• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New THẦN ĐẾ TRỌNG SINH (1 Viewer)

  • Chương 281-285

Chương 281 Thái độ của Bùi gia

Nếu như là nói ở Hoa Hạ, đối với Diệp Trần là người đại diện cho quốc gia, vậy nên cách thức làm việc của hắn cũng như trong lời nói của hắn nhiều hay ít còn có mấy phần kiềm chế, bây giờ đi tới Cao Ly quốc thì không có điều gì mà phải kiêng kị cả.

Nói một câu không khách khí thì cho dù là lực lượng của cả một nước, lại có thể đối với Diệp Trần hắn như thế nào?

Mà tất cả người của Lý gia với Lý Trí Nghiên, sau khi nghe được câu nói này của Diệp Trần, mọi người tức giận vô cùng nhưng ở dưới uy áp kinh khủng của Diệp Trần kia, không có ai dám lỗ mãng can đảm đi phản bác.

"Trở về chuyển cáo cho cao tầng của Lý gia các ngươi, hôn ước của ngươi và Bùi Quốc Hào, đã bị vô hiệu hóa!"

"Nếu như Lý gia các ngươi có ai không phục, cứ việc đến tìm ta, ta chờ hắn!"

Quẳng xuống một câu nói như vậy, Diệp Trần mang theo ba người Tô Mạn, trực tiếp nghênh ngang rời đi.

Một mực đợi tới khi bóng dáng của bốn người biến mất ở cửa ra vào của biệt thự một lúc lâu, lúc này Lý Trí Nghiên mới kịp phản ứng, nhớ tới cảnh tượng vừa bị sỉ nhục vừa rồi, không thể không tức giận giậm chân một cái, "Tiểu tử không biết trời cao đất rộng! Ta mặc kệ ngươi là có lai lịch gì, cũng dám ở Hàn Thành khiêu khích uy nghiêm của Lý gia chúng ta, ngươi đợi để tiếp nhận lửa giận của Lý gia chúng ta đi!"

...

Lại nói sau khi bốn người rời khỏi biệt thự, Tô Mạn lập tức kêu lên sung sướng và rất thỏa mãn, hơn nữa trong đôi mắt đẹp nhìn về phía Diệp Trần, như thể tất cả đều là những vì sao, "Em trai, vừa rồi em thực sự rất khí phách! Rất oai phong a! Bây giờ chị đối với em càng ngày càng sùng bái rồi đó nha!"

Tưởng Tiểu Cầm cũng giống như vậy cũng vừa vui vừa mừng lại vừa hả giận, "Diệp Trần, cám ơn em đã trút giận cho chị!"

Diệp Trần cười nhạt một tiếng, khoát tay áo, không nói thêm gì.

Duy chỉ có vẻ mặt của Bùi Quốc Hào thì tỏ ra nghiêm túc, chờ đến khi ba người vui mừng được một lúc, mới lặng lẽ mở miệng nói: "Diệp Trần, chuyện vừa rồi đa tại ngươi, tuy nhiên chỉ sợ lần này ngươi chọc phải phiền phức lớn rồi a!"

"Ồ?"

Hai mắt Diệp Trần nhíu lại, cố ý giả vờ như không hiểu gì nói:

"Lời này hiểu như thế nào?"

Bùi Quốc Hào thở dài một hơi nói:

"Ta thừa nhận trước đó ta có xem nhẹ Diệp huynh đệ ngươi, thế nhưng thế lực và địa vị của Lý gia ở Cao Ly quốc thì tuyệt đối không phải ngươi có khả năng tưởng tượng được!"

"Từ giới chính trí đến giới kinh doanh, thậm chí cả trong quân đội, gần như tất cả đều bị Lý gia điều khiển ở sau lưng, nói không quá đáng chút nào thì Lý gia nắm trong tay hơn nửa Cao Ly quốc!"

"Bây giờ ngươi không suy nghĩ chút nào tùy tiện nhúng tay vào, một lần hành động vừa rồi không thể nghi ngờ ở trước mặt làm nhục Lý gia, Lý gia từ trước đến nay coi trọng nhất là thể diện, chắc chắn sẽ không chịu để yên!""

Nghe được lời này của Bùi Quốc Hào, Tô Mạn và Tưởng Tiểu Cầm vừa mới vui sướng trong lòng thì trong nháy mắt đã biến mất không thấy dấu vết.

"Vậy... Vậy chuyện này bây giờ phải làm như thế nào?"

Tô Mạn tỏ ra lo lắng.

"Ừm..."

Bùi Quốc Hào cân nhắc một lát, mới chậm rãi mở miệng nói:

"Hiện tại có vẻ như chúng ta chỉ có thể nhanh chóng rời khỏi Cao Ly, ở lại đây lâu hơn thì sẽ có thêm nhiều nguy hiểm!"

Diệp Trần nghe nói như thế, lông mày không khỏi hơi nhíu, cười nói:

"Nếu như bây giờ ngươi rời khỏi, sau này muốn trở về thì sẽ rất là khó khăn! Ngươi thực sự cam lòng mất đi tất cả tài sản gia nghiệp như vậy sao?"

Bùi Quốc Hào cầm tay nhỏ của Tưởng Tiểu Cầm, nói:

"Đời ta chỉ cần có thể được ở bên cạnh tiểu Cầm là đủ rồi, dù sao ta đối với chính trị, kinh doanh đều không có hứng thú, cùng lắm thì sau này ta ở lại Hoa Hạ không về nữa!"

"Quốc Hào...."

Tưởng Tiểu Cầm lập tức cảm động, vui mừng rơi nước mắt.

Diệp Trần nghe được lời này của Bùi Quốc Hào, cũng không thể không âm thầm gật đầu, "Được rồi! Vì câu nói vừa rồi của ngươi, ta chắc chắn sẽ giúp các ngươi giải quyết triệt để chuyện này!"

"Diệp huynh đệ, lời này của ngươi là có ý gì?"

Bùi Quốc Hào không hiểu hỏi.

Diệp Trần mỉm cười, "Ý của ta là, chỉ sợ bây giờ ngươi không đi được!"

Vừa nói xong, đột nhiên có mấy người xuất hiện ở xung quanh, ngăn ở trước mặt bốn người.

"Chú Vạn Khuê!"

Nhìn thấy mấy người đột nhiên xuất hiện, Bùi Quốc Hào lập tức kinh ngạc hô lên một tiếng.

Sau đó một người đàn ông trung niên có khí thế khá là không tệ, đã đi tới nghiêm mặt đối với Bùi Quốc Hào nói:

"Quốc Hào a, cháu thật đúng là càng ngày càng không thể hiểu nổi! Thế mà nói dối đối với người trong nhà!"

"Nếu như không phải gián điệp trong nhà nhận được tin tức, nói ngươi bị Lý Nghiên tiểu thư của Lý gia mời đi, chúng ta cũng không biết cháu đã trở về Hàn Thành!"

Hóa ra, người đàn ông trung niên này là Bùi Vạn Khuê, là chú ruột của Bùi Quốc Hào.

Bùi Quốc Hào đang muốn nói thẳng với Bùi Vạn Khuê về tình huống bây giờ, lại bị Diệp Trần ở một bên đè lại đầu vai, nhìn tới cười nhạt một cái nói:

"Ta đã nói rồi, ta sẽ giúp ngươi giải quyết triệt để chuyện này, ngươi cứ đàng hoang về nhà là được rồi!"

Nhìn thấy vẻ mặt đầy tự tin của Diệp Trần, Bùi Quốc Hào trong lòng cảm thấy sự chắc chắn không hiểu, hơn nữa bây giờ chú của hắn cũng đã dẫn theo người chạy tới đây, hắn chỉ sợ coi như muốn đi cũng không đi được.

"Quốc Hào, ba người này là ai?"

Bùi Vạn Khuê nhìn qua ba người Diệp Trần, không thể không nhướng mày, trên mặt hiện ra vẻ mặt không vui, liên quan tới chuyện của cháu mình, nhiều hay ít thì hắn vẫn hiểu một chút.

Bùi Quốc Hào lập tức giới thiệu ba người một lần.

Khi Bùi Vạn Khuê nghe được Tưởng Tiểu Cầm chính là bạn gái của cháu mình ở Hoa Hạ thì lập tức chau mày, tuy nhiên cũng không có nói thêm lời gì, "Nhiệm vụ của ta chính là đưa cháu về nhà, cháu tự mình trở về nói chuyện với cha mẹ cháu đi!"

...

Bốn người bọn họ theo Bụi Vạn Khê, lúc về tới Bùi gia thì trời đã khuya rồi.

Chẳng mấy chốc, hai người Bùi Quốc Hào và Tưởng Tiểu Cầm trực tiếp bị cha mẹ Bùi Quốc Hào gọi lên.

Mà Diệp Trần và Tô Mạn thì được mới tới phòng khách nghỉ ngơi.

"Em trai, em thực sự chắc chắn có thể giúp tiểu Cầm chuyện này sao? Em cũng biết, tiểu Cầm thế nhưng là bạn thân tốt nhất của chị! Chị cũng không muốn nửa đời còn lại của cô ta chỉ có thể làm tình nhân, ngay cả danh phận cũng không có!"

Tô Mạn thấy Tưởng Tiểu Cầm mãi mà không trở về, không thể không đi tới đi lui trong phòng. vẻ mặt đầy sự lo lắng.

Diệp Trần thì ngồi ở trên ghế salon vẻ mặt không lo lắng, từ từ thưởng thức trà đặc sản ở Cao Ly, từ từ nói:

"Chị Man, chị đừng có lo lắng làm gì cho mệt, nếu như em đã đáp ứng bọn họ, thì chắc chắn sẽ làm tới cùng! Chẳng qua chỉ là một cái Lý gia mà thôi, cùng lắm thì diệt đi là được!"

Tô Mạn nghe được lời này của Diệp Trần, hai mắt không thể không đảo một cái, hiển nhiên cảm thấy hắn đang chém gió.

Tuy rằng, cô ta bây giờ đã biết được thân phận của Diệp Trần, thế nhưng dựa theo lời giải thích của Bùi Quốc Hào, đứng sau màn thống trị toàn bộ Cao Ly quốc đều là người của Lý gia!

Diệp Trần coi như có lợi hại hơn nữa, chẳng lẽ có thể lấy sức mạnh của một người mà áp đảo cả một quốc gia hay sao?

...

Trời gần sáng, Tưởng Tiểu Cầm cuối cùng mới trở về, chỉ có một mình cô ta, hơn nữa hai mắt cô ta đỏ bừng, hiển nhiên chắc chắn là đã khóc rất nhiều.

Tô Mạn lập tức tiến lên, "Bùi gia bọn họ có thái độ gì?"

Tưởng Tiểu Cầm hốc mắt đỏ lên, suýt nữa lại rơi lệ, "Cha mẹ anh ấy cho tôi một tờ chi phiếu, nói để cho tôi thích điện vào bao nhiêu thì điền, nhưng điều kiện là nhất định phải rời khỏi Quốc Hào, hơn nữa đứa bé trong bụng tôi nhất định phải bỏ..."

"Đáng ghét!"

Tô Mạn tức giận đến hàm răng nghiến kèn kẹt.

Tưởng Tiểu Cầm lại nói tiếp: "Bọn họ còn nói, sáng sớm ngày mai Lý gia sẽ phái người đưa tới thư hứa hôn, cho nên đêm nay chúng ta nhất định phải rời khỏi Bùi gia!"

Lời nói của Tưởng Tiểu Cầm vừa nói ra, bên ngoài ngay lập tức đã truyền tới một trận âm thanh xao động, ngay sau đó "Ầm!" một tiếng, cửa gian phòng bị người trực tiếp đẩy ra, sau đó một nhóm người to con vạm vỡ mặc áo đen xông vào.

Nhìn thấy cảnh tượng này, trên mặt Diệp Trần ngay lập tức hiện ra vẻ lạnh lùng.
Chương 282 Miểu sát!

"Gia chủ có lệnh! Đã đặt phòng tổng thống cho ba vị tại khách sạn Hildon để ở lại, mời ba vị khách quý di chuyển!"

Cầm đầu là một người đàn ông trung niên chừng ba mươi tuổi, mở miệng cao giọng nói, lại nói bằng tiếng Hoa Hạ rất lưu loát.

Tuy rằng ngoài miệng khá lịch sự, nhưng lại là đuổi người một cách trắng trợn.

Diệp Trần chậm rãi tiến lên, bảo vệ Tô Mạn và Tưởng Tiểu Cầm ở sau lưng, thản nhiên nói:

"Đêm hôm khuya khoắt đuổi khách của các ngươi ra khỏi nhà, đây chính là đạo đãi khách của Bùi gia các ngươi sao?"

Người đàn ông trung niên kia kia lập tức trừng hai mắt một cái, "Bớt nói nhảm! Để cho các ngươi đi thì các ngươi đi, đã cho thể diện rồi mà còn không biết xấu hổ!"

Diệp Trần lập tức cười, tuy nhiên lại là cười lạnh, "Nếu như chúng ta không đi thì sao đây?"

Trên mặt người đàn ông trung niên lập tức cũng lộ ra một nụ cười lạnh, "Vậy chúng ta đành phải ném các ngươi ra ngoài đường cái đi!"

Nói xong lời này, người đàn ông trung niên trực tiếp vẫy tay một cái, "Lên!"

Một đám cao to vạm vỡ mặc áo đen ở xung quanh ngay lập tức thi nhau xông lên.

Đáng tiếc những con tôm con tép nhãi nhép này, ngay cả tư cách để cho Diệp Trần phải động thủ cũng không có.

"Hừ!"

Chân nguyên từ trong cơ thể phóng xuất ra, một đám to cao vạm vỡ mặc áo đen kia, trong nháy mắt toàn bộ bị đánh bay ra ngoài, từng người ngã xuống mặt đất, kêu rên thảm thiết.

Đây là Diệp Trần còn nhẹ tay, bằng không những người làm sao có thể còn sống?

Người đàn ông trung niên kia rõ ràng cũng không nghĩ tới, thiếu niên này mới nhìn qua có dáng vẻ yếu đuối, thế mà lại có được thực lực kinh khủng như vậy, ngay lập tức dọa hắn phải lùi lại liên tiếp mấy bước, vẻ mặt trắng bệch vô cùng, chỉ vào Diệp Trần lắp bắp nói:

"Thánh Nhân! Ngươi lại là Thánh Nhân!"

Diệp Trần suy nghĩ, Thánh Nhân trong miệng người này, hơn phân nửa chắc là cách gọi cảnh giới của người Cao Ly đối với tông sư Hóa Kình trở lên.

Võ thuật của Cao Ly quốc được truyền thừa từ Hoa Hạ, tuy rằng ở bên trong chiêu thức của võ công có sáng tạo mới, thay đổi càng thêm hoa lệ, nhưng tu vi cảnh giới với võ giả Hoa Hạ căn bản là cùng một loại.

"Nói năng lỗ mãng! Phế một tay của ngươi!"

Khi Diệp Trần đang nói thì trực tiếp cong ngón tay búng ra.

"A!!"

Người đàn ông trung niên kia lập tức hét thảm một tiếng, sau đó nhận ra toàn bộ cánh tay phải của mình đã mất đi cảm giác hoàn toàn.

"Đi gọi gia chủ Bùi gia của các ngươi tới, ta muốn đích thân gặp gỡ hắn!"

Sau khi Diệp Trần hời hợt phể bỏ một cánh tay của người đàn ông trung niên kia thì trực tiếp ngồi xuống một cái ghế ở bên cạnh, nhàn nhạt mở miệng lần nữa.

Người đàn ông trung niên kia sớm đã bị dọa chọ sợ tới chết khiếp, khi nghe thấy lời này của Diệp Trần, nơi nào còn dám do dự, lập tức lộn nhào chạy đi.

Chỉ một lát sau, một nhóm người có khí thế hùng hổ chạy tới.

Người cầm đầu là một người đàn ông trung niên khoẳng gần năm mươi tuổi, mười phần khí thế và một người có mấy phần giống với Bùi Quốc Hào, chắc là gia chủ đương thời của Bùi gia, Bùi Tuấn Khuê cha của Bùi Quốc Hào.

Mà ở bên cạnh Bùi Tuấn Khuê còn đi theo một ông lão mặc trang phục thời xưa của Cao Ly.

"Là Thánh Cảnh sao? Xem ra thực lực của Bùi gia, vẫn được coi là tương đối tốt!"

Diệp Trần đang âm thầm suy nghĩ thì mọi người của Bùi gia đã tiến lên phía trước, "Không biết có Thánh Nhân của Hoa Hạ đi tới nhà ta, không có tiếp đón từ xa được a!"

Bùi Tuấn Khuê tiến vào trong phòng cao giọng nói, ánh mắt rất nhanh đã nhìn chằm chằm vào trên người Diệp Trần, trong đôi mắt hiện ra vẻ giật mình.

Rất rõ ràng, hắn không nghĩ tới vị tông sư của Hoa Hạ này thế mà còn là một thiếu niên trẻ tuổi như vậy.

Tuy nhiên ngay sau đó, trên mặt của Bùi Tuấn Khuê lại hiện ra vẻ coi thường, quả thật đối phương còn trẻ tuổi như vậy mà đã có tu vi như thế, thiên phú quả nhiên rất không tầm thường, thế nhưng nghĩ thực lực của người này cũng không quá mạnh, nhiều nhất thì cũng chỉ có cảnh giới tông sư Hóa Kình bình thường mà thôi.

Mà bên cạnh hắn thế nhưng là có một vị Thánh Cảnh!

"Ta có lòng tốt mời mấy vị tới khách sạn nghỉ ngơi, vì sao các hạ phải đả thương người của chúng ta?"

Lời nói của Bùi Tuấn Khuê mang theo sự tức giận, hiển niên là có ý định hỏi tội.

Diệp Trần liếc mắt lườm Bùi Tuấn Khuê, thản nhiên nói:

"Ngươi chính là cha của Bùi Quốc Hào đúng không? Vậy ta cũng không nhiều lời với ngươi!"

Nói đến đây, Diệp Trần chỉ vào Tưởng Tiểu Cầm, "Ta đến lần này là vì lấy lại công đạo cho chị của ta! Ta cho các ngươi khoảng thời gian là ba ngày, hủy bỏ hôn ước với Lý gia, để cho Bùi Quốc Hào cưới Tưởng Tiểu Cầm làm vợ! Bằng không, Bùi gia của các ngươi cũng không cần thiết phải tồn tại!"

Mọi người của Bùi gia đầu tiên là sững sờ, sau đó thì thi nhau giận dữ, "Tiểu tử này thực sự bị điên rồi!"

"Lại dám nói chuyện với gia chủ như vậy!"

"Ta nhìn hắn là không muốn sống nữa rồi!"

...

Bùi Tuấn Khuê cũng giận quá mà cười, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diệp Trần, lạnh giọng nói:

"Tiểu tử! Ngươi biết ngươi đang nói gì sao? Lúc đầu ta nể tình các ngươi là bạn bè của Quốc Hào, cho nên mới nhường nhịn ngươi nhiều lần như vậy, ngươi đừng có bắt ta phải làm ra chuyện gì đó khác người!"

Diệp Trần cười lạnh, "Ta chính là bắt ngươi đó, ngươi muốn làm sao?"

Bùi Tuấn Khuê lập tức trừng hai mắt một cái, "Ngươi muốn chết!"

Lão giả bên cạnh Bùi Tuấn Khuê kia, lập tức tiến lên một bước, khí thế trên người đã triển lộ ra, lãnh đạm nói:

"Tiểu tử! Bây giờ ngươi quỳ xuống dập đầu nói xin lỗi, sau đó thì ngoan ngoãn xéo đi, gia chủ của chúng ta là người nhân từ, có lẽ sẽ tha cho ngươi một cái mạng nhỏ!"

Nhưng mà, Diệp Trần vẫn cứ ngồi ngay ngắn ở đó, từ từ thưởng thức chén trà trong tay như thể không nghe thấy gì.

Lão giả thấy thế thì lập tức nhướng mày, đang muốn xuất thủ thì lúc này ở phía sau xuất hiện một người đàn ông trung niên, "Phác trưởng lão! Đối phó một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa này thì không cần lão nhân gia ngài phải xuất thủ!"

"Hây!"

Người đàn ông trung niên kia quát lớn một tiếng, trực tiếp đi nhanh xông tới trước mặt Diệp Trần, giống như mãnh hổ xuống núi, chẳng những khí thế oai phong, hơn nữa dáng điệu rất đẹp mắt, rất có tính chất thưởng thức.

"Hay!"

Mọi người của Bùi gia thấy thế thì thi nhau lớn tiếng khen hay!

"Kim giáo đầu không hổ là thiên tài võ đạo tuyệt đỉnh của Cao Ly quốc chúng ta! Tuổi còn trẻ đã đi vào cảnh giới Thánh Nhân, tương lai đạt tới cảnh giới Chí Nhân, Thần Nhân cũng không phải là không có khả năng a!"

Hóa ra, cảnh giới võ đạo của Cao Ly quốc được chia làm Thánh Nhân, Chí Nhân, Thần Nhân đối ứng với tông sư Hóa Kình, Thánh Cảnh và Thần Cảnh của Hoa Hạ.

Người đàn ông trung niên này ở cái độ tuổi này đã đạt tới cảnh giới tông sư Hóa Kình, cho dù ở Hoa Hạ có rất nhiều người tài giỏi cũng cũng có thể được tính là thiên tài võ đạo.

Kim giáo đầu nghe thấy tiếng bàn tán của mọi người Bùi Gia, lập tức càng thêm đắc ý, hai mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Trần, "Tiểu tử! Ta cho ngươi thêm một cơ hội...A!"

Kim giáo đầu còn chưa nói hết lời thì đột nhiên lại hét thảm một cái, giống như bị một một chiếc xe tải có trọng tải lớn đâm đúng người, trực tiếp bay ngược ra ngoài!

Cùng lúc đó, giọng nói của Diệp Trần vang lên thêm một lần nữa, "Muốn đánh thì đánh mịa đi, thằng này từ đâu lòi ra mà nói nhảm nhiều như vậy!"

Phù phù!

Giọng nói rơi xuống đồng thời kim giáo đầu đã bay tới hơn mười mét mới nặng nề ngã xuống chẳng may đầu đụng phải chậu hoa cảnh ở gần kệ rượu, chậu hoa vỡ tan mà kệ rượu thì lung lay sau đó hắn phun ra một ngụm máu tươi, thế nhưng còn chưa hết ở trên kệ rượu đang lung lay kia lại có một chai rượu vang từ trên kệ rơi xuống "Cực" một tiếng, chỉ thấy hắn cong người lên ngẹo đầu rồi ngất xỉu.

Xoạt!

Mọi người của Bùi gia ngay lập tức xì xào bàn tán, không thể không lùi lại, sau đó tỏ ra hoảng sợ, nhìn về phía thanh niên vẫn còn đang ngồi ở trên ghế nhàn nhã thưởng thức trà kia.

Nhân vật giống như chiến thần trong lòng bọn họ, thế mà lại bị người thiếu niên Hoa Ha vừa mới nhìn qua không đáng chú ý chút nào này miểu sát rồi?

Thế nhưng rõ ràng là hắn vẫn ngồi ở chỗ đó chẳng hề làm gì cả?

Duy chỉ có lão giả Thánh Cảnh (tức Chí Nhân như Cao Ly gọi) kia, trên mặt hiện ra vẻ nghiêm túc, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Diệp rần, nói:

"Chí Nhân! Không nghĩ tới tuổi ngươi còn trẻ như vậy mà đã đạt tới cảnh giới Chí Nhân!"
Chương 283 Ta nói được, vậy thì chắc chắn là được!

Mọi người Bùi gia nghe được điều này thì lập tức càng thêm chấn kinh!

Một người thiếu niên còn chưa tới hai mươi tuổi, thế mà đó có cảnh giới ngang với Phác Trưởng lão!

Coi như hắn bắt đầu tu luyện từ trong bụng mẹ cũng không có khả năng khủng bố như thế chứ?

Vừa nghĩ tới đây, mọi người của Bùi gia ngay lập tức lùi lại lần nữa.

Phải biết theo như truyền thuyết thì sau khi đạt tới cảnh giới Chí Nhân là có thể cách không mà giết người, một đạo ý iệm là có thể lấy tính mạng người ta ở ngoài mấy chục thước!

Nếu như ở đây mà không có Phác trưởng lão thì chỉ sợ mọi người sơm đã bị dọa cho chạy tan tác như bầy gà rồi.

Chỉ thấy, Phác trưởng lão tiến lên một bước, trầm giọng nói:

"Thiên phú của các hạ thật kinh người, lão phu bội phục! Tuy nhiên lấy tu vi Chí Nhân của người đánh bại một Thánh Nhân cũng không thể coi vào đâu!"

"Ngươi còn trẻ như vậy, coi như cố gắng đạt tới cảnh giới Chí Nhân, khẳng định căn cơ chưa ổn, nếu như ngươi mang theo bạn bè của ngươi đi, bản trưởng lão như ta đây sẽ đứng ra làm chủ, có thể không truy cứu tội của các ngươi!"

Cùng lúc nói xong lời này thì khí thế trên người của Phác trưởng lão đã hoàn toàn triển lộ đi ra.

Máy đầu bạc trắng tung bay, trường bào phong cách cổ xưa của Cao Ly cũng không gió mà mà trôi nổi bồng bềnh phảng phất giống như thần tiên!

Hắn tin tưởng, dưới uy áp của mình thì đối phương khẳng định sẽ ngoan ngoãn rời khỏi.

Mọi người Bùi gia thấy thế ngay lập tức mỗi người cũng tìm lại về mấy phần tự tin, "May mà còn có Phác trưởng lão ở đây!"

"Coi như tiểu tử này có mạnh hơn nữa thì chẳng lẽ còn có thể mạnh hơn Pháp trưởng lão được hay sao?"

"Ta nghĩ rằng cuối cùng thì hắn vẫn phải chịu khuất phục ở dưới chân Phác Trường Lão đi!"

...

Khóe miệng Diệp Trần hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười trêu tức, "Nếu như ta không đồng ý thì sao nào?"

Hai mắt Phác trưởng lão đột nhiên trừng một cái, "Vậy thì chính là ngươi đang tìm cái chết!"

Nói xong, bàn tay của Phác Trường Lão đột nhiên giơ lên.

"Xì xì xì ~ "

Trên tay đột nhiên xuất hiện một cái kiếm khí, hiển nhiên là thủ đoạn thần thông tu khí thành kiếm.

Sau đó, tay Phác trưởng lão cầm kiếm khí hướng về phía Diệp Trần vẫn đang ngồi ở trên ghế, hung hăng chém xuống dưới một nhát!

Mọi người của Bùi gia thấy Phác trưởng lão ra tay, ngay lập tức từng người từng người đều cảm thấy vô cùng kích động.

"Tụ khí thành kiếm! Đây chính là uy năng của Chí Nhân sao?"

"Quả nhiên mạnh tới đáng sợ a!"

"Xem ra tiểu tử này lần này chắc chắn phải chết!"

...

Nhưng mà, đối mặt với một kích kinh khủng của Phác trưởng lão kia, Diệp Trần vẫn ngồi ở chỗ đó chưa có động đậy một chút nào cứ như thể không thèm để vào mắt.

"Chẳng lẽ ngươi thực sự muốn chết phải không?"

Phác Trưởng lão vốn không có dự định hạ sát thủ, nhìn thấy tiểu tử trước mặt này thế mà còn không có ý định tránh né, lập tức hơi nghiêng kiếm khí một chút, hung hăng chém xuống bờ vai của Diệp Trần!

"Chặt một tay của ngươi, tạm thời cho ngươi một bài học đi!"

Nhưng mà, Phác trưởng lão vừa mới nói ra thì, "Khanh!"

Một đạo kiếm khí kia chém xuống đầu vai của Diệp Trần lại giống như chém vào một tấm kim loại cứng rắn nhất trên đời, thế mà phát ra một tiếng lanh lảnh như va chạm kim loại!

Răng rắc!

Kiếm khí vỡ vụn, mà Diệp Trần thì không hai tổn một cọng lông sợi tóc nào.

"Cái gì!"

Sắc mặt của Phác trưởng Lão lập tức thay đổi hoàn toàn, như thể nhìn thấy được một chuyện khó tin nhất trên thế gian này, "Ngươi ngươi...ngươi chẳng lẽ là cảnh giới Thần Nhân sao? Điều này sao có thể!!!"

Phác Trường Lão giống như thần kinh bị chổng ngược hét loạn lên.

Tuổi còn trẻ như vậy mà đã là cường giả Thần Nhân, vì so hắn chưa bao giờ nghe thấy!

Trước kia hắn chỉ nghe nói Hoa Hạ có một người gọi là Diệp Thiên Ca, thế nhưng cũng phải sau ba mươi tuổi mới bước vào cảnh giới Thần Nhân mà đã được xưng tụng là kinh hãi thế tục!

Còn Thần Nhân không đến hai mươi tuổi, chẳng lẽ hắn là yêu quái chuyển thế hay sao?

Diệp Trần không nhìn vào ánh mắt kinh hãi của Phác trưởng lão và mọi người của Bùi gia, thuận tay phủ phủ đầu vai, thản nhiên nói:

"Cảnh giới của ta ngươi làm sao có khả năng tưởng tượng ra? Vừa rồi ở lúc đầu ngươi còn có ý lưu thủ, chỉ lấy một cánh tay của ta, vậy ta không giết ngươi, chém một tay của ngươi lưu làm kỷ niệm đi"

Nói xong lời này, Diệp Trần lấy hai ngón tay làm kiếm, chậm rãi giơ lên...

Mà Phác trưởng lão thấy thế thì con ngươi đột nhiên co rụt lại, trong lòng hoảng hốt không thôi, "Trốn!"

Đối phương đã có thể lấy cơ thể ra chống lại một đạo kiếm khí của hắn mà không hư tổn chút nào, nói rõ tu vi cao hơn hắn rất nhiều!

Vừa nghĩ tới đây, dưới chân Phác trưởng lão vội vàng nhún một cái.

Cạch!

Sàn nhà của căn phong bị hắn giẫm nát, rạn nứt ra hướng về bốn phía xung quanh, mà ở dưới chân thì trong nháy mắt xuất hiện một cái hố sâu, cả căn phòng cũng theo đó mà lắc lư một lúc giống như gặp phải một trận động đất.

Ngay sau đó, Phác trưởng lão nhanh như tia chớp lui tới cửa ra gian phòng!

Nhưng là!

Còn chưa đợi thân hình đứng vững.

"A!!"

Trong miệng đột nhiên hét thảm lên một tiếng!

Mọi người vội vàng nhìn chằm chằm vào Phác Trường Lão ở bên ngoài cửa, chỉ thấy cánh tay trái của hắn, sớm đã từ trên thân thể của hắn rơi xuống, rơi trên mặt đất...

Quỷ dị hơn chính là, chỗ tay bị cụt ở đầu vai kia lại không có một giọt máu nào chảy xuống, giống như tay đã bị cụt nhiều năm.

"Không!!"

Phác Trường Lão cúi đầu nhìn thấy cánh tay của mình đã bị cụt thì ngay lập tức hét lớn một tiếng, quả thực không thể tin được mọi chuyện đang xảy ra ở trước mắt của mình là thật.

Hắn nhớ mình rõ ràng đã dùng tốc độ nhanh nhất để né tránh, thế nhưng cánh tay của hắn vẫn là bị người chặt đứt, hơn nữa đáng sợ nhất là, hắn vậy mà không thể thấy được động tác của đối phương là như thế nào!

Đến lúc này, hắn rốt cục vững tin, đối phương tuyệt đối là người có cảnh giới Thần Nhâni, thậm chí còn ở phía trên Thần Nhân!

Đây rốt cuộc là yêu nghiệt gì a!

Vào lúc này Phác trưởng lão đã hoàn toàn hối hận!

Nếu như hắn sớm biết được thực lực của đối phương biến thái như thế, cho dù nói hắn như thế nào hắn cũng không dám chủ động khiêu khích.

...

Thuận tay chặt đứt một tay của Phác trưởng lão, lúc này Diệp Trần mới chậm rãi đứng lên, giống như cười mà không phải cười nhìn qua Bùi Tuấn Khuê sớm đã bị dọa cho sắp tè ra quần, "Bùi gia chủ, bây giờ ngươi đối với đề nghị của ta vừa rồi có ý kiến gì không?"

Bùi Tuấn Khuê bị ánh mắt của Diệp Trần đảo qua, lập tức toàn thân run lên, suýt chút nữa còn đứng không vững.

Ngay cả Phác trưởng lão là thần hộ mệnh của Bùi gia hắn đều bị đối phương chém đứt một cánh tay dễ dàng như thế, hắn làm sao còn có sức phản kháng nào?

Tuy nhiên, vừa nghĩ tới Lý gia, trong lòng Bùi Tuấn Khuê lập tức dâng lên một chút hy vọng, thế là thận trọng nói:

"Tiên sinh có võ công thông thần, Bùi gia chúng ta nguyện ý nghe theo ý của tiên sinh, thế nhưng là sợ Lý gia bên kia..."

Diệp Trần tùy ý khoát tay áo, "Bên Lý gia ta tự nhiên sẽ giải quyết thay ngươi, ngươi không cần quan tâm!"

"Vâng vâng vâng!"

Bùi Tuấn Khuê nào dám nói nửa chữ không, trong lòng thầm nghĩ, "Ta không ngại trước hết giả vờ đáp ứng ngươi, chờ Lý gia biết được việc này thì khẳng định sẽ tức giận, đến lúc đó ta xem ngươi có thể chống lại được lửa giận của Lý gia hay không?"

Vừa nghĩ tới đây, trong lòng của Bùi Tuần Khuê đắc ý một lúc.

Nhưng mà, ngay vào lúc hắn còn đang tính toán ý định của mình thì Diệp Trần giống như sớm đã hiểu rõ được tâm tư của hắn, giọng nói lại vang lên lần nữa, "Bùi gia ngươi đã không có ý kiến, vậy sáng sớm ngày mai làm hôn lễ cho hai người bọn họ! Ngươi bây giờ có thể đi chuẩn bị một chút!"

"Cái gì!"

Ngay lập tức Bùi Tuấn Khuê trợn tròn mắt, gần như là rống lên, "Như vậy sao được!"

"Ừm?"

Hai mắt Diệp Trần nhíu lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Bùi Tuấn Khuê, "Ngươi phải hiểu rõ một chút, ta không phải là đang thương lượng với ngươi mà đây là mệnh lệnh! Ta nói được vậy thì chắc chắn là được!"

Dưới ánh mắt của Diệp Trần nhìn xuống, Bùi Tuấn Khuê lập tức suýt chút nữa thì hồn phi phách tán, đành phải vội vàng sửa lời nói:

"Vâng vâng vâng! Vậy ta để cho người của ta đi chuẩn bị!"
Chương 284 Chuyện ta cần phải làm, không ai có thể ngăn cản được!

Sau khi Bùi Tuấn Khuê đồng ý, đang muốn dẫn theo mọi người Bùi gia rời khỏi phòng.

Lúc này Diệp Trần đột nhiên lại mở miệng lần nữa, "Đúng rồi! Cuộc hôn lễ này vào ngày mai, ta hi vọng tất cả cao tầng, nhân vật nổi tiếng của Hàn Thành, toàn bộ nhất định phải đến đây đông đủ, nếu để cho ta biết thiếu một người, ta sẽ giết mười người Bùi gia các ngươi!"

Bùi Tuấn Khuê vừa mới đi ra tới cửa, nghe được lời này của Diệp Trần thì ngay lập tức cảm thấy choáng váng, suýt chút nữa thì ngất xỉu ngã xuống đất.

Mời tất cả cao tầng, nhân vật nổi tiếng của Hàn Thành toàn bộ nhất định phải đến đây đông đủ, chuyện này cũng mang theo ý nghĩa, bọn họ muốn tùy tiện tổ chức một buổi hôn lễ đề lừa gạt cũng không được.

Đến lúc đó, con của hắn cưới hỏi đàng hoàng mà vợ của con trai hắn chỉ có thể là cô gái người Hoa Hạ kia!

Hơn nữa tin tức này sẽ được truyền tới khắp toàn bộ Cao Ly quốc!

..

Sau khi mọi người Bùi gia lùi ra tới trước sân, các thành viên hạch tâm của gia tộc nhanh chóng chạy tới một căn phòng bí mật tổ chức hội nghị, bắt đầu thảo luận khẩn cấp, "Đáng ghét!"

Bùi Tuấn Khuê hung hăng vỗ lên bàn, tức nổ đom đóm, "Tiểu tử này quả thực khinh người quá đáng! Chẳng những quấy nhiễu việc nhà của Bùi gia chúng ta, bắt chúng ta phải cử hành hôn lễ, thế mà còn phải để cho chúng ta mời tất cả cao tầng, nhân vật nổi tiếng ở Hàn Thành đến!"

Một đám hạch tâm cao tầng của Bùi gia, nghe Bùi Tuấn Khuê phàn nàn lập tức tất cả im phăng phắc.

"Hay là...chúng ta báo cảnh sát?"

Không biết là ai nói ra đề nghị này.

"Hừ!"

Phác trưởng lão bị đứt một cánh tay, ngồi ở một bên ngay lập tức hừ lạnh một tiếng nói:

"Đừng ngốc! nhân vật đạt tới loại cảnh giới này, trừ khi quân đội phái ra vạn người có đầy đủ vũ trang, bằng không làm sao có thể tạo thành uy hiếp đối với hắn?"

Mọi người nhất thời im lặng lần nữa.

Bùi Tuấn Khuê nhịn không được nói:

"Phác trưởng lão, ông giao thủ với tiểu tử kia, người này thực sự đã đạt tới cảnh giới Thần Nhân rồi sao?"

Mọi người nghe nói như thế, lập tức thi nhau nhìn về phía Phác trưởng lão.

Phác trưởng lão chau mày, trầm ngâm một lát mới chậm rãi nói:

"Thực không dám giấu giếm, tu vi của lão phu chẳng qua cũng chỉ là Chí Nhân sơ kỳ, tiểu tử ít nhất cũng có tu vi Chí Nhân hậu kỳ trở lên, còn về có đạt tới cảnh giới Thần Nhân như trong truyền thuyết kia hay không thì ta cũng không dám chắc chắn lắm...có thể là cũng chưa tới đi, dù sao hắn cũng còn quá trẻ a!"

Phác trưởng lão nói ra một cái đáp án lập lờ nước đôi.

Hai mắt của Bùi Tuấn Khuê đảo một cái, lại nói:

"Nếu như chúng ta mời vị Thần Nhân kia của Lý gia tới, chắc là có thể diệt tiểu tử này đi a?"

Phác trưởng lão một tay vuốt vuốt sợi râu nói:

"Nếu như vị kia của Lý gia chịu ra tay, đương nhiên là mười phần chắc chín! Chỉ có điều, người kia có thân phận như thế nào! Làm sao có thể mời tới dễ dàng như vậy?"

Bùi Tuấn Khuê trầm ngâm một lát, nói:

"Chuyện này đơn giản, chúng ta chỉ cần nói chuyện này cho Lý gia biết, Lý gia rất coi trọng thể diện của mình, chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, chỉ cần bọn họ và tiểu tử kia nổi lên xung đột, sau đó làm lớn chuyện này lên, vị kia của Lý gia khẳng định sẽ không thể ngồi yên mà không để ý tới..."

Mọi người của Bùi nghe nói như thế, lập tức thi nhau tán thành.

...

Chớp mắt một cái, thời gian một đêm vội vàng mà qua.

Dưới sự uy hiếp của Diệp Trần, Bùi gia giăng đèn kết qua, chuẩn bị tất cả những thứ cần thiết để tổ chức hôn lễ đều chuẩn bị thỏa đáng.

Lúc này Bùi Quốc Hào và Tưởng Tiểu Cầm cũng được mặc quần áo cô dâu và chú rể vào, tuy nhiên vẻ mặt của họ giống như đang trong mơ.

Bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ tới, chính mình thế mà nhanh như vậy sắp được kết hôn, hơn nữa còn ở dưới loại hình thức này.

Tưởng Tiểu Cầm có Tô Mạn bồi tiếp, Diệp Trần thì cùng với Bùi Quốc Hào.

Bùi Quốc Hào một mặt lo lắng nói:

"Tuy rằng ta biết Diệp huynh đệ làm như vậy là vì chúng ta, nhưng ta vãn còn có chút lo lắng!"

"Lo lắng chuyện gì? Nói nghe một chút!"

Diệp Trần tự nhiên như không có chuyện gì.

Bùi Quốc Hào hít sâu một hơi nói:

"Ta nghe nói ngươi một chiêu đánh bại Phác trưởng Lão, chắc hẳn ngươi cũng là người trong võ đạo, vậy ngươi chắc hẳn nghe nói qua Lý Như Chân đệ nhất cao thủ giới võ đạo của Cao Ly quốc chúng ta chứ?"

Diệp Trần nhẹ gật đầu, biểu thị biết.

Bùi Quốc Hào lại nói:

"Hôm qua ngươi nhìn thấy Lý Trí Nghiên kia, cô ta chính là cháu gái của Lý Như Chân!"

"Nói một cách khác, Lý Như Chân không chỉ là bất bại chiến thần của Cao Lệ quốc, càng là một vị thần bảo vệ Lý gia!"

"Nếu như ngươi phá hỏng hôn sự của hai nhà Lý Bùi, chẳng khác nào trực tiếp khiêu khích Lý gia, nếu như Lý gia mời Lý Như Chân đi ra, ta sợ ngươi sẽ gặp nguy hiểm..."

Bùi Quốc Hào vừa mới nói xong, thì có giọng nói của một cô gái tràn đầy tức giận đột nhiên vang lên khắp Bùi gia.

"Tiểu tử Hoa Hạ không biết sống chết kia, ngươi cút ra đây cho bản tiểu thư!!!"

Bùi Quốc Hào nghe được điều này, lập tức biến sắc, "Là Lý Trí Nghiên! Người của Lý gia đến rồi!"

Diệp Trần cười nhạt một tiếng, "Đến hay lắm, ngược lại bớt cho ta phải tự tìm tới cửa!"

Bùi Quốc Hào đang muốn khuyên Diệp Trần không nên hành động thiếu suy nghĩ, nhưng ngay sau đó, mắt thấy hoa lên, Diệp Trần đã biến mất ở trong phòng không thấy đâu nữa.

...

Khi Diệp Trần đi tới sân trước của Bùi gia, nhìn thấy một nhóm người có khí thế hung hăng, mà Lý Trí Nghiên kia đột nhiên xuất hiện.

"Ông Kim! Chính là hắn! Chính là tiểu tử này hôm qua ở võ đạo quán giết chết người của Lý gia chúng ta!"

Sau khi Lý Trí Nghiên nhìn thấy Diệp Trần xuất hiện, lập tức chỉ vào hắn, đối với lão giả ở bên cạnh hét lớn.

Mà mọi người của Lý gia ở sau lưng nàng, tất cả mọi người đều trợ mắt há hốc mồm nhìn.

Lúc này, người của Bùi gia cũng đã tới từ trước đó, chẳng qua khi mọi người nhìn thấy cảnh tượng ở trong sân thì lập tức vui mừng ra mặt.

Bọn họ vốn còn đang nghĩ phải làm như thế nào mới nhấc lên mâu thuẫn giữa Diệp Trần và Lý gia, bây giờ nhìn thấy cục diện này, tự nhiên là cầu còn không được, nhất là nhìn lấy Lý Trí Nghiên mang tới ông lão tóc trắng kia thì càng mừng như điên, "Dĩ nhiên là Kim lão tiền bối Kim Huyền Vũ!"

"Hắn thế nhưng có sự tồn tại gần nhất với vị kia của Lý gia!"

"Nghe nói tu vi lão nhân gia ông ta so với Phác trưởng lão còn phải cao hơn một bậc a?"

...

Mọi người trong Bùi gia nghị luận sôi nổi.

Bùi Tuấn Khuê cũng không nhịn được mà nhỏ giọng nói với Phác trưởng lão:

"Không biết Kim lão tiền bối này so với hắn thì như thế nào?"

Bùi Tuấn Khuê nói tới hắn, chỉ tự nhiên là Diệp Trần.

Phác Trường Lão lắc đầu, nói:

"Ta cũng không rõ ràng, thế nhưng thực lực Kim lão gia tử tuyệt đối không thể một chiêu đánh bại được ta!"

Bùi Tuấn Khuê lập tức ngạc nhiên.

...

Cùng lúc đó, ánh mắt của Kim Huyền Vũ, cũng chậm rãi rơi vào trên người Diệp Trần, khi hắn nhìn thấy đối phương chẳng qua chỉ là một tên thiếu niên mười mấy tuổi, trên mặt lập tức hiện ra vẻ mặt thất vọng, nhàn nhạt mở miệng nói:

"Tiểu tử! Chính là ngươi, chẳng những giết người của Lý gia ta, còn tuyên bố muốn phá bỏ hôn ước giữa hai nhà Lý Bùi sao?"

Diệp Trần hai tay đúc ở trong túi quần, chậm rãi đi lên phía trước, thản nhiên nói:

"Không sai, là ta!"

Kim Huyền Vũ nghe được Diệp Trần thừa nhận, lập tức hai con ngươi phát lạnh, trên thân bỗng nhiên dâng lên một cỗ khí thế cường đại, âm thanh lạnh lùng nói:

"Vậy ngươi có biết, khiêu khích Lý gia chúng ta, phải chịu hậu quả như thế nào không?"

Diệp Trần hai mắt rủ xuống, nhìn xuống mặt đất phía trước, giống như hoàn toàn không có cảm ứng được cỗ khí tức kinh khủng trên người của Kim Huyền Vũ kia, vẻ mặt bình tĩnh, không vui không buồn nói:

"Hậu quả? Chuyện này không phải vấn đề mà từ xưa đến nay ta phải cân nhắc! Ta chỉ biết là, chuyện ta cần phải làm, không ai có thể ngăn cản được! Ngươi không được, Lý gia các ngươi, cũng tương tự không được!"
Chương 285 Mọi người kinh ngạc đến ngây người

Oanh!

Lời này của Diệp Trần là dùng tiếng Cao Ly để nói.

Mọi người của Lý gia và mọi người của Bùi gia, nghe được điều này, lập tức từng đôi mắt trợn lên thật lớn, quả thực không thể tin vào tai của mình.

Đã qua bao nhiêu năm, bọn họ chưa từng thấy qua, có người nào dám can đảm ở Hàn Thành ngang nhiên khiêu khích uy nghiêm của Lý gia.

"Được, được, được lắm!"

Kim Huyền Vũ giận quá hóa cười "Ta ngược lại muốn nhìn xem tiểu tử thối nhà ngươi có bản lĩnh gì mà dám can đảm mở miệng nói ra những lời ngông cuồng kia với ta!"

Nói xong, Kim Huyền Vũ nhìn vào một người đàn ông trung niên ở sau lưng, nói:

"Vĩnh Hạo! Ngươi đi chiếu cố hắn!"

"Rõ!"

Người trung niên kia lập tức lao ra từ trong đám người nhào tới Diệp Trần.

"Chú Vĩnh Hạo, tiểu..."

Lý Trí Nghiên nhớ tới chuyện xảy ra ở trước mắt ngày hôm qua, khí tức trên người thiếu niên này rất khủng bố, đang muốn nhắc nhở người đàn ông trung niên kia cẩn thận một chút.

Nhưng mà, Lý Trí Nghiên còn chưa kịp nói hết câu thì đã thấy được cảnh tượng vô cùng kinh khủng.

Chỉ thấy, theo tay Diệp Trần vung lên.

Một đạo kiếm khí màu đỏ, lóe lên ở trên không trung.

Phốc!

Người đàn ông trung niên tên Vĩnh Hạo kia, thế mà bị đạo kiếm khí này của Diệp Trần, rõ ràng chém người thành hai nửa

"A!!"

Trong những người đang vây xem ở xung quanh, cũng có không ít người ở trong giới võ đạo, thế nhưng chưa bao giờ thấy được cảnh tượng kinh khủng đến như thế này, lập tức thi nhau hoảng sợ kêu lên đồng thời không tự chủ được mà đồng loạt lùi ra phía sau.

Lúc này Lý Trí Nghiên cảm thây tim mình như sắp bay ra ngoài, mồ hôi lạnh trên người thi nhau tuôn ra không ngừng.

Thật không thể nào tưởng tượng nổi, thiếu niên tuổi trẻ này thế mà chỉ dùng một chiêu đã giết chết cao thủ Thánh Nhân của Lý gia, hơn nữa còn trực tiếp chém người đang sống sờ sờ thành hai nửa chỉ bằng một cái phất tay.

Kim Huyền Vũ trông thấy như vậy vừa sợ lại vừa giận, mái tóc bạc trắng vì tức giận mà từng sợi dựng ngược lên!

"Tiểu tử, ngươi dám giết ái đồ của ta! Ta phải làm thịt ngươi!"

Trong cơn giận dữ Kim Huyền Vũ, còn chỗ nào để mà quan tâm được nhiều như vậy, trực tiếp nắm tay thành quá đấm, sau đó giơ lên cao.

Oanh!

Trên bầu trời, lập tức xuất hiện một bóng mờ hình quả đấm khổng lồ.

"Chết!"

Bóng mờ hình quả đấm khổng lồ kia trông giống như một ngọn núi nhỏ, hung hăng giáng về phía Diệp Trần.

"Vẫn Tinh quyền!"

Bùi Tuấn Khuê đứng ở bên cạnh Phách trưởng lão lập tức kinh hãi kêu lên "Vẫn Tinh Quyền là tuyệt kỹ nổi tiếng mà Kim lão gia tử tự hạo nhất! Không nghĩ tới vậy mà đã tu luyện tới cảnh giới này, chỉ sợ coi như đối mặt với cường giả cảnh giới Thần Nhân cũng có thể coi như kẻ tám lạng người nửa cân, thừa sức đánh một trận công bằng đi!"

Bùi Tuấn Khuê nghe được điều này, đột nhiên cảm thấy vui mừng, "Tốt nhất nên để tiểu tử này hôm nay chết dưới tay của Kim lão gia tử!"

Nhưng mà, suy nghĩ của hắn vừa mới chớm nở như đóa hồng tươi thì rất nhanh lại bị cảnh tượng kinh dị xảy ra ở trước mắt làm cho kinh hãi đến mức phải trợn mắt há hốc mồm.

Chỉ thấy thiếu niên kia, sau khi vung tay lên.

"Bành!"

Nắm đấm khổng lồ mà uy thế ở trên bầu trời kia khiến người ta phải khiếp sợ thế mà như quả bong bóng, trong nháy mắt nổ tung.

"Cái gì!!"

Tất cả mọi người trợn to mắt há hốc mồm, ngay cả Kim Huyền Vũ trong thời gian ngắn cũng chưa kịp phản ứng.

Một quyền này hắn tự nhận là đủ để phân cao thấp với cường giả cảnh giới Thần Nhân, thế mà bị người thiếu niên trước mắt này tiện tay phá vỡ?

"Ngươi... Ngươi rốt cuộc là ai!"

Kim Huyền Vũ sợ hãi vạn phần, không còn có thái độ kiêu ngạo như lúc đầu, thay vào đó là thái độ vô cùng kiêng kỵ và sợ hãi!

"Vấn đề này a, nếu như ngươi muốn biết thì có thể hỏi thăm với Diêm Vương một chút."

Vừa nói xong, thân thể của Diệp Trần nhoáng một cái, trực tiếp sử dụng Súc Địa Thành Thốn, đi tới trước mặt Kim Huyền Vũ, sau đó một chưởng vỗ lên trên đỉnh đầu của hắn!

"Bành!"

Ngay cả cơ hội cầu xin tha thứ Kim Huyền Vũ còn chưa kịp thốt ra, đã bị một chưởng này của Diệp Trần đánh thành một đống thịt vụn.

Mọi người của Lý gia, mọi người của Bùi gia ngay lập tức toàn bộ đều sững sờ, khiếp sợ hoảng hốt đứng chôn chân tại chỗ.

Nếu như nói, Lý Vĩnh Hạo là cao thủ Thánh Nhân của Lý gia, bị thiếu niên này một chiêu chém thành hai nửa, mọi người tuy rằng rung động nhưng vẫn có thể chấp nhận được.

Bây giờ, một người có tồn tại gần với Lý Như Chân ở Lý gia, Kim lão gia tử được xếp vào năm vị trí đứng đầu giới võ đạo ở toàn bộ Cao Ly quốc thế mà cũng bị một chưởng của đối phương đập chết.

Chuyện này đã vượt xa qua sự tưởng tượng của bọn họ, quả thực không thể tin được!

Lý Trí Nghiên thì hoảng sợ nhìn qua thiếu niên tuấn lãng trước mắt này, thân thể mềm mại vô cùng hoàn mỹ cũng không tự chủ được mà run rẩy kịch liệt, hiển nhiên đã sợ tới cực điểm, cả người run lập cà lập cập lẩy bà lẩy bẩy nói: "Ngươi...ngươi không thể giết ta! Ông nội của ta thế nhưng là Lý Như Chân!"

Khóe miệng Diệp Trần hơi nhếch lên, lộ ra vẻ mặt đùa cợt.

"Yên tâm đi, tuy rằng ngươi đã nhiều lần mạo phạm ta, thế nhưng lần này ta cũng không giết ngươi, trở về nói cho Lý Như Chân ông nội của ngươi biết, ta chờ hắn ở chỗ này!"

Trước khi đi tới Cao Ly, hắn cũng không có nghĩ tới, chính mình lại đối đầu với Lý Như Chân nhanh tới như vậy.

Tuy nhiên, chuyện đã phát triển tới bước này, không bằng nhân cơ hội này dứt khoát chém Lý Như Chân, vừa có thể chấn nhiếp hoàn toàn Lý gia và Bùi gia, đồng thời cũng coi như hoàn thành sớm nhiệm vụ lần này của hắn.

Lý Trí Nghiên nghe thấy Diệp Trần sẽ không giết cô ta, gánh nặng trong lòng được buông lỏng, tự cho rằng đối phương là do kiêng kỵ Lý Như Chân ông nội của cô ta, cho nên mới không dám giết cô ta, trên mặt không thể không khôi phục lại thái độ kiêu ngạo trước đó mấy phần, "Ngươi đã tự tìm đường chết vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi!"

Nói xong, Lý Trí Nghiên muốn quay người rời đi.

"Chờ một chút!"

Diệp Trần bỗng nhiên mở miệng lần nữa.

Trong lòng Lý Trí Nghiên lập tức run lên "Làm sao? Không phải ngươi muốn lật lọng chứ?"

Diệp Trần cười lạnh "Ta vừa nói là không giết ngươi, cũng không có nói cứ như vậy sẽ tha cho ngươi! Ngươi đã khiêu khích ta nhiều lần, cũng nên phải trả giá một chút mới được!"

Nói xong lời này, Diệp Trần đột nhiên vươn tay ra và tóm lấy Lý Trí Nghiên.

Hô!

Ngay lập tức thân thể mềm mại của Lý Trí Nghiên đột nhiên chấn động, cảm thấy trong cơ thể có thứ gì đó bị đối phương lấy đi, trong nháy mắt cả người trở nên vô cùng mệt mỏi, suýt chút nữa thì ngất đi, trong lòng lập tức sợ hãi.

"Người vừa làm gì ta?"

Diệp Trần chắp tay ở sau lưng, thản nhiên nói: "Không có gì, chẳng qua chỉ lấy đi nguyên khí sinh mệnh của ngươi mà thôi! Thời gian của ngươi chỉ còn khoảng ba ngày, trở về chuẩn bị lo hậu sự đi thôi!"

Lý Trí Nghiên nghe nói như thế, sắc mặt lập tức thay đổi lớn, tuy nhiên chẳng mấy chốc, cô ta cảm thấy chính mình ngoài thân thể có chút mệt mỏi không chịu nổi ra cũng không có gì khác thường, cho nên cũng không có để lời nói của Diệp Trần vào trong lòng, căm hận liếc mắt nhìn Diệp Trần một lần nữa, sau đó nhanh chóng dẫn mọi người của Lý gia rời đi.

Mọi người của Lý gia chạy trối chết, Diệp Trần quay đầu nhìn về phía Bùi Tuấn Khuê gia chủ Bùi gia, nở ra nụ cười lạnh "Trông Bùi lão gia giống như là đang rất thất vọng a!"

Bùi Tuấn Khuê lập tức bị dọa đến toàn thân khẽ run rẩy, vội vàng lắc đầu phủ nhận.

"Không phải...đâu có gì a!"

Diệp Trần cũng chẳng muốn so đo với hắn, nếu như không phải xem trên phương diện hắn là cha của Bùi Quốc Hào, không muốn để cho chuyện vui thành chuyện tang thì hắn đã sớm một bàn tay đập chết Bùi Tuần Khuê rồi.

"Không phải là tốt nhất! Ta bảo ngươi mười tất cả các nhân vật cao tầng, nhân vật nổi tiếng của Hàn Thành tới, ngươi đã mời tới chưa?"

Ngay lập tức Bùi Tuấn Khuê thở dài một hơi, rồi nói: "Ta đều đã mời tới, Người cũng đã tới đông đủ ở phòng trước!"

Diệp Trần nhẹ gật đầu "Đã như vậy, vậy thì bắt đầu cử hành hôn lễ đi!"

Bùi Tuấn Khuê nào dám chống lại, vội vàng gật đầu đồng ý.

...

Hai giờ sau, tin tức "Thái tử Bùi gia, một gia tộc giàu có quyền thế ở Cao Ly quốc cưới một cô gái người Hoa Hạ làm vợ" giống như một trận lốc, đã truyền khắp tới cả những nơi hoang vắng của Hàn Thành, thậm chí còn leo lên trang nhất của các tờ báo, rất nhanh đã truyền khắp toàn bộ Cao Ly quốc.

Mà cùng lúc đó tại Lý gia, lại giống như bị bao trong bầu không khí lo lắng
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom