-
Chương 119-122
Chương 119 Xin lỗi
“Vợ, còn đau không?”
Tần Thiên không ngờ mình chỉ rời đi một lúc đã xảy ra chuyện như thế này. Nhìn dấu tay trên mặt Tô Tô, hắn vừa đau lòng vừa tức giận.
“Được rồi!”
Tô Tô cảm thấy bực mình, không vui nói: “Chỉ một cái tát mà thôi, em cũng không dễ hỏng như vậy!”
“Anh có võ thuật, thì suy nghĩ cho kỹ làm thế nào đón nhận sự trả thù của nhà họ Phan đi.”
“Em phải đi tìm Liễu Thanh, bàn bạc chuyện của kênh phân phối.”
Tần Thiên do dự một chút, cẩn thận nói: “Vợ, em không có ấn tượng gì với nhà họ Phan này ư?”
Tô Tô sửng sốt, ngạc nhiên nói: “Em có ấn tượng gì?”
“Đúng rồi. Ngày đó ở nhà hàng Tây, đột nhiên nhìn thấy phát video cầu hôn của Tiết Nhân. Hóa ra cô gái đó chính là Phan Mỹ Nhi này à.”
Nói đến đây, cô bỗng nhìn Tần Thiên một cách kỳ lạ.
Tần Thiên bị nhìn như vậy có hơi sợ hãi, hắn lúng túng nói: “Sao thế, bị vẻ đẹp trai của anh mê hoặc rồi sao?”
Tô Tô nghiến răng nói: “Họ Tần, anh thành thật khai báo đi!”
“Có phải anh đã giở trò ở nhà hàng Tây ngày hôm đó không?”
Tần Thiên: “Cái đó, đột nhiên anh nhớ ra vấn đề bảo mật của công ty rất nghiêm trọng!”
“Vợ, chuyện này em giao cho anh nhé!”
“Bây giờ anh sẽ đi thu xếp!”
Vừa nói hắn vừa chuồn ra khỏi văn phòng.
Nghĩ đến người đàn ông này đã vì mình, lại giở trò quỷ ở nhà hàng Tây, Tô Tô thật sự vừa tức giận vừa buồn cười.
Nhưng nghĩ đến tấm lòng hắn dành cho mình, lại cảm thấy ấm áp.
Lại nghĩ đến đêm hôm qua, vốn mình chỉ sợ muốn tìm kiếm một chút an ủi. Không ngờ, lại ngủ trong lòng hắn đến khi trời sáng, bỗng nhiên cô cảm thấy khuôn mặt và cơ thể đều nóng lên.
Cô biết đi tìm Liễu Thanh với dáng vẻ này rất không thích hợp. Để ổn định tinh thần, đành phải ngồi xuống pha một ly cà phê.
Tần Thiên đã đến văn phòng của Liễu Thanh.
Liễu Thanh cười lạnh lùng nói: “Vừa rồi tại sao anh ngăn tôi lại, không cho tôi nói chuyện của nhà họ Phan?”
Tần Thiên cân nhắc một chút, nói: “Có những chuyện, tôi không muốn để cho Tô Tô biết. Bây giờ, cô đã nghe ngóng được gì có thể nói với tôi.”
Liễu Thanh lạnh lùng cười nói: “Một tổng giám đốc như tôi, chỉ có trách nhiệm với chủ tịch. Anh tính là gì?”
“Tần Thiên, nếu tôi nhớ không nhầm thì anh không có chức vụ gì ở công ty nhỉ?”
“Tại sao tôi phải nghe anh?”
“Chẳng lẽ dựa vào nắm đấm cứng của anh?”
Liễu Thanh vẫn có chút khinh thường Tần Thiên. Bởi vì cô ta cảm thấy, Tần Thiên chỉ là một võ sĩ lỗ mãng.
Loại người này có thể hòa hợp tốt ở một nơi nhỏ. Nhưng, Liễu Thanh là người đã nhìn thấy thế giới rộng lớn.
Cô ta biết, muốn tham gia vào thế giới rộng lớn phải dựa vào đầu óc, tài nguyên và mối quan hệ chứ không phải nắm đấm.
Cô ta cảm thấy, Tần Thiên không xứng với Tô Tô.
Ánh mắt Tần Thiên rét lạnh, lạnh giọng nói: “Tôi hỏi cô, tốt nhất cô nên thành thật trả lời. Đừng giở trò cáu kỉnh và nhỏ nhen với tôi.”
“Tin tưởng tôi, điều này tốt cho cô.”
Nhìn thấy ánh mắt của Tần Thiên, bỗng nhiên Liễu Thanh run rẩy.
Một giây trước, mặc dù Tần Thiên nhìn như hung ác nhưng vẫn là kiểu hung bạo của võ sĩ.
Nhưng mà bây giờ, ánh mắt hắn sâu thẳm giống như một hố sâu không đáy, toát lên vẻ độc đoán vô song như có thể nuốt chửng tất cả!
Liễu Thanh kiêu ngạo, thậm chí trong một tích tắc có loại ảo giác không nhịn được muốn quỳ xuống trước mặt hắn, cúi đầu cầu xin ban ơn.
Điều này làm sao có thể?
Ánh mắt Tần Thiên thoáng qua rồi khôi phục lại dáng vẻ như bình thường.
Nhưng, sau lưng Liễu Thanh đã toát một lớp mồ hôi lạnh.
Khoảnh khắc này, nhờ vào trực giác của mình mà cô ta đã làm một quyết định chính xác nhất đời này.
Cô ta cung kính cúi đầu xin lỗi Tần Thiên.
“Xin lỗi Tần tiên sinh.”
“Mặc dù ngài không giữ chức ở công ty, nhưng ngài là chồng của chủ tịch. Công ty này chính là tài sản chung của hai người.”
“Tôi xin lỗi ngài vì sự thiếu hiểu biết và vô lễ của tôi trước đây. Hi vọng ngài có thể tha thứ.”
Trong mắt Tần Thiên lóe lên vẻ khen ngợi, có thể làm được như vậy tương lai Liễu Thanh còn có thể tăng lên một bậc.
“Bây giờ có thể nói rồi.”
“Vâng!”
Liễu Thanh nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó thấp giọng nói: “Nhà họ Phan, chủ nhà là Phan Hữu Chí. Lúc nhỏ gia cảnh nghèo khó, thời trẻ lưu lạc ở nước ngoài, sau đó đã tích lũy được hũ vàng đầu tiên nhờ bán lại thiết bị y tế từ trong nước ra nước ngoài.”
“Nghe nói, ông ta cũng có chút quan hệ với Hồng Môn ở nước ngoài. Nhưng phải chờ kiểm chứng.”
“Sau khi trở nên giàu có Phan Hữu Chí quay trở về tỉnh thành, tận dụng tiền vốn trong tay và đầu óc nhạy bén, trước là mở một khách sạn. Khách sạn siêu năm sao duy nhất của tỉnh thành hiện này là của ông ta. Tên là ‘Khách sạn Kiệt Long’.”
“Kiệt Long, cũng là tên của hai con trai ông ta.”
“Con trai lớn của ông ta tên Phan Kiệt, trẻ tuổi thành đạt, được Phan Hữu Chí cố ý đào tạo, theo chính trị. Hiện nay làm cấp ủy ban tỉnh ở tỉnh khác.”
“Có thể nói là trẻ tuổi tương lai tươi sáng.”
“Con trai thứ hai, tên Phan Long...”
Nghe thấy cái tên này, mí mắt Tần Thiên giật mạnh.
“Có vấn đề sao?” Liễu Thanh lập tức phát hiện sự khác thường của hắn.
“Không có, cô nói tiếp đi.” Vẻ mặt Tần Thiên hơi lạnh.
Liễu Thanh nuốt nước bọt, nói tiếp: “Phan Long này cũng rất giỏi, xem như là kế thừa đầu óc kinh doanh của Phan Hữu Chí.”
“Bây giờ đã thay thế Phan Hữu Chí thu xếp rất nhiều chuyện, nếu không có gì bất ngờ thì tương lai sẽ là người nối nghiệp đế chế kinh doanh của nhà họ Phan.”
“Tôi biết Phan Hữu Chí có một cô con gái nhỏ, bình thường không lộ mặt trước công chúng. Bây giờ xem ra, chính là Phan Mỹ Nhi bị ngài túm cổ tát vào mặt đây.”
“Chính bởi vì Phan Mỹ Nhi tàn tật, cho nên Phan Hữu Chí kể cả hai con trai, Phan Kiệt Phan Long đều rất bảo vệ Phan Mỹ Nhi.”
“Cho nên tiên sinh, Phan Mỹ Nhi không dọa anh đâu. Tiếp theo anh nhất định phải cẩn thận sự trả thù của nhà họ Phan.”
Tần Thiên lạnh lùng cười nói: “Còn không?”
Liễu Thanh suy nghĩ một chút và nói: “Phan Hữu Chí còn có một người con trai, nhưng không phải con ruột, là con của bạn nhận nuôi. Tên Phan Hổ.”
“Phan Hổ này xếp thứ tư ở nhà họ Phan, cũng rất giỏi.”
“Theo như tôi biết, anh ta thay nhà họ Phan quản lý một thế lực ngầm tương đối đáng sợ ở tỉnh thành và một vài thành phố xung quanh.”
“Rất nhiều ngành kinh doanh giải trí của nhà họ Phan đều do Phan Hổ quản lý.”
“Nếu như không có gì bất ngờ thì sau khi Phan Mỹ Nhi trở về, người đầu tiên của nhà họ Phan đến trả thù có lẽ sẽ là Phan Hổ.”
“Nghe nói thủ đoạn của người này rất độc ác, thuộc kiểu giết người không chớp mắt.”
Nói đến điều này, cô ta vẫn lo lắng cho sự an nguy của Tần Thiên theo bản năng.
Nhưng Tần Thiên cũng không để ý. Hắn lạnh lùng cười nói: “Làm sao cô biết được những điều này?”
Liễu Thanh nói đúng sự thực: “Trước đây nhà họ Phan có một dự án muốn đầu tư, Phan Hữu Chí cử người tìm đến tư bản Thiên Phú.”
“Công ty giao nhiệm vụ cho tôi. Tôi làm theo thông lệ, tiến hành thẩm định họ.”
“Về sau phát hiện việc kinh doanh của nhà họ Phan rất phức tạp, mà rất nhiều chỗ mờ ám cho nên tôi không đồng ý dự án này.”
“Tiên sinh, nếu cần tôi có thể đưa ra yêu cầu với công ty.”
“Tôi nghĩ Phan Hữu Chí vẫn sẽ nể mặt Thiên Phú một chút.”
“Không cần đâu.” Tần Thiên trực tiếp từ chối, nói: “Liễu Thanh, cảm ơn cô đã nói cho tôi biết những điều này, đỡ cho tôi rất nhiều phiền phức.”
“Nhưng tôi hi vọng, cô đừng để cho Tô Tô biết cuộc trò chuyện của chúng ta.”
“Chuyện tiếp theo tôi sẽ xử lý. Cô cứ giúp đỡ Tô Tô, làm tốt chuyện công ty là được.”
“Đúng rồi, chuyện kênh phân phối hủy hợp đồng có cần tôi ra mặt không?”
Liễu Thanh sững sờ, vội nói: “Không cần. Thực ra tôi định...”
“Không cần nói cho tôi biết kế hoạch của cô. Tôi chỉ nhìn vào kết quả.”
“Đến khi cô không thể xử lý được thì hẵng đến nói với tôi.”
Nói xong, Tần Thiên lập tức rời khỏi văn phòng.
Chương 120 Vương của tôi
Liễu Thanh lấy làm lạ.
Cô ta không hiểu, Tần Thiên sẽ giải quyết chuyện kênh phân phối hủy hợp đồng như thế nào.
Nhưng biểu hiện vừa rồi của Tần Thiên khiến cô ta có một ảo giác. Chính là, người đàn ông này dường như không gì là không làm được…
Làm sao như thế được?
Liễu Thanh không hiểu.
“Liễu tổng, tên kia đã nói gì với cô vậy?” Tô Tô đi vào.
Nghĩ đến lời Tần Thiên nói, Liễu Thanh vội nói: “Không có gì. Chỉ là bảo tôi cố gắng giúp đỡ cô.”
Tô Tô bĩu môi, lo lắng nói: “Chuyện kênh phân phối từ chối hợp tác, vừa rồi cô nói đã có cách. Mau nói đi, là cách gì vậy?”
“Cần tôi làm gì?”
Liễu Thanh cười khổ nói: “Kế hoạch của tôi, chính là không làm gì cả.”
“Không làm gì cả?” Tô Tô không hiểu.
Liễu Thanh giải thích: “Bởi vì sản phẩm của chúng ta vẫn chưa ra mắt, cũng không có tiếng tăm gì, hợp đồng ký với kênh phân phối trước đây cũng chỉ là hợp đồng khung.”
“Tôi nghĩ, chỉ cần chúng ta thành công trong triển lãm quốc tế rồi tìm một ngôi sao lớn làm người phát ngôn. Đến lúc đó sẽ nổi tiếng khắp cả nước, còn lo không có kênh phân phối tự tìm đến cửa sao?”
“Mặc dù nhà họ Phan có sức ảnh hưởng rất lớn, nhưng cũng chỉ giới hạn ở tỉnh thành và một vài thành phố xung quanh mà thôi.”
“Chúng ta trực tiếp hướng đến cả nước. Tôi tin nếu họ muốn phá hoại thì cũng không thể làm gì được.”
“Cho nên, cách làm hiện nay chính là hoàn thành từng bước. Chờ đợi tổ chức triển lãm quốc tế.”
Tô Tô suy nghĩ, bất đắc dĩ gật đầu nói: “Cũng chỉ có thể như thế.”
“Thiết bị đã vận chuyển đến nhà xưởng, chúng ta cùng đi xem đi.”
Cửa tòa nhà Tô Ngọc, Tần Thiên chặn Tô Tô và Liễu Thanh chuẩn bị lái xe rời đi.
“Vợ, vì sự an toàn của em, anh đã tuyển gấp cho em một tài xế.”
“Đợi một chút, cô ấy sẽ đến ngay.”
Tô Tô cảm thấy không cần thiết, nhưng khi cô nhìn thấy tài xế mà Tần Thiên tuyển thì đồng ý ngay lập tức.
Vừa nhìn là một cô gái trầm lặng ít nói, nhưng rất gọn gàng nhanh nhẹn.
Trông có vẻ cũng chỉ ngoài hai mươi.
Kiểu người này vừa nhìn đã cho người ta cảm giác, làm việc chung với cô ấy chắc chắn sẽ rất thoải mái.
Tần Thiên giới thiệu, cô gái tên Lâm Tước là một tay đua đã nghỉ thi đấu. Tô Tô càng thêm hài lòng.
Thực ra, thân phận thật sự của Lâm Tước là một trong những thành viên của tiểu đội Long Giang thuộc nhóm Rồng.
Chuyện xảy ra mấy ngày này, khiến cho Tần Thiên không dám lơ là. Mà hắn lại không tiện đi theo bên cạnh Tô Tô mọi lúc.
Cho nên Tần Thiên bảo Lôi Báo sắp xếp nữ đặc nhiệm này.
Vừa nhìn Tần Thiên đã biết Lâm Tước rất đáng tin. Để cô ấy đi theo bảo vệ bên cạnh Tô Tô hắn rất yên tâm.
Thấy Lâm Tước lái xe đưa Tô Tô và Liễu Thanh rời đi, ánh mắt của Tần Thiên trở nên lạnh lùng.
Phan Long!
Nhà họ Phan tỉnh thành, Phan Long!
Tần Thiên không biết tại sao Tô Tô lại không hề có ấn tượng với cái tên này, hoặc là sau khi mất đi trí nhớ cô đã quên một vài chuyện.
Nhưng mà, Tần Thiên tuyệt đối sẽ không quên!
Hai chữ này, luôn giống như hai cây gai độc đâm sâu trong tim hắn.
Năm năm trước, trong tòa nhà của viện dưỡng lão, cái tên định cưỡng bức Tô Tô khiến cho cô nhảy lầu và bị liệt năm năm!
Chính là Phan Long!
Tô Tô và Tiết Nhân có một vài ngọn nguồn, Tiết Nhân cưới Phan Mỹ Nhi mà Phan Long lại là anh hai của Phan Mỹ Nhi.
Nói ra, Phan Long cũng chính là anh vợ của Tiết Nhân.
Cho nên Tần Thiên không thể hiểu được, Phan Long và Tô Tô có giao thiệp như thế nào.
Lẽ não, năm năm trước ở viện dưỡng lão, Tô Tô gặp Phan Long chỉ là tình cờ?
Là Tô Bắc Sơn biết thân phận của Phan Long, nên mong muốn dâng cháu gái xinh đẹp nhất của mình đến cửa?
Cho dù thế nào, thì có những chuyện cũng đến lúc phải tính toán rõ ràng.
Tất cả những thông tin liên quan đến nhà họ Phan của Liễu Thanh rất có hạn và cũng quá chính thức.
Tần Thiên lại gọi điện thoại cho Lôi Báo: “Nhóm Rồng có người ở tỉnh thành không? Anh có thể liên lạc được không.”
Câu trả lời của Lôi Báo ngắn gọn và rõ ràng “Có. Có thể.”
“Xin tiên sinh ra lệnh.”
Đối với tất cả mệnh lệnh của Tần Thiên bây giờ, Lôi Báo đều sẽ lựa chọn chấp hành vô điều kiện.
Sau chuyện của Tiết Nhân, thực ra Lôi Báo đã bí mật gọi điện cho tổng thủ lĩnh của họ là Long Vương Nhiếp Thanh Long, hỏi Tần Thiên rốt cuộc có thân phận gì?
Hàm ý, có chút nghi ngờ về hành vi của Tần Thiên.
Một câu nói của Nhiếp Thanh Long đã khiến Lôi Báo im miệng.
“Tiểu Tặc, có thể làm việc cho ngài ấy thì cậu nên âm thầm vui mừng đi.”
“Đó là vương của tôi.”
Vương của Long Vương!
Nên là thân phận gì? Lôi Báo cũng không dám nghĩ.
“Lập tức điều tra nhà họ Phan. Nếu họ có bất cứ hành động gì thì thông báo liền cho tôi.”
“Nhưng phải nhớ, không được rút dây động rừng.”
“Rõ!”
Cúp máy, Tần Thiên châm một điếu thuốc, vẻ mặt u ám.
Bắt đầu từ bây giờ, Phan Long, người lãnh đạo đế chế kinh doanh tương lai của nhà họ Phan này đã bước vào thời gian đếm ngược cái chết.
Mà hắn biết, món quà lớn đầu tiên hắn tặng cho nhà họ Phan đã ở trên cao tốc chạy về tỉnh thành.
“Tần Thiên, tên khốn kiếp này!”
“Phan Mỹ Nhi tôi nhất định sẽ không tha cho hắn!”
“Đợi tôi về đến tỉnh thành điều động cứu viện, nhất định sẽ xé hắn thành trăm mảnh!”
Bên trong chiếc Rolls-Royce, khuôn mặt Phan Mỹ Nhi hung dữ, la hét ầm ĩ.
Tiêu Nghĩa thở ra, ủ rũ nói: “Sơ ý rồi!”
“Tôi không nên nhắm vào lòng bàn tay hắn, tôi nên tránh mới phải.”
“Thật là sơ ý. Không ngờ Tần Thiên này lại đáng sợ như vậy!”
“Tiểu thư, xem ra cao thủ bình thường không thể đối phó được hắn.”
Phan Mỹ Nhi trầm giọng nói: “Tôi biết.”
“Chuyện còn lại giao cho tôi. Tiêu lão, sau khi trở về tôi sẽ mời bác sĩ tốt nhất cho ông, ông hãy nghỉ ngơi thật tốt.”
“Bây giờ cảm thấy thế nào?”
“Cũng được….” Có vẻ như Tiêu Nghĩa đã tiêu hóa nội lực của Tần Thiên, thần khí trông vẻ tốt hơn nhiều so với lúc vừa rời đi.
Nhưng còn chưa nói xong một câu, đột nhiên ông ta mở to mắt sợ hãi.
Trong nháy mắt, đau đớn khiến cho khuôn mặt già nua của ông ta méo mó vô cùng, trông rất hung dữ và đáng sợ.
“Tiêu lão, ông sao thế?” Phan Mỹ Nhi giật mình.
Tiêu Nghĩa nghiến chặt răng, cuối cùng không nhịn được ông ta la lớn: “Tần Thiên hại tôi!”
“Đại tiểu thư, hãy trả thù cho tôi!”
Sau đó, liên tục phun ra mấy ngụm máu tươi, nhuộm đỏ toàn bộ kính xe.
Phan Mỹ Nhi sợ hãi tránh sang một bên, trơ mắt nhìn cơ thể của Tiêu Nghĩa đang dần co rút lại giống như bong bóng xì hơi.
Ông ta trợn mắt nhìn lên nóc xe, dường như cho đến chết cũng không dám tin mình lại chết như thế này.
“A!”
“Mau dừng xe!”
Phan Mỹ Nhi sực tỉnh, hét lên một cách hoảng hốt.
Chiếc xe dừng lại bên đường, cô ta vội mở cửa xe ra, dùng chân đẩy thi thể của Tiêu Nghĩa vào trong rãnh sâu bên đường.
“Đi nhanh!”
“Mau về nhà!”
“Không được dừng lại phút chốc nào!”
Khoảnh khắc này, sự tôn vinh và cao quý mà cô ta luôn giả vờ không còn sót lại chút gì nữa.
Giống như một người đàn bà hung hãn bị sợ hãi cực điểm.
Những ngày sau đó, lại trở nên bình yên lạ thường.
Ba ngày sau, thi thể của Ngô Phi và Tô Nam cùng chiếc xe cuối cùng đã được tìm thấy.
Trong sự đau buồn, Ngô Thiên Hùng đành phải đón đứa con riêng sắp xếp đi học ở nước ngoài trở về, tiếp tục đào tạo người nối nghiệp.
Mà mọi người trong nhà họ Tô, sau khi biết được chuyện gì đã xảy ra đều sợ bị Tần Thiên trả thù.
Bởi vì bọn họ cũng là người tham gia vào chuyện Tiết Nhân.
Cuối cùng, rút kinh nghiệm xương máu bọn họ chuyển nhà ngay trong đêm, lái xe rời khỏi Long Giang chạy về huyện nhỏ quê nhà của họ.
Họ ở lại cũng vô ích. Bởi vì nhà cửa và cửa hiệu Đông y đều đã thế chấp.
Điều may mắn duy nhất là họ đã lấy được khoản vay hai mươi triệu đầu tiên. Tiêu tiết kiệm một chút cũng có thể sống yên ổn nửa đời còn lại.
Chương 121 Thiếu niên
Ngô Thiên Hùng nhanh chóng sắp xếp hậu sự cho con trai Ngô Phi của ông ta, sau đó tìm được Tần Thiên.
''Tần tiên sinh, bây giờ tập đoàn Kiến Nhân đã hoàn toàn rút ra khỏi Long Giang để lại một chỗ trống rất lớn. Miếng bánh lớn này còn nhờ anh quyết định.''
Mặc dù lúc trước Tần Thiên đã nói qua sẽ để tập đoàn Cẩm Tú của ông ta lên vị trí thứ nhất.
Nhưng giữa đường lại xảy ra chuyện như vậy, bây giờ Tần Thiên không nói thì ông ta cũng không dám làm bừa.
Đối với việc Tô Nam kéo theo Ngô Phi chết chung, Tần Thiên rất ngạc nhiên.
Bây giờ công ty của Ngô Thiên Hùng đang phụ trách xây dựng khu công nghiệp của Tô Tô, biểu hiện cũng coi như không tệ. Cho nên hắn không ngại cho Ngô Thiên Hùng chút lợi ích.
''Nếu đã vậy, ông cảm thấy mình có thể nuốt trôi thì ăn hết đi.''
''Còn nữa. Tôi mong tập đoàn Cẩm Tú của ông sẽ tạo phúc cho Long Giang chứ không phải giống một con quỷ hút máu coi lợi ích là trên hết.''
Ngô Thiên Hùng rùng mình, sợ hãi nói: ''Tôi đảm bảo với Tần tiên sinh, nhất định sẽ lấy dân làm chủ và vì dân mà làm.''
''Còn một việc nữa, tiểu khu Long Hồ nên cải tạo như thế nào?''
Đây cũng là một vấn đề.
Tần Thiên suy nghĩ một chút rồi nói: ''Làm theo kế hoạch lúc trước, nên cải tạo như thế nào thì làm như vậy đi.''
''Nhưng tôi muốn ông làm theo ý của tôi.''
''Ông cũng có thể hiểu là toàn bộ tiểu khu Long Hồ đã bị tôi mua lại.''
Sau đó Tần Thiên nói rõ suy nghĩ của mình cho Ngô Thiên Hùng. Ý chính chính là giữ lại ngôi biệt thự kia của Dương Ngọc Lan.
Mấy tòa nhà nhỏ xung quanh và vườn tược bên trong, tất cả những công trình lộn xộn đều dỡ bỏ.
Hình ảnh sau khi cải tạo xong chính là mấy trăm mẫu (1) đất lấy Long Hồ làm trung tâm, xây thành một khu trồng cây cảnh xinh đẹp.
(1) 1 mẫu = 10 sào = 3600m2
Xây tường cao xung quanh, mỗi một vị trí đều xây thêm phòng an ninh.
Đối với khu vực cây cối trong khu vườn, nhất là xung quanh biệt thự của Dương Ngọc Lan, Tần Thiên có một suy nghĩ khác người, hắn nói Ngô Thiên Hùng tìm mấy người có kinh nghiệm trồng thuốc bắc, trồng hết tất cả các loại thuốc Đông y mà Tô Tô thích xung quanh.
Hắn không muốn trồng những loại cây quý giá gì đấy ở quanh.
Sau khi nghe xong, Ngô Thiên Hùng không nhịn được mà cảm thán: ''Tần tiên sinh thật nhìn xa trông rộng!''
''Tôi mạnh dạn đoán rằng, sau khi Long viên xây xong, Tô tiểu thư thấy nhất định sẽ rất cảm động.''
''Đây đúng là một món quà tuyệt vời.''
Tần Thiên cười nói: ''Cho nên trước khi xây xong vườn phải giữ bí mật.''
''Ông cảm thấy một tháng đủ không?''
Ngô Thiên Hùng lập tức nói: ''Theo lời tiên sinh thì chỉ phá vài tòa nhà, xây tường cao lên, trồng thêm chút thảo dược, những thứ này có thể làm cùng lúc.''
''Tôi đảm bảo một tháng sau Tần tiên sinh và phu nhân có thể chuyển vào nhà mới!''
''Tôi cam kết với anh!''
Tần Thiên xua tay nói: ''Cũng không cần cam kết như vậy đâu.''
''Ngô tổng, lần này vất vả cho ông rồi. Mảnh đất này và tiền để thi công sẽ có người chuyển cho ông.''
Mặc dù Long Giang chỉ là một thành phố nhỏ không đáng chú ý nhưng mảnh đất Long Hồ này có vị trí khá tốt.
Tập đoàn Kiến Nhân dựa vào quan hệ đã mua được mảnh đất này với giá thấp, nhưng giá cũng là một ngàn vạn một mẫu.
Tiểu khu ba trăm mẫu lại chỉ có giá bằng đất, chính là ba trăm triệu. Đó là còn chưa tính tiền bồi thường di dời.
Tính ra cũng chỉ khoảng bốn năm trăm triệu.
Ngô Thiên Hùng vốn muốn đảm nhận hết, không cần tiền của Tần Thiên. Nhưng bốn năm trăm triệu ông ta thật sự không đủ sức.
Cuối cùng ông ta đành phải ngượng ngùng đồng ý để Tần Thiên gửi tiền.
Đồng thời ông ta càng thêm kinh sợ với thân phận của Tần Thiên.
Bây giờ ông ta có thể chắc chắn rằng Tần Thiên là ông lớn đứng sau màn.
Mắt không chớp đã chuyển năm trăm triệu, mua toàn bộ dược liệu trồng quanh tiểu khu chỉ vì lấy lòng vợ, ông ta chưa từng thấy ai chịu chi như vậy.
Nhà họ Phan ở thành phố bên kia vẫn chưa có tin tức.
Tần Thiên cũng không vội. Hắn biết, im lặng càng lâu thì đối phương càng bùng nổ, sẽ càng mạnh bạo hơn.
Rất có thể bọn họ đang giấu đại chiêu, muốn đánh gọn chỉ trong một chiêu.
Đã vậy thì hắn sẽ canh đúng thời gian để hoàn thiện kế hoạch của mình hơn.
Bên cạnh Tô Tô có Lâm Tước, tạm thời không cần quá để tâm.
Tần Thiên hạ lệnh cho Cường Long, dẫn hơn ngàn anh em, mỗi người đều giữ vững tinh thần.
Cửa nhà ga bến tàu, toàn bộ đều rải rác khắp nơi, một khi phát hiện có người khả nghi vào thành phố sẽ lập tức báo cáo.
Tần Thiên để Cường Long báo cáo trực tiếp cho Lôi Báo. Cũng thật trùng hợp, vì có công việc cần thiết nên Lôi Báo và Cường Long đã sớm quen nhau.
Dựa vào năng lực của Lôi Báo và nhóm Rồng, có thể nói, bất kể là nhân viên nào có điểm khả nghi bọn họ cũng có thể nhận ra đầu tiên và tiến hành kiểm chứng.
Hoặc là đuổi đi hoặc là đánh chết.
Sắp xếp xong những việc này thì chỉ còn lại sơn trang Mãnh Thú.
Cho đến bây giờ, với điều kiện tiên quyết là không sử dụng sức mạnh của Thần Vương Điện thì đây là một con át chủ bài Tần Thiên đang giấu.
Hơn nữa gánh vác Thiên Phạt là sứ mệnh càng quan trọng hơn.
Tần Thiên gần như có thể đoán được, trong tương lai không xa, trong cuộc chiến chống lại thế lực hắc ám kia, Thiên Phạt sẽ phải chịu trách nhiệm nặng nề.
Cho nên hắn không thể không quan tâm được.
Qua mấy ngày đẩy nhanh tốc độ, Vũ Sơn chỉ huy thợ thủ công, cuối cùng bức tường cao và lưới sắt xung quanh khu vườn cũng được gia cố toàn bộ.
Tất cả mọi chỗ đều không có góc chết, đều được lắp camera có tia hồng ngoại giám sát ban đêm.
Bây giờ chỉ cần có người đến gần khu vườn, cho dù là ở góc độ nào cũng sẽ xuất hiện trên màn hình giám sát lớn ở phòng theo dõi.
Bảy khu vườn thú trong khu vườn cũng hoàn toàn được tách ra.
Đến bây giờ, vườn chó sói, vườn sói, vườn báo, vườn sư tử, vườn hổ, vườn gấu và cuối cùng là đầm lầy cá sấu, nước mắt thiên thần, chính thức hoàn thành.
Cũng không khó để tìm thấy những con thú tương ứng với chúng. Vì sơn trang Mãnh Thú vốn dĩ đã có trình độ chăn nuôi tương ứng nên Vũ Sơn đã thông qua những kênh chính thức đặt một lượng hàng lớn từ châu Phi.
Dự tính mười ngày sau sẽ được đưa đến đây theo đường đặc biệt.
Những con thú này đều là những con thú đến từ nơi hoang dã thật sự, đều là những con thú dũng mãnh nhất trên thảo nguyên.
Đến lúc đó, sơn trang Mãnh Thú chính là thiên đường của thú dữ, đồng thời cũng chính là địa ngục trần gian.
Một chuyện quan trọng khác không được chậm trễ nữa chính là mở rộng đội ngũ.
Vũ Sơn đề cử một người, nói là một thiếu niên săn thú mà hắn ta đã gặp mấy năm trước khi đến vùng núi xa xôi làm việc với Thiết lão gia tử.
Sau khi đi săn về thấy cảnh mẹ bị mấy người xấu bắt nạt, một mình cậu ấy và cây nĩa săn bán đã tiễn toàn bộ bọn họ lên Tây Thiên.
Sau đó còn kéo thi thể của bọn họ vào núi sâu cho sói ăn.
Sau khi chuyện này xảy ra, thiếu niên kia bị bắt. Vì thủ đoạn quá dã man nên đã chấn động một thời gian.
Theo luật pháp, mặc dù cậu ấy phòng vệ chính đáng nhưng đã trên mức phòng vệ, có khả năng bị phán tử hình.
Thiết Hùng tìm hiểu rõ mọi chuyện, cảm thấy thiếu niên thấy cảnh mẹ mình chịu nhục, dưới tình hình nguy cấp đã báo thù thay mẹ, về tình có thể hiểu được.
Ông ta dựa vào quan hệ của mình, cộng với lời cầu xin của dân chúng nơi đó, cuối cùng đã sửa được án thành vô thời hạn.
Mặc dù vẫn còn nặng nhưng vẫn bảo vệ được mạng cho cậu ấy.
''Tôi rất có ấn tượng với đứa bé kia.''
''Khi còn nhỏ cậu bé đó đã mất bố, mẹ thì mù hai mắt. Một mình cậu ấy mang theo mẹ sống ở một căn nhà nhỏ trên núi, từ năm mười tuổi đã cầm nĩa đi săn khắp núi, vừa nuôi sống mình vừa hiếu kính mẹ.''
''Vì vất vả dầm mưa dãi nắng lâu ngày nên da cậu ấy thô ráp đen nhánh, nhưng đôi mắt lại rất sáng.''
''Lúc hung ác thì giống một con sói con, lúc yên lặng lại giống một con nai con vô hại.''
Tần Thiên nghe đến đây đã biết đây là người mình muốn tìm, hắn vội vàng nói: ''Cậu ấy tên là gì, bây giờ bị nhốt ở đâu?''
Vũ Sơn nói: ''Bị giam tại ngục giam thứ hai ở Nam Cương.''
''Tên là A Tân.''
Tần Thiên lập tức đứng dậy nói với Thiết Ngưng Sương: ''Lập tức đi đặt vé máy bay đến Nam Cương, cô đi với tôi một chuyến.''
Chương 122 Xuất hiện
Đến Nam Cương, một huyện nhỏ hẻo lánh ở vùng núi xa xôi, Tần Thiên cũng không lập tức đến ngục giam số hai.
Nghe ngóng một chút đã biết tin tức của A Tân.
Đáng tiếc là người mẹ mù của cậu ấy, sau khi A Tân nhận hình phạt, vì quá đau buồn nên đã sớm qua đời.
Tần Thiên tìm ở dốc núi trong rừng tùng thấy mộ của bà ấy. Đó chỉ là một đống đất nhỏ, xung quanh cỏ dại mọc um sùm.
Hắn tự mình ra tay dọn dẹp cỏ dại. Sau đó sai người xây lại mộ phần, dựng một tấm bia, khắc mấy chữ "mẹ A Tân'' lên.
Thiết Ngưng Sương hơi khó hiểu nói: ''Còn chưa biết A Tân kia có phải người chúng ta muốn tìm không mà.''
''Bây giờ anh đâu cần làm những chuyện này đâu?''
Tần Thiên nghiêm túc nói: ''Cho dù cậu ấy có phải là người chúng ta muốn tìm hay không, chỉ dựa vào tấm lòng hiếu thảo cũng như tâm huyết mà rất nhiều người trong nước chúng ta đã đánh mất cũng đáng để Tần Thiên tôi nể trọng.''
Thiết Ngưng Sương lè lưỡi, vội vàng đi sang bên cạnh hái một bó hoa tươi đặt trước mộ.
Cô ta chắp tay trước ngực cầu nguyện nói: ''Chào dì nằm bên trong, cháu tên Thiết Ngưng Sương. Mặc dù chúng ta chưa từng gặp nhau nhưng dì đã nuôi dạy được một thiếu niên tốt như A Tân, cũng đáng để Thiết Ngưng Sương cháu tôn kính.''
''Chúng cháu sẽ chăm sóc tốt cho A Tân. Mong dì yên nghỉ.''
Làm xong cô ta mới nhìn về phía Tần Thiên: ''Cái danh thiếu chủ ''Thiên Phạt'' này của anh có thể vào ngục giam thứ hai sao?''
''Phạm nhân nặng tội canh gác rất chặt.''
Tần Thiên cười nói: ''Tôi không thể, nhưng cô có thể.''
''Tôi?'' Thiết Ngưng Sương không hiểu.
Tần Thiên vừa đi xuống dưới núi vừa nói: ''Năm đó ông nội cô có thể biện hộ cho A Tân, chứng tỏ ở chỗ này ông ấy vẫn còn chút nhân mạch.''
''Mặc dù lão tướng quân đã lùi về phía sau nhưng chắc là có rất nhiều môn đệ.''
''Đừng nói với tôi là đại tiểu thư nhà họ Thiết như cô lại không thể điều động môn đệ của nhà cô.''
Thiết Ngưng Sương không nhịn được mà liếc mắt nhìn.
Cô ta vốn đang còn mừng thầm vì Tần Thiên chỉ rõ cô ta đi theo. Hóa ra là coi cô ta thành giấy thông hành.
Nhưng cô ta không dám thất lễ, vội vàng gọi mấy cuộc điện thoại, cầm giấy thông hành, thuận lợi gặp được A Tân.
Mỏ đá phía sau ngục giam, thiếu niên tay trần đang đập đá trong góc.
Cậu ấy cao to khỏe mạnh, da thịt đen nhánh, mồ hôi chảy dọc xuống.
Mặc dù cậu ấy chỉ có một mình nhưng đá vụn rơi xuống bên cạnh lại nhiều hơn mấy người bên cạnh.
Dường như cậu ấy không biết mệt mỏi là gì.
Đôi mắt yên tĩnh mà nghiêm túc.
Mấy phạm nhân lớn tuổi giở thủ đoạn, lặng lẽ chuyển đá sau lưng A Tân sang bên mình, xem như đó là thành quả lao động của mình, A Tân cũng hồn nhiên không biết.
''Bắt nạt người khác quá rồi!'' Thiết Ngưng Sương đứng sau song sắt thấy vậy thì không nhịn được mà bênh vực kẻ yếu.
Cảnh ngục bên cạnh cười nói: ''A Tân đã sớm quen rồi.''
''Mặc dù mấy người già đời kia dùng mánh khóe trộm đá nhưng bọn họ đối xử với A Tân không tệ. Bình thường những đồ không ăn được đều cho A Tân.''
''Thiếu niên cơ thể to cao, ăn kiểu gì cũng không thấy no.''
Tần Thiên cười nói: ''Nói vậy thì A Tân ở chỗ này có rất nhiều mối quan hệ tốt?''
Giám ngục cười nói: ''Quan hệ tốt thì làm được gì chứ. Người bị phán vô thời hạn, đời này không thể rời khỏi đây, rất nhiều chuyện đã sớm không còn quan tâm nữa rồi.''
''Hai người đừng ở lại quá lâu, tôi đến nơi khác xem thử.''
Sau khi giám ngục đi rồi, đằng sau song sắt có một cánh cửa nhỏ mở ra, một đám người đi ra.
Trên mặt tên cầm đầu có một vết sẹo to dữ tợn.
Mấy phạm nhân già nhìn thấy gã ta thì nhanh chóng tránh đi. Rất rõ ràng, bọn họ đều vô cùng sợ hãi đám người mặt sẹo kia.
Thiết Ngưng Sương nhíu mày: ''Hình như bọn hắn đến để đối phó với A Tân.''
''Tôi đi gọi giám ngục đến.''
Tần Thiên cười nói: ''Đừng sốt ruột. Xem một lúc đã.''
Chỉ thấy đám người mặt sẹo kia vây quanh A Tân.
''Thằng nhóc, nghe nói mày là đại ca khu ba, đại ca khu bốn hiện tại của chúng tao, anh Đao muốn tìm mày đàm phán.''
''Anh Đao nói sau này khu ba chúng mày nghe theo mệnh lệnh của khu bốn.''
''Tính theo đầu người, mỗi người một tháng nộp cho chúng ta một điếu thuốc lá.''
''Mày có ý kiến gì không?''
A Tân tiếp tục vung cuốc lên không quan tâm gì.
''Không nói lời nào thì xem như mày đồng ý.''
''Các anh em, thu thuốc.'' Mặt sẹo ra lệnh, thuộc hạ của gã ta nhanh chóng đi về phía những phạm nhân già của khu ba.
Nếu không thuận theo thì sẽ bị ăn đánh.
Phạm nhân già hết cách, lấy hết thuốc lá quý giá trong người ra.
Bọn họ vênh váo đắc ý đang định rời đi thì A Tân bỏ chiếc cuốc trong tay xuống.
''Các người có thể bắt nạt tôi, không thể bắt nạt họ.''
''Mày nói cái gì?'' Mặt sẹo cười ha ha: ''Thằng nhãi, mày thú vị đấy, mày muốn ra mặt thay cho đám người này à?''
Mấy người chuẩn bị rời đi lại lần nữa vây quanh A Tân.
Vẻ mặt A Tân không chút thay đổi: ''Thuốc lá đưa lại cho họ. Có chuyện gì thì nhằm vào tôi.''
Mặt sẹo cười lạnh: ''Mày muốn nộp thuốc lá thay cho họ?''
''Nhóc con, một người một điếu, mày có nhiều như vậy sao?''
A Tân lắc đầu: ''Tôi không hút thuốc lá. Tôi cũng không có thuốc lá.''
''Vậy mẹ nó mày nói với tao cái gì!'' Mặt sẹo tức giận, đưa tay bóp cổ A Tân.
''Quỳ xuống xin lỗi ông đây nhanh!''
Thấy A Tân không quỳ, mặt sẹo cười gằn: ''Thằng nhãi, tao đã sớm nghe nói mày cứng đầu.''
''Muốn lấy lại thuốc lá cho bọn họ phải không? Cũng không phải không thể.''
''Để cho anh em tao mỗi người lên đánh một trận. Sau khi đánh xong mày có thể đứng lên thì khu ba của chúng mày sau này tự dọ.''
''A Tân, không cần đâu!''
''Đừng đồng ý!''
''Không phải chỉ là thuốc lá thôi sao? Để bọn họ mang đi đi.'' Những phạm nhân già kia bắt đầu thuyết phục.
Vẻ mặt A Tân lạnh lùng nhìn mặt sẹo, cuối cùng gật nhẹ đầu: ''Được.''
Mấy người mặt sẹo không ngờ A Tân lại kiên cường như vậy, bọn họ càng hăng hái hơn.
''Các anh em, dùng sức từ khi bú sữa mẹ đến giờ dạy dỗ nó thật tốt cho tao!''
Mặt sẹo ra lệnh.
Mấy tên kia đều là nhân vật hung ác không sợ trời không sợ đất. Bọn họ vào tư thế rồi bắt đầu tấn công A Tân.
''Bộp!'' Một người to béo lao lên, trực tiếp đấm một cái vào bụng A Tân.
Nhân lúc A Tân đau đớn xoay người, gã ta lại lên gối một cái, mạnh mẽ đá vào ngực A Tân.
Những người khác thay phiên nhau ra trận.
Đấm đá vô cùng mạnh mẽ.
A Tân ôm đầu co người lại trên mặt đất, mạnh mẽ chịu đòn. Không đánh trả, cũng không cầu xin.
Đám người kia nhanh chóng đánh mệt, thấy A Tân từ đầu đến cuối đều không thể chinh phục được, tên mặt sẹo kia tức giận.
Gã thấy cái cuốc bên cạnh thì đi tới nhặt lên.
''Anh Đao, sẽ mất mạng đấy!''
''Đừng anh Đao. Anh mà đánh chết người thì đời này đừng mong được giảm hình phạt.'' Người phạm nhân già la lớn.
Mặt sẹo cắn răng, dùng cán cuốc đập mạnh lên lưng A Tân.
Rắc một tiếng, cán gỗ gãy làm đôi.
A Tân phun một ngụm máu, cơ thể run rẩy.
''Đứng dậy đi!''
''Mày cmn không phải mạnh mẽ lắm sao?''
''Đứng lên cho ông đây, sau này ông đây sẽ đặc cách cho khu ba của chúng mày!''
Trong tiếng gào thét điên cuồng, A Tân từ từ đứng lên.
''Con mẹ nó!'' Mặt sẹo thẹn quá hóa giận, không nhịn được mà muốn dùng cái cuốc cứng rắn kia tấn công A Tân.
Cuối cùng lúc này A Tân cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía gã.
Đôi mắt vốn đang trầm lặng đột nhiên phát ra sát khí của sói hoang.
Bị sát khí này dọa sợ, mấy người mặt sẹo không rét mà run.
''Xem như mày có gan. Chúng ta đi!'' Mặt sẹo ném cái cuốc trong tay đi, hùng hổ đi về phía cửa nhỏ.
''Đi thôi.''
''Chúng ta nên xuất hiện rồi.''
Tần Thiên tùy ý đẩy một cái, song sắt trước mặt bị đẩy ra, hắn dẫn Thiết Ngưng Sương đi vào trong.
“Vợ, còn đau không?”
Tần Thiên không ngờ mình chỉ rời đi một lúc đã xảy ra chuyện như thế này. Nhìn dấu tay trên mặt Tô Tô, hắn vừa đau lòng vừa tức giận.
“Được rồi!”
Tô Tô cảm thấy bực mình, không vui nói: “Chỉ một cái tát mà thôi, em cũng không dễ hỏng như vậy!”
“Anh có võ thuật, thì suy nghĩ cho kỹ làm thế nào đón nhận sự trả thù của nhà họ Phan đi.”
“Em phải đi tìm Liễu Thanh, bàn bạc chuyện của kênh phân phối.”
Tần Thiên do dự một chút, cẩn thận nói: “Vợ, em không có ấn tượng gì với nhà họ Phan này ư?”
Tô Tô sửng sốt, ngạc nhiên nói: “Em có ấn tượng gì?”
“Đúng rồi. Ngày đó ở nhà hàng Tây, đột nhiên nhìn thấy phát video cầu hôn của Tiết Nhân. Hóa ra cô gái đó chính là Phan Mỹ Nhi này à.”
Nói đến đây, cô bỗng nhìn Tần Thiên một cách kỳ lạ.
Tần Thiên bị nhìn như vậy có hơi sợ hãi, hắn lúng túng nói: “Sao thế, bị vẻ đẹp trai của anh mê hoặc rồi sao?”
Tô Tô nghiến răng nói: “Họ Tần, anh thành thật khai báo đi!”
“Có phải anh đã giở trò ở nhà hàng Tây ngày hôm đó không?”
Tần Thiên: “Cái đó, đột nhiên anh nhớ ra vấn đề bảo mật của công ty rất nghiêm trọng!”
“Vợ, chuyện này em giao cho anh nhé!”
“Bây giờ anh sẽ đi thu xếp!”
Vừa nói hắn vừa chuồn ra khỏi văn phòng.
Nghĩ đến người đàn ông này đã vì mình, lại giở trò quỷ ở nhà hàng Tây, Tô Tô thật sự vừa tức giận vừa buồn cười.
Nhưng nghĩ đến tấm lòng hắn dành cho mình, lại cảm thấy ấm áp.
Lại nghĩ đến đêm hôm qua, vốn mình chỉ sợ muốn tìm kiếm một chút an ủi. Không ngờ, lại ngủ trong lòng hắn đến khi trời sáng, bỗng nhiên cô cảm thấy khuôn mặt và cơ thể đều nóng lên.
Cô biết đi tìm Liễu Thanh với dáng vẻ này rất không thích hợp. Để ổn định tinh thần, đành phải ngồi xuống pha một ly cà phê.
Tần Thiên đã đến văn phòng của Liễu Thanh.
Liễu Thanh cười lạnh lùng nói: “Vừa rồi tại sao anh ngăn tôi lại, không cho tôi nói chuyện của nhà họ Phan?”
Tần Thiên cân nhắc một chút, nói: “Có những chuyện, tôi không muốn để cho Tô Tô biết. Bây giờ, cô đã nghe ngóng được gì có thể nói với tôi.”
Liễu Thanh lạnh lùng cười nói: “Một tổng giám đốc như tôi, chỉ có trách nhiệm với chủ tịch. Anh tính là gì?”
“Tần Thiên, nếu tôi nhớ không nhầm thì anh không có chức vụ gì ở công ty nhỉ?”
“Tại sao tôi phải nghe anh?”
“Chẳng lẽ dựa vào nắm đấm cứng của anh?”
Liễu Thanh vẫn có chút khinh thường Tần Thiên. Bởi vì cô ta cảm thấy, Tần Thiên chỉ là một võ sĩ lỗ mãng.
Loại người này có thể hòa hợp tốt ở một nơi nhỏ. Nhưng, Liễu Thanh là người đã nhìn thấy thế giới rộng lớn.
Cô ta biết, muốn tham gia vào thế giới rộng lớn phải dựa vào đầu óc, tài nguyên và mối quan hệ chứ không phải nắm đấm.
Cô ta cảm thấy, Tần Thiên không xứng với Tô Tô.
Ánh mắt Tần Thiên rét lạnh, lạnh giọng nói: “Tôi hỏi cô, tốt nhất cô nên thành thật trả lời. Đừng giở trò cáu kỉnh và nhỏ nhen với tôi.”
“Tin tưởng tôi, điều này tốt cho cô.”
Nhìn thấy ánh mắt của Tần Thiên, bỗng nhiên Liễu Thanh run rẩy.
Một giây trước, mặc dù Tần Thiên nhìn như hung ác nhưng vẫn là kiểu hung bạo của võ sĩ.
Nhưng mà bây giờ, ánh mắt hắn sâu thẳm giống như một hố sâu không đáy, toát lên vẻ độc đoán vô song như có thể nuốt chửng tất cả!
Liễu Thanh kiêu ngạo, thậm chí trong một tích tắc có loại ảo giác không nhịn được muốn quỳ xuống trước mặt hắn, cúi đầu cầu xin ban ơn.
Điều này làm sao có thể?
Ánh mắt Tần Thiên thoáng qua rồi khôi phục lại dáng vẻ như bình thường.
Nhưng, sau lưng Liễu Thanh đã toát một lớp mồ hôi lạnh.
Khoảnh khắc này, nhờ vào trực giác của mình mà cô ta đã làm một quyết định chính xác nhất đời này.
Cô ta cung kính cúi đầu xin lỗi Tần Thiên.
“Xin lỗi Tần tiên sinh.”
“Mặc dù ngài không giữ chức ở công ty, nhưng ngài là chồng của chủ tịch. Công ty này chính là tài sản chung của hai người.”
“Tôi xin lỗi ngài vì sự thiếu hiểu biết và vô lễ của tôi trước đây. Hi vọng ngài có thể tha thứ.”
Trong mắt Tần Thiên lóe lên vẻ khen ngợi, có thể làm được như vậy tương lai Liễu Thanh còn có thể tăng lên một bậc.
“Bây giờ có thể nói rồi.”
“Vâng!”
Liễu Thanh nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó thấp giọng nói: “Nhà họ Phan, chủ nhà là Phan Hữu Chí. Lúc nhỏ gia cảnh nghèo khó, thời trẻ lưu lạc ở nước ngoài, sau đó đã tích lũy được hũ vàng đầu tiên nhờ bán lại thiết bị y tế từ trong nước ra nước ngoài.”
“Nghe nói, ông ta cũng có chút quan hệ với Hồng Môn ở nước ngoài. Nhưng phải chờ kiểm chứng.”
“Sau khi trở nên giàu có Phan Hữu Chí quay trở về tỉnh thành, tận dụng tiền vốn trong tay và đầu óc nhạy bén, trước là mở một khách sạn. Khách sạn siêu năm sao duy nhất của tỉnh thành hiện này là của ông ta. Tên là ‘Khách sạn Kiệt Long’.”
“Kiệt Long, cũng là tên của hai con trai ông ta.”
“Con trai lớn của ông ta tên Phan Kiệt, trẻ tuổi thành đạt, được Phan Hữu Chí cố ý đào tạo, theo chính trị. Hiện nay làm cấp ủy ban tỉnh ở tỉnh khác.”
“Có thể nói là trẻ tuổi tương lai tươi sáng.”
“Con trai thứ hai, tên Phan Long...”
Nghe thấy cái tên này, mí mắt Tần Thiên giật mạnh.
“Có vấn đề sao?” Liễu Thanh lập tức phát hiện sự khác thường của hắn.
“Không có, cô nói tiếp đi.” Vẻ mặt Tần Thiên hơi lạnh.
Liễu Thanh nuốt nước bọt, nói tiếp: “Phan Long này cũng rất giỏi, xem như là kế thừa đầu óc kinh doanh của Phan Hữu Chí.”
“Bây giờ đã thay thế Phan Hữu Chí thu xếp rất nhiều chuyện, nếu không có gì bất ngờ thì tương lai sẽ là người nối nghiệp đế chế kinh doanh của nhà họ Phan.”
“Tôi biết Phan Hữu Chí có một cô con gái nhỏ, bình thường không lộ mặt trước công chúng. Bây giờ xem ra, chính là Phan Mỹ Nhi bị ngài túm cổ tát vào mặt đây.”
“Chính bởi vì Phan Mỹ Nhi tàn tật, cho nên Phan Hữu Chí kể cả hai con trai, Phan Kiệt Phan Long đều rất bảo vệ Phan Mỹ Nhi.”
“Cho nên tiên sinh, Phan Mỹ Nhi không dọa anh đâu. Tiếp theo anh nhất định phải cẩn thận sự trả thù của nhà họ Phan.”
Tần Thiên lạnh lùng cười nói: “Còn không?”
Liễu Thanh suy nghĩ một chút và nói: “Phan Hữu Chí còn có một người con trai, nhưng không phải con ruột, là con của bạn nhận nuôi. Tên Phan Hổ.”
“Phan Hổ này xếp thứ tư ở nhà họ Phan, cũng rất giỏi.”
“Theo như tôi biết, anh ta thay nhà họ Phan quản lý một thế lực ngầm tương đối đáng sợ ở tỉnh thành và một vài thành phố xung quanh.”
“Rất nhiều ngành kinh doanh giải trí của nhà họ Phan đều do Phan Hổ quản lý.”
“Nếu như không có gì bất ngờ thì sau khi Phan Mỹ Nhi trở về, người đầu tiên của nhà họ Phan đến trả thù có lẽ sẽ là Phan Hổ.”
“Nghe nói thủ đoạn của người này rất độc ác, thuộc kiểu giết người không chớp mắt.”
Nói đến điều này, cô ta vẫn lo lắng cho sự an nguy của Tần Thiên theo bản năng.
Nhưng Tần Thiên cũng không để ý. Hắn lạnh lùng cười nói: “Làm sao cô biết được những điều này?”
Liễu Thanh nói đúng sự thực: “Trước đây nhà họ Phan có một dự án muốn đầu tư, Phan Hữu Chí cử người tìm đến tư bản Thiên Phú.”
“Công ty giao nhiệm vụ cho tôi. Tôi làm theo thông lệ, tiến hành thẩm định họ.”
“Về sau phát hiện việc kinh doanh của nhà họ Phan rất phức tạp, mà rất nhiều chỗ mờ ám cho nên tôi không đồng ý dự án này.”
“Tiên sinh, nếu cần tôi có thể đưa ra yêu cầu với công ty.”
“Tôi nghĩ Phan Hữu Chí vẫn sẽ nể mặt Thiên Phú một chút.”
“Không cần đâu.” Tần Thiên trực tiếp từ chối, nói: “Liễu Thanh, cảm ơn cô đã nói cho tôi biết những điều này, đỡ cho tôi rất nhiều phiền phức.”
“Nhưng tôi hi vọng, cô đừng để cho Tô Tô biết cuộc trò chuyện của chúng ta.”
“Chuyện tiếp theo tôi sẽ xử lý. Cô cứ giúp đỡ Tô Tô, làm tốt chuyện công ty là được.”
“Đúng rồi, chuyện kênh phân phối hủy hợp đồng có cần tôi ra mặt không?”
Liễu Thanh sững sờ, vội nói: “Không cần. Thực ra tôi định...”
“Không cần nói cho tôi biết kế hoạch của cô. Tôi chỉ nhìn vào kết quả.”
“Đến khi cô không thể xử lý được thì hẵng đến nói với tôi.”
Nói xong, Tần Thiên lập tức rời khỏi văn phòng.
Chương 120 Vương của tôi
Liễu Thanh lấy làm lạ.
Cô ta không hiểu, Tần Thiên sẽ giải quyết chuyện kênh phân phối hủy hợp đồng như thế nào.
Nhưng biểu hiện vừa rồi của Tần Thiên khiến cô ta có một ảo giác. Chính là, người đàn ông này dường như không gì là không làm được…
Làm sao như thế được?
Liễu Thanh không hiểu.
“Liễu tổng, tên kia đã nói gì với cô vậy?” Tô Tô đi vào.
Nghĩ đến lời Tần Thiên nói, Liễu Thanh vội nói: “Không có gì. Chỉ là bảo tôi cố gắng giúp đỡ cô.”
Tô Tô bĩu môi, lo lắng nói: “Chuyện kênh phân phối từ chối hợp tác, vừa rồi cô nói đã có cách. Mau nói đi, là cách gì vậy?”
“Cần tôi làm gì?”
Liễu Thanh cười khổ nói: “Kế hoạch của tôi, chính là không làm gì cả.”
“Không làm gì cả?” Tô Tô không hiểu.
Liễu Thanh giải thích: “Bởi vì sản phẩm của chúng ta vẫn chưa ra mắt, cũng không có tiếng tăm gì, hợp đồng ký với kênh phân phối trước đây cũng chỉ là hợp đồng khung.”
“Tôi nghĩ, chỉ cần chúng ta thành công trong triển lãm quốc tế rồi tìm một ngôi sao lớn làm người phát ngôn. Đến lúc đó sẽ nổi tiếng khắp cả nước, còn lo không có kênh phân phối tự tìm đến cửa sao?”
“Mặc dù nhà họ Phan có sức ảnh hưởng rất lớn, nhưng cũng chỉ giới hạn ở tỉnh thành và một vài thành phố xung quanh mà thôi.”
“Chúng ta trực tiếp hướng đến cả nước. Tôi tin nếu họ muốn phá hoại thì cũng không thể làm gì được.”
“Cho nên, cách làm hiện nay chính là hoàn thành từng bước. Chờ đợi tổ chức triển lãm quốc tế.”
Tô Tô suy nghĩ, bất đắc dĩ gật đầu nói: “Cũng chỉ có thể như thế.”
“Thiết bị đã vận chuyển đến nhà xưởng, chúng ta cùng đi xem đi.”
Cửa tòa nhà Tô Ngọc, Tần Thiên chặn Tô Tô và Liễu Thanh chuẩn bị lái xe rời đi.
“Vợ, vì sự an toàn của em, anh đã tuyển gấp cho em một tài xế.”
“Đợi một chút, cô ấy sẽ đến ngay.”
Tô Tô cảm thấy không cần thiết, nhưng khi cô nhìn thấy tài xế mà Tần Thiên tuyển thì đồng ý ngay lập tức.
Vừa nhìn là một cô gái trầm lặng ít nói, nhưng rất gọn gàng nhanh nhẹn.
Trông có vẻ cũng chỉ ngoài hai mươi.
Kiểu người này vừa nhìn đã cho người ta cảm giác, làm việc chung với cô ấy chắc chắn sẽ rất thoải mái.
Tần Thiên giới thiệu, cô gái tên Lâm Tước là một tay đua đã nghỉ thi đấu. Tô Tô càng thêm hài lòng.
Thực ra, thân phận thật sự của Lâm Tước là một trong những thành viên của tiểu đội Long Giang thuộc nhóm Rồng.
Chuyện xảy ra mấy ngày này, khiến cho Tần Thiên không dám lơ là. Mà hắn lại không tiện đi theo bên cạnh Tô Tô mọi lúc.
Cho nên Tần Thiên bảo Lôi Báo sắp xếp nữ đặc nhiệm này.
Vừa nhìn Tần Thiên đã biết Lâm Tước rất đáng tin. Để cô ấy đi theo bảo vệ bên cạnh Tô Tô hắn rất yên tâm.
Thấy Lâm Tước lái xe đưa Tô Tô và Liễu Thanh rời đi, ánh mắt của Tần Thiên trở nên lạnh lùng.
Phan Long!
Nhà họ Phan tỉnh thành, Phan Long!
Tần Thiên không biết tại sao Tô Tô lại không hề có ấn tượng với cái tên này, hoặc là sau khi mất đi trí nhớ cô đã quên một vài chuyện.
Nhưng mà, Tần Thiên tuyệt đối sẽ không quên!
Hai chữ này, luôn giống như hai cây gai độc đâm sâu trong tim hắn.
Năm năm trước, trong tòa nhà của viện dưỡng lão, cái tên định cưỡng bức Tô Tô khiến cho cô nhảy lầu và bị liệt năm năm!
Chính là Phan Long!
Tô Tô và Tiết Nhân có một vài ngọn nguồn, Tiết Nhân cưới Phan Mỹ Nhi mà Phan Long lại là anh hai của Phan Mỹ Nhi.
Nói ra, Phan Long cũng chính là anh vợ của Tiết Nhân.
Cho nên Tần Thiên không thể hiểu được, Phan Long và Tô Tô có giao thiệp như thế nào.
Lẽ não, năm năm trước ở viện dưỡng lão, Tô Tô gặp Phan Long chỉ là tình cờ?
Là Tô Bắc Sơn biết thân phận của Phan Long, nên mong muốn dâng cháu gái xinh đẹp nhất của mình đến cửa?
Cho dù thế nào, thì có những chuyện cũng đến lúc phải tính toán rõ ràng.
Tất cả những thông tin liên quan đến nhà họ Phan của Liễu Thanh rất có hạn và cũng quá chính thức.
Tần Thiên lại gọi điện thoại cho Lôi Báo: “Nhóm Rồng có người ở tỉnh thành không? Anh có thể liên lạc được không.”
Câu trả lời của Lôi Báo ngắn gọn và rõ ràng “Có. Có thể.”
“Xin tiên sinh ra lệnh.”
Đối với tất cả mệnh lệnh của Tần Thiên bây giờ, Lôi Báo đều sẽ lựa chọn chấp hành vô điều kiện.
Sau chuyện của Tiết Nhân, thực ra Lôi Báo đã bí mật gọi điện cho tổng thủ lĩnh của họ là Long Vương Nhiếp Thanh Long, hỏi Tần Thiên rốt cuộc có thân phận gì?
Hàm ý, có chút nghi ngờ về hành vi của Tần Thiên.
Một câu nói của Nhiếp Thanh Long đã khiến Lôi Báo im miệng.
“Tiểu Tặc, có thể làm việc cho ngài ấy thì cậu nên âm thầm vui mừng đi.”
“Đó là vương của tôi.”
Vương của Long Vương!
Nên là thân phận gì? Lôi Báo cũng không dám nghĩ.
“Lập tức điều tra nhà họ Phan. Nếu họ có bất cứ hành động gì thì thông báo liền cho tôi.”
“Nhưng phải nhớ, không được rút dây động rừng.”
“Rõ!”
Cúp máy, Tần Thiên châm một điếu thuốc, vẻ mặt u ám.
Bắt đầu từ bây giờ, Phan Long, người lãnh đạo đế chế kinh doanh tương lai của nhà họ Phan này đã bước vào thời gian đếm ngược cái chết.
Mà hắn biết, món quà lớn đầu tiên hắn tặng cho nhà họ Phan đã ở trên cao tốc chạy về tỉnh thành.
“Tần Thiên, tên khốn kiếp này!”
“Phan Mỹ Nhi tôi nhất định sẽ không tha cho hắn!”
“Đợi tôi về đến tỉnh thành điều động cứu viện, nhất định sẽ xé hắn thành trăm mảnh!”
Bên trong chiếc Rolls-Royce, khuôn mặt Phan Mỹ Nhi hung dữ, la hét ầm ĩ.
Tiêu Nghĩa thở ra, ủ rũ nói: “Sơ ý rồi!”
“Tôi không nên nhắm vào lòng bàn tay hắn, tôi nên tránh mới phải.”
“Thật là sơ ý. Không ngờ Tần Thiên này lại đáng sợ như vậy!”
“Tiểu thư, xem ra cao thủ bình thường không thể đối phó được hắn.”
Phan Mỹ Nhi trầm giọng nói: “Tôi biết.”
“Chuyện còn lại giao cho tôi. Tiêu lão, sau khi trở về tôi sẽ mời bác sĩ tốt nhất cho ông, ông hãy nghỉ ngơi thật tốt.”
“Bây giờ cảm thấy thế nào?”
“Cũng được….” Có vẻ như Tiêu Nghĩa đã tiêu hóa nội lực của Tần Thiên, thần khí trông vẻ tốt hơn nhiều so với lúc vừa rời đi.
Nhưng còn chưa nói xong một câu, đột nhiên ông ta mở to mắt sợ hãi.
Trong nháy mắt, đau đớn khiến cho khuôn mặt già nua của ông ta méo mó vô cùng, trông rất hung dữ và đáng sợ.
“Tiêu lão, ông sao thế?” Phan Mỹ Nhi giật mình.
Tiêu Nghĩa nghiến chặt răng, cuối cùng không nhịn được ông ta la lớn: “Tần Thiên hại tôi!”
“Đại tiểu thư, hãy trả thù cho tôi!”
Sau đó, liên tục phun ra mấy ngụm máu tươi, nhuộm đỏ toàn bộ kính xe.
Phan Mỹ Nhi sợ hãi tránh sang một bên, trơ mắt nhìn cơ thể của Tiêu Nghĩa đang dần co rút lại giống như bong bóng xì hơi.
Ông ta trợn mắt nhìn lên nóc xe, dường như cho đến chết cũng không dám tin mình lại chết như thế này.
“A!”
“Mau dừng xe!”
Phan Mỹ Nhi sực tỉnh, hét lên một cách hoảng hốt.
Chiếc xe dừng lại bên đường, cô ta vội mở cửa xe ra, dùng chân đẩy thi thể của Tiêu Nghĩa vào trong rãnh sâu bên đường.
“Đi nhanh!”
“Mau về nhà!”
“Không được dừng lại phút chốc nào!”
Khoảnh khắc này, sự tôn vinh và cao quý mà cô ta luôn giả vờ không còn sót lại chút gì nữa.
Giống như một người đàn bà hung hãn bị sợ hãi cực điểm.
Những ngày sau đó, lại trở nên bình yên lạ thường.
Ba ngày sau, thi thể của Ngô Phi và Tô Nam cùng chiếc xe cuối cùng đã được tìm thấy.
Trong sự đau buồn, Ngô Thiên Hùng đành phải đón đứa con riêng sắp xếp đi học ở nước ngoài trở về, tiếp tục đào tạo người nối nghiệp.
Mà mọi người trong nhà họ Tô, sau khi biết được chuyện gì đã xảy ra đều sợ bị Tần Thiên trả thù.
Bởi vì bọn họ cũng là người tham gia vào chuyện Tiết Nhân.
Cuối cùng, rút kinh nghiệm xương máu bọn họ chuyển nhà ngay trong đêm, lái xe rời khỏi Long Giang chạy về huyện nhỏ quê nhà của họ.
Họ ở lại cũng vô ích. Bởi vì nhà cửa và cửa hiệu Đông y đều đã thế chấp.
Điều may mắn duy nhất là họ đã lấy được khoản vay hai mươi triệu đầu tiên. Tiêu tiết kiệm một chút cũng có thể sống yên ổn nửa đời còn lại.
Chương 121 Thiếu niên
Ngô Thiên Hùng nhanh chóng sắp xếp hậu sự cho con trai Ngô Phi của ông ta, sau đó tìm được Tần Thiên.
''Tần tiên sinh, bây giờ tập đoàn Kiến Nhân đã hoàn toàn rút ra khỏi Long Giang để lại một chỗ trống rất lớn. Miếng bánh lớn này còn nhờ anh quyết định.''
Mặc dù lúc trước Tần Thiên đã nói qua sẽ để tập đoàn Cẩm Tú của ông ta lên vị trí thứ nhất.
Nhưng giữa đường lại xảy ra chuyện như vậy, bây giờ Tần Thiên không nói thì ông ta cũng không dám làm bừa.
Đối với việc Tô Nam kéo theo Ngô Phi chết chung, Tần Thiên rất ngạc nhiên.
Bây giờ công ty của Ngô Thiên Hùng đang phụ trách xây dựng khu công nghiệp của Tô Tô, biểu hiện cũng coi như không tệ. Cho nên hắn không ngại cho Ngô Thiên Hùng chút lợi ích.
''Nếu đã vậy, ông cảm thấy mình có thể nuốt trôi thì ăn hết đi.''
''Còn nữa. Tôi mong tập đoàn Cẩm Tú của ông sẽ tạo phúc cho Long Giang chứ không phải giống một con quỷ hút máu coi lợi ích là trên hết.''
Ngô Thiên Hùng rùng mình, sợ hãi nói: ''Tôi đảm bảo với Tần tiên sinh, nhất định sẽ lấy dân làm chủ và vì dân mà làm.''
''Còn một việc nữa, tiểu khu Long Hồ nên cải tạo như thế nào?''
Đây cũng là một vấn đề.
Tần Thiên suy nghĩ một chút rồi nói: ''Làm theo kế hoạch lúc trước, nên cải tạo như thế nào thì làm như vậy đi.''
''Nhưng tôi muốn ông làm theo ý của tôi.''
''Ông cũng có thể hiểu là toàn bộ tiểu khu Long Hồ đã bị tôi mua lại.''
Sau đó Tần Thiên nói rõ suy nghĩ của mình cho Ngô Thiên Hùng. Ý chính chính là giữ lại ngôi biệt thự kia của Dương Ngọc Lan.
Mấy tòa nhà nhỏ xung quanh và vườn tược bên trong, tất cả những công trình lộn xộn đều dỡ bỏ.
Hình ảnh sau khi cải tạo xong chính là mấy trăm mẫu (1) đất lấy Long Hồ làm trung tâm, xây thành một khu trồng cây cảnh xinh đẹp.
(1) 1 mẫu = 10 sào = 3600m2
Xây tường cao xung quanh, mỗi một vị trí đều xây thêm phòng an ninh.
Đối với khu vực cây cối trong khu vườn, nhất là xung quanh biệt thự của Dương Ngọc Lan, Tần Thiên có một suy nghĩ khác người, hắn nói Ngô Thiên Hùng tìm mấy người có kinh nghiệm trồng thuốc bắc, trồng hết tất cả các loại thuốc Đông y mà Tô Tô thích xung quanh.
Hắn không muốn trồng những loại cây quý giá gì đấy ở quanh.
Sau khi nghe xong, Ngô Thiên Hùng không nhịn được mà cảm thán: ''Tần tiên sinh thật nhìn xa trông rộng!''
''Tôi mạnh dạn đoán rằng, sau khi Long viên xây xong, Tô tiểu thư thấy nhất định sẽ rất cảm động.''
''Đây đúng là một món quà tuyệt vời.''
Tần Thiên cười nói: ''Cho nên trước khi xây xong vườn phải giữ bí mật.''
''Ông cảm thấy một tháng đủ không?''
Ngô Thiên Hùng lập tức nói: ''Theo lời tiên sinh thì chỉ phá vài tòa nhà, xây tường cao lên, trồng thêm chút thảo dược, những thứ này có thể làm cùng lúc.''
''Tôi đảm bảo một tháng sau Tần tiên sinh và phu nhân có thể chuyển vào nhà mới!''
''Tôi cam kết với anh!''
Tần Thiên xua tay nói: ''Cũng không cần cam kết như vậy đâu.''
''Ngô tổng, lần này vất vả cho ông rồi. Mảnh đất này và tiền để thi công sẽ có người chuyển cho ông.''
Mặc dù Long Giang chỉ là một thành phố nhỏ không đáng chú ý nhưng mảnh đất Long Hồ này có vị trí khá tốt.
Tập đoàn Kiến Nhân dựa vào quan hệ đã mua được mảnh đất này với giá thấp, nhưng giá cũng là một ngàn vạn một mẫu.
Tiểu khu ba trăm mẫu lại chỉ có giá bằng đất, chính là ba trăm triệu. Đó là còn chưa tính tiền bồi thường di dời.
Tính ra cũng chỉ khoảng bốn năm trăm triệu.
Ngô Thiên Hùng vốn muốn đảm nhận hết, không cần tiền của Tần Thiên. Nhưng bốn năm trăm triệu ông ta thật sự không đủ sức.
Cuối cùng ông ta đành phải ngượng ngùng đồng ý để Tần Thiên gửi tiền.
Đồng thời ông ta càng thêm kinh sợ với thân phận của Tần Thiên.
Bây giờ ông ta có thể chắc chắn rằng Tần Thiên là ông lớn đứng sau màn.
Mắt không chớp đã chuyển năm trăm triệu, mua toàn bộ dược liệu trồng quanh tiểu khu chỉ vì lấy lòng vợ, ông ta chưa từng thấy ai chịu chi như vậy.
Nhà họ Phan ở thành phố bên kia vẫn chưa có tin tức.
Tần Thiên cũng không vội. Hắn biết, im lặng càng lâu thì đối phương càng bùng nổ, sẽ càng mạnh bạo hơn.
Rất có thể bọn họ đang giấu đại chiêu, muốn đánh gọn chỉ trong một chiêu.
Đã vậy thì hắn sẽ canh đúng thời gian để hoàn thiện kế hoạch của mình hơn.
Bên cạnh Tô Tô có Lâm Tước, tạm thời không cần quá để tâm.
Tần Thiên hạ lệnh cho Cường Long, dẫn hơn ngàn anh em, mỗi người đều giữ vững tinh thần.
Cửa nhà ga bến tàu, toàn bộ đều rải rác khắp nơi, một khi phát hiện có người khả nghi vào thành phố sẽ lập tức báo cáo.
Tần Thiên để Cường Long báo cáo trực tiếp cho Lôi Báo. Cũng thật trùng hợp, vì có công việc cần thiết nên Lôi Báo và Cường Long đã sớm quen nhau.
Dựa vào năng lực của Lôi Báo và nhóm Rồng, có thể nói, bất kể là nhân viên nào có điểm khả nghi bọn họ cũng có thể nhận ra đầu tiên và tiến hành kiểm chứng.
Hoặc là đuổi đi hoặc là đánh chết.
Sắp xếp xong những việc này thì chỉ còn lại sơn trang Mãnh Thú.
Cho đến bây giờ, với điều kiện tiên quyết là không sử dụng sức mạnh của Thần Vương Điện thì đây là một con át chủ bài Tần Thiên đang giấu.
Hơn nữa gánh vác Thiên Phạt là sứ mệnh càng quan trọng hơn.
Tần Thiên gần như có thể đoán được, trong tương lai không xa, trong cuộc chiến chống lại thế lực hắc ám kia, Thiên Phạt sẽ phải chịu trách nhiệm nặng nề.
Cho nên hắn không thể không quan tâm được.
Qua mấy ngày đẩy nhanh tốc độ, Vũ Sơn chỉ huy thợ thủ công, cuối cùng bức tường cao và lưới sắt xung quanh khu vườn cũng được gia cố toàn bộ.
Tất cả mọi chỗ đều không có góc chết, đều được lắp camera có tia hồng ngoại giám sát ban đêm.
Bây giờ chỉ cần có người đến gần khu vườn, cho dù là ở góc độ nào cũng sẽ xuất hiện trên màn hình giám sát lớn ở phòng theo dõi.
Bảy khu vườn thú trong khu vườn cũng hoàn toàn được tách ra.
Đến bây giờ, vườn chó sói, vườn sói, vườn báo, vườn sư tử, vườn hổ, vườn gấu và cuối cùng là đầm lầy cá sấu, nước mắt thiên thần, chính thức hoàn thành.
Cũng không khó để tìm thấy những con thú tương ứng với chúng. Vì sơn trang Mãnh Thú vốn dĩ đã có trình độ chăn nuôi tương ứng nên Vũ Sơn đã thông qua những kênh chính thức đặt một lượng hàng lớn từ châu Phi.
Dự tính mười ngày sau sẽ được đưa đến đây theo đường đặc biệt.
Những con thú này đều là những con thú đến từ nơi hoang dã thật sự, đều là những con thú dũng mãnh nhất trên thảo nguyên.
Đến lúc đó, sơn trang Mãnh Thú chính là thiên đường của thú dữ, đồng thời cũng chính là địa ngục trần gian.
Một chuyện quan trọng khác không được chậm trễ nữa chính là mở rộng đội ngũ.
Vũ Sơn đề cử một người, nói là một thiếu niên săn thú mà hắn ta đã gặp mấy năm trước khi đến vùng núi xa xôi làm việc với Thiết lão gia tử.
Sau khi đi săn về thấy cảnh mẹ bị mấy người xấu bắt nạt, một mình cậu ấy và cây nĩa săn bán đã tiễn toàn bộ bọn họ lên Tây Thiên.
Sau đó còn kéo thi thể của bọn họ vào núi sâu cho sói ăn.
Sau khi chuyện này xảy ra, thiếu niên kia bị bắt. Vì thủ đoạn quá dã man nên đã chấn động một thời gian.
Theo luật pháp, mặc dù cậu ấy phòng vệ chính đáng nhưng đã trên mức phòng vệ, có khả năng bị phán tử hình.
Thiết Hùng tìm hiểu rõ mọi chuyện, cảm thấy thiếu niên thấy cảnh mẹ mình chịu nhục, dưới tình hình nguy cấp đã báo thù thay mẹ, về tình có thể hiểu được.
Ông ta dựa vào quan hệ của mình, cộng với lời cầu xin của dân chúng nơi đó, cuối cùng đã sửa được án thành vô thời hạn.
Mặc dù vẫn còn nặng nhưng vẫn bảo vệ được mạng cho cậu ấy.
''Tôi rất có ấn tượng với đứa bé kia.''
''Khi còn nhỏ cậu bé đó đã mất bố, mẹ thì mù hai mắt. Một mình cậu ấy mang theo mẹ sống ở một căn nhà nhỏ trên núi, từ năm mười tuổi đã cầm nĩa đi săn khắp núi, vừa nuôi sống mình vừa hiếu kính mẹ.''
''Vì vất vả dầm mưa dãi nắng lâu ngày nên da cậu ấy thô ráp đen nhánh, nhưng đôi mắt lại rất sáng.''
''Lúc hung ác thì giống một con sói con, lúc yên lặng lại giống một con nai con vô hại.''
Tần Thiên nghe đến đây đã biết đây là người mình muốn tìm, hắn vội vàng nói: ''Cậu ấy tên là gì, bây giờ bị nhốt ở đâu?''
Vũ Sơn nói: ''Bị giam tại ngục giam thứ hai ở Nam Cương.''
''Tên là A Tân.''
Tần Thiên lập tức đứng dậy nói với Thiết Ngưng Sương: ''Lập tức đi đặt vé máy bay đến Nam Cương, cô đi với tôi một chuyến.''
Chương 122 Xuất hiện
Đến Nam Cương, một huyện nhỏ hẻo lánh ở vùng núi xa xôi, Tần Thiên cũng không lập tức đến ngục giam số hai.
Nghe ngóng một chút đã biết tin tức của A Tân.
Đáng tiếc là người mẹ mù của cậu ấy, sau khi A Tân nhận hình phạt, vì quá đau buồn nên đã sớm qua đời.
Tần Thiên tìm ở dốc núi trong rừng tùng thấy mộ của bà ấy. Đó chỉ là một đống đất nhỏ, xung quanh cỏ dại mọc um sùm.
Hắn tự mình ra tay dọn dẹp cỏ dại. Sau đó sai người xây lại mộ phần, dựng một tấm bia, khắc mấy chữ "mẹ A Tân'' lên.
Thiết Ngưng Sương hơi khó hiểu nói: ''Còn chưa biết A Tân kia có phải người chúng ta muốn tìm không mà.''
''Bây giờ anh đâu cần làm những chuyện này đâu?''
Tần Thiên nghiêm túc nói: ''Cho dù cậu ấy có phải là người chúng ta muốn tìm hay không, chỉ dựa vào tấm lòng hiếu thảo cũng như tâm huyết mà rất nhiều người trong nước chúng ta đã đánh mất cũng đáng để Tần Thiên tôi nể trọng.''
Thiết Ngưng Sương lè lưỡi, vội vàng đi sang bên cạnh hái một bó hoa tươi đặt trước mộ.
Cô ta chắp tay trước ngực cầu nguyện nói: ''Chào dì nằm bên trong, cháu tên Thiết Ngưng Sương. Mặc dù chúng ta chưa từng gặp nhau nhưng dì đã nuôi dạy được một thiếu niên tốt như A Tân, cũng đáng để Thiết Ngưng Sương cháu tôn kính.''
''Chúng cháu sẽ chăm sóc tốt cho A Tân. Mong dì yên nghỉ.''
Làm xong cô ta mới nhìn về phía Tần Thiên: ''Cái danh thiếu chủ ''Thiên Phạt'' này của anh có thể vào ngục giam thứ hai sao?''
''Phạm nhân nặng tội canh gác rất chặt.''
Tần Thiên cười nói: ''Tôi không thể, nhưng cô có thể.''
''Tôi?'' Thiết Ngưng Sương không hiểu.
Tần Thiên vừa đi xuống dưới núi vừa nói: ''Năm đó ông nội cô có thể biện hộ cho A Tân, chứng tỏ ở chỗ này ông ấy vẫn còn chút nhân mạch.''
''Mặc dù lão tướng quân đã lùi về phía sau nhưng chắc là có rất nhiều môn đệ.''
''Đừng nói với tôi là đại tiểu thư nhà họ Thiết như cô lại không thể điều động môn đệ của nhà cô.''
Thiết Ngưng Sương không nhịn được mà liếc mắt nhìn.
Cô ta vốn đang còn mừng thầm vì Tần Thiên chỉ rõ cô ta đi theo. Hóa ra là coi cô ta thành giấy thông hành.
Nhưng cô ta không dám thất lễ, vội vàng gọi mấy cuộc điện thoại, cầm giấy thông hành, thuận lợi gặp được A Tân.
Mỏ đá phía sau ngục giam, thiếu niên tay trần đang đập đá trong góc.
Cậu ấy cao to khỏe mạnh, da thịt đen nhánh, mồ hôi chảy dọc xuống.
Mặc dù cậu ấy chỉ có một mình nhưng đá vụn rơi xuống bên cạnh lại nhiều hơn mấy người bên cạnh.
Dường như cậu ấy không biết mệt mỏi là gì.
Đôi mắt yên tĩnh mà nghiêm túc.
Mấy phạm nhân lớn tuổi giở thủ đoạn, lặng lẽ chuyển đá sau lưng A Tân sang bên mình, xem như đó là thành quả lao động của mình, A Tân cũng hồn nhiên không biết.
''Bắt nạt người khác quá rồi!'' Thiết Ngưng Sương đứng sau song sắt thấy vậy thì không nhịn được mà bênh vực kẻ yếu.
Cảnh ngục bên cạnh cười nói: ''A Tân đã sớm quen rồi.''
''Mặc dù mấy người già đời kia dùng mánh khóe trộm đá nhưng bọn họ đối xử với A Tân không tệ. Bình thường những đồ không ăn được đều cho A Tân.''
''Thiếu niên cơ thể to cao, ăn kiểu gì cũng không thấy no.''
Tần Thiên cười nói: ''Nói vậy thì A Tân ở chỗ này có rất nhiều mối quan hệ tốt?''
Giám ngục cười nói: ''Quan hệ tốt thì làm được gì chứ. Người bị phán vô thời hạn, đời này không thể rời khỏi đây, rất nhiều chuyện đã sớm không còn quan tâm nữa rồi.''
''Hai người đừng ở lại quá lâu, tôi đến nơi khác xem thử.''
Sau khi giám ngục đi rồi, đằng sau song sắt có một cánh cửa nhỏ mở ra, một đám người đi ra.
Trên mặt tên cầm đầu có một vết sẹo to dữ tợn.
Mấy phạm nhân già nhìn thấy gã ta thì nhanh chóng tránh đi. Rất rõ ràng, bọn họ đều vô cùng sợ hãi đám người mặt sẹo kia.
Thiết Ngưng Sương nhíu mày: ''Hình như bọn hắn đến để đối phó với A Tân.''
''Tôi đi gọi giám ngục đến.''
Tần Thiên cười nói: ''Đừng sốt ruột. Xem một lúc đã.''
Chỉ thấy đám người mặt sẹo kia vây quanh A Tân.
''Thằng nhóc, nghe nói mày là đại ca khu ba, đại ca khu bốn hiện tại của chúng tao, anh Đao muốn tìm mày đàm phán.''
''Anh Đao nói sau này khu ba chúng mày nghe theo mệnh lệnh của khu bốn.''
''Tính theo đầu người, mỗi người một tháng nộp cho chúng ta một điếu thuốc lá.''
''Mày có ý kiến gì không?''
A Tân tiếp tục vung cuốc lên không quan tâm gì.
''Không nói lời nào thì xem như mày đồng ý.''
''Các anh em, thu thuốc.'' Mặt sẹo ra lệnh, thuộc hạ của gã ta nhanh chóng đi về phía những phạm nhân già của khu ba.
Nếu không thuận theo thì sẽ bị ăn đánh.
Phạm nhân già hết cách, lấy hết thuốc lá quý giá trong người ra.
Bọn họ vênh váo đắc ý đang định rời đi thì A Tân bỏ chiếc cuốc trong tay xuống.
''Các người có thể bắt nạt tôi, không thể bắt nạt họ.''
''Mày nói cái gì?'' Mặt sẹo cười ha ha: ''Thằng nhãi, mày thú vị đấy, mày muốn ra mặt thay cho đám người này à?''
Mấy người chuẩn bị rời đi lại lần nữa vây quanh A Tân.
Vẻ mặt A Tân không chút thay đổi: ''Thuốc lá đưa lại cho họ. Có chuyện gì thì nhằm vào tôi.''
Mặt sẹo cười lạnh: ''Mày muốn nộp thuốc lá thay cho họ?''
''Nhóc con, một người một điếu, mày có nhiều như vậy sao?''
A Tân lắc đầu: ''Tôi không hút thuốc lá. Tôi cũng không có thuốc lá.''
''Vậy mẹ nó mày nói với tao cái gì!'' Mặt sẹo tức giận, đưa tay bóp cổ A Tân.
''Quỳ xuống xin lỗi ông đây nhanh!''
Thấy A Tân không quỳ, mặt sẹo cười gằn: ''Thằng nhãi, tao đã sớm nghe nói mày cứng đầu.''
''Muốn lấy lại thuốc lá cho bọn họ phải không? Cũng không phải không thể.''
''Để cho anh em tao mỗi người lên đánh một trận. Sau khi đánh xong mày có thể đứng lên thì khu ba của chúng mày sau này tự dọ.''
''A Tân, không cần đâu!''
''Đừng đồng ý!''
''Không phải chỉ là thuốc lá thôi sao? Để bọn họ mang đi đi.'' Những phạm nhân già kia bắt đầu thuyết phục.
Vẻ mặt A Tân lạnh lùng nhìn mặt sẹo, cuối cùng gật nhẹ đầu: ''Được.''
Mấy người mặt sẹo không ngờ A Tân lại kiên cường như vậy, bọn họ càng hăng hái hơn.
''Các anh em, dùng sức từ khi bú sữa mẹ đến giờ dạy dỗ nó thật tốt cho tao!''
Mặt sẹo ra lệnh.
Mấy tên kia đều là nhân vật hung ác không sợ trời không sợ đất. Bọn họ vào tư thế rồi bắt đầu tấn công A Tân.
''Bộp!'' Một người to béo lao lên, trực tiếp đấm một cái vào bụng A Tân.
Nhân lúc A Tân đau đớn xoay người, gã ta lại lên gối một cái, mạnh mẽ đá vào ngực A Tân.
Những người khác thay phiên nhau ra trận.
Đấm đá vô cùng mạnh mẽ.
A Tân ôm đầu co người lại trên mặt đất, mạnh mẽ chịu đòn. Không đánh trả, cũng không cầu xin.
Đám người kia nhanh chóng đánh mệt, thấy A Tân từ đầu đến cuối đều không thể chinh phục được, tên mặt sẹo kia tức giận.
Gã thấy cái cuốc bên cạnh thì đi tới nhặt lên.
''Anh Đao, sẽ mất mạng đấy!''
''Đừng anh Đao. Anh mà đánh chết người thì đời này đừng mong được giảm hình phạt.'' Người phạm nhân già la lớn.
Mặt sẹo cắn răng, dùng cán cuốc đập mạnh lên lưng A Tân.
Rắc một tiếng, cán gỗ gãy làm đôi.
A Tân phun một ngụm máu, cơ thể run rẩy.
''Đứng dậy đi!''
''Mày cmn không phải mạnh mẽ lắm sao?''
''Đứng lên cho ông đây, sau này ông đây sẽ đặc cách cho khu ba của chúng mày!''
Trong tiếng gào thét điên cuồng, A Tân từ từ đứng lên.
''Con mẹ nó!'' Mặt sẹo thẹn quá hóa giận, không nhịn được mà muốn dùng cái cuốc cứng rắn kia tấn công A Tân.
Cuối cùng lúc này A Tân cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía gã.
Đôi mắt vốn đang trầm lặng đột nhiên phát ra sát khí của sói hoang.
Bị sát khí này dọa sợ, mấy người mặt sẹo không rét mà run.
''Xem như mày có gan. Chúng ta đi!'' Mặt sẹo ném cái cuốc trong tay đi, hùng hổ đi về phía cửa nhỏ.
''Đi thôi.''
''Chúng ta nên xuất hiện rồi.''
Tần Thiên tùy ý đẩy một cái, song sắt trước mặt bị đẩy ra, hắn dẫn Thiết Ngưng Sương đi vào trong.
Bình luận facebook