-
Chương 391-395
Chương 391 Đại nhân vật chân chính!
Tuyết Cơ vừa thốt ra lời này thì khí thế cả người cũng phóng thích ra ngoài, sát khí nghiêm nghị!
Phải biết, Tuyết Cơ vẫn luôn được Vũ Hạc đại tiên bồi dưỡng để làm nhục thân cho chính hắn đoạt xá, tự nhiên là không giữ lại chút nào dốc hết toàn lực đi bồi dưỡng. Tuyết Cơ mặc dù mới chỉ có hai mươi tuổi, thế nhưng tu vi thực lực đã có thể so với võ giả Thánh Cảnh!
Trịnh Đồng Vũ tính cả đám thủ hạ kia của hắn ở dưới sự sát ý của Tuyết Cơ bao phủ lên, tất cả mọi người lập tức như rơi vào trong hầm băng, trong khoang máy bay vốn rất ấm áp bây giờ lại như biến thành tu la địa ngục, ngay lập tức mọi người thay đổi sắc mặt.
Mà ông lão được nghi ngờ là cao thủ võ đạo kia, ngay lập tức thân thể nhoáng lên một cái đã ngăn ở trước mặt Trịnh Đồng Vũ, kịp thời thay hắn hóa giải cỗ sát khí cường đại áp bách kia.
Diệp Trần nghe được lời này của Tuyết Cơ, lúc này mới liếc qua vẻ mặt đã sợ đến sắc mặt tái nhợt của Trịnh Đồng Vũ kia, thản nhiên nói:
"Được rồi! Nể tình hắn là người Hoa Hạ, tha cho hắn lần này đi, nếu như còn dám vô lễ đối với ngươi, không cần xin chỉ thị trực tiếp giết là được rồi!"
"Vâng! Chủ nhân!"
Tuyết Cơ lập tức khom người lên tiếng, đồng thời thu hồi sát khí trên người lại, khôi phục bộ dáng vẻ mặt hờ hững như trước đó một lần nữa.
Mà lúc này, Trịnh Đồng Vũ kia tuy rằng đã được ông lão kéo tới một nơi vắng vẻ, nhưng vẫn cảm thấy sợ mất mật một lúc.
Hắn làm sao cũng không nghĩ tới, đại mỹ Đảo quốc này nhìn bề ngoài yểu điệu thục nữ thế mà lại có thực lực kinh khủng như thế!
"Chờ một chút, cô ta vừa rồi hình như xưng hô thiếu niên kia là chủ nhân? Thiếu niên này đến cùng là có thân phận gì? Vậy mà có thể có được cao thủ đại mỹ nhân như vậy làm người hầu cho hắn!"
"Chẳng lẽ là công tử của đại gia tộc siêu cấp ẩn thế nào đó sao? Thế nhưng là vì sao ta từ trước tới nay chưa từng nghe nói qua có nhân vật này?"
Qua một lúc lâu, Trịnh Đồng Vũ mới bình phục tâm tình kích động của chính mình lại, nhịn không được thấp giọng hướng ông lão ở một bên hỏi:
"Lưu lão, thực lực cô gái này so với ông thì như thế nào?"
Ông lão được gọi là Lưu lão khẽ chau mày, lần nữa nhìn về phía Tuyết Cơ một lần nữa rồi từ từ nói:
"Căn cứ khí tức đi lên phán đoán, ít nhất là có cảnh giới tông sư Hóa Kình, cũng rất có thể là Thánh Cảnh, tuy nhiên chỉ cần chưa có đạt tới Thần Cảnh thì lão phu cũng sẽ không để vào mắt!"
Nói đến đây, trên mặt Lưu lão hiện ra vẻ ngạo nhiên.
Trịnh Đồng Vũ nghe được Lưu lão nói như vậy, lúc này trong lòng mới bình tĩnh hẳn, sợ hãi trước đó trong nháy mắt đã quét sạch sành sanh, ánh mắt nhìn về phía Diệp Trần hiện ra vẻ kinh bỉ, thầm nghĩ trong lòng:
"Chẳng qua chỉ là ỷ vào chính mình có một cô hầu gái cường đại mà thôi! Chờ tới thành phố Thiên Hải, chính là địa bàn của bản công tử, coi như ngươi có là Long thì cũng phải cuộn lại cho bản công tử!"
...
Chớp mắt một cái, mấy tiếng đồng hồ đã trôi qua.
Sau khi trải qua đoạn ngắn khúc nhạc dạo đầu trước đó, Trịnh Đồng Vũ không còn dám tùy tiện tìm mấy người Diệp Trần bắt chuyện.
Tuy nhiên khi hắn nhìn thấy Diệp Trần trái ôm phải ấp, ôm hai đại mỹ nữ một lớn một nhỏ, còn có mỹ nhân hầu gái lạnh lùng kiêu xa như tiên tử ở trên trời kia, vẻ ghen ghét đố kỵ trong đôi mắt ngay lập tức càng nhiều hơn.
Cuối cùng thì máy bay cũng đã đáp xuống sân bay thành phố Thiên Hải.
Trên mặt Trịnh Đồng Vũ cũng lập tức khôi phục vẻ mặt tự tin trước đó, "Anh bạn, bản công tử tuy rằng không biết ngươi đến cùng là có lai lịch gì, tuy nhiên ở thành phố Thiên Hải thì đây chính là địa bàn của ta!"
Lúc đi qua bên cạnh Diệp Trần, Trịnh Đồng Vũ như từ trên cao nhìn xuống liếc qua Diệp Trần, đột nhiên lòi ra một câu nói như vậy, sau đó vẻ mặt đắc ý đi ra khỏi máy bay.
Diệp Trần hoàn toàn không thèm để ý tới hắn, thế nhưng Giang Khẩu Anh Tử ở bên cạnh thì bĩu môi nói:
"Người này thật là đáng ghét! Anh Tử không thích hắn!"
Tuyết Cơ ở bên cạnh cũng nói theo:
"Chủ nhân, người này cũng dám vô lễ đối với chủ nhân, có muốn ta đuổi theo giết hắn hay không?"
Không nghĩ tới, Diệp Trần từ trên ghế ngồi đứng dậy, thản nhiên nói:
"Chẳng qua chỉ là một con ruồi không biết suy nghĩ mà thôi, giết hắn chỉ sợ bẩn tay của ta a!"
...
Lại nói một đoàn người của Trịnh Đồng Vũ dẫn đầu sau khi máy bay hạ cánh, sao đó đi ra sân bay từ đường VIP, lập tức phát hiện tình huống có chút không đúng lắm.
Chỉ thấy ở phía trước có quân đội, còn có cả cảnh sát, gần như phong tỏa toàn bộ ba tầng trong ba tầng ngoài xung quanh cửa ra từ sân bay
Hành khách từ sân bay đi ra đều phải trải qua kiểm tra nghiêm ngặt mới có thể cho qua.
Trịnh Đồng Vũ đang muốn trực tiếp cất bước đi qua thì lại bị hai người lính mặc quân trang ngăn lại, yêu cầu kiểm tra hành lý xác minh thân phận.
Trịnh Đồng Vũ lập tức nhướng mày, "Ngay cả ta cũng phải điều tra sao? Các ngươi có biết ta là ai không?"
Không nghĩ tới binh sĩ kia lại có vẻ mặt lạnh lùng, nói:
"Ta không cần biết ngươi là ai! Đây là mệnh lệnh cấp trên cho dù là người đứng đầu tỉnh Thiên Nam đi qua nơi này cũng nhất định phải tiếp nhận kiểm tra!"
Trịnh Đồng Vũ lập tức trừng hai mắt một cái, đang muốn chửi ầm lên thì lại bị Lưu lão ở một bên giật giật ống tay áo, "Công tử mau nhìn phía trước, cha của ngươi đến rồi!"
"Cái gì?"
Trịnh Đồng Vũ lập tức vui mừng, vội vàng theo hướng mà Lưu lão chỉ nhìn lại.
Quả nhiên thấy ngay ở phía trước hơn mười mét, có một hàng người đang đứng mà Trịnh Quang Minh cha của hắn thì đột nhiên xuất hiện!
Tuy nhiên rất nhanh sau đó, Trịnh Đồng Vũ dường như phát hiện có gì đó khác thường, vẻ mặt lập tức hơi đổi.
Hóa ra hắn phát hiện, chẳng những Trịnh Quang Minh cha của hắn đột nhiên xuất hiện, thậm chí ngay cả người đứng đầu cả tỉnh Thiên Nam cũng ở đó!
Mà đây còn chưa phải kinh khủng nhất, kinh khủng nhất là người đứng đầu, người đứng thứ hai tỉnh Thiên Nam cũng chỉ đứng ở hàng vị trí thứ hai!
Ở trước hai người, thế mà còn có một ông lão mặc quân trang, nghiễm nhiên mới là người đứng đầu ở nhóm người chỗ này.
Hơn nữa từ chỗ đứng bên trên của mọi người là có thể biết được địa vị của mỗi người, Trịnh Quang Minh cha của hắn khả năng còn phải xếp ngoài năm vị trí đầu!
Buồn cười hắn vốn còn tưởng rằng, Trịnh Quang Minh cha của hắn là tới đón hắn, hắn còn đang cảm thấy băn khoăn đây.
"Hóa ra là có đại nhân vật đến rồi! Khó trách! Khó trách!"
Vừa nghĩ tới đây, Trịnh Đồng Vũ lập tức thu hồi vẻ kiêu căng lại, bắt đầu thành thành thật thật tiếp nhận kiểm tra, sau đó ngoan ngoãn ở bên cạnh lượn vòng ra ngoài, tuy nhiên cũng không có vội vàng rời đi.
"Có thể để cho cha ta đi theo ở một bên, vậy thân phận của vị đại nhân vật này khẳng định chỉ sợ còn phải cao hơn trời! Cũng không biết người này là ai?"
Vừa nghĩ tới đây, Trịnh Đồng Vũ lặng lẽ đi qua đám người, lần nữa hướng về nhìn vào ông lão mặc quân trang kia.
Mới nhìn có vẻ không quan trọng, lập tức khiến Trịnh Đồng Vũ giật mình kêu lên, "Người này hình như là vị đại thủ trưởng kia...Quân lão!"
Một tên vệ sĩ ở bên cạnh Trịnh Đồng Vũ nhịn không được hỏi:
"Công tử, Quân lão nào đó?"
Trịnh Đồng Vũ lập tức tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, "Phóng tầm mắt toàn bộ Hoa Hạ quốc, có thể để cho cha ta đi theo ở một bên thì còn có thể là Quân lão nào? Tự nhiên là vị đại thủ trưởng trong quân đội kia a!"
"Cái gì!"
Mấy vệ sĩ nghe được điều này thì mọi người lập tức trừng hai mắt một cái, vẻ mặt của tất cả đều tràn đầy kinh ngạc, sau đó tất cả cũng không nhịn được thông qua khe hở giữa đám người nhìn về phía ông lão mặc quân trang kia.
"Thật đúng là vị này!"
"Địa vị Quân lão ở toàn bộ Hoa Hạ cũng có thể xếp vào ba vị trí đầu đi!"
"Đây chính là đại nhân vật chân chính a!"
"Đại nhân vật giống như Quân lão, làm sao lại đột nhiên đi tới nơi này?"
"Xem ra hình như là đang chờ ai đó?"
"Chuyện này không có khả năng lắm a? Người nào có thể để cho Quân lão phải tự mình đi đón đây?"
Trong lúc nhất thời, mấy người Trịnh Đồng Vũ vừa sợ lại ngạc nhiên.
Chương 392 Trịnh Đồng Vũ tan vỡ!
"Ta đã biết!"
Trịnh Đồng Vũ bỗng nhiên vỗ đầu một cái, dường như nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt kích động nói:
"Ta biết mấy người Quân lão đang chờ người nào! Là hắn! Chỉ có thể là hắn!"
Mấy tên vệ sĩ đều có vẻ mặt mờ tịt, hiển nhiên cũng không biết, Trịnh Đồng Vũ đột nhiên nổi điên nói nhảm cái gì.
Duy chỉ có Lưu lão ở một bên, dường như cũng chợt hiểu ra, hít sâu một hơi nói:
"Công tử nói người đó, không phải là Diệp Cuồng Tiên chứ?"
Trịnh Đồng Vũ nhẹ gật đầu, vẻ mặt chắc chắn nói:
"Chắc chắn là hắn! Người có thể để cho Quân lão tự mình ở đây chờ, cũng chỉ có thể là hắn!"
Lưu lão nhẹ gật đầu, cũng không nhịn được cảm thán nói:
"Đúng vậy! Nghe nói Diệp Cuồng Tiên này, đầu tiên là diệt thế lực đệ nhất của Đảo quốc là tổ chức Sam Khẩu, sau đó lại làm lực lượng phòng vệ thứ bảy bị thiệt hại nghiêm trọng, đồ sát toàn gia tộc Liễu Sinh, sau đó san bằng Thiên Chiếu thần cung ở tổng bộ Tinh Quốc xã của Đảo quốc thành bình địa!"
"Hành động vĩ đại như thế thì cho dù là chiến thần Diệp Thiên Ca trước đó cũng chưa từng làm được!"
Nhiều vệ sĩ nghe được lời này của Lưu lão thì lập tức hiện ra vẻ kinh ngạc, "Hóa ra tổ chức Sam Khẩu bị diệt lại là người Hoa Hạ của chúng ta làm? Quá mạnh đi à nha!"
"Lực lượng phòng vệ thứ bảy của Đảo quốc bị người làm cho thiệt hại nghiêm trọng, không phải đều nói là tin đồn sao? Chẳng lẽ lại là thật?"
"Đây cũng khó mà tin nổi đi!"
...
Hóa ra, tin tức tổ chức Sam Khẩu bị hủy diệt, tuy rằng nội bộ Đảo quốc lưu truyền sôi sùng sục, thế nhưng là ngoại trừ cực ít một số cao tầng quốc gia biết việc này là Diệp Trần gây nên ra thì người bình thường cũng không biết rõ chuyện trong đó.
Còn có chuyện làm cho lực lượng phòng vệ thứ bảy bị tổn thất nghiêm trọng, sỉ nhục lớn như vậy, Đảo quốc liều mạng che dấu đi còn không kịp như thế nào lại để cho dân chúng bình thường biết được?
Tuy rằng vẫn luôn có lời đồn liên quan được lưu truyền đi, nhưng loại chuyện một người đánh trọng thương một nhánh quân đội thì lại có mấy người bình thường sẽ tin tưởng được?
Bởi vậy, những tên vệ sĩ này không hiểu rõ tình huống tự nhiên cũng hợp tình hợp lý.
Không nghĩ tới, Trịnh Đồng Vũ nghe được điều này thì khẽ cười một tiếng, nói:
"Há lại chỉ có từng đó là thật thôi sao! Còn rất nhiều chuyện cũng không phải các ngươi là có khả năng biết được! Bản công tử hôm nay phổ cập cho các ngươi một chút đi!"
"Diệp Cuồng Tiên này cũng không chỉ có hủy diệt tổ chức Sam Khẩu của Đảo quốc! Làm lực lượng phòng vệ thứ bảy của Đảo quốc bị thiệt hại nặng nề! Đồ sát gia tộc Liễu Sinh! San bằng Thiên Chiếu thần cung thành bình địa!"
"Còn có một việc, các ngươi chắc là cũng đã nghe nói qua?"
"Thủ tướng Đảo quốc Quy Điền Tam Lang vào ngày hôm qua đã công khai hướng Hoa Hạ chúng ta xin rỗi, rút quân khỏi đảo Thùy Điếu, hơn nữa còn coi như vì tội ác năm xưa mà bồi thường Hoa Hạ chúng ta hơn 200 tỷ đô la mỹ!"
"Các ngươi có biết, Quy Điền Tam Lang vì sao lại đột nhiên làm như vậy không?"
Mọi người không thể không liếc mắt nhìn nhau một cái, vẻ mặt càng phát ra hoảng sợ, "Ý của Trịnh thiếu, những chuyện này...tất cả đều là...do Diệp Cuồng Tiên làm sao?"
Trịnh Đồng Vũ hít sâu một hơi, trong đôi mắt lộ ra vẻ vô cùng sùng bái, nói:
"Đương nhiên! Chính là bởi vì Diệp Cuồng Tiên này! Nghe nói hắn trực tiếp giết tới phủ của Quy Điền Tam Lang, lấy vũ lực cường đại bức bách hắn đầu hàng nhận thua lúc này mới có chuyện nói xin lỗi!"
Tê ~
Mọi người nghe được điều này, thi nhau hít vào một ngụm khí lạnh, "Bức bách thủ lĩnh của một nước phải nhận thua xin lỗi!"
"Hơn nữa còn có cắt đất bồi thường!"
"Một người áp đảo một nước a!"
"Quá bá khí!"
...
Nhiều vệ sĩ thi nhau cảm thán, Trịnh Đồng Vũ cũng có vẻ mặt vinh dự, cười nói:
"Nói đến, Diệp Cuồng Tien này cũng là người Thiên Nam, hơn nữa hình như là hôm nay về nước, cho nên mấy người Quân lão mới có thể đứng chờ ở chỗ này tự mình nghênh đón!"
"Ai! Trịnh Đồng Vũ ta đời này không có người nào đặc biệt bội phục, duy chỉ có đối với vị Vân Châu Diệp tiên sinh này mà súng bái đến nỗi đầu rạp xuống đất!"
"Nếu như có được cơ hội bái nhập vào môn hạ của hắn, cho dù chỉ là tên đồng tử bưng trà rót nước ta cũng nguyện ý a!"
Trịnh Đồng Vũ nói tới đây, trên mặt lộ ra vẻ say mê mong chờ.
Ngay vào lúc Trịnh Đồng Vũ đang cảm thán, chợt nghe thấy ở cửa sân bay truyền đến một trận âm thanh xao động, lập tức theo tiếng động nhìn lại.
Chỉ thấy, tên thiếu niên kia cùng trên máy bay, cùng khoang với mình đã mang theo ba mỹ nữ cực phẩm để cho hắn thèm nhỏ dãi không thôi, từ trong sân bay đi ra.
Hơn nữa không biết vì sao, dường như có xích mích với nhân viên kiểm tra kia.
Trịnh Đồng Vũ thấy thế thì lập tức mừng rỡ, nhịn không được giễu cợt nói:
"Tiểu tử thúi không biết trời cao đất rộng này! Hắn căn bản không biết chính mình đang đối mặt với chuyện gì a! Ngay cả bản thiếu cũng chỉ có thể ngoan ngoãn tiếp nhận kiểm tra, hắn vậy mà dám can đảm phản kháng, thật sự là không biết sống chết!"
"Tiểu tử này xác thực đủ can đảm!"
"Trịnh thiếu mau nhìn! Mấy người Quân lão đi qua!"
"Ha ha! Xem ra không cần chúng ta phải ra tay, tiểu tử này chỉ sợ sẽ phải xong đời rồi!"
Mọi người thấy cảnh tượng này thì thi nhau chế giễu cười trên nỗi đau của người khác.
Tuy nhiên, sau đó lại xảy ra cảnh tượng mà lập tức khiến cho tất cả bọn họ đều phải trợn mắt há hốc mồm, khiếp sợ nói không nên lời.
Chỉ thấy, Quân lão dẫn theo một đám đại lão bước nhanh đi tới trước mặt tên thiếu niên kia.
Quân lão cười ha ha một tiếng, vậy mà đầu tiên hướng thiếu niên kia vươn tay ra, nói chuyện rất phóng khoáng:
"Diệp tướng quân! Ta đại biểu quân đội Hoa Hạ hoan nghênh ngươi về nước!"
Đám người Trịnh Đồng Vũ nghe được lời này của Quân lão thì lập tức đứng chôn chân tại chỗ, sau đó tất cả đều nhìn chòng chọc vào tên thiếu niên kia, từng cái vẻ mặt giống như con chó nhật a.
"Người Quân lão chờ...lại là hắn?"
"Còn có vừa rồi...Quân lão gọi hắn là...Diệp tướng quân?"
"Chẳng lẽ hắn chính là....Diệp Cuồng Tiên kia?"
"Cái này...cái này..."
Sau khi Trịnh Đồng Vũ kịp phản ứng càng là liều mạng lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn, "Không! Không có khả năng! Chắc chắn là Quân lão nhận nhầm người rồi! Làm sao lại là hắn!"
Hắn vừa rồi còn nói với thủ hạ của mình, vị Diệp tiên sinh kia trâu bò như thế nào, chính mình đều nguyện ý bưng trà đổ nước cho Diệp Cuồng Tiên, làm sao không nghĩ tới, mình nói tới người kia lại chính là thiếu niên gặp được ở trên máy bay này!
"Làm sao hắn lại là Diệp Cuồng Tiên? Ta không tin! Ta không tin!"
Vào lúc này, nội tâm của Trịnh Đồng Vũ đã tan vỡ..
Tuy nhiên đồng thời trong lòng còn có một chút may mắn, hi vọng là Quân lão sai lầm.
Tuy nhiên, cảnh tượng xảy ra tiếp theo khiến cho Trịnh Đồng Vũ hoàn toàn bị phá vỡ ảo tưởng cuối cùng.
Diệp Trần trước đó cũng chưa từng gặp qua vị Quân lão này, chỉ là từ trong miệng Dịch Sơn Hà nghe nói qua cho nên có hơi ngạc nhiên một chút cũng không có vội vàng đáp lại.
Mà Dịch Sơn Hà ở một bên lập tức bước nhanh về phía trước hướng hắn giới thiệu nói:
"Diệp lão đệ, vị này là Quân lão!"
Bây giờ Diệp Trần mới biết được thân phận của đối phương, nhận lấy bàn tay của đối phương nắm chặt lại, cười nhạt một tiếng, nói:
"Hóa ra là đại thủ trưởng giá lâm, Diệp mỗ được sủng ái mà lo sợ a!"
Khóe miệng Quân lão không thể không co lại một chút, "Được sủng ái mà lo sợ? Làm sao mà ta một chút cũng không nhìn thấy ngươi lo sợ gì a!"
Tuy nhiên vừa nghĩ tới thực lực của Diệp Trần cường đại vô song, trong lòng Quân lão cũng bình thường trở lại.
Đối phương đạt tới loại cảnh giới này, một người là đủ phá vỡ một nước! Một người cũng đủ để bảo vệ một đất nước!
Như đặt ở thời cổ đại, đó chính là quốc sư, đế sư! Ngay cả hoàng đế cũng phải nhượng lễ ba phần!
Nhìn thế giới ngày nay, còn có người nào có thể để cho loại tồn tại này trong lòng sinh gió lớn đây?
"Diệp tướng quân vì nước vì dân, thật là quân nhân mẫu mực của Hoa Hạ chúng ta! Ta đại biểu quân đội cảm tạ hành động của ngươi!"
Quân lão nói xong lời này vậy mà hơi khom người thi lễ một cái, nhiều đại lão còn lại thấy thế cũng vội vàng thi nhau khom mình hành lễ.
Còn về những binh lính xung quanh kia cũng thi nhau nghiêm, cúi chào!
Mà Trịnh Đồng Vũ thấy cảnh này thì lập tức mông đặt phịch xuống đất, hoàn toàn tan vỡ...
Chương 393 Về Vân Châu
Thật ra thì ngay cả Diệp Trần cũng không có nghĩ tới, đích thân vị đại thủ trưởng này sẽ tới sân bay đón mình.
Tuy rằng hắn làm người hai đời, bây giờ đối với mấy thứ quyền lực thế tục này, đã sớm không có để trong lòng, tuy nhiên đôi phương có ý tốt, hắn tự nhiên cũng không từ chối.
Sau khi hai người hàn huyên vài câu, rồi dắt tay nhau leo lên một chiếc xe Jeep quân dụng định chế.
Vốn là, Quân lão sai người chuẩn bị tiệc rượu ở thành phố Thiên Hải, dự định vì Diệp Trần bày tiệc mời khách, thuận tiện làm tiệc ăn mừng vì chuyến đi Đảo quốc này của hắn, tuy nhiên lại bị Diệp Trần khéo léo từ chối.
Quân lão cũng hiểu rõ, dạng người trong chốn thần tiên như Diệp Trần, hơn phân nửa đều không thích ồn ào náo động của thế tục cho nên cũng không có cưỡng cầu, sau khi nói chuyện với Diệp Trần được hơn nửa giờ thì trực tiếp rời khỏi, tuy nhiên lại để cho Dịch Sơn Hà tự mình đưa Diệp Trần về Vân Châu.
...
Trên đường trở về Vân Châu, Dịch Sơn Hà lộ ra vẻ vô cùng kích động, cứ thế bám lấy Diệp Trần nói ra toàn bộ những hành động của hắn ở Đảo quốc một lần.
Diệp Trần và Dịch Sơn Hà đều là bạn cũ, tự nhiên không có nghiêm túc giống như Quân lão, có thể lảm nhảm thoải mái như nói chuyện nhà.
Chờ lúc Diệp Trần từ từ kể lại từng chuyện từng chuyện xong thì lúc này Vân Châu cũng đã ở trước mắt.
Dịch Sơn Hà thở dài:
"Diệp lão đệ, thứ lỗi cho ta nói lời không hay trước đây, ta thật không nghĩ tới cậu có thể còn sống mà trở về từ Đảo quốc. Càng thêm không nghĩ tới, cậu chẳng những giết chết Vũ Hạc tiên nhân vậy mà có thể khiến chính phủ Đảo quốc phải chịu thua, hướng Hoa Hạ công khai xin lỗi!"
"Cậu làm được chuyện mà quân nhân Hoa Hạ chúng ta ai cũng muốn làm nhưng lại không làm được!"
"Cậu có biết uy vọng và địa vị của ngươi bây giờ trong quân đôi đã biết qua Diệp..."
Nói tới đây, Dịch Sơn Hà bỗng nhiên nhớ tới quan hệ giữa Diệp Trần và Diệp Thiên Ca thì vội vàng kịp thời dừng lại thay đổi chủ đề cười ha ha, rồi mới vừa cười vừa nói:
"Đúng rồi! Ta còn có một việc vui muốn chúc mừng cậu! Quân đội đã ra quyết định xét thấy lần này cậu có công lao lớn, nâng cao uy thế của Hoa Hạ chúng ta, chuẩn bị đặc biệt tăng lên hàm thượng tướng cho cậu! Hơn nữa làm thủ lĩnh của Thần Long vệ, sau này có thể tùy cơ ứng biến!"
Diệp Trần nghe được điều này, lông mày hơi nhíu, mặc dù hắn ta không quan tâm đến quân sự, thế nhưng cử động lần này của quân đội khiến hắn cảm thấy ngoài ý muốn.
Thượng tướng!
Phải biết, toàn bộ Hoa Hạ quốc, thượng tướng chẳng qua chỉ có khoảng ba mươi người mà thôi.
Huống chi, dạng người giống như hắn trực tiếp từ hàm thiếu nhảy tới Thượng tướng thì phóng tầm mắt toàn bộ lịch sử của Hoa Hạ quốc thì cũng chỉ có hắn là người đầu tiên.
Còn về phần làm thủ lĩnh Thần Long vệ, hơn nữa có thể tùy cơ ứng biến vậy thì càng thêm khó lường!
Cũng giống như chỉ cần Diệp Trần không làm ra loại hành động phản quốc thì ở khắp Hoa Hạ đều có thể nghênh ngang mà đi.
Tuy nhiên suy nghĩ kỹ một chút, cũng không cảm thấy có cái gì kỳ quái. Lấy thực lực mà Diệp Trần biểu hiện ra bây giờ chỉ cần hắn còn ở Hoa Hạ một ngày thì có thế chấn nhiếp được các nước trên thế giới, cho dù là Mỹ quốc còn dám khiêu khích Hoa Hạ thì cũng cần phải cân nhắc một chút!
Giống như một vị tướng quân nào đó trước đây của Hoa Hạ, một mình Diệp Cuồng Tiên đủ để bù đắp được cả năm vạn tinh binh, hơn nữa còn là thần long thấy đầu không thấy đuôi, có thể ở bất kỳ chỗ nào trên toàn cầu, đột nhiên buông xuống năm vạn tinh binh vậy thử hỏi có quốc gia nào không sợ không?
Căn cứ vào nguyên nhân này, quân đội Hoa Hạ vô luận là đưa ra điều kiện như thế nào để lôi kéo Diệp Trần thì đều tuyệt đối không quá đáng một chút nào.
Vừa nghĩ tới đây, Diệp Trần cười nhạt một tiếng, "Như vậy, vậy ông thay ta đa tạ Quân lão một tiếng!"
Dịch Sơn Hà cười ha ha một tiếng nữa, "Tạ thì cũng không cần! Quân lão nếu biết ngươi đáp ứng thì đoán chừng đi ngủ còn có thể cười tỉnh!"
"Ngươi có biết Quân lão tự mình đánh giá ngươi như thế nào không?"
"Ồ? Đánh giá như thế nào?"
Diệp Trần ngược lại là có chút hiếu kỳ nhịn không được mà hỏi tới.
Dịch Sơn Hà chậm rãi nói:
"Quân lão, chỉ cần có Diệp Cuồng Tiên ngươi, ít nhất đủ để bảo đảm cho Hoa Hạ ba mươi năm sau sẽ không xuất hiện chiến sự!"
Diệp Trần hơi sững sờ sau đó cười lắc đầu, ngoài miệng không có nói nhiều nhưng trong lòng lại âm thầm nói:
"Ta làm sao có thể ở Trái Đất nghỉ ngơi ba mươi năm? Nhiều nhất cũng chỉ một hai năm nữa mà thôi, chắc chắn phải tiến về Tu Chân giới!"
Tuy rằng hắn đã tìm được tàn hồn của Hi Nguyệt nhưng nếu như có thể mà nói, hắn vẫn hi vọng sau khi có thể làm thức tỉnh tàn hồn của Hi Nguyệt đưa về Tu Chân giới nơi có thân xác của nàng ta, chỉ có như vậy mới có thể coi như là Hi Nguyệt hoàn chỉnh!
Ngoài ra, kiếp trước hắn bị bát đại tiên môn của Tu Chân giới cùng nhau vây công, thù này cũng nhất định phải đáp lại!
Đương nhiên, còn có một cái nguyên nhân trọng yếu hơn, theo tu vi của hắn được đề cao không ngừng, Trái Đất loại địa phương này sớm muộn cũng sẽ không chứa được hắn giống như một con rồng lớn thì không thể nào ở trong một cái hồ nhỏ, Tu Chân giới mới là sân khấu thuộc về hắn!
Vừa nghĩ tới đây, Diệp Trần lập tức bắt đầu suy nghĩ bay tán loạn, chớp mắt một cái, hắn đã trùng sinh về đây được gần nửa năm, ân oán trên Trái Đất cũng đã được giải quyết gần đủ rồi.
Chuyện cần làm tiếp theo thật ra thì chỉ còn có ba chuyện.
Thứ nhất, phục sinh Mân Côi và Diệp Thiên Ca.
Thứ hai, thì phải thành lập một cái tông môn có thực lực cường đại, để đảm bảo người thân và bạn bè của hắn được an toàn.
Thứ ba, chính là thức tỉnh thần hồn của Hi Nguyệt rồi mới tìm tới lối vào Tu Chân giới cùng nhau trở về Tu Chân giới.
Suy nghĩ cân nhắc ba chuyện này ở trong lòng, Diệp Trần phát hiện, hai chuyện đằng sau thì tạm thời không vội vàng được.
Bồi dưỡng thế lực của mình thì đang từng bước bắt đầu, một hai năm về sau thì chắc chắn có thể nhìn thấy được hiệu quả.
Thần hồn của Hi Nguyệt thì bây giờ đang ở trong cơ thể của Tiêu Nhược Hi, cũng đàng từ từ khôi phục lại cũng cần phải có thời gian.
Việc duy nhất mà hắn cần có thể làm là phải nhanh chóng tìm tới phần bản đồ thứ ba rồi mới tiến vào Bồng Lai tiên đảo tìm Thần Long Chi Huyết!
Nghĩ tới đây, Diệp Trần lập tức hướng về phía Dịch Sơn Hà mở miệng nói:
"Đúng rồi! Lão Dịch, Khoa Lạc Phu đoàn trưởng Thiên Lang quân đoàn của Tô quốc, đối với người này thì ông hiểu được bao nhiêu?"
"Khoa Lạc Phu?"
Dịch Sơn Hà nghe được Diệp Trần đề cập tới người thì thì rõ ràng cảm thấy ngoài ý muốn, tuy nhiên hơi trầm tư một lát, vẫn là từ từ mở miệng nói:
"Khoa Lạc Phu là kết quả của Tô quốc cách đây một trăm năm trong chiến tranh thế giới thứ nhất"
Theo như vào năm đó, Tô quốc mới vừa quật khởi vì chống lại Tinh Quốc xã của Đảo quốc và Siêu Năng cục của Mỹ quốc, Tô quốc ở Bắc Cực Băng Nguyên tìm được huyết thanh của người sói thượng cổ, dùng làm thí nghiệm và cuối cùng bồi dưỡng được một nhóm quái vật nửa người nửa sói!
"Mà Khoa Lạc Phu này chính là một nhóm người sói sớm nhất!"
"Sau đó nhóm người sói đầu tiên này gần như tất cả đều chết yểu, duy chỉ có Khoa Lạc Phu này sống tiếp được, người sói sau này chính là lấy hắn làm mô bản, có thể nói là sảm phẩm người sói phục chế từ người này! "
Hơn nữa Khoa Lạc Phu này vốn là người sinh ra có thần lực, ở sau khi được bồi dưỡng bằng huyết thanh của người sói, thì thực lực càng thêm cường đại!
"Theo ghi chép trong tư liệu tuyệt mật của Thần Long vệ, ở trong thế chiến thứ hai, người này đã từng giao thủ với tam đại tiên nhân của Đảo quốc, tuy rằng lấy một địch ba mà thua trận nhưng cũng là thoát khỏi một cách nhẹ nhàng, theo sức mạnh của cá nhân hắn thì chắc còn mạnh hơn cả Vũ Hạc tiên nhân!"
"Tuy nhiên đầu thập niên 90 của thế kỷ trước, sau sự thay đổi đáng kể của Tô quốc thì người này biến mất..."
Chương 394 Nữ thần cao không thể chạm
Diệp Trần nghe được lời này của Dịch Sơn Hà thì lập tức trừng hai mắt một "Biến mất?"
Hắn thật vất vả mới đoạt được phần bản đồ trong tay Vũ Hạc tiên nhân, nếu như không tìm thấy Khoa Lạc Phu, không lấy được phần bản đồ thứ ba này vậy hắn trước đó coi như là làm cho vui à?
Dịch Sơn Hà thấy vẻ mặt của Diệp Trần trở nên khác thường thì lập tức nói:
"Thật ra thì cũng không phải là biến mất hoàn toàn! Chỉ là từ nay về sau hắn sẽ không còn xuất thủ nữa, đó là vì sự bất đồng giữa hắn với các quan chức cấp cao của Tô quốc, sau đó Thần Long vệ cũng không tiếp tục chú ý tới người này, huống hồ..."
Nói đến đây, Dịch Sơn Hà dừng lại một chút, "Nếu như cậu muốn thám thính tung tích của hắn ta có thể ngay lập tức để cho Thần Long vệ đi thăm dò!"
Diệp Trần nhẹ gật đầu. "Ông phái người đi thăm dò đi! Bất kể tin tức nào về nơi ở của người này, nhất định phải thông báo cho tôi biết càng sớm càng tốt!"
Tin tức này của Dịch Sơn Hà nghe có vẻ là một ý kiến hay nhưng cũng khiến Diệp Trần ít nhiều có chút phiền muộn, tuy nhiên trước mắt rõ ràng cũng không có biện pháp nào tốt hơn.
...
Sau khi trở lại Vân Châu, Diệp Trần sắp xếp ba người Lâm Vũ Y ở trong biệt thự số một rồi mới đi tới nhà hàng gặp mặt Tô Lam, đúng lúc Sở Phi Yên cũng có mặt ở đây.
Trước khi đi Đảo quốc, Diệp Trần cũng không có nói cho hai người tình hình thực tế, chỉ nói là mình có chuyện phải làm, đi một chuyến bên ngoài, bây giờ thấy Diệp Trần trở về tự nhiên tất cả đều rất vui vẻ.
Đáng nhắc tới chính là Tô Lam tu luyện cũng đã được một khoảng thời gian, bây giờ đã bước vào cảnh giới Luyện Khí tầng một, tuy rằng thực lực tiến bộ cũng không lớn, nhưng thể chất đã vượt xa người bình thường, hơn nữa sau khi bước vào con đường tu luyện, cả người Tô Lam cũng lộ ra vẻ trẻ trung hơn trước rất nhiều.
Còn về Sở Phi Yên, thì càng là tiến bộ thần tốc, bây giờ đã bước vào cảnh giới Luyện Khí tầng sáu, với cả trước đó Diệp Trần truyền cho cô ta đạo pháp, một khi thi triển ra cũng có thể đánh một trận với tông sư Hóa Kình bình thường.
Diệp Trần nghe Sở Phi Yên báo cáo sơ qua tình hình của từng người một trong thời gian vừa rồi.
"Em Thanh Nhã bây giờ cũng là Luyện Khí tầng một, con có Em Tô Mạn bây giờ đã ngưng tụ ra chân nguyên, tin tưởng rất nhanh là có thể bước vào ngưỡng cửa tu chân..."
Tu vi của Sở Phi Yên phải vượt qua những người khác, để lúc Diệp Trần không có ở đây thì mọi việc sẽ do cô ta hướng dẫn thay.
Sau khi Diệp Trần nghe Sở Phi Yên báo cáo xong thì nhẹ gật đầu, "Đúng rồi, Phi Yên bên Hắc Sâm Lâm kia tiến triển như thế nào?"
Sở Phi Yên trông coi tập đoàn Tô Diệp là đại quản gia tài vụ của Diệp Trần, sau khi chúng đệ tử Tiêu Dao sơn trang di chuyển đến Hắc Sâm Lâm, muốn xây dựng lại tông môn một lần nữa, việc này cũng là do Sở Phi Yên một tay thu xếp.
Sở Phi Yên nói ngay:
"Vật liệu xây dựng tông môn, dựa theo anh nói toàn bộ đã mua sắm đầy đủ, bây giờ trên cơ bản toàn bộ đã đến nơi, hai ngày sau chắc là có thể khởi công!"
"Đệ tử Tiêu Dao sơn trang đều có thực lực cường đại, tốc độ xây dựng tông môn chắc là so với công ty xây dựng bình thường nhanh hơn nhiều, tuy nhiên bởi vì muốn đảm bảo chất lượng tốt nhất, chỉ sợ công trình này cũng phải xây dựng ít nhất gần nửa năm..."
Sở Phi Yên từng lời nói rõ một lần cho Diệp Trần nghe về tiến độ công việc xây dựng tông môn ở Hắc Sâm Lâm không bỏ qua một chi tiết nhỏ nào. Mọi việc đều được Phi Yên kể rõ từng chi tiết, ngay cả Diệp Trần sau khi nghe xong cũng không nhịn được khẽ cười nói:
“ Phi Yên, thật ra thì cô không cần phải quá chú trọng việc đó như thế, cô cứ cắt cử một người chú tâm quan sát công việc ở Hắc Sâm Lâm là được.”
Không nghĩ tới Sở Phi Yên lại trực tiếp liếc mắt một cái, nói:
"Anh nói thật đơn giản dễ dàng quá! Đệ tử Tiêu Dao sơn trang không quen là việc này, mà việc này thì không thể để người bình thường biết được, cho nên tôi chỉ có thể tự mình làm thôi!"
Tô Lam ở một bên thấy thế, nhịn không được trêu ghẹo nói:
"Tiểu Trần, cháu xem Phi Yên tốt cỡ nào a! Chẳng những giúp cháu làm việc thỏa đáng, còn thường xuyên giúp dì quản lý nhà hàng, cô bé tài mạo song toàn như vậy thế nhưng là đốt đèn lồng cũng khó tìm a, cháu cần phải nắm chặt cơ hội nha!"
Sở Phi Yên nghe được điều này, gương mặt xinh đẹp như bị chà xát một chút, hai má đỏ bừng thẹn thùng giẫm chân, "Dì Lam, dì nói cái gì đó!"
Nói xong thì một mặt thẹn thùng chạy ra ngoài cửa, tuy nhiên khi đi tới cửa bỗng nhiên lại nhớ tới cái gì, lần nữa quay đầu lại nói:
"Đúng rồi! Diệp Trần còn có một việc, Ngô Lỗi người bạn tốt của anh gần đây hình như xảy ra một chút vấn đề!"
Diệp Trần nghe được điều này thì ngay lập tức nhướng mày, "Lỗi tử? Ông ta xảy ra chuyện gì?"
Đôi mi thanh tú của Sở Phi Yên cau lại nói:
"Đó là loại cảm giác, tôi không thể nói rõ ràng được...khi tôi tới trường tìm em Thanh Nhã lần trước, tôi đã đối mặt với hắn và luôn cảm thấy rằng tình trạng của hắn không hoàn toàn đúng lắm!"
Diệp Trần nghe được điều này thì không thể không hít sâu một hơi, vẻ mặt có chút phát lạnh, "Được rồi, tôi đã biết! Bây giờ tôi đi tới trường học một chuyến! Nếu quả như thật có người dám gây chuyện ở dưới mắt tôi thì tôi nhất định sẽ làm cho kẻ đó phải hối hận khi xuất hiện trên thế giới này!"
Nửa năm vừa qua, Diệp Trần thật sự là quá bận rộn, nhất là mấy tháng gần đây nhất đến một lần gặp mặt Ngô Lỗi cũng không có thời gian. Nếu không phải Sở Phi Yên nhắc nhở thì hắn thật đúng là không có nghĩ ra có người lại dám đánh chủ ý tới người bạn tốt của mình.
Đạt được tin tức này, Diệp Trần lập tức ngồi không yên, sau khi vội vàng chào hỏi Tô Lam và Sở Phi Yên xong thì ngay lập tức rời khỏi nhà hàng, hướng trường trung học số một Vân Châu chạy tới.
...
Khi chạy tới trường học thì đúng lúc gặp phải tan học buổi chiều, thế là Diệp Trần không có đi vào trong trường mà trực tiếp ở cửa ra vào đợi Ngô Lỗi đi ra.
Thế nhưng đợi mười mấy phút mà vẫn không thấy Ngô Lỗi đi ra.
Ngay tại lúc Diệp Trần đang muốn trực tiếp đi vào trường học để tìm thì đúng lúc này nhìn thấy được một đạo thân ảnh quen thuộc đang từ trong sân trường đi ra.
Bỗng nhiên chính là Đường Thanh Nhã đã lâu lắm rồi không nhìn thấy!
Đường Thanh Nhã bây giờ, cả người có vẻ như cao lớn hơn trước, hơn nữa dáng người càng ngày càng thêm kiên cường, trong tư thế hiên ngang và tươi mới đó còn mơ hồ lộ ra một cỗ khí tức cao quý khó mà hình dung được, chẳng những dung mạo so với trước đó còn xinh đẹp hơn, khí chất cũng đã có thay đổi rất lớn.
Người khác có lẽ không biết, nhưng Diệp Trần thì lại hết sức rõ ràng, nguyên nhân đây là bởi vì cô ta tu luyện, trên người đã có một chút khí chất của Thần Điểu Phượng Hoàng!
Diệp Trần đang muốn đi qua chào hỏi thì lúc này bỗng nhiên ở một bên có một thiếu niên bộ dáng đẹp trai, trong tay cầm một bó hoa hồng to lớn, trực tiếp nửa quỳ trước mặt Đường Thanh Nhã, lớn tiếng nói:
"Nữ thần Thanh Nhã! Anh thật sự rất yêu em! Vì em, anh có thể làm bất cứ chuyện gì!"
Mà nhiều học sinh ở xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này vậy mà không cảm thấy kinh ngạc chút nào ngược lại thì nhau lắc đầu thở dài ngao ngán, "Ai! Lại một tên chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!"
"Từ khi khai giảng năm nay đã được hơn một tháng, người công khai hướng Đường Thanh Nhã tỏ tình không đến một trăm thì cũng là tám mươi đi!"
"Việc này thật đúng là có ngươi rảnh rỗi thống kê đấy, tính thêm vị ở trước mắt này hình như tổng cộng đã là 86 người."
“ Hơn nữa, từ trước đến giờ đều chưa từng có ai khiến Đường Thanh Nhã để ý.”
“Ha ha, đây là chuyện đương nhiên, nhìn xem Đường Thanh Nhã giờ đã là nữ thần đệ nhất trường trung học số một Vân Châu của chúng ta, đâu thể dễ dàng bị hấp dẫn bởi vài ba tên con trai lấc cấc như vậy?”
...
Khi mọi người còn bận bàn tán chuyện trước mắt, Đường Thanh Nhã vẫn như cũ không buồn liếc mắt nhìn thiếu niên đang quỳ gối trước mặt mình, vẻ mặt lạnh nhạt không rõ buồn vui trực tiếp bước qua hắn.
"Ai!"
Mọi người sớm đoán được sẽ có kết quả như thế, nhưng vẫn như cũ nhịn không được thở dài một trận:
"Quả nhiên, nữ thần đúng là không có dễ dàng chạm tới a!"
"Ta giống như nghe được tiếng tan nát cõi lòng a!"
Nghe thấy tiếng nghị luận của mọi người, Diệp Trần cũng không thể không lắc đầu mà cười rồi mới từ từ đi tới.
Chương 395 Ngươi không xứng!
Cử động này của Diệp Trần rất nhanh đã tạo ra sự chú ý cho nhiều học sinh ở xung quanh.
"Mau nhìn! Mau nhìn! Lại có một tên gia hỏa không biết trời cao đất rộng đi về phía nữ thần Đường gia!"
"Thật đúng là kẻ trước ngã xuống đã có kẻ sau tiến lên a!"
"Nhưng xét ra thì anh chàng này thực sự quá đẹp trai a!"
"Này! Đẹp trai có thể làm được cái gì! Nữ thần Đường gia cũng không phải loại cô gái nông cạn bị soái ca hấp dẫn a!
"Chờ đó mà xem! Đoán chừng nữ thần Đường gia nhìn cũng không thèm nhìn một cái!"
"Ai! Tội gì mà phải tự rước lấy nhục nhã như vậy!"
...
Trong tiếng nghị luận của mọi người, Diệp Trần đã chậm rãi đi tới trước mặt Đường Thanh Nhã.
Hai mắt Đường Thanh Nhã nhìn xuống đất, gương mặt lạnh lùng xinh đẹp vẫn còn đang chậm rãi tiến lên cũng không có để ý tới phía trước là Diệp Trần, thẳng đến lúc Diệp Trần phải nhẹ giọng gọi, "Thanh Nhã!"
Đường Thanh Nhã nghe được giọng nói này thì thân thể mềm mại ngay lập tức hơi chấn động một chút, sau đó đột nhiên ngẩng đầu, lúc này mới nhận ra Diệp Trần đang ở trước mặt mình.
Vốn là trên gương mặt xinh đẹp giống như một tảng băng trôi ngay lập tức giống như gió xuân thổi qua, trong nháy mắt được hòa tan, lộ ra vẻ mặt mừng rỡ sau đó giống như chim bay về rừng, chạy về phía Diệp Trần, sau đó trước mặt tất cả mọi người đều đang trợn mắt há hốc mồm, lao vào trong ngực của Diệp Trần...
Tất cả mọi người trong lúc nhất thời đều choáng váng, thậm chí còn có người dùng hai tay ôm đầu, có người bảo người kia tát hộ cái xem có phải đang mơ hay không thế là rơi mất cái răng cửa, mọi người đều không thể tin được những gì mình vừa thấy là sự thật.
"Ta...Ta không có nhìn lầm chứ! Nữ thần Đường gia vậy mà chủ động nhào vào trong ngực của tiểu tử này!"
"Cái tên này có lai lịch gì?"
"Ta nghe nói nữ thần Đường gia có một người bạn trai thần bí, thế nhưng là từ trước tới nay chưa bao giờ gặp qua, chẳng lẽ chính là người này sao?"
"Ta hình như nghe được rất nhiều âm thanh tan nát cõi lòng!"
...
Nghe được tiếng nghị luận của mọi người, ngay cả Diệp Trần cũng không thể không sờ lên cái mũi, cúi đầu vỗ vỗ bả vai Đường Thanh Nhã, thấp giọng nhắc nhở:
"Có nhiều người đang nhìn này!"
Đường Thanh Nhã lúc này mới kịp phản ứng, gương mặt xinh đẹp hơi đỏ lên, không muốn rời khỏi vòng tay của Diệp Trần thế nhưng vẫn phải rời khỏi, "Một tháng vừa rồi anh chạy đi đâu a? Từ sau kỳ thi thử năm ngoái, anh không có quay trở lại trường học, nếu như không phải năm ngoái anh thi đứng đầu trường, còn có Bạch lão sư giúp một tay biện hộ cho anh, chỉ sợ trường học sớm đã đuổi anh đi a!"
Đường Thành Nhã rời khỏi vòng tay của Diệp Trần sau đó thì hé miệng cười trêu ghẹo nói.
Cảnh tượng này lập tức để cho mọi người xung quanh phải ghen ghét một hồi.
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, tỏ ra không có vấn dề nói:
"Đuổi thì đuổi đi a!"
Đến trường học đối với Diệp Trần bây giờ mà nói đã không có bất cứ ý nghĩa gì nữa.
Dừng lại một chút, Diệp Trần đang định hỏi thăm chuyện của Ngô Lỗi thì ngay vào lúc này, cái tên vừa mới hướng Đường Thanh Nhã tỏ tình công khai kia đột nhiên lao tới, vẻ mặt nổi giận đùng đùng nói:
"Thanh Nhã! Em từ chối anh có phải bởi vì tiểu tử này hay không?"
Đôi mi thanh tú của Đường Thanh Nhã lập tức nhăn lại, gương mặt xinh đẹp cũng hơi phát lạnh, lạnh lùng nói:
"Đúng thì thế nào? Lư Nhất Phàm, tôi đã nói rồi tôi và anh hai chúng ta không có khả năng, anh dập tắt cái ý nghĩ này đi!"
Lư Nhất Phàm lập tức tức giận đến hai mắt đỏ bừng, không thể không nhìn về phía Diệp Trần, "Cái tên này thì có gì tốt? Hắn có chỗ nào mạnh hơn so với Lư Nhất Phàm ta? Tiểu tử! Ta muốn solo với ngươi một trận!"
Mọi người nghe được tiếng nói chuyện của hai người thì ngay lập tức nhao nhao xôn xao không ngừng:
"Hóa ra hắn chính là con trai của Lư Quảng Dân nhà giàu mới nổi ở tỉnh Thiên Nam chúng ta tên là Lư Nhất Phàm a!"
"Nghe nói hắn vì truy cầu nữ thần Đường gia cố ý chuyển trường từ Thiên Hải về Vân Châu!"
"Đây chính là tiêu chuẩn cao giàu đẹp troai!"
"Lần này có trò hay để xem rồi!"
...
Nhưng mà phụ sự kỳ vọng của mấy người thích náo nhiệt, đối mặt trước sự khiêu khích của Lư Nhất Phàm thì thiếu niên kia không rõ có phải là bạn trai của nữ thần Đường gia không cũng không có phản ứng gì, trực tiếp bỏ ngoài tai lời nói của Lư Nhất Phàm kéo tay Đường Thanh Nhã chuẩn bị rời đi.
Mọi người thấy thế thì ngay lập tức thi nhau thở dài lắc đầu:
"Ai! Không nghĩ tới người đàn ông mà nữ thần Đường gia ngưỡng mộ trong lòng thế mà lại nhát gan như vậy!"
"Thậm chí ngay cả dũng khí chiến một trận vì nữ thần mà cũng không có!"
"Nữ thần Đường gia làm sao lại đi thích loại người hèn nhát như vậy?"
...
Trong giọng nói trào phúng của mọi người, Lư Nhất Phàm cũng lao lên lần nữa, trực tiếp ngăn cản đường đi của hai người. "Tiểu tử! Nếu như ngươi ngay cả dũng khí solo với bản thiếu cũng không có, vậy có thể chứng minh ngươi căn bản không xứng với Thanh Nhã!"
Diệp Trần không thể không khẽ chau mày, vốn đối phương trong mắt hắn chăng qua chỉ là một con kiến hôi không có ý nghĩa, cho nên hắn căn bản không có để ở trong lòng, thế nhưng bị một con giun dế liên tiếp khiêu khích cũng đã để cho trong lòng của hắn có hơi chút khó chịu.
"Solo với ta sao? Ngươi không xứng!"
Cùng lúc nói xong lời này, Diệp Trần thuận tay vung lên, Lư Nhất Phàm kia lập tức cảm nhận được chính mình giống như bị một chiếc xe tải đụng trúng, trực tiếp bay ra ngoài lăn về phía trước hơn mười mét.
Như thế này còn là Diệp Trần chỉ dùng một phần ngàn lực đạo, bằng không đã sớm đánh cho hắn ngay cả cặn bã cũng không còn.
Xoạt!
Mọi người thấy cảnh tượng này thì tất cả lập tức đều xôn xao.
Không có người nào thấy rõ được động tác của Diệp Trần, bọn họ chỉ thấy, Lưu Nhất Phàm không biết như thế nào đột nhiên bay ra ngoài.
"Thiếu gia!"
Trong nhóm người bên cạnh lập tức có năm người lao ra nhanh chóng chạy tới trước mặt Lư Nhất Phàm, đỡ hắn từ dưới đất dậy, chắc là người mà Lư gia phái đi làm vệ sĩ bảo vệ Lư Nhất Phàm.
"Các hạ là cao nhân phương nào? Vì sao hạ độc thủ đối với thiếu gia nhà chúng ta như vậy? "
Trong năm tên vệ sĩ đó thì cầm đầu là một người đàn ông trung niên, hai mắt đang gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Trần, trầm giọng mở miệng nói.
Hắn nghe lệnh của gia chủ Lư Quảng Dân, đến đây để bảo vệ Lư Nhất Phàm, bây giờ Lư Nhất Phàm bị người đả thương hắn tự nhiên là khó thoát khỏi bị trách phạt.
Nếu như không phải mơ hồ cảm nhận được, đối phương là một tên cao thủ, người đàn ông trung niên này vào lúc này chỉ sợ sớm đã động thủ báo thù cho Lư Nhất Phàm.
Lư Nhất Phàm sau khi được bốn tên vệ sĩ khác đỡ dậy thì lập tức tức giận nổi trận lôi đình, "Chú Lý! Phí lời với hắn làm gì! Chú đánh gãy hai chân của hắn báo thù cho ta!"
"Hừ!"
Lư Nhất Phàm vừa nói xong lời này thì ngay lập tức Diệp Trần hừ nhẹ một tiếng, một đạo công kích vô hình bằng thần hồn trực tiếp nở bắn ra mà tới!
"A!!"
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Ngay sau đó mọi người đã nhìn thấy, Lư Nhất Phàm bỗng nhiên che lấy hai chân của mình đang liều mạng kêu gào, "Chân của ta! Chân của ta!"
Người đàn ông trung niên kia thấy thế thì ngay lập tức thay đổi sắc mặt, "Các hạ rốt cuộc là ai? Thật chẳng lẽ muốn đối nghịch với Lư gia chúng ta hay sao?"
Diệp Trần cười lạnh, "Lư gia sao? Không nghĩ tới ta diệt tứ đại gia tộc Vũ, Mạc, Liễu, Lục, ngược lại lại làm cho Lư gia các ngươi nhặt được chút tiện nghi!"
Nghe được lời này của Diệp Trần, nhiều học sinh ở xung quanh đều nghe thấy mà không hiểu là có ý gì, nhưng người đàn ông trung niên kia dường như nghĩ tới điều gì đó, ngay lập tức sắc mặt thay đổi hoàn toàn, ngay cả hai chân đều đang run cầm cập.
"Chẳng lẽ ngươi....ngươi là...Không có khả năng!
Ngay vào lúc người đàn ông trung niên này đang nghi ngờ không thôi thì đột nhiên từ đoàn người bên ngoài có một ông lão đi vào.
"Ông Mạnh!"
Nhìn thấy ông lão này xuất hiện, Đường Thanh Nhã vội vàng hô to một tiếng.
Hóa ra ông lão này bỗng nhiên chính là Mạnh Huyền Lễ khách khanh của Đường gia!
Diệp Trần trước khi tới Đảo quốc, lo lắng cho sự an nguy của Đường Thanh Nhã đã từng cố ý dặn dò qua Đường Nghiệp, cần phải để cho người bảo về Đường Thanh Nhã thật tốt, cho nên mỗi ngày đến trường tan học đều do Mạnh Huyền Lễ tự mình đưa đón.
Vừa rồi, Mạnh Huyền Lễ ở ngã tư phía trước, thấy Đường Thanh Nhã lâu rồi mà chưa thấy xuất hiện, hơn nữa cũng chú ý tới động tĩnh bên này thế là chạy tới.
"Thanh Nhã, cháu không sao chứ?"
Mạnh Huyền Lễ nhìn thấy Đường Thanh Nhã bình yên vô sự thì lập tức thở phào nhẹ nhõm, sau đó lúc này mới nhận ra là còn có Diệp Trần ở một bên, thân thể lập tức hơi chấn động một chút, vội vàng bước nhanh đi tới trước mắt Diệp Trần.
Tuyết Cơ vừa thốt ra lời này thì khí thế cả người cũng phóng thích ra ngoài, sát khí nghiêm nghị!
Phải biết, Tuyết Cơ vẫn luôn được Vũ Hạc đại tiên bồi dưỡng để làm nhục thân cho chính hắn đoạt xá, tự nhiên là không giữ lại chút nào dốc hết toàn lực đi bồi dưỡng. Tuyết Cơ mặc dù mới chỉ có hai mươi tuổi, thế nhưng tu vi thực lực đã có thể so với võ giả Thánh Cảnh!
Trịnh Đồng Vũ tính cả đám thủ hạ kia của hắn ở dưới sự sát ý của Tuyết Cơ bao phủ lên, tất cả mọi người lập tức như rơi vào trong hầm băng, trong khoang máy bay vốn rất ấm áp bây giờ lại như biến thành tu la địa ngục, ngay lập tức mọi người thay đổi sắc mặt.
Mà ông lão được nghi ngờ là cao thủ võ đạo kia, ngay lập tức thân thể nhoáng lên một cái đã ngăn ở trước mặt Trịnh Đồng Vũ, kịp thời thay hắn hóa giải cỗ sát khí cường đại áp bách kia.
Diệp Trần nghe được lời này của Tuyết Cơ, lúc này mới liếc qua vẻ mặt đã sợ đến sắc mặt tái nhợt của Trịnh Đồng Vũ kia, thản nhiên nói:
"Được rồi! Nể tình hắn là người Hoa Hạ, tha cho hắn lần này đi, nếu như còn dám vô lễ đối với ngươi, không cần xin chỉ thị trực tiếp giết là được rồi!"
"Vâng! Chủ nhân!"
Tuyết Cơ lập tức khom người lên tiếng, đồng thời thu hồi sát khí trên người lại, khôi phục bộ dáng vẻ mặt hờ hững như trước đó một lần nữa.
Mà lúc này, Trịnh Đồng Vũ kia tuy rằng đã được ông lão kéo tới một nơi vắng vẻ, nhưng vẫn cảm thấy sợ mất mật một lúc.
Hắn làm sao cũng không nghĩ tới, đại mỹ Đảo quốc này nhìn bề ngoài yểu điệu thục nữ thế mà lại có thực lực kinh khủng như thế!
"Chờ một chút, cô ta vừa rồi hình như xưng hô thiếu niên kia là chủ nhân? Thiếu niên này đến cùng là có thân phận gì? Vậy mà có thể có được cao thủ đại mỹ nhân như vậy làm người hầu cho hắn!"
"Chẳng lẽ là công tử của đại gia tộc siêu cấp ẩn thế nào đó sao? Thế nhưng là vì sao ta từ trước tới nay chưa từng nghe nói qua có nhân vật này?"
Qua một lúc lâu, Trịnh Đồng Vũ mới bình phục tâm tình kích động của chính mình lại, nhịn không được thấp giọng hướng ông lão ở một bên hỏi:
"Lưu lão, thực lực cô gái này so với ông thì như thế nào?"
Ông lão được gọi là Lưu lão khẽ chau mày, lần nữa nhìn về phía Tuyết Cơ một lần nữa rồi từ từ nói:
"Căn cứ khí tức đi lên phán đoán, ít nhất là có cảnh giới tông sư Hóa Kình, cũng rất có thể là Thánh Cảnh, tuy nhiên chỉ cần chưa có đạt tới Thần Cảnh thì lão phu cũng sẽ không để vào mắt!"
Nói đến đây, trên mặt Lưu lão hiện ra vẻ ngạo nhiên.
Trịnh Đồng Vũ nghe được Lưu lão nói như vậy, lúc này trong lòng mới bình tĩnh hẳn, sợ hãi trước đó trong nháy mắt đã quét sạch sành sanh, ánh mắt nhìn về phía Diệp Trần hiện ra vẻ kinh bỉ, thầm nghĩ trong lòng:
"Chẳng qua chỉ là ỷ vào chính mình có một cô hầu gái cường đại mà thôi! Chờ tới thành phố Thiên Hải, chính là địa bàn của bản công tử, coi như ngươi có là Long thì cũng phải cuộn lại cho bản công tử!"
...
Chớp mắt một cái, mấy tiếng đồng hồ đã trôi qua.
Sau khi trải qua đoạn ngắn khúc nhạc dạo đầu trước đó, Trịnh Đồng Vũ không còn dám tùy tiện tìm mấy người Diệp Trần bắt chuyện.
Tuy nhiên khi hắn nhìn thấy Diệp Trần trái ôm phải ấp, ôm hai đại mỹ nữ một lớn một nhỏ, còn có mỹ nhân hầu gái lạnh lùng kiêu xa như tiên tử ở trên trời kia, vẻ ghen ghét đố kỵ trong đôi mắt ngay lập tức càng nhiều hơn.
Cuối cùng thì máy bay cũng đã đáp xuống sân bay thành phố Thiên Hải.
Trên mặt Trịnh Đồng Vũ cũng lập tức khôi phục vẻ mặt tự tin trước đó, "Anh bạn, bản công tử tuy rằng không biết ngươi đến cùng là có lai lịch gì, tuy nhiên ở thành phố Thiên Hải thì đây chính là địa bàn của ta!"
Lúc đi qua bên cạnh Diệp Trần, Trịnh Đồng Vũ như từ trên cao nhìn xuống liếc qua Diệp Trần, đột nhiên lòi ra một câu nói như vậy, sau đó vẻ mặt đắc ý đi ra khỏi máy bay.
Diệp Trần hoàn toàn không thèm để ý tới hắn, thế nhưng Giang Khẩu Anh Tử ở bên cạnh thì bĩu môi nói:
"Người này thật là đáng ghét! Anh Tử không thích hắn!"
Tuyết Cơ ở bên cạnh cũng nói theo:
"Chủ nhân, người này cũng dám vô lễ đối với chủ nhân, có muốn ta đuổi theo giết hắn hay không?"
Không nghĩ tới, Diệp Trần từ trên ghế ngồi đứng dậy, thản nhiên nói:
"Chẳng qua chỉ là một con ruồi không biết suy nghĩ mà thôi, giết hắn chỉ sợ bẩn tay của ta a!"
...
Lại nói một đoàn người của Trịnh Đồng Vũ dẫn đầu sau khi máy bay hạ cánh, sao đó đi ra sân bay từ đường VIP, lập tức phát hiện tình huống có chút không đúng lắm.
Chỉ thấy ở phía trước có quân đội, còn có cả cảnh sát, gần như phong tỏa toàn bộ ba tầng trong ba tầng ngoài xung quanh cửa ra từ sân bay
Hành khách từ sân bay đi ra đều phải trải qua kiểm tra nghiêm ngặt mới có thể cho qua.
Trịnh Đồng Vũ đang muốn trực tiếp cất bước đi qua thì lại bị hai người lính mặc quân trang ngăn lại, yêu cầu kiểm tra hành lý xác minh thân phận.
Trịnh Đồng Vũ lập tức nhướng mày, "Ngay cả ta cũng phải điều tra sao? Các ngươi có biết ta là ai không?"
Không nghĩ tới binh sĩ kia lại có vẻ mặt lạnh lùng, nói:
"Ta không cần biết ngươi là ai! Đây là mệnh lệnh cấp trên cho dù là người đứng đầu tỉnh Thiên Nam đi qua nơi này cũng nhất định phải tiếp nhận kiểm tra!"
Trịnh Đồng Vũ lập tức trừng hai mắt một cái, đang muốn chửi ầm lên thì lại bị Lưu lão ở một bên giật giật ống tay áo, "Công tử mau nhìn phía trước, cha của ngươi đến rồi!"
"Cái gì?"
Trịnh Đồng Vũ lập tức vui mừng, vội vàng theo hướng mà Lưu lão chỉ nhìn lại.
Quả nhiên thấy ngay ở phía trước hơn mười mét, có một hàng người đang đứng mà Trịnh Quang Minh cha của hắn thì đột nhiên xuất hiện!
Tuy nhiên rất nhanh sau đó, Trịnh Đồng Vũ dường như phát hiện có gì đó khác thường, vẻ mặt lập tức hơi đổi.
Hóa ra hắn phát hiện, chẳng những Trịnh Quang Minh cha của hắn đột nhiên xuất hiện, thậm chí ngay cả người đứng đầu cả tỉnh Thiên Nam cũng ở đó!
Mà đây còn chưa phải kinh khủng nhất, kinh khủng nhất là người đứng đầu, người đứng thứ hai tỉnh Thiên Nam cũng chỉ đứng ở hàng vị trí thứ hai!
Ở trước hai người, thế mà còn có một ông lão mặc quân trang, nghiễm nhiên mới là người đứng đầu ở nhóm người chỗ này.
Hơn nữa từ chỗ đứng bên trên của mọi người là có thể biết được địa vị của mỗi người, Trịnh Quang Minh cha của hắn khả năng còn phải xếp ngoài năm vị trí đầu!
Buồn cười hắn vốn còn tưởng rằng, Trịnh Quang Minh cha của hắn là tới đón hắn, hắn còn đang cảm thấy băn khoăn đây.
"Hóa ra là có đại nhân vật đến rồi! Khó trách! Khó trách!"
Vừa nghĩ tới đây, Trịnh Đồng Vũ lập tức thu hồi vẻ kiêu căng lại, bắt đầu thành thành thật thật tiếp nhận kiểm tra, sau đó ngoan ngoãn ở bên cạnh lượn vòng ra ngoài, tuy nhiên cũng không có vội vàng rời đi.
"Có thể để cho cha ta đi theo ở một bên, vậy thân phận của vị đại nhân vật này khẳng định chỉ sợ còn phải cao hơn trời! Cũng không biết người này là ai?"
Vừa nghĩ tới đây, Trịnh Đồng Vũ lặng lẽ đi qua đám người, lần nữa hướng về nhìn vào ông lão mặc quân trang kia.
Mới nhìn có vẻ không quan trọng, lập tức khiến Trịnh Đồng Vũ giật mình kêu lên, "Người này hình như là vị đại thủ trưởng kia...Quân lão!"
Một tên vệ sĩ ở bên cạnh Trịnh Đồng Vũ nhịn không được hỏi:
"Công tử, Quân lão nào đó?"
Trịnh Đồng Vũ lập tức tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, "Phóng tầm mắt toàn bộ Hoa Hạ quốc, có thể để cho cha ta đi theo ở một bên thì còn có thể là Quân lão nào? Tự nhiên là vị đại thủ trưởng trong quân đội kia a!"
"Cái gì!"
Mấy vệ sĩ nghe được điều này thì mọi người lập tức trừng hai mắt một cái, vẻ mặt của tất cả đều tràn đầy kinh ngạc, sau đó tất cả cũng không nhịn được thông qua khe hở giữa đám người nhìn về phía ông lão mặc quân trang kia.
"Thật đúng là vị này!"
"Địa vị Quân lão ở toàn bộ Hoa Hạ cũng có thể xếp vào ba vị trí đầu đi!"
"Đây chính là đại nhân vật chân chính a!"
"Đại nhân vật giống như Quân lão, làm sao lại đột nhiên đi tới nơi này?"
"Xem ra hình như là đang chờ ai đó?"
"Chuyện này không có khả năng lắm a? Người nào có thể để cho Quân lão phải tự mình đi đón đây?"
Trong lúc nhất thời, mấy người Trịnh Đồng Vũ vừa sợ lại ngạc nhiên.
Chương 392 Trịnh Đồng Vũ tan vỡ!
"Ta đã biết!"
Trịnh Đồng Vũ bỗng nhiên vỗ đầu một cái, dường như nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt kích động nói:
"Ta biết mấy người Quân lão đang chờ người nào! Là hắn! Chỉ có thể là hắn!"
Mấy tên vệ sĩ đều có vẻ mặt mờ tịt, hiển nhiên cũng không biết, Trịnh Đồng Vũ đột nhiên nổi điên nói nhảm cái gì.
Duy chỉ có Lưu lão ở một bên, dường như cũng chợt hiểu ra, hít sâu một hơi nói:
"Công tử nói người đó, không phải là Diệp Cuồng Tiên chứ?"
Trịnh Đồng Vũ nhẹ gật đầu, vẻ mặt chắc chắn nói:
"Chắc chắn là hắn! Người có thể để cho Quân lão tự mình ở đây chờ, cũng chỉ có thể là hắn!"
Lưu lão nhẹ gật đầu, cũng không nhịn được cảm thán nói:
"Đúng vậy! Nghe nói Diệp Cuồng Tiên này, đầu tiên là diệt thế lực đệ nhất của Đảo quốc là tổ chức Sam Khẩu, sau đó lại làm lực lượng phòng vệ thứ bảy bị thiệt hại nghiêm trọng, đồ sát toàn gia tộc Liễu Sinh, sau đó san bằng Thiên Chiếu thần cung ở tổng bộ Tinh Quốc xã của Đảo quốc thành bình địa!"
"Hành động vĩ đại như thế thì cho dù là chiến thần Diệp Thiên Ca trước đó cũng chưa từng làm được!"
Nhiều vệ sĩ nghe được lời này của Lưu lão thì lập tức hiện ra vẻ kinh ngạc, "Hóa ra tổ chức Sam Khẩu bị diệt lại là người Hoa Hạ của chúng ta làm? Quá mạnh đi à nha!"
"Lực lượng phòng vệ thứ bảy của Đảo quốc bị người làm cho thiệt hại nghiêm trọng, không phải đều nói là tin đồn sao? Chẳng lẽ lại là thật?"
"Đây cũng khó mà tin nổi đi!"
...
Hóa ra, tin tức tổ chức Sam Khẩu bị hủy diệt, tuy rằng nội bộ Đảo quốc lưu truyền sôi sùng sục, thế nhưng là ngoại trừ cực ít một số cao tầng quốc gia biết việc này là Diệp Trần gây nên ra thì người bình thường cũng không biết rõ chuyện trong đó.
Còn có chuyện làm cho lực lượng phòng vệ thứ bảy bị tổn thất nghiêm trọng, sỉ nhục lớn như vậy, Đảo quốc liều mạng che dấu đi còn không kịp như thế nào lại để cho dân chúng bình thường biết được?
Tuy rằng vẫn luôn có lời đồn liên quan được lưu truyền đi, nhưng loại chuyện một người đánh trọng thương một nhánh quân đội thì lại có mấy người bình thường sẽ tin tưởng được?
Bởi vậy, những tên vệ sĩ này không hiểu rõ tình huống tự nhiên cũng hợp tình hợp lý.
Không nghĩ tới, Trịnh Đồng Vũ nghe được điều này thì khẽ cười một tiếng, nói:
"Há lại chỉ có từng đó là thật thôi sao! Còn rất nhiều chuyện cũng không phải các ngươi là có khả năng biết được! Bản công tử hôm nay phổ cập cho các ngươi một chút đi!"
"Diệp Cuồng Tiên này cũng không chỉ có hủy diệt tổ chức Sam Khẩu của Đảo quốc! Làm lực lượng phòng vệ thứ bảy của Đảo quốc bị thiệt hại nặng nề! Đồ sát gia tộc Liễu Sinh! San bằng Thiên Chiếu thần cung thành bình địa!"
"Còn có một việc, các ngươi chắc là cũng đã nghe nói qua?"
"Thủ tướng Đảo quốc Quy Điền Tam Lang vào ngày hôm qua đã công khai hướng Hoa Hạ chúng ta xin rỗi, rút quân khỏi đảo Thùy Điếu, hơn nữa còn coi như vì tội ác năm xưa mà bồi thường Hoa Hạ chúng ta hơn 200 tỷ đô la mỹ!"
"Các ngươi có biết, Quy Điền Tam Lang vì sao lại đột nhiên làm như vậy không?"
Mọi người không thể không liếc mắt nhìn nhau một cái, vẻ mặt càng phát ra hoảng sợ, "Ý của Trịnh thiếu, những chuyện này...tất cả đều là...do Diệp Cuồng Tiên làm sao?"
Trịnh Đồng Vũ hít sâu một hơi, trong đôi mắt lộ ra vẻ vô cùng sùng bái, nói:
"Đương nhiên! Chính là bởi vì Diệp Cuồng Tiên này! Nghe nói hắn trực tiếp giết tới phủ của Quy Điền Tam Lang, lấy vũ lực cường đại bức bách hắn đầu hàng nhận thua lúc này mới có chuyện nói xin lỗi!"
Tê ~
Mọi người nghe được điều này, thi nhau hít vào một ngụm khí lạnh, "Bức bách thủ lĩnh của một nước phải nhận thua xin lỗi!"
"Hơn nữa còn có cắt đất bồi thường!"
"Một người áp đảo một nước a!"
"Quá bá khí!"
...
Nhiều vệ sĩ thi nhau cảm thán, Trịnh Đồng Vũ cũng có vẻ mặt vinh dự, cười nói:
"Nói đến, Diệp Cuồng Tien này cũng là người Thiên Nam, hơn nữa hình như là hôm nay về nước, cho nên mấy người Quân lão mới có thể đứng chờ ở chỗ này tự mình nghênh đón!"
"Ai! Trịnh Đồng Vũ ta đời này không có người nào đặc biệt bội phục, duy chỉ có đối với vị Vân Châu Diệp tiên sinh này mà súng bái đến nỗi đầu rạp xuống đất!"
"Nếu như có được cơ hội bái nhập vào môn hạ của hắn, cho dù chỉ là tên đồng tử bưng trà rót nước ta cũng nguyện ý a!"
Trịnh Đồng Vũ nói tới đây, trên mặt lộ ra vẻ say mê mong chờ.
Ngay vào lúc Trịnh Đồng Vũ đang cảm thán, chợt nghe thấy ở cửa sân bay truyền đến một trận âm thanh xao động, lập tức theo tiếng động nhìn lại.
Chỉ thấy, tên thiếu niên kia cùng trên máy bay, cùng khoang với mình đã mang theo ba mỹ nữ cực phẩm để cho hắn thèm nhỏ dãi không thôi, từ trong sân bay đi ra.
Hơn nữa không biết vì sao, dường như có xích mích với nhân viên kiểm tra kia.
Trịnh Đồng Vũ thấy thế thì lập tức mừng rỡ, nhịn không được giễu cợt nói:
"Tiểu tử thúi không biết trời cao đất rộng này! Hắn căn bản không biết chính mình đang đối mặt với chuyện gì a! Ngay cả bản thiếu cũng chỉ có thể ngoan ngoãn tiếp nhận kiểm tra, hắn vậy mà dám can đảm phản kháng, thật sự là không biết sống chết!"
"Tiểu tử này xác thực đủ can đảm!"
"Trịnh thiếu mau nhìn! Mấy người Quân lão đi qua!"
"Ha ha! Xem ra không cần chúng ta phải ra tay, tiểu tử này chỉ sợ sẽ phải xong đời rồi!"
Mọi người thấy cảnh tượng này thì thi nhau chế giễu cười trên nỗi đau của người khác.
Tuy nhiên, sau đó lại xảy ra cảnh tượng mà lập tức khiến cho tất cả bọn họ đều phải trợn mắt há hốc mồm, khiếp sợ nói không nên lời.
Chỉ thấy, Quân lão dẫn theo một đám đại lão bước nhanh đi tới trước mặt tên thiếu niên kia.
Quân lão cười ha ha một tiếng, vậy mà đầu tiên hướng thiếu niên kia vươn tay ra, nói chuyện rất phóng khoáng:
"Diệp tướng quân! Ta đại biểu quân đội Hoa Hạ hoan nghênh ngươi về nước!"
Đám người Trịnh Đồng Vũ nghe được lời này của Quân lão thì lập tức đứng chôn chân tại chỗ, sau đó tất cả đều nhìn chòng chọc vào tên thiếu niên kia, từng cái vẻ mặt giống như con chó nhật a.
"Người Quân lão chờ...lại là hắn?"
"Còn có vừa rồi...Quân lão gọi hắn là...Diệp tướng quân?"
"Chẳng lẽ hắn chính là....Diệp Cuồng Tiên kia?"
"Cái này...cái này..."
Sau khi Trịnh Đồng Vũ kịp phản ứng càng là liều mạng lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn, "Không! Không có khả năng! Chắc chắn là Quân lão nhận nhầm người rồi! Làm sao lại là hắn!"
Hắn vừa rồi còn nói với thủ hạ của mình, vị Diệp tiên sinh kia trâu bò như thế nào, chính mình đều nguyện ý bưng trà đổ nước cho Diệp Cuồng Tiên, làm sao không nghĩ tới, mình nói tới người kia lại chính là thiếu niên gặp được ở trên máy bay này!
"Làm sao hắn lại là Diệp Cuồng Tiên? Ta không tin! Ta không tin!"
Vào lúc này, nội tâm của Trịnh Đồng Vũ đã tan vỡ..
Tuy nhiên đồng thời trong lòng còn có một chút may mắn, hi vọng là Quân lão sai lầm.
Tuy nhiên, cảnh tượng xảy ra tiếp theo khiến cho Trịnh Đồng Vũ hoàn toàn bị phá vỡ ảo tưởng cuối cùng.
Diệp Trần trước đó cũng chưa từng gặp qua vị Quân lão này, chỉ là từ trong miệng Dịch Sơn Hà nghe nói qua cho nên có hơi ngạc nhiên một chút cũng không có vội vàng đáp lại.
Mà Dịch Sơn Hà ở một bên lập tức bước nhanh về phía trước hướng hắn giới thiệu nói:
"Diệp lão đệ, vị này là Quân lão!"
Bây giờ Diệp Trần mới biết được thân phận của đối phương, nhận lấy bàn tay của đối phương nắm chặt lại, cười nhạt một tiếng, nói:
"Hóa ra là đại thủ trưởng giá lâm, Diệp mỗ được sủng ái mà lo sợ a!"
Khóe miệng Quân lão không thể không co lại một chút, "Được sủng ái mà lo sợ? Làm sao mà ta một chút cũng không nhìn thấy ngươi lo sợ gì a!"
Tuy nhiên vừa nghĩ tới thực lực của Diệp Trần cường đại vô song, trong lòng Quân lão cũng bình thường trở lại.
Đối phương đạt tới loại cảnh giới này, một người là đủ phá vỡ một nước! Một người cũng đủ để bảo vệ một đất nước!
Như đặt ở thời cổ đại, đó chính là quốc sư, đế sư! Ngay cả hoàng đế cũng phải nhượng lễ ba phần!
Nhìn thế giới ngày nay, còn có người nào có thể để cho loại tồn tại này trong lòng sinh gió lớn đây?
"Diệp tướng quân vì nước vì dân, thật là quân nhân mẫu mực của Hoa Hạ chúng ta! Ta đại biểu quân đội cảm tạ hành động của ngươi!"
Quân lão nói xong lời này vậy mà hơi khom người thi lễ một cái, nhiều đại lão còn lại thấy thế cũng vội vàng thi nhau khom mình hành lễ.
Còn về những binh lính xung quanh kia cũng thi nhau nghiêm, cúi chào!
Mà Trịnh Đồng Vũ thấy cảnh này thì lập tức mông đặt phịch xuống đất, hoàn toàn tan vỡ...
Chương 393 Về Vân Châu
Thật ra thì ngay cả Diệp Trần cũng không có nghĩ tới, đích thân vị đại thủ trưởng này sẽ tới sân bay đón mình.
Tuy rằng hắn làm người hai đời, bây giờ đối với mấy thứ quyền lực thế tục này, đã sớm không có để trong lòng, tuy nhiên đôi phương có ý tốt, hắn tự nhiên cũng không từ chối.
Sau khi hai người hàn huyên vài câu, rồi dắt tay nhau leo lên một chiếc xe Jeep quân dụng định chế.
Vốn là, Quân lão sai người chuẩn bị tiệc rượu ở thành phố Thiên Hải, dự định vì Diệp Trần bày tiệc mời khách, thuận tiện làm tiệc ăn mừng vì chuyến đi Đảo quốc này của hắn, tuy nhiên lại bị Diệp Trần khéo léo từ chối.
Quân lão cũng hiểu rõ, dạng người trong chốn thần tiên như Diệp Trần, hơn phân nửa đều không thích ồn ào náo động của thế tục cho nên cũng không có cưỡng cầu, sau khi nói chuyện với Diệp Trần được hơn nửa giờ thì trực tiếp rời khỏi, tuy nhiên lại để cho Dịch Sơn Hà tự mình đưa Diệp Trần về Vân Châu.
...
Trên đường trở về Vân Châu, Dịch Sơn Hà lộ ra vẻ vô cùng kích động, cứ thế bám lấy Diệp Trần nói ra toàn bộ những hành động của hắn ở Đảo quốc một lần.
Diệp Trần và Dịch Sơn Hà đều là bạn cũ, tự nhiên không có nghiêm túc giống như Quân lão, có thể lảm nhảm thoải mái như nói chuyện nhà.
Chờ lúc Diệp Trần từ từ kể lại từng chuyện từng chuyện xong thì lúc này Vân Châu cũng đã ở trước mắt.
Dịch Sơn Hà thở dài:
"Diệp lão đệ, thứ lỗi cho ta nói lời không hay trước đây, ta thật không nghĩ tới cậu có thể còn sống mà trở về từ Đảo quốc. Càng thêm không nghĩ tới, cậu chẳng những giết chết Vũ Hạc tiên nhân vậy mà có thể khiến chính phủ Đảo quốc phải chịu thua, hướng Hoa Hạ công khai xin lỗi!"
"Cậu làm được chuyện mà quân nhân Hoa Hạ chúng ta ai cũng muốn làm nhưng lại không làm được!"
"Cậu có biết uy vọng và địa vị của ngươi bây giờ trong quân đôi đã biết qua Diệp..."
Nói tới đây, Dịch Sơn Hà bỗng nhiên nhớ tới quan hệ giữa Diệp Trần và Diệp Thiên Ca thì vội vàng kịp thời dừng lại thay đổi chủ đề cười ha ha, rồi mới vừa cười vừa nói:
"Đúng rồi! Ta còn có một việc vui muốn chúc mừng cậu! Quân đội đã ra quyết định xét thấy lần này cậu có công lao lớn, nâng cao uy thế của Hoa Hạ chúng ta, chuẩn bị đặc biệt tăng lên hàm thượng tướng cho cậu! Hơn nữa làm thủ lĩnh của Thần Long vệ, sau này có thể tùy cơ ứng biến!"
Diệp Trần nghe được điều này, lông mày hơi nhíu, mặc dù hắn ta không quan tâm đến quân sự, thế nhưng cử động lần này của quân đội khiến hắn cảm thấy ngoài ý muốn.
Thượng tướng!
Phải biết, toàn bộ Hoa Hạ quốc, thượng tướng chẳng qua chỉ có khoảng ba mươi người mà thôi.
Huống chi, dạng người giống như hắn trực tiếp từ hàm thiếu nhảy tới Thượng tướng thì phóng tầm mắt toàn bộ lịch sử của Hoa Hạ quốc thì cũng chỉ có hắn là người đầu tiên.
Còn về phần làm thủ lĩnh Thần Long vệ, hơn nữa có thể tùy cơ ứng biến vậy thì càng thêm khó lường!
Cũng giống như chỉ cần Diệp Trần không làm ra loại hành động phản quốc thì ở khắp Hoa Hạ đều có thể nghênh ngang mà đi.
Tuy nhiên suy nghĩ kỹ một chút, cũng không cảm thấy có cái gì kỳ quái. Lấy thực lực mà Diệp Trần biểu hiện ra bây giờ chỉ cần hắn còn ở Hoa Hạ một ngày thì có thế chấn nhiếp được các nước trên thế giới, cho dù là Mỹ quốc còn dám khiêu khích Hoa Hạ thì cũng cần phải cân nhắc một chút!
Giống như một vị tướng quân nào đó trước đây của Hoa Hạ, một mình Diệp Cuồng Tiên đủ để bù đắp được cả năm vạn tinh binh, hơn nữa còn là thần long thấy đầu không thấy đuôi, có thể ở bất kỳ chỗ nào trên toàn cầu, đột nhiên buông xuống năm vạn tinh binh vậy thử hỏi có quốc gia nào không sợ không?
Căn cứ vào nguyên nhân này, quân đội Hoa Hạ vô luận là đưa ra điều kiện như thế nào để lôi kéo Diệp Trần thì đều tuyệt đối không quá đáng một chút nào.
Vừa nghĩ tới đây, Diệp Trần cười nhạt một tiếng, "Như vậy, vậy ông thay ta đa tạ Quân lão một tiếng!"
Dịch Sơn Hà cười ha ha một tiếng nữa, "Tạ thì cũng không cần! Quân lão nếu biết ngươi đáp ứng thì đoán chừng đi ngủ còn có thể cười tỉnh!"
"Ngươi có biết Quân lão tự mình đánh giá ngươi như thế nào không?"
"Ồ? Đánh giá như thế nào?"
Diệp Trần ngược lại là có chút hiếu kỳ nhịn không được mà hỏi tới.
Dịch Sơn Hà chậm rãi nói:
"Quân lão, chỉ cần có Diệp Cuồng Tiên ngươi, ít nhất đủ để bảo đảm cho Hoa Hạ ba mươi năm sau sẽ không xuất hiện chiến sự!"
Diệp Trần hơi sững sờ sau đó cười lắc đầu, ngoài miệng không có nói nhiều nhưng trong lòng lại âm thầm nói:
"Ta làm sao có thể ở Trái Đất nghỉ ngơi ba mươi năm? Nhiều nhất cũng chỉ một hai năm nữa mà thôi, chắc chắn phải tiến về Tu Chân giới!"
Tuy rằng hắn đã tìm được tàn hồn của Hi Nguyệt nhưng nếu như có thể mà nói, hắn vẫn hi vọng sau khi có thể làm thức tỉnh tàn hồn của Hi Nguyệt đưa về Tu Chân giới nơi có thân xác của nàng ta, chỉ có như vậy mới có thể coi như là Hi Nguyệt hoàn chỉnh!
Ngoài ra, kiếp trước hắn bị bát đại tiên môn của Tu Chân giới cùng nhau vây công, thù này cũng nhất định phải đáp lại!
Đương nhiên, còn có một cái nguyên nhân trọng yếu hơn, theo tu vi của hắn được đề cao không ngừng, Trái Đất loại địa phương này sớm muộn cũng sẽ không chứa được hắn giống như một con rồng lớn thì không thể nào ở trong một cái hồ nhỏ, Tu Chân giới mới là sân khấu thuộc về hắn!
Vừa nghĩ tới đây, Diệp Trần lập tức bắt đầu suy nghĩ bay tán loạn, chớp mắt một cái, hắn đã trùng sinh về đây được gần nửa năm, ân oán trên Trái Đất cũng đã được giải quyết gần đủ rồi.
Chuyện cần làm tiếp theo thật ra thì chỉ còn có ba chuyện.
Thứ nhất, phục sinh Mân Côi và Diệp Thiên Ca.
Thứ hai, thì phải thành lập một cái tông môn có thực lực cường đại, để đảm bảo người thân và bạn bè của hắn được an toàn.
Thứ ba, chính là thức tỉnh thần hồn của Hi Nguyệt rồi mới tìm tới lối vào Tu Chân giới cùng nhau trở về Tu Chân giới.
Suy nghĩ cân nhắc ba chuyện này ở trong lòng, Diệp Trần phát hiện, hai chuyện đằng sau thì tạm thời không vội vàng được.
Bồi dưỡng thế lực của mình thì đang từng bước bắt đầu, một hai năm về sau thì chắc chắn có thể nhìn thấy được hiệu quả.
Thần hồn của Hi Nguyệt thì bây giờ đang ở trong cơ thể của Tiêu Nhược Hi, cũng đàng từ từ khôi phục lại cũng cần phải có thời gian.
Việc duy nhất mà hắn cần có thể làm là phải nhanh chóng tìm tới phần bản đồ thứ ba rồi mới tiến vào Bồng Lai tiên đảo tìm Thần Long Chi Huyết!
Nghĩ tới đây, Diệp Trần lập tức hướng về phía Dịch Sơn Hà mở miệng nói:
"Đúng rồi! Lão Dịch, Khoa Lạc Phu đoàn trưởng Thiên Lang quân đoàn của Tô quốc, đối với người này thì ông hiểu được bao nhiêu?"
"Khoa Lạc Phu?"
Dịch Sơn Hà nghe được Diệp Trần đề cập tới người thì thì rõ ràng cảm thấy ngoài ý muốn, tuy nhiên hơi trầm tư một lát, vẫn là từ từ mở miệng nói:
"Khoa Lạc Phu là kết quả của Tô quốc cách đây một trăm năm trong chiến tranh thế giới thứ nhất"
Theo như vào năm đó, Tô quốc mới vừa quật khởi vì chống lại Tinh Quốc xã của Đảo quốc và Siêu Năng cục của Mỹ quốc, Tô quốc ở Bắc Cực Băng Nguyên tìm được huyết thanh của người sói thượng cổ, dùng làm thí nghiệm và cuối cùng bồi dưỡng được một nhóm quái vật nửa người nửa sói!
"Mà Khoa Lạc Phu này chính là một nhóm người sói sớm nhất!"
"Sau đó nhóm người sói đầu tiên này gần như tất cả đều chết yểu, duy chỉ có Khoa Lạc Phu này sống tiếp được, người sói sau này chính là lấy hắn làm mô bản, có thể nói là sảm phẩm người sói phục chế từ người này! "
Hơn nữa Khoa Lạc Phu này vốn là người sinh ra có thần lực, ở sau khi được bồi dưỡng bằng huyết thanh của người sói, thì thực lực càng thêm cường đại!
"Theo ghi chép trong tư liệu tuyệt mật của Thần Long vệ, ở trong thế chiến thứ hai, người này đã từng giao thủ với tam đại tiên nhân của Đảo quốc, tuy rằng lấy một địch ba mà thua trận nhưng cũng là thoát khỏi một cách nhẹ nhàng, theo sức mạnh của cá nhân hắn thì chắc còn mạnh hơn cả Vũ Hạc tiên nhân!"
"Tuy nhiên đầu thập niên 90 của thế kỷ trước, sau sự thay đổi đáng kể của Tô quốc thì người này biến mất..."
Chương 394 Nữ thần cao không thể chạm
Diệp Trần nghe được lời này của Dịch Sơn Hà thì lập tức trừng hai mắt một "Biến mất?"
Hắn thật vất vả mới đoạt được phần bản đồ trong tay Vũ Hạc tiên nhân, nếu như không tìm thấy Khoa Lạc Phu, không lấy được phần bản đồ thứ ba này vậy hắn trước đó coi như là làm cho vui à?
Dịch Sơn Hà thấy vẻ mặt của Diệp Trần trở nên khác thường thì lập tức nói:
"Thật ra thì cũng không phải là biến mất hoàn toàn! Chỉ là từ nay về sau hắn sẽ không còn xuất thủ nữa, đó là vì sự bất đồng giữa hắn với các quan chức cấp cao của Tô quốc, sau đó Thần Long vệ cũng không tiếp tục chú ý tới người này, huống hồ..."
Nói đến đây, Dịch Sơn Hà dừng lại một chút, "Nếu như cậu muốn thám thính tung tích của hắn ta có thể ngay lập tức để cho Thần Long vệ đi thăm dò!"
Diệp Trần nhẹ gật đầu. "Ông phái người đi thăm dò đi! Bất kể tin tức nào về nơi ở của người này, nhất định phải thông báo cho tôi biết càng sớm càng tốt!"
Tin tức này của Dịch Sơn Hà nghe có vẻ là một ý kiến hay nhưng cũng khiến Diệp Trần ít nhiều có chút phiền muộn, tuy nhiên trước mắt rõ ràng cũng không có biện pháp nào tốt hơn.
...
Sau khi trở lại Vân Châu, Diệp Trần sắp xếp ba người Lâm Vũ Y ở trong biệt thự số một rồi mới đi tới nhà hàng gặp mặt Tô Lam, đúng lúc Sở Phi Yên cũng có mặt ở đây.
Trước khi đi Đảo quốc, Diệp Trần cũng không có nói cho hai người tình hình thực tế, chỉ nói là mình có chuyện phải làm, đi một chuyến bên ngoài, bây giờ thấy Diệp Trần trở về tự nhiên tất cả đều rất vui vẻ.
Đáng nhắc tới chính là Tô Lam tu luyện cũng đã được một khoảng thời gian, bây giờ đã bước vào cảnh giới Luyện Khí tầng một, tuy rằng thực lực tiến bộ cũng không lớn, nhưng thể chất đã vượt xa người bình thường, hơn nữa sau khi bước vào con đường tu luyện, cả người Tô Lam cũng lộ ra vẻ trẻ trung hơn trước rất nhiều.
Còn về Sở Phi Yên, thì càng là tiến bộ thần tốc, bây giờ đã bước vào cảnh giới Luyện Khí tầng sáu, với cả trước đó Diệp Trần truyền cho cô ta đạo pháp, một khi thi triển ra cũng có thể đánh một trận với tông sư Hóa Kình bình thường.
Diệp Trần nghe Sở Phi Yên báo cáo sơ qua tình hình của từng người một trong thời gian vừa rồi.
"Em Thanh Nhã bây giờ cũng là Luyện Khí tầng một, con có Em Tô Mạn bây giờ đã ngưng tụ ra chân nguyên, tin tưởng rất nhanh là có thể bước vào ngưỡng cửa tu chân..."
Tu vi của Sở Phi Yên phải vượt qua những người khác, để lúc Diệp Trần không có ở đây thì mọi việc sẽ do cô ta hướng dẫn thay.
Sau khi Diệp Trần nghe Sở Phi Yên báo cáo xong thì nhẹ gật đầu, "Đúng rồi, Phi Yên bên Hắc Sâm Lâm kia tiến triển như thế nào?"
Sở Phi Yên trông coi tập đoàn Tô Diệp là đại quản gia tài vụ của Diệp Trần, sau khi chúng đệ tử Tiêu Dao sơn trang di chuyển đến Hắc Sâm Lâm, muốn xây dựng lại tông môn một lần nữa, việc này cũng là do Sở Phi Yên một tay thu xếp.
Sở Phi Yên nói ngay:
"Vật liệu xây dựng tông môn, dựa theo anh nói toàn bộ đã mua sắm đầy đủ, bây giờ trên cơ bản toàn bộ đã đến nơi, hai ngày sau chắc là có thể khởi công!"
"Đệ tử Tiêu Dao sơn trang đều có thực lực cường đại, tốc độ xây dựng tông môn chắc là so với công ty xây dựng bình thường nhanh hơn nhiều, tuy nhiên bởi vì muốn đảm bảo chất lượng tốt nhất, chỉ sợ công trình này cũng phải xây dựng ít nhất gần nửa năm..."
Sở Phi Yên từng lời nói rõ một lần cho Diệp Trần nghe về tiến độ công việc xây dựng tông môn ở Hắc Sâm Lâm không bỏ qua một chi tiết nhỏ nào. Mọi việc đều được Phi Yên kể rõ từng chi tiết, ngay cả Diệp Trần sau khi nghe xong cũng không nhịn được khẽ cười nói:
“ Phi Yên, thật ra thì cô không cần phải quá chú trọng việc đó như thế, cô cứ cắt cử một người chú tâm quan sát công việc ở Hắc Sâm Lâm là được.”
Không nghĩ tới Sở Phi Yên lại trực tiếp liếc mắt một cái, nói:
"Anh nói thật đơn giản dễ dàng quá! Đệ tử Tiêu Dao sơn trang không quen là việc này, mà việc này thì không thể để người bình thường biết được, cho nên tôi chỉ có thể tự mình làm thôi!"
Tô Lam ở một bên thấy thế, nhịn không được trêu ghẹo nói:
"Tiểu Trần, cháu xem Phi Yên tốt cỡ nào a! Chẳng những giúp cháu làm việc thỏa đáng, còn thường xuyên giúp dì quản lý nhà hàng, cô bé tài mạo song toàn như vậy thế nhưng là đốt đèn lồng cũng khó tìm a, cháu cần phải nắm chặt cơ hội nha!"
Sở Phi Yên nghe được điều này, gương mặt xinh đẹp như bị chà xát một chút, hai má đỏ bừng thẹn thùng giẫm chân, "Dì Lam, dì nói cái gì đó!"
Nói xong thì một mặt thẹn thùng chạy ra ngoài cửa, tuy nhiên khi đi tới cửa bỗng nhiên lại nhớ tới cái gì, lần nữa quay đầu lại nói:
"Đúng rồi! Diệp Trần còn có một việc, Ngô Lỗi người bạn tốt của anh gần đây hình như xảy ra một chút vấn đề!"
Diệp Trần nghe được điều này thì ngay lập tức nhướng mày, "Lỗi tử? Ông ta xảy ra chuyện gì?"
Đôi mi thanh tú của Sở Phi Yên cau lại nói:
"Đó là loại cảm giác, tôi không thể nói rõ ràng được...khi tôi tới trường tìm em Thanh Nhã lần trước, tôi đã đối mặt với hắn và luôn cảm thấy rằng tình trạng của hắn không hoàn toàn đúng lắm!"
Diệp Trần nghe được điều này thì không thể không hít sâu một hơi, vẻ mặt có chút phát lạnh, "Được rồi, tôi đã biết! Bây giờ tôi đi tới trường học một chuyến! Nếu quả như thật có người dám gây chuyện ở dưới mắt tôi thì tôi nhất định sẽ làm cho kẻ đó phải hối hận khi xuất hiện trên thế giới này!"
Nửa năm vừa qua, Diệp Trần thật sự là quá bận rộn, nhất là mấy tháng gần đây nhất đến một lần gặp mặt Ngô Lỗi cũng không có thời gian. Nếu không phải Sở Phi Yên nhắc nhở thì hắn thật đúng là không có nghĩ ra có người lại dám đánh chủ ý tới người bạn tốt của mình.
Đạt được tin tức này, Diệp Trần lập tức ngồi không yên, sau khi vội vàng chào hỏi Tô Lam và Sở Phi Yên xong thì ngay lập tức rời khỏi nhà hàng, hướng trường trung học số một Vân Châu chạy tới.
...
Khi chạy tới trường học thì đúng lúc gặp phải tan học buổi chiều, thế là Diệp Trần không có đi vào trong trường mà trực tiếp ở cửa ra vào đợi Ngô Lỗi đi ra.
Thế nhưng đợi mười mấy phút mà vẫn không thấy Ngô Lỗi đi ra.
Ngay tại lúc Diệp Trần đang muốn trực tiếp đi vào trường học để tìm thì đúng lúc này nhìn thấy được một đạo thân ảnh quen thuộc đang từ trong sân trường đi ra.
Bỗng nhiên chính là Đường Thanh Nhã đã lâu lắm rồi không nhìn thấy!
Đường Thanh Nhã bây giờ, cả người có vẻ như cao lớn hơn trước, hơn nữa dáng người càng ngày càng thêm kiên cường, trong tư thế hiên ngang và tươi mới đó còn mơ hồ lộ ra một cỗ khí tức cao quý khó mà hình dung được, chẳng những dung mạo so với trước đó còn xinh đẹp hơn, khí chất cũng đã có thay đổi rất lớn.
Người khác có lẽ không biết, nhưng Diệp Trần thì lại hết sức rõ ràng, nguyên nhân đây là bởi vì cô ta tu luyện, trên người đã có một chút khí chất của Thần Điểu Phượng Hoàng!
Diệp Trần đang muốn đi qua chào hỏi thì lúc này bỗng nhiên ở một bên có một thiếu niên bộ dáng đẹp trai, trong tay cầm một bó hoa hồng to lớn, trực tiếp nửa quỳ trước mặt Đường Thanh Nhã, lớn tiếng nói:
"Nữ thần Thanh Nhã! Anh thật sự rất yêu em! Vì em, anh có thể làm bất cứ chuyện gì!"
Mà nhiều học sinh ở xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này vậy mà không cảm thấy kinh ngạc chút nào ngược lại thì nhau lắc đầu thở dài ngao ngán, "Ai! Lại một tên chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!"
"Từ khi khai giảng năm nay đã được hơn một tháng, người công khai hướng Đường Thanh Nhã tỏ tình không đến một trăm thì cũng là tám mươi đi!"
"Việc này thật đúng là có ngươi rảnh rỗi thống kê đấy, tính thêm vị ở trước mắt này hình như tổng cộng đã là 86 người."
“ Hơn nữa, từ trước đến giờ đều chưa từng có ai khiến Đường Thanh Nhã để ý.”
“Ha ha, đây là chuyện đương nhiên, nhìn xem Đường Thanh Nhã giờ đã là nữ thần đệ nhất trường trung học số một Vân Châu của chúng ta, đâu thể dễ dàng bị hấp dẫn bởi vài ba tên con trai lấc cấc như vậy?”
...
Khi mọi người còn bận bàn tán chuyện trước mắt, Đường Thanh Nhã vẫn như cũ không buồn liếc mắt nhìn thiếu niên đang quỳ gối trước mặt mình, vẻ mặt lạnh nhạt không rõ buồn vui trực tiếp bước qua hắn.
"Ai!"
Mọi người sớm đoán được sẽ có kết quả như thế, nhưng vẫn như cũ nhịn không được thở dài một trận:
"Quả nhiên, nữ thần đúng là không có dễ dàng chạm tới a!"
"Ta giống như nghe được tiếng tan nát cõi lòng a!"
Nghe thấy tiếng nghị luận của mọi người, Diệp Trần cũng không thể không lắc đầu mà cười rồi mới từ từ đi tới.
Chương 395 Ngươi không xứng!
Cử động này của Diệp Trần rất nhanh đã tạo ra sự chú ý cho nhiều học sinh ở xung quanh.
"Mau nhìn! Mau nhìn! Lại có một tên gia hỏa không biết trời cao đất rộng đi về phía nữ thần Đường gia!"
"Thật đúng là kẻ trước ngã xuống đã có kẻ sau tiến lên a!"
"Nhưng xét ra thì anh chàng này thực sự quá đẹp trai a!"
"Này! Đẹp trai có thể làm được cái gì! Nữ thần Đường gia cũng không phải loại cô gái nông cạn bị soái ca hấp dẫn a!
"Chờ đó mà xem! Đoán chừng nữ thần Đường gia nhìn cũng không thèm nhìn một cái!"
"Ai! Tội gì mà phải tự rước lấy nhục nhã như vậy!"
...
Trong tiếng nghị luận của mọi người, Diệp Trần đã chậm rãi đi tới trước mặt Đường Thanh Nhã.
Hai mắt Đường Thanh Nhã nhìn xuống đất, gương mặt lạnh lùng xinh đẹp vẫn còn đang chậm rãi tiến lên cũng không có để ý tới phía trước là Diệp Trần, thẳng đến lúc Diệp Trần phải nhẹ giọng gọi, "Thanh Nhã!"
Đường Thanh Nhã nghe được giọng nói này thì thân thể mềm mại ngay lập tức hơi chấn động một chút, sau đó đột nhiên ngẩng đầu, lúc này mới nhận ra Diệp Trần đang ở trước mặt mình.
Vốn là trên gương mặt xinh đẹp giống như một tảng băng trôi ngay lập tức giống như gió xuân thổi qua, trong nháy mắt được hòa tan, lộ ra vẻ mặt mừng rỡ sau đó giống như chim bay về rừng, chạy về phía Diệp Trần, sau đó trước mặt tất cả mọi người đều đang trợn mắt há hốc mồm, lao vào trong ngực của Diệp Trần...
Tất cả mọi người trong lúc nhất thời đều choáng váng, thậm chí còn có người dùng hai tay ôm đầu, có người bảo người kia tát hộ cái xem có phải đang mơ hay không thế là rơi mất cái răng cửa, mọi người đều không thể tin được những gì mình vừa thấy là sự thật.
"Ta...Ta không có nhìn lầm chứ! Nữ thần Đường gia vậy mà chủ động nhào vào trong ngực của tiểu tử này!"
"Cái tên này có lai lịch gì?"
"Ta nghe nói nữ thần Đường gia có một người bạn trai thần bí, thế nhưng là từ trước tới nay chưa bao giờ gặp qua, chẳng lẽ chính là người này sao?"
"Ta hình như nghe được rất nhiều âm thanh tan nát cõi lòng!"
...
Nghe được tiếng nghị luận của mọi người, ngay cả Diệp Trần cũng không thể không sờ lên cái mũi, cúi đầu vỗ vỗ bả vai Đường Thanh Nhã, thấp giọng nhắc nhở:
"Có nhiều người đang nhìn này!"
Đường Thanh Nhã lúc này mới kịp phản ứng, gương mặt xinh đẹp hơi đỏ lên, không muốn rời khỏi vòng tay của Diệp Trần thế nhưng vẫn phải rời khỏi, "Một tháng vừa rồi anh chạy đi đâu a? Từ sau kỳ thi thử năm ngoái, anh không có quay trở lại trường học, nếu như không phải năm ngoái anh thi đứng đầu trường, còn có Bạch lão sư giúp một tay biện hộ cho anh, chỉ sợ trường học sớm đã đuổi anh đi a!"
Đường Thành Nhã rời khỏi vòng tay của Diệp Trần sau đó thì hé miệng cười trêu ghẹo nói.
Cảnh tượng này lập tức để cho mọi người xung quanh phải ghen ghét một hồi.
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, tỏ ra không có vấn dề nói:
"Đuổi thì đuổi đi a!"
Đến trường học đối với Diệp Trần bây giờ mà nói đã không có bất cứ ý nghĩa gì nữa.
Dừng lại một chút, Diệp Trần đang định hỏi thăm chuyện của Ngô Lỗi thì ngay vào lúc này, cái tên vừa mới hướng Đường Thanh Nhã tỏ tình công khai kia đột nhiên lao tới, vẻ mặt nổi giận đùng đùng nói:
"Thanh Nhã! Em từ chối anh có phải bởi vì tiểu tử này hay không?"
Đôi mi thanh tú của Đường Thanh Nhã lập tức nhăn lại, gương mặt xinh đẹp cũng hơi phát lạnh, lạnh lùng nói:
"Đúng thì thế nào? Lư Nhất Phàm, tôi đã nói rồi tôi và anh hai chúng ta không có khả năng, anh dập tắt cái ý nghĩ này đi!"
Lư Nhất Phàm lập tức tức giận đến hai mắt đỏ bừng, không thể không nhìn về phía Diệp Trần, "Cái tên này thì có gì tốt? Hắn có chỗ nào mạnh hơn so với Lư Nhất Phàm ta? Tiểu tử! Ta muốn solo với ngươi một trận!"
Mọi người nghe được tiếng nói chuyện của hai người thì ngay lập tức nhao nhao xôn xao không ngừng:
"Hóa ra hắn chính là con trai của Lư Quảng Dân nhà giàu mới nổi ở tỉnh Thiên Nam chúng ta tên là Lư Nhất Phàm a!"
"Nghe nói hắn vì truy cầu nữ thần Đường gia cố ý chuyển trường từ Thiên Hải về Vân Châu!"
"Đây chính là tiêu chuẩn cao giàu đẹp troai!"
"Lần này có trò hay để xem rồi!"
...
Nhưng mà phụ sự kỳ vọng của mấy người thích náo nhiệt, đối mặt trước sự khiêu khích của Lư Nhất Phàm thì thiếu niên kia không rõ có phải là bạn trai của nữ thần Đường gia không cũng không có phản ứng gì, trực tiếp bỏ ngoài tai lời nói của Lư Nhất Phàm kéo tay Đường Thanh Nhã chuẩn bị rời đi.
Mọi người thấy thế thì ngay lập tức thi nhau thở dài lắc đầu:
"Ai! Không nghĩ tới người đàn ông mà nữ thần Đường gia ngưỡng mộ trong lòng thế mà lại nhát gan như vậy!"
"Thậm chí ngay cả dũng khí chiến một trận vì nữ thần mà cũng không có!"
"Nữ thần Đường gia làm sao lại đi thích loại người hèn nhát như vậy?"
...
Trong giọng nói trào phúng của mọi người, Lư Nhất Phàm cũng lao lên lần nữa, trực tiếp ngăn cản đường đi của hai người. "Tiểu tử! Nếu như ngươi ngay cả dũng khí solo với bản thiếu cũng không có, vậy có thể chứng minh ngươi căn bản không xứng với Thanh Nhã!"
Diệp Trần không thể không khẽ chau mày, vốn đối phương trong mắt hắn chăng qua chỉ là một con kiến hôi không có ý nghĩa, cho nên hắn căn bản không có để ở trong lòng, thế nhưng bị một con giun dế liên tiếp khiêu khích cũng đã để cho trong lòng của hắn có hơi chút khó chịu.
"Solo với ta sao? Ngươi không xứng!"
Cùng lúc nói xong lời này, Diệp Trần thuận tay vung lên, Lư Nhất Phàm kia lập tức cảm nhận được chính mình giống như bị một chiếc xe tải đụng trúng, trực tiếp bay ra ngoài lăn về phía trước hơn mười mét.
Như thế này còn là Diệp Trần chỉ dùng một phần ngàn lực đạo, bằng không đã sớm đánh cho hắn ngay cả cặn bã cũng không còn.
Xoạt!
Mọi người thấy cảnh tượng này thì tất cả lập tức đều xôn xao.
Không có người nào thấy rõ được động tác của Diệp Trần, bọn họ chỉ thấy, Lưu Nhất Phàm không biết như thế nào đột nhiên bay ra ngoài.
"Thiếu gia!"
Trong nhóm người bên cạnh lập tức có năm người lao ra nhanh chóng chạy tới trước mặt Lư Nhất Phàm, đỡ hắn từ dưới đất dậy, chắc là người mà Lư gia phái đi làm vệ sĩ bảo vệ Lư Nhất Phàm.
"Các hạ là cao nhân phương nào? Vì sao hạ độc thủ đối với thiếu gia nhà chúng ta như vậy? "
Trong năm tên vệ sĩ đó thì cầm đầu là một người đàn ông trung niên, hai mắt đang gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Trần, trầm giọng mở miệng nói.
Hắn nghe lệnh của gia chủ Lư Quảng Dân, đến đây để bảo vệ Lư Nhất Phàm, bây giờ Lư Nhất Phàm bị người đả thương hắn tự nhiên là khó thoát khỏi bị trách phạt.
Nếu như không phải mơ hồ cảm nhận được, đối phương là một tên cao thủ, người đàn ông trung niên này vào lúc này chỉ sợ sớm đã động thủ báo thù cho Lư Nhất Phàm.
Lư Nhất Phàm sau khi được bốn tên vệ sĩ khác đỡ dậy thì lập tức tức giận nổi trận lôi đình, "Chú Lý! Phí lời với hắn làm gì! Chú đánh gãy hai chân của hắn báo thù cho ta!"
"Hừ!"
Lư Nhất Phàm vừa nói xong lời này thì ngay lập tức Diệp Trần hừ nhẹ một tiếng, một đạo công kích vô hình bằng thần hồn trực tiếp nở bắn ra mà tới!
"A!!"
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Ngay sau đó mọi người đã nhìn thấy, Lư Nhất Phàm bỗng nhiên che lấy hai chân của mình đang liều mạng kêu gào, "Chân của ta! Chân của ta!"
Người đàn ông trung niên kia thấy thế thì ngay lập tức thay đổi sắc mặt, "Các hạ rốt cuộc là ai? Thật chẳng lẽ muốn đối nghịch với Lư gia chúng ta hay sao?"
Diệp Trần cười lạnh, "Lư gia sao? Không nghĩ tới ta diệt tứ đại gia tộc Vũ, Mạc, Liễu, Lục, ngược lại lại làm cho Lư gia các ngươi nhặt được chút tiện nghi!"
Nghe được lời này của Diệp Trần, nhiều học sinh ở xung quanh đều nghe thấy mà không hiểu là có ý gì, nhưng người đàn ông trung niên kia dường như nghĩ tới điều gì đó, ngay lập tức sắc mặt thay đổi hoàn toàn, ngay cả hai chân đều đang run cầm cập.
"Chẳng lẽ ngươi....ngươi là...Không có khả năng!
Ngay vào lúc người đàn ông trung niên này đang nghi ngờ không thôi thì đột nhiên từ đoàn người bên ngoài có một ông lão đi vào.
"Ông Mạnh!"
Nhìn thấy ông lão này xuất hiện, Đường Thanh Nhã vội vàng hô to một tiếng.
Hóa ra ông lão này bỗng nhiên chính là Mạnh Huyền Lễ khách khanh của Đường gia!
Diệp Trần trước khi tới Đảo quốc, lo lắng cho sự an nguy của Đường Thanh Nhã đã từng cố ý dặn dò qua Đường Nghiệp, cần phải để cho người bảo về Đường Thanh Nhã thật tốt, cho nên mỗi ngày đến trường tan học đều do Mạnh Huyền Lễ tự mình đưa đón.
Vừa rồi, Mạnh Huyền Lễ ở ngã tư phía trước, thấy Đường Thanh Nhã lâu rồi mà chưa thấy xuất hiện, hơn nữa cũng chú ý tới động tĩnh bên này thế là chạy tới.
"Thanh Nhã, cháu không sao chứ?"
Mạnh Huyền Lễ nhìn thấy Đường Thanh Nhã bình yên vô sự thì lập tức thở phào nhẹ nhõm, sau đó lúc này mới nhận ra là còn có Diệp Trần ở một bên, thân thể lập tức hơi chấn động một chút, vội vàng bước nhanh đi tới trước mắt Diệp Trần.
Bình luận facebook