• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Hot Thần Vương Lệnh (1 Viewer)

  • Chương 188-189

Chương 188 Bày trò lừa gạt

Bị nhiều cao thủ vây xem như vậy, trong mắt Vương Sâm cũng hiện lên một tia lo lắng.

Ông ta biết rằng, một khi mình phạm sai lầm, những kẻ cuồng tín này sẽ có thể bóp chết ông ta.

“Khụ!”

Ông ta ho khan một tiếng, ổn định tinh thần rồi nói: "Nếu đã như vậy, Vương mỗ tôi sẽ thể hiện một chút vậy, coi như là góp vui cho lão gia tử và mọi người.”

“Người đâu, đưa Trường Tiên lên đây.”

Nữ trợ lý trẻ tuổi lập tức lấy từ trong người ra một cái túi nhỏ, cung kính đưa cho Vương Sâm.

"Đây là rắn sao?" Nhìn thấy bên trong túi có cái gì đó đang động đậy, tất cả mọi người đều cảm thấy hồi hộp.

Dù sao thì người bình thường nhìn thấy rắn đều sẽ có chút sợ hãi.

Vương Sâm rút ra một con dao nhỏ, cao giọng nói: "Làm phiền lấy cho tôi một cái chậu lại đây.”

“Để tôi đi lấy!" Kế Phong lập tức lao ra ngoài, cầm theo một cái chậu rửa mặt cỡ lớn.

Vẻ mặt anh ta đầy kích động. Bởi vì, Vương Sâm là người anh ta mời tới, hôm nay anh ta sẽ được nở mày nở mặt.

Nói không chừng chữa khỏi bệnh cho lão gia tử, lão gia tử thấy vui vẻ sẽ gả Liễu Như Ngọc cho anh ta, đồng thời phong cho anh ta làm người thừa kế.

Vậy là từ đó, anh ta sẽ có cả tiền lẫn tình!

Thấy Tần Thiên ở bên cạnh, anh ta nảy ra một ý, lớn tiếng nói: "Quên giới thiệu với mọi người.”

“Cái tên Tần Thiên này, nói mình là thầy châm cứu gì, có thể giúp cho An gia gia tăng thêm 30 năm tuổi thọ.”

“Họ Tần kia, bây giờ ở trước mặt mọi người, mày có dám so tài với Vương đại sư không?”

Cái gì?

Khi mọi người chú ý tới Tần Thiên đều lộ ra vẻ không vui.

"Chỉ là một thầy châm cứu cỏn con, lại dám nói có thể tăng thêm 30 năm tuổi thọ cho lão gia tử, tên họ Tần kia, cậu cũng không sợ nói trước bước không qua nhỉ!"

“Đúng là một tên giang hồ lừa đảo!”

“Dám lừa gạt lão gia tử, tôi thấy cậu cũng chán sống rồi!”

Hồ Bân tính tình nóng nảy trợn mắt lên, thậm chí muốn đánh đuổi Tần Thiên ra ngoài.

Liễu Như Ngọc vội vàng đi tới, đứng bên cạnh Tần Thiên và nói: "Chú Hồ, Tần tiên sinh là khách cháu mời tới.”

Hồ Bân vội bột cười nói: "Tiểu Ngọc, cháu là người cao quý như thế nào, cẩn thận đừng để bị tên này lừa.”

"Nếu đã như vậy, cháu hỏi cậu ta thử xem có dám so tài với Vương đại sư không?"

Tần Thiên mặt không biến sắc, cười lạnh nói: "Tôi tới là để chữa bệnh, không phải tới bày trò lừa gạt.”

"Nhóc con này, cậu dám xem thường tôi sao?" Vương Sâm cả giận nói: "Mở to mắt chó của cậu ra, tôi sẽ cho cậu xem bản lĩnh của tôi!"

“Kế công tử, mang chậu tới đây.”

Kế Phong cũng có chút sợ rắn, vì để làm nhục mặt Tần Thiên, anh ta đem chiếc chậu nhét vào tay Tần Thiên. Anh ta cười lạnh nói: "Tên kia, bưng đi!”

“Hỗ trợ Vương đại sư cho tốt vào.”

Tần Thiên lại là không hề từ chối, hắn muốn xem xem, cái tên Vương Sâm này rốt cuộc có thể bày ra trò gì.

Chỉ thấy tay Vương Sâm run lên, đổ ra một con rắn nhỏ toàn thân màu đen từ trong túi đồ.

Nó tiến vào trong chậu, nhanh chóng trườn trong đó, còn không ngừng phun nọc.

Mọi người lắp bắp kinh hãi, không tự chủ được lùi về phía sau. Liễu Như Ngọc không nhịn được lên tiếng: "Tần Thiên cẩn thận!”

Nhìn thấy cô ta quan tâm Tần Thiên từ tận đáy lòng, Kế Phong ghen tị đến mức mắt đỏ lên.

Anh ta cắn răng nói: "Tên họ Tần kia, bưng chậu cho đàng hoàng vào!”

“Vương đại sư, mời ông thể hiện!”

Vương Sâm hét lớn một tiếng, một tay bắt con lấy rắn đen, tay kia cầm con dao, nhắm chuẩn và nhanh chóng cắt đứt nó.

Trong nháy mắt, con rắn bị chia làm hai đoạn, vết cắt không ngừng chảy máu. Trông vô cùng tàn nhẫn.

Mọi người đơ ra một lúc. Hồ Bân không nhịn được nói: "Cái này thật sự còn có thể nối lại được sao?”

“Sau khi nối lại, còn có thể sống sao?”

Vương Sâm cười lạnh nói: "Người khác đương nhiên không thể làm được!"

“Nhưng tôi là Vương Sâm.”

“Không giấu gì mọi người, công phu của tôi chính là được kế thừa từ thần y Biển Thước.”

Chị Vinh không nhịn được nói: "Biển Thước không phải đã chết mấy ngàn năm rồi sao? Ông làm sao mà được truyền lại được?”

Vương Sâm nghiêm mặt nói: "Chuyện này nói ra rất dài dòng, tôi đã nằm mơ thấy ông ấy.”

“Ông ấy nói tôi có tuệ căn, tôi chính là truyền nhân mà ông ấy vẫn luôn tìm kiếm.”

“Sư phụ trong mơ đã truyền thụ cho tôi 99 đại đạo.”

“Hơn nữa còn nói, chờ sau khi tôi tích lũy đủ phúc khí ở nhân gian, sẽ độ hóa cho tôi vào hàng lớp những vị tiên.”

Hai nữ trợ lý trẻ tuổi quỳ xuống đất, thành kính nói: "Chúng con thề sống chết đi theo đại sư.”

"Xin hãy ban cho chúng con phước lành của sự sống vĩnh cửu khi đại sư phi thăng."

Thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người có chút mơ hồ.

Rõ ràng là lời nói rất hoang đường, nhưng Vương Sâm đã nói một cách rất nghiêm trang, nghe giống như thật sự có chuyện như vậy.

Sau khi phản ứng lại, Liễu Như Ngọc không nhịn được nói: "Vương đại sư, ông mau dùng thần thông của mình nối con rắn lại đi.”

"Ông xem nó chảy nhiều máu như vậy, nhất định rất đau đớn."

Vương Sâm cười nói: "Liễu Thiên Hậu quả nhiên là người lương thiện, nhất định sẽ nhận được phúc đức.”

“Đừng nóng vội, tôi làm ngay đây.”

Ông ta lấy một miếng vải từ bên cạnh rồi phủ nó lên trên chiếc chậu, ông ta nói với Tần Thiên: "Cậu thanh niên này, cậu phải bưng chiếc chậu cho chắc vào!"

“Đợi lát nữa tôi phát công thì đừng có hoảng hốt. Nếu không tôi sẽ vô tình làm cậu bị thương, tôi không chịu trách nhiệm đâu.”

Tần Thiên cười nói: "Không sao, Vương đại sư cứ việc phát công đi.”

Vương Sâm hô to một tiếng, thổi mạnh vào tấm vải trên chậu.

Sau đó, ông ta lẩm bẩm điều gì đó, vung một tay lên trời như thể đang mượn lực.

Một cảnh tượng kỳ dị đã xảy ra.

Toàn bộ cánh tay của ông ta bốc lên khói trắng.

“Đại sư phát công rồi!”

“Mấy người còn không mau quỳ lạy!" Hai nữ trợ lý quỳ trên mặt đất với vẻ mặt vô cùng kích động. Chắp tay lại và bắt đầu cầu khấn.

Tất cả mọi người đều mở to hai mắt, muốn xem Vương Sâm nối hai phần của con rắn lại như cũ bằng cách nào.

Ngay cả An Quốc lão gia tử cũng không khỏi từ trên ghế đứng lên, rướn cổ nhìn.

Chỉ thấy Vương Sâm thò tay vào chậu qua một góc vải, mò mẫm một lúc rồi lớn tiếng nói: "Được rồi!”

Ông ta mở tấm vải ra, con rắn nhỏ màu đen bị đứt thành hai đoạn bên trong đã được nối lại với nhau.

Nhìn qua, nó trông giống hệt như lúc ban đầu và không thể tìm ra được chỗ nối.

Tất cả mọi người đều há hốc miệng.

Liễu Như Ngọc không nhịn được nói: "Vương đại sư, nó thật sự còn sống sao?”

“Sao lại không nhúc nhích?”

Vương Sâm cười nói: "Tiểu thư đừng nóng vội.”

“Con rắn này nguyên khí đang bị trọng thương, cần tĩnh dưỡng. Đợi tôi cho nó thêm một ít nguyên khí nữa.”

Nói xong, ông ta lại thổi một hơi mạnh vào con rắn nhỏ màu đen.

Sau đó, một kỳ tích đã xảy ra.

Con rắn nhỏ màu đen thật sự động đậy vài cái. Tuy rằng không hoạt bát như trước, nhưng một điều rất rõ ràng là nó còn sống.

"Hay!"

“Hay lắm!”

“Vương đại sư quả nhiên là có phép màu!" Kế Phong kích động vỗ tay đầu tiên.

Những người còn lại thở phào một hơi, đều nhìn nhau tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc.

Bọn họ nhao nhao hoan hô reo hò.

Vương Sâm nhanh chóng đem con rắn bỏ lại vào trong túi, đắc ý nói: "Cho nên mới nói, tôi rất ít khi vận dụng loại thần thông này. Bởi vì tiết lộ thiên cơ là làm trái lẽ trời.”

“Hôm nay là vì có mọi người, nên tôi mới cho mọi người mở rộng tầm mắt.”

Kế Chân kích động nói: "Vương đại sư, bây giờ có thể chữa bệnh cho lão gia tử được chưa?”

Nghe xong lời này, tất cả mọi người đều tỏ ra vẻ mặt kỳ vọng.

Vương Sâm ngay cả khi con rắn bị chặt đứt thành hai cũng có thể làm cho nó sống lại, vậy việc trị bệnh cho lão gia tử chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?

An Quốc vốn dĩ tưởng rằng mình sẽ phải chết, nhưng bây giờ bỗng nhiên lại thấy được tia hy vọng, ông ta cũng có chút kích động.

Dù sao thì nếu có thể sống, làm gì có ai muốn phải chết.

“Vương đại sư, cần tôi phối hợp như thế nào, ông nói đi." An lão gia tử mỉm cười nói.
Chương 189 Không có giá trị

Vương Sâm đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên nhìn thấy Tần Thiên đang ở trước mặt cau mày như thể đang suy tư về điều gì.

Ông ta không vui nói: "Này thanh niên, cả sảnh đường đều reo hò cho tôi, chỉ có cậu là cau mày.”

“Sao nào, cậu khinh thường tôi à?”

“An lão gia tử, nếu ông đã lên tiếng, tôi có thể phát công để chữa bệnh cho ông.”

“Chỉ có điều, tôi muốn cậu thanh niên này quỳ xuống dập đầu xin lỗi tôi.”

"Phải thừa nhận sức mạnh siêu nhiên của tôi và quảng bá miễn phí cho tôi suốt đời."

Nghe xong lời này, tất cả mọi người trở nên xôn xao.

Kế Phong sảng khoái muốn chết, anh ta chỉ vào mặt Tần Thiên lớn tiếng nói: "Tên họ Tần kia, giờ mày đã biết thế nào là đại sư chưa?"

“Chỉ dựa vào mày, thầy châm cứu cái khỉ gì, còn dám khinh thường đại sư!”

“Còn không mau quỳ xuống, dập đầu xin lỗi Vương đại sư!”

Các học trò còn lại cũng đều lên án Tần Thiên.

Mà ngay cả Liễu Như Ngọc cũng có chút do dự, sau đó cô ta đỏ mặt nói: "Tần Thiên, anh cảm thấy mình có mạnh hơn Vương đại sư không?"

"Ông ấy thực sự đã làm cho con rắn bị chặt đôi kia sống lại."

Nếu như khiến Vương đại sư vui vẻ có thể chữa khỏi bệnh cho lão gia tử. Đừng nói là bắt Tần Thiên quỳ xuống, mà ngay cả việc phải giết hắn tại chỗ, các học trò ở đây đều sẽ ra tay không chút do dự.

Bây giờ Liễu Như Ngọc và chị Vinh cũng rất hối hận. Không nên dễ dàng tin lời Tần Thiên mà đưa hắn tới đây.

Người này, thật sự thua đậm rồi.

Dưới sự chú ý của mọi người, Tần Thiên bỗng nhiên nở một nụ cười.

Cuối cùng hắn cũng đã hiểu ra. Hắn nhìn về phía Vương Sâm và nói: "Vương đại sư, ông có thể biểu diễn lại một lần nữa không?"

“Cậu nói cái gì?" Ánh mắt Vương Sâm hiện lên vẻ bối rối.

Tần Thiên cười lạnh nói: "Sao thế, không dám sao?”

“Chẳng lẽ là sợ tôi vạch trần ông ngay tại chỗ?”

Vương Sâm lạnh lùng nói: "Tên họ Tần kia, cậu nói vậy là có ý gì?”

“Không phải là tôi không dám biểu diễn. Mà là con rắn kia vừa mới chết đi sống lại, nguyên khí còn chưa hồi phục.”

"Cậu lại muốn tôi thí nghiệm thêm lần nữa, cậu muốn hại chết con rắn kia sao?"

“Con người cậu thật là lỗ mãng!”

Mọi người cũng cảm thấy Vương Sâm nói đúng. Con rắn kia vừa mới chết đi sống lại, nguyên khí bị trọng thương, làm sao có thể thực hiện lại thí nghiệm được.

Đặc biệt là đối với một cô gái dễ mềm lòng như Liễu Như Ngọc, cô cảm thấy đề nghị của Tần Thiên quá tàn nhẫn.

An Quốc nhíu mày, nói: "Tần Thiên, ý của cậu là cậu cảm thấy thí nghiệm vừa rồi của Vương đại có vấn đề?"

“Cậu đã nhìn ra cái gì rồi?”

Tần Thiên cười lạnh nói: "Nếu vừa rồi con rắn kia nguyên khí bị trọng thương, vậy tôi đổi cho ông một con mới, sao nào?"

Nói xong, hắn hô lên một tiếng, lật bàn tay di chuyển về phía khoảng trống trên mái nhà.

Đây là một ngôi nhà cũ, với mái nhà là những cột xà kiểu cũ.

Tần Thiên khua tay một cái, một con rắn hoa dài chừng hai thước từ trên cao rơi xuống, rơi vào chiếc chậu rửa mặt trong tay hắn.

"A, có rắn!”

Liễu Như Ngọc kinh sợ hét lên một tiếng.

Tuy rằng vừa rồi đã thấy qua, nhưng mà là có chuẩn bị tâm lý.

Hiện giờ, Tần Thiên đột nhiên bắt ra một con rắn từ trên nóc nhà.

Bất ngờ không kịp đề phòng, nên mọi người vẫn bị sốc.

"Tụ khí trong lòng bàn tay, bắt rắn từ trên không!"

“Cậu nhóc, có bản lĩnh đấy!" Ánh mắt An Quốc sáng lên.

Ông ta không quan tâm lắm việc chỗ ở của mình có rắn. Nhưng mà, kỹ năng vừa rồi của Tần Thiên, quả thực quá lợi hại trong mắt người trong nghề.

"Tên kia, cậu muốn làm gì?" Người quản lý võ đạo của An gia-Hồ Bân lộ ra vẻ nghiêm túc, trong nháy mắt dẫn theo mấy cao thủ vây quanh Tần Thiên.

Tần Thiên mặt không đổi sắc, nhìn Vương Sâm cười lạnh nói: "Vương đại sư, bây giờ có thể thể hiện thần thông của ông thêm một lần nữa không?"

"Ông nghĩ sao về con rắn này?"

Nói xong, hắn đưa cái chậu đến trước mặt Vương Sâm.

“Đừng có qua đây!" Vương Sâm sợ hãi kêu lên một tiếng, vội vàng lui về phía sau. Trông ông ta hình như cũng rất sợ rắn.

Không đúng.

Ông ta rõ ràng là cao thủ chơi rắn, tại sao lại sợ rắn?

Tất cả mọi người lộ ra vẻ nghi hoặc.

Kế Phong kích động nói: "Mẹ kiếp, tên họ Tần kia, mày rốt cuộc muốn làm gì?”

“Mở mắt chó của mày ra, đây là nơi nào mà mày dám giương oai!”

“Ông đây sẽ đánh chết mày!”

Anh ta thế mà lại móc ra một khẩu súng dí vào sau gáy Tần Thiên.

Ánh mắt Tần Thiên trở nên lạnh lùng, hắn mạnh mẽ lật tay tát một cái, khiến cho Kế Phong bị đánh ngã xuống đất.

Hắn ra tay quá nhanh, Kế Phong và người xung quanh hoàn toàn không kịp phản ứng.

“Dùng súng chĩa vào tôi rất nguy hiểm. Nếu còn có lần sau, tôi sẽ giết cậu đấy.”

Tần Thiên lạnh giọng nói một câu rồi bước lên trước một bước: "Vương đại sư, sao vậy, sợ rồi sao?"

"Không phải là ông đã có được chân truyền của Biển Thước, không lâu nữa sẽ được phi thăng sao? Sao bây giờ một con rắn nhỏ lại dọa ông thành như vậy?"

“Cậu, cậu điên rồi sao?”

“Đừng có lại đây!" Vương Sâm lộ ra vẻ mặt hoảng sợ. Khi đối mặt với Tần Thiên đang tới gần, ông ta không tự chủ được lùi về phía sau.

“To gan!”

"Không được vô lễ với đại sư!" Hai nữ trợ lý bị tẩy não kia lại đi lên muốn đẩy Tần Thiên ra.

Tần Thiên vung tay, con rắn hoa trong chậu liền bay về phía Vương Sâm.

“Á, đừng mà!”

Vương Sâm cảm thấy cổ ớn lạnh, sợ tới mức kinh hồn bạt vía!

Con rắn quấn quanh cổ ông ta, chậm rãi di chuyển.

Mọi người tuy rằng không biết Tần Thiên đang làm cái gì, nhưng cũng cảm thấy hắn có chút vô lễ, nhưng có điều vẫn tò mò nhiều hơn.

Tại sao một cao thủ chơi rắn như Vương Sâm, trong chớp mắt lại bị một con rắn dọa thành như vậy?

Tần Thiên nhân cơ hội lấy từ trên eo Vương Sâm chiếc túi chứa con rắn nhỏ màu đen kia.

“Có chút thủ thuật mà đã muốn lừa gạt mọi người.”

“Thật không biết là lỗi của đại sư, hay là lỗi của mọi người đây.”

“Mấy người tự mình xem đi.”

Nói rồi hắn đưa tay lôi con rắn đen ra.

"Ý của cậu là, Vương đại sư vừa biểu diễn là giả?"

“Làm sao có thể, chúng tôi rõ ràng đều tận mắt nhìn thấy mà." An Quốc không khỏi nghi hoặc.

Những người khác cũng nghĩ như vậy.

Tần Thiên cười nói: "Biểu diễn không phải là giả. Chỉ có điều, rắn là giả.”

"Đây là một con rắn giả do con người tạo ra."

Tần Thiên nói xong, tiện tay ngắt đầu rắn. Chỉ vào một cái xương màu bạc bên trong rồi nói: "Thấy không? Cái xương này là kim loại.”

“Chính là nó đã điều khiển thân rắn uốn lượn qua lại.”

Khi mọi người nhìn thấy phần đầu rắn bị cắt đứt không những không có máu mà còn rỗng tuếch, tất cả đều không thể tin được.

Liễu Như Ngọc không nhịn được mà nói: "Vậy tại sao vừa rồi vết dao của ông ta lại làm máu chảy ra?"

Tần Thiên cười nói: "Đây chính là điểm thông minh của ông ta.”

“Cả con rắn đều là giả. Chỉ có điều, ông ta biết lựa chọn nơi cắt con dao, dùng thịt và máu rắn thật để lấp đầy. Bằng cách này, cái mọi người nhìn thấy sẽ là rắn thật.”

“Còn về phần tiếp theo…"

“Có nói ra cũng không có giá trị.”

Tần Thiên nói xong, tiện tay kéo đứt chỗ Vương Sâm vừa cắt rồi nói: "Mọi người có thấy không, chỗ vết cắt này có hai cục nam châm.”

Ông ta cố ý dùng vải che lại, không cho chúng ta nhìn thấy.Thực ra, chỉ là ông ta dùng hai cục nam châm này để hút chúng lại với nhau mà thôi.”

Chị Vinh không nhịn được nói: "Nếu nói như vậy, đại sư gì đó, cải tử hoàn sinh gì đó đều là giả sao?"

“Vậy vừa rồi lúc ông ta phát công, tại sao trên cánh tay lại bốc khói?”

Tần Thiên cười nói: "Cái này càng đơn giản.”

Hắn bất ngờ đưa tay ra túm lấy quần áo của Vương Sâm, xé toạc ống tay áo xuống.

Chỉ thấy bên trong có dán một thiết bị tạo khói nhỏ xíu lên da, khi lắc cánh tay sẽ chạm vào cơ quan và khói sẽ phun ra từ bên trong.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Bất Diệt Thần Vương
  • Đang cập nhật
(Full) Binh Vương Chiến Thần
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom