-
Chương 88-90
Chương 88 Không muốn lăn lộn nữa ư
Tô Tô đã đẫm nước mắt. Những lời đó, quả thực quá độc ác!
Cô không ngờ, điều này lại được nói ra từ trong miệng người em họ đã từng thân thiết như chị em của mình.
“Tô Tô, đừng giận em gái cháu!”
“Nó trẻ tuổi không hiểu chuyện, sau này chú sẽ bảo nó xin lỗi cháu!”
Nói xong, Tô Ngọc Khôn cùng vợ và con trai vội vã thu dọn lều bỏ đi như chạy trốn.
Sợ rằng đi muộn một bước thì Tô Tô sẽ hối hận. Không quan tâm đến cửa hiệu Đông y của họ nữa.
Dương Ngọc Lan thở dài: “Thật là người đáng thương ắt có chỗ đáng thương.”
“Một cô gái độc ác lòng dạ hẹp hòi như Tô Nam làm sao có thể có được hạnh phúc chứ?”
“Tô Tô, con đừng để trong lòng. Chúng ta không so đo với nó.”
Tần Thiên cũng cười nói: “Vợ à, em bây giờ đường đường là người sáng lập kiêm chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Tô Ngọc, là nữ cường nhân nắm trong tay tài sản hàng tỷ đồng.”
“Để người khác nhìn thấy em khóc nhè như thế này, sẽ cười em đấy.”
Tô Tô xì mũi, tức giận đi vào nhà.
Sau khi rửa mặt xong, cô đã quên đi chuyện không vui vừa rồi, bắt đầu tập trung tinh thần làm việc, gọi điện thoại cho Liễu Thanh.
“A lô, Liễu tổng, tôi đã về rồi.”
“Bây giờ, cô có thể nói chi tiết lại kế hoạch với tôi.”
Cúp điện thoại, cô nói với Tần Thiên: “Kế hoạch ban đầu của em và Liễu Thanh là sau khi sản phẩm ra mắt, sẽ tìm kiếm một người phát ngôn. Tổ chức một cuộc họp báo tương đối có tiếng tăm.”
Tần Thiên nói: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó, bây giờ kế hoạch có thay đổi.”
“Theo ý của Liễu Thanh, bọn em là một sản phẩm mới, không có bất kỳ độ nổi tiếng nào, thị trường cũng trống. E là sẽ không mời được người phát ngôn nổi tiếng.”
“Nếu tìm đại một người, ngược lại sẽ cản trở sự phát triển của sản phẩm.”
“Cô ta đề nghị em nên trân trọng cơ hội tham gia triển lãm sắc đẹp quốc tế lần này. Cố gắng có thể đạt được một thứ hạng.”
“Giống như là ra nước ngoài dát một lớp vàng. Có sự trợ giúp này, sẽ có tự tin để mời ngôi sao nổi tiếng.”
“Anh cảm thấy thế nào?”
Tần Thiên gật đầu nói: “Không hổ là tinh anh của ngành kinh doanh, suy nghĩ này của Liễu Thanh rất đúng đắn.”
“Chúng ta dát vàng trước. Sau đó đợi những ngôi sao nổi tiếng đó tranh nhau đến tìm chúng ta làm phát ngôn.”
“Mạnh hơn nhiều so với việc chúng ta chủ động đi tìm họ.”
“Anh cũng đã đồng ý, vậy thì bây giờ chúng ta đi thôi!” Tô Tô hành động mạnh mẽ, cầm túi xách lên vừa đi ra ngoài vừa giới thiệu.
“Tham gia triển lãm sắc đẹp quốc tế, cần phải có giới thiệu của phái viên.”
“Liễu Thanh quen một người tên Carl. Em đã nghe nói về danh tiếng của ông ta, là một chuyên gia thẩm mỹ nổi tiếng quốc tế. Có thương hiệu riêng của mình.”
“Bây giờ ông ta đang đợi ở khách sạn. Chúng ta chỉ có thời gian một bữa trưa để trình bày sản phẩm của chúng ta với ông ta, cố gắng có được sự giới thiệu của ông ta.”
“Thời gian gấp gáp, chúng ta chia nhau ra hành động. Em đi gặp Carl trước, bây giờ anh nhanh chóng đến công ty mang sản phẩm mẫu mới nhất đến.”
Carl.
Tần Thiên cũng từng nghe về người này. Ông ta được gọi là Lão Phật gia trong lĩnh vực làm đẹp và thời trang.
Có thể nói là trọng lượng rất lớn.
Vợ đã lên tiếng, hắn không dám sơ suất. Nhìn Tô Tô bước lên một chiếc taxi, hắn chạy đến công ty nhanh như chớp.
Trước cửa khách sạn Kim Long, Tô Tô hít sâu một hơi rồi đi vào trong.
Vẫn còn mười phút trước thời gian hẹn mà Liễu Thanh nói. Carl vẫn chưa xuất hiện.
Tô Tô chọn một chỗ ngồi bên cửa sổ để đợi ở nhà hàng Tây của khách sạn.
Đang suy nghĩ lát nữa gặp Carl, phải trình bày về sản phẩm của mình như thế nào. Từ xa, vang lên một giọng nói.
“Tô Tô?”
Hả?
Tô Tô sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn. Chỉ thấy một người phụ nữ trang điểm đậm, ăn mặc rất tây, đeo kính râm to đi đến.
Mùi nước hoa nồng nặc khiến cô vô thức che mũi.
Ý thức được mình bất lịch sự, cô vội vàng cười nói: “Chúng ta quen biết sao?”
Đến khi người phụ nữ tháo kính râm xuống, Tô Tô mới nhận ra, nói: “Cô là, Ngưu Ái Lệ?”
Sau đó, sắc mặt có chút mất tự nhiên.
Năm đó lúc tốt nghiệp, có một hạn ngạch đi thực tập ở đại học Y, ban đầu quyết định là Tô Tô.
Bởi vì ghen tị mà Ngưu Ái Lệ đã tung tin đồn. Nói gì mà Tô Tô lấy lòng lãnh đạo để có được vị trí này.
Còn sử dụng một số thủ đoạn đáng xấu hổ.
Chịu áp lực, trường học tạm thời đổi người, trao hạn ngạch đó cho Ngưu Ái Lệ.
Mặc dù Tô Tô vàng thật không sợ lửa, trời sinh cũng khá rộng lượng không thích tranh giành. Nhưng cũng cảm thấy chán nản trong một khoảng thời gian rất dài.
Sau đó, lãnh đạo phụ trách đó lộ ra bê bối, đương sự nữ lấy lòng ông ta lại là Ngưu Ái Lệ.
Cho nên ấn tượng của Tô Tô với Ngưu Ái Lệ rất xấu. Nào biết sau một thời gian dài lại gặp nhau ở đây.
Xem ra, Ngưu Ái Lệ lăn lộn rất tốt.
Ngưu Ái Lệ lạnh lùng nở nụ cười nói: “Bây giờ cô có thể gọi tên tiếng Anh của tôi, Alice.”
“Hẳn cô đã nghe đến cái tên này nhỉ. Tôi hiện là một blogger làm đẹp nổi tiếng có hàng triệu fans đấy.”
“Mỗi ngày tội dạy cho hàng ngàn người cách trang điểm như thế nào, những cô gái đó đều tôn thờ tôi như người đỡ đầu.”
“Ngược lại là cô, hoa khôi của chúng ta, sao lại suy bại thành thế này?”
“Tôi nghe nói, cô kết hôn với một tên shipper, chắc không phải là thật đấy chứ?”
Bởi vì vừa đi du lịch về nên Tô Tô chưa kịp thay quần áo, vẫn mang giày thể thao, mặc quần áo bình thường. Trông có hơi giản dị.
Cô trầm giọng nói: “Chuyện của tôi không cần người khác bận tâm.”
“Nếu không có chuyện gì, thì cô đi được rồi.”
Alice khoa trương nói: “Cô muốn đuổi tôi đi?”
“Ha ha, tôi là khách VIP của nơi này.”
“Vả lại cô biết người tôi hẹn là ai không? Nói cho cô biết cũng không sao, đó là Carl, một người nổi tiếng quốc tế.”
“Cô biết Carl không? Đúng rồi, loại gái nhà quê như cô làm sao biết được tiếng tăm của Carl chứ.”
“Ông ấy là huyền thoại trong giới thời trang, là chuyên gia trang điểm ngự dụng của rất nhiều sao nữ Hollywood.”
“Lát nữa, tôi sẽ ăn trưa với bậc thầy Carl ở đây. Tôi thấy người nên đi hẳn là cô đấy.”
Tô Tô quay đầu đi, lười phải nói chuyện với loại người này.
Alice vẫn nghĩ rằng Tô Tô mặc cảm, cô ta càng thêm đắc ý, lớn tiếng nói: “Phục vụ, bảo vệ!”
“Mau đến đây, đuổi người phụ nữ ăn chực này đi cho tôi.”
“Tôi nói khách sạn Kim Long các người làm sao thế? Lát nữa tôi phải gặp một nhân vật nổi tiếng, sao có thể để cho đám người làm biếng này ở nơi này.”
Nghe thấy lời của cô ta, từ xa có hai nhân viên phục vụ và bảo vệ vội vàng đi tới.
Họ khó xử nói với Tô Tô: “Thưa cô, xin hỏi cô là khách ở khách sạn sao?”
Tô Tô giải thích: “Tôi không ở khách sạn các anh. Nhưng tôi đến gặp một người bạn.”
“Ông ta là Carl.”
“Cô nói cái gì?” Alice khoa trương nói: “Cũng thật là tranh thủ cơ hội, mặt dày mày dạn.”
“Vừa biết người tôi sẽ gặp là Carl thì cô nói Carl là bạn của cô?”
“Cô cũng không soi gương thử xem, mình xứng sao?”
“Carl là bậc thầy của giới thời trang quốc tế, làm sao sẽ có người bạn quê mùa như cô.”
“Các người không nghe thấy sao? Còn không mau đuổi cô ta ra ngoài!”
“Nếu không tôi sẽ khiếu nại các người đấy!”
Bảo vệ khó xử nói: “Ngại quá. Tiểu thư, mời cô rời khỏi đây.”
Tô Tô vừa tức vừa sốt ruột, đang không biết phải làm sao.
Thì lúc này, ngoài cửa vang lên một giọng nói lạnh nhạt: “Ai muốn đuổi vợ tôi đi, không muốn lăn lộn nữa sao?”
Chương 89 Dọn dẹp sạch sẽ
“Tần Thiên!”
Tô Tô vội vàng đi lên đón, nói: “Mang đồ đến rồi sao?”
Tần Thiên đưa cho Tô Tô một chiếc hộp, cười nói: “Chuyện em dặn dò, làm sao anh dám chậm trễ.”
Tô Tô cầm sản phẩm mẫu, vô cùng vui mừng.
“Anh chính là tên shipper kết hôn với hoa khôi Tô?”
Nhìn thấy ngoại hình của Tần Thiên, Ngưu Ái Lệ ngược lại sững sờ.
Nhưng, rất nhanh cô ta nở nụ cười lạnh lùng nói: “Anh em, người đàn ông trung thực nhỉ?”
“Có lẽ anh còn không biết, người mà anh tiếp quản là món hàng gì. Còn cho rằng mình cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, thật sự cưới một tiên nữ về nhà cơ đấy.”
Tô Tô tức giận nói: “Ngưu Ái Lệ, tôi không muốn nói nhiều với cô!”
“Mong cô tự trọng!”
Ngưu Ái Lệ sợ Tô Tô vạch trần quá khứ xấu xa của mình nên vội vàng tố cáo trước.
“Cũng không biết là ai không biết tự trọng.”
“Lúc đó cả học viện Y ai mà không biết, hoa khôi Tô cô không rõ ràng với những lão già kia.”
“Bây giờ lại giả vờ ngây thơ.”
“Bảo vệ, còn không mau đuổi bọn họ ra ngoài!”
“Khách quý tôi hẹn sắp đến rồi. Nếu đụng đến khách quý, cả khách sạn các người cũng đền không nổi đâu!”
Một người bảo vệ tiến tới một bước, trầm giọng nói: “Tiên sinh, mời hai người rời khỏi đây. Đừng quấy rầy khách của chúng tôi.”
Tần Thiên nhíu mày, nói: “Gọi ông chủ của các người ra gặp tôi.”
Bảo vệ nở nụ cười.
“Người anh em, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt phải không? Còn muốn gặp ông chủ của chúng tôi, anh có biết ông chủ của chúng tôi là ai không?”
“Đó là người anh muốn gặp thì có thể gặp ư?”
Một người bảo vệ khác cũng trầm giọng nói: “Tiên sinh. Đây là sản nghiệp của nhà họ Thiết. Không phải là nơi anh có thể gây chuyện.”
“Biết điều thì mau rời khỏi đây đi!”
Nhà họ Thiết?
Tần Thiên nở nụ cười lạnh lùng, gọi một cuộc điện thoại, “Chủ tịch Thiết, một khách sạn Kim Long, ngay cả tôi cũng không có tư cách để đến.”
“Ông có tin một câu nói của tôi là có thể phá hủy nó không?
Đầu bên kia điện thoại, đột nhiên nghe thấy lời này của Tần Thiên, da đầu Thiết Lâm Phong cũng sắp nổ tung!
“Tần tiên sinh, ngài đang ở khách sạn Kim Long sao? Ngài nguôi giận, tôi sẽ lập tức điều tra và xử lý!”
Cúp điện thoại, Tần Thiên muốn nói gì đó thì Ngưu Ái Lệ lại bật cười ha ha.
“Hoa khôi Tô này, chồng cô ngầu thật nhỉ!”
“Còn phá hủy khách sạn Kim Long, cũng không sợ khoác lác bị vả mặt, lừa gạt giữa ban ngày!”
Hai nhân viên bảo vệ cũng tức giận. Rút gậy cao su ra định đánh.
Ở trong mắt họ, ông chủ nhà họ Thiết chính là một thần linh không thể xúc phạm. Rõ ràng Tần Thiên không biết trời cao đất dày, tìm chết mà.
Bỗng, một nữ phục vụ trẻ tuổi thì thầm nói: “Carl tiên sinh!”
Ngưu Ái Lệ vội quay đầu lại, nhìn thấy một ông già người nước ngoài cao gầy đi vào từ cánh cửa ở phía bên kia nhà hàng.
Ông ta có mái tóc bạc, mặc quần áo kiểu Anh, trong tay chống một cây gậy bằng bạc. Khí chất bức người.
“Carl tiên sinh, ngài đến rồi!” Ngưu Ái Lệ lao tới.
Carl vội vàng lùi về phía sau, lịch sự nói: “Quý cô, cô là...”
“Tôi tên Alice, là một blogger làm đẹp nổi tiếng trong nước. Đồng thời, tôi còn là fan cứng của ngài!”
“Carl tiên sinh, tôi đã đợi ngài rất lâu rồi. Có thể chụp chung với ngài một tấm không?”
Mặc dù Carl có hơi không tình nguyện, nhưng vẫn lịch sự đồng ý.
Ngưu Ái Lệ trực tiếp ôm một cánh tay của Carl, dán cả người vào, tự chụp một tấm.
“Carl tiên sinh, tôi có thể vinh dự được ăn trưa cùng ngài không?” Cô ta ra vẻ lẳng lơ, được nước làm tới.
Nếu mong ước này được thực hiện, vậy thì giá trị con người của cô ta sẽ lập tức tăng gấp đôi trong giới làm đẹp.
Hơn nữa, cô ta cũng rất tự tin vào sức hấp dẫn của bản thân. Đặc biệt là đối phó với một ông già như Carl, cô ta rất thông thạo.
Cô ta biết, sau khi Carl góa vợ vẫn luôn không tái hôn. Tài sản hàng tỷ cũng không có con cái thừa kế.
Nếu cô ta có thể hạ gục được Carl, lấy được một danh phận, đợi khi ông già chết đi chẳng phải lắc mình một cái cô ta đã trở thành một người phụ nữ giàu có bậc nhất rồi sao?
Carl lộ ra vẻ lùng túng, lịch sự nói: “Rất xin lỗi. Quý cô, tôi đã hẹn ăn trưa cùng người khác rồi.”
“Thật sao?” Ngưu Ái Lệ không cam lòng, nói: “Không phải ngài đi ngang qua Long Giang, sắp phải đi ngay rồi sao?”
“Ở nơi nhỏ như Long Giang này, ai mà có tư cách ăn trưa cùng ngài chứ.”
Carl nói: “Nghe nói, cô ấy là một cô gái phương Đông rất xinh đẹp, rất có tài năng.”
“Tôi rất mong đợi được gặp mặt cô ấy.”
Alice mê mẩn nói: “Cô gái có thể để cho ngài khen như vậy, chắc chắn rất hoàn hảo.”
“Nói vậy, tôi cũng muốn gặp thử xem.”
“Cô ấy là người Long Giang sao?”
Carl gật đầu: “Cô ấy có một cái tên rất hay, tên là Tô Tô.”
“Tô Tô?” Ngưu Ái Lệ thay đổi sắc mặt.
“Cô cũng biết cô ấy sao? Xem ra Tô Tô tiểu thư cũng thật sự rất nổi tiếng.”
Carl nhìn chiếc đồng hồ Patek Philippe trong tay, nói: “Thời gian của tôi có hạn. Nếu cô biết Tô Tô tiểu thư thì có thể thông báo cho cô ấy đến nhanh một chút được không.”
Ngưu Ái Lệ không thể ngờ nhìn về phía Tô Tô.
“Carl tiên sinh, tôi chính là Tô Tô!”
Tô Tô vội đi qua.
“Cô Tô Tô, cô thật sự là cô gái phương Đông xinh đẹp nhất mà tôi từng gặp. Liễu Thanh đã nói với tôi rồi, cô mang theo sản phẩm đến rồi chứ?”
Tô Tô vội vàng đưa chiếc hộp trong tay qua.
“Đợi đã!” Ngưu Ái Lệ có hơi không phản ứng kịp, nói: “Đây là sản phẩm gì?”
Carl mỉm cười bí ẩn, nói: “Đây là một bí mật.”
“... Cô Alice này, yêu cầu của cô tôi đã thỏa mãn rồi. Tiếp theo là thời gian tôi ăn trưa cùng với Tô Tô tiểu thư.”
“Có thể cho chúng tôi một chút không gian không?”
Quý ông nói chuyện khá khéo léo, thực ra chính là đang đuổi Ngưu Ái Lệ rời đi.
Ngưu Ái Lệ hoàn toàn không ngờ được rằng, Tô Tô lại chính là người Carl hẹn ăn trưa cùng. Chuyện này làm sao có thể, dù thế nào cô ta cũng không thể chấp nhận được.
Cô ta còn muốn nói gì đó, thì ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Hơn mười người áo đen xông tới.
“Đại tiểu thư!” Hai nhân viên bảo vệ nhìn thấy Thiết Ngưng Sương mạnh mẽ đi ở phía sau những người áo đen, thì vội vàng chào hỏi trong hoảng hốt.
Thiết Ngưng Sương liếc nhìn Tần Thiên, lạnh lùng nói: “Vừa rồi, là ai muốn đuổi Tần tiên sinh đi?”
Nhân viên bảo vệ há to miệng.
“Tôi...”
Thiết Ngưng Sương không cho phép họ cãi, tức giận nói: “Quỳ xuống cúi đầu xin lỗi Tần tiên sinh, cho đến khi hắn đồng ý không phá hủy khách sạn của chúng ta!”
Đây...
Ý của Thiết đại tiểu thư, là sợ Tần tiên phá hủy khách sạn?
Không phải, Tần tiên sinh này thật sự có năng lực phá hủy khách sạn này chỉ với một câu nói?
Nhân viên bảo vệ như bị sét đánh, dung lượng não của họ hoàn toàn không thể nào có thể tưởng tượng được đây là xảy ra chuyện gì.
Nhưng có một điểm bọn họ hiểu rằng, đó chính là nếu không thể có được sự tha thứ của Tần tiên sinh, khách sạn có phá hủy hay không thì chưa chắc nhưng đầu của họ chắc chắn sẽ chuyển nhà.
“Tần tiên sinh, chúng tôi...” Họ sợ hãi muốn quỳ xuống.
Tần Thiên khua tay, lạnh nhạt nói: “Vợ tôi muốn bàn chuyện với Carl tiên sinh, mọi người lui đi.”
Nhân viên bảo vệ vẫn không dám nhúc nhích.
Thiết Ngưng Sương nói: “Còn không mau cảm ơn Tần tiên sinh!”
“Cảm ơn Tần tiên sinh!” Nhân viên bảo vệ như được ân xá rời đi.
Tần Thiên nhìn Ngưu Ái Lệ, cười khẩy nói: “Vị fan này, cô nghe không hiểu lời tôi sao?”
Ngưu Ái Lệ nghẹn họng, không biết nên trả lời thế nào.
Thiết Ngưng Sương phất tay “Tần tiên sinh và vợ tiếp khách ở đây, dọn dẹp sạch những người không liên quan!”
“Rõ!” Hơn mười người áo đen xông đến.
Đôi chân Ngưu Ái Lệ run rẩy, suýt nữa thì tè ra quần. Cô ta bị hai người đàn ông vạm vỡ kéo ném ra ngoài.
Chương 90 Sơn trang Mãnh Thú
Cuối cùng đã yên tĩnh.
Thiết Ngưng Sương nhìn Tần Thiên với ánh mắt phức tạp, nghiến răng, cung kính cúi đầu nói: “Tần tiên sinh, ngài cứ nói.”
“Tôi sẽ dẫn người canh giữ ở chỗ này, sẽ không có bất cứ ai quấy rầy.”
“Vất vả rồi.” Tần Thiên nhướng mày.
Carl rất tò mò nói: “Tần tiên sinh, dường như họ đều rất sợ ngài?”
“Ngài biết không, ngài rất có phong cách của nước Ý chúng tôi, uhm, phong cách của những người trên đảo nhỏ đó.”
“Đảo nhỏ gì?”
“Ai?” Tô Tô không khỏi nghi ngờ.
Tần Thiên cười nói: “Carl tiên sinh đang đùa đấy.”
“Vợ, mau giới thiệu Tô Ngọc Cao đi. Carl tiên sinh còn đang đợi chuyến bay đấy.”
Carl mỉm cười, không nói thêm gì nữa. Ông ta cảm thấy, chắc chắc Tần Thiên không biết đảo nhỏ và những người ở phía trên mà ông ta nói.
Nếu không, chắc chắn sẽ không ung dung như vậy.
Ở trong mắt Carl, tuy Tần Thiên trước mặt có một chút quyến rũ của đàn ông, nhưng hoàn toàn không thể nào so sánh với những người ở trên đảo nhỏ kia.
Đó là, đảo Sicilia, tổ chức Bàn tay đen.
Sức ảnh hưởng của tổ chức này ở Ý, ngay cả một nhân vật làm mưa làm gió như Carl cũng giấu kín như bưng, không dám nói thẳng ra.
Bởi vì ông ta biết, tất cả những của cải, danh lợi và địa vị ông ta có bây giờ cũng chỉ là hạt bụi trong mắt nhóm người đó.
Tô Tô không dám sơ suất, điều chỉnh tâm trạng, rất chân thành giới thiệu về Tô Ngọc Cao.
Tô Ngọc Cao là sản phẩm cô nghiên cứu ra, đầy tâm huyết, giống như đứa con của cô vậy.
Cho nên khi giới thiệu, bất giác xuất sắc về giọng nói và cách diễn đạt, thuộc như lòng bàn tay.
Carl chốc chốc gật đầu. Vốn ông ta rất say mê văn hóa phương Đông, nên bất giác cũng nghe đến mê mẩn.
Đến khi Tô Tô giới thiệu xong, ông ta không khỏi tò mò mở ra một lọ, dùng móng tay khều một chút, để ở dưới mũi ngửi.
Sau đó, lại thoa lên mu bàn tay.
“Mùi thơm, hương thơm tự nhiên.”
“Kết cấu mềm mịn, thoa vào sẽ thấm nhanh.”
“Tô tiểu thư, bây giờ tôi nóng lòng mang nó đi kiểm tra chuyên nghiệp ngay lập tức.”
“Nếu tất cả đều đúng như cô nói thì đây thật sự là một bảo bối đấy!”
“Ha ha ha ha, xem ra lần này tôi không đến quốc gia cổ phương Đông này một cách vô ích.”
Tô Tô kích động nói: “Carl tiên sinh, ngài đồng ý làm người giới thiệu của chúng tôi, mang Tô Ngọc Cao đi dự thi ư?”
“Đó là đương nhiên!”
“Tô tiểu thư, bây giờ tôi sẽ lên đường trở về, giao sản phẩm của cô cho ban tổ chức cuộc thi.”
“Đồng thời, tôi rất hân hạnh mời cô, à, và chồng của cô một tháng sau đến Lan Thành xinh đẹp của chúng tôi.”
“Đích thân lắng nghe đánh giá của ban tổ chức về sản phẩm này ở địa điểm cuộc thi.”
“Chúc cô có thể giành được giải nhất!”
Không ngờ chuyện lại thuận lợi đến vậy, Tô Tô vô cùng cảm ơn.
“Carl tiên sinh, một tháng sau chắc chắn tôi sẽ đến cuộc thi.”
“Xin nhờ ngài!”
Tự mình tiễn Carl lên xe chuyên dụng của khách sạn đi đến sân bay, Tô Tô quay đầu lại, nhìn thấy Thiết Ngưng Sương cách đó không xa, chân thành nói: “Thiết tiểu thư, lần này đã làm phiền cô rồi.”
“Cảm ơn sự giúp đỡ của cô.”
“Không có gì.” Đối mặt với Tô Tô, ánh mắt Thiết Ngưng Sương có chút né tránh. Từ nhỏ tính cách của vị đại tiểu thư này đã không thua gì con trai, vậy mà lại có chút xấu hổ.
“Cái đó…” Tô Tô thoáng do dự, cũng đỏ mặt nói: “Chuyện trước đây, là tôi đã sai.”
“Thiết tiểu thư, bây giờ tôi chính thức xin lỗi cô.”
“Mong cô nể tình lúc đó tôi vẫn là một bệnh nhân, đừng so đo với tôi.”
Nói đến chuyện này, Thiết Ngưng Sương cũng đỏ mặt.
Đó là khi vừa biết được tư bản Thiên Phú muốn tổ chức một hội nghị đầu tư, cô ta hào hứng cầm thiệp mời đi đưa cho Tần Thiên.
Rất hiếm khi cô ta chủ động thân thiện với đàn ông.
Không ngờ lại bị Tô Tô tưởng nhầm là fan nữ cuồng theo đuổi Tần Thiên, nên đã mắng đuổi đi.
Lời của Tô Tô lúc đó rất khó nghe, nói Thiết Ngưng là một con đĩ, muốn quyến rũ Tần Thiên.
Bây giờ nghĩ lại, Tô Tô cũng khó mà tin được bản thân mình sao lại có thể nói ra những lời đó.
Cho nên, cho dù Thiết Ngưng Sương có suy nghĩ gì với Tần Thiên thì cô cũng phải chính thức xin lỗi cô ta.
“Thiết tiểu thư, cô không thể tha thứ cho tôi sao?”
“Hay là, cô cũng mắng tôi vài câu đi?” Thấy Thiết Ngưng Sương không nói chuyện, cô càng thêm áy náy.
Thiết Ngưng Sương cắn răng, nhanh chóng liếc mắt nhìn Tần Thiên, nói: “Muốn tôi tha thứ cho cô cũng được, trừ khi…”
“Trừ khi cái gì?” Chợt Tô Tô có một dự cảm. Ánh mắt cô gái này nhìn chồng mình không thích hợp, sẽ không phải là cô ta muốn yêu cầu mình nhường vị trí cho cô ta đấy chứ?
Nghĩ đến đây, trong lòng cô cũng có chút khó chịu.
“Trừ khi cô bảo hắn, nhận tôi làm đồ đệ.”
Tô Tô há to miệng ngạc nhiên. Rất lâu sau mới kỳ lạ nói: “Cô quấn lấy hắn, là muốn bái hắn làm sư phụ?”
Thiết Ngưng Sương nói: “Bằng không thì sao?”
“Tô tiểu thư, chắc không phải cô cho rằng tôi muốn cướp chồng với cô đấy chứ?”
Tô Tô không nhịn được bật cười. Cô tức giận giơ chân lên đá Tần Thiên một cú, không vui nói: “Anh cái tên này!”
“Đều là họa do anh gây ra cả đấy!”
Tần Thiên mặt đầy hắc tuyến, làm ơn đi chị gái, chuyện này có liên quan gì đến anh chứ!
Anh bực mình nói với Thiết Ngưng Sương: “Tôi không dễ dàng nhận đồ đệ.”
“Nhưng mà, nếu cô thật sự quyết tâm muốn đi theo tôi, thì tôi có thể cho cô một chỗ đi.”
“Chỗ đi nào?” Ánh mắt của Thiết Ngưng Sương sáng lên.
“Sau khi trời tối, đi đến sơn trang Mãnh Thú ở bên ngoài thành phố Long Giang.”
Tô Tô ngạc nhiên nói: “Anh điên rồi sao? Đêm hôm, anh bảo một cô gái như cô ấy đi đến nơi đó làm gì?”
Thiết Ngưng Sương cũng không hiểu. Nhưng, cô ta thấy Tần Thiên nở nụ cười lạnh lùng không nói lời nào, thì cho rằng Tần Thiên đang thử sự gan dạ của mình.
“Chắc chắn tôi sẽ đi!” Nghiến răng nói một câu, cô ta xoay người rời đi.
Tô Tô còn muốn gì đó thì điện thoại của cô vang lên, là Dương Ngọc Lan gọi đến.
Sau khi nghe máy, cô nói với Tần Thiên: “Mẹ nói trong nhà có chuyện khẩn cấp, bảo chúng ta nhanh chóng trở về.”
“Đi mau!”
Hai người về đến nhà mới biết, Dương Ngọc Lan nhận được thông báo, khu Long Hồ này đã khởi động quá trình cải tạo.
“Nghe nói là một nhà phát triển bất động sản có thực lực bên tỉnh đã kết hợp đấu thầu với nhà phát triển bất động sản địa phương chúng ta.”
“Đêm nay, đối phương tổ chức một buổi tiệc chiêu đãi. Mời tất cả dân cư nơi này đến.”
“Nói là họp trao đổi gì đó, thực ra chính là thảo luận điều kiện thôi.”
“Đã như thế, chúng ta không đồng ý có lẽ cũng không được. Tô Tô, con và Tần Thiên đi đi.”
“Cho dù muốn cải tạo, cũng cố gắng thảo luận một điều kiện bồi thường tốt.”
Tần Thiên có hơi khó xử. Chần chừ một chút rồi nói: “Vốn con định ra ngoài thành phố đi dạo cơ.”
Tô Tô buồn bực nói: “Anh không nên nói những lời đó với Thiết tiểu thư.”
“Thật là, đường đường là một người đàn ông lại lừa gạt cô gái nhà người ta làm gì.”
“Với tính cách của Thiết đại tiểu thư, chắc chắn cô ta sẽ đi. Lỡ như có nguy hiểm gì, đến lúc ấy anh làm sao giải thích với hội trưởng Thiết?”
“Anh đi sang đó càng sớm càng tốt, khuyên cô ta trở về đi. Có nhận đồ đệ hay không cũng phải nói rõ ràng.”
Tần Thiên nói: “Vậy anh gọi một người cùng em tham gia buổi tiệc chiêu đãi.”
Tô Tô nói: “Không cần đâu.”
“Một buổi tiệc chiêu đãi của nhà phát triển bất động sản mà thôi, em lại không phải chưa ra khỏi nhà bao giờ, còn có thể bị ăn thịt sao.”
Buổi tối khi những chiếc đèn lồng lên đèn, Tần Thiên lái xe tự mình đưa Tô Tô đến cửa khách sạn, nhìn cô đi vào cứ cảm thấy có chút lo lắng.
Gửi tin nhắn cho Lôi Báo cử một người anh em của nhóm Rồng đến canh chừng, lúc này hắn mới lái xe nhanh chóng đi về phía bên ngoài thành phố.
Tô Tô đã đẫm nước mắt. Những lời đó, quả thực quá độc ác!
Cô không ngờ, điều này lại được nói ra từ trong miệng người em họ đã từng thân thiết như chị em của mình.
“Tô Tô, đừng giận em gái cháu!”
“Nó trẻ tuổi không hiểu chuyện, sau này chú sẽ bảo nó xin lỗi cháu!”
Nói xong, Tô Ngọc Khôn cùng vợ và con trai vội vã thu dọn lều bỏ đi như chạy trốn.
Sợ rằng đi muộn một bước thì Tô Tô sẽ hối hận. Không quan tâm đến cửa hiệu Đông y của họ nữa.
Dương Ngọc Lan thở dài: “Thật là người đáng thương ắt có chỗ đáng thương.”
“Một cô gái độc ác lòng dạ hẹp hòi như Tô Nam làm sao có thể có được hạnh phúc chứ?”
“Tô Tô, con đừng để trong lòng. Chúng ta không so đo với nó.”
Tần Thiên cũng cười nói: “Vợ à, em bây giờ đường đường là người sáng lập kiêm chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Tô Ngọc, là nữ cường nhân nắm trong tay tài sản hàng tỷ đồng.”
“Để người khác nhìn thấy em khóc nhè như thế này, sẽ cười em đấy.”
Tô Tô xì mũi, tức giận đi vào nhà.
Sau khi rửa mặt xong, cô đã quên đi chuyện không vui vừa rồi, bắt đầu tập trung tinh thần làm việc, gọi điện thoại cho Liễu Thanh.
“A lô, Liễu tổng, tôi đã về rồi.”
“Bây giờ, cô có thể nói chi tiết lại kế hoạch với tôi.”
Cúp điện thoại, cô nói với Tần Thiên: “Kế hoạch ban đầu của em và Liễu Thanh là sau khi sản phẩm ra mắt, sẽ tìm kiếm một người phát ngôn. Tổ chức một cuộc họp báo tương đối có tiếng tăm.”
Tần Thiên nói: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó, bây giờ kế hoạch có thay đổi.”
“Theo ý của Liễu Thanh, bọn em là một sản phẩm mới, không có bất kỳ độ nổi tiếng nào, thị trường cũng trống. E là sẽ không mời được người phát ngôn nổi tiếng.”
“Nếu tìm đại một người, ngược lại sẽ cản trở sự phát triển của sản phẩm.”
“Cô ta đề nghị em nên trân trọng cơ hội tham gia triển lãm sắc đẹp quốc tế lần này. Cố gắng có thể đạt được một thứ hạng.”
“Giống như là ra nước ngoài dát một lớp vàng. Có sự trợ giúp này, sẽ có tự tin để mời ngôi sao nổi tiếng.”
“Anh cảm thấy thế nào?”
Tần Thiên gật đầu nói: “Không hổ là tinh anh của ngành kinh doanh, suy nghĩ này của Liễu Thanh rất đúng đắn.”
“Chúng ta dát vàng trước. Sau đó đợi những ngôi sao nổi tiếng đó tranh nhau đến tìm chúng ta làm phát ngôn.”
“Mạnh hơn nhiều so với việc chúng ta chủ động đi tìm họ.”
“Anh cũng đã đồng ý, vậy thì bây giờ chúng ta đi thôi!” Tô Tô hành động mạnh mẽ, cầm túi xách lên vừa đi ra ngoài vừa giới thiệu.
“Tham gia triển lãm sắc đẹp quốc tế, cần phải có giới thiệu của phái viên.”
“Liễu Thanh quen một người tên Carl. Em đã nghe nói về danh tiếng của ông ta, là một chuyên gia thẩm mỹ nổi tiếng quốc tế. Có thương hiệu riêng của mình.”
“Bây giờ ông ta đang đợi ở khách sạn. Chúng ta chỉ có thời gian một bữa trưa để trình bày sản phẩm của chúng ta với ông ta, cố gắng có được sự giới thiệu của ông ta.”
“Thời gian gấp gáp, chúng ta chia nhau ra hành động. Em đi gặp Carl trước, bây giờ anh nhanh chóng đến công ty mang sản phẩm mẫu mới nhất đến.”
Carl.
Tần Thiên cũng từng nghe về người này. Ông ta được gọi là Lão Phật gia trong lĩnh vực làm đẹp và thời trang.
Có thể nói là trọng lượng rất lớn.
Vợ đã lên tiếng, hắn không dám sơ suất. Nhìn Tô Tô bước lên một chiếc taxi, hắn chạy đến công ty nhanh như chớp.
Trước cửa khách sạn Kim Long, Tô Tô hít sâu một hơi rồi đi vào trong.
Vẫn còn mười phút trước thời gian hẹn mà Liễu Thanh nói. Carl vẫn chưa xuất hiện.
Tô Tô chọn một chỗ ngồi bên cửa sổ để đợi ở nhà hàng Tây của khách sạn.
Đang suy nghĩ lát nữa gặp Carl, phải trình bày về sản phẩm của mình như thế nào. Từ xa, vang lên một giọng nói.
“Tô Tô?”
Hả?
Tô Tô sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn. Chỉ thấy một người phụ nữ trang điểm đậm, ăn mặc rất tây, đeo kính râm to đi đến.
Mùi nước hoa nồng nặc khiến cô vô thức che mũi.
Ý thức được mình bất lịch sự, cô vội vàng cười nói: “Chúng ta quen biết sao?”
Đến khi người phụ nữ tháo kính râm xuống, Tô Tô mới nhận ra, nói: “Cô là, Ngưu Ái Lệ?”
Sau đó, sắc mặt có chút mất tự nhiên.
Năm đó lúc tốt nghiệp, có một hạn ngạch đi thực tập ở đại học Y, ban đầu quyết định là Tô Tô.
Bởi vì ghen tị mà Ngưu Ái Lệ đã tung tin đồn. Nói gì mà Tô Tô lấy lòng lãnh đạo để có được vị trí này.
Còn sử dụng một số thủ đoạn đáng xấu hổ.
Chịu áp lực, trường học tạm thời đổi người, trao hạn ngạch đó cho Ngưu Ái Lệ.
Mặc dù Tô Tô vàng thật không sợ lửa, trời sinh cũng khá rộng lượng không thích tranh giành. Nhưng cũng cảm thấy chán nản trong một khoảng thời gian rất dài.
Sau đó, lãnh đạo phụ trách đó lộ ra bê bối, đương sự nữ lấy lòng ông ta lại là Ngưu Ái Lệ.
Cho nên ấn tượng của Tô Tô với Ngưu Ái Lệ rất xấu. Nào biết sau một thời gian dài lại gặp nhau ở đây.
Xem ra, Ngưu Ái Lệ lăn lộn rất tốt.
Ngưu Ái Lệ lạnh lùng nở nụ cười nói: “Bây giờ cô có thể gọi tên tiếng Anh của tôi, Alice.”
“Hẳn cô đã nghe đến cái tên này nhỉ. Tôi hiện là một blogger làm đẹp nổi tiếng có hàng triệu fans đấy.”
“Mỗi ngày tội dạy cho hàng ngàn người cách trang điểm như thế nào, những cô gái đó đều tôn thờ tôi như người đỡ đầu.”
“Ngược lại là cô, hoa khôi của chúng ta, sao lại suy bại thành thế này?”
“Tôi nghe nói, cô kết hôn với một tên shipper, chắc không phải là thật đấy chứ?”
Bởi vì vừa đi du lịch về nên Tô Tô chưa kịp thay quần áo, vẫn mang giày thể thao, mặc quần áo bình thường. Trông có hơi giản dị.
Cô trầm giọng nói: “Chuyện của tôi không cần người khác bận tâm.”
“Nếu không có chuyện gì, thì cô đi được rồi.”
Alice khoa trương nói: “Cô muốn đuổi tôi đi?”
“Ha ha, tôi là khách VIP của nơi này.”
“Vả lại cô biết người tôi hẹn là ai không? Nói cho cô biết cũng không sao, đó là Carl, một người nổi tiếng quốc tế.”
“Cô biết Carl không? Đúng rồi, loại gái nhà quê như cô làm sao biết được tiếng tăm của Carl chứ.”
“Ông ấy là huyền thoại trong giới thời trang, là chuyên gia trang điểm ngự dụng của rất nhiều sao nữ Hollywood.”
“Lát nữa, tôi sẽ ăn trưa với bậc thầy Carl ở đây. Tôi thấy người nên đi hẳn là cô đấy.”
Tô Tô quay đầu đi, lười phải nói chuyện với loại người này.
Alice vẫn nghĩ rằng Tô Tô mặc cảm, cô ta càng thêm đắc ý, lớn tiếng nói: “Phục vụ, bảo vệ!”
“Mau đến đây, đuổi người phụ nữ ăn chực này đi cho tôi.”
“Tôi nói khách sạn Kim Long các người làm sao thế? Lát nữa tôi phải gặp một nhân vật nổi tiếng, sao có thể để cho đám người làm biếng này ở nơi này.”
Nghe thấy lời của cô ta, từ xa có hai nhân viên phục vụ và bảo vệ vội vàng đi tới.
Họ khó xử nói với Tô Tô: “Thưa cô, xin hỏi cô là khách ở khách sạn sao?”
Tô Tô giải thích: “Tôi không ở khách sạn các anh. Nhưng tôi đến gặp một người bạn.”
“Ông ta là Carl.”
“Cô nói cái gì?” Alice khoa trương nói: “Cũng thật là tranh thủ cơ hội, mặt dày mày dạn.”
“Vừa biết người tôi sẽ gặp là Carl thì cô nói Carl là bạn của cô?”
“Cô cũng không soi gương thử xem, mình xứng sao?”
“Carl là bậc thầy của giới thời trang quốc tế, làm sao sẽ có người bạn quê mùa như cô.”
“Các người không nghe thấy sao? Còn không mau đuổi cô ta ra ngoài!”
“Nếu không tôi sẽ khiếu nại các người đấy!”
Bảo vệ khó xử nói: “Ngại quá. Tiểu thư, mời cô rời khỏi đây.”
Tô Tô vừa tức vừa sốt ruột, đang không biết phải làm sao.
Thì lúc này, ngoài cửa vang lên một giọng nói lạnh nhạt: “Ai muốn đuổi vợ tôi đi, không muốn lăn lộn nữa sao?”
Chương 89 Dọn dẹp sạch sẽ
“Tần Thiên!”
Tô Tô vội vàng đi lên đón, nói: “Mang đồ đến rồi sao?”
Tần Thiên đưa cho Tô Tô một chiếc hộp, cười nói: “Chuyện em dặn dò, làm sao anh dám chậm trễ.”
Tô Tô cầm sản phẩm mẫu, vô cùng vui mừng.
“Anh chính là tên shipper kết hôn với hoa khôi Tô?”
Nhìn thấy ngoại hình của Tần Thiên, Ngưu Ái Lệ ngược lại sững sờ.
Nhưng, rất nhanh cô ta nở nụ cười lạnh lùng nói: “Anh em, người đàn ông trung thực nhỉ?”
“Có lẽ anh còn không biết, người mà anh tiếp quản là món hàng gì. Còn cho rằng mình cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, thật sự cưới một tiên nữ về nhà cơ đấy.”
Tô Tô tức giận nói: “Ngưu Ái Lệ, tôi không muốn nói nhiều với cô!”
“Mong cô tự trọng!”
Ngưu Ái Lệ sợ Tô Tô vạch trần quá khứ xấu xa của mình nên vội vàng tố cáo trước.
“Cũng không biết là ai không biết tự trọng.”
“Lúc đó cả học viện Y ai mà không biết, hoa khôi Tô cô không rõ ràng với những lão già kia.”
“Bây giờ lại giả vờ ngây thơ.”
“Bảo vệ, còn không mau đuổi bọn họ ra ngoài!”
“Khách quý tôi hẹn sắp đến rồi. Nếu đụng đến khách quý, cả khách sạn các người cũng đền không nổi đâu!”
Một người bảo vệ tiến tới một bước, trầm giọng nói: “Tiên sinh, mời hai người rời khỏi đây. Đừng quấy rầy khách của chúng tôi.”
Tần Thiên nhíu mày, nói: “Gọi ông chủ của các người ra gặp tôi.”
Bảo vệ nở nụ cười.
“Người anh em, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt phải không? Còn muốn gặp ông chủ của chúng tôi, anh có biết ông chủ của chúng tôi là ai không?”
“Đó là người anh muốn gặp thì có thể gặp ư?”
Một người bảo vệ khác cũng trầm giọng nói: “Tiên sinh. Đây là sản nghiệp của nhà họ Thiết. Không phải là nơi anh có thể gây chuyện.”
“Biết điều thì mau rời khỏi đây đi!”
Nhà họ Thiết?
Tần Thiên nở nụ cười lạnh lùng, gọi một cuộc điện thoại, “Chủ tịch Thiết, một khách sạn Kim Long, ngay cả tôi cũng không có tư cách để đến.”
“Ông có tin một câu nói của tôi là có thể phá hủy nó không?
Đầu bên kia điện thoại, đột nhiên nghe thấy lời này của Tần Thiên, da đầu Thiết Lâm Phong cũng sắp nổ tung!
“Tần tiên sinh, ngài đang ở khách sạn Kim Long sao? Ngài nguôi giận, tôi sẽ lập tức điều tra và xử lý!”
Cúp điện thoại, Tần Thiên muốn nói gì đó thì Ngưu Ái Lệ lại bật cười ha ha.
“Hoa khôi Tô này, chồng cô ngầu thật nhỉ!”
“Còn phá hủy khách sạn Kim Long, cũng không sợ khoác lác bị vả mặt, lừa gạt giữa ban ngày!”
Hai nhân viên bảo vệ cũng tức giận. Rút gậy cao su ra định đánh.
Ở trong mắt họ, ông chủ nhà họ Thiết chính là một thần linh không thể xúc phạm. Rõ ràng Tần Thiên không biết trời cao đất dày, tìm chết mà.
Bỗng, một nữ phục vụ trẻ tuổi thì thầm nói: “Carl tiên sinh!”
Ngưu Ái Lệ vội quay đầu lại, nhìn thấy một ông già người nước ngoài cao gầy đi vào từ cánh cửa ở phía bên kia nhà hàng.
Ông ta có mái tóc bạc, mặc quần áo kiểu Anh, trong tay chống một cây gậy bằng bạc. Khí chất bức người.
“Carl tiên sinh, ngài đến rồi!” Ngưu Ái Lệ lao tới.
Carl vội vàng lùi về phía sau, lịch sự nói: “Quý cô, cô là...”
“Tôi tên Alice, là một blogger làm đẹp nổi tiếng trong nước. Đồng thời, tôi còn là fan cứng của ngài!”
“Carl tiên sinh, tôi đã đợi ngài rất lâu rồi. Có thể chụp chung với ngài một tấm không?”
Mặc dù Carl có hơi không tình nguyện, nhưng vẫn lịch sự đồng ý.
Ngưu Ái Lệ trực tiếp ôm một cánh tay của Carl, dán cả người vào, tự chụp một tấm.
“Carl tiên sinh, tôi có thể vinh dự được ăn trưa cùng ngài không?” Cô ta ra vẻ lẳng lơ, được nước làm tới.
Nếu mong ước này được thực hiện, vậy thì giá trị con người của cô ta sẽ lập tức tăng gấp đôi trong giới làm đẹp.
Hơn nữa, cô ta cũng rất tự tin vào sức hấp dẫn của bản thân. Đặc biệt là đối phó với một ông già như Carl, cô ta rất thông thạo.
Cô ta biết, sau khi Carl góa vợ vẫn luôn không tái hôn. Tài sản hàng tỷ cũng không có con cái thừa kế.
Nếu cô ta có thể hạ gục được Carl, lấy được một danh phận, đợi khi ông già chết đi chẳng phải lắc mình một cái cô ta đã trở thành một người phụ nữ giàu có bậc nhất rồi sao?
Carl lộ ra vẻ lùng túng, lịch sự nói: “Rất xin lỗi. Quý cô, tôi đã hẹn ăn trưa cùng người khác rồi.”
“Thật sao?” Ngưu Ái Lệ không cam lòng, nói: “Không phải ngài đi ngang qua Long Giang, sắp phải đi ngay rồi sao?”
“Ở nơi nhỏ như Long Giang này, ai mà có tư cách ăn trưa cùng ngài chứ.”
Carl nói: “Nghe nói, cô ấy là một cô gái phương Đông rất xinh đẹp, rất có tài năng.”
“Tôi rất mong đợi được gặp mặt cô ấy.”
Alice mê mẩn nói: “Cô gái có thể để cho ngài khen như vậy, chắc chắn rất hoàn hảo.”
“Nói vậy, tôi cũng muốn gặp thử xem.”
“Cô ấy là người Long Giang sao?”
Carl gật đầu: “Cô ấy có một cái tên rất hay, tên là Tô Tô.”
“Tô Tô?” Ngưu Ái Lệ thay đổi sắc mặt.
“Cô cũng biết cô ấy sao? Xem ra Tô Tô tiểu thư cũng thật sự rất nổi tiếng.”
Carl nhìn chiếc đồng hồ Patek Philippe trong tay, nói: “Thời gian của tôi có hạn. Nếu cô biết Tô Tô tiểu thư thì có thể thông báo cho cô ấy đến nhanh một chút được không.”
Ngưu Ái Lệ không thể ngờ nhìn về phía Tô Tô.
“Carl tiên sinh, tôi chính là Tô Tô!”
Tô Tô vội đi qua.
“Cô Tô Tô, cô thật sự là cô gái phương Đông xinh đẹp nhất mà tôi từng gặp. Liễu Thanh đã nói với tôi rồi, cô mang theo sản phẩm đến rồi chứ?”
Tô Tô vội vàng đưa chiếc hộp trong tay qua.
“Đợi đã!” Ngưu Ái Lệ có hơi không phản ứng kịp, nói: “Đây là sản phẩm gì?”
Carl mỉm cười bí ẩn, nói: “Đây là một bí mật.”
“... Cô Alice này, yêu cầu của cô tôi đã thỏa mãn rồi. Tiếp theo là thời gian tôi ăn trưa cùng với Tô Tô tiểu thư.”
“Có thể cho chúng tôi một chút không gian không?”
Quý ông nói chuyện khá khéo léo, thực ra chính là đang đuổi Ngưu Ái Lệ rời đi.
Ngưu Ái Lệ hoàn toàn không ngờ được rằng, Tô Tô lại chính là người Carl hẹn ăn trưa cùng. Chuyện này làm sao có thể, dù thế nào cô ta cũng không thể chấp nhận được.
Cô ta còn muốn nói gì đó, thì ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Hơn mười người áo đen xông tới.
“Đại tiểu thư!” Hai nhân viên bảo vệ nhìn thấy Thiết Ngưng Sương mạnh mẽ đi ở phía sau những người áo đen, thì vội vàng chào hỏi trong hoảng hốt.
Thiết Ngưng Sương liếc nhìn Tần Thiên, lạnh lùng nói: “Vừa rồi, là ai muốn đuổi Tần tiên sinh đi?”
Nhân viên bảo vệ há to miệng.
“Tôi...”
Thiết Ngưng Sương không cho phép họ cãi, tức giận nói: “Quỳ xuống cúi đầu xin lỗi Tần tiên sinh, cho đến khi hắn đồng ý không phá hủy khách sạn của chúng ta!”
Đây...
Ý của Thiết đại tiểu thư, là sợ Tần tiên phá hủy khách sạn?
Không phải, Tần tiên sinh này thật sự có năng lực phá hủy khách sạn này chỉ với một câu nói?
Nhân viên bảo vệ như bị sét đánh, dung lượng não của họ hoàn toàn không thể nào có thể tưởng tượng được đây là xảy ra chuyện gì.
Nhưng có một điểm bọn họ hiểu rằng, đó chính là nếu không thể có được sự tha thứ của Tần tiên sinh, khách sạn có phá hủy hay không thì chưa chắc nhưng đầu của họ chắc chắn sẽ chuyển nhà.
“Tần tiên sinh, chúng tôi...” Họ sợ hãi muốn quỳ xuống.
Tần Thiên khua tay, lạnh nhạt nói: “Vợ tôi muốn bàn chuyện với Carl tiên sinh, mọi người lui đi.”
Nhân viên bảo vệ vẫn không dám nhúc nhích.
Thiết Ngưng Sương nói: “Còn không mau cảm ơn Tần tiên sinh!”
“Cảm ơn Tần tiên sinh!” Nhân viên bảo vệ như được ân xá rời đi.
Tần Thiên nhìn Ngưu Ái Lệ, cười khẩy nói: “Vị fan này, cô nghe không hiểu lời tôi sao?”
Ngưu Ái Lệ nghẹn họng, không biết nên trả lời thế nào.
Thiết Ngưng Sương phất tay “Tần tiên sinh và vợ tiếp khách ở đây, dọn dẹp sạch những người không liên quan!”
“Rõ!” Hơn mười người áo đen xông đến.
Đôi chân Ngưu Ái Lệ run rẩy, suýt nữa thì tè ra quần. Cô ta bị hai người đàn ông vạm vỡ kéo ném ra ngoài.
Chương 90 Sơn trang Mãnh Thú
Cuối cùng đã yên tĩnh.
Thiết Ngưng Sương nhìn Tần Thiên với ánh mắt phức tạp, nghiến răng, cung kính cúi đầu nói: “Tần tiên sinh, ngài cứ nói.”
“Tôi sẽ dẫn người canh giữ ở chỗ này, sẽ không có bất cứ ai quấy rầy.”
“Vất vả rồi.” Tần Thiên nhướng mày.
Carl rất tò mò nói: “Tần tiên sinh, dường như họ đều rất sợ ngài?”
“Ngài biết không, ngài rất có phong cách của nước Ý chúng tôi, uhm, phong cách của những người trên đảo nhỏ đó.”
“Đảo nhỏ gì?”
“Ai?” Tô Tô không khỏi nghi ngờ.
Tần Thiên cười nói: “Carl tiên sinh đang đùa đấy.”
“Vợ, mau giới thiệu Tô Ngọc Cao đi. Carl tiên sinh còn đang đợi chuyến bay đấy.”
Carl mỉm cười, không nói thêm gì nữa. Ông ta cảm thấy, chắc chắc Tần Thiên không biết đảo nhỏ và những người ở phía trên mà ông ta nói.
Nếu không, chắc chắn sẽ không ung dung như vậy.
Ở trong mắt Carl, tuy Tần Thiên trước mặt có một chút quyến rũ của đàn ông, nhưng hoàn toàn không thể nào so sánh với những người ở trên đảo nhỏ kia.
Đó là, đảo Sicilia, tổ chức Bàn tay đen.
Sức ảnh hưởng của tổ chức này ở Ý, ngay cả một nhân vật làm mưa làm gió như Carl cũng giấu kín như bưng, không dám nói thẳng ra.
Bởi vì ông ta biết, tất cả những của cải, danh lợi và địa vị ông ta có bây giờ cũng chỉ là hạt bụi trong mắt nhóm người đó.
Tô Tô không dám sơ suất, điều chỉnh tâm trạng, rất chân thành giới thiệu về Tô Ngọc Cao.
Tô Ngọc Cao là sản phẩm cô nghiên cứu ra, đầy tâm huyết, giống như đứa con của cô vậy.
Cho nên khi giới thiệu, bất giác xuất sắc về giọng nói và cách diễn đạt, thuộc như lòng bàn tay.
Carl chốc chốc gật đầu. Vốn ông ta rất say mê văn hóa phương Đông, nên bất giác cũng nghe đến mê mẩn.
Đến khi Tô Tô giới thiệu xong, ông ta không khỏi tò mò mở ra một lọ, dùng móng tay khều một chút, để ở dưới mũi ngửi.
Sau đó, lại thoa lên mu bàn tay.
“Mùi thơm, hương thơm tự nhiên.”
“Kết cấu mềm mịn, thoa vào sẽ thấm nhanh.”
“Tô tiểu thư, bây giờ tôi nóng lòng mang nó đi kiểm tra chuyên nghiệp ngay lập tức.”
“Nếu tất cả đều đúng như cô nói thì đây thật sự là một bảo bối đấy!”
“Ha ha ha ha, xem ra lần này tôi không đến quốc gia cổ phương Đông này một cách vô ích.”
Tô Tô kích động nói: “Carl tiên sinh, ngài đồng ý làm người giới thiệu của chúng tôi, mang Tô Ngọc Cao đi dự thi ư?”
“Đó là đương nhiên!”
“Tô tiểu thư, bây giờ tôi sẽ lên đường trở về, giao sản phẩm của cô cho ban tổ chức cuộc thi.”
“Đồng thời, tôi rất hân hạnh mời cô, à, và chồng của cô một tháng sau đến Lan Thành xinh đẹp của chúng tôi.”
“Đích thân lắng nghe đánh giá của ban tổ chức về sản phẩm này ở địa điểm cuộc thi.”
“Chúc cô có thể giành được giải nhất!”
Không ngờ chuyện lại thuận lợi đến vậy, Tô Tô vô cùng cảm ơn.
“Carl tiên sinh, một tháng sau chắc chắn tôi sẽ đến cuộc thi.”
“Xin nhờ ngài!”
Tự mình tiễn Carl lên xe chuyên dụng của khách sạn đi đến sân bay, Tô Tô quay đầu lại, nhìn thấy Thiết Ngưng Sương cách đó không xa, chân thành nói: “Thiết tiểu thư, lần này đã làm phiền cô rồi.”
“Cảm ơn sự giúp đỡ của cô.”
“Không có gì.” Đối mặt với Tô Tô, ánh mắt Thiết Ngưng Sương có chút né tránh. Từ nhỏ tính cách của vị đại tiểu thư này đã không thua gì con trai, vậy mà lại có chút xấu hổ.
“Cái đó…” Tô Tô thoáng do dự, cũng đỏ mặt nói: “Chuyện trước đây, là tôi đã sai.”
“Thiết tiểu thư, bây giờ tôi chính thức xin lỗi cô.”
“Mong cô nể tình lúc đó tôi vẫn là một bệnh nhân, đừng so đo với tôi.”
Nói đến chuyện này, Thiết Ngưng Sương cũng đỏ mặt.
Đó là khi vừa biết được tư bản Thiên Phú muốn tổ chức một hội nghị đầu tư, cô ta hào hứng cầm thiệp mời đi đưa cho Tần Thiên.
Rất hiếm khi cô ta chủ động thân thiện với đàn ông.
Không ngờ lại bị Tô Tô tưởng nhầm là fan nữ cuồng theo đuổi Tần Thiên, nên đã mắng đuổi đi.
Lời của Tô Tô lúc đó rất khó nghe, nói Thiết Ngưng là một con đĩ, muốn quyến rũ Tần Thiên.
Bây giờ nghĩ lại, Tô Tô cũng khó mà tin được bản thân mình sao lại có thể nói ra những lời đó.
Cho nên, cho dù Thiết Ngưng Sương có suy nghĩ gì với Tần Thiên thì cô cũng phải chính thức xin lỗi cô ta.
“Thiết tiểu thư, cô không thể tha thứ cho tôi sao?”
“Hay là, cô cũng mắng tôi vài câu đi?” Thấy Thiết Ngưng Sương không nói chuyện, cô càng thêm áy náy.
Thiết Ngưng Sương cắn răng, nhanh chóng liếc mắt nhìn Tần Thiên, nói: “Muốn tôi tha thứ cho cô cũng được, trừ khi…”
“Trừ khi cái gì?” Chợt Tô Tô có một dự cảm. Ánh mắt cô gái này nhìn chồng mình không thích hợp, sẽ không phải là cô ta muốn yêu cầu mình nhường vị trí cho cô ta đấy chứ?
Nghĩ đến đây, trong lòng cô cũng có chút khó chịu.
“Trừ khi cô bảo hắn, nhận tôi làm đồ đệ.”
Tô Tô há to miệng ngạc nhiên. Rất lâu sau mới kỳ lạ nói: “Cô quấn lấy hắn, là muốn bái hắn làm sư phụ?”
Thiết Ngưng Sương nói: “Bằng không thì sao?”
“Tô tiểu thư, chắc không phải cô cho rằng tôi muốn cướp chồng với cô đấy chứ?”
Tô Tô không nhịn được bật cười. Cô tức giận giơ chân lên đá Tần Thiên một cú, không vui nói: “Anh cái tên này!”
“Đều là họa do anh gây ra cả đấy!”
Tần Thiên mặt đầy hắc tuyến, làm ơn đi chị gái, chuyện này có liên quan gì đến anh chứ!
Anh bực mình nói với Thiết Ngưng Sương: “Tôi không dễ dàng nhận đồ đệ.”
“Nhưng mà, nếu cô thật sự quyết tâm muốn đi theo tôi, thì tôi có thể cho cô một chỗ đi.”
“Chỗ đi nào?” Ánh mắt của Thiết Ngưng Sương sáng lên.
“Sau khi trời tối, đi đến sơn trang Mãnh Thú ở bên ngoài thành phố Long Giang.”
Tô Tô ngạc nhiên nói: “Anh điên rồi sao? Đêm hôm, anh bảo một cô gái như cô ấy đi đến nơi đó làm gì?”
Thiết Ngưng Sương cũng không hiểu. Nhưng, cô ta thấy Tần Thiên nở nụ cười lạnh lùng không nói lời nào, thì cho rằng Tần Thiên đang thử sự gan dạ của mình.
“Chắc chắn tôi sẽ đi!” Nghiến răng nói một câu, cô ta xoay người rời đi.
Tô Tô còn muốn gì đó thì điện thoại của cô vang lên, là Dương Ngọc Lan gọi đến.
Sau khi nghe máy, cô nói với Tần Thiên: “Mẹ nói trong nhà có chuyện khẩn cấp, bảo chúng ta nhanh chóng trở về.”
“Đi mau!”
Hai người về đến nhà mới biết, Dương Ngọc Lan nhận được thông báo, khu Long Hồ này đã khởi động quá trình cải tạo.
“Nghe nói là một nhà phát triển bất động sản có thực lực bên tỉnh đã kết hợp đấu thầu với nhà phát triển bất động sản địa phương chúng ta.”
“Đêm nay, đối phương tổ chức một buổi tiệc chiêu đãi. Mời tất cả dân cư nơi này đến.”
“Nói là họp trao đổi gì đó, thực ra chính là thảo luận điều kiện thôi.”
“Đã như thế, chúng ta không đồng ý có lẽ cũng không được. Tô Tô, con và Tần Thiên đi đi.”
“Cho dù muốn cải tạo, cũng cố gắng thảo luận một điều kiện bồi thường tốt.”
Tần Thiên có hơi khó xử. Chần chừ một chút rồi nói: “Vốn con định ra ngoài thành phố đi dạo cơ.”
Tô Tô buồn bực nói: “Anh không nên nói những lời đó với Thiết tiểu thư.”
“Thật là, đường đường là một người đàn ông lại lừa gạt cô gái nhà người ta làm gì.”
“Với tính cách của Thiết đại tiểu thư, chắc chắn cô ta sẽ đi. Lỡ như có nguy hiểm gì, đến lúc ấy anh làm sao giải thích với hội trưởng Thiết?”
“Anh đi sang đó càng sớm càng tốt, khuyên cô ta trở về đi. Có nhận đồ đệ hay không cũng phải nói rõ ràng.”
Tần Thiên nói: “Vậy anh gọi một người cùng em tham gia buổi tiệc chiêu đãi.”
Tô Tô nói: “Không cần đâu.”
“Một buổi tiệc chiêu đãi của nhà phát triển bất động sản mà thôi, em lại không phải chưa ra khỏi nhà bao giờ, còn có thể bị ăn thịt sao.”
Buổi tối khi những chiếc đèn lồng lên đèn, Tần Thiên lái xe tự mình đưa Tô Tô đến cửa khách sạn, nhìn cô đi vào cứ cảm thấy có chút lo lắng.
Gửi tin nhắn cho Lôi Báo cử một người anh em của nhóm Rồng đến canh chừng, lúc này hắn mới lái xe nhanh chóng đi về phía bên ngoài thành phố.
Bình luận facebook