• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Thần Y Trở Lại (8 Viewers)

  • Chương 756-760

Chương 756: Tôi có quyền quyết định

Ngô Bình cười nói: “Chắc chuyện cũng không đơn giản thật”.

Ngô Bình biết rõ ở cuộc sống đời thường hay giới tu hành thì anh đều có một tầm ảnh hưởng nhất định, phía sau anh có các thế lực lớn hàng đầu như Diệp Thiên Tông, Đường Môn, Lý Thị.

Bây giờ, có một thế lực dám chĩa mũi rìu vào anh như vậy, chắc chắn họ rất mạnh và không chỉ đơn độc một mình.

Quả nhiên Ngô Bình vừa ngồi xuống thì La Duy Khang đã gọi tới. Ông ấy có vẻ rất lo lắng nói: “Cậu Ngô, chúng ta gặp nhau một lát được không?”

Ngô Bình: “Không cần đâu, nói luôn qua điện thoại cũng được”.

La Duy Khang: “Cấp trên đang liên tục gọi cho tôi, ý của họ là muốn cậu nhân cơ hội này hiến tất cả đất đai mua được vào ngân sách của nhà nước, tôi đang thấy áp lực quá!”

Ngô Bình cười nói: “Ông cứ bình tĩnh, cùng lắm là ba hôm nữa, chuyện sẽ lắng xuống thôi”.

La Duy Khang ngẩn ra: “Cậu Ngô, cậu có cách giải quyết rồi ư?”

Ngô Bình: “Rõ ràng có người đang ghen tị, thế thì cứ để họ ghen tị, tôi sẽ nhường lại chút lợi ích. Ông tung tin này cho tôi, bảo tôi đồng ý bán đất thấp hơn hai lần với giá mua”.

La Duy Khang ngạc nhiên nói: “Giảm giá gấp hai lần so với giá mua ạ? Cậu Ngô, nhưng giờ giá đất đã tăng hơn sáu lần rồi”.

Ngô Bình: “Tăng bao nhiêu thì tăng, tôi vẫn làm thế”.

La Duy Khang hít sâu một hơi rồi nói: “Tôi hiểu rồi”.

Ngô Bình ngắt máy rồi gọi video cho Lý Mai, anh hỏi: “Cô biết chuyện ở đây chưa?”

Lý Mai đang ở Á Mã nhưng vẫn gật đầu: “Tôi cho người xử lý rồi, cậu không phải lo”.

Ngô Bình: “Rõ ràng có người đang nhắm vào chúng ta, tôi định bán hết đất mua được, cả vịnh Bạch Long, khu biệt thự Đông Hồ và 60 nghìn mẫu đất với giá rẻ hơn hai lần so với giá mua”.

Lý Mai kinh ngạc nói: “Bán hết? Tại sao? Thế thì chúng ta lỗ chổng vó đấy”.

Ngô Bình cười lạnh: “Nếu không có tôi thì khu này đừng mơ xây dựng thành công, cứ để họ tranh nhau, còn chúng ta đi lánh nạn”.

Lý Mai: “Cậu nói vậy là sao?”

Ngô Bình: “Cô có biết phía trên muốn xây dựng khu này để làm gì không?”

Lý Mai: “Trước cậu bảo họ phát hiện ra đây là vùng đất hưng thịnh còn gì”.

Ngô Bình: “Đúng thế, vì tôi đi đến đâu thì nơi đó sẽ hưng thịnh! Tôi chính là người quyết định!”

Lý Mai: “Cậu… chính là con rồng ấy đấy à?”

Ngô Bình cười nói: “Không, nó là Lý Dư”.

Ban đầu Ngô Bình đã đoán khả năng cao nơi đây được coi là khu Long Hưng vì có liên quan đến Lý Dư, sau đó anh reo một quẻ thì đúng là thế thật.

Điều này có nghĩa là chỉ cần anh và Lý Dư rời khỏi huyện này thì nó sẽ không còn là vùng hưng thịnh nữa.

Lý Mai chớp mắt nói: “Ý cậu là lùi để tiến, mình sẽ bán hết đất đi rồi mua lại sau?”

Ngô Bình: “Có mua lại hay không thì còn phải chờ xem thế nào đã, nếu thích hợp thì mua. Thôi, cô mau cho người thực hiện đi”.

Lý Mai gật đầu: “Ok”.

Tin tức vừa được tung ra, hiệu quả rõ rệt ngay, những người náo loạn bên ngoài nhà Ngô Bình đã biến mất. Sau đó, trợ lý của Lý Mai đã nhận được rất nhiều cuộc gọi mua đất.

Cuối cùng, họ đã bán 60 nghìn mẫu đất với giá 420 tỷ, trừ vốn là 180 tỷ đi thì vẫn lãi được 240 tỷ.

Khu biệt thự Đông Hồ cũng nhanh chóng bán hết veo, ban đầu giá khoảng 4.5 tỷ, còn sang tay thì được 15.5 tỷ, lãi hơn chục tỷ.

Khu bờ sông Giang Nam đương nhiên cũng bán hết luôn, giá mua vào là 27 tỷ, bán ra 68 tỷ, lãi hơn 40 tỷ.

Mọi thứ đã bình thường trở lại, tin tức được gỡ xuống, không còn ai gây áp lực với La Duy Khang nữa. Thậm chí, thế lực của Ngô Bình ở Hải Thành cũng không còn bị đả kích nhiều.

Lúc này, Ngô Bình đang ngồi điều hoà cơ thể trong nhà, anh đã luyện chế Bồi Nguyên Tán, ngoài ra còn lấy được khá nhiều quả ở Địa Tiên Giới cho người nhà ăn.

Lina đến khiến cả nhà Ngô Bình đều kinh ngạc, ai cũng thấy cô ấy rất xinh, hơn nữa lại nấu ăn ngon nên rất quý cô ấy.

Còn Ngô Bình hầu như toàn ở trên tầng chót, không rõ đang làm gì.

Thật ra, anh đang nghiên cứu đan hồ ở đây, đan hồ khác nhau thì khi ngâm nước cũng cho tác dụng khác nhau.

Sau khi trời tối, Cương Tử đến thông báo: “Cậu chủ, có ông Lâm tới xin gặp”.

Ông Lâm? Ngô Bình nói: “Cậu mời ông ấy vào phòng khách, tôi xuống ngay”.

Khi anh xuống dưới thì thấy một ông lão tóc đen râu đen khoảng 50, 60 tuổi đang ngồi trong phòng khách.

Thấy Ngô Bình xuống, ông ấy đứng dậy rồi chắp tay chào: “Thần y Ngô”.

Ngô Bình quan sát người đó rồi nói: “Ông là Lâm Lãnh Thiền à?”

Ngày trước, Lâm Lãnh Thiền từng cho người đến giết Ngô Bình.

Lâm Lãnh Thiền cười nói: “Vâng, trước kia tôi có chút xung đột với thần y Ngô nên lần này đến để xin lỗi”.

Ngô Bình cười lạnh nói: “Nghe ông nói thì nếu nhà ông không đến đây phát triển thì chắc ông không xin lỗi tôi đâu nhỉ?”

Lâm Lãnh Thiền: “Có gì xin cậu cứ nói thẳng”.

Ngô Bình không giận mà cười nói: “Ông là Lâm Tổ của Thanh Môn nên tôi sẽ nể mặt. Tôi nhận lời xin lỗi của ông”.

Lâm Lãnh Thiền cười nói: “Cậu Ngô đúng là có tấm lòng của một bậc đế vương, tôi bái phục!”

Ngô Bình: “Ông đừng rót đường vào tai tôi nữa, nếu đã đến xin lỗi thì quà xin lỗi của ông đâu?”
Chương 757: Loại người đáng ghét như ông nên chết hết sạch cho rồi

Lâm Lãnh Thiền cười hỏi: "Tiêu Thiên Kỳ của Hải Thành bị tóm rồi, chuyện này thì thần y Ngô biết không?"

Ngô Bình đương nhiên là biết, chuyện này do anh sắp đặt mà. Anh chớp chớp mắt nói: "Thế hả? Gần đây tôi không ở nhà, không ngờ lại xảy ra chuyện lớn như vậy".

Lâm Lãnh Thiền hỏi: "Bên Tiêu Thiên Kỳ, Thanh Môn của ta cũng có chiếm một phần. Giờ Tiêu Thiên Kỳ rơi đài, tám mươi phần trăm địa bàn của ông ta sẽ bị Hoàng Thiên Bá cướp đi".

Ngô Bình cũng nói: "Ở Hải Thành, ngoài Tiêu Thiên Kỳ chính là Hoàng Thiên Bá. Đây là chuyện đương nhiên thôi".

Lâm Lãnh Thiền lại cười nói: "Không có gì là đương nhiên, nếu Thanh Môn không gật đầu thì chẳng ai có thể đụng vào địa bàn do Tiêu Thiên Kỳ để lại hết!"

Ngô Bình hỏi: "Thế nên?"

Lâm Lãnh Thiền: "Lần này đến xin lỗi, phần quà bồi của tôi là: Từ nay về sau, Thanh Môn sẽ không chèn ép Hoàng Thiên Bá nữa! Hơn nữa, nếu ông ta muốn chấm mút địa bàn của Tiêu Thiên Kỳ thì Thanh Môn cũng sẽ không rớ tới!"

Ngô Bình cười hì hì nói: "Hay cho một câu không chèn ép, không rớ tới! Không hổ là Lâm Tổ của Thanh Môn, tới cửa xin lỗi cũng có thể oai phong lẫm liệt như vậy!"

Lâm Lãnh Thiền cười ha ha: "Thần y Ngô không hài lòng sao?"

Ngô Bình lạnh nhạt đáp: "Một cái thế lực sắp biến mất ở Viên Long mà ông cũng dám lấy nó ra để chèn ép tôi? Lâm Lãnh Thiền, là ông bị ngu hay ông cảm thấy người khác cũng ngu như ông?"

Lâm Lãnh Thiền ngẩn người, sau đó giận dữ quát: "Họ Ngô kia, cậu đang nói cái gì vậy?"

Ngô Bình đáp: "Tôi nói, Thanh Môn sắp tiêu rồi!"

Lâm Lãnh Thiền đứng lên, lạnh lùng hỏi: "Thần y Ngô, cậu muốn là địch với Thanh Môn tôi đấy à?"

Ngô Bình cười khẩy: "Tiêu Thiên Kỳ nói tiêu là tiêu, thế ông cho rằng Thanh Môn có thể không quan tâm sao? Vốn dĩ, nếu hôm nay ông có thể hạ mình nói chuyện đàng hoàng thì tôi còn chừa cho ông một con đường sống. Giờ xem ra đã chẳng cần thiết nữa! Cái loại người đáng ghét như ông nên chết sạch cho rồi!"

“Cậu!”, Lâm Lãnh Thiền tức run người: "Coi khinh Thanh Môn ta quá rồi!"

Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Cương Tử, tiễn khách!"

Lâm Lãnh Thiền phẩy tay áo bỏ đi, Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi gọi điện cho Mộc Lan ở Hải Thành, bảo họ dọn dẹp một chút, mình sẽ dẫn người nhà chuyển đến đó.

Nền tảng giáo dục của Hải Thành tốt hơn huyện Minh Dương nho nhỏ này rất nhiều, đời sống cũng tiện lợi hơn. Vả lại, trên danh nghĩa của Hoàng Thiên Bá có rất nhiều khu nhà, ở cũng tiện.

Chuyển nhà cũng rất nhanh, cất những thứ muốn chuyển đi vào không gian Hắc Thiên là được. Thế nên, buổi chiều hôm đó, cả nhà Ngô Bình đã đi đến Hải Thành.

Bảy giờ tối, ba chiếc xe ô tô quẹo vào khách sạn Đường Hoàng ở Hải Thành. Cả nhà Ngô Bình sẽ tạm thời ở đây, sau đó lại tìm nơi thích hợp hơn.

Chuyến đi này, Ngô Bình nói là dẫn mọi người đến Hải Thành chơi cho khuây khỏa. Ngô Mi tất nhiên là hết sức vui vẻ, giơ hai tay đồng ý.

Sau khi sắp xếp cho người nhà xong, Thần Chiếu bèn trở về từ Địa Tiên Giới để đi đến khách sạn.

Chín giờ tối, Hoàng Tử Cường và Hoàng Thiên Bá cùng tới thăm hỏi.

“Cậu chủ, Tiêu Thiên Kỳ tiêu rồi!”, Hoàng Tử Cường nói.

Ngô Bình: "Tuy Tiêu Thiên Kỳ tiêu rồi nhưng nếu muốn chiếm lấy địa bàn do gã để lại thì chúng ta vẫn phải làm một chuyện".

Hoàng Tử Cường hỏi: "Chuyện gì vậy cậu chủ?"

Ngô Bình đáp: "Giết gà dọa khỉ, muốn người khác sợ anh thì phải lấy ra bản lĩnh khiến họ sợ".

Hoàng Thiên Bá: "Chủ nhân định làm thế nào?"

Ngô Bình nói: "Tiêu diệt Thanh Môn!"

Hoàng Tử Cường hoảng sợ: "Cậu chủ à, thế lực Thanh Môn kia phủ khắp toàn cầu, bên trong cao thủ nhiều như mây, muốn diệt nó thì e rằng rất khó".

Ngô Bình nói: "Thực ra, nếu dùng thủ đoạn của giang hồ thì cũng không khó. Cao thủ của Thanh Môn cũng chỉ có mấy người, họ mà xong đời thì Thanh Môn cũng coi như xong".

Anh cũng không giải thích thêm mà nói: "Hai người chuẩn bị đi, Thanh Môn mà ngã thì lập tức chiếm lấy địa bàn của Tiêu Thiên Kỳ".

“Vâng!”

Mười giờ, Ngô Bình gọi cho Lam Nguyệt: "Người đẹp, ra ngoài uống rượu không?"

Tiêu diệt tập đoàn tội phạm Tiêu Thiên Kỳ khiến Lam Nguyệt rất bận, còn có vài nhân vật quan trọng cần thẩm vấn. Bản án này rất lớn, đã khiến bên trên chú ý, liên lụy rất nhiều người. Ngay cả người đứng đầu ngành cũng đang bị điều tra.

Lam Nguyệt đang định tìm Ngô Bình tâm sự vụ án nên vội đáp: "Được, anh đang ở đâu đó?"

Ngô Bình đáp: "Tôi vẫn đang ở khách sạn, tay nghề của đầu bếp ở đây khá ngon, cô tới chỗ tôi đi".

Lam Nguyệt: "Ok, tôi qua ngay!"

Chưa đến nửa tiếng sau, Lam Nguyệt đã xuất hiện.

Trong sân, Lina đang nướng thịt, đám Mộc Lan cũng đi ra giúp đỡ, người cắt trái cây, người xâu thịt.

Ngô Bình lấy rượu thuốc do mình ngâm ra nhâm nhi với Lam Nguyệt.

Khách sáo vài câu xong Ngô Bình bèn đi thẳng vào chủ để: "Lam Nguyệt, Tiêu Thiên Kỳ tất nhiên là kẻ xấu, nhưng ông ta vẫn chưa phải là phần tử tội phạm lớn nhất Hải Thành".

Lam Nguyệt mở to đôi mắt xinh đẹp hỏi: "Còn có con cá lớn hơn cả Tiêu Thiên Kỳ hả?"

Ngô Bình gật đầu, khẽ thở dài nói: "Cô có nghe nói đến Thanh Môn bao giờ chưa?"

Lam Nguyệt đáp: "Có nghe nói, hình như là một bang hội rất lâu đời!"

Ngô Bình lại nói tiếp: "Từ triều Thanh, những người làm nghề vận chuyển hàng hóa trên đường thủy đã bí mật lập thành một đội ngũ và xây dựng nên một bộ mật mã liên lạc riêng cùng các luật lệ hoạt động để bảo vệ quyền lợi của mình trong nghề. Về sau, nó đã phát triển thành Thanh Môn. Trước khi xây dựng đất nước, đám côn đồ Thanh Môn đã làm mưa làm gió ở Tô giới, buôn bán ma túy, chèn ép người dân, làm tay sai cho bọn nước ngoài và quân phiệt".

Sau đó, Thanh Môn đã bị càn quét rồi chạy ra nước ngoài. Nhưng mấy năm gần đây, nó lại tro tàn lại cháy, còn đặt tổng bộ ở Hải Thành. Ông chủ đứng sau Tiêu Thiên Kỳ chính là ông lớn của Thanh Môn. Thanh Môn chỗ nào cũng có, các ngành nghề đều có người của họ.

Lam Nguyệt vỗ bàn: "Thật là đáng ghét mà! Cái loại u ác tính như thế nhất định phải bị xóa sổ!"

Ngô Bình xua tay nói: "Khó lắm! Thế lực của Thanh Môn lớn hơn Tiêu Thiên Kỳ nhiều. Lúc cô đụng vào Tiêu Thiên Kỳ, chắc cũng khá trắc trở đúng không? Có phải đã có rất nhiều người gọi điện xin xỏ cô?"

Hàng mày xinh đẹp của Lam Nguyệt cau lại nói: "Đúng là có, nhưng tôi đều làm lơ họ".

Ngô Bình lại nói: "Nếu đụng vào Thanh Môn thì còn khó hơn gấp mười".

Lam Nguyệt cười lạnh: "Tôi đây muốn xem thử Thanh Môn kia ghê gớm có nào!"

Ngô Bình giơ ngón tay cái lên: "Lam Nguyệt, điều tôi thưởng thức ở cô nhất chính là tinh thần chính nghĩa của cô. Nói thật, tôi tìm cô đến là vì muốn bàn bạc với cô làm sao để tiêu diệt Thanh Môn!"

Lam Nguyệt hỏi: "Anh á?"

Ngô Bình nói: "Đúng vậy. Lần này càn quét Thanh Môn, tôi sẽ dốc hết sức giúp đỡ cô".

Lam Nguyệt cười hỏi: "Anh định giúp tôi kiểu gì?"

Ngô Bình nói: "Thanh Môn rất lớn, muốn đụng đến nó thì phải làm từ từ, cứ ra tay với những nhân vật chủ chốt của nó trước đã".

Lam Nguyệt không hiểu hỏi: "Ý anh là tiêu diệt từng bộ phận hả?"

Ngô Bình cười: "Nào, uống rượu đã!"

Sau khi uống mấy ly rượu xuống bụng, mặt Lam Nguyệt đã hơi đỏ. Ngô Bình bèn nói kế hoạch của mình cho Lam Nguyệt.

Kế hoạch của anh rất đơn giản, sưu tầm chứng cứ phạm tội của những nhân vật quan trọng trong Thanh Môn. Sau đó, bắt đầu vây bắt đám người đó.

Anh có thể điều động mạng lưới tình báo của Đường Môn, Thần Võ Ti và chùa Đại Thiền kết hợp với lực lượng của Hoàng Thiên Bá, Hắc Thiên Giáp nên muốn sưu tầm chứng cứ phạm tội của mấy thành viên chủ chốt cũng không khó.

Bấy giờ, Ngô Bình bỗng lấy ra một cái biểu đồ, tên đó viết tên của mấy chục người. Họ đều là những thành viên khá chủ chốt của Thanh Môn.

Hai người bàn bạc đến ba giờ sáng thì Ngô Bình mới lái xe đưa Lam Nguyệt về.

Thần Chiếu vẫn ở bên cạnh nghe, giờ bèn mở miệng: "Chủ nhân, trong Thanh Môn có cao thủ, chúng ta làm vậy thì đối phương chắc chắn sẽ đánh trả".

Ngô Bình nói: "Thế nên trong khoảng thời gian sắp tới, ông và Lý Dư phải bảo vệ tốt người nhà của tôi".

Trong hồ nước bên cạnh nhảy ra một con rắn nhỏ bốn chân, chính là Lý Dư. Nó ở trong biển ăn bốn ngày bốn đêm mới ăn hết con mực kia, tu vi cũng tăng lên một cách rõ ràng.

“Chủ nhân yên tâm, có Lý Dư tôi ở đây rồi!”, Lý Dư nói.

Thần Chiếu hỏi: "Chủ nhân, tại sao cứ phải đụng vào Thanh Môn?"

Ngô Bình đáp: "Có ba lý do: Đầu tiên, Thanh Môn từng định giết tôi nên có thù oán với tôi. Thứ hai, Thanh Môn chiếm lấy Hải Thành, gây khó khăn cho việc mở rộng địa bàn của Hoàng Thiên Bá. Thứ ba, tôi muốn đuổi Thanh Môn đi để Hắc Thiên Giáo đặt chân ở đây".

Lý do thứ ba mới là nguyên nhân chủ yếu khiến Ngô Bình sắp đặt như vậy. Hắc Thiên Giáo có ảnh hưởng cực lớn ở Đông Nam Á, nhưng lại không mấy nổi ở Viêm Long. Lý do lớn nhất chính là vì Thanh Môn. Thanh Môn giống như Hắc Thiên Giáo, nó có khả năng cung cấp các vị thuốc cho tầng lớp thượng lưu. Tuy thuốc của Thanh Môn kém hơn Hắc Thiên Giáo, nhưng họ nhờ vào lợi thế đặt chân trước nên vẫn chèn ép Hắc Thiên Giáo.

Thần Chiếu giật mình nói: "Chủ nhân nghĩ xa thật, tôi phục thật luôn!"

Ngô Bình ngó đồng hồ: "Lương Khoát Sinh cũng sắp đến rồi!"

Anh vừa nói xong, Lương Khoát Sinh - một trong tám trưởng lão của Hắc Thiên Giáo đã đến. Ông ta vừa tới đã quỳ xuống chào: "Lương Khoát Sinh ra mắt giáo chủ! Giáo chủ hồng phúc ngang trời, thọ cùng trời đất!"

Ngô Bình nói: "Được rồi, đứng lên đi!"

Lương Khoát Sinh cười đứng dậy hỏi: "Giáo chủ, cậu định ra tay với Thanh Môn thật sao?"

Ngô Bình đáp: "Lần trước ông có nói, nếu như không có Thanh Môn cạnh tranh thì mình có thể khiến Hắc Thiên Giáo đi ngang ở Viêm Long. Giờ, tôi cho ông cơ hội. Nếu ông không làm được thì chức trưởng lão đó cũng đừng làm nữa".

Lương Khoát Sinh vội nói: "Tôi chắc chắn sẽ dốc hết sức mà làm, không chút chối từ!"

Ngô Bình: "Tốt! Từ giờ trở đi, ông có thể điều động nhân sự từ tổng bộ. Sau đó dùng hết mọi biện pháp tranh giành Hải Thành với Thanh Môn!"

“Tuân lệnh!”
Chương 758: Sự diệt vong của Thanh Môn

Lương Khoát Sinh không hề biết về kế hoạch của Ngô Bình, ông ta chỉ cần chấp hành mệnh lệnh là được.

Sau khi Lương Khoát Sinh đi, anh bắt đầu luyện tổ hợp động tác thứ tám của đoàn thể thuật bát cực. Tổ hợp động tác thứ bảy của đoàn thể thuật thất cực đã vô cùng khó, tổ hợp thứ tám xếp cuối cùng, nghĩ thôi cũng biết nó khó đến mức nào rồi.

Ngô Bình liên tục luyện tập, mãi đến khi mặt trời mọc mà anh chỉ luyện được có một động tác.

Lam Nguyệt đến tìm anh nói: “Tôi đã chuẩn bị xong rồi, lúc nào hành động?”

Ngô Bình mỉm cười, nói: “Bây giờ, người đầu tiên mà chúng ta cần phải bắt là Lâm Vĩnh Lượng - con trai và cháu trai Lâm Thiếu Dũng của Lâm Tổ, Thanh Môn”.

Anh vẫy tay một cái, hồng nhan tri kỉ lập tức anh thu thập tư liệu và bằng chứng từ khắp mọi nơi.

Lam Nguyệt cầm lên xem, tức khắc nhíu mày, ánh mắt đầy tia tức giận: “Không ngờ tên Lâm Thiếu Dũng này lại làm nhiều chuyện xấu xa đến thế”.

Lâm Thiếu Dũng là cháu trai duy nhất của Lâm Lãnh Thiền, năm nay hai mươi tuổi, mặc dù không còn nhỏ nữa nhưng vẫn đang học lớp mười một vì thành tích quá tệ, lại đổi trường thường xuyên nên gã liên tục ở lại lớp.

Năm mười hai tuổi, Lâm Thiếu Dũng dắt theo mấy đàn em, lừa một nữ sinh cùng trường về nhà rồi xâm hại nhiều lần.

Sau khi nữ sinh đó chạy được về nhà đã kể lại sự việc với bố mẹ. Bố mẹ nữ sinh đó cũng là gia đình khá giả trong vùng, lúc đó cũng có báo án, nhưng trên đường đi báo án, gia đình ba người họ gặp tai nạn và tử vong toàn bộ. Hung thủ chính là cha của Lâm Thiếu Dũng - Lâm Vĩnh Lượng, chính lão đã sai người diệt khẩu.

Năm Lâm Thiếu Dũng mười lăm tuổi, vì tranh giành bạn gái với mấy nam sinh cùng trường mà thằng ranh này đã lừa hai người trong số họ ra khỏi trường rồi thả chó dữ do mình nuôi ra cắn. Hai nam sinh đó bị cắn chết tại chỗ, tử trạng rất thê thảm. Sau đó, người nhà của hai nam sinh bị uy hiếp nên không dám báo cảnh sát, họ bị ép nhận tiền bồi thường.

Năm Lâm Thiếu Dũng mười sáu tuổi đã nảy sinh mâu thuẫn với một cậu ấm ở Hải Thành, gã đã dắt theo đàn em xông vào nhà đối phương, làm nhục mẹ cậu ấm đó ngay trước mặt cậu ta, sau đó dùng súng ép cậu ấm đó và mẹ ruột của mình quan hệ.

Sau khi sự việc xảy ra, mẹ của cậu ấm đó tự sát, còn cậu ấm đó thì bị phát bệnh điên, tan nhà nát cửa.

Sau đó, Lâm Thiếu Dũng bị cấm túc nửa năm, không thể gây ra thêm chuyện thị phi gì nữa. Nhưng sau khi tròn mười chín, gã lại giết chết bốn người, làm bảy người bị thương nặng, năm người bị thương nhẹ.

Một nửa những chuyện mà Lâm Vĩnh Lượng làm đều là vì con trai Lâm Thiếu Dũng của mình. Nhưng có lúc lão cũng là người không nói lý lẽ. Chẳng hạn một lần nọ, có thương nhân cãi lại lão mấy câu, ngày hôm sau thương nhân giàu có đó lên cơn điên loạn, giết chết vợ và bố mẹ ruột của mình xong mới trở lại bình thường.

Ngô Bình: “Bắt Lâm Vĩnh Lượng trước, tôi có cách khiến lão ngoan ngoãn khai ra tội lỗi. Sau đó mới bắt con trai lão, hai cha con nhà này quá xấu xa, không thể tha được”.

Lam Nguyệt lấy ra một cái túi rồi đưa cho Ngô Bình: “Mặc vào đi”.

Anh mở ra xem thì thấy là một bộ đồ cảnh sát, bèn cười: “Tôi còn phải mặc nó sao?”

Lam Nguyệt nói: “Anh đi phá án với tôi thì nhất định phải có thân phận hợp pháp”.

Ngô Bình đành thay đồ, nhưng phải nói là sau khi anh mặc đồ cảnh sát vào thì liền toát lên khí chất rất đặc biệt, Lam Nguyệt nhìn đến ngây người ra.

Anh liếc nhìn qua vai mình thì thấy mình chỉ là một lính quèn.

Lam Nguyệt: “Xuất phát thôi!”

Cô ấy lái chiếc xe nội địa, chở Ngô Bình đến nhà Lâm Vĩnh Lượng.

Lâm Vĩnh Lượng và Lâm Thiếu Dũng đều ở trong một căn biệt thự ở Hải Thành, Lam Nguyệt chuẩn bị tóm gọn cả hai cha con xấu xa này.

Hai người đến trước biệt thự nhấn chuông, một người trông như quản gia bước ra, nhìn thấy hai người họ mặc cảnh phục thì tỏ vẻ khinh miệt.

“Mấy người có chuyện gì? Không biết đây là nhà họ Lâm sao? Sao lại dám đến làm phiền ông chủ nhà tôi”. Lão vừa ra là cằn nhằn nguyên một tràng.

“Bốp!”

Ngô Bình tát cho lão một bạt tai rồi lạnh lùng nói: “Nói nhảm nhiều quá, Lâm Vĩnh Lượng ở đâu?”

Quản gia bị đánh ngây người, một lúc lâu mới hét lên: “Một thằng cảnh sát nhỏ nhoi mà cũng dám đánh tao, tao…”

Ngô Bình không thèm nhiều lời, đá lão văng ra rồi sải bước tiến vào trong.

Anh đi vài bước thì đến trước một tòa nhà, anh đẩy cửa ra thì thấy Lâm Vĩnh Lượng đang ngồi trên ghế xem sổ sách.

Lão nhìn thấy Ngô Bình và Lam Nguyệt, ngây ra một lúc rồi nói: “Cậu Ngô?”

Ngô Bình lạnh lùng đáp: “Lâm Vĩnh Lượng, ông dính líu đến nhiều vụ án mưu sát, rửa tiền, lừa đảo, bây giờ tôi phải bắt ông”.

Lâm Vĩnh Lượng là người từng trải, lão cười lạnh: “Dù bây giờ cậu có bắt tôi thì trong vòng mười phút, tôi cũng sẽ được thả ra thôi, hơn nữa còn là vô tội được thả, cậu tin không?”

Ngô Bình mỉm cười, nói: “Yên tâm đi, lần này nhất định ông sẽ không ra được đâu”.

Anh bước nhanh về trước, định còng tay Lâm Vĩnh Lượng. Nhưng lúc này bỗng có một bóng đen xông tớ, khí tức rất mạnh.

Ngô Bình không thèm nhìn, tung liền một chưởng, bóng đen đó liền văng ngược trở lại, va mạnh vào tường, thất khiếu chảy máu rồi ngất xỉu ngay tại chỗ.

Lâm Vĩnh Lượng kinh ngạc, người ra tay là vệ sĩ riêng của lão, cao thủ cấp võ vương, không ngờ đến một chiêu cũng không đỡ nổi.

Lão vẫn chưa kịp hoảng sợ thì tay của Ngô Bình đã áp lên mặt lão. Tiếp đó, Lâm Vĩnh Lượng liền cảm thấy mơ hồ, ánh mắt đờ đẫn.

Ngô Bình đã dùng mánh khóe điều khiển lão, anh nói: “Lâm Vĩnh Lượng, mau khai thật về tội trạng của mình đi!”

Lâm Vĩnh Lượng liền ngoan ngoãn khai hết toàn bộ những tội lỗi mà mình đã gây ra, Lam Nguyệt vừa quay hình vừa hỏi.

Lâm Vĩnh Lượng vẫn còn đang khai thì Lâm Thiếu Dũng đã xông từ trên lầu xuống, giận dữ nói: “Mấy người đang làm gì đó?”

Ngô Bình phất tay về phía Lâm Thiếu Dũng, gã liền mất ý thức, từ từ tiến về phía Ngô Bình. Tiếp đó, gã cũng giống như Lâm Vĩnh Lượng, ngoan ngoãn nhận mọi tội trạng.

Phải thừa nhận rằng tội ác do hai bố con này gây ra nhiều không đếm xuể, dù có bắn chết bọn họ cả trăm lần thì cũng không đủ bù đắp cho những tội lỗi họ đã gây ra.

Lam Nguyệt càng nghe càng tức tới run người, suýt chút nghiến nát răng.

Sau khi hai bố con đó khai toàn bộ, cấp dưới của Lam Nguyệt cũng vừa đến, áp giải hai tên tội phạm lên xe.

Họ vừa lên xe, có một chiếc xe sang trọng xông đến rồi thắng gấp trước mặt xe cảnh sát. Cửa xe được mở ra, Lâm Lãnh Thiền bước xuống, mắt nhìn Ngô Bình chằm chằm.

Ngô Bình mỉm cười, nói: “Lâm Lãnh Thiền, ông đến thật đúng lúc, chúng tôi đang định đi tìm ông”.

Lâm Lãnh Thiền giận dữ nhìn Ngô Bình, nói: “Cậu làm vậy là muốn đối đầu với Thanh Môn chúng tôi sao?”

Ngô Bình thản nhiên đáp: “Ông nói không sai, tôi đang muốn khai chiến với Thanh Môn đó”.

Lâm Lãnh Thiền cười nham hiểm: “Vậy cậu có biết sau mười phút nữa cậu và người nhà có thể sẽ trở thành mục tiêu săn đuổi của những sát thủ giỏi nhất khắp thế giới không?”

Ngô Bình bình thản đáp: “Nếu tôi đã dám ra tay thì sẽ không sợ Thanh Môn trả thù. Phải rồi, tôi cũng sẽ trả đũa toàn bộ thành viên nòng cốt của Thanh Môn bằng cách tương tự, vì dù gì thì Thiên Sát của Đường Môn cũng có tên tuổi trên thế giới”.

“Cậu…”, Lâm Lãnh Thiền tức đến run người.

Ngô Bình: “Lâm Lãnh Thiền, tôi đã thu thập đầy đủ bằng chứng phạm tội của ông, đã có mấy chục người chết dưới tay ông rồi, bây giờ hãy đi cùng tôi một chuyến đi”.

Lâm Lãnh Thiền lớn tiếng hừm: “Chỉ dựa vào mấy người các người mà cũng muốn bắt tôi đi sao?”

Ngô Bình: “Không cần ai khác, mình tôi là đủ rồi”.

Anh nói xong thì vỗ tay, Lâm Lãnh Thiền ngồi bệt xuống đất như bị sét đánh trúng, không ngờ cao thủ cảnh giới Địa Tiên như lão mà lại không có chút sức lực phản kháng.

Ngô Bình lập tức thi triển Chân ngôn Độ Hóa, chỉ mất mấy giây thì Lâm Lãnh Thiền đã bị anh độ hóa, sau đó thì quỳ xuống nước mặt Ngô Bình, nước mắt nước mũi đầm đìa.

“Tôi sai rồi, tôi có tội, tôi nhận hết!”.
Chương 759: Thanh Long Quân trấn giữ

Ngô Bình phất tay, cho người áp giải Lâm Lãnh Thiền lên xe.

Gia đình ba thế hệ của nhà họ Lâm đều bị đưa đi hết, còn Ngô Bình và Lam Nguyệt thì tiếp tục truy tìm những thành viên nòng cốt khác của Thanh Môn.

Ngô Bình nắm hết bằng chứng phạm tội của mấy người này, hơn nữa anh có thể khiến họ nói thật nên bắt người nào là chuẩn người đó.

Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, chín nhân vật chủ chốt của Thanh Môn đã bị bắt. Bọn họ không chỉ bị bắt mà cảnh họ bị bắt còn được truyền thông đưa tin, trong đó còn có cả video về việc họ thừa nhận mình phạm tội.

Buổi tối lúc tan làm, Lam Nguyệt nhận được điện thoại, cô ấy “dạ” một tiếng rồi nói: “Bố ạ, con sắp tan ca rồi”.

Sau đó cô ấy hỏi Ngô Bình: “Ngô Bình, đến nhà tôi ăn khuya không?”

Ngô Bình chột dạ đáp: “Được thôi”.

Ngoài mặt anh và Lam Nguyệt bắt tay đối phó Thanh Môn nhưng thực tế là anh đang mượn thế lực của thần tướng Kim Huyền Bạch để đánh hạ Thanh Môn. Chắc Kim Huyền Bạch cũng nhìn ra được chuyện này.

Đối phương đột nhiên bảo mình đến nhà ăn tối, không biết có phải vì muốn đánh cho mình một trận không?

Lam Nguyệt lái thẳng xe vào khu phố, đi thẳng lên lầu, vừa mở cửa ra thì liền ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức.

Lam Nguyệt mỉm cười, đáp: “Bố, bọn con về rồi ạ”.

Kim Huyền Bạch đeo tạp dề, đang bày một đĩa thức ăn lên bàn, ông ấy mỉm cười: “ Về đúng lúc lắm, thức ăn vừa nấu xong, mấy đứa đi rửa tay đi rồi vào ăn cơm”.

Ngô Bình đến phòng khách thì phát hiện trong phòng khách còn có một người. Người đó tầm hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, khí tức rất mạnh, đứng nghiêm nghị. Anh ta cúi đầu suốt, giờ mới ngẩng đầu và khom lưng chào Lam Nguyệt: “Cô chủ”.

Lam Nguyệt nhìn thấy anh ta thì mỉm cười: “Chu phó tướng, sao anh lại đến đây? Bố tôi gọi anh đến à?”

Chu phó tướng đó vội đáp: “Thưa cô chủ, biên giới có chuyện nguy cấp, tôi theo lệnh đến mời thần tướng đến trấn thủ biên giới”.

Lam Nguyệt chau mày: “Không phải bên trên đã nói rằng trong vòng mười năm không cho phép bố tôi ra khỏi chỗ này xa hơn mười mét sao?”

Chu phó tướng lại cúi đầu đáp: “Cô chủ, tôi chỉ nhận lệnh đến truyền tin thôi”.

Kim Huyền Bạch bước ra, lạnh lùng liếc nhìn Chu phó tướng rồi nói: “Tôi bảo anh đi rồi mà sao vẫn còn ở đây?”

Chu phó tướng run lên, vội nói: “Vâng, tôi đi ngay, xin thần tướng suy xét, nhanh chóng đến biên giới”.

Chu phó tướng đó vừa đi khỏi thì Kim Huyền Bạch lại nở nụ cười, mời Ngô Bình: “Tiểu Ngô, ngồi xuống ăn cơm đi. Hôm nay tôi nấu tám món mặn, một món canh, đều là những món sở trường của tôi”.

Ngô Bình nịnh ngay: “Thức ăn chú làm nhất định là thiên hạ đệ nhất”.

Kim Huyền Bạch mở một bình rượu, Ngô Bình vội cầm lấy, giúp ông ấy rót đầy ly rồi lại rót cho mình một ly, cùng uống với Kim Huyền Bạch.

Ngô Bình uống nửa ly thì khách sáo gắp thức ăn, vừa ăn vừa khen.

Sau khi uống hết rượu và ăn gần hết thức ăn, Kim Huyền Bạch bỗng nói: “Cậu mượn tay tôi tiêu diệt Thanh Môn, vậy phải chăng cũng nên giúp tôi làm chút việc?”

Ngô Bình liền đáp: “Chú Kim, chú có việc gì cần giúp xin cứ nói”.

Kim Huyền Bạch: “Lúc nãy cậu cũng nghe thấy rồi đó, biên giới đang gặp nguy, tiếc là tạm thời tôi chưa thể rời khỏi đây, vì vậy tôi hi vọng cậu có thể thay mặt tôi đến biên giới một chuyến”.

Ngô Bình hiểu “biên giới” trong lời của Kim Huyền Bạch không phải là biên giới giữa hai nước.

Anh ngạc nhiên đáp: “Chú Kim, dù là thực lực hay tu vi, e rằng cháu cũng không thể nào giành được phần thắng đâu”.

Kim Huyền Bạch: “Có được hay không thử rồi mới biết. Biên giới có một số tướng quân đã bị tà ma xâm nhập, tôi cần cậu chữa trị cho họ và tìm ra thêm những tà ma đang ẩn mình ở đó”.

Ngô Bình chớp mắt, đáp: “Chú Kim, cháu đi với thân phận quân y sao?”

Kim Huyền Bạch: “Nếu cậu đi thì sẽ là tả thần tướng của tôi, địa vị của chức vụ này trong Thanh Long Quân giống như tôi đích thân đến đó”.

Ngô Bình ngây ra, tả thần tướng?

Lam Nguyệt nói: “Tả thần tướng tương đương trợ thủ của thần tướng, địa vị chỉ thấp hơn thần tướng và quân sư”.

Ngô Bình: “Thần tướng, lần này biên giới gặp nguy, đơn thuần là vì có người bị tà ma xâm nhập sao?”

Kim Huyền Bạch: “Ngoài tà ma ra còn có một nhóm tân binh khó quản, cậu giúp tôi quản giáo họ”.

Ngô Bình hỏi: “Tân binh? Những binh sĩ đó đến từ đâu?”

Lam Nguyệt: “Phần lớn đến từ Địa Tiên giới, hoặc thế giới tu hành, số ít đến từ Viêm Long”.

Ngô Bình do dự một lúc, không dám đồng ý ngay.

Kim Huyền Bạch: “Không gấp, cậu cứ suy nghĩ. Sáng mai hẵng trả lời tôi”.

“Ăn cơm”. Ông ấy vẫn cười.

Thời gian sau đó Ngô Bình gần như không nói chuyện thêm. Sau khi ăn tối xong thì Lam Nguyệt tiễn anh xuống lầu.

Ngô Bình hỏi: “Lam Nguyệt, sao bố cô lại không thể rời khỏi đây?”

Lam Nguyệt thở dài, nói: “Ông ấy có nỗi khổ riêng. Nếu như ông ấy có cách khác thì chắc cũng sẽ không nhờ anh giúp đỡ”.

Ngô Bình nhìn cô ấy, hỏi: “Cô từng đến biên giới chưa?”

Lam Nguyệt lắc đầu: “Chưa, nhưng bố tôi thường kể chuyện ở biên giới cho tôi nghe. Biên giới do Thanh Long Quân phụ trách nằm ở trên biển đông, ở đó có một đảo mà vệ tinh không thể nào phát hiện, tên là Thanh Long, là nơi đóng quân của Thanh Long Quân. Trên biển có một vết rách không gian cực kỳ không ổn định, cứ qua một khoảng thời gian thì lại có một đám tà ma xông ra ngoài. Nhiệm vụ của Thanh Long Quân là ngăn chặn những tà ma này xông ra với số lượng lớn và kịp thời sửa lại vết rách”.

Ngô Bình đã từng đọc qua một số ghi chép trên sách sử trong đĩa ngọc, anh hỏi: “Những tà ma này đến từ đâu?”

Lam Nguyệt: “Đến từ một số thời không trùng lặp tương tự như Địa Tiên giới, bên trong có rất nhiều tà ma sinh sống, bọn chúng muốn xông ra ngoài từng phút từng giây”.

Ngô Bình: “Có nhiều thời không trùng lặp có chứa số lượng lớn tà ma như vậy không?”

Lam Nguyệt: “Có mười bốn! Thanh Long Quân chỉ trấn áp một trong số đó. Dù tà ma đến từ đâu thì cũng gây ra hậu quả vô cùng đáng sợ”.

Ngô Bình do dự một lúc rồi nói: “Tôi có thể đến đảo Thanh Long một chuyến”.

Lam Nguyệt vui mừng: “Ngô Bình, cảm ơn anh!”

Ngô Bình thở dài: “Đây là ân tình mà tôi nợ bố cô, sớm muộn gì cũng phải trả. Phải rồi, chỉ một mình tôi đi thôi sao?”

Lam Nguyệt: “Đương nhiên là không phải, có người đặc biệt đưa anh lên đảo”.

Ngô Bình: “Nếu bên đó không gấp thì chờ chuyện của Thanh Môn được giải quyết xong tôi sẽ đi”.

Lam Nguyệt: “Không gấp, bố tôi nói tốt nhất tháng sau hẵng đi. Như thế thì sẽ có càng nhiều tà ma lộ diện hơn”.

Chuyến đi đến biên giới khiến Ngô Bình thấy rất áp lực, vì vậy khi vừa về đến khách sạn thì anh liền bắt đầu luyện nhóm tám đoàn thể thuật. Đến khi trời sáng thì anh lại luyện được thêm ba động tác nữa.

Sau khi trời sáng, anh và Lam Nguyệt tiếp tục đi bắt người. Hôm nay họ một mạch bắt được mười thành viên chủ chốt của Thanh Môn.

Vì truyền thông liên tục đưa tin nên Thanh Môn chịu áp lực cực kỳ lớn, các thành viên đua nhau chạy ra nước ngoài, phía Viêm Long như rắn mất đầu, loạn hết cả lên.

Hắc Thiên giáo và Hoàng Thiên Bá nhân cơ hội ra tay, không ngừng thâu tóm việc làm ăn của Thanh Môn ở Hải Thành. Đương nhiên, địa bàn của Tiêu Thiên Kỳ cũng đồng thời bị thâu tóm.

Kết cục của Thanh Môn khiến các thế lực đều rất bất ngờ, bọn họ đều không biết Ngô Bình đang muốn làm gì, vì vậy không ai dám tùy tiện phản công, tất cả đều giữ thế đứng ngoài quan sát.

Tối đó, các thành viên chủ chốt của Thanh Môn kẻ thì bị bắt người thì bỏ chạy, Thanh Môn chỉ còn lại cái vỏ. Cũng vào đêm đó, Đường Thiên Tuyệt đã phái một nhóm người đến Hải Thành, giúp Ngô Bình kiểm soát Hải Thành.
Chương 760: Nữ quỷ xinh đẹp

Dùng danh nghĩa của Thanh Môn đăng ký rất nhiều công ty, những công ty này kiểm soát số lượng lớn sản nghiệp. Chỉ riêng sản nghiệp dưới tên Tiêu Thiên Kỳ đã có hơn ba mươi phần trăm thuộc về Thanh Môn.

Việc còn lại đã không cần Ngô Bình nhúng tay vào nữa, mấy người Hoàng Thiên Bá và Lương Khoát Sinh phái người xử lý.

Hắc Thiên Giáo muốn ổn định thế lực ở Hải Thành dĩ nhiên phải có gì đó trong tay, nên tối nay anh luyện chế một cân Bồi Nguyên Tán đưa cho Lương Khoát Sinh. Lương Khoát Sinh sẽ dùng Bồi Nguyên Tán này để lôi kéo những nhà giàu trong nước.

Vừa luyện chế xong Bồi Nguyên Tán, Ngô Bình run lên rồi đi đến vườn hoa bên ngoài khách sạn, lạnh nhạt nói: “Dám đến tận cửa vào lúc này, lá gan cô cũng không nhỏ”.

Một người phụ nữ bước ra từ sau cây hoa, người phụ nữ này trông có vẻ đầu hai mươi, rất xinh đẹp, phía sau cô ta có đến mấy mươi bóng dáng.

Người phụ nữ nói: “Là anh muốn tiêu diệt Thanh Môn?”

Ngô Bình nhìn người phụ nữ này, anh bỗng nhớ đến gì đó nói: “Tôi nghe nói Thái Hưng có một người vợ trên danh nghĩa, giỏi khống chế Khối thần, chắc là cô nhỉ?”

Thái Hưng là người đứng đầu Thanh Môn, địa vị không thấp hơn Lãnh Lâm Thiền. Mới hôm qua Thái Hưng còn phải chạy khỏi Viêm Long, trốn ra nước ngoài.

Người phụ nữ: “Anh đang điều tra tôi?”

Ngô Bình ném một thẻ con rối cho cô ta nói: “Đây là thứ tôi lục được trên người Thái Kỳ, bây giờ vật quay về với chủ”.

Người phụ nữ tức giận nói: “Anh to gan, dám động vào thẻ con rối của tôi”.

Ngô Bình cười mỉa: “Bây giờ tôi khách sáo nói chuyện với cô không có nghĩa là tôi sợ cô. Mấy Khối thần này của cô chẳng là cái quái gì với tôi cả, không tin cô có thể thử”.

Người phụ nữ này là người tính tình nóng nảy, ngón tay giơ tay lên, mấy mươi Khối thần đằng sau cô ta lao về phía Ngô Bình.

Ngô Bình lấy đèn Tịnh Thế Thần ra, ánh đèn vừa sáng lên, mấy Khối thần đó lập tức kêu lên những tiếng kỳ quái, sau đó chạy trốn về hướng ngược lại.

Người phụ nữ ngạc nhiên không thôi nói: “Nương tay một chút”.

Ngô Bình lập tức thu đèn lại, vì nếu anh chậm một chút nữa, mấy Khối thần này sẽ bị tiêu diệt mất.

Người phụ nữ vội vàng thu Khối thần, cô ta ngạc nhiên nhìn Ngô Bình: “Đây là bảo vật gì thế?”

Ngô Bình: “Một món đồ chơi thôi”.

Người phụ nữ cúi đầu xuống nói: “Cảm ơn đã không giết”, vừa rồi nếu không phải Ngô Bình kịp lúc dừng tay thì cô ta và đám Khối thần này đều biến thành tro mất thôi.

Ngô Bình nhìn cô ta: “Hôm nay cô tìm tôi là ra mặt thay cho Thanh Môn?”

Người phụ nữ: “Thái Hưng là tay sai của tôi, tình hình hiện giờ bất lợi với ông ta. Tôi đến tìm anh là muốn giúp ông ta”.

Ngô Bình cười nhạo: “Giúp ông ta? Cô vẫn nên tự giúp mình trước đi”.

Người phụ nữ ngạc nhiên: “Anh nói gì?”

Ngô Bình: “Cô tu luyện quỷ đạo nhỉ? Tiếp xúc gần với quỷ vật nhiều năm, trong cơ thể cô đã chứa đầy âm khí, một khi đột phá cảnh giới Thuần Dương thì cả người sẽ bị âm hỏa thiêu đốt, cơ thể và tinh thần cô sẽ bị thiêu rụi”.

Người phụ nữ run lên: “Sao anh nhìn ra được?”

Ngô Bình: “Vì tôi là bác sĩ”.

Sắc mặt người phụ nữ thay đổi, do dự vài giây mới cúi đầu với anh: “Xin thần y Ngô hãy cứu tôi một mạng”.

Thật ra người phụ nữ nên đột phá từ lâu rồi, chính vì nguyên nhân Ngô Bình nói mới chậm chạp không thể đột phá. Bây giờ Ngô Bình nói thế, cô ta như thể nắm được cọng rơm cứu mạng, lập tức cầu xin.

Ngô Bình cười nhạo: “Cô đến gây phiền phức cho tôi thế mà lại mong tôi cứu cô?”

Người phụ nữ nói: “Lúc nãy tôi mạo phạm đến anh, mong thần y Ngô lượng thứ. Nếu thần y có thể chữa trị cho tôi, tôi sẵn sàng tặng thứ này cho thần y”.

Cô ta lật bàn tay ra, trong tay xuất hiện thêm một thẻ bài ngọc màu đen nhỏ.

Ngô Bình nhìn một cái nhíu mày nói: “Đây là thẻ quỷ?”

Người phụ nữ gật đầu: “Trong thẻ quỷ này có một linh hồn thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần”.

Nói rồi cô ta niệm một câu chú, thẻ bài ngọc đen lập tức dâng lên một làn khói xanh, biến thành một người thiếu nữ, đôi mắt trong như nước mùa thu, nhan sắc như hoa đào, cực kỳ quyến rũ.

Cô ta mặc bộ đồ cổ trang chắp tay chào người phụ nữ: “Vũ Phi ra mắt chủ nhân”.

Người phụ nữ nói: “Thần y Ngô, món quà nhỏ thôi, không có ý gì”.

Ngô Bình rất ngạc nhiên vì anh nhận ra linh hồn này nằm giữa ranh giới hư và thực, chân đi được trên mặt đất, tay cũng chạm được vào thực thể.

Anh hỏi: “Hình như cô ta không giống linh hồn bình thường?”

Người phụ nữ: “Đúng thế, nếu không tôi cũng sẽ không tặng cho thần y Ngô”.

Ngô Bình nhìn tấm thẻ ngọc đen, lạnh nhạt nói: “Được rồi, tôi nhận vậy”.

Người phụ nữ vui mừng: “Tô Linh Yên cảm ơn thần y Ngô”.

Nói rồi hai tay cô ta đưa thẻ ngọc đen đến, Ngô Bình nhận lấy rồi hỏi cô ta niệm chú, niệm tại chỗ một câu, người phụ nữ tên là Vũ Phi quay về thẻ bài.

Anh nói: “Ta thả đèn thần, cô ngồi tu luyện ba ngày dưới đèn, sau đó tôi kê một ít thuốc cho cô, như thế âm khí trong người cô sẽ được loại bỏ”.

Tô Linh Yên nói: “Cảm ơn nhiều”.

Thế là Ngô Bình lại thấy đèn Tịnh Thế Thần ra rồi đặt nó lên chỗ cao ở phòng sách, Tô Linh Yêu ngồi xuống tu luyện trong phòng.

Sáng hôm sau, Ngô Bình nhận được cuộc gọi từ số lạ, sau khi bắt máy, anh nghe thế một giọng khá trầm: “Cậu là Ngô Bình?”

Ngô Bình: “Là tôi, ông là ai?”

“Cách làm của cậu khiến Thanh Môn bị tổn thất lớn, nếu cậu vẫn không dừng tay, Thanh Môn sẽ ra lệnh “phải giết” với cậu, như thế cơ cấu sát thủ đứng đầu cả thế giới đều sẽ hành động”.

Ngô Bình cười mỉa: “Các người có thể thử xem”.

Nói rồi thần niệm của anh mở ra, mọi thứ trong vòng mấy trăm mét được mở ra trước mắt.

Anh thốt lên một âm tiết kỳ lạ, trong một nhà dân cách đó mấy mươi cây số tỏa ra tia sáng. Tia sáng này là dấu hiệu do anh đánh dấu thông qua giọng nói của đối phương phát ra từ loa.

Anh cười nhạo, vứt điện thoại, ngồi lên Nhân Bì bay đến chỗ nhà dân.

Trong căn nhà dân, mấy mươi quản lý cấp cao của Thanh Môn đang lẩn trốn. Sắc mặt mấy người này cực kỳ khó coi, người gọi điện thoại là một ông lão, ông ta nói: “Nếu người này dám ra tay với Thanh Môn, e là sẽ không buông tha dễ dàng, mọi người đều chuẩn bị tình huống xấu nhất, tôi đã sắp xếp máy bay, tối nay chúng ta cũng xuất ngoài, ra ngoài lẩn trốn”.

Một người khác tức giận nói: “Chúng ta kinh doanh ở Hải Thành mấy mươi năm rồi, đã có căn cơ vững chắc, cứ thế dâng lên cho người khác à? Ngô Bình đó có mạnh cũng chỉ có một mình thôi”.

Ông lão thở dài: “Nhưng đằng sau người này lại là Kim Huyền Bạch, là thần tướng”.

Người đó lạnh lùng nói: “Lập tức ra lệnh giết, không thể để người này sống thoải mái”.

“Giết tôi sao?”

Đúng lúc này ngoài cửa vang lên giọng nói lạ, mọi người ngạc nhiên quay đầu lại nhìn.

Ngô Bình chậm rãi sải bước qua cửa, lướt mắt nhìn nói: “Xem ra các người đều là tàn dư của Thanh Môn”.

“Cậu là Ngô Bình!”, ông lão kinh ngạc, lộ ra vẻ không thể tin được.

“Ra tay!”, hai trong số không ít cao thủ ở đó nhào đến chỗ Ngô Bình, một người là cao thủ Tiên Thiên, một là võ giả luyện khí.

Ngô Bình không hề động đậy, hai người này vừa đến gần bỗng nghiêng ngả.

Lúc này anh phóng ra quyền ý, những người ở đó đều run sợ như gặp phải hố sâu.

Ông lão nói: “Cậu Ngô, cậu cần gì phải đuổi giết đến cùng như thế”.

Ngô Bình nói: “Vốn dĩ các người có thể đi nhưng vẫn muốn ở lại. Nếu đã thế thì đừng đi nữa”.

Nói rồi anh nói với Viêm Dương: “Biến đám người này thành con rối và cam kết trung thành với ta”.

Viêm Dương gật đầu, bổ nhào lên, trước mắt ông lão biến thành một màu đen, ý chí bị Viêm Dương khống chế, chỉ có thể thấy Viêm Dương bay qua bay lại, một phút sau, người ở đó đều bị nó khống chế, trở thành con rối.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom