-
Chương 276-280
Chương 276 Vợ chồng Triệu Quốc Đống sợ hãi
Trần Kỳ Phong mặc dù biết thân phận Thiếu tướng Thần long vệ của Diệp Trần, cũng từng nghe nói qua câu chuyện Diệp Trần chinh chiến tại Nam Hải, thế nhưng lại không nghĩ tới, Diệp Trần và Tổng tư lệnh Nam Hải có quan hệ thân thiết đến mức độ gọi nhau là huynh đệ. Phải biết, Lâm Chấn Nam cũng không phải Thượng tướng bình thường của Hoa Hạ, mà là đại lão có thực quyền, trong tay có mấy chục vạn đại quân. Dậm chân một cái, toàn bộ Hoa Hạ đều phải chấn động!
Đến cả Trần Kỳ Phong cũng có phần không hiểu, thì cha con Triệu Đức An càng không thể nào hiểu nối đầu đuôi ngọn ngành tình huống này là như thế nào. Nhất là Triệu Quốc Đống, hắn cho dù có bị đánh chết cũng không thể tin nổi, cái tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch còn chưa tới hai mươi tuổi này, lại có bối cảnh xuất thân kinh khủng như thế.
Một tên thiếu niên mười mấy tuổi và Thượng tướng của một nước xưng huynh gọi đệ, nghĩ thế nào cũng cảm thấy chuyện này không thể....không thể...không thể tin nổi, thế nhưng là hết lần này tới lần khác vẫn cứ chân thực như vậy xảy ra trước mắt của mình. Rốt cục, vẫn là Triệu Đức An phản ứng lại đầu tiên, nhịn không được thấp giọng nói:
"Hắn họ Diệp, chẳng lẽ hắn chính là vị kia...Thiếu tướng Thần Long vệ sao?"
Triệu Quốc Đống nghe được lời này, lập tức lập tức há miệng đến mức muốn rớt quai hàm, "Cha, cha nói hắn là...là...là....Diệp Cuồng Tiên sao? Điều này, điều này, điều này làm sao có thể a!"
Trần Kỳ Phong đứng ở một bên, vẻ mặt như đưa đám thấp giọng nói:
"Quốc Đống à, lão thủ trưởng nói không sai, hắn chính là Diệp Cuồng Tiên Thiếu tướng Thần Long vệ! Cho nên trước đó ta mới bảo ngươi hướng hắn nói xin lỗi, thế nhưng ngươi lại không nghe lời ta! Ai! Lần này ngươi gây ra đại họa rồi!"
Triệu Quốc Đống nghe được lời này, ngay lập tức vẻ mặt ở trong nháy mắt trở nên trắng bệch, mặt cắt không còn giọt máu, nghĩ lại lúc trước hắn còn thề son sắt mà nói, phóng tầm mắt toàn bộ tỉnh Thiên Nam, ngoài Diệp thiếu tướng kia ra, còn chưa có người nào xứng để cho hắn phải nói lời xin lỗi, không nghĩ tới chính mình lại đắc tội với vị sát tinh này. Triệu Đức An ở bên cạnh càng là liên tục giậm chân, hối hận không thôi.
Hắn trong một lúc nhất thời lần này chợt có ý nghĩ chạy tới Vân Châu, hắn thật cũng có ý nghĩ tới để kết giao với vị Thiếu tướng Thần Long vệ này.
Cơ hội cực tốt bày ra ở trước mặt hắn, thế nhưng không nghĩ tới hắn lại lãng phí một cách vô ích như vậy. Thậm chí hơn, ngược lại còn đắc tội vị nhân vật thần tiên này. Nghĩ tới đây, Triệu Đức An hận không thể bóp chết đứa con trai của mình, cái thằng chuyên gây chuyện này đi cho rồi.
"Ngu xuẩn! Còn ngớ người ra đó làm gì? Còn không tranh thủ thời gian chủ động nói lời xin lỗi với Diệp thiếu tướng!"
Triệu Đức An nhìn thấy con trai của mình còn đang đứng ngẩn người ra ở đó, lập tức giận không có chỗ phát tiết, trực tiếp nhấc chân chính là một cước đạp Triệu Quốc Đống quỳ sụp xuống đất.
Lâm Chấn Nam nghe được động tĩnh ở sau lưng, cũng không thể không ngoái mình nhìn lại, ngay lập tức khẽ cau mày, trên mặt vẫn nở nụ cười nhàn nhạt, nhìn về phía Triệu Đức An, chậm rãi nói:
"Triệu tham mưu trưởng, con trai ông đây là có chuyện gì đó?"
Triệu Đức An lập tức đau lòng nhức óc nói:
"Thủ trưởng có chỗ không biết, đứa con này của ta tính khí nóng nảy, nói chuyện không giữ mồm giữ miệng, ngày bình thường ta cũng không ít lần dạy bảo hắn, thế nhưng không nghĩ tới hôm nay, hắn thế mà xúc phạm Diệp thiếu tướng, thực sự tội đáng chết vạn lần, cho nên ta mới khiến cho hắn quỳ xuống hướng Diệp thiếu tướng thỉnh tội!"
Triệu Quốc Đống tự nhiên hiểu, cha mình nói như vậy, rõ ràng là đang giải vây cho mình, thế là lập tức một mặt hối hận nói:
"Lâm tổng tư lệnh, Diệp thiếu tướng, trước đó là ta không đúng, ta không nên nói xằng nói bậy, là ta có mắt như mù, không nhìn thấy thái sơn đã mạo phạm đến Diếp thiếu tướng, mong Diệp thiếu tướng rộng lượng không chấp nhặt với kẻ tiểu nhân ta a!"
Lâm Chấn Nam nghe nói như thế, lông mày không thể không nhíu lại, nhìn về phía Diệp Trần, lộ ra vẻ mặt trưng cầu ý kiến.
Khóe miệng Diệp Trần hơi nhếch lên chút, "Nói xằng nói bậy sao? Ta như thế nào mà không cảm thấy như vậy đây? Trước đó là ai nói ba người chúng ta có mưu đồ làm loạn, muốn mưu hại Lâm tổng tư lệnh, còn muốn cho Trần Tư lệnh bắt chúng ta lại?"
"Hừ!"
Nghe nói như thế, Lâm Chấn Nam lập tức hừ lạnh một tiếng, "Lại còn có chuyện như thế!"
"Ngươi có biết, nói xấu một vị đường đường là thiếu tướng của một nước là bị tội gì không? Huống chi, Diệp thiếu tướng nhiều lần lập chiến công cho quốc gia chúng ta, ngay cả đại thủ trường đều ngợi khen hắn là quốc sĩ! Ngươi thế mà còn dám làm ra chuyện như thế này, là ai cho ngươi lá gan lớn đến như vậy?"
Nghe được Lâm Chấn Nam nổi trận lôi đình, chẳng những Triệu Quốc Đống bị dọa cho toàn thân run rẩy, mà ngay cả phía sau Triệu Quốc Đống là Triệu Đức An, cả người cũng khẽ run lên từng hồi!
Nghe ý tứ trong lời nói của Lâm Chấn Nam, rất rõ ràng là ngay cả hắn cũng muốn trách tội!
Nghe được ý tứ trong lời nói, Triệu Đức An ý thức được, cho dù có đẩy con trai của mình ra, chỉ sợ chính mình cũng sẽ không tránh khỏi, thế là cũng vội vàng tới phía trước một bước nói:
"Lâm Tổng tư lệnh, Diệp thiếu tướng, con ta phạm phải sai lầm lớn như thế, ta thân làm cha cũng không tránh khỏi tội, khẩn cầu Diệp thiếu tướng tốt xấu gì chúng ta cũng coi như là người một nhà, bỏ qua cho con ta lần này đi!" Diệp Trần lập tức cười, tuy nhiên lại là cười lạnh, "Người một nhà sao? Ta hình như còn nhớ kỹ, trước đó còn giống như có người nào đó nói qua, ba người chúng ta đều là người ngoài, không xứng được ăn cơm cùng với Chu gia các ngươi a!"
Nghe nói như thế, ở phía sau Chu Tiệp đang đứng ở trong đám người Chu gia thì ngay lập tức toàn thân run lên, lời nói này của Diệp Trần hiển nhiên là đang nói tới cô ta. Vào giờ phút này Chu Tiệp thật là hối hận muốn chết, nếu như cô ta sớm biết thân thế của Diệp Trần, có ăn gan hùm cũng không có can đảm nói ra những lời như vậy?
Mà Triệu Đức An lúc này cũng phản ứng lại, ngay lập tức nhìn về phía Chu Tiệp ở sau lưng, vẻ mặt lạnh lùng nói:
"Vật không thành khí! Còn không mau chạy tới đây cầu tình thay chồng ngươi!"
Đối với vị cha chồng này, Chu Tiệp từ trước tới nay luôn sợ hãi, hơn nữa mắt thấy chồng của mình còn đang quỳ ở nơi đó, cô ta còn có cái gì để cậy mạnh, lập tức nhanh chân bước tới trước mặt Triệu Quốc Đống, cũng quỳ theo xuống đất, cầu khẩn, "Diệp thiếu tướng, ta có mắt như mù, miệng đầy nói nhảm, xin người tuyệt đối không nên để ở trong lòng! Van cầu ngài, tha cho Trần Quốc Đống nhà chúng ta lần này đi!"
Nhưng mà, đối mặt với thỉnh cầu của Chu Tiệp, Diệp Trần lại ngẩng đầu nhìn trần nhà, giống như không nghe thấy được gì.
Chu Tiệp thấy Diệp Trần không để ý gì tới mình, ngược lại đành phải bò tới trước mày hai mẹ con Tô Lam quỳ xuống, "Chị dâu ba! Ngàn sai vạn sai đều là lỗi của em, cầu chị giúp em hướng Diệp thiếu tướng nói đỡ vài lời"
"Mạn Mạn! Cô biết cô có lỗi với cháu! Nhưng dù sao thì cô cũng là cô ruột của cháu a, cháu giúp chú cháu hướng Diệp thiếu tướng xin giúp cô đi! Cả một đời cô đều cảm kích cháu!" Cuối cùng Tô Lam vẫn là mềm lòng, Tô Mạn mặc dù nói năng chua ngoa nhưng thực ra lòng dạ cũng không cứng rắn, hai người nhìn qua Chu Tiệp ngày xưa vênh váo đắc ý là vậy, thế mà bây giờ lại có bộ dáng đáng thương như thế này, tuy rằng rất hả giận, nhưng trong lúc này lại rất không đành lòng, "Tiểu Trần, dù sao cũng không phải là chuyện lớn gì, hay là...coi như xong đi!"
"Đúng đó em trai, tìm chỗ khoang dung mà độ lượng, quên đi thôi!"
Diệp Trần không thể không lắc đầu khẽ thở dài một cái, kỳ thực hắn đã sớm biết, có mẹ con Tô Lam ở đây, nhiều nhất hắn chỉ có thể cho Triệu Quốc Đống này một bài học, căn bản không có khả năng trực tiếp lấy mạng nhỏ này của hắn.
Vừa nghĩ tới đây, Diệp Trần hướng về phía vợ chồng của Triệu Quốc Đống khoát tay áo, "Thôi! Được rồi! Xem ở mặt mũi dì Lam và chị Mạn của ta, hôm nay ta cũng không so đo với các ngươi, nếu như sau này để cho ta nghe thấy, các ngươi lại dám có hành động hay lời nói bất kính đối với hai người, ta sẽ không dễ dàng bỏ qua như thế này đâu! Rõ chưa?"
Vợ chồng Triệu Quốc Đống nào dám nói nửa chữ không, lập tức thi nhau dập đầu như giã tỏi, "Vâng! Rõ thưa thiếu tướng!"
Mọi người của Chu gia thấy cảnh tượng này, không thể không nhớ tới trước kia, chính mình còn có những hành động đối với mẹ con Tô Lam, ngay lập tức từng người từng người phát run trong lòng, vội vàng thi nhau cúi đầu xuống, sợ rơi vào kết quả giống như hai vợ chồng Triệu Quốc Đống.
Chương 277 Tiến về Cao Ly
Mặc dù, mọi người trong Chu gia, chỉ có hai anh em Chu Thắng Lợi và Chu Khải Toàn là mơ hồ biết thân phận của Diệp Trần, những người còn lại thậm chí còn chưa có nghe qua danh xưng Thiếu tướng Thần Long vệ và Vân Châu Diệp tiên sinh là ai. Thế nhưng, khi bọn họ nhìn thấy, Diệp Trần lại có thể xưng huynh gọi đệ với Thượng tướng Lâm Chấn Nam, mà ngay cả vợ chồng Triệu Quốc Đống ở trong mắt bọn họ luôn là cao không thể chạm cũng phải quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, hoảng sợ như chó nhà có tang. Càng thậm chí hơn ngay cả vị ở bên kia, Triệu Đức An có quyền thế ngang nhau với lãnh đạo cấp cao trong tỉnh, sau khi biết thân phận của Diệp Trần thì giống như chim sa cành cong cũng sợ hãi không dám nói nhiều hơn một câu.
Vào lúc này, coi như thằng ngu cũng có thể hiểu được, cái đứa con hoang mà ngày xưa bọn họ miệt thị coi thường đủ kiểu, bây giờ đã nhảy lên trở thành một nhân vật lớn trên bầu trời Hoa Hạ!
Tuy rằng bọn họ thực sự không muốn tin đây là sự thật, thế nhưng sự thật đã bày ra ở trước mắt, không phải bọn họ có thể lựa chọn tin hay không tin.
"Lẽ nào thật sự tin đồn năm đó là đúng, đứa con hoang này là con riêng của một vị đại nhân vật nào đó ở Kinh Đô?"
Bọn họ lại làm sao biết được rằng, lời đồn tuy là thật thế nhưng Diệp Trần có thể có được thành tựu và địa vị như ngày hôm nay, hoàn toàn chính là dựa vào bản thân hắn tự dốc sức cố gắng của hắn mà có được. Mọi người của Chu gia cúi đầu, từng người đều ngoan ngoãn dễ bảo, sợ mục tiêu tiếp theo của Diệp Trần chính là mình. Đợi khoảng một lúc lâu, mọi người cảm thấy dài dằng dặc như vừa trải qua cả một thế kỷ, nhưng lại không có nghe thấy giọng nói của Diệp Trần lần nữa. Đợi đến lúc có người không kiên nhẫn nổi, ngẩng đầu lên lại phát hiện Diệp Trần và Thượng tướng Lâm Chấn Nam kia sớm đã ra khỏi phòng khách từ lúc nào, chẳng biết đi đâu.
Mọi người Chu gia vào lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, có người thậm chí nhịn không được đặt mông ngồi ngay đó, bắt đầu thở hổn hà hổn hển.
...
Lâm Chấn Nam chỉ đi ngang qua Vân Châu, lấy địa vị và thân phận của hắn bây giờ thì quân vụ bận rộn tự nhiên không có khả năng ở Vân Châu quá lâu, chỉ có thể vội vàng nói chuyện với Diệp Trần nửa giờ, sau đó trực tiếp leo lên chuyên cơ rời đi. Tuy nhiên, ở trước khi Lâm Chấn Nam rời đi, liên tục căn dặn Diệp Trần, "Diệp lão đệ, tin ngươi muốn đại biểu Hoa Hạ đi tới nơi hẹn với Cao Ly, lão ca ca ta đã nghe nói, ngươi vào lúc này có thể dũng cảm đứng ra đại diện cho quốc gia, lão ca ca ta rất bội phục!"
"Tuy nhiên, Cao Ly quốc lần này đột nhiên khởi xướng khiêu khích Hoa Hạ chúng ta, chuyện này rất kỳ lạ, chỉ sợ đó chỉ là cái cớ, bên trong ắt hẳn là ẩn dấu âm mưu nào đó, tuy rằng ta tin tưởng tuyệt đối thực lực của ngươi, nhưng ngươi làm việc vẫn phải cẩn thận chút!"
Diệp Trần thuận miệng đồng ý, tuy nhiên cũng không có quá coi là chuyện to tát gì. Lấy thực lực của hắn hôm nay, trừ khi sử dụng một loại vũ khí siêu cấp như bom nguyên tử, nếu không đối với hắn mà nói, căn bản không có chuyện gì có thể uy hiếp được hắn.
Huống chi, Cao Lệ quốc kia ngay cả đạn hạt nhân cũng không có, thì có cái gì để uy hiếp được Diệp Trần hắn?
...
Chớp mắt một cái, kỳ nghỉ tết đã đi qua được mấy ngày. Cuối cùng ở vào ngày thứ năm, Dịch Sơn Hà gọi điện thoại tới, Hội giao lưu võ đạo giữa Hoa Hạ và Cao Ly quyết định cử hành vào ngày mười lăm tháng giêng, đến lúc đó đích thân Dịch Sơn Hà sẽ dẫn đội đi cùng với Diệp Trần tiến về Cao Ly. Ngoài việc đó ra, Dịch Sơn Hà còn nói cho Diệp Trần biết, tin tức liên quan tới Thất Diệp Hồi Tiên thảo mà lúc trước hắn muốn tìm, đã có một số manh mối, chỉ là tin tức này còn chưa được chứng thực.
Diệp Trần cũng biết lão hồ ly này, trước khi hắn chưa có hoàn thành nhiệm vụ thì chắc chắn sẽ không tùy tiện nói với mình, cho nên hắn cũng không có hỏi tới. Vốn là toàn bộ kế hoạch đã được vạch ra thỏa đáng, chỉ cần chờ Dịch Sơn Hà phái người tới đón hắn là được, nhưng mà không nghĩ tới lại có chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Ngày mùng mười tháng giêng, Tô Mạn đột nhiên tới tìm Diệp Trần, nói là Tưởng Tiểu Cầm bạn thân của cô được người bạn trai Cao Ly quốc của cô ấy mời đi du lịch ở Cao Ly quốc, mà Tưởng Tiểu Cầm lại mời cô ta đi cùng.
Trước đó Tô Mạn chưa bao giờ được đi ra nước ngoài, hơn nữa Tô Lam cũng không yên lòng về sự an toàn của cô, vì vậy mà kiên quyết phản đối.
Thế là, nha đầu này tới đây để cầu Diệp Trần, "Em trai, trước đây chị đã muốn đi Cao Ly nhìn một chút, bây giờ thật khó mới có được cơ hội này chị cũng không muốn bỏ lỡ! Hơn nữa Tiểu Cầm đi lần này là muốn đính hôn với bạn trai của cô ta, để cho chị đi làm nhân chứng, chị không tiện từ chối a?"
Tô Mạn nói xong lời này, nhìn qua Diệp Trần với vẻ mặt tội nghiệp, "Hay là em đi cùng với chị! Như thế mẹ chị khẳng định sẽ không phản đối!"
Diệp Trần vốn có ý định đưa mấy người Tô Mạn đi du lịch ở Cao Ly, không nghĩ tới Tô Mạn lại mở miệng trước, thế là hắn không hề nghĩ ngợi gì mà đáp ứng luôn, "Được a! Vậy dẫn theo dì Lam và Phi Yên cùng đi chứ, như thế mọi người đều vui vẻ!"
Tô Mạn vốn còn đang lo lắng Diệp Trần sẽ cự tuyệt, không nghĩ tới hắn lại đáp ứng sảng khoái như vậy, ngay lập tức hưng phấn hôn lên mặt của Diệp Trần một cái, "Không hổ là em trai tốt của chị a!"
Khóe miệng của Diệp Trần thì giật giật liên hồi. "..."
Nhưng mà khi hai người cùng đi tới nhà hàng, lúc nói ra kế hoạch này với Tô Lam và Sở Phi Yên biết, không nghĩ tới hai người vậy mà từ chối khéo.
Tô Lam phải xử lý chuyện của nhà hàng mà Sở Phi Yên cũng như vậy cũng có rất nhiều việc phải làm, hai người đều không thể phân thân ra được.
Vốn Diệp Trần muốn gọi điện thoại cho Đường Thanh Nhã, nhưng nghĩ đi nghĩ lại một chút, tiến độ học tập của lớp mười hai rất căng thẳng, chỉ sợ bây giờ đã đi học rồi. Hơn nữa quan trọng nhất chính là, hai người Đường Thanh Nhã và Tô Mạn không biết là vì nguyên nhân gì mà hình như không hợp nhau cho lắm.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận một chút, Diệp Trần từ bỏ ý định rủ Đường Thanh Nhã cùng đi tới Cao Ly du lịch.
...
Ngày mười hai tháng giêng, đầu tiên là Diệp Trần và Tô Mạn cùng đi tới nhà của Tưởng Tiểu Cầm gặp được anh chàng Cao Ly người yêu của cô ta.
Anh chàng người Cao Ly này tên là Bùi Quốc Hào, ngoài thần sắc có chút ngạo mạn ra, các phương diện khác cũng có thể coi là được, hơn nữa nghe Tưởng Tiểu Cầm nói, Bùi gia của Bùi Quốc Hào ở Cao Ly quốc cũng được coi là một đại gia tộc có tên tuổi.
Đối với chuyện này, Diệp Trần cũng không có để ý, dù sao trong ấn tượng của hắn thì người Cao Ly quốc từ trước tới nay đều có truyền thống khoác lác. Hai ngày trước Bùi Quốc Hào đã đặt được vé máy bay cho bốn người, mà hộ chiếu của hai người Diệp Trần và Tô Mạn cũng đã làm xong vào ngày hôm qua. Sau khi mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng thì bốn người đi thẳng tới sân bay.
...
Ở trên máy bay, bọn họ ngồi chính là khoang hạng nhất, hơn nữa lúc này còn đang là Tết Nguyên Tiêu, người đi ra nước ngoài cũng không nhiều, ở trong toàn bộ khoang hạng nhất cũng chỉ có bốn người bọn họ. Tô Mạn và Tưởng Tiểu Cầm là hai người bạn thân, ngồi ở cửa sổ đằng xa, cười cười nói nói, không biết là đang nói về chuyện gì. Mà Bùi Quốc Hào và Diệp Trần thì ngồi ở một bên khác, hai người không nói câu gì vô cùng yên lặng.
Diệp Trần không phải loại người thích làm quen với người khác, hơn nữa còn không thích nói chuyện xã giao, Bùi Quốc Hào nói tiếng Hoa cũng còn chưa thuận miệng, cho nên hai người ai cũng không có mở miệng nói trước, bầu không khí có chút khó xử.
Cuối cùng Bùi Quốc Hào không chịu nổi cái loại khó xử này, chớp mắt vài cái nói với Diệp Trần:
"Bạn gái của ngươi rất đẹp!"
Rất hiển nhiên, Tưởng Tiểu Cầm cũng chưa có nói quan hệ giữa Diệp Trần và Tô Mạn cho Bùi Quốc Hào biết, Diệp Trần cũng lười giải thích, thuận miệng nói:
"Bạn gái của ngươi... A, không đúng! Nên là vị hôn thê của ngươi, cũng rất đẹp!"
Không nghĩ tới khi nghe nói như thế, sắc mặt của Bùi Quốc Hào hơi đổi một chút, thở dài một hơi, dùng tiếng Hoa có chút kém, thấp giọng nói:
"Anh bạn, thực không dám giấu giếm, mặc dù lần này ta đưa tiểu Cầm trở về đính hôn, thế nhưng là cần phải qua được cửa ải của cha mẹ ta, chỉ sợ có chút khó khăn!" Diệp Trần nghe nói như thế, không thể không sững sờ một chút, dù sao hắn cũng đang rảnh rỗi, thế là nhân tiện nói:
"Nói ta nghe một chút!"
Chương 278 Lời mời thần bí
Sau khi nghe Bùi Quốc Hào kể một chút, Diệp Trần đại khái đã hiểu được tình huống của hai người họ.
Hoá ra, tuy rằng Bùi Quốc Hào và Tưởng Tiểu Cầm hai bên đều tình nguyện, cha mẹ của Tưởng Tiểu Cầm đối với Bùi Quốc Hào cũng rất hài lòng, thế nhưng là cha mẹ của Bùi Quốc Hào, dường như không tán thành chuyện của hai người. Thậm chí hơn, cha mẹ Bùi Quốc Hào, vì để cho Bùi Quốc Hào cắt đứt quan hệ với Tưởng Tiểu Cầm, đã giúp hắn tìm một mối hôn sự, đối phương còn là một thiên kim tiểu thư con nhà giàu, có tiếng tăm lừng lẫy ở Cao Ly quốc. Tất cả tập đoàn tài chính lớn có quan hệ thông gia với nhau, tình huống như thế ở Cao Ly rất phổ biến, không có cái gì là lạ.
Nhưng có điều Diệp Trần không nghĩ tới, bản thân mình lại chứng kiến loại tình huống cẩu huyết thường chỉ xuất hiện trong phim truyền hình như thế này. Thẳng đến lúc này, Diệp Trần mới coi như tin tưởng, Bùi Quốc Hào trước đó không có chém gió, Bùi gia bọn họ ở Cao Ly quốc, có lẽ còn có được địa vị nhất định.
Sau khi Diệp Trần cơ bản hiểu rõ tình huống, không thể không nhìn về phía Tưởng Tiểu Cầm còn đang trong niềm hạnh phúc tràn trề. Tuy rằng hắn ở kiếp trước, tiếp xúc với cô gái này cũng không nhiều, nhưng cũng coi như là một người bạn không tệ, hơn nữa cô ta còn là bạn thân tốt nhất của Tô Mạn, hắn tự nhiên không thể đứng nhìn để cho người khác bắt nạt cô ấy.
Vừa nghĩ đến đây, vẻ mặt của Diệp Trần không thể không hơi nghiêm túc, nhìn về phía Bùi Quốc Hào, giọng điệu hơi lạnh một chút nói:
"Vậy vào lúc này ngươi đưa tiểu Cầm tỷ đi tới Cao Ly, còn nói muốn đính hôn với cô ấy, ngươi đây là đang muốn làm cái gì? Chẳng lẽ không sợ đặt cô ấy vào một tình huống đáng xấu hổ sao?"
Bùi Quốc Hào cảm thấy giọng nói có chút lạnh lùng của Diệp Trần, lập tức trong lòng run lên mà ngay cả hắn cũng không hiểu vì sao, chỉ cảm thấy người thiếu niên gầy yếu hơn so với mình nhiều nhưng lại giống như một con hổ có thể ăn thịt người bất cứ lúc nào, khiến hắn không tự chủ được mà sợ mất mật.
"Không không, anh bạn Diệp Trần, ngươi tuyệt đối không được hiểu lầm! Ta tuyệt đối không có có ý tứ muốn lừa gạt tiểu Cầm! Thật ra thì..."
Bùi Quốc Hào nói đến đây, dừng lại một chút, khuôn mặt bỗng nhiên lộ ra một vẻ xấu hổ, lại liếc mắt nhìn qua Tưởng Tiểu Cầm ở xa xa, sau đó tiến đến bên tai Diệp Trần, thấp giọng nói:
"Ta nói thật cho ngươi biết đi, tiểu Cầm đã mang thai đứa con của ta, cho nên mang nàng trở về lần này, là trực tiếp hướng cha mẹ ta ngả bài!"
Nghe nói như thế, sắc mặt của Diệp Trần, lúc này mới hơi dịu đi một chút, hoàn toàn chính xác, hai người có con sau đó nói muốn thành hôn, cha mẹ Bùi Quốc Hào này có thể xem ở mặt mũi đứa bé, nói không chừng cũng có thể đồng ý mối hôn nhân này.
...
Sau bốn tiếng, máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế Hàn Thành của thủ đô Cao Ly quốc. Bốn người ra khỏi sân bay, bởi vì Bùi Quốc Hào về nước lần này, cũng không có nói thời gian cụ thể với người trong nhà, cho nên không có người ra sân bay đón.
"Ta đã nói chuyện với người nhà của ta là ngày mai mới trở về, các ngươi đều là lần đầu tiên tới Cao Ly, hIfxuoqṿôm nay trước tiên ta sẽ mang các ngươi đi thăm quan Hàn Thành một chút!"
Bùi Quốc Hào đầy nhiệt huyết, nhanh chóng bắt một chiếc xe taxi gần cửa sân bay, bắt đầu dẫn mọi người đi tham quan xung quanh Hàn Thành.
Chớp mắt một cái, thời gian đã trôi qua được hơn nửa ngày, bốn người lần lượt đi tới mấy nơi có phong cảnh nổi tiếng của Hàn Thành như cung Cảnh Phúc, Minh Động, núi Manga, Nam Sơn. Sắc trời cũng đã chạng vạng tối. Trải qua tiếp xúc một ngày, Diệp Trần đối với Bùi Quốc Hào này so với lúc đầu thì có đã có ấn tượng tốt hơn, hơn nữa có thể dễ dàng nhìn ra được, hắn và Tưởng Tiểu Cầm rất yêu thương nhau khiến Diệp Trần cảm thấy an tâm hơn nhiều.
...
Ban đêm, mấy người đi dạo tới suối Thanh Khê, ở đây không được coi là nơi có phong cảnh đẹp, tuy nhiên lại có rất nhiều người, còn có rất nhiều ca sĩ đường phố đang biểu diễn hát ca. Ngay vào lúc bốn người đang dạo chơi, đột nhiên có bảy tám tên mặc áo vét màu đen dáng người to cao vạm vỡ từ xung quanh ùa ra, bao vây bốn người vào giữa. Thực ra thì Diệp Trần sớm đã phát hiện nhóm người này đã đi theo bọn họ được một lúc, chỉ có điều hắn cũng không có để bầy kiến hôi này vào mắt.
Bùi Quốc Hài rất lo lắng, nhưng vẫn bình tĩnh, "Các ngươi là ai? Muốn làm gì?"
Trong mấy người đàn ông mạnh mẽ này, có một người đàn ông trung niên cầm đầu, mỉm cười lạnh lùng nói:
" Xin hỏi ngài là Bùi Quốc Hào tiên sinh? Tiểu thư nhà chúng ta cho mời!"
Mấy người đàn ông mặc áo đen dùng ngôn ngữ Cao Ly hỏi Bùi Quốc Hào. Diệp Trần đứng cạnh hiểu hết cuộc đối thoại này nhưng bên ngoài vẫn duy trì vẻ mặt bình tĩnh. Bởi vì trước khi đến Cao Ly, hắn tùy tiện lật vài lần cuốn từ điển và ngữ pháp tiếng Cao Ly, lấy tinh thần lực của hắn bây giờ, muốn học tập một ngôn ngữ khác quả thực dễ như trở bàn tay.
Bùi Quốc Hào hít sâu một hơi, lạnh lùng nói:
"Tiểu thư nhà các ngươi là ai? Vì sao muốn gặp ta?"
Đàn ông trung niên cười lạnh, "Chờ gặp mặt, ngươi tự nhiên sẽ biết! Bùi tiên sinh chắc là không muốn động thủ với chúng ta ở chỗ này đi?"
Bùi Quốc Hào khẽ chau mày, mấy người đàn ông mạnh mẽ trước mắt này đều có khí thế không yếu, mặc dù hắn cũng học được vài năm Taekwondo, nhưng hắn chưa chắc sẽ là đối thủ của những người này huống chi còn phải bảo vệ ba người.
"Được! Ta sẽ đi theo các ngươi một chuyến, ta nghĩ rằng các ngươi cũng không dám tìm Bùi gia gây rối!"
"Đó là đương nhiên! Chúng ta cũng chỉ là phụng mệnh mà làm việc thôi!"
Người đàn ông trung niên kia gật đầu lên tiếng, tuy nhiên rất rõ ràng, hắn cũng không có để lời uy hiếp của Bùi Quốc Hào vào mắt.
Chẳng mấy chốc, bốn người đi theo mấy người đàn ông mạnh mẽ này đi tới trước mấy chiếc xe Hummer, lên xe đi thẳng về phía nam.
Chỉ chốc lát, xe dừng lại ở trước một ngôi biệt thự sang trọng.
Bốn người xuống xe thì nhìn thấy ở xung quanh ngôi biệt thự sang trọng này, chẳng những thiết bị an ninh đầy đủ mà còn có mười mấy người đàn ông mạnh mẽ mặc áo vét đen đi tuần tra ở xung quanh, rõ ràng phòng bị rất nghiêm ngặt.
Nhìn thấy trận thế trước mắt này, sắc mặt của Bùi Quốc Hào lập tức có chút trắng bệch, đột nhiên có chút hối hận khi đi theo những người này tới đây. Ở Hàn Thành, thế lực có thể làm ra phô trương lớn như thế này cũng không nhiều, nói không chừng đối phương còn có thực lực hơn cả Bùi gia của hắn. Hơn nữa, không biết đối phương có mục đích gì, trong lòng không thể không lo sợ bất an. Ngay cả Tô Mạn và Tưởng Tiểu Cầm cũng đầy vẻ căng thẳng, hiển nhiên đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh sợ.
Diệp Trần hướng về phía hai người mỉm cười, "Đừng sợ, có ta ở đây!"
Tô Mạn suy nghĩ một chút cũng thấy đúng, cô ta đã từng được chứng kiến cảnh tượng Diệp Trần giết chết Bạch Thiên Hành ở trên biển, thế là trong nháy mắt không còn sợ nữa.
Tưởng Tiểu Cầm thì lại không cho là đúng, tuy rằng lúc trước ở Hồng Diệp KTV, Diệp Trần đại triển thần uy khiến nàng phải lau mắt mà nhìn, thế nhưng cô ta chưa từng thấy Diệp Trần xuất thủ bào giờ, bây giờ bản thân còn đang ở nước ngoài, cho dù có võ công cái thế tới đâu đi nữa, chỉ sợ cũng không dễ mang ra để dùng.
"Đến đâu thì hay tới đó! Đi thôi!"
Diệp Trần vỗ bả vai Bùi Quốc Hào, sau đó dẫn đầu đi về phía trước, Bùi Quốc Hào thấy Diệp Trần so với mình còn trẻ tuổi hơn, so với mình gầy yếu hơn vậy mà không sợ tí nào, thế là cũng hít sâu một hơi bước nhanh đi theo.
...
Bốn người đi vào biệt thự, bên trong lại có một cái phòng khách rộng lớn, hơn nữa còn có các loại đạo cụ dùng để tập võ như bao cát, quyền cọc, máy tập thể hình, thậm chí là các loại vũ khí lạnh. Nhìn cách bài trí, chắc hẳn đây là nơi tập luyện võ nghệ của chủ nhân biệt thự này. Mọi người còn đang không hiểu thì đột nhiên lại có một giọng nói trong trẻo dễ nghe vang lên, "Lấy loại phương thức này mời Bùi tiên sinh tới, xin đừng có trách a!"
Bốn người theo nơi phát ra giọng nói đó nhìn lại, chỉ thấy một cô gái xinh đẹp trên người mặc áo Taekwondo màu trắng, từ trên bậc thang từ từ đi xuống.
Chương 279 Ai nói không có lựa chọn khác?
Nhìn thấy cô gái xinh đẹp này xuất hiện, Bùi Quốc Hào lập tức biến sắc.
"Cô là... Lý gia vị kia, Lý Trí Nghiên?"
Hoá ra, cô gái xinh đẹp trước mắt này chính là vị hôn thê mà cha mẹ của Bùi Quốc Hào tìm cho hắn.
Ở toàn bộ Cao Lệ quốc, Lý gia, hoàn toàn xứng đáng là đại gia tộc đệ nhất, bất luận là giới kinh doanh, giới chính trị hay là giới võ đạo đều tuyệt đối là đệ nhất!
Chỉ có điều, Lý Trí Nghiên trước mắt này, chỉ có thể coi là Lý gia chi thứ, cũng không phải là dòng chính, bằng không cũng không có khả năng đáp ứng kết làm thông gia với Bùi gia bọn hắn.
Lúc này cô gái xinh đẹp này đã từ trên cầu thang đi xuống, chậm rãi đi tới trước mặt bốn người, mắt to xinh đẹp sau khi đảo qua ở trên thân bốn người một cái, cuối cùng rơi vào trên người Tô Mạn, chậm rãi mở miệng nói:
"Vị này chắc là tiểu tình nhân của Bùi tiên sinh phải không? Quả nhiên xinh đẹp! Khó trách anh không sợ chống lại mệnh lệnh của gia tộc, đòi phải cưới cô ta bằng được!"
Tô Mạn đối với tiếng Cao Ly thì một chữ cũng không hiểu, trông thấy Lý Trí Nghiên nhìn cô ta huyên thuyên một lúc, không thể không nhìn về phía Diệp Trần, "Cô gái này là ai? Nói cái gì đó?"
Lúc bốn người dạo chơi trước đó, Diệp Trần đã từng nói tiếng Cao Ly, khiến cho cả ba người ngạc nhiên không thôi, cho nên Tô Mạn biết Diệp Trần nghe thấy thì nhất định có thể hiểu.
Diệp Trần nói:
"Cô ta chính là vị hôn thê của Bùi Quốc Hào ở Cao Ly, hơn nữa cô ta hiểu lầm giữa chị và chị tiểu Cầm!"
Tô Mạn lập tức tức giận đến không chịu được, "Em trai, em nói với cô ta, Bùi Quốc Hào chỉ có thể cưới Tưởng Tiểu Cầm, để cho cô ta tranh thủ thời gian hủy bỏ hôn ước với Bùi Quốc Hào đi!"
Không nghĩ tới, Tô Mạn vừa mới nói xong, Diệp Trần còn chưa kịp phiên dịch trở lại, Lý Trí Nghiên kia đã mở miệng, mà còn nói chuẩn tiếng Hoa Hạ ra, "Hóa ra không phải là cô sao! Vậy tôi thật khó hiểu! Bùi tiên sinh, vị tiểu tình nhân này của anh nhan sắc cũng chẳng có gì đặc biệt! Theo tôi được biết, gia thế của cô ấy cũng rất bình thường, không biết anh coi trọng cô ta ở điểm nào?"
Tưởng Tiểu Câm nghe được điều này, vẻ mặt lập tức tái mét một lúc, tuy rằng cô ta cũng được coi là một người xinh đẹp, thế nhưng so với Tô Mạn hay là Lý Trí Nghiên ở trước mắt này, rõ ràng còn phải kém mấy phần.
Nói về bối cảnh, Lý Trí Nghiên này vừa nhìn đã biết là thiên kim tiểu thư, cô ta càng không có cách nào để có thể so sánh.
Sau khi đánh giá một phen, không thể không có chút tự ti.
Bùi Quốc Hào đưa tay nắm chặt tay nhỏ của Tưởng Tiểu Cầm, nói:
"Tôi thích cô ấy cũng không phải bởi vì ngoại hình của cô ấy mà bởi vì con người của cô ấy! Lý Trí Nghiên, tôi tuyệt đối sẽ không kết hôn với cô!"
Nghe nói như thế, Diệp Trần cũng không thể không âm thầm gật đầu, đồng thời ở trong lòng đã có quyết định, chắc chắn sẽ để cho hai người có tình ý này trở thành người một nhà.
Lý Trí Nghiên nghe nói như thế thì ngay lập tức cười khanh khách một tiếng, "Bùi tiên sinh, anh cho rằng bản tiểu thư muốn kết hôn với anh thật sao? Lời nói thật không sợ nói cho anh biết, người mà Lý Trí Nghiên tôi thích là loại người cường giả đỉnh thiên lập địa kia! Mà anh còn chưa lọt nổi vào mắt xanh của tôi!"
Bị Lý Trí Nghiên nhế nhạo không lưu tình một chút nào, Bùi Quốc Hào chẳng những không tức giận mà còn lấy làm mừng, "Nói như vậy, Lý tiểu thư cô cũng không đồng ý mối hôn sự hoang đường này phải không?"
Không nghĩ tới, Lý Trí Nghiên lại nghiêm sắc mặt, nói:
"Tuy rằng tôi không thích anh, thế nhưng hôn ước này là do cao tầng giữa hai nhà Lý và Bùi tới quyết định, cho nên tôi cũng không thể chống lại! Anh cũng giống như vậy!"
Mất công Bùi Quốc Hào vui vẻ một lúc, không thể không xạm mặt lại, "Vậy nếu như tôi không đồng ý thì sao?"
Lý Trí Nghiên cười lạnh, "Trừ khi anh mang theo tiểu tình nhân của anh bỏ trốn, mãi mãi không trở về Cao Ly quốc, bằng không mà nói, anh không thể không nghe theo!"
"Bởi vì chuyện này liên lụy tới chuyện đi sâu vào hợp tác giữa hai nhà Bùi gia và Lý gia, nếu như anh có dũng khí từ chối, vậy chính là ngang nhiên đánh vẻ mặt của Lý gia chúng ta!"
"Anh cho rằng, người nhà của anh sẽ đồng ý sao?"
Vẻ mặt của Bùi Quốc Hào lập tức tái mét, hắn biết, Lý Trí Nghiên nói cũng không sai, Bùi gia không có khả năng cũng không dám ngang nhiên đánh vẻ mặt của Lý gia, dù sao đây cũng là gia tộc đệ nhất ở Cao Lệ quốc!
Cho nên, Bùi gia khẳng định sẽ nghĩ mọi biện pháp để cho mình và Lý Trí Nghiên thành hôn!
Trong lúc nhất thời, Bùi Quốc Hào chợt phát hiện chính mình nghĩ tới vấn đề này quá mức đơn giản!
Hắn vốn cho rằng, chỉ cần dẫn theo Tưởng Tiểu Cầm đã mang thai về nhà, đưa tới trước mặt người nhà của hắn, sau đó chính mình lại nhõng nhẽo đòi hỏi, nhất định có thể khiến gia tộc thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.
Nhưng bây giờ cần nhắc kỹ lưỡng, hiển nhiên vấn đề này không có giải quyết được dễ dàng như vậy!
"Tiểu Cầm...tiểu Cầm, cô ấy đã mang thai con của tôi!"
Sau khi Bùi Quốc Hào suy nghĩ bay tán loạn, còn muốn làm ra sức phản kháng cuối cùng, tuy nhiên lời này vừa nói ra đã không nắm chắc được bao nhiêu.
"Thì tính sao?"
Lý Trí Nghiên dường như không có để ý tới vấn đề này.
"Hai chúng ta kết hôn, chắc chắn sẽ không hạnh phúc!"
Bùi Quốc Hào tiếp tục giãy giụa.
Lý Trí Nghiên vẫn là vẻ mặt hững hờ như cũ, "Hôn nhân dạng chính trị như chúng ta thì có mấy người được hạnh phúc đây?"
Bùi Quốc Hào lập tức yên lặng, trầm mặc một hồi lâu, bỗng nhiên ngẩng đầu, nói:
"Không đúng! Cô để cho người của cô đưa chúng ta đến nơi này, không phải chỉ là để nói với ta những lời này thôi chứ? Cô cũng không muốn kết hôn như thế này với ta đúng hay không?"
Trên mặt Lý Trí Nghiên nở ra nụ cười mỉm, vỗ tay nói:
"Không hổ là người thừa kế của Bùi gia, xem ra phản ứng của anh còn không tính quá chậm!"
Nói đến đây, Lý Trí Nghiên dừng lại một chút, lại nhàn nhạt mở miệng nói:
"Tuy nhiên, anh chỉ đoán đúng được một nửa!"
"Tôi quả thật không muốn kết hôn với anh, tuy nhiên mệnh lệnh của gia tộc tôi không có quyền chống lại!"
"Cho nên, tôi vẫn sẽ kết hôn với anh!"
Bùi Quốc Hào lập tức cuống lên, "Vậy cô để cho người của cô đưa chúng ta tới đây đến cùng là muốn làm gì?"
Lý Trí Nghiên cười khanh khách một tiếng, sau đó nâng bàn tay lên vỗ một cái.
Chẳng mấy chốc có một cô gái trẻ tuổi mặc quần áo màu đen, hai tay bê một xấp văn kiện bước nhanh đi tới trước mặt Lý Trí Nghiên.
Lý Trí Nghiên cầm văn kiên lên, sau đó tự tay đưa tới trước mặt Bùi Quốc Hào.
"Đây là có ý gì?"
Bùi Quốc Hào có vẻ nghi ngờ.
Lý Trí Nghiên chậm rãi nói:
"Đây là một phần thỏa thuận trước khi cưới! Chỉ cần anh ký vào bản thỏa thuận này, coi như sau khi chúng ta kết hôn, anh và vị tiểu tình nhân này của anh vẫn có thể sống cùng với nhau, thậm chí tôi còn có thể che trở thay cho bọn anh!"
"Đương nhiên, ngược lại thì tôi cùng một chỗ với ai khác thì anh cũng không được phép nhúng tay vào!"
"Nói lại để cho anh hiểu rõ hơn, anh và tôi chính là hợp đồng hôn nhân, ngoài quan hệ vợ chồng trên pháp luận ra, trong đời sống sinh hoạt thì không can thiệp vào chuyện của nhau!"
"Tuy nhiên còn có một điểm, trong tương lai anh và tiểu tình nhân này của anh sinh đứa bé ra, thân phận của đứa bé cũng không được để lộ ra ngoài, cũng không có quyền thừa kế, chỉ có thể lấy thân phận con tư sinh mà tồn tại..."
Lý Trí Nghiên từ từ mà nói, hơn nữa vẫn cố ý dùng tiếng Hoa, hiển nhiên là muốn nói cho Tưởng Tiểu Cầm nghe hiểu được.
Nghe xong lời này của Lý Trí Nghiên, khuôn mặt của Tưởng Tiểu Cầm sớm đã tái mét, thân thể mềm mại run nhè nhẹ, nếu như không phải có Tô Mạn và Bùi Quốc Hào đỡ bênh cạnh, chỉ sợ vào lúc này cô ta sớm đã ngã xuống đất mà ngất đi.
Lúc đầu cô ta rất vui vẻ đi tới Cao Ly, vốn cho rằng có thể đính hôn với người mình yêu, sau đó quang minh chính đại gả cho hắn, không nghĩ tới lại chỉ có thể làm một tiểu tình nhân không có danh phận.
Loại đả kích này thật sự là quá lớn!
"Ai!"
Lý Trí Nghiên thấy vậy, cũng không thể không khẽ thở dài một hơi nói:
"Bùi Quốc Hào, tình huống thì tôi đã nói rõ ràng với anh rồi! Anh bây giờ chỉ có hai con đường có thể chọn, một là ký vào bản hợp đồng hôn nhân này, hai là tranh thủ thời gian mang theo tiểu tình nhân của anh trốn đi, rời khỏi Cao Ly vĩnh viễn, tuyệt đối không còn sự lựa chọn nào khác!"
Bùi Quốc Hào nghe được điều này, lập tức tâm loạn như ma, không biết nên lựa chọn như thế nào.
Nhưng mà đúng vào lúc này, một giọng nói đột ngột vang lên, "Ai nói không có lựa chọn nào khác?"
Chương 280 Diệt sạch Lý gia các ngươi thì có làm sao?
Người mở miệng nói điều này đương nhiên chính là Diệp Trần.
Mọi người nghe được điều này, lập tức thi nhau nhìn sang hắn, nhất là Lý Trí Nghiên, từ sau khi bốn người đi vào, cô ta chỉ khẽ quét qua trên người Diệp Trần mà thoi, chỉ coi hắn là một thiếu niên bình thường, cũng không có để ở trong lòng.
Bây giờ nghe được lòi nói kinh người của hắn, lúc này mới nhìn vào trong mắt, "Diệp Trần"
Bây giờ nghe được lời nói kinh người của hắn, lúc này mới nhìn ở trong mắt,
"Diệp Trần, ngươi có cách nào tốt, nhanh nói một chút!"
Bùi Quốc Hào nghe được lời này của Diệp Trần, ngay lập tức vẻ mặt mong đợi nhìn về phía hắn, nhịn không được thúc giục nói.
Diệp Trần đúc hai tay vào trong túi quần, một mặt bình tĩnh nói:
"Rất đơn giản! Chỉ cần để cho cao tầng hai nhà Lý, Bùi các ngươi, hủy bỏ hôn ước này là được rồi!"
"Xùy ~ "
Lý Trí Nghiên nghe nói như thế, trong lỗ mũi ngay lập tức phát ra tiềng xì khẽ, vẻ mặt giễu cợt nói:
"Còn tưởng rằng ngươi có thể có biện pháp gì tốt hơn, ngươi nói vậy không phải là nói nhảm sao? Nếu như chúng ta có thể yêu cầu cao tầng hai nhà hủy bỏ hôn ước này thì sớm đã làm rồi, làm gì còn thời gian mà lãng phí ở chỗ này chứ?"
Bùi Quốc Hào và Tưởng Tiểu Cầm nghe được lời này của Diệp Trần, vẻ mặt của họ cũng đều tỏ ra thất vọng.
Diệp Trần cười lạnh nói:
"Chuyện này có khó khăn gì? Nếu ai dám không đồng ý, vậy đánh tới hắn đồng ý mới thôi!"
Xoạt!
Lời của Diệp Thần vừa mới thốt ra, cả bốn người còn lại đều sững sờ, mà thủ hạ của Lý Trí Nghiên ở xung quanh càng là không nhịn được mà thi nhau cười vang.
Lý Trí Nghiên cũng không thể không được một trận cười, ánh mắt nhìn về phía Diệp Trần thì càng thêm coi thường, "Anh bạn nhỏ, ngươi có biết là chính ngươi đang nói gì không? Có tin ở chỗ này của chúng ta tùy tiện chọn ra một người là có thể ném ngươi đi một cách dễ dàng không, dựa vào ngươi mà cũng dám mơ mộng hão huyền đi khiêu chiến Lý gia chúng ta sao?"
"Ha ha ha!"
Ngay lập tức mọi người xung quanh cũng thi nhau cười ha hả.
Một tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch mới có mười mấy tuổi, thế mà ăn nói ngông cuồng, muốn khiêu chiến đại gia tộc đệ nhất Cao Ly quốc, còn có chuyện cười nào buồn cười hơn so với chuyện này sao?
Nhưng mà, đúng vào lúc này:
Oanh!
Mọi người bỗng nhiên cảm nhận được một luồng sát khí mạnh mẽ!
Loại cảm giác này, giống như bị một conhung thú nguy hiểm nhất thế gian để mắt tới!
Khiến bọn hắn không tự chủ được mà cảm thấy áp lực, sợ hãi, thậm chí hai chân không nhịn được mà bắt đầu run lẩy bẩy.
Trong nháy mắt gần như toàn bộ tiếng cười trong đại sảnh dừng lại im bặt đi, như thể tất cả mọi người đều bị ai đó bóp lấy yết hầu.
Trong lòng Lý Trí Nghiên cũng lập tức hoảng hốt!
Bởi vì rất nhanh cô ta đã phát hiện ra, khí tức kinh khủng này, bỗng nhiên tới là từ người thiếu nhiên không tới hai mươi tuổi ở trước mắt này!
Mà khí tức khủng bố như thế, cô ta đã từng cảm nhận được ở trên người Lý Như Chân ông nội của cô ta!
"Ngươi... Ngươi là ai?"
Lý Trí Nghiên không thể không lùi lại hai bước, cô ta gần như đã ý thức được người thiếu niên trước mắt này, tuyệt đối không phải một nhân vật tầm thường!
Sau khi Diệp Trần phóng xuất ra một chút sát khí, sợ Tô Mạn và Tưởng Tiểu Cầm ở một bên ngăn cản không nổi, lập tức lại nhanh chóng thu hồi, sau đó một mặt đạm mạc, dùng tiếng Cao Ly, chậm rãi mở miệng nói:
"Ngươi còn chưa xứng biết ta là ai!"
"Ngươi!"
Ngay lập tức Lý Trí Nghiên tức giận đến suýt chút nữa muốn mắng to, thế nhưng khi cô ta nghĩ tới cỗ khí tức cường hãn trên người đối phương, sau đó bất kể như thế nào cũng không nói ra khỏi miệng.
"Lớn mật! Cũng dám bất kính đối với tiểu thư nhà ta!"
Trong đám người xung quanh có ít người còn chưa kịp phản ứng là có chuyện gì xảy ra, nghe được lời nói của tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch này, thế mà dãm can đảm nói chuyện với Lý Trí Nghiên như thế cho nên ngay lập tức có người đứng ngồi không yên.
Hô!
Một người đàn ông có thân hình to con bước ra từ trong đám người, giống như một con trâu hoang hung hăng lao thẳng tới Diệp Trần!
Theo bản năng Lý Trí Nghiên muốn ngăn cản, thế nhưng nghĩ lại để cho thủ hạ của mình thử bản lĩnh của tiểu tử này xem ở mức độ nào cũng tốt, thế là lời muốn ngăn cản vừa tới bên miêng lập tức ngậm miệng nuốt trở vào.
Mà lúc này, người đàn ông có thân hình to con kia đã lao tới trước mặt Diệp Trần, "Quỳ xuống hướng tiểu thu nhà ta nói xin lỗi có thể tha cho ngươi khỏi chết!"
Người đàn ông có thân hình to con xoay người một cái, trực tiếp đá ngang hung hăng quét tới bên hông của Diệp Trần một cái!
Tốc độ nhanh như chớp!
Trên người đối phương mặc trang phục Taekwondo, bên hông buộc lấy đai đen, hiển nhiên là một cao thủ đai đen, chân cẳng cẳng cũng rất là cao mình, cao thủ nội kình bình thường đối mặt với một cái quét chân đơn giản này chỉ sợ cũng khó mà ngăn cản được.
"Cẩn thận!"
Bùi Quốc Hào lập tức hô to một tiếng, tốc độ của người đàn ông có thân hình to con kia thực sự quá nhanh, lúc này hắn có ý định tiến lên giúp một tay, cũng đã không kịp nữa rồi.
Còn về Tưởng Tiểu Cầm, thì đã không nhịn được kêu lên một tiếng, vội vàng che kín hai mắt.
"A!"
Chỉ thấy, sau khi có một tiếng kêu thảm thiết vang lên, một bóng người trực tiếp bay ra ngoài!
Đợi đến mọi người tập trung nhìn vào, bóng người bay ra ngoài kia, không phải là tiểu tử gầy yếu vắt mũi còn chưa sạch kia, mà lại là người đàn ông có thân hình to con kia!
"Tình huống như thế nào?"
Ngoại trừ Tô Mạn biết thực lực của Diệp Trần ra, toàn bộ những người khác lập tức xem tới ngu người.
Mà đám người lại cẩn thận hướng người đàn ông có thân hình to con kia nhìn lại, lại phát hiện cả người của hắn, sớm đã biến thành một đống bùn nhão, rõ ràng đã là chết không thể chết thêm được nữa.
"A!"
Mọi người nhất thời thi nhau kêu lên một tiếng, tất cả đều không thể không lùi lại mấy bước, vẻ mặt hoảng sợ nhìn qua người thiếu niên kia giống như nhìn thấy quỷ.
Đến lúc này, tất cả mọi người cuối cùng đã phản ứng hoàn toàn, thiếu niên này nhìn như mới chỉ là học sinh cấp ba vậy mà lại có thực lực kinh khủng đến như thế!
"Ngươi ngươi... Ngươi lại dám giết người của Lý gia chúng ta?"
Lý Trí Nghiên vừa sợ vừa giận, tuy rằng cô ta mơ hồ cảm nhận được thiếu niên này không đơn giản một chút nào, thế nhưng lại không nghĩ tới hắn vậy mà sát phạt quả quyết đến như thế, một lời không hợp là đánh chết tươi con nhà người ta!
Phải biết, đánh chó còn phải ngó mặt chủ nhân a!
Lý gia của cô ta tung hoành ngang dọc ở Cao Ly mấy chục năm, cho tới bây giờ chưa từng bị người nào khiêu khích như thế!
Nhưng mà, Diệp Trần vẫn thản nhiên như không có chuyện gì đứng ở nơi đó, như thể chuyện vừa mới xảy ra không có quan hệ gì với hắn, đưa tay vỗ ống tay áo, thản nhiên nói:
"Đã dám khiêu khích ta, vậy cần phải lấy cái chết để mà giác ngộ!"
Ngay lập tức Lý Trí Nghiên cũng nổi giận, lạnh giọng nói:
"Các hạ không để Lý gia chúng ta vào mắt như vậy, không sợ không ra nổi Hàn Thành sao?"
Diệp Trần nghe nói như thế, lông mày không thể không hơi nhíu lại, sau đó hai mắt nheo lại, nhìn về phía Lý Trí Nghiên, "Ngươi là đang uy hiếp ta sao?"
"Ta..."
Lý Trí Nghiên đột nhiên trì trệ, mặc dù trong lòng vẫn còn hoảng sợ, nhưng khi vừa khĩ tới Lý gia ở sau lưng cô ta, lập tức lại dấy lên lòng tin một lần nữa, "Ta chỉ nói ra sự thật mà thôi! Cho dù võ công của các hạ có cao hơn nữa, nhưng Lý gia chúng ta không phải người, một ngươi là có thể đắc tội!"
"Thật sao?"
Diệp Trần nghe được lời này của Lý Trí Nghiên, sát ý trên người đã bắt đầu không có cách nào ngăn cản được.
Bùi Quốc Hào ở bên cạnh thấy thế, lập tức đi tới ngăn ở trước mặt Diệp Trần, "Diệp Trần! Coi như ngươi cho ta mặt mũi đi được không?"
Bùi Quốc Hào thật sự là sợ Diệp Trần gây ra chuyện khác người gì đó, nếu như thật sự đả thương hoặc giết Lý Trí Nghiên đi, vậy chuyện này coi như hoàn toàn trở thành chuyện lớn rồi!
Diệp Trần bị Bùi Quốc Hào ngăn lại như vậy, sát ý lập tức giảm bớt mấy phần, tuy nhiên vẫn nhìn chằm chằm vào Lý Trí Nghiên, gằn từng chữ một nói ra:
"Hôm nay ta nhìn vào thể diện của bạn ta, tha cho ngươi cái tội bất kính, nếu như ngươi còn dám mang Lý gia ra để mà ép ta, ta diệt sạch Lý gia các ngươi thì có làm sao?"
"Hôm nay ta xem ở thể diện bằng hữu của ta, liền tha thứ ngươi cái tội bất kính nếu như ngươi còn dám mang Lý gia ra ép ta, ta đem Lý thị các ngươi diệt sạch lại có làm sao?"
Trần Kỳ Phong mặc dù biết thân phận Thiếu tướng Thần long vệ của Diệp Trần, cũng từng nghe nói qua câu chuyện Diệp Trần chinh chiến tại Nam Hải, thế nhưng lại không nghĩ tới, Diệp Trần và Tổng tư lệnh Nam Hải có quan hệ thân thiết đến mức độ gọi nhau là huynh đệ. Phải biết, Lâm Chấn Nam cũng không phải Thượng tướng bình thường của Hoa Hạ, mà là đại lão có thực quyền, trong tay có mấy chục vạn đại quân. Dậm chân một cái, toàn bộ Hoa Hạ đều phải chấn động!
Đến cả Trần Kỳ Phong cũng có phần không hiểu, thì cha con Triệu Đức An càng không thể nào hiểu nối đầu đuôi ngọn ngành tình huống này là như thế nào. Nhất là Triệu Quốc Đống, hắn cho dù có bị đánh chết cũng không thể tin nổi, cái tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch còn chưa tới hai mươi tuổi này, lại có bối cảnh xuất thân kinh khủng như thế.
Một tên thiếu niên mười mấy tuổi và Thượng tướng của một nước xưng huynh gọi đệ, nghĩ thế nào cũng cảm thấy chuyện này không thể....không thể...không thể tin nổi, thế nhưng là hết lần này tới lần khác vẫn cứ chân thực như vậy xảy ra trước mắt của mình. Rốt cục, vẫn là Triệu Đức An phản ứng lại đầu tiên, nhịn không được thấp giọng nói:
"Hắn họ Diệp, chẳng lẽ hắn chính là vị kia...Thiếu tướng Thần Long vệ sao?"
Triệu Quốc Đống nghe được lời này, lập tức lập tức há miệng đến mức muốn rớt quai hàm, "Cha, cha nói hắn là...là...là....Diệp Cuồng Tiên sao? Điều này, điều này, điều này làm sao có thể a!"
Trần Kỳ Phong đứng ở một bên, vẻ mặt như đưa đám thấp giọng nói:
"Quốc Đống à, lão thủ trưởng nói không sai, hắn chính là Diệp Cuồng Tiên Thiếu tướng Thần Long vệ! Cho nên trước đó ta mới bảo ngươi hướng hắn nói xin lỗi, thế nhưng ngươi lại không nghe lời ta! Ai! Lần này ngươi gây ra đại họa rồi!"
Triệu Quốc Đống nghe được lời này, ngay lập tức vẻ mặt ở trong nháy mắt trở nên trắng bệch, mặt cắt không còn giọt máu, nghĩ lại lúc trước hắn còn thề son sắt mà nói, phóng tầm mắt toàn bộ tỉnh Thiên Nam, ngoài Diệp thiếu tướng kia ra, còn chưa có người nào xứng để cho hắn phải nói lời xin lỗi, không nghĩ tới chính mình lại đắc tội với vị sát tinh này. Triệu Đức An ở bên cạnh càng là liên tục giậm chân, hối hận không thôi.
Hắn trong một lúc nhất thời lần này chợt có ý nghĩ chạy tới Vân Châu, hắn thật cũng có ý nghĩ tới để kết giao với vị Thiếu tướng Thần Long vệ này.
Cơ hội cực tốt bày ra ở trước mặt hắn, thế nhưng không nghĩ tới hắn lại lãng phí một cách vô ích như vậy. Thậm chí hơn, ngược lại còn đắc tội vị nhân vật thần tiên này. Nghĩ tới đây, Triệu Đức An hận không thể bóp chết đứa con trai của mình, cái thằng chuyên gây chuyện này đi cho rồi.
"Ngu xuẩn! Còn ngớ người ra đó làm gì? Còn không tranh thủ thời gian chủ động nói lời xin lỗi với Diệp thiếu tướng!"
Triệu Đức An nhìn thấy con trai của mình còn đang đứng ngẩn người ra ở đó, lập tức giận không có chỗ phát tiết, trực tiếp nhấc chân chính là một cước đạp Triệu Quốc Đống quỳ sụp xuống đất.
Lâm Chấn Nam nghe được động tĩnh ở sau lưng, cũng không thể không ngoái mình nhìn lại, ngay lập tức khẽ cau mày, trên mặt vẫn nở nụ cười nhàn nhạt, nhìn về phía Triệu Đức An, chậm rãi nói:
"Triệu tham mưu trưởng, con trai ông đây là có chuyện gì đó?"
Triệu Đức An lập tức đau lòng nhức óc nói:
"Thủ trưởng có chỗ không biết, đứa con này của ta tính khí nóng nảy, nói chuyện không giữ mồm giữ miệng, ngày bình thường ta cũng không ít lần dạy bảo hắn, thế nhưng không nghĩ tới hôm nay, hắn thế mà xúc phạm Diệp thiếu tướng, thực sự tội đáng chết vạn lần, cho nên ta mới khiến cho hắn quỳ xuống hướng Diệp thiếu tướng thỉnh tội!"
Triệu Quốc Đống tự nhiên hiểu, cha mình nói như vậy, rõ ràng là đang giải vây cho mình, thế là lập tức một mặt hối hận nói:
"Lâm tổng tư lệnh, Diệp thiếu tướng, trước đó là ta không đúng, ta không nên nói xằng nói bậy, là ta có mắt như mù, không nhìn thấy thái sơn đã mạo phạm đến Diếp thiếu tướng, mong Diệp thiếu tướng rộng lượng không chấp nhặt với kẻ tiểu nhân ta a!"
Lâm Chấn Nam nghe nói như thế, lông mày không thể không nhíu lại, nhìn về phía Diệp Trần, lộ ra vẻ mặt trưng cầu ý kiến.
Khóe miệng Diệp Trần hơi nhếch lên chút, "Nói xằng nói bậy sao? Ta như thế nào mà không cảm thấy như vậy đây? Trước đó là ai nói ba người chúng ta có mưu đồ làm loạn, muốn mưu hại Lâm tổng tư lệnh, còn muốn cho Trần Tư lệnh bắt chúng ta lại?"
"Hừ!"
Nghe nói như thế, Lâm Chấn Nam lập tức hừ lạnh một tiếng, "Lại còn có chuyện như thế!"
"Ngươi có biết, nói xấu một vị đường đường là thiếu tướng của một nước là bị tội gì không? Huống chi, Diệp thiếu tướng nhiều lần lập chiến công cho quốc gia chúng ta, ngay cả đại thủ trường đều ngợi khen hắn là quốc sĩ! Ngươi thế mà còn dám làm ra chuyện như thế này, là ai cho ngươi lá gan lớn đến như vậy?"
Nghe được Lâm Chấn Nam nổi trận lôi đình, chẳng những Triệu Quốc Đống bị dọa cho toàn thân run rẩy, mà ngay cả phía sau Triệu Quốc Đống là Triệu Đức An, cả người cũng khẽ run lên từng hồi!
Nghe ý tứ trong lời nói của Lâm Chấn Nam, rất rõ ràng là ngay cả hắn cũng muốn trách tội!
Nghe được ý tứ trong lời nói, Triệu Đức An ý thức được, cho dù có đẩy con trai của mình ra, chỉ sợ chính mình cũng sẽ không tránh khỏi, thế là cũng vội vàng tới phía trước một bước nói:
"Lâm Tổng tư lệnh, Diệp thiếu tướng, con ta phạm phải sai lầm lớn như thế, ta thân làm cha cũng không tránh khỏi tội, khẩn cầu Diệp thiếu tướng tốt xấu gì chúng ta cũng coi như là người một nhà, bỏ qua cho con ta lần này đi!" Diệp Trần lập tức cười, tuy nhiên lại là cười lạnh, "Người một nhà sao? Ta hình như còn nhớ kỹ, trước đó còn giống như có người nào đó nói qua, ba người chúng ta đều là người ngoài, không xứng được ăn cơm cùng với Chu gia các ngươi a!"
Nghe nói như thế, ở phía sau Chu Tiệp đang đứng ở trong đám người Chu gia thì ngay lập tức toàn thân run lên, lời nói này của Diệp Trần hiển nhiên là đang nói tới cô ta. Vào giờ phút này Chu Tiệp thật là hối hận muốn chết, nếu như cô ta sớm biết thân thế của Diệp Trần, có ăn gan hùm cũng không có can đảm nói ra những lời như vậy?
Mà Triệu Đức An lúc này cũng phản ứng lại, ngay lập tức nhìn về phía Chu Tiệp ở sau lưng, vẻ mặt lạnh lùng nói:
"Vật không thành khí! Còn không mau chạy tới đây cầu tình thay chồng ngươi!"
Đối với vị cha chồng này, Chu Tiệp từ trước tới nay luôn sợ hãi, hơn nữa mắt thấy chồng của mình còn đang quỳ ở nơi đó, cô ta còn có cái gì để cậy mạnh, lập tức nhanh chân bước tới trước mặt Triệu Quốc Đống, cũng quỳ theo xuống đất, cầu khẩn, "Diệp thiếu tướng, ta có mắt như mù, miệng đầy nói nhảm, xin người tuyệt đối không nên để ở trong lòng! Van cầu ngài, tha cho Trần Quốc Đống nhà chúng ta lần này đi!"
Nhưng mà, đối mặt với thỉnh cầu của Chu Tiệp, Diệp Trần lại ngẩng đầu nhìn trần nhà, giống như không nghe thấy được gì.
Chu Tiệp thấy Diệp Trần không để ý gì tới mình, ngược lại đành phải bò tới trước mày hai mẹ con Tô Lam quỳ xuống, "Chị dâu ba! Ngàn sai vạn sai đều là lỗi của em, cầu chị giúp em hướng Diệp thiếu tướng nói đỡ vài lời"
"Mạn Mạn! Cô biết cô có lỗi với cháu! Nhưng dù sao thì cô cũng là cô ruột của cháu a, cháu giúp chú cháu hướng Diệp thiếu tướng xin giúp cô đi! Cả một đời cô đều cảm kích cháu!" Cuối cùng Tô Lam vẫn là mềm lòng, Tô Mạn mặc dù nói năng chua ngoa nhưng thực ra lòng dạ cũng không cứng rắn, hai người nhìn qua Chu Tiệp ngày xưa vênh váo đắc ý là vậy, thế mà bây giờ lại có bộ dáng đáng thương như thế này, tuy rằng rất hả giận, nhưng trong lúc này lại rất không đành lòng, "Tiểu Trần, dù sao cũng không phải là chuyện lớn gì, hay là...coi như xong đi!"
"Đúng đó em trai, tìm chỗ khoang dung mà độ lượng, quên đi thôi!"
Diệp Trần không thể không lắc đầu khẽ thở dài một cái, kỳ thực hắn đã sớm biết, có mẹ con Tô Lam ở đây, nhiều nhất hắn chỉ có thể cho Triệu Quốc Đống này một bài học, căn bản không có khả năng trực tiếp lấy mạng nhỏ này của hắn.
Vừa nghĩ tới đây, Diệp Trần hướng về phía vợ chồng của Triệu Quốc Đống khoát tay áo, "Thôi! Được rồi! Xem ở mặt mũi dì Lam và chị Mạn của ta, hôm nay ta cũng không so đo với các ngươi, nếu như sau này để cho ta nghe thấy, các ngươi lại dám có hành động hay lời nói bất kính đối với hai người, ta sẽ không dễ dàng bỏ qua như thế này đâu! Rõ chưa?"
Vợ chồng Triệu Quốc Đống nào dám nói nửa chữ không, lập tức thi nhau dập đầu như giã tỏi, "Vâng! Rõ thưa thiếu tướng!"
Mọi người của Chu gia thấy cảnh tượng này, không thể không nhớ tới trước kia, chính mình còn có những hành động đối với mẹ con Tô Lam, ngay lập tức từng người từng người phát run trong lòng, vội vàng thi nhau cúi đầu xuống, sợ rơi vào kết quả giống như hai vợ chồng Triệu Quốc Đống.
Chương 277 Tiến về Cao Ly
Mặc dù, mọi người trong Chu gia, chỉ có hai anh em Chu Thắng Lợi và Chu Khải Toàn là mơ hồ biết thân phận của Diệp Trần, những người còn lại thậm chí còn chưa có nghe qua danh xưng Thiếu tướng Thần Long vệ và Vân Châu Diệp tiên sinh là ai. Thế nhưng, khi bọn họ nhìn thấy, Diệp Trần lại có thể xưng huynh gọi đệ với Thượng tướng Lâm Chấn Nam, mà ngay cả vợ chồng Triệu Quốc Đống ở trong mắt bọn họ luôn là cao không thể chạm cũng phải quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, hoảng sợ như chó nhà có tang. Càng thậm chí hơn ngay cả vị ở bên kia, Triệu Đức An có quyền thế ngang nhau với lãnh đạo cấp cao trong tỉnh, sau khi biết thân phận của Diệp Trần thì giống như chim sa cành cong cũng sợ hãi không dám nói nhiều hơn một câu.
Vào lúc này, coi như thằng ngu cũng có thể hiểu được, cái đứa con hoang mà ngày xưa bọn họ miệt thị coi thường đủ kiểu, bây giờ đã nhảy lên trở thành một nhân vật lớn trên bầu trời Hoa Hạ!
Tuy rằng bọn họ thực sự không muốn tin đây là sự thật, thế nhưng sự thật đã bày ra ở trước mắt, không phải bọn họ có thể lựa chọn tin hay không tin.
"Lẽ nào thật sự tin đồn năm đó là đúng, đứa con hoang này là con riêng của một vị đại nhân vật nào đó ở Kinh Đô?"
Bọn họ lại làm sao biết được rằng, lời đồn tuy là thật thế nhưng Diệp Trần có thể có được thành tựu và địa vị như ngày hôm nay, hoàn toàn chính là dựa vào bản thân hắn tự dốc sức cố gắng của hắn mà có được. Mọi người của Chu gia cúi đầu, từng người đều ngoan ngoãn dễ bảo, sợ mục tiêu tiếp theo của Diệp Trần chính là mình. Đợi khoảng một lúc lâu, mọi người cảm thấy dài dằng dặc như vừa trải qua cả một thế kỷ, nhưng lại không có nghe thấy giọng nói của Diệp Trần lần nữa. Đợi đến lúc có người không kiên nhẫn nổi, ngẩng đầu lên lại phát hiện Diệp Trần và Thượng tướng Lâm Chấn Nam kia sớm đã ra khỏi phòng khách từ lúc nào, chẳng biết đi đâu.
Mọi người Chu gia vào lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, có người thậm chí nhịn không được đặt mông ngồi ngay đó, bắt đầu thở hổn hà hổn hển.
...
Lâm Chấn Nam chỉ đi ngang qua Vân Châu, lấy địa vị và thân phận của hắn bây giờ thì quân vụ bận rộn tự nhiên không có khả năng ở Vân Châu quá lâu, chỉ có thể vội vàng nói chuyện với Diệp Trần nửa giờ, sau đó trực tiếp leo lên chuyên cơ rời đi. Tuy nhiên, ở trước khi Lâm Chấn Nam rời đi, liên tục căn dặn Diệp Trần, "Diệp lão đệ, tin ngươi muốn đại biểu Hoa Hạ đi tới nơi hẹn với Cao Ly, lão ca ca ta đã nghe nói, ngươi vào lúc này có thể dũng cảm đứng ra đại diện cho quốc gia, lão ca ca ta rất bội phục!"
"Tuy nhiên, Cao Ly quốc lần này đột nhiên khởi xướng khiêu khích Hoa Hạ chúng ta, chuyện này rất kỳ lạ, chỉ sợ đó chỉ là cái cớ, bên trong ắt hẳn là ẩn dấu âm mưu nào đó, tuy rằng ta tin tưởng tuyệt đối thực lực của ngươi, nhưng ngươi làm việc vẫn phải cẩn thận chút!"
Diệp Trần thuận miệng đồng ý, tuy nhiên cũng không có quá coi là chuyện to tát gì. Lấy thực lực của hắn hôm nay, trừ khi sử dụng một loại vũ khí siêu cấp như bom nguyên tử, nếu không đối với hắn mà nói, căn bản không có chuyện gì có thể uy hiếp được hắn.
Huống chi, Cao Lệ quốc kia ngay cả đạn hạt nhân cũng không có, thì có cái gì để uy hiếp được Diệp Trần hắn?
...
Chớp mắt một cái, kỳ nghỉ tết đã đi qua được mấy ngày. Cuối cùng ở vào ngày thứ năm, Dịch Sơn Hà gọi điện thoại tới, Hội giao lưu võ đạo giữa Hoa Hạ và Cao Ly quyết định cử hành vào ngày mười lăm tháng giêng, đến lúc đó đích thân Dịch Sơn Hà sẽ dẫn đội đi cùng với Diệp Trần tiến về Cao Ly. Ngoài việc đó ra, Dịch Sơn Hà còn nói cho Diệp Trần biết, tin tức liên quan tới Thất Diệp Hồi Tiên thảo mà lúc trước hắn muốn tìm, đã có một số manh mối, chỉ là tin tức này còn chưa được chứng thực.
Diệp Trần cũng biết lão hồ ly này, trước khi hắn chưa có hoàn thành nhiệm vụ thì chắc chắn sẽ không tùy tiện nói với mình, cho nên hắn cũng không có hỏi tới. Vốn là toàn bộ kế hoạch đã được vạch ra thỏa đáng, chỉ cần chờ Dịch Sơn Hà phái người tới đón hắn là được, nhưng mà không nghĩ tới lại có chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Ngày mùng mười tháng giêng, Tô Mạn đột nhiên tới tìm Diệp Trần, nói là Tưởng Tiểu Cầm bạn thân của cô được người bạn trai Cao Ly quốc của cô ấy mời đi du lịch ở Cao Ly quốc, mà Tưởng Tiểu Cầm lại mời cô ta đi cùng.
Trước đó Tô Mạn chưa bao giờ được đi ra nước ngoài, hơn nữa Tô Lam cũng không yên lòng về sự an toàn của cô, vì vậy mà kiên quyết phản đối.
Thế là, nha đầu này tới đây để cầu Diệp Trần, "Em trai, trước đây chị đã muốn đi Cao Ly nhìn một chút, bây giờ thật khó mới có được cơ hội này chị cũng không muốn bỏ lỡ! Hơn nữa Tiểu Cầm đi lần này là muốn đính hôn với bạn trai của cô ta, để cho chị đi làm nhân chứng, chị không tiện từ chối a?"
Tô Mạn nói xong lời này, nhìn qua Diệp Trần với vẻ mặt tội nghiệp, "Hay là em đi cùng với chị! Như thế mẹ chị khẳng định sẽ không phản đối!"
Diệp Trần vốn có ý định đưa mấy người Tô Mạn đi du lịch ở Cao Ly, không nghĩ tới Tô Mạn lại mở miệng trước, thế là hắn không hề nghĩ ngợi gì mà đáp ứng luôn, "Được a! Vậy dẫn theo dì Lam và Phi Yên cùng đi chứ, như thế mọi người đều vui vẻ!"
Tô Mạn vốn còn đang lo lắng Diệp Trần sẽ cự tuyệt, không nghĩ tới hắn lại đáp ứng sảng khoái như vậy, ngay lập tức hưng phấn hôn lên mặt của Diệp Trần một cái, "Không hổ là em trai tốt của chị a!"
Khóe miệng của Diệp Trần thì giật giật liên hồi. "..."
Nhưng mà khi hai người cùng đi tới nhà hàng, lúc nói ra kế hoạch này với Tô Lam và Sở Phi Yên biết, không nghĩ tới hai người vậy mà từ chối khéo.
Tô Lam phải xử lý chuyện của nhà hàng mà Sở Phi Yên cũng như vậy cũng có rất nhiều việc phải làm, hai người đều không thể phân thân ra được.
Vốn Diệp Trần muốn gọi điện thoại cho Đường Thanh Nhã, nhưng nghĩ đi nghĩ lại một chút, tiến độ học tập của lớp mười hai rất căng thẳng, chỉ sợ bây giờ đã đi học rồi. Hơn nữa quan trọng nhất chính là, hai người Đường Thanh Nhã và Tô Mạn không biết là vì nguyên nhân gì mà hình như không hợp nhau cho lắm.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận một chút, Diệp Trần từ bỏ ý định rủ Đường Thanh Nhã cùng đi tới Cao Ly du lịch.
...
Ngày mười hai tháng giêng, đầu tiên là Diệp Trần và Tô Mạn cùng đi tới nhà của Tưởng Tiểu Cầm gặp được anh chàng Cao Ly người yêu của cô ta.
Anh chàng người Cao Ly này tên là Bùi Quốc Hào, ngoài thần sắc có chút ngạo mạn ra, các phương diện khác cũng có thể coi là được, hơn nữa nghe Tưởng Tiểu Cầm nói, Bùi gia của Bùi Quốc Hào ở Cao Ly quốc cũng được coi là một đại gia tộc có tên tuổi.
Đối với chuyện này, Diệp Trần cũng không có để ý, dù sao trong ấn tượng của hắn thì người Cao Ly quốc từ trước tới nay đều có truyền thống khoác lác. Hai ngày trước Bùi Quốc Hào đã đặt được vé máy bay cho bốn người, mà hộ chiếu của hai người Diệp Trần và Tô Mạn cũng đã làm xong vào ngày hôm qua. Sau khi mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng thì bốn người đi thẳng tới sân bay.
...
Ở trên máy bay, bọn họ ngồi chính là khoang hạng nhất, hơn nữa lúc này còn đang là Tết Nguyên Tiêu, người đi ra nước ngoài cũng không nhiều, ở trong toàn bộ khoang hạng nhất cũng chỉ có bốn người bọn họ. Tô Mạn và Tưởng Tiểu Cầm là hai người bạn thân, ngồi ở cửa sổ đằng xa, cười cười nói nói, không biết là đang nói về chuyện gì. Mà Bùi Quốc Hào và Diệp Trần thì ngồi ở một bên khác, hai người không nói câu gì vô cùng yên lặng.
Diệp Trần không phải loại người thích làm quen với người khác, hơn nữa còn không thích nói chuyện xã giao, Bùi Quốc Hào nói tiếng Hoa cũng còn chưa thuận miệng, cho nên hai người ai cũng không có mở miệng nói trước, bầu không khí có chút khó xử.
Cuối cùng Bùi Quốc Hào không chịu nổi cái loại khó xử này, chớp mắt vài cái nói với Diệp Trần:
"Bạn gái của ngươi rất đẹp!"
Rất hiển nhiên, Tưởng Tiểu Cầm cũng chưa có nói quan hệ giữa Diệp Trần và Tô Mạn cho Bùi Quốc Hào biết, Diệp Trần cũng lười giải thích, thuận miệng nói:
"Bạn gái của ngươi... A, không đúng! Nên là vị hôn thê của ngươi, cũng rất đẹp!"
Không nghĩ tới khi nghe nói như thế, sắc mặt của Bùi Quốc Hào hơi đổi một chút, thở dài một hơi, dùng tiếng Hoa có chút kém, thấp giọng nói:
"Anh bạn, thực không dám giấu giếm, mặc dù lần này ta đưa tiểu Cầm trở về đính hôn, thế nhưng là cần phải qua được cửa ải của cha mẹ ta, chỉ sợ có chút khó khăn!" Diệp Trần nghe nói như thế, không thể không sững sờ một chút, dù sao hắn cũng đang rảnh rỗi, thế là nhân tiện nói:
"Nói ta nghe một chút!"
Chương 278 Lời mời thần bí
Sau khi nghe Bùi Quốc Hào kể một chút, Diệp Trần đại khái đã hiểu được tình huống của hai người họ.
Hoá ra, tuy rằng Bùi Quốc Hào và Tưởng Tiểu Cầm hai bên đều tình nguyện, cha mẹ của Tưởng Tiểu Cầm đối với Bùi Quốc Hào cũng rất hài lòng, thế nhưng là cha mẹ của Bùi Quốc Hào, dường như không tán thành chuyện của hai người. Thậm chí hơn, cha mẹ Bùi Quốc Hào, vì để cho Bùi Quốc Hào cắt đứt quan hệ với Tưởng Tiểu Cầm, đã giúp hắn tìm một mối hôn sự, đối phương còn là một thiên kim tiểu thư con nhà giàu, có tiếng tăm lừng lẫy ở Cao Ly quốc. Tất cả tập đoàn tài chính lớn có quan hệ thông gia với nhau, tình huống như thế ở Cao Ly rất phổ biến, không có cái gì là lạ.
Nhưng có điều Diệp Trần không nghĩ tới, bản thân mình lại chứng kiến loại tình huống cẩu huyết thường chỉ xuất hiện trong phim truyền hình như thế này. Thẳng đến lúc này, Diệp Trần mới coi như tin tưởng, Bùi Quốc Hào trước đó không có chém gió, Bùi gia bọn họ ở Cao Ly quốc, có lẽ còn có được địa vị nhất định.
Sau khi Diệp Trần cơ bản hiểu rõ tình huống, không thể không nhìn về phía Tưởng Tiểu Cầm còn đang trong niềm hạnh phúc tràn trề. Tuy rằng hắn ở kiếp trước, tiếp xúc với cô gái này cũng không nhiều, nhưng cũng coi như là một người bạn không tệ, hơn nữa cô ta còn là bạn thân tốt nhất của Tô Mạn, hắn tự nhiên không thể đứng nhìn để cho người khác bắt nạt cô ấy.
Vừa nghĩ đến đây, vẻ mặt của Diệp Trần không thể không hơi nghiêm túc, nhìn về phía Bùi Quốc Hào, giọng điệu hơi lạnh một chút nói:
"Vậy vào lúc này ngươi đưa tiểu Cầm tỷ đi tới Cao Ly, còn nói muốn đính hôn với cô ấy, ngươi đây là đang muốn làm cái gì? Chẳng lẽ không sợ đặt cô ấy vào một tình huống đáng xấu hổ sao?"
Bùi Quốc Hào cảm thấy giọng nói có chút lạnh lùng của Diệp Trần, lập tức trong lòng run lên mà ngay cả hắn cũng không hiểu vì sao, chỉ cảm thấy người thiếu niên gầy yếu hơn so với mình nhiều nhưng lại giống như một con hổ có thể ăn thịt người bất cứ lúc nào, khiến hắn không tự chủ được mà sợ mất mật.
"Không không, anh bạn Diệp Trần, ngươi tuyệt đối không được hiểu lầm! Ta tuyệt đối không có có ý tứ muốn lừa gạt tiểu Cầm! Thật ra thì..."
Bùi Quốc Hào nói đến đây, dừng lại một chút, khuôn mặt bỗng nhiên lộ ra một vẻ xấu hổ, lại liếc mắt nhìn qua Tưởng Tiểu Cầm ở xa xa, sau đó tiến đến bên tai Diệp Trần, thấp giọng nói:
"Ta nói thật cho ngươi biết đi, tiểu Cầm đã mang thai đứa con của ta, cho nên mang nàng trở về lần này, là trực tiếp hướng cha mẹ ta ngả bài!"
Nghe nói như thế, sắc mặt của Diệp Trần, lúc này mới hơi dịu đi một chút, hoàn toàn chính xác, hai người có con sau đó nói muốn thành hôn, cha mẹ Bùi Quốc Hào này có thể xem ở mặt mũi đứa bé, nói không chừng cũng có thể đồng ý mối hôn nhân này.
...
Sau bốn tiếng, máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế Hàn Thành của thủ đô Cao Ly quốc. Bốn người ra khỏi sân bay, bởi vì Bùi Quốc Hào về nước lần này, cũng không có nói thời gian cụ thể với người trong nhà, cho nên không có người ra sân bay đón.
"Ta đã nói chuyện với người nhà của ta là ngày mai mới trở về, các ngươi đều là lần đầu tiên tới Cao Ly, hIfxuoqṿôm nay trước tiên ta sẽ mang các ngươi đi thăm quan Hàn Thành một chút!"
Bùi Quốc Hào đầy nhiệt huyết, nhanh chóng bắt một chiếc xe taxi gần cửa sân bay, bắt đầu dẫn mọi người đi tham quan xung quanh Hàn Thành.
Chớp mắt một cái, thời gian đã trôi qua được hơn nửa ngày, bốn người lần lượt đi tới mấy nơi có phong cảnh nổi tiếng của Hàn Thành như cung Cảnh Phúc, Minh Động, núi Manga, Nam Sơn. Sắc trời cũng đã chạng vạng tối. Trải qua tiếp xúc một ngày, Diệp Trần đối với Bùi Quốc Hào này so với lúc đầu thì có đã có ấn tượng tốt hơn, hơn nữa có thể dễ dàng nhìn ra được, hắn và Tưởng Tiểu Cầm rất yêu thương nhau khiến Diệp Trần cảm thấy an tâm hơn nhiều.
...
Ban đêm, mấy người đi dạo tới suối Thanh Khê, ở đây không được coi là nơi có phong cảnh đẹp, tuy nhiên lại có rất nhiều người, còn có rất nhiều ca sĩ đường phố đang biểu diễn hát ca. Ngay vào lúc bốn người đang dạo chơi, đột nhiên có bảy tám tên mặc áo vét màu đen dáng người to cao vạm vỡ từ xung quanh ùa ra, bao vây bốn người vào giữa. Thực ra thì Diệp Trần sớm đã phát hiện nhóm người này đã đi theo bọn họ được một lúc, chỉ có điều hắn cũng không có để bầy kiến hôi này vào mắt.
Bùi Quốc Hài rất lo lắng, nhưng vẫn bình tĩnh, "Các ngươi là ai? Muốn làm gì?"
Trong mấy người đàn ông mạnh mẽ này, có một người đàn ông trung niên cầm đầu, mỉm cười lạnh lùng nói:
" Xin hỏi ngài là Bùi Quốc Hào tiên sinh? Tiểu thư nhà chúng ta cho mời!"
Mấy người đàn ông mặc áo đen dùng ngôn ngữ Cao Ly hỏi Bùi Quốc Hào. Diệp Trần đứng cạnh hiểu hết cuộc đối thoại này nhưng bên ngoài vẫn duy trì vẻ mặt bình tĩnh. Bởi vì trước khi đến Cao Ly, hắn tùy tiện lật vài lần cuốn từ điển và ngữ pháp tiếng Cao Ly, lấy tinh thần lực của hắn bây giờ, muốn học tập một ngôn ngữ khác quả thực dễ như trở bàn tay.
Bùi Quốc Hào hít sâu một hơi, lạnh lùng nói:
"Tiểu thư nhà các ngươi là ai? Vì sao muốn gặp ta?"
Đàn ông trung niên cười lạnh, "Chờ gặp mặt, ngươi tự nhiên sẽ biết! Bùi tiên sinh chắc là không muốn động thủ với chúng ta ở chỗ này đi?"
Bùi Quốc Hào khẽ chau mày, mấy người đàn ông mạnh mẽ trước mắt này đều có khí thế không yếu, mặc dù hắn cũng học được vài năm Taekwondo, nhưng hắn chưa chắc sẽ là đối thủ của những người này huống chi còn phải bảo vệ ba người.
"Được! Ta sẽ đi theo các ngươi một chuyến, ta nghĩ rằng các ngươi cũng không dám tìm Bùi gia gây rối!"
"Đó là đương nhiên! Chúng ta cũng chỉ là phụng mệnh mà làm việc thôi!"
Người đàn ông trung niên kia gật đầu lên tiếng, tuy nhiên rất rõ ràng, hắn cũng không có để lời uy hiếp của Bùi Quốc Hào vào mắt.
Chẳng mấy chốc, bốn người đi theo mấy người đàn ông mạnh mẽ này đi tới trước mấy chiếc xe Hummer, lên xe đi thẳng về phía nam.
Chỉ chốc lát, xe dừng lại ở trước một ngôi biệt thự sang trọng.
Bốn người xuống xe thì nhìn thấy ở xung quanh ngôi biệt thự sang trọng này, chẳng những thiết bị an ninh đầy đủ mà còn có mười mấy người đàn ông mạnh mẽ mặc áo vét đen đi tuần tra ở xung quanh, rõ ràng phòng bị rất nghiêm ngặt.
Nhìn thấy trận thế trước mắt này, sắc mặt của Bùi Quốc Hào lập tức có chút trắng bệch, đột nhiên có chút hối hận khi đi theo những người này tới đây. Ở Hàn Thành, thế lực có thể làm ra phô trương lớn như thế này cũng không nhiều, nói không chừng đối phương còn có thực lực hơn cả Bùi gia của hắn. Hơn nữa, không biết đối phương có mục đích gì, trong lòng không thể không lo sợ bất an. Ngay cả Tô Mạn và Tưởng Tiểu Cầm cũng đầy vẻ căng thẳng, hiển nhiên đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh sợ.
Diệp Trần hướng về phía hai người mỉm cười, "Đừng sợ, có ta ở đây!"
Tô Mạn suy nghĩ một chút cũng thấy đúng, cô ta đã từng được chứng kiến cảnh tượng Diệp Trần giết chết Bạch Thiên Hành ở trên biển, thế là trong nháy mắt không còn sợ nữa.
Tưởng Tiểu Cầm thì lại không cho là đúng, tuy rằng lúc trước ở Hồng Diệp KTV, Diệp Trần đại triển thần uy khiến nàng phải lau mắt mà nhìn, thế nhưng cô ta chưa từng thấy Diệp Trần xuất thủ bào giờ, bây giờ bản thân còn đang ở nước ngoài, cho dù có võ công cái thế tới đâu đi nữa, chỉ sợ cũng không dễ mang ra để dùng.
"Đến đâu thì hay tới đó! Đi thôi!"
Diệp Trần vỗ bả vai Bùi Quốc Hào, sau đó dẫn đầu đi về phía trước, Bùi Quốc Hào thấy Diệp Trần so với mình còn trẻ tuổi hơn, so với mình gầy yếu hơn vậy mà không sợ tí nào, thế là cũng hít sâu một hơi bước nhanh đi theo.
...
Bốn người đi vào biệt thự, bên trong lại có một cái phòng khách rộng lớn, hơn nữa còn có các loại đạo cụ dùng để tập võ như bao cát, quyền cọc, máy tập thể hình, thậm chí là các loại vũ khí lạnh. Nhìn cách bài trí, chắc hẳn đây là nơi tập luyện võ nghệ của chủ nhân biệt thự này. Mọi người còn đang không hiểu thì đột nhiên lại có một giọng nói trong trẻo dễ nghe vang lên, "Lấy loại phương thức này mời Bùi tiên sinh tới, xin đừng có trách a!"
Bốn người theo nơi phát ra giọng nói đó nhìn lại, chỉ thấy một cô gái xinh đẹp trên người mặc áo Taekwondo màu trắng, từ trên bậc thang từ từ đi xuống.
Chương 279 Ai nói không có lựa chọn khác?
Nhìn thấy cô gái xinh đẹp này xuất hiện, Bùi Quốc Hào lập tức biến sắc.
"Cô là... Lý gia vị kia, Lý Trí Nghiên?"
Hoá ra, cô gái xinh đẹp trước mắt này chính là vị hôn thê mà cha mẹ của Bùi Quốc Hào tìm cho hắn.
Ở toàn bộ Cao Lệ quốc, Lý gia, hoàn toàn xứng đáng là đại gia tộc đệ nhất, bất luận là giới kinh doanh, giới chính trị hay là giới võ đạo đều tuyệt đối là đệ nhất!
Chỉ có điều, Lý Trí Nghiên trước mắt này, chỉ có thể coi là Lý gia chi thứ, cũng không phải là dòng chính, bằng không cũng không có khả năng đáp ứng kết làm thông gia với Bùi gia bọn hắn.
Lúc này cô gái xinh đẹp này đã từ trên cầu thang đi xuống, chậm rãi đi tới trước mặt bốn người, mắt to xinh đẹp sau khi đảo qua ở trên thân bốn người một cái, cuối cùng rơi vào trên người Tô Mạn, chậm rãi mở miệng nói:
"Vị này chắc là tiểu tình nhân của Bùi tiên sinh phải không? Quả nhiên xinh đẹp! Khó trách anh không sợ chống lại mệnh lệnh của gia tộc, đòi phải cưới cô ta bằng được!"
Tô Mạn đối với tiếng Cao Ly thì một chữ cũng không hiểu, trông thấy Lý Trí Nghiên nhìn cô ta huyên thuyên một lúc, không thể không nhìn về phía Diệp Trần, "Cô gái này là ai? Nói cái gì đó?"
Lúc bốn người dạo chơi trước đó, Diệp Trần đã từng nói tiếng Cao Ly, khiến cho cả ba người ngạc nhiên không thôi, cho nên Tô Mạn biết Diệp Trần nghe thấy thì nhất định có thể hiểu.
Diệp Trần nói:
"Cô ta chính là vị hôn thê của Bùi Quốc Hào ở Cao Ly, hơn nữa cô ta hiểu lầm giữa chị và chị tiểu Cầm!"
Tô Mạn lập tức tức giận đến không chịu được, "Em trai, em nói với cô ta, Bùi Quốc Hào chỉ có thể cưới Tưởng Tiểu Cầm, để cho cô ta tranh thủ thời gian hủy bỏ hôn ước với Bùi Quốc Hào đi!"
Không nghĩ tới, Tô Mạn vừa mới nói xong, Diệp Trần còn chưa kịp phiên dịch trở lại, Lý Trí Nghiên kia đã mở miệng, mà còn nói chuẩn tiếng Hoa Hạ ra, "Hóa ra không phải là cô sao! Vậy tôi thật khó hiểu! Bùi tiên sinh, vị tiểu tình nhân này của anh nhan sắc cũng chẳng có gì đặc biệt! Theo tôi được biết, gia thế của cô ấy cũng rất bình thường, không biết anh coi trọng cô ta ở điểm nào?"
Tưởng Tiểu Câm nghe được điều này, vẻ mặt lập tức tái mét một lúc, tuy rằng cô ta cũng được coi là một người xinh đẹp, thế nhưng so với Tô Mạn hay là Lý Trí Nghiên ở trước mắt này, rõ ràng còn phải kém mấy phần.
Nói về bối cảnh, Lý Trí Nghiên này vừa nhìn đã biết là thiên kim tiểu thư, cô ta càng không có cách nào để có thể so sánh.
Sau khi đánh giá một phen, không thể không có chút tự ti.
Bùi Quốc Hào đưa tay nắm chặt tay nhỏ của Tưởng Tiểu Cầm, nói:
"Tôi thích cô ấy cũng không phải bởi vì ngoại hình của cô ấy mà bởi vì con người của cô ấy! Lý Trí Nghiên, tôi tuyệt đối sẽ không kết hôn với cô!"
Nghe nói như thế, Diệp Trần cũng không thể không âm thầm gật đầu, đồng thời ở trong lòng đã có quyết định, chắc chắn sẽ để cho hai người có tình ý này trở thành người một nhà.
Lý Trí Nghiên nghe nói như thế thì ngay lập tức cười khanh khách một tiếng, "Bùi tiên sinh, anh cho rằng bản tiểu thư muốn kết hôn với anh thật sao? Lời nói thật không sợ nói cho anh biết, người mà Lý Trí Nghiên tôi thích là loại người cường giả đỉnh thiên lập địa kia! Mà anh còn chưa lọt nổi vào mắt xanh của tôi!"
Bị Lý Trí Nghiên nhế nhạo không lưu tình một chút nào, Bùi Quốc Hào chẳng những không tức giận mà còn lấy làm mừng, "Nói như vậy, Lý tiểu thư cô cũng không đồng ý mối hôn sự hoang đường này phải không?"
Không nghĩ tới, Lý Trí Nghiên lại nghiêm sắc mặt, nói:
"Tuy rằng tôi không thích anh, thế nhưng hôn ước này là do cao tầng giữa hai nhà Lý và Bùi tới quyết định, cho nên tôi cũng không thể chống lại! Anh cũng giống như vậy!"
Mất công Bùi Quốc Hào vui vẻ một lúc, không thể không xạm mặt lại, "Vậy nếu như tôi không đồng ý thì sao?"
Lý Trí Nghiên cười lạnh, "Trừ khi anh mang theo tiểu tình nhân của anh bỏ trốn, mãi mãi không trở về Cao Ly quốc, bằng không mà nói, anh không thể không nghe theo!"
"Bởi vì chuyện này liên lụy tới chuyện đi sâu vào hợp tác giữa hai nhà Bùi gia và Lý gia, nếu như anh có dũng khí từ chối, vậy chính là ngang nhiên đánh vẻ mặt của Lý gia chúng ta!"
"Anh cho rằng, người nhà của anh sẽ đồng ý sao?"
Vẻ mặt của Bùi Quốc Hào lập tức tái mét, hắn biết, Lý Trí Nghiên nói cũng không sai, Bùi gia không có khả năng cũng không dám ngang nhiên đánh vẻ mặt của Lý gia, dù sao đây cũng là gia tộc đệ nhất ở Cao Lệ quốc!
Cho nên, Bùi gia khẳng định sẽ nghĩ mọi biện pháp để cho mình và Lý Trí Nghiên thành hôn!
Trong lúc nhất thời, Bùi Quốc Hào chợt phát hiện chính mình nghĩ tới vấn đề này quá mức đơn giản!
Hắn vốn cho rằng, chỉ cần dẫn theo Tưởng Tiểu Cầm đã mang thai về nhà, đưa tới trước mặt người nhà của hắn, sau đó chính mình lại nhõng nhẽo đòi hỏi, nhất định có thể khiến gia tộc thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.
Nhưng bây giờ cần nhắc kỹ lưỡng, hiển nhiên vấn đề này không có giải quyết được dễ dàng như vậy!
"Tiểu Cầm...tiểu Cầm, cô ấy đã mang thai con của tôi!"
Sau khi Bùi Quốc Hào suy nghĩ bay tán loạn, còn muốn làm ra sức phản kháng cuối cùng, tuy nhiên lời này vừa nói ra đã không nắm chắc được bao nhiêu.
"Thì tính sao?"
Lý Trí Nghiên dường như không có để ý tới vấn đề này.
"Hai chúng ta kết hôn, chắc chắn sẽ không hạnh phúc!"
Bùi Quốc Hào tiếp tục giãy giụa.
Lý Trí Nghiên vẫn là vẻ mặt hững hờ như cũ, "Hôn nhân dạng chính trị như chúng ta thì có mấy người được hạnh phúc đây?"
Bùi Quốc Hào lập tức yên lặng, trầm mặc một hồi lâu, bỗng nhiên ngẩng đầu, nói:
"Không đúng! Cô để cho người của cô đưa chúng ta đến nơi này, không phải chỉ là để nói với ta những lời này thôi chứ? Cô cũng không muốn kết hôn như thế này với ta đúng hay không?"
Trên mặt Lý Trí Nghiên nở ra nụ cười mỉm, vỗ tay nói:
"Không hổ là người thừa kế của Bùi gia, xem ra phản ứng của anh còn không tính quá chậm!"
Nói đến đây, Lý Trí Nghiên dừng lại một chút, lại nhàn nhạt mở miệng nói:
"Tuy nhiên, anh chỉ đoán đúng được một nửa!"
"Tôi quả thật không muốn kết hôn với anh, tuy nhiên mệnh lệnh của gia tộc tôi không có quyền chống lại!"
"Cho nên, tôi vẫn sẽ kết hôn với anh!"
Bùi Quốc Hào lập tức cuống lên, "Vậy cô để cho người của cô đưa chúng ta tới đây đến cùng là muốn làm gì?"
Lý Trí Nghiên cười khanh khách một tiếng, sau đó nâng bàn tay lên vỗ một cái.
Chẳng mấy chốc có một cô gái trẻ tuổi mặc quần áo màu đen, hai tay bê một xấp văn kiện bước nhanh đi tới trước mặt Lý Trí Nghiên.
Lý Trí Nghiên cầm văn kiên lên, sau đó tự tay đưa tới trước mặt Bùi Quốc Hào.
"Đây là có ý gì?"
Bùi Quốc Hào có vẻ nghi ngờ.
Lý Trí Nghiên chậm rãi nói:
"Đây là một phần thỏa thuận trước khi cưới! Chỉ cần anh ký vào bản thỏa thuận này, coi như sau khi chúng ta kết hôn, anh và vị tiểu tình nhân này của anh vẫn có thể sống cùng với nhau, thậm chí tôi còn có thể che trở thay cho bọn anh!"
"Đương nhiên, ngược lại thì tôi cùng một chỗ với ai khác thì anh cũng không được phép nhúng tay vào!"
"Nói lại để cho anh hiểu rõ hơn, anh và tôi chính là hợp đồng hôn nhân, ngoài quan hệ vợ chồng trên pháp luận ra, trong đời sống sinh hoạt thì không can thiệp vào chuyện của nhau!"
"Tuy nhiên còn có một điểm, trong tương lai anh và tiểu tình nhân này của anh sinh đứa bé ra, thân phận của đứa bé cũng không được để lộ ra ngoài, cũng không có quyền thừa kế, chỉ có thể lấy thân phận con tư sinh mà tồn tại..."
Lý Trí Nghiên từ từ mà nói, hơn nữa vẫn cố ý dùng tiếng Hoa, hiển nhiên là muốn nói cho Tưởng Tiểu Cầm nghe hiểu được.
Nghe xong lời này của Lý Trí Nghiên, khuôn mặt của Tưởng Tiểu Cầm sớm đã tái mét, thân thể mềm mại run nhè nhẹ, nếu như không phải có Tô Mạn và Bùi Quốc Hào đỡ bênh cạnh, chỉ sợ vào lúc này cô ta sớm đã ngã xuống đất mà ngất đi.
Lúc đầu cô ta rất vui vẻ đi tới Cao Ly, vốn cho rằng có thể đính hôn với người mình yêu, sau đó quang minh chính đại gả cho hắn, không nghĩ tới lại chỉ có thể làm một tiểu tình nhân không có danh phận.
Loại đả kích này thật sự là quá lớn!
"Ai!"
Lý Trí Nghiên thấy vậy, cũng không thể không khẽ thở dài một hơi nói:
"Bùi Quốc Hào, tình huống thì tôi đã nói rõ ràng với anh rồi! Anh bây giờ chỉ có hai con đường có thể chọn, một là ký vào bản hợp đồng hôn nhân này, hai là tranh thủ thời gian mang theo tiểu tình nhân của anh trốn đi, rời khỏi Cao Ly vĩnh viễn, tuyệt đối không còn sự lựa chọn nào khác!"
Bùi Quốc Hào nghe được điều này, lập tức tâm loạn như ma, không biết nên lựa chọn như thế nào.
Nhưng mà đúng vào lúc này, một giọng nói đột ngột vang lên, "Ai nói không có lựa chọn nào khác?"
Chương 280 Diệt sạch Lý gia các ngươi thì có làm sao?
Người mở miệng nói điều này đương nhiên chính là Diệp Trần.
Mọi người nghe được điều này, lập tức thi nhau nhìn sang hắn, nhất là Lý Trí Nghiên, từ sau khi bốn người đi vào, cô ta chỉ khẽ quét qua trên người Diệp Trần mà thoi, chỉ coi hắn là một thiếu niên bình thường, cũng không có để ở trong lòng.
Bây giờ nghe được lòi nói kinh người của hắn, lúc này mới nhìn vào trong mắt, "Diệp Trần"
Bây giờ nghe được lời nói kinh người của hắn, lúc này mới nhìn ở trong mắt,
"Diệp Trần, ngươi có cách nào tốt, nhanh nói một chút!"
Bùi Quốc Hào nghe được lời này của Diệp Trần, ngay lập tức vẻ mặt mong đợi nhìn về phía hắn, nhịn không được thúc giục nói.
Diệp Trần đúc hai tay vào trong túi quần, một mặt bình tĩnh nói:
"Rất đơn giản! Chỉ cần để cho cao tầng hai nhà Lý, Bùi các ngươi, hủy bỏ hôn ước này là được rồi!"
"Xùy ~ "
Lý Trí Nghiên nghe nói như thế, trong lỗ mũi ngay lập tức phát ra tiềng xì khẽ, vẻ mặt giễu cợt nói:
"Còn tưởng rằng ngươi có thể có biện pháp gì tốt hơn, ngươi nói vậy không phải là nói nhảm sao? Nếu như chúng ta có thể yêu cầu cao tầng hai nhà hủy bỏ hôn ước này thì sớm đã làm rồi, làm gì còn thời gian mà lãng phí ở chỗ này chứ?"
Bùi Quốc Hào và Tưởng Tiểu Cầm nghe được lời này của Diệp Trần, vẻ mặt của họ cũng đều tỏ ra thất vọng.
Diệp Trần cười lạnh nói:
"Chuyện này có khó khăn gì? Nếu ai dám không đồng ý, vậy đánh tới hắn đồng ý mới thôi!"
Xoạt!
Lời của Diệp Thần vừa mới thốt ra, cả bốn người còn lại đều sững sờ, mà thủ hạ của Lý Trí Nghiên ở xung quanh càng là không nhịn được mà thi nhau cười vang.
Lý Trí Nghiên cũng không thể không được một trận cười, ánh mắt nhìn về phía Diệp Trần thì càng thêm coi thường, "Anh bạn nhỏ, ngươi có biết là chính ngươi đang nói gì không? Có tin ở chỗ này của chúng ta tùy tiện chọn ra một người là có thể ném ngươi đi một cách dễ dàng không, dựa vào ngươi mà cũng dám mơ mộng hão huyền đi khiêu chiến Lý gia chúng ta sao?"
"Ha ha ha!"
Ngay lập tức mọi người xung quanh cũng thi nhau cười ha hả.
Một tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch mới có mười mấy tuổi, thế mà ăn nói ngông cuồng, muốn khiêu chiến đại gia tộc đệ nhất Cao Ly quốc, còn có chuyện cười nào buồn cười hơn so với chuyện này sao?
Nhưng mà, đúng vào lúc này:
Oanh!
Mọi người bỗng nhiên cảm nhận được một luồng sát khí mạnh mẽ!
Loại cảm giác này, giống như bị một conhung thú nguy hiểm nhất thế gian để mắt tới!
Khiến bọn hắn không tự chủ được mà cảm thấy áp lực, sợ hãi, thậm chí hai chân không nhịn được mà bắt đầu run lẩy bẩy.
Trong nháy mắt gần như toàn bộ tiếng cười trong đại sảnh dừng lại im bặt đi, như thể tất cả mọi người đều bị ai đó bóp lấy yết hầu.
Trong lòng Lý Trí Nghiên cũng lập tức hoảng hốt!
Bởi vì rất nhanh cô ta đã phát hiện ra, khí tức kinh khủng này, bỗng nhiên tới là từ người thiếu nhiên không tới hai mươi tuổi ở trước mắt này!
Mà khí tức khủng bố như thế, cô ta đã từng cảm nhận được ở trên người Lý Như Chân ông nội của cô ta!
"Ngươi... Ngươi là ai?"
Lý Trí Nghiên không thể không lùi lại hai bước, cô ta gần như đã ý thức được người thiếu niên trước mắt này, tuyệt đối không phải một nhân vật tầm thường!
Sau khi Diệp Trần phóng xuất ra một chút sát khí, sợ Tô Mạn và Tưởng Tiểu Cầm ở một bên ngăn cản không nổi, lập tức lại nhanh chóng thu hồi, sau đó một mặt đạm mạc, dùng tiếng Cao Ly, chậm rãi mở miệng nói:
"Ngươi còn chưa xứng biết ta là ai!"
"Ngươi!"
Ngay lập tức Lý Trí Nghiên tức giận đến suýt chút nữa muốn mắng to, thế nhưng khi cô ta nghĩ tới cỗ khí tức cường hãn trên người đối phương, sau đó bất kể như thế nào cũng không nói ra khỏi miệng.
"Lớn mật! Cũng dám bất kính đối với tiểu thư nhà ta!"
Trong đám người xung quanh có ít người còn chưa kịp phản ứng là có chuyện gì xảy ra, nghe được lời nói của tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch này, thế mà dãm can đảm nói chuyện với Lý Trí Nghiên như thế cho nên ngay lập tức có người đứng ngồi không yên.
Hô!
Một người đàn ông có thân hình to con bước ra từ trong đám người, giống như một con trâu hoang hung hăng lao thẳng tới Diệp Trần!
Theo bản năng Lý Trí Nghiên muốn ngăn cản, thế nhưng nghĩ lại để cho thủ hạ của mình thử bản lĩnh của tiểu tử này xem ở mức độ nào cũng tốt, thế là lời muốn ngăn cản vừa tới bên miêng lập tức ngậm miệng nuốt trở vào.
Mà lúc này, người đàn ông có thân hình to con kia đã lao tới trước mặt Diệp Trần, "Quỳ xuống hướng tiểu thu nhà ta nói xin lỗi có thể tha cho ngươi khỏi chết!"
Người đàn ông có thân hình to con xoay người một cái, trực tiếp đá ngang hung hăng quét tới bên hông của Diệp Trần một cái!
Tốc độ nhanh như chớp!
Trên người đối phương mặc trang phục Taekwondo, bên hông buộc lấy đai đen, hiển nhiên là một cao thủ đai đen, chân cẳng cẳng cũng rất là cao mình, cao thủ nội kình bình thường đối mặt với một cái quét chân đơn giản này chỉ sợ cũng khó mà ngăn cản được.
"Cẩn thận!"
Bùi Quốc Hào lập tức hô to một tiếng, tốc độ của người đàn ông có thân hình to con kia thực sự quá nhanh, lúc này hắn có ý định tiến lên giúp một tay, cũng đã không kịp nữa rồi.
Còn về Tưởng Tiểu Cầm, thì đã không nhịn được kêu lên một tiếng, vội vàng che kín hai mắt.
"A!"
Chỉ thấy, sau khi có một tiếng kêu thảm thiết vang lên, một bóng người trực tiếp bay ra ngoài!
Đợi đến mọi người tập trung nhìn vào, bóng người bay ra ngoài kia, không phải là tiểu tử gầy yếu vắt mũi còn chưa sạch kia, mà lại là người đàn ông có thân hình to con kia!
"Tình huống như thế nào?"
Ngoại trừ Tô Mạn biết thực lực của Diệp Trần ra, toàn bộ những người khác lập tức xem tới ngu người.
Mà đám người lại cẩn thận hướng người đàn ông có thân hình to con kia nhìn lại, lại phát hiện cả người của hắn, sớm đã biến thành một đống bùn nhão, rõ ràng đã là chết không thể chết thêm được nữa.
"A!"
Mọi người nhất thời thi nhau kêu lên một tiếng, tất cả đều không thể không lùi lại mấy bước, vẻ mặt hoảng sợ nhìn qua người thiếu niên kia giống như nhìn thấy quỷ.
Đến lúc này, tất cả mọi người cuối cùng đã phản ứng hoàn toàn, thiếu niên này nhìn như mới chỉ là học sinh cấp ba vậy mà lại có thực lực kinh khủng đến như thế!
"Ngươi ngươi... Ngươi lại dám giết người của Lý gia chúng ta?"
Lý Trí Nghiên vừa sợ vừa giận, tuy rằng cô ta mơ hồ cảm nhận được thiếu niên này không đơn giản một chút nào, thế nhưng lại không nghĩ tới hắn vậy mà sát phạt quả quyết đến như thế, một lời không hợp là đánh chết tươi con nhà người ta!
Phải biết, đánh chó còn phải ngó mặt chủ nhân a!
Lý gia của cô ta tung hoành ngang dọc ở Cao Ly mấy chục năm, cho tới bây giờ chưa từng bị người nào khiêu khích như thế!
Nhưng mà, Diệp Trần vẫn thản nhiên như không có chuyện gì đứng ở nơi đó, như thể chuyện vừa mới xảy ra không có quan hệ gì với hắn, đưa tay vỗ ống tay áo, thản nhiên nói:
"Đã dám khiêu khích ta, vậy cần phải lấy cái chết để mà giác ngộ!"
Ngay lập tức Lý Trí Nghiên cũng nổi giận, lạnh giọng nói:
"Các hạ không để Lý gia chúng ta vào mắt như vậy, không sợ không ra nổi Hàn Thành sao?"
Diệp Trần nghe nói như thế, lông mày không thể không hơi nhíu lại, sau đó hai mắt nheo lại, nhìn về phía Lý Trí Nghiên, "Ngươi là đang uy hiếp ta sao?"
"Ta..."
Lý Trí Nghiên đột nhiên trì trệ, mặc dù trong lòng vẫn còn hoảng sợ, nhưng khi vừa khĩ tới Lý gia ở sau lưng cô ta, lập tức lại dấy lên lòng tin một lần nữa, "Ta chỉ nói ra sự thật mà thôi! Cho dù võ công của các hạ có cao hơn nữa, nhưng Lý gia chúng ta không phải người, một ngươi là có thể đắc tội!"
"Thật sao?"
Diệp Trần nghe được lời này của Lý Trí Nghiên, sát ý trên người đã bắt đầu không có cách nào ngăn cản được.
Bùi Quốc Hào ở bên cạnh thấy thế, lập tức đi tới ngăn ở trước mặt Diệp Trần, "Diệp Trần! Coi như ngươi cho ta mặt mũi đi được không?"
Bùi Quốc Hào thật sự là sợ Diệp Trần gây ra chuyện khác người gì đó, nếu như thật sự đả thương hoặc giết Lý Trí Nghiên đi, vậy chuyện này coi như hoàn toàn trở thành chuyện lớn rồi!
Diệp Trần bị Bùi Quốc Hào ngăn lại như vậy, sát ý lập tức giảm bớt mấy phần, tuy nhiên vẫn nhìn chằm chằm vào Lý Trí Nghiên, gằn từng chữ một nói ra:
"Hôm nay ta nhìn vào thể diện của bạn ta, tha cho ngươi cái tội bất kính, nếu như ngươi còn dám mang Lý gia ra để mà ép ta, ta diệt sạch Lý gia các ngươi thì có làm sao?"
"Hôm nay ta xem ở thể diện bằng hữu của ta, liền tha thứ ngươi cái tội bất kính nếu như ngươi còn dám mang Lý gia ra ép ta, ta đem Lý thị các ngươi diệt sạch lại có làm sao?"
Bình luận facebook