dù đối mặt với những lão hồ ly đa mưu túc trí trong các đại gia tộc ở kinh đô, cũng thường xuyên bị hắn đùa bỡn trong lòng bàn tay.

Như hôm nay liên tục tính sai các tình huống, vẫn là lần đầu tiên mắc phải!

Trước đó hắn dự liệu Diệp Trần sẽ không dám giết bốn người Công Tôn Vân Long, cuối cùng Diệp Trần trực tiếp giết chết bốn người mà ngay cả mắt cũng không nháy một cái, kết quả này đã hoàn toàn đi ra ngoài dự liệu của hắn.

Bây giờ thế mà có thể cách một cái camera, vài câu nói rõ ra thân phận của Diệp Vô Thương!

"Tâm trí của người này không dưới ta!"

Ngay vào lúc đạt được cái kết quả này, đồng thời trong lòng Tần Trí bỗng nhiên mơ hồ sản sinh ra một chút ý định từ bỏ!

Tâm trí không thua gì hắn, võ công thì cũng đừng nói cách xa hắn vạn dặm, đây quả thực là một tên yêu nghiệt a!

"Có lẽ, ta không nên đối nghịch với người này..."

Đột nhiên hiện ra suy nghĩ này, Tần Trí lập tức mạng mẽ lắc cái đầu, vội vàng nhanh chóng bác bỏ tâm tư này đi, "Tại sao ta lại có thể nghĩ như vậy! Coi như tâm trí và võ công của hắn lợi hại hơn nữa, chẳng qua cũng chỉ có một mình hắn mà thôi, mà sau lưng của ta thế nhưng còn có cả Tần gia, Diệp gia, còn có Thánh Tâm các, chẳng lẽ còn sợ không đối phó được hắn sao?"

Những suy nghĩ này, ngay lập tức hiện lên, Tần Trí cuối cùng cũng khôi phục lại sự tự tin như trước đó, tâm trí cũng dần dần vững vàng hơn.

Lúc này, thiếu niên lãnh khốc ở trong màn hình kia, đã mở miệng thêm một lần nữa, "Diệp Vô Thương! Ta khuyên ngươi một câu, ngươi tốt nhất nên giống như con chuột tránh xa ta ra, vĩnh viễn đừng có xuất hiện ở trước mặt ta, bằng không mà nói ta sẽ để cho ngươi sống không bằng chết, để cho ngươi phải hối hận khi đi tới thế giới này!"

"À, đúng, thuận tiện thay ta ân cần thăm hỏi mẹ của ngươi một chút, để bà ta rửa sạch cổ chờ ta, chờ tới ngày ta đặt chân tới kinh đô cũng chính là ngày ta đòi lại khoản nợ cũ của bà ta!"

Nói xong lời này, Diệp Trần trực tiếp cong ngón tay búng ra camera đã nổ tung lên.

"Xì xì xì ~~ "

Cùng lúc đó, trên màn hình cũng đã nổi lên bông tuyết, hoàn toàn không còn tín hiệu.

Hai người Diệp Vô Thương và Tần Trí, im lặng một hồi lâu, thân thể Diệp Vô Thương vẫn run như cũ, hiển nhiên bị dọa cho sợ không nhẹ.

"Không được! Người này phải chết! Hắn phải chết!"

Diệp Vô Thương nhịn không được hét lên.

"Em họ, anh biết chú đa mưu túc trí, chú nhanh nghĩ ra một số biện pháp đi, anh muốn để cái thằng con hoang này chết không có chỗ chôn!"

Tần Trí hít sâu một hơi sau đó mới chậm rã nói:

"Anh họ, thật ra thì bây giờ căn bản không cần chúng ra phải ra tay, tiểu tử này đã tự ép mình lên con đường chết!"

"Anh xem, hắn giết bốn quân chủ, việc này quân đội chắc chắn sẽ không chịu để yên!"

"Lúc trước hắt giết Tần Vô Song anh họ của em, lão tổ Tần gia chúng ta và Thánh Tâm các cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn!"

"Còn có hắn ở Nam Hải giết chết tám cao thủ kia, những cao thủ kia chẳng lẽ không có bối cảnh cường đại sao?"

"Có thể nói tiểu tử này bây giờ cả thế gian đều là địch! Chỉ là..."

Tần Trí nói đến đây, cau mày dường như đang nghĩ tới điều gì đó.

"Chỉ là cái gì?"

Diệp Vô Thương lập tức truy vấn.

Tần Trí lắc đầu nói:

"Em cũng không nói lên được, em vốn cảm thấy người này chính là một tên hữu dũng vô mưu, là một tên mãng phu làm việc bất chấp hậu quả, nhưng hôm nay được gặp mặt, tâm trí của người này đáng sợ như thế, không có khả năng không biết mình đang làm gì, sẽ đối mặt với dạng hậu quả gì..."

"Thế nhưng là, hắn vẫn làm như vậy, trừ khi..."

Tần Trí nói đến đây thì lại dừng lại lần nữa, "Trừ khi hắn rất có lòng tin đối với bản thân mình, ngay cả Thánh Tâm các cũng không có để vào mắt!"

"Đây là chuyện không có khả năng!"

Diệp Vô Thương lập tức giống như con mèo bị dẫm phải đuôi, "Thằng con hoang này coi như mạnh hơn nữa, chẳng lẽ còn có thể mạnh hơn vị lão tổ Tần gia của các ngươi kia sao? Chỉ cần lão nhân gia ông ta xuất mã, khẳng định có tiêu diệt tiểu tử này đi một cách dễ dàng!"

Tần Trí nhẹ gật đầu,

"Em cũng nghĩ như thế! Vốn kẻ này vừa mới lập xuống đại công, đằng sau còn có quốc gia làm chỗ dựa, lão tổ Tần gia ta còn cố kỵ một chút, nhưng hôm nay xảy ra chuyện này, nói không chừng đây chính là một cơ hội để tru sát kẻ này!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom