-
Chương 241-245
Chương 241 Cái chết của Chiến Thần
Oanh!
Cho dù là ai cũng không nghĩ tới, một đời của chiến thần Diệp Thiên Ca sẽ đột nhiên lựa chọn tự vẫn!
Hơn nữa lấy thân thủ của Diệp Thiên Ca, muốn tự vẫn đừng nói là người bên ngoài, coi như Diệp Trần, trong lúc nhất thời cũng không kịp phản ứng.
"Thiên Ca!"
"Cha!"
"Diệp Tướng quân!"
...
Chẳng những toàn bộ mọi người kinh hô lên, Diệp Trần vốn còn đằng đằng sát khí, trong nháy mắt đờ đẫn tại chỗ.
Nhìn qua người trước mắt này, người đàn ông này từng để cho hắn vô cùng thống hận này, bây giờ chậm rãi ngã xuống trước mặt mình, hơn nữa vào lúc này trên mặt còn treo một nụ cười tươi như vậy.
Không biết tại sao Diệp Trần đột nhiên cảm nhận được đau lòng, đau quá, vô cùng vô cùng đau nhức!
Sau đóm trong lòng vậy mà dâng lên một chút hối hận...
"Chẳng lẽ...ta thật đã làm sai sao?"
Vào lúc này, Diệp Trần không có niềm vui khi đại thù được đền đáp lại, ngược lại trong lòng hắn rất khó chịu, tám trăm năm hắn chưa một lần rơi lệ, bỗng nhiên có chút không ức chế được muốn lên tiếng khóc rống lên.
Mà ngay tại lúc Diệp Trần ngây người này.
Một tia ánh sáng mỏng manh, từ trong mi tâm của Diệp Thiên Ca bay ra, đó, rõ ràng là nguyên thần quy mô đơn giản của hắn!
Toàn thân Diệp Trần bỗng nhiên chấn động, thân thể lập tức nhoáng một cái, lao vọt tới bên cạnh thi thể của Diệp Thiên Ca, trức tiếp đưa tay bỗng nhiên bắt đạo nguyên thần kia trở về, "Trở về cho ta! Diệp Thiên Ca! Mệnh của ngươi là của ta! Không có lệnh của ta ngươi không chết được!"
Một tay mạnh mẽ ấn nguyên thần Diệp Thiên Ca vào trong đầu của thi thể của hắn, tay kia của Diệp Trần bắt đầu kết ấn thật nhanh, sau đó điểm vào mi tâm của Diệp Thiên Ca, "Phong thần!"
Oanh ~
Nguyên thần của Diệp Thiên Ca đã được Diệp Trần phong vào trong thức hải một lần nữa, không còn cách nào đào thoát.
Đồng thời, Diệp Trần nhanh chóng phong bế kinh mạch toàn thân của Diệp Thiên Ca lại, rồi nhấc lên vác ở trên vai.
"Ngươi còn muốn làm gì!"
Diệp Huyền Lâm vào lúc này đã lao lên, cho dù biết đứa cháu này của mình lãnh khốc tàn nhẫn như ác ma, thế nhưng nhớ lại sự an toàn của con trai mình, Diệp Huyền Lâm cũng không nghĩ được nhiều như vậy.
"Ngươi thả cha ta xuống!"
Diệp Vô Thương ở một bên trên mặt đất, cũng phẫn nộ hét lên.
Diệp Trần lạnh lùng nhìn lướt qua Diệp Huyền Lân, "Mệnh của hắn là của ta! Ta sẽ không để cho hắn cứ chết đi như vậy!"
Nói xong lời này, Diepj Trần lại liếc mắt nhìn xuống trên mặt đất ở một bên, Diệp Vô Thương bị đoạn mất một cánh tay, hai mắt đỏ ngầu, vốn định một chỉ tiêu diệt nó, thế như nhớ tới Diệp Thiên Ca trước đó, bất kể như thế nào cũng không xuống tay được.
"Phốc!" "Phốc!"
Diệp Trần cong ngón tay búng ra, hai đạo kiếm phí phát ram trong nháy mắt đánh nát xương bán chè hai chân của Diệp Vô Thương.
"A!!"
Diệp Vô Thương lần nữa phát ra một tiếng kêu thảm thiết, đồng thời cấm chế trên người đã được mở ra, ở trên mặt đất bắt đầu giằng co điên cuồng.
Diệp Huyền Lâm tự nhiên không rõ, vì sao Diệp Trần đột nhiên lại xuất thủ phế bỏ hai chân của Diệp Vô Thương, lập tức cũng không thể không lùi lại liên tục.
"Mối thù kiếp trước, tạm thời ghi lại!"
Quảng xuống một câu nói để mọi người không hiểu, Diệp Trần trực tiếp tung người nhảy lên, đã nhảy cao tới mấy chục thước, sau đó hét lớn một tiếng.
"Xích Diễm!"
Sưu!
Kiếm Xích Diễm phá thể mà ra, bay tới dưới chân Diệp Trần, vững vàng nâng hai người.
Bạch!
Lúc này đã là buổi tối, Diệp Trần chân đạp kiếm Xích Diễm, vai nghiêng Diệp Thiên Ca, giống như một ngôi sao băng bay vút qua trong đêm tối bay về phía nam mà đi!
...
Mọi người ở trong sân nhỏ của Diệp gia, nhìn thấy tên sát tinh này cuối cùng đã đi, tất cả lập tức thi nhau thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, Dịch Sơn Hà bỗng nhiên mở miệng, "Các vị, chuyện hôm nay, can hệ trọng đại, mời các vị cần phải giữ bí mật, tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài dù chỉ một chút!"
Diệp Thiên Ca bản thân là chiến thần trong quân đội Hoa Hạ, sớm đã trở thành linh hồn trong quân, thần tượng của tất cả quân nhân, nếu như một khi tin hắn chết được truyền bá ra, trong lòng quân chẳng những sẽ đại loạn, nói không chừng các quốc gia đối địch khác cũng sẽ ngo ngoe muốn động, đến lúc đó hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.
Thật ra thì, căn bản không cần Dịch Sơn Hà phải nói, bảy gia tộc lớn hôm nay gặp phải chuyện vô cùng nhục nhã trước nay chưa từng có, muốn giấu diếm còn sợ không kịp há sẽ truyền đi ra ngoài để cho thanh danh của mình bị hư tổn sao?
Sau khi dặn dò mọi người xong, lúc này Dịch Sơn Hà mới đi tới trước mặt Diệp Huyền Lâm, chắp tay nói:
"Diệp huynh xin kiềm chế đau thương, ta nghe ý tứ trong lời nói kia của Diệp thiếu tướng, Thiên Ca cũng chưa chắc sẽ chết, nói không chừng sau này sẽ có lúc cha con các ngươi còn có thể gặp lại!"
Không nghĩ tới, Diệp Huyền Lâm lại khoát tay áo, vẻ mặt bi thống nói:
"Dịch lãi tướng quân cũng không cần phải an ủi ta, khí tức Thiên Ca đã tuyệt, người chết há có thể sống lại?" "Ta chỉ hận, Diệp gia ta thế mà có một tên nghịch tử như vậy, thế mà bức cha của mình phải tự vẫn mà chết! Sớm biết năm đó, ta thật cần phải..."
Vẻ mặt của Diệp Huyền Lâm rất hung hăng khi nói tới đây, Dịch Sơn Hà lại đột nhiên cắt ngang, nghiêm mặt nói:
"Diệp huynh nói lời ấy sai rồi! Vừa rồi ngươi cũng đã nghe Tần Nguyệt Nga kia nói ra chân tướng năm đó, nếu như đổi chỗ mà xử, ngươi còn cảm thấy Diệp Cuồng Tiên làm như vậy quá đáng lắm sao?"
"Ta..."
Diệp Huyền Lâm lập tức không phản bác nổi, qua một hồi lâu mới thở dài thườn thượt nói:
"Thế nhưng hắn cũng không thể bức cha mình phải tự vẫn a! Hơn nữa trước khi đi thế mà còn phế bỏ hai chân của Vô Thương, hành vi này quả thực làm cho người giận sôi!"
Dịch Sơn Hà nghe được điều này, cũng không thể không chau mày, "Việc này đến ta cũng cảm thấy kỳ lạ, ấn theo lý thuyết thì Diệp Cuồng Tiên tuy rằng sát phạt quyết đoán, nhưng cũng là người có ân oán rõ ràng, làm sao lại đối với Vô Thương công tử có hận ý lớn như vậy?"
Nói đến đây, Dịch Sơn Hà dừng lại một chút, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nói:
"Tuy nhiên, Diệp huynh, xem ở trên giao tình nhiều năm giữa ta và ngươi, ta vẫn phải nhắc nhở ngươi một câu, việc này đã xong, Diệp gia các ngươi tuyệt đối không thẻ tái sinh bất luận ý định trả thù nào!"
Sắc mặt Diệp Huyền Lâm dao động một lúc, cuối cùng nặng thể thở dài một tiếng, "Đa tạ lão tướng quân nhắc nhở, ta hiểu được!"
...
Lại nói Diệp Trần khiêng Diệp Thiên Ca ngự kiếm phi hành, thúc tốc độ tới cực hạn, một đêm ngắn ngủi cũng đã trở lại Vân Châu.
Vừa về tới biệt thự số một, Diệp Trần lập tức bố trí xuống một đạo cấm chế phong tỏa toàn bộ biệt thự, sau đó an trí thi thể của Diệp Thiên Ca ở trong một cái phòng trống trải.
Nếu như là người bình thường, chết là chết rồi, lấy thực lực hôm nay của Diệp Trần, căn bản không có cách nghịch chuyển càn khôn.
Thế nhưng Diệp Thiên Ca dù sao thì so với người bình thường cũng có chỗ khác biệt, tu vi của hắn đã đạt tới Thần cảnh, tuy rằng không có cố gắng tu luyện nguyên thần, thế nhưng so với người bình thường thì cường đại hơn rất nhiều.
Cho nên muốn phục sinh cũng không phải là chuyện không có khả năng!
Tuy nhiên trước đó nhất định phải cam đoan nhục thân của Diệp Thiên Ca còn nguyên vẹn, nguyên thần không bị diệt.
"Mân Côi có Vạn Niên Huyền Băng bảo hộ, coi như hơn trăm năm cũng sẽ không có chuyện gì, đáng tiếc chỗ đó cách đây quá xa, muốn an trí người này ở nơi đó, hiển nhiên là không thể nào, chỉ có thể dùng Tế Linh trận pháp!"
"Trận pháp này tuy rằng có thể bảo vệ được nhục thể và nguyên thần của hắn, nhưng lại có thời gian hạn chế, hơn nữa không được di động, nhất định phải trong thời gian một năm tìm được Thất Diệp Hồi Tiên thảo và Thần Long Chi Huyết, bwangf không nhục thân sẽ hư thối!"
Diệp Trần suy nghĩ liên tục, trong bất tri bất giác, có lẽ ngay cả chính hắn cũng không có phát hiện ra, chính mình làm sao lại quan tâm sự sống chết của người trước mắt này...
Chương 242 Ngươi chắc chắn muốn giao thủ với ta?
Chỉ chớp mắt, hao phí hẳn một ngày, Diệp Trần ruốt cuộc mới bố trí Tế Linh đại trận thành công, đồng thời ở xung quanh bố trí thêm mười đạo cấm chế!
Cho dù là tu sĩ cảnh giới Kim Đan ở Tu Chân giới cũng tuyệt đối không có cách nào cưỡng ép phá vỡ trận pháp đó.
Bằng cách này, cơ thể của Diệp Thiên Ca có thể được đảm bảo mà không có bất kỳ sự can thiệp từ bất cứ ai.
Sau khi làm xong tất cả chuyện này, Diệp Trần còn chưa kịp bình phục tâm tình hai ngày vừa qua một chút, bỗng nhiên tâm niệm vừa động, vẻ mặt đôt nhiên hoàn toàn biến đổi!
"Không ổn! Dì lam gặp nguy hiểm!"
Lúc trước hắn chế tạo pháp khí bảo vệ cho Tô Lam, ở trên đó có tinh thần lạc ấn của hắn, một khi bị người công kích, nếu như khoảng cách hai người cách xa nhau ở trong phạm vi thần niệm của hắn là có thể trong nháy mắt cảm ứng được.
Mà bây giờ, hắn đã cảm ứng được vô cùng rõ tràng, pháp khí hộ thân trên người Tô Lam đang gặp phải công kích!
"Vọt lên cao!"
Vốn là sau khi trải qua chuyện ngày hôm qua, Diệp Trần đã có chút mất hết cả hứng, trên người đột nhiên lại có một cỗ sát khí dâng lên!
Thân thể nhoáng một cái, người đã ra khỏi biệt thự, hỏa tốc chạy về hướng nhà hàng chạy tới.
...
Cùng lúc đó ở khu mới phía đông thành phố, nhà hàng Tô thị, lúc này đã là đêm rất khuya, nhà hàng đã đóng cửa từ lâu nhưng hiện tại vẫn còn một ánh sáng nhỏ yếu trong nhà hàng.
"Khặc khặc! Nhớ Thượng Quan Kinh Vân ta tung hoành cả đời, xưa nay không lạm sát kẻ vô tội càng sẽ không giết nữ nhân!"
"Muốn trách thì chỉ có thể trách các ngươi không nên có quan hệ dính líu tới Diệp Cuồng Tiên kia!"
"Hôm nay ta dùng máu của hai người các ngươi để tế điện sư tôn của ta trên trời có linh thiêng!"
Trong nhà hàng là một mảnh hỗn độn, còn có rất nhiều thi thể của bảo vệ!
Mà nói chuyện là một người đàn ông trung niên mặc trường bào mày vàng kim, hóa ra chính là Thượng Quan Kinh Vân đồ đệ của Tần Đạp Thiên!
Mà hai người Tô Lam và Sở Phi Yên vào lúc này đã bị người này dồn tới góc tường.
"Dì Lam đừng sợ! Chúng ta lấy khôi lỗi đối phó hắn!"
Sở Phi yên bảo vệ Tô Lam ở sau lưng, đồng thời hai tay kết ấn thật nhanh.
Sưu! Sưu!
Trong nháy mắt hai cái bóng đen cùng một lúc lao tới, trực tiếp lao về phía Thượng Quan Kinh Vân.
"Ừm?"
Thượng Quan Kinh Vân rõ ràng cũng giật mình, hiển nhiên không nghĩ tới, hai nữ nhân vô cùng nhu nhược trước mắt này thế mà còn có con át chủ bài bực này, tuy nhiên hắn dù sao cũng là là cao thủ của Thánh Tâm các, chẳng bao lâu hắn đã bình tĩnh lại.
"Thuật Khôi Lỗi sao? Đáng tiếc, tinh thần lực của ngươi quá yếu! Căn bản không có cách nào phát huy ra được thực lực của khôi lỗi!"
Ầm! Ầm! Ầm!
Sau khi Thượng Quan Kinh Vân giao thủ với hai con khôi lỗi được mấy chiêu, vòng qua khôi lỗi, hướng nơi về phía Tô Lam và Sở Phi Yên hung hăng vỗ một chưởng xuống.
"Chết đi!"
Oanh!
Thượng Quan Kinh Vân không hổ là cao thủ nhất đẳng của Thánh Tâm các, thuận tay một chưởng dẫn tới toàn bộ không gian vì đó mà rung động, bàn ghế xung quanh ở dưới áp bách của một trưởng này mà tất cả đều vỡ vụn ra, thi nhau hóa thành bột phấn!
Chỉ như vậy thế nhưng Thượng Quan Kinh Vân chẳng qua mới sử dụng hai thành công lực mà thôi.
Tuy nhiên, một chưởng nhìn qua vô cùng cường bạo này, đập tức trước mặt hai người, trên người Tô Lam đột nhiên xuất hiện một màn hào quang vô hình, bảo vệ hai người ở trong đó, hai người thế mà không bị thương một chút nào.
Đạp! Đạp! Đạp!
Thượng Quan Kinh Vân tự cho là một kích là có thể dễ dàng giải quyết, thế nhưng lại bị một cỗ lực lượng đột nhiên xuất hiện chấn động đến mức làm cho hắn phải lùi lại liên tục!
"Cái gì!"
Thượng Quan Kinh Vân hơi kinh hãi, sau đó để ý tới trước ngực của người thiếu phụ trước mặt này,
có một mặt dây chuyền ngọc bích lấp lánh.
"Pháp khí hộ thân sao?"
Thượng Quan Kinh Vân kinh ngạc qua đi, trên mặt hiện ra nụ cười tinh quái, "Ta muốn nhìn một chút, cái pháp khí hộ thân này của ngươi có thể ngăn cản ta được mấy lần công kích!"
Nói xong, Thượng Quan Kinh Vân đã lao tới lần nữa.
Ầm! Ầm! Ầm!
Sau khi công kích hơn mười lần liên tiếp, hai người Tô Lam được màn hào quang vô hình kia bảo vệ nhưng màn hào quang kia đã bắt đầu xuất hiện từng đạo vết nứt!
Rốt cục,
"Răng rắc!"
Ở lúc Thượng Quan Kinh Vân đánh ra chưởng thứ mười tám, pháp khí hộ thân mà Diệp Trần luyện chế cho Tô Lam đã không chịu đựng nổi công kích của đối phương được nữa, trực tiếp vỡ vụn ra!
"Bành!"
Cùng lúc đó màn hào quang vô hình đang bảo vệ hai người kia trong nháy mắt vỡ vụn!
Tô Lam và Sở Phi Yên thấy chỗ dựa vào cuối cùng cũng đã không còn, vẻ mặt hai người đột nhiên trông nhợt nhạt.
Thấy thế, Thương Quan Kinh Vân nhưng lại không có vội vàng ra tay, từ từ đi tới trước mặt hai người, cười lạnh nói:
"Hai đại mỹ nhân, trước khi chết có để lại di ngôn gì không?"
Sở Phi Yên lập tức ưỡn bộ ngực cao ngất lên, lần nữa bảo vệ Tô Lam ở đằng sau, "Muốn giết cứ giết! Làm sao phải nói nhảm nhiều như vậy? Tuy nhiên ngươi nhớ kỹ, sớm muôn cũng sẽ có người tới báo thù cho chúng ta!"
Thượng Quan Kinh Vân nghe được điều này lập tức ngửa thẳng lên trần nhà người ha hả, vẻ mặt trông dữ tơn hơn, "Sẽ có người tới báo thù cho các ngươi sao? Ngươi nói là Diệp Cuồng Tiên hả? A, không đúng, tên thật của hắn là Diệp Trần đúng không? Chẳng lẽ các ngươi còn chư biết, ba ngày trước hắn đã chết ở sông Thiên Giang rồi sao?"
"Ngươi nói cái gì?"
Sở Phi Yên và Tô Lam nghe được điều này, sắc mặt của hai người lập tức thay đổi.
"Không! Đây là chuyện không có khả năng! Diệp Trần làm sao lại chết chứ? Ta không tin!"
Tuy rằng ngoài miệng Sở Phi Yên nói không tin, thế nhưng ở trong lòng cũng đã bắt đầu chó chút dao động.
Hai ngày này, thế cục của Vân Châu thậm chí toàn bộ tỉnh Thiên Nam có sự thay đổi lớn, hơn nữa Đường lão gia tử và Tào Tứ gia chẳng những vì nhà hàng tăng thêm nhân thủ còn nhiều lần căn dặn chính mình nhất định phải bảo vệ tốt sự an toàn của Tô Lam.
Cô ta từng hỏi hai người là Diệp Trần ở đâu, hai người đều ngậm miệng không nói, Sở Phi Yên đã ý thức được tình huống có chút không đúng lắm.
Với cả Diệp Trần đã mất tích vài ngày, chẳng những người còn chưa có trở về, hơn nữa điện thoại cũng không liên lạc được.
Cô ta đã mơ hồ đoán được, khả năng Diệp Trần thật sự có chuyện xảy ra...
Thượng Quan Linh Vân cười khặc khặc lần nữa, "Đúng rồi! Ta cũng rất hy vọng rằng điều này là không thể! Thiên hạ này có thể để cho Thượng Quan Kinh Vân ta coi là đối thủ không nhiều, Diệp Cuồng Tiên hắn tuyệt đối coi là một cái! Thật đáng tiếc a! Đời này không có cơ hội giao thủ với người này, thật sự là một chuyện đáng tiếc!"
Cùng lúc nói xong lời này, Thượng Quan Kinh Vân đang muốn giơ chưởng đập chết hai người.
Tuy nhiên ngay vào lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên, "Ngươi chắc chắn muốn giao thủ với ta sao?"
Giọng nói rơi xuống, một thân ảnh giống như quỷ mị đã xuất hiện ở trước mặt hai người Sở Phi Yên và Tô Lam.
"Tiểu Trần!"
"Diệp Trần!"
Tô Lam và Sở Phi Yên nhìn thấy thân ảnh này xuất hiện ở trước mắt, lập tức vừa sợ vừa mừng hô lên.
Diệp Trần quay đầu hướng về phía Tô Lam và Sở Phi Yên nhếch miệng cười một tiếng, "Dì Lam, Phi Yên, thật có lỗi a, ta tới muộn!"
Còn về Thượng Quan Kinh Vân ở một bên, nhìn thấy Diệp Trần đột nhiên xuất hiện, hai mắt lập tức trợn lên thật lớn, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, "Ngươi ngươi...ngươi thật sự là Diệp Cuồng Tiên sao? Ngươi không chết? Điều này sao có thể!!"
Diệp Trần lại không để ý tới hắn một chút nào, trực tiếp cúi thân thể xuống chuẩn bị đỡ Tô Lam và Sở Phi Yên từ dưới đất dậy.
Thượng Quan Kinh Vân thấy thế hai con ngươi lập tức phát lạnh, cũng dám quay lưng lại với ta, cho dù ngươi thật sự là Diệp Cuồng Tiên thì cũng phải chết!
Oanh!
Thượng Quan Kinh Vân nắm lấy cơ hội, dưới chân bỗng nhiên giẫm mạnh, sàn nhà toàn bộ nhà hàng trong nháy mắt rạn nứt, mà người thì đã nhanh chóng như thiểm điện lao tới trước người Diệp Trần, sau đó một quyền hung hăng đập vào trên lưng của Diệp Trần!
Chương 243 Dì Lam, cháu đã diệt Tần gia!
"Trúng?"
Thượng Quan Kinh Vân đầu tiên là vui mừng, sau đó sắc mặt lại thay đổi lớn!
Bởi vì hắn phát hiện, một quyền này của mình giống như đập vào thứ kim loại cứng rắn nhất trên đời này, chẳng những không làm cho đối phương lay động một chút nào, ngược lại cánh tay lại tê dại một lúc như thể muốn đứt gãy!
Sau đó, từ trên thân đối phương lại truyền tới một cỗ phản lực cường đại!
Đạp! Đạp! Đạp!
Thượng Quan Kinh Vân lập tức liên tiếp lùi lại bảy tám bước, mới triệt để đứng vững trở lại, huyết khí trong cơ thể nhộn nhạo không ngừng, mặt mũi thì tràn đầy vẻ kinh ngạc.
"Làm sao ngươi lại mạnh như vậy? Cho dù là sư tôn của ta không vận chuyển võ kỹ phòng ngự cũng tuyệt đối không có khả năng chống lại một quyền này của ta!"
Lúc này Diệp Trần đã đỡ hai người Tô Lam dậy, lúc này mới chậm rãi xoay người lại, một mặt vẻ trào phúng nói:
"Thế mà lại bắt sư phụ phế vật như thế của ngươi tới so sánh với ta, quả nhiên chỉ có sư phụ phế vật mới có thể dạy ra loại đồ vệ phế vật như ngươi a!"
"Ngươi dám nói ta là phế vật?"
Thượng Quan Kinh Vân nghe được hai chữ phế vật lập tức muốn nổi điên, hắn ở bên trong Thánh Tâm các đời thứ hai, gần với nhân vật thiên tài như Các chủ Âu Dương Khuyết, cả đời không biết đánh bại bao nhiêu thiên kiêu, thì đây vẫn là lần đầu tiên bị người ta mắng thành phế vật.
Trong cơn giận dữ, dưới chân Thượng Quan Kinh Vân đột nhiên dừng lại.
Oanh!
Một luồng ánh sáng màu tím hiện lên, từ trong cơ thể của Thượng Quan Kinh Vân thế mà bay ra một cái Linh khí phi kiếm màu tím!
"Lại là Linh khí?"
Ngay cả Diệp Trần thấy thế, cũng không thể không kinh ngạc một chút, trên trái đất cũng không có Linh Thuêts tồn tại, cho nên Linh khí vô cùng thưa thớt, thế nhưng Thánh Tâm các này dường như mỗi người đều có một cái Linh khí, Tần Đạp Thiên trước đó càng là có tới hai kiện Linh khí a!
Đang suy nghĩ ở trong lòng, phi kiếm màu tím kia đã mang theo uy năng kinh thiên nổ bắn mà lao tới!
Tuy nhiên, Diệp Trần tiện tay trảo một cái khé hấp.
Hô!
Phi kiếm màu tím trước một giây còn có uy thế ngập trời, sau một giây đã bị Diệp Trần hấp vào trong lòng bàn tay, một tay gắt gao bắt lấy!
"Cái gì!"
Thượng Quan Kinh Vân nghĩ tới mọi trường hợp, nhưng tuyệt đối không có nghĩ tới Diệp Trần thế mà tay không đi bắt Linh khí phi kiếm của hắn!
"Trở về!"
Sau khi Linh khí phi kiếm được luyện hóa có tâm ý tương thông với chủ nhân, Thượng Quan Kinh Vân hét lớn một tiếng, muốn thông qua thần niêm triệu hồi Linh khí phi kiếm lại.
Tuy nhiên, "Ông ông~"
Phi kiếm màu tím bị Diệp Trần nắm ở trong tay, run rẩy kịch liệt không ngững nhưng lại không có cách nào thoát ra!
"Một thanh phi kiếm tốt như vậy, cho loại phế vật như ngươi sử dụng thật sự là quá đáng tiếc!"
Một tay Diệp Trần chắp sau lưng một tay nắm chặt phi kiếm màu tím từ từ mở miệng ra một lần nữa, sau đó hai con ngươi bỗng nhiên ngưng tụ lại, "Phá!"
Theo một tiếng quát khẽ này của Diệp Trần rơi xuống, Thượng Quan Kinh Vân lập tức cảm nhân được thần hồn liên hệ giữa mình và Linh khí phi kiếm lập tức bị đoạn mất!
Đồng thời thần niệm cũng nhận được một cỗ lực lượng phản phệ, suýt chút nữa thì ngất đi!
"Trốn!"
Sau khi Thượng Quan Kinh Vân thông qua thay đổi này, lập tức ý thức được sự chênh lệch giữa mình và người thiếu niên này quả thực là lớn không bình thường!
Ngay cả bản mệnh phi kiếm của mình đều có thể bị đối phương cưỡng ép tước đoạt, thế thì còn đánh nhau như thế nào nữa?
Thượng Quan Kinh Vân khiếp sợ không thôi, căn bản không kịp nghĩ nhiều, lập tức nhanh chóng lùi lại, trong nháy mắt hóa thành một đoàn sương máu!
"Huyết Độn!"
Đây cũng là một trong các tuyệt kỹ của Thánh Tâm các, lấy thiêu đốt máu tươi trong cơ thể để đánh đổi, có thể tăng tốc độ của hắn trong nháy mắt lên hơn gấp năm lần!
Chỉ có điều, mỗi khi thi triển một lần, thực lực sẽ giảm xuống trên phạm vi lớn một lần, cho nên không phải lúc vạn bất đắc dĩ, bọn họ cũng sẽ không thi triển một chiêu này.
Thượng Quan Kinh Vân đã bị thủ đoạn của Diệp Trần dọa cho sợ rồi, nơi nào còn dám có bất kỳ do dự nào chứ?
Bạch!
Thời gian gần như chỉ trong một cái chớp mắt, Thượng Quan Kinh Vân đã thoát ra khỏi nhà hàng, sau khi lao tới mấy ngàn mét chớp hiện mấy lần đã lao đi được gần mười dặm.
Hô!
Nhìn về đằng sau không thấy Diệp Trần đuổi thoe, Thượng Quan Kinh Vân lập tức thở phào nhẹ nhõm.
"May mà ta chạy nhanh! Tiểu tử này làm sao mà so với sư tôn còn phải lợi hại hơn nhiều vậy chứ? Chẳng lẽ là chỗ kia..."
Tuy nhiên, dòng suy nghĩ này của hắn vừa vặn dâng lên, một giọng nói lạnh lùng đạm mạc đột nhiên lại vang lên phía trước người hắn, "Vừa rồi không phải còn nói muốn giao thủ với ta sao? Làm sao mà lại vội vàng đi như vậy?"
Chỉ thấy, không biết từ lúc nào lại có một thiếu niên dáng vẻ nhàn nhã như đi dạo ở phía trước, không phải Diệp Trần thì còn là ai?
Thượng Quan Kinh Vân lập tức bị dọa đến hồn vía đều muốn bay lên mây, "Ngươi ngươi...ngươi không thể giết ta! Ta thế nhưng là Đại hộ pháp của Thánh Tâm các, nếu như ngươi giết ta, chính là đối nghịch với toàn bộ Côn Lôn Thánh Tâm các!"
Diệp Trần nghe được điều này, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười tàn nhẫn, "Yên tâm! Chẳng mấy chốc ta sẽ đưa đồng môn của ngươi xuống dưới đoàn tụ với ngươi, ngươi cứ xuống trước chơi với sư tôn ngươi đi!"
Nói xong lời này, thân thể Diệp Trần lại nhoáng một cái, trong nháy mắt đã lao tới hơn trăm mét vậy mà trực tiếp xuyên thẳng qua thân thể của Thượng Quan Kinh Vân!
Sau một lát, "Bành!"
Thân thể của Thượng Quan Kinh Vân đột nhiên nổ tung, trực tiếp tiêu tan trong vô hình, thậm chí ngay cả cặn bã cũng không còn!
Diệt Thượng Quan Kinh Vân, Diệp Trần lại thấp giọng lẩm bẩm nói:
"Côn Lôn Thánh Tâm các, nếu các ngươi đã trêu chọc ta trước, vậy đừng trách ta không khách khí!"
...
Trở lại nhà hàng, Tô Lam và Sở Phi Yên còn có chút chưa hoàn hồn, nhìn thấy Diệp Trần trở về lúc này mới hoàn toàn yên lòng.
Vẻ mặt Tô Lam lo lắng nói:
"Tiểu Trần, mấy hôm nay cháu chạy đi nơi nào? Cháu có biết ta và Phi Yên lo lắng cho cháu như thế nào không?"
Diệp Trần nhếch miệng cười một tiếng, "Dì Lam, cháu rất xin lỗi, đã để dì phải lo lắng cho cháu, cháu...đi Diệp gia ở kinh đô một chuyến!"
Sau khi Diệp Trần hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn nói chuyện này cho Tô Lam.
Tô Lam nghe được điều này, lập tức đôi mắt đẹp trừng một cái, tuy rằng biết rõ Diệp Trần không có việc gì, nhưng vẫn rất khẩn trương, "Chuyện lớn như vậy, làm sao trước đó cháu không nói với dì một tiếng? Diệp gia không có làm khó gì cháu chứ?"
Diệp Trần không còn gì để nói, thầm nghĩ, "Ta không đi làm khó bọn hắn, thì bọn hắn đã thắp nhang cầu nguyện rồi, ai còn dám làm khó xử ta?"
Hít sâu một hơi, Diệp Trần quyết định nói tất cả mọi chuyện cho Tô Lam, "Dì Lam cháu giết Tần Nguyệt Nga rồi!"
"Cháu nói... cháu nói cái gì?!"
Tô Lam nghe được điều này, mặt mũi lập tức tràn đầy vẻ chấn kinh, sau đó sắc mặt thay đổi lớn, "Tuy Tần Nguyệt Nga đáng tội chết vạn lần, nhưng cô ta dù sao cũng là thiên kim đại tiểu thư của Tần gia, con dâu của Diệp gia, cháu giết cô ta đi, Tần gia và Diệp gia đều sẽ không bỏ qua cho cháu a!"
"Tiểu Trần, nếu không thì cháu nhanh trốn đi! Tốt nhất là trốn sang nước ngoài, tìm một nơi nào đó không ai biết, lại bắt đầu lại từ đầu!"
Cũng khó trách vì sao Tô Lam lại căng thẳng như thế, Tần gia và Diệp gia ở Kinh Đô, đây chính là ở toàn bộ Hoa Hạ đều là đại gia tốc có tiếng tăm lừng lẫy, thế lực gần như có thể thông thiên!
Ở trong ấn tượng của Tô Lam, vậy đơn giản đó chính là sự tồn tại vô địch!
Cho nên theo như suy nghĩ của Tô Lam, Diệp Trần giết Tần Nguyệt Nga, tương đương với cùng một lúc làm mất lòng Tần gia và Diệp gia, sau này ở toàn bộ Hoa Hạ quốc, chỉ sợ cũng không có nơi nào sống yên ổn cho được!
Diệp Trần nhìn qua vẻ mặt ân cần kia của Tô Lam, đều đang hận không thể ngay lập tức kéo hắn đi ra sân bay, nhanh chóng trốn ra nước ngoài a, trên mặt hắn không thể không hiện ra vẻ cổ quái, "Cái đó, dì Lam, ta cũng giệt nốt cả Tần gia luôn!"
"Cái gì!" Tô Lam tròn xoe mắt há hốc cả mồm mất hết hình tượng.
Lần này, chẳng những Tô Lam sợ ngây người mà ngay cả Sở Phi Yên ở bên cạnh hai mắt cũng không thể không tròn xoe trợn lên thật lớn, kinh ngạc tới nói không nên lời.
Chương 244 Mạc Tầm Hoan độc đoán và bá khí
Ngay sau đó, Diệp Trần một năm một mười kể lại toàn bộ những chuyện gì xảy ra ở Diệp gia.
Sau khi hai người Tô Lam và Sở Phi Yên nghe xong, ngoài chấn kinh ra thì vẫn là chấn kinh, thậm chí có lúc còn coi Diệp Trần là đang nói bậy!
Một cước đạp xuống Diệp gia!
Áp đảo tám gia tộc lớn nhất ở Kinh Đô!
Giết Tần Nguyệt Nga!
Đồ sát thành viên cao cấp của Tần gia!
Từng cọc từng cọc từng câu chuyện, hai người nghe thấy làm sao giống như lúc nghe kể truyện cổ tích.
Thẳng đến lúc Diệp Trần nới tới đoạn Diệp Thiên Ca lấy phương thức tự vẫn ra để cầu tình cho toàn bộ Diệp gia.
Tô Lam nghe tới đó, thân thể mềm mại lập tức run lên, vẻ mặt trắng bệch nói:
"Diệp Thiên Ca... Chết rồi?"
Diệp Trần tuy rằng cảm thấy có chút kì quái khi nhìn thấy phản ứng của Tô Lam, tuy nhiên vẫn vội vàng giải thích nói:
"Nguyên thần không diệt, nhục thân vẫn còn, còn có hi vọng sống lại!"
Nói xong lời này, Diệp Trần lại sợ Tô Lam nghe không hiểu lại nói bổ sung thêm:
"Cũng chính là so với người thực vật thì không khác nhau mấy, chờ cháu tìm được hai loại đồ vật kia, có thể cho hắn sống lại!"
Nói đến đây, Diệp Trần đột nhiên nhìn về phía Tô lam, "Dì Lam, dì nói có nên cứu hắn hay không?"
Đối với Diêp Thiên Ca, Diệp Trần vẫn luôn rất mâu thuẫn, vô luận là kiếm trước hay là kiếp này, Diệp Trần còn chưa được hưởng thụ tình thương của người cha, huống chi chuyện mười tám năm trước, Diệp Thiên Ca cũng không thể trốn tránh trách nhiệm.
Cho dù hắn rơi vào hoàn cảnh bất đắc dĩ phải bỏ rơi vợ con là thật đi chăng nữa!
Nếu như nói không hận hắn thì chắc chắn là giả, thế nhưng ở một giây nhìn thấy người đàn ông này chết trước mặt hắn, Diệp Trần lại cảm thấy đau khổ khó mà nói thành lời!
Cho nên, hắn muốn cứu sống người đàn ông này cùng với cảm giác hận không thể dứt khoát cho hắn chết đi.
Không nghĩ tới, Tô Lam nghe được lời này của Diệp Trần, gần như không do dự chút nào vội vội vàng vàng nói:
"Cứu! Đương nhiên phải cứu! Dù nói thế nào đi nữa thì hắn cũng là cha của cháu!"
Dáng vẻ khẩn trương của Tô Lam khiến cho Diệp Trần phải đứng chôn chân trố mắt mà nhìn!
Nói đến đây, Tô Lam làm nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Trần, ngay sau đó ý thức được dường như chính mình có chút thất thố, thế là vội vàng bổ sung một câu, "Dì nghĩ nếu như mẹ cháu ở dưới suối vàng biết được, cũng không hy vọng cháu phải gánh các cái tội giết cha!"
Diệp Trần khoát tay áo, "Tội hay gì đó thì cháu thật ra không quan tâm, tuy nhiên dì Lam dì nói đúng, coi như mẹ cháu ở trên trời có linh, chắc là cũng sẽ bắt cháu phải cứu hắn a!"
...
Ba người trò chuyện một chút, bất tri bất giác trời đã sáng.
Nhà hàng bị Thượng Quan Kinh Vân tập kính, hơn nữa còn có người chết, nhất định phải cho cảnh sát tới xử lý một chút.
Cục cảnh sát nghe nói ở nhà hàng Tô Thị đại danh đỉnh đỉnh xảy ra án mạng thì chưa tới năm phút đã vội vàng chạy tới, hơn nữa còn là Cục trưởng Trịnh Quốc Lương tự mình dẫn đội.
Nhìn thấy Diệp Trần cũng có mặt ở nhà hàng, Trịnh Quốc Lương lập tức nổi lòng tôn kính, ngay cả cử chỉ đều có chút câu nệ.
Dù sao người thiếu niên trước mắt này thế nhưng là đứng đầu quần hùng ở Vân Châu, đứng đầu cả tỉnh Thiên Nam! Hơn nữa trên người còn mang quân hàm Thiếu tướng, nói là Thiên Nam đệ nhất nhân cũng không quá đáng chút nào!
"Diệp tiên sinh cũng ở đây ta! Tôi còn tưởng rằng hôm nay này chắc là sẽ tới nhà hàng Diễm Dương chứ!"
Diệp Trần nghe được điều này thì lập tức sủng sốt, "Trịnh cục trưởng, lời này là có ý gì?"
Trịnh Quốc Lương vội vàng nói:
"Nghe nói hôm nay toàn bộ các đại lão ở thành phố Vân Châu, toàn bộ đều đi tới nhà hàng Diễm Dương, dường như có chuyện gì lớn sắp xảy ra, tôi còn tưởng là Diệp tiên sinh sẽ ở chỗ đó chủ trì đại cục nữa!"
Diệp Trần càng nghe càng không hiểu, lúc này Sở Phi Yên ở một bên mở miệng nói:
"Hai ngày trước tôi giống như nghe tới Đường lão gia tử có đề cập tới chuyện này, nói là lão tổ tông của Mạc gia ở thành phố Thiên Hải kia, muốn tới Vân Châu mở tiệc chiêu đãi các phương bá chủ ở Vân Châu..."
Diệp Trần nghe được điều này trong nháy mắt đã hiểu được, "Mạc gia! Ta ngược lại thật ra suýt chút nữa thì quyên đi Mạc Tầm Hoan này!"
Bản thân Mạc gia là đại gia tộc đứng thứ hai ở tỉnh Thiên Nam, trước đó tở tỉnh Thiên Nam có thực lực gần với Vũ gia.
Sau khi Vũ gia sụp đổ, Mạc gia ngược lại là rất thức thời, chẳng những ở khắp nơi làm việc cẩn thận, còn rút toàn bộ thế lực co lại ở thành phố Thiên Hải, thâm chí còn không chỉ một lần sai người tặng lễ cho Diệp Trần để biểu thì ý tứ thần phục.
Lúc trước Diệp Trần thấy Mạc gia thức thời như thế, hơn nữa cũng không tìm ra cái cớ nào, thế là tha cho bọn hắn một con đường sống.
Bây giờ, Lão tổ Mạc Tầm Hoan của Mạc gia này, hơn phân nửa là nghe tin tức Diệp Trần chiến tử trên sông Thiên Giang, tới đây dự định muốn chơi kiểu bọ ngựa bắt ve chim sẻ đứng ở đằng sau a!
Đường gia và Tào gia, gần đây tuy rằng được hắn nâng đỡ, đã dần dần quật khởi thế nhưng dù sao căn cơ cũng không phải là ổn định, còn chưa đủ thực lực chống lại với Mạc gia.
Huống chi, Mạc Tầm Hoan lão tổ của Mạc gia thế nhưng là có cấp bậc tồn tại giống như Vũ Trường Không, tu vi hắn cũng đã bước vào Thánh Cảnh.
Đường gia thì chỉ có Mạnh Huyền Lễ một tông sư Hóa Kình như vậy, vô luận là chiến đấu với sức cá nhân hay là sức chiến đấu của cả một gia tộc thì tuyệt đối không phải đối thủ của Mạc gia.
Suy nghĩ hiểu ra quan hệ lợi hại trong đó, Diệp Trần hiểu, chính mình hôm nay nếu như không đi, chỉ sợ toàn bộ Vân Châu sẽ bị Mạc gia nuốt, thậm chí mấy người Đường Nghiệp, Tào Khôn nói không chừng còn sẽ mất đi tính mạng.
...
Cùng lúc đó, tại tầng trên cùng của nhà hàng Diễm Dương, bên trong phòng khách cao cấp sang trọng.
Mạc Tầm Hoan làm việc mà hắn cảm thấy nên làm đó là ngồi ở chỗ phía trên nhất tôn quý nhất, nhìn xuống các vị đại lão Vân Châu ở phía dưới, trên mặt lộ ra nụ cười hăm hở.
Nghĩ Mạc gia hắn bị Vũ gia áp chế mấy chục năm, luôn phải đứng thứ hai ở Thiên Nam, ngay cả Mạc Tầm Hoan hắn cũng bị một số người trong giới võ lâm đều cùng chí hướng với hắn trêu hắn là Mạc lão nhị, chuyện này luôn để cho hắn lấy làm hổ thẹn.
Bây giờ Vũ gia bị diệt, Diệp Cuông Tiên chiến tử, cuối cùng đến lượt Mạc gia bọn họ độc chưởng càn khôn trong tỉnh Thiên Nam, tâm nguyện nhiều năm rốt cuộc được đền đáp, trong lòng Mạc Tầm Hoan rất vui sướng là có thể nghĩ được.
"Các vị! Lão tổ nhà ta vừa mới nói đã rất rõ ràng, Mạc gia chúng ta lần này tới là đến để hợp tác cùng các vị, cùng nhau phát triển, chỉ cần các vị ngoan ngoãn ký vào thỏa thuận ở trước mặt, sau đó thế lực của các vị ở Vân Châu, tất cả vẫn như cũ, Mạc gia chúng ta tuyệt đối không can thiệp việc nội bộ của các ngươi!"
Người vừa nói xong, rõ ràng là Mạc Kính Hiên gia chủ đương thời của Mạc gia.
Mạc Kính Hiên vừa mới nói xong đã có người không nhịn được tức giật nói:
"Nói thì dễ nghe! Ký phần thỏa thuận này, sau này chúng ta chẳng phải sẽ trở thành gia nô của Mạc gia các ngươi rồi sao? Năm đó lúc Vũ gia tại vị cũng không có lòng tham như các ngươi!"
Mọi người ngay lập tức cũng bắt đầu nhao nhao nói theo, toàn bộ bên trong bữa tiệc hoàn toàn đều là giọng tức giận.
Lúc đầu đại lão các nơi cũng đều là người rất thức thời, biết tình thế bây giờ, Mạc gia độc bá tỉnh Thiên Nam đã trở thành kết cục đã định, thế nhưng bọn họ không nghĩ tới, Mạc gia thế mà lại có lòng tham gấp mười Vũ gia, gần như là muốn đối đãi với bọn họ như là nô tài!
"A!"
Lúc mọi người ở đây đang nghị luận ầm ĩ, đột nhiên có một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Chỉ thấy, người vừa mới nói chuyện kia, không hiểu vì sao, giống như là bị người bóp lấy cổ nhấc lên trượt tới dưới chân Mạc Tầm Hoan một cách rất quỷ dị.
Sau đó, Mạc Tầm Hoan lão tổ Mạc gia chậm rãi giơ chân phải lên, sau đó hung hăng giẫm xuống!
"Bành!"
Người kia thế mà còn đang sống sờ sờ ra đó bị một cước này của Mạc Tầm Hoan giẫm cho nổ tung!
Tê ~
Nhìn thấy cảnh tượng máu tanh tàn nhẫn này, vốn cả bữa tiệc còn đang xôn xao, trong nháy mắt trở nên im phăng phắng không một tiếng động, mọi người đều câm như hến như thể bị người nào đó bóp lấy yết hầu, ngay cả thởi mạnh cũng không dám.
Mạc Tầm Hoan dường như đối với hiệu quả của cách làm này rất hài lòng, giẫm lên thi cốt dưới chân, từ từ đứng dậy, độc đoán bá khí nói:
"Lão phu nói lại một lần nữa, từu nay về sau, tỉnh Thiên Nam, Mạc gia ta nói là phải nghe! Thuận ta thì sống, nghịch ta, chết!"
Chương 245 Chỗ dựa của hắn là ta!
Mạc Tầm Hoan nói xong lời này, quay đầu nhìn sang một bên, hai người Đường Nghiệp và Tào Khôn đang ngồi ở phía trước tất cả mọi người, giống như cười mà không phải cười nói:
"Đường gia chủ, Tào Tứ gia, hai vị chấp chưởng ở Vân Châu, trước hết đến làm gương cho mọi người đi!"
Hai người đồng thời biến sắc, không thể không liếc nhau một cái.
Đường Nghiệp hừ lạnh một tiếng nói:
"Ta lớn tuổi rồi, đã không biết nên phải làm nô tài cho người như thế nào rồi, tha thứ khó thuận theo!"
Mạc Tầm Hoan nghe được điều này, lập tức biến sắc, hắn vốn cho rằng áp dụng thủ đoạn lôi đình như vậy, sau khi rung cây giết gà dọa hổ rung cây dọa khỉ rồi thì những người này chắc chắn không dám chống lại, mà phải ngoan ngoan ký vào thỏa thuận, nhưng không có nghĩ tới xương cố Đường Nghiệp thế mà cứng như vậy!
Điều này ngay lập tức để cho hắn ý thức được có chút sai sai, vẻ mặt không thể không phát lạnh, "Đường Nghiệp! Nói như vậy Đường gia ngươi quyết tâm muốn đối nghịch với Mạc gia chúng ta sao?"
Đường Nghiệp lạnh lùng nói:
"Mạc lão tổ thật đúng là biết nói chuyện cười, rõ ràng Mạc gia các ngươi muốn nô dịch chúng ta, làm sao lại biến thành chúng ta trở thành muốn làm địch với Mạc gia các ngươi?"
Lông mày của Mạc Tầm Hoan ngay lập tức nhíu càng chặt, sát khí trên người cũng bắt đầu chậm rãi phóng thích ra ngoài, "Thôi được! Vốn chỉ cần ngươi ngoan ngoãn thần phục Mạc gia ta, lão phu sẽ không truy cứu chuyện Đường gia các ngươi hại chết chắt trai của ta, ngươi đã không biết cất nhắc như thế, vậy đừng trách lão phu vô tình!"
Không nghĩ tới, đối mặt với sự uy hiếp trắng trợn của Mạc Tầm Hoan, Đường Nghiệp lại cười lạnh, nói:
"Mạc lão tổ có võ công cái thế, ta chỉ là một cái lão già sắp chết tự nhiên không phải là đối thủ của ngài, chỉ có điều ngài giết ta thì có thể nhưng Minh Phi con trai của ta ở trong Thần Long vệ, quân hàm đại tá, đúng lúc hôm nay về thăm người nhà, nếu như chờ không thấy ta trở về chỉ sợ sẽ làm ra cái chuyện điên rồ gì nữa cũng chưa biết a!"
Mạc Tầm Hoan nghe được lời này của Đường Nghiệp, cả người nhất thời bị trì trệ.
Thần Long vệ!
Đường Minh Phi con trai thứ ba của Đường Nghiệp là người của Thần Long vệ, Mạc Tầm Hoan cũng có nghe thấy chút, truyền ngôn nói hắn bởi vì có công dẫn tiến, bây giờ đã thăng lên quân hàm Đại tá, hơn nữa tiến vào tầng hạch tâm của Thần Long vệ!
Cao thủ Thần Long vệ xuất hiện lớp lớp, không nói đến mười ba Đại cung phụng, tùy tiện mời một vị ra, đều có thể dễ dàng treo Mạc Tầm Hoan lên mà tét mông đít, cho dù là ở phía dưới cung phụng cũng có không ít tông sư Hóa Kình có thực lực mạnh mẽ.
Nếu như Đường Minh Phi kia thạt có thể mời được cao nhân của Thần Long vệ, Mạc Tầm Hoan hắn thật đúng là chưa chắc có thể chiếm được chỗ tốt gì, thậm chí còn phải chui bụi rậm để tránh né!
Vừa nghĩ tới đây, sát khí trên người Mạc Tầm Hoan lập tức từ từ hạ xuống.
Đường Nghiệp nhìn thấy Mạc Tầm Hoan đã bị chính mình phô trương thanh thế mà hù dọa, trong lòng hơi buông lỏng, dứt khoát trực tiếp khép hai mắt lại, bắt đầu giả bộ nhắm mắt dưỡng thần.
Mạc Tầm Hoan uy hiếp Đường Nghiệp không thành, ngược lại lại nhìn về phái Tào Khôn, mặt đen lại nói:
"Tào Tứ Gia, chẳng lẽ ngươi cũng có một đứa con nhận chức ở trong Thần Long vệ sao?"
Tuy rằng hỏi lời này có chút buồn cười, thế nhưng mọi người lại không có ai cười nổi.
Vẻ mặt Tào Khôn bình thản nói:
"Mạc lão tổ biết nói đùa a! Ta không có phúc lớn giống như Đường lão ca như thế! Chỉ có điều ta có mấy vị bằng hữu đối với Mạc lão tổ ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay vừa đúng lúc mấy người đều có mặt ở đây, bọn họ muốn gặp mặt hướng lão tổ Mạc gia tỉnh giáo vài chiêu!"
Nói xong lời này, Tào Khôn nhìn về phía sau lưng, ba ông lão vẫn luôn bình tĩnh ngồi ở sau đó, cung kính nói:
"Ba vị đại sư, làm phiền!"
Một lão giả cầm đầu trong ba người, cười nhạt một tiếng, "Dễ nói! Dễ nói!"
Lời nói buông xuống, thân thể ba người đồng thời nhoáng một cái, đã đi tới vị trí giữa phòng, đồng thời khí thế trên thân của ba người đột nhiên phóng thích ra ngoài!
"Tông sư Hóa Kình!"
"Hơn nữa còn là ba vị!"
"Khó trách Tào Tứ Gia vẫn luôn bình tĩnh như thế, hóa ra đến là đã có chuẩn bị!"
"Cho dù lão tổ Mạc gia này có lợi hại hơn nữa, đối phó với ba vị tông sư Hóa Kình này chỉ sợ cũng chưa chắc có thể nắm được phần thắng a?"
...
Mọi người nghị luận ầm ĩ, đồng thời cũng đều thấy được hy vọng, chỉ cần ba vị tông sư Hóa Kình này có thể cùng nhau đánh bại Mạc Tầm Hoan, hoặc là xử lý luôn vậy bọn hắn cũng thoát khỏi sự quản chế của Mạc gia.
Hai mắt của Mạc Tầm Hoan thì khép lại, "Tứ hùng Lĩnh Nam sao? Không nghĩ tới các ngươi cũng tới đây!"
Rất nhiều người nghe được lời này của Mạc Tầm Hoan, lập tức nghi hoặc không hiểu, trong lòng thầm nghĩ, rõ ràng ở trước mắt chỉ có ba người, làm sao lại thành Tứ hùng Lĩnh Nam? Chẳng lẽ Mạc Tầm Hoan này mờ mắt rồi hay sao?
Chỉ có số ít người đối với võ đạo giới tương đói quen thuộc, bắt đầu nói khẽ giải thích với mọi người xung quanh nói:
"Tứ hùng Lĩnh Nam này là anh em ruột thịt cùng mẹ sinh ra, nghe nói mọi người đều là kỳ tài luyện võ, lại bái vào mô hạ của một vị danh sư, toàn bộ đều có tu vi tông sư Hóa Kình!"
Có người vội vàng hỏi:
"Vậy làm sao chỉ có ba người?"
Người kia nói:
"Ngươi biết cái gì! Nghe nói Tứ hùng Lĩnh Nam này có khúc mắc với lão tổ Mạc gia, lão tứ ở trong Tứ hùng Lĩnh Nam chính là chết ở trong tay Mạc Tầm Hoan này!"
Mọi người ngay lập tức nhao nhao giật mình, đồng thời thầm nghĩ thủ đoạn của Tào Khôn rất tốt, thế mà có thể mời tới nhân vật như vậy.
"Mạc Tầm Hoan! Năm đó tứ đệ ta bị ngươi giết chết, hôm nay chính là lúc mà ngươi đền mạng cho hắn!"
Một ông lão ở bên trong Tứ hùng Lĩnh Nam đằng đằng sát khí chỉ vào mặt Mạc Tầm Hoan nói.
Mạc Tầm Hoan cười lớn một tiếng, "Ba lão già không biết sống chết! Hai mươi năm trước, bốn anh em các ngươi còn không phải là đối thủ của ta, huống chi là hai mươi năm sau, các ngươi lại còn thiếu một người?"
"Nếu không muốn chết thì tranh thủ thời gian cút đi cho lão phu, bằng không ta không ngại để cho bốn anh em nhà các ngươi đoàn tụ dưới lòng đất a!"
Ba ông lão kia ngay tức khắc trở nên giận dữ, ngay lập tức lao về phía Mạc Tầm Hoan!
"Trả lại mạng Tứ đệ cho ta!"
Hô! Hô! Hô!
Toàn bộ phòng tiệc giống như đột nhiên thổi lên một trận gió lốc, mọi người ở cách gần đó lập tức bị dọa đến thi nhau lùi lại, vài cái bàn trong nháy mắt vỡ nát!
"Hừ!"
Đối mặt với sự vây công của ba tông sư Hóa Kình, Mạc Tầm Hoan dường như cũng không có quá để ở trong lòng.
Chỉ thấy hắn cười lạnh, "Ba thằng ngu này! Hôm nay ta sẽ để cho các ngươi mở mang kiến thức một chút võ học tiên nhân mà lão phu nghiên cứu mười năm gần đây!"
"Khí Nguyên Trảm!"
Theo giọng nói của Mạc Tầm Hoan buông xuống, chỉ thấy bàn tay của hắn giơ lên nắm lại, thế mà xuất hiện một cái đao khí được ngưng tụ từ nội kình như ẩn như hiện!
"Cái gì!"
Tam hùng Lĩnh Nam thấy thế thì lập tức biến sắc.
Ngay vào lúc ba người còn đang ngây người, Mạc Tầm Hoa giơ tay chém xuống đã chém đứt đầu của một người!
Hai người còn lại lập tức ý thức được sự chênh lệch của mình với đối phương, nơi nào còn dám tiếp tục đánh, vọi vàng xoay người bỏ chạy.
Mạc Tầm Hoan nhanh chóng tiến lên, vung đao lần nữa, trảm một người thành hai khúc!
Lúc này người còn lại đã chạy ra tới cửa, Mạc Tầm Hoan trực tiếp hất đao khí đang cầm trong tay lên!
"Xoẹt xẹt!"
Ở dưới sàn nhà của phòng tiệc những nơi mà đao khí bay qua ngay lập tức xuất hiện một vết đao sâu hoắm, có cảm tưởng như chỉ thêm một tý nữa thôi là được nhìn thấy cảnh quan ở tầng dưới!
Mà sau khi ông lão tông sư Hóa Kình cuối cùng kia vừa chạy ra tới cửa, cũng đã bị đao khí của Mạc Tầm Hoan lao tới chém thành hai đoạn!
"Phù phù!"
Tào Khôn vốn còn đang nghĩ chắc chắn sẽ giành thắng lợi, thế nhưng khi nhìn thấy ba tên tông sư Hóa Kình mà chính mình bỏ ra nhiều tiền mời tới, thế mà trong nháy mắt bị Mạc Tầm Hoan giết như giết gà, lập tức đặt mông ngã ngồi xuống ghế, vẻ mặt trở nên trắng bệch.
Mọi người còn lại thì tất cả đều lộ ra vẻ tuyệt vọng, tất cả đều không nghĩ tới, thực lực của Mạc Tầm Hoan này vậy mà lại cường hãn tới như thế!
Mà Mạc Tầm Hoan sau khi nhẹ nhõm giết chết ba người kia, tay đã cầm lại đao khí, chậm rãi đi tới trước mặt Tào Khôn cười lạnh nói:
"Tào Khôn, đây chính là chỗ dựa của ngươi sao? Thật đúng là không chịu nổi một kích a!"
"Ta..."
Vẻ mặt Tào Khôn trở nên trắng bệch không phản bác được.
Nhưng mà đúng vào lúc này, một giọng noi lạnh lùng đạm mạc đột nhiên từ trong phòng tiệc vang lên.
"Chỗ dựa của hắn là ta!"
Oanh!
Cho dù là ai cũng không nghĩ tới, một đời của chiến thần Diệp Thiên Ca sẽ đột nhiên lựa chọn tự vẫn!
Hơn nữa lấy thân thủ của Diệp Thiên Ca, muốn tự vẫn đừng nói là người bên ngoài, coi như Diệp Trần, trong lúc nhất thời cũng không kịp phản ứng.
"Thiên Ca!"
"Cha!"
"Diệp Tướng quân!"
...
Chẳng những toàn bộ mọi người kinh hô lên, Diệp Trần vốn còn đằng đằng sát khí, trong nháy mắt đờ đẫn tại chỗ.
Nhìn qua người trước mắt này, người đàn ông này từng để cho hắn vô cùng thống hận này, bây giờ chậm rãi ngã xuống trước mặt mình, hơn nữa vào lúc này trên mặt còn treo một nụ cười tươi như vậy.
Không biết tại sao Diệp Trần đột nhiên cảm nhận được đau lòng, đau quá, vô cùng vô cùng đau nhức!
Sau đóm trong lòng vậy mà dâng lên một chút hối hận...
"Chẳng lẽ...ta thật đã làm sai sao?"
Vào lúc này, Diệp Trần không có niềm vui khi đại thù được đền đáp lại, ngược lại trong lòng hắn rất khó chịu, tám trăm năm hắn chưa một lần rơi lệ, bỗng nhiên có chút không ức chế được muốn lên tiếng khóc rống lên.
Mà ngay tại lúc Diệp Trần ngây người này.
Một tia ánh sáng mỏng manh, từ trong mi tâm của Diệp Thiên Ca bay ra, đó, rõ ràng là nguyên thần quy mô đơn giản của hắn!
Toàn thân Diệp Trần bỗng nhiên chấn động, thân thể lập tức nhoáng một cái, lao vọt tới bên cạnh thi thể của Diệp Thiên Ca, trức tiếp đưa tay bỗng nhiên bắt đạo nguyên thần kia trở về, "Trở về cho ta! Diệp Thiên Ca! Mệnh của ngươi là của ta! Không có lệnh của ta ngươi không chết được!"
Một tay mạnh mẽ ấn nguyên thần Diệp Thiên Ca vào trong đầu của thi thể của hắn, tay kia của Diệp Trần bắt đầu kết ấn thật nhanh, sau đó điểm vào mi tâm của Diệp Thiên Ca, "Phong thần!"
Oanh ~
Nguyên thần của Diệp Thiên Ca đã được Diệp Trần phong vào trong thức hải một lần nữa, không còn cách nào đào thoát.
Đồng thời, Diệp Trần nhanh chóng phong bế kinh mạch toàn thân của Diệp Thiên Ca lại, rồi nhấc lên vác ở trên vai.
"Ngươi còn muốn làm gì!"
Diệp Huyền Lâm vào lúc này đã lao lên, cho dù biết đứa cháu này của mình lãnh khốc tàn nhẫn như ác ma, thế nhưng nhớ lại sự an toàn của con trai mình, Diệp Huyền Lâm cũng không nghĩ được nhiều như vậy.
"Ngươi thả cha ta xuống!"
Diệp Vô Thương ở một bên trên mặt đất, cũng phẫn nộ hét lên.
Diệp Trần lạnh lùng nhìn lướt qua Diệp Huyền Lân, "Mệnh của hắn là của ta! Ta sẽ không để cho hắn cứ chết đi như vậy!"
Nói xong lời này, Diepj Trần lại liếc mắt nhìn xuống trên mặt đất ở một bên, Diệp Vô Thương bị đoạn mất một cánh tay, hai mắt đỏ ngầu, vốn định một chỉ tiêu diệt nó, thế như nhớ tới Diệp Thiên Ca trước đó, bất kể như thế nào cũng không xuống tay được.
"Phốc!" "Phốc!"
Diệp Trần cong ngón tay búng ra, hai đạo kiếm phí phát ram trong nháy mắt đánh nát xương bán chè hai chân của Diệp Vô Thương.
"A!!"
Diệp Vô Thương lần nữa phát ra một tiếng kêu thảm thiết, đồng thời cấm chế trên người đã được mở ra, ở trên mặt đất bắt đầu giằng co điên cuồng.
Diệp Huyền Lâm tự nhiên không rõ, vì sao Diệp Trần đột nhiên lại xuất thủ phế bỏ hai chân của Diệp Vô Thương, lập tức cũng không thể không lùi lại liên tục.
"Mối thù kiếp trước, tạm thời ghi lại!"
Quảng xuống một câu nói để mọi người không hiểu, Diệp Trần trực tiếp tung người nhảy lên, đã nhảy cao tới mấy chục thước, sau đó hét lớn một tiếng.
"Xích Diễm!"
Sưu!
Kiếm Xích Diễm phá thể mà ra, bay tới dưới chân Diệp Trần, vững vàng nâng hai người.
Bạch!
Lúc này đã là buổi tối, Diệp Trần chân đạp kiếm Xích Diễm, vai nghiêng Diệp Thiên Ca, giống như một ngôi sao băng bay vút qua trong đêm tối bay về phía nam mà đi!
...
Mọi người ở trong sân nhỏ của Diệp gia, nhìn thấy tên sát tinh này cuối cùng đã đi, tất cả lập tức thi nhau thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, Dịch Sơn Hà bỗng nhiên mở miệng, "Các vị, chuyện hôm nay, can hệ trọng đại, mời các vị cần phải giữ bí mật, tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài dù chỉ một chút!"
Diệp Thiên Ca bản thân là chiến thần trong quân đội Hoa Hạ, sớm đã trở thành linh hồn trong quân, thần tượng của tất cả quân nhân, nếu như một khi tin hắn chết được truyền bá ra, trong lòng quân chẳng những sẽ đại loạn, nói không chừng các quốc gia đối địch khác cũng sẽ ngo ngoe muốn động, đến lúc đó hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.
Thật ra thì, căn bản không cần Dịch Sơn Hà phải nói, bảy gia tộc lớn hôm nay gặp phải chuyện vô cùng nhục nhã trước nay chưa từng có, muốn giấu diếm còn sợ không kịp há sẽ truyền đi ra ngoài để cho thanh danh của mình bị hư tổn sao?
Sau khi dặn dò mọi người xong, lúc này Dịch Sơn Hà mới đi tới trước mặt Diệp Huyền Lâm, chắp tay nói:
"Diệp huynh xin kiềm chế đau thương, ta nghe ý tứ trong lời nói kia của Diệp thiếu tướng, Thiên Ca cũng chưa chắc sẽ chết, nói không chừng sau này sẽ có lúc cha con các ngươi còn có thể gặp lại!"
Không nghĩ tới, Diệp Huyền Lâm lại khoát tay áo, vẻ mặt bi thống nói:
"Dịch lãi tướng quân cũng không cần phải an ủi ta, khí tức Thiên Ca đã tuyệt, người chết há có thể sống lại?" "Ta chỉ hận, Diệp gia ta thế mà có một tên nghịch tử như vậy, thế mà bức cha của mình phải tự vẫn mà chết! Sớm biết năm đó, ta thật cần phải..."
Vẻ mặt của Diệp Huyền Lâm rất hung hăng khi nói tới đây, Dịch Sơn Hà lại đột nhiên cắt ngang, nghiêm mặt nói:
"Diệp huynh nói lời ấy sai rồi! Vừa rồi ngươi cũng đã nghe Tần Nguyệt Nga kia nói ra chân tướng năm đó, nếu như đổi chỗ mà xử, ngươi còn cảm thấy Diệp Cuồng Tiên làm như vậy quá đáng lắm sao?"
"Ta..."
Diệp Huyền Lâm lập tức không phản bác nổi, qua một hồi lâu mới thở dài thườn thượt nói:
"Thế nhưng hắn cũng không thể bức cha mình phải tự vẫn a! Hơn nữa trước khi đi thế mà còn phế bỏ hai chân của Vô Thương, hành vi này quả thực làm cho người giận sôi!"
Dịch Sơn Hà nghe được điều này, cũng không thể không chau mày, "Việc này đến ta cũng cảm thấy kỳ lạ, ấn theo lý thuyết thì Diệp Cuồng Tiên tuy rằng sát phạt quyết đoán, nhưng cũng là người có ân oán rõ ràng, làm sao lại đối với Vô Thương công tử có hận ý lớn như vậy?"
Nói đến đây, Dịch Sơn Hà dừng lại một chút, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nói:
"Tuy nhiên, Diệp huynh, xem ở trên giao tình nhiều năm giữa ta và ngươi, ta vẫn phải nhắc nhở ngươi một câu, việc này đã xong, Diệp gia các ngươi tuyệt đối không thẻ tái sinh bất luận ý định trả thù nào!"
Sắc mặt Diệp Huyền Lâm dao động một lúc, cuối cùng nặng thể thở dài một tiếng, "Đa tạ lão tướng quân nhắc nhở, ta hiểu được!"
...
Lại nói Diệp Trần khiêng Diệp Thiên Ca ngự kiếm phi hành, thúc tốc độ tới cực hạn, một đêm ngắn ngủi cũng đã trở lại Vân Châu.
Vừa về tới biệt thự số một, Diệp Trần lập tức bố trí xuống một đạo cấm chế phong tỏa toàn bộ biệt thự, sau đó an trí thi thể của Diệp Thiên Ca ở trong một cái phòng trống trải.
Nếu như là người bình thường, chết là chết rồi, lấy thực lực hôm nay của Diệp Trần, căn bản không có cách nghịch chuyển càn khôn.
Thế nhưng Diệp Thiên Ca dù sao thì so với người bình thường cũng có chỗ khác biệt, tu vi của hắn đã đạt tới Thần cảnh, tuy rằng không có cố gắng tu luyện nguyên thần, thế nhưng so với người bình thường thì cường đại hơn rất nhiều.
Cho nên muốn phục sinh cũng không phải là chuyện không có khả năng!
Tuy nhiên trước đó nhất định phải cam đoan nhục thân của Diệp Thiên Ca còn nguyên vẹn, nguyên thần không bị diệt.
"Mân Côi có Vạn Niên Huyền Băng bảo hộ, coi như hơn trăm năm cũng sẽ không có chuyện gì, đáng tiếc chỗ đó cách đây quá xa, muốn an trí người này ở nơi đó, hiển nhiên là không thể nào, chỉ có thể dùng Tế Linh trận pháp!"
"Trận pháp này tuy rằng có thể bảo vệ được nhục thể và nguyên thần của hắn, nhưng lại có thời gian hạn chế, hơn nữa không được di động, nhất định phải trong thời gian một năm tìm được Thất Diệp Hồi Tiên thảo và Thần Long Chi Huyết, bwangf không nhục thân sẽ hư thối!"
Diệp Trần suy nghĩ liên tục, trong bất tri bất giác, có lẽ ngay cả chính hắn cũng không có phát hiện ra, chính mình làm sao lại quan tâm sự sống chết của người trước mắt này...
Chương 242 Ngươi chắc chắn muốn giao thủ với ta?
Chỉ chớp mắt, hao phí hẳn một ngày, Diệp Trần ruốt cuộc mới bố trí Tế Linh đại trận thành công, đồng thời ở xung quanh bố trí thêm mười đạo cấm chế!
Cho dù là tu sĩ cảnh giới Kim Đan ở Tu Chân giới cũng tuyệt đối không có cách nào cưỡng ép phá vỡ trận pháp đó.
Bằng cách này, cơ thể của Diệp Thiên Ca có thể được đảm bảo mà không có bất kỳ sự can thiệp từ bất cứ ai.
Sau khi làm xong tất cả chuyện này, Diệp Trần còn chưa kịp bình phục tâm tình hai ngày vừa qua một chút, bỗng nhiên tâm niệm vừa động, vẻ mặt đôt nhiên hoàn toàn biến đổi!
"Không ổn! Dì lam gặp nguy hiểm!"
Lúc trước hắn chế tạo pháp khí bảo vệ cho Tô Lam, ở trên đó có tinh thần lạc ấn của hắn, một khi bị người công kích, nếu như khoảng cách hai người cách xa nhau ở trong phạm vi thần niệm của hắn là có thể trong nháy mắt cảm ứng được.
Mà bây giờ, hắn đã cảm ứng được vô cùng rõ tràng, pháp khí hộ thân trên người Tô Lam đang gặp phải công kích!
"Vọt lên cao!"
Vốn là sau khi trải qua chuyện ngày hôm qua, Diệp Trần đã có chút mất hết cả hứng, trên người đột nhiên lại có một cỗ sát khí dâng lên!
Thân thể nhoáng một cái, người đã ra khỏi biệt thự, hỏa tốc chạy về hướng nhà hàng chạy tới.
...
Cùng lúc đó ở khu mới phía đông thành phố, nhà hàng Tô thị, lúc này đã là đêm rất khuya, nhà hàng đã đóng cửa từ lâu nhưng hiện tại vẫn còn một ánh sáng nhỏ yếu trong nhà hàng.
"Khặc khặc! Nhớ Thượng Quan Kinh Vân ta tung hoành cả đời, xưa nay không lạm sát kẻ vô tội càng sẽ không giết nữ nhân!"
"Muốn trách thì chỉ có thể trách các ngươi không nên có quan hệ dính líu tới Diệp Cuồng Tiên kia!"
"Hôm nay ta dùng máu của hai người các ngươi để tế điện sư tôn của ta trên trời có linh thiêng!"
Trong nhà hàng là một mảnh hỗn độn, còn có rất nhiều thi thể của bảo vệ!
Mà nói chuyện là một người đàn ông trung niên mặc trường bào mày vàng kim, hóa ra chính là Thượng Quan Kinh Vân đồ đệ của Tần Đạp Thiên!
Mà hai người Tô Lam và Sở Phi Yên vào lúc này đã bị người này dồn tới góc tường.
"Dì Lam đừng sợ! Chúng ta lấy khôi lỗi đối phó hắn!"
Sở Phi yên bảo vệ Tô Lam ở sau lưng, đồng thời hai tay kết ấn thật nhanh.
Sưu! Sưu!
Trong nháy mắt hai cái bóng đen cùng một lúc lao tới, trực tiếp lao về phía Thượng Quan Kinh Vân.
"Ừm?"
Thượng Quan Kinh Vân rõ ràng cũng giật mình, hiển nhiên không nghĩ tới, hai nữ nhân vô cùng nhu nhược trước mắt này thế mà còn có con át chủ bài bực này, tuy nhiên hắn dù sao cũng là là cao thủ của Thánh Tâm các, chẳng bao lâu hắn đã bình tĩnh lại.
"Thuật Khôi Lỗi sao? Đáng tiếc, tinh thần lực của ngươi quá yếu! Căn bản không có cách nào phát huy ra được thực lực của khôi lỗi!"
Ầm! Ầm! Ầm!
Sau khi Thượng Quan Kinh Vân giao thủ với hai con khôi lỗi được mấy chiêu, vòng qua khôi lỗi, hướng nơi về phía Tô Lam và Sở Phi Yên hung hăng vỗ một chưởng xuống.
"Chết đi!"
Oanh!
Thượng Quan Kinh Vân không hổ là cao thủ nhất đẳng của Thánh Tâm các, thuận tay một chưởng dẫn tới toàn bộ không gian vì đó mà rung động, bàn ghế xung quanh ở dưới áp bách của một trưởng này mà tất cả đều vỡ vụn ra, thi nhau hóa thành bột phấn!
Chỉ như vậy thế nhưng Thượng Quan Kinh Vân chẳng qua mới sử dụng hai thành công lực mà thôi.
Tuy nhiên, một chưởng nhìn qua vô cùng cường bạo này, đập tức trước mặt hai người, trên người Tô Lam đột nhiên xuất hiện một màn hào quang vô hình, bảo vệ hai người ở trong đó, hai người thế mà không bị thương một chút nào.
Đạp! Đạp! Đạp!
Thượng Quan Kinh Vân tự cho là một kích là có thể dễ dàng giải quyết, thế nhưng lại bị một cỗ lực lượng đột nhiên xuất hiện chấn động đến mức làm cho hắn phải lùi lại liên tục!
"Cái gì!"
Thượng Quan Kinh Vân hơi kinh hãi, sau đó để ý tới trước ngực của người thiếu phụ trước mặt này,
có một mặt dây chuyền ngọc bích lấp lánh.
"Pháp khí hộ thân sao?"
Thượng Quan Kinh Vân kinh ngạc qua đi, trên mặt hiện ra nụ cười tinh quái, "Ta muốn nhìn một chút, cái pháp khí hộ thân này của ngươi có thể ngăn cản ta được mấy lần công kích!"
Nói xong, Thượng Quan Kinh Vân đã lao tới lần nữa.
Ầm! Ầm! Ầm!
Sau khi công kích hơn mười lần liên tiếp, hai người Tô Lam được màn hào quang vô hình kia bảo vệ nhưng màn hào quang kia đã bắt đầu xuất hiện từng đạo vết nứt!
Rốt cục,
"Răng rắc!"
Ở lúc Thượng Quan Kinh Vân đánh ra chưởng thứ mười tám, pháp khí hộ thân mà Diệp Trần luyện chế cho Tô Lam đã không chịu đựng nổi công kích của đối phương được nữa, trực tiếp vỡ vụn ra!
"Bành!"
Cùng lúc đó màn hào quang vô hình đang bảo vệ hai người kia trong nháy mắt vỡ vụn!
Tô Lam và Sở Phi Yên thấy chỗ dựa vào cuối cùng cũng đã không còn, vẻ mặt hai người đột nhiên trông nhợt nhạt.
Thấy thế, Thương Quan Kinh Vân nhưng lại không có vội vàng ra tay, từ từ đi tới trước mặt hai người, cười lạnh nói:
"Hai đại mỹ nhân, trước khi chết có để lại di ngôn gì không?"
Sở Phi Yên lập tức ưỡn bộ ngực cao ngất lên, lần nữa bảo vệ Tô Lam ở đằng sau, "Muốn giết cứ giết! Làm sao phải nói nhảm nhiều như vậy? Tuy nhiên ngươi nhớ kỹ, sớm muôn cũng sẽ có người tới báo thù cho chúng ta!"
Thượng Quan Kinh Vân nghe được điều này lập tức ngửa thẳng lên trần nhà người ha hả, vẻ mặt trông dữ tơn hơn, "Sẽ có người tới báo thù cho các ngươi sao? Ngươi nói là Diệp Cuồng Tiên hả? A, không đúng, tên thật của hắn là Diệp Trần đúng không? Chẳng lẽ các ngươi còn chư biết, ba ngày trước hắn đã chết ở sông Thiên Giang rồi sao?"
"Ngươi nói cái gì?"
Sở Phi Yên và Tô Lam nghe được điều này, sắc mặt của hai người lập tức thay đổi.
"Không! Đây là chuyện không có khả năng! Diệp Trần làm sao lại chết chứ? Ta không tin!"
Tuy rằng ngoài miệng Sở Phi Yên nói không tin, thế nhưng ở trong lòng cũng đã bắt đầu chó chút dao động.
Hai ngày này, thế cục của Vân Châu thậm chí toàn bộ tỉnh Thiên Nam có sự thay đổi lớn, hơn nữa Đường lão gia tử và Tào Tứ gia chẳng những vì nhà hàng tăng thêm nhân thủ còn nhiều lần căn dặn chính mình nhất định phải bảo vệ tốt sự an toàn của Tô Lam.
Cô ta từng hỏi hai người là Diệp Trần ở đâu, hai người đều ngậm miệng không nói, Sở Phi Yên đã ý thức được tình huống có chút không đúng lắm.
Với cả Diệp Trần đã mất tích vài ngày, chẳng những người còn chưa có trở về, hơn nữa điện thoại cũng không liên lạc được.
Cô ta đã mơ hồ đoán được, khả năng Diệp Trần thật sự có chuyện xảy ra...
Thượng Quan Linh Vân cười khặc khặc lần nữa, "Đúng rồi! Ta cũng rất hy vọng rằng điều này là không thể! Thiên hạ này có thể để cho Thượng Quan Kinh Vân ta coi là đối thủ không nhiều, Diệp Cuồng Tiên hắn tuyệt đối coi là một cái! Thật đáng tiếc a! Đời này không có cơ hội giao thủ với người này, thật sự là một chuyện đáng tiếc!"
Cùng lúc nói xong lời này, Thượng Quan Kinh Vân đang muốn giơ chưởng đập chết hai người.
Tuy nhiên ngay vào lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên, "Ngươi chắc chắn muốn giao thủ với ta sao?"
Giọng nói rơi xuống, một thân ảnh giống như quỷ mị đã xuất hiện ở trước mặt hai người Sở Phi Yên và Tô Lam.
"Tiểu Trần!"
"Diệp Trần!"
Tô Lam và Sở Phi Yên nhìn thấy thân ảnh này xuất hiện ở trước mắt, lập tức vừa sợ vừa mừng hô lên.
Diệp Trần quay đầu hướng về phía Tô Lam và Sở Phi Yên nhếch miệng cười một tiếng, "Dì Lam, Phi Yên, thật có lỗi a, ta tới muộn!"
Còn về Thượng Quan Kinh Vân ở một bên, nhìn thấy Diệp Trần đột nhiên xuất hiện, hai mắt lập tức trợn lên thật lớn, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, "Ngươi ngươi...ngươi thật sự là Diệp Cuồng Tiên sao? Ngươi không chết? Điều này sao có thể!!"
Diệp Trần lại không để ý tới hắn một chút nào, trực tiếp cúi thân thể xuống chuẩn bị đỡ Tô Lam và Sở Phi Yên từ dưới đất dậy.
Thượng Quan Kinh Vân thấy thế hai con ngươi lập tức phát lạnh, cũng dám quay lưng lại với ta, cho dù ngươi thật sự là Diệp Cuồng Tiên thì cũng phải chết!
Oanh!
Thượng Quan Kinh Vân nắm lấy cơ hội, dưới chân bỗng nhiên giẫm mạnh, sàn nhà toàn bộ nhà hàng trong nháy mắt rạn nứt, mà người thì đã nhanh chóng như thiểm điện lao tới trước người Diệp Trần, sau đó một quyền hung hăng đập vào trên lưng của Diệp Trần!
Chương 243 Dì Lam, cháu đã diệt Tần gia!
"Trúng?"
Thượng Quan Kinh Vân đầu tiên là vui mừng, sau đó sắc mặt lại thay đổi lớn!
Bởi vì hắn phát hiện, một quyền này của mình giống như đập vào thứ kim loại cứng rắn nhất trên đời này, chẳng những không làm cho đối phương lay động một chút nào, ngược lại cánh tay lại tê dại một lúc như thể muốn đứt gãy!
Sau đó, từ trên thân đối phương lại truyền tới một cỗ phản lực cường đại!
Đạp! Đạp! Đạp!
Thượng Quan Kinh Vân lập tức liên tiếp lùi lại bảy tám bước, mới triệt để đứng vững trở lại, huyết khí trong cơ thể nhộn nhạo không ngừng, mặt mũi thì tràn đầy vẻ kinh ngạc.
"Làm sao ngươi lại mạnh như vậy? Cho dù là sư tôn của ta không vận chuyển võ kỹ phòng ngự cũng tuyệt đối không có khả năng chống lại một quyền này của ta!"
Lúc này Diệp Trần đã đỡ hai người Tô Lam dậy, lúc này mới chậm rãi xoay người lại, một mặt vẻ trào phúng nói:
"Thế mà lại bắt sư phụ phế vật như thế của ngươi tới so sánh với ta, quả nhiên chỉ có sư phụ phế vật mới có thể dạy ra loại đồ vệ phế vật như ngươi a!"
"Ngươi dám nói ta là phế vật?"
Thượng Quan Kinh Vân nghe được hai chữ phế vật lập tức muốn nổi điên, hắn ở bên trong Thánh Tâm các đời thứ hai, gần với nhân vật thiên tài như Các chủ Âu Dương Khuyết, cả đời không biết đánh bại bao nhiêu thiên kiêu, thì đây vẫn là lần đầu tiên bị người ta mắng thành phế vật.
Trong cơn giận dữ, dưới chân Thượng Quan Kinh Vân đột nhiên dừng lại.
Oanh!
Một luồng ánh sáng màu tím hiện lên, từ trong cơ thể của Thượng Quan Kinh Vân thế mà bay ra một cái Linh khí phi kiếm màu tím!
"Lại là Linh khí?"
Ngay cả Diệp Trần thấy thế, cũng không thể không kinh ngạc một chút, trên trái đất cũng không có Linh Thuêts tồn tại, cho nên Linh khí vô cùng thưa thớt, thế nhưng Thánh Tâm các này dường như mỗi người đều có một cái Linh khí, Tần Đạp Thiên trước đó càng là có tới hai kiện Linh khí a!
Đang suy nghĩ ở trong lòng, phi kiếm màu tím kia đã mang theo uy năng kinh thiên nổ bắn mà lao tới!
Tuy nhiên, Diệp Trần tiện tay trảo một cái khé hấp.
Hô!
Phi kiếm màu tím trước một giây còn có uy thế ngập trời, sau một giây đã bị Diệp Trần hấp vào trong lòng bàn tay, một tay gắt gao bắt lấy!
"Cái gì!"
Thượng Quan Kinh Vân nghĩ tới mọi trường hợp, nhưng tuyệt đối không có nghĩ tới Diệp Trần thế mà tay không đi bắt Linh khí phi kiếm của hắn!
"Trở về!"
Sau khi Linh khí phi kiếm được luyện hóa có tâm ý tương thông với chủ nhân, Thượng Quan Kinh Vân hét lớn một tiếng, muốn thông qua thần niêm triệu hồi Linh khí phi kiếm lại.
Tuy nhiên, "Ông ông~"
Phi kiếm màu tím bị Diệp Trần nắm ở trong tay, run rẩy kịch liệt không ngững nhưng lại không có cách nào thoát ra!
"Một thanh phi kiếm tốt như vậy, cho loại phế vật như ngươi sử dụng thật sự là quá đáng tiếc!"
Một tay Diệp Trần chắp sau lưng một tay nắm chặt phi kiếm màu tím từ từ mở miệng ra một lần nữa, sau đó hai con ngươi bỗng nhiên ngưng tụ lại, "Phá!"
Theo một tiếng quát khẽ này của Diệp Trần rơi xuống, Thượng Quan Kinh Vân lập tức cảm nhân được thần hồn liên hệ giữa mình và Linh khí phi kiếm lập tức bị đoạn mất!
Đồng thời thần niệm cũng nhận được một cỗ lực lượng phản phệ, suýt chút nữa thì ngất đi!
"Trốn!"
Sau khi Thượng Quan Kinh Vân thông qua thay đổi này, lập tức ý thức được sự chênh lệch giữa mình và người thiếu niên này quả thực là lớn không bình thường!
Ngay cả bản mệnh phi kiếm của mình đều có thể bị đối phương cưỡng ép tước đoạt, thế thì còn đánh nhau như thế nào nữa?
Thượng Quan Kinh Vân khiếp sợ không thôi, căn bản không kịp nghĩ nhiều, lập tức nhanh chóng lùi lại, trong nháy mắt hóa thành một đoàn sương máu!
"Huyết Độn!"
Đây cũng là một trong các tuyệt kỹ của Thánh Tâm các, lấy thiêu đốt máu tươi trong cơ thể để đánh đổi, có thể tăng tốc độ của hắn trong nháy mắt lên hơn gấp năm lần!
Chỉ có điều, mỗi khi thi triển một lần, thực lực sẽ giảm xuống trên phạm vi lớn một lần, cho nên không phải lúc vạn bất đắc dĩ, bọn họ cũng sẽ không thi triển một chiêu này.
Thượng Quan Kinh Vân đã bị thủ đoạn của Diệp Trần dọa cho sợ rồi, nơi nào còn dám có bất kỳ do dự nào chứ?
Bạch!
Thời gian gần như chỉ trong một cái chớp mắt, Thượng Quan Kinh Vân đã thoát ra khỏi nhà hàng, sau khi lao tới mấy ngàn mét chớp hiện mấy lần đã lao đi được gần mười dặm.
Hô!
Nhìn về đằng sau không thấy Diệp Trần đuổi thoe, Thượng Quan Kinh Vân lập tức thở phào nhẹ nhõm.
"May mà ta chạy nhanh! Tiểu tử này làm sao mà so với sư tôn còn phải lợi hại hơn nhiều vậy chứ? Chẳng lẽ là chỗ kia..."
Tuy nhiên, dòng suy nghĩ này của hắn vừa vặn dâng lên, một giọng nói lạnh lùng đạm mạc đột nhiên lại vang lên phía trước người hắn, "Vừa rồi không phải còn nói muốn giao thủ với ta sao? Làm sao mà lại vội vàng đi như vậy?"
Chỉ thấy, không biết từ lúc nào lại có một thiếu niên dáng vẻ nhàn nhã như đi dạo ở phía trước, không phải Diệp Trần thì còn là ai?
Thượng Quan Kinh Vân lập tức bị dọa đến hồn vía đều muốn bay lên mây, "Ngươi ngươi...ngươi không thể giết ta! Ta thế nhưng là Đại hộ pháp của Thánh Tâm các, nếu như ngươi giết ta, chính là đối nghịch với toàn bộ Côn Lôn Thánh Tâm các!"
Diệp Trần nghe được điều này, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười tàn nhẫn, "Yên tâm! Chẳng mấy chốc ta sẽ đưa đồng môn của ngươi xuống dưới đoàn tụ với ngươi, ngươi cứ xuống trước chơi với sư tôn ngươi đi!"
Nói xong lời này, thân thể Diệp Trần lại nhoáng một cái, trong nháy mắt đã lao tới hơn trăm mét vậy mà trực tiếp xuyên thẳng qua thân thể của Thượng Quan Kinh Vân!
Sau một lát, "Bành!"
Thân thể của Thượng Quan Kinh Vân đột nhiên nổ tung, trực tiếp tiêu tan trong vô hình, thậm chí ngay cả cặn bã cũng không còn!
Diệt Thượng Quan Kinh Vân, Diệp Trần lại thấp giọng lẩm bẩm nói:
"Côn Lôn Thánh Tâm các, nếu các ngươi đã trêu chọc ta trước, vậy đừng trách ta không khách khí!"
...
Trở lại nhà hàng, Tô Lam và Sở Phi Yên còn có chút chưa hoàn hồn, nhìn thấy Diệp Trần trở về lúc này mới hoàn toàn yên lòng.
Vẻ mặt Tô Lam lo lắng nói:
"Tiểu Trần, mấy hôm nay cháu chạy đi nơi nào? Cháu có biết ta và Phi Yên lo lắng cho cháu như thế nào không?"
Diệp Trần nhếch miệng cười một tiếng, "Dì Lam, cháu rất xin lỗi, đã để dì phải lo lắng cho cháu, cháu...đi Diệp gia ở kinh đô một chuyến!"
Sau khi Diệp Trần hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn nói chuyện này cho Tô Lam.
Tô Lam nghe được điều này, lập tức đôi mắt đẹp trừng một cái, tuy rằng biết rõ Diệp Trần không có việc gì, nhưng vẫn rất khẩn trương, "Chuyện lớn như vậy, làm sao trước đó cháu không nói với dì một tiếng? Diệp gia không có làm khó gì cháu chứ?"
Diệp Trần không còn gì để nói, thầm nghĩ, "Ta không đi làm khó bọn hắn, thì bọn hắn đã thắp nhang cầu nguyện rồi, ai còn dám làm khó xử ta?"
Hít sâu một hơi, Diệp Trần quyết định nói tất cả mọi chuyện cho Tô Lam, "Dì Lam cháu giết Tần Nguyệt Nga rồi!"
"Cháu nói... cháu nói cái gì?!"
Tô Lam nghe được điều này, mặt mũi lập tức tràn đầy vẻ chấn kinh, sau đó sắc mặt thay đổi lớn, "Tuy Tần Nguyệt Nga đáng tội chết vạn lần, nhưng cô ta dù sao cũng là thiên kim đại tiểu thư của Tần gia, con dâu của Diệp gia, cháu giết cô ta đi, Tần gia và Diệp gia đều sẽ không bỏ qua cho cháu a!"
"Tiểu Trần, nếu không thì cháu nhanh trốn đi! Tốt nhất là trốn sang nước ngoài, tìm một nơi nào đó không ai biết, lại bắt đầu lại từ đầu!"
Cũng khó trách vì sao Tô Lam lại căng thẳng như thế, Tần gia và Diệp gia ở Kinh Đô, đây chính là ở toàn bộ Hoa Hạ đều là đại gia tốc có tiếng tăm lừng lẫy, thế lực gần như có thể thông thiên!
Ở trong ấn tượng của Tô Lam, vậy đơn giản đó chính là sự tồn tại vô địch!
Cho nên theo như suy nghĩ của Tô Lam, Diệp Trần giết Tần Nguyệt Nga, tương đương với cùng một lúc làm mất lòng Tần gia và Diệp gia, sau này ở toàn bộ Hoa Hạ quốc, chỉ sợ cũng không có nơi nào sống yên ổn cho được!
Diệp Trần nhìn qua vẻ mặt ân cần kia của Tô Lam, đều đang hận không thể ngay lập tức kéo hắn đi ra sân bay, nhanh chóng trốn ra nước ngoài a, trên mặt hắn không thể không hiện ra vẻ cổ quái, "Cái đó, dì Lam, ta cũng giệt nốt cả Tần gia luôn!"
"Cái gì!" Tô Lam tròn xoe mắt há hốc cả mồm mất hết hình tượng.
Lần này, chẳng những Tô Lam sợ ngây người mà ngay cả Sở Phi Yên ở bên cạnh hai mắt cũng không thể không tròn xoe trợn lên thật lớn, kinh ngạc tới nói không nên lời.
Chương 244 Mạc Tầm Hoan độc đoán và bá khí
Ngay sau đó, Diệp Trần một năm một mười kể lại toàn bộ những chuyện gì xảy ra ở Diệp gia.
Sau khi hai người Tô Lam và Sở Phi Yên nghe xong, ngoài chấn kinh ra thì vẫn là chấn kinh, thậm chí có lúc còn coi Diệp Trần là đang nói bậy!
Một cước đạp xuống Diệp gia!
Áp đảo tám gia tộc lớn nhất ở Kinh Đô!
Giết Tần Nguyệt Nga!
Đồ sát thành viên cao cấp của Tần gia!
Từng cọc từng cọc từng câu chuyện, hai người nghe thấy làm sao giống như lúc nghe kể truyện cổ tích.
Thẳng đến lúc Diệp Trần nới tới đoạn Diệp Thiên Ca lấy phương thức tự vẫn ra để cầu tình cho toàn bộ Diệp gia.
Tô Lam nghe tới đó, thân thể mềm mại lập tức run lên, vẻ mặt trắng bệch nói:
"Diệp Thiên Ca... Chết rồi?"
Diệp Trần tuy rằng cảm thấy có chút kì quái khi nhìn thấy phản ứng của Tô Lam, tuy nhiên vẫn vội vàng giải thích nói:
"Nguyên thần không diệt, nhục thân vẫn còn, còn có hi vọng sống lại!"
Nói xong lời này, Diệp Trần lại sợ Tô Lam nghe không hiểu lại nói bổ sung thêm:
"Cũng chính là so với người thực vật thì không khác nhau mấy, chờ cháu tìm được hai loại đồ vật kia, có thể cho hắn sống lại!"
Nói đến đây, Diệp Trần đột nhiên nhìn về phía Tô lam, "Dì Lam, dì nói có nên cứu hắn hay không?"
Đối với Diêp Thiên Ca, Diệp Trần vẫn luôn rất mâu thuẫn, vô luận là kiếm trước hay là kiếp này, Diệp Trần còn chưa được hưởng thụ tình thương của người cha, huống chi chuyện mười tám năm trước, Diệp Thiên Ca cũng không thể trốn tránh trách nhiệm.
Cho dù hắn rơi vào hoàn cảnh bất đắc dĩ phải bỏ rơi vợ con là thật đi chăng nữa!
Nếu như nói không hận hắn thì chắc chắn là giả, thế nhưng ở một giây nhìn thấy người đàn ông này chết trước mặt hắn, Diệp Trần lại cảm thấy đau khổ khó mà nói thành lời!
Cho nên, hắn muốn cứu sống người đàn ông này cùng với cảm giác hận không thể dứt khoát cho hắn chết đi.
Không nghĩ tới, Tô Lam nghe được lời này của Diệp Trần, gần như không do dự chút nào vội vội vàng vàng nói:
"Cứu! Đương nhiên phải cứu! Dù nói thế nào đi nữa thì hắn cũng là cha của cháu!"
Dáng vẻ khẩn trương của Tô Lam khiến cho Diệp Trần phải đứng chôn chân trố mắt mà nhìn!
Nói đến đây, Tô Lam làm nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Trần, ngay sau đó ý thức được dường như chính mình có chút thất thố, thế là vội vàng bổ sung một câu, "Dì nghĩ nếu như mẹ cháu ở dưới suối vàng biết được, cũng không hy vọng cháu phải gánh các cái tội giết cha!"
Diệp Trần khoát tay áo, "Tội hay gì đó thì cháu thật ra không quan tâm, tuy nhiên dì Lam dì nói đúng, coi như mẹ cháu ở trên trời có linh, chắc là cũng sẽ bắt cháu phải cứu hắn a!"
...
Ba người trò chuyện một chút, bất tri bất giác trời đã sáng.
Nhà hàng bị Thượng Quan Kinh Vân tập kính, hơn nữa còn có người chết, nhất định phải cho cảnh sát tới xử lý một chút.
Cục cảnh sát nghe nói ở nhà hàng Tô Thị đại danh đỉnh đỉnh xảy ra án mạng thì chưa tới năm phút đã vội vàng chạy tới, hơn nữa còn là Cục trưởng Trịnh Quốc Lương tự mình dẫn đội.
Nhìn thấy Diệp Trần cũng có mặt ở nhà hàng, Trịnh Quốc Lương lập tức nổi lòng tôn kính, ngay cả cử chỉ đều có chút câu nệ.
Dù sao người thiếu niên trước mắt này thế nhưng là đứng đầu quần hùng ở Vân Châu, đứng đầu cả tỉnh Thiên Nam! Hơn nữa trên người còn mang quân hàm Thiếu tướng, nói là Thiên Nam đệ nhất nhân cũng không quá đáng chút nào!
"Diệp tiên sinh cũng ở đây ta! Tôi còn tưởng rằng hôm nay này chắc là sẽ tới nhà hàng Diễm Dương chứ!"
Diệp Trần nghe được điều này thì lập tức sủng sốt, "Trịnh cục trưởng, lời này là có ý gì?"
Trịnh Quốc Lương vội vàng nói:
"Nghe nói hôm nay toàn bộ các đại lão ở thành phố Vân Châu, toàn bộ đều đi tới nhà hàng Diễm Dương, dường như có chuyện gì lớn sắp xảy ra, tôi còn tưởng là Diệp tiên sinh sẽ ở chỗ đó chủ trì đại cục nữa!"
Diệp Trần càng nghe càng không hiểu, lúc này Sở Phi Yên ở một bên mở miệng nói:
"Hai ngày trước tôi giống như nghe tới Đường lão gia tử có đề cập tới chuyện này, nói là lão tổ tông của Mạc gia ở thành phố Thiên Hải kia, muốn tới Vân Châu mở tiệc chiêu đãi các phương bá chủ ở Vân Châu..."
Diệp Trần nghe được điều này trong nháy mắt đã hiểu được, "Mạc gia! Ta ngược lại thật ra suýt chút nữa thì quyên đi Mạc Tầm Hoan này!"
Bản thân Mạc gia là đại gia tộc đứng thứ hai ở tỉnh Thiên Nam, trước đó tở tỉnh Thiên Nam có thực lực gần với Vũ gia.
Sau khi Vũ gia sụp đổ, Mạc gia ngược lại là rất thức thời, chẳng những ở khắp nơi làm việc cẩn thận, còn rút toàn bộ thế lực co lại ở thành phố Thiên Hải, thâm chí còn không chỉ một lần sai người tặng lễ cho Diệp Trần để biểu thì ý tứ thần phục.
Lúc trước Diệp Trần thấy Mạc gia thức thời như thế, hơn nữa cũng không tìm ra cái cớ nào, thế là tha cho bọn hắn một con đường sống.
Bây giờ, Lão tổ Mạc Tầm Hoan của Mạc gia này, hơn phân nửa là nghe tin tức Diệp Trần chiến tử trên sông Thiên Giang, tới đây dự định muốn chơi kiểu bọ ngựa bắt ve chim sẻ đứng ở đằng sau a!
Đường gia và Tào gia, gần đây tuy rằng được hắn nâng đỡ, đã dần dần quật khởi thế nhưng dù sao căn cơ cũng không phải là ổn định, còn chưa đủ thực lực chống lại với Mạc gia.
Huống chi, Mạc Tầm Hoan lão tổ của Mạc gia thế nhưng là có cấp bậc tồn tại giống như Vũ Trường Không, tu vi hắn cũng đã bước vào Thánh Cảnh.
Đường gia thì chỉ có Mạnh Huyền Lễ một tông sư Hóa Kình như vậy, vô luận là chiến đấu với sức cá nhân hay là sức chiến đấu của cả một gia tộc thì tuyệt đối không phải đối thủ của Mạc gia.
Suy nghĩ hiểu ra quan hệ lợi hại trong đó, Diệp Trần hiểu, chính mình hôm nay nếu như không đi, chỉ sợ toàn bộ Vân Châu sẽ bị Mạc gia nuốt, thậm chí mấy người Đường Nghiệp, Tào Khôn nói không chừng còn sẽ mất đi tính mạng.
...
Cùng lúc đó, tại tầng trên cùng của nhà hàng Diễm Dương, bên trong phòng khách cao cấp sang trọng.
Mạc Tầm Hoan làm việc mà hắn cảm thấy nên làm đó là ngồi ở chỗ phía trên nhất tôn quý nhất, nhìn xuống các vị đại lão Vân Châu ở phía dưới, trên mặt lộ ra nụ cười hăm hở.
Nghĩ Mạc gia hắn bị Vũ gia áp chế mấy chục năm, luôn phải đứng thứ hai ở Thiên Nam, ngay cả Mạc Tầm Hoan hắn cũng bị một số người trong giới võ lâm đều cùng chí hướng với hắn trêu hắn là Mạc lão nhị, chuyện này luôn để cho hắn lấy làm hổ thẹn.
Bây giờ Vũ gia bị diệt, Diệp Cuông Tiên chiến tử, cuối cùng đến lượt Mạc gia bọn họ độc chưởng càn khôn trong tỉnh Thiên Nam, tâm nguyện nhiều năm rốt cuộc được đền đáp, trong lòng Mạc Tầm Hoan rất vui sướng là có thể nghĩ được.
"Các vị! Lão tổ nhà ta vừa mới nói đã rất rõ ràng, Mạc gia chúng ta lần này tới là đến để hợp tác cùng các vị, cùng nhau phát triển, chỉ cần các vị ngoan ngoãn ký vào thỏa thuận ở trước mặt, sau đó thế lực của các vị ở Vân Châu, tất cả vẫn như cũ, Mạc gia chúng ta tuyệt đối không can thiệp việc nội bộ của các ngươi!"
Người vừa nói xong, rõ ràng là Mạc Kính Hiên gia chủ đương thời của Mạc gia.
Mạc Kính Hiên vừa mới nói xong đã có người không nhịn được tức giật nói:
"Nói thì dễ nghe! Ký phần thỏa thuận này, sau này chúng ta chẳng phải sẽ trở thành gia nô của Mạc gia các ngươi rồi sao? Năm đó lúc Vũ gia tại vị cũng không có lòng tham như các ngươi!"
Mọi người ngay lập tức cũng bắt đầu nhao nhao nói theo, toàn bộ bên trong bữa tiệc hoàn toàn đều là giọng tức giận.
Lúc đầu đại lão các nơi cũng đều là người rất thức thời, biết tình thế bây giờ, Mạc gia độc bá tỉnh Thiên Nam đã trở thành kết cục đã định, thế nhưng bọn họ không nghĩ tới, Mạc gia thế mà lại có lòng tham gấp mười Vũ gia, gần như là muốn đối đãi với bọn họ như là nô tài!
"A!"
Lúc mọi người ở đây đang nghị luận ầm ĩ, đột nhiên có một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Chỉ thấy, người vừa mới nói chuyện kia, không hiểu vì sao, giống như là bị người bóp lấy cổ nhấc lên trượt tới dưới chân Mạc Tầm Hoan một cách rất quỷ dị.
Sau đó, Mạc Tầm Hoan lão tổ Mạc gia chậm rãi giơ chân phải lên, sau đó hung hăng giẫm xuống!
"Bành!"
Người kia thế mà còn đang sống sờ sờ ra đó bị một cước này của Mạc Tầm Hoan giẫm cho nổ tung!
Tê ~
Nhìn thấy cảnh tượng máu tanh tàn nhẫn này, vốn cả bữa tiệc còn đang xôn xao, trong nháy mắt trở nên im phăng phắng không một tiếng động, mọi người đều câm như hến như thể bị người nào đó bóp lấy yết hầu, ngay cả thởi mạnh cũng không dám.
Mạc Tầm Hoan dường như đối với hiệu quả của cách làm này rất hài lòng, giẫm lên thi cốt dưới chân, từ từ đứng dậy, độc đoán bá khí nói:
"Lão phu nói lại một lần nữa, từu nay về sau, tỉnh Thiên Nam, Mạc gia ta nói là phải nghe! Thuận ta thì sống, nghịch ta, chết!"
Chương 245 Chỗ dựa của hắn là ta!
Mạc Tầm Hoan nói xong lời này, quay đầu nhìn sang một bên, hai người Đường Nghiệp và Tào Khôn đang ngồi ở phía trước tất cả mọi người, giống như cười mà không phải cười nói:
"Đường gia chủ, Tào Tứ gia, hai vị chấp chưởng ở Vân Châu, trước hết đến làm gương cho mọi người đi!"
Hai người đồng thời biến sắc, không thể không liếc nhau một cái.
Đường Nghiệp hừ lạnh một tiếng nói:
"Ta lớn tuổi rồi, đã không biết nên phải làm nô tài cho người như thế nào rồi, tha thứ khó thuận theo!"
Mạc Tầm Hoan nghe được điều này, lập tức biến sắc, hắn vốn cho rằng áp dụng thủ đoạn lôi đình như vậy, sau khi rung cây giết gà dọa hổ rung cây dọa khỉ rồi thì những người này chắc chắn không dám chống lại, mà phải ngoan ngoan ký vào thỏa thuận, nhưng không có nghĩ tới xương cố Đường Nghiệp thế mà cứng như vậy!
Điều này ngay lập tức để cho hắn ý thức được có chút sai sai, vẻ mặt không thể không phát lạnh, "Đường Nghiệp! Nói như vậy Đường gia ngươi quyết tâm muốn đối nghịch với Mạc gia chúng ta sao?"
Đường Nghiệp lạnh lùng nói:
"Mạc lão tổ thật đúng là biết nói chuyện cười, rõ ràng Mạc gia các ngươi muốn nô dịch chúng ta, làm sao lại biến thành chúng ta trở thành muốn làm địch với Mạc gia các ngươi?"
Lông mày của Mạc Tầm Hoan ngay lập tức nhíu càng chặt, sát khí trên người cũng bắt đầu chậm rãi phóng thích ra ngoài, "Thôi được! Vốn chỉ cần ngươi ngoan ngoãn thần phục Mạc gia ta, lão phu sẽ không truy cứu chuyện Đường gia các ngươi hại chết chắt trai của ta, ngươi đã không biết cất nhắc như thế, vậy đừng trách lão phu vô tình!"
Không nghĩ tới, đối mặt với sự uy hiếp trắng trợn của Mạc Tầm Hoan, Đường Nghiệp lại cười lạnh, nói:
"Mạc lão tổ có võ công cái thế, ta chỉ là một cái lão già sắp chết tự nhiên không phải là đối thủ của ngài, chỉ có điều ngài giết ta thì có thể nhưng Minh Phi con trai của ta ở trong Thần Long vệ, quân hàm đại tá, đúng lúc hôm nay về thăm người nhà, nếu như chờ không thấy ta trở về chỉ sợ sẽ làm ra cái chuyện điên rồ gì nữa cũng chưa biết a!"
Mạc Tầm Hoan nghe được lời này của Đường Nghiệp, cả người nhất thời bị trì trệ.
Thần Long vệ!
Đường Minh Phi con trai thứ ba của Đường Nghiệp là người của Thần Long vệ, Mạc Tầm Hoan cũng có nghe thấy chút, truyền ngôn nói hắn bởi vì có công dẫn tiến, bây giờ đã thăng lên quân hàm Đại tá, hơn nữa tiến vào tầng hạch tâm của Thần Long vệ!
Cao thủ Thần Long vệ xuất hiện lớp lớp, không nói đến mười ba Đại cung phụng, tùy tiện mời một vị ra, đều có thể dễ dàng treo Mạc Tầm Hoan lên mà tét mông đít, cho dù là ở phía dưới cung phụng cũng có không ít tông sư Hóa Kình có thực lực mạnh mẽ.
Nếu như Đường Minh Phi kia thạt có thể mời được cao nhân của Thần Long vệ, Mạc Tầm Hoan hắn thật đúng là chưa chắc có thể chiếm được chỗ tốt gì, thậm chí còn phải chui bụi rậm để tránh né!
Vừa nghĩ tới đây, sát khí trên người Mạc Tầm Hoan lập tức từ từ hạ xuống.
Đường Nghiệp nhìn thấy Mạc Tầm Hoan đã bị chính mình phô trương thanh thế mà hù dọa, trong lòng hơi buông lỏng, dứt khoát trực tiếp khép hai mắt lại, bắt đầu giả bộ nhắm mắt dưỡng thần.
Mạc Tầm Hoan uy hiếp Đường Nghiệp không thành, ngược lại lại nhìn về phái Tào Khôn, mặt đen lại nói:
"Tào Tứ Gia, chẳng lẽ ngươi cũng có một đứa con nhận chức ở trong Thần Long vệ sao?"
Tuy rằng hỏi lời này có chút buồn cười, thế nhưng mọi người lại không có ai cười nổi.
Vẻ mặt Tào Khôn bình thản nói:
"Mạc lão tổ biết nói đùa a! Ta không có phúc lớn giống như Đường lão ca như thế! Chỉ có điều ta có mấy vị bằng hữu đối với Mạc lão tổ ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay vừa đúng lúc mấy người đều có mặt ở đây, bọn họ muốn gặp mặt hướng lão tổ Mạc gia tỉnh giáo vài chiêu!"
Nói xong lời này, Tào Khôn nhìn về phía sau lưng, ba ông lão vẫn luôn bình tĩnh ngồi ở sau đó, cung kính nói:
"Ba vị đại sư, làm phiền!"
Một lão giả cầm đầu trong ba người, cười nhạt một tiếng, "Dễ nói! Dễ nói!"
Lời nói buông xuống, thân thể ba người đồng thời nhoáng một cái, đã đi tới vị trí giữa phòng, đồng thời khí thế trên thân của ba người đột nhiên phóng thích ra ngoài!
"Tông sư Hóa Kình!"
"Hơn nữa còn là ba vị!"
"Khó trách Tào Tứ Gia vẫn luôn bình tĩnh như thế, hóa ra đến là đã có chuẩn bị!"
"Cho dù lão tổ Mạc gia này có lợi hại hơn nữa, đối phó với ba vị tông sư Hóa Kình này chỉ sợ cũng chưa chắc có thể nắm được phần thắng a?"
...
Mọi người nghị luận ầm ĩ, đồng thời cũng đều thấy được hy vọng, chỉ cần ba vị tông sư Hóa Kình này có thể cùng nhau đánh bại Mạc Tầm Hoan, hoặc là xử lý luôn vậy bọn hắn cũng thoát khỏi sự quản chế của Mạc gia.
Hai mắt của Mạc Tầm Hoan thì khép lại, "Tứ hùng Lĩnh Nam sao? Không nghĩ tới các ngươi cũng tới đây!"
Rất nhiều người nghe được lời này của Mạc Tầm Hoan, lập tức nghi hoặc không hiểu, trong lòng thầm nghĩ, rõ ràng ở trước mắt chỉ có ba người, làm sao lại thành Tứ hùng Lĩnh Nam? Chẳng lẽ Mạc Tầm Hoan này mờ mắt rồi hay sao?
Chỉ có số ít người đối với võ đạo giới tương đói quen thuộc, bắt đầu nói khẽ giải thích với mọi người xung quanh nói:
"Tứ hùng Lĩnh Nam này là anh em ruột thịt cùng mẹ sinh ra, nghe nói mọi người đều là kỳ tài luyện võ, lại bái vào mô hạ của một vị danh sư, toàn bộ đều có tu vi tông sư Hóa Kình!"
Có người vội vàng hỏi:
"Vậy làm sao chỉ có ba người?"
Người kia nói:
"Ngươi biết cái gì! Nghe nói Tứ hùng Lĩnh Nam này có khúc mắc với lão tổ Mạc gia, lão tứ ở trong Tứ hùng Lĩnh Nam chính là chết ở trong tay Mạc Tầm Hoan này!"
Mọi người ngay lập tức nhao nhao giật mình, đồng thời thầm nghĩ thủ đoạn của Tào Khôn rất tốt, thế mà có thể mời tới nhân vật như vậy.
"Mạc Tầm Hoan! Năm đó tứ đệ ta bị ngươi giết chết, hôm nay chính là lúc mà ngươi đền mạng cho hắn!"
Một ông lão ở bên trong Tứ hùng Lĩnh Nam đằng đằng sát khí chỉ vào mặt Mạc Tầm Hoan nói.
Mạc Tầm Hoan cười lớn một tiếng, "Ba lão già không biết sống chết! Hai mươi năm trước, bốn anh em các ngươi còn không phải là đối thủ của ta, huống chi là hai mươi năm sau, các ngươi lại còn thiếu một người?"
"Nếu không muốn chết thì tranh thủ thời gian cút đi cho lão phu, bằng không ta không ngại để cho bốn anh em nhà các ngươi đoàn tụ dưới lòng đất a!"
Ba ông lão kia ngay tức khắc trở nên giận dữ, ngay lập tức lao về phía Mạc Tầm Hoan!
"Trả lại mạng Tứ đệ cho ta!"
Hô! Hô! Hô!
Toàn bộ phòng tiệc giống như đột nhiên thổi lên một trận gió lốc, mọi người ở cách gần đó lập tức bị dọa đến thi nhau lùi lại, vài cái bàn trong nháy mắt vỡ nát!
"Hừ!"
Đối mặt với sự vây công của ba tông sư Hóa Kình, Mạc Tầm Hoan dường như cũng không có quá để ở trong lòng.
Chỉ thấy hắn cười lạnh, "Ba thằng ngu này! Hôm nay ta sẽ để cho các ngươi mở mang kiến thức một chút võ học tiên nhân mà lão phu nghiên cứu mười năm gần đây!"
"Khí Nguyên Trảm!"
Theo giọng nói của Mạc Tầm Hoan buông xuống, chỉ thấy bàn tay của hắn giơ lên nắm lại, thế mà xuất hiện một cái đao khí được ngưng tụ từ nội kình như ẩn như hiện!
"Cái gì!"
Tam hùng Lĩnh Nam thấy thế thì lập tức biến sắc.
Ngay vào lúc ba người còn đang ngây người, Mạc Tầm Hoa giơ tay chém xuống đã chém đứt đầu của một người!
Hai người còn lại lập tức ý thức được sự chênh lệch của mình với đối phương, nơi nào còn dám tiếp tục đánh, vọi vàng xoay người bỏ chạy.
Mạc Tầm Hoan nhanh chóng tiến lên, vung đao lần nữa, trảm một người thành hai khúc!
Lúc này người còn lại đã chạy ra tới cửa, Mạc Tầm Hoan trực tiếp hất đao khí đang cầm trong tay lên!
"Xoẹt xẹt!"
Ở dưới sàn nhà của phòng tiệc những nơi mà đao khí bay qua ngay lập tức xuất hiện một vết đao sâu hoắm, có cảm tưởng như chỉ thêm một tý nữa thôi là được nhìn thấy cảnh quan ở tầng dưới!
Mà sau khi ông lão tông sư Hóa Kình cuối cùng kia vừa chạy ra tới cửa, cũng đã bị đao khí của Mạc Tầm Hoan lao tới chém thành hai đoạn!
"Phù phù!"
Tào Khôn vốn còn đang nghĩ chắc chắn sẽ giành thắng lợi, thế nhưng khi nhìn thấy ba tên tông sư Hóa Kình mà chính mình bỏ ra nhiều tiền mời tới, thế mà trong nháy mắt bị Mạc Tầm Hoan giết như giết gà, lập tức đặt mông ngã ngồi xuống ghế, vẻ mặt trở nên trắng bệch.
Mọi người còn lại thì tất cả đều lộ ra vẻ tuyệt vọng, tất cả đều không nghĩ tới, thực lực của Mạc Tầm Hoan này vậy mà lại cường hãn tới như thế!
Mà Mạc Tầm Hoan sau khi nhẹ nhõm giết chết ba người kia, tay đã cầm lại đao khí, chậm rãi đi tới trước mặt Tào Khôn cười lạnh nói:
"Tào Khôn, đây chính là chỗ dựa của ngươi sao? Thật đúng là không chịu nổi một kích a!"
"Ta..."
Vẻ mặt Tào Khôn trở nên trắng bệch không phản bác được.
Nhưng mà đúng vào lúc này, một giọng noi lạnh lùng đạm mạc đột nhiên từ trong phòng tiệc vang lên.
"Chỗ dựa của hắn là ta!"
Bình luận facebook