-
Chương 78-79
Chương 78 Thiếu hiệp xin dừng bước
“Là anh.”
“Tên họ Tần, anh lại dám tự mình đưa tới cửa!”
“Ba nuôi, mau bắt anh ta lại!” Dương Mi Nhi vừa sợ vừa tức giận.
Bọ Cạp trong miệng không ngừng ô ô, vội vàng trốn về phía sau.
Tuy trước mặt Tần Thiên cười tủm tỉm, nhìn qua là người vô hại, nhưng trong mắt Bọ Cạp đó là một con quỷ.
Kinh nghiệm bị bóp cổ và bị đập đầu vỡ kính xe thê thảm vào ban ngày đã để lại cho hắn ta một bóng ma tâm lý sâu sắc.
Khương Vạn Đào nhíu mày, thì ra là nhận nhầm người.
Người thanh niên này không phải là tổ chức đó.
Ông ta thở phào nhẹ nhõm, trầm giọng nói: "Chàng trai trẻ, cậu đêm khuya như vậy còn đến là vì chuyện gì.”
Tần Thiên đi thẳng vào chủ đề, nói: "Khương phó minh chủ, vì đứa con gái của ông.”
"Giữa tôi và cô ta có chút mâu thuẫn và xung đột, nhưng đều là cô ta tự làm tự chịu, tôi chỉ trừng phạt chút thôi.”
"Lần này tôi tới đây, chính là cảnh cáo ông, quản người của mình cho tốt."
“Còn nữa bất kể là ông hay là bất luận kẻ nào của Sở Minh, nếu dám bởi vì chuyện này mà động đến người thân của vợ tôi, tôi giết không tha!"
Hắn đến Sở Châu chỉ là thăm người thân, sẽ sớm rời đi.
Nhưng người nhà họ Dương vẫn luôn sống ở đây. Hắn cũng không muốn sau khi mình rời đi, người nhà họ Dương bị Sở Minh trả thù.
Đời này của hắn, chưa bao giờ cảm nhận được hơi ấm đến từ người thân, nhưng Dương Ngọc Lan và người nhà mẹ đẻ của bà ấy đã cho hắn cảm nhận được.
Đối với hắn vô cùng trân quý.
Vì vậy hắn đích thân đi một chuyến để đảm bảo không có sai sót.
Đây là lần đầu tiên ông ta bị người đến tận cửa chỉ mũi đổ lỗi, sắc mặt Khương Vạn Đào đen như đáy nồi.
Tuy nhiên ông ta tự biết mình đuối lý.
Tức giận khua tay áo, nói: "Cậu nói tôi đã biết rồi.”
"Bây giờ tôi có thể cho cậu biết, vấn đề này dừng lại ở đây, người của Sở Minh sẽ không tìm cậu và người bên cạnh cậu gây phiền phức.”
"Cậu có thể đi."
"Nhưng trước khi cậu đi tôi có thể khuyên cậu một câu, những người trẻ tuổi đừng nói chuyện quá ngông cuồng.”
“Sở Minh tôi có vô số cao thủ, là nơi cậu nói giết là có thể giết sao?
"Cẩn thận trời thất thường có mưa, người ngông cuồng có họa."
Tần Thiên cười, không nghĩ tới Khương Vạn Đào này ân oán rất rõ ràng.
Cho nên đối với sự mạo phạm của Khương Vạn Đào, hắn cũng không để ở trong lòng.
"Cảm ơn đã nhắc nhở." Tần Thiên lộ ra vẻ buồn cười, sau đó xoay người chuẩn bị rời đi.
Hả?
Hắn nhìn thấy một người đàn ông cao lớn chắn ở trước mặt.
"Tao là Thiết Tí."
"Nhóc con, mày nghĩ đây là đâu, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi."
Tần Thiên nhíu mày: "Muốn gì?”
"Chuyện mày nói phó minh chủ đã đồng ý với mày, xem như cho mày mặt mũi."
"Bây giờ mày phải xin lỗi phó minh chủ vì hành vi vô lễ và cuồng vọng của mày."
"Nếu không——"
"Nếu không thì sao?"
Thiết Tí gầm nhẹ một tiếng, bỗng nhiên xuất quyền, đánh vào ống thép bên cạnh.
Ống thép bị nén xuống, lộ ra một dấu nắm đấm vô cùng rõ ràng.
"Mày cảm thấy xương cốt của mày có thể cứng hơn ống thép này sao?"
Thiết Tí cười lạnh, giờ phút này, anh ta ăn chắc Tần Thiên.
“Đúng vậy!”
“Để hắn quỳ xuống xin lỗi!”
"Tên họ Tần kia, anh coi Sở Minh là nơi nào? Dám ngông cuồng như vậy!”
“Hôm nay không xin lỗi, Thiết Tí đại ca sẽ đánh nát xương cốt của anh!” Dương Mi Nhi và Bọ Cạp kêu gào lên.
Vừa rồi không nghĩ tới Khương Vạn Đào lại nén giận thỏa hiệp với Tần Thiên như thế, bọn họ còn tưởng rằng không có cơ hội báo thù nữa.
Bây giờ Thiết Tí ra mặt, tất cả mọi thứ có thể được giải quyết.
Khương Vạn Đào thở dài, không yên lòng nói: "Thiết Tí, chúng ta còn có chuyện quan trọng phải làm, để cho hắn đi đi.”
Sở Minh đến thời khắc sinh tử, lúc này ông ấy không muốn gây rắc rối. Nếu không cũng sẽ không nhường nhịn Tần Thiên như vậy.
“Thằng nhóc thúi, lần này coi như mày may mắn. Sau này cẩn thận với tao!” Thiết Tí nghiến răng cảnh cáo, không cam lòng nhường đường.
Tần Thiên cất bước đi ra ngoài, thuận miệng nói: "Nắm tay có cứng đến đâu có ích lợi gì, người cũng không phải ống thép.”
"Không biết thay đổi, suy cho cùng chỉ là kém cõi."
"Mày nói gì?"
“Mày dám khinh thường tao!” Thiết Tí kiêu ngạo nhất chính là hai nắm đấm và cánh tay, kiên cố hơn cả sắt thép.
Anh ta kiêng kị nhất chính là bị người khác nói anh ta không có văn hoá không biết thay đổi.
Nghe thấy vậy anh ta bỗng nổi giận, hét một quyền, đánh tới sau gáy Tần Thiên.
“Không được!” Khương Vạn Đào kinh ngạc hét lên.
Tần Thiên thoạt nhìn bình thường, làm sao có thể chịu được một quyền như vậy. Lần này, cái đầu của hắn còn không phải sẽ bị đánh tới nổ tung sao.
Ở thời điểm mấu chốt này, ông ấy không muốn gây thêm rắc rối. Không ngờ vẫn không ngăn được Thiết Tí.
Nắm đấm mang theo gió giống như sấm sét, nháy mắt đã đến sau đầu Tần Thiên.
Tần Thiên dường như không hề phát giác ra, mãi cho đến khi nắm đấm tiếp xúc với sợi tóc của hắn, sau đó nhìn như tùy ý nghiêng đầu sang một bên.
Thiết Tí đấm một quyền vào không trung, hơi ngẩn người, Mắt đỏ rực, lại thêm một nắm đấm nhào tới sấm sét, đánh tới ngực Tần Thiên.
Chân Tần Thiên không cử động, nghiêng người, lại vô cùng xảo diệu tránh đi.
Thiết Tí cuối cùng cũng phát hiện, mình gặp phải cao thủ rồi. Anh ta không phục, nắm đấm hung hãn nhưng vẫn không đụng được tới một góc áo của Tần Thiên.
Khương Vạn Đào giống như đã phát hiện ra đại lục mới. Ông ta ngạc nhiên há hốc miệng, thì ra Tần Thiên này thật sự là một cao thủ.
Thiết Tí cảm giác như Tần Thiên đang đùa giỡn mình, anh ta phẫn nộ lớn tiếng nói: "Trốn tới trốn lui thì tính là có bản lĩnh gì?”
“Có gan ghép nắm đấm với ông đây!”
Trong tiếng kêu gào, nắm tay giống như búa bổ, lần thứ hai đánh hết sức vào ót Tần Thiên.
Đôi mắt Tần Thiên lạnh lên, cái tên to lớn này xuất quyền đều là chiêu thức muốn giết người, nếu đổi lại là người khác, chẳng phải là đã bị đánh chết từ sớm.
Tàn bạo như vậy, nên đánh.
Lần này, hắn không tránh né nữa, mà nhìn như tùy ý nghênh đón nắm đấm kia.
“Muốn chết!” Trong mắt Bọ Cạp lộ ra vẻ hưng phấn.
Có lẽ Tần Thiên có thân pháp linh hoạt, nhưng muốn đối kháng nắm đấm với Thiết Tí, vậy thì không phải là muốn chết sao?
Chỉ nghe thấy tiếng hai nắm đấm va chạm vào nhau.
Sau đó, thân hình Thiết Tí giống như bò đực, bay ra ngoài.
Rầm một cái nện trên mặt đất, anh ta ôm nắm đấm, hoảng sợ nói: "Mày đấm một đấm đã làm vỡ xương tay của tao!”
“Khá lắm, tao thật sự là đã đánh giá sai về mày rồi!”
Cái gì?
Một đấm làm vỡ xương nắm đấm của Thiết Tí? Khương Vạn Đào, Dương Mi Nhi và Bọ Cạp, tất cả đều bị dọa choáng váng.
Tần Thiên cười lạnh nói: "Trừng phạt chút, tự làm tự chịu.”
Nói xong, trực tiếp đi ra ngoài.
“Thiếu hiệp xin dừng bước!” Khương Vạn Đào phản ứng lại, kích động chạy theo ra.
Ông ta ngăn ở trước mặt Tần Thiên, cung kính nói: "Không ngờ Tần tiên sinh tuổi còn trẻ, tu vi lại thâm sâu khó lường như vậy.”
"Hiện tại tôi có một yêu cầu hơi quá đáng ——"
Ông ta cắn răng, rốt cục nói ra: "Sở Minh gặp nạn, mời thiếu hiệp ở lại giúp chúng tôi vượt qua cửa ải khó khăn này!”
“Sau khi chuyện thành công, nhất định sẽ có hậu lễ đáp trả!”
Tần Thiên nhíu mày: "Sở Minh các người gặp nạn thì có liên quan gì với tôi?”
"Tôi cũng không thèm mấy thứ hậu tạ của các người."
Khương Vạn Đào nhìn Tần Thiên rời đi, ông ta mất mát lẩm bẩm: "Chẳng lẽ trên đời này, thật sự không có ai có thể đối phó với Diêm Vương Lệnh sao?”
“Sở Minh từ trước đến nay nghĩa khí ngút trời, vì sao lại có kiếp nạn này!”
"Ông nói cái gì?" Tần Thiên đã đi tới cửa, nghe thấy ba chữ "Diêm Vương Lệnh", hơi sững người.
Hắn xoay người, nhìn Khương Vạn Đào, không thể tin được nói: "Ông nói Sở Minh các người nhận được Diêm Vương Lệnh sao?”
Chương 79 Một người cũng không để sót
Chuyện này sao có thể được.
Rõ ràng ''Diêm Vương Lệnh'' của lão chưởng quỹ nằm trong tay hắn, hơn nữa trên đời này chỉ có một cái.
Diêm Vương Lệnh mà mấy người Khương Vạn Đào nhận được, không nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là đồ giả.
Vậy thì là ai, ai lại dám làm giả Diêm Vương Lệnh? Ánh mắt Tần Thiên thoáng hiện lên sát khí.
''Tần tiên sinh, mời anh vào phòng rồi nói.'' Khương Vạn Đào thấy Tần Thiên không đi thì không khỏi kích động.
''Thật không dám giấu diếm, Diêm Vương Lệnh không ở chỗ tôi mà đang nằm trong tay Kim minh chủ chúng tôi.''
''Sáng hôm nay tôi cũng mới nhận được tin tức của Kim minh chủ. Ông ấy nói sáng sớm đi dâng hương cho Quan nhị gia đã phát hiện tấm lệnh bài kia đặt trên hương án của Quan nhị gia.''
''Không cần nói cũng biết uy lực của Diêm Vương Lệnh trên giang hồ. Nhưng đến bây giờ nó vừa chính vừa tà.''
''Có người nói nó chuyên môn trừng trị người gian ác, cũng có người nói nó giết bừa người vô tội, tội ác tày trời.''
''Nhưng không thể nghi ngờ, chỉ cần là nơi Diêm Vương Lệnh xuất hiện, nơi đó chắc chắn có đại họa!''
''Không ai có thể chạy trốn khỏi sự trừng phạt của nó!''
''Lần này, tổ chức thần bí này đã để mắt đế Sở Minh của chúng ta.''
Tần Thiên im lặng lắng nghe, sau đó nói: ''Các người chuẩn bị làm gì?''
''Là khuất phục Diêm Vương Lệnh, hay quyết chiến đến giọt máu cuối cùng?''
Vẻ mặt Khương Vạn Đào kích động, ông ta lớn tiếng nói: ''Một lời của tôi không đủ để thể hiện ý chí của Sở Minh.''
''Tần tiên sinh, nếu như anh đồng ý, anh có thể cùng tôi đến chỗ của minh chủ không?''
''Đến lúc đó anh xem một chút sẽ biết.''
Tần Thiên gật nhẹ đầu nói: ''Đi thôi.''
Chuyện liên quan đến Diêm Vương Lệnh, cho dù hắn có thế nào thì cũng không thể không quan tâm được.
Hai người rời khỏi mật thất đi ra ngoài.
''Dừng lại!'' Thiết Tí ở bên cạnh gầm lên giận dữ, lại lần nữa lao đến.
Anh ta cũng đúng là một người mạnh mẽ, xương ngón tay đã bị Tần Thiên bẻ gãy, máu me chảy đầm đìa nhưng dường như vẫn không cảm thấy đau.
Khương Vạn Đào nhíu mày nói: ''Thiết Tí, chúng ta là người tập võ, quan trọng nhất là có chơi có chịu.''
''Sự thật chứng minh, tu vi của cậu và Tần tiên sinh cách nhau rất xa. Nếu tiếp tục làm mấy chuyện không có ý nghĩa như dây dưa thì cũng chỉ tự mình chuốc lấy đau khổ mà thôi.''
''Mau đến bệnh viện khám bệnh chữa thương đi.''
''Chuyện tiếp theo cậu cũng không cần tham gia nữa.''
Thiết Tí cắn răng, bỗng nhiên bộp một tiếng, anh ta quỳ hai gối xuống trước mặt Tần Thiên.
''Anh đánh bại tôi, xin hãy thu tôi làm đồ đệ!''
''Sư phụ!''
Tần Thiên vội vàng nâng chân di chuyển sang bên cạnh. Nói đùa cái gì vậy, muốn làm đồ đệ của Tần Thiên hắn mà dễ dàng như vậy sao.
Nhưng đối với người kiên cường và dám hi sinh như Thiết Tí, hắn ngược lại có chút tán thưởng.
''Trước tiên cứ hiểu hết những gì tôi đã dạy bảo trước đó đi rồi nói sau.''
Nói xong hắn nhẹ nhàng rời đi.
Thiết Tí ngẩn người. Khi kịp phản ứng lại anh ta mới biết dạy bảo mà Tần Thiên nói tới là gì, chính là nói anh ta là một người mạnh mẽ, nhưng thiếu sự linh hoạt.
Làm thế nào để linh hoạt đây?
Anh ta trầm tư suy nghĩ...
Tần Thiên và Khương Vạn Đào nhanh chóng đi đến bên ngoài một tòa nhà kiểu tứ hợp viện Trung Quốc.
Chỉ thấy bên ngoài cửa có bảy tám người đàn ông lực lưỡng, ai nấy cũng trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu với quân địch.
Tần Thiên tùy ý nhìn lướt qua, phát hiện trong góc tối bốn phía viện có mười mấy cao thủ đang ẩn núp.
Bọn họ ẩn mình trong bóng tối, hai mắt nhạy bén, giống như báo săn lúc nào cũng lao ra được.
Xem ra Sở Minh đã huy động toàn bộ người của mình.
''Khương phó minh chủ!'' Một người đàn ông vạm vỡ đi tới.
Khương Vạn Đào gật nhẹ đầu, thấp giọng nói: ''Mấy vị phó minh chủ và người phụ trách đều đến rồi sao?''
''Đều đến, chỉ thiếu Khương phó minh chủ.''
Người đàn ông cao lớn kia nói, nghi ngờ nhìn Tần Thiên rồi nói tiếp: ''Anh ta là ai?''
Giọng Khương Vạn Đào có chút kích động: ''Vị này là Tần tiên sinh, là người tôi mời đến giúp đỡ!''
''Hả?''
Người đàn ông cao to kia nhíu mày. Tần Thiên nhìn rất trẻ, nhìn không có sức công kích nào. Loại người này cũng xứng đến giúp đỡ sao?
Anh ta cảm thấy Khương phó minh chủ già rồi nên lú lẫn.
Nhưng tình trạng lúc này rất nguy cấp, anh ta cũng không lo được nhiều như vậy. Anh ta vẫy tay với người sau lưng: ''Mở cửa.''
Người ngồi trong phòng minh chủ đông nghịt. Sắc mặt mọi người nghiêm túc, bầu không khí trong phòng vô cùng trang nghiêm.
Trên chiếc ghế ở giữa là một ông lão có mái tóc hoa râm tràn đầy tinh thần ngồi. Đó chính là minh chủ Kim Vinh.
Mấy năm trước, chính là ông ấy kết nối mọi người lại, đồng lòng đuổi ác bá làm hại Sở Châu kia và thành lập Sở Minh.
Có thể nói, đức cao vọng trọng.
Ông ấy gật nhẹ đầu với Khương Vạn Đào, nhìn lướt qua Tần Thiên rồi nghi ngờ nói: ''Khương phó minh chủ, vị này là ai?''
Khương Vạn Đào vội vàng nói: ''Kim minh chủ, vị này là Tần tiên sinh, Tần Thiên, là cao thủ tôi mời đến. Anh ấy đồng ý cùng chúng ta kề vai chiến đấu.''
''Khương phó minh chủ, ông cũng quá tùy tiện rồi đấy?''
''Tùy tiện kéo một người đến rồi phong cho người ta cái danh hiệu cao thủ.'' Một giọng nói trêu chọc vang lên.
Đến giờ họ cũng chưa từng nghe qua trên giang hồ có một cao thủ tên Tần Thiên. Tuổi lại còn trẻ như vậy thì có bản lĩnh gì chứ.
Một ông lão khinh miệt nói: ''Sở Minh của mấy người rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Không lẽ đến mức bụng đói ăn quàng, tùy tiện kéo một người vào rồi gọi là cao thủ đấy chứ?''
''Nếu như cậu ta là cao thủ thì chúng tôi là gì?''
Người nói tên Dương Chí Kiệt, tự mình mở võ quán, cũng là quyền sư nổi danh trong thành phố.
''Đúng vậy, phải như Dương sư phụ của chúng ta mới xứng đáng được gọi cao thủ.''
''Họ Tần kia, nếu như cậu muốn ngang vai ngang vế với chúng tôi thì đầu tiên phải thể hiện chút bản lĩnh của mình đã.''
''Người trong phòng tùy tiện chọn một. Tỉ thí một chút, thế nào?''
Đồ đệ đứng sau lưng Dương Chí Kiệt bắt đầu khiêu khích.
Dù sao tất cả mọi người đều là người tập võ. Nói mà không có bằng chứng thì so tài để biết rõ thực hư là được.
Khương Vạn Đào lo lắng nhìn về phía Tần Thiên. Mặc dù Tần Thiên nhẹ nhàng đánh bại Thiết Tí nhưng ông ta cũng không chắc chắn hắn có phải là đối thủ của những người trong phòng này hay không.
Dù sao những người này cũng đều là cao thủ trong thành phố mà Sở Minh khẩn cấp mời đến.
Tần Thiên thản nhiên nói: ''Tôi đến đây không phải để đánh nhau với mấy người.''
''Tôi đến để xem Diêm Vương Lệnh.'' Hắn chuyển ánh mắt nhìn về phía Kim Vinh ngồi ở giữa.
Sắc mặt Kim Vinh lập tức thay đổi.
''Cậu nói cái gì?''
''Thằng nhóc thối, đừng có ăn nói bậy bạ!''
''Diêm Vương Lệnh là một thứ cấm kị, sao có thể tùy tiện nói ra như vậy sao?'' Mấy người mới khiêu khích Tần Thiên lập tức phẫn nộ quát lớn.
Tần Thiên nhìn Kim Vinh, chỉ cười lạnh không nói.
Kim Vinh trầm giọng nói: ''Khương phó minh chủ có thể nói chuyện này cho Tần tiên sinh, có thể thấy được ông ấy vô cùng tin tưởng Tần tiên sinh.''
''Nếu vậy, Tần tiên sinh, mời ngồi.''
Sau khi Tần Thiên và Khương Vạn Đào ngồi xuống, Kim Vinh nghiến răng nói: ''Thật ra Tần tiên sinh nói không sai.''
''Sáng hôm nay, khi đi dâng hương cho Quan nhị gia, tôi đã phát hiện ra Diêm Vương Lệnh trong truyền thuyết.''
''Sở Minh chúng tôi từ trước đến nay đều hướng về chính nghĩa, chỉ muốn giúp người.''
''Không ngờ lại gặp vận rủi ngay trước mặt.''
''Lần này mời mọi người đến chính là muốn bàn bạc về cách xử lí chuyện này.''
Diêm Vương Lệnh?
Ở đây ngoài mấy vị phó minh chủ ra, những người còn lại vẫn là lần đầu tiên nghe thấy tin tức kinh người này.
Trong phòng lập tức trở nên ồn ào.
Trong mắt mấy vị quyền thủ võ quán mới xem thường Tần Thiên lập tức hiện lên sự sợ hãi.
Dù sao lời đồn có liên quan đến Diêm Vương Lệnh thật sự quá kinh khủng. Gần như là ngang với cái chết.
Kim Vinh tiếp tục nói: ''Không chỉ có lệnh bài, đối phương còn để lại một tờ giấy.''
''Muốn tôi dẫn đầu tất cả thành viên của Sở Minh, trên đại hội Kim Cúc sắp được tổ chức, trước mặt tất cả mọi người trong thành phố, quỳ về phía Nam, tự chặt một tay.''
''Sau đó, cút ra khỏi Sở Châu, thề vĩnh viễn sẽ không đặt chân lại một bước.''
''Nếu như làm theo, bọn họ sẽ cho chúng ta một con đường sống.''
''Nếu dám có gan làm phản, Sở Minh, một người cũng không để sót.''
Mọi người hít một hơi lạnh, tổ chức sau lưng Diêm Vương Lệnh làm việc quá độc ác.
Vậy mà lại muốn tiêu diệt toàn bộ Sở Minh!
“Là anh.”
“Tên họ Tần, anh lại dám tự mình đưa tới cửa!”
“Ba nuôi, mau bắt anh ta lại!” Dương Mi Nhi vừa sợ vừa tức giận.
Bọ Cạp trong miệng không ngừng ô ô, vội vàng trốn về phía sau.
Tuy trước mặt Tần Thiên cười tủm tỉm, nhìn qua là người vô hại, nhưng trong mắt Bọ Cạp đó là một con quỷ.
Kinh nghiệm bị bóp cổ và bị đập đầu vỡ kính xe thê thảm vào ban ngày đã để lại cho hắn ta một bóng ma tâm lý sâu sắc.
Khương Vạn Đào nhíu mày, thì ra là nhận nhầm người.
Người thanh niên này không phải là tổ chức đó.
Ông ta thở phào nhẹ nhõm, trầm giọng nói: "Chàng trai trẻ, cậu đêm khuya như vậy còn đến là vì chuyện gì.”
Tần Thiên đi thẳng vào chủ đề, nói: "Khương phó minh chủ, vì đứa con gái của ông.”
"Giữa tôi và cô ta có chút mâu thuẫn và xung đột, nhưng đều là cô ta tự làm tự chịu, tôi chỉ trừng phạt chút thôi.”
"Lần này tôi tới đây, chính là cảnh cáo ông, quản người của mình cho tốt."
“Còn nữa bất kể là ông hay là bất luận kẻ nào của Sở Minh, nếu dám bởi vì chuyện này mà động đến người thân của vợ tôi, tôi giết không tha!"
Hắn đến Sở Châu chỉ là thăm người thân, sẽ sớm rời đi.
Nhưng người nhà họ Dương vẫn luôn sống ở đây. Hắn cũng không muốn sau khi mình rời đi, người nhà họ Dương bị Sở Minh trả thù.
Đời này của hắn, chưa bao giờ cảm nhận được hơi ấm đến từ người thân, nhưng Dương Ngọc Lan và người nhà mẹ đẻ của bà ấy đã cho hắn cảm nhận được.
Đối với hắn vô cùng trân quý.
Vì vậy hắn đích thân đi một chuyến để đảm bảo không có sai sót.
Đây là lần đầu tiên ông ta bị người đến tận cửa chỉ mũi đổ lỗi, sắc mặt Khương Vạn Đào đen như đáy nồi.
Tuy nhiên ông ta tự biết mình đuối lý.
Tức giận khua tay áo, nói: "Cậu nói tôi đã biết rồi.”
"Bây giờ tôi có thể cho cậu biết, vấn đề này dừng lại ở đây, người của Sở Minh sẽ không tìm cậu và người bên cạnh cậu gây phiền phức.”
"Cậu có thể đi."
"Nhưng trước khi cậu đi tôi có thể khuyên cậu một câu, những người trẻ tuổi đừng nói chuyện quá ngông cuồng.”
“Sở Minh tôi có vô số cao thủ, là nơi cậu nói giết là có thể giết sao?
"Cẩn thận trời thất thường có mưa, người ngông cuồng có họa."
Tần Thiên cười, không nghĩ tới Khương Vạn Đào này ân oán rất rõ ràng.
Cho nên đối với sự mạo phạm của Khương Vạn Đào, hắn cũng không để ở trong lòng.
"Cảm ơn đã nhắc nhở." Tần Thiên lộ ra vẻ buồn cười, sau đó xoay người chuẩn bị rời đi.
Hả?
Hắn nhìn thấy một người đàn ông cao lớn chắn ở trước mặt.
"Tao là Thiết Tí."
"Nhóc con, mày nghĩ đây là đâu, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi."
Tần Thiên nhíu mày: "Muốn gì?”
"Chuyện mày nói phó minh chủ đã đồng ý với mày, xem như cho mày mặt mũi."
"Bây giờ mày phải xin lỗi phó minh chủ vì hành vi vô lễ và cuồng vọng của mày."
"Nếu không——"
"Nếu không thì sao?"
Thiết Tí gầm nhẹ một tiếng, bỗng nhiên xuất quyền, đánh vào ống thép bên cạnh.
Ống thép bị nén xuống, lộ ra một dấu nắm đấm vô cùng rõ ràng.
"Mày cảm thấy xương cốt của mày có thể cứng hơn ống thép này sao?"
Thiết Tí cười lạnh, giờ phút này, anh ta ăn chắc Tần Thiên.
“Đúng vậy!”
“Để hắn quỳ xuống xin lỗi!”
"Tên họ Tần kia, anh coi Sở Minh là nơi nào? Dám ngông cuồng như vậy!”
“Hôm nay không xin lỗi, Thiết Tí đại ca sẽ đánh nát xương cốt của anh!” Dương Mi Nhi và Bọ Cạp kêu gào lên.
Vừa rồi không nghĩ tới Khương Vạn Đào lại nén giận thỏa hiệp với Tần Thiên như thế, bọn họ còn tưởng rằng không có cơ hội báo thù nữa.
Bây giờ Thiết Tí ra mặt, tất cả mọi thứ có thể được giải quyết.
Khương Vạn Đào thở dài, không yên lòng nói: "Thiết Tí, chúng ta còn có chuyện quan trọng phải làm, để cho hắn đi đi.”
Sở Minh đến thời khắc sinh tử, lúc này ông ấy không muốn gây rắc rối. Nếu không cũng sẽ không nhường nhịn Tần Thiên như vậy.
“Thằng nhóc thúi, lần này coi như mày may mắn. Sau này cẩn thận với tao!” Thiết Tí nghiến răng cảnh cáo, không cam lòng nhường đường.
Tần Thiên cất bước đi ra ngoài, thuận miệng nói: "Nắm tay có cứng đến đâu có ích lợi gì, người cũng không phải ống thép.”
"Không biết thay đổi, suy cho cùng chỉ là kém cõi."
"Mày nói gì?"
“Mày dám khinh thường tao!” Thiết Tí kiêu ngạo nhất chính là hai nắm đấm và cánh tay, kiên cố hơn cả sắt thép.
Anh ta kiêng kị nhất chính là bị người khác nói anh ta không có văn hoá không biết thay đổi.
Nghe thấy vậy anh ta bỗng nổi giận, hét một quyền, đánh tới sau gáy Tần Thiên.
“Không được!” Khương Vạn Đào kinh ngạc hét lên.
Tần Thiên thoạt nhìn bình thường, làm sao có thể chịu được một quyền như vậy. Lần này, cái đầu của hắn còn không phải sẽ bị đánh tới nổ tung sao.
Ở thời điểm mấu chốt này, ông ấy không muốn gây thêm rắc rối. Không ngờ vẫn không ngăn được Thiết Tí.
Nắm đấm mang theo gió giống như sấm sét, nháy mắt đã đến sau đầu Tần Thiên.
Tần Thiên dường như không hề phát giác ra, mãi cho đến khi nắm đấm tiếp xúc với sợi tóc của hắn, sau đó nhìn như tùy ý nghiêng đầu sang một bên.
Thiết Tí đấm một quyền vào không trung, hơi ngẩn người, Mắt đỏ rực, lại thêm một nắm đấm nhào tới sấm sét, đánh tới ngực Tần Thiên.
Chân Tần Thiên không cử động, nghiêng người, lại vô cùng xảo diệu tránh đi.
Thiết Tí cuối cùng cũng phát hiện, mình gặp phải cao thủ rồi. Anh ta không phục, nắm đấm hung hãn nhưng vẫn không đụng được tới một góc áo của Tần Thiên.
Khương Vạn Đào giống như đã phát hiện ra đại lục mới. Ông ta ngạc nhiên há hốc miệng, thì ra Tần Thiên này thật sự là một cao thủ.
Thiết Tí cảm giác như Tần Thiên đang đùa giỡn mình, anh ta phẫn nộ lớn tiếng nói: "Trốn tới trốn lui thì tính là có bản lĩnh gì?”
“Có gan ghép nắm đấm với ông đây!”
Trong tiếng kêu gào, nắm tay giống như búa bổ, lần thứ hai đánh hết sức vào ót Tần Thiên.
Đôi mắt Tần Thiên lạnh lên, cái tên to lớn này xuất quyền đều là chiêu thức muốn giết người, nếu đổi lại là người khác, chẳng phải là đã bị đánh chết từ sớm.
Tàn bạo như vậy, nên đánh.
Lần này, hắn không tránh né nữa, mà nhìn như tùy ý nghênh đón nắm đấm kia.
“Muốn chết!” Trong mắt Bọ Cạp lộ ra vẻ hưng phấn.
Có lẽ Tần Thiên có thân pháp linh hoạt, nhưng muốn đối kháng nắm đấm với Thiết Tí, vậy thì không phải là muốn chết sao?
Chỉ nghe thấy tiếng hai nắm đấm va chạm vào nhau.
Sau đó, thân hình Thiết Tí giống như bò đực, bay ra ngoài.
Rầm một cái nện trên mặt đất, anh ta ôm nắm đấm, hoảng sợ nói: "Mày đấm một đấm đã làm vỡ xương tay của tao!”
“Khá lắm, tao thật sự là đã đánh giá sai về mày rồi!”
Cái gì?
Một đấm làm vỡ xương nắm đấm của Thiết Tí? Khương Vạn Đào, Dương Mi Nhi và Bọ Cạp, tất cả đều bị dọa choáng váng.
Tần Thiên cười lạnh nói: "Trừng phạt chút, tự làm tự chịu.”
Nói xong, trực tiếp đi ra ngoài.
“Thiếu hiệp xin dừng bước!” Khương Vạn Đào phản ứng lại, kích động chạy theo ra.
Ông ta ngăn ở trước mặt Tần Thiên, cung kính nói: "Không ngờ Tần tiên sinh tuổi còn trẻ, tu vi lại thâm sâu khó lường như vậy.”
"Hiện tại tôi có một yêu cầu hơi quá đáng ——"
Ông ta cắn răng, rốt cục nói ra: "Sở Minh gặp nạn, mời thiếu hiệp ở lại giúp chúng tôi vượt qua cửa ải khó khăn này!”
“Sau khi chuyện thành công, nhất định sẽ có hậu lễ đáp trả!”
Tần Thiên nhíu mày: "Sở Minh các người gặp nạn thì có liên quan gì với tôi?”
"Tôi cũng không thèm mấy thứ hậu tạ của các người."
Khương Vạn Đào nhìn Tần Thiên rời đi, ông ta mất mát lẩm bẩm: "Chẳng lẽ trên đời này, thật sự không có ai có thể đối phó với Diêm Vương Lệnh sao?”
“Sở Minh từ trước đến nay nghĩa khí ngút trời, vì sao lại có kiếp nạn này!”
"Ông nói cái gì?" Tần Thiên đã đi tới cửa, nghe thấy ba chữ "Diêm Vương Lệnh", hơi sững người.
Hắn xoay người, nhìn Khương Vạn Đào, không thể tin được nói: "Ông nói Sở Minh các người nhận được Diêm Vương Lệnh sao?”
Chương 79 Một người cũng không để sót
Chuyện này sao có thể được.
Rõ ràng ''Diêm Vương Lệnh'' của lão chưởng quỹ nằm trong tay hắn, hơn nữa trên đời này chỉ có một cái.
Diêm Vương Lệnh mà mấy người Khương Vạn Đào nhận được, không nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là đồ giả.
Vậy thì là ai, ai lại dám làm giả Diêm Vương Lệnh? Ánh mắt Tần Thiên thoáng hiện lên sát khí.
''Tần tiên sinh, mời anh vào phòng rồi nói.'' Khương Vạn Đào thấy Tần Thiên không đi thì không khỏi kích động.
''Thật không dám giấu diếm, Diêm Vương Lệnh không ở chỗ tôi mà đang nằm trong tay Kim minh chủ chúng tôi.''
''Sáng hôm nay tôi cũng mới nhận được tin tức của Kim minh chủ. Ông ấy nói sáng sớm đi dâng hương cho Quan nhị gia đã phát hiện tấm lệnh bài kia đặt trên hương án của Quan nhị gia.''
''Không cần nói cũng biết uy lực của Diêm Vương Lệnh trên giang hồ. Nhưng đến bây giờ nó vừa chính vừa tà.''
''Có người nói nó chuyên môn trừng trị người gian ác, cũng có người nói nó giết bừa người vô tội, tội ác tày trời.''
''Nhưng không thể nghi ngờ, chỉ cần là nơi Diêm Vương Lệnh xuất hiện, nơi đó chắc chắn có đại họa!''
''Không ai có thể chạy trốn khỏi sự trừng phạt của nó!''
''Lần này, tổ chức thần bí này đã để mắt đế Sở Minh của chúng ta.''
Tần Thiên im lặng lắng nghe, sau đó nói: ''Các người chuẩn bị làm gì?''
''Là khuất phục Diêm Vương Lệnh, hay quyết chiến đến giọt máu cuối cùng?''
Vẻ mặt Khương Vạn Đào kích động, ông ta lớn tiếng nói: ''Một lời của tôi không đủ để thể hiện ý chí của Sở Minh.''
''Tần tiên sinh, nếu như anh đồng ý, anh có thể cùng tôi đến chỗ của minh chủ không?''
''Đến lúc đó anh xem một chút sẽ biết.''
Tần Thiên gật nhẹ đầu nói: ''Đi thôi.''
Chuyện liên quan đến Diêm Vương Lệnh, cho dù hắn có thế nào thì cũng không thể không quan tâm được.
Hai người rời khỏi mật thất đi ra ngoài.
''Dừng lại!'' Thiết Tí ở bên cạnh gầm lên giận dữ, lại lần nữa lao đến.
Anh ta cũng đúng là một người mạnh mẽ, xương ngón tay đã bị Tần Thiên bẻ gãy, máu me chảy đầm đìa nhưng dường như vẫn không cảm thấy đau.
Khương Vạn Đào nhíu mày nói: ''Thiết Tí, chúng ta là người tập võ, quan trọng nhất là có chơi có chịu.''
''Sự thật chứng minh, tu vi của cậu và Tần tiên sinh cách nhau rất xa. Nếu tiếp tục làm mấy chuyện không có ý nghĩa như dây dưa thì cũng chỉ tự mình chuốc lấy đau khổ mà thôi.''
''Mau đến bệnh viện khám bệnh chữa thương đi.''
''Chuyện tiếp theo cậu cũng không cần tham gia nữa.''
Thiết Tí cắn răng, bỗng nhiên bộp một tiếng, anh ta quỳ hai gối xuống trước mặt Tần Thiên.
''Anh đánh bại tôi, xin hãy thu tôi làm đồ đệ!''
''Sư phụ!''
Tần Thiên vội vàng nâng chân di chuyển sang bên cạnh. Nói đùa cái gì vậy, muốn làm đồ đệ của Tần Thiên hắn mà dễ dàng như vậy sao.
Nhưng đối với người kiên cường và dám hi sinh như Thiết Tí, hắn ngược lại có chút tán thưởng.
''Trước tiên cứ hiểu hết những gì tôi đã dạy bảo trước đó đi rồi nói sau.''
Nói xong hắn nhẹ nhàng rời đi.
Thiết Tí ngẩn người. Khi kịp phản ứng lại anh ta mới biết dạy bảo mà Tần Thiên nói tới là gì, chính là nói anh ta là một người mạnh mẽ, nhưng thiếu sự linh hoạt.
Làm thế nào để linh hoạt đây?
Anh ta trầm tư suy nghĩ...
Tần Thiên và Khương Vạn Đào nhanh chóng đi đến bên ngoài một tòa nhà kiểu tứ hợp viện Trung Quốc.
Chỉ thấy bên ngoài cửa có bảy tám người đàn ông lực lưỡng, ai nấy cũng trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu với quân địch.
Tần Thiên tùy ý nhìn lướt qua, phát hiện trong góc tối bốn phía viện có mười mấy cao thủ đang ẩn núp.
Bọn họ ẩn mình trong bóng tối, hai mắt nhạy bén, giống như báo săn lúc nào cũng lao ra được.
Xem ra Sở Minh đã huy động toàn bộ người của mình.
''Khương phó minh chủ!'' Một người đàn ông vạm vỡ đi tới.
Khương Vạn Đào gật nhẹ đầu, thấp giọng nói: ''Mấy vị phó minh chủ và người phụ trách đều đến rồi sao?''
''Đều đến, chỉ thiếu Khương phó minh chủ.''
Người đàn ông cao lớn kia nói, nghi ngờ nhìn Tần Thiên rồi nói tiếp: ''Anh ta là ai?''
Giọng Khương Vạn Đào có chút kích động: ''Vị này là Tần tiên sinh, là người tôi mời đến giúp đỡ!''
''Hả?''
Người đàn ông cao to kia nhíu mày. Tần Thiên nhìn rất trẻ, nhìn không có sức công kích nào. Loại người này cũng xứng đến giúp đỡ sao?
Anh ta cảm thấy Khương phó minh chủ già rồi nên lú lẫn.
Nhưng tình trạng lúc này rất nguy cấp, anh ta cũng không lo được nhiều như vậy. Anh ta vẫy tay với người sau lưng: ''Mở cửa.''
Người ngồi trong phòng minh chủ đông nghịt. Sắc mặt mọi người nghiêm túc, bầu không khí trong phòng vô cùng trang nghiêm.
Trên chiếc ghế ở giữa là một ông lão có mái tóc hoa râm tràn đầy tinh thần ngồi. Đó chính là minh chủ Kim Vinh.
Mấy năm trước, chính là ông ấy kết nối mọi người lại, đồng lòng đuổi ác bá làm hại Sở Châu kia và thành lập Sở Minh.
Có thể nói, đức cao vọng trọng.
Ông ấy gật nhẹ đầu với Khương Vạn Đào, nhìn lướt qua Tần Thiên rồi nghi ngờ nói: ''Khương phó minh chủ, vị này là ai?''
Khương Vạn Đào vội vàng nói: ''Kim minh chủ, vị này là Tần tiên sinh, Tần Thiên, là cao thủ tôi mời đến. Anh ấy đồng ý cùng chúng ta kề vai chiến đấu.''
''Khương phó minh chủ, ông cũng quá tùy tiện rồi đấy?''
''Tùy tiện kéo một người đến rồi phong cho người ta cái danh hiệu cao thủ.'' Một giọng nói trêu chọc vang lên.
Đến giờ họ cũng chưa từng nghe qua trên giang hồ có một cao thủ tên Tần Thiên. Tuổi lại còn trẻ như vậy thì có bản lĩnh gì chứ.
Một ông lão khinh miệt nói: ''Sở Minh của mấy người rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Không lẽ đến mức bụng đói ăn quàng, tùy tiện kéo một người vào rồi gọi là cao thủ đấy chứ?''
''Nếu như cậu ta là cao thủ thì chúng tôi là gì?''
Người nói tên Dương Chí Kiệt, tự mình mở võ quán, cũng là quyền sư nổi danh trong thành phố.
''Đúng vậy, phải như Dương sư phụ của chúng ta mới xứng đáng được gọi cao thủ.''
''Họ Tần kia, nếu như cậu muốn ngang vai ngang vế với chúng tôi thì đầu tiên phải thể hiện chút bản lĩnh của mình đã.''
''Người trong phòng tùy tiện chọn một. Tỉ thí một chút, thế nào?''
Đồ đệ đứng sau lưng Dương Chí Kiệt bắt đầu khiêu khích.
Dù sao tất cả mọi người đều là người tập võ. Nói mà không có bằng chứng thì so tài để biết rõ thực hư là được.
Khương Vạn Đào lo lắng nhìn về phía Tần Thiên. Mặc dù Tần Thiên nhẹ nhàng đánh bại Thiết Tí nhưng ông ta cũng không chắc chắn hắn có phải là đối thủ của những người trong phòng này hay không.
Dù sao những người này cũng đều là cao thủ trong thành phố mà Sở Minh khẩn cấp mời đến.
Tần Thiên thản nhiên nói: ''Tôi đến đây không phải để đánh nhau với mấy người.''
''Tôi đến để xem Diêm Vương Lệnh.'' Hắn chuyển ánh mắt nhìn về phía Kim Vinh ngồi ở giữa.
Sắc mặt Kim Vinh lập tức thay đổi.
''Cậu nói cái gì?''
''Thằng nhóc thối, đừng có ăn nói bậy bạ!''
''Diêm Vương Lệnh là một thứ cấm kị, sao có thể tùy tiện nói ra như vậy sao?'' Mấy người mới khiêu khích Tần Thiên lập tức phẫn nộ quát lớn.
Tần Thiên nhìn Kim Vinh, chỉ cười lạnh không nói.
Kim Vinh trầm giọng nói: ''Khương phó minh chủ có thể nói chuyện này cho Tần tiên sinh, có thể thấy được ông ấy vô cùng tin tưởng Tần tiên sinh.''
''Nếu vậy, Tần tiên sinh, mời ngồi.''
Sau khi Tần Thiên và Khương Vạn Đào ngồi xuống, Kim Vinh nghiến răng nói: ''Thật ra Tần tiên sinh nói không sai.''
''Sáng hôm nay, khi đi dâng hương cho Quan nhị gia, tôi đã phát hiện ra Diêm Vương Lệnh trong truyền thuyết.''
''Sở Minh chúng tôi từ trước đến nay đều hướng về chính nghĩa, chỉ muốn giúp người.''
''Không ngờ lại gặp vận rủi ngay trước mặt.''
''Lần này mời mọi người đến chính là muốn bàn bạc về cách xử lí chuyện này.''
Diêm Vương Lệnh?
Ở đây ngoài mấy vị phó minh chủ ra, những người còn lại vẫn là lần đầu tiên nghe thấy tin tức kinh người này.
Trong phòng lập tức trở nên ồn ào.
Trong mắt mấy vị quyền thủ võ quán mới xem thường Tần Thiên lập tức hiện lên sự sợ hãi.
Dù sao lời đồn có liên quan đến Diêm Vương Lệnh thật sự quá kinh khủng. Gần như là ngang với cái chết.
Kim Vinh tiếp tục nói: ''Không chỉ có lệnh bài, đối phương còn để lại một tờ giấy.''
''Muốn tôi dẫn đầu tất cả thành viên của Sở Minh, trên đại hội Kim Cúc sắp được tổ chức, trước mặt tất cả mọi người trong thành phố, quỳ về phía Nam, tự chặt một tay.''
''Sau đó, cút ra khỏi Sở Châu, thề vĩnh viễn sẽ không đặt chân lại một bước.''
''Nếu như làm theo, bọn họ sẽ cho chúng ta một con đường sống.''
''Nếu dám có gan làm phản, Sở Minh, một người cũng không để sót.''
Mọi người hít một hơi lạnh, tổ chức sau lưng Diêm Vương Lệnh làm việc quá độc ác.
Vậy mà lại muốn tiêu diệt toàn bộ Sở Minh!
Bình luận facebook