• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Thần Y Trở Lại (7 Viewers)

  • Chương 606: Mở rộng kế hoạch

Ngô Bình cười nói: “Địa bàn của hai môn phái này ở đâu?”

Lạc Trường Sinh: “Phái Gensora khống chế hai quận, phái Chizu khống chế ba quận. Đông Doanh khác với Viêm Long, địa bàn giữa các thế lực phân chia rạch ròi. Hôm nay, tôi đã diệt phái Gensora thì địa bản của họ sẽ thuộc về tôi”.

Ngô Bình: “Nếu thế sao ông không diệt luôn phái Chizu đi để chiếm nốt ba quận kia?”

Lạc Trường Sinh lắc đầu: “Hôm nay là họ chủ động tấn công tôi, tôi tiêu diệt họ là điều đương nhiên. Nhưng nếu tôi chủ động tấn công họ thì sẽ làm kinh động tới mấy lão quái vật ở đây, thế thì lại phiền lắm”.

Ngô Bình: “Gia tộc của ông cũng khống chế nhiều quận thành rồi phải không?”

Lạc Trường Sinh: “Vâng, con cháu của tôi đã khống chế được hai quận, nhưng mấy năm trở lại đây lại chuyển hướng sang kinh doanh rồi”.

Hanami Tsukihime: “Hai quận đấy ở gần đây nên khu vực này là đại bản doanh của chúng ta. Phái Gensora ở Quan Đông, thủ đô nằm ở đó nên rất đông dân và kinh tế cũng phát triển. Mình lấy được quận Saitama và Gunma rồi thì địa bàn của mình sẽ rộng hơn.

Nghe thấy thế, Ngô Bình nói: “Ông Lạc, ông từng nói sẽ chuyển tài sản về Viêm Long, tôi thấy cứ từ từ đã”.

Lạc Trường Sinh: “Ý của chủ nhân là tiếp tục mở rộng địa bàn ở Đông Doanh ư?”

Ngô Bình gật đầu: “Gốc rễ của ông ở đây mà không tận dụng để phát triển thì quá phí. Chỉ cần chuyển xí nghiệp xe hơi về Viêm Long là được rồi, còn lại thì cứ để lại đây đi”.

Lạc Trường Sinh gật đầu: “Vâng”.

Ngô Bình nói với Hanami Tsukihime: “Em lấy bản đồ ra đây”.

Cô ấy về phòng sách rồi cầm một tấm bản đồ tới, bên trên là phạm vi của các thế lực tu chân ở Đông Doanh.

Có thể thấy 47 quận của Đông Doanh đã bị hơn 100 thế lực chiếm đóng, các thế lực nhỏ thì chỉ chiếm vài xã, thị trấn hoặc thôn.

Thế lực lớn thì chiếm cả quận hay vài quận. Như Lạc Trường Sinh đã chiếm vài quận, vậy có thể được coi là thế lực khá lơn rồi.

Lạc Trường Sinh chỉ vào bản đồ rồi nói: “Chủ nhân, hai quận này là phạm vi của chúng ta, có 3 triệu dân, nền công nghiệp rất phát triển”.

Ngô Bình nhìn thấy hai quận mà Lạc Trường Sinh chiếm đóng là Yamanashi và Nagano. Một nơi có dân số chưa đến một triệu, một nơi thì đã có hơn hai triệu dân.

Cạnh hai quận này là Saitama và Gunma, hai nơi này hay xung đột cũng vì quá gần nhau.

Ngô Bình nói: “Chiếm được Saitama và Gunma rồi thì tranh thủ xử nốt Kanagawa và Tokyo đi, hai nơi này đang do thế lực nào quản lý?”

Lạc Trường Sinh: “Hai thế lực mạnh nhất Đông Doanh là Kōga-ryū và Iga. Thật ra đứng sau Phái Gensora chính là Iga đang nắm giữ Kanagawa”.

Ngô Bình: “Vậy là nếu mình muốn chiếm Saitama và Gunma thì phải qua được cửa của Iga trước?”

Lạc Trường Sinh: “Đúng thế, Iga là thế lực thuộc Nhẫn Giới nên rất mạnh. Nhưng cũng chẳng sao, Phái Gensora chiếm được hai nơi kia cũng là dựa hơi môn phái này. Chỉ cần chúng ta đồng ý trao đổi chút lợi ích là họ sẽ gật đầu ngay thôi”.

Ngô Bình: “Giờ thế này rồi thì kiểu gì Iga cũng cho ông một trận, không thì còn gì là uy nghiêm của họ nữa”.

Lạc Trường Sinh cười lạnh: “Tôi không ngại giết thêm vài đứa đâu”.

Ngô Bình nhớ tới cquận Lạc Trường Sinh từng bị người ta truy sát rồi hỏi: “Oda Tamura từng muốn giết ông thuộc thế lực nào?”

Lạc Trường Sinh chỉ vào một vị trí: “Lão già đó nắm giữ Shizuoka và Aichi”.

Ngô Bình gật đầu: “Lần này, tôi đến Đông Doanh sẽ giúp ông xử người này”.

Lạc Trường Sinh mừng rỡ: “Cảm ơn chủ nhân, vậy chúng ta thành công chắc rồi”.

Ngô Bình: “Lần trước, ông đã giết Kiếm Thánh và Nhẫn Thánh, ngoài ra còn đắc tội với tu sĩ của Nhẫn Giới và Kiếm Đạo Giới. Giờ ông về đây, kiểu gì họ chẳng tới trả thù, cho nên ông hãy mau cải trang thành cao thủ cảnh giới Địa Tiên đi”.

Lạc Trường Sinh: “Chủ nhân, với tu vi của tôi thì cải trang thành cảnh giới Địa Tiên không khó. Nhưng nhỡ có cường giả mạnh tới tìm thì tôi phải có đòn đánh trả chứ”.

Ngô Bình cười nói: “Chuyện này đơn giản”.

Nói rồi, anh lại lấy một lá kiếm phù ra, cùng với đó là bùa giam cầm và bùa chém quỷ mà Đông Hoàng từng trao đổi với anh, tất cả đưa hết cho Lạc Trường Sinh.

Ông ấy cất đi rồi nói: “Con cháu của tôi nhiều lắm, nhưng hầu hết đều không tu luyện nên tôi định chuyển hết về Viêm Long. Giờ mà muốn phát triển ở quê nhà thì phải xem xét lại”.

Ngô Bình không hiểu về gia tộc của Lạc Trường Sinh lắm, giờ hỏi mới biết Lạc Trường Sinh có ba con trai và một con gái. Sau đó, ông ta đã có thêm 12 người cháu trai và bảy cô cháu gái, một cháu trai và hai cháu gái đằng ngoại nữa.

Cháu của ông ta lại sinh thêm 35 đứa chắt trai, 17 chắt gái, ba chắt trai và một chắt gái bên ngoại. Hanami Tsukihime là một trong 17 cô chắt gái.

Tính cả dâu lẫn rể nữa thì quân số của nhà họ Lạc đã hơn 100 người.

Ngày xưa, Lạc Trường Sinh đã ra quy định, mọi việc trong gia tộc sẽ do gia chủ quyết định nên gia chủ sẽ có quyền cao nhất. Gia chủ đầu tiên đương nhiên là ông ta, sau đó là con trai trưởng, cháu trưởng và chắt trưởng. Chắt trưởng hiện giờ của Lạc Trường Sinh là Hanami Sawago, gần 50 tuổi, là con trai của con thứ nên khi lên làm gia chủ đã trọng dụng người trong chi nhà mình hơn.

Hanami Tsukihime ở chi thứ ba, vì được Lạc Trường Sinh coi trọng nên có địa vị đặc biệt trong gia tộc, quyền lực chỉ sau gia chủ.

Có một thời gian, nhà họ Lạc tưởng Lạc Trường Sinh đã chết, gia chủ đã liên thủ với một số người để lật đổ Hanami Tsukihime. May mà Lạc Trường Sinh đã dùng tầm ảnh hưởng của mình để củng cố địa vị cho cô ấy, dù thế nhưng Hanami Tsukihime và gia chủ vẫn có mâu thuẫn lớn.

Khác với Hanami Tsukihime, Hanami Sawago đã coi mình là người Đông Doanh, từ suy nghĩ đến hành động của ông ta đã hệt như người Đông Doanh rồi.

Hanami Tsukihime thì khác, từ nhỏ cô ấy đã được ông cố bồi dưỡng nên còn nói sõi tiếng Viêm Long hơn Đông Doanh, chữ quốc ngữ cũng viết thông thạo và am hiểu nhiều thơ ca.

Vì suy nghĩ khác nhau nên rất khó để Hanami Tsukihime và Hanami Sawago chấm dứt mâu thuẫn.

Sau khi hiểu rõ tình hình, Ngô Bình hỏi: “Ông Lạc, ông định làm thế nào?”

Lạc Trường Sinh: “Giờ là lúc để Tsukihime lên nắm quyền”.

Ngô Bình: “Ông định phế gia chủ hiện tại à?”

Lạc Trường Sinh gật đầu: “Tôi sẽ cho họ một khoản tiền, để chúng nó sống đủ đầy đến hết đời”.

Ngô Bình: “Họ đều là con cháu của ông, ông làm thế không sợ họ buồn à?”

Lạc Trường Sinh hừ nói: “Tôi sống lại có liên quan gì đến chúng nó đâu, vả lại tôi đã cho chúng nó những thứ mà chúng nó cần rồi”.

Hanami Tsukihime: “Ông cố, gia chủ nắm mọi quyền hành về việc làm ăn, đã thế chỉ dùng người của mình, giờ ông làm thể khéo loạn mất”.

Lạc Trường Sinh: “Loạn thì loạn, cháu cứ lo việc của gia tộc đi, giữ được gì thì giữ, không thì bán hết. Chúng ta sẽ đi một con đường khác”.

Hanami Tsukihime hiểu ý của ông cố, việc kinh doanh của gia tộc sẽ giảm dần rồi dừng hẳn. Nói trắng ra là họ sẽ xây dựng gia tộc thành một thế lực tu hành.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom