-
Chương 210-215
Chương 210 Chiều vợ điên cuồng
Trên đường đi, Tần Thiên rất sốt ruột, hắn sợ sẽ bị trễ.
Bởi vì Lâm Tước lặng lẽ gửi tin nhắn báo cáo, Tô Tô và Liễu Như Ngọc quay xong.
Bây giờ đang chuẩn bị trở về.
Hắn không tự chủ được đạp chân ga, tốc độ xe tăng vọt hơn một trăm.
Lãnh Phong và tiểu đội Cô Lang, cùng với hai mươi tân binh mới chiêu mộ trong chiếc xe Jinbei, còn tưởng rằng phía trước có chiến đấu gì.
Đạp chân ga bám sát theo phía sau.
Cuối cùng đến cổng Long Viên.
Vệ sĩ phụ trách canh gác không nhận ra chiếc xe Toyota Land Cruiser này, đi lên ngăn cản nhưng nhìn thấy Tần Thiên thì vội vàng thả đi.
Tần Thiên hỏi: "Phu nhân đã trở lại chưa?”
"Báo cáo tiên sinh!"
“Xe của phu nhân vừa mới đi vào!”
Tần Thiên thở dài, lái xe vào.
Chiếc Land Rover từ từ dừng lại ở cửa biệt thự. Tô Tô ngồi ở phía sau vẻ mặt mệt mỏi sắp ngủ thiếp đi.
"Tô tổng, về đến nhà rồi." Cho đến khi Lâm Tước nhắc nhở, Tô Tô mới có phản ứng.
Cô ngáp một cái, nói: "Lâm Tước, vất vả cho cô rồi, nghỉ ngơi sớm đi.”
"Ngày mai vẫn là một ngày bận rộn."
Cô mở cửa xuống xe, nhìn thấy xa xa có mấy chiếc xe xông tới, làm cô giật mình
Cho đến khi chiếc xe dừng lại trước mặt cô, Tần Thiên bước xuống, cô có hơi sững sờ: "Anh có mua xe mới sao?”
Tần Thiên thở dài, nói: "Vợ à em nghỉ ngơi chút đi, anh sẽ đi nấu ăn ngay lập tức.”
“Lãnh Phong!”
“Đây!”
“Mang cá lên cho phu nhân xem!”
“Vâng!”
Lãnh Phong cùng mấy người khiêng một cái thùng nước lớn, nở nụ cười đi tới.
"Lấy đâu ra nhiều cá như vậy?"
"Các người làm gì vậy?" Tô Tô thắc mắc.
Lãnh Phong cười nói: "Chị dâu, Thiên ca biết chị thích ăn cá, ngại cá nuôi không ngon cho nên đích thân dẫn chúng tôi đi câu cá bên bờ sông.”
Tô Tô há hốc miệng.
Nhìn thấy trên người đám người Tần Thiên và Lãnh Phong dính đầy bùn đất, cô ngạc nhiên nói: "Đừng nói là anh mang theo bọn họ đi câu cá cả ngày đấy nhé?””
"Các người không đi làm sao?"
Tần Thiên cười nói: "Làm cho vợ vui vẻ, chính là công việc của anh.”
"Xe mới mua để đi câu cá."
"Vợ ơi em nhìn xem anh câu được một cá mú lớn!"
"Chờ anh hấp cho em ăn."
Nói xong, hắn đưa tay vào trong thùng nước bắt con cá mú ra, con cá vùng vẩy văng nước lên mặt Tần Thiên.
Tô Tô thấy một người đàn ông như Tần Thiên đang cầm con cá, vẻ mặt giống như đứa trẻ làm chuyện tốt, đang mong chờ giáo viên khen ngợi.
Cô cảm thấy dở khóc dở cười, tuy nhiên trong lòng cũng cảm thấy rất ấm áp, ôn nhu nói: "Không ra thể thống gì cả!”
“Đi vào thôi!”
Nói xong, cô đi về phía biệt thự.
“Tuân lệnh!”
"Vợ ơi, em nghỉ ngơi chút đi, anh làm xong sẽ gọi em!”
Tần Thiên nói xong lại đưa tay ra, bắt thêm hai con cá chép, cá mú hấp, cá chép nấu canh.
"Lãnh Phong, còn lại giao cho cậu."
“Vâng!”
“Cảm ơn Thiên ca thưởng cá!”
“Các anh em, chúng ta dựng lò nướng cá thôi!” Lãnh Phong vui vẻ nói.
Tần Thiên vội vàng nói: "Anh em, cậu hiểu lầm rồi, tôi không có ý đó——"
Lãnh Phong vội vàng nói: "Tôi biết rồi.”
“Các anh em, cảm ơn chị dâu thưởng cá!”
Một đám người đồng thanh nói: "Cảm ơn chị dâu thưởng cá.”
Được một đám đàn ông gọi là chị dâu làm cho sắc mặt Tô Tô ửng đỏ. Cô muốn nói cái gì đó, nhưng lại thấy Tần Thiên đá Lãnh Phong một cước, tức giận nói:
“Cút đi!”
"Ý tôi là thả mớ cá còn lại xuống hồ cho tôi."
"Thế thì sau này vợ tôi muốn ăn, tôi có thể câu được bất cứ lúc nào."
"Cá lớn sinh cá nhỏ, sau này chắc chắn không thiếu cá ăn."
Lãnh Phong há hốc miệng.
Tô Tô cười nói: "Được rồi. Anh cứ để cho Lãnh Phong với mọi người ăn đi.”
“Cảm ơn chị dâu.”
“Chị dâu đối với chúng tôi là tốt nhất!” Lãnh Phong vội vàng nói.
Tần Thiên trừng mắt: "Nếu thiếu một con cá nào, ông đây nổi giận cho mấy người xem!”
“Muốn ăn thì tự đi mà câu!”
“Được rồi!” Lãnh Phong ủ rũ, anh ta cùng mấy đội viên khiêng thùng nước, đổ mấy chục con cá bên trong vào trong Long Hồ.
Tô Tô cũng dở khóc dở cười không ngờ Tần Thiên lại giữ đồ ăn như vậy, tuy nhiên vì quá mệt mỏi, cô đã không nói bất cứ điều gì và đi vào.
Lâm Tước cười nói: "Không nghĩ tới tiên sinh lại là người chiều vợ điên cuồng vậy!”
"Tiên sinh, cố lên!"
Tần Thiên cười nói: "Cô đến giúp tôi một tay, cá lớn như vậy cũng ăn không hết, làm xong chúng ta cùng ăn.”
Lâm Tước cười hì hì, nói thật nhìn con cá mú tự nhiên lớn như vậy, cô ấy cũng có chút thèm ăn.
Vì vậy cô ấy đồng ý.
Tô Tô cũng không có đi nghỉ ngơi, mà là ngồi trên sô pha xem mẫu quay lúc ban ngày.
Tần Thiên buộc tạp dề, ở phòng bếp bận rộn cùng với sự trợ giúp Lâm Tước.
Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc, động tác thành thạo của Tần Thiên, hoàn toàn là một người chồng nội trợ trong nhà, Lâm Tước mấy lần chìm đắm trong suy nghĩ.
Cô ấy đang nghi ngờ đây thật sự là đại ca hô mưa gọi gió, tùy tiện ra tay đã đè ép mấy ông lớn khắp Long Giang không thể ngẩng đầu lên sao?
Chẳng bao lâu, canh cá chép thơm và cá mú hấp hấp dẫn đã được dọn lên bàn.
Tô Tô cũng cảm thấy đói bụng, cô ngửi thấy mùi thơm, không khách khí ăn.
Uống hai bát canh liên tiếp.
Sau khi ăn xong, cô tiếp tục xem các mẫu đã quay được. Xem một lúc lại nghiêng ngả trên sô pha ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
"Tiên sinh, tôi ăn no rồi."
"Có cần tôi dọn dẹp không?" Lâm Tước khẽ nói.
Tần Thiên thấp giọng nói: "Không cần. Cô về nghỉ ngơi đi.”
"Lâm Tước, hôm nay còn phải cảm ơn cô."
Lâm Tước cười, nhanh chóng đứng dậy rời đi.
Căn phòng im lặng. Tần Thiên nhìn cô vợ hiền đang nằm nghiêng trên sô pha, trong lòng hắn tràn đầy sự yêu thương.
Hắn đi đến nhẹ nhàng ôm Tô Tô lên đi vào phòng, cẩn thận đặt cô lên giường.
Sợ Tô Tô mặc quần áo như vậy lại ngủ không thoải mái, hắn do dự một chút, đưa tay chuẩn bị cởi quần áo giúp Tô Tô.
Lúc này Tô Tô mở mắt ra, lạnh lùng nhìn hắn.
Tần Thiên hoảng sợ, vội vàng nói: "Vợ à, em nghe anh nói!”
"Anh chỉ là muốn cởi quần áo cho em ngủ thoải mái thôi."
Ngoài dự liệu là Tô Tô lại không tức giận.
Cô nói nhẹ nhàng: "Anh quay người lại, em tự làm."
“Được!” Tần Thiên vội vàng xoay người.
Nghe thấy âm thanh sột soạt ở sau lưng, một lát sau, Tô Tô khẽ nói: "Được rồi.”
Tần Thiên xoay người nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng của Tô Tô, hắn nuốt nước bọt, nói: "Vợ à em nghỉ ngơi đi.”
"Anh về phòng mình."
"Có chuyện gì gọi anh."
Nói xong, hắn sợ Tô Tô tức giận cho nên vội vàng muốn rời đi.
Không thể lặp lại những chuyện đã xảy ra trước đây nữa.
Ở lại đây, hắn thật sự sợ bản thân không cẩn thận lại chạm vào Tô Tô.
Ai mà biết, Tô Tô do dự một chút lại khẽ nhẹ nói: "Đừng tưởng rằng em không biết anh đang nghĩ gì..."
“Anh không muốn đi thì ở lại cùng nhau ngủ đi!”
Chương 211 Qua cầu rút ván
Cái gì?
Tần Thiên ngây người một lúc, nghi ngờ bản thân đã nghe lầm.
Nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của Tô Tô, hắn kích động nhào tới.
Tô Tô có hơi lo sợ, vội vàng nói: "Chỉ có thể ôm em, không được làm gì khác!”
Tần Thiên nuốt nước miếng, nở nụ cười nói: "Tuân lệnh!”
Hắn duôic cánh tay ra nhẹ nhàng ôm vợ yêu thơm ngát mềm mại vào trong lòng.
Tô Tô nằm trong vòng tay rộng lớn ấm áp, hờn dỗi nói: "Hứa lần sau không được như vậy nữa, anh có thể thành thật với em!”
Tần Thiên nghe thấy lời thì thầm này, trái tim hắn đã sắp tan chảy.
Hắn nhẹ nhàng ôm lấy Tô Tô, nói: "Anh đảm bảo.”
Tô Tô ừ một tiếng, sau đó chui vào trong ngực hắn, nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Tần Thiên nhìn dáng vẻ mệt mỏi của cô, hắn cảm thấy tự trách, cảm thấy thể chất của vợ quá kém.
Dù sao năm năm ngồi trên xe lăn đã tiêu hao quá nhiều sinh lực của cô.
Vì cuộc sống hạnh phúc của mình, xem ra phải nghĩ cách giúp cô nâng cao thể chất.
Nhưng làm sao cải thiện chứ?
Hắn bắt đầu suy nghĩ và sắp xếp một kế hoạch chi tiết.
Ngày hôm sau.
Sau một đêm ngủ say cuối cùng Tô Tô cũng khôi phục lại sức lực.
Hiệu quả sau khi được làm dưỡng ẩm cũng hiện ra, cả người cô trông giống như trứng gà vừa bóc vỏ.
Làn da mềm mịn trắng trẻo hồng hào.
Còn hiện lên vẻ quyến rũ của thiếu nữ phơi phới.
Sáng sớm, Tần Thiên nhìn thấy cảnh này hai mắt lập tức hiện lên đốm lửa.
Tô Tô cười nhạo, nói: "Em muốn tắm rửa thay quần áo, anh có thể cút rồi.”
Tần Thiên: "? ”
"Vợ à, qua cầu rút ván cũng không thể nhanh như vậy."
Tô Tô cười nói: "Đúng là muốn qua cầu… rút ván mà!”
“Mau đi ra ngoài, không được nhìn trộm!”
Tần Thiên đành phải tiếc nuối rời đi.
Tô Tô nhanh chóng xuất hiện với diện mạo mới, mặt mày rạng rỡ.
Trước khi đi cô còn dặn dò Tần Thiên tối nấu vài món mở tiệc tại nhà để chiêu đãi Liễu Như Ngọc.
Tần Thiên có chút không tình nguyện.
Hắn cũng không muốn bị kẹp ở giữa hai người phụ nữ này, cảm giác đó rất khó chịu.
Cho nên lúc quay phim hắn không hề lộ diện, cố tình tránh để không phải xấu hổ
Tô Tô nghiêm túc nói: "Liễu Như Ngọc là người có một tên tuổi lớn, mấy ngày nay phối hợp quay với bọn em, không hề than thở một câu.”
"Cùng ăn cùng uống với nhân viên, ngay cả em cũng thấy áy náy."
"Em nhìn ra được cô ấy là người tốt."
"Chúng ta cũng không thể không biết cư xử."
"Sao vậy, không phải trong lòng anh có quỷ chứ?"
Tần Thiên vội vàng thề: "Trong lòng anh chỉ có vợ!”
"Nếu hai lòng thì anh ——"
"Anh làm sao?"
Tần Thiên cắn răng nói: "Anh vĩnh viễn không có được sự tha thứ của em!”
"Hừ!" Tô Tô hừ một tiếng, mặt mày vui vẻ rời đi.
Sau khi Tô Tô rời đi, Tần Thiên bắt đầu lập ra kế hoạch "bồi dưỡng " cho cô.
Muốn nâng cao thể chất cho Tô Tô, hắn định bắt đầu từ hai phương diện.
Một là ăn uống bồi bổ.
Thức ăn vẫn chưa đủ, cần phải nhắm mục tiêu để bổ sung dược liệu bổ khí dưỡng thần.
Thật ra bản thân Tô Tô là một dược sư ưu tú, cô biết rõ cơ thể cần cái gì.
Chỉ có điều dường như Tô Tô có hơi lười...
Tần Thiên không thể không tự mình ra tay.
Hắn tỉ mỉ điều chỉnh hơn mười món ẩm thực dược liệu, Tô Tô ăn luân phiên để không đến mức ngán.
Hai là dùng tâm dưỡng khí.
Dùng tâm dưỡng khí xuất phát từ thần vương bí điển. Nói thẳng ra chính là tu luyện tâm quyết.
Điều hòa hơi thở bên trong bằng cách kiểm soát hơi thở có mục đích có kế hoạch và tư thế ngồi. Đạt tới hiệu quả người và thiên nhiên hợp nhất, hơi thở kéo dài không dứt.
Hơi thở được tạo ra có thể tẩm bổ cho lục phủ ngũ tạng, cơ thể thể khỏe mạnh, ngăn ngừa mọi bệnh tật.
Nói một cách đơn giản đó là phương pháp dưỡng sinh.
Nói một cách phức tạp hơn thì nếu có thể tu luyện ra nội tức (hơi thở sinh ra bên trong cơ thể) cũng là một phương pháp tu hành.
Tâm quyết trong Thần Vương bí điển, yêu cầu quá hà khắc. Kiểu phụ nữ không có nền tảng như Tô Tô thì không thể chịu nổi.
Cho nên hắn cần cắt bỏ làm đơn giản hóa những thứ phức tạp, thiết kế riêng cho Tô Tô.
Cái này khá tốn công.
Hắn viết và vẽ trên giấy. Cuối cùng lập ra một bộ khẩu quyết nhập môn phù hợp cho Tô Tô tu luyện.
Chợt có linh cảm, hắn còn đặt cho bộ khẩu quyết này một cái tên gọi là: Tô Tâm Quyết.
Sau khi xong việc, Tần Thiên lúc này mới nhàn nhã đi ra.
Từ xa xa truyền đến tiếng la hét, Lãnh Phong đang đích thân dạy dỗ những bảo an mới vẫy tay ngày hôm qua.
Nhìn thấy Tần Thiên, Lãnh Phong vội vàng chạy tới xin chỉ thị.
Tần Thiên thản nhiên nói: "Cậu toàn quyền xử lý đi.”
"Vườn nhà chúng ta quả thật cần thêm công nhân. Việc khác có thể phân công cho một số cho công ty và nhà máy.”
Sau đó nhớ tới lời dặn dò của Tô Tô, hắn không dám chậm trễ vội vàng lái xe ra cửa mua đồ ăn.
“Tần tiên sinh còn biết nấu ăn sao”
"Thật sự là anh làm những món này sao?" Buổi tối Liễu Như Ngọc đến nhà nhìn thấy một bàn thức ăn phong phú, cô ta rất ngạc nhiên.
Tần Thiên lau tay vào tạp dề, nói: "Đều là món ăn thường ngày, thiệt thòi cho đại minh tinh rồi.”
"Tôi đã bày rượu vang đỏ ra rồi, mọi người uống trước đi."
"Trên bếp còn đang nấu canh, tôi đi xem trước."
Nói xong, hắn vội vàng lẻn vào phòng bếp.
Liễu Như Ngọc và chị Vinh đều không nghĩ tới một người đàn ông uy phong như Tần Thiên ở nhà lại như vậy.
Cả hai giống như phát hiện ra một lục địa mới.
Liễu Như Ngọc kéo tay Tô Tô nói: "Tô tổng, tôi thật sự hâm mộ cô mà.”
"Người đàn ông như này trên đời rất hiếm có.”
Tô Tô cười nói: "Đại minh tinh quá khen rồi. Anh ấy ngoại trừ biết châm cứu ra thì nấu cơm cũng được.”
"Cứ để anh ấy làm đi, nào, tôi mời đại minh tinh một ly.”
"Mấy ngày nay thật sự là vất vả cho cô rồi, sau này hy vọng chúng ta vẫn sẽ có cơ hội hợp tác.”
Ngồi ở đây, ngoại trừ Tô Tô và Liễu Như Ngọc, Dương Vinh, còn có Liễu Thanh, Cung Lệ và Lâm Tước.
Khi nhiệm vụ hoàn thành, mọi người đều rất vui vẻ. Liễu Thanh, Cung Lệ và Lâm Tước đều tỉ mỉ trang điểm.
Sáu người phụ nữ ngồi quanh một bàn, có thể nói là chiếu rọi lẫn nhau.
Các cô nói chuyện vui vẻ, Tần Thiên phát hiện mình thật sự quá dư thừa.
Liễu Như Ngọc có tâm sự, ăn một ít đã buông đũa xuống.
"Tô tổng, thời gian không còn sớm. Bây giờ tôi xin phép mượn chồng cô thêm một lần nữa.”
"Bệnh tình của ông nội tôi không thể chậm trễ. Anh Tần nói rằng đêm nay là thời gian tốt nhất để châm cứu.”
Tô Tô vội vàng nói: "Chuyện này không thể chậm trễ được!”
"Tần Thiên, anh ăn xong chưa? Mau đi theo cô ấy đi.”
Tần Thiên cởi tạp dề xuống, giao công thức nấu ăn và tâm quyết cho Tô Tô, dặn dò cô nhất định phải chú trọng.
Sau đó mới nói: "Đi thôi. Bây giờ chạy tới tỉnh thành chắc là vừa đúng lúc.”
Hắn dặn dò Lãnh Phong trông coi nhà cửa, sau đó lên chiếc Toyota Alphard đi đến tỉnh thành.
Tất cả mọi người đều tâm sự nặng nề, trong màn đêm chiếc xe rời khỏi Long Giang nhanh chóng đi về phía tỉnh thành.
Trong xe tối om, Liễu Như Ngọc bỗng nhiên nở nụ cười một tiếng, nói: "Tần Thiên, tôi thật sự rất hâm mộ vợ anh.”
Tần Thiên ngửi thấy mùi rượu trong giọng nói của cô ta, thấp giọng nói: "Còn mấy tiếng nữa mới tới, cô ngủ một lát đi.”
Liễu Như Ngọc không nói lời nào, một lát sau cô ta nghiêng đầu tựa vào vai Tần Thiên ngủ thiếp đi.
Tần Thiên nhìn thấy mặt cô ta trong bóng tối như hoa đào.
Cảm thấy cô ta cũng không thoải mái cho nên nghiêng người một chút để cô ta thoải mái dựa vào.
Nhìn vào màn đêm bất tận bên ngoài cửa sổ xe, hắn có trực giác.
Đó chính là chuyến này lại đến tỉnh thành trị bệnh, chỉ sợ sẽ không đơn giản như vậy.
Bởi vì bệnh này không chỉ là chuyện của An Quốc. Mà nó là liên quan đến toàn bộ tỉnh thành, thậm chí là kết cấu của Nam Giang.
Không cần nghĩ cũng biết, nhất định có rất nhiều người không mong muốn bệnh của An Quốc được chữa khỏi.
Về phần sẽ xảy ra chuyện gì, hiện tại hắn vẫn chưa rõ.
Chương 212 Rốt cuộc có ý gì
Rạng sáng, chiếc xe cuối cùng cũng xuống cao tốc tiến vào tỉnh thành.
"Sao lại có nhiều người như vậy?"
"Chuyện gì vậy?" Chị Vinh đang buồn ngủ ở ghế lái phụ, bỗng nhiên kêu lên.
Cùng lúc đó, tài xế cũng vội dừng xe lại.
Tần Thiên vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy vậy trong lòng khẽ động vội mở mắt nhìn lại.
Chỉ thấy hai bên cao tốc trong màn đêm yên tĩnh tối đen như mực đậu đầy xe cộ.
Chỉ sợ phải có hơn trăm người, sắc mặt mỗi người đều nghiêm trang giống như đang đối mặt với kẻ địch.
Nhìn thấy là ớn lạnh.
Người lái xe thở phào và nói: "Đừng lo, đó là người của chúng ta.”
"Chắc là tới đón tiểu thư."
Chỉ thấy một thanh niên áo đen bước nhanh về phía xe bọn họ. Sắc mặt hắn ta âm trầm, bên hông nhô lên.
Rất rõ ràng hắn ta mang theo vũ khí có thể giết người.
Lúc này, Liễu Như Ngọc cũng đã tỉnh.
Nhìn thấy cảnh tượng này, cô ta lắp bắp kinh hãi.
"Tôi là Lý Xuân, thuộc hạ của Vũ Thiên Vương Hồ Bân, phụng mệnh ở đây đón đại tiểu thư và Tần tiên sinh!”
Liễu Như Ngọc mơ hồ nhận ra, thở phào nhẹ nhõm, cô ta hạ kính xe xuống, vui mừng nói: "Chú Hồ có lòng, vất vả cho anh Lý rồi.”
"Tần tiên sinh đang ở cùng tôi, lập tức đi chữa bệnh cho lão gia tử."
"Anh Lý dẫn đường đi."
Tuy nhiên, Lý Xuân do dự một lúc và không tránh ra.
Liễu Như Ngọc thắc mắc nói: "Anh Lý, còn có chuyện gì sao?”
Lý Xuân xuyên thấu qua cửa sổ xe, ánh mắt sắc bén nhìn Tần Thiên, sau đó khẽ nói: "Sự việc trọng đại,”
"Vũ Thiên Vương bảo tôi hộ tống Tần tiên sinh đến nơi chữa bệnh."
"Mời Tần tiên sinh xuống xe."
Liễu Như Ngọc ngẩn người, nói: "Ông nội đang ở đâu?”
“Chẳng lẽ ngay cả tôi cũng không thể đi theo?”
Lý Xuân cung kính nói: "Tôi sẽ phái người hộ tống tiểu thư trở về An trạch.”
An trạch: nơi ở của nhà họ An
"Về phần nơi trị bệnh, là nơi lão gia tử tự mình lựa chọn. Đại tiểu thư cũng biết chuyện này trọng đại, chúng tôi không thể không cẩn thận.”
"Cho nên không tiện tiết lộ địa điểm cụ thể."
Liễu Như Ngọc trầm mặc nói: "Bệnh của ông nội liên quan đến cục diện tỉnh thành và toàn bộ tỉnh Nam Giang, tôi có thể hiểu.”
Cô nhìn Tần Thiên, có chút lo lắng nói: "Anh cảm thấy thế nào?”
Tần Thiên mỉm cười gật đầu, nói: "Nếu đã như vậy, cô cứ trở về nghỉ ngơi đi.”
"Có tôi ở đây, đảm bảo lão gia tử sẽ không có vấn đề gì."
Liễu Như Ngọc do dự một chút, bỗng nhiên đến gần hôn lên mặt Tần Thiên một cái, nói: "Xin nhờ anh!”
Hành động này, không chỉ làm cho Tần Thiên sững sờ mà Lý Xuân ngoài cửa sổ nhìn thấy một màn này, trong mắt hắn ta hiện lên ý muốn giết người.
Tuy nhiên cũng chỉ chợt lóe lên rồi biến mất.
Thấy Tần Thiên nhìn qua, hắn ta vội vàng cúi đầu nói: "Mời tiên sinh xuống xe!”
Trong lòng Tần Thiên cười lạnh.
Quả nhiên hắn đoán không sai lần này đến trị bệnh, mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy.
Chỉ là hắn không ngờ biến số lại bắt đầu từ bên trong An gia.
Có lẽ Liễu Như Ngọc và Dương Vinh không cảm nhận được gì, nhưng không thể lừa được Tần Thiên.
Lý Xuân này, mặc dù là thuộc hạ của Vũ Thiên Vương Hồ Bân, nhìn rất cung kính.
Nhưng mà hắn ta và hơn trăm tên vệ sĩ xung quanh đều có sát khí.
Sát khí này rõ ràng là nhằm vào mình.
Tỉnh thành ơi tỉnh thành, đúng là dòng nước ngầm mãnh liệt.
Chỉ là nếu Tần Thiên hắn dám đến, sao phải sợ chút sóng gió nhỏ?
Hắn làm bộ như không biết gì, dưới sự giám thị của đám người Lý Xuân lên một chiếc xe thương mại.
Lý Xuân hạ lệnh, chiếc xe khởi động, cùng với mấy chục chiếc Mercedes chạy đi.
Trong xe Tần Thiên thấy Lý Xuân đích thân giám thị mình, luôn đặt tay bên hông.
Hắn biết đối phương đang cầm súng.
Hắn cười nói: "Nghe nói dưới trướng lão gia tử có bốn thiên vương, Hồ Bân là Vũ Thiên Vương.”
"Hồ Bân phái anh tới đón tôi, xem ra anh rất được ông ta trọng dụng."
"Lúc tiệc mừng thọ sao lại không nhìn thấy anh?"
Lý Xuân trầm giọng nói: "Thuộc hạ của Vũ Thiên Vương có bát kim cương. Tôi đứng thứ ba.”
"Bình thường chúng tôi canh giữ ở các nơi. Trong trường hợp bình thường chúng tôi không thể tự ý rời đi.”
Tần Thiên nhíu mày: "Những nơi anh nói chính là thành phố cấp tỉnh của tỉnh Nam Giang phải không.”
“Long Giang có người của các anh không?”
Lý Xuân lạnh lùng nói: "Long Giang chật hẹp nhỏ bé, chúng tôi chướng mắt.”
"Hoá ra là vậy." Tần Thiên cười lạnh không nói.
Lý Xuân trầm mặc một chút, nghiến răng nói: "Rõ ràng anh đã có vợ, vì sao còn muốn dụ dỗ đại tiểu thư?”
"Chẳng lẽ anh muốn đại tiểu thư làm tình nhân cho anh, anh cảm thấy mình xứng sao?"
Tần Thiên có chút bất ngờ, nói: "Chẳng lẽ anh cũng thích đại tiểu thư giống như Kế Phong?”
Sát khí trong mắt Lý Xuân chợt lóe rồi biến mất, hắn ta nghiến răng nói: "Đại tiểu thư chính là viên ngọc quý trên tay lão gia tử!”
“Người dám thương tổn cô ấy đều phải chịu trừng phạt!”
Tần Thiên làm ra vẻ bất đắc dĩ nói: "Là cô ấy cam tâm tình nguyện ở bên tôi.”
"Anh cũng thấy rồi đó, vừa rồi là cô ấy chủ động hôn tôi. Một người phụ nữ xinh đẹp như vậy sao tôi có thể từ chối nổi.”
"Anh..."Sắc mặt Lý Xuân tái mét, suýt chút nữa đã muốn rút súng ra.
Tuy nhiên hắn ta cắn chặt răng, rốt cuộc vẫn nhẫn nại được.
Lý Xuân cười khẩu nói: "Họ Tần, đừng đắc ý quá sớm.”
"Nên đảm bảo bản thân có thể sống sót trước rồi nói sau."
Sau đó Tần Thiên lại cố ý kích thích Lý Xuân thêm mấy lần, không biết có phải Lý Xuân đã phát hiện ra hay không, mà hắn ta cắn chặt răng không nói một lời.
Nhưng Tần Thiên đã xác định một điều đúng là người An gia muốn giết hắn.
Chỉ là hắn vẫn chưa xác định được là ai đã ra lệnh này.
May mắn là câu trả lời sẽ sớm được tiết lộ.
Dưới màn đêm, đoàn xe dừng lại trước cổng của một biệt thự.
Tần Thiên nhìn thấy biệt thự này được xây dựng ở lưng chừng núi, đằng sau là vách đá.
Trong bóng tối, bóng người di chuyển xung quanh, không biết có bao nhiêu người canh gác.
Là An Quốc biết quá trình trị bệnh sẽ có người đến quấy rối, cho nên lựa chọn một nơi có địa hình nguy hiểm như vậy sao?
Không hiểu sao Tần Thiên lại cảm thấy nơi đây giống một nhà tù.
"Xuống xe!"
“Lão gia tử đang chờ ở bên trong, đi theo tôi!”
Lý Xuân đích thân giám thị Tần Thiên, dẫn hắn đi vào biệt thự.
Một mảnh tối đen như mực, trong biệt thự không hề có một ngọn đèn nào.
Vào phòng khách, đi lên tầng hai.
Một bóng đen ngồi bên cửa sổ, ngoài cửa sổ là vách đá tối không thấy đáy.
Gió đêm gào thét, rét lạn .
Tần Thiên nhận ra người này chính là Vũ Thiên Vương, một trong bốn thiên vương của An gia, người nắm giữ quân sự Hồ Bân.
"Hồ tổng, đã dẫn người đến."
"Tôi biết rồi, tôi và Tần tiên sinh có chuyện cần nói, cậu đi xuống đi.”
"Nhớ kỹ không có lệnh của tôi, bất kể ai cũng không được tự tiện vào."
“Vâng!”
Lý Xuân nhận mệnh, xoay người rời đi. Trước khi đi còn trừng mắt nhìn Tần Thiên.
Hồ Bân thắp một ngọn nến bên cạnh bàn trà.
Trong bóng tối đột nhiên xuất hiện một chút ánh sáng.
Cả người ông ta vẫn chìm trong bóng tối, sắc mặt biến đổi thất thường.
"Tần tiên sinh, mời uống trà."
Tần Thiên ngồi xuống đối diện, nhìn màn đen ngoài cửa sổ thở dài, nói: "Lão gia tử không có ở đây.”
"Đúng vậy." Hồ Bân nhìn Tần Thiên, lạnh lùng nói: "Có phải đã làm cậu thất vọng không?”
Tần Thiên uống một ngụm trà, cười lạnh nói: "Nói đi, rốt cuộc có ý gì?"
Chương 213 Lui xuống
Ánh mắt Hồ Bân như đao nhìn chằm chằm Tần Thiên!
Dương như muốn nhìn thấu Tần Thiên
Tuy nhiên, ông ta đã thất vọng.
Vẻ mặt Tần Thiên rất bình tĩnh, ánh mắt hắn nhìn như trong veo, nhưng cũng giống như màn đêm bên ngoài, sâu không thấy đáy.
Ông ta hừ một tiếng, hai tay vươn ra, tay trái cầm lấy ra một con dao ngắn, tay phải lấy ra một khẩu súng có tay cầm màu vàng.
Cả dao và súng đều đã sờn nhưng rất bóng loáng.
Vừa nhìn đã biết chủ nhân đã mang theo nó lâu ngày, thường xuyên luyện tập, hơn nữa còn rất yêu quý.
"Hồ Bân tôi, hai mươi tuổi đi theo lão gia tử."
"Tay trái dao, tay phải súng, lập được nhiều chiến công hiển hách. Nhờ được lão gia tử đề bạt tôi làm một trong tứ thiên vương, thay ông ấy quản lý quân đội.”
"Đời này tôi chưa từng khâm phục người nào, chỉ có lão gia tử là ngoại lệ."
"Tôi đã từng thề ở trước mặt lão gia tử, cái mạng này, đời này nhất định phải chết vì lão gia tử."
“Cho nên kẻ nào dám thương tổn lão gia tử, Hồ Bân tôi tuyệt đối không bỏ qua!”
"Tần tiên sinh, tôi biết thân thủ bất phàm của cậu. Cậu cảm thấy có thể tiếp được một dao một súng này của tôi không?”
Tần Thiên lẳng lặng nghe, cười lạnh nói: "Tôi muốn giết ông thì ông hoàn toàn không có không có cơ hội ra tay.”
"Còn có vệ sĩ mai phục ở bên ngoài của ông, cũng không ai cản được tôi."
"Cậu chắc chắn?" Hồ Bân đột nhiên đổi sắc mặt.
Tần Thiên buông chén trà xuống, lạnh lùng nói: "Đừng lề mề nữa!”
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì."
"Nếu tiếp tục lề mề, ảnh hưởng đến việc chữa bệnh cho lão gia tử, thì ai chịu trách nhiệm đay?”
Hồ Bân nghiến răng nói: "Đúng là chấp mê bất ngộ!”
"Đã đến lúc này cậu còn dám đề cập đến chuyện chữa bệnh sao?"
"Nói đi, rốt cuộc Bắc Giang Vương cho cậu lợi lộc đến mức nào, khiến cho cậu sẵn sàng bán mạng cho ông ta?”
"Hử?" Tần Thiên ngược lại ngây người một chút, nói: "Bắc Giang Vương?”
"Đó là ai?"
Hồ Bân giận dữ nói: "Đừng giả vờ nữa!”
"Tỉnh Nam Giang và tỉnh Bắc Giang, cách nhau một con sông, lấy sông làm ranh giới cai trị. Lão gia tử trấn giữ Nam Giang, xưng là Nam Giang Vương, luôn là kẻ thù không đội trời chung với Bắc Giang.”
"Bắc Giang Vương Lưu Triệt bây giờ, lại chưa bao giờ từ bỏ ý đồ muốn đánh ngã lão gia tử chiếm Nam Giang."
"Chẳng qua tất cả tiến công của ông ta đều bị chúng ta phá lui."
“Không nghĩ tới Lưu Triệt đê tiện vô sỉ này, lại tìm được một người như cậu với ý đồ dùng cái cớ trị bệnh để sát hại lão gia tử!”
"Cậu còn không chịu thừa nhận sao?"
Tần Thiên nhíu mày: "Các người có chứng cớ gì không?”
“Thật đúng là không thấy Hoàng Hà không chịu bỏ cuộc!” Hồ Bân lớn tiếng nói: "Dẫn theo nhân chứng vào!”
Ngay lập tức, Lý Xuân dùng súng để áp giải một thanh niên vào.
Người thanh niên quỳ xuống dập đầu, nói: "Những gì cần nói tôi đã nói hết rồi, xin hãy tha cho tôi!”
Hồ Bân lạnh lùng nói: "Cậu là ai, lần này tới Nam Giang muốn làm gì, nói lại một lần nữa trước mặt Tần tiên sinh.”
Người thanh niên vội vàng nói: "Tôi tên Đinh Tam là người của Bắc Giang Vương. Lần này Bắc Giang Vương phái chúng tôi đến Nam Giang, nói là có kế hoạch quan trọng.”
"Chúng tôi đợi cho đến khi Nam Giang xảy ra biến cố, trong ứng ngoại hợp, giành được Nam Giang."
Lý Xuân lớn tiếng nói: "Nói rõ ràng, vì sao Nam Giang lại xảy ra biến cố?”
Người thanh niên cắn răng nói: " Bắc Giang Vương không nói rõ, tôi chỉ tình cờ nghe thấy một câu, ông ta nói cái gì mà bác sĩ có thể cứu người, cũng có thể giết người.”
Hồ Bân xua tay, bảo Lý Xuân dẫn Đinh Tam xuống.
Ông ta nhìn chằm chằm Tần Thiên, nghiến răng nói: "Nghe thấy chưa? Bác sĩ, có thể cứu người cũng có thể giết người. ”
"Hiện tại cậu còn không chịu thừa nhận sao? Bác sĩ giết người trong miệng Lưu Triệt, chính là cậu, Tần Thiên!”
"Cậu cấu kết với Lưu Triệt, muốn mượn cơ hội chữa bệnh này để giết chết lão gia tử."
"Sau đó người của Lưu Triệt mai phục ở tỉnh thành, sẽ nhân lúc chúng ta rối loạn chiếm được Nam Giang!"
“Tần Thiên, đồ lòng lang dạ thú nhà cậu, tôi giết cậu!”
Hồ Bân tức giận hét lên, một tay cầm dao một tay cầm súng lục, đồng thời nhắm vào Tần Thiên.
Sắc mặt Tần Thiên âm trầm.
Hắn biết mình đã rơi vào một cái lưới lớn do người có ý đồ thiết kế.
Chỉ là người dệt cái lưới này rốt cuộc là ai, thật sự là Bắc Giang Vương Lưu Triệt kia sao? Hắn vẫn chưa rõ.
Hắn nhìn Hồ Bân, lạnh lùng nói: "Tôi muốn gặp An Quốc.”
Hồ Bân phẫn nộ nói: "Đồ chó, sắp chết đến nơi, mà vẫn còn nói xằng nói bậy.”
“Cậu cho rằng tôi không dám giết cậu sao?”
Tần Thiên cười lạnh nói: "Ông cảm thấy thế nào?”
"Đừng động đao động thương trước mặt tôi."
"Nếu tôi trở mặt, ông chắc chắn sẽ chết."
"Cậu..."Hồ Bân nghiến răng trợn mắt, gân xanh trên trán nổi lên.
Tay cầm dao và cầm súng run rẩy.
Làm sao có thể được?
Ông ta từ hai mươi tuổi đi theo An Quốc, đến bây giờ đã hơn hai mươi năm, đánh bao nhiêu trận chiến gian nan, giết bao nhiêu người.
Vũ Thiên Vương uy danh hiển hách, ai nghe thấy tên mà không sợ mất mật?
Hiện giờ đối mặt với một người trẻ tuổi như Tần Thiên, lại không có dũng khí ra tay.
Điều này làm cho ông ta rất tức giận, giống như một con hổ sắp mất kiểm soát.
“Hồ tổng, cứ giao hắn cho chúng tôi!”
Lý Xuân dẫn mười mấy người xông vào. Mười mấy cây súng cùng nhắm vào Tần Thiên.
“Nhóc con, cho dù mày lợi hại đến đâu thì có thể tránh được nhiều miệng súng như vậy sao?”
Tần Thiên thản nhiên uống trà, nói: "Chỉ cần không sợ chết, các người có thể thử xem.”
Lý Xuân tức đỏ mắt, nghiến răng chuẩn bị nổ súng, lúc này từ bên ngoài có một bóng đen lặng lẽ bay vào.
"Bỏ súng xuống." Anh ta lạnh lùng nói.
"Truy Phong?" Lý Xuân có hơi sững sờ, cười lạnh nói: "Anh dám ra lệnh cho chúng tôi sao?”
Hồ Bân thở dài, nói: "Truy Phong đã tới thì lão gia tử chắc cũng đến rồi.”
"Nghênh đón lão gia tử đi."
“Không cần đón!” Một giọng nói đầy phẫn nộ truyền đến, An Quốc cao lớn, mặt mày âm u bước vào.
Tuy rằng ông ấy đã bảy mươi tuổi, nhưng loại khí thế này ngay lập tức áp chế Hồ Bân.
Tuy Hồ Bân uy danh hiển hách nhưng so với An Quốc chỉ giống như một đứa trẻ.
An Quốc nhìn lướt qua cục diện trong phòng, nhìn thấy Tần Thiên bị hơn mười khẩu súng nhắm vào lại vẫn còn có thể ngồi ung dung uống trà, trong mắt ông ta hiện lên một chút khác thường.
"Tần tiên sinh, thủ hạ vô lễ, kiến cậu chịu thiệt thòi rồi."
Tần Thiên cười lạnh nói: "Nếu không phải nể mặt ông thì bọn họ đều đã là người chết.”
"Khốn kiếp ——" Lý Xuân nổi giận gầm lên.
“Khốn kiếp!” An Quốc hét lớn một tiếng: "Còn không chịu lùi lại cho tôi!”
Trong mắt Lý Xuân hiện lên vẻ không cam lòng, nghiến răng lui ra.
An Quốc nhìn Hồ Bân, nói: "Cậu cũng lui ra.”
"Lão gia tử..."Hồ Bân ngẩn người một chút, vội vàng phản bác.
"Hồ tổng, nếu lão gia tử đã lên tiếng, chúng ta cứ ở bên ngoài chờ thôi." Ở cửa, quản gia Kế Chân được An Quốc lão gia tử tin tưởng cũng tới.
Hồ Bân nhìn chằm chằm Tần Thiên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lão gia tử nếu có bất kỳ sơ suất nào, tôi băm dằm cậu.”
Nói xong, ông ta phẫn nộ rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại Tần Thiên, An Quốc và Truy Phong.
"Truy Phong, cậu cũng lui ra."
"Canh giữ ở ngoài cửa, không có mệnh lệnh của tôi, kẻ tự tiện xông pha, giết không tha."
“Vâng!” Truy Phong lập tức rời khỏi phòng và đóng cửa lại, cầm đao canh giữ ở cửa.
Anh ta giống như một cỗ máy, chỉ nghe lệnh một người duy nhất, chính là An Quốc.
An Quốc bảo anh ta giết không tha, như vậy chỉ cần ai dám vi phạm đến ranh giơi này, anh ta sẽ không chút do dự chém đầu đối phương.
Chương 214 Tương kế tựu kế
Gió núi rất mạnh.
Thân thể An Quốc không thể chịu nổi, ông ta đi đến đóng cửa sổ bên vách núi.
Trong phòng đã ấm áp hơn chút.
Ông ta ho khan hai tiếng, ngồi xuống đối diện Tần Thiên, có chút tự giễu nói: "Haizz, già rồi, vẫn có nhiều thị phi như vậy. ”
"Nếu không phải còn có chút tâm nguyện vẫn đang dang dở, tôi thà chết ngay lập tức, dứt khoát cho xong."
Tần Thiên nhìn An Quốc, thông qua vẻ mặt của ông ta, dường như ông ta thật sự không biết chuyện Hồ Bân nửa đường chặn hắn dẫn đến nơi này, dao súng uy hiếp.
Hắn không nói lời nào, chờ An Quốc tiếp tục nói tiếp.
An Quốc trầm mặc một chút, bỗng nhiên nhìn Tần Thiên rồi nói: "Tần gia Tây Bắc, đây chính là quái vật khổng lồ thật sự.!”
H?
Sắc mặt Tần Thiên bỗng nhiên biến đổi, trong mắt lộ ra một chút sát khí!
"Ông điều tra tôi?" Giọng điệu của hắn cũng trong nháy mắt lạnh xuống.
An Quốc cười gật đầu, nói: "Đừng kích động, nghe tôi nói.”
"Tôi sai người điều tra cậu, vốn chỉ là hành động không có ý đồ gì. Ngay cả tôi cũng không nghĩ tới lại liên quan đến quái vật khổng lồ Tần gia ở Tây Bắc.”
"Sớm biết như vậy, tôi sẽ không ra mệnh lệnh này, cũng có thể tránh được những thị phi như hiện tại.”
Tần Thiên lạnh lùng nói: "Có ý gì?”
"Ông nói những thị phi này có quan hệ với Tần gia Tây Bắc sao?"
An Quốc thở dài nói: "Trước mắt tôi vẫn chưa biết.”
"Nhưng tôi chắc chắn trong những thuộc hạ của tôi có người cấu kết với Bắc Giang, cố gắng làm chuyện gì đó.”
"Cũng không thể trách bọn họ, tôi bị bệnh nhiều năm như vậy, chết cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.”
"Khó tránh khỏi có vài người thiếu kiên nhẫn.”
"Khó khăn lắm mới đợi được cơ hội, không ngờ tới Tần Thiên lại có thể chữa bệnh cho tôi. Vì vậy họ lan truyền tin đồn rằng cậu sẽ giết tôi.”
"Mục đích đương nhiên là ngăn cản cậu chữa bệnh cho ôi."
"Hồ Bân nghe thấy lời đồn, cho nên làm sau lưng tôi cướp tiên sinh tới đây."
Tần Thiên lạnh lùng nói: "Tôi chỉ phụ trách chữa bệnh. Những thứ ông nói liên quan gì đến tôi.”
"Có liên quan." An Quốc nhìn Tần Thiên nói: "Tôi muốn nhờ cậu giúp tôi.”
"Tướng kế liền kế."
"Nếu có người không mong muốn tôi được chữa khỏi, thế thig cậu trị chết tôi đi. Chỉ có tôi chết thì những người đứng phía sau mới có thể nổi lên mặt nước.”
Tần Thiên cười lạnh nói: "Ông không xác định được người phản bội ông là ai, cho nên muốn giả chết để cho những người đó chủ động hiện thân, sau đó một lần quét sạch.”
"Ý tưởng này là hay, chỉ có điều tại sao tôi phải giúp ông?”
"Đừng tưởng rằng tôi không biết, sau khi ông giả chết, thuộc hạ của ông cho rằng ông bị tôi giết chết, bọn họ sẽ mang rất nhiều phiền phức cho tôi.”
"Tuy tôi không sợ phiền phức, nhưng cũng không thích phiền toái."
An Quốc cười nói: "Chuyện này có quan hệ với Tần gia Tây Bắc.”
"Tần tiên sinh, cậu thân là con trai trưởng cháu đích thôn của tần gia, nhưng mấy năm nay lại bị ép lưu lạc ở bên ngoài."
"Cho dù như thế, theo tôi được biết Tần gia vẫn không muốn buông tha cậu."
"Tôi biết thế lực Thần Vương Điện của cậu rất lợi hại."
"Bất luận là Hổ Thiên Vương chỉ huy Bắc Hạ, hay là Long Thiên Vương dẫn người xuất kích, Tần gia có mạnh hơn nữa cũng vô dụng."
"Nhưng mà Hổ Thiên Vương tọa trấn bắc cảnh. Long Thiên Vương quản lý nhóm Rồng. Tuy bọn họ đều là thuộc hạ của cậu, nhưng cũng có thân phận chính thức.”
"Tôi tin cho dù cậu chết, cũng sẽ không đồng ý sử dụng những lực lượng này để giải quyết chuyện gia đình."
"Ngoài ra các lực lượng khác của Thần Vương điện, mặc dù không thể khinh thường, nhưng phần lớn đều ở hải ngoại."
"Muốn chống lại Tần gia Tây Bắc, chỉ sợ là lực bất tòng tâm."
"Còn tôi có thể giúp cậu."
"Chỉ cần cậu giúp tôi bình ổn nội loạn. Sau này toàn bộ tỉnh Nam Giang đều sẽ là hậu phương của cậu.”
Tần Thiên lạnh lùng nói: "Không cần!”
"Tôi sẽ tự giải quyết việc nhà của mình, không cần phải mượn tay bất cứ ai.”
An Quốc thở dài nói: "Tôi có thể hiểu được tâm trạng của cậu. Chỉ là thứ cho tôi nói thẳng, hiện tại cậu cũng đã là người có gia đình.”
"Phải cẩn thận xem xét."
Tần Thiên biến sắc, hắn biết "người nhà" trong miệng An Quốc là đang chỉ Tô Tô.
Sát khí trong mắt hắn lộ ra: "Ai dám động đến vợ của tôi, tôi cho hắn chết không có chỗ chôn!”
An Quốc cười nói: "Thêm một phần lực lượng, phòng tránh trước để tránh tai hoạ.”
"Dù sao địa bàn và lực lượng của Long Giang quá nhỏ."
"Tần tiên sinh, cậu hãy suy nghĩ lại đi. Sau khi thành công cậu chính là vị vua chân chính của Nam Giang.”
Thấy Tần Thiên vẫn do dự, An Quốc đứng lên cúi đầu nói: "Đương nhiên chủ yếu là tôi vì tư lợi của bản thân.”
"Bởi vì tôi biết nếu như hiện tại không thể loại bỏ tai họa ngầm bên trong này, sau bày chỉ sợ sẽ không còn cơ hội nữa."
“Xin tiên sinh giúp đỡ để tôi đạt được mục đích!”
Tần Thiên thở dài nói: "Được rồi.”
"Nếu ông đã kiên trì như thế, vậy tôi sẽ giúp ông lần này."
"Nằm xuống đi, bắt đầu chữa bệnh."
"Sau khi điều trị cần một thời gian tĩnh dưỡng, vừa hay ông có thể giả chết.”
“Cảm ơn chú em!” An Quốc vui vẻ cười ha ha, ngay cả xưng hô cũng thay đổi.
Ông ta cởi áo khoác của mình và nằm thẳng trên giường bên cạnh. Nhắm mắt lại, hoàn toàn giao vận mệnh của mình cho Tần Thiên.
Tần Thiên thở dài một hơi.
Lúc này đã gần ba giờ sáng, Sửu Dần giao nhau, khí của trời đất khớp với kinh mạch gan phổi trong cơ thể con người.
Mà bệnh của An Quốc, ngay tại gan phổi.
Đó là thời điểm tốt nhất để điều trị.
Hắn lấy lại tinh thần, lần thứ hai thi triển Quỷ Môn Thập Tam Châm để trị liệu.
Căn phòng yên tĩnh.
Bên ngoài sóng ngầm mãnh liệt.
Kế Chân nhìn cửa phòng được đóng chặt, cùng với Truy Phong giống như người máy đứng ở cửa, nghiến răng nói:
“Hồ tổng, chúng ta nhất định phải nghĩ cách ngăn cản Tần Thiên!”
"Hắn ta cấu kết với vương Bắc Giang, muốn mượn cơ hội chữa bệnh để sát hại lão gia tử. Chúng ta không thể để cho thành công!”
Hồ Bân nhíu mày nói: "Lão gia tử tin tưởngTần Thiên như vậy, có phải chúng ta đã lo lắng nhiều hay không?”
"Chẳng lẽ đây là âm mưu của Lưu Triệt đấy chứ, ông ta cố ý xúi giục chúng ta để không cho Tần Thiên chữa bệnh.”
Sắc mặt Kế Chân khẽ biến, cắn răng nói: "Không loại trừ khả năng này!”
"Nhưng chuyện liên quan trọng đại, chúng ta ít nhất cũng phải ở bên cạnh nhìn chứ?"
“Phòng ngừa tên họ Tần kia giở trò quỷ quái!”
Hồ Bân gật đầu, hắn cũng cảm thấy đây là cách vẹn cả hai bên.
Tuy nhiên ông ta nhìn Truy Phong, cười khổ nói: "Truy Phong không nghe lời ai ngoài lời của lão gia tử nói.”
"Hiện tại cậu ta canh giữ ở cửa, ông có có cách điều cậu ta đi không?"
"Đừng tin chuyện đó, nếuchúng ta xông vào, cậu ta thực sự dám chặt đầu chúng ta sao.”
Kế Chân giận dữ nói: "Ông là Vũ Thiên Vương, tuy Truy Phong là thị vệ riêng của lão gia tử, nhưng cũng có thể thuộc trong tầm quản lý của ông.”
“Hồ tổng, chuyện không nên chậm trễ nữa, ông nhất định phải ra lệnh cho Truy Phong mở cửa!”
Lý Xuân bên cạnh cắn răng nói: "Hồ tổng, nếu hắn dám không nghe theo, lập tức bắn cậu hắn.”
"Tuy đao của hắn nhanh, nhưng tôi không tin có thể nhanh hơn viên đạn."
Hồ Bân giận dữ nói: "Khốn kiếp!”
“Lão gia tử coi Truy Phong con của mình, ai dám to gan làm bậy chính là ngỗ nghịch với lão gia tử!”
"Hơn nữa, cậu thật sự cho rằng cậu ta không thể tránh đạn sao?"
Nghĩ đến thời điểm Truy Phong vừa mới đi tới An gia, chính ông ta đã từng kiểm tra Truy Phong, trong mắt Hồ Bân hiện lên vẻ hoảng sợ.
Lần đó khi đối mặt với viên đạn, Truy Phong không hề tránh.
Mà rút trường đao xuất ra khỏi vỏ, nhanh chóng cắt viên đạn thành hai nửa.
"Cứ chờ thêm chút thôi."
"Lão gia tử phúc lớn mạng lớn, tôi tin ông ấy sẽ bình yên vượt qua kiếp nạn này."
Ông ta nghiêm túc nói.
Nghe Hồ Bân nói xong, Kế Chân nháy mắt nói với Lý Xuân: "Đội trưởng Lý, cậu theo tôi ra ngoài xem một chút.”
"Tôi lo lắng, bên ngoài sẽ có người nhân cơ hội làm loạn."
"Được. Kế lão.” Lý Xuân vội vàng đồng ý, cùng Kế Chân đi ra ngoài.
Chương 215 Di chúc
Bên ngoài Ngọa Long Trang, một nơi hẻo lánh.
Lý Xuân châm một điếu thuốc, thấp giọng nói: "Kế lão, làm sao bây giờ?”
"Nếu lỡ tên họ Tần thật sự chữa khỏi cho lão đầu tử, há chẳng phải chúng ta phí công nhọc sức sao?"
“Cơ hội tốt không thể bỏ qua!”
Sắc mặt Kế Chân âm trầm, thấp giọng nói: "Cậu có chú ý gì? Cậu định làm gì?”
Lý Xuân cắn răng nói: "Chỉ là một tên Truy Phong, không có gì đáng lo ngại.”
"Theo tôi thấy chúng ta lấy danh nghĩa cứu lão gia tử, mạnh mẽ công vào."
"Đem già trẻ, cùng nhau ——" Anh ta đưa tay ra làm một động tác cứa cổ.
Kế Chân tức giận nói: "Ngay cả lão gia tử cậu cũng muốn giết? Cậu không muốn sống sao!”
Lý Xuân cười lạnh nói: "Kế lão hiểu lầm rồi. Tôi làm sao có thể giết lão gia tử chứ.”
"Đừng quên, người giết lão gia tử là Tần Thiên."
Kế Chân cười lạnh nói: "Giết lão gia tử giá họa cho Tần Thiên, đó là một cách hay. ”
Lý Xuân kích động nói: "Chỉ cần ông gật đầu, tôi sẽ bảo các anh em ra tay ngay bây giờ.”
Kế Chân do dự một chút, nói: "Đừng quên, còn có một Hồ Bân.”
“Ông ta chính là Vũ Thiên Vương. Là cấp trên trực tiếp của cậu, cũng được xem như là thầy của cậu.”
“Ông ta một lòng trung thành tận tâm với lão gia tử, cậu có thể vượt qua cửa ải của ông ta không?"
Lý Xuân cắn răng nói: "Nếu ông ta không cho phép, vậy thì cùng giết luôn.”
"Kế lão, người làm chuyện lớn không câu nệ tiểu tiết. Hiện tại tôi đã có thể liều bất kể giá nào, không phải ông sợ chứ?”
“Nếu ông bỏ cuộc giữa chừng, làm sao có thể giải thích với Bắc Giang Vương?”
Kế Chân nói: "Một không làm hai không ngừng!”
“Cứ làm theo những gì cậu nói!”
Lý Xuân vui vẻ nói: "Bên trong đều là tâm phúc của tôi, yên tâm đi, chúng ta nhất định sẽ một phát thành công.”
"Đừng quên ước định của chúng ta, giết được ông già, ông là Nam Giang Vương, còn tôi chính là Vũ Thiên Vương.”
Kế Chân cười nói: "Yên tâm, tôi nói được làm được.”
“Đi!”
Lý Xuân đỏ mắt, xông vào trong phòng.
“Hồ tổng, đã lâu như vậy, không thể chờ thêm đợc nữa!”
“Tôi muốn xông vào cứu lão gia tử!”
“Tất cả anh em tổ ba nghe lệnh!”
“Có!” Đám vệ sĩ trong bóng tối đồng thanh đáp lại.
Lý Xuân đứng thứ ba trong bát kim cương dưới tay Hồ Bân. Những người này đều là người của tổ ba.
“Cùng tôi xông vào!” Lý Xuân hét một câu, dẫn đầu rút đao ra.
Hồ Bân đang muốn ngăn cản anh ta thì nghe thấy trong phòng truyền đến một tiếng nổ lớn.
Sau đó là tiếng An lão gia tử kêu thảm thiết, vang vọng cả sơn trang.
Mọi người sững sờ, tất cả đều lộ vẻ hoảng sợ.
“Lão gia tử!” Hồ Bân phản ứng lại, dẫn đầu xông tới đầu tiên.
Không đợi ông ta đến, Truy Phong đứng ở cửa, một cước đá văng cửa phòng xông vào trước giống như một cơn gió.
“Mau, mau cứu lão gia tử!”
Kế Chân và Lý Xuân phản ứng lại, cũng xông vào.
“Lão gia tử!”
“Lão gia tử ngài sao rồi?”
Chỉ An Quốc sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, trước ngực có một vũng máu đen.
Chắc là vừa mới nôn ra.
“Là Tần Thiên hại lão gia tử!”
"Tần Thiên đâu?" Lý Xuân hét lớn.
Bên cạnh cửa sổ đối mặt với vách núi đang mở ra, Tần Thiên đã không thấy bóng dáng.
Kế Chân lớn tiếng nói: "Vũ Thiên Vương, Tần Thiên chạy rồi, ông định làm gì?”
Hồ Bân trợn mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lý Xuân, lập tức truyền lệnh xuống, tất cả mọi người phong tỏa tỉnh thành truy nã Tần Thiên!”
“Còn nữa điều bảy tiểu đội còn lại tới đây!”
“Đào ba tất đất, tôi cũng muốn băm thây tên Tần Thiên thành nghìn khúc!”
“Vâng!” Lý Xuân vội vàng truyền lệnh.
Toàn bộ tỉnh thành, tất cả lực lượng an ninh của An gia đều được động đậy.
Tất cả các con đường ra vào tỉnh đều bị phong tỏa chặt chẽ.
Tìm kiếm Tần Thiên.
“Lão gia tử, ông thế nào rồi?” Hồ Bân đỡ An Quốc, đau lòng hỏi.
An Quốc thấp giọng nói: "Sớm muộn gì cũng chết, không thể trách Tiểu Tần tiên sinh.”
"Cậu ta thật lòng muốn chữa bệnh cho tôi, nhưng y thuật không đủ, sau khi thất bại sợ chịu trách nhiệm cho nên cậu ta đã chạy trốn.”
"Các người nghe tôi nói, đừng làm khó Tần Thiên, tôi có chuyện quan trọng hơn phải nói.”
Kế Chân vội vàng nói: "Lão gia tử, chuyện gì vậy?”
An Quốc thấp giọng nói: "Sau khi tôi chết, tất cả sản nghiệp của An gia sẽ do Như Ngọc thừa kế.”
"Các người đều phải toàn lực trợ giúp."
Hồ Bân vội vàng nói: "Ngài cứ yên tâm đi, chúng tôi nhất định sẽ trợ giúp đại tiểu thư xử lý tốt công việc.”
Kế Chân thấp giọng nói: "Lão gia tử, còn gì không?”
An Quốc thở hổn hển, nói: "Tôi không muốn phô trương lãng phí, cho nên quàn ba ngày lập tức sắp xếp hạ táng.”
(Quàn: Đặt tạm linh cữu ở một nơi để viếng trước khi đưa đám.)
“Còn lại, các người tự xem làm đi——"
Nói đến đây, ông ta bỗng nhiên thở không nổi, há miệng thở hơi lên, cả khuôn mặt trở nên đỏ bừng.
Ngồi phắc lên “ọc” một tiếng, lại phun ra một ngụm máu đen, sau đó từ từ ngã xuống.
“Lão gia tử!”
Hồ Bân quỳ gối trước giường bật khóc.
Kế Chân vỗ vỗ bả vai Hồ Bân, nói: "Hồ tổng, di ngôn của lão gia tử phó thác, chúng ta không thể chậm trễ.”
"Người chết là hết, chúng ta vẫn nên sắp xếp chuyện trước mắt để tránh gây rối.”
Hồ Bân dù sao cũng là người anh hùng kiêu ngạo cả đời, biết Kế Chân nói rất đúng.
Ông ta cùng Kế Chân và Lý Xuân đi ra ngoài, nói: "Lão gia tử đã nói tất cả sản nghiệp sẽ do Như Ngọc tiểu thư kế thừa.”
“Chúng ta trước tiên trợ giúp tiểu thư lên vị trị, sau đó mới toàn thành việc truy nã Tần Thiên!”
“Thù này không báo, Hồ Bân tôi thề không làm người!”
Kế Chân gật đầu, nói: "Nếu đã như vậy, tôi sẽ đi truyền di chúc của lão gia tử.”
Ông ta nói với Lý Xuân: "Đội trưởng Lý, cậu sẽ thông báo cho tất cả mọi người trong hệ thống an ninh của cậu ngay lập tức. Lão gia tử bị hại bỏ mình, truyền vị cho Như Ngọc tiểu thư.”
"Đồng thời chiếu di nguyện của lão gia tử, để cho Như Ngọc tiểu thư chọn ngày thành hôn với Kế Phong."
Lý Xuân cười nói: "Được! ”
“Tôi lập tức đi làm!”
Nói xong, anh ta muốn đi ra ngoài.
“Không đúng!” Hồ Bân phản ứng lại, tức giận nói: "Kế Chân, ông đang nói nhảm gì vậy?”
“Lão gia tử nói muốn tiểu thư gả cho con trai của ông khi nào?”
“Tiểu thư căn bản cũng không thích con trai của ông, đây là chuyện mọi người đều biết!”
Lý Xuân cười lạnh nói: "Hồ tổng, anh Kế Phong thích Như Ngọc tiểu thư, theo tôi thấy bọn họ rất xứng đôi.”
"Huống chi Như Ngọc tiểu thư chỉ là đàn bà, sao lại có thể quản lý sản nghiệp lớn như An gia chứ?"
"Chỉ có cô ấy gả cho anh Kế Phong, được anh Kế Phong và Kế quản gia nâng đỡ thì mới có thể ngồi vững vị trí."
Kế Chân cười nói: "Tôi tất nhiên sẽ cố gắng hết sức.”
Hồ Bân cuối cùng cũng hiểu ra.
Ông ta hét lên: "Kế Chân, ông đây là muốn soán vị!”
"Ông giả truyền di chúc của lão gia tử, để tiểu thư gả cho con trai của ông, chính là vì chiếm đoạt sản nghiệp An gia."
“Các người thu được cả người lẫn của, lẽ nào lại có lý như vậy!”
Người đâu bắt phản đồ này cho tôi!”
Bên cạnh ông ta có một thân tín vừa muốn ra tay, Lý Xuân nhanh tay lẹ mắt, một dao cứa cổ họng thân tín.
Lý Xuân bất ngờ kề dao lên cổ Hồ Bân, lớn tiếng nói: "Anh em tổ ba nghe lệnh!”
"Vũ Thiên Vương Hồ Bân, mưu đồ bất chính liên hợp Tần Thiên hãm hại lão gia tử."
“Hiện tại tước đoạt vị trí Vũ Thiên Vương của ông ta!”
“Sau này các người đi theo tôi, lương mỗi tháng của mỗi người tăng gấp đôi.”
Những người này đều là tâm phúc của Lý Xuân, bị Lý Xuân mê hoặc bất mãn với Hồ Bân từ lâu.
Nghe vậy, bọn họ rút vũ khí ra sát hại mấy tâm phúc duy nhất của Hồ Bân.
Kế Chân cười ha ha, ông ta thật sự không thể ngờ được, sự việc lại có thể chuyển biến tốt như vậy.
"Lý Xuân, sắp xếp người của cậu canh giữ nghiêm mật."
"Coi chừng Hồ Bân và Truy Phong, còn có thi thể lão đầu tử."
"Không có mệnh lệnh không được để cho bọn họ rời đi một bước, bất cứ kẻ nào muốn xông vào, giết tất.”
“Cậu theo tôi đi đến An gia, trợ giúp Kế Phong thượng vị!”
Trên đường đi, Tần Thiên rất sốt ruột, hắn sợ sẽ bị trễ.
Bởi vì Lâm Tước lặng lẽ gửi tin nhắn báo cáo, Tô Tô và Liễu Như Ngọc quay xong.
Bây giờ đang chuẩn bị trở về.
Hắn không tự chủ được đạp chân ga, tốc độ xe tăng vọt hơn một trăm.
Lãnh Phong và tiểu đội Cô Lang, cùng với hai mươi tân binh mới chiêu mộ trong chiếc xe Jinbei, còn tưởng rằng phía trước có chiến đấu gì.
Đạp chân ga bám sát theo phía sau.
Cuối cùng đến cổng Long Viên.
Vệ sĩ phụ trách canh gác không nhận ra chiếc xe Toyota Land Cruiser này, đi lên ngăn cản nhưng nhìn thấy Tần Thiên thì vội vàng thả đi.
Tần Thiên hỏi: "Phu nhân đã trở lại chưa?”
"Báo cáo tiên sinh!"
“Xe của phu nhân vừa mới đi vào!”
Tần Thiên thở dài, lái xe vào.
Chiếc Land Rover từ từ dừng lại ở cửa biệt thự. Tô Tô ngồi ở phía sau vẻ mặt mệt mỏi sắp ngủ thiếp đi.
"Tô tổng, về đến nhà rồi." Cho đến khi Lâm Tước nhắc nhở, Tô Tô mới có phản ứng.
Cô ngáp một cái, nói: "Lâm Tước, vất vả cho cô rồi, nghỉ ngơi sớm đi.”
"Ngày mai vẫn là một ngày bận rộn."
Cô mở cửa xuống xe, nhìn thấy xa xa có mấy chiếc xe xông tới, làm cô giật mình
Cho đến khi chiếc xe dừng lại trước mặt cô, Tần Thiên bước xuống, cô có hơi sững sờ: "Anh có mua xe mới sao?”
Tần Thiên thở dài, nói: "Vợ à em nghỉ ngơi chút đi, anh sẽ đi nấu ăn ngay lập tức.”
“Lãnh Phong!”
“Đây!”
“Mang cá lên cho phu nhân xem!”
“Vâng!”
Lãnh Phong cùng mấy người khiêng một cái thùng nước lớn, nở nụ cười đi tới.
"Lấy đâu ra nhiều cá như vậy?"
"Các người làm gì vậy?" Tô Tô thắc mắc.
Lãnh Phong cười nói: "Chị dâu, Thiên ca biết chị thích ăn cá, ngại cá nuôi không ngon cho nên đích thân dẫn chúng tôi đi câu cá bên bờ sông.”
Tô Tô há hốc miệng.
Nhìn thấy trên người đám người Tần Thiên và Lãnh Phong dính đầy bùn đất, cô ngạc nhiên nói: "Đừng nói là anh mang theo bọn họ đi câu cá cả ngày đấy nhé?””
"Các người không đi làm sao?"
Tần Thiên cười nói: "Làm cho vợ vui vẻ, chính là công việc của anh.”
"Xe mới mua để đi câu cá."
"Vợ ơi em nhìn xem anh câu được một cá mú lớn!"
"Chờ anh hấp cho em ăn."
Nói xong, hắn đưa tay vào trong thùng nước bắt con cá mú ra, con cá vùng vẩy văng nước lên mặt Tần Thiên.
Tô Tô thấy một người đàn ông như Tần Thiên đang cầm con cá, vẻ mặt giống như đứa trẻ làm chuyện tốt, đang mong chờ giáo viên khen ngợi.
Cô cảm thấy dở khóc dở cười, tuy nhiên trong lòng cũng cảm thấy rất ấm áp, ôn nhu nói: "Không ra thể thống gì cả!”
“Đi vào thôi!”
Nói xong, cô đi về phía biệt thự.
“Tuân lệnh!”
"Vợ ơi, em nghỉ ngơi chút đi, anh làm xong sẽ gọi em!”
Tần Thiên nói xong lại đưa tay ra, bắt thêm hai con cá chép, cá mú hấp, cá chép nấu canh.
"Lãnh Phong, còn lại giao cho cậu."
“Vâng!”
“Cảm ơn Thiên ca thưởng cá!”
“Các anh em, chúng ta dựng lò nướng cá thôi!” Lãnh Phong vui vẻ nói.
Tần Thiên vội vàng nói: "Anh em, cậu hiểu lầm rồi, tôi không có ý đó——"
Lãnh Phong vội vàng nói: "Tôi biết rồi.”
“Các anh em, cảm ơn chị dâu thưởng cá!”
Một đám người đồng thanh nói: "Cảm ơn chị dâu thưởng cá.”
Được một đám đàn ông gọi là chị dâu làm cho sắc mặt Tô Tô ửng đỏ. Cô muốn nói cái gì đó, nhưng lại thấy Tần Thiên đá Lãnh Phong một cước, tức giận nói:
“Cút đi!”
"Ý tôi là thả mớ cá còn lại xuống hồ cho tôi."
"Thế thì sau này vợ tôi muốn ăn, tôi có thể câu được bất cứ lúc nào."
"Cá lớn sinh cá nhỏ, sau này chắc chắn không thiếu cá ăn."
Lãnh Phong há hốc miệng.
Tô Tô cười nói: "Được rồi. Anh cứ để cho Lãnh Phong với mọi người ăn đi.”
“Cảm ơn chị dâu.”
“Chị dâu đối với chúng tôi là tốt nhất!” Lãnh Phong vội vàng nói.
Tần Thiên trừng mắt: "Nếu thiếu một con cá nào, ông đây nổi giận cho mấy người xem!”
“Muốn ăn thì tự đi mà câu!”
“Được rồi!” Lãnh Phong ủ rũ, anh ta cùng mấy đội viên khiêng thùng nước, đổ mấy chục con cá bên trong vào trong Long Hồ.
Tô Tô cũng dở khóc dở cười không ngờ Tần Thiên lại giữ đồ ăn như vậy, tuy nhiên vì quá mệt mỏi, cô đã không nói bất cứ điều gì và đi vào.
Lâm Tước cười nói: "Không nghĩ tới tiên sinh lại là người chiều vợ điên cuồng vậy!”
"Tiên sinh, cố lên!"
Tần Thiên cười nói: "Cô đến giúp tôi một tay, cá lớn như vậy cũng ăn không hết, làm xong chúng ta cùng ăn.”
Lâm Tước cười hì hì, nói thật nhìn con cá mú tự nhiên lớn như vậy, cô ấy cũng có chút thèm ăn.
Vì vậy cô ấy đồng ý.
Tô Tô cũng không có đi nghỉ ngơi, mà là ngồi trên sô pha xem mẫu quay lúc ban ngày.
Tần Thiên buộc tạp dề, ở phòng bếp bận rộn cùng với sự trợ giúp Lâm Tước.
Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc, động tác thành thạo của Tần Thiên, hoàn toàn là một người chồng nội trợ trong nhà, Lâm Tước mấy lần chìm đắm trong suy nghĩ.
Cô ấy đang nghi ngờ đây thật sự là đại ca hô mưa gọi gió, tùy tiện ra tay đã đè ép mấy ông lớn khắp Long Giang không thể ngẩng đầu lên sao?
Chẳng bao lâu, canh cá chép thơm và cá mú hấp hấp dẫn đã được dọn lên bàn.
Tô Tô cũng cảm thấy đói bụng, cô ngửi thấy mùi thơm, không khách khí ăn.
Uống hai bát canh liên tiếp.
Sau khi ăn xong, cô tiếp tục xem các mẫu đã quay được. Xem một lúc lại nghiêng ngả trên sô pha ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
"Tiên sinh, tôi ăn no rồi."
"Có cần tôi dọn dẹp không?" Lâm Tước khẽ nói.
Tần Thiên thấp giọng nói: "Không cần. Cô về nghỉ ngơi đi.”
"Lâm Tước, hôm nay còn phải cảm ơn cô."
Lâm Tước cười, nhanh chóng đứng dậy rời đi.
Căn phòng im lặng. Tần Thiên nhìn cô vợ hiền đang nằm nghiêng trên sô pha, trong lòng hắn tràn đầy sự yêu thương.
Hắn đi đến nhẹ nhàng ôm Tô Tô lên đi vào phòng, cẩn thận đặt cô lên giường.
Sợ Tô Tô mặc quần áo như vậy lại ngủ không thoải mái, hắn do dự một chút, đưa tay chuẩn bị cởi quần áo giúp Tô Tô.
Lúc này Tô Tô mở mắt ra, lạnh lùng nhìn hắn.
Tần Thiên hoảng sợ, vội vàng nói: "Vợ à, em nghe anh nói!”
"Anh chỉ là muốn cởi quần áo cho em ngủ thoải mái thôi."
Ngoài dự liệu là Tô Tô lại không tức giận.
Cô nói nhẹ nhàng: "Anh quay người lại, em tự làm."
“Được!” Tần Thiên vội vàng xoay người.
Nghe thấy âm thanh sột soạt ở sau lưng, một lát sau, Tô Tô khẽ nói: "Được rồi.”
Tần Thiên xoay người nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng của Tô Tô, hắn nuốt nước bọt, nói: "Vợ à em nghỉ ngơi đi.”
"Anh về phòng mình."
"Có chuyện gì gọi anh."
Nói xong, hắn sợ Tô Tô tức giận cho nên vội vàng muốn rời đi.
Không thể lặp lại những chuyện đã xảy ra trước đây nữa.
Ở lại đây, hắn thật sự sợ bản thân không cẩn thận lại chạm vào Tô Tô.
Ai mà biết, Tô Tô do dự một chút lại khẽ nhẹ nói: "Đừng tưởng rằng em không biết anh đang nghĩ gì..."
“Anh không muốn đi thì ở lại cùng nhau ngủ đi!”
Chương 211 Qua cầu rút ván
Cái gì?
Tần Thiên ngây người một lúc, nghi ngờ bản thân đã nghe lầm.
Nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của Tô Tô, hắn kích động nhào tới.
Tô Tô có hơi lo sợ, vội vàng nói: "Chỉ có thể ôm em, không được làm gì khác!”
Tần Thiên nuốt nước miếng, nở nụ cười nói: "Tuân lệnh!”
Hắn duôic cánh tay ra nhẹ nhàng ôm vợ yêu thơm ngát mềm mại vào trong lòng.
Tô Tô nằm trong vòng tay rộng lớn ấm áp, hờn dỗi nói: "Hứa lần sau không được như vậy nữa, anh có thể thành thật với em!”
Tần Thiên nghe thấy lời thì thầm này, trái tim hắn đã sắp tan chảy.
Hắn nhẹ nhàng ôm lấy Tô Tô, nói: "Anh đảm bảo.”
Tô Tô ừ một tiếng, sau đó chui vào trong ngực hắn, nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Tần Thiên nhìn dáng vẻ mệt mỏi của cô, hắn cảm thấy tự trách, cảm thấy thể chất của vợ quá kém.
Dù sao năm năm ngồi trên xe lăn đã tiêu hao quá nhiều sinh lực của cô.
Vì cuộc sống hạnh phúc của mình, xem ra phải nghĩ cách giúp cô nâng cao thể chất.
Nhưng làm sao cải thiện chứ?
Hắn bắt đầu suy nghĩ và sắp xếp một kế hoạch chi tiết.
Ngày hôm sau.
Sau một đêm ngủ say cuối cùng Tô Tô cũng khôi phục lại sức lực.
Hiệu quả sau khi được làm dưỡng ẩm cũng hiện ra, cả người cô trông giống như trứng gà vừa bóc vỏ.
Làn da mềm mịn trắng trẻo hồng hào.
Còn hiện lên vẻ quyến rũ của thiếu nữ phơi phới.
Sáng sớm, Tần Thiên nhìn thấy cảnh này hai mắt lập tức hiện lên đốm lửa.
Tô Tô cười nhạo, nói: "Em muốn tắm rửa thay quần áo, anh có thể cút rồi.”
Tần Thiên: "? ”
"Vợ à, qua cầu rút ván cũng không thể nhanh như vậy."
Tô Tô cười nói: "Đúng là muốn qua cầu… rút ván mà!”
“Mau đi ra ngoài, không được nhìn trộm!”
Tần Thiên đành phải tiếc nuối rời đi.
Tô Tô nhanh chóng xuất hiện với diện mạo mới, mặt mày rạng rỡ.
Trước khi đi cô còn dặn dò Tần Thiên tối nấu vài món mở tiệc tại nhà để chiêu đãi Liễu Như Ngọc.
Tần Thiên có chút không tình nguyện.
Hắn cũng không muốn bị kẹp ở giữa hai người phụ nữ này, cảm giác đó rất khó chịu.
Cho nên lúc quay phim hắn không hề lộ diện, cố tình tránh để không phải xấu hổ
Tô Tô nghiêm túc nói: "Liễu Như Ngọc là người có một tên tuổi lớn, mấy ngày nay phối hợp quay với bọn em, không hề than thở một câu.”
"Cùng ăn cùng uống với nhân viên, ngay cả em cũng thấy áy náy."
"Em nhìn ra được cô ấy là người tốt."
"Chúng ta cũng không thể không biết cư xử."
"Sao vậy, không phải trong lòng anh có quỷ chứ?"
Tần Thiên vội vàng thề: "Trong lòng anh chỉ có vợ!”
"Nếu hai lòng thì anh ——"
"Anh làm sao?"
Tần Thiên cắn răng nói: "Anh vĩnh viễn không có được sự tha thứ của em!”
"Hừ!" Tô Tô hừ một tiếng, mặt mày vui vẻ rời đi.
Sau khi Tô Tô rời đi, Tần Thiên bắt đầu lập ra kế hoạch "bồi dưỡng " cho cô.
Muốn nâng cao thể chất cho Tô Tô, hắn định bắt đầu từ hai phương diện.
Một là ăn uống bồi bổ.
Thức ăn vẫn chưa đủ, cần phải nhắm mục tiêu để bổ sung dược liệu bổ khí dưỡng thần.
Thật ra bản thân Tô Tô là một dược sư ưu tú, cô biết rõ cơ thể cần cái gì.
Chỉ có điều dường như Tô Tô có hơi lười...
Tần Thiên không thể không tự mình ra tay.
Hắn tỉ mỉ điều chỉnh hơn mười món ẩm thực dược liệu, Tô Tô ăn luân phiên để không đến mức ngán.
Hai là dùng tâm dưỡng khí.
Dùng tâm dưỡng khí xuất phát từ thần vương bí điển. Nói thẳng ra chính là tu luyện tâm quyết.
Điều hòa hơi thở bên trong bằng cách kiểm soát hơi thở có mục đích có kế hoạch và tư thế ngồi. Đạt tới hiệu quả người và thiên nhiên hợp nhất, hơi thở kéo dài không dứt.
Hơi thở được tạo ra có thể tẩm bổ cho lục phủ ngũ tạng, cơ thể thể khỏe mạnh, ngăn ngừa mọi bệnh tật.
Nói một cách đơn giản đó là phương pháp dưỡng sinh.
Nói một cách phức tạp hơn thì nếu có thể tu luyện ra nội tức (hơi thở sinh ra bên trong cơ thể) cũng là một phương pháp tu hành.
Tâm quyết trong Thần Vương bí điển, yêu cầu quá hà khắc. Kiểu phụ nữ không có nền tảng như Tô Tô thì không thể chịu nổi.
Cho nên hắn cần cắt bỏ làm đơn giản hóa những thứ phức tạp, thiết kế riêng cho Tô Tô.
Cái này khá tốn công.
Hắn viết và vẽ trên giấy. Cuối cùng lập ra một bộ khẩu quyết nhập môn phù hợp cho Tô Tô tu luyện.
Chợt có linh cảm, hắn còn đặt cho bộ khẩu quyết này một cái tên gọi là: Tô Tâm Quyết.
Sau khi xong việc, Tần Thiên lúc này mới nhàn nhã đi ra.
Từ xa xa truyền đến tiếng la hét, Lãnh Phong đang đích thân dạy dỗ những bảo an mới vẫy tay ngày hôm qua.
Nhìn thấy Tần Thiên, Lãnh Phong vội vàng chạy tới xin chỉ thị.
Tần Thiên thản nhiên nói: "Cậu toàn quyền xử lý đi.”
"Vườn nhà chúng ta quả thật cần thêm công nhân. Việc khác có thể phân công cho một số cho công ty và nhà máy.”
Sau đó nhớ tới lời dặn dò của Tô Tô, hắn không dám chậm trễ vội vàng lái xe ra cửa mua đồ ăn.
“Tần tiên sinh còn biết nấu ăn sao”
"Thật sự là anh làm những món này sao?" Buổi tối Liễu Như Ngọc đến nhà nhìn thấy một bàn thức ăn phong phú, cô ta rất ngạc nhiên.
Tần Thiên lau tay vào tạp dề, nói: "Đều là món ăn thường ngày, thiệt thòi cho đại minh tinh rồi.”
"Tôi đã bày rượu vang đỏ ra rồi, mọi người uống trước đi."
"Trên bếp còn đang nấu canh, tôi đi xem trước."
Nói xong, hắn vội vàng lẻn vào phòng bếp.
Liễu Như Ngọc và chị Vinh đều không nghĩ tới một người đàn ông uy phong như Tần Thiên ở nhà lại như vậy.
Cả hai giống như phát hiện ra một lục địa mới.
Liễu Như Ngọc kéo tay Tô Tô nói: "Tô tổng, tôi thật sự hâm mộ cô mà.”
"Người đàn ông như này trên đời rất hiếm có.”
Tô Tô cười nói: "Đại minh tinh quá khen rồi. Anh ấy ngoại trừ biết châm cứu ra thì nấu cơm cũng được.”
"Cứ để anh ấy làm đi, nào, tôi mời đại minh tinh một ly.”
"Mấy ngày nay thật sự là vất vả cho cô rồi, sau này hy vọng chúng ta vẫn sẽ có cơ hội hợp tác.”
Ngồi ở đây, ngoại trừ Tô Tô và Liễu Như Ngọc, Dương Vinh, còn có Liễu Thanh, Cung Lệ và Lâm Tước.
Khi nhiệm vụ hoàn thành, mọi người đều rất vui vẻ. Liễu Thanh, Cung Lệ và Lâm Tước đều tỉ mỉ trang điểm.
Sáu người phụ nữ ngồi quanh một bàn, có thể nói là chiếu rọi lẫn nhau.
Các cô nói chuyện vui vẻ, Tần Thiên phát hiện mình thật sự quá dư thừa.
Liễu Như Ngọc có tâm sự, ăn một ít đã buông đũa xuống.
"Tô tổng, thời gian không còn sớm. Bây giờ tôi xin phép mượn chồng cô thêm một lần nữa.”
"Bệnh tình của ông nội tôi không thể chậm trễ. Anh Tần nói rằng đêm nay là thời gian tốt nhất để châm cứu.”
Tô Tô vội vàng nói: "Chuyện này không thể chậm trễ được!”
"Tần Thiên, anh ăn xong chưa? Mau đi theo cô ấy đi.”
Tần Thiên cởi tạp dề xuống, giao công thức nấu ăn và tâm quyết cho Tô Tô, dặn dò cô nhất định phải chú trọng.
Sau đó mới nói: "Đi thôi. Bây giờ chạy tới tỉnh thành chắc là vừa đúng lúc.”
Hắn dặn dò Lãnh Phong trông coi nhà cửa, sau đó lên chiếc Toyota Alphard đi đến tỉnh thành.
Tất cả mọi người đều tâm sự nặng nề, trong màn đêm chiếc xe rời khỏi Long Giang nhanh chóng đi về phía tỉnh thành.
Trong xe tối om, Liễu Như Ngọc bỗng nhiên nở nụ cười một tiếng, nói: "Tần Thiên, tôi thật sự rất hâm mộ vợ anh.”
Tần Thiên ngửi thấy mùi rượu trong giọng nói của cô ta, thấp giọng nói: "Còn mấy tiếng nữa mới tới, cô ngủ một lát đi.”
Liễu Như Ngọc không nói lời nào, một lát sau cô ta nghiêng đầu tựa vào vai Tần Thiên ngủ thiếp đi.
Tần Thiên nhìn thấy mặt cô ta trong bóng tối như hoa đào.
Cảm thấy cô ta cũng không thoải mái cho nên nghiêng người một chút để cô ta thoải mái dựa vào.
Nhìn vào màn đêm bất tận bên ngoài cửa sổ xe, hắn có trực giác.
Đó chính là chuyến này lại đến tỉnh thành trị bệnh, chỉ sợ sẽ không đơn giản như vậy.
Bởi vì bệnh này không chỉ là chuyện của An Quốc. Mà nó là liên quan đến toàn bộ tỉnh thành, thậm chí là kết cấu của Nam Giang.
Không cần nghĩ cũng biết, nhất định có rất nhiều người không mong muốn bệnh của An Quốc được chữa khỏi.
Về phần sẽ xảy ra chuyện gì, hiện tại hắn vẫn chưa rõ.
Chương 212 Rốt cuộc có ý gì
Rạng sáng, chiếc xe cuối cùng cũng xuống cao tốc tiến vào tỉnh thành.
"Sao lại có nhiều người như vậy?"
"Chuyện gì vậy?" Chị Vinh đang buồn ngủ ở ghế lái phụ, bỗng nhiên kêu lên.
Cùng lúc đó, tài xế cũng vội dừng xe lại.
Tần Thiên vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy vậy trong lòng khẽ động vội mở mắt nhìn lại.
Chỉ thấy hai bên cao tốc trong màn đêm yên tĩnh tối đen như mực đậu đầy xe cộ.
Chỉ sợ phải có hơn trăm người, sắc mặt mỗi người đều nghiêm trang giống như đang đối mặt với kẻ địch.
Nhìn thấy là ớn lạnh.
Người lái xe thở phào và nói: "Đừng lo, đó là người của chúng ta.”
"Chắc là tới đón tiểu thư."
Chỉ thấy một thanh niên áo đen bước nhanh về phía xe bọn họ. Sắc mặt hắn ta âm trầm, bên hông nhô lên.
Rất rõ ràng hắn ta mang theo vũ khí có thể giết người.
Lúc này, Liễu Như Ngọc cũng đã tỉnh.
Nhìn thấy cảnh tượng này, cô ta lắp bắp kinh hãi.
"Tôi là Lý Xuân, thuộc hạ của Vũ Thiên Vương Hồ Bân, phụng mệnh ở đây đón đại tiểu thư và Tần tiên sinh!”
Liễu Như Ngọc mơ hồ nhận ra, thở phào nhẹ nhõm, cô ta hạ kính xe xuống, vui mừng nói: "Chú Hồ có lòng, vất vả cho anh Lý rồi.”
"Tần tiên sinh đang ở cùng tôi, lập tức đi chữa bệnh cho lão gia tử."
"Anh Lý dẫn đường đi."
Tuy nhiên, Lý Xuân do dự một lúc và không tránh ra.
Liễu Như Ngọc thắc mắc nói: "Anh Lý, còn có chuyện gì sao?”
Lý Xuân xuyên thấu qua cửa sổ xe, ánh mắt sắc bén nhìn Tần Thiên, sau đó khẽ nói: "Sự việc trọng đại,”
"Vũ Thiên Vương bảo tôi hộ tống Tần tiên sinh đến nơi chữa bệnh."
"Mời Tần tiên sinh xuống xe."
Liễu Như Ngọc ngẩn người, nói: "Ông nội đang ở đâu?”
“Chẳng lẽ ngay cả tôi cũng không thể đi theo?”
Lý Xuân cung kính nói: "Tôi sẽ phái người hộ tống tiểu thư trở về An trạch.”
An trạch: nơi ở của nhà họ An
"Về phần nơi trị bệnh, là nơi lão gia tử tự mình lựa chọn. Đại tiểu thư cũng biết chuyện này trọng đại, chúng tôi không thể không cẩn thận.”
"Cho nên không tiện tiết lộ địa điểm cụ thể."
Liễu Như Ngọc trầm mặc nói: "Bệnh của ông nội liên quan đến cục diện tỉnh thành và toàn bộ tỉnh Nam Giang, tôi có thể hiểu.”
Cô nhìn Tần Thiên, có chút lo lắng nói: "Anh cảm thấy thế nào?”
Tần Thiên mỉm cười gật đầu, nói: "Nếu đã như vậy, cô cứ trở về nghỉ ngơi đi.”
"Có tôi ở đây, đảm bảo lão gia tử sẽ không có vấn đề gì."
Liễu Như Ngọc do dự một chút, bỗng nhiên đến gần hôn lên mặt Tần Thiên một cái, nói: "Xin nhờ anh!”
Hành động này, không chỉ làm cho Tần Thiên sững sờ mà Lý Xuân ngoài cửa sổ nhìn thấy một màn này, trong mắt hắn ta hiện lên ý muốn giết người.
Tuy nhiên cũng chỉ chợt lóe lên rồi biến mất.
Thấy Tần Thiên nhìn qua, hắn ta vội vàng cúi đầu nói: "Mời tiên sinh xuống xe!”
Trong lòng Tần Thiên cười lạnh.
Quả nhiên hắn đoán không sai lần này đến trị bệnh, mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy.
Chỉ là hắn không ngờ biến số lại bắt đầu từ bên trong An gia.
Có lẽ Liễu Như Ngọc và Dương Vinh không cảm nhận được gì, nhưng không thể lừa được Tần Thiên.
Lý Xuân này, mặc dù là thuộc hạ của Vũ Thiên Vương Hồ Bân, nhìn rất cung kính.
Nhưng mà hắn ta và hơn trăm tên vệ sĩ xung quanh đều có sát khí.
Sát khí này rõ ràng là nhằm vào mình.
Tỉnh thành ơi tỉnh thành, đúng là dòng nước ngầm mãnh liệt.
Chỉ là nếu Tần Thiên hắn dám đến, sao phải sợ chút sóng gió nhỏ?
Hắn làm bộ như không biết gì, dưới sự giám thị của đám người Lý Xuân lên một chiếc xe thương mại.
Lý Xuân hạ lệnh, chiếc xe khởi động, cùng với mấy chục chiếc Mercedes chạy đi.
Trong xe Tần Thiên thấy Lý Xuân đích thân giám thị mình, luôn đặt tay bên hông.
Hắn biết đối phương đang cầm súng.
Hắn cười nói: "Nghe nói dưới trướng lão gia tử có bốn thiên vương, Hồ Bân là Vũ Thiên Vương.”
"Hồ Bân phái anh tới đón tôi, xem ra anh rất được ông ta trọng dụng."
"Lúc tiệc mừng thọ sao lại không nhìn thấy anh?"
Lý Xuân trầm giọng nói: "Thuộc hạ của Vũ Thiên Vương có bát kim cương. Tôi đứng thứ ba.”
"Bình thường chúng tôi canh giữ ở các nơi. Trong trường hợp bình thường chúng tôi không thể tự ý rời đi.”
Tần Thiên nhíu mày: "Những nơi anh nói chính là thành phố cấp tỉnh của tỉnh Nam Giang phải không.”
“Long Giang có người của các anh không?”
Lý Xuân lạnh lùng nói: "Long Giang chật hẹp nhỏ bé, chúng tôi chướng mắt.”
"Hoá ra là vậy." Tần Thiên cười lạnh không nói.
Lý Xuân trầm mặc một chút, nghiến răng nói: "Rõ ràng anh đã có vợ, vì sao còn muốn dụ dỗ đại tiểu thư?”
"Chẳng lẽ anh muốn đại tiểu thư làm tình nhân cho anh, anh cảm thấy mình xứng sao?"
Tần Thiên có chút bất ngờ, nói: "Chẳng lẽ anh cũng thích đại tiểu thư giống như Kế Phong?”
Sát khí trong mắt Lý Xuân chợt lóe rồi biến mất, hắn ta nghiến răng nói: "Đại tiểu thư chính là viên ngọc quý trên tay lão gia tử!”
“Người dám thương tổn cô ấy đều phải chịu trừng phạt!”
Tần Thiên làm ra vẻ bất đắc dĩ nói: "Là cô ấy cam tâm tình nguyện ở bên tôi.”
"Anh cũng thấy rồi đó, vừa rồi là cô ấy chủ động hôn tôi. Một người phụ nữ xinh đẹp như vậy sao tôi có thể từ chối nổi.”
"Anh..."Sắc mặt Lý Xuân tái mét, suýt chút nữa đã muốn rút súng ra.
Tuy nhiên hắn ta cắn chặt răng, rốt cuộc vẫn nhẫn nại được.
Lý Xuân cười khẩu nói: "Họ Tần, đừng đắc ý quá sớm.”
"Nên đảm bảo bản thân có thể sống sót trước rồi nói sau."
Sau đó Tần Thiên lại cố ý kích thích Lý Xuân thêm mấy lần, không biết có phải Lý Xuân đã phát hiện ra hay không, mà hắn ta cắn chặt răng không nói một lời.
Nhưng Tần Thiên đã xác định một điều đúng là người An gia muốn giết hắn.
Chỉ là hắn vẫn chưa xác định được là ai đã ra lệnh này.
May mắn là câu trả lời sẽ sớm được tiết lộ.
Dưới màn đêm, đoàn xe dừng lại trước cổng của một biệt thự.
Tần Thiên nhìn thấy biệt thự này được xây dựng ở lưng chừng núi, đằng sau là vách đá.
Trong bóng tối, bóng người di chuyển xung quanh, không biết có bao nhiêu người canh gác.
Là An Quốc biết quá trình trị bệnh sẽ có người đến quấy rối, cho nên lựa chọn một nơi có địa hình nguy hiểm như vậy sao?
Không hiểu sao Tần Thiên lại cảm thấy nơi đây giống một nhà tù.
"Xuống xe!"
“Lão gia tử đang chờ ở bên trong, đi theo tôi!”
Lý Xuân đích thân giám thị Tần Thiên, dẫn hắn đi vào biệt thự.
Một mảnh tối đen như mực, trong biệt thự không hề có một ngọn đèn nào.
Vào phòng khách, đi lên tầng hai.
Một bóng đen ngồi bên cửa sổ, ngoài cửa sổ là vách đá tối không thấy đáy.
Gió đêm gào thét, rét lạn .
Tần Thiên nhận ra người này chính là Vũ Thiên Vương, một trong bốn thiên vương của An gia, người nắm giữ quân sự Hồ Bân.
"Hồ tổng, đã dẫn người đến."
"Tôi biết rồi, tôi và Tần tiên sinh có chuyện cần nói, cậu đi xuống đi.”
"Nhớ kỹ không có lệnh của tôi, bất kể ai cũng không được tự tiện vào."
“Vâng!”
Lý Xuân nhận mệnh, xoay người rời đi. Trước khi đi còn trừng mắt nhìn Tần Thiên.
Hồ Bân thắp một ngọn nến bên cạnh bàn trà.
Trong bóng tối đột nhiên xuất hiện một chút ánh sáng.
Cả người ông ta vẫn chìm trong bóng tối, sắc mặt biến đổi thất thường.
"Tần tiên sinh, mời uống trà."
Tần Thiên ngồi xuống đối diện, nhìn màn đen ngoài cửa sổ thở dài, nói: "Lão gia tử không có ở đây.”
"Đúng vậy." Hồ Bân nhìn Tần Thiên, lạnh lùng nói: "Có phải đã làm cậu thất vọng không?”
Tần Thiên uống một ngụm trà, cười lạnh nói: "Nói đi, rốt cuộc có ý gì?"
Chương 213 Lui xuống
Ánh mắt Hồ Bân như đao nhìn chằm chằm Tần Thiên!
Dương như muốn nhìn thấu Tần Thiên
Tuy nhiên, ông ta đã thất vọng.
Vẻ mặt Tần Thiên rất bình tĩnh, ánh mắt hắn nhìn như trong veo, nhưng cũng giống như màn đêm bên ngoài, sâu không thấy đáy.
Ông ta hừ một tiếng, hai tay vươn ra, tay trái cầm lấy ra một con dao ngắn, tay phải lấy ra một khẩu súng có tay cầm màu vàng.
Cả dao và súng đều đã sờn nhưng rất bóng loáng.
Vừa nhìn đã biết chủ nhân đã mang theo nó lâu ngày, thường xuyên luyện tập, hơn nữa còn rất yêu quý.
"Hồ Bân tôi, hai mươi tuổi đi theo lão gia tử."
"Tay trái dao, tay phải súng, lập được nhiều chiến công hiển hách. Nhờ được lão gia tử đề bạt tôi làm một trong tứ thiên vương, thay ông ấy quản lý quân đội.”
"Đời này tôi chưa từng khâm phục người nào, chỉ có lão gia tử là ngoại lệ."
"Tôi đã từng thề ở trước mặt lão gia tử, cái mạng này, đời này nhất định phải chết vì lão gia tử."
“Cho nên kẻ nào dám thương tổn lão gia tử, Hồ Bân tôi tuyệt đối không bỏ qua!”
"Tần tiên sinh, tôi biết thân thủ bất phàm của cậu. Cậu cảm thấy có thể tiếp được một dao một súng này của tôi không?”
Tần Thiên lẳng lặng nghe, cười lạnh nói: "Tôi muốn giết ông thì ông hoàn toàn không có không có cơ hội ra tay.”
"Còn có vệ sĩ mai phục ở bên ngoài của ông, cũng không ai cản được tôi."
"Cậu chắc chắn?" Hồ Bân đột nhiên đổi sắc mặt.
Tần Thiên buông chén trà xuống, lạnh lùng nói: "Đừng lề mề nữa!”
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì."
"Nếu tiếp tục lề mề, ảnh hưởng đến việc chữa bệnh cho lão gia tử, thì ai chịu trách nhiệm đay?”
Hồ Bân nghiến răng nói: "Đúng là chấp mê bất ngộ!”
"Đã đến lúc này cậu còn dám đề cập đến chuyện chữa bệnh sao?"
"Nói đi, rốt cuộc Bắc Giang Vương cho cậu lợi lộc đến mức nào, khiến cho cậu sẵn sàng bán mạng cho ông ta?”
"Hử?" Tần Thiên ngược lại ngây người một chút, nói: "Bắc Giang Vương?”
"Đó là ai?"
Hồ Bân giận dữ nói: "Đừng giả vờ nữa!”
"Tỉnh Nam Giang và tỉnh Bắc Giang, cách nhau một con sông, lấy sông làm ranh giới cai trị. Lão gia tử trấn giữ Nam Giang, xưng là Nam Giang Vương, luôn là kẻ thù không đội trời chung với Bắc Giang.”
"Bắc Giang Vương Lưu Triệt bây giờ, lại chưa bao giờ từ bỏ ý đồ muốn đánh ngã lão gia tử chiếm Nam Giang."
"Chẳng qua tất cả tiến công của ông ta đều bị chúng ta phá lui."
“Không nghĩ tới Lưu Triệt đê tiện vô sỉ này, lại tìm được một người như cậu với ý đồ dùng cái cớ trị bệnh để sát hại lão gia tử!”
"Cậu còn không chịu thừa nhận sao?"
Tần Thiên nhíu mày: "Các người có chứng cớ gì không?”
“Thật đúng là không thấy Hoàng Hà không chịu bỏ cuộc!” Hồ Bân lớn tiếng nói: "Dẫn theo nhân chứng vào!”
Ngay lập tức, Lý Xuân dùng súng để áp giải một thanh niên vào.
Người thanh niên quỳ xuống dập đầu, nói: "Những gì cần nói tôi đã nói hết rồi, xin hãy tha cho tôi!”
Hồ Bân lạnh lùng nói: "Cậu là ai, lần này tới Nam Giang muốn làm gì, nói lại một lần nữa trước mặt Tần tiên sinh.”
Người thanh niên vội vàng nói: "Tôi tên Đinh Tam là người của Bắc Giang Vương. Lần này Bắc Giang Vương phái chúng tôi đến Nam Giang, nói là có kế hoạch quan trọng.”
"Chúng tôi đợi cho đến khi Nam Giang xảy ra biến cố, trong ứng ngoại hợp, giành được Nam Giang."
Lý Xuân lớn tiếng nói: "Nói rõ ràng, vì sao Nam Giang lại xảy ra biến cố?”
Người thanh niên cắn răng nói: " Bắc Giang Vương không nói rõ, tôi chỉ tình cờ nghe thấy một câu, ông ta nói cái gì mà bác sĩ có thể cứu người, cũng có thể giết người.”
Hồ Bân xua tay, bảo Lý Xuân dẫn Đinh Tam xuống.
Ông ta nhìn chằm chằm Tần Thiên, nghiến răng nói: "Nghe thấy chưa? Bác sĩ, có thể cứu người cũng có thể giết người. ”
"Hiện tại cậu còn không chịu thừa nhận sao? Bác sĩ giết người trong miệng Lưu Triệt, chính là cậu, Tần Thiên!”
"Cậu cấu kết với Lưu Triệt, muốn mượn cơ hội chữa bệnh này để giết chết lão gia tử."
"Sau đó người của Lưu Triệt mai phục ở tỉnh thành, sẽ nhân lúc chúng ta rối loạn chiếm được Nam Giang!"
“Tần Thiên, đồ lòng lang dạ thú nhà cậu, tôi giết cậu!”
Hồ Bân tức giận hét lên, một tay cầm dao một tay cầm súng lục, đồng thời nhắm vào Tần Thiên.
Sắc mặt Tần Thiên âm trầm.
Hắn biết mình đã rơi vào một cái lưới lớn do người có ý đồ thiết kế.
Chỉ là người dệt cái lưới này rốt cuộc là ai, thật sự là Bắc Giang Vương Lưu Triệt kia sao? Hắn vẫn chưa rõ.
Hắn nhìn Hồ Bân, lạnh lùng nói: "Tôi muốn gặp An Quốc.”
Hồ Bân phẫn nộ nói: "Đồ chó, sắp chết đến nơi, mà vẫn còn nói xằng nói bậy.”
“Cậu cho rằng tôi không dám giết cậu sao?”
Tần Thiên cười lạnh nói: "Ông cảm thấy thế nào?”
"Đừng động đao động thương trước mặt tôi."
"Nếu tôi trở mặt, ông chắc chắn sẽ chết."
"Cậu..."Hồ Bân nghiến răng trợn mắt, gân xanh trên trán nổi lên.
Tay cầm dao và cầm súng run rẩy.
Làm sao có thể được?
Ông ta từ hai mươi tuổi đi theo An Quốc, đến bây giờ đã hơn hai mươi năm, đánh bao nhiêu trận chiến gian nan, giết bao nhiêu người.
Vũ Thiên Vương uy danh hiển hách, ai nghe thấy tên mà không sợ mất mật?
Hiện giờ đối mặt với một người trẻ tuổi như Tần Thiên, lại không có dũng khí ra tay.
Điều này làm cho ông ta rất tức giận, giống như một con hổ sắp mất kiểm soát.
“Hồ tổng, cứ giao hắn cho chúng tôi!”
Lý Xuân dẫn mười mấy người xông vào. Mười mấy cây súng cùng nhắm vào Tần Thiên.
“Nhóc con, cho dù mày lợi hại đến đâu thì có thể tránh được nhiều miệng súng như vậy sao?”
Tần Thiên thản nhiên uống trà, nói: "Chỉ cần không sợ chết, các người có thể thử xem.”
Lý Xuân tức đỏ mắt, nghiến răng chuẩn bị nổ súng, lúc này từ bên ngoài có một bóng đen lặng lẽ bay vào.
"Bỏ súng xuống." Anh ta lạnh lùng nói.
"Truy Phong?" Lý Xuân có hơi sững sờ, cười lạnh nói: "Anh dám ra lệnh cho chúng tôi sao?”
Hồ Bân thở dài, nói: "Truy Phong đã tới thì lão gia tử chắc cũng đến rồi.”
"Nghênh đón lão gia tử đi."
“Không cần đón!” Một giọng nói đầy phẫn nộ truyền đến, An Quốc cao lớn, mặt mày âm u bước vào.
Tuy rằng ông ấy đã bảy mươi tuổi, nhưng loại khí thế này ngay lập tức áp chế Hồ Bân.
Tuy Hồ Bân uy danh hiển hách nhưng so với An Quốc chỉ giống như một đứa trẻ.
An Quốc nhìn lướt qua cục diện trong phòng, nhìn thấy Tần Thiên bị hơn mười khẩu súng nhắm vào lại vẫn còn có thể ngồi ung dung uống trà, trong mắt ông ta hiện lên một chút khác thường.
"Tần tiên sinh, thủ hạ vô lễ, kiến cậu chịu thiệt thòi rồi."
Tần Thiên cười lạnh nói: "Nếu không phải nể mặt ông thì bọn họ đều đã là người chết.”
"Khốn kiếp ——" Lý Xuân nổi giận gầm lên.
“Khốn kiếp!” An Quốc hét lớn một tiếng: "Còn không chịu lùi lại cho tôi!”
Trong mắt Lý Xuân hiện lên vẻ không cam lòng, nghiến răng lui ra.
An Quốc nhìn Hồ Bân, nói: "Cậu cũng lui ra.”
"Lão gia tử..."Hồ Bân ngẩn người một chút, vội vàng phản bác.
"Hồ tổng, nếu lão gia tử đã lên tiếng, chúng ta cứ ở bên ngoài chờ thôi." Ở cửa, quản gia Kế Chân được An Quốc lão gia tử tin tưởng cũng tới.
Hồ Bân nhìn chằm chằm Tần Thiên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lão gia tử nếu có bất kỳ sơ suất nào, tôi băm dằm cậu.”
Nói xong, ông ta phẫn nộ rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại Tần Thiên, An Quốc và Truy Phong.
"Truy Phong, cậu cũng lui ra."
"Canh giữ ở ngoài cửa, không có mệnh lệnh của tôi, kẻ tự tiện xông pha, giết không tha."
“Vâng!” Truy Phong lập tức rời khỏi phòng và đóng cửa lại, cầm đao canh giữ ở cửa.
Anh ta giống như một cỗ máy, chỉ nghe lệnh một người duy nhất, chính là An Quốc.
An Quốc bảo anh ta giết không tha, như vậy chỉ cần ai dám vi phạm đến ranh giơi này, anh ta sẽ không chút do dự chém đầu đối phương.
Chương 214 Tương kế tựu kế
Gió núi rất mạnh.
Thân thể An Quốc không thể chịu nổi, ông ta đi đến đóng cửa sổ bên vách núi.
Trong phòng đã ấm áp hơn chút.
Ông ta ho khan hai tiếng, ngồi xuống đối diện Tần Thiên, có chút tự giễu nói: "Haizz, già rồi, vẫn có nhiều thị phi như vậy. ”
"Nếu không phải còn có chút tâm nguyện vẫn đang dang dở, tôi thà chết ngay lập tức, dứt khoát cho xong."
Tần Thiên nhìn An Quốc, thông qua vẻ mặt của ông ta, dường như ông ta thật sự không biết chuyện Hồ Bân nửa đường chặn hắn dẫn đến nơi này, dao súng uy hiếp.
Hắn không nói lời nào, chờ An Quốc tiếp tục nói tiếp.
An Quốc trầm mặc một chút, bỗng nhiên nhìn Tần Thiên rồi nói: "Tần gia Tây Bắc, đây chính là quái vật khổng lồ thật sự.!”
H?
Sắc mặt Tần Thiên bỗng nhiên biến đổi, trong mắt lộ ra một chút sát khí!
"Ông điều tra tôi?" Giọng điệu của hắn cũng trong nháy mắt lạnh xuống.
An Quốc cười gật đầu, nói: "Đừng kích động, nghe tôi nói.”
"Tôi sai người điều tra cậu, vốn chỉ là hành động không có ý đồ gì. Ngay cả tôi cũng không nghĩ tới lại liên quan đến quái vật khổng lồ Tần gia ở Tây Bắc.”
"Sớm biết như vậy, tôi sẽ không ra mệnh lệnh này, cũng có thể tránh được những thị phi như hiện tại.”
Tần Thiên lạnh lùng nói: "Có ý gì?”
"Ông nói những thị phi này có quan hệ với Tần gia Tây Bắc sao?"
An Quốc thở dài nói: "Trước mắt tôi vẫn chưa biết.”
"Nhưng tôi chắc chắn trong những thuộc hạ của tôi có người cấu kết với Bắc Giang, cố gắng làm chuyện gì đó.”
"Cũng không thể trách bọn họ, tôi bị bệnh nhiều năm như vậy, chết cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.”
"Khó tránh khỏi có vài người thiếu kiên nhẫn.”
"Khó khăn lắm mới đợi được cơ hội, không ngờ tới Tần Thiên lại có thể chữa bệnh cho tôi. Vì vậy họ lan truyền tin đồn rằng cậu sẽ giết tôi.”
"Mục đích đương nhiên là ngăn cản cậu chữa bệnh cho ôi."
"Hồ Bân nghe thấy lời đồn, cho nên làm sau lưng tôi cướp tiên sinh tới đây."
Tần Thiên lạnh lùng nói: "Tôi chỉ phụ trách chữa bệnh. Những thứ ông nói liên quan gì đến tôi.”
"Có liên quan." An Quốc nhìn Tần Thiên nói: "Tôi muốn nhờ cậu giúp tôi.”
"Tướng kế liền kế."
"Nếu có người không mong muốn tôi được chữa khỏi, thế thig cậu trị chết tôi đi. Chỉ có tôi chết thì những người đứng phía sau mới có thể nổi lên mặt nước.”
Tần Thiên cười lạnh nói: "Ông không xác định được người phản bội ông là ai, cho nên muốn giả chết để cho những người đó chủ động hiện thân, sau đó một lần quét sạch.”
"Ý tưởng này là hay, chỉ có điều tại sao tôi phải giúp ông?”
"Đừng tưởng rằng tôi không biết, sau khi ông giả chết, thuộc hạ của ông cho rằng ông bị tôi giết chết, bọn họ sẽ mang rất nhiều phiền phức cho tôi.”
"Tuy tôi không sợ phiền phức, nhưng cũng không thích phiền toái."
An Quốc cười nói: "Chuyện này có quan hệ với Tần gia Tây Bắc.”
"Tần tiên sinh, cậu thân là con trai trưởng cháu đích thôn của tần gia, nhưng mấy năm nay lại bị ép lưu lạc ở bên ngoài."
"Cho dù như thế, theo tôi được biết Tần gia vẫn không muốn buông tha cậu."
"Tôi biết thế lực Thần Vương Điện của cậu rất lợi hại."
"Bất luận là Hổ Thiên Vương chỉ huy Bắc Hạ, hay là Long Thiên Vương dẫn người xuất kích, Tần gia có mạnh hơn nữa cũng vô dụng."
"Nhưng mà Hổ Thiên Vương tọa trấn bắc cảnh. Long Thiên Vương quản lý nhóm Rồng. Tuy bọn họ đều là thuộc hạ của cậu, nhưng cũng có thân phận chính thức.”
"Tôi tin cho dù cậu chết, cũng sẽ không đồng ý sử dụng những lực lượng này để giải quyết chuyện gia đình."
"Ngoài ra các lực lượng khác của Thần Vương điện, mặc dù không thể khinh thường, nhưng phần lớn đều ở hải ngoại."
"Muốn chống lại Tần gia Tây Bắc, chỉ sợ là lực bất tòng tâm."
"Còn tôi có thể giúp cậu."
"Chỉ cần cậu giúp tôi bình ổn nội loạn. Sau này toàn bộ tỉnh Nam Giang đều sẽ là hậu phương của cậu.”
Tần Thiên lạnh lùng nói: "Không cần!”
"Tôi sẽ tự giải quyết việc nhà của mình, không cần phải mượn tay bất cứ ai.”
An Quốc thở dài nói: "Tôi có thể hiểu được tâm trạng của cậu. Chỉ là thứ cho tôi nói thẳng, hiện tại cậu cũng đã là người có gia đình.”
"Phải cẩn thận xem xét."
Tần Thiên biến sắc, hắn biết "người nhà" trong miệng An Quốc là đang chỉ Tô Tô.
Sát khí trong mắt hắn lộ ra: "Ai dám động đến vợ của tôi, tôi cho hắn chết không có chỗ chôn!”
An Quốc cười nói: "Thêm một phần lực lượng, phòng tránh trước để tránh tai hoạ.”
"Dù sao địa bàn và lực lượng của Long Giang quá nhỏ."
"Tần tiên sinh, cậu hãy suy nghĩ lại đi. Sau khi thành công cậu chính là vị vua chân chính của Nam Giang.”
Thấy Tần Thiên vẫn do dự, An Quốc đứng lên cúi đầu nói: "Đương nhiên chủ yếu là tôi vì tư lợi của bản thân.”
"Bởi vì tôi biết nếu như hiện tại không thể loại bỏ tai họa ngầm bên trong này, sau bày chỉ sợ sẽ không còn cơ hội nữa."
“Xin tiên sinh giúp đỡ để tôi đạt được mục đích!”
Tần Thiên thở dài nói: "Được rồi.”
"Nếu ông đã kiên trì như thế, vậy tôi sẽ giúp ông lần này."
"Nằm xuống đi, bắt đầu chữa bệnh."
"Sau khi điều trị cần một thời gian tĩnh dưỡng, vừa hay ông có thể giả chết.”
“Cảm ơn chú em!” An Quốc vui vẻ cười ha ha, ngay cả xưng hô cũng thay đổi.
Ông ta cởi áo khoác của mình và nằm thẳng trên giường bên cạnh. Nhắm mắt lại, hoàn toàn giao vận mệnh của mình cho Tần Thiên.
Tần Thiên thở dài một hơi.
Lúc này đã gần ba giờ sáng, Sửu Dần giao nhau, khí của trời đất khớp với kinh mạch gan phổi trong cơ thể con người.
Mà bệnh của An Quốc, ngay tại gan phổi.
Đó là thời điểm tốt nhất để điều trị.
Hắn lấy lại tinh thần, lần thứ hai thi triển Quỷ Môn Thập Tam Châm để trị liệu.
Căn phòng yên tĩnh.
Bên ngoài sóng ngầm mãnh liệt.
Kế Chân nhìn cửa phòng được đóng chặt, cùng với Truy Phong giống như người máy đứng ở cửa, nghiến răng nói:
“Hồ tổng, chúng ta nhất định phải nghĩ cách ngăn cản Tần Thiên!”
"Hắn ta cấu kết với vương Bắc Giang, muốn mượn cơ hội chữa bệnh để sát hại lão gia tử. Chúng ta không thể để cho thành công!”
Hồ Bân nhíu mày nói: "Lão gia tử tin tưởngTần Thiên như vậy, có phải chúng ta đã lo lắng nhiều hay không?”
"Chẳng lẽ đây là âm mưu của Lưu Triệt đấy chứ, ông ta cố ý xúi giục chúng ta để không cho Tần Thiên chữa bệnh.”
Sắc mặt Kế Chân khẽ biến, cắn răng nói: "Không loại trừ khả năng này!”
"Nhưng chuyện liên quan trọng đại, chúng ta ít nhất cũng phải ở bên cạnh nhìn chứ?"
“Phòng ngừa tên họ Tần kia giở trò quỷ quái!”
Hồ Bân gật đầu, hắn cũng cảm thấy đây là cách vẹn cả hai bên.
Tuy nhiên ông ta nhìn Truy Phong, cười khổ nói: "Truy Phong không nghe lời ai ngoài lời của lão gia tử nói.”
"Hiện tại cậu ta canh giữ ở cửa, ông có có cách điều cậu ta đi không?"
"Đừng tin chuyện đó, nếuchúng ta xông vào, cậu ta thực sự dám chặt đầu chúng ta sao.”
Kế Chân giận dữ nói: "Ông là Vũ Thiên Vương, tuy Truy Phong là thị vệ riêng của lão gia tử, nhưng cũng có thể thuộc trong tầm quản lý của ông.”
“Hồ tổng, chuyện không nên chậm trễ nữa, ông nhất định phải ra lệnh cho Truy Phong mở cửa!”
Lý Xuân bên cạnh cắn răng nói: "Hồ tổng, nếu hắn dám không nghe theo, lập tức bắn cậu hắn.”
"Tuy đao của hắn nhanh, nhưng tôi không tin có thể nhanh hơn viên đạn."
Hồ Bân giận dữ nói: "Khốn kiếp!”
“Lão gia tử coi Truy Phong con của mình, ai dám to gan làm bậy chính là ngỗ nghịch với lão gia tử!”
"Hơn nữa, cậu thật sự cho rằng cậu ta không thể tránh đạn sao?"
Nghĩ đến thời điểm Truy Phong vừa mới đi tới An gia, chính ông ta đã từng kiểm tra Truy Phong, trong mắt Hồ Bân hiện lên vẻ hoảng sợ.
Lần đó khi đối mặt với viên đạn, Truy Phong không hề tránh.
Mà rút trường đao xuất ra khỏi vỏ, nhanh chóng cắt viên đạn thành hai nửa.
"Cứ chờ thêm chút thôi."
"Lão gia tử phúc lớn mạng lớn, tôi tin ông ấy sẽ bình yên vượt qua kiếp nạn này."
Ông ta nghiêm túc nói.
Nghe Hồ Bân nói xong, Kế Chân nháy mắt nói với Lý Xuân: "Đội trưởng Lý, cậu theo tôi ra ngoài xem một chút.”
"Tôi lo lắng, bên ngoài sẽ có người nhân cơ hội làm loạn."
"Được. Kế lão.” Lý Xuân vội vàng đồng ý, cùng Kế Chân đi ra ngoài.
Chương 215 Di chúc
Bên ngoài Ngọa Long Trang, một nơi hẻo lánh.
Lý Xuân châm một điếu thuốc, thấp giọng nói: "Kế lão, làm sao bây giờ?”
"Nếu lỡ tên họ Tần thật sự chữa khỏi cho lão đầu tử, há chẳng phải chúng ta phí công nhọc sức sao?"
“Cơ hội tốt không thể bỏ qua!”
Sắc mặt Kế Chân âm trầm, thấp giọng nói: "Cậu có chú ý gì? Cậu định làm gì?”
Lý Xuân cắn răng nói: "Chỉ là một tên Truy Phong, không có gì đáng lo ngại.”
"Theo tôi thấy chúng ta lấy danh nghĩa cứu lão gia tử, mạnh mẽ công vào."
"Đem già trẻ, cùng nhau ——" Anh ta đưa tay ra làm một động tác cứa cổ.
Kế Chân tức giận nói: "Ngay cả lão gia tử cậu cũng muốn giết? Cậu không muốn sống sao!”
Lý Xuân cười lạnh nói: "Kế lão hiểu lầm rồi. Tôi làm sao có thể giết lão gia tử chứ.”
"Đừng quên, người giết lão gia tử là Tần Thiên."
Kế Chân cười lạnh nói: "Giết lão gia tử giá họa cho Tần Thiên, đó là một cách hay. ”
Lý Xuân kích động nói: "Chỉ cần ông gật đầu, tôi sẽ bảo các anh em ra tay ngay bây giờ.”
Kế Chân do dự một chút, nói: "Đừng quên, còn có một Hồ Bân.”
“Ông ta chính là Vũ Thiên Vương. Là cấp trên trực tiếp của cậu, cũng được xem như là thầy của cậu.”
“Ông ta một lòng trung thành tận tâm với lão gia tử, cậu có thể vượt qua cửa ải của ông ta không?"
Lý Xuân cắn răng nói: "Nếu ông ta không cho phép, vậy thì cùng giết luôn.”
"Kế lão, người làm chuyện lớn không câu nệ tiểu tiết. Hiện tại tôi đã có thể liều bất kể giá nào, không phải ông sợ chứ?”
“Nếu ông bỏ cuộc giữa chừng, làm sao có thể giải thích với Bắc Giang Vương?”
Kế Chân nói: "Một không làm hai không ngừng!”
“Cứ làm theo những gì cậu nói!”
Lý Xuân vui vẻ nói: "Bên trong đều là tâm phúc của tôi, yên tâm đi, chúng ta nhất định sẽ một phát thành công.”
"Đừng quên ước định của chúng ta, giết được ông già, ông là Nam Giang Vương, còn tôi chính là Vũ Thiên Vương.”
Kế Chân cười nói: "Yên tâm, tôi nói được làm được.”
“Đi!”
Lý Xuân đỏ mắt, xông vào trong phòng.
“Hồ tổng, đã lâu như vậy, không thể chờ thêm đợc nữa!”
“Tôi muốn xông vào cứu lão gia tử!”
“Tất cả anh em tổ ba nghe lệnh!”
“Có!” Đám vệ sĩ trong bóng tối đồng thanh đáp lại.
Lý Xuân đứng thứ ba trong bát kim cương dưới tay Hồ Bân. Những người này đều là người của tổ ba.
“Cùng tôi xông vào!” Lý Xuân hét một câu, dẫn đầu rút đao ra.
Hồ Bân đang muốn ngăn cản anh ta thì nghe thấy trong phòng truyền đến một tiếng nổ lớn.
Sau đó là tiếng An lão gia tử kêu thảm thiết, vang vọng cả sơn trang.
Mọi người sững sờ, tất cả đều lộ vẻ hoảng sợ.
“Lão gia tử!” Hồ Bân phản ứng lại, dẫn đầu xông tới đầu tiên.
Không đợi ông ta đến, Truy Phong đứng ở cửa, một cước đá văng cửa phòng xông vào trước giống như một cơn gió.
“Mau, mau cứu lão gia tử!”
Kế Chân và Lý Xuân phản ứng lại, cũng xông vào.
“Lão gia tử!”
“Lão gia tử ngài sao rồi?”
Chỉ An Quốc sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, trước ngực có một vũng máu đen.
Chắc là vừa mới nôn ra.
“Là Tần Thiên hại lão gia tử!”
"Tần Thiên đâu?" Lý Xuân hét lớn.
Bên cạnh cửa sổ đối mặt với vách núi đang mở ra, Tần Thiên đã không thấy bóng dáng.
Kế Chân lớn tiếng nói: "Vũ Thiên Vương, Tần Thiên chạy rồi, ông định làm gì?”
Hồ Bân trợn mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lý Xuân, lập tức truyền lệnh xuống, tất cả mọi người phong tỏa tỉnh thành truy nã Tần Thiên!”
“Còn nữa điều bảy tiểu đội còn lại tới đây!”
“Đào ba tất đất, tôi cũng muốn băm thây tên Tần Thiên thành nghìn khúc!”
“Vâng!” Lý Xuân vội vàng truyền lệnh.
Toàn bộ tỉnh thành, tất cả lực lượng an ninh của An gia đều được động đậy.
Tất cả các con đường ra vào tỉnh đều bị phong tỏa chặt chẽ.
Tìm kiếm Tần Thiên.
“Lão gia tử, ông thế nào rồi?” Hồ Bân đỡ An Quốc, đau lòng hỏi.
An Quốc thấp giọng nói: "Sớm muộn gì cũng chết, không thể trách Tiểu Tần tiên sinh.”
"Cậu ta thật lòng muốn chữa bệnh cho tôi, nhưng y thuật không đủ, sau khi thất bại sợ chịu trách nhiệm cho nên cậu ta đã chạy trốn.”
"Các người nghe tôi nói, đừng làm khó Tần Thiên, tôi có chuyện quan trọng hơn phải nói.”
Kế Chân vội vàng nói: "Lão gia tử, chuyện gì vậy?”
An Quốc thấp giọng nói: "Sau khi tôi chết, tất cả sản nghiệp của An gia sẽ do Như Ngọc thừa kế.”
"Các người đều phải toàn lực trợ giúp."
Hồ Bân vội vàng nói: "Ngài cứ yên tâm đi, chúng tôi nhất định sẽ trợ giúp đại tiểu thư xử lý tốt công việc.”
Kế Chân thấp giọng nói: "Lão gia tử, còn gì không?”
An Quốc thở hổn hển, nói: "Tôi không muốn phô trương lãng phí, cho nên quàn ba ngày lập tức sắp xếp hạ táng.”
(Quàn: Đặt tạm linh cữu ở một nơi để viếng trước khi đưa đám.)
“Còn lại, các người tự xem làm đi——"
Nói đến đây, ông ta bỗng nhiên thở không nổi, há miệng thở hơi lên, cả khuôn mặt trở nên đỏ bừng.
Ngồi phắc lên “ọc” một tiếng, lại phun ra một ngụm máu đen, sau đó từ từ ngã xuống.
“Lão gia tử!”
Hồ Bân quỳ gối trước giường bật khóc.
Kế Chân vỗ vỗ bả vai Hồ Bân, nói: "Hồ tổng, di ngôn của lão gia tử phó thác, chúng ta không thể chậm trễ.”
"Người chết là hết, chúng ta vẫn nên sắp xếp chuyện trước mắt để tránh gây rối.”
Hồ Bân dù sao cũng là người anh hùng kiêu ngạo cả đời, biết Kế Chân nói rất đúng.
Ông ta cùng Kế Chân và Lý Xuân đi ra ngoài, nói: "Lão gia tử đã nói tất cả sản nghiệp sẽ do Như Ngọc tiểu thư kế thừa.”
“Chúng ta trước tiên trợ giúp tiểu thư lên vị trị, sau đó mới toàn thành việc truy nã Tần Thiên!”
“Thù này không báo, Hồ Bân tôi thề không làm người!”
Kế Chân gật đầu, nói: "Nếu đã như vậy, tôi sẽ đi truyền di chúc của lão gia tử.”
Ông ta nói với Lý Xuân: "Đội trưởng Lý, cậu sẽ thông báo cho tất cả mọi người trong hệ thống an ninh của cậu ngay lập tức. Lão gia tử bị hại bỏ mình, truyền vị cho Như Ngọc tiểu thư.”
"Đồng thời chiếu di nguyện của lão gia tử, để cho Như Ngọc tiểu thư chọn ngày thành hôn với Kế Phong."
Lý Xuân cười nói: "Được! ”
“Tôi lập tức đi làm!”
Nói xong, anh ta muốn đi ra ngoài.
“Không đúng!” Hồ Bân phản ứng lại, tức giận nói: "Kế Chân, ông đang nói nhảm gì vậy?”
“Lão gia tử nói muốn tiểu thư gả cho con trai của ông khi nào?”
“Tiểu thư căn bản cũng không thích con trai của ông, đây là chuyện mọi người đều biết!”
Lý Xuân cười lạnh nói: "Hồ tổng, anh Kế Phong thích Như Ngọc tiểu thư, theo tôi thấy bọn họ rất xứng đôi.”
"Huống chi Như Ngọc tiểu thư chỉ là đàn bà, sao lại có thể quản lý sản nghiệp lớn như An gia chứ?"
"Chỉ có cô ấy gả cho anh Kế Phong, được anh Kế Phong và Kế quản gia nâng đỡ thì mới có thể ngồi vững vị trí."
Kế Chân cười nói: "Tôi tất nhiên sẽ cố gắng hết sức.”
Hồ Bân cuối cùng cũng hiểu ra.
Ông ta hét lên: "Kế Chân, ông đây là muốn soán vị!”
"Ông giả truyền di chúc của lão gia tử, để tiểu thư gả cho con trai của ông, chính là vì chiếm đoạt sản nghiệp An gia."
“Các người thu được cả người lẫn của, lẽ nào lại có lý như vậy!”
Người đâu bắt phản đồ này cho tôi!”
Bên cạnh ông ta có một thân tín vừa muốn ra tay, Lý Xuân nhanh tay lẹ mắt, một dao cứa cổ họng thân tín.
Lý Xuân bất ngờ kề dao lên cổ Hồ Bân, lớn tiếng nói: "Anh em tổ ba nghe lệnh!”
"Vũ Thiên Vương Hồ Bân, mưu đồ bất chính liên hợp Tần Thiên hãm hại lão gia tử."
“Hiện tại tước đoạt vị trí Vũ Thiên Vương của ông ta!”
“Sau này các người đi theo tôi, lương mỗi tháng của mỗi người tăng gấp đôi.”
Những người này đều là tâm phúc của Lý Xuân, bị Lý Xuân mê hoặc bất mãn với Hồ Bân từ lâu.
Nghe vậy, bọn họ rút vũ khí ra sát hại mấy tâm phúc duy nhất của Hồ Bân.
Kế Chân cười ha ha, ông ta thật sự không thể ngờ được, sự việc lại có thể chuyển biến tốt như vậy.
"Lý Xuân, sắp xếp người của cậu canh giữ nghiêm mật."
"Coi chừng Hồ Bân và Truy Phong, còn có thi thể lão đầu tử."
"Không có mệnh lệnh không được để cho bọn họ rời đi một bước, bất cứ kẻ nào muốn xông vào, giết tất.”
“Cậu theo tôi đi đến An gia, trợ giúp Kế Phong thượng vị!”
Bình luận facebook