-
Chương 196-200
Chương 196 Món quà lớn của Đường lão gia tử
Trở lại trong biệt thự, bởi vì rời đi hơn nửa tháng, linh khí ở trong biệt thự, quả thực là được gom góp tích lũy rất nhiều, đã bắt đầu hiên lên sương trắng.
Diệp Trần suy nghĩ một chút, "Bây giờ ta đã là Luyện Khí tầng chín đỉnh phong, rèn luyện thân thể cũng đã đạt tới trình đồ gần như hoàn mỹ, cũng là lúc nên trùng kích cảnh giới Trúc Cơ!"
Nói làm là làm, Diệp Trần trực tiếp xếp bằng ngồi ở trong sân, từ từ vận chuyển Thôn Thiên thần công.
"Thôn phệ!"
Thở ra! Thở ra! Thở ra!
Linh khí nồng nặc trong sân đã bắt đầu điên cuồng chui vào trong thể nội của Diệp Trần, không tới mười phút, đã bị Diệp Trần nuốt hết sạch vào trong thể nội, sau đó chuyển hóa thành năng lượng, từ từ tụ hợp vào đan điền...
Trúc Cơ, ý nghĩa như tên, chính là phải xây dựng căn cơ hay còn gọi là xây dựng nền tảng, đối với tu chân giả mà nói thì đây là một lần bay vọt về chất, cũng chính là tiêu chí bước vào hàng ngũ tu tiên.
Trước đó Diệp Trần gặp qua người tu đạo đạt tới cảnh giới Trúc Cơ ở trên trái đất, ví dụ như mấy người Quỷ Âm Tuyệt, Vô Tướng pháp sư, Yến chân nhân.
Tuy nhiên theo những gì hắn thấy, những người như bọn họ đều không phải thực sự có cảnh giới Trúc Cơ, mà tất cả đều là Ngụy Trúc Cơ!
Cảnh giới Trúc Cơ thực sự cũng không phải đơn thuần là tích lũy riêng chân nguyên rồi đột phá, mà đầu tiên phải thay đổi hình thái sinh mệnh thân thể, trước hết phải để cho thân thể của mình cường đại lên sau đó hoàn thành quá trình chuyển đổi từ Hậu Thiên tới Tiên Thiên.
Đạo lý trong đó thực ra rất đơn giản, cơ thể người giống như một cái vật chứa, chỉ có thân thể đủ mạnh đủ dẻo dai, tương lai mới có khả năng gánh chịu được càng nhiều năng lượng chân nguyên, như vậy mới có thể xung kích cảnh giới càng cao hơn nữa.
Giống như Quỷ Âm Tuyệt chỉ có Ngụy Trúc Cơ, hắn chỉ đơn thuần là tích lũy chân nguyên mà không có trải qua cải tạo thân thể, thực lực tăng lên không nhiều còn chưa nói, không gian phát triển trong tương lai cũng sẽ rất có hạn, có thể tu luyện tới cảnh giới Kim Đan cũng đã là cực hạn.
Trúc Cơ mà Diệp Trần theo đuổi, tự nhiên khác hẳn với bọn hắn, ở trước khi cảnh giới đột phá, thân thể nhất định phải đột phá tới cảnh giới Tiên Thiên mới được.
Mà cái gọi là cảnh giới Tiên Thiên, thật ra thì cũng chính là trạng thái hình người ở trong bụng mẹ, bây giờ trước tiên cần phải đả thông hai mạch Nhâm Đốc, vận chuyển chân nguyên trong thể nội theo chu thiên để nuôi dưỡng thánh thai một thời gian dài sống trong đan điền, lúc đó nhục thân cũng sẽ được đề cao lên tới một cái cấp độ hoàn toàn mới...
Đáng tiếc là, khi Diệp Trần khống chế chân nguyên trong cơ thể, đi dọc theo Đốc Mạch, lúc đi tới huyệt Ngọc Chẩm vô luận như thế nào cũng không đi tới.
Thử liên tiếp mấy lần, tất cả đều phí công vô ích, Diệp Trần tạm thời đành phải lựa chọn từ bỏ, "Ai! Vẫn là nguyên nhân thiếu thốn linh khí a! Nếu ở trong Tu Chân giới, dựa vào trạng thái bây giờ của ta, đả thông hai mạch Nhâm Đốc, chẳng qua cũng chỉ là thời gian mấy canh giờ mà thôi, xem ra còn phải luyện chế Trúc Cơ đan, mượn nhờ lực lượng của đan dược mới được a..."
Sau khi cảm thán một câu, Diệp Trần tự biết cứ tiếp tục tu luyện cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì, dứt khoát không tu luyện nữa.
Mà vào lúc này, cũng đã trôi qua thời gian một đêm, sắc trời đã bắt đầu sáng lên một chút.
Xoạt!
Diệp Trần tiện tay vung lên, mở ra cấm chế ở xung quanh, trong nháy mắt cảm ứng được có hai người đứng ngoài cửa, rõ ràng là Đường Nghiệp và Đường Thanh Nhã.
Không cần hỏi, hai người này chắc chắn là vì chuyện ngày hôm qua mà tới, Diệp Trần không thể không lắc đầu nhưng vẫn đi về phía cửa.
Mở cửa lớn của biệt thự ra, Đường Nghiệp và Đường Thanh Nhã chờ ở ngoài cửa đã lâu, lập tức bước nhanh đi tới.
"Diệp tiên sinh, là lão già này quả giáo không đúng cách, vậy mà để xảy ra loại chuyện ngày hôm qua, lão già này đặc biết tới thay đứa con không nên thân còn có em vợ nó hướng Diệp tiên sinh xin lỗi!"
Đường Nghiệp vừa nói đã muốn quỳ gối xuống, Diệp Trần vội vàng tiến lên đỡ lấy, "Lão gia tử, ông không cần phải như thế! Chuyện ngày hôm qua đã qua rồi, ông không cần phải để ở trong lòng!"
Nghe được Diệp Trần nói như vậy, Đường Nghiệp lập tức thở phào nhẹ nhõm mới chậm rãi nói tiếp:
"Tuy rằng Diệp tiên sinh không truy cứu, thế nhưng lão phu lại không thể cứ tính như vậy!"
"Lúc trước mời bà Tô tới nhận chức tại khách sạn Vân Hải, ta đã cố ý liên tục dặn dò qua Lý Sấm giám đốc khách sạn, kết quả thế mà còn để xảy ra loại chuyện này!"
"Ta bây giờ đã hủy bỏ chức vụ giám đốc của Lý Sấm, muốn mời bà Tô đảm nhận chức vụ này, Diệp tiên sinh cảm thấy thế nào?"
Diệp Trần nghe được điều này, không thể không cười nhạt một tiếng, khoát tay áo nói:
"Không cần! Lão gia tử, ta đã tính toán lo liệu trước định mở khách sạn nhưng bây giờ đổi ý mở một nhà hàng chuyên về ăn uống cho dì Lam rồi..."
Đường Nghiệp nghe được điều này, trên mặt lập tức hiện ra vẻ thất vọng, hắn biết, tuy rằng mặt ngoài Diệp Trần không trách tội hắn, thế nhưng để xảy ra loại chuyện này, trong lòng chỉ sợ không nhiều thì ít vẫn có chút không thoải mái.
"Như vậy cũng tốt!"
Đường Nghiệp cũng là nhân vật già đời, không có tiếp tục yêu cầu quá đáng, lập tức thuận theo Diệp Trần, mở miệng nói:
"Diệp tiên sinh, không biết địa điểm nhà hàng đã lựa chọn xong chưa? Nếu như bây giờ xây dựng mới một cái nhà hàng thì mất thời gian tương đối dài, thuê địa điểm thì thời gian sẽ nhanh hơn một chút, tuy nhiên nhà hàng mới này, cần phải sửa chữa lại là không tránh khỏi, ít ra cũng phải mất gần nửa năm..."
Nghe câu nói này của Đường Nghiệp, Diệp Trần lập tức ngạc nhiên một hồi, hắn đối với chuyện buôn bán gần như là một chút cũng không biết, ý nghĩ mở nhà hàng cơm cho Tô Lam cũng là do hôm qua mới phát sinh nảy ra ý tưởng, bây giờ sau khi nghe được câu nói này của Đường Nghiệp, lúc này mới cảm thấy lập nghiệp không có đơn giản như vậy.
Dựa theo cách nói này của Đường Nghiệp, cho dù hắn có đầy đủ tiền tài, còn có Sở Phi Yên chủ trì đại cục, nhưng muốn chính thức khai trương cái nhà hàng cơm này, chỉ sợ ít nhất cũng phải mất một năm nửa năm, như vậy coi như có chút mòn mỏi...
Đường Nghiệp nhìn thấy vẻ mặt này của Diệp Trần, biết hắn không có nghĩ ra được nhiều như vậy, vội vàng cười nói:
"Nếu như Diệp tiên sinh không chê, chuyện địa điểm này, ta có thể phụ trách tới giải quyết!"
Diệp Trần nghe được điều này, lông mày không thể không nhíu lại, cười trêu chọc nói:
"Lão gia tử, ta thế nhưng là đã hứa hẹn với dì Lam, muốn vì dì ta mở một cái nhà hàng cơm lớn nhất tốt nhất ở Vân Châu, loại cửa hàng nhỏ ven đường ta không nhìn đâu nha!"
Đường Nghiệp lập tức cười ha ha một tiếng, "Diệp tiên sinh cứ việc yên tâm! Nhắc tới thì cũng đúng lúc, thật ra thì ở nửa năm trước, Đường gia ta đã từng có dự định di chuyển khách sạn Vân hHải tới khu mới ở phía đông thành phố, nơi có hoàn cảnh tốt hơn, hơn nữa địa điểm đã được xây dựng xong, tất cả đều đã chuẩn bị sẵn sàng."
"Nhưng cuối cùng bởi vì một vài vấn đề mà bị trì hoãn, nếu như Diệp tiên sinh không chê, hay là dùng nơi đã có sẵn a! Ta cam đoan cái địa điểm này cho dù là vị trí, mặt tiền hay là trang trí bên trong bên ngoài, tuyệt đối là sang trọng nhất trong thành phố Vân Châu, ở Vân Châu không tìm thấy nhà hàng thứ hai nào như vậy!"
Diệp Trần nghe được điều này, lập tức mừng rỡ, "Lão gia tử, chuyện này là thật sao?"
Đường Nghiệp cười ha ha một tiếng lần nữa, vuốt chòm râu hoa râm, nói:
"Ta làm sao dám lừa gạt Diệp tiên sinh? Diệp tiên sinh nếu như không yên lòng, có thể để Thanh Nhã mang ngài tự mình đi tới chỗ đó nhìn xem."
"Nếu như phù hợp với tính toán của ngài, ta lập tức để phòng nhân sự của khách sạn Vân Hải bắt đầu thông báo tuyển dụng nhân viên vào làm việc trong nhà hàng, nếu như nhanh thì không tới nửa tháng tiệm cơm chắc là có thể khai trương!"
Khi nghe được những lời này của Đường Nghiệp, Diệp Trần đột nhiên trở nên rất phấn khởi, đồng thời trong lòng thầm than kỹ năng giao tiếp của Đường lão giả tử rất lợi hại, vừa ra tay chính là một món quà lớn để cho mình không cách nào cự tuyệt.
Đúng lúc này, Đường Thanh Nhã ở một bên cũng mở miệng, "Diệp Trần, vừa đúng lúc tôi có chuyện muốn nói với anh, để tôi dẫn anh đi tới chỗ kia nhìn một chút, chúng ta vừa đi vừa nói có được không?"
Chương 197 Cô sẽ không hiểu
Dù sao Diệp Trần bây giờ cũng không cần ty luyện, nhàn rỗi cũng không có việc gì để làm thế là đồng ý.
Mười phút sau, Diệp Trần lái Ferrari chờ Đường Thanh Nhã ra khỏi tiểu khu Tử Kim Sơn.
"Thanh Nhã, vừa rồi cô nói có chuyện muôn nói với ta, không biết là chuyện gì?" Diệp Trần mở đầu phá vỡ không khí trầm mặc trong xe, mở miệng hỏi.
Đường Thanh Nhã nở nụ cười xinh đẹp, theo bản năng vuốt vuốt mái tóc trước ngực, nói:
"Thật ra thì cũng không phải là chuyện quan trọng gì, hai tuần nữa không phải là cuối kỳ sao, cô Bạch có dự định đến lúc đó để cho tôi tổ chức cho các bạn học trong lớp đi Thiên Hải chơi một chút, nói là để mọi người thư giãn tinh thần một chút, học tập phải kết hợp với nghỉ ngơi, không biết anh có tham gia hay không?"
Diệp Trần một tay lái xe, một tay khoát tay áo nói thẳng:
"Ta thì không đi được!"
Đường Thanh Nhã nghe được điều này, thần sắc lập tức ảm đảm, nhưng bây giờ cô ta cũng biết thân phận của Diệp Trần, không còn dám nói nói thêm gì nữa.
Trong xe lập tức lại rời vào không khí trầm mặc một lần nữa...
Rất nhanh, hai người đã tới được địa điểm cần tới.
Đường Nghiệp nói không sai, nơi này nơi quan trọng của khu mới ở phía đông thành phố Vân Châu, tuy nhân khẩu không đông bằng trung tâm thành phố, nhưng có thể nhìn ra được ở đây có tiềm lực rất lớn, tương lai ở đây nhất định trở thành vùng kinh tế trọng điểm của thành phố Vân Châu.
Hơn nữa không gian phía trước rộng rãi, nhìn qua rất phong cách, so với khách sạn Vân Hải còn cao hơn không chỉ một cấp bậc.
Rất nhanh, Diệp Trần dừng xe ở một bên, hai người tiến vào bên trong, bên trong trang trí rất sang trọng, có thể nhìn ra được, Đường gia đầu tư vào cái nhà hàng này tuyệt đối không nhỏ, suy đoán cẩn thận một chút thì mua đất, xây nhà, trang trí, ở đây tất cả mọi thứ chi phí đoán chừng ít nhất cũng phải cần ba bốn trăm triệu!
"Thanh Nhã, cô thành thật nói cho tôi biết, nơi này tuyệt đối không giống như một cái nhà hàng mà các ngươi vứt bỏ không cần tới a, lão gia tử không nói thật với ta đúng không?"
Đường Thanh Nhã lập tức hé miệng cười một tiếng, "Chuyện này tôi cũng không rõ ràng lắm, nhiệm vụ của tôi là đưa anh tới đây nhìn xem có phù hợp với yêu cầu của anh không? Thế nào? Diệp tiên sinh, ngài có hài lòng không?"
Diệp Trần cười nói:
"Đương nhiên hài lòng! Tuy nhiên chuyện quan trọng ta phải nói rõ trước một chút, các ngươi xây dựng cái nhà hàng này bỏ ra bao nhiêu tiền, về nhà cô phải trả lời cho ta, ta có thể ở trên cơ sở vốn có, lại thêm vào năm mươi phần trăm, trả tiền cho Đường gia các ngươi!"
Đường Thanh Nhã nghe được điều này, hai tay khua khua, cười nói:
"Chuyện này tôi không làm chủ được a, anh trở lại vẫn nên thương lượng với ông nội của tôi đi"
...
Ở dưới sự hướng dẫn của Đường Thanh Nhã, đi quan sát toàn bộ nhà hàng một lần, Diệp Trần rất hài lòng, sau khi đi ra nhà hàng, trực tiếp bấm điện thoại gọi cho Sở Phi Yên, nói đại khái tình huống ở đây cho Sở Phi Yên một lần.
Sở Phi Yên vón đang phiền lòng về chuyện địa điểm, nghe được Diệp Trần thế mà đã tìm được một cái nhà hàng có sẵn, lập tức mừng rỡ không thôi, lập tức nói cũng muốn tới xem một chút.
Thế là Diệp Trần và Đường Thanh Nhã không có vội vàng trở về mà đứng ở cổng đợi.
Nhàn rỗi không biết làm chuyện gì, hai người bắt đầu ngồi chém gió.
Bỗng nhiên, Đường Thanh Nhã nghiêm mặt nói:
"Diệp Trần, có nhiều lúc tôi cảm thấy anh thật sự không chân thực, mặc dù anh đang đứng ở trước mặt tôi, tôi luôn cảm thấy rằng anh khác với chúng tôi, giống như không thuộc về thế giới này..."
Diệp Trần nghe được điều này, lông mày không thể không nhíu lại, trầm mặc một lát, mới từ từ nói:
"Có lẽ là như vậy, ta thực sự không thuộc về thế giới này... "
Thật ra thì, theo thực lực của Diệp Trần càng ngày càng mạnh, có lúc ngay cả chính hắn cũng không có nhận ra, hắn đã bắt đầu dần dần bài xích thế giới này.
Bởi vì người ở trên thế giới này, đối với hắn mà nói đều quá nhỏ yếu, mà hắn thì quá mức cường đại!
Điều này giống như một con voi ở giữa một bầy kiến, lúc đầu có thể tự mãn với thực lực cường đại của mình, nhưng sau một thời gian dài, sẽ không có bất cứ thử thách nào và từ đó cuộc sống sẽ dần trở nên vô cùng nhàm chán.
Chính như trong một bộ phim từng nói: Vô địch, là tịch mịch cỡ nào...
Đường Thanh Nhã nhìn thấy sự cô đơn trong đôi mắt của Diệp Trần, nhịn không được mở miệng hỏi thêm lần nữa:
"Diệp Trần, anh chắc chắn đã từng trải qua chuyện gì không giống bình thường phải không? Anh có thể nói với tôi một chút được không?"
Diệp Trần nghe thấy điều này, hơi sững sờ, nhìn thoáng qua khuôn mặt xinh đẹp của Đường Thanh Nhã đang tràn đầy sự mong đợi, suýt chút nữa thì muốn tâm sự với cô ta, thế nhưng lời đến khóe miệng, cuối cùng vẫn là lắc đầu, cười khổ nói:
"Những chuyện ta đã trải qua thực sự không giống bình thường, chỉ có điều, coi như ta nói ra cho cô biết thì cô cũng sẽ không hiểu, cô sẽ không hiểu..."
Nghe được Diệp Trần nói hai lần liên tiếp "Cô sẽ không hiểu", Đường Thanh Nhã đột nhiên nhăn cái mũi ngọc tinh xảo lại, có chút không hài lòng nói:
"Anh không nói ra, làm sao đã biết được là tôi sẽ không hiểu? Lời này của anh cũng quá độc đoán a?"
Diệp Trần không thể không cười lắc đầu, "Vậy thì được rồi, nếu như bây giờ tôi nói cho cô biết, ta thật ra đã sống được hơn tám trăm tuổi, hơn nữa ta bây giờ đang đứng ở trước mặt cô, là từ tám trăm năm sau này trở về, cô tin không?"
Đường Thanh Nhã sửng sốt một hồi lâu, dường như mới hiểu rõ ý tứ trong lời này của Diệp Trần, lập tức cười lên khanh khách không ngừng, "Điều này sao có thể? Trò đùa này của anh không buồn cười một chút nào!"
Diệp Trần nhún vai, "Thấy chưa, ta nói rồi, cô sẽ không hiểu..."
Đường Thanh Nhã còn đang muốn hỏi tiếp, đúng lúc này, sắc trời bỗng nhiên thay đổi!
Thời tiết hôm nay vốn là không tốt, sau khi một cơn gió lớn thổi qua, trên bầu trời đã đầy mây đen, lập tức trở nên vô cùng u ám, sau đó thì bắt đầu mưa.
"Không được rồi! Trời sắp mưa, chúng ta tranh thủ thời gian đi vào tránh một chút đi!"
Đường Thanh Nhã vội vàng kéo cánh tay của Diệp Trần, muốn kéo hắn vào trong nhà hàng.
Không nghĩ tới, Diệp Trần vẫn đứng yên ở tại chỗ không có động đậy, ngược lại hướng về phía cô ta mỉm cười một cái rồi nói:
"Chỉ là một chút nước mưa, nơi nào đáng để ta phải đi tránh? Thanh Nhã, cô cứ đứng ở bên cạnh ta, ta cam đoan một giọt mưa cũng không rơi vào trên người cô!"
Đường Thanh Nhã nghe được điều này, lập tức trợn tròn đôi mắt đáng yêu, nếu như lời này là từ trong miệng những người khác nói ra, Đường Thanh Nhã chắc chắn sẽ cảm thấy thần kinh của người này có vấn đế, thế nhưng lời này xuất ra từ miệng Diệp Trần, cô ta cũng không dám nghĩ như vậy.
Tuy rằng trong lòng cô ta vào lúc này, trong tiềm thức vẫn cảm thấy chuyện này là không có khả năng, nhưng bởi vì là Diệp Trần, cô ta vẫn là sẵn sàng tin tưởng.
Răng rắc!
Ầm ầm!
Sau khi trên trời vang lên một tiếng sấm rền, nước mưa ở trên bầu trời, lập tức giống như sông lớn chảy ngược lên tới chín tầng trời sau đó vung vãi ra rơi xuống!
Rất nhanh, Đường Thanh Nhã đã nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng quỷ dị, sau khi mưa to rơi xuống, ở xung quanh ngay lập tức bị nước mưa ùn ùn kéo đến bao phủ, duy chỉ có ở xung quanh chỗ cô ta và Diệp Trần đang đứng, giống như được một cái ô che mưa vô hình che lại, một khi nước mưa tới gần sẽ tự động tản ra hai bên, thế mà thật sự ngay cả một giọt nước mưa cũng không có rơi vào trên người bọn họ!
"Cái này... quá đáng kinh ngạc a?"
Một đôi mắt đẹp của Đường Thanh Nhã trợn lên thật lớn và cảm thấy chính mình giống như đang mơ, cảnh tượng này thật không chân thật nhưng hết lần này tới lần khác lại hoàn toàn chân thật.
Bỗng nhiên, Đường Thanh Nhã lại nhớ tới, câu nói mà Diệp Trần vừa mới nói kia, "Cô sẽ không hiểu!"
Trước đó cô ta còn cảm thấy, Diệp Trần chỉ trả lời như vậy cho xong, giờ đây cô đã nhìn thấy cảnh tượng đáng kinh ngạc này trước mặt cô, lúc này cô ta mới mơ hồ hiểu một chút, ý tứ những lời này của Diệp Trần.
Thế giới của Thần, phàm nhân há lại sẽ hiểu?
Chương 198 Nghịch lân của Diệp Trần
Mưa to đến nhanh thì đi cũng nhanh, chớp mắt một cái thì mưa cũng đã ngừng lại.
Lúc này, một chiếc xe Maserati màu đỏ lao vùn vụt tới, dừng lại cách chỗ hai người không xa.
Sau đó, một đại mỹ nữ trên người mặc bộ đồ công sở, từ trên xe đi xuống, hóa ra chính là Sở Phi Yên đã không thấy nhiều ngày.
"Ông chủ, từ đâu mà ngài tìm được một cái địa điểm tốt như vậy?"
Sở Phi Yên cũng không biết bắt đầu từ lúc nào đã có thói quen gọi Diệp Trần là ông chủ.
Lúc đầu Diệp Trần còn cảm thấy có chút khó chịu, bây giờ cũng đã thích ứng dần dần
Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy Sở Phi Yên đã không được thấy trong nhiều ngày, lông mày Diệp Trần đột nhiên nhíu lại, đột nhiên hỏi tới một câu không đầu không đuôi, "Phi Yên, gần đây nhất có phải trạng thái tinh thần của cô không được tốt lắm phải không? Buổi tối đi ngủ thường xuyên bị mất ngủ?"
Sở Phi Yên lập tức ngây ngẩn cả người, ngay cả Đường Thanh Nhã ở một bên, đồng dạng cũng là vẻ mặt khó hiểu.
"Ông chủ, làm sau đột nhiên ngài lại hỏi chuyện này? Đúng, gần đây nhất đúng là ta cảm thấy trạng thái tinh thần không được tốt lắm, chắc là quá mệt mỏi đi!"
Diệp Trần nhẹ gật đầu, lại tới một câu càng không thể giải thích được, "Đợi lát nữa ta đi tới nhà của cô một chuyến, có lẽ sẽ biết nguyên nhân!"
Sở Phi Yên không rõ ý tứ của Diệp Trần, gương mặt xinh đẹp lập tức hơi đỏ lên, đây là lần đầu tiên Diệp Trần chủ động muốn tới nhà cô ta, để cô ta âm thầm buồn bực cùng với đó còn có chút vội vàng không kịp chuẩn bị.
Mà Đường Thanh Nhã nghe được điều này, trong đôi mắt đẹp lập tức hiện lên một chút khác thường, như thể đang nghĩ về một cái gì đó, vẻ măt ảm đạm một trận.
Trong khi nói chuyện, Sở Phi Yên cũng đã đi tới trước mặt hai người, Diệp Trần đứng ra làm giới thiệu cho hai người.
Sở Phi Yên lập tức lôi kéo bàn tay nhỏ của Đường Thanh Nhã, cười nói:
"Hóa ra ngươi chính là vị tiểu công chúa kia của Đường gia a, quả nhiên là có tố chất của mỹ nhân!"
Đường Thanh Nhã cười ngọt ngào, "Chị Sở mới là đại mỹ nữ nổi danh thành phố Vân Châu a!"
...
Rất nhanh, hai người mang theo Sở Phi Yên nhìn quanh nhà hàng một lần nữa, Sở Phi Yên có kinh nghiệm phong phú hơn so với hai người, sau khi xem xong chỉnh thể cấu tạo và phong cách của nhà hàng, lúc này lại đưa ra một số đề nghị rất không tệ, nói rõ ràng đâu ra đấy.
Cuối cùng, Diệp Trần nói:
"Phi Yên, chuyện này ta giao cho cô toàn quyền xử lý, quay đầu cô đi giao thiệp với Đường lão gia tử một chút, ông ấy sẽ cung cấp cho cô một số trợ giúp cần thiết, còn về phương diện tiền bạc, chắc chắn không thể bạc đãi Đường gia, mặc khác, chuyện khai trương nhà hàng, cũng phải nhanh chóng thực hiện!"
Vẻ mặt tự tin của Sở Phi Yên, "Yên tâm đi! Ông chủ, bây giờ những việc khó khăn nhất đều đã giải quyết, chuyện tiếp theo thì đơn giản hơn nhiều, không có bất ngờ gì xảy ra thì khoảng mười ngày sau nhà hàng chúng ta có thể khai trương!"
...
Sau khi nói xong chuyện chính, cả ba người cũng đã đến lúc nên trở về.
Vốn, Diệp Trần và Đường Thanh Nhã ở cùng một cái tiểu khu, nhà của Sở Phi Yên thì ở một hướng khác, theo những gì diễn ra trước đó thì Diệp Trần và Đường Thanh Nhã nên trở về cùng nhau, Sở Phi Yên tự mình lái xe trở về.
Không nghĩ tới, Diệp Trần lại trực tiếp ném chìa khóa xe cho Đường Thanh Nhã, nói:
"Thanh Nhã, cô lái xe của ta đi về trước đi, ta muốn đi tới nhà của Phi Yên một chuyến có chút việc cần phải xử lý!"
Nói xong, trực tiếp lên chiếc xe Maserati kia của Sở Phi Yên.
Đường Thanh Nhã nắm chìa khóa vào trong tay, thần sắc lập tức ảm đạm, mà Sở Phi Yên thì có chút được sủng ái mà lo sợ.
...
Trên đường về nhà của Sở Phi Yên, Sở Phi Yên thận trọng nói:
"Này, ông chủ, ngài đối với bạn gái của ngài như vậy không được tốt a?"
Diệp Trần lập tức sững sờ, "Ngươi hiểu nhầm! Ta và Thanh Nhã chỉ có quan hệ bạn bè thôi, cô ta không phải là bạn gái của ta!"
Sở Phi Yên nghe được điều này, trong đôi mắt đẹp hiện lên một chút vui mừng, gương mặt xinh đẹp cũng hơi ửng hồng, lại thấp giọng nói:
"Thật ra thì ngài cũng không cần cố ý tiễn tôi về nhà..."
Nghe được điều này Diệp Trần lập tức mỉm cười nói:
"Phi Yên, có phải cô đang hiểu lầm chuyện gì rồi hay không? Sở dĩ ta muốn tới nhà của cô, thật ra thì có chuyện rất qua trọng!"
Suy nghĩ của Sở Phi Yên lập tức bay tán loạn, cũng không biết suy nghĩ cái gì, gương mặt xinh đẹp càng trở nên đỏ bừng, cúi đầu nói:
"Chuyện quan trọng gì mà cứ nhất định phải tới nhà tôi a?"
Diệp Trần thấy thế, biết Sở Phi Yên chắc là đã hiểu nhầm, không thể không lắc đầu nói:
"Cô còn nhớ chuyện lúc nãy ta hỏi cô không? Gần đây nhất có phải trạng thái tinh thần của cô không được tốt lắm phải không? Buổi tối đi ngủ thường xuyên bị mất ngủ?"
Sở Phi Yên thấy vẻ mặt nghiêm túc của Diệp Trần, biết chắc chuyện này không có đơn giản như vậy, vội vàng nhẹ gật đầu, "Đúng vậy, chẳng lẽ ngài biết được nguyên nhân trong đó?"
Diệp Trần nhẹ gật đầu,
"Bây giờ thì chưa rõ lắm nhưng khi tới nhà cô, mọi chuyện chắc sẽ rõ! Nếu như ta đoán không sai, xung quanh nhà cô chắc là bị người nào đó bố trí loại trận pháp tinh thần, cho nên mới ảnh hưởng tới trạng thái tinh thần của cô!"
Sở Phi Yên nghe được điều này, sắc mặt lập tức thay đổi lớn.
...
Nhà của Sở Phi Yên cũng là khu biệt thự có danh tiếng trong thành phố Vân Châu, tuy rằng kém hơn so với tiểu khu Tử Kim Sơn, nhưng cũng không kém bao nhiêu.
Mà lúc này, ở trong một căn biệt thự đối diện với căn biệt thự của Sở Phi Yên.
"Sư phụ, ngài nói xem Diệp Cuồng Tiên có thực sự sẽ đến không? Chúng ta chờ ở chỗ này đã mấy ngày rồi, xem ra Diệp Cuồng Tiên và cô nàng này hơn phân nửa là không có loại quan hệ đó a!"
Nói chuyện chính là một người đàn ông trung niên khoảng ba mươi tuổi, mà sư phụ ở trong miệng hắn, thì là một lão giả áo xám dung mạo cực xấu, hóa ra người này chính là Huyền Âm đại sư mà Vạn Quán Tài nhà giàu nhất Đông Giang mời tới để đối phó Diệp Trần!
Huyền Âm đại sư lập tức khặc khặc cười một tiếng, "Ta đã nghe ngóng qua, Diệp Cuồng Tiên vì nữ nhân này, chẳng những giết chết con trai bảo bối của Vạn Quán Tài, còn giao công ty trên mười tỷ cho cô ta tới toàn quyền quản lý, nếu như nói cô ta không phải là nữ nhân của Diệp Cuồng Tiên thì ai mà tin được?"
Nói đến đây, trên mặt của Huyền Âm đại sư hiện ra nụ cười hèn mọn, nói:
"Với cả cô nàng này xinh đẹp cực phẩm như thế, nam nhân nào có thể cầm cự nổi? Nếu như không phải sợ Diệp Cuồng Tiên nổi lòng nghi ngờ, còn phải lấy nàng ra làm mồi dụ, ta sớm đã..., hắc hắc!"
Lúc hai người đang nói chuyện, Huyền Âm đại sư bỗng nhiên tâm niệm vừa động, trên mặt đã hiện ra vẻ vui mừng, "Nhắc tới Tào Tháo thì Tào Tháo đến rồi! Con mồi đã mắc câu rồi, ngươi ở chỗ này chờ ta, nhìn ta hôm nay lấy đầu của Diệp Cuồng Tiên kia như thế nào!"
Nói xong lời này, Huyền Âm đại sư đã như là linh hồn người chết, biến mất ngay ở trong phòng không thấy gì nữa.
...
Cùng lúc đó, Diệp Trần và Sở Phi Yên đã lái xe đi tới trước biệt thự.
Hai người xuống xe, Sở Phi Yên đang muốn đi vào trong biệt thự, lại được Diệp Trần kéo lại, "Xung quanh biệt thự của ngươi quả nhiên được kẻ nào đó bố trí một loại trận pháp tinh thần, hơn nữa ẩn tàng vô cùng tốt, nếu không phải ta sớm đã có lòng nghi ngờ, chỉ sợ ngay cả ta cũng bị qua mặt!"
Sở Phi Yên lập tức quá sợ hãi, "Chẳng lẽ là hướng tôi mà tới? Thế nhưng tôi gần đây ngoài tinh thần có chút uể oải ra, những thứ khác không có gì thay đổi a?"
Diệp Trần cười lạnh, "Người này chắc là hướng về phía ta! Cũng được, cô chờ ta ở bên ngoài, ta thế nhưng là muốn xem xem, đây là thần thánh phương nào?"
Nói xong lời này, trong đôi mắt Diệp Trần hiện lên vẻ tàn khốc, chậm rãi đi vào trong biệt thự.
Gần đây hăn giết quá nhiều người, hơn nữa mọi người đều là nhân vật có bối cảnh không tầm thường, bị người lập mưu hãm hại cũng là chuyện bình thường, thế nhưng hắn ghét nhất là người khác động đến người nhà và bạn bè của hắn, đây là nghịch lân của hắn, kẻ nào động kẻ đó chết!
Chương 199 Phá!
Cất bước bước vào trong biệt thự, ngay trong chớp mắt khi Diệp Trần bước vào trong biệt thự, cảnh tượng xung quanh bỗng nhiên thay đổi, trở nên vô cùng tối tăm, vô cùng đẫm máu, giống như ngay lập tức bị rơi vào trong địa ngục!
Cùng lúc đó, một giọng nói khàn khàn đột nhiên vang lên ở trên trời,
"Kiệt kiệt kiệt! Diệp Cuồng Tiên, ngươi như là đã nhìn ra pháp trận tinh thần của lão nạp vậy mà còn dám tiến vào? Xem ra người thật đúng là không sợ chết a!"
Diệp Trần cười lạnh, hai tay trực tiếp đúc vào trong túi quần, thản nhiên nói:
"Ta đã dám đi vào thì tự nhiên cũng không có để ngươi vào mắt, chẳng qua chỉ là một cái huyễn trận tinh thần mà thôi, thế nhưng ta rất muốn nhìn một chút, tâm lực của ngươi tu hành tới cảnh giới gì?"
"Ồ!"
Giọng nói kia lập tức phát ra một tiếng kinh ngạc, "Ngươi thế mà biết tu hành tâm lực? Xem ra là ta coi nhẹ ngươi! Tuy nhiên, ngươi bây giờ đã rơi vào trong huyễn trận của ta, lập tức sẽ bì sự ngông cuồng của ngươi mà phải trả giá đắt!"
Ầm ầm!
Bầu trời đột nhiên xuất hiện một tiếng sấm sét, giống như trực tiếp bổ bầu trời ra, xung quanh vốn tối tăm trong nháy mắt được một luồng ánh sáng trắng mãnh liệt bao phủ!
Mà đợi khi luồng ánh sáng trắng kia tán đi, cảnh tượng xung quanh đã thay đổi hoàn toàn.
Diệp Trần giờ phút này thế mà thân thể đang ở trong phòng học của trường trung học số một Vân Châu, những người bạn cùng lớp ở xung quanh kia, tất cả mỗi một người đều đang vùi đầu vào làm bài, duy chỉ có hắn đứng ở trên hành lang.
Lúc này, trên bục giảng, cô Bạch Nhược Băng giáo viên chủ nhiệm nhìn sang đối với Diệp Trần lạnh lùng nói:
"Em Diệp Trần! Em không cố gắng làm bài còn đứng lên lam cái gì? Còn không tranh thủ thời gian trở lại chỗ ngồi của em ngồi xuống cho cô!"
Ngô Lỗi ở một bên cũng đi theo nhỏ giọng nói:
"Diệp tử, ngươi đột nhiên bị thần kinh à? Nhanh lên ngồi xuống đi a!"
Diệp Trần thấy thế, khóe miệng không thể không hơi nhếch lên, tự nhủ:
"Lợi dụng ký ức của cơ thể con người đến tạo ra huyễn cảnh sao? Khá là thật, đáng tiếc có quá nhiều sơ hở, đối phó với người bình thường còn được! Dùng để đối phó với ta ư, vô dụng!"
Nói xong lời này, Diệp Trần tiên tay vung ra một luồng kiếm khí.
Ầm!
Toàn bộ lớp tất cả mọi người, trong nháy mắt bị Diệp Trần "giết chết" toàn bộ!
Bành!
Theo đó mà cảnh tượng xung quanh thay đổi!
Một khắc sau, Diệp Trần thế mà về tới trong quán cơm Tô thị lúc trước, Tô Lam đi tới, "Tiểu Trần, đứng ngây ngốc ở đó ra làm cái gì, còn không nhanh chạy tới đây giúp một tay!"
Diệp Trần vẫn như thế không nghĩ ngợi một chút nào, lần nữa tiện tay giết "Tô Lam", không gian ở xung quanh vỡ vụn thêm một lần nữa.
Sau khi trải qua mấy lần huyễn cảnh nữa, Diệp Trần bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn trời, trên mặt hiện ra nụ cười đùa cợt, "Đây chính là cái mà ngươi gọi là pháp trận tinh thần sao? Quả thực nát bét chẳng đâu vào với đâu!"
Nói xong lời này, dưới chân Diệp Trần bỗng nhiên dừng lại, đồng thời quát khẽ một tiếng.
"Phá!"
Ầm ầm!
Không gian xung quanh đột nhiên rung chuyển dữ dội, chợt trong nháy mắt vỡ vụn ra!
Cùng lúc đó còn kèm theo một tiếng kêu thảm thiết vang lên!
Tất cả mọi chuyện đều đã kết thúc, Diệp Trần trở lại trong biệt thự của Sở Phi Yên một lần nữa, hiển nhiên đã thoát khỏi huyễn trận tinh thần.
Mà lúc này ở phía trên nóc nhà, thì xuất hiện một ông lão có gương mặt cực xấu mặc một bộ tăng bào, đang che ngực, vẻ mặt hoảng sợ, "Ngươi làm sao...làm sao có thể phá vỡ huyễn trận của ta dễ dàng như vậy? Chẳng lẽ ngươi cũng là người tu hành tâm lực? Không! Tuyệt không có khả năng!"
Huyền Âm đại sư vòa lúc này đã sớm không còn sự tự tin như lúc ban đầu, vẻ mặt sợ hãi.
Hắn vốn cho rằng, đối phương chẳng qua chỉ có võ công cường đại, nhục thân cường hãn, cảnh giới tinh thần khẳng định không bằng hắn, chỉ cần đi vào bên trong cái huyễn trận mà được mình bố trí cẩn thận, nhất định có thể vây khốn hắn lại, đến lúc đó lại tùy thời đánh lén, chắc chắn có thể giành được một trận chiến thắng.
Tuy nhiên, hắn nghĩ như thế nào cũng không ra, Diệp Trần thế mà chỉ cần thời gian ngắn ngủi chưa tới một phút, phá đi huyễn trận của hắn một cách dễ dàng!
"Lão đầu, nói cho ta biết là ai phái ngươi tới? Ta có thể cân nhắc để lại cho ngươi một cái thây nguyên vẹn!"
Hai tay Diệp Trần đúc vào trong túi quần, vẻ mặt thản nhiên nhìn sang Huyền Âm đại sư, mở miệng nhàn nhạt nói.
Huyền Âm đại sư nghe được điều này, hắn lập tức tức giận đến không thở được, "Tiểu tử! Ngươi đừng tưởng rằng có thể phá được huyễn trận của ta thì ta không làm gì được ngươi, hôm nay ta muốn đồng quy vu tận với ngươi!"
Cùng lúc nói xong lời này, dưới chân Huyền Âm đại sư bỗng nhiên nhấn một cái đã bắt đầu nhanh chóng lui lại, đồng thời đột nhiên lật một cái bàn tay, thế mà lấy ra một cái chuông giáo màu đen nhánh.
"Bằng vào linh hồn của ta, tế tự khí linh...đi!"
Huyền Âm đại sự nói dãy chú ngữ này ra thật nhanh, sau đó bỗng nhiên đánh vào bên trong cái chuông gió màu đen nhánh kia một kích!
"Vù vù ~~ "
"Đinh ~~ "
Cái chuông gió màu đen nhánh kia lập tức rung động một hồi, sau đó phát ra một tiếng chuông thanh thúy, hơn nữa tiếng chuông này giống như tiếng trời, dường như tràn đầy lực lượng mị hoặc khó mà hình dung được!
Tiếng chuông không lớn, nhưng lại bảo phủ toàn bộ tiểu khu vào trong đó, tất cả mọi người khi nghe được tiếng chuông này, tất cả lập tức đều ngốc trệ ở ngay tại chỗ, giống như bị người thi triển thuật Định Thân.
"Ừm?"
Ngay cả Diệp Trần cũng cảm giác được, tâm trạng của mình thế mà hơi rung động, tuy nhiên trong nháy mắt đã khôi phục lại.
"Hóa ra một loại Linh khí về tâm linh, hơn nữa còn là đồ vật tu tà, mỗi một lần sử dụng, sẽ thôn phệ một phần linh hồn người thi pháp, khó trách lão gia hỏa này nói muốn đồng quy vu tận với ta..."
Chuông gió kia dưới sự điều khiển của Huyền Âm đại sư, vẫn còn đang đinh đinh vang dội, tuy nhiên Diệp Trần lại hoàn toàn không bị ảnh hưởng, hai tay vẫn đúc ở trong túi quần như cũ, hơn nữa còn mang lai lịch của cái Linh khí chuông gió này từ từ nói ra:
"Phốc!"
Huyền Âm đại sư thấy vậy lập tức vừa sợ vừa tức giận thế mà trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, "Thần khí của lão nạp làm sao lại không có tác dụng đối với ngươi? Chuyện này không có khả năng! Ta không tin!"
Huyền Âm đại sư lúc này đã nhanh muốn sụp đổ, nhịn không được rống lớn một tiếng, trực tiếp rót toàn bộ lực lượng linh hồn của mình vào bên trong chuông giáo.
"Đinh đinh đinh ~~ "
Cái chuông gió Linh khí kia, sau khi thôn phệ lực lượng linh hồn của Huyền Âm đại sư, lập tức rung động kịch liệt một trận, dường như đang trở nên vô cùng hưng phấn, âm thanh phát ra càng thêm vang dội gấp rút!
Một cỗ lực lượng tinh thần vô hình cường đại hung hăng công kích về phía Diệp Trần!
Trên mặt Diệp Trần cuối cùng cũng hiện ra vẻ nghiêm túc, loại công kích bằng tinh thần này khó lòng phòng bị, một khi thần hồn bị tổn thương sẽ rất phiền phức, cho dù là hắn cũng không thể tùy tiện đặt mình vào tình thế nguy hiểm.
Tuy nhiên, thu hồi tâm tư chơi đùa lại, Diệp Trần lại không lùi mà tiến tới, đột nhiên bước ra một bước về phía trước đồng thời hít vào một hơi thật sâu, sau đó phát ra một tiếng gào thét như là dã thú.
"Rống!!!"
Cũng là một cỗ lực lượng tinh thần cường đại, theo tiếng gầm thét này của Diệp Trần ùn ùn kéo đến mà đi.
Ầm ầm!
Hai cỗ lực lượng tinh thần va chạm vào nhau, giống như một tiếng sét san bằng bình địa, ngay cả biệt thự ở một bên cũng hung hăng lắc lư một cái, tất cả thủy tinh ở xung quanh cũng trong nháy mắt này mà toàn bộ bị vỡ vụn thành hình dạng bụi phấn!
Chờ cho trận phong bạo này kết thúc, mọi thứ lại trở nên yên lặng.
"Phù phù!"
Huyền Âm đại sư ở trên nóc nhà, trực tiếp ngã xuống, đôi mắt, cái mũi, lỗ tai, miệng tất cả đều là máu tươi, hơn nữa thân thể cứng ngắc, hiển nhiên đã chết không thể chết lại...
"Đáng tiếc, không hỏi ra được người chủ sự đứng sau màn là ai?"
Diệp Trần khẽ thở dài một cái, tuy nhiên chợt tâm niệm vừa động, "Ồ, Dường như còn có một người!"
Chương 200 Tối nay, ta sẽ san bằng Vạn gia!
Vốn Diệp Trần cũng không có phát giác được tên đồ đệ kia của Huyền Âm đại sư, tuy nhiên cái tên này nhìn thấy sư phụ mình chết thảm, bị dọa cho sợ hãi vội vàng chạy trốn, lúc này mới lộ ra chân ngựa.
Người đàn ông trung niên kia vừa mới chạy ra ngoài còn chưa tới trăm mét, bỗng nhiên cảm thấy thân thể của mình trầm xuống, đầu vai đã bị người đè lại, mặc cho hắn dùng lực như thế nào, đều không thể tránh thoát một chút nào.
"Nói! La ai phái các ngươi tới?"
Người đàn ông trung niên này tận mắt nhìn thấy sư phụ nhà mình, gần như bị người thiếu niên trước mắt này giết chết trong nháy mắt, nơi nào còn có dúng khí chống lại, lập tức phù phù một tiếng quỳ rạp trên mặt đất, một năm một mười nói ra.
Sau khi Diệp Trần nghe xong, lúc này mới lập tức giật mình, "Hóa ra là cha của Vạn Cảnh Vân, Vạn Quán Tài nhà giàu nhất tỉnh Đông Giang! Suýt chút nữa thì ta quên mất cái gốc rạ này!"
Lúc trước hắn tiện tay tiêu diệt Vạn Cảnh Vân, còn có Chu đại sư kia, sau đó bỏ qua chuyện này, không nghĩ tới cái tên này thế mà còn dám phái người tới báo thù!
"Người không phạm ra, ta không phạm người, ngươi đã dám đến chọc ta, vậy ta cũng chỉ đành diệt đi cả nhà ngươi!"
Người đàn ông trung niên kia cảm nhận được sát khí ở trên người Diệp Trần, lập tức bị dọa cho tè cả ra quần, run lẩy bà lẩy bẩy nói:
"Tiền...tiền bối, chuyện này đều là chủ ý của sư phụ ta và Vạn Quán Tài, chuyện này thật sự không liên quan tới ta, những gì nên nói ta đều đã nói tất cả, cầu ngài tha cho ta một mạng!"
Hai mắt Diệp Trần khẽ híp lại một cái, thế mà lại có thái độ khác thường, nói:
"Ngươi nói đúng! Chuyện này xác thực không có quan hệ gì với ngươi, ta có thể không giết ngươi, tuy nhiên ta muốn ngươi giúp ta, trở về hướng vị Vạn Quán Tài kia truyền một lời, ngươi có bằng lòng hay không?"
Cùng lúc nói ra lời này, Diệp Trần đưa tay vỗ vỗ trên bờ vai của người đàn ông trung niên, một tia ánh sáng nhỏ bé, trong nháy mắt chui vào trong thân thể của người đàn ông trung niên kia.
Người đàn ông trung niên kia không phát hiện ra chỗ khác thường nào, nghe được Diệp Trần có thể không giết hắn, lập tức hết sức vui mừng, "Vâng vâng vâng! Tiền bối muốn ta truyền lời gì, cứ việc phân phó, ta chắc chắn sẽ truyền tới!"
Diệp Trần nhẹ gật đầu, thản nhiên nói:
"Trở về chuyển cáo Vạn Quán Tài, để hắn rửa sạch sẽ cái cổ ở trong nhà chờ lấy, tôi nay, ta sẽ san bằng Vạn gia!"
Nói xong lời này, Diệp Trần khoát tay áo với người đàn ông trung niên kia, "Cút đi!"
Người kia nơi nào còn dám do dự, lập tức lộn nhào chạy thục mạng về phía đông.
Nhìn qua phương hướng mà người này đi, khóe miệng Diệp Trần không thể không hiện ra nụ cười lạnh, sở dĩ hắn thả người này trở về dĩ nhiên không phải đột nhiên rủ lòng từ bi, hắn vừa rồi động tay động chân ở trên người tên kia, dựa vào thần niệm cảm ứng, đến lúc đó có thể xác định chuẩn xác vị trí của Vạn Quán Tài.
Hơn nữa hắn cố ý để người này để lộ tin tức cho Vạn Quán Tài, vị nhà giàu nhất tỉnh Đông Giang này vì bảo vệ tính mạng của mình, tất nhiên sẽ mời toàn bộ tất cả thế lực sau lưng mình đi ra.
Kể từ đó, hắn đã có thể một lần hành động diệt trừ thế lực của Vạn gia, vĩnh viễn trừ đi hậu hoạn, cũng tránh cho sau này còn gặp phải rắc rối!
...
Vào buổi tối, tỉnh Đồng Giang, tiếp giáp với vị trí của sông Đông Giang, có một ngôi biệt thự siêu cấp xa hoa.
Nói là biết thự còn không bằng nói đây là một trang viên rất lớn, không chỉ có núi và nước vây quanh, phong thủy rất tốt, bên trong thậm chí còn sang trọng hơn, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã biết đây không phải là nhà của người bình thường.
Hóa ra, nơi này chính là trang viên của Vạn gia gia tộc đệ nhất tỉnh Đông Giang!
Chỉ có điều, Vạn gia lúc này đèn đuốc sáng trưng, hơn nữa trong trang viên còn có nhân viên bảo vệ rõ ràng nhiều hơn mấy lần so với ngày thường, bầu không khí cũng có chút hơi uy nghiêm.
Đồ đệ của Huyền Âm đại sư kia, buổi sáng cũng đã trở về Vạn gia, đồng thời mang theo lời của Diệp Trần trở về, lần này thế nhưng dọa cho Vạn Quán Tài sợ suýt nữa tè ra quần, lập tức huy động tất cả thủ hạ thế lực của mình, toàn bộ đều tập trung tại đây, thậm chí còn mời cả lực lượng bên ngoài!
Mà vào lúc này trong phòng khách lớn của Vạn gia, Vạn Quán Tài gia chủ Vạn gia, đang ngồi ở phía trên chủ vị, nhìn xuống mọi người ở xung quanh, chắp tay mỉm cười nói:
"Các vị đại sư Phạm Âm Tự chịu chạy tới hỗ trợ, Vạn mỗ rất cảm tạ! Chỉ cần các vị đại sư có thể giúp Vạn gia ta vượt qua kiếp nạn này, Vạn mỗ nguyện ý cống hiến một tỷ tiền hương hỏa!"
Trong toàn bộ phòng khách lớn, ngoài Vạn Quán Tài ra còn có bốn người khác.
Bốn người này khí thế trên người rất không tầm thường, hiển nhiên đều là cao thủ, hơn nữa tất cả đều mặc tăng bào trên người, hóa ra tất cả đều là hòa thượng!
"Vạn gia chủ chớ buồn! Ta nghĩ Diệp Cuồng Tiên kia, chẳng qua chỉ là một thằng oắt con mười mấy tuổi, tu vi lại có thể cao được bao nhiêu? Theo như ta nghĩ, giang hồ truyền văn hắn hôn chưởng giết chết Kiếm Ma Bạch Thiên Hành, hơn phân nửa là nghe nhầm rồi đồn bậy mà thôi!"
"Không sai! Coi như tiểu tử này bắt đầu luyện tập võ thuật từ trong bụng mẽ, chẳng qua cũng chỉ có mười mấy năm công lực mà thôi, ta không tin hắn thật sự lợi hại như vậy!"
"Coi như tin đồn là thật đi nữa thì như thế nào? Nói cho cùng chẳng qua cũng chỉ là một tên phàm phu tục tử mà thôi, hôm nay có sư phụ tọa trấn, lại thêm bên ngoài còn có nhiều súng ống như thế, tiểu tử kia nếu dám đến, nhất định có thể để cho hắn có đi mà không có về!"
"Người này giết chết Huyền Âm sư huynh, hôm nay nhất định phải để cho hắn nợ máu trả bằng máu!"
...
Mấy tên hòa thượng thi nhau lên tiếng, từng tên đều có lệ khí rất nặng, không có một chút dáng vẻ nào là của người xuất gia.
Duy chỉ có một tên hòa thượng dáng người mập mạp đang ngồi ở chủ vị bên cạnh Vạn Quán Tài, hai mắt hắn đang khép hờ không nói một lời.
Nếu như vào lúc này Diệp Tràn ở đây, chắc chắn liếc mắt là có thể nhận ra được người này, hóa ra đúng là Vô Tướng pháp sư mà hắn gặp được ở trong tiên mộ.
Đợi đến lúc tất cả mọi người thảo luận gần đủ rồi, lúc này Vô Tướng pháp sư mới mở hai mắt ra, chậm rãi mở miệng nói:
"Các ngươi không nên coi thường Diệp Cuồng Tiên này, thực lực của người này, chắc còn trên cả bản pháp sư!"
Vô Tướng pháp sư vừa nói ra lời này, tất cả mọi người trong lúc nhất thời mà kinh ngạc đến ngây người.
"Cái gì! Điều này...điều này sao có thể?"
"Sư phụ, ngài vừa mới từ tiên mộ trở về, lại chưa từng giao thủ với hắn, lời này của ngài cũng quá khiêm tốn a?"
"Đúng vậy, đại sư, ngài không nên làm ta sợ a! Nếu như ngay cả ngài còn không phải là đối thủ của Diệp Cuồng Tiên này, vậy trong thiên hạ còn có ai có thể địch nổi hắn chứ?"
Vạn Quán Tài vốn là rất có lòng tin, nhưng khi nghe được lời nói này của Vô Tướng pháp sư, lập tức dọa đến vẻ mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh trên người không tự chủ mà ứa ra.
Vô Tướng pháp sư cười nhạt một tiếng, đầu tiên là nói một tiếng phật hiệu, sau đó mới từ từ nói:
"Người xuất gia không nói lời nói dối! Lúc trước vản pháp sư bị vây ở bên trong tiên mộ, đã từng gặp mặt Diệp Cuồng Tiên này một lần, cho nên đối với thực lực của người này, thế nhưng là hiểu rõ một chút..."
Nói tới đây, Vô Tướng pháp sư bỗng nhiên thay đổi chủ đề, "Tuy rằng, tu vi người này sâu không lường được, nhưng bản pháp sư đã tìm ra phương pháp để khắc chế người này, cho nên mọi người cũng không cần phải quá lo lắng!
Nói đến đây, trong đôi mắt của Vô Tướng pháp sư đột nhiện hiện ra một vệt ánh sáng cực nóng, sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại, thấp giọng lẩm bẩm một câu, "Diệp Cuồng Tiên, hi vọng ngươi không để cho bản pháp sư phải thất vọng!"
...
Ầm ầm!
Vào lúc mọi người còn đang đàm luận ở đây, bên ngoài đột nhiên truyền tơi một tiếng vang!
Sau đó, một giọng nói lãnh khốc đột nhiên vang lên ở trong toàn bộ trang viên, "Vạn Quán Tài! Ta nhận lấy cái chết!"
Nghe thấy lời này, Vạn Quán Tài lập tức giật mình một cái, đột nhiên đứng dậy, "Đến rồi! Là Diệp Cuồng Tiên! Hắn thật sự đến rồi!"
Trở lại trong biệt thự, bởi vì rời đi hơn nửa tháng, linh khí ở trong biệt thự, quả thực là được gom góp tích lũy rất nhiều, đã bắt đầu hiên lên sương trắng.
Diệp Trần suy nghĩ một chút, "Bây giờ ta đã là Luyện Khí tầng chín đỉnh phong, rèn luyện thân thể cũng đã đạt tới trình đồ gần như hoàn mỹ, cũng là lúc nên trùng kích cảnh giới Trúc Cơ!"
Nói làm là làm, Diệp Trần trực tiếp xếp bằng ngồi ở trong sân, từ từ vận chuyển Thôn Thiên thần công.
"Thôn phệ!"
Thở ra! Thở ra! Thở ra!
Linh khí nồng nặc trong sân đã bắt đầu điên cuồng chui vào trong thể nội của Diệp Trần, không tới mười phút, đã bị Diệp Trần nuốt hết sạch vào trong thể nội, sau đó chuyển hóa thành năng lượng, từ từ tụ hợp vào đan điền...
Trúc Cơ, ý nghĩa như tên, chính là phải xây dựng căn cơ hay còn gọi là xây dựng nền tảng, đối với tu chân giả mà nói thì đây là một lần bay vọt về chất, cũng chính là tiêu chí bước vào hàng ngũ tu tiên.
Trước đó Diệp Trần gặp qua người tu đạo đạt tới cảnh giới Trúc Cơ ở trên trái đất, ví dụ như mấy người Quỷ Âm Tuyệt, Vô Tướng pháp sư, Yến chân nhân.
Tuy nhiên theo những gì hắn thấy, những người như bọn họ đều không phải thực sự có cảnh giới Trúc Cơ, mà tất cả đều là Ngụy Trúc Cơ!
Cảnh giới Trúc Cơ thực sự cũng không phải đơn thuần là tích lũy riêng chân nguyên rồi đột phá, mà đầu tiên phải thay đổi hình thái sinh mệnh thân thể, trước hết phải để cho thân thể của mình cường đại lên sau đó hoàn thành quá trình chuyển đổi từ Hậu Thiên tới Tiên Thiên.
Đạo lý trong đó thực ra rất đơn giản, cơ thể người giống như một cái vật chứa, chỉ có thân thể đủ mạnh đủ dẻo dai, tương lai mới có khả năng gánh chịu được càng nhiều năng lượng chân nguyên, như vậy mới có thể xung kích cảnh giới càng cao hơn nữa.
Giống như Quỷ Âm Tuyệt chỉ có Ngụy Trúc Cơ, hắn chỉ đơn thuần là tích lũy chân nguyên mà không có trải qua cải tạo thân thể, thực lực tăng lên không nhiều còn chưa nói, không gian phát triển trong tương lai cũng sẽ rất có hạn, có thể tu luyện tới cảnh giới Kim Đan cũng đã là cực hạn.
Trúc Cơ mà Diệp Trần theo đuổi, tự nhiên khác hẳn với bọn hắn, ở trước khi cảnh giới đột phá, thân thể nhất định phải đột phá tới cảnh giới Tiên Thiên mới được.
Mà cái gọi là cảnh giới Tiên Thiên, thật ra thì cũng chính là trạng thái hình người ở trong bụng mẹ, bây giờ trước tiên cần phải đả thông hai mạch Nhâm Đốc, vận chuyển chân nguyên trong thể nội theo chu thiên để nuôi dưỡng thánh thai một thời gian dài sống trong đan điền, lúc đó nhục thân cũng sẽ được đề cao lên tới một cái cấp độ hoàn toàn mới...
Đáng tiếc là, khi Diệp Trần khống chế chân nguyên trong cơ thể, đi dọc theo Đốc Mạch, lúc đi tới huyệt Ngọc Chẩm vô luận như thế nào cũng không đi tới.
Thử liên tiếp mấy lần, tất cả đều phí công vô ích, Diệp Trần tạm thời đành phải lựa chọn từ bỏ, "Ai! Vẫn là nguyên nhân thiếu thốn linh khí a! Nếu ở trong Tu Chân giới, dựa vào trạng thái bây giờ của ta, đả thông hai mạch Nhâm Đốc, chẳng qua cũng chỉ là thời gian mấy canh giờ mà thôi, xem ra còn phải luyện chế Trúc Cơ đan, mượn nhờ lực lượng của đan dược mới được a..."
Sau khi cảm thán một câu, Diệp Trần tự biết cứ tiếp tục tu luyện cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì, dứt khoát không tu luyện nữa.
Mà vào lúc này, cũng đã trôi qua thời gian một đêm, sắc trời đã bắt đầu sáng lên một chút.
Xoạt!
Diệp Trần tiện tay vung lên, mở ra cấm chế ở xung quanh, trong nháy mắt cảm ứng được có hai người đứng ngoài cửa, rõ ràng là Đường Nghiệp và Đường Thanh Nhã.
Không cần hỏi, hai người này chắc chắn là vì chuyện ngày hôm qua mà tới, Diệp Trần không thể không lắc đầu nhưng vẫn đi về phía cửa.
Mở cửa lớn của biệt thự ra, Đường Nghiệp và Đường Thanh Nhã chờ ở ngoài cửa đã lâu, lập tức bước nhanh đi tới.
"Diệp tiên sinh, là lão già này quả giáo không đúng cách, vậy mà để xảy ra loại chuyện ngày hôm qua, lão già này đặc biết tới thay đứa con không nên thân còn có em vợ nó hướng Diệp tiên sinh xin lỗi!"
Đường Nghiệp vừa nói đã muốn quỳ gối xuống, Diệp Trần vội vàng tiến lên đỡ lấy, "Lão gia tử, ông không cần phải như thế! Chuyện ngày hôm qua đã qua rồi, ông không cần phải để ở trong lòng!"
Nghe được Diệp Trần nói như vậy, Đường Nghiệp lập tức thở phào nhẹ nhõm mới chậm rãi nói tiếp:
"Tuy rằng Diệp tiên sinh không truy cứu, thế nhưng lão phu lại không thể cứ tính như vậy!"
"Lúc trước mời bà Tô tới nhận chức tại khách sạn Vân Hải, ta đã cố ý liên tục dặn dò qua Lý Sấm giám đốc khách sạn, kết quả thế mà còn để xảy ra loại chuyện này!"
"Ta bây giờ đã hủy bỏ chức vụ giám đốc của Lý Sấm, muốn mời bà Tô đảm nhận chức vụ này, Diệp tiên sinh cảm thấy thế nào?"
Diệp Trần nghe được điều này, không thể không cười nhạt một tiếng, khoát tay áo nói:
"Không cần! Lão gia tử, ta đã tính toán lo liệu trước định mở khách sạn nhưng bây giờ đổi ý mở một nhà hàng chuyên về ăn uống cho dì Lam rồi..."
Đường Nghiệp nghe được điều này, trên mặt lập tức hiện ra vẻ thất vọng, hắn biết, tuy rằng mặt ngoài Diệp Trần không trách tội hắn, thế nhưng để xảy ra loại chuyện này, trong lòng chỉ sợ không nhiều thì ít vẫn có chút không thoải mái.
"Như vậy cũng tốt!"
Đường Nghiệp cũng là nhân vật già đời, không có tiếp tục yêu cầu quá đáng, lập tức thuận theo Diệp Trần, mở miệng nói:
"Diệp tiên sinh, không biết địa điểm nhà hàng đã lựa chọn xong chưa? Nếu như bây giờ xây dựng mới một cái nhà hàng thì mất thời gian tương đối dài, thuê địa điểm thì thời gian sẽ nhanh hơn một chút, tuy nhiên nhà hàng mới này, cần phải sửa chữa lại là không tránh khỏi, ít ra cũng phải mất gần nửa năm..."
Nghe câu nói này của Đường Nghiệp, Diệp Trần lập tức ngạc nhiên một hồi, hắn đối với chuyện buôn bán gần như là một chút cũng không biết, ý nghĩ mở nhà hàng cơm cho Tô Lam cũng là do hôm qua mới phát sinh nảy ra ý tưởng, bây giờ sau khi nghe được câu nói này của Đường Nghiệp, lúc này mới cảm thấy lập nghiệp không có đơn giản như vậy.
Dựa theo cách nói này của Đường Nghiệp, cho dù hắn có đầy đủ tiền tài, còn có Sở Phi Yên chủ trì đại cục, nhưng muốn chính thức khai trương cái nhà hàng cơm này, chỉ sợ ít nhất cũng phải mất một năm nửa năm, như vậy coi như có chút mòn mỏi...
Đường Nghiệp nhìn thấy vẻ mặt này của Diệp Trần, biết hắn không có nghĩ ra được nhiều như vậy, vội vàng cười nói:
"Nếu như Diệp tiên sinh không chê, chuyện địa điểm này, ta có thể phụ trách tới giải quyết!"
Diệp Trần nghe được điều này, lông mày không thể không nhíu lại, cười trêu chọc nói:
"Lão gia tử, ta thế nhưng là đã hứa hẹn với dì Lam, muốn vì dì ta mở một cái nhà hàng cơm lớn nhất tốt nhất ở Vân Châu, loại cửa hàng nhỏ ven đường ta không nhìn đâu nha!"
Đường Nghiệp lập tức cười ha ha một tiếng, "Diệp tiên sinh cứ việc yên tâm! Nhắc tới thì cũng đúng lúc, thật ra thì ở nửa năm trước, Đường gia ta đã từng có dự định di chuyển khách sạn Vân hHải tới khu mới ở phía đông thành phố, nơi có hoàn cảnh tốt hơn, hơn nữa địa điểm đã được xây dựng xong, tất cả đều đã chuẩn bị sẵn sàng."
"Nhưng cuối cùng bởi vì một vài vấn đề mà bị trì hoãn, nếu như Diệp tiên sinh không chê, hay là dùng nơi đã có sẵn a! Ta cam đoan cái địa điểm này cho dù là vị trí, mặt tiền hay là trang trí bên trong bên ngoài, tuyệt đối là sang trọng nhất trong thành phố Vân Châu, ở Vân Châu không tìm thấy nhà hàng thứ hai nào như vậy!"
Diệp Trần nghe được điều này, lập tức mừng rỡ, "Lão gia tử, chuyện này là thật sao?"
Đường Nghiệp cười ha ha một tiếng lần nữa, vuốt chòm râu hoa râm, nói:
"Ta làm sao dám lừa gạt Diệp tiên sinh? Diệp tiên sinh nếu như không yên lòng, có thể để Thanh Nhã mang ngài tự mình đi tới chỗ đó nhìn xem."
"Nếu như phù hợp với tính toán của ngài, ta lập tức để phòng nhân sự của khách sạn Vân Hải bắt đầu thông báo tuyển dụng nhân viên vào làm việc trong nhà hàng, nếu như nhanh thì không tới nửa tháng tiệm cơm chắc là có thể khai trương!"
Khi nghe được những lời này của Đường Nghiệp, Diệp Trần đột nhiên trở nên rất phấn khởi, đồng thời trong lòng thầm than kỹ năng giao tiếp của Đường lão giả tử rất lợi hại, vừa ra tay chính là một món quà lớn để cho mình không cách nào cự tuyệt.
Đúng lúc này, Đường Thanh Nhã ở một bên cũng mở miệng, "Diệp Trần, vừa đúng lúc tôi có chuyện muốn nói với anh, để tôi dẫn anh đi tới chỗ kia nhìn một chút, chúng ta vừa đi vừa nói có được không?"
Chương 197 Cô sẽ không hiểu
Dù sao Diệp Trần bây giờ cũng không cần ty luyện, nhàn rỗi cũng không có việc gì để làm thế là đồng ý.
Mười phút sau, Diệp Trần lái Ferrari chờ Đường Thanh Nhã ra khỏi tiểu khu Tử Kim Sơn.
"Thanh Nhã, vừa rồi cô nói có chuyện muôn nói với ta, không biết là chuyện gì?" Diệp Trần mở đầu phá vỡ không khí trầm mặc trong xe, mở miệng hỏi.
Đường Thanh Nhã nở nụ cười xinh đẹp, theo bản năng vuốt vuốt mái tóc trước ngực, nói:
"Thật ra thì cũng không phải là chuyện quan trọng gì, hai tuần nữa không phải là cuối kỳ sao, cô Bạch có dự định đến lúc đó để cho tôi tổ chức cho các bạn học trong lớp đi Thiên Hải chơi một chút, nói là để mọi người thư giãn tinh thần một chút, học tập phải kết hợp với nghỉ ngơi, không biết anh có tham gia hay không?"
Diệp Trần một tay lái xe, một tay khoát tay áo nói thẳng:
"Ta thì không đi được!"
Đường Thanh Nhã nghe được điều này, thần sắc lập tức ảm đảm, nhưng bây giờ cô ta cũng biết thân phận của Diệp Trần, không còn dám nói nói thêm gì nữa.
Trong xe lập tức lại rời vào không khí trầm mặc một lần nữa...
Rất nhanh, hai người đã tới được địa điểm cần tới.
Đường Nghiệp nói không sai, nơi này nơi quan trọng của khu mới ở phía đông thành phố Vân Châu, tuy nhân khẩu không đông bằng trung tâm thành phố, nhưng có thể nhìn ra được ở đây có tiềm lực rất lớn, tương lai ở đây nhất định trở thành vùng kinh tế trọng điểm của thành phố Vân Châu.
Hơn nữa không gian phía trước rộng rãi, nhìn qua rất phong cách, so với khách sạn Vân Hải còn cao hơn không chỉ một cấp bậc.
Rất nhanh, Diệp Trần dừng xe ở một bên, hai người tiến vào bên trong, bên trong trang trí rất sang trọng, có thể nhìn ra được, Đường gia đầu tư vào cái nhà hàng này tuyệt đối không nhỏ, suy đoán cẩn thận một chút thì mua đất, xây nhà, trang trí, ở đây tất cả mọi thứ chi phí đoán chừng ít nhất cũng phải cần ba bốn trăm triệu!
"Thanh Nhã, cô thành thật nói cho tôi biết, nơi này tuyệt đối không giống như một cái nhà hàng mà các ngươi vứt bỏ không cần tới a, lão gia tử không nói thật với ta đúng không?"
Đường Thanh Nhã lập tức hé miệng cười một tiếng, "Chuyện này tôi cũng không rõ ràng lắm, nhiệm vụ của tôi là đưa anh tới đây nhìn xem có phù hợp với yêu cầu của anh không? Thế nào? Diệp tiên sinh, ngài có hài lòng không?"
Diệp Trần cười nói:
"Đương nhiên hài lòng! Tuy nhiên chuyện quan trọng ta phải nói rõ trước một chút, các ngươi xây dựng cái nhà hàng này bỏ ra bao nhiêu tiền, về nhà cô phải trả lời cho ta, ta có thể ở trên cơ sở vốn có, lại thêm vào năm mươi phần trăm, trả tiền cho Đường gia các ngươi!"
Đường Thanh Nhã nghe được điều này, hai tay khua khua, cười nói:
"Chuyện này tôi không làm chủ được a, anh trở lại vẫn nên thương lượng với ông nội của tôi đi"
...
Ở dưới sự hướng dẫn của Đường Thanh Nhã, đi quan sát toàn bộ nhà hàng một lần, Diệp Trần rất hài lòng, sau khi đi ra nhà hàng, trực tiếp bấm điện thoại gọi cho Sở Phi Yên, nói đại khái tình huống ở đây cho Sở Phi Yên một lần.
Sở Phi Yên vón đang phiền lòng về chuyện địa điểm, nghe được Diệp Trần thế mà đã tìm được một cái nhà hàng có sẵn, lập tức mừng rỡ không thôi, lập tức nói cũng muốn tới xem một chút.
Thế là Diệp Trần và Đường Thanh Nhã không có vội vàng trở về mà đứng ở cổng đợi.
Nhàn rỗi không biết làm chuyện gì, hai người bắt đầu ngồi chém gió.
Bỗng nhiên, Đường Thanh Nhã nghiêm mặt nói:
"Diệp Trần, có nhiều lúc tôi cảm thấy anh thật sự không chân thực, mặc dù anh đang đứng ở trước mặt tôi, tôi luôn cảm thấy rằng anh khác với chúng tôi, giống như không thuộc về thế giới này..."
Diệp Trần nghe được điều này, lông mày không thể không nhíu lại, trầm mặc một lát, mới từ từ nói:
"Có lẽ là như vậy, ta thực sự không thuộc về thế giới này... "
Thật ra thì, theo thực lực của Diệp Trần càng ngày càng mạnh, có lúc ngay cả chính hắn cũng không có nhận ra, hắn đã bắt đầu dần dần bài xích thế giới này.
Bởi vì người ở trên thế giới này, đối với hắn mà nói đều quá nhỏ yếu, mà hắn thì quá mức cường đại!
Điều này giống như một con voi ở giữa một bầy kiến, lúc đầu có thể tự mãn với thực lực cường đại của mình, nhưng sau một thời gian dài, sẽ không có bất cứ thử thách nào và từ đó cuộc sống sẽ dần trở nên vô cùng nhàm chán.
Chính như trong một bộ phim từng nói: Vô địch, là tịch mịch cỡ nào...
Đường Thanh Nhã nhìn thấy sự cô đơn trong đôi mắt của Diệp Trần, nhịn không được mở miệng hỏi thêm lần nữa:
"Diệp Trần, anh chắc chắn đã từng trải qua chuyện gì không giống bình thường phải không? Anh có thể nói với tôi một chút được không?"
Diệp Trần nghe thấy điều này, hơi sững sờ, nhìn thoáng qua khuôn mặt xinh đẹp của Đường Thanh Nhã đang tràn đầy sự mong đợi, suýt chút nữa thì muốn tâm sự với cô ta, thế nhưng lời đến khóe miệng, cuối cùng vẫn là lắc đầu, cười khổ nói:
"Những chuyện ta đã trải qua thực sự không giống bình thường, chỉ có điều, coi như ta nói ra cho cô biết thì cô cũng sẽ không hiểu, cô sẽ không hiểu..."
Nghe được Diệp Trần nói hai lần liên tiếp "Cô sẽ không hiểu", Đường Thanh Nhã đột nhiên nhăn cái mũi ngọc tinh xảo lại, có chút không hài lòng nói:
"Anh không nói ra, làm sao đã biết được là tôi sẽ không hiểu? Lời này của anh cũng quá độc đoán a?"
Diệp Trần không thể không cười lắc đầu, "Vậy thì được rồi, nếu như bây giờ tôi nói cho cô biết, ta thật ra đã sống được hơn tám trăm tuổi, hơn nữa ta bây giờ đang đứng ở trước mặt cô, là từ tám trăm năm sau này trở về, cô tin không?"
Đường Thanh Nhã sửng sốt một hồi lâu, dường như mới hiểu rõ ý tứ trong lời này của Diệp Trần, lập tức cười lên khanh khách không ngừng, "Điều này sao có thể? Trò đùa này của anh không buồn cười một chút nào!"
Diệp Trần nhún vai, "Thấy chưa, ta nói rồi, cô sẽ không hiểu..."
Đường Thanh Nhã còn đang muốn hỏi tiếp, đúng lúc này, sắc trời bỗng nhiên thay đổi!
Thời tiết hôm nay vốn là không tốt, sau khi một cơn gió lớn thổi qua, trên bầu trời đã đầy mây đen, lập tức trở nên vô cùng u ám, sau đó thì bắt đầu mưa.
"Không được rồi! Trời sắp mưa, chúng ta tranh thủ thời gian đi vào tránh một chút đi!"
Đường Thanh Nhã vội vàng kéo cánh tay của Diệp Trần, muốn kéo hắn vào trong nhà hàng.
Không nghĩ tới, Diệp Trần vẫn đứng yên ở tại chỗ không có động đậy, ngược lại hướng về phía cô ta mỉm cười một cái rồi nói:
"Chỉ là một chút nước mưa, nơi nào đáng để ta phải đi tránh? Thanh Nhã, cô cứ đứng ở bên cạnh ta, ta cam đoan một giọt mưa cũng không rơi vào trên người cô!"
Đường Thanh Nhã nghe được điều này, lập tức trợn tròn đôi mắt đáng yêu, nếu như lời này là từ trong miệng những người khác nói ra, Đường Thanh Nhã chắc chắn sẽ cảm thấy thần kinh của người này có vấn đế, thế nhưng lời này xuất ra từ miệng Diệp Trần, cô ta cũng không dám nghĩ như vậy.
Tuy rằng trong lòng cô ta vào lúc này, trong tiềm thức vẫn cảm thấy chuyện này là không có khả năng, nhưng bởi vì là Diệp Trần, cô ta vẫn là sẵn sàng tin tưởng.
Răng rắc!
Ầm ầm!
Sau khi trên trời vang lên một tiếng sấm rền, nước mưa ở trên bầu trời, lập tức giống như sông lớn chảy ngược lên tới chín tầng trời sau đó vung vãi ra rơi xuống!
Rất nhanh, Đường Thanh Nhã đã nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng quỷ dị, sau khi mưa to rơi xuống, ở xung quanh ngay lập tức bị nước mưa ùn ùn kéo đến bao phủ, duy chỉ có ở xung quanh chỗ cô ta và Diệp Trần đang đứng, giống như được một cái ô che mưa vô hình che lại, một khi nước mưa tới gần sẽ tự động tản ra hai bên, thế mà thật sự ngay cả một giọt nước mưa cũng không có rơi vào trên người bọn họ!
"Cái này... quá đáng kinh ngạc a?"
Một đôi mắt đẹp của Đường Thanh Nhã trợn lên thật lớn và cảm thấy chính mình giống như đang mơ, cảnh tượng này thật không chân thật nhưng hết lần này tới lần khác lại hoàn toàn chân thật.
Bỗng nhiên, Đường Thanh Nhã lại nhớ tới, câu nói mà Diệp Trần vừa mới nói kia, "Cô sẽ không hiểu!"
Trước đó cô ta còn cảm thấy, Diệp Trần chỉ trả lời như vậy cho xong, giờ đây cô đã nhìn thấy cảnh tượng đáng kinh ngạc này trước mặt cô, lúc này cô ta mới mơ hồ hiểu một chút, ý tứ những lời này của Diệp Trần.
Thế giới của Thần, phàm nhân há lại sẽ hiểu?
Chương 198 Nghịch lân của Diệp Trần
Mưa to đến nhanh thì đi cũng nhanh, chớp mắt một cái thì mưa cũng đã ngừng lại.
Lúc này, một chiếc xe Maserati màu đỏ lao vùn vụt tới, dừng lại cách chỗ hai người không xa.
Sau đó, một đại mỹ nữ trên người mặc bộ đồ công sở, từ trên xe đi xuống, hóa ra chính là Sở Phi Yên đã không thấy nhiều ngày.
"Ông chủ, từ đâu mà ngài tìm được một cái địa điểm tốt như vậy?"
Sở Phi Yên cũng không biết bắt đầu từ lúc nào đã có thói quen gọi Diệp Trần là ông chủ.
Lúc đầu Diệp Trần còn cảm thấy có chút khó chịu, bây giờ cũng đã thích ứng dần dần
Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy Sở Phi Yên đã không được thấy trong nhiều ngày, lông mày Diệp Trần đột nhiên nhíu lại, đột nhiên hỏi tới một câu không đầu không đuôi, "Phi Yên, gần đây nhất có phải trạng thái tinh thần của cô không được tốt lắm phải không? Buổi tối đi ngủ thường xuyên bị mất ngủ?"
Sở Phi Yên lập tức ngây ngẩn cả người, ngay cả Đường Thanh Nhã ở một bên, đồng dạng cũng là vẻ mặt khó hiểu.
"Ông chủ, làm sau đột nhiên ngài lại hỏi chuyện này? Đúng, gần đây nhất đúng là ta cảm thấy trạng thái tinh thần không được tốt lắm, chắc là quá mệt mỏi đi!"
Diệp Trần nhẹ gật đầu, lại tới một câu càng không thể giải thích được, "Đợi lát nữa ta đi tới nhà của cô một chuyến, có lẽ sẽ biết nguyên nhân!"
Sở Phi Yên không rõ ý tứ của Diệp Trần, gương mặt xinh đẹp lập tức hơi đỏ lên, đây là lần đầu tiên Diệp Trần chủ động muốn tới nhà cô ta, để cô ta âm thầm buồn bực cùng với đó còn có chút vội vàng không kịp chuẩn bị.
Mà Đường Thanh Nhã nghe được điều này, trong đôi mắt đẹp lập tức hiện lên một chút khác thường, như thể đang nghĩ về một cái gì đó, vẻ măt ảm đạm một trận.
Trong khi nói chuyện, Sở Phi Yên cũng đã đi tới trước mặt hai người, Diệp Trần đứng ra làm giới thiệu cho hai người.
Sở Phi Yên lập tức lôi kéo bàn tay nhỏ của Đường Thanh Nhã, cười nói:
"Hóa ra ngươi chính là vị tiểu công chúa kia của Đường gia a, quả nhiên là có tố chất của mỹ nhân!"
Đường Thanh Nhã cười ngọt ngào, "Chị Sở mới là đại mỹ nữ nổi danh thành phố Vân Châu a!"
...
Rất nhanh, hai người mang theo Sở Phi Yên nhìn quanh nhà hàng một lần nữa, Sở Phi Yên có kinh nghiệm phong phú hơn so với hai người, sau khi xem xong chỉnh thể cấu tạo và phong cách của nhà hàng, lúc này lại đưa ra một số đề nghị rất không tệ, nói rõ ràng đâu ra đấy.
Cuối cùng, Diệp Trần nói:
"Phi Yên, chuyện này ta giao cho cô toàn quyền xử lý, quay đầu cô đi giao thiệp với Đường lão gia tử một chút, ông ấy sẽ cung cấp cho cô một số trợ giúp cần thiết, còn về phương diện tiền bạc, chắc chắn không thể bạc đãi Đường gia, mặc khác, chuyện khai trương nhà hàng, cũng phải nhanh chóng thực hiện!"
Vẻ mặt tự tin của Sở Phi Yên, "Yên tâm đi! Ông chủ, bây giờ những việc khó khăn nhất đều đã giải quyết, chuyện tiếp theo thì đơn giản hơn nhiều, không có bất ngờ gì xảy ra thì khoảng mười ngày sau nhà hàng chúng ta có thể khai trương!"
...
Sau khi nói xong chuyện chính, cả ba người cũng đã đến lúc nên trở về.
Vốn, Diệp Trần và Đường Thanh Nhã ở cùng một cái tiểu khu, nhà của Sở Phi Yên thì ở một hướng khác, theo những gì diễn ra trước đó thì Diệp Trần và Đường Thanh Nhã nên trở về cùng nhau, Sở Phi Yên tự mình lái xe trở về.
Không nghĩ tới, Diệp Trần lại trực tiếp ném chìa khóa xe cho Đường Thanh Nhã, nói:
"Thanh Nhã, cô lái xe của ta đi về trước đi, ta muốn đi tới nhà của Phi Yên một chuyến có chút việc cần phải xử lý!"
Nói xong, trực tiếp lên chiếc xe Maserati kia của Sở Phi Yên.
Đường Thanh Nhã nắm chìa khóa vào trong tay, thần sắc lập tức ảm đạm, mà Sở Phi Yên thì có chút được sủng ái mà lo sợ.
...
Trên đường về nhà của Sở Phi Yên, Sở Phi Yên thận trọng nói:
"Này, ông chủ, ngài đối với bạn gái của ngài như vậy không được tốt a?"
Diệp Trần lập tức sững sờ, "Ngươi hiểu nhầm! Ta và Thanh Nhã chỉ có quan hệ bạn bè thôi, cô ta không phải là bạn gái của ta!"
Sở Phi Yên nghe được điều này, trong đôi mắt đẹp hiện lên một chút vui mừng, gương mặt xinh đẹp cũng hơi ửng hồng, lại thấp giọng nói:
"Thật ra thì ngài cũng không cần cố ý tiễn tôi về nhà..."
Nghe được điều này Diệp Trần lập tức mỉm cười nói:
"Phi Yên, có phải cô đang hiểu lầm chuyện gì rồi hay không? Sở dĩ ta muốn tới nhà của cô, thật ra thì có chuyện rất qua trọng!"
Suy nghĩ của Sở Phi Yên lập tức bay tán loạn, cũng không biết suy nghĩ cái gì, gương mặt xinh đẹp càng trở nên đỏ bừng, cúi đầu nói:
"Chuyện quan trọng gì mà cứ nhất định phải tới nhà tôi a?"
Diệp Trần thấy thế, biết Sở Phi Yên chắc là đã hiểu nhầm, không thể không lắc đầu nói:
"Cô còn nhớ chuyện lúc nãy ta hỏi cô không? Gần đây nhất có phải trạng thái tinh thần của cô không được tốt lắm phải không? Buổi tối đi ngủ thường xuyên bị mất ngủ?"
Sở Phi Yên thấy vẻ mặt nghiêm túc của Diệp Trần, biết chắc chuyện này không có đơn giản như vậy, vội vàng nhẹ gật đầu, "Đúng vậy, chẳng lẽ ngài biết được nguyên nhân trong đó?"
Diệp Trần nhẹ gật đầu,
"Bây giờ thì chưa rõ lắm nhưng khi tới nhà cô, mọi chuyện chắc sẽ rõ! Nếu như ta đoán không sai, xung quanh nhà cô chắc là bị người nào đó bố trí loại trận pháp tinh thần, cho nên mới ảnh hưởng tới trạng thái tinh thần của cô!"
Sở Phi Yên nghe được điều này, sắc mặt lập tức thay đổi lớn.
...
Nhà của Sở Phi Yên cũng là khu biệt thự có danh tiếng trong thành phố Vân Châu, tuy rằng kém hơn so với tiểu khu Tử Kim Sơn, nhưng cũng không kém bao nhiêu.
Mà lúc này, ở trong một căn biệt thự đối diện với căn biệt thự của Sở Phi Yên.
"Sư phụ, ngài nói xem Diệp Cuồng Tiên có thực sự sẽ đến không? Chúng ta chờ ở chỗ này đã mấy ngày rồi, xem ra Diệp Cuồng Tiên và cô nàng này hơn phân nửa là không có loại quan hệ đó a!"
Nói chuyện chính là một người đàn ông trung niên khoảng ba mươi tuổi, mà sư phụ ở trong miệng hắn, thì là một lão giả áo xám dung mạo cực xấu, hóa ra người này chính là Huyền Âm đại sư mà Vạn Quán Tài nhà giàu nhất Đông Giang mời tới để đối phó Diệp Trần!
Huyền Âm đại sư lập tức khặc khặc cười một tiếng, "Ta đã nghe ngóng qua, Diệp Cuồng Tiên vì nữ nhân này, chẳng những giết chết con trai bảo bối của Vạn Quán Tài, còn giao công ty trên mười tỷ cho cô ta tới toàn quyền quản lý, nếu như nói cô ta không phải là nữ nhân của Diệp Cuồng Tiên thì ai mà tin được?"
Nói đến đây, trên mặt của Huyền Âm đại sư hiện ra nụ cười hèn mọn, nói:
"Với cả cô nàng này xinh đẹp cực phẩm như thế, nam nhân nào có thể cầm cự nổi? Nếu như không phải sợ Diệp Cuồng Tiên nổi lòng nghi ngờ, còn phải lấy nàng ra làm mồi dụ, ta sớm đã..., hắc hắc!"
Lúc hai người đang nói chuyện, Huyền Âm đại sư bỗng nhiên tâm niệm vừa động, trên mặt đã hiện ra vẻ vui mừng, "Nhắc tới Tào Tháo thì Tào Tháo đến rồi! Con mồi đã mắc câu rồi, ngươi ở chỗ này chờ ta, nhìn ta hôm nay lấy đầu của Diệp Cuồng Tiên kia như thế nào!"
Nói xong lời này, Huyền Âm đại sư đã như là linh hồn người chết, biến mất ngay ở trong phòng không thấy gì nữa.
...
Cùng lúc đó, Diệp Trần và Sở Phi Yên đã lái xe đi tới trước biệt thự.
Hai người xuống xe, Sở Phi Yên đang muốn đi vào trong biệt thự, lại được Diệp Trần kéo lại, "Xung quanh biệt thự của ngươi quả nhiên được kẻ nào đó bố trí một loại trận pháp tinh thần, hơn nữa ẩn tàng vô cùng tốt, nếu không phải ta sớm đã có lòng nghi ngờ, chỉ sợ ngay cả ta cũng bị qua mặt!"
Sở Phi Yên lập tức quá sợ hãi, "Chẳng lẽ là hướng tôi mà tới? Thế nhưng tôi gần đây ngoài tinh thần có chút uể oải ra, những thứ khác không có gì thay đổi a?"
Diệp Trần cười lạnh, "Người này chắc là hướng về phía ta! Cũng được, cô chờ ta ở bên ngoài, ta thế nhưng là muốn xem xem, đây là thần thánh phương nào?"
Nói xong lời này, trong đôi mắt Diệp Trần hiện lên vẻ tàn khốc, chậm rãi đi vào trong biệt thự.
Gần đây hăn giết quá nhiều người, hơn nữa mọi người đều là nhân vật có bối cảnh không tầm thường, bị người lập mưu hãm hại cũng là chuyện bình thường, thế nhưng hắn ghét nhất là người khác động đến người nhà và bạn bè của hắn, đây là nghịch lân của hắn, kẻ nào động kẻ đó chết!
Chương 199 Phá!
Cất bước bước vào trong biệt thự, ngay trong chớp mắt khi Diệp Trần bước vào trong biệt thự, cảnh tượng xung quanh bỗng nhiên thay đổi, trở nên vô cùng tối tăm, vô cùng đẫm máu, giống như ngay lập tức bị rơi vào trong địa ngục!
Cùng lúc đó, một giọng nói khàn khàn đột nhiên vang lên ở trên trời,
"Kiệt kiệt kiệt! Diệp Cuồng Tiên, ngươi như là đã nhìn ra pháp trận tinh thần của lão nạp vậy mà còn dám tiến vào? Xem ra người thật đúng là không sợ chết a!"
Diệp Trần cười lạnh, hai tay trực tiếp đúc vào trong túi quần, thản nhiên nói:
"Ta đã dám đi vào thì tự nhiên cũng không có để ngươi vào mắt, chẳng qua chỉ là một cái huyễn trận tinh thần mà thôi, thế nhưng ta rất muốn nhìn một chút, tâm lực của ngươi tu hành tới cảnh giới gì?"
"Ồ!"
Giọng nói kia lập tức phát ra một tiếng kinh ngạc, "Ngươi thế mà biết tu hành tâm lực? Xem ra là ta coi nhẹ ngươi! Tuy nhiên, ngươi bây giờ đã rơi vào trong huyễn trận của ta, lập tức sẽ bì sự ngông cuồng của ngươi mà phải trả giá đắt!"
Ầm ầm!
Bầu trời đột nhiên xuất hiện một tiếng sấm sét, giống như trực tiếp bổ bầu trời ra, xung quanh vốn tối tăm trong nháy mắt được một luồng ánh sáng trắng mãnh liệt bao phủ!
Mà đợi khi luồng ánh sáng trắng kia tán đi, cảnh tượng xung quanh đã thay đổi hoàn toàn.
Diệp Trần giờ phút này thế mà thân thể đang ở trong phòng học của trường trung học số một Vân Châu, những người bạn cùng lớp ở xung quanh kia, tất cả mỗi một người đều đang vùi đầu vào làm bài, duy chỉ có hắn đứng ở trên hành lang.
Lúc này, trên bục giảng, cô Bạch Nhược Băng giáo viên chủ nhiệm nhìn sang đối với Diệp Trần lạnh lùng nói:
"Em Diệp Trần! Em không cố gắng làm bài còn đứng lên lam cái gì? Còn không tranh thủ thời gian trở lại chỗ ngồi của em ngồi xuống cho cô!"
Ngô Lỗi ở một bên cũng đi theo nhỏ giọng nói:
"Diệp tử, ngươi đột nhiên bị thần kinh à? Nhanh lên ngồi xuống đi a!"
Diệp Trần thấy thế, khóe miệng không thể không hơi nhếch lên, tự nhủ:
"Lợi dụng ký ức của cơ thể con người đến tạo ra huyễn cảnh sao? Khá là thật, đáng tiếc có quá nhiều sơ hở, đối phó với người bình thường còn được! Dùng để đối phó với ta ư, vô dụng!"
Nói xong lời này, Diệp Trần tiên tay vung ra một luồng kiếm khí.
Ầm!
Toàn bộ lớp tất cả mọi người, trong nháy mắt bị Diệp Trần "giết chết" toàn bộ!
Bành!
Theo đó mà cảnh tượng xung quanh thay đổi!
Một khắc sau, Diệp Trần thế mà về tới trong quán cơm Tô thị lúc trước, Tô Lam đi tới, "Tiểu Trần, đứng ngây ngốc ở đó ra làm cái gì, còn không nhanh chạy tới đây giúp một tay!"
Diệp Trần vẫn như thế không nghĩ ngợi một chút nào, lần nữa tiện tay giết "Tô Lam", không gian ở xung quanh vỡ vụn thêm một lần nữa.
Sau khi trải qua mấy lần huyễn cảnh nữa, Diệp Trần bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn trời, trên mặt hiện ra nụ cười đùa cợt, "Đây chính là cái mà ngươi gọi là pháp trận tinh thần sao? Quả thực nát bét chẳng đâu vào với đâu!"
Nói xong lời này, dưới chân Diệp Trần bỗng nhiên dừng lại, đồng thời quát khẽ một tiếng.
"Phá!"
Ầm ầm!
Không gian xung quanh đột nhiên rung chuyển dữ dội, chợt trong nháy mắt vỡ vụn ra!
Cùng lúc đó còn kèm theo một tiếng kêu thảm thiết vang lên!
Tất cả mọi chuyện đều đã kết thúc, Diệp Trần trở lại trong biệt thự của Sở Phi Yên một lần nữa, hiển nhiên đã thoát khỏi huyễn trận tinh thần.
Mà lúc này ở phía trên nóc nhà, thì xuất hiện một ông lão có gương mặt cực xấu mặc một bộ tăng bào, đang che ngực, vẻ mặt hoảng sợ, "Ngươi làm sao...làm sao có thể phá vỡ huyễn trận của ta dễ dàng như vậy? Chẳng lẽ ngươi cũng là người tu hành tâm lực? Không! Tuyệt không có khả năng!"
Huyền Âm đại sư vòa lúc này đã sớm không còn sự tự tin như lúc ban đầu, vẻ mặt sợ hãi.
Hắn vốn cho rằng, đối phương chẳng qua chỉ có võ công cường đại, nhục thân cường hãn, cảnh giới tinh thần khẳng định không bằng hắn, chỉ cần đi vào bên trong cái huyễn trận mà được mình bố trí cẩn thận, nhất định có thể vây khốn hắn lại, đến lúc đó lại tùy thời đánh lén, chắc chắn có thể giành được một trận chiến thắng.
Tuy nhiên, hắn nghĩ như thế nào cũng không ra, Diệp Trần thế mà chỉ cần thời gian ngắn ngủi chưa tới một phút, phá đi huyễn trận của hắn một cách dễ dàng!
"Lão đầu, nói cho ta biết là ai phái ngươi tới? Ta có thể cân nhắc để lại cho ngươi một cái thây nguyên vẹn!"
Hai tay Diệp Trần đúc vào trong túi quần, vẻ mặt thản nhiên nhìn sang Huyền Âm đại sư, mở miệng nhàn nhạt nói.
Huyền Âm đại sư nghe được điều này, hắn lập tức tức giận đến không thở được, "Tiểu tử! Ngươi đừng tưởng rằng có thể phá được huyễn trận của ta thì ta không làm gì được ngươi, hôm nay ta muốn đồng quy vu tận với ngươi!"
Cùng lúc nói xong lời này, dưới chân Huyền Âm đại sư bỗng nhiên nhấn một cái đã bắt đầu nhanh chóng lui lại, đồng thời đột nhiên lật một cái bàn tay, thế mà lấy ra một cái chuông giáo màu đen nhánh.
"Bằng vào linh hồn của ta, tế tự khí linh...đi!"
Huyền Âm đại sự nói dãy chú ngữ này ra thật nhanh, sau đó bỗng nhiên đánh vào bên trong cái chuông gió màu đen nhánh kia một kích!
"Vù vù ~~ "
"Đinh ~~ "
Cái chuông gió màu đen nhánh kia lập tức rung động một hồi, sau đó phát ra một tiếng chuông thanh thúy, hơn nữa tiếng chuông này giống như tiếng trời, dường như tràn đầy lực lượng mị hoặc khó mà hình dung được!
Tiếng chuông không lớn, nhưng lại bảo phủ toàn bộ tiểu khu vào trong đó, tất cả mọi người khi nghe được tiếng chuông này, tất cả lập tức đều ngốc trệ ở ngay tại chỗ, giống như bị người thi triển thuật Định Thân.
"Ừm?"
Ngay cả Diệp Trần cũng cảm giác được, tâm trạng của mình thế mà hơi rung động, tuy nhiên trong nháy mắt đã khôi phục lại.
"Hóa ra một loại Linh khí về tâm linh, hơn nữa còn là đồ vật tu tà, mỗi một lần sử dụng, sẽ thôn phệ một phần linh hồn người thi pháp, khó trách lão gia hỏa này nói muốn đồng quy vu tận với ta..."
Chuông gió kia dưới sự điều khiển của Huyền Âm đại sư, vẫn còn đang đinh đinh vang dội, tuy nhiên Diệp Trần lại hoàn toàn không bị ảnh hưởng, hai tay vẫn đúc ở trong túi quần như cũ, hơn nữa còn mang lai lịch của cái Linh khí chuông gió này từ từ nói ra:
"Phốc!"
Huyền Âm đại sư thấy vậy lập tức vừa sợ vừa tức giận thế mà trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, "Thần khí của lão nạp làm sao lại không có tác dụng đối với ngươi? Chuyện này không có khả năng! Ta không tin!"
Huyền Âm đại sư lúc này đã nhanh muốn sụp đổ, nhịn không được rống lớn một tiếng, trực tiếp rót toàn bộ lực lượng linh hồn của mình vào bên trong chuông giáo.
"Đinh đinh đinh ~~ "
Cái chuông gió Linh khí kia, sau khi thôn phệ lực lượng linh hồn của Huyền Âm đại sư, lập tức rung động kịch liệt một trận, dường như đang trở nên vô cùng hưng phấn, âm thanh phát ra càng thêm vang dội gấp rút!
Một cỗ lực lượng tinh thần vô hình cường đại hung hăng công kích về phía Diệp Trần!
Trên mặt Diệp Trần cuối cùng cũng hiện ra vẻ nghiêm túc, loại công kích bằng tinh thần này khó lòng phòng bị, một khi thần hồn bị tổn thương sẽ rất phiền phức, cho dù là hắn cũng không thể tùy tiện đặt mình vào tình thế nguy hiểm.
Tuy nhiên, thu hồi tâm tư chơi đùa lại, Diệp Trần lại không lùi mà tiến tới, đột nhiên bước ra một bước về phía trước đồng thời hít vào một hơi thật sâu, sau đó phát ra một tiếng gào thét như là dã thú.
"Rống!!!"
Cũng là một cỗ lực lượng tinh thần cường đại, theo tiếng gầm thét này của Diệp Trần ùn ùn kéo đến mà đi.
Ầm ầm!
Hai cỗ lực lượng tinh thần va chạm vào nhau, giống như một tiếng sét san bằng bình địa, ngay cả biệt thự ở một bên cũng hung hăng lắc lư một cái, tất cả thủy tinh ở xung quanh cũng trong nháy mắt này mà toàn bộ bị vỡ vụn thành hình dạng bụi phấn!
Chờ cho trận phong bạo này kết thúc, mọi thứ lại trở nên yên lặng.
"Phù phù!"
Huyền Âm đại sư ở trên nóc nhà, trực tiếp ngã xuống, đôi mắt, cái mũi, lỗ tai, miệng tất cả đều là máu tươi, hơn nữa thân thể cứng ngắc, hiển nhiên đã chết không thể chết lại...
"Đáng tiếc, không hỏi ra được người chủ sự đứng sau màn là ai?"
Diệp Trần khẽ thở dài một cái, tuy nhiên chợt tâm niệm vừa động, "Ồ, Dường như còn có một người!"
Chương 200 Tối nay, ta sẽ san bằng Vạn gia!
Vốn Diệp Trần cũng không có phát giác được tên đồ đệ kia của Huyền Âm đại sư, tuy nhiên cái tên này nhìn thấy sư phụ mình chết thảm, bị dọa cho sợ hãi vội vàng chạy trốn, lúc này mới lộ ra chân ngựa.
Người đàn ông trung niên kia vừa mới chạy ra ngoài còn chưa tới trăm mét, bỗng nhiên cảm thấy thân thể của mình trầm xuống, đầu vai đã bị người đè lại, mặc cho hắn dùng lực như thế nào, đều không thể tránh thoát một chút nào.
"Nói! La ai phái các ngươi tới?"
Người đàn ông trung niên này tận mắt nhìn thấy sư phụ nhà mình, gần như bị người thiếu niên trước mắt này giết chết trong nháy mắt, nơi nào còn có dúng khí chống lại, lập tức phù phù một tiếng quỳ rạp trên mặt đất, một năm một mười nói ra.
Sau khi Diệp Trần nghe xong, lúc này mới lập tức giật mình, "Hóa ra là cha của Vạn Cảnh Vân, Vạn Quán Tài nhà giàu nhất tỉnh Đông Giang! Suýt chút nữa thì ta quên mất cái gốc rạ này!"
Lúc trước hắn tiện tay tiêu diệt Vạn Cảnh Vân, còn có Chu đại sư kia, sau đó bỏ qua chuyện này, không nghĩ tới cái tên này thế mà còn dám phái người tới báo thù!
"Người không phạm ra, ta không phạm người, ngươi đã dám đến chọc ta, vậy ta cũng chỉ đành diệt đi cả nhà ngươi!"
Người đàn ông trung niên kia cảm nhận được sát khí ở trên người Diệp Trần, lập tức bị dọa cho tè cả ra quần, run lẩy bà lẩy bẩy nói:
"Tiền...tiền bối, chuyện này đều là chủ ý của sư phụ ta và Vạn Quán Tài, chuyện này thật sự không liên quan tới ta, những gì nên nói ta đều đã nói tất cả, cầu ngài tha cho ta một mạng!"
Hai mắt Diệp Trần khẽ híp lại một cái, thế mà lại có thái độ khác thường, nói:
"Ngươi nói đúng! Chuyện này xác thực không có quan hệ gì với ngươi, ta có thể không giết ngươi, tuy nhiên ta muốn ngươi giúp ta, trở về hướng vị Vạn Quán Tài kia truyền một lời, ngươi có bằng lòng hay không?"
Cùng lúc nói ra lời này, Diệp Trần đưa tay vỗ vỗ trên bờ vai của người đàn ông trung niên, một tia ánh sáng nhỏ bé, trong nháy mắt chui vào trong thân thể của người đàn ông trung niên kia.
Người đàn ông trung niên kia không phát hiện ra chỗ khác thường nào, nghe được Diệp Trần có thể không giết hắn, lập tức hết sức vui mừng, "Vâng vâng vâng! Tiền bối muốn ta truyền lời gì, cứ việc phân phó, ta chắc chắn sẽ truyền tới!"
Diệp Trần nhẹ gật đầu, thản nhiên nói:
"Trở về chuyển cáo Vạn Quán Tài, để hắn rửa sạch sẽ cái cổ ở trong nhà chờ lấy, tôi nay, ta sẽ san bằng Vạn gia!"
Nói xong lời này, Diệp Trần khoát tay áo với người đàn ông trung niên kia, "Cút đi!"
Người kia nơi nào còn dám do dự, lập tức lộn nhào chạy thục mạng về phía đông.
Nhìn qua phương hướng mà người này đi, khóe miệng Diệp Trần không thể không hiện ra nụ cười lạnh, sở dĩ hắn thả người này trở về dĩ nhiên không phải đột nhiên rủ lòng từ bi, hắn vừa rồi động tay động chân ở trên người tên kia, dựa vào thần niệm cảm ứng, đến lúc đó có thể xác định chuẩn xác vị trí của Vạn Quán Tài.
Hơn nữa hắn cố ý để người này để lộ tin tức cho Vạn Quán Tài, vị nhà giàu nhất tỉnh Đông Giang này vì bảo vệ tính mạng của mình, tất nhiên sẽ mời toàn bộ tất cả thế lực sau lưng mình đi ra.
Kể từ đó, hắn đã có thể một lần hành động diệt trừ thế lực của Vạn gia, vĩnh viễn trừ đi hậu hoạn, cũng tránh cho sau này còn gặp phải rắc rối!
...
Vào buổi tối, tỉnh Đồng Giang, tiếp giáp với vị trí của sông Đông Giang, có một ngôi biệt thự siêu cấp xa hoa.
Nói là biết thự còn không bằng nói đây là một trang viên rất lớn, không chỉ có núi và nước vây quanh, phong thủy rất tốt, bên trong thậm chí còn sang trọng hơn, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã biết đây không phải là nhà của người bình thường.
Hóa ra, nơi này chính là trang viên của Vạn gia gia tộc đệ nhất tỉnh Đông Giang!
Chỉ có điều, Vạn gia lúc này đèn đuốc sáng trưng, hơn nữa trong trang viên còn có nhân viên bảo vệ rõ ràng nhiều hơn mấy lần so với ngày thường, bầu không khí cũng có chút hơi uy nghiêm.
Đồ đệ của Huyền Âm đại sư kia, buổi sáng cũng đã trở về Vạn gia, đồng thời mang theo lời của Diệp Trần trở về, lần này thế nhưng dọa cho Vạn Quán Tài sợ suýt nữa tè ra quần, lập tức huy động tất cả thủ hạ thế lực của mình, toàn bộ đều tập trung tại đây, thậm chí còn mời cả lực lượng bên ngoài!
Mà vào lúc này trong phòng khách lớn của Vạn gia, Vạn Quán Tài gia chủ Vạn gia, đang ngồi ở phía trên chủ vị, nhìn xuống mọi người ở xung quanh, chắp tay mỉm cười nói:
"Các vị đại sư Phạm Âm Tự chịu chạy tới hỗ trợ, Vạn mỗ rất cảm tạ! Chỉ cần các vị đại sư có thể giúp Vạn gia ta vượt qua kiếp nạn này, Vạn mỗ nguyện ý cống hiến một tỷ tiền hương hỏa!"
Trong toàn bộ phòng khách lớn, ngoài Vạn Quán Tài ra còn có bốn người khác.
Bốn người này khí thế trên người rất không tầm thường, hiển nhiên đều là cao thủ, hơn nữa tất cả đều mặc tăng bào trên người, hóa ra tất cả đều là hòa thượng!
"Vạn gia chủ chớ buồn! Ta nghĩ Diệp Cuồng Tiên kia, chẳng qua chỉ là một thằng oắt con mười mấy tuổi, tu vi lại có thể cao được bao nhiêu? Theo như ta nghĩ, giang hồ truyền văn hắn hôn chưởng giết chết Kiếm Ma Bạch Thiên Hành, hơn phân nửa là nghe nhầm rồi đồn bậy mà thôi!"
"Không sai! Coi như tiểu tử này bắt đầu luyện tập võ thuật từ trong bụng mẽ, chẳng qua cũng chỉ có mười mấy năm công lực mà thôi, ta không tin hắn thật sự lợi hại như vậy!"
"Coi như tin đồn là thật đi nữa thì như thế nào? Nói cho cùng chẳng qua cũng chỉ là một tên phàm phu tục tử mà thôi, hôm nay có sư phụ tọa trấn, lại thêm bên ngoài còn có nhiều súng ống như thế, tiểu tử kia nếu dám đến, nhất định có thể để cho hắn có đi mà không có về!"
"Người này giết chết Huyền Âm sư huynh, hôm nay nhất định phải để cho hắn nợ máu trả bằng máu!"
...
Mấy tên hòa thượng thi nhau lên tiếng, từng tên đều có lệ khí rất nặng, không có một chút dáng vẻ nào là của người xuất gia.
Duy chỉ có một tên hòa thượng dáng người mập mạp đang ngồi ở chủ vị bên cạnh Vạn Quán Tài, hai mắt hắn đang khép hờ không nói một lời.
Nếu như vào lúc này Diệp Tràn ở đây, chắc chắn liếc mắt là có thể nhận ra được người này, hóa ra đúng là Vô Tướng pháp sư mà hắn gặp được ở trong tiên mộ.
Đợi đến lúc tất cả mọi người thảo luận gần đủ rồi, lúc này Vô Tướng pháp sư mới mở hai mắt ra, chậm rãi mở miệng nói:
"Các ngươi không nên coi thường Diệp Cuồng Tiên này, thực lực của người này, chắc còn trên cả bản pháp sư!"
Vô Tướng pháp sư vừa nói ra lời này, tất cả mọi người trong lúc nhất thời mà kinh ngạc đến ngây người.
"Cái gì! Điều này...điều này sao có thể?"
"Sư phụ, ngài vừa mới từ tiên mộ trở về, lại chưa từng giao thủ với hắn, lời này của ngài cũng quá khiêm tốn a?"
"Đúng vậy, đại sư, ngài không nên làm ta sợ a! Nếu như ngay cả ngài còn không phải là đối thủ của Diệp Cuồng Tiên này, vậy trong thiên hạ còn có ai có thể địch nổi hắn chứ?"
Vạn Quán Tài vốn là rất có lòng tin, nhưng khi nghe được lời nói này của Vô Tướng pháp sư, lập tức dọa đến vẻ mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh trên người không tự chủ mà ứa ra.
Vô Tướng pháp sư cười nhạt một tiếng, đầu tiên là nói một tiếng phật hiệu, sau đó mới từ từ nói:
"Người xuất gia không nói lời nói dối! Lúc trước vản pháp sư bị vây ở bên trong tiên mộ, đã từng gặp mặt Diệp Cuồng Tiên này một lần, cho nên đối với thực lực của người này, thế nhưng là hiểu rõ một chút..."
Nói tới đây, Vô Tướng pháp sư bỗng nhiên thay đổi chủ đề, "Tuy rằng, tu vi người này sâu không lường được, nhưng bản pháp sư đã tìm ra phương pháp để khắc chế người này, cho nên mọi người cũng không cần phải quá lo lắng!
Nói đến đây, trong đôi mắt của Vô Tướng pháp sư đột nhiện hiện ra một vệt ánh sáng cực nóng, sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại, thấp giọng lẩm bẩm một câu, "Diệp Cuồng Tiên, hi vọng ngươi không để cho bản pháp sư phải thất vọng!"
...
Ầm ầm!
Vào lúc mọi người còn đang đàm luận ở đây, bên ngoài đột nhiên truyền tơi một tiếng vang!
Sau đó, một giọng nói lãnh khốc đột nhiên vang lên ở trong toàn bộ trang viên, "Vạn Quán Tài! Ta nhận lấy cái chết!"
Nghe thấy lời này, Vạn Quán Tài lập tức giật mình một cái, đột nhiên đứng dậy, "Đến rồi! Là Diệp Cuồng Tiên! Hắn thật sự đến rồi!"
Bình luận facebook