-
Chương 246-250
Chương 246 Trảm thảo trừ căn!
Giọng nói rơi xuống, cửa phòng tiệc tự động mở ra, một người thiếu niên mặc quần áo bình thường đang từ bên ngoài chạm rãi đi vào. Nhìn thấy đạo thân ảnh này, mọi người đầu tiên là giật mình sau đó vô cùng vui mừng.
Bạch! Bạch! Bạch!
Tất cả mọi người giống như trước đó đã được tập luyện, đứng lên gần như rất đều, cùng hô vang lên một câu, "Diệp tiên sinh!" Mà Tào Khôn thì hung hăng xoa xoa dụi dụi cặp mắt của mình, sau khi xác nhận người trước mắt này là Diệp Trần, lập tức vui mừng đến phát khóc. Vào lúc này, ở trong ánh mắt mọi người, bóng dáng thiếu niên đơn bạc kia lại tỏa sáng như một vị cứu tinh!
Mà Mạc Tầm Hoan nghe được tiếng hoan hô của mọi người thì sắc mặt kịch biến, "Diệp tiên sinh? Ngươi là...Diệp Cuồng Tiên? Ngươi không phải đã chết rồi sao?"
Người có tên, cây có bóng, tuy rằng người trước mắt này, nhìn như thế nào cũng giống như là một học sinh cấp ba bình thường, nhưng vẫn để cho Mạc Tầm Hoan cảm thấy sợ mất mật! Dù sao, đây chính là nhân vật cấp tiên nhân có thể đánh một trận với Tần Đạp Thiên đại trưởng lão của Thánh Tâm các. Diệp Trần liếc qua Mạc Tầm Hoàn, trực tiếp nhàn nhạt mở miệng nói: "Mạc Tầm Hoan, nếu như bây giờ ngươi quỳ xuống tự sát, ta còn có thể buông tha cho Mạc gia của ngươi một con đường sống!"
Mạc Tầm Hoan nghe được điều này vẻ mặt đầu tiên là dao động một lúc, sau đó giận quá mà hóa cười, "Ngươi đang nói chuyện cười gì vậy? Ta đường đường là lão tổ Mạc gia, sống gần trăm tuổi, sau lại phải cúi đầu với một tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch như ngươi đây."
Diệp Thần nghe thấy vậy miệng hơi nhếch lên thầm nghĩ, "CMM ông đây tính ra sống cũng hơn tám trăm tuổi rồi còn chưa khoe, ngươi mới sống được có gần trăm năm mà dám khoe khoang trước mặt ta sao?"
"Mọi người đều nói võ công của ngươi thông thần, đã bước vào cảnh giới Tiên Nhân, ta thế nhưng không có nhìn ra ngươi có chỗ nào lợi hại, trước tiên thử tiếp một đao của ta xem một chút!" Mạc Tầm Hoan vừa nói xong tay đã cầm đao khí trực tiếp hung hăng chém về phía Diệp Trần.
Mà Diệp Trần thì chỉ khẽ lắc đầu, hai tay từ đầu tới cuối vẫn đúc ở trong túi quần chưa hề bỏ ra. Đối với Diệp Trần bây giờ mà nói, loại mặt hàng giống như Mạc Tầm Hoan này, ngay cả hứng thú động thủ hắn cũng không có.
"Khanh!"
Đao khí chém xuống đỉnh đầu của Diệp Trần, mọi người ở xung quanh thấy thế lập tức phát ra một tiếng kinh hô. Dù sao, uy lực một chiêu này của Mạc Tầm Hoan trước đó đối với mọi người mà nói thì thực sự quá mức rung động, trong nháy mắt giết chết ba vị tông sư Hóa Kình!
Mọi người nhìn thấy Diệp Trần thế mà đứng im bất động, không tránh né cũng chẳng ngăn cản, lập tức nhịn không được mà lo lắng cho hắn.
Tuy nhiên chẳng mấy chốc mọi người lại nhìn thấy cảnh tượng chấn động không gì sánh nổi, đao khí của Mạc Tầm Hoan trảm ở trên người Diệp Trần lại giống như gãi ngứa cho hắn, chẳng những không có gây tổn thương cho hắn một chút nào, thậm chí ngay cả tóc cũng không có chặt rụng nổi một sợi!
"Cái gì!"
Sắc mặt của Mạc Tầm Hoan lập tức kịch biến, một kích mạnh nhất mà hắn khổ tâm đi sâu nghiên cứu trong mười năm gần đây, thế mà không thể phá vỡ phòng ngự của đối phương!
"Ta không tin!!"
Đả kích cực lớn này khiến cho Mạc Tầm Hoan trong nháy mắt bắt đầu nghi ngờ vào cuộc sống, thế là thao túng đao khí điên cuồng chém về phía Diệp Trần.
Khanh khanh khanh!
Trong nháy mắt Mạc Tầm Hoan chém ra mấy chục nhát, hơn nữa từng đao từng đao đều rơi vào chỗ hiểm trên cả người Diệp Trần!
Đáng tiếc, vẫn không có hiệu quả gì!
Lúc này Mạc Tầm Hoan mới nhận ra, khoảng cách chênh lệch giữa mình và đối phương quả thực một cái dưới đất một cái ở xa tít mấy tầng trời!
"Phù phù!"
Mạc Tầm Hoan hoàn toàn tuyệt vọng, trực tiếp quỳ rạp xuống mặt đất, "Diệp tiên nhân không hổ danh là Diệp tiên nhân! Mạc Tầm Hoan ta phục, chỉ cần Diệp tiên nhân bằng lòng tha cho ta một mạng, ta nguyện ý làm nô bộc cả đời cho ngài!"
Mọi người nhất thời xì xào bàn tán lần nữa, ở trong những người như bọn họ, ngoài Đường Nghiệp và Tào Khôn đối với cảnh giới võ đạo thì hiểu rõ hơn một chút, những người khác thì ngay cả Thánh Cảnh đều chưa nghe tới bao giờ, làm sao biết được rằng cảnh giới của Diệp Trần bây giờ là kinh khủng tới mức nào?
Mạc Tầm Hoan ở trong lòng bọn họ cũng đã là nhân vật thần tiên, bây giờ vậy mà lại muốn cầu xin Diệp Trần làm nô bộc. Đối với bọn hắn mà nói, loại lực trùng kích này thật sự quá mạnh. Tuy nhiên đối với việc này, Diệp Trần dường như không cảm thấy hứng thú chút nào, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, "Làm nô bộc của ta thì ngươi còn chưa xứng!"
Nhớ ngày đó, lúc hắn tung hoành Tu Chân giới, cho dù là nô bộc, vậy ít nhất cũng phải là tu sĩ có cảnh giới Hóa Thần trở lên, há lại sẽ coi trọng Mạc Tầm Hoan thực lực ngay cả cảnh giới Trúc Cơ còn chưa tới sao? Nói xong lời này, Diệp Trần trực tiếp giơ lên một chưởng, chậm rãi đập xuống!
Mạc Tầm Hoan lập tức sợ hãi tới cực điểm, hai chân bỗng nhiên đạp một cái muốn hướng về phía sau chạy trốn. Thật là đáng tiếc ở trước mặt Diệp Trần, hắn làm sao có cơ hội để mà chạy trốn đây?
Ầm!
Một chưởng rơi xuống, Mạc Tầm Hoan trong nháy mắt bị nghiền nát thành bột phấn!
Mọi người của Mạc gia ở phía sau, thấy lão tổ nhà mình bị thiếu niên kinh khủng trước mắt này, thuận tay một chưởng vỗ chết, ngay lập tức mọi người bị dọa đến hồn vía lên mây, tất cả đều liền mạch quỳ xuống trên mặt đất, liều mạng dập đầu như giã tỏi. Nếu như đặt ở trước kia thì Diệp Trần cũng chưa chắc sẽ giết chết những người này, dù sao trong mắt hắn, sự sống chết của một bầy con kiến hôi thì hắn cũng chẳng thèm quan tâm làm gì. Thế nhưng mấy ngày vừa qua, hắn trải qua quá nhiều chuyện, tâm tình luôn luôn cảm thấy khó chịu mà không nói ra được, bây giờ nghe được những người này ồn ào thì càng không kiên nhẫn được, trực tiếp thuận tay tung mấy chưởng đập chết hết mọi người của Mạc gia!
Nhiều đại lão ở Vân Châu đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, Diệp Trần tàn nhẫn đến như thế, tuy rằng biết rõ hắn là người bên mình, nhưng mọi người vẫn sợ hãi không thôi, tất cả đều cúi đầu khom người, ngay cả dũng cảm ngẩng đầu liếc nhìn vị Diệp tiên sinh này cũng không có.
Sau khi hợi hợt làm xong mọi chuyện ở đây, Diệp Trần hướng về phía Tào Khôn lạnh giọng phân phó nói:
"Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc! Chuyện tiếp theo, ta giao cho ông đi làm!"
Tào Khôn nghe được điều này, trong lòng lập tức run lên, biết Diệp Trần đây là có ý định muốn diệt sạch Mạc gia, thân thể không thể không khẽ run lên, vội vàng khom người đồng ý. Mọi người hiểu ý tứ bên trong lời nói của Diệp Trần, lại là hoảng sợ một trận, bọn họ chợt phát hiện ra, vị Diệp tiên sinh này sau khi trở về dường như tính tình so với trước đó trở nên tàn nhẫn hơn rất nhiều!
Bọn họ làm sao biết được rằng, Diệp Trần sống trong cái xã hội pháp chế ở trên trái đất này, đã là rất nhân từ, ở Tu Chân giới thì đấu đá nhau, tranh giành cướp đoạt, mạnh thắng yếu thua so với tàn nhẫn bây giờ thì không chỉ gấp mười lần. Sau khi giải quyết chuyện Mạc gia, Diệp Trần đang định trực tiếp rời khỏi, lúc này Đường Nghiệp ở một bên bỗng nhiên đuổi theo, "Diệp tiên sinh, lão hủ có chuyện muốn nhờ!"
Đối với Đường lão gia tử, Diệp Trần vẫn là rất kính trọng, ngay lập tức dừng bước lại, "Lão gia tử mời nói!"
Đường Nghiệp thở dài một hơi nói: "Thật ra thì là Thanh Nhã...từ lần trước sau khi nó từ thành phố Thiên Hải trở về thì mắc phải một căn bệnh nặng, bây giờ đang rơi vào trong trạng thái nguy kịch rồi!"
"Cái gì?"
Diệp Trần nghe được điều này, lập tức nhướng mày "Tại sao lại bị như vậy?"
Đường Nghiệp lần nữa thở dài một hơi nói: "Lần trước lúc Diệp tiên sinh ngài giao chiến với Tần Đạp Thiên, Thanh Nhã cũng ở đó, nó đã nhìn thấy ngài..."
Đường Nghiệp nói tới đây, dừng lại một chút mới tiếp tục một mặt ngưng trọng nói: "Bác sĩ nói nó là thương tâm quá độ, bị hội chứng tan nát cõi lòng, nếu như không thể hóa giải bi thương trong lòng, lúc nào cũng có thể bị đột tử!"
Diệp Trần lập tức ngạc nhiên, ý tứ của Đường Nghiệp rất rõ ràng, Đường Thanh Nhã đột nhiên bị bệnh nặng là tưởng mình chết ở trong trận đại chiến kia, cho nên đau khổ gần chết mà gây nên!
Nói thật, Diệp Trần mặc dù biết Đường Thanh Nhã có một chút tình cảm như vậy đối với mình, thế nhưng lại không nghĩ tới, cô nàng này lại có tình cảm đối với mình sâu nặng như thế!
"Cô ta bây giờ ở bệnh viện nào? Tranh thủ thời gian đưa ta đi!"
Chương 247 Cứu sống Đường Thanh Nhã
Mười mấy phút sau, Diệp Trần cùng với Đường Nghiệp, đi tới bệnh viện trung tâm thành phố Vân Châu. Khi hai người đến phòng bệnh VIP nơi Đường Thanh Nhã nằm, thấy mọi người Đường gia đang khóc thút thít, lập tức ý thức được tình huống xấu. Tại thời điểm này, một bác sĩ trung niên mặc một chiếc áo khoác trắng và đeo kính, thở dài nặng nề một hơi nói:
"Công bố kết quả là tử vong đi!"
Đường Nghiệp vừa mới đi vào phòng chăm sóc đặc biệt, nghe thấy điều này và đột nhiên lảo đảo một cái suýt chút nữa thì ngã xuống đất. Mẹ của Đường Thanh Nhã, ghé vào trên giường bệnh bắt đầu gào khóc. Tại thời điểm này, Diệp Trần trực tiếp đi qua, lạnh lùng nói:
"Người còn chưa có chết! Đã muốn công bố tử vong, bệnh viện của các ngươi quá thiếu năng lực đi!"
Bác sĩ trung niên kia nghe thấy điều này và nhìn sang theo hướng nơi giọng nói phát ra, chỉ thấy người nói chuyện là một thiếu niên trên người mặc quần áo bình thường thì lập tức nhướng mày, muỗn răn dạy hắn một phen thế nhưng lại nghĩ tới, nói không chừng đối phương là người của Đường gia, hắn đắc tội không nổi thế là vẻ mặt bất thiện giải thích nói:
"Mặc dù bộ não còn chưa chết, thế nhưng tâm lực đã suy kiệt nghiêm trọng, mạch đập gần như đỉnh chỉ, cách tử vong chẳng qua chỉ là một hai phút mà thôi!"
Diệp Trần rảo nhanh bước chân tiến tới, đồng thời cười lạnh nói: "Coi như y thuật của các ngươi không giỏi thế những vẫn nên cố gắng hết sức cứu chữa mỗi một người bệnh đến giây phút cuối cùng, người còn chưa chết ngươi đã từ bỏ cấp cứu, cũng xứng đáng làm bác sĩ sao? Tránh ra!"
Sau khi nói điều này, Diệp Trần đã đi ngang qua bác sĩ trung niên kia và đi thẳng tới trước mặt Đường Thanh Nhã đang nằm trên giường bệnh rồi nhanh chóng vươn tay ra và ép vào trên ngực trái của cô... Mấy người Đường gia ở xung quanh, đều biết Diệp Trần, đột nhiên trở nên vui mừng, biết rằng vị Diệp tiên sinh này không chỉ võ công cường đại mà y thuật càng thêm kinh người. Mẹ của Đường Thanh Nhã thì chưa từng gặp mặt Diệp Trần, thấy hắn đưa tay đặt ở trên ngực con gái của mình thì lập tức phát hỏa, "Cậu muốn làm gì? Bỏ bàn tay thối của cậu ra!"
Nói xong đã muốn tiên lên đẩy ra, đáng tiếc còn chưa có chạm vào người Diệp Trần thì đã bị một cỗ lực lượng vô hình bắn ngược trở về lập tức lùi lại liên tục. Lòng bàn tay của Diệp Trần vẫn đặt ở trên bộ ngực sung mãn của Đường Thanh Nhã, nhàn nhạt mở miệng nói: "Ta đang cứu người, tất cả các ngươi tốt nhất nên im lặng một chút cho ta"
"Cứu người? Chỉ bằng cậu?"
Mẹ của Đường Thanh Nhã còn muốn tiến lên để tranh luận với Diệp Trần thì lại bị Đường Thanh Sơn ở một bên kéo lại thấp giọng nói:
"Mẹ, vị này là Diệp tiên sinh! Có lẽ ngài ấy có thể chữa được bệnh cho Thanh Nhã!"
"Diệp tiên sinh? Cậu ta chính là người mà Thanh Nhã luôn quan tâm luôn nhắc tới sao..."
Mẹ của Đường Thanh Nhã sau khi biết được thân phận của Diệp Trần, ngay lập tức không còn dám nói thêm lời nào nữa, thế nhưng trên mặt hiện ra vẻ oán hận, thấp giọng nói: "Con gái đáng thương của ta, còn không phải là bởi vì cậu ta sao!"
Mà bác sĩ trung niên ở bên cạnh, hắn làm sao biết được Diệp tiên sinh là ai, nghe được Diệp Trần nói muốn cứu người, lập tức cười lạnh liên tục. "Cứu người? Thật đúng là nói khoác mà không biết ngượng! Ngay cả mạch đập cũng đã biến mất, tâm lực cũng đã khô kiệt, nếu như ngươi có thể cứu sống thì Chu Thiệu Hồng ta sẽ đọc ngược tên mình!"
"Người trẻ tuổi bây giờ thật đúng là không biết mùi vị gì, thật coi chính mình là thần tiên...Cái gì!"
Chu Thiệu Hồng còn chưa nói xong, lập tức nhìn thấy dụng cụ đo đạc cơ thể sống của Đường Thanh Nhã ở một bên, số liệu vốn đều đã thành một đường thẳng, bây giờ lại lập tức nhảy tưng tưng lên!
"Không có khả năng! Đây tuyệt đối không thể nào! Chắc chắn là dụng cụ đã xảy ra vấn đề!"
Chu Thiệu Hồng không cam lòng gầm nhẹ một tiếng, đang định tiến lên kiểm tra dụng cụ một chút. Nhưng mà một cảnh tượng còn quỷ dị hơn lại xuất hiện. Chỉ thấy, Đường Thanh Nhã trước đó vỗn đã hôn mê không còn bất cứ cảm giác gì, đột nhiên ho khan mấy tiếng. Sau đó, thì chậm rãi mở hai mắt ra.
Sống? Vậy mà cô ta thật sự sống lại!
Ngay lập tức, Chu Thiêu Hồng đột nhiên cảm thấy rằng nhận thức trước đây của hắn đã hoàn toàn bị đảo ngược. Hắn luôn tự cho mình là bác sĩ khoa tim mạch tốt nhất toàn thành phố Vân Châu này, thế nhưng hôm nay bệnh nhân mà ngay cả hắn cũng không cứu được lại được một thiếu niên mới chỉ có mười mấy tuổi cứu sống, vả lại tên thiếu niên ấy chỉ cần nhấn hai lần vào ngực của bệnh nhân thế mà thật sự cứu sống lại?
Nhìn thấy Đường Thanh Nhã tỉnh dậy, mọi người Đường gia cũng rất vui mừng, Đường Thanh Sơn càng là nhịn không được hướng về phía Chu Thiệu Hồng ở một bên giễu cợt nói: "Chu Thiệu Hồng nếu mà đọc ngược lại tên của ngươi, vậy chính là thịt heo kho tàu, hay là sau này ngươi nên đổi nghề làm đầy bếp là được rồi, dùng cái tên này sau đó làm ăn khẳng định sẽ phát đạt a! Ha ha ha!"
Chu Thiệu Hồng bị Đường Thanh Sơn chế nhạo, lập tức xấu hổ cả khuôn mặt trở nên đỏ bừng, chẳng qua đối mặt với vị công tử ca của Đường gia này, hắn làm sao có dũng khí để phản bác? Đành phải một mặt xấu hổ lui ra ngoài.
...
Sau khi Đường Thanh Nhã tỉnh lại, lại mơ mơ màng mang một lúc lâu mới thấy rõ người trước mắt mình là Diệp Trần, lập tức nở ra một nụ cười tươi, khẽ nói: "Tôi đây là lên tới thiên đường rồi sao? Không nghĩ tới lại gặp được anh nhanh như vậy a~"
Diệp Trần mỉm cười, đưa tay lên nhẹ nhàng bóp lên cái mũi ngọc tinh xảo của Đường Thanh Nhã, nói: "Đồ ngốc, có tôi ở đây, làm sao lại để cho cô chết được chứ? Cô bây giờ đang sống tốt, hơn nữa ngay lập tức muốn nhảy thì có thể nhảy, ăn được ngủ được, sống lâu trăm tuổi! A, không đúng, coi như sống trên một ngàn tuổi, một vạn tuổi đi nữa cũng không phải là chuyện không có khả năng!!"
"Phốc phốc ~ "
Đường Thanh Nhã nghe được điều này, lập tức cười càng thêm lợi hại hơn, "Một ngàn năm, một vạn năm, vậy chẳng phải tôi là con rùa sao?"
Diệp Trần nghiêm túc nói: "Chỉ cần cô muốn, tôi cam đoan con rùa cũng không sống lâu được bằng cô!"
...
Diệp Trần vừa nói chuyện với Đường Thanh Nhã, vừa dùng chân nguyên tiếp tục điều trị kinh mạch, chữa trị từng bộ phận trong cơ thể cô ấy. Mọi người của Đường gia thấy thể lập tức đều thi nhau lui ra ngoài, mẹ của Đường Thanh Nhã vốn muốn tiến lên cũng bị Đường Thanh Sơn trực tiếp cứng rắn kéo ra ngoài. Chẳng mấy chốc, cơ thể của Đường Thanh Nhã được Diệp Trần rót chân nguyên vào đã bắt đầu nhanh chóng khôi phục, khuôn mặt vốn tiều tụy tái nhợt rất nhiều cũng bắt đầu trở nên hồng nhuận sáng bóng, thậm chí khí sắc so với trước đây còn tốt hơn. Mà Đường Thanh Nhã ngay từ đầu còn có chút mơ hồ, thần trí dần dần cũng bắt đầu tỉnh táo, lúc này mới hoàn toàn tin tưởng chính mình không có chết, Diệp Trần cũng không có chết, lập tức ngồi dậy oa oa khóc lớn.
Diệp Trần thấy thế lập tức hiểu ra một chút, vội vàng ngồi ở đầu giường đang chuẩn bị an ủi cô ta một phen, nhưng không ngờ cô nàng này, thế mà trực tiếp vùi đầu nhào vào trong ngực của hắn, lên tiếng khóc nức nở. Sau khi khóc được một lúc, Đường Thanh Nhã lúc này mới đẩy ngực của Diệp Trần ra, hai mắt đỏ bừng vung nắm tay nhỏ lên, đập liên tiếp trên lồng ngực của Diệp Trần mấy cái, vẻ mặt u oán nói:
"Anh đã không chết, làm sao lại không trở về? Để cho tôi uổng công vì anh mà thương tâm!"
Diệp Trần cười khổ nói: "Tôi có chuyện quan trọng phải đi làm, hơn nữa tôi làm sao biết được lúc đó cô cũng ở chỗ đó?"
Nói xong lời này, Diệp Trần theo bản năng cúi đầu xuống, ngay lập tức suýt chút nữa thì phọt máu mũi ra!
Hóa ra, bởi vì Đường Thanh Nhã bị bệnh nặng, chỉ mặc một bộ quần áo rộng rãi của bệnh nhân, hơn nữa bên trong còn không có mặc nội y a, ở đó trắng bóng một mảnh, lập tức trong lúc vô thức nhìn một cái không còn sót mảnh nào...
Ngay sau đó, Diệp Trần lại nghĩ tới trước đó, chính mình còn đặt tay ở cái chỗ kia tới hẳn mấy phút...
"Không nghĩ tới nha đầu này tuổi chưa lớn lắm thế mà cũng biết cách chăm sóc đi à nha!"
Cũng không biết tại sao, trong đầu Diệp Trần bỗng nhiên lại bay ra một đoạn suy nghĩ như vậy, lập tức mặt mo đỏ ửng.
Chương 248 Có vài người nhất định phải giết!
Ngay sau đó, Đường Thanh Nhã cũng đã phát hiện ra ánh mắt của Diệp Trần, vội vàng dùng hai tay che lấy cảnh xuân chợt lộ ra ở ngực, hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Trần, "Diệp Trần! Anh là đại lưu manh! Mắt anh nhìn ở đâu đấy?"
Diệp Trần lập tức không biết phải nói gì, thầm nghĩ, "Chị hai, là ta muốn nhìn lén sao? Rõ ràng chính cô không chú ý, ta làm sao là lưu manh được?"
Hai người chơi đùa một lúc, Đường Thanh Nhã cũng đã khỏi hoàn toàn rồi, thế là trực tiếp xuất viện. Vốn mọi người Đường gia chuẩn bị trở về nhà, Diệp Trần cũng dự định quay trở lại nhà hàng xem tình huống một chút. Đường Thanh Nhã đột nhiên đỏ mặt nói:
"Điều đó..., Diệp Trần, bây giờ đang là kỳ nghỉ đông, tôi không có việc gì để làm, không bằng tôi theo anh cùng đi tới nhà hàng, giúp dì Tô một tay có được không?"
Diệp Trần suy nghĩ một chút cũng không có từ chối. Kết quả là Đường Thanh Nhã và Diệp Trần ngồi trên một chiếc xe hơi, cùng nhau về tới nhà hàng Tô thị. Trải qua hơn nửa ngày dọn dẹp, nhà hàng trên cơ bản đã quét dọn lại sạch sẽ, chỉ có điều mặt sàn phòng khách tầng một, bàn ghế các loại đều tổn hại quá mức nghiên trọng, trong thời gian ngắn nhà hàng khẳng định là không mở cửa được. Tuy nhiên lấy thân phận của Diệp Trần bây giờ, tự nhiên cũng không để ý tới chút lợi nhuận này.
Buổi chiều, Tô Lam gọi người tới sửa chữa nhà hàng, ở lầu một tu sửa sàn nhà, vách tường bị tổn hại, mà Sở Phi Yên đặt mua lại bàn cũng đã được đưa tới. Bận rộn cả một buổi chiều, phòng khách tầng một bị tổn hại đã được tu sửa bảy tám phần, tuy nhiên không có mười ngày nửa tháng chắc là cũng không có cách nào mở cửa buôn bán một lần nữa. Buổi tối, ba người Tô Lam đang chuẩn bị ai về nhà nấy, Diệp Trần lại khoát tay chặn lại nói: "Dì Lam, Phi Yên, Thanh Nhã, sau này mọi người đều đi tới chỗ cháu ở lại đi! Cháu bảo vệ mọi người cũng thuận tiện hơn, hơn nữa cháu dự định để dì và hai người tăng lên một chút thực lực để phòng thân, dì và hai người cảm thấy thế nào?"
Sau chuỗi sự kiện gần đây, điều này đã khiến Diệp Trần hiểu khắc sâu một cái đạo lý, rèn sắt thì bản thân cần phải cứng rắn!
Chính mình không có khả năng giờ phút nào cũng có thể ở bên cạnh các nàng để bảo vệ, huống chi hắn còn muốn đi tìm lối vào Tu Chân giới, một khi rời khỏi trái đất, những người thân bạn bè của hắn lại sẽ do ai tới bảo vệ? Biện pháp tốt nhất chính là bồi dưỡng các nàng thành cao thủ, có thực lực tự bảo vệ chính mình. Ngoài đó ra, Diệp Trần còn dự định thành lập một nhánh thế lực thuộc về mình ở trái đất, hơn nữa nhất định phải là thế lực mạnh nhất trên thế giới, để không ai có thể dám xúc phạm đến người thân và bạn bè của hắn. Chỉ có như vậy hắn mới có thể hoàn toàn yên tâm rời khỏi đây. Đương nhiên, trước khi rời khỏi Trái Đất hắn còn phải làm một chuyện đó chính là làm cho hai người Diệp Thiên Ca và Mân Côi sống lại.
...
Sau khi ba người nghe được lời đề nghị của Diệp Trần, Đường Thanh Nhã thì vui mừng mà nhảy cẫng lên, Sở Phi Yên mặt cũng tràn đầy biểu cảm vui mừng, duy chỉ có vẻ mặt của Tô Lam trở nên khó coi, rất không tự tin nói: "Tiểu Trần, dì cũng có thể sao?"
Điều này cũng khó trách, tuổi tác của Tô Lam dù sao so với Đường Thanh Nhã và Sở Phi Yên đều lớn hơn không ít, hơn nữa không có bất kỳ nội tinh võ công gì, nghe được Diệp Trần muốn truyền thụ võ công cho cô, tự nhiên cảm thấy có chút không không chắc chắn.
Diệp Trần lập tức cười ha ha một tiếng, ngạo nghễ nói: "Dì Lam, dì đương nhiên có thể! Có cháu ở đây, coi như một con heo, cháu cũng có thể bồi dưỡng nó trở thành con heo mạnh nhất!"
Sau khi thuận miệng nói xong lời này, Diệp Trần lúc này mới ý thức được có gì đó không ổn. Quả nhiên, Tô Lam nghe được điều này, lập tức vươn tay nắm chặt lấy lỗ tai Diệp Trần tức giận nói: "Được lắm, tên tiểu tử thối nhà ngươi! Cháu nói ai là heo hả?"
Diệp Trần lập tức sợ, vội vàng cười làm lành nói: "Dì Lam a, cháu lỡ mồm...cháu sai rồi a...!"
Đường Thanh Nhã và Sở Phi Yên ở một bên, lập tức thi nhau che miệng cười trộm.
...
Chẳng mấy chốc, Diệp Trần dẫn theo ba người trở lại biệt thứ số một tiểu khu Tử Kim Sơn.
Tuy rằng ba người đều không phải là lần đầu tiên tới đây, thế nhưng cảm nhận được linh khí nồng nặc trong viện, vẫn là cảm thấy chấn động không gì sánh nổi. Nhất là hai người Tô Lam và Đường Thanh Nhã, các nàng không có bất kỳ chân nguyên cơ sở nào, chỉ cảm thấy mỗi một lần hít thở, trong cơ thể dâng lên một đám lửa, cảm thấy tinh thần sảng khoái đồng thời còn có một chút không thoải mái.
Diệp Trần nhìn vào trong mắt, biết đây là bởi vì linh khí xung quanh quá nồng đậm, mà thể chất của hai người bây giờ quá kém, nếu như cứ tiếp tục như thế chỉ sợ sẽ làm tổn thương lục phủ ngũ tạng của bọn họ. Đây cũng là lý do vì sao trước đó Diệp Trần không để cho Tô Lam chuyển tới sống chung ở đây. Hai tay hắn hướng về phía sau nhấn một cái, một đạo chân nguyên phân biệt rót vào cơ thể Tô Lam và Đường Thanh Nhã, hai người lập tức cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Lúc này, giọng nói Diệp Trần đột nhiên vang lên ở trong tai hai người, "Nhắm mắt lại, cẩn thận cảm nhận quỹ tích vận hành của đạo khí tức trong cơ thể kia!"
Hai người vội vàng theo lời làm việc, sau khi hai mắt nhắm lại quả nhiên cảm nhận được trong cơ thể có một luồng khí tức ấm áp đang lưu chuyển ở trong kinh mạch của các nàng. Chẳng mấy chốc đạo khí tức ở trong cơ thể các nàng đã vận chuyển được một vòng, sau khi tiến vào đan điền, lúc này Diệp Trần mới đưa bàn tay chậm rãi nhấc ra, lần nữa mở miệng nói:
"Dì Lam, Thanh Nhã, đây chính là phương pháp hô hấp thổ nạp cơ bản nhất, hai người trước tiên dựa theo lộ tuyến vận hành vừa rồi cháu hướng dẫn, hút linh khí vào trong cơ thể, thông qua phương pháp luyện hóa này, để cho cháu xem trước thiên phú tu luyện của hai người một chút có được không?"
Hai người nhẹ gật đầu, thế là mỗi người đều tự tìm một chỗ ở bên cạnh ngồi xuống và bắt đầu tự tìm tòi thực hành tu luyện.
Diệp Trần bây giờ lại nhìn về phía Sở Phi Yên, "Phi Yên, cô bây giờ vẫn còn đang tu luyện công pháp mà trước kia tôi truyền cho sư phụ cô phải không?"
Sở Phi Yên gật đầu nói: "Đúng thế, từ sau khi tu luyện Thiên Địa Tạo Hóa quyết này, tốc độ tu luyện của tôi so trước đó nhanh hơn không chỉ mười lần, bây giờ cũng đã gần tới Huyền Quang cảnh...nhầm, chúng chính là Luyện khí tầng bốn mà anh nói."
Diệp Trần cười lắc đầu nói: "Tên của môn công pháp này nghe thì dọa người, thật ra chẳng qua cũng chỉ là một loại công pháp Huyền cấp bình thường mà thôi, còn kém rất nhiều để được gọi là lợi hại, tôi vẫn là truyền lại lần nữa cho cô một loại tốt hơn đi!"
Nói xong, Diệp Trần trực tiếp duỗi ngón tay ra, hướng mi tâm của Sở Phi Yên điểm một cái, một tia sáng trắng chui vào trong đó. Chẳng mấy chốc, trong đầu Sở Phi Yên đã có thêm thông tin của một loại công pháp khác.
"Minh Diệt Cửu Âm quyết!"
Sau khi Sở Phi Yên nhanh chóng xem qua công pháp này một lần, lập tức líu lưỡi một lúc, nhịn không được nói:
"Tại sao tôi cảm thấy môn công pháp này âm hiểm độc ác như vậy!"
Diệp Trần tức giận nói: "Đây chính là tuyệt học cả một đời của Nữ Đế Âm Cửu U, cô không biết là nhiều người muốn có còn cầu không được, cô còn không thích sao a?"
Sở Phi Yên thè lưỡi ra, sau đó vẻ mặt tỏ ra không hiểu nói: "Nữ Đế Âm Cửu U? Tên này sao kỳ quái vậy? Cô ta là ai?"
Diệp Trần sững sờ, sau đó khoát tay áo nói: "Nói với cô cô cũng sẽ không hiểu! Nói tóm lại, cô thành thành thật thật tu luyện ở chỗ này, không có gì bất ngờ xảy ra, trăm ngày là có thể Trúc Cơ! Cũng chính là cảnh giới Thành Đạo mà giới tu đạo nói, thực lực có thẻ so với võ giả Thánh Cảnh!"
Sở Phi Yên nghe được điều này, mặt mũi lập tức tràn đầy vẻ vui mừng, nhưng ngay lập tức nghe thấy thanh âm lời nói của Diệp Trần có chút là lạ, "Anh dàn xếp ba người chúng ta ở chỗ này là có ý định muốn làm chuyện gì sao?"
Diệp Trần thầm nghĩ Sở Phi Yên thông minh, vẻ mặt hiện ra sự lạnh lùng, từ từ nhìn về phía tây, nói:
"Có một số việc phải đi làm, có vài người nhất định phải giết!"
Chương 249 Tôi diệt chúng, dễ như trở bàn tay!
Sắc mặt Sở Phi Yên hơi đổi một chút, đại khái đã đoán được dụng ý của Diệp Trần, "Anh muốn đi tìm Côn Lôn Thánh Tâm các sao? Đây chính là tông môn ẩn thế trong truyền thuyết a, nghe nói đã có truyền thừa hơn ngàn năm, trong môn phái đó còn có rất nhiều cao thủ!"
Lông mày Diệp Trần không thể không nhíu lại, "Phi Yên, cô là người của giới tu đạo thế mà đối với chuyện võ đạo cũng biết rõ ràng như vậy sao?"
Sở Phi Yên cười nhạt một cái nói:
"Thật ra thì Côn Lôn Thánh Tâm các cũng được coi là một nửa của giới tu đạo, nghe nói ở trong chỗ tông môn bọn họ, vốn là một chỗ được gọi là động thiên phúc địa của một vị Tiên Nhân thượng cổ, hơn nữa chỗ đó còn để lại truyền thừa của Tiên Nhân thượng cổ đó, được các đệ tử của Thánh Tâm các học được, cho nên thực lực mới có thể cường đại khác thường!"
"Chỉ có điều, nghe nói những truyền thừa của vị Tiên Nhân kia, chỉ có võ giả nội kình mới có thể thi triển, những người tu đạo ra chân khí như chúng ta nhưng lại không thi triển được, cho nên mới thành lập ra một cái tồn tại đặc thù như Thánh Tâm các này, đã thuộc về giới võ đạo, đồng thời lại có một nửa là giới tu đạo..."
Sau khi nghe lời giải thích của Sở Phi Yên xong, Diệp Trần hơi suy nghĩ một chút, lập tức hiểu rõ nguyên do ở trong đó, cười nói:
"Đó là bởi vì truyền thừa võ học Tiên Nhân mà Thánh Tâm các nhận được là thuộc về loại tu thể, đối với cường độ của nhục thân có yêu cầu tương đối cao, người tu đạo bây giờ ở trên Trái Đất thì gần như đều thiên hướng về truyền thừa pháp thuật, thân thể quá mức yếu đuối, một khi cố gắng tu luyện nhẹ thì trọng thương mà nặng thì trực tiếp chết bất đắc kỳ tử, tự nhiên không có cách nào tu luyện!"
Sở Phi Yên nghe lời giải thích của Diệp Trần xong, trong mắt đẹp lập tức nổi lên thần thái khác thường.
Cô ta chợt nhận ra, ở phương diện tu đạo, gần như không có chuyện gì mà Diệp Trần không biết, vấn đề này làm hoang mang giới tu đạo của Hoa Hạ hơn ngàn năm qua, thế mà hắn cũng có thể một câu nói toạc ra huyền cơ ở trong đó.
"Anh thật muốn đi Côn Lôn Thánh Tâm các sao? Chắc chắn bao nhiêu phần trăm?"
Sở Phi Yên cảm thấy rất rõ ràng cử động của Diệp Trần lần này quá mức mạo hiểm, dù sao Côn Lôn Thánh Tâm các kia đã có thanh danh ở Hoa Hạ hơn nghìn năm qua, một thế lực tồn tại mà ngay cả quốc gia cũng phải kiêng kị ba phần!
Không nghĩ tới, Diệp Trần đầu tiên là giơ bàn tay lên, sau đó nhẹ nhàng lật một cái, cười nhạt nói:
"Tôi diệt chúng, dễ như trở bàn tay!"
Nhìn qua sự tự tin vô cùng kia của Diệp Trần, thậm chí vẻ mặt có chút cuồng ngạo, Sở Phi Yên bỗng nhiên cảm thấy phương tâm khẽ run lên lại có chút ngây dại.
Nam nhân trước mắt này, tuy rằng so với nàng còn nhỏ hơn tới mấy tuổi, nhưng vẫn luôn không có sợ hãi như vậy, cũng luôn luôn cuồng ngạo không bị trói buộc như vậy, dường như dưới thiên địa này không có chuyện gì hắn không thể làm được!
Người chưa hiểu hắn đều sẽ cảm thấy hắn quá ngông cuồng nhưng chỉ có Sở Phi Yên biết, chỉ cần nam nhân này nói tới điều gì vậy nhất định sẽ làm được, đây không phải là ngông cuồng mà là có sự tụ tin tuyệt đối với bản thân mình.
Mà chính loại tự tin này, đối với nữ nhân mà nói thì đó chính là lực hấp dẫn trí mạng!
Bởi vì ở bên cạnh hắn sẽ có một loại cảm giác tuyệt đối an toàn.
Ngay tại lúc phương tâm của Sở Phi Yên ngầm di chuyển.
"A!"
Hai người Đường Thanh Nhã và Tô Lam gần như cùng một lúc phát một tiếng rên rỉ mang theo sự thống khổ.
Diệp Trần lập tức lách mình đi tới bên cạnh hai người, hướng phía sau lưng hai người nhẹ nhàng vỗ một cái.
Hai người cũng đã thi nhau tỉnh táo lại.
Đường Thanh Nhã mở hai mắt ra hoảng sợ nói:
"Diệp Trần, tôi tôi cảm giác trong bụng nóng quá!"
Tô Lam ở bênh cạnh cũng nói theo:
"Dì cũng vậy!"
Diệp Trần hướng hai người mỉm cười, "Không tệ, không tệ, có thể ở trong thời gian ngắn như vậy đã tu luyện ra khí cảm, tuy rằng nguyên nhân một nửa là bởi vì linh khí tương đối nồng đậm, tuy nhiên thiên phú của dì và Đường Thanh Nhã cũng coi như không tệ!"
Thật ra thì thiên phú của hai người chỉ có thể coi là bình thường, ngay cả Sở Phi Yên còn chưa bằng, tuy nhiên bản thân Diệp Trần không có ôm hi vọng quá lớn, chỉ cần không phải thiên tư kém đến mức làm cho người giận sôi, Diệp Trần tự tin, bằng lực lượng và thủ đoạn của hắn, hao phí thời gian một hai năm ở trên thân của hai người bọn họ cũng đã đủ để cho bọn họ trở thành cao thủ cấp cao nhất ở trên thế giới này!
Sau đó, Diệp Trần trước tiên từ trong Tử Kim Hồ Lô lấy ra hai viên Tẩy Tủy đan để cho Tô Lam và Đường Thanh Nhã ăn vào, sau khi trải qua tẩy kinh phạt tủy một phen khiến hai người mệt mỏi không chịu nổi mà trực tiếp ngủ thiếp đi.
Vào ngày thứ hai, sau khi trải qua Tẩy Tủy đan tẩy kinh phạt tủy, thiên phú của hai người đã được cải thiện, kinh mạch cũng trở nên thông suốt, Diệp Trần lúc này mới căn cứ vào thể chất của hai người lựa chọn một loại công pháp tu luyện đỉnh cấp ở Tu Chân giới.
Tô Lam có tính cách ôn hòa, không thích tranh đấu với người, Diệp Trần vì nàng lựa chọn một loại công pháp tên là Không Minh Huyền Công, chờ đến lúc cô ấy tu luyện có thành tựu lại truyền cho nàng một loại thiên về bảo vệ tính mạng tên là Ngũ Hành Độn thuật.
Đường Thanh Nhã thì có tính tình tương đối quả quyết, Diệp Trần truyền cho cô ta một loại tương đối mạnh và hung hãn tên là Thần Hoàng Biến, môn công pháp này tu luyện tương đối khó, tuy nhiên trong tương lai hắn nếu như có cơ hội trở về Tu Chân giới sẽ tìm cho Đường Thanh Nhã Phượng Hoàng Chi Huyết (Máu của Phượng Hoàng) là có thể tăng tư chất của cô ta lên, để cho cô ta một bước lên trời!
Sau khi hướng hai người cẩn thận giảng giải hiểu rõ hai môn công pháp này, lúc này cũng đã trôi qua thời gian hơn nửa ngày.
Hai người vừa mới tiếp xúc tới con đường Tu Chân, đều có hứng thú rất cao, sau này căn bản không cần Diệp Trần phải nhiều lời đều hào hứng đi tu luyện, hơn nữa còn có Sở Phi Yên "Tiền bối" này trông coi, Diệp Trần hoàn toàn có thể yên tâm rời đi.
"Cũng là lúc đi Côn Lôn Thánh Tâm các, tính toán món nợ trước đó này!"
Sau khi bố trí mấy tầng cấm chế ở xung quanh, lúc này Diệp Trần mới chào hỏi một tiếng với Sở Phi Yên, rời khỏi biệt thự.
...
Tuy nhiên, sau khi rời khỏi biệt thự, Diệp Trần lại đứng trước một vấn đề mới: Hắn chưa bao giờ tới Côn Lôn Thánh Tâm các, cũng không biết cái tông môn ẩn thế này cụ thể là ở chỗ nào.
Hết cách rồi, Diệp Trần đành phải lấy điện thoại di động trong Tử Kim Hồ Lô ra, bấm dãy số của Dịch Sơn Hà.
Dịch Sơn Hà nhận được điện thoại của Diệp Trần, hiển nhiên có chút ngoài ý muốn, mà trong giọng nói hiện ra vẻ vui mừng, "Diệp thiếu tướng, ta đang trên đường tiến về Vân Châu, đang định tới bái phỏng ngươi đây!"
Diệp Trần nghe được điều này, hai mắt không thể không khẽ híp một cái, có thể để cho Dịch Sơn Hà tự mình chạy tới một chuyến, chuyện chắc cũng không nhỏ!
"Làm sao? Hay là chính phủ muốn hỏi tội ta, phái ông tới bắt ta hay sao?"
Ở khi Diệp Trần nói chuyện, trong giọng nói đã mang theo vài phần hàn ý.
Dịch Sơn Hà vội vàng nói:
"Không không, dĩ nhiên không phải! Quốc sĩ tự nhiên có đãi ngộ của quốc sĩ, ngươi vì mẹ mà báo thú, diệt Tần gia, cũng là chuyện hợp tình hợp lý, mấy vị thủ trưởng đã thương nghị qua, tạm thời đặt việc này xuống!"
Diệp Trần không thể không cười lạnh, "Nói như vậy vẫn là lúc nào cũng có khả năng định tội của ta đi a, đúng không?"
Thật ra thì Diệp Trần cũng hiểu rõ, cử động lần này của hắn ở Kinh Đô, tạo ra động tĩnh quả thực không nhỏ!
Một người tạo áp lực cho tám gia tộc lớn nhất, còn diệt Tần gia, cao tầng ở Trung ương tất nhiên sẽ tức giận, chẳng qua là cố kỵ thực lực của hắn, coi như muốn trị tội hắn cũng nhất định phải có mưu đồ cẩn thận, tuyệt đối không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Trên thực tế, Diệp Trần đoán một điểm không sai, tám gia tộc lớn nhất ở Kinh Đô là tám thế lực đã ăn rất sâu có ảnh hưởng rất nặng, phía dưới qua lại một phen, Trung ương gần như đã thông qua quyết định xử phạt hắn, chỉ có điều về sau xuất hiện một chút biến cố mà thôi.
Chỉ nghe được, Dịch Sơn Hà lại nói tiếp:
"Diệp thiếu tướng, lần này xác thực ngươi gây ra chuyện có phần lớn, tuy rằng đại thủ trưởng một mực ra sức bảo vệ ngươi, nhưng cũng không thể thiên vị quá mức a! Trừ khi..."
Nói đến đây, Dịch Sơn Hà dừng lại một chút, mới chậm rãi nói:
"Trừ khi ngươi có thể vì nước nhà lại lập chút chiến công, đại thủ trưởng mới có thể giải vây cho ngươi a!"
Chương 250 Điều kiện của Diệp Trần!!
Nghe được lời này của Dịch Sơn Hà, Diệp Trần không thể nín được cười, thầm mắng lão hồ ly này lại tính toán để mình bán mạng cho hắn.
Tuy nhiên, cũng đúng lúc Diệp Trần muốn để Dịch Sơn Hà dẫn mình đi Côn Lôn Thánh Tâm các. Với cả, bây giờ tuy rằng hắn đã có thể áp đảo lên trên quy tắc thế tục, nhưng cuối cùng vẫn phải cho quốc gia mấy phần thể diện, không nên làm quá tuyệt, bằng không cho dù hắn không sợ nhưng ít nhiều vẫn có chút phiền phức.
"Nói đi! Lần này lại muốn ta giúp các ông làm chuyện gì?"
Dịch Sơn Hà thấy Diệp Trần không có ý cự tuyệt, lập tức hết sức vui mừng nên vội vàng nói:
"Việc này nói ra thì rất dài, tôi bây giờ còn cách thành phố Vân Châu chưa tới trăm dặm, không bằng chờ tôi đến nơi ở của Diệp thiếu tướng, chúng ta cùng nhau ngồi nói chuyện một cách chi tiết có được không?"
Diệp Trần suy nghĩ một chút, "Không cần! Phía nam thành phố Vân Châu có một quá trà tên Phượng Tường, ta chờ ông ở nơi đó!"
Dịch Sợ Hà tất nhiên là không phản đối. Nửa giờ sau, quán trà Phượng Tường, "Trà cũng uống rồi, nói rõ tình huống hiện tại một chút đi!"
Diệp Trần dựa vào ở trên ghế bành bắt chéo chân, mỉm cười nhìn qua lão hồ ly ở trước mắt này, từ từ mở miệng nói.
Dịch Sơn Hà cười xấu hổ một tiếng, "Diệp thiếu tướng người thẳng thắn nói chuyện thẳng thắn, lão già này không có vòng vèo!"
Nói đến đây, trên mặt Dịch Sơn Hà hiện ra vẻ mặt ngưng trọng, thận trọng nói:
"Thật ra thì chuyện này có quan hệ tới Diệp Thiên Ca tướng quân..."
Nói đến đây, Dịch Sơn Hà cẩn thận đế ý tới vẻ mặt của Diệp Trần một chút, thấy hắn không có phản ứng quá khích mới tiếp tục mở miệng nói:
"Chuyện lần trước xảy ra ở Diệp gia, tuy rằng ngay sau đó ta đã ra nghiêm lệnh cấm mọi người không được tiết lộ ra ngoài, nhưng tin Diệp tướng quân chết vẫn không biết làm sao lại bị truyền ra ngoài..."
"Bây giờ, chẳng những lòng người trong quân đội bàng hoàng, ngay cả các quốc gia khác ở xung quanh cũng bắt đầu ngo ngoe muốn động, ý muốn mưu đồ làm loạn..."
"Diệp tướng quân chẳng những là chiến thần Hoa Hạ chúng ta, những năm vừa qua trấn thủ cương thổ phía bắc uy hiếp ba nước Tô quốc, Đảo quốc và Cao Ly, bây giờ ba nước này nghe được tin tức Diệp tướng quân chết, đã bắt đầu có chút ngồi không yên!"
Diệp Trần nghe đến đó, hai mắt không thể không nhéo lại chút, nâng chén trà trong tay lên, chậm rãi thưởng thức một ngụm mới sâu kín nói:
"Chẳng lẽ Hoa Hạ thiếu một Diệp Thiên Ca thì sẽ mất nước tuyệt chủng hay sao?"
Dịch Sơn Hà hít sâu một hơi, mới nói: "Đương nhiên không đến mức! Một người mạnh hơn, lực lượng cuối cùng vẫn có hạn, còn chưa đủ để ảnh hưởng vận mệnh của một nước, hơn nữa bây giờ đang là thời kỳ thái bình, quốc gia nào cũng không dám tùy tiên đứng ra khơi mào chiến tranh! "
"Chỉ có điều, chính bởi vì chiến tranh gần như là không có khả năng, cho nên giữa các quốc gia với nhau thường sử dụng vũ lực đến quyết định cao thấp! "
Nói đến đây, Dịch Sơn Hà lại nặng nề thở dài lần nữa, nói:
"Thôi được rồi để cho đơn giản, tôi sẽ trực tiếp nói với ngài chuyện này đi!"
"Không biết từ đâu Cao Ly quốc nghe được tin tức Diệp tướng quân đã không còn ở trên nhân gian, hôm qua phát chiến thư với Hoa Hạ chúng ta, nói Lý Như Chân cao thủ đệ nhất Cao Ly quốc muốn luận bàn võ học với cao thủ Hoa Hạ chúng ta ở trên đỉnh núi Hán Nã!"
Diệp Trần hơi sững sờ "Lý Như Chân? Rất lợi hại phải không?"
Dịch Sơn Hà lập tức lộ ra vẻ khinh miệt nói: "Người này ở quá khứ thời gian hai mươi năm trước, từng giao thủ với Diệp Thiên Ca tướng quân ba lần, ba lần toàn bại trận, nếu như không phải nghe nói tin tức tướng quân chết, nghĩ rằng hắn cũng không có cái lá gan này, dám can đảm hướng Hoa Hạ chúng ta phát ra chiến thư!"
Diệp Trần cười nói: "Vậy, chẳng lẽ ngoài Diệp Thiên Ca ra, người trong Thần Long vệ không có người nào có thể thắng được người này sao?"
Dịch Sơn Hà nhướng mày, nói: "Hai thánh của Thần Long vệ ta chắc là có thể hơn người này một bậc, thế nhưng hai thánh dù sao đã cao tuổi rồi, mà Lý Như Chân lại đang ở thời kỳ hoàng kim, chỉ sợ không có chắc chắn hoàn toàn có thể thắng hắn!"
"Ý tứ của mấy vị thủ trưởng, Hoa Hạ chúng ta quyết không thể bại bởi một cái nước nho nhỏ như Cao Ly, chẳng những phải thắng, hơn nữa còn phải toàn thắng, để Cao Ly quốc không còn dám vọng tưởng mang trong lòng tâm lý may mắn, miễn cho sau này lại quấy rối gây chuyện!"
Nghe đến đó, Diệp Trần tự nhiên đã sớm hiểu mục đích chuyến đi này của Dịch Sơn Hà, "Cho nên các ông muốn ta đảm đương trách nhiệm này sao?"
Dịch Sơn Hà lập tức xấu hổ cười một tiếng, vội vàng nói: " Các vị thủ trưởng đều đã đồng nhất tỏ thái độ, chỉ cần Diệp thiếu tướng chịu xuất mã lần này, chẳng những sẽ bỏ qua chuyện đồ sát Tần gia trước kia, hơn nữa quân hàm Diệp thiếu tướng cũng trực tiếp tấn thăng tới Thượng tướng, ngày sau ở trên tỉnh Thiên Nam có thể giải quyết thuận lợi!"
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, cũng không có đáp ứng ngay, chỉ là cúi đầu từ từ nhấm nháp thưởng thức trà ngon.
Dịch Sơn Hà thấy thế lập tức cuống lên, hắn thật đúng là sợ Diệp Trần từ chối, hắn không hoàn thành nhiệm vụ thì cũng chỉ là chuyện nhỏ, cử động lần này của Diệp Trần nói không chừng sẽ hoàn toàn trọc giận Trung ương, đến lúc đó nếu như thật sự tiến hành trừng phạt người này, có lẽ thật sự phải sử dụng tới vũ khí hạt nhân. Đến lúc đó, việc này sẽ không thể cứu vãn nổi, cho dù thật sự có thể tru sát được người này, tất nhiên sẽ phải bỏ ra cái giá phải trả một mức giá rất đau đớn và thê thảm. Nhưng là, hắn biết rõ thiếu niên trước mắt này, có tính cách rất cuồng ngạo, cho nên không dám khuyên bảo, sợ lại phản tác dụng, trong lòng thấp thỏm vô cùng.
Diệp Trần chậm rãi thưởng thức xong một ly trà, lúc này mới chậm rãi mở miệng nói: "Để cho ta xuất chiến giúp các ông, vậy cũng là chuyện không phải không có khả năng, tuy nhiên ta có hai điều kiện!"
Hô!
Nghe được điều này, Dịch Sơn Hà lập tức thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi vội vàng nói: "Đừng nói hai cái, coi như hai mươi cái, hai trăm cái! Cũng tuyệt đối không có vấn đề!"
Khóe miệng Diệp Trần giật giật xong hơi nhếch lên, "Lão tướng quân, đừng có cho nhiều điều kiện như vậy cái nào cũng làm được, hai cái điều kiện này của ta, không có dễ dàng như vậy đâu!"
Nói xong lời này, Diệp Trần dừng lại một chút, giơ một ngón tay lên, nói: "Điều kiện thứ nhất, ta muốn ông dẫn ta tới Côn Lôn Thánh Tâm các một chuyến!"
Dịch Sơn Hà lập tức nhướng mày, "Côn Lôn Thánh Tâm các sớm từng có ước định với quốc gia, Thánh Tâm các thuộc về cấm khu của Hoa Hạ, người ngoài không được đi vào, đệ tử Thánh Tâm các cũng không được làm xằng bậy ở Hoa Hạ, ngươi đi nơi đó làm cái gì?"
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, "Chuyện này ông cũng không cần quản! Chỉ cần đưa ta tới chỗ đó là được!"
Dịch Sơn Hà hơi trầm ngâm một lát, cuối cùng cắn răng một cái, "Được! Điều kiện thứ nhất ta đáp ứng ngươi! Điều kiên thứ hai là gì nào?"
Diệp Trần không có nhiều lời, trực tiếp lấy ra hai bức tranh giấy từ trong Tử Kim Hồ Lô ra, đưa tới trước mặt Dịch Sơn Hà, "Giúp ta tìm tới hai món đồ này, coi như tìm không thấy thì ít nhất cũng phải nói cho ta nghe biết một chút tung tích của hai món đồ này!"
Dịch Sơn Hà cầm hai bức tranh ở trong tay, nhìn chăm chú một lát, trên mặt lộ ra vẻ mờ mịt, "Thất Diệp Hồi Tiên Thảo? Thần Long Chi Huyết (Máu của Thần Long)? Hai món đồ này, ta quả thực là chưa từng nghe thấy a!"
Thật ra thì, ngay cả Diệp Trần cũng không chắc chắn, ở trên trái đất này có tồn tai hai món đồ này không, dù sao hai món đồ này cho dù ở Tu Chân giới trân bảo đầy đất mà nói cũng không phải là vật bình thường, chớ đừng nói chi tới trái đất nho nhỏ này.
"Ông chỉ cần phái người cẩn thận tìm kiếm giúp ta là được, chỉ cần ông có thể tìm tới hai món đồ này, ta có thể hứa hẹn trong tương lai làm một việc cho các ông!"
Diệp Sơn Hà nghe được điều này, hai mắt lập tức sáng lên, "Chuyện này là thật?"
Diệp Trần nâng bình trà lên, nhẹ nhàng rót một chén trà, lạnh nhạt nói: "Diệp Cuồng Tiên ta, nhất ngôn cửu đỉnh!"
Giọng nói rơi xuống, cửa phòng tiệc tự động mở ra, một người thiếu niên mặc quần áo bình thường đang từ bên ngoài chạm rãi đi vào. Nhìn thấy đạo thân ảnh này, mọi người đầu tiên là giật mình sau đó vô cùng vui mừng.
Bạch! Bạch! Bạch!
Tất cả mọi người giống như trước đó đã được tập luyện, đứng lên gần như rất đều, cùng hô vang lên một câu, "Diệp tiên sinh!" Mà Tào Khôn thì hung hăng xoa xoa dụi dụi cặp mắt của mình, sau khi xác nhận người trước mắt này là Diệp Trần, lập tức vui mừng đến phát khóc. Vào lúc này, ở trong ánh mắt mọi người, bóng dáng thiếu niên đơn bạc kia lại tỏa sáng như một vị cứu tinh!
Mà Mạc Tầm Hoan nghe được tiếng hoan hô của mọi người thì sắc mặt kịch biến, "Diệp tiên sinh? Ngươi là...Diệp Cuồng Tiên? Ngươi không phải đã chết rồi sao?"
Người có tên, cây có bóng, tuy rằng người trước mắt này, nhìn như thế nào cũng giống như là một học sinh cấp ba bình thường, nhưng vẫn để cho Mạc Tầm Hoan cảm thấy sợ mất mật! Dù sao, đây chính là nhân vật cấp tiên nhân có thể đánh một trận với Tần Đạp Thiên đại trưởng lão của Thánh Tâm các. Diệp Trần liếc qua Mạc Tầm Hoàn, trực tiếp nhàn nhạt mở miệng nói: "Mạc Tầm Hoan, nếu như bây giờ ngươi quỳ xuống tự sát, ta còn có thể buông tha cho Mạc gia của ngươi một con đường sống!"
Mạc Tầm Hoan nghe được điều này vẻ mặt đầu tiên là dao động một lúc, sau đó giận quá mà hóa cười, "Ngươi đang nói chuyện cười gì vậy? Ta đường đường là lão tổ Mạc gia, sống gần trăm tuổi, sau lại phải cúi đầu với một tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch như ngươi đây."
Diệp Thần nghe thấy vậy miệng hơi nhếch lên thầm nghĩ, "CMM ông đây tính ra sống cũng hơn tám trăm tuổi rồi còn chưa khoe, ngươi mới sống được có gần trăm năm mà dám khoe khoang trước mặt ta sao?"
"Mọi người đều nói võ công của ngươi thông thần, đã bước vào cảnh giới Tiên Nhân, ta thế nhưng không có nhìn ra ngươi có chỗ nào lợi hại, trước tiên thử tiếp một đao của ta xem một chút!" Mạc Tầm Hoan vừa nói xong tay đã cầm đao khí trực tiếp hung hăng chém về phía Diệp Trần.
Mà Diệp Trần thì chỉ khẽ lắc đầu, hai tay từ đầu tới cuối vẫn đúc ở trong túi quần chưa hề bỏ ra. Đối với Diệp Trần bây giờ mà nói, loại mặt hàng giống như Mạc Tầm Hoan này, ngay cả hứng thú động thủ hắn cũng không có.
"Khanh!"
Đao khí chém xuống đỉnh đầu của Diệp Trần, mọi người ở xung quanh thấy thế lập tức phát ra một tiếng kinh hô. Dù sao, uy lực một chiêu này của Mạc Tầm Hoan trước đó đối với mọi người mà nói thì thực sự quá mức rung động, trong nháy mắt giết chết ba vị tông sư Hóa Kình!
Mọi người nhìn thấy Diệp Trần thế mà đứng im bất động, không tránh né cũng chẳng ngăn cản, lập tức nhịn không được mà lo lắng cho hắn.
Tuy nhiên chẳng mấy chốc mọi người lại nhìn thấy cảnh tượng chấn động không gì sánh nổi, đao khí của Mạc Tầm Hoan trảm ở trên người Diệp Trần lại giống như gãi ngứa cho hắn, chẳng những không có gây tổn thương cho hắn một chút nào, thậm chí ngay cả tóc cũng không có chặt rụng nổi một sợi!
"Cái gì!"
Sắc mặt của Mạc Tầm Hoan lập tức kịch biến, một kích mạnh nhất mà hắn khổ tâm đi sâu nghiên cứu trong mười năm gần đây, thế mà không thể phá vỡ phòng ngự của đối phương!
"Ta không tin!!"
Đả kích cực lớn này khiến cho Mạc Tầm Hoan trong nháy mắt bắt đầu nghi ngờ vào cuộc sống, thế là thao túng đao khí điên cuồng chém về phía Diệp Trần.
Khanh khanh khanh!
Trong nháy mắt Mạc Tầm Hoan chém ra mấy chục nhát, hơn nữa từng đao từng đao đều rơi vào chỗ hiểm trên cả người Diệp Trần!
Đáng tiếc, vẫn không có hiệu quả gì!
Lúc này Mạc Tầm Hoan mới nhận ra, khoảng cách chênh lệch giữa mình và đối phương quả thực một cái dưới đất một cái ở xa tít mấy tầng trời!
"Phù phù!"
Mạc Tầm Hoan hoàn toàn tuyệt vọng, trực tiếp quỳ rạp xuống mặt đất, "Diệp tiên nhân không hổ danh là Diệp tiên nhân! Mạc Tầm Hoan ta phục, chỉ cần Diệp tiên nhân bằng lòng tha cho ta một mạng, ta nguyện ý làm nô bộc cả đời cho ngài!"
Mọi người nhất thời xì xào bàn tán lần nữa, ở trong những người như bọn họ, ngoài Đường Nghiệp và Tào Khôn đối với cảnh giới võ đạo thì hiểu rõ hơn một chút, những người khác thì ngay cả Thánh Cảnh đều chưa nghe tới bao giờ, làm sao biết được rằng cảnh giới của Diệp Trần bây giờ là kinh khủng tới mức nào?
Mạc Tầm Hoan ở trong lòng bọn họ cũng đã là nhân vật thần tiên, bây giờ vậy mà lại muốn cầu xin Diệp Trần làm nô bộc. Đối với bọn hắn mà nói, loại lực trùng kích này thật sự quá mạnh. Tuy nhiên đối với việc này, Diệp Trần dường như không cảm thấy hứng thú chút nào, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, "Làm nô bộc của ta thì ngươi còn chưa xứng!"
Nhớ ngày đó, lúc hắn tung hoành Tu Chân giới, cho dù là nô bộc, vậy ít nhất cũng phải là tu sĩ có cảnh giới Hóa Thần trở lên, há lại sẽ coi trọng Mạc Tầm Hoan thực lực ngay cả cảnh giới Trúc Cơ còn chưa tới sao? Nói xong lời này, Diệp Trần trực tiếp giơ lên một chưởng, chậm rãi đập xuống!
Mạc Tầm Hoan lập tức sợ hãi tới cực điểm, hai chân bỗng nhiên đạp một cái muốn hướng về phía sau chạy trốn. Thật là đáng tiếc ở trước mặt Diệp Trần, hắn làm sao có cơ hội để mà chạy trốn đây?
Ầm!
Một chưởng rơi xuống, Mạc Tầm Hoan trong nháy mắt bị nghiền nát thành bột phấn!
Mọi người của Mạc gia ở phía sau, thấy lão tổ nhà mình bị thiếu niên kinh khủng trước mắt này, thuận tay một chưởng vỗ chết, ngay lập tức mọi người bị dọa đến hồn vía lên mây, tất cả đều liền mạch quỳ xuống trên mặt đất, liều mạng dập đầu như giã tỏi. Nếu như đặt ở trước kia thì Diệp Trần cũng chưa chắc sẽ giết chết những người này, dù sao trong mắt hắn, sự sống chết của một bầy con kiến hôi thì hắn cũng chẳng thèm quan tâm làm gì. Thế nhưng mấy ngày vừa qua, hắn trải qua quá nhiều chuyện, tâm tình luôn luôn cảm thấy khó chịu mà không nói ra được, bây giờ nghe được những người này ồn ào thì càng không kiên nhẫn được, trực tiếp thuận tay tung mấy chưởng đập chết hết mọi người của Mạc gia!
Nhiều đại lão ở Vân Châu đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, Diệp Trần tàn nhẫn đến như thế, tuy rằng biết rõ hắn là người bên mình, nhưng mọi người vẫn sợ hãi không thôi, tất cả đều cúi đầu khom người, ngay cả dũng cảm ngẩng đầu liếc nhìn vị Diệp tiên sinh này cũng không có.
Sau khi hợi hợt làm xong mọi chuyện ở đây, Diệp Trần hướng về phía Tào Khôn lạnh giọng phân phó nói:
"Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc! Chuyện tiếp theo, ta giao cho ông đi làm!"
Tào Khôn nghe được điều này, trong lòng lập tức run lên, biết Diệp Trần đây là có ý định muốn diệt sạch Mạc gia, thân thể không thể không khẽ run lên, vội vàng khom người đồng ý. Mọi người hiểu ý tứ bên trong lời nói của Diệp Trần, lại là hoảng sợ một trận, bọn họ chợt phát hiện ra, vị Diệp tiên sinh này sau khi trở về dường như tính tình so với trước đó trở nên tàn nhẫn hơn rất nhiều!
Bọn họ làm sao biết được rằng, Diệp Trần sống trong cái xã hội pháp chế ở trên trái đất này, đã là rất nhân từ, ở Tu Chân giới thì đấu đá nhau, tranh giành cướp đoạt, mạnh thắng yếu thua so với tàn nhẫn bây giờ thì không chỉ gấp mười lần. Sau khi giải quyết chuyện Mạc gia, Diệp Trần đang định trực tiếp rời khỏi, lúc này Đường Nghiệp ở một bên bỗng nhiên đuổi theo, "Diệp tiên sinh, lão hủ có chuyện muốn nhờ!"
Đối với Đường lão gia tử, Diệp Trần vẫn là rất kính trọng, ngay lập tức dừng bước lại, "Lão gia tử mời nói!"
Đường Nghiệp thở dài một hơi nói: "Thật ra thì là Thanh Nhã...từ lần trước sau khi nó từ thành phố Thiên Hải trở về thì mắc phải một căn bệnh nặng, bây giờ đang rơi vào trong trạng thái nguy kịch rồi!"
"Cái gì?"
Diệp Trần nghe được điều này, lập tức nhướng mày "Tại sao lại bị như vậy?"
Đường Nghiệp lần nữa thở dài một hơi nói: "Lần trước lúc Diệp tiên sinh ngài giao chiến với Tần Đạp Thiên, Thanh Nhã cũng ở đó, nó đã nhìn thấy ngài..."
Đường Nghiệp nói tới đây, dừng lại một chút mới tiếp tục một mặt ngưng trọng nói: "Bác sĩ nói nó là thương tâm quá độ, bị hội chứng tan nát cõi lòng, nếu như không thể hóa giải bi thương trong lòng, lúc nào cũng có thể bị đột tử!"
Diệp Trần lập tức ngạc nhiên, ý tứ của Đường Nghiệp rất rõ ràng, Đường Thanh Nhã đột nhiên bị bệnh nặng là tưởng mình chết ở trong trận đại chiến kia, cho nên đau khổ gần chết mà gây nên!
Nói thật, Diệp Trần mặc dù biết Đường Thanh Nhã có một chút tình cảm như vậy đối với mình, thế nhưng lại không nghĩ tới, cô nàng này lại có tình cảm đối với mình sâu nặng như thế!
"Cô ta bây giờ ở bệnh viện nào? Tranh thủ thời gian đưa ta đi!"
Chương 247 Cứu sống Đường Thanh Nhã
Mười mấy phút sau, Diệp Trần cùng với Đường Nghiệp, đi tới bệnh viện trung tâm thành phố Vân Châu. Khi hai người đến phòng bệnh VIP nơi Đường Thanh Nhã nằm, thấy mọi người Đường gia đang khóc thút thít, lập tức ý thức được tình huống xấu. Tại thời điểm này, một bác sĩ trung niên mặc một chiếc áo khoác trắng và đeo kính, thở dài nặng nề một hơi nói:
"Công bố kết quả là tử vong đi!"
Đường Nghiệp vừa mới đi vào phòng chăm sóc đặc biệt, nghe thấy điều này và đột nhiên lảo đảo một cái suýt chút nữa thì ngã xuống đất. Mẹ của Đường Thanh Nhã, ghé vào trên giường bệnh bắt đầu gào khóc. Tại thời điểm này, Diệp Trần trực tiếp đi qua, lạnh lùng nói:
"Người còn chưa có chết! Đã muốn công bố tử vong, bệnh viện của các ngươi quá thiếu năng lực đi!"
Bác sĩ trung niên kia nghe thấy điều này và nhìn sang theo hướng nơi giọng nói phát ra, chỉ thấy người nói chuyện là một thiếu niên trên người mặc quần áo bình thường thì lập tức nhướng mày, muỗn răn dạy hắn một phen thế nhưng lại nghĩ tới, nói không chừng đối phương là người của Đường gia, hắn đắc tội không nổi thế là vẻ mặt bất thiện giải thích nói:
"Mặc dù bộ não còn chưa chết, thế nhưng tâm lực đã suy kiệt nghiêm trọng, mạch đập gần như đỉnh chỉ, cách tử vong chẳng qua chỉ là một hai phút mà thôi!"
Diệp Trần rảo nhanh bước chân tiến tới, đồng thời cười lạnh nói: "Coi như y thuật của các ngươi không giỏi thế những vẫn nên cố gắng hết sức cứu chữa mỗi một người bệnh đến giây phút cuối cùng, người còn chưa chết ngươi đã từ bỏ cấp cứu, cũng xứng đáng làm bác sĩ sao? Tránh ra!"
Sau khi nói điều này, Diệp Trần đã đi ngang qua bác sĩ trung niên kia và đi thẳng tới trước mặt Đường Thanh Nhã đang nằm trên giường bệnh rồi nhanh chóng vươn tay ra và ép vào trên ngực trái của cô... Mấy người Đường gia ở xung quanh, đều biết Diệp Trần, đột nhiên trở nên vui mừng, biết rằng vị Diệp tiên sinh này không chỉ võ công cường đại mà y thuật càng thêm kinh người. Mẹ của Đường Thanh Nhã thì chưa từng gặp mặt Diệp Trần, thấy hắn đưa tay đặt ở trên ngực con gái của mình thì lập tức phát hỏa, "Cậu muốn làm gì? Bỏ bàn tay thối của cậu ra!"
Nói xong đã muốn tiên lên đẩy ra, đáng tiếc còn chưa có chạm vào người Diệp Trần thì đã bị một cỗ lực lượng vô hình bắn ngược trở về lập tức lùi lại liên tục. Lòng bàn tay của Diệp Trần vẫn đặt ở trên bộ ngực sung mãn của Đường Thanh Nhã, nhàn nhạt mở miệng nói: "Ta đang cứu người, tất cả các ngươi tốt nhất nên im lặng một chút cho ta"
"Cứu người? Chỉ bằng cậu?"
Mẹ của Đường Thanh Nhã còn muốn tiến lên để tranh luận với Diệp Trần thì lại bị Đường Thanh Sơn ở một bên kéo lại thấp giọng nói:
"Mẹ, vị này là Diệp tiên sinh! Có lẽ ngài ấy có thể chữa được bệnh cho Thanh Nhã!"
"Diệp tiên sinh? Cậu ta chính là người mà Thanh Nhã luôn quan tâm luôn nhắc tới sao..."
Mẹ của Đường Thanh Nhã sau khi biết được thân phận của Diệp Trần, ngay lập tức không còn dám nói thêm lời nào nữa, thế nhưng trên mặt hiện ra vẻ oán hận, thấp giọng nói: "Con gái đáng thương của ta, còn không phải là bởi vì cậu ta sao!"
Mà bác sĩ trung niên ở bên cạnh, hắn làm sao biết được Diệp tiên sinh là ai, nghe được Diệp Trần nói muốn cứu người, lập tức cười lạnh liên tục. "Cứu người? Thật đúng là nói khoác mà không biết ngượng! Ngay cả mạch đập cũng đã biến mất, tâm lực cũng đã khô kiệt, nếu như ngươi có thể cứu sống thì Chu Thiệu Hồng ta sẽ đọc ngược tên mình!"
"Người trẻ tuổi bây giờ thật đúng là không biết mùi vị gì, thật coi chính mình là thần tiên...Cái gì!"
Chu Thiệu Hồng còn chưa nói xong, lập tức nhìn thấy dụng cụ đo đạc cơ thể sống của Đường Thanh Nhã ở một bên, số liệu vốn đều đã thành một đường thẳng, bây giờ lại lập tức nhảy tưng tưng lên!
"Không có khả năng! Đây tuyệt đối không thể nào! Chắc chắn là dụng cụ đã xảy ra vấn đề!"
Chu Thiệu Hồng không cam lòng gầm nhẹ một tiếng, đang định tiến lên kiểm tra dụng cụ một chút. Nhưng mà một cảnh tượng còn quỷ dị hơn lại xuất hiện. Chỉ thấy, Đường Thanh Nhã trước đó vỗn đã hôn mê không còn bất cứ cảm giác gì, đột nhiên ho khan mấy tiếng. Sau đó, thì chậm rãi mở hai mắt ra.
Sống? Vậy mà cô ta thật sự sống lại!
Ngay lập tức, Chu Thiêu Hồng đột nhiên cảm thấy rằng nhận thức trước đây của hắn đã hoàn toàn bị đảo ngược. Hắn luôn tự cho mình là bác sĩ khoa tim mạch tốt nhất toàn thành phố Vân Châu này, thế nhưng hôm nay bệnh nhân mà ngay cả hắn cũng không cứu được lại được một thiếu niên mới chỉ có mười mấy tuổi cứu sống, vả lại tên thiếu niên ấy chỉ cần nhấn hai lần vào ngực của bệnh nhân thế mà thật sự cứu sống lại?
Nhìn thấy Đường Thanh Nhã tỉnh dậy, mọi người Đường gia cũng rất vui mừng, Đường Thanh Sơn càng là nhịn không được hướng về phía Chu Thiệu Hồng ở một bên giễu cợt nói: "Chu Thiệu Hồng nếu mà đọc ngược lại tên của ngươi, vậy chính là thịt heo kho tàu, hay là sau này ngươi nên đổi nghề làm đầy bếp là được rồi, dùng cái tên này sau đó làm ăn khẳng định sẽ phát đạt a! Ha ha ha!"
Chu Thiệu Hồng bị Đường Thanh Sơn chế nhạo, lập tức xấu hổ cả khuôn mặt trở nên đỏ bừng, chẳng qua đối mặt với vị công tử ca của Đường gia này, hắn làm sao có dũng khí để phản bác? Đành phải một mặt xấu hổ lui ra ngoài.
...
Sau khi Đường Thanh Nhã tỉnh lại, lại mơ mơ màng mang một lúc lâu mới thấy rõ người trước mắt mình là Diệp Trần, lập tức nở ra một nụ cười tươi, khẽ nói: "Tôi đây là lên tới thiên đường rồi sao? Không nghĩ tới lại gặp được anh nhanh như vậy a~"
Diệp Trần mỉm cười, đưa tay lên nhẹ nhàng bóp lên cái mũi ngọc tinh xảo của Đường Thanh Nhã, nói: "Đồ ngốc, có tôi ở đây, làm sao lại để cho cô chết được chứ? Cô bây giờ đang sống tốt, hơn nữa ngay lập tức muốn nhảy thì có thể nhảy, ăn được ngủ được, sống lâu trăm tuổi! A, không đúng, coi như sống trên một ngàn tuổi, một vạn tuổi đi nữa cũng không phải là chuyện không có khả năng!!"
"Phốc phốc ~ "
Đường Thanh Nhã nghe được điều này, lập tức cười càng thêm lợi hại hơn, "Một ngàn năm, một vạn năm, vậy chẳng phải tôi là con rùa sao?"
Diệp Trần nghiêm túc nói: "Chỉ cần cô muốn, tôi cam đoan con rùa cũng không sống lâu được bằng cô!"
...
Diệp Trần vừa nói chuyện với Đường Thanh Nhã, vừa dùng chân nguyên tiếp tục điều trị kinh mạch, chữa trị từng bộ phận trong cơ thể cô ấy. Mọi người của Đường gia thấy thể lập tức đều thi nhau lui ra ngoài, mẹ của Đường Thanh Nhã vốn muốn tiến lên cũng bị Đường Thanh Sơn trực tiếp cứng rắn kéo ra ngoài. Chẳng mấy chốc, cơ thể của Đường Thanh Nhã được Diệp Trần rót chân nguyên vào đã bắt đầu nhanh chóng khôi phục, khuôn mặt vốn tiều tụy tái nhợt rất nhiều cũng bắt đầu trở nên hồng nhuận sáng bóng, thậm chí khí sắc so với trước đây còn tốt hơn. Mà Đường Thanh Nhã ngay từ đầu còn có chút mơ hồ, thần trí dần dần cũng bắt đầu tỉnh táo, lúc này mới hoàn toàn tin tưởng chính mình không có chết, Diệp Trần cũng không có chết, lập tức ngồi dậy oa oa khóc lớn.
Diệp Trần thấy thế lập tức hiểu ra một chút, vội vàng ngồi ở đầu giường đang chuẩn bị an ủi cô ta một phen, nhưng không ngờ cô nàng này, thế mà trực tiếp vùi đầu nhào vào trong ngực của hắn, lên tiếng khóc nức nở. Sau khi khóc được một lúc, Đường Thanh Nhã lúc này mới đẩy ngực của Diệp Trần ra, hai mắt đỏ bừng vung nắm tay nhỏ lên, đập liên tiếp trên lồng ngực của Diệp Trần mấy cái, vẻ mặt u oán nói:
"Anh đã không chết, làm sao lại không trở về? Để cho tôi uổng công vì anh mà thương tâm!"
Diệp Trần cười khổ nói: "Tôi có chuyện quan trọng phải đi làm, hơn nữa tôi làm sao biết được lúc đó cô cũng ở chỗ đó?"
Nói xong lời này, Diệp Trần theo bản năng cúi đầu xuống, ngay lập tức suýt chút nữa thì phọt máu mũi ra!
Hóa ra, bởi vì Đường Thanh Nhã bị bệnh nặng, chỉ mặc một bộ quần áo rộng rãi của bệnh nhân, hơn nữa bên trong còn không có mặc nội y a, ở đó trắng bóng một mảnh, lập tức trong lúc vô thức nhìn một cái không còn sót mảnh nào...
Ngay sau đó, Diệp Trần lại nghĩ tới trước đó, chính mình còn đặt tay ở cái chỗ kia tới hẳn mấy phút...
"Không nghĩ tới nha đầu này tuổi chưa lớn lắm thế mà cũng biết cách chăm sóc đi à nha!"
Cũng không biết tại sao, trong đầu Diệp Trần bỗng nhiên lại bay ra một đoạn suy nghĩ như vậy, lập tức mặt mo đỏ ửng.
Chương 248 Có vài người nhất định phải giết!
Ngay sau đó, Đường Thanh Nhã cũng đã phát hiện ra ánh mắt của Diệp Trần, vội vàng dùng hai tay che lấy cảnh xuân chợt lộ ra ở ngực, hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Trần, "Diệp Trần! Anh là đại lưu manh! Mắt anh nhìn ở đâu đấy?"
Diệp Trần lập tức không biết phải nói gì, thầm nghĩ, "Chị hai, là ta muốn nhìn lén sao? Rõ ràng chính cô không chú ý, ta làm sao là lưu manh được?"
Hai người chơi đùa một lúc, Đường Thanh Nhã cũng đã khỏi hoàn toàn rồi, thế là trực tiếp xuất viện. Vốn mọi người Đường gia chuẩn bị trở về nhà, Diệp Trần cũng dự định quay trở lại nhà hàng xem tình huống một chút. Đường Thanh Nhã đột nhiên đỏ mặt nói:
"Điều đó..., Diệp Trần, bây giờ đang là kỳ nghỉ đông, tôi không có việc gì để làm, không bằng tôi theo anh cùng đi tới nhà hàng, giúp dì Tô một tay có được không?"
Diệp Trần suy nghĩ một chút cũng không có từ chối. Kết quả là Đường Thanh Nhã và Diệp Trần ngồi trên một chiếc xe hơi, cùng nhau về tới nhà hàng Tô thị. Trải qua hơn nửa ngày dọn dẹp, nhà hàng trên cơ bản đã quét dọn lại sạch sẽ, chỉ có điều mặt sàn phòng khách tầng một, bàn ghế các loại đều tổn hại quá mức nghiên trọng, trong thời gian ngắn nhà hàng khẳng định là không mở cửa được. Tuy nhiên lấy thân phận của Diệp Trần bây giờ, tự nhiên cũng không để ý tới chút lợi nhuận này.
Buổi chiều, Tô Lam gọi người tới sửa chữa nhà hàng, ở lầu một tu sửa sàn nhà, vách tường bị tổn hại, mà Sở Phi Yên đặt mua lại bàn cũng đã được đưa tới. Bận rộn cả một buổi chiều, phòng khách tầng một bị tổn hại đã được tu sửa bảy tám phần, tuy nhiên không có mười ngày nửa tháng chắc là cũng không có cách nào mở cửa buôn bán một lần nữa. Buổi tối, ba người Tô Lam đang chuẩn bị ai về nhà nấy, Diệp Trần lại khoát tay chặn lại nói: "Dì Lam, Phi Yên, Thanh Nhã, sau này mọi người đều đi tới chỗ cháu ở lại đi! Cháu bảo vệ mọi người cũng thuận tiện hơn, hơn nữa cháu dự định để dì và hai người tăng lên một chút thực lực để phòng thân, dì và hai người cảm thấy thế nào?"
Sau chuỗi sự kiện gần đây, điều này đã khiến Diệp Trần hiểu khắc sâu một cái đạo lý, rèn sắt thì bản thân cần phải cứng rắn!
Chính mình không có khả năng giờ phút nào cũng có thể ở bên cạnh các nàng để bảo vệ, huống chi hắn còn muốn đi tìm lối vào Tu Chân giới, một khi rời khỏi trái đất, những người thân bạn bè của hắn lại sẽ do ai tới bảo vệ? Biện pháp tốt nhất chính là bồi dưỡng các nàng thành cao thủ, có thực lực tự bảo vệ chính mình. Ngoài đó ra, Diệp Trần còn dự định thành lập một nhánh thế lực thuộc về mình ở trái đất, hơn nữa nhất định phải là thế lực mạnh nhất trên thế giới, để không ai có thể dám xúc phạm đến người thân và bạn bè của hắn. Chỉ có như vậy hắn mới có thể hoàn toàn yên tâm rời khỏi đây. Đương nhiên, trước khi rời khỏi Trái Đất hắn còn phải làm một chuyện đó chính là làm cho hai người Diệp Thiên Ca và Mân Côi sống lại.
...
Sau khi ba người nghe được lời đề nghị của Diệp Trần, Đường Thanh Nhã thì vui mừng mà nhảy cẫng lên, Sở Phi Yên mặt cũng tràn đầy biểu cảm vui mừng, duy chỉ có vẻ mặt của Tô Lam trở nên khó coi, rất không tự tin nói: "Tiểu Trần, dì cũng có thể sao?"
Điều này cũng khó trách, tuổi tác của Tô Lam dù sao so với Đường Thanh Nhã và Sở Phi Yên đều lớn hơn không ít, hơn nữa không có bất kỳ nội tinh võ công gì, nghe được Diệp Trần muốn truyền thụ võ công cho cô, tự nhiên cảm thấy có chút không không chắc chắn.
Diệp Trần lập tức cười ha ha một tiếng, ngạo nghễ nói: "Dì Lam, dì đương nhiên có thể! Có cháu ở đây, coi như một con heo, cháu cũng có thể bồi dưỡng nó trở thành con heo mạnh nhất!"
Sau khi thuận miệng nói xong lời này, Diệp Trần lúc này mới ý thức được có gì đó không ổn. Quả nhiên, Tô Lam nghe được điều này, lập tức vươn tay nắm chặt lấy lỗ tai Diệp Trần tức giận nói: "Được lắm, tên tiểu tử thối nhà ngươi! Cháu nói ai là heo hả?"
Diệp Trần lập tức sợ, vội vàng cười làm lành nói: "Dì Lam a, cháu lỡ mồm...cháu sai rồi a...!"
Đường Thanh Nhã và Sở Phi Yên ở một bên, lập tức thi nhau che miệng cười trộm.
...
Chẳng mấy chốc, Diệp Trần dẫn theo ba người trở lại biệt thứ số một tiểu khu Tử Kim Sơn.
Tuy rằng ba người đều không phải là lần đầu tiên tới đây, thế nhưng cảm nhận được linh khí nồng nặc trong viện, vẫn là cảm thấy chấn động không gì sánh nổi. Nhất là hai người Tô Lam và Đường Thanh Nhã, các nàng không có bất kỳ chân nguyên cơ sở nào, chỉ cảm thấy mỗi một lần hít thở, trong cơ thể dâng lên một đám lửa, cảm thấy tinh thần sảng khoái đồng thời còn có một chút không thoải mái.
Diệp Trần nhìn vào trong mắt, biết đây là bởi vì linh khí xung quanh quá nồng đậm, mà thể chất của hai người bây giờ quá kém, nếu như cứ tiếp tục như thế chỉ sợ sẽ làm tổn thương lục phủ ngũ tạng của bọn họ. Đây cũng là lý do vì sao trước đó Diệp Trần không để cho Tô Lam chuyển tới sống chung ở đây. Hai tay hắn hướng về phía sau nhấn một cái, một đạo chân nguyên phân biệt rót vào cơ thể Tô Lam và Đường Thanh Nhã, hai người lập tức cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Lúc này, giọng nói Diệp Trần đột nhiên vang lên ở trong tai hai người, "Nhắm mắt lại, cẩn thận cảm nhận quỹ tích vận hành của đạo khí tức trong cơ thể kia!"
Hai người vội vàng theo lời làm việc, sau khi hai mắt nhắm lại quả nhiên cảm nhận được trong cơ thể có một luồng khí tức ấm áp đang lưu chuyển ở trong kinh mạch của các nàng. Chẳng mấy chốc đạo khí tức ở trong cơ thể các nàng đã vận chuyển được một vòng, sau khi tiến vào đan điền, lúc này Diệp Trần mới đưa bàn tay chậm rãi nhấc ra, lần nữa mở miệng nói:
"Dì Lam, Thanh Nhã, đây chính là phương pháp hô hấp thổ nạp cơ bản nhất, hai người trước tiên dựa theo lộ tuyến vận hành vừa rồi cháu hướng dẫn, hút linh khí vào trong cơ thể, thông qua phương pháp luyện hóa này, để cho cháu xem trước thiên phú tu luyện của hai người một chút có được không?"
Hai người nhẹ gật đầu, thế là mỗi người đều tự tìm một chỗ ở bên cạnh ngồi xuống và bắt đầu tự tìm tòi thực hành tu luyện.
Diệp Trần bây giờ lại nhìn về phía Sở Phi Yên, "Phi Yên, cô bây giờ vẫn còn đang tu luyện công pháp mà trước kia tôi truyền cho sư phụ cô phải không?"
Sở Phi Yên gật đầu nói: "Đúng thế, từ sau khi tu luyện Thiên Địa Tạo Hóa quyết này, tốc độ tu luyện của tôi so trước đó nhanh hơn không chỉ mười lần, bây giờ cũng đã gần tới Huyền Quang cảnh...nhầm, chúng chính là Luyện khí tầng bốn mà anh nói."
Diệp Trần cười lắc đầu nói: "Tên của môn công pháp này nghe thì dọa người, thật ra chẳng qua cũng chỉ là một loại công pháp Huyền cấp bình thường mà thôi, còn kém rất nhiều để được gọi là lợi hại, tôi vẫn là truyền lại lần nữa cho cô một loại tốt hơn đi!"
Nói xong, Diệp Trần trực tiếp duỗi ngón tay ra, hướng mi tâm của Sở Phi Yên điểm một cái, một tia sáng trắng chui vào trong đó. Chẳng mấy chốc, trong đầu Sở Phi Yên đã có thêm thông tin của một loại công pháp khác.
"Minh Diệt Cửu Âm quyết!"
Sau khi Sở Phi Yên nhanh chóng xem qua công pháp này một lần, lập tức líu lưỡi một lúc, nhịn không được nói:
"Tại sao tôi cảm thấy môn công pháp này âm hiểm độc ác như vậy!"
Diệp Trần tức giận nói: "Đây chính là tuyệt học cả một đời của Nữ Đế Âm Cửu U, cô không biết là nhiều người muốn có còn cầu không được, cô còn không thích sao a?"
Sở Phi Yên thè lưỡi ra, sau đó vẻ mặt tỏ ra không hiểu nói: "Nữ Đế Âm Cửu U? Tên này sao kỳ quái vậy? Cô ta là ai?"
Diệp Trần sững sờ, sau đó khoát tay áo nói: "Nói với cô cô cũng sẽ không hiểu! Nói tóm lại, cô thành thành thật thật tu luyện ở chỗ này, không có gì bất ngờ xảy ra, trăm ngày là có thể Trúc Cơ! Cũng chính là cảnh giới Thành Đạo mà giới tu đạo nói, thực lực có thẻ so với võ giả Thánh Cảnh!"
Sở Phi Yên nghe được điều này, mặt mũi lập tức tràn đầy vẻ vui mừng, nhưng ngay lập tức nghe thấy thanh âm lời nói của Diệp Trần có chút là lạ, "Anh dàn xếp ba người chúng ta ở chỗ này là có ý định muốn làm chuyện gì sao?"
Diệp Trần thầm nghĩ Sở Phi Yên thông minh, vẻ mặt hiện ra sự lạnh lùng, từ từ nhìn về phía tây, nói:
"Có một số việc phải đi làm, có vài người nhất định phải giết!"
Chương 249 Tôi diệt chúng, dễ như trở bàn tay!
Sắc mặt Sở Phi Yên hơi đổi một chút, đại khái đã đoán được dụng ý của Diệp Trần, "Anh muốn đi tìm Côn Lôn Thánh Tâm các sao? Đây chính là tông môn ẩn thế trong truyền thuyết a, nghe nói đã có truyền thừa hơn ngàn năm, trong môn phái đó còn có rất nhiều cao thủ!"
Lông mày Diệp Trần không thể không nhíu lại, "Phi Yên, cô là người của giới tu đạo thế mà đối với chuyện võ đạo cũng biết rõ ràng như vậy sao?"
Sở Phi Yên cười nhạt một cái nói:
"Thật ra thì Côn Lôn Thánh Tâm các cũng được coi là một nửa của giới tu đạo, nghe nói ở trong chỗ tông môn bọn họ, vốn là một chỗ được gọi là động thiên phúc địa của một vị Tiên Nhân thượng cổ, hơn nữa chỗ đó còn để lại truyền thừa của Tiên Nhân thượng cổ đó, được các đệ tử của Thánh Tâm các học được, cho nên thực lực mới có thể cường đại khác thường!"
"Chỉ có điều, nghe nói những truyền thừa của vị Tiên Nhân kia, chỉ có võ giả nội kình mới có thể thi triển, những người tu đạo ra chân khí như chúng ta nhưng lại không thi triển được, cho nên mới thành lập ra một cái tồn tại đặc thù như Thánh Tâm các này, đã thuộc về giới võ đạo, đồng thời lại có một nửa là giới tu đạo..."
Sau khi nghe lời giải thích của Sở Phi Yên xong, Diệp Trần hơi suy nghĩ một chút, lập tức hiểu rõ nguyên do ở trong đó, cười nói:
"Đó là bởi vì truyền thừa võ học Tiên Nhân mà Thánh Tâm các nhận được là thuộc về loại tu thể, đối với cường độ của nhục thân có yêu cầu tương đối cao, người tu đạo bây giờ ở trên Trái Đất thì gần như đều thiên hướng về truyền thừa pháp thuật, thân thể quá mức yếu đuối, một khi cố gắng tu luyện nhẹ thì trọng thương mà nặng thì trực tiếp chết bất đắc kỳ tử, tự nhiên không có cách nào tu luyện!"
Sở Phi Yên nghe lời giải thích của Diệp Trần xong, trong mắt đẹp lập tức nổi lên thần thái khác thường.
Cô ta chợt nhận ra, ở phương diện tu đạo, gần như không có chuyện gì mà Diệp Trần không biết, vấn đề này làm hoang mang giới tu đạo của Hoa Hạ hơn ngàn năm qua, thế mà hắn cũng có thể một câu nói toạc ra huyền cơ ở trong đó.
"Anh thật muốn đi Côn Lôn Thánh Tâm các sao? Chắc chắn bao nhiêu phần trăm?"
Sở Phi Yên cảm thấy rất rõ ràng cử động của Diệp Trần lần này quá mức mạo hiểm, dù sao Côn Lôn Thánh Tâm các kia đã có thanh danh ở Hoa Hạ hơn nghìn năm qua, một thế lực tồn tại mà ngay cả quốc gia cũng phải kiêng kị ba phần!
Không nghĩ tới, Diệp Trần đầu tiên là giơ bàn tay lên, sau đó nhẹ nhàng lật một cái, cười nhạt nói:
"Tôi diệt chúng, dễ như trở bàn tay!"
Nhìn qua sự tự tin vô cùng kia của Diệp Trần, thậm chí vẻ mặt có chút cuồng ngạo, Sở Phi Yên bỗng nhiên cảm thấy phương tâm khẽ run lên lại có chút ngây dại.
Nam nhân trước mắt này, tuy rằng so với nàng còn nhỏ hơn tới mấy tuổi, nhưng vẫn luôn không có sợ hãi như vậy, cũng luôn luôn cuồng ngạo không bị trói buộc như vậy, dường như dưới thiên địa này không có chuyện gì hắn không thể làm được!
Người chưa hiểu hắn đều sẽ cảm thấy hắn quá ngông cuồng nhưng chỉ có Sở Phi Yên biết, chỉ cần nam nhân này nói tới điều gì vậy nhất định sẽ làm được, đây không phải là ngông cuồng mà là có sự tụ tin tuyệt đối với bản thân mình.
Mà chính loại tự tin này, đối với nữ nhân mà nói thì đó chính là lực hấp dẫn trí mạng!
Bởi vì ở bên cạnh hắn sẽ có một loại cảm giác tuyệt đối an toàn.
Ngay tại lúc phương tâm của Sở Phi Yên ngầm di chuyển.
"A!"
Hai người Đường Thanh Nhã và Tô Lam gần như cùng một lúc phát một tiếng rên rỉ mang theo sự thống khổ.
Diệp Trần lập tức lách mình đi tới bên cạnh hai người, hướng phía sau lưng hai người nhẹ nhàng vỗ một cái.
Hai người cũng đã thi nhau tỉnh táo lại.
Đường Thanh Nhã mở hai mắt ra hoảng sợ nói:
"Diệp Trần, tôi tôi cảm giác trong bụng nóng quá!"
Tô Lam ở bênh cạnh cũng nói theo:
"Dì cũng vậy!"
Diệp Trần hướng hai người mỉm cười, "Không tệ, không tệ, có thể ở trong thời gian ngắn như vậy đã tu luyện ra khí cảm, tuy rằng nguyên nhân một nửa là bởi vì linh khí tương đối nồng đậm, tuy nhiên thiên phú của dì và Đường Thanh Nhã cũng coi như không tệ!"
Thật ra thì thiên phú của hai người chỉ có thể coi là bình thường, ngay cả Sở Phi Yên còn chưa bằng, tuy nhiên bản thân Diệp Trần không có ôm hi vọng quá lớn, chỉ cần không phải thiên tư kém đến mức làm cho người giận sôi, Diệp Trần tự tin, bằng lực lượng và thủ đoạn của hắn, hao phí thời gian một hai năm ở trên thân của hai người bọn họ cũng đã đủ để cho bọn họ trở thành cao thủ cấp cao nhất ở trên thế giới này!
Sau đó, Diệp Trần trước tiên từ trong Tử Kim Hồ Lô lấy ra hai viên Tẩy Tủy đan để cho Tô Lam và Đường Thanh Nhã ăn vào, sau khi trải qua tẩy kinh phạt tủy một phen khiến hai người mệt mỏi không chịu nổi mà trực tiếp ngủ thiếp đi.
Vào ngày thứ hai, sau khi trải qua Tẩy Tủy đan tẩy kinh phạt tủy, thiên phú của hai người đã được cải thiện, kinh mạch cũng trở nên thông suốt, Diệp Trần lúc này mới căn cứ vào thể chất của hai người lựa chọn một loại công pháp tu luyện đỉnh cấp ở Tu Chân giới.
Tô Lam có tính cách ôn hòa, không thích tranh đấu với người, Diệp Trần vì nàng lựa chọn một loại công pháp tên là Không Minh Huyền Công, chờ đến lúc cô ấy tu luyện có thành tựu lại truyền cho nàng một loại thiên về bảo vệ tính mạng tên là Ngũ Hành Độn thuật.
Đường Thanh Nhã thì có tính tình tương đối quả quyết, Diệp Trần truyền cho cô ta một loại tương đối mạnh và hung hãn tên là Thần Hoàng Biến, môn công pháp này tu luyện tương đối khó, tuy nhiên trong tương lai hắn nếu như có cơ hội trở về Tu Chân giới sẽ tìm cho Đường Thanh Nhã Phượng Hoàng Chi Huyết (Máu của Phượng Hoàng) là có thể tăng tư chất của cô ta lên, để cho cô ta một bước lên trời!
Sau khi hướng hai người cẩn thận giảng giải hiểu rõ hai môn công pháp này, lúc này cũng đã trôi qua thời gian hơn nửa ngày.
Hai người vừa mới tiếp xúc tới con đường Tu Chân, đều có hứng thú rất cao, sau này căn bản không cần Diệp Trần phải nhiều lời đều hào hứng đi tu luyện, hơn nữa còn có Sở Phi Yên "Tiền bối" này trông coi, Diệp Trần hoàn toàn có thể yên tâm rời đi.
"Cũng là lúc đi Côn Lôn Thánh Tâm các, tính toán món nợ trước đó này!"
Sau khi bố trí mấy tầng cấm chế ở xung quanh, lúc này Diệp Trần mới chào hỏi một tiếng với Sở Phi Yên, rời khỏi biệt thự.
...
Tuy nhiên, sau khi rời khỏi biệt thự, Diệp Trần lại đứng trước một vấn đề mới: Hắn chưa bao giờ tới Côn Lôn Thánh Tâm các, cũng không biết cái tông môn ẩn thế này cụ thể là ở chỗ nào.
Hết cách rồi, Diệp Trần đành phải lấy điện thoại di động trong Tử Kim Hồ Lô ra, bấm dãy số của Dịch Sơn Hà.
Dịch Sơn Hà nhận được điện thoại của Diệp Trần, hiển nhiên có chút ngoài ý muốn, mà trong giọng nói hiện ra vẻ vui mừng, "Diệp thiếu tướng, ta đang trên đường tiến về Vân Châu, đang định tới bái phỏng ngươi đây!"
Diệp Trần nghe được điều này, hai mắt không thể không khẽ híp một cái, có thể để cho Dịch Sơn Hà tự mình chạy tới một chuyến, chuyện chắc cũng không nhỏ!
"Làm sao? Hay là chính phủ muốn hỏi tội ta, phái ông tới bắt ta hay sao?"
Ở khi Diệp Trần nói chuyện, trong giọng nói đã mang theo vài phần hàn ý.
Dịch Sơn Hà vội vàng nói:
"Không không, dĩ nhiên không phải! Quốc sĩ tự nhiên có đãi ngộ của quốc sĩ, ngươi vì mẹ mà báo thú, diệt Tần gia, cũng là chuyện hợp tình hợp lý, mấy vị thủ trưởng đã thương nghị qua, tạm thời đặt việc này xuống!"
Diệp Trần không thể không cười lạnh, "Nói như vậy vẫn là lúc nào cũng có khả năng định tội của ta đi a, đúng không?"
Thật ra thì Diệp Trần cũng hiểu rõ, cử động lần này của hắn ở Kinh Đô, tạo ra động tĩnh quả thực không nhỏ!
Một người tạo áp lực cho tám gia tộc lớn nhất, còn diệt Tần gia, cao tầng ở Trung ương tất nhiên sẽ tức giận, chẳng qua là cố kỵ thực lực của hắn, coi như muốn trị tội hắn cũng nhất định phải có mưu đồ cẩn thận, tuyệt đối không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Trên thực tế, Diệp Trần đoán một điểm không sai, tám gia tộc lớn nhất ở Kinh Đô là tám thế lực đã ăn rất sâu có ảnh hưởng rất nặng, phía dưới qua lại một phen, Trung ương gần như đã thông qua quyết định xử phạt hắn, chỉ có điều về sau xuất hiện một chút biến cố mà thôi.
Chỉ nghe được, Dịch Sơn Hà lại nói tiếp:
"Diệp thiếu tướng, lần này xác thực ngươi gây ra chuyện có phần lớn, tuy rằng đại thủ trưởng một mực ra sức bảo vệ ngươi, nhưng cũng không thể thiên vị quá mức a! Trừ khi..."
Nói đến đây, Dịch Sơn Hà dừng lại một chút, mới chậm rãi nói:
"Trừ khi ngươi có thể vì nước nhà lại lập chút chiến công, đại thủ trưởng mới có thể giải vây cho ngươi a!"
Chương 250 Điều kiện của Diệp Trần!!
Nghe được lời này của Dịch Sơn Hà, Diệp Trần không thể nín được cười, thầm mắng lão hồ ly này lại tính toán để mình bán mạng cho hắn.
Tuy nhiên, cũng đúng lúc Diệp Trần muốn để Dịch Sơn Hà dẫn mình đi Côn Lôn Thánh Tâm các. Với cả, bây giờ tuy rằng hắn đã có thể áp đảo lên trên quy tắc thế tục, nhưng cuối cùng vẫn phải cho quốc gia mấy phần thể diện, không nên làm quá tuyệt, bằng không cho dù hắn không sợ nhưng ít nhiều vẫn có chút phiền phức.
"Nói đi! Lần này lại muốn ta giúp các ông làm chuyện gì?"
Dịch Sơn Hà thấy Diệp Trần không có ý cự tuyệt, lập tức hết sức vui mừng nên vội vàng nói:
"Việc này nói ra thì rất dài, tôi bây giờ còn cách thành phố Vân Châu chưa tới trăm dặm, không bằng chờ tôi đến nơi ở của Diệp thiếu tướng, chúng ta cùng nhau ngồi nói chuyện một cách chi tiết có được không?"
Diệp Trần suy nghĩ một chút, "Không cần! Phía nam thành phố Vân Châu có một quá trà tên Phượng Tường, ta chờ ông ở nơi đó!"
Dịch Sợ Hà tất nhiên là không phản đối. Nửa giờ sau, quán trà Phượng Tường, "Trà cũng uống rồi, nói rõ tình huống hiện tại một chút đi!"
Diệp Trần dựa vào ở trên ghế bành bắt chéo chân, mỉm cười nhìn qua lão hồ ly ở trước mắt này, từ từ mở miệng nói.
Dịch Sơn Hà cười xấu hổ một tiếng, "Diệp thiếu tướng người thẳng thắn nói chuyện thẳng thắn, lão già này không có vòng vèo!"
Nói đến đây, trên mặt Dịch Sơn Hà hiện ra vẻ mặt ngưng trọng, thận trọng nói:
"Thật ra thì chuyện này có quan hệ tới Diệp Thiên Ca tướng quân..."
Nói đến đây, Dịch Sơn Hà cẩn thận đế ý tới vẻ mặt của Diệp Trần một chút, thấy hắn không có phản ứng quá khích mới tiếp tục mở miệng nói:
"Chuyện lần trước xảy ra ở Diệp gia, tuy rằng ngay sau đó ta đã ra nghiêm lệnh cấm mọi người không được tiết lộ ra ngoài, nhưng tin Diệp tướng quân chết vẫn không biết làm sao lại bị truyền ra ngoài..."
"Bây giờ, chẳng những lòng người trong quân đội bàng hoàng, ngay cả các quốc gia khác ở xung quanh cũng bắt đầu ngo ngoe muốn động, ý muốn mưu đồ làm loạn..."
"Diệp tướng quân chẳng những là chiến thần Hoa Hạ chúng ta, những năm vừa qua trấn thủ cương thổ phía bắc uy hiếp ba nước Tô quốc, Đảo quốc và Cao Ly, bây giờ ba nước này nghe được tin tức Diệp tướng quân chết, đã bắt đầu có chút ngồi không yên!"
Diệp Trần nghe đến đó, hai mắt không thể không nhéo lại chút, nâng chén trà trong tay lên, chậm rãi thưởng thức một ngụm mới sâu kín nói:
"Chẳng lẽ Hoa Hạ thiếu một Diệp Thiên Ca thì sẽ mất nước tuyệt chủng hay sao?"
Dịch Sơn Hà hít sâu một hơi, mới nói: "Đương nhiên không đến mức! Một người mạnh hơn, lực lượng cuối cùng vẫn có hạn, còn chưa đủ để ảnh hưởng vận mệnh của một nước, hơn nữa bây giờ đang là thời kỳ thái bình, quốc gia nào cũng không dám tùy tiên đứng ra khơi mào chiến tranh! "
"Chỉ có điều, chính bởi vì chiến tranh gần như là không có khả năng, cho nên giữa các quốc gia với nhau thường sử dụng vũ lực đến quyết định cao thấp! "
Nói đến đây, Dịch Sơn Hà lại nặng nề thở dài lần nữa, nói:
"Thôi được rồi để cho đơn giản, tôi sẽ trực tiếp nói với ngài chuyện này đi!"
"Không biết từ đâu Cao Ly quốc nghe được tin tức Diệp tướng quân đã không còn ở trên nhân gian, hôm qua phát chiến thư với Hoa Hạ chúng ta, nói Lý Như Chân cao thủ đệ nhất Cao Ly quốc muốn luận bàn võ học với cao thủ Hoa Hạ chúng ta ở trên đỉnh núi Hán Nã!"
Diệp Trần hơi sững sờ "Lý Như Chân? Rất lợi hại phải không?"
Dịch Sơn Hà lập tức lộ ra vẻ khinh miệt nói: "Người này ở quá khứ thời gian hai mươi năm trước, từng giao thủ với Diệp Thiên Ca tướng quân ba lần, ba lần toàn bại trận, nếu như không phải nghe nói tin tức tướng quân chết, nghĩ rằng hắn cũng không có cái lá gan này, dám can đảm hướng Hoa Hạ chúng ta phát ra chiến thư!"
Diệp Trần cười nói: "Vậy, chẳng lẽ ngoài Diệp Thiên Ca ra, người trong Thần Long vệ không có người nào có thể thắng được người này sao?"
Dịch Sơn Hà nhướng mày, nói: "Hai thánh của Thần Long vệ ta chắc là có thể hơn người này một bậc, thế nhưng hai thánh dù sao đã cao tuổi rồi, mà Lý Như Chân lại đang ở thời kỳ hoàng kim, chỉ sợ không có chắc chắn hoàn toàn có thể thắng hắn!"
"Ý tứ của mấy vị thủ trưởng, Hoa Hạ chúng ta quyết không thể bại bởi một cái nước nho nhỏ như Cao Ly, chẳng những phải thắng, hơn nữa còn phải toàn thắng, để Cao Ly quốc không còn dám vọng tưởng mang trong lòng tâm lý may mắn, miễn cho sau này lại quấy rối gây chuyện!"
Nghe đến đó, Diệp Trần tự nhiên đã sớm hiểu mục đích chuyến đi này của Dịch Sơn Hà, "Cho nên các ông muốn ta đảm đương trách nhiệm này sao?"
Dịch Sơn Hà lập tức xấu hổ cười một tiếng, vội vàng nói: " Các vị thủ trưởng đều đã đồng nhất tỏ thái độ, chỉ cần Diệp thiếu tướng chịu xuất mã lần này, chẳng những sẽ bỏ qua chuyện đồ sát Tần gia trước kia, hơn nữa quân hàm Diệp thiếu tướng cũng trực tiếp tấn thăng tới Thượng tướng, ngày sau ở trên tỉnh Thiên Nam có thể giải quyết thuận lợi!"
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, cũng không có đáp ứng ngay, chỉ là cúi đầu từ từ nhấm nháp thưởng thức trà ngon.
Dịch Sơn Hà thấy thế lập tức cuống lên, hắn thật đúng là sợ Diệp Trần từ chối, hắn không hoàn thành nhiệm vụ thì cũng chỉ là chuyện nhỏ, cử động lần này của Diệp Trần nói không chừng sẽ hoàn toàn trọc giận Trung ương, đến lúc đó nếu như thật sự tiến hành trừng phạt người này, có lẽ thật sự phải sử dụng tới vũ khí hạt nhân. Đến lúc đó, việc này sẽ không thể cứu vãn nổi, cho dù thật sự có thể tru sát được người này, tất nhiên sẽ phải bỏ ra cái giá phải trả một mức giá rất đau đớn và thê thảm. Nhưng là, hắn biết rõ thiếu niên trước mắt này, có tính cách rất cuồng ngạo, cho nên không dám khuyên bảo, sợ lại phản tác dụng, trong lòng thấp thỏm vô cùng.
Diệp Trần chậm rãi thưởng thức xong một ly trà, lúc này mới chậm rãi mở miệng nói: "Để cho ta xuất chiến giúp các ông, vậy cũng là chuyện không phải không có khả năng, tuy nhiên ta có hai điều kiện!"
Hô!
Nghe được điều này, Dịch Sơn Hà lập tức thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi vội vàng nói: "Đừng nói hai cái, coi như hai mươi cái, hai trăm cái! Cũng tuyệt đối không có vấn đề!"
Khóe miệng Diệp Trần giật giật xong hơi nhếch lên, "Lão tướng quân, đừng có cho nhiều điều kiện như vậy cái nào cũng làm được, hai cái điều kiện này của ta, không có dễ dàng như vậy đâu!"
Nói xong lời này, Diệp Trần dừng lại một chút, giơ một ngón tay lên, nói: "Điều kiện thứ nhất, ta muốn ông dẫn ta tới Côn Lôn Thánh Tâm các một chuyến!"
Dịch Sơn Hà lập tức nhướng mày, "Côn Lôn Thánh Tâm các sớm từng có ước định với quốc gia, Thánh Tâm các thuộc về cấm khu của Hoa Hạ, người ngoài không được đi vào, đệ tử Thánh Tâm các cũng không được làm xằng bậy ở Hoa Hạ, ngươi đi nơi đó làm cái gì?"
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, "Chuyện này ông cũng không cần quản! Chỉ cần đưa ta tới chỗ đó là được!"
Dịch Sơn Hà hơi trầm ngâm một lát, cuối cùng cắn răng một cái, "Được! Điều kiện thứ nhất ta đáp ứng ngươi! Điều kiên thứ hai là gì nào?"
Diệp Trần không có nhiều lời, trực tiếp lấy ra hai bức tranh giấy từ trong Tử Kim Hồ Lô ra, đưa tới trước mặt Dịch Sơn Hà, "Giúp ta tìm tới hai món đồ này, coi như tìm không thấy thì ít nhất cũng phải nói cho ta nghe biết một chút tung tích của hai món đồ này!"
Dịch Sơn Hà cầm hai bức tranh ở trong tay, nhìn chăm chú một lát, trên mặt lộ ra vẻ mờ mịt, "Thất Diệp Hồi Tiên Thảo? Thần Long Chi Huyết (Máu của Thần Long)? Hai món đồ này, ta quả thực là chưa từng nghe thấy a!"
Thật ra thì, ngay cả Diệp Trần cũng không chắc chắn, ở trên trái đất này có tồn tai hai món đồ này không, dù sao hai món đồ này cho dù ở Tu Chân giới trân bảo đầy đất mà nói cũng không phải là vật bình thường, chớ đừng nói chi tới trái đất nho nhỏ này.
"Ông chỉ cần phái người cẩn thận tìm kiếm giúp ta là được, chỉ cần ông có thể tìm tới hai món đồ này, ta có thể hứa hẹn trong tương lai làm một việc cho các ông!"
Diệp Sơn Hà nghe được điều này, hai mắt lập tức sáng lên, "Chuyện này là thật?"
Diệp Trần nâng bình trà lên, nhẹ nhàng rót một chén trà, lạnh nhạt nói: "Diệp Cuồng Tiên ta, nhất ngôn cửu đỉnh!"
Bình luận facebook