Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 601-605
Chương 601: Truyền nhân Mao Sơn
Ngô Bình quét mắt nhìn, những món đồ này là đồ ma quỷ, hầu hết chúng đều có hồn ma được phong ấn bên trong. Vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn, anh hỏi: “Ông Lý à, số đồ này có từ đâu vậy?”
Lý Trường Thanh đáp: “Tất cả đều được ông nội tôi truyền lại. Xuất xứ cụ thể của chúng thì tôi thật sự không rõ”.
Ngô Bình nhìn ông ta chằm chằm: “Ông mời tôi đến đây không chỉ vì muốn tôi nhìn đồ của ông đâu nhỉ?”
Lý Trường Thanh ôm quyền: “Anh Ngô, đúng là tôi có chuyện cần nhờ vả!”
Ngô Bình hỏi: “Có phải có ma quỷ phá phách trong nhà ông không?”
Lý Trường Thanh cười khổ: “Anh Ngô quả là lợi hại. Tôi còn chưa nói mà anh đã biết rồi”.
Ngô Bình nói: “Chuyện này đâu cần phải đoán. Nhiều đồ vật ma quỷ trong nhà như vậy, không bị ma ám mới lạ”.
Lý Trường Thanh thở dài: “Trước đây chúng chỉ phá trong phạm vi nhỏ thôi, giờ thì lộng hành hơn, cả ban ngày cũng phá”.
Ngô Bình bảo: “Ma chỉ là cách gọi của dân gian, người tu hành chúng tôi gọi chúng là âm linh. Nơi ông ở có âm khí quá nặng, chắc chắn không chỉ bị ma quỷ phá phách ngày một ngày hai”.
Lý Trường Thanh gật đầu: “Phải. Lúc tôi còn bé thỉnh thoảng sẽ bị ma ám, nhưng bây giờ chúng ghê gớm hơn xưa nhiều”.
Ngô Bình hỏi: “Tình hình nghiêm trọng như vậy mà ông không nhờ cao nhân nào đến giúp sao?”
Lý Trường Thanh cười khổ: “Tôi từng mời cao nhân khắp nơi rồi ấy chứ. Anh họ Đường Hi của tôi cũng biết chuyện này, tôi còn nhờ ông ấy mời một vị pháp sư Xiêm La đến giúp. Kết quả, người đó không chỉ không trị được bọn ma quỷ mà còn bị chúng làm cho phát điên”.
Ngô Bình nhìn ông ta: “Hôm nay ông đến đầm Quỷ Khiếu cũng vì chuyện này nhỉ?”
Lý Trường Thanh đáp: “Phải. Tôi nghe nói nơi tập trung nhiều ma quỷ chắc chắn có bảo vật. Tôi cũng chỉ muốn thử vận may, xem có tìm được bảo vật trấn ma nào không”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi bảo: “Ông chuẩn bị một căn phòng thật yên ắng để tôi vẽ vài lá bùa trước”.
Lý Trường Thanh cả mừng, bèn mời Ngô Bình đến một nhà trúc riêng biệt. Nơi này cực kỳ yên tĩnh, không bị ai quấy rầy.
Sắp xếp xong xuôi, cô gái kia mới hỏi: “Ông nội ơi, vẽ bùa có hữu dụng không ạ?”
Lý Trường Thanh trừng mắt với cháu gái: “Cháu thì biết cái gì. Khoan nói đến chuyện anh Ngô là Nhân Tiên, riêng việc anh ấy biết vẽ bùa đã là rất đáng gờm rồi”.
Ông ta là người dày dạn kinh nghiệm giang hồ, biết rằng bùa không phải là thứ mà ai cũng vẽ được. Chỉ có những người có truyền thừa chính tông mới biết vẽ bùa. Vẽ bùa giống như luyện đan, cần thiên phú và truyền thừa.
Thầy vẽ bùa thật sự cũng hiếm có như thầy luyện đan vậy. Những loại bùa đang lưu hành trên thị trường hầu hết đều là loại kém chất lượng, không có tác dụng mấy. Bùa tiên thật sự có thể chế ngự thần và giết ma quỷ, uy lực khủng khiếp!
Lúc này, có một người làm vội vã chạy đến: “Thưa ông chủ, đại sư Cát, Cát Quảng Minh của Mao Sơn đến rồi ạ!”
Lý Trường Thanh ngẩn ra, đoạn vỗ trán: “Chết thật! Quên mất chuyện này. Mau mời khách vào!”
Người trung niên hỏi: “Bố à, anh Ngô đang ở đây, đại sư Cát cũng đã đến. Chúng ta mời hai người đến cùng lúc, e là hơi thất lễ?”
Lý Trường Thanh cười khổ: “Tình cờ thôi mà. Đây cũng là chuyện bất khả kháng. Đi, ra tiếp khách với bố”.
Bây giờ Ngô Bình đang đứng trước bàn làm việc, tay cầm bút Điểm Lòng, lòng thanh tịnh. Đạo Diệp trong đan điền của anh đang run lên, phóng ra một tia sáng. Tia sáng này và chân khí Thuần Dương cùng truyền vào bút Điểm Lon rồi hạ xuống tờ giấy bùa.
Vẽ xong một lá bùa, anh bỗng thấy hơi mệt, lập tức ngồi xuống nghỉ ngơi. Nhìn thấy tiên vận của lá bùa tiên do mình vẽ ra đang lưu chuyển, quang minh chính đại, anh đã thấy rất hài lòng.
“Bùa Thuần Dương này tốt thật, ít nhất phải là bùa bậc hai”, anh tự nhủ.
Vẽ bùa cũng có cấp bậc, chia thành bùa không thành phẩm và bùa thành phẩm. Bùa thành phẩm kém nhất là bậc bảy, tốt nhất là bậc một. Anh có thể vẽ ra bùa bậc hai đã rất đáng quý rồi.
Nghỉ ngơi một lúc, anh lại dùng bàn tay, mượn lực của nó để vẽ bốn lá bùa Thiên Vương Trảm Quỷ. Bùa Thiên Vương Trảm Quỷ chỉ có bậc bốn nhưng uy lực rất mạnh.
Sau đó anh vẽ thêm hai lá bùa Thuần Dương. Cầm bảy lá bùa trong tay, anh cảm thấy đủ dùng rồi, bèn đẩy cửa bước ra.
Vừa ra khỏi phòng, anh đã nhìn thấy bố con Lý Trường Thanh đang đi cùng một thanh niên chưa đầy ba mươi tuổi ở cách đó không xa. Có đến bốn người theo sau thanh niên ấy, gồm hai nam hai nữ, tuổi chỉ tầm mười lăm, mười sáu.
Nhác thấy Ngô Bình, Lý Trường Thanh nhanh chóng tiến lại gần, cười nói: “Anh Ngô, trùng hợp quá. Đại sư Cát, Cát Quảng Minh của Mao Sơn cũng đến đây để giúp tôi trừ ma”.
Ngô Bình hơi bất ngờ. Mao Sơn rất nổi tiếng, thời Cổ Đại từng xuất hiện Tam Mao chân quân. Mà người có thể được gọi là chân quân, ít nhất phải là cao thủ Địa Tiên cảnh giới sáu.
Anh cũng không để bụng, ôm quyền chào Cát Quảng Minh: “Đại sư Cát, hân hạnh”.
Cát Quảng Minh liếc nhìn Ngô Bình bằng ánh mắt không mấy thiện chí, hờ hững bảo: “Lý Trường Thanh, ông không tin tôi nên mời thêm người khác ư?”
Lý Trường Thanh giật thót, cuống quýt đáp: “Đại sư Cát hiểu lầm rồi. Anh Ngô chỉ tình cờ đi ngang, tiện thể vào xem giúp tôi. Lý Trường Thanh này vô cùng kính trọng đại sư, tuyệt đối không có ý khinh thường”.
Cát Quảng Minh hừ giọng: “Nếu đã vậy thì bảo người này tránh xa một chút, đừng để ảnh hưởng đến chuyện làm phép của tôi!”
Ngô Bình nể mặt Mao Sơn, vốn muốn tỏ thái độ khách sáo với Cát Quảng Minh. Nào ngờ kẻ này lại ngông cuồng và bất lịch sự đến vậy. Thế là anh cười ha ha: “Lý Trường Thanh, một chuyện không thể nhờ hai người. Chuyện nhà ông, ông muốn nhờ tôi giúp hay nhờ người này, ông quyết định đi”.
Lý Trường Thanh lập tức khó xử. Ngô Bình là nhân tài Đường Môn, ngay cả Đường Hi còn kính trọng, một nhân vật cỏn con ở huyện nhỏ bé như ông ta tất nhiên không dám mạo phạm. Cát Quảng Minh là người của Mao Sơn, Mao Sơn vang danh khắp thiên hạ, không thua kém chùa Đại Thiền. Ông ta cũng không dám đắc tội thế lực này.
Cát Quảng Minh đang thấy khó chịu lắm, thầm nghĩ tên này là ai mà dám đối chọi với người bắt ma chuyên nghiệp như gã.
Gã cười khẩy, bỗng đổi ý: “Xem ra cậu bạn này cũng biết trừ ma. Hay là chúng ta ai làm việc nấy, không ảnh hưởng đến nhau, cậu thấy thế nào?”
Ngô Bình đáp: “Cũng được. Tôi cũng muốn xem đệ tử của Mao Sơn lừng danh có biết bắt ma thật không”.
Gương mặt Cát Quảng Minh tối sầm lại: “Mao Sơn có biết bắt ma hay không, cậu sẽ biết ngay thôi! Nhưng cậu, e là còn chưa nhìn thấy ma bao giờ đâu nhỉ? Tôi khuyên cậu nên cẩn thận một chút, đừng để âm linh ám vào người, vì tôi chắc chắn sẽ không cứu cậu đâu!”
Ngô Bình nói: “Anh cứ yên tâm. Nếu anh bị âm linh nhập, tôi nhất định sẽ cứu anh”.
“Hừm!”
Cả hai trừng mắt với nhau, rồi đi theo hai hướng khác nhau.
Lý Trường Thanh cười khổ, vội vàng bảo con trai đi theo Ngô Bình, còn ông ta đi theo Cát Quảng Minh.
Người trung niên đi theo Ngô Bình là Lý Bảo Khôn - con trai Lý Trường Thanh. Ông cười nói: “Anh Ngô định bắt đầu từ đâu?”
Ngô Bình đáp: “Tất nhiên là tìm ma trước”.
Nói đoạn, anh sử dụng năng lực nhìn thấu vạn vật. Khu vườn trúc rộng lớn này có rất nhiều âm khí. Có một số nơi âm khí hội tụ, âm khí như thực thể vậy, đã tạo thành âm sát!
Anh nhìn chằm chằm vào nơi có âm khí nặng nhất. Đó là một căn nhà bỏ hoang, cỏ mọc um tùm cả trong lẫn ngoài, cỏ dại mọc cao bằng một người.
Rừng trúc có diện tích vài trăm mẫu nên có rất nhiều căn nhà như thế. Mà đây là căn nhà cổ xưa, có vẻ theo lối kiến trúc nhà Thanh.
Thấy Ngô Bình dừng lại trước căn nhà này, gương mặt Lý Bảo Khôn hơi tái đi: “Anh Ngô à, chúng ta sang nơi khác được không?”
Ngô Bình nhìn căn nhà một lúc mới hỏi: “Sao, ông sợ à?”
Lý Bảo Khôn cười khổ: “Căn nhà này khá lâu đời, chính là nơi bị ma ám sớm nhất. Không giấu gì anh, đã có ba người tài giỏi chết trong đó, còn có hai người phát điên”.
Ngô Bình gật đầu: “Yên tâm đi. Tôi đã dám đến đây thì không sợ thứ bên trong”.
Dứt lời, anh đã rảo bước đến trước cửa rồi nhẹ nhàng đẩy cánh cửa cổ ra. Cửa đã mục từ lâu. Anh vừa đẩy nhẹ, nó đã đổ ầm xuống đất, khiến đàn chim bay tán loạn.
Chương 602: Biến thành tro bụi
Ở phía sau, Lý Bảo Khôn rất lo lắng, vội vàng nói: “Mong anh Ngô cẩn thận!”
Ông nói vậy nhưng lại không dám đi theo, chỉ đứng cách cửa mười mét, nét mặt căng thẳng vô cùng.
Ngô Bình quan sát căn nhà mọc cỏ um tùm ấy một lúc rồi nhấc chân bước vào trong. Cương khí trong người anh chấn động. Những nơi anh đi qua, cỏ cây đều tự động tách ra và để lộ mặt đất.
Nhờ năng lực nhìn thấu vạn vật, anh thấy âm khí ở đây như thực thể vậy, đã ngưng tụ thành âm sát!
Hiệu quả của âm sát không thua kém sát lực Bạch Cốt mà anh từng gặp trước đây, nó có tính ăn mòn rất mạnh. Vậy nên mọi thứ trong căn nhà này đều mục cả. Phiến đá trên mặt đất vừa giẫm đã vỡ nát, bể cá vàng kia vừa bóp đã biến thành bột mịn. Không khí nhớp nháp và ẩm ướt, khiến người ta cực kỳ khó chịu.
Đột nhiên, tà khí xung quanh cuộn trào, một màn sương đen ngòm che khuất tầm nhìn. Đứng ngoài cửa, Lý Bảo Khôn bàng hoàng thốt lên: “Anh Ngô, mau ra đây!”
Nhưng Ngô Bình dường như không nghe thấy, vẫn tiếp tục đi vào trong. Anh bước lên bậc thềm, tiến vào đại sảnh. Mọi thứ trong sảnh đều mục nát. Khung cửa vừa chạm đã hỏng, sơn bong ra, mùi ẩm mốc xộc tới khiến Ngô Bình phải nín thở.
Không ngờ còn có dây leo mọc trong phòng khách, phủ kín đồ nội thất. Thân rễ của dây leo màu đen, bề mặt còn mọc gai nhọn.
Bước vào phòng khách liền tiếng cười u ám vang lên trong đầu Ngô Bình. Tiếng cười như phát ra từ chín tầng địa ngục, văng vẳng khắp nơi, lạnh lẽo thê lương.
Ngô Bình cười khẩy: “Thứ âm linh cỏn con mà cũng dám lộng hành trước mặt bổn tiên? Mau chóng hiện thân đi, bằng không tao sẽ khiến mày hồn xiêu phách tán!”
Tiếng cười ấy biến mất, sương dày cuộn trào, ngưng tụ thành hình dạng cô gái, tiến về phía Ngô Bình, tà khí xung quanh vô cùng khủng khiếp.
Ngô Bình cười lạnh lùng, lấy chuỗi ba mươi sáu hạt châu ra, truyền chân khí vào đó. Ngay lập tức, hạt châu phát ra ánh sáng, khí của âm sát xung quanh dần tiêu tan.
Tà khí hình người ấy hét lên rồi lập tức biến mất.
Ngô Bình giận dữ nói: “Rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt!”
Anh phất tay, một lá bùa Thuần Dương bay ra, đóng “cộp” vào nóc phòng. Bùa Thuần Dương phát ra tiên quang chín màu, nhờ nó chiếu rọi, cả căn phòng lập tức ấm áp như mùa xuân, mọi khí âm sát đều bị quét sạch.
Lúc này, một giọng nữ vẳng lên trong đầu Ngô Bình: “Chống lại ta, ta sẽ giết ngươi!”
Giọng nói ấy vừa lạnh lùng vừa tàn nhẫn. Ngô Bình chỉ đáp: “Được thôi, tao đang chờ đây”.
Dứt lời, anh lại đến căn phòng thứ hai, vung tay, ném lá bùa Thuần Dương thứ hai. Cứ như vậy, ba căn phòng của gian nhà chính đều được anh đóng đinh một lá bùa Thuần Dương.
Tiên lực Thuần Dương chầm chậm toả ra, tà khí trong phòng đã biến mất. Giọng nói kia ngày một giận dữ: “Chết tiệt! Ranh con, ta phải giết ngươi!”
Căn phòng này là nơi ẩn mình của âm linh ấy, nay lại bị bùa Thuần Dương chiếu soi và sưởi ấm. Âm linh như bị thiêu trên lửa, khó chịu vô cùng.
Ngô Bình hờ hững nói: “Tao đã cho cơ hội mà mày không quý trọng. Bây giờ dù mày có cầu xin tao thì cũng muộn rồi”.
Nói đoạn, anh cong tay lại, bắt đầu niệm một đoạn chú quỷ tiên. Đoạn chú này được ghi chép trong phiến ngọc, có nguồn gốc từ phái Thiên Quỷ thời Tiên quốc, khi kích hoạt có thể khắc chế âm linh.
Ngay lập tức, cả căn nhà vang vọng giọng nói như tiếng chuông rền của Ngô Bình. Một cái bóng xám méo mó chui lên từ mặt đất, đào đất khắp nơi như một con chuột hòng lẩn trốn khỏi đoạn chú kia.
Nhưng vô ích, chú của Ngô Bình văng vẳng khắp mọi nơi. Nó không trốn được, đột nhiên gào lên rồi nhào về phía anh.
Ngô Bình đã sớm có chuẩn bị, vung bùa Thiên Vương Trảm Quỷ ra. Một luồng sáng vàng đập vào cái bóng xám ấy, hai vật va chạm nhau rồi nổ tung giữa không trung. Bóng xám phát ra tiếng kêu thê thảm rồi bị nổ thành tro bụi.
Bụi bay mù mịt rợp trời, song ánh mắt của Ngô Bình lại ghim chặt vào mặt đất. Ở vị trí cái bóng xám ấy chui lên, cách mặt đất khoảng một mét, có chôn một cái lọ. Trong lọ đặt một hình người nhỏ khắc bằng ngọc, dài chừng ba mươi xen-ti-mét.
Âm linh ở đây có liên quan đến người ngọc ấy. Loại ngọc này gọi là ngọc ma, có thể ôn dưỡng âm linh. Âm linh yếu ớt khi chui vào nó có thể mạnh lên rất nhanh.
Anh lấy kiếm Hắc Long ra, chỉ vài phát đã đào được cái lọ. Mở nắp ra, ngoài người ngọc, anh còn tìm được một ít lá vàng, nặng hơn hai mươi lăm ký.
Tất nhiên Ngô Bình không khách sáo, thu thập toàn bộ vào nhẫn.
Lúc này, tà khí trong căn nhà đã tiêu tan sạch sẽ. Anh thu lại ba lá bùa Thuần Dương rồi ra khỏi nơi này.
Bên trong kinh thiên động địa là thế nhưng Lý Bảo Khôn đứng bên ngoài không hề nghe thấy gì. Thấy anh bước ra, ông vội vàng hỏi: “Anh Ngô có phát hiện gì không?”
Ngô Bình đáp nhẹ: “Âm linh trong nhà đã bị tôi giết chết. Ông có thể vào xem”.
Lý Bảo Khôn nuốt nước bọt: “Anh Ngô à, trong nhà có an toàn không?”
Anh trả lời: “Yên tâm đi, bây giờ nó chỉ là một căn nhà bình thường thôi”.
Lý Bảo Khôn đánh bạo bước vào trong. Căn nhà không còn vẻ u ám như trước, còn ấm áp vô cùng. Ông mừng rỡ nói: “Tốt quá, ở đây không còn ma nữa!”
Ngô Bình bảo: “Đi thôi, sang nơi khác”.
Âm khí ở vườn trúc này không chỉ ngưng tụ ở một nơi. Anh muốn đi xem một vòng, ở đâu có ma quỷ thì diệt sạch.
Đúng lúc này, có một tiếng động rất lớn nghe như tiếng sấm vang rền ở phía sau.
Ngô Bình hơi cau mày: “Bùa sấm?”
Sau đó có một bóng người chạy nhanh về phía anh, là Lý Trường Thanh. Lúc này Lý Trường Thanh đang rất hoảng sợ, kêu lên: “Anh Ngô à, anh mau đi xem giúp tôi với, Cát Quảng Minh bị nhập rồi!”
Ngô Bình kinh ngạc. Cát Quảng Minh là đệ tử Mao Sơn mà cũng bị nhập ư?
Anh đứng im, lạnh lùng nói: “Cát Quảng Minh bị nhập thì liên quan gì đến tôi?”
Lý Trường Thanh cuống quýt: “Anh Ngô à, bây giờ không phải là lúc so đo với Cát Quảng Minh. Nếu anh đến muộn thêm chút nữa thì Cát Quảng Minh xong đời!”
Sau khi bị âm linh nhập, năm phút đầu tiên chính là thời gian vàng. Một khi năm phút trôi qua, người đó sẽ biến thành con rối của âm linh, thần linh cũng khó cứu!
Dù sao Ngô Bình cũng không phải kẻ ác độc. Tuy anh rất khó chịu với Cát Quảng Minh nhưng vẫn quyết định cứu mạng gã: “Dẫn đường!”
Cả hai vội vàng đến hiện trường. Đây là nhà thờ họ Lý, một nhà thờ tổ rất lâu đời. Trước nhà thờ tổ, gương mặt Cát Quảng Minh đã ngập tràn khí đen, đôi mắt trắng dã, đang phát ra tiếng cười như tiếng cú đêm.
“Các ngươi đều phải chết!”, gã cười quái dị, đoạn bổ nhào về cô bé mà gã dẫn theo.
Cô bé ấy giật thót, còn chưa tránh kịp đã bị gã vồ ngã xuống đất.
Cô bé sợ hãi hét lên, còn tưởng mình sắp chết rồi. Đúng lúc này, có một bàn tay bóp cổ Cát Quảng Minh từ phía sau. Cát Quảng Minh nổi giận, bèn quay người chưởng một cái. Song chưởng này đập vào người đối phương hệt như đập vào đá tảng vậy.
Người ra tay tất nhiên là Ngô Bình. Anh cười lạnh lùng: “Tao đếm đến ba, rời khỏi cơ thể này, nếu không tao sẽ khiến mày biến thành tro bụi!”
Âm linh này nào biết sợ anh. Nó kêu lên một tiếng quái dị, đấm đá lung tung, nhưng làm cách nào cũng không thoát khỏi sự kìm kẹp của Ngô Bình.
Ngô Bình cười khẩy: “Không biết thân biết phận, chết đi!”
Tay còn lại của anh dán một lá bùa Thuần Dương lên trán Cát Quảng Minh. Tiên lực Thuần Dương truyền vào, toàn thân gã bốc khói, phát ra tiếng la hét thảm thương.
Chưa đầy ba giây, âm linh đã không chịu nổi, đành phải rời khỏi cơ thể gã, biến thành một cái bóng xám lao vào nhà thờ tổ.
Toàn thân run rẩy, Cát Quảng Minh dần tỉnh táo lại. Bây giờ gã rất yếu ớt, nước mắt và nước mũi đều chảy ròng ròng.
Ngô Bình đặt gã xuống đất, chân khí Thuần Dương tuần hoàn trong cơ thể. Anh bảo: “Nghỉ ngơi đi”.
Nói xong, anh xoay người tiến vào nhà thờ tổ.
Cát Quảng Minh rất xấu hổ. Trước đó gã còn xem thường Ngô Bình, ban nãy nếu không nhờ người ta cứu giúp thì gã xong đời rồi!
Thế là gã hét lên: “Anh Ngô, hãy cẩn thận!”
Ngô Bình không trả lời. Chẳng mấy chốc, nhà thờ tổ đã vọng ra một tiếng hét, sau đó là một tiếng động cực lớn.
Chương 579: Yêu tiên
Lúc này, Ngô Bình đang nhìn chằm chằm vào bức tượng tà thần. Không biết bức tượng này đã được đặt trong nhà thờ tổ bao lâu, ít nhất phải có mười mấy âm linh ám vào nó rồi.
Âm linh trong bức tượng này đã bị anh dùng bùa Thuần Dương giết chết. Nhưng anh cảm thấy bức tượng tà thần này vẫn còn thứ dơ bẩn, mà đối phương còn thuộc hạng yêu tà!
Hiển nhiên, tu vi của đối phương rất cao, yêu khí gần như bằng không. Phiến ngọc có ghi chép, yêu quái có thể loại bỏ hoàn toàn yêu khí chính là yêu tiên!
Thực lực của yêu tiên còn đáng sợ hơn quỷ tiên rất nhiều! Kẻ trở thành yêu luôn cần cơ duyên rất lớn, dù sao thì linh trí của động vật kém xa con người, tu hành khó hơn loài người gấp trăm nghìn lần!
“Yêu quái trong bức tượng này, hãy mau hiện thân để tránh khỏi thương vong!”, anh lạnh lùng nói, đồng thời lấy bùa luyện yêu ra.
Bùa luyện yêu này được anh lấy từ mai rùa, uy lực khủng khiếp!
Bùa vừa lấy ra, bức tượng đã phát ra ánh sáng xanh, một giọng nói cứng rắn cất lên: “Thượng tiên tha mạng!”
Ngô Bình cười khẩy: “Ngươi hãy hiện thân ngay lập tức!”
“Vâng”.
Sau đó, một con chuột lớn lông trắng cao hơn nửa mét nhảy ra từ phía sau bức tượng và quỳ xuống trước mặt Ngô Bình, chắp tay vái chào anh như con người vậy.
Ngô Bình tò mò nhìn con chuột. Khi nó đứng lên sẽ cao đến một mét ba, một mét tư, thật sự rất to!
Anh hỏi: “Yêu quái, vì sao lại ở đây hại người?”
Con chuột lớn vội đáp: “Thượng tiên, tiểu yêu không hại người, chỉ mượn tượng thần này lấy chút hương khói”.
Ngô Bình hỏi: “Ngươi bảo ngươi không hại người, vậy âm linh trước đó không phải do ngươi sai khiến?”
Con chuột vội vã lắc đầu: “Thượng tiên, những âm linh ấy không liên quan đến tôi. Có một rương pháp khí quỷ được chôn cách mặt đất mười mét. Chúng chính là âm linh sống trong pháp khí quỷ! Tôi còn khuyên chúng đừng hại người, nhưng chúng không có linh trí, không nghe lời tôi. Trước đây tôi còn từng giết vài âm linh, sau này thì chẳng buồn để tâm nữa. Hôm nay bọn chúng chọc phải thượng tiên, chết cũng đáng kiếp”.
Ngô Bình bèn hỏi: “Ngươi tu luyện ở đây bao lâu rồi?”
Con chuột đáp: “Thưa thượng tiên, đã hơn một trăm năm”.
Ngô Bình quét mắt nhìn vài lần. Con chuột lớn này đã luyện ra nguyên thần, năng lực có thể so với Địa Tiên thuộc cảnh giới chân nhân.
Anh nói: “Niệm tình ngươi tu hành không dễ dàng, hôm nay ta tha mạng cho ngươi”.
Con chuột lớn vô cùng cảm kích, rối rít vái lạy: “Cảm ơn thượng tiên đã tha bổng!”
Ngô Bình thấy nó có nhân tính, bèn bảo: “Cách tu hành của con chuột nhà ngươi e là còn sai sót. Hai ta gặp nhau cũng là một cái duyên. Thôi vậy, ta sẽ truyền một bộ phương pháp hít thở cho ngươi. Nhớ kỹ đấy”.
Con chuột mừng rỡ khôn xiết: “Cảm ơn thượng tiên! Tiểu yêu đang thiếu một bộ phương pháp hít thở!”
Ngô Bình truyền một bộ phương pháp hít thở trung thừa cho nó ngay tại đây. Bộ phương pháp hít thở này không có gì đặc biệt, nhưng cực kỳ hợp với loài yêu.
Con chuột lớn học một lần đã hiểu ngay, lại vái anh ba cái: “Đại ân đại đức của thượng tiên, cả đời tiểu yêu cũng không quên!”
Ngô Bình đáp: “Đi đi!”
Con chuột lớn lập tức nhảy ra khỏi nhà thờ tổ, khi rời đi còn nhìn Cát Quảng Minh một cái, sau đó tung người biến mất.
Cát Quảng Minh tái mặt, kinh ngạc hô lên: “Yêu tiên!”
Ra khỏi nhà thờ tổ, Ngô Bình nói với Lý Trường Thanh vẫn đang sợ hãi: “Bên dưới nhà thờ tổ này chôn rất nhiều pháp khí quỷ, ông mau sai người đào lên đi”.
“Được, được”, Lý Trường Thanh vội vã gọi người vào.
Cát Quảng Minh cũng tiến lại, ái ngại chắp tay với anh: “Cảm ơn anh Ngô đã cứu mạng tôi!”
Ngô Bình lạnh lùng đáp: “Anh là đệ tử Mao Sơn. Tôi chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt, không dám nhận đại lễ này”.
Cát Quảng Minh hoảng hốt nói: “Anh Ngô xin đừng nói vậy, tôi đã xấu hổ lắm rồi”.
Ngô Bình hỏi gã: “Rõ ràng ban nãy anh đã dùng bùa Ngũ Lôi, tại sao vẫn không thể giết chết âm linh?”
Cát Quảng Minh cười khổ: “Tôi dùng bùa sấm giết chết hai âm linh, nào ngờ còn có một âm linh lợi hại hơn đánh lén tôi. Thế là tôi bất cẩn để nó nhập vào người. Hầy, để anh Ngô chê cười rồi”.
Ngô Bình nói nhẹ tênh: “Đúng là anh rất kém cỏi”.
Thế mà Cát Quảng Minh lại không phản bác, chỉ bảo rằng: “So với anh Ngô, quả thật tôi còn kém xa. Ban nãy con yêu kia suýt chút nữa đã lột da rút gân tôi rồi”.
Ngô Bình đáp: “Yêu tiên kia thấu hiểu nhân tính, tôi đã tha cho nó một mạng”.
Cát Quảng Minh vội vàng nói: “Anh Ngô, trước đó tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn. Anh khoan dung độ lượng không chấp nhất kẻ tiểu nhân này, xin đừng để bụng”.
Ngô Bình không phải là người hẹp hòi, chỉ trả lời: “Nói hay lắm”.
Lý Trường Thanh cười bảo: “Hai vị vất vả rồi. Tôi lập tức sai người chuẩn bị rượu thịt, đền đáp hai vị thật chu đáo”.
Ngô Bình đáp: “Không vội. Vườn trúc vẫn còn vài nơi âm khí rất nặng. Tôi đi xem trước đã”.
Sau đó anh lại đi kiểm tra thêm vài nơi, quả nhiên vẫn còn âm khí tiềm ẩn. Nguyên nhân đều liên quan đến pháp khí quỷ cả, anh sai người làm đào lên không ít pháp khí quỷ.
Đến giữa trưa, một đống pháp khí quỷ chất trước nhà, đủ kiểu đủ loại.
Cát Quảng Minh cũng kinh ngạc vô cùng: “Anh Ngô, không ngờ lại đào được nhiều pháp khí quỷ như vậy. Chuyện này thật bất thường!”
Ngô Bình gật đầu, đoạn nhìn sang Lý Trường Thanh: “Ông Lý, tốt nhất là ông nên nói thật!”
Nét mặt Lý Trường Thanh rất rối rắm. Vài giây sau, ông ta mới thở dài: “Đây vốn là bí mật nhà họ Lý. Nếu anh Ngô đã hỏi, tôi đành nói vậy”.
Ngay sau đó, ông ta kể cho Ngô Bình và Cát Quảng Minh về lịch sự của tổ tiên nhà họ Lý.
Cuối thời nhà Thanh, quân Thái Bình tiến vào Giang Nam. Tổ tiên của họ Lý chính là Lý Tú Thành thuộc quân Thái Bình nổi dậy vào giai đoạn sau.
Lý Tú Thành học quỷ đạo, sau này trở thành trụ cột của quân Thái Bình, tận dụng cơ hội tu luyện quỷ đạo, chế tạo ra pháp khí quỷ. Giữa biển máu xác người, quỷ thuật của Lý Tú Thành càng ngày càng lợi hại, nuôi dưỡng ra một lượng lớn hung linh ác quỷ, thuận lợi vô cùng.
Rồi sau đó có cao nhân ra tay giết chết Lý Tú Thành. Một người vợ lẽ của Lý Tú Thành lúc ấy đang có thai, bèn dẫn theo tôi tớ, thu dọn vài rương đồ rồi bỏ trốn, cuối cùng dừng chân ở huyện Ninh Lạc.
Về sau, người vợ lẽ này hạ sinh con trai, chính là ông nội của Lý Trường Thanh. Lúc bỏ trốn, họ đã mang theo rất nhiều pháp khí quỷ. Người vợ lẽ ấy biết cách điều khiển ma quỷ, nhờ vậy mà nhà họ Lý đã nhanh chóng có chỗ đứng vững chắc ở huyện Ninh Lạc.
Quỷ đạo hại thân, người vợ lẽ mới bốn mươi mấy tuổi đã qua đời. Ông nội của Lý Trường Thanh còn nhỏ tuổi, chưa học được toàn bộ truyền thừa. Đến đời Lý Trường Thanh thì học càng ít hơn.
Biết được nguồn gốc của số pháp khí quỷ này rồi, Ngô Bình nói: “Những pháp khí quỷ này vô cùng cổ xưa, chắc chắn năm ấy Lý Tú Thành từng đi vào một nơi nào đó”.
Lý Trường Thanh hỏi: “Anh Ngô à, vậy phải xử lý mấy món đồ này như thế nào?”
Ngô Bình đáp: “Vẫn có vài món pháp khí quỷ còn phong ấn âm linh, để lại chỉ gây hoạ. Thế này đi, tôi và Cát Quảng Minh sẽ giúp ông tiêu huỷ một phần, và mang đi một phần. Ông thấy sao?”
Bây giờ Lý Trường Thanh chẳng còn trông đợi gì vào số pháp khí quỷ này nữa, vội vàng đồng ý.
Sau đó, ông ta mở tiệc chiêu đãi Ngô Bình và Cát Quảng Minh. Trên bàn rượu, Cát Quảng Minh vô cùng cung kính và khách sáo với Ngô Bình.
Tuy Cát Quảng Minh cao ngạo, nhưng một khi đã có lòng kết giao với người khác thì cũng là người giàu tình cảm. Ngô Bình khá xem trọng gã.
Lúc trò chuyện, Ngô Bình mới biết Mao Sơn cũng có đạo trường ở Địa Tiên Giới, còn có một vị chân quân trấn giữ. Bên ngoài phái Mao Sơn có hai vị chân nhân, một trong hai chính là ông nội của Cát Quảng Minh - Cát Thiên Thuận.
Đệ tử Mao Sơn trải khắp thiên hạ, trong triều cũng có rất nhiều đệ tử phái Mao Sơn.
Uống được vài ly rượu, Cát Quảng Minh nói: “Anh Ngô à, nếu có thời gian, anh nhất định phải ghé thăm phái Mao Sơn chúng tôi”.
Ngô Bình cười đáp: “Được. Qua năm mới, tôi nhất định sẽ đến”.
Bây giờ Cát Quảng Minh có cảm giác mình và Ngô Bình gặp nhau quá muộn, rất muốn ở cùng anh thêm vài ngày nữa. Song Ngô Bình còn có việc, đã rời đi ngay trong chiều hôm đó.
Năm giờ chiều, anh lên máy bay chở khách, bay đến Đông Doanh với tư cách du khách.
Anh là người của Thần Võ Ti, vì vậy phải dùng bí danh “Ngô Nhàn”, thân phận là bác sĩ.
Sau khi máy bay cất cánh, Ngô Bình nhắm mắt nghỉ ngơi. Nửa giờ sau, máy bay gặp phải luồng không khí mạnh, anh mở bừng mắt.
Ngô Bình ngồi ở khoang phổ thông, cửa sổ ở bên phải. Lúc này anh nhìn ra ngoài, thấy máy bay đang bay giữa tầng mây.
Chương 604: Gia đình đoàn tụ
Có một cô gái khoảng 20 tuổi ngồi bên trái Ngô Bình, cô ấy trông khá ưa nhìn, ăn mặc thì giản dị. Từ lúc lên máy bay, cô ấy chỉ lặng lẽ đọc sách, giờ gặp phải luồng khí lưu thì cô ấy mới gập sách lại rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngô Bình mỉm cười rồi lấy một túi nho khô trong túi ra đưa cho cô ấy: “Cô ăn không?”
Cô gái xua tay: “Tôi không ăn đâu, cảm ơn anh”.
Ngô Bình cũng không khách sáo mà ngồi ăn một mình luôn. Đây là đồ do Đường Băng Vân chuẩn bị, tất cả đều là những món ăn vặt bổ dưỡng, vì dụ như nho khô này được làm từ những quả nho ngọt nhất, cả mẫu chỉ cho ra được vài cân.
Cô gái chợt nói: “Anh đến Đông Doanh du lịch à?”
Ngô Bình gật đầu: “Ừm, còn cô?”
Cô gái: “Tôi đi làm, một người bạn của tôi ở bên đó đã giới thiệu một công việc cho tôi”.
Lương ở Đông Doanh đúng là cao hơn lương trong nước, một tháng có thể kiếm được hơn 20 nghìn.
Ngô Bình: “Cô trẻ thế này chắc mới tốt nghiệp hả?”
Cô gái cười đáp: “Tôi 19 tuổi, giờ đang trong kỳ nghỉ đông nên tôi tranh thủ ra nước ngoài làm việc”.
Ngô Bình biết Đông Doanh cũng chẳng phải nơi tốt lành gì nên nói: “Một mình cô đến đấy thì phải cẩn thận đấy”.
Cô gái nói: “Ừm, tôi biết rồi”.
Trò chuyện thêm một lúc thì Ngô Bình biết cô gái tên là Dương Bình Bình, sinh viên trường đại học Vân Kinh. Khi nhắc đến Vân Kinh thì hai người lại có chung chủ đề bàn luận.
Cuối cùng máy bay cũng hạ cánh, Ngô Bình và Dương Bình Bình trao đổi số điện thoại với nhau.
Ra ngoài sảnh, Ngô Bình đã nhìn thấy Lạc Mộng Trần đang vẫy tay với mình.
Anh nói với cô ấy: “Mộng Trần, ông Lạc đâu?”
Lạc Mộng Trần cười nói: “Ông cố bận nên không tới được, vì thế bảo em đến đón anh”.
Sau đó, hai người cùng lên một chiếc xe rồi rời khỏi sân bay.
Đây là lần đầu Ngô Bình đến Đông Doanh, anh hỏi: “Mộng Trần, người nhà anh đâu?”
Lạc Mộng Trần: “Mọi người ở nhà em, lẽ ra hôm nay sẽ đi lên phía Bắc chơi, nhưng vì anh đến nên mọi người muốn chờ anh”.
Ngô Bình cười nói: “Ừm, thế thì cũng đi”.
Diện tích của Đông Doanh rất nhỏ, dân sống trong nội thành nhiều nên mật độ xe cộ rất cao, đi một lúc là lại tắc đường.
Ngô Bình nhìn dòng xe qua lại rồi nghĩ đến một chuyện, nói: “Mộng Trần, xí nghiệp xe hơi của tập đoàn Tam Hữu sao rồi?”
Lạc Mộng Trần cười đáp: “Em mới thành lập một công ty, đang thu mua ba xí nghiệp xe khác, chắc sang tháng là xong. Sau đó, công ty mới sẽ chuyển đến Viêm Long”.
Ngô Bình nói: “Đông Doanh nhỏ quá, diện tích đất thành thị có hạn. Nhưng nước mình thì khác, đất rộng, thoải mái mà làm”.
Lạc Mộng Trần: “Ba xí nghiệp mà em thu mua đều có thế mạnh riêng, tính năng của dòng xe việt dã rất mạnh, lượng tiêu thụ rất ổn”.
Ngô Bình: “Ừm, tiếp theo chúng ta cần đẩy mảnh tiêu thụ hãng xe mới, năm đến mười năm nữa, nhất định sẽ thống trị ngành xe hơi”.
Lạc Mộng Trần: “Anh Ngô, em thử tính toán rồi, nếu mình làm hãng xe mới thì ba năm đầu sẽ phải đầu tư ít nhất 100 tỷ, sau đó còn cần nhiều vốn hơn”.
Ngô Bình cười nói: “Làm càng to thì càng cần nhiều vốn, anh đang có 80 tỷ rồi”.
Lạc Mộng Trần sáng mắt lên: “Thế thì quá tốt rồi, có tiền thì sang năm là mình có thể cho ra mắt xe mới luôn”.
Một tiếng sau, chiếc xe tiến dừng trước một căn biệt thự sang trọng. Vừa xuống xe, Ngô Bình đã nhìn thấy Ngô Mi và Trương Lệ đứng chờ sẵn ở cổng.
Ngô Mi chạy tới cười nói: “Anh, anh đến rồi à!”
Ngô Bình hỏi cô bé: “Chơi có vui không?”
Ngô Mi: “Có ạ, ngày mai mình lên phía Bắc tắm suối nước nóng nhé”.
Ngô Bình: “Ừ”.
Trương Lệ nói: “Tiểu Bình, chúng ta chơi mấy hôm nữa rồi về thôi, sắp tết rồi”.
Ngô Bình: “Vội gì mẹ, qua tết mình về cũng được”.
Lúc này, ông bà ngoại Ngô Bình cũng đi ra, sau đó cả nhà cười nói vui vẻ cùng đi vào phòng khách.
Ngô Bình nói: “Ông bà ơi, cháu mang đào nước mình sang cho mọi người ăn này”.
Nói rồi, anh lấy một quả đào tiên ra, sau đó dùng dao bổ đôi chia cho hai ông bà.
Ông ngoại anh thấy quả đào hơi nhỏ, nhưng rất thơm nên cắn luôn một miếng. Bà ngoại cũng nhanh chóng nếm thử rồi không tiếc lời khen.
Hai ông bà tuổi tác đã cao, mỗi người ăn nửa quả như vậy cũng đủ để kéo dài tuổi thọ đến 100 tuổi cũng không bệnh tật gì.
Ngô Bình lại lấy Địa Nguyên Đan ra rồi đưa cho Trương Lệ, Ngô Mi và Lạc Mộng Trần.
Uống đan dược xong, Ngô Bình dặn họ đi nghỉ.
Ngô Bình ngồi một lúc trong phòng sách của Lạc Mộng Trần thì có người gõ cửa sổ, không cần nhìn thì anh cũng biết là Lạc Trường Sinh nên nói: “Vào đi”.
Lạc Trường Sinh mở cửa sổ đi vào rồi nói: “Chủ nhân, để tránh bị phát hiện nên tôi không đến sân bay đón cậu được”.
Ngô Bình cười nói: “Có gì đâu, thời gian qua ông vất vả rồi, tôi thấy tu vi của ông cũng tăng lên rồi đấy, đã khai thông được thêm hai linh khiếu rồi”.
Lạc Trường Sinh nói: “Chủ nhân, tư chất của tôi bình thường, trước kia đã đả thông được bốn linh khiếu rồi, nhưng lần này cùng lắm chỉ đả thông được năm thôi”.
Ngô Bình xua tay: “Năm thì ít qua, linh khiếu luyện hình, đả thông càng nhiều thì thể chất càng mạnh. Hiện giờ, tôi đã khai thông được hai linh khiếu nên nhiều nhất chỉ hỗ trợ ông được hai linh khiếu thôi”.
Lạc Trường Sinh ngạc nhiên nói: “Chủ nhân có thể giúp tôi đả thông linh khiếu ư?”
Ngô Bình gật đầu: “Tuy linh khiếu của mỗi người là khác nhau, nhưng về bản chất thì tương tự, linh khiếu mà tôi đã đả thông có thể giúp ông”.
Vì thế, anh lấy Ngũ Hành Tiên Châm ra, sau đó truyền chân lực thuần dương vào rồi đả thông linh khiếu cho Lạc Trường Sinh.
Mười phút sau, chân lực thuần dương đã tích được nhiều, một tiếng động vang lên, Lạc Trường Sinh đã đả thông được linh khiếu thứ ba.
Sau đó, ông ta lập tức cảm thấy linh khí thuần dương trong cơ thể mình.
Ngô Bình cười nói: “Thế là thuận lợi rồi, ông củng cố tu vi đi”.
Lạc Trường Sinh cảm ơn rồi ngồi ngồi xếp bằng xuống hấp thu tiên lực thuần dương.
Ngô Bình có thể giúp người khác đả thông linh khiếu, chủ yếu là nhờ khả năng nhìn xuyên thấu của mình. Nếu không có khả năng này thì y thuật của anh có giỏi đến mấy cũng không làm được. Hơn nữa, bây giờ anh chỉ có thể giúp người khác đả thông linh khiếu tương tự với anh thôi, nhiều hơn nữa thì bó tay.
Lạc Trường Sinh tiếp tục tu luyện, còn Ngô Bình thì đi ra ngoài sân.
Giờ mới hơn ba giờ chiều, Lạc Mộng Trần tới tìm anh, cô ấy đã hấp thu xong đan dược nên trông gương mặt càng sáng ngời rạng rỡ hơn.
Cô ấy hào hứng nói: “Anh Ngô, đan dược này thật kỳ diệu, em cảm thấy tuổi thọ của mình tăng lên nhiều lắm”.
Ngô Bình nói: “Đương nhiên, anh dùng địa chi để luyện chế đấy, có thể giữ gìn nhan sắc trẻ trung”.
Lạc Mộng Trần sờ mặt rồi nói: “Đúng là mịn màng hơn thật, anh Ngô nhà em có suối nước nóng, hôm qua có tuyết, chúng mình đi tắm suối nước nóng đi”.
Ngô Bình đồng ý, sau đó cùng Lạc Mộng Trần lên suối nước nóng lộ thiên. Nó nằm ở một nơi riêng biệt, khói bốc lên nghi ngút.
Lạc Mộng Trần cởi đồ giúp Ngô Bình, sau đó cả hai cùng ngâm mình. Nước ấm khoảng 40 độ, rất vừa vặn.
Chương 605: Kiếm phù giết địch
Ngô Bình ngồi xuống, Lạc Mộng Trần xoa bóp cho anh rồi hỏi: “Anh Ngô Bình, ông cố đến gặp anh rồi à?”
Ngô Bình: “Ừm, anh vừa đả thông một linh khiếu giúp ông ấy, giờ ông ấy đang củng cố tu vi”.
Lạc Mộng Trần kinh ngạc nói: “Anh giỏi thế, cái gì cũng làm được. Sau này, nếu em đột phá lên cảnh giới Tiên Nhân, anh cũng đả thông linh khiếu cho em nhé?”
Ngô Bình: “Đương nhiên”.
Lạc Mộng Trần đã đột phá lên cảnh giới Tiên Thiên nhờ Ngô Bình giúp, việc đột phá lên Nhân Tiên chỉ là thời gian thôi. Thấy Ngô Bình đồng ý giúp mình, cô ấy không nhịn được mà thơm lên má anh.
Ngô Bình cười nói: “Mộng Trần, em đổi tên Viêm Long khác đi”.
Lạc Mộng Trần ngẩn ra: “Tại sao ạ?”
Ngô Bình: “Anh có ông anh kết nghĩa tên là Lục Nhiễm Trần, na ná tên em đấy”.
Lạc Mộng Trần: “Vâng, tên này là do ông cố đặt cho em, hay anh đặt tên khác cho em đi”.
Ngô Bình: “Em dùng tạm tên Đông Doanh là Hanami Tsukihime đi”.
Lạc Mộng Trần: “Vâng”.
Trong lúc được cô ấy mát xa cho, tay Ngô Bình bắt đầu không an phận. Một lát sau, Hanami Tsukihime đã ngồi xuống người anh với vẻ thẹn thùng.
Ngô Bình đang hưởng thụ được người đẹp phục vụ thì bên ngoài vang lên giọng nói của một cô gái.
“Cô chủ”.
Ngô Bình nghe thấy là giọng của Hoshi, anh hắng giọng nói: “Ra ngoài chờ đi”.
Nào ngờ Hoshi lại nói: “Chủ nhân ạ? Chủ nhân, có chuyện gấp, Hoshi có chuyện gấp cần bẩm báo”.
Hanami Tsukihime sắp lên cao trào, không muốn rời khỏi cơ thể Ngô Bình nên vẫn ngồi trên người anh rồi nói: “Hoshi và Miyo đều là người của em, sớm muộn họ cũng phải phục vụ anh nên cứ cho họ vào đi”.
Ngô Bình vẫn chưa quen nên với lấy cái khăn tắm rồi che phần dưới của hai người lại, nói: “Vào đi”.
Hai cô gái đẩy cửa vào, đó chính là Hoshi và Miyo, thấy Ngô Bình và Hanami Tsukihime đang quấn lấy nhau, hai cô gái đỏ mặt rồi quay đi.
Hanami Tsukihime: “Hoshi, có chuyện gì mà gấp thế?”
Hoshi đáp: “Cô chủ, đột nhiên có một tốp cao thủ xuất hiện ở gần đây, chúng ta đã bị bao vây rồi ạ”.
Hanami Tsukihime ngạc nhiên nói: “Cái gì?”
Hoshi: “Chắc là kẻ thù của lão gia, không biết tại sao họ lại biết lão gia ở đây”, lão gia mà cô ta nhắc đến là Lạc Trường Sinh.
Hanami Tsukihime biến sắc mặt, sau đó vội vàng định đứng dậy, nhưng lại bị Ngô Bình ấn xuống, anh nói: “Em sợ gì chứ?”
Hanami Tsukihime: “Anh, anh và mọi người mau rời khỏi đây đi”.
Ngô Bình nói: “Kẻ thù tự mò tới, xử lý họ luôn không phải tốt hơn à?”
Hanami Tsukihime ngẩn ra: “Xử lý họ luôn ư?”
Ngô Bình hỏi Hoshi: “Đã điều tra về họ chưa? Có tu sĩ Địa Tiên nào không?”
Hoshi: “Thưa chủ nhân, có hai tốp người đến do một tu sĩ Địa Tiên dẫn đầu ạ. Bên ngoài còn có bốn tu sĩ Nhân Tiên và vài cao thủ Thiên Tiên”.
Ngô Bình hơi ngạc nhiên vì có khá nhiều cao thủ, xem ra kẻ thù của Lạc Trường Sinh có thể lực không nhỏ.
Miyo nói: “Chủ nhân, hai tốp người này thuộc phái Chizu và phái Gensora. Ngày xưa, khi mới tới Đông Doanh, lão gia đã có xung đột với họ rồi giết chưởng môn của họ”.
Ngô Bình cười nói: “Ông Lạc nóng tính thế, hèn chi người ta tới trả thù. Hai cô lui đi, tiếp tục điều tra xem ai làm lộ tin tức”.
“Vâng”, Hoshi và Miyo đi ra ngoài.
Hanami Tsukihime: “Ngô Bình, không lẽ mình có gian tế à?”
Ngô Bình gật đầu: “Kẻ thù đến rất đúng lúc, khi cả anh và ông Lạc đều ở đây, chắc chắn đã có người báo tin”.
Hanami Tsukihime nhíu mày: “Nếu bắt được, em sẽ cho người đó sống không bằng chết”.
Nửa tiếng sau, hai người mới thoả mãn rồi mặc đồ vào, rời khỏi suối nước nóng.
Lạc Trường Sinh đã chờ sẵn ngoài phòng khách rồi.
“Chủ nhân, có kẻ thù tới”, ông ta nói.
Ngô Bình tò mò hỏi: “Ông Lạc, sao trông ông chẳng lo lắng gì thế?”
Lạc Trường Sinh cười nói: “Có chủ nhân ở đây thì tôi sợ gì nữa?”
Ngô Bình: “Ông tin tôi thế à? Ban nãy, tôi còn định chạy trốn đấy”.
Lạc Trường Sinh: “Dù chủ nhân không ở đây, tôi cũng có cách xử bọn này”, ông ta sống đã lâu, nên thừa kinh nghiệm rồi.
Ngô Bình xua tay: “Ông vẫn chưa khôi phục tu vi, lát tôi sẽ tặng ông một đòn sát thủ”.
Đường Thái Canh cho Ngô Bình bảy kiếm phù, uy lực của chúng rất mạnh, đủ để giết chân nhân.
Lạc Trường Sinh: “Cảm ơn chủ nhân, nhưng phái Gensora và phái Chizu đều là môn phái đã truyền thừa nhiều năm, hơn nữa còn có liên quan tới Nhẫn Giới nên không thể coi thường được”.
Ngô Bình: “Dù họ truyền thừa bao nhiêu năm thì cũng vậy thôi”.
Nói rồi, anh lấy ba lá kiếm phù ra rồi nói: “Chuyện của ông thì ông tự giải quyết, ba lá bùa này chắc đủ rồi”.
Lạc Trường Sinh sáng mắt lên nói: “Sát khí của mấy lá bùa này rất mạnh, chủ nhân lấy ở đâu vậy ạ?”
Ngô Bình: “Ông có biết Đường Thái Canh của Đường Môn không? Ông ấy cho tôi đấy”.
Lạc Trường Sinh hoảng hốt: “Đường Thái Canh còn sống ư?”
Ngô Bình: “Không những còn sống mà đã ở cảnh giới Địa Tiên tầng thứ tư rồi, sau này khéo còn đột phá lên tầng thứ năm đấy”.
Lạc Trường Sinh ngưỡng mộ nói: “Quá đỉnh! Ngày xưa, tôi cố lắm cũng chỉ đến cảnh giới Địa Tiên tầng thứ ba, muốn đột phá tiếp gần như là không thể”.
Ngô Bình: “Ông yên tâm, tôi đảm bảo tu vi của ông sẽ vượt Đường Thái Canh”.
Lạc Trường Sinh mửng rỡ: “Cảm ơn chủ nhân”.
Ngô Bình: “Được rồi, đừng nhiều lời nữa, đi giết địch đi”.
Lạc Trường Sinh đứng dậy đi ra ngoài, lập tức có cả tốp cao thủ bao vây ông ta. Tu sĩ ở cảnh giới nào cũng có, thậm chí còn có cả Nhân Tiên. Họ đều là người được Lạc Trường Sinh bồi dưỡng, cũng là thế lực giúp Hanami Tsukihime đứng vững ở Đông Doanh.
Ngô Bình hỏi: “Hanami, anh rất tò mò sao ông Lạc chỉ tin mỗi mình em?”
Lạc Trường Sinh không chỉ có một người con trai, ông ta có rất nhiều con cháu, nhưng lại chỉ tin mỗi Hanami Tsukihime, lạ thật!
Hanami Tsukihime: “Năm lên ba em mới được gặp ông cố, vừa gặp em ông cố đã vui lắm. Trước đó, bố em không có địa vị gì trong gia tộc cả, nhưng nhờ em mà bố đã được mọi người tín nhiệm hơn. Đến mẹ, ông nội và chú em cũng được trọng dụng”.
“Về sau, ông cố càng tập trung bồi dưỡng em hơn. Hoshi và Miyo cũng là vệ sĩ do ông cố chọn cho em đấy. ban đầu, em không biết vì sao, cho đến năm 15 tuổi thì ông cố mới nói cho em hay”.
Ngô Bình tò mò: “Nói gì?”
Hanami Tsukihime: “Ông cố bảo người không còn hi vọng gì trên con đường tu hành nữa rồi, nhưng em có thể thay đổi số mệnh của người. Ông cố bồi dưỡng em là để cảm ơn em sẽ giúp ông trong tương lai”.
Ngô Bình như có điều suy nghĩ: “Ông Lạc giỏi reo quẻ, xem ra đã biết mọi chuyện từ lâu, đúng là cáo thật!”
Lúc này, Lạc Trường Sinh đã dẫn mọi người ra nghênh chiến, Hanami Tsukihime cũng muốn đi nhưng bị Ngô Bình cản lại: “Đừng lo, xong ngay giờ ấy mà”.
Đúng như Ngô Bình đoán, trận đấu ở bên ngoài vừa bắt đầu, Lạc Trường Sinh đã dùng kiếm phù tấn công kẻ địch, không chừa một ai.
Sau khi ông ta tung kiếm phù ra, sát khí nổi lên khắp nơi, đến Ngô Bình còn cảm nhận được làn sóng kịch liệt.
Chưa tới mười phút, Lạc Trường Sinh đã dẫn người về, người ông ta dính đầy máu, đám thuộc hạ cũng thế, xem ra đã giết không ít người.
Ngô Bình hỏi: “Sao rồi?”
Lạc Trường Sinh cười nói: “Chủ nhân, tôi dùng kiếm phù giết tu sĩ Địa Tiên của phái Gensora, họ sợ quá đầu hàng luôn. Tu sĩ Địa Tiên của phái Chizu cũng chạy mất dép, đứa nào lơ ngơ là bị xử luôn. Sau trận này, phái Gensora coi như xong, còn phái Chizu cũng tổn thất lớn. Ngày mai, tôi sẽ dẫn người đi chiếm địa bàn của phái Gensora, đồng thời bắt phái Chizu phải nhường một phần lợi nhuận”.
Ngô Bình quét mắt nhìn, những món đồ này là đồ ma quỷ, hầu hết chúng đều có hồn ma được phong ấn bên trong. Vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn, anh hỏi: “Ông Lý à, số đồ này có từ đâu vậy?”
Lý Trường Thanh đáp: “Tất cả đều được ông nội tôi truyền lại. Xuất xứ cụ thể của chúng thì tôi thật sự không rõ”.
Ngô Bình nhìn ông ta chằm chằm: “Ông mời tôi đến đây không chỉ vì muốn tôi nhìn đồ của ông đâu nhỉ?”
Lý Trường Thanh ôm quyền: “Anh Ngô, đúng là tôi có chuyện cần nhờ vả!”
Ngô Bình hỏi: “Có phải có ma quỷ phá phách trong nhà ông không?”
Lý Trường Thanh cười khổ: “Anh Ngô quả là lợi hại. Tôi còn chưa nói mà anh đã biết rồi”.
Ngô Bình nói: “Chuyện này đâu cần phải đoán. Nhiều đồ vật ma quỷ trong nhà như vậy, không bị ma ám mới lạ”.
Lý Trường Thanh thở dài: “Trước đây chúng chỉ phá trong phạm vi nhỏ thôi, giờ thì lộng hành hơn, cả ban ngày cũng phá”.
Ngô Bình bảo: “Ma chỉ là cách gọi của dân gian, người tu hành chúng tôi gọi chúng là âm linh. Nơi ông ở có âm khí quá nặng, chắc chắn không chỉ bị ma quỷ phá phách ngày một ngày hai”.
Lý Trường Thanh gật đầu: “Phải. Lúc tôi còn bé thỉnh thoảng sẽ bị ma ám, nhưng bây giờ chúng ghê gớm hơn xưa nhiều”.
Ngô Bình hỏi: “Tình hình nghiêm trọng như vậy mà ông không nhờ cao nhân nào đến giúp sao?”
Lý Trường Thanh cười khổ: “Tôi từng mời cao nhân khắp nơi rồi ấy chứ. Anh họ Đường Hi của tôi cũng biết chuyện này, tôi còn nhờ ông ấy mời một vị pháp sư Xiêm La đến giúp. Kết quả, người đó không chỉ không trị được bọn ma quỷ mà còn bị chúng làm cho phát điên”.
Ngô Bình nhìn ông ta: “Hôm nay ông đến đầm Quỷ Khiếu cũng vì chuyện này nhỉ?”
Lý Trường Thanh đáp: “Phải. Tôi nghe nói nơi tập trung nhiều ma quỷ chắc chắn có bảo vật. Tôi cũng chỉ muốn thử vận may, xem có tìm được bảo vật trấn ma nào không”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi bảo: “Ông chuẩn bị một căn phòng thật yên ắng để tôi vẽ vài lá bùa trước”.
Lý Trường Thanh cả mừng, bèn mời Ngô Bình đến một nhà trúc riêng biệt. Nơi này cực kỳ yên tĩnh, không bị ai quấy rầy.
Sắp xếp xong xuôi, cô gái kia mới hỏi: “Ông nội ơi, vẽ bùa có hữu dụng không ạ?”
Lý Trường Thanh trừng mắt với cháu gái: “Cháu thì biết cái gì. Khoan nói đến chuyện anh Ngô là Nhân Tiên, riêng việc anh ấy biết vẽ bùa đã là rất đáng gờm rồi”.
Ông ta là người dày dạn kinh nghiệm giang hồ, biết rằng bùa không phải là thứ mà ai cũng vẽ được. Chỉ có những người có truyền thừa chính tông mới biết vẽ bùa. Vẽ bùa giống như luyện đan, cần thiên phú và truyền thừa.
Thầy vẽ bùa thật sự cũng hiếm có như thầy luyện đan vậy. Những loại bùa đang lưu hành trên thị trường hầu hết đều là loại kém chất lượng, không có tác dụng mấy. Bùa tiên thật sự có thể chế ngự thần và giết ma quỷ, uy lực khủng khiếp!
Lúc này, có một người làm vội vã chạy đến: “Thưa ông chủ, đại sư Cát, Cát Quảng Minh của Mao Sơn đến rồi ạ!”
Lý Trường Thanh ngẩn ra, đoạn vỗ trán: “Chết thật! Quên mất chuyện này. Mau mời khách vào!”
Người trung niên hỏi: “Bố à, anh Ngô đang ở đây, đại sư Cát cũng đã đến. Chúng ta mời hai người đến cùng lúc, e là hơi thất lễ?”
Lý Trường Thanh cười khổ: “Tình cờ thôi mà. Đây cũng là chuyện bất khả kháng. Đi, ra tiếp khách với bố”.
Bây giờ Ngô Bình đang đứng trước bàn làm việc, tay cầm bút Điểm Lòng, lòng thanh tịnh. Đạo Diệp trong đan điền của anh đang run lên, phóng ra một tia sáng. Tia sáng này và chân khí Thuần Dương cùng truyền vào bút Điểm Lon rồi hạ xuống tờ giấy bùa.
Vẽ xong một lá bùa, anh bỗng thấy hơi mệt, lập tức ngồi xuống nghỉ ngơi. Nhìn thấy tiên vận của lá bùa tiên do mình vẽ ra đang lưu chuyển, quang minh chính đại, anh đã thấy rất hài lòng.
“Bùa Thuần Dương này tốt thật, ít nhất phải là bùa bậc hai”, anh tự nhủ.
Vẽ bùa cũng có cấp bậc, chia thành bùa không thành phẩm và bùa thành phẩm. Bùa thành phẩm kém nhất là bậc bảy, tốt nhất là bậc một. Anh có thể vẽ ra bùa bậc hai đã rất đáng quý rồi.
Nghỉ ngơi một lúc, anh lại dùng bàn tay, mượn lực của nó để vẽ bốn lá bùa Thiên Vương Trảm Quỷ. Bùa Thiên Vương Trảm Quỷ chỉ có bậc bốn nhưng uy lực rất mạnh.
Sau đó anh vẽ thêm hai lá bùa Thuần Dương. Cầm bảy lá bùa trong tay, anh cảm thấy đủ dùng rồi, bèn đẩy cửa bước ra.
Vừa ra khỏi phòng, anh đã nhìn thấy bố con Lý Trường Thanh đang đi cùng một thanh niên chưa đầy ba mươi tuổi ở cách đó không xa. Có đến bốn người theo sau thanh niên ấy, gồm hai nam hai nữ, tuổi chỉ tầm mười lăm, mười sáu.
Nhác thấy Ngô Bình, Lý Trường Thanh nhanh chóng tiến lại gần, cười nói: “Anh Ngô, trùng hợp quá. Đại sư Cát, Cát Quảng Minh của Mao Sơn cũng đến đây để giúp tôi trừ ma”.
Ngô Bình hơi bất ngờ. Mao Sơn rất nổi tiếng, thời Cổ Đại từng xuất hiện Tam Mao chân quân. Mà người có thể được gọi là chân quân, ít nhất phải là cao thủ Địa Tiên cảnh giới sáu.
Anh cũng không để bụng, ôm quyền chào Cát Quảng Minh: “Đại sư Cát, hân hạnh”.
Cát Quảng Minh liếc nhìn Ngô Bình bằng ánh mắt không mấy thiện chí, hờ hững bảo: “Lý Trường Thanh, ông không tin tôi nên mời thêm người khác ư?”
Lý Trường Thanh giật thót, cuống quýt đáp: “Đại sư Cát hiểu lầm rồi. Anh Ngô chỉ tình cờ đi ngang, tiện thể vào xem giúp tôi. Lý Trường Thanh này vô cùng kính trọng đại sư, tuyệt đối không có ý khinh thường”.
Cát Quảng Minh hừ giọng: “Nếu đã vậy thì bảo người này tránh xa một chút, đừng để ảnh hưởng đến chuyện làm phép của tôi!”
Ngô Bình nể mặt Mao Sơn, vốn muốn tỏ thái độ khách sáo với Cát Quảng Minh. Nào ngờ kẻ này lại ngông cuồng và bất lịch sự đến vậy. Thế là anh cười ha ha: “Lý Trường Thanh, một chuyện không thể nhờ hai người. Chuyện nhà ông, ông muốn nhờ tôi giúp hay nhờ người này, ông quyết định đi”.
Lý Trường Thanh lập tức khó xử. Ngô Bình là nhân tài Đường Môn, ngay cả Đường Hi còn kính trọng, một nhân vật cỏn con ở huyện nhỏ bé như ông ta tất nhiên không dám mạo phạm. Cát Quảng Minh là người của Mao Sơn, Mao Sơn vang danh khắp thiên hạ, không thua kém chùa Đại Thiền. Ông ta cũng không dám đắc tội thế lực này.
Cát Quảng Minh đang thấy khó chịu lắm, thầm nghĩ tên này là ai mà dám đối chọi với người bắt ma chuyên nghiệp như gã.
Gã cười khẩy, bỗng đổi ý: “Xem ra cậu bạn này cũng biết trừ ma. Hay là chúng ta ai làm việc nấy, không ảnh hưởng đến nhau, cậu thấy thế nào?”
Ngô Bình đáp: “Cũng được. Tôi cũng muốn xem đệ tử của Mao Sơn lừng danh có biết bắt ma thật không”.
Gương mặt Cát Quảng Minh tối sầm lại: “Mao Sơn có biết bắt ma hay không, cậu sẽ biết ngay thôi! Nhưng cậu, e là còn chưa nhìn thấy ma bao giờ đâu nhỉ? Tôi khuyên cậu nên cẩn thận một chút, đừng để âm linh ám vào người, vì tôi chắc chắn sẽ không cứu cậu đâu!”
Ngô Bình nói: “Anh cứ yên tâm. Nếu anh bị âm linh nhập, tôi nhất định sẽ cứu anh”.
“Hừm!”
Cả hai trừng mắt với nhau, rồi đi theo hai hướng khác nhau.
Lý Trường Thanh cười khổ, vội vàng bảo con trai đi theo Ngô Bình, còn ông ta đi theo Cát Quảng Minh.
Người trung niên đi theo Ngô Bình là Lý Bảo Khôn - con trai Lý Trường Thanh. Ông cười nói: “Anh Ngô định bắt đầu từ đâu?”
Ngô Bình đáp: “Tất nhiên là tìm ma trước”.
Nói đoạn, anh sử dụng năng lực nhìn thấu vạn vật. Khu vườn trúc rộng lớn này có rất nhiều âm khí. Có một số nơi âm khí hội tụ, âm khí như thực thể vậy, đã tạo thành âm sát!
Anh nhìn chằm chằm vào nơi có âm khí nặng nhất. Đó là một căn nhà bỏ hoang, cỏ mọc um tùm cả trong lẫn ngoài, cỏ dại mọc cao bằng một người.
Rừng trúc có diện tích vài trăm mẫu nên có rất nhiều căn nhà như thế. Mà đây là căn nhà cổ xưa, có vẻ theo lối kiến trúc nhà Thanh.
Thấy Ngô Bình dừng lại trước căn nhà này, gương mặt Lý Bảo Khôn hơi tái đi: “Anh Ngô à, chúng ta sang nơi khác được không?”
Ngô Bình nhìn căn nhà một lúc mới hỏi: “Sao, ông sợ à?”
Lý Bảo Khôn cười khổ: “Căn nhà này khá lâu đời, chính là nơi bị ma ám sớm nhất. Không giấu gì anh, đã có ba người tài giỏi chết trong đó, còn có hai người phát điên”.
Ngô Bình gật đầu: “Yên tâm đi. Tôi đã dám đến đây thì không sợ thứ bên trong”.
Dứt lời, anh đã rảo bước đến trước cửa rồi nhẹ nhàng đẩy cánh cửa cổ ra. Cửa đã mục từ lâu. Anh vừa đẩy nhẹ, nó đã đổ ầm xuống đất, khiến đàn chim bay tán loạn.
Chương 602: Biến thành tro bụi
Ở phía sau, Lý Bảo Khôn rất lo lắng, vội vàng nói: “Mong anh Ngô cẩn thận!”
Ông nói vậy nhưng lại không dám đi theo, chỉ đứng cách cửa mười mét, nét mặt căng thẳng vô cùng.
Ngô Bình quan sát căn nhà mọc cỏ um tùm ấy một lúc rồi nhấc chân bước vào trong. Cương khí trong người anh chấn động. Những nơi anh đi qua, cỏ cây đều tự động tách ra và để lộ mặt đất.
Nhờ năng lực nhìn thấu vạn vật, anh thấy âm khí ở đây như thực thể vậy, đã ngưng tụ thành âm sát!
Hiệu quả của âm sát không thua kém sát lực Bạch Cốt mà anh từng gặp trước đây, nó có tính ăn mòn rất mạnh. Vậy nên mọi thứ trong căn nhà này đều mục cả. Phiến đá trên mặt đất vừa giẫm đã vỡ nát, bể cá vàng kia vừa bóp đã biến thành bột mịn. Không khí nhớp nháp và ẩm ướt, khiến người ta cực kỳ khó chịu.
Đột nhiên, tà khí xung quanh cuộn trào, một màn sương đen ngòm che khuất tầm nhìn. Đứng ngoài cửa, Lý Bảo Khôn bàng hoàng thốt lên: “Anh Ngô, mau ra đây!”
Nhưng Ngô Bình dường như không nghe thấy, vẫn tiếp tục đi vào trong. Anh bước lên bậc thềm, tiến vào đại sảnh. Mọi thứ trong sảnh đều mục nát. Khung cửa vừa chạm đã hỏng, sơn bong ra, mùi ẩm mốc xộc tới khiến Ngô Bình phải nín thở.
Không ngờ còn có dây leo mọc trong phòng khách, phủ kín đồ nội thất. Thân rễ của dây leo màu đen, bề mặt còn mọc gai nhọn.
Bước vào phòng khách liền tiếng cười u ám vang lên trong đầu Ngô Bình. Tiếng cười như phát ra từ chín tầng địa ngục, văng vẳng khắp nơi, lạnh lẽo thê lương.
Ngô Bình cười khẩy: “Thứ âm linh cỏn con mà cũng dám lộng hành trước mặt bổn tiên? Mau chóng hiện thân đi, bằng không tao sẽ khiến mày hồn xiêu phách tán!”
Tiếng cười ấy biến mất, sương dày cuộn trào, ngưng tụ thành hình dạng cô gái, tiến về phía Ngô Bình, tà khí xung quanh vô cùng khủng khiếp.
Ngô Bình cười lạnh lùng, lấy chuỗi ba mươi sáu hạt châu ra, truyền chân khí vào đó. Ngay lập tức, hạt châu phát ra ánh sáng, khí của âm sát xung quanh dần tiêu tan.
Tà khí hình người ấy hét lên rồi lập tức biến mất.
Ngô Bình giận dữ nói: “Rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt!”
Anh phất tay, một lá bùa Thuần Dương bay ra, đóng “cộp” vào nóc phòng. Bùa Thuần Dương phát ra tiên quang chín màu, nhờ nó chiếu rọi, cả căn phòng lập tức ấm áp như mùa xuân, mọi khí âm sát đều bị quét sạch.
Lúc này, một giọng nữ vẳng lên trong đầu Ngô Bình: “Chống lại ta, ta sẽ giết ngươi!”
Giọng nói ấy vừa lạnh lùng vừa tàn nhẫn. Ngô Bình chỉ đáp: “Được thôi, tao đang chờ đây”.
Dứt lời, anh lại đến căn phòng thứ hai, vung tay, ném lá bùa Thuần Dương thứ hai. Cứ như vậy, ba căn phòng của gian nhà chính đều được anh đóng đinh một lá bùa Thuần Dương.
Tiên lực Thuần Dương chầm chậm toả ra, tà khí trong phòng đã biến mất. Giọng nói kia ngày một giận dữ: “Chết tiệt! Ranh con, ta phải giết ngươi!”
Căn phòng này là nơi ẩn mình của âm linh ấy, nay lại bị bùa Thuần Dương chiếu soi và sưởi ấm. Âm linh như bị thiêu trên lửa, khó chịu vô cùng.
Ngô Bình hờ hững nói: “Tao đã cho cơ hội mà mày không quý trọng. Bây giờ dù mày có cầu xin tao thì cũng muộn rồi”.
Nói đoạn, anh cong tay lại, bắt đầu niệm một đoạn chú quỷ tiên. Đoạn chú này được ghi chép trong phiến ngọc, có nguồn gốc từ phái Thiên Quỷ thời Tiên quốc, khi kích hoạt có thể khắc chế âm linh.
Ngay lập tức, cả căn nhà vang vọng giọng nói như tiếng chuông rền của Ngô Bình. Một cái bóng xám méo mó chui lên từ mặt đất, đào đất khắp nơi như một con chuột hòng lẩn trốn khỏi đoạn chú kia.
Nhưng vô ích, chú của Ngô Bình văng vẳng khắp mọi nơi. Nó không trốn được, đột nhiên gào lên rồi nhào về phía anh.
Ngô Bình đã sớm có chuẩn bị, vung bùa Thiên Vương Trảm Quỷ ra. Một luồng sáng vàng đập vào cái bóng xám ấy, hai vật va chạm nhau rồi nổ tung giữa không trung. Bóng xám phát ra tiếng kêu thê thảm rồi bị nổ thành tro bụi.
Bụi bay mù mịt rợp trời, song ánh mắt của Ngô Bình lại ghim chặt vào mặt đất. Ở vị trí cái bóng xám ấy chui lên, cách mặt đất khoảng một mét, có chôn một cái lọ. Trong lọ đặt một hình người nhỏ khắc bằng ngọc, dài chừng ba mươi xen-ti-mét.
Âm linh ở đây có liên quan đến người ngọc ấy. Loại ngọc này gọi là ngọc ma, có thể ôn dưỡng âm linh. Âm linh yếu ớt khi chui vào nó có thể mạnh lên rất nhanh.
Anh lấy kiếm Hắc Long ra, chỉ vài phát đã đào được cái lọ. Mở nắp ra, ngoài người ngọc, anh còn tìm được một ít lá vàng, nặng hơn hai mươi lăm ký.
Tất nhiên Ngô Bình không khách sáo, thu thập toàn bộ vào nhẫn.
Lúc này, tà khí trong căn nhà đã tiêu tan sạch sẽ. Anh thu lại ba lá bùa Thuần Dương rồi ra khỏi nơi này.
Bên trong kinh thiên động địa là thế nhưng Lý Bảo Khôn đứng bên ngoài không hề nghe thấy gì. Thấy anh bước ra, ông vội vàng hỏi: “Anh Ngô có phát hiện gì không?”
Ngô Bình đáp nhẹ: “Âm linh trong nhà đã bị tôi giết chết. Ông có thể vào xem”.
Lý Bảo Khôn nuốt nước bọt: “Anh Ngô à, trong nhà có an toàn không?”
Anh trả lời: “Yên tâm đi, bây giờ nó chỉ là một căn nhà bình thường thôi”.
Lý Bảo Khôn đánh bạo bước vào trong. Căn nhà không còn vẻ u ám như trước, còn ấm áp vô cùng. Ông mừng rỡ nói: “Tốt quá, ở đây không còn ma nữa!”
Ngô Bình bảo: “Đi thôi, sang nơi khác”.
Âm khí ở vườn trúc này không chỉ ngưng tụ ở một nơi. Anh muốn đi xem một vòng, ở đâu có ma quỷ thì diệt sạch.
Đúng lúc này, có một tiếng động rất lớn nghe như tiếng sấm vang rền ở phía sau.
Ngô Bình hơi cau mày: “Bùa sấm?”
Sau đó có một bóng người chạy nhanh về phía anh, là Lý Trường Thanh. Lúc này Lý Trường Thanh đang rất hoảng sợ, kêu lên: “Anh Ngô à, anh mau đi xem giúp tôi với, Cát Quảng Minh bị nhập rồi!”
Ngô Bình kinh ngạc. Cát Quảng Minh là đệ tử Mao Sơn mà cũng bị nhập ư?
Anh đứng im, lạnh lùng nói: “Cát Quảng Minh bị nhập thì liên quan gì đến tôi?”
Lý Trường Thanh cuống quýt: “Anh Ngô à, bây giờ không phải là lúc so đo với Cát Quảng Minh. Nếu anh đến muộn thêm chút nữa thì Cát Quảng Minh xong đời!”
Sau khi bị âm linh nhập, năm phút đầu tiên chính là thời gian vàng. Một khi năm phút trôi qua, người đó sẽ biến thành con rối của âm linh, thần linh cũng khó cứu!
Dù sao Ngô Bình cũng không phải kẻ ác độc. Tuy anh rất khó chịu với Cát Quảng Minh nhưng vẫn quyết định cứu mạng gã: “Dẫn đường!”
Cả hai vội vàng đến hiện trường. Đây là nhà thờ họ Lý, một nhà thờ tổ rất lâu đời. Trước nhà thờ tổ, gương mặt Cát Quảng Minh đã ngập tràn khí đen, đôi mắt trắng dã, đang phát ra tiếng cười như tiếng cú đêm.
“Các ngươi đều phải chết!”, gã cười quái dị, đoạn bổ nhào về cô bé mà gã dẫn theo.
Cô bé ấy giật thót, còn chưa tránh kịp đã bị gã vồ ngã xuống đất.
Cô bé sợ hãi hét lên, còn tưởng mình sắp chết rồi. Đúng lúc này, có một bàn tay bóp cổ Cát Quảng Minh từ phía sau. Cát Quảng Minh nổi giận, bèn quay người chưởng một cái. Song chưởng này đập vào người đối phương hệt như đập vào đá tảng vậy.
Người ra tay tất nhiên là Ngô Bình. Anh cười lạnh lùng: “Tao đếm đến ba, rời khỏi cơ thể này, nếu không tao sẽ khiến mày biến thành tro bụi!”
Âm linh này nào biết sợ anh. Nó kêu lên một tiếng quái dị, đấm đá lung tung, nhưng làm cách nào cũng không thoát khỏi sự kìm kẹp của Ngô Bình.
Ngô Bình cười khẩy: “Không biết thân biết phận, chết đi!”
Tay còn lại của anh dán một lá bùa Thuần Dương lên trán Cát Quảng Minh. Tiên lực Thuần Dương truyền vào, toàn thân gã bốc khói, phát ra tiếng la hét thảm thương.
Chưa đầy ba giây, âm linh đã không chịu nổi, đành phải rời khỏi cơ thể gã, biến thành một cái bóng xám lao vào nhà thờ tổ.
Toàn thân run rẩy, Cát Quảng Minh dần tỉnh táo lại. Bây giờ gã rất yếu ớt, nước mắt và nước mũi đều chảy ròng ròng.
Ngô Bình đặt gã xuống đất, chân khí Thuần Dương tuần hoàn trong cơ thể. Anh bảo: “Nghỉ ngơi đi”.
Nói xong, anh xoay người tiến vào nhà thờ tổ.
Cát Quảng Minh rất xấu hổ. Trước đó gã còn xem thường Ngô Bình, ban nãy nếu không nhờ người ta cứu giúp thì gã xong đời rồi!
Thế là gã hét lên: “Anh Ngô, hãy cẩn thận!”
Ngô Bình không trả lời. Chẳng mấy chốc, nhà thờ tổ đã vọng ra một tiếng hét, sau đó là một tiếng động cực lớn.
Chương 579: Yêu tiên
Lúc này, Ngô Bình đang nhìn chằm chằm vào bức tượng tà thần. Không biết bức tượng này đã được đặt trong nhà thờ tổ bao lâu, ít nhất phải có mười mấy âm linh ám vào nó rồi.
Âm linh trong bức tượng này đã bị anh dùng bùa Thuần Dương giết chết. Nhưng anh cảm thấy bức tượng tà thần này vẫn còn thứ dơ bẩn, mà đối phương còn thuộc hạng yêu tà!
Hiển nhiên, tu vi của đối phương rất cao, yêu khí gần như bằng không. Phiến ngọc có ghi chép, yêu quái có thể loại bỏ hoàn toàn yêu khí chính là yêu tiên!
Thực lực của yêu tiên còn đáng sợ hơn quỷ tiên rất nhiều! Kẻ trở thành yêu luôn cần cơ duyên rất lớn, dù sao thì linh trí của động vật kém xa con người, tu hành khó hơn loài người gấp trăm nghìn lần!
“Yêu quái trong bức tượng này, hãy mau hiện thân để tránh khỏi thương vong!”, anh lạnh lùng nói, đồng thời lấy bùa luyện yêu ra.
Bùa luyện yêu này được anh lấy từ mai rùa, uy lực khủng khiếp!
Bùa vừa lấy ra, bức tượng đã phát ra ánh sáng xanh, một giọng nói cứng rắn cất lên: “Thượng tiên tha mạng!”
Ngô Bình cười khẩy: “Ngươi hãy hiện thân ngay lập tức!”
“Vâng”.
Sau đó, một con chuột lớn lông trắng cao hơn nửa mét nhảy ra từ phía sau bức tượng và quỳ xuống trước mặt Ngô Bình, chắp tay vái chào anh như con người vậy.
Ngô Bình tò mò nhìn con chuột. Khi nó đứng lên sẽ cao đến một mét ba, một mét tư, thật sự rất to!
Anh hỏi: “Yêu quái, vì sao lại ở đây hại người?”
Con chuột lớn vội đáp: “Thượng tiên, tiểu yêu không hại người, chỉ mượn tượng thần này lấy chút hương khói”.
Ngô Bình hỏi: “Ngươi bảo ngươi không hại người, vậy âm linh trước đó không phải do ngươi sai khiến?”
Con chuột vội vã lắc đầu: “Thượng tiên, những âm linh ấy không liên quan đến tôi. Có một rương pháp khí quỷ được chôn cách mặt đất mười mét. Chúng chính là âm linh sống trong pháp khí quỷ! Tôi còn khuyên chúng đừng hại người, nhưng chúng không có linh trí, không nghe lời tôi. Trước đây tôi còn từng giết vài âm linh, sau này thì chẳng buồn để tâm nữa. Hôm nay bọn chúng chọc phải thượng tiên, chết cũng đáng kiếp”.
Ngô Bình bèn hỏi: “Ngươi tu luyện ở đây bao lâu rồi?”
Con chuột đáp: “Thưa thượng tiên, đã hơn một trăm năm”.
Ngô Bình quét mắt nhìn vài lần. Con chuột lớn này đã luyện ra nguyên thần, năng lực có thể so với Địa Tiên thuộc cảnh giới chân nhân.
Anh nói: “Niệm tình ngươi tu hành không dễ dàng, hôm nay ta tha mạng cho ngươi”.
Con chuột lớn vô cùng cảm kích, rối rít vái lạy: “Cảm ơn thượng tiên đã tha bổng!”
Ngô Bình thấy nó có nhân tính, bèn bảo: “Cách tu hành của con chuột nhà ngươi e là còn sai sót. Hai ta gặp nhau cũng là một cái duyên. Thôi vậy, ta sẽ truyền một bộ phương pháp hít thở cho ngươi. Nhớ kỹ đấy”.
Con chuột mừng rỡ khôn xiết: “Cảm ơn thượng tiên! Tiểu yêu đang thiếu một bộ phương pháp hít thở!”
Ngô Bình truyền một bộ phương pháp hít thở trung thừa cho nó ngay tại đây. Bộ phương pháp hít thở này không có gì đặc biệt, nhưng cực kỳ hợp với loài yêu.
Con chuột lớn học một lần đã hiểu ngay, lại vái anh ba cái: “Đại ân đại đức của thượng tiên, cả đời tiểu yêu cũng không quên!”
Ngô Bình đáp: “Đi đi!”
Con chuột lớn lập tức nhảy ra khỏi nhà thờ tổ, khi rời đi còn nhìn Cát Quảng Minh một cái, sau đó tung người biến mất.
Cát Quảng Minh tái mặt, kinh ngạc hô lên: “Yêu tiên!”
Ra khỏi nhà thờ tổ, Ngô Bình nói với Lý Trường Thanh vẫn đang sợ hãi: “Bên dưới nhà thờ tổ này chôn rất nhiều pháp khí quỷ, ông mau sai người đào lên đi”.
“Được, được”, Lý Trường Thanh vội vã gọi người vào.
Cát Quảng Minh cũng tiến lại, ái ngại chắp tay với anh: “Cảm ơn anh Ngô đã cứu mạng tôi!”
Ngô Bình lạnh lùng đáp: “Anh là đệ tử Mao Sơn. Tôi chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt, không dám nhận đại lễ này”.
Cát Quảng Minh hoảng hốt nói: “Anh Ngô xin đừng nói vậy, tôi đã xấu hổ lắm rồi”.
Ngô Bình hỏi gã: “Rõ ràng ban nãy anh đã dùng bùa Ngũ Lôi, tại sao vẫn không thể giết chết âm linh?”
Cát Quảng Minh cười khổ: “Tôi dùng bùa sấm giết chết hai âm linh, nào ngờ còn có một âm linh lợi hại hơn đánh lén tôi. Thế là tôi bất cẩn để nó nhập vào người. Hầy, để anh Ngô chê cười rồi”.
Ngô Bình nói nhẹ tênh: “Đúng là anh rất kém cỏi”.
Thế mà Cát Quảng Minh lại không phản bác, chỉ bảo rằng: “So với anh Ngô, quả thật tôi còn kém xa. Ban nãy con yêu kia suýt chút nữa đã lột da rút gân tôi rồi”.
Ngô Bình đáp: “Yêu tiên kia thấu hiểu nhân tính, tôi đã tha cho nó một mạng”.
Cát Quảng Minh vội vàng nói: “Anh Ngô, trước đó tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn. Anh khoan dung độ lượng không chấp nhất kẻ tiểu nhân này, xin đừng để bụng”.
Ngô Bình không phải là người hẹp hòi, chỉ trả lời: “Nói hay lắm”.
Lý Trường Thanh cười bảo: “Hai vị vất vả rồi. Tôi lập tức sai người chuẩn bị rượu thịt, đền đáp hai vị thật chu đáo”.
Ngô Bình đáp: “Không vội. Vườn trúc vẫn còn vài nơi âm khí rất nặng. Tôi đi xem trước đã”.
Sau đó anh lại đi kiểm tra thêm vài nơi, quả nhiên vẫn còn âm khí tiềm ẩn. Nguyên nhân đều liên quan đến pháp khí quỷ cả, anh sai người làm đào lên không ít pháp khí quỷ.
Đến giữa trưa, một đống pháp khí quỷ chất trước nhà, đủ kiểu đủ loại.
Cát Quảng Minh cũng kinh ngạc vô cùng: “Anh Ngô, không ngờ lại đào được nhiều pháp khí quỷ như vậy. Chuyện này thật bất thường!”
Ngô Bình gật đầu, đoạn nhìn sang Lý Trường Thanh: “Ông Lý, tốt nhất là ông nên nói thật!”
Nét mặt Lý Trường Thanh rất rối rắm. Vài giây sau, ông ta mới thở dài: “Đây vốn là bí mật nhà họ Lý. Nếu anh Ngô đã hỏi, tôi đành nói vậy”.
Ngay sau đó, ông ta kể cho Ngô Bình và Cát Quảng Minh về lịch sự của tổ tiên nhà họ Lý.
Cuối thời nhà Thanh, quân Thái Bình tiến vào Giang Nam. Tổ tiên của họ Lý chính là Lý Tú Thành thuộc quân Thái Bình nổi dậy vào giai đoạn sau.
Lý Tú Thành học quỷ đạo, sau này trở thành trụ cột của quân Thái Bình, tận dụng cơ hội tu luyện quỷ đạo, chế tạo ra pháp khí quỷ. Giữa biển máu xác người, quỷ thuật của Lý Tú Thành càng ngày càng lợi hại, nuôi dưỡng ra một lượng lớn hung linh ác quỷ, thuận lợi vô cùng.
Rồi sau đó có cao nhân ra tay giết chết Lý Tú Thành. Một người vợ lẽ của Lý Tú Thành lúc ấy đang có thai, bèn dẫn theo tôi tớ, thu dọn vài rương đồ rồi bỏ trốn, cuối cùng dừng chân ở huyện Ninh Lạc.
Về sau, người vợ lẽ này hạ sinh con trai, chính là ông nội của Lý Trường Thanh. Lúc bỏ trốn, họ đã mang theo rất nhiều pháp khí quỷ. Người vợ lẽ ấy biết cách điều khiển ma quỷ, nhờ vậy mà nhà họ Lý đã nhanh chóng có chỗ đứng vững chắc ở huyện Ninh Lạc.
Quỷ đạo hại thân, người vợ lẽ mới bốn mươi mấy tuổi đã qua đời. Ông nội của Lý Trường Thanh còn nhỏ tuổi, chưa học được toàn bộ truyền thừa. Đến đời Lý Trường Thanh thì học càng ít hơn.
Biết được nguồn gốc của số pháp khí quỷ này rồi, Ngô Bình nói: “Những pháp khí quỷ này vô cùng cổ xưa, chắc chắn năm ấy Lý Tú Thành từng đi vào một nơi nào đó”.
Lý Trường Thanh hỏi: “Anh Ngô à, vậy phải xử lý mấy món đồ này như thế nào?”
Ngô Bình đáp: “Vẫn có vài món pháp khí quỷ còn phong ấn âm linh, để lại chỉ gây hoạ. Thế này đi, tôi và Cát Quảng Minh sẽ giúp ông tiêu huỷ một phần, và mang đi một phần. Ông thấy sao?”
Bây giờ Lý Trường Thanh chẳng còn trông đợi gì vào số pháp khí quỷ này nữa, vội vàng đồng ý.
Sau đó, ông ta mở tiệc chiêu đãi Ngô Bình và Cát Quảng Minh. Trên bàn rượu, Cát Quảng Minh vô cùng cung kính và khách sáo với Ngô Bình.
Tuy Cát Quảng Minh cao ngạo, nhưng một khi đã có lòng kết giao với người khác thì cũng là người giàu tình cảm. Ngô Bình khá xem trọng gã.
Lúc trò chuyện, Ngô Bình mới biết Mao Sơn cũng có đạo trường ở Địa Tiên Giới, còn có một vị chân quân trấn giữ. Bên ngoài phái Mao Sơn có hai vị chân nhân, một trong hai chính là ông nội của Cát Quảng Minh - Cát Thiên Thuận.
Đệ tử Mao Sơn trải khắp thiên hạ, trong triều cũng có rất nhiều đệ tử phái Mao Sơn.
Uống được vài ly rượu, Cát Quảng Minh nói: “Anh Ngô à, nếu có thời gian, anh nhất định phải ghé thăm phái Mao Sơn chúng tôi”.
Ngô Bình cười đáp: “Được. Qua năm mới, tôi nhất định sẽ đến”.
Bây giờ Cát Quảng Minh có cảm giác mình và Ngô Bình gặp nhau quá muộn, rất muốn ở cùng anh thêm vài ngày nữa. Song Ngô Bình còn có việc, đã rời đi ngay trong chiều hôm đó.
Năm giờ chiều, anh lên máy bay chở khách, bay đến Đông Doanh với tư cách du khách.
Anh là người của Thần Võ Ti, vì vậy phải dùng bí danh “Ngô Nhàn”, thân phận là bác sĩ.
Sau khi máy bay cất cánh, Ngô Bình nhắm mắt nghỉ ngơi. Nửa giờ sau, máy bay gặp phải luồng không khí mạnh, anh mở bừng mắt.
Ngô Bình ngồi ở khoang phổ thông, cửa sổ ở bên phải. Lúc này anh nhìn ra ngoài, thấy máy bay đang bay giữa tầng mây.
Chương 604: Gia đình đoàn tụ
Có một cô gái khoảng 20 tuổi ngồi bên trái Ngô Bình, cô ấy trông khá ưa nhìn, ăn mặc thì giản dị. Từ lúc lên máy bay, cô ấy chỉ lặng lẽ đọc sách, giờ gặp phải luồng khí lưu thì cô ấy mới gập sách lại rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngô Bình mỉm cười rồi lấy một túi nho khô trong túi ra đưa cho cô ấy: “Cô ăn không?”
Cô gái xua tay: “Tôi không ăn đâu, cảm ơn anh”.
Ngô Bình cũng không khách sáo mà ngồi ăn một mình luôn. Đây là đồ do Đường Băng Vân chuẩn bị, tất cả đều là những món ăn vặt bổ dưỡng, vì dụ như nho khô này được làm từ những quả nho ngọt nhất, cả mẫu chỉ cho ra được vài cân.
Cô gái chợt nói: “Anh đến Đông Doanh du lịch à?”
Ngô Bình gật đầu: “Ừm, còn cô?”
Cô gái: “Tôi đi làm, một người bạn của tôi ở bên đó đã giới thiệu một công việc cho tôi”.
Lương ở Đông Doanh đúng là cao hơn lương trong nước, một tháng có thể kiếm được hơn 20 nghìn.
Ngô Bình: “Cô trẻ thế này chắc mới tốt nghiệp hả?”
Cô gái cười đáp: “Tôi 19 tuổi, giờ đang trong kỳ nghỉ đông nên tôi tranh thủ ra nước ngoài làm việc”.
Ngô Bình biết Đông Doanh cũng chẳng phải nơi tốt lành gì nên nói: “Một mình cô đến đấy thì phải cẩn thận đấy”.
Cô gái nói: “Ừm, tôi biết rồi”.
Trò chuyện thêm một lúc thì Ngô Bình biết cô gái tên là Dương Bình Bình, sinh viên trường đại học Vân Kinh. Khi nhắc đến Vân Kinh thì hai người lại có chung chủ đề bàn luận.
Cuối cùng máy bay cũng hạ cánh, Ngô Bình và Dương Bình Bình trao đổi số điện thoại với nhau.
Ra ngoài sảnh, Ngô Bình đã nhìn thấy Lạc Mộng Trần đang vẫy tay với mình.
Anh nói với cô ấy: “Mộng Trần, ông Lạc đâu?”
Lạc Mộng Trần cười nói: “Ông cố bận nên không tới được, vì thế bảo em đến đón anh”.
Sau đó, hai người cùng lên một chiếc xe rồi rời khỏi sân bay.
Đây là lần đầu Ngô Bình đến Đông Doanh, anh hỏi: “Mộng Trần, người nhà anh đâu?”
Lạc Mộng Trần: “Mọi người ở nhà em, lẽ ra hôm nay sẽ đi lên phía Bắc chơi, nhưng vì anh đến nên mọi người muốn chờ anh”.
Ngô Bình cười nói: “Ừm, thế thì cũng đi”.
Diện tích của Đông Doanh rất nhỏ, dân sống trong nội thành nhiều nên mật độ xe cộ rất cao, đi một lúc là lại tắc đường.
Ngô Bình nhìn dòng xe qua lại rồi nghĩ đến một chuyện, nói: “Mộng Trần, xí nghiệp xe hơi của tập đoàn Tam Hữu sao rồi?”
Lạc Mộng Trần cười đáp: “Em mới thành lập một công ty, đang thu mua ba xí nghiệp xe khác, chắc sang tháng là xong. Sau đó, công ty mới sẽ chuyển đến Viêm Long”.
Ngô Bình nói: “Đông Doanh nhỏ quá, diện tích đất thành thị có hạn. Nhưng nước mình thì khác, đất rộng, thoải mái mà làm”.
Lạc Mộng Trần: “Ba xí nghiệp mà em thu mua đều có thế mạnh riêng, tính năng của dòng xe việt dã rất mạnh, lượng tiêu thụ rất ổn”.
Ngô Bình: “Ừm, tiếp theo chúng ta cần đẩy mảnh tiêu thụ hãng xe mới, năm đến mười năm nữa, nhất định sẽ thống trị ngành xe hơi”.
Lạc Mộng Trần: “Anh Ngô, em thử tính toán rồi, nếu mình làm hãng xe mới thì ba năm đầu sẽ phải đầu tư ít nhất 100 tỷ, sau đó còn cần nhiều vốn hơn”.
Ngô Bình cười nói: “Làm càng to thì càng cần nhiều vốn, anh đang có 80 tỷ rồi”.
Lạc Mộng Trần sáng mắt lên: “Thế thì quá tốt rồi, có tiền thì sang năm là mình có thể cho ra mắt xe mới luôn”.
Một tiếng sau, chiếc xe tiến dừng trước một căn biệt thự sang trọng. Vừa xuống xe, Ngô Bình đã nhìn thấy Ngô Mi và Trương Lệ đứng chờ sẵn ở cổng.
Ngô Mi chạy tới cười nói: “Anh, anh đến rồi à!”
Ngô Bình hỏi cô bé: “Chơi có vui không?”
Ngô Mi: “Có ạ, ngày mai mình lên phía Bắc tắm suối nước nóng nhé”.
Ngô Bình: “Ừ”.
Trương Lệ nói: “Tiểu Bình, chúng ta chơi mấy hôm nữa rồi về thôi, sắp tết rồi”.
Ngô Bình: “Vội gì mẹ, qua tết mình về cũng được”.
Lúc này, ông bà ngoại Ngô Bình cũng đi ra, sau đó cả nhà cười nói vui vẻ cùng đi vào phòng khách.
Ngô Bình nói: “Ông bà ơi, cháu mang đào nước mình sang cho mọi người ăn này”.
Nói rồi, anh lấy một quả đào tiên ra, sau đó dùng dao bổ đôi chia cho hai ông bà.
Ông ngoại anh thấy quả đào hơi nhỏ, nhưng rất thơm nên cắn luôn một miếng. Bà ngoại cũng nhanh chóng nếm thử rồi không tiếc lời khen.
Hai ông bà tuổi tác đã cao, mỗi người ăn nửa quả như vậy cũng đủ để kéo dài tuổi thọ đến 100 tuổi cũng không bệnh tật gì.
Ngô Bình lại lấy Địa Nguyên Đan ra rồi đưa cho Trương Lệ, Ngô Mi và Lạc Mộng Trần.
Uống đan dược xong, Ngô Bình dặn họ đi nghỉ.
Ngô Bình ngồi một lúc trong phòng sách của Lạc Mộng Trần thì có người gõ cửa sổ, không cần nhìn thì anh cũng biết là Lạc Trường Sinh nên nói: “Vào đi”.
Lạc Trường Sinh mở cửa sổ đi vào rồi nói: “Chủ nhân, để tránh bị phát hiện nên tôi không đến sân bay đón cậu được”.
Ngô Bình cười nói: “Có gì đâu, thời gian qua ông vất vả rồi, tôi thấy tu vi của ông cũng tăng lên rồi đấy, đã khai thông được thêm hai linh khiếu rồi”.
Lạc Trường Sinh nói: “Chủ nhân, tư chất của tôi bình thường, trước kia đã đả thông được bốn linh khiếu rồi, nhưng lần này cùng lắm chỉ đả thông được năm thôi”.
Ngô Bình xua tay: “Năm thì ít qua, linh khiếu luyện hình, đả thông càng nhiều thì thể chất càng mạnh. Hiện giờ, tôi đã khai thông được hai linh khiếu nên nhiều nhất chỉ hỗ trợ ông được hai linh khiếu thôi”.
Lạc Trường Sinh ngạc nhiên nói: “Chủ nhân có thể giúp tôi đả thông linh khiếu ư?”
Ngô Bình gật đầu: “Tuy linh khiếu của mỗi người là khác nhau, nhưng về bản chất thì tương tự, linh khiếu mà tôi đã đả thông có thể giúp ông”.
Vì thế, anh lấy Ngũ Hành Tiên Châm ra, sau đó truyền chân lực thuần dương vào rồi đả thông linh khiếu cho Lạc Trường Sinh.
Mười phút sau, chân lực thuần dương đã tích được nhiều, một tiếng động vang lên, Lạc Trường Sinh đã đả thông được linh khiếu thứ ba.
Sau đó, ông ta lập tức cảm thấy linh khí thuần dương trong cơ thể mình.
Ngô Bình cười nói: “Thế là thuận lợi rồi, ông củng cố tu vi đi”.
Lạc Trường Sinh cảm ơn rồi ngồi ngồi xếp bằng xuống hấp thu tiên lực thuần dương.
Ngô Bình có thể giúp người khác đả thông linh khiếu, chủ yếu là nhờ khả năng nhìn xuyên thấu của mình. Nếu không có khả năng này thì y thuật của anh có giỏi đến mấy cũng không làm được. Hơn nữa, bây giờ anh chỉ có thể giúp người khác đả thông linh khiếu tương tự với anh thôi, nhiều hơn nữa thì bó tay.
Lạc Trường Sinh tiếp tục tu luyện, còn Ngô Bình thì đi ra ngoài sân.
Giờ mới hơn ba giờ chiều, Lạc Mộng Trần tới tìm anh, cô ấy đã hấp thu xong đan dược nên trông gương mặt càng sáng ngời rạng rỡ hơn.
Cô ấy hào hứng nói: “Anh Ngô, đan dược này thật kỳ diệu, em cảm thấy tuổi thọ của mình tăng lên nhiều lắm”.
Ngô Bình nói: “Đương nhiên, anh dùng địa chi để luyện chế đấy, có thể giữ gìn nhan sắc trẻ trung”.
Lạc Mộng Trần sờ mặt rồi nói: “Đúng là mịn màng hơn thật, anh Ngô nhà em có suối nước nóng, hôm qua có tuyết, chúng mình đi tắm suối nước nóng đi”.
Ngô Bình đồng ý, sau đó cùng Lạc Mộng Trần lên suối nước nóng lộ thiên. Nó nằm ở một nơi riêng biệt, khói bốc lên nghi ngút.
Lạc Mộng Trần cởi đồ giúp Ngô Bình, sau đó cả hai cùng ngâm mình. Nước ấm khoảng 40 độ, rất vừa vặn.
Chương 605: Kiếm phù giết địch
Ngô Bình ngồi xuống, Lạc Mộng Trần xoa bóp cho anh rồi hỏi: “Anh Ngô Bình, ông cố đến gặp anh rồi à?”
Ngô Bình: “Ừm, anh vừa đả thông một linh khiếu giúp ông ấy, giờ ông ấy đang củng cố tu vi”.
Lạc Mộng Trần kinh ngạc nói: “Anh giỏi thế, cái gì cũng làm được. Sau này, nếu em đột phá lên cảnh giới Tiên Nhân, anh cũng đả thông linh khiếu cho em nhé?”
Ngô Bình: “Đương nhiên”.
Lạc Mộng Trần đã đột phá lên cảnh giới Tiên Thiên nhờ Ngô Bình giúp, việc đột phá lên Nhân Tiên chỉ là thời gian thôi. Thấy Ngô Bình đồng ý giúp mình, cô ấy không nhịn được mà thơm lên má anh.
Ngô Bình cười nói: “Mộng Trần, em đổi tên Viêm Long khác đi”.
Lạc Mộng Trần ngẩn ra: “Tại sao ạ?”
Ngô Bình: “Anh có ông anh kết nghĩa tên là Lục Nhiễm Trần, na ná tên em đấy”.
Lạc Mộng Trần: “Vâng, tên này là do ông cố đặt cho em, hay anh đặt tên khác cho em đi”.
Ngô Bình: “Em dùng tạm tên Đông Doanh là Hanami Tsukihime đi”.
Lạc Mộng Trần: “Vâng”.
Trong lúc được cô ấy mát xa cho, tay Ngô Bình bắt đầu không an phận. Một lát sau, Hanami Tsukihime đã ngồi xuống người anh với vẻ thẹn thùng.
Ngô Bình đang hưởng thụ được người đẹp phục vụ thì bên ngoài vang lên giọng nói của một cô gái.
“Cô chủ”.
Ngô Bình nghe thấy là giọng của Hoshi, anh hắng giọng nói: “Ra ngoài chờ đi”.
Nào ngờ Hoshi lại nói: “Chủ nhân ạ? Chủ nhân, có chuyện gấp, Hoshi có chuyện gấp cần bẩm báo”.
Hanami Tsukihime sắp lên cao trào, không muốn rời khỏi cơ thể Ngô Bình nên vẫn ngồi trên người anh rồi nói: “Hoshi và Miyo đều là người của em, sớm muộn họ cũng phải phục vụ anh nên cứ cho họ vào đi”.
Ngô Bình vẫn chưa quen nên với lấy cái khăn tắm rồi che phần dưới của hai người lại, nói: “Vào đi”.
Hai cô gái đẩy cửa vào, đó chính là Hoshi và Miyo, thấy Ngô Bình và Hanami Tsukihime đang quấn lấy nhau, hai cô gái đỏ mặt rồi quay đi.
Hanami Tsukihime: “Hoshi, có chuyện gì mà gấp thế?”
Hoshi đáp: “Cô chủ, đột nhiên có một tốp cao thủ xuất hiện ở gần đây, chúng ta đã bị bao vây rồi ạ”.
Hanami Tsukihime ngạc nhiên nói: “Cái gì?”
Hoshi: “Chắc là kẻ thù của lão gia, không biết tại sao họ lại biết lão gia ở đây”, lão gia mà cô ta nhắc đến là Lạc Trường Sinh.
Hanami Tsukihime biến sắc mặt, sau đó vội vàng định đứng dậy, nhưng lại bị Ngô Bình ấn xuống, anh nói: “Em sợ gì chứ?”
Hanami Tsukihime: “Anh, anh và mọi người mau rời khỏi đây đi”.
Ngô Bình nói: “Kẻ thù tự mò tới, xử lý họ luôn không phải tốt hơn à?”
Hanami Tsukihime ngẩn ra: “Xử lý họ luôn ư?”
Ngô Bình hỏi Hoshi: “Đã điều tra về họ chưa? Có tu sĩ Địa Tiên nào không?”
Hoshi: “Thưa chủ nhân, có hai tốp người đến do một tu sĩ Địa Tiên dẫn đầu ạ. Bên ngoài còn có bốn tu sĩ Nhân Tiên và vài cao thủ Thiên Tiên”.
Ngô Bình hơi ngạc nhiên vì có khá nhiều cao thủ, xem ra kẻ thù của Lạc Trường Sinh có thể lực không nhỏ.
Miyo nói: “Chủ nhân, hai tốp người này thuộc phái Chizu và phái Gensora. Ngày xưa, khi mới tới Đông Doanh, lão gia đã có xung đột với họ rồi giết chưởng môn của họ”.
Ngô Bình cười nói: “Ông Lạc nóng tính thế, hèn chi người ta tới trả thù. Hai cô lui đi, tiếp tục điều tra xem ai làm lộ tin tức”.
“Vâng”, Hoshi và Miyo đi ra ngoài.
Hanami Tsukihime: “Ngô Bình, không lẽ mình có gian tế à?”
Ngô Bình gật đầu: “Kẻ thù đến rất đúng lúc, khi cả anh và ông Lạc đều ở đây, chắc chắn đã có người báo tin”.
Hanami Tsukihime nhíu mày: “Nếu bắt được, em sẽ cho người đó sống không bằng chết”.
Nửa tiếng sau, hai người mới thoả mãn rồi mặc đồ vào, rời khỏi suối nước nóng.
Lạc Trường Sinh đã chờ sẵn ngoài phòng khách rồi.
“Chủ nhân, có kẻ thù tới”, ông ta nói.
Ngô Bình tò mò hỏi: “Ông Lạc, sao trông ông chẳng lo lắng gì thế?”
Lạc Trường Sinh cười nói: “Có chủ nhân ở đây thì tôi sợ gì nữa?”
Ngô Bình: “Ông tin tôi thế à? Ban nãy, tôi còn định chạy trốn đấy”.
Lạc Trường Sinh: “Dù chủ nhân không ở đây, tôi cũng có cách xử bọn này”, ông ta sống đã lâu, nên thừa kinh nghiệm rồi.
Ngô Bình xua tay: “Ông vẫn chưa khôi phục tu vi, lát tôi sẽ tặng ông một đòn sát thủ”.
Đường Thái Canh cho Ngô Bình bảy kiếm phù, uy lực của chúng rất mạnh, đủ để giết chân nhân.
Lạc Trường Sinh: “Cảm ơn chủ nhân, nhưng phái Gensora và phái Chizu đều là môn phái đã truyền thừa nhiều năm, hơn nữa còn có liên quan tới Nhẫn Giới nên không thể coi thường được”.
Ngô Bình: “Dù họ truyền thừa bao nhiêu năm thì cũng vậy thôi”.
Nói rồi, anh lấy ba lá kiếm phù ra rồi nói: “Chuyện của ông thì ông tự giải quyết, ba lá bùa này chắc đủ rồi”.
Lạc Trường Sinh sáng mắt lên nói: “Sát khí của mấy lá bùa này rất mạnh, chủ nhân lấy ở đâu vậy ạ?”
Ngô Bình: “Ông có biết Đường Thái Canh của Đường Môn không? Ông ấy cho tôi đấy”.
Lạc Trường Sinh hoảng hốt: “Đường Thái Canh còn sống ư?”
Ngô Bình: “Không những còn sống mà đã ở cảnh giới Địa Tiên tầng thứ tư rồi, sau này khéo còn đột phá lên tầng thứ năm đấy”.
Lạc Trường Sinh ngưỡng mộ nói: “Quá đỉnh! Ngày xưa, tôi cố lắm cũng chỉ đến cảnh giới Địa Tiên tầng thứ ba, muốn đột phá tiếp gần như là không thể”.
Ngô Bình: “Ông yên tâm, tôi đảm bảo tu vi của ông sẽ vượt Đường Thái Canh”.
Lạc Trường Sinh mửng rỡ: “Cảm ơn chủ nhân”.
Ngô Bình: “Được rồi, đừng nhiều lời nữa, đi giết địch đi”.
Lạc Trường Sinh đứng dậy đi ra ngoài, lập tức có cả tốp cao thủ bao vây ông ta. Tu sĩ ở cảnh giới nào cũng có, thậm chí còn có cả Nhân Tiên. Họ đều là người được Lạc Trường Sinh bồi dưỡng, cũng là thế lực giúp Hanami Tsukihime đứng vững ở Đông Doanh.
Ngô Bình hỏi: “Hanami, anh rất tò mò sao ông Lạc chỉ tin mỗi mình em?”
Lạc Trường Sinh không chỉ có một người con trai, ông ta có rất nhiều con cháu, nhưng lại chỉ tin mỗi Hanami Tsukihime, lạ thật!
Hanami Tsukihime: “Năm lên ba em mới được gặp ông cố, vừa gặp em ông cố đã vui lắm. Trước đó, bố em không có địa vị gì trong gia tộc cả, nhưng nhờ em mà bố đã được mọi người tín nhiệm hơn. Đến mẹ, ông nội và chú em cũng được trọng dụng”.
“Về sau, ông cố càng tập trung bồi dưỡng em hơn. Hoshi và Miyo cũng là vệ sĩ do ông cố chọn cho em đấy. ban đầu, em không biết vì sao, cho đến năm 15 tuổi thì ông cố mới nói cho em hay”.
Ngô Bình tò mò: “Nói gì?”
Hanami Tsukihime: “Ông cố bảo người không còn hi vọng gì trên con đường tu hành nữa rồi, nhưng em có thể thay đổi số mệnh của người. Ông cố bồi dưỡng em là để cảm ơn em sẽ giúp ông trong tương lai”.
Ngô Bình như có điều suy nghĩ: “Ông Lạc giỏi reo quẻ, xem ra đã biết mọi chuyện từ lâu, đúng là cáo thật!”
Lúc này, Lạc Trường Sinh đã dẫn mọi người ra nghênh chiến, Hanami Tsukihime cũng muốn đi nhưng bị Ngô Bình cản lại: “Đừng lo, xong ngay giờ ấy mà”.
Đúng như Ngô Bình đoán, trận đấu ở bên ngoài vừa bắt đầu, Lạc Trường Sinh đã dùng kiếm phù tấn công kẻ địch, không chừa một ai.
Sau khi ông ta tung kiếm phù ra, sát khí nổi lên khắp nơi, đến Ngô Bình còn cảm nhận được làn sóng kịch liệt.
Chưa tới mười phút, Lạc Trường Sinh đã dẫn người về, người ông ta dính đầy máu, đám thuộc hạ cũng thế, xem ra đã giết không ít người.
Ngô Bình hỏi: “Sao rồi?”
Lạc Trường Sinh cười nói: “Chủ nhân, tôi dùng kiếm phù giết tu sĩ Địa Tiên của phái Gensora, họ sợ quá đầu hàng luôn. Tu sĩ Địa Tiên của phái Chizu cũng chạy mất dép, đứa nào lơ ngơ là bị xử luôn. Sau trận này, phái Gensora coi như xong, còn phái Chizu cũng tổn thất lớn. Ngày mai, tôi sẽ dẫn người đi chiếm địa bàn của phái Gensora, đồng thời bắt phái Chizu phải nhường một phần lợi nhuận”.
Bình luận facebook