Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 541-545
Chương 541: Đạo Chủng nảy mầm
Lam Thuỷ Nguyệt do dự vài giây, nhưng rồi cũng đặt tay trái vào tay Ngô Bình, sau đó kêu gọi lực Thiên Tinh trong cơ thể mình. Loại sức mạnh này vô cùng bá đạo, trong nháy mắt đã khiến Ngô Bình toàn thân ngứa ngáy.
Sau đó, anh cảm nhận được một nguồn năng lượng vô cùng lớn xộc vào trong cơ thể. Đến cả năng lượng Thuần Dương mà anh tu luyện cũng chỉ cản nó lại được một lát, sau đó thì hoàn toàn bị áp đảo.
Lực Thiên Tinh này quá nguy hiểm, chứa đầy năng lực huỷ diệt. Sự xuất hiện của nó khiến Đạo Chủng cũng bị chấn động mạnh. Một lực hút khủng khiếp xuất hiện, kéo lực Thiên Tinh đó vào trong Đạo Chủng.
Lực này đi vào Đạo Chủng, khiến Đạo Chủng tiếp tục dao dộng dữ dội, mãi một lúc sau mới bình thường lại được.
Lúc này Lam Thuỷ Nguyệt chợt cảm thấy cơ thể mình như một cái lọ rỗng, lực Thiên Tinh hùng mạnh kia không còn ở trong cơ thể bà ta nữa.
Bà ta vừa vui mừng vừa kinh ngạc, nói: "Tiên sinh, sao tiên sinh làm được vậy?"
Ngô Bình không đáp vì anh đang tập trung quan sát Đạo Chủng.
Lúc này, Đạo Chủng bắt đầu nhả ra năng lượng Thiên Tinh đã được làm sạch. Nguồn năng lượng mới này vô cùng ôn hoà, Ngô Bình muốn nó đi đâu thì nó đi tới đó.
Ngô Bình giật mình, chợt nhớ tới một tuyệt kỹ tên gọi là Thiên Tinh Sát Quyền!
Thiên Tinh Sát Quyền này là một loại kungfu cao cấp của Thiên Địa Huyền Hoàng Quyết, uy lực của nó rất mạnh. Ngô Bình đã luôn muốn luyện kungfu này nhưng khổ nỗi muốn luyện thì phải có lực Thiên Tinh.
Hiện giờ, trong cơ thể anh đã có thêm nguồn sức mạnh này, vậy thì cuối cùng cũng có thể luyện loại kungfu mà anh hằng mong muốn!
Trong chốc lát, Ngô Bình choàng mở mắt, nói: "Phu nhân, xin phu nhân tiếp tục kêu gọi sức mạnh từ nội đan của vượn trắng".
Lam Thuỷ Nguyệt gật đầu, bắt đầu kêu gọi năng lượng có được từ sau khi dùng nội đan của vượn trắng. Sau khi nguồn năng lượng này đi vào cơ thể Ngô Bình thì không bá đạo như lực Thiên Tinh ban nãy, nhưng nó cũng bị Đạo Chủng nuốt mất.
Sau khi hút được năng lượng này, Đạo Chủng không nhả nó ra nữa mà hấp thụ luôn!
Sau khi hấp thụ năng lượng từ nội đan của vượn trắng, Đạo Chủng nhả ra một số tạp chất. Những tạp chất này có độc, màu xanh đen. Chất độc này được bài tiết qua lỗ chân lông của Ngô Bình. Chỉ một lát sau, trên bề mặt da của anh đã xuất hiện một lớp mỏng dính dính màu đen.
Nhìn thấy cảnh này, Đường Băng Vân kinh ngạc, vội vã hỏi: "Chồng à, anh có sao không?"
Ngô Bình xua tay, nói: "Lam phu nhân, giờ xin hãy chuyển cho tôi nốt sức mạnh của rắn vua".
Lam Thuỷ Nguyệt ra sức gật đầu, sau đó truyền cho Ngô Bình sức mạnh trong nội đan của rắn vua. Đương nhiên sức mạnh này cũng bị Đạo Chủng nuốt mất.
Lần này trên bề mặt Đạo Chủng xuất hiện vết nứt nhỏ. Từ vết nứt phun ra ánh sáng bảy màu khiến cơ thể Ngô Bình cảm thấy rất dễ chịu.
Nhưng sau đó Đạo Chủng lại phun ra nhiều tạp chất hơn nữa, dẫn tới việc trên bề mặt da Ngô Bình càng có một lớp dính dính màu đen dày. Hơn nữa lần này còn có mùi rất hôi.
Ngô Bình chỉ muốn nhanh chóng đi tắm rửa nên vội nói: "Lần này phu nhân hãy truyền cho tôi cả ba loại sức mạnh đó đi!"
Lần này, Lam Thuỷ Nguyệt đem cả ba loại sức mạnh còn lại truyền hết cho Ngô Bình.
Ba loại sức mạnh này đều là Lam Thuỷ Nguyệt tình cờ có được. Chúng là lực Tiên Cổ, lực Vu Chúc và lực Hung Oán.
Ba loại sức mạnh này lần lượt đi vào cơ thể Ngô Bình, sau đó đều bị Đạo Chủng nuốt lấy. Đạo Chủng rung lắc dữ dội, sau đó nhả ra lực Tiên Cổ đã được làm sạch.
Lực Tiên Cổ này không có tác dụng gì với Ngô Bình, nhưng đối với cổ Thần Cơ thì lại là món đại bổ. Cổ Thần Cơ vui mừng khôn xiết, nó phát ra tiếng "ục ục" rồi nuốt sạch lực Tiên Cổ. Nuốt xong nó lại vào trạng thái ngủ đông.
Tiếp đó, Đạo Chủng lại phun ra một lượng lớn lực Thần Hồn, cũng chính là lực Hung Oán sau khi được làm sạch. Bản chất của lực Hung Oán vốn dĩ chính là thần hồn.
Còn lực Vu Chúc kia thì bị Đạo Chủng ăn mất, sau đó nó thải ra một lượng lớn tạp chất.
Ngô Bình lập tức đứng dậy, nói: "Phu nhân, tôi xin phép được tĩnh dưỡng một tiếng", nói rồi, anh lao như tên bắn vào trong nhà tắm.
Trên người quá bẩn, dính dính nhớp nháp rất khó chịu nên Ngô Bình chỉ muốn đi tắm thật nhanh.
Trong lúc anh đi tắm, Đạo Chủng ở trong Đan Điền nứt một vết ngày càng lớn, bên trong lấp ló mầm xanh. Lúc này, Đạo Chủng hút chân khí càng nhanh hơn nữa.
Thấy cảnh này, Ngô Bình sững sờ. Lẽ nào nó sắp nảy mầm?
Trong cuốn tiên văn mà Đông Hoàng mang tới cho anh có ghi rằng Đạo Chủng sẽ ngày một lớn lên. Đầu tiên nó nảy mầm, sau đó sẽ ra lá rồi dần lớn hơn nữa. Sau khi nó lớn còn có thể đơm hoa kết quả. Quả của nó gọi là Đạo Quả!
Trong phòng khách, Lam Thuỷ Nguyệt cảm thấy cơ thể vô cùng yếu. Tám loại sức mạnh mà bà ta khổ luyện giờ chỉ còn đúng hai loại, sức mạnh hiện giờ không bằng một phần mười khi trước!
Có điều, bà ta cũng có một cảm giác vô cùng thoải mái, không cảm thấy như trong người mình vừa mất đi thứ gì.
Sau khi tắm xong, Ngô Bình thay bộ quần áo mới rồi bước ra phòng khách. Anh xem xét tình trạng của Lam Thuỷ Nguyệt rồi nói: "Vẫn ổn, phu nhân hãy uống cái này".
Anh lấy ra hai viên Nguyên Khí Đan rồi bảo Lam Thuỷ Nguyệt uống. Viên đan này là anh lấy ở chỗ Đường Thiên Hạc. Ban đầu luyện được mười viên, anh giữ lại một nửa. Đường Thiên Hạc đương nhiên không ý kiến gì về vấn đề này, dù gì anh cũng là người luyện ra nó.
Sau khi uống Nguyên Khí Đan, Lam Thuỷ Nguyệt thấy trong người đã khá hơn nhiều, vội vã nói: "Đa tạ ơn cứu mạng của tiên sinh!"
Ngô Bình đáp: "Phu nhân khách sáo rồi, để tôi kê đơn thuốc cho phu nhân uống một tháng. Sau đó phu nhân có thể tu luyện như bình thường".
Đường Huyền hỏi: "Tiên sinh, việc tu luyện của mẹ tôi sau này sẽ không bị ảnh hưởng gì chứ?"
Ngô Bình đáp: "Tốc độ tu luyện sẽ còn nhanh hơn, có khả năng sẽ lên được Địa Tiên".
Nghe nói có thể đột phá lên Địa Tiên, Lam Thuỷ Nguyệt vừa kinh ngạc vừa vui mừng, cảm ơn anh thêm lần nữa.
"Phu nhân về nghỉ ngơi đi, trong thời gian dùng thuốc cần tĩnh dưỡng".
"Vâng".
Đường Huyền và Lam Thuỷ Nguyệt cảm ơn Ngô Bình rối rít rồi mới rời khỏi đó.
Đường Băng Vân tò mò hỏi anh: "Ban nãy anh làm sao vậy? Sao tự nhiên trên người lại có mùi hôi đó?"
Ngô Bình: "Tu vi mà Lam Thuỷ Nguyệt đánh mất thật ra đã bị anh hấp thụ. Việc này em không được nói ra ngoài nhé".
Đường Băng Vân trợn tròn mắt, như vậy cũng được sao?
Ngô Bình nói: "Đói rồi, chúng ta tìm gì ăn đi".
Đường Băng Vân liền bảo người đi chuẩn bị cơm nước. Sau khi ăn no, Ngô Bình tiếp tục giúp cô tu luyện.
Buổi chiều, anh lại tới chỗ Đường Thiên Hạc để chỉ dạy ông ta vài câu, đồng thời vẫn âm thầm quan sát ông ta. Có điều, anh vẫn không phát hiện ra điều gì bất thường.
Đợi khi anh trở về thì trời đã tối.
Thời gian này, anh cứ cảm thấy trong người mình có sự thay đổi, như thể sắp có thể đột phá cảnh giới.
Nhân Tiên mạnh là bởi Nhân Tiên có khả năng cải tổ cơ thể từ lớp gen trở đi, có thể càng tu luyện càng mạnh. Giờ Ngô Bình cảm thấy thể chất của mình ngày càng mạnh, cần phải đột phá một lần để lên một tầng cao mới!
Trong phòng luyện công, anh ngồi trên mặt đất. Lúc này, anh cảm thấy mỗi tế bào trên cơ thể mình đều đang hít thở. Cho nên, những nguồn năng lượng kỳ lạ mà anh vừa có được nhân cơ hội khuếch tán ra toàn cơ thể anh rồi bị từng tế bào hấp thụ.
Nguồn năng lượng này là do một vị tổ tông Thiên Tiên nào đó của Phi Liêm truyền lại. Có thể nói nó là một loại năng lượng có thể tái cấu trúc gen của con người, là mật mã mở ra sự tiến hoá.
Lúc này, tế bào của anh đang học mật mã đó, sau đó lợi dụng nó để làm cơ thể mạnh hơn!
Đó là những thay đổi nhỏ, chậm rãi nhưng lại rất sâu sắc! Anh ngồi như vậy tám tiếng liền. Cuối cùng, anh thấy cơ thể mình sinh nhiệt, thể chất được nâng lên rõ rệt!
Sức mạnh của anh, khả năng kháng đòn và lực đánh, tốc độ phản xạ của hệ thần kinh, mật độ xương, sự dẻo dai của gân cốt đều được nâng cao.
Khả năng tăng cường thể chất này có thể tồn tại trong một thời gian dài. Hiện giờ mới chỉ có tám tiếng mà đã thấy sự thay đổi rõ rệt. Vậy thì một tháng, rồi một năm sau thì sao?
Ngô Bình sáng mắt lên, lẩm bẩm: "Phi Liêm lỗ nặng rồi! Kho báu ở ngay trước mắt mà không biết tận dụng!"
Chương 542: Luyện tà thuật Hắc Thiên
Sau đó, anh đi vào trong sân tu luyện Đoàn Thể Thuật.
Nhóm động tác thứ năm của Đoàn Thể Thuật cực kỳ khó. Trước đó, anh mới luyện thành một lần. Giờ anh dồn sức, một lúc luyện được thêm hai lần hoàn chỉnh nữa. Nhờ việc thể chất được cải thiện nên việc luyện Đoàn Thể Thuật cũng trở nên dễ dàng hơn, tốc độ luyện thành nhanh hơn!
Trước khi trời sáng, Ngô Bình về phòng nghỉ ngơi, anh ngủ một mạch đến giờ ăn sáng. Sau khi gen tiến hoá, cần phải nghỉ ngơi đầy đủ. Cho nên từ giờ đến lúc quá trình tiến hoá gen hoàn thành thì ngày nào anh cũng sẽ ngủ đủ giấc.
Sau khi ngủ dậy, Ngô Bình thấy một cuộc gọi nhỡ. Anh nhìn tên người gọi thì đó là cuộc gọi của Hạ Lam.
Hạ Lam là cô gái mà anh cứu mạng ở huyện Minh Dương. Cô ấy cũng ở phố Lệ Thuỷ, trùng hợp là hàng xóm của anh.
Cô ấy gọi có việc gì sao?
Nghĩ ngợi một lát, anh bấm số gọi lại. Điện thoại reo chừng bảy tám giây sau mới có người bắt máy. Sau đó trong điện thoại vọng tới một giọng nam: "Ai đấy?", giọng nói nghe rất lạnh lùng và không lịch sự.
Ngô Bình đáp: "Tôi tìm Hạ Lam, anh là ai vậy?"
Đối phương cười lạnh: "Hạ Lam? Hai người quen nhau sao?"
Ngô Bình: "Chúng tôi là bạn bè, tôi còn ở sát vách".
"Anh còn ở sát vách sao?", đối phương cười hi hi rồi nói tiếp: "Hạ Lam đang ở cùng với tôi. Hai chúng tôi đều đang ở nhà, anh có việc thì sang gặp cô ấy đi!"
Nói xong, đối phương liền cúp máy. Ngô Bình gọi lại thì không ai bắt máy nữa.
Anh cau mày, lẽ nào Hạ Lam đang gặp rắc rối?
Anh và cô gái này không thân thiết lắm. Anh chỉ từng cứu mạng cô ấy, cũng từng cứu mạng con trai cô ấy một lần.
Nghĩ một lát, Ngô Bình quyết định nhờ bạn mình ở Thạch Thành giúp đỡ, qua đó xem xét tình hình. Nếu chuyện có thể giải quyết được thì anh sẽ không đích thân tới đó nữa.
Vậy nên, anh báo cho Lý Quảng Long, nhờ anh ta cho người qua xem xét tình hình.
Gọi điện thoại xong, anh tiếp tục giúp Đường Băng Vân tu luyện.
Một tiếng sau, phía Lý Quảng Long báo tin: "Người anh em, việc chú nhờ anh đã điều tra ra rồi".
Sau đó, Lý Quảng Long kể lại ngắn gọn sự việc. Hoá ra Hạ Lam đang kinh doanh một công ty quảng cáo. Nhưng gần đây có một công ty cùng ngành cạnh tranh bẩn, dẫn tới việc công ty của cô ấy sa sút nghiêm trọng.
Một thời gian trước, cuối cùng Hạ Lam cũng không trụ được nữa nên muốn bán quách công ty đi. Thế nhưng mấy công ty ban đầu muốn thu mua công ty của cô ấy về sau đều giở quẻ.
Công ty của Hạ Lam càng ngày càng lỗ, sau cùng thì phá sản. Bản thân cô ấy cũng nợ đầm đìa, đến căn biệt thự trên phố Lệ Thuỷ cũng đang bị tịch thu để điều tra.
Hạ Lam không còn chỗ dung thân nên đưa con mình đứng nép ở cửa nhà Ngô Bình trú tạm một đêm. Cuộc điện thoại nhỡ kia có lẽ là cô ấy gọi khi đó.
Về sau, có một đám người kéo tới trước nhà Hạ Lam. Bọn chúng lôi Hạ Lam vào trong nhà, đến giờ vẫn chưa thấy cô ấy ra.
Lý Quảng Long sai người đi theo dõi, kết quả còn suýt bị đám người đó đánh bị thương.
Ngô Bình cau mày hỏi Lý Quảng Long có thể giúp anh giải quyết chuyện này không. Lý Quảng Long đáp không thể, vì đám người bên trong tu vi rất cao nên không dám dây vào.
"Anh nói bên trong có người tu vi cao sao?", Ngô Bình hỏi.
Lý Quảng Long: “Chắc chắn là có, những người anh phái đi đều là cao thủ nhưng họ vừa tới đã bị phát hiện ngay. Người anh em, tu vi của chú cao, nếu chú quan tâm cô gái kia thì tốt nhất là tự đến đó một lần xem sao”.
Ngô Bình: “Được, em biết rồi”.
Cúp điện thoại xong Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi nói với Đường Băng Vân: “Băng Vân, anh sẽ đi Thạch Thành một chuyến, sẽ về trước ngày rằm”.
Đường Băng Vân gật đầu: “Vâng, để em sắp xếp người đưa anh tới đó”.
Nửa tiếng sau, Ngô Bình đã ngồi trên một chiếc máy bay cá nhân sang trọng, bay tới Thạch Thành.
Bốn tiếng sau, Ngô Bình đã có mặt trên con phố Lệ Thuỷ. Anh đi thẳng đến cửa nhà Hạ Lam, sau đó nhấn chuông.
Gần như ngay lập tức, cửa mở ra. Một người đàn ông trung niên mặc áo đuôi tôm bước ra, nhìn Ngô Bình với vẻ dò xét rồi hỏi: “Cậu tìm ai?”
Qua khe cửa, Ngô Bình nhìn thấy trong nhà có khá nhiều người. Anh đáp: “Tôi là hàng xóm nhà bên, tới tìm cô Hạ Lam”.
Người đàn ông trung niên lập tức mở rộng cửa, nói: “Vào đi”.
Ngô Bình vừa bước vào, gã đàn ông trung niên lập tức khoá cửa lại rồi chặn ở phía sau.
Trong phòng khách rộng lớn có bảy người đang đứng và một người đang ngồi. Người đang ngồi còn khá trẻ, chừng hai bảy hai tám tuổi. Anh ta đeo kính, tóc để dài, lạnh lùng liếc nhìn Ngô Bình.
“Người trong điện thoại chính là anh?”, người thanh niên đó hỏi.
Ngô Bình liếc mắt nhìn những người còn lại trong phòng và người đàn ông trung niên đằng sau anh. Tu vi của những người này không thấp. Trong số bảy người có năm người ở cảnh giới Khí, một người cảnh giới Thần và một cao thủ Tiên Thiên. Một đám người như vậy là đủ để xưng hùng xưng bá ở một tỉnh lị. Đám người này đột nhiên xuất hiện ở đây, có lẽ đây không phải chuyện nhỏ!
Người thanh niên đang ngồi cũng ở cảnh giới Thần, hình như hắn luyện một loại kungfu tà bởi bên trong người hắn có một loại sức mạnh kì lạ đang không ngừng di chuyển.
“Là tôi”, Ngô Bình lạnh lùng đáp.
Gã thanh niên kia hỏi tiếp: “Cậu tìm Hạ Lam làm gì?”
Ngô Bình: “Không có gì, qua thăm cô ấy thôi. Hạ Lam đâu rồi?”
Gã thanh niên cười lạnh: “Tốt nhất là thành thật trả lời câu hỏi của tôi, nếu không cậu sẽ chết rất thảm!”
“Bốp!”
Một bóng người vụt tới như điện xẹt, Ngô Bình đã lao tới tát cho gã thanh niên kia một cái khiến hắn bay xa vài mét. Bảy người còn lại không kịp phản ứng, tên nào tên nấy sững sờ. Sau đó bọn chúng hô lên rồi nhất loạt lao về phía Ngô Bình.
Ngô Bình cử động năm ngón tay, bảy đạo khí bay ra đánh cho bảy tên côn đồ kia đều đổ kềnh ra đất. Tuyệt kỹ của Niêm Hoa Chỉ này rất hợp để đối phó với những kẻ địch yếu.
Gã thanh niên ôm mặt ngồi trên mặt đất, kinh hoàng nhìn anh hỏi: “Rốt cuộc cậu là ai?”
Ngô Bình quá mạnh, lẽ nào là một Nhân Tiên?
Ngô Bình lạnh lùng đáp: “Tôi họ Ngô, tổng hộ pháp của Đường Môn Thiên Sát”.
Nghe nói là người của Đường Môn, mặt gã thanh niên thoáng biến sắc rồi đáp: “Việc này không liên quan đến cậu, thế lực của Hắc Thiên Giáo chúng tôi cũng không thua kém gì Đường Môn của các người đâu!”
Ngô Bình nhướn mày: “Anh là người của Hắc Thiên Giáo?”
“Không sai! Giáo chủ Hắc Thiên Giáo chính là anh họ tôi!”, hắn ta nói bằng giọng kiêu ngạo.
“Bốp!”
Ngô Bình tát hắn một cái nữa, cười lạnh nói: “Hắc Thiên Giáo thì đã sao? Tôi hỏi anh Hạ Lam đâu?”
Gã thanh niên này bị đánh đến ngơ người, trong miệng toàn là máu. Biết rõ mình không phải đối thủ của Ngô Bình nên hắn đành nói: “Hạ Lam ở trên tầng”.
Ngô Bình túm tóc hắn ta, hỏi: “Hạ Lam chỉ là người bình thường, anh tìm cô ấy làm gì?”
Người đàn ông kia bị nắm tóc mạnh đến nỗi sắp tróc hết da đầu, đau đến tái mặt nên vội vã kêu lên: “Bỏ tay ra, tôi nói…”
Ngô Bình nới lỏng tay ra một chút, đáp: “Tốt nhất anh nên nói thật!”
Gã thanh niên đáp: “Tôi tu luyện một loại kungfu. Muốn luyện loại kungfu này thì buộc phải giết vợ con để chứng minh đạo hạnh của mình”.
Giết vợ con? Ngô Bình trợn trừng mắt hỏi: “Hạ Lam là vợ anh?”
Gã thanh niên nghiến răng đáp: “Sáu năm trước tôi đóng vai một thiếu gia nhà giàu theo đuổi được cô ấy, sau đó khiến cô ấy mang thai con của tôi. Tôi làm như vậy là để hôm nay giết cô ấy và đứa con”.
Ngô Bình nổi trận lôi đình: “Anh có phải người không? Loại cầm thú gì mà dám giết vợ con mình?”
Gã thanh niên đáp: “Chỉ cần tu vi được nâng cao, cần hy sinh bao nhiêu người đàn bà cũng được!”
Ngô Bình hừ một tiếng rồi hỏi tiếp: “Khiến công ty của cô ấy phá sản cũng là anh sao?”
Gã thanh niên không phủ nhận: “Nếu để cô ấy rơi vào tuyệt vọng trước khi chết thì hiệu quả tu luyện sẽ càng tốt”.
Ngô Bình lắc đầu, nhìn gã thanh niên như một kẻ thiểu năng. Anh lạnh lùng nói: “Một kẻ tu luyện đến cảnh giới Thần nhỏ nhoi mà cũng đòi chứng minh đạo hạnh? Đúng là trò cười!”
Gã thanh niên muốn phản bác nhưng lại không dám. Hắn chỉ đành cúi đầu, mắt láo liên nghĩ cách thoát thân.
Ngô Bình: “Anh tên là gì?”
“Phù Dư”, gã thanh niên đáp.
Ngô Bình: “Phù Dư, có lẽ anh cũng có chút địa vị trong Hắc Thiên Giáo phải không?”
Phù Dư đáp: “Tôi cũng không phải nhân vật lớn gì nhưng tiếng nói cũng có chút trọng lượng, các vị trưởng lão đều nể mặt”.
Ngô Bình gật đầu: “Được, vậy nói cho tôi biết cụ thể về Hắc Thiên Giáo này đi”.
Ngô Bình tiếp xúc với người của giáo hội này không phải một lần nên giờ anh quyết định hỏi cho ra nhẽ về tổ chức này. Người xưa đã nói rồi, biết mình biết ta trăm trận trăm thắng.
Chương 543: Đạo Chủng ra lá
Dư Phù không dám làm căng. Ngô Bình hỏi gì thì hắn trả lời đó.
Theo lời hắn, Hắc Thiên Giáo là một tà giáo bắt nguồn từ Đông Nam Á. Vị thần mà các giáo đồ thờ cúng gọi là thần Hắc Thiên.
Thần Hắc Thiên này là một vị tà thần, cũng là vị thần chính của thế giới Hắc Thiên, cai quản bóng tối. Hắc Thiên Giáo có một số thuật chiêu hồn rất mạnh, có thể thông qua các nghi thức hiến tế để triệu hồi các vị tà thần từ thế giới Hắc Thiên đến nhập vào cơ thể người triệu hồi, từ đó ban cho họ sức mạnh kinh hoàng.
Trong nội bộ Hắc Thiên Giáo thì người có quyền lực lớn nhất là giáo chủ, bên dưới là năm vị trưởng lão của năm cơ quan trọng yếu nhất. Bên dưới nữa là các vị trưởng lão thường, các hương chủ,…
Nghe tới đây, Ngô Bình giật mình hỏi lại: “Ý anh là anh từng được thần Hắc Thiên ban sức mạnh?”
Dư Phù gật đầu: “Tôi đã từng giết mười ba người vợ, mười bốn đứa con. Sau mỗi lần như vậy đều được ân sủng của thần Hắc Thiên”.
Ngô Bình ánh mắt lạnh lẽo đáp: “Anh không xứng đáng làm người!”
Dư Phù đáp: “Anh bạn, Hắc Thiên Giáo và Đường Môn nước sông không phạm nước giếng, xin cậu thả tôi đi, sau này chúng ta có thể kết bạn”.
“Loại khốn nạn như anh không xứng làm bạn tôi!”, Ngô Bình đánh mạnh vào gáy hắn ta. Một tiếng “rắc” vang lên, Dư Phù nằm vật ra đất, một dòng nước màu vàng từ ống quần chảy ra.
Mặt hắn vàng nhệch ra, kêu lên thảm thiết: “Cậu dám đánh tôi. Cậu…”
Ngô Bình cười lạnh, anh quan sát Dư Phù thì phát hiện ở tim và nội tạng của anh ta có một luồng năng lượng màu đen đang lắc lư di chuyển. Nó to chừng khoảng nắm đấm, trông rất quỷ dị.
Luồng năng lượng màu đen này vừa tiếp xúc với tay Ngô Bình thì lập tức đi vào bên trong da anh, rồi theo kinh mạch khuếch tán khắp cơ thể. Năng lượng màu đen này vô cùng ngông cuồng, vừa vào bên trong cơ thể Ngô Bình đã điên cuồng di chuyển, muốn đả thương các bộ phận bên trong.
Thế nhưng, nó vừa định tác oai tác quái thì Đạo Chủng đã di chuyển tạo ra một lực hút kinh hoàng, chẳng mấy chốc đã nuốt hết tà lực màu đen.
Tà lực này dường như là năng lượng mà Đạo Chủng đang cần. Sau khi nuốt lấy nó, lá mầm nhỏ xíu bên trong Đạo Chủng đã đâm ra bên ngoài, hai chiếc vỏ hạt mầm màu vàng trong mập mạp dần mở rộng, để lộ ra ánh sáng bảy màu khiến Ngô Bình cảm thấy vô cùng dễ chịu!
Tiếp theo đó, Đạo Chủng lại phun ra tạp chất màu đen rồi đào thải qua lỗ chân lông của anh. Trên bề mặt da của anh nhanh chóng xuất hiện một lớp dính dính màu đen.
Ngô Bình thấy rất ghê nên vội vàng lao vào phòng tắm rửa tay. Sau khi ra ngoài, anh nhìn xác Dư Phù rồi hỏi người đàn ông trung niên vừa mở cửa cho anh.
“Quanh đây còn người của Hắc Thiên Giáo không?”
Người đàn ông trung niên sớm đã sợ muốn tè ra quần nên vội vàng đáp: “Không có! Chỉ có bọn tôi”.
Ngô Bình gật đầu, khẽ khua tay vài cái, vô số đạo kình khí được bắn ra, đánh chết toàn bộ đám người còn lại! Anh cực kỳ căm ghét Hắc Thiên Giáo này, đám rác rưởi này chết không đáng tiếc!
Anh gọi một cuộc điện thoại, bảo Giang Nam Đường phái người tới xử lý đống thi thể rồi lên tầng tìm Hạ Lam.
Lúc này, Hạ Lam và bé trai tên Lạc Nhi kia đều đang nằm trên sàn nhà. Họ không mặc quần áo, trên người vẽ chằng chịt những hình thù kỳ dị màu đỏ như thể hai người họ là hai vật chuẩn bị được hiến tế.
Ngô Bình vội vã lấy ga giường đắp cho hai mẹ con họ. Sau đó anh vỗ nhẹ một cái, Hạ Lam liền tỉnh lại.
Mí mắt cô khẽ cử động rồi từ từ mở mắt ra. Khi nhìn rõ người trước mặt là Ngô Bình, nước mắt cô cứ thế tuôn ra.
Ngô Bình dịu dàng nói: “Hạ Lam, cô an toàn rồi. Đám người đó tôi đã đuổi hết đi rồi”.
Hạ Lam nhào vào lòng Ngô Bình, bật khóc thành tiếng. Cô ấy lao vào lòng anh khiến ga giường rơi xuống để lộ ra cơ thể loã lồ.
Ngô Bình rất ngại, vội vã nhặt ga giường lên quấn lại cho cô ấy, nói: “Tạm thời nín đi đã. Trước hết phải đi rửa sạch những hình vẽ trên người đi, thay quần áo rồi ra gặp tôi. Tôi có chuyện quan trọng nói với cô”.
Hạ Lam gật đầu, ngoan ngoãn đi vào nhà tắm rửa hết hình vẽ trên người.
Mười phút sau, cô thay một bộ váy ngủ bằng lụa rồi đi vào phòng, nhỏ tiếng hỏi: “Lạc Nhi không sao chứ?”
Ngô Bình đáp: “Cậu bé không sao”.
Sau đó anh nghiêm mặt lại, ra hiệu cho Hạ Lam ngồi xuống.
Hạ Lam có vẻ vô cùng lo lắng, cô ấy nuốt nước bọt, ngoan ngoãn ngồi xuống trước mặt Ngô Bình. Chiếc váy ngủ của cô cổ khoét rất sâu làm lộ ra làn da trắng nõn nà và một đường rãnh đầy mê hoặc.
Nhưng Ngô Bình hiện giờ không có tâm trạng để thưởng thức cảnh đẹp này. Anh nói: “Hạ Lam, người bắt cóc cô là bố của Lạc Nhi sao?”
Hạ Lam cúi đầu đáp: “Đúng vậy, vài năm trước hắn ta đột nhiên mất tích. Nhưng tôi thật không thể ngờ khi hắn ta xuất hiện lại thì lại muốn giết mẹ con tôi.
Ngô Bình nhìn cô, hỏi: “Nói như vậy thì cô đã biết hắn ta định làm gì?”
Hạ Lam: “Vâng, hắn đã nói hết với tôi, nói rằng muốn giết mẹ con tôi”.
Ngô Bình cười lạnh: “Thằng khốn nạn! Hắn ta chỉ muốn lợi dụng mẹ con cô để luyện tà thuật mà thôi”.
Hạ Lam cúi gằm mặt xuống, trên gương mặt là vẻ bị thương. Là ai thì vào hoàn cảnh này cũng không thể vui cho nổi.
Ngô Bình: “Tên khốn kiếp đó đã chết rồi, nhưng hiện giờ tình cảnh của cô vẫn rất nguy hiểm. Tôi không biết trong Hắc Thiên Giáo còn có ai biết tới sự tồn tại của cô không. Nhưng để đảm bảo an toàn, cô phải rời khỏi đây”.
Hạ Lam vẻ mặt hoang mang, đáp: “Rời khỏi đây sao? Nhưng hiện giờ tôi biết đi đâu?”, Hạ Lam hiện giờ không còn một xu, công ty cũng đã phá sản.
Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi đáp: “Đến Vân Kinh đi, tôi sẽ cho cô một thân phận mới. Từ nay cô hãy mai danh ẩn tích, bắt đầu một cuộc sống mới.
Hạ Lam ngẩn người hỏi: “Nhưng công ty của tôi thì phải làm sao?”
Ngô Bình đáp: “Công ty thì bỏ đó đi. Cô yên tâm, tôi sẽ cho cô mượn trước một khoản tiền đủ để cho hai mẹ con cô sống mà không cần lo toan gì”.
Hạ Lam nhìn anh một hồi lâu rồi hỏi: “Tại sao anh lại giúp tôi?”
Ngô Bình bình thản đáp: “Tôi từng cứu mạng hai người nên mạng hai người phải là của tôi”.
Hạ Lam vô cùng cảm kích, nói: “Cảm ơn anh, Ngô Bình”.
Ngô Bình: “sắp xếp một chút đi, Chúng ta sẽ rời đi luôn trong hôm nay”.
Hạ Lam gật đầu, sau đó Ngô Bình đi tới gọi Lạc Nhi dậy.
Khoảng một tiếng sau, Ngô Bình lái một chiếc xe thùng chở hàng tới. Anh chuyển những đồ đạc cần thiết của hai mẹ con họ lên xe, Sau đó tự mình lái xe đi về hướng Vân Kinh.
Đằng sau buồng lái có một chiếc giường nhỏ có thể nghỉ ngơi. Lạc Nhi đang ngồi bên trên chơi với mấy món đồ chơi bằng gỗ, Hạ Lam thì ngồi cạnh ghế lái xe.
Khi chiếc xe đi lên cao tốc, Ngô Bình nói: “Cô muốn thân phận như thế nào thì có thể nói với tôi”.
Hạ Lam chớp mắt hỏi: “Thân phận nào cũng được sao?”
Ngô Bình cười đáp: “Cũng có thể coi là như vậy”.
Hạ Lam suy nghĩ một hồi rồi đáp: “Tôi không có mong muốn gì cả, chỉ cần có một nơi để ở lại, sau đó sống cuộc sống bình yên là được rồi”.
Ngô Bình đáp: “Vậy hãy đóng vai một phụ nữ nhà giàu ở nhà trông con. Nếu người khác có hỏi thì cứ nói chồng cô thường xuyên đi công tác ở nước ngoài, rất ít khi về nhà. Như vậy có được không?”
Hạ Lam: “Nhưng người chồng tưởng tượng của tôi kiểu gì cũng phải về nhà ít nhất một lần chứ”.
Ngô Bình đáp: “Cái này dễ thôi, tôi sẽ phái người đóng làm chồng cô để những người khác không nghi ngờ”.
Hạ Lan ừm một tiếng, Lạc Nhi ở phía sau đột nhiên hỏi: “Chú ơi, chú là bố con sao?”
Hóa ra Lạc Nhi từ lúc sinh ra đã không biết bố mình là ai, cũng chưa từng được gặp mặt. Trước lúc Phù Dư xuất hiện thì cậu bé đã hôn mê mãi cho đến khi được Ngô Bình gọi dậy. Bởi vậy nên cậu bé không hề biết tới sự tồn tại của Phù Dư.
Ngô Bình nhìn vào gương chiếu hậu, nhìn vào đôi mắt trong sáng và đầy mong đợi của cậu bé mà hai chữ “không phải” không thể nào thốt ra nổi.
Thấy Ngô Bình không trả lời, Lạc Nhi sáng mắt lên, cười nói: “Như vậy thì chú đúng là bố của con rồi”.
Hạ Lam lắc đầu, dịu dàng nói: “Lạc Nhi, là chú chứ không phải bố con”.
Lạc Nhi vẻ mặt đầy thất vọng: “Nhưng chú Ngô rất tốt với con, con rất hy vọng chú là bố con”.
Đứa trẻ này từ nhỏ đã không được được bố yêu thương nên trong lòng vô cùng mong đợi có một người bố.
Ngô Bình đột nhiên mỉm cười, đáp: “Lạc Nhi, vậy sau này chú sẽ làm bố nuôi của con. Vậy có được không?”
Lạc Nhi mắt sáng như đèn pha, reo lên: “Được chứ, được chứ! Bố nuôi!”
Chương 544: An ủi Hạ Lam
Ngô Bình ha ha cười lớn đáp: “Lạc Nhi ngoan!”
Trong mắt Hạ Lam đầy sự cảm kích. Đứa con trai này giống như sinh mạng của cô, Ngô Bình đối tốt với nó như vậy thực sự đã chạm đến trái tim của Hạ Lam, khiến cô đột nhiên rất muốn bật khóc.
Ngô Bình vừa lái xe vừa lấy điện thoại dặn người ở Vân Kinh sắp xếp cho hai mẹ con cô.
Ba tiếng sau, chiếc xe đã đi tới khu vực vịnh Bạch Long. Ở đây có một căn hộ mẫu rất đẹp và sang trọng.
Ban đầu để trang trí cho căn hộ mẫu này mà bộ phận bán hàng hàng đã rót vốn hàng chục triệu tệ để trang hoàng. Đồ gia dụng trong nhà và các món đồ điện đều là hàng tốt nhất.
Căn hộ mẫu này vốn không được bày bán, mà cho dù có bán thì cũng phải để lại sau cùng mới bán. Có điều Ngô Bình là một trong những ông chủ của dự án vịnh Bạch Long nên nếu muốn dùng căn nhà này thì chỉ cần nói một câu.
Xe của họ đi tới trước căn hộ mẫu. Khi nhìn thấy căn biệt thự rộng trên một nghìn mét vuông này, Hạ Lam sững sờ.
Cô vội nói: “Ở đây quá xa hoa lộng lẫy, tôi không thể ở đây được”.
Một căn nhà như vậy, cho dù là tiền thuê thôi hàng năm cũng phải lên tới hơn triệu tệ.
Ngô Bình nói: “Không cần khách sáo với tôi. Đối với tôi thì căn nhà này chẳng là gì, nhưng với cô và Lạc Nhi mà nói thì lại là chốn an cư. Hơn nữa, tôi là bố nuôi của Lạc Nhi. Căn nhà này coi như là quà gặp mặt tôi tặng cho con trai nuôi".
Anh mặc kệ Hạ Lam có đồng ý nhận hay không, bảo người trực tiếp chuyển đồ của họ vào trong căn nhà. Sau khi sắp xếp xong đồ đạc, anh đưa chìa khóa cho Hạ Lam. Nửa tiếng sau có hai chiếc xe khác đi vào trong biệt thự. Từ trên xe, một người làm vườn, hai người phục vụ và một lái xe bước xuống. Những người này đều là là những người Ngô Bình đích thân tìm tới nên rất đáng tin.
Hạ Lam thấy mình còn có nhiều người giúp việc như vậy thì vội vã nói: “Tôi không cần những người này phục vụ, thực sự quá lãng phí!”
Ngô Bình đáp: “Thân phận của cô giờ là phu nhân nhà giàu, sao có thể không có người giúp việc được cơ chứ?”
Nói rồi, Ngô Bình lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, đưa cho cô rồi nói: “Trong thẻ này có mười triệu tệ. Sau này mỗi tháng đều sẽ có có từ một triệu đến hai triệu tệ được chuyển vào tài khoản này. Cô hãy dùng nó làm chi phí sinh hoạt”.
Hạ Lam tay chân luống cuống, ấp úng: “Ngô Bình, tôi…”
Ngô Bình lúc này ôm lấy Lạc Nhi, cười hỏi cậu bé: “Lạc Nhi, con có thích ở đây không?”
Lạc Nhi gật đầu đáp: “Thích lắm bố nuôi. Đây là nhà của chúng ta sao?”
Ngô Bình đáp: “Đúng vậy, sau này đây sẽ là nhà mới của con”.
Lạc Nhi thích thú reo lên rồi thơm một cái lên má Ngô Bình.
Hạ Lam khẽ thở dài. công ơn lớn như thế này làm sao cô báo đáp được đây?
Ngô Bình nhìn Hạ Lam rồi nói: “Cô không cần phải cảm thấy áp lực. Tôi làm như vậy là để bảo vệ Lạc Nhi thôi”.
Hạ Lam gật đầu: “Tôi hiểu rồi”.
Ngô Bình dặn dò mấy người giúp việc và tài xế vài câu rồi từ biệt hai mẹ con Hạ Lam và rời khỏi đó. Anh còn phải đi gặp Đường Tử Di.
Lúc này Đường Tử Di đang giám sát biệt thự phỉ thuý, đi cùng cô còn có vài cổ đông của tập đoàn Đường Thị.
Hiện giờ biệt thự phỉ thúy đã xong giai đoạn một, giai đoạn hai cũng đã được đặt nền móng.
Biệt thự phỉ thúy sẽ trở thành trung tâm bán sỉ và kiểm định phỉ thúy trên cả nước. Mỗi một món đồ được bán ra từ đây đều sẽ được kiểm định bởi chuyên gia có chuyên môn.
Đường Tử Di muốn tạo ra một một bộ tiêu chuẩn để đánh giá phỉ thúy riêng cho ngành này. Một khi có năng lực kiểm định phỉ thúy thì toàn bộ phỉ thuý trên thế giới sẽ chảy về đây.
Đột nhiên nhận được điện thoại của Ngô Bình, cô lập tức nói: “Các vị, mọi người tiếp tục tham quan nhé. Tôi có chút việc gấp nên xin phép được vắng mặt một lát”.
Đường Tử Di lịch sự nói với những người đi cùng một câu rồi đi ra một góc nghe điện thoại.
“Nhớ ra là phải gọi cho em rồi à?”, Đường Tử Di vô cùng bất mãn quở trách anh.
Ngô Bình cười hi hi đáp: “Tử Di, anh đang ở vịnh Bạch Long. Em đang ở đâu? Anh tới tìm em”.
Đường Tử Di: “Em đang ở biệt thự phỉ thúy. Giai đoạn một đang nghiệm thu, anh có muốn tới xem không?”.
Ngô Bình: “Anh không đi đâu, có em ở đó là anh yên tâm rồi”.
Đường Tử Di hừ một cái, nói: “Anh thì hay rồi. Đúng là một ông chủ đem con bỏ chợ”.
Ngô Bình: “Tử Di, sắp trưa rồi, chúng ta đi ăn cơm đi. Hay là đến nhà hàng Hoàng Tân?”
Nhà hàng Hoàng Tân chính là nhà hàng do Lý Hạo Xuyên - đầu bếp mà anh kéo tới Văn Kinh mở.
Đường Tử Di đáp: “Được rồi. Vậy chúng ta hẹn gặp nhau ở đó”.
Khoảng mười phút sau, Ngô Bình lên đường tới nhà hàng Hoàng Tân. Nhà hàng này nằm ở bờ Bắc của vịnh Bạch Long, trong một khu vực thương mại buôn bán rất sầm uất và xa hoa.
Nơi đây người xe đi lại như mắc cửi, mức chi tiêu cũng rất cao. Nhà hàng Hoàng Tân nằm ở ngã tư, có sáu tầng. Ba tầng hầm bên dưới là bãi để xe rất thuận tiện.
Sau khi đến nhà hàng, lập tức có người nhiệt tình bước ra đón anh, hỏi: “Xin hỏi anh đi mấy người?”
Ngô Bình không gọi cho Lý Hạo Xuyên mà đáp: “Hai người, có chỗ nào yên tĩnh chút không?”
Người phục vụ cười đáp: “Dạ có, ở tầng sáu có chỗ ngồi ngắm cảnh rất đẹp. Có điều sẽ phụ thu thêm hai trăm tệ nữa, anh có muốn ngồi chỗ đó không?”
Ngô Bình gật đầu: “Được đưa tôi tới đó đi”.
Hai người họ lên tới tầng sáu, khu vực bên cạnh cửa sổ rất yên tĩnh, xung quanh có hoa thơm và cây cối trang trí. Từ đây có thể nhìn ngắm toàn bộ phong cảnh vịnh Bạch Long.
Anh hài lòng nói: “Chỗ này đi”.
Người phục vụ đưa cho anh menu của nhà hàng. Ngô Bình liếc nhìn rồi nói: “Bảo ông chủ của các cô làm mấy món ngon nhất đi. Đúng rồi, nói với ông ấy tôi họ Ngô”.
Người phục vụ có thể nhận ra Ngô Bình rất có khả năng quen biết ông chủ của mình nên vội vã đáp: “Vâng thưa tiên sinh, tôi sẽ lập tức chuyển lời”.
Người phục vụ lui xuống, Ngô Bình lấy điện thoại ra xem tin tức. Ở mục tin giải trí, anh nhìn thấy tin tức về Lâm Băng Tiên.
Có được sự hậu thuẫn của Diệp Huyền, Lâm Băng Tiên nhanh chóng nổi lên. Cô được phát hành vài ca khúc solo gây bão mạng, lại còn được lên một vài chương trình truyền hình hot nhất. Hơn nữa, những bộ phim lớn mà cô đang đóng cũng đã bắt đầu ghi hình.
Ngô Bình mỉm cười, vô cùng hài lòng về cách làm việc của Diệp Huyền.
Anh ngồi đó được một lát thì Đường Tử Di tới.
Cô vỗ vai anh một cái, hỏi: “Ngọn gió nào đưa anh đến Vân Kinh vậy?”
Ngô Bình: “Anh vừa tới, có một chút chuyện cần xử lý”.
Đường Tử Di: “Anh đến đúng lúc lắm, biệt thự phỉ thúy sắp sửa kinh doanh thử.
Ngô Bình cười đáp: “Chuyện của biệt thự phỉ thúy anh không hiểu rõ nên giao cho em là được rồi”.
Đường Tử Di lườm anh một cái rồi nói: “Em xoay được vốn rồi, sẽ trả anh trước ba mươi tỷ. Hôm qua đã chuyển vào tài khoản của anh, anh kiểm tra đi”
Ngô bình đáp: “Không cần kiểm tra”.
Đường Tử Di cười đáp: “Không kiểm tra thì thôi, dù sao đó cũng là tiền của anh”.
Ngô Bình: “Tử Di, anh đến tìm em là có chuyện muốn bàn với em”.
Đường Tử Di nhìn anh, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Ngô Bình: “Anh muốn nhờ em giúp thành lập một công ty mới. Cổ đông của công ty này là mẹ và em gái anh”.
Đường Tử Di tò mò hỏi: “Tại sao anh lại làm vậy? có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Ngô bình lắc đầu đáp: “Không có chuyện gì cả, Chỉ là anh phòng ngừa trước”.
Đường Tử Di: “Mở công ty là việc đơn giản. Có điều anh đã nghĩ mình muốn kinh doanh thứ gì chưa?”
Ngô Bình: “Anh muốn đem tất cả cổ phần trong tay anh chuyển hết vào công ty này”.
Chương 545: Gia tộc Đệ Nhất
Đường Tử Di suy nghĩ một lát rồi đáp: “Chuyển nhượng cổ phần cũng không thành vấn đề. Nhưng sao tự nhiên anh lại muốn làm việc này?”
Ngô Bình nhìn cô, đáp: “Tử Di, em có tin vào vận khí không?”
Đường Tử Di gật đầu: “Có tin”.
Ngô Bình: “Hiện giờ điều khiến anh lo lắng nhất là người thân của anh. Đường Môn thì tứ phía là nguy hiểm, bản thân anh cũng rất nhiều kẻ thù. Anh sợ sẽ có ngày làm liên luỵ đến người thân. Anh không phải Thiên Tiên, không thể dự báo tương lai. Vậy nên, anh phải tính toán đến những trường hợp xấu nhất”.
Đường Tử Di gật đầu: “Lo lắng của anh không phải là vô căn cứ. Vậy anh hãy cố gắng bảo vệ họ”.
Ngô Bình đáp: “Các biện pháp bảo vệ thông thường đương nhiên phải có. Nhưng ngoài cách đó ra thì còn có cách khác tốt hơn nữa”.
Đường Tử Di chớp mắt hỏi: “Cách gì vậy?”
Ngô Bình đáp: “Vận khí của con người có thể thay đổi. Anh có thể lợi dụng tài vận để tăng cường vận khí cho người nhà anh. Sau đó dùng thêm bí thuật để nâng cao vận khí cho họ”.
Đường Tử Di trợn tròn mắt hỏi: “Còn có thể làm vậy sao?”
Ngô Bình cười đáp: “Bí thuật chỉ để hỗ trợ thôi, thứ thực sự có tác dụng là tài vận khổng lồ tức số tiền rất lớn kia. Người xưa đã nói có tiền mua tiên cũng được. Câu nói đó không phải tuỳ tiện nói ra mà đằng sau đó có nguyên lý riêng của nó”.
Đường Tử Di tựa hồ đã hiểu ý anh. Cô nói: “Ý anh là bác gái và Tiểu Mi có tiền rồi thì vận khí sẽ mạnh hơn, kẻ khác sẽ không dễ dàng hại được họ?”
Ngô Bình gật đầu: “Cũng có thể hiểu như vậy. Người có vận khí lớn sẽ khiến quỷ thần e sợ, được Phật tiên độ trì. Em nhìn xem những anh hùng từ thời cổ đến nay làm gì có ai không trải qua bao biến cố, thập tử nhất sinh đâu cơ chứ?”
Đường Tử Di suy nghĩ một lát rồi đáp: “Nghĩ lại thì cũng có lý”.
Hai người họ đang nói chuyện thì Lý Hạo Xuyên vội vã đi tới. Gặp hai người họ, ông ấy vừa bất ngờ vừa mừng rỡ: “Cậu chủ, sao cậu tới mà không báo trước để tôi chuẩn bị mấy nguyên liệu cao cấp làm cơm cho cậu chứ?”
Ngô Bình cười đáp: “Ông Lý, dạo này làm ăn vẫn ổn chứ?”
Nhà hàng này Ngô Bình cũng có cổ phần, cũng có thể coi là một trong số những chủ nhân của nó. Tiền đầu tư là của anh và Đường Tử Di bỏ ra.
Lý Hạo Xuyên cười đáp: “Cậu chủ, làm ăn tốt lắm! Mỗi ngày đều đặn “cá kiếm” khoảng một hai triệu tệ”.
Ngô Bình gật đầu: “Được đấy. Ông cứ đi làm việc đi”.
Lý Hạo Xuyên lui xuống, người phục vụ giờ đã biết đây là khách quý nên phục vụ càng chu đáo hơn.
Chỉ một lát sau, đồ ăn đã lên, đều là những món tủ mà Lý Hạo Xuyên làm ngon nhất. Đa số đều là Ngô Bình ăn còn Đường Tử Di chỉ thử vài miếng.
Đồ ăn lên nhanh, hai người họ ăn cũng nhanh. Ăn xong món thứ ba mươi sáu, Ngô Bình mới thấy mình đã khá no. Anh hỏi Đường Tử Di: “Tử Di, em ăn no chưa?”
Đường Tử Di đảo mắt đáp: “Lúc món thứ mười lên là em đã no lắm rồi”.
Ngô Bình vỗ vỗ bụng: “Vậy được, chúng ta về biệt thự của anh trên vịnh Bạch Long đi”.
Đường Tử Di gật đầu: “Được. Thực ra mấy ngày nay em đều ở bên đó”.
Hoá ra, biệt thự trên vịnh Bạch Long của anh là nơi linh khí hội tụ. Người thường ở đó cũng cảm thấy dễ chịu. Huống hồ, ở đó còn trồng một cây đào tiên, khí tức toát ra từ nó cũng rất có ích cho con người.
Hai người họ đứng dậy, đang định đi xuống thì có ba người từ thang máy đi ra. Người đi đầu là Trác Khang còn hai người đi bên cạnh thì trông khá lạ mặt.
Trác Khang thấy Ngô Bình thì sững lại một lát, sau đó thì vô cùng vui mừng: “Cậu Ngô, trùng hợp quá!”
Ngô Bình cười đáp: “Ông chủ Trác cũng đến dùng bữa sao?”
Trác Khang cười đáp: “Đúng vậy, tôi đưa bạn tới ăn cơm. Tôi nghe nói nhà hàng này do cậu mở nên đưa anh em bạn bè đến ủng hộ”.
Ngô Bình đùa: “Đến ủng hộ thì được nhưng không ăn chịu đâu nhé”.
Trác Khang ha ha cười đáp: “Đương nhiên rồi”.
Một thanh niên đứng bên cạnh Trác Khang nhìn chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, mắt hẹp mày thưa. Trông anh ta có vẻ khá nham hiểm.
Gã thanh niên này nãy giờ vẫn nhìn chòng chọc Đường Tử Di, dù gì mỹ nữ như vậy rất hiếm có khó tìm. Anh ta nói: “Anh Trác, anh không giới thiệu mỹ nhân này với tôi sao?”
Trác Khang cố tình không giới thiệu bởi ông ta biết Đường Tử Di là người phụ nữ của Ngô Bình.
Nghe anh ta nói vậy, Trác Khang chỉ đành cười gượng, nói: “Suýt thì tôi quên mất. Cậu chủ Đệ, vị này là cô chủ Đường Băng Di của tập đoàn Đường Thị, cũng là một người bạn của tôi. Nhà họ Đường là gia tộc giàu có số một Vân Kinh”.
Người được gọi là “cậu chủ Đệ” này nói: “Cô chủ Đường thực sự rất xinh đẹp, cô có thể dùng bữa với tôi được không?”
Trác Khang vội vã nói: “Cậu chủ Đệ, cô ấy đã ăn rồi, hay là để hôm khác đi”.
Thế nhưng gã thanh niên này không hề nể mặt Trác Khang mà tiếp tục nhìn Đường Tử Di chằm chằm, nói: “Cô chủ Đường sẽ nể mặt tôi chứ?”
Đường Tử Di lạnh lùng đáp: “Xin lỗi, tôi còn có việc, không có thời gian”.
Cậu chủ Đệ kia nói tiếp: “Cô chủ Đường, tôi tên là Đệ Nhất Anh Kì! Danh tiếng của dòng họ Đệ Nhất chắc cô cũng nghe rồi chứ?”
Đường Tử Di thoáng ngạc nhiên: “Anh là cậu chủ của gia tộc Đệ Nhất sao?”
Đệ Nhất Anh Kì kiêu ngạo đáp: “Chính là tôi!”
Ngô Bình bên cạnh sắp sửa nhe nanh giương vuốt đến nơi. Anh liếc nhìn Đệ Nhất Anh Kì rồi nói: “Tử Di, đi thôi”.
Nói rồi anh kéo tay cô đi vào thang máy.
Trác Khang bụng bảo dạ phen này không hay rồi. Quả nhiên, Đệ Nhất Anh Kì mặt biến sắc, quát: “Tên kia, anh là cái thá gì mà dám không nể mặt tôi hả?”
Ngô Bình nhướn mày, lạnh lùng hỏi: “Anh đang nói chuyện với tôi?”
Trác Khang vội vã kéo Ngô Bình sang một bên, nói nhỏ: “Chú em, hãy nể mặt tôi với đừng đôi co với cậu ta”.
Ngô Bình nhìn Trác Khang, nói: “Ông chủ Trác phải nhìn cho kỹ, là anh ta gây sự với tôi đấy chứ”.
Trác Khang cười khổ, nói nhỏ: “Chú em, lẽ nào cậu chưa từng nghe nói tới gia tộc Đệ Nhất?”
Ngô Bình sớm đã nghe danh rồi. Hồi trước lúc tám chuyện với Từ Quý Phi, ông ấy từng nói ở vùng Giang Nam có một gia tộc bí ẩn, gọi là gia tộc Đệ Nhất.
Gia tộc này vô cùng thần bí, trong gia tộc có ba dị nhân. Một người tinh thông phong thuỷ, một người tinh thông võ học, một người tinh thông y thuật. Có điều, năm mươi năm trước, ba dị nhân này cùng lúc mất tích. Gia tộc Đệ Nhất từ đó cũng vô cùng kín tiếng.
Mặc dù kín tiếng, nhưng thành quả người đi trước để lại vẫn đủ cho người của gia tộc Đệ Nhất ngày nay hưởng không hết. Hơn nữa, trong gia tộc này giờ cũng có không ít nhân tài vang danh giang hồ.
Ngô Bình lạnh lùng đáp: "Đã từng nghe danh thì sao? Đội họ lên đầu cho họ cưỡi đầu cưỡi cổ tôi sao?"
Trác Khang cười khổ: "Chú em, võ thần của gia tộc Đệ Nhất quay về rồi!"
Ngô Bình cũng chẳng ngạc nhiên, đáp: "Cũng chỉ là một võ thần mà thôi".
Trác Khang thở dài đáp: "Võ thần của gia tộc Đệ Nhất từng giết một Quỷ Tiên".
Ngô Bình mặt vẫn không cảm xúc, anh nhìn Trác Khang hỏi: "Vậy ông muốn tôi phải làm sao?"
Trác Khang vẻ mặt vô cùng mâu thuẫn, cuối cùng cắn răng nói: "Chú em, hay là để cô chủ Đường ở lại ăn một bữa cơm với cậu ta. Dù gì cũng chỉ là một bữa cơm thôi, cũng không có gì..."
Ngô Bình bật cười, thật không ngờ ông vua của thế giới ngầm Vân Kinh cũng có lúc "hèn" như vậy. Nhưng ông ta không chỉ hèn một mình mà còn bắt người khác hèn cùng ông ta!
Ngô Bình khẽ thở dài, sau đó vươn tay, vỗ vỗ mặt ông ta, nói: "Ông già rồi, có lẽ đã đến lúc nên quy ẩn giang hồ".
Lam Thuỷ Nguyệt do dự vài giây, nhưng rồi cũng đặt tay trái vào tay Ngô Bình, sau đó kêu gọi lực Thiên Tinh trong cơ thể mình. Loại sức mạnh này vô cùng bá đạo, trong nháy mắt đã khiến Ngô Bình toàn thân ngứa ngáy.
Sau đó, anh cảm nhận được một nguồn năng lượng vô cùng lớn xộc vào trong cơ thể. Đến cả năng lượng Thuần Dương mà anh tu luyện cũng chỉ cản nó lại được một lát, sau đó thì hoàn toàn bị áp đảo.
Lực Thiên Tinh này quá nguy hiểm, chứa đầy năng lực huỷ diệt. Sự xuất hiện của nó khiến Đạo Chủng cũng bị chấn động mạnh. Một lực hút khủng khiếp xuất hiện, kéo lực Thiên Tinh đó vào trong Đạo Chủng.
Lực này đi vào Đạo Chủng, khiến Đạo Chủng tiếp tục dao dộng dữ dội, mãi một lúc sau mới bình thường lại được.
Lúc này Lam Thuỷ Nguyệt chợt cảm thấy cơ thể mình như một cái lọ rỗng, lực Thiên Tinh hùng mạnh kia không còn ở trong cơ thể bà ta nữa.
Bà ta vừa vui mừng vừa kinh ngạc, nói: "Tiên sinh, sao tiên sinh làm được vậy?"
Ngô Bình không đáp vì anh đang tập trung quan sát Đạo Chủng.
Lúc này, Đạo Chủng bắt đầu nhả ra năng lượng Thiên Tinh đã được làm sạch. Nguồn năng lượng mới này vô cùng ôn hoà, Ngô Bình muốn nó đi đâu thì nó đi tới đó.
Ngô Bình giật mình, chợt nhớ tới một tuyệt kỹ tên gọi là Thiên Tinh Sát Quyền!
Thiên Tinh Sát Quyền này là một loại kungfu cao cấp của Thiên Địa Huyền Hoàng Quyết, uy lực của nó rất mạnh. Ngô Bình đã luôn muốn luyện kungfu này nhưng khổ nỗi muốn luyện thì phải có lực Thiên Tinh.
Hiện giờ, trong cơ thể anh đã có thêm nguồn sức mạnh này, vậy thì cuối cùng cũng có thể luyện loại kungfu mà anh hằng mong muốn!
Trong chốc lát, Ngô Bình choàng mở mắt, nói: "Phu nhân, xin phu nhân tiếp tục kêu gọi sức mạnh từ nội đan của vượn trắng".
Lam Thuỷ Nguyệt gật đầu, bắt đầu kêu gọi năng lượng có được từ sau khi dùng nội đan của vượn trắng. Sau khi nguồn năng lượng này đi vào cơ thể Ngô Bình thì không bá đạo như lực Thiên Tinh ban nãy, nhưng nó cũng bị Đạo Chủng nuốt mất.
Sau khi hút được năng lượng này, Đạo Chủng không nhả nó ra nữa mà hấp thụ luôn!
Sau khi hấp thụ năng lượng từ nội đan của vượn trắng, Đạo Chủng nhả ra một số tạp chất. Những tạp chất này có độc, màu xanh đen. Chất độc này được bài tiết qua lỗ chân lông của Ngô Bình. Chỉ một lát sau, trên bề mặt da của anh đã xuất hiện một lớp mỏng dính dính màu đen.
Nhìn thấy cảnh này, Đường Băng Vân kinh ngạc, vội vã hỏi: "Chồng à, anh có sao không?"
Ngô Bình xua tay, nói: "Lam phu nhân, giờ xin hãy chuyển cho tôi nốt sức mạnh của rắn vua".
Lam Thuỷ Nguyệt ra sức gật đầu, sau đó truyền cho Ngô Bình sức mạnh trong nội đan của rắn vua. Đương nhiên sức mạnh này cũng bị Đạo Chủng nuốt mất.
Lần này trên bề mặt Đạo Chủng xuất hiện vết nứt nhỏ. Từ vết nứt phun ra ánh sáng bảy màu khiến cơ thể Ngô Bình cảm thấy rất dễ chịu.
Nhưng sau đó Đạo Chủng lại phun ra nhiều tạp chất hơn nữa, dẫn tới việc trên bề mặt da Ngô Bình càng có một lớp dính dính màu đen dày. Hơn nữa lần này còn có mùi rất hôi.
Ngô Bình chỉ muốn nhanh chóng đi tắm rửa nên vội nói: "Lần này phu nhân hãy truyền cho tôi cả ba loại sức mạnh đó đi!"
Lần này, Lam Thuỷ Nguyệt đem cả ba loại sức mạnh còn lại truyền hết cho Ngô Bình.
Ba loại sức mạnh này đều là Lam Thuỷ Nguyệt tình cờ có được. Chúng là lực Tiên Cổ, lực Vu Chúc và lực Hung Oán.
Ba loại sức mạnh này lần lượt đi vào cơ thể Ngô Bình, sau đó đều bị Đạo Chủng nuốt lấy. Đạo Chủng rung lắc dữ dội, sau đó nhả ra lực Tiên Cổ đã được làm sạch.
Lực Tiên Cổ này không có tác dụng gì với Ngô Bình, nhưng đối với cổ Thần Cơ thì lại là món đại bổ. Cổ Thần Cơ vui mừng khôn xiết, nó phát ra tiếng "ục ục" rồi nuốt sạch lực Tiên Cổ. Nuốt xong nó lại vào trạng thái ngủ đông.
Tiếp đó, Đạo Chủng lại phun ra một lượng lớn lực Thần Hồn, cũng chính là lực Hung Oán sau khi được làm sạch. Bản chất của lực Hung Oán vốn dĩ chính là thần hồn.
Còn lực Vu Chúc kia thì bị Đạo Chủng ăn mất, sau đó nó thải ra một lượng lớn tạp chất.
Ngô Bình lập tức đứng dậy, nói: "Phu nhân, tôi xin phép được tĩnh dưỡng một tiếng", nói rồi, anh lao như tên bắn vào trong nhà tắm.
Trên người quá bẩn, dính dính nhớp nháp rất khó chịu nên Ngô Bình chỉ muốn đi tắm thật nhanh.
Trong lúc anh đi tắm, Đạo Chủng ở trong Đan Điền nứt một vết ngày càng lớn, bên trong lấp ló mầm xanh. Lúc này, Đạo Chủng hút chân khí càng nhanh hơn nữa.
Thấy cảnh này, Ngô Bình sững sờ. Lẽ nào nó sắp nảy mầm?
Trong cuốn tiên văn mà Đông Hoàng mang tới cho anh có ghi rằng Đạo Chủng sẽ ngày một lớn lên. Đầu tiên nó nảy mầm, sau đó sẽ ra lá rồi dần lớn hơn nữa. Sau khi nó lớn còn có thể đơm hoa kết quả. Quả của nó gọi là Đạo Quả!
Trong phòng khách, Lam Thuỷ Nguyệt cảm thấy cơ thể vô cùng yếu. Tám loại sức mạnh mà bà ta khổ luyện giờ chỉ còn đúng hai loại, sức mạnh hiện giờ không bằng một phần mười khi trước!
Có điều, bà ta cũng có một cảm giác vô cùng thoải mái, không cảm thấy như trong người mình vừa mất đi thứ gì.
Sau khi tắm xong, Ngô Bình thay bộ quần áo mới rồi bước ra phòng khách. Anh xem xét tình trạng của Lam Thuỷ Nguyệt rồi nói: "Vẫn ổn, phu nhân hãy uống cái này".
Anh lấy ra hai viên Nguyên Khí Đan rồi bảo Lam Thuỷ Nguyệt uống. Viên đan này là anh lấy ở chỗ Đường Thiên Hạc. Ban đầu luyện được mười viên, anh giữ lại một nửa. Đường Thiên Hạc đương nhiên không ý kiến gì về vấn đề này, dù gì anh cũng là người luyện ra nó.
Sau khi uống Nguyên Khí Đan, Lam Thuỷ Nguyệt thấy trong người đã khá hơn nhiều, vội vã nói: "Đa tạ ơn cứu mạng của tiên sinh!"
Ngô Bình đáp: "Phu nhân khách sáo rồi, để tôi kê đơn thuốc cho phu nhân uống một tháng. Sau đó phu nhân có thể tu luyện như bình thường".
Đường Huyền hỏi: "Tiên sinh, việc tu luyện của mẹ tôi sau này sẽ không bị ảnh hưởng gì chứ?"
Ngô Bình đáp: "Tốc độ tu luyện sẽ còn nhanh hơn, có khả năng sẽ lên được Địa Tiên".
Nghe nói có thể đột phá lên Địa Tiên, Lam Thuỷ Nguyệt vừa kinh ngạc vừa vui mừng, cảm ơn anh thêm lần nữa.
"Phu nhân về nghỉ ngơi đi, trong thời gian dùng thuốc cần tĩnh dưỡng".
"Vâng".
Đường Huyền và Lam Thuỷ Nguyệt cảm ơn Ngô Bình rối rít rồi mới rời khỏi đó.
Đường Băng Vân tò mò hỏi anh: "Ban nãy anh làm sao vậy? Sao tự nhiên trên người lại có mùi hôi đó?"
Ngô Bình: "Tu vi mà Lam Thuỷ Nguyệt đánh mất thật ra đã bị anh hấp thụ. Việc này em không được nói ra ngoài nhé".
Đường Băng Vân trợn tròn mắt, như vậy cũng được sao?
Ngô Bình nói: "Đói rồi, chúng ta tìm gì ăn đi".
Đường Băng Vân liền bảo người đi chuẩn bị cơm nước. Sau khi ăn no, Ngô Bình tiếp tục giúp cô tu luyện.
Buổi chiều, anh lại tới chỗ Đường Thiên Hạc để chỉ dạy ông ta vài câu, đồng thời vẫn âm thầm quan sát ông ta. Có điều, anh vẫn không phát hiện ra điều gì bất thường.
Đợi khi anh trở về thì trời đã tối.
Thời gian này, anh cứ cảm thấy trong người mình có sự thay đổi, như thể sắp có thể đột phá cảnh giới.
Nhân Tiên mạnh là bởi Nhân Tiên có khả năng cải tổ cơ thể từ lớp gen trở đi, có thể càng tu luyện càng mạnh. Giờ Ngô Bình cảm thấy thể chất của mình ngày càng mạnh, cần phải đột phá một lần để lên một tầng cao mới!
Trong phòng luyện công, anh ngồi trên mặt đất. Lúc này, anh cảm thấy mỗi tế bào trên cơ thể mình đều đang hít thở. Cho nên, những nguồn năng lượng kỳ lạ mà anh vừa có được nhân cơ hội khuếch tán ra toàn cơ thể anh rồi bị từng tế bào hấp thụ.
Nguồn năng lượng này là do một vị tổ tông Thiên Tiên nào đó của Phi Liêm truyền lại. Có thể nói nó là một loại năng lượng có thể tái cấu trúc gen của con người, là mật mã mở ra sự tiến hoá.
Lúc này, tế bào của anh đang học mật mã đó, sau đó lợi dụng nó để làm cơ thể mạnh hơn!
Đó là những thay đổi nhỏ, chậm rãi nhưng lại rất sâu sắc! Anh ngồi như vậy tám tiếng liền. Cuối cùng, anh thấy cơ thể mình sinh nhiệt, thể chất được nâng lên rõ rệt!
Sức mạnh của anh, khả năng kháng đòn và lực đánh, tốc độ phản xạ của hệ thần kinh, mật độ xương, sự dẻo dai của gân cốt đều được nâng cao.
Khả năng tăng cường thể chất này có thể tồn tại trong một thời gian dài. Hiện giờ mới chỉ có tám tiếng mà đã thấy sự thay đổi rõ rệt. Vậy thì một tháng, rồi một năm sau thì sao?
Ngô Bình sáng mắt lên, lẩm bẩm: "Phi Liêm lỗ nặng rồi! Kho báu ở ngay trước mắt mà không biết tận dụng!"
Chương 542: Luyện tà thuật Hắc Thiên
Sau đó, anh đi vào trong sân tu luyện Đoàn Thể Thuật.
Nhóm động tác thứ năm của Đoàn Thể Thuật cực kỳ khó. Trước đó, anh mới luyện thành một lần. Giờ anh dồn sức, một lúc luyện được thêm hai lần hoàn chỉnh nữa. Nhờ việc thể chất được cải thiện nên việc luyện Đoàn Thể Thuật cũng trở nên dễ dàng hơn, tốc độ luyện thành nhanh hơn!
Trước khi trời sáng, Ngô Bình về phòng nghỉ ngơi, anh ngủ một mạch đến giờ ăn sáng. Sau khi gen tiến hoá, cần phải nghỉ ngơi đầy đủ. Cho nên từ giờ đến lúc quá trình tiến hoá gen hoàn thành thì ngày nào anh cũng sẽ ngủ đủ giấc.
Sau khi ngủ dậy, Ngô Bình thấy một cuộc gọi nhỡ. Anh nhìn tên người gọi thì đó là cuộc gọi của Hạ Lam.
Hạ Lam là cô gái mà anh cứu mạng ở huyện Minh Dương. Cô ấy cũng ở phố Lệ Thuỷ, trùng hợp là hàng xóm của anh.
Cô ấy gọi có việc gì sao?
Nghĩ ngợi một lát, anh bấm số gọi lại. Điện thoại reo chừng bảy tám giây sau mới có người bắt máy. Sau đó trong điện thoại vọng tới một giọng nam: "Ai đấy?", giọng nói nghe rất lạnh lùng và không lịch sự.
Ngô Bình đáp: "Tôi tìm Hạ Lam, anh là ai vậy?"
Đối phương cười lạnh: "Hạ Lam? Hai người quen nhau sao?"
Ngô Bình: "Chúng tôi là bạn bè, tôi còn ở sát vách".
"Anh còn ở sát vách sao?", đối phương cười hi hi rồi nói tiếp: "Hạ Lam đang ở cùng với tôi. Hai chúng tôi đều đang ở nhà, anh có việc thì sang gặp cô ấy đi!"
Nói xong, đối phương liền cúp máy. Ngô Bình gọi lại thì không ai bắt máy nữa.
Anh cau mày, lẽ nào Hạ Lam đang gặp rắc rối?
Anh và cô gái này không thân thiết lắm. Anh chỉ từng cứu mạng cô ấy, cũng từng cứu mạng con trai cô ấy một lần.
Nghĩ một lát, Ngô Bình quyết định nhờ bạn mình ở Thạch Thành giúp đỡ, qua đó xem xét tình hình. Nếu chuyện có thể giải quyết được thì anh sẽ không đích thân tới đó nữa.
Vậy nên, anh báo cho Lý Quảng Long, nhờ anh ta cho người qua xem xét tình hình.
Gọi điện thoại xong, anh tiếp tục giúp Đường Băng Vân tu luyện.
Một tiếng sau, phía Lý Quảng Long báo tin: "Người anh em, việc chú nhờ anh đã điều tra ra rồi".
Sau đó, Lý Quảng Long kể lại ngắn gọn sự việc. Hoá ra Hạ Lam đang kinh doanh một công ty quảng cáo. Nhưng gần đây có một công ty cùng ngành cạnh tranh bẩn, dẫn tới việc công ty của cô ấy sa sút nghiêm trọng.
Một thời gian trước, cuối cùng Hạ Lam cũng không trụ được nữa nên muốn bán quách công ty đi. Thế nhưng mấy công ty ban đầu muốn thu mua công ty của cô ấy về sau đều giở quẻ.
Công ty của Hạ Lam càng ngày càng lỗ, sau cùng thì phá sản. Bản thân cô ấy cũng nợ đầm đìa, đến căn biệt thự trên phố Lệ Thuỷ cũng đang bị tịch thu để điều tra.
Hạ Lam không còn chỗ dung thân nên đưa con mình đứng nép ở cửa nhà Ngô Bình trú tạm một đêm. Cuộc điện thoại nhỡ kia có lẽ là cô ấy gọi khi đó.
Về sau, có một đám người kéo tới trước nhà Hạ Lam. Bọn chúng lôi Hạ Lam vào trong nhà, đến giờ vẫn chưa thấy cô ấy ra.
Lý Quảng Long sai người đi theo dõi, kết quả còn suýt bị đám người đó đánh bị thương.
Ngô Bình cau mày hỏi Lý Quảng Long có thể giúp anh giải quyết chuyện này không. Lý Quảng Long đáp không thể, vì đám người bên trong tu vi rất cao nên không dám dây vào.
"Anh nói bên trong có người tu vi cao sao?", Ngô Bình hỏi.
Lý Quảng Long: “Chắc chắn là có, những người anh phái đi đều là cao thủ nhưng họ vừa tới đã bị phát hiện ngay. Người anh em, tu vi của chú cao, nếu chú quan tâm cô gái kia thì tốt nhất là tự đến đó một lần xem sao”.
Ngô Bình: “Được, em biết rồi”.
Cúp điện thoại xong Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi nói với Đường Băng Vân: “Băng Vân, anh sẽ đi Thạch Thành một chuyến, sẽ về trước ngày rằm”.
Đường Băng Vân gật đầu: “Vâng, để em sắp xếp người đưa anh tới đó”.
Nửa tiếng sau, Ngô Bình đã ngồi trên một chiếc máy bay cá nhân sang trọng, bay tới Thạch Thành.
Bốn tiếng sau, Ngô Bình đã có mặt trên con phố Lệ Thuỷ. Anh đi thẳng đến cửa nhà Hạ Lam, sau đó nhấn chuông.
Gần như ngay lập tức, cửa mở ra. Một người đàn ông trung niên mặc áo đuôi tôm bước ra, nhìn Ngô Bình với vẻ dò xét rồi hỏi: “Cậu tìm ai?”
Qua khe cửa, Ngô Bình nhìn thấy trong nhà có khá nhiều người. Anh đáp: “Tôi là hàng xóm nhà bên, tới tìm cô Hạ Lam”.
Người đàn ông trung niên lập tức mở rộng cửa, nói: “Vào đi”.
Ngô Bình vừa bước vào, gã đàn ông trung niên lập tức khoá cửa lại rồi chặn ở phía sau.
Trong phòng khách rộng lớn có bảy người đang đứng và một người đang ngồi. Người đang ngồi còn khá trẻ, chừng hai bảy hai tám tuổi. Anh ta đeo kính, tóc để dài, lạnh lùng liếc nhìn Ngô Bình.
“Người trong điện thoại chính là anh?”, người thanh niên đó hỏi.
Ngô Bình liếc mắt nhìn những người còn lại trong phòng và người đàn ông trung niên đằng sau anh. Tu vi của những người này không thấp. Trong số bảy người có năm người ở cảnh giới Khí, một người cảnh giới Thần và một cao thủ Tiên Thiên. Một đám người như vậy là đủ để xưng hùng xưng bá ở một tỉnh lị. Đám người này đột nhiên xuất hiện ở đây, có lẽ đây không phải chuyện nhỏ!
Người thanh niên đang ngồi cũng ở cảnh giới Thần, hình như hắn luyện một loại kungfu tà bởi bên trong người hắn có một loại sức mạnh kì lạ đang không ngừng di chuyển.
“Là tôi”, Ngô Bình lạnh lùng đáp.
Gã thanh niên kia hỏi tiếp: “Cậu tìm Hạ Lam làm gì?”
Ngô Bình: “Không có gì, qua thăm cô ấy thôi. Hạ Lam đâu rồi?”
Gã thanh niên cười lạnh: “Tốt nhất là thành thật trả lời câu hỏi của tôi, nếu không cậu sẽ chết rất thảm!”
“Bốp!”
Một bóng người vụt tới như điện xẹt, Ngô Bình đã lao tới tát cho gã thanh niên kia một cái khiến hắn bay xa vài mét. Bảy người còn lại không kịp phản ứng, tên nào tên nấy sững sờ. Sau đó bọn chúng hô lên rồi nhất loạt lao về phía Ngô Bình.
Ngô Bình cử động năm ngón tay, bảy đạo khí bay ra đánh cho bảy tên côn đồ kia đều đổ kềnh ra đất. Tuyệt kỹ của Niêm Hoa Chỉ này rất hợp để đối phó với những kẻ địch yếu.
Gã thanh niên ôm mặt ngồi trên mặt đất, kinh hoàng nhìn anh hỏi: “Rốt cuộc cậu là ai?”
Ngô Bình quá mạnh, lẽ nào là một Nhân Tiên?
Ngô Bình lạnh lùng đáp: “Tôi họ Ngô, tổng hộ pháp của Đường Môn Thiên Sát”.
Nghe nói là người của Đường Môn, mặt gã thanh niên thoáng biến sắc rồi đáp: “Việc này không liên quan đến cậu, thế lực của Hắc Thiên Giáo chúng tôi cũng không thua kém gì Đường Môn của các người đâu!”
Ngô Bình nhướn mày: “Anh là người của Hắc Thiên Giáo?”
“Không sai! Giáo chủ Hắc Thiên Giáo chính là anh họ tôi!”, hắn ta nói bằng giọng kiêu ngạo.
“Bốp!”
Ngô Bình tát hắn một cái nữa, cười lạnh nói: “Hắc Thiên Giáo thì đã sao? Tôi hỏi anh Hạ Lam đâu?”
Gã thanh niên này bị đánh đến ngơ người, trong miệng toàn là máu. Biết rõ mình không phải đối thủ của Ngô Bình nên hắn đành nói: “Hạ Lam ở trên tầng”.
Ngô Bình túm tóc hắn ta, hỏi: “Hạ Lam chỉ là người bình thường, anh tìm cô ấy làm gì?”
Người đàn ông kia bị nắm tóc mạnh đến nỗi sắp tróc hết da đầu, đau đến tái mặt nên vội vã kêu lên: “Bỏ tay ra, tôi nói…”
Ngô Bình nới lỏng tay ra một chút, đáp: “Tốt nhất anh nên nói thật!”
Gã thanh niên đáp: “Tôi tu luyện một loại kungfu. Muốn luyện loại kungfu này thì buộc phải giết vợ con để chứng minh đạo hạnh của mình”.
Giết vợ con? Ngô Bình trợn trừng mắt hỏi: “Hạ Lam là vợ anh?”
Gã thanh niên nghiến răng đáp: “Sáu năm trước tôi đóng vai một thiếu gia nhà giàu theo đuổi được cô ấy, sau đó khiến cô ấy mang thai con của tôi. Tôi làm như vậy là để hôm nay giết cô ấy và đứa con”.
Ngô Bình nổi trận lôi đình: “Anh có phải người không? Loại cầm thú gì mà dám giết vợ con mình?”
Gã thanh niên đáp: “Chỉ cần tu vi được nâng cao, cần hy sinh bao nhiêu người đàn bà cũng được!”
Ngô Bình hừ một tiếng rồi hỏi tiếp: “Khiến công ty của cô ấy phá sản cũng là anh sao?”
Gã thanh niên không phủ nhận: “Nếu để cô ấy rơi vào tuyệt vọng trước khi chết thì hiệu quả tu luyện sẽ càng tốt”.
Ngô Bình lắc đầu, nhìn gã thanh niên như một kẻ thiểu năng. Anh lạnh lùng nói: “Một kẻ tu luyện đến cảnh giới Thần nhỏ nhoi mà cũng đòi chứng minh đạo hạnh? Đúng là trò cười!”
Gã thanh niên muốn phản bác nhưng lại không dám. Hắn chỉ đành cúi đầu, mắt láo liên nghĩ cách thoát thân.
Ngô Bình: “Anh tên là gì?”
“Phù Dư”, gã thanh niên đáp.
Ngô Bình: “Phù Dư, có lẽ anh cũng có chút địa vị trong Hắc Thiên Giáo phải không?”
Phù Dư đáp: “Tôi cũng không phải nhân vật lớn gì nhưng tiếng nói cũng có chút trọng lượng, các vị trưởng lão đều nể mặt”.
Ngô Bình gật đầu: “Được, vậy nói cho tôi biết cụ thể về Hắc Thiên Giáo này đi”.
Ngô Bình tiếp xúc với người của giáo hội này không phải một lần nên giờ anh quyết định hỏi cho ra nhẽ về tổ chức này. Người xưa đã nói rồi, biết mình biết ta trăm trận trăm thắng.
Chương 543: Đạo Chủng ra lá
Dư Phù không dám làm căng. Ngô Bình hỏi gì thì hắn trả lời đó.
Theo lời hắn, Hắc Thiên Giáo là một tà giáo bắt nguồn từ Đông Nam Á. Vị thần mà các giáo đồ thờ cúng gọi là thần Hắc Thiên.
Thần Hắc Thiên này là một vị tà thần, cũng là vị thần chính của thế giới Hắc Thiên, cai quản bóng tối. Hắc Thiên Giáo có một số thuật chiêu hồn rất mạnh, có thể thông qua các nghi thức hiến tế để triệu hồi các vị tà thần từ thế giới Hắc Thiên đến nhập vào cơ thể người triệu hồi, từ đó ban cho họ sức mạnh kinh hoàng.
Trong nội bộ Hắc Thiên Giáo thì người có quyền lực lớn nhất là giáo chủ, bên dưới là năm vị trưởng lão của năm cơ quan trọng yếu nhất. Bên dưới nữa là các vị trưởng lão thường, các hương chủ,…
Nghe tới đây, Ngô Bình giật mình hỏi lại: “Ý anh là anh từng được thần Hắc Thiên ban sức mạnh?”
Dư Phù gật đầu: “Tôi đã từng giết mười ba người vợ, mười bốn đứa con. Sau mỗi lần như vậy đều được ân sủng của thần Hắc Thiên”.
Ngô Bình ánh mắt lạnh lẽo đáp: “Anh không xứng đáng làm người!”
Dư Phù đáp: “Anh bạn, Hắc Thiên Giáo và Đường Môn nước sông không phạm nước giếng, xin cậu thả tôi đi, sau này chúng ta có thể kết bạn”.
“Loại khốn nạn như anh không xứng làm bạn tôi!”, Ngô Bình đánh mạnh vào gáy hắn ta. Một tiếng “rắc” vang lên, Dư Phù nằm vật ra đất, một dòng nước màu vàng từ ống quần chảy ra.
Mặt hắn vàng nhệch ra, kêu lên thảm thiết: “Cậu dám đánh tôi. Cậu…”
Ngô Bình cười lạnh, anh quan sát Dư Phù thì phát hiện ở tim và nội tạng của anh ta có một luồng năng lượng màu đen đang lắc lư di chuyển. Nó to chừng khoảng nắm đấm, trông rất quỷ dị.
Luồng năng lượng màu đen này vừa tiếp xúc với tay Ngô Bình thì lập tức đi vào bên trong da anh, rồi theo kinh mạch khuếch tán khắp cơ thể. Năng lượng màu đen này vô cùng ngông cuồng, vừa vào bên trong cơ thể Ngô Bình đã điên cuồng di chuyển, muốn đả thương các bộ phận bên trong.
Thế nhưng, nó vừa định tác oai tác quái thì Đạo Chủng đã di chuyển tạo ra một lực hút kinh hoàng, chẳng mấy chốc đã nuốt hết tà lực màu đen.
Tà lực này dường như là năng lượng mà Đạo Chủng đang cần. Sau khi nuốt lấy nó, lá mầm nhỏ xíu bên trong Đạo Chủng đã đâm ra bên ngoài, hai chiếc vỏ hạt mầm màu vàng trong mập mạp dần mở rộng, để lộ ra ánh sáng bảy màu khiến Ngô Bình cảm thấy vô cùng dễ chịu!
Tiếp theo đó, Đạo Chủng lại phun ra tạp chất màu đen rồi đào thải qua lỗ chân lông của anh. Trên bề mặt da của anh nhanh chóng xuất hiện một lớp dính dính màu đen.
Ngô Bình thấy rất ghê nên vội vàng lao vào phòng tắm rửa tay. Sau khi ra ngoài, anh nhìn xác Dư Phù rồi hỏi người đàn ông trung niên vừa mở cửa cho anh.
“Quanh đây còn người của Hắc Thiên Giáo không?”
Người đàn ông trung niên sớm đã sợ muốn tè ra quần nên vội vàng đáp: “Không có! Chỉ có bọn tôi”.
Ngô Bình gật đầu, khẽ khua tay vài cái, vô số đạo kình khí được bắn ra, đánh chết toàn bộ đám người còn lại! Anh cực kỳ căm ghét Hắc Thiên Giáo này, đám rác rưởi này chết không đáng tiếc!
Anh gọi một cuộc điện thoại, bảo Giang Nam Đường phái người tới xử lý đống thi thể rồi lên tầng tìm Hạ Lam.
Lúc này, Hạ Lam và bé trai tên Lạc Nhi kia đều đang nằm trên sàn nhà. Họ không mặc quần áo, trên người vẽ chằng chịt những hình thù kỳ dị màu đỏ như thể hai người họ là hai vật chuẩn bị được hiến tế.
Ngô Bình vội vã lấy ga giường đắp cho hai mẹ con họ. Sau đó anh vỗ nhẹ một cái, Hạ Lam liền tỉnh lại.
Mí mắt cô khẽ cử động rồi từ từ mở mắt ra. Khi nhìn rõ người trước mặt là Ngô Bình, nước mắt cô cứ thế tuôn ra.
Ngô Bình dịu dàng nói: “Hạ Lam, cô an toàn rồi. Đám người đó tôi đã đuổi hết đi rồi”.
Hạ Lam nhào vào lòng Ngô Bình, bật khóc thành tiếng. Cô ấy lao vào lòng anh khiến ga giường rơi xuống để lộ ra cơ thể loã lồ.
Ngô Bình rất ngại, vội vã nhặt ga giường lên quấn lại cho cô ấy, nói: “Tạm thời nín đi đã. Trước hết phải đi rửa sạch những hình vẽ trên người đi, thay quần áo rồi ra gặp tôi. Tôi có chuyện quan trọng nói với cô”.
Hạ Lam gật đầu, ngoan ngoãn đi vào nhà tắm rửa hết hình vẽ trên người.
Mười phút sau, cô thay một bộ váy ngủ bằng lụa rồi đi vào phòng, nhỏ tiếng hỏi: “Lạc Nhi không sao chứ?”
Ngô Bình đáp: “Cậu bé không sao”.
Sau đó anh nghiêm mặt lại, ra hiệu cho Hạ Lam ngồi xuống.
Hạ Lam có vẻ vô cùng lo lắng, cô ấy nuốt nước bọt, ngoan ngoãn ngồi xuống trước mặt Ngô Bình. Chiếc váy ngủ của cô cổ khoét rất sâu làm lộ ra làn da trắng nõn nà và một đường rãnh đầy mê hoặc.
Nhưng Ngô Bình hiện giờ không có tâm trạng để thưởng thức cảnh đẹp này. Anh nói: “Hạ Lam, người bắt cóc cô là bố của Lạc Nhi sao?”
Hạ Lam cúi đầu đáp: “Đúng vậy, vài năm trước hắn ta đột nhiên mất tích. Nhưng tôi thật không thể ngờ khi hắn ta xuất hiện lại thì lại muốn giết mẹ con tôi.
Ngô Bình nhìn cô, hỏi: “Nói như vậy thì cô đã biết hắn ta định làm gì?”
Hạ Lam: “Vâng, hắn đã nói hết với tôi, nói rằng muốn giết mẹ con tôi”.
Ngô Bình cười lạnh: “Thằng khốn nạn! Hắn ta chỉ muốn lợi dụng mẹ con cô để luyện tà thuật mà thôi”.
Hạ Lam cúi gằm mặt xuống, trên gương mặt là vẻ bị thương. Là ai thì vào hoàn cảnh này cũng không thể vui cho nổi.
Ngô Bình: “Tên khốn kiếp đó đã chết rồi, nhưng hiện giờ tình cảnh của cô vẫn rất nguy hiểm. Tôi không biết trong Hắc Thiên Giáo còn có ai biết tới sự tồn tại của cô không. Nhưng để đảm bảo an toàn, cô phải rời khỏi đây”.
Hạ Lam vẻ mặt hoang mang, đáp: “Rời khỏi đây sao? Nhưng hiện giờ tôi biết đi đâu?”, Hạ Lam hiện giờ không còn một xu, công ty cũng đã phá sản.
Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi đáp: “Đến Vân Kinh đi, tôi sẽ cho cô một thân phận mới. Từ nay cô hãy mai danh ẩn tích, bắt đầu một cuộc sống mới.
Hạ Lam ngẩn người hỏi: “Nhưng công ty của tôi thì phải làm sao?”
Ngô Bình đáp: “Công ty thì bỏ đó đi. Cô yên tâm, tôi sẽ cho cô mượn trước một khoản tiền đủ để cho hai mẹ con cô sống mà không cần lo toan gì”.
Hạ Lam nhìn anh một hồi lâu rồi hỏi: “Tại sao anh lại giúp tôi?”
Ngô Bình bình thản đáp: “Tôi từng cứu mạng hai người nên mạng hai người phải là của tôi”.
Hạ Lam vô cùng cảm kích, nói: “Cảm ơn anh, Ngô Bình”.
Ngô Bình: “sắp xếp một chút đi, Chúng ta sẽ rời đi luôn trong hôm nay”.
Hạ Lam gật đầu, sau đó Ngô Bình đi tới gọi Lạc Nhi dậy.
Khoảng một tiếng sau, Ngô Bình lái một chiếc xe thùng chở hàng tới. Anh chuyển những đồ đạc cần thiết của hai mẹ con họ lên xe, Sau đó tự mình lái xe đi về hướng Vân Kinh.
Đằng sau buồng lái có một chiếc giường nhỏ có thể nghỉ ngơi. Lạc Nhi đang ngồi bên trên chơi với mấy món đồ chơi bằng gỗ, Hạ Lam thì ngồi cạnh ghế lái xe.
Khi chiếc xe đi lên cao tốc, Ngô Bình nói: “Cô muốn thân phận như thế nào thì có thể nói với tôi”.
Hạ Lam chớp mắt hỏi: “Thân phận nào cũng được sao?”
Ngô Bình cười đáp: “Cũng có thể coi là như vậy”.
Hạ Lam suy nghĩ một hồi rồi đáp: “Tôi không có mong muốn gì cả, chỉ cần có một nơi để ở lại, sau đó sống cuộc sống bình yên là được rồi”.
Ngô Bình đáp: “Vậy hãy đóng vai một phụ nữ nhà giàu ở nhà trông con. Nếu người khác có hỏi thì cứ nói chồng cô thường xuyên đi công tác ở nước ngoài, rất ít khi về nhà. Như vậy có được không?”
Hạ Lam: “Nhưng người chồng tưởng tượng của tôi kiểu gì cũng phải về nhà ít nhất một lần chứ”.
Ngô Bình đáp: “Cái này dễ thôi, tôi sẽ phái người đóng làm chồng cô để những người khác không nghi ngờ”.
Hạ Lan ừm một tiếng, Lạc Nhi ở phía sau đột nhiên hỏi: “Chú ơi, chú là bố con sao?”
Hóa ra Lạc Nhi từ lúc sinh ra đã không biết bố mình là ai, cũng chưa từng được gặp mặt. Trước lúc Phù Dư xuất hiện thì cậu bé đã hôn mê mãi cho đến khi được Ngô Bình gọi dậy. Bởi vậy nên cậu bé không hề biết tới sự tồn tại của Phù Dư.
Ngô Bình nhìn vào gương chiếu hậu, nhìn vào đôi mắt trong sáng và đầy mong đợi của cậu bé mà hai chữ “không phải” không thể nào thốt ra nổi.
Thấy Ngô Bình không trả lời, Lạc Nhi sáng mắt lên, cười nói: “Như vậy thì chú đúng là bố của con rồi”.
Hạ Lam lắc đầu, dịu dàng nói: “Lạc Nhi, là chú chứ không phải bố con”.
Lạc Nhi vẻ mặt đầy thất vọng: “Nhưng chú Ngô rất tốt với con, con rất hy vọng chú là bố con”.
Đứa trẻ này từ nhỏ đã không được được bố yêu thương nên trong lòng vô cùng mong đợi có một người bố.
Ngô Bình đột nhiên mỉm cười, đáp: “Lạc Nhi, vậy sau này chú sẽ làm bố nuôi của con. Vậy có được không?”
Lạc Nhi mắt sáng như đèn pha, reo lên: “Được chứ, được chứ! Bố nuôi!”
Chương 544: An ủi Hạ Lam
Ngô Bình ha ha cười lớn đáp: “Lạc Nhi ngoan!”
Trong mắt Hạ Lam đầy sự cảm kích. Đứa con trai này giống như sinh mạng của cô, Ngô Bình đối tốt với nó như vậy thực sự đã chạm đến trái tim của Hạ Lam, khiến cô đột nhiên rất muốn bật khóc.
Ngô Bình vừa lái xe vừa lấy điện thoại dặn người ở Vân Kinh sắp xếp cho hai mẹ con cô.
Ba tiếng sau, chiếc xe đã đi tới khu vực vịnh Bạch Long. Ở đây có một căn hộ mẫu rất đẹp và sang trọng.
Ban đầu để trang trí cho căn hộ mẫu này mà bộ phận bán hàng hàng đã rót vốn hàng chục triệu tệ để trang hoàng. Đồ gia dụng trong nhà và các món đồ điện đều là hàng tốt nhất.
Căn hộ mẫu này vốn không được bày bán, mà cho dù có bán thì cũng phải để lại sau cùng mới bán. Có điều Ngô Bình là một trong những ông chủ của dự án vịnh Bạch Long nên nếu muốn dùng căn nhà này thì chỉ cần nói một câu.
Xe của họ đi tới trước căn hộ mẫu. Khi nhìn thấy căn biệt thự rộng trên một nghìn mét vuông này, Hạ Lam sững sờ.
Cô vội nói: “Ở đây quá xa hoa lộng lẫy, tôi không thể ở đây được”.
Một căn nhà như vậy, cho dù là tiền thuê thôi hàng năm cũng phải lên tới hơn triệu tệ.
Ngô Bình nói: “Không cần khách sáo với tôi. Đối với tôi thì căn nhà này chẳng là gì, nhưng với cô và Lạc Nhi mà nói thì lại là chốn an cư. Hơn nữa, tôi là bố nuôi của Lạc Nhi. Căn nhà này coi như là quà gặp mặt tôi tặng cho con trai nuôi".
Anh mặc kệ Hạ Lam có đồng ý nhận hay không, bảo người trực tiếp chuyển đồ của họ vào trong căn nhà. Sau khi sắp xếp xong đồ đạc, anh đưa chìa khóa cho Hạ Lam. Nửa tiếng sau có hai chiếc xe khác đi vào trong biệt thự. Từ trên xe, một người làm vườn, hai người phục vụ và một lái xe bước xuống. Những người này đều là là những người Ngô Bình đích thân tìm tới nên rất đáng tin.
Hạ Lam thấy mình còn có nhiều người giúp việc như vậy thì vội vã nói: “Tôi không cần những người này phục vụ, thực sự quá lãng phí!”
Ngô Bình đáp: “Thân phận của cô giờ là phu nhân nhà giàu, sao có thể không có người giúp việc được cơ chứ?”
Nói rồi, Ngô Bình lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, đưa cho cô rồi nói: “Trong thẻ này có mười triệu tệ. Sau này mỗi tháng đều sẽ có có từ một triệu đến hai triệu tệ được chuyển vào tài khoản này. Cô hãy dùng nó làm chi phí sinh hoạt”.
Hạ Lam tay chân luống cuống, ấp úng: “Ngô Bình, tôi…”
Ngô Bình lúc này ôm lấy Lạc Nhi, cười hỏi cậu bé: “Lạc Nhi, con có thích ở đây không?”
Lạc Nhi gật đầu đáp: “Thích lắm bố nuôi. Đây là nhà của chúng ta sao?”
Ngô Bình đáp: “Đúng vậy, sau này đây sẽ là nhà mới của con”.
Lạc Nhi thích thú reo lên rồi thơm một cái lên má Ngô Bình.
Hạ Lam khẽ thở dài. công ơn lớn như thế này làm sao cô báo đáp được đây?
Ngô Bình nhìn Hạ Lam rồi nói: “Cô không cần phải cảm thấy áp lực. Tôi làm như vậy là để bảo vệ Lạc Nhi thôi”.
Hạ Lam gật đầu: “Tôi hiểu rồi”.
Ngô Bình dặn dò mấy người giúp việc và tài xế vài câu rồi từ biệt hai mẹ con Hạ Lam và rời khỏi đó. Anh còn phải đi gặp Đường Tử Di.
Lúc này Đường Tử Di đang giám sát biệt thự phỉ thuý, đi cùng cô còn có vài cổ đông của tập đoàn Đường Thị.
Hiện giờ biệt thự phỉ thúy đã xong giai đoạn một, giai đoạn hai cũng đã được đặt nền móng.
Biệt thự phỉ thúy sẽ trở thành trung tâm bán sỉ và kiểm định phỉ thúy trên cả nước. Mỗi một món đồ được bán ra từ đây đều sẽ được kiểm định bởi chuyên gia có chuyên môn.
Đường Tử Di muốn tạo ra một một bộ tiêu chuẩn để đánh giá phỉ thúy riêng cho ngành này. Một khi có năng lực kiểm định phỉ thúy thì toàn bộ phỉ thuý trên thế giới sẽ chảy về đây.
Đột nhiên nhận được điện thoại của Ngô Bình, cô lập tức nói: “Các vị, mọi người tiếp tục tham quan nhé. Tôi có chút việc gấp nên xin phép được vắng mặt một lát”.
Đường Tử Di lịch sự nói với những người đi cùng một câu rồi đi ra một góc nghe điện thoại.
“Nhớ ra là phải gọi cho em rồi à?”, Đường Tử Di vô cùng bất mãn quở trách anh.
Ngô Bình cười hi hi đáp: “Tử Di, anh đang ở vịnh Bạch Long. Em đang ở đâu? Anh tới tìm em”.
Đường Tử Di: “Em đang ở biệt thự phỉ thúy. Giai đoạn một đang nghiệm thu, anh có muốn tới xem không?”.
Ngô Bình: “Anh không đi đâu, có em ở đó là anh yên tâm rồi”.
Đường Tử Di hừ một cái, nói: “Anh thì hay rồi. Đúng là một ông chủ đem con bỏ chợ”.
Ngô Bình: “Tử Di, sắp trưa rồi, chúng ta đi ăn cơm đi. Hay là đến nhà hàng Hoàng Tân?”
Nhà hàng Hoàng Tân chính là nhà hàng do Lý Hạo Xuyên - đầu bếp mà anh kéo tới Văn Kinh mở.
Đường Tử Di đáp: “Được rồi. Vậy chúng ta hẹn gặp nhau ở đó”.
Khoảng mười phút sau, Ngô Bình lên đường tới nhà hàng Hoàng Tân. Nhà hàng này nằm ở bờ Bắc của vịnh Bạch Long, trong một khu vực thương mại buôn bán rất sầm uất và xa hoa.
Nơi đây người xe đi lại như mắc cửi, mức chi tiêu cũng rất cao. Nhà hàng Hoàng Tân nằm ở ngã tư, có sáu tầng. Ba tầng hầm bên dưới là bãi để xe rất thuận tiện.
Sau khi đến nhà hàng, lập tức có người nhiệt tình bước ra đón anh, hỏi: “Xin hỏi anh đi mấy người?”
Ngô Bình không gọi cho Lý Hạo Xuyên mà đáp: “Hai người, có chỗ nào yên tĩnh chút không?”
Người phục vụ cười đáp: “Dạ có, ở tầng sáu có chỗ ngồi ngắm cảnh rất đẹp. Có điều sẽ phụ thu thêm hai trăm tệ nữa, anh có muốn ngồi chỗ đó không?”
Ngô Bình gật đầu: “Được đưa tôi tới đó đi”.
Hai người họ lên tới tầng sáu, khu vực bên cạnh cửa sổ rất yên tĩnh, xung quanh có hoa thơm và cây cối trang trí. Từ đây có thể nhìn ngắm toàn bộ phong cảnh vịnh Bạch Long.
Anh hài lòng nói: “Chỗ này đi”.
Người phục vụ đưa cho anh menu của nhà hàng. Ngô Bình liếc nhìn rồi nói: “Bảo ông chủ của các cô làm mấy món ngon nhất đi. Đúng rồi, nói với ông ấy tôi họ Ngô”.
Người phục vụ có thể nhận ra Ngô Bình rất có khả năng quen biết ông chủ của mình nên vội vã đáp: “Vâng thưa tiên sinh, tôi sẽ lập tức chuyển lời”.
Người phục vụ lui xuống, Ngô Bình lấy điện thoại ra xem tin tức. Ở mục tin giải trí, anh nhìn thấy tin tức về Lâm Băng Tiên.
Có được sự hậu thuẫn của Diệp Huyền, Lâm Băng Tiên nhanh chóng nổi lên. Cô được phát hành vài ca khúc solo gây bão mạng, lại còn được lên một vài chương trình truyền hình hot nhất. Hơn nữa, những bộ phim lớn mà cô đang đóng cũng đã bắt đầu ghi hình.
Ngô Bình mỉm cười, vô cùng hài lòng về cách làm việc của Diệp Huyền.
Anh ngồi đó được một lát thì Đường Tử Di tới.
Cô vỗ vai anh một cái, hỏi: “Ngọn gió nào đưa anh đến Vân Kinh vậy?”
Ngô Bình: “Anh vừa tới, có một chút chuyện cần xử lý”.
Đường Tử Di: “Anh đến đúng lúc lắm, biệt thự phỉ thúy sắp sửa kinh doanh thử.
Ngô Bình cười đáp: “Chuyện của biệt thự phỉ thúy anh không hiểu rõ nên giao cho em là được rồi”.
Đường Tử Di lườm anh một cái rồi nói: “Em xoay được vốn rồi, sẽ trả anh trước ba mươi tỷ. Hôm qua đã chuyển vào tài khoản của anh, anh kiểm tra đi”
Ngô bình đáp: “Không cần kiểm tra”.
Đường Tử Di cười đáp: “Không kiểm tra thì thôi, dù sao đó cũng là tiền của anh”.
Ngô Bình: “Tử Di, anh đến tìm em là có chuyện muốn bàn với em”.
Đường Tử Di nhìn anh, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Ngô Bình: “Anh muốn nhờ em giúp thành lập một công ty mới. Cổ đông của công ty này là mẹ và em gái anh”.
Đường Tử Di tò mò hỏi: “Tại sao anh lại làm vậy? có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Ngô bình lắc đầu đáp: “Không có chuyện gì cả, Chỉ là anh phòng ngừa trước”.
Đường Tử Di: “Mở công ty là việc đơn giản. Có điều anh đã nghĩ mình muốn kinh doanh thứ gì chưa?”
Ngô Bình: “Anh muốn đem tất cả cổ phần trong tay anh chuyển hết vào công ty này”.
Chương 545: Gia tộc Đệ Nhất
Đường Tử Di suy nghĩ một lát rồi đáp: “Chuyển nhượng cổ phần cũng không thành vấn đề. Nhưng sao tự nhiên anh lại muốn làm việc này?”
Ngô Bình nhìn cô, đáp: “Tử Di, em có tin vào vận khí không?”
Đường Tử Di gật đầu: “Có tin”.
Ngô Bình: “Hiện giờ điều khiến anh lo lắng nhất là người thân của anh. Đường Môn thì tứ phía là nguy hiểm, bản thân anh cũng rất nhiều kẻ thù. Anh sợ sẽ có ngày làm liên luỵ đến người thân. Anh không phải Thiên Tiên, không thể dự báo tương lai. Vậy nên, anh phải tính toán đến những trường hợp xấu nhất”.
Đường Tử Di gật đầu: “Lo lắng của anh không phải là vô căn cứ. Vậy anh hãy cố gắng bảo vệ họ”.
Ngô Bình đáp: “Các biện pháp bảo vệ thông thường đương nhiên phải có. Nhưng ngoài cách đó ra thì còn có cách khác tốt hơn nữa”.
Đường Tử Di chớp mắt hỏi: “Cách gì vậy?”
Ngô Bình đáp: “Vận khí của con người có thể thay đổi. Anh có thể lợi dụng tài vận để tăng cường vận khí cho người nhà anh. Sau đó dùng thêm bí thuật để nâng cao vận khí cho họ”.
Đường Tử Di trợn tròn mắt hỏi: “Còn có thể làm vậy sao?”
Ngô Bình cười đáp: “Bí thuật chỉ để hỗ trợ thôi, thứ thực sự có tác dụng là tài vận khổng lồ tức số tiền rất lớn kia. Người xưa đã nói có tiền mua tiên cũng được. Câu nói đó không phải tuỳ tiện nói ra mà đằng sau đó có nguyên lý riêng của nó”.
Đường Tử Di tựa hồ đã hiểu ý anh. Cô nói: “Ý anh là bác gái và Tiểu Mi có tiền rồi thì vận khí sẽ mạnh hơn, kẻ khác sẽ không dễ dàng hại được họ?”
Ngô Bình gật đầu: “Cũng có thể hiểu như vậy. Người có vận khí lớn sẽ khiến quỷ thần e sợ, được Phật tiên độ trì. Em nhìn xem những anh hùng từ thời cổ đến nay làm gì có ai không trải qua bao biến cố, thập tử nhất sinh đâu cơ chứ?”
Đường Tử Di suy nghĩ một lát rồi đáp: “Nghĩ lại thì cũng có lý”.
Hai người họ đang nói chuyện thì Lý Hạo Xuyên vội vã đi tới. Gặp hai người họ, ông ấy vừa bất ngờ vừa mừng rỡ: “Cậu chủ, sao cậu tới mà không báo trước để tôi chuẩn bị mấy nguyên liệu cao cấp làm cơm cho cậu chứ?”
Ngô Bình cười đáp: “Ông Lý, dạo này làm ăn vẫn ổn chứ?”
Nhà hàng này Ngô Bình cũng có cổ phần, cũng có thể coi là một trong số những chủ nhân của nó. Tiền đầu tư là của anh và Đường Tử Di bỏ ra.
Lý Hạo Xuyên cười đáp: “Cậu chủ, làm ăn tốt lắm! Mỗi ngày đều đặn “cá kiếm” khoảng một hai triệu tệ”.
Ngô Bình gật đầu: “Được đấy. Ông cứ đi làm việc đi”.
Lý Hạo Xuyên lui xuống, người phục vụ giờ đã biết đây là khách quý nên phục vụ càng chu đáo hơn.
Chỉ một lát sau, đồ ăn đã lên, đều là những món tủ mà Lý Hạo Xuyên làm ngon nhất. Đa số đều là Ngô Bình ăn còn Đường Tử Di chỉ thử vài miếng.
Đồ ăn lên nhanh, hai người họ ăn cũng nhanh. Ăn xong món thứ ba mươi sáu, Ngô Bình mới thấy mình đã khá no. Anh hỏi Đường Tử Di: “Tử Di, em ăn no chưa?”
Đường Tử Di đảo mắt đáp: “Lúc món thứ mười lên là em đã no lắm rồi”.
Ngô Bình vỗ vỗ bụng: “Vậy được, chúng ta về biệt thự của anh trên vịnh Bạch Long đi”.
Đường Tử Di gật đầu: “Được. Thực ra mấy ngày nay em đều ở bên đó”.
Hoá ra, biệt thự trên vịnh Bạch Long của anh là nơi linh khí hội tụ. Người thường ở đó cũng cảm thấy dễ chịu. Huống hồ, ở đó còn trồng một cây đào tiên, khí tức toát ra từ nó cũng rất có ích cho con người.
Hai người họ đứng dậy, đang định đi xuống thì có ba người từ thang máy đi ra. Người đi đầu là Trác Khang còn hai người đi bên cạnh thì trông khá lạ mặt.
Trác Khang thấy Ngô Bình thì sững lại một lát, sau đó thì vô cùng vui mừng: “Cậu Ngô, trùng hợp quá!”
Ngô Bình cười đáp: “Ông chủ Trác cũng đến dùng bữa sao?”
Trác Khang cười đáp: “Đúng vậy, tôi đưa bạn tới ăn cơm. Tôi nghe nói nhà hàng này do cậu mở nên đưa anh em bạn bè đến ủng hộ”.
Ngô Bình đùa: “Đến ủng hộ thì được nhưng không ăn chịu đâu nhé”.
Trác Khang ha ha cười đáp: “Đương nhiên rồi”.
Một thanh niên đứng bên cạnh Trác Khang nhìn chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, mắt hẹp mày thưa. Trông anh ta có vẻ khá nham hiểm.
Gã thanh niên này nãy giờ vẫn nhìn chòng chọc Đường Tử Di, dù gì mỹ nữ như vậy rất hiếm có khó tìm. Anh ta nói: “Anh Trác, anh không giới thiệu mỹ nhân này với tôi sao?”
Trác Khang cố tình không giới thiệu bởi ông ta biết Đường Tử Di là người phụ nữ của Ngô Bình.
Nghe anh ta nói vậy, Trác Khang chỉ đành cười gượng, nói: “Suýt thì tôi quên mất. Cậu chủ Đệ, vị này là cô chủ Đường Băng Di của tập đoàn Đường Thị, cũng là một người bạn của tôi. Nhà họ Đường là gia tộc giàu có số một Vân Kinh”.
Người được gọi là “cậu chủ Đệ” này nói: “Cô chủ Đường thực sự rất xinh đẹp, cô có thể dùng bữa với tôi được không?”
Trác Khang vội vã nói: “Cậu chủ Đệ, cô ấy đã ăn rồi, hay là để hôm khác đi”.
Thế nhưng gã thanh niên này không hề nể mặt Trác Khang mà tiếp tục nhìn Đường Tử Di chằm chằm, nói: “Cô chủ Đường sẽ nể mặt tôi chứ?”
Đường Tử Di lạnh lùng đáp: “Xin lỗi, tôi còn có việc, không có thời gian”.
Cậu chủ Đệ kia nói tiếp: “Cô chủ Đường, tôi tên là Đệ Nhất Anh Kì! Danh tiếng của dòng họ Đệ Nhất chắc cô cũng nghe rồi chứ?”
Đường Tử Di thoáng ngạc nhiên: “Anh là cậu chủ của gia tộc Đệ Nhất sao?”
Đệ Nhất Anh Kì kiêu ngạo đáp: “Chính là tôi!”
Ngô Bình bên cạnh sắp sửa nhe nanh giương vuốt đến nơi. Anh liếc nhìn Đệ Nhất Anh Kì rồi nói: “Tử Di, đi thôi”.
Nói rồi anh kéo tay cô đi vào thang máy.
Trác Khang bụng bảo dạ phen này không hay rồi. Quả nhiên, Đệ Nhất Anh Kì mặt biến sắc, quát: “Tên kia, anh là cái thá gì mà dám không nể mặt tôi hả?”
Ngô Bình nhướn mày, lạnh lùng hỏi: “Anh đang nói chuyện với tôi?”
Trác Khang vội vã kéo Ngô Bình sang một bên, nói nhỏ: “Chú em, hãy nể mặt tôi với đừng đôi co với cậu ta”.
Ngô Bình nhìn Trác Khang, nói: “Ông chủ Trác phải nhìn cho kỹ, là anh ta gây sự với tôi đấy chứ”.
Trác Khang cười khổ, nói nhỏ: “Chú em, lẽ nào cậu chưa từng nghe nói tới gia tộc Đệ Nhất?”
Ngô Bình sớm đã nghe danh rồi. Hồi trước lúc tám chuyện với Từ Quý Phi, ông ấy từng nói ở vùng Giang Nam có một gia tộc bí ẩn, gọi là gia tộc Đệ Nhất.
Gia tộc này vô cùng thần bí, trong gia tộc có ba dị nhân. Một người tinh thông phong thuỷ, một người tinh thông võ học, một người tinh thông y thuật. Có điều, năm mươi năm trước, ba dị nhân này cùng lúc mất tích. Gia tộc Đệ Nhất từ đó cũng vô cùng kín tiếng.
Mặc dù kín tiếng, nhưng thành quả người đi trước để lại vẫn đủ cho người của gia tộc Đệ Nhất ngày nay hưởng không hết. Hơn nữa, trong gia tộc này giờ cũng có không ít nhân tài vang danh giang hồ.
Ngô Bình lạnh lùng đáp: "Đã từng nghe danh thì sao? Đội họ lên đầu cho họ cưỡi đầu cưỡi cổ tôi sao?"
Trác Khang cười khổ: "Chú em, võ thần của gia tộc Đệ Nhất quay về rồi!"
Ngô Bình cũng chẳng ngạc nhiên, đáp: "Cũng chỉ là một võ thần mà thôi".
Trác Khang thở dài đáp: "Võ thần của gia tộc Đệ Nhất từng giết một Quỷ Tiên".
Ngô Bình mặt vẫn không cảm xúc, anh nhìn Trác Khang hỏi: "Vậy ông muốn tôi phải làm sao?"
Trác Khang vẻ mặt vô cùng mâu thuẫn, cuối cùng cắn răng nói: "Chú em, hay là để cô chủ Đường ở lại ăn một bữa cơm với cậu ta. Dù gì cũng chỉ là một bữa cơm thôi, cũng không có gì..."
Ngô Bình bật cười, thật không ngờ ông vua của thế giới ngầm Vân Kinh cũng có lúc "hèn" như vậy. Nhưng ông ta không chỉ hèn một mình mà còn bắt người khác hèn cùng ông ta!
Ngô Bình khẽ thở dài, sau đó vươn tay, vỗ vỗ mặt ông ta, nói: "Ông già rồi, có lẽ đã đến lúc nên quy ẩn giang hồ".
Bình luận facebook