Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 596-600
Chương 596: Tinh thạch linh hồn
Đường Băng Hiên sáng mắt lên hỏi: “Anh rể, tên nó là tinh thạch linh hồn ạ?”
Ngô Bình cầm lấy viên tinh thạch, anh có thể cảm nhận được lực linh hồn ẩn chứa bên trong nó, nó chính xác là tinh thạch linh hồn.
Ngô Bình nói: “Ừ, là tinh thạch linh hồn đấy”.
Đường Băng Vân hỏi: “Chồng, nó có giá trị thế nào?”
Ngô Bình cười nói: “Nó có nhiều công dụng lắm, hồn lực thiên tiên ở bên trong có thể dùng để luyện chế Thiên Tiên Bổ Hồn Đan, rất có ích với người bị tổn thương thần hồn”.
Đường Băng Hiên cười nói: “Anh rể giỏi thật đấy! Em còn tưởng nó chỉ là một viên thuỷ tinh bình thường”.
Ngô Bình hỏi: “Băng Hiên, em lấy thứ này ở đâu?”
Đường Băng Hiên cười đáp: “Mùa hè năm nay, em với mấy đứa bạn đã đến núi Thông Thiên chơi. Khi xuống núi thì thấy một hồ nước, bọn em xuống đấy bơi thì tìm được viên tinh thạch này. Ban đầu, em cứ tưởng nó là thuỷ tinh nên cũng không để ý lắm. Nhưng về sau, em phát hiện mỗi khi em chạm vào nó là rất có tinh thần, khả năng ghi nhớ cũng tốt hơn. Từ đó, em mới biết nó là vật phi phàm”.
Ngô Bình hỏi: “Núi Thông Thiên nào?”
Đường Băng Hiên: “Ngay cạnh núi Thanh Thành ạ, đấy là điểm du lịch mới khai phá”.
Ngô Bình ghi nhớ rồi cười nói: “Khi nào rảnh, anh sẽ đến xem sao”.
Ngô Bình ngập ngừng rồi nói tiếp: “Băng Hiên, em bán khối tinh thạch này cho anh được không?”
Đường Băng Hiên cười nói: “Nếu anh cần thì em tặng anh đấy”.
Ngô Bình: “Anh không nhận thế được đâu, anh sẽ luyện chế một lò Địa Nguyên Đan, khi nào xong, anh sẽ cho em một viên nhé!”
Đường Băng Hiên sáng mắt lên rồi hỏi: “Anh rể, Địa Nguyên Đan là thuốc gì ạ? Có tác dụng gì hả anh?”
Ngô Bình: “Nó giúp kéo dài tuổi thọ, giúp em sống khoẻ mạnh không bệnh tật. Điều quan trọng nhất là trước năm 70 tuổi, gương mặt sẽ không bị lão hoá. Còn nữa, uống vào rồi thì da dẻ sẽ đẹp lắm đấy”.
Đường Băng Hiên suýt nữa hét lên: “Nhiều công dụng thế ạ! Thích quá, anh nhớ cho em nhé”.
Đường Băng Vân liếc Đường Băng Hiên một cái rồi hỏi Ngô Bình: “Có phần của em không đấy?”
Ngô Bình cười hì hì: “Có chứ, anh luyện chính cho em mà”.
Đường Băng Vân vui vẻ hỏi: “Luyện chế đan dược ấy có khó không anh?”
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi đáp: “Cũng không khó lắm, nhưng khó hơn luyện Long Hổ Luyện Hình Đan”.
Nói rồi, anh viết những thứ cần chuẩn bị rồi đưa cho Đường Băng Vân. Trong số các dược liệu cần dùng thì có một vị sâm là quý ra thì các vị thuốc khác đều dễ tìm.
Khoảng một tiếng sau, Đường Băng Vân đã mang đủ dược liệu về, tổng có 14 vị.
Ngô Bình cầm dược liệu rồi đi đến phòng luyện đan của Đường Thiên Hạc để mượn lò của ông ấy. Đường Thiên Hạc mong còn không được nên lập tức đứng bên cạnh học hỏi ngay.
Song, quá trình khống chế ngọn lừa thì ông ấy không thể học mót được, Ngô Bình không nói nên ông ấy chỉ biết xem thôi.
Thấy Ngô Bình lấy than Long ra, Đường Thiên Hạc chấn động nói: “Loại than chuyên dùng để luyện đan trong truyền thuyết đây ạ?”
Ngô Bình đáp: “Ừm, tên của nó là than Long”.
Ngô Bình làm nóng rồi rửa lò, sau đó bỏ dược liệu vào, thi thoảng anh lại vỗ vào cái lò một cái. Nửa tiếng sau, hai tay anh liên tục đánh vào lò để truyền linh lực Ất Mộc vào bên trong, giúp đan dược hoàn mỹ hơn.
Ngô Bình nhìn xuyên qua lò để quan sát tình hình của đan dược ở bên trong, có một luồng gió bao quanh đan dược, đan lực tập trung hết vào đó. Luồng gió nhỏ dần, cuối cùng biến thành trạng thái nửa dịch thể.
Ngô Bình cho lửa bé đi, anh điều chỉnh ở mức hợp lý nhất.
Ba phút sau, dan dịch đã kết lại, Ngô Bình thấy ổn rồi nên lại đập vào lò luyện, nắp lò bật ra, một tia sáng chiếu lên.
Lúc này, anh thò tay vào bê khối đan dược ra rồi chia nhỏ để vê viên, nhìn trông có vẻ đơn giản, nhưng thật ra lại là bước khó nhất.
Khi đan dược mới ra lò chỉ có rất ít thời gian để tối ưu tác dụng, nếu chậm trễ thì tác dụng của thuốc sẽ mất, còn sớm quá thì chưa thành phẩm, đan dược sẽ tan ra chứ không kết thành khối được.
Lấy đan dược ra rồi còn phải chia nhỏ, bước này cần đến niệm lực, nhãn lực và tay nghề chuyên nghiệp.
Sau đó, đã có bảy viên đan dược nằm trong tay Ngô Bình.
Thấy thế, Đường Băng Hiên vỗ tay hoan hô, còn Đường Thiên Hạc thì ngạc nhiên nói: “Quá lợi hại! Tiên sinh, đây là đan dược gì vậy?”
Ngô Bình: “Địa Nguyên Đan được luyện chế bằng địa chi”.
Anh lấy một viên đan dược đưa cho Đường Băng Hiên rồi nói: “Em uống rồi về phòng nghỉ đi”.
Đường Băng Hiên mừng rỡ, sau đó uống luôn rồi chạy về nhà.
Đường Thiên Hạc nhìn với vẻ thèm thuồng: “Đây chắc phải là đan dược nhị phẩm sư phụ nhỉ?”
Thật ra, ngay khi cầm đan dược, Ngô Bình đã biết nó là cấp nhất phẩm nhưng anh chẳng buồn giải thích: “Ừ, Đường Thiên Hạc, ông cần phải luyện đan nhiều vào để tăng thêm tay nghề”.
“Vâng”, Đường Thiên Hạc nói.
Ngô Bình về nhà rồi bảo Đường Băng Vân uống một viên: “Em uống xong rồi cũng đi nghỉ đi”.
Đường Băng Vân không uống ngay mà cất đi, sau đó nói: “Tối nay anh phải chữa trị cho Canh Tổ, em không yên tâm, em muốn ở cạnh anh”.
Ngô Bình cười nói: “Có gì đâu mà không yên tâm, đây là tổng bộ của Đường Môn. Mà ông đã chuẩn bị hết rồi, dù có ai định làm loạn cũng không dám nữa đâu”.
Đường Băng Vân thở dài nói: “Chuyện này rất lớn, một khi Canh Tổ khôi phục thực lực, Đường Môn sẽ tiến vào một giai đoạn mới, thậm chí khéo còn làm chủ Địa Tiên Giới”.
Ngô Bình: “Thế càng tốt chứ sao? Em luôn mong Đường Môn ổn định còn gì, giờ Canh Tổ xuất quan, Đường Môn sẽ phải ổn thôi”.
Đường Băng Vân: “Mong là thế”.
Ngô Bình không nói gì nữa, mà lấy viên tinh thạch linh hồn ra cầm trong tay rồi luyện bài hít thở. Hồn lực tiên thiên tiến vào thần hồn của anh, khiến anh thấy rất thoải mái.
Không biết trời đã tối từ bao giờ, trăng cũng đã lên cao.
Trăng hôm nay rất sáng và tròn nên chiếu sáng cả mặt đất.
Đường Thiên Tuyệt dẫn một tốp cao thủ đến nhà Ngô Bình, sau đó tất cả cùng đi tới nơi mà Canh Tổ bế quan.
Canh Tổ ở một nơi bí mật, mọi người phải leo lên một ngọn núi rất cao, khi lên trên đỉnh núi thì mây bay tà tà dưới chân.
Đường Thiên Tuyệt đi tới vách núi rồi nhảy xuống, mọi người hoảng hốt, nhưng sau đó lại phát hiện có một gờ đá ở ngay bên dưới.
Ngô Bình nhảy xuống theo rồi đáp đất, gờ đá này khá nhỏ, nối liền với một ngọn núi khác.
Mọi người men theo gờ đá ấy rồi đi tới một hang động cao hai mét, hang động chếch xuống dưới nên hơi khó đi.
Họ phải đi hơn trăm mét mới thấy một cửa đá đang đóng kín.
Đường Thiên Tuyệt đi tới gần rồi hắng giọng nói: “Hộ pháp Quan, tôi dẫn Ngô Bình tới rồi, hôm nay là đêm trăng tròn, để Ngô Bình chữa trị cho Canh Tổ được không?”
Chương 597: Ký sinh trùng
Một lát sau, cánh cửa dịch sang một bên, một ông lão cao khoảng mét rưỡi bước ra, râu của ông lão đã bạc trắng và rậm, thắt được một bím dài buộc dây đỏ dài đến rốn.
Ông ấy mặc một bộ quần áo nhàu nhĩ màu đen, chân không đi giày, tứ chi thô kệch, mắt to, lông mày trắng vểnh lên trông rất oai phong.
“Vào đi”, ông ấy lên tiếng, giọng như tiếng chuông ngân.
Ngô Bình chắp tay rồi xách hòm thuốc đi vào, ông lão đóng cửa lại, đến Đường Thiên Tuyệt cũng phải chờ ở bên ngoài.
Nhìn thấy ông lão đó, Đường Băng Vân hỏi: “Ông ơi, đó có phải là Quan Trùng Sơn - người đã giết cả trăm tu sĩ của Đông Doanh không ạ?”
Đường Thiên Tuyệt gật đầu: “Ừ, sau trận đánh ấy, Quan Trùng Sơn đã bị thương, sau đó nhận lệnh trông nom cho Canh Tổ ở đây”.
Đường Băng Vân cảm thán: “Năm xưa, ông ấy đã là Võ Thánh rồi, không biết giờ tu vi ở cảnh giới nào rồi nhỉ?”
Đường Thiên Tuyệt: “Ông ấy khổ tu bao năm, lại được Canh Tổ chỉ dẫn nên đương nhiên sẽ tiến bộ nhiều rồi”.
Về phía Ngô Bình, anh đi theo Quan Trùng Sơn vào trong thì thấy khí tức của ông ấy rất khủng khiếp, hơn nữa còn là người thông tuệ, lẽ nào ông ấy từng là Võ Thánh ư?
Quan Trùng Sơn nói: “Canh Tổ đang ngâm thuốc, không thể di chuyển được nên khi điều trị, cậu phải để ý”, Quan Trùng Sơn dặn dò với giọng khá khách sáo.
Ngô Bình: “Ông cứ yên tâm, tôi là bác sĩ chuyên nghiệp”.
Hai người đi hết một con đường rồi tiến vào sâu bên trong, nơi này không rộng lắm, ở đây có một hồ nước tự nhiên chứa đầy nước thuốc màu trắng ở bên trong.
Có một ông lão đang ngồi xếp bằng trong hồ, mặt lão đầy nếp nhăn, da dẻ từ phần đầu trở xuống lở loét, mắt nhắm như đang ngủ say.
Quan Trùng Sơn cung kính đi tới cạnh ông lão rồi nhỏ giọng nói: “Canh Tổ, Ngô Bình đến rồi ạ”.
Ông lão mở mắt rồi nói: “Tôi đã ngâm mình ở đây hơn 700 trăm năm rồi, có không dưới 50 thần y từng tới, nhưng chưa một ai chữa khỏi bệnh cho tôi cả”.
Quan Trùng Sơn nói: “Canh Tổ, nghe Đường Thiên Tuyệt nói, y thuật của thần y Ngô rất giỏi, biết đâu lại có cách chữa trị cho người”.
Canh Tổ ừm một tiếng rồi nói: “Để cậu ấy thử đi”, sau đó, ông lão không nói gì với Ngô Bình cả.
Quan Trùng Sơn quay lại nhìn Ngô Bình rồi nói: “Thần y Ngô, mời!”
Ngô Bình coi như không thấy vẻ ngạo mạn của Canh Tổ, lão từng là Thiếu tôn của Đường Môn nên có địa vị cùng thực lực hơn người, vì thế có kiêu căng một chút cũng là bình thường.
Anh nói: “Canh Tổ, phiền người rời khỏi hồ thuốc một lát”.
Canh Tổ cau mày nói: “Giờ tôi không thể rời khỏi hồ thuốc này được”.
Ngô Bình đành phải quan sát tình trạng của ông ấy qua nước thuốc, trong người Canh Tổ có các con trùng màu trắng rất mảnh, chúng sống trong da của ông ấy, sau đó đẻ trứng trong nội tạng.
Nhìn thấy con trùng này, Ngô Bình cau mày nói: “Ký sinh trùng!”
Canh Tổ mở mắt ra nói: “Nhóc, cậu cũng tinh mắt đấy, phát hiện ra được loại dị trùng này”.
Ngô Bình hỏi: “Sao ngày xưa, Canh Tổ lại nhiễm phải loại ký sinh trùng này?”
Canh Tổ không còn thái độ khinh thường như trước nữa, mà nói: “Ngày xưa, tôi có thù với một người thuộc Cổ Đạo. Tôi đã giết cả nhà người đó, ông ta không phải đối thủ của tôi, vì thế đã đi khắp nơi để tìm cổ trùng, sau đó nuôi dưỡng thành ký sinh trùng trong truyền thuyết. Về sau, tôi đã đấu kiếm với một kiếm tiên, dù thắng, nhưng đã bị thương nặng. Trên đường về Đường Môn, tôi đã bị người đó ngấm ngầm thả trùng vào người. Tôi vốn đang bị thương nặng, mà con ký sinh trùng ấy lại rất mạnh. Từ đó trở đi, tôi luôn phải ngâm người trong nước thuốc, như vậy mới có thể ngăn loại trùng kia sinh sôi nảy nở”.
Ngô Bình gật đầu nói: “Ngâm thuốc đúng là cách hữu dụng nhất khi đó”.
Đường Thái Canh: “Nhóc, cậu chữa được bệnh này không?”
Ngô Bình: “Ký sinh trùng mạnh là bởi nó đã phát triển cùng với thần kinh và máu thịt của ông, ông chỉ là vật chủ cung cấp nguồn dinh dưỡng cho chúng thôi. Loại bỏ chúng chẳng khác nào phải giết ông”.
Đường Thái Canh thở dài: “Đúng vậy, cho nên bao năm qua, tôi có làm gì được chúng đâu”.
Quan Trùng Sơn trầm giọng nói: “Ngô Bình, nói vậy là đến cậu cũng bó tay ư?”
Ngô Bình đáp: “Tôi nói mình bó tay khi nào?”
Quan Trùng Sơn và Canh Tổ cùng sáng mắt lên rồi nhìn anh.
Ngô Bình chậm rãi lấy một con dao găm ra rồi nói: “Canh Tổ, phiền ông giớ tay phải lên”.
Lần này, Canh Tổ rất phối hợp, lập tức làm theo. Da thịt trên cánh tay của lão gần như không thấy nữa, thay vào đó là lớp da nhuốm máu nhão nhoẹt.
Các con trùng nhỏ và mảnh đang thò đầu ra rồi lại chui vào trong ở đó.
Ngô Bình dùng dao găm cắt một miếng thịt bé như móng tay trên cánh tay của Canh Tổ, nhưng đã có vài chục con trùng ở đó.
Anh bổ miếng thịt ấy vào trong một hộp ngọc, sau đó nói với Quan Trùng Sơn: “Tôi sẽ kê một đơn thuốc, ông mau đi đưa cho Đường Thiên Tuyệt, để ông ấy cho người đi lấy”.
Ngô Bình lấy giấy bút ra rồi viết nhanh một đơn thuốc, sau đó đưa cho Quan Trùng Sơn để ông ấy mang ra ngoài cho Đường Thiên Tuyệt.
Đây là một việc hệ trọng, Đường Môn đã huy động mọi lực lượng nên chỉ mất chưa đến một tiếng đã có thể gom đủ tất cả dược liệu mà Ngô Bình cần.
Trong lúc chờ thuốc về, Ngô Bình mới nói: “Xem ra lời đồn bên ngoài sai rồi, Canh Tổ đã là cao thủ cảnh giới Địa Tiên tầng thứ tư từ lâu, hơn nữa còn sắp đột phá lên tầng thứ năm rồi, chỉ còn một bước nữa thôi”.
Đường Thái Canh mỉm cười nói: “Cậu tinh mặt thật đấy, y thuật cũng giỏi hơn các thần y trước rất nhiều”.
Quan Trùng Sơn nói: “Nếu ngày xưa không bị thương thì Canh Tổ đã tiến vào cảnh giới Thiên Tiên rồi”.
Ngô Bình không tiếp lời ông ấy, mà nói: “Tôi đang lo dù có chữa khỏi bệnh cho Canh Tổ thì lão cũng không sống được bao lâu nữa, nhưng giờ thì khỏi phải lo rồi, cảnh giới Địa Tiên tầng thứ tư ít cũng phải sống được hơn nghìn tuổi”.
Đường Thái Canh thở dài một hơi: “Vài năm trăm nay, tôi sống không bằng chết. Chỉ cần xử lý được đám trùng này, tôi giảm vài năm tuổi thọ cũng không hề gì”.
Sau đó, ông lão hỏi Ngô Bình: “Nhóc, cậu đính xử lý đám trùng ấy kiểu gì?”
Ngô Bình: “Ký sinh trùng rất nhạy cảm với môi trường, khi môi trường trong cơ thể vật chủ không thích hợp cho chúng sinh sống nữa thì chúng sẽ tự bỏ đi, để tìm nơi khác”.
Đường Thái Canh: “Nên cậu mới bảo Đường Thiên Tuyệt đi lấy thuốc rồi sắc cho tôi uống à?”
Ngô Bình cười nói: “Những dược liệu ấy là tôi cần, chứ không liên quan đến Canh Tổ”.
Quan Trùng Sơn nổi giận rồi nghiêm giọng nói: “Này, cậu đang giỡn mặt với chúng tôi đấy à?”
Ngô Bình nói: “Đừng nóng vội, ông sẽ biết lý do ngay thôi”.
Nói rồi, anh lấy kim châm cứu ra rồi cắm vào miếng thịt lấy trên cánh tay của Canh Tổ, sau đó truyền tiên lực thuần dương vào. Chân lực thuần dương cực cang cực dương nên ký sinh trùng rất sợ, chúng lập tức chạy hết ra ngoài.
Loáng cái, chúng đã tập trung ra một chỗ khác trong hộp ngọc.
Lúc này, Ngô Bình lấy một cây địa chi bé xiu ra rồi ném vào. Đám trùng như vớ được vàng, lập tức chui vào ngay.
Ngay sau đó, đám trùng ở miếng thịt đã chuyển hết sang cây địa chi.
Thấy thế, Đường Thái Canh lập tức hiểu ý của Ngô Bình rồi mừng rỡ nói: “Nhóc, cậu giỏi đấy!”
Đúng lúc này, Đường Thiên Tuyệt chợt gọi với vào, Quan Trùng Sơn vội vàng chạy ra.
Vài phút sau, ông ấy đã đen mặt quay lại rồi nói: “Canh Tổ, Đường Thiên Tuyệt cho người đi lấy thuốc, nhưng giữa đường đã bị kẻ khác cướp mất thuốc. Không chỉ thế, các nước đang lùng sục mua hết những dược liệu mà chúng ta cần, Đường Thiên Tuyệt sai người khác đi mua thì không còn gì để mua nữa”.
Canh Tổ ngẩn ra rồi bật cười nói với Ngô Bình: “Nhóc, cậu cũng quỷ quái lắm đấy”.
Ngô Bình nói: “Bên ngoài có rất nhiều người không muốn Canh Tổ khỏi bệnh, nếu không cho họ chút việc gì đó để làm thì họ sẽ vào đây gây rối”.
Nói rồi, anh lại viết một đơn thuốc khác đưa cho Quan Trùng Sơn rồi nói: “Ông bảo Đường Thiên Tuyệt chuyển sang mua đơn này”.
Chương 598: Chữa khỏi bệnh
Quan Trùng Sơn đã biết Ngô Bình định làm gì nên không còn tranh luận với anh nữa, mà lập tức ra tìm Đường Thiên Tuyệt ngay, để ông ấy đi chuẩn bị thuốc.
Đường Thái Canh hỏi Ngô Bình: “Nhóc, dùng cách của cậu có thể loại bỏ hết ký sinh trùng trong người tôi à?”
Ngô Bình gật đầu: “Vâng”.
Đường Thái Canh hít sâu một hơi rồi nói: “Được, vậy phiền cậu giúp cho!”
Ngô Bình nói: “Quá trình tiếp theo sẽ rất đau đớn, Canh Tổ cố chịu một chút ạ”.
Đường Thái Canh cười phá lên nói: “Tôi đã chịu khổ cực mấy trăm năm nay nên chẳng còn sợ đau đớn gì nữa, cậu cứ làm đi, tôi sẽ không cau mày đâu”.
Ngô Bình gật đầu rồi lấy Ngũ Hành Tiên châm ra, sau đó cắm lên các huyệt vị của Canh Tổ. Mỗi khi cắm một mũi châm vào, anh lại truyền thêm tiên lực thuần dương vào kinh lạc của Canh Tổ.
Không lâu sau, kinh lạc trên toàn thân của Đường Thái Canh đã được lấp kín bằng tiên lực thuần dương. Ký sinh trùng trong người ông lão bị kích động, làm người ông ấy vừa đau vừa ngứa.
Ngay sau đó, đã có một lượng lớn sinh trùng bò ra ngoài rồi chui vào nước. Nước thuốc có tác dụng ngăn chúng sinh trưởng nên vừa tiếp xúc với nước một cái là chúng bơi nhanh vào bờ ngay.
Ngô Bình ném một miếng địa chi xuống nước, đám trùng nhao về phía ấy ngay rồi liều mạng chui vào trong.
Chục phụt sau, tất cả sinh trùng đều chui ra khỏi người của Đường Thái Canh, Ngô Bình lập tức bảo lão rời khỏi hồ thuốc.
Anh lấy một loại thuốc mỡ trong hòm thuốc của mình ra, đây là thuốc do anh điều chế, nó có tác dụng rất tốt với vết thương ngoài da. Anh lập tức thoa thuốc khắp người cho Canh Tổ.
“Canh Tổ, ông có thể nghỉ ngơi được rồi. Chờ da ông lành lại, tôi sẽ chữa trị cho ông tiếp”.
Đường Thái Canh có thể cảm thấy không còn một con ký sinh trùng nào ở trong người mình nữa, nhưng ông lão vân thấy người mình là lạ nên hỏi: “Nhóc, cậu từng bảo ký sinh trùng đã sinh trưởng trong người tôi, giờ chúng bỏ đi rồi, tôi có bị di chứng gì không?”
Ngô Bình gật đầu: “Có chứ, một phần gen của chúng vẫn lưu trong người ông, nó sẽ khiến thể chất của ông khác trước, nhưng đây chưa chắc đã là chuyện xấu đâu”.
Đường Thái Canh gật đầu: “Vậy thì tốt”.
Ông lão ngồi xếp bằng xuống điều hoà hơi thở, lực sinh mạng của cường giả cảnh giới Địa Tiên tầng thứ tư rất mạnh, trời chưa sáng thì thuốc bôi ngoài da đã khô hết rồi.
Ngô Bình gỡ các mảng thuốc xuống, để lộ ra lớp da mới của Đường Thái Canh.
Ngô Bình gật đầu nói: “Không đến nỗi nào, Canh Tổ, ông hãy uống viên Địa Nguyên Đan này, có nó hỗ trợ thêm thì ông sẽ khôi phục tu vi nhanh thôi”.
Đường Thái Canh mừng rỡ rồi vội nói: “Tốt, tài năng của cậu thật khiến người ta bất ngờ, Đường Môn thu nhận được một kỳ tài như cậu cũng là điều may mắn nhất đời”.
Uống đan dược xong, Đường Thái Canh tiếp tục tĩnh dưỡng, còn Ngô Bình và Quan Trùng Sơn thì ngồi sang một bên.
Hiện giờ, Quan Trùng Sơn đã có cái nhìn hoàn toàn khác về Ngô Bình, ông ấy kinh nể hỏi: “Tiểu Ngô, viên đan dược ấy trông được đấy, cậu lấy đâu ra vậy?”
Ngô Bình không hề giấu giếm: “Là tôi tự luyện chế”.
Quan Trùng Sơn trợn tròn mắt: “Cậu còn biết luyện đan ư? Giỏi quá!”
Ngô Bình cười nói: “Hộ pháp Tả, tu vi của ông rất cao, lẽ nào từng là Võ Thánh?”
Quan Trùng Sơn gật đầu: “Tôi may mắn ăn được quả Ngộ Đạo nên lĩnh ngộ được Thánh tâm, vì vậy mới trở thành Võ Thánh, nhưng nhiều năm đã trôi qua, nhờ có chỉ dẫn của Canh Tổ mà tôi mới chỉ đột phá lên cảnh giới Địa Tiên tầng thứ hai thôi, đúng là hổ thẹn”.
Ngô Bình nói: “Ông đừng khiêm tốn, có thể tu luyện đến cảnh giới Thuần Dương là quá giỏi rồi”.
Ngày xưa, Triệu Vương Tôn cũng chỉ đột phá lên cảnh giới này thôi, Quan Trùng Sơn đã ở cảnh giới này khá lâu nên có thể đột phá lên bất cứ lúc nào.
Quan Trùng Sơn thở dài nói: “Tu luyện ra sao chỉ có người tu hành là rõ nhất”.
Hai người trò chuyện thêm một lúc, kiến thức uyên bác của Ngô Bình khiến Quan Trùng Sơn vô cùng nể phục. Thậm chí anh còn chỉ dẫn cho ông ấy thêm về cách tu luyện, khiến ông ấy như được khai sáng.
Đến trưa thì Đường Thái Canh đã mở mắt ra.
Quan Trùng Sơn mừng rỡ rồi hỏi: “Canh Tổ, người thấy thế nào rồi ạ?”
Đường Thái Canh đáp: “Dù vẫn chưa khoẻ lại hoàn toàn, nhưng thực lực của tôi đã khôi phục nhiều rồi”.
Nói rồi, ông lão đứng dậy vái Ngô Bình, anh nhanh chóng đỡ ông lão dậy: “Canh Tổ chớ làm vậy, vãn bối không dám nhận”.
Đường Thái Canh nghiêm túc nói: “Cậu đã cứu tôi khỏi nỗi đau đớn dày vò, tôi sẽ nhớ mãi công ơn này! Tôi bái lạy cậu cũng là chuyện bình thường”.
Sau đó, ông lão nói tiếp: “Tiểu Ngô, cậu là Quan Tiên ra ngoài trước đi. Nếu có ai hỏi tôi đã khôi phục lại thực lực như cũ chưa thì cứ bảo chữa trị đã thất bại”.
Ngô Bình ngẩn ra: “Canh Tổ làm vậy là sao ạ?”
Đường Thái Canh nói: “Đường Môn đã hoạt động rất lâu rồi nên không còn được như xưa nữa, tôi phải tìm hiểu lại về môn phái rồi mới có cái nhìn chính xác được. Hơn nữa, giờ Đường Thiên Tuyệt là môn chủ, cùng lắm tôi chỉ làm trợ thủ cho ông ấy thôi, chứ không thể cướp hào quang được”.
Đường Thái Canh có quyết định như vậy khiến Ngô Bình rất bất ngờ, anh cố ý hỏi: “Canh Tổ tự quản lý môn phải chẳng tốt hơn sao?”
Đường Thái Canh xua tay: “Tôi không có hứng thú với Đường Môn, so với quản lý môn phái thì tôi thích tự do tự tại hơn”.
Dứt lời, ông lão cười nói: “Tiểu Ngô, cậu có ơn với tôi nên tôi sẽ tặng cậu một thứ”.
Ông ấy lấy một chiếc túi bách bảo ra đưa cho Ngô Bình, anh nhận lây thì thấy có bảy lá bùa chú ở bên trong, tất cả đều là bùa Sát Sinh.
Đường Thái Canh nói: “Đây là bảy lá bùa mà tôi từng luyện chế, mỗi lá đều có bảy cấm chế trở lên, cậu tha hồ mà dùng”.
Ngô Bình mừng quýnh, anh biết sự lợi hại của loại bùa này, uy lực của nó đủ để giết tu sĩ cảnh giới Địa Tiên tầng thứ ba và đe doạ được tu sĩ cảnh giới Địa Tiên tầng thứ tư! Loại bùa này rất khó luyện chế nên anh cảm ơn Đường Thái Canh ngay.
Ông lão nói: “Ừm, hai người ra ngoài trước đi”.
“Vâng”.
Ngô Bình và Quan Trùng Sơn đi ra ngoài, nhưng không thấy Đường Thiên Tuyệt đâu, mà chỉ có nhóm Đường Băng Vân.
Ngô Bình hỏi: “Băng Vân, môn chủ đâu?”
Đường Băng Vân đáp: “Chồng, có kẻ địch tấn công Đường Môn, ông dẫn người đi đối phó rồi”.
Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Lâu chưa?”
Đường Băng Vân: “Mọi người đi từ lúc tờ mờ sáng”.
Ngô Bình vội nói: “Dẫn anh đi”.
Cả đoàn người vội vàng trở lại Đường Môn, chưa đến nơi đã có thể nhìn thấy hai bóng người đang giao đấu trên không trung, một người trong số đó là Đường Thiên Tuyệt, người còn lại thì không rõ là ai.
Quan Trùng Sơn hừ lạnh một tiếng rồi bay vút lên cao, đứng cạnh Đường Thiên Tuyệt. Đối thủ của Đường Thiên Tuyệt hoảng hốt rồi nói: “Quan Trùng Sơn, ông chưa chết cơ à!”
Người đó biết Quan Trùng Sơn, nhưng Quan Trùng Sơn thì lại không biết nên hỏi: “Họ tên là gì?”
Đường Thiên Tuyệt nói: “Hộ pháp Tả, đó là tán tu của Thục Sơn, tên là Chu Sĩ Quần. Ông ta đã nhận một lô đệ tử rồi làm xằng làm bậy ở Thục, ngoài ra còn nhiều lần xung đột với chúng ta, lần này không biết tại sao dám đánh đến tận đây”.
Quan Trùng Sơn lạnh lùng nói: “Một là biến, hai là chết!”
Chu Sĩ Quần hừ nói: “Quan Trùng Sơn, ngày xưa ông là Võ thánh thiên hạ vô địch. Nhưng bây giờ, tôi và ông cùng ở cảnh giới Địa Tiên, tôi mà phải sợ ông à?”
Quan Trùng Sơn: “Không đi chứ gì! Vậy thì ở lại!”
Dứt lời, ông ấy lấy một cái búa ra rồi tấn công Chu Sĩ Quần.
Chương 599: Tìm tinh thạch linh hồn
Một nhát búa nện xuống người Chu Sĩ Quần, ông ta vội tránh sang một bên, nhưng đường búa ấy quá nhanh, hơn nữa còn chuyển hướng bất ngờ nên vẫn đập trúng người ông ta.
Chu Sĩ Quần cả kinh, vòng tay ôm người rồi hét lớn, không gian trước mặt ông ta như bị nén thành một tấm lá chắn.
Uỳnh!
Búa của Quan Trùng Sơn đập vào tấm lá chắn ấy làm nó nứt ra, sau đó tiếp tục đập vào người Chu Sĩ Quần, ông ta hét lên rồi ngã lùi lại.
Chu Sĩ Quần hộc máu rồi bay ra xa, loáng cái đã biến mất. Ở phía xa hơn cũng có không ít bóng người, xem ra chuyến này không chỉ có một thế lực tấn công Đường Môn.
Sự xuất hiện của Quan Trùng Sơn khiến các thế lực này phải sợ hãi rồi lủi đi hết.
Đường Thiên Tuyệt mừng rỡ rồi chắp tay nói với Quan Trùng Sơn: “Hộ pháp Tả, may mà ông đến kịp thời”.
Quan Trùng Sơn: “Một lũ chuột cống thôi mà, kệ đi”.
Đường Thiên Tuyệt vội hỏi: “Ngô Bình, Canh Tổ sao rồi?”
Ngô Bình: “Canh Tổ vẫn thế, bọn cháu không chờ được thuốc nên ra ngoài trước”.
Đường Thiên Tuyệt thở dài nói: “Trong một đêm mà dược liệu đã bị mua hết sạch, ông vẫn đang nghĩ cách”.
Ngô Bình nói: “Ông đừng lo, cháu đã ức chế bệnh cho Canh Tổ rồi, tạm thời không nguy hiểm gì nữa. Môn chủ, giờ cháu thấy hơi mệt, cháu về nghỉ trước đây ạ”.
Đường Thiên Tuyệt gật đầu: “Ừ”.
Ngô Bình hỏi Quan Trùng Sơn: “Ông Quan, đến chỗ tôi uống trà nhé?”
Quan Trùng Sơn cười nói: “Được thôi”.
Sau đó, Quan Trùng Sơn cùng Ngô Bình đi về nhà của anh dưới cái nhìn kinh ngạc của mọi người.
Đường Băng Vân đã chuẩn bị đồ ăn từ trước.
Một lát sau, Đường Huyền và Lam Thuỷ Nguyệt cũng tới, lẽ ra họ không có cơ hội ngồi cùng với Quan Trùng Sơn, nhưng được như giờ là nhờ Ngô Bình.
Một lát sau, Đường Hi và Đường Hồng Y cũng đến, họ đều là nhân vật chủ chốt của Đường Môn.
Quan Trùng Sơn ngồi ở vị trí chủ toạ, lâu rồi ông ấy không uống rượu nên uống rất say sưa.
Ngô Bình hỏi: “Ông Quan, đường búa mà ông vừa tung ra là gì thế?”’
Quan Trùng Sơn cười đáp: “Đó là tuyệt kỹ độc môn của tôi, tên là Phách Sơn Phủ, gồn có 24 thức, tôi mới học được bảy thức thôi. Tiểu Ngô, nếu cậu muốn học thì tôi sẽ dạy cho”.
Ngô Bình cười nói: “Được, khi nào rảnh tôi sẽ đến thỉnh giáo ông”.
Đường Hi cười nói: “Cậu Ngô giỏi thật, đến ông Quan còn phải khen ngợi”.
Ngô Bình nói: “Đường Hi trưởng lão, môn phi đao của ông cũng ghê mà, tôi rất nể đấy”.
Đường Hi xua tay: “Tài năng của tôi có hạn, chỉ có chút ít vậy thôi, để cậu chê cười rồi”.
Ngô Bình hỏi: “Ý ông là kỹ năng phi đao của ông mới là bài nhập môn ư?”
Đường Hi gật đầu: “Tôi học được kỹ năng này từ một nhật vật lớn của thời Tiên Quốc, trước khi người ấy phi thăng đã từng chém chết rồng bằng một đao, lợi hại lắm”.
Tuy Ngô Bình cũng có nhiều thủ đoạn ám khí, nhưng vẫn thấy hào hứng với chuyện mà Đường Hi kể: “Xem ra đây không chỉ đơn thuần là thuật phi đao rồi”.
Đường Hi gật đầu: “Thuật phi đao nổi ngang với phi kiếm, vị tiền bối ấy từng áp chế được cả các kiếm tiên nên đường gọi là Đao đế”.
Ông ấy kể tiếp: “Cảnh giới đầu tiên mà tôi luyện thì cần đến đao, nhưng đến cảnh giới thứ hai thì không cần nữa, mà dùng vật gì cũng có thể thành đao được. Tới năm cảnh giới tiếp theo thì còn mạnh hơn, nhưng tôi chưa nắm được”.
Ngô Bình khen ngợi: “Lợi hại!”
Đường Hi cười nói: “Hiện tôi đang có ba cảnh giới, nếu cậu Ngô thích thì tôi sẽ truyền cho”.
Ngô Bình cười nói: “Vậy cảm ơn trưởng lão”.
Mọi người ngồi ăn uống đến tận khuya rồi mới giải tán, Đường Băng Vân chuẩn bị phòng cho Quan Trùng Sơn.
Chờ mọi người về cả rồi, Ngô Bình mới nói với Đường Băng Vân: “Băng Vân, Canh Tổ đã khỏi rồi, nhưng muốn ở ẩn thêm một thời gian”.
Đường Băng Vân mừng rỡ: “Canh Tổ khỏi rồi ư? Tốt quá rồi!”
Ngô Bình: “Canh Tổ không định quản lý Đường Môn đâu nên ông không phải lo nữa rồi”.
Đường Băng Vân thở phào một hơi: “Nhẹ cả người”.
Ngô Bình cười nói: “Ừm, coi như giải quyết được một chuyện của Đường Môn”.
Đường Băng Vân nghe thấy thế thì biết Ngô Bình định rời đi nên hỏi: “Anh lại đi à?”
Ngô Bình gật đầu: “Ngày mau, anh sẽ đến núi Thông Thiên, sau đó sang Đông Doanh, người nhà anh vẫn ở bên đó, anh phải sang đón mọi người về”.
Đường Băng Vân thở dài nói: “Cứ tưởng anh sẽ đón tết ở đây”.
Chỉ còn chục ngày nữa là tết rồi.
Ngô Bình cười nói: “Bọn mình sẽ sớm gặp lại nhau thôi, à em mau uống Địa Nguyên Đan đi”.
Đường Băng Vân uống đan dược rồi đi luyện hoá dược lực. Ngô Bình về phòng nghỉ rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Tuy ngủ, nhưng anh vẫn hấp thu tiên lực thuần dương và linh lực Ất Mộc theo cách hít thở.
Ngày hôm sau, Ngô Bình chào mọi người rồi lên xe đến núi Thông Thiên.
Ngọn núi này nằm cạnh núi Thanh Thành, là một điểm du lịch mới khai phá nên đường xá vẫn chưa hoàn thành.
Ngô Bình đến chân núi thì gặp vài tốp khách du lịch, họ đều là người ở nơi khác tới, anh cùng họ leo lên trên.
Đến giữa núi, anh gặp một ông lão bản địa, anh hỏi thăm: “Ông ơi, cháu nghe nói gần đây có một đầm nước, ông có biết không ạ?”
Ông lão suy nghĩ rồ chỉ về một hướng: “Có, nhưng hơi xa đấy, cậu phải leo sang bên kia mới thấy được. Chúng tôi gọi nó là đầm Quỷ Khiếu, ở đấy nguy hiểm lắm nên cậu đừng đi một mình.
Ngô Bình cười nói: “Cháu cảm ơn”.
Sau khi hỏi rõ đường đi, anh lập tức tăng tốc độ, đường ở đây chưa sửa xong nên hơi khó đi.
Mười phút sau, Ngô Bình đã băng qua núi, sau đó đi xuống dưới. Đi thêm một lúc thì anh đã nhìn thấy một đầm nước, xung quanh đầy bụi gai, khó mà đi vào được.
Ngô Bình lần mò tới gần đầm nước thì thấy nó không lớn lắm, nhưng rất sâu.
Anh nhìn trái ngó phải thấy không có ai thì mới cởi đồ rồi nhảy tùm xuống.
Đầm này phải sâu bảy mét, Ngô Bình bơi xuống đáy tìm tinh thạch linh hồn, nhưng chẳng thấy gì cả.
“Lẽ nào chỉ có một viên ấy thôi?”, Ngô Bình lẩm bẩm, nhưng không từ bỏ, mà khởi động khả năng nhìn xuyên thấu để nhìn xuyên qua đáy.
Một mét, hai mét, khi tầm nhìn của anh xuyên xuống dưới 10 mét thì anh lập tức trợn tròn mắt. Vì ở đó có một khối tinh thạch rỗng rất to, bên trong chính là tinh thạch linh hồn.
Khối này dài hơn hai mét, rộng một mét rưỡi, ở giữa có một viên đá to như hạt đào màu đỏ.
Thấy thế, Ngô Bình ngẩn ra, vì anh cũng đang giữ một viên tương tự.
Anh không nghĩ nhiều mà bắt đầu đào bùn để lấy viên tinh thạch đó.
Nửa tiếng sau, cuối cùng Ngô Bình đã bê được tảng đá ấy lên mặt nước, sau đó bỏ vào trong nhẫn trữ đồ.
Xong xuôi, anh chợt nghe thấy có giọng nói vang lên.
“Mau, có người đến trước chúng ta rồi”.
Chương 600: Pháp khí quỷ
Ngô Bình ngẩng đầu lên thì thấy ở eo núi có bốn người đang nhìn về phía này. Họ gồm ba nam một nữ, nhưng anh không biết ai cả.
Anh nhanh chóng mặc đồ lên rồi lau khô tóc, sau đó quay về đường cũ. Còn bốn người kia thì nhanh chóng băng qua bụi gai rồi chạy đến hồ nước.
Trong số họ có một ông lão, một người đàn ông trung niên và một nam một nữ trẻ tuổi. Người thanh niên cao gầy, môi mỏng mày rậm. Hắn liếc nhìn xuống hồ nước đầu ngầu rồi hỏi Ngô Bình: “Này, làm gì thế hả?”
Ngô Bình nghe giọng điệu có vẻ xúc phạm của hắn thì thờ ơ đáp: “Tôi làm gì thì liên quan gì đến anh?”, nói rồi, anh quay đầu bỏ đi.
“Đứng lại!”, người thanh niên giơ tay ra túm vai Ngô Bình, móng tay hắn sắc như dao cau, rõ ràng đã luyện Ưng Trảo Công.
Ngô Bình như mọc mắt ở sau gáy nên nhanh chóng lách người, sau đó trở tay nhéo tai tên đó, động tác của anh vừa nhanh vừa chuẩn nên hắn không né được.
Tên đó hét lên đau đớn vì bị Ngô Bình nhéo tai, sau đó gập người xuống rồi lệch mặt sang một bên, đau đến mức chảy nước mắt.
Ngô Bình lạnh giọng nói: “Bố mẹ anh không dạy anh cách nói chuyện lịch sự à?”
Ông lão ở cạnh đó biến sắc mặt rồi nói: “Này cậu bạn, cậu hơi quá rồi đấy, thả cháu tôi ra”.
Ngô Bình liếc nhìn ông ta thì thấy đó là một ông lão rất có tinh thần, dáng người cao lớn, tay và xương cốt thô hơn người bình thường, tu vi chắc ở cảnh giới Tiên Thiên Luyện Hình.
Anh hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Bảo sao mà cháu không biết lễ phép là gì, vì ông cũng có ra cái thể thống gì đâu”.
Ông lão nổi giận, nhưng cố nhịn rồi nói: “Cậu bạn, tôi nhắc lại, thả cháu tôi ra”.
Ngô Bình lại càng mạnh tay hơn rồi nói: “Nếu tôi không thả thì sao?”
Người thanh niên kêu như con lợn bị chọc tiết, tai bắt đầu rách ra rồi rỉ máu.
Ông lão vừa định ra tay thì người đàn ông trung niên bên cạnh chợt vái lạy Ngô Bình: “Tham kiến Võ Vương!”
Cái gì! Ông lão hoảng hốt rồi vô thức lùi lại.
Ngô Bình thấy hơi bất ngờ, anh quan sát người đàn ông trung niên rồi nói: “Ông cũng tinh mắt đấy!”
Người đàn ông trung niên vội nói: “Không dám, do khí chất của tiên sinh quá phi phàm thôi”.
Ngô Bình thả lỏng tay, người thanh niên ngã vật ra đất, nhưng sau khi biết anh là tu sĩ cảnh giới Võ Vương thì không dám ho he gì nữa.
Ông lão có vẻ lúng túng rồi chắp tay: “Tiên sinh, ban nãy chúng tôi mạo phạm, mong tiên sinh tha tội”.
Ngô Bình cười lạnh hỏi: “Các người đến đây làm gì?”
Ông lão và người đàn ông trung niên nhìn nhau, ông lão đáp: “Thưa tiên sinh, trước đây tôi tình ngờ biết được ở đầm Quỷ Khiếu này sẽ có tiếng quỷ khóc vào mỗi đêm trăng sáng, tôi nghi ở đây có bảo bối thu hút quỷ đến nên mới đến xem sao”.
Ngô Bình bình thản nói: “Ở đây không có bảo bối gì đâu, tôi vừa mò ở dưới đấy mãi mà không có thu hoạch gì cả”.
Ông lão vội nói: “Vâng, chắc bảo bối đã bị người khác lấy mất rồi, dẫu sao đầm Quỷ Khiếu này cũng tồn tại lâu rồi”.
Sau đó, ông lão tự giới thiệu: “Tôi là Lý Trường Thanh, là người ở tỉnh bên cạnh. Nếu tiên sinh rảnh thì mời tới nhà tôi uống trà”.
Ngô Bình đang bận nên không có thời gian đến nhà người lạ chơi, anh đang định thì chối thì chợt sững người. Vì anh nhìn thấy ông lão đang đeo một cái vòng đồng kỳ lạ trên cổ tay, mặt ngoài của nó có khắc thần chú thần bí.
Thấy Ngô Bình nhìn chằm chằm vào vòng tay của mình, ông lão tháo ngay ra rồi nói: “Đây là đồ gia truyền của nhà tôi, tiên sinh có biết lai lịch của nó không?”
Ngô Bình cầm lấy rồi quan sát: “Đây là pháp khí quỷ, chuyên chứa ác linh”.
Ông lão biến sắc mặt rồi nói: “Pháp khí quỷ ư?”
Ngô Bình gật đầu: “Đúng, tốt nhất đừng đeo trên người, khéo có thứ đáng sợ bên trong đấy”.
Ông lão hoảng hồn rồi nói: “Tiên sinh, nhà tôi có khá nhiều đồ cổ, không biết tiên sinh có thể về xem qua được không?”
Ngô Bình cười nói: “Sao? Nhà ông vẫn còn đồ cổ à?”
Ông lão: “Khi xưa thiên hạ đại loạn, tổ tiên nhà tôi là hộ giàu ở Thục nên đã mua được nhiều món đồ quý. Đến đời tôi thì không còn nhiều nữa, nhưng những thứ như pháp khí quỷ này thì nhiều lắm”.
Ngô Bình: “Được, dẫn tôi về xem nào”.
Ngô Bình đi theo gia đình đó băng qua núi rồi tới bãi đậu xe, ông lão và Ngô Bình lên một xe, những người còn lại lên xe khác.
Xe của ông lão đi trước.
Cậu thanh niên ngồi trên xe phía sau vẫn đang ôm tai, cô gái liếc hắn rồi nói: “Đáng đời chưa?”
Người thanh niên quát: “Im đi”.
Người đàn ông trung niên lái xe rồi lạnh lùng nói: “Đừng cãi nhau nữa, chưa đủ mất mặt hay sao?”
Người thanh niên: “Bố, anh ta là tu sĩ Nhân Tiên thật à?”
Người đàn ông: “Ban nãy, ông con cố ý phóng cương khí Tiên Thiên ra, nhưng cậu ta thấy xong chỉ có vẻ coi thường, vì thế bố mới đoán cậu ta ở cảnh giới Nhân Tiên rồi”.
“Thế thì cũng chưa chắc chắn tuyệt đối”, người thanh niên không phục: “Nó ít tuổi hơn con, nếu ở cảnh giới Nhân Tiên thì là thiên tài chắc?”
Người đàn ông không nói gì, còn cô gái lên tiếng: “Anh, anh không cảm thấy gì à?”
Người thanh niên ngẩn ra hỏi: “Cảm thấy gì?”
Cô gái: “Khí chất vương giả ý”.
Người đàn ông gật đầu: “Châu Nhi nói đúng đấy, nếu con có đủ kinh nghiệm sống thì sẽ cảm nhận được sự phi phàm của cậu ấy. Tốt nhất, con hãy yên phận, đừng chọc vào người ta”.
Người thanh niên hừ một tiếng rồi im lặng.
Ngô Bình và ông lão đang ngồi trong chiếc xe sang trọng ở đằng trước.
Ông lão: “Xin hỏi quý danh của tiên sinh?”
Ngô Bình: “Tôi họ Ngô”.
Ông lão ngẩn ra rồi chợt nghĩ tới điều gì đó: “Tôi nghe nói Đường Môn mới thu nhận một kỳ tài tên là Ngô Bình, lẽ nào chính là tiên sinh?”
Ngô Bình thấy hơi ngạc nhiên, tin tức truyền nhanh vậy à?”
Anh gật đầu: “Đúng là tôi, sao ông biết tôi?”
Ông lão cười nói: “Trưởng lão Đường Hi của Đường Môn là anh họ của tôi, chúng tôi thường xuyên gọi cho nhau nên tôi có nghe ông ấy kể”.
Ngô Bình không ngờ ông lão này lại là em họ của Đường Hi, trái đất tròn thật.
Anh gật gù nói: “Tôi cũng khá thân với trưởng lão Đường Hi”.
Ông lão: “Vâng, ông ấy có kể cho tôi nghe rồi ạ”.
Ngô Bình: “Chúng ta coi như không đánh không quen biết rồi”.
Ông lão liên tục đáp lời, quan hệ hai bên thắt chặt hơn một chút.
Nhà của Lý Trường Thanh ở huyện Ninh Lạc, là một hộ biệt lập ở đây, nhà họ cũng khá có tầm ảnh hưởng ở khu vực.
Nền kinh tế ở huyện Ninh Lạc chưa phát triển lắm nên người dân vẫn thuần phác, thường xuyên có thể thấy dân địa phương mặc trang phục dân tộc đi ngoài đường.
Không lâu sau, chiếc xe đã tiến vào một rừng trúc, bên trong có rất nhiều các ngôi nhà trúc.
Sau cùng, chiếc xe dừng trước một căn nhà trúc năm tầng to nhất, được làm bằng trúc hoàn toàn.
Ngô Bình ngắm nhìn đến ngây người rồi hỏi: “Ông Lý, căn nhà này của ông được đấy, xây dựng từ bao giờ thế?”
Lý Trường Thanh cười đáp: “Từ hồi tôi còn nhỏ xíu, khi ấy gia đình tôi toàn chọn những cây trúc tốt nhất để xây, trước khi xây còn ngâm dầu rồi phơi nắng, cứ làm thế mười lần rồi mới lấy ra thi công”.
Ngô Bình rất thích ngôi nhà này, sau này anh cũng muốn dựng một cái.
Hai người đi vào phòng khách, sàn nhà cũng bằng trúc, mặt sàn bóng loáng, mùi thơm ngào ngạt.
Lý Trường Thanh sau người pha trà rồi nói: “Cậu Ngô, nhà tôi có khá nhiều đồ cổ, mời cậu xem”.
Ngô Bình: “Được!”
Lý Trường Thanh đứng dậy đi vào một căn phòng khác, một lát sau, ông ấy đã xách một cái hòm ra rồi mở, bên trong có mười mấy món đồ đồng to nhỏ khác nhau.
Đường Băng Hiên sáng mắt lên hỏi: “Anh rể, tên nó là tinh thạch linh hồn ạ?”
Ngô Bình cầm lấy viên tinh thạch, anh có thể cảm nhận được lực linh hồn ẩn chứa bên trong nó, nó chính xác là tinh thạch linh hồn.
Ngô Bình nói: “Ừ, là tinh thạch linh hồn đấy”.
Đường Băng Vân hỏi: “Chồng, nó có giá trị thế nào?”
Ngô Bình cười nói: “Nó có nhiều công dụng lắm, hồn lực thiên tiên ở bên trong có thể dùng để luyện chế Thiên Tiên Bổ Hồn Đan, rất có ích với người bị tổn thương thần hồn”.
Đường Băng Hiên cười nói: “Anh rể giỏi thật đấy! Em còn tưởng nó chỉ là một viên thuỷ tinh bình thường”.
Ngô Bình hỏi: “Băng Hiên, em lấy thứ này ở đâu?”
Đường Băng Hiên cười đáp: “Mùa hè năm nay, em với mấy đứa bạn đã đến núi Thông Thiên chơi. Khi xuống núi thì thấy một hồ nước, bọn em xuống đấy bơi thì tìm được viên tinh thạch này. Ban đầu, em cứ tưởng nó là thuỷ tinh nên cũng không để ý lắm. Nhưng về sau, em phát hiện mỗi khi em chạm vào nó là rất có tinh thần, khả năng ghi nhớ cũng tốt hơn. Từ đó, em mới biết nó là vật phi phàm”.
Ngô Bình hỏi: “Núi Thông Thiên nào?”
Đường Băng Hiên: “Ngay cạnh núi Thanh Thành ạ, đấy là điểm du lịch mới khai phá”.
Ngô Bình ghi nhớ rồi cười nói: “Khi nào rảnh, anh sẽ đến xem sao”.
Ngô Bình ngập ngừng rồi nói tiếp: “Băng Hiên, em bán khối tinh thạch này cho anh được không?”
Đường Băng Hiên cười nói: “Nếu anh cần thì em tặng anh đấy”.
Ngô Bình: “Anh không nhận thế được đâu, anh sẽ luyện chế một lò Địa Nguyên Đan, khi nào xong, anh sẽ cho em một viên nhé!”
Đường Băng Hiên sáng mắt lên rồi hỏi: “Anh rể, Địa Nguyên Đan là thuốc gì ạ? Có tác dụng gì hả anh?”
Ngô Bình: “Nó giúp kéo dài tuổi thọ, giúp em sống khoẻ mạnh không bệnh tật. Điều quan trọng nhất là trước năm 70 tuổi, gương mặt sẽ không bị lão hoá. Còn nữa, uống vào rồi thì da dẻ sẽ đẹp lắm đấy”.
Đường Băng Hiên suýt nữa hét lên: “Nhiều công dụng thế ạ! Thích quá, anh nhớ cho em nhé”.
Đường Băng Vân liếc Đường Băng Hiên một cái rồi hỏi Ngô Bình: “Có phần của em không đấy?”
Ngô Bình cười hì hì: “Có chứ, anh luyện chính cho em mà”.
Đường Băng Vân vui vẻ hỏi: “Luyện chế đan dược ấy có khó không anh?”
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi đáp: “Cũng không khó lắm, nhưng khó hơn luyện Long Hổ Luyện Hình Đan”.
Nói rồi, anh viết những thứ cần chuẩn bị rồi đưa cho Đường Băng Vân. Trong số các dược liệu cần dùng thì có một vị sâm là quý ra thì các vị thuốc khác đều dễ tìm.
Khoảng một tiếng sau, Đường Băng Vân đã mang đủ dược liệu về, tổng có 14 vị.
Ngô Bình cầm dược liệu rồi đi đến phòng luyện đan của Đường Thiên Hạc để mượn lò của ông ấy. Đường Thiên Hạc mong còn không được nên lập tức đứng bên cạnh học hỏi ngay.
Song, quá trình khống chế ngọn lừa thì ông ấy không thể học mót được, Ngô Bình không nói nên ông ấy chỉ biết xem thôi.
Thấy Ngô Bình lấy than Long ra, Đường Thiên Hạc chấn động nói: “Loại than chuyên dùng để luyện đan trong truyền thuyết đây ạ?”
Ngô Bình đáp: “Ừm, tên của nó là than Long”.
Ngô Bình làm nóng rồi rửa lò, sau đó bỏ dược liệu vào, thi thoảng anh lại vỗ vào cái lò một cái. Nửa tiếng sau, hai tay anh liên tục đánh vào lò để truyền linh lực Ất Mộc vào bên trong, giúp đan dược hoàn mỹ hơn.
Ngô Bình nhìn xuyên qua lò để quan sát tình hình của đan dược ở bên trong, có một luồng gió bao quanh đan dược, đan lực tập trung hết vào đó. Luồng gió nhỏ dần, cuối cùng biến thành trạng thái nửa dịch thể.
Ngô Bình cho lửa bé đi, anh điều chỉnh ở mức hợp lý nhất.
Ba phút sau, dan dịch đã kết lại, Ngô Bình thấy ổn rồi nên lại đập vào lò luyện, nắp lò bật ra, một tia sáng chiếu lên.
Lúc này, anh thò tay vào bê khối đan dược ra rồi chia nhỏ để vê viên, nhìn trông có vẻ đơn giản, nhưng thật ra lại là bước khó nhất.
Khi đan dược mới ra lò chỉ có rất ít thời gian để tối ưu tác dụng, nếu chậm trễ thì tác dụng của thuốc sẽ mất, còn sớm quá thì chưa thành phẩm, đan dược sẽ tan ra chứ không kết thành khối được.
Lấy đan dược ra rồi còn phải chia nhỏ, bước này cần đến niệm lực, nhãn lực và tay nghề chuyên nghiệp.
Sau đó, đã có bảy viên đan dược nằm trong tay Ngô Bình.
Thấy thế, Đường Băng Hiên vỗ tay hoan hô, còn Đường Thiên Hạc thì ngạc nhiên nói: “Quá lợi hại! Tiên sinh, đây là đan dược gì vậy?”
Ngô Bình: “Địa Nguyên Đan được luyện chế bằng địa chi”.
Anh lấy một viên đan dược đưa cho Đường Băng Hiên rồi nói: “Em uống rồi về phòng nghỉ đi”.
Đường Băng Hiên mừng rỡ, sau đó uống luôn rồi chạy về nhà.
Đường Thiên Hạc nhìn với vẻ thèm thuồng: “Đây chắc phải là đan dược nhị phẩm sư phụ nhỉ?”
Thật ra, ngay khi cầm đan dược, Ngô Bình đã biết nó là cấp nhất phẩm nhưng anh chẳng buồn giải thích: “Ừ, Đường Thiên Hạc, ông cần phải luyện đan nhiều vào để tăng thêm tay nghề”.
“Vâng”, Đường Thiên Hạc nói.
Ngô Bình về nhà rồi bảo Đường Băng Vân uống một viên: “Em uống xong rồi cũng đi nghỉ đi”.
Đường Băng Vân không uống ngay mà cất đi, sau đó nói: “Tối nay anh phải chữa trị cho Canh Tổ, em không yên tâm, em muốn ở cạnh anh”.
Ngô Bình cười nói: “Có gì đâu mà không yên tâm, đây là tổng bộ của Đường Môn. Mà ông đã chuẩn bị hết rồi, dù có ai định làm loạn cũng không dám nữa đâu”.
Đường Băng Vân thở dài nói: “Chuyện này rất lớn, một khi Canh Tổ khôi phục thực lực, Đường Môn sẽ tiến vào một giai đoạn mới, thậm chí khéo còn làm chủ Địa Tiên Giới”.
Ngô Bình: “Thế càng tốt chứ sao? Em luôn mong Đường Môn ổn định còn gì, giờ Canh Tổ xuất quan, Đường Môn sẽ phải ổn thôi”.
Đường Băng Vân: “Mong là thế”.
Ngô Bình không nói gì nữa, mà lấy viên tinh thạch linh hồn ra cầm trong tay rồi luyện bài hít thở. Hồn lực tiên thiên tiến vào thần hồn của anh, khiến anh thấy rất thoải mái.
Không biết trời đã tối từ bao giờ, trăng cũng đã lên cao.
Trăng hôm nay rất sáng và tròn nên chiếu sáng cả mặt đất.
Đường Thiên Tuyệt dẫn một tốp cao thủ đến nhà Ngô Bình, sau đó tất cả cùng đi tới nơi mà Canh Tổ bế quan.
Canh Tổ ở một nơi bí mật, mọi người phải leo lên một ngọn núi rất cao, khi lên trên đỉnh núi thì mây bay tà tà dưới chân.
Đường Thiên Tuyệt đi tới vách núi rồi nhảy xuống, mọi người hoảng hốt, nhưng sau đó lại phát hiện có một gờ đá ở ngay bên dưới.
Ngô Bình nhảy xuống theo rồi đáp đất, gờ đá này khá nhỏ, nối liền với một ngọn núi khác.
Mọi người men theo gờ đá ấy rồi đi tới một hang động cao hai mét, hang động chếch xuống dưới nên hơi khó đi.
Họ phải đi hơn trăm mét mới thấy một cửa đá đang đóng kín.
Đường Thiên Tuyệt đi tới gần rồi hắng giọng nói: “Hộ pháp Quan, tôi dẫn Ngô Bình tới rồi, hôm nay là đêm trăng tròn, để Ngô Bình chữa trị cho Canh Tổ được không?”
Chương 597: Ký sinh trùng
Một lát sau, cánh cửa dịch sang một bên, một ông lão cao khoảng mét rưỡi bước ra, râu của ông lão đã bạc trắng và rậm, thắt được một bím dài buộc dây đỏ dài đến rốn.
Ông ấy mặc một bộ quần áo nhàu nhĩ màu đen, chân không đi giày, tứ chi thô kệch, mắt to, lông mày trắng vểnh lên trông rất oai phong.
“Vào đi”, ông ấy lên tiếng, giọng như tiếng chuông ngân.
Ngô Bình chắp tay rồi xách hòm thuốc đi vào, ông lão đóng cửa lại, đến Đường Thiên Tuyệt cũng phải chờ ở bên ngoài.
Nhìn thấy ông lão đó, Đường Băng Vân hỏi: “Ông ơi, đó có phải là Quan Trùng Sơn - người đã giết cả trăm tu sĩ của Đông Doanh không ạ?”
Đường Thiên Tuyệt gật đầu: “Ừ, sau trận đánh ấy, Quan Trùng Sơn đã bị thương, sau đó nhận lệnh trông nom cho Canh Tổ ở đây”.
Đường Băng Vân cảm thán: “Năm xưa, ông ấy đã là Võ Thánh rồi, không biết giờ tu vi ở cảnh giới nào rồi nhỉ?”
Đường Thiên Tuyệt: “Ông ấy khổ tu bao năm, lại được Canh Tổ chỉ dẫn nên đương nhiên sẽ tiến bộ nhiều rồi”.
Về phía Ngô Bình, anh đi theo Quan Trùng Sơn vào trong thì thấy khí tức của ông ấy rất khủng khiếp, hơn nữa còn là người thông tuệ, lẽ nào ông ấy từng là Võ Thánh ư?
Quan Trùng Sơn nói: “Canh Tổ đang ngâm thuốc, không thể di chuyển được nên khi điều trị, cậu phải để ý”, Quan Trùng Sơn dặn dò với giọng khá khách sáo.
Ngô Bình: “Ông cứ yên tâm, tôi là bác sĩ chuyên nghiệp”.
Hai người đi hết một con đường rồi tiến vào sâu bên trong, nơi này không rộng lắm, ở đây có một hồ nước tự nhiên chứa đầy nước thuốc màu trắng ở bên trong.
Có một ông lão đang ngồi xếp bằng trong hồ, mặt lão đầy nếp nhăn, da dẻ từ phần đầu trở xuống lở loét, mắt nhắm như đang ngủ say.
Quan Trùng Sơn cung kính đi tới cạnh ông lão rồi nhỏ giọng nói: “Canh Tổ, Ngô Bình đến rồi ạ”.
Ông lão mở mắt rồi nói: “Tôi đã ngâm mình ở đây hơn 700 trăm năm rồi, có không dưới 50 thần y từng tới, nhưng chưa một ai chữa khỏi bệnh cho tôi cả”.
Quan Trùng Sơn nói: “Canh Tổ, nghe Đường Thiên Tuyệt nói, y thuật của thần y Ngô rất giỏi, biết đâu lại có cách chữa trị cho người”.
Canh Tổ ừm một tiếng rồi nói: “Để cậu ấy thử đi”, sau đó, ông lão không nói gì với Ngô Bình cả.
Quan Trùng Sơn quay lại nhìn Ngô Bình rồi nói: “Thần y Ngô, mời!”
Ngô Bình coi như không thấy vẻ ngạo mạn của Canh Tổ, lão từng là Thiếu tôn của Đường Môn nên có địa vị cùng thực lực hơn người, vì thế có kiêu căng một chút cũng là bình thường.
Anh nói: “Canh Tổ, phiền người rời khỏi hồ thuốc một lát”.
Canh Tổ cau mày nói: “Giờ tôi không thể rời khỏi hồ thuốc này được”.
Ngô Bình đành phải quan sát tình trạng của ông ấy qua nước thuốc, trong người Canh Tổ có các con trùng màu trắng rất mảnh, chúng sống trong da của ông ấy, sau đó đẻ trứng trong nội tạng.
Nhìn thấy con trùng này, Ngô Bình cau mày nói: “Ký sinh trùng!”
Canh Tổ mở mắt ra nói: “Nhóc, cậu cũng tinh mắt đấy, phát hiện ra được loại dị trùng này”.
Ngô Bình hỏi: “Sao ngày xưa, Canh Tổ lại nhiễm phải loại ký sinh trùng này?”
Canh Tổ không còn thái độ khinh thường như trước nữa, mà nói: “Ngày xưa, tôi có thù với một người thuộc Cổ Đạo. Tôi đã giết cả nhà người đó, ông ta không phải đối thủ của tôi, vì thế đã đi khắp nơi để tìm cổ trùng, sau đó nuôi dưỡng thành ký sinh trùng trong truyền thuyết. Về sau, tôi đã đấu kiếm với một kiếm tiên, dù thắng, nhưng đã bị thương nặng. Trên đường về Đường Môn, tôi đã bị người đó ngấm ngầm thả trùng vào người. Tôi vốn đang bị thương nặng, mà con ký sinh trùng ấy lại rất mạnh. Từ đó trở đi, tôi luôn phải ngâm người trong nước thuốc, như vậy mới có thể ngăn loại trùng kia sinh sôi nảy nở”.
Ngô Bình gật đầu nói: “Ngâm thuốc đúng là cách hữu dụng nhất khi đó”.
Đường Thái Canh: “Nhóc, cậu chữa được bệnh này không?”
Ngô Bình: “Ký sinh trùng mạnh là bởi nó đã phát triển cùng với thần kinh và máu thịt của ông, ông chỉ là vật chủ cung cấp nguồn dinh dưỡng cho chúng thôi. Loại bỏ chúng chẳng khác nào phải giết ông”.
Đường Thái Canh thở dài: “Đúng vậy, cho nên bao năm qua, tôi có làm gì được chúng đâu”.
Quan Trùng Sơn trầm giọng nói: “Ngô Bình, nói vậy là đến cậu cũng bó tay ư?”
Ngô Bình đáp: “Tôi nói mình bó tay khi nào?”
Quan Trùng Sơn và Canh Tổ cùng sáng mắt lên rồi nhìn anh.
Ngô Bình chậm rãi lấy một con dao găm ra rồi nói: “Canh Tổ, phiền ông giớ tay phải lên”.
Lần này, Canh Tổ rất phối hợp, lập tức làm theo. Da thịt trên cánh tay của lão gần như không thấy nữa, thay vào đó là lớp da nhuốm máu nhão nhoẹt.
Các con trùng nhỏ và mảnh đang thò đầu ra rồi lại chui vào trong ở đó.
Ngô Bình dùng dao găm cắt một miếng thịt bé như móng tay trên cánh tay của Canh Tổ, nhưng đã có vài chục con trùng ở đó.
Anh bổ miếng thịt ấy vào trong một hộp ngọc, sau đó nói với Quan Trùng Sơn: “Tôi sẽ kê một đơn thuốc, ông mau đi đưa cho Đường Thiên Tuyệt, để ông ấy cho người đi lấy”.
Ngô Bình lấy giấy bút ra rồi viết nhanh một đơn thuốc, sau đó đưa cho Quan Trùng Sơn để ông ấy mang ra ngoài cho Đường Thiên Tuyệt.
Đây là một việc hệ trọng, Đường Môn đã huy động mọi lực lượng nên chỉ mất chưa đến một tiếng đã có thể gom đủ tất cả dược liệu mà Ngô Bình cần.
Trong lúc chờ thuốc về, Ngô Bình mới nói: “Xem ra lời đồn bên ngoài sai rồi, Canh Tổ đã là cao thủ cảnh giới Địa Tiên tầng thứ tư từ lâu, hơn nữa còn sắp đột phá lên tầng thứ năm rồi, chỉ còn một bước nữa thôi”.
Đường Thái Canh mỉm cười nói: “Cậu tinh mặt thật đấy, y thuật cũng giỏi hơn các thần y trước rất nhiều”.
Quan Trùng Sơn nói: “Nếu ngày xưa không bị thương thì Canh Tổ đã tiến vào cảnh giới Thiên Tiên rồi”.
Ngô Bình không tiếp lời ông ấy, mà nói: “Tôi đang lo dù có chữa khỏi bệnh cho Canh Tổ thì lão cũng không sống được bao lâu nữa, nhưng giờ thì khỏi phải lo rồi, cảnh giới Địa Tiên tầng thứ tư ít cũng phải sống được hơn nghìn tuổi”.
Đường Thái Canh thở dài một hơi: “Vài năm trăm nay, tôi sống không bằng chết. Chỉ cần xử lý được đám trùng này, tôi giảm vài năm tuổi thọ cũng không hề gì”.
Sau đó, ông lão hỏi Ngô Bình: “Nhóc, cậu đính xử lý đám trùng ấy kiểu gì?”
Ngô Bình: “Ký sinh trùng rất nhạy cảm với môi trường, khi môi trường trong cơ thể vật chủ không thích hợp cho chúng sinh sống nữa thì chúng sẽ tự bỏ đi, để tìm nơi khác”.
Đường Thái Canh: “Nên cậu mới bảo Đường Thiên Tuyệt đi lấy thuốc rồi sắc cho tôi uống à?”
Ngô Bình cười nói: “Những dược liệu ấy là tôi cần, chứ không liên quan đến Canh Tổ”.
Quan Trùng Sơn nổi giận rồi nghiêm giọng nói: “Này, cậu đang giỡn mặt với chúng tôi đấy à?”
Ngô Bình nói: “Đừng nóng vội, ông sẽ biết lý do ngay thôi”.
Nói rồi, anh lấy kim châm cứu ra rồi cắm vào miếng thịt lấy trên cánh tay của Canh Tổ, sau đó truyền tiên lực thuần dương vào. Chân lực thuần dương cực cang cực dương nên ký sinh trùng rất sợ, chúng lập tức chạy hết ra ngoài.
Loáng cái, chúng đã tập trung ra một chỗ khác trong hộp ngọc.
Lúc này, Ngô Bình lấy một cây địa chi bé xiu ra rồi ném vào. Đám trùng như vớ được vàng, lập tức chui vào ngay.
Ngay sau đó, đám trùng ở miếng thịt đã chuyển hết sang cây địa chi.
Thấy thế, Đường Thái Canh lập tức hiểu ý của Ngô Bình rồi mừng rỡ nói: “Nhóc, cậu giỏi đấy!”
Đúng lúc này, Đường Thiên Tuyệt chợt gọi với vào, Quan Trùng Sơn vội vàng chạy ra.
Vài phút sau, ông ấy đã đen mặt quay lại rồi nói: “Canh Tổ, Đường Thiên Tuyệt cho người đi lấy thuốc, nhưng giữa đường đã bị kẻ khác cướp mất thuốc. Không chỉ thế, các nước đang lùng sục mua hết những dược liệu mà chúng ta cần, Đường Thiên Tuyệt sai người khác đi mua thì không còn gì để mua nữa”.
Canh Tổ ngẩn ra rồi bật cười nói với Ngô Bình: “Nhóc, cậu cũng quỷ quái lắm đấy”.
Ngô Bình nói: “Bên ngoài có rất nhiều người không muốn Canh Tổ khỏi bệnh, nếu không cho họ chút việc gì đó để làm thì họ sẽ vào đây gây rối”.
Nói rồi, anh lại viết một đơn thuốc khác đưa cho Quan Trùng Sơn rồi nói: “Ông bảo Đường Thiên Tuyệt chuyển sang mua đơn này”.
Chương 598: Chữa khỏi bệnh
Quan Trùng Sơn đã biết Ngô Bình định làm gì nên không còn tranh luận với anh nữa, mà lập tức ra tìm Đường Thiên Tuyệt ngay, để ông ấy đi chuẩn bị thuốc.
Đường Thái Canh hỏi Ngô Bình: “Nhóc, dùng cách của cậu có thể loại bỏ hết ký sinh trùng trong người tôi à?”
Ngô Bình gật đầu: “Vâng”.
Đường Thái Canh hít sâu một hơi rồi nói: “Được, vậy phiền cậu giúp cho!”
Ngô Bình nói: “Quá trình tiếp theo sẽ rất đau đớn, Canh Tổ cố chịu một chút ạ”.
Đường Thái Canh cười phá lên nói: “Tôi đã chịu khổ cực mấy trăm năm nay nên chẳng còn sợ đau đớn gì nữa, cậu cứ làm đi, tôi sẽ không cau mày đâu”.
Ngô Bình gật đầu rồi lấy Ngũ Hành Tiên châm ra, sau đó cắm lên các huyệt vị của Canh Tổ. Mỗi khi cắm một mũi châm vào, anh lại truyền thêm tiên lực thuần dương vào kinh lạc của Canh Tổ.
Không lâu sau, kinh lạc trên toàn thân của Đường Thái Canh đã được lấp kín bằng tiên lực thuần dương. Ký sinh trùng trong người ông lão bị kích động, làm người ông ấy vừa đau vừa ngứa.
Ngay sau đó, đã có một lượng lớn sinh trùng bò ra ngoài rồi chui vào nước. Nước thuốc có tác dụng ngăn chúng sinh trưởng nên vừa tiếp xúc với nước một cái là chúng bơi nhanh vào bờ ngay.
Ngô Bình ném một miếng địa chi xuống nước, đám trùng nhao về phía ấy ngay rồi liều mạng chui vào trong.
Chục phụt sau, tất cả sinh trùng đều chui ra khỏi người của Đường Thái Canh, Ngô Bình lập tức bảo lão rời khỏi hồ thuốc.
Anh lấy một loại thuốc mỡ trong hòm thuốc của mình ra, đây là thuốc do anh điều chế, nó có tác dụng rất tốt với vết thương ngoài da. Anh lập tức thoa thuốc khắp người cho Canh Tổ.
“Canh Tổ, ông có thể nghỉ ngơi được rồi. Chờ da ông lành lại, tôi sẽ chữa trị cho ông tiếp”.
Đường Thái Canh có thể cảm thấy không còn một con ký sinh trùng nào ở trong người mình nữa, nhưng ông lão vân thấy người mình là lạ nên hỏi: “Nhóc, cậu từng bảo ký sinh trùng đã sinh trưởng trong người tôi, giờ chúng bỏ đi rồi, tôi có bị di chứng gì không?”
Ngô Bình gật đầu: “Có chứ, một phần gen của chúng vẫn lưu trong người ông, nó sẽ khiến thể chất của ông khác trước, nhưng đây chưa chắc đã là chuyện xấu đâu”.
Đường Thái Canh gật đầu: “Vậy thì tốt”.
Ông lão ngồi xếp bằng xuống điều hoà hơi thở, lực sinh mạng của cường giả cảnh giới Địa Tiên tầng thứ tư rất mạnh, trời chưa sáng thì thuốc bôi ngoài da đã khô hết rồi.
Ngô Bình gỡ các mảng thuốc xuống, để lộ ra lớp da mới của Đường Thái Canh.
Ngô Bình gật đầu nói: “Không đến nỗi nào, Canh Tổ, ông hãy uống viên Địa Nguyên Đan này, có nó hỗ trợ thêm thì ông sẽ khôi phục tu vi nhanh thôi”.
Đường Thái Canh mừng rỡ rồi vội nói: “Tốt, tài năng của cậu thật khiến người ta bất ngờ, Đường Môn thu nhận được một kỳ tài như cậu cũng là điều may mắn nhất đời”.
Uống đan dược xong, Đường Thái Canh tiếp tục tĩnh dưỡng, còn Ngô Bình và Quan Trùng Sơn thì ngồi sang một bên.
Hiện giờ, Quan Trùng Sơn đã có cái nhìn hoàn toàn khác về Ngô Bình, ông ấy kinh nể hỏi: “Tiểu Ngô, viên đan dược ấy trông được đấy, cậu lấy đâu ra vậy?”
Ngô Bình không hề giấu giếm: “Là tôi tự luyện chế”.
Quan Trùng Sơn trợn tròn mắt: “Cậu còn biết luyện đan ư? Giỏi quá!”
Ngô Bình cười nói: “Hộ pháp Tả, tu vi của ông rất cao, lẽ nào từng là Võ Thánh?”
Quan Trùng Sơn gật đầu: “Tôi may mắn ăn được quả Ngộ Đạo nên lĩnh ngộ được Thánh tâm, vì vậy mới trở thành Võ Thánh, nhưng nhiều năm đã trôi qua, nhờ có chỉ dẫn của Canh Tổ mà tôi mới chỉ đột phá lên cảnh giới Địa Tiên tầng thứ hai thôi, đúng là hổ thẹn”.
Ngô Bình nói: “Ông đừng khiêm tốn, có thể tu luyện đến cảnh giới Thuần Dương là quá giỏi rồi”.
Ngày xưa, Triệu Vương Tôn cũng chỉ đột phá lên cảnh giới này thôi, Quan Trùng Sơn đã ở cảnh giới này khá lâu nên có thể đột phá lên bất cứ lúc nào.
Quan Trùng Sơn thở dài nói: “Tu luyện ra sao chỉ có người tu hành là rõ nhất”.
Hai người trò chuyện thêm một lúc, kiến thức uyên bác của Ngô Bình khiến Quan Trùng Sơn vô cùng nể phục. Thậm chí anh còn chỉ dẫn cho ông ấy thêm về cách tu luyện, khiến ông ấy như được khai sáng.
Đến trưa thì Đường Thái Canh đã mở mắt ra.
Quan Trùng Sơn mừng rỡ rồi hỏi: “Canh Tổ, người thấy thế nào rồi ạ?”
Đường Thái Canh đáp: “Dù vẫn chưa khoẻ lại hoàn toàn, nhưng thực lực của tôi đã khôi phục nhiều rồi”.
Nói rồi, ông lão đứng dậy vái Ngô Bình, anh nhanh chóng đỡ ông lão dậy: “Canh Tổ chớ làm vậy, vãn bối không dám nhận”.
Đường Thái Canh nghiêm túc nói: “Cậu đã cứu tôi khỏi nỗi đau đớn dày vò, tôi sẽ nhớ mãi công ơn này! Tôi bái lạy cậu cũng là chuyện bình thường”.
Sau đó, ông lão nói tiếp: “Tiểu Ngô, cậu là Quan Tiên ra ngoài trước đi. Nếu có ai hỏi tôi đã khôi phục lại thực lực như cũ chưa thì cứ bảo chữa trị đã thất bại”.
Ngô Bình ngẩn ra: “Canh Tổ làm vậy là sao ạ?”
Đường Thái Canh nói: “Đường Môn đã hoạt động rất lâu rồi nên không còn được như xưa nữa, tôi phải tìm hiểu lại về môn phái rồi mới có cái nhìn chính xác được. Hơn nữa, giờ Đường Thiên Tuyệt là môn chủ, cùng lắm tôi chỉ làm trợ thủ cho ông ấy thôi, chứ không thể cướp hào quang được”.
Đường Thái Canh có quyết định như vậy khiến Ngô Bình rất bất ngờ, anh cố ý hỏi: “Canh Tổ tự quản lý môn phải chẳng tốt hơn sao?”
Đường Thái Canh xua tay: “Tôi không có hứng thú với Đường Môn, so với quản lý môn phái thì tôi thích tự do tự tại hơn”.
Dứt lời, ông lão cười nói: “Tiểu Ngô, cậu có ơn với tôi nên tôi sẽ tặng cậu một thứ”.
Ông ấy lấy một chiếc túi bách bảo ra đưa cho Ngô Bình, anh nhận lây thì thấy có bảy lá bùa chú ở bên trong, tất cả đều là bùa Sát Sinh.
Đường Thái Canh nói: “Đây là bảy lá bùa mà tôi từng luyện chế, mỗi lá đều có bảy cấm chế trở lên, cậu tha hồ mà dùng”.
Ngô Bình mừng quýnh, anh biết sự lợi hại của loại bùa này, uy lực của nó đủ để giết tu sĩ cảnh giới Địa Tiên tầng thứ ba và đe doạ được tu sĩ cảnh giới Địa Tiên tầng thứ tư! Loại bùa này rất khó luyện chế nên anh cảm ơn Đường Thái Canh ngay.
Ông lão nói: “Ừm, hai người ra ngoài trước đi”.
“Vâng”.
Ngô Bình và Quan Trùng Sơn đi ra ngoài, nhưng không thấy Đường Thiên Tuyệt đâu, mà chỉ có nhóm Đường Băng Vân.
Ngô Bình hỏi: “Băng Vân, môn chủ đâu?”
Đường Băng Vân đáp: “Chồng, có kẻ địch tấn công Đường Môn, ông dẫn người đi đối phó rồi”.
Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Lâu chưa?”
Đường Băng Vân: “Mọi người đi từ lúc tờ mờ sáng”.
Ngô Bình vội nói: “Dẫn anh đi”.
Cả đoàn người vội vàng trở lại Đường Môn, chưa đến nơi đã có thể nhìn thấy hai bóng người đang giao đấu trên không trung, một người trong số đó là Đường Thiên Tuyệt, người còn lại thì không rõ là ai.
Quan Trùng Sơn hừ lạnh một tiếng rồi bay vút lên cao, đứng cạnh Đường Thiên Tuyệt. Đối thủ của Đường Thiên Tuyệt hoảng hốt rồi nói: “Quan Trùng Sơn, ông chưa chết cơ à!”
Người đó biết Quan Trùng Sơn, nhưng Quan Trùng Sơn thì lại không biết nên hỏi: “Họ tên là gì?”
Đường Thiên Tuyệt nói: “Hộ pháp Tả, đó là tán tu của Thục Sơn, tên là Chu Sĩ Quần. Ông ta đã nhận một lô đệ tử rồi làm xằng làm bậy ở Thục, ngoài ra còn nhiều lần xung đột với chúng ta, lần này không biết tại sao dám đánh đến tận đây”.
Quan Trùng Sơn lạnh lùng nói: “Một là biến, hai là chết!”
Chu Sĩ Quần hừ nói: “Quan Trùng Sơn, ngày xưa ông là Võ thánh thiên hạ vô địch. Nhưng bây giờ, tôi và ông cùng ở cảnh giới Địa Tiên, tôi mà phải sợ ông à?”
Quan Trùng Sơn: “Không đi chứ gì! Vậy thì ở lại!”
Dứt lời, ông ấy lấy một cái búa ra rồi tấn công Chu Sĩ Quần.
Chương 599: Tìm tinh thạch linh hồn
Một nhát búa nện xuống người Chu Sĩ Quần, ông ta vội tránh sang một bên, nhưng đường búa ấy quá nhanh, hơn nữa còn chuyển hướng bất ngờ nên vẫn đập trúng người ông ta.
Chu Sĩ Quần cả kinh, vòng tay ôm người rồi hét lớn, không gian trước mặt ông ta như bị nén thành một tấm lá chắn.
Uỳnh!
Búa của Quan Trùng Sơn đập vào tấm lá chắn ấy làm nó nứt ra, sau đó tiếp tục đập vào người Chu Sĩ Quần, ông ta hét lên rồi ngã lùi lại.
Chu Sĩ Quần hộc máu rồi bay ra xa, loáng cái đã biến mất. Ở phía xa hơn cũng có không ít bóng người, xem ra chuyến này không chỉ có một thế lực tấn công Đường Môn.
Sự xuất hiện của Quan Trùng Sơn khiến các thế lực này phải sợ hãi rồi lủi đi hết.
Đường Thiên Tuyệt mừng rỡ rồi chắp tay nói với Quan Trùng Sơn: “Hộ pháp Tả, may mà ông đến kịp thời”.
Quan Trùng Sơn: “Một lũ chuột cống thôi mà, kệ đi”.
Đường Thiên Tuyệt vội hỏi: “Ngô Bình, Canh Tổ sao rồi?”
Ngô Bình: “Canh Tổ vẫn thế, bọn cháu không chờ được thuốc nên ra ngoài trước”.
Đường Thiên Tuyệt thở dài nói: “Trong một đêm mà dược liệu đã bị mua hết sạch, ông vẫn đang nghĩ cách”.
Ngô Bình nói: “Ông đừng lo, cháu đã ức chế bệnh cho Canh Tổ rồi, tạm thời không nguy hiểm gì nữa. Môn chủ, giờ cháu thấy hơi mệt, cháu về nghỉ trước đây ạ”.
Đường Thiên Tuyệt gật đầu: “Ừ”.
Ngô Bình hỏi Quan Trùng Sơn: “Ông Quan, đến chỗ tôi uống trà nhé?”
Quan Trùng Sơn cười nói: “Được thôi”.
Sau đó, Quan Trùng Sơn cùng Ngô Bình đi về nhà của anh dưới cái nhìn kinh ngạc của mọi người.
Đường Băng Vân đã chuẩn bị đồ ăn từ trước.
Một lát sau, Đường Huyền và Lam Thuỷ Nguyệt cũng tới, lẽ ra họ không có cơ hội ngồi cùng với Quan Trùng Sơn, nhưng được như giờ là nhờ Ngô Bình.
Một lát sau, Đường Hi và Đường Hồng Y cũng đến, họ đều là nhân vật chủ chốt của Đường Môn.
Quan Trùng Sơn ngồi ở vị trí chủ toạ, lâu rồi ông ấy không uống rượu nên uống rất say sưa.
Ngô Bình hỏi: “Ông Quan, đường búa mà ông vừa tung ra là gì thế?”’
Quan Trùng Sơn cười đáp: “Đó là tuyệt kỹ độc môn của tôi, tên là Phách Sơn Phủ, gồn có 24 thức, tôi mới học được bảy thức thôi. Tiểu Ngô, nếu cậu muốn học thì tôi sẽ dạy cho”.
Ngô Bình cười nói: “Được, khi nào rảnh tôi sẽ đến thỉnh giáo ông”.
Đường Hi cười nói: “Cậu Ngô giỏi thật, đến ông Quan còn phải khen ngợi”.
Ngô Bình nói: “Đường Hi trưởng lão, môn phi đao của ông cũng ghê mà, tôi rất nể đấy”.
Đường Hi xua tay: “Tài năng của tôi có hạn, chỉ có chút ít vậy thôi, để cậu chê cười rồi”.
Ngô Bình hỏi: “Ý ông là kỹ năng phi đao của ông mới là bài nhập môn ư?”
Đường Hi gật đầu: “Tôi học được kỹ năng này từ một nhật vật lớn của thời Tiên Quốc, trước khi người ấy phi thăng đã từng chém chết rồng bằng một đao, lợi hại lắm”.
Tuy Ngô Bình cũng có nhiều thủ đoạn ám khí, nhưng vẫn thấy hào hứng với chuyện mà Đường Hi kể: “Xem ra đây không chỉ đơn thuần là thuật phi đao rồi”.
Đường Hi gật đầu: “Thuật phi đao nổi ngang với phi kiếm, vị tiền bối ấy từng áp chế được cả các kiếm tiên nên đường gọi là Đao đế”.
Ông ấy kể tiếp: “Cảnh giới đầu tiên mà tôi luyện thì cần đến đao, nhưng đến cảnh giới thứ hai thì không cần nữa, mà dùng vật gì cũng có thể thành đao được. Tới năm cảnh giới tiếp theo thì còn mạnh hơn, nhưng tôi chưa nắm được”.
Ngô Bình khen ngợi: “Lợi hại!”
Đường Hi cười nói: “Hiện tôi đang có ba cảnh giới, nếu cậu Ngô thích thì tôi sẽ truyền cho”.
Ngô Bình cười nói: “Vậy cảm ơn trưởng lão”.
Mọi người ngồi ăn uống đến tận khuya rồi mới giải tán, Đường Băng Vân chuẩn bị phòng cho Quan Trùng Sơn.
Chờ mọi người về cả rồi, Ngô Bình mới nói với Đường Băng Vân: “Băng Vân, Canh Tổ đã khỏi rồi, nhưng muốn ở ẩn thêm một thời gian”.
Đường Băng Vân mừng rỡ: “Canh Tổ khỏi rồi ư? Tốt quá rồi!”
Ngô Bình: “Canh Tổ không định quản lý Đường Môn đâu nên ông không phải lo nữa rồi”.
Đường Băng Vân thở phào một hơi: “Nhẹ cả người”.
Ngô Bình cười nói: “Ừm, coi như giải quyết được một chuyện của Đường Môn”.
Đường Băng Vân nghe thấy thế thì biết Ngô Bình định rời đi nên hỏi: “Anh lại đi à?”
Ngô Bình gật đầu: “Ngày mau, anh sẽ đến núi Thông Thiên, sau đó sang Đông Doanh, người nhà anh vẫn ở bên đó, anh phải sang đón mọi người về”.
Đường Băng Vân thở dài nói: “Cứ tưởng anh sẽ đón tết ở đây”.
Chỉ còn chục ngày nữa là tết rồi.
Ngô Bình cười nói: “Bọn mình sẽ sớm gặp lại nhau thôi, à em mau uống Địa Nguyên Đan đi”.
Đường Băng Vân uống đan dược rồi đi luyện hoá dược lực. Ngô Bình về phòng nghỉ rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Tuy ngủ, nhưng anh vẫn hấp thu tiên lực thuần dương và linh lực Ất Mộc theo cách hít thở.
Ngày hôm sau, Ngô Bình chào mọi người rồi lên xe đến núi Thông Thiên.
Ngọn núi này nằm cạnh núi Thanh Thành, là một điểm du lịch mới khai phá nên đường xá vẫn chưa hoàn thành.
Ngô Bình đến chân núi thì gặp vài tốp khách du lịch, họ đều là người ở nơi khác tới, anh cùng họ leo lên trên.
Đến giữa núi, anh gặp một ông lão bản địa, anh hỏi thăm: “Ông ơi, cháu nghe nói gần đây có một đầm nước, ông có biết không ạ?”
Ông lão suy nghĩ rồ chỉ về một hướng: “Có, nhưng hơi xa đấy, cậu phải leo sang bên kia mới thấy được. Chúng tôi gọi nó là đầm Quỷ Khiếu, ở đấy nguy hiểm lắm nên cậu đừng đi một mình.
Ngô Bình cười nói: “Cháu cảm ơn”.
Sau khi hỏi rõ đường đi, anh lập tức tăng tốc độ, đường ở đây chưa sửa xong nên hơi khó đi.
Mười phút sau, Ngô Bình đã băng qua núi, sau đó đi xuống dưới. Đi thêm một lúc thì anh đã nhìn thấy một đầm nước, xung quanh đầy bụi gai, khó mà đi vào được.
Ngô Bình lần mò tới gần đầm nước thì thấy nó không lớn lắm, nhưng rất sâu.
Anh nhìn trái ngó phải thấy không có ai thì mới cởi đồ rồi nhảy tùm xuống.
Đầm này phải sâu bảy mét, Ngô Bình bơi xuống đáy tìm tinh thạch linh hồn, nhưng chẳng thấy gì cả.
“Lẽ nào chỉ có một viên ấy thôi?”, Ngô Bình lẩm bẩm, nhưng không từ bỏ, mà khởi động khả năng nhìn xuyên thấu để nhìn xuyên qua đáy.
Một mét, hai mét, khi tầm nhìn của anh xuyên xuống dưới 10 mét thì anh lập tức trợn tròn mắt. Vì ở đó có một khối tinh thạch rỗng rất to, bên trong chính là tinh thạch linh hồn.
Khối này dài hơn hai mét, rộng một mét rưỡi, ở giữa có một viên đá to như hạt đào màu đỏ.
Thấy thế, Ngô Bình ngẩn ra, vì anh cũng đang giữ một viên tương tự.
Anh không nghĩ nhiều mà bắt đầu đào bùn để lấy viên tinh thạch đó.
Nửa tiếng sau, cuối cùng Ngô Bình đã bê được tảng đá ấy lên mặt nước, sau đó bỏ vào trong nhẫn trữ đồ.
Xong xuôi, anh chợt nghe thấy có giọng nói vang lên.
“Mau, có người đến trước chúng ta rồi”.
Chương 600: Pháp khí quỷ
Ngô Bình ngẩng đầu lên thì thấy ở eo núi có bốn người đang nhìn về phía này. Họ gồm ba nam một nữ, nhưng anh không biết ai cả.
Anh nhanh chóng mặc đồ lên rồi lau khô tóc, sau đó quay về đường cũ. Còn bốn người kia thì nhanh chóng băng qua bụi gai rồi chạy đến hồ nước.
Trong số họ có một ông lão, một người đàn ông trung niên và một nam một nữ trẻ tuổi. Người thanh niên cao gầy, môi mỏng mày rậm. Hắn liếc nhìn xuống hồ nước đầu ngầu rồi hỏi Ngô Bình: “Này, làm gì thế hả?”
Ngô Bình nghe giọng điệu có vẻ xúc phạm của hắn thì thờ ơ đáp: “Tôi làm gì thì liên quan gì đến anh?”, nói rồi, anh quay đầu bỏ đi.
“Đứng lại!”, người thanh niên giơ tay ra túm vai Ngô Bình, móng tay hắn sắc như dao cau, rõ ràng đã luyện Ưng Trảo Công.
Ngô Bình như mọc mắt ở sau gáy nên nhanh chóng lách người, sau đó trở tay nhéo tai tên đó, động tác của anh vừa nhanh vừa chuẩn nên hắn không né được.
Tên đó hét lên đau đớn vì bị Ngô Bình nhéo tai, sau đó gập người xuống rồi lệch mặt sang một bên, đau đến mức chảy nước mắt.
Ngô Bình lạnh giọng nói: “Bố mẹ anh không dạy anh cách nói chuyện lịch sự à?”
Ông lão ở cạnh đó biến sắc mặt rồi nói: “Này cậu bạn, cậu hơi quá rồi đấy, thả cháu tôi ra”.
Ngô Bình liếc nhìn ông ta thì thấy đó là một ông lão rất có tinh thần, dáng người cao lớn, tay và xương cốt thô hơn người bình thường, tu vi chắc ở cảnh giới Tiên Thiên Luyện Hình.
Anh hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Bảo sao mà cháu không biết lễ phép là gì, vì ông cũng có ra cái thể thống gì đâu”.
Ông lão nổi giận, nhưng cố nhịn rồi nói: “Cậu bạn, tôi nhắc lại, thả cháu tôi ra”.
Ngô Bình lại càng mạnh tay hơn rồi nói: “Nếu tôi không thả thì sao?”
Người thanh niên kêu như con lợn bị chọc tiết, tai bắt đầu rách ra rồi rỉ máu.
Ông lão vừa định ra tay thì người đàn ông trung niên bên cạnh chợt vái lạy Ngô Bình: “Tham kiến Võ Vương!”
Cái gì! Ông lão hoảng hốt rồi vô thức lùi lại.
Ngô Bình thấy hơi bất ngờ, anh quan sát người đàn ông trung niên rồi nói: “Ông cũng tinh mắt đấy!”
Người đàn ông trung niên vội nói: “Không dám, do khí chất của tiên sinh quá phi phàm thôi”.
Ngô Bình thả lỏng tay, người thanh niên ngã vật ra đất, nhưng sau khi biết anh là tu sĩ cảnh giới Võ Vương thì không dám ho he gì nữa.
Ông lão có vẻ lúng túng rồi chắp tay: “Tiên sinh, ban nãy chúng tôi mạo phạm, mong tiên sinh tha tội”.
Ngô Bình cười lạnh hỏi: “Các người đến đây làm gì?”
Ông lão và người đàn ông trung niên nhìn nhau, ông lão đáp: “Thưa tiên sinh, trước đây tôi tình ngờ biết được ở đầm Quỷ Khiếu này sẽ có tiếng quỷ khóc vào mỗi đêm trăng sáng, tôi nghi ở đây có bảo bối thu hút quỷ đến nên mới đến xem sao”.
Ngô Bình bình thản nói: “Ở đây không có bảo bối gì đâu, tôi vừa mò ở dưới đấy mãi mà không có thu hoạch gì cả”.
Ông lão vội nói: “Vâng, chắc bảo bối đã bị người khác lấy mất rồi, dẫu sao đầm Quỷ Khiếu này cũng tồn tại lâu rồi”.
Sau đó, ông lão tự giới thiệu: “Tôi là Lý Trường Thanh, là người ở tỉnh bên cạnh. Nếu tiên sinh rảnh thì mời tới nhà tôi uống trà”.
Ngô Bình đang bận nên không có thời gian đến nhà người lạ chơi, anh đang định thì chối thì chợt sững người. Vì anh nhìn thấy ông lão đang đeo một cái vòng đồng kỳ lạ trên cổ tay, mặt ngoài của nó có khắc thần chú thần bí.
Thấy Ngô Bình nhìn chằm chằm vào vòng tay của mình, ông lão tháo ngay ra rồi nói: “Đây là đồ gia truyền của nhà tôi, tiên sinh có biết lai lịch của nó không?”
Ngô Bình cầm lấy rồi quan sát: “Đây là pháp khí quỷ, chuyên chứa ác linh”.
Ông lão biến sắc mặt rồi nói: “Pháp khí quỷ ư?”
Ngô Bình gật đầu: “Đúng, tốt nhất đừng đeo trên người, khéo có thứ đáng sợ bên trong đấy”.
Ông lão hoảng hồn rồi nói: “Tiên sinh, nhà tôi có khá nhiều đồ cổ, không biết tiên sinh có thể về xem qua được không?”
Ngô Bình cười nói: “Sao? Nhà ông vẫn còn đồ cổ à?”
Ông lão: “Khi xưa thiên hạ đại loạn, tổ tiên nhà tôi là hộ giàu ở Thục nên đã mua được nhiều món đồ quý. Đến đời tôi thì không còn nhiều nữa, nhưng những thứ như pháp khí quỷ này thì nhiều lắm”.
Ngô Bình: “Được, dẫn tôi về xem nào”.
Ngô Bình đi theo gia đình đó băng qua núi rồi tới bãi đậu xe, ông lão và Ngô Bình lên một xe, những người còn lại lên xe khác.
Xe của ông lão đi trước.
Cậu thanh niên ngồi trên xe phía sau vẫn đang ôm tai, cô gái liếc hắn rồi nói: “Đáng đời chưa?”
Người thanh niên quát: “Im đi”.
Người đàn ông trung niên lái xe rồi lạnh lùng nói: “Đừng cãi nhau nữa, chưa đủ mất mặt hay sao?”
Người thanh niên: “Bố, anh ta là tu sĩ Nhân Tiên thật à?”
Người đàn ông: “Ban nãy, ông con cố ý phóng cương khí Tiên Thiên ra, nhưng cậu ta thấy xong chỉ có vẻ coi thường, vì thế bố mới đoán cậu ta ở cảnh giới Nhân Tiên rồi”.
“Thế thì cũng chưa chắc chắn tuyệt đối”, người thanh niên không phục: “Nó ít tuổi hơn con, nếu ở cảnh giới Nhân Tiên thì là thiên tài chắc?”
Người đàn ông không nói gì, còn cô gái lên tiếng: “Anh, anh không cảm thấy gì à?”
Người thanh niên ngẩn ra hỏi: “Cảm thấy gì?”
Cô gái: “Khí chất vương giả ý”.
Người đàn ông gật đầu: “Châu Nhi nói đúng đấy, nếu con có đủ kinh nghiệm sống thì sẽ cảm nhận được sự phi phàm của cậu ấy. Tốt nhất, con hãy yên phận, đừng chọc vào người ta”.
Người thanh niên hừ một tiếng rồi im lặng.
Ngô Bình và ông lão đang ngồi trong chiếc xe sang trọng ở đằng trước.
Ông lão: “Xin hỏi quý danh của tiên sinh?”
Ngô Bình: “Tôi họ Ngô”.
Ông lão ngẩn ra rồi chợt nghĩ tới điều gì đó: “Tôi nghe nói Đường Môn mới thu nhận một kỳ tài tên là Ngô Bình, lẽ nào chính là tiên sinh?”
Ngô Bình thấy hơi ngạc nhiên, tin tức truyền nhanh vậy à?”
Anh gật đầu: “Đúng là tôi, sao ông biết tôi?”
Ông lão cười nói: “Trưởng lão Đường Hi của Đường Môn là anh họ của tôi, chúng tôi thường xuyên gọi cho nhau nên tôi có nghe ông ấy kể”.
Ngô Bình không ngờ ông lão này lại là em họ của Đường Hi, trái đất tròn thật.
Anh gật gù nói: “Tôi cũng khá thân với trưởng lão Đường Hi”.
Ông lão: “Vâng, ông ấy có kể cho tôi nghe rồi ạ”.
Ngô Bình: “Chúng ta coi như không đánh không quen biết rồi”.
Ông lão liên tục đáp lời, quan hệ hai bên thắt chặt hơn một chút.
Nhà của Lý Trường Thanh ở huyện Ninh Lạc, là một hộ biệt lập ở đây, nhà họ cũng khá có tầm ảnh hưởng ở khu vực.
Nền kinh tế ở huyện Ninh Lạc chưa phát triển lắm nên người dân vẫn thuần phác, thường xuyên có thể thấy dân địa phương mặc trang phục dân tộc đi ngoài đường.
Không lâu sau, chiếc xe đã tiến vào một rừng trúc, bên trong có rất nhiều các ngôi nhà trúc.
Sau cùng, chiếc xe dừng trước một căn nhà trúc năm tầng to nhất, được làm bằng trúc hoàn toàn.
Ngô Bình ngắm nhìn đến ngây người rồi hỏi: “Ông Lý, căn nhà này của ông được đấy, xây dựng từ bao giờ thế?”
Lý Trường Thanh cười đáp: “Từ hồi tôi còn nhỏ xíu, khi ấy gia đình tôi toàn chọn những cây trúc tốt nhất để xây, trước khi xây còn ngâm dầu rồi phơi nắng, cứ làm thế mười lần rồi mới lấy ra thi công”.
Ngô Bình rất thích ngôi nhà này, sau này anh cũng muốn dựng một cái.
Hai người đi vào phòng khách, sàn nhà cũng bằng trúc, mặt sàn bóng loáng, mùi thơm ngào ngạt.
Lý Trường Thanh sau người pha trà rồi nói: “Cậu Ngô, nhà tôi có khá nhiều đồ cổ, mời cậu xem”.
Ngô Bình: “Được!”
Lý Trường Thanh đứng dậy đi vào một căn phòng khác, một lát sau, ông ấy đã xách một cái hòm ra rồi mở, bên trong có mười mấy món đồ đồng to nhỏ khác nhau.
Bình luận facebook