• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New THẦN ĐẾ TRỌNG SINH (4 Viewers)

  • Chương 481-485

Chương 481 Tới Đại hội Bách tộc

Trong lúc hai người đang nói chuyện phiếm, xe ngựa đã đi tới trước một ngọn núi dốc và từ từ dừng lại.

Ba người xuống xe, Khoa Lạc Phu chỉ về ngọn núi phía trước, nói:

"Nơi này là địa điểm tổ chức Đại hội Bách tộc, Xích Trụ phong! Cái gọi là Đại hội Bách tộc, nhưng thật ra chính là một lần giao lưu thực lực của các bộ tộc lớn trong Yêu giới!"

Khoa Lạc Phu thuận miệng nói ra một câu giả thích cho Diệp Trần hiểu.

Mấy người An Đức Lỗ sớm đã đứng ở một bên, đợi chờ rất cung kính, ngay cả Thất vương tử Uy Liêm lúc này cũng đã thay một bộ quần áo, cúi đầu đứng ở phía sau An Đức Lỗ, tuy nhiên thỉnh thoảng lặng lẽ ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía Diệp Trần tràn đầy nồng đậm hận ý và vô cùng kiêng dè.

"Khoa Lạc Phu tiền bối, Diệp tiền bối, mời hai vị đi trước!"

An Đức Lỗ khom người, cười tủm tỉm nói với hai người.

Rất nhanh, dưới sự dẫn đường của An Đức Lỗ, một đoàn người đi tới trước Xích Trụ phong, ngọn Xích Trụ phong này cao tới ngàn mét, hơn nữa thế núi dốc đứng, mặc dù có vài con đường núi nhưng lại không có bậc thang, hơn nữa ngọn núi trọc lốc, chẳng những không có cỏ cây mà người tới đây cũng cực ít, muốn leo lên tới đỉnh núi ngàn mét cũng có độ khó không nhỏ!

Tuy rằng Đại hội Bách tộc không cần loại hình thiệp mời, chỉ cần ngươi ở Yêu giới thì đều có thể tham gia, nhưng chỉ là cửa đầu tiên này cũng đã đủ để đào thải những người yếu kia đi.

Với cả, cơ bản mỗi một lần tổ chức Đại hội Bách tộc thì ánh đèn sân khấu đều là của bảy đại tộc.

Theo thời gian thì những bộ tộc hạng bét như Thanh Hồ tộc cũng rất ít khi tới đây, cho dù có người tới thì chẳng qua cũng chỉ đến xem náo nhiệt mà thôi.

...

"Ha ha ha!"

Mọi người vừa mới tới chân núi thì bỗng nhiên một tiếng cười điên cuồng giống như tiếng sấm mùa xuân vang vọng trong đất trời.

Tiếp theo, mọi người nhìn thấy một thân ảnh từ nơi xa đạp không mà tới, "Cuối cùng lại tới Đại hội Bách tộc ba năm một lần, lần này, vị trí thứ hai chắc chắn sẽ thuộc về lão tử!"

Chờ người kia đạp không đi tới trước mặt, mọi người lúc này mới nhìn thấy rõ ràng diện mạo của người nọ lập tức thi nhau kinh hô lên, "Vị này dường như là Lôi Đinh Nặc của Lôi Hổ tộc a? Nghe nói hắn tu luyện chính là Vô Thần Công Lôi Hổ Khiếu của Lôi Hổ tộc, có thể ngậm miệng mà phát ra lôi âm, quả nhiên danh bất hư truyền!"

"Đạp không mà đi! Xem ra truyền ngôn là thật, người này thực sự chính là cường giả cấp Vương!"

"Cái tên này hình như còn chưa đầy 30 tuổi a? Thế mà đã có tu vi như vậy rồi, hoàn toàn chính xác để cho người ta thán phục!"

...

Thanh Bảo Nhi ở bên cạnh Diệp Trần bỗng nhiên nhịn không được mở miệng nói, "Tại sao là thứ hai? Mà không phải đệ nhất?"

Nghe Thanh Bảo Nhi nói như thế, ngay cả Diệp Trần cũng hơi có chút tò mò.

An Đức Lỗ ở một bên cười nói:

"Bởi vì vị trí thứ nhất, không có bất kỳ bất ngờ nào, chắc chắn sẽ thuộc về vị Kim Mãng Hoàng tộc kia!"

An Đức Lỗ giải thích một câu, Thất vương tử Uy Liêm ở đằng sau cũng không nhịn được mở miệng nói:

"Đúng vậy! Vị Kim Mãng Hoàng tộc kia là thiên tài tuyệt thế, năm nay mới chỉ có hai mươi lăm tuổi, nghe nói bây giờ đã có thực lực cấp Vương, thế hệ cường giả trước cũng không kém bao nhiêu! Được công nhận là đệ nhất thiên tài của Yêu giới, Lôi Đinh Nặc tuy rằng cũng là thiên tài, thế nhưng đi so với vị kia thì còn kém hơn nhiều a!"

Uy Liêm nói xong lời này thì không thể không nhìn Diệp Trần một cái, hai mắt hơi đảo một cái, bỗng nhiên cố ý cất cao giọng nói:

"Đương nhiên, nếu như Diệp tiên sinh chịu ra tay mà nói hẳn là có thể tranh vị trí thứ nhất lần này!"

Bá bá bá!

Cái tên này rõ ràng là đang cố ý kéo cừu hận cho Diệp Trần, lời đó của hắn vừa thốt ra quả nhiên ánh mắt từ bốn phương tám hướng thi nhau hướng nhìn sang bên này, ngay cả Lôi Đinh Nặc thiên tài của Lôi Hổ tộc kia cũng không thể không liếc mắt nhìn một cái.

Thah Bảo Nhi ở một bên, hiển nhiên không biết dụng tâm hiểm ác của Thất vương tử lập tức khẽ hừ một tiếng, hếch bộ ngực đầy đặn của mình lên, vẻ mặt kiêu ngạo nói:

"Điều này còn cần ngươi phải nói sao! Diệp Trần ca ca là lợi hại nhất!"

Lôi Đinh Nắc ở trên bầu trời lúc này cũng nhận ra đám người Thất vương tử và An Đức Lỗ, hai mắt lập tức nhíu lại, "Uy Liêm lão đệ, lời mà ngươi vừa mới nói, có người có thể tranh đoạt vị trí thứ nhất với vị kia, không biết người mà ngươi nói là người nào?"

Vẻ mặt của Uy Liêm lập tức lộ ra nụ cười như thể gian kế đã thành, lập tức chỉ vào Diệp Trần, nói:

"Là vị Diệp tiên sinh bên cạnh ta này, ta ở dươi tay hắn thế nhưng là ngay cả một chiều đều không có đỡ nổi!"

"Ồ?"

Lôi Đinh Nặc nghe được điều này thì lông mày lập tức nhíu lại, ánh mắt cũng không thể không rơi vào trên người Diệp Trần bắt đầu đánh giá, "Tha thứ cho ánh mắt kém cỏi của ta, xin hỏi vị tiểu huynh đệ là cao thủ của tộc nào?"

Diệp Trần một mặt đạm mạc, trực tiếp không thèm để ý.

Lôi Đinh Nặc lập tức tức giận đến phổi đều muốn nổ, "Tiểu tử thật cuồng! Ta nhớ kỹ ngươi! Đợt chút nữa đừng để ta gặp được ngươi ở đây, bằng không, hừ hừ!"

Lôi Đinh Nặc bị Diệp Trần đối đãi lạnh lùng thì sau khi quẳng xuống một câu, trực tiếp đạp không hướng đỉnh núi mà đi.

Thất vương tử nhìn thấy kế sách của mình đã có hiệu lực, thành công tạo ra mâu thuẫn giữa Diệp Trần và Lôi Đinh Nặc thì lập tức mừng rỡ trong lòng.

Tuy nhiên còn chưa đợi hắn cao hứng trở lại rồi lại bỗng nhiên cảm thấy bị một cỗ khí tức băng lãnh rạp trời kín đất áp đảo mà đến, đồng thời một giọng nói lạnh lùng vang lên, "Thu hồi chút tâm tư đó của ngươi lại! Băng không coi như sư phụ của ngươi cũng không giữ được ngươi!"

Thất vương tử lập tức bị dọa đến toàn thân run lên, mồ hôi lạnh ứa ra sau lưng, vội vàng gượng cười nói:

"Diệp tiên sinh lời này của ngài là có ý gì? Ta nghe thế nào cũng không hiểu?"

Diệp Trần đã lười nhác lại để ý tới hắn, ngược lại nhìn về phía Thanh Bảo Nhi ở một bên nói:

"Bảo Nhi, có muốn đi xem một chút hay không?"

Thanh Bảo Nhi chớp chớp đôi mắt to sáng tỏ, lập tức hưng phấn nhẹ gật đầu.

Thanh Hồ tộc bọn họ sớm đã có mấy chục năm không có tham gia Đại hội Bách tộc, trước đó nàng ta cũng chỉ được nghe tộc nhân đề cập qua mà thôi, bây giờ lại có cơ hội được nhìn thấy tận mắt thì tự nhiên là cầu còn không được.

Diệp Trần mỉm cười, trực tiếp bắt lấy cổ tay trắng của Thanh Bảo Nhi rồi cả người mới mang theo Thanh Bảo Nhi đã treo lơ lửng giữa trời, và sau đó phía trước dường như xuất hiện một cái bậc thang vô hình, hai người trực tiếp bước vào bầu trời và từ từ đi về phía đỉnh núi.

Thấy cảnh này, Thất vương tử lập tức trừng hai mắt một cái, nghẹn ngào lẩm bẩm nói:

"Hắn quả nhiên là cấp Vương..."

Tuy rằng trước đó lúc bị Diệp Trần dùng một chiêu đánh bại, Thất vương tử đã đoán được Diệp Trần hẳn là cường giả cấp Vương, thế nhưng đáy lòng còn có một chút may mắn, bây giờ nhìn thấy Diệp Trần thể sử dụng thần thông đạp không mà đi, vẫn là kinh ngạc nói không nên lời.

Rất nhanh mọi người còn lại cũng nhìn thấy cảnh tượng này thì lập tức lại thi nhau kinh hô lên, "Ồ! lại là một vị cường giả cấp Vương sao? Vậy mà còn mang theo một người thi triển ra thần thông đạp không mà đi, thực lực như thế chỉ sơ không thua kém Lôi Đinh Nặc a!"

"Chỉ có điều, người này nhìn rất trẻ a! Chẳng lẽ là tu luyện thuật Trú Nhan sao?"

"Đây là cao thủ của tộc nào? Ta vậy mà chưa bao giờ gặp a!"

"Xem cách ăn mặc và trang sức họ đeo thì dường như là bộ tộc Hồ Ly!"

"Cái gì? Bộ tộc Hồ Ly? Bộ tộc Hồ Ly không phải sớm đã xuống dốc từ mấy trăm năm trước rồi sao? Từ lúc nào lại có cường giả cấp Vương?"

...

Trong lúc nhất thời, từng tiếng kinh không vang lên bên tai không dứt.
Chương 482 Ngươi đây không phải là bắt nạt người sao?

Khoa Lạc Phu nghe được tiếng kinh hô của mọi người thì không thể không lắc đầu ngầm cười khổ, thầm nghĩ trong lòng: "Nếu để cho những người này biết, người thiếu niên trước mắt này, thực lực không kém vị Cửu Thủ Yêu Hoàng kia thì không biết bọn họ sẽ có cảm tưởng như thế nào?"

Sau khi Thất vương tử Uy Liêm kinh ngạc, chợt dâng lên một cỗ ghen ghét nồng đậm, nhịn không được hướng về phía Khoa Lạc Phu ở một bên nhỏ giọng phàn nàn nói:

"Sư phụ, cái tên này tuy rằng lợi hại nhưng dù sao cũng chỉ có cảnh giới cấp Vương, hắn vậy mà không có để lão nhân gia ngài vào mắt chút nào, thực sự rất đáng hận!"

An Đức Lỗ ở một bên cũng nhẹ gật đầu, hiển nhiên cũng cảm thấy Diệp Trần có chút cuồng vọng.

Khoa Lạc Phu lập tức liếc qua Thất vương tử giống như đang nhìn một thằng ngu, há to miệng, cuối cùng cũng lười hướng bọn họ giải thích, thản nhiên nói:

"Uy Liêm, ngươi đừng có mà không phục! Cái tên này hoàn toàn chính xác là có vốn liếng để cuồng ngạo! Nếu như ngươi không muốn chết thì tốt nhất đừng trêu chọc hắn, bằng không coi như sư phụ ta đây cũng không bảo vệ được ngươi!"

Khoa Lạc Phu không hoài nghi chút nào, nếu như không phải trước đó hắn đã đáp ứng Diệp Trần sẽ bảo hộ sự an nguy của cha con Thanh Bảo Nhi thì cử động vỗ lễ của Thất vương tử vừa rồi chỉ sợ sớm đã bị cái tên gia hỏa sát phạt quyết đoán này dùng một chưởng vỗ chết rồi!

Nói xong lời này, Khoa Lạc Phu cũng không tiếp tục để ý tới Uy Liêm, trực tiếp phóng chân nguyên ra, bao khỏa mọi người xung quanh vào trong đó, "Đi thôi! Cùng tiến lên đi thôi!"

Nói xong lời này, Khoa Lạc Phu mang theo một đám người có hơn mười người bay thẳng lên trời!

Oanh!

Mọi người ở xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này thì lập tức lại thi nhau kinh hô lên, "Khí tức này...là cường giả cấp Hoàng!"

"Những người này hình như là của Lang Vương phủ a?"

"Nghe nói bộ tộc Lang gần đây xuất hiện một tên cường giả cấp Hoàng, bây giờ đã trở thành Thủ tịch cung phụng của bộ tộc Lang, có lẽ là người này đi!"

"Này! Huyết Lang tộc này vẫn gặp may mắn, vốn sắp bị gạt ra khỏi vị trí bảy đại tộc, không nghĩ tới lại đột nhiên xuất hiện một tên cường giả cấp Hoàng!"

Nương theo tiếng nghị luận của mọi người, chỉ chốc lát lại có cường giả lần lượt xuất động, sau khi mọi người cảm khái cũng thi nhau leo lên đỉnh núi.

Mà lúc này, Diệp Trần sớm đã mang theo Thanh Bảo Nhi tới phía trên đỉnh núi.

Đỉnh núi rất rộng rãi, hơn nữa hẳn là cố ý trùng tu chỉnh sửa qua, bốn phía cao mà ở giữa thấp, như là một cái giác đấu trường cỡ lớn, lớn bằng khoảng cỡ mười cái sân bóng.

Chẳng mấy chốc, một đoàn người đi tới một chỗ vị trí khá cao ngồi xuống.

Mà theo thời gian gần tới lúc cử hành Đại hội Bách tộc thì lại càng có nhiều cường giả của các bộ tộc thi nhau xuất hiện.

Trong lúc nhất thời, ngay cả Diệp Trần cũng không thể không âm thầm cảm khái, tuy rằng thực lực của cường giả đỉnh cấp ở Yêu giới cũng không cao hơn so với ngoại giới, thế nhưng lực lượng trung kiên lại đi so với ngoại giới thì mạnh mẽ hơn quá nhiều.

Có thể đi tới đỉnh núi Xích Trụ phong thì ít nhất cũng là cường giả cấp Tướng tương đương với tông sư Hóa Kình!

Thậm chí, cường giả Thánh Cảnh, Thần Cảnh tương đương cấp Hậu, cấp Vương cũng là nhiều như chó chạy ngoài đồng a!

Chỉ riêng hôm nay, những người này tới tham gia Đại hội Bách tộc, nếu như xông phá phong ấn, đến ngoại giới đủ để quét ngang tùy ý một quốc gia ở trên Trái Đất!

Trừ mấy quốc gia lớn có vũ khí hạt nhân ra, sử dụng đạn hạt nhân tiến hành công kích điên cuồng thì có lẽ mới có thể có sức đánh một trận, nhưng nếu là thật đến một bước kia thì chỉ sợ toàn bộ Trái Đất cũng phải bị hủy đi!

...

Ngay tại lúc Diệp Trần đang âm thầm cảm khái thì bỗng nhiên đám người xung quanh lập tức tất cả mọi người đều đứng lên, dường như có nhân vật lớn nào đó muốn đăng tràng.

Diệp Trần ngay lập tức thu hồi suy nghĩ, không thể không thuận theo ánh mắt của mọi người nhìn lại, chỉ thấy ở nơi xa vậy mà xuất hiện một chiếc phi thuyền màu vàng kim!

"Là Lưu Vân Phi Chu!"

"Quả nhiên Bát hoàng tử được Yêu Hoàng đại nhân sủng ái nhất, thậm chí ngay cả Lưu Vân Phi Chu cũng đều cho hắn dùng!"

"Dù sao tương lai cũng là đệ nhất nhân của Yêu giới, đãi ngộ này chính là không tầm thường a!"

...

Mọi người thi nhau cảm thán.

Bát hoàng tử!

Chính là vị mà trước đó An Đức Lỗ nói tới, tuyệt thế thiên tài của Kim Mãng Hoàng tộc, đệ nhất nhân trong thế hệ tuổi trẻ của Yêu giới!

Ngay cả Diệp Trần thấy thế thì lông mày cũng không thể không hơi nhíu, "Linh khí loại Phi hành sao?"

Đây là từ lúc hắn trùng sinh cho tới nay, lần đầu tiên nhìn thấy loại pháp bảo phi hành này.

So với phi kiếm thì khác hẳn, loại pháp bảo phi hành chỉ có một cái công dụng đó là chở người phi hành, ở trong Tu Chân giới là loại phương tiện qua lại rất thường gặp, cùng với máy bay trực thăng trong thế giới hiện đại cũng không khác mấy.

Loại pháp bảo phi này chẳng những có tốc độ cực nhanh, hơn nữa còn có thể chở theo người, thời gian phi hành dài cũng coi như là bảo bối rất thực dụng.

Chỉ chớp mắt, cái phi thuyền màu vàng kim kia đã đi tới phía trên đỉnh núi, mà đứng ở đầu thuyền phi hành là một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo bào màu vàng kim.

Người đàn ông trẻ tuổi này mày kiếm mắt sáng, khí chất lạnh lùng, khí tràng trên người càng là lớn kinh người.

Hắn vừa xuất hiện, trên đỉnh núi vốn còn rất náo loạn thì ngay lập tức yên tĩnh trở lại, rất rõ ràng, người này chính là Bát hoàng tử theo như lời đồn kia.

Sau khi ánh mắt của Bát hoàng tử hơi quét mắt một vòng rồi mới nhàn nhạt mở miệng nói:

"Yêu Hoàng đại nhân tạm thời có việc bận, Đại hội Bách tộc lần này do ta chủ trì thay, các vị có ý kiến gì không a?"

Mọi người im lặng không nói, coi như chấp nhận.

Thế là Bát hoàng tử lại nói tiếp:

"Nếu như các vị đã không có ý kiến gì, vậy bây giờ ta tuyên bố, Đại hội Bách tộc lần này bây giờ bắt đầu!"

"Mời các bộ tộc phái ra tuyển thủ xuất chiến, chỉ cần chưa đầy 30 tuổi đều có thể tham chiến!"

"Sau khi tiến vào giữa sân, tự mình tiến hành khiêu chiến tùy ý, thẳng đến chọn ra ba người thắng cuộc cuối cùng nhất, chính là ba vị trí đầu của Đại hội Bách tộc lần này của Yêu tộc chúng ta!"

Bát hoàng tử này dường như đối với Đại hội Bách tộc lần này không cảm thấy hứng thú chút nào, sau khi thuận miệng nói quy tắc xong, dường như bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó lại nói tiếp:

"A, đúng rồi! Ba vị trí đầu của Đại hội Bách tộc lần này sẽ có tư cách tiến vào Thánh Long trì tiến hành tu luyện!"

Oanh!

Bát hoàng tử vừa thốt ra lời kia thì toàn bộ mọi người trên đỉnh núi Xích Trụ phong trong nhá mắt chợt nổ tung.

"Tiến vào Thánh Long trì tu luyện? Đây chính đặc quyền mà chỉ có Kim Mãng Hoàng tộc mới có a!"

"Nghe nói Thánh Long trì này chính là năm đó Cửu Thủ Yêu Hoàng ngẫu nhiên đoạt được, sở dĩ Cửu Thủ Yêu Hoàng có thể trở thành Yêu giới chi chủ, chính là may mắn mà có Thánh Long trì này!"

"Cơ hội ngàn năm có một như vậy, nói thế nào cũng không thể bỏ qua!"

Sau khi Bát hoàng tử tuyên bố xong, vẫn lộ ra vẻ mặt bình thản, trực tiếp vung tay lên, "Các vị đã không có dị nghị gì vậy thì bắt đầu đi!"

Bá bá bá!

Theo giọng nói của Bát hoàng tử rơi xuống, từng đạo thân ảnh lập tức thi nhau nhảy vào giữa sân, từng người chiến ý đều dâng trào.

Diệp Trần hơi cân nhắc một lát cũng thản nhiên đứng lên.

Mục tiêu của hắn lần này là Cửu Thủ Yêu Hoàng, không nghĩ tới người này thế mà không có tới!

Vốn hắn đang cảm thấy thất vọng, sỡm đã chuẩn bị rời đi nhưng sau khi nghe thấy mọi người thảo luận về Thánh Long trì kia thì lập tức đổi chủ ý.

"Thánh Long trì...hẳn là Thần Long huyết mạch trên người của Kim Mãng Hoàng tộc có được là do Thánh Long trì kia sao?"

Nếu thật là như vậy, vậy thì bất kể như thế nào cũng phải đi nhìn một chút.

Khoa Lạc Phu ở một bên nhìn thấy Diệp Trần thế mà cũng đứng lên thì không thể không trừng hai mắt một cái, "Không phải chứ! Diệp, ngươi cũng muốn tham chiến? Ngươi đây không phải là đi bắt nạt người sao?"
Chương 483 Khiêu khích!

Hạ xuống giữa sân, Diệp Trần cũng không có lập tức ra tay mà chỉ lẳng lặng đứng ở trong góc nhỏ.

Hơn nữa, bởi vì hắn là bước đi vào trong sân nhìn qua lại trẻ tuổi, chủ yếu nhất là không có ai biết hắn, đều cho là hắn tham gia giúp vui, cho nên cũng không có ai coi hắn như đối thủ để khiêu chiến.

Diệp Trần cũng vui vẻ và yên lặng quan sát, nhục thân của Yêu tộc cường hãn cho nên phần lớn đều là công pháp cận chiến, đánh nhau sát người, đấm vào xác thịt.

"Chỉ bằng bọn rác rưởi các ngươi cũng muốn vây công ta ư, tất cả đều đi chết đi!"

Một giọng nói giống như thiên lôi vang lên, Diệp Trần không thể không quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy, rõ ràng là người trước đó từng nói với hắn một câu, chính là Lôi Đinh Nặc của Lôi Hổ tộc.

Lôi Đinh Nặc rất rõ ràng là người có lực để cạnh tran ba vị trí đứng đầu, cho nên vừa lên đài đã bị một đám người vây công.

Tuy nhiên Lôi Đinh Nặc không sợ chút nào, sau khi rít lên một tiếng, cả người đã biến thành bộ dáng nửa người nửa hổ, hơn nữa trên dưới quanh người lại lấp lóe lôi quang, khí thế lấy làm run sợ!

Rầm rầm rầm!

Chỉ cần mấy hiệp, đám người vây công Lôi Đinh Nặc kia thi nhau lạc bại, từng tên đều bị đánh cho mặt mũi bầm dập, vội vàng nhấc tay đầu hàng, rời khỏi giữa sân.

Cứ như vậy thì những người còn lại cũng không dám lại tùy tiện đi khiêu khích tên sát tinh này.

Mọi người vây xem thấy cảnh này thì lập tức thi nhau sợ hãi mà than, "Lôi Đinh Nặc này không hổ là đệ nhất thiên tài của Lôi Hổ tộc!"

"Vậy mà có thể ở trong thời gian ngắn như thế đã giải quyết gần hết mười tên cao thủ cấp Hậu, sợ là so với Bát hoàng tử cũng không kém lắm!"

"Bát hoàng tử rõ ràng cũng không có ý định ra tay, xem ra thứ nhất lần này rất có thể là hắn!"

"Điều này cũng khó mà nói, các ngươi nhìn bên kia! Âu La Sâm của Tử Sư tộc, Đan Tiểu Man của Hỏa Phượng tộc, còn có Hùng Sơn của Cự Tượng tộc, tamd đại thiên tài này đều không kém gì Lôi Đinh Nặc!"

"Không sai! Bốn vị thiên tài này từ trước đến nay đều nổi danh, tuy nhiên thế nào cũng có một người phải bị đào thải, lần này chắc là có trò hay!"

...

Ở trong tiếng nghị luận của mọi người, tỷ thí cũng đi qua được gần nửa giờ.

Vốn có hơn một trăm người đăng tràng, lúc này cũng đã chỉ còn có hai ba mươi người, còn có thể ở lại ở trên sân, hiển nhiên thực lực đều không kém.

Bỗng nhiên, một tên thiên tài của Man Ngưu tộc liếc mắt thoáng nhìn Diệp Trần vẫn đang luôn ở trong góc thì lập tức trừng hai mắt một cái, "Tiểu tử! Ta để ý ngươi đã rất lâu rồi! Không phải cứ trốn ở nơi vắng vẻ không xuất thủ là có thể lừa dối qua cửa, ngoan ngoãn tự mình lăn ra ngoài đi, bằng không Ngưu gia gia ta một chưởng phế bỏ ngươi! "

Diệp Trần như thể không nghe thấy, thậm chí ngay cả mí mắt đều không có nhấc một chút.

"Ừm?"

Tên thiên tài của Man Ngưu tộc kia lập tức nổi trận lôi đình, "Ngươi đã muốn chết vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi!"

Đông đông đông!

Người kia như một con trâu hoang, trực tiếp hướng Diệp Trần hung hăng lao tới rồi mới tung ra một quyền, quả nhiên là khí thế như cầu vồng!

Tuy nhiên, không đợi hắn tới gần Diệp Trần được năm mét thì Diệp Trần đã vung một bàn tay ra.

Ầm!

Tên thiên tài của Man Ngưu tộc kia lập tức giống như bị một cái chùy to lớn vung mạnh trúng, trực tiếp ngã bay ra ngoài rồi mới nặng nề ngã ngửa vào trên mặt đất, điện cuồng phun ra một ngụm máu tươi, mặt mũi đầy vẻ kinh ngạc.

Hắn thế nào cũng không nghĩ tới, cái tên tiểu tử gầy yếu vắt mũi còn chưa sạch này, lại có thực lực kinh khủng như thế!

Cùng lúc đó động tĩnh bên này cũng hấp dẫn lực chú ý của những người khác, lập tức thi nhau kinh hô lên:

"Không phải chứ! Ta không có nhìn lầm a? Vị kia hình như là Ngưu Hám Thiên của Man Ngưu tộc, tuy thực lực không bằng tứ đại thiên tài, thế nhưng đứng hàng đầu trong thiên tài của các tộc, lại bị một chưởng của người ta đánh bay?"

"Cái tên tiểu tử đánh bay Ngưu Hám Thiên này là có địa vị gì? Dường như rất mạnh a!"

"Nhìn dáng vẻ, cách ăn mặc này của hắn giống như là một mạch Thanh Hồ tộc của bộ lạc Hồ!"

"Thanh Hồ tộc? Không phải sớm đã suy bại hơn một trăm năm rồi sao? Nghe nói chỉ dựa vào Yêu Vương lệnh mới miễn cưỡng tạm thời sống cho tới bây giờ, từ khi nào mà lại ra một tên thiên tài như thế?"

...

Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên người Diệp Trần, ngay cả Bát hoàng tử ở trên trên phi thuyền trong bầu trời kia cũng không thể không nhìn về phía Diệp Trần.

"A! Tiểu tử! Hóa ra là ngươi a! Không nghĩ tới ngươi thật đúng là dám tiến lên đài!"

Lôi Đinh Nặc ở xa xa cũng đã nhìn thấy Diệp Trần, trên mặt lập tức hiện ra nụ cười lạnh như băng.

Trước đó Diệp Trần có thái độ không thèm để hắn vào hắn, để cho hắn cảm thấy rất mất mặt, bây giờ nghĩ lại mà hai hàm răng nghiến chặt lại.

Tuy nhiên lần này, Diệp Trần vẫn không có chim hắn, thậm chí ngay cả đầu Diệp Trần cũng không có nhấc lên một chút.

Lôi Đinh Nặc lập tức giận dữ, "Được! Ngươi giỏi! Ta nói rồi, đừng để ta ở trong đài gặp được ngươi, xem ra ngươi đã coi lời nói của ta như gió thoảng bên tai! Đã như vậy, vậy thì chịu chết đi cho ta!"

Lôi Đinh Nặc nói xong lời này, dưới chân bỗng nhiên giẫm một cái, cả người trực tiếp nhẩy lên cao tới mấy chục thước, sau đó hung hăng đánh ra một quyền hướng về Diệp Trần phía dưới!

"Bôn Lôi quyền!"

Xoẹt xẹt rồi~

Lúc này toàn thân Lôi Đinh Nặc đã được lôi đình bao khỏa, mà nắm đấm của hắn cũng đã hóa thành một đoàn lôi đình khổng lồ!

"Tốc độ thật nhanh!"

"Bôn Lôi quyền! Không hổ là quyền pháp chí cương chí mãnh a!"

"Lôi Đinh Nặc này điên rồi sao? Vừa lên tới đã dùng tuyệt chiêu rồi a!"

"Tiểu tử bộ tộc Hồ kia sợ là phải nếm mùi đau khổ rồi!"

...

Mọi người thi nhau bàn tán, hiển nhiên không có người nào coi trọng Diệp Trần.

Dù sao thì tên tuổi của tứ đại thiên tài quá vang dội, ở bên trong thế hệ tuổi trẻ ngoại trừ Bát hoàng tử kia ra thì cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện đối thủ.

Tuy nhiên ngay sau đó lại có cảnh tượng xảy ra mà khiến cho tất cả mọi người ở đây phải trợn mắt há hốc mồm.

Diệp Trần đứng tại chỗ không nhúc nhích chút nào vẫn thuận tay vỗ ra một chưởng.

Oanh!

Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một cái bàn tay khổng lồ trực tiếp một đập khiến Lôi Đinh Nặc đang ở trên không trung trực tiếp rơi thẳng xuống trên mặt đất!

"Cái gì!!"

Tất cả mọi người gần như đều đột nhiên đứng dậy, mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tin nổi, ngay cả vị Bát hoàng tử ở trên bầu trời kia trên mặt cũng hiện ra vẻ kinh hãi.

Tuy rằng hắn vẫn luôn không có để mấy người Lôi Đinh Nặc vào mắt, thậm chí dưới sự trợ giúp của vị lão tổ Kim Mãng tộc kia ở trong mấy năm vừa qua, tu vi đột nhiên tăng mạnh, càng thêm chướng mắt mấy đại thiên tài, cho nên hắn dứt khoát không có ý định tham gia Đại hội Bách tộc lần này.

Nhưng là giống như thiếu niên Hồ tộc trước mắt này, một chưởng đánh bay Lôi Đinh Nặc thì ngay cả hắn chỉ sợ cũng khó mà làm được một cách tùy ý như thế!

"Trong Yêu giới thì từ khi nào lại xuất hiện thiên tài như thế? Ta vậy mà không biết!"

Hắn lại làm sao biết được rằng, Diệp Trần không muốn trêu chọc phiền phức và không muốn thu hút quá nhiều sự chú ý từ mọi người, cho nên vừa rồi mới xuất thủ lưu tình, chỉ dùng khoảng ba phần mười công lực, bằng không sớm đã trực tiếp vỗ ra một chưởng đánh Lôi Đinh Nặc thành tro luôn rồi.

"Rống!!"

Sau khi Lôi Đinh Nặc thoát ra khỏi lòng đất thì lập tức vừa sợ vừa tức giận, sau đó cả người gầm thét một tiếng, thân hình đột nhiên tăng vọt, lập tức biến thành bộ dáng nửa người nửa hổ cao gần năm mét, ngay cả trên trán đều mơ hồ xuất hiện một chữ "Vương".

"Tiểu tử! Mới vừa rồi là ta chủ quan, lần này, ta muốn cho ngươi chết!!"
Chương 484 Đánh bại

Sau khi Lôi Đinh nặc biến thân như là thoát thai hoán cốt, ngay cả lôi quang trên dưới quanh người đều biến thành một màu tím khủng khiếp!

Khí thế so với trước đó cao hơn không chỉ một cấp bậc mà thôi!

"Đây là...Thần Lôi Luyện Thể quyết của Lôi Hổ tộc!"

"Theo như lời đồn thì môn công pháp này cực kỳ khó luyện cần phải lấy lực lượng lôi đình ra để luyện thể, có thể nói là cửu tử nhất sinh!"

"Chỉ khi nào tu luyện thành công thì nhục thân sẽ trở nên vô cùng cường hãn, ở bên trong cùng cấp bậc, gần như không có người nào có thể phá vỡ phòng ngự của bọn hắn!"

"Không nghĩ tới Lôi Đinh Nặc này tuổi còn trẻ mà thế mà đã luyện tới cảnh giới đại thành! Không hổ là thiên tài đệ nhất Lôi Hổ tộc a!"

...

Nương theo tiếng cảm khái cảu mọi người, Lôi Đinh Nặc cũng đã xuất thủ.

Sưu!

Thân thể Lôi Đinh Nặc nhoáng một cái, người đã từ từ biến mất tại chỗ, trên không trung lưu lại từng vệt tàn ảnh, "Thật nhanh!"

"Mi mắt gần như đã không theo kịp!"

"Tốc độ nhanh như vậy lại thêm nhục thân cường đại như thế, trong nháy mắt có thể tiến sát người đối thủ trước mặt, nếu như đối phương không am hiểu phương thức cận chiến thì gần như chắc chắn sẽ thua không thể nghi ngờ!"

...

Quả nhiên, theo tiếng nghị luận vang lên, Lôi Dii Nặc trong nháy mắt đã vượt qua khoảng cách gần trăm mét, trực tiếp sáp sát tới trước mặt Diệp Trần.

"Tiểu tử! Nhận lấy cái chết!"

Oanh!

Một quyền trực tiếp của Lôi Đinh Nặc hướng trên đầu của thiếu niên trước mắt này hung hăng đập xuống.

Mà thiếu niên trước mắt này, dường như căn bản không kịp phản ứng, vẫn đứng ở tại chỗ không có nhúc nhích.

"Chết đi... Cái gì!"

Sau một khắc, Lôi Đinh Nặc nhìn thấy nắm đấm của mình rõ ràng đánh trúng đầu của đối phương, thế nhưng vậy mà lại xuyên thấu đi qua, "Là tàn ảnh! Hắn vậy mà...tránh đi rồi?"

Lôi Đinh Nặc vô cùng kinh hãi, trong nháy mắt cảm nhận được một cỗ khí lạnh, trực tiếp từ lòng bàn chân vọt lên tới đỉnh đầu!

Bởi vì hắn nhìn thấy tên thiếu niên Hồ tộc kia lúc này vậy mà không biết từ khi nào đã lạch mình ra ngoài đến hơn mười mét!

"Thật nhanh!"

"Tốc độ của cái tên này thế nào lại còn nhanh hơn so với Lôi Đinh Nặc sau khi biến thân?"

"Thật khó có thể tin nổi!"

...

Mọi người vốn còn tưởng rằng, sau khi tốc độ của Lôi Đinh Nặc tăng lên mấy lần, chắc là đủ để treo tiểu tử Hồ tộc trước mặt lên để đánh, nhưng không có nghĩ đến tốc độ của tên tiểu tử Hồ tộc này vậy mà còn nhanh hơn!

"Không có khả năng! Đây là không có khả năng! Tốc độ của ta ở bên trong những người có cùng cấp bậc hẳn là nhanh nhất! Ta làm sao sẽ thua ngươi!"

Lôi Đinh Nặc rống lớn một tiếng, dưới chân bỗng nhiên giẫm mạnh, lại hướng về phía Diệp Trần đánh tới!

Sưu sưu sưu!

Trong lúc nhất thời, toàn bộ trong sân quyết đấu, ánh chớp nổi lên bốn phía, hai đạo tàn ảnh ở trong sân lớn cứ nhấp nháy không ngừng.

Rầm rầm rầm!

Ở trong thời gian ngắn ngủi chỉ một cái chớp mắt, Lôi Đinh Nặc đã liên tiếp đánh ra mấy chục quyền, đáng tiếc từng quyền đều thất bại, ngay cả góc áo của Diệp Trần còn không thể chạm vào.

Thiên tài các tộc khác ở trong sân, ngoại trừ ba người trong đó ra, những người khác thậm chí ngay cả thân hình của hai người đều không nhìn thấy rõ, chỉ có thể mơ mơ hồ hồ nhìn thấy hai đạo tàn ảnh thì tất cả mọi người đều không thể không ứa ra mồ hôi lạnh!

Bọn họ không hoài nghi chút nào, đối mặt với Lôi Đinh Nặc có tốc độ khủng bố như thế, bọn họ khẳng định ngay cả một chiêu cũng không chống được!

Cuối cùng, sau khi rất nhiều người nhận ra được sự chênh lệch của mình với tứ đại thiên tài thì đã thi nhau chủ động rút lui ra khỏi sân, không còn khí thế cạnh tranh ba vị trí đầu như trước đó nữa.

Thời gian chỉ trong nháy mắt, ở trên sân quyết đấu rộng lớn, ngoại trừ còn hai người Diệp Trần và Lôi Đinh Nặc đang đuổi nhau ra thì chỉ còn lại có tam đại thiên tài khác cùng nổi danh với Lôi Đinh Nặc.

"Tiểu tử! Ngươi chỉ biết tránh thôi sao?"

Sau khi Lôi Đinh Nặc thất bại hơn một trăm quyền thì lập tức nhịn không được tức giận mắng to.

Hắn nhận ra, cho dù hắn sử dụng chiêu thức thay đổi như thế nào, đối phương vẫn có thể né tránh một cách dễ dàng.

Thậm chí nhiều lần, hắn rõ ràng đều đã đẩy đối phương vào trong góc thế mà đối phương vẫn còn có thể thuấn di dễ dàng tránh đi nắm đấm của hắn!

Điều này nói rõ cái gì?

Nói rõ tốc độ của đối phương nhanh hơn hắn nhiều!

"Tiểu tử! Nếu như ngươi là một thằng đàn ông thì đường đường chính chính đánh với ta một trận!"

Lôi Đinh Nặc đã sắp sụp đổ, nhịn không được bắt đầu mở miệng kích bác.

Cứ tiếp tục đánh như thế, đối phương cho dù không xuất thủ cũng có thể kéo cho hắn sụp đổ!

Lôi Đinh Nặc vốn cho rằng phép khích tướng của mình sẽ không có tác dụng gì, dù sao thì đối phương lúc này đã ở vào thế bất bại, mặc cho hắn công kích như thế nào cũng không gây được tổn thương cho đối phương một chút nào.

Trừ khi đối phương choáng váng, bằng không chắc chắn sẽ không từ bỏ ưu thế tốc độ của mình mà đi liều mạng với mình.

Tuy nhiên, kết quả lại nằm ngoài sự dự liệu của hắn.

Thiếu niên Hồ tộc kia vậy mà trực tiếp dừng lại, "Được! Như ý ngươi muốn!"

Nói xong, chẳng những không còn tránh né, ngược lại chủ động lao về phía hắn.

Lôi Đinh Nặc lập tức vui mừng như điên, "Đến hay lắm! Ăn một quyền của ta!"

Ầm ầm!

Nắm đấm to lớn của Lôi Đinh Nặc kia lại được lực lượng khủng bố của lôi đình bao khỏa xung quanh, giống như có thể xé rách không trung.

Nếu mà so sánh thì nắm đấm của Diệp Trần lại rất bình thường không có gì lạ cả, dường như không có một chút chân nguyeenn nào, chỉ thuần túy là sử dụng lực lượng của nhục thể!

Hóa ra ngay tại vừa rồi, hắn chợt phát hiện có mấy đạo lực lượng thần hồn không kém vậy mà đang lặng lẽ dò xét hắn!

Rất rõ ràng, đột nhiên hắn cái lực lượng mới xuất hiện này đã thu hút sự chú ý của cường giả Yêu giới!

Bây giờ còn không phải lúc bại lộ thân phận, cho nên Diệp Trần quả quyết lựa chọn không sử dụng lực lượng chân nguyên và thay vào đó là sử dụng thuần túy là lực lượng nhục thể, đi tiến hành chiến đấu với Lôi Đinh Nặc.

Nhưng mặc dù là như thế, nhục thân của Diệp Trần sớm đã trải qua nhiều lần gọt giũa thì làm sao Lôi Đinh Nặc có thể ngăn cản?

Oanh!

Không chút hồi hộp, sau khi nắm đấm của hai người va chạm vào nhau, nắm đấm như sấm sét của Lôi Đinh Nặc trong nháy mắt vỡ vụn ra.

Nắm đấm bình thường không có gì lạ của Diệp Trần lại giống như một cây trường thương đảo vào trong đậu hũ.

Ầm!

Lôi Đinh Nặc giống như cột điện trực tiếp bay ra ngoài, lăn ra khỏi sân thi đấu, sau khi điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi thì hôn mê đi.

"Cái gì!"

"Vậy mà lấy lực lượng nhục thể đánh bại Lôi Định Nặc sau khi biến thân!"

"Thân thể của người này đến cùng là được làm bằng cái gì?"

"Hơn nữa từ đầu tới cuối còn không có sử dụng chân nguyên, cũng chưa biến thân!"

"Đây cũng quá cường đại đi! Coi như Bát hoàng tử chỉ sợ..."

...

Toàn bộ sân thi đấu lập tức sôi trào, duy chỉ có Khoa Lạc Phu là có vẻ mặt bình thản, dường như không có điều gì ngoài ý muốn cả.

Nói đùa, lực lượng nhục thân của Diệp Trần mạnh bao nhiêu chỉ sợ không có người nào ở đây hiểu rõ hơn hắn!

Theo như hắn thấy thì Diệp Trần nếu như không phải là không muốn biểu hiện ra quá mức kinh người thì cái gọi là tứ đại thiên tài coi như cùng tiến lên cũng sẽ bọ một chiêu của Diệp Trần trong nháy mắt giết chết.

...

"Bây giờ còn lại bốn người mà danh ngạch thì chỉ có ba, làm sao đây?"

Đan Tiêu Man thiên tài của Hỏa Phượng tộc bỗng nhiên hướng về phía hai đại thiên tài khác, thấp giọng dò hỏi.

Âu La Sâm thiên tài của Tử Sư tộc lập tức cười lạnh, "Còn có thể làm sao chứ? Ba người chúng ta cùng tiến lên! Ta còn không tin một mình hắn có thể mạnh hơn, còn có thể đánh thắng được ba người chúng ta cùng nhau ra tay hay sao?"

Hai người còn lại thì hơi do dự một lát rồi thì cũng thi nhau gật đầu đáp ứng.

Cuối cùng ba người nhanh chóng tác ra, bao vây Diệp Trần một quyền đánh bại Lôi Đinh Nặc vào ở giữa.

Toàn bộ sân thi đấu lập tức xì xào bàn tán...
Chương 485 Lược thi tiểu kế

Tam đại thiên tài cấp cao nhất của Yêu giới thế mà có ý định liên thủ!

Phải biết, nếu là thiên tài vậy dĩ nhien mọi người đều là hạng người tâm cao khí ngạo, không phải ở dưới tình huống bất đắc dĩ thì tuyệt đối không có khả năng hạ thấp thân phận đi liên thủ với người khác.

"Xem ra Thánh Long trì này có lực hấp dẫn quả nhiên là không nhỏ a!"

"Tuy nhiên nói đi thì cũng phải nói lại, thiếu niên Hồ tộc này đến cùng có lai lịch gì? Nhìn qua dường như so với Bát hoàng tử còn trẻ tuổi hơn không ít a!"

"Thiên tài như thế, ấn theo lý thuyết thì không phải hạng người vô danh a!"

...

Mọi người thi nhau nghị luận, ngay cả Bát hoàng tử ở trên Lưu Vân Phi Chu cũng không thể không chau mày, nhìn chòng chọc vào cái thân ảnh kia.

Bên trong sân thi đấu, Diệp Trần nhìn một ba người ở xung quanh một lượt cũng khẽ chau mày, tam đại thiên tài trước mắt này, hắn tự nhiên là không có để vào mắt, đánh bại bọn họ thì rất dễ dàng.

Thế nhưng nếu như hắn làm như vậy thật thì cũng quá mức gây ra chú ý của người khác

Thậm chí rất có thể sẽ bại lộ thân phận của chính mình không phải là Yêu tộc.

Tuy rằng hắn cũng không có e ngại gì, nhưng nói như vậy thì kế hoạch hắn muốn dò xét Thanh Long trì cũng có khả năng bởi vì vậy mà ngâm nước nóng.

Vừa nghĩ đến đây, Diệp Trần bỗng nhiên hướng về phía một nữ nhân duy nhất trong ba người, Đan Tiểu Man thiên tài của Hỏa Phượng tộc khẽ mỉm cười nói:

"Mỹ nữ, ta có chuyện này muốn thương lượng với ngươi! Không bằng chúng ta liên thủ với nhau, ta sẽ tặng cho ngươi vị trí thứ nhất ngươi thấy thế nào?"

"Ngạch..."

Đan Tiểu Man lập tức sững sờ, hiển nhiên không nghĩ tới Diệp Trần lại đột nhiên hướng nàng ta tìm kiếm đồng minh, hơn nữa vừa mở miệng đã đưa ra phúc lợi hậu đãi như thế!

Phải biết, Đan Tiểu Man ở trong tứ đại thiên tai, tu vi thế nhưng thật ra thì yếu nhất, cũng chỉ tương xứng với Hùng Sơn của Cự Tượng tộc.

Cho dù Bát hoàng tử không có tham chiến, Lôi Đinh Nặc cũng đã bị Diệp Trần đánh bại, nàng ta vẫn không có khả năng đoạt được thứ nhất, thậm chí còn rất có thể sẽ bị đào thải.

Nhưng bây giờ, thiếu niên Hồ tộc này vậy mà nguyện ý tặng vị trí thứ nhất cho cô ta!

Hơn nữa quan trọng nhất là căn cứ vào biểu hiện ở trong trận chiến vừa rồi kia đến xem thì thực lực của thiếu niên Hồ tộc này chắc là vượt quá xa mấy người bọn hắn.

Cho nên có thể xác định chính là chỉ cần cô ta liên thủ, tỷ lệ thắng tuyệt đối là trăm phần trăm!

Nàng ta chỉ cần ngăn cản một người để kiến tạo cơ hội cho thiếu niên Hồ tộc này là đủ.

Mà trái lại, nếu như cô ta cùng với hai người khác đối phó với thiếu niên Hồ tộc này thì rất có thể đối phương sẽ chọn quả hồng mềm mà nắm, ưu tiên xử lý nàng ta trước!

Tam đại thiên tài cũng đều là người đã trải qua trăm cuộc chiến, tự nhiên trong nháy mắt cũng hiểu ra được dụng ý của Diệp Trần.

"Đơn Tiểu Man! Ngươi không nên bị tiểu tử này lừa! Đánh thắng cái tên trước mắt này lại nói! Cùng lắm thì vị trí hạng nhất ta cũng cho ngươi là được rồi!"

Tử Sư tộc Âu La Sâm lập tức hô lớn.

Trong tam đại thiên tài còn lại, lấy tu vi của hắn là cao nhất, vốn chỉ cần ba người cùng nhau giải quyết Diệp Trần vậy vị trí thứ nhất khẳng định sẽ thuộc về Âu La Sâm hắn.

Nhưng bây giờ vì để có thể đánh bại Diệp Trần trước mắt này, hắn cũng chỉ có thể đành lựa chọn nhượng bộ.

Hai mắt Diệp Trần lập tức khẽ híp lại một cái, ngược lại lại nhìn về phía Hùng Sơn thiên tài của Cự Tượng tộc.

"Hùng Sơn đúng không? Chỉ cần ngươi không xuất thủ thì vị trí hạng hai sẽ là của ngươi!"

"Cái gì!"

Lần này chẳng những Hùng Sơn choáng váng, ngay cả Âu La Sâm cũng tức giận đến muốn thổ huyết, hắn nhường ra vị trí hạng nhất cũng đã là nhịn đau như bị cắt thịt rồi, nếu để cho hắn giống như Diệp Trần lại nhường nốt hạng hai thì có nói thế nào hắn cũng không làm được.

Mà ngay vào lúc Âu La Sâm đang xoắn xuýt, Diệp Trần đã lao về phía hắn, vẫn như cũ chỉ vận dụng lực lượng nhục thể, không sử dụng một chút chân nguyên nào.

Âu La Sâm không nghĩ tới Diệp Trần nói xong la ra tay luôn, hơn nữa mục tiêu thứ nhất lựa chọn lại là hắn, đầu tiên là giật mình, chờ kịp phản ứng lại thì nắm đấm của Diệp Trần mang theo uy năng kinh thiên đã đi tới trước mặt!

Âu La Sâm lúc này đã không kịp trốn tránh, lập tức tiến lên một bước, chủ động nghênh đón tiếp lấy, "Sư Hống Bạo Sát!"

"Rống!"

Âu La Sâm đã được chứng kiên thực lực của Diệp Trần trước đó, hắn cũng không dám khinh thường, sau khi biến thân thì trực tiếp sử xuất ra chiêu thức mạnh nhất của chính mình.

Oanh!

Quyền thế cuồn cuộn, giống như một con sư tử vô địch, hướng Diệp Trần gào thét mà đánh tới.

"Hừ!"

Diệp Trần nắm quyền kiểm soát nắm đấm của mình và khống chế ở mức độ tốt hơn một chút so với đối phương.

Oanh!

Song quyền hung hăng va chạm vào nhau.

Bành!

Hình bóng của con sư tử ở trên người Âu La Sâm kia trong nháy mắt vỡ vụn ra.

Bạch bạch bạch!

Âu La Sâm lập tức liên tiếp lùi lại bảy tám bước, khí huyết trong thể nội quay cuồng một lúc.

"Hùng Sơn! Đan Tiểu Man! Hai người các ngươi còn không lên sao?"

Âu La Sâm lập tức rống lớn một tiếng.

Hùng Sơn thấy thế thì lập tức lách mình mà ra, mắt thấy phải ra tay, không nghĩ tới lại bị một bóng người ngăn lại, bỗng nhiên chính là Đan Tiểu Man thiên tài của Hỏa Phượng tộc.

"Đan Tiểu Man, ngươi sẽ không phải vì muốn lấy hạng nhất mà thực sự tin tưởng lời của tiểu tử đó chứ?"

Hùng Sơn trừng hai mắt một cái nói.

Đan Tiểu Man mỉm cười, Dĩ nhiên không phải! Chỉ có điều, Hùng Sơn, hai người bọn họ đã chắc chắn sẽ có một người bị đào thải, chúng ta cần gì phải nhúng tay vào đây? Vạn nhất đến lúc tiểu tử Hồ tộc kia ưu tiên giải quyết chúng ta trước, đây chẳng phải là lỗ lớn sao?

Hùng Sơn nghe xong lập tức cảm thấy rất có lý, trong lúc nhất thời cũng do dự không tiến thêm.

Âu La Sâm thấy cảnh này thì lập tức tức giận đến suýt chút nữa thì thổ huyết, "Được hai người các ngươi thấy lợi quyên nghĩa a! Chờ ta giải quyết tiểu tử này, ta lại tìm hai người các ngươi tính sổ sách!"

Nói xong lời này, Âu La Sâm bỗng nhiên ngửa đầu rống lớn một tiếng, thân hình nguyên bản thân hình khổng lồ đã cao khoảng năm mét, thế mà lại tăng vọt lên lần nữa, đột nhiên cất cao tới độ cao bảy tám mét, hơn nữa toàn thân lộ ra một cỗ khí tức khát máu, mái tóc màu tím tung bay theo gió để cho người ta thấy mà sợ!

Mà đám người ở xung quanh bên ngoài quan sát thì lập tức thi nhau kinh hô lên, "Cái này chắc là môn vô thượng cấm thuật "Sư Tử Nộ" của Tử Sư nhất tộc sao?"

"Nghe nói người thi triển ra phép thuật này phải có đủ huyết mạch thuần chính của Tử Sư nhất tộc mà lại còn phải đánh đổi bằng thiêu đốt huyết mạch để cưỡng ép tăng thực lực lên!"

"Một khi thi triển ra chiêu này, tuy rằng có thể tăng lên rất nhiều công lực, thế nhưng cái giá phải trả cũng tương đối lớn!"

"Xem ra Âu La Sâm này thật đúng là định liều mạng a!"

...

Mọi người bàn tán ầm ĩ, Đan Tiểu Man và Hùng Sơn cũng có sắc mặt đại biến, "Xong! Không nghĩ tới cái tên này, thậm chí ngay cả chiêu này cũng lấy ra! Vậy tiểu tử Hồ tộc kia sẽ gặp nguy hiểm!"

Cũng không biết vì sao, Đan Tiêu Man nhìn thấy thiếu niên kia sẽ gặp nguy hiểm, trong lòng vậy mà mơ hồ có chút bận tâm, ngay cả chính nàng cũng không nói lên được nguyên nhân vì sao lại như vậy.

Bát hoàng tử ở trên Lưu Vân Phi Chu thấy được cảnh này thì trong đôi mắt cũng lộ ra vẻ kinh hãi, lẩm bẩm nói:

"Sư Tâm Nộ, cấm thuật của Tư Sư nhất tộc sao? Không nghĩ tới vậy mà đáng sợ như vậy, cho dù là ta ở dưới tình huống không sử dụng lá bài tẩy kia thì chỉ sợ cũng chưa chắc..."

Nói thật, ngay cả Diệp Trần cũng có chút phiền muộn, không nghĩ tới đối phương sẽ chơi liều như thế.

Cho dù thực lực của Âu La Sâm này có đề thăng gPArnytzWUQḅấp mười thì cũng không thể nào là đối thủ của hắn, thế nhưng hắn lại phải đối mặt với nguy cơ bại lộ thân phận!

"Khặc khặc! Tiểu tử! Một chiêu này ta vốn giữ lại để dùng đối với Bát hoàng tử, không nghĩ tới a, cuối cùng lại dùng ở trên người ngươi!"

"Có thể chết ở dưới một chiêu này của ta, ngươi cũng đủ để kiêu ngạo rồi!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom