• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Thần Tử Hoang Cổ (3 Viewers)

  • Chương 486-490

Chương 486

Đương nhiên, mặc dù Quân Tiêu Dao không phải Thiên Lôi Chi Thể, nhưng lấy thực lực của hắn thì cũng thi triển được Lôi Đế Chỉ đạt tới viên mãn, uy năng rất mạnh. Cho dù Lôi Minh Viễn có được tuyệt học này cũng không có khả năng đạt đến uy lực như Quân Tiêu Dao.

Ầm ầm ầm!

Hư không chấn động, lôi đình gợn sóng lao vút ra tứ tán, toàn bộ Đoạn Hồn Nhai như bị san bằng thành bình địa.

Hai bóng người hộc máu bay ra, đó chính là Ti Di Hô và Diệu Vô Tâm.

Lúc này các nàng vô cùng chật vật, da thịt tuyết trắng đều vì cháy đen vì lôi điện, hoàn toàn đã không còn dung nhan của Thánh Nữ và Phật Nữ.

Còn không đợi các nàng phục hồi tinh thần, bóng dáng của Quân Tiêu Dao đã thoáng hiện trước người họ.

Quân Tiêu Dao đưa hai tay ra, bóp lấy gáy ngọc của Ti Di Hô và Diệu Vô Tâm. Hai người này, một là Thánh Nữ cao cao tại thượng, một là Phật Nữ không nhiễm trần tục.

Nhưng lúc này, họ lại như hai con gà mái bị Quân Tiêu Dao bóp cổ, dùng tay xách lên.

Sức mạnh nhục thân của Quân Tiêu Dao vốn cường hãn, tùy ý bóp một cái thì hai nàng đã nghẹt thở đến sắc mặt đỏ lên, thở không nổi, nước mắt nước mũi chảy ra bầy hầy.

Đám thiên kiêu xem náo nhiệt chung quanh đều trợn tròn mắt.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, bọn họ tuyệt đối không tin tưởng, Thánh Nữ Thánh Giáo và Phật Nữ của Tiểu Tây Thiên lại chật vật đến mức này. Đừng nói giống gà, quả thực còn không bằng con gà.

“Chậc chậc, thật sự quá khủng bố, cái gì mà Phật Nữ Thánh Nữ, đối mặt với Thần Tử Quân Gia thì đều là rác rưởi!”

“Ai, chỉ có Thần Tử Quân Gia mới có tư cách này, đổi lại là ngươi, chỉ có nước làm liếm cẩu mà thôi.” Một ít thiên kiêu đều đang cảm thán.

Nếu có dung mạo, thân phận và thực lực của Quân Tiêu Dao thì ai nguyện ý làm liếm cẩu kia chứ?

Lúc này, trong lòng Ti Di Hô và Diệu Vô Tâm dâng lên sự nhục nhã chưa bao giờ có.

Nếu chỉ đánh bại các nàng thì thôi, xách các nàng lên như bây giờ khiến họ mất hết mặt mũi.

“Quân Tiêu Dao, ngươi đừng quá đáng, tốt xấu gì ta cũng là Thánh Nữ của Thánh Giáo, hơn nữa Thánh Giáo Tử còn ở thế giới Tiên Cổ.” Ti Di Hô giãy giụa và nói.

Hiện tại nàng ta chỉ có thể lấy Thánh Giáo và Thánh Giáo Tử ra để uy hiếp.

Quân Tiêu Dao cười, bàn tay bỗng dùng sức, Ti Di Hô càng hít thở không thông, miệng trào ra máu tươi.

“Quân Tiêu Dao, đừng giết ta...” Diệu Vô Tâm cũng bắt đầu xin tha.

Trong mắt Quân Tiêu Dao hiện ra một chút châm biếm.

“Ai cũng nói tăng nhân của Tiểu Tây Thiên nhìn thấu sinh tử, hiện tại xem ra cũng sợ chết thôi, không sao, bản Thần Tử sẽ không giết các ngươi...”

Lời Quân Tiêu Dao nói khiến đáy lòng Ti Di Hô và Diệu Vô Tâm lập tức buông lỏng.

Nhưng ngay sau đó, trái tim các nàng hoàn toàn lạnh lẽo.

“Thanh Ảnh, nếu luyện hóa hai người này thì tu vi của ngươi có thể đột phá đến Chân Thần Cảnh đúng không?” Quân Tiêu Dao nói.

“Hồi công tử, Thanh Ảnh nhất định có thể làm được!” Ánh mắt Yến Thanh Ảnh sáng loáng.

Hai người này, một là Thánh Nữ, một là Phật Nữ, pháp lực tinh khí trong cơ thể đều không yếu hơn đám người Đọa Thần Tử trước đó bao nhiêu.

Hiện tại Yến Thanh Ảnh đã đến Hư Thần Cảnh đại viên mãn, đột phá đến Chân Thần cũng không phải khó.

“Không... Đừng!” Ti Di Hô kêu thảm thiết lên.

Nàng ta thà bị Quân Tiêu Dao giết chết, cũng không muốn bị Thôn Thần Ma Công luyện hóa chết.

“Chuyện này không phải do các ngươi quyết định.” Hai tay Quân Tiêu Dao chấn động, làm vỡ nát cốt cách toàn thân hai nàng, sau đó trực tiếp ném cho Yến Thanh Ảnh.

Yến Thanh Ảnh giơ tay, thi triển ra Thôn Thần Ma Công, nghiền nát thân thể hai nàng một chút rồi biến thành linh khí tinh thuần nhất.

Cảnh tượng này khiến tất cả thiên kiêu vây xem đều da đầu tê dại, nổi da gà khắp người.

Nhìn thấy thân thể mình bị nghiền nát cắn nuốt từng chút, con mẹ nó quá khủng bố, quả thực là cách chết thảm thiết nhất.

Quân Tiêu Dao đưa mắt nhìn chung quanh một vòng, lạnh nhạt mở miệng nói: “Chắc chư vị đã thấy được, ngày sau, ai còn dám lấy Thôn Thần Ma Công làm lý do để nhằm vào tùy tùng của bản Thần Tử thì không chỉ bị luyện hóa một mình.”

“Bản Thần Tử còn muốn tru hết chín tộc!”

Giọng điệu lạnh nhạt mà bá đạo Quân Tiêu Dao của vang vọng tứ phương.

Mọi người đều rùng mình, hiển nhiên Quân Tiêu Dao nói vậy là đang chống lưng cho Yến Thanh Ảnh.

Về sau còn ai dám nhằm vào Yến Thanh Ảnh, phải ước lượng sức nặng của bản thân trước. Không cẩn thận một chút có khả năng sẽ rước lấy họa diệt tộc.

Không ai nghĩ lời Quân Tiêu Dao nói là vui đùa.

Quân Tiêu Dao cũng hoàn toàn có bản lĩnh để nói ra lời này, Quân gia từng diệt trừ không ít thế gia hoàng triều tông phái.

Yến Thanh Ảnh nghe thấy lời này, trong lòng càng cảm động.

Quân Tiêu Dao vẫn luôn suy xét cho nàng ta, chiếu cố cảm nhận của những tùy tùng như bọn họ. Sự trung thành của Yến Thanh Ảnh đối với Quân Tiêu Dao đã không cần điều gì chứng minh nữa, cho dù Quân Tiêu Dao muốn Yến Thanh Ảnh chết thì nàng ta cũng không do dự giây nào!

Cuối cùng, Ti Di Hô và Diệu Vô Tâm cũng hoàn toàn bị Yến Thanh Ảnh luyện hóa trong tiếng kêu to thê lương vô tận.

Có lẽ Ti Di Hô hoàn toàn không tưởng tượng được, chỉ là một cuộc trả thù đơn giản mà cuối cùng lại trả bằng mạng của mình.

Càng châm chọc chính là, cách chết của nàng ta giống y như những tổ tiên Thánh Giáo, đều bị Thôn Thần Ma Công luyện hóa.

Có lẽ đây là số mệnh.

Mà sau khi cắn nuốt hai nàng, cảnh giới của Yến Thanh Ảnh cũng đột phá tới Chân Thần Cảnh. Nàng ngồi xếp bằng bên Đoạn Hồn Nhai, bắt đầu củng cố cảnh giới của bản thân.

Quân Tiêu Dao cũng ngồi xếp bằng trong hư không, dành thời gian bắt đầu lĩnh ngộ Hiện Thế Như Lai Kinh.

Lôi Minh Viễn thì giống như một người hầu trung thành canh giữ ở bên cạnh.

Trên mặt hắn ta cũng mang theo một cảm giác tự hào vinh dự.

Quả nhiên lựa chọn của mình không sai.

Chọn đúng đại lão thì không cần sợ cả những giáo phái bất hủ như Thánh Giáo, Tiểu Tây Thiên.

Đến chỗ nào cũng có thể đi ngang, cảm giác này thật sự sảng khoái muốn chết.

Thậm chí Lôi Minh Viễn cảm thấy, cho dù làm một con chó của Quân Tiêu Dao còn có địa vị hơn làm thiên kiêu của các thế lực khác.

Mà những thiên kiêu chung quanh cũng vô cùng kinh hãi.

Không ngờ hai vị kiêu nữ lại đều dễ dàng ngã xuống như vậy.

Hết chương 486.
Chương 487

“Nếu vị Thánh Giáo Tử kia của Thánh Giáo nghe thấy tin này, chỉ sợ sẽ không dễ dàng bỏ qua.”

“Đúng vậy, tu vi của Thánh Giáo Tử đã đạt tới Chân Thần Cảnh, thực lực áp sát đám người Long Ngạo Thiên.”

“Vậy thì thế nào, chẳng lẽ có thể đấu thắng được Thần Tử Quân Gia à, tu vi của hắn đã đạt tới Chân Thần Cảnh đại viên mãn.”

“Ai, cũng đúng, Thần Tử Quân Gia lại đi trước mọi người lần nữa, thật không biết hắn tu luyện thế nào.”

“Có lẽ đây là nhân sinh...”

Ngay vào lúc đó, bên cạnh tấm kính tiên cổ lại là một mảnh tĩnh mịch.

Người của rất nhiều thế lực đều im lặng, ánh mắt lặng lẽ nhìn về phía Thánh Giáo và Tiểu Tây Thiên.

Tiểu Tây Thiên có một vị lão tăng đại diện tới đây, lúc này sắc mặt rất phức tạp, nỗi lòng không thể bình tĩnh.

Mà Thánh Giáo thì có một vị Hồng Bào giáo chủ, lúc này thân thể Hồng Bào giáo chủ run rẩy, lớp thịt trên mặt cũng run lên, hiển nhiên tức giận không nhẹ.

“Thần Tử Quân Gia thật có thể gây chuyện, lại trêu chọc một đại giáo bất hủ...” Một ít cường giả các thế lực châu đầu ghé tai.

Phía Quân gia, các tộc lão Quân Chiến Thiên lại không cho rằng thủ đoạn của Quân Tiêu Dao có gì không ổn. Quân gia luôn bá đạo như vậy.

“Quân gia các ngươi không khỏi quá đáng!” Hồng Bào giáo chủ của Thánh Giáo trầm giọng mà quát.

“Thế giới Tiên Cổ không kiêng kỵ giết chóc, không có bản lĩnh cũng đừng đến gây chuyện với Quân gia ta, bằng không đây là kết cục!” Quân Chiến Thiên nghiêm mặt, căn bản không có ý thương lượng, trực tiếp chặn miệng Hồng Bào giáo chủ lại.

“Ngươi...” Hồng Bào giáo chủ không còn lời nào để nói, bởi vì đây là sự thật.

Chỉ là Hồng Bào giáo chủ cho rằng, Quân Tiêu Dao bá đạo thế nào cũng nên kiêng kỵ thân phận của Ti Di Hô một chút.

Kết quả Quân Tiêu Dao căn bản không để bụng nàng ta là Thánh Nữ Thánh Giáo, điều này làm Thánh Giáo mất hết mặt mũi.

Hơn nữa chủ yếu là, cho dù Thánh Giáo muốn trả đũa cũng rất khó. Bởi vì Thánh Giáo tử chưa chắc đã đánh thắng được Quân Tiêu Dao.

Điều này thật ức nghẹn.

Ngoại giới nhấc lên chấn động vì chuyện Quân Tiêu Dao bước vào thế giới Tiên Cổ.

Quân Tiêu Dao mới tiến vào thế giới Tiên Cổ mấy ngày mà đã tạo thành giết chóc như vậy. Khó có thể tưởng tượng, cục diện sau này của thế giới Tiên Cổ sẽ như thế nào.

Rất nhiều thế lực có mâu thuẫn với Quân gia đều đang cầu nguyện thiên kiêu nhà mình tuyệt đối đừng gặp phải đại ma vương Quân Tiêu Dao này.

Trong thế giới Tiên Cổ, bên cạnh Đoạn Hồn Nhai.

Quân Tiêu Dao ngồi xếp bằng trong hư không, đã lĩnh ngộ Hiện Thế Như Lai Kinh mấy ngày.

Lúc này, thần cung trong đầu hắn xuất hiện một phật đà màu vàng kim hoàn toàn ngưng tụ thành từ sức mạnh nguyên thần, đang lơ lửng trong hư không, nó tỏa ra khí tức kinh người như thái dương.

Hiện Thế Như Lai Kinh giúp rèn luyện sức mạnh nguyên thần rồi biến chúng thành Đại Nhật Như Lai, trấn áp tứ phương. Tất cả thủ đoạn linh hồn đều không thể tổn thương được Đại Nhật Như Lai nguyên thần này.

Chờ đến khi tu luyện Hiện Thế Như Lai Kinh tới đỉnh cao, Đại Nhật Như Lai có thể chiếu khắp ba ngàn thế giới vô biên. Đến lúc đó chỉ một niệm của Quân Tiêu Dao có thể quyết khắp ba ngàn thế giới.

Không nghi ngờ gì nữa, thần hồn có uy năng như vậy sẽ nghiền áp tất cả.

“Không tồi, chỉ mới là Hiện Thế Như Lai Kinh mà đã có uy năng như vậy, nếu có được cả Quá Khứ Di Đà Kinh, Vị Lai Vô Sinh Kinh và Tam Thế Tiên Kinh thì sẽ có mạnh đến mức nào?”

Quân Tiêu Dao mở hai mắt, lộ ra nụ cười vừa lòng.

Ba vạn nguyên tượng vi lạp trong thân thể hắn đã giúp linh hồn lực của hắn tăng vọt gấp ba.

Nếu lại chồng lên sức mạnh nguyên thần của Đại Nhật Như Lai, có thể nói dù là nguyên thần của thiên kiêu chuyên tu linh hồn thì cũng kém xa hắn.

“Mục tiêu của ta là tu luyện cả nhục thân, nguyên thần và pháp lực đến đỉnh điểm, toàn năng mới thật sự vô địch.” Quân Tiêu Dao thầm nghĩ.

Lúc này, Yến Thanh Ảnh vừa củng cố tu vi đột nhiên run rẩy, tu vi Chân Thần Cảnh hoàn toàn được củng cố.

Ở thế giới Tiên Cổ, tuy Hư Thần Cảnh và Chân Thần Cảnh chỉ cách nhau một cảnh giới, nhưng lực uy hiếp lại hoàn toàn khác nhau.

Nếu trước đó Yến Thanh Ảnh có tu vi Chân Thần Cảnh, đám người Ti Di Hô sẽ không dám tùy tiện đi vây sát nàng.

“Đa tạ ân tình của công tử, nếu không có công tử, đừng nói đến chuyện Yến Thanh Ảnh đột phá đến Chân Thần Cảnh, cả tánh mạng cũng khó giữ được.”

Yến Thanh Ảnh vô cùng kích động, lập tức quỳ một chân trước người Quân Tiêu Dao.

“Còn khách sáo với ta làm gì?” Quân Tiêu Dao giơ tay, nâng Yến Thanh Ảnh dậy.

“Công tử...” Sâu trong đôi mắt Yến Thanh Ảnh lóe qua sự quyến luyến cảm mến sâu sắc.

Nhưng nàng ta cũng không để lộ ra, có thể ở bên cạnh Quân Tiêu Dao, trở thành tùy tùng của hắn cũng đã đủ may mắn, Yến Thanh Ảnh sẽ không hi vọng xa vời.

Đương nhiên, nếu Quân Tiêu Dao có thể rủ lòng thương sủng hạnh, Yến Thanh Ảnh sẽ rất vui vẻ.

“Kế tiếp có đi cùng ta không?” Quân Tiêu Dao hỏi.

Ánh mắt Yến Thanh Ảnh biến ảo, hơi giãy giụa, nhưng vẫn chắp tay và nói: “Đa tạ công tử chiếu cố, nhưng Thanh Ảnh vẫn muốn tự mình hành động, tìm kiếm cơ duyên.”

Tuy ở lại bên cạnh Quân Tiêu Dao rất an toàn, nhưng lại không cách nào đạt được trưởng thành chân chính.

Yến Thanh Ảnh muốn bản thân trở nên càng mạnh, như vậy mới có thể đuổi kịp bước chân của Quân Tiêu Dao, mới có tư cách tiếp tục làm tùy tùng của hắn.

“Rất tốt, tùy tùng của Quân mỗ đều là người đứng đầu một phương trong tương lai, ngươi đi đi.” Quân Tiêu Dao duỗi tay, vỗ vỗ vai ngọc của Yến Thanh Ảnh coi như cổ vũ.

Đôi má Yến Thanh Ảnh ửng đỏ, gật gật đầu chắc nịch, sau đó tiếp tục một mình rèn luyện.

Tu vi của nàng đã đột phá tới Chân Thần Cảnh, xem như có sức mạnh tự bảo vệ mình ở thế giới Tiên Cổ nội.

Kế tiếp, Quân Tiêu Dao cũng nên xuất phát.

“Lôi Minh Viễn, còn có nơi nào có khả năng xuất hiện Đạo chi Nguyên?” Quân Tiêu Dao hỏi.

Lôi Minh Viễn cung kính nói: “Hồi Thần Tử, mảnh đất cơ duyên nổi tiếng nhất khu vực này chính là Tiên Cổ Đạo Hồ, có thể tìm được rất nhiều Đạo chi Nguyên trong đó.”

“Nhưng phần lớn khu vực Tiên Cổ Đạo Hồ bị một vài chủng tộc Tiên Cổ và truyền nhân của thế lực bất hủ chiếm cứ, trước đó ta cũng không có tư cách tới gần, chỉ nghe qua tin tức này.” Lôi Minh Viễn có chút ngượng ngùng mà nói.

Tuy hắn ta là thiên kiêu của Lôi Đế Sơn, nhưng hiện tại, nhiều nhất cũng chỉ có thể xem như hạng hai, còn không có tư cách đi vào bảo địa cơ duyên cỡ lớn, chỉ có thể nhặt chút cơ duyên nhỏ ở gần đó.

“Chủng tộc Tiên Cổ...” Trong mắt Quân Tiêu Dao lộ ra chút suy tư.

Hết chương 487.
Chương 488

Quân Tiêu Dao biết thật ra trong thế giới Tiên Cổ nội tồn tại một ít dân bản xứ, cũng chính là chủng tộc Tiên Cổ.

Những chủng tộc Tiên Cổ đó vẫn luôn sinh hoạt trong thế giới Tiên Cổ, nhưng bởi vì quy tắc đặc thù của nơi này nên những cường giả chủng tộc Tiên Cổ ấy không thể đi ra khỏi tộc địa của mình.

Cũng có một ít thiên kiêu chủng tộc Tiên Cổ thực lực cực mạnh, không kém gì truyền nhân của thế lực bất hủ ngoại giới cả.

Hơn nữa thiên kiêu những chủng tộc Tiên Cổ kia còn có thể tự do hành động, không bị quy tắc của thế giới Tiên Cổ trói buộc.

“Đúng rồi, hình như ta nghe nói còn có Tự Liệt của Quân gia đang ở Tiên Cổ Đạo Hồ.” Lôi Minh Viễn nói.

“Phải không, vậy càng nên đi xem.” Quân Tiêu Dao nói.

Lôi Minh Viễn nghe vậy thì ánh mắt lập tức lộ ra chút mừng rỡ.

Tiên Cổ Đạo Hồ chính là nơi hắn ta muốn vào lại không có tư cách vào, hiện tại đi theo Quân Tiêu Dao, không nói ăn thịt, uống ngụm canh cũng đủ rồi.

“Quá đáng giá, đi theo Thần Tử Quân Gia là lựa chọn sáng suốt nhất của ta.” Lôi Minh Viễn mừng thầm trong lòng, hắn càng thêm kiên định, phải làm tốt vai trò tôi tớ dẫn đường cho Quân Tiêu Dao.

Đại lão ăn thịt ta ăn canh, quá lời còn gì nữa!

Kế tiếp, Quân Tiêu Dao và Lôi Minh Viễn bắt đầu chạy tới vị trí của Tiên Cổ Đạo Hồ. Mà chuyện xảy ra ở nơi đây cũng là bắt đầu lan truyền ra ngoài, có lẽ không bao lâu nữa sẽ truyền khắp nơi nơi.

...

Ở một khu vực khác, một nữ tử mặc áo hồng phấn xinh đẹp đang nhanh chóng lao qua hư không.

Một bộ váy hồng phấn tô điểm cho da thịt nữ tử như băng như tuyết, dung nhan kiều diễm động lòng người. Đôi mắt xinh đẹp đào hoa gợn sóng lăn tăn, như có mị lực câu hồn đoạt phách.

Dáng người nàng ta cũng rất tuyệt, đầy đặn quyến rũ, bộ ngực to tròn, eo thon mảnh khảnh, hai chân thon dài.

Sau cánh mông mật đào kia là sáu cái đuôi cáo lông xù, mềm mại đến cực điểm, càng tăng thêm cho nữ tử này vài phần mị lực khác thường.

Nàng ta chính là thiên nữ của Thiên Hồ Tộc, Bạch Mị Nhi.

Lúc này, trong đôi mắt xinh đẹp đào hoa của Bạch Mị Nhi có gợn sóng động lòng người đang lưu chuyển.

“Rốt cuộc cũng cảm ứng được khí tức của Ngạo Thiên ca ca...” Bạch Mị Nhi đưa tay ngọc lên vuốt mặt, mang theo một tia kích động.

Thế giới Tiên Cổ rất lớn, muốn tìm được một người không phải đơn giản.

Bạch Mị Nhi một lòng chỉ muốn tìm được Ngạo Thiên ca ca của mình.

Cuối cùng, không bao lâu sau, Bạch Mị Nhi cũng thấy được bóng người anh tuấn vĩ ngạn, tỏa ra Vương Bá chi khí kia.

“Ngạo Thiên ca ca!” Tiếng nói của Bạch Mị Nhi mềm mại đến cực điểm, kích động hô.

Bóng người ấy xoay lại, lộ ra một gương mặt soái khí mày kiếm mắt sáng, làm người ta liếc nhìn một cái đã đạt tới cao trào, không nghi ngờ gì nữa, đó chính là Long Ngạo Thiên.

“Hả... Ngươi là... Bạch Mị Nhi?” Long Ngạo Thiên sửng sốt một lát mới nhớ ra thân phận của Bạch Mị Nhi.

Không có cách nào, số lần hắn dùng chiêu anh hùng cứu mỹ nhân quá nhiều, cũng có rất nhiều nữ nhân.

Nếu không phải sau mông Bạch Mị Nhi có sáu cái đuôi cáo quá đặc trưng thì nói không chừng Long Ngạo Thiên không nhớ nổi nàng là ai.

“Quả nhiên Ngạo Thiên ca ca còn nhớ rõ nô gia.” Bạch Mị Nhi vô cùng vui sướng.

“Đương nhiên nhớ rõ.” Long Ngạo Thiên đáp rất có lệ.

“Ngạo Thiên ca ca, nô gia rất nhớ chàng, nô gia sẽ không rời khỏi Ngạo Thiên ca ca trong hành trình thế giới Tiên Cổ kế tiếp.” Bạch Mị Nhi đi đến bên cạnh Long Ngạo Thiên, nhìn hắn ta bằng si mê và nói.

Đồng thời, Bạch Mị Nhi cũng cảm ứng được tu vi của Long Ngạo Thiên đã đạt tới Chân Thần Cảnh hậu kỳ.

Nói thật, cảnh giới này đã rất ghê gớm, ít nhất là đứng đầu ở thế hệ trẻ Tiên Vực.

“Quả nhiên không hổ là nam nhân ta nhìn trúng, không có ai lợi hại hơn Ngạo Thiên ca ca nổi.” Bạch Mị Nhi thầm nghĩ trong lòng, càng thêm yêu mến.

“A chuyện này...” Long Ngạo Thiên nghe thấy lời nói của Bạch Mị Nhi thì sắc mặt hơi mất tự nhiên.

Nếu đổi lại là trước đó, Long Ngạo Thiên nhất định sẽ vui sướng chấp nhận, nữ nhân chủ động cho không, không lý nào Long Ngạo Thiên lại không nhận.

Không nhận thì quá có lỗi với cái tên mang nghĩa vai chính của hắn ta, nhưng vấn đề hiện tại là, Long Ngạo Thiên đã định ra mục tiêu.

Mục tiêu của hắn ta là Long Cát công chúa, hiện tại Bạch Mị Nhi dán dính lấy hắn thì chỉ gây thêm phiền phức cho Long Ngạo Thiên.

“Mị Nhi, ta cảm thấy nên nói rõ ràng với nàng.” Long Ngạo Thiên bỗng trịnh trọng nói.

“Ngạo Thiên ca ca cứ nói.” Bạch Mị Nhi nói.

“Mị Nhi, nàng thích ta không?” Long Ngạo Thiên hỏi.

“Đương nhiên thích, nô gia là người thích Ngạo Thiên ca ca nhất toàn thế giới...” Trong mắt Bạch Mị Nhi tỏa ra tia sáng cuồng nhiệt kỳ dị, còn có cảm giác độc chiếm nồng đậm.

Không có ai yêu Long Ngạo Thiên hơn nàng ta.

“Vậy tốt, Mị Nhi, nàng có thể làm một thiếp thất của ta, mục tiêu hiện tại của ta là Long Cát công chúa, ngày sau hy vọng các nàng có thể hài hòa ở chung.” Ánh mắt Long Ngạo Thiên thật thâm thúy, hắn ta nói.

“Cái... Cái gì?” Bạch Mị Nhi như bị sét đánh, lập tức ngây ngẩn cả người.

“Mị Nhi, chắc nàng cũng biết, người ưu tú như ta không có khả năng chỉ có một nữ nhân, nhưng không sao, tình yêu của ta đối với các nàng đều là bình đẳng, không có chêch lệch bao nhiêu.” Long Ngạo Thiên thâm tình chân thành mà nói.

Thân là vai chính thiên mệnh, mở hậu cung không phải thao tác cơ bản sao?

Chỉ cần là nữ nhân thích hắn thì nên biết cách san sẻ với người khác, tuy rằng hiện tại Long Ngạo Thiên còn chưa theo đuổi được Long Cát công chúa, nhưng trong lòng hắn ta, Long Cát công chúa nhất định sẽ trở thành nữ nhân của mình.

Cho nên có một số việc nên nói rõ trước thì tốt hơn.

“Thiếp thất? Vì sao, rõ ràng nô gia mới là người thích Ngạo Thiên ca ca nhất...” Bạch Mị Nhi thất thần lẩm bẩm.

Đôi mắt đào hoa của nàng ta như mất đi ánh sáng, trở nên trống rỗng.

“Không sao, Mị Nhi, ta cũng thích nàng, tình yêu của ta đối với nàng và Long Cát công chúa không có chênh lệch.” Long Ngạo Thiên vừa thâm tình nói, vừa duỗi tay muốn ôm Bạch Mị Nhi.

Bạch Mị Nhi đột nhiên lui về phía sau hai bước, trong lòng nàng ta không thể chấp nhận chuyện này, không có nữ nhân nào chấp nhận dùng chung một nam nhân mình yêu nhất với nữ nhân khác.

Hết chương 488.
Chương 489

Mà lời này lại nói ra từ miệng Long Ngạo Thiên, càng làm Bạch Mị Nhi đau điếng người.

“Ngạo Thiên ca ca, ngươi thật quá đáng!” Bạch Mị Nhi xoay người bỏ đi.

“Mị Nhi...” Long Ngạo Thiên hô một tiếng, nhưng không đuổi theo.

“Thôi, nàng nhất thời không nghĩ thông mà thôi, ngày sau suy nghĩ cẩn thận thì sẽ ngoan ngoãn trở về.” Long Ngạo Thiên khẽ lắc đầu.

Hắn tiếp tục đi về một hướng, vì hắn mơ hồ cảm ứng được khí tức huyết mạch Long tộc ở hướng này.

“Cái khí tức huyết mạch loại này, là những người khác trong Tổ Long Sào, hay là...” Long Ngạo Thiên lộ ra vẻ mặt suy tư.

Phía bên kia.

Bạch Mị Nhi nhanh chóng lao qua hư không, trên gương mặt xinh đẹp của nàng ta dính đầy nước mắt loang lổ.

“Ngạo Thiên ca ca quá đáng, quá đáng, thật quá đáng, rõ ràng nô gia mới là người yêu hắn nhất, Long Cát công chúa kia dựa vào cái gì?”

Trong lòng Bạch Mị Nhi sắp phát điên.

Tính cách nàng ta vốn có phần bệnh hoạn, có cảm giác như bệnh kiều, nàng không thể chấp nhận loại “Bác ái” này của Long Ngạo Thiên.

Bạch Mị Nhi luôn nghĩ về chuyện của Long Ngạo Thiên, cũng không biết mình đã lao đi rất xa.

Khi nàng ta phục hồi tinh thần lại thì bỗng phát hiện hoàn cảnh chung quanh trở nên vô cùng tối tăm.

Dù nàng ta đi tới thế nào cũng giống như chỉ đảo quanh tại chỗ, cứ như gặp quỷ đánh tường.

“Không tốt, chẳng lẽ không cẩn thận tiến vào mê trận trong thế giới Tiên Cổ?” Bạch Mị Nhi kinh hãi trong lòng, bừng tỉnh từ cảm xúc bi thương.

Trong thế giới Tiên Cổ không chỉ tồn tại một ít sát trận tàn khuyết, càng còn có một vài mê trận.

Nếu không cẩn thận bước vào những mê trận, hơn nữa không thể phá vỡ thì có lẽ cả đời cũng không đi ra được, sẽ bị nhốt mãi bên trong.

“Không, sẽ không...” Bạch Mị Nhi thi triển thần thông của Thiên Hồ Tộc.

Nhưng dù nàng giãy giụa thế nào, cũng không thể chạy ra mê trận này.

“Không sao, Ngạo Thiên ca ca phát hiện ta không trở về tìm chàng, nhất định sẽ đến cứu ta, tựa như lần trước...” Bạch Mị Nhi cố an ủi chính mình.

Sở dĩ Bạch Mị Nhi mê luyến Long Ngạo Thiên như vậy, là bởi vì trước kia khi nàng rơi vào một tuyệt trận, lòng tràn đầy tuyệt vọng, là Long Ngạo Thiên như chân mệnh thiên tử giáng thế, cứu nàng ra khỏi tuyệt trận.

Khó có thể tưởng tượng, khi một người hãm sâu trong tuyệt vọng thì đột nhiên có một ánh rạng đông xuất hiện, cảm giác được cứu rỗi đó là không cách nào hình dung được.

Bởi vậy Bạch Mị Nhi mới điên cuồng thích Long Ngạo Thiên.

Bạch Mị Nhi tin tưởng, khi Long Ngạo Thiên phát hiện nàng không trở về, cũng sẽ đến tìm nàng, cứu nàng ra.

Nhưng mà, Bạch Mị Nhi không biết lúc này Long Ngạo Thiên đang tìm kiếm một khí tức huyết mạch khác, căn bản không để ý đến nàng.

Một ngày...

Hai ngày...

Ba ngày...

Đảo mắt đã trôi qua bảy ngày, Bạch Mị Nhi hãm sâu trong mê trận, vẫn không chờ được Long Ngạo Thiên tới cứu mình.

“Không có khả năng, Ngạo Thiên ca ca nhất định sẽ đến cứu ta, hắn không có khả năng bỏ mặc ta...” Hai má Bạch Mị Nhi tái nhợt như tuyết, trong lòng vẫn kiên trì niềm tin này.

Mà lúc này, phía chân trời cách mê trận này không xa có hai bóng người nhanh chóng xẹt qua, đó là Quân Tiêu Dao và Lôi Minh Viễn.

“Hả... Sao nơi đó có một bóng người cứ đi lòng vòng trong sơn cốc, hình như là... Thiên nữ của Thiên Hồ Tộc?” Lôi Minh Viễn ánh mắt tìm kiếm, kinh ngạc nói.

“Thiên nữ của Thiên Hồ Tộc?” Quân Tiêu Dao cũng đưa mắt nhìn lại.

Quân Tiêu Dao đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy trong một sơn cốc cách đó không xa, một nữ tử mặc váy hồng có sáu cái đuôi cáo đang đi vòng quanh qua lại trong sơn cốc, nhưng dù làm thế nào cũng không đi ra được đó.

“Thật là Thiên nữ của Thiên Hồ Tộc, nàng đang làm gì?” Lôi Minh Viễn nghi hoặc, muốn tiến lên điều tra.

Sức mạnh thần hồn của Lôi Minh Viễn còn kém xa Quân Tiêu Dao, cho nên hắn ta cũng không cảm nhận được có nguy hiểm gì, ngược lại trong ánh mắt Quân Tiêu Dao lộ ra một tia khác lạ.

Ngay vào lúc Lôi Minh Viễn sắp bước vào sơn cốc, Quân Tiêu Dao mở miệng nói: “Chậm đã...”

“Thần Tử, làm sao vậy?” Lôi Minh Viễn nghi hoặc nói.

“Nếu ngươi bước vào thêm một bước thì sẽ giống nàng ta.” Quân Tiêu Dao thản nhiên nói.

“Chẳng lẽ đây là...” Lôi Minh Viễn cũng không ngốc, lập tức phản ứng lại.

“Không sai, sơn cốc này chính là một mê trận, không thấy nàng cũng không chú ý tới chúng ta tới sao, nàng đã hãm sâu vào mê trận này rồi.” Quân Tiêu Dao nói.

“Thì ra là thế.” Lôi Minh Viễn theo bản năng lui ra phía sau hai bước, trong lòng nghĩ lại mà sợ.

Thiên kiêu như hắn ra không cẩn thận một chút cũng có khả năng vào nhầm mê trận, đến lúc đó thật sự kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.

Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nhìn thoáng qua Bạch Mị Nhi đang rơi vào mê trận.

Lúc này, gương mặt tuyết trắng xinh đẹp quyến rũ của Bạch Mị Nhi tràn ngập tuyệt vọng, nhưng Quân Tiêu Dao lại thờ ơ, không có chút thương hại gì.

Hắn và thiên nữ của Thiên Hồ Tộc này cũng không có bất cứ quan hệ nào, không cần thiết ra tay tương trợ.

“Chúng ta đi thôi.” Quân Tiêu Dao phất tay áo, chuẩn bị rời đi.

Lôi Minh Viễn gật đầu một cái, đồng thời miệng nói thầm: “Sao thiên nữ của Thiên Hồ Tộc lại rơi vào nơi đây, Long Ngạo Thiên kia không tới cứu nàng sao.”

Quân Tiêu Dao nghe vậy thì bước chân bỗng khựng lại, lập tức hỏi: “Ngươi nói vậy là có ý gì?”

Lôi Minh Viễn nghe vậy thì nói: “Chẳng lẽ Thần Tử đại nhân không biết quan hệ giữa Bạch Mị Nhi này và Long Ngạo Thiên sao?”

“Thật sự không biết.” Quân Tiêu Dao nói.

“Thiên nữ của Thiên Hồ Tộc đã từng rơi vào một bí cảnh tuyệt trận, là Long Ngạo Thiên cứu nàng ra, từ đây Bạch Mị Nhi cực kỳ yêu thích và sùng bái Long Ngạo Thiên, thậm chí đạt tới mức độ cuồng nhiệt, rất nhiều người đều biết chuyện này.” Lôi Minh Viễn nói.

“Thì ra còn có chuyện này.” Trong mắt Quân Tiêu Dao xẹt qua dị sắc.

Ngay lập tức, một kế hoạch dần dần hình thành trong đầu hắn, coi người khác là quân cờ đã là thao tác cơ bản của Quân Tiêu Dao.

Nói không chừng Bạch Mị Nhi này cũng có thể trở thành một quân cờ không tồi.

“Thôi thì cứu nàng đi.” Quân Tiêu Dao nói.

“Hả?” Lôi Minh Viễn sửng sốt, trong lòng đầy dấu chấm hỏi.

Hết chương 489.
Chương 490

Hắn ta và Quân Tiêu Dao cũng đi cùng một thời gian rồi, trong lòng biết rất rõ, Quân Tiêu Dao tuyệt đối không phải người lương thiện từ bi gì.

Có thể không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của đã xem như không tồi, vậy mà lại ra tay cứu người?

Quả thực là mặt trời mọc từ hướng Tây.

Đương nhiên, Lôi Minh Viễn cũng chưa nói gì, Quân Tiêu Dao muốn làm gì còn không tới phiên hắn ta xoi mói.

“Tuy mê trận này cổ xưa, nhưng đã là tàn khuyết, nếu có thể tìm được điểm yếu của nó thì muốn phá vỡ từ bên ngoài cũng không khó.”

Quân Tiêu Dao bay lên trời, bắt đầu tìm kiếm điểm đột phá.

Lấy sức mạnh nguyên thần hùng hồn của Quân Tiêu Dao, đảo qua một vòng đã nhanh chóng phát hiện điểm yếu của nó.

Không bao lâu sau, Quân Tiêu Dao đã đi tới nơi nó, hắn giơ tay lên, pháp lực kích động, chuẩn bị phá trận.

Mà mê trận trong sơn cốc, Bạch Mị Nhi đã từ bỏ giãy giụa, nàng xụi lơ trên mặt đất.

Đôi mắt xinh đẹp đào hoa vốn tỏa sáng đã hoàn toàn mất đi ánh sáng, ảm đạm không còn thần thái, tràn đầy tuyệt vọng.

“Vì sao, Ngạo Thiên ca ca, nô gia thích chàng như vậy, vì sao chàng còn chưa tới cứu nô gia...”

Bạch Mị Nhi đưa đôi tay ngọc lên che mặt mình lại.

Trong bất tri bất giác, một hạt giống mặt trái âm u đã được gieo xuống trong lòng nàng.

Không nổi đau nào đau hơn tuyệt vọng, cảm giác bị người ta vứt bỏ cũng không dễ chịu.

Ngay vào lúc trong lòng Bạch Mị Nhi tràn đầy tuyệt vọng, gần như hoàn toàn từ bỏ cầu sinh.

Ầm ầm ầm!

Khắp thiên địa chung quanh đều chấn động, trên vòm trời tối tăm đột nhiên truyền đến tiếng chấn động.

Bạch Mị Nhi nâng gương mặt ngọc lên, nàng ta vốn đã tràn đầy tuyệt vọng, lúc này trai tim lại bỗng run lên.

“Có người tới cứu ta, nhất định là Ngạo Thiên ca ca!”

Gương mặt ngọc vốn ảm đạm mà tuyệt vọng của Bạch Mị Nhi lập tức toả sáng. Đôi mắt đào hoa ảm đạm không ánh sáng cũng lập loè tia sáng kỳ dị xưa nay chưa từng có.

Trước kia cũng là như thế, khi nàng tuyệt vọng nhất, Long Ngạo Thiên đã hiện thân, như chân mệnh thiên tử giáng thế, cứu vớt nàng ra khỏi tuyệt vọng.

Từ đó, Bạch Mị Nhi yêu Long Ngạo Thiên không biết lối về, lần này nhất định cũng thế.

“Ngạo Thiên ca ca, ta biết chàng sẽ không bỏ mặc Mị Nhi mà!” Bạch Mị Nhi vô cùng cảm động.

Oanh!

Đi kèm với một tiếng chấn động kịch liệt, vòm trời tối tăm trực tiếp vỡ ra.

Toàn bộ mê trận bị phá vỡ ra một lỗ hổng.

Mà ở lối vào ánh hào quang vô tận kích động, trong lúc mơ hồ có thể nhìn thấy một dáng người cao lớn đứng ở nơi đó.

Bạch Mị Nhi vui sướng đến cực điểm, vẻ mặt kích động, thậm chí trong hốc mắt còn ứa ra chút nước mắt.

“Ngạo Thiên ca ca...”

Bạch Mị Nhi di chuyển gót sen, thân thể bay lên trời, trực tiếp nhào về hướng bóng người được bao phủ trong hào quang vô tận kia.

Đối với nàng mà nói, bóng người đó chính là vị thần cứu rỗi nàng, là tồn tại nàng yêu nhất!

Bạch Mị Nhi vươn cánh tay ngó sen như ngọc ra mà ôm bóng người kia, chôn mặt ngọc vào ngực hắn.

Khí tức nam tử truyền đến từ chóp mũi rất dễ nghe, mang theo một mùi hương tươi mát, mang đến cho người ta cảm giác vô cùng an tâm thoải mái.

“Ngạo Thiên ca ca, Mị Nhi sẽ không rời khỏi chàng nữa...” Bạch Mị Nhi dán mặt ngọc lên ngực hắn, vô cùng quyến luyến mà nói.

Một giọng nói ôn nhuận thanh nhã truyền đến: “Cô nương, nhận lầm người đúng không?”

Giọng nói này làm Bạch Mị Nhi đắm chìm trong hạnh phúc đột nhiên sửng sốt.

Không phải giọng của Long Ngạo Thiên.

Bạch Mị Nhi bỗng nâng mặt ngọc lên, lúc này mới thấy rõ dung nhan của người trước mặt, Bạch Mị Nhi vừa nhìn thấy đã ngây ngẩn cả người, hơi thở như muốn ngừng lại.

Bởi vì gương mặt tuấn tú trước mặt còn soái hơn cả Long Ngạo Thiên!

“Sao trong thiên hạ lại có khuôn mặt đẹp như vậy?” Bạch Mị Nhi theo bản năng mà lẩm bẩm.

Nữ tử của Thiên Hồ Tộc vốn chính là nhan cẩu, hiệp hội bề ngoài.

Trước kia sở dĩ Bạch Mị Nhi yêu Long Ngạo Thiên hết thuốc chữa, trừ Long Ngạo Trời anh hùng cứu mỹ nhân ra thì nguyên nhân rất lớn cũng là vì Long Ngạo Thiên trông rất tuấn tú.

Nếu không đổi lại là một người nghèo xấu lùn cứu nàng ta thì sẽ là một câu chuyện khác.

Soái ca ra tay cứu giúp, nữ tử sẽ nói nguyện ý lấy thân báo đáp.

Xấu nam ra tay cứu giúp, nữ tử sẽ nói kiếp sau làm trâu làm ngựa cũng muốn báo đáp ân tình.

Hàm ý của những lời này chính là, đời này ngươi cũng đừng có mơ.

Nói ngắn gọn là rất hiện thực.

“Ngươi... Ngươi là...” Bạch Mị Nhi có chút tâm hoảng ý loạn, vội vàng tách ra. Nhưng trái tim thiếu nữ vẫn đập rộn nhịp, sinh ra một cảm giác điện giật kỳ quái.

Bạch Mị Nhi cố đè nén cảm giác khác thường này xuống.

“Cô nương không có gì đó chứ?” Quân Tiêu Dao ôn hòa cười.

Không thể không nói, nụ cười này quá có lực sát thương với nữ nhân, uy lực mạnh hơn bất cứ đại thần thông nào. Gương mặt xinh đẹp của Bạch Mị Nhi đỏ lên, nhưng vẫn nói: “Xin hỏi công tử là...”

“Tại hạ Quân Tiêu Dao của Quân gia.” Quân Tiêu Dao không hề kiêng dè, báo ra tên thật.

“Cái gì... Ngươi chính là Thần Tử Quân Gia?” Bạch Mị Nhi giật bắn, sắc mặt thay đổi.

Nàng thật sự không ngờ người cứu vớt mình trong lúc tuyệt vọng không phải là Long Ngạo Thiên, mà là kẻ địch lớn nhất của Long Ngạo Thiên, Quân Tiêu Dao!

Trước đó, khi Bạch Mị Nhi xuất quan cũng đã nghe nói về ân oán giữa Quân Tiêu Dao và Long Ngạo Thiên.

Quân Tiêu Dao đã từng giết đệ đệ của Long Ngạo Thiên, Long Hạo Thiên.

Hơn nữa Hoang Cổ Quân gia và Tổ Long Sào vốn là túc địch mấy đời liên tục.

Có thể nói, Long Ngạo Thiên và Quân Tiêu Dao đã là kẻ thù không chết không ngừng.

Bởi vì Bạch Mị Nhi thích Long Ngạo Thiên, nàng theo bản năng cũng coi Quân Tiêu Dao là kẻ địch của mình.

Nhưng hiện tại, Bạch Mị Nhi thật sự không ngờ người cứu vớt mình không phải Long Ngạo Thiên, mà là Quân Tiêu Dao.

Chuyện này có chút vớ vẩn.

Bạch Mị Nhi theo bản năng kéo ra khoảng cách với Quân Tiêu Dao, trong đôi mắt xinh đẹp cũng lộ ra một tia đề phòng.

Tuy Quân Tiêu Dao rất tuấn tú, hơn nữa biểu cảm lúc này ôn hòa bình đạm, không lộ ra một tia địch ý, nhưng Bạch Mị Nhi sinh ra cảnh giác.

Dù sao nàng ta cũng là người của Thái Cổ vương tộc, nghiêm túc mà nói, là cùng một trận doanh với Tổ Long Sào.

“Cô nương đề phòng như vậy thật làm người ta thương tâm.” Quân Tiêu Dao hơi tiếc nuối mà lắc đầu.

Hết chương 490.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom