• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Hot Thần Vương Lệnh (2 Viewers)

  • Chương 190-191

Chương 190 Ở trước mặt tôi, cậu làm gì có cơ hội

Liễu Như Ngọc “wao” một tiếng rồi cười nói: “Vương đại sư bày một trò lừa gạt, lừa hết tất cả chúng ta.”

Mọi người ngoài việc cảm thấy buồn cười, cũng đều thấy có chút xấu hổ.

Chỉ là một trò lừa trẻ con, vậy mà thậm chí ngay cả bọn họ cũng nhìn không ra.

“Khốn kiếp!” An Quốc lão gia tử tức giận nói: "Ông dựa vào cái thứ này để giả danh lừa bịp, lừa gạt bao nhiêu người vậy sao?"

“Đúng là, đúng là không biết xấu hổ!”

Nghĩ đến bản thân đã từng tuổi này, là người cả đời không tin vào thần linh, kết quả lại suýt chút nữa bị lừa bởi một mánh khóe nhỏ này.

Ông ta tức giận đến nỗi thở gấp, lớn tiếng ho khan.

“Ông nội!”

“Lão gia tử bớt giận!”

“Lão gia, thân thể quan trọng hơn!" Liễu Như Ngọc cùng một đám thuộc hạ, vội vàng sợ hãi an ủi ông ta.

“Tên khốn, ông đây sẽ giết mày!" Hồ Bân rút ra một con dao ra rồi túm lấy tóc Vương Sâm.

Vương Sâm lập tức hét lên như heo, quỳ xuống đất cầu xin tha: "Đừng mà!”

“Đừng giết tôi!”

“Xin lão gia tử hãy khai ân!”

"Tôi thực ra, thực ra muốn biểu diễn một màn ảo thuật để chúc thọ cho lão gia tử!"

“Thật đó, có đánh chết tôi tôi cũng không dám hại lão gia tử!”

An Quốc thở dài, phất phất tay nói: "Hôm nay mừng thọ, nhìn thấy máu cũng không phải điềm lành.”

“Hơn nữa, cũng không thể hoàn toàn trách ông ta. Chính chúng ta là những người có ý nghĩ viển vông, mơ tưởng có được thứ không thuộc về mình, chẳng phải cũng là nguyên nhân khởi nguồn sao.”

“Không có chúng ta nâng ông ta lên, ông ta cũng không thể có ngày hôm nay.”

“Thôi bỏ đi, để ông ta đi đi.”

Nói xong, lão gia tử cười to nói: "Không ngờ An Quốc tôi cả đời xem chuyện sống chết là tuỳ duyên, thấy chuyện không phục liền ra tay. Đến già, lại bởi vì tham sống sợ chết mà suýt chút nữa bị người ta lừa gạt.”

“Thật đáng xấu hổ!”

"Nếu ông trời đã định cho tôi chỉ sống được ngần ấy năm, tôi cũng nên chấp nhận nó."

"Hơn nữa, thọ 70 tuổi đã là hiếm thấy, cũng đủ rồi!"

“Được rồi, mọi người đừng đau lòng nữa. Theo tôi đi ra gặp khách đi.”

Vốn dĩ ông ta không ôm hy vọng, cho nên đã bình tĩnh đón nhận. Nhưng mà, Vương Sâm lại cho ông ta hy vọng.

Hy vọng này đã bị tiêu tan trong chớp mắt. Thành thật mà nói, khó có ai có thể chịu đựng được.

Lão gia tử có thể như thế đã là hiếm có lắm rồi. Có điều trông ông ta quả thật đã già đi rất nhiều.

Thần quang trên người ông ta đang nhanh chóng tiêu tán.

Ông ta đứng lên đi ra ngoài, nhìn thấy Tần Thiên, ông ta cười nói: "Cậu Tần này, bản lĩnh vừa rồi của cậu thật không tệ đó.”

“Nếu có cơ hội, chúng ta cùng bàn luận một chút đi.”

“Người tới là khách. Đi thôi, theo tôi đi ra ngoài, cùng gặp những vị khách kia.”

Tần Thiên không nhúc nhích, chần chờ một lúc rồi nói: "Lão gia tử, những thứ này đều không quan trọng.”

“Vương Sâm không thể chữa khỏi bệnh cho ông, không có nghĩa là tôi cũng không thể.”

“Ông đừng quên, tôi tới đây là để giúp ông tăng thêm 30 năm tuổi thọ.”

"Cậu nói cái gì?" An Quốc ngây người ra.

Những người còn lại cũng đều trưng ra vẻ mặt phức tạp. Vừa mới trải qua một vở hài kịch, bọn họ đều đã không còn hy vọng.

Giờ Tần Thiên lại còn dám nói như vậy?

Đây chẳng phải là ngược gió tạo sóng sao!

Ánh mắt của Liễu Như Ngọc sáng lên, cô ta nói: "Ông nội, cứ để Tần Thiên thử xem!”

“Biết đâu có thể chữa khỏi thì sao?”

An Quốc nhíu mày nhìn Tần Thiên, có chút không vui nói: "Này chàng trai, cậu thật sự cảm thấy việc này cần thiết sao?"

“Hôm nay tôi đã bị lừa một lần, không muốn có lần thứ hai.”

Tần Thiên gật đầu nói: "Tôi có thể đảm bảo.”.

“Nếu như tôi không chữa khỏi bệnh cho ông, thì cho ông tuỳ ý xử lý.”

An Quốc hơi bị dao động.

Với niềm tin cuối cùng, ông ta nói: "Được!”

“Nếu cậu đã nói như vậy, tôi sẽ tạm thời tin cậu một lần!”

“Nói đi, cậu muốn chữa như thế nào? Cần tôi làm những gì?”

Tần Thiên thấp giọng nói: "Lập tức chuẩn bị một căn phòng sạch sẽ. Trừ tôi và ông ra, không được có thêm bất cứ ai vào đó.”

“Trong quá trình trị liệu, bất luận kẻ nào cũng không được đi vào quấy rầy.”

Lần này, không đợi An Quốc lão gia tử lên tiếng, đám người Hồ Bân lập tức lớn tiếng phản bác.

“Không được!”

“Tên họ Tần kia, rốt cuộc cậu có mục đích gì? Không cho chúng tôi ở đó, lỡ như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì sao?”

Kế Phong vừa che mặt, vừa cắn răng nói: "Mày không phải là gian tế mà kẻ thù phái tới đấy chứ!"

“Nói đi, có phải là mày muốn nhân cơ hội này mưu hại lão gia tử không?”

Tần Thiên không nói gì, lạnh lùng nhìn An Quốc.

Hắn không cần giải thích với người khác. Bây giờ chỉ cần xem An Quốc có dứt khoát được hay không thôi.

Nếu như ngay cả An Quốc cũng không tin vào hắn, vậy thì bệnh này coi như vô phương cứu chữa.

An Quốc nhìn Tần Thiên. Đôi mắt già nua phong trần, đã nhìn thấu vô số người, đã quen với sự sống và cái chết của ông ta, giờ đây muốn nhìn thấu Tần Thiên.

Nhưng mà, ánh mắt của Tần Thiên vô cùng bình thản. Như thể trong suốt thấy đáy, thế nhưng cũng lại làm cho người ta cảm thấy sâu như biển rộng.

Như thể không bao giờ có thể nhìn thấu, hắn rốt cuộc đang nghĩ điều gì.

Trong lòng An Quốc như có sóng cuộn. Cuối cùng, ông ta cắn chặt răng nói: "Được!”

"Tôi sẽ thử tin cậu một lần!"

“Cậu Tần, mời đi theo tôi!”

Nói xong, ông ta kéo lấy tay Tần Thiên, xoay người sải bước nhanh về phía phòng ngủ.

Đám người Hồ Bân, Kế Chân lo lắng muốn ngăn cản, nhưng đều bị An Quốc quát lớn ở bên ngoài.

Tần Thiên và An Quốc tiến vào trong phòng ngủ rộng rãi, hắn xoay người muốn đóng cửa nhưng lại bất ngờ phát hiện, có một người trẻ tuổi mặc đồ đen theo sát phía sau.

Bên hông anh ta, treo một cây kiếm dài chừng ba thước. Một tay đang nắm chặt cây kiếm, giống như là gắn liền với lưỡi kiếm vậy.

Tần Thiên chợt giật mình.

Ngay từ cảm giác đầu tiên, hắn đã biết đây là cao thủ. Hơn nữa hình như người này đã luôn ở bên cạnh An Quốc lão gia tử.

Nhưng nó giống như cái gai đâm vào thịt. Khi nó không lộ ra, thì gần như là không tồn tại.

Ngay cả Tần Thiên trước đó cũng đã chọn bỏ qua.

Tuy nhiên, một khi cái gai này bị vạch trần, không ai có thể phớt lờ nó được nữa.

“Anh là ai?" Tần Thiên không nhịn được hỏi.

“Truy Phong.”

Người trẻ tuổi áo đen mở miệng, như thể anh ta không giỏi ăn nói. Thanh âm trầm thấp, lời ít ý nhiều.

“Tôi là hộ vệ thân cận của lão gia tử, không thể rời đi.”

An Quốc cười nói: "Cậu Tần à, tôi theo dõi Truy Phong từ nhỏ đến lớn, cậu ấy rất trung thành và tận tâm với tôi.”

“Để cho cậu ấy ở lại, chắc là không sao chứ?”

Nói xong còn không nhịn được tự giễu: "Cậu ấy tính tình như vậy đấy, có lúc ngay cả lời của tôi cũng không nghe.”

“Cậu muốn cậu ấy rời đi, có lẽ là không dễ đâu.”

Tần Thiên gật đầu, nói: "Tôi có thể cảm nhận được, kiếm của cậu rất nhanh.”

Truy Phong lạnh lùng nói: "Tôi chưa thấy ai nhanh hơn tôi."

“Nhưng mà..." Tần Thiên cười lạnh: "Ở trước mặt tôi, cậu làm gì có cơ hội rút kiếm.”

“Anh nói cái gì?" Truy Phong mặt biến sắc, lập tức rút kiếm.

Lưỡi kiếm quá dài, theo lý mà nói sẽ ảnh hưởng đến tốc độ rút kiếm. Nhưng Truy Phong thật sự là quá nhanh!

Anh ta muốn rút kiếm, tay phải lập tức cầm chuôi kiếm. Như thể tay của anh ta vốn đã đặt sẵn ở trên chuôi kiếm.

Keng một tiếng, cây kiếm sắc lạnh đã được rút ra khỏi vỏ. Không khí xung quanh như lạnh đi vài phần.

Chỉ tiếc, kiếm mới chỉ được rút ra một phần ba.

Tần Thiên tùy ý vung tay lên, vỗ xuống chuôi kiếm.

Một thanh kiếm sắc bén sắp sửa được rút ra khỏi vỏ, thanh kiếm chưa từng mắc sai lầm ở trong tay Truy Phong, giờ đây lại quay trở về với vỏ kiếm.

Truy Phong cắn răng dùng sức, nhưng không thể lay động được tay Tần Thiên.

Mặt anh ta nhanh chóng biến sắc.

Tần Thiên cười lạnh nói: "Bây giờ cậu đã biết chưa, nếu tôi muốn hại lão gia tử thì các cậu làm gì có ai ngăn cản được.”

“Tôi cũng không cần phải phiền phức như vậy.”

Đôi mắt Truy Phong gắt gao nhìn chằm chằm Tần Thiên, giống như là một con ngựa hoang chưa bao giờ bị người thuần phục, cuối cùng đã gặp được người làm cho anh ta tâm phục khẩu phục.

Anh ta thấp giọng nói: “Tôi thua rồi.”

“Tôi sẽ ở đây canh giữ cho anh.”

Nói xong, anh ta tự tay đóng cửa lại. Tay cầm kiếm, mặt không biểu cảm canh giữ ở cửa.

Tần Thiên chợt mỉm cười, có Truy Phong canh giữ ở cửa hắn càng thêm yên tâm hơn rồi.

Hắn nói với An Quốc: "Lão gia tử, ông hãy cởi áo khoác ra và lên giường nằm thẳng đi.”
Chương 191 Chính là tại hạ

Vốn dĩ An Quốc còn có ý muốn thử thêm lần nữa.

Nhưng mà, mới vừa tận mắt chứng kiến Tần Thiên chỉ cần nhẹ nhàng ra tay liền dễ dàng áp chế được Truy Phong, khiến cho Truy Phong cúi đầu chịu thua.

Điều này khiến cho An Quốc rất sốc!

Hơn ai hết, ông ta hiểu rất rõ về tốc độ và sức mạnh của Truy Phong.

Tần Thiên này, rốt cuộc là ai?

Có lẽ, hắn thật sự có thể chữa khỏi bệnh cho mình?

Với niềm hy vọng đã có trong lòng, An Quốc liền nghe theo lời của Tần Thiên.

Nghe Tần Thiên nói vậy, ông ta lập tức cởi áo khoác nằm thẳng trên giường. Ông ta mở to hai mắt, muốn xem thầy châm cứu này trị liệu như thế nào.

Tần Thiên “xoạch” một tiếng, từ bên hông rút ra một cái đai dài màu đen, mặt trên chia làm mười ba ô, cắm đầy kim nhỏ màu đen dài ngắn không đồng nhất.

Có kim nhỏ như lông trâu, không nhìn kỹ thì gần như không nhìn thấy.

“Đây là…" An Quốc sửng sốt, theo bản năng ngồi dậy.

Hai mắt ông ta gắt gao nhìn chằm chằm Tần Thiên, run giọng nói: "Giang hồ đồn rằng, Thần Vương điện chủ có Quỷ Môn Thập Tam Châm, có thể thu vận, cải âm dương..."

"Cho tôi mạo muội hỏi, cậu với vị Thần Vương kia có quan hệ gì?"

Tần Thiên mỉm cười, nói: "Chẳng có tài cán gì đâu, chính là tại hạ.”

“Thì ra là Tần Thần Vương!”

“Lão tử có mắt mà không thấy Thái Sơn, xin hãy nhận của tôi một lạy!”

An Quốc xoay người đi xuống đất, muốn quỳ xuống lạy.

Tần Thiên vội vàng lấy tay đỡ lấy, lại cười nói: "Lão gia tử, ông là trưởng bối, không cần khách khí như vậy.”

An Quốc thở dài, thấp giọng nói: "Tôi muốn quỳ lạy, không phải vì Thần Vương điện có thế lực khổng lồ, mà là vì những cống hiến hiển hách mà cậu vì dân vì nước!"

“Nếu tin tức mà tôi nghe ngóng được không sai, Tiêu đại soái ở phía bắc chiến công hiển hách và cả Nhiếp Long Vương của nhóm Rồng nhiều lần lập kỳ công, đều là thuộc hạ của cậu.”

“Chiến công của bọn họ, đương nhiên không thể thiếu sự giúp đỡ của Tần tiên sinh!”

“Từ phương diện này mà nói, tiên sinh xứng đáng nhận một lạy của lê dân Long Quốc, huống chi tôi chỉ là một lão già sắp chết!”

“Tiên sinh, xin nhận của tôi một lạy!

An Quốc lui về phía sau hai bước, vẫn cung kính hành lễ với Tần Thiên.

Tần Thiên thấy ông ta cố chấp, liền hơi nghiêng người nhận nửa lễ.

An Quốc cười lớn, lại lạy thêm lần nữa: "Một lạy này, là tạ ơn Tần Thần Vương ban cho tôi ba mươi năm tuổi thọ!"

Nói xong, ông ta nằm ở trên giường, hoàn toàn thả lỏng nhắm hai mắt lại.

Bây giờ, ông ta không còn nghi ngờ gì nữa.

Bình tĩnh và vui sướng chào đón cuộc sống mới của mình. Bởi vì ông ta biết, Tần Thần Vương và Quỷ Môn Thập Tam Châm, nhất định sẽ không để cho ông ta phải thất vọng.

Tần Thiên trở nên nghiêm túc, ánh mắt nghiêm nghị, vung tay một cái, ngân châm trên dây đai đen giống như là bị một sợi tơ kéo, lơ lửng trên không.

Sau đó, với độ chính xác hoàn hảo, hắn đâm vào huyệt vị trên người An Quốc.

……

So với sự yên tĩnh và yên bình trong phòng, ngoài cửa lại có một luồng sát khí như muốn giết người.

Đám người Hồ Bân, tất cả đều cầm vũ khí trong tay, chặn ở cửa.

Nếu không phải Truy Phong tay cầm cây kiếm dài canh gác, bọn họ thật sự sẽ không nhịn được xông vào.

Hiện tại, bọn họ đang chờ kết quả cuối cùng. Nếu Tần Thiên có thể chữa khỏi bệnh cho lão gia tử, vậy thì hắn sẽ lập tức là đại ân nhân.

Nếu như lão gia tử có mệnh hệ gì, thì Tần Thiên hôm nay cũng đừng nghĩ đến chuyện còn sống rời khỏi nơi này.

Liễu Như Ngọc và chị Vinh vô cùng lo lắng. Họ nắm chặt tay nhau, lòng bàn tay đều ướt đẫm mồ hôi.

So với mọi người trong phòng, toàn bộ những người đến chúc thọ sớm ở An Trạch đại viện đều vô cùng thấp thỏm.

Đã đến giờ này rồi, sao lão gia tử còn chưa ra ngoài?

Những năm trước, lão gia tử không bao giờ đến muộn. Đều xuất hiện đúng giờ, không cần biết có quen biết hay không, chỉ cần là tới chúc thọ ông ta, ông ta đều sẽ nhiệt tình mời rượu, đích thân nói cảm ơn.

Năm nay có chuyện gì vậy chứ?

Đây không phải phong cách của lão gia tử.

Không chỉ vắng lão gia tử, mà những học trò thuộc bộ phận nòng cốt cũng không thấy bóng dáng đâu.

Chẳng lẽ......

Tại sảnh tiếp khách ở trung viện, tỉnh thành Tam Hổ.

Nhà họ Phan, nhà họ Giả, nhà họ Lý.

Ba vị gia chủ, ngoại trừ Phan Hữu Chí dẫn theo một đứa con trai. Hai vị còn lại, Giả Hiếu Liêm nhà họ Giả, cùng con trai lớn của ông là Giả Sơn và con trai thứ hai, Giả Cảnh.

Lý Tồn Trung nhà họ Lý, con trai lớn Lý Mậu, con trai thứ hai Lý Hách.

Những nhân vật này bình thường đều là nhân vật uy phong khắp chốn. Nhưng giờ phút này ngồi trong phòng khách đơn sơ này, tất cả đều theo một quy củ.

Bọn họ thỉnh thoảng nhìn về phía sau, nghi hoặc tại sao An Quốc lão gia tử sao còn chưa tới.

Đợi lâu mất kiên nhẫn.

Lý Tồn Trung nhìn Phan Hữu Chí cười nói: "Anh Phan gần đây mệt nhọc quá nhỉ, trông anh phờ phạc đi nhiều."

Phan Hữu Chí trầm mặt không nói lời nào.

Lý Tồn Trung mất mặt, cười lạnh nói: "Gần đây thật sự không yên ổn.”

"Nghe người ta nói, trong thành xảy ra hai vụ hỏa hoạn, một là biệt thự của Phan Mỹ Nhi tiểu thư, một là biệt thự Long Cung, đây không phải là chỗ ở của Phan Long sao?"

“Anh Phan, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?”

“Chẳng lẽ là có người cố ý phóng hỏa? Cháu gái Mỹ Nhi và cháu trai Long đều không sao chứ?”

"Đúng rồi, những năm trước anh Phan đến chúc thọ đều dẫn theo Phan Long, năm nay sao không dẫn theo?"

Giả Hiếu Liêm cũng ra vẻ phẫn nộ nói: "Dám đến chỗ con cháu nhà họ Phan để phóng hỏa, rốt cuộc là kẻ nào lại to gan lớn mật như vậy!"

“Anh Phan, đã bắt được hung thủ chưa?”

“Có gì cần giúp đỡ cứ bảo bọn em, anh đừng nên khách khí.”

Sắc mặt Phan Hữu Chí trở nên cáu kỉnh. Cả người ông ta run lên, đang cố gắng kiềm chế lại.

Tai nạn lần lượt xảy ra trong gia đình, con gái và con trai thì chết thảm. Tin tức này, ông ta tuyệt nhiên là không để lọt ra ngoài.

Bởi vì ông ta biết, hai người trước mặt này nhìn như quan tâm. Nhưng thực ra, đều là lòng lang dạ sói.

Bọn họ luôn mong muốn nhà họ Phan gặp chuyện không may, nhân cơ hội chiếm lấy địa bàn.

Vì vậy, ông ta sẽ không bao giờ công khai tin tức này cho đến khi ông ta giành chiến thắng.

“Cha." Phan Kiệt gọi ông ta một tiếng rồi cầm tay an ủi Phan Hữu Chí.

Phan Hữu Chí cuối cùng cũng tỉnh táo lại, khôi phục lại dáng vẻ âm trầm của một bậc anh hùng.

Ông ta cười lạnh nói: "Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn. Mỹ Nhi và A Long bị thương nên không đến đây chúc thọ được.”

“Nhưng vừa hay, năm nay A Kiệt quay về rồi.”

“Năm nay nó đến một là để chúc thọ, hai là thông báo tin vui cho lão gia tử.”

“Năm đó A Kiệt tiến vào con đường làm quan, may mà nhờ có lão gia tử chỉ điểm. Mấy năm nay không phụ sự mong đợi của mọi người, thông qua nỗ lực của bản thân nó đã được cấp trên khen ngợi.”

“Nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì năm nay nó sẽ được điều về để phụ trách lĩnh vực chính trị và pháp luật."

“Mọi người nói xem, tin vui này có phải nên kịp thời báo cáo cho An lão gia tử không?”

Cái gì?

Nghe được tin tức này, Lý Tồn Trung và Giả Hiếu Liêm đều bày ra vẻ mặt sửng sốt.

Tin tức này quá chấn động rồi!

Đối với nhà họ Phan mà nói, đây chính là một con át chủ bài. Lập tức bỏ xa hai nhà bọn họ!

Lý Mậu cười lạnh nói: "Không phải chỉ là một chức vụ nhỏ thôi sao, có gì ghê gớm lắm đâu.”

“Câm miệng!" Lý Tồn Trung cả giận nói: "Nói chuyện với anh Kiệt của mày kiểu gì đấy?”

“Thằng nhãi con, mày có thể bằng một phần mười của anh Kiệt của mày, thì tao cũng không cần phải lo lắng như vậy!”

“Còn không mau kính dâng cho chú Phan và anh Kiệt đi!”

Giả Hiếu Liêm cũng vội vàng ra lệnh cho con trai rót trà cho Phan Hữu Chí và Phan Kiệt.

Bọn họ đều hiểu rất rõ, dân không đấu với quan. Huống chi, Phan Kiệt trở về là để phụ trách chính trị và pháp luật.

Đó chính là chuyên môn quản đám người bọn họ.

Nhà họ Phan có con rồng này, cộng thêm cả Phan Long, Phan Hổ, thậm chí Phan Mỹ Nhi, đều là nhân vật kiệt xuất trong thế hệ trẻ.

Bọn họ tự hỏi bản thân nếu không thể so sánh, sau này chỉ có thể tìm cách qua lại thân thiết hơn thôi.

Phan Hữu Chí vô cùng đắc ý, cười lạnh nói: "Mọi người đều là người một nhà. Không cần khách sáo.”

“Nếu An lão gia tử vẫn chưa ra, vậy thì có chuyện gì chúng ta cùng nói thêm đi.”

“Thân thể lão gia tử, chỉ sợ là chống đỡ không được bao lâu. Sau khi ông ấy mất, khối bánh ngọt từ tỉnh thành này nên chia như thế nào, tôi muốn nghe ý kiến của hai vị gia chủ.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Bất Diệt Thần Vương
  • Đang cập nhật
(Full) Binh Vương Chiến Thần
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom