Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 751-755
Chương 751: Chân ngôn Độ Hoá
Sau khi luyện tập mười lần, Ngô Bình thi triển Chân ngôn Độ Hoá, các con kiến, côn trùng dưới mặt đất và chim chóc trên trời đều cùng xuất hiện, sau đó đứng vây xung quanh anh, vì chịu ảnh hưởng của Chân ngôn Độ Hoá nên chúng đều như đã bị thôi miên.
Ngô Bình luyện thêm ba tiếng nữa, khi thấy đã ổn thì mới rời đi.
Viên Hối vẫn đứng chờ bên ngoài, khi thấy Ngô Bình đi ra thì ông ấy vội nói: “Thần y, còn hai mươi phút nữa là so tài rồi ạ”.
Ngô Bình: “Đi, chúng ta đi coi sao”.
Hiện giờ, các tăng nhân của Đông Doanh và người của Quang Tuệ thuộc chùa Đại Thiền đều đang ngồi trò chuyện khách sáo với nhau trong đại điện tiếp khách của La Hán Đường.
Ngô Bình và Viên Hối ngồi xuống một ghế bất kỳ, vừa ngồi được một lúc, Ngô Bình đã lấy một viên Tiên Thiên Hồn Lực Đan ra để uống rồi điều chỉnh hơi thở.
Bỗng có một lão tăng Đông Doanh cười nói: “Thiền sư Quang Tuệ, tôi thấy bắt đầu được rồi đấy”.
Quang Tuệ gật đầu, sau đó nhìn về phía Ngô Bình rồi nói: “Tịch Minh, con và các cao tăng của Chân Ngôn Tông tham gia so tài nhé”.
Ngô Bình mở mắt ra rồi gật đầu, sau đó đứng dậy đi ra chính giữa.
Lão tăng kia: “Chiba lên đi”.
Một tăng nhân của Đông Doanh cũng tiến lên, tăng nhân này có dáng người không cao, chỉ khoảng mét rưỡi, đã thế còn gầy đét, chỉ có ánh mắt là sáng ngời.
Quang Tuệ: “Không biết đại sư Hồng Đức muốn so tài loại Chân ngôn nào?”
Lão tăng của Đông Doanh có pháp hiệu là Hồng Đức, lão ta cười nói: “Chân Ngôn là tuyệt chiêu của Chân Ngôn Tông chúng tôi rồi, nên tuỳ bên ông chọn”.
Ngô Bình không khách sáo nữa mà nói ngay: “Vậy chọn Chân Ngôn Sát Uy đi”.
Anh vừa nói dứt câu, cả anh và Chiba cùng niệm Chân ngôn luôn. Tăng nhân Chiba cất giọng như tiếng chuông ngân.
So ra thì Chân ngôn của Ngô Bình rất nhẹ, nhưng lại vang vọng rõ ràng.
Đã là người nhà nghề thì nghe cái là biết trình độ ngay, sau khi nghe thấy Chân ngôn của Ngô Bình, các tăng nhân khác đều phải trợn tròn mắt.
“Chân ngôn tinh thuần quá!”, Viên Hối ngạc nhiên nói với gương mặt không giấu nổi niềm vui.
Quang Tuệ cũng sáng mắt lên rồi vuốt cằm, vì lão biết Ngô Bình thắng chắc rồi.
Trái lại, phía Hồng Đức bắt đầu lộ vẻ kinh ngạc và khó tin, họ không thể ngờ trên đời còn có người niệm Chân ngôn hoàn hảo như vậy.
Chưa tới một phút sau, Chiba đã hét lên rồi nhảy lùi về phía sau, như thể có một con mãnh hổ đang tấn công ông ta.
Thắng thua đã rõ, Ngô Bình đứng dậy nói: “Đa tạ”, sau đó quay về chỗ ngồi.
Các tăng nhân của chùa Đại Thiền đều vỗ tay hoan hô, họ đang rất vui vì cứ ngỡ thi Chân ngôn thì mình thua chắc rồi, ai dè lại thắng, hơn nữa còn thắng vang dội.
Hồng Đức nói: “Còn một vòng nữa, Minh Uy lên đi”.
Chân Ngôn Tông của Đông Doanh lại cử thêm một tăng nhân trung niên nữa ra trận, ông ta đứng giữa đại đường rồi nói: “Vòng này, chúng tôi muốn thi Chân ngôn Độ Hoá”.
Đương nhiên Ngô Bình không sợ, hai người lại tiến vào trung tâm. Lần này, giọng nói của Ngô Bình to và vang như tiếng chuông, hoàn toàn lấn áo giọng của đối thủ.
Anh chỉ niệm ba đoạn thì tăng nhân tên là Minh Uy đã nước mắt giàn giụa rồi hành đại lễ với Ngô Bình, điều này chứng tỏ ông ta đã bị anh độ hoá.
Hồng Đức đứng dậy nhìn chằm chằm vào Ngô Bình rồi hỏi: “Cậu học Chân ngôn ở đâu?”
Ngô Bình đáp: “Chùa Đại Thiền có truyền thừa hơn nghìn năm, đương nhiên không thể thiếu Chân ngôn, có gì đâu mà đại sư kinh ngạc thế?”
Quang Tuệ cười nói: “Ba thì đã thắng hai, cuộc so tài đến đây là kết thúc. Đại sư Hồng Đức, Phật cốt đâu?”
Thì ra hai bên đã giao hẹn, nếu phía Đông Doanh thua về mảng so Chân ngôn thì phải đưa Phật cốt cho chùa Đại Thiền. Đương nhiên, ngược lại thì chùa Đại Thiền phải giao một món bảo bối cho họ.
Hồng Đức đã là cao tăng của Đông Doanh nên bình ổn lại tâm trạng rất nhanh, lão ta nói: “Được rồi”.
Loáng cái đã có người mang một chiếc hộp ngọc lên rồi đưa cho Quang Tuệ bằng hai tay, Quang Tuệ nhận lấy rồi để lên bài bái lạy, sau đó mới mở ra xem.
Ngô Bình cũng đi tới ngó, nhưng chỉ thấy bên trong có một viên xá lị như ngón tay, nói chung là một mẩu xương ngón tay hoá thạch.
Anh khởi động khả năng nhìn xuyên thấu thì thấy trên xương ngón tay này ẩn chứa thánh lực Phật giáo rất mạnh.
Anh không khỏi thấy thèm muốn, nếu dùng vật này để luyện pháp khí thì uy lực mạnh phải biết!
Tăng nhân Đông Doanh đi rồi, các tăng nhân của chùa Đại Thiền vẫn ở lại. Quang Tuệ khen Ngô Bình trước mặt bọn họ, sau đó gọi anh vào thiện phòng.
Lão cười nói: “Thần y Ngô, cậu làm tốt lắm”.
Ngô Bình: “Đại sư quá khen, chúng ta một lòng đối ngoại, tôi làm vậy là đương nhiên”.
Sau đó, anh nhỏ giọng nói: “Đại sư, để tôi giữ xá lị phật cốt này cho, có nó rồi, tôi có thể luyện chế một viên Phật Vương Đan”.
Quang Tuệ ngẩn ra: “Phật Vương Đan ư?”
Ngô Bình: “Uống nó vào thì các tăng nhân bị tẩu hoả nhập ma trong động Vạn Phật sẽ khỏi hết”.
Quang Tuệ mừng rỡ rồi vội nói: “Được, tôi sẽ đưa Phật cốt cho cậu”.
Ngô Bình không khách sáo mà cất đi ngay.
Quang Tuệ còn phải ra tiếp đón các cao tăng của Đông Doanh nên không nán lại lâu, vì thế chỉ còn Tông Huy và Viên Hối ở lại.
Viên Hối cười nói: “Thần y Ngô, cậu khiến tiểu tăng phải nhìn bằng con mắt khác! Tôi nghe Chân ngôn Độ Hoá của cậu xong cũng suýt nữa quỳ xuống đấy”.
Tông Huy cười nói: “Đệ tử còn tưởng chỉ có mình bị ảnh hưởng, thì ra sư phụ cũng thế”.
Viên Hối: “Đó là Chân ngôn của thần y chưa nhắm vào chúng ta đấy, không thì uy lực của nó còn mạnh gấp chục lần, chắc chắn ta sẽ không trụ được”.
Ngô Bình nói: “Ngày mai so tài tụng kinh, chùa Đại Thiền chắc thắng chứ?”
Viên Hối: “Chắc khoảng 70 phần trăm thôi”.
Ngô Bình: “Ngày kia thi võ thuật, ngày tiếp nữa là thần thông. Vòng thần thông thì cứ giao cho tôi”.
Viên Hối vội hỏi: “Thần y Ngô, cậu định thi triển Đại Phạn Thiền Âm à?”
Ngô Bình: “Thế có gì đặc biệt, đến lúc đó tôi sẽ thi triển Thiên Nhãn Thông”.
Trong Phật môn có năm môn thần thông là Thiên Nhãn Thông, Thiên Nhĩ Thông, Tha Tâm Thông, Túc Mệnh Thông và Thần Túc Thông. Ngô Bình có khả năng nhìn xuyên thấu nên có có thể thi triển Thiên Nhãn Thông. Thật ra thì khả năng nhìn xuyên thấu của anh còn lợi hại hơn cả phép thần thông này.
Đương nhiên, sắp tới anh vẫn phải chuẩn bị thêm một phép thần thông nữa.
Trên Vô Tự Ngọc Bích có một loại Tiểu Thiên Phật Bộ, uy lực của nó mạnh hơn cả Quỷ Thần Bộ. Theo giới thiệu thì một khi thi triển bộ pháp này, người thi triển có thể tuỳ ý di chuyển trong thế giới Tiểu Thiên.
Đương nhiên rất khó có thể thi triển được môn bộ pháp này, hiện giờ Ngô Bình mới chỉ tập thử thôi.
Tối đó, Ngô Bình tập Tiểu Thiên Phật Bộ không tiến bộ được chút nào. Sang hôm sau, anh mới miễn cưỡng luyện được 32 bộ pháp, hết buổi sáng đó anh mới tổng hợp 32 bộ pháp đó lại rồi tóm gọn.
Nhưng Ngô Bình đã rất hài lòng với kết quả này, vì một khi anh thi triển Tiểu Thiên Phật Bộ thì mọi người ở xung quanh không thể nhìn thấy anh nữa. Loáng cái, anh có thể bay xa cả cây số với tốc độ cực nhanh.
Song, thi triển môn bộ pháp này rất mất sức, anh mới đi được vài vòng đã mệt lả, ngồi nghỉ mãi mới hồi sức.
Trong vòng hai ngày, anh chỉ bế quan trong thiện phòng. Khi ra ngoài mới biết chùa Đại Thiền đã thắng cuộc thi so tài tụng kinh vào hôm qua.
Chương 752: Quỷ Long Giảo Sát
Hôm nay sẽ so tài võ thuật, phía Đông Doanh cử Tomoyo - người từng tu luyện ở Tiểu Tây Thiên ra thi đấu. Sư phụ của người này là một vị bồ tát có võ lực rất mạnh. Chùa Đại Thiền nhắm không có ai đấu lại được nên đành nhờ Ngô Bình ra trận.
Khi Ngô Bình lại xuất hiện ở đây, Hồng Đức nói ngay: “Thiền sư Quang Tuệ, chùa mình hết người rồi à? Lẽ nào đệ tử này của ông lại tham gia so tài võ thuật tiếp?”
Quang Tuệ cười nói: “Đệ tử này của tôi khá hoạt bát, hay thích đánh đấm nên tôi để nó tham gia”.
Hồng Đức: “Thế ư? Thế ông hãy nhắc đệ tử mình cẩn thận, Tomoyo ra tay mạnh lắm, tôi e đệ tử của ông sẽ bị đánh chết đấy”.
Quang Tuệ hỏi Ngô Bình: “Tịch Minh, con có sợ bị đánh chết không?”
Ngô Bình cười khẩy đáp: “Sư phụ yên tâm, con sẽ không đánh chết Tomoyo đâu, cùng lắm chỉ tàn phế thôi”.
Các tăng nhân của Đông Doanh đều tỏ vẻ tức giận, một tăng nhân trẻ tuổi bước ra, người này có dáng người không cao, chỉ khoảng mét sáu, mắt trái còn bị lác, mắt phải thì không có con ngươi, ngoài ra tay trái còn bị dị tật.
Ngô Bình liếc nhìn hắn rồi cười nói: “Anh là Tomoyo à? Chắc ngày xưa uống nhiều nước thải quá hả?”
Tomoyo nổi giận: “Hỗn láo! Tôi sẽ cắt lưỡi cậu!”
Ngô Bình cười khà khà: “Tôi sẽ đánh bại anh bằng một chiêu, để hoà thượng Đông Doanh các thường biết thế nào mới là võ thuật chính tông”.
Bên mắt trắng dã của Tomoyo loé lên tia sắc lạnh, hắn hét lên rồi tấn công Ngô Bình.
Ngô Bình cũng ra tay ngay, anh thi triển Quỷ Long Giảo Sát, hai người va mạnh vào nhau.
Rắc!
Một tiếng động vang lên, Tomoyo ngã mạnh xuống đất như cái bao cát, chân tay đều vỡ nát, đến sống lưng cũng gãy luôn, hắn tái mặt nằm dưới đất.
Ngô Bình cũng không khá hơn là bao, khi Tomoyo bị thương thì ngực anh cũng trúng một chưởng, làm gãy hai xương sườn, khủng khiếp hơn là có một luồng sức mạnh xâm nhập vào cơ thể.
May là nó đã bị hoá giải ngay lập tức nên anh chỉ bị gãy hai cái xương sườn thôi.
Ngay sau đó, Ngô Bình đã giơ tay ấn vào ngực để nối xương.
Các tăng nhân Đông Doanh đều chạy tới để khiêng Tomoyo đã bị thương nặng dậy.
Ngô Bình uống một viên thuốc trị thương rồi nói: “Này, võ tăng hàng đầu của các người mà chỉ được thế thôi à? Vòng tiếp theo, còn ai mạnh hơn không? Đánh với người yếu quá thì chán lắm”.
Các tăng nhân người Đông Doanh nhăn mặt, vốn họ đến đây tỉ thí nghĩ là sẽ thắng chắc và mưu đồ chiếm Vô Tự Ngọc Bích. Ai dè, sự xuất hiện của Ngô Bình đã phá tan kế hoạch của họ, ngoài ra còn khiến họ thiệt hại nghiêm trọng.
Hồng Đức sa sầm mặt nói: “Chúng tôi nhận thua luôn”, có ba vòng thi, nhưng Tomoyo là người mạnh nhất của bọn họ đã thua thì những người khác không thể thắng được.
Quang Tuệ nói: “Thiện tai, đại sư Hồng Đức, cho tôi xin viên Thiên Tâm Châu”.
Hồng Đức vô cùng tiếc nuối, Thiên Tâm Châu là bảo vật của Đông Doanh. Lão ta mang nó ra để thoả thuận vốn để chùa Đại Thiền tâm phục khẩu phục dùng Vô Tự Ngọc Bích để trao đổi. Giờ thì hay rồi, tự lấy đá đập xuống chân mình.
Dù tiếc đến mấy thì cũng phải tuân thụ giao ước, một tăng nhân Đông Doanh đưa một chiếc hộp gỗ tinh xảo cho Quang Tuệ.
Quang Tuệ không nhìn mà đưa cho Ngô Bình luôn, sau đó nói: “Tịch Minh, của con đấy”.
Ngô Bình cười nói: “Cảm ơn sư phụ!”
Hồng Đức lên tiếng: “Thiền sư Quang Tuệ, lần này chúng tôi đến chỉ để giao lưu Phật pháp. Mấy ngày qua, chúng tôi đã làm phiền quý chùa rồi nên tối nay xin phép về Đông Doanh luôn”.
Ngô Bình nghe thấy họ định chuồn thì cảm thấy rất coi thường, biết ngay đám này đã sợ hãi.
Quang Tuệ mong còn chẳng được nên nói ngay: “Cũng được, lần này chùa chúng tôi tiếp đón chưa chu đáo, lần sau các vị sang chơi, chắc chắn chúng tôi sẽ tiếp đón chu toàn hơn”.
Nhóm Hồng Đức khi đi hoành tráng, khi về tả tơi. Các tăng nhân của chùa Đại Thiền thì như mở cờ trong bụng, ai nấy đều coi Ngô Bình như một vị anh hùng.
Tối đó có một bữa tiệc dành cho các vị cao tăng của chùa Đại Thiền, họ đều đến cảm ơn Ngô Bình.
Nhìn thấy các hoà thượng vô vị này, Ngô Bình chỉ uống vài chén rượu rồi về phòng nghỉ luôn.
Về phòng rồi, anh nhìn thấy Tông Huy đang chờ mình ở đây, anh hỏi: “Có việc gì thế?”
Tông Huy đáp: “Thần y Ngô, trong vòng thi tụng kinh, phía Đông Doanh thua nên đã giao một cô gái cho chùa Đại Thiền. Cô ấy có huyết mạch hải thần, cậu cũng biết đấy chùa Đại Thiền không có nữ giới, vì thế chúng tôi thật sự không biết phải thu xếp thế nào cho cô ấy. Lần này, cậu lập công lớn nhất, sư tổ Quang Tuệ đã bảo tôi dẫn cô ấy đến chỗ cậu”.
Dứt lời, Tông Huy cũng chạy mất dạng ngay, chỉ còn một mình Ngô Bình ngơ ngác ở lại, họ cho anh một cô gái ư?
Ngô Bình đi vào phòng ngủ thì thấy có một cô gái đang nằm trên giường, cô ấy không mặc quần áo, chỉ quấn một chiếc khăn. Khi Đông Doanh giao người đã không đưa quần áo cho cô ấy, mà chùa Đại Thiền toàn các hoà thượng nên đương nhiên cũng không tiện thay quần áo cho cô gái, chỉ đành giữ nguyên hiện trạng.
Ngô Bình phát hiện cô gái đã bị hạ cấm chế nên không thể cử động, anh ngồi xuống mép giường rồi quan sát cô gái.
Cô gái có đôi mắt xanh, tóc cũng có màu lam nhạt, làn da thì hơi tái, thoạt nhìn giống phụ nữ châu Âu, nhưng lại có khí chất của phụ nữ phương Đông.
Cô gái này rất xinh đẹp, không kém Lý Mai là bao, hơn nữa trên người cô ấy còn có vẻ lôi cuốn cuồng dã, ánh mắt rất sắc.
Ngô Bình: “Cô có hiểu lời tôi nói không?”
Cô gái gật đầu.
Ngô Bình: “Giờ tôi sẽ giải cấm chế cho cô, cô đừng sợ, lũ quỷ Đông Doanh đi rồi, cô rất an toàn”.
Anh giơ tay ấn vào người cô gái mấy cái, cấm chế đã được giải, cô ấy vặn vẹo người rồi đâm ngón tay vào mắt Ngô Bình.
Cô ấy ra tay rất độc ác, nếu là người khác thì chắc đã bị hỏng một bên mắt rồi.
Ngô Bình nghiêng đầu đi rồi giữ vai cô ấy, anh hơi dùng sức là cô gái kêu lên, tay thõng xuống.
Anh nói: “Tôi đã bảo tôi không có ác ý với cô, giờ tôi buông tay, cô không được đánh tôi, không thì đừng có trách”.
Nói rồi, anh buông tay ra, quả nhiên cô gái không làm gì nữa mà chỉ lườm anh.
Ngô Bình tránh ra xa rồi nói: “Bọn quỷ Đông Doanh đã giao cô cho chùa Đại Thiền rồi, nhưng chùa lại giao cô cho tôi. Mà tôi không thiếu phụ nữ bên cạnh nên không cần đến cô nữa. Giờ thế này, tôi sẽ đi lấy quần áo cho cô, cô mặc vào rồi muốn đi đâu thì đi”.
Dứt lời, anh mặc kệ cô ấy rồi đi ra ngoài.
Một lát sau, Ngô Bình mang một bộ đồ tu cỡ nhỏ vào rồi ném cho cô gái. Sau đó, anh đưa cho cô ấy một chiếc thẻ ngân hàng cùng ít tiền mặt và danh thiếp của anh.
“Trong thẻ có 500 nghìn, còn tiền mặt thì 10 nghìn, cô cầm lấy đi. Xuống núi rồi đừng có chạy lung tung, bắt xe lên huyện ấy rồi thuê khách sạn mà ở. Nếu cần gì thì cứ gọi cho tôi”.
Ngô Bình nói xong thì đi ra sân luyện công.
Anh chuẩn bị mở linh khiếu thứ năm nên cần hấp thu U Minh Quỷ Lực. Sau khi mở được linh khiếu này thì linh khiếu sẽ cộng hưởng, tạo ra thực lực lớn.
Anh vừa tu luyện thì nghe thấy tiếng bước chân, cô gái đã đi ra ngoài. Sau khi thay bộ đồ tu rộng thùng thình, vòng ngực khủng của cô ấy vẫn hiện lên lồ lộ.
Ngô Bình nói: “Không biết đường thì kiếm ai mà hỏi, hoà thượng ở đây đều nghiêm chỉnh, không phải lo đâu”.
Cô gái chợt nói: “Anh là chính nhân quân tử”.
Giọng nói của cô ấy hơi lạ, nhưng nói tiếng Viêm Long khá chuẩn và dễ nghe.
Chương 753: Cô đầu bếp xinh đẹp của Ngô Bình
Ngô Bình bật cười nói: “Tôi không phải chính nhân quân tử đâu, cô không cần cảm ơn tôi, chỉ là tôi không muốn vướng thêm cô cho phiền hà thôi”.
Cô gái tò mò hỏi: “Sao tôi lại gây phiền hà cho anh?”
Ngô Bình: “Phụ nữ càng xinh đẹp thì càng rắc rối, huống chi cô còn là con cháu của hải thần, không biết cô bao người ngấp nghé với cô”.
Cô gái cúi đầu nói: “Từ năm 12 tuổi, tôi đã liên tục bị bán cho những người khác nhau, đến nay là 13 lần rồi. Anh là người tốt duy nhất đã giúp tôi”.
Ngô Bình: “Thế thì bất hạnh quá, nhưng tất cả qua rồi, giờ cô hãy bắt đầu cuộc sống mới”.
Cô gái: “Tôi sinh ra tại một nước nhỏ ở châu Âu, tên tôi là Lina, tôi có thể hỏi tên anh không?”
Ngô Bình: “Tôi là Tịch Minh - hoà thượng của chùa Đại Thiền”.
Lina: “Anh Tịch Minh, anh có thể cho tôi ở lại được không?”
Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Cô nói sao?”
Lina: “Tôi đã bị bán hơn chục lần, nếu giờ rời khỏi đây thì khéo lại bị người ta phát hiện rồi bán cho ai đó tiếp. Xin anh hãy cho tôi ở lại đây làm giúp việc hay vệ sĩ cho anh cũng được”.
Ngô Bình: “Cô làm vệ sĩ ư?”
Lina: “Vâng, tôi từng được huấn luyện đặc biệt ba năm”.
Ngô Bình gãi mặt, sau đó do dự một lát mới hỏi: “Cô biết nấu ăn không?”
Lina: “Có, vị giác của tôi tốt hơn người bình thường nên tôi nấu ăn ngon lắm. Mấy nhà hàng năm sao không sánh bằng đâu”.
Ngô Bình sáng mắt lên: “Tốt, từ giờ trở đi, cô sẽ là đầu bếp riêng của tôi”.
Lina nói: “Tôi mong anh sẽ dạy tôi võ thuật”.
Ngô Bình cười nói: “Được, cô có tư chất tốt, tương lai sẽ là cao thủ đấy”.
Lina: “Cảm ơn anh”.
Để thể hiện tài năng, Lina lập tức vào bếp chuẩn bị nấu bữa khuya. Ngô Bình đang là đại công thần của chùa Đại Thiền nên Lina cần gì, các tăng nhân ở chùa cũng mang đến ngay lập tức.
Ngô Bình mặc kệ cô ấy rồi tiếp tục tu luyện.
U Minh Quỷ Lực nhanh chóng tích tị trong cơ thể anh, đây là linh khiếu thứ năm rồi nên anh có rất nhiều kinh nghiệm. Không lâu sau, linh khiếu đã được mở, trong người Ngô Bình có thêm một luồng sức mạnh cao cấp.
Vẫn là U Minh Quỷ Lực nhưng có thêm công dụng chế ngự tâm linh.
Ngay khi linh khiếu thứ năm được mở, năm linh khiếu đã cộng hưởng với nhau, một cảm giác mới mẻ xuất hiện khiến Ngô Bình rất thoải mái. Sau đó, thực lực của anh đã tăng lên, thể chất cũng mạnh mẽ hơn.
Mở được năm linh khiếu với tu sĩ cảnh giới Nhân Tiên như hổ mọc thêm cánh, rất hiếm ai làm được.
Một lát sau, Lina đã gọi: “Tiên sinh, bữa khuya đã xong, mời anh thưởng thức”.
Ngô Bình đang vui nên gật đầu rồi đi vào luôn, trên bàn có bốn món phụ, hai món chính và một bát canh.
Ngô Bình ăn một miếng thì thấy rất ngon, điều này khiến một người luôn chê món ăn phương Tây như Ngô Bình cũng phải khen ngợi hết lời.
Nhất là món canh, nó có vị rất thanh mát.
Ngô Bình xử lý cả bàn ăn rất nhanh gọn, sau đó cười nói: “Lina, cô hãy học thêm các món của Viêm Long, đó mới là mỹ vị thật sự!”
Lina gật đầu: “Vâng, tôi sẽ cố học ạ”.
Một đêm yên bình qua đi, sáng hôm sau Lina đã lái xe đi chợ từ sớm để chuẩn bị một bữa sáng phong phú cho Ngô Bình.
Khi anh ngủ dậy thì đã bảy giờ, Lina đang nấu nướng trong bếp, hương thơm bay ra ngào ngạt.
Ngô Bình tò mò nên vào bếp ngó thử, một tăng nhân tới thông báo: “Sư tổ, có Lý Thần Long và một lão thí chủ tên Mã Hành Không xin gặp ạ”.
Ngô Bình: “Cho họ vào”.
Mười phút sau, Lý Thần Long và một ông lão gầy gò bước vào. Ông lão có bệnh trong người, tóc đã rụng gần hết, đôi mắt mờ nhoẹt, người còn bốc mùi hôi.
Lý Thần Long nhìn Ngô Bình rồi ngạc nhiên nói: “Sư thúc, sao người lại làm hoà thượng? Không được! Đệ tử phải báo cho sư phụ biết, để sư phụ khuyên nhủ người…”
Ngô Bình đá ông ấy một cái rồi mắng: “Ai bảo ông tôi làm hoà thượng?”
Lý Long Thần ngẩn ra rồi thở phào một hơi: “Thế là không phải ạ, may quá!”
Ông ấy nói tiếp: “Sư thúc, đây là ông Mã Hành Không”.
Mã Hành Không đã không còn oai phong như ngày xưa nữa, ông lão ho khan vài tiếng rồi hành lễ với Ngô Bình: “Mã Hành Không tham kiến thần y Ngô”.
Ngô Bình đỡ ông lão dậy rồi nói: “Ông mắc bệnh không nhẹ đâu”.
Mã Hành Không nhìn anh rồi hỏi: “Thần y Ngô, tôi còn cứu được nữa không?”
Ngô Bình: “Gặp tôi rồi thì đương nhiên là được”.
Mã Hành Không mừng rỡ: “Thần y Ngô, bệnh này của tôi đến quá đường đột, cậu có thể giải thích cho tôi được không?”
Ngô Bình: “Vào nhà rồi nói”.
Vừa hay, Lina đã làm đồ ăn sáng xong và bày ra bàn.
Ngô Bình hỏi: “Long Thần, hai người ăn sáng chưa?”
Lý Long Thần ngửi thấy mùi thơm thì vội đáp: “Chưa ạ…”
Ngô Bình gọi ngay một tăng nhân đến: “Dẫn ông ấy đến nhà ăn ăn sáng nhé”.
Lý Long Thần tiếc nuối nhìn bàn ăn rồi thò tay nhặt ít điểm tâm xong rồi chạy ra ngoài: “Sư thúc, đệ tử đến nhà ăn đây”.
Ngô Bình tức anh ách rồi mắng: “Hừ, ông là quỷ đói đầu thai à mà cướp đồ ăn của tôi!”
Dứt lời, anh lại nói với Mã Hành Không: “Tiền bối, ông có muốn dùng bữa với tôi không?”
Mã Hành Không nhăn mặt rồi xua tay: “Sau khi bị bệnh, tôi không ăn gì được, chỉ uống nước cháo thôi”.
Ngô Bình: “Vậy tôi ăn nhé”, nói rồi, anh bắt đầu đánh chén luôn.
Mã Hành Không vẫn đau đáu với căn bệnh của mình nên hỏi: “Thần y Ngô, rốt cuộc bệnh của tôi từ đâu mà ra? Cậu có thể nói cho tôi biết không?”
Ngô Bình: “Bệnh của ông liên quan đến đan dược mà ông uống nhầm”.
Chương 754: Đan hồ
Mã Hành Không ngẩn ra nói: “Uống nhầm đan dược? Nhưng thần y Ngô, cả đời tôi chưa từng uống đan dược bao giờ, sao tôi có thể uống nhầm được?”
Ngô Bình tỏ vẻ kỳ quái rồi ngẩng lên nhìn ông ấy: “Ông chưa từng uống đan dược ư?”
Mã Hành Không gật đầu: “Vâng, chưa bao giờ ạ”.
Ngô Bình chỉ vào quả hồ lô màu tím mà ông ấy đeo bên hông rồi hỏi: “Ông đã dùng nó để đựng rượu uống bao giờ chưa?”
Mã Hành Không nhìn xuống quả hồ lô rồi đáp: “Tôi mang quả hồ lô này theo người bảy năm rồi, đúng là hay lấy nó để đựng rượu uống”.
Ngô Bình bảo ông ấy tháo quả hồ lô xuống anh rồi mở ra ngửi, ngoài hương rượu ra, anh còn ngửi thấy một mùi đan dược rất nồng, anh hỏi: “Ông có ngửi thấy mùi thuốc ở bên trong không?”
Mã Hành Không đáp: “Có chứ nên tôi mới dùng đó đựng rượu. Rượu mà đổ vào đây rồi thì uống ngon lắm, kể cả là rượu thường cũng biến thành rượu ngon”.
Ngô Bình: “Ông lấy quả hồ lô này ở đâu?”
Mã Hành Không: “Tôi tìm thấy trong nhà kho, rồi nghĩ ra dùng nó để đựng rượu”.
Ngô Bình: “Ông nhớ lại xem có phải từ khi dùng nó đựng rượu uống, ông mới bắt đầu đau ốm không?”
Mã Hành Không nhớ lại rồi gật đầu: “Đúng thế! Hơn sáu năm trước, tôi bắt đầu bị bệnh. Thần y Ngô, lẽ nào bệnh của tôi có liên quan đến quả hồ lô này?”
Ngô Bình gật đầu: “Nó không phải quả hồ lô bình thường đâu, mà là thứ mà các thầy luyện đan hay dùng để đựng đan dược. Lâu dần, quả hồ lô đã nhiễm dược tính của đan dược, ông lấy nó để đựng rượu chẳng khác nào gián tiếp uống loại đan dược từng chứa bên trong”.
Mã Hành Không lập tức hiểu ra vấn đề: “Ra là vậy, thần y Ngô có cách cứu chữa không ạ?”
Ngô Bình lại ngửi thêm một lát rồi hỏi: “Nhà ông còn quả hồ lô nào kiểu này nữa không?”
Mã Hành Không ngẫm nghĩ rồi đáp: “Vẫn còn, tôi nhớ hồi ấy có mấy chục quả, nhưng tôi chỉ chọn đúng một quả trông đẹp nhất”.
Ngô Bình: “Mấy quả hồ lô này không có tác dụng gì với ông đâu, nhưng với tôi thì là bảo bối, vì tôi có thể dùng chung để đựng đan dược”.
Mã Hành Không vội nói: “Nếu thế thì tôi sẽ cho cậu tất cả số hồ lô còn lại”.
Bấy giờ, Ngô Bình mới nói: “Thật ra bệnh của ông cũng dễ chữa thôi, tôi sẽ kê đơn thuốc, ông uống vài ngày là ổn thôi”.
Mã Hành Không vừa mừng vừa ngạc nhiên: “Cảm ơn thần y Ngô!”
Ngô Bình: “Đừng khách sáo, tôi cũng vì nể ông là một bậc anh hùng. À, cách đây không lâu nhà họ Mã các ông đã chèn ép Lý Long Thần, chuyện này ông tính sao?”
Mã Hành Không: “Thần y Ngô yên tâm, chờ tôi khỏi bệnh rồi thì sẽ trừng trị nghiêm lũ hỗn hào ấy”.
Ngô Bình cười nói: “Được, tôi tin ông sẽ có cách xử lý. Giờ tôi sẽ sai người chuẩn bị phòng cho ông, ông nghỉ ngơi trước đi, chờ tôi chuẩn bị thuốc”.
Sau đó, Ngô Bình gọi người dẫn Mã Hành Không sang một phòng khác.
Lý Long Thần chưa đi xa, thấy Mã Hành Không đi rồi, ông ấy mới đi vào hỏi: “Sư thúc, người có chữa được không ạ?”
Ngô Bình: “Chữa được chứ, ông mau đến nhà họ Mã rồi mang hết hồ lô về đây cho tôi, nhanh lên!”
Lý Long Thần là người tinh ý, biết ngay mấy quả hồ lô có vấn đề nên hỏi: “Sư thúc có thể tiết lộ cho đệ tử biết mấy quả hồ lô ấy có gì lợi hại không ạ?”
Ngô Bình liếc nhìn quả hồ lô màu tím trên bàn rồi đáp: “Đúng là nó có thể đựng đan dược, nhưng tên của nó là đan hồ!”
Đan hồ? Lý Long Thần gãi đầu: “Sư thúc, thì nó vẫn là cái để đựng đan dược thôi mà?”
Ngô Bình mắng: “Ông thì hiểu cái quái gì! Đan Hồ là bảo bối được nuôi trồng bằng bao nhiêu dược liệu quý đấy, nuôi được một quả sẽ tốn rất nhiều sức lực và của cải, ông không tưởng tượng được đâu”.
Dứt lời, anh rót rượu trong quả hồ lô ra ngoài rồi dùng nước sạch tráng lại vài lần, cuối cùng đổ nước suối vào trong, sau đó đậy nắp lại rồi cho sang một bên.
Ngô Bình tiếc nuối nói: “Mã Hành Không đúng là có mắt như mù, tự nhiên đựng rượu vào đây làm mất hết cả dược tính của nó”.
Lý Long Thần nghi hoặc hỏi: “Sư thúc, cho rượu hay nước vào thì có gì khác nhau?”
Ngô Bình: “Khác nhiều chứ”.
Anh lắc quả hồ lô rồi chờ thêm một lúc, sau đó mở nắp rồi đổ nước ở bên trong ra.
Lý Long Thần tò mò nhìn nước được đổ ra rồi nói: “Sư thúc, hình như có gì khác đâu, vẫn là nước mà”.
Ngô Bình tung một chưởng lên không trung, ngay sau đó mặt nước đã gợn sóng, một làn khói bay lên ngưng tụ thành hình ảnh như một viên đan dược, thậm chí Lý Long Thần còn ngửi thấy mùi thơm của đan dược luôn.
Ông ấy ngạc nhiên nói: “Sư thúc, đây là gì vậy ạ?”
Ngô Bình: “Ông có biết thuốc Chậm Thích không?”
Lý Long Thần gật đầu: “Có ạ, đó là loại thuốc giúp cơ thể hấp thu sức mạnh từ từ”.
Ngô Bình: “Tác dụng của quả hồ lô này cũng tương tự, nó có thể làm tăng dược tính của đan dược, sau đó phóng ra một cách chậm rãi. Khi một người uống đan dược bình thường thì phải hấp thu hết công dụng trong một thời gian ngắn. Nhưng quả hồ lô thì khác, người uống đan dược có thể dùng nó để ngâm nước uống mỗi ngày, sau đó từ từ hấp thu dược lực”.
Lý Long Thần sáng mắt lên: “Ra là thế!”
Ngô Bình: Nhưng tiếc là quả hồ lô này đã chứa rượu bên trong nên làm mất đi dược tính. Mã Hành Không bị bệnh cũng vì uống rượu ngâm ở bên trong, sau đó hấp thu nhiều dược lực quá mà ra”.
Lý Long Thần hỏi: “Sư thúc, nó là loại thuốc gì ạ?”
Ngô Bình: “Tác dụng của nó ngang với Hoả Thần Đan”.
Anh giải thích thêm: “Hoả Thần Đan dành cho cao thủ cảnh giới Địa Tiên tầng thứ tám trở lên uống, ông thử nghĩ xem sao mà Mã Hành Không chịu cho nổi?”
Lý Long Thần gật đầu: “Sư thúc, nếu chỉ ngâm nước uống thì dược tính sẽ duy trì được bao lâu ạ?”
Ngô Bình: “Cái này thì tôi không rõ, ngắm thì nửa năm, dài thì ba năm. Vì quả này từng đừn rượu rồi nên dược lực bên trong đã bị Mã Hành Không hấp thu gần hết rồi”.
Lý Long Thần lo lắng nói: “Sư thúc, Mã Hành Không đã hấp thu nhiều thế rồi thì còn cứu được không ạ?”
Ngô Bình: “Có, nếu tôi đoán không nhầm thì hồ lô trong nhà ông ấy sẽ chia thành âm và dương, nếu đã có hồ lô Hoả Thần thì kiểu gì cũng có một quả hồ lô Thuỷ Thần. Chỉ cần tìm thấy quả ấy rồi cho nước vào ngâm để Mã Hành Không uống là ông ấy khỏi ngay thôi”.
Lý Long Thần ngạc nhiên, vì cảm thấy Ngô Bình như một tên lừa đảo.
Ngô Bình: “Sao lại nhìn tôi kiểu ấy? Nếu không có tôi thì Mã Hành Không có tự cứu mình được không?”
Lý Long Thần dựng ngón tay cái lên: “Sư thúc quá đỉnh!”
Ngô Bình: “Nịnh nọt vừa thôi, đến nhà họ Mã đi”.
Lý Long Thần đáp lời rồi đi ngay.
Ngô Bình vừa chờ tin của ông ấy vừa nghiên cứu các công pháp của chùa Đại Thiền.
Bộ công pháp này có tên là Như Lai Thần Công, Kim Cương Bất Hoại Thần Công, Bàn Nhược Công và Như Lai Thần Chưởng chỉ là một phần trong bộ công pháp này.
Chính vì uy lực của Như Lai Thần Công quá mạnh nên khi tu luyện sẽ rất vất vả. Nhưng càng nghiên cứu, Ngô Bình càng thấy bộ công pháp này có vấn đề.
Sau đó anh nhớ ra mình từng tu luyện Như Lai Thần Tàng Kinh, nếu gộp hai môn công pháp lại làm một thì sẽ bổ sung khiếm khuyết cho nhau.
“Lẽ nào hai môn công pháp này có chung nguồn gốc?”, Ngô Bình lẩm bẩm.
Chương 755: Thần Thuỷ Phục Tâm Ma
Vì thế, Ngô Bình tiếp tục nghiên cứu Như Lai Thần Tàng Kinh. Tu luyện môn công pháp này giúp tăng cường tiềm lực và củng cố thần hồn.
Ngô Bình tu luyện ngày đêm, cho tới khi trời sáng mới đi ngủ. Sau một ngày khổ luyện, anh đã có thu hoạch rất lớn, võ hồn của anh đã mạnh và vững chãi hơn.
Sáng sớm, Lý Long Thần đã xách một cái hòm về, ông ấy hào hứng mở nó ra thì có 30 quả hồ lô ở bên trong! Mỗi quả một màu, đây chính là Đan Hồ mà Ngô Bình cần.
“Sư thúc, tất cả đây rồi ạ”, Lý Long Thần cười nói.
Ngô Bình gật đầu, sau đó chọn một quả hồ lô màu vàng rồi đưa cho ông ấy, nói: “Ông cầm quả này về ngâm nước, mỗi lần ngâm mười phút, sau đó cho Mã Hành Không uống. À, cách 30 phút lại uống một lần, đừng nhiều hay ít quá, thế thôi đi đi”.
Lý Long Thần dạ vâng rồi cầm hồ lô chạy đi ngay.
Ngô Bình tiếp tục tu luyện đến hết buổi sáng, Quảng Tuệ đến xin gặp, không cần hỏi thì Ngô Bình cũng biết lão đến nhờ anh điều trị tiếp cho tăng nhân trong động Vạn Phật.
Không chờ Quảng Tuệ lên tiếng, Ngô Bình đã nói: “Đại sư, tôi đã hứa thì sẽ làm. Chờ tôi thêm một lát rồi chúng ta đi”.
Quảng Tuệ mừng rỡ: “Được, vậy lão tăng không làm phiền thần y nữa”.
Quảng Tuệ đi rồi, Ngô Bình lại chọn một quả Đan Hồ màu lam, sau đó cắt Phật cốt cho vào bên trong.
Hiệu quả của quả đan hồ này ngang với tiên đan Luyện Ma, ngâm Phật cốt vào trong thì hiệu quả sẽ càng mạnh thêm, có thể chữa khỏi cho người bị tẩu hoả nhập ma.
Anh lần lượt ngâm hết hai thùng nước vào quả hồ lô này, đến buổi chiều thì gọi Quảng Tuệ tới, sau đó cùng các vị tăng nhân khác đi tới động Vạn Phật.
Quảng Tuệ nói cho Ngô Bình biết động Vạn Phật có ba tầng, tầng thứ nhất nhốt hơn 60 võ tăng, tất cả đều bị tẩu hoả nhập ma, có người đã tiến vào cảnh giới Võ Thần, có người thì đã đến cảnh giới Địa Tiên.
Tầng thứ hai có bảy vị võ tăng, họ cũng bị tẩu hoả nhập ma, nhưng tu vi của họ thấp nhất là cấp Chân Nhân rồi.
Tầng thứ ba chỉ nhốt một vị tăng nhân, người ấy tự nguyện bị tẩu hoả nhập ma. Người này có vai vế rất cao, pháp hiệu là Liễu Duyên! Đến Quảng Tuệ cũng phải gọi người đó là sư tổ!
Khi họ đến tầng một của động Vạn Phật, Ngô Bình nói: “Đại sư Quảng Tuệ, hiện giờ thuốc của tôi chỉ có tác dụng với các tăng nhân ở tầng này thôi. Còn tăng nhân ở tầng hai và ba thì chờ tôi nghĩ cách thêm”.
Tuy Quảng Tuệ thấy hơi thất vọng, nhưng họ có thể cứu được các tăng nhân ở tầng một này đã là rất tốt rồi.
Ngô Bình sai người chia nước trong thùng cho các tăng nhân uống. Hiệu quả trông thấy, khi các tăng nhân ấy uống vào, ma niệm đã bị áp chế, thậm chí có tăng nhân còn đột phá luôn.
Sau khi hội phục, các tăng nhân ở tầng này đều bái lạy nhóm Quảng Tuệ, sau đó được ông ấy nhắc nhở phải cảm ơn Ngô Bình.
Họ đã dùng hết hơn một thùng nước, các tăng nhân ở tầng một đều đã tỉnh táo và khoẻ mạnh trở lại.
Ngô Bình nói: “Đại sư Quảng Tuệ, các tăng nhân này đều đã bình thường trở lại, nhưng nếu họ tiếp tục tu luyện mà không nâng cao tu hành Phật pháp thì sớm muộn cũng lại tẩu hoả nhập ma tiếp”.
Quảng Tuệ: “Thần y Ngô yên tâm, từ giờ trở đi, lão tăng sẽ đích thân giám sát họ học tập”.
Ngô Bình gật đầu: “Tốt nhất là như vậy, tôi đã làm đúng như lời mình hứa rồi, giờ xin phép!”
Quảng Tuệ muốn giữ Ngô Bình lại, nhưng anh đang bận nên vẫn kiên quyết rời đi.
Trước khi đi, anh nhìn Mã Hành Không thì thấy ông ấy đã hồi phục nhiều, chắc vài hôm nữa là khoẻ hẳn.
Ngô Bình có thu hoạch rất lớn ở chùa Đại Thiền, anh vừa hiểu về Phật pháp, có thêm hai truyền thừa vô thượng, mà còn lấy được Thiên Tâm Châu, phật cốt và một Lina biết nấu ăn.
Đương nhiên anh còn lấy được 30 quả đan hồ từ Mã Hành Không nữa.
Anh đã vắng nhà mấy tháng trời nên muốn trở về coi sao. Vì thế, nhân lúc đêm khuya, Ngô Bình đã ngồi trên Nhân Bì rồi bay về huyện Minh Dương.
Đúng hơn thì huyện Minh Dương hiện nay đã được đổi thành một phần của khu Hưng Long.
Trước đó, Lý Mai đã bỏ một lượng vốn lớn để đầu tư vào dự án bờ sông Giang Nam, ngoài ra còn mua khu biệt thự cạnh Đông Hồ cùng rất nhiều đất đai! Sau này, những khoản đầu tư này sẽ mang về lợi nhuận khổng lồ cho nhà họ Lý và Ngô Bình.
Nhưng Ngô Bình hiện giờ không có hứng thú với tiền tài lắm, bao nhiêu tiền cũng không bằng anh luyện chế được một viên đan dược, hay thu hoạch sau một ngày tu hành.
Về tới nhà, Ngô Bình phát hiện nhà của gia đình anh trong dự án bờ sông Giang Nam đã xây xong, hiện đang vào giai đoạn lắp đặt trang thiết bị.
Ban đầu đây chỉ là một dự án nhỏ, Lý Vân Đẩu định đầu tư vài tỷ để xây nhà cho cháu mình.
Nhưng người tính không bằng trời tính, bây giờ diện tích của dự án này đã tăng lên rất nhiều, cả Đông Hồ cũng nằm bên trong luôn.
Ngô Bình vừa đến cổng thôn thì thấy có hơn trăm người đứng trước cửa nhà mình, họ đang hò hét gì đó, có người còn cầm gậy, dao như sắp đánh nhau đến nơi.
Ngô Bình cố tình không lên tiếng mà thay đổi diện mạo, sau đó đi tới đó nghe ngóng.
“Cả nhà này thật vô lương tâm! Ngày trước, họ mua hết đất đai nhà cửa của chúng ta với giá rẻ, giờ khu này sắp được được xây dựng thành khu kinh tế mới rồi, giá nhà đất sẽ tăng chóng mặt. Nhà đất của chúng ta sẽ tăng giá lên gấp nhiều lần, bà con không thể để họ ăn chặn của mình như vậy được, nhất định chúng ta phải đòi lại tiền”.
Người khác nói: “Đúng thế! Ban đầu, nhà tôi cần tiền không cần nhà. Nhưng giờ giá nhà đất tăng chóng mặt rồi, nhất định tôi phải bắt họ đền tiền cho tôi, không thì không xong đâu!”
Ngô Bình nghe xong thì hiểu ra vấn đề ngay, những người này đều là dân trong làng. Khi Lý Mai đến mua đất của họ thì đã trả cao hơn hẳn giá trên thị trường rồi.
Mà chính họ tự nguyện bán, chứ không ai ép buộc cả.
Giờ giá nhà đất tăng lên, họ bắt đầu thấy ân hận. Vì sau khi bán nhà, họ đã lấy tiền mua nhà hoặc đã tiêu hết.
Ngô Bình cạn lời, sau đó nhảy qua tường vào nhà.
Ông bà ngoại, mẹ anh và Tiểu Mi đang ngồi rầu rĩ trong phòng khách.
Thấy Ngô Bình về, Ngô Mi nhảy lên: “Anh về rồi ạ!”
Ngô Bình cười nói: “Ừ, Tiểu Mi dạo này có tập trung học hành không đấy?”
Ngô Mi: “Anh ơi, chuyện đấy tính sau, anh không thấy có bao nhiêu người đang làm loạn bên ngoài à?”
Ngô Bình: “Kệ họ, chán rồi về thôi”.
Trương Lệ: “Tiểu Bình, chuyện không đơn giản vậy đâu, buổi sáng còn có phóng viên tới, họ còn chiếu lên cả ti vi rồi”.
Ngô Bình cau mày: “Lên thời sự ạ?”
Ngô Mi: “Đài tỉnh và thành phố luôn, giờ cả nhà mình như quân phản loạn ấy, ban nãy còn có mấy người gọi đến đe doạ, nói toàn câu khó nghe”.
Sau khi luyện tập mười lần, Ngô Bình thi triển Chân ngôn Độ Hoá, các con kiến, côn trùng dưới mặt đất và chim chóc trên trời đều cùng xuất hiện, sau đó đứng vây xung quanh anh, vì chịu ảnh hưởng của Chân ngôn Độ Hoá nên chúng đều như đã bị thôi miên.
Ngô Bình luyện thêm ba tiếng nữa, khi thấy đã ổn thì mới rời đi.
Viên Hối vẫn đứng chờ bên ngoài, khi thấy Ngô Bình đi ra thì ông ấy vội nói: “Thần y, còn hai mươi phút nữa là so tài rồi ạ”.
Ngô Bình: “Đi, chúng ta đi coi sao”.
Hiện giờ, các tăng nhân của Đông Doanh và người của Quang Tuệ thuộc chùa Đại Thiền đều đang ngồi trò chuyện khách sáo với nhau trong đại điện tiếp khách của La Hán Đường.
Ngô Bình và Viên Hối ngồi xuống một ghế bất kỳ, vừa ngồi được một lúc, Ngô Bình đã lấy một viên Tiên Thiên Hồn Lực Đan ra để uống rồi điều chỉnh hơi thở.
Bỗng có một lão tăng Đông Doanh cười nói: “Thiền sư Quang Tuệ, tôi thấy bắt đầu được rồi đấy”.
Quang Tuệ gật đầu, sau đó nhìn về phía Ngô Bình rồi nói: “Tịch Minh, con và các cao tăng của Chân Ngôn Tông tham gia so tài nhé”.
Ngô Bình mở mắt ra rồi gật đầu, sau đó đứng dậy đi ra chính giữa.
Lão tăng kia: “Chiba lên đi”.
Một tăng nhân của Đông Doanh cũng tiến lên, tăng nhân này có dáng người không cao, chỉ khoảng mét rưỡi, đã thế còn gầy đét, chỉ có ánh mắt là sáng ngời.
Quang Tuệ: “Không biết đại sư Hồng Đức muốn so tài loại Chân ngôn nào?”
Lão tăng của Đông Doanh có pháp hiệu là Hồng Đức, lão ta cười nói: “Chân Ngôn là tuyệt chiêu của Chân Ngôn Tông chúng tôi rồi, nên tuỳ bên ông chọn”.
Ngô Bình không khách sáo nữa mà nói ngay: “Vậy chọn Chân Ngôn Sát Uy đi”.
Anh vừa nói dứt câu, cả anh và Chiba cùng niệm Chân ngôn luôn. Tăng nhân Chiba cất giọng như tiếng chuông ngân.
So ra thì Chân ngôn của Ngô Bình rất nhẹ, nhưng lại vang vọng rõ ràng.
Đã là người nhà nghề thì nghe cái là biết trình độ ngay, sau khi nghe thấy Chân ngôn của Ngô Bình, các tăng nhân khác đều phải trợn tròn mắt.
“Chân ngôn tinh thuần quá!”, Viên Hối ngạc nhiên nói với gương mặt không giấu nổi niềm vui.
Quang Tuệ cũng sáng mắt lên rồi vuốt cằm, vì lão biết Ngô Bình thắng chắc rồi.
Trái lại, phía Hồng Đức bắt đầu lộ vẻ kinh ngạc và khó tin, họ không thể ngờ trên đời còn có người niệm Chân ngôn hoàn hảo như vậy.
Chưa tới một phút sau, Chiba đã hét lên rồi nhảy lùi về phía sau, như thể có một con mãnh hổ đang tấn công ông ta.
Thắng thua đã rõ, Ngô Bình đứng dậy nói: “Đa tạ”, sau đó quay về chỗ ngồi.
Các tăng nhân của chùa Đại Thiền đều vỗ tay hoan hô, họ đang rất vui vì cứ ngỡ thi Chân ngôn thì mình thua chắc rồi, ai dè lại thắng, hơn nữa còn thắng vang dội.
Hồng Đức nói: “Còn một vòng nữa, Minh Uy lên đi”.
Chân Ngôn Tông của Đông Doanh lại cử thêm một tăng nhân trung niên nữa ra trận, ông ta đứng giữa đại đường rồi nói: “Vòng này, chúng tôi muốn thi Chân ngôn Độ Hoá”.
Đương nhiên Ngô Bình không sợ, hai người lại tiến vào trung tâm. Lần này, giọng nói của Ngô Bình to và vang như tiếng chuông, hoàn toàn lấn áo giọng của đối thủ.
Anh chỉ niệm ba đoạn thì tăng nhân tên là Minh Uy đã nước mắt giàn giụa rồi hành đại lễ với Ngô Bình, điều này chứng tỏ ông ta đã bị anh độ hoá.
Hồng Đức đứng dậy nhìn chằm chằm vào Ngô Bình rồi hỏi: “Cậu học Chân ngôn ở đâu?”
Ngô Bình đáp: “Chùa Đại Thiền có truyền thừa hơn nghìn năm, đương nhiên không thể thiếu Chân ngôn, có gì đâu mà đại sư kinh ngạc thế?”
Quang Tuệ cười nói: “Ba thì đã thắng hai, cuộc so tài đến đây là kết thúc. Đại sư Hồng Đức, Phật cốt đâu?”
Thì ra hai bên đã giao hẹn, nếu phía Đông Doanh thua về mảng so Chân ngôn thì phải đưa Phật cốt cho chùa Đại Thiền. Đương nhiên, ngược lại thì chùa Đại Thiền phải giao một món bảo bối cho họ.
Hồng Đức đã là cao tăng của Đông Doanh nên bình ổn lại tâm trạng rất nhanh, lão ta nói: “Được rồi”.
Loáng cái đã có người mang một chiếc hộp ngọc lên rồi đưa cho Quang Tuệ bằng hai tay, Quang Tuệ nhận lấy rồi để lên bài bái lạy, sau đó mới mở ra xem.
Ngô Bình cũng đi tới ngó, nhưng chỉ thấy bên trong có một viên xá lị như ngón tay, nói chung là một mẩu xương ngón tay hoá thạch.
Anh khởi động khả năng nhìn xuyên thấu thì thấy trên xương ngón tay này ẩn chứa thánh lực Phật giáo rất mạnh.
Anh không khỏi thấy thèm muốn, nếu dùng vật này để luyện pháp khí thì uy lực mạnh phải biết!
Tăng nhân Đông Doanh đi rồi, các tăng nhân của chùa Đại Thiền vẫn ở lại. Quang Tuệ khen Ngô Bình trước mặt bọn họ, sau đó gọi anh vào thiện phòng.
Lão cười nói: “Thần y Ngô, cậu làm tốt lắm”.
Ngô Bình: “Đại sư quá khen, chúng ta một lòng đối ngoại, tôi làm vậy là đương nhiên”.
Sau đó, anh nhỏ giọng nói: “Đại sư, để tôi giữ xá lị phật cốt này cho, có nó rồi, tôi có thể luyện chế một viên Phật Vương Đan”.
Quang Tuệ ngẩn ra: “Phật Vương Đan ư?”
Ngô Bình: “Uống nó vào thì các tăng nhân bị tẩu hoả nhập ma trong động Vạn Phật sẽ khỏi hết”.
Quang Tuệ mừng rỡ rồi vội nói: “Được, tôi sẽ đưa Phật cốt cho cậu”.
Ngô Bình không khách sáo mà cất đi ngay.
Quang Tuệ còn phải ra tiếp đón các cao tăng của Đông Doanh nên không nán lại lâu, vì thế chỉ còn Tông Huy và Viên Hối ở lại.
Viên Hối cười nói: “Thần y Ngô, cậu khiến tiểu tăng phải nhìn bằng con mắt khác! Tôi nghe Chân ngôn Độ Hoá của cậu xong cũng suýt nữa quỳ xuống đấy”.
Tông Huy cười nói: “Đệ tử còn tưởng chỉ có mình bị ảnh hưởng, thì ra sư phụ cũng thế”.
Viên Hối: “Đó là Chân ngôn của thần y chưa nhắm vào chúng ta đấy, không thì uy lực của nó còn mạnh gấp chục lần, chắc chắn ta sẽ không trụ được”.
Ngô Bình nói: “Ngày mai so tài tụng kinh, chùa Đại Thiền chắc thắng chứ?”
Viên Hối: “Chắc khoảng 70 phần trăm thôi”.
Ngô Bình: “Ngày kia thi võ thuật, ngày tiếp nữa là thần thông. Vòng thần thông thì cứ giao cho tôi”.
Viên Hối vội hỏi: “Thần y Ngô, cậu định thi triển Đại Phạn Thiền Âm à?”
Ngô Bình: “Thế có gì đặc biệt, đến lúc đó tôi sẽ thi triển Thiên Nhãn Thông”.
Trong Phật môn có năm môn thần thông là Thiên Nhãn Thông, Thiên Nhĩ Thông, Tha Tâm Thông, Túc Mệnh Thông và Thần Túc Thông. Ngô Bình có khả năng nhìn xuyên thấu nên có có thể thi triển Thiên Nhãn Thông. Thật ra thì khả năng nhìn xuyên thấu của anh còn lợi hại hơn cả phép thần thông này.
Đương nhiên, sắp tới anh vẫn phải chuẩn bị thêm một phép thần thông nữa.
Trên Vô Tự Ngọc Bích có một loại Tiểu Thiên Phật Bộ, uy lực của nó mạnh hơn cả Quỷ Thần Bộ. Theo giới thiệu thì một khi thi triển bộ pháp này, người thi triển có thể tuỳ ý di chuyển trong thế giới Tiểu Thiên.
Đương nhiên rất khó có thể thi triển được môn bộ pháp này, hiện giờ Ngô Bình mới chỉ tập thử thôi.
Tối đó, Ngô Bình tập Tiểu Thiên Phật Bộ không tiến bộ được chút nào. Sang hôm sau, anh mới miễn cưỡng luyện được 32 bộ pháp, hết buổi sáng đó anh mới tổng hợp 32 bộ pháp đó lại rồi tóm gọn.
Nhưng Ngô Bình đã rất hài lòng với kết quả này, vì một khi anh thi triển Tiểu Thiên Phật Bộ thì mọi người ở xung quanh không thể nhìn thấy anh nữa. Loáng cái, anh có thể bay xa cả cây số với tốc độ cực nhanh.
Song, thi triển môn bộ pháp này rất mất sức, anh mới đi được vài vòng đã mệt lả, ngồi nghỉ mãi mới hồi sức.
Trong vòng hai ngày, anh chỉ bế quan trong thiện phòng. Khi ra ngoài mới biết chùa Đại Thiền đã thắng cuộc thi so tài tụng kinh vào hôm qua.
Chương 752: Quỷ Long Giảo Sát
Hôm nay sẽ so tài võ thuật, phía Đông Doanh cử Tomoyo - người từng tu luyện ở Tiểu Tây Thiên ra thi đấu. Sư phụ của người này là một vị bồ tát có võ lực rất mạnh. Chùa Đại Thiền nhắm không có ai đấu lại được nên đành nhờ Ngô Bình ra trận.
Khi Ngô Bình lại xuất hiện ở đây, Hồng Đức nói ngay: “Thiền sư Quang Tuệ, chùa mình hết người rồi à? Lẽ nào đệ tử này của ông lại tham gia so tài võ thuật tiếp?”
Quang Tuệ cười nói: “Đệ tử này của tôi khá hoạt bát, hay thích đánh đấm nên tôi để nó tham gia”.
Hồng Đức: “Thế ư? Thế ông hãy nhắc đệ tử mình cẩn thận, Tomoyo ra tay mạnh lắm, tôi e đệ tử của ông sẽ bị đánh chết đấy”.
Quang Tuệ hỏi Ngô Bình: “Tịch Minh, con có sợ bị đánh chết không?”
Ngô Bình cười khẩy đáp: “Sư phụ yên tâm, con sẽ không đánh chết Tomoyo đâu, cùng lắm chỉ tàn phế thôi”.
Các tăng nhân của Đông Doanh đều tỏ vẻ tức giận, một tăng nhân trẻ tuổi bước ra, người này có dáng người không cao, chỉ khoảng mét sáu, mắt trái còn bị lác, mắt phải thì không có con ngươi, ngoài ra tay trái còn bị dị tật.
Ngô Bình liếc nhìn hắn rồi cười nói: “Anh là Tomoyo à? Chắc ngày xưa uống nhiều nước thải quá hả?”
Tomoyo nổi giận: “Hỗn láo! Tôi sẽ cắt lưỡi cậu!”
Ngô Bình cười khà khà: “Tôi sẽ đánh bại anh bằng một chiêu, để hoà thượng Đông Doanh các thường biết thế nào mới là võ thuật chính tông”.
Bên mắt trắng dã của Tomoyo loé lên tia sắc lạnh, hắn hét lên rồi tấn công Ngô Bình.
Ngô Bình cũng ra tay ngay, anh thi triển Quỷ Long Giảo Sát, hai người va mạnh vào nhau.
Rắc!
Một tiếng động vang lên, Tomoyo ngã mạnh xuống đất như cái bao cát, chân tay đều vỡ nát, đến sống lưng cũng gãy luôn, hắn tái mặt nằm dưới đất.
Ngô Bình cũng không khá hơn là bao, khi Tomoyo bị thương thì ngực anh cũng trúng một chưởng, làm gãy hai xương sườn, khủng khiếp hơn là có một luồng sức mạnh xâm nhập vào cơ thể.
May là nó đã bị hoá giải ngay lập tức nên anh chỉ bị gãy hai cái xương sườn thôi.
Ngay sau đó, Ngô Bình đã giơ tay ấn vào ngực để nối xương.
Các tăng nhân Đông Doanh đều chạy tới để khiêng Tomoyo đã bị thương nặng dậy.
Ngô Bình uống một viên thuốc trị thương rồi nói: “Này, võ tăng hàng đầu của các người mà chỉ được thế thôi à? Vòng tiếp theo, còn ai mạnh hơn không? Đánh với người yếu quá thì chán lắm”.
Các tăng nhân người Đông Doanh nhăn mặt, vốn họ đến đây tỉ thí nghĩ là sẽ thắng chắc và mưu đồ chiếm Vô Tự Ngọc Bích. Ai dè, sự xuất hiện của Ngô Bình đã phá tan kế hoạch của họ, ngoài ra còn khiến họ thiệt hại nghiêm trọng.
Hồng Đức sa sầm mặt nói: “Chúng tôi nhận thua luôn”, có ba vòng thi, nhưng Tomoyo là người mạnh nhất của bọn họ đã thua thì những người khác không thể thắng được.
Quang Tuệ nói: “Thiện tai, đại sư Hồng Đức, cho tôi xin viên Thiên Tâm Châu”.
Hồng Đức vô cùng tiếc nuối, Thiên Tâm Châu là bảo vật của Đông Doanh. Lão ta mang nó ra để thoả thuận vốn để chùa Đại Thiền tâm phục khẩu phục dùng Vô Tự Ngọc Bích để trao đổi. Giờ thì hay rồi, tự lấy đá đập xuống chân mình.
Dù tiếc đến mấy thì cũng phải tuân thụ giao ước, một tăng nhân Đông Doanh đưa một chiếc hộp gỗ tinh xảo cho Quang Tuệ.
Quang Tuệ không nhìn mà đưa cho Ngô Bình luôn, sau đó nói: “Tịch Minh, của con đấy”.
Ngô Bình cười nói: “Cảm ơn sư phụ!”
Hồng Đức lên tiếng: “Thiền sư Quang Tuệ, lần này chúng tôi đến chỉ để giao lưu Phật pháp. Mấy ngày qua, chúng tôi đã làm phiền quý chùa rồi nên tối nay xin phép về Đông Doanh luôn”.
Ngô Bình nghe thấy họ định chuồn thì cảm thấy rất coi thường, biết ngay đám này đã sợ hãi.
Quang Tuệ mong còn chẳng được nên nói ngay: “Cũng được, lần này chùa chúng tôi tiếp đón chưa chu đáo, lần sau các vị sang chơi, chắc chắn chúng tôi sẽ tiếp đón chu toàn hơn”.
Nhóm Hồng Đức khi đi hoành tráng, khi về tả tơi. Các tăng nhân của chùa Đại Thiền thì như mở cờ trong bụng, ai nấy đều coi Ngô Bình như một vị anh hùng.
Tối đó có một bữa tiệc dành cho các vị cao tăng của chùa Đại Thiền, họ đều đến cảm ơn Ngô Bình.
Nhìn thấy các hoà thượng vô vị này, Ngô Bình chỉ uống vài chén rượu rồi về phòng nghỉ luôn.
Về phòng rồi, anh nhìn thấy Tông Huy đang chờ mình ở đây, anh hỏi: “Có việc gì thế?”
Tông Huy đáp: “Thần y Ngô, trong vòng thi tụng kinh, phía Đông Doanh thua nên đã giao một cô gái cho chùa Đại Thiền. Cô ấy có huyết mạch hải thần, cậu cũng biết đấy chùa Đại Thiền không có nữ giới, vì thế chúng tôi thật sự không biết phải thu xếp thế nào cho cô ấy. Lần này, cậu lập công lớn nhất, sư tổ Quang Tuệ đã bảo tôi dẫn cô ấy đến chỗ cậu”.
Dứt lời, Tông Huy cũng chạy mất dạng ngay, chỉ còn một mình Ngô Bình ngơ ngác ở lại, họ cho anh một cô gái ư?
Ngô Bình đi vào phòng ngủ thì thấy có một cô gái đang nằm trên giường, cô ấy không mặc quần áo, chỉ quấn một chiếc khăn. Khi Đông Doanh giao người đã không đưa quần áo cho cô ấy, mà chùa Đại Thiền toàn các hoà thượng nên đương nhiên cũng không tiện thay quần áo cho cô gái, chỉ đành giữ nguyên hiện trạng.
Ngô Bình phát hiện cô gái đã bị hạ cấm chế nên không thể cử động, anh ngồi xuống mép giường rồi quan sát cô gái.
Cô gái có đôi mắt xanh, tóc cũng có màu lam nhạt, làn da thì hơi tái, thoạt nhìn giống phụ nữ châu Âu, nhưng lại có khí chất của phụ nữ phương Đông.
Cô gái này rất xinh đẹp, không kém Lý Mai là bao, hơn nữa trên người cô ấy còn có vẻ lôi cuốn cuồng dã, ánh mắt rất sắc.
Ngô Bình: “Cô có hiểu lời tôi nói không?”
Cô gái gật đầu.
Ngô Bình: “Giờ tôi sẽ giải cấm chế cho cô, cô đừng sợ, lũ quỷ Đông Doanh đi rồi, cô rất an toàn”.
Anh giơ tay ấn vào người cô gái mấy cái, cấm chế đã được giải, cô ấy vặn vẹo người rồi đâm ngón tay vào mắt Ngô Bình.
Cô ấy ra tay rất độc ác, nếu là người khác thì chắc đã bị hỏng một bên mắt rồi.
Ngô Bình nghiêng đầu đi rồi giữ vai cô ấy, anh hơi dùng sức là cô gái kêu lên, tay thõng xuống.
Anh nói: “Tôi đã bảo tôi không có ác ý với cô, giờ tôi buông tay, cô không được đánh tôi, không thì đừng có trách”.
Nói rồi, anh buông tay ra, quả nhiên cô gái không làm gì nữa mà chỉ lườm anh.
Ngô Bình tránh ra xa rồi nói: “Bọn quỷ Đông Doanh đã giao cô cho chùa Đại Thiền rồi, nhưng chùa lại giao cô cho tôi. Mà tôi không thiếu phụ nữ bên cạnh nên không cần đến cô nữa. Giờ thế này, tôi sẽ đi lấy quần áo cho cô, cô mặc vào rồi muốn đi đâu thì đi”.
Dứt lời, anh mặc kệ cô ấy rồi đi ra ngoài.
Một lát sau, Ngô Bình mang một bộ đồ tu cỡ nhỏ vào rồi ném cho cô gái. Sau đó, anh đưa cho cô ấy một chiếc thẻ ngân hàng cùng ít tiền mặt và danh thiếp của anh.
“Trong thẻ có 500 nghìn, còn tiền mặt thì 10 nghìn, cô cầm lấy đi. Xuống núi rồi đừng có chạy lung tung, bắt xe lên huyện ấy rồi thuê khách sạn mà ở. Nếu cần gì thì cứ gọi cho tôi”.
Ngô Bình nói xong thì đi ra sân luyện công.
Anh chuẩn bị mở linh khiếu thứ năm nên cần hấp thu U Minh Quỷ Lực. Sau khi mở được linh khiếu này thì linh khiếu sẽ cộng hưởng, tạo ra thực lực lớn.
Anh vừa tu luyện thì nghe thấy tiếng bước chân, cô gái đã đi ra ngoài. Sau khi thay bộ đồ tu rộng thùng thình, vòng ngực khủng của cô ấy vẫn hiện lên lồ lộ.
Ngô Bình nói: “Không biết đường thì kiếm ai mà hỏi, hoà thượng ở đây đều nghiêm chỉnh, không phải lo đâu”.
Cô gái chợt nói: “Anh là chính nhân quân tử”.
Giọng nói của cô ấy hơi lạ, nhưng nói tiếng Viêm Long khá chuẩn và dễ nghe.
Chương 753: Cô đầu bếp xinh đẹp của Ngô Bình
Ngô Bình bật cười nói: “Tôi không phải chính nhân quân tử đâu, cô không cần cảm ơn tôi, chỉ là tôi không muốn vướng thêm cô cho phiền hà thôi”.
Cô gái tò mò hỏi: “Sao tôi lại gây phiền hà cho anh?”
Ngô Bình: “Phụ nữ càng xinh đẹp thì càng rắc rối, huống chi cô còn là con cháu của hải thần, không biết cô bao người ngấp nghé với cô”.
Cô gái cúi đầu nói: “Từ năm 12 tuổi, tôi đã liên tục bị bán cho những người khác nhau, đến nay là 13 lần rồi. Anh là người tốt duy nhất đã giúp tôi”.
Ngô Bình: “Thế thì bất hạnh quá, nhưng tất cả qua rồi, giờ cô hãy bắt đầu cuộc sống mới”.
Cô gái: “Tôi sinh ra tại một nước nhỏ ở châu Âu, tên tôi là Lina, tôi có thể hỏi tên anh không?”
Ngô Bình: “Tôi là Tịch Minh - hoà thượng của chùa Đại Thiền”.
Lina: “Anh Tịch Minh, anh có thể cho tôi ở lại được không?”
Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Cô nói sao?”
Lina: “Tôi đã bị bán hơn chục lần, nếu giờ rời khỏi đây thì khéo lại bị người ta phát hiện rồi bán cho ai đó tiếp. Xin anh hãy cho tôi ở lại đây làm giúp việc hay vệ sĩ cho anh cũng được”.
Ngô Bình: “Cô làm vệ sĩ ư?”
Lina: “Vâng, tôi từng được huấn luyện đặc biệt ba năm”.
Ngô Bình gãi mặt, sau đó do dự một lát mới hỏi: “Cô biết nấu ăn không?”
Lina: “Có, vị giác của tôi tốt hơn người bình thường nên tôi nấu ăn ngon lắm. Mấy nhà hàng năm sao không sánh bằng đâu”.
Ngô Bình sáng mắt lên: “Tốt, từ giờ trở đi, cô sẽ là đầu bếp riêng của tôi”.
Lina nói: “Tôi mong anh sẽ dạy tôi võ thuật”.
Ngô Bình cười nói: “Được, cô có tư chất tốt, tương lai sẽ là cao thủ đấy”.
Lina: “Cảm ơn anh”.
Để thể hiện tài năng, Lina lập tức vào bếp chuẩn bị nấu bữa khuya. Ngô Bình đang là đại công thần của chùa Đại Thiền nên Lina cần gì, các tăng nhân ở chùa cũng mang đến ngay lập tức.
Ngô Bình mặc kệ cô ấy rồi tiếp tục tu luyện.
U Minh Quỷ Lực nhanh chóng tích tị trong cơ thể anh, đây là linh khiếu thứ năm rồi nên anh có rất nhiều kinh nghiệm. Không lâu sau, linh khiếu đã được mở, trong người Ngô Bình có thêm một luồng sức mạnh cao cấp.
Vẫn là U Minh Quỷ Lực nhưng có thêm công dụng chế ngự tâm linh.
Ngay khi linh khiếu thứ năm được mở, năm linh khiếu đã cộng hưởng với nhau, một cảm giác mới mẻ xuất hiện khiến Ngô Bình rất thoải mái. Sau đó, thực lực của anh đã tăng lên, thể chất cũng mạnh mẽ hơn.
Mở được năm linh khiếu với tu sĩ cảnh giới Nhân Tiên như hổ mọc thêm cánh, rất hiếm ai làm được.
Một lát sau, Lina đã gọi: “Tiên sinh, bữa khuya đã xong, mời anh thưởng thức”.
Ngô Bình đang vui nên gật đầu rồi đi vào luôn, trên bàn có bốn món phụ, hai món chính và một bát canh.
Ngô Bình ăn một miếng thì thấy rất ngon, điều này khiến một người luôn chê món ăn phương Tây như Ngô Bình cũng phải khen ngợi hết lời.
Nhất là món canh, nó có vị rất thanh mát.
Ngô Bình xử lý cả bàn ăn rất nhanh gọn, sau đó cười nói: “Lina, cô hãy học thêm các món của Viêm Long, đó mới là mỹ vị thật sự!”
Lina gật đầu: “Vâng, tôi sẽ cố học ạ”.
Một đêm yên bình qua đi, sáng hôm sau Lina đã lái xe đi chợ từ sớm để chuẩn bị một bữa sáng phong phú cho Ngô Bình.
Khi anh ngủ dậy thì đã bảy giờ, Lina đang nấu nướng trong bếp, hương thơm bay ra ngào ngạt.
Ngô Bình tò mò nên vào bếp ngó thử, một tăng nhân tới thông báo: “Sư tổ, có Lý Thần Long và một lão thí chủ tên Mã Hành Không xin gặp ạ”.
Ngô Bình: “Cho họ vào”.
Mười phút sau, Lý Thần Long và một ông lão gầy gò bước vào. Ông lão có bệnh trong người, tóc đã rụng gần hết, đôi mắt mờ nhoẹt, người còn bốc mùi hôi.
Lý Thần Long nhìn Ngô Bình rồi ngạc nhiên nói: “Sư thúc, sao người lại làm hoà thượng? Không được! Đệ tử phải báo cho sư phụ biết, để sư phụ khuyên nhủ người…”
Ngô Bình đá ông ấy một cái rồi mắng: “Ai bảo ông tôi làm hoà thượng?”
Lý Long Thần ngẩn ra rồi thở phào một hơi: “Thế là không phải ạ, may quá!”
Ông ấy nói tiếp: “Sư thúc, đây là ông Mã Hành Không”.
Mã Hành Không đã không còn oai phong như ngày xưa nữa, ông lão ho khan vài tiếng rồi hành lễ với Ngô Bình: “Mã Hành Không tham kiến thần y Ngô”.
Ngô Bình đỡ ông lão dậy rồi nói: “Ông mắc bệnh không nhẹ đâu”.
Mã Hành Không nhìn anh rồi hỏi: “Thần y Ngô, tôi còn cứu được nữa không?”
Ngô Bình: “Gặp tôi rồi thì đương nhiên là được”.
Mã Hành Không mừng rỡ: “Thần y Ngô, bệnh này của tôi đến quá đường đột, cậu có thể giải thích cho tôi được không?”
Ngô Bình: “Vào nhà rồi nói”.
Vừa hay, Lina đã làm đồ ăn sáng xong và bày ra bàn.
Ngô Bình hỏi: “Long Thần, hai người ăn sáng chưa?”
Lý Long Thần ngửi thấy mùi thơm thì vội đáp: “Chưa ạ…”
Ngô Bình gọi ngay một tăng nhân đến: “Dẫn ông ấy đến nhà ăn ăn sáng nhé”.
Lý Long Thần tiếc nuối nhìn bàn ăn rồi thò tay nhặt ít điểm tâm xong rồi chạy ra ngoài: “Sư thúc, đệ tử đến nhà ăn đây”.
Ngô Bình tức anh ách rồi mắng: “Hừ, ông là quỷ đói đầu thai à mà cướp đồ ăn của tôi!”
Dứt lời, anh lại nói với Mã Hành Không: “Tiền bối, ông có muốn dùng bữa với tôi không?”
Mã Hành Không nhăn mặt rồi xua tay: “Sau khi bị bệnh, tôi không ăn gì được, chỉ uống nước cháo thôi”.
Ngô Bình: “Vậy tôi ăn nhé”, nói rồi, anh bắt đầu đánh chén luôn.
Mã Hành Không vẫn đau đáu với căn bệnh của mình nên hỏi: “Thần y Ngô, rốt cuộc bệnh của tôi từ đâu mà ra? Cậu có thể nói cho tôi biết không?”
Ngô Bình: “Bệnh của ông liên quan đến đan dược mà ông uống nhầm”.
Chương 754: Đan hồ
Mã Hành Không ngẩn ra nói: “Uống nhầm đan dược? Nhưng thần y Ngô, cả đời tôi chưa từng uống đan dược bao giờ, sao tôi có thể uống nhầm được?”
Ngô Bình tỏ vẻ kỳ quái rồi ngẩng lên nhìn ông ấy: “Ông chưa từng uống đan dược ư?”
Mã Hành Không gật đầu: “Vâng, chưa bao giờ ạ”.
Ngô Bình chỉ vào quả hồ lô màu tím mà ông ấy đeo bên hông rồi hỏi: “Ông đã dùng nó để đựng rượu uống bao giờ chưa?”
Mã Hành Không nhìn xuống quả hồ lô rồi đáp: “Tôi mang quả hồ lô này theo người bảy năm rồi, đúng là hay lấy nó để đựng rượu uống”.
Ngô Bình bảo ông ấy tháo quả hồ lô xuống anh rồi mở ra ngửi, ngoài hương rượu ra, anh còn ngửi thấy một mùi đan dược rất nồng, anh hỏi: “Ông có ngửi thấy mùi thuốc ở bên trong không?”
Mã Hành Không đáp: “Có chứ nên tôi mới dùng đó đựng rượu. Rượu mà đổ vào đây rồi thì uống ngon lắm, kể cả là rượu thường cũng biến thành rượu ngon”.
Ngô Bình: “Ông lấy quả hồ lô này ở đâu?”
Mã Hành Không: “Tôi tìm thấy trong nhà kho, rồi nghĩ ra dùng nó để đựng rượu”.
Ngô Bình: “Ông nhớ lại xem có phải từ khi dùng nó đựng rượu uống, ông mới bắt đầu đau ốm không?”
Mã Hành Không nhớ lại rồi gật đầu: “Đúng thế! Hơn sáu năm trước, tôi bắt đầu bị bệnh. Thần y Ngô, lẽ nào bệnh của tôi có liên quan đến quả hồ lô này?”
Ngô Bình gật đầu: “Nó không phải quả hồ lô bình thường đâu, mà là thứ mà các thầy luyện đan hay dùng để đựng đan dược. Lâu dần, quả hồ lô đã nhiễm dược tính của đan dược, ông lấy nó để đựng rượu chẳng khác nào gián tiếp uống loại đan dược từng chứa bên trong”.
Mã Hành Không lập tức hiểu ra vấn đề: “Ra là vậy, thần y Ngô có cách cứu chữa không ạ?”
Ngô Bình lại ngửi thêm một lát rồi hỏi: “Nhà ông còn quả hồ lô nào kiểu này nữa không?”
Mã Hành Không ngẫm nghĩ rồi đáp: “Vẫn còn, tôi nhớ hồi ấy có mấy chục quả, nhưng tôi chỉ chọn đúng một quả trông đẹp nhất”.
Ngô Bình: “Mấy quả hồ lô này không có tác dụng gì với ông đâu, nhưng với tôi thì là bảo bối, vì tôi có thể dùng chung để đựng đan dược”.
Mã Hành Không vội nói: “Nếu thế thì tôi sẽ cho cậu tất cả số hồ lô còn lại”.
Bấy giờ, Ngô Bình mới nói: “Thật ra bệnh của ông cũng dễ chữa thôi, tôi sẽ kê đơn thuốc, ông uống vài ngày là ổn thôi”.
Mã Hành Không vừa mừng vừa ngạc nhiên: “Cảm ơn thần y Ngô!”
Ngô Bình: “Đừng khách sáo, tôi cũng vì nể ông là một bậc anh hùng. À, cách đây không lâu nhà họ Mã các ông đã chèn ép Lý Long Thần, chuyện này ông tính sao?”
Mã Hành Không: “Thần y Ngô yên tâm, chờ tôi khỏi bệnh rồi thì sẽ trừng trị nghiêm lũ hỗn hào ấy”.
Ngô Bình cười nói: “Được, tôi tin ông sẽ có cách xử lý. Giờ tôi sẽ sai người chuẩn bị phòng cho ông, ông nghỉ ngơi trước đi, chờ tôi chuẩn bị thuốc”.
Sau đó, Ngô Bình gọi người dẫn Mã Hành Không sang một phòng khác.
Lý Long Thần chưa đi xa, thấy Mã Hành Không đi rồi, ông ấy mới đi vào hỏi: “Sư thúc, người có chữa được không ạ?”
Ngô Bình: “Chữa được chứ, ông mau đến nhà họ Mã rồi mang hết hồ lô về đây cho tôi, nhanh lên!”
Lý Long Thần là người tinh ý, biết ngay mấy quả hồ lô có vấn đề nên hỏi: “Sư thúc có thể tiết lộ cho đệ tử biết mấy quả hồ lô ấy có gì lợi hại không ạ?”
Ngô Bình liếc nhìn quả hồ lô màu tím trên bàn rồi đáp: “Đúng là nó có thể đựng đan dược, nhưng tên của nó là đan hồ!”
Đan hồ? Lý Long Thần gãi đầu: “Sư thúc, thì nó vẫn là cái để đựng đan dược thôi mà?”
Ngô Bình mắng: “Ông thì hiểu cái quái gì! Đan Hồ là bảo bối được nuôi trồng bằng bao nhiêu dược liệu quý đấy, nuôi được một quả sẽ tốn rất nhiều sức lực và của cải, ông không tưởng tượng được đâu”.
Dứt lời, anh rót rượu trong quả hồ lô ra ngoài rồi dùng nước sạch tráng lại vài lần, cuối cùng đổ nước suối vào trong, sau đó đậy nắp lại rồi cho sang một bên.
Ngô Bình tiếc nuối nói: “Mã Hành Không đúng là có mắt như mù, tự nhiên đựng rượu vào đây làm mất hết cả dược tính của nó”.
Lý Long Thần nghi hoặc hỏi: “Sư thúc, cho rượu hay nước vào thì có gì khác nhau?”
Ngô Bình: “Khác nhiều chứ”.
Anh lắc quả hồ lô rồi chờ thêm một lúc, sau đó mở nắp rồi đổ nước ở bên trong ra.
Lý Long Thần tò mò nhìn nước được đổ ra rồi nói: “Sư thúc, hình như có gì khác đâu, vẫn là nước mà”.
Ngô Bình tung một chưởng lên không trung, ngay sau đó mặt nước đã gợn sóng, một làn khói bay lên ngưng tụ thành hình ảnh như một viên đan dược, thậm chí Lý Long Thần còn ngửi thấy mùi thơm của đan dược luôn.
Ông ấy ngạc nhiên nói: “Sư thúc, đây là gì vậy ạ?”
Ngô Bình: “Ông có biết thuốc Chậm Thích không?”
Lý Long Thần gật đầu: “Có ạ, đó là loại thuốc giúp cơ thể hấp thu sức mạnh từ từ”.
Ngô Bình: “Tác dụng của quả hồ lô này cũng tương tự, nó có thể làm tăng dược tính của đan dược, sau đó phóng ra một cách chậm rãi. Khi một người uống đan dược bình thường thì phải hấp thu hết công dụng trong một thời gian ngắn. Nhưng quả hồ lô thì khác, người uống đan dược có thể dùng nó để ngâm nước uống mỗi ngày, sau đó từ từ hấp thu dược lực”.
Lý Long Thần sáng mắt lên: “Ra là thế!”
Ngô Bình: Nhưng tiếc là quả hồ lô này đã chứa rượu bên trong nên làm mất đi dược tính. Mã Hành Không bị bệnh cũng vì uống rượu ngâm ở bên trong, sau đó hấp thu nhiều dược lực quá mà ra”.
Lý Long Thần hỏi: “Sư thúc, nó là loại thuốc gì ạ?”
Ngô Bình: “Tác dụng của nó ngang với Hoả Thần Đan”.
Anh giải thích thêm: “Hoả Thần Đan dành cho cao thủ cảnh giới Địa Tiên tầng thứ tám trở lên uống, ông thử nghĩ xem sao mà Mã Hành Không chịu cho nổi?”
Lý Long Thần gật đầu: “Sư thúc, nếu chỉ ngâm nước uống thì dược tính sẽ duy trì được bao lâu ạ?”
Ngô Bình: “Cái này thì tôi không rõ, ngắm thì nửa năm, dài thì ba năm. Vì quả này từng đừn rượu rồi nên dược lực bên trong đã bị Mã Hành Không hấp thu gần hết rồi”.
Lý Long Thần lo lắng nói: “Sư thúc, Mã Hành Không đã hấp thu nhiều thế rồi thì còn cứu được không ạ?”
Ngô Bình: “Có, nếu tôi đoán không nhầm thì hồ lô trong nhà ông ấy sẽ chia thành âm và dương, nếu đã có hồ lô Hoả Thần thì kiểu gì cũng có một quả hồ lô Thuỷ Thần. Chỉ cần tìm thấy quả ấy rồi cho nước vào ngâm để Mã Hành Không uống là ông ấy khỏi ngay thôi”.
Lý Long Thần ngạc nhiên, vì cảm thấy Ngô Bình như một tên lừa đảo.
Ngô Bình: “Sao lại nhìn tôi kiểu ấy? Nếu không có tôi thì Mã Hành Không có tự cứu mình được không?”
Lý Long Thần dựng ngón tay cái lên: “Sư thúc quá đỉnh!”
Ngô Bình: “Nịnh nọt vừa thôi, đến nhà họ Mã đi”.
Lý Long Thần đáp lời rồi đi ngay.
Ngô Bình vừa chờ tin của ông ấy vừa nghiên cứu các công pháp của chùa Đại Thiền.
Bộ công pháp này có tên là Như Lai Thần Công, Kim Cương Bất Hoại Thần Công, Bàn Nhược Công và Như Lai Thần Chưởng chỉ là một phần trong bộ công pháp này.
Chính vì uy lực của Như Lai Thần Công quá mạnh nên khi tu luyện sẽ rất vất vả. Nhưng càng nghiên cứu, Ngô Bình càng thấy bộ công pháp này có vấn đề.
Sau đó anh nhớ ra mình từng tu luyện Như Lai Thần Tàng Kinh, nếu gộp hai môn công pháp lại làm một thì sẽ bổ sung khiếm khuyết cho nhau.
“Lẽ nào hai môn công pháp này có chung nguồn gốc?”, Ngô Bình lẩm bẩm.
Chương 755: Thần Thuỷ Phục Tâm Ma
Vì thế, Ngô Bình tiếp tục nghiên cứu Như Lai Thần Tàng Kinh. Tu luyện môn công pháp này giúp tăng cường tiềm lực và củng cố thần hồn.
Ngô Bình tu luyện ngày đêm, cho tới khi trời sáng mới đi ngủ. Sau một ngày khổ luyện, anh đã có thu hoạch rất lớn, võ hồn của anh đã mạnh và vững chãi hơn.
Sáng sớm, Lý Long Thần đã xách một cái hòm về, ông ấy hào hứng mở nó ra thì có 30 quả hồ lô ở bên trong! Mỗi quả một màu, đây chính là Đan Hồ mà Ngô Bình cần.
“Sư thúc, tất cả đây rồi ạ”, Lý Long Thần cười nói.
Ngô Bình gật đầu, sau đó chọn một quả hồ lô màu vàng rồi đưa cho ông ấy, nói: “Ông cầm quả này về ngâm nước, mỗi lần ngâm mười phút, sau đó cho Mã Hành Không uống. À, cách 30 phút lại uống một lần, đừng nhiều hay ít quá, thế thôi đi đi”.
Lý Long Thần dạ vâng rồi cầm hồ lô chạy đi ngay.
Ngô Bình tiếp tục tu luyện đến hết buổi sáng, Quảng Tuệ đến xin gặp, không cần hỏi thì Ngô Bình cũng biết lão đến nhờ anh điều trị tiếp cho tăng nhân trong động Vạn Phật.
Không chờ Quảng Tuệ lên tiếng, Ngô Bình đã nói: “Đại sư, tôi đã hứa thì sẽ làm. Chờ tôi thêm một lát rồi chúng ta đi”.
Quảng Tuệ mừng rỡ: “Được, vậy lão tăng không làm phiền thần y nữa”.
Quảng Tuệ đi rồi, Ngô Bình lại chọn một quả Đan Hồ màu lam, sau đó cắt Phật cốt cho vào bên trong.
Hiệu quả của quả đan hồ này ngang với tiên đan Luyện Ma, ngâm Phật cốt vào trong thì hiệu quả sẽ càng mạnh thêm, có thể chữa khỏi cho người bị tẩu hoả nhập ma.
Anh lần lượt ngâm hết hai thùng nước vào quả hồ lô này, đến buổi chiều thì gọi Quảng Tuệ tới, sau đó cùng các vị tăng nhân khác đi tới động Vạn Phật.
Quảng Tuệ nói cho Ngô Bình biết động Vạn Phật có ba tầng, tầng thứ nhất nhốt hơn 60 võ tăng, tất cả đều bị tẩu hoả nhập ma, có người đã tiến vào cảnh giới Võ Thần, có người thì đã đến cảnh giới Địa Tiên.
Tầng thứ hai có bảy vị võ tăng, họ cũng bị tẩu hoả nhập ma, nhưng tu vi của họ thấp nhất là cấp Chân Nhân rồi.
Tầng thứ ba chỉ nhốt một vị tăng nhân, người ấy tự nguyện bị tẩu hoả nhập ma. Người này có vai vế rất cao, pháp hiệu là Liễu Duyên! Đến Quảng Tuệ cũng phải gọi người đó là sư tổ!
Khi họ đến tầng một của động Vạn Phật, Ngô Bình nói: “Đại sư Quảng Tuệ, hiện giờ thuốc của tôi chỉ có tác dụng với các tăng nhân ở tầng này thôi. Còn tăng nhân ở tầng hai và ba thì chờ tôi nghĩ cách thêm”.
Tuy Quảng Tuệ thấy hơi thất vọng, nhưng họ có thể cứu được các tăng nhân ở tầng một này đã là rất tốt rồi.
Ngô Bình sai người chia nước trong thùng cho các tăng nhân uống. Hiệu quả trông thấy, khi các tăng nhân ấy uống vào, ma niệm đã bị áp chế, thậm chí có tăng nhân còn đột phá luôn.
Sau khi hội phục, các tăng nhân ở tầng này đều bái lạy nhóm Quảng Tuệ, sau đó được ông ấy nhắc nhở phải cảm ơn Ngô Bình.
Họ đã dùng hết hơn một thùng nước, các tăng nhân ở tầng một đều đã tỉnh táo và khoẻ mạnh trở lại.
Ngô Bình nói: “Đại sư Quảng Tuệ, các tăng nhân này đều đã bình thường trở lại, nhưng nếu họ tiếp tục tu luyện mà không nâng cao tu hành Phật pháp thì sớm muộn cũng lại tẩu hoả nhập ma tiếp”.
Quảng Tuệ: “Thần y Ngô yên tâm, từ giờ trở đi, lão tăng sẽ đích thân giám sát họ học tập”.
Ngô Bình gật đầu: “Tốt nhất là như vậy, tôi đã làm đúng như lời mình hứa rồi, giờ xin phép!”
Quảng Tuệ muốn giữ Ngô Bình lại, nhưng anh đang bận nên vẫn kiên quyết rời đi.
Trước khi đi, anh nhìn Mã Hành Không thì thấy ông ấy đã hồi phục nhiều, chắc vài hôm nữa là khoẻ hẳn.
Ngô Bình có thu hoạch rất lớn ở chùa Đại Thiền, anh vừa hiểu về Phật pháp, có thêm hai truyền thừa vô thượng, mà còn lấy được Thiên Tâm Châu, phật cốt và một Lina biết nấu ăn.
Đương nhiên anh còn lấy được 30 quả đan hồ từ Mã Hành Không nữa.
Anh đã vắng nhà mấy tháng trời nên muốn trở về coi sao. Vì thế, nhân lúc đêm khuya, Ngô Bình đã ngồi trên Nhân Bì rồi bay về huyện Minh Dương.
Đúng hơn thì huyện Minh Dương hiện nay đã được đổi thành một phần của khu Hưng Long.
Trước đó, Lý Mai đã bỏ một lượng vốn lớn để đầu tư vào dự án bờ sông Giang Nam, ngoài ra còn mua khu biệt thự cạnh Đông Hồ cùng rất nhiều đất đai! Sau này, những khoản đầu tư này sẽ mang về lợi nhuận khổng lồ cho nhà họ Lý và Ngô Bình.
Nhưng Ngô Bình hiện giờ không có hứng thú với tiền tài lắm, bao nhiêu tiền cũng không bằng anh luyện chế được một viên đan dược, hay thu hoạch sau một ngày tu hành.
Về tới nhà, Ngô Bình phát hiện nhà của gia đình anh trong dự án bờ sông Giang Nam đã xây xong, hiện đang vào giai đoạn lắp đặt trang thiết bị.
Ban đầu đây chỉ là một dự án nhỏ, Lý Vân Đẩu định đầu tư vài tỷ để xây nhà cho cháu mình.
Nhưng người tính không bằng trời tính, bây giờ diện tích của dự án này đã tăng lên rất nhiều, cả Đông Hồ cũng nằm bên trong luôn.
Ngô Bình vừa đến cổng thôn thì thấy có hơn trăm người đứng trước cửa nhà mình, họ đang hò hét gì đó, có người còn cầm gậy, dao như sắp đánh nhau đến nơi.
Ngô Bình cố tình không lên tiếng mà thay đổi diện mạo, sau đó đi tới đó nghe ngóng.
“Cả nhà này thật vô lương tâm! Ngày trước, họ mua hết đất đai nhà cửa của chúng ta với giá rẻ, giờ khu này sắp được được xây dựng thành khu kinh tế mới rồi, giá nhà đất sẽ tăng chóng mặt. Nhà đất của chúng ta sẽ tăng giá lên gấp nhiều lần, bà con không thể để họ ăn chặn của mình như vậy được, nhất định chúng ta phải đòi lại tiền”.
Người khác nói: “Đúng thế! Ban đầu, nhà tôi cần tiền không cần nhà. Nhưng giờ giá nhà đất tăng chóng mặt rồi, nhất định tôi phải bắt họ đền tiền cho tôi, không thì không xong đâu!”
Ngô Bình nghe xong thì hiểu ra vấn đề ngay, những người này đều là dân trong làng. Khi Lý Mai đến mua đất của họ thì đã trả cao hơn hẳn giá trên thị trường rồi.
Mà chính họ tự nguyện bán, chứ không ai ép buộc cả.
Giờ giá nhà đất tăng lên, họ bắt đầu thấy ân hận. Vì sau khi bán nhà, họ đã lấy tiền mua nhà hoặc đã tiêu hết.
Ngô Bình cạn lời, sau đó nhảy qua tường vào nhà.
Ông bà ngoại, mẹ anh và Tiểu Mi đang ngồi rầu rĩ trong phòng khách.
Thấy Ngô Bình về, Ngô Mi nhảy lên: “Anh về rồi ạ!”
Ngô Bình cười nói: “Ừ, Tiểu Mi dạo này có tập trung học hành không đấy?”
Ngô Mi: “Anh ơi, chuyện đấy tính sau, anh không thấy có bao nhiêu người đang làm loạn bên ngoài à?”
Ngô Bình: “Kệ họ, chán rồi về thôi”.
Trương Lệ: “Tiểu Bình, chuyện không đơn giản vậy đâu, buổi sáng còn có phóng viên tới, họ còn chiếu lên cả ti vi rồi”.
Ngô Bình cau mày: “Lên thời sự ạ?”
Ngô Mi: “Đài tỉnh và thành phố luôn, giờ cả nhà mình như quân phản loạn ấy, ban nãy còn có mấy người gọi đến đe doạ, nói toàn câu khó nghe”.
Bình luận facebook