• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Hot Thần Vương Lệnh (3 Viewers)

  • Chương 101-102

Chương 101 Đồ cặn bã

"Tiết Nhân của tập đoàn Kiến Nhân à, tôi có nghe nói qua, Cô Vương bà nói chuyện này để làm gì?” Ngô Phi lơ đễnh.

Vương Cương Đan cười lạnh nói: "Cậu Tiết có thân phận tôn quý bằng cậu Ngô không?”

"Tiết Nhân à, vậy thì tôi không sánh bằng anh ta."

“Thầy Vương, không lẽ anh ta cũng...".

Vương Cương Đan đắc ý nói: "Thật không dám giấu, Tiết Nhân là khách hàng thân thiết của tôi trong nhiều năm.”

"Ngày hôm qua cậu ta vừa mới tới Long Giang đã vội vàng thông báo cho tôi, bảo tôi đưa cho cậu ta một lô hàng."

Thấy Ngô Phi vẫn còn có chút nghi ngờ, Vương Cương Đan sốt ruột nói: "Tiết Nhân dùng thuốc của tôi, sáng nay đã gọi điện thoại cho tôi.”

"Cậu ta nói đêm qua tinh thần phấn chấn, uy phong dũng mãnh."

"Cậu ta còn dặn tôi chuẩn bị nhiều hơn chút, cậu ta còn cần dùng tiếp.”

"Ngô Phi, nếu cậu không tin bây giờ tôi sẽ gọi cho Tiết Nhân, cậu tự nghe xem cậu ta nói gì!”

Điều này không thể nào!

Chắc chắn là giả!

Tô Tô cảm thấy khó có thể tin được.

"Vậy thì không cần." Ngô Phi cười, thuận miệng nói: "Chỉ là tôi không thể nào tưởng tượng ra, đường đường là cậu chủ của tập đoàn Kiến Nhân, vậy mà cũng phải dựa vào thuốc.”

“Anh ta còn trẻ chẳng lẽ thân thể đã không được rồi sao?”

"Không phải bên ngoài đều nói anh ta vô cùng chú trọng tu thân dưỡng tính, hơn nữa còn không ham mê nữ sắc sao?"

Tâm lý buôn chuyện của Vương Cương Đan bị kích thích, bà ấy cười nhẹ nói: "Trong này còn có bí ẩn khác, tôi thật sự sẽ không nói cho người bình thường biết về——"

Ngô Phi cười nói: "Cô Vương, một vạn này cho bà uống trà.”

"Yên tâm đi, chỉ cần Kim Cương Hoàn là thuốc tốt, tôi cũng sẽ trở thành khách hàng lâu dài của bà."

Vương Cương Đan như mở cờ trong bụng, uống một ngụm cà phê, sau đó nói: "Nói đến Tiết Nhân này, bề ngoài quả thật không có gì để bắt bẻ được.”

"Chỉ là cậu có biết tại sao cậu ta không ham mê nữ sắc không?"

Ngô Phi vội vàng nói: "Tại sao?”

Vương Cương Đan thần bí nói: "Vì sao tập đoàn Kiến Nhân có thể đi đến tỉnh thành phát triển, thì theo tôi được biết là do bọn họ đã leo lên bám được vào một gia tộc lớn ở tỉnh thành.”

"Tiết Nhân chẳng khác nào ở rể nhà gái cả, người phụ nữ đó cũng chính là vợ cậu ta, là một người khuyết tật.”

"Chuyện này giống như công chúa và phò mã. Vậy Tiết Nhân dám làm loạn ở sau lưng công chúa sao?”

"Cậu ta dám chứ, nhưng chỉ có điều là làm lén lút thôi.”

"Nhưng loại áp chế tinh thần này cũng khiến cho cậu ta thường xuyên bất lực không làm gì được."

"Cho nên mới cần một lượng lớn Kim Cương Hoàn của tôi để bảo dưỡng thân thể."

"Có loại chuyện như vậy?" Ngô Phi kinh ngạc nói: "Rốt cuộc là đại tiểu thư nhà nào lại lợi hại như vậy?”

"Tôi cũng không biết cụ thể là nhà nào, hào môn thâm sâu như biển, người bình thường cũng sẽ không đi nghe ngóng cái này.”

"Nhưng mà tôi nghe nói Tiết Nhân và vị đại tiểu thư kia hình như quen biết lúc ra nước ngoài học."

"Chắc chắn Tiết Nhân đã biết thân phận đại tiểu thư của đối phương, cho nên không bận tâm việc đối phương tàn tật, mặt dày theo đuổi ba năm cuối cùng cũng theo đuổi được."

"Ai nha cậu Ngô, tôi không thể nói với cậu nữa."

"Cậu Tiết dặn tôi chuẩn bị thêm một ít thuốc rồi đưa đến biệt thự ở ngoại ô phía đông cho cậu ta, hôm nay cậu ta sẽ dùng tới nó."

“Tôi xin phép đi trước!”

......

Biệt thự ngoại ô phía đông, hôm nay sẽ dùng tới nó.

Tô Tô ở phòng bên cạnh, vẻ mặt khiếp sợ không còn chút máu.

Tên Tiết Nhân này không những đã kết hôn, hơn nữa còn núp vào cánh phượng của con gái một gia tộc lớn ở tỉnh thành để bay lên cành cao.

Anh ta có vợ và sống thác loạn bên ngoài, vậy mà còn giả bộ thành dáng vẻ thuần khiết ở trước mặt mình.

Nghĩ đến bản thân cũng là một con mồi của anh ta, Tô Tô cảm thấy vừa buồn nôn vừa tức giận, cô đứng dậy muốn rời đi.

"Tô Tô, anh đã trở lại."

"Là một số việc trong công ty, thật sự là phiền mà."

"Nhưng mà anh đã xử lý xong hết rồi, cho nên toàn bộ thời gian còn lại của anh đều thuộc về em.”

"Em làm sao vậy Tô Tô, sao sắc mặt lại khó coi như vậy?"

Tô Tô nghiến răng nói: "Tiết Nhân, anh nói cho tôi biết rốt cuộc anh đã kết hôn chưa?”

“Tôi muốn nghe lời nói thật!”

Tiết Nhân chợt thay đổi sắc mặt, thông qua biểu hiện của Tô Tô, anh ta ngay lập tức biết bản thân bị lộ rồi.

Sau đó anh ta nói với một khuôn mặt buồn bã: "Anh thừa nhận rằng mình đã nói dối em.”

"Nhưng mà Tô Tô em cho anh một cơ hội được không, nghe anh kể một câu chuyện có được không?"

"Anh cam đoan sau khi nghe xong nếu em muốn rời đi, anh nhất định sẽ không ngăn cản."

Tô Tô lạnh lùng nói: "Chuyện gì?”

Tiết Nhân đau lòng nói: "Đã từng có một chàng trai hào hoa phong nhã, khi anh ta ở độ tuổi tốt đẹp nhất đã gặp được người con gái anh ta yêu của cuộc đời này.”

“Anh ta thề rằng đời này không phải cô ấy thì sẽ không kết hôn!”

"Nhưng ai mà biết được vận mệnh trêu người, chàng trai ấy cuối cùng cũng không thể chống lại sự sắp xếp của gia đình, đi ra nước ngoài du học.”

"Khi đó gia đình anh ta đã đồng ý với anh ta, chỉ cần hoàn thành tốt việc học sẽ cho phép anh ta trở về và kết hôn với cô gái đó.”

"Mãi cho đến sau này, chàng trai đó mới biết mình đã bị gia đình lừa, chỉ vì bọn họ muốn anh ta đi học ở nước ngoài mà thôi.”

Tô Tô bị câu chuyện hấp dẫn, nhịn không được nói: "Sự thật là gì?”

"Sự thật là gia đình anh ta đã gặp phải một cuộc khủng hoảng chưa từng có, nếu không giải quyết được nó thì sẽ phá sản.”

"Bọn họ đưa chàng trai ấy ra nước ngoài học là vì bọn họ biết có một vị đại tiểu thư của một gia tộc có thể giúp bọn họ, cũng đi học ở nơi đó."

"Mẹ của anh ta mất sớm, một tay ba anh ta nuôi anh ta lớn lên, ba anh ta quỳ xuống cầu xin anh ta hãy đi giành lấy cảm tình của vị đại tiểu thư kia.”

Sắc mặt Tô Tô khẽ thay đổi: "Cho nên chàng trai đó theo đuổi vị đại tiểu thư kia?”

Tiết Nhân vội vàng nói: "Trong lòng anh ta chỉ nghĩ đến một cô gái mà thôi, anh ta đương nhiên không đồng ý.”

"Bảo anh ta giả vờ cười nói vui vẻ đi lấy lòng một cô gái mà anh ta không hề thích, anh ta không làm được."

"Nhưng lúc này, vị tiểu thư của gia tộc lớn kia lại thích anh ta, rồi còn điên cuồng theo đuổi anh ta."

"Cuối cùng..."

Tô Tô rưng rưng nói: "Anh ta đã đồng ý sao?”

Tiết Nhân thở dài: "Cô gái công khai cầu hôn chàng trai đó trong khuôn viên trường đại học, còn nói nếu anh ta không đồng ý thì cô ấy sẽ tự tử.”

Tô Tô lắp bắp kinh hãi.

Tiết Nhân nói lí nhí: "Vì gia tộc vì cứu mạng cô gái ấy, anh ta đành phải đồng ý.”

Tô Tô trầm mặc một lúc rồi nói: "Chàng trai kia chính là anh phải không?”

Tiết Nhân đau đớn nói: "Tô Tô em nghe anh nói, cuộc hôn nhân của anh với cô ấy chỉ là hình thức, anh không hề yêu cô ấy.”

"Người anh yêu là em, Tô Tô, nếu em không đồng ý với anh thì anh thực sự sẽ không sống nổi.”

Tô Tô cắn răng không nói.

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào.

"Wow, cầu hôn!"

"Đây là chương trình gì vậy, xem bối cảnh hình như là Đại học Toronto ở Canada."

Tiết Nhân và Tô Tô còn chưa kịp phản ứng, trong không khí đã vang lên một giọng nói nhẹ nhàng, trầm thấp và còn thâm tình.

"Tiểu thư Phan Mỹ Nhi khoa Kinh tế, anh là Tiết Nhân khoa Quản lý."

"Em nói chỉ cần anh quỳ xuống cầu hôn em ở dưới toà đồng hồ Victoria cổ xưa ở trước mặt mọi người thì em sẽ đồng ý."

"Bây giờ anh đã làm rồi."

"Phan Mỹ Nhi, anh đã thích em ngay từ cái nhìn đầu tiên."

"Anh biết em là một cô gái rất độc lập, có quan điểm độc đáo của riêng mình về tình yêu."

"Giống như Thư Đình miêu tả trong tác phẩm đại diện của cô ấy, "Gửi cây sồi","

"Nếu anh yêu em —— tuyệt đối không giống dây leo của hoa Lăng Tiêu, mượn cành cao của em để khoe khoang bản thân mình.

Nếu anh yêu em - tuyệt đối không học những con chim si tình, vì bóng râm mà lặp đi lặp lại những bài hát đơn điệu..."

Tô Tô lao ra khỏi phòng riêng, ngay lập tức nhìn thấy trên màn hình lớn ở sảnh.

Trước mặt một tòa kiến trúc cổ xưa tráng lệ, Tiết Nhân quỳ một gối xuống đất, tay cầm hoa tươi.

Anh ta đọc "Gửi cây sồi" rất trìu mến và tập trung giống như đêm qua.

"Chuyện gì đang xảy ra ở đây?"

“Tô Tô, em nghe anh nói!”

“Phục vụ, các người mở cái này ở đây làm gì, còn không mau tắt đi cho tôi!”

"Buông tôi ra! Đồ cặn bã!” Tô Tô giơ tay tặng cho Tiết Nhân một cái tát thật mạnh, sau đó che miệng chạy ra ngoài.
Chương 102 Nước mắt của thiên thần

Trong một căn phòng riêng khác cạnh cửa sổ, Ngô Phi cười khanh khách chứng kiến hết tất cả.

Anh ta xoay người, giơ ngón tay cái lên với Tần Thiên đang ngồi bên cạnh nhàn nhã uống trà, chân thành nói: "Hay!”

“Thiên ca đúng là giỏi!”

"Anh chỉ dùng một chút mánh khoé nhỏ đã vạch trần được bộ mặt thật của tên khốn kiếp Tiết Nhân này, cứ như vậy thì chị dâu nhất định sẽ hết hy vọng.”

“Cái này quả thực hiệu quả tốt hơn ngàn vạn lần so với anh ra mặt ngăn cản trực tiếp!”

Tần Thiên uống trà, cười mà không nói.

Khi trời vừa sáng, hắn đã nhận được báo cáo của Lôi Báo về Toronto bên kia.

Thông qua tiệc rượu, Vương Cương Đan và chi tiết Kim Cương Hoàn, hắn đã đại khái biết được Tiết Nhân là loại người như thế nào rồi.

Và trong tư liệu từ Toronto lại còn phát hiện ra video cầu hôn này.

Lúc ấy hắn đã muốn cho Tô Tô xem những thứ này rồi, để cho cô nhận rõ bộ mặt thật của Tiết Nhân, nhưng nghĩ đi nghĩ lại chưa chắc Tô Tô sẽ tin.

Nói không chừng cô còn có thể cho rằng hắn đang trăm phương ngàn kế bôi nhọ Tiết Nhân, như thế thì lại phản tác dụng.

Đúng lúc Ngô Phi gọi điện thoại tới nịnh nọt, làm cho hắn nghĩ ra một ý tưởng và đưa ra kế hoạch này.

Tiết Nhân tìm tới tận cửa mời Tô Tô, đối với Tần Thiên đây chính là tự đưa đầu vào lưới.

"Thiên ca, chị dâu chạy ra ngoài rồi, anh không đuổi theo sao?"

Ngô Phi hỏi với vẻ dè dặt.

Tần Thiên cười lạnh lùng nói: "Không phải cậu sốt ruột muốn biết, vì sao tôi để cho nhà họ Ngô các người ngồi ở vị trí đứng đầu trong lĩnh vực bất động sản Long Giang à?”

Ngô Phi vội vàng nói: "Ba em nói chuyện này thành công thì Thiên ca chính là ơn nhân của nhà em!”

“Ba con em sau này chỉ nghe theo Thiên ca.”

Tần Thiên lúc này mới nói: "Đi đi, theo dõi Tiết Nhân cho tôi, tới lúc cần làm gì thì tôi sẽ nói cho cậu biết.”

Hắn biết Tiết Nhân nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ dễ dàng như vậy.

Nếu đã xé rách mặt rồi mà tên này còn dây dưa với vợ của hắn, vậy đừng trách hắn độc ác tàn nhẫn.

Ngô Phi không dám hỏi nhiều, vội vàng nói: "Xin Thiên ca yên tâm, cứ để đó cho em!”

“Tên khốn kiếp này nếu như còn không chịu từ bỏ, thì để cho anh ta chết không có chỗ chôn thây!”

Nhìn thấy Tiết Nhân hùng hùng hổ hổ ra khỏi nhà hàng, anh ta vội vàng đuổi theo.

Tên nhóc Ngô Phi này coi như trong họa gặp được phúc, từ đại hội thành lập công ty Tô Ngọc lần trước, anh ta đã chứng kiến thủ đoạn thần kỳ của Tần Thiên nên đã hiểu ra.

Anh ta biết nếu bản thân vẫn cứ đâm đầu vào đường chết, thì muôn đời muôn kiếp không thể quay đầu lại được.

Anh ta rút kinh nghiệm xương máu, sửa chữa hoàn toàn những hành vi sai trái trước đây của bản thân.

Về phần ly hôn với Tô Nam, cũng không phải bởi vì Tô Nam nhiều lần mạo phạm Tần Thiên cho nên anh ta muốn phân rõ giới hạn, mà bởi vì anh ta vốn không yêu Tô Nam.

Kết thúc một cuộc hôn nhân tồi tệ và bắt đầu một cuộc sống mới.

Dưới sự sắp xếp của ba anh ta, anh ta đã tiến vào tập đoàn Cẩm Tú bắt đầu học tập cách kinh doanh.

Lần này Tần Thiên nhờ Thiết Lâm Phong truyền lời, Ngô Thiên Hùng muốn rèn luyện con trai thì phái cậu ta đến tiếp xúc với Tần Thiên.

Nếu như chuyện này thật sự thành công, đuổi tập đoàn Kiến Nhân đi, tập đoàn Cẩm Tú sẽ ngồi vững vị trí đầu trong lĩnh vực bất động sản, như thế thì Ngô Phi cũng có đóng góp đáng kể.

Ngô Thiên Hùng có thể danh chính ngôn thuận kéo đứa con trai này vào hội đồng quản trị.

Sở dĩ Tần Thiên không rời đi vội, bởi vì hắn còn đang đợi người vẫn chưa tới.

Thùng thùng!

Tiếng vang của cầu thang bộ, hai người đàn ông cao lớn từ bên ngoài xông vào.

Trên tay bọn họ vẫn còn quấn băng, vừa nhìn đã biết là những người đàn ông mạnh mẽ cứng rắn.

Tuy nhiên khi bọn họ nhìn thấy Tần Thiên thì đỏ mặt.

Trong chốc lát, không ai chịu mở miệng nói trước.

Tần Thiên uống một ngụm trà, thản nhiên nói: "Nói đi, các người từ Sở Châu đuổi theo tới đây rốt cuộc là muốn làm gì?”

“Chẳng lẽ vẫn chưa phục, vẫn muốn đánh một trận với tôi sao?”

Hai người đàn ông cao lớn liếc nhau một cái, cắn răng sau đó bịch một tiếng, cả hai đồng loạt quỳ xuống trước mặt Tần Thiên.

“Chúng tôi muốn đi theo Thiên ca!”

“Xin Thiên ca thu nhận!”

Tần Thiên nở nụ cười, nói thật Đồng Xuyên và Thiết Tí cũng để lại ấn tượng rất tốt đối với hắn.

Hai người bọn họ không để ý thân thể thương tích đuổi theo tới Long Giang muốn đầu nhập vào mình, có thể nói là đang gãi đúng chỗ ngứa.

Bởi vì sơn trang Mãnh Thú đang rất thiếu người!

"Các người muốn đi theo tôi thì cần phải tiếp nhận khảo nghiệm."

"Đi theo tôi."

Hắn lái xe dẫn Đồng Xuyên và Thiết Tí rời khỏi thành phố đi tới núi Mãnh Thú.

Trong khu sói bên kia, liên tục vang lên tiếng gầm gừ.

Vết thương trên đùi Thiết Ngưng Sương vừa mới kết vảy lại, nhưng cô ta vẫn không chịu thua, đã xông vào chiến đấu nữa.

Cô ta thề sẽ thuần hóa được những con sói này, để bọn chúng khi nhìn thấy cô ta cúi đầu đầu hàng.

Sư tử gầm rung trời, hổ gầm vang cả đồi núi.

Quỷ Vô Thường giống như quái vật kéo xe đẩy sắt đi qua con đường đá.

Trong không khí bay bổng đều là hơi thở dã man đẫm máu.

Đồng Xuyên và Thiết Tí đều cảm thấy sững sờ.

Người bình thường nhìn thấy cảnh tượng như vậy chỉ sợ chân đã mềm nhũn rồi.

Hai người bọn họ, chẳng những không sợ hãi mà trong mắt lại còn tràn đầy vẻ kích động.

Bọn họ nóng lòng muốn được thử, ước gì có thể vọt vào chiến đấu với lực lượng hoang dã này ngay.

Đây chính là ý chí chiến đấu của những người đàn ông mạnh mẽ.

Bởi vì hôm nay đi quá vội cho nên có một số việc chưa kịp sắp xếp, Tần Thiên dẫn theo Đồng Xuyên và Thiết Tí đi tới phòng giám sát, nhờ Tàn Kiếm gọi Quỷ Vô Thường và Thiết Ngưng Sương trở về.

Tần Thiên nhìn thấy trên cổ Thiết Ngưng Sương không còn vòng cổ bảo thạch nữa, nó được đổi thành một sợi chỉ màu đen buộc một cái răng sói.

Hắn cười: "Cảm thấy thế nào?”

Thiết Ngưng Sương có thể nói là đại tiểu thư đệ nhất Long Giang, trước kia cô ta kiêu ngạo không bao giờ chịu thua.

Nhưng hiện tại đối mặt với câu hỏi của Tần Thiên, cô ta cúi đầu, vui vẻ phục tùng nói: "Bầy sói rất xảo quyệt, cũng rất hung mãnh.”

"Tôi đã nhận ra những thiếu sót và khuyết điểm của mình."

“Nhưng tôi cam đoan, không bao lâu nữa tôi sẽ đánh bại chúng nó!”

Tần Thiên tán thưởng gật đầu.

Hắn nói lớn tiếng: "Các người nhớ kỹ khi đấu với người, thắng thua không quan trọng sống chết mới quan trọng.”

"Chỉ có người sống mới là người chiến thắng cuối cùng."

"Từ phương diện này thì những con dã thú rất thích hợp làm thầy của các người hơn so với tôi."

"Chúng sẽ dạy cho các người làm thế nào để tránh bị giết và làm thế nào để chiến đấu.”

"Hãy đi chiến đấu và sống sót."

"Đây chính là yêu cầu duy nhất của tôi đối với các người, cũng là nguyên tắc cuối cùng của thiên phạt.”

Tiếp theo giới thiệu ngắn gọn tất cả mọi người với nhau.

Đồng Xuyên và Thiết Tí kích động không thôi, bọn họ cảm thấy rốt cuộc mình cũng tìm được những người cùng lý tưởng rồi.

Tần Thiên lại bàn bạc với mọi người để lên một kế hoạch mới cho sơn trang Mãnh Thú.

Số lượng thú hoang dã hiện tại không đủ và khuôn viên được phân chia cũng không hợp lý.

Cuối cùng, hắn chia 1.000 mẫu Anh thành bảy khuôn viên. Chỉ những người thông qua thành công bảy khuôn viên này mới tính là đủ tư cách cuối cùng.

Bảy khuôn viên tương ứng là vườn sói lửa, vườn sói, vườn báo, vườn hổ, vườn sư tử, vườn gấu, khuôn viên cuối cùng tương đối đặc biệt nằm trong một đầm lầy trăm mẫu Anh, được gọi là "nước mắt của thiên sứ".

Tàn Kiếm nhịn không được hỏi: "Thiếu chủ, vùng đầm lầy kia trước đây là nuôi sếu đầu đỏ, chẳng lẽ cháu vẫn định nuôi sếu đầu đỏ sao?”

"Nói tới sếu đầu đỏ quả thật tương đối giống chim thiên sứ trong truyền thuyết."

"Nhưng mà nước mắt là cái gì?"

Mọi người đều không hiểu.

Hơn nữa, sếu đầu đỏ thì có cái gì để chiến đấu chứ, dựa vào cái gì mà nó trở thành cửa ải cuối cùng?

Tần Thiên cười nói: "Đương nhiên không phải sếu đầu đỏ, mọi người vận dụng trí tưởng tượng suy nghĩ thêm chút đi.”

"Nước mắt thiên sứ..." Thiết Ngưng Sương đột nhiên nói: "Anh định nuôi cá sấu?”

Cá sấu?

Mọi người đều ngạc nhiên há hốc miệng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Bất Diệt Thần Vương
  • Đang cập nhật
(Full) Binh Vương Chiến Thần
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom