• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Hot Thần Vương Lệnh (2 Viewers)

  • Chương 115-116

Chương 115 Mày thua rồi

Lại một bình minh.

Tần Kiến vẫn không đợi được cái đầu của Tần Thiên.

Sát thủ át chủ bài mà ông ta dựa vào đã một đi không trở lại.

Khoảnh khắc này, cuối cùng trong lòng ông ta cũng có chút hỗn loạn.

Bởi vì theo như người ông ta phái đi theo dõi nhà họ Thiết về báo cáo, thì nhà họ Thiết chưa điều động một người lính nào.

Chỉ dựa vào một mình Tần Thiên, thật sự có thể xúi giục Cường Long giải quyết Kiều Lục và Thôi Minh ư?

Tên này rốt cuộc là ai?

Lẽ nào lần này mình thật sự đã đá phải tấm sắt?

Ông ta không cam lòng!

Một lần nữa, gọi điện thoại đi tỉnh.

“Mỹ Nhi, ba con chúng ta bây giờ cần sự giúp đỡ của con.”

“Thời gian của A Nhân không còn nhiều nữa rồi. Nó bị người ta đánh chết.”

“Cho dù nói thế nào thì nó cũng là chồng con. Có câu nói một ngày là vợ chồng ân tình cũng rất sâu, con thật sự mặc kệ sao?” Buộc lòng ông ta phải nói ra tình hình thực tế.

Tiết Kiến biết, mặc dù Phan Mỹ Nhi chỉ là em gái ở nhà họ Phan.

Nhưng, năng lực rất mạnh.

Chỉ cần Phan Mỹ Nhi ra tay, đừng nói là Tần Thiên và Thiết Lâm Phong mà cả Long Giang cũng phải cúi đầu!

Lần này, cuối cùng Phan Mỹ Nhi cũng đồng ý đến thăm.

Đêm khuya, hai chiếc Mercedes-Benz hộ tống một chiếc Rolls-Royce lặng lẽ dừng trước cổng nhà họ Tiết.

Một vài người đàn ông vạm vỡ mặc vest nhảy ra khỏi chiếc Mercedes-Benz, sau khi cảnh giới mới mở cửa phía sau của chiếc Rolls-Royce.

Vóc dáng và khuôn mặt của Phan Mỹ Nhi xem như là trung bình. Chiều cao 1m6, khuôn mặt tròn, mắt một mí, làn da trắng.

Đây vốn là một người rất dễ bị phớt lờ nếu đặt trong đám đông.

Nhưng, khi cô ta bước xuống xe, khí trường đó khiến người ta thấy sợ.

Đây không chỉ là thứ có được khi xuất thân danh môn mà còn cần phải nắm giữ quyền lực thật sự. Hơn nữa còn thao túng cả sự sống và cái chết.

Mặt cô ta không cảm xúc, chậm rãi đi vào sân.

Bởi vì một chân bất tiện nên cô ta rất quan tâm đến việc xuất hiện trong mắt công chúng. Đây cũng là lý do vì sao, cô ta chọn đến đây vào ban đêm.

“Mỹ Nhi, con đến rồi!”

Tiết Kiến kích động đi lên nghênh đón. Ông ta vốn là ba chồng, nhưng khi đối mặt với con dâu lại giống như một cấp dưới theo thói quen.

“Con mau đi thăm A Nhân đi!”

“Nếu muộn thêm một chút nữa thì e rằng sẽ không gặp.”

Phan Mỹ Nhi lạnh lùng gật đầu, đi đến trong phòng. Nhìn thấy Tiết Nhân nằm trên giường, cuối cùng trong mắt cô ta cũng hiện lên vẻ phức tạp.

“Tiểu thư, ngồi đi.” Một ông quản gia áo xám bên cạnh vội vàng đem đến một cái ghế.

Phan Mỹ Nhi ngồi ở bên giường, nhìn Tiết Nhân sống dở chết dở ở trước mặt, lạnh lùng nói: “Nói đi. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

“Không phải ông nói, Long Giang là trung tâm của nhà họ Tiết các người sao?”

“Ai ra tay.”

“Ở Long Giang, ai dám ra tay độc ác như vậy.”

“Là một tên tên Tần Thiên!” Tiết Kiến vội nói: “Nếu không ngoài dự đoán, thì đằng sau còn có cả hội thương mại do Thiết Lâm Phong đứng đầu.

“Mỹ Nhi, con xem.”

Ông ta mở video đã qua chỉnh sửa ra.

Phía trên chỉ còn cảnh Tần Thiên đánh Tiết Nhân, không còn cảnh Tiết Nhân cố cưỡng bức Tô Tô trước đó.

Phan Mỹ Nhi lạnh nhạt nhìn quản gia áo xám, nói: “Tiêu lão, ông thấy thế nào?”

Tiêu lão tên Tiêu Nghĩa, là một cao thủ nội lực.

Ở nơi có nhiều cao thủ như nhà họ Phan, ông ta rất khiêm tốn. Là quản gia riêng của Phan Mỹ Nhi.

Trong mắt ông ta hiện lên một tia kinh ngạc, rất lâu sau mới nói một cách nghiêm trọng: “Không ngờ trên đời này lại có cao thủ nội lực trẻ như vậy.”

“Nếu không ngoài dự đoán thì hắn đã dồn nội lực vào thắt lưng, đánh từng cái vào cơ thể của cô gia.”

Vẻ mặt Phan Mỹ Nhi khẽ động, “Nói như vậy, Kiều Lục và Thôi Minh đều là do hắn giết, không liên quan đến nhà họ Thiết?”

Tiêu Nghĩa gật đầu: “Mặc dù tôi chưa tiếp xúc với nhà họ Thiết. Nhưng, cũng đã nghe nói đến Thiết Hùng ông cụ của nhà họ.”

“Nếu nói Tần Thiền được họ sai khiến thì không giống lắm.”

Phan Mỹ Nhi gật đầu, nhìn Tiết Kiến, lạnh nhạt nói: “Chuyện đến bây giờ, còn không nói sự thực sao?”

“Còn không cầm video hoàn chỉnh ra đây!”

Vừa nhìn cô ta đã nhận ra, video này đã được chỉnh sửa.

Tiết Kiến biết không thể giấu được, không còn cách nào khác đành phải phát video hoàn chỉnh.

Nhìn thấy Tiết Nhân ở trong phòng, lộ ra bộ mặt thật, cố cưỡng bức một người phụ nữ xinh đẹp, trong mắt Phan Mỹ Nhi lập tức bùng lên ngọn lửa.

“Con dâu!” Tiết Kiến quỳ xuống trước mặt. Hối hận nói: “A Nhân nhất thời hồ đồ, đã phạm phải sai lầm không nên phạm!”

“Anh ta đã chịu trừng phạt.”

“Bây giờ, nhất định phải báo thù cho anh ta ư!”

“Đây xem như là chuyện cuối cùng ba cầu xin con thay cho A Nhân sắp chết!”

Phan Mỹ Nhi không nói chuyện, nhìn chằm chằm video.

Cảnh Tần Thiên đánh Tiết Nhân được phát đi phát lại.

Những lời hắn nói với Tiết Nhân, vẫn đang vang vọng trong không trung.

“Tao đảm bảo, mày sẽ rên rỉ ba ngày ba đêm rồi chết.”

“Thiếu một giây, thì tao thua.”

“Tao là Tần Thiên.”

“Tao đang đợi bọn mày đến trả thù.”

Phan Mỹ Nhi không nói chuyện, người khác cũng không dám nói chen vào lung tung. Trong phòng im lặng, chỉ có tiếng rên rỉ ngắt quãng của Tiết Nhân.

Nhưng âm thanh của anh ta đã rất thấp, có vẻ như anh ta có thể sẽ tắt thở bất cứ lúc nào.

Cuối cùng, Phan Mỹ Nhi hành động.

Dường như không kiên nhẫn, cô ta bỗng kéo cái chăn bên cạnh qua đè lên mũi và miệng của Tiết Nhân.

“Con dâu, con làm gì vậy?!” Tiết Kiến giật mình.

Tiêu Nghĩa lạnh lùng cười nói: “Tiết gia, ông biết đấy, thực ra đây là chuyện tốt đối với cô gia.”

“Để cậu ta giải thoát sớm một chút đi.”

Tiết Kiến ngây ra tại chỗ.

Bên dưới tấm chăn, dường như Tiết Nhân động đậy vài cái. Chẳng mấy chốc đã không còn hơi thở.

Phan Mỹ Nhi tự tay kết thúc sinh mệnh của chồng, nhìn Tần Thiên trong video cô ta cười khẩy nói: “Không phải mày nói, sẽ để cho anh ta rên rỉ ba ngày ba đêm sao?”

“Thời gian vẫn chưa đến, anh ta đã chết.”

“Cho nên, mày thua rồi.”

Nghe thấy lời này, tất cả mọi người trong phòng đều có chút sởn gai ốc. Hóa ra chỉ là để cho Tần Thiên thua mà Phan Mỹ Nhi đã tiễn Tiết Nhân lên đường trước.

Tiết Kiến ngã phịch xuống đất.

Phan Mỹ Nhi ngồi trên ghế, chợt cười. Cô ta cao cao tại thượng nhìn Tiết Kiến, nói: “Ba chồng, bây giờ A Nhân chết rồi, tiếp theo ông định làm thế nào?”

Tiết Kiến không dám nhìn vào mắt Phan Mỹ Nhi, nhỏ giọng nói: “A Nhân mất rồi, ta sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Chỉ mong con dâu trả thù cho nó!”

“Còn ta cũng đã gần đất xa trời, sau này sẽ không phiền con dâu lo lắng.”

“Phải không?”

Phan Mỹ Nhi mỉm cười, nói: “Không phải ông còn có một đứa con trai nữa sao?”

“Con nói cái gì?” Tiết Kiến sợ hãi ngẩng đầu lên.

Phan Mỹ Nhi cười lạnh lùng nói: “Ba chồng thật là bảo đao không già, năm ngoái cô vợ nhỏ ông bao dưỡng đã sinh cho ông một đứa con trai mập mạp.”

“Ông đưa mẹ con họ đến nơi khác, là không muốn để cho cả gia đình chúng ta sum họp sao?”

“Ba chồng, quá xa cách rồi nhỉ.”

“A Nhân có biết anh ta còn có một đứa em trai vừa mới biết đi không?”

Tiết Kiến phản ứng kịp, dập đầu rầm rầm.

“Đều là do ta nhất thời hồ đồ!”

“Con dâu, cầu xin con tha cho mẹ con họ!”

“Họ không liên quan gì đến nhà họ Tiết cả!”

“Không liên quan?” Nụ cười trên mặt Phan Mỹ Nhi biến mất, cô ta lúc này trông giống như một nữ vương đang nắm giữ sự sống và cái chết.

“Vậy ông lén lút lập di chúc để ở chỗ luật sư Vương là có chuyện gì?”

“Nhà họ Tiết lập nghiệp dựa vào nhà họ Phan chúng tôi, vậy mà ông muốn chuyển một nửa tài sản thừa kế ra ngoài sau lưng tôi, ba chồng, ông cảm thấy có thích hợp không?”
Chương 116 Thực ra, tôi từng yêu anh

Tiết Kiến ngồi dưới đất, hoàn toàn chết lặng.

Ông ta biết Phan Mỹ Nhi rất ghê gớm, nhưng không ngờ cô ta lại đáng sợ đến vậy. Đã biết tất cả về ông ta rõ như lòng bàn tay.

Phan Mỹ Nhi thở dài, dịu dàng nói: “A Nhân chết rồi, mối thù này nhất định tôi sẽ báo.”

“Không phải anh ta thích người phụ nữ kia sao? Vậy thì tôi sẽ đưa người phụ nữ đó đến địa ngục cho anh ta, làm vợ chồng với anh ta.”

“Kẻ giết người Tần Thiên, sẽ xử tử bằng cách lăng trì.”

“Còn đứa con riêng của ông…”

“Ông yên tâm.”

“Tôi sẽ đón nó về và nuôi nấng nó trưởng thành. Tôi sẽ nói với bên ngoài nó là con trai của tôi.”

“Ba chồng, bây giờ ông có còn tiếc nuối gì nữa không?”

Tiết Kiến nhỏ giọng nói: “Không có.”

Quản gia Tiêu Nghĩa vội cười nói: “Đã không có, vậy thì mời Tiết gia lập lại bản di chúc mới.”

“Nói, sau khi ông chết, tất cả những tài sản đứng tên nhà họ Tiết sẽ do con dâu tiểu thư Phan Mỹ Nhi thừa kế.”

Tiết Kiến nghiến răng, lập lại di chúc mới ngay tại chỗ.

Nhà họ Tiết vốn là một gia đình giàu có, những năm này nhờ vào sức mạnh của nhà họ Phan mà đã phát triển nhanh chóng. Với khối tài sản hàng chục tỷ, cho dù ở tỉnh cũng có thể nổi tiếng.

Bây giờ, tất cả đều thu vào trong túi Phan Mỹ Nhi.

“Con dâu, mong con nể mặt A Nhân mà đối xử tốt với đứa trẻ đó."

“Và mối thù của A Nhân, nhất định phải báo.”

“Ta khấu đầu với con.”

Ông ta nằm sấp dưới đất khấu đầu với Phan Mỹ Nhi, lảo đảo lao ra sân, treo một mảnh vải lên cành cây, sau đó treo cổ mình lên đó.

Con trai lớn của ông ta đã chết.

Con riêng cũng rơi vào trong tay Phan Mỹ Nhi.

Để báo thù cho con trai lớn, để bảo vệ đứa con riêng là huyết mạch cuối cùng này, ông ta chỉ có thể dùng cách này để kết liễu mình.

Ông ta biết, chỉ có ông ta chết thì Phan Mỹ Nhi mới có thể yên tâm.

Tận mắt nhìn thấy Tiết Kiến giãy giụa trong không trung, cuối cùng Phan Mỹ Nhi cũng không lay động. Cả quá trình, vẻ mặt cô ta đều không hề dao động.

Thậm chí còn có chút kích thích nơi đáy mắt.

Cô ta rất hưởng thụ cảm giác nắm mạng sống người khác trong tay.

Chỉ có khoảnh khắc này, cô ta mới cảm thấy mình cao hơn người khác một bậc chứ không phải là kẻ tàn tật đi lại khó khăn.

Cô ta đơn giản ra lệnh: “Lập tức soạn một bản tuyên bố, sáng ngày mai gửi đi. Nói cha con nhà họ Tiết lần lượt qua đời bởi vì bạo bệnh đột ngột.”

“Nhà họ Tiết rút lui hoàn toàn khỏi thị trường Long Giang, công việc ở tỉnh và những nơi khác sẽ không bị ảnh hưởng.”

“Đồng thời, sắp xếp người tiếp quản tập đoàn Kiến Nhân trong thời gian ngắn nhất.”

“Rõ. Tôi lập tức xử lý.” Lão quản gia cúi đầu nhận lời.

“Đợi một chút…” Trong đôi mắt Phan Mỹ Nhi hiện lên nụ cười độc ác.

“Không phải Tần Thiên rất quan tâm đến vợ hắn sao? Vậy thì chúng ta bắt đầu ra tay từ vợ hắn.”

“Đi điều tra nội tình của người phụ nữ này một chút. Trưa mai, tôi muốn đi gặp cô ta.”

“Tôi hi vọng, đến lúc đó tôi có thể có đủ lợi thế để cô ta quỳ xuống cầu xin tôi.”

Tiêu Nghĩa vội nói: “Tôi hiểu.”

“Tô Tô có một công ty mới thành lập không lâu, tôi sẽ đi bóp chặt mối quan hệ của bọn họ. Đến lúc đó, cô ta sẽ tự nhiên quỳ xuống cầu xin tiểu thư.”

Phan Mỹ Nhi hài lòng nói: “Phụ nữ càng xinh đẹp, tôi càng muốn chơi đùa.”

……

Ngày hôm sau.

Tô Tô đang ăn bữa sáng thì nhìn thấy tin tức trên tivi.

Tập đoàn Kiến Nhân vừa phô trương trở về Long Giang, cha con nhà họ Tiết lại lần lượt qua đời vì bạo bệnh. Tập đoàn Kiến Nhân rút hoàn toàn khỏi Long Giang.

Cô quả thực choáng váng.

Dương Ngọc Lan cũng cảm thấy có hơi khó tin: “Mấy hôm trước gặp Tiết công tử còn đang bình thường, sao lại xảy ra chuyện nhanh như vậy chứ?”

“Cha con cùng lúc mắc bệnh, chắc là bệnh di truyền của gia đình nhỉ. Ôi, thật là đáng tiếc.”

Tô Tô không nhịn được liếc nhìn Tần Thiên, nhỏ giọng nói: “Chắc không phải là anh giở trò đấy chứ?”

Tần Thiên cúi đầu ăn canh, nói: “Vợ em nói cái gì?”

“Ồ, cha con nhà họ Tiết à. Đây gọi là gì, ác giả ác báo, trời có mắt đấy.”

“Món canh này mẹ nấu ngon thật, vợ em có cần không, anh đi múc thêm cho em một bát?”

Tô Tô trực tiếp trợn trắng mắt.

“Em ăn no rồi, phải tranh thủ thời gian đến công ty.”

“Hôm nay có một lô thiết bị sắp đến.” Tô Tô đẩy bát ra, đứng dậy.

Điện thoại của Tần Thiên vang lên, là Ngô Phi gọi đến. Hắn biết tên này muốn làm gì.

Tập đoàn Kiến Nhân rút khỏi Long Giang, để trống thị trường rất lớn. Mà trước đây mình đã đồng ý với họ, để họ làm trùm bất động sản của Long Giang.

Hắn không nghe máy.

Bởi vì lúc trước hắn đã dặn dò Ngô Phi phải để mắt đến Tiết Nhân, nhưng Ngô Phi đã phạm phải một sai lầm không thể tha thứ.

Trong trường hợp đó, chỉ cần hắn đến muộn thêm vài phút thì Tô Tô đã không giữ được sự trong trắng.

Tần Thiên quả thực khó mà tưởng tượng được, nếu thật sự xảy ra chuyện như thế thì hắn sẽ tức giận đến mức nào.

“Vợ, anh tiễn em!”

Thấy Tô Tô đã ra khỏi cửa, hắn vội vàng đuổi theo.

Ngô Phi không gọi điện thoại được cho Tần Thiên thì biết giờ này mỗi ngày, Tần Thiên đều sẽ tiễn Tô Tô đi làm nên anh ta lái xe đến cửa tòa nhà Tô Ngọc đợi.

“Việc này làm sao có thể!”

“Chúng tôi vừa cầm cố cửa hiệu Đông y và bất động sản thì Tiết công tử chết, đây không phải lừa chúng tôi sao!”

Nhận được tin tức, nhà họ Tô bùng nổ. Họ lần lượt lên tiếng phê phán Tiết Nhân, đồng thời trách Tô Nam làm việc không đáng tin.

Đêm hôm đó, sau khi Tô Nam lừa Tô Tô đến biệt thự Thiên Nga Trắng cũng không rời đi ngay.

Cô ta đã tận mắt nhìn thấy cảnh tượng Tần Thiên điều khiển hàng nghìn người đi cứu Tô Tô từ xa.

Mấy hôm nay, cô ta luôn trong trạng thái bồn chồn. Chỉ mong Tiết Nhân giết được Tần Thiên, sau đó cô ta có thể mở mày mở mặt.

Nhưng không ngờ, đổi lại là kết quả như thế này.

Nhất thời, cô ta tức đến mức suýt hộc máu.

Lao ra khỏi cửa, lái xe chạy đến tòa nhà Tô Ngọc.

Cô ta không biết mình có thể làm được gì, nhưng lại biết là Tô Tô đã hại chết Tiết Nhân. Cô ta muốn báo thù, tìm đến Tô Tô và trả thù một cách tàn nhẫn!

Đến cửa tòa nhà Tô Ngọc, lại bất ngờ nhìn thấy Ngô Phi kích động đi tới đi lui ở cửa.

Tô Nam ngây người. Cô ta nhớ lại, đêm hôm đó ở cổng biệt thự Thiên Nga Trắng, Ngô Phi cũng ở trong số đó.

Nhất định là Ngô Phi mật báo cho Tần Thiên!

Không ngờ chồng trước lại nương nhờ kẻ thù của mình, đâm sau lưng mình nhanh như vậy.

Đột nhiên cô ta biết được thủ phạm khiến mình suy đồi đến nước này là ai.

Là Ngô Phi!

Nếu không phải vào thời điểm quan trọng Ngô Phi ly hôn với cô ta, thì làm sao cô ta sẽ thành ra thế này.

Bây giờ thì hay rồi, cha con nhà họ Ngô các người đá tôi đi, chớp mắt đã ôm đùi Tần Thiên và Tô Tô, lên như diều gặp gió.

Trên đời này, sao lại có chuyện tốt như vậy được?

Cô ta lái xe đến, nói với Ngô Phi: “Anh đến tìm Tần Thiên phải không? Tôi biết tất cả chân tướng đằng sau, và âm mưu nhà họ Tiết để lại.”

“Đi theo tôi, tôi sẽ nói tất cả với anh.”

“Đến lúc ấy, anh có thể tranh công với Tần Thiên.”

“Thật?” Ngô Phi động lòng, vì thế đã lên xe Tô Nam.

Lúc trước bởi vì anh ta mà suýt nữa Tô Tô đã bị cưỡng hiếp, Ngô Phi cũng cảm thấy áy náy nên muốn lập công chuộc tội.

Tô Nam lái xe ra ngoài thành phố: “Ngô Phi, nói thực, nhiều năm như vậy anh có từng yêu tôi không?”

Ngô Phi không kiên nhẫn nói: “Cũng đã lúc nào rồi, còn nói cái này làm gì.”

“Tô Nam, sao cô chạy ra ngoài thành phố? Rốt cuộc cô biết cái gì, mau nói cho tôi biết, anh Thiên đang đợi đấy!”

Tô Nam đỏ bừng mắt nhìn Ngô Phi, cười nói: “Thực ra, tôi từng yêu anh.”

Ngô Phi khó chịu nói: “Bây giờ tôi không muốn nói với cô về cái này.”

“Vậy chúng ta xuống dưới nói đi.”

Tô Nam đưa tay khóa xe lại, đạp ga lao về phía dòng sông cuồn cuộn phía xa.

Nơi này, cũng từng là nơi mà Ngô Phi đã ra lệnh cho người xông vào phòng tân hôn đánh gãy tay chân Tần Thiên ngay trong đêm tân hôn, và ném hắn xuống sông.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Bất Diệt Thần Vương
  • Đang cập nhật
(Full) Binh Vương Chiến Thần
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom