-
Chương 82-85
Chương 82 Cự Hồn
''Đồng Xuyên, anh cũng thật ngông cuồng!''
''Xem chiêu đây!''
Ba người trẻ tuổi chiến thắng kia cũng đều là người nổi bật cùng thế hệ. Nghe Đồng Xuyên nói vậy, bọn họ vô cùng tức giận.
Ba người đồng thời ra tay, nắm đấm như chùy, đá chân như gió.
Đồng Xuyên tinh thần phấn chấn, lấy một đánh ba. Anh ta không những không rơi vào thế yếu mà còn càng đánh càng hăng.
Dưới đài là tiếng hò reo khen ngợi, tất cả đều ủng hộ Đồng Xuyên.
Dương Lâm nắm lấy bả vai Tần Thiên, kích động nói: ''Cậu biết không? Tôi là bạn thân của Đồng Xuyên đấy.''
''Hồi trước bố mẹ cậu ấy không may qua đời, cậu ấy mượn tôi mấy trăm tệ, một mình đi Thiếu Lâm tự.''
''Năm đó cậu ấy mới tám tuổi.''
''Mãi đến năm ngoái mới quay về. Mười sáu năm nay cậu ấy luôn lăn lộn ở Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga Mi, đủ các loại môn phái lớn.''
''Còn chạy đến khắp các nước thỉnh giáo các sư phụ có kinh nghiệm.''
''Thậm chí còn đánh cả hắc quyền.''
''Bây giờ mới thấy, đúng là thời gian không phụ người có lòng!''
Tần Thiên cũng tán dương gật đầu. Hắn có thể nhìn ra được tấm lòng chân thành tu võ của Đồng Xuyên.
Có thể nói nếu tiến hành bồi dưỡng thì tương lai có thể thành người tài.
''Ầm!''
Một tiếng hô vang lên, Đồng Xuyên ra tay bất ngờ, một đấm hạ gục đối thủ trước mặt.
Sau đó không đợi hai người còn lại phản ứng, anh ta quét chân một cái, tiếp đó là chiêu lên gối, đánh bại hai người khác.
Ba người biết rõ mình không phải đối thủ nên cúi đầu nhận thua.
Bầu không khí cũng tăng cao.
Thậm chí rất nhiều người còn bắt đầu ném hoa tươi lên lôi đài.
Giờ phút này, trong suy nghĩ của người dân Sở Châu, Đồng Xuyên chính là thiếu niên anh hùng chiến thắng.
Hoa tươi bên người khiến anh ta càng thêm nổi bật.
''Tốt!''
''Đồng thiếu hiệp quả nhiên là thân thủ tốt!''
''Bây giờ tôi tuyên bố, quán quân của đại hội Kim Cúc năm nay là... Đồng Xuyên!''
''Mời Đồng thiếu hiệp tiến lên nhận kim cúc.''
Kim Vinh đứng lên tự mình tuyên bố.
Sở Minh có người kế thừa, ông ấy cũng cảm thấy vô cùng vui mừng.
Đồng Xuyên kích động đi qua, cung kích cúi đầu để Kim Vinh cài đóa hoa cúc vàng óng ánh kia ở vạt áo trước ngực.
Mọi người lại lần nữa vỗ tay như sấm.
Kim Vinh lại cười nói: ''Theo như lệ cũ, tuyển thủ quán quân sẽ được ưu tiên nhận vào Sở Minh.''
''Bây giờ tôi hỏi cậu, Đồng Xuyên, cậu nguyện ý gia nhập Sở Minh không?''
Cái này thật ra chỉ là một trình tự. Ai lại không muốn gia nhập Sở Minh chứ?
Tham gia đại hội Kim Cúc chính là vì muốn gia nhập Sở Minh. Nhưng trong trình tự thì vẫn phải tôn trọng ý kiến của người trong cuộc.
Đồng Xuyên kích động muốn nói đồng ý.
Đúng lúc này ở đỉnh núi gần đó vang lên tiếng ầm ầm ầm!
Liên tục ba tiếng pháo rung trời.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Tất cả mọi người hoảng sợ quay đầu lại nhìn.
Lúc đầu chỉ thấy một làn khói, sau đó là tiếng nhạc ma quỷ vang lên.
Tiếp đó là hai người nhìn rất kì lạ đeo mặt nạ quỷ.
Ở giữa là bốn tiểu quỷ đang nâng một cỗ kiệu. Trên kiệu là một người cao lớn, trên mặt hắn ta đeo mặt nạ Diêm Vương.
Diêm Vương Điện!
Mấy người Kim Vinh trên đài và Tần Thiên dưới đài thấy cảnh này thì lòng run lên.
Tần Thiên cười lạnh, cảm giác vừa rồi của hắn không tệ. Đám người kia đúng là ẩn nấp trên đỉnh núi này.
''Làm cái gì vậy.''
''Nhà ai tế tổ thế, đâu cần phải làm to như vậy chứ.''
''Còn thổi sáo đánh trống, làm ma làm quỷ. Muốn thu hút sự chú ý của người khác sao?''
Dương Lâm nhịn không được mà mắng.
Có rất nhiều người khác có cùng suy nghĩ với Dương Lâm.
Mấy người Kim Vinh trên đài lại không nghĩ vậy. Ánh mắt họ nhìn đội ngũ kì quái này như nhìn đại dịch.
Theo tiếng nhạc ma quỷ đến gần, tiểu quỷ càng vui mừng hơn. Bọn họ nâng cỗ kiệu lên, trực tiếp đi lên đài.
Người đeo mặt nạ Diêm Vương ngồi trên kiệu nhìn Kim Vinh cười lạnh: ''Kim lão quỷ, Diêm Vương đến lấy mạng.''
''Bây giờ, dẫn đầu tất cả mọi người của Sở Minh, quỳ xuống trước mặt tao, tự chặt một tay.''
''Cút khỏi Sở Châu, vĩnh viễn không quay lại. Vậy thì bản vương sẽ tha cho nhà ngươi một mạng.''
''Đừng có mơ mộng hão huyền!''
Kim Vinh phẫn nộ kêu to: ''Giả thần giả quỷ, rốt cuộc ông là ai?''
''Dám lấy mặt nạ xuống cho tôi xem sao?''
Diêm Vương cười lạnh nói: ''Như mấy người mong muốn.''
Giây phút lão ta tháo mặt nạ xuống, mấy người Kim Vinh ngây ra một lúc, sau đó đùng đùng nổi giận.
''Hoàng Bá Thiên, hóa ra lại là ông!''
''Trước kia ông bắt nạt người khác, bây giờ còn dám quay về?''
Hoàng Bá Thiên?
Người bên dưới đài đều vô cùng hoảng sợ.
Dương Lâm run giọng nói: ''Sao lão ta còn chưa chết?"
''Nguy rồi, mấy năm trước Hoàng Bá Thiên bị mấy người Kim minh chủ đuổi khỏi Sở Châu, bây giờ lão ta quay lại báo thù!''
Mà Tần Thiên càng cảm thấy bất ngờ hơn.
Vì Hoàng Bá Thiên này không phải là ai khác mà là Trấn Thiên Nam, người hắn đã nhìn thấy khi mới bước chân đến Sở Châu, tại bến tàu Song Sơn và trong rừng.
Nhà Tần ở Tây Bắc, vị tướng thứ năm trong tám tướng.
Không ngờ sau khi Hoàng Bá Thiên bị đuổi ra khỏi Sở Châu đã gia nhập nhà họ Tần, đồng thời làm một trong tám tướng, tướng Trấn Thiên Nam.
Khó trách ngày đó trong núi, Trấn Thiên Nam nói chờ lão ta xử lí xong chuyện xưa sẽ đến bắt hắn về.
Hóa ra là chuyện xưa này, tìm Sở Minh để báo thù.
Không cần nói cũng biết người làm giả Diêm Vương Lệnh rồi chỉ định Sở Minh chính là lão ta.
Giả thần giả quỷ, nhưng hôm nay gặp hắn thì mọi chuyện sẽ chấm dứt. Ánh mắt Tần Thiên hiện lên sát khí.
Hoàng Bá Thiên cười ha ha nói: ''Kim lão quỷ, bớt nhiều lời đi!''
''Tôi biết ông tụ tập một bang gọi là cao thủ, muốn dựa vào đó để phản kháng sao?''
''Ông cũng gan lắm, còn giết mười thuộc hạ của tôi!''
''Thù mới nợ cũ, hôm nay tính hết một lượt đi!''
Lão ta vừa dứt lời, phía sau đã có một gã to con hung tàn nhảy ra.
Gã ta trừng đôi mắt hung ác như chuông đồng lên, ồm ồm nói: ''Người giết anh em của tao là ai? Ra chịu chết đi!''
Đồng Xuyên lớn tiếng nói: ''Kim minh chủ!''
"Ông vừa mới hỏi tôi có đồng ý gia nhập Sở Minh không. Bây giờ tôi có thể nói cho ông biết.''
''Tôi sẽ đánh bại gã to con này để làm quà gia nhập Sở Minh!''
''Tôi sẽ đối phó hắn ta!''
Nói rồi anh ta quay đầu lao về phía gã to con kia.
Trấn Thiên Nam cười ha ha: ''Nhóc con cũng dám khiêu khích thuộc hạ là đại tướng Cự Hồn của tao sao!''
''Cự Hồn, giết hắn!''
Gã to con kia tên Cự Hồn. Hắn nhìn Đồng Xuyên đang lao đến, trong mắt là sự tàn bạo.
Hắn ta quát to một tiếng rồi đứng yên không nhúc nhích. Mặc cho nắm đấm như sắt của Đồng Xuyên nện xuống ngực mình cũng không quan tâm.
Vậy mà hắn ta lại không nhúc nhích chút nào.
Đồng Xuyên kinh ngạc. Nắm đấm của anh ta có thể làm cho đá nát vụn.
Cơ thể của Cự Hồn này vậy mà lại cứng hơn đá.
Lúc anh ta đang ngây người, Cự Hồn hét to một tiếng rồi đột nhiên duỗi bàn tay to như quạt hương bồ ra túm lấy Đồng Xuyên.
Giống như túm một con gà con, hắn ta quay anh ta trên không trung vài vòng, sau đó, bộp!
Anh ta bị văng ra, bị đập vào một tảng đá cứng trên lôi đài.
Miệng và mũi của Đồng Xuyên lập tức trào máu, xương cốt toàn thân dường như đã bị gãy.
Anh ta hoảng sợ nhìn gã to con kia, trong mắt là sự không tin nổi.
Người vây quanh lôi đài cũng hoàn toàn kinh ngạc.
Đây chính là Đồng Xuyên đó!
Là người vừa mới lấy một chọi ba, là người được vòng nguyệt quế kim cúc, là người vô cùng mạnh mẽ!
Không ngờ chỉ trong nháy mắt lại bị Cự Hồn quăng ra như một con gà!
''Hay lắm Cự Hồn, không hổ là đại tướng của Hoàng Bá Thiên ta!''
''Ha ha ha ha!''
''Hôm nay Hoàng Bá Thiên ta tuyên bố sẽ trở lại Sở Châu!''
''Tất cả những người không phục tùng, muốn sánh vai với Sở Minh sẽ bị Cự Hồn tiễn lên trời!''
''Cự Hồn, không được dừng lại!''
''Tiếp tục đi!''
Hoàng Bá Thiên vô cùng đắc chí, tiếng cười phách lối của lão ta quanh quẩn trong núi.
Chương 83 Tần Thiên, tên giết người
“Để tao đấu với mày!”
Hàn Sơn nhảy ra trong tiếng gầm giận dữ.
Võ công của anh ấy mạnh mẽ và thuần thục hơn Đồng Xuyên. Hơn nữa, kinh nghiệm đối kháng cũng tương đối tinh thông.
Nhưng, Cự Hồn giống như một con gấu man rợ thời cổ xưa bất động. Sau vài lần chạm trán, Hàn Sơn đã bị đánh bay bằng một cú đấm.
Hàn Sơn phun máu ra, ít nhất có ba chiếc xương sườn ở ngực đã bị gãy.
“Để tôi!”
“Để tôi!”
Bên Sở Minh, không những không bị khí thế của Cự Hồn đe dọa mà ngược lại sự chính trực bên trong đã được kích thích.
Từng hảo hán lao về phía trước, và liên tục bị đánh bay ra ngoài.
Cảnh tượng đã phơi bày tình thế áp đảo ở một bên.
Một Cự Hồn đã nghiền nát toàn bộ Sở Minh và những cao thủ họ mời đến.
Mà mỗi một người bị Cự Hồn đánh bị thương, bên cạnh sẽ lập tức có một tiểu quỷ lao đến kề dao vào cổ họ.
Nhìn xem, đây chính là tình thế thất bại hoàn toàn.
Hoàng Bá Thiên đứng dậy, một mắt lóe lên sự tàn nhẫn.
Lão ta nhìn chằm chằm Kim Vinh, cười ha ha nói: “Quỳ xuống, dập đầu cầu xin tao tha thứ!”
“Nếu không, bọn chúng đều sẽ chết vì mày!”
“Minh chủ, đừng!”
“Sở Minh thề có chết cũng không khuất phục!”
“Chúng ta ở cùng Sở Minh!”
Những người xem đều bị tinh thần bất khuất này của Sở Minh lây nhiễm, rất nhiều người đã rơi nước mắt.
Nhưng, đối mặt với Hoàng Bá Thiên bất khả chiến bại, những con người bình thường như họ cũng chịu bó tay.
“Hoàng lão gia, xin tha mạng!”
Đột nhiên Dương Chí Kiệt nhào tới, quỳ ở trước mặt Hoàng Bá Thiên, nói: “Chuyện này không liên quan gì đến tôi cả!”
“Tôi không biết Kim Vinh mời tôi đến là để đối phó với ngài. Nếu biết, chắc chắn tôi sẽ không đến!”
“Hoàng lão gia, bây giờ tôi quy hàng. Xin gia nhập phe của ngài!”
“Hơn nữa tôi còn có thể nói cho ngài biết, tên đã giết chết thuộc hạ của ngài tối hôm trước, hắn họ Tần!”
Hoàng Bá Thiên hung hãn nói: “Tên khốn họ Tần kia ở đâu? Lăn ra đây cho ông!”
“Tao sẽ xé hắn thành trăm mảnh!”
Cự Hồn còn vỗ ngực, giống như một con KingKong, hú lên trời.
Thủ lĩnh áo đen bị Tần Thiên đâm xuyên, đóng ở trên tường chính là anh em của lão ta.
Giờ đây, lão ta đang nóng lòng muốn xé nát hung thủ để báo thù cho anh em.
“Kim Vinh, còn không mau giao họ Tần ra đây!”
“Có lẽ tao có thể tha mạng cho mày!” Hoàng Bá Thiên gầm lên giận dữ.
Dương Chí Kiệt đắc ý nói: “Lão Kim, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.”
“Nên tôi nói, ông nhanh đầu hàng đi.”
“Còn họ Tần kia. Các người cảm thấy, hắn sẽ thật sự đến cứu các người sao?”
“Hắn ra tay giết người gây nên họa lớn đã bỏ trốn từ lâu rồi. Bỏ các người lại gánh trách nhiệm mà thôi!”
Kim Vinh hét lên: “Ta tin vào Tần thiếu hiệp!”
Những đệ tử của Sở Minh bị bắt không thể chịu đựng được hét to: “Tần đại hiệp, ngài ở đâu?”
“Ngài nhìn thấy không? Xin ngài hãy ra tay hàng phục những tên ác ma coi trời bằng vung này!”
“Xin Tần đại hiệp ra tay hàng phục!”
Bất giác, ngay cả những người xem cũng la lên.
Hàng ngàn người hét lên, âm thanh chấn động cả đồi núi.
Dương Lâm rơm rớm nước mắt hét theo vài tiếng, thấy Tần Thiên bên cạnh im lặng, anh ta tức giận nói: “Cậu cũng họ Tần, người ta cũng họ Tần, sao lại chênh lệch lớn đến vậy chứ?”
“Còn không nhanh gọi cùng đi, có thể sẽ gọi được Tần đại hiệp kia ra cứu Sở Minh đấy!”
Tần Thiên mỉm cười nói: “Không cần gọi, tôi đây đi ra là được rồi.”
“Cậu nói cái gì?” Dương Lâm sững sờ, nhìn Tần Thiên đi lên đài, anh ta không thể tưởng tượng nổi.
Lẽ nào, hắn chính là Tần đại hiệp được Sở Minh xem là vị cứu tinh kia sao?
Điều này làm sao có thể?
Sở dĩ đến bây giờ Tần Thiên mới ra tay, một mặt là cho Sở Minh một cơ hội rèn luyện.
Ngoài ra, hắn cũng muốn xem thử Sở Minh này, rốt cuộc có đáng để hắn cứu hay không.
Bây giờ xem ra, hắn không nhìn sai.
“Tần Thiên, kẻ giết người. Đến ban cho ông cái chết.”
Dưới sự chú ý của mọi người, Tần Thiên bay lướt lên võ đài đẫm máu với thân hình tuấn mỹ.
“Là cậu?” Hoàng Bá Thiên sửng sốt, sau đó trong mắt tràn đầy tức giận.
“Đại thiếu gia, bản thân cậu cũng khó giữ nổi, lẽ nào còn muốn lội qua vùng nước bùn này sao?”
“Ngoan ngoãn ở lại đi. Đợi tôi xử lý xong chuyện ở nơi này sẽ đưa cậu về nhà.”
Tần Thiên không buồn cũng không vui, bình tĩnh nói: “Tôi đảm bảo, ông sẽ không thể sống sót rời khỏi thành phố Sở Châu.”
Khuôn mặt Hoàng Bá Thiên méo mó.
“Tần đại hiệp!”
“Cuối cùng ngài đã đến!”
“Xin Tần đại hiệp hãy ra tay hàng phục!”
Người của Sở Minh, lại xúc động hét lên.
Dương Chí Kiệt sững sờ, vội vàng nói với Cự Hồn: “Chính hắn đã giết anh em của mày, mày mau giết hắn báo thù cho anh em của mày đi!”
Bây giờ, ông ta đã ở phe của Hoàng Bá Thiên.
Nếu để cho Tần Thiên xoay chuyển tình thế, giúp đỡ Sở Minh giành chiến thắng, vậy thì ván cược này của ông ta sẽ thua thảm hại.
“Tên khốn, nạp mạng đi!” Cự Hồn không quan tâm nhiều như vậy, nghe nói Tần Thiên chính là hung thủ giết hại anh em của mình, cả người đều nổi điên lao về phía Tần Thiên.
Lúc này, mọi người trên đài dưới đài tất cả đều căng thẳng há to miệng. Lặng ngắt như tờ.
Bởi vì mặt mũi Tần Thiên gầy guộc, một thân một mình. Nhìn thế nào cũng không phải là đối thủ của loại tồn tại huyền bí như Cự Hồn.
Thậm chí, trông Tần Thiên cũng không bằng Đồng Xuyên trước đây.
Người như thế này, còn không thể bị Cự Hồn đấm thủng ư.
Cảnh tượng tiếp theo, càng khiến cho họ bất ngờ hơn.
Đối mặt với cú đấm điên cuồng như vậy của Cự Hồn, Tần Thiên lại không hề né tránh!
Một tay hắn để ở sau lưng, tay kia nắm chặt thành nắm đấm, trông như thể tùy ý nghênh tiếp.
Chỉ nhìn từ góc độ thị giác thì nắm đấm của hắn trắng nõn và khéo léo, kém hơn nắm đấm như cái búa của Cự Hồn không biết bao nhiêu lần.
Trong tình huống này, hắn lại muốn chạm nắm đấm?
“Điên rồi!”
“Nhất định là hắn điên rồi!” Bên cạnh võ đài, Đồng Xuyên lẩm bẩm.
Rất nhanh, ngay lập tức hai nắm chấm chạm vào nhau.
Không ngờ, cảnh tượng Tần Thiên bị đâm thủng bi thảm như trong tưởng tượng lại không xuất hiện.
Hai nắm đấm, dường như dính chặt vào nhau.
Một giây sau, trong mắt Cự Hồn lộ ra vẻ vô cùng sợ hãi.
Hắn ta tận mắt chứng kiến nắm đấm của mình bắt đầu nổ tung!
Đầu tiên là làn da nứt toác, sau đó vỡ mạch máu, sau đó nữa là gãy xương!
“Á… á!”
Cự Hồn ngẩng đầu lên trời hét lên, phát ra tiếng kêu thảm thiết long trời lở đất.
Không chỉ là nắm đấm, sau khi làn sóng khí này nuốt chửng nắm đấm của hắn ta thì nửa cánh tay của hắn ta cũng tan vào hư vô!
“Tao giết mày!”
Không hổ là Cự Hồn. Trong tình trạng nặng như vậy, hắn ta không những không chùn chân mà ngược lại còn kích thích cơn thịnh nộ nguyên thủy nhất.
Hắn ta vung lên một nắm đấm khác, đánh vào huyệt thái dương của Tần Thiên ở khoảng cách gần.
Bị đè ép bởi sức mạnh khổng lồ và nhanh chóng, xung quanh thậm chí còn vang lên tiếng nổ siêu thanh.
Tóc Tần Thiên bị thổi lên, cơ bắp trên mặt cũng hơi biến dạng.
Hắn chậm rãi nghênh đón nắm đấm lần nữa.
“Rầm!”
Lần này, một nắm sương máu trực tiếp thổi bay cả cánh tay của Cự Hồn.
“Chết đi!”
Cự Hồn hung dữ khác thường, vung lên sức mạnh cuối cùng. Một cái đầu to như tảng đá đập về phía Tần Thiên.
Tần Thiên đấm thẳng vào.
Rầm!
Chương 84 Ông chủ cũ
Đầu của Cự Hồn vỡ tung, sau khi đứng trên võ đài vài giây cơ thể to lớn mới sụp đổ như một bức tường.
Trong chốc lát, tất cả mọi người có mặt đều im lặng.
Tất cả mọi người đều chìm đắm trong sự sợ hãi không gì sánh được.
Ba cú đấm!
Trước sau, chỉ trong vài giây ngắn ngủi Tần Thiên đã đánh ra ba cú đấm!
Sau đó, sau khi nổ tung đôi tay của Cự Hồn thì trực tiếp nổ đầu.
Bây giờ, tên này đã chết đến cả hồn cũng không còn.
Sau khoảng vắng lặng ngắn ngủi, hiện trường vang lên tiếng reo hò vang đội.
Những cao thủ của Sở Minh bị Cự Hồn đánh bị thương lúc trước, tràn đầy khí thế, dễ dàng đánh trả những tiểu quỷ đang khống chế họ, quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Chẳng mấy chốc, cục diện đã đảo ngược.
“Wow!”
“Wow wow wow!”
Dương Lâm kích động đến mức không biết phải nói gì.
“Tên này thật biến thái!”
“Người này thật sự là em rể họ của Dương Lâm mình sao?”
Đồng Xuyên trực tiếp há miệng, không nói nên lời. Nhưng, ngoài sự ngạc nhiên thì trong mắt anh ta còn hiện ra ánh sáng kỳ lạ.
Trước đây, anh ta cảm thấy mình đã rất tài giỏi, dẫn đến có hơi không coi ai ra gì.
Nhưng mà bây giờ, Tần Thiên đã để cho anh ta nhìn thấy một cảnh giới cao hơn và bầu trời bao la hơn!
Tại hiện trường, phía của Hoàng Bá Thiên chỉ còn lại một mình lão ta vẫn có thể đứng.
Tần Thiên lạnh lùng nở nụ cười nói: “Thế nào?”
“Ông vẫn muốn tôi đích thân ra tay sao?”
Nói xong, đá thanh đao qua, ám chỉ để Hoảng Bá Thiên tự sát.
Trong một mắt của Hoàng Bá Thiên lóe lên vẻ độc ác vô biên, bỗng nhiên lão ta lớn tiếng nói: “Lão Thương, ông còn đợi gì nữa? Mau nổ súng đi!”
“Giết hắn, để xứng danh với Diêm Vương Lệnh!”
Hửm?
Tần Thiên thoáng sửng sốt, sau đó quay đầu nhìn về đỉnh núi phía xa. Cảm giác bị người bắn tỉa nhắm mục tiêu như lúc ở bến sông núi đôi lại ập đến.
Và qua lời nói của Hoàng Bá Thiên, trực giác hắn cảm thấy rằng người gọi là lão Thương này mới là người có liên quan với “Diêm Vương Lệnh”.
“Tạm biệt!” Nhân lúc Tần Thiên ngây người, bỗng nhiên Hoàng Bá Thiên phóng ra vài cây phi đao, hoảng loạn chạy trốn.
Tần Thiên cũng không đuổi theo.
Kim Vinh cầm một tấm thẻ đi tới, kích động nói: “Đêm hôm đó, Tần tiên sinh không nhìn đã nói tấm thẻ này là giả.”
“Bây giờ toàn bộ sự thật đã được tiết lộ, tấm thẻ hại người này giao cho Tần tiên sinh tiêu hủy!”
“Còn Hoàng Bá Thiên, giao cho Sở Minh. Lão ta sẽ không thể trốn thoát.”
Một tấm thẻ đen thui, phía trên là ba ký tự đỏ như máu: Diêm Vương Lệnh!
Mặc dù biết rõ là giả, mặc dù bây giờ mặt trời đang chiếu rực rỡ, nhưng khi nhìn vào nó mọi người vẫn cảm nhận được một luồng khí u ám.
Như thể đây là một con ác quỷ khát máu sẽ hồi sinh bất cứ lúc nào.
“Hả?” Nhìn thấy tấm thẻ này, con ngươi của Tần Thiên không khỏi co rụt lại.
Ngoại trừ hơi nhỏ một chút nhưng chất liệu và nét chữ của nó, đặc biệt là hơi thở bao hàm bên trong đó giống y hệt với “Diêm Vương Lệnh” chân chính trong tay mình.
Giả mạo bình thường, hoàn toàn không thể đạt đến trình độ này.
Nghĩ đến gì đó, hắn vội nói: “Kim minh chủ, sau này sẽ gặp lại.”
Hắn quay người lao nhanh về phía triền núi kia.
“Đa tạ Tần tiên sinh giúp đỡ, cứu Sở Minh!”
“Kim Vinh tôi thay mặt Sở Minh, hôm nay thề với trời. Sở Minh sẽ tôn trọng tiên sinh!”
“Nếu sau này tiên sinh có lệnh, trên dưới Sở Minh sẽ bất chấp gian nguy, sẵn sàng mạo hiểm tính mạng để giúp đỡ!”
Ông ấy nhìn vào bóng lưng Tần Thiên hét lớn.
Tất cả mọi người trong Sở Minh và những cao thủ được Sở Minh mời đến như Hàn Sơn đều nhìn hắn với ánh mắt vô cùng tôn kính.
Trong một khu rừng ở triền núi, cỏ dại mọc ngổn ngang, không một bóng người.
Ánh mắt Tần Thiên chậm rãi liếc nhìn, cuối cùng, phát hiện một ít bột trắng trên một tảng đá.
Sau khi nhìn kỹ, hắn cho rằng đây là bột magie.
Đây là một loại bột có thể xoa vào lòng bàn tay để thấm mồ hôi, chống trơn trượt cho tay. Người thường sử dụng nhất chính là các vận động viên thể dục dụng cụ và cử tạ.
Mà từ tảng đá này nhìn xuống, có thể nhìn thấy toàn cảnh võ đài ở phía xa.
Không thể không nói, nơi này chính là một vị trí tốt của kẻ bắn tỉa.
Rõ ràng, những bột magie này là do “Lão Thương” trong miệng Hoàng Bá Thiên để lại.
Khi Hoàng Bá Thiên sắp sửa bỏ trốn, tại sao phải hét lên để lão Thương giết mình, vì để xứng danh với “Diêm Vương Lệnh” sao?
Lão Thương này, tại sao lại không nổ súng mà lựa chọn rút lui?
Tần Thiên nghiền ngẫm Diêm Vương Lệnh nhỏ hơn bản chính trong tay, truy tìm theo mùi bột magie gần như không thể nhận ra trong không khí, sau đó rời khỏi núi sau.
So với sự ồn ào và nhộn nhịp của ngọn núi phía trước thì ngọn núi phía sau rõ ràng có hơi hoang vắng.
Nơi này vẫn chưa được phát triển. Nhưng hầu hết dân cư gần đó đều đã chuyển đi, chỉ còn lại vài căn nhà cũ nát.
Khi mặt trời nghiêng về phía tây, Tần Thiên đi vào một khoảng sân nhỏ hoang vắng.
Đẩy hai cánh cửa rách nát ra.
Ánh sáng trong nhà loang lổ, một người đàn ông với đầu tóc rối bù, khuôn mặt đầy bùn đất, trông giống như ăn mày ven đường.
Ngồi trên chiếc giường gỗ đen sì, trong tay cầm một cây súng bắn tỉa ngắm vào Tần Thiên.
Tần Thiên phát hiện ra ông ta xắn một ống quần lên, một bên chân đã mất.
Bên cạnh, đặt một chiếc nạng sắt đen thui.
“Tôi biết cậu sẽ tìm được đến đây, tôi đợi cậu rất lâu rồi.” Ăn mày lên tiếng, giọng nói khàn khàn.
Trong mắt ông ta, lộ ra hơi thở chết chóc.
Tần Thiên chẳng nói đúng sai, lạnh lùng nở nụ cười nói: “Ông chính là lão Thương?”
“Tại sao không nổ súng?”
“Là bởi vì ông biết, không thể giết được tôi sao?”
Mí mắt lão Thương giật giật, lộ ra cơn tức giận.
“Thằng nhóc, cậu quá tự tin rồi!”
“Khoảng cách gần như vậy, tôi không tin cậu có thể tránh được viên đạn!”
“Bây giờ, trả Diêm Vương Lệnh cho tôi. Biết đâu tôi có thể tha mạng cho cậu!”
Tần Thiên lạnh lùng cười nói: “Đừng căng thẳng. Tôi đến là muốn trả Diêm Vương Lệnh cho ông.”
Hắn chậm rãi lấy ra tấm thẻ lệnh.
Lão Thương nhìn thấy thẻ lệnh này, trong mắt hiện lên sự kích động, dường như đây là tín ngưỡng của ông ta.
Chính vào lúc ông ta muốn nhận lấy, thì sắc mặt đột nhiên thay đổi!
“Đây không phải thẻ của tôi!”
“Đây là… Diêm Vương Lệnh của ông chủ cũ!”
“Thằng nhóc, cậu là ai? Sao Diêm Vương Lệnh của ông chủ cũ lại ở trong tay cậu?”
“Ông chủ cũ ở đâu? Có phải ông ấy vẫn còn sống không? Nói mau!”
Ông ta kích động hỏi, súng bắng tỉa trong tay chĩa vào Tần Thiên.
Tần Thiên lạnh lùng nở nụ cười, sau đó ném tấm “Diêm Vương Lệnh” nhỏ hơn một chút lên giường.
“Nếu tôi đoán không nhầm thì chắc hẳn ông là người may mắn còn sống sót trong trận chiến ở Diêm Vương Điện nhỉ.”
“Sau trận đại chiến đó, có tin đồn trong thế giới ngầm rằng Diêm Vương Điện đã bị xóa xổ hoàn toàn. Nhưng có rất ít người biết rằng, người may mắn sống sót không chỉ có một người.”
“Chỉ có điều, họ đều đã thay tên đổi họ, mai danh ẩn tích.”
Tần Thiên nhìn lão Thương trước mặt, nghiêm túc nói: “Tuy rằng Diêm Vương Điện khiến con người ta sợ hãi, nhưng những kẻ bị giết đều là những kẻ đáng chết.”
“Ông nương nhờ vào con người như Hoàng Bá Thiên, sử dụng sai “Diêm Vương Lệnh”, cố tình tàn sát người vô tội, nên chịu tội gì?”
“Ông luôn miệng nói ông chủ cũ, vậy ông có xứng đáng với ông chủ cũ không?”
“Ông có xứng đáng với “Diêm Vương Lệnh” được bảo vệ bằng máu của những anh em đã chết kia không?”
Càng nói Tần Thiên càng tức giận.
Giọng nói kích động, như tra tấn tâm hồn!
Cơ thể “Lão Thương” run rẩy như thể bị đánh mạnh, cây súng dài trong tay rơi cạch xuống đất.
Trong mắt ông ta dâng lên nỗi đau đớn vô tận.
Bỗng nhiên, một tay ông ta nắm chặt cái nạng sắt bên cạnh, nhìn Tần Thiên, nghiến răng nói.
“Chuyện bản thân tôi làm, đợi tôi chết đi sẽ đến âm phủ giải thích với các anh em!”
“Bây giờ tôi chỉ hỏi cậu…”
“Cậu và ông chủ cũ, rốt cuộc có quan hệ gì!”
Chương 85 Tàn Kiếm
“Giết Hoàng Bá Thiên, cũng chính là tướng Trấn Thiên Nam của nhà họ Tần ở Tây Bắc.”
“Đến lúc đấy, tôi sẽ nói cho ông biết câu trả lời.”
Đối mặt với sự truy hỏi của kẻ ăn mày, Tần Thiên bỏ lại một câu rồi lướt đi.
“Anh đã đi đâu?” Về đến nhà họ Dương, vẻ mặt Tô Tô có chút tái nhợt đi ra đón.
Dương Lâm vội vàng kéo Tần Thiên sang một bên, nói nhỏ: “Họ vẫn chưa biết chuyện trên võ đài.”
“Nói thật với cậu, khi đánh được một nữa thì Tô Tô và những người khác không tìm được hai chúng ta nên đã gọi điện thoại cho tôi.”
“Lúc đó tôi sợ họ lo lắng, nên nói với họ rằng hai chúng ta cảm thấy nhàm chán, đã về nhà rồi.”
“Họ đã đợi ở nhà rất lâu.”
Tần Thiên muốn nói gì đó, thì cậu Dương Sâm từ bên ngoài trở về.
Vừa vào cửa đã kích động nói: “Mọi người biết không? Hôm nay trên võ đài núi Thanh Bình đã xảy ra một chuyện lớn đấy!”
“Tên ác bá mấy năm trước bị Sở Minh đánh bỏ trốn lại trở về. Hơn nữa còn dẫn theo một hung thần ác sát giết người không chớp mắt!”
“Lúc đó, cả Sở Minh đều bị áp chế chặt chẽ.”
Dương Đức Quang tức giận nói: “Tên ác bá này vậy mà còn chưa chết ư!”
“Sau đó thì sao? Sở Minh thế nào?”
Dương Sâm cười nói: “Khắp thành phố đều đang loan truyền đấy!”
“Nói là vào thời điểm quan trọng, có một thiếu niên anh hùng giống như thiên thần giáng lâm. Chỉ một cái nhấc tay đã dọa Hoàng Bá Thiên bỏ chạy và đánh chết quái vật kia!”
“Ba, đây quả thật là ông trời phù hộ Sở Châu!”
“Vì bảo vệ anh hùng kia mà Sở Minh không chịu tiết lộ tên cụ thể của cậu ta. Nhưng con nghe rất nhiều người nói, anh hùng kia họ Tần.”
“Đúng rồi Tần Thiên, là người trong tộc với cậu nhỉ.”
“Vừa rồi tôi còn nghĩ, nếu người kia là cậu thì nhà họ Dương chúng ta có thể được thơm lây đấy, ha ha ha.”
“Nhưng mà, làm sao có thể chứ.”
“Tôi biết. Cậu với Dương Lâm nửa chừng chạy trở về là sợ người của Sở Minh trả thù. Điều này cũng có thể hiểu được.”
“Bây giờ cậu có thể yên tâm, Sở Minh có đức độ sẽ không gây phiền phức cho cậu.”
Dương Lâm kích động muốn thừa nhận, nhưng Tần Thiên nháy mắt với anh ta, chậm rãi lắc đầu.
Dù sao, tốt hơn hết vẫn là không nên để cho Tô Tô biết những chuyện đẫm máu như thế này.
E là sẽ dọa đến cô.
Dương Lâm đổi giọng nói: “Thật sao ạ?”
“Haiz, tiếc thật. Con và Tần Thiên cảm thấy nhàm chán nên mới đi về nửa chừng!”
“Sớm biết như vậy, bọn con cũng đi xem phong thái của vị Tần đại hiệp kia rôi!”
Tô Tô xác định Tần Thiên không sao, cũng không lo lắng về những chuyện khác nữa.
Nhưng, trong lòng Tần Thiên lại cảm thấy ấm áp với biểu hiện này của cô.
Đây vẫn là lần đầu tiên, hắn nhìn thấy cô vô tình biểu hiện sự quan tâm với mình.
“Tết trùng dương đã kết thúc, anh thu dọn một chút, chúng ta cũng nên trở về rồi.”
“Liễu Thanh và Cung Lệ lần lượt gọi điện thoại cho em. Lô sản phẩm đầu tiên đã ra lò, trải qua kiểm tra tất cả đều đạt tiêu chuẩn.
“Liễu Thanh đã huy động mối quan hệ của cô ta, lấy được một hạn ngạch tham gia triển lãm quốc tế. Cô ta đề nghị chúng ta có thể phát triển Tô Ngọc Cao ra quốc tế.”
“Tần Thiên, anh thấy thế nào?”
Tần Thiên cười nói: “Đây là chuyện tốt mà.”
“Đợi chúng ta trở về rồi bàn bạc. Đến lúc ấy anh sẽ đi nước ngoài cùng em.”
“Được!” Tô Tô bắt đầu thu dọn hành lý.
Ngày mai họ phải đi rồi, cả nhà họ Dương đều không nỡ.
Lý Phân đã bố trí một bữa tối thịnh soạn. Lần này, không chỉ Dương Sâm nhiệt tình kéo Tần Thiên cụng ly mà Dương Lâm cũng tham gia vào cuộc chiến.
Mỗi lần anh ta cầm ly rượu lên đều uống cạn. Nhìn Tần Thiên, trong mắt đều là lời nói, nhưng khổ nỗi không thể nói ra.
Ăn bữa cơm đến mười giờ, Tần Thiên hơi say. Nghe thấy bên ngoài vang lên vài tiếng chim hót, hắn kiếm cớ ra ngoài cho tỉnh rượu, một mình rời khỏi khu vực nhà họ Dương.
“Tiên sinh, Trấn Thiên Nam đã trốn sự truy bắt của Sở Minh một ngày. Bây giờ, lão ta đã trộm một chiếc SUV và lái ra khỏi thành phố từ một con đường nhỏ.”
“Anh em nhóm Rồng đang theo dõi, có cần chặn lại không?”
Tần Thiên lắc đầu, nói: “Vất vả cho cậu và anh em nhóm Rồng rồi.”
“Tiếp theo tôi sẽ xử lý. Bảo các anh em nhóm Rồng giải tán. Cậu cũng đi làm chuyện của mình đi.”
“Vâng!” Người áo đen cúi đầu đồng ý, im lặng biến mất trong màn đêm.
……
Trong màn đêm mù mịt, trên đường núi che khuất, một chiếc SUV đã thay đổi đang chạy như điên.
Hoàng Bá Thiên mở to một mắt tức giận, hai tay nắm chặt vô lăng.
Lão ta nhớ sâu sắc con đường này. Mấy năm trước, khi bị đám người Kim Vinh đánh bại, lão ta đã đi theo con đường này.
Đi qua khỏi sườn núi trước mặt, xem như đã ra khỏi khu vực Sở Châu.
Vốn tưởng rằng, lần này trở về chắc chắn có thể đánh bại Sở Minh, lập lại giang sơn.
Nhưng lão ta tuyệt đối không ngờ, nửa đường lại nhảy ra một Tần Thiên, phá vỡ tất cả kế hoạch của lão ta.
Ép lão ta không thể không thất bại bỏ chạy ở nơi này thêm lần nữa!
“Tần Thiên, ông đây chưa xong với mày đâu!”
“Mày đã phản bội nhà họ Tần, sớm muộn cũng sẽ chết không có chỗ chôn thây!” Vừa lái xe Hoàng Bá Thiên vừa gầm lên giận dữ.
Bỗng nhiên, dưới ánh đèn pha chói mắt, lão ta nhìn thấy một người đang đứng giữa con đường phía trước.
Tay chống nạng sắt, một ống quần xắn lên.
“Lão Thương!”
“Đồ khốn, tại sao lúc đó không nổ súng?”
“Bây giờ nhiệm vụ thất bại, mày còn mặt mũi đến gặp tao? Đi chết đi!”
Hoàng Bá Thiên hét lên điên cuồng, không những không dừng xe mà còn tăng tốc, đâm vào đối phương.
Chiếc SUV gầm rú, là một con mãnh thú sắt thép nặng vài tấn.
Với tốc độ và sức nặng này, một khi đâm vào máu thịt sẽ tung tóe, chết thảm ngay tại chỗ.
Lão Thương chống nạng sắt, đứng yên. Đôi mắt dưới mái tóc rối bù lộ ra sát khí như thần chết.
Đột nhiên, ông ta gầm nhẹ, đập mạnh nạng sắt xuống nền đá.
Ngay sau sức mạnh này, cả người ông ta bay lên. Và cùng lúc này, rút ra một thanh kiếm gãy từ trên đầu nạng.
Khoảng không nổi lên hình vòng cung, giống như ma quỷ bám vào cửa ghế lái của chiếc SUV.
Đâm thanh kiếm gãy trong tay.
Toàn bộ quá trình diễn ra trong chốc lát, liền một mạch.
Hoàng Bá Thiên chợt cảm thấy đầu lành lạnh, nhìn qua kính chiếu hậu lão ta thấy một thanh kiếm gãy đâm xuyên cửa kính ô tô, đâm vào trán lão ta.
Chiếc SUV mất kiểm soát, chuyển hướng gấp, lao vào vách núi tối tăm.
Cùng với một tiếng nổ, sau đó không nghe thấy âm thanh nào nữa.
Tất cả, đều đã kết thúc.
Kết thúc trong vài giây ngắn ngủi.
“Lão Thương” chống đất bằng thanh kiếm gãy hai tấc, đi về phía chiếc nạng đang cắm giữa đường.
Rất cẩn thận, cắm thanh kiếm vào khe giữa chiếc nạng. Rút nạng ra định rời đi.
Bỗng, ông ta giật mình.
“Ai!” Quát nhỏ một tiếng, cả người lại lần nữa bùng lên sát khí.
Đến khi ông ta quay người lại, nhìn thấy Tần Thiên đang đứng bên cạnh thì các cơ trên mặt run lên dữ dội.
“Tôi đã giết Trấn Thiên Nam theo yêu cầu của cậu.”
“Bây giờ, đến lượt cậu nói cho tôi biết thân phận của cậu rồi chứ?”
Tần Thiên thở dài, nói: “Tôi nên gọi ông là chú Tàn Kiếm nhỉ?”
“Không ngờ tứ đại quỷ sai dưới quyền ông chủ cũ của Diêm Vương Điện, năm xưa khiến người ta nghe tiếng đã sợ vỡ mật là thế. Bây giờ, lại suy bại đến nông nỗi này.”
Trong mắt Tàn Kiếm, tuôn trào nước mắt.
Ông ta ra sức kiềm chế, run giọng nói: “Thằng nhóc, rốt cuộc cậu là ai?”
“Cậu… gọi tôi là chú?”
Tần Thiên gật đầu: “Tứ đại quỷ sai các người, năm đó đã cùng sư phụ cháu lập nên Diêm Vương Điện. Lúc đó còn không gọi là Diêm Vương Điện, mà gọi là ‘Thiên Phạt’.”
“Mặc dù trên danh nghĩa là chủ tớ, nhưng sư phụ nói, các người tình như anh em.”
“Nhiệm vụ đầu tiên sư phụ giao cho cháu, là tìm được thi thể của mọi người để chôn cất.”
“Mấy năm nay, cháu đã tìm được thi thể của Mị Ảnh, Ngân Hồ và Kim Thương chôn cất, duy nhất thiếu một mình ngài.”
''Đồng Xuyên, anh cũng thật ngông cuồng!''
''Xem chiêu đây!''
Ba người trẻ tuổi chiến thắng kia cũng đều là người nổi bật cùng thế hệ. Nghe Đồng Xuyên nói vậy, bọn họ vô cùng tức giận.
Ba người đồng thời ra tay, nắm đấm như chùy, đá chân như gió.
Đồng Xuyên tinh thần phấn chấn, lấy một đánh ba. Anh ta không những không rơi vào thế yếu mà còn càng đánh càng hăng.
Dưới đài là tiếng hò reo khen ngợi, tất cả đều ủng hộ Đồng Xuyên.
Dương Lâm nắm lấy bả vai Tần Thiên, kích động nói: ''Cậu biết không? Tôi là bạn thân của Đồng Xuyên đấy.''
''Hồi trước bố mẹ cậu ấy không may qua đời, cậu ấy mượn tôi mấy trăm tệ, một mình đi Thiếu Lâm tự.''
''Năm đó cậu ấy mới tám tuổi.''
''Mãi đến năm ngoái mới quay về. Mười sáu năm nay cậu ấy luôn lăn lộn ở Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga Mi, đủ các loại môn phái lớn.''
''Còn chạy đến khắp các nước thỉnh giáo các sư phụ có kinh nghiệm.''
''Thậm chí còn đánh cả hắc quyền.''
''Bây giờ mới thấy, đúng là thời gian không phụ người có lòng!''
Tần Thiên cũng tán dương gật đầu. Hắn có thể nhìn ra được tấm lòng chân thành tu võ của Đồng Xuyên.
Có thể nói nếu tiến hành bồi dưỡng thì tương lai có thể thành người tài.
''Ầm!''
Một tiếng hô vang lên, Đồng Xuyên ra tay bất ngờ, một đấm hạ gục đối thủ trước mặt.
Sau đó không đợi hai người còn lại phản ứng, anh ta quét chân một cái, tiếp đó là chiêu lên gối, đánh bại hai người khác.
Ba người biết rõ mình không phải đối thủ nên cúi đầu nhận thua.
Bầu không khí cũng tăng cao.
Thậm chí rất nhiều người còn bắt đầu ném hoa tươi lên lôi đài.
Giờ phút này, trong suy nghĩ của người dân Sở Châu, Đồng Xuyên chính là thiếu niên anh hùng chiến thắng.
Hoa tươi bên người khiến anh ta càng thêm nổi bật.
''Tốt!''
''Đồng thiếu hiệp quả nhiên là thân thủ tốt!''
''Bây giờ tôi tuyên bố, quán quân của đại hội Kim Cúc năm nay là... Đồng Xuyên!''
''Mời Đồng thiếu hiệp tiến lên nhận kim cúc.''
Kim Vinh đứng lên tự mình tuyên bố.
Sở Minh có người kế thừa, ông ấy cũng cảm thấy vô cùng vui mừng.
Đồng Xuyên kích động đi qua, cung kích cúi đầu để Kim Vinh cài đóa hoa cúc vàng óng ánh kia ở vạt áo trước ngực.
Mọi người lại lần nữa vỗ tay như sấm.
Kim Vinh lại cười nói: ''Theo như lệ cũ, tuyển thủ quán quân sẽ được ưu tiên nhận vào Sở Minh.''
''Bây giờ tôi hỏi cậu, Đồng Xuyên, cậu nguyện ý gia nhập Sở Minh không?''
Cái này thật ra chỉ là một trình tự. Ai lại không muốn gia nhập Sở Minh chứ?
Tham gia đại hội Kim Cúc chính là vì muốn gia nhập Sở Minh. Nhưng trong trình tự thì vẫn phải tôn trọng ý kiến của người trong cuộc.
Đồng Xuyên kích động muốn nói đồng ý.
Đúng lúc này ở đỉnh núi gần đó vang lên tiếng ầm ầm ầm!
Liên tục ba tiếng pháo rung trời.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Tất cả mọi người hoảng sợ quay đầu lại nhìn.
Lúc đầu chỉ thấy một làn khói, sau đó là tiếng nhạc ma quỷ vang lên.
Tiếp đó là hai người nhìn rất kì lạ đeo mặt nạ quỷ.
Ở giữa là bốn tiểu quỷ đang nâng một cỗ kiệu. Trên kiệu là một người cao lớn, trên mặt hắn ta đeo mặt nạ Diêm Vương.
Diêm Vương Điện!
Mấy người Kim Vinh trên đài và Tần Thiên dưới đài thấy cảnh này thì lòng run lên.
Tần Thiên cười lạnh, cảm giác vừa rồi của hắn không tệ. Đám người kia đúng là ẩn nấp trên đỉnh núi này.
''Làm cái gì vậy.''
''Nhà ai tế tổ thế, đâu cần phải làm to như vậy chứ.''
''Còn thổi sáo đánh trống, làm ma làm quỷ. Muốn thu hút sự chú ý của người khác sao?''
Dương Lâm nhịn không được mà mắng.
Có rất nhiều người khác có cùng suy nghĩ với Dương Lâm.
Mấy người Kim Vinh trên đài lại không nghĩ vậy. Ánh mắt họ nhìn đội ngũ kì quái này như nhìn đại dịch.
Theo tiếng nhạc ma quỷ đến gần, tiểu quỷ càng vui mừng hơn. Bọn họ nâng cỗ kiệu lên, trực tiếp đi lên đài.
Người đeo mặt nạ Diêm Vương ngồi trên kiệu nhìn Kim Vinh cười lạnh: ''Kim lão quỷ, Diêm Vương đến lấy mạng.''
''Bây giờ, dẫn đầu tất cả mọi người của Sở Minh, quỳ xuống trước mặt tao, tự chặt một tay.''
''Cút khỏi Sở Châu, vĩnh viễn không quay lại. Vậy thì bản vương sẽ tha cho nhà ngươi một mạng.''
''Đừng có mơ mộng hão huyền!''
Kim Vinh phẫn nộ kêu to: ''Giả thần giả quỷ, rốt cuộc ông là ai?''
''Dám lấy mặt nạ xuống cho tôi xem sao?''
Diêm Vương cười lạnh nói: ''Như mấy người mong muốn.''
Giây phút lão ta tháo mặt nạ xuống, mấy người Kim Vinh ngây ra một lúc, sau đó đùng đùng nổi giận.
''Hoàng Bá Thiên, hóa ra lại là ông!''
''Trước kia ông bắt nạt người khác, bây giờ còn dám quay về?''
Hoàng Bá Thiên?
Người bên dưới đài đều vô cùng hoảng sợ.
Dương Lâm run giọng nói: ''Sao lão ta còn chưa chết?"
''Nguy rồi, mấy năm trước Hoàng Bá Thiên bị mấy người Kim minh chủ đuổi khỏi Sở Châu, bây giờ lão ta quay lại báo thù!''
Mà Tần Thiên càng cảm thấy bất ngờ hơn.
Vì Hoàng Bá Thiên này không phải là ai khác mà là Trấn Thiên Nam, người hắn đã nhìn thấy khi mới bước chân đến Sở Châu, tại bến tàu Song Sơn và trong rừng.
Nhà Tần ở Tây Bắc, vị tướng thứ năm trong tám tướng.
Không ngờ sau khi Hoàng Bá Thiên bị đuổi ra khỏi Sở Châu đã gia nhập nhà họ Tần, đồng thời làm một trong tám tướng, tướng Trấn Thiên Nam.
Khó trách ngày đó trong núi, Trấn Thiên Nam nói chờ lão ta xử lí xong chuyện xưa sẽ đến bắt hắn về.
Hóa ra là chuyện xưa này, tìm Sở Minh để báo thù.
Không cần nói cũng biết người làm giả Diêm Vương Lệnh rồi chỉ định Sở Minh chính là lão ta.
Giả thần giả quỷ, nhưng hôm nay gặp hắn thì mọi chuyện sẽ chấm dứt. Ánh mắt Tần Thiên hiện lên sát khí.
Hoàng Bá Thiên cười ha ha nói: ''Kim lão quỷ, bớt nhiều lời đi!''
''Tôi biết ông tụ tập một bang gọi là cao thủ, muốn dựa vào đó để phản kháng sao?''
''Ông cũng gan lắm, còn giết mười thuộc hạ của tôi!''
''Thù mới nợ cũ, hôm nay tính hết một lượt đi!''
Lão ta vừa dứt lời, phía sau đã có một gã to con hung tàn nhảy ra.
Gã ta trừng đôi mắt hung ác như chuông đồng lên, ồm ồm nói: ''Người giết anh em của tao là ai? Ra chịu chết đi!''
Đồng Xuyên lớn tiếng nói: ''Kim minh chủ!''
"Ông vừa mới hỏi tôi có đồng ý gia nhập Sở Minh không. Bây giờ tôi có thể nói cho ông biết.''
''Tôi sẽ đánh bại gã to con này để làm quà gia nhập Sở Minh!''
''Tôi sẽ đối phó hắn ta!''
Nói rồi anh ta quay đầu lao về phía gã to con kia.
Trấn Thiên Nam cười ha ha: ''Nhóc con cũng dám khiêu khích thuộc hạ là đại tướng Cự Hồn của tao sao!''
''Cự Hồn, giết hắn!''
Gã to con kia tên Cự Hồn. Hắn nhìn Đồng Xuyên đang lao đến, trong mắt là sự tàn bạo.
Hắn ta quát to một tiếng rồi đứng yên không nhúc nhích. Mặc cho nắm đấm như sắt của Đồng Xuyên nện xuống ngực mình cũng không quan tâm.
Vậy mà hắn ta lại không nhúc nhích chút nào.
Đồng Xuyên kinh ngạc. Nắm đấm của anh ta có thể làm cho đá nát vụn.
Cơ thể của Cự Hồn này vậy mà lại cứng hơn đá.
Lúc anh ta đang ngây người, Cự Hồn hét to một tiếng rồi đột nhiên duỗi bàn tay to như quạt hương bồ ra túm lấy Đồng Xuyên.
Giống như túm một con gà con, hắn ta quay anh ta trên không trung vài vòng, sau đó, bộp!
Anh ta bị văng ra, bị đập vào một tảng đá cứng trên lôi đài.
Miệng và mũi của Đồng Xuyên lập tức trào máu, xương cốt toàn thân dường như đã bị gãy.
Anh ta hoảng sợ nhìn gã to con kia, trong mắt là sự không tin nổi.
Người vây quanh lôi đài cũng hoàn toàn kinh ngạc.
Đây chính là Đồng Xuyên đó!
Là người vừa mới lấy một chọi ba, là người được vòng nguyệt quế kim cúc, là người vô cùng mạnh mẽ!
Không ngờ chỉ trong nháy mắt lại bị Cự Hồn quăng ra như một con gà!
''Hay lắm Cự Hồn, không hổ là đại tướng của Hoàng Bá Thiên ta!''
''Ha ha ha ha!''
''Hôm nay Hoàng Bá Thiên ta tuyên bố sẽ trở lại Sở Châu!''
''Tất cả những người không phục tùng, muốn sánh vai với Sở Minh sẽ bị Cự Hồn tiễn lên trời!''
''Cự Hồn, không được dừng lại!''
''Tiếp tục đi!''
Hoàng Bá Thiên vô cùng đắc chí, tiếng cười phách lối của lão ta quanh quẩn trong núi.
Chương 83 Tần Thiên, tên giết người
“Để tao đấu với mày!”
Hàn Sơn nhảy ra trong tiếng gầm giận dữ.
Võ công của anh ấy mạnh mẽ và thuần thục hơn Đồng Xuyên. Hơn nữa, kinh nghiệm đối kháng cũng tương đối tinh thông.
Nhưng, Cự Hồn giống như một con gấu man rợ thời cổ xưa bất động. Sau vài lần chạm trán, Hàn Sơn đã bị đánh bay bằng một cú đấm.
Hàn Sơn phun máu ra, ít nhất có ba chiếc xương sườn ở ngực đã bị gãy.
“Để tôi!”
“Để tôi!”
Bên Sở Minh, không những không bị khí thế của Cự Hồn đe dọa mà ngược lại sự chính trực bên trong đã được kích thích.
Từng hảo hán lao về phía trước, và liên tục bị đánh bay ra ngoài.
Cảnh tượng đã phơi bày tình thế áp đảo ở một bên.
Một Cự Hồn đã nghiền nát toàn bộ Sở Minh và những cao thủ họ mời đến.
Mà mỗi một người bị Cự Hồn đánh bị thương, bên cạnh sẽ lập tức có một tiểu quỷ lao đến kề dao vào cổ họ.
Nhìn xem, đây chính là tình thế thất bại hoàn toàn.
Hoàng Bá Thiên đứng dậy, một mắt lóe lên sự tàn nhẫn.
Lão ta nhìn chằm chằm Kim Vinh, cười ha ha nói: “Quỳ xuống, dập đầu cầu xin tao tha thứ!”
“Nếu không, bọn chúng đều sẽ chết vì mày!”
“Minh chủ, đừng!”
“Sở Minh thề có chết cũng không khuất phục!”
“Chúng ta ở cùng Sở Minh!”
Những người xem đều bị tinh thần bất khuất này của Sở Minh lây nhiễm, rất nhiều người đã rơi nước mắt.
Nhưng, đối mặt với Hoàng Bá Thiên bất khả chiến bại, những con người bình thường như họ cũng chịu bó tay.
“Hoàng lão gia, xin tha mạng!”
Đột nhiên Dương Chí Kiệt nhào tới, quỳ ở trước mặt Hoàng Bá Thiên, nói: “Chuyện này không liên quan gì đến tôi cả!”
“Tôi không biết Kim Vinh mời tôi đến là để đối phó với ngài. Nếu biết, chắc chắn tôi sẽ không đến!”
“Hoàng lão gia, bây giờ tôi quy hàng. Xin gia nhập phe của ngài!”
“Hơn nữa tôi còn có thể nói cho ngài biết, tên đã giết chết thuộc hạ của ngài tối hôm trước, hắn họ Tần!”
Hoàng Bá Thiên hung hãn nói: “Tên khốn họ Tần kia ở đâu? Lăn ra đây cho ông!”
“Tao sẽ xé hắn thành trăm mảnh!”
Cự Hồn còn vỗ ngực, giống như một con KingKong, hú lên trời.
Thủ lĩnh áo đen bị Tần Thiên đâm xuyên, đóng ở trên tường chính là anh em của lão ta.
Giờ đây, lão ta đang nóng lòng muốn xé nát hung thủ để báo thù cho anh em.
“Kim Vinh, còn không mau giao họ Tần ra đây!”
“Có lẽ tao có thể tha mạng cho mày!” Hoàng Bá Thiên gầm lên giận dữ.
Dương Chí Kiệt đắc ý nói: “Lão Kim, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.”
“Nên tôi nói, ông nhanh đầu hàng đi.”
“Còn họ Tần kia. Các người cảm thấy, hắn sẽ thật sự đến cứu các người sao?”
“Hắn ra tay giết người gây nên họa lớn đã bỏ trốn từ lâu rồi. Bỏ các người lại gánh trách nhiệm mà thôi!”
Kim Vinh hét lên: “Ta tin vào Tần thiếu hiệp!”
Những đệ tử của Sở Minh bị bắt không thể chịu đựng được hét to: “Tần đại hiệp, ngài ở đâu?”
“Ngài nhìn thấy không? Xin ngài hãy ra tay hàng phục những tên ác ma coi trời bằng vung này!”
“Xin Tần đại hiệp ra tay hàng phục!”
Bất giác, ngay cả những người xem cũng la lên.
Hàng ngàn người hét lên, âm thanh chấn động cả đồi núi.
Dương Lâm rơm rớm nước mắt hét theo vài tiếng, thấy Tần Thiên bên cạnh im lặng, anh ta tức giận nói: “Cậu cũng họ Tần, người ta cũng họ Tần, sao lại chênh lệch lớn đến vậy chứ?”
“Còn không nhanh gọi cùng đi, có thể sẽ gọi được Tần đại hiệp kia ra cứu Sở Minh đấy!”
Tần Thiên mỉm cười nói: “Không cần gọi, tôi đây đi ra là được rồi.”
“Cậu nói cái gì?” Dương Lâm sững sờ, nhìn Tần Thiên đi lên đài, anh ta không thể tưởng tượng nổi.
Lẽ nào, hắn chính là Tần đại hiệp được Sở Minh xem là vị cứu tinh kia sao?
Điều này làm sao có thể?
Sở dĩ đến bây giờ Tần Thiên mới ra tay, một mặt là cho Sở Minh một cơ hội rèn luyện.
Ngoài ra, hắn cũng muốn xem thử Sở Minh này, rốt cuộc có đáng để hắn cứu hay không.
Bây giờ xem ra, hắn không nhìn sai.
“Tần Thiên, kẻ giết người. Đến ban cho ông cái chết.”
Dưới sự chú ý của mọi người, Tần Thiên bay lướt lên võ đài đẫm máu với thân hình tuấn mỹ.
“Là cậu?” Hoàng Bá Thiên sửng sốt, sau đó trong mắt tràn đầy tức giận.
“Đại thiếu gia, bản thân cậu cũng khó giữ nổi, lẽ nào còn muốn lội qua vùng nước bùn này sao?”
“Ngoan ngoãn ở lại đi. Đợi tôi xử lý xong chuyện ở nơi này sẽ đưa cậu về nhà.”
Tần Thiên không buồn cũng không vui, bình tĩnh nói: “Tôi đảm bảo, ông sẽ không thể sống sót rời khỏi thành phố Sở Châu.”
Khuôn mặt Hoàng Bá Thiên méo mó.
“Tần đại hiệp!”
“Cuối cùng ngài đã đến!”
“Xin Tần đại hiệp hãy ra tay hàng phục!”
Người của Sở Minh, lại xúc động hét lên.
Dương Chí Kiệt sững sờ, vội vàng nói với Cự Hồn: “Chính hắn đã giết anh em của mày, mày mau giết hắn báo thù cho anh em của mày đi!”
Bây giờ, ông ta đã ở phe của Hoàng Bá Thiên.
Nếu để cho Tần Thiên xoay chuyển tình thế, giúp đỡ Sở Minh giành chiến thắng, vậy thì ván cược này của ông ta sẽ thua thảm hại.
“Tên khốn, nạp mạng đi!” Cự Hồn không quan tâm nhiều như vậy, nghe nói Tần Thiên chính là hung thủ giết hại anh em của mình, cả người đều nổi điên lao về phía Tần Thiên.
Lúc này, mọi người trên đài dưới đài tất cả đều căng thẳng há to miệng. Lặng ngắt như tờ.
Bởi vì mặt mũi Tần Thiên gầy guộc, một thân một mình. Nhìn thế nào cũng không phải là đối thủ của loại tồn tại huyền bí như Cự Hồn.
Thậm chí, trông Tần Thiên cũng không bằng Đồng Xuyên trước đây.
Người như thế này, còn không thể bị Cự Hồn đấm thủng ư.
Cảnh tượng tiếp theo, càng khiến cho họ bất ngờ hơn.
Đối mặt với cú đấm điên cuồng như vậy của Cự Hồn, Tần Thiên lại không hề né tránh!
Một tay hắn để ở sau lưng, tay kia nắm chặt thành nắm đấm, trông như thể tùy ý nghênh tiếp.
Chỉ nhìn từ góc độ thị giác thì nắm đấm của hắn trắng nõn và khéo léo, kém hơn nắm đấm như cái búa của Cự Hồn không biết bao nhiêu lần.
Trong tình huống này, hắn lại muốn chạm nắm đấm?
“Điên rồi!”
“Nhất định là hắn điên rồi!” Bên cạnh võ đài, Đồng Xuyên lẩm bẩm.
Rất nhanh, ngay lập tức hai nắm chấm chạm vào nhau.
Không ngờ, cảnh tượng Tần Thiên bị đâm thủng bi thảm như trong tưởng tượng lại không xuất hiện.
Hai nắm đấm, dường như dính chặt vào nhau.
Một giây sau, trong mắt Cự Hồn lộ ra vẻ vô cùng sợ hãi.
Hắn ta tận mắt chứng kiến nắm đấm của mình bắt đầu nổ tung!
Đầu tiên là làn da nứt toác, sau đó vỡ mạch máu, sau đó nữa là gãy xương!
“Á… á!”
Cự Hồn ngẩng đầu lên trời hét lên, phát ra tiếng kêu thảm thiết long trời lở đất.
Không chỉ là nắm đấm, sau khi làn sóng khí này nuốt chửng nắm đấm của hắn ta thì nửa cánh tay của hắn ta cũng tan vào hư vô!
“Tao giết mày!”
Không hổ là Cự Hồn. Trong tình trạng nặng như vậy, hắn ta không những không chùn chân mà ngược lại còn kích thích cơn thịnh nộ nguyên thủy nhất.
Hắn ta vung lên một nắm đấm khác, đánh vào huyệt thái dương của Tần Thiên ở khoảng cách gần.
Bị đè ép bởi sức mạnh khổng lồ và nhanh chóng, xung quanh thậm chí còn vang lên tiếng nổ siêu thanh.
Tóc Tần Thiên bị thổi lên, cơ bắp trên mặt cũng hơi biến dạng.
Hắn chậm rãi nghênh đón nắm đấm lần nữa.
“Rầm!”
Lần này, một nắm sương máu trực tiếp thổi bay cả cánh tay của Cự Hồn.
“Chết đi!”
Cự Hồn hung dữ khác thường, vung lên sức mạnh cuối cùng. Một cái đầu to như tảng đá đập về phía Tần Thiên.
Tần Thiên đấm thẳng vào.
Rầm!
Chương 84 Ông chủ cũ
Đầu của Cự Hồn vỡ tung, sau khi đứng trên võ đài vài giây cơ thể to lớn mới sụp đổ như một bức tường.
Trong chốc lát, tất cả mọi người có mặt đều im lặng.
Tất cả mọi người đều chìm đắm trong sự sợ hãi không gì sánh được.
Ba cú đấm!
Trước sau, chỉ trong vài giây ngắn ngủi Tần Thiên đã đánh ra ba cú đấm!
Sau đó, sau khi nổ tung đôi tay của Cự Hồn thì trực tiếp nổ đầu.
Bây giờ, tên này đã chết đến cả hồn cũng không còn.
Sau khoảng vắng lặng ngắn ngủi, hiện trường vang lên tiếng reo hò vang đội.
Những cao thủ của Sở Minh bị Cự Hồn đánh bị thương lúc trước, tràn đầy khí thế, dễ dàng đánh trả những tiểu quỷ đang khống chế họ, quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Chẳng mấy chốc, cục diện đã đảo ngược.
“Wow!”
“Wow wow wow!”
Dương Lâm kích động đến mức không biết phải nói gì.
“Tên này thật biến thái!”
“Người này thật sự là em rể họ của Dương Lâm mình sao?”
Đồng Xuyên trực tiếp há miệng, không nói nên lời. Nhưng, ngoài sự ngạc nhiên thì trong mắt anh ta còn hiện ra ánh sáng kỳ lạ.
Trước đây, anh ta cảm thấy mình đã rất tài giỏi, dẫn đến có hơi không coi ai ra gì.
Nhưng mà bây giờ, Tần Thiên đã để cho anh ta nhìn thấy một cảnh giới cao hơn và bầu trời bao la hơn!
Tại hiện trường, phía của Hoàng Bá Thiên chỉ còn lại một mình lão ta vẫn có thể đứng.
Tần Thiên lạnh lùng nở nụ cười nói: “Thế nào?”
“Ông vẫn muốn tôi đích thân ra tay sao?”
Nói xong, đá thanh đao qua, ám chỉ để Hoảng Bá Thiên tự sát.
Trong một mắt của Hoàng Bá Thiên lóe lên vẻ độc ác vô biên, bỗng nhiên lão ta lớn tiếng nói: “Lão Thương, ông còn đợi gì nữa? Mau nổ súng đi!”
“Giết hắn, để xứng danh với Diêm Vương Lệnh!”
Hửm?
Tần Thiên thoáng sửng sốt, sau đó quay đầu nhìn về đỉnh núi phía xa. Cảm giác bị người bắn tỉa nhắm mục tiêu như lúc ở bến sông núi đôi lại ập đến.
Và qua lời nói của Hoàng Bá Thiên, trực giác hắn cảm thấy rằng người gọi là lão Thương này mới là người có liên quan với “Diêm Vương Lệnh”.
“Tạm biệt!” Nhân lúc Tần Thiên ngây người, bỗng nhiên Hoàng Bá Thiên phóng ra vài cây phi đao, hoảng loạn chạy trốn.
Tần Thiên cũng không đuổi theo.
Kim Vinh cầm một tấm thẻ đi tới, kích động nói: “Đêm hôm đó, Tần tiên sinh không nhìn đã nói tấm thẻ này là giả.”
“Bây giờ toàn bộ sự thật đã được tiết lộ, tấm thẻ hại người này giao cho Tần tiên sinh tiêu hủy!”
“Còn Hoàng Bá Thiên, giao cho Sở Minh. Lão ta sẽ không thể trốn thoát.”
Một tấm thẻ đen thui, phía trên là ba ký tự đỏ như máu: Diêm Vương Lệnh!
Mặc dù biết rõ là giả, mặc dù bây giờ mặt trời đang chiếu rực rỡ, nhưng khi nhìn vào nó mọi người vẫn cảm nhận được một luồng khí u ám.
Như thể đây là một con ác quỷ khát máu sẽ hồi sinh bất cứ lúc nào.
“Hả?” Nhìn thấy tấm thẻ này, con ngươi của Tần Thiên không khỏi co rụt lại.
Ngoại trừ hơi nhỏ một chút nhưng chất liệu và nét chữ của nó, đặc biệt là hơi thở bao hàm bên trong đó giống y hệt với “Diêm Vương Lệnh” chân chính trong tay mình.
Giả mạo bình thường, hoàn toàn không thể đạt đến trình độ này.
Nghĩ đến gì đó, hắn vội nói: “Kim minh chủ, sau này sẽ gặp lại.”
Hắn quay người lao nhanh về phía triền núi kia.
“Đa tạ Tần tiên sinh giúp đỡ, cứu Sở Minh!”
“Kim Vinh tôi thay mặt Sở Minh, hôm nay thề với trời. Sở Minh sẽ tôn trọng tiên sinh!”
“Nếu sau này tiên sinh có lệnh, trên dưới Sở Minh sẽ bất chấp gian nguy, sẵn sàng mạo hiểm tính mạng để giúp đỡ!”
Ông ấy nhìn vào bóng lưng Tần Thiên hét lớn.
Tất cả mọi người trong Sở Minh và những cao thủ được Sở Minh mời đến như Hàn Sơn đều nhìn hắn với ánh mắt vô cùng tôn kính.
Trong một khu rừng ở triền núi, cỏ dại mọc ngổn ngang, không một bóng người.
Ánh mắt Tần Thiên chậm rãi liếc nhìn, cuối cùng, phát hiện một ít bột trắng trên một tảng đá.
Sau khi nhìn kỹ, hắn cho rằng đây là bột magie.
Đây là một loại bột có thể xoa vào lòng bàn tay để thấm mồ hôi, chống trơn trượt cho tay. Người thường sử dụng nhất chính là các vận động viên thể dục dụng cụ và cử tạ.
Mà từ tảng đá này nhìn xuống, có thể nhìn thấy toàn cảnh võ đài ở phía xa.
Không thể không nói, nơi này chính là một vị trí tốt của kẻ bắn tỉa.
Rõ ràng, những bột magie này là do “Lão Thương” trong miệng Hoàng Bá Thiên để lại.
Khi Hoàng Bá Thiên sắp sửa bỏ trốn, tại sao phải hét lên để lão Thương giết mình, vì để xứng danh với “Diêm Vương Lệnh” sao?
Lão Thương này, tại sao lại không nổ súng mà lựa chọn rút lui?
Tần Thiên nghiền ngẫm Diêm Vương Lệnh nhỏ hơn bản chính trong tay, truy tìm theo mùi bột magie gần như không thể nhận ra trong không khí, sau đó rời khỏi núi sau.
So với sự ồn ào và nhộn nhịp của ngọn núi phía trước thì ngọn núi phía sau rõ ràng có hơi hoang vắng.
Nơi này vẫn chưa được phát triển. Nhưng hầu hết dân cư gần đó đều đã chuyển đi, chỉ còn lại vài căn nhà cũ nát.
Khi mặt trời nghiêng về phía tây, Tần Thiên đi vào một khoảng sân nhỏ hoang vắng.
Đẩy hai cánh cửa rách nát ra.
Ánh sáng trong nhà loang lổ, một người đàn ông với đầu tóc rối bù, khuôn mặt đầy bùn đất, trông giống như ăn mày ven đường.
Ngồi trên chiếc giường gỗ đen sì, trong tay cầm một cây súng bắn tỉa ngắm vào Tần Thiên.
Tần Thiên phát hiện ra ông ta xắn một ống quần lên, một bên chân đã mất.
Bên cạnh, đặt một chiếc nạng sắt đen thui.
“Tôi biết cậu sẽ tìm được đến đây, tôi đợi cậu rất lâu rồi.” Ăn mày lên tiếng, giọng nói khàn khàn.
Trong mắt ông ta, lộ ra hơi thở chết chóc.
Tần Thiên chẳng nói đúng sai, lạnh lùng nở nụ cười nói: “Ông chính là lão Thương?”
“Tại sao không nổ súng?”
“Là bởi vì ông biết, không thể giết được tôi sao?”
Mí mắt lão Thương giật giật, lộ ra cơn tức giận.
“Thằng nhóc, cậu quá tự tin rồi!”
“Khoảng cách gần như vậy, tôi không tin cậu có thể tránh được viên đạn!”
“Bây giờ, trả Diêm Vương Lệnh cho tôi. Biết đâu tôi có thể tha mạng cho cậu!”
Tần Thiên lạnh lùng cười nói: “Đừng căng thẳng. Tôi đến là muốn trả Diêm Vương Lệnh cho ông.”
Hắn chậm rãi lấy ra tấm thẻ lệnh.
Lão Thương nhìn thấy thẻ lệnh này, trong mắt hiện lên sự kích động, dường như đây là tín ngưỡng của ông ta.
Chính vào lúc ông ta muốn nhận lấy, thì sắc mặt đột nhiên thay đổi!
“Đây không phải thẻ của tôi!”
“Đây là… Diêm Vương Lệnh của ông chủ cũ!”
“Thằng nhóc, cậu là ai? Sao Diêm Vương Lệnh của ông chủ cũ lại ở trong tay cậu?”
“Ông chủ cũ ở đâu? Có phải ông ấy vẫn còn sống không? Nói mau!”
Ông ta kích động hỏi, súng bắng tỉa trong tay chĩa vào Tần Thiên.
Tần Thiên lạnh lùng nở nụ cười, sau đó ném tấm “Diêm Vương Lệnh” nhỏ hơn một chút lên giường.
“Nếu tôi đoán không nhầm thì chắc hẳn ông là người may mắn còn sống sót trong trận chiến ở Diêm Vương Điện nhỉ.”
“Sau trận đại chiến đó, có tin đồn trong thế giới ngầm rằng Diêm Vương Điện đã bị xóa xổ hoàn toàn. Nhưng có rất ít người biết rằng, người may mắn sống sót không chỉ có một người.”
“Chỉ có điều, họ đều đã thay tên đổi họ, mai danh ẩn tích.”
Tần Thiên nhìn lão Thương trước mặt, nghiêm túc nói: “Tuy rằng Diêm Vương Điện khiến con người ta sợ hãi, nhưng những kẻ bị giết đều là những kẻ đáng chết.”
“Ông nương nhờ vào con người như Hoàng Bá Thiên, sử dụng sai “Diêm Vương Lệnh”, cố tình tàn sát người vô tội, nên chịu tội gì?”
“Ông luôn miệng nói ông chủ cũ, vậy ông có xứng đáng với ông chủ cũ không?”
“Ông có xứng đáng với “Diêm Vương Lệnh” được bảo vệ bằng máu của những anh em đã chết kia không?”
Càng nói Tần Thiên càng tức giận.
Giọng nói kích động, như tra tấn tâm hồn!
Cơ thể “Lão Thương” run rẩy như thể bị đánh mạnh, cây súng dài trong tay rơi cạch xuống đất.
Trong mắt ông ta dâng lên nỗi đau đớn vô tận.
Bỗng nhiên, một tay ông ta nắm chặt cái nạng sắt bên cạnh, nhìn Tần Thiên, nghiến răng nói.
“Chuyện bản thân tôi làm, đợi tôi chết đi sẽ đến âm phủ giải thích với các anh em!”
“Bây giờ tôi chỉ hỏi cậu…”
“Cậu và ông chủ cũ, rốt cuộc có quan hệ gì!”
Chương 85 Tàn Kiếm
“Giết Hoàng Bá Thiên, cũng chính là tướng Trấn Thiên Nam của nhà họ Tần ở Tây Bắc.”
“Đến lúc đấy, tôi sẽ nói cho ông biết câu trả lời.”
Đối mặt với sự truy hỏi của kẻ ăn mày, Tần Thiên bỏ lại một câu rồi lướt đi.
“Anh đã đi đâu?” Về đến nhà họ Dương, vẻ mặt Tô Tô có chút tái nhợt đi ra đón.
Dương Lâm vội vàng kéo Tần Thiên sang một bên, nói nhỏ: “Họ vẫn chưa biết chuyện trên võ đài.”
“Nói thật với cậu, khi đánh được một nữa thì Tô Tô và những người khác không tìm được hai chúng ta nên đã gọi điện thoại cho tôi.”
“Lúc đó tôi sợ họ lo lắng, nên nói với họ rằng hai chúng ta cảm thấy nhàm chán, đã về nhà rồi.”
“Họ đã đợi ở nhà rất lâu.”
Tần Thiên muốn nói gì đó, thì cậu Dương Sâm từ bên ngoài trở về.
Vừa vào cửa đã kích động nói: “Mọi người biết không? Hôm nay trên võ đài núi Thanh Bình đã xảy ra một chuyện lớn đấy!”
“Tên ác bá mấy năm trước bị Sở Minh đánh bỏ trốn lại trở về. Hơn nữa còn dẫn theo một hung thần ác sát giết người không chớp mắt!”
“Lúc đó, cả Sở Minh đều bị áp chế chặt chẽ.”
Dương Đức Quang tức giận nói: “Tên ác bá này vậy mà còn chưa chết ư!”
“Sau đó thì sao? Sở Minh thế nào?”
Dương Sâm cười nói: “Khắp thành phố đều đang loan truyền đấy!”
“Nói là vào thời điểm quan trọng, có một thiếu niên anh hùng giống như thiên thần giáng lâm. Chỉ một cái nhấc tay đã dọa Hoàng Bá Thiên bỏ chạy và đánh chết quái vật kia!”
“Ba, đây quả thật là ông trời phù hộ Sở Châu!”
“Vì bảo vệ anh hùng kia mà Sở Minh không chịu tiết lộ tên cụ thể của cậu ta. Nhưng con nghe rất nhiều người nói, anh hùng kia họ Tần.”
“Đúng rồi Tần Thiên, là người trong tộc với cậu nhỉ.”
“Vừa rồi tôi còn nghĩ, nếu người kia là cậu thì nhà họ Dương chúng ta có thể được thơm lây đấy, ha ha ha.”
“Nhưng mà, làm sao có thể chứ.”
“Tôi biết. Cậu với Dương Lâm nửa chừng chạy trở về là sợ người của Sở Minh trả thù. Điều này cũng có thể hiểu được.”
“Bây giờ cậu có thể yên tâm, Sở Minh có đức độ sẽ không gây phiền phức cho cậu.”
Dương Lâm kích động muốn thừa nhận, nhưng Tần Thiên nháy mắt với anh ta, chậm rãi lắc đầu.
Dù sao, tốt hơn hết vẫn là không nên để cho Tô Tô biết những chuyện đẫm máu như thế này.
E là sẽ dọa đến cô.
Dương Lâm đổi giọng nói: “Thật sao ạ?”
“Haiz, tiếc thật. Con và Tần Thiên cảm thấy nhàm chán nên mới đi về nửa chừng!”
“Sớm biết như vậy, bọn con cũng đi xem phong thái của vị Tần đại hiệp kia rôi!”
Tô Tô xác định Tần Thiên không sao, cũng không lo lắng về những chuyện khác nữa.
Nhưng, trong lòng Tần Thiên lại cảm thấy ấm áp với biểu hiện này của cô.
Đây vẫn là lần đầu tiên, hắn nhìn thấy cô vô tình biểu hiện sự quan tâm với mình.
“Tết trùng dương đã kết thúc, anh thu dọn một chút, chúng ta cũng nên trở về rồi.”
“Liễu Thanh và Cung Lệ lần lượt gọi điện thoại cho em. Lô sản phẩm đầu tiên đã ra lò, trải qua kiểm tra tất cả đều đạt tiêu chuẩn.
“Liễu Thanh đã huy động mối quan hệ của cô ta, lấy được một hạn ngạch tham gia triển lãm quốc tế. Cô ta đề nghị chúng ta có thể phát triển Tô Ngọc Cao ra quốc tế.”
“Tần Thiên, anh thấy thế nào?”
Tần Thiên cười nói: “Đây là chuyện tốt mà.”
“Đợi chúng ta trở về rồi bàn bạc. Đến lúc ấy anh sẽ đi nước ngoài cùng em.”
“Được!” Tô Tô bắt đầu thu dọn hành lý.
Ngày mai họ phải đi rồi, cả nhà họ Dương đều không nỡ.
Lý Phân đã bố trí một bữa tối thịnh soạn. Lần này, không chỉ Dương Sâm nhiệt tình kéo Tần Thiên cụng ly mà Dương Lâm cũng tham gia vào cuộc chiến.
Mỗi lần anh ta cầm ly rượu lên đều uống cạn. Nhìn Tần Thiên, trong mắt đều là lời nói, nhưng khổ nỗi không thể nói ra.
Ăn bữa cơm đến mười giờ, Tần Thiên hơi say. Nghe thấy bên ngoài vang lên vài tiếng chim hót, hắn kiếm cớ ra ngoài cho tỉnh rượu, một mình rời khỏi khu vực nhà họ Dương.
“Tiên sinh, Trấn Thiên Nam đã trốn sự truy bắt của Sở Minh một ngày. Bây giờ, lão ta đã trộm một chiếc SUV và lái ra khỏi thành phố từ một con đường nhỏ.”
“Anh em nhóm Rồng đang theo dõi, có cần chặn lại không?”
Tần Thiên lắc đầu, nói: “Vất vả cho cậu và anh em nhóm Rồng rồi.”
“Tiếp theo tôi sẽ xử lý. Bảo các anh em nhóm Rồng giải tán. Cậu cũng đi làm chuyện của mình đi.”
“Vâng!” Người áo đen cúi đầu đồng ý, im lặng biến mất trong màn đêm.
……
Trong màn đêm mù mịt, trên đường núi che khuất, một chiếc SUV đã thay đổi đang chạy như điên.
Hoàng Bá Thiên mở to một mắt tức giận, hai tay nắm chặt vô lăng.
Lão ta nhớ sâu sắc con đường này. Mấy năm trước, khi bị đám người Kim Vinh đánh bại, lão ta đã đi theo con đường này.
Đi qua khỏi sườn núi trước mặt, xem như đã ra khỏi khu vực Sở Châu.
Vốn tưởng rằng, lần này trở về chắc chắn có thể đánh bại Sở Minh, lập lại giang sơn.
Nhưng lão ta tuyệt đối không ngờ, nửa đường lại nhảy ra một Tần Thiên, phá vỡ tất cả kế hoạch của lão ta.
Ép lão ta không thể không thất bại bỏ chạy ở nơi này thêm lần nữa!
“Tần Thiên, ông đây chưa xong với mày đâu!”
“Mày đã phản bội nhà họ Tần, sớm muộn cũng sẽ chết không có chỗ chôn thây!” Vừa lái xe Hoàng Bá Thiên vừa gầm lên giận dữ.
Bỗng nhiên, dưới ánh đèn pha chói mắt, lão ta nhìn thấy một người đang đứng giữa con đường phía trước.
Tay chống nạng sắt, một ống quần xắn lên.
“Lão Thương!”
“Đồ khốn, tại sao lúc đó không nổ súng?”
“Bây giờ nhiệm vụ thất bại, mày còn mặt mũi đến gặp tao? Đi chết đi!”
Hoàng Bá Thiên hét lên điên cuồng, không những không dừng xe mà còn tăng tốc, đâm vào đối phương.
Chiếc SUV gầm rú, là một con mãnh thú sắt thép nặng vài tấn.
Với tốc độ và sức nặng này, một khi đâm vào máu thịt sẽ tung tóe, chết thảm ngay tại chỗ.
Lão Thương chống nạng sắt, đứng yên. Đôi mắt dưới mái tóc rối bù lộ ra sát khí như thần chết.
Đột nhiên, ông ta gầm nhẹ, đập mạnh nạng sắt xuống nền đá.
Ngay sau sức mạnh này, cả người ông ta bay lên. Và cùng lúc này, rút ra một thanh kiếm gãy từ trên đầu nạng.
Khoảng không nổi lên hình vòng cung, giống như ma quỷ bám vào cửa ghế lái của chiếc SUV.
Đâm thanh kiếm gãy trong tay.
Toàn bộ quá trình diễn ra trong chốc lát, liền một mạch.
Hoàng Bá Thiên chợt cảm thấy đầu lành lạnh, nhìn qua kính chiếu hậu lão ta thấy một thanh kiếm gãy đâm xuyên cửa kính ô tô, đâm vào trán lão ta.
Chiếc SUV mất kiểm soát, chuyển hướng gấp, lao vào vách núi tối tăm.
Cùng với một tiếng nổ, sau đó không nghe thấy âm thanh nào nữa.
Tất cả, đều đã kết thúc.
Kết thúc trong vài giây ngắn ngủi.
“Lão Thương” chống đất bằng thanh kiếm gãy hai tấc, đi về phía chiếc nạng đang cắm giữa đường.
Rất cẩn thận, cắm thanh kiếm vào khe giữa chiếc nạng. Rút nạng ra định rời đi.
Bỗng, ông ta giật mình.
“Ai!” Quát nhỏ một tiếng, cả người lại lần nữa bùng lên sát khí.
Đến khi ông ta quay người lại, nhìn thấy Tần Thiên đang đứng bên cạnh thì các cơ trên mặt run lên dữ dội.
“Tôi đã giết Trấn Thiên Nam theo yêu cầu của cậu.”
“Bây giờ, đến lượt cậu nói cho tôi biết thân phận của cậu rồi chứ?”
Tần Thiên thở dài, nói: “Tôi nên gọi ông là chú Tàn Kiếm nhỉ?”
“Không ngờ tứ đại quỷ sai dưới quyền ông chủ cũ của Diêm Vương Điện, năm xưa khiến người ta nghe tiếng đã sợ vỡ mật là thế. Bây giờ, lại suy bại đến nông nỗi này.”
Trong mắt Tàn Kiếm, tuôn trào nước mắt.
Ông ta ra sức kiềm chế, run giọng nói: “Thằng nhóc, rốt cuộc cậu là ai?”
“Cậu… gọi tôi là chú?”
Tần Thiên gật đầu: “Tứ đại quỷ sai các người, năm đó đã cùng sư phụ cháu lập nên Diêm Vương Điện. Lúc đó còn không gọi là Diêm Vương Điện, mà gọi là ‘Thiên Phạt’.”
“Mặc dù trên danh nghĩa là chủ tớ, nhưng sư phụ nói, các người tình như anh em.”
“Nhiệm vụ đầu tiên sư phụ giao cho cháu, là tìm được thi thể của mọi người để chôn cất.”
“Mấy năm nay, cháu đã tìm được thi thể của Mị Ảnh, Ngân Hồ và Kim Thương chôn cất, duy nhất thiếu một mình ngài.”
Bình luận facebook