-
Chương 196-197
Chương 196 Lai lịch của Rồng
“Thật sao?"
"Anh thực sự sẵn sàng chấp nhận khiêu chiến của tôi?"
Ánh mắt Truy Phong sáng rực lên, tuy nhiên cũng có chút do dự: "Anh phải biết một khi đao của tôi ra khỏi vỏ thì sẽ không nương tay.”
"Có đôi khi tôi cũng không thể khống chế được bản thân mình."
"Anh thật sự muốn lấy sinh mệnh của mình ra đùa giỡn sao?"
Tần Thiên mỉm cười nói: "Có lẽ, tôi có thể cho cậu chút chỉ điểm.”
Cái gì?
Trong mắt Truy Phong ngay lập tức tràn ngập lửa giận.
Anh ta không tin trên đời này sẽ có người nhanh hơn đao của anh ta, huống chi là chỉ điểm cho anh ta!
Đối với anh ta đây là sự sỉ nhục lớn nhất trong đời.
“Tiếp đao!”
Anh ta khẽ gầm một tiếng, vươn tay rút đao ra, trong vỏ đao loé ra một ánh sáng lạnh lẽo.
Chém vào không khí, bổ về phía trên đầu Tần Thiên.
“Cẩn thận!” Sắc mặt Liễu Như Ngọc đại biến, nhịn không được kinh ngạc hét lớn lên.
An Quốc đứng ở bên cạnh cũng biến sắc. Ông ta không ngờ công lực của Truy Phong lại tiến bộ nhanh như vậy.
Hơn nữa vừa ra tay đã không chút nương tay.
Ông ta ngay lập tức cảm thấy hối hận.
Tần Thiên làm sao có thể tiếp được một đao như thế này?
Nếu không cẩn thận chẳng phải sẽ bị chém thành l hai sao!
Trên mặt Tần Thiên tươi cười không thay đổi, hắn đứng yên ngay tại chỗ.
Cho đến khi trường đao sắc bén sắp bổ tới đỉnh đầu, chân hắn nhìn như có vẻ tùy ý bước sang bên cạnh một bước.
Thật kỳ lạ.
Ở trong mắt mọi người Tần Thiên giống như đang dạo bộ trong hoa viên. Bước chân kia bất cứ ai cũng có thể làm được.
Tuy nhiên trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc đã tránh được một đao của Truy Phong.
Trường đao sắc bén bổ trên mặt đất.
Nền đá cứng rắn ngay lập tức xuất hiện một vết nứt sâu.
Ngay cả một bụi hoa cây cối xung quanh cũng bị lực mũi đao quét trúng, cành lá đều rơi xuống, bề mặt cắt rất đều.
"Làm sao có thể?" Truy Phong kinh ngạc há hốc miệng không nói nên lời.
Tần Thiên mỉm cười nói: "Cậu cho rằng tôi không thể tránh được, cho nên ở thời khắc cuối cùng muốn thu lực lại.”
"Đao này không tính, làm lại đến đây."
Lòng hiếu thắng của Truy Phong trong nháy mắt bị khơi dậy. Bây giờ anh ta không còn bất kỳ sự kiêng kỵ gì nữa.
Vù!
Vù vù!
Liên tiếp ba đao, Truy Phong dùng chính là Tuyền Phong Tam Trảm tâm đắc nhất của anh ta.
Có biết bao cao thủ đã mất mạng xuống Hoàng Tuyền dưới đao Tuyền Phong Tam Trảm này.
Nhưng mà Tần Thiên vẫn rất thông thả, mỗi một lần đều vô cùng khéo léo tránh đi.
Đến cuối cùng Truy Phong thật sự không thể chịu nổi nữa, anh ta hét lên: "Chết đi cho tôi!”
Toàn thân bị kích thích nhảy lên không trung.
Một đao vô cùng sắc bén bổ về phía Tần Thiên giống như tia chớp xé rách mây đen.
“Truy Phong không được!”
“Tần Thiên cẩn thận!”
Truy Phong xuất ra một đao này làm cho An Quốc và Liễu Như Ngọc đều có cảm giác như rơi xuống địa ngục, kinh ngạc hét lớn.
Ánh mắt Tần Thiên trở nên nghiêm túc, hắn nhìn ra thực lực chân chính của Truy Phong thông qua một đao này.
Lần này cuối cùng hắn không tránh né nữa.
Mà vươn ra hai ngón tay trong lúc ngàn cân treo sợi tóc.
Đúng vậy, hắn dùng hai ngón tay kẹp lấy thân đao sắc bén.
Hai ngón tay nhìn như bình thường, nhìn như tùy tiện kẹp lấy.
Lúc này thời gian và không gian giống như đột nhiên đứng yên.
Một đao kinh động quỷ thần, đóng băng giữa không trung, cho dù cố gắng thế nào cũng không thể tiến thêm được.
Còn Truy Phong đang cầm đao, người ở giữa không trung, cơ thể và đao cùng nhau bị đóng bắng.
Giống như con ngựa phi nước đại giẫm ên con yến bay.
Một cảnh tượng rất kỳ lạ.
"Tôi nghe nói trong rừng rậm Na Cương có một vị đao thần, một rìu có thể cắt đứt âm dương, kinh động quỷ thần.”
"Cậu là người của ông ta?"
Tần Thiên buông tay ra, mỉm cười nói.
Truy Phong ngã trên mặt đất, sắc mặt khiếp sợ trắng bệch, anh ta nhìn chằm chằm Tần Thiên, cắn răng nói: "Anh biết sư phụ tôi?”
Tần Thiên hơi lộ vẻ kích động: "Không biết. Không ngờ cậu lại có được chân truyền của ông ta.”
Mặt mày Truy Phong ảm đạm: "Không, ông ấy không phải sư phụ tôi, ông ấy chỉ dạy tôi cách dùng đao, mà không chịu thu nhận tôi làm đồ đệ.”
"Bây giờ thì tôi đã hiểu rồi, ông ấy cảm thấy tôi không xứng, sợ tôi làm mất mặt ông ấy."
"Quả thật tôi đã làm ông ấy mất mặt."
Một người chưa bao giờ thất bại và rất tự phụ lại bị đánh như vậy trước mặt người cùng trang lứa.
Sự tự tin của Truy Phong bắt đầu sụp đổ.
Tần Thiên vội vàng nói với vẻ nghiêm túc: "Cậu có thể luyện đến trình độ này, nói rõ cậu là kẻ nghiện đao.”
"Chẳng qua công lực hơi thiếu chút mà thôi."
"Chính cậu mới vừa rồi cũng nói có đôi lúc cậu không thể khống chế được bản thân sau khi xuất đao. Đó là khiếm khuyết của cậu.”
"Bởi vì cậu quá coi trọng đao, coi nó như thần, còn xem bản thân là tín đồ của nó."
"Thật ra đao cũng chỉ là một thanh đao. Bản thân nó không có linh hồn, linh hồn của nó là do người sử dụng ban cho nó.”
"Vì vậy cậu nên là chủ sở hữu của nó chứ không phải nô lệ của nó, hiểu không?”
"Tôi là chủ nhân của đao, mà không phải nô lệ..." Truy Phong lẩm bẩm, dường như đã ngộ ra điều gì đó.
Anh ta đột nhiên quỳ gối trước mặt Tần Thiên, dập đầu.
“Xin anh hãy nhận tôi làm đồ đệ!”
Tần Thiên nở nụ cười, nói với vẻ né tránh chủ đề này: "Cái gì cần nói tôi đã nói hết rồi.”
"Phần còn lại phải dựa vào bản thân cậu tự ngộ ra."
"An lão gia tử, thời gian không còn sớm. Chúng ta hãy đi thôi.”
An Quốc sực tỉnh, vội vàng lớn tiếng nói: "Chào tiên sinh!”
“Xem ra không cần vệ sĩ, tôi bảo tài xế đưa mọi người đi!”
Một tài xế của An gia lái chiếc Toyota Alphard của Liễu Như Ngọc.
Tần Thiên, Liễu Như Ngọc, Dương Vinh, ba người chạy về Long Giang.
“Lão gia tử, nghe nói Tần Thiên thu phục được Truy Phong? Đây thực sự là một điều kỳ lạ.” Quản gia Kế Chân, thấp giọng nói.
Ông ta và những người còn lại không nhìn thấy một màn vừa rồi.
Bởi vì nơi này là nơi ở dành riêng cho Liễu Như Ngọc. Ngoại trừ An Quốc ra, những người khác nếu không được gọi thì đều thức thời tránh đi.
An Quốc thỉe dài nói: "Xem ra chúng ta đã xem thường cậu ta rồi.”
"Quả thật xem thường." Kế Chân cười, thấp giọng nói: "Lại nói tiếp về vị Tần tiên sinh này thật đúng có khả năng gây hoạ, thủ đoạn cũng rất tàn nhẫn.”
"Ừ?" An Quốc ngẩn người một chút, nói: "Ý ông là sao?”
Kế Chân khẽ giọng nói: "Vừa mới tôi nhận được tin tức, con gái út và đứa con trai thứ hai của Phan gia cùng với rất nhiều cao thủ, bởi vì đắc tội với Tần Thiên.”
"Tất cả đều bị Tần Thiên giết."
"Có chuyện như vậy?" An Quốc lắp bắp kinh hãi, nói: "Khó trách vừa rồi trong buổi tiệc, vẻ mặt Phan Hữu Chí khi nhìn thấy Tần Thiên rất khác thường.”
“Không ngờ lại có huyết hải thâm thù như vậy!”
"Tần tiên sinh trông văn vẻ lịch sự là người tốt, vậy mà cũng một tay độc ác thủ đoạn tàn nhẫn."
"Lão gia, thủ đoạn người này quá thâm sâu. Hắn tiếp cận ông thông qua Như Ngọc tiểu thư, chữa bệnh miễn phí, tôi luôn cảm thấy có chút lo lắng.”
"Ông xem?" Kế Chân thật cẩn thận hỏi dò.
An Quốc nghiêm túc nói: "Tần tiên sinh có ơn kéo dài mạng sống cho tôi. Hơn nữa tôi đã nói rồi, sau này ai mạo phạm Tần tiên sinh chính là mạo phạm An Quốc tôi.”
"Vĩnh viễn không thay đổi lập trường này."
"Chẳng qua tôi rất tò mò, rốt cuộc con rồng này đến từ đâu."
"Ông đi điều tra đi. Nhớ kỹ đừng làm phiền cậu Tần, cũng không được để cho bất cứ ai biết chuyện này.”
"Vâng." Kế Chân vội vàng rời đi.
Trong mắt An Quốc hiện lên vẻ mâu thuẫn.
Ông ta đã biết Tần Thiên chính là người đứng đầu Thần Vương điện. Tuy nhiên tuổi còn trẻ như thế làm sao có thể sáng lập Thần Vương điện?
Lai lịch của hắn là gì?
An Quốc thật sự muốn biết những điều này. Bởi vì trong suy nghĩ của ông ta đã coi Tần Thiên là ứng cử viên duy nhất cho vị trí cháu rể tương lai của mình.
Liễu Như Ngọc là người thân duy nhất đời này của ông ta, nhất định phải gửi gắm cho người biết rõ lai lịch.
Cho dù Tần Thiên là người đứng đầu Thần Vương Điện. Nhưng mà thân phận này cũng chỉ là vinh quang của Tần Thiên mà thôi.
Ông ta cần biết gốc gác của Tần Thiên ở đâu.
Chương 197 Canh cá
"Tần tiên sinh, không ngờ anh không chỉ có y thuật kinh người mà võ thuật cũng rất lợi hại."
"Đúng là làm cho người khác mở mang tầm mắt."
Trên đường đi, Dương Vinh thấy Liễu Như Ngọc luôn đỏ mặt không nói lời nào, cho nên chị ta chủ động phá vỡ bầu không khí trầm mặc.
Đối với Tần Thiên, hiện tại chị ta cũng thật sự là làm mới nhận thức của mình, ánh mắt nhìn về phía Tần Thiên cũng đã thay đổi.
Một người đàn ông cực phẩm như Tần Thiên, Dương Vinh tự hỏi nếu không phải có Liễu Như Ngọc ở giữa thì chị ta chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Nói thật tuy Dương Vinh đã hơn ba mươi tuổi, chỉ có thể làm nền khi ở cùng một chỗ với Liễu Như Ngọc.
Tuy nhiên cái dáng vẻ thướt tha cả chị ta, thật sự có ít người có thể bì được.
Nhìn thấy ánh mắt này của Dương Vinh, Tần Thiên cảm giác có chút sợ hãi.
Hắn xấu hổ cười: "Cái này sao, khụ, thật ra cũng không có gì hiếm lạ.”
"Chỉ là… ừm, thị lực tốt hơn một chút, tốc độ nhanh hơn một chút mà thôi."
"Các cô đã biết ánh mắt cùng với tốc độ đủ nhanh, chính là công năng cơ bản của thầy châm cứu mà thôi."
"Vậy sao?" Dương Vinh quay đầu lại, nhìn chằm chằm Tần Thiên: "Vậy cậu có thể dạy tôi châm cứu không?”
"Không đúng, là gần đây tôi cảm thấy cơ thể không thoải mái, ngủ không ngon. Cậu có thể châm cứu cho tôi không?”
"Ách..."Mặt Tần Thiên đầy hắc tuyến, không biết nên trả lời như thế nào.
Không hiểu sao Tần Thiên lại có cảm giác ánh mắt của người đại diện này đang muốn ăn tươi nuốt sống mình vậy.
"Chị Vinh, Tần tiên sinh không chỉ y thuật và võ thuật lợi hại, mà kỹ năng bắn súng cũng rất lợi hại."
Liễu Như Ngọc giúp Tần Thiên giải vây, nói: "Lần trước ở Milan, may anh ấy đã bắn một phát súng quyết định vào lúc quan trọng.”
"Nếu không bọn em đều đã chết rồi."
“Thế à!” Dương Vinh cười nói: "Vậy hy vọng có cơ hội có thể lĩnh giáo sự lợi hại của Tần tiên sinh.”
"Nếu có thể dạy tôi mấy chiêu thì càng tốt."
"Tần tiên sinh, cậu không phiền chứ?"
Tần Thiên không nói gì, trong lòng thàm nghĩ người trong giới giải trí như các người, đều tự nhiên như vậy sao?
Hắn nhìn về phía Liễu Như Ngọc, hy vọng Liễu Như Ngọc có thể giải vây giúp mình.
Ai mà ngờ Liễu Như Ngọc lại đẩy hắn một cái, che miệng cười nói: "Anh mau đồng ý đi!”
"Tìm cơ hội, dạy chị Vinh mấy chiêu."
Dương Vinh cười nhạo nói: "Như Ngọc, em đừng ghen tị. Nếu em không phiền, chúng ta có thể cùng nhau học hỏi từ Tần tiên sinh.”
Liễu Như Ngọc bĩu môn nói: "Muốn học thì tự chị học, em không học.”
Tiếp theo hai người phụ nữ cãi nhau, chị một câu em một câu, đương nhiên Tần Thiên trở thành đối tượng trêu ghẹo của bọn họ.
Tần Thiên không xen vào được, vẻ mặt ngơ ngác.
Hắn là ai? Hắn đang ở đâu?
Hắn cảm thấy khi bị hai người phụ nữ trêu chọc?
Hắn phát hiện với sự dẫn dắt của Dương Vinh, Liễu Như Ngọc là ngọc nữ thiên hậu thanh thuần cũng đã bắt đầu hư hỏng.
Hắn cố ý trầm mặt không nói lời nào, trong lòng lại điên cuồng gào hét, ước gì mau đến Long Giang để thoát khỏi hai người phụ nữ này.
Cuối cùng, năm giờ chiều, xe cũng vào địa phận Long Giang.
Có lẽ nghĩ sắp được gặp vợ Tần Thiên, Liễu Như Ngọc không hiểu sao lại cảm thấy có chút lo lắng, cuối cùng không trêu chọc nữa.
Dương Vinh cũng khôi phục lại dáng vẻ nghiêm túc.
Tần Thiên đã nói trước với Tô Tô biết, Liễu Như Ngọc sẽ đến. Tô Tô ở công ty đã sớm chuẩn bị sẵn sàng để tiếp đón.
Vì vậy chiếc Toyota Alphard đi thẳng đến trước tòa nhà Tô Ngọc.
Chỉ thấy trước cửa toà nhà giăng đèn kết hoa, Tô Tô cho người khẩn cấp in khẩu hiệu đỏ thắm, nhiệt liệt hoan nghênh đại minh tinh Liễu Như Ngọc.
Bản thân cô và Liễu Thanh, Cung Lệ, cùng với nhân viên cốt cán của công ty cũng đều xếp hàng tiếp đón.
Nhìn thấy Liễu Như Ngọc từ trên xe đi xuống, Tô Tô cầm một bó hoa vội vàng đi tới tặng Liễu Như Ngọc.
“Liễu đại minh tinh, cô là thần tượng của tôi đấy!”
"Thật không thể tưởng tượng được, cô lại có thể đồng ý làm người phát ngôn của chúng ta. Tôi thực sự rất xúc động!”
Liễu Như Ngọc có chút xấu hổ, nói: "Tô tổng, cô mới là người tôi kính nể.”
"Không chỉ xinh đẹp như hoa, còn có tài hoa như vậy."
"Tần tiên sinh có thể cưới cô làm vợ, thật sự là may mắn của anh ấy."
Liễu Như Ngọc nói xong nhịn không được liếc Tần Thiên.
Tô Tô vội vàng nói: “Làm gì có làm gì có.”
"Ông chồng Tần Thiên này của tôi bình thường ở nhà ham ăn biếng làm. Khi thấy Liễu đại minh tinh còn không phải cơm bưng nước rót sao.”
"Đàn ông đều như vậy, ăn trong bát nhìn vào trong nồi. Hơn nữa không có đàn ông nào mà không thích ngôi sao lớn.”
"Huống hòi còn là tình đầu quốc dân như cô."
Liễu Như Ngọc cười nói: "Tô tổng nói đùa rồi.”
"Chẳng qua tôi chỉ đang nhờ Tần tiên sinh giúp một việc."
"Tự tiện mượn chồng của Tô tổng mà không báo một tiếng, thật sự xin lỗi."
"Bây giờ tôi xin trả anh Tần nguyên vẹn về cho Tô tổng."
Tô Tô cười nói: "Đại minh tinh quá khách khí rồi, thật ra tôi cũng không thèm để ý đến đàn ông như này.”
"Cô cứ việc dùng."
Liễu Như Ngọc cười nói: "Tôi cũng không dám. ”
"Tuy người Tần tiên sinh ở bên cạnh tôi, nhưng luôn nghĩ về Tô tổng."
"Đấy, Tô tổng vừa gọi điện thoại, anh ta giống như bị dính câu thần chú, phi ngựa không ngừng chạy về."
......
Hai người phụ nữ xinh đẹp lỗng lẫy, chiếu sáng lẫn nhau. Bọn họ năm tay nhau cười tủm tỉm nói chuyện, trông rất thân thiết giống như chị em ruột thịt.
Nhưng không biết vì sao Tần Thiên lại có cảm giác từng mũi tên lạnh lẽo bắn lên người mình.
Hắn có chút bối rối.
Vốn tưởng rằng đến Long Giang là được giải thoát. Bây giờ đột nhiên phát hiện ra bản thân đã trở thành mục tiêu chung của hai người phụ nữ.
Dương Vinh ghé vào bên tai hắn cười nói: "Tần tiên sinh, bây giờ anh đã biết chưa? Có đôi khi cũng không dễ hưởng thụ diễm phúc như vậy đâu.”
(Diễm phúc có thể hiểu là may mắn có duyên với phụ nữ.)
"Thấy chưa, hai người phụ nữ này đều không đơn giản."
"Khụ..." Tần Thiên ho khan một tiếng, nói: "Cái kia, chuyện đại diện, mọi người cứ từ từ nói chuyện.”
"Tôi bỗng nhiên nhớ mình còn có chút chuyện, tôi đi trước."
Hắn vừa nói xong đã vội vàng muốn chuồn đi.
"Đứng lại." Tô Tô lạnh lùng gọi hắn.
Tần Thiên giống như bị niệm chú, lúng túng nói: "Vợ à, còn có việc gì sao?”
Tô Tô nói: "Tối nay em muốn uống canh cá, anh đi mua một con cá tươi, nêm thêm một ít giấm giống như trước đây.”
Tần Thiên xấu hổ nói: "Cái đó, vợ à, tối nay em không ăn cơm với người phát ngôn sao?”
Liễu Như Ngọc phản ứng lại, vội vàng nói: "Không cần không cần.”
"Buổi tối tôi và chị Vinh tùy tiện ăn một chút gì đó ở khách sạn là được."
"Không quấy rầy Tô tổng cùng chồng ăn tối dưới ánh nến lãng mạn được."
"Vậy làm sao mà được." Tô Tô kéo tay Liễu Như Ngọc, cười nói: "Thần tượng của tôi tới đây, tối nay không say tôi sẽ không về.”
"Bảo anh ấy chuẩn bị canh cá là để làm canh giải rượu mà."
"Đúng rồi, anh chuẩn bị nhiều một chút. Tối nay đại minh tinh sẽ đến nhà chúng ta ở, tất cả chúng ta cùng nhau uống canh cá.”
Liễu Như Ngọc mỉm cười không nói.
Tần Thiên phát hiện người chung quanh như Dương Vinh, Liễu Thanh, Cung Lệ, tất cả đều đang cười nhạo hắn.
Hắn cảm thấy mình ở đây thêm một giây nào nữa cũng đều dư thừa.
"Được." Hắn vội vàng đồng ý, sau đó chạy trối chết.
Mấy người phụ nữ đều phì cười.
Liễu Như Ngọc kéo tay Tô Tô, thành khẩn nói: "Tô tổng, cô đừng hiểu lầm, tôi và Tần tiên sinh, ừm, thật ra chỉ là bạn bè bình thường mà thôi.”
“Lần này anh ấy đồng ý khám bệnh cho ông nội của tôi, cho nên tôi mới đồng ý với nah ấy làm người phát ngôn cho cô.”
“Hơn nữa thật sự cảm ơn mọi người.”
“Thật sao?"
"Anh thực sự sẵn sàng chấp nhận khiêu chiến của tôi?"
Ánh mắt Truy Phong sáng rực lên, tuy nhiên cũng có chút do dự: "Anh phải biết một khi đao của tôi ra khỏi vỏ thì sẽ không nương tay.”
"Có đôi khi tôi cũng không thể khống chế được bản thân mình."
"Anh thật sự muốn lấy sinh mệnh của mình ra đùa giỡn sao?"
Tần Thiên mỉm cười nói: "Có lẽ, tôi có thể cho cậu chút chỉ điểm.”
Cái gì?
Trong mắt Truy Phong ngay lập tức tràn ngập lửa giận.
Anh ta không tin trên đời này sẽ có người nhanh hơn đao của anh ta, huống chi là chỉ điểm cho anh ta!
Đối với anh ta đây là sự sỉ nhục lớn nhất trong đời.
“Tiếp đao!”
Anh ta khẽ gầm một tiếng, vươn tay rút đao ra, trong vỏ đao loé ra một ánh sáng lạnh lẽo.
Chém vào không khí, bổ về phía trên đầu Tần Thiên.
“Cẩn thận!” Sắc mặt Liễu Như Ngọc đại biến, nhịn không được kinh ngạc hét lớn lên.
An Quốc đứng ở bên cạnh cũng biến sắc. Ông ta không ngờ công lực của Truy Phong lại tiến bộ nhanh như vậy.
Hơn nữa vừa ra tay đã không chút nương tay.
Ông ta ngay lập tức cảm thấy hối hận.
Tần Thiên làm sao có thể tiếp được một đao như thế này?
Nếu không cẩn thận chẳng phải sẽ bị chém thành l hai sao!
Trên mặt Tần Thiên tươi cười không thay đổi, hắn đứng yên ngay tại chỗ.
Cho đến khi trường đao sắc bén sắp bổ tới đỉnh đầu, chân hắn nhìn như có vẻ tùy ý bước sang bên cạnh một bước.
Thật kỳ lạ.
Ở trong mắt mọi người Tần Thiên giống như đang dạo bộ trong hoa viên. Bước chân kia bất cứ ai cũng có thể làm được.
Tuy nhiên trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc đã tránh được một đao của Truy Phong.
Trường đao sắc bén bổ trên mặt đất.
Nền đá cứng rắn ngay lập tức xuất hiện một vết nứt sâu.
Ngay cả một bụi hoa cây cối xung quanh cũng bị lực mũi đao quét trúng, cành lá đều rơi xuống, bề mặt cắt rất đều.
"Làm sao có thể?" Truy Phong kinh ngạc há hốc miệng không nói nên lời.
Tần Thiên mỉm cười nói: "Cậu cho rằng tôi không thể tránh được, cho nên ở thời khắc cuối cùng muốn thu lực lại.”
"Đao này không tính, làm lại đến đây."
Lòng hiếu thắng của Truy Phong trong nháy mắt bị khơi dậy. Bây giờ anh ta không còn bất kỳ sự kiêng kỵ gì nữa.
Vù!
Vù vù!
Liên tiếp ba đao, Truy Phong dùng chính là Tuyền Phong Tam Trảm tâm đắc nhất của anh ta.
Có biết bao cao thủ đã mất mạng xuống Hoàng Tuyền dưới đao Tuyền Phong Tam Trảm này.
Nhưng mà Tần Thiên vẫn rất thông thả, mỗi một lần đều vô cùng khéo léo tránh đi.
Đến cuối cùng Truy Phong thật sự không thể chịu nổi nữa, anh ta hét lên: "Chết đi cho tôi!”
Toàn thân bị kích thích nhảy lên không trung.
Một đao vô cùng sắc bén bổ về phía Tần Thiên giống như tia chớp xé rách mây đen.
“Truy Phong không được!”
“Tần Thiên cẩn thận!”
Truy Phong xuất ra một đao này làm cho An Quốc và Liễu Như Ngọc đều có cảm giác như rơi xuống địa ngục, kinh ngạc hét lớn.
Ánh mắt Tần Thiên trở nên nghiêm túc, hắn nhìn ra thực lực chân chính của Truy Phong thông qua một đao này.
Lần này cuối cùng hắn không tránh né nữa.
Mà vươn ra hai ngón tay trong lúc ngàn cân treo sợi tóc.
Đúng vậy, hắn dùng hai ngón tay kẹp lấy thân đao sắc bén.
Hai ngón tay nhìn như bình thường, nhìn như tùy tiện kẹp lấy.
Lúc này thời gian và không gian giống như đột nhiên đứng yên.
Một đao kinh động quỷ thần, đóng băng giữa không trung, cho dù cố gắng thế nào cũng không thể tiến thêm được.
Còn Truy Phong đang cầm đao, người ở giữa không trung, cơ thể và đao cùng nhau bị đóng bắng.
Giống như con ngựa phi nước đại giẫm ên con yến bay.
Một cảnh tượng rất kỳ lạ.
"Tôi nghe nói trong rừng rậm Na Cương có một vị đao thần, một rìu có thể cắt đứt âm dương, kinh động quỷ thần.”
"Cậu là người của ông ta?"
Tần Thiên buông tay ra, mỉm cười nói.
Truy Phong ngã trên mặt đất, sắc mặt khiếp sợ trắng bệch, anh ta nhìn chằm chằm Tần Thiên, cắn răng nói: "Anh biết sư phụ tôi?”
Tần Thiên hơi lộ vẻ kích động: "Không biết. Không ngờ cậu lại có được chân truyền của ông ta.”
Mặt mày Truy Phong ảm đạm: "Không, ông ấy không phải sư phụ tôi, ông ấy chỉ dạy tôi cách dùng đao, mà không chịu thu nhận tôi làm đồ đệ.”
"Bây giờ thì tôi đã hiểu rồi, ông ấy cảm thấy tôi không xứng, sợ tôi làm mất mặt ông ấy."
"Quả thật tôi đã làm ông ấy mất mặt."
Một người chưa bao giờ thất bại và rất tự phụ lại bị đánh như vậy trước mặt người cùng trang lứa.
Sự tự tin của Truy Phong bắt đầu sụp đổ.
Tần Thiên vội vàng nói với vẻ nghiêm túc: "Cậu có thể luyện đến trình độ này, nói rõ cậu là kẻ nghiện đao.”
"Chẳng qua công lực hơi thiếu chút mà thôi."
"Chính cậu mới vừa rồi cũng nói có đôi lúc cậu không thể khống chế được bản thân sau khi xuất đao. Đó là khiếm khuyết của cậu.”
"Bởi vì cậu quá coi trọng đao, coi nó như thần, còn xem bản thân là tín đồ của nó."
"Thật ra đao cũng chỉ là một thanh đao. Bản thân nó không có linh hồn, linh hồn của nó là do người sử dụng ban cho nó.”
"Vì vậy cậu nên là chủ sở hữu của nó chứ không phải nô lệ của nó, hiểu không?”
"Tôi là chủ nhân của đao, mà không phải nô lệ..." Truy Phong lẩm bẩm, dường như đã ngộ ra điều gì đó.
Anh ta đột nhiên quỳ gối trước mặt Tần Thiên, dập đầu.
“Xin anh hãy nhận tôi làm đồ đệ!”
Tần Thiên nở nụ cười, nói với vẻ né tránh chủ đề này: "Cái gì cần nói tôi đã nói hết rồi.”
"Phần còn lại phải dựa vào bản thân cậu tự ngộ ra."
"An lão gia tử, thời gian không còn sớm. Chúng ta hãy đi thôi.”
An Quốc sực tỉnh, vội vàng lớn tiếng nói: "Chào tiên sinh!”
“Xem ra không cần vệ sĩ, tôi bảo tài xế đưa mọi người đi!”
Một tài xế của An gia lái chiếc Toyota Alphard của Liễu Như Ngọc.
Tần Thiên, Liễu Như Ngọc, Dương Vinh, ba người chạy về Long Giang.
“Lão gia tử, nghe nói Tần Thiên thu phục được Truy Phong? Đây thực sự là một điều kỳ lạ.” Quản gia Kế Chân, thấp giọng nói.
Ông ta và những người còn lại không nhìn thấy một màn vừa rồi.
Bởi vì nơi này là nơi ở dành riêng cho Liễu Như Ngọc. Ngoại trừ An Quốc ra, những người khác nếu không được gọi thì đều thức thời tránh đi.
An Quốc thỉe dài nói: "Xem ra chúng ta đã xem thường cậu ta rồi.”
"Quả thật xem thường." Kế Chân cười, thấp giọng nói: "Lại nói tiếp về vị Tần tiên sinh này thật đúng có khả năng gây hoạ, thủ đoạn cũng rất tàn nhẫn.”
"Ừ?" An Quốc ngẩn người một chút, nói: "Ý ông là sao?”
Kế Chân khẽ giọng nói: "Vừa mới tôi nhận được tin tức, con gái út và đứa con trai thứ hai của Phan gia cùng với rất nhiều cao thủ, bởi vì đắc tội với Tần Thiên.”
"Tất cả đều bị Tần Thiên giết."
"Có chuyện như vậy?" An Quốc lắp bắp kinh hãi, nói: "Khó trách vừa rồi trong buổi tiệc, vẻ mặt Phan Hữu Chí khi nhìn thấy Tần Thiên rất khác thường.”
“Không ngờ lại có huyết hải thâm thù như vậy!”
"Tần tiên sinh trông văn vẻ lịch sự là người tốt, vậy mà cũng một tay độc ác thủ đoạn tàn nhẫn."
"Lão gia, thủ đoạn người này quá thâm sâu. Hắn tiếp cận ông thông qua Như Ngọc tiểu thư, chữa bệnh miễn phí, tôi luôn cảm thấy có chút lo lắng.”
"Ông xem?" Kế Chân thật cẩn thận hỏi dò.
An Quốc nghiêm túc nói: "Tần tiên sinh có ơn kéo dài mạng sống cho tôi. Hơn nữa tôi đã nói rồi, sau này ai mạo phạm Tần tiên sinh chính là mạo phạm An Quốc tôi.”
"Vĩnh viễn không thay đổi lập trường này."
"Chẳng qua tôi rất tò mò, rốt cuộc con rồng này đến từ đâu."
"Ông đi điều tra đi. Nhớ kỹ đừng làm phiền cậu Tần, cũng không được để cho bất cứ ai biết chuyện này.”
"Vâng." Kế Chân vội vàng rời đi.
Trong mắt An Quốc hiện lên vẻ mâu thuẫn.
Ông ta đã biết Tần Thiên chính là người đứng đầu Thần Vương điện. Tuy nhiên tuổi còn trẻ như thế làm sao có thể sáng lập Thần Vương điện?
Lai lịch của hắn là gì?
An Quốc thật sự muốn biết những điều này. Bởi vì trong suy nghĩ của ông ta đã coi Tần Thiên là ứng cử viên duy nhất cho vị trí cháu rể tương lai của mình.
Liễu Như Ngọc là người thân duy nhất đời này của ông ta, nhất định phải gửi gắm cho người biết rõ lai lịch.
Cho dù Tần Thiên là người đứng đầu Thần Vương Điện. Nhưng mà thân phận này cũng chỉ là vinh quang của Tần Thiên mà thôi.
Ông ta cần biết gốc gác của Tần Thiên ở đâu.
Chương 197 Canh cá
"Tần tiên sinh, không ngờ anh không chỉ có y thuật kinh người mà võ thuật cũng rất lợi hại."
"Đúng là làm cho người khác mở mang tầm mắt."
Trên đường đi, Dương Vinh thấy Liễu Như Ngọc luôn đỏ mặt không nói lời nào, cho nên chị ta chủ động phá vỡ bầu không khí trầm mặc.
Đối với Tần Thiên, hiện tại chị ta cũng thật sự là làm mới nhận thức của mình, ánh mắt nhìn về phía Tần Thiên cũng đã thay đổi.
Một người đàn ông cực phẩm như Tần Thiên, Dương Vinh tự hỏi nếu không phải có Liễu Như Ngọc ở giữa thì chị ta chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Nói thật tuy Dương Vinh đã hơn ba mươi tuổi, chỉ có thể làm nền khi ở cùng một chỗ với Liễu Như Ngọc.
Tuy nhiên cái dáng vẻ thướt tha cả chị ta, thật sự có ít người có thể bì được.
Nhìn thấy ánh mắt này của Dương Vinh, Tần Thiên cảm giác có chút sợ hãi.
Hắn xấu hổ cười: "Cái này sao, khụ, thật ra cũng không có gì hiếm lạ.”
"Chỉ là… ừm, thị lực tốt hơn một chút, tốc độ nhanh hơn một chút mà thôi."
"Các cô đã biết ánh mắt cùng với tốc độ đủ nhanh, chính là công năng cơ bản của thầy châm cứu mà thôi."
"Vậy sao?" Dương Vinh quay đầu lại, nhìn chằm chằm Tần Thiên: "Vậy cậu có thể dạy tôi châm cứu không?”
"Không đúng, là gần đây tôi cảm thấy cơ thể không thoải mái, ngủ không ngon. Cậu có thể châm cứu cho tôi không?”
"Ách..."Mặt Tần Thiên đầy hắc tuyến, không biết nên trả lời như thế nào.
Không hiểu sao Tần Thiên lại có cảm giác ánh mắt của người đại diện này đang muốn ăn tươi nuốt sống mình vậy.
"Chị Vinh, Tần tiên sinh không chỉ y thuật và võ thuật lợi hại, mà kỹ năng bắn súng cũng rất lợi hại."
Liễu Như Ngọc giúp Tần Thiên giải vây, nói: "Lần trước ở Milan, may anh ấy đã bắn một phát súng quyết định vào lúc quan trọng.”
"Nếu không bọn em đều đã chết rồi."
“Thế à!” Dương Vinh cười nói: "Vậy hy vọng có cơ hội có thể lĩnh giáo sự lợi hại của Tần tiên sinh.”
"Nếu có thể dạy tôi mấy chiêu thì càng tốt."
"Tần tiên sinh, cậu không phiền chứ?"
Tần Thiên không nói gì, trong lòng thàm nghĩ người trong giới giải trí như các người, đều tự nhiên như vậy sao?
Hắn nhìn về phía Liễu Như Ngọc, hy vọng Liễu Như Ngọc có thể giải vây giúp mình.
Ai mà ngờ Liễu Như Ngọc lại đẩy hắn một cái, che miệng cười nói: "Anh mau đồng ý đi!”
"Tìm cơ hội, dạy chị Vinh mấy chiêu."
Dương Vinh cười nhạo nói: "Như Ngọc, em đừng ghen tị. Nếu em không phiền, chúng ta có thể cùng nhau học hỏi từ Tần tiên sinh.”
Liễu Như Ngọc bĩu môn nói: "Muốn học thì tự chị học, em không học.”
Tiếp theo hai người phụ nữ cãi nhau, chị một câu em một câu, đương nhiên Tần Thiên trở thành đối tượng trêu ghẹo của bọn họ.
Tần Thiên không xen vào được, vẻ mặt ngơ ngác.
Hắn là ai? Hắn đang ở đâu?
Hắn cảm thấy khi bị hai người phụ nữ trêu chọc?
Hắn phát hiện với sự dẫn dắt của Dương Vinh, Liễu Như Ngọc là ngọc nữ thiên hậu thanh thuần cũng đã bắt đầu hư hỏng.
Hắn cố ý trầm mặt không nói lời nào, trong lòng lại điên cuồng gào hét, ước gì mau đến Long Giang để thoát khỏi hai người phụ nữ này.
Cuối cùng, năm giờ chiều, xe cũng vào địa phận Long Giang.
Có lẽ nghĩ sắp được gặp vợ Tần Thiên, Liễu Như Ngọc không hiểu sao lại cảm thấy có chút lo lắng, cuối cùng không trêu chọc nữa.
Dương Vinh cũng khôi phục lại dáng vẻ nghiêm túc.
Tần Thiên đã nói trước với Tô Tô biết, Liễu Như Ngọc sẽ đến. Tô Tô ở công ty đã sớm chuẩn bị sẵn sàng để tiếp đón.
Vì vậy chiếc Toyota Alphard đi thẳng đến trước tòa nhà Tô Ngọc.
Chỉ thấy trước cửa toà nhà giăng đèn kết hoa, Tô Tô cho người khẩn cấp in khẩu hiệu đỏ thắm, nhiệt liệt hoan nghênh đại minh tinh Liễu Như Ngọc.
Bản thân cô và Liễu Thanh, Cung Lệ, cùng với nhân viên cốt cán của công ty cũng đều xếp hàng tiếp đón.
Nhìn thấy Liễu Như Ngọc từ trên xe đi xuống, Tô Tô cầm một bó hoa vội vàng đi tới tặng Liễu Như Ngọc.
“Liễu đại minh tinh, cô là thần tượng của tôi đấy!”
"Thật không thể tưởng tượng được, cô lại có thể đồng ý làm người phát ngôn của chúng ta. Tôi thực sự rất xúc động!”
Liễu Như Ngọc có chút xấu hổ, nói: "Tô tổng, cô mới là người tôi kính nể.”
"Không chỉ xinh đẹp như hoa, còn có tài hoa như vậy."
"Tần tiên sinh có thể cưới cô làm vợ, thật sự là may mắn của anh ấy."
Liễu Như Ngọc nói xong nhịn không được liếc Tần Thiên.
Tô Tô vội vàng nói: “Làm gì có làm gì có.”
"Ông chồng Tần Thiên này của tôi bình thường ở nhà ham ăn biếng làm. Khi thấy Liễu đại minh tinh còn không phải cơm bưng nước rót sao.”
"Đàn ông đều như vậy, ăn trong bát nhìn vào trong nồi. Hơn nữa không có đàn ông nào mà không thích ngôi sao lớn.”
"Huống hòi còn là tình đầu quốc dân như cô."
Liễu Như Ngọc cười nói: "Tô tổng nói đùa rồi.”
"Chẳng qua tôi chỉ đang nhờ Tần tiên sinh giúp một việc."
"Tự tiện mượn chồng của Tô tổng mà không báo một tiếng, thật sự xin lỗi."
"Bây giờ tôi xin trả anh Tần nguyên vẹn về cho Tô tổng."
Tô Tô cười nói: "Đại minh tinh quá khách khí rồi, thật ra tôi cũng không thèm để ý đến đàn ông như này.”
"Cô cứ việc dùng."
Liễu Như Ngọc cười nói: "Tôi cũng không dám. ”
"Tuy người Tần tiên sinh ở bên cạnh tôi, nhưng luôn nghĩ về Tô tổng."
"Đấy, Tô tổng vừa gọi điện thoại, anh ta giống như bị dính câu thần chú, phi ngựa không ngừng chạy về."
......
Hai người phụ nữ xinh đẹp lỗng lẫy, chiếu sáng lẫn nhau. Bọn họ năm tay nhau cười tủm tỉm nói chuyện, trông rất thân thiết giống như chị em ruột thịt.
Nhưng không biết vì sao Tần Thiên lại có cảm giác từng mũi tên lạnh lẽo bắn lên người mình.
Hắn có chút bối rối.
Vốn tưởng rằng đến Long Giang là được giải thoát. Bây giờ đột nhiên phát hiện ra bản thân đã trở thành mục tiêu chung của hai người phụ nữ.
Dương Vinh ghé vào bên tai hắn cười nói: "Tần tiên sinh, bây giờ anh đã biết chưa? Có đôi khi cũng không dễ hưởng thụ diễm phúc như vậy đâu.”
(Diễm phúc có thể hiểu là may mắn có duyên với phụ nữ.)
"Thấy chưa, hai người phụ nữ này đều không đơn giản."
"Khụ..." Tần Thiên ho khan một tiếng, nói: "Cái kia, chuyện đại diện, mọi người cứ từ từ nói chuyện.”
"Tôi bỗng nhiên nhớ mình còn có chút chuyện, tôi đi trước."
Hắn vừa nói xong đã vội vàng muốn chuồn đi.
"Đứng lại." Tô Tô lạnh lùng gọi hắn.
Tần Thiên giống như bị niệm chú, lúng túng nói: "Vợ à, còn có việc gì sao?”
Tô Tô nói: "Tối nay em muốn uống canh cá, anh đi mua một con cá tươi, nêm thêm một ít giấm giống như trước đây.”
Tần Thiên xấu hổ nói: "Cái đó, vợ à, tối nay em không ăn cơm với người phát ngôn sao?”
Liễu Như Ngọc phản ứng lại, vội vàng nói: "Không cần không cần.”
"Buổi tối tôi và chị Vinh tùy tiện ăn một chút gì đó ở khách sạn là được."
"Không quấy rầy Tô tổng cùng chồng ăn tối dưới ánh nến lãng mạn được."
"Vậy làm sao mà được." Tô Tô kéo tay Liễu Như Ngọc, cười nói: "Thần tượng của tôi tới đây, tối nay không say tôi sẽ không về.”
"Bảo anh ấy chuẩn bị canh cá là để làm canh giải rượu mà."
"Đúng rồi, anh chuẩn bị nhiều một chút. Tối nay đại minh tinh sẽ đến nhà chúng ta ở, tất cả chúng ta cùng nhau uống canh cá.”
Liễu Như Ngọc mỉm cười không nói.
Tần Thiên phát hiện người chung quanh như Dương Vinh, Liễu Thanh, Cung Lệ, tất cả đều đang cười nhạo hắn.
Hắn cảm thấy mình ở đây thêm một giây nào nữa cũng đều dư thừa.
"Được." Hắn vội vàng đồng ý, sau đó chạy trối chết.
Mấy người phụ nữ đều phì cười.
Liễu Như Ngọc kéo tay Tô Tô, thành khẩn nói: "Tô tổng, cô đừng hiểu lầm, tôi và Tần tiên sinh, ừm, thật ra chỉ là bạn bè bình thường mà thôi.”
“Lần này anh ấy đồng ý khám bệnh cho ông nội của tôi, cho nên tôi mới đồng ý với nah ấy làm người phát ngôn cho cô.”
“Hơn nữa thật sự cảm ơn mọi người.”
Bình luận facebook