-
Chương 103-104
Chương 103 Yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên
"Cái đó, thiếu chủ." Tàn Kiếm có chút khó xử nói: "Con người chúng ta hoạt động dưới đầm lầy rất bất tiện.”
"Với lại cá sấu là vua của đầm lầy, loài này đao thương bất nhập vốn không dễ đối phó.”
"Chiến đấu dưới tình hình như vậy, có phải hay không có chút…?"
Ngay cả tứ đại quỷ sai từng lừng lẫy khét tiếng cũng cảm thấy có chút tàn nhẫn.
Tần Thiên cười lạnh nói: "Nghe nói cá sấu khi ăn sẽ rơi nước mắt.”
"Tôi chúc mọi người không cần phải nhìn thấy những giọt nước mắt này."
"Đúng rồi chú Tàn, chú phải giám sát bọn họ huấn luyện, tuyển dụng người mới, tìm kiếm những người cũ, còn phải xây dựng sơn trang, nhập mãnh thú.”
"Một mình chú có bận quá không?"
Tàn Kiếm thành thật nói: "Bận tối tăm mịt mù!”
"Nhất là nhập mãnh thú và xây dựng sơn trang, chú cảm thấy vẫn nên cần một người có nguồn lực và mối quan hệ phụ trách thì tốt hơn."
Tần Thiên nhíu mày, vấn đề này thực sự có chút khó khăn.
Thiết Ngưng Sương nói: "Nếu như anh không ngại, tôi có thể gọi Vũ Sơn đến hỗ trợ.”
"Yên tâm, chú ấy rất trung thành sẽ không phạm sai lầm."
Tần Thiên gật đầu, nói: "Ý này rất hay.”
"Cô lập tức liên lạc với Vũ Sơn, nếu như ông ấy không có ý kiến gì, vậy việc xây dựng sơn trang, nhập mãnh thú cùng với tiếp tế thức ăn dược liệu, những việc phạm vi bên ngoài này đều giao toàn bộ cho ông ấy.”
"Chú Tàn, còn chú chỉ cần phụ trách huấn luyện nội bộ."
Cứ như vậy, mặc dù thiên phạt vẫn còn hình thức sơ khai, nhưng mọi người đều có chức trách riêng, thực hiện một cách ngăn nắp có trật tự.
Thiết Ngưng Sương lập tức gọi điện thoại cho Vũ Sơn.
“Thiên ca, anh đã sắp xếp xong chưa?”
"Nếu xong rồi thì chúng tôi muốn đi luyện tập trước."
Đồng Xuyên và Thiết Tí không thể chờ đợi thêm nữa.
Đây đều là những người dũng mãnh, ngay cả Thiết Ngưng Sương là một cô gái yểu điệu như này mà cũng đơn độc chiến đấu với bầy sói.
Rất kích thích hai người mới bọn họ, bọn họ nóng lòng muốn được biểu hiện một chút, chứng minh bản thân đủ tư cách ở lại.
Tần Thiên cười, bảo Quỷ Vô Thường dẫn bọn họ đi đến vườn sư tử và vườn hổ.
Ngay sau đó, từ xa xa đã truyền đến từng trận tiếng gầm.
Tàn Kiếm nhìn hình ảnh chiến đấu trên màn hình, nhịn không được cười nói: "Hai tên này đều là những người xương cốt cứng rắn, lại có chút phong phạm năm đó của Kim Thương.”
Khi Vũ Sơn tới, Tần Thiên giao cho ông ta một số việc.
Đầu tiên, để cho ông ta bắt đầu xây dựng cơ sở hạ tầng của sơn trang, sửa chữa lại lần nữa, cái gì cần gia cố thì phải được gia cố.
Đồng thời lắp đặt camera ở khắp mọi nơi, không để một góc chết nào.
Sau đó là chuyện nhập mãnh thú, về vấn đề này sẽ được cung cấp tài chính không giới hạn.
Sau khi sắp xếp xong, hắn nhận được điện thoại của Dương Ngọc Lan, mới trở lại tiểu khu Long Hồ.
"Mẹ, Tô Tô thế nào rồi?"
Dương Ngọc Lan lo lắng nói: "Không biết nữa.”
"Sau khi trở về thì nhốt mình trong phòng."
"Tần Thiên, con có biết đã xảy ra chuyện gì không?"
Tần Thiên cười nói: "Không có chuyện gì.”
"Mẹ, không phải Tô Tô thích ăn hải sản sao? Con sẽ đi mua.”
"Buổi tối để con trổ tài."
Buổi tối, chờ Tần Thiên làm xong một bàn hải sản, Tô Tô từ trong phòng đi ra.
Sắc mặt cô bình tĩnh trông giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nhìn cô cầm con cua trong tay, ăn uống vô cùng vui vẻ, Dương Ngọc Lan nhịn không được nói: "Con thật sự không sao đấy chứ?”
Tô Tô liếm gạch cua chảy trên tay, nói: "Con thì có chuyện gì.”
"Vậy cả buổi chiều con tự nhốt mình trong phòng làm gì?"
"Con làm báo cáo."
"Còn có các kế hoạch phát triển tiếp theo của công ty, bận rộn muốn chết.”
"—— Họ Tần, cua hấp rất ngon, thưởng cho anh lấy giấy ăn cho bổn tiểu thư.”
Tần Thiên vội vàng lấy một nhà họ Tôy ăn đưa cho Tô Tô, cười nói: "Chỉ cần em thích ăn, sau này bất cứ lúc nào anh cũng có thể làm cho em.”
Tô Tô cười: "Đấy là vinh hạnh của anh.”
Dương Ngọc Lan nhìn thấy thế, nhịn không được nở nụ cười vui mừng.
Xem ra mâu thuẫn của vợ chồng son đã được giải quyết?
Thoạt nhìn là do Tô Tô chủ động làm hoà, cuối cùng bà cũng yên tâm rồi.
Về phần Tiết Nhân, mọi người rất thức thời không có ai nhắc tới anh ta, giống như người này chưa từng xuất hiện.
Lúc này, trong một quán bar.
Tiết Nhân đang mượn rượu giải sầu.
Anh ta suy nghĩ về những gì đã xảy ra trong nhà hàng phương Tây vào sáng nay.
Sau khi sự việc xảy ra, anh ta gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho Tô Tô nhầm muốn níu kéo.
Nhưng Tô Tô lại trực tiếp chặn anh ta.
Nhìn thấy thiên nga trắng đến tay rồi còn bay đi, anh ta cam tâm sao.
Anh ta suy nghĩ nên dùng thủ đoạn gì để có được Tô Tô. Đột nhiên, anh ta nhìn thấy một người phụ nữ đang ngồi trong góc ở xa xa.
Nhìn sơ qua có mấy phần giống Tô Tô.
Tim anh ta đập thình thịnh.
"Người đẹp, một mình sao?"
"Nhìn em có vẻ không được vui lắm, tôi mời em uống rượu được không?”
“Cút đi!”
“Đừng làm phiền tôi!” Tô Nam cũng đang mượn rượu giải sầu, cô ta không thèm ngẩng đầu lên đã trực tiếp đuổi người.
Có cá tính!
Tiết Nhân giống như phát hiện ra đại lục mới, người phụ nữ này càng nhìn gần càng thấy giống Tô Tô.
Anh ta vẫy tay với quản lý quán bar ở xa xa, nói một câu.
Quản lý quán bar kích động lao lên sân khấu, nói lớn tiếng: "Các vị, thông báo một tin vui!”
"Chí phí của cả hội trường đêm nay sẽ do anh Tiết này trả tiền!
Anh Tiết nói cô gái xinh đẹp này đang không vui vì thế chúng ta hãy cùng uống với cô ấy nào!”
Những người đàn ông và phụ nữ trong quán bar đều bùng nổ hoan hô.
Bọn họ vây quanh Tô Nam hô hào.
Tô Nam khiếp sợ ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt trẻ đẹp của Tiết Nhân, trên tay đeo đồng hồ Mille có giá trị lớn.
Cô ta vừa vui vừa sợ.
Sao lại có một cao phú soái rơi từ trên trời xuống vậy!
(Cao phú soái: cao - giàu có - đẹp trai)
Người này tốt hơn chồng cũ Ngô Phi của cô ta rất nhiều.
"Vị tiên sinh này, tôi là Tô Nam, không biết nên xưng hô với anh như thế nào?”
"Tô Nam? Em và Tô Tô có quan hệ gì?” Hai mắt Tiết Nhân sáng ngời.
"Anh biết Tô Tô?" Tô Nam thắc mắc.
Tiết Nhân cười nói: "Tôi từng nghe qua cái tên này, nghe người ta nói cô ấy đã kết hôn với một nhân viên giao hàng, đó có phải là sự thật không?”
Nhắc tới "Tô Tô" Tô Nam lại nổi giận.
"Ả hồ ly tinh này cấu kết với nhân viên giao hàng làm chuyện xấu, phản bội gia tộc làm hại người nhà, hành vi không thể dung thứ!"
“Hèn hạ vô sỉ!”
“Không được chết tử tế!”
……
Tiết Nhân biết Tô Nam vậy mà lại là em gái của Tô Tô, anh ta vui vẻ, dường như đã tìm thấy một bước đột phá.
Dựa vào lời ngon tiếng ngọt, tuổi trẻ và giàu có của anh ta, rất dễ có được sự hâm mộ và sùng bái của một người phụ nữ ham mê vật chất như Tô Nam này.
"Tô tiểu thư, tôi và em đúng là vừa gặp mặt mà lại cảm thấy thân quen."
"Không biết em có đồng ý đi ăn khuya cùng với tôi không?"
"Nếu như có thể hy vọng ngày mai em có thể dẫn tôi đến gặp mặt người nhà của em."
"Tôi muốn đầu tư vào Đông Y Đường của mọi người."
Tô Nam mừng như điên, nhưng cô ta biết bản thân cần phải có chút rụt rè.
"Cái đó, chúng ta mới gặp lần đầu, đã cùng nhau ăn khuya... Không phù hợp cho lắm?”
Tiết Nhân thâm tình nói: "Chẳng lẽ em không tin vào tình yêu từ cái nhìn đầu tiên sao?”
"Hơn nữa, những rắc rối mà gia đình em đang gặp phải đối với tôi dễ như trở bàn tay.”
"Ngày mai tôi sẽ cùng em về nhà, chỉ một câu là có thể giải quyết được vấn đề. Đến lúc đó, em chính là công thần của cả gia tộc.”
Tô Nam khó có thể từ chối nữa, cô ta cảm thấy bản thân khổ tận cam lai cuối cùng cũng được ông trời chiếu cố.
(Khổ tận cam lai có nghĩa là hết khổ đến sướng, thời kỳ gian khổ đã qua, giờ đã đến lúc hưởng sung sướng.)
Cô ta vậy mà có thể nhặt được một con rùa vàng cực phẩm như vậy.
Sau đó cô ta cùng Tiết Nhân đi khách sạn.
Tô Nam cảm thấy mình đã tìm được tình yêu đích thực, nhưng ngày hôm sau tỉnh dậy, khi cô ta đang vui vẻ rạng rỡ muốn dẫn Tiết Nhân về nhà để chứng minh cho gia tộc thấy sức quyến rũ của cô ta.
Nhưng Tiết Nhân đã nói một câu làm cho cô ta sụp đổ.
"Tôi có thể cứu vớt nhà họ Tô các người, cũng có thể cho em bay lên cành cao làm phượng hoàng, tuy nhiên có một điều kiện.”
"Lợi dụng thân phận của em giúp tôi có được Tô Tô."
Chương 104: Chồng chưa cưới
“Tiết Nhân, anh chơi tôi?”
“Anh tiếp cận tôi chỉ vì muốn có được Tô Tô?!"
Tô Nam tức giận chất vấn.
Tiết Nhân ôm Tô Nam vào trong ngực, nói: "Em yêu, ả đàn bà kia làm sao có thể so sánh với em được?”
"Chẳng qua em cũng biết đàn ông đều có tâm lý tò mò."
"Tôi chỉ là muốn nhìn xem cái giày rách này rốt cuộc có bản lĩnh gì, nghe nói rất nhiều ông lớn trong giới kinh doanh Long Giang đều bị cô ta chơi đùa.”
"Kể cả hội trưởng Thiết Lâm Phong của thương hội."
"Thật đấy. Chỉ cần em giúp tôi thỏa mãn mong muốn này, cho dù một lần thôi cũng được, tôi sẽ cưới em vào cửa để cho em làm thiếu phu nhân của nhà họ Tiết.”
"Thế nào?"
Tô Nam động lòng.
Hiện tại Tiết Nhân là cây rơm cứu mạng cuối cùng của cô ta, chỉ cần bắt được anh ta vậy thì cô ta có thể niết bàn trọng sinh.
Nếu như không bắt được thì đời này nhất định sẽ bị gia tộc xem thường, vĩnh viễn không cách nào xoay người.
Cô ta đi theo Ngô Phi năm năm cho nên rất hiểu tính tình của kiểu công tử bột này.
Nói cách khác, muốn làm thiếu phu nhân nhà giàu thì phải có suy nghĩ cho phép chồng mình trêu hoa ghẹo bướm, có tình nhân ở khắp nơi.
Hơn nữa, một là vì có được Tiết Nhân, hai là muốn trả thù Tô Tô và Tần Thiên.
Tô Tô, không phải cô giả bộ thanh cao lắm sao?
Tần Thiên, không phải hắn kiêu ngạo lắm sao?
Đến lúc đó Tiết Nhân giải quyết để xem các người còn thanh cao thế nào, còn kiêu ngạo đến mức nào nữa!
Cô ta cắn răng nói: "Được! Em hứa với anh!”
"Tiết Nhân, em thật sự yêu anh nên mới quyết định làm như vậy, hy vọng anh sẽ không làm em thất vọng!”
Tiết Nhân vui mừng.
Hai người rời giường dọn dẹp, họ mang theo quà tặng có giá trị, sau đó lái một chiếc xe ô tô sang trọng đến nhà họ Tô.
Lúc này, nhà họ Tô.
Tô Bắc Sơn miễn cưỡng bảo vệ được vị trí gia chủ, ông ta triệu tập người trong dòng họ đến họp, thảo luận về phương châm kinh doanh tiếp theo của các cửa hàng đông y.
Mọi người đều ủ rũ.
Tuy Tô Tô đã lên tiếng, nhà cung cấp cũng đã khôi phục cung ứng lại cho bọn họ, nhà họ Tô miễn cưỡng xem như được sống lại.
Nhưng mà dù sao nhà họ Tô cũng xuống dốc không phanh so với trước đây.
Cách đây không lâu, nhà họ Tô của bọn họ gần như được xếp là gia tộc đứng thứ ba ở Long Giang, hiện tại bọn họ thậm chí còn không thể so với gia tộc xếp hạng thứ mười tám.
Xem ra sau này bọn họ chỉ có thể thắt lưng buộc bụng sống qua ngày, người trong gia tộc đã quen cuộc sống sung túc xa hoa đều rất không cam lòng.
Trong lòng bọn họ căm ghét nhưng bọn họ không dám biểu hiện ra.
"Có mấy cửa hàng đông y này đã rất tốt rồi, đừng quên khi chúng ta bắt đầu chỉ là một quầy hàng bên đường.”
"Chỉ cần mọi người làm tốt thì sẽ không cần phải lo cái ăn cái mặc nữa."
"Không có chuyện gì nữa thì giải tán thôi." Tô Bắc Sơn chán nản.
Những người trong gia tộc uể oải, chuẩn bị rời đi.
Đột nhiên, ầm một tiếng, cửa bị đá văng ra sau đó có bảy tám tên hung thần ác sát xông vào.
(Hung thần ác sát: loại người hung ác, tàn bạo, bất trị.)
“Tô Ngọc Đức là người nhà các người phải không?" Cầm đầu là một tên đầu trọc, hắn ta nhìn chung quanh một vòng, cười khẩy hỏi.
Người nhà họ Tô đều bị dọa chẳng hiểu chuyện gì.
“Các người là ai?”
"Muốn làm gì?"
Một tay của tên đầu trọc cầm một xấp giấy nợ, tay kia cầm một con dao sắc bén, phạch một tiếng đóng mớ giấy nợ trên bàn.
"Đây là ông ta đánh bài thua, nợ tiền cờ bạc bọn tao."
"Cả vốn lẫn lời tổng cộng hai mươi triệu tệ."
"Hiện tại ông ta đã chết thì số tiền này sẽ tính lên đầu các người."
Cái gì!
Người nhà họ Tô lắp bắp kinh hãi.
Tô Ngọc Đức khi còn sống thường xuyên ra vào sòng bạc, hơn nữa chính ông ta cũng thuê một nhà vườn nông thôn ở ngoại ô để làm nhà cái ở dưới tầng hầm.
Thời kỳ Diêm Vương Lệnh, ông ta đã bị đụng chết trên đường phố.
Không ngờ hôm nay lại có người tới tận cửa đòi nợ.
Hai mươi triệu tệ là một con số rất lớn đối với tình hình hiện tại của nhà họ Tô.
"Ăn nói bậy bạ gì đó!"
“Tô Ngọc Đức không liên quan gì với chúng tôi cả, các người muốn đòi nợ thì xuống âm tào địa phủ mà tìm ông ta!”
“Nhà họ Tô không phải là nơi cho các người dở thói ngang ngược!” Tô Văn Thành lớn tiếng quát mắng.
Anh ta hy vọng mình có thể kiểm soát được đám côn đồ này.
"Hử?" Tên đầu trọc rút con dao ngắn trên bàn ra, sau đó xông tới nắm đầu Tô Văn Thành đề xuống bàn.
Con dao ngay lập tức để ở trên cổ Tô Văn Thành.
Hắn ta nhe răng cười nói: "Thằng nhãi, mày có biết mày đang nói chuyện với ai không?”
Tô Văn Thành trong nháy mắt sợ tới mức mặt mày trắng bệch.
“Tha mạng!”
"Đại ca đừng kích động! Có gì từ từ nói!”
"Tụi bây nói cho hắn biết ông đây là ai." Tên đầu trọc nhe răng cười.
Mấy tên côn đồ lớn tiếng nói: "Chưa từng nghe qua tên anh Cường sao?”
"Ở khu vực này, anh Cường bảo ai chết thì tới Chúa cũng không cản được!"
“Anh chính là Cường Long, anh Cường?”
Cả nhà họ Tô đều hoảng sợ.
Hắn ta chính là hoàng đế thế giới ngầm của khu vực này.
"Xin anh Cường tha cho, Tô Ngọc Đức thật sự không liên quan gì đến chúng tôi.”
"Nợ của ông ta cũng không thể để chúng tôi trả được." Tô Ngọc Khôn sợ hãi nói.
“Khốn khiếp bớt tranh luận với ông đây đi!”
“Ở khu vực này, còn chưa có ai có thể chối nợ của Cường Long tao!”
"Không có tiền đúng không? Vậy thì thế chấp biệt thự này cho tao.”
"Nhà họ Tô các người không phải còn có mấy cửa hàng đông y sao? Tất cả đều đưa hết cho tao!”
Tô Bắc Sơn cắn răng nói: "Chuyện này không thể được, biệt thự này và cửa hàng đông y là vốn liếng cuối cùng của nhà họ Tô chúng tôi!”
“Vị đại ca này, chúng ta có thể bàn bạc lại được không?”
Cường Long giận dữ nói: "Ông đây không có thời gian rảnh rỗi tranh luận với mấy người.”
"Không muốn thế chấp đúng không? Vậy tao sẽ bắt tất cả mấy người, nam đi đào than còn nữ vào nhà chứa kiếm tiền trả nợ cho tao!”
Mấy tên côn đồ khác cầm hung khí, lớn tiếng la hú ầm ĩ.
Trong chốc lát, tất cả người nhà họ Tô trở thành cừu non chờ làm thịt, trong lòng bọn họ lạnh như tro tàn.
Đúng là chuyện này chưa xong đã có chuyện khác ập tới, chẳng lẽ ông trời thật sự muốn diệt nhà họ Tô sao?
Bọn họ bị dồn vào đường cùng.
"Gia gia, ba mẹ, con về rồi."
"Mọi người đoán xem con mang về tin tức tốt gì." Tô Nam vui vẻ rạng rỡ, ôm lấy cánh tay Tiết Nhân đi vào.
Nhìn thấy cô ta, ánh mắt Cường Long sáng, hắn ta nở nụ cười nham hiểm nói: "Cô gái này còn có chút xinh đẹp, chắc sẽ đáng giá ít đồng.”
“Bắt đi!”
Mấy tên tay sai ngay lập tức xông lên.
"Ai dám động đến cô ấy? Muốn chết không?” Tiết Nhân khinh thường nói.
Cường Long có hơi ngẩn người nói: "Mày là ai?”
"Muốn lội vũng nước đục này sao? Nói cho mày biết, hôm nay mà không có tiền thì ai đến cũng không quan trọng!”
"Vậy sao?" Tiết Nhân cười lạnh lùng nói: "Bao gồm Tiết Nhân tao sao?”
"Tiết… Nhân, mày là Tiết Nhân nào?”
"Ở Long Giang còn có Tiết Nhân thứ hai sao?"
Tô Tô đắc ý nói: "Đồ khốn khiếp, mở con mắt chó các người ra nhìn cho rõ. Đây chính là cậu chủ của tập đoàn Kiến Nhân!”
"Cái gì?"
“Anh thật sự là cậu chủ tập đoàn Kiến Nhân sao?” Cường Long không thể nào tin được.
Tiết Nhân cười lạnh nói: "Có muốn tao bảo Kiều Lục gọi điện thoại cho mày không?”
Cường Long vội vàng gật đầu khom lưng: "Không cần không cần!”
"Hoá ra Tiết thiếu quen biết Kiều Lục gia. Đúng là nước lớn tràn vào miếu Long Vương, người mình lại không nhận ra người mình.”
"Cái kia, sau này tôi sẽ đích thân tới cửa mời Lục gia uống trà."
Tiết Nhân trừng mắt: "Còn không mau cút!”
“Được, tôi cút, tôi cút ngay!”
Cường Long dẫn theo một đám tay sai chạy trối chết, mới vừa rồi còn là hung thần ác sát, trong nháy mắt đã trở thành cừu non sợ chết khiếp.
"Nam Nam, con làm sao quen biết cậu Tiết vậy?"
"Hai người?" Nhìn thấy bộ dáng thân mật của Tô Nam và Tiết Nhân, Vương Mai có vẻ kích động.
"Mẹ." Tô Nam có chút xấu hổ, cô ta ưỡn người kiêu ngạo nói: "Hiện tại con chính thức giới thiệu Tiết Nhân là chồng sắp cưới của con.”
"Anh ấy đã đồng ý sẽ cưới con vào cửa để cho con làm thiếu phu nhân nhà họ Tiết.”
"Cái đó, thiếu chủ." Tàn Kiếm có chút khó xử nói: "Con người chúng ta hoạt động dưới đầm lầy rất bất tiện.”
"Với lại cá sấu là vua của đầm lầy, loài này đao thương bất nhập vốn không dễ đối phó.”
"Chiến đấu dưới tình hình như vậy, có phải hay không có chút…?"
Ngay cả tứ đại quỷ sai từng lừng lẫy khét tiếng cũng cảm thấy có chút tàn nhẫn.
Tần Thiên cười lạnh nói: "Nghe nói cá sấu khi ăn sẽ rơi nước mắt.”
"Tôi chúc mọi người không cần phải nhìn thấy những giọt nước mắt này."
"Đúng rồi chú Tàn, chú phải giám sát bọn họ huấn luyện, tuyển dụng người mới, tìm kiếm những người cũ, còn phải xây dựng sơn trang, nhập mãnh thú.”
"Một mình chú có bận quá không?"
Tàn Kiếm thành thật nói: "Bận tối tăm mịt mù!”
"Nhất là nhập mãnh thú và xây dựng sơn trang, chú cảm thấy vẫn nên cần một người có nguồn lực và mối quan hệ phụ trách thì tốt hơn."
Tần Thiên nhíu mày, vấn đề này thực sự có chút khó khăn.
Thiết Ngưng Sương nói: "Nếu như anh không ngại, tôi có thể gọi Vũ Sơn đến hỗ trợ.”
"Yên tâm, chú ấy rất trung thành sẽ không phạm sai lầm."
Tần Thiên gật đầu, nói: "Ý này rất hay.”
"Cô lập tức liên lạc với Vũ Sơn, nếu như ông ấy không có ý kiến gì, vậy việc xây dựng sơn trang, nhập mãnh thú cùng với tiếp tế thức ăn dược liệu, những việc phạm vi bên ngoài này đều giao toàn bộ cho ông ấy.”
"Chú Tàn, còn chú chỉ cần phụ trách huấn luyện nội bộ."
Cứ như vậy, mặc dù thiên phạt vẫn còn hình thức sơ khai, nhưng mọi người đều có chức trách riêng, thực hiện một cách ngăn nắp có trật tự.
Thiết Ngưng Sương lập tức gọi điện thoại cho Vũ Sơn.
“Thiên ca, anh đã sắp xếp xong chưa?”
"Nếu xong rồi thì chúng tôi muốn đi luyện tập trước."
Đồng Xuyên và Thiết Tí không thể chờ đợi thêm nữa.
Đây đều là những người dũng mãnh, ngay cả Thiết Ngưng Sương là một cô gái yểu điệu như này mà cũng đơn độc chiến đấu với bầy sói.
Rất kích thích hai người mới bọn họ, bọn họ nóng lòng muốn được biểu hiện một chút, chứng minh bản thân đủ tư cách ở lại.
Tần Thiên cười, bảo Quỷ Vô Thường dẫn bọn họ đi đến vườn sư tử và vườn hổ.
Ngay sau đó, từ xa xa đã truyền đến từng trận tiếng gầm.
Tàn Kiếm nhìn hình ảnh chiến đấu trên màn hình, nhịn không được cười nói: "Hai tên này đều là những người xương cốt cứng rắn, lại có chút phong phạm năm đó của Kim Thương.”
Khi Vũ Sơn tới, Tần Thiên giao cho ông ta một số việc.
Đầu tiên, để cho ông ta bắt đầu xây dựng cơ sở hạ tầng của sơn trang, sửa chữa lại lần nữa, cái gì cần gia cố thì phải được gia cố.
Đồng thời lắp đặt camera ở khắp mọi nơi, không để một góc chết nào.
Sau đó là chuyện nhập mãnh thú, về vấn đề này sẽ được cung cấp tài chính không giới hạn.
Sau khi sắp xếp xong, hắn nhận được điện thoại của Dương Ngọc Lan, mới trở lại tiểu khu Long Hồ.
"Mẹ, Tô Tô thế nào rồi?"
Dương Ngọc Lan lo lắng nói: "Không biết nữa.”
"Sau khi trở về thì nhốt mình trong phòng."
"Tần Thiên, con có biết đã xảy ra chuyện gì không?"
Tần Thiên cười nói: "Không có chuyện gì.”
"Mẹ, không phải Tô Tô thích ăn hải sản sao? Con sẽ đi mua.”
"Buổi tối để con trổ tài."
Buổi tối, chờ Tần Thiên làm xong một bàn hải sản, Tô Tô từ trong phòng đi ra.
Sắc mặt cô bình tĩnh trông giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nhìn cô cầm con cua trong tay, ăn uống vô cùng vui vẻ, Dương Ngọc Lan nhịn không được nói: "Con thật sự không sao đấy chứ?”
Tô Tô liếm gạch cua chảy trên tay, nói: "Con thì có chuyện gì.”
"Vậy cả buổi chiều con tự nhốt mình trong phòng làm gì?"
"Con làm báo cáo."
"Còn có các kế hoạch phát triển tiếp theo của công ty, bận rộn muốn chết.”
"—— Họ Tần, cua hấp rất ngon, thưởng cho anh lấy giấy ăn cho bổn tiểu thư.”
Tần Thiên vội vàng lấy một nhà họ Tôy ăn đưa cho Tô Tô, cười nói: "Chỉ cần em thích ăn, sau này bất cứ lúc nào anh cũng có thể làm cho em.”
Tô Tô cười: "Đấy là vinh hạnh của anh.”
Dương Ngọc Lan nhìn thấy thế, nhịn không được nở nụ cười vui mừng.
Xem ra mâu thuẫn của vợ chồng son đã được giải quyết?
Thoạt nhìn là do Tô Tô chủ động làm hoà, cuối cùng bà cũng yên tâm rồi.
Về phần Tiết Nhân, mọi người rất thức thời không có ai nhắc tới anh ta, giống như người này chưa từng xuất hiện.
Lúc này, trong một quán bar.
Tiết Nhân đang mượn rượu giải sầu.
Anh ta suy nghĩ về những gì đã xảy ra trong nhà hàng phương Tây vào sáng nay.
Sau khi sự việc xảy ra, anh ta gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho Tô Tô nhầm muốn níu kéo.
Nhưng Tô Tô lại trực tiếp chặn anh ta.
Nhìn thấy thiên nga trắng đến tay rồi còn bay đi, anh ta cam tâm sao.
Anh ta suy nghĩ nên dùng thủ đoạn gì để có được Tô Tô. Đột nhiên, anh ta nhìn thấy một người phụ nữ đang ngồi trong góc ở xa xa.
Nhìn sơ qua có mấy phần giống Tô Tô.
Tim anh ta đập thình thịnh.
"Người đẹp, một mình sao?"
"Nhìn em có vẻ không được vui lắm, tôi mời em uống rượu được không?”
“Cút đi!”
“Đừng làm phiền tôi!” Tô Nam cũng đang mượn rượu giải sầu, cô ta không thèm ngẩng đầu lên đã trực tiếp đuổi người.
Có cá tính!
Tiết Nhân giống như phát hiện ra đại lục mới, người phụ nữ này càng nhìn gần càng thấy giống Tô Tô.
Anh ta vẫy tay với quản lý quán bar ở xa xa, nói một câu.
Quản lý quán bar kích động lao lên sân khấu, nói lớn tiếng: "Các vị, thông báo một tin vui!”
"Chí phí của cả hội trường đêm nay sẽ do anh Tiết này trả tiền!
Anh Tiết nói cô gái xinh đẹp này đang không vui vì thế chúng ta hãy cùng uống với cô ấy nào!”
Những người đàn ông và phụ nữ trong quán bar đều bùng nổ hoan hô.
Bọn họ vây quanh Tô Nam hô hào.
Tô Nam khiếp sợ ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt trẻ đẹp của Tiết Nhân, trên tay đeo đồng hồ Mille có giá trị lớn.
Cô ta vừa vui vừa sợ.
Sao lại có một cao phú soái rơi từ trên trời xuống vậy!
(Cao phú soái: cao - giàu có - đẹp trai)
Người này tốt hơn chồng cũ Ngô Phi của cô ta rất nhiều.
"Vị tiên sinh này, tôi là Tô Nam, không biết nên xưng hô với anh như thế nào?”
"Tô Nam? Em và Tô Tô có quan hệ gì?” Hai mắt Tiết Nhân sáng ngời.
"Anh biết Tô Tô?" Tô Nam thắc mắc.
Tiết Nhân cười nói: "Tôi từng nghe qua cái tên này, nghe người ta nói cô ấy đã kết hôn với một nhân viên giao hàng, đó có phải là sự thật không?”
Nhắc tới "Tô Tô" Tô Nam lại nổi giận.
"Ả hồ ly tinh này cấu kết với nhân viên giao hàng làm chuyện xấu, phản bội gia tộc làm hại người nhà, hành vi không thể dung thứ!"
“Hèn hạ vô sỉ!”
“Không được chết tử tế!”
……
Tiết Nhân biết Tô Nam vậy mà lại là em gái của Tô Tô, anh ta vui vẻ, dường như đã tìm thấy một bước đột phá.
Dựa vào lời ngon tiếng ngọt, tuổi trẻ và giàu có của anh ta, rất dễ có được sự hâm mộ và sùng bái của một người phụ nữ ham mê vật chất như Tô Nam này.
"Tô tiểu thư, tôi và em đúng là vừa gặp mặt mà lại cảm thấy thân quen."
"Không biết em có đồng ý đi ăn khuya cùng với tôi không?"
"Nếu như có thể hy vọng ngày mai em có thể dẫn tôi đến gặp mặt người nhà của em."
"Tôi muốn đầu tư vào Đông Y Đường của mọi người."
Tô Nam mừng như điên, nhưng cô ta biết bản thân cần phải có chút rụt rè.
"Cái đó, chúng ta mới gặp lần đầu, đã cùng nhau ăn khuya... Không phù hợp cho lắm?”
Tiết Nhân thâm tình nói: "Chẳng lẽ em không tin vào tình yêu từ cái nhìn đầu tiên sao?”
"Hơn nữa, những rắc rối mà gia đình em đang gặp phải đối với tôi dễ như trở bàn tay.”
"Ngày mai tôi sẽ cùng em về nhà, chỉ một câu là có thể giải quyết được vấn đề. Đến lúc đó, em chính là công thần của cả gia tộc.”
Tô Nam khó có thể từ chối nữa, cô ta cảm thấy bản thân khổ tận cam lai cuối cùng cũng được ông trời chiếu cố.
(Khổ tận cam lai có nghĩa là hết khổ đến sướng, thời kỳ gian khổ đã qua, giờ đã đến lúc hưởng sung sướng.)
Cô ta vậy mà có thể nhặt được một con rùa vàng cực phẩm như vậy.
Sau đó cô ta cùng Tiết Nhân đi khách sạn.
Tô Nam cảm thấy mình đã tìm được tình yêu đích thực, nhưng ngày hôm sau tỉnh dậy, khi cô ta đang vui vẻ rạng rỡ muốn dẫn Tiết Nhân về nhà để chứng minh cho gia tộc thấy sức quyến rũ của cô ta.
Nhưng Tiết Nhân đã nói một câu làm cho cô ta sụp đổ.
"Tôi có thể cứu vớt nhà họ Tô các người, cũng có thể cho em bay lên cành cao làm phượng hoàng, tuy nhiên có một điều kiện.”
"Lợi dụng thân phận của em giúp tôi có được Tô Tô."
Chương 104: Chồng chưa cưới
“Tiết Nhân, anh chơi tôi?”
“Anh tiếp cận tôi chỉ vì muốn có được Tô Tô?!"
Tô Nam tức giận chất vấn.
Tiết Nhân ôm Tô Nam vào trong ngực, nói: "Em yêu, ả đàn bà kia làm sao có thể so sánh với em được?”
"Chẳng qua em cũng biết đàn ông đều có tâm lý tò mò."
"Tôi chỉ là muốn nhìn xem cái giày rách này rốt cuộc có bản lĩnh gì, nghe nói rất nhiều ông lớn trong giới kinh doanh Long Giang đều bị cô ta chơi đùa.”
"Kể cả hội trưởng Thiết Lâm Phong của thương hội."
"Thật đấy. Chỉ cần em giúp tôi thỏa mãn mong muốn này, cho dù một lần thôi cũng được, tôi sẽ cưới em vào cửa để cho em làm thiếu phu nhân của nhà họ Tiết.”
"Thế nào?"
Tô Nam động lòng.
Hiện tại Tiết Nhân là cây rơm cứu mạng cuối cùng của cô ta, chỉ cần bắt được anh ta vậy thì cô ta có thể niết bàn trọng sinh.
Nếu như không bắt được thì đời này nhất định sẽ bị gia tộc xem thường, vĩnh viễn không cách nào xoay người.
Cô ta đi theo Ngô Phi năm năm cho nên rất hiểu tính tình của kiểu công tử bột này.
Nói cách khác, muốn làm thiếu phu nhân nhà giàu thì phải có suy nghĩ cho phép chồng mình trêu hoa ghẹo bướm, có tình nhân ở khắp nơi.
Hơn nữa, một là vì có được Tiết Nhân, hai là muốn trả thù Tô Tô và Tần Thiên.
Tô Tô, không phải cô giả bộ thanh cao lắm sao?
Tần Thiên, không phải hắn kiêu ngạo lắm sao?
Đến lúc đó Tiết Nhân giải quyết để xem các người còn thanh cao thế nào, còn kiêu ngạo đến mức nào nữa!
Cô ta cắn răng nói: "Được! Em hứa với anh!”
"Tiết Nhân, em thật sự yêu anh nên mới quyết định làm như vậy, hy vọng anh sẽ không làm em thất vọng!”
Tiết Nhân vui mừng.
Hai người rời giường dọn dẹp, họ mang theo quà tặng có giá trị, sau đó lái một chiếc xe ô tô sang trọng đến nhà họ Tô.
Lúc này, nhà họ Tô.
Tô Bắc Sơn miễn cưỡng bảo vệ được vị trí gia chủ, ông ta triệu tập người trong dòng họ đến họp, thảo luận về phương châm kinh doanh tiếp theo của các cửa hàng đông y.
Mọi người đều ủ rũ.
Tuy Tô Tô đã lên tiếng, nhà cung cấp cũng đã khôi phục cung ứng lại cho bọn họ, nhà họ Tô miễn cưỡng xem như được sống lại.
Nhưng mà dù sao nhà họ Tô cũng xuống dốc không phanh so với trước đây.
Cách đây không lâu, nhà họ Tô của bọn họ gần như được xếp là gia tộc đứng thứ ba ở Long Giang, hiện tại bọn họ thậm chí còn không thể so với gia tộc xếp hạng thứ mười tám.
Xem ra sau này bọn họ chỉ có thể thắt lưng buộc bụng sống qua ngày, người trong gia tộc đã quen cuộc sống sung túc xa hoa đều rất không cam lòng.
Trong lòng bọn họ căm ghét nhưng bọn họ không dám biểu hiện ra.
"Có mấy cửa hàng đông y này đã rất tốt rồi, đừng quên khi chúng ta bắt đầu chỉ là một quầy hàng bên đường.”
"Chỉ cần mọi người làm tốt thì sẽ không cần phải lo cái ăn cái mặc nữa."
"Không có chuyện gì nữa thì giải tán thôi." Tô Bắc Sơn chán nản.
Những người trong gia tộc uể oải, chuẩn bị rời đi.
Đột nhiên, ầm một tiếng, cửa bị đá văng ra sau đó có bảy tám tên hung thần ác sát xông vào.
(Hung thần ác sát: loại người hung ác, tàn bạo, bất trị.)
“Tô Ngọc Đức là người nhà các người phải không?" Cầm đầu là một tên đầu trọc, hắn ta nhìn chung quanh một vòng, cười khẩy hỏi.
Người nhà họ Tô đều bị dọa chẳng hiểu chuyện gì.
“Các người là ai?”
"Muốn làm gì?"
Một tay của tên đầu trọc cầm một xấp giấy nợ, tay kia cầm một con dao sắc bén, phạch một tiếng đóng mớ giấy nợ trên bàn.
"Đây là ông ta đánh bài thua, nợ tiền cờ bạc bọn tao."
"Cả vốn lẫn lời tổng cộng hai mươi triệu tệ."
"Hiện tại ông ta đã chết thì số tiền này sẽ tính lên đầu các người."
Cái gì!
Người nhà họ Tô lắp bắp kinh hãi.
Tô Ngọc Đức khi còn sống thường xuyên ra vào sòng bạc, hơn nữa chính ông ta cũng thuê một nhà vườn nông thôn ở ngoại ô để làm nhà cái ở dưới tầng hầm.
Thời kỳ Diêm Vương Lệnh, ông ta đã bị đụng chết trên đường phố.
Không ngờ hôm nay lại có người tới tận cửa đòi nợ.
Hai mươi triệu tệ là một con số rất lớn đối với tình hình hiện tại của nhà họ Tô.
"Ăn nói bậy bạ gì đó!"
“Tô Ngọc Đức không liên quan gì với chúng tôi cả, các người muốn đòi nợ thì xuống âm tào địa phủ mà tìm ông ta!”
“Nhà họ Tô không phải là nơi cho các người dở thói ngang ngược!” Tô Văn Thành lớn tiếng quát mắng.
Anh ta hy vọng mình có thể kiểm soát được đám côn đồ này.
"Hử?" Tên đầu trọc rút con dao ngắn trên bàn ra, sau đó xông tới nắm đầu Tô Văn Thành đề xuống bàn.
Con dao ngay lập tức để ở trên cổ Tô Văn Thành.
Hắn ta nhe răng cười nói: "Thằng nhãi, mày có biết mày đang nói chuyện với ai không?”
Tô Văn Thành trong nháy mắt sợ tới mức mặt mày trắng bệch.
“Tha mạng!”
"Đại ca đừng kích động! Có gì từ từ nói!”
"Tụi bây nói cho hắn biết ông đây là ai." Tên đầu trọc nhe răng cười.
Mấy tên côn đồ lớn tiếng nói: "Chưa từng nghe qua tên anh Cường sao?”
"Ở khu vực này, anh Cường bảo ai chết thì tới Chúa cũng không cản được!"
“Anh chính là Cường Long, anh Cường?”
Cả nhà họ Tô đều hoảng sợ.
Hắn ta chính là hoàng đế thế giới ngầm của khu vực này.
"Xin anh Cường tha cho, Tô Ngọc Đức thật sự không liên quan gì đến chúng tôi.”
"Nợ của ông ta cũng không thể để chúng tôi trả được." Tô Ngọc Khôn sợ hãi nói.
“Khốn khiếp bớt tranh luận với ông đây đi!”
“Ở khu vực này, còn chưa có ai có thể chối nợ của Cường Long tao!”
"Không có tiền đúng không? Vậy thì thế chấp biệt thự này cho tao.”
"Nhà họ Tô các người không phải còn có mấy cửa hàng đông y sao? Tất cả đều đưa hết cho tao!”
Tô Bắc Sơn cắn răng nói: "Chuyện này không thể được, biệt thự này và cửa hàng đông y là vốn liếng cuối cùng của nhà họ Tô chúng tôi!”
“Vị đại ca này, chúng ta có thể bàn bạc lại được không?”
Cường Long giận dữ nói: "Ông đây không có thời gian rảnh rỗi tranh luận với mấy người.”
"Không muốn thế chấp đúng không? Vậy tao sẽ bắt tất cả mấy người, nam đi đào than còn nữ vào nhà chứa kiếm tiền trả nợ cho tao!”
Mấy tên côn đồ khác cầm hung khí, lớn tiếng la hú ầm ĩ.
Trong chốc lát, tất cả người nhà họ Tô trở thành cừu non chờ làm thịt, trong lòng bọn họ lạnh như tro tàn.
Đúng là chuyện này chưa xong đã có chuyện khác ập tới, chẳng lẽ ông trời thật sự muốn diệt nhà họ Tô sao?
Bọn họ bị dồn vào đường cùng.
"Gia gia, ba mẹ, con về rồi."
"Mọi người đoán xem con mang về tin tức tốt gì." Tô Nam vui vẻ rạng rỡ, ôm lấy cánh tay Tiết Nhân đi vào.
Nhìn thấy cô ta, ánh mắt Cường Long sáng, hắn ta nở nụ cười nham hiểm nói: "Cô gái này còn có chút xinh đẹp, chắc sẽ đáng giá ít đồng.”
“Bắt đi!”
Mấy tên tay sai ngay lập tức xông lên.
"Ai dám động đến cô ấy? Muốn chết không?” Tiết Nhân khinh thường nói.
Cường Long có hơi ngẩn người nói: "Mày là ai?”
"Muốn lội vũng nước đục này sao? Nói cho mày biết, hôm nay mà không có tiền thì ai đến cũng không quan trọng!”
"Vậy sao?" Tiết Nhân cười lạnh lùng nói: "Bao gồm Tiết Nhân tao sao?”
"Tiết… Nhân, mày là Tiết Nhân nào?”
"Ở Long Giang còn có Tiết Nhân thứ hai sao?"
Tô Tô đắc ý nói: "Đồ khốn khiếp, mở con mắt chó các người ra nhìn cho rõ. Đây chính là cậu chủ của tập đoàn Kiến Nhân!”
"Cái gì?"
“Anh thật sự là cậu chủ tập đoàn Kiến Nhân sao?” Cường Long không thể nào tin được.
Tiết Nhân cười lạnh nói: "Có muốn tao bảo Kiều Lục gọi điện thoại cho mày không?”
Cường Long vội vàng gật đầu khom lưng: "Không cần không cần!”
"Hoá ra Tiết thiếu quen biết Kiều Lục gia. Đúng là nước lớn tràn vào miếu Long Vương, người mình lại không nhận ra người mình.”
"Cái kia, sau này tôi sẽ đích thân tới cửa mời Lục gia uống trà."
Tiết Nhân trừng mắt: "Còn không mau cút!”
“Được, tôi cút, tôi cút ngay!”
Cường Long dẫn theo một đám tay sai chạy trối chết, mới vừa rồi còn là hung thần ác sát, trong nháy mắt đã trở thành cừu non sợ chết khiếp.
"Nam Nam, con làm sao quen biết cậu Tiết vậy?"
"Hai người?" Nhìn thấy bộ dáng thân mật của Tô Nam và Tiết Nhân, Vương Mai có vẻ kích động.
"Mẹ." Tô Nam có chút xấu hổ, cô ta ưỡn người kiêu ngạo nói: "Hiện tại con chính thức giới thiệu Tiết Nhân là chồng sắp cưới của con.”
"Anh ấy đã đồng ý sẽ cưới con vào cửa để cho con làm thiếu phu nhân nhà họ Tiết.”
Bình luận facebook