• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Hot Thần Vương Lệnh (2 Viewers)

  • Chương 283-284

Chương 283: Đi xa

Nhìn dáng vẻ của Tần Thiên, lại nghe được những từ "nhà mới, vợ mới", Tô Tô đỏ mặt, tim đập nhanh.

Giống như, trước đây mặc dù ở cùng Tần Thiên, nhưng cô vẫn là cô, vẫn là một đứa trẻ nghịch ngợm, bướng bỉnh trước mặt mẹ.

Sau khi chuyển đến nhà mới, cô chính thức có được thân phận khác- một người vợ mới, cũng chính là nữ chủ nhân.

“Ai muốn làm vợ mới của anh?”

"Lưu manh!" Cô nói: "Em mệt rồi, mau đi ngủ đi!"

“Được.” Trong lòng Tần Thiên dao động, nhẹ nhàng ôm lấy vợ yêu của mình vào lòng.

Tô Tô tắm thuốc, thần kinh được thả lỏng, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Tần Thiên không ngủ được.

Trong bóng tối, đôi mắt hắn như những vì sao.

Trong đôi mắt trong veo mà sâu thẳm này, những giọt nước mắt trong suốt không biết từ đâu chợt lóe lên.

Trong ký ức của hắn, một người phụ nữ đã nắm tay hắn và nói: “Thiên nhi hãy mau lớn lên và lấy một người vợ.”

"Vợ Thiên nhi chắc chắn sẽ là cô gái xinh đẹp nhất thế giới."

"Lúc đó Thiên nhi đã có gia đình riêng và mẹ cũng đã già."

……

Mẹ ơi, bây giờ con trai đã có vợ và có gia đình của riêng mình rồi. Chỉ là mẹ không bao giờ nhìn thấy được.

Hắn thầm nói một câu trong lòng, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Ngày hôm sau, Tô Tô dậy sớm một cách hiếm thấy.

Sau khi nói với Dương Ngọc Lan về ý tưởng của mình, bà ấy vui vẻ đồng ý.

“Cuối cùng các con cũng thông suốt rồi.”

"Mau chuyển đi, mau chuyển đi!"

"Tần Thiên, gả con gái như hất bát nước đi, từ nay về sau sẽ giao nó cho con."

"Con muốn yêu chiều nó như thế nào thì tùy con, mắt mẹ không nhìn thấy sẽ không thấy phiền."

Quả nhiên, Dương Ngọc Lan không muốn rời khỏi ngôi nhà cũ này. Bà ấy cũng muốn Tô Tô và Tần Thiên dọn ra ngoài, nhưng trước đó không tiện mở lời.

"Mẹ!"

"Mẹ có phải là mẹ ruột của con không vậy?" Tô Tô tức giận.

Dương Ngọc Lan nói: "Phải."

“Vậy khi nào con sinh một đứa cháu ngoại cho mẹ đây?”

Tô Tô tức giận nói: "Con sẽ không sinh con đâu!"

Nói là chuyển nhà mới nhưng thực chất chỉ là hình thức.

Ở bên biệt thự mới, Ngô Thiên Hùng đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ mà không cần Tần Thiên dặn dò, nó sang trọng hơn nhiều so với ngôi nhà cũ.

Hắn và Tô Tô chỉ cần chuyển vào ở là được, không cần mang theo bất cứ thứ gì. Ngay cả quần áo của Tô Tô cũng vẫn để lại trong phòng ở bên này.

Nếu muốn quay lại, có thể quay lại và ở bất cứ lúc nào. Nhưng Dương Ngọc Lan nói khi trở về, sẽ về nhà mẹ đẻ.

Hai nhà tuy chỉ cách nhau vài chục mét nhưng cảm giác nghi thức vẫn rất quan trọng.

Dương Ngọc Lan đặc biệt mua rất nhiều rau để nấu ăn trong biệt thự mới, ngụ ý là vợ chồng son sẽ luôn mặn nồng.

Tần Thiên tuy rằng cũng rất vui vẻ, nhưng suốt ngày vẫn luôn có chút lơ đãng, mãi đến tối, hắn mới nhận được báo cáo từ Thử Vương.

"Seraph, đã bị bắt."

"Nhưng hắn không chịu mở miệng. Có một số chuyện, nhất định phải gặp anh mới có thể nói được."

Tần Thiên lập tức trả lời: "Nói với Xà Vương đừng có hành động thiếu suy nghĩ, trông chừng tên này, đợi tôi qua đó rồi tính tiếp."

"Tôi sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để tới đó."

Thử Vương đáp: “Rõ.”

Sau đó, Tần Thiên lại gọi một cuộc điện thoại khác.

"Lão Mã, tôi muốn từ Long Giang đến quần đảo Marat, nhanh nhất có thể, anh hãy thu xếp đi."

Lão Mã lập tức nói: "Giao cho tôi!"

"Tần Vương, anh đi một mình sao?"

Tần Thiên suy nghĩ một chút, nói: "Không, ít nhất chuẩn bị chỗ ngồi cho một đội bóng."

"Hơn chục người à."

“Anh có mang theo vũ khí không?”

"Có, nhưng đều là vũ khí lạnh."

"Sao thế, khó khăn à?"

Lão Mã lập tức nói: "Không khó!"

“Lão đại, xin gửi cho tôi tọa độ cụ thể, ngày mai tôi sẽ cử người đến đón anh.”

Tần Thiên gật đầu, lập tức gửi đi định vị của sơn trang Mãnh Thú qua đó.

Lão Mã- Mã Vương trong mười hai vị thiên vương.

Anh ta chuyên về lĩnh vực vận chuyển, quản lý tập đoàn Thiên Mã, dưới trướng có hai công ty lớn là Thiên Mã Airlines và vận chuyển hàng hóa Thiên Mã.

Có thể nói tất cả các kênh vận chuyển trên trời và dưới đất, có cả đường biển đều tham gia.

Đây là sự chuyển đổi từ một số công ty nhỏ mà Tần Thiên mua lại nhằm tạo điều kiện thuận lợi cho việc trao đổi nhân sự.

Hoạt động kinh doanh của Tập đoàn Thiên Mã hiện nay trải rộng khắp thế giới, có sự hợp tác chặt chẽ với nhiều quốc gia.

Có thể nói, Tập đoàn Thiên Mã do Lão Mã quản lý chính là mạch máu đưa máu về cho Thần Vương Vương. Nó có thể vận chuyển máu đến bất kỳ mao mạch nào trong thời gian ngắn nhất.

Trong thế giới hiện đại, khả năng triển khai binh lực là rất quan trọng.

Tần Thiên có dự cảm, trong chuyến đi Bắc Phi này, hắn sẽ phải đối mặt với không chỉ Seraph, rất có thể đó là Độc Sư hoặc thậm chí là toàn bộ tổ chức Thiên Sứ Chi Nhãn. Vì vậy, hắn dự định đem tiểu đội Thiên Phạt tới đó.

Không biết họ sẽ giúp được bao nhiêu, nhưng sẽ giúp họ mở rộng tầm mắt, để họ biết rằng kẻ thù cũ này đã dẫn tới sự phá hủy của Diêm Vương Điện.

Ở một mức độ nào đó, việc đối phó với Độc Sư và Thiên Sứ Chi Nhãn cũng là sứ mệnh của tiểu đội Thiên Phạt.

Nhiều người như vậy cùng đủ loại vũ khí lạnh, chắc chắn không thể đi qua phương tiện giao thông thông thường. Cho nên, Tần Thiên đã điều động Mã Vương.

Mọi việc đã sắp xếp xong, buổi tối, trong biệt thự mới, Tần Thiên nhìn người vợ xinh đẹp của mình, do dự hồi lâu, cuối cùng cũng lên tiếng.

"Vợ ơi, ngày mai có lẽ anh phải đi xa một chuyến."

"Đi đâu? Có nguy hiểm không?"

"Khi nào anh về?"

"Phía Trần Nhị Cẩu có chút chuyện, anh cần phải qua đó giải quyết."

"Em yên tâm, anh sẽ trở về nguyên vẹn với em một cách nhanh chóng nhất."

Tô Tô gật đầu, cô rất hiểu chuyện, cũng không hỏi tới chuyện của Tần Thiên.

Nhưng qua vẻ mặt của hắn, cô biết chuyến đi này sẽ không ngắn, chắc chắn sẽ rất nguy hiểm!

"Anh không cần phải lo lắng cho em."

“Sau khi anh đi, em sẽ bảo Lâm Tước ở cùng em.” Cô nói.

Tần Thiên gật đầu: "Năng lực Lâm Tước khá tốt, em có thể tin tưởng cô ấy."

Tô Tô do dự một lát, lo lắng nhìn Tần Thiên, nói: "Có một lần, em đã nhìn thấy súng của cô ấy..."

"Còn đám người Lãnh Phong cũng như tất cả vệ sĩ ở đây, có phải họ đều có súng không?"

Những chuyện này, Tần Thiên vốn không muốn Tô Tô biết. Không ngờ người nhạy bén như cô có thể cảm nhận được.

Tần Thiên chỉ có thể gật đầu, hắn biết Tô Tô đang lo lắng điều gì, cô đang hắn làm chuyện phạm pháp.

"Đừng lo lắng, những gì sắp xếp cho họ đều là hợp pháp."

Tô Tô mới yên tâm, áp mặt vào ngực Tần Thiên, nhỏ giọng nói: "Đêm nay, em chính thức trở thành vợ của anh."

Ngoài cửa sổ, ánh trăng mờ ảo.

Trời đất hòa hợp lặng ngắt như tờ.

Tần Thiên ôm Tô Tô vào lòng, tâm trạng của hắn bình tĩnh đến lạ thường giống như con thuyền nhỏ trước sóng gió, cập bến cảng.

Nhà mới, hôn nhân mới, vợ mới. Môi trường khác nhau, cảm xúc khác nhau.

Sáng hôm sau, Tần Thiên không đánh thức Tô Tô mà nhẹ nhàng hôn lên trán cô, xoay người rời khỏi phòng.

Gửi tin nhắn cho Tàn Kiếm: Mọi người chuẩn bị đi xa với tôi một chuyến. Hắn không nói cho Tàn Kiếm biết cụ thể là đi làm gì.

Nhưng lượng từ càng ít thì lượng thông tin càng lớn.

Tàn Kiếm trả lời ngay: Đã rõ..
Chương 284: Xuất chinh

Sau khi rời khỏi biệt thự, Tần Thiên nhảy lên chiếc Toyota Land Cruiser, sau đó gọi điện cho Lôi Báo.

"Tôi sắp có một chuyến đi dài."

"Trong thời gian tôi vắng mặt, nhiệm vụ duy nhất của nhóm Rồng các anh là hỗ trợ Lâm Tước, bảo vệ an toàn cho vợ tôi."

"Các anh chỉ cần phụ trách ban ngày là được."

"Nếu không có tình huống đặc biệt, đừng để vợ tôi rời khỏi Long Giang."

“Có bất cứ chuyện gì xảy ra, hãy lập tức gọi cho tôi!”

Trong lòng Lôi Báo run lên.

Tần Thiên hiếm khi ra lệnh cho anh ta một cách nghiêm trọng như vậy, anh ta lập tức biết rằng chuyện không hề bình thường.

"Xin anh hãy yên tâm!"

"Tôi dùng đầu của mình để đảm bảo!"

Tần Thiên cúp điện thoại, khi đi đến cổng Long viên, gọi Lãnh Phong tới.

Mệnh lệnh tương tự lại được truyền đạt 1 lần nữa.

“Chỉ là Lãnh Phong và tiểu đội Cô Lang, cũng như những tinh anh mà anh ta mới được tuyển, phụ trách đảm bảo an ninh vào ban đêm.

Lãnh Phong lớn tiếng nói: " Anh Thiên, nếu có sai sót gì, anh có thể chặt đầu tôi!"

Tần Thiên gật đầu.

Ban ngày có Lôi Báo, ban đêm có Lãnh Phong, hắn cơ bản có thể yên tâm.

Long viên tuy lớn nhưng thuộc hạ của Lãnh Phong hiện tại có tổng cộng khoảng năm mươi người.

Cửa chính không thể bị phá vỡ. Điều đáng lo ngại khác chính là những bức tường cao bao quanh. Vì diện tích quá lớn nên không thể canh giữ những bức tường cao như vậy.

Lãnh Phong đã đưa vào những thiết bị tiên tiến nhất, trên bức tường cao, ngoài dây thép gai còn có một camera hồng ngoại giấu kín có thể tự động báo động.

Một con chim từ ngoài tường bay vào, chỉ cần bay thấp hơn một chút là có thể kích hoạt báo động trong phòng điều khiển chính, chứ đừng nói là người.

Không phải là Tần Thiên quá cẩn thận, mà là kẻ địch quá mạnh, đúng hơn là Độc Sư quá xảo quyệt.

Thuộc hạ Thiên Sứ Chi Nhãn của hắn đã kết nối với một số lượng lớn các cao thủ, để đạt được mục đích, bọn chúng sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào.

Vì vậy, hắn lo lắng Độc Sư sẽ lợi dụng lúc hắn không có mặt ở Long Giang để tấn công đại bản doanh của hắn.

Tô Tô là cả thế giới của hắn. Hắn tuyệt đối không cho phép xảy ra bất kỳ sai sót nào. Cho dù có bị quấy rối, hắn cũng không thể chấp nhận được.

Sau khi sắp xếp xong những thứ này, Tần Thiên một mình lái xe ra khỏi thành, đi đến sơn trang Mãnh Thú.

Lúc này, trời cũng vừa mới hửng sáng.

Một buổi sáng đầu mùa đông, không khí trên núi se lạnh.

Khi vào sơn trang, hắn nhìn thấy Tàn Kiếm và toàn bộ tiểu đội Thiên Phạt, bao gồm cả Vũ Sơn- quản lý hậu cần, đang đợi ở quảng trường.

Có lẽ bởi vì biết trước sắp xảy ra chuyện lớn nên trên mặt mỗi người đều có vẻ nghiêm nghị cùng với sự bi tráng của những người anh hùng ra trận.

Tần Thiên nhảy xuống xe, chậm rãi liếc nhìn những anh em này.

Trên chiến trường, họ là chiến hữu, cùng nhau đối mặt với kẻ thù.

Hắn trầm giọng nói: “Có biết nhiệm vụ lần này là gì không?”

Tàn Kiếm nghiến răng nghiến lợi, trầm giọng nói: "Thiếu chủ, có phải có tin tức gì về Độc sư không?"

Độc Sư?

Ngoại trừ hai cựu thành viên của Diêm Vương Điện là Quỷ Vô Thường và Thôi Minh, những người còn lại đều chưa từng nghe đến cái tên này, họ đều tỏ ra không hiểu.

Tần Thiên trầm giọng nói: "Chú Tàn, chú hãy giới thiệu ngắn gọn với mọi người về lai lịch của món nợ máu này đi."

"Còn nữa, sứ mệnh của tiểu đội Thiên Phạt chúng ta là gì?"

Tàn Kiếm nói: "Độc Sư, trước đây là nhân vật linh hồn của tổ chức tội ác khét tiếng Hắc Ám Chi Hoa."

"Các chất độc hại mà hắn ta nghiên cứu, thông qua sự vận hành của Hắc Ám Chi Hoa đã lan rộng ra hầu hết toàn thế giới, ngoại trừ Long Quốc chúng ta."

“Chất độc vô tận, hại chết rất nhiều gia đình.”

"Mười năm trước, một trận đại chiến cuối cùng đã tiêu diệt được đổ chức này."

"Người tiêu diệt chúng chính là Diêm Vương Điện."

“Diêm Vương Điện?” Mã Hồng Đào kinh ngạc nói: “Là Diêm Vương Điện thay trời thực hiện hình phạt đó sao?”

Tàn Kiếm lạnh lùng nói: "Thay trời thực hiện hình phạt là Thiên Phạt. Sơ khai Diêm Vương Điện được gọi là Thiên Phạt."

"Thiên Phạt!" Thiết Tí nghiến răng nghiến lợi nói: "Chính là chúng ta!"

Tàn Kiếm gật đầu nói: “Mặc dù Hắc Ám Chi Hoa đã bị tiêu diệt trong trận chiến đó, nhưng Diêm Vương Điện cũng bị thương vong rất nhiều.”

"Hiện tại, có thể tìm được người sống sót duy nhất chính là tôi, Thôi Minh và Quỷ Vô Thường."

Nghe vậy, mắt Quỷ Vô Thường và Thôi Minh đều đỏ lên. Họ nghiến răng nghiến lợi, trong mắt hiện lên sự bi phẫn và tức giận.

Nhất Tiễn Mai liền nói: "Mặc dù Hắc Ám Chi Hoa đã bị tiêu diệt, nhưng nhân vật linh hồn Độc Sư này vẫn chưa chết đúng không?"

Tàn Kiếm gật đầu: “Hắn ta không những chưa chết mà dưới sự hỗ trợ của lực lượng thần bí, thành lập một tổ chức tên là Thiên Sứ Chi Nhãn.”

"Tổ chức này cũng giống như Hắc Ám Chi Hoa trước đây. Nếu cho phép chúng tồn tại, chất độc cũng sẽ vô tận."

Tần Thiên xen vào: "Còn nhớ tiểu đội Rắn Hổ Mang chúng ta đã tiêu trừ ở biên giới phía Nam trước đó không?"

"Bọn chúng là chính là đám người Độc Sư phái tới giết tôi."

"Chúng ta muốn giết bọn chúng, bọn chúng cũng muốn tìm chúng ta báo thù."

“Trên thế giới này, thiện và ác không bao giờ có thể cùng tồn tại.”

Thôi Minh nghiến răng nghiến lợi nói: "Thiếu chủ, đừng nói nữa!"

"Mau nói cho chúng tôi biết, Độc Sư đang ở đâu!"

Quỷ Vô Thường gào lên, vung sợi xích sắt khổng lồ quanh cổ lên và đập vỡ một mảnh đá xanh bên cạnh trong tích tắc.

Những con hổ ở khu thú xa xa giật mình đến mức gầm lên.

Lần trước khi họ đấu với tiểu đội Rắn hổ mang, Quỷ Vô Thường và một thành viên của Rắn hổ mang đấu tay đôi ở châu Phi, dây xích sắt đã bị đứt.

Sau khi trở về, Thiết Tượng đã dùng sắt chìm dưới đáy biển sâu để chế tạo một chiếc khác cho anh ta. Nó nặng hơn cái trước 50kg.

Quỷ Vô Thường ngày đêm vất vả tập luyện chỉ để tránh tình trạng trước đó xảy ra lần nữa.

"Chúng ta là Thiên Phạt!"

"Sứ mệnh của chúng ta là tiêu diệt Độc Sư và Thiên Sứ Chi Nhãn, khôi phục vinh quang của Diêm Vương Điện!"

"Lão đại, mau hạ lệnh đi!"

Mắt Đồng Xuyên và Thiết Tí đều đỏ hoe.

Những người còn lại, Thiết Ngưng Sương, Nhất Tiễn Mai, A Tân, Thiết Tượng, Lang Trung cũng rất kích động.

Bọn họ đều biết Tần Thiên huấn luyện bọn họ lâu như vậy, những trận đánh trước kia chỉ là món khai vị mà thôi.



Bây giờ, đã đến lúc phải chiến đấu thực sự!

Diêm Vương Điện vang danh thiên hạ, họ lại kế thừa sức mạnh của Diêm Vương Điện nên sao có thể cam tâm sống trong sơn trang chật hẹp này được?

Họ khát khao được xuất chinh! Dùng chiến đấu và nhiệt huyết để Diêm Vương Điện lấy lại vinh quang!

Tần Thiên thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cũng có chút kích động.

Lúc này, phía chân trời xa xa có tiếng ù ù.

Ba chiếc trực thăng màu đen bay tới.

Tần Thiên trầm giọng nói: "Lần này đích đến là quần đảo Marat."

"Địa điểm và kế hoạch cụ thể đến đó rồi tính sau."

"Những người anh em khác của tôi đã khống chế được cục diện."

"Mọi người, lên máy bay trước đi."

Mã Vương gọi điện, báo cáo lịch trình: “Lão đại, trước tiên tôi sẽ đưa anh đến sân bay quốc tế bằng trực thăng.”

“Các người mang theo vũ khí, không có hộ chiếu nên không được phép bay bình thường, tôi chỉ có thể để anh và các anh em ngồi trên chuyến bay chở hàng của công ty.”

"Tôi đã thông báo cho các cơ quan chức năng rồi, sẽ trực tiếp để mọi người đi."

“Sẽ quá cảnh ở châu Âu.”

“Tôi sẽ nhờ anh em địa phương lái chuyên cơ riêng đến đón mọi người, sau đó đưa đưa mọi người đến sân bay tư nhân ở quần đảo Marat.”

"Nếu mọi việc suôn sẻ, toàn bộ quá trình có thể mất hơn hai mươi tiếng."

Tần Thiên gật đầu nói: "Vất vả cho anh rồi."

Sau đó hắn khua tay: "Vũ Sơn ở lại trông coi nhà cửa, những người còn lại lên máy bay!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Bất Diệt Thần Vương
  • Đang cập nhật
(Full) Binh Vương Chiến Thần
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom