• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New THẦN ĐẾ TRỌNG SINH (4 Viewers)

  • Chương 381-385

Chương 381 Cấm thuật

"Xì xì xì ~ "

Tuy Vũ Hạc đại tiên bị chém đứt một bàn tay, rất nhanh lại được tái sinh một lần nữa, thế nhưng Bát Chỉ Kính đã rơi vào trong tay Diệp Trần.

Sau khi Vũ Hạc đại tiên kịp phản ứng, ngay lập tức mặt mũi đầy vẻ khó tin sau đó thì hét lớn, "Không! Không có khả năng! Ta lấy khôi lỗi phân thân của Thiên Chiếu đại thần làm thân thể, Thần khí dựa vào ta làm chủ, làm sao lại bị người cướp đi?"

Diệp Trần trực tiếp ném Bát Chỉ Kính vào trong Càn Khôn Trạc, sau đó cười lạnh nói:

"Thần khí cái quái gì! Chẳng qua chỉ là bảo lưu một đạo tàn niệm chân nguyên của chủ nhân mà thôi! Muốn phá giải lại có gì khó?"

Nói xong, Diệp Trần vung Thập Quyền Kiếm trong tay lần, lần nữa nhào về phía Vũ Hạc đại tiên.

Khanh khanh khanh!

Trong nháy mắt, hai người đã giao thủ được hơn mười chiêu, xung quanh một trận đất rung núi chuyển, sớm đã trở nên đổ nát không chịu nổi!

Sau khi Vũ Hạc đại tiên trải qua giây phút kinh ngạc ngắn ngủi đã bình tĩnh trở lại một lần nữa.

Dù sao thì thực lực của hắn cũng là Kim Đan hậu kỳ, trong tay lại cầm Thánh khí, mặc dù không có Thánh khí phòng ngự Bát Chỉ Kính này, trên phương diện lực công kích thì cũng không có tổn thất quá lớn, vẫn có thể vững vàng ngăn chặn được Diệp Trần.

Đáng tiếc là, Lưu Ly Kim Thân của Diệp Trần có lực phòng ngự thật sự biến thái, với cả trong tay cũng cầm Thánh khí, ngược lại cũng không rơi vào thế hạ phong.

Dần dần, Vũ Hạc đại tiên lập tức bắt đầu luống cuống, tình trạng của hắn bây giờ cũng không thể tiếp tục quá lâu, nhất là khi không có Thánh khí phòng ngự Bát Chỉ Kính này thì chỉ có thể thông qua việc tiến công không ngừng áp chế đối phương, khiến cho chân nguyên tiêu hao rất lớn!

Theo tình huống trước mắt tới xem, một khi chân nguyên hao hết, nguyên thần của hắn sẽ không thể duy trì ở trong khôi lỗi ngọc nữa, một khi thời gian tới, nhất định phải tìm được một cái thể xác mới để đoạt xá mới được!

"Diệp Cuồng Tiên! Hai chúng ta cứ tiếp tục đánh xuống như vậy, sẽ chỉ lưỡng bại câu thương, ta có thể cho ngươi phần bản đồ này, tuy nhiên ngươi nhất định phải đáp ứng điều kiện của ta sau này không bao giờ được đặt chân lên Đảo quốc, như thế nào?"

Rơi vào đường cùng, Vũ Hạc đại tiên đành phải lựa chọn nhận sợ, bắt đầu hướng Diệp Trần cầu hòa.

Đáng tiếc Diệp Trần chỉ cười lạnh hoàn toàn không rảnh để ý đến lời Vũ Hạc đại tiên nói.

Nếu như nhục thân của Vũ Hạc đại tiên này không phải bị hủy thì lấy thực lực Kim Đan hậu kỳ của hắn, lượng chân nguyên vượt xa Diệp Trần, Diệp Trần đương nhiên sẽ không kéo dài chiến đấu với hắn.

Thế nhưng dưới tình huống trước mắt, đối phương chẳng qua chỉ là dựa vào khôi lỗi ngọc để chiến đấu với hắn, rõ ràng lực lượng dự trữ không đủ, căn bản không thể chiến đấu lâu dài được với hắn!

Thật ra thì đây cũng là lý do tại sao, Diệp Trần trước đó chọn cướp đoạt Bát Chỉ Kính của hắn mà không phải là Thảo Trĩ Kiếm.

Nếu như Vũ Hạc đại tiên lấy Bát Chỉ Kính ra để cố thủ thì chỉ sợ mình phải tốn mất thời gian hơn nửa ngày, đến lúc đó đại quân Đảo quốc chạy tới trợ giúp, chuyện này chỉ sợ sẽ thêm phiền toái.

Tuy trước đó Diệp Trần đánh lui được lực lượng phòng vệ thứ bảy, nhưng chẳng qua chỉ là lực lượng một phần nhỏ của Đảo quốc mà thôi, hơn nữa hôm đó suýt nữa thì hao hết sạch chân nguyên, nguy hiểm quả thực không nhỏ.

Nếu như Đảo quốc điều động quân đội càng nhiều càng mạnh hơn, hoặc là quân đội của Mỹ quốc đang trú đóng ở Đảo quốc sẽ nhúng tay vào, tới lúc đó hắn chỉ sợ thoát thân cũng có chút khó!

...

Ầm!

Diệp Trần chém xuống thêm một kiếm nữa!

Tuy Vũ Hạc đại tiên ngay lập tức nhấc kiếm lên ngăn cản nhưng khí tức cả người trở nên ảm đạm hơn không ít.

Diệp Trần thấy thế thì trong lòng lập tức vui mừng, biết đối phương đã kiên trì không còn được quá lâu, ngay lập tức bắt đầu tấn công càng thêm mạnh mẽ hơn.

Mà nhóm người Quy Điền Tam Lang ở phía xa, thấy tình huống chiến đấu bắt đầu xuất hiện tình huống nghịch chuyển thì vẻ mặt của mọi người ngay lập tức trở nên khó coi vô cùng, "Thật chẳng lẽ phải lấy toàn bộ lực lượng mới có thể chống lại người này sao? "

Quy Điền Tam Lang nhìn vào thiếu niên ở nơi xa xa, trong lòng chứa hận ý ngập trời đồng thời trên mặt cũng không thể không hiện ra vẻ đắng chát.

Vũ Hạc đại tiên là con át chủ bài sau cùng của bọn họ, nếu như ngay cả người này đều không thể đối kháng với Diệp Cuồng Tiên vậy thì hắn chỉ có thể điều động binh lực của cả một nước, lợi dụng chiến thuật biển người đến ngăn cản ác ma này!

Một người chống lại một nước!

Quy Điền Tam Lang làm sao cũng không nghĩ tới, loại chuyện chỉ có ở trong truyền thuyết vậy mà xuất hiện ở trên Đảo quốc bọn họ!

...

Còn về năm người Âu Dương Hàn, khi nhìn thấy Diệp Trần đã chiếm thượng phong thì cũng thi nhau thở phào nhẹ nhõm, cảm thán không thôi, "Không hổ là Diệp Cuồng Tiên!"

"Không nghĩ tới ngay cả Vũ Hạc cũng không phải là đối thủ của ngài ấy!"

"Ai, các ngươi nói, chờ Diệp thiếu tướng giết chết Vũ Hạc này thì mục tiêu tiếp theo của ngài ấy sẽ là ai?"

Vân Lệ Cơ bỗng nhiên đưa ra một vấn đề như vậy, bốn người lập tức thi nhau rơi vào trầm tư, "Không phải ngài ấy muốn một mình phá đổ toàn bộ Đảo quốc đó chứ?"

Nhậm Trường Phong nói ra lời nói kinh người.

Lỗ Thiên Bá cười ha ha một tiếng, nói:

"Theo ta thấy, đây cũng không phải là chuyện không có khả năng! Ngay cả Vũ Hạc đều không phải là đối thủ của Diệp thiếu tướng, Đảo quốc lại không có vũ khí hạt nhân, còn có thể lấy ra thứ gì có thể uy hiếp được ngài ấy?"

"Một người diệt một nước? Chuyện này...chuyện này chơi có phần lớn a?"

"Muốn diệt đi một cường quốc đương thời, nào có dễ dàng như vậy! Tuy nhiên lấy năng lực của Diệp thiếu tướng thì chỉ cần tránh đi sự vây quét của quân đội, quấy cho Đảo quốc long trời lở đất, có lẽ vấn đề không phải quá lớn a! Ha ha!"

Mọi người càng nói càng hưng phấn, giống như đã thấy dáng vẻ đại loạn của Đảo quốc.

Không nghĩ tới, lúc này, Âu Dương Hàn nói ra một câu, "Coi như Đảo quốc không có lực lượng có thể làm gì được Diệp thiếu tướng thế nhưng ngươi cho rằng Mỹ quốc sẽ để cho ngài ấy tùy ý làm như vậy sao? Nước Mỹ chắc chắn sẽ điều động vũ khí hạt nhân tới đối phó Diệp thiếu tướng!"

Bốn người nghe được điều này, ngay lập tức cảm thấy có đạo lý đành phải dừng lại cái ý nghĩ không thiết thực đó.

Đảo quốc năm đó có ba vị tiên nhân, thực lực cường đại cỡ nào? Cuối cùng vẫn bị Mỹ quốc tiêu diệt mất hai người.

Huống chi, lúc đó chỉ là Mỹ quốc của bảy mươi năm về trước!

Mỹ quốc bây giờ khẳng định đã có được vũ khí cường đại hơn nhiều, cho dù thực lực của Diệp Trần có cường đại tới đâu đi nữa, chỉ sợ cũng khó mà rung chuyển được Mỹ quốc - con quái vật khổng lồ này.

Mọi người đang suy nghĩ thì chợt nghe được giọng tức giận của Vũ Hạc đại tiên truyền tới từ chiến trường phía trước, "Diệp Cuồng Tiên! Đây là ngươi bức ta phải sử dụng cấm thuật!"

Giọng nói rơi xuống, năm người lập tức nhìn thấy cảnh tượng vô cùng rung động.

...

"Thiến Chiếu đại thần vĩ đại! Xin ngài mở to mắt, nhìn con dân của ngài gặp nạn một chút đi..."

Theo Vũ Hạc đại tiên cao giọng ngâm xướng một lúc, trong khu phế tích Thiên Chiếu thần cung vậy mà rung chuyển dữ dội!

Chỉ chốc lát sau, một cái bóng mờ to lớn cao ngạo dài tới mấy chục mét từ trong khu phế tích chậm rãi dâng lên!

Chỉ thấy, cái bóng dáng to lớn này là có dáng vẻ của một nữ nhân xinh đẹp người mặc áo bào màu vàng có áo choàng dài, toàn thân ánh sáng vàng kim sáng chói, hơn nữa lộ ra một cỗ uy nghiêm khó mà hình dung, để cho người ta nhịn không được mà muốn quỳ bái.

Mà Quy Điền Tam Lang và một nhóm người của Đảo quốc nhìn thấy cái bóng mờ trước mắt này thì mọi người ngay lập tức kích động tới nói năng lộn xộn, thi nhau té quỵ trên đất bắt đầu bái lạy, "Thiên Chiếu Đại Ngự Thần hiển linh!"

"Chúng ta được cứu rồi!"

Phải biết, Thiên Chiếu đại thần thế nhưng là vị thần tối cao trong thần thoại của Đảo quốc, bây giờ rõ ràng hiển lộ chân thân, điều này làm sao không khiến bọn họ kích động cho được? Cảm giác giống như là đang mơ.

"Chết!"

Sau khi Vũ Hạc đại tiên triệu hội ra cái bóng mờ to lớn này thì khí tức đã suy yếu vô cùng, nhưng trong mắt lại hiện ra vẻ điên cuồng.

Bóng mờ to lớn kia dường như không có ý thức, chỉ có bản năng chiến đấu, nắm lấy Thảo Trĩ Kiếm, trực tiếp vung ra một kích bá tuyệt thiên hạ, hướng Diệp Trần hung hăng chém xuống!

Vào lúc này, tất cả mọi người cực kỳ chấn động.
Chương 382 Đảo ngược

Ầm ầm!

Một kiếm này chém xuống, giống như nghiền nát toàn bộ không trung xung quanh, vậy mà tạo thành một cái lỗ đen thật lớn!

Mà Diệp Trần ở phía dưới thì trong nháy mắt bị hắc động kia nuốt mất...

"Xong!"

"Đây là vật gì? Làm sao lại mạnh như vậy!"

"Diệp thiếu tướng lần này sợ là không ngăn được!"

...

Năm người Âu Dương Hàn thấy thế thì lập tức thi nhau thay đổi sắc mặt, hiển nhiên cũng không nghĩ tới, Vũ Hạc đại tiên này lại còn có con át chủ bài cường đại như thế.

Mà vẻ mặt của đám người Quy Điền Tam Lang thì mặt mũi của tất cả đều đang tràn đầy sự vui mừng, thi nhau hô tô, "Thiên Chiếu đại thần vạn tuế!"

Ầm ầm!

Đợi hết thảy đều kết thúc thì tại chỗ xuất hiện một cái hố lớn rất sâu, đã không nhìn thấy tung tích của Diệp Trần đâu nữa, mà cái đạo bóng mờ của Thiên Chiếu đại thần kia cũng từ từ tiêu tán.

Còn về Vũ hạc đại tiên vừa đưa hết toàn lực vào để sử xuất ra cấm thuật thì cả người biến thành suy yếu vô cùng, nguyên thần dường như lúc nào cũng có khả năng phá diệt.

"Ha ha ha!"

Vũ Hạc đại tiên thấy một chiêu giải quyết Diệp Trần, cũng không thể không cười lên ha hả, "Diệp Cuồng Tiên a Diệp Cuồng Tiên! Có thể để cho lão phu phải trả một cái giá lớn suýt chút nữa thì hồn phi phách tán, ngươi chết cũng coi như có ý nghĩa a!"

Vừa mới thi triển ra môn cấm thuật này, nguyên thần của Vũ Hạc đại tiên suýt chút nữa thì vỡ vụn!

"Xem ra chỉ có nhanh chóng tìm một bộ thể xác mới để đoạt xá sau đó lại tu luyện từ đầu..."

Vừa nghĩ tới đây, Vũ Hạc đại tiên quay đầu nhìn về phía nhóm người Quy Điền Tam Lang ở sau lưng, ánh mắt lập tức nhìm chằm chằm vào trên người Tuyết Cơ, "Đáng tiếc nhục thân của tiểu tử kia đã không có ở đây, bằng không đó là mục tiêu tốt nhất để đoạt xá! Vì kế trước mắt, thân thể của Giang Khẩu Ảnh Tử đã không thể dùng, chỉ có thể dùng thân thể của bé con này, trước tiên chống đỡ một đoạn thời gian!"

Sau khi thấp giọng một mình một lúc, Vũ Hạc đại tiên trực tiếp hướng tiểu đồ đệ của mình vẫy tay một cái, "Tuyết Cơ, ngươi qua đây!"

Tuyết Cơ nghe được Vũ Hạc đại tiên cho gọi, tuy trong lòng mơ hồ cảm thấy có chút không ổn, tuy nhiên mệnh lệnh của sư phụ là không thể vi phạm, vẫn là tung người nhảy lên, vượt qua khu phế tích kia, ngoan ngoãn đi tới trước mặt Vũ hạc đại tiên, "Sư...sư phụ?"

Tuyết Cơ nhìn qua ông lão như là hình chiếu 3D ở trước mặt này, trái tim đập bang bang như muốn nhảy ra ngoài, sau đó lại nhìn về phía Giang Khẩu Anh Tử vẫn còn đang đứng ngẩn ngơ ở nơi xa đó, trong lòng càng lúc càng hoang mang sợ hãi.

Vũ Hạc đại tiên nhìn thấy vẻ mặt của Tuyết Cơ vào trong mắt, biết cô ta cũng đã đoán ra được một chút gì đó, thế là hai mắt khẽ híp lại một cái, ôn nhu nói:

"Tuyết Cơ, ngươi từ lúc còn nhỏ là một đứa trẻ mồ côi, là do sự phụ nuôi dưỡng ngươi hai mươi năm, nói một cách khác, tính mạng của ngươi đều là do sư phụ trao cho ngươi! Bây giờ cũng đã đến lúc ngươi nên báo đáp lại sư phụ!"

Tuyết Cơ nghe được điều này thì toàn thân lập tức run lên, loáng thoáng cũng đoán được dụng ý của Vũ Hạc đại tiên, tuy nhiên nhớ lại hai mươi năm qua chính mình đã nhận được ân của sư phụ, cũng chỉ đành bất chấp khó khăn, khom người nói:

"Không biết cần ta làm cái gì, mời sư phụ dặn dò!"

"Rất tốt!"

Vũ Hạc đại tiên nghe được điều này, trên mặt hiện ra vẻ mặt hài lòng, "Trạng thái nguyên thần của sư phụ bây giờ đã không thể duy trì được quá lâu, cần một bộ nhục thân tới để gánh chịu nguyên thần, ngươi có bằng lòng đưa nhục thân của ngươi cho sư phụ sử dụng không?"

Vốn là, nếu như ở trường hợp bình thường, Vũ Hạc đại tiên đương nhiên sẽ không nói nhảm nhiều như vậy, trực tiếp để cho nguyên thần phụ thể là có thể chiếm cứ được cái thể xác này của Tuyết Cơ.

Thế nhưng ở trước mắt, nguyên thần của hắn đang bị thương nặng, nếu như cưỡng ép cướp đoạt thể xác hay còn gọi là nhục thân mà nói thì có khi còn không có cách nào khống chế được đối phương, ngược lại có khả năng sẽ bị thần thức của đối phương bài xích tạo thành thương thế lớn hơn!

Dứt khoát, còn không bằng trực tiếp nói cho Tuyết Cơ, để cho cô ta phối hợp với mình đoạt xá, như vậy thì nguy hiểm tự nhiên cũng sẽ nhỏ hơn rất nhiều.

Tuyết Cơ nghe được điều này, gương mặt xinh đẹp lập tức trắng bệch một hồi, thân thể mềm mại lung lay sắp đổ, không thể không nhìn Giang Khẩu Anh Tử một cái rồi nhịn không được nói:

"Sư phụ, Anh Tử sư tỷ không phải đã bị ngài đoạt xá được sao? Ngài làm sao..."

Vũ Hạc đại tiên nghe được điều này, không thể không nhướng mày, trên mặt hiện ra vẻ không vui, liếc qua Giang Khẩu Anh Tử, thản nhiên nói:

"Ở một cái thể xác không thể tiến hành đoạt xá lần thứ hai! Hơn nữa thể xác này của Anh Tử, sư phụ còn chưa có hoàn toàn đồng hóa..."

Nói đến đây, Vũ Hạc đại tiên dừng lại một chút, sau đó cảm thấy cay đắng thầm nghĩ:

"Tuyết Cơ, sư phụ biết ngươi đang lo lắng. Ngươi yên tâm đi, sư phụ cam đoan, trước mắt chỉ tạm thời mượn dùng thân thể của ngươi một đoạn thời gian, chờ tìm được thân thể thích hợp, ta sẽ lập tức đi ra khỏi thân thể của ngươi!"

"Đến lúc đó, sư phụ chẳng những trả lại thân thể cho ngươi còn sẽ làm thức tỉnh Anh Tử để cho hai tỷ muội các ngươi đoàn tụ với nhau, ngươi xem như vậy được không?"

Lời nói này của Vũ Hạc đại tiên rất có sức hấp dẫn, sau khi Tuyết Cơ nghe xong, quả nhiên rất động tâm, không thể không nhìn vào Giang Khẩu Anh Tử còn đang đứng ngẩn ra ở nơi đó, "Anh Tử sư tỷ thật sự còn có thể sống lại hay sao?"

Vũ Hạc đại tiên lập tức nói ngay:

"Đương nhiên có thể! Sư phụ đã lúc nào lừa ngươi chưa?"

Vũ Hạc đại tiên ngoài miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng thì đang âm thầm cười lạnh, thật sự là ngây thơ a! Các ngươi chẳng qua chỉ là vật chứa mà lão phu nuôi dưỡng mà thôi, còn vọng tưởng đào thoát khỏi sự khống chế của lão phu sao?

"Được! Toàn bộ ta đều nghe theo lão sư!"

Tuyết Cơ không nghi giờ gì nữa lập tức gật đầu đáp ứng.

"Rất tốt!"

Vũ Hạc đại tiên lập tức lộ ra nụ cười mỉm, trực tiếp mở miệng nói:

"Bây giờ ngươi buông lỏng toàn thân, không được phản kháng lại, để nguyên thần của sư phụ tiến vào trong thức hải của ngươi!"

"Rõ!"

Tuyết Cơ lên tiếng, lập tức buông lòng tâm thần, chuẩn bị tiếp nhận nguyên thần của Vũ Hạc đại tiên.

Tuy nhiên, đúng lúc này bỗng nhiên có một giọng nói đầy chế giễu đột nhiên vang lên, "Vũ Hạc lão nhi? Ngươi thật đúng là vô liêm sỉ a! Thậm chí ngay cả đồ đệ của mình cũng không buông tha!"

Bành!

Cùng lúc với giọng nói kia rơi xuống, ở trong đống phế tích của cái hố sâu to lớn kia đột nhiên nổ tung lên!

Sau đó, một bóng người màu vàng óng từ trong hố sâu to lớn kia chui ra phóng lên tận trời.

Không phải Diệp Trần thì còn là ai?

"Cái gì!"

Nhìn thấy Diệp Trần thế mà bình yên vô sự, tất cả mọi người lập tức đều trợn mắt há hốc mồm!

Đám người Quy Điền Tam Lang trước đó còn đang reo hò chúc mừng, trong nháy mắt sắc mặt của toàn bộ đều không còn một chút máu.

Mà mấy người Âu Dương Hàn ở trên ngọn núi phía xa thì tinh thần của tất cả đều trở nên phấn chấn, thi nhau hoan hô lên:

"Ta đã nói rồi! Diệp thiếu tướng sẽ không thể chết dễ dàng như thế!"

"Quá lợi hại!"

"Diệp thiếu tướng uy vũ!"

...

Một kích bá tuyệt thiên hạ trước đó, mọi người đều cho rằng Diệp Trần chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, không nghĩ tới hắn vậy mà đỡ được!

"Không! Đây không có khả năng!"

Vũ Hạc đại tiên lập tức nhịn không được hét lớn một tiếng, "Lão phu đã hao hết lực lượng nguyên thần mới triệu hồi ra một kích của Thiên Chiếu đại thần, cho dù là cảnh giới Nguyên Anh cũng chưa chắc có thể chống đỡ được một kích này, ngươi làm sao có thể..."

Không đợi Vũ Hạc đại tiên nói xong, Diệp Trần giơ Bát Chỉ Kính trong tay lên, vẻ mặt đùa cợt nói, "May mà nhờ có bảo bối này của ngươi! Ta còn phải cám ơn ngươi nữa a!"

Hóa ra, ở thời khắc sống còn, Diệp Trần đã lấy kiện Thánh khí phòng ngự Bát Chỉ Kính này ra lại thêm bản thân Diệp Trần còn có Lưu Ly Kim Thân, cho nên mới có thể sống sót trước một kích cực kỳ cường hãn vừa rồi đánh trúng.

Vũ Hạc đại tiên nghe được điều này, lập tức tức giận đến suýt chút nữa thì phun máu, sau đó quay người định chạy trốn, đáng tiếc lấy tình trạng bây giờ của hắn thì làm sao có thể trốn được?

Diệp Trần tiện tay vung ra một cái, ngay lập tức nắm được nguyên thần của Vũ Hạc đại tiên vào trong tay...
Chương 383 Thu bộc

Tiền bối tha mạng a! Tuyệt đối không nên hủy nguyên thần của ta đi a! Tổ tiên của ta thật ra thì cũng là người Hoa Hạ, tên Hoa Hạ của ta gọi là Từ Quy Niên...

Lúc này Vũ Hạc đại tiên đã không còn phách lối như trước đó nữa, đã bắt đầu liều mạng cầu xin đã hoàn toàn từ bỏ tôn nghiêm của mình, thậm chí ngay cả võ sĩ bình thường của Đảo quốc cũng không bằng, vì mạng sống vậy mà nói mình là người Hoa.

"Chỉ cần tiền bối không giết ta, ta nguyện ý dâng lên phần bản đồ của ta cho ngài, còn có đồ nhi này của ta cũng nguyện ý dâng hiến cho tiền bối! Cô ta thế nhưng là Thánh Linh chi thể, là lô đỉnh tu luyện tốt nhất..."

Cái gọi là lô đỉnh tu luyện chính là dùng phương thức thải âm bổ dương, cưỡng ép cướp đoạt chân nguyên của nhà gái để đạt tới mục đích tẩm bổ của mình, ở trong Tu Chân giới thuộc về tà thuật làm người khác khinh thường.

Vũ Hạc đại tiên nếu không phải bởi vì lúc trước đoạt xá thân thể của một cô gái, đoán chừng sớm đã biến Tuyết Cơ này thành lô đỉnh tu luyện của chính mình nhằm đề thăng tu vi của mình.

Mà Tuyết Cơ nghe được lời này của Vũ Hạc đại tiên thì lập tức vừa tức giận vừa kinh ngạc, thân thể mềm mại không nhịn được mà rung động một trận.

Thẳng đến lúc này, cô ta mới hoàn toàn hiểu được, nguyên lai mình chẳng qua chỉ là một quân cờ mà Vũ Hạc đại tiên nuôi dưỡng dự trữ mà thôi, trước đó muốn đoạt xá thể xác của mình, bây giờ lại muốn hiến mình cho người khác để bảo vệ tính mạng.

"Hèn hạ! Vô sỉ!"

Sau khi Tuyết Cơ thấy rõ ràng bộ mặt thật của sư phụ mình, nhịn không được giận dữ mắng mỏ một tiếng.

Đáng tiếc Vũ Hạc đại tiên căn bản là không để ý lắm, tiếp tục hướng Diệp Trần để cầu xin, "Ta còn biết rất nhiều bí mật liên quan tới Bồng Lai tiên đảo, chỉ cần tiền bối đừng diệt nguyên thần của ta đi, ta nguyện ý nói ra toàn bộ những bí mật này cho tiền bối!"

Diệp Trần nghe được điều này thì lông mày không thể không hơi nhíu lại. Không thể không nói, câu nói này của Vũ Hạc đại tiên thật sự đã làm hắn động tâm.

Hắn đối với tình hình của Bồng Lai tiên đảo hoàn toàn không biết gì cả, mà Vũ Hạc đại tiên này hiển nhiên biết được một chút, giữ lại nguyên thần của hắn sau đó từ từ khảo vấn cũng là một cái lựa chọn tốt.

"Được! Tạm thời ta giữ lại ngươi, trước hết nói cho ta biết phần bản đồ kia ở đâu?"

Vũ Hạc đại tiên nghe được điều này thì vô cùng vui mừng ngay lập tức vội vàng nói:

"Bẩm tiền bối, ta vì phòng ngừa Khoa Lạc Phu quân đoàn Thiên Lang của Tô quốc tới đoạt cho nên đặc biệt sắp xếp nó ở một vị trí hết sức an toàn, chỉ cần tiền bối đáp ứng tìm một bộ nhục thân để cho ta khởi tử hồi sinh, ta sẽ nói cho tiền bối biết phần bản đó ở chỗ nào!"

Diệp Trần cười lạnh, "Ngươi cho rằng ngươi có tư cách bàn điều kiện với ta sao? Không nói đúng không, vậy ta phải để cho ngươi nếm thử tư vị bị vạn quỷ phệ hồn nó là như thế nào!"

Nói xong, tay trái của Diệp Trần vừa lật, đã lấy khay ngọc phệ hồn từ trong Càn Khôn Trạc ra ngoài, sau đó ném nguyên thần của Vũ Hạc đại tiên vào bên trong,

"A!!"

Sau một tiếng kêu thảm thiết vang lên, nguyên thần của Vũ Hạc đại tiên đã bị Diệp Trần phong ấn vào bên trong khay ngọc phệ hồn.

Sau đó thuận tiện ném khay ngọc phệ hồn vào trong Càn Khôn Trạc, Diệp Trần lại nhìn về phía Tuyết Cơ ở bên cạnh, tuy rằng Vũ Hạc đại tiên nói không sai, lấy Thánh Linh chi thể làm lô đỉnh tu luyện hoàn toàn chính xác có thể để cho tu vi tăng tiến lên với tốc độ rất nhanh, tuy nhiên Diệp Trần cũng không có nhỏ nhen dùng loại tà thuật này.

"Ta niệm tình ngươi cũng là người đáng thương, không làm khó dễ ngươi, ngươi đi đi!"

Quẳng xuống câu nói này, Diệp Trần định muốn quay người rời khỏi.

Không nghĩ tới, Tuyết Cơ ngược lại lại đuổi theo, "Tiền bối! Xin chờ một chút ta có một chuyện muốn nhờ!"

Diệp Trần lập tức vui vẻ, tuy nhiên vẻ mặt lại tỏ ra lạnh lùng, "Ta thấy ngươi đáng thương cho nên mới không giết ngươi, ngươi vậy mà còn dám được voi đòi tiên sao?"

Phù phù!

Tuyết Cơ ngay lập tức quỳ xuống đất, "Tuyết Cơ không dám mạo phạm tiền bối! Tuyết Cơ chỉ muốn cả gan hỏi tiền bối một vấn đề?

Diệp Trần nhìn qua cô gái tuyệt sắc đang quỳ gối ở trước mặt mình này cũng không đành lòng hạ sát thủ, "Vấn đề gì? Nói!"

Tuyết Cơ mừng rỡ, vội vàng chỉ vào Giang Khẩu Anh Tử vẫn còn đang ngẩn người đứng ở nơi đó, nói:

"Ta muốn hỏi tiền bối, sư tỷ à không chị của ta...còn có thể cứu được không?"

Nói đến đây, trên gương mặt xinh đẹp của Tuyết Cơ hiện ra vẻ vô cùng mong chờ.

Diệp Trần dùng thận niệm quét qua trên người Giang Khẩu Anh Tử, sau đó thản nhiên nói:

"Thần trí của cô ta còn chưa bị đồng hóa hoàn toàn, chỉ là bị phong ấn, chỉ cần xóa phong ấn này đi là có thể đoạt lại nhục thân của mình một lần nữa!"

Sau khi thuận miệng nói ra tình huống này, Diệp Trần quay người muốn đi.

Không nghĩ tới, Tuyết Cơ nghe được lời này của Diệp Trần thì lập tức ở trên mặt đất dập đầu như giã tỏi, "Khẩn cầu tiền bối ra tay cứu chị của ta một mạng! Chỉ cần tiền bối chịu cứu sống chị của ta, Tuyết Cơ nguyện ý làm nô tỳ, làm trâu làm ngựa để báo đá ân đức của tiền bối! Van cầu tiền bối a!"

Tuyết Cơ vừa nói vừa dập đầu, thậm chí cả mặt đất đều bị trán của cô ta nện xuống ầm ầm rung động, cái trán vốn trắng nõn như tuyết, cũng đã đập tới máu chảy ra, nhìn qua rất thê thảm.

Diệp Trần lập tức chau mày, bắt đầu âm thầm suy nghĩ, "Tuyết Cơ này cũng coi như là một người trọng tình trọng nghĩa, hơn nữa thiên phú tu luyện cũng không yếu, còn có Giang Khẩu Anh Tử kia cũng có được thiên phú cực cao, nếu như thu hai người này nhập vào thế lực của mình thì cũng không phải là chuyện gì xấu."

Vừa nghĩ tới đây, Diệp Trần nhẹ gật đầu, "Được rồi! Ta đáp ứng ngươi! Mang theo chị của ngươi đi theo ta đi!

Cùng lúc nói xong lời này, Diệp Trần thuận tay vung lên, Tuyết Cơ được hắn dùng chân nguyên trực tiếp đỡ lên.

Tuyết Cơ nghe được Diệp Trần đồng ý thì ngay lập tức vô cùng vui mừng, "Đa tạ tiền...đa tạ chủ nhân!"

"Ừm, "

Diệp Trần thuận miệng lên tiếng, quay người đi về phía khu phế tích, mà Tuyết Cơ cũng vội vàng ôm lấy Giang Khẩu Anh Tuyết nhìn như người thực vật sau đó bước nhanh đi theo.

...

Về phần đám người Quy Điền Tam Lang nhìn thấy tình huống không ổn sớm đã trốn thoát ra ngoài hơn mười dặm, ở một trụ sở của lực lượng cảnh sát đặc công.

"Quân đội của lực lượng phòng vệ thứ nhất và thứ hai sao bây giờ còn chưa có tới? Bọn họ làm ăn kiểu gì vậy!"

Quy Điền Tam Lang lao thẳng tới trước mặt thuộc hạ của mình rống giận.

Hắn vốn cho là Vũ Hạc đại tiên ra mặt nhất định có thể giải quyết tiểu tử Hoa Hạ này, nhưng tuyệt đối không ngờ rằng, thậm chí ngay cả Vũ Hạc đại tiên cũng bị đối phương tiêu diệt!

Bây giờ, hắn cũng chỉ có thể gửi hi vọng ở quân đội.

Đáng tiếc đội quân được điều động lại chậm chạp cho tới bây giờ, đội quân tiên phong cũng còn chưa có chạy tới.

Giọng nói của Quy Điền Tam Lang vừa mới rơi xuống, bỗng nhiên có một giọng nói đột ngột vang lên, "Thủ tướng đại nhân vì đối phó Diệp Cuồng Tiên ta thật đúng là nhọc lòng a!"

Giọng nói vừa rơi xuống, một đạo thân ảnh quỷ dị xuất hiện ở bên trong trụ sở, hóa ra chính là Diệp Trần.

"Ngươi ngươi...ngươi muốn làm cái gì?"

Mặc dù Quy Điền Tam Lang thân là thủ lĩnh của một nước, nhưng vào lúc này cũng không có cách nào bĩnh tĩnh lại, lập tức bị dọa đến hồn phi phách tán, nhịn không được liên tục lùi lại.

Mà mấy người cầm lái của tứ đại tập đoàn, gia chủ của tam đại thế gia võ đạo và Nguyên Điền Khang Sinh, Liễu Sinh Chính Bình đồng dạng cũng hiện ra vẻ mặt trắng bệch.

"Diệp Cuồng Tiên! Ngươi cần phải biết! Mưu sát nguyên thủ của một nước, ngươi là muốn cho Đảo quốc và Hoa Hạ quốc khai chiến sao?

Quy Điền Tam Lang không hổ là Thủ tướng của một nước, sau khi sợ hãi đã nhanh chóng bình tĩnh trở lại.

Diệp Trần nghe được điều này cũng không thể không nhíu mày lại, hoàn toàn chính xác, nếu như hôm nay hắn một lần hành đồng chém giết hết những người này, tất nhiên có thể làm cho Đảo quốc trở nên đại loạn, nhưng đồng thời cũng khơi mào chiến tranh!

Một khi Đảo quốc và Hoa Hạ quốc xảy ra chiến tranh thì Mỹ quốc, Tô quốc các quốc gia xung quanh khẳng định cũng sẽ dây dưa vào, đến lúc đó chỉ sợ sẽ xảy ra chiến tranh thế giới thứ ba cũng nên!
Chương 384 Ba điều kiện!

Tuy Diệp Trần không phải loại người lương thiện gì, nhưng cũng không hi vọng loại tình huống này xảy ra.

Hơn nữa ngay cả khi cho dù hắn giết chết Quy Điền Tam Lang này thì chẳng mấy nhốc mà Đảo quốc sẽ bầu ra một Thủ tướng mới, thật ra thì giết đi cũng không có ý nghĩa gì quá lớn, chẳng bằng giữ lại tính mạng của người này.

Người này đã bị mình dọa cho sợ vỡ mật, nghĩ sau này hắn cũng không dám tùy ý khiêu khích chính mình, khiếu khích Hoa Hạ quốc.

Vừa nghĩ tới đây, khóe miệng Diệp Trần hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười lạnh nói:

"Muốn ta không giết các ngươi cũng được, nhưng phải đáp ứng ba điều kiện của ta thì ta mới tha cho các ngươi một mạng!"

Hô!

Nghe được lời này của Diệp Trần, mọi người nhất thời thi nhau âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Quy Điền Tam Lang cũng đã khôi phục được mấy phần bình tĩnh của ngày xưa, tuy nhiên vẫn không dám buông lỏng, trầm giọng nói:

"Diệp tướng quân mời nói! Chúng ta nguyện ý rửa tai lắng nghe!"

Quy Điền Tam Lang cố ý xưng hô chức tước Diệp Trần trong quân đội, thật ra thì cũng đang nhắc nhở hắn, hãy nhớ kỹ thân phận của mình.

Chỉ cần Diệp Trần còn hơi cố kỵ đại cuộc một chút thì sẽ không giết chết nguyên thủ của một nước dễ dàng như vậy, khơi mào chiến tranh giữa hai nước!

Diệp Trần thản nhiên nói:

"Điều kiện thứ nhất, lúc đầu ta bị tổ chức Sam Khẩu treo thưởng ở thế giới ngầm trên toàn cầu là mười tỷ đô la Mỹ, nếu như các ngươi muốn mạng sống mỗi người nhất định phải xuất ra mười tỷ đô la mỹ!"

Mọi người nghe được điều này thì vẻ mặt tất cả đều hơi đổi.

Một người mười tỷ!

Bọn họ ở đây có khoảng hơn hai mươi người, vậy chẳng phải là phải lấy ra hơn hai trăm tỷ đô la mỹ!

Cho dù là người cầm lái của bốn tập đoàn, tất cả cũng phải cảm thấy đau lòng một trận.

"Được! Điều kiện thứ nhất ta thay mọi người đáp ứng ngươi!"

Quy Điền Tam Lang trực tiếp mở miệng đồng ý.

Hơn hai trăm tỷ đô la mỹ, tuy rằng không phải là một con số nhỏ, nhưng dùng để mua tính mạng của những người như bọn họ cũng xem như là rất có lời.

"Điều kiện thứ hai..."

Diệp Trần sớm biết bọn họ khẳng định sẽ đáp ứng, trực tiếp đưa ra điều kiện thứ hai, "Năm đó Đảo quốc các ngươi xâm lấn Hoa Hạ, hình như cho tới bây giờ cũng còn chưa có nói lời xin lỗi đi? Ta muốn ngươi..."

Nói đến đây, Diệp Trần chỉ vào Quy Điền Tam Lang, khóe miệng hiện ra nụ cười tinh quái, từ từ mở miệng nói: "Lấy thân phận Thủ tướng của Đảo quốc, công khai hướng Hoa Hạ quốc nói lời xin lỗi!"

"Cái gì!"

Nghe được điều kiện thứ hai này của Diệp Trần, tất cả mọi người ngay lập tức đều thi nhau biến sắc.

Mới nghe, cái điều kiện thứ hai này dường như dễ làm hơn so với điều kiện thứ nhất rất nhiều, thế nhưng vậy cũng phải xem ai là người đứng ra làm.

Nếu như là người bình thường, tự nhiên không sao cả, thế nhưng nếu để Quy Điền Tam Lang tới làm loại chuyện này, vậy ý nghĩa hoàn toàn không giống nhau!

Bởi vì hành động của hắn sẽ đại biểu cho cả một quốc gia và toàn bộ chính phủ Đảo quốc!

Quy Điền Tam Lang cũng thay đổi sắc mặt, sau khi trải qua do dự một lúc, bỗng nhiên cười theo, nhỏ giọng cẩn thận nói:

"Diệp tướng quân! Thật ra thì sớm tại vài thập niên trước, lúc Đảo quốc và Hoa Hạ thiết lập quan hệ ngoại giao, Thủ tướng trước của nước ta đã hướng quý quốc nói ra lời xin lỗi rồi a!"

"Ồ? Thật sao?"

Diệp Trần nghe được điều này, lông mày không thể không hơi nhíu lại, ngay vào lúc Quy Điền Tam Lang tưởng Diệp Trần sẽ bỏ qua việc này, nhưng câu nói sau của Diệp Trần ngay lập tức khiến cho tâm tư của Quy Điền Tam Lang trong nháy mắt chìm vào đáy nồi.

"Nếu là như vậy, vậy làm lại lần nữa đi a, có mất đi đâu a! Dù sao lấy tội ác của các ngươi năm đó, coi như xin lỗi một ngàn lần cũng không quá đáng chút nào!"

"Cái này...cái này..."

Sắc mặt Quy Điền Tam Lang khó coi đến nỗi giống như kiểu ăn phải ruồi a.

Diệp Trần nhìn thấy Quy Điền Tam Lang chần chừ, vẻ mặt đột nhiên phát lạnh, sát khí trên người phóng ra!

"Làm sao? Ngươi dám không đáp ứng sao?"

Quy Điền Tam Lang lập tức bị dọa đến toàn thân run nhu cầy sấy, cuối cùng thì hắn cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, lấy đấu ra sức để mà chống lại sát khí cường đại như thế, vì mạng sống, sau khi cắn răng một cái thì gật đầu đáp ứng, "Được, ta đáp ứng nói lời xin lỗi là được rồi!"

Lúc này Diệp Trần mới thu hồi sát khí, thản nhiên nói:

"Nếu như ngươi dám can đảm đổi ý, ta sẽ để cho ngươi sống không bằng chết!"

Nói xong lời này, Diệp Trần không còn để ý tới Quy Điền Tam Lang sớm đã toàn thân run rẩy, tiếp tục nói:

"Còn về điều kiện thứ ba..."

Nói thật, Diệp Trần mở miệng đưa ra ba cái điều kiện này, chỉ là tạm thời nảy ra ý nghĩ, hai điều kiện trước đã nói xong, điều kiện thứ ba này trong lúc nhất thời vẫn còn không có nghĩ ra.

Trái tim yếu ớt của đám người Quy Điền Tam Lang lập tức bị nâng lên tới cổ họng, sợ ác ma này lại nói ra điều kiện quá phận gì đó.

Diệp Trần hơi trầm ngâm một lát, bỗng nhiên tâm niệm vừa động, chậm rãi nói:

"Điều kiện thứ ba này, ta muốn Đảo quốc các ngươi trong vòng ba ngày nhất định phải rút khỏi đảo Thùy Điếu! Chỉ cần các ngươi rút quân thì ta sẽ rời khỏi Đảo quốc!"

Mọi người nghe được điều này, rõ ràng đều thở phào nhẹ nhõm, duy chỉ có vẻ mặt của Quy Điền Tam Lang hiện ra vẻ khó khăn, "Ai! Diệp tướng quân, ngài đây thật sự là làm khó cho ta rồi! Thật sự không dám dối gạt ngài a, tất cả các hành động quân sự của Đảo quốc chúng ta đối ngoại thật ra thì đều bị Mỹ quốc quản chế! Cho dù là trên quyết sách về chính trị cũng không phải chính chúng ta có thể làm chủ được..."

Diệp Trần cười lạnh, "Đây là chuyện giữa Mỹ quốc và các ngươi, ta không cần biết!"

"Dù sao hôm nay ta nói ra ba cái điều kiện ở đây, hoàn thành ba cái điều kiện mà ta nói ra, ta sẽ lập tức rời khỏi Đảo quốc, nếu như không làm được, hắc hắc!"

Nói đến đây, Diệp Trần trực tiếp vẫy tay một trảo, Liễu Sinh Chính Bình vẫn luôn trốn ở trong góc, trong nháy mắt bị Diệp Trần hút kéo tới trước mặt.

Ngay sau đó Diệp Trần tiện tay vỗ một cái. Ầm!

Liễu Sinh Chính Bình trong nháy mắt bị một chưởng của Diệp Trần đập thành thịt vụn, sau đó khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười tà ác, từ từ nhìn mọi người ở xung quanh, lạnh lùng nói:

"Trong vòng ba ngày, nếu không làm được ba điều kiện mà ta nói, người này chính là tấm gương của các ngươi!"

Nói xong lời này, thân thể Diệp Trần nhoáng một cái, người đã như là thuấn di, đang ở trong nhà ngay lập tức biến mất không thấy đâu nữa, giống như từ trước cho tới bây giờ chưa từng tới.

Nhóm người Quy Điền Tam Lang im lặng một lúc lâu mới phản ứng lại là có chuyện gì xảy ra, nhìn qua một vũng máu trên đất kia, vẻ mặt của tất cả mọi người đều trắng bệch, lộ vẻ sầu thảm.

...

Sau khi rời khỏi trụ sở của lực lượng cảnh sát đặc công, Diệp Trần cùng với Tuyết Cơ đang cõng theo Giang Khẩu Anh Tử nhẹ nhõm vượt qua phòng tuyến mà cảnh sát đặc công bày ra, trực tiếp theo hướng Kinh Đô mà chạy đi.

Tuy nhiên, vừa mới chạy đi ra ngoài được hơn mười dặm, lông mày Diệp Trần hơi nhíu, bỗng nhiên ngừng lại.

Tuyết Cơ ở bên cạnh cũng vội vàng đứng lại, "Chủ nhân, có chuyện gì sao?"

Diệp Trần mỉm cười, "Có người quen đến rồi!"

Giọng nói rơi xuống không lâu, năm thân ảnh từ trên cây cối ở xung quanh nhảy ra.

Hóa ra chính là năm người Âu Dương Hàn.

"Diệp thiếu tướng! Chúng ta cuối cùng cũng tìm được ngài!"

Năm người bước nhanh đi tới trước mặt Diệp Trần, thi nhau một mực cung kính chào theo quân lễ tiêu chuẫn.

Một trận chiến trước đó ở tổng bộ tổ chức Sam Khẩu với trận chiến ngày hôm nay, sau khi năm người chính mắt nhìn thấy thực lực của Diệp Trần, vào lúc này trong lòng đối với thiếu niên trước mắt này đã kính như kính thần linh!

Diệp Trần cười nhạt một tiếng, "Là lão Dịch phái các ngươi tới sao?"

Năm người lập tức gật đầu nói phải.

Lấy tư cách và sự từng trải của Dịch Sơn Hà, cho dù là đại thủ trưởng cũng phải xưng hô một tiếng là Dịch lão tướng quân, phóng tầm mắt trong toàn bộ quân đội của Hoa Hạ, chỉ sợ cũng chỉ có thiếu niên trước mắt này mới dám xưng hô như thế.

Tuy nhiên, năm người cũng không có cảm thấy có gì không ổn cả, nhất là sau khi trải qua chuyến đi Đảo quốc lần này, địa vị của Diệp Trần ở trong lòng quân đội Hoa Hạ, sợ rằng sẽ trực tiếp vượt qua Diệp Thiên Ca, trở thành chiến thần mới của Hoa Hạ!
Chương 385 Răn dạy!

"Diệp thiếu tướng, ngài không có làm gì Thủ tướng của Đảo quốc chứ?"

Âu Dương Hàn bỗng nhiên thận trọng mở miệng hỏi, bốn người con lại thì tất cả đều hiện ra vẻ mặt khẩn trương chờ đợi câu trả lời từ phía Diệp Trần.

Lấy sự hiểu biết của bọn họ về Diệp Trần thì dưới gầm trời này chỉ sợ không có chuyện gì mà hắn không dám làm.

Nếu như thật sự bẻ cổ Thiếu tướng của một nước, vậy coi như dẫn tới rắc rối lớn a, chỉ sợ Đảo quốc và Hoa Hạ quốc bởi vậy mà sẽ phải khai chiến!

"Không có..."

Diệp Trần đang muốn mở miệng nói chuyện này cho mấy người thì lúc này ở trên bầu trời phía xa xa bỗng nhiên truyền tới đợt tiếng máy bay nổ vang rền.

Nhậm Trường Phong biến sắc, "Không tốt! Đây chính là đội quân tiên phong của lực lượng phòng vệ của Đảo quốc! Nghe nói Quy Điền Tam Lang này vì đối phó với Diệp thiếu tướng mà trực tiếp điều động lực lượng phòng vệ thứ nhất và thứ hai, trọn vẹn điều động tới mấy vạn binh lực!"

Vân Lệ Cơ cũng nói theo:

"Diệp thiếu tướng, chúng ta hay là trước tiên tránh một chút đi!"

Diệp Trần nhẹ gật đầu, "Trở về lại nói!"

...

Lúc mọi người trở về Kinh Đô thì trời cũng đã tối.

Trở lại khách sạn mà Diệp Trần dừng chân, Diệp Trần trực tiếp thuê thêm mấy gian phòng tổng thống, sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho tất cả mọi người.

Năm người Âu Dương Hàn nhìn thấy Diệp Trần, chẳng những mang về hai cô gái vô cùng xinh đẹp, trong khách sạn vậy mà còn cất giấu một cô bé xinh đẹp, lập tức thi nhau hiện ra vẻ mặt kỳ quặc, thế nhưng Diệp Trần không có nói, bọn họ nào có dám hỏi nhiều a?

Sau khi thu xếp tốt cho tất cả mọi người, Diệp Trần trở lại gian phòng của mình, nhanh chóng bố trí xung quanh một đạo cấm chế, sau đó, "Phốc!"

Diệp Trần vậy mà phun ra một ngụm máu tươi!

Hóa ra, tuy rằng trước đó hắn dùng Bát Chỉ Kính, mặc dù chặn lại được một kích của Thiên Chiếu đại thần, thế nhưng cuối cùng vẫn có chút quá miễn cưỡng, thể nội thực ra sớm đã bị thương không nhẹ.

Chỉ có điều vẫn luôn được hắn đè nén nhẫn nhịn, bây giờ có được thời gian thả lỏng, thương thế trong cơ thể trong nháy mắt bạo phát ra!

"May mà trước đó chiếm được Bát Chỉ Kính bằng không một trận chiến ngày hôm nay, ai thắng ai thua thật đúng là chưa biết được!"

Diệp Trần ngồi xếp bằng trên mặt đất, sau khi hơi điều tức một lúc, nhịn không được cảm thán một hồi, "Vũ Hạc đại tiên đã có được thực lực như thế rồi, vậy thực lực của đám tu tiên giả trong Bồng Lai tiên đảo kia chỉ sợ còn mạnh hơn rất nhiều!"

Trải qua một trận chiến này với Vũ Hạc, cũng đã làm cho Diệp Trần ý thức được, truyền thừa tu tiên ở Trái Đất vẫn còn, hơn nữa hạng người có thực lực cường hãn cũng không thiếu, Diệp Trần hắn chỉ sợ cũng chưa chắc đã vô địch.

"Vốn định sau khi chiếm được phần bản đồ từ trong tay Vũ Hạc sẽ trực tiếp tiến về Tô quốc tìm phần bản đồ thứ ba, nhưng hôm nay xem ra, việc này phải suy nghĩ kỹ hơn một chút mới được, ít nhất cũng phải dưỡng thương thế trong cơ thể cho tốt lên thì sau đó mới tính tiếp!"

Diệp Trần vừa âm thầm suy nghĩ vừa lấy một bình Bồi Nguyên đan trong Càn Khôn Trạc ra ăn vào, sau đó thì bắt đầu vận công điều tức.

...

Sáng sớm ngày thứ hai, trải qua một đêm điều tức, kinh mạch bị tổn hại trong cơ thể của Diệp Trần trên cơ bản đã được chữa trị, điều dưỡng một khoảng thời gian nữa thì tự nhiên có thể khôi phục.

Thuận tay bỏ đi cấm chế ở xung quanh, Diệp Trần ra khỏi phòng, không nghĩ tới ở cửa lại bị một người chặn lại.

Hóa ra chính là Tuyết Cơ!

"Chủ nhân!"

Tuyết Cơ nhìn thấy Diệp Trần xuất hiện, lúc này đang muốn quỳ xuống làm lễ thì lại được Diệp Trần trực tiếp dùng chân nguyên đỡ lên, thản nhiên nói:

"Sau này không cần phải quỳ gì cả! Có chuyện gì? Nói thẳng đi!

Tuyết Cơ ấp úng nói:

"Chủ nhân, ngài...ngài đã đáp ứng ta, sẽ cứu chị của ta a...

Sau khi được chứng kiến sự cường đại của Diệp Trần, Tuyết Cơ vốn là không dám lỗ mãng, thế nhưng cô ta nóng lòng muốn cứu chị của mình, sợ cứ như vậy thì Giang Khẩu Anh Tử sẽ phải thật sự chết mất, cho nên đánh bạo chạy tới thúc giục Diệp Trần.

Diệp Trần nhướng mày, trong lòng có chút khó chịu, tuy nhiên nhìn thấy vẻ mặt cầu xin của Tuyết Cơ, cuối cũng vẫn nhịn được, thản nhiên nói:

"Đi ôm chị của ngươi tới phòng ta đi!"

Tuyết Cơ đầu tiên là sững sờ, sau đó thì hết sức vui mừng.

...

Chẳng mấy chốc, Tuyết Cơ đã ôm Giang Khẩu Anh Tử vào trong phòng của Diệp Trần, để nằm thẳng ở trên ghế salon.

Không thể không nói, Giang Khẩu Anh Tử này chẳng những có vóc người cực đẹp, dáng người cũng tương đối nóng bỏng, hơn nữa bởi vì bị Vũ Hạc chiếm cứ thân thể hơn mười năm, tu luyện tới cảnh giới Kim Đan, làn da toàn thân giống như một viên ngọc hoàn mỹ không chút tì vết nào.

Khí chất của tu tiên giả lại thêm bản thân cô ta đã là một đại mỹ nữ, trong số các cô gái ở trên Trái Đất, tuyệt đối có thể được coi là một trong những mầm họa hàng đầu.

Chỉ có điều, Diệp Trần nghĩ tới tấm thân thể này đã từng bị Vũ Hạc lão quái vật kia chiếm cứ, trong lòng cũng cảm thấy có chút quái quái...

Hơi dùng thần niệm dò xét một phen, Diệp Trần không thể không chau mày, tuy rằng Vũ Hạc còn chưa có hoàn toàn đồng hóa thần thức của Giang Khẩu Anh Tử thế nhưng chiếm cứ cũng đã không sai biệt lắm, bây giờ chỉ còn lại một đạo tàn niệm, hơn nữa còn bị phong ấn.

Tuy rằng lấy lực lượng thần niệm của Diệp Trần có thể dễ dàng phá giải đạo phong ấn này, thế nhưng muốn để cho cô ta khôi phục lại trạng thái tinh thần trước khi bị đoạt xá thì chỉ sợ không dễ dàng cho lắm.

Tuyết Cơ ở một bên, nhìn thấy Diệp Trần chau mày, trong lòng lập tức thấp thỏm một hồi, "Chủ nhân, chị của ta...chị ấy còn có thể cứu không?"

Diệp Trần liếc qua Tuyết Cơ, thản nhiên nói:

"Cứu thì đúng là có thể cứu được! Chỉ có điều có chút khó khăn..."

Tuyết Cơ nghe được điều này, còn tưởng rằng Diệp Trần đang muốn bàn điều kiện, không thể không căn môi một cái, đỏ mặt, thấp giọng nói:

"Chỉ cần chủ nhân có thể cứu sống chị của ta, Tuyết Cơ nguyện ý nguyện ý hiến...thân thể này...của ta cho chủ nhân!"

Nói xong lời này, đầu vai mảnh mai của Tuyết Cơ khẽ run lên, dây đeo váy màu tím nhạt ở trên người lập tức từ trên đầu vai của cô chảy xuống dưới...

Hơn nữa để cho Diệp Trần cảm thấy hơi ngoài ý muốn chính là, bên trong của cô gái này thế mà không mặc nội y!

Mắt thấy váy dài đã trượt xuống tới chỗ bờ eo thon nhỏ kia của cô ta, Diệp Trần không thể không lắc đầu, trực tiếp thuận tay vung lên, váy dài đang trượt xuống lập tức trở lại trên đôi vai mảnh mai của Tuyết Cơ...

Tuyêt Cơ lập tức kinh ngạc, đang không biết đối phương đây là có ý gì thì Diệp Trần đã nói ra lời nói có giọng điệu bình thản bên trong đó lại lộ ra bá khí vang lên, "Nếu ngươi là nô tỳ của ta, vậy cả người ngươi đều hoàn toàn thuộc về ta! Không có sự cho phép của chủ nhân, tuyệt đối không được tự ý đưa ra yêu sách của cá nhân mình hiểu chưa?"

Tuyết Cơ lập tức ngây ngẩn cả người, sau đó thì nhìn thấy hai con ngươi lãnh đạm của Diệp Trần đang nhìn lấy mình thì trong lòng lập tức giật mình,vội vàng quỳ cúi trên mặt đất, "Vâng vâng, chủ nhân ta sai rồi! Ta không nên tự theo ý mình!"

"Hừ!"

Diệp Trần hừ nhẹ một tiếng, giọng điệu lạnh như băng nói:

"Lần này tạm thời tha cho ngươi, sau này còn dám tự cho mình là thông minh ta sẽ không dễ dãi như thế nữa đâu! Đứng lên đi!!!"

Lúc này Tuyết Cơ mới run rẩy đứng dậy, trong lòng hoảng sợ một trận đồng thời, đồng thời cũng cảm thấy rất là thất bại.

Cô ta đối với dung mạo, dáng người của mình vẫn luôn rất tự phụ, vốn cho rằng chủ động cởi áo nới dây lưng thì đối phương khẳng định khó mà nhẫn nhịn.

Thế nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, Diệp Trần chẳng những không nhúc nhích chút nào, ngược lại còn hung hăng khiển trách cô ta một phen!

Nhất là nhớ tới câu nói vừa rồi, "cả người ngươi đều hoàn toàn thuộc về ta!", Tuyết Cơ vậy mà không hiểu được vì sao phương tâm lại loạn chiến.

Cô ta lại làm sao biết được rằng, kiếm trước bản thân Diệp Trần là Cuồng Đế của Tu Chân giả, cho dù là nữ từ hay người hầu, tùy tiện lôi ra một người, tư sắc đều không thể kém hơn Tuyết Cơ, tu vi càng là mạnh hơn cô ta rất nhiều.

So sánh dưới, cô ta đối với Diệp Trần bây giờ thì không có lực hấp dẫn gì!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom