• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Hot Thần Vương Lệnh (1 Viewer)

  • Chương 221-225

Chương 221 Tự tay giết tên họ Tần kia

Truy Phong ăn rất nhanh, ăn theo cách này không phải là đang hưởng thụ đồ ăn mà chỉ đơn thuần lấp đầy bụng để sống.

Anh ta giống như một con sói trên thảo nguyên.

Tần Thiên nghĩ thầm có lẽ chỉ có người đơn giản như vậy, mới có thể luyện đao pháp đến trình độ này.

Truy Phong nhanh chóng ăn xong nửa con gà trong tay, dường như vẫn chưa thỏa mãn, anh ta lại nhìn về phía nửa con gà trước mặt Tần Thiên.

“Xin!”

“Đây là gà của ông đây!” Tần Thiên vội vàng bảo vệ đồ ăn của mình.

Sau đó hắn cắn một miếng thịt uống một ngụm rượu vang, ăn uống rất thoải mái.

Tối hôm qua, hắn phá cửa sổ bỏ chạy, thực tế hắn không hề đi xa, chỉ ở ngay dưới vách đá, đu trên một tảng đá bị thổi gió núi lúac nửa đêm thổi cóng cả người.

Bụng đói cồn cào từ lâu.

Truy Phong cảm thấy có chút xấu hổ, anh ta nuốt một ngụm nước bọt rồi nói: "Ừm.., vừa rồi tại sao anh không tránh?”

“Nếu lở tôi thật sự muốn giết anh thì sao?”

Một đao vừa rồi anh ta thật sự đã dùng hết toàn lực.

Tần Thiên không có tránh, nếu như anh ta thật sự muốn giết Tần Thiên, vậy thứ bị chém làm hai nửa không phải con gà mà sẽ là Tần Thiên?

Tần Thiên nhàn nhạt nói: "Lúc cậu xuất đao, trong lòng không có ý muốn giết người.”

Nói xong, hắn lại nhịn không được tức giận nói: "Nếu biết sớm thằng nhóc cậu chả có lòng tốt gì, nhắm vào gà của ông đây thì ông đây chắc chắn sẽ tránh.”

Truy Phong nở nụ cười.

Anh ta mỉm cười.

Chàng thiếu niên giống như khúc gỗ này, trong mắt anh ta ngoại trừ đao và ông chủ An Quốc ra thì không còn có bất cứ thứ gì có thể làm cho thằng nhóc này nở nụ cười.

Tần Thiên giống như đang nhìn thấy quỷ vậy.

Nhưng mà không thể không nói tên này cười rộ lên trông rất rung động lòng người.

Phải nói là rất tinh khiết.

Hiếm khi có một nụ cười tinh khiết như vậy.

"Chờ tôi giết người xong sẽ mời anh ăn gà." Anh ta nói một cách nghiêm túc.

Tần Thiên cười nói: "Vậy sao? Cậu định giết ai?”

Truy Phong cười nói: "Giết người nên giết.”

Cả hai đều mỉm cười, lúc này đều ngầm hiểu mà không cần nói ra.

Ngay cả Tần Thiên cũng có chút ghen tị với An Quốc, lại có thể có được một vệ sĩ riêng như Truy Phong.

“Nhưng mà tôi vẫn có chút lo lắng, lão gia tử không sao chứ?"

"Khi nào ông ấy có thể tỉnh lại?" Sắc mặt Truy Phong lại trở nên nghiêm túc.

Tần Thiên gặm miếng thịt cuối cùng, duỗi thắt lưng nói: "Yên tâm đi.”

“Tôi phong bế giác quan toàn thân của ông ta, ông ta bây giờ giống như là một đứa bé trong bụng mẹ, hỗn độn hỗn độn, nhưng trời và người một thể."

"Đây cũng là vì tích nguyên khí cho oing ta."

"Dù sao mấy năm nay, nền tảng của ông ta đã bị bệnh mài sạch từ lâu."

“Đợi đến lúc hạ táng, cũng chính là ngày sống lại của ông ta."

Truy Phong bỗng nhiên đứng lên, cung kính cúi người với Tần Thiên, khẽ nói: "Tôi tin anh.”

"Cảm ơn!"

Tần Thiên ngáp một cái rồi nói: "Đừng nói mấy lời sáo rỗng này, trở về nhớ mời ông đây ăn gà mới là chuyện chính đáng.”

"Buồn ngủ quá, tôi đi ngủ chút.”

Nói xong, hắn lắc người nhảy lên xà nhà.

Ngôi biệt thự này là một ngôi nhà làm bằng gỗ theo phong cách cổ điển, xà nhà được làm bằng cây gỗ lim lớn.

Tần Thiên nằm ở phía trên, từ phía dưới nhìn lên chỉ thấy cả người hắn đều được che chắn, dù cho có người đi vào cũng khó có thể phát hiện ra.

Trong mắt Truy Phong hiếm khí lộ ra vẻ hâm mộ.

......

An trạch.

Tiểu viện dành riêng cho Liễu Như Ngọc.

"Ngọc nhi, anh cố ý dặn phòng bếp làm canh bát bảo, dưỡng âm bổ khí, làm đẹp, em uống một chút đi." Kế Phong ân cần nói.

Liễu Như Ngọc tóc tai rối bời ngồi trên giường.

Cô ta giận dữ nói: "Kế Phong, tôi đã nói rồi, để tôi đi gặp gia gia!”

"Tôi không tin rằng ông ấy đã chết!"

“Nhất định các người đang lừa gạt tôi!”

"Ngoan." Kế Phong cười nói: "Người chết không thể sống lại, em vẫn nên nén bi thương đi.”

“Quên những chuyện không vui kia đi, sau này có anh rồi."

“Em yên tâm, anh nhất định sẽ để cho em làm người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này."

"Nào, anh đút cho em." Kế Phong cười hì hì, bưng chén ngồi ở bên giường, tự tay múc một muỗng canh, dùng miệng thổi thổi rồi đưa đến bên miệng Liễu Như Ngọc.

“Tôi không uống!”

“Cút đi!” Liễu Như Ngọc phẫn nộ hét lớn, vung tay hất mạnh chén canh.

Canh nóng bắn tung toé lên tay và trên người, Kế Phong hét lên.

Anh ta giận tím mặt: "Con khốn, bây giờ cô đã là người của tôi, vậy mà còn không biết tốt xấu!”

“Tôi muốn cô trở thành làm vợ tôi!" Nói xong anh ta lập tức nhào tới.

“Đừng!” Liễu Như Ngọc bất lực che mặt hét lớn.

“Kế Phong, cậu muốn làm gì!” Thời khắc mấu chốt, Dương Vinh xông vào.

Kế Phong nghiến răng nói: "Chuyện giữa tôi và vợ mình, không cần người ngoài quan tâm.”

“Dương Vinh, chị chắc là biết rõ sau này nên nịnh bợ ai rồi chứ!”

Dương Vinh cười khẩy nói: "Nhìn thì như ba con các người nắm chắc cục diện, nhưng không nên đắc ý quá sớm.”

“Cậu chớ quên, ba ngày sau an táng lão gia tử. Đến lúc đó nếu như không thể để Như Ngọc trước mặt mọi người thừa nhận người chồng sắp cưới như cậu, thì các người cũng chẳng có được cái gì đâu.”

“Những học trò An gia, đều rất trung thành và tận tâm với lão gia tử.”

“Cậu cảm thấy đến lúc đó bọn họ sẽ nghe Như Ngọc, hay là nghe ba con các người?”

Kế Phong tức đỏ mắt.

Anh ta công nhận Dương Vinh nói đúng.

Ba con bọn họ muốn thuận lợi quản lý đại quyền của An gia, nhất định phải thông qua Liễu Như Ngọc.

Anh ta nghiến răng, miễn cưỡng cười nói: "Như Ngọc, em hiểu lầm rồi, sao anh có thể làm tổn thương em chứ?”

"Em nghỉ ngơi thật tốt đi, anh còn bận rộn chuẩn bị cho đám tang.”

"Đến lúc đó, em có thể gặp lão gia tử lần cuối."

Kế Phong nói xong không cam lòng đi ra bên ngoài.

“Đứng lại!” Liễu Như Ngọc bỗng nhiên hét một tiếng, nghiến răng nói, "Muốn tôi đồng ý anh cũng được, nhất định phải thỏa mãn một điều kiện của tôi.”

"Điều kiện gì? Em nói bất cứ điều gì cũng được!”

"Như Ngọc, em biết anh yêu em thế nào mà, đừng nói là một điều kiện, cho dù là một trăm anh cũng sẽ thỏa mãn em.” Kế Phong vui mừng.

Liễu Như Ngọc lạnh lùng nói: "Ba ngày sau trong tang lễ của gia gia, tôi muốn nhìn thấy Tần Thiên.”

"Tôi muốn hắn ở ngay trước di thể của gia gia, chính miệng nói cho tôi biết rốt cuộc có phải do hắn giết hay không."

“Nếu thật sự do hắn hiết, tôi sẽ tự tay giết hắn, sau đó sẽ kết hôn với anh!”

Kế Phong do dự một chút, nói: "Tần Thiên hiện tại bị dọa vỡ mật, hắn nào dám xuất hiện.”

Liễu Như Ngọc nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi không quan tâm.”

“Ba ngày sau trong tang lễ không gặp được Tần Thiên, anh đừng mơ tưởng có được tôi!”

"Nếu anh dám chạm vào tôi, tôi sẽ chết cho anh xem."

"Đến lúc đó xem những môn sinh của An gia, còn có thể phục tùng mệnh lệnh của ba con các người hay không."

Trong mắt Kế Phong lộ ra vẻ ngoan độc, cắn răng nói: "Được!”

“Một lời là định!”

“Họ Tần không thể rời khỏi tỉnh thành, cho dù đào ba thước đất cũng phải bắt được hắn.”

Nói xong, anh ta sải bước rời đi.

Dương Vinh thở dài nhìn Liễu Như Ngọc, nói: "Đến bây giờ em vẫn không tin đúng không?”

Mặt Liễu Như Ngọc không chút thay đổi, lạnh lùng nói: "Em đói bụng, chuẩn bị cơm đi.”

Dương Vinh kích động nói: "Em chịu ăn rồi sao?”

Liễu Như Ngọc nói: "Em muốn ăn ngon ngủ ngon, dưỡng tinh thần thật tốt.”

“Chỉ có như vậy mới có thể có sức lực, tự tay giết họ Tần kia!”

Nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Liễu Như Ngọc, ngay cả Dương Vinh cũng cảm thấy rùng mình.

Có đôi khi phụ nữ hung ác, thật sự sẽ rất tàn nhẫn.

Tần Thiên đang ngủ trên xà nhà lầu hai của trang viên Ngọa Long, đột nhiên hắt hơi một cái làm cho Truy Phong ở dưới cũng giật nảy mình.

Còn tưởng rằng lão gia tử bỗng nhiên xác chết vùng dậy chứ.

"Anh làm gì vậy?" Truy Phong tức giận hỏi.

Tần Thiên xoa xoa mũi nói: "Nhất định là vợ nhớ tôi rồi.”

“Đều trách An lão đầu làm tôi dính vô mấy chuyện nhảm nhí này, nếu không bây giờ ông đây đang ôm vợ mềm mại thơm tho nằm trên giường lớn rồi, không phải thoải mái hơn sao?”

“Mau mau làm cho xong những chuyện này, ông đây muốn về nhà tìm vợ!”

Truy Phong tức giận đến không nói nên lời. Vào thời điểm quan trọng như vậy, mà hắn lại nói với anh ta là hắn đang nhớ vợ?

Truy Phong một lúc lâu mới răng phun ra hai chữ: "Vô sỉ!”
Chương 222 Không biết xấu hổ

“Cậu nói gì?"

“Cậu lại có thể chửi tôi vô sỉ!”

Tần Thiên không chịu nổi thấy bên cạnh có một cái xương gà, hắn cầm lấy ném ngay vào gáy Truy Phong.

‘Bịch’ một tiếng, Truy Phong vội vàng xoa xoa đầu, anh ta nhìn xương gà trên mặt đất cũng thấy bối rối.

“Anh dám đánh lén tôi?” Truy Phong tức giận trừng mắt.

Tần Thiên đắc ý nói: "Cậu có bản lĩnh thì đến đánh tôi đi. Thôi nào, cậu có thể làm được sao?”

Truy Phong trợn mắt nhìn một lúc lâu, lại đỏ mặt tức giận nói: "Vô sỉ!”

Tần Thiên cười nói: "Nhớ vợ là chuyện hết sức bình thường, có cái gì mà vô sỉ chứ.”

"Tôi nói này người anh em, lẽ nào cậu vẫn chưa từng yêu đương đấy chứ?"

Truy Phong lạnh lùng nói: "Phụ nữ sẽ ảnh hưởng đến tốc độ rút đao của tôi.”

Tần Thiên bĩu môi nói: "Mỗi ngày đều ôm một con đao lạnh như băng, có ý nghĩa gì.”

"Nghe tôi nói nè, tình yêu là cảm giác tuyệt vời nhất trên thế giới, nếu cậu có cơ hội thì cậu phải trải nghiệm nó.”

Truy Phong tức giận nói: "Không thể ngờ anh lại là loại người này, đúng là không biết xấu hổ!”

Tần Thiên cũng không tức giận, cười hì hì nói: "Tôi biết cậu ghen tị với tôi.”

"Hay là chờ xong chuyện trước mắt, tôi giới thiệu cho cậu một người bạn gái?"

Truy Phong trừng mắt nhìn Tần Thiên một cái, nói: "Không cần!”

“Đồ vô sỉ!”

Tần Thiên tức giận nói: "Cậu có thể nghi ngờ năng lực của tôi, nhưng không thể sỉ nhục nhân phẩm của tôi!”

Truy Phong cười lạnh nói: "Rõ ràng anh đã có vợ, nhưng lại còn dây dưa với đại tiểu thư.”

“Anh lợi dụng cơ hội trị bệnh cho lão gia tử để bắt chẹt cho cô ấy, tất nhiên cô sẽ nghe lời anh."

“Đại tiểu thư là ngọc nữ minh tinh cấp bậc Thiên Hậu, anh đối với cô ấy như vậy, anh không biết vô sỉ là gì sao?"

Trên mặt Tần Thiên đã có vẻ không nhịn được, trầm giọng nói: "Tôi và Liễu Như Ngọc trong sạch.”

“Đúng, tôi có thể nhìn ra cô ấy thích tôi, nếu tôi yêu cầu cô ấy chắc chắn cô ấy sẽ không từ chối.”

"Nhưng tôi muốn nói là tôi sẽ không làm chuyện như thế, cậu có tin không?"

Truy Phong lắc đầu nói: "Không tin.”

Sau đó còn bổ sung thêm một câu: "Ai tin.”

“Mẹ kiếp!” Tần Thiên nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Truy Phong, ước gì có thể nhảy xuống đánh một trận với anh ta.

Lúc này Tần Thiên đột nhiên nghe thấy tiếng trên cầu thang có người đến.

Tần Thiên đành phải nhịn.

Truy Phong cũng nghe thấy, sắc mặt lạnh lẽo, vội vàng đi đến lấy xương gà và chai rượu trên bàn ném ra ngoài vách núi.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Truy Phong mở ra một khe hở, tay cầm trường đao, lạnh lùng nói: "Làm gì?"

Cẩu Tam đứng ngoài cửa nhìn thấy khuôn mặt giống như tử thân của Truy Phong, trong lòng lập tức cảm thấy có chút sợ hãi.

“Không có việc gì, đưa cho anh chút đồ ăn."

“Xuân ca đặt dê nướng."

“Cẩu Tam đưa tới nửa cái đùi dê nướng, nhìn về phía sau Truy Phong một chút, nhìn thấy "thi thể" của An Quốc không có gì khác thường, lập tức lộ ra vẻ tươi cười.

Lúc chuẩn bị đi, bỗng nhiên hắn ta cảm thấy có gì đó không đúng, khịt khịt mũi ngửi ngửi, ngạc nhiên nói: "Mùi rượu từ đâu ra?”

“Anh đã uống rượu à?"

“Không phải anh không bao giờ uống rượu sao?"

Trong ấn tượng của Cẩu Tam, Truy Phong chính là một người gỗ, không dính đến rượu và thuốc lá

Truy Phong trầm mặt, lạnh lùng nói: "Ông đây khó chịu, uống chút rượu thì làm sao?”

“Cần cậu quản?"

Cẩu Tam nhìn thấy ánh mắt muốn giết người của Truy Phong, hắn ta nuốt nước miếng, vội vàng nói: "Nên làm nên làm!”

"Lão gia tử bị hại chết, anh đau buồn uống chút rượu cũng là chuyện nên làm."

“Cái đó, không quấy rầy nữa, anh cứ uống tiếp đi.” Cẩu Tam nói xong vội vàng chuồn đi.

Truy Phong một lần nữa đóng cửa lại, gặm một miếng thịt dê nướng rồi nói: "Thơm quá.”

“Cái này so với gà nướng ngon hơn nhiều."

Truy Phong cố ý chọc tức Tần Thiên, nhưng lại không có nghe Tần Thiên đáp lại, anh ta ngẩng đầu nhìn thấy Tần Thiên đang trầm tư ngồi ở trên xà nhà như có điều suy nghĩ.

Truy Phong có hơi sững sờ, nói: "Không phải anh thật sự tức giận đấy chứ?”

"Vốn dĩ anh một chân đạp hai cái thuyền đúng là có chút vô sỉ."

“Chẳng qua anh chữa bệnh cho lão gia tử, tôi cũng nhìn ra đại tiểu thư là thật lòng thích anh.”

“Cho nên yên tâm đi, tôi sẽ không ngăn cản đâu.”

Tần Thiên nhíu mày, nói: "Vấn đề này rất nghiêm trọng.”

“Nó đã ảnh hưởng đến hình tượng vĩ đại của tôi, có vẻ tôi cần phải giải quyết nó càng sớm càng tốt.”

“Cắt!”

“Nói một đằng nghĩ một nẻo.” Mặt Truy Phong đầy vẻ khinh thường.

Đúng là quá nhàm chán, hai người lại cãi nhau vài câu, tuy nhiên Tần Thiên đã nhận ra phải nhanh chóng giải quyết chuyện liên quan đến Liễu Như Ngọc.

Nếu không cứ tiếp tục không rõ ràng như vậy, hắn thì không sao nhưng sẽ ảnh hưởng đến thanh danh Liễu Như Ngọc thì không tốt.

Nhưng hiện tại hắn không thể lộ diện, chỉ có thể chờ đến lúc gặp Liễu Như Ngọc rồi nói sau.

Hắn cũng không hề lo lắng về an toàn của Liễu Như Ngọc.

Bởi vì chính miệng An Quốc nói muốn Liễu Như Ngọc làm người kế nhiệm.

Hiện tại bất luận kẻ nào trong An gia có tâm tư gì đó thì nhất định cũng sẽ xem Liễu Như Ngọc là át chủ bài của mình, bảo vệ cô ta thật tốt.

Nếu như hắn biết trạng thái hiện tại của Liễu Như Ngọc, không biết còn có thể nghĩ như vậy nữa hay không.

Sau khi Dương Vinh đi, Liễu Như Ngọc ngồi trước gương bắt đầu trang điểm tỉ mỉ.

Nhìn mình trong gương, ánh mắt cô tràn đầy vẻ xa lạ.

Ba ngày sau đám tang, cô ta sẽ ăn mặc đẹp đẽ.

Tiễn biệt người thân, tự tay giết chết Tần Thiên, sau đó mặc áo cưới gả cho một người cô ta hoàn toàn cũng không thích thậm chí còn có chút chán ghét.

Bắt đầu từ khoảnh khắc đó, tuy cô ta vẫn còn sống, nhưng Liễu Như Ngọc trước đây sẽ chết đi.

Tuy rằng bề ngoài vẫn không chấp nhận, nhưng trong lòng cô ta đã bắt đầu tin Tần Thiên đã giết chết gia gia.

Nếu không vì sao Tần Thiên không tới tìm cô ta để giải thích rõ ràng?

Vì vậy cô ta đang tích lũy sức mạnh!

Cô ta nhất định phải tự tay làm thịt Tần Thiên!

......

“Thằng chó họ Tần rốt cuộc đã trốn ở đâu!”

“Nhiều người như vậy cũng không tìm được!”

“Lý Xuân, làm sao cậu trở thành Vũ Thiên Vương được vậy?” Trong sân trước, vẻ mặt Kế Phong đang rất nóng nảy.

Lý Xuân thấy Kế Phong dám chửi mình trước mặt nhiều người như vậy, trong mắt Lý Xuân hiện lên một tia sát khí.

Tuy nhiên nó chỉ vừa lóe lên rồi biến mất.

Anh ta trầm ngâm suy nghĩ một chút, có chút nịnh bợ cười nói: "Phong ca, tôi có cách có thể cho họ Tần kia ngoan ngoãn tự tới cửa.”

Kế Phong không kiên nhẫn nói: "Cách gì, mau nói!”

“Chỉ cần để Tần Thiên xuất hiện ở tang lễ, buộc hắn thừa nhận sự thật sát hại lão gia tử thì Như Ngọc sẽ đồng ý gả cho tôi."

“Đến lúc đó tôi chắc chắn sẽ thưởng hậu hĩnh cho cậu!”

Lý Xuân lấy điện thoại di động ra, lấy ra ảnh chụp của một người phụ nữ, nói: "Phong ca, anh nhìn xem người phụ nữ này?”

Hai mắt Kế Phong sáng ngời.

Trong nháy mắt, Kế Phong đã bị người phụ nữ trong bức ảnh làm cho kinh ngạc.

Cho dù là ngoại hình hay là khí chất của người phụ này đều không thua kém Liễu Như Ngọc chút nào.

Có thể nói mỗi người một vẻ.

Kế Phong nuốt nước miếng, khẽ nói: "Là cực phẩm.”

“Nếu như bình thường, tôi nhất định sẽ động lòng."

“Nhưng bây giờ đã đến lúc nào rồi?”

“Lý Xuân, cậu cảm thấy tôi còn có tâm trạnh làm loại chuyện này sao?"

Lý Xuân cười nói: "Phong ca, anh hiểu lầm rồi.”

“Người phụ nữ này tên là Tô Tô, anh có biết cô ta là ai không?”
Chương 223 Âm mưu quỷ kế

"Hửm?" Kế Phong nghi hoặc nói: "Thân phận của cô ta là gì?”

"Không phải là trà xanh sao?"

Lý Xuân cười nói: "Lời này của Phong ca sai rồi.”

“Tô Tô, chủ tịch tập đoàn Tô Ngọc, đồng thời cô ta còn có một thân phận quan trọng khác, cô ta chính là vợ của Tần Thiên!”

“Cậu nói gì?" Kế Phong lắp bắp kinh hãi, giống như phát hiện một lục địa mới, kích động nói: "Cậu nói thật sao?”

Lý Xuân cười gật đầu nói: "Hơn nữa theo tôi được biết Tần Thiên rất yêu thương che chở người vợ này.”

“Anh đoán hai vợ chồng Phan Mỹ Nhi, còn có Phan Long Phan Hổ là bị ai hại?

"Chính là bởi vì bọn họ muốn đánh chủ ý lên người Tô Tô."

“Tần Thiên vì vợ mà ngay cả Phan gia cũng dám xuống tay, có thể thấy được hắn coi trọng người phụ nữ như thế nào.”

"Phong ca, anh nói xem nếu chúng ta bắt cô ta tới đây, đến lúc đó có phải Tần Thiên sẽ ngoan ngoãn xuất hiện hay không?"

Kế Phong cười ha hả, nói: "Đúng là trời giúp mình rồi.”

“Nhanh!”

“Lý Xuân, lập tức phái người đi Long Giang, cho dù thế nào cũng phải bắt người phụ nữ này cho tôi!”

"Người phụ nữ này là cực phẩm, nhưng tôi đã có Như Ngọc thì sẽ không cảm thấy hứng thú với người phụ nữ khác nữa."

“Chờ sau khi giết Tần Thiên, tôi giao coi ta cậu, cậu cứ chơi đùa thoải mái!”

Lý Xuân lo lắng nói: "Tôi đương nhiên sẵn sàng cống hiến vì Phong ca.”

“Nhưng trước mắt đám tàn dư ở Bắc Giang vẫn chưa được xóa sạch, có thể phải chiến đấu bất cứ lúc nào. Tôi cần phải dẫn anh em của tôi đến thị trấn tỉnh.”

“Tôi cảm thấy chúng ta có thể giao việc này cho người khác làm, ví dụ, Lý gia và Giả gia.”

“Cũng có thể nhân cơ hội này, kiểm tra lòng trung thành của bọn họ với Phong ca như thế nào."

“Phong ca, anh cảm thấy thế nào?”

Kế Phong gật đầu nói: "Nói có lý.”

"Vậy thì cậu cảm thấy nên phái Lý gia hay là Giả gia đây?"

Ánh mắt Kế Phong nhìn về phía Lý Xuân có chút ý muốn dò xét.

Theo Kế Phong thấy đi Long Giang bắt một người phụ nữ giống như làm không công, nhưng lại là một công lao lớn.

Anh ta muốn biết Lý Xuân muốn đưa công lao lớn này cho Lý gia hay là Giả gia.

Từ đó có thể phán đoán ra Lý Xuân có quan hệ tốt với Giả gia hay là Lý gia.

Vậy thì sau này anh ta có thể đề phòng trước.

Không thể không nói tuy Kế Phong bình thường giống như một tên ăn chơi. Nhưng đứa trẻ sinh ra từ gia đình như thế này sẽ không hề đơn giản.

Lý Xuân do dự một chút, cắn răng nói: "Nghe nói Lý gia gần đây chiêu mộ một nhóm cao thủ, tôi cảm thấy để Lý gia đi tương đối thích hợp.”

“Phong ca nếu đưa công lao này cho Lý gia, sau này bọn họ nhất định sẽ càng ngày càng thân cận với chúng ta hơn."

“Tuy nhiên cụ thể để cho nhà nào đi vẫn phải nghe ý của Phong ca."

"Dù sao anh mới là thiếu chủ tương lai."

Trong lòng Kế Phong cười lạnh, Lý Xuân ơi là Lý Xuân, tôi đã biết có cấu kết với Lý gia từ lâu, hiện tại xem ra quả nhiên là như thế.

Một công lao dễ như vậy, tất nhiên Lý Xuân muốn đưa cho Lý gia rồi.

Kế Phong cố ý trầm ngâm một chút rồi mới nói: "Lý gia tôi đã có sắp xếp khác, tôi cảm thấy vẫn là để cho Giả gia đi tương đối thích hợp.”

“Chuyện quan trọng không thể để xảy ra sai sót, tôi biết Giả gia có mấy cao thủ rất lợi hại.”

“Để bọn họ ra tay chắc chắn không xảy ra sai sót.”

"Chờ sau này có cơ hội lập công khác tôi sẽ giao cho Lý gia."

Lý Xuân xấu hổ nói: "Nếu đã như thế, vậy mời Phong ca hạ lệnh cho Giả gia đi.”

Kế Phong gật đầu: "Chuyện này tôi sẽ sắp xếp, cậu cũng không cần quan tâm.”

“Lý Xuân, cậu phải bảo đảm quét sạch đám tàn dư Bắc Giang trong tỉnh thành trước tang lễ lão gia tử. Hãy chắc chắn đám tang sẽ không xảy ra bất kỳ chuyện gì!”

“Vâng!”

“Tôi lập tức đi sắp xếp!” Lý Xuân sải bước rời đi.

Lý Xuân ra bên ngoài ở một nơi không có bóng người, anh ta gọi điện thoại cho Lý Tồn Trung, nói chuyện đi Long Giang bắt Tô Tô.

Lý Tồn Trung thở dài nói: "Xem ra Kế Phong đã có phòng bị với con!”

"Một công lao lớn như thế nên giao cho Lý gia chúng ta làm."

"Như thế chúng ta nhất định có thể thu được lòng hảo cảm của đám môn sinh An Quốc, có thể nói lợi ích không có giới hạn.”

"Haizz, chỉ tiếc đã bỏ lỡ cơ hội lần này."

"Quan hệ giữa ba con Kế gia và Giả gia luôn khá tốt, cho nên Kế Phong muốn đưa công lao này cho Giả gia."

"Không." Lý Xuân cười cười, nói: "Con cố ý tiến cử ba là vì để loại bỏ nghi ngờ của Kế Phong.”

"Để cho hắn ta phái Giả gia đi làm chuyện này."

"Hử?" Lý Tồn Trung sững sờ nói: "Tiểu Xuân, con có ý gì vậy?”

"Chẳng lẽ con tiến cử Lý gia chỉ là một vỏ bọc thôi sao, chỉ vì muốn Kế Phong mắc câu để cho hắn phái Giả gia đi?”

"Đúng vậy." Lý Xuân khẽ nói: "Kế Phong đã sớm biết quan hệ giữa con và Lý gia khá tốt.”

"Cơ hội lập công tốt như vậy, nếu như con bỏ qua Lý gia mà trực tiếp tiến cử Giả gia, chắc chắn hắn sẽ nghi ngờ trong đó có gian trá."

"Chỉ có như vậy mới có thể xua tan nghi ngờ của hắn ta."

Lý Tồn Trung nói: "Tiểu Xuân, ba vẫn chưa hiểu.”

"Đây chẳng lẽ không phải là một cơ hội tốt để lập công giành được hảo cảm của An gia sao? Vì sao lại đẩy cho Giả gia?”

Lý Xuân cười lạnh nói: "Làm sao có thể dễ dàng như vậy.”

"Ba, con đã nói chuyện kỹ càng với Phan Hổ. Tuy hắn không nói rõ nhưng con đã biết Tần Thiên có sắp xếp sát thủ ở Long Giang.”

"Nếu có người dám đi Long Giang gây chuyện, những sát thủ này chắc chắn sẽ đại khai sát giới."

"Ba, bây giờ ba đã hiểu chưa?"

"Kế Phong cho rằng đây công lao lớn này dễ như trở bàn tay, nhưng hắn ta nào biết đã tự chui đầu vào lưới."

"Con muốn mượn sát thủ Long Giang một lưới quét sạch tinh anh của Giả gia. Thế chẳng khác nào chặt đứt một tay của Kế Phong.”

“Không có sự trợ giúp của Giả gia, dựa vào lực lượng của Lý gia và Vũ Thiên Vương con, đến lúc muốn giết ba con Kế gia không phải dễ như trở bàn tay sao!”

Lý Tồn Trung lúc này mới ngộ ra, ông ta cười ha hả nói: "Tiểu Xuân, quá tuyệt!”

“Không hổ là con trai nuôi của Lý Tồn Trung này!”

“Chiêu này của con, không chút tiếng động có thể đánh bại cao thủ của Giả gia, thật sự quá tuyệt!”

“Con yên tâm, ba nuôi cùng toàn bộ Lý gia mãi mãi ủng hộ con!”

Lý Xuân cười nói: "Bây giờ chúng ta phải nhắc nhở người của Tần Thiên, nói với bọn họ có người muốn đến Long Giang bắt người để cho bọn họ có chuẩn bị.”

"Để đề phòng, ba nuôi cần sắp xếp cao thủ âm thầm đi theo người Giả gia đến Long Giang."

"Nếu người của Tần Thiên không đủ mạnh, thì để cho người của ba âm thầm xử lý người của Giả gia."

"Dù sao cuối cùng cũng đều giá họa cho Tần Thiên, chúng ta không hề tổn hao gì, còn có thể loại bỏ một kẻ địch mạnh.”

Lý Tồn Trung kích động nói: "Con cứ yên tâm!”

“Cứ giao cho ba!”

Không thể không nói Lý Xuân lừa gạt mượn đao giết người, cực kỳ ác độc tàn nhẫn.

Trước tiên mượn cơ hội diệt trừ lực lượng của Giả gia, chặt đứt một tay Kế Phong.

Sau đó, Kế Phong không bắt được Tần Thiên, trong tang lễ của lão gia tử, Liễu Như Ngọc sẽ không đồng ý gả cho Kế Phong.

Với tính cách của Kế Phong chắc chắn sẽ ép cưới Liễu Như Ngọc.

Đến lúc đó chính là cơ hội để Vũ Thiên Vương biểu hiện.

Vì bảo vệ người thừa kế mà lão gia tử chỉ định, cho nên Lý Xuân sẽ giết chết Kế Phong, người của An gia chẳng những sẽ không trách anh ta mà còn sẽ rất nhiệt tình ủng hộ anh ta.
Chương 224 Thập Diêm La

Giả gia và Lý gia, mỗi nhà đều có một mục đích riêng phải đạt được.

Họ bí mật điều động cao thủ, dưới ánh hoàng hôn, bốn chiếc xe thương mại nhìn trông có vẻ bình thường rời khỏi thành phố đi về phía Long Giang.

Cùng lúc đó Tần Thiên cũng nhận được tin, là Hắc Long gửi cho hắn.

Hắc Long theo dõi sát sao, cao thủ và Giả gia và Lý gia có động tác, anh ta nhắc Tần Thiên chú ý.

Anh ta cũng không biết mục đích thật sự của hai nhà này là gì.

Hắc Long còn tưởng rằng Tần Thiên đã quay về Long Giang. Người của hai nhà này phụng mệnh đi ám sát Tần Thiên.

Sau đó Tần Thiên nhận được điện thoại của Cường Long.

''Thiên ca, xảy ra chuyện lớn rồi!''

''Em vừa nhận được điện thoại bí mật từ thành phố, nói là Giả gia ở thành phố đã điều động mười cao thủ đến Long Giang.''

''Bọn họ muốn bắt cóc chị dâu!''

''Cậu nói cái gì?'' Sắc mặt Tần Thiên lập tức đóng băng.

Nhưng hắn kịp phản ứng lại, nghi ngờ hỏi: ''Cậu nói là điện thoại bí mật từ thành phố?''

''Đúng!'' Cường Long kích động nói: "Đối phương còn nói với em thời gian cụ thể và tuyến đường cao thủ Giả gia đến Long Giang.''

''Thiên ca, em dẫn người đi đánh lén bọn họ nhé!''

''Ông nội nó chứ, dám đến Long Giang gây họa, em sẽ cho bọn họ đến được mà không về được!''

''Đọi chút!'' Tần Thiên cảm thấy chuyện này có chút kì lạ.

Ngay cả Hắc Long của đội Rồng cũng không biết mục đích hành động lần này của Giả gia và Lý gia là gì.

Vậy thì người thần bí báo tin cho Cường Long là ai?

Vì sao mà ngay cả số cao thủ của Giả gia, thời gian và đường đi cũng đều nắm rõ trong tay như vậy?

Chuyện này có mờ ám gì sao?

Đột nhiên có một giọng nói ung dung vang lên.

''Biết vì sao người thần bí đó chỉ tiết lộ của Giả gia mà không nhắc đến Lý gia không?''

''Vì người thông báo tin tức chính là Lý gia.''

''Nếu tôi đoán không nhầm, Lý gia mật báo là vì muốn mượn tay anh để tiêu diệt cao thủ của Giả gia.''

''Nếu trong tình thế bắt buộc, đến thời điểm hai hổ cắn nhau, cao thủ của Lý gia sẽ ra mặt rồi một mẻ hốt gọn của anh và người của Giả gia.''

''Đây gọi là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp sau.''

Tần Thiên nhìn Truy Phong giống người gỗ ở bên cạnh, không nhịn được mà hỏi: ''Sao cậu biết?''

Thật kì lạ. Truy Phong vẫn luôn ở trong phòng không rời đi một bước, anh ta cũng không nghe.

Nhưng dường như anh ta lại biết rõ mọi chuyện ở bên ngoài.

Truy Phong cũng không trả lời nghi vấn của Tần Thiên, anh ta chỉ nói: ''Lý gia muốn mượn tay anh để tiêu diệt Giả gia nên mới thông báo tin tức, không nhầm đâu.''

''Anh cho người chuẩn bị đối phó đi.''

''Nhớ kĩ, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp sau.''

Đột nhiên Tần Thiêm cảm thấy mình đã quá xem thường Truy Phong. Đừng thấy bình thường anh ta giống khúc gỗ, không quan tâm gì đến chuyện bên ngoài.

Nhưng lúc này Tần Thiên lại cảm thấy Truy Phong mới chính là thợ săn đứng đằng sau mọi chuyện.

Bây giờ hắn cũng không có tâm trạng đi tìm bí mật của Truy Phong.

Hắn cười lạnh nói: ''Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp sau sao? Vậy con ve tôi đây sẽ hốt gọn bọ ngựa và chim sẻ.''

Hắn phân phó cho Cường Long: ''Chuyện này tôi sẽ sắp xếp người đi làm, mọi người làm tốt việc của mình là được rồi.''

Sau đó hắn bấm số điện thoại của Tàn Kiếm.

''Chú Tàn, buổi tối chú ra khu huấn luyện ngoại thành ở ngoài trời đi, xem như là ăn khuya.''

Tàn Kiếm trầm giọng nói: ''Được.''

Tần Thiên nói số cao thủ, thời gian và đường đi của Giả gia cho Tàn Kiếm biết.

Nhưng hắn không nói chiêu chim sẻ núp sau của Lý gia cho ông ấy biết.

Chiến trường thay đổi khôn lường. Không có chuyện lần nào cũng khống chế được mọi việc.

Hắn cố ý để lại một biến cố vì muốn khảo nghiệm tiểu đội Thiên Phạt.

''Chú Tàn, lúc đó nhớ bật video. Cháu muốn xem toàn bộ quá trình.''

Sau khi sắp xếp xong hắn vẫn cảm thấy có chút không yên lòng. Hắn gọi điện cho Lãnh Phong để anh ta tăng cường đề phòng.

Lỡ như có con cá lọt lướt đến Long viên quấy rầy Tô Tô thì sao? Đây là chuyện Tần Thiên tuyệt đối không cho phép xảy ra.

Thời gian hạ táng An Quốc ngày càng đến gần.

Thành phố đột nhiên trở nên yên tĩnh đến kì lạ.

Mọi người đều biết trong tang lễ nhất định sẽ gió nổi mưa bay.

Đây là bình yên trước sóng gió.

Dưới màn đêm đen, hai chiếc xe thương vụ không có biển số xe bon bon chạy trên đường đến Long Giang.

Người ngồi trong xe nhắm mắt, dường như đang ngủ thiếp đi.

''Viên lão, từ khi ra khỏi thành phố có hai chiếc xe vẫn luôn đi theo chúng ta. Nhưng bây giờ hình như đã bị cắt đuôi rồi.''

''Còn mười mấy cây số nữa sẽ đến thành phố Long Giang.''

''Ngài chuẩn bị sẵn sàng chưa?''

Một tên đầu trọc mặt mũi dữ tợn mở mắt ra nhìn, có chút không kiên nhẫn hỏi ông cụ bên cạnh.

Ông cụ kia tên Viên Trọng, là cao thủ đệ nhất ở Giả gia.

Lão ta nghe vậy thì cười lạnh nói: ''Hòa thượng, cậu cảm thấy người theo dõi chúng ta ở hai chiếc xe kia là ai?''

Hòa thượng trừng mắt nói: ''Sao tôi biết được?''

Một lão già hơi gầy khác ở bên cạnh cũng mở mắt, ánh mắt vô cùng hung ác.

Lão già gầy cười lạnh: ''Không cần đoán cũng biết, hai chiếc xe kia của Lý gia.''

''Bắt một cô gái là có thể lập được công lớn, lấy lòng An gia. Chuyện tốt thế này sao Lý gia bỏ qua được?''

''Nhưng chúng ta quang minh chính đại nhận được phó thác của Phong công tử. Mà Lý gia là tùy ý ra trận. Cho nên bọn họ không dám tranh công với chúng ta.''

''Tôi nghĩ họ muốn đến kiếm chỗ tốt.''

''Nếu như chúng ta thất bại, bọn họ sẽ nhân cơ hội ra tay.''

Người phụ nữ xinh đẹp ngồi phía sau cười lạnh: ''Họ ngây thơ quá rồi đấy.''

''Chẳng lẽ họ cho rằng Thập Diêm La chúng ta không bắt được Tô Tô sao?''

''Còn muốn kiếm chỗ tốt, có cái rắm!''

Mấy người bật cười ha ha.

Bọn họ từng là người lưu lạc giang hồ, mười người gộp lại tự xưng Thập Diêm La.

Sau này được Giả gia mua về với giá cao, ngày nào cũng sống an nhàn sung sướng, không cần bôn ba khắp nơi.

Lúc đầu bọn họ không muốn nhận nhiệm vụ lần này vì thấy quá thấp kém.

Là Giả Hiếu Liêm liên tục cầu xin nên họ mới gắng gượng đồng ý.

Một lão già mặc quần áo màu hồng nhìn ảnh Tô Tô, ánh mắt lóe sáng.

Ông ta liếm môi một cái, thấp giọng cười nói: ''Đã lâu lắm rồi mới thấy người cực phẩm như vậy.''

''Lát nữa ông đây vào trói người. Ai cũng đừng tranh với tôi.''

Người phụ nữ xinh đẹp kia tức giận: ''Lão già vô lại, kiểu gì ông cũng chết trên người phụ nữ cho xem!''

Lão già vô lại kia cười nói: ''Hoa nương, ghen à?''

''Cô biết đấy, thật ra trong lòng tôi chỉ có cô.''

Hoa nương quyến rũ nói: ''Vậy sao? Vậy ông cầu xin tôi đi.''

Lão già vô lại kia nuốt nước bọt, ông ta gầm nhẹ một tiếng muốn lao đến.

Người vừa chạm vào Hoa nương đã đột nhiên không cử động.

Vì giữa khoảng cách nhỏ của ông ta và Hoan nương đột nhiên xuất hiện một ngân châm nhỏ đè vào họng ông ta.

''Sao vậy, sợ rồi?''

Lão già vô lại kia cắn môi, ánh mắt phẫn nộ nói: ''Cô con mẹ nó đúng là ra tay độc ác!''

''Ông đây vẫn nên giữ sức để bắt Tô mỹ nhân thì hơn!''

Nói rồi ông ta làm bộ lùi lại, sau đó ông ta đột nhiên bắt lấy tay Hoa nương, tay khác thò vào quần áo cô ta.

''Ông dám!'' Hoa nương không ngờ lão già vô lại này lại to gan như vậy, không ngờ cô ta cũng sắp bị đụng chạm.

Hòa thượng ngồi sau đặt lưỡi rìu lên cổ lão già, vẻ mặt không thay đổi nói:

''Nếu ông dám chạm vào cô ấy, tôi đây chém chết ông.''
Chương 225 Một đấu một

Viên Trọng lạnh lùng nói: ''Đủ rồi!''

''Đừng quên chúng ta đến đây để chấp hành nhiệm vụ!''

''Yên tĩnh hết cho ông!''

Lão già vô lại hậm hực ngồi về chỗ.

Vừa ngồi xuống thì lái xe đã thắng gấp, xe đột ngột dừng lại.

''Xảy ra chuyện gì vậy?''

''Cmn mày có biết lái xe không vậy?'' Lão ta tức giận mắng.

Lái xe lập tức lải nhải: ''Phía trước có một khối đá lớn, hình như rơi xuống từ trên núi.''

''Tôi nói rồi mà, đi đường núi nguy hiểm. Bảo đi cao tốc thì không đi.''

''May mà tôi tính trước, nếu như đụng phải thì chúng ta đừng ai sống được.''

Viên Trọng nhìn tảng đá kia, khoảng chừng mấy trăm cân.

Lão ta nhìn dốc rừng núi đen như mực ở bên cạnh nói: ''Hòa thượng, cậu chuyển viên đá kia đi đi.''

Hòa thượng đáp lại, mở cửa nhảy xuống xe.

Anh ta để tay lên tảng đá, hét lớn một tiếng rồi nâng tảng đá mấy trăm cân kia lên.

Hoa nương ở trong xe cười nói: ''Em trai hòa thượng, khỏe quá đấy!''

''Về xe chị đây yêu em!''

Lão già vô lại cười lạnh: ''Ngu si thì tứ chi phát triển thôi, chút thú vị cũng không có, không vui chút nào.''

Hoa nương đắc ý nói: ''Vậy thì cũng thú vị hơn ông.''

Hai người cãi nhau, khiêu khích lẫn nhau.

Trong núi rất yên tĩnh, hòa thượng nâng tảng đá lên đi đến ven đường ném vào vách núi.

Một tiếng ầm rung động lòng người vang lên.

Hòa thượng vô cùng đắc ý, anh ta cười ha ha chuẩn bị lên xe.

Đúng lúc này, một phi đao xé bầu trời đêm bay từ sườn núi ra, một phát đã xuyên qua cổ anh ta.

Tiếng cười lập tức dừng lại.

Hòa thượng trợn mắt nhìn.

Anh ta muốn nói gì đó nhưng miệng chỉ cử động được một chút sau đó ngã xuống vách núi đen xì không thấy đáy.

''Không tệ, phi đao của Thôi Minh lại tiến bộ rồi.'' Tần Thiên quan sát qua điện thoại, tán thưởng nói.

Phi đao?

Truy Phong không nhịn được mà nhảy lên xà nhà ngồi cạnh Tần Thiên nhìn màn hình di động tối đen.

Mặc dù không rõ lắm nhưng vẫn có thể nhìn được.

Chỉ nghe tiếng thùng thùng vang lên, trong núi có một người chống gậy đi ra.

Phía sau ông ấy là một nhóm người. Ai nấy cũng giống như đi dạo chơi ở ngoại thành, trên mặt là sự mong chờ.

''Đây là tiểu đội Thiên Phạt của anh?'' Truy Phong không nhịn được mà hỏi.

Mí mắt Tần Thiên nhảy lên một cái.

Sao Truy Phong lại biết tên của tiểu tổ Thiên Phạt?

Có lẽ biết bản thân đã lỡ miệng, Truy Phong giải thích: ''Phan Hổ nói.''

Tần Thiên không nói thêm gì.

Kẻ địch được diện kiến tiểu tổ Thiên Phạt còn sống sót chỉ có một mình Phan Hổ.

''Hòa thượng, tôi báo thù cho cậu!''

Hoa nương nổi giận gầm lên rồi đẩy cửa nhảy xuống.

Thập Diêm La trong hai chiếc xe còn lại, ngoài hòa thượng đã chết đều nhảy xuống.

Lão già vô lại nhìn Thiết Ngưng Sương và Mai Hồng Tuyết phía đối diện, trong mắt lộ ra sự ham muốn và kinh diễm.

''Mấy người là ai?" Lão ta cắn răng nói.

Tàn Kiếm cười cười nói: ''Là người đến giết ông.''

Nói xong cơ thể ông ấy lao về phía lão già vô lại. Kiếm giấu trong gậy cũng được lấy ra.

''Kiếm thật nhanh.'' Truy Phong thấy cảnh này trên màn hình thì nhỏ giọng cảm thán.

Ánh sáng lạnh lẽo đâm thẳng vào cổ họng lão già vô lại.

Sau khi ra tay xong, Tàn Kiếm lập tức lùi lại. Ông ấy cất kiếm vào trong vỏ, nói: ''Giới hạn mười phút. Mọi người tự chọn đối thủ, bắt đầu đi.''

Nói xong ông ấy chống gậy xuống đất, ông ấy giống như một con đại bàng đang đứng trên mỏm đá cao nhìn xuống vậy.

Đúng là xong chuyện phủi áo ra đi, thân thủ nhanh nhẹn giống như tên mình.

Truy Phong không nhịn được mà nói: ''Ông ấy là thủ lĩnh. Nhìn như không quan tâm nhưng lại có thể nắm được toàn cục.''

''Lúc quan trọng nhất sẽ ra tay hỗ trợ.''

Tần Thiên gật đầu bổ sung: ''Đồng thời còn có thể kịp thời phòng bị kẻ thù bên ngoài.''

Truy Phong lập tức nói: ''Anh cố ý không nói cho ông ấy Lý gia là chim sẻ đang trốn phía sau. Ông ấy làm vậy hoàn toàn là bản năng.''

''Đây là phản ứng của sát thủ chuyên nghiệp được huấn luyện mới có được.''

Tần Thiên cười không nói.

Hắn biết, Tàn Kiếm trừ chuyện đó ra còn có sắp xếp khác. Vì hắn không thấy bóng dáng của Quỷ Vô Thường trong màn hình.

Quỷ Vô Thường nhất định đã được Tàn Kiếm sắp xếp xong xuôi đề phòng có người đến quấy rầy.

Xem ra khảo nghiệm của hắn không làm khó được Thiên Phạt.

Nhưng Tần Thiên cảm thấy tên nhóc Truy Phong từ khi bị hắn dùng xương gà đánh cho một cái đã ngày càng nói nhiều hơn.

Chẳng lẽ bị hắn đập một cái rồi bật công tắc sao?

Trên màn hình, trận chiến bắt đầu.

Bên phía Thiên Phạt gồm Đồng Xuyên, Thiết Tí, Thiết Ngưng Sương, Mai Hồng Tuyết, A Tân, Lang Trung, thợ rèn và Thôi Minh, tất cả có tám người.

Thập Diêm La vốn có mười người nhưng Thôi Minh đã giết hòa thượng, Tàn Kiếm lại tùy tiện ra tay giết lão già vô lại kia, bây giờ cũng chỉ còn tám người.

Một đấu một!

Thập Diêm La vốn đều là kẻ liều mạng, trên người mang theo không biết bao mạng người.

Bây giờ bị tấn công bất ngờ, bị đối phương xử lí hai người khiến bọn họ càng tức giận hơn.

Ra tay trong tình huống này, đúng là chán sống!

Người của Thiên Phạt nhìn qua thấy rất bình thường. Hơn nữa Thiết Ngưng Sương và Mai Hồng Tuyết lại là hai người xinh đẹp như vậy.

A Tân và thợ rèn có chút thật thà. Nhìn qua Lang Trung cũng là người không có hại, giống như chú hàng xóm hiền lành thân thiện.

Chỉ có Thôi Minh mới có chút dáng vẻ của sát thủ.

Cho nên vừa bắt đầu Truy Phong đã cảm thấy lo lắng cho Thiên Phạt.

Một lúc sau, tam quan của anh ta hoàn toàn bị sụp đổ.

''Mẹ nó!''

''Người của anh ác vậy?''

''Nhìn không ra đó!''

''Anh huấn luyện thế nào vậy?''

Tần Thiên toét miệng cười giống như mới được ăn mật.

Truy Phong chỉ biết những sát thủ của Giả gia không có tình người chứ không biết đối tượng huấn luyện của tiểu tổ Thiên Phạt căn bản cũng không phải người.

Tất cả đều là động vật hoang dã hung ác nhất!

Là một đàn sói vừa đoàn kết vừa giảo hoạt!

Là sư tử hung dữ tàn bạo, là hổ, là gấu.

Còn chưa nói đến cá sấu không bị đao thương làm tổn hại.

Tiểu tổ Thiên Phạt đã quen giao đấu với dã thú, trong mắt họ, địch nhân không có tình người nhìn qua có chút đáng yêu.

Vì dù sao họ cũng có tình người hơn dã thú.

Trong mấy người, Thôi Minh hoàn toàn xứng đáng là người lợi hại nhất.

Hắn ta một đao giết Viêm Trọng, chuẩn bị đá thi thể xuống vách núi, không ngờ trước khi Viêm Trọng chết lại phản công, đột nhiên cắm một đao lên đùi Thôi Minh.

Thôi Minh nhíu mày, sau khi xử lí Viêm Trọng xong, hắn ta tự mình rút đao ra, tùy tiện băng bó một chút rồi ngồi ở bên cạnh xem chiến đấu.

Đồng Xuyên và Thiết Tí lần lượt thắng nhưng cũng đều bị thương, trình độ khác biệt khiến họ mất sức khá nhiều.

''Nhất Tiễn Mai cố lên!''

''Có muốn chúng tôi giúp không?''

''Em gái Ngưng Sương, gọi anh một tiếng anh đi, anh đánh giúp em.''

''Tôi nói này, Tiểu A Tân, cậu có được không vậy? Sắp hết thời gian rồi, sao cậu lại đi trước kẻ thù rồi?''

Hai người người đầy máu nhưng giống như không bị sao, ở bên cạnh liến thoắng nói.

A Tân giằng co với một tên khó nhằn, cậu ấy như đánh không lại, bị gã kia đá một cước rồi lăn sang ven đường.

Tên kia đỏ mắt, cầm đao dính đầy máu lao về phía A Tân.

''Không được!'' Truy Phong không nhịn được mà lo lắng hô một tiếng.

Kỳ lạ là thấy đồng đội gặp nạn nhưng Tàn Kiếm hay Thôi Minh, Đồng Xuyên, Thiết Tí đều im lặng cười lạnh, không có chút ý tứ muốn ra tay hỗ trợ.

Lúc tên cầm đao kia liều mạng đâm về phía A Tân, A Tân như một chú sói ẩn nấp nhảy dựng lên.

Chẳng biết trong tay cậu ấy đã cầm một cục đá từ khi nào.

Ánh mắt cậu ấy lạnh lẽo, cậu nâng đá lên đập xuống đầu tên kia.

''Ôi!'' Đầu tên kia chảy máu, gã ta ngã xuống mặt đất.

Vẻ mặt A Tân không chút thay đổi, một lần, hai lần, ba lần...

Ầm ầm ầm...

Cậu ấy đung tảng đá đập nát bét đầu gã vẫn còn sống sờ sờ. Máu đỏ bắn tung tóe khắp nơi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Bất Diệt Thần Vương
  • Đang cập nhật
(Full) Binh Vương Chiến Thần
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom