• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New THẦN ĐẾ TRỌNG SINH (2 Viewers)

  • Chương 471-475\

Chương 471 Sát phạt quả quyết

"Ngươi ngươi...ngươi không thể giết ta! Chá của ta là Đằng Giang, thế nhưng là tộc trưởng Đằng Xà tộc! Ngươi giết ta, cha ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!"

Sau khi Đằng Khôn bị Diệp Trần thuận tay bắt được thì lập tức vừa bị sốc lại sợ, lập tức lớn tiếng hét lên.

Tiếp theo, trong trận doanh Đằng Xà tộc đột nhiên xuất hiện một ông lãi có sợ râu trắng xóa, đi tới trước mặt Diệp Trần, chắp tay nói:

"Các hạ là ai? Có thể xem ở trên thể diện của lão phu buông tha Thiếu chủ nhà chúng ta hay không?

Lão giả này vừa mới xuất hiện, thì những người trong Thanh Hồ tộc và Hắc Hồ tộc lập tức phát ra tứng tiếng kinh hô, lại bắt đầu nghị luận ầm ĩ:

"Vị này hình như là nhị trưởng lão của Đằng Xà tộc? Nghe nói một thân tu vi của hắn đã đạt tới cảnh giới cấp Hậu!"

"Không sai! Đằng Xà tộc chính là đại tộc đệ nhất trong phạm vi ngàn dặm, trong tộc chỉ cường giả cấp Hậu đã có tới bốn năm vị, hơn nữa nghe nói còn có một vị cấp Vương!

"Nghe nói Hắc Hồ tộc lần này thế nhưng là tổn hao không ít khí lực mới mời được vị Đằng Xà tộc này đi theo áp trận!

...

Mọi thấy tiếng nghị luận của mọi người, Diệp Trần nhàn nhạt liếc qua lão giả kia, khóe miệng lộ ra nụ cười giễu cợt, "Ngươi tính là thứ gì cũng xứng để cho ta phải nể mặt ngươi?"

Oanh!

Diệp Trần vừa mới thốt ra lời kia, mọi người ở xung quanh lập tức đều trừng hai mắt một cái, "Cái tên này, thật cuồng a!"

"Thậm chí ngay cả nhị trưởng lão của Đằng Xà tộc đều không có để vào mắt!

"Tuy nhiên, cường giả cấp Hậu trẻ tuổi như vậy, hơn phân nửa đều có lai lịch không nhỏ!

...

Mọi người nghị luận ầm ĩ, trong ánh mắt nhìn về phía Diệp Trần cũng không thể không phát ra sự kính nể.

Lão giả kia bị Diệp Trần làm cho nhục nhã một trận, cũng là tức giận đến vẻ mặt trắng bệch, nếu như không phải bởi vì Đằng Khôn còn đang ở trên tay đối phương, chỉ sợ hắn sớm đã lao tới.

Ông lão hít sâu một hơi, rõ ràng ép lửa giận trong lòng xuống mới chậm rãi nói:

"Các hạ đến cùng là người phương nào? Vì sao phải nhúng tay vào chuyện giữa chúng ta với Thanh Hồ tộc?"

Diệp Trần khóe miệng hơi giương lên, "Ta là ai, ngươi còn chưa xứng biết! Tuy nhiên chuyện ngày hôm nay ta chắc chắn sẽ nhúng tay!"

Nói xong lời này, Diệp Trần không do dự một chút nào, bàn tay trực tiếp bỗng nhiên phát lực!

"A!!"

Đằng Khôn lập tức hét thảm một tiếng.

Sau một khắc,

Bành!

Vị Thiếu chủ của Đằng Xà tộc này, trong nháy mắt đã bị Diệp Trần một nắm bóp nát!

"Cái gì!"

"Hắn thế mà thật sự giết chết Thiếu chủ của Đằng Xà tộc?"

"Cái này..."

Vào lúc này, vô luận là Thanh Hồ tộc, Hắc Hồ tộc hay là Đằng Xà tộc, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, xung quanh bỗng nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh.

"Rống!"

Vị nhị trưởng lão của Đằng Xà tộc kia, đầu tiên là sững sờ, đợi đến lúc phản ứng lại thì ngay lập tức tức giận đến muốn bể cả phổi, "Tiểu tử! Ngươi cũng dám...cũng dám! Ta phải làm thịt ngươi!"

Oanh!

Trong cơn giận dữ, trên người ông lão lập tức xuất hiện một đạo bóng mờ hình rắn, trực tiếp há ra cái miệng to như chậu máu bổ nhào về phía Diệp Trần!

"Không biết tự lượng sức mình!"

Theo sáu chữ nhẹ nhàng rơi xuống, Diệp Trần thuận tay vỗ xuống một chưởng!

Ầm!

Uy thế của một chưởng này thế mà so với lúc trước đập chết ba tên cường giả của Đằng Xà tộc kia còn mạnh mẽ hơn mấy lần!

"Cái gì!"

"Sao lại mạnh...mạnh tới như thế!"

Dưới sự giật mình và vô cùng hoảng sợ của mọi người, một chưởng này trong nháy mắt đập nát bóng mờ hình con rắn khổng lồ kia, hơn nữa thế đi không giảm, tiếp tục hướng về phía nhị trưởng lão của Đằng Xà tộc ở phía dưới, hung hăng đập xuống dưới.

"Không!!"

Nhị trưởng lão của Đằng Xà tộc lập tức rống lớn một tiếng khó có thể tin nổi, thân hình bỗng nhiên tăng vọt, đầu vậy mà trong nháy mắt biến thành hình rắn, trên người vậy mà cũng sinh ra một tầng vảy rắn màu đen tỏa ra tia sáng yêu dị!

Ầm!

Một chưởng này cuối cùng vẫn đập xuống dưới!

Mặt đất phía trước lập tức xuất hiện một cái hố sâu hình dấu bàn tay rất lớn!

Như là thiên thạch rơi xuống, đập trúng mắt đất.

Tê ~~

Mọi người thấy cảnh tượng này thì lập tức thi nhau hít vào ngụm khí lạnh một lần nữa.

"Thực lực này...thật đáng sợ!"

"Không nghĩ tới ngay cả nhị trưởng lão cũng không đỡ nổi một kích của hắn?"

"Trẻ tuổi như vậy mà đã có thực lực như thế, chỉ sợ so với những thiên tài Vạn Yêu thành kia cũng không thua kém bao nhiêu a?"

"Thậm chí ngay cả trưởng lão của Đằng Xà tộc cũng dám nói giết là giết!"

...

Trong lúc nhất thời, vô luận là Thanh Hồ tộc, Hắc Hồ tộc hay là Đằng Xà tộc đều bị trấn trụ bởi thực lực kinh khủng và tác phong sát phạt quyết đoán mà Diệp Trần biểu hiện ra.

Một bên khác, Mặc Thiên Hà Tộc trưởng của Hắc Hồ tộc thấy cảnh này thì cũng bị dọa đến hốn vía như muốn bay lên mây, "Một chưởng thế mà...giết chết nhị trưởng lão? Thực lực này chỉ sợ ít nhất cũng là cấp Hậu đỉnh phong, thậm chí có thể là Vương cấp, ta tuyệt đối không phải là đối thủ của người này!"

"Rút lui! Nhanh rút đi!"

Sau khi Mặc Thiên Hà phản ứng lại thì ngay lập tức quát to một tiếng, đồng thời quay người co cẳng là chạy thục mạng.

Tuy nhiên, hắn vừa mới lao ra ngoài được mấy chục mét thì thân thể bỗng nhiên bị một đạo lực lượng vô hình bao khỏa, lập tức không thể động đậy!

Cùng lúc đó, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên, "Ta cho ngươi đi rồi sao? Quỳ xuống cho ta!"

Theo một tiếng quát to của Diệp Trần, Mặc Thiên Hà Tộc trưởng Hắc Hồ tộc cùng mấy tên cao thủ Hắc Hồ tộc còn lại vậy mà tất cả đều không thể động đậy, tiếp theo như là một con rối, đồng loạt quỳ xuống dưới đất.

Tất cả mọi người nhất thời đều hoảng sợ một lần nữa!

Cảnh tượng này quả thực so với một chưởng vừa nãy của Diệp Trần oanh sát vị nhị trưởng lão kia còn làm cho người ta chấn kinh hơn.

"Cấp Vương! Tuyệt đối là cấp Vương! Khốn kiếp! Một cái Thanh Hồ tộc nho nhỏ, làm sao lại có thể có cường giả cấp Vương? Điều này sao có khả năng!"

Trong lòng Mặc Thiên Hà cuồng hống một trận, nếu như trước đó hắn biết Thanh Hồ tộc có một vị cường giả cấ Vương tọa trấn, coi như cho hắn mượn thêm một nghìn cái lá gan hắn cũng không dám đi tìm cái chết a.

Phải biết, phóng nhãn toàn bộ Yêu giới, cường giả Vương cấp cũng thuộc về cường giả hạng nhất, đủ để tách ra một phương khai tông lập phái.

"Thanh Nham! Là ta coi nhẹ ngươi, không nghĩ tới ngươi thế mà mời được cường giả bực này!"

"Được làm vua thua làm giặc! Mặc Thiên Hà ta cũng không thể nói cái gì, nhưng có thể để cho ta chết được chết một cách rõ ràng hay không? Vị tiền bối này đến cùng là thần thánh phương nào?"

Sau khi trải qua một trận tuyệt vọng, Mặc Thiên Hà nhìn về phía Thanh Nham Tộc trưởng Thanh Hồ tộc, không cam lòng mở miệng dò hỏi.

Thanh Nham vào lúc này còn chưa từ trong trạng thái choáng váng trước đó mà khôi phục lại, "Ta...ta không biết!"

Mặc Thiên Hà lập tức trừng hai mắt một cái, "Ngươi đây là muốn giết chết ta không cho nhắm mắt sao? Cũng được! Dù sao hôm nay ta là bại, có biết được hay không thì cũng chẳng liên quan gì! Tuy nhiên..."

Mặc Thiên Hà nói tới đây, ngược lại nhìn về phía Diệp Trần ở một bên thì lạnh lùng cười nói:

"Nguôi giết ta thì chẳng làm sao, đáng tiếc ngươi không nên giết Đằng Khôn, hắn cũng không chỉ đơn giản chỉ là Thiếu chủ của Đằng Xà tộc!"

"Cho dù ngươi là cường giả cấp Vương thì lại như thế nào? Việc này tuyệt đối không có khả cứ như vậy là xong, ngươi đợi tiếp nhận sự trả thù của Đằng Xà tộc đi!"

"Ngươi cho rằng ngươi cứu được Thanh Hồ tộc, nhưng lại không biết đã mang tới cho bọn hắn tai họa ngập đầu! Ha ha ha..."

Mặc Thiên Hà nói xong lời này thì điên cuồng cười ha hả, tuy nhiên tho bàn tay của Diệp Trần bỗng nhiên nắm lại thì tiếng cười lập tức im bặt mà dừng!
Chương 472 Cuốn vào tranh chấp

Thuận tay giết chết Mặc Thiên Hà và mấy tên cao thủ Hắc Hồ tộc, tiểu lâu la còn lại, Diệp Trần cũng lười để ý tới, mặc cho người của Thanh Hồ tộc tự mình truy đuổi.

"Đại ân của tiền bối, ta đại biểu Thanh Hồ tộc cảm ơn!"

Thanh Nham Tộc trưởng Thanh Hồ tộc sau khi từ trong lúc khiếp sợ phản ứng lại thì lập tức sử sang lại quần áo một chút, bước nhanh đi tới trước mặt Diệp Trần, trực tiếp quỳ xuống đất, cung cung kính kính thi lễ một cái.

Những người còn lại của Thanh Hồ tộc thấy thế thì cũng vội vàng thi nhau quỳ rạp xuống đất.

Duy chỉ có Thanh Bảo Nhi, ngây ngốc ở trong chốc lát, lúc này mới phản ứng lại, lập tức cũng muốn hạ thấp thân phận quỳ xuống, tuy nhiên đầu gối nàng còn chưa kịp chạm đất thì lập tức cảm nhận được một cỗ lực lượng vô hình đưa nàng nâng lên, thế là bất kể như thế nào cũng không quỳ xuống nổi.

"Các vị đều đứng lên đi! Chuyện của Bảo Nhi thì chính là chuyện của ta, các ngươi không cần đa lễ!"

Cùng lúc nói ra lời này, Diệp Trần thuận tay vung lên, mấy người Thanh Nham cũng lập tức cảm nhận được một cỗ lực nâng vô hình, tất cả đều không tự chủ được mà đứng lên, trong lòng của mỗi người lập tức càng phát ra hoảng sợ.

Mà Thanh Bảo Nhi nghe được lời này của Diệp Trần thì trong lòng lập tức vô cùng vui vẻ, đồng thời cảm thấy lần này mình có thể diện.

...

Chẳng mấy chốc, dưới sự dẫn đường của đám người Thanh Nham, Diệp Trần đi tới chỗ ở của Thanh Hồ tộc.

Toàn bộ kiến trúc của Thanh Hồ tộc đều được dựng lên dựa lưng vào núi, tuy rằng còn chưa được coi là hùng vĩ thế nhưng cũng cao lớn chỉnh tề.

Chỉ chốc lát, Thanh Nham thống báo cho người chuẩn bị tiệc rượu đến chiêu đãi Diệp Trần, mà cao tầng của Thanh Hồ tộc trên cơ bản đều trình diện.

Đáng nhắc tới chính là, ngay cả A Ba Lỗ trước đó bị một chỉ của Diệp Trần bắn cho choáng váng ngất xỉu cũng tới.

Cái tên này trước đó hoàn toàn còn chưa kịp phản ứng đã bị Diệp Trần đánh ngất xỉu, sau khi tỉnh lại tuy được nghe tộc nhân nói về hành động của Diệp Trần, nhưng dù sao cũng không có chứng kiến tận mắt, con mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Diệp Trần, lộ ra vẻ ngờ vực.

"Rõ ràng tuổi của cái tên này còn trẻ hơn so với ta mấy tuổi, vậy mà giết Mặc Thiên Hà Tộc trưởng Hắc Hồ tộc, còn có Thiếu chủ và trưởng lão của Đằng Xà tộc! Điều này sao có thể?"

A Ba Lỗ càng nghĩ càng cảm thấy khó mà tin được, nhưng mọi người lại nói chắc như đinh đóng cột, cũng không phải do hắn không tin là được.

Tuy nhiên khi hắn thấy Diệp Trần được tộc nhân vây quanh ở giữa, ngay cả tiểu công chúa Thanh Bảo Nhi của Thanh Hồ tộc bọn họ đều rất nhu thuận ngồi quỳ chân ở bên người hắn, tự mình rót rượu cho hắn thì trong lòng nhất thời ghen ghét dữ dội, cuối cùng thực sự không nhịn được, bỗng nhiên lạnh lùng nói:

"Rõ ràng có tai họa lớn sắp xảy ra, các ngươi thế mà còn cao hứng như vậy?"

Vốn là phòng khách đang huyên nào, nghe được giọng nói đột ngột này thì lập tức yên tĩnh trở lại.

"Làm càn! A Ba Lỗ, ở trước mặt Diệp tiền bối, ngươi làm sao có thể vô lễ như thế?"

Thanh Nham xụ mặt, mở miệng khiển trách.

"Còn không tranh thủ thời gian hướng Diệp tiền bối dập đầu xin lỗi!"

Diệp Trần ngồi ở chủ vị, hai mắt khẽ híp lại một cái, khoát tay áo, nói:

"Không sao cả! Tai họa lớn sắp xảy ra mà ngươi vừa nói là có ý gì?"

A Ba Lỗ vốn cũng là nhất thời kích động mới nói ra lời này, giờ phút này nghênh tiếp ánh mắt Diệp Trần thì lập tức cảm nhận được một cỗ áp lực vô hình rất lớn giống như một một ngọn núi lớn, làm cho hắn cảm thấy tim đập nhanh, lúc này mới chân chính cảm nhận được sự chênh lệch giữa Diệp Trần với mình.

Tuy nhiên, việc đã tới nước này, hắn tự nhiên cũng không thể rút lui, thế là ho nhẹ một tiếng, nói:

"Ta cũng không phải là bất kính đối với Diệp tiền bối, chỉ có điều ta nghe nói, hôm nay Diệp tiền bối giết chết Thiếu chủ Đằng Xà tộc, Đằng Xà tộc này thế nhưng chính là đại bộ tộc đệ nhất ở La Vân sơn trong phạm vi tám trăm dặm, Thiếu chủ của bọn họ bị giết thì bọn họ há sẽ từ bỏ ý đồ?"

A Ba Lỗ vừa thốt ra lời kia, mọi người của Thanh Hồ tộc lập tức thi nhau lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.

Hai mắt Diệp Trần khẽ híp lại một cái, nhìn về phía Thanh Nham ở một bên, "Đằng Xà tộc này thực lực rất mạnh sao?"

Thanh Nham thấy Diệp Trần hỏi thì lập tức khom người trả lời:

"Khởi bẩm Diệp tiền bối, Đằng Xà tộc này chính là đại bộ tộc đệ nhát rtong phạm vi tám trăm dặm quanh đây, trong tộc họ cao thủ nhiều như mây, chỉ riêng cường giả cấp Hậu đã có mấy vị mà cường giả đệ nhất trong tộc của bọn là Thái thượng trưởng lão Đằng Lâm, nghe nói là một tên cường giả cấp Vương! Hơn nữa còn có truyền ngôn nói, Đằng Xà tộc này cùng với Hoạng tộc hiện nay có chút quan hệ, chỉ là không biết đây là thật hay giả..."

Sau khi Thanh Nham nói xong lời cuối thì vẻ mặt đã hết sức khó coi.

Hắn thấy, Diệp Trần chắc cũng là cường giả cấp Vương, thế nhưng dù sao tuổi cũng còn quá trẻ, chỉ sợ chưa chác có thể đánh lại vị Thái thượng trưởng lão của Đằng Xà tộc kia.

Không nghĩ tới, Diệp Trần nghe được lời này của hắn thì lại chỉ cười nhạt một tiếng, "Chỉ là cấp Vương mà thôi sao? Vậy các ngươi không cần phải lo lắng!"

Mọi người nghe được điều này thì tất cả lập tức đều giật mình, sau đó thi nhau hiện ra vẻ vui mừng, đồng thời lại có chút khó có thể tin, trong lòng đều đang cùng nghĩ, "Vị Diệp tiền bối này, thế mà ngay cả cường giả cấp Vương đều không có thể vào mắt, chẳng lẽ là cấp Vương đỉnh phong, hay lại là..."

A Ba Lỗ nghe được điều này thì lập tức không nhịn được, "Nghe ý tứ trong lời nói của Diệp tiền bối, chẳng lẽ tu vi của ngài đã đạt tới cấp Hoàng rồi hay sao?"

Trong giọng nói, rõ ràng lộ ra một cỗ hương vị trào phúng.

Điều này cũng không thể trách A Ba Lỗ vì không tin được, trong Yêu giới, tài nguyên cằn cỗi, tuy rằng linh khí vượt xa ngoại giới thế nhưng cường giả cấp Hoàng trở lên, cũng chính là tương đương với cảnh giới Tiên Nhân ở ngoại giới, phóng nhãn toàn bộ Yêu giới chẳng qua cũng chỉ có mấy vị mà thôi!

Huống chi, Diệp Trần còn trẻ tuổi như thế!

Diệp Trần lại chỉ cười nhạt một tiếng, từ chối cho ý kiến.

Vừa rồi lúc hắn nói chuyện phiếm với Thanh Nham, đã hiểu rõ đại khái một số tình huống về cường giả ở Yêu giới.

Dựa theo Thanh Nham nói thì ở trong toàn bộ Yêu giới, dường như cũng chỉ có bảy đại tộc mới có cường giả cấp Hoàng tồn tại.

Mà ở trong đó, Cửu Thủ Yêu Hoàng của Kim Mãng tộc là có thực lực mạnh nhất, cho nên Kim Mãng tộc cũng là Hoàng tộc của Yêu giới!

Còn về phàn cấp Đế thì tương đương vơi cảnh giới Địa Tiên ở ngoại gới, bên trong Yêu giới hẳn là sớm đã chưa từng thấy xuất hiện.

Thay lời khác mà nói, chỉ cần chờ thương thế của Diệp Trần hoàn toàn khôi phục lại trạng thái đỉnh phong thì ở toàn bộ Yêu giới này, hắn chín là tồn tại vô địch.

"Cũng được, chờ ngay mai ta sẽ trực tiếp đi diệt Đằng Xà tộc, giải quyết cái tai họa ngầm này cho Thanh Hồ tôc, sau đó thì lại rời đi!"

Trong lòng Diệp Trần đang âm thầm suy tính.

Tuy nhiên,

Diệp Trần không có nghĩ tới là, chuyện này thế nhưng không hề đơn giản như hắn nghĩ một chút nào.

...

Cùng lúc đó tại bộ tộc Xà ở bên ngoài trăm dặm:

"Ai nha! Thập tam hoàng tử giá lâm, lão phu không có đón tiếp từ xa! Thật sự là tội đáng chết vạn lần!"

Đằng Giang Tộc trưởng Đằng Xà tộc vô cùng cung kính đón một người đàn ông trẻ tuổi trên người mặc kim bào vào trong phủ.

Mà người đàn ông trẻ tuổi mặc kim bào kia được gọi là Thập Tam hoàng tử, cười nhạt một tiếng, nói:

"Người ngoài không biết, chúng ta đều là người trong nhà, dượng ngươi không cần phải đa lễ! Lần này ta thuận đường mà tới, dự đinh tới đón a Khôn đi Vạn Yêu thành tham gia đại hội bách tộc!"

"Đúng rồi! Làm sao không thấy a Khôn đâu?"

Đằng Giang vội vàng cười làm lành nói:

"Tên nghiệp chướng này! Không biết lại chạy đi càn quấy điều gì, ta đây sẽ phái người đi bắt hắn trở về!"

Đằng Giang nói xong lời này, đang định phân hó hạ nhân đi tìm tung tích nhi tử thì đúng lúc này là có một tên hạ nhân từ ngoài cửa vọt vào, "Tộc trưởng! Không tốt! Thiếu chủ...Thiếu chủ hắn...bị người giết!"

"Cái gì!"

Đằng Giang và Thập Tam hoàng tử nghe được điều này, lập tức tất cả đều biến sắc.
Chương 473 Ngươi, muốn chết!

Ngày thứ hai.

Hô!

Lúc Diệp Trần từ trong tu luyện tỉnh lại đã là gần giữa trưa.

Hôm qua, hắn dùng linh dược mà Thanh Hồ tộc dâng lên, luyện chế ra một lò Dưỡng Nguyên đan, sau khi sử dụng hao phí tới tận mười mấy tiếng mới hấp thu hoàn toàn dược lực.

Mà tu vi của hắn bây giờ cũng đã khôi phục lại tám, chín thành, cách trạng thái đỉnh phong cũng không xa.

"Biến mất gần hai tháng, cũng không biết dì Lam các cô ấy bây giờ như thế nào? Đoán chừng ngoại giới đều coi là ta đã chết ở dưới bom nguyên tử đi?"

Diệp Trần chậm rãi đứng dậy, lầm bẩm một câu trên gương mặt lộ ra vẻ lo lắng, "Chờ hôm nay ta diệt Đằng Xà tộc, giải quyết hậu hoạn sau này cho Thanh Hồ tộc sẽ lập tức trở về Trái Đất!"

Sau khi hạ quyết tâm, Diệp Trần đã chậm rãi đi ra cửa phòng, đang định tìm Thanh nam để hắn dẫn đường cho mình trực tiếp thẳng hướng Đằng Xà tộc.

Tuy nhiên, đúng vào lúc này, ở nơi xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng rít gào tràn đầy nồng đậm hận ý!

"Thanh Nham! Ngươi dám can đảm giết chết hài nhi của ta! Đằng Giang ta hôm nay muốn diệt toàn tộc các ngươi!"

Tiếng gầm gừ giống như tiếng thiên lôi cuồn cuộn mà đến quanh quẩn ở trong sơn cốc không ngừng, kéo dài không thôi.

Toàn bộ Thanh Hồ tộc dường như cũng đang run nhè nhẹ!

Tiếp theo lần lượt từng thân ảnh từ đằng xa đang chạy như bay hướng về phía Thanh Hồ tộc.

Bá bá bá!

Nhiều tộc nhân của Thanh Hồ tộc sau khi nghe tiếng gầm gừ này cũng lập tức từ trong phòng thi nhau chạy ra, từng người trên mặt đều vàng như đất.

"Không tốt! Là người của Đằng Xà tộc đánh tới!"

"Nhanh! Nhanh đi báo tin cho Diệp tiền bối!"

"Tất cả mọi người lập tức tập hợp! Chuẩn bị chiến đấu!"

...

Mà Diệp Trần thấy cảnh này thì lập tức không kinh sợ mà còn lấy làm vui mừng, "Đến hay lắm! Đỡ cho ta phải chạy đi một chuyến!"

Thời gian chỉ trong nháy mắt, Đằng Xà tộc đã chạy như bay tới trước mặt, khoảng chừng mấy ngàn người, hơn nữa khí thế trên người của mỗi người rõ ràng so với Thanh Hồ tộc cao hơn không chỉ một cấp bậc mà thôi!

"Tộc trưởng Đằng Giang! Ngươi mang nhiều người như thế đến Thanh Hồ tộc ta cần làm chuyện gì? "

Thanh Nham đi tới trước đám người đó thì tỏ ra nghiêm nghị nhìn vào Đằng Giang hắng giọng mở miệng nói.

Sau khi Đằng Giang nhìn thấy Thanh Nham xuất hiện thì hai mắt gần như muốn phun ra lửa, "Thanh Nham ngươi được lắm a! Trước đây ta thật đúng là không nhìn ra, ngươi thế mà to gan như vậy, thậm chí ngay cả nhi tử của Đằng Giang ta mà ngươi cũng dám giết!"

"Ngoan ngoãn giao ra hung thủ giết nhi tử ta, có lẽ ta có thể lưu lại toàn thây cho ngươi!"

Nghe được điều này, Thanh Nham lập tức biến sắc, cũng lập tức quát:

"Đằng Giang! Nhi tử của ngươi cấu kết Mặc Thiên Hà tiến đánh Thanh Hồ tộc ta chết cũng là trừng phạt đúng tội!"

"Thanh Hồ tộc ta, dù sao cũng là Vương tộc của Yêu giới, trong tay cảu ta thế nhưng là có Yêu Vương lệnh!"

"Thập đại Yêu Vương thời thượng cổ đã từng lập xuống thiết luật, chỉ cần trong tay có Yêu Vương lệnh thì chính là Vương tộc của Yêu giới!"

"Đằng Xà tộc các ngươi chẳng qua chỉ là Hậu tộc mà thôi, chẳng lẽ dám can đảm phạm thượng hay sao?"

Hóa ra, bởi vì Yêu giới này là do thập đại Yêu Vương thời thượng cổ hợp lực mà tạo thành, chúng Yêu tộc để cảm tạ công sáng thế của thập đại Yêu Vương, thế là chế tạo mười cái Yêu Vương lệnh, chỉ cần bộ tộc nào có Yêu Vương lệnh trong tay thì bộ tộc đó chính là Vương tộc của Yêu giới.

Ngay cả Hoàng tộc của Yêu giới qua các triều đại thay nhau thống trị Yêu giới cũng không dám vô duyên vô cớ diệt sát bộ tộc có Yêu Vương lệnh.

Cũng chính bởi vì nguyên nhân này mà Thanh Hồ tộc tuy rằng đã suy bại không chịu nổi nhưng vẫn như cũ có thể sống sót ở trong Yêu giới luôn xảy ra đấu tranh không ngừng này.

...

Tuy nhiên, Đằng Giang nghe được điều này thì lại cười khặc khặc một tiếng, "Thanh Nhâm a ngươi được lắm! Ngươi đây là định dùng Yêu Vương lệnh tới dọa ta sao?"

"Không sai! Thanh Hồ tộc ngươi là Vương tộc, Đằng Xà tộc ta chỉ là Hậu tộc, dựa theo tôn ti quy tắc ta đích xác không thể làm gì ngươi! Tuy nhiên..."

Đằng Giang nói đến đây thì dừng lại một chút, sau đó nói "Ta không được thế nhưng lại có người được đi!"

Nói xong lời này, Đằng Giang trực tiếp đứng sang một bên để nhường đường, đằng sau lập tức lại có một tên đi ra một người đàn ông trẻ tuổi trên người mặc kim bào.

"Kim Mãng Phục? Hắn là Hoàng tộc!"

"Hơn nữa ở trên áo của Kim Mãng Phục còn thêu ba con Kim Mãng, hẳn là một tên hoàng tử!"

"Ông trời ơi...! Chẳng lẽ truyền ngôn là thật, Đằng Xà tộc vậy mà thật sự có quan hệ với Kim Mãng Hoàng tộc?"

"Lần này nhưng nguy rồi!"

...

Mọi người của Thanh Hồ tộc thấy cảnh tượng này thì lập tức thi nhau thay đổi sắc mặt.

Lúc này, Đằng Giang mở lại mở miệng thêm lần nữa, "Thanh Nham, mở mắt của ngươi to ra nhìn cho thật kỹ! Vị này là Thập Tam hoàng tử Kim Doãn Tường, còn không nhanh tới hành lễ!"

"Thập Tam hoàng tử..."

Thanh Nham lập tức như bị thương nặng, vẻ mặt trắng bệch vô cùng.

Hắn vốn cho rằng có thể dùng Yêu Vương lệnh ra để chấn nhiếp Đằng Giang thế nhưng lại không thể nào nghĩ tới, đối phương thế mà mời tới một tên hoàng tử! Yêu Vương lệnh đối với bộ tộc thì có lực uy hiếp thế nhưng đối với Hoàng tộc thì vô dụng.

Mà Thập Tam hoàng tử kia lúc này cũng mở miệng, "Tộc trưởng Thanh Nham đúng không? Ta chính là Thập Tam hoàng tử Kim Doãn Tường của Hoàng tộc, Đằng Khôn là biểu đệ của ta, hắn vô duyên vô cớ chết tại Thanh Hồ tộc các ngươi, bản hoàng tử hôm nay muốn đòi lại công đạo cho hắn!"

"Ngoan ngoãn giao hung thủ ra, bản hoàng tử có lẽ có thể tha cho ngươi khỏi chết!"

"Ta..."

Thanh Nham lập tức nắm chặt song quyền, có chút không biết phải làm sao.

Đúng lúc này, bỗng nhiên một giọng nói bình thản đột nhiên truyền tới từ phía sau, "Người là ta giết, không liên quan gì tới Thanh Hồ tộc, nếu như các ngươi muốn báo thù thì ta sẽ chiều theo các ngươi!"

Giọng nói rơi xuống, một tên thiếu niên từ phía sau chậm rãi đi tới, hóa ra chính là Diệp Trần.

"Diệp tiền bối! Ta..."

Thanh Nham nhìn thấy Diệp Trần chủ động đứng dậy thì lập tức trên mặt lộ ra vẻ hổ thẹn.

Diệp Trần tùy ý khoát tay áo, "Thanh Tộc trưởng, việc này để ta giải quyết, các ngươi lui ra đi!"

Thanh Nham lại do dự một lát, cuối cùng đành phải ngoan ngoãn lui sang một bên.

"Tiểu tử! Chỉ dựa vào ngươi mà có thể giết được nhu tử của ta và nhị trưởng lão?"

Đằng Giang nhìn thấy Diệp Trần đứng ra thì lập tức lộ ra vẻ mặt ngờ vực, hiển nhiên không tin hung thủ vậy mà còn trẻ tuổi như thế.

Diệp Trần cười nhạt một tiếng, "Không tin sao? Vậy ngươi đại khái có thể đi tới thử một chút!"

Đằng Giang khẽ cau mày, hướng về phía một người đàn ông trung niên ở phía say vẫy tay một cái.

Người ở phía sau hiểu ý, lúc này từ trong đám người đi ra, rồi mới đánh thẳng tới Diệp Trần.

Tuy nhiên, ngay cả mó mắt Diệp Trần cũng không thềm nhấc một lần, trực tiếp thuận tay vỗ một cái!

Ầm!

Người đàn ông trung niên kia còn đang lao nhanh tới thì trong nháy mắt đã bị oanh thành một đám sương máu, thậm chí ngay cả tiếng kêu thảm còn chưa kịp phát ra!

"Cái gì!!"

Mọi người của Đằng Xà tộc nhìn thấy cảnh tượng máu tanh quỷ dị này thì lập tức toàn bộ từng người đều sợ ngây người, ngay cả Thập Tam hoàng tử kia cũng không thể không đến sắc mặt khẽ biến, "Được! Xem ra quả nhiên là ngươi! Thật không nghĩ tới, trong Yêu giới ta thế mà lại có nhân vật thiên tài như vậy, ta vậy mà không hề biết!"

"Tiểu tử, thiên phú của ngươi không tồi! Bản hoàng tử rất yêu thích, chỉ cần ngươi đi theo với ta, ta có thể tha cho ngươi khỏi chết!"

Thập Tam hoàng tử ở trên cao nhìn xuống mở miệng nói.

Mọi người nhất thời xì xào bàn tán, ngay cả Đằng Giang cũng lập tức cuống lên, "Thập Tam hoàng tử, hắn thế nhưng là hung thủ hại chết con ta a!"

Thập Tam hoàng tử lại một mặt tùy ý khoát tay áo, nói:

"Dượng, người chết không thể sống lại, chỉ có người sống mới có giá trị a!"

Nói đến đây, Thập Tam hoàng tử lại chậm rãi đi về phía trước hai bước, một mặt tự tin nhìn qua Diệp Trần, nói:

"Như thế nào? Tiểu tử! Còn không tranh thủ thời gian quỳ xuống dập đầu tạ ơn?"

Tuy nhiên, hai mắt Diệp Trần vẫn buông xuống, giống như không có nghe được lời nói của Thập Tam hoàng tử, sau khi chậm rãi giơ cánh tay lên mới phát ra một giọng nói lạnh lùng thấu xương, "Ngươi, muốn chết!"
Chương 474 Tru sát hoàng tử!

Ầm!

Theo giọng nói này của Diệp Trần rơi xuống, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một bàn tay khổng lồ màu đỏ thắm hướng Thập Tam hoàng tử chớp nhoáng mà đi!

"Cái gì!!"

Thập Tam hoàng tử lập tức trừng hai mắt một cái, suýt chút nữa thì trực tiếp bị dọa cho đái ra quần, sau đó thì vội vàng hướng về phía sau chạy trốn, đáng tiếc tốc độ của hắn thực sự quá chậm, căn bản còn chưa có bất kỳ chút sức phản kháng nào thì đã bị bàn tay khổng lồ được Diệp Trần ngưng tụ ra từ chân nguyên, một vẩy nắm hắn vào trong tay, từ dưới đất xách lên, "Ngươi...ngươi lại là...cấp Vương..."

Thập Tam hoàng tử cảm thấy choáng váng, hắn vốn cho rằng người thiếu niên trước mắt này là cấp Hậu, lấy tuổi của hắn đạt tới tu vi như thế chính là ở bên trong bảy đại tộc cũng được coi là nhân vật thiên tài, cho nên mới nổi lên tâm tư mời chào.

Chính bản thân hắn cũng là cảnh giới cấp Hậu mà lại là cấp Hậu hậu kỳ, đồng thời lại là Kim Mãng Hoàng tộc, ở bên trong cùng cấp bậc, sức chiến đấu rất mạnh, cho nên rất tự tin vào chính bản thân mình, hẳn là hoàn toàn có thể ngăn chặn đối phương.

Nhưng mà thế nào cũng không nghĩ tới, đối mặt với một kích cường hãn này của đối phương hắn lại không có một chút sức chống cự nào!

Rất rõ ràng, đây chính là sự chênh lệch về cảnh giới đưa tới!

Thập Tam hoàng tử vô cùng kinh hãi đồng thời lại nghĩ nát óc ra mà vẫn không thể hiểu nổi, "Mười mấy tuổi lại là cường giả cấp Vương!"

Chính là ở trong bảy đại tộc cũng không có tồn tại nhân vật biến thái như thế, thậm chí phóng tầm mắt toàn bộ Yêu giới cũng chưa từng nghe thấy a!

"Cái tên này đến cùng là có địa vị gì?"

Ngay tại lúc Thập Tam hoàng tử khiếp sợ không gì sánh nổi thì một ông lão ở đằng sau vọt tới, "Lớn mật! Thả Thập Tam hoàng tử ra!"

Ông lão quát to một tiếng đồng thời trực tiếp hướng Diệp Trần tung ra một quyền!

Bò....ò...!

Trong nắm đấm kia vậy mà phát ra một tiếng bò rống!

Sau đó, chân nguyên của ông lão kia vậy mà ngưng tụ thành một con bò hoang to lớn, rồi mới hướng Diệp Trần điên cuồng lao tới!

Không thể không nói, phương thức công kích của cao thủ Yêu tộc quả nhiên rất khác so với ngoại giới.

Tuy nhiên, rất rõ ràng để có thể khẳng định ông lão trước mắt này là một tên Thần Cảnh, cũng tức là cường giả cấp Vương trong Yêu giới.

Vẻn vẹn lực trùng kích của một quyền này mà nói, coi như so với cao thủ cảnh giới Tiên Nhân sơ kỳ ở ngoại giới cũng chênh lệch không được nhiều lắm!

Đáng tiếc, người mà hắn đối mặt lại là Diệp Trần có thực lực Tiên Nhân cấp hai hay còn gọi là Địa Tiên!

Thần Cảnh với Địa Tiên, cấp Vương cùng cấp Đế, trọn vẹn chênh lệch tới hai đại cảnh giới!

Cho dù thực lực của Diệp Trần bây giờ còn chưa có hoàn toàn khôi phục cũng không phải chỉ một cái Thần Cảnh là có thể chống lại.

Ầm!

Diệp Trần đứng ở nơi đó, không hề động một chút nào, mặc cho khí kình của đối phương biến thành con bò hoang to lớn kia, hung hăng đụng vào trên người hắn.

Nếu mà so sánh thì thân thể gầy yếu nhỏ bé kia của Diệp Trần cảm tưởng như không chịu nổi được một kích:

"Diệp tiền bối!"

"Diệp Trần ca ca!"

Thanh Nham và Thanh Bảo Nhi đã không nhịn được mà cao giọng hét lên.

Tuy nhiên rất nhanh, bọn họ đã phát hiện ra chính mình đã suy nghĩ quá nhiều, chỉ thấy, con bò hoang to lớn kia giống như có thể phá tan một ngọn núi, khi đụng vào trên người Diệp Trần thì lại giống như đậu hũ bị ném vào trên bức tường, trong nháy mắt nát bét...

"Cái gì!"

Ông lão kia thấy thế thì hai mắt càng là trợn lên thật lớn, mặt mũi tràn đầy vẻ khó tin.

"Điều này sao có khả năng!"

Hắn vốn cho rằng chính một quyền toàn lực này của mình đánh ra, đối phương không thể không bị dọa đến phải né tránh đi, rồi hắn mới có thể thong dong cứu Thập Tam hoàng tử.

Nhưng mà như thế nào cũng không nghĩ tới, đối phương chẳng những không trốn cũng chẳng né, hơn nữa vậy mà mạnh mẽ chống đỡ, thậm chí còn rất dễ dàng!

Phải biết, bản thân hắn là một trong những cường giả cao cấp nhất của Ngưu tộc, từ trước đến nay luôn lấy lực lượng mà nổi tiếng, chính là cường giả cấp Hoàng cũng không dám tùy tiện mạnh mẽ chống đỡ một quyền toàn lực của hắn

"Ngươi...ngươi là ai?"

Ông lão lập tức rống lớn một tiếng.

Diệp Trần căn bản không để ý tới hắn, trực tiếp thuận tay đánh ra một quyền, "Ngươi cũng tới tiếp thử một quyền của ta xem!"

Oanh!

Một nắm đấm to lớn được chân nguyên ngưng tụ mà thành, trong chớp mắt lao tới trước mặt ông lão kia, con ngươi của ông lão kia lập tức co rụt lại!

Một quyền này của đối phương có tốc độ quá nhanh, hắn căn bản không kịp trốn tránh, gần như là phản xạ có điều kiện, bỗng nhiên rống lớn một tiếng, thân hình đột nhiên cất cao gần gấp đôi, biến thành bộ dáng nửa người nửa trâu, mà khí tức toàn thân trong nháy mắt cũng tăng vọt lên gần gấp đôi!

"Vị này hình như là cường giả của Man Ngưu tộc!"

"Man Ngưu tộc được biết đến vì lực lượng và sức phòng ngự của họ, ở trong cùng cấp bậc, từ trước đến nay vẫn luôn là tồn tại vô địch!"

"Thiếu niên này tuy rằng lợi hại thế nhưng muốn tổn thương Man cung phụng thì chỉ sợ cũng..."

Cái suy nghĩ này của mọi người vừa mới dâng lên thì ngay sau đó cảnh tượng tiếp theo xảy ra khiến cho bọn họ phải trợn mắt há hốc mồm.

Chỉ thấy, ông lão lấy phòng ngự vô địch làm danh hiệu này, sau khi bị một quyền của Diệp Trần đánh trúng thì trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi rồi mới bay ngược ra ngoài!

"Không phải chứ! Man cung phụng vậy mà thua?"

"Hơn nữa còn thua ở trên lực lượng mà hắn am hiểu nhất!"

"Đây chính là cường giả cấp Vương a! Vậy àm một chiêu lại hoàn toàn bại?"

"Trời ạ! Cái tên này rốt cuộc là mạnh tới cỡ nào?"

...

Chẳng những Đằng Giang, Thập Tam hoàng tử xem trợn tròn mắt, ngay cả Thanh Bảo Nhi và đám người Thanh Hồ tộc cũng trợn mắt há hốc mồm mà nhìn.

Bỗng nhiên, mọi người đột nhiên có chút hiểu, ý tứ lời nói kia của Diệp Trần ở tối hôm qua.

"Nếu như chỉ là cấp Vương, vậy các ngươi không cần phải lo lắng!"

Vốn là bọn họ còn tưởng rằng Diệp Trần mở miệng nói lời điên cuồng.

Bất kể như thế nào cũng không nghĩ tới, thực lực của thiếu niên thần bí này vậy mà cường đại tới tình trạng như thế!

"Chẳng lẽ hắn đúng là thiên thần hạ phàm hay sao?"

A Ba Lỗ trước đó mở miệng trào phúng Diệp Trần, nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi thì càng dọa đến hai chân phát run, suýt chút nữa vì choáng váng mà ngất đi.

May mắn lúc ấy Diệp Trần cũng không có để hắn vào trong mắt, bằng không tùy tiện động động một ngón tay hắn cũng đã đi đời nhà ma không biết bao nhiêu lần rồi.

...

Diệp Trần tiện tai đánh bại ông lão Man Ngưu tộc kia, lúc này mới ngược lại nhìn về phía Thập Tam hoàng tử vẫn đang bị hắn nắm ở trong bàn tay khổng lồ, một mặt đạm mạc nói:

"Như thế nào?"

Dưới ánh mắt nhìn gần của Diệp Trần, Thập Tam hoàng tử lập tức bị dọa đến toàn thân run lẩy bẩy, không còn có ngạo khí như trước khi đến, tuy nhiên vẫn cố gắng lấy lại bình tĩnh, nói:

"Ta không biết ngươi có thân phận gì, tuy nhiên ta chính là Thập Tam hoàng tử của Hoàng tộc hiện nay, ta không tin ngươi dám giết ta!"

Mọi người nghe được điều này thì cũng thi nhau âm thầm gật đầu, Kim Mãng Hoàng tộc thống nhất Yêu giới đã gần ba trăm năm, cho tới bây giờ còn chưa có người nào dám can đảm khiêu khích sự uy nghiêm của Hoàng tộc chứ đừng nói chi tới việc giết chết một vị hoàng tử dạng tội lớn ngập trời như vậy!

Trừ khi hắn chán sống!

Diệp Trần nghe được điều này thì cũng im lặng không nói.

Nếu như không phải cố kỵ tới sự an nguy của Thanh Hồ tộc, Diệp Trần làm sao phải quản hắn là cái gì hoàng tử hoàng tôn, sớm đã một chưởng đập chết hắn lâu rồi!

Thập Tam hoàng tử thấy thế còn tưởng rằng Diệp Trần đã sợ, trong lòng lập tức vui mừng, trên mặt không tự chủ vậy mà lộ ra vẻ mặt ngạo nhiên một làn nữa, "Ta khuyên ngươi tốt nhất vẫn mau thả bản hoàng tử ra rồi ngoan ngoãn nhận tội, bằng không mà nói... "

"Tự tìm cái chết!"

Còn không đợi Thập Tam hoàng tử nói xong, sát ý của Diệp Trần trong nháy mắt dâng lên, chỗ nào còn nghĩ được nhiều như thế, trực tiếp tiện tay vỗ một cái.

Bành!

Thập Tam hoàng tử này thật đáng thương, bị nắm ở trong bàn tay khổng lồ được Diệp Trần dùng chân nguyên ngưng tụ mà thành không chạy đi đâu được, trong nháy mắt đã bị chưởng lực cường đại xuất ra từ chính bàn tay của Diệp Trần đập thành nát bét, tính cả mặt đất phía dưới còn xuất hiện cả một cái hố lớn rất sâu!

Vào lúc này, xung quanh lập tức yên tĩnh như chết!

Hắn vậy mà...thật dám giết luôn cả hoàng tử!
Chương 475 Thần Long huyết mạch

Phù phù!

Thanh Nham lập tức đặt mông ngồi xuống đất, cả người như si ngốc, trong miệng không ngừng lặp lại, "Xong! Xong!..."

Những người ở đây ai có thể nghĩ tới, thậm chí ngay cả Thập Tam hoàng tử nhi tử của Yêu Hoàng hiện nay Diệp Trần cũng dám nói giết là giết!

Quả thực coi trời bằng vung a!

"Ngươi ngươi...ngươi vậy mà..."

Đằng Giang Tộc trưởng Đằng Xà tộc hung hăng nuốt nước miệng một cái, trong trạng thái run rẩy chỉ vào Diệp Trần, nói năng đã có chút lộn xộn, hắn vốn cho rằng, chính mình có chỗ dựa của Thập Tam hoàng tử, diệt đi chỉ là Thanh Hồ tộc còn không phải là dễ như trở bàn tay sao?

Thế nhưng là như thế nào cũng không nghĩ tới, đường đường Thập Tam hoàng tử của Kim Mãng Hoàng tộc lại bị người đập chết ở trước mặt mọi người!

Cái tên này điên rồi sao?

Quả thực...

Đằng Giang bây giờ đã không biết nên hình dung tâm tư của chính mình vào lúc này như thế nào nữa.

Tuy nhiên, Diệp Trần chợt khẽ chau mày, nhìn qua thi thể của Thập Tam hoàng tử thì lập tức lộ ra vẻ mặt suy tư, bởi vì hắn phát hiện, Thập Tam hoàng tử kia tuy rằng bị một chưởng của hắn vỗ thành thịt vụn, thế mà cũng không có lập tức chết ngay!

Phải biết, tuy rằng một chưởng vừa rồi của hắn chỉ dùng chưa tới hai thành thực lực thế nhưng theo lý thuyết lấy đối phương chỉ có cấp bậc Thánh Cảnh thì có lẽ sớm đã bị đập ngay cả cặn bã cũng không còn.

Tuy nhiên kết quả lại hoàn toàn ra khỏi sự dự liệu của Diệp Trần, nhục thân của cái tên này tuy rằng đã bị đập thành thịt vụn, thế nhưng thế mà còn đang từ từ khép lại!

Nếu như cho hắn đầy đủ thời gian, lại thêm một số thiên tài địa bảo, nói không chừng hắn có thể khởi tử hồi sinh!

"Năng lực khôi phục khủng bố như thế chẳng lẽ là..."

Diệp Trần dường như nghĩ tới cái gì đó lập tức hướng trong cái hố sâu kia vung lên tay lên một cái.

Bạch!

Thi thể của Thập Tam hoàng tử lập tức bị Diệp Trần lôi đi ra.

"Tam Muội chân hỏa!"

Theo một tiếng quát khẽ của Diệp Trần, nhục thân của Thập Tam hoàng tử trong nháy mắt bị Tam Muội chân hỏa bao bọc, sau đó bắt đầu bốc cháy lên.

Xì xì xì ~~

Uy lực của Tam Muội chân hỏa cường đại cỡ nào, lại thêm thực lực bây giờ của Diệp Trần hơn trước kia, tự nhiên càng thêm nước lên thì thuyền cũng lên.

Gần như chỉ trong thời gian một cái nháy mắt, nhục thân của Thập Tam hoàng tử đã bị Tam Muội chân hỏa đốt cháy không còn một chút gì!

Tê ~~

Mọi người vào lúc này, từng người đều sớm đã bị cử động lần này của Diệp Trần dọa đến hồn phi phách tán, thậm chí ngay cả bước chân cũng không dám xê dịch một chút!

Giết người còn không tính, thế mà còn đốt cả thi thể, đây rốt cuộc là có thù lớn bao nhiêu a!

Nhưng mà đây còn không tính, sau khi Diệp Trần đốt cháy thi thể của Thập Tam hoàng tử thì trên mặt vậy mà lộ ra vẻ mặt hưng phấn.

Thật ra thì, nếu như cẩn thận quan sát là có thể phát hiện, nhục thân của Thập Tam hoàng tử sau khi bị đốt cháy cũng không phải là hoàn toàn không còn sót lại cái gì.

Vào lúc này trong lòng bàn tay Diệp Trần vậy mà lưu lại một giọt máu màu đỏ cực kỳ nhỏ!

"Quả nhiên ta không có đoán sai! là Thần Long huyết mạch! Tuy rằng chỉ có một chút mà thôi nhưng đích thật là Thần Long huyết mạch không thể nghi ngờ!"

Phát hiện lớn này lập tức khiến Diệp Trần suýt chút nữa cao hứng mà nhảy dựng lên.

Lúc trước hắn trăm cay ngàn đắng đi tới Bắc Cực tìm kiếm một phần của bản đồ Bồng Lai tiên đảo, mục đích cuối cùng nhất thật ra chính là tìm ra lối tiến vào Bồng Lai tiên đảo tìm kiếm tung tích của Thần Long Chi Huyết, dùng để phục sinh Diệp Thiên Ca và Mân Côi.

Thật ra thì lúc vừa mới tiến vào Yêu giới, Diệp Trần đã từng nghĩ tới, nơi này nếu là Yêu giới vậy liệu rằng có sự tồn tại của Long tộc?

Đáng tiếc, sau đó từ trong miệng của đám người Thanh Bảo Nhi mà biết được, trong trăm tộc của Yêu giới cũng không có một mạch Long tộc này.

Tuy nhiên đối với điều này, Diệp Trần cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, dù sao, Thần Long là Thần thú, cho dù ở Tu Chân giới vạn tộc mọc lên như rừng thì cũng là tồn tại cực kỳ lợi hại.

Mà người của Long tộc có Thần Long huyết mạch thì có tồn tại đứng ở vị trí đỉnh của Kim Tự Tháp bên trong Yêu tộc.

Yêu giới trước mắt này chỉ là một vùng không gian hóa ngoại trên Trái Đất mà thôi, không có sự tồn tại của Long tộc thì điều đó đó cũng là bình thường không thể bình thường hơn được nữa.

Nhưng mà bây giờ, vậy mà hắn đã tìm thấy một chút Thần Long huyết mạch ở trên người Thập Tam hoàng tử của Kim Mãng tộc!

Tuy rằng cực kỳ bé nhỏ, đối với hắn không có một chút tác dụng nào, nhưng điều này gián tiếp đã chứng minh một điểm.

Ở chỗ này nói không chừng thật có thể tìm được thứ mà hắn muốn tìm, Thần Long Chi Huyết!

Thần Long Chi Huyết có năng lực chữa trị cường đại tới nghịch thiên, lại thêm Thất Diệp Hồi Tiên thảo mà hắn đã có, cả hai kết hợp lại cũng đủ để cho hai người Diệp Thiên Ca và Mân Côi khởi tử hồi sinh!

Vừa nghĩ tới đây, Diệp Trần lập tức bỏ đi cái suy nghĩ lập tức rời khỏi Yêu giới.

"Đã ở trên thân của Thập Tam hoàng tử này có Thần Long huyết mạch thì chỉ cần thuận theo cái phương hướng này mà đi thăm dò là có thể tìm ra được manh mối!"

"Cùng lắm thì ta giết sạch toàn bộ Kim Mãng tộc, hẳn là có thể luyện hóa ra đầy đủ Thần Long Chi Huyết đi?"

Nếu để cho người của Yêu giới nghe được tiếng lòng của Diệp Trần lúc này thì thật không biết sẽ có cảm tưởng như thế nào.

Cái tên này giết Thập Tam hoàng tử còn không tính thế mà còn có ý định giết sạch toàn bộ Hoàng tộc của Yêu giới!

"Rút lui! Mau rút lui!"

Một bên khác, Đằng Giang Tộc trưởng Đằng Xà tộc cuối cùng cũng kịp phản ứng, lập tức hướng về phía tộc nhân hét lớn một tiếng, rồi mới nhanh chóng quay người lại và bắt đầu chạy.

Diệp Trần hơi do dự một lát, lập tức dưới chân bỗng nhiên giẫm một cái, thân thể ở trên không trung trong nháy mắt lưu lại từng đạo tàn ảnh!

Bá bá bá!

Chỗ Diệp Trần đi qua thì những người kia trong nháy mắt bị Tam Muội chân hỏa đốt cháy, ngay sau đó ở trong nháy mắt đã bị đốt thành một sợi khói xanh.

"A!!"

Nương theo từng tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, trước sau còn chưa tới hai phút, toàn bộ trong sơn cốc ngoài người của Thanh Hồ tộc ra, những người xâm lấn kia, toàn bộ bị Diệp Trần dùng Tam Muội chân hỏa đốt cháy sạch sẽ, thậm chí ngay cả một chút vết tích cũng không có để lại!

Phù phù! Phù phù! Phù phù!

Ngay cả mọi người của Thanh Hồ tộc cũng bị thủ đoạn và tác phong làm việc như Thần Ma này của Diệp Trần dọa đến mỗi người đều quỳ xuống đất dập đầu không ngừng.

Kinh khủng!

Quá kinh khủng!

Bọn họ không hoài nghi một chút nào, nếu như Diệp Trần muốn đồ diệt toàn tộc bọn họ thì quả thực quá dễ dàng, mà bọn họ căn bản không có bất kỳ khả năng chống cự nào!

Sau khi giải quyết xong xuôi tất cả, Diệp Trần trở lại trong sơn cốc, nhìn qua đám người Thanh Nham đang run lẩy bẩy quỳ dưới đất, không thể không thở dài một hơi, nói:

"Nếu như những người này không chết, một khi tin tức lộ ra ngoài, vậy thì Thanh Hồ tộc các ngươi sẽ đứng trước tai họa ngập đầu! Nếu như ta không giết Thập Tam hoàng tử, các ngươi cảm thấy bọn họ sẽ bởi vậy mà buông tha các ngươi sao?"

Mọi người của Thanh Hồ tộc nghe được điều này thì lập tức thi nhau chấn động, Thanh Nham thì hướng về phía Diệp Trận trịnh trọng cúi đầu, nói:

"Đa tạ Diệp tiền bối lại cứu tộc chúng ta một lần nữa, tuy nhiên lần ngày ngài giết Thập Tam hoàng tử thì người của Hoàng tộc sớm muộn gì cũng sẽ biết, ngài vẫn là tranh thủ thời gian trốn đi đi a!"

Không nghĩ tới, Diệp Trần nhẹ nhàng cười một tiếng, "Trốn sao? Tại sai phải trốn? Ta còn dự định đi hoàng thành nhìn một chút đây!"

"Cái gì!"

Đám người Thanh Nham nhất thời trừng hai mắt một cái, quả thực hoài nghi vào lỗ tai của chính mình có phải xảy ra vấn đề gì rồi hay không.

Cái tên này vừa mới giết Thập Tam hoàng tử của Hoàng tộc, thế mà còn dám đi Hoàng thành!

Chẳng lẽ hắn đây là tự chui đầu vào lưới sao?

"Diệp tiền bối ngài..."

Thanh Nham còn muốn khuyên tiếp, Diệp Trần lại khoát tay áo, "Ý ta đã quyết, các ngươi ai đã từng đi tới hoàng thành thì dẫn đường giúp ta, chúng ta bây giờ xuất phát luôn!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom