• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Hot Thần Vương Lệnh (4 Viewers)

  • Chương 226-230

Chương 226 Tang lễ

Thấy cảnh này, Truy Phong lập tức sợ đến ngây người.

Đây là người sao?

Tần Thiên cười lạnh nói: ''Bọn họ là những anh em nhiệt huyết nhất, cũng là sát thủ tàn ác nhất.''

Truy Phong nói không thành lời.

Sau đó Thiết Ngưng Sương và Mai Hồng Tuyết, mặc dù bị thương nhưng cũng giết chết được đối thủ.

Thời gian suýt soát mười phút.

Thập Diêm La mang tội ác chồng chất được Giả gia mua về cứ như vậy hoàn toàn biến mất khỏi thế giới.

Mấy người Tàn Kiếm đẩy chiếc xe xuống vách núi, thu dọn chiến trường xong chuẩn bị rời đi.

Lúc này trong màn hình bỗng truyền đến tiếng động cơ gào rú.

''Không ổn!''

''Người của Lý gia đến rồi!''

Giờ phút này, ngoài Tàn Kiếm ra thì tất cả những người còn lại đều bị thương, sức chiến đấu đều bị tụt giảm.

Mà thực lực của cao thủ Lý gia tuyệt đối không yếu hơn Thập Diêm La.

Bọn họ là sinh lực quân.

Mấy người Tàn Kiếm gặp nguy hiểm rồi!

Chỉ trong nháy mắt, hai chiếc xe thương vụ giống như mãnh thú điên cuồng lao đến. Bọn họ trực tiếp lao đến chỗ mấy người Tàn Kiếm đang đứng.

Mấy người Tàn Kiếm giống như bị dọa đến choáng váng, họ nhìn ánh đèn xe chướng mắt mà quên tránh đi.

Trái tim Truy Phong ở bên kia màn hình như bị nhấc lên đến cổ.

Anh ta không nhịn được mà nói: ''Anh cố ý không nói với họ rằng phía sau vẫn còn sát thủ là đang đùa với tính mạng của họ đấy!''

Tần Thiên cười lạnh không nói.

Nếu như Tàn Kiếm thật sự không ứng phó được tình huống này thì đã sớm chết rồi.

Giữa tình huống ngàn cân treo sợi tóc, tiếng hổ gầm vang vọng rừng núi.

Chỉ thấy từ sau một tảng đá, một người đàn ông to lớn bay lên không trung.

Trong tay anh ta là một chiếc xích sắt to màu đen, anh ta lao về phía xe rồi đập xuống.

''Rầm!''

Một tiếng nổ lớn vang lên, xích sắt đập vào đầu xe.

Đầu xe lập tức bị đập lõm xuống, thân xe phía sau bị chặn lại, theo quán tính mà lật lên.

''Chết!''

Người đàn ông khổng lồ như Hulk, anh ta nắm chặt nắm đấm rồi vung về phía thân xe đang lật lên.

''Ầm!''

Một đấm!

Chỉ một đấm đã khiến phần thân sau xe, bao gồm cả sát thủ bên trong trực tiếp bị đánh bay xuống vách núi sâu mấy trăm mét.

Lúc này chiếc xe đằng sau cấp tốc thắng gấp lại muốn trốn đi.

Xích sắt dài trong tay người đàn ông vung lên, ầm ầm ầm!

Anh ta căn bản không cho những sát thủ kia thời gian xuống xe, trực tiếp đập chiếc xe kia thành một cái đĩa sắt.

Trong đó đều là cao thủ Lý gia đó!

Thực lực không hề thua kém Thập Diêm La trước đó là bao.

Ngay cả mặt cũng không lộ mà cứ vậy qua đời.

Bọn họ còn tâm tâm niệm niệm muốn làm chim sẻ nữa đấy.

Không ngờ còn không bằng bọ ngựa trước mặt.

''Mẹ nó!'' Truy Phong bị dọa cho choáng váng.

''Đây là người sao?'' Anh ta lẩm bẩm.

Trận chiến kết thúc.

Tàn Kiếm lững thững đi qua, ông ấy nghiêng người lấy điện thoại trên cây xuống.

''Thiếu chủ, phía sau còn ai nữa không?'' Ông ấy lạnh lùng hỏi.

Tần Thiên cũng có chút xấu hổ, hắn gãi đầu nói: ''Chuyện này, chú Tàn, thật ra cháu cũng không biết bọn họ có chuẩn bị phía sau.''

''May mà chú đã sớm chuẩn bị tốt. Đã sớm để Quỷ Vô Thường mai phục.''

''Chắc phía sau không còn ai nữa đâu.''

Tàn Kiếm gật nhẹ đầu, sắc mặt không chút thay đổi: ''Bữa ăn khuya kết thúc, tôi dẫn họ về đi ngủ.''

Bộp.

Ông ấy tắt điện thoại di động, hình ảnh cũng biến mất.

Truy Phong cảm thấy vô cùng khó chịu, anh ta do dự một lúc lâu, có chút ngượng ngùng cười nói: ''Chuyện đó, Thiên ca, anh huấn luyện họ thế nào?''

''Có thể nói cho tôi biết không?''

Tần Thiên cười lạnh nói: ''Cậu muốn học trộm?''

Truy Phong đỏ mặt nói: ''Đâu có, bàn luận thôi.''

''Nhất là Tàn Kiếm, tôi cảm thấy tốc độ xuất kiếm của ông ấy không chậm hơn tôi là bao.''

''Không chậm hơn cậu là bao, có nghĩa là vẫn không nhanh bằng cậu?'' Tần Thiên biết rõ nhưng vẫn không nhịn được mà bao che khuyết điểm.

''Thực lực của chú Tàn không phải chỉ ở trên một thanh kiếm.''

''Xem biểu hiện của cậu đã.''

''Nếu như khiến tôi hài lòng, nói không chừng hôm nào tôi vui thì tôi sẽ mang anh đến sở huấn luyện chơi.''

''Thật sao?'' Truy Phong cắn răng, dường như đang hạ quyết tâm rất lớn, anh ta nói: ''Nếu anh thật sự mang tôi đi thì từ nay về sau tôi sẽ không gọi anh là đồ vô sỉ nữa.''

''Cút!''

Tần Thiên đá Truy Phong từ trên xà nhà xuống.

''Cái gì?''

''Thập Diêm La của Giả gia còn chưa vào Long Thành đã bị giết chết?'' Kế Phong nhận được báo cáo thì vô cùng kinh ngạc.

Lý Xuân cắn răng nói: ''Không chỉ Giả gia.''

''Người Lý gia đưa qua để hỗ trợ Giả gia cũng chết hết.''

Kế Phong nuốt nước bọt nói: ''Rốt cuộc là ai?''

''Tần Thiên ở Long Giang, rốt cuộc người mai phục là ai?''

Lý Xuân trầm giọng nói: "Cho dù như thế nào thì tạm thời chúng ta đừng đến Long Giang.''

''Kế hoạch dùng Tô Tô để ép Tần Thiên xuất hiện cũng chỉ có thể bỏ đi thôi.''

Ánh mắt hắn ta tràn ngập sát khí. Anh ta không hiểu nổi, kế hoạch mượn đao giết người mà mình tỉ mỉ sắp xếp, ngay cả người của mình cũng mất.

Hắn ta còn trông chờ sau khi Giả gia suy yếu, mình sẽ dựa vào sức mạnh của Lý gia mà thượng vị.

Bây giờ không ngờ Lý gia cũng suy yếu như vậy.

Kết quả như thế này khiến Lý Xuân có cảm giác mình vừa ăn phải một con ruồi.

Phẫn nộ, buồn nôn nhưng không thể làm gì khác.

Sắc mặt Kế Phong tái xanh, anh ta nói: ''Lập tức tổ chức tang lễ đi. Đến lúc đó không gặp được Tần Thiên thì sao Liễu Như Ngọc đồng ý gả cho tôi được?''

Lý Xuân cười lạnh nói: ''Anh Phong, bây giờ là lúc nào rồi mà cô ta còn dám nói không chứ?''

''Chính miệng ông cụ đã lên di chúc, tất cả chúng ta đều phải phục tùng.''

''Với chiều hướng phát triển này, tôi tin Liễu Như Ngọc cũng không thể phản kháng được.''

''Phong ca, lập tức cử hành tang lễ, đại cục quan trọng hơn!''

''Trước mắt không cần để ý đến Tần Thiên nữa.''

Kế Phong nghiến răng nói: ''Cậu nói đúng!''

''Liễu Như Ngọc nhất định là người của tôi, phản kháng cũng vô dụng!''

''Chọc giận ông đây thì ông đây sẽ ép buộc cô ta!''

''Lý Xuân, báo cho tất cả mọi người, ngày mai chuẩn bị tang lễ!''

''Đến lúc đó cậu tự mình dẫn người đến trang viên Ngọa Long, mang thi thể của ông già qua đây!''

''Rõ!'' Lý Xuân nhận lệnh.

An Quốc bị hại bỏ mạng, Nam Giang chấn động.

Ngày đại tang, toàn thành phố đều là thiếu niên thắt khăn tang trắng.

Bọn họ có người là người An gia, có người không phải.

Vì thân phận quá thấp, khó có thể vào nhà họ An để đi tiễn biệt nên họ chỉ có thể dùng cách này để diễn tả tâm trạng đau khổ.

Nhà họ An được bảo vệ rất nghiêm ngặt.

Khắp nơi đều là vải trắng, người người đốt giấy tang.

Trong không khí đau buồn, Vũ Thiên Vương Lý Xuân mới nhậm chức tự mình dẫn người đi xe đến.

Trên xe là một cỗ quan tài làm bằng gỗ trinh.

Vẻ mặt Truy Phong không chút thay đổi, anh ta nắm chặt đao đi theo bên cạnh.

''Ông!'' Liễu Như Ngọc bi thương kêu, cô ta muốn đi lên trước.

''Như Ngọc, đừng kích động!''

''Tất cả đều phải làm theo quy tắc.'' Kế Phong ở bên cạnh giữ cô ta lại.

''Lão gia tử!''

''An lão đi mạnh khỏe!''

''An lão nghỉ ngơi đi!'' Môn sinh hay khách mời đều rơi lệ nói.

Lý Xuân lớn tiếng nói: ''Theo di chúc của lão gia tử, hôm nay hạ táng, nhập thổ vi an!''

''Trước đó chúng tôi muốn đảm bảo nguyện vọng của lão gia tử được thực hiện.''

''Bây giờ mời quản gia Kế Chân tuyên bố nguyện vọng của lão gia tử!''

Mọi người lập tức yên tĩnh.

Kế Chân biết bây giờ là lúc quan trọng nhất.

Chỉ có hôm nay, trước mặt mọi người nhận được sự đồng ý thì ba con bọn họ mới có thể chân chính tiếp quản sự nghiệp của An gia.

Ông ta bình ổn tâm trạng, trầm giọng nói: ''Nguyện vọng của lão gia tử: thứ nhất, truyền vị trí cho tiểu thư Liễu Như Ngọc.''

''Tất cả chúng ta đều phải tận tâm giúp đỡ, không ngừng phát triển sự nghiệp của An gia.''

''Các vị có ý kiến gì không?''
Chương 227 Ngọc Thiên Vương

Nghe Kế Chân nói vậy, mọi người có mặt tại đây im lặng.

Đây chính là thời khắc lịch sử, là thời khắc người đứng đầu An gia thay đổi.

Ánh mắt mọi người nhìn về phía Ninh Thông.

Ngoài Kế Chân ra thì Ninh Thông là người có danh tiếng nhất tại đây.

Ông ta cũng là một trong Tứ Thiên Vương, quyền lợi lớn nhất, nắm giữ tiền tài.

Vũ Thiên Vương Lý Xuân mới nhậm chức chắc chắn sẽ ủng hộ Kế Chân. Chỉ còn Ngọc Thiên Vương là chưa đến.

Mà Ám Thiên Vương thần bí khó lường kia cũng không biết có xuất hiện không.

Bây giờ đại nghiệp của An gia phải xem thái độ của Ninh Thông thế nào.

Ninh Thông cắn răng lớn tiếng nói: ''Lão gia vẫn luôn xem tiểu thư là con ruột, đại nghiệp của An gia không giao cho tiểu thư thì còn giao cho ai?''

''Ninh Thông tôi ủng hộ tiểu thư, ủng hộ gia chủ mới!''

Kế Chân mừng rỡ nhìn Lý Xuân nói: ''Bây giờ mời Vũ Thiên Vương.''

Lý Xuân rút đao ra cắm xuống bàn.

''Lý Xuân tôi, Vũ Thiên Vương, ủng hộ tiểu thư Liễu Như Ngọc trở thành gia chủ mới!''

''Ai dám không theo, hoặc ai làm loạn, tôi sẽ tự tay xử lí người đó!''

Những người còn lại có mặt tại hiện trường cũng hô to: ''Chúng tôi ủng hộ tiểu thư!''

''Từ giờ trở đi, tiểu thư chính là gia chủ mới của chúng ta!''

Liễu Như Ngọc lệ rơi đầy mặt, cô ta cảm thấy mình căn bản không có năng lực đảm nhận trách nhiệm lớn như thế.

Cô ta cũng không quan tâm đến chuyện này.

Hai mắt cô ta đỏ bừng nhìn quan tài, muốn tiến lên nhìn thêm một lần cuối cùng.

Kế Chân nuốt nước bọt, lớn tiếng nói: ''Ủng hộ tiểu thư, chúng tôi có chết cũng không chối từ!''

''Bây giờ tôi tuyên bố nguyện vọng thứ hai của lão gia tử: Gả tiểu thư Liễu Như Ngọc cho Kế Phong.''

''Vợ chồng đồng tâm, cùng nhau phát triển An gia.''

''Hôn ước lập tức có hiệu lực.''

Ánh mắt ông ta nhìn xung quanh nói: "Các vụ, mọi người có đồng ý với nguyện vọng này không?''

Mọi người lại lần nữa im lặng.

Như này thì không khác gì chuyển giao quyền lực từ tay Liễu Như Ngọc cho ba con Kế gia.

Kế Phong kích động nói: ''Mọi người mau nói gì đi!''

''Sau khi tôi và tiểu thư kết hôn tôi sẽ nhất định dốc toàn tâm toàn lực giúp cô ấy phát triển An gia hơn nữa.''

''Còn nữa, tất cả những người đi theo tôi đều sẽ được thăng chức tăng lương!''

Thấy mọi người không nói lời nào, Kế Phong nói với Lý Xuân: ''Lý Xuân, cậu là Vũ Thiên Vương, bây giờ cậu cho ý kiến trước đi!''

Kế Chân nhìn về phía Lý Xuân, ra hiệu cho hắn ta dẫn đầu.

Lý Xuân do dự một chút, hắn ta nhìn về phía Ninh Thông nói: ''Ninh thần tài đức cao vọng trọng, chúng tôi không sánh nổi.''

''Tôi vẫn muốn nghe ý kiến của Ninh thần tài trước.''

Ánh mắt mọi người lại lần nữa nhìn Ninh Thông.

Ninh Thông nhíu mày trầm giọng nói: ''Hôn nhân đại sự là chuyện lớn của người con gái. Tôi cảm thấy vẫn nên nghe ý kiến của người trong cuộc thì hơn.''

''Tiểu thư đồng ý không?''

Ông ta có chút đau lòng nhìn Liễu Như Ngọc. Liễu Như Ngọc bây giờ đang không ổn chút nào.

Ánh mắt mọi người nhìn về phía Liễu Như Ngọc.

Kế Phong vội vàng nhỏ giọng nói: ''Như Ngọc, em mau nói gì đi!''

''Gả cho anh, chúng ta cùng nhau quản lí An gia.''

''Lão gia tử đối với em ân trọng như núi, chắc em sẽ không làm trái lại với nguyện vọng của ông ấy đâu nhỉ?''

''Nếu không thì chỉ sợ lão gia tử ở dưới suối vàng cũng không nhắm mắt được mất.''

Vẻ mặt Liễu Như Ngọc lạnh như băng, đôi mắt cô ta lạnh lẽo nhìn Kế Phong.

''Tần Thiên đâu?''

''Tôi đã nói, trong lễ tang tôi muốn thấy Tần Thiên. Đồng thời để anh ta đứng trước mặt ông tự mình nói là anh ta giết ông.''

''Chỉ có như vậy tôi mới đồng ý gả cho anh.''

''Bây giờ Tần Thiên đâu?''

Kế Phong cắn răng nói: ''Tên chó Tần Thiên không biết đã trốn ở đâu rồi.''

''Như Ngọc, anh đảm bảo với em, sẽ có một ngày anh chém đứt đầu chó của tên nhãi đó!''

''Xin em hãy tin anh!''

''Bây giờ em đồng ý gả cho anh trước đi. Khi chúng ta ổn định được cục diện rồi anh mới có đủ lực lượng để bắt Tần Thiên!''

''Tôi không muốn!''

''Anh không được chạm vào tôi!'' Liễu Như Ngọc đẩy Kế Phong ra nói: ''Hôm nay tôi không thấy Tần Thiên thì có chết tôi cũng không gả cho anh!''

''Tần Thiên, anh trốn ở đâu rồi, anh đi ra đây cho tôi!''

''Tôi muốn anh nói cho rõ, tại sao anh lại lừa tôi?''

''Tại sao lại giết ông tôi? Anh ra đây!''

''Tôi muốn chính miệng anh thừa nhận!''

Dáng vẻ đau đớn của cô ta khiến tất cả mọi người đều chấn động.

Truy Phong đứng cạnh quan tài thiếu chút nữa muốn đi lên nói ra sự thật.

''Tiểu thư quá mức đau lòng, mấy người còn không mau lên dìu cô ấy xuống nghỉ ngơi?'' Kế Chân vội vàng nói với mấy giúp việc bên cạnh.

Mấy người giúp việc kia là người của Kế Chân, nghe vậy thì vội vàng tiến lên kéo Liễu Như Ngọc xuống.

''Cút đi!''

''Mấy người không xứng đụng vào cô ấy!'' Chị Vinh quát mấy người giúp việc kia, chị ta kéo tay Liễu Như Ngọc, đau lòng nói: ''Em quá nóng vội rồi.''

''Đi nghỉ ngơi chút đi.''

Liễu Như Ngọc đỏ mắt, kinh ngạc nói: ''Chị Vinh, chị cũng muốn em gả cho Kế Phong sao?''

''Em căn bản không thích anh ta.''

Dương Vinh cắn răng thấp giọng nói: ''Muốn giữ vững sự nghiệp An gia, muốn bắt Tần Thiên thì em cũng chỉ còn cách này.''

''Nhưng chị sẽ không ép buộc em.''

''Đi nghỉ ngơi chút đi.''

Chị ta đỡ Liễu Như Ngọc xuống.

Mọi người thở ra một hơi, quay mặt nhìn nhau, cũng không biết tiếp theo nên làm gì.

Kế Chân nhìn Ninh Thông, trầm giọng nói: ''Tiểu thư chịu đả kích lớn như vậy, có một số việc chúng ta vẫn nên quyết định thay cô ấy thì hơn.''

''Dù sao người trẻ tuổi có thể dễ dàng bồi dưỡng tình cảm.''

''Gả cho Kế Phong chính là nguyện vọng của lão gia tử. Nếu như các vị đều đồng ý thì tôi tin tiểu thư cũng sẽ đồng ý.''

''Ninh thần tài, nếu như không nói rõ chuyện này ngày hôm nay thì chỉ sợ lão gia tử không thể an táng được.''

''Cho dù hạ táng thì ngài ấy nhất định cũng sẽ không nhắm mắt.''

''Ông tàn nhẫn như vậy sao?''

Ông ta bắt đầu gây áp lực cho Ninh Thông.

Ninh Thông hiểu rõ, Vũ Thiên Vương mới Lý Xuân này là người của Kế Chân. Một mình ông ta không thể cứu vãn được.

Ông ta nghiến răng, đột nhiên nghĩ ra gì đó mà lớn tiếng nói: ''Kế Chân, không cần nóng vội!''

''Không phải ông nói Ngọc Thiên Vương nhất định sẽ đến sao? Cô ấy đâu?''

''Ngọc Thiên Vương khá thân cận với lão gia tử, nhất định cô ấy sẽ hiểu ý của lão gia tử.''

''Tôi nghe theo cô ấy.''

''Chỉ cần cô ấy đồng ý thì tôi sẽ đồng ý.''

Kế Phong không ngờ Ninh Thông sẽ đột nhiên ra chiêu như vậy. Ông ta tức giận cắn chặt răng: ''Ninh Thông, ông như vậy là trốn tránh trách nhiệm!''

''Nói, có phải ông không muốn Như Ngọc gả cho tôi không?''

''Rốt cuộc ông có ý gì?''

''Im miệng!'' Kế Chân quát lớn: ''Sao con lại nói chuyện với chú Ninh như vậy?''

Trong lòng Kế Phong không phục, nhưng ở trước mặt mọi người, anh ta không thể không nghe theo ba mình.

''Chú Ninh, thật xin lỗi.''

''Là tôi quá nóng vội rồi.''

Ninh Thông hừ một tiếng, chỉ cười lạnh không nói gì.

Kế Chân nhìn Ninh Thông, cười lạnh nói: ''Ninh Thiên Vương nói cũng đúng.''

''Cũng sắp đến lúc rồi, vậy chúng ta mời Ngọc Thiên Vương đến đi.''

Nói rồi ông ta nhìn ra ngoài.
Chương 228 Nghe lệnh

Ngọc Thiên Vương, Ngọc Thiên Vương đến rồi.

Rất nhiều người chưa từng gặp Ngọc Thiên Vương.

Vì bình thường bà ta phụ trách tất cả mối quan hệ bên ngoài của An gia nên thường xuyên chạy khắp thế giới, rất ít khi ở đây.

Mọi người chỉ biết bà ta là một người phụ nữ có năng lực rất mạnh, có thể quán xuyến được quan hệ của An gia, năng lực không thể khinh thường.

Chiếc xe Maybach từ từ dừng lại, mọi người đều mở to nhìn.

Vệ sĩ áo đen mở cửa xe.

Ngọc Thiên Vương, Ngọc Linh Lung cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt mọi người.

Bà ta không quá cao, đi thêm giày cao gót cũng đến một mét sáu.

Nhưng dáng người rất đẹp.

Dưới bộ tây trang đen là dáng người tuyệt đẹp.

Người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, làn da được chăm sóc tỉ mỉ như thiếu nữ, bóng loáng như ngọc, ngay cả thiếu nữ cũng khó mà có được.

Bà ta đeo kính râm, môi tô son đỏ.

Dưới sự bảo vệ của mấy vệ sĩ, Ngọc Thiên Vương đi nhanh vào.

Khí thế này giống như nữ vương đang đi tuần, đè ép tất cả những người bên dưới.

''Kính chào Ngọc Thiên Vương!'' Lý Xuân kêu to.

''Kính chào Ngọc Thiên Vương!'' Đám người hô to, đồng thanh cúi đầu.

Vẻ mặt Ngọc Linh Lung không chút thay đổi, bà ta trực tiếp đi về phía linh đường.

''Đại táng của lão gia tử, tôi đến chậm rồi.'' Bà ta lớn tiếng nói.

''Dì Linh Lung!'' Nghe thấy giọng bà ta, Liễu Như Ngọc run rẩy đứng lên rồi lảo đảo đi đến.

Cô ta quỳ xuống đất, khóc lóc nói: ''Dì phải làm chủ cho con!''

''Báo thù cho ông!''

''Đứa nhỏ này!'' Ngọc Linh Lung cởi kính râm xuống đưa cho vệ sĩ đứng bên cạnh. Bà ta kéo tay Liễu Như Ngọc, đau lòng nói: ''Đừng lo, dì ở đây rồi.''

''Dì nhất định không cho phép ai bắt nạt con!''

Nghe lời này, sắc mặt Kế Phong là khó coi nhất.

Anh ta cảm thấy thái độ của Ngọc Linh Lung chắc chắn sẽ khiến hôn sự của Liễu Như Ngọc và anh ta thất bại.

Anh ta cắn răng nhìn về phía Kế Chân, ánh mắt hiện lên sát khí.

Ra hiệu, nếu như không được thì phải cứng rắn.

Dù sao họ cũng đã nắm phần lớn năng lực võ hệ, người dám ngăn cản họ nhất định sẽ chết.

Như vậy càng có lợi cho việc quản lí An gia sau này.

Kế Chân lại ung dung bình thản cười nói: ''Ngọc Thiên Vương, cô đến rất đúng lúc.''

''Bây giờ chúng ta có phải nên nghe theo nguyện vọng của lão gia tử không, hiện tại vẫn chưa xong.''

''Lão gia tử muốn Ngọc tiểu thư gả cho con trai Kế Phong của tôi, cô thấy thế nào?''

Ninh Thông cũng trầm giọng nói: ''Linh Lung, tôi nghe theo ý cô.''

''Cô nói đi.''

Ngọc Linh Lung nhìn Liễu Như Ngọc, Liễu Như Ngọc rưng rưng lắc đầu. Ý của cô ta chính là cô ta tuyệt đối không muốn gả cho Kế Phong.

Mặc dù Ngọc Linh Lung rất ít khi xuất hiện ở An gia nhưng bà ta và Liễu Như Ngọc thầm gặp nhau không ít.

Có một số lần bà ta còn đưa Liễu Như Ngọc đi tham gia tiệc của giới thượng lưu, quan hệ của hai người vừa giống mẹ con lại vừa giống chị em.

Cho nên Liễu Như Ngọc cảm thấy Ngọc Linh Lung nhất định sẽ bảo vệ mình, bà ta sẽ không ép cô ta phải làm những chuyện mình không muốn.

Nào ngờ Ngọc Linh Lung cười cười, kéo tay Liễu Như Ngọc thở dài: ''Đứa bé ngốc.''

''Tình yêu trời cho đều là hai người sau này từ từ bồi dưỡng mà có.''

''Đứa nhỏ Kế Phong này cũng không tệ. Dì nhìn nó lớn lên từ nhỏ, dì hiểu rõ.''

''Con gả cho nó, nó giúp con trông coi An gia. Đây là duyên trời định.''

''Con đừng ngốc nữa, mau đồng ý đi.''

''Dì nói gì?'' Liễu Như Ngọc há to miệng nhìn Ngọc Linh Lung giống như đang nhìn một người vô cùng xa lạ.

''Dì nói con gả cho Kế Phong?'' Cô ta hất tay Liễu Linh Lung ra, hoảng hốt lùi về sau.

Cô ta cảm thấy sau khi bị Tần Thiên lợi dụng lừa gạt, từng người cô ta tin tưởng đều dần bỏ rơi cô ta.

Không chỉ Liễu Như Ngọc.

Mà mấy người Ninh Thông cũng ngẩn ra.

''Ngọc Linh Lung, tốt nhất cô nên suy nghĩ cho kĩ đi rồi hãy nói!''

''Việc chung thân đại sự của tiểu thư, hạnh phúc cả đời của cô ấy không thể quyết định qua loa như vậy được!'' Ninh Thông trầm giọng nói.

Ngọc Linh Lung nói: ''Ninh Thông, mấy ông già qua loa như các người thì hiểu gì chứ?''

''Các người có biết, đối với phụ nữ mà nói, điều gì là quan trọng nhất không?''

''Cô ấy có thể không gả cho người mình yêu nhưng nhất định phải gả cho người yêu mình.''

''Chỉ như vậy thì cô ấy mới có thể nhận được hạnh phúc lớn nhất.''

''Kế Phong thích tiểu thư, cậu ấy nhất định sẽ đối xử tốt với tiểu thư. Ba con Kế gia hỗ trợ tiểu thư quản lí An gia, đây không phải là lựa chọn tốt nhất sao?''

Ninh Thông nghiến răng im lặng.

Dường như ông ta cảm thấy chuyện này cũng khá có lí.

''Dì Linh Lung, ngày nói như vậy có nghĩa là ngài đồng ý sao?'' Kế Phong kích động nói.

Ngọc Linh Lung mỉm cười gật đầu: ''Nhớ rõ, nhất định phải đối xử tốt với tiểu thư.''

''Đừng làm phụ kì vọng mà lão gia tử gửi gắm.''

''Con đảm bảo!'' Kế Phong vô cùng mừng rỡ, vội vàng thề thốt.

Tất cả mọi người còn lại im lặng.

Kế Chân lạnh lùng cười nói: ''Ninh Thiên Vương, vừa rồi chính ông đã nói sẽ nghe theo quyết định của Ngọc Thiên Vương.''

''Bây giờ ông còn muốn nói gì nữa không?''

Cơ mặt Ninh Thông cứng lại, cuối cùng cắn răng gật nhẹ đầu.

Kế Chân vô cùng vui mừng: ''Bây giờ Ngọc Thiên Vương, Ninh Thiên Vương và Vũ Thiên Vương đã đều đồng ý!''

''Tôi tuyên bố, đính ước của Liễu Như Ngọc và Kế Phong chính thức có hiệu lực.''

''Dựa theo di chúc của lão gia tử, sau khi an táng xong sẽ lập tức tổ chức hôn lễ!''

''Chúc mừng thiếu gia!''

''Chúc mừng Phong ca!''

Thân tín của Kế Phong cao giọng chúc mừng.

Kế Phong bị hạnh phúc làm cho choáng đầu, nhìn Liễu Như Ngọc mặt mũi tái nhợt, vì muốn thể hiện bản thân, anh ta nhanh chân bước đến, dịu dàng nói: ''Như Ngọc, em hãy tin anh, anh nhất định sẽ khiến em hạnh phúc.''

''Bây giờ em cùng với anh nhận lời chúc phúc của mọi người đi.''

Anh ta kéo tay Liễu Như Ngọc.

Liễu Như Ngọc như bị điện giật, cô ta run lên một cái rồi đẩy mạnh Kế Phong ra.

Cô ta lớn tiếng nói: ''Tôi không nhận!''

''Tôi không muốn gả cho anh!''

''Tôi muốn giết anh!''

Thấy cô ta la hét như người đàn bà đanh đá, Kế Phong cảm thấy tức giận. Anh ta dùng sức nắm lấy tay Liễu Như Ngọc.

Bây giờ tình hình đã thay đổi, cô ta có đồng ý hay không cũng không quan trọng.

Thậm chí anh ta còn quyết định lát nữa sẽ kéo Liễu Như Ngọc đi gạo nấu thành cơm!

Xem cô ta còn có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay anh ta không.

Lý Xuân bước nhanh đến, thấp giọng nói: ''Tiểu thư, ngài vừa nói muốn giết Kế Phong?''

Liễu Như Ngọc sắp sụp đổ, cô ta lớn tiếng nói: ''Đúng, tôi muốn giết anh ta!''

''Tất cả các người đều cùng một giuộc, liên kết với nhau để bắt nạt tôi!''

''Lý Xuân, không phải anh là Vũ Thiên Vương kính trọng gia chủ sao? Bây giờ tôi lấy thân phận gia chủ ra lệnh cho anh giết Kế Phong!''

''Anh giết đi!''

''Anh giết cho tôi!''

Không chỉ Kế Phong mà có rất nhiều người đều bật cười.

Liễu Như Ngọc tức đến chập mạch rồi à? Nói Lý Xuân giết Kế Phong sao, đúng là buồn cười.

Quả nhiên phụ nữ cuối cùng cũng không thể chịu được trách nhiệm lớn.

Đến bây giờ vẫn không nhìn rõ tình hình.

Người đồng tình với Liễu Như Ngọc cũng cảm thấy cô ta đang nói linh tinh.

Kế Chân cười một tiếng nói: ''Các vị, xin hãy yên lặng!''

''Chuyện quan trọng đã xong, tiếp sau đây chúng ta bắt đầu xếp hàng để ngắm nhìn di ảnh của lão gia tử, tạm biệt ngài ấy lần cuối.''

Ông ta vừa dứt lời thì Lý Xuân đã lớn tiếng nói: ''Vũ Thiên Vương Lý Xuân nghe lệnh!''

Nói rồi nâng đao trong tay lên.

Một đao đâm thẳng vào trái tim Kế Phong, cắm lút cán đao.

Sạch sẽ lưu loát.
Chương 229 Làm chủ đại cục

Một tiếng hét thảm thiết vang lên.

Kế Phong bỗng nhiên dùng tay nắm chặt lấy vai Lý Xuân. Hai mắt anh ta trợn lên như muốn hỏi vì sao Lý Xuân lại làm như vậy.

Anh ta không tin!

Anh ta không cam tâm!

Kế Phong há mồm phun ra một ngụm máu, sau đó mang theo sự nghi hoặc và không cam lòng này ngã xuống đất mà chết.

Một đao kia của Lý Xuân quá hiểm ác!

Trực tiếp xuyên qua trái tim, ngay cả cơ hội để nói di ngôn cũng không có.

Nhìn Kế Phong chết ngay tức khắc khiến người có mặt tại đây sợ đến ngây người.

Hành động lần này của Lý Xuân hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.

''Phong Nhi!'' Kế Chân kêu lớn một tiếng, trước mắt ông ta tối sầm lại, thiếu chút nữa ngất xỉu.

Ông ta xông lên ôm lấy con trai nằm trên mặt đất, bi thương kêu to.

Nhưng Kế Phong chết không nhắm mắt không nghe thấy tiếng ông ta gọi nữa.

Giờ phút này Kế Chân vô cùng bi thương.

Ông ta phí hết tâm huyết và sức lực của mình, không tiếc phản bội chủ cũ để cướp lấy sự nghiệp của An gia. Vì cái gì? Chẳng lẽ vì ông ta sao?

Nếu không phải vì con trai thì có đánh chết ông ta cũng sẽ không phản bội An Quốc.

Bây giờ kế hoạch sắp hoàn thành, người kế nghiệp đột nhiên bị giết chết.

Đả kích này là ai cũng không thể chịu được.

Hai mắt ông ta đỏ bừng đặt thi thể Kế Phong xuống, ông ta nắm lấy áo Lý Xuân, lớn tiếng nói: ''Cậu điên rồi sao?''

''Trả mạng con tôi lại đây!''

''Tôi liều mạng với cậu!''

Lý Xuân không chút hoảng loạn, ánh mắt lạnh lùng, hắn ta nâng chân lên đá Kế Chân đã lớn tuổi đang nổi điên xuống mặt đất.

Hắn ta lớn tiếng nói: ''Kế Phong phạm thượng, có ý đồ muốn ép buộc gia chủ.''

"Lý Xuân tôi thân là Vũ Thiên Vương đã thề sẽ dốc toàn sức lực để phụ tá gia chủ.''

''Gia chủ có lệnh để tôi giết kế Phong, sao tôi lại dám làm trái lệnh được?''

''Các vị, mọi người nói xem tôi có lỗi sao?''

Mọi người hoảng sợ không thôi.

Nhưng sau khi cẩn thận nhớ lại thì mới thấy, đúng là lúc nãy Liễu Ngọc Như đã kích động nói Lý Xuân giết Kế Phong.

Nói như vậy thì chẳng qua Lý Xuân chỉ đang nghe theo mệnh lệnh của Liễu Như Ngọc mà thôi. Không những không sai mà còn trung thành với lời thề của mình.

Nhưng không phải Lý Xuân và Kế gia là một phe sao? Đột nhiên hắn ta làm như vậy đúng là rất kì quái.

Rất nhiều người vẫn khó chấp nhận được chuyện này.

Kế Chân bị đạp ngã trên mặt đất cuối cùng cũng hiểu rõ.

Ông ta vốn muốn lợi dụng Lý Xuân để nâng con trai mình lên, không ngờ lại bị Lý Xuân lợi dụng ngược lại.

Dã tâm của Lý Xuân quá lớn.

Một vị trí Vũ Thiên Vương không thể thỏa mãn được dã tâm của hắn ta.

Bây giờ hắn ta đang lợi dụng lời nói nhảm của Liễu Như Ngọc để giết Kế Phong. Hắn ta muốn thay thế Kế Phong nắm giữ toàn bộ cơ nghiệp của An gia!

''Đồ khốn!''

''Mày phản bội lão gia tử, còn giết Hồ Bân!''

''Mọi người đừng để tên súc sinh này lừa!'' Kế Chân đỏ mắt kêu to.

Cái gì?

Vũ Thiên Vương tiền nhiệm Hồ Bân bị Lý Xuân giết?

Mọi người xao động.

''Lý Xuân, rốt cuộc Hồ tổng đang ở đâu?''

''Cậu vẫn luôn không cho chúng tôi gặp ông ấy, rốt cuộc cậu có ý gì?''

''Đúng vậy!''

''Mau cho chúng tôi gặp Hồ tổng!'' Một số người trung thành với Hồ Bân bắt đầu kêu la.

Lý Xuân nắm chắc chiến thắng trong tay, cười lạnh nói: ''Các vị, đừng nghe lời nói nhăng cuội của Kế Chân.''

''Hồ tổng phát hiện ra âm mưu của Tần Thiên, trong quá trình đối phó với Tần Thiên đã bị trọng thương.''

''Vì sự an toàn của ông ấy, tôi đã đưa ông ấy đến một nơi an toàn để dưỡng thương.''

''Mọi người yên tâm, khi nào chuyện xong xuôi, Hồ tổng nhất định sẽ đến đây gặp mọi người.''

''Về phần người phản bội lão gia tử...''

Lý Xuân dừng lại một chút rồi lớn tiếng nói: ''Bây giờ tôi sẽ cho mọi người thấy đó là ai.''

''Mang Đinh Ba vào đây!''

Lập tức có người mang gian tế Bắc Giang Đinh Ba vào.

Đinh Ba quỳ trên đất cầu xin tha thứ, tự mình làm chứng Kế Chân cấu kết với Bắc Giang Vương làm hại An Quốc lão gia tử.

Sự thật đều được phơi bày, Kế Chân hết đường chối cãi.

''Đồ lòng lang dạ sói!''

''Giết ông ta!''

''Giết Kế Chân, báo thù cho lão gia tử!'' Người của An gia ai nấy đều đỏ bừng mắt.

Kế Chân vội vàng nói: ''Mọi người đừng nghe mấy lời linh tinh của Lý Xuân!''

''Cậu ta mới là người phản bội lão gia tử!''

''Là cậu ta, là cậu ta sát hại Hồ Bân. Không tin thì mọi người đến vách núi dưới trang viên Ngọa Long mà tìm, nhất định có thể tìm được thi thể của Hồ Bân!''

Thấy mọi người nghi ngờ không thôi, Kế Chân nói với Giả Hiếu Liêm của Giả gia: ''Giả gia trang, có câu người trong cuộc u mê, người ngoài cuộc tỉnh táo.''

''Ông nói một câu đi!''

Ông ta muốn Giả gia ủng hộ mình.

Dù sao Giả gia là một trong ba hổ ở nơi này. Nói về thực lực thì không kém An gia là bao.

Giả Hiếu Liêm đang định lên tiếng thì Lý Tồn Trung ở bên cạnh đã lạnh lùng nói: ''Giả gia trang, đây là chuyện của An gia.''

''Theo ý tôi, vẫn nên để họ tự mình xử lí đi.''

''Ông thấy thế nào?''

Giả Hiếu Liêm lạnh lùng nói: ''Lý gia chủ, ý của ông là gì?''

''Chẳng lẽ ông còn có thể quản tôi sao?''

Lý Tồn Trung cười lạnh: ''Tôi không quản được ông. Nhưng nếu như ông công khai ủng hộ Kế Chân thì tôi sẽ về phía Lý Xuân.''

''Dù có chết cũng không dừng lại, Lý gia tôi sẽ đối đầu với ông đến cùng.''

''Bên nào nặng bên nào nhẹ, ông suy nghĩ cho kĩ đi.''

Giả gia vừa mất Thập Diêm La, có thể nói lực lượng lúc này gần bằng không.

Nếu như bây giờ đối đầu với Lý gia thì chỉ có thể hai bên cùng thiệt.

Giả Hiếu Liêm do dự mãi, nghiến răng nói: ''Lý gia chủ nói đúng.''

''Chúng ta vẫn nên yên lặng theo dõi thì hơn.''

Thấy không có ai hỗ trợ, Kế Chân dốc toàn sức lực.

Ông ta lớn tiếng nói: ''Các người còn chờ gì nữa?''

''Lên đi!''

''Giết Lý Xuân tôi sẽ trao thưởng xứng đáng!''

Ông ta nói với đám người trung thành với ba con Kế gia.

Hai ba con Kế gia ở An gia nhiều năm như vậy đương nhiên cũng có tâm phúc của mình.

Nhưng những người kia vừa muốn rút đao đã bị người bên cạnh khống chế.

Lý Xuân đã sớm nghĩ đến chuyện này nên hắn ta đã sớm sắp xếp người của mình, hai người cặp một người, mai phục ngay bên cạnh tâm phúc của Kế Chân.

Lúc này họ đồng thời rút đao tiến lên đặt lên cổ Kế Fhaan.

Kế Chân chính thức bị dồn vào bước đường cùng.

Ông ta có nằm mơ cũng không ngờ mình đã quá coi thường Lý Xuân. Đúng là lật thuyền trong mương!

Tiếng tăm của Lý Xuân tăng mạnh, gần như nắm toàn bộ mọi thứ trong tay.

Hắn ta vung tay lên, lập tức có hai người lên trói Kế Chân lại.

Lý Xuân cung kính nói vớ Liễu Như Ngọc: "Đại tiểu thư, bây giờ đã bắt được gian tế. Bây giờ tôi cũng có thể nói ra sự thật rồi.''

''Tôi đã chính tai nghe thấy di chúc của lão gia tử trước khi lâm chung. Ngài ấy chỉ nói để đại tiểu thư kế thừa vị trí gia chủ, nói chúng tôi hết sức phụ tá.''

''Cũng không nói đến chuyện để đại tiểu thư gả cho Kế Phong.''

''Điều gả cho Kế Phong đều do Kế Chân bịa đặt. Ông ta muốn mượn chuyện này để khống chế đại tiểu thư, muốn một tay khống chế An gia.''

''Thuộc hạ ẩn nhẫn đến bây giờ chính là vì muốn vạch trần kế hoạch của ba con Kế gia cho mọi người biết.''

''Cũng may bây giờ mọi chuyện đã qua.''

''Đại tiểu thư yên tâm. Chỉ cần đại tiểu thư tin tưởng thuộc hạ, sau này thuộc hạ sẽ dốc hết sức lực phụ tá đại tiểu thư.''

Sắc mặt Liễu Như Ngọc trắng bệch.

Thật ra vừa rồi cô ta chỉ kích động nên mới nói lung tung.

Cô ta ngàn lần không ngờ Lý Xuân sẽ thật sự nghe lời mình, lập tức giết chết Kế Phong.

Thấy dáng vẻ chết không nhắm mắt của Kế Phong, trái tim cô ta không ngừng đập mạnh.

''Lý Xuân, cảm ơn anh!''

''Bây giờ đại cục đều do anh làm chủ!'' Cô ta sợ hãi nói.
Chương 230 Xem thường cậu

Ngay cả Ngọc Linh Lung và Ninh Thông lúc trước Liễu Như Ngọc rất tin tưởng cũng không còn đáng tin nữa.

Nhất là Ngọc Linh Lung. Cô ta vốn xem bà ta là cây cỏ cứu mạng, là người cuối cùng mình có thể dựa vào.

Không ngờ Ngọc Linh Lung lại trở thành cây đao giết chết sự hi vọng cuối cùng của cô ta.

Ngược lại Lý Xuân không những giải trừ nguy cơ mà còn lên tiếng ủng hộ cô ta.

Bây giờ cô ta cũng không còn gánh nặng nữa, An Quốc căn bản không để lại di chúc nói Liễu Như Ngọc gả cho Kế Phong.

Với tình huống hiện tại, cô ta chỉ có thể tin tưởng Lý Xuân.

''Rõ!''

''Đa tạ gia chủ!''

Ánh mắt Lý Xuân hiện lên sự kích động.

Cuối cùng kế hoạch của hắn ta cũng đã thành công. Từ giờ trở đi, hắn ta chính là người Liễu Như Ngọc tin tưởng nhất.

Người nắm quyền trong tay là Vũ Thiên Vương hắn.

Một người phụ nữ như Liễu Như Ngọc thì hiểu được cái gì chứ? Sau này quyền lực của An gia còn không phải thuộc về Lý Xuân hắn sao?

Từ nay trở đi hắn ta chính thức thay đổi, hắn ta chính là Nam Giang Vương danh xứng với thực!

''Mọi người nghe lệnh của tôi!''

''Xếp hàng!''

''Theo trình tự ngắm nhìn lão gia tử lần cuối!'' Hắn ta đứng trên đài hô to với bên dưới.

Từ lúc Lý Xuân đâm Kế Phong đến giờ, Ninh Thông và Ngọc Linh Lung vẫn luôn thờ ơ.

Ninh Thông nhìn Ngọc Linh Lung, lạnh lùng cười nói: ''Ngọc Thiên Vương, cô thấy thế nào?''

Ngọc Linh Lung thở dài nói: ''Bây giờ tôi không có suy nghĩ gì khác, tôi chỉ muốn nhìn lão gia tử lần cuối thôi.''

Ánh mắt bà ta cũng hiện lên sự lo lắng.

Ninh Thông nghe vậy thì gật đầu.

Hai người bọn họ dẫn đầu, những người trực thuộc An gia, xếp hàng theo thân phận, vây quanh quan tài, chuẩn bị nhìn An Quốc lần cuối.

Người Liễu Như Ngọc run lên, cô ta dường như đứng không vững.

Lý Xuân tự mình đỡ cô ta.

''Đại tiểu thư, ngài đi trước đi.'' Hắn ta đỡ Liễu Như Ngọc đi về phía quan tài.

Liễu Như Ngọc đặt tay lên quan tài, vẻ mặt đau khổ.

Nhất là khi nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của An Quốc lão gia tử, cô ta không thể tin được một người ông hiền hòa thân thiện như vậy đã rời khỏi thế giới này.

Thật sự âm dương cách biệt, từ nay chỉ có thể hai thế giới khác nhau sao?

''Ông!'' Cô ta bi thống hét lên một tiếng, mắt tối sầm lại, thiếu chút nữa ngất đi.

''Ngọc Như!''

''Nén đau buồn!''

''Mau, mau ngồi xuống nghỉ chút đi!'' Chị Vinh vội vàng đau lòng đỡ Liễu Như Ngọc dậy, muốn kéo cô ta ra khỏi quan tài.

Nhưng tay Liễu Như Ngọc lại nắm chặt lấy quan tài, căn bản không kéo ra được.

Đúng lúc này có một giọng nói vang lên từ ngoài cửa lớn.

''Lão gia tử về trời, Hồ Bân tôi sao có thể không đến tiễn ngài ấy một đoạn đường được?''

Giọng nói sang sảng như tiếng sấm, mọi người nghe xong vô cùng kinh ngạc!

Cái gì?

Hồ Bân?

Vũ Thiên Vương tiền nhiệm?

Bọn họ cùng quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy Hồ Bân bi thương oán giận sải bước từ cửa vào.

Vẻ mặt ông ta vô cùng giận dữ, sức lực tràn trề, nào giống người bị thương?

Làm sao có thể?

Không thể nào!

Sắc mặt Lý Xuân lập tức thay đổi.

Lúc nhận thi thể An Quốc, hắn ta đã giao cho người củ mình xử lí Hồ Bân.

Chỉ cần Hồ Bân chết, hắn ta lại giết ba con Kế gia, như vậy sẽ không còn người nào có thể vạch trần Lý Xuân nữa.

Hắn ta có thể yên tâm làm Nam Giang Vương đứng sau mọi việc.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Vì sao Hồ Bân không chết?

''Lão Hồ!''

Ninh Thông vui mừng nói, ông ta đi đến nói: ''Ông già này, không phải ông đang bị thương sao?''

''Bây giờ ông mới đến, ông không cảm thấy xấu hổ với lão gia tử sao?''

Ninh Thông vỗ vai Hồ Bân, đôi mắt đỏ bừng.

Sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt.

Chỉ vậy cũng đủ thấy tình anh em của hai người rất tốt.

''Kính chào Hồ tổng!''

''Kính chào Vũ Thiên Vương!'' Ở nơi này có rất nhiều người là người của Hồ Bân, họ kích động chào hỏi.

Ngọc Linh Lung cười duyên nói: ''Lão Hồ, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?''

''Mấy người đang chơi trò gì đấy, có thể nói cho chúng tôi biết được chưa?''

Hồ Bân cười lạnh, ông ta nhìn về phía Lý Xuân nói: ''Trước kia tôi đã xem thường cậu rồi.''

''Tất cả đều do Lý Xuân bày ra!''

''Đầu tiên là mượn tay ba con Kế gia để thay thế tôi ngồi vào vị trí Vũ Thiên Vương.''

''Sau đó dùng ba con Kế gia như bàn đạp để quản lí An gia.''

''Chỉ từ một đội trưởng nho nhỏ mà chỉ trong vài ngày đã thành Nam Giang Vương. Một bước của cậu cũng dài quá rồi đấy?''

''Chẳng lẽ cậu không biết bước càng dài thì càng dễ thất bại sao?''

Lý Xuân lạnh lùng nhìn Hồ Bân, nghe ông ta nói từng câu từng câu một.

Sau đó, hắn ta cười lạnh nói: ''Hồ Bân, tôi cố ý nói ông bị Tần Thiên làm bị thương là đã nể tình tình cảm ngày xưa của chúng ta mà giữ mặt mũi cho ông rồi.''

''Xem ra bây giờ là tôi nể tình nhầm người.''

''Vậy thì tôi cũng không cần giấu cho ông nữa. Ông cấu kết với Tần Thiên hại lão gia tử. Bây giờ ông còn dám ăn nói nhăng cuội?''

''Hồ Bân, ông đã biết tội của mình chưa?''

Không thể không nói tâm cơ của thằng nhóc Lý Xuân này sâu hơn những gì người khác tưởng tượng!

Vào lúc này mà hắn ta vẫn có thể bình tĩnh không rối loạn, bị cắn ngược một cái lại lập tức đẩy Hồ Bân lên chịu trận.

Hồ Bân chửi ầm lên: ''Cậu nói cái mẹ gì vậy?''

''Ông đây phản bội ai cũng sẽ không phản bội lão gia tử!''

Lý Xuân cười lạnh nói: ''Thật sao?''

''Vậy chúng ta nói thử xem sao.''

''Sau khi nhận được tin Tần Thiên bắt tay với Bắc Giang Vương để hãm hại lão gia tử, có phải ông đã nói tôi dẫn người bắt cóc Tần Thiên đến viên trang Ngọa Long không?''

Hồ Bân trầm giọng nói: ''Đúng!''

Lý Xuân cười lạnh nói: ''Trước khi Tần Thiên bắt đầu chữa trị, có phải ông đã ở trong mật thất bàn luận với anh ta một lúc lâu không?''

''Ông không cho bất kì ai ở đây vào. Cho nên ông nói gì chúng tôi cũng không thể nào biết được.''

Hồ Bân cắn răng nói: ''Không tệ!''

''Nhưng tôi có thể không thẹn với lương tâm mà nói, tôi và Tần Thiên bàn bạc là muốn xác nhận rốt cuộc anh ta có phải là gian tế Bắc Giang Vương phái đến không?''

Lý Xuân cười lạnh nói: ''Tôi đoán Tần Thiên đã lợi dụng thời gian bàn bạc bí mật đó của hai người mà mua chuộc ông.''

''Sau đó ông nói với lão gia tử mọi thứ đều an toàn để lão gia tử yên tâm chữa trị.''

''Lúc đó là cơ hội để Tần Thiên lợi dụng xen vào!''

''Hồ Bân, ông cấu kết với người ngoài làm hại lão gia tử, bây giờ còn không nhận tội sao?''

Lý Xuân dõng dạc nói, vẻ mặt vô cùng căm phẫn.

Thông qua hắn ta, mọi người phát hiện Hồ Bân vô cùng đáng nghi.

Nhất là mấy tâm phúc bị Lý Xuân thu mua, họ bắt đầu lớn tiếng chửi bới Lý Xuân.

Trong giây lát Hồ Bân lập tức trở thành mục tiêu công kích của họ.

''Lão Hồ, lời cậu ta nói là sự thật sao?''

''Rõ ràng ông đã bắt cóc Tần Thiên rồi, vì sao còn để anh ta chữa bệnh cho lão gia tử?''

''Có phải ông nên giải thích một chút không?'' Ngay cả Ninh Thông cũng bắt đầu chất vấn.

Hồ Bân vốn không giỏi ăn nói, lúc này lại bị Lý Xuân không ngừng đẩy vào góc chết, hết đường chối cãi.

Ông ta tức giận nói: ''Lòng lang dạ thú, đến bây giờ còn không nhận thua!''

''Vậy thì được, nếu cậu đã nói tôi cấu kết với Tần Thiên thì tôi sẽ mời người trong cuộc là Tần Thiên ra nói cho mọi người biết sự thật!''

Cái gì?

Tần Thiên?

Hai chữ này giống như một quả bom khiến hiện trường bùng nổ!

''Tần Thiên ở đâu?''

''Giết anh ta!''

''Giết anh ta, báo thù cho lão gia tử!'' Mọi người ồn ào.

''Mọi người đừng kích động, từng người một nói.''

''Tôi cũng muốn nhìn thử xem, mời người muốn giết Tần mỗ đứng sang bên này.''

Một giọng nói mạnh mẽ vang lên, ngoài cửa lớn xuất hiện một bóng dáng.

Người đàn ông cao gầy mặc một chiếc áo Tôn Trung Sơn kiểu mới, khuôn mặt góc cạnh, trên mặt là nụ cười ấm áp trong trẻo mang theo sự lười biếng.

Giống như một người vô hại.

Nhưng đôi mắt trong suốt kia lại ẩn giấu sự uy nghiêm.

Tần Thiên đã đến.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Bất Diệt Thần Vương
  • Đang cập nhật
(Full) Binh Vương Chiến Thần
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom