• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Thần Tử Hoang Cổ (10 Viewers)

  • Chương 371-375

Chương 371

"Trời ơi, Thần tử Quân gia đến rồi!"

"Cái gì, Thần tử Quân gia đến Khương gia chúng ta rồi, thật hiếm có, thật đáng kinh ngạc!"

"Điều này không phải là rất bình thường sao, trong cơ thể Thần tử Quân gia chảy một nửa huyết mạch Khương gia, cũng coi như một nửa là người nhà họ Khương rồi!"

Quân Tiêu Dao cũng không nghĩ tới, mình lại có sức ảnh hưởng lớn ở Khương gia như vậy.

Những người trẻ tuổi Khương gia đều lộ ra ánh mắt sùng bái, còn những thiếu nữ Khương gia kia, mắt ai nấy đều lấp la lấp lánh.

Quả đúng là trăm nghe không bằng một thấy.

Trên lâu thuyền, Khương Lạc Ly thấy cảnh này, khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười để lộ ra hai lúm đồng tiền.

Nàng nói với Quân Tiêu Dao: "Tiêu Dao ca ca, mặc dù ca ca lần đầu về Khương gia, nhưng người Khương gia vô cùng kỳ vọng vào huynh, rất nhiều người trẻ tuổi Khương gia đều coi huynh là thần tượng đấy."

"Thật sao?"

Một nam một nữ đang tu luyện luận đạo.

Trong đó người thiếu nữ ước chừng mười tám mười chín tuổi, da trắng nõn nà, dung mạo tuyệt mỹ.

Dáng người nàng yểu điệu, đường cong mê người.

Đại danh của Quân Tiêu Dao, bọn họ đã nghe đến thuộc làu rồi, bây giờ lần đầu gặp, quả nhiên là vô cùng kinh diễm.

Tin tức Quân Tiêu Dao đến đã nhanh chóng được truyền đi khắp mọi nơi rồi.

Mà ở Khương gia, trên một nơi nào đó ở Linh Phong.

"Sở Hàm, chờ đến khi thế giới Tiên Cổ kết thúc, chúng ta có thể thành thân rồi." Nam tử ngữ khí ôn nhu chậm rãi nói.

"Vâng." Thiếu nữ tên Khương Sở Hàm khẽ gật đầu, trên nét mặt không thấy được sự mừng rỡ, cũng không hề kháng cự.

Vị nam tử trước mặt này, tuy không phải người nhà họ Khương, nhưng là thiên kiêu họ ngoại Khương gia.

Điều khiến người khác chú ý nhất chính là mái tóc dài màu xanh nước biển, thả buông phất phơ theo gió.

Còn nam tử đứng cạnh thiếu nữ, ước chừng hơn hai mươi tuổi, một thân hoa phục, dung mạo anh tuấn.

Trên người hắn ta toát ra loại khí tức đặc biệt, khiến hư không xung quanh biến dạng, giống như là chỉ cần giơ tay lên là có thể kiểm soát được hư không.

Nàng rất ngoan ngoãn, nghe theo sự sắp đặt của gia tộc.

Dù sao vị nam tử trước mặt này, luận thực lực thiên phú, chắc chắn thuộc cấp bậc truyền nhân bất hủ, hoàn toàn xứng với nàng.

Thấy Khương Sở Hàm cũng không phản đối, ánh mắt nam tử lộ ra ý cười nhạt.

Chỉ có thể dùng cách liên hôn, để hắn ta ở rể, mới có thể hoàn toàn trói buộc vào Khương gia.

Khương Thánh Y, Khương Lạc Ly hai cô gái này chắc chắn sẽ không làm loại chuyện như vậy.

Như vậy chỉ còn lại Khương Sở Hàm.

Hắn ở Khương gia, phát triển rất tốt.

Sau đó, chờ đến khi hắn ta và Khương Sở Hàm thành thân, nói không chừng sau khi ở rể thì ngay cả vị trí Thiếu chủ hắn cũng có thể tranh giành một phen.

Nam tử cười cười, hắn rất tự tin vào bản thân mình, hắn ta cho rằng mình hoàn toàn có đủ năng lực này.

Mà đúng lúc này, một thị nữ của Khương Sở Hàm, bỗng nhiên vội vàng chạy tới, khuôn mặt đỏ ửng vì kích động.

"Sở Hàm tiểu thư, xảy ra chuyện lớn rồi!"

"Ừm? Xảy ra chuyện gì rồi?" Khương Sở Hàm ngước mắt, nhìn về phía thị nữ của mình.

Nơi này là đại bản doanh của Khương gia Hoang Cổ, có thể xảy ra chuyện lớn gì chứ?

"Tiểu thư chắc chắn sẽ không ngờ tới là ai đến Khương gia chúng ta đâu." Thị nữ với gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, vừa hưng phấn vừa kích động nói.

"Là ai?" Khương Sở Hàm cũng có chút hiếu kỳ.

Trước kia cho dù các công tử trẻ tuổi của các thế lực bất hủ đến đây, cũng chưa từng thấy thị nữ nhà mình kích động như vậy.

"Là Thần tử đại nhân Quân gia đến!" Thị nữ kích động nói.

"Sao cơ? !"

Vẻ bình tĩnh trên gương mặt Khương Sở Hàm ngay lập tức bị phá vỡ.

Cái tên này, có thể nói như sấm đánh bên tai.

Sau khi đánh bại Long Cát công chúa, Quân Tiêu Dao dường như đã trở thành chí tôn trẻ tuổi nổi tiếng nhất Hoang Thiên Tiên Vực.

Hơn nữa Quân Tiêu Dao cũng xem như một nữa là người nhà họ Khương.

Rất nhiều người trẻ tuổi Khương gia đều cảm thấy tự hào và coi Quân Tiêu Dao như thần tượng.

Khương Sở Hàm, cũng không ngoại lệ.

Nàng là Thiên chi Kiêu nữ Khương gia, thân phụ là Huyền Thủy Linh Thể, so với những người trẻ tuổi ở Khương gia, địa vị của nàng chỉ đứng sau Khương Thánh Y và Khương Lạc Ly.

Nhưng nàng cũng vô cùng hiếu kì đối với vị thần tử Quân gia trong truyền thuyết kia.

"Đi, đi xem một chút." Khương Sở Hàm không kìm nén được sự hiếu kì trong lòng, trực tiếp chạy vút đi mà không để tâm đến nam tử bên cạnh.

Còn vị nam tử mặc hoa phục kia, Hoa Nguyên Tu, biểu tình trên mặt có chút thay đổi.

"Là vị thần tử Quân gia, Quân Tiêu Dao, tại sao hắn lại tới đây?"

Tự đáy lòng Hoa Nguyên Tu cảm thấy rất kinh ngạc

Thấy bóng lưng Khương Sở Hàm vội vàng rời đi, ánh mắt Hoa Nguyên Tu có chút trầm xuống, đáy mắt hiện lên vẻ u tối.

Hắn hơi suy tư một chút, sau đó cũng đi theo.

Mà lúc này, đám người Quân Tiêu Dao đã tiến vào Khương gia.

Có rất nhiều người Khương gia đứng xung quanh.

Bị nhiều người vây xem như vậy, Quân Tiêu Dao có cảm giác mình như là khỉ trong vườn thú vậy.

"Thần tử Quân gia quả giống với tin đồn, có tư chất trích tiên."

"Đúng vậy, mạch thượng nhân như ngọc, thần tử thế vô song."

Không biết có bao nhiêu thiếu nữ Khương gia, mê đắm dung nhan và khí chất của Quân Tiêu Dao.

Bởi vì Quân Tiêu Dao quá hoàn mỹ, cho dù là từ góc độ nào cũng không có kẽ hở, không có bất kỳ nhược điểm nào.

Luận về nhan sắc, ngay cả Khương Lạc Ly cũng bị mê muội, cho rằng hắn người tuấn tú nhất Tiên Vực.

Luận thiên phú, mười bốn tuổi Thông Thiên Cảnh Vương Hầu, và hai loại thể chất là Thái Cổ Thánh Thể và Chí Tôn Cốt.

Luận thực lực, ngay cả Long Cát công chúa quái thai cổ đại, cũng phải chật vật, không cách nào làm Quân Tiêu Dao bị thương được.

Luận thân phận, thần tử Quân gia số 0 trong danh sách, hơn nữa còn là Thánh tử thư viện Thánh Linh, cho dù bây giờ đến Khương gia rồi, địa vị cũng không thể coi thường được.

Nhìn từ mọi phương diện góc độ, Quân Tiêu Dao đều không có điểm nào để chê cả.

Thử hỏi cả Hoang Thiên Tiên Vực này, liệu có thể tìm ra người hoàn mỹ thứ hai như này không?

Cũng khó trách thiếu nữ hoài xuân Khương gia này lại mê đắm như vậy.

Khương Lạc Ly đứng bên cạnh có chút dương dương đắc ý.

Quân Tiêu Dao có thể làm Khương gia náo nhiệt như này, nàng cũng cảm giác rất vinh hạnh.

Bởi vì nàng đã nhận định, Quân Tiêu Dao chính là người đàn ông của nàng.

Người đàn ông của mình được mọi người ngưỡng mộ, có thể không vui sao?

Hết chương 371.
Chương 372

Lúc này, ở nơi xa xuất hiện khí tức mạnh mẽ.

Đó là một người đàn ông và một người phụ nữ trung niên, hai người nhìn Quân Tiêu Dao chằm chằm như nhìn bảo vật vậy.

"Đây chính là Tiêu Dao sao, chậc chậc, còn là lần đầu tiên gặp nữa."

"Thằng nhóc này thật tuấn tú, không hổ là kế thừa huyết thống ưu tú của Khương gia ta."

Những người này đi đến bên cạnh, đánh giá Quân Tiêu Dao, trên mặt ai nấy đều là nụ cười mãn nguyện.

Quân Tiêu Dao có thể cảm nhận được, khí tức của bọn họ đều rất mạnh, yếu nhất cũng là cấp Thánh nhân.

"Tiêu Dao, đây là thất đại cô của con, đây là bát đại di của con, còn có tam thúc, nhị cữu, tứ gia..." Khương Nhu mang nét cười trên mặt nói.

Đáy lòng Quân Tiêu Dao có chút vã mồ hôi hột.

Xem ra ở dòng họ Khương gia này mẫu thân Khương Nhu cũng thuộc vào dòng mạch cường thịnh nhất.

"Tiêu Dao bái kiến chư vị trưởng bối..." Quân Tiêu Dao chắp tay, bái kiến từng người một.

Thái độ như vậy, càng khiến cho những thân thích Khương gia này, ý cười trên mặt càng nồng đậm hơn, càng nhìn càng hài lòng.

Người nhà họ Khương đứng xung quanh cũng vô cùng cảm thán.

Vốn dĩ dựa vào thân phận của Quân Tiêu Dao, nếu tính cách hắn kiêu ngạo thì họ cũng không hề bất ngờ.

Nhưng không ngờ rằng, cử chỉ của Quân Tiêu Dao lại lễ phép như vậy

"Trước đó ngoại giới đồn rằng, Thần tử là kẻ kiêu ngạo không coi ai ra gì, bây giờ xem ra đó đều chỉ là tin đồn thôi."

"Đúng vậy, tính cách Thần tử rất tốt."

Không ngờ rằng cách cư xử của Quân Tiêu Dao lại chiếm được hảo cảm của tất cả mọi người ở Khương gia.

Khương Nhu cũng rất vui mừng.

Điều nàng sợ nhất chính là, từ nhỏ Quân Tiêu Dao đã ở Quân gia, có thể sẽ xa lánh và bài xích người Khương gia.

Hiện tại xem ra, hoàn toàn không cần lo lắng chuyện này rồi.

"Nếu đã như vậy cũng có thể suy tính đến chuyện để gia tộc cho Tiêu Dao một thân phận rồi." Đáy lòng Khương Nhu thì thào.

Lúc này, không trung lại xuất hiện hai đạo quang lướt đến.

Quang ảnh tản đi, lộ ra hình dáng một nam một nữ.

Thiếu nữ mặc váy dài màu lam nhạt, mái tóc màu xanh nước biển phất phơ theo gió, da trắng mỹ mạo, xinh xắn thanh tú.

Còn nam tử phong thần như ngọc, tuấn lãng bất phàm.

Chính là Khương Sở Hàm và Hoa Nguyên Tu.

Khương Sở Hàm vừa nhìn đã thấy ngay Quân Tiêu Dao nổi bật trong đám người, trong lòng cũng hơi chấn động một chút.

Trăm nghe không bằng một thấy.

Vốn dĩ Khương Sở Hàm cho rằng, Hoa Nguyên Tu bên cạnh đã coi như một nam tử cực kì xuất sắc rồi.

Nhưng đứng cạnh vị áo trắng như tuyết, thiếu niên giống như Trích Tiên kia, thì vẫn không có gì để so sánh cả.

Quân Tiêu dao chỉ cần đứng ở nơi đó thôi cũng giống như là trung tâm trời đất, thu hút ánh mắt mọi người.

Hoa Nguyên Tu cũng nhìn về phía Quân Tiêu Dao, đáy mắt hắn ta cũng lộ vẻ kinh ngạc.

Khí tức của Quân Tiêu Dao quá thâm sâu, thâm sâu đến mức không thể dự đoán được, giống như là một cái lỗ đen vậy.

Thậm chí hắn ta còn cố hết sức thăm dò, nhưng cuối cùng lại phát hiện ra căn bản là không thể tìm ra được khí tức của Quân Tiêu Dao.

"Ừm?"

Quân Tiêu Dao cũng chú ý tới Khương Sở Hàm và Hoa Nguyên Tu

Quân Tiêu Dao chỉ liếc mắt đảo qua Khương Sở Hàm.

Nhưng đối với Hoa Nguyên Tu, thì Quân Tiêu Dao nhìn thoáng qua.

"Thể chất không tầm thường chút nào..." Quân Tiêu Dao thầm nghĩ trong lòng.

Thấy Quân Tiêu Dao nhìn mình, Hoa Nguyên Tu bỗng cảm giác như có gai ở sau lưng, như nghẹn ở cổ họng, giống như bị người khác nhìn thấu.

"Khương Sở Hàm bái kiến Thần tử đại nhân." Khương Sở Hàm tiến lên, cúi đầu chào Quân Tiêu Dao.

"Khách khí rồi." Quân Tiêu Dao cười cười theo lễ tiết.

Về phần Hoa Nguyên Tu, hắn ta chỉ nhàn nhạt chắp tay với Quân Tiêu Dao chứ không nói gì.

Khương Hư Linh đứng bên cạnh, truyền âm cho Quân Tiêu Dao giới thiệu về hai người này.

"Thì ra là thế, vị nam tử tên Hoa Nguyên Tu này lại là Hoàng Thể Hư Không trong truyền thuyết." Quân Tiêu Dao thầm nghĩ.

Hoàng Thể Hư Không, là một môn thể chất cực mạnh, có thể kiểm soát được hư không.

Loại thể chất này, không chỉ có tốc độ vô cực, đến vô ảnh, đi vô tung, hơn nữa còn có thể dung nhập cơ thể vào bên trong hư không.

Ngoài ra, cũng có thể điều khiển hư không, thi triển ra các thủ đoạn như lồng giam không gian.

Hoàng Thể Hư Không cường đại này, mỗi một thời đại xuất thế, đều có thể đăng lâm tuyệt đỉnh, chỉ cần không mai một đi, ít nhất cũng có thể ở vị trí chí tôn.

Cũng khó trách Khương gia lại nhìn trúng Hoa Nguyên Tu như vậy.

Cho dù hắn ta là thiên kiêu mang họ khác, nhưng Khương gia vẫn tận tâm bồi dưỡng.

Thậm chí có thể cho hắn ta ở rể Khương gia, để hắn thành thân cùng kiêu nữ Khương Sở Hàm.

Thái độ không mặn không nhạt của Hoa Nguyên Tu, khiến những người trẻ tuổi Khương gia lộ ra vẻ không vui.

Mặc dù Quân Tiêu Dao không phải họ Khương, nhưng bên trong cơ thể lại có chảy một nửa huyết mạch Khương gia.

Còn Hoa Nguyên Tu này, lại là một thiên kiêu khác họ, mời chào mà đến, chứ không có một chút huyết mạch Khương gia.

Theo suy nghĩ của họ, tại sao Hoa Nguyên Tu lại có thể dùng thái độ qua loa như vậy khi gặp Quân Tiêu Dao chứ?

Bản thân Quân Tiêu Dao cũng không để tâm đến thái độ của Hoa Nguyên Tu.

Tuy Hoàng Thể Hư Không rất mạnh, nhưng Quân Tiêu Dao cũng không kiêng kị chút nào.

Có một câu nói như thế nào nhỉ?

Ta vô địch, ngươi tùy ý.

Cho dù là Hoàng Thể nào đi chăng nữa, Quân Tiêu Dao cũng không coi trọng, bởi vì Hoàng Thể nào cũng không thể sánh với Thái Cổ Thánh Thể của hắn.

Hắn cũng không nhìn Hoa Nguyên Tu, mà chỉ khẽ gật đầu với Khương Sở Hàm, nói vài câu chuyện phiếm.

Khương Sở Hàm nhất thời có cảm giác thụ sủng nhược kinh, gương mặt xinh đẹp tràn ngập ý cười mừng rỡ.

Điều này khiến Hoa Nguyên Tu vô cùng khó chịu trong lòng.

Hôn ước giữa hắn ta và Khương Sở Hàm đã được xác định.

Đợi sau khi cơ duyên Tiên Cổ thế giới kết thúc thì hai người sẽ thành thân.

Khi đó, hắn ta cũng coi như là chính thức trở thành người nhà họ Khương, thậm chí có tư cách trở thành thiếu chủ Khương gia.

Thân phận thiếu chủ Khương gia này, Hoa Nguyên Tu luôn thèm nhỏ dãi và đã lập mưu đồ từ rất lâu rồi.

Chỉ khi có được cái thân phận này, hắn ta mới có thể thực sự có được sự bồi dưỡng ủng hộ toàn lực từ Khương gia.

Tuy rằng bởi vì hắn ta không có huyết mạch Khương gia, không thể nào cạnh tranh vị trí gia chủ được, nhưng sau này làm phó gia chủ hay Thái Thượng trưởng lão chắc là vẫn thừa sức.

Thành thân với Khương Sở Hàm, chính là khâu mấu chốt nhất.

Hết chương 372.
Chương 373

Mà bây giờ, nhìn Khương Sở Hàm chuyện trò vui vẻ với Quân Tiêu Dao, gương mặt xinh đẹp ngại ngùng ửng đỏ.

Hoa Nguyên Tu luôn có một loại cảm giác như đầu mình bị cắm sừng vậy.

"Sở Hàm tỷ, mọi người trò chuyện xong chưa, hay là chúng ta đưa Tiêu Dao ca ca vào bên trong nghỉ ngơi trước đã."

Khương Lạc Ly tiến lên phía trước nói, cố ý kéo cánh tay Quân Tiêu Dao, giống như là đang tuyên thệ chủ quyền.

Lúc này Khương Sở Hàm mới lấy lại tinh thần, khuôn mặt đỏ lên, có chút xấu hổ.

Quân Tiêu Dao cũng chỉ có thể làm như không thấy.

Dù sao thì mị lực bản thân quá lớn hắn cũng không có cách nào khác.

Sau đó, đám người Khương gia đưa Quân Tiêu Dao vào đại điện xa xỉ bên trong tộc địa.

"Tiêu Dao, con có muốn nghỉ ngơi một chút không?" Khương Nhu dò hỏi.

"Đúng vậy, Tiêu Dao ca ca, huynh mau nghỉ ngơi một chút đi." Khương Lạc Ly nói.

"Không cần đâu, chúng ta mau đi thăm ông ngoại trước đã." Quân Tiêu Dao khoát tay áo.

Thái độ này, càng khiến mọi người ở Khương gia thêm cảm động.

Quân Tiêu Dao vẫn rất để tâm đến Khương gia bọn họ.

Vô tri vô giác, trong lúc vô hình Quân Tiêu Dao cũng chinh phục được đám người Khương gia.

Ở một nơi sâu thắm trong Khương gia, có một tòa cung điện tràn ngập khí tức cổ lão.

Bình thường nơi đây sẽ cấm người trong tộc đến gần.

Bởi vì nơi này, chính là nơi mà cường giả chí tôn Khương gia ngày thường điều tức nghỉ ngơi.

Ở bất kỳ một thế lực bất hủ nào thì vô thượng chí tôn, đều là trụ cột có địa vị siêu nhiên.

Giờ phút này, Quân Tiêu Dao cùng mọi người đi tới bên ngoài đại điện dưới sự dẫn dắt của Khương Nhu và một vài tộc lão Khương gia,.

Một vị tộc lão tiến lên chắp tay nói: "Bẩm Thái Thượng trưởng lão, có người cầu kiến."

"Không phải là ta đã nói sẽ không gặp bất kỳ kẻ nào sao?"

Trong sâu cung điện, truyền đến một giọng nói già nua.

"Bẩm Thái Thượng trưởng lão, là tiểu thư Khương Nhu và Quân Tiêu Dao trở về."

"Cái gì?"

Một câu vừa thốt ra, cửa lớn cung điện thường ngày bị phong cấm lập tức mở ra.

"Vào đi!"

Tất cả mọi người đều tiến vào trong.

Quân Tiêu Dao cũng tiến vào.

Đưa mắt nhìn, cả tòa cung điện không phải là một tòa điện đường, mà là một thế giới nhỏ có cả càn khôn bên trong.

Sương mù mờ mịt, cỏ ngọc khắp nơi trên đất, các loại lão dược vạn năm sinh trưởng ở giữa vách núi.

Còn có linh thú nhảy nhót, tiên hạc giương cánh.

Trong thế giới nhỏ càn khôn này, có chín tòa Linh Sơn.

Mà giờ khắc này, trên bốn tòa Linh Sơn đều có người đang ngồi xếp bằng.

Có người phụ nữ trung niên khuôn mặt mỹ lệ, có người mặc toàn thân một màu đen, một người đàn ông trung niên răng vàng ăn mặc lôi thôi, còn có một ông lão hói đầu nữa.

Nhưng khí tức của bọn họ đều rất mạnh mẽ, phảng phất ẩn chứa thần uy khủng bố đủ để đánh sập chư thiên.

Không hề nghi ngờ, những người này đều là cường giả chí tôn!

Nhưng Quân Tiêu Dao lại chăm chú nhìn một ông lão lông mày trắng.

Ông lão mặc bộ quần áo đơn giản, râu tóc bạc trắng, lưng hơi còng, cả người lộ ra tuổi già sức yếu.

Trên người ông ấy tản mát ra khí tức mục nát, như là một khối gỗ mục sắp sửa thối rữa.

Nhưng dù vậy, khí tức của ông lão lại thâm thuý đến cực điểm, chỉ cần ông ấy hít thở một hơi thôi cũng khiến cho chư thiên run rẩy.

Không còn nghi ngờ gì nữa, ông lão lông mày trắng này chính là ông ngoại của Quân Tiêu Dao, phụ thân của Khương Nhu, Khương Đạo Hư!

"Tiêu Dao, là con sao..."

Khuôn mặt già nua của Khương Đạo Hư vốn rất bình tĩnh, nhưng sau khi nhìn thấy Quân Tiêu Dao, vẻ mặt này đã bị phá vỡ trong nháy mắt.

Khó có thể tưởng tượng, một vị cường giả chí tôn, từng tự mãn như vậy mà giờ đây chiếc lưng còng lại khẽ run lên.

Quân Tiêu Dao thấy vậy liền cung kính chắp tay, cúi người chào thật sâu nói: "Tôn nhi Quân Tiêu Dao, bái kiến ông ngoại, hi vọng ông ngoại không trách tội vì bây giờ tôn nhi mới đến thăm người."

"Ha ha, Tiêu Dao, con đến là tốt rồi."

Khương Đạo Hư ngay tức khắc xuất hiện trước mặt Quân Tiêu Dao.

Đôi mắt già nua của ông ta nhìn chằm chằm Quân Tiêu Dao trước, sau đó đột nhiên ngửa mặt lên trời cười một tiếng.

"Không hổ là tôn nhi của Khương Đạo Hư ta, kỳ tài xuất chúng, sau này nhất định sẽ đứng trên đỉnh Cửu Thiên Tiên vực quan sát vạn cổ chìm nổi!"

Lời nói của Khương Đạo Hư, khiến tất cả tộc lão và tộc nhân Khương gia đều hít sâu một hơi, trong mắt tràn ngập sự hoảng sợ khó tả.

Trọng lượng của câu nói này quả thực quá nặng rồi.

Quan trọng nhất chính là, người nói ra lời này là một vị cường giả chí tôn!

Bình thường cường giả chí tôn sẽ không dễ dàng nói bừa, bởi vì rất có thể sẽ dẫn tới hậu quả lớn.

Nhưng hiện tại, Khương Đạo Hư lại nói như vậy mà không có chút kiêng kị.nào cả.

Quân Tiêu Dao cũng hiểu rõ, đoán chừng Khương Đạo Hư chỉ liếc mắt đã thấy ngay thần chi nguyên điểm trong cơ thể hắn.

Đây mới là nguyên nhân mà Khương Đạo Hư tán thưởng.

"Phụ thân..." Khương Nhu đứng bên cạnh nhìn thấy khương Đạo Hư, vành mắt hơi ửng đỏ.

Bởi vì Khương Đạo Hư, ngày càng già đi rồi.

Trước kia, Khương Đạo Hư vì Khương gia mà chinh phạt tứ phương, mắc phải nhiều căn bệnh.

Bây giờ cho dù có tu vi chí tôn, cũng khó có thể áp chế được.

Hiện tại càng không thể như trước nữa, nên chỉ có thể bế quan trong thể giới nhỏ càn khôn này.

"Ha ha, nha đầu con khóc cái gì, hôm nay Tiêu Dao tới, lão phu ta rất vui." Khương Đạo Hư cười sang sảng nói.

"Lão đại, phúc khí của huynh thật tốt, có một tôn nhi tốt như vậy."

Ba vị cường giả chí tôn còn lại đang ngồi xếp bằng trên Linh Sơn cũng mở miệng cười nói.

"Đúng rồi, Tiêu Dao, có một lễ vật vốn dĩ khi con tròn mười tuổi ta đã muốn trao cho con rồi, nhưng bây giờ giao cho con cũng không muộn."

Khương Đạo Hư bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, ông ta lấy ra một tấm lệnh bài.

Trên lệnh bài khắc một chữ Khương.

"Đây là..."

Khi thấy khối lệnh bài này, người nhà họ Khương có mặt ở đó đều hết sức kinh ngạc.

Khương Sở Hàm, Khương Lạc Ly, Khương Thánh Y, cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Cái đó là... lệnh bài của Thiếu chủ Khương gia!" Một vị tộc lão Khương gia hít sâu một hơi.

Lệnh bài Thiếu chủ, chính là đại biểu cho thân phận Thiếu chủ Khương gia.

Giống như lệnh bài Thần tử của Quân Tiêu Dao đại biểu thân phận của hắn chính là Thần tử Quân gia.

Khương gia, chỉ có thể có một Thiếu chủ, mà nhất định phải là nam.

Bởi vậy, Khương Thánh Y, Khương Lạc Ly không thể nào có được lệnh bài Thiếu chủ.

Hết chương 373.
Chương 374

Mà nói đến cũng kỳ quái, Khương gia đương đại lại có hơi hướng âm thịnh dương suy.

Khương Thánh Y, Khương Lạc Ly, Khương Sở Hàm đều là thiên chi kiêu nữ, thiên tư phi phàm.

Ngược lại trong số các nam tử lại không có ai quá xuất chúng

Duy nhất có Khương Hư Linh, cũng chỉ có thể xem như không tệ.

Khương gia không có nhiều người xuất chúng hiển hách như Quân gia.

Bởi vậy, vị trí Thiếu chủ Khương gia liền tạm thời gác lại.

Vốn dĩ người có khả năng có được thân phận Thiếu chủ này chính là Hoa Nguyên Tu.

Chỉ cần hắn ta ở rể, sau khi thành thân trở thành người nhà họ Khương, sẽ có tư cách có được thân phận Thiếu chủ.

Nhưng bây giờ, việc này đã được quyết định rồi.

Mục tiêu mà Hoa Nguyên Tu cố gắng, phấn đấu bao lâu nay,.

Quân Tiêu Dao lại có được dễ như trở bàn tay.

Trong đầu Hoa Nguyên Tu nổ vang một tiếng!

Huyết dịch tuôn lên não.

Không biết hắn ta lấy dũng khí ở đâu ra, không cam tâm mở miệng nói: "Nguyên Tu cả gan hỏi một chút, việc này phải chăng có chút qua loa rồi?"

Hoa Nguyên Tu cũng không biết, sao mình lại có lá gan lớn mà đi hỏi chuyện này như vậy.

Hắn ta vừa nói ra khỏi miệng, trong lòng liền hối hận.

Người nhà họ Khương đứng xung quanh, ai cũng kinh ngạc nhìn Hoa Nguyên Tu.

Đây chính là quyết định của Thái Thượng trưởng lão, trước tiên chưa bàn đến chuyện đúng sai, cũng tuyệt đối không đến lượt hậu bối như Hoa Nguyên Tu xen vào.

"Nguyên Tu, huynh đang nói gì vậy?" Sắc mặt Khương Sở Hàm cũng tái đi.

Đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy Hoa Nguyên Tu lỗ mãng như vậy.

Trước đó ở trước mặt nàng, Hoa Nguyên Tu lúc nào cũng thong dong, điềm đạm.

Nhưng không ngờ bây giờ lại thất thố như vậy.

"Ừm?" Khương Đạo Hư nhàn nhạt nhíu mày.

Lâu nay ông ta bế quan dưỡng thương trong thế giới nhỏ càn khôn, nên không nắm rõ về các hậu bối trong tộc.

"Nguyên Tu, ngươi quá làm càn rồi." Một vị tộc lão vội vàng tiến lên, sau đó chắp tay nói với Khương Đạo Hư: "Xin Thái Thượng trưởng lão lượng thứ, kẻ này chính là thiên kiêu ngoại tộc do tại hạ mời đến, phụ trách Hoàng Thể Hư Không, thiên tư phi phàm, một lòng dốc sức vì Khương gia ta."

"Không phải tộc ta, trong lòng ắt nghĩ khác." Ngữ khí Khương Đạo Hư nhàn nhạt.

Ông ta đường đường là một cường giả chí tôn, cũng sẽ không hạ thấp mình để so đo với một kẻ tiểu bối.

Nhưng một câu nói kia, lại khiến sắc mặt Hoa Nguyên Tu khó coi tới cực điểm.

Hoàn toàn chính xác.

Cho dù hắn ta có thiên phú cường đại như thế nào, thậm chí cho dù là Hoàng Thể Hư Không .

Nhưng chỉ cần không phải người nhà họ Khương, hắn ta sẽ vĩnh viễn không chiếm được sự tín nhiệm của Khương gia.

Còn Quân Tiêu Dao thì sao?

Cho dù hắn họ Quân, nhưng trong cơ thể hắn, có chảy một nửa huyết mạch Khương gia.

Thêm vào đó là sức ảnh hưởng và thực lực thiên phú của hắn, dù trực tiếp trở thành Thiếu chủ Khương gia, cũng sẽ không có ai nói gì cả.

"Thật ghê tởm..." Hoa Nguyên Tu nắm chặt tay, trong lòng khó mà bình tĩnh trở lại.

Thứ mà hắn ta cố gắng phấn đấu thế nào cũng không có được.

Nhưng Quân Tiêu Dao lại có thể dễ dàng có được.

Ông trời quá bất công với hắn ta rồi!

Lãnh ý trong mắt Hoa Nguyên Tu đã lọt vào mắt Quân Tiêu Dao.

"Ngươi không phục sao?"

Quân Tiêu Dao rất thẳng thắn, trực tiếp hỏi hắn ta.

Hoa Nguyên Tu hít sâu một hơi, cố gắng lấy lại bình tĩnh nói: "Hoa mỗ sao dám không phục Thần tử chứ?"

Tuy nói như thế, nhưng ai cũng có thể nghe ra được, ngữ khí ai oán trong lời nói của Hoa Nguyên Tu.

"Ra tay đi, đừng nói bản Thần tử không cho ngươi cơ hội." Quân Tiêu Dao cũng rất thẳng thắn.

Nắm đấm lớn mới là đạo lí quyết định.

"Ừm?" Đôi mắt Hoa Nguyên Tu thay đổi, trong lúc nhất thời hắn ta chưa hiểu rõ ý đồ của Quân Tiêu Dao.

Nếu như hắn ta ra tay với Quân Tiêu Dao, chẳng phải là càng thêm mạo phạm, đến lúc đó sợ là sẽ khiến người nhà họ Khương càng phản cảm hơn.

"Ngươi không cần phải lo lắng, nếu như ngươi có thể thắng được bản thần tử, thì vị trí thiếu chủ Khương gia này sẽ giao cho ngươi, được chứ?" Quân Tiêu Dao đứng chắp tay, ngữ khí đạm mạc.

"Lời này là thật chứ!" Đáy mắt Hoa Nguyên Tu hiện lên một tia sáng.

"Đúng vậy, nhưng có một điều kiện." Quân Tiêu Dao cười nhạt nói.

"A... Thì ra còn có điều kiện." Hoa Nguyên Tu cười một tiếng, điều này cũng không nằm ngoài dự liệu của hắn ta.

Quân Tiêu Dao lại không phải người ngu, sao có thể tặng vị trí thiếu chủ này cho hắn một cách dễ dàng như vậy được.

Hơn nữa Hoa Nguyên Tu là Hoàng Thể Hư Không, luận thực lực, cũng đứng trong hàng ngũ thiêu kiêu xuất chúng.

Quân Tiêu Dao muốn ứng phó với hắn ta, thiết nghĩ cũng không đơn giản như vậy.

"Một chiêu phân thắng bại, nếu bản thần tử ta một chiêu không đánh bại được ngươi, coi như ta thua!"

Quân Tiêu Dao đã không nói thì thôi.

Một khi đã nói, tất cả người nhà họ Khương ở đây sắc mặt đều ngưng đọng!

Một chiêu không đánh bại được Hoa Nguyên Tu, coi như Quân Tiêu Dao thua!

Khí phách phải lớn cỡ nào chứ?

"Khẩu khí Thần tử cũng quá lớn rồi!"

"Đây chính là tâm thái của cường giả sao?"

"A a a... Đẹp trai quá đi, càng ngày càng thích thần tử rồi, phải làm sao bây giờ!"

Rất nhiều người trẻ tuổi Khương gia đứng xung quanh đều kinh hô rung động.

Còn thiếu nữ Khương gia, từng người một la hét, ánh mắt tràn đầy sự hâm mộ và sùng bái.

Người nhà họ Khương là những người hiểu rõ nhất thực lực của Hoa Nguyên Tu

Thậm chí ngay cả Khương Hư Linh cũng không so được với Hoa Nguyên Tu.

Mà quan trọng nhất là Hoa Nguyên Tu chính là Hoàng Thể Hư Không .

Suy cho cùng thì cho dù hắn ta không bằng được Quân Tiêu Dao, nhưng dựa vào sức mạnh của Hoàng Thể Hư Không cũng có thể đỡ được một chiêu.

Trừ phi là Quân Tiêu Dao, có thể hoàn toàn nghiền ép Hoa Nguyên Tu, bằng không tuyệt đối khó có thể một chiêu đánh bại được.

"Sao cơ, thần tử không nói giỡn chứ?"

Chính bản thân Hoa Nguyên Tu, cũng cảm thấy không tin tưởng được, hắn ta còn cho rằng là mình nghe nhầm.

Hắn ta chính là Hoàng Thể Hư Không vạn cổ duy nhất , có thể kiểm soát được sức mạnh của hư không.

Cho dù thế nào đi nữa, chẳng lẽ lại không chịu nổi một chiêu à?

"Bản thần tử giống như đang nói đùa sao?" Ánh mắt Quân Tiêu Dao nhàn nhạt.

Ánh mắt Khương Đạo Hư cũng chợt loé lên.

Ông ta càng hài lòng với tôn nhi của mình hơn.

Rõ ràng là Quân Tiêu Dao muốn bộc lộ tài năng, khiến mọi người hoàn toàn bái phục.

Tâm tính kín đáo như vậy, không giống với tâm tính mà một thiếu niên mười bốn tuổi nên có.

"Được, nếu như vậy thì tại hạ xin lĩnh giáo!" Hoa Nguyên Tu hăng hái, ánh mắt loé sáng.

Quân Tiêu Dao không nhiều lời, trực tiếp ra một chưởng.

Hết chương 374.
Chương 375

Tiên mang dậy sóng, thần năng bạo dũng, hỗn độn ngập tràn, thiên địa đảo lộn!

Một chưởng này như là trời đất sụp đổ, rung chuyển toàn bộ càn khôn thế giới nhỏ.

"Sao có thể như vậy được!"

Uy năng khủng bố này, tưởng chừng như là trời sập vậy, sắc mặt Hoa Nguyên Tu kịch biến, vội vàng huy động công lực của bản thân đến cực hạn.

Hư không xung quanh hắn ta chấn động, một Đại Thủ Ấn Hư Không khủng bố đánh ra.

Nhưng mà một chiêu này giống như là kiến càng lay cây vậy.

Dưới sự càn quét của Quân Tiêu Dao căn bản không có chút sức phản kháng nào, chỉ như bọt nước giữa biển rộng.

Hoa Nguyên Tu biến sắc, cắn chặt răng huy động thể chất, hắn ta muốn dung nhập vào bên trong hư không.

Cho dù thế nào, cứ đỡ được một chiêu này đã rồi tính tiếp.

Nhưng điều khiến Hoa Nguyên Tu sợ hãi chính là, hắn ta không có cách nào dung nhập vào trong hư không được.

Thể chất của hắn ta dường như mất linh rồi.

Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Hoa Nguyên Tu, trong mắt Quân Tiêu Dao loé lên vẻ nhạo báng.

Chiêu này của hắn, xen lẫn sức mạnh của nguồn gốc vũ trụ.

Sức mạnh nguồn gốc, giam cầm hư không xung quanh.

Hoa Nguyên Tu làm sao có thể trốn được.

Cho dù hắn ta là Hoàng Thể Hư Không, trừ phi cảnh giới cao hơn Quân Tiêu Dao, nếu không thì cũng không có cách nào trốn thoát được.

Một tiếng “bịch” vang lên.

Hoa Nguyên Tu cảm giác như bị Thái Cổ cự tượng nghiền ép, xương cốt toàn thân kêu rắc rắc, máu tươi trong miệng lẫn với một chút nội tạng vỡ vụn phun ra ngoài.

Cả người hắn ta giống như đạn pháo bị bắn ra, sau đó đập mạnh vào vách núi đằng xa.

Tóc tai bù xù, khí tức uể oải, cả người đều là máu!

Một chiêu!

Đánh bại Hoàng Thể Hư Không !

Xung quanh im ắng, tất cả người nhà họ Khương đều chìm trong trầm mặc và rung động.

Ai cũng không ngờ rằng Quân Tiêu Dao lại mạnh như vậy, có thể xưng là kẻ vô địch trong thế hệ trẻ này.

"Hay lắm!" Khương Đạo Hư cười đến mức không khép miệng lại được.

Màn thể hiện của Quân Tiêu Dao quá mức loá mắt rồi.

Khương Đạo Hư tự hỏi, khi bằng tuổi Quân Tiêu Dao bây giờ, ông ta còn kém Quân Tiêu Dao xa lắm.

Quân Tiêu Dao, đã không còn là có tư chất chí tôn nữa, mà là có tư chất đại đế.

Thậm chí, có tư chất thành tiên!

"Đây chính là sức mạnh vô địch của thần tử sao?"

"Một chiêu đánh bại Hoàng Thể Hư Không, thực sự là quá mạnh mẽ!"

"Thần tử đảm nhiệm chức vị Thiếu chủ Khương gia chính là vinh hạnh của Khương gia chúng ta!"

Biểu hiện của Quân Tiêu Dao, hoàn toàn chinh phục được tất cả người nhà họ Khương.

Ngay cả mấy vị tộc lão trước đó luôn khen ngợi Hoa Nguyên Tu giờ phút này cũng im lặng.

Không thể không thừa nhận, Quân Tiêu Dao ưu tú hơn Hoa Nguyên Tu rất rất nhiều.

Hoa Nguyên Tu thấy cảnh này, tức giận đến mức phun ra một ngụm máu nữa.

Hắn ta cuối cùng cũng hiểu.

Vốn dĩ không phải là Quân Tiêu Dao muốn cho hắn một cơ hội.

Mà chỉ biến hắn ta trở thành tảng đá kê chân, lợi dụng hắn ta để gây dựng uy nghiêm cho bản thân mà thôi.

Quân Tiêu Dao, thật quá âm hiểm!

"Bây giờ, bất kỳ ai muốn khiêu chiến, bản thần tử đều có thể tiếp chiêu."

Quân Tiêu Dao nhìn về phía Hoa Nguyên Tu, ánh mắt lộ rõ sự mỉa mai, sau đó lập tức đảo mắt nhìn xung quanh, mở miệng nói.

"Thiếu chủ vạn tuế!"

Khương Hư Linh chó săn dẫn đầu hô lên.

"Thiếu chủ vạn tuế!" Người nhà họ Khương cũng đồng loạt hô to, hoàn toàn tin phục.

Ngay cả Khương Sở Hàm cũng nhìn về phía Quân Tiêu Dao với ánh mắt khâm phục.

Ngược lại, Hoa Nguyên Tu người mà trước đó nàng cảm thấy cũng không tệ, giờ phút này lại vô cùng chật vật và khó coi.

Giữa hai người này, rõ ràng là không có gì để so sánh.

Chỉ cần nghĩ tới việc sau khi thế giới Tiên Cổ kết thúc thì nàng và người đó sẽ thành thân, trong lòng Khương Sở Hàm khó tránh khỏi cảm giác khó chịu.

Thân phận Thiếu chủ Khương gia của Quân Tiêu Dao xem như chắc chắn ngồi vững rồi.

Mà đúng lúc này, bên ngoài thế giới nhỏ càn khôn, có một vị tộc lão tiến vào khom người nói: "Khởi bẩm Thái Thượng trưởng lão, người của Vương gia Bắc Địa đến rồi!"

"Ừm? đám người Vương gia Bắc Địa đến đây làm gì?" Khương Đạo Hư hồ nghi.

Ánh mắt Quân Tiêu Dao lóe lên.

Vương gia Bắc Địa?

Hình như Thiếu đế Vương Đằng người có danh xưng là có tố chất đại đế chính là người của Vương gia Bắc Địa?

Bọn họ đến Khương gia làm gì?

Khương gia và Vương gia không có quan hệ thân thiết gì, không có giao lưu quá nhiều, cũng không kết thù, chỉ như là người qua đường.

Chính vì như thế Khương Đạo Hư mới hiếu kỳ, người của Vương gia Bắc địa đến Khương gia bọn họ để làm gì?

“Trong đội ngũ của Vương gia Bắc Địa lần này hình như có một vị Chuẩn Chí Tôn, xem là đến để bàn bạc với Khương gia ta việc gì đó.” Vị tộc lão kia nói.

Thông thường mà nói, có sự xuất hiện của nhân vật Chuẩn Chí Tôn, nhất định là có chuyện quan trọng phải thương lượng.

Còn về việc đến tận cửa khiêu khích thì có lẽ không phải.

Khương gia cũng không phải là sự tồn tại ai cũng có thể tuỳ ý trêu đùa.

Vương gia Bắc Địa tuy mạnh, nhưng cũng không thể nào ngốc đến mức vô duyên vô cớ làm kẻ địch với Khương gia.

Hơn nữa, nếu như thật sự muốn đến gây hấn, cũng không thể chỉ cử một Chuẩn Chí Tôn đến đây, như thế có khác gì là tự đâm vào hố.

“Các ngươi đi xem thử thế nào đi.” Khương Đạo Hư phất tay.

Tình trạng cơ thể lão không tốt, không tiện ra mặt.

“Đến đây, Khương Nhu, Tiêu Dao, các con đến trò chuyện với ta.” Khương Đạo Hư cười nói.

Lão có thể cảm thấy, cơ thể của mình không thể chịu được bao lâu nữa rồi.

Trong khoảng thời gian có hạn này, hưởng thụ niềm vui gia đình, cũng xem như là niềm an ủi sau cùng.

Còn về chuyện sinh tử, Khương Đạo Hư lão thân là cường giả Chí Tôn, sớm đã không để ý tới nữa.

Sống đến cấp độ này, có rất nhiều chuyện, Khương Đạo Hư đã nhìn thấu hết.

Điều duy nhất không yên tâm chỉ có gia tộc và đám người Khương Nhu với Quân Tiêu Dao mà thôi.

Quân Tiêu Dao gật đầu, đồng thời cũng đang nghĩ thật sự không có cách cứu ông ngoại hay sao?

Cũng vào thời điểm này, một vài tộc lão của Khương gia cũng đã đi ra ngoài ứng phó với người của Vương gia Bắc Địa.

Bên ngoài sơn môn của Khương gia, một đoàn đội hùng dũng dừng lại trên không trung.

Có cổ thú kéo xe, có thuyền lầu trên không, cờ bay phấp phới, bên trên có một chữ Vương!

Vương gia hoang cổ, bá chủ vô thượng của vùng Cực Bắc thuộc Hoang Thiên Tiên Vực, gia tộc chiến cứ hơn 30 Đạo Châu, vô cùng hùng mạnh, uy chấn tứ phương.

Cho dù là Khương gia - một trong ba gia tộc Hoang Cổ, khi đối mặt với Vương gia Bắc Địa, cũng phải cẩn trọng đối đãi.

Hết chương 375.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom