• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Hot Thần Vương Lệnh (5 Viewers)

  • Chương 65-67

Chương 65 Nổi giận

"Sở Minh?" Tần Thiên ngẩn người một chút, cái tên này, lần đầu tiên hắn nghe nói: "Mẹ, đó là cái gì?”

Dương Ngọc Lan nói: "Sở Minh, còn gọi là 'nghĩa sĩ liên minh'.

"Mấy năm trước, Sở Châu có một tên ác ôn hoành hành, cấu kết một đám người bất nghĩa, làm xằng làm bậy, làm cho người dân khốn khổ."

"Ngay cả quan chức cũng không thể làm gì dược bọn họ."

"Sau đó, một số nghĩa sĩ đứng lên, bọn họ tập hợp một nhóm người, chiến đấu đẫm máu, cuối cùng cũng đánh tan cái tập đoàn Hắc Ám của ác bá kia. Tên ác bá kia cũng bị ép chạy khỏi Sở Châu.”

"Những nghĩa sĩ kia tập hợp tạo thành Sở Minh. Bọn họ cổ đạo nhiệt tràng, ơn oán rõ ràng. Hiện tại đã là tổ chức phi chính phủ lớn nhất, cũng được tôn sùng nhất ở Sở Châu.”

Tần Thiên tán thưởng nói: "Có câu nói dùng chính nghĩa chết nhiều tên chó mà, càng có thể trở thành phần tử trí thức…”

Thấy sắc mặt Dương Ngọc Lan khẽ biến, hắn vội vàng nói: "Mẹ, con không có ý gì khác.”

"Đúng rồi, mẹ nói với con về Sở Minh, là muốn con làm gì?"

Dương Ngọc Lan gật đầu: "Bà ông ngoại mặc dù là những người trí thức cao cấp. Nhưng bọn họ lại chân thật nhiệt tình, cũng cực kỳ tôn kính những người hiệp sĩ giang hồ giữ gìn lẽ phải này.”

"Tần Thiên, mẹ cảm thấy hiện tại để cải thiện trình độ học vấn thì không thực tế. Hay là con gia nhập vào Sở Minh đi?”

"Chỉ cần con trở thành thành viên của Sở Minh, ông bà ngoại con, bao gồm cả tất cả người trong nhà, nhất định sẽ kính trọng con."

Tần Thiên nở nụ cười, thì ra đây là ý Dương Ngọc Lan muốn.

"Mẹ, vậy làm thế nào có thể gia nhập Sở Minh chứ?"

Dương Ngọc Lan cho rằng hắn đồng ý, vội vàng nói: "Sở Châu chúng ta, hàng năm vào lễ Trùng Dương, đều có hoạt động tế tổ hoành tráng.”

"Trong đó náo nhiệt nhất chính là Sở Minh tổ chức “đại hội Kim Cúc."

"Chỉ cần lấy được thứ hạng ở đại hội Kim Cúc, thì có thể nhận được lời mời của Sở Minh. Vị trí thứ nhất, dâng hoa cúc làm bằng vàng nguyên chất lên từ đường, làm vinh danh cho dòng họ.”

"Nhưng mà...", Dương Ngọc Lan có chút rối rắm nói: "Những hiệp sĩ giang hồ này, động một chút là đánh nhau. Cuộc thi Kim Cúc năm nào cũng có những vụ đổ máu.”

"Mẹ lo lắng cho an toàn của con."

"Thôi hay là bỏ qua đi."

"Dù sao chúng ta ở lại vài ngày rồi cũng trở về, bọn họ thích nói cái gì thì nói cái đó thôi. Con đừng bận tâm là được”

Tuy là nói như vậy, nhưng trong lòng bà vẫn hy vọng Tần Thiên có thể tham gia.

Cho dù không lấy được thứ hạng, cũng là một cơ hội để biểu hiện.

Tần Thiên trầm ngâm suy nghĩ một chút, nói: "Mẹ, con thành thật nói cho mẹ biết. Sở Minh gì đó, con sẽ không gia nhập.”

"Nhưng mẹ không cần phải lo lắng đâu. Con chắc chắn sẽ không làm cho ông bà ngoại tức giận.”

Đùa hắn đấy à, hắn đường đường là chủ nhân Thần Vương Điện, nắm trong tay Diêm Vương lệnh, bảo hắn gia nhập vào liên minh giang hồ của một thành thị nhỏ?

Để cho Thập Nhị Thiên Vương dưới tay hắn biết được, nói không chừng bọn họ sẽ bóp nát Sở Minh luôn đấy chứ.

Không nghĩ tới Tần Thiên lại từ chối ngay, ngay cả dũng khí thử xem thế nào cũng không có, Dương Ngọc Lan có chút thất vọng. Bà cho rằng Tần Thiên đang sợ.

Phụ nữ ấy mà vẫn luôn muốn có chút hư vinh.

Một chàng rể làm cho cả nhà ngoại phải ngước mắt nhìn, với một đứa con rể chưa tốt nghiệp cấp 3 ra ngoài làm công việc giao hàng, khác biệt quá lớn.

"Đến lúc đó gặp dịp thì biểu hiện thôi." Bà phiền lòng nói.

......

"Anh đang nói gì vậy? Con bé Lan dám làm ra loại chuyện này sau lưng tôi!”

“Bây giờ nó còn có mặt mũi trở về gặp tôi!

Dương gia, ông cụ Dương Đức Quang nghe con trai nói về chuyện của Dương Ngọc Lan và Tô Tô, tức giận thổi râu trừng mắt.

“Trời ạ, hai mẹ con nó mấy năm nay phải chịu khổ sở biết bao nhiêu!”

"Khó trách tụi nó năm năm cũng không trở về, nói cái gì mà công việc bận rộn, thì ra là có chuyện dấu giếm!” Bà cụ Tằng Hồng Tụ đau lòng rơi nước mắt.

"Mẹ, mẹ đừng đau lòng nữa, nếu chuyện đó đã xảy ra rồi, bây giờ chúng ta sẽ phải tìm cách để giải quyết nó." Con dâu Lý Phân vội vàng an ủi.

Bà ấy cũng rất đau lòng, tuy bà ấy là mợ của Tô Tô, nhưng từ nhỏ đã coi Tô Tô như con gái ruột của mình.

Lúc Tô Tô đi học, nghỉ hè đến Sở Châu, Lý Phân ước gì có thể để cho Tô Tô đến Sở Châu đi học, mãi mãi ở bên cạnh mình.

Ông cụ Dương Đức Quang, đánh nạng rầm rầm.

“Dương Sâm, tên khốn nhà anh, anh là cậu của Tô Tô, anh nói xem, sao lại để xảy ra chuyện như này?”

"Ba ruột Tô Tô mất sớm, còn anh thì sao? Anh cũng chết rồi à?”

"Anh đã làm hết trách nhiệm của một người cậu chưa?"

“Anh quỳ xuống cho tôi!”

Chửi mắng nặng lời, thật sự là nổi giận rồi.

Dương Sâm vội vàng quỳ xuống, nói: "Ba, ba đừng tức giận, giữ sức khoẻ.”

"Ngọc Lan cũng vừa mới nói cho con biết thôi."

"Vì không muốn chúng ta biết, nó cũng rất khổ sở Lúc trước con đến Long Giang thăm nó, nó đều chỉ gặp con ở khách sạn.”

"Nói là Tô Tô đang bận."

"Ai biết là hai người họ không có nhà ở, hơn nữa Tô Tô lúc ấy còn bị tàn tật."

"Nhưng cũng may, bọn họ cuối cùng cũng đã vượt qua được, bệnh của Tô Tô được trị khỏi, nghe nói hiện tại mới mở công ty.”

"Tên họ Tần kia, hình như cũng có giúp đỡ rất nhiều."

Bà cụ giận dữ nói: "Hắn là một tên côn đồ, có thể giúp được cái gì?”

“Tôi thấy hắn chính là dựa vào Ngọc Lan và Tô Tô của chúng ta!”

“Không được, chờ hắn tới, tôi nhất định phải liều mạng với hắn!”

Ông cụ ngược lại tỉnh táo hơn, nói: "Nếu tên họ Tần thật sự chỉ là một tên côn đồ, Tô Tô lúc trước vì sao phải gả cho hắn?”

"Hơn nữa, hắn có năng lực gì giúp Tô Tô mở công ty."

“Chẳng lẽ, hắn có thân phận che dấu gì sao?”

Lý Phân nghiến răng nghiến lợi nói: "Ba, mẹ, chuyện đã đến nước này, con chỉ có thể nói rõ với ba mẹ.”

"Lúc trước Tô Tô hoàn toàn không phải cam tâm tình nguyện gả cho hắn."

"Con nghe được một lời đồn, nói lúc ấy tên họ Tần đến khách sạn giao đồ ăn cho Tô Tô, thấy sắc nảy sinh ý đồ, lại có thể… cưỡng bức Tô Tô!”

"Tô Tô cũng không còn cách nào khác, vì bảo vệ danh tiếng nên mới không thể không gả cho hắn!"

Cái gì?

Lại còn là một tên côn đồ?

Khó trách Dương Ngọc Lan vẫn luôn không dám nói ra sự thật, nhất định bị tên lưu manh này uy hiếp!

Lửa giận vừa mới được bình ổn chút chút, lại bùng phát lên.

Muốn nổ tung.

“Tên họ Tần kia, hắn tới đúng lúc lắm!”

"Hắn không biết ở Sở Châu chúng ta có Sở Minh."

“Cái thứ vô sỉ như hắn, Sở Minh chính là khắc tinh của hắn!”

"Ba, ý của ba là mời Sở Minh ra tay diệt trừ Tần Thiên?"

"Dương Lâm đâu? Không phải bình thường nó hay qua lại thân thiết với người Sở Minh sao, bây giờ đã đến lúc dùng nó rồi, thằng nhãi này chạy đi đâu rồi?”

"Ba, Dương Lâm đã đến bến tàu đón Ngọc Lan và Tô Tô rồi."

"Ba yên tâm, Dương Lâm từ nhỏ đã thân thiết với cô nó, cũng xem Tô Tô như em gái ruột.”

"Chuyện này, nó nhất định sẽ không mặc kệ."

Nghe xong cuộc đối thoại của hai ba con, bà cụ có chút bất an.

Dù sao, phụ nữ nhát gan, không thể nhìn thấy chuyện đẫm máu.

"Các người đang nói nhảm cái gì vậy? Ông muốn con gái và cháu gái yêu quý của tôi vừa lên bờ đã thấy án mạng sao?”

"Nói cho thằng Lâm biết, mặc kệ như thế nào, phải dẫn bọn họ an toàn về nhà."

“Tôi muốn tận mắt nhìn xem tên họ Tần này, rốt cuộc mặt mũi gian ác thế nào.”

"Mẹ, mẹ đừng tức giận, con hiểu rồi.” Dương Sâm vội vàng gọi điện thoại, thông báo cho con trai.

"Mẹ, con còn có một ý này."

"Bạn tốt Hà Tú của con, hai vợ chồng họ hiện tại làm ăn rất phát đạt, gia sản hơn trăm triệu."

"Con trai của bọn họ là Quách Thần, tinh anh tốt nghiệp Cambridge, hiện tại vẫn chưa kết hôn."

"Tụi con cảm thấy, nếu để Tô Tô gả cho Quách Thần, chẳng phải là chuyện vui lớn sao?"
Chương 66 Kịch bản không đúng

Nghe con dâu Lý Phân nói, bà cụ Tằng Hồng Tụ vui vẻ.

"Nhưng mà..." bà lo lắng nói: "Tô Tô nói như thế nào cũng là cưới lần hai. Vậy đứa nhỏ Quách gia ưu tú như thế sẽ đồng ý sao?”

Lý Phân cười nói: "Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi, nếu không phải chắc chắn, con cũng không dám nói lung tung.”

"Nói thật cho ba mẹ biết, sau khi biết chuyện Tô Tô gặp phải, con đã gửi ảnh chụp của con bé cho Quách Thần rồi."

"Mẹ đoán xem? Cậu Quách nhà người ta, liếc mắt một cái đã ưng rồi!”

“Bây giờ, chỉ chờ đến cửa cầu hôn nữa thôi!”

"Thật sao? Vậy thì tốt quá!”

"Lý Phân, con mau đi sắp xếp, Tô Tô có thể nhảy ra khỏi cái hố lửa hay không, đi tới hạnh phúc được hay không thì phải xem mối hôn sự này.”

Ngay cả ông cụ Dương Đức Quang cũng vui mừng gật đầu: "Trường học Cambridge này là một ngôi trường tốt.”

"Người được bồi dưỡng ra, chắc chắn đều là người tài."

"Nếu ba mẹ đều đã đồng ý, vậy con đi xác định nhé."

"Con sẽ gọi điện thoại cho Hà Tú, để cho cô ấy chuẩn bị dẫn Quách Thần tới đây." Lý Phân hào hứng đi làm.

......

Trên con đường dẫn đến bến tàu, một chiếc Wrangler màu hồng đã được thay đổi bên ngoài, chạy như tên bắn.

Trên xe, ghế lái và ghế phụ có hai thanh niên cạo tóc húi cua, nhìn rất có tinh thần.

Nhất là người ngồi ở ghế lái kia, cơ bắp cuồn cuộn, phối hợp với một vết sẹo ở khóe mắt, người tràn đầy sát khí.

"Đồng Xuyên, chúng ta đã giao ước rồi, chờ chút nữa anh phải ra mặt thay tôi dạy dỗ cho tên kia một bài học.”

"Sau khi chuyện thành công, tôi giúp anh nắm bắt em họ của tôi."

"Anh không biết, em họ của tôi chính là tiên nữ."

Người ngồi ghế lái phụ chính là anh họ của Tô Tô Tô, Dương Lâm.

Sau khi nghe những gì anh ấy nói, Đồng Xuyên đang chuyên tâm lái con Wrangler, tỏ vẻ khinh thường.

“Dương Lâm, làm trai thì phải có chí khí ra bên ngoài tung hoành ngang dọc, làm sao có thể bị tình yêu giữ chân chứ?”

"Tôi đồng ý giúp anh, không phải vì em họ của anh, mà là thằng em họ rể khốn kiếp của anh kia.”

"Khốn nạn như vậy, mà để cho tôi gặp phải, nhất định phải dạy cho hắn một trận thật tốt."

Dương Lâm bĩu môi: "Anh làm như mình không gần phụ nữ vậy. Anh bạn anh xem ảnh của em họ tôi trước đi.”

Anh ấy mở một bức ảnh trên điện thoại di động của mình đưa tới trước mặt Đồng Xuyên.

"Mẹ kiếp!" Đồng Xuyên nhìn liếc qua, kích động, suýt chút nữa mất khống chế, đâm vào trong vành đai cây xanh.

Anh ta vội vàng đạp phanh, xe từ từ dừng lại, tay cướp lấy điện thoại tập trung xem, nhịn không được nuốt nước miếng.

"Dương Lâm, tôi biết, ảnh chụp hiện tại chẳng khác hình ảnh đã chỉnh sửa, nhan sắc này quá khủng.”

"Nhưng..."anh ta vô sỉ cười nói: "Nếu em họ cậu đẹp được một phần mười của bức hình thôi, thì tôi chắc chắn làm em họ rể của anh.”

"Nằm mơ!" Dương Lâm đắc ý nói: "Muốn làm em rể của tôi, thứ nhất, anh phải đuổi được tên chồng khốn nạn kia đi.”

"Thứ hai, anh phải đoạt giải nhất tại đại hội Kim Cúc, được chọn vào Sở Minh với thân phận quán quân. ”

"Chỉ có tân binh quán quân Sở Minh mới xứng đáng với em họ của tôi."

Nghe thấy "đại hội Kim Cúc" và "Sở Minh", trong mắt Đồng Xuyên lộ ra hào quang rực rỡ.

"Tân binh vô địch năm nay, nhất định phải là của tôi!"

Anh ta đạp chân ga và khởi động lại chiếc xe.

"Nhưng mà Dương Lâm à, tôi vẫn không lạc quan lắm, tôi không tin, trên đời này thật sự có một cô gái xinh đẹp như vậy, chắc là do hiệu quả chỉnh ảnh thôi.”

“Cắt” Dương Lâm tức giận đến mức cũng lười phản ứng.

Anh ấy rất chờ mong dáng vẻ si mê ngốc nghếch của tên đầu to này khi nhìn thấy Tô Tô.

"Thuyền sắp cập bến rồi, Tô Tô mau vào thôi, ngồi cho vững.”

Nhìn hai ngọn núi xanh bên kia, chậm rãi đến gần trước mắt, Dương Ngọc Lan vừa vui vẻ, kích động, vừa có chút hoảng sợ.

Bà tự hào nói: "Có thấy hai ngọn núi này không? Đây chính là cửa ngõ trên sông Sở Châu. Bến tàu Song Sơn này cũng được đặt theo tên của nó.”

"Tô Tô, Tần Thiên, cậu hai đứa nói, anh họ hai đứa đã tới đón chúng ta rồi."

"Nhiều năm không gặp, không biết đứa nhỏ này có thay đổi gì không."

Tô Tô cười nói: "Mẹ, anh họ Dương Lâm năm nay chắc đã hai mươi sáu rồi, đã sớm không còn là đứa trẻ nữa rồi.”

Dương Ngọc Lan cười nói: "Mặc kệ bao nhiêu tuổi, các con ở trong mắt mẹ, đều là những đứa trẻ.”

"Bên kia sao lại có nhiều người như vậy?"

"Họ đang làm gì vậy?" Thuyền chậm rãi cập bờ, Tô Tô nhìn một bãi hoang cách đó không xa, nhịn không được hỏi.

Ở giữa đám đông, gần sông có một chiếc xe hơi đã chìm trong nước.

Mọi người vây xem đều chỉ trỏ.

Dương Ngọc Lan nói: "Chúng ta đến thăm người thân, bớt xen vào việc của người khác. Sau khi xong việc thì trở về càng sớm càng tốt, Long Giang vẫn còn rất nhiều chuyện cần giải quyết.”

“Tô Tô mau nhìn xem, đó không phải là anh họ con sao?”

"Cô!”

“Tô Tô!” Dương Lâm cũng nhìn thấy bên này, hưng phấn chào hỏi.

“Anh họ!” Nhìn thấy ông anh họ cùng cô chơi khi còn bé, Tô Tô cũng rất vui vẻ chạy tới.

“Tô Tô, anh giới thiệu một người với em, đây là anh em chí cốt của anh, Đồng Xuyên ——"

"Đồng Xuyên, anh bị sao vậy? Nói đi.”

Nhìn thấy "anh bạn chí cốt" bên cạnh há miệng, giống như kẻ ngốc, Dương Lâm cảm thấy khó hiểu.

Đồng Xuyên rốt cục cũng phản ứng lại, trong nháy mắt đỏ mặt.

Anh ta kéo Dương Lâm sang một bên, kích động nói: "Anh xác định, đây chính là em họ anh nói sao?”

"Cô ấy thật sự là em họ của anh sao?"

Dương Lâm nói: "sao vậy?”

“Chẳng lẽ làm cho anh thất vọng?”

Đồng Xuyên nghiến răng nghiến lới, từ kẽ răng vắt ra mấy chữ: "Thật đẹp!”

"Tôi vốn nghĩ, có thể được 1/10 ảnh là tốt rồi. Không ngờ còn đẹp gấp 10 lần so với ảnh!”

“Dương Lâm, anh họ, tôi công nhận rồi!”

Dương Lâm liếc mắt nhìn Tần Thiên đứng bên cạnh Tô Tô, cười lạnh nói: "Điều kiện tiên quyết là anh phải xử lý tên kia trước.”

“Giao cho tôi!”

Đồng Xuyên gầm nhẹ một tiếng, sải bước trở lại.

"Tô Tô, cô, đây là Đồng Xuyên. Anh ấy là bạn của cháu, cũng là tuyển thủ hạt giống đoạt quán quân đại hội Kim Cúc của Sở Minh năm nay.”

"Tương lai không lâu, chính là trụ cột của Sở Minh ."

"Đồng Xuyên, xin chào." Tô Tô lễ phép vươn tay ra.

Đồng Xuyên nhìn bàn tay ngọc trước mặt, đỏ mặt. Anh ta tránh qua Tô Tô, một bước bước đến trước mặt Tần Thiên, vươn bàn tay thô ráp ra, nói: "Xin chào, tôi là Đồng Xuyên!”

"Bạn tốt của Dương Lâm."

Cái này?

Tô Tô có chút xấu hổ.

Dương Lâm lại lộ ra một nụ cười thâm ý.

Dương Ngọc Lan phát hiện có gì đó không ổn, vẻ mặt lo lắng.

Tần Thiên cười cười, vươn tay ra: "Xin chào, Tần Thiên. ”

Dừng một chút, Tần Thiên bổ sung: "Cũng là chồng tốt của Tô Tô.”

Đồng Xuyên cười lạnh nói: "Chồng tốt? Tự phong sao, cô Tô chưa chắc đã thừa nhận.”

Nói xong, anh ta bỗng nhiên dùng sức.

Anh ta có thể trở thành tuyển thủ hạt giống đoạt quán quân đại hội Kim Cúc Sở Minh năm nay, có thể thấy được anh ta sức mạnh phi phàm.

Trên thực tế, anh ta đã tập võ từ nhỏ, trở về từ Thiếu Lâm, đã không tìm thấy đối thủ trong thế hệ trẻ ở Sở Châu.

Hiện tại phải nghiêm khắc ra oai phủ đầu Tần Thiên.

Không chỉ vì Tô Tô, mà còn bởi vì Đồng Xuyên từ trong miệng Dương Lâm biết được, tên Tần Thiên này chính là một tên côn đồ vô lại bắt nạt phụ nữ.

Loại người này chính là món ăn của Đồng Xuyên.

Giờ phút này anh ta dùng hết toàn lực, cho dù là khối sắt cũng sẽ bị bóp biến hình.

Vốn tưởng Tần Thiên nhất định sẽ trong nháy mắt quỳ xuống đất kêu thảm thiết, không còn mặt mũi.

Ai biết được...

Nhìn dáng vẻ Tần Thiên cười tủm tỉm, Đồng Xuyên có chút sững sờ.

Cái gì, kịch bản có gì đó không đúng?
Chương 67 Ông là cái thá gì

Tôi dùng lực!

Tôi dùng lực!

Tôi dùng lực nữa này!

Đồng Xuyên còn tưởng rằng là ảo giác, anh ta cắn răng và dùng hết sức mạnh của mình.

Tần Thiên vẫn cười híp mắt như cũ, hồn nhiên như không biết gì.

Chẳng lẽ tay của người này còn cứng hơn sắt sao?

Đồng Xuyên cuối cùng cũng thay đổi sắc mặt của mình.

“Đồng Xuyên, làm sao vậy?”

“Anh với Tần Thiên lần đầu tiên gặp mặt, không phải vừa gặp đã thân, không nỡ buông tay đấy chứ?” Dương Lâm thâm sâu hỏi.

Đồng Xuyên cắn răng, đang chuẩn bị dùng lực thêm một lần nữa.

Đột nhiên, anh ta cảm thấy bàn tay của Tần Thiên nóng lên.

Trong nháy mắt trở nên giống như một khối sắt nóng.

Trong tiếng kêu quái dị, anh ta hất tay ra và nhanh chóng lui về phía sau, suýt chút nữa thì té ngã.

“Chuyện gì vậy?” Lúc này sắc mặt của Dương Lâm cũng đột nhiên thay đổi.

“Tiểu tử, anh mưu hại tôi?” Đồng Xuyên vừa sợ vừa giận. Anh ta chắc chắn rằng Tần Thiên nhất định là đã làm gì đó.

Tần Thiên buông tay, vô tội nói: “Anh bạn, tôi không hiểu anh đang nói cái gì.”

Hai tay của hắn rõ ràng trống rỗng. Đồng Xuyên vô cùng nghi ngờ.

“Đàn ông các anh thật kỳ lạ, toàn nói những thứ nghe không hiểu gì.”

“Anh họ, cậu mợ, ông bà ngoại đều khỏe cả chứ? Chúng ta mau đi thôi.” Tô Tô cười nói.

Dương Lâm lo lắng nhìn về phía Đồng Xuyên.

Là anh em họ, anh ta không tiện trực tiếp ra tay. Cố ý mời Đồng Xuyên tới đây chính là để chỉnh đốn Tần Thiên.

Chẳng lẽ, Tần Thiên này là cao thủ, Đồng Xuyên vừa tới đã bại rồi?

Sao có thể được. Anh ta kiên quyết không tin.

Đồng Xuyên cắn răng, lớn tiếng nói: “Tần Thiên, Sở Châu chúng tôi chỉ hoan nghênh anh hùng, không hoan nghênh những tên khốn nạn chỉ biết ăn bám.”

“Anh muốn tiến vào Sở Châu cũng được, nhưng trước tiên phải so tài với tôi một trận đã!”

Dương Ngọc Lan có vẻ lo lắng, bà biết người dân Sở Châu rất hung dữ, rất dễ xảy ra chuyện. Chỉ là bà cũng không ngờ tới vừa mới lên bờ đã đụng phải đối thủ.

Tô Tô không vui nói: “Anh họ, ý của anh là sao?”

Dương Lâm cười nói: “Tô Tô, chuyện giữa đàn ông với nhau em đừng quan tâm.”

“Em cũng không muốn người đàn ông của mình là một kẻ hèn nhát đúng không?”

Anh ta nhìn về phía Đồng Xuyên, nói: “Anh chuẩn bị thi như thế nào? Tôi đã đồng ý thay em rể tôi rồi.”

Đây là muốn nướng Tần Thiên trên lửa đây mà.

Đồng Xuyên lấy một tờ báo từ trong túi ra và nói: “Mọi người nhìn xem đây là cái gì.”

Sau khi nhìn thấy, Tô Tô kinh ngạc tái mặt, tức giận nói: “Trên đời này sao lại có người tán tận lương tâm như vậy!”

Hóa ra là một thông báo treo thưởng được in trên từ báo.

Nghi phạm họ Lăng, vốn là một người vô gia cư được một gia đình tốt bụng ở Sở Châu nhận nuôi.

Không ngờ ông ta phát rồ, sau khi nam chủ nhân qua đời vi bệnh, ông ta đã cưỡng đoạt nữ chủ nhân.

Không chỉ vậy, ông ta còn cưỡng ép con dâu, đánh đập cháu trai.

Sau khi bị con trai phát hiện, ông ta còn dùng thủ đoạn tàn nhẫn giết chết con trai rồi phân xác.

Càng quá đáng hơn đó, cảnh sát sau khi điều tra phát hiện, họ Lăng này sở dĩ trước đó trở thành kẻ lang thang là bởi vì ông ta đã tàn nhẫn giết chết cả nhà vợ cũ.

Bây giờ sau khi sự việc xảy ra, họ Lăng lái xe bỏ trốn, cảnh sát treo thưởng mười vạn để truy bắt hung thủ.

Ở phía bên dưới còn đặc biệt nhắc nhở, nghi phạm hung ác xảo trá, cực kỳ nguy hiểm, đề nghị người dân nhất định phải cẩn thận hơn.

Dương Lâm nghi hoặc nói: “Vụ án này tôi biết. Không phải tên súc sinh này tự biết mình tội nghiệt nặng nên đã lái xe chạy đến bờ sông, nhảy sông tự sát rồi sao?”

“Chiếc xe đằng kia không phải là của tên họ Lăng đấy chứ?”

Đồng Xuyên gật gật đầu, đắc ý nói: “Tất cả mọi người đều đã bị tên họ Lăng lừa rồi.”

“Theo như tôi biết, họ Lăng cố ý bỏ lại chiếc xe bên bờ sông là vì để che mắt người khác.”

“Ông ta muốn mọi người nghĩ rằng ông ta đã chết, chờ sóng gió qua đi, ông ta sẽ đổi tên đổi họ, và lại tiếp tục nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.”

“Có chuyện này sao?”

“Vậy bây giờ ông ta đang ở đâu?”

Đồng Xuyên nhìn về phía một ngọn núi xanh bên trái.

“Ý anh là, ông ta trốn ở ngọn núi bên kia?”

“Phải, ông ta trốn ở đó chờ sóng gió đi qua, vừa hay có thể vượt sông chạy trốn.”

“Đồng Xuyên, anh chuẩn bị làm như thế nào?”

Đồng Xuyên cười lạnh nói: “Trừ gian diệt ác, nhận tiền thưởng. Đây vốn là công việc của tôi.”

“Hôm nay tôi đến bờ sông, cũng là muốn bắt họ Lăng về quy án.”

“Bây giờ tôi muốn hỏi anh Tần, anh có dám thi đấu với tôi không?”

“Chúng ta cùng đi vào núi, ai bắt được họ Lăng trước, người đó sẽ thắng.”

Hóa ra là như vậy!

Đồng Xuyên vậy mà lại muốn thi bắt nghi phạm với Tần Thiên.

“Không được.”

“Chuyện này quá nguy hiểm.” Tô Tô vội vàng nhìn về phía Tần Thiên, ánh mắt vô cùng lo lắng, ý muốn bảo Tần Thiên đừng đồng ý.

Tần Thiên cười nói: “Loại người táng tận lương tâm này, để cho ông ta sống thêm một giây cũng rất lãng phí oxi.”

“Chỉ có điều, anh thi với tôi ắt hẳn là còn có ý khác nhỉ?”

“Đúng vậy!” Đồng Xuyên lớn tiếng nói: “Nếu anh thua, anh phải buông bỏ cô Tô.”

“Bởi vì chỉ có người thắng, mới có tư cách làm chồng của cô ấy.”

Nghe xong lời này Tô Tô lập tức đỏ mặt, cô phồng má có chút khó chịu.

Tên to con này đúng là không có một chút lịch sự nào, anh ta coi mình là cái gì chứ?

Lần đầu tiên gặp mặt đã coi mình là thứ để cá cược giữa đàn ông các anh?

“Chúng ta đi!” Cô kéo tay Tần Thiên chuẩn bị rời đi.

Tần Thiên muốn nói gì đó, bỗng nhiên sắc mặt thay đổi.

Một loại cảm giác như thể theo bản năng, khiến hắn chợt quay đầu nhìn về phía phía một khu rừng rậm trên sườn núi bên phải.

Đôi mắt lúc này giống như thể thần chết mở mắt giữa ban ngày.

“Anh bị sao vậy?” Tô Tô đứng bên cạnh bị dọa cho một phen.

“Ở đây chờ anh.” Tần Thiên nói một câu rồi nhanh chóng chạy về phía ngọn núi bên phải.

“Tiểu tử, anh chạy sai hướng rồi.”

“Là ngọn núi bên trái này!” Đồng Xuyên hô lên.

Dương Lâm kích động nói: “Anh còn chờ cái gì nữa, mau đi đi!”

“Đi bắt tên họ Lăng, vì dân trừ hại, nhận lấy tiền thưởng, cưới em muội tôi!”

“Đợi tôi!” Đồng Xuyên gầm nhẹ một tiếng, giống như một con hổ chạy về phía ngọn núi bên trái.

Dương Lâm nhìn Tần Thiên chạy đến ngọn núi bên phải thì cười lớn.

“Cái tên họ Tần kia, cậu cũng quá nhát gan rồi?”

“Không dám đấu thì nói thẳng, cũng không cần phải chạy trốn như thế.”

“Tiểu tử cậu có gan, đi rồi thì không cần quay về đâu!”

Sở dĩ Tần Thiên nghiêm trọng như vậy, là bởi vì trong nháy mắt vừa rồi hắn đã cảm nhận thấy có sát thủ đang ẩn nấp ở sườn núi bên phải.

Đây không phải là điều quan trọng nhất.

Quan trọng nhất là, người sát thủ nhắm vào không phải hắn, mà là Tô Tô.

Hắn biết mục tiêu của sát thủ là hắn, nhắm vào Tô Tô chỉ là để quấy nhiễu tâm trí của hắn.

Tuy nhiên, điều này đã chạm vào điểm yếu chí mạng cả Tần Thiên.

Bất cứ ai dám đe dọa người phụ nữ của Tần Thiên hắn, hắn nhất định sẽ đưa bọn họ đi gặp Diêm Vương.

“Xem ra Thiết Ảnh Vương nói không sai, đại thiếu gia xa nhà đã nhiều năm, thật đúng là làm nên chuyện.”

Có một chòi nghỉ ở lưng chừng núi.

Một người đàn ông một mắt khoảng năm mươi tuổi đang ngồi trên một chiếc ghế bành uống trà.

Tuy rằng đang cười, nhưng một bên mắt lại lóe lên lòng dạ độc ác của kẻ có dã tâm.

Ở phía sau ông ta có mấy vệ sĩ đằng đằng sát khí đang đứng.

“Ông là người nhà họ Hạ?” Giọng nói của Tần Thiên vô cùng lạnh lùng.

“Lúc tôi gia nhập nhà họ Hạ, đại thiếu gia đã bị đuổi ra ngoài, cho nên không nhận ra tôi cũng là bình thường.”

“Bây giờ để tôi chính thức giới thiệu một chút, tôi là người đứng đầu tám tướng quân nhà họ Hạ gia của cậu, Trấn Thiên Nam.”

“Đại thiếu gia, nếu đã tới rồi thì ngồi xuống nói chuyện đi.”

“Thử trà xuân ở Sở Châu này đi, cũng khá ngon đấy.”

Trấn Thiên Nam tự rót cho mình một ly, dường như ông ta không hề để tâm Tần Thiên.

Tần Thiên đi tới trước bàn trà, cầm một chén trà nóng lên, để dưới mũi ngửi một chút.

Sau đó, vung tay và hất vào mặt Trấn Thiên Nam.

“Ông là cái thá gì? Mà cũng dám nói chuyện với tôi như vậy.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Bất Diệt Thần Vương
  • Đang cập nhật
(Full) Binh Vương Chiến Thần
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom