• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Thần Y Trở Lại (3 Viewers)

  • Chương 531-535

Chương 531: Hai vị lão tổ của Đường Môn

Chỉ các thành viên chủ chốt của Đường Môn mới được tham dự bữa tiệc này, ví dụ như Đường Thiên Tuyệt, Đường Thánh Khoa, Đường Thiên Hạc.

Bàn tiệc rất lớn, tính thêm cả Ngô Bình thì phải đến hơn hai chục người, có vài người đã biết anh, đó là Đường Hi, Đường Hồng Y, Đường An và Đường Thiên Vận.

Anh là người ngoài nên ngồi ở vị trí xa nhất, Đường Thiên Hạc vốn ngồi ở chỗ khác, nhưng vì muốn gần Ngô Bình nên đã cố tình chuyển chỗ ngồi ở phía bên phải anh.

Đường Thiên Hạc cười nói: “Cậu Ngô, toàn các lãnh đạo cấp cao của Đường Môn mới được ngồi ở bàn này, chủ yếu là các trưởng lão của viện trưởng lão và đường chủ của các đường”.

Ngô Bình: “Nghe nói viện trưởng lão của Đường Môn chỉ có chín người, nhưng hôm nay cũng đông vui quá”.

Đường Thiên Hạc: “Viện trưởng lão có hai mươi trưởng lão, trong đó có chín vị trưởng lão luân phiên làm việc. Cứ ba năm lại đổi một lần, cứ thế lần lượt đổi cho nhau”.

Ngô Bình: “Chín vị trưởng lão này có quyền quyết định mọi việc ở Đường Môn ư?”

Đường Thiên Hạc: “Gần như là vậy, trừ khi gặp các việc cực hệ trọng, lúc này cần cả 20 trưởng lão cùng bàn bạc”.

Theo giới thiệu của Đường Thiên Hạc, cacsc vị trưởng lão khác lần lượt ngồi vào chỗ của mình, một người trong số đó nhìn Ngô Bình rồi cười nói: “Đây là chống sắp cưới của Băng Vân à?”

Người lên tiếng là một người đàn ông trung niên đầu trọc, mày rậm, mặt tròn, mặc áo trắng.

Đường Băng Vân: “Ngũ trưởng lão, anh ấy là Ngô Bình, chồng sắp cưới của tôi”.

Đường Thiên Hạc nhỏ giọng nói: “Ông ấy là Đường Vô Tà, quản lý việc kinh doanh, nhiệm kỳ này thì là tứ trưởng lão”.

Các trưởng lão của Đường Môn không phân theo thực lực cao thấp, mà cứ luân phiên theo thứ tự, cả đại trưởng lão và nhị trưởng lão cũng vậy. Ví dụ, nhiệm kỳ này là cửu trưởng lão thì nhiệm kỳ sau sẽ bị loại và người khác sẽ lên thay. Nhiệm kỳ tiếp theo, bát trưởng lão sẽ lên thành cửu trưởng lão, thất trưởng lão lên thành bát trưởng lão, còn trưởng lão mới thêm vào sẽ làm đại trưởng lão.

Ngô Bình nhìn Đường Vô Tà rồi chắp tay: “Tham kiến tứ trưởng lão”.

Đường Vô Tà cười nói: “Tôi đã nghe danh của cậu lâu rồi, nghe nói cậu làm ăn lớn lắm hả?”

Ngô Bình: “Nào có, tôi không biết kinh doanh, chỉ đầu tư nhỏ con thôi”.

Đường Vô Tà: “Nhờ đầu tư nhỏ con ấy mà giờ cậu thành đại gia cả trăm tỷ rồi”.

Nghe ông ấy nói thế, mọi người ở đây có tỏ vẻ kinh ngạc, Ngô Bình có gia sản cả trăm tỷ rồi ư?

Đường Thiên Vận hừ một tiếng: “Cậu ấy là đệ tử của Đông Phật tiên sinh, sư huynh là người điều hành Thần Võ Ti, dựa vào quan hệ này thôi cũng thừa sức kiếm ngần ấy tiền rồi”.

Ngô Bình từng gặp Đường Thiên Vận ở Cảng Thành, ông ta định đoạt quyền lệnh chủ của Đường Băng Vân nên anh không có ấn tượng tốt với ông ta.

Đường Thiên Tuyệt nói: “Thiên Vận, Ngô Bình là cháu rể tôi! Ông khó chịu với thằng bé à?”

Ông ấy nói rất thẳng thắn theo đúng phong cách của mình.

Đường Thiên Vận cười phá lên nói: “Môn chủ, tôi thấy Ngô Bình này còn kém xa Âu Dương Kim Tôn và Hoàng Phủ Thiên Quân”.

Đường Hi không nhịn được nữa: “Tài sản, thực lực và các mối quan hệ của cậu Ngô hơn rất nhiều người, hai người ông vừa kể cũng không ngoại lệ”.

Nghe thấy có người phản bác mình, Đường Thiên Vận nói: “Đường Hi, ông nói giúp cậu ta là vì cậu ta từng giải quyết phiền phức cho ông chứ gì?”

Đường Hi nói: “Tôi có sao nói vậy thôi”.

Đường Thiên Tuyệt: “Được rồi, Băng Vân là cháu gái tôi, tôi muốn chọn ai làm cháu rể là quyền của tôi”.

Ông ấy không cho mọi người bàn tán nữa, mà trực tiếp xác định thân phận của Ngô Bình luôn.

“Ngô Bình đã chữa khỏi vết thương của tôi, đó là công lớn nên tôi quyết định sẽ cho cậu ấy thân phận Đường soái một sao, ai có ý kiến gì không?”, Đường Thiên Tuyệt ngâp ngừng rồi nói.

Đường Thiên Vận phản đối đầu tiên: “Môn chủ! Đãi ngộ của Đường soái rất cao, ông cho một người ngoài làm thì nghe vẻ tuỳ tiện quá!”

Đường Hồng Y tán thành: “Tôi lại thấy được, khi tà ma xâm chiếm bãi đậ xe ngầm, nếu không có Ngô Bình thì chúng ta đã bị tổn hại nhiều người rồi, đây cũng là một công lớn”.

Đường Thiên Hạc lập tức nói: “Đúng, tôi đồng ý với quan điểm của Hồng Y”.

Đường Thiên Tuyệt nói: “Bổ nhiệm Đường soái mới có nghĩa là sẽ thay thế một Đường soái hiện tại”.

Nói rồi, ông ấy nhìn sang một người khác rồi nói: “Thiên Thành, cậu đang quản lý nhiều Đường soái, khiến ai cũng ghen tị nên tôi nghĩ nên loại một người đi để tránh điều tiếng”.

Người tên Thiên Thành khoảng 40 tuổi, tên đầy đủ là Đường Thiên Thành, chuyên phụ trách việc hậu cần của Đường Môn nên có khá nhiều thuộc hạ.

Đường Thiên Thành vội nói: “Môn chủ, người của tôi cũng đã lập được nhiều công lao, họ đều phải dùng tính mạng để đổi lấy chức vụ Đường soái hiện giờ. Ông bảo tôi loại một người trong số đó đi thì tôi biết ăn nói với họ thế nào?”

Đường Thiên Tuyệt: “Cậu lo không biết nói sao với họ, thế cậu định thế nào với tôi?”

Ông ấy lập tức thị uy, sau đó lạnh giọng nói: “Đừng làu bàu nữa, nếu còn dùng dằng thì tôi sẽ cho cậu nghỉ luôn”.

Đường Thiên Thành cau mày, đúng là Đường Thiên Tuyệt có quyền này, nhưng Thiên Thành không phục nên liếc nhìn sang một ông lão ngồi ở phía bên trái.

Người này tuy đã già nhưng trông rất lanh lợi, không rõ tuổi tác bao nhiêu, ông ta gõ tay lên bàn rồi nói: “Thiên Thành, môn chủ bảo sao thì làm vậy đi, đừng làm trái quy tắc”.

Đường Thiên Thành cúi đầu xuống: “Vâng thưa chú Ngũ”, rõ ràng Đường Thiên Thành nghe lời người đàn ông này hơn. Vì đó chính là Đường Thánh Khoa, vai vế ngang với Đường Thiên Tuyệt.

Đường Thiên Tuyệt cười nói: “Vẫn là chú Ngũ biết đối nhân xử thế”.

Đường Thánh Khoa: “Nhưng Thiên Tuyệt này, Đường soái chỉ dành cho người lập công lớn, Cậu Ngô này mới vào môn phái mà ông đã cho cậu ấy làm chức vụ này, như vậy có thích hợp không?”

Đường Thiên Tuyệt: “Chú ngũ, Ngô Bình đã chữa khỏi thương tích cho tôi, như thế chưa phải là công lớn à?”

Đường Thánh Khoa: “Đương nhiên là công lớn rồi, nhưng cậu ta còn trẻ, lại mới vào môn phái. Nếu dễ dàng trở thành Đường soái quá thì e các thành viên không phục đâu”.

Đường Thiên Tuyệt không phản đối nữa, mà gật gù nói: “Chú Ngũ nói đúng, nên tôi quyết định xếp cho Ngô Bình một nhiệm vụ. Cậu ấy phải hoàn thành được thì tôi mới cho làm Đường soái”.

Đường Băng Vân hỏi: “Ông ơi, nhiệm vụ gì thế ạ?”

Đường Thiên Tuyệt nói: “Ngô Bình có y thuật cao minh, có hai nhân vật lớn đức cao vọng trọng trong môn phái đang bị bệnh, điều này ảnh hưởng đến tu vi của họ. Nếu Ngô Bình có thể chữa khỏi bệnh cho họ thì sẽ được coi là lập công lớn”.

Nghe thấy thế, mọi người đều tỏ vẻ ngạc nhiên.

Đường Thánh Khoa như hiểu ra nói: “Thiên Tuyệt, hai vị lão tổ đã bế quan nhiều năm, đừng làm phiền họ! Nhỡ làm họ nổi giận thì mình không gánh tội được đâu”.

Đường Thiên Tuyệt: “Chú ngũ, hai vị lão tổ bảo bế quan, nhưng mọi người đều biết là để chống chọi với bệnh tật mà. Tôi tìm thần y tới giúp họ, họ vui không kịp, chứ sao phải giận?”

Ngô Bình ngạc nhiên khi biết Đường Môn còn có hai lão tổ.

Đường Thiên Hạc cười nói: “Cậu Ngô, Đường Môn đã thành lập từ rất lâu rồi nên gốc rễ rất chắc. Hai vị lão tổ này là Đông Tổ và Canh Tổ. Đông Tổ là người triều Đường, từng làm môn chủ, kiếm pháp của người rất lợi hại, tu vi cao nhất là đến cảnh giới Địa Tiên tầng thứ ba. Nhưng về sau, người đã gặp chút vấn đề ở cảnh giới này nên tiến vào hoan cảnh và mắc kẹt trong đó, đến nay vẫn chưa tỉnh”.

“Người còn lại là Canh Tổ, người thời Nguyên, tên đầy đủ là Đường Thái Canh - thiếu tôn đầu tiên của Đường Môn. Tu vi của Canh Tổ cũng ở cảnh giới Địa Tiên tầng thứ ba. Nhưng từng bị thương nặng đến giờ vẫn chưa khỏi”.
Chương 532: Việt Linh Châu

Ngô Bình cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, Đông Tổ thì không sao, nhưng Canh Tổ chắc phải hơn 700 tuổi mất. Theo anh được biết, tu sĩ ở cảnh giới Địa Tiên tầng thứ ba có thể sống lâu nhất đến 800 tuổi. Dù anh có chữa khỏi bệnh cho Canh Tổ thì chắc ông lão cũng không sống thêm được bao lâu nữa.

Đường Thánh Khoa thấy Đường Thiên Tuyệt kiên quyết như vậy thì trầm giọng nói: “Thiên Tuyệt, Đông Minh đang chìm đắm trong thế giới của mình, tốt nhất chúng ta không nên làm phiền. Canh Tổ thì bị thương rất nặng, đã mấy trăm năm rồi mà vẫn phải ngâm mình trong nước thuốc mới có thể duy trì sự sống, giờ chúng ta đến quấy rầy, chắc chắn sẽ chọc cho người nổi giận”.

Đường Thiên Tuyệt cau mày: “Chú Ngũ, không nghiêm trọng tới mức ấy đâu, tội vạ đâu tôi sẽ chịu hết”.

Đường Thánh Khoa thấy thế thì không khuyên nhủ nữa, chỉ biết lắc đầu.

Đường Thiên Tuyệt nói tiếp: “Từ mai trở đi, Ngô Bình sẽ là tổng hộ pháp của Thiên Sát, hỗ trợ Băng Vâm quản lý Thiên Sát”.

Ngô Bình vội nói: “Vâng, cảm ơn môn chủ đã đề bạt”.

“Khoan đã!”, chợt có người lên tiếng.

Người đó rất gầy, mắt hình tam giác, dáng người không cao, trên lông mày có sẹo, vẻ mặt thì lạnh lùng.

Đường Thiên Tuyệt nhìn người đó rồi nói: “Đường Thiên Tinh, ông phản đối à?”

Người đó là Đường Thiên Tinh, lục trưởng lão.

Đường Thiên Tinh: “Môn chủ, theo quy tắc của Đường Môn, chỉ có người được cử hành lễ nhập môn thì mới có thể trở thành thành viên chính thức của môn phái”.

Đường Thiên Tuyệt nói: “Chỉ là một nghi thức thôi mà, giờ làm luôn cũng được”.

Đường Thiên Tinh: “Nghi thức này có ba phần nên không thể làm sơ sài được. Lần này hãy để tôi chủ trì cho”.

Đường Thiên Tuyệt híp mắt lại: “Đường Thiên Tinh, ông định làm gì?”

Đường Thiên Tinh: “Môn chủ, tôi chỉ làm theo quy định của môn phái thôi”.

Ngô Bình thấy hai đó tranh cãi chỉ vì một nghi thức nhập môn thì thấy rất lạ, anh hỏi Đường Băng Vân: “Băng Vân, nghi thức nhập môn là cái gì?”

Đường Băng Vân thở dài một hơi rồi giải thích: “Nghi thức này có ba phần, tế trời, bái tổ và lập lời thề”.

Ngô Bình nghe xong thì nói: “Hình như cũng có gì đặc biệt đâu”.

Đường Băng Vân: “Là anh không biết đấy thôi, lập lời thề là sẽ bị thôi miên tạm thời. Những ai không thật lòng gia nhập Đường Môn sẽ bị lộ ra hết”.

Ngô Bình lập tức hiểu ra tại sao Đường Thiên Tuyệt và Đường Băng Vân lại lo lắng như thế, anh gia nhập Đường Môn không phải vì muốn tận hiến cho môn phái, mà là vì Đường Băng Vân. Vì thế, nếu bị thôi miên ở phần này thì có thể anh sẽ vô tình tiết lộ sự thật. mà nếu vậy thì không đủ tư cách gia nhập môn phái.

Nhưng Ngô Bình không hề sợ, nhắc đến thôi miên thì anh không ngán ai ở đây hết: “Anh đồng ý tham gia nghi lễ ấy”.

Đường Thiên Tuyệt nhìn Ngô Bình, còn anh thì gật đầu với ông ấy.

Đường Thiên Tuyệt: “Cũng được, sau nghi lễ, Ngô Bình sẽ chính thức làm tổng hộ pháp của Thiên Sát”.

Bữa tiệc kéo dài hơn hai tiếng, Ngô Bình phát hiện Đường Thiên Tuyệt chưa thống nhất môn phái, rõ ràng mọi người ở đây chia làm hai phe, một phe theo Đường Thánh Khoa, một phe theo Đường Thiên Tuyệt. Trong khi đó, thế lực mà Đế Tân khống chế đã đi theo Đường Thiên Tuyệt rồi, không thì ông ấy sẽ yếu thế hơn hẳn Đường Thánh Khoa.

Ngô Bình thầm lắc đầu, Đường Thiên Tuyệt mang tiếng là môn chủ mà còn thế này thì người ngoài như anh sống sao đây?

Trong bữa tiệc, Đường Thiên Hạc liên tục thỉnh giáo Ngô Bình về cách luyện đan, anh mới chỉ nói sơ qua thôi mà ông ấy đã vò đầu bứt tóc, chỉ muốn lập tức quỳ xuống bái anh làm sư phụ luôn.

Cuối cùng, bữa tiệc cũng kết thúc, Đường Hi đi tới rồi cười nói: “Cậu Ngô, hôm nay cảm ơn cậu đã ra tay cứu trợ. Tôi đã mời đại sư Long Ấn đến nhà, không biết cậu có thể nể mặt tôi rồi tới nhà tôi tối nay không?”

Đường Hi nhiệt tình mời chào, Ngô Bình không thể từ chối nên nói: “Vậy phiền Đường trưởng lão rồi”.

Đường Hi cười nói: “Không sao”.

Đường Thiên Hạc sáng mắt lên nói: “Đường Hi, tối nay tôi cũng đến nhà ông nhé”.

Đường Hi: “Nếu ông thích thì mời tới chơi”.

Sau đó, Đường Nham lái xe chở một đoàn người tới Đường phủ.

Nhà của Đường Hi là những căn nối liền san sát, mỗi thành viên của Đường Môn đều sống ở một khu riêng, phân theo cấp bậc của mình.

Đại sư Long Ấn cũng đã tới, cũng đã tới giờ cơm tối, Đường Hi sai người chuẩn bị tiệc.

Không lâu sau, lại có thêm mấy người nữa đến, trong đó có cả Đường Hồng Y và hai người lạ mặt khác. Hai người này không có tu vi, mà có bệnh. Một cô gái khoảng 17, 18 tuổi, dáng vẻ rụt rè, mặt mày tái nhợt. Người còn lại là một thanh niên ngoài 20, cậu ta rất béo và trắng, nhưng cứ vã mồ hôi liên tục.

Đường Hồng Y giới thiệu với Ngô Bình: “Cậu Ngô, đây là hai đứa cháu của tôi, nhờ cậu khám cho chúng nó, được không?”

Ngô Bình nói: “Được chứ”.

Anh bảo hai người đó ngồi xuống, anh bắt mạch cho cô gái trước rồi nói: “Căn bệnh của em bắt nguồn từ việc chịu dày vò quá lớn vào thời thơ ấu”.

Cô gái nghe xong thì run lẩy bẩy, như đang nhớ lại một chuyện khủng khiếp nào đó.

Đường Hồng Y thở dài nói: “Hồi nhỏ, đúng là con bé đã trải qua nhiều chuyện đáng sợ, điều này khiến nó hay gặp ác mộng, đêm nào cũng chỉ ngủ chưa quá một tiếng. Tôi sợ cứ thế này thì nó chết non mất”.

Ngô Bình gật đầu: “Đúng thế, cô ấy bị tổn thương nguyên khí nặng, nếu tình trạng mất ngủ cứ kéo dài thì cùng lắm chỉ sống được một năm nữa thôi”.

Nghe thấy tính nghiêm trọng của vấn đề, cô gái bật khóc một cách thê lương.

Ngô Bình nhìn cô ấy rồi nói: “Này em, em có thể kể lại chuyện mình từng gặp phải trong quá khứ không? Biết đâu anh lại giúp được em”.

Cô gái ngẩng lên nhìn Ngô Bình, ánh mắt cùng lời nói nhẹ nhàng của anh đã khiến cô gái thả lỏng hơn, sau đó cô ấy lại nhìn sang Đường Hồng Y.

Bà ấy gật đầu: “Linh Châu, đừng sợ, cứ kể thật hết ra”.

Cô gái tên là Linh Châu khẽ gật đầu, sau đó kể lại mọi chuyện từng gặp phải.

Thì ra cô ấy tên là Việt Linh Châu, là con gái của em họ Đường Hồng Y. Năm lên mười, Việt Linh Châu bị bọn buôn người bắt cóc, sau đó bán cho một làng ở trong núi sâu.

Trong làng ấy có hơn chục tên côn đồ, trẻ thì ngoài 30, già thì sáu, bảy mươi tuổi. Những người này không có văn hoa, chăm ăn lười làm, đã thế còn chuyên làm việc xấu.

Chính quyền đã cử chuyên gia tới dạy họ cách thoát nghèo bằng việc nuôi dê, bò và trồng cây. Nhưng họ lại làm thịt dê ăn, bán bò lấy tiền, hạt giống thì mang đi nấu hết, nói chung là không chịu làm việc.

Cứ thế, con gái các làng khác không dám lấy chồng ở làng này nữa. Những người có chí hướng trong làng cũng bỏ đi hết, chỉ còn một đám côn đồ ở lại.

Bọn chúng không lấy được vợ nên mỗi người đã góp hơn ba nghìn tiền hỗ trợ hộ nghèo vào được mấy chục nghìn để mua một cô vợ về dùng chung. Người bị bán đến đó chính là Việt Linh Châu mới 10 tuổi.

Từ đó trở đi, nỗi bất hạnh của Việt Linh Châu bắt đầu. Một đám đàn ông như dã thú trẻ thì ngoài ba mươi, già thì năm, sáu mươi thi nhau kéo cô ấy vào trong ngôi nhà đá mỗi ngày.

Khi ấy, cứ một lúc, người ta lại nghe thấy tiếng la hét đau đớn của Việt Linh Châu.

Sau ngày đầu tiên đến làng, Việt Linh Châu đã đổ bệnh, sốt cao liên tục, thân dưới chảy máu không ngừng.

Một tên côn đồn còn chút nhân tính đã đưa cô ấy đi khám, nhưng được tiêm và kê thuốc xong thì hắn lại lôi cô ấy về làng.
Chương 533: Cường giả thần bí đa nhân cách

Song, Việt Linh Châu lại tiếp tục bị hành hạ tiếp, cô ấy bất lực và tuyệt vọng nên đã thử cắn lưỡi và cắt cổ tay để tự sát, nhưng đều thất bại.

Cô ấy đã phải trải qua 30 đêm đáng sợ ở đây, lũ ác ma thay phiên nhau chà đạp cô ấy, điều này khiến cả thể xác và tinh thần của Việt Linh Châu bị ảnh hưởng nặng nề.

Khi Việt Linh Châu được cảnh sát cứu thì bộ phận sinh sản của cô ấy đã bị tổn thương nghiêm trọng. Dù sau đó, cô ấy đã được các bác sĩ tận tình cứu chữa, nhưng không bao giờ có thể sinh con được nữa.

Sau đó, đêm nào cô ấy cũng gặp ác mộng, nhất là vài năm gần đây, các cơn ác mộng càng dày vò cô ấy hơn, đến mức cô ấy không dám ngủ.

Ngô Bình khẽ thở dài một hơi, đúng là thảm kịch nhân gian, đám người kia không bằng cầm thú.

Anh hỏi Đường Hồng Y: “Đường trưởng lão, bọn chúng đã bị xử phạt hết rồi chứ?”

Đường Hồng Y: “Bị bắt hết rồi, tổng cộng có 37 người, nhưng mấy tháng sau là được thả. Tôi nghe nói sau đó họ lại bỏ tiền ra để mua một cô gái khác, cô gái lần này rất nghe lời, sau đó âm thầm hạ độc xuống giếng, hại chết cả làng đó, không một ai sống sót”.

Ngô Bình lắc đầu rồi nói với cô gái: “Anh sẽ dùng thuật thôi miên để xoá hết những ký ức đau buồn ấy đi, em có đồng ý không?”

Cô gái gật đầu, cô ấy thật sự muốn quên đi những ký ức đáng sợ và tuyệt vọng ấy.

Ngô Bình lập tức quyết định dùng thuật thôi miên để xoá hết ký ức ấy cho Việt Linh Châu.

Cô gái ngồi trong một phòng sách, Ngô Bình ngồi ở phía đối diện rồi cười nói: “Đừng sợ, anh họ Ngô, tên đầy đủ là Ngô Bình. Em có thể gọi anh là anh Ngô”.

Thật ra Việt Linh Châu rất xinh đẹp, đôi mắt lanh lợi, nhưng vì từng chịu tổn thương lớn nên gương mặt chỉ còn vẻ thương tâm.

Cô gái gật đầu: “Anh Ngô, em biết anh là người tốt, cảm ơn anh đã giúp em”.

Ngô Bình cười nói: “Em là một cô gái tốt, đường đời còn dài, mà ai đưa em đến đây thế?”

Ngô Bình vừa trò chuyện, vừa thi triển thuật thôi miên. Bất giác, anh đã khiến Việt Linh Châu tiến sâu vào trạng thái bị thôi miên”.

Việt Linh Châu: “Là cô họ xa cỉa em, khi cảnh sát cứu em ra là cô đã giúp em, cô tên là Hồng”.

Ngô Bình nói: “Cô em là người tốt…”

Giọng nói của anh chợt trở nên kỳ lạ, tinh thần của Việt Linh Châu bất định, không lâu sau, đôi mắt của cô ấy đã mơ màng.

Ngô Bình biết thôi miên đã thành công nên hỏi: “Việt Linh Châu, từ giờ trở đi, em hãy quên tất cả những chuyện không hay xảy ra trước năm 11 tuổi đi, em hãy giữ lại những ký ức tươi vui…”

Quá trình thôi miên đang diễn ra thì chợt có hai tia sáng bắn ra từ trong mắt của Việt Linh Châu, một luồng sức mạnh tinh thần cực khủng khiếp khiến Ngô Bình lập tức bất động.

Ngay sau đó, trán anh toá mồ hôi lạnh, mặt thì tái nhợt.

Đôi mắt của Việt Linh Châu phát sáng, cô ấy nhìn Ngô Bình rồi lạnh lùng nói: “Không ngờ tôi lại bị một người phàm đánh thức”.

Ngô Bình vô cùng chấn động, anh biết người đang ngồi đối diện với mình không còn là Việt Linh Châu nữa.

“Ai?”, anh hỏi.

Việt Linh Châu nghiêng mặt sang một bên rồi lẩm bẩm: “Tôi là ai ư? Ngủ lâu quá thành ra sắp quên cả tên rồi”.

Ngô Bình: “Tại sao cô lại ở trong cơ thể của Việt Linh Châu?”

Việt Linh Châu: “Việt Linh Châu mà cậu quen chỉ là một nhân cách do tôi tạo ra thôi, người đang nói chuyện với cậu hiện giờ là nhân cách thứ nhất của tôi”.

Ngô Bình ngẩn ra: “Cô tạo ra nhân cách ư?”

Người đó không muốn nhiều lời: “Giờ tôi đã bị cậu đánh thức, vậy thì đành nhập thế thôi”.

Việt Linh Châu nhìn Ngô Bình: “Cậu đã đánh thức tôi nên từ giờ trở đi, cậu sẽ là nô lệ của tôi”.

Ngô Bình trợn tròn mắt: “Nô lệ?”

Việt Linh Châu: “Đúng, được làm nô lệ cho tôi là vinh hạnh của cậu đấy”.

Ngô Bình cười lạnh nói: “Tôi không biết cô là cái giống gì, nhưng tôi không có hứng làm nô lệ cho ai hết!”

Việt Linh Châu thờ ơ nói: “Quỳ xuống”.

Nghe thấy thế, Ngô Bình cảm thấy người mình mất khống chế, một luồng sức mạnh kỳ quái khiến anh phải chống một gối xuống.

Đúng lúc này, Đạo Chủng trong người anh rung lên, một sức mạnh phóng ra, trừ khử sức mạnh đang khống chế anh.

“Hả? Trong người cậu có bản lĩnh của cao nhân ư?”, Việt Linh Châu ngạc nhiên, sau đó điểm vào ngực Ngô Bình, một luồng sức mạnh kỳ lạ thuân theo tay của cô ấy rồi chui vào người anh.

Nó vừa tiến vào đã bị Đảo Chủng hấp thu ngay, Việt Linh Châu kinh ngạc rồi thu tay lại nói: “Cậu là truyền nhân của ai?”

Ngô Bình nhanh chóng lùi lại rồi nói: “Liên quan gì đến cô mà hỏi?”

Việt Linh Châu hừ nói: “Nhãi ranh, có biết chống đối tôi sẽ có hậu quả gì không?”

Ngô Bình cắn răng, sau đó lấy pháp ấn Tiểu Tây Thiên ra, chuẩn bị chụp vào đầu Việt Linh Châu.

Việt Linh Châu nhìn thấy cái pháp ấn ấy thì nhăn mặt rồi nói: “Cậu là người của Tiểu Tây Thiên?”

Ngô Bình: “Cô không cần phải biết”.

Việt Linh Châu trầm mặc một lát rồi nói: “Nếu cậu đã là người của Tiểu Tây Thiên thì tôi tha”.

Cô ấy đứng dậy rồi nói: “Tôi mới tỉnh lại nên có nhiều việc cần làm, cậu phải giúp tôi”.

Ngô Bình cau mày: “Sao tôi phải làm thế?”

Việt Linh Châu: “Cậu giúp tôi, đương nhiên tôi sẽ trả công”.

Cô ấy lật bàn tay, lập tức có một chiếc bình ngọc xuất hiện, bên trong đựng thứ gì đó.

“Đây là linh dịch Ất Mộc, coi như quà gặp mặt của tôi”, nói rồi, cô ấy đưa cái bình cho Ngô Bình.

Ngô Bình nhìn thứ bên trong bình, thấy đúng là linh dịch Ất Mộc thì chớp mắt hỏi: “Cô cần tôi giúp việc gì?”

“Tôi cần một thân phận có địa vị”, Việt Linh Châu nói: “Và ít tiền nhân gian nữa”.

Ngô Bình nhìn chất dịch ấy, nó có hỗ trợ rất lớn cho đào tiên của anh, vậy coi như cũng không bị thiệt: “Được, sau này cô hãy nhận là em gái của tôi”.

Việt Linh Châu gật đầu: “Được, anh họ Ngô, tôi cũng họ Ngô, sau này tôi sẽ tên là Ngô Ngạo Sương”.

Ngô Bình sững người: “Cô không dùng tên cũ à?”

Việt Linh Châu: “Việt Linh Châu chỉ là một cái tên tôi đặt cho nhân cách này thôi, Ngô Ngạo Sương mới là tên của tôi”.

Ngô Bình gật đầu: “Được, Ngô Ngạo Sương, cô gọi tôi là anh đi xem nào”.

Ngô Ngạo Sương lạnh mặt nói: “Chỉ khi có người ngoài tôi mới gọi như thế thôi, còn khi ở riêng thì chúng ta xưng hô như bình thường”.

Ngô Bình nhún vai: “Tuỳ cô”.

Sau đó, anh mở cửa ra, Ngô Ngạo Sương đi ra ngoài, Đường Hồng Y hỏi: “Sao rồi?”

Ngô Bình nói: “Đường trưởng lão, sau này cô ấy sẽ tên là Ngô Ngạo Sương”.

Đường Hồng Y ngẩn ra, Ngô Ngạo Sương?

Ngô Ngạo Sương cười nói: “Cô Hồng, cháu muốn dùng tên mới này, được không ạ?”

Đường Hồng Y khẽ thở dài nói: “Cháu thích là được, giờ gọi là Ngô Ngạo Sương nhé”, sau đó bà ấy cảm ơn Ngô Bình.

Sau đó, anh nhìn sang chàng béo, người này không gặp vấn đề nghiêm trọng, cậu ta mắc bệnh tương tư.
Chương 534: Đại hội Liên Hoa

Vì thế, Ngô Bình kê mấy toa thuốc cho cậu ta về uống, chắc sẽ có tác dụng.

Chữa trị xong, Đường Hi mời mọi người nhập tiệc. Các món ăn rất phong phú, Ngô Bình vừa nhìn đã phải nuốt nước miếng, tại bữa tiệc của Đường Môn ban nãy, anh chẳng ăn gì, giờ phải bù lại mới được.

Đường Hi là chủ nhà nên mời mọi người ba chén, sau đó đại sư Long Ấn đứng dậy nói: “Cậu Ngô, tôi mời cậu một chén để bày tỏ lòng biết ơn”.

Ngô Bình nâng chén rồi cười nói: “Hôm nay được làm quen với đại sư là vinh hạnh của tôi”.

Long Ấn cười nói: “Cậu Ngô đừng gọi tôi là đại sư, tôi không dám nhận đâu”.

Đường Thiên Hạc nói: “Tài luyện đan của cậu Ngô là vô địch, lát tôi phải thỉnh giáo tiếp mới được”.

Long Ấn ngạc nhiên: “Cậu Ngô còn biết luyện đan ư? Đúng là phi thường!”

Ông ấy ngẫm nghĩ rồi lấy một tấm thiệp mời bằng lá sò ra, rồi đưa cho Ngô Bình bằng hai tay: “Cậu Ngô, tháng sáu năm sau tôi sẽ tổ chức đại hội Liên Hoa, hi vọng cậu có thể đến tham dẹ”.

Ngô Bình nhận lấy tấm thiệp rồi mở ra xem, đây là thiệp của chùa Đại Kim Cương, trụ trì là Kim Cương Minh Vương!

Ngô Bình hỏi: “Đại hội Liên Hoa này làm gì vậy?”

Long Ấn cười đáp: “Những người tham gia đều là các thanh niên xuất sắc chưa tới 25 tuổi, chúng tôi sẽ cho họ cơ hội tới chùa Lan Kha gặp thánh tăng”.

Ngô Bình ngạc nhiên: “Được gặp thánh tăng ư?”

Long Ấn gật đầu: “Đúng, đại hội Liên Hoa được tổ chức 60 năm một lần nên rất hiếm gặp. Cậu Ngô là thiên tài tuyệt thế nên nhất định phải đi, biết đâu khi gặp thánh tăng rồi lai được người nhận làm đệ tử”.

Ngô Bình biết ông ấy có ý tốt nên nói: “Cảm ơn đại sư”.

Bữa tiệc kết thúc, Đường Băng Vân đưa ông Hoa và Đông Hoàng đến. Trước đó, vì hai người phải tham dự tiệc của Đường Môn nên Đông Hoàng và ông Hoa phải ở lại khe núi, giờ mới được đưa đến nhà của Đường Hi.

Mọi người đều đã ra về, Ngô Bình ở trong một ngôi nhà nhỏ, Đường Băng Vân trò chuyện với anh một lúc rồi đi gặp Đường Thiên Tuyệt. Giờ Đường Môn đang có nhiều chuyện phải lo nên cô ấy bận túi bụi.

Vì thế, chỉ có một người, một chó và một con vẹt ở trong nhà.

Trong một ngày mà xảy ra biết bao nhiêu là chuyện, Ngô Bình cần tĩnh tâm để tiêu hoá dần dần.

Anh đốt một nén nhang, sau đó thả lỏng người để suy nghĩ về những chuyện sắp tới. Có Đế Tân và Đường Thiên Tuyệt hẫu thuẫn, chắc chắn anh sẽ có vị trí cao trong Đường Môn.

Nhưng Đường Môn này rất nguy hiểm nên khiến anh không thoải mái, chỉ muốn không dính dáng gì tới. Nhưng nếu anh đi thì Đường Băng Vân khó mà chống chọi được.

Hương cháy hết, anh chợt hỏi ông Hoa: “Ông Hoa, ông có biết thánh tăng ở Tàng Nguyên Thượng không?”

Ông Hoa: “Cậu nói đến đại hoà thượng ở chùa Lan Kha à? Lai lịch của người này lớn đấy, từng có không ít người ở Địa Tiên Giới bị ông ấy hành cho tới bến, hận muốn chết mà cũng không dám đi báo thù”.

Ngô Bình nổi hứng: “Nói vậy là thực lực của thánh tăng rất mạnh, cảnh giới nào rồi?”

Ông Hoa: “Cảnh giới ở phật môn khác với mình, tôi nghe nói hình như ông ấy là Bồ Tát rồi”.

Ngô Bình ngạc nhiên: “Bồ Tát?”

Ông Hoa gật đầu: “Hơn nữa còn là Bồ Tát Thánh Vị. Phạm vi của cảnh giới này rộng lắm, ngang với Địa Tiên hậu kỳ đến Thiên Tiên. Cảnh giới này thuộc tầng thứ ba của phật môn, hay còn được gọi là Thánh Bồ Tát”.

Ngô Bình chớp mắt nói: “Bồ Tát Văn Thù, Phổ Hiền trong truyền thuyết thì ở tầng nào?”

Ông Hoa: “Họ ở vị trí cao nhất, viên mãn rồi nên là Đại Bồ Tát, ngang với Thiên Tiên”.

Ngô Bình đang nói chuyện với ông Hoa thì Ngô Ngạo Sương đi vào. Nhìn thấy cô ấy, ông Hoa và Đông Hoàng đều ngẩn ra, ngay sau đó ông Hoa lập tức híp mắt lại rồi rụt cổ như đã ngủ, còn Đông Hoàng thì vùi mặt vào bụng, không dám ho he gì.

Ngô Bình cảm thấy hơi lạ, lẽ nào họ đều biết lai lịch của cô gái này?

“Có chuyện gì thế?”, anh hỏi.

Ngô Ngạo Sương chìa tay ra: “Cho tôi tiền”.

Bấy giờ, Ngô Bình mới nhớ ra mình từng hứa đưa tiền cho cô ấy nên hỏi: “Cô cần bao nhiêu?”

Ngô Ngạo Sương: “50 tỷ”.

Ngô Bình suýt nhảy dựng lên: “Cái gì? 50 tỷ ư?”

Ngô Ngạo Sương: “Ừm”.

Ngô Bình nhìn cô ấy rồi thở dài nói: “50 tỷ là nhiều lắm đấy, tôi phải chuẩn bị đã”.

Đúng là anh có tiền, nhưng hiện anh đã tiêu hơn 100 tỷ rồi, trong khi vẫn còn các khoản đầu tư cần tiền.

Vì thế, anh nói: “Cô cần nhiều tiền thế làm gì?”

Ngô Ngạo Sương: “Đương nhiên là để tiêu, cậu có đưa không?”

Ngô Bình bực mình, làm như anh nợ cô ấy vậy. Nhưng dẫu sao mình đã hứa với người ta nên không thể nuốt lời được: “Thế này đi, tôi sẽ đưa cho cô 10 tỷ trước, khi nào tiêu hết tôi lại đưa tiếp”.

Ngô Ngạo Sương đồng ý ngay: “10 tỷ thì 10 tỷ”.

Ngô Bình chuyển tiền cho Ngô Ngạo Sương xong là cô ấy đi luôn. Ngô Bình đau lòng xót của, Đông Hoàng ngẩng lên rồi đờ đẫn nhìn ra cửa.

Ông Hoa cũng mở mắt ra, không giả vờ ngủ nữa.

Ngô Bình hỏi: “Hai người biết cô ấy à?”

Ông Hoa: “Trời ơi, sao cậu lại chọc vào cô ấy hả?”

Ngô Bình ngẩn ra: “Ông biết cô ấy à?”

Ông Hoa thở dài: “Nếu tôi không nhầm thì cô ấy là…”

Đột nhiên Đông Hoàng đập cho ông Hoa một phát ngã lộn cổ, sau đó ông ấy bay lên rồi nói: “Không nói được, nói ra là phiền to”.

Ngô Bình cười lạnh: “Ông không nói thì cũng phiền rồi”.

Ông Hoa bay lên rồi nói: “Tôi không dám nói”.

Ông ấy không chịu nói thì Ngô Bình cũng không làm gì được, anh lắc đầu rồi ngồi xuống hút thuốc.

Hút xong mấy điếu thì anh bắt đầu tu luyện bài luyện thể. Sau khi tiến vào cảnh giới Nhân Tiên, tập bài luyện thể sẽ mất sức hơn, tới khi trời sáng thì anh mới xong được động tác thứ nhất.

Trời vừa sáng thì Đường Băng Vân đã đến, hình như cô ấy đã thức cả đêm nên khá mệt mỏi: “Ngô Bình, chín giờ sáng nay là bắt đầu nghi thức nhập môn. Sau đó, anh sẽ trở thành thành viên chính thức”.

Ngô Bình: “Chỉ là một nghi thức thôi mà, em đừng lo thế. À, khi nào anh được gặp hai vị lão tổ”.

Đường Băng Vân: “Đêm trăng tròn, Canh Tổ sẽ ở trạng thái tốt nhất, khi ấy chúng ta sẽ đi”.

Ngô Bình nhẩm tỉnh, còn hơn chục hôm nữa mới đến ngày trăng tròn: “Ừm”.

Tám giờ, Đường Băng Vân dẫn Ngô Bình đến tổng bộ của Đường Môn.

Đây là lần đầu tiên Ngô Bình đến đây, tổng bộ của Đường Môn nằm ở một trấn tên là Đường tại phía Bắc của Thục.

Thị trấn này toàn những ngôi nhà cổ kính, tường trắng ngói xanh, xe tiến vào đây cũng phải đi chậm hơn.

Ngô Bình phát hiện người qua lại ở đây cũng giống với những nơi khác, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy người ở đây từ già đến trẻ, cả nam và nữ đều biết võ.

Ngô Bình cảm thán: “Xây dựng tổng bộ ở đây đúng là ý hay”.

Đường cười nói: “Anh mới chỉ thấy mặt ngoài thôi, càng đi vào trong mới là những kiến trúc lâu đời thật sự”.

Quả nhiên sau đó Ngô Bình đã thấy có một ngôi nhà cao lớn, bên ngoài có thành hào cổ kính.

Anh nói: “Băng Vân, chúng ta xuống đi bộ đi”.

Đường Băng Vân đồng ý: “Được”.
Chương 535: Nhẫn hộ thể

Hai người xuống xe rồi đi trên một con đường nhỏ được lát bằng đá vụn, hai bên đường trồng rất nhiều hoa, cùng với đó là các sạp hàng nhỏ, hàng ăn, cửa hàng, tiệm hoa quả, cửa hàng rượu và thuốc lá, tiệm làm đầu…

Ngô Bình cười hỏi: “Các cửa hàng này đều do thành viên của Đường Môn mở à?”

Đường Băng Vân gật đầu: “Đường Môn đông qua, nhiều người tập trung ở một nơi sẽ phát sinh nhiều nhu cầu trong cuộc sống, vì thế ngay từ đầu mọi người đã xây dựng tổng bộ thành mô hình thị trấn, tự sản tự tiêu là tiện nhất”.

“Chủ các cửa hàng ở đây đều là người nhà của thành viên thuộc Đường Môn, họ làm ăn ở đây cũng có thể tăng thêm thu nhập”.

Ngô Bình: “Thế cũng được, người về hưu hay người nhà của các thành viên đều có việc làm. Đường Môn như một xí nghiệp lớn vậy”.

Đường Băng Vân cười nói: “Đúng thế, Đường Môn cũng đầu tư vào nhiều xí nghiệp lắm, không mong kiếm được tiền đâu, chỉ cần cung cấp đủ việc cho mọi người là được rồi. Ví dụ như khách sạn, siêu thị, xưởng sắt thép, trạm thuỷ điện của tập đoàn Thục Vương ấy, cũng chỉ để cung cấp công ăn việc làm cho mọi người thôi”.

Ngô Bình khẽ thở dài: “Quy mô của Đường Môn phải như một quốc gia thu nhỏ, muốn cai trị tốt không phải chuyện dễ”.

Họ đi thêm một lúc thì có hai đứa bé khoảng 7,8 tuổi chạy từ trong một cửa hàng ra.

Hai đứa trẻ cầm kiếm gỗ rồi khua múa, biên độ của động tác rất lớn, sau đó cứ thế đánh vào người Ngô Bình.

Ngô Bình vội tránh đi, song cũng không bận tâm nhiều. Nhưng có một người phụ nữ mập mạp bước ra từ trong cửa hàng, cô ấy quấn tạp dề, sau đó giơ tay lên đánh vào người một đứa trẻ.

“Cái thằng này, về học bài mau!”

Đứa bé đó bị đánh nên kêu oai oái, nhưng không hề sợ sệt, hàng xóm xung quanh bắt đầu kéo nhau ra hóng hớt.

Ngô Bình chỉ biết lắc đầu cười, hồi nhỏ anh cũng bị mẹ đuổi đánh như thế.

Trong số những người ra xem, có một người thu hút Ngô Bình bởi một ngón tay. Đó là một người cao tuổi, vóc dáng gầy gò, dáng người không cao, ngón tay cái đeo một chiếc nhẫn kim loại màu vàng.

Phía sau ông ấy là một cửa hàng tạp hoá, chuyên bán hạt dưa, hoa quả sấy, đồ chơi trẻ con…

Ngô Bình đi vào trong cửa hàng ấy, sau đó vẫy tay với đứa bé bị đánh, thằng bé đi tới hỏi: “Chú gọi cháu có việc gì thế?”

Ngô Bình cầm một món đồ chơi đắt nhất là khẩu súng mô hình lên rồi đưa cho cậu bé: “Về viết bài cho cẩn thận, chú sẽ tặng cháu món đồ chơi này”.

Cậu bé tròn mắt nhìn anh: “Chú tặng cháu ạ?”

Ngô Bình gật đầu: “Nhưng cháu phải về viết bài nhé”.

Cậu bé gật đầu thật mạnh: “Vâng, cháu về viết ngay đây”.

Người phụ nữ mập thấy hơi ngạc nhiên, sau đó vội vàng đi tới cảm ơn anh.

Ông lão cười nói: “Cậu bé này ngày nào cũng chọc cho người lớn trong nhà tức điên lên”.

Ngô Bình trả tiền món đồ chơi, sau đó cười hỏi: “Ông ơi, ông có cái nhẫn đẹp thế, chắc lâu đời lắm rồi nhỉ?”

Ông lão nhìn chiếc nhẫn trên tay rồi cười nói: “Hồi còn trẻ, ông đi khắp muôn nơi rồi mua nó ở một ngọn núi, không phải vàng cũng không phải bạc, nhưng đeo cũng khá đẹp”.

Ngô Bình hỏi: “Ông ơi, cháu rất thích sưu tầm nhẫn, ông để lại cho cháu được không?”

Có câu gừng càng già càng cay, ông lão đã trải qua nhiều phong ba trong đời nên nghe xong là biết ngay chiếc nhẫn của mình có giá trị, nếu không Ngô Bình đã chẳng muốn mua nó. Ông ấy cười lớn nói: “Chàng trai, ông đeo chiếc nhẫn này lâu lắm rồi nên định chôn cùng nó luôn, ông không bán đâu”.

Ngô Bình gật đầu: “Là cháu mạo muội”, anh mỉm cười rồi quay người rời khỏi quán.

Ngay sau đó, ông lão đã cuống lên rồi gọi: “Nhưng nếu cháu thích thì chúng ta cùng thương lượng”.

Ngô Bình đứng lại rồi nói: “Ông ơi, ông bán hàng cũng vất vả nên ông ra giá đi, đừng cao quá là được”.

Ông lão đảo mắt rồi cắn răng, sau đó giơ năm ngón tay lên: “50 nghìn”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Được, cháu đồng ý”.

Anh trả tiền rồi lấy chiếc nhẫn, sau đó đi tiếp với Đường Băng Vân.

Khi đi xa rồi, Đường Băng Vân mới hỏi: “Ngô Bình, chiếc nhẫn này có lai lịch thế nào?”

Cô ấy quá hiểu Ngô Bình, những thứ mà anh nhìn trúng đều không tầm thường.

Ngô Bình cười nói: “Vào thời Tiên Quốc, chiếc nhẫn này có tên là nhẫn Hộ Pháp, bên trong nó có trận pháp hộ thể. Khi người đeo gặp nguy hiểm, nó sẽ khởi động trận pháp, hình thành một kết giới hộ thể cỡ nhỏ”.

Đường Băng Vân có vẻ ngưỡng mộ: “Anh tinh mắt thật đấy, nhớ phải tìm cho em ít đồ hay đấy”.

Ngô Bình đưa chiếc nhẫn cho cô ấy rồi nói: “Khi dùng thì vận chuyển chân khí là được. Chỉ được dùng một lần thôi nên em đừng lãng phí”.

Đường Băng Vân vui vẻ cất chiếc nhẫn đi, sau đó đi tiếp.

Hai người đi hết con đường mòn là tới một cây cầu bắc qua sông, cây cầu dài 30 mét, qua cầu là đến lối vào của tổng bộ Đường Môn. Hai bên là những bức tường vừa dày vừa cao, không có cổng mà có thể đi thẳng vào.

Nhưng có bốn người đang đứng ở đây, trông thấy Đường Băng Vân một cái là đứng thẳng người rồi lễ phép chào hỏi: “Cô chủ”.

Đường Băng Vân khẽ gật đầu: “Mọi người vất vả rồi!”

Hai người đi vào trong, sau đó Ngô Bình đã nhìn thấy một con đường rất rộng và một toà kiến trúc cỡ lớn cổ kính và mang phong cách đời Minh.

Hai bên đường là các ngô nhà lớn, cửa cao và rộng, trước cửa còn có sư tử đá oai phong lẫm liệt.

Đường Băng Vân: “Tất cả các Đường soái đều có nhà riêng ở Đường Gia Bảo, một số Đường sĩ cũng có”.

Ngô Bình cười nói: “Chờ khi nào trở thành Đường soái rồi, anh cũng có nhà ở đây à?”

Đường Băng Vân: “Đương nhiên, Đường Gia Bảo vẫn còn nhà trống để chuẩn bị cho các Đường soái mới được bổ nhiệm, đồ đạc trong nhà đều mới hết, có thể vào ở lúc nào cũng được”.

Ngô Bình: “Chắc sống ở đây an toàn lắm nhỉ?”

Đường Băng Vân cười nói: “Ừm, cao thủ của Đường Môn đều ở đây hết thì ai dám đến quấy nhiễu chứ?”

Ngô Bình gật đầu: “Được đấy, chờ anh ổn định vị trí rồi thì sẽ chuyển nhà đến đây”.

Đường Băng Vân cười nói: “Được, đến lúc ấy mình sẽ là hàng xóm của nhau”.

Ngô Bình hỏi: “Nhà em ở đâu?”

Đường Băng Vân là cháu gái của Đường Thiên Tuyệt nên đương nhiên cũng có nhà.

Cô ấy đáp: “Ngay đằng trước thôi, chờ xong nghi thức, em sẽ dẫn anh vào thăm quan”.

Hai người đi tới cuối đường thì thấy một từ đường, bên trong bày bài vị của các vị tổ tiên từ nhiều đời của Đường Môn, hiện đang có hai người trông coi ở đây.

Đường Băng Vân nhìn đồng hồ, thấy đã tám giờ bốn mươi lắm phút sáng, cô ấy nói: “Chín giờ là nghi thức bắt đầu, chúng ta chờ một lát nhé”.

Cô ấy vừa nói dứt câu thì có ba người thanh niên đi tới, đi giữa là một người thanh niên 25 tuổi, anh ta đi đến gần Đường Băng Vân rồi cười nói: “Băng Vân, em về nhà à?”

Nhìn thấy anh ta, Đường Băng Vân lập tức đen mặt: “Đường Quý, anh đến đây làm gì?”

Đường đó cười nói: “Nghe nói em có bạn trai rồi nên anh đến xem”.

Sau đó, gã nhìn Ngô Bình với vẻ coi thường: “Trông thường thế! Anh bảo em làm bạn gái anh mà em không chịu, giờ lại kiếm một người kém thế này à?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom