-
Chương 96-98
Chương 96 Kim Cương Hoàn
Ha ha!
Nhìn bộ dạng chật vật của Ngưu Ái Lệ, hiện trường xuất hiện những tiếng cười vang dội.
Ánh mắt của những người đàn ông đó trở nên khác thường.
Có người bắt đầu bới móc đủ điều.
Những người phụ nữ cũng che miệng cười.
Không ngờ Alice nổi tiếng trên mạng, ngoại trừ mặt trắng vì đánh quá nhiều phấn ra.
Cơ thể lại vừa đen vừa thô.
Ngưu Ái Lệ xấu hổ không biết dấu mặt vào đâu, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
“Tôi đã sai!”
“Cầu xin mấy người, thả tôi đi được không?”
Tô Tô vừa khó xử, vừa buồn cười.
Cô đỏ mặt vội vàng nói: “Sư mẫu, không cần xé nữa, thả cô ta đi thôi.”
“Phụt!”
“Đồ rách nát, sau này tém tém lại một chút!” Vương Cương Đan nhổ nước bọt, lúc này mới ném bộ quần áo rách nát lên người Ngưu Ái Lệ.
Ngưu Ái Lệ ôm quần áo rồi hốt hoảng bỏ chạy.
Phía sau truyền đến giọng nói lạnh lùng của Tiết Nhân: “Họ Ngưu kia, sau khi đi ra ngoài nói chuyện chú ý một chút.”
“Dám trèo cao tự nhận có quan hệ với tôi, hủy hoại thanh danh của tôi, cẩn thận tôi khiến cô không ngóc đầu lên được!”
Trong mắt anh ta lóe lên một tia hung ác rồi chợt biến mất. Hoàn toàn không phù hợp với hình ảnh lịch sự và nhã nhặn ngoài mặt của anh ta.
“Khiến mọi người chê cười rồi.”
“Nhưng mà đối phó với loại hồ ly tinh này thì phải dùng những cách như vậy.”
“Đáng tiếc vừa rồi quên quay video lại, nếu quay lại rồi đưa lên mạng như vậy mới đặc sắc.” Vương Cương Đan chẳng những không xấu hổ mà ngược lại còn dương dương đắc ý.
Có người trêu chọc nói: “Chị gái, chị lợi hại như vậy mà chồng chị còn dám giở trò đồi bại ở bên ngoài sao?”
Vương Cương Đan thở dài: “Không còn cách nào, đàn ông đều có đức tính này.”
Có người nói: “Cho ông ta một bài học đi, lần sau sẽ không dám nữa.”
Nghe xong lời này, Vương Cương Đan bỗng nhiên trở nên phấn khích.
“Chồng tôi là thầy giáo nghiên cứu Đông y, tuy rằng nhân phẩm không được tốt lắm, nhưng về phương diện chăm sóc đông y, ông ta lại có bài thuốc gia truyền được tổ tiên truyền lại.”
“Chính là dựa vào bài thuốc gia truyền này ông ta mới khoẻ như vâm, mới giở trò đồi bại ở bên ngoài.”
“Thật sao?”
“Chị gái, bài thuốc gia truyền gì mà lại thần kỳ như vậy?”
Trong thời đại tình trạng sức khỏe xuống dốc, tất cả mọi người đều khá ám ảnh bởi thần dược, có người sốt ruột hỏi.
Vương Cương Đan vội vàng nói: “Tôi đã có được bài thuốc bí mật này. Nó được làm từ huyết nhung, nhân sâm, hoàng kỳ và hàng chục loại dược liệu khác.
“Tôi đặt tên nó là Kim Cương Hoàn.”
“Hôm nay tôi không mang theo, ai muốn có thì mau kết bạn WeChat.”
“Đồ bổ giá rẻ, sau khi uống vào, tôi đảm bảo eo không mỏi chân không đau, chữa khỏi bách bệnh, tràn đầy năng lượng.”
Có phải không vậy?
Rất nhiều người không khỏi bị lay động trước loại thuốc thần kỳ này.
Có người nói: “Chị gái, có thật sự tốt như chị nói không vậy?”
“Đương nhiên rồi!”
“Không tin mấy người hỏi—” Vương Cương Đan nhìn về phía Tiết Nhân.
Tiết Nhân vội vàng trừng mắt nhìn bà ấy rồi ho khan.
Vương Cương Đan lập tức ứng biến, nắm lấy tay Tô Tô và nói: “Không tin mấy người hỏi Tô tiểu thư đi.”
“Chồng tôi có phải là thầy giáo Đông y trước kia dạy cô ấy không?”
“Đúng rồi Tô tiểu thư, tôi nghe người ta nói, cô là người chịu trách nhiệm cho kế hoạch đầu tư gây chấn động Long Giang mấy ngày trước?”
“Tập đoàn Tô Ngọc cũng là của cô có đúng không?”
Cái gì?
Tập đoàn Tô Ngọc?
Mọi người đều vô cùng bất ngờ.
Vụ việc này đã gây chấn động ở Long Giang. Chỉ có điều bởi vì sản phẩm còn chưa ra mắt, vẫn còn đang trong giai đoạn bí mật, cuộc trao đổi giữa Tô Tô và Liễu Thanh phải được giữ kín.
Cho nên rất nhiều người cũng không biết nữ chính là Tô Tô.
Bây giờ bọn họ đều lần lượt xin lỗi Tô Tô vì hành vi trước đó của mình.
Với thân phận nữ cường nhân nắm trong tay khối tài sản tiền tỷ này, đủ để lý giải rất nhiều vấn đề.
Tô Tô ngay lập tức trở thành đối tượng được mọi người sùng bái và lấy lòng.
Một tia sáng khác lạ lóe lên trong mắt Tiết Nhân.
Khoảnh khắc nhìn thấy Tô Tô, anh ta đã bị chinh phục. Cô thậm chí còn xinh đẹp hơn cả khi còn đi học.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao anh ta lại lập tức giẫm đạp lên Ngưu Ái Lệ. Chính là vì để chứng minh mình trong sạch và để lấy lòng Tô Tô.
Giờ đây, nhìn nữ thần ở rất gần, trong lòng anh ta nảy ra một kế hoạch thú vị.
“Các vị!” Anh ta cao giọng nói: “Tôi vốn định tối nay sẽ chốt kế hoạch bồi thường với mọi người, nhưng không ngờ lại xảy ra vở kịch như vậy.”
“Bây giờ cũng đã muộn, hơn nữa mọi người lại đông như, tôi cũng không thể tiếp đãi được hết.”
“Mọi người thấy như vậy có được không? Nếu như mọi người tin tưởng Tô tiểu thư, vậy thì để cô ấy làm đại diện.”
“Chúng tôi sẽ nói chuyện chi tiết hơn.”
“Mọi người yên tâm, có Tô tiểu thư ở đây, phương án bồi thường tôi đưa ra nhất định sẽ là tốt nhất.”
“Chúng tôi tin tưởng Tô tiểu thư!”
“Tô tiểu thư bây giờ đã là người có tiếng tăm ở Long Giang, hoàn toàn có thể đại diện cho chúng ta.”
“Tô tiểu thư, nhờ cả vào cô.”
Có người lại nói: “Tô tiểu thư, nhất định phải nói chuyện thật tốt với Tiết thiếu gia đó.”
“Trai tài gái sắc, Tô tiểu thư và Tiết thiếu gia mới là trời sinh một cặp.”
Tô Tô luống cuống và vội vàng nói: “Tiết Nhân, chuyện này không được—”
Tiết Nhân cười nói: “Chẳng lẽ em muốn phụ sự tín nhiệm của mọi người đối với em sao?”
“Cho dù là vì lợi ích của mọi người, em cũng đừng từ chối nữa.”
“Vừa hay anh cũng có chút chuyện muốn nói với em. Tô Tô, chúng ta tới chỗ khác nói đi.”
Dưới sự thúc giục của mọi người Tô Tô khó có thể từ chối được, hơn nữa cô rất không quen với bầu không khí này, có thể nhanh chóng rời đi cũng tốt.
Vì vậy cô đỏ mặt gật đầu, cùng Tiết Nhân rời khỏi tiệc rượu.
“Mọi người cùng uống nào!”
“Cái đó, còn ai chưa thêm wechat của tôi thì mau quét mã QR nào.”
“Bài thuốc gia truyền Kim Cương Hoàn, sau khi uống xong chữa khỏi bách bệnh, cơ thể khỏe mạnh!”
......
Các thành viên của Nhóm Rồng do Lôi Báo sắp xếp bởi vì không có thư mời, nên chỉ có thể canh giữ ở bên ngoài.
Nhìn thấy Tô Tô nói nói cười cười với một chàng trai trẻ tuổi rồi lên một chiếc Alphard.
Cậu ta vội vàng thông báo cho Lôi Báo rồi sau đó đi theo.
Tại khách sạn Kim Long.
Tiết Nhân đã đặt phòng tổng thống đắt nhất.
“Thật không ngờ anh lại là thiếu gia của tập đoàn Kiến Nhân, tôi nhớ không nhầm thì tập đoàn Kiến Nhân là doanh nghiệp lâu đời của Long Giang chúng ta.”
“Anh giấu kỹ thật đó.”
“Có điều, nếu anh đã tới Long Giang vậy tại sao lại không về nhà ở?” Vì để giảm bớt sự ngại ngùng, Tô Tô tùy tiện hỏi.
Tiết Nhân cười nói: “Mặc dù Long Giang vẫn còn có không ít sản nghiệp của nhà anh, nhưng trọng tâm của bọn anh bây giờ là tỉnh thành.”
“Biệt thự cũ trong nhà đã lâu không có người ở nên anh lười quét dọn.”
“Tô Tô, không ngờ lại có thể gặp lại em ở đây. Nào, chúng ta uống một ly.”
Anh ta một chai rượu vang đỏ cao cấp.
Tô Tô do dự nói: “Như vậy, không được hay cho lắm?”
“Thời gian không còn sớm, chúng ta nên nhanh chóng nói về thỏa thuận bồi thường đi, tôi vẫn đang chờ đi về đây.”
“Gấp gáp gì chứ.”
“Chẳng lẽ tình nghĩa bạn học cũ của chúng ta không bằng một thỏa thuận bồi thường sao?”
“Uống xong anh còn có chuyện muốn nói với em.”
Tô Tô không thể từ chối, chỉ đành nhấp một ngụm.
“Anh muốn nói gì với tôi?” Bị Tiết Nhân nhìn chằm chằm, cô có chút mất tự nhiên.
Tiết Nhân thâm tình nói: “Nếu như anh yêu em — anh tuyệt đối sẽ không giống như cây lăng tiêu, mượn cành cao của em để khoe khoang chính mình;
Nếu anh yêu em — anh tuyệt đối sẽ không học những con chim si tình, lặp đi lặp lại bài hát đơn điệu cho bóng râm;
......
Em có thân cây bằng đồng và nhánh cây bằng sắt của em, giống như một con dao, một thanh kiếm, cũng giống như một cây kích;
Anh có những bông hoa màu đỏ của anh, giống như một tiếng thở dài nặng nề, cũng giống như một ngọn đuốc dũng cảm.
Chúng ta chia sẻ gió lạnh, giông tố và sấm sét;
Chúng ta cùng hưởng sương mù, lưu lam và cầu vồng.
Tưởng chừng như mãi mãi phân ly, nhưng lại nương tựa nhau cả đời.
Đây mới là tình yêu vĩ đại...”
Tiết Nhân vậy mà lại đọc thơ.
Chương 97 Về nhà sẽ xử lý em sau
Tô Tô sững người một lúc, rồi bị ánh mắt trìu mến và giọng điệu trầm ấm Tiết Nhân thu hút.
Trong phút chốc, cô như được trở về thời thiếu nữ cấp 3 mộng mơ.
Mãi cho đến khi Tiết Nhân đọc xong, cô mới đỏ mặt nói: “Đây là bài Gửi cây Sồi của Thư Đình...”
“Sao đột nhiên anh lại đọc bài này?”
Tiết Nhân nhìn Tô Tô với ánh mắt rực lửa, nuốt nước miếng và nói: “Bởi vì đây là bài thơ em thích nhất.”
“Cũng là quan điểm về tình yêu của em.”
“Trong thư, em đã nhiều lần nhắc tới, cho nên anh đã sớm học thuộc lòng rồi.”
“Mỗi một chữ, đều giống như một dấu vết, in thật sâu trong lòng anh.”
Trái tim Tô Tô run lên, cô né tránh ánh mắt của Tiết Nhân, có chút không được tự nhiên nói: “Những lá thư kia, anh vẫn còn giữ lại à.”
Tiết Nhân kích động nói: “Đối với người khác, chúng chỉ là những bức thư bình thường. Nhưng đối với anh, chúng chính là bảo vật vô giá!”
“Thật đó, xin em hãy tin anh!”
“Nếu không anh đọc lại nội dung trong thư cho em nghe!”
Tô Tô vội vàng nói: “Không cần!”
Cô có chút tự giễu nói: “Đều là chuyện của quá khứ, khi đó tuổi trẻ không hiểu chuyện, bây giờ nhớ lại thật là buồn cười.”
“Tiết Nhân, chúng ta vẫn là nên nhanh chóng bàn thỏa thuận bồi thường đi.”
“Tô Tô!” Tiết Nhân bỗng nhiên nắm lấy tay Tô Tô, quỳ một gối xuống.
“Anh làm gì vậy?” Tô Tô hoảng sợ, vội vàng đứng dậy.
Tiết Nhân kích động nói: “Những cảm xúc mà anh đã chôn giấu trong lòng nhiều năm nay, anh vốn nghĩ rằng cả đời này mình sẽ không bao giờ có cơ hội để bày tỏ chúng.”
“Đúng là ông trời có mắt, để cho anh gặp lại em!”
“Bây giờ anh nhất định phải nói ra!”
“Không cần!”
“Anh mau buông tôi ra!” Tô Tô có linh cảm về những gì Tiết Nhân sẽ nói, cô rất hoảng loạn, nhưng tay lại bị nắm chặt, không thể vùng vẫy.
“Anh yêu em!”
“Từ lần đầu tiên nhìn thấy em trong chuyến đi chơi ở trường trung học, anh đã yêu em sâu đậm!”
Tô Tô im lặng như bị sét đánh.
“Anh biết, anh đi du học nước ngoài, hơn nữa không nói lời từ biệt với em, là anh không đúng.”
“Đó là bởi vì... gia đình ép buộc, anh không thể không làm như vậy!”
“Anh không tới tạm biệt em là bởi vì anh không thể chịu đựng được nỗi đau đó!”
“Mấy năm nay ở nước ngoài, một mình lưu lạc nơi đất khách quê người, nỗ lực học tập, em chính là động lực để anh kiên trì!”
“Gia đình giới thiệu cho anh rất nhiều cô gái tài giỏi, nhưng anh đều không thích. Bởi vì, trong lòng anh chỉ có em!”
“Anh thề cả đời này anh sẽ không cưới ai khác ngoài em!”
“Tô Tô, bây giờ anh quay về rồi, anh có đủ khả năng để chu cấp cho em một cuộc sống tốt nhất.”
“Anh chính thức cầu hôn em, em lấy anh có được không?”
Tô Tô rơi lệ.
Cô che miệng và ổn định cảm xúc của mình, cuối cùng lắc đầu với đôi mắt đỏ hoe.
“Tiết Nhân, nếu năm năm trước anh nói với tôi những lời này, chúng ta nói không chừng thật sự có khả năng...”
“Chỉ là bây giờ đã quá muộn rồi.”
“Nói thật với anh, tôi đã kết hôn rồi.”
Cái gì?
Tiết Nhân ngẩn người sau đó vội vàng nói: “Anh không quan tâm!”
“Anh không tin, trên đời này ngoại trừ anh ra, còn có người đàn ông nào có thể xứng với em sao!”
“Em ly hôn với anh ta, anh chờ em!”
Tô Tô lắc đầu.
Tiết Nhân vội vàng nói: “Anh ta không muốn sao? Không sao, anh có thể cho anh ta tiền.”
“Bao nhiêu cũng được, chỉ cần anh ta ra giá!”
“Tô Tô—”
Tô Tô vẫn lắc đầu: “Đừng nói nữa!”
“Đây không phải là chuyện tiền nong.”
“Tiết Nhân, chúng ta đã không còn khả năng rồi, những chuyện trong quá khứ đều là sự bồng bột của tuổi trẻ, hãy để nó trở thành kỷ niệm ở sâu nơi đáy lòng.”
“Bây giờ mong anh buông tôi ra, tôi muốn về nhà.”
“Thật đấy, chồng tôi rất nóng tính. Nếu như để anh ấy biết—”
Cô muốn nói, nếu như để anh ấy biết, nói không chừng sẽ đánh anh.
Nhưng Tiết Nhân lại tưởng rằng Tô Tô sợ bị bạo lực gia đình.
“Đồ chó, lại dám quản em như vậy!”
“Tô Tô, em đừng sợ, nếu như anh ta dám bắt nạt em, anh sẽ cho anh ta biết Long Giang này là thiên hạ của ai!”
“Tô Tô, anh không thể nhịn được nữa, anh muốn em!”
Anh ta kích động muốn kéo Tô Tô vào trong lòng.
“Đừng!”
Tô Tô thật sự sốt ruột rồi, cô không ngờ Tiết Nhân lại có thể mất khống chế cảm xúc như vậy.
Vốn dĩ đồng ý đi với anh ta, một mặt là vì gặp lại bạn học cũ, mặt khác cũng là vì thỏa thuận bồi thường của mọi người.
Thế nhưng sức lực của Tiết Nhân rất lớn, cô lại không vùng vẫy ra được.
Nhìn thấy mỹ nhân đang ôm trong lòng, Tiết Nhân hưng phấn hai mắt đỏ lên, cổ họng phát ra âm thanh của dã thú.
Đúng lúc này, bụp!
Cùng với một tiếng vang lớn, cửa phòng bị một cước đá văng ra.
“A!”
Hai người đang giằng co đều hoảng sợ.
Tiết Nhân theo bản năng buông tay ra và ngã ngồi trên thảm, Tô Tô thì lảo đảo lui về phía sau sắp ngã xuống đất.
Đúng lúc này một cánh tay phải mạnh mẽ, ôm lấy eo cô.
“Tần Thiên?”
“Sao anh lại tới đây?” Nhìn thấy Tần Thiên sắc mặt lạnh lùng, cô có chút bất an.
Trong mắt Tần Thiên đều là lửa giận, hắn lạnh lùng nói: “Nửa đêm nửa hôm, tại sao lại tới khách sạn với người đàn ông khác?”
Tô Tô ngẩn người.
Anh đang hét vào mặt tôi?
Vốn dĩ còn muốn giải thích, nhưng bây giờ tất cả đều biến thành tủi thân và tức giận.
Cô trừng mắt muốn nói điều gì đó. Bỗng nhiên, Tần Thiên dùng sức trực tiếp ôm cô lên, gắt gao ôm ở trước ngực.
Rồi lại chất vấn: “Nói, lần sau còn dám nữa không?”
Nói xong, bốp!
Anh dám đánh vào mông tôi?
Tô Tô hoài nghi nhân sinh, cô tức giận đỏ mặt ra sức vùng vẫy nhưng đều vô ích.
Cảm nhận được cái ôm gắt gao, cùng với lồng ngực rộng lớn ấm áp của hắn, bỗng nhiên, một cảm giác như một con thuyền nhỏ đang cập bến bao trùm lấy cô.
Cô biết người đàn ông này bởi vì quá quan tâm đến cô, cho nên mới hét với cô.
Vừa hét với cô, vừa ôm chặt như vậy, như thể sợ cô chạy mất.
Dưới ánh mắt “như hổ rình mồi” của Tần Thiên, cô bỗng nhiên cảm thấy mình giống như một cô vợ mắc lỗi, xấu hổ cúi đầu, bĩu môi nói: “Anh ta là bạn học của tôi...”
“Không phải như anh nghĩ đâu!”
“Nữ nhân ngốc nghếch, về nhà sẽ xử lý em sau!” Tần Thiên hừ một tiếng, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Tiết Nhân vẫn đang ngồi dưới đất.
“Mặc kệ mày là ai, tránh xa vợ tao ra một chút.”
“Nếu không, mày sẽ chết rất thảm!”
Nói xong hắn xoay người sải bước rời đi.
“Thằng khốn nạn!”
“Mau đứng lại! Bỏ cô ấy xuống!”
Tiết Nhân phản ứng lại, phẫn nộ xông tới.
Tần Thiên ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, đá anh ta trở lại trong phòng.
Tiết Nhân bị ngã đến choáng váng, chỉ đàn trơ mắt nhìn Tần Thiên ôm nữ thần mà anh ta sắp có được rời đi.
Tô Tô hai chân điên cuồng vung vẩy: “Khốn nạn, mau buông tôi xuống!”
“Có chuyện gì từ từ nói, bỏ tôi xuống trước đã!”
Thế nhưng, Tần Thiên hôm nay như thể mắc phải bệnh thẳng nam, hắn ôm cô thật chặt, nhât quyết không buông tay.
Cứ như vậy đi ra khỏi khách sạn đi ra, nhân viên phục vụ dọc đường đều nhìn tới nỗi ngây ngốc.
Thế này... Cũng quá bá đạo rồi!
Mãi cho đến khi đi tới bãi đỗ xe, mở cửa xe ra ném người phụ nữ này vào, sắc mặt Tần Thiên mới có chút dịu lại và lái xe rời đi.
“Khốn nạn!”
“Mày chết chắc rồi!”
“Ahhhhh, tao sẽ giết mày!”
Tiết Nhân phản ứng lại, ở trong phòng gầm gừ.
Anh ta lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại: “Kiều Lục, tôi là Tiết Nhân, bây giờ tôi muốn ông điều tra giúp tôi!”
“Lập tức đi điều tra!”
“Tôi muốn tất cả thông tin về Tô Tô trong mấy năm, còn nữa, cô ấy kết hôn khi nào, thằng khốn nạn kia rốt cuộc là ai?!”
Chương 98 Mách lẻo
Tô Tô càng nghĩ càng tức giận.
Tại sao mình lại bị bắt về đây như một cô vợ hư hỏng chứ? Cô cảm thấy, hôm nay mình nhất định phải cho tên này một ít bài học.
Tìm cách để gỡ một ván.
Thế là dọc đường, cô ôm gối ngồi phía sau, vẻ mặt nghiêm nghị không nói một lời.
Về đến nhà, Dương Ngọc Lan không ngủ vẫn đang chờ tin đàm phán.
“Sao lại về muộn như vậy.”
“Đàm phán thế nào rồi?” Bà quan tâm hỏi.
Tô Tô tức giận nói: “Mẹ hỏi anh ấy!”
“Mẹ hỏi xem anh ấy đã làm những gì!”
Dương Ngọc Lan ngây người một hồi, lúc này mới phát hiện vẻ mặt của đôi vợ chồng trẻ không đúng lắm, vội vàng nói: “Tần Thiên, làm sao vậy?”
“Hai con cãi nhau à?”
Tần Thiên trầm giọng nói: “Không có đâu ạ.”
“Không cãi nhau, vậy thì sao lại như thế này?”
Tô Tô vội vàng nói: “Còn bảo không cãi nhau? Anh còn đưa tay đánh con luôn rồi!”
“Cái này không tệ hơn là cãi nhau sao?”
Dương Ngọc Lan kinh ngạc: “Tần Thiên, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Con thật sự đánh con bé à?”
Tần Thiên thở dài, nói: “Mẹ, con đi ra ngoài làm việc, cô ấy một mình đi tham gia tiệc rượu.”
“Ai ngờ khi con trở về không thấy người nữa đâu, mẹ đoán xem? Cô ấy lại chạy đến khách sạn thuê phòng cùng với thiếu gia của nhà phát triển kinh doanh kia.”
Cái gì?
Dương Ngọc Lan há to miệng.
“Mẹ, con biết con có thể không đủ giỏi, có thể làm cũng không đủ tốt.”
“Nhưng có chuyện gì cô ấy đều có thể nói với con, chỗ nào không đúng để con sửa không được sao?”
“Mẹ nói xem, nửa đêm nửa hôm chạy đến khách sạn thuê phòng cùng một người đàn ông, đây là sao?”
“Hơn nữa lúc con chạy tới, người đàn ông kia còn nắm tay cô ấy.”
“Bên cạnh đặt rượu vang đỏ, hai cái ly, chứng tỏ là bọn họ đã uống được một lúc lâu rồi.”
“Mẹ, cũng không phải là con hẹp hòi, chủ yếu là bây giờ có nhiều người xấu, cô ấy là phụ nữ đã có gia đình, nửa đêm chạy đến phòng của đàn ông uống rượu.”
“Cho dù không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhưng nếu truyền ra ngoài người khác cũng sẽ bàn tán. Mẹ nói phải không?”
Nghe Tần Thiên lải nhải một lúc, rồi lại nhìn bộ dạng chịu ủy khuất của hắn, Tô Tô thật sự kinh ngạc đến phát ngốc.
Cô không ngờ tên này lại đánh đòn phủ đầu trước, mách lẻo với mẹ cô ngay trước mặt cô!
“Họ Tần kia, anh...”
“Anh câm miệng!”
Dương Ngọc Lan trầm giọng nói: “Bây giờ mẹ chỉ hỏi con, Tần Thiên nói có phải là thật hay không?”
Tô Tô đáp: “Mẹ, mẹ làm gì vậy, không phải muốn giúp anh ấy dạy bảo con đấy chứ?”
Dương Ngọc Lan lại nói: “Trả lời lời mẹ!”
“Tần Thiên nói có phải thật hay không?”
Tô Tô đỏ mặt, nghiến răng nói: “Sao mẹ không hỏi anh ấy chuyện anh ấy đánh con!”
Dương Ngọc Lan biết Tần Thiên ra tay rất nặng, cho nên trong lòng cũng có chút lo lắng, không nhịn được hỏi: “Tần Thiên, con thật sự đánh sao?”
Tần Thiên nói: “Con chỉ vỗ nhẹ vào mông cô ấy một cái thôi.”
“Anh—” Tô Tô vừa xấu hổ vừa lo lắng.
“Anh cái gì mà anh?”
“Trên mông đều là thịt, vỗ một cái thì làm sao, đâu có đau.”
“Tô Ngọc Trúc, bây giờ mẹ nói cho con biết, con nên suy nghĩ lại là con!”
“Con đã không còn là một cô gái độc thân nữa. Cho dù là một cô gái độc thân, con cũng phải chú ý đến hành vi của mình!”
“Giống như Tần Thiên nói, bây giờ con đã là một người phụ nữ có gia đình. Nơi nào nên đi, nơi nào không nên đi, chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm.”
“Mẹ mong con suy nghĩ kỹ!”
“Những chuyện như vậy là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng!”
“Không có lần sau!”
Dương Ngọc Lan tức giận đến mức gọi cô là ‘Tô Ngọc Trúc’.
Tần Thiên lần đầu tiên nghe thấy cái tên này, không nhịn được muốn cười.
Tô Tô Nhìn thấy Tần Thiên trốn ở phía sau Dương Ngọc Lan, thậm chí còn cười. Cô hận đến nghiến răng.
“Được, họ Tần kia, tôi không ngờ được anh lại còn có thủ đoạn như vậy, mách lẻo với mẹ vợ chứ gì?”
“Vậy tôi nói cho anh biết, Tiết Nhân là bạn học của tôi, cũng là người điều hành dự án này.”
“Còn tôi, bây giờ là đại biểu cộng đồng của tiểu khu, phụ trách đàm phán với Tiết Nhân.”
“Việc công việc tư, sau này chúng tôi có rất nhiều cơ hội gặp mặt!”
“Cho anh ghen chết!”
Nói xong, cô tức giận trở về phòng mình.
“Cái đó, Tần Thiên con đừng quá nhạy cảm, con gái mẹ mẹ hiểu, Tô Tô không phải là người như vậy.”
“Con yên tâm, mẹ làm chủ cho con. Đây chắc chắn là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng.”
Tần Thiên gật đầu rồi nói: “Mẹ, mẹ có biết cái tên Tiết Nhân này không?”
“Anh ta và Tô Tô thật sự là bạn học sao?”
Dương Ngọc Lan suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên nói: “Trước kia biệt thự này bị Tô Văn Thành bán đi, lúc chuyển nhà mẹ đã tìm được rất nhiều thứ đồ lung tung trong phòng con bé.”
“Hình như có mấy bức thư, bên trên có viết tên Tiết Nhân, địa chỉ là Đại học Toronto, Canada.”
“Lúc đó mẹ cũng không để ý, nên đã bán đi như đồ phế thải.”
“Không phải chính là Tiết Nhân này chứ?”
Còn có cả thư!
Trong lòng Tần Thiên thật sự có chút rối loạn.
Hắn thản nhiên nói: “Không có việc gì nữa rồi mẹ, cũng muộn rồi, mẹ đi ngủ sớm đi.”
Sau khi trở về phòng mình, việc đầu tiên hắn làm là gửi tin nhắn cho Thiết Lâm Phong. Ông ấy là hội trưởng hội thương mại, không thể nào không biết việc cải tạo tiểu khu Long Hồ và chuyện của tập đoàn Kiến Nhân.
Thiết Lâm Phong lập tức gọi điện thoại tới, cung kính nói: “Chuyện cải tạo tiểu khu Long Hồ tôi có nghe nói qua, nhưng tôi không can thiệp vào.”
“Tiết Kiến, người sáng lập Tập đoàn Kiến Nhân có thể được coi như là một doanh nhân kỳ cựu của Long Giang. Chỉ có điều ông ta không tham gia vào hội thương mại địa phương.”
“Bởi vì trọng tâm của bọn họ là ở tỉnh thành, nghe nói ông ta là ủy viên của hội thương mại tỉnh và thành phố.”
“Lần này vì để cải tạo tiểu khu Long Hồ, rất nhiều doanh nghiệp bất động sản của địa phương chúng ta đã tham gia đấu thầu, trong đó có tập đoàn Cẩm Tú của Ngô Thiên Hùng.”
“Nói tiếp tập đoàn Cẩm Tú, nếu như không tính tập đoàn Kiến Nhân thì bọn họ chính là đầu tàu bất động sản của thành phố chúng ta.”
“Lần này Ngô Thiên Hùng quyết tâm giành chiến thắng, ngay cả tiệc ăn mừng cũng đã chuẩn bị xong. Ai ngờ cuối cùng vẫn thua tập đoàn Kiến Nhân.”
“Nghe nói tập đoàn Kiến Nhân có nền tảng vững chắc ở tỉnh thành, và có nguồn tài chính dồi dào, xem ra danh bất hư truyền.”
Tần Thiên nhíu mày, nói: “Nếu chúng đã sớm cắm rễ tỉnh thành, vậy tại sao lần này lại đột nhiên quay trở về Long Giang nhận dự án?”
Thiết Lâm Phong suy nghĩ một lúc rồi nói: “Lúc trước tôi nghe Ngô Thiên Hùng nói, Tiết Kiến hình như là vì để rèn luyện người nối nghiệp.”
“Tuy nhiên, không loại trừ khả năng bọn họ muốn quay lại Long Giang.”
“Cậu Tần, có vấn đề gì sao?”
“Nếu cần thiết, tôi sẽ lập tức phái người đi điều tra chi tiết hơn.”
“Cái đó thì không cần.” Tần Thiên suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thiết hội trưởng, làm phiền ông chuyển lời cho Ngô Thiên Hùng.”
“Hỏi ông ấy xem có muốn đánh bại tập đoàn Kiến Nhân, đứng vững ở vị trí đầu tàu của ngành bất động sản Long Giang hay không.”
“Nếu như muốn, hãy để ông ấy tự sắp xếp thời gian đến gặp tôi.”
Thiết Lâm Phong kinh ngạc đến ngây người. Điều này có nghĩa là Tần Thiên chuẩn bị ra tay với tập đoàn Kiến Nhân sao?
Ông ấy không dám hỏi nhiều, thấp giọng nói: “Vâng thưa cậu Tần, tôi sẽ lập tức chuyển lời cho Ngô Thiên Hùng!”
Sau khi cúp điện thoại, Tần Thiên suy nghĩ một chút rồi lại gửi thêm hai tin nhắn.
Một tin gửi cho Lôi Báo, để anh ta điều tra xem rốt cuộc tối nay tại bữa tiệc rượu đã xảy ra chuyện gì.
Hắn muốn biết Tô Tô rời khỏi tiệc rượu cùng Tiết Nhân đi tới khách sạn trong tình huống nào.
Một tin nhắn khác, người nhận không lưu tên, chỉ là một dãy số dài.
Tin nhắn của hắn cũng rất đơn giản: Trước khi mặt trời mọc ở phía Đông, tôi muốn tất cả các tài liệu của Tiết Nhân trong thời gian tại Đại học Toronto và Canada.
Phía bên kia ngay lập tức trả lời: Đã nhận.
Ha ha!
Nhìn bộ dạng chật vật của Ngưu Ái Lệ, hiện trường xuất hiện những tiếng cười vang dội.
Ánh mắt của những người đàn ông đó trở nên khác thường.
Có người bắt đầu bới móc đủ điều.
Những người phụ nữ cũng che miệng cười.
Không ngờ Alice nổi tiếng trên mạng, ngoại trừ mặt trắng vì đánh quá nhiều phấn ra.
Cơ thể lại vừa đen vừa thô.
Ngưu Ái Lệ xấu hổ không biết dấu mặt vào đâu, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
“Tôi đã sai!”
“Cầu xin mấy người, thả tôi đi được không?”
Tô Tô vừa khó xử, vừa buồn cười.
Cô đỏ mặt vội vàng nói: “Sư mẫu, không cần xé nữa, thả cô ta đi thôi.”
“Phụt!”
“Đồ rách nát, sau này tém tém lại một chút!” Vương Cương Đan nhổ nước bọt, lúc này mới ném bộ quần áo rách nát lên người Ngưu Ái Lệ.
Ngưu Ái Lệ ôm quần áo rồi hốt hoảng bỏ chạy.
Phía sau truyền đến giọng nói lạnh lùng của Tiết Nhân: “Họ Ngưu kia, sau khi đi ra ngoài nói chuyện chú ý một chút.”
“Dám trèo cao tự nhận có quan hệ với tôi, hủy hoại thanh danh của tôi, cẩn thận tôi khiến cô không ngóc đầu lên được!”
Trong mắt anh ta lóe lên một tia hung ác rồi chợt biến mất. Hoàn toàn không phù hợp với hình ảnh lịch sự và nhã nhặn ngoài mặt của anh ta.
“Khiến mọi người chê cười rồi.”
“Nhưng mà đối phó với loại hồ ly tinh này thì phải dùng những cách như vậy.”
“Đáng tiếc vừa rồi quên quay video lại, nếu quay lại rồi đưa lên mạng như vậy mới đặc sắc.” Vương Cương Đan chẳng những không xấu hổ mà ngược lại còn dương dương đắc ý.
Có người trêu chọc nói: “Chị gái, chị lợi hại như vậy mà chồng chị còn dám giở trò đồi bại ở bên ngoài sao?”
Vương Cương Đan thở dài: “Không còn cách nào, đàn ông đều có đức tính này.”
Có người nói: “Cho ông ta một bài học đi, lần sau sẽ không dám nữa.”
Nghe xong lời này, Vương Cương Đan bỗng nhiên trở nên phấn khích.
“Chồng tôi là thầy giáo nghiên cứu Đông y, tuy rằng nhân phẩm không được tốt lắm, nhưng về phương diện chăm sóc đông y, ông ta lại có bài thuốc gia truyền được tổ tiên truyền lại.”
“Chính là dựa vào bài thuốc gia truyền này ông ta mới khoẻ như vâm, mới giở trò đồi bại ở bên ngoài.”
“Thật sao?”
“Chị gái, bài thuốc gia truyền gì mà lại thần kỳ như vậy?”
Trong thời đại tình trạng sức khỏe xuống dốc, tất cả mọi người đều khá ám ảnh bởi thần dược, có người sốt ruột hỏi.
Vương Cương Đan vội vàng nói: “Tôi đã có được bài thuốc bí mật này. Nó được làm từ huyết nhung, nhân sâm, hoàng kỳ và hàng chục loại dược liệu khác.
“Tôi đặt tên nó là Kim Cương Hoàn.”
“Hôm nay tôi không mang theo, ai muốn có thì mau kết bạn WeChat.”
“Đồ bổ giá rẻ, sau khi uống vào, tôi đảm bảo eo không mỏi chân không đau, chữa khỏi bách bệnh, tràn đầy năng lượng.”
Có phải không vậy?
Rất nhiều người không khỏi bị lay động trước loại thuốc thần kỳ này.
Có người nói: “Chị gái, có thật sự tốt như chị nói không vậy?”
“Đương nhiên rồi!”
“Không tin mấy người hỏi—” Vương Cương Đan nhìn về phía Tiết Nhân.
Tiết Nhân vội vàng trừng mắt nhìn bà ấy rồi ho khan.
Vương Cương Đan lập tức ứng biến, nắm lấy tay Tô Tô và nói: “Không tin mấy người hỏi Tô tiểu thư đi.”
“Chồng tôi có phải là thầy giáo Đông y trước kia dạy cô ấy không?”
“Đúng rồi Tô tiểu thư, tôi nghe người ta nói, cô là người chịu trách nhiệm cho kế hoạch đầu tư gây chấn động Long Giang mấy ngày trước?”
“Tập đoàn Tô Ngọc cũng là của cô có đúng không?”
Cái gì?
Tập đoàn Tô Ngọc?
Mọi người đều vô cùng bất ngờ.
Vụ việc này đã gây chấn động ở Long Giang. Chỉ có điều bởi vì sản phẩm còn chưa ra mắt, vẫn còn đang trong giai đoạn bí mật, cuộc trao đổi giữa Tô Tô và Liễu Thanh phải được giữ kín.
Cho nên rất nhiều người cũng không biết nữ chính là Tô Tô.
Bây giờ bọn họ đều lần lượt xin lỗi Tô Tô vì hành vi trước đó của mình.
Với thân phận nữ cường nhân nắm trong tay khối tài sản tiền tỷ này, đủ để lý giải rất nhiều vấn đề.
Tô Tô ngay lập tức trở thành đối tượng được mọi người sùng bái và lấy lòng.
Một tia sáng khác lạ lóe lên trong mắt Tiết Nhân.
Khoảnh khắc nhìn thấy Tô Tô, anh ta đã bị chinh phục. Cô thậm chí còn xinh đẹp hơn cả khi còn đi học.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao anh ta lại lập tức giẫm đạp lên Ngưu Ái Lệ. Chính là vì để chứng minh mình trong sạch và để lấy lòng Tô Tô.
Giờ đây, nhìn nữ thần ở rất gần, trong lòng anh ta nảy ra một kế hoạch thú vị.
“Các vị!” Anh ta cao giọng nói: “Tôi vốn định tối nay sẽ chốt kế hoạch bồi thường với mọi người, nhưng không ngờ lại xảy ra vở kịch như vậy.”
“Bây giờ cũng đã muộn, hơn nữa mọi người lại đông như, tôi cũng không thể tiếp đãi được hết.”
“Mọi người thấy như vậy có được không? Nếu như mọi người tin tưởng Tô tiểu thư, vậy thì để cô ấy làm đại diện.”
“Chúng tôi sẽ nói chuyện chi tiết hơn.”
“Mọi người yên tâm, có Tô tiểu thư ở đây, phương án bồi thường tôi đưa ra nhất định sẽ là tốt nhất.”
“Chúng tôi tin tưởng Tô tiểu thư!”
“Tô tiểu thư bây giờ đã là người có tiếng tăm ở Long Giang, hoàn toàn có thể đại diện cho chúng ta.”
“Tô tiểu thư, nhờ cả vào cô.”
Có người lại nói: “Tô tiểu thư, nhất định phải nói chuyện thật tốt với Tiết thiếu gia đó.”
“Trai tài gái sắc, Tô tiểu thư và Tiết thiếu gia mới là trời sinh một cặp.”
Tô Tô luống cuống và vội vàng nói: “Tiết Nhân, chuyện này không được—”
Tiết Nhân cười nói: “Chẳng lẽ em muốn phụ sự tín nhiệm của mọi người đối với em sao?”
“Cho dù là vì lợi ích của mọi người, em cũng đừng từ chối nữa.”
“Vừa hay anh cũng có chút chuyện muốn nói với em. Tô Tô, chúng ta tới chỗ khác nói đi.”
Dưới sự thúc giục của mọi người Tô Tô khó có thể từ chối được, hơn nữa cô rất không quen với bầu không khí này, có thể nhanh chóng rời đi cũng tốt.
Vì vậy cô đỏ mặt gật đầu, cùng Tiết Nhân rời khỏi tiệc rượu.
“Mọi người cùng uống nào!”
“Cái đó, còn ai chưa thêm wechat của tôi thì mau quét mã QR nào.”
“Bài thuốc gia truyền Kim Cương Hoàn, sau khi uống xong chữa khỏi bách bệnh, cơ thể khỏe mạnh!”
......
Các thành viên của Nhóm Rồng do Lôi Báo sắp xếp bởi vì không có thư mời, nên chỉ có thể canh giữ ở bên ngoài.
Nhìn thấy Tô Tô nói nói cười cười với một chàng trai trẻ tuổi rồi lên một chiếc Alphard.
Cậu ta vội vàng thông báo cho Lôi Báo rồi sau đó đi theo.
Tại khách sạn Kim Long.
Tiết Nhân đã đặt phòng tổng thống đắt nhất.
“Thật không ngờ anh lại là thiếu gia của tập đoàn Kiến Nhân, tôi nhớ không nhầm thì tập đoàn Kiến Nhân là doanh nghiệp lâu đời của Long Giang chúng ta.”
“Anh giấu kỹ thật đó.”
“Có điều, nếu anh đã tới Long Giang vậy tại sao lại không về nhà ở?” Vì để giảm bớt sự ngại ngùng, Tô Tô tùy tiện hỏi.
Tiết Nhân cười nói: “Mặc dù Long Giang vẫn còn có không ít sản nghiệp của nhà anh, nhưng trọng tâm của bọn anh bây giờ là tỉnh thành.”
“Biệt thự cũ trong nhà đã lâu không có người ở nên anh lười quét dọn.”
“Tô Tô, không ngờ lại có thể gặp lại em ở đây. Nào, chúng ta uống một ly.”
Anh ta một chai rượu vang đỏ cao cấp.
Tô Tô do dự nói: “Như vậy, không được hay cho lắm?”
“Thời gian không còn sớm, chúng ta nên nhanh chóng nói về thỏa thuận bồi thường đi, tôi vẫn đang chờ đi về đây.”
“Gấp gáp gì chứ.”
“Chẳng lẽ tình nghĩa bạn học cũ của chúng ta không bằng một thỏa thuận bồi thường sao?”
“Uống xong anh còn có chuyện muốn nói với em.”
Tô Tô không thể từ chối, chỉ đành nhấp một ngụm.
“Anh muốn nói gì với tôi?” Bị Tiết Nhân nhìn chằm chằm, cô có chút mất tự nhiên.
Tiết Nhân thâm tình nói: “Nếu như anh yêu em — anh tuyệt đối sẽ không giống như cây lăng tiêu, mượn cành cao của em để khoe khoang chính mình;
Nếu anh yêu em — anh tuyệt đối sẽ không học những con chim si tình, lặp đi lặp lại bài hát đơn điệu cho bóng râm;
......
Em có thân cây bằng đồng và nhánh cây bằng sắt của em, giống như một con dao, một thanh kiếm, cũng giống như một cây kích;
Anh có những bông hoa màu đỏ của anh, giống như một tiếng thở dài nặng nề, cũng giống như một ngọn đuốc dũng cảm.
Chúng ta chia sẻ gió lạnh, giông tố và sấm sét;
Chúng ta cùng hưởng sương mù, lưu lam và cầu vồng.
Tưởng chừng như mãi mãi phân ly, nhưng lại nương tựa nhau cả đời.
Đây mới là tình yêu vĩ đại...”
Tiết Nhân vậy mà lại đọc thơ.
Chương 97 Về nhà sẽ xử lý em sau
Tô Tô sững người một lúc, rồi bị ánh mắt trìu mến và giọng điệu trầm ấm Tiết Nhân thu hút.
Trong phút chốc, cô như được trở về thời thiếu nữ cấp 3 mộng mơ.
Mãi cho đến khi Tiết Nhân đọc xong, cô mới đỏ mặt nói: “Đây là bài Gửi cây Sồi của Thư Đình...”
“Sao đột nhiên anh lại đọc bài này?”
Tiết Nhân nhìn Tô Tô với ánh mắt rực lửa, nuốt nước miếng và nói: “Bởi vì đây là bài thơ em thích nhất.”
“Cũng là quan điểm về tình yêu của em.”
“Trong thư, em đã nhiều lần nhắc tới, cho nên anh đã sớm học thuộc lòng rồi.”
“Mỗi một chữ, đều giống như một dấu vết, in thật sâu trong lòng anh.”
Trái tim Tô Tô run lên, cô né tránh ánh mắt của Tiết Nhân, có chút không được tự nhiên nói: “Những lá thư kia, anh vẫn còn giữ lại à.”
Tiết Nhân kích động nói: “Đối với người khác, chúng chỉ là những bức thư bình thường. Nhưng đối với anh, chúng chính là bảo vật vô giá!”
“Thật đó, xin em hãy tin anh!”
“Nếu không anh đọc lại nội dung trong thư cho em nghe!”
Tô Tô vội vàng nói: “Không cần!”
Cô có chút tự giễu nói: “Đều là chuyện của quá khứ, khi đó tuổi trẻ không hiểu chuyện, bây giờ nhớ lại thật là buồn cười.”
“Tiết Nhân, chúng ta vẫn là nên nhanh chóng bàn thỏa thuận bồi thường đi.”
“Tô Tô!” Tiết Nhân bỗng nhiên nắm lấy tay Tô Tô, quỳ một gối xuống.
“Anh làm gì vậy?” Tô Tô hoảng sợ, vội vàng đứng dậy.
Tiết Nhân kích động nói: “Những cảm xúc mà anh đã chôn giấu trong lòng nhiều năm nay, anh vốn nghĩ rằng cả đời này mình sẽ không bao giờ có cơ hội để bày tỏ chúng.”
“Đúng là ông trời có mắt, để cho anh gặp lại em!”
“Bây giờ anh nhất định phải nói ra!”
“Không cần!”
“Anh mau buông tôi ra!” Tô Tô có linh cảm về những gì Tiết Nhân sẽ nói, cô rất hoảng loạn, nhưng tay lại bị nắm chặt, không thể vùng vẫy.
“Anh yêu em!”
“Từ lần đầu tiên nhìn thấy em trong chuyến đi chơi ở trường trung học, anh đã yêu em sâu đậm!”
Tô Tô im lặng như bị sét đánh.
“Anh biết, anh đi du học nước ngoài, hơn nữa không nói lời từ biệt với em, là anh không đúng.”
“Đó là bởi vì... gia đình ép buộc, anh không thể không làm như vậy!”
“Anh không tới tạm biệt em là bởi vì anh không thể chịu đựng được nỗi đau đó!”
“Mấy năm nay ở nước ngoài, một mình lưu lạc nơi đất khách quê người, nỗ lực học tập, em chính là động lực để anh kiên trì!”
“Gia đình giới thiệu cho anh rất nhiều cô gái tài giỏi, nhưng anh đều không thích. Bởi vì, trong lòng anh chỉ có em!”
“Anh thề cả đời này anh sẽ không cưới ai khác ngoài em!”
“Tô Tô, bây giờ anh quay về rồi, anh có đủ khả năng để chu cấp cho em một cuộc sống tốt nhất.”
“Anh chính thức cầu hôn em, em lấy anh có được không?”
Tô Tô rơi lệ.
Cô che miệng và ổn định cảm xúc của mình, cuối cùng lắc đầu với đôi mắt đỏ hoe.
“Tiết Nhân, nếu năm năm trước anh nói với tôi những lời này, chúng ta nói không chừng thật sự có khả năng...”
“Chỉ là bây giờ đã quá muộn rồi.”
“Nói thật với anh, tôi đã kết hôn rồi.”
Cái gì?
Tiết Nhân ngẩn người sau đó vội vàng nói: “Anh không quan tâm!”
“Anh không tin, trên đời này ngoại trừ anh ra, còn có người đàn ông nào có thể xứng với em sao!”
“Em ly hôn với anh ta, anh chờ em!”
Tô Tô lắc đầu.
Tiết Nhân vội vàng nói: “Anh ta không muốn sao? Không sao, anh có thể cho anh ta tiền.”
“Bao nhiêu cũng được, chỉ cần anh ta ra giá!”
“Tô Tô—”
Tô Tô vẫn lắc đầu: “Đừng nói nữa!”
“Đây không phải là chuyện tiền nong.”
“Tiết Nhân, chúng ta đã không còn khả năng rồi, những chuyện trong quá khứ đều là sự bồng bột của tuổi trẻ, hãy để nó trở thành kỷ niệm ở sâu nơi đáy lòng.”
“Bây giờ mong anh buông tôi ra, tôi muốn về nhà.”
“Thật đấy, chồng tôi rất nóng tính. Nếu như để anh ấy biết—”
Cô muốn nói, nếu như để anh ấy biết, nói không chừng sẽ đánh anh.
Nhưng Tiết Nhân lại tưởng rằng Tô Tô sợ bị bạo lực gia đình.
“Đồ chó, lại dám quản em như vậy!”
“Tô Tô, em đừng sợ, nếu như anh ta dám bắt nạt em, anh sẽ cho anh ta biết Long Giang này là thiên hạ của ai!”
“Tô Tô, anh không thể nhịn được nữa, anh muốn em!”
Anh ta kích động muốn kéo Tô Tô vào trong lòng.
“Đừng!”
Tô Tô thật sự sốt ruột rồi, cô không ngờ Tiết Nhân lại có thể mất khống chế cảm xúc như vậy.
Vốn dĩ đồng ý đi với anh ta, một mặt là vì gặp lại bạn học cũ, mặt khác cũng là vì thỏa thuận bồi thường của mọi người.
Thế nhưng sức lực của Tiết Nhân rất lớn, cô lại không vùng vẫy ra được.
Nhìn thấy mỹ nhân đang ôm trong lòng, Tiết Nhân hưng phấn hai mắt đỏ lên, cổ họng phát ra âm thanh của dã thú.
Đúng lúc này, bụp!
Cùng với một tiếng vang lớn, cửa phòng bị một cước đá văng ra.
“A!”
Hai người đang giằng co đều hoảng sợ.
Tiết Nhân theo bản năng buông tay ra và ngã ngồi trên thảm, Tô Tô thì lảo đảo lui về phía sau sắp ngã xuống đất.
Đúng lúc này một cánh tay phải mạnh mẽ, ôm lấy eo cô.
“Tần Thiên?”
“Sao anh lại tới đây?” Nhìn thấy Tần Thiên sắc mặt lạnh lùng, cô có chút bất an.
Trong mắt Tần Thiên đều là lửa giận, hắn lạnh lùng nói: “Nửa đêm nửa hôm, tại sao lại tới khách sạn với người đàn ông khác?”
Tô Tô ngẩn người.
Anh đang hét vào mặt tôi?
Vốn dĩ còn muốn giải thích, nhưng bây giờ tất cả đều biến thành tủi thân và tức giận.
Cô trừng mắt muốn nói điều gì đó. Bỗng nhiên, Tần Thiên dùng sức trực tiếp ôm cô lên, gắt gao ôm ở trước ngực.
Rồi lại chất vấn: “Nói, lần sau còn dám nữa không?”
Nói xong, bốp!
Anh dám đánh vào mông tôi?
Tô Tô hoài nghi nhân sinh, cô tức giận đỏ mặt ra sức vùng vẫy nhưng đều vô ích.
Cảm nhận được cái ôm gắt gao, cùng với lồng ngực rộng lớn ấm áp của hắn, bỗng nhiên, một cảm giác như một con thuyền nhỏ đang cập bến bao trùm lấy cô.
Cô biết người đàn ông này bởi vì quá quan tâm đến cô, cho nên mới hét với cô.
Vừa hét với cô, vừa ôm chặt như vậy, như thể sợ cô chạy mất.
Dưới ánh mắt “như hổ rình mồi” của Tần Thiên, cô bỗng nhiên cảm thấy mình giống như một cô vợ mắc lỗi, xấu hổ cúi đầu, bĩu môi nói: “Anh ta là bạn học của tôi...”
“Không phải như anh nghĩ đâu!”
“Nữ nhân ngốc nghếch, về nhà sẽ xử lý em sau!” Tần Thiên hừ một tiếng, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Tiết Nhân vẫn đang ngồi dưới đất.
“Mặc kệ mày là ai, tránh xa vợ tao ra một chút.”
“Nếu không, mày sẽ chết rất thảm!”
Nói xong hắn xoay người sải bước rời đi.
“Thằng khốn nạn!”
“Mau đứng lại! Bỏ cô ấy xuống!”
Tiết Nhân phản ứng lại, phẫn nộ xông tới.
Tần Thiên ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, đá anh ta trở lại trong phòng.
Tiết Nhân bị ngã đến choáng váng, chỉ đàn trơ mắt nhìn Tần Thiên ôm nữ thần mà anh ta sắp có được rời đi.
Tô Tô hai chân điên cuồng vung vẩy: “Khốn nạn, mau buông tôi xuống!”
“Có chuyện gì từ từ nói, bỏ tôi xuống trước đã!”
Thế nhưng, Tần Thiên hôm nay như thể mắc phải bệnh thẳng nam, hắn ôm cô thật chặt, nhât quyết không buông tay.
Cứ như vậy đi ra khỏi khách sạn đi ra, nhân viên phục vụ dọc đường đều nhìn tới nỗi ngây ngốc.
Thế này... Cũng quá bá đạo rồi!
Mãi cho đến khi đi tới bãi đỗ xe, mở cửa xe ra ném người phụ nữ này vào, sắc mặt Tần Thiên mới có chút dịu lại và lái xe rời đi.
“Khốn nạn!”
“Mày chết chắc rồi!”
“Ahhhhh, tao sẽ giết mày!”
Tiết Nhân phản ứng lại, ở trong phòng gầm gừ.
Anh ta lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại: “Kiều Lục, tôi là Tiết Nhân, bây giờ tôi muốn ông điều tra giúp tôi!”
“Lập tức đi điều tra!”
“Tôi muốn tất cả thông tin về Tô Tô trong mấy năm, còn nữa, cô ấy kết hôn khi nào, thằng khốn nạn kia rốt cuộc là ai?!”
Chương 98 Mách lẻo
Tô Tô càng nghĩ càng tức giận.
Tại sao mình lại bị bắt về đây như một cô vợ hư hỏng chứ? Cô cảm thấy, hôm nay mình nhất định phải cho tên này một ít bài học.
Tìm cách để gỡ một ván.
Thế là dọc đường, cô ôm gối ngồi phía sau, vẻ mặt nghiêm nghị không nói một lời.
Về đến nhà, Dương Ngọc Lan không ngủ vẫn đang chờ tin đàm phán.
“Sao lại về muộn như vậy.”
“Đàm phán thế nào rồi?” Bà quan tâm hỏi.
Tô Tô tức giận nói: “Mẹ hỏi anh ấy!”
“Mẹ hỏi xem anh ấy đã làm những gì!”
Dương Ngọc Lan ngây người một hồi, lúc này mới phát hiện vẻ mặt của đôi vợ chồng trẻ không đúng lắm, vội vàng nói: “Tần Thiên, làm sao vậy?”
“Hai con cãi nhau à?”
Tần Thiên trầm giọng nói: “Không có đâu ạ.”
“Không cãi nhau, vậy thì sao lại như thế này?”
Tô Tô vội vàng nói: “Còn bảo không cãi nhau? Anh còn đưa tay đánh con luôn rồi!”
“Cái này không tệ hơn là cãi nhau sao?”
Dương Ngọc Lan kinh ngạc: “Tần Thiên, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Con thật sự đánh con bé à?”
Tần Thiên thở dài, nói: “Mẹ, con đi ra ngoài làm việc, cô ấy một mình đi tham gia tiệc rượu.”
“Ai ngờ khi con trở về không thấy người nữa đâu, mẹ đoán xem? Cô ấy lại chạy đến khách sạn thuê phòng cùng với thiếu gia của nhà phát triển kinh doanh kia.”
Cái gì?
Dương Ngọc Lan há to miệng.
“Mẹ, con biết con có thể không đủ giỏi, có thể làm cũng không đủ tốt.”
“Nhưng có chuyện gì cô ấy đều có thể nói với con, chỗ nào không đúng để con sửa không được sao?”
“Mẹ nói xem, nửa đêm nửa hôm chạy đến khách sạn thuê phòng cùng một người đàn ông, đây là sao?”
“Hơn nữa lúc con chạy tới, người đàn ông kia còn nắm tay cô ấy.”
“Bên cạnh đặt rượu vang đỏ, hai cái ly, chứng tỏ là bọn họ đã uống được một lúc lâu rồi.”
“Mẹ, cũng không phải là con hẹp hòi, chủ yếu là bây giờ có nhiều người xấu, cô ấy là phụ nữ đã có gia đình, nửa đêm chạy đến phòng của đàn ông uống rượu.”
“Cho dù không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhưng nếu truyền ra ngoài người khác cũng sẽ bàn tán. Mẹ nói phải không?”
Nghe Tần Thiên lải nhải một lúc, rồi lại nhìn bộ dạng chịu ủy khuất của hắn, Tô Tô thật sự kinh ngạc đến phát ngốc.
Cô không ngờ tên này lại đánh đòn phủ đầu trước, mách lẻo với mẹ cô ngay trước mặt cô!
“Họ Tần kia, anh...”
“Anh câm miệng!”
Dương Ngọc Lan trầm giọng nói: “Bây giờ mẹ chỉ hỏi con, Tần Thiên nói có phải là thật hay không?”
Tô Tô đáp: “Mẹ, mẹ làm gì vậy, không phải muốn giúp anh ấy dạy bảo con đấy chứ?”
Dương Ngọc Lan lại nói: “Trả lời lời mẹ!”
“Tần Thiên nói có phải thật hay không?”
Tô Tô đỏ mặt, nghiến răng nói: “Sao mẹ không hỏi anh ấy chuyện anh ấy đánh con!”
Dương Ngọc Lan biết Tần Thiên ra tay rất nặng, cho nên trong lòng cũng có chút lo lắng, không nhịn được hỏi: “Tần Thiên, con thật sự đánh sao?”
Tần Thiên nói: “Con chỉ vỗ nhẹ vào mông cô ấy một cái thôi.”
“Anh—” Tô Tô vừa xấu hổ vừa lo lắng.
“Anh cái gì mà anh?”
“Trên mông đều là thịt, vỗ một cái thì làm sao, đâu có đau.”
“Tô Ngọc Trúc, bây giờ mẹ nói cho con biết, con nên suy nghĩ lại là con!”
“Con đã không còn là một cô gái độc thân nữa. Cho dù là một cô gái độc thân, con cũng phải chú ý đến hành vi của mình!”
“Giống như Tần Thiên nói, bây giờ con đã là một người phụ nữ có gia đình. Nơi nào nên đi, nơi nào không nên đi, chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm.”
“Mẹ mong con suy nghĩ kỹ!”
“Những chuyện như vậy là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng!”
“Không có lần sau!”
Dương Ngọc Lan tức giận đến mức gọi cô là ‘Tô Ngọc Trúc’.
Tần Thiên lần đầu tiên nghe thấy cái tên này, không nhịn được muốn cười.
Tô Tô Nhìn thấy Tần Thiên trốn ở phía sau Dương Ngọc Lan, thậm chí còn cười. Cô hận đến nghiến răng.
“Được, họ Tần kia, tôi không ngờ được anh lại còn có thủ đoạn như vậy, mách lẻo với mẹ vợ chứ gì?”
“Vậy tôi nói cho anh biết, Tiết Nhân là bạn học của tôi, cũng là người điều hành dự án này.”
“Còn tôi, bây giờ là đại biểu cộng đồng của tiểu khu, phụ trách đàm phán với Tiết Nhân.”
“Việc công việc tư, sau này chúng tôi có rất nhiều cơ hội gặp mặt!”
“Cho anh ghen chết!”
Nói xong, cô tức giận trở về phòng mình.
“Cái đó, Tần Thiên con đừng quá nhạy cảm, con gái mẹ mẹ hiểu, Tô Tô không phải là người như vậy.”
“Con yên tâm, mẹ làm chủ cho con. Đây chắc chắn là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng.”
Tần Thiên gật đầu rồi nói: “Mẹ, mẹ có biết cái tên Tiết Nhân này không?”
“Anh ta và Tô Tô thật sự là bạn học sao?”
Dương Ngọc Lan suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên nói: “Trước kia biệt thự này bị Tô Văn Thành bán đi, lúc chuyển nhà mẹ đã tìm được rất nhiều thứ đồ lung tung trong phòng con bé.”
“Hình như có mấy bức thư, bên trên có viết tên Tiết Nhân, địa chỉ là Đại học Toronto, Canada.”
“Lúc đó mẹ cũng không để ý, nên đã bán đi như đồ phế thải.”
“Không phải chính là Tiết Nhân này chứ?”
Còn có cả thư!
Trong lòng Tần Thiên thật sự có chút rối loạn.
Hắn thản nhiên nói: “Không có việc gì nữa rồi mẹ, cũng muộn rồi, mẹ đi ngủ sớm đi.”
Sau khi trở về phòng mình, việc đầu tiên hắn làm là gửi tin nhắn cho Thiết Lâm Phong. Ông ấy là hội trưởng hội thương mại, không thể nào không biết việc cải tạo tiểu khu Long Hồ và chuyện của tập đoàn Kiến Nhân.
Thiết Lâm Phong lập tức gọi điện thoại tới, cung kính nói: “Chuyện cải tạo tiểu khu Long Hồ tôi có nghe nói qua, nhưng tôi không can thiệp vào.”
“Tiết Kiến, người sáng lập Tập đoàn Kiến Nhân có thể được coi như là một doanh nhân kỳ cựu của Long Giang. Chỉ có điều ông ta không tham gia vào hội thương mại địa phương.”
“Bởi vì trọng tâm của bọn họ là ở tỉnh thành, nghe nói ông ta là ủy viên của hội thương mại tỉnh và thành phố.”
“Lần này vì để cải tạo tiểu khu Long Hồ, rất nhiều doanh nghiệp bất động sản của địa phương chúng ta đã tham gia đấu thầu, trong đó có tập đoàn Cẩm Tú của Ngô Thiên Hùng.”
“Nói tiếp tập đoàn Cẩm Tú, nếu như không tính tập đoàn Kiến Nhân thì bọn họ chính là đầu tàu bất động sản của thành phố chúng ta.”
“Lần này Ngô Thiên Hùng quyết tâm giành chiến thắng, ngay cả tiệc ăn mừng cũng đã chuẩn bị xong. Ai ngờ cuối cùng vẫn thua tập đoàn Kiến Nhân.”
“Nghe nói tập đoàn Kiến Nhân có nền tảng vững chắc ở tỉnh thành, và có nguồn tài chính dồi dào, xem ra danh bất hư truyền.”
Tần Thiên nhíu mày, nói: “Nếu chúng đã sớm cắm rễ tỉnh thành, vậy tại sao lần này lại đột nhiên quay trở về Long Giang nhận dự án?”
Thiết Lâm Phong suy nghĩ một lúc rồi nói: “Lúc trước tôi nghe Ngô Thiên Hùng nói, Tiết Kiến hình như là vì để rèn luyện người nối nghiệp.”
“Tuy nhiên, không loại trừ khả năng bọn họ muốn quay lại Long Giang.”
“Cậu Tần, có vấn đề gì sao?”
“Nếu cần thiết, tôi sẽ lập tức phái người đi điều tra chi tiết hơn.”
“Cái đó thì không cần.” Tần Thiên suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thiết hội trưởng, làm phiền ông chuyển lời cho Ngô Thiên Hùng.”
“Hỏi ông ấy xem có muốn đánh bại tập đoàn Kiến Nhân, đứng vững ở vị trí đầu tàu của ngành bất động sản Long Giang hay không.”
“Nếu như muốn, hãy để ông ấy tự sắp xếp thời gian đến gặp tôi.”
Thiết Lâm Phong kinh ngạc đến ngây người. Điều này có nghĩa là Tần Thiên chuẩn bị ra tay với tập đoàn Kiến Nhân sao?
Ông ấy không dám hỏi nhiều, thấp giọng nói: “Vâng thưa cậu Tần, tôi sẽ lập tức chuyển lời cho Ngô Thiên Hùng!”
Sau khi cúp điện thoại, Tần Thiên suy nghĩ một chút rồi lại gửi thêm hai tin nhắn.
Một tin gửi cho Lôi Báo, để anh ta điều tra xem rốt cuộc tối nay tại bữa tiệc rượu đã xảy ra chuyện gì.
Hắn muốn biết Tô Tô rời khỏi tiệc rượu cùng Tiết Nhân đi tới khách sạn trong tình huống nào.
Một tin nhắn khác, người nhận không lưu tên, chỉ là một dãy số dài.
Tin nhắn của hắn cũng rất đơn giản: Trước khi mặt trời mọc ở phía Đông, tôi muốn tất cả các tài liệu của Tiết Nhân trong thời gian tại Đại học Toronto và Canada.
Phía bên kia ngay lập tức trả lời: Đã nhận.
Bình luận facebook