-
Chương 176-178
Chương 176
Một con thần cầm kim sắc đập cánh bay lên, lông chim như kiếm vũ, đó là Kim Sí Tiểu Bằng Vương.
Một dãy ngân hà buông xuống từ phía chân trời, Diệp Tinh Vân bước chậm đến, trong mắt có sự tự tin như chắc chắn sẽ chiếm được, hắn ta muốn đạt được cơ duyên để thức tỉnh ký ức.
Trước một con phố dòng người xao động, một hòa thượng trẻ tuổi có dung mạo anh tuấn đi theo sau một nhóm người, trong đó có nữ tử mạo mỹ, cũng có thiên kiêu thực lực cường đại.
Nhưng bọn họ đều bị Pháp Hải độ hóa, trở thành tín chúng.
“A di đà phật, cơ duyên của tiểu tăng nằm ở Thiên Đạo Lâu.” Pháp Hải cười khẽ.
Mà giờ phút này, ở phía chân trời Thánh Linh Thành.
Một đóa bạch liên hoa thập nhị phẩm bỗng bay tới từ nơi xa, trên đó có một bóng hình xinh đẹp thanh y mông lung ngồi xếp bằng, được bao phủ trong quang huy tiên đạo lộng lẫy.
Tiếng nói động lòng người như chim oanh xuất cốc chậm rãi truyền ra: “Không biết Thần Tử Quân gia có thể mang đến kinh hỉ cho Thanh Y hay không?”
Thánh Linh Thư Viện nằm ở giữa Thánh Linh Thành.
Nhìn từ xa xa, trông nó cực kỳ rộng lớn và hào hùng.
Trong đó có lầu các liên miên, tươi sáng rực rỡ, cảnh sắc tráng lệ.
Có thác nước suối chảy, có linh sơn sừng sững, mỹ lệ rộng lớn, không gì sánh được.
Liếc mắt một cái nhìn lại, quả thực không giống một tòa thư viện, mà là một tịnh thổ thế ngoại.
“Chậc chậc, không hổ là một trong những thư viện truyền thừa xa xăm nhất Tiên Vực, nhìn thật sự bất phàm.”
Rất nhiều thiên kiêu lần đầu tiên đi vào thư viện đều không nhịn được mà tán thưởng.
“Như thế, ta nghe nói người sáng lập tòa thư viện này là một vị thánh linh lâu đời trước kia.” Một thiên kiêu nói.
Cái gọi là thánh linh, chính là tồn tại khác loại đã chứng đạo.
Như Long Văn Hắc Kim, Thần Ngân Tử Kim..v…v, trải qua năm tháng dài lâu, thiên địa linh khí ngấm dần, có thể từng bước lột xác thành thánh linh, thậm chí có được thân thể huyết nhục.
Ví dụ như nghe đồn ở tầng năm mươi của Thiên Đạo Lâu có một di hài của Luân Hồi Thánh Linh.
Bản thể của Luân Hồi Thánh Linh kia chính là Luân Hồi Đạo Kim.
Ngoài ra, còn có các loại thần thạch thiên địa cũng có thể lột xác thành thánh linh.
Đại thành hoàng nói thánh linh là tồn tại vô thượng có thể sánh ngang với Đại Đế, Cổ Hoàng.
Nghe thấy những thiên kiêu đến đây tán thưởng Thánh Linh Thư Viện, trong lòng những đệ tử của Thánh Linh Thư Viện cực độ sảng khoái.
“Nhưng đáng tiếc, vẫn sợ hãi khi đứng trước mặt Quân gia.”
“Đúng vậy, nghe nói còn có một đám đệ tử thư viện muốn ra oai phủ đầu với Thần Tử Quân gia, kết quả lại làm trò cười cho thiên hạ.”
Cũng có một ít thiên kiêu đang cười, bàn về những chuyện ngớ ngẩn đó.
Sắc mặt những đệ tự của thư viẹn lập tức mất tự nhiên.
Nhưng mà lúc này, ba bóng dáng khí chất siêu nhiên lại xuất hiện ở cửa thư viện.
“Mau xem, là hai vị Thánh Tử và một vị Thánh Nữ của Thánh Linh Thư Viện.”
“Vị kia chính là Âm Dương Thánh Tử của Âm Dương Giáo, còn có Hạ Lam hoàng tử của Đại Hạ hoàng triều, Thánh Nữ Hoa Tích Tình của Bách Hoa Đạo Cung. Tuy Âm Dương Giáo, Đại Hạ hoàng triều và Bách Hoa Đạo Cung không phải thế lực bất hủ, nhưng lại là thế lực đứng đầu nằm dưới thế lực bất hủ.
“Chẳng lẽ ba người này cũng muốn ra oai phủ đầu với Thần Tử Quân gia?” Một ít thiên kiêu châu đầu ghé tai mà nói.
Âm Dương Thánh Tử khoanh tay mà đứng, sắc mặt trầm trọng mà nói: “Ta cũng muốn nhìn, Quân Tiêu Dao kia có thể thông qua ba ải kia không?”
“Thông qua thì hẳn không có vấn đề quá lớn, chỉ là vấn đề biểu hiện như thế nào.” Hoa Tích Tình vén mảnh tóc đen trên thái dương lên rồi nói.
“Hoa Tích Tình, ngươi cũng đừng quên, Cơ Huyền huynh bị Quân Tiêu Dao kia phế bỏ, ngươi không thể đi theo kẻ địch.” Hạ Lam nhướng mày và nói.
Từ khi trở về sau hội đấu võ, Hoa Tích Tình luôn mất hồn mất vía, thường xuyên phát ngốc.
“Đương nhiên sẽ không, chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi.” Hoa Tích Tình mím môi mỉm cười và nói.
Lúc này, nơi xa có tiếng xé gió chấn động, kim quang lộng lẫy, một con Kim Sí Đại Bằng bay đến ngang trời.
Đó là Kim Sí Tiểu Bằng Vương.
Gã đáp xuống đất, kim quang chợt lóe rồi biến thành hình người, gã anh tuấn thần võ, tóc vàng xỏa tung, đồng tử sắc bén như đao.
Cả đám thiên kiêu chung quanh bị kinh sợ, vội vàng tránh đi.
tính tình Kim Sí Tiểu Bằng Vương cũng không tốt mấy.
Sau đó, Diệp Tinh Vân cũng đến, tuy hắn ta không trương dương giống Kim Sí Tiểu Bằng Vương, nhưng dù sao cũng là thiên kiêu của Hoang Cổ thế gia, vẫn khiến tứ phương chú ý.
Lúc sau, có tiếng ngâm tụng phật hiệu vang lên, một hòa thượng anh tuấn đầu trọc mang theo một đám tín chúng đi đến.
“Vị kia đến từ Tiểu Tây Thiên sao?”
“Là Phật Tử của Tiểu Tây Thiên, Pháp Hải!”
Một ít thiên kiêu rất có tầm mắt nhìn thấy thì nhịn không được kinh hô.
Tiểu Tây Thiên tuyệt đối là một đạo thống cường đại thần bí nhưng kín tiếng, truyền thừa đã lâu, chưa bao giờ đoạn tuyệt.
Hơn nữa bọn họ quá lánh đời, đến mức Tiên Vực cũng sắp quên mất sự tồn tại của bọn họ.
Nhưng tình huống này mới là khủng bố nhất.
Bởi vì không ai biết rốt cục nội tình của Tiểu Tây Thiên sâu đến mức nào.
“Cả Tiểu Tây Thiên Phật Tử cũng xuất quan, đại tranh chi thế thật sự sắp kéo ra màn che.” Rất nhiều tu sĩ đều cảm khái.
Pháp Hải nhìn thoáng qua Kim Sí Tiểu Bằng Vương kia, hơi suy nghĩ một chút, nhưng cũng không làm bừa.
Ban đầu hắn ta muốn độ hóa một con tọa kỵ, nhưng phát hiện có vẻ Kim Sí Tiểu Bằng Vương hơi khó xử lý.
Tuy hắn ta cũng không sợ, nhưng dù sao cũng phải chuẩn bị để tham gia Thiên Đạo Lâu.
Kim Sí Tiểu Bằng Vương cũng thấy được Pháp Hải, hừ lạnh một tiếng, chưa nói cái gì.
G ã cũng cực kỳ phản cảm Tiểu Tây Thiên,.
Dù sao Kim Sí Đại Bằng có tổ tiên từng bị Lạt Ma Tiểu Tây Thiên độ hóa, trở thành hộ pháp thần.
“Nghe nói nếu muốn bước vào Thánh Linh Thư Viện thì phải thông qua ba ải, để ta thử một lần.” Kim Sí Tiểu Bằng Vương bước ra một bước, phất tay và nói.
Mà lúc này, sâu trong thư viện, một cầu thang thật dài lan tràn xuống từ hư không, có tổng cộng chín mươi chín bậc.
Mỗi một bậc thang đều được lạc ấn phù văn vô tận.
“Xuất hiện rồi, cửa thứ nhất, xông qua thang trời!”
Thang trời có tổng cộng chín mươi chín bậc, nói chung, có thể bước qua một nửa đã là ưu tú.
Nếu bước lên được tám mươi bậc trở lên thì coi như đứng đầu.
Còn bước lên chín mươi bậc trở lên chính là chí tôn tuổi trẻ tuyệt đối.
Mà cực hạn kỷ lục chín mươi chín bậc chỉ có người ở thượng cổ từng đánh vỡ.
Kim Liệt không chút do dự mà trực tiếp sấm quan.
Hết chương 176.
Chương 177
Gã liên tục bước ra mấy chục bước, không chút tạm ngừng, khiến thiên kiêu tứ phương chấn động.
Đến khoảng tầng bảy mươi thì mới cảm giác được áp lực, trên vai gã như gánh núi cao.
Cuối cùng, Kim Liệt ngừng ở tầng tám mươi chín.
Thang trời nhạt nhòa hòa vào hư không.
Kim Liệt hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên không phải thực vừa lòng.
Sau đó là cửa thứ hai, rung cổ chung vang lên mười tám cái.
Cổ chung kia giống như một sườn núi, cổ xưa mà nặng nề, mang theo cảm giác năm tháng tang thương.
Hơn nữa cổ chung này có một năng lực đặc thù, có thể làm tan mất pháp lực và dao động sức mạnh.
Bởi vậy, muốn khiến nó rung lên là cực kỳ khó khăn.
Vang mười tám lần đã là kỷ lục tối cao.
Kim Liệt cũng ra tay, tung ra một quyền, trong mơ hồ mang theo pháp lực ngập trời.
Đó là pháp môn đứng đầu của nhất tộc Kim Sí Đại Bằng, Kim Huyền Thần Công.
Đông! Đông! Đông...
Từng tiếng chuông vang xa xưa dày nặng khuếch tán trong cả tòa Thánh Linh Thành.
Vô số bóng người hội tụ chung quanh thư viện, đang chiêm ngưỡng quan sast1.
Cuối cùng, cổ chuông vang động mười lăm lần, đã cực kỳ lợi hại.
Sắc mặt đám người Âm Dương Thánh Tử đều hơi đổi.
Cho dù là bọn họ, có lẽ cũng yếu hơn một chút.
Mà ải cuối cùng là nhảy qua Long Môn.
Đó là một mảnh ao hồ lộng lẫy mà trong suốt, một Long Môn xuất hiện đối diện ao hồ.
Mà trong ao hồ, vô số những con giao long trên đầu có kim giác đang quanh quẩn trong hồ.
“Đó là... Giao long kim giác có một ít huyết mạch Long tộc!” Rất nhiều thiên kiêu nóng lòng muốn sấm quan đều da đầu tê rần.
Thiên kiêu trẻ tuổi muốn thông qua mảnh hồ này thì khó như lên trời.
“Khó trách gọi là nhảy Long Môn, thật không phải người bình thường có thể qua được.” Một thiên kiêu kiêng kỵ trong lòng, lập tức dập tắt tâm tư sấm quan.
Kim Liệt hít sâu một hơi, hai cánh hoàng kim sau lưng chấn động, thi triển Đại Bằng Cực Tốc, cứ như một tia chớp kim sắc.
Ngay lập tức, trên mặt hồ có rất nhiều giao long kim giác bay lên trời, long giác phóng thích pháp lực, muốn sngăn cản Kim Liệt.
Ầm ầm ầm!
Sau một hồi ẩu đả, Kim Liệt ỷ vào tốc độ của bản thân, chỉ bị một ít vết thương nhẹ rồi trực tiếp thông qua Long Môn.
“Quá mạnh!”
Rất nhiều tu sĩ ở đây nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.
Đây là thực lực của thiên kiêu thế hệ trẻ của Già Lâu Thánh Sơn sao?
Khóe miệng Kim Liệt khó được mà lộ ra ý cười.
Biểu hiện của gã cực kỳ mắt sáng.
Mà kế tiếp, đám người Diệp Tinh Vân, Pháp Hải cũng sấm quan, đều khiến tứ phương truyền đến từng tiếng ồ lên, biểu hiện cực kỳ ưu dị.
“Không biết Thần Tử của Quân gia sẽ như thế nào?”
“Có đánh vỡ kỷ lục không?”
Tất cả tu sĩ ở đây đều đột nhiên cảm thấy tò mò.
Nếu Thần Tử Quân gia có thiên phú vô song, có một không hai ở Tiên Vực sấm quan thì biểu hiện sẽ như thế nào, có thể so với những thiên tài thượng cổ đó hay không?
Ngay vào lúc rất nhiều người thầm suy đoán trong lòng.
Trên trời cao có kim quang sôi trào, có tử hà kích động, một nhóm người đã đến, đó là bọn người Quân Tiêu Dao.
Đám người Võ Minh Nguyệt, Nghệ Vũ cũng đi theo hắn.
Quân Lăng Thương thì dẫn theo Quân Đạo Lâm và Quân Tích Ngọc.
Quân gia đến khiến bầu không khí lập tức bất đồng.
Khí tràng kia không phải thiên kiêu thế lực bình thường có thể so sánh.
“Không hổ là Quân gia - một trong Ngự Tam Gia, có Thần Tử Quân gia và Trọng Đồng Giả, những Tự Liệt còn lại cũng cực kỳ cường hãn.” Một ít trưởng lão các thế lực cảm thán.
Cảm nhận được khí thế này, sắc mặt đám người Âm Dương Thánh Tử cũng biến hóa.
“Sao đều tụ tập ở cửa?” Quân Tiêu Dao mặc một thân bạch y, tuyết trắng vô cấu, đứng trên đỉnh đầu Cửu Đầu Sư Tử, cứ như một vị thần tiên siêu nhiên.
“Thánh Linh Thư Viện có cách nói là xông qua ba ải, có thể khảo nghiệm thực lực và tiềm năng của thiên kiêu.” Quân Linh Lung giải thích.
“Thì ra là thế, là ai lập ra quy định nhàm chán như vậy.” Quân Tiêu Dao không cho là đúng.
“Chẳng lẽ đường đệ không có hứng thú khiêu chiến một phen sao?” Quân Lăng Thương hỏi.
Hắn cũng chú ý tới Nghệ Vũ đứng bên cạnh Quân Tiêu Dao, khí tức của người này khiến cả hắn cũng cảm thấy bất ngờ.
Đám người Quân Tiêu Dao đáp xuống cửa Thánh Linh Thư Viện.
Kim Liệt liếc một cái đã nhìn thấy Cửu Đầu Sư Tử dưới tòa Quân Tiêu Dao, lập tức dựng mày lên, lạnh lùng nói: “Cửu Đầu Sư Tử, tốt xấu gì ngươi cũng là Thái Cổ vương tộc đỉnh cấp đứng ngang hàng với tộc của ta, sao lại cam nguyện làm tọa kỵ cho người khác, không cảm thấy mất mặt sao?”
Cửu Đầu Sư Tử sửng sốt, chín cái đầu cùng liếc xéo Kim Liệt một cái.
Nó sớm đã hoàn toàn thần phục Quân Tiêu Dao, cả Cửu Linh Nguyên Thánh cũng bảo nó đi theo Quân Tiêu Dao.
Hơn nữa sau khi đi theo Quân Tiêu Dao, Cửu Đầu Sư Tử mới hiểu được, rốt cục ôm đùi đại lão là chuyện sảng khoái đến cỡ nào.
“Muốn ta rời khỏi chủ nhân là không có khả năng, đời này cũng không thể, ai trong Quân gia cũng là nhân tài, thực lực lại mạnh như vậy, ta siêu thích ở chỗ này.”
Một câu thôi khiến toàn trường rơi vào tĩnh mịch.
Đường đường là Cửu Đầu Sư Tử lại biến thành bộ dáng như vậy, thực sự khiến người ta câm nín.
“Cửu Đầu Sư Tử, ngươi...” Kim Liệt tức giận đến thất khiếu bốc khói.
“A di đà phật, ngươi có duyên với tiểu tăng, không bằng đi theo bần tăng đi, thế nào?” Pháp Hải tụng một câu phật hiệu, đi ra và nói.
“Ngươi lại là tên nào nữa đây?” Cửu Đầu Sư Tử khinh thường nói.
Pháp Hải hơi mỉm cười và nói: “Bần tăng là Phật Tử của Tiểu Tây Thiên, Pháp Hải.”
“Cái gì, Tiểu Tây Thiên?” Cửu Đầu Sư Tử rùng mình, lông tóc đều dựng ngược lên, vẻ mặt mang theo đề phòng cực độ.
Nghe thấy cái tên Tiểu Tây Thiên, nó lập tức phát run.
Dù sao tổ tiên của nó từng bị Đại Đế Phật môn trấn áp, sau đó trở thành tọa kỵ và hộ pháp thần.
Cửu Đầu Sư Tử cũng cực kỳ chán ghét Tiểu Tây Thiên.
“Pháp Hải?” Ánh mắt Quân Tiêu Dao xoay chuyển.
Sao cái tên này nghe quen như vậy, cảm giác giốgio6nvs tên hòa thượng đầu trọc có khuynh hướng bạo lực nào đó ở kiếp trước.
“Quân thí chủ, Cửu Đầu Sư Tử này có duyên với bần tăng, không biết thí chủ có thể nhường lại thứ yêu thích không?” Pháp Hải vẫn đang mỉm cười.
Quân Tiêu Dao không nói cái gì, chỉ tung ra một chưởng, pháp lực mênh mông tuôn trào, giáng về hướng Pháp Hải.
Ý cười trên mặt Pháp Hải chợt biến đổi, hắn ta đưa một tay ra, ấn ra pháp ấn liên hoa, chống đỡ bàn tay của Quân Tiêu Dao.
Phanh!
Sau một tiếng vang lớn, thân thể Pháp Hải bay ngược ra sau, nện thật mạnh xuống mặt đất, nhấc lên bụi mù.
Mọi người nhìn thấy tình cảnh này đều dại ra.
Hết chương 177.
Chương 178
Đó là Phật Tử của Tiểu Tây Thiên, thế mà lại bị một chưởng đánh bay.
Tuy trong đó cũng có nguyên nhân do Pháp Hải trở tay không kịp, nhưng càng quan trọng là thực lực của Quân Tiêu Dao quá cường đại.
“Ngươi...” Pháp Hải đứng dậy từ một mảnh bụi bặm đất cát, sắc mặt không còn thong dong bình tĩnh như trước nữa.
“Hiện tại, ngươi còn có duyên với Cửu Đầu Sư Tử không?” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt hỏi.
Pháp Hải không lên tiếng, trong mắt hiện ra kiêng kỵ.
Quân Tiêu Dao cười lạnh một tiếng, không để ý tới.
Hắn sẽ mang theo một chút kính trọng đối với Phật môn chân chính.
Nhưng loại Phật Tử vừa thấy là biết hòa thượng giả lục căn không tịnh như Pháp Hải, tất nhiên hắn cũng không cần khách sáo gì.
Ngay vào lúc Quân Tiêu Dao chuẩn bị tiến vào thư viện, Âm Dương Thánh Tử lại mở miệng nói: “Đường đường là Thần Tử Quân gia, chẳng lẽ không xông qua ba ải một lần sao?”
“Không có tính khiêu chiến, vì sao phải qua?” Quân Tiêu Dao không để bụng.
Lời này làm rất nhiều đệ tử Thánh Linh Thư Viện đều lộ ra vẻ mặt căm giận.
Ba ải của Thánh Linh Thư Viện chính là khảo nghiệm nổi danh, cho dù là người kiệt xuất thời thượng cổ cũng từng để lại dấu chân và kỷ lục tại đây.
Tại sao theo Quân Tiêu Dao nói lại biến thành không có tính khiêu chiến?
“Thái độ của Thần Tử Quân gia vẫn kiêu ngạo trước sau như một.” Hạ Lam giở giọng quái đản.
Mà lúc này, một tiếng quát lạnh truyền ra: “Dám nói chuyện với công tử như vậy, làm càn!”
Nghệ Vũ quát lạnh một tiếng, sau đó lập tức ra tay.
Hắn nắm vào hư không một cái, pháp lực hội tụ, hóa thành cung và mũi tên hoàng kim, hai mũi tên vọt tới chỗ Âm Dương Thánh Tử và Hạ Lam.
Mũi tên thiêu đốt Thái Dương Chân Hỏa xuyên qua hư không, uy năng cường đại tới cực điểm.
Âm Dương Thánh Tử và Hạ Lam đều lộ ra vẻ mặt kinh hãi, vội vàng phản kháng.
Âm Dương Thánh Tử phất đôi tay ra, cứ như hóa thành một mặt khiêng Thái Cực hắc bạch.
Mà Hạ Lam lại phát ra khí tức hoàng đạo, một thanh kiếm vương đạo hiện lên trong hư không, chém ngang qua.
Nhưng mà, đều không có tác dụng!
Mũi tên hung hãn trực tiếp xuyên thủng Thái Cực thuẫn, đánh nát vương đạo chi kiếm, sau đó dư thế không giảm, oanh kích lao đến.
Oanh! Oanh!
Hai tiếng vang lớn kinh thiên truyền ra kèm với hai tiếng kêu thảm thiết.
Trên người Âm Dương Thánh Tử và Hạ Lam đều xuất hiện một huyết động đáng sợ.
Huyết động cũng không bắn trúng trái tim, không phải là Nghệ Vũ bắn lệch, mà là hắn cố ý làm như thế.
Giáo huấn hai người này một chút là được, nhưng nếu thật sự giết thì sẽ làm Quân Tiêu Dao chọc phải một ít phiền toái.
Nghệ Vũ vẫn có thể nắm chắc chút chừng mực nào.
Nhìn Âm Dương Thánh Tử và Hạ Lam miệng phun máu tươi, cả người chật vật, toàn trường im ắng hẳn đi.
Sau đó từng ánh mắt chấn động nhìn về phía Nghệ Vũ.
Đa số tu sĩ ở đây đều không tham gia hội đấu võ, cho nên cũng không biết rốt cục người mới xuất hiện bên cạnh Quân Tiêu Dao là ai.
“Thực lực thật cường đại, chỉ dùng một chiêu đã làm hai vị Thánh Tử thư viện bị thương nặng!”
“Chẳng lẽ là truyền nhân của nhất mạch thế lực bất hủ nào đó, là bạn tốt của Thần Tử Quân gia?” Một vài người ngờ vực hỏi.
Nghệ Vũ lạnh lùng nhìn quanh bốn phía rồi nói: “Ta là người theo đuổi của Thần Tử đại nhân, sau này nếu ai còn dám khiêu khích Thần Tử, đừng trách mũi tên của ta vô tình!”
“Cái gì!”
Lời nói của Nghệ Vũ giống như động đất cấp mười tám, khiến tất cả tu sĩ cứng họng, tròng mắt sắp trừng ra ngoài.
Một chí tôn tuổi trẻ cường đại như thế mà chỉ là người theo đuổi của Quân Tiêu Dao?
Giờ khắc này, rất nhiều đệ tử của đại thế lực đã hoàn toàn hoài nghi nhân sinh.
Đừng nói là so với Quân Tiêu Dao, ngay cả người theo đuổi của Quân Tiêu Dao mà cũng cường đại hơn bọn họ quá nhiều quá nhiều.
“Đáng chết, là người phương nào gây chuyện ở Thánh Linh Thư Viện của ta!”
Nơi xa có tiếng quát chói tai vang lên, một lão giả râu bạc trắng phiêu phiêu xuất hiện.
Chung quanh lão có dao động Thánh Cảnh khủng bố đang chấn động, khiến hư không cũng phải vặn vẹo.
“Là đại trưởng lão của Thánh Linh Thư Viện, một vị cường giả Thánh Chủ!” Một vị tu sĩ giật mình.
Đại trưởng lão thư viện ngày thường thần long thấy đầu không thấy đuôi cũng bị kinh động.
Nhìn thấy Âm Dương Thánh Tử và Hạ Lam vẻ mặt chật vật, đầy người là máu, khóe mắt đại trưởng lão giật giật, trong lòng dâng lên lửa giận.
Ánh mắt lão vừa quét tới, đã thấy được khuôn mặt bình đạm lạnh nhạt của Quân Tiêu Dao.
“Bọn họ khiêu khích bản Thần Tử, người theo đuổi thủ hạ giáo huấn bọn họ một chút, thế nào, có ý kiến à?”
Quân Tiêu Dao chấp tay phía sau, lãnh đạm mà nhìn vị đại trưởng lão thư viện này.
“Thì ra là Thần Tử.”
Nằm ngoài dự đoán của mọi người, vị đại trưởng lão thư viện này chẳng những không phẫn nộ, ngược lại còn lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc, thoáng chắp tay về hướng Quân Tiêu Dao.
Trước kia lão đã sớm bị đám người viện trưởng và phó viện trưởng dặn dò, tuyệt đối đừng đi trêu chọc Thần Tử Quân gia, coi như hắn là một ôn thần, trốn được bao xa thì trốn đi.
Nhưng hiện giờ, nhìn hai Thánh Tử bị thương, đại trưởng lão không thể không căng da đầu đứng ra.
Nhìn thấy cường giả Thánh Chủ đường đường cũng phải lộ ra vẻ mặt ôn hoà với Quân Tiêu Dao, tu sĩ các thế lực khắp nơi đều tấm tắc cảm thán.
“Đại trưởng lão...” Sắc mặt đám người Âm Dương Thánh Tử trắng bệch.
Vừa rồi bọn họ còn cảm thấy may mắn, sẽ có đại trưởng lão chủ trì công đạo cho bọn họ.
Kết quả đại trưởng lão càng e dè sợ hãi.
“Cũng được, coi như giải trí.” Quân Tiêu Dao đạp lên hư không, bắt đầu bước lên chín mươi chín bậc thang trời.
Khi đám người Kim Sí Tiểu Bằng Vương xông qua ba ải này, họ đều phải cực kỳ cẩn thận.
Vì không cẩn thận một chút cũng có khả năng lật xe.
Mà Quân Tiêu Dao lại mang vẻ mặt thong dong nhàn nhã, giống như đang đạp thanh.
Ánh mắt vô số tu sĩ toàn trường đều hội tụ lại đó, đôi mắt không chớp cái nào, không muốn để sót dù là một chút hình ảnh.
Trước kia bọn họ đều rất tò mò, Quân Tiêu Dao thiên tư vô song có thể đánh vỡ kỷ lục của nhân tài kiệt xuất thời thượng cổ hay không, lúc này rốt cuộc cũng có thể cởi bỏ nghi hoặc trong lòng.
Linh nhãn trong trẻo của Hoa Tích Tình cũng không chớp cái nào, gắt gao đi theo bóng dáng bạch y kia.
So sánh với hai vị Thánh Tử, Thánh Nữ này vẫn bo bo giữ mình nên không bị liên lụy.
Quân Tiêu Dao bạch y tuyệt thế, vạt áo phiêu phiêu, tựa như tiên nhân rơi vào cửu thiên.
Hắn không ngừng bước đến, bước từng bước một lên cầu thang, từ đầu đến cuối, tốc độ cũng chưa từng giảm bớt.
Cho dù bước lên đến tầng bảy mươi, áp lực tăng gấp bội giống như núi lớn áp xuống, nhưng tốc độ của Quân Tiêu Dao cũng vẫn như trước.
Hết chương 178.
Một con thần cầm kim sắc đập cánh bay lên, lông chim như kiếm vũ, đó là Kim Sí Tiểu Bằng Vương.
Một dãy ngân hà buông xuống từ phía chân trời, Diệp Tinh Vân bước chậm đến, trong mắt có sự tự tin như chắc chắn sẽ chiếm được, hắn ta muốn đạt được cơ duyên để thức tỉnh ký ức.
Trước một con phố dòng người xao động, một hòa thượng trẻ tuổi có dung mạo anh tuấn đi theo sau một nhóm người, trong đó có nữ tử mạo mỹ, cũng có thiên kiêu thực lực cường đại.
Nhưng bọn họ đều bị Pháp Hải độ hóa, trở thành tín chúng.
“A di đà phật, cơ duyên của tiểu tăng nằm ở Thiên Đạo Lâu.” Pháp Hải cười khẽ.
Mà giờ phút này, ở phía chân trời Thánh Linh Thành.
Một đóa bạch liên hoa thập nhị phẩm bỗng bay tới từ nơi xa, trên đó có một bóng hình xinh đẹp thanh y mông lung ngồi xếp bằng, được bao phủ trong quang huy tiên đạo lộng lẫy.
Tiếng nói động lòng người như chim oanh xuất cốc chậm rãi truyền ra: “Không biết Thần Tử Quân gia có thể mang đến kinh hỉ cho Thanh Y hay không?”
Thánh Linh Thư Viện nằm ở giữa Thánh Linh Thành.
Nhìn từ xa xa, trông nó cực kỳ rộng lớn và hào hùng.
Trong đó có lầu các liên miên, tươi sáng rực rỡ, cảnh sắc tráng lệ.
Có thác nước suối chảy, có linh sơn sừng sững, mỹ lệ rộng lớn, không gì sánh được.
Liếc mắt một cái nhìn lại, quả thực không giống một tòa thư viện, mà là một tịnh thổ thế ngoại.
“Chậc chậc, không hổ là một trong những thư viện truyền thừa xa xăm nhất Tiên Vực, nhìn thật sự bất phàm.”
Rất nhiều thiên kiêu lần đầu tiên đi vào thư viện đều không nhịn được mà tán thưởng.
“Như thế, ta nghe nói người sáng lập tòa thư viện này là một vị thánh linh lâu đời trước kia.” Một thiên kiêu nói.
Cái gọi là thánh linh, chính là tồn tại khác loại đã chứng đạo.
Như Long Văn Hắc Kim, Thần Ngân Tử Kim..v…v, trải qua năm tháng dài lâu, thiên địa linh khí ngấm dần, có thể từng bước lột xác thành thánh linh, thậm chí có được thân thể huyết nhục.
Ví dụ như nghe đồn ở tầng năm mươi của Thiên Đạo Lâu có một di hài của Luân Hồi Thánh Linh.
Bản thể của Luân Hồi Thánh Linh kia chính là Luân Hồi Đạo Kim.
Ngoài ra, còn có các loại thần thạch thiên địa cũng có thể lột xác thành thánh linh.
Đại thành hoàng nói thánh linh là tồn tại vô thượng có thể sánh ngang với Đại Đế, Cổ Hoàng.
Nghe thấy những thiên kiêu đến đây tán thưởng Thánh Linh Thư Viện, trong lòng những đệ tử của Thánh Linh Thư Viện cực độ sảng khoái.
“Nhưng đáng tiếc, vẫn sợ hãi khi đứng trước mặt Quân gia.”
“Đúng vậy, nghe nói còn có một đám đệ tử thư viện muốn ra oai phủ đầu với Thần Tử Quân gia, kết quả lại làm trò cười cho thiên hạ.”
Cũng có một ít thiên kiêu đang cười, bàn về những chuyện ngớ ngẩn đó.
Sắc mặt những đệ tự của thư viẹn lập tức mất tự nhiên.
Nhưng mà lúc này, ba bóng dáng khí chất siêu nhiên lại xuất hiện ở cửa thư viện.
“Mau xem, là hai vị Thánh Tử và một vị Thánh Nữ của Thánh Linh Thư Viện.”
“Vị kia chính là Âm Dương Thánh Tử của Âm Dương Giáo, còn có Hạ Lam hoàng tử của Đại Hạ hoàng triều, Thánh Nữ Hoa Tích Tình của Bách Hoa Đạo Cung. Tuy Âm Dương Giáo, Đại Hạ hoàng triều và Bách Hoa Đạo Cung không phải thế lực bất hủ, nhưng lại là thế lực đứng đầu nằm dưới thế lực bất hủ.
“Chẳng lẽ ba người này cũng muốn ra oai phủ đầu với Thần Tử Quân gia?” Một ít thiên kiêu châu đầu ghé tai mà nói.
Âm Dương Thánh Tử khoanh tay mà đứng, sắc mặt trầm trọng mà nói: “Ta cũng muốn nhìn, Quân Tiêu Dao kia có thể thông qua ba ải kia không?”
“Thông qua thì hẳn không có vấn đề quá lớn, chỉ là vấn đề biểu hiện như thế nào.” Hoa Tích Tình vén mảnh tóc đen trên thái dương lên rồi nói.
“Hoa Tích Tình, ngươi cũng đừng quên, Cơ Huyền huynh bị Quân Tiêu Dao kia phế bỏ, ngươi không thể đi theo kẻ địch.” Hạ Lam nhướng mày và nói.
Từ khi trở về sau hội đấu võ, Hoa Tích Tình luôn mất hồn mất vía, thường xuyên phát ngốc.
“Đương nhiên sẽ không, chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi.” Hoa Tích Tình mím môi mỉm cười và nói.
Lúc này, nơi xa có tiếng xé gió chấn động, kim quang lộng lẫy, một con Kim Sí Đại Bằng bay đến ngang trời.
Đó là Kim Sí Tiểu Bằng Vương.
Gã đáp xuống đất, kim quang chợt lóe rồi biến thành hình người, gã anh tuấn thần võ, tóc vàng xỏa tung, đồng tử sắc bén như đao.
Cả đám thiên kiêu chung quanh bị kinh sợ, vội vàng tránh đi.
tính tình Kim Sí Tiểu Bằng Vương cũng không tốt mấy.
Sau đó, Diệp Tinh Vân cũng đến, tuy hắn ta không trương dương giống Kim Sí Tiểu Bằng Vương, nhưng dù sao cũng là thiên kiêu của Hoang Cổ thế gia, vẫn khiến tứ phương chú ý.
Lúc sau, có tiếng ngâm tụng phật hiệu vang lên, một hòa thượng anh tuấn đầu trọc mang theo một đám tín chúng đi đến.
“Vị kia đến từ Tiểu Tây Thiên sao?”
“Là Phật Tử của Tiểu Tây Thiên, Pháp Hải!”
Một ít thiên kiêu rất có tầm mắt nhìn thấy thì nhịn không được kinh hô.
Tiểu Tây Thiên tuyệt đối là một đạo thống cường đại thần bí nhưng kín tiếng, truyền thừa đã lâu, chưa bao giờ đoạn tuyệt.
Hơn nữa bọn họ quá lánh đời, đến mức Tiên Vực cũng sắp quên mất sự tồn tại của bọn họ.
Nhưng tình huống này mới là khủng bố nhất.
Bởi vì không ai biết rốt cục nội tình của Tiểu Tây Thiên sâu đến mức nào.
“Cả Tiểu Tây Thiên Phật Tử cũng xuất quan, đại tranh chi thế thật sự sắp kéo ra màn che.” Rất nhiều tu sĩ đều cảm khái.
Pháp Hải nhìn thoáng qua Kim Sí Tiểu Bằng Vương kia, hơi suy nghĩ một chút, nhưng cũng không làm bừa.
Ban đầu hắn ta muốn độ hóa một con tọa kỵ, nhưng phát hiện có vẻ Kim Sí Tiểu Bằng Vương hơi khó xử lý.
Tuy hắn ta cũng không sợ, nhưng dù sao cũng phải chuẩn bị để tham gia Thiên Đạo Lâu.
Kim Sí Tiểu Bằng Vương cũng thấy được Pháp Hải, hừ lạnh một tiếng, chưa nói cái gì.
G ã cũng cực kỳ phản cảm Tiểu Tây Thiên,.
Dù sao Kim Sí Đại Bằng có tổ tiên từng bị Lạt Ma Tiểu Tây Thiên độ hóa, trở thành hộ pháp thần.
“Nghe nói nếu muốn bước vào Thánh Linh Thư Viện thì phải thông qua ba ải, để ta thử một lần.” Kim Sí Tiểu Bằng Vương bước ra một bước, phất tay và nói.
Mà lúc này, sâu trong thư viện, một cầu thang thật dài lan tràn xuống từ hư không, có tổng cộng chín mươi chín bậc.
Mỗi một bậc thang đều được lạc ấn phù văn vô tận.
“Xuất hiện rồi, cửa thứ nhất, xông qua thang trời!”
Thang trời có tổng cộng chín mươi chín bậc, nói chung, có thể bước qua một nửa đã là ưu tú.
Nếu bước lên được tám mươi bậc trở lên thì coi như đứng đầu.
Còn bước lên chín mươi bậc trở lên chính là chí tôn tuổi trẻ tuyệt đối.
Mà cực hạn kỷ lục chín mươi chín bậc chỉ có người ở thượng cổ từng đánh vỡ.
Kim Liệt không chút do dự mà trực tiếp sấm quan.
Hết chương 176.
Chương 177
Gã liên tục bước ra mấy chục bước, không chút tạm ngừng, khiến thiên kiêu tứ phương chấn động.
Đến khoảng tầng bảy mươi thì mới cảm giác được áp lực, trên vai gã như gánh núi cao.
Cuối cùng, Kim Liệt ngừng ở tầng tám mươi chín.
Thang trời nhạt nhòa hòa vào hư không.
Kim Liệt hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên không phải thực vừa lòng.
Sau đó là cửa thứ hai, rung cổ chung vang lên mười tám cái.
Cổ chung kia giống như một sườn núi, cổ xưa mà nặng nề, mang theo cảm giác năm tháng tang thương.
Hơn nữa cổ chung này có một năng lực đặc thù, có thể làm tan mất pháp lực và dao động sức mạnh.
Bởi vậy, muốn khiến nó rung lên là cực kỳ khó khăn.
Vang mười tám lần đã là kỷ lục tối cao.
Kim Liệt cũng ra tay, tung ra một quyền, trong mơ hồ mang theo pháp lực ngập trời.
Đó là pháp môn đứng đầu của nhất tộc Kim Sí Đại Bằng, Kim Huyền Thần Công.
Đông! Đông! Đông...
Từng tiếng chuông vang xa xưa dày nặng khuếch tán trong cả tòa Thánh Linh Thành.
Vô số bóng người hội tụ chung quanh thư viện, đang chiêm ngưỡng quan sast1.
Cuối cùng, cổ chuông vang động mười lăm lần, đã cực kỳ lợi hại.
Sắc mặt đám người Âm Dương Thánh Tử đều hơi đổi.
Cho dù là bọn họ, có lẽ cũng yếu hơn một chút.
Mà ải cuối cùng là nhảy qua Long Môn.
Đó là một mảnh ao hồ lộng lẫy mà trong suốt, một Long Môn xuất hiện đối diện ao hồ.
Mà trong ao hồ, vô số những con giao long trên đầu có kim giác đang quanh quẩn trong hồ.
“Đó là... Giao long kim giác có một ít huyết mạch Long tộc!” Rất nhiều thiên kiêu nóng lòng muốn sấm quan đều da đầu tê rần.
Thiên kiêu trẻ tuổi muốn thông qua mảnh hồ này thì khó như lên trời.
“Khó trách gọi là nhảy Long Môn, thật không phải người bình thường có thể qua được.” Một thiên kiêu kiêng kỵ trong lòng, lập tức dập tắt tâm tư sấm quan.
Kim Liệt hít sâu một hơi, hai cánh hoàng kim sau lưng chấn động, thi triển Đại Bằng Cực Tốc, cứ như một tia chớp kim sắc.
Ngay lập tức, trên mặt hồ có rất nhiều giao long kim giác bay lên trời, long giác phóng thích pháp lực, muốn sngăn cản Kim Liệt.
Ầm ầm ầm!
Sau một hồi ẩu đả, Kim Liệt ỷ vào tốc độ của bản thân, chỉ bị một ít vết thương nhẹ rồi trực tiếp thông qua Long Môn.
“Quá mạnh!”
Rất nhiều tu sĩ ở đây nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.
Đây là thực lực của thiên kiêu thế hệ trẻ của Già Lâu Thánh Sơn sao?
Khóe miệng Kim Liệt khó được mà lộ ra ý cười.
Biểu hiện của gã cực kỳ mắt sáng.
Mà kế tiếp, đám người Diệp Tinh Vân, Pháp Hải cũng sấm quan, đều khiến tứ phương truyền đến từng tiếng ồ lên, biểu hiện cực kỳ ưu dị.
“Không biết Thần Tử của Quân gia sẽ như thế nào?”
“Có đánh vỡ kỷ lục không?”
Tất cả tu sĩ ở đây đều đột nhiên cảm thấy tò mò.
Nếu Thần Tử Quân gia có thiên phú vô song, có một không hai ở Tiên Vực sấm quan thì biểu hiện sẽ như thế nào, có thể so với những thiên tài thượng cổ đó hay không?
Ngay vào lúc rất nhiều người thầm suy đoán trong lòng.
Trên trời cao có kim quang sôi trào, có tử hà kích động, một nhóm người đã đến, đó là bọn người Quân Tiêu Dao.
Đám người Võ Minh Nguyệt, Nghệ Vũ cũng đi theo hắn.
Quân Lăng Thương thì dẫn theo Quân Đạo Lâm và Quân Tích Ngọc.
Quân gia đến khiến bầu không khí lập tức bất đồng.
Khí tràng kia không phải thiên kiêu thế lực bình thường có thể so sánh.
“Không hổ là Quân gia - một trong Ngự Tam Gia, có Thần Tử Quân gia và Trọng Đồng Giả, những Tự Liệt còn lại cũng cực kỳ cường hãn.” Một ít trưởng lão các thế lực cảm thán.
Cảm nhận được khí thế này, sắc mặt đám người Âm Dương Thánh Tử cũng biến hóa.
“Sao đều tụ tập ở cửa?” Quân Tiêu Dao mặc một thân bạch y, tuyết trắng vô cấu, đứng trên đỉnh đầu Cửu Đầu Sư Tử, cứ như một vị thần tiên siêu nhiên.
“Thánh Linh Thư Viện có cách nói là xông qua ba ải, có thể khảo nghiệm thực lực và tiềm năng của thiên kiêu.” Quân Linh Lung giải thích.
“Thì ra là thế, là ai lập ra quy định nhàm chán như vậy.” Quân Tiêu Dao không cho là đúng.
“Chẳng lẽ đường đệ không có hứng thú khiêu chiến một phen sao?” Quân Lăng Thương hỏi.
Hắn cũng chú ý tới Nghệ Vũ đứng bên cạnh Quân Tiêu Dao, khí tức của người này khiến cả hắn cũng cảm thấy bất ngờ.
Đám người Quân Tiêu Dao đáp xuống cửa Thánh Linh Thư Viện.
Kim Liệt liếc một cái đã nhìn thấy Cửu Đầu Sư Tử dưới tòa Quân Tiêu Dao, lập tức dựng mày lên, lạnh lùng nói: “Cửu Đầu Sư Tử, tốt xấu gì ngươi cũng là Thái Cổ vương tộc đỉnh cấp đứng ngang hàng với tộc của ta, sao lại cam nguyện làm tọa kỵ cho người khác, không cảm thấy mất mặt sao?”
Cửu Đầu Sư Tử sửng sốt, chín cái đầu cùng liếc xéo Kim Liệt một cái.
Nó sớm đã hoàn toàn thần phục Quân Tiêu Dao, cả Cửu Linh Nguyên Thánh cũng bảo nó đi theo Quân Tiêu Dao.
Hơn nữa sau khi đi theo Quân Tiêu Dao, Cửu Đầu Sư Tử mới hiểu được, rốt cục ôm đùi đại lão là chuyện sảng khoái đến cỡ nào.
“Muốn ta rời khỏi chủ nhân là không có khả năng, đời này cũng không thể, ai trong Quân gia cũng là nhân tài, thực lực lại mạnh như vậy, ta siêu thích ở chỗ này.”
Một câu thôi khiến toàn trường rơi vào tĩnh mịch.
Đường đường là Cửu Đầu Sư Tử lại biến thành bộ dáng như vậy, thực sự khiến người ta câm nín.
“Cửu Đầu Sư Tử, ngươi...” Kim Liệt tức giận đến thất khiếu bốc khói.
“A di đà phật, ngươi có duyên với tiểu tăng, không bằng đi theo bần tăng đi, thế nào?” Pháp Hải tụng một câu phật hiệu, đi ra và nói.
“Ngươi lại là tên nào nữa đây?” Cửu Đầu Sư Tử khinh thường nói.
Pháp Hải hơi mỉm cười và nói: “Bần tăng là Phật Tử của Tiểu Tây Thiên, Pháp Hải.”
“Cái gì, Tiểu Tây Thiên?” Cửu Đầu Sư Tử rùng mình, lông tóc đều dựng ngược lên, vẻ mặt mang theo đề phòng cực độ.
Nghe thấy cái tên Tiểu Tây Thiên, nó lập tức phát run.
Dù sao tổ tiên của nó từng bị Đại Đế Phật môn trấn áp, sau đó trở thành tọa kỵ và hộ pháp thần.
Cửu Đầu Sư Tử cũng cực kỳ chán ghét Tiểu Tây Thiên.
“Pháp Hải?” Ánh mắt Quân Tiêu Dao xoay chuyển.
Sao cái tên này nghe quen như vậy, cảm giác giốgio6nvs tên hòa thượng đầu trọc có khuynh hướng bạo lực nào đó ở kiếp trước.
“Quân thí chủ, Cửu Đầu Sư Tử này có duyên với bần tăng, không biết thí chủ có thể nhường lại thứ yêu thích không?” Pháp Hải vẫn đang mỉm cười.
Quân Tiêu Dao không nói cái gì, chỉ tung ra một chưởng, pháp lực mênh mông tuôn trào, giáng về hướng Pháp Hải.
Ý cười trên mặt Pháp Hải chợt biến đổi, hắn ta đưa một tay ra, ấn ra pháp ấn liên hoa, chống đỡ bàn tay của Quân Tiêu Dao.
Phanh!
Sau một tiếng vang lớn, thân thể Pháp Hải bay ngược ra sau, nện thật mạnh xuống mặt đất, nhấc lên bụi mù.
Mọi người nhìn thấy tình cảnh này đều dại ra.
Hết chương 177.
Chương 178
Đó là Phật Tử của Tiểu Tây Thiên, thế mà lại bị một chưởng đánh bay.
Tuy trong đó cũng có nguyên nhân do Pháp Hải trở tay không kịp, nhưng càng quan trọng là thực lực của Quân Tiêu Dao quá cường đại.
“Ngươi...” Pháp Hải đứng dậy từ một mảnh bụi bặm đất cát, sắc mặt không còn thong dong bình tĩnh như trước nữa.
“Hiện tại, ngươi còn có duyên với Cửu Đầu Sư Tử không?” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt hỏi.
Pháp Hải không lên tiếng, trong mắt hiện ra kiêng kỵ.
Quân Tiêu Dao cười lạnh một tiếng, không để ý tới.
Hắn sẽ mang theo một chút kính trọng đối với Phật môn chân chính.
Nhưng loại Phật Tử vừa thấy là biết hòa thượng giả lục căn không tịnh như Pháp Hải, tất nhiên hắn cũng không cần khách sáo gì.
Ngay vào lúc Quân Tiêu Dao chuẩn bị tiến vào thư viện, Âm Dương Thánh Tử lại mở miệng nói: “Đường đường là Thần Tử Quân gia, chẳng lẽ không xông qua ba ải một lần sao?”
“Không có tính khiêu chiến, vì sao phải qua?” Quân Tiêu Dao không để bụng.
Lời này làm rất nhiều đệ tử Thánh Linh Thư Viện đều lộ ra vẻ mặt căm giận.
Ba ải của Thánh Linh Thư Viện chính là khảo nghiệm nổi danh, cho dù là người kiệt xuất thời thượng cổ cũng từng để lại dấu chân và kỷ lục tại đây.
Tại sao theo Quân Tiêu Dao nói lại biến thành không có tính khiêu chiến?
“Thái độ của Thần Tử Quân gia vẫn kiêu ngạo trước sau như một.” Hạ Lam giở giọng quái đản.
Mà lúc này, một tiếng quát lạnh truyền ra: “Dám nói chuyện với công tử như vậy, làm càn!”
Nghệ Vũ quát lạnh một tiếng, sau đó lập tức ra tay.
Hắn nắm vào hư không một cái, pháp lực hội tụ, hóa thành cung và mũi tên hoàng kim, hai mũi tên vọt tới chỗ Âm Dương Thánh Tử và Hạ Lam.
Mũi tên thiêu đốt Thái Dương Chân Hỏa xuyên qua hư không, uy năng cường đại tới cực điểm.
Âm Dương Thánh Tử và Hạ Lam đều lộ ra vẻ mặt kinh hãi, vội vàng phản kháng.
Âm Dương Thánh Tử phất đôi tay ra, cứ như hóa thành một mặt khiêng Thái Cực hắc bạch.
Mà Hạ Lam lại phát ra khí tức hoàng đạo, một thanh kiếm vương đạo hiện lên trong hư không, chém ngang qua.
Nhưng mà, đều không có tác dụng!
Mũi tên hung hãn trực tiếp xuyên thủng Thái Cực thuẫn, đánh nát vương đạo chi kiếm, sau đó dư thế không giảm, oanh kích lao đến.
Oanh! Oanh!
Hai tiếng vang lớn kinh thiên truyền ra kèm với hai tiếng kêu thảm thiết.
Trên người Âm Dương Thánh Tử và Hạ Lam đều xuất hiện một huyết động đáng sợ.
Huyết động cũng không bắn trúng trái tim, không phải là Nghệ Vũ bắn lệch, mà là hắn cố ý làm như thế.
Giáo huấn hai người này một chút là được, nhưng nếu thật sự giết thì sẽ làm Quân Tiêu Dao chọc phải một ít phiền toái.
Nghệ Vũ vẫn có thể nắm chắc chút chừng mực nào.
Nhìn Âm Dương Thánh Tử và Hạ Lam miệng phun máu tươi, cả người chật vật, toàn trường im ắng hẳn đi.
Sau đó từng ánh mắt chấn động nhìn về phía Nghệ Vũ.
Đa số tu sĩ ở đây đều không tham gia hội đấu võ, cho nên cũng không biết rốt cục người mới xuất hiện bên cạnh Quân Tiêu Dao là ai.
“Thực lực thật cường đại, chỉ dùng một chiêu đã làm hai vị Thánh Tử thư viện bị thương nặng!”
“Chẳng lẽ là truyền nhân của nhất mạch thế lực bất hủ nào đó, là bạn tốt của Thần Tử Quân gia?” Một vài người ngờ vực hỏi.
Nghệ Vũ lạnh lùng nhìn quanh bốn phía rồi nói: “Ta là người theo đuổi của Thần Tử đại nhân, sau này nếu ai còn dám khiêu khích Thần Tử, đừng trách mũi tên của ta vô tình!”
“Cái gì!”
Lời nói của Nghệ Vũ giống như động đất cấp mười tám, khiến tất cả tu sĩ cứng họng, tròng mắt sắp trừng ra ngoài.
Một chí tôn tuổi trẻ cường đại như thế mà chỉ là người theo đuổi của Quân Tiêu Dao?
Giờ khắc này, rất nhiều đệ tử của đại thế lực đã hoàn toàn hoài nghi nhân sinh.
Đừng nói là so với Quân Tiêu Dao, ngay cả người theo đuổi của Quân Tiêu Dao mà cũng cường đại hơn bọn họ quá nhiều quá nhiều.
“Đáng chết, là người phương nào gây chuyện ở Thánh Linh Thư Viện của ta!”
Nơi xa có tiếng quát chói tai vang lên, một lão giả râu bạc trắng phiêu phiêu xuất hiện.
Chung quanh lão có dao động Thánh Cảnh khủng bố đang chấn động, khiến hư không cũng phải vặn vẹo.
“Là đại trưởng lão của Thánh Linh Thư Viện, một vị cường giả Thánh Chủ!” Một vị tu sĩ giật mình.
Đại trưởng lão thư viện ngày thường thần long thấy đầu không thấy đuôi cũng bị kinh động.
Nhìn thấy Âm Dương Thánh Tử và Hạ Lam vẻ mặt chật vật, đầy người là máu, khóe mắt đại trưởng lão giật giật, trong lòng dâng lên lửa giận.
Ánh mắt lão vừa quét tới, đã thấy được khuôn mặt bình đạm lạnh nhạt của Quân Tiêu Dao.
“Bọn họ khiêu khích bản Thần Tử, người theo đuổi thủ hạ giáo huấn bọn họ một chút, thế nào, có ý kiến à?”
Quân Tiêu Dao chấp tay phía sau, lãnh đạm mà nhìn vị đại trưởng lão thư viện này.
“Thì ra là Thần Tử.”
Nằm ngoài dự đoán của mọi người, vị đại trưởng lão thư viện này chẳng những không phẫn nộ, ngược lại còn lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc, thoáng chắp tay về hướng Quân Tiêu Dao.
Trước kia lão đã sớm bị đám người viện trưởng và phó viện trưởng dặn dò, tuyệt đối đừng đi trêu chọc Thần Tử Quân gia, coi như hắn là một ôn thần, trốn được bao xa thì trốn đi.
Nhưng hiện giờ, nhìn hai Thánh Tử bị thương, đại trưởng lão không thể không căng da đầu đứng ra.
Nhìn thấy cường giả Thánh Chủ đường đường cũng phải lộ ra vẻ mặt ôn hoà với Quân Tiêu Dao, tu sĩ các thế lực khắp nơi đều tấm tắc cảm thán.
“Đại trưởng lão...” Sắc mặt đám người Âm Dương Thánh Tử trắng bệch.
Vừa rồi bọn họ còn cảm thấy may mắn, sẽ có đại trưởng lão chủ trì công đạo cho bọn họ.
Kết quả đại trưởng lão càng e dè sợ hãi.
“Cũng được, coi như giải trí.” Quân Tiêu Dao đạp lên hư không, bắt đầu bước lên chín mươi chín bậc thang trời.
Khi đám người Kim Sí Tiểu Bằng Vương xông qua ba ải này, họ đều phải cực kỳ cẩn thận.
Vì không cẩn thận một chút cũng có khả năng lật xe.
Mà Quân Tiêu Dao lại mang vẻ mặt thong dong nhàn nhã, giống như đang đạp thanh.
Ánh mắt vô số tu sĩ toàn trường đều hội tụ lại đó, đôi mắt không chớp cái nào, không muốn để sót dù là một chút hình ảnh.
Trước kia bọn họ đều rất tò mò, Quân Tiêu Dao thiên tư vô song có thể đánh vỡ kỷ lục của nhân tài kiệt xuất thời thượng cổ hay không, lúc này rốt cuộc cũng có thể cởi bỏ nghi hoặc trong lòng.
Linh nhãn trong trẻo của Hoa Tích Tình cũng không chớp cái nào, gắt gao đi theo bóng dáng bạch y kia.
So sánh với hai vị Thánh Tử, Thánh Nữ này vẫn bo bo giữ mình nên không bị liên lụy.
Quân Tiêu Dao bạch y tuyệt thế, vạt áo phiêu phiêu, tựa như tiên nhân rơi vào cửu thiên.
Hắn không ngừng bước đến, bước từng bước một lên cầu thang, từ đầu đến cuối, tốc độ cũng chưa từng giảm bớt.
Cho dù bước lên đến tầng bảy mươi, áp lực tăng gấp bội giống như núi lớn áp xuống, nhưng tốc độ của Quân Tiêu Dao cũng vẫn như trước.
Hết chương 178.