• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Hot Thần Vương Lệnh (1 Viewer)

  • Chương 236-240

Chương 236: Tiễn biệt

Tần Thiên vội vàng nói: "Cô yên tâm đi."

"Tôi không chỉ có thể sống sót trở về, còn có thể đem lão gia tử bình an trở về." Nói rồi, để trấn an Liễu Như Ngọc, hắn tiếp tục cười nói: "Cô quên rồi sao? Tôi là một tay súng thiện xạ."

"Lần trước ở nước ngoài, trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy tôi còn có thể an toàn thoát thân."

"Ngoài là một tay súng thiện xạ, tôi còn là một thần đao thủ. Ngay cả Truy Phong cũng không phải là đối thủ của tôi."

Liễu Như Ngọc lau nước mắt nói: "Tôi tin tưởng anh."

"Vậy anh uống vò rượu này đi."

Vốn dĩ Tần Thiên muốn từ chối, nhưng nhìn thấy dáng vẻ Liễu Như Ngọc như vậy, trong tình huống này, thật sự không thể cự tuyệt. Hắn biết rằng đây là tâm ý của Liễu Như Ngọc. Nếu hắn không uống, cô ta nhất định sẽ rất buồn.

Đây là vò rượu tiễn biệt mà? Uống thì uống.

“Được thôi.” Hắn nhận lấy, uống một ngụm lớn rồi nói: “Như vậy đã được chưa?”

Liễu Như Ngọc đỏ mặt và nói: "Đây là chúc phúc và gửi gắm của tôi."

"Anh uống hết đi."

Tần Thiên cảm thấy rượu có vị nhẹ nhàng không nồng, có lẽ là rượu có nồng độ cồn thấp. Thấy Liễu Như Ngọc kiên định như vậy, hắn chỉ đành một hơi uống hết vò rượu.

Mặc dù tửu lượng của hắn rất tốt, nhưng sau khi uống xong liền không khỏi ho khan hai lần, mặt đỏ bừng. Nhưng, trước mặt Liễu Như Ngọc, hắn xấu hổ nên ngay lập tức sử dụng nội lực để hóa giải.

"Còn gì nữa không?"

"Nếu không có việc gì nữa, cô hãy về nghỉ ngơi sớm đi."

“Mấy ngày nay cô là người vất vả nhất.” Hắn nhìn Liễu Như Ngọc và hỏi.

Mặt Liễu Như Ngọc càng đỏ hơn, cô ta gật đầu nói:

"Vậy anh cũng nghỉ ngơi sớm đi." Sau đó cô ta cầm cái bình rượu lên, xoay người vội vàng rời đi.

Không biết tại sao, hôm nay Tần Thiên luôn cảm thấy Liễu Như Ngọc có chút kỳ lạ.

Còn kì lạ ở đâu thì không thể nói rõ.

Có điều, đại chiến sắp xảy ra, hắn cũng không nghĩ nhiều. Hắn biết rằng An Quốc vô cùng quan trọng với Liễu Như Ngọc.

Trước đó khi tưởng rằng ông ta đã chết, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Liễu Như Ngọc cũng không khác người đã chết là bao. Bây giờ, phải một mình đến Bắc Giang để cứu An Quốc, cô ta dùng một vò rượu để tiễn biệt mình cũng là hợp lý.

Cô ta lo lắng cho An Quốc, đồng thời cũng lo lắng cho mình.

Đã gần mười hai giờ. Hắn trở lại giường, lại khoanh chân ngồi xuống, chuẩn bị tiếp tục nghỉ ngơi lấy lại sức. Nhưng rượu hắn vừa uống vào cơ thể dường như đã biến thành một luồng khí nóng.

Hắn cảm thấy hơi khó chịu, đưa tay sờ sờ, mặt cũng có chút nóng, không thể bình tâm lại được nữa.



“Tửu lượng của mình giảm rồi sao?” Hắn tự chế giễu bản thân một câu, cởi áo, nằm xuống ngủ.

Khi không ở trong trạng thái, tuyệt đối sẽ không ép buộc mình phải tu luyện, đây là nguyên tắc của hắn.

Nóng quá! Hơn nữa đệm quá nhẵn, hắn không nhịn được nên đã cởi hết quần áo trên người ra.

"Rượu gì mà có dư âm mạnh như vậy!" Cảm giác như cả người đang nằm trên một chiếc nồi hấp, ý thức có chút mơ hồ khiến hắn không khỏi thốt ra một câu.

Trong lúc mơ hồ, một cơn gió mát lạnh từ bên ngoài thổi vào. Điều này khiến hắn cảm thấy vô cùng thoải mái, không kìm lòng được liền mở mắt nhìn ra bên ngoài.

Nhìn xong không khỏi sững sờ, hắn thấy cửa phòng mở ra, trước cửa dưới bóng trăng có một người đang đứng. Đó là... Liễu Như Ngọc.

"Như Ngọc, sao lại là cô?"

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Tần Thiên kinh ngạc, vội vàng hỏi.

Nửa đêm nửa hôm, Liễu Như Ngọc xuất hiện, hắn cho rằng đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng.

Không phải người của Bắc Giang nhân cơ hội tấn công chứ? Hay là An Quốc ở Bắc Giang đã xảy ra chuyện?

Nếu không, Liễu Như Ngọc sẽ không đến phòng hắn vào nửa đêm, hơn nữa, hình như cô ta còn mặc rất ít đồ. Có lẽ là chuyện gấp gáp, không kịp mặc thêm quần áo liền chạy tới đây.

Theo bản năng, hắn muốn ra khỏi giường nhưng nhận ra mình đang không mặc quần áo.

“Như Ngọc, có chuyện gì vậy, cô mau nói đi!” Thấy Liễu Như Ngọc không nói gì, hắn vội vàng giục.

Lúc này, hắn cảm thấy đầu óc mình có chút không tỉnh táo.

Liễu Như Ngọc yên lặng nhìn hắn, vẫn không nói gì sau đó xoay người đóng cửa lại, đi chân trần bước nhanh về phía giường.

"Không được!" Tần Thiên ý thức được điều gì đó, vội vàng nói một câu, muốn né tránh.

Nhưng Liễu Như Ngọc không cho hắn cơ hội.

"Như Ngọc, đừng như vậy!"

“Cô mau đi đi!” Hắn thấp giọng nói.

"Ngày mai anh đi, lành ít dữ nhiều."

"Bây giờ, tôi muốn anh nhớ kỹ tôi!"

...

Không biết mất bao lâu rồi.

Tần Thiên thở ra một hơi dài, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Hắn nhìn người phụ nữ bên cạnh mình, cười khổ nói: “Trong rượu có thứ gì đó, đúng không?”

Liễu Như Ngọc đỏ mặt nói: "Anh biết quá muộn rồi."

Tần Thiên cười khổ: "Sao lại phải làm vậy chứ?"

"Cô là thiên hậu đại minh tinh, đâu nhất thiết phải làm như vậy?"

Liễu Như Ngọc ôm lấy hắn, nhỏ giọng nói: "Coi như một giấc mơ đi."

"Anh yên tâm đi. Tôi sẽ không bám lấy anh, càng không dùng chuyện này để ép buộc anh."

"Tôi chỉ mong anh có thể nhớ một chút gì đó về tôi. Đến Bắc Giang, dù là dùng mưu trí hay là chiến đấu, bất luận như thế nào, nhất định phải sống sót trở về."

"Sau đó, mang ông nội trở về một cách an toàn."

Tần Thiên trầm mặc một lát, nói: "Nếu tôi chết thì sao?"

Liễu Như Ngọc cắn răng, ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng nhìn hắn nói: "Vậy thì tôi cũng đáng giá."

"Ít nhất, tôi đã không bỏ lỡ."

Tần Thiên im lặng. Hắn có thể hiểu tâm trạng của Liễu Như Ngọc.

Một mặt, cô ta sợ rằng nếu mình chết, cả đời này sẽ vĩnh viễn bỏ lỡ. Vì vậy, cô ta phải dũng cảm nắm bắt vào giây phút cuối cùng này.

Ngoài ra, cũng muốn nhân cơ hội này cho hắn một chút sự động viên và quan tâm. Hy vọng rằng hắn có thể đọc được ý tốt của cô ta mà đại phát thần uy, khải hoàn trở về.

Chuyện đã đến nước này, hắn có nói gì cũng vô ích. Có điều, hắn vẫn cảm thấy có chút áy náy.

Nếu như bản thân có thể tập trung một chút thì tốt rồi.

Liễu Như Ngọc dường như biết hắn đang nghĩ gì, bản thân cô ta cũng cảm thấy có chút áy náy và xấu hổ. Để phá vỡ sự ngượng ngùng, cô ta nói nhỏ: "Để tôi hát cho anh nghe một bài nhé."

"Anh thích nghe gì?"

"Tập cỏ Xuân thì sao? Đây là bài hát nổi tiếng của tôi." Nói xong, cô ta bắt đầu cất giọng hát.

Cỏ xuân um tùm, mưa xuân rơi rơi, bến bờ ly biệt, không hỏi ngày về...

Cuối cùng trời đã sáng, Liễu Như Ngọc ở trên giường nằm nghiêng người, lặng lẽ nhìn Tần Thiên.

"Vậy tôi sẽ không tiễn anh nữa."

“Chúc anh chiến thắng trở về” Cô ta thì thầm, quầng mắt từ từ đỏ lên.

Nhìn cô ta như vậy, trong lòng Tần Thiên cũng thở dài. Trong tất cả các món nợ trên đời, nợ tình cảm là món nợ khó trả nhất.

Ban đầu, vào thời điểm quan trọng Liễu Như Ngọc dũng cảm bước ra và hứa với hắn sẽ làm người đại diện cho Tô Ngọc Cao. Hắn hứa với Liễu Như Ngọc sẽ chữa khỏi bệnh cho An Quốc.

Đây là hai chuyện khác nhau, không ngờ nó lại phát triển đến mức như bây giờ.

"Cô hãy nghỉ ngơi đi."

"Yên tâm đi. Cho dù có san phẳng Bắc Giang, tôi cũng sẽ đưa lão gia tử còn sống trở về." Hắn trầm giọng nói một câu, đầy khí khái, quay người bước ra khỏi phòng.
Chương 237: Chúc tiên sinh may mắn

Sau khi ra khỏi sân, Tần Thiên không khỏi sửng sốt.

Hắn thấy trước mặt mình đông nghìn nghịt, không biết có bao nhiêu người.

Đứng đầu là Hồ Bân, tất cả đều mặc quần đen áo đen, sạch sẽ và chỉnh tề. Trường đao trong tay đã rút ra khỏi vỏ, trên trán dải ruy băng đỏ phấp phới. Mặt họ tràn đầy sát ý của một trận đấu quyết tử.

Tấy sắc mặt Tần Thiên không tốt, Hồ Bân vội vàng đi tới, thấp giọng nói: "Chú em, có phải cậu cảm thấy vô cùng áp lực không?"

"Đừng sợ!"

"Hồ Bân tôi, dẫn theo ba ngàn tráng sĩ, ở bên sông tiễn cậu!"

"Bắc Giang vương Lưu Triệt, chỉ cần để cậu và lão gia tử bình an trở về, nếu ông ta dám động đến các người, tôi sẽ dẫn người tấn công qua đó!"

"Nhuốm máu Bắc Giang!" Sau khi nghe ông ta nói xong, các tráng sĩ phía sau hét lớn: "Nhuốm máu Bắc Giang!"

"Nhuốm máu Bắc Giang!"

Tần Thiên có chút khó xử nói: "Tôi không áp lực. . . "

"Vậy tại sao trông sắc mặt cậu lại tệ như vậy?"

"Rõ ràng là tối qua ngủ không ngon!"

"Đại tiểu thư đâu? Cô ấy không tới tiễn cậu sao?" Hồ Bân quan tâm hỏi.

Tần Thiên biết Hồ Bân hiểu lầm, ho khan một tiếng nói: "Không sao."

"Không phải là đến Bắc Giang thôi sao? Tôi đi rồi về."

"Hồ tổng, không cần thiết phải làm to chuyện như vậy đâu?"

"Bảo các anh em giải tán đi!"

"Sao có thể như vậy!" Hồ Bân tức giận nói: "Mặc dù các anh em không thể đặt chân đến lãnh thổ của Bắc Giang, nhưng chúng tôi vẫn muốn cho người của Bắc Giang nhìn thấy nhuệ khí và sức mạnh của Nam Giang chúng ta!"

"Các anh em, xếp hàng, mời tiên sinh lên xe!"

Đám đông màu đen tản ra, để lộ ra một con đường.

Vũ Thiên Vương Hồ Bân đích thân mở cửa xe cho Tần Thiên.

Tần Thiên hiểu tâm trạng của những người này, cũng giống như Liễu Như Ngọc cảm thấy hổ thẹn với hắn.

Bởi vì vốn dĩ đây là chuyện của nhà họ An, về lý mà nói thì không liên quan gì đến Tần Thiên.

Tần Thiên đã chữa khỏi cho An Quốc, đó đã là đại công. Hắn hoàn toàn có thể không quan tâm đến những chuyện này. Huống hồ, hắn con phải xả thân một mình.

Nhưng hắn không lựa chọn chạy trốn, ngược lại, hắn chọn đối mặt. Vì vậy, nhà họ An rất biết ơn và muốn làm điều gì đó cho Tần Thiên. Nếu không để họ làm, trong lòng họ sẽ chỉ cảm thấy khó chịu hơn. Có điều, không nhìn thấy Truy Phong, Tần Thiên có chút kinh ngạc.

Hồ Bân thấp giọng nói: "Ám Thiên Vương đang đợi bên sông, đã sắp xếp xong thuyền cho tiên sinh rồi.

Tần Thiên gật đầu, lên xe.

Hồ Bân tự mình lái xe, những người còn lại cũng lần lượt lên xe.

Hàng trăm chiếc ô tô xếp thành một hàng dài, rời khỏi nhà họ An, lái lên con phố của tỉnh lị.

Trên đường phố, nhiều thanh niên và những người nhiệt huyết nghe tin này khi nhìn thấy những chiếc xe thì lần lượt hét lớn:

"Chúc tiên sinh may mắn!"

"Chúc tiên sinh may mắn!"

Xe đi đến đâu người ta nhường đường đến đấy.

Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng Tần Thiên cảm động, cũng có chút bội phục An Quốc.

Hắn biết những người này đều là tự phát. So với lực lượng hệ võ khổng lồ của nhà họ An, những người này mới là chỗ dựa vững chắc cho địa vị nhà họ An ở Nam Giang.

Có câu nói rằng uy không thuộc về triều đình mà là ở người dân.

Những người này đến tạm biệt một cách tự phát, mặc dù họ không phải là người của nhà họ An, nhưng dường như tất cả bọn họ đều nhận được sự hỗ trợ của An Quốc về mọi mặt. Vì vậy, trong lòng họ, ông ta chính là một ngọn hải đăng.

Giờ đây, ngọn hải đăng sắp tắt, Nam Giang sắp chìm vào màn đêm vĩnh hằng. Vào thời điểm quan trọng, có dũng sĩ một mình vượt sông để giải cứu nên trong mắt họ, dũng sĩ này chính là ân nhân của họ.

Đó chính là hy vọng xua đuổi bóng tối và tìm lại ánh sáng.

Nhưng, trong đám đông cũng có vài ánh mắt kỳ lạ. Nhìn thấy cảnh tượng này, họ lặng lẽ rời đi, trở về nhà của Phan.

"Báo cáo gia chủ, Hổ thiếu chủ."

"Đoàn xe của Tần Thiên đã đi về phía bến tàu."

"Không có gì bất ngờ, lần này, hắn thực sự muốn một mình đến Bắc Giang để cứu An Quốc."

Sau khi nghe báo cáo, trong mắt Phan Hữu Chí và Phan Hổ đồng thời hiện lên sự tức giận.

"Hay cho tên Tần Thiên đó, tôi đã đánh giá thấp hắn rồi."

"Hắn dám một mình xông tới Bắc Giang, hắn cho rằng Bắc Giang là nơi nào chứ?"

"Hắn cho rằng mình thật sự là đấng cứu thế sao?"

"Lần này, hắn nhất định sẽ chết không có chỗ chôn!"

Phan Hổ thấp giọng nói: "Cha, chỉ cần Tần Thiên chết, mối thù lớn của nhà chúng ta cuối cùng cũng có thể trả rồi!"

"Con chỉ hận không thể tự tay giết chết hắn!"

"Đem đầu của hắn đến phần mộ của anh hai và chị ba làm vật tế!"



Phan Hữu Chí nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta muốn lấy đầu của Tần Thiên!"

"A Hổ, cha biết, con vẫn luôn liên lạc với phía Bắc Giang chứ?"

"Bây giờ, con lập tức gọi điện thoại cho bọn họ, báo về lộ trình của Tần Thiên!"

Phan Hổ trầm giọng nói: "Con vẫn luôn liên lạc với một vị tướng dưới trướng Bắc Giang Vương."

"Trước đó hắn muốn liên hợp với chúng ta, giúp hắn lật đổ An Quốc, chia đều Nam Giang."

"Bây giờ, con sẽ lập tức gọi cho hắn."

Sau khi Phan Hổ gọi điện thoại, Phan Hữu Chí suy nghĩ một lúc rồi nói: "A Hổ, con có bao nhiêu thuộc hạ?"

"Ý cha là những người có thể chiến đấu và trung thành với nhà họ Phan chúng ta."

“Những kẻ ba phải thì bỏ đi.”

Phan Hổ thấp giọng nói: "Có hơn một trăm anh em trung thành đi theo con và cha nuôi."

"Những người này trước đây đều từng nhận ân huệ của anh hai, bọn họ cũng rất phẫn nộ đối với cái chết của anh ấy."

"Cha nuôi, cha có có kế hoạch gì?"

Phan Hữu Chí nghiến răng nghiến lợi nói: "Lập tức tập hợp bọn họ!"

"Tần Thiên đến Bắc Giang, không thể nào sống sót trở về, Bắc Giang Vương cũng sẽ không bỏ qua cơ hội giết An Quốc này."

"Nếu như ta dự đoán không sai, chỉ cần Tần Thiên và An Quốc chết ở Bắc Giang, những thuộc hạ kia của ông ta nhất định sẽ tấn công Bắc Giang."

"Đến lúc đó Nam Giang sẽ không có người, con mệnh lệnh người của con quét sạch tàn dư nhà họ An!"

"Chúng ta trong ứng ngoài hợp với Bắc Giang Vương, hoàn toàn chiếm đoạt Nam Giang!"

Phan Hổ do dự một lúc rồi nói: "Cha nuôi, lỡ như không thành công, nhà họ Phan chúng ta sẽ khó có thể có chỗ đứng ở Nam Giang nữa."

"Cha nuôi thật sự quyết tâm làm như vậy sao?"

Phan Hữu Chí tức giận nói: "Thắng làm vua thua làm giặc!"

"Hơn nữa, nhà họ Phan chúng ta đã thành ra như vậy rồi, cho dù có thua, còn có thể thảm đến mức nào chứ?"

"A Hổ, anh cả con đã bị bắt, anh hai bị giết, hiện tại cha chỉ có thể dựa vào con thôi."

"Con cũng là hy vọng duy nhất của nhà họ Phan chúng ta."

"Sau khi chuyện thành, cha sẽ giao nhà họ Phan cho con, đến lúc đó con sẽ là vị vua mới của Nam Giang!"

Phan Hổ kích động nói: "Cảm ơn cha nuôi!"

"Cho dù con phải liều mạng cũng sẽ chiếm được Nam Giang, dâng lên cho cha nuôi!"

Nói xong, anh ta bắt đầu sắp xếp, hơn một trăm thuộc hạ trung thành đều phục kích xung quanh nhà họ An. Chỉ cần đợi tin tức từ Bắc Giang truyền về, anh ta sẽ lập tức ra tay.

Cùng lúc đó, ở Bắc Giang.

"Cái gì, Tần Thiên thật sự muốn một mình tới đây?"

"Thật thú vị, đã lâu chưa gặp thanh niên nào như vậy!"

"Ha ha ha ha, đến thật đúng lúc!"

"Chúng ta sẽ cho hắn thấy sợ lợi hại của Bắc Giang chúng ta!" Một người đàn ông trung niên hào hứng, khắp người tràn đầy khí thế.

"Dọn đường, chuẩn bị quân mai phục!"
Chương 238: Tàn nhẫn hơn bọn họ

Cuối cùng cả đội quân cũng dần dần tới được bờ sông.Toàn bộ bến tàu tư nhân đã bị phong tỏa chặt chẽ. Nhìn xung quanh, đám đông đen nghịt gần như không nhìn thấy điểm cuối.

Không ai nói gì, bầu không khí uy nghiêm và trang trọng.

Tần Thiên không khỏi kinh ngạc. Lúc này mới hiểu rằng ba nghìn tráng sĩ mà Hồ Bân nói không phải là nói dối.

Một phần ông ta mang theo từ nhà họ An chỉ có vài trăm người. Còn đội quân lớn đã xếp hàng trước ở dọc bờ sông. Thấy đoàn xe đến gần, họ chia thành hai hàng.

Vẻ mặt Vương Ninh Thông nghiêm trọng, lớn tiếng nói: "Cung nghênh tiên sinh!"

Ngay lập tức, hàng ngàn người cúi đầu và hét lớn: "Cung nghênh tiên sinh!"

Xe dừng lại, Hồ Bân đích thân mở cửa, mời Tần Thiên xuống xe.

Ở bờ sông, một chiếc thuyền đã sẵn sàng. Ám Thiên Vương Truy Phong đứng cầm đao,im lặng không nói gì, thế giới đang lạnh giá.

"Tới rồi à?" Nhìn thấy Tần Thiên tới gần, anh ta mấp máy môi, hờ hững nói.

Tần Thiên gật đầu: "Tới rồi."

"Đã sẵn sàng chưa?"

"Sẵn sàng."

Mí mắt Truy Phong giật giật, lạnh lùng nói: “Nếu vậy thì lên thuyền thôi.”

“Được.” Tần Thiên nhảy lên thuyền.

Truy Phong hét lớn: “Xuất bến!”

Khi con thuyền lớn dần rời bờ, Hồ Bân và Ninh Thông đã hét lên: "Tiên sinh thần uy!"

"Nhất định có thể săn bằng Bắc Giang, đưa lão gia tử trở về an toàn!"

"Chúng tôi sẽ đợi ở đây!"

Hàng ngàn người cùng đồng thanh: "Tiên sinh thần uy!"

"San bằng Bắc Giang!"

"Chúng tôi sẽ ở đây đợi tiên sinh!"

Tần Thiên có chút cảm động, hắn cảm thấy hốc mắt của mình có chút ươn ướt. Chết tiệt, có đến mức phải sến sẩm như vậy không!

Hắn cố ý tự chế giễu cười nói: "Theo chủ nghĩa hình thức như vậy, giống như tráng sĩ một đi không trở về."

"Thật là buồn cười."

Thấy Truy Phong không nói gì, hắn bắt chuyện: "Cậu muốn cùng tôi đến Bắc Giang sao?"

“Không phải Ngọc Linh Lung đã nói, tất cả con cái nhà họ An gia không được đặt chân lên lãnh thổ Bắc Giang sao?”

"Huống chi, cậu còn là Ám Thiên Vương nắm đại quyền trong tay."

Truy Phong trầm giọng nói: "Tôi đưa anh đến bờ bên kia, sẽ đợi ở trên thuyền, không đặt chân đến lãnh thổ Bắc Giang."

Sau đó, anh ta im lặng một hồi, ánh mắt phức tạp nhìn Tần Thiên, nói tiếp: "Lần này đi thật sự không dễ dàng trở về."



"Đây là tài liệu về Bắc Giang, anh tự xem đi." Nói rồi, anh ta đưa cho Tần Thiên một chồng tài liệu rất dày, dường như cảm thấy quá tàn nhẫn nên quay người đi.

Sau khi xem xong, Tần Thiên không khỏi há hốc miệng. Thực lực của Bắc Giang vương Lưu Triệt vượt xa sự tưởng tượng của hắn.

Theo ghi chép, Lưu Triệt vốn là một hộ vệ tầm thường bên cạnh Bắc Giang vương đời trước trước nữa. Bắc Giang vương đó đã bị Bắc Giang đời trước lập kế sát hại và lên thay thế.

Dưới sự áp bức, nhiều tướng lĩnh của Bắc Giang vương đời trước trước nữa đã từ bỏ việc trả thù và lựa chọn đi theo kẻ phản bội.

Chỉ có Lưu Triệt, dù chỉ là một hộ vệ tầm thường bên cạnh Bắc Giang vương đời trước trước đó nhưng ông ta đã thề sẽ trả thù cho chủ tử của mình.

Nếm mật nằm gai, cuối cùng bằng sự nghị lực và khó khăn mà người bình thường khó có thể tưởng tượng nổi, ông ta đã giết được kẻ phản bội, báo thù cho Bắc Giang vương đời trước trước nữa.

Đồng thời, Lưu Triệt cũng vì vậy mà trở thành tân vương của Bắc Giang. Thống nhất Bắc Giang hơn 20 năm, cho đến hiện tại.

Dưới sự lãnh đạo của ông ta, Bắc Giang có binh hùng tướng mạnh, thâm căn cố đế, không hề yếu hơn Nam Giang.

Suốt khoảng thời gian đó, trong nhiều cuộc xung đột với Nam Giang ở các quy mô lớn nhỏ khác nhau, Bắc Giang chưa bao giờ yếu thế hơn.

Trong tài liệu không có mô tả chi tiết về việc Lưu Triệt đã nếm mật nằm gai như thế nào để báo thù cho Bắc Giang vương đời trước trước nữa. Nhưng thông qua những chuyện này, cũng đủ biết rằng Lưu Triệt này tuyệt đối không đơn giản!

Ông ta có tinh thần chịu nhục và chiến lược kiểm soát đại cục.



Cái gọi là biết co biết duỗi, là một nhân vật kiêu hùng thực sự.

Sau đó, cấp dưới của ông ta, lực lượng quan trọng nhất hiện nay, bao gồm nhiều tầng tạo thành. Tầng đầu tiên là mười tám vị hung tướng.

Trên tài liệu giới thiệu chi tiết về mười tám vị hung tướng này. Sau khi đọc xong, Tần Thiên cảm thấy, mười tám vị hung tướng này tuyệt đối không yếu hơn Tứ Thiên Vương dưới trướng An Quốc.

Sau đó, dưới mười tám người này có ba mươi sáu thiên cương trung thành Dưới ba mươi sáu thiên cương này, có bảy mươi hai địa sát máu lạnh. Sau bảy mươi hai địa sát này, là một trăm linh tám tử sĩ.

Chết tiệt, chỉ những người này thôi đã đủ hả hê rồi.

Chưa kể, họ chỉ là nòng cốt, mỗi cấp dưới còn chỉ dẫn dắt chục đến hàng trăm đàn em. Không hổ là Bắc Giang Vương!

Loại tồn tại này, ngay cả Tần Thiên gặp cũng không khỏi cảm thấy da đầu tê dại.

Khóe miệng Truy Phong giật giật, nói: "Tòa Xung Tiêu là vật tổ tinh thần của phe Bắc Giang Vương Lưu Triệt."

"Tất cả các sự kiện lớn của họ, những nhân sự quan trọng sẽ được tập hợp để biểu quyết cuối cùng ở tòa Xung Tiêu."

"Bây giờ, Ngọc Linh Lung hẹn anh tới đó gặp mặt, ngươi cũng biết là nguy hiểm cỡ nào rồi?"

"Theo tôi được biết, cho đến nay, chưa có người ngoài nào có thể bước vào đó một bước."

"Cho nên, không ngoài dự liệu, thuộc hạ của Lưu Triệt, có mười tám hung tướng, ba mươi sáu thiên cương, bảy mươi hai địa sát, một trăm linh tám tử sĩ, thậm chí còn có vô số sát thủ liều lĩnh."



“Họ sẽ ngăn cản anh ở dọc đường”.

"Đừng nói cứu người, anh cảm thấy mình có thể sống sót cho đến khi tới tòa Xung Tiêu không?"

Tần Thiên cười khổ nói: "Chuyện đã đến nước này, tôi còn có lựa chọn khác sao?"

"Có thể đi đến đâu, tính đến đó."

Truy Phong nghiến răng.

Thành thật mà nói, đối mặt với đối thủ như vậy, dù là ai cũng không thể bình tĩnh được. Huống hồ, Tần Thiên lại đơn thương độc mã, một mình chiến đấu ở địa bàn của đối thủ.

Đây căn bản không phải là một trận chiến, rõ ràng là tàn sát một phía!

"Chúc anh may mắn." Truy Phong do dự hồi lâu, chỉ có thể nói ra một câu như vậy.

“Cảm ơn.” Tần Thiên cười đáp lại.

Sau đó, cả hai đều không nói gì nữa.

Chiếc thuyền vượt sóng, băng qua sông và tiến nhanh sang bờ đối diện. Con sông hàng ngàn mét qua nhìn có vẻ như xa vời nhưng chiếc thuyền đã chạy hết tốc lực, chẳng mấy chốc, khung cảnh phía bên kia đã hiện ra trước mắt.

"Anh Phong, không ổn rồi!"

"Có người chặn ở bến tàu đối diện!" Một đàn em sợ hãi nói.

Không có cậu ta báo cáo, Tần Thiên và Truy Phong cũng đã nhìn thấy.

Trên bãi đá đối diện, có mỗi nhóm mười người, tổng cộng hai mươi nhóm, tức là có hai trăm người. Tất cả họ đều cầm vũ khí có độ dài khác nhau, ánh mắt lạnh lùng và đằng đằng sát khí.

Truy Phong cười khổ nói: "Xem ra đây là là người dưới trướng của 108 tử sĩ rồi."

"Luôn là bọn họ xung phong ra trận."

"Anh phải chú ý đến những người có bông hoa nhỏ màu đỏ trên ngực, họ là những tử sĩ thực sự, những người còn lại chỉ là đàn em, dễ dàng đối phó hơn."

Tần Thiên nhìn thoáng qua, phát hiện tổng cộng có hai mươi nhóm người, trên ngực mỗi người đứng đầu đều có một bông hoa nhỏ màu đỏ.

Hai mươi bông hoa nhỏ màu đỏ, hai mươi tử sĩ.

“Đeo bông hoa nhỏ màu đỏ, giả làm học sinh ngoan sao?” Hắn không nhịn được cười.

Trên mặt Truy Phong không nụ cười, trầm giọng nói: "Đợi anh biết được sự tàn nhẫn của họ sẽ biết chuyện này không buồn cười chút nào."

"Anh đã sẵn sàng chưa?"

Nụ cười của Tần Thiên trở nên lạnh lùng.

Hắn chậm rãi nói: "Cách tốt nhất để đối phó với những kẻ tàn nhẫn, chính là để cho họ biết rằng bản thân còn tàn nhẫn hơn họ."
Chương 239: Đừng ép tôi

Chẳng mấy chốc, con thuyền đã từ từ cập bến.

Ở phía đối diện, một tử sĩ với một bông hoa nhỏ màu đỏ trên ngực hét lớn: "Ai vào Bắc Giang, phải chết!"

Lập tức, tổng cộng hai trăm người đồng loạt rút đao kiếm ra, hét lên: "Ai vào Bắc Giang, phải chết!"

m thanh rung chuyển tứ phía, tràn đấy sát khí. Đây là đòn thị uy phủ đối với Tần Thiên.

Trước cảnh tượng này, Truy Phong từ từ rút con dao ở thắt lưng ra.

"Tôi, Ám Thiên Vương Nam Giang Truy Phong hôm nay lập lời thề tại đây!"

"Tần Thiên và lão gia tử, nếu bọn họ chết ở Bắc Giang, đời này kiếp này, Truy Phong tôi nhất định sẽ san bằng Bắc Giang, giết sạch nhà họ Lưu!"

Nói xong, anh ta bất ngờ chém ra một đao. Đao khí tung hoành, trên mặt sông tạo nên một làn sóng đao kinh hoàng.

Uy thế này không hề yếu hơn hai trăm người ở phía đối diện.

Trong mắt tử sĩ vừa hét lớn hiện lên vẻ kinh hãi, anh ta cười lạnh nói:

"Truy Phong, phu nhân chúng tôi cho các người điều kiện, chỉ cho phép Tần Thiên tới."

“Thân là Ám Thiên Vương, nếu anh dám bước vào Bắc Giang một bước, đầu của An lão đầu sẽ lập tức rơi xuống đất.”

Phu nhân mà anh ta nhắc đến là chỉ Ngọc Thiên Vương, Ngọc Linh Lung.

Ngọc Linh Lung đã ẩn nấp bên cạnh An Quốc trong nhiều năm, bây giờ bà ấy đã tự tay bắt ông ta đến Bắc Giang làm con tin.

Sau khi lập đại công, Bắc Giang vương Lưu Triệt đã công khai thừa nhận thân phận của Ngọc Linh Lung. Trong đó có rất nhiều thuộc hạ của ông ta cũng rất ủng hộ Ngọc Linh Lung. Bởi vì bọn họ cảm thấy lần này, ngày tiêu diệt Nam Giang đã đến.

Nghe được lời này của tử sĩ hoa đỏ, trong mắt Truy Phong đằng đằng sát khí.

Nhưng cuối cùng, anh ta không phản bác mà xoay người lại, hai tay cầm đao, đưa cho Tần Thiên.

“Đao này rộng hai ngón tay, dài ba thước ba, được rèn từ sống tàu của một con tàu đắm vào thời nhà Minh và nặng mười cân bảy lạng.”

"Tên đao, Truy Phong."

"Vì sự an toàn của lão gia tử, tôi không thể cùng anh xuống thuyền, đao này sẽ giúp anh giết kẻ địch."

Lúc này, Ám Thiên Vương đang dùng dao uỷ thác, trong ánh mắt nhìn Tần Thiên, không giấu được nhiệt huyết đang sục sôi.

Tần Thiên hít sâu một hơi, hăn biết đao này có ý nghĩa như thế nào với Truy Phong.

Bản thân anh ta tên là Truy Phong, đặt tên cho đao là Truy Phong. Tức là coi nó như mạng sống của mình.

Lúc này, anh ta đưa đao cho hắn, ở một mức độ nào đó, nó tương đương với việc đã giao mạng sống của anh ta cho hắn.



"Được!"

"Tôi nhất định sẽ khiến cho Truy Phong trở nên nổi tiếng ở Bắc Giang."

“Ngày trở về, đừng quên lời hứa mời tôi ăn gà nướng ở trang viên Ngọa Long.”

Truy Phong trầm giọng nói: “Tôi mở quán gà nướng cho anh cũng được!”

Tần Thiên cười ha ha, cầm lấy con dao, trông có vẻ thản nhiên, hắn nhảy xuống mũi thuyền và sải bước về phía bãi đá.

Nhìn thấy Tần Thiên đi một mình chiến đấu với hai trăm người, nhiệt huyết trong lòng Truy Phong sôi trào.

"Người đâu, đẩy trống qua đây!" Anh ta hét lên.

Cấp dưới của anh ta đẩy một cái trống bằng da bò đến. Truy Phong hai tay cầm dùi trống và đánh dồn dập.

Tùng tùng tùng!

Tiếng trống dồn dập như vạn mã xông phi, giống như kèn hiệu lệnh của trận chiến khiến nhiệt huyết người ta sục sôi.

"Phu nhân có lệnh, nếu tên họ Tần đó muốn đến toà Xung Tiêu, trước hết phải vượt qua cửa ải của chúng ta!"

"Các anh em, chuẩn bị sẵn sàng!" Tử sĩ hoa đỏ binh nhìn Tần Thiên đang đi về phía mình liền hét lớn lên.

Hai mươi nhóm sát thủ, dẫn đầu bởi hai mươi tử sĩ hoa đỏ đã di chuyển.



Bọn hắn xếp thành một bức tường người, kiếm trong tay sáng loáng, nhìn Tần Thiên chằm chằm.

"Giết!"

Thấy Tần Thiên không đếm xỉa tới bọn họ, bước chân cũng không dừng lại. Cuối cùng họ đã tức giận.

Một tiếng hét vang lên, đợt sát thủ đầu tiên lao tới.

Tần Thiên lao về phía trước, đao Truy Phong trong tay hắn lóe lên, mang theo một hàng huyết châu.

Kẻ lao tới đầu tiên bị đứt gân, trường đao rơi xuống đất. Sau đó, người thứ hai, thứ ba... thứ một trăm.

Tần Thiên lao vào đám người, đám đông giống như đang nhấn chìm hắn.

Nhìn từ xa, ở giữa vòng vây, biển người đang dâng trào. Đó là do sự xông pha liều chết của Tần Thiên tạo ra.

Đao quang lóe lên, tiếng hét vang lên không ngừng.

Hắn chưa giết ai, cho đến hiện tại, hắn vẫn chưa giết ai. Tất cả đều là đứt gân chân hoặc gân tay, khiến đối phương mất khả năng chiến đấu.

Vì mọi việc vẫn chưa rõ ràng nên hắn cũng chưa muốn làm quá tuyệt tình.

Dù có đả thương bao nhiêu người thì vẫn có khả năng xoa dịu nhưng nếu giết một người thì tình thế sẽ trở nên căng thẳng.

Trên mũi thuyền, hai mắt của Truy Phong đỏ ngầu, tiếng trống vang lên dồn dập.

Tần Thiên không dừng lại, cuối cùng cũng xuyên qua bức tường người. Hai trăm sát thủ, đổ gục xuống xung quanh hắn.

"Hay!" Truy Phong kích động hét lên, uỳnh một tiếng, trống da bò bị đánh thủng một lỗ.

“Hay!” Trên thuyền, những anh em của Ám Tổ phấn khích đến bật khóc.

Không ngờ sức chiến đấu của Tần Thiên lại mạnh như vậy. Một người đấu với hai trăm người chưa đến nửa tiếng đồng hồ

"Tần Thiên tới đây chỉ là để đón Nam Giang Vương trở về, các người đừng ép tôi phải giết người."

"Nếu không Bắc Giang nhuốm máu cũng là do các người tự chuốc lấy!"

Tần Thiên cao giọng, giơ huyết đao trong tay lên, thẳng tiến về phía trước.

Theo tài liệu mà Truy Phong đưa, toà Xung Tiêu nằm trên một ngọn núi cách con sông không xa. Chỉ cần đi qua con đường dài mười dặm dưới chân núi là đến nơi.

Trong mắt 20 tử sĩ hoa đỏ lộ ra quyết tâm.

"Họ Tần kia, nếu đã đến rồi thì không thể sống sót!" Giữa những tiếng la hét, họ liều mạng lao về phía Tần Thiên.

Một số người bị đứt gân chân, một số bị đứt gân tay nhưng cũng không ảnh hưởng đến cuộc phản công của họt.



Họ là sĩ tử, nếu không thể giết người bằng các thủ đoạn thông thường thì hãy khiến ngọc nát đá tan.

Người bị đứt gân chân bò tới, cố gắng ôm lấy chân Tần Thiên. Kẻ đứt gân tay xông lên, cố gắng dùng thân thể đỡ một đao của Tần Thiên. Sau đó, để những người anh em khác nhân cơ hội giết hắn.

“Cẩn thận!” Nhìn thấy tình huống này, Truy Phong ở mũi thuyền không khỏi kêu to.

Tần Thiên vẫn không quay đầu lại nhưng sắc mặt hắn dần trở nên lạnh lùng.

Hắn muốn nương tay, nhưng đối phương lại muốn tự chui vào đường chết! Nếu vậy thì hãy cho họ biết thế nào là tàn nhẫn.

Bước chân của hắn vẫn không dừng lại, hắn dùng trái tay vung đao Truy Phong dài ba thước ba lên. Hàn quang lạnh thấu xương, trong không khí vâng lên tiếng ù ù.

Nhìn thấy một đao quỷ thần này, Truy Phong sững sờ. Anh ta vốn cho rằng, ít nhất không ai có thể sử dụng con dao này tốt hơn mình.



Nhưng không ngờ, một đao tùy ý của Tần Thiên lại có uy lực như vậy!

"Đao khí!"

“Đây là đao khí!” Anh ta kích động lẩm bẩm.

Thấy đao khí vụt qua, hai mươi sĩ tử hoa đỏ, như lá rụng bị gió thu cuốn đi. Một số người đã bị chặt đầu trước khi kịp hét lên. Đây cũng đã được coi là may mắn rồi, vì sẽ không phải cảm nhận đau đớn quá lớn.

Những người bị chém vào thắt lưng nhìn ruột của chính mình rơi vãi khắp mặt đất thì hú hét lên kinh hoàng.

Lúc này, họ không còn là những người tử sĩ dũng cảm nữa, trong mỗi đôi mắt đều tràn đầy sợ hãi và hối hận.

Phía sau, những tử sĩ bị thương chứng kiến cảnh tượng này đều như chết lặng.

Họ có thể được coi là những kẻ giết người không chớp mắt, nhưng cảnh tượng này quá tàn nhẫn!

Quá khủng khiếp!

Ở một tòa nhà trên cao, Ngọc Linh Lung thông qua giám sát hiện trường nhìn cảnh tượng này, đột nhiên bịt miệng lao vào phòng vệ sinh, nôn mửa dữ dội.

Tần Thiên rời khỏi bãi đá, bước đi lên con đường dài mười dặm.Ở cuối con đường dài, thấp thoáng nhìn thấy tòa Xung Tiêu.


Chương 240: Cha tôi

Con đường dài vắng vẻ, Tần Thiên, một người, một đao, thân hình cao lớn, loan đao nhỏ dài.

Trên khuôn mặt thanh tú, đôi mắt tưởng như trong veo lại lóe lên sát ý.

Hắn biết người đi phố đã cố tình bỏ trống, cũng biết rằng có những sát thủ nguy hiểm đang ẩn náu trong các cửa hàng đóng kín hai bên đường.

Nếu đã mở sát giới vậy thì giết thôi.

Mặt trời ẩn sau những đám mây, một người, một đao, in bóng dài trên đường phố.

Hắn bước thêm một bước.

"Giết!"

"Giết hắn đi!"

Các cửa hàng hai bên đường mở cửa, vô số người lao ra, vung dao bầu lên và xông tới.

Hai mắt họ đều đỏ ngầu.

Đây là địa bàn của Bắc Giang, tòa Xung Tiêu là miếu đường thần thánh trong lòng họ, người ngoài như Tần Thiên sao có thể bước chân vào.

Nếu vậy thì sau này người Bắc Giang, sao có thể ngẩng cao đầu chứ? Nhất định phải giết Tần Thiên trên đường hắn tới tòa Xung Tiêu!

Ánh mắt Tần Thiên lạnh lùng, vung trường đao trong tay lên!

Những tiếng hét vang lên! Người trước không ngừng ngã xuống, người phía sau lại không sợ chết mà lao lên!

Chẳng mấy chốc máu đã nhuốm đỏ đường phố, sau đó, nó tạo thành một con lạch, chảy xuống nơi trũng rồi chảy xuống cống.

Tần Thiên vẫn không dừng lại, vẫn điên cuồng chém giết.

Cuối cùng, trong đám kẻ thù này, ngoại trừ một số người còn có thể đứng vững, những người còn lại hoặc là bị thương nặng hoặc chết thảm, tất cả đều ngã xuống.

Phía trước trống trơn, trời đất lặng ngắt như tờ.

Đao trong tay Tần Thiên cũng như toàn thân hắn đã bị máu tươi nhuốm đỏ.

Hắn tiến về phía trước.

Phía sau hắn, trong cửa hàng, rất nhiều nhân viên hậu cần lao ra, bọn họ như những âm hồn, nhanh chóng khiêng những người bị thương trên mặt đất đi.

Sau đó, dùng vòi phun nước áp lực cao để rửa sạch, mặt đất lại sạch sẽ như mới, như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Trên con đường dài mười dặm, Tần Thiên đi được năm trăm mét, chính là một dặm thì đợt địch thứ hai xuất hiện. Họ không trực tiếp lao về phía hắn như đợt đầu.

Một trăm cung thủ chiếm cứ hai bên đường, bắn tên về phía Tần Thiên.

Tần Thiên vung trường đao lên, chặn loạt mũi tên đầu tiên, đồng thời lao vào bên trái của những cung thủ giống như sói săn.

Giết!

Lúc này hoặc là địch chết, hoặc là mình chết.

Hắn tấn công, không chút nương tay.

Những người bắn cung bên phải cũng không thể bắn tên được nữa vì sẽ vô tình làm đồng đội của mình bị thương.

Họ rút trường đao ra, lao tới giúp đỡ.

Mặt Tần Thiên không biểu cảm, đao quang tung hoành ngang dọc.

Sau khi giết xong, chiến trường cũng nhanh chóng được dọn sạch. Sau đó, hắn đi được 500 mét lại bị chặn lại.

Con đường dài mười dặm, mỗi dặm đều là một cửa ải sinh tử. Mười cửa ải sinh tử, đến cuối cùng hắn không nhớ nổi mình đã giết bao nhiêu người. Thậm chí cả cơ thể cảm thấy có chút tê dại.

Cuối cùng, giết đến chân tòa Xung Tiêu, mặt trời đã lặn. Hoàng hôn màu máu phủ lên toàn bộ con phố một màu sắc thần bí, mang cảm giác bí hiểm.

Hắn chậm rãi quay người lại, nhìn con đường đã được rửa sạch sẽ.

Trên mặt đất, tuy không còn nhìn thấy vết máu, nhưng trong không khí lại nồng nặc mùi máu tanh.

"Tôi muốn gặp Bắc Giang Vương của các người. Như vậy, có chút thất lễ."

"Làm phiền, cũng giúp tôi rửa một chút." Hắn cười lạnh nói.

Hiện trường là một khoảng lặng.

Sau đó, từ các cửa hàng hai bên, hai vòi phun nước áp suất cao phun hai luồng nước về phía hắn.

Tần Thiên duỗi hai tay ra, để cho nước lạnh mặc sức rửa sạch. Tóc, mặt, quần áo và thậm chí cả trường đao trong tay. Vết máu trên đó ngay lập tức được cọ rửa sạch sẽ.

Hắn nhắm mắt lại, thậm chí còn đang tận hưởng cảm giác mát lạnh của dòng nước một cách thoả mãn.

Đúng lúc này, pằng một tiếng!

Súng nổ!

Kẻ bắn tỉa ẩn mình trong bóng tối cuối cùng cũng bóp cò.

Nghe được âm thanh này, những người trên lầu đều đồng loạt giật mình.

"Tại sao lại nổ súng?" Ngọc Linh Lung run rẩy, vẻ mặt đầy lo lắng.

Vẻ mặt của người đàn ông ngoài năm mươi ngồi đối diện bà ấy cũng thay đổi. Sau đó, thông qua camera, nhìn thấy cảnh tượng tiếp theo, ông ta há hốc miệng ngạc nhiên.

Tần Thiên dường như không hề quan tâm, hắn vẫn đang đứng dưới vòi nước.

Chỉ là hai tay hay hắn nhanh chóng vung lên vài cái.

Một cảnh tượng kỳ lạ đã xảy ra. Nước xung quanh cơ thể hắn đột nhiên chậm lại.

Xung quanh hắn hình thành tầng tầng lớp lớp lá chắn bảo vệ không cố định.

Viên đạn xuyên qua hết lớp này đến lớp khác của màn nước, tốc độ đã giảm đi rất nhiều.

Sau đó, hắn đột nhiên mở mắt, chắp hai tay lại, ở giữa có thêm một viên đạn.

Tiếng súng bất ngờ nổ khiến người điều khiển vòi nước áp suất cao giật mình, không tự chủ được mà dừng lại.

Tất cả những điều này nói thì rất chậm nhưng trên thực tế, nó chỉ diễn ra trong chớp mắt.

Màn nước xung quanh Tần Thiên biến mất, ngón tay hắn búng nhẹ một cái, viên đạn biến mất trong không trung.

Sau đó, có tiếng rên rỉ như bị bóp nghẹt từ mái nhà đối diện truyền đến. Kẻ bắn tỉa với khẩu súng trên tay lăn xuống.



"Nổ súng là điều cấm kỵ."

"Chỉ lần này thôi, lần sau không có ngoại lệ." Tần Thiên hừ lạnh một tiếng, xoay người, nhìn về phía cổng lớn của tòa Xung Tiêu.

Hắn bước lên cầu thang. Cùng lúc đó, nội khí điên cuồng vận chuyển, làn khói trắng cuồn cuộn bốc lên từ cơ thể hắn.

Đó là hơi nước.

Khi hắn đến trước cửa, hơi nước trên người biến mất, tóc và quần áo vốn ướt sũng đều khô như mới.

Hắn cho đao vào trong vỏ, lúc này trông hắn thanh tú và đẹp trai giống một chàng trai trẻ đến nhà bạn gái dự tiệc.

Hắn đã vượt qua mười cửa ải sinh tử, tiếp theo có lẽ sẽ không còn mai phục nữa.

Lúc này, hắn duỗi tay ra, chuẩn bị mở cửa bước vào. Đột nhiên phía sau vang lên tiếng động cơ gầm rú điên cuồng.

Hả?

Hắn cau mày và quay lại nhìn. Ở cuối con phố dài, một chiếc ô tô thể thao màu đỏ như một quả cầu lửa đang lao tới.

Vẫn chưa bỏ cuộc sao? Vậy giết một kẻ nữa thì cũng có sao chứ!

Sắc mặt hắn trở nên lạnh lùng, trong mắt lại hiện lên sát ý.

Trong chớp mắt, chiếc xe thể thao màu đỏ lao tới trước mặt, bốc đầu một cái, dừng lại trước bậc thềm.

Tay Tần Thiên nắm chặt đao, chuẩn bị đón địch.

Khoảnh khắc cửa xe mở ra, hắn không khỏi sững người trong giây lát.

Thứ đầu tiên từ bên trong thò ra là một đôi chân dài trắng nõn, mang một đôi giày trắng. Sau đó, một cô gái khoảng 20 tuổi, mặc quần short ngắn và chiếc áo phông hình thỏ dễ thương, xuất hiện trước mặt hắn.

Sắc mặt cô ta trầm xuống, có vẻ tức giận, duỗi đôi chân dài của mình, nhanh chóng bước về phía bậc thang, trông vô cùng giận dữ.

Đi lên bậc thang, nhìn thấy Tần Thiên ở trước cửa, cô ta hơi sửng sốt, nói:

"Anh cũng tới tìm cha tôi sao?"

"Sao trước đây tôi chưa từng gặp anh."

"Tôi nói này, anh cầm trường đao như vậy, không phải là tới ám sát đó chứ?"

“Cha của cô?” Tần Thiên sững sờ, nhìn cô gái da trắng như búp bê này, đầu óc hơi hoang mang.

Cô gái cười khúc khích nói: “Anh là người mới sao, thậm chí còn không biết bản tiểu thư.”

"Này, tôi đùa anh thôi."

“Đi, đưa anh đến gặp cha tôi.” Nói xong, cô ta đẩy cửa và bước vào.

"Này, anh còn ngây ra đó làm gì?"

“Tử sĩ!” Thấy Tần Thiên không đi theo, cô ta quay đầu tức giận hét lên.

Tần Thiên nhìn thấy ngũ quan cô gái có vài nét giống Ngọc Linh Lung, dường như hắn đã hiểu ra.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Bất Diệt Thần Vương
  • Đang cập nhật
(Full) Binh Vương Chiến Thần
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom