-
Chương 287-288
Chương 287: Tiểu sư muội
"Xà Vương, Lãnh Vân, cùng tiểu đội Ám Ảnh, cung nghênh Thần Vương." Lãnh Vân nói một câu, đứng bất động, lạnh lùng nhìn Tần Thiên.
Nói là nghênh đón nhưng sao thế trận này nhìn có vẻ như sắp đánh nhau vậy?
Tần Thiên có chút bối rối nhưng với thân phận của Lãnh Vân, hắn lại không tiện nói gì.
Đặc biệt là nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng, nghiêm nghị và vóc dáng rắn rỏi trong bộ quần áo đen.
Nghĩ đến điều gì đó, Tần Thiên không dám đối mặt.
Thân phận của Lãnh Vân là một câu chuyện dài.
Cha cô ta là người Long Quốc và mẹ là người của đất nước Hoa Anh Đào, cho nên cô ta có hai cái tên, một là Lãnh Vân, một là Lãnh Nại Tử.
Khi đó, cha của Lãnh Vân, Lãnh Tuấn- đại diện cho đoàn thể võ đạo của Long Quốc và đến đất nước Hoa Anh Đào để tỉ thí, áp đảo samurai, khiến võ đạo Long Quốc nở mày nở mặt.
Đất nước Hoa Anh Đào không muốn thừa nhận thất bại nên đã cử một nữ ninja đi ám sát Lãnh Tuấn.
Sau nhiều lần ám sát thất bại, Lãnh Tuấn đã thả nữ sát thủ này. Nữ sát thủ vì thế nảy sinh tình cảm với ông ta. Không ngần ngại phản bội tổ chức, trở về Long Quốc cùng Lãnh Tuấn ẩn cư, trở thành một đôi uyên ương như hình với bóng.
Tổ chức ninja ở đất nước Hoa Anh Đào không thể chấp nhận sự phản bội của thành viên nên đã cử một số lượng lớn sát thủ đến Long Quốc để ám sát họ.
Vào thời điểm đó, nữ ninja đã sinh được một cô con gái cho Lãnh Tuấn, chính là Lãnh Vân, Lãnh Nại Tử.
Liên tiếp đối mặt với những sát nhân, Lãnh Tuấn và vợ đã chiến đấu trong những trận chiến đẫm máu. Vào giây phút cuối cùng, lão chưởng quỹ của Diêm Vương Điện nhận được tin báo đã lao tới chi viện. Nhưng quá muộn rồi.
Mặc dù đã tiêu diệt tất cả ninja đó nhưng cuối cùng Lãnh Tuấn và vợ vẫn chết vì bị thương quá nặng.
Trước khi chết, họ giao đứa trẻ mồ côi cho lão chưởng quỹ.
Lão chưởng quỹ lúc đó còn trẻ, Diêm Vương Điện cũng chỉ mới hình thành sơ khai.
Ông ấy nhận Lãnh Vân làm con gái nuôi và hứa với vợ chồng Lãnh Tuấn sẽ không để cô ta trả thù hay dính líu đến những tranh chấp giang hồ.
Vì vậy, lão chưởng quỹ đã đưa Lãnh Vân vào nhà của một người bạn doanh nhân.
Không ngờ dòng máu chảy trong người Lãnh Vân lại là máu của một sát thủ.
Thông qua nhiều kênh khác nhau, cô ta đã biết được sự thật về cái chết bi thảm của cha mẹ mình.
Sau lưng lão chưởng quỹ, cô ta bắt đầu lén lút học các kỹ thuật ám sát khác nhau. Cuối cùng, một người đã lẻn vào đất nước Hoa Anh Đào và giết chết hai trong số ba người phụ trách ra lệnh truy sát cha mẹ cô ta.
Sau khi lão chưởng quỹ phát hiện ra, vô cùng bất lực, đành phải đồng ý cô ta dấn thân vào con đường này, dành thời gian hướng dẫn cô ta một chút. Nhưng để bảo vệ Lãnh Vân nên không cho cô ta gia nhập Diêm Vương Điện.
Mười năm trước, Diêm Vương Điện giao chiến với Hắc Ám Chi Hoa, cả hai đều bị tiêu diệt. Khi đó nhiều người cho rằng lão chưởng quỹ đã chết, bao gồm cả Lãnh Vân, vì vậy, cô ta đã điên cuồng đi khắp nơi để trả thù cho ông ấy.
Mặc dù không thể tìm ra hung thủ chính xác, nhưng bất kỳ thể lực nào từng có mâu thuẫn với Diêm Vương Điện hoặc có mối liên hệ với Hắc Ám Chi Hoa thì đều là mục tiêu của cô ta.
Có rất nhiều người đã bị cô ta giết chết.
Trong những năm đó, những người đứng đầu của nhiều tổ chức khác nhau trên thế giới đều cận kề nguy hiểm. Không biết ngày nào mình sẽ trở thành mục tiêu của sát thủ bí ẩn này.
Cho đến sau này khi gặp được Tần Thiên.
Khi đó, Tần Thiên đang liên lạc với thủ lĩnh của một tổ chức tên là "Con Rối".
Tổ chức này đã từng qua lại với Hắc Ám Chi Hoa.
Với tư cách là khách hàng, Tần Thiên tiếp cận Con Rối và muốn tìm hiểu một số tình tiết phía sau của Hắc Ám Chi Hoa.
Khi đó đã lấy được lòng tin của thủ lĩnh Con Rối. Anh ta hứa sẽ đưa Tần Thiên đến gặp thủ lĩnh của Hắc Ám Chi Hoa, cố hương của Hắc Hoa.
Buổi tối, thủ lĩnh Con Rối sắp xếp một cô gái cho Tần Thiên.
Cô gái đó là người châu Á, lần đầu tiên bước vào, cô ta có vẻ lạnh lùng và không quan tâm đến thế sự.
Tuy nhiên, khi cô ta đi về phía Tần Thiên, thứ mà Tần Thiên nhìn thấy chỉ là một quả cầu lửa.
Để tránh bị Con Rối nghi ngờ, thậm chí hắn đã quyết định tiếp nhận người phụ nữ này.
Cho đến thời khắc mấu chốt, lưỡi kiếm được phun ra từ đôi môi đỏ mọng của Lãnh Vân suýt chút nữa cắt đứt cổ họng hắn.
Tần Thiên khuất phục Lãnh Vân rồi thả cô ta đi.
Sau đó, Lãnh Vân đã nhiều lần ám sát hắn và thử nhiều phương pháp khác nhau, nhưng cuối cùng đều thất bại.
Lần cuối cùng, khi ta cô suy sụp và khóc lóc thảm thiết, Tần Thiên mới biết cô ta thực chất là con gái nuôi của lão chưởng quỹ.
Nhắc mới nhớ, cũng có thể coi như tiểu sư muội của hắn.
Vì vậy, trong tình huống này, tiểu sư muội đang giở trò với mình, hồi đó mình đã hiểu lầm cô ấy.
Tần Thiên có thể có nổi nóng đến mức nào chứ?
Hắn chỉ có thể xấu hổ cười nói: “Không cần đa lễ, tiểu sư muội.”
"Chuyện đó, lần này bắt được Seraph, cô đã làm rất tốt, cô và cả các anh chị em đã vất vả rồi."
“Tôi nghe Thử Vương nói các người còn vừa hoàn thành một nhiệm vụ trên web đen.”
"Như vậy, tiền thưởng của nhiệm vụ kia không cần phải nộp lên nữa, coi như phần thưởng, chia cho mọi người."
Lãnh Vân hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: "Anh không nói thì tôi cũng sẽ làm như vậy."
"Kể từ bây giờ, nhiệm vụ mà nhóm Rắn chúng tôi tự thực hiện, tôi sẽ phân phát tiền thưởng."
"Tôi muốn nộp thì nộp, không muốn nộp thì sẽ không nộp."
"Anh có ý kiến gì không?"
Bên cạnh, đám người Trúc Diệp Thanh đều toát mồ hôi lạnh thay cho Xà Vương.
Trong toàn bộ Thần Vương Điện chỉ có cô ta dám nói chuyện với Tần Thiên như vậy.
Tần Thiên bối rối cười nói: "Nếu Xà Vương đã nói như vậy, nhất định có lý do."
“Vậy thì cứ làm như cô nói đi.”
"Lát nữa tôi sẽ nói với lão Trư. Nếu phía cô thiếu tiền thì có thể tìm cậu ta để lấy."
Lãnh Vân hừ một tiếng, nói: "Vậy còn tạm được!"
"Người ở bên trong, vào đi!"
Lúc này, phía sau Tần Thiên vang lên một thanh âm.
"Không phải chỉ là một con rắn thôi sao? Chảnh gì mà chảnh?"
Giọng nói tuy không lớn nhưng giống như một con dao lạnh. Lãnh Vân và những thuộc hạ của cô đều thay đổi sắc mặt.
Ánh mắt Lãnh Vân nhìn về phía Thiết Ngưng Sương, lạnh lùng nói: "Cô nói cái gì?"
“Cô có dám nói lại lần nữa không?”
Tính tình đại tiểu thư của Thiết Ngưng Sương không thể chịu nổi Lãnh Vân.
Cô ta thấy Lãnh Vân chỉ là thuộc hạ của Tần Thiên mà dám nói chuyện với hắn như vậy nên không nhịn được mà lên tiếng.
Mặc dù cô ta và toàn bộ thành viên đội Thiên Phạt thường xuyên trò chuyện hi hi ha ha với Tần Thiên.
Nhưng trong lòng bọn họ, Tần Thiên là người không thể mạo phạm. Dưới vẻ ngoài hi hi ha ha của họ là sự ngưỡng mộ và kính trọng vô cùng.
Thành thật mà nói, không chỉ Thiết Ngưng Sương, mà cả những người khác, như Mai Hồng Tuyết và Đồng Xuyên, Thiết Tí, đều không thể chịu được thái độ của Lãnh Vân, chỉ là họ không nói ra mà thôi.
Lúc này, đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Vân, Thiết Ngưng Sương không hề tỏ ra yếu thế, cười lạnh: "Tôi nói --"
Thiết Ngưng Sương vừa mở miệng, Lãnh Vân trước mặt liền biến mất, một giây sau, cô ta cảm thấy cô mình ớn lạnh, choáng váng.
Lãnh Vân đặt một con tanto phát ra ánh sáng xanh lên trên cổ Thiết Ngưng Sương, cười lạnh nói: "Tiểu muội muội, cô muốn nói gì?"
Chú thích: Tanto là một loại dao găm của Nhật, dài từ khoảng 15-30 cm, thường dùng để đâm, tuy nhiên dùng phần mũi dao để chém cũng khá tốt
Thiết Ngưng Sương mở miệng, không nói nên lời.
"Thả cô ấy ra!"
Sau khi kịp phản ứng, Mã Hồng Đào gầm lên, vung một nhát, rút Miêu đao khỏi vỏ và đặt lên cổ Lãnh Vân.
Thuộc hạ của Lãnh Vân- tiểu đội Ám Ảnh, lao tới và đối đầu với các thành viên của Thiên Phạt.
Lãnh Vân cười lạnh, nhìn Mã Hồng Đào, nói: "Con dao này không tệ."
"Không biết cô có tin hay không, nếu tôi muốn giết cô, cô sẽ không có cơ hội rút đao"
Chương 288: Sẽ biết ngay thôi
Nghe Lãnh Vân nói như vậy, Mã Hồng Đào hơi do dự.
Hiện trường nhất thời đông cứng lại.
Sắc mặt Tần Thiên tái nhợt, trầm giọng nói: "Các người muốn tranh chấp nội bộ trước mặt tôi sao?"
"Còn không mau cất đao đi!"
Mã Hồng Đào như phụng thánh chỉ, vội vàng thu đao.
Lãnh Vân hừ lạnh nói: "Anh bảo tôi thu đao là tôi sẽ thu đao sao? Tôi muốn cô ta xin lỗi tôi!"
Thiết Ngưng Sương đỏ mặt, nghiến răng nghiến lợi: "Vậy thì cô từ bỏ đi!"
"Có bản lĩnh thì cô giết tôi đi!"
Lãnh Vân nhìn Tần Thiên, cười lạnh nói: "Đây là tiểu tình nhân của anh sao? Tôi giết cô ta, anh có đau lòng không?"
Tần Thiên nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu cô còn làm loạn, tôi sẽ lột trần cô ném cô xuống biển."
"Anh dám!"
“Cô nghĩ tôi không dám sao?”
"Anh—" Lãnh Vân nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt lạnh lùng đỏ bừng lên.
Tàn Kiếm thở phào nhẹ nhõm và nói: "Đại tiểu thử, cô còn nhận ra phế vật tôi không?"
Lãnh Vân gật đầu: "Tôi đã từng gặp chú một lần, chú là chú Tàn Kiếm, chân của chú bị sao vậy?"
Tàn Kiếm mỉm cười và nói: "Nhờ phú của Hắc Ám Chi Hoa."
"Đại tiểu thư, cô Ngưng Sương là thành viên trong đội Thiên Phạt của tôi, cô hãy nể mặt tôi mà bỏ đao xuống đi."
"Thiên Phạt kế thừa từ Diêm Vương Điện, cũng là tâm nguyện của cha nuôi của chô, cho nên chúng ta đều là người một nhà."
“Tôi sẽ nể mặt chú Tàn.” Lãnh Vân bỏ dao xuống dọc theo sườn.
Bởi vì nhìn thấy sắc mặt Tần Thiên trầm xuống, cô ta thật sự có chút áy náy.
Tên này nói sẽ lột trần và ném cô ta xuống biển, không để lại cho cô ta tấm vải che thân nào. Cô ta hiểu tính tình của Tần Thiên.
Nhưng cô ta lại cười lạnh cảnh cáo Thiết Ngưng Sương: “Em gái, đừng tưởng rằng vì có người họ Tần ủng hộ thì cô muốn nói gì thì nói.”
"Đôi khi, sẽ chết người đó."
Mai Hồng Tuyết chế nhạo: "Nếu Xà Vương dám làm như vậy, đằng sau chẳng lẽ không có người ủng hộ sao?"
"Cô nói cái gì?" Sắc mặt Lãnh Vân lại thay đổi.
Mai Hồng Tuyết cười lạnh: "Tôi chỉ muốn khuyên một số người đừng coi sự khách khí của người khác là phúc khí của bản thân."
"Được rồi được rồi. Vào việc chính thôi."
"Mọi người đừng nói nữa."
"Đại tiểu thư, mau dẫn chúng tôi đi gặp Seraph. Hi vọng có thể moi ra tung tích của Độc Sư từ trong miệng hắn." Tàn Kiến vội vàng chạy tới ứng cứu.
Lãnh Vân trừng mắt nhìn Mai Hồng Tuyết, quay lại và đi về phía hang động.
Mối thù giữa phụ nữ cuối cùng cũng coi như được giải quyết.
Tần Thiên có chút bực mình, vẫn chưa nhìn thấy Seraph chết tiệt đó đã ôm một bụng tức rồi.
Hắn bước vào trong với vẻ mặt ủ rũ.
Quả nhiên đúng như Quản Nghĩa nói, đây là hang đá tự nhiên. Bên trong, rác thải sinh hoạt vương vãi khắp nơi.
Trên giường đá, một người đàn ông da trắng đang nằm, anh ta trông như đang thoi thóp, ngủ mê man.
Trên cơ thể anh ta không có vết thương hay vết máu rõ ràng. Nhưng dù ai nhìn vào cũng sẽ biết anh ta đã phải chịu sự tra tấn đến mức nào.
Tần Thiên biết trước khi mình tới Lãnh Vân đã tra tấn anh ta để ép cung.
Hắn vẫn biết rõ thủ đoạn của người phụ nữ này.
Hắn không khỏi trừng mắt nhìn Lãnh Vân, nói: "Đã hỏi được gì rồi?"
Lãnh Vân tức giận nói: "Không được gì cả."
Tần Thiên hừ một tiếng: "Không phải tôi đã nói, tất cả đợi tôi đến rồi tính tiếp sao?"
"Khó khăn lắm mới bắt được một tên, nếu cô giết chết hắn thì phải làm sao?"
Lần này, Lãnh Vân nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng cũng không cãi lại nữa.
"Chú Tàn, đánh thức hắn." Tần Thiên tức giận nói.
Tàn Kiếm lập tức bước tới và đánh vào ngực người đàn ông này.
Người đàn ông vốn dĩ đang thoi thóp, nhưng tim anh ta bị một luồng lực mạnh đánh trúng và ngay lập tức bắt đầu đập nhanh.
Anh ta mở mắt, nhìn chằm chằm vào mặt Tần Thiên.
"Mày là ai?" Anh ta kinh hãi hỏi.
Tần Thiên đưa ống tiêm lấy được từ chỗ Lưu Thanh Dao ra trước mặt.
Người đàn ông cười lạnh nói: "Mày chính là Tần Thiên?"
"Không ngờ rằng truyền nhân uy danh lừng lẫy của Diêm Vương Điện và chủ nhân của Thần Vương Điện lại trẻ như vậy."
“Đáng tiếc cô gái đó không giết được mày.”
Tần Thiên trầm mặc một lát, nói: "Tao biết thuộc hạ của tao đã dùng thủ đoạn vô nhân đạo tra tấn mày."
"Mày cũng có thể coi là có bản lĩnh, luôn không mở miệng."
“Nhưng bây giờ tao khuyên mày nên nói cho tao nghe tất cả những gì mày biết.”
“Bởi vì tao đảm bảo rằng thủ đoạn của tao sẽ đau đớn hơn gấp trăm lần.”
"Mày sẽ hận vì không thể khiến tao giết mày ngay lập tức, nhưng mày thì mãi không chết được."
"Cảm giác đó thực sự rất khó chịu."
Giọng Tần Thiên rất bình tĩnh, cứ như đang nói chuyện không liên quan đến mình.
Nhưng sau khi nghe được lời này, trong mắt người đàn ông hiện lên vẻ kinh hãi.
Anh ta đã trải nghiệm các thủ đoạn của Lãnh Vân, cũng đã vô số lần hối hận vì lẽ ra mình không nên đến thế giới này làm người.
Anh ta đã trải qua quá trình huấn luyện chuyên nghiệp và cuối cùng đã nghiến răng chịu đựng mà sống sót.
Nhưng vào lúc này, đối diện với ánh mắt bình tĩnh của Tần Thiên, anh ta đột nhiên hoảng sợ.
"Nếu tôi nói mình chỉ là một nhân vật nhỏ, làm theo mệnh lệnh, những chuyện khác tôi không biết gì cả, anh có tin không?" Anh ta yếu ớt cười nói.
Hả?
Tần Thiên muốn nói gì đó, nhưng vào lúc này, sắc mặt đột nhiên thay đổi. Bên ngoài, trong bầu trời đêm tĩnh lặng, truyền đến vài âm thanh như bị bóp nghẹt.
Tàn Kiếm và Lãnh Vân cũng nghe thấy.
Họ đồng thời quay lại, trầm giọng nói: "Có người nổ súng!" Vừa dứt lời, tiếng súng bên ngoài trở nên dữ dội hơn.
Sau đó, nhìn qua cửa sổ, một người đàn ông chạy tới. Đó là Quản Nghĩa.
"Tần vương, mau chạy đi!"
"Chúng ta chúng kế rồi!"
"Bị mai phục rồi!"
Trong lúc la hét, anh ta bị bắn vào chân và ngã xuống đất nhưng vẫn nhanh trí và vội vàng nấp sau một tảng đá.
Dành thời gian để bắn ra bên ngoài.
Phía sau anh ta, cả một hàng người mặc đồ đen đang lao tới.
Thứ họ mặc là quần áo lặn chuyên nghiệp, thứ mà người ta thường gọi là "ma nước".
Rõ ràng những người này từ biển bơi đến.
Có hàng trăm người, hàng trăm máy bay lao tới, sức chiến đấu mạnh mẽ đủ để quét sạch toàn bộ hòn đảo nhỏ này.
Quản Nghĩa một người một súng chỉ tạm thời cản bước tiến của họ.
"Ha ha ha ha!"
"Tần Thiên, mày chết chắc rồi!"
"Không ngờ đúng không!" Tên da trắng nằm trên giường đá đột nhiên dùng chút sức lực cuối cùng lao về phía Tần Thiên.
Tần Thiên khua tay, đâm kim tiêm đó vào mạch máu trên cổ anh ta.
Người đàn ông há to miệng và ngã xuống đất. Chẳng mấy chốc, một lớp khí đen có thể nhìn thấy bằng mắt thường bao phủ khuôn mặt anh ta.
Chết ngay tại chỗ. Quả nhiên là kịch độc!
"Thiếu chủ, làm sao đây?" Tàn Kiếm trầm giọng hỏi.
Ngoại trừ Quỷ Vô Thường và Thôi Minh, những người còn lại ở Thiên Phạt đều có chút hoang mang. Họ chưa từng chứng kiến kiểu giết chóc này.
Trong hoàn cảnh như vậy, vũ khí lạnh trong tay họ sẽ không phát huy tác dụng.
“Chỉ là mấy con cá nhỏ, mấy con tép thôi mà, chú Tàn đừng lo, giao cho cháu.” Lãnh Vân cười lạnh, thân thể lắc lư, chuẩn bị lao ra ngoài.
Với thao tác xuất thần nhập quỷ và thủ đoạn tàn nhẫn của cô ta, việc đối phó với hàng trăm sát thủ được trang bị vũ khí hạng nặng bên ngoài thực sự không khó.
"Đừng nóng vội." Tần Thiên đưa tay nắm lấy cánh tay của cô ta.
"Làm gì vậy?" Lãnh Vân không khỏi đỏ mặt, tức giận nhìn Tần Thiên.
Hắn vội vàng buông tay ra, nói: "Có người sẽ đối phó với bọn chúng."
Hả?
Lãnh Vân sửng sốt một chút, nói: "Anh đã bố trí phương án dự phòng ư?"
“Anh đã biết trước ở đây có mai phục rồi à?”
Tần Thiên cười nói: "Sẽ biết ngay thôi."
"Xà Vương, Lãnh Vân, cùng tiểu đội Ám Ảnh, cung nghênh Thần Vương." Lãnh Vân nói một câu, đứng bất động, lạnh lùng nhìn Tần Thiên.
Nói là nghênh đón nhưng sao thế trận này nhìn có vẻ như sắp đánh nhau vậy?
Tần Thiên có chút bối rối nhưng với thân phận của Lãnh Vân, hắn lại không tiện nói gì.
Đặc biệt là nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng, nghiêm nghị và vóc dáng rắn rỏi trong bộ quần áo đen.
Nghĩ đến điều gì đó, Tần Thiên không dám đối mặt.
Thân phận của Lãnh Vân là một câu chuyện dài.
Cha cô ta là người Long Quốc và mẹ là người của đất nước Hoa Anh Đào, cho nên cô ta có hai cái tên, một là Lãnh Vân, một là Lãnh Nại Tử.
Khi đó, cha của Lãnh Vân, Lãnh Tuấn- đại diện cho đoàn thể võ đạo của Long Quốc và đến đất nước Hoa Anh Đào để tỉ thí, áp đảo samurai, khiến võ đạo Long Quốc nở mày nở mặt.
Đất nước Hoa Anh Đào không muốn thừa nhận thất bại nên đã cử một nữ ninja đi ám sát Lãnh Tuấn.
Sau nhiều lần ám sát thất bại, Lãnh Tuấn đã thả nữ sát thủ này. Nữ sát thủ vì thế nảy sinh tình cảm với ông ta. Không ngần ngại phản bội tổ chức, trở về Long Quốc cùng Lãnh Tuấn ẩn cư, trở thành một đôi uyên ương như hình với bóng.
Tổ chức ninja ở đất nước Hoa Anh Đào không thể chấp nhận sự phản bội của thành viên nên đã cử một số lượng lớn sát thủ đến Long Quốc để ám sát họ.
Vào thời điểm đó, nữ ninja đã sinh được một cô con gái cho Lãnh Tuấn, chính là Lãnh Vân, Lãnh Nại Tử.
Liên tiếp đối mặt với những sát nhân, Lãnh Tuấn và vợ đã chiến đấu trong những trận chiến đẫm máu. Vào giây phút cuối cùng, lão chưởng quỹ của Diêm Vương Điện nhận được tin báo đã lao tới chi viện. Nhưng quá muộn rồi.
Mặc dù đã tiêu diệt tất cả ninja đó nhưng cuối cùng Lãnh Tuấn và vợ vẫn chết vì bị thương quá nặng.
Trước khi chết, họ giao đứa trẻ mồ côi cho lão chưởng quỹ.
Lão chưởng quỹ lúc đó còn trẻ, Diêm Vương Điện cũng chỉ mới hình thành sơ khai.
Ông ấy nhận Lãnh Vân làm con gái nuôi và hứa với vợ chồng Lãnh Tuấn sẽ không để cô ta trả thù hay dính líu đến những tranh chấp giang hồ.
Vì vậy, lão chưởng quỹ đã đưa Lãnh Vân vào nhà của một người bạn doanh nhân.
Không ngờ dòng máu chảy trong người Lãnh Vân lại là máu của một sát thủ.
Thông qua nhiều kênh khác nhau, cô ta đã biết được sự thật về cái chết bi thảm của cha mẹ mình.
Sau lưng lão chưởng quỹ, cô ta bắt đầu lén lút học các kỹ thuật ám sát khác nhau. Cuối cùng, một người đã lẻn vào đất nước Hoa Anh Đào và giết chết hai trong số ba người phụ trách ra lệnh truy sát cha mẹ cô ta.
Sau khi lão chưởng quỹ phát hiện ra, vô cùng bất lực, đành phải đồng ý cô ta dấn thân vào con đường này, dành thời gian hướng dẫn cô ta một chút. Nhưng để bảo vệ Lãnh Vân nên không cho cô ta gia nhập Diêm Vương Điện.
Mười năm trước, Diêm Vương Điện giao chiến với Hắc Ám Chi Hoa, cả hai đều bị tiêu diệt. Khi đó nhiều người cho rằng lão chưởng quỹ đã chết, bao gồm cả Lãnh Vân, vì vậy, cô ta đã điên cuồng đi khắp nơi để trả thù cho ông ấy.
Mặc dù không thể tìm ra hung thủ chính xác, nhưng bất kỳ thể lực nào từng có mâu thuẫn với Diêm Vương Điện hoặc có mối liên hệ với Hắc Ám Chi Hoa thì đều là mục tiêu của cô ta.
Có rất nhiều người đã bị cô ta giết chết.
Trong những năm đó, những người đứng đầu của nhiều tổ chức khác nhau trên thế giới đều cận kề nguy hiểm. Không biết ngày nào mình sẽ trở thành mục tiêu của sát thủ bí ẩn này.
Cho đến sau này khi gặp được Tần Thiên.
Khi đó, Tần Thiên đang liên lạc với thủ lĩnh của một tổ chức tên là "Con Rối".
Tổ chức này đã từng qua lại với Hắc Ám Chi Hoa.
Với tư cách là khách hàng, Tần Thiên tiếp cận Con Rối và muốn tìm hiểu một số tình tiết phía sau của Hắc Ám Chi Hoa.
Khi đó đã lấy được lòng tin của thủ lĩnh Con Rối. Anh ta hứa sẽ đưa Tần Thiên đến gặp thủ lĩnh của Hắc Ám Chi Hoa, cố hương của Hắc Hoa.
Buổi tối, thủ lĩnh Con Rối sắp xếp một cô gái cho Tần Thiên.
Cô gái đó là người châu Á, lần đầu tiên bước vào, cô ta có vẻ lạnh lùng và không quan tâm đến thế sự.
Tuy nhiên, khi cô ta đi về phía Tần Thiên, thứ mà Tần Thiên nhìn thấy chỉ là một quả cầu lửa.
Để tránh bị Con Rối nghi ngờ, thậm chí hắn đã quyết định tiếp nhận người phụ nữ này.
Cho đến thời khắc mấu chốt, lưỡi kiếm được phun ra từ đôi môi đỏ mọng của Lãnh Vân suýt chút nữa cắt đứt cổ họng hắn.
Tần Thiên khuất phục Lãnh Vân rồi thả cô ta đi.
Sau đó, Lãnh Vân đã nhiều lần ám sát hắn và thử nhiều phương pháp khác nhau, nhưng cuối cùng đều thất bại.
Lần cuối cùng, khi ta cô suy sụp và khóc lóc thảm thiết, Tần Thiên mới biết cô ta thực chất là con gái nuôi của lão chưởng quỹ.
Nhắc mới nhớ, cũng có thể coi như tiểu sư muội của hắn.
Vì vậy, trong tình huống này, tiểu sư muội đang giở trò với mình, hồi đó mình đã hiểu lầm cô ấy.
Tần Thiên có thể có nổi nóng đến mức nào chứ?
Hắn chỉ có thể xấu hổ cười nói: “Không cần đa lễ, tiểu sư muội.”
"Chuyện đó, lần này bắt được Seraph, cô đã làm rất tốt, cô và cả các anh chị em đã vất vả rồi."
“Tôi nghe Thử Vương nói các người còn vừa hoàn thành một nhiệm vụ trên web đen.”
"Như vậy, tiền thưởng của nhiệm vụ kia không cần phải nộp lên nữa, coi như phần thưởng, chia cho mọi người."
Lãnh Vân hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: "Anh không nói thì tôi cũng sẽ làm như vậy."
"Kể từ bây giờ, nhiệm vụ mà nhóm Rắn chúng tôi tự thực hiện, tôi sẽ phân phát tiền thưởng."
"Tôi muốn nộp thì nộp, không muốn nộp thì sẽ không nộp."
"Anh có ý kiến gì không?"
Bên cạnh, đám người Trúc Diệp Thanh đều toát mồ hôi lạnh thay cho Xà Vương.
Trong toàn bộ Thần Vương Điện chỉ có cô ta dám nói chuyện với Tần Thiên như vậy.
Tần Thiên bối rối cười nói: "Nếu Xà Vương đã nói như vậy, nhất định có lý do."
“Vậy thì cứ làm như cô nói đi.”
"Lát nữa tôi sẽ nói với lão Trư. Nếu phía cô thiếu tiền thì có thể tìm cậu ta để lấy."
Lãnh Vân hừ một tiếng, nói: "Vậy còn tạm được!"
"Người ở bên trong, vào đi!"
Lúc này, phía sau Tần Thiên vang lên một thanh âm.
"Không phải chỉ là một con rắn thôi sao? Chảnh gì mà chảnh?"
Giọng nói tuy không lớn nhưng giống như một con dao lạnh. Lãnh Vân và những thuộc hạ của cô đều thay đổi sắc mặt.
Ánh mắt Lãnh Vân nhìn về phía Thiết Ngưng Sương, lạnh lùng nói: "Cô nói cái gì?"
“Cô có dám nói lại lần nữa không?”
Tính tình đại tiểu thư của Thiết Ngưng Sương không thể chịu nổi Lãnh Vân.
Cô ta thấy Lãnh Vân chỉ là thuộc hạ của Tần Thiên mà dám nói chuyện với hắn như vậy nên không nhịn được mà lên tiếng.
Mặc dù cô ta và toàn bộ thành viên đội Thiên Phạt thường xuyên trò chuyện hi hi ha ha với Tần Thiên.
Nhưng trong lòng bọn họ, Tần Thiên là người không thể mạo phạm. Dưới vẻ ngoài hi hi ha ha của họ là sự ngưỡng mộ và kính trọng vô cùng.
Thành thật mà nói, không chỉ Thiết Ngưng Sương, mà cả những người khác, như Mai Hồng Tuyết và Đồng Xuyên, Thiết Tí, đều không thể chịu được thái độ của Lãnh Vân, chỉ là họ không nói ra mà thôi.
Lúc này, đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Vân, Thiết Ngưng Sương không hề tỏ ra yếu thế, cười lạnh: "Tôi nói --"
Thiết Ngưng Sương vừa mở miệng, Lãnh Vân trước mặt liền biến mất, một giây sau, cô ta cảm thấy cô mình ớn lạnh, choáng váng.
Lãnh Vân đặt một con tanto phát ra ánh sáng xanh lên trên cổ Thiết Ngưng Sương, cười lạnh nói: "Tiểu muội muội, cô muốn nói gì?"
Chú thích: Tanto là một loại dao găm của Nhật, dài từ khoảng 15-30 cm, thường dùng để đâm, tuy nhiên dùng phần mũi dao để chém cũng khá tốt
Thiết Ngưng Sương mở miệng, không nói nên lời.
"Thả cô ấy ra!"
Sau khi kịp phản ứng, Mã Hồng Đào gầm lên, vung một nhát, rút Miêu đao khỏi vỏ và đặt lên cổ Lãnh Vân.
Thuộc hạ của Lãnh Vân- tiểu đội Ám Ảnh, lao tới và đối đầu với các thành viên của Thiên Phạt.
Lãnh Vân cười lạnh, nhìn Mã Hồng Đào, nói: "Con dao này không tệ."
"Không biết cô có tin hay không, nếu tôi muốn giết cô, cô sẽ không có cơ hội rút đao"
Chương 288: Sẽ biết ngay thôi
Nghe Lãnh Vân nói như vậy, Mã Hồng Đào hơi do dự.
Hiện trường nhất thời đông cứng lại.
Sắc mặt Tần Thiên tái nhợt, trầm giọng nói: "Các người muốn tranh chấp nội bộ trước mặt tôi sao?"
"Còn không mau cất đao đi!"
Mã Hồng Đào như phụng thánh chỉ, vội vàng thu đao.
Lãnh Vân hừ lạnh nói: "Anh bảo tôi thu đao là tôi sẽ thu đao sao? Tôi muốn cô ta xin lỗi tôi!"
Thiết Ngưng Sương đỏ mặt, nghiến răng nghiến lợi: "Vậy thì cô từ bỏ đi!"
"Có bản lĩnh thì cô giết tôi đi!"
Lãnh Vân nhìn Tần Thiên, cười lạnh nói: "Đây là tiểu tình nhân của anh sao? Tôi giết cô ta, anh có đau lòng không?"
Tần Thiên nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu cô còn làm loạn, tôi sẽ lột trần cô ném cô xuống biển."
"Anh dám!"
“Cô nghĩ tôi không dám sao?”
"Anh—" Lãnh Vân nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt lạnh lùng đỏ bừng lên.
Tàn Kiếm thở phào nhẹ nhõm và nói: "Đại tiểu thử, cô còn nhận ra phế vật tôi không?"
Lãnh Vân gật đầu: "Tôi đã từng gặp chú một lần, chú là chú Tàn Kiếm, chân của chú bị sao vậy?"
Tàn Kiếm mỉm cười và nói: "Nhờ phú của Hắc Ám Chi Hoa."
"Đại tiểu thư, cô Ngưng Sương là thành viên trong đội Thiên Phạt của tôi, cô hãy nể mặt tôi mà bỏ đao xuống đi."
"Thiên Phạt kế thừa từ Diêm Vương Điện, cũng là tâm nguyện của cha nuôi của chô, cho nên chúng ta đều là người một nhà."
“Tôi sẽ nể mặt chú Tàn.” Lãnh Vân bỏ dao xuống dọc theo sườn.
Bởi vì nhìn thấy sắc mặt Tần Thiên trầm xuống, cô ta thật sự có chút áy náy.
Tên này nói sẽ lột trần và ném cô ta xuống biển, không để lại cho cô ta tấm vải che thân nào. Cô ta hiểu tính tình của Tần Thiên.
Nhưng cô ta lại cười lạnh cảnh cáo Thiết Ngưng Sương: “Em gái, đừng tưởng rằng vì có người họ Tần ủng hộ thì cô muốn nói gì thì nói.”
"Đôi khi, sẽ chết người đó."
Mai Hồng Tuyết chế nhạo: "Nếu Xà Vương dám làm như vậy, đằng sau chẳng lẽ không có người ủng hộ sao?"
"Cô nói cái gì?" Sắc mặt Lãnh Vân lại thay đổi.
Mai Hồng Tuyết cười lạnh: "Tôi chỉ muốn khuyên một số người đừng coi sự khách khí của người khác là phúc khí của bản thân."
"Được rồi được rồi. Vào việc chính thôi."
"Mọi người đừng nói nữa."
"Đại tiểu thư, mau dẫn chúng tôi đi gặp Seraph. Hi vọng có thể moi ra tung tích của Độc Sư từ trong miệng hắn." Tàn Kiến vội vàng chạy tới ứng cứu.
Lãnh Vân trừng mắt nhìn Mai Hồng Tuyết, quay lại và đi về phía hang động.
Mối thù giữa phụ nữ cuối cùng cũng coi như được giải quyết.
Tần Thiên có chút bực mình, vẫn chưa nhìn thấy Seraph chết tiệt đó đã ôm một bụng tức rồi.
Hắn bước vào trong với vẻ mặt ủ rũ.
Quả nhiên đúng như Quản Nghĩa nói, đây là hang đá tự nhiên. Bên trong, rác thải sinh hoạt vương vãi khắp nơi.
Trên giường đá, một người đàn ông da trắng đang nằm, anh ta trông như đang thoi thóp, ngủ mê man.
Trên cơ thể anh ta không có vết thương hay vết máu rõ ràng. Nhưng dù ai nhìn vào cũng sẽ biết anh ta đã phải chịu sự tra tấn đến mức nào.
Tần Thiên biết trước khi mình tới Lãnh Vân đã tra tấn anh ta để ép cung.
Hắn vẫn biết rõ thủ đoạn của người phụ nữ này.
Hắn không khỏi trừng mắt nhìn Lãnh Vân, nói: "Đã hỏi được gì rồi?"
Lãnh Vân tức giận nói: "Không được gì cả."
Tần Thiên hừ một tiếng: "Không phải tôi đã nói, tất cả đợi tôi đến rồi tính tiếp sao?"
"Khó khăn lắm mới bắt được một tên, nếu cô giết chết hắn thì phải làm sao?"
Lần này, Lãnh Vân nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng cũng không cãi lại nữa.
"Chú Tàn, đánh thức hắn." Tần Thiên tức giận nói.
Tàn Kiếm lập tức bước tới và đánh vào ngực người đàn ông này.
Người đàn ông vốn dĩ đang thoi thóp, nhưng tim anh ta bị một luồng lực mạnh đánh trúng và ngay lập tức bắt đầu đập nhanh.
Anh ta mở mắt, nhìn chằm chằm vào mặt Tần Thiên.
"Mày là ai?" Anh ta kinh hãi hỏi.
Tần Thiên đưa ống tiêm lấy được từ chỗ Lưu Thanh Dao ra trước mặt.
Người đàn ông cười lạnh nói: "Mày chính là Tần Thiên?"
"Không ngờ rằng truyền nhân uy danh lừng lẫy của Diêm Vương Điện và chủ nhân của Thần Vương Điện lại trẻ như vậy."
“Đáng tiếc cô gái đó không giết được mày.”
Tần Thiên trầm mặc một lát, nói: "Tao biết thuộc hạ của tao đã dùng thủ đoạn vô nhân đạo tra tấn mày."
"Mày cũng có thể coi là có bản lĩnh, luôn không mở miệng."
“Nhưng bây giờ tao khuyên mày nên nói cho tao nghe tất cả những gì mày biết.”
“Bởi vì tao đảm bảo rằng thủ đoạn của tao sẽ đau đớn hơn gấp trăm lần.”
"Mày sẽ hận vì không thể khiến tao giết mày ngay lập tức, nhưng mày thì mãi không chết được."
"Cảm giác đó thực sự rất khó chịu."
Giọng Tần Thiên rất bình tĩnh, cứ như đang nói chuyện không liên quan đến mình.
Nhưng sau khi nghe được lời này, trong mắt người đàn ông hiện lên vẻ kinh hãi.
Anh ta đã trải nghiệm các thủ đoạn của Lãnh Vân, cũng đã vô số lần hối hận vì lẽ ra mình không nên đến thế giới này làm người.
Anh ta đã trải qua quá trình huấn luyện chuyên nghiệp và cuối cùng đã nghiến răng chịu đựng mà sống sót.
Nhưng vào lúc này, đối diện với ánh mắt bình tĩnh của Tần Thiên, anh ta đột nhiên hoảng sợ.
"Nếu tôi nói mình chỉ là một nhân vật nhỏ, làm theo mệnh lệnh, những chuyện khác tôi không biết gì cả, anh có tin không?" Anh ta yếu ớt cười nói.
Hả?
Tần Thiên muốn nói gì đó, nhưng vào lúc này, sắc mặt đột nhiên thay đổi. Bên ngoài, trong bầu trời đêm tĩnh lặng, truyền đến vài âm thanh như bị bóp nghẹt.
Tàn Kiếm và Lãnh Vân cũng nghe thấy.
Họ đồng thời quay lại, trầm giọng nói: "Có người nổ súng!" Vừa dứt lời, tiếng súng bên ngoài trở nên dữ dội hơn.
Sau đó, nhìn qua cửa sổ, một người đàn ông chạy tới. Đó là Quản Nghĩa.
"Tần vương, mau chạy đi!"
"Chúng ta chúng kế rồi!"
"Bị mai phục rồi!"
Trong lúc la hét, anh ta bị bắn vào chân và ngã xuống đất nhưng vẫn nhanh trí và vội vàng nấp sau một tảng đá.
Dành thời gian để bắn ra bên ngoài.
Phía sau anh ta, cả một hàng người mặc đồ đen đang lao tới.
Thứ họ mặc là quần áo lặn chuyên nghiệp, thứ mà người ta thường gọi là "ma nước".
Rõ ràng những người này từ biển bơi đến.
Có hàng trăm người, hàng trăm máy bay lao tới, sức chiến đấu mạnh mẽ đủ để quét sạch toàn bộ hòn đảo nhỏ này.
Quản Nghĩa một người một súng chỉ tạm thời cản bước tiến của họ.
"Ha ha ha ha!"
"Tần Thiên, mày chết chắc rồi!"
"Không ngờ đúng không!" Tên da trắng nằm trên giường đá đột nhiên dùng chút sức lực cuối cùng lao về phía Tần Thiên.
Tần Thiên khua tay, đâm kim tiêm đó vào mạch máu trên cổ anh ta.
Người đàn ông há to miệng và ngã xuống đất. Chẳng mấy chốc, một lớp khí đen có thể nhìn thấy bằng mắt thường bao phủ khuôn mặt anh ta.
Chết ngay tại chỗ. Quả nhiên là kịch độc!
"Thiếu chủ, làm sao đây?" Tàn Kiếm trầm giọng hỏi.
Ngoại trừ Quỷ Vô Thường và Thôi Minh, những người còn lại ở Thiên Phạt đều có chút hoang mang. Họ chưa từng chứng kiến kiểu giết chóc này.
Trong hoàn cảnh như vậy, vũ khí lạnh trong tay họ sẽ không phát huy tác dụng.
“Chỉ là mấy con cá nhỏ, mấy con tép thôi mà, chú Tàn đừng lo, giao cho cháu.” Lãnh Vân cười lạnh, thân thể lắc lư, chuẩn bị lao ra ngoài.
Với thao tác xuất thần nhập quỷ và thủ đoạn tàn nhẫn của cô ta, việc đối phó với hàng trăm sát thủ được trang bị vũ khí hạng nặng bên ngoài thực sự không khó.
"Đừng nóng vội." Tần Thiên đưa tay nắm lấy cánh tay của cô ta.
"Làm gì vậy?" Lãnh Vân không khỏi đỏ mặt, tức giận nhìn Tần Thiên.
Hắn vội vàng buông tay ra, nói: "Có người sẽ đối phó với bọn chúng."
Hả?
Lãnh Vân sửng sốt một chút, nói: "Anh đã bố trí phương án dự phòng ư?"
“Anh đã biết trước ở đây có mai phục rồi à?”
Tần Thiên cười nói: "Sẽ biết ngay thôi."
Bình luận facebook