-
Chương 309-312
Chương 309: Sahara
Nhìn thấy Thủ Hộ Giả xuất hiện, đám người lùn nhốn nháo cả lên.
Bọn họ kịp phản ứng, đồng loạt buông hết dao găm và cung tên trên tay xuống, giống như học sinh tiểu học tan học vậy.
Miệng hô ô ya ya rồi chạy tới trước mặt Thủ Hộ Giả, quỳ cả hai chân xuống, miệng bô lô ba la nói chuyện.
Tế Tự sững sờ.
Con trai của Tế Tự nhìn thấy cô vợ thánh nữ của mình vẫn luôn ở trong vòng tay của người đàn ông khác, hắn ta tức sôi máu.
Hắn cảm thấy người đàn ông lạ mặt này đã cắm sừng lên đầu hắn.
Hắn đỏ mắt, vung dao trong tay lên, hét to một tiếng rồi nhào tới.
“Cút CMM đi.” Lãnh Vân còn chẳng thèm quay mặt lại, nhấc chân đạp vào bụng tên ‘vị hôn phu’ kia.
Chú rể hét lên thảm thiết, cuộn tròn lại thành một quả bóng, lộc cộc lộc cộc lăn ra xa.
Bang một tiếng, đầu đập vào một hòn đá.
Hắn ngây ra cả nửa ngày, sau đó, bò ra đất khóc lớn.
Hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Lãnh Vân ôm lấy cổ Tần Thiên, cố ý dán sát người mình vào người hắn.
Ngẩng mặt nhìn hắn, híp mắt cười nói: “Tôi thơm không?”
Tần Thiên cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ của đám Tàn Kiếm ở xa xa, vội vàng đẩy Lãnh Vân ra.
Sa sầm mặt xuống, lạnh lùng nói: “Cô mà còn quậy nữa là tôi ném cô lại chỗ này làm vợ của đám người lùn đấy nhé!”
Lãnh Vân tức đến giậm chân.
Tiểu Lộc mang vẻ mặt kích động kể lại toàn bộ diễn biến của sự việc.
Biết được Thủ Hộ Giả của bộ lạc, lại bị Tế Tự bắt tay với người ngoài bắt cóc đi. Đám người bọn họ kích động không thôi.
Hét lớn, xông tới, không nói hai lời, bắt lấy Tế Tự, trói lên giá.
Bên dưới, lập tức đốt lửa.
Tần Thiên sợ hết hồn, hỏi chuyện này là sao.
Back giải thích: “Dựa theo quy định của bộ lạc, kẻ phản bội bộ lạc sẽ bị thiêu sống cho tới chết.”
“Linh hồn vĩnh viễn không thể siêu thoát.”
Quá tàn khốc!
Nhìn thấy Tế Tự bị trói trên giá, giống như một con dê nhỏ. Tần Thiên thật sự không dám nhìn cảnh này.
Dường như biết được ý nghĩ của Tần Thiên, Thủ Hộ Giả khai ân.
Trục xuất Tế Tự khỏi bộ lạc, đuổi đến núi Ác Quỷ.
Thực ra, cũng chẳng khác nào tử hình. Nơi rừng rậm đầy thú dữ này, người lùn chỉ có thể đoàn kết lại cùng nhau chiến đấu.
Nhưng một khi đơn độc một mình, đoán chừng chẳng sống nổi qua một đêm là trở thành bữa tối trong bụng dã thú rồi.
Còn về con trai của Tế Tự, Thủ Hộ Giả ân oán phân minh.
Những chuyện này đều là cha hắn một tay chỉ đạo, người con trai như hắn không hề hay biết.
Cho nên có thể tiếp tục ở lại trong bộ lạc.
Sự việc suýt chút nữa gây ra tranh chấp quốc tế đã được giải quyết một cách hoàn hảo. Thủ Hộ Giả tôn Tần Thiên làm thiên thần.
Toàn bộ bộ lạc đều quỳ gối khấu đầu với hắn, vô cùng cung kính.
Bọn họ bê rượu trái cây trong kho dự trữ ra, cắt từng miếng thịt nướng, dân lên cho Tần Thiên.
Phụ nữ và trẻ con nắm tay nhau thành vòng tròn bao quanh Tần Thiên và Lãnh Vân, ca hát, nhảy múa.
Trong mắt bọn họ, Tần Thiên là thiên thần, chỉ có hắn mới xứng với thánh nữ xinh đẹp Lãnh Vân.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Tiểu Lộc tự mình đem hai vòng hoa tươi đã kết, đeo lên cổ từng người Tần Thiên và Lãnh Vân.
Dưới ánh sáng, Lãnh Vân còn diễm lệ hơn hoa tươi.
Người trong tộc tuy nhiệt tình, nhưng Tần Thiên không dám ở lại quá lâu. Bởi vì, hắn còn có chuyện quan trọng phải làm.
Lần này vì để bắt Độc Sư, hắn từ trong nước bay tới quần đảo Mara, từ quần đảo Mara chạy tới nơi rừng sâu này.
Bây giờ, tuy vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng Độc Sư đâu cả.
Nhưng Tần Thiên cảm nhận được, khoảng cách tới chỗ của Độc Sư không còn xa nữa.
Manh mối trong số đó, chắc là nằm trên tờ giấy tin tức mà Thủ Hộ Giả trộm được từ chỗ Nile.
Hắn muốn nhanh chóng rời đi, đem tờ giấy tin tức kia đưa cho Thử Vương phá giải.
Chuyện không thể chậm trễ.
Hắn đưa toàn bộ thuốc và cồn mang theo khi đến làm quà đưa cho Thủ Hộ Giả.
Sau đó, rời khỏi rừng rậm, trở về bên bờ sông Nile, thôn trang nhỏ nguyên sơ mà Back ở.
Ngay lập tức, hắn dùng điện thoại chụp ảnh tờ giấy tin tức kia, gửi cho Thử Vương.
Lần này, Thử Vương không để Tần Thiên chờ đợi quá lâu.
Ngày thứ hai, hắn đã gửi tới bản dịch của tờ giấy tin tức.
Viết cho người tên Nile, mật danh, Sahara.
Trong thư hắn ta nói với Nile, bảo hắn ta thời gian này phải chú ý ẩn nấp, những kế hoạch hoạt động khủng bố được dựng lên trước đó, toàn bộ dừng lại.
Bởi vì, nghiên cứu của giáo sư đã có thành quả vô cùng quan trọng.
Đợi khi đưa thành quả này ra thế giới, thì thế giới này chính là của bọn họ rồi.
Nội dung rất ngắn. Nhưng mà, sự kinh hãi mang lại cho Tần Thiên thì lại vô cùng lớn.
Hắn biết, giáo sư trong miệng Sahara này chính là nói tới Độc Sư.
Kẻ khét tiếng này lại nghiên cứu vũ khí bí mật gì vậy? Tần Thiên khẳng định, chắc chắn là có liên quan tới độc.
Dựa theo lời Sahara nói, khi thành quả này được công bố ra thế giới thì bọn họ có thể khống chế thế giới.
Có thể tưởng tượng được, nghiên cứu này của Độc Sư khủng bố cỡ nào.
“Thử Vương, còn có phát hiện nào khác không?”
“Bất kể là dùng cách gì, tôi muốn anh trong thời gian ngắn nhất, tra ra tung tích của Sahara và Độc Sư!”
Thử Vương im lặng một lúc, nói: “Địa chỉ ngay trên tờ giấy.”
“Vương của tôi, hãy nhìn vào đồ án tại nơi ký tên này.”
“Tôi đã cho người điều tra rồi, đây là một loại hoa có độc, có thể hại người, cũng có thể trị bệnh. Nó được gọi là thiên thần và ác quỷ.”
“Theo như tôi được biết, thiên thần và ác quỷ sinh trưởng ở trên một ốc đảo trong sa mạc Sahara.”
“Tên của ốc đảo này là Kerzaz. Nằm ở trên sông Sara ở phía tây của Sahara.
Tần Thiên thấp giọng nói: “Biết rồi, tôi lập tức khởi hành qua đó!”
Thử Vương do dự một lát, nói: “Vương của tôi, tôi đề nghị, vẫn nên thận trọng hơn.”
“Bởi vì, thổ dân sống ở biên giới sa mạc tổ chức một nhóm vũ trang cấp tiến tại địa phương.”
“Bọn họ dạo gần đây vẫn luôn đàm phán với lực lượng vũ trang cầm quyền. Cục diện vô cùng hỗn loạn và phức tạp.”
“Anh dẫn người đột ngột tiến vào, tôi lo là sẽ vướng vào vũng lầy nội chiến.”
“Anh cũng biết đấy, cục diện này của Trung Đông, cả thế giới đều không nói trước được điều gì.”
Tần Thiên im lặng trong chốc lát, nói: “Đây là lần chúng tôi cách Độc Sư gần nhất.”
“Bất kể là xuất phát từ việc báo thù, hay là bảo vệ hòa bình thế giới, tôi đều nhất định phải hành động.”
“Thử Vương, anh đích thân tới gặp một người kỹ sư đi.”
“Mấy tháng trước, tôi từng trị bệnh cho anh ta ở Long Giang. Anh nói với anh ta, người hạ độc anh ta chính là Độc Sư.”
“Anh ta sẽ biết nên làm thế nào.”
Thử Vương lập tức đáp: “Rõ!”
“Tôi lập tức đi làm!”
Tần Thiên thở phào một hơi. Lần này từ Long Giang vạn dặm xa xôi mà đến, đầu tiên là quần đảo Mara, rồi lại tới rừng rậm sông Nile.
Bây giờ, manh mối lại chỉ tới sa mạc vô tận.
Tần Thiên cảm thấy Độc Sư này đúng là đối thủ khó nhằn nhất mà hắn gặp phải từ khi hắn sinh ra đến giờ.
Để Độc Sư sống trên đời này lâu hơn một giây cũng sẽ gây ra hậu hoạn khó lường.
Bất kể là phải trả giá lớn cỡ nào, dù phải lên trời xuống biển, hắn cũng nhất định phải diệt được kẻ này!
Hắn lập tức hạ lệnh cho Mã Vương để Mã Vương sắp xếp lịch trình.
Đích đến, sa mạc Sahara.
Vị trí của bọn họ bây giờ, thực sự cách sa mạc Sahara không tính là quá xa.
Nhưng mà, bởi vì cục diện phức tạp ở bản địa, cùng với giao thông lạc hậu. Muốn vận chuyển đám người này qua đó, còn phải đi một vòng lớn.
Cuối cùng, Mã Vương không phụ sự kỳ vọng của mọi người.
Đầu tiên là sắp xếp thuyền, để bọn họ đi ngược theo sông Nile, sau đó, đổi sang trực thăng, rồi lại ngồi xe ô tô.
Cuối cùng, vào lúc mặt trời lặn của hai ngày sau, đoàn người của Tần Thiên xuất hiện ở biên giới sa mạc Sahara.
Chương 310: Chiến đội Độc Linh
Nhìn xung quanh là một dải cát vàng trải dài.
Hoàng hôn đỏ như lòng đỏ trứng, có thể ập xuống sa mạc nóng bỏng bất cứ lúc nào.
Tần Thiên không dám nghỉ ngơi. Vì thời gian đối với hắn quá quý giá.
Tìm thấy Độc Sư sớm một giây, phá hủy cái gọi là thành quả nghiên cứu lớn của hắn ta sớm một giây thì càng sớm có thể tránh được thảm họa xảy ra.
Hắn thuê một đội lạc đà với giá cao. Mọi người cưỡi lạc đà, đi theo hướng mặt trời lặn và hướng về sa mạc rộng lớn.
Sa mạc nóng như thiêu đốt vào ban ngày nhưng vào lúc hoàng hôn, gió thổi lạnh thấu xương.
Cát trong không khí thổi vào mặt, đau rát như tia lửa đập vào.
Lãnh Vân, Thiết Ngưng Sương, Mai Hồng Tuyết và hai thành viên nữ khác của nhóm Rắn đều yêu thích cái đẹp. Họ sợ cát thô sẽ làm tổn thương làn da mỏng manh của mình.
Vì vậy, họ đều che đầu và mặt bằng khăn vải giống như phong cách của phụ nữ địa phương.
Khăn vải đỏ tung bay trên sa mạc dưới ánh mặt trời lặn, tô điểm thêm một chút màu sắc tươi sáng cho khung cảnh bi tráng mà hoang vắng.
Họ cũng toát lên vẻ quyến rũ khác nhau.
Đám người Đồng Xuyên, Thiết Tí thì hoàn toàn ngược lại, họ mở rộng ngực ra để gió lạnh và cát tự do thổi vào.
Khí phách anh hùng được bộc lộ rõ ràng.
Những ngôi sao chuyển động, đến nửa đêm, một vầng trăng lạnh lẽo treo trên cao, phủ lên sa mạc một lớp sương bạc.
Người hướng dẫn viên lo lắng cảnh báo mọi người: “Nhất định phải cẩn thận. Vì trong sa mạc có vũ trang du kích, họ thường xuất hiện vào lúc nửa đêm và cướp tài sản của khách du lịch”.
May mắn thay, chuyến đi rất an toàn.
Vào lúc bình minh, cuối cùng họ cũng tới được một ốc đảo.
Tần Thiên nhìn thấy xa xa có một vài bông hoa kỳ lạ nở ở trong bụi cỏ, tương tự như hình ảnh trên bức thư Sahara gửi cho Nile. Đó là Thiên thần và ác quỷ!
Hắn vô cùng kích động, bởi vì hắn biết rằng lần này mình đã tìm đúng nơi.
Sahara chắc chắn đang trốn ở đây, lần này, Tần Thiên sẽ không để bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra nữa. Hắn nhất định phải thông qua Sahara, khóa chặt vị trí của Độc Sư.
Sau đó, một lần giết chết tất cả!
Ốc đảo này có diện tích khoảng mười mấy km2 và là nơi sinh sống của hàng chục ngàn cư dân. Đây là nơi có mật độ dân số cao nhất trong phạm vi hàng trăm km trở lại đây.
Lúc bình minh, thị trấn nhỏ vô cùng yên tĩnh.
May mắn , hướng dẫn viên thường đưa khách du lịch đến đây và quen thuộc với các khách sạn bản địa.
Anh ta gõ cửa một khách sạn, đám người Tần Thiên đã bao trọn một tầng.
Mọi người đều mệt mỏi sau chuyến đi gần như suốt đêm. Tần Thiên dặn dò, tạm thời không cần suy nghĩ nhiều, hãy nghỉ ngơi thật tốt.
Hắn có linh cảm rằng sau khi đi hàng ngàn dặm, bây giờ cuối cùng hắn cũng đã ở rất gần với Độc Sư.
Đối với Độc Sư xảo quyệt như vậy, hắn đương nhiên phải vô cùng cẩn thận, dặn dò mọi người, nếu không có lệnh của hắn thì cứ trốn trong phòng và không được ra ngoài.
Ngày hôm sau, nghe thấy tiếng huyên náo từ trên phố truyền đến. Tần Thiên mở cửa sổ ra, nhìn thấy rất nhiều người hưng phấn chạy về cùng một hướng.
Hắn gọi chủ khách sạn đến dò hỏi thì mới biết. Vào buổi trưa, tại quảng trường của thị trấn, có người sẽ tổ chức nghi thức đánh thức Thánh Linh.
Chỉ những người có trái tim sùng đạo nhất mới có thể có được sức mạnh mà Thánh Linh ban cho và trở thành những võ sĩ Thánh Linh toàn năng.
Ông chủ nói với Tần Thiên, trong thị trấn nhỏ này thỉnh thoảng sẽ có người thức tỉnh thành công và trở thành võ sĩ Thánh Linh.
Võ sĩ Thánh Linh ư?
Tần Thiên cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
"Hiện tại ở đây có bao nhiêu võ sĩ Thánh Linh?"
"Họ ở đâu?"
Ông chủ nghiêm túc nói: "Võ sĩ Thánh Linh sau khi thức tỉnh đã đến núi Thánh dưới sự hướng dẫn của Sahara."
"Họ sẽ tiếp tục luyện tập ở đó cho khi đến thời điểm chín muồi, họ sẽ lao ra khỏi núi và giải cứu thế nhân."
Sahara!
Nghe được cái tên này, trong lòng Tần Thiên run lên.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì người hướng dẫn Sahara này chính là người bên cạnh Độc Sư đó.
Về phần những gì hắn ta nói, thành quả nghiên cứu kinh người của Độc Sư nhất định có liên quan gì đó đến chiến sĩ Thánh Linh!
Tần Thiên kiềm chế sự kích động, bảo đám người Tàn Kiếm ở trong khách sạn, không được ra ngoài.
Hắn cải trang thành khách du lịch ra ngoài, đi theo đám đông và đi về phía quảng trường.
Lúc này, quảng trường nhộn nhịp người qua lại, đã tập trung hàng nghìn người. Mọi người đều vui vẻ và trò chuyện sôi nổi. Tất cả bọn họ đều đang chờ đợi Thánh Linh thức tỉnh.
Một lúc sau, vài người đàn ông lực lưỡng cởi trần khiêng một chiếc quan tài thủy tinh lên.
Bên trong là một người đàn ông bản địa nằm chắp tay.
Ông ta đang nhắm mắt ngủ, trông hơi già, cơ thể cũng tương đối gầy. Đây chính là võ sĩ Thánh Linh sắp thức tỉnh sao?
Tần Thiên kiên nhẫn chờ đợi.
Gần tới giữa trưa, từ phía sau quảng trường, một người đàn ông mặc áo bào trắng bước vào, quấn vải trắng trên đầu, chỉ lộ ra một đôi mắt.
Nhìn thấy hắn ta, nhiều người chắp tay cúi lạy và kêu lên: “Người hướng dẫn.”
Sahara!
Mục tiêu cuối cùng cũng xuất hiện rồi!
Tần Thiên vội vàng cúi đầu, chắp tay hành lễ giống những người khác.
Sahara bước lên khán đài và nói bằng tiếng thổ dân. Sau đó, hắn ta chậm rãi mở nắp quan tài thủy tinh ra.
Cảnh tượng tiếp theo khiến Tần Thiên kinh ngạc.
Dưới ánh nắng chói chang, cơ thể của người đàn ông bản địa nằm trong quan tài đã thay đổi.
Đầu tiên là một tầng khí màu xanh lá cây, dần dần che phủ mặt ông ta. Sau đó, dưới ánh sáng mặt trời, tầng khí xanh thực sự hiện lên một vẻ rực rỡ kỳ lạ.
"Ánh sáng Thánh Linh!" Nhiều người sùng đạo bắt đầu quỳ xuống.
"Võ sĩ Thánh Linh, hãy thức tỉnh!" Sahara hét lên và dùng tay vỗ vào trán người đàn ông.
Người đàn ông mở mắt ra, một đôi mắt bỗng đỏ hoe.
Ông ta nhảy ra khỏi quan tài, thân hình vốn không cao của ông ta bây giờ toát ra khí chất uy nghiêm và tà mị.
"Tiếp theo chính là thử thách với võ sĩ Thánh Linh."
"Bó đuốc! Núi đao! Búa dầu!"
Saraha hưng phấn hét lên, lập tức có người từ phía sau đẩy ra một chiếc xe nhỏ chở đầy đuốc sáng rực. Ngoài ra còn có một chiếc xe đẩy có lưỡi dao sắc nhọn cắm ngược.
Cuối cùng, một số người đàn ông mạnh mẽ phải rất vất vả mới nhấc được một chiếc búa dầu lớn nặng vài trăm kg.
Dưới ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, võ sĩ Thánh Linh tỏ vẻ ngoan đạo, chậm rãi đưa tay vào ngọn đuốc đang cháy.
Hiện trường im lặng một lúc rồi bắt đầu reo hò!
Võ sĩ Thánh Linh, không sợ lửa! Bị ngọn đuốc đốt cháy, ông ta không hề có chút phản ứng nào.
Sau đó, ông ta đi chân trần qua lưỡi dao cắm ngược, cũng không hề cảm thấy đau chút nào.
Cuối cùng, ông ta đẩy những người đàn ông lực lưỡng ra, cúi xuống, nhấc chiếc búa dầu lớn nặng vài trăm kg lên và đập mạnh xuống đất.
Trên mặt đất lập tức xuất hiện một cái hố lớn.
"Hú hú!" Mọi người bắt đầu cổ vũ và hò reo.
Thánh Linh đã ban sức mạnh rồi! Một võ sĩ Thánh Linh khác đã được sinh ra!
Sahara hài lòng và đắc ý nói: "Cảm tạ Thánh Linh đã ban phúc cho nhân gian"
"Ai muốn trở thành võ sĩ Thánh Linh tiếp theo, hãy đến gặp tôi và đăng ký."
"Hẹn gặp lại vào buổi lễ thức tỉnh tiếp theo, tạm biệt."
Nói xong, hắn ta cùng với võ sĩ Thánh Linh nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Tâm trạng của Tần Thiên không thể bình tĩnh được nữa!
Hắn biết! Hắn biết thành quả nghiên cứu của Độc Sư là gì rồi!
Những võ sĩ Thánh Linh nhảm nhí đang đánh lừa những cư dân bản địa này mà thôi.
Phải nói là võ sĩ Độc Linh thì hơn!
Chất độc mà Độc Sư đã sử dụng để nghiên cứu đã chuyển hóa những người bản địa này, ở một khía cạnh nào đó, tương tự như chiến sĩ hóa sinh.
Chẳng trách khi Sahara nói trong một bức thư gửi cho Nile rằng họ có thể khống chế thế giới.
Nếu như để loại độc này lan tràn, Độc Sư bồi dưỡng một chiến đội Độc Linh đủ lớn mạnh, thật sự sẽ mang đến tai họa cho thế giới.
Bởi vì Độc Linh không có cảm xúc, chúng có năng lực chiến đấu đáng kinh ngạc và chỉ hành sự theo mệnh lệnh.
Chương 311: Độc sư
Vốn dĩ Tần Thiên muốn đuổi theo, trực tiếp bắt tên Sahara này.
Sahara có thể trực tiếp tham gia nghiên cứu này của Độc Sư, điều này cho thấy thân phận của hắn ta trong tập đoàn Độc Sư quan trọng hơn nhân vật thứ ba Nile.
Không có gì đáng ngạc nhiên khi hắn ta là nhân vật số hai dưới trướng của Độc Sư.
Nhưng hắn vẫn có thể nhẫn nhịn.
Bởi vì hắn nhớ tới chủ khách sạn nói rằng tất cả "võ sĩ Thánh Linh" thức tỉnh thành công đều sẽ bị Sahara đưa đến một nơi, nơi đó được gọi là núi Thánh.
Đó mới là đại bản doanh của Độc Sư.
Không hề bất ngờ, sẽ có rất nhiều chiến sĩ bị độc tố này khống chế giống như vừa rồi. Muốn đánh thì phải hốt gọn một mẻ!
Tần Thiên đã quyết định, nhanh chóng trở về khách sạn.
"Thiếu chủ, có chuyện gì vậy? Cậu phát hiện ra điều gì sao?" Tàn Kiếm lập tức đi tới.
Nhìn thấy sắc mặt Tần Thiên không tốt, Lãnh Vân không nhịn được cười nói:
"Sao vậy?Có phải bị lừa rồi không? Cái gọi là Sahara và Độc Sư, căn bản không có ở đây?"
"Vậy thì cũng không sao, hãy coi như một kỳ nghỉ. Phong cảnh sa mạc cũng không tệ."
Tần Thiên trầm giọng nói: "Không ai được ra khỏi phòng."
"Mọi người nghỉ ngơi đi, tối nay đợi lệnh của tôi!"
Sau khi nghe vậy, mọi người mới nhận ra vấn đề quan trọng như thế nào. Bọn họ chưa bao giờ thấy Tần Thiên căng thẳng như vậy.
Mọi người không dám hỏi lung tung mà nghỉ ngơi trong phòng theo dặn dò của Tần Thiên.
Ngủ không say, bắt đầu lau súng, mài đao.
Tần Thiên trả giá gấp đôi để chủ khách sạn thuê bốn chiếc xe địa hình- SUV, đều là SUV kiểu cũ. Mặc dù không được thoải mái nhưng nó là một công cụ đắc lực để vượt địa hình sa mạc.
Sau đó, hỏi ông ta về vị trí đại khái của cái gọi là "Núi Thánh".
Màn đêm buông xuống, Tần Thiên dẫn mọi người rời khỏi khách sạn. Họ lần lượt lên bốn chiếc xe địa hình và lặng lẽ lái xe rời khỏi thị trấn.
Theo chỉ dẫn của chủ khách sạn, họ lao về phía sa mạc.
Sau vài giờ lái xe, đã đi được quãng đường gần trăm km.
Cuối cùng, trong màn đêm tối đen, nhìn thấy ở phía trước một bóng đen khổng lồ. Đó là một ngọn núi.
Khoảng cách còn lại khoảng mấy km, Tần Thiên ra lệnh cho xe dừng lại, gọi mọi người tập trung lại. Sau đó, trịnh trọng tuyên bố mục đích chuyến đi này.
"Cái gọi là võ sĩ Thánh Linh đều bị Độc Sư dùng nọc độc hiện đại hóa cải tạo mà thành."
"Sức mạnh vô hạn, không sợ đao, lửa, rất khó đối phó."
"Quả nhiên không ngoài dự đoán, đại bản doanh của bọn chúng ẩn sâu trong ngọn núi này, không biết sẽ có bao nhiêu võ sĩ như vậy."
"Các anh em, đây là một trận chiến khó khăn, tôi hy vọng không có ai bị tụt lại phía sau."
"Chúng ta hãy tiêu diệt chúng một lần, giết chết Độc Sư, khải hoàn trở về!"
"Đây không chỉ là để báo thù cho những anh linh đã chết của Diêm Vương Điện, mà còn là tiêu diệt khối u cho người dân trên thế giới!"
"Mọi người hiểu rồi chứ?"
“Đã hiểu!” Đám người Tàn Kiến, mắt đều trở nên đỏ ngầu.
Từ Quần đảo Marat bị kéo đến đây, tất cả họ đều có cảm giác như bị Độc Sư dắt mũi. Bây giờ, cuối cùng đã đến lúc phải đối đầu trực tiếp.
Lãnh Vân nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi và Ám Ảnh sẽ đánh trận đầu."
Tần Thiên gật đầu nói: "Đi thôi!"
Nói xong, hắn biến thành một bóng đen lao nhanh về phía trước.
Rất nhanh, mọi người đã tới chân núi.
Vì nằm trong sa mạc nên toàn bộ ngọn núi trơ trụi không có thảm thực vật nào. Điều này làm cho việc ẩn thân của họ trở nên khó khăn.
Để tránh đánh rắn động cỏ vì mục tiêu quá lớn, Tần Thiên đành phải cho mọi người trốn dưới chân núi, để Lãnh Vân và tiểu đội Ám Ảnh đi lên trước.
Đối đầu trực diện, họ có thể không phải là kẻ mạnh nhất nhưng khi nói đến ám sát, họ được xếp vào hàng giỏi nhất trên toàn thế giới.
Họ giống như những bóng ma, từng người một lặng lẽ biến mất trong màn đêm mà không gây ra bất kỳ tiếng động nào.
Gần một tiếng đồng hồ sau, giọng nói của Lãnh Vân truyền đến tai nghe của Tần Thiên.
"Tất cả lính canh đã bị giải quyết."
"Đã tìm thấy hang động, có lẽ bên dưới có hầm trú ẩn."
"Xin hỏi, có thể đột nhập không?"
Tần Thiên trầm giọng nói: "Mọi người canh phòng, chờ tôi qua đó."
Hắn vẫy tay rồi dẫn đầu tiểu đội Thiên Phạt lao lên giống như một đàn hổ báo ra khỏi chuồng.
Chẳng bao lâu sau, đã tập hợp với đám người Lãnh Vân.
Nhìn thấy một lối vào hang động khổng lồ bên trong có hai cánh cửa đá khảm nạm.
Người canh cửa đã bị Lãnh Vân giải quyết.
Tần Thiên nghiêng người về phía trước lắng nghe, bên trong yên tĩnh.
“Để tôi!” Quỷ Vô Thường nói rồi chuẩn bị đập nát cánh cửa đá.
"Không cần." Tần Thiên xua tay, sau đó đặt lòng bàn tay lên cửa đá, chậm rãi mò mẫm.
Hắn cảm nhận được vị trí của chốt cửa bên trong, dùng nội lực xuyên vào, một tiếng răng rắc nhẹ nhàng vàng lên, chốt cửa bị gãy.
Nhẹ nhàng đẩy cánh cửa đá ra, trước mặt là một lối vào sâu hun hút.
“Ai?” Bên trong đúng lúc có hai binh lính mang súng đi tuần tra, thấy cửa bị đẩy ra, vội vàng giơ súng lên.
Trước khi súng của họ kịp ngắm bắn, bên này Thôi Minh giơ tay lên, một luồng ánh sáng trắng bắn ra, đâm vào cổ họng của một tên. Cùng lúc đó, Đào Phương tiện tay nổ súng, giết chết tên còn lại.
Hai người họ hành động gần như cùng một lúc, cũng thu hút kẻ địch cùng một lúc. Họ không khỏi nhìn nhau với ánh mắt đánh giá cao đối phương.
Tần Thiên trầm giọng nói: "Đào Phương, tìm một chỗ trốn đi, khống chế tình thế."
"Lão Mã, dẫn mấy người canh cửa động."
"Những người còn lại, theo tôi!"
Sau khi đi được một đoạn, có thứ gì đó đột nhiên mở ra trước mặt. Những gì nhìn thấy trước mắt khiến đám người Tần Thiên chấn động.
Toàn bộ ngọn núi đã bị đào rỗng!
Bên dưới, có một không gian rộng lớn chứa đầy các trang thiết bị khác nhau.
Dường như không nghĩ mình sẽ bị đánh lén, bên trong có một số người đứng canh gác nhưng đều đang trong trạng thái buồn ngủ.
Lãnh Vân xua tay, tiểu đội Ám Ảnh được luyện một cách có trật tự hợp tác rất ăn ý.
Mỗi người đều chọn mục tiêu cho mình, trước khi bọn chúng kịp phản ứng thì đã bị tiễn về tây thiên.
"Anh Thiên, mau tới đây xem!"
"Phòng thí nghiệm ở đây!"
Lãnh Vân đẩy hai cánh cửa ra, hét lớn.
Tần Thiên vội vàng đi tới, nhìn thấy nơi này giống như một nhà xác, chia làm mấy dãy, mỗi dãy đều chứa đầy quan tài thủy tinh.
Bên trong đều có một người đang nằm đó, giống hệt như những gì hắn thấy ở thị trấn vào ban ngày.
Còn được gọi là chiến sĩ Độc Linh. Có hàng trăm chiến sĩ Độc Linh, với sức chiến đấu của họ, chắc chắn là một đội ngũ không gì có thể cản nổi!
Độc Sư thật tàn nhẫn!
"Thiếu chủ, chúng ta nên làm gì bây giờ?"
"Hay là nhân lúc bọn chúng đang ngủ say, giải quyết hết tất cả?" Tàn Kiếm trầm giọng hỏi.
“Tạm thời đừng làm gì cả.” Tần Thiên cau mày, đột nhiên cảm thấy có chút không đúng.
"Các người có cảm thấy, chúng ta vào đây quá suôn sẻ không?"
“Nếu đây là hang ổ của Độc Sư thì đáng ra không thể lơ là cảnh giác như vậy mới phải.”
"Độc Sư không có ở đây. Những vật thí nghiệm này giống như là cố ý tặng cho chúng ta bởi vì biết chúng ta sẽ đến đây."
"Ý của anh là, Độc Sư cố ý dẫn dụ chúng ta tới đây?" Sắc mặt Lãnh Vân cũng thay đổi.
Tần Thiên nghĩ đến điều gì đó, còn chưa kịp mở miệng, vội vàng quay lại cảnh tượng trước mắt, gửi cho Thử Vương.
Hắn muốn nó gì đó, nhưng đúng lúc này, một màn hình ở phía xa đột nhiên sáng lên.
Một người đàn ông mặc áo choàng đen xuất hiện phía trên đó.
Một đôi mắt tràn ngập sự tịch mịch.
"Tần Thần Vương, tao là giáo sư, cũng chính là Độc Sư mà các người hay gọi."
"Mày và những người đồng đội của mày đã có một cuộc hành trình khó khăn."
Lại còn rất thông thạo tiếng Trung.
Chương 312: Tương kế tựu kế
Độc Sư!
Sự xuất hiện bất ngờ của tên này khiến tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
Tần Thiên thở phào nhẹ nhõm, trong nháy mắt hắn đã hiểu rõ mọi chuyện.
"Ngay từ đầu, đây là trò chơi mà mày bày ra chỉ dành cho tao, đúng không?" Hắn cười lạnh hỏi.
Trong mắt Độc Sư lộ ra vẻ tán đồng.
Hắn gật đầu nói: "Đúng vậy. Từ lúc Seraph bán nọc độc cho cô gái đó, tao cũng bắt đầu câu con cá là mày rồi."
"Tao biết, nếu trực tiếp nói cho mày biết vị trí của tao, mày nhất định sẽ cảnh giác."
"Tao chỉ có thể để mày đi hết vòng này đến vòng khác, tặng Seraph cho mày trước, sau đó sẽ Nile."
"Chỉ có như vậy mày mới có thể không còn nghi ngờ gì mà điều tra đến đây."
Tần Thiên gật đầu, cười lạnh nói: "Thủ đoạn của mày rất cao minh."
"Mỗi liên kết dường như được thực hiện một cách hoàn hảo nhưng luôn có những manh mối còn sót lại ở những nơi không ngờ tới mà tao có thể lần theo."
Độc Sư cười nói: "Đúng vậy."
"Chỉ là mày hiểu ra quá muộn."
"Tần Thần Vương, mày đã đi ngàn dặm tới đây, sao tao có thể để mày thất vọng được chứ?"
"Tiếp theo, hãy từ từ thưởng thức tác phẩm của tao."
Sau đó, hắn ta bắt đầu đếm ngược.
"Năm, bốn, ba, hai,.... một!"
Khi hắn ta hét lên một tiếng, nắp của các bình thí nghiệm xung quanh đột nhiên tự động mở ra.
Những người bên trong đang nhắm mắt ngủ gần như ngồi dậy cùng lúc, giống như là xác chết sống dậy.
Bên cạnh họ đã có sẵn một trường đao. Lúc này, bọn họ đưa tay ra cầm dao, mặt vô cảm nhảy ra khỏi quan tài.
Độc Sư đã tính toán thời gian Tần Thiên đến, hơn nữa còn khống chế thời gian độc tố phát tác trong cơ thể những người này.
“Những người này, tao gọi họ là chiến sĩ Thánh Linh Số 1.”
"Tao đã nghiên cứu, phát triển họ, nhưng luôn lo lắng rằng không người để kiểm tra uy lực."
"Tần Thần Vương, tuyệt đối đừng khách khí." Trong mắt Tần Thiên hiện lên một vẻ giễu cợt.
"Mày cho rằng tao đã rơi vào bẫy của mày nên mới bị dẫn dụ tới đây sao?"
“Sao mày biết được, không phải tao đang tương kế tựu kế?”
"Tương kế tựu kế?" Độc Sư sửng sốt một chút, nói: "Mày sớm đã biết tao đang gài bẫy mày ư?"
Tần Thiên cười lạnh, đột nhiên hét lớn: "Các anh em, ra tay!"
Nói xong, hắn dẫn đầu và lao vào một Độc Linh đang xông về phía mình. giật con dao từ tay đối phương, vung tay lên.
Một luồng máu tanh phun ra.
Không biết bao nhiêu chất độc đã được tiêm vào cơ thể của những người này.
Tần Thiên hét lên: "Cẩn thận, đừng để bọn chúng làm rách da!"
"Chất độc sẽ lây lan!"
Sau đó, hắn vung dao chém một tên khác.
Những người này đã trở thành đối tượng thí nghiệm của Độc Sư, lúc này không cần thiết phải sống nữa. Ngay cả khi cứu họ ra ngoài, cũng không thể khôi phục bản tính của họ. Vì vậy, lựa chọn duy nhất là giết chết.
Đám người Tàn Kiếm, Lãnh Vân phải đối mặt với sự bao vây của hàng trăm người cũng bắt đầu giết chóc.
Trận chiến này vô cùng khó khăn.
Bởi vì, những người bị độc tính khống chế này tuy rằng không có tu vi nhưng khi chất độc được kích hoạt, mỗi người đều trở nên vô cùng mạnh mẽ và không sợ chết. Cũng không biết đau đớn là gì, trừ phi một đao chém lìa đầu họ.
Nếu không, sẽ là đâm bảy tám lỗ trên cơ thể, chỉ cần còn hơi thở, bọn chúng sẽ giống như tang thi, bất chấp lao vào.
Mai Hồng Tuyết không cẩn thận bị một tên cắn vào chân. Mặt tái nhợt vì đau đớn, mặc dù đã một đao đâm chết tên đó nhưng cô ta cũng suýt ngã.
Tần Thiên lao đến nhanh như chớp, thấy vết thương trong nháy mắt chuyển sang màu tím, hắn không quan tâm nam nữ thụ thụ bất thân gì đó liền xé quần trên chân cô và quấn chặt chỗ bị cắn để ngăn chất độc lan rộng.
Sau đó, hắn ra lệnh cho Lang Trung nhanh chóng bôi thuốc mỡ chống độc cho cô ta.
"Mọi người cẩn thận đừng để bọn chúng chạm vào!" Tần Thiên giơ huyết đao lên, nhắc nhở hắn lần nữa.
Trong cơn tức giận, hắn trở nên mạnh mẽ, thần uy.
Nội khí cuồn cuộn tràn vào trong thân đao, hắn vung đao lên, trực tiếp chém hai chiến sĩ Độc Linh đang tiến về phía hắn làm bốn mảnh.
Trên màn hình, Độc Sư chứng kiến tất cả những điều này, cuối cùng trong mắt hiện lên vẻ tiếc nuối. Hắn ta đã bỏ ra rất nhiều công sức như vậy để dẫn dụ Tần Thiên đến tận đây.
Đầu tiên, muốn nhân cơ hội này để kiểm tra sức mạnh của những chiến sĩ Độc Linh này. Ngoài ra, đương nhiên là để trừ khử Tần Thiên.
Dù Tần Thiên có lợi hại đến đâu, hắn ta cũng không tin Tần Thiên có thể đánh bại hơn một trăm chiến sĩ Độc Linh của mình.
Ban đầu, vốn là cục diện tất thắng nhưng hắn ta hoàn toàn không ngờ rằng mình vẫn đánh giá thấp thực lực của Tần Thiên.
Cho đến khi chiến sĩ Độc Linh cuối cùng bị chém chết. Tần Thiên nhìn về phía Độc Sư trên màn hình, cười lạnh nói:
"Bây giờ mày biết tại sao tao lại muốn tương kế tựu kế rồi chứ?"
"Bởi vì chỉ như vậy, ở một mức độ nào đó mới có thể đánh gãy đôi cánh của mày."
“Nếu tao đoán không nhầm thì những sản phẩm thử nghiệm này chắc chắn đã tiêu tốn rất nhiều tâm huyết của mày.”
“Xin lỗi, tao đã giết hết bọn chúng rồi.”
Độc Sư nghiến răng nghiến lợi, ngọn lửa trong mắt dâng trào.
Đột nhiên, hắn ra há miệng phun ra một ngụm máu.
Tần Thiên cười lớn nói: "Mày cũng được coi là người nổi tiếng trên thế giới, có bản lĩnh thì ra ngoài đi."
"Chúng ta đối mặt với nhau, đánh một trận công bằng. Đừng chỉ đưa mấy con cá tôm nhỏ tới để tự làm mất mặt mình."
"Tao biết mày đang ở gần đây."
"Bây giờ xuất hiện, đánh thế nào do mày quyết định. Mày thấy sao?"
Trong mắt Độc Sư lộ ra vẻ dữ tợn.
Đột nhiên hắn ta mỉm cười.
“Mày cho rằng, đây là tất cả những gì tao có sao?”
"Lần này tao cam đoan mày sẽ chết chắc." Khi hắn ta nói vậy, màn hình nhấp nháy và tín hiệu bị cắt.
Cùng lúc đó, bên ngoài, A Tân chạy vào.
"Anh Thiên , tôi và anh Đào Phương đều cảm nhận được có rất nhiều kẻ địch đang tới gần."
“Chúng ta có nên lập tức rút lui không?”
Sắc mặt Tần Thiên lạnh lùng, nói: "Vô Thường, đập nát tất cả dụng cụ thí nghiệm!"
"Chúng ta rút lui!"
Sau khi rời khỏi hầm trú ẩn dưới lòng đất và lên tới đỉnh núi, Tần Thiên cảm thấy mặt đất dường như đang rung chuyển.
Trong bóng tối xung quanh, dường như có dã thú đang nhanh chóng đến gần.
"Anh Thiên, là xe bọc thép!"
“Nếu không ngoài dự liệu thì ít nhất chúng cũng có một đoàn binh lực.”
Một đoàn!
Tần Thiên không nhịn được liền nhe răng, hơn một ngàn người à.
Đang định bảo mọi người nhanh chóng xuống núi nếu không sẽ bị gói thành bánh bao.
Lúc này, trong bóng tối bao trùm, một loạt pháo sáng gần như đồng loạt phóng ra.
Ánh sáng trắng chói lóa chiếu sáng toàn bộ thế giới tối tăm giống như ban ngày.
Tần Thiên hít một ngụm khí lạnh.
Thấy xung quanh ngọn núi, cách đó vài trăm mét, ít nhất có hàng chục xe bọc thép và xe bộ binh bao vây toàn bộ ngọn núi.
Hắn còn chưa kịp nói gì, uỳnh uỳnh uỳnh!
Từ bốn hướng, xe bọc thép đồng thời cùng bắn ra đạn pháo.
"Mau trốn nhanh!"
Tần Thiên hét lớn, mọi người vội vàng núp sau tảng đá lớn. Giữa tiếng pháo đạn chói tai, những mảnh đá vụn bay tứ tung xung quanh khiến họ không thể ngẩng đầu lên được.
Trong trường hợp này, vũ khí lạnh hoàn toàn không có tác dụng.
Ngay cả Đào Phương- một tay thiện xạ bắn tỉa cũng không còn đất dụng võ nữa.
Thứ nhất, đối phương ẩn mình trong bóng tối. Thứ hai, khoảng cách quá xa, nằm ngoài tầm đạn bắn.
Đối phương còn có đại bác, vậy làm muốn san bằng ngọn núi này ư!
Nhìn thấy Thủ Hộ Giả xuất hiện, đám người lùn nhốn nháo cả lên.
Bọn họ kịp phản ứng, đồng loạt buông hết dao găm và cung tên trên tay xuống, giống như học sinh tiểu học tan học vậy.
Miệng hô ô ya ya rồi chạy tới trước mặt Thủ Hộ Giả, quỳ cả hai chân xuống, miệng bô lô ba la nói chuyện.
Tế Tự sững sờ.
Con trai của Tế Tự nhìn thấy cô vợ thánh nữ của mình vẫn luôn ở trong vòng tay của người đàn ông khác, hắn ta tức sôi máu.
Hắn cảm thấy người đàn ông lạ mặt này đã cắm sừng lên đầu hắn.
Hắn đỏ mắt, vung dao trong tay lên, hét to một tiếng rồi nhào tới.
“Cút CMM đi.” Lãnh Vân còn chẳng thèm quay mặt lại, nhấc chân đạp vào bụng tên ‘vị hôn phu’ kia.
Chú rể hét lên thảm thiết, cuộn tròn lại thành một quả bóng, lộc cộc lộc cộc lăn ra xa.
Bang một tiếng, đầu đập vào một hòn đá.
Hắn ngây ra cả nửa ngày, sau đó, bò ra đất khóc lớn.
Hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Lãnh Vân ôm lấy cổ Tần Thiên, cố ý dán sát người mình vào người hắn.
Ngẩng mặt nhìn hắn, híp mắt cười nói: “Tôi thơm không?”
Tần Thiên cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ của đám Tàn Kiếm ở xa xa, vội vàng đẩy Lãnh Vân ra.
Sa sầm mặt xuống, lạnh lùng nói: “Cô mà còn quậy nữa là tôi ném cô lại chỗ này làm vợ của đám người lùn đấy nhé!”
Lãnh Vân tức đến giậm chân.
Tiểu Lộc mang vẻ mặt kích động kể lại toàn bộ diễn biến của sự việc.
Biết được Thủ Hộ Giả của bộ lạc, lại bị Tế Tự bắt tay với người ngoài bắt cóc đi. Đám người bọn họ kích động không thôi.
Hét lớn, xông tới, không nói hai lời, bắt lấy Tế Tự, trói lên giá.
Bên dưới, lập tức đốt lửa.
Tần Thiên sợ hết hồn, hỏi chuyện này là sao.
Back giải thích: “Dựa theo quy định của bộ lạc, kẻ phản bội bộ lạc sẽ bị thiêu sống cho tới chết.”
“Linh hồn vĩnh viễn không thể siêu thoát.”
Quá tàn khốc!
Nhìn thấy Tế Tự bị trói trên giá, giống như một con dê nhỏ. Tần Thiên thật sự không dám nhìn cảnh này.
Dường như biết được ý nghĩ của Tần Thiên, Thủ Hộ Giả khai ân.
Trục xuất Tế Tự khỏi bộ lạc, đuổi đến núi Ác Quỷ.
Thực ra, cũng chẳng khác nào tử hình. Nơi rừng rậm đầy thú dữ này, người lùn chỉ có thể đoàn kết lại cùng nhau chiến đấu.
Nhưng một khi đơn độc một mình, đoán chừng chẳng sống nổi qua một đêm là trở thành bữa tối trong bụng dã thú rồi.
Còn về con trai của Tế Tự, Thủ Hộ Giả ân oán phân minh.
Những chuyện này đều là cha hắn một tay chỉ đạo, người con trai như hắn không hề hay biết.
Cho nên có thể tiếp tục ở lại trong bộ lạc.
Sự việc suýt chút nữa gây ra tranh chấp quốc tế đã được giải quyết một cách hoàn hảo. Thủ Hộ Giả tôn Tần Thiên làm thiên thần.
Toàn bộ bộ lạc đều quỳ gối khấu đầu với hắn, vô cùng cung kính.
Bọn họ bê rượu trái cây trong kho dự trữ ra, cắt từng miếng thịt nướng, dân lên cho Tần Thiên.
Phụ nữ và trẻ con nắm tay nhau thành vòng tròn bao quanh Tần Thiên và Lãnh Vân, ca hát, nhảy múa.
Trong mắt bọn họ, Tần Thiên là thiên thần, chỉ có hắn mới xứng với thánh nữ xinh đẹp Lãnh Vân.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Tiểu Lộc tự mình đem hai vòng hoa tươi đã kết, đeo lên cổ từng người Tần Thiên và Lãnh Vân.
Dưới ánh sáng, Lãnh Vân còn diễm lệ hơn hoa tươi.
Người trong tộc tuy nhiệt tình, nhưng Tần Thiên không dám ở lại quá lâu. Bởi vì, hắn còn có chuyện quan trọng phải làm.
Lần này vì để bắt Độc Sư, hắn từ trong nước bay tới quần đảo Mara, từ quần đảo Mara chạy tới nơi rừng sâu này.
Bây giờ, tuy vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng Độc Sư đâu cả.
Nhưng Tần Thiên cảm nhận được, khoảng cách tới chỗ của Độc Sư không còn xa nữa.
Manh mối trong số đó, chắc là nằm trên tờ giấy tin tức mà Thủ Hộ Giả trộm được từ chỗ Nile.
Hắn muốn nhanh chóng rời đi, đem tờ giấy tin tức kia đưa cho Thử Vương phá giải.
Chuyện không thể chậm trễ.
Hắn đưa toàn bộ thuốc và cồn mang theo khi đến làm quà đưa cho Thủ Hộ Giả.
Sau đó, rời khỏi rừng rậm, trở về bên bờ sông Nile, thôn trang nhỏ nguyên sơ mà Back ở.
Ngay lập tức, hắn dùng điện thoại chụp ảnh tờ giấy tin tức kia, gửi cho Thử Vương.
Lần này, Thử Vương không để Tần Thiên chờ đợi quá lâu.
Ngày thứ hai, hắn đã gửi tới bản dịch của tờ giấy tin tức.
Viết cho người tên Nile, mật danh, Sahara.
Trong thư hắn ta nói với Nile, bảo hắn ta thời gian này phải chú ý ẩn nấp, những kế hoạch hoạt động khủng bố được dựng lên trước đó, toàn bộ dừng lại.
Bởi vì, nghiên cứu của giáo sư đã có thành quả vô cùng quan trọng.
Đợi khi đưa thành quả này ra thế giới, thì thế giới này chính là của bọn họ rồi.
Nội dung rất ngắn. Nhưng mà, sự kinh hãi mang lại cho Tần Thiên thì lại vô cùng lớn.
Hắn biết, giáo sư trong miệng Sahara này chính là nói tới Độc Sư.
Kẻ khét tiếng này lại nghiên cứu vũ khí bí mật gì vậy? Tần Thiên khẳng định, chắc chắn là có liên quan tới độc.
Dựa theo lời Sahara nói, khi thành quả này được công bố ra thế giới thì bọn họ có thể khống chế thế giới.
Có thể tưởng tượng được, nghiên cứu này của Độc Sư khủng bố cỡ nào.
“Thử Vương, còn có phát hiện nào khác không?”
“Bất kể là dùng cách gì, tôi muốn anh trong thời gian ngắn nhất, tra ra tung tích của Sahara và Độc Sư!”
Thử Vương im lặng một lúc, nói: “Địa chỉ ngay trên tờ giấy.”
“Vương của tôi, hãy nhìn vào đồ án tại nơi ký tên này.”
“Tôi đã cho người điều tra rồi, đây là một loại hoa có độc, có thể hại người, cũng có thể trị bệnh. Nó được gọi là thiên thần và ác quỷ.”
“Theo như tôi được biết, thiên thần và ác quỷ sinh trưởng ở trên một ốc đảo trong sa mạc Sahara.”
“Tên của ốc đảo này là Kerzaz. Nằm ở trên sông Sara ở phía tây của Sahara.
Tần Thiên thấp giọng nói: “Biết rồi, tôi lập tức khởi hành qua đó!”
Thử Vương do dự một lát, nói: “Vương của tôi, tôi đề nghị, vẫn nên thận trọng hơn.”
“Bởi vì, thổ dân sống ở biên giới sa mạc tổ chức một nhóm vũ trang cấp tiến tại địa phương.”
“Bọn họ dạo gần đây vẫn luôn đàm phán với lực lượng vũ trang cầm quyền. Cục diện vô cùng hỗn loạn và phức tạp.”
“Anh dẫn người đột ngột tiến vào, tôi lo là sẽ vướng vào vũng lầy nội chiến.”
“Anh cũng biết đấy, cục diện này của Trung Đông, cả thế giới đều không nói trước được điều gì.”
Tần Thiên im lặng trong chốc lát, nói: “Đây là lần chúng tôi cách Độc Sư gần nhất.”
“Bất kể là xuất phát từ việc báo thù, hay là bảo vệ hòa bình thế giới, tôi đều nhất định phải hành động.”
“Thử Vương, anh đích thân tới gặp một người kỹ sư đi.”
“Mấy tháng trước, tôi từng trị bệnh cho anh ta ở Long Giang. Anh nói với anh ta, người hạ độc anh ta chính là Độc Sư.”
“Anh ta sẽ biết nên làm thế nào.”
Thử Vương lập tức đáp: “Rõ!”
“Tôi lập tức đi làm!”
Tần Thiên thở phào một hơi. Lần này từ Long Giang vạn dặm xa xôi mà đến, đầu tiên là quần đảo Mara, rồi lại tới rừng rậm sông Nile.
Bây giờ, manh mối lại chỉ tới sa mạc vô tận.
Tần Thiên cảm thấy Độc Sư này đúng là đối thủ khó nhằn nhất mà hắn gặp phải từ khi hắn sinh ra đến giờ.
Để Độc Sư sống trên đời này lâu hơn một giây cũng sẽ gây ra hậu hoạn khó lường.
Bất kể là phải trả giá lớn cỡ nào, dù phải lên trời xuống biển, hắn cũng nhất định phải diệt được kẻ này!
Hắn lập tức hạ lệnh cho Mã Vương để Mã Vương sắp xếp lịch trình.
Đích đến, sa mạc Sahara.
Vị trí của bọn họ bây giờ, thực sự cách sa mạc Sahara không tính là quá xa.
Nhưng mà, bởi vì cục diện phức tạp ở bản địa, cùng với giao thông lạc hậu. Muốn vận chuyển đám người này qua đó, còn phải đi một vòng lớn.
Cuối cùng, Mã Vương không phụ sự kỳ vọng của mọi người.
Đầu tiên là sắp xếp thuyền, để bọn họ đi ngược theo sông Nile, sau đó, đổi sang trực thăng, rồi lại ngồi xe ô tô.
Cuối cùng, vào lúc mặt trời lặn của hai ngày sau, đoàn người của Tần Thiên xuất hiện ở biên giới sa mạc Sahara.
Chương 310: Chiến đội Độc Linh
Nhìn xung quanh là một dải cát vàng trải dài.
Hoàng hôn đỏ như lòng đỏ trứng, có thể ập xuống sa mạc nóng bỏng bất cứ lúc nào.
Tần Thiên không dám nghỉ ngơi. Vì thời gian đối với hắn quá quý giá.
Tìm thấy Độc Sư sớm một giây, phá hủy cái gọi là thành quả nghiên cứu lớn của hắn ta sớm một giây thì càng sớm có thể tránh được thảm họa xảy ra.
Hắn thuê một đội lạc đà với giá cao. Mọi người cưỡi lạc đà, đi theo hướng mặt trời lặn và hướng về sa mạc rộng lớn.
Sa mạc nóng như thiêu đốt vào ban ngày nhưng vào lúc hoàng hôn, gió thổi lạnh thấu xương.
Cát trong không khí thổi vào mặt, đau rát như tia lửa đập vào.
Lãnh Vân, Thiết Ngưng Sương, Mai Hồng Tuyết và hai thành viên nữ khác của nhóm Rắn đều yêu thích cái đẹp. Họ sợ cát thô sẽ làm tổn thương làn da mỏng manh của mình.
Vì vậy, họ đều che đầu và mặt bằng khăn vải giống như phong cách của phụ nữ địa phương.
Khăn vải đỏ tung bay trên sa mạc dưới ánh mặt trời lặn, tô điểm thêm một chút màu sắc tươi sáng cho khung cảnh bi tráng mà hoang vắng.
Họ cũng toát lên vẻ quyến rũ khác nhau.
Đám người Đồng Xuyên, Thiết Tí thì hoàn toàn ngược lại, họ mở rộng ngực ra để gió lạnh và cát tự do thổi vào.
Khí phách anh hùng được bộc lộ rõ ràng.
Những ngôi sao chuyển động, đến nửa đêm, một vầng trăng lạnh lẽo treo trên cao, phủ lên sa mạc một lớp sương bạc.
Người hướng dẫn viên lo lắng cảnh báo mọi người: “Nhất định phải cẩn thận. Vì trong sa mạc có vũ trang du kích, họ thường xuất hiện vào lúc nửa đêm và cướp tài sản của khách du lịch”.
May mắn thay, chuyến đi rất an toàn.
Vào lúc bình minh, cuối cùng họ cũng tới được một ốc đảo.
Tần Thiên nhìn thấy xa xa có một vài bông hoa kỳ lạ nở ở trong bụi cỏ, tương tự như hình ảnh trên bức thư Sahara gửi cho Nile. Đó là Thiên thần và ác quỷ!
Hắn vô cùng kích động, bởi vì hắn biết rằng lần này mình đã tìm đúng nơi.
Sahara chắc chắn đang trốn ở đây, lần này, Tần Thiên sẽ không để bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra nữa. Hắn nhất định phải thông qua Sahara, khóa chặt vị trí của Độc Sư.
Sau đó, một lần giết chết tất cả!
Ốc đảo này có diện tích khoảng mười mấy km2 và là nơi sinh sống của hàng chục ngàn cư dân. Đây là nơi có mật độ dân số cao nhất trong phạm vi hàng trăm km trở lại đây.
Lúc bình minh, thị trấn nhỏ vô cùng yên tĩnh.
May mắn , hướng dẫn viên thường đưa khách du lịch đến đây và quen thuộc với các khách sạn bản địa.
Anh ta gõ cửa một khách sạn, đám người Tần Thiên đã bao trọn một tầng.
Mọi người đều mệt mỏi sau chuyến đi gần như suốt đêm. Tần Thiên dặn dò, tạm thời không cần suy nghĩ nhiều, hãy nghỉ ngơi thật tốt.
Hắn có linh cảm rằng sau khi đi hàng ngàn dặm, bây giờ cuối cùng hắn cũng đã ở rất gần với Độc Sư.
Đối với Độc Sư xảo quyệt như vậy, hắn đương nhiên phải vô cùng cẩn thận, dặn dò mọi người, nếu không có lệnh của hắn thì cứ trốn trong phòng và không được ra ngoài.
Ngày hôm sau, nghe thấy tiếng huyên náo từ trên phố truyền đến. Tần Thiên mở cửa sổ ra, nhìn thấy rất nhiều người hưng phấn chạy về cùng một hướng.
Hắn gọi chủ khách sạn đến dò hỏi thì mới biết. Vào buổi trưa, tại quảng trường của thị trấn, có người sẽ tổ chức nghi thức đánh thức Thánh Linh.
Chỉ những người có trái tim sùng đạo nhất mới có thể có được sức mạnh mà Thánh Linh ban cho và trở thành những võ sĩ Thánh Linh toàn năng.
Ông chủ nói với Tần Thiên, trong thị trấn nhỏ này thỉnh thoảng sẽ có người thức tỉnh thành công và trở thành võ sĩ Thánh Linh.
Võ sĩ Thánh Linh ư?
Tần Thiên cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
"Hiện tại ở đây có bao nhiêu võ sĩ Thánh Linh?"
"Họ ở đâu?"
Ông chủ nghiêm túc nói: "Võ sĩ Thánh Linh sau khi thức tỉnh đã đến núi Thánh dưới sự hướng dẫn của Sahara."
"Họ sẽ tiếp tục luyện tập ở đó cho khi đến thời điểm chín muồi, họ sẽ lao ra khỏi núi và giải cứu thế nhân."
Sahara!
Nghe được cái tên này, trong lòng Tần Thiên run lên.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì người hướng dẫn Sahara này chính là người bên cạnh Độc Sư đó.
Về phần những gì hắn ta nói, thành quả nghiên cứu kinh người của Độc Sư nhất định có liên quan gì đó đến chiến sĩ Thánh Linh!
Tần Thiên kiềm chế sự kích động, bảo đám người Tàn Kiếm ở trong khách sạn, không được ra ngoài.
Hắn cải trang thành khách du lịch ra ngoài, đi theo đám đông và đi về phía quảng trường.
Lúc này, quảng trường nhộn nhịp người qua lại, đã tập trung hàng nghìn người. Mọi người đều vui vẻ và trò chuyện sôi nổi. Tất cả bọn họ đều đang chờ đợi Thánh Linh thức tỉnh.
Một lúc sau, vài người đàn ông lực lưỡng cởi trần khiêng một chiếc quan tài thủy tinh lên.
Bên trong là một người đàn ông bản địa nằm chắp tay.
Ông ta đang nhắm mắt ngủ, trông hơi già, cơ thể cũng tương đối gầy. Đây chính là võ sĩ Thánh Linh sắp thức tỉnh sao?
Tần Thiên kiên nhẫn chờ đợi.
Gần tới giữa trưa, từ phía sau quảng trường, một người đàn ông mặc áo bào trắng bước vào, quấn vải trắng trên đầu, chỉ lộ ra một đôi mắt.
Nhìn thấy hắn ta, nhiều người chắp tay cúi lạy và kêu lên: “Người hướng dẫn.”
Sahara!
Mục tiêu cuối cùng cũng xuất hiện rồi!
Tần Thiên vội vàng cúi đầu, chắp tay hành lễ giống những người khác.
Sahara bước lên khán đài và nói bằng tiếng thổ dân. Sau đó, hắn ta chậm rãi mở nắp quan tài thủy tinh ra.
Cảnh tượng tiếp theo khiến Tần Thiên kinh ngạc.
Dưới ánh nắng chói chang, cơ thể của người đàn ông bản địa nằm trong quan tài đã thay đổi.
Đầu tiên là một tầng khí màu xanh lá cây, dần dần che phủ mặt ông ta. Sau đó, dưới ánh sáng mặt trời, tầng khí xanh thực sự hiện lên một vẻ rực rỡ kỳ lạ.
"Ánh sáng Thánh Linh!" Nhiều người sùng đạo bắt đầu quỳ xuống.
"Võ sĩ Thánh Linh, hãy thức tỉnh!" Sahara hét lên và dùng tay vỗ vào trán người đàn ông.
Người đàn ông mở mắt ra, một đôi mắt bỗng đỏ hoe.
Ông ta nhảy ra khỏi quan tài, thân hình vốn không cao của ông ta bây giờ toát ra khí chất uy nghiêm và tà mị.
"Tiếp theo chính là thử thách với võ sĩ Thánh Linh."
"Bó đuốc! Núi đao! Búa dầu!"
Saraha hưng phấn hét lên, lập tức có người từ phía sau đẩy ra một chiếc xe nhỏ chở đầy đuốc sáng rực. Ngoài ra còn có một chiếc xe đẩy có lưỡi dao sắc nhọn cắm ngược.
Cuối cùng, một số người đàn ông mạnh mẽ phải rất vất vả mới nhấc được một chiếc búa dầu lớn nặng vài trăm kg.
Dưới ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, võ sĩ Thánh Linh tỏ vẻ ngoan đạo, chậm rãi đưa tay vào ngọn đuốc đang cháy.
Hiện trường im lặng một lúc rồi bắt đầu reo hò!
Võ sĩ Thánh Linh, không sợ lửa! Bị ngọn đuốc đốt cháy, ông ta không hề có chút phản ứng nào.
Sau đó, ông ta đi chân trần qua lưỡi dao cắm ngược, cũng không hề cảm thấy đau chút nào.
Cuối cùng, ông ta đẩy những người đàn ông lực lưỡng ra, cúi xuống, nhấc chiếc búa dầu lớn nặng vài trăm kg lên và đập mạnh xuống đất.
Trên mặt đất lập tức xuất hiện một cái hố lớn.
"Hú hú!" Mọi người bắt đầu cổ vũ và hò reo.
Thánh Linh đã ban sức mạnh rồi! Một võ sĩ Thánh Linh khác đã được sinh ra!
Sahara hài lòng và đắc ý nói: "Cảm tạ Thánh Linh đã ban phúc cho nhân gian"
"Ai muốn trở thành võ sĩ Thánh Linh tiếp theo, hãy đến gặp tôi và đăng ký."
"Hẹn gặp lại vào buổi lễ thức tỉnh tiếp theo, tạm biệt."
Nói xong, hắn ta cùng với võ sĩ Thánh Linh nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Tâm trạng của Tần Thiên không thể bình tĩnh được nữa!
Hắn biết! Hắn biết thành quả nghiên cứu của Độc Sư là gì rồi!
Những võ sĩ Thánh Linh nhảm nhí đang đánh lừa những cư dân bản địa này mà thôi.
Phải nói là võ sĩ Độc Linh thì hơn!
Chất độc mà Độc Sư đã sử dụng để nghiên cứu đã chuyển hóa những người bản địa này, ở một khía cạnh nào đó, tương tự như chiến sĩ hóa sinh.
Chẳng trách khi Sahara nói trong một bức thư gửi cho Nile rằng họ có thể khống chế thế giới.
Nếu như để loại độc này lan tràn, Độc Sư bồi dưỡng một chiến đội Độc Linh đủ lớn mạnh, thật sự sẽ mang đến tai họa cho thế giới.
Bởi vì Độc Linh không có cảm xúc, chúng có năng lực chiến đấu đáng kinh ngạc và chỉ hành sự theo mệnh lệnh.
Chương 311: Độc sư
Vốn dĩ Tần Thiên muốn đuổi theo, trực tiếp bắt tên Sahara này.
Sahara có thể trực tiếp tham gia nghiên cứu này của Độc Sư, điều này cho thấy thân phận của hắn ta trong tập đoàn Độc Sư quan trọng hơn nhân vật thứ ba Nile.
Không có gì đáng ngạc nhiên khi hắn ta là nhân vật số hai dưới trướng của Độc Sư.
Nhưng hắn vẫn có thể nhẫn nhịn.
Bởi vì hắn nhớ tới chủ khách sạn nói rằng tất cả "võ sĩ Thánh Linh" thức tỉnh thành công đều sẽ bị Sahara đưa đến một nơi, nơi đó được gọi là núi Thánh.
Đó mới là đại bản doanh của Độc Sư.
Không hề bất ngờ, sẽ có rất nhiều chiến sĩ bị độc tố này khống chế giống như vừa rồi. Muốn đánh thì phải hốt gọn một mẻ!
Tần Thiên đã quyết định, nhanh chóng trở về khách sạn.
"Thiếu chủ, có chuyện gì vậy? Cậu phát hiện ra điều gì sao?" Tàn Kiếm lập tức đi tới.
Nhìn thấy sắc mặt Tần Thiên không tốt, Lãnh Vân không nhịn được cười nói:
"Sao vậy?Có phải bị lừa rồi không? Cái gọi là Sahara và Độc Sư, căn bản không có ở đây?"
"Vậy thì cũng không sao, hãy coi như một kỳ nghỉ. Phong cảnh sa mạc cũng không tệ."
Tần Thiên trầm giọng nói: "Không ai được ra khỏi phòng."
"Mọi người nghỉ ngơi đi, tối nay đợi lệnh của tôi!"
Sau khi nghe vậy, mọi người mới nhận ra vấn đề quan trọng như thế nào. Bọn họ chưa bao giờ thấy Tần Thiên căng thẳng như vậy.
Mọi người không dám hỏi lung tung mà nghỉ ngơi trong phòng theo dặn dò của Tần Thiên.
Ngủ không say, bắt đầu lau súng, mài đao.
Tần Thiên trả giá gấp đôi để chủ khách sạn thuê bốn chiếc xe địa hình- SUV, đều là SUV kiểu cũ. Mặc dù không được thoải mái nhưng nó là một công cụ đắc lực để vượt địa hình sa mạc.
Sau đó, hỏi ông ta về vị trí đại khái của cái gọi là "Núi Thánh".
Màn đêm buông xuống, Tần Thiên dẫn mọi người rời khỏi khách sạn. Họ lần lượt lên bốn chiếc xe địa hình và lặng lẽ lái xe rời khỏi thị trấn.
Theo chỉ dẫn của chủ khách sạn, họ lao về phía sa mạc.
Sau vài giờ lái xe, đã đi được quãng đường gần trăm km.
Cuối cùng, trong màn đêm tối đen, nhìn thấy ở phía trước một bóng đen khổng lồ. Đó là một ngọn núi.
Khoảng cách còn lại khoảng mấy km, Tần Thiên ra lệnh cho xe dừng lại, gọi mọi người tập trung lại. Sau đó, trịnh trọng tuyên bố mục đích chuyến đi này.
"Cái gọi là võ sĩ Thánh Linh đều bị Độc Sư dùng nọc độc hiện đại hóa cải tạo mà thành."
"Sức mạnh vô hạn, không sợ đao, lửa, rất khó đối phó."
"Quả nhiên không ngoài dự đoán, đại bản doanh của bọn chúng ẩn sâu trong ngọn núi này, không biết sẽ có bao nhiêu võ sĩ như vậy."
"Các anh em, đây là một trận chiến khó khăn, tôi hy vọng không có ai bị tụt lại phía sau."
"Chúng ta hãy tiêu diệt chúng một lần, giết chết Độc Sư, khải hoàn trở về!"
"Đây không chỉ là để báo thù cho những anh linh đã chết của Diêm Vương Điện, mà còn là tiêu diệt khối u cho người dân trên thế giới!"
"Mọi người hiểu rồi chứ?"
“Đã hiểu!” Đám người Tàn Kiến, mắt đều trở nên đỏ ngầu.
Từ Quần đảo Marat bị kéo đến đây, tất cả họ đều có cảm giác như bị Độc Sư dắt mũi. Bây giờ, cuối cùng đã đến lúc phải đối đầu trực tiếp.
Lãnh Vân nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi và Ám Ảnh sẽ đánh trận đầu."
Tần Thiên gật đầu nói: "Đi thôi!"
Nói xong, hắn biến thành một bóng đen lao nhanh về phía trước.
Rất nhanh, mọi người đã tới chân núi.
Vì nằm trong sa mạc nên toàn bộ ngọn núi trơ trụi không có thảm thực vật nào. Điều này làm cho việc ẩn thân của họ trở nên khó khăn.
Để tránh đánh rắn động cỏ vì mục tiêu quá lớn, Tần Thiên đành phải cho mọi người trốn dưới chân núi, để Lãnh Vân và tiểu đội Ám Ảnh đi lên trước.
Đối đầu trực diện, họ có thể không phải là kẻ mạnh nhất nhưng khi nói đến ám sát, họ được xếp vào hàng giỏi nhất trên toàn thế giới.
Họ giống như những bóng ma, từng người một lặng lẽ biến mất trong màn đêm mà không gây ra bất kỳ tiếng động nào.
Gần một tiếng đồng hồ sau, giọng nói của Lãnh Vân truyền đến tai nghe của Tần Thiên.
"Tất cả lính canh đã bị giải quyết."
"Đã tìm thấy hang động, có lẽ bên dưới có hầm trú ẩn."
"Xin hỏi, có thể đột nhập không?"
Tần Thiên trầm giọng nói: "Mọi người canh phòng, chờ tôi qua đó."
Hắn vẫy tay rồi dẫn đầu tiểu đội Thiên Phạt lao lên giống như một đàn hổ báo ra khỏi chuồng.
Chẳng bao lâu sau, đã tập hợp với đám người Lãnh Vân.
Nhìn thấy một lối vào hang động khổng lồ bên trong có hai cánh cửa đá khảm nạm.
Người canh cửa đã bị Lãnh Vân giải quyết.
Tần Thiên nghiêng người về phía trước lắng nghe, bên trong yên tĩnh.
“Để tôi!” Quỷ Vô Thường nói rồi chuẩn bị đập nát cánh cửa đá.
"Không cần." Tần Thiên xua tay, sau đó đặt lòng bàn tay lên cửa đá, chậm rãi mò mẫm.
Hắn cảm nhận được vị trí của chốt cửa bên trong, dùng nội lực xuyên vào, một tiếng răng rắc nhẹ nhàng vàng lên, chốt cửa bị gãy.
Nhẹ nhàng đẩy cánh cửa đá ra, trước mặt là một lối vào sâu hun hút.
“Ai?” Bên trong đúng lúc có hai binh lính mang súng đi tuần tra, thấy cửa bị đẩy ra, vội vàng giơ súng lên.
Trước khi súng của họ kịp ngắm bắn, bên này Thôi Minh giơ tay lên, một luồng ánh sáng trắng bắn ra, đâm vào cổ họng của một tên. Cùng lúc đó, Đào Phương tiện tay nổ súng, giết chết tên còn lại.
Hai người họ hành động gần như cùng một lúc, cũng thu hút kẻ địch cùng một lúc. Họ không khỏi nhìn nhau với ánh mắt đánh giá cao đối phương.
Tần Thiên trầm giọng nói: "Đào Phương, tìm một chỗ trốn đi, khống chế tình thế."
"Lão Mã, dẫn mấy người canh cửa động."
"Những người còn lại, theo tôi!"
Sau khi đi được một đoạn, có thứ gì đó đột nhiên mở ra trước mặt. Những gì nhìn thấy trước mắt khiến đám người Tần Thiên chấn động.
Toàn bộ ngọn núi đã bị đào rỗng!
Bên dưới, có một không gian rộng lớn chứa đầy các trang thiết bị khác nhau.
Dường như không nghĩ mình sẽ bị đánh lén, bên trong có một số người đứng canh gác nhưng đều đang trong trạng thái buồn ngủ.
Lãnh Vân xua tay, tiểu đội Ám Ảnh được luyện một cách có trật tự hợp tác rất ăn ý.
Mỗi người đều chọn mục tiêu cho mình, trước khi bọn chúng kịp phản ứng thì đã bị tiễn về tây thiên.
"Anh Thiên, mau tới đây xem!"
"Phòng thí nghiệm ở đây!"
Lãnh Vân đẩy hai cánh cửa ra, hét lớn.
Tần Thiên vội vàng đi tới, nhìn thấy nơi này giống như một nhà xác, chia làm mấy dãy, mỗi dãy đều chứa đầy quan tài thủy tinh.
Bên trong đều có một người đang nằm đó, giống hệt như những gì hắn thấy ở thị trấn vào ban ngày.
Còn được gọi là chiến sĩ Độc Linh. Có hàng trăm chiến sĩ Độc Linh, với sức chiến đấu của họ, chắc chắn là một đội ngũ không gì có thể cản nổi!
Độc Sư thật tàn nhẫn!
"Thiếu chủ, chúng ta nên làm gì bây giờ?"
"Hay là nhân lúc bọn chúng đang ngủ say, giải quyết hết tất cả?" Tàn Kiếm trầm giọng hỏi.
“Tạm thời đừng làm gì cả.” Tần Thiên cau mày, đột nhiên cảm thấy có chút không đúng.
"Các người có cảm thấy, chúng ta vào đây quá suôn sẻ không?"
“Nếu đây là hang ổ của Độc Sư thì đáng ra không thể lơ là cảnh giác như vậy mới phải.”
"Độc Sư không có ở đây. Những vật thí nghiệm này giống như là cố ý tặng cho chúng ta bởi vì biết chúng ta sẽ đến đây."
"Ý của anh là, Độc Sư cố ý dẫn dụ chúng ta tới đây?" Sắc mặt Lãnh Vân cũng thay đổi.
Tần Thiên nghĩ đến điều gì đó, còn chưa kịp mở miệng, vội vàng quay lại cảnh tượng trước mắt, gửi cho Thử Vương.
Hắn muốn nó gì đó, nhưng đúng lúc này, một màn hình ở phía xa đột nhiên sáng lên.
Một người đàn ông mặc áo choàng đen xuất hiện phía trên đó.
Một đôi mắt tràn ngập sự tịch mịch.
"Tần Thần Vương, tao là giáo sư, cũng chính là Độc Sư mà các người hay gọi."
"Mày và những người đồng đội của mày đã có một cuộc hành trình khó khăn."
Lại còn rất thông thạo tiếng Trung.
Chương 312: Tương kế tựu kế
Độc Sư!
Sự xuất hiện bất ngờ của tên này khiến tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
Tần Thiên thở phào nhẹ nhõm, trong nháy mắt hắn đã hiểu rõ mọi chuyện.
"Ngay từ đầu, đây là trò chơi mà mày bày ra chỉ dành cho tao, đúng không?" Hắn cười lạnh hỏi.
Trong mắt Độc Sư lộ ra vẻ tán đồng.
Hắn gật đầu nói: "Đúng vậy. Từ lúc Seraph bán nọc độc cho cô gái đó, tao cũng bắt đầu câu con cá là mày rồi."
"Tao biết, nếu trực tiếp nói cho mày biết vị trí của tao, mày nhất định sẽ cảnh giác."
"Tao chỉ có thể để mày đi hết vòng này đến vòng khác, tặng Seraph cho mày trước, sau đó sẽ Nile."
"Chỉ có như vậy mày mới có thể không còn nghi ngờ gì mà điều tra đến đây."
Tần Thiên gật đầu, cười lạnh nói: "Thủ đoạn của mày rất cao minh."
"Mỗi liên kết dường như được thực hiện một cách hoàn hảo nhưng luôn có những manh mối còn sót lại ở những nơi không ngờ tới mà tao có thể lần theo."
Độc Sư cười nói: "Đúng vậy."
"Chỉ là mày hiểu ra quá muộn."
"Tần Thần Vương, mày đã đi ngàn dặm tới đây, sao tao có thể để mày thất vọng được chứ?"
"Tiếp theo, hãy từ từ thưởng thức tác phẩm của tao."
Sau đó, hắn ta bắt đầu đếm ngược.
"Năm, bốn, ba, hai,.... một!"
Khi hắn ta hét lên một tiếng, nắp của các bình thí nghiệm xung quanh đột nhiên tự động mở ra.
Những người bên trong đang nhắm mắt ngủ gần như ngồi dậy cùng lúc, giống như là xác chết sống dậy.
Bên cạnh họ đã có sẵn một trường đao. Lúc này, bọn họ đưa tay ra cầm dao, mặt vô cảm nhảy ra khỏi quan tài.
Độc Sư đã tính toán thời gian Tần Thiên đến, hơn nữa còn khống chế thời gian độc tố phát tác trong cơ thể những người này.
“Những người này, tao gọi họ là chiến sĩ Thánh Linh Số 1.”
"Tao đã nghiên cứu, phát triển họ, nhưng luôn lo lắng rằng không người để kiểm tra uy lực."
"Tần Thần Vương, tuyệt đối đừng khách khí." Trong mắt Tần Thiên hiện lên một vẻ giễu cợt.
"Mày cho rằng tao đã rơi vào bẫy của mày nên mới bị dẫn dụ tới đây sao?"
“Sao mày biết được, không phải tao đang tương kế tựu kế?”
"Tương kế tựu kế?" Độc Sư sửng sốt một chút, nói: "Mày sớm đã biết tao đang gài bẫy mày ư?"
Tần Thiên cười lạnh, đột nhiên hét lớn: "Các anh em, ra tay!"
Nói xong, hắn dẫn đầu và lao vào một Độc Linh đang xông về phía mình. giật con dao từ tay đối phương, vung tay lên.
Một luồng máu tanh phun ra.
Không biết bao nhiêu chất độc đã được tiêm vào cơ thể của những người này.
Tần Thiên hét lên: "Cẩn thận, đừng để bọn chúng làm rách da!"
"Chất độc sẽ lây lan!"
Sau đó, hắn vung dao chém một tên khác.
Những người này đã trở thành đối tượng thí nghiệm của Độc Sư, lúc này không cần thiết phải sống nữa. Ngay cả khi cứu họ ra ngoài, cũng không thể khôi phục bản tính của họ. Vì vậy, lựa chọn duy nhất là giết chết.
Đám người Tàn Kiếm, Lãnh Vân phải đối mặt với sự bao vây của hàng trăm người cũng bắt đầu giết chóc.
Trận chiến này vô cùng khó khăn.
Bởi vì, những người bị độc tính khống chế này tuy rằng không có tu vi nhưng khi chất độc được kích hoạt, mỗi người đều trở nên vô cùng mạnh mẽ và không sợ chết. Cũng không biết đau đớn là gì, trừ phi một đao chém lìa đầu họ.
Nếu không, sẽ là đâm bảy tám lỗ trên cơ thể, chỉ cần còn hơi thở, bọn chúng sẽ giống như tang thi, bất chấp lao vào.
Mai Hồng Tuyết không cẩn thận bị một tên cắn vào chân. Mặt tái nhợt vì đau đớn, mặc dù đã một đao đâm chết tên đó nhưng cô ta cũng suýt ngã.
Tần Thiên lao đến nhanh như chớp, thấy vết thương trong nháy mắt chuyển sang màu tím, hắn không quan tâm nam nữ thụ thụ bất thân gì đó liền xé quần trên chân cô và quấn chặt chỗ bị cắn để ngăn chất độc lan rộng.
Sau đó, hắn ra lệnh cho Lang Trung nhanh chóng bôi thuốc mỡ chống độc cho cô ta.
"Mọi người cẩn thận đừng để bọn chúng chạm vào!" Tần Thiên giơ huyết đao lên, nhắc nhở hắn lần nữa.
Trong cơn tức giận, hắn trở nên mạnh mẽ, thần uy.
Nội khí cuồn cuộn tràn vào trong thân đao, hắn vung đao lên, trực tiếp chém hai chiến sĩ Độc Linh đang tiến về phía hắn làm bốn mảnh.
Trên màn hình, Độc Sư chứng kiến tất cả những điều này, cuối cùng trong mắt hiện lên vẻ tiếc nuối. Hắn ta đã bỏ ra rất nhiều công sức như vậy để dẫn dụ Tần Thiên đến tận đây.
Đầu tiên, muốn nhân cơ hội này để kiểm tra sức mạnh của những chiến sĩ Độc Linh này. Ngoài ra, đương nhiên là để trừ khử Tần Thiên.
Dù Tần Thiên có lợi hại đến đâu, hắn ta cũng không tin Tần Thiên có thể đánh bại hơn một trăm chiến sĩ Độc Linh của mình.
Ban đầu, vốn là cục diện tất thắng nhưng hắn ta hoàn toàn không ngờ rằng mình vẫn đánh giá thấp thực lực của Tần Thiên.
Cho đến khi chiến sĩ Độc Linh cuối cùng bị chém chết. Tần Thiên nhìn về phía Độc Sư trên màn hình, cười lạnh nói:
"Bây giờ mày biết tại sao tao lại muốn tương kế tựu kế rồi chứ?"
"Bởi vì chỉ như vậy, ở một mức độ nào đó mới có thể đánh gãy đôi cánh của mày."
“Nếu tao đoán không nhầm thì những sản phẩm thử nghiệm này chắc chắn đã tiêu tốn rất nhiều tâm huyết của mày.”
“Xin lỗi, tao đã giết hết bọn chúng rồi.”
Độc Sư nghiến răng nghiến lợi, ngọn lửa trong mắt dâng trào.
Đột nhiên, hắn ra há miệng phun ra một ngụm máu.
Tần Thiên cười lớn nói: "Mày cũng được coi là người nổi tiếng trên thế giới, có bản lĩnh thì ra ngoài đi."
"Chúng ta đối mặt với nhau, đánh một trận công bằng. Đừng chỉ đưa mấy con cá tôm nhỏ tới để tự làm mất mặt mình."
"Tao biết mày đang ở gần đây."
"Bây giờ xuất hiện, đánh thế nào do mày quyết định. Mày thấy sao?"
Trong mắt Độc Sư lộ ra vẻ dữ tợn.
Đột nhiên hắn ta mỉm cười.
“Mày cho rằng, đây là tất cả những gì tao có sao?”
"Lần này tao cam đoan mày sẽ chết chắc." Khi hắn ta nói vậy, màn hình nhấp nháy và tín hiệu bị cắt.
Cùng lúc đó, bên ngoài, A Tân chạy vào.
"Anh Thiên , tôi và anh Đào Phương đều cảm nhận được có rất nhiều kẻ địch đang tới gần."
“Chúng ta có nên lập tức rút lui không?”
Sắc mặt Tần Thiên lạnh lùng, nói: "Vô Thường, đập nát tất cả dụng cụ thí nghiệm!"
"Chúng ta rút lui!"
Sau khi rời khỏi hầm trú ẩn dưới lòng đất và lên tới đỉnh núi, Tần Thiên cảm thấy mặt đất dường như đang rung chuyển.
Trong bóng tối xung quanh, dường như có dã thú đang nhanh chóng đến gần.
"Anh Thiên, là xe bọc thép!"
“Nếu không ngoài dự liệu thì ít nhất chúng cũng có một đoàn binh lực.”
Một đoàn!
Tần Thiên không nhịn được liền nhe răng, hơn một ngàn người à.
Đang định bảo mọi người nhanh chóng xuống núi nếu không sẽ bị gói thành bánh bao.
Lúc này, trong bóng tối bao trùm, một loạt pháo sáng gần như đồng loạt phóng ra.
Ánh sáng trắng chói lóa chiếu sáng toàn bộ thế giới tối tăm giống như ban ngày.
Tần Thiên hít một ngụm khí lạnh.
Thấy xung quanh ngọn núi, cách đó vài trăm mét, ít nhất có hàng chục xe bọc thép và xe bộ binh bao vây toàn bộ ngọn núi.
Hắn còn chưa kịp nói gì, uỳnh uỳnh uỳnh!
Từ bốn hướng, xe bọc thép đồng thời cùng bắn ra đạn pháo.
"Mau trốn nhanh!"
Tần Thiên hét lớn, mọi người vội vàng núp sau tảng đá lớn. Giữa tiếng pháo đạn chói tai, những mảnh đá vụn bay tứ tung xung quanh khiến họ không thể ngẩng đầu lên được.
Trong trường hợp này, vũ khí lạnh hoàn toàn không có tác dụng.
Ngay cả Đào Phương- một tay thiện xạ bắn tỉa cũng không còn đất dụng võ nữa.
Thứ nhất, đối phương ẩn mình trong bóng tối. Thứ hai, khoảng cách quá xa, nằm ngoài tầm đạn bắn.
Đối phương còn có đại bác, vậy làm muốn san bằng ngọn núi này ư!
Bình luận facebook