• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Hot Thần Vương Lệnh (1 Viewer)

  • Chương 198-200

Chương 198 Liên hoan

Thì ra là vậy.

Cuối cùng Tô Tô đã biết tại sao Tần Thiên ở bên Liễu Như Ngọc.

Nói thật, trước đây chồng mình ở bên người phụ nữ khác. Nhất là, người phụ nữ còn là ngôi sao lớn mà đàn ông đều mơ ước.

Thì không có người phụ nữ nào không để ý. Tô Tô cũng không ngoại lệ.

Bây giờ, trong lòng Tô Tô vẫn rất cảm động vì những chuyện Tần Thiên đã làm cho mình.

Cô nắm tay Liễu Như Ngọc, nói: “Nói đi đâu thế, làm sao tôi có thể ghen với cô được.”

“Cô thế nhưng là thần tượng của tôi đấy.”

“Họ Tần có thể cống hiến sức lực cho Liễu tiểu thư, đó là vinh hạnh của hắn và cũng là vinh hạnh của tôi.”

Liễu Như Ngọc còn muốn nói gì đó, nhưng lại Liễu Thanh bên cạnh lại cười nói: “Được rồi. Hai nữ vương của tôi, lẽ nào hai người muốn đứng ở đây nói tiếp sao?”

“Đến văn phòng nói nhé.”

Liễu Như Ngọc và Tô Tô mỉm cười, lúc này mới nắm tay nhau đi vào tòa nhà Tô Ngọc.

Ở phía xa, Tần Thiên nhìn thấy họ đi vào, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.

Bây giờ cuối cùng hắn mới cảm nhận được rằng, phụ nữ mới là sinh vật khó đối phó nhất trên thế giới này.

Lâm Tước đi tới, hơi đồng tình nhìn Tần Thiên, cười nói: “Tiên sinh, cảm giác bị hai người phụ nữ vây quanh ghen, khó chịu nhỉ?”

Tần Thiên nghiêm túc nói: “Lâm Tước, đừng nói bậy.”

“Tôi cây ngay không sợ chết đứng.”

Lâm Tước cười nói: “Tôi biết. Chỉ có điều suy nghĩ của phụ nữ là khó dò nhất.”

“Vừa rồi chủ tịch và ngôi sao lớn khẩu chiến, tôi cũng toát mồ hôi thay anh.”

“Bây giờ anh muốn đi đâu, thật sự không tham gia buổi tiệc à?”

Tần Thiên cười khổ nói: “Tôi tránh còn không kịp nữa là.”

Lâm Tước mím môi cười nói: “Vậy anh định về nhà mua cá sao? Có cần tôi tiễn anh không?”

Tần Thiên cười nói: “Chủ tịch của các cô cũng đã ra lệnh rồi, tôi dám không mua à? Nhưng mà tiễn thì không cần, tôi tự gọi xe.”

Lâm Tước cười nói: “Thực ra, anh không cần căng thẳng vậy đâu.”

“Buổi tối chủ tịch tiếp đãi Liễu Như Ngọc, sẽ không kết thúc quá sớm. Tôi trông chừng giúp anh, đến khi họ sắp tan tiệc sẽ thông báo cho anh.”

“Thời gian giữa anh có thể tự sắp xếp.”

Tần Thiên nói: “Tôi cũng không có việc gì, không sắp xếp gì cả.”

“Phải không?” Lâm Tước cười nói: “Theo như tôi biết, nhóm người Lãnh Phong đang ầm ĩ muốn đợi anh về mời họ ăn lẩu đấy.”

“Anh thật sự không muốn đi uống rượu với nhóm bạn nam kia à?”

“Đúng nhỉ!” Đôi mắt Tần Thiên sáng lên, nghĩ đến gì đó liền nhoẻn miệng cười nói: “Lâm Tước, làm phiền cô một chút.”

“Bảo người mua cá đưa về nhà. Đến khi buổi tiệc của chủ tịch các cô sắp kết thúc thì thông báo với tôi.”

“Chỉ cần không chậm trễ việc nấu canh cá là được.”

Lâm Tước gật đầu cười nói: “Được.”

“Chỉ có điều là tôi rất tò mò, tiên sinh, đàn ông các anh kết hôn rồi đều sợ vợ vậy sao?”

“Nếu chủ tịch Tô không vui, liệu anh có còn tiếp tục dây dưa với ngôi sao lớn không?”

Tần Thiên mặt đầy hắc tuyến: “Cái gì dây dưa với ngôi sao lớn! Không có chuyện đó!”

“Lâm Tước, tôi đi trước đây. Lần sau giới thiệu người yêu cho cô.”

“Đúng rồi, cô cảm thấy Lãnh Phong thế nào?”

Lâm Tước đỏ mặt giậm chân: “Tiên sinh, anh lấy oán báo ơn!”

“Nếu biết sớm thì tôi đã không giúp anh!”

Nói xong, xoay người bỏ chạy.

Tần Thiên bật cười, gọi điện thoại cho Tàn Kiếm nói: “Buổi tối mọi người ăn gì?”

Tàn Kiếm sửng sốt, nói: “Nướng cả con cừu đấy. Sao thế?”

Tần Thiên cắn răng, những người này bây giờ không thể ăn được thịt sói nướng lại nướng cả con cừu làm món chính hằng ngày.

Nhưng nghĩ lại cũng có thể hiểu được. Ban ngày họ huấn luyện ở khu vực động vật, tiêu tốn rất nhiều năng lượng. Cũng chỉ có bổ sung bằng cách ăn thịt.

“Đêm nay liên hoan. Thêm hai con cừu, cháu mang rượu đến.”

Nói xong, Tần Thiên lại gọi điện thoại cho Lãnh Phong “Trong nhà thế nào?”

Lãnh Phong vội nói: “Bác gái đi công tác. Ngài và chị dâu đều không về, các anh em đều rất rãnh rỗi.”

“Nhưng anh Thiên yên tâm. Chúng tôi sẽ túc trực trong mỗi ca làm việc.”

Bởi vì Dương Ngọc Lan đến nơi khác để khảo sát thiết bị y tế, phải mấy ngày mới về. Tần Thiên biết chuyện này.

Cũng chính là nói, Long Viên rộng lớn bây giờ chỉ là một cái vỏ rỗng.

“Không cần gác nữa, lái xe đến đón tôi.”

“Đưa các người đến một nơi.”

“Rõ!” Lãnh Phong cúp điện thoại, rất nhanh, cả tiểu đội Cô Lang chỉ để lại hai người trực, tổng cộng có chín người lái hai chiếc xe đến.

Sau khi họ đến, Tần Thiên trực tiếp đổi hai chiếc Escalade.

Giống như lô-cốt thép di động, vô cùng thích hợp với nhóm người Lãnh Phong.

Lên xe, Tần Thiên nói: “Tìm một cửa hàng bán thuốc lá và rượu, chất hết tất cả rượu xái trong cửa hàng lên xe cho tôi.”

“Hả?” Lãnh Phong sững sờ, kích động nói: “Anh Thiên, anh muốn mời các anh em uống rượu sao? Vậy thì tốt quá!”

“Tôi thích nhất là rượu xái.”

“Các anh em, hành động!”

Nhóm người này đi theo Trần Nhị Cẩu, bình thường tụ tập đều là rượu xái. Bây giờ chỉ cần nhắc đến rượu xái thì mắt đều sáng lên.

Một cửa hàng bán thuốc lá và rượu dự trữ không đủ, mấy người gom tất cả rượu xái có nồng độ cao mà các cửa hàng bán thuốc lá và rượu trên một con phố dự trữ, tổng cộng có hai mươi cái, chất đầy cốp hai chiếc xe.

“Anh Thiên, đi đâu?”

“Muốn ăn lẩu sao?”

“Ơ…” Tần Thiên mặt đầy hắc tuyến, thầm nói, mẹ nó các người là trâu sao? Hai mươi cái rượu xái bỏ trong mười hai chai.

Tổng cộng hơn hai trăm chai, mẹ nó đây là uống rượu hay liều mạng?

Lãnh Phong ngại ngùng gãi đầu nói: “Quả thực có hơi nhiều.”

“Nhưng mà không sao, nếu uống không hết thì giữ lại. Dù sao sau này cũng không thể thiếu được thứ này.”

Tần Thiên cười mắng: “Được, hôm nay uống cho thoải mái.”

“Lẩu không đủ phê. Đi, ra ngoài thành phố!”

“Mục tiêu, sơn trang mãnh thú.”

“Rõ!” Hai chiếc Escalade gầm rú lái ra ngoài thành phố.

Đến cổng sơn trang mãnh thú, thấy im ắng. Lãnh Phong không nhịn được nói: “Anh Thiên, đây cũng không phải trang trại.”

“Nơi này có gì ngon?”

“Phải đấy anh Thiên. Hay là, chúng ta đi ăn lẩu đi.”

“Ăn lẩu với rượu xái mới là sự kết hợp hoàn hảo.” Các thành viên xôn xao đề nghị.

Mặc dù không nói rõ, nhưng có thể nhìn ra được họ đều có hơi thất vọng với nơi Tần Thiên chọn này.

Tần Thiên cười nói: “Vào đi rồi biết.”

Hắn gửi tin nhắn cho Tàn Kiếm “Mở cửa.”

Khi hai cánh cửa từ từ mở ra, hai chiếc Escalade lái vào.

“Chết tiệt, đây là một nơi tốt.”

“Nhiều dã thú vậy, vé vào cổng chắc rất đắt nhỉ.”

“Người sống trong thành phố giống như bông hoa trong nhà kính, đương nhiên sẽ rất hiếm lạ khi thấy những dã thú này.”

“Đây thì tính là gì, trước đây khi chấp hành nhiệm vụ chúng ta thường tiếp xúc với các con này ở nơi hoang dã đấy.”

“Cậu đừng nói nữa. Lần trước giết một con sói, cảm giác đó, chậc chậc.”

Một nhóm người, bắt đầu hứng thứ.

Tần Thiên chỉ cười không nói.

Không biết lát nữa, nếu những người này đến bên trong khu động vật, đi vào biển dã thú trong tình huống không mang theo vũ khí thì không biết họ còn có thể thoải mái như thế này hay không.

“Mùi gì mà thơm vậy?”

“Thịt nướng!”

“Là thịt nướng!”

Khi chiếc xe chậm rãi đến gần tòa nhà của sơn trang, trong khí thoang thoảng mùi thơm ngào ngạt, họ càng thêm kích động.

Ai nấy đều giống như những con sói con đã rất lâu không ăn thịt vậy.
Chương 199 Tình cảm sâu đậm

Cuối cùng, chiếc xe dừng lại bên ngoài tòa nhà.

Lãnh Phong và những người khác xuống xe, nhìn thấy một hàng người đứng ngoài rừng cây bên cạnh, vẻ mặt họ trở nên nghiêm túc.

Lãnh Phong hành lễ, lớn tiếng nói: “Đã từng gặp tiền bối!”

Tàn Kiếm gật đầu, nói với Tần Thiên: “Các vị đây chính là đối tượng của bữa liên hoan đêm nay à?”

Tần Thiên cười nói: “Phải.”

Tàn Kiếm lớn giọng nói: “Tiểu đội Thiên Phạt, chào mừng các anh em Cô Lang!”

Nói xong, họ bước sang một bên.

Trên khoảng đất trống phía sau có bốn đống lửa đang cháy.

Trên mỗi đống lửa, đều dựng một con cừu. Đã nướng vàng giòn bên ngoài và mềm bên trong, bóng dầu.

Đây không phải là loại cừu nặng chừng mười cân trong quán cơm bình thường. Tất cả đều là do Tần Thiên bảo Vũ Sơn trực tiếp đặt hàng từ thảo nguyên.

Mỗi con đều là cừu trưởng thành, sau khi bị giết cũng nặng hàng chục cân.

Người của Cô Lang bất giác nuốt nước bọt, mắt đều xanh lè.

Lãnh Phong kích động nói: “Các anh em, bưng rượu xuống!”

“Rõ!”

Người của Cô Lang mở cốp xe ra, bắt đầu bưng rượu xuống.

Nhìn thấy họ bưng hết thùng này đến thùng khác, đủ hai mươi thùng rượu xái nồng độ cao, chất thành một bức tường ở trước mặt.

Người của Thiên Phạt đều trố mắt nhìn.

Mẹ nó, nhóm người này là đến liều mạng à?

Đồng Xuyên cười ha ha, nói: “Thật con mẹ nó đỉnh!”

“Tới nào, ai sợ thì kẻ đó là đồ khốn!”

Thiết Tí kêu lên: “Đây là đến gây chuyện à. Bà nó, đêm nay không say không về!”

Lãnh Phong và Tàn Kiếm đưa mắt nhìn nhau.

Tàn Kiếm lớn tiếng nói: “Anh em Cô Lang, mời vào tiệc!”

Lãnh Phong cũng nói: “Mời!”

Hai nhóm, bởi vì còn chưa quen thuộc với nhau nên theo bản năng ngồi cùng nhau.

Người của Thiên Phạt, chiếm hai con cừu. Người của Cô Lang, chiếm hai con cừu.

Khuôn mặt Thiết Ngưng Sương đỏ bừng, nhìn Tần Thiên cười nói: “Anh ngồi bên nào?”

Tần Thiên cười nói: “Chúng ta không uống rượu, ngồi bên kia đi. Chị Mai, đi lấy một cái đùi cừu.”

Mai Hồng Tuyết lập tức bẻ một cái đùi cừu, để đến trước mặt Tần Thiên.

Nhưng cô ấy kích động nói: “Cậu và em gái Ngưng Sương không uống rượu, có thể ngồi bên này.”

“Tôi muốn uống rượu.”

“Bà nó, đám người này hơi bắt nạt người đấy. Không chuốc say bọn họ, còn tưởng Thiên Phạt chúng ta không được.”

Thiết Ngưng Sương cười nói: “Chị Mai, chị uống được bao nhiêu?”

Mai Hồng Tuyết cắn răng nói: “Bình thường thì bảy lạng, nhưng hôm nay đảm bảo không dưới một cân.”

Thiết Ngưng Sương cũng cắn răng nói: “Được, bất cứ giá nào. Hôm nay em cùng với chị.”

“Anh Thiên, tự anh ăn đi. Bọn tôi muốn ở cùng với Thiên Phạt.”

Nói xong, hai người phụ nữ bưng mâm thức ăn quay trở lại vị trí của Thiên Phạt.

Tần Thiên trở thành kẻ cô đơn, đối mặt với một cái đùi cừu nướng.

Hắn thấy người của Cô Lang và Thiên Phạt bởi vì còn chưa quen thuộc, cho nên ngồi thành hai nhóm cúi đầu ăn thịt, cũng không nói chuyện.

Thì mở một chai rượu xái, rót nửa cốc uống trà.

Nơi này không có ly uống rượu. Dụng cụ uống rượu chính là cốc uống trà tráng men cỡ lớn để uống nước hàng ngày.

“Nào, các anh em.”

“Gần đây mọi người đều vất vả rồi, cùng nhau uống một ly đi.”

Hắn giơ cốc lên.

Nói thật, trong lòng hắn cũng cảm thấy vui. Gần đây tiểu đội Thiên Phạt đã tiêu diệt Rắn Hổ Mang.

Mà Cô Lang do Lãnh Phong dẫn đầu đã dốc hết sức bảo vệ Tô Tô ở tỉnh thành.

Điều khiến cho Tần Thiên cảm thấy vui vẻ nhất là, ác quỷ quấy nhiễu Tô Tô nhiều năm cuối cùng cũng đã biến mất.

Chưa bao giờ hắn cảm thấy thoải mái giống như hôm nay.

“Cảm ơn anh Thiên!”

“Uống!”

“Cạn!”

Tiểu đội Cô Lang và tiểu đội Thiên Phạt đều bưng cốc uống trà lớn lên.

Sau khi uống xong, ai nấy lại cúi đầu ăn thịt, không ai nói chuyện.

Tần Thiên có hơi lo lắng. Bởi vì không lâu trước đây, tiểu đội Thiên Phạt và tiểu đội Cô Lang suýt nữa đã nổ ra trận chiến sống còn bởi vì không quen biết nhau.

Hắn lo lắng hai nhóm vẫn có khúc mắc trong lòng.

Sự bối rối này chỉ có thể được hắn phá vỡ.

Lại dẫn đầu uống vài hớp, hơn nửa rượu mạnh trong cốc gần như đã thấy đáy. Hắn cảm thấy hơi nóng ruột, bắt đầu lên đầu.

Vào lúc hắn còn đang lo lắng, tiếp theo nên làm như thế nào.

Thì cảnh tượng cuối cùng đã bắt đầu thay đổi.

“Anh em Thiên Phạt, tôi tên Lục Tử. Mọi người cũng có thể gọi tôi là lão Lục.”

“Cảm ơn cừu nướng của mọi người. Nào, tôi mời mọi người một ly.”

Lão Lục bên Cô Lang bưng cốc đứng dậy.

Bên Thiên Phạt im lặng một lúc, Đồng Xuyên cười khà khà đứng dậy.

“Người anh em lão Lục, một mình anh mời cả tiểu đội Thiên Phạt chúng tôi, không thích hợp lắm nhỉ?”

“Tôi tên Đồng Xuyên, tôi uống riêng với anh thế nào?”

Lão Lục nói lớn: “Vậy được, tôi uống hết trước!”

Nói xong, một hơi uống hết nửa rượu trong cốc trà. Khuôn mặt cũng đỏ bừng lên rất nhanh.

Đồng Xuyên không chịu kém cạnh, cũng một hơi uống hết rượu trong cốc.

“Anh em Cô Lang, có ai cụng ly với tôi không?”

“Tình cảm chúng ta sâu đậm, cạn nhé.” Thiết Tí cũng bưng cốc trà đứng dậy.

“Để tôi!” Bên Cô Lang lập tức có một người đứng dậy.

Cũng uống hết trước.

Sau khi uống xong, hai nhóm lại nhất thời rơi vào trong im lặng.

“Bà nó, một đám đàn ông uống rượu lề mề.”

“Tôi tên Mai Hồng Tuyết, biệt danh là Nhất Tiễn Mai. Có bản lĩnh, chúng ta thổi chai!” Mai Hồng Tuyết trực tiếp vặn một chai rượu, đứng dậy.

Mọi người bên phía Cô Lang đưa mắt nhìn nhau, Lãnh Phong cắn răng nói: “Để tôi!”

Ngay cả Tần Thiên cũng kinh ngạc.

Hắn biết Mai Hồng Tuyết khá mạnh, nhưng không ngờ lại mạnh như vậy.

Trực tiếp tìm đàn ông thổi chai.

Mẹ nó đây không phải nước lạnh mà là rượu xái năm mươi hai độ đấy!

Uống hết một chai, sự nhiệt tình hoàn toàn được nhen nhóm!

Tiếp theo, trận hỗn chiến bắt đầu!

Hai nhóm tàn sát lẫn nhau, không ai chịu thua kém ai. Rượu xái nồng độ cao thật sự giống như uống nước lạnh.

Chai rỗng bên cạnh nhanh chóng chất đống.

Trong không khí nồng nặc mùi rượu.

Những con thú dữ trong khu vườn đằng xa, phát ra sự nóng nảy không yên.

Trận hỗn chiến kéo dài gần một tiếng, sau đó cục diện hoàn toàn rối loạn.

Vừa bắt đầu còn phân biệt rõ ràng, hai nhóm đều giữ vững lập trường, mỗi bên hai con cừu nướng.

Sau cùng, vòng tay qua vai nhau, hoàn toàn hòa vào nhau.

“Uống!”

“Mẹ nó ai không uống được kẻ đó là đồ khốn!”

Một người anh em xếp thứ tám trong tiểu đội Cô Lang xách chai rượu, lắc lư.

Vốn anh ta muốn đập A Bân, không ngờ tay lại rơi trên vai Thiết Ngưng Sương.

Thiết Ngưng Sương chợt quay lại, khuôn mặt xinh đẹp như hoa đào.

Lão Bát uống say mềm, đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt này thì kinh ngạc. Há miệng, hồi lâu không nói nên lời.

“Anh muốn uống với tôi sao?” Thiết Ngưng Sương hỏi.

Lão Bát bỗng đỏ mặt nói “Xin lỗi”, sau đó cúi đầu bỏ đi.

“Đứng lại!”

“Ai sợ kẻ đó là đồ khốn!” Thiết Ngưng Sương kêu lên, cầm hai chai rượu qua và nói: “Nào, chúng ta thổi chai!”

“Ồ!”

“Em gái Ngưng Sương uy vũ!”

“Tiêu diệt những tên đàn ông thối tha này đi!” Mai Hồng Tuyết uống đến nỗi sắp không đứng vững, vẫn kích động la hét.

“Lão Bát cố lên!”

“Không được mất mặt Cô Lang!”

“Cậu sẽ không thua một em gái đâu nhỉ!”

Một đám đàn ông thô lỗ, la lên.
Chương 200 Say rồi

Lão Bát đỏ bừng mặt, trầm giọng nói: “Uống thì uống, ai sợ ai!”

Anh ta nhận lấy một chai từ trong tay Thiết Ngưng Sương, mở miệng trực tiếp cắn miệng chai răng rắc.

Ngửa mặt, đổ mảnh vỡ thủy tinh vào miệng uống ừng ực.

Thiết Ngưng Sương cũng không kém cạnh, mở chai ra ngửa cổ rót vào.

Tần Thiên im lặng ngồi xem.

Cách uống này, có thể nói đã vượt ra khỏi phạm vi hiểu biết của người bình thường.

Nhưng những con người trước mặt đây, há phải người bình thường.

Họ đều là những tên đàn ông liếm máu trên dao.

Cho dù là đàn bà con gái như Thiết Ngưng Sương và Mai Hồng Tuyết, cũng thường chiến đấu với đủ loại thú dữ trong vườn bách thú.

Đừng nói là một chai rượu, giết người uống máu thì có sợ gì?

Cũng chỉ có sự hăng hái và nhiệt huyết mới có thể đào tạo nên một cao thủ chân chính.

Nhưng, dù sao Thiết Ngưng Sương cũng còn trẻ. Hơn nữa trước khi gia nhập Thiên Phạt, hầu như chưa bao giờ uống rượu.

Cho dù uống, cũng chỉ là nửa ly rượu vang.

Cô ta được công nhận là đệ nhất đại tiểu thư của cả Long Giang.

Cho nên, uống gần một phần ba chai rượu thì cả người ngã ngửa.

Ngã vào lòng Tần Thiên.

“Cô không sao chứ?” Tần Thiên vội quan tâm hỏi.

“Không sao, tôi vẫn uống được.” Thiết Ngưng Sương cười nói một câu, muốn đứng dậy nhưng cả người đã không còn sức.

Tàn Kiếm trầm giọng nói: “Thiếu chủ, đưa cô ấy về đi.”

Tần Thiên hơi do dự, nói: “Mọi người cũng kiềm chế một chút. Uống rượu cũng được, nhưng để lỡ buổi huấn luyện ngày mai sẽ bị phạt gấp mười.”

Nói xong, hắn ôm Thiết Ngưng Sương đi về phía tòa nhà ký túc xá.

Sơn trang mãnh thú trước đây là một công viên giải trí. Chỉ riêng nhân viên nội bộ đã có hàng trăm người.

Cho nên nói, ký túc xá, nhà ăn, nhà kho, phòng làm việc…mọi thứ cần thiết đều có sẵn.

Sau khi Tần Thiên tiếp quản, ngoại trừ phòng điều khiển trung tâm và ký túc xá thì những thứ khác đều không sử dụng. Tất cả đều được cải tạo lại thành nhà kho.

Ký túc xá nhân viên, là một tòa nhà nhỏ ba tầng.

Tầng một tầng hai, là nơi ở của Tàn Kiếm và những người khác. Tầng ba, thuộc về Thiết Ngưng Sương và Mai Hồng Tuyết.

Tần Thiên ôm Thiết Ngưng Sương đến ký túc xá của cô ta. Bất ngờ phát hiện toàn bộ phong cách trang trí vẫn mang vẻ nữ tính.

Rèm cửa màu hồng, ga trải giường màu hồng. Bên gối còn để một con búp bê vải.

Hắn ngẩn người, thầm nghĩ mình giới thiệu một đại tiểu thư như vậy đến Thiên Phạt, cả ngày làm bạn với thú dữ và một đám đàn ông thô thiển cũng thật là làm khó cô ta.

Đừng thấy bình thường cô ta tùy tiện, nhìn như đã thích ứng với cuộc sống thô lỗ, hòa nhập với tập thể.

Nhưng thực ra trong lòng vẫn là một cô gái trẻ.

Nhẹ nhàng đặt Thiết Ngưng Sương lên giường, chuẩn bị rời đi. Lại bỗng nhiên phát hiện, một tay Thiết Ngưng Sưng đang nắm chặt áo mình.

Tần Thiên sững sờ, quay đầu lại nhìn. Không biết Thiết Ngưng Sương nằm trên giường đã mở mắt từ lúc nào.

Trong đôi mắt trong veo của cô gái trẻ chứa hai giọt nước mắt đục ngầu, đang nhìn mình ngầm cầu xin.

“Cô không sao chứ?” Tần Thiên vội hỏi.

Rõ ràng Thiết Ngưng Sương đã say, cô ta cười nói: “Tôi không sao. Nhưng, tôi muốn anh ở bên tôi.”

“Anh dám không?”

Tần Thiên im lặng một chút rồi nói: “Cô say rồi. Ngủ sớm đi.”

Thiết Ngưng Sương nghiến răng nói: “Tôi không say.”

“Thế nào, anh không dám ư? Là tôi không đủ xinh đẹp, hay là anh nhát gan?”

Nói xong, Thiết Ngưng Sương bỗng nhiên xoay người nhào lên người Tần Thiên, ôm chặt hắn.

“Tôi thừa nhận, tôi thích anh!”

“Từ lần đầu tiên anh từ chối tôi, tôi đã thích anh!”

“Anh thì sao? Có phải anh ghét tôi không?”

Tần Thiên yên lặng nhìn cô gái điên cuồng trong ngực, âm thầm thở dài, nhẹ nhàng phẩy tay xoa nhẹ lên huyệt ngủ của cô ta.

Thiết Ngưng Sương dựa vào ngực Tần Thiên, cuối cùng không động đậy nữa.

Tần Thiên nhẹ nhàng đặt cô ta lên giường, kéo chăn đắp cho cô ta. Sau đó ánh trăng bên ngoài cửa sổ chiếu vào khuôn mặt bướng bỉnh có chút non nớt này.

Giây phút này, hắn đột nhiên nghi ngờ. Mình kéo vị đại tiểu thư này vào tiểu đội Thiên Phạt, rốt cuộc là đúng hay sai?

Cuộc sống của Thiên Phạt và những việc tương lai cần làm, thật sự là điều cô ta muốn sao?

Đây là lần đầu tiên hắn nghi ngờ chính mình.

“Cô say rồi.”

“Ngủ thật ngon nhé. Ngày mai, lại là một ngày mới.”

Hắn thấp giọng nói một câu, sau đó xoay người rời đi.

Ra khỏi cửa, hắn không khỏi sửng sốt. Chỉ thấy một người đang dựa vào lan can trên hành lang ngay cửa, mỉm cười nhìn hắn.

Là Mai Hồng Tuyết.

Một tay cô ấy cầm một miếng sườn cừu, còn tay kia cầm nửa chai rượu.

“Tại sao không toại nguyện nguyện vọng của cô ấy?”

“Cậu đừng nói với tôi là cậu không biết cô bé này có ý gì với cậu.” Cô ấy nhìn Tần Thiên, nở nụ ngốc nghếch.

Tần Thiên im lặng, nói: “Chị cũng uống nhiều rồi.”

“Đưa rượu cho tôi đi.”

Mai Hồng Tuyết nhìn Tần Thiên, bỗng nhiên bước tới.

Cô ấy cắn răng, nói: “Là bởi vì cô ấy vẫn là một cô gái, cho nên cậu không thể ra tay được sao?”

“Vậy tôi thì sao?

Đây là một người phụ nữ quen thuộc.

Sự phong tình sau khi uống rượu giống như hoa hồng trong gió đêm, khiến người ta ngửi thấy mùi thơm, xương cốt cũng sẽ yếu đi một nửa.

Tần Thiên tránh sang một bên. Ánh mắt trong suốt, không hề có suy nghĩ phóng đãng.

“Đưa rượu cho tôi.”

“Chăm sóc tốt cho Ngưng Sương. Mọi người nghỉ ngơi thật tốt.”

Mai Hồng Tuyết nhận ra sự thất lễ của mình, khuôn mặt đỏ bừng lên vì xấu hổ. Vội vàng nhét rượu trong tay vào tay Tần Thiên.

Sau đó, vội vã bước vào phòng của Thiết Ngưng Sương.

Tần Thiên thở dài, đột nhiên cũng muốn say một lần.

Hắn dồn sức uống một ngụm rượu đầy, rồi sải bước đi ra ngoài.

Đến khi hắn đến rừng cây nhỏ tổ chức liên hoan thì thấy chai rượu vương vãi dưới đất, cừu nướng trên kệ đều không cánh mà bay.

Người cũng không thấy đâu.

Trong vườn bách thú phía xa, vang lên tiếng gầm gừ.

Hắn vội đi xem, hóa ra sau khi uống rượu nhóm người này đều cởi trần xông vào khu vực sói để tìm kích thích.

Lúc này, đã bị đám sói bao vây.

Mỗi người tìm vào chỗ chết, trong tay còn đang cầm sườn cừu nướng chảy mỡ.

Bị kích thích bởi mùi thơm của thịt nướng, đám sói đều đỏ mắt.

Dưới sự thúc giục của vua sói, hàng chục con sói lao về phía họ.

Lãnh Phong hét lên, bẻ gãy xương cừu trong tay, hất văng một con sói xuống đất.

Hắn gặm một miếng xương, lớn giọng nói: “Sói con, muốn ăn thịt không? Lại đây nữa nào!”

Tần Thiên không khỏi tức cười.

Súc vật!

Đồng thời, cũng cảm thấy máu huyết trong cơ thể mình đang sục sôi. Đột nhiên hắn cũng bị kích thích, muốn cởi trần xông vào.

Đối mặt với bầy sói cùng với các anh em.

Chỉ là, điện thoại của hắn reo.

Là Lâm Tước gọi đến.

“Tiên sinh, Tô tổng đã về nhà. Anh đi đâu rồi?”

“Còn Lãnh Phong và những người khác đâu, sao không thấy bóng ai vậy?”

Tần Thiên giật mình, nói: “Hỏng rồi!”

“Lâm Tước, Tô tổng có đưa Liễu Như Ngọc về không? Có muốn ăn canh cá không?”

Lâm Tước cười nói: “Đợi anh về sẽ biết.”

Tần Thiên thở dài, nhìn nhóm người Lãnh Phong có lẽ đêm nay sẽ không về được.

Đúng lúc, ngày mai hắn còn có nhiệm vụ khác sắp xếp cho nhóm người Lãnh Phong. Đó chính là, dạy cho tiểu đội Thiên Phạt kiến thức về súng.

Cả tiểu đội Thiên Phạt, ngoại trừ Tàn Kiếm thì những người còn lại hiểu rất ít về súng.

Mặc dù trong rất nhiều hành động, họ đều không dùng súng. Bản thân Tần Thiên cũng không thích loại vũ khí nóng này lắm.

Nhưng, bây giờ đều là chiến tranh hiện đại hóa, không thể thiếu thứ này được.

Mà Lãnh Phong và bao gồm cả tiểu đội Cô Lang đều là chuyên gia ở phương diện này.

Nghĩ đến đây, Tần Thiên không gọi Lãnh Phong mà một mình lái xe rời đi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Bất Diệt Thần Vương
  • Đang cập nhật
(Full) Binh Vương Chiến Thần
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom