• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Thần Y Trở Lại (3 Viewers)

  • Chương 741-745

Chương 741: Tôi đi đây!

Ngô Bình tự dưng thấy hơi căng thẳng, anh lùi lại mấy bước, cung kính chắp tay trước Mộ Dung Kiều: “Vãn bối bái kiến tiên tôn”.

Mộ Dung Kiều cười như không cười, nhìn anh và nói: “Chúng ta thật sự có duyên, nếu không nhờ anh thì có lẽ tôi còn phải rèn luyện thêm vài năm ở phàm trần nữa”.

Ngô Bình vội hỏi: “Tiền bối đến từ đâu?”

Mộ Dung Kiều: “Sau này chúng ta sẽ còn gặp lại, đến lúc đó anh sẽ biết. Trước khi đi tôi cũng chẳng có gì tặng anh, thôi thì tặng anh ba lá bùa vậy”.

Cô ấy đưa cho Ngô Bình ba chiếc lá xanh mơn mởn, lúc cầm chiếc lá trên tay anh mới cảm nhận được bên trên có chứa năng lượng vô cùng kỳ diệu.

Anh cẩn thận nhận lấy lá cây, mỉm cười rồi nói: “Tiền bối, ba lá bùa này dùng thế nào?”

Mộ Dung Kiều bình thản đáp: “Đừng gọi tôi là tiền bối nữa, gọi tỷ tỷ đi”.

Ngô Bình liền nói: “Tiên tôn tỷ tỷ”.

Mộ Dung Kiều nhìn anh với vẻ mặt hơi phức tạp: “Ba lá bùa này vừa công vừa thủ, có thể cứu mạng anh ba lần, nếu không phải lúc nguy hiểm đến tính mạng thì đừng dùng. Lúc nguy cấp, chỉ cần nắm chặt lá cây, sau đó gọi “chị” là được”.

Ngô Bình rất bất ngờ: “Đơn giản vậy thôi sao?”

Mộ Dung Kiều: “Đơn giản vậy thôi”.

Sau đó cô ấy liếc nhìn về phía sau, Đường Băng Vân vẫn đang ngồi mặc quần áo, có điều nút áo đã bị Ngô Bình giật đứt nên mặc mãi không được.

Mộ Dung Kiều: “Đúng là một tên đào hoa”.

Cô ấy lắc đầu: “Có chuyện này tôi muốn nhờ anh, anh giúp tôi chăm sóc bố mẹ và người thân kiếp này của tôi, sau này tôi sẽ hậu tạ. Được rồi, nói nhiêu đó thôi, tôi phải đi rồi”.

Mộ Dung Kiều nói xong thì biến thành một tia tiên quang, bay lên rồi biến mất trong tích tắc.

Ngô Bình đứng tại chỗ ngây ra, một lúc lâu sau mới thở dài, nói: “Vẫn chưa biết tiên hiệu và tu vi của cô ấy nữa”.

Đường Băng Vân bước qua, hỏi với vẻ ngạc nhiên và thắc mắc: “Chồng, anh gọi cô ấy là tiên tôn hả?”

Ngô Bình: “Anh cũng không biết tu vi của cô ấy, nhưng nhất định cô ấy là một Thiên Tiên rất lợi hại, không phải tiên tôn thì cũng là tiên quân”.

Đường Băng Vân run lên: “Thiên Tiên à”.

Ngô Bình: “Bỏ đi, người cũng đã đi rồi, cũng không biết sau này còn gặp lại không”.

Anh quay người, ôm lấy Đường Băng Vân: “Băng Vân, anh giúp em đả thông linh khiếu tiếp nhé”.

Đường Băng Vân gật đầu, mặt lại ửng đỏ, cô ấy biết Ngô Bình không chỉ muốn đả thông linh khiếu.

Lần này Đường Băng Vân dịu dàng như một con cừu non, rất phối hợp với anh. Sau hơn một tiếng giày vò, thể chất của cô ấy không chịu nổi, phải liên tục xin tha.

Xong việc, Ngô Bình nằm thẳng người, Đường Băng Vân thì úp sấp trên thân anh, ngón tay cô ấy vẽ vòng tròn trên ngực anh, nhõng nhẽo hỏi: “Chồng, hôm nay ông nội hỏi chuyện cưới xin của chúng ta, anh nghĩ sao?”

Ngô Bình khẽ sờ gương mặt trứng của cô ấy, miệng nói: “Hiện tại Đường Môn vừa mới đến Địa Tiên giới, tu vi của em và anh cũng đang tăng lên nhanh chóng, hay là từ từ đã! Chờ chúng ta trở thành Địa Tiên rồi bàn chuyện cưới xin cũng chưa muộn. Hơn nữa, em cũng biết, con được địa tiên sinh ra có tư chất tốt hơn nhiều so với con do người phàm sinh ra mà”.

Sinh một đứa trẻ vừa xinh xắn vừa tài giỏi là chuyện mà rất nhiều cô gái mơ ước, lý do của Ngô Bình lập tức khiến Đường Băng Vân sáng mắt.

Cô ấy gật đầu mạnh: “Được, chúng ta cố gắng tu hành, nhanh chóng trở thành Địa Tiên”.

Hai người dính lấy nhau từ sáng tới tối, Ngô Bình chén được hết những gì có thể.

Trăng thanh gió mát, Đường Băng Vân cho người chuẩn bị rượu và mồi, cùng Ngô Bình uống rượu ngắm trăng.

Ăn uống no say xong, anh lại luyện đan.

Lần này, anh luyện bốn lò Tiểu Luyện Hình Đan, hai lò Đại Luyện Hình Đan, một lô Trúc Cơ Đan, một lò Linh Cảm Đan. Tất cả đan được đều là Đan Thành tứ phẩm, hoặc tam phẩm, ngũ phẩm.

Lúc chuyên tâm thì không để ý thời gian, khi anh ra khỏi phòng luyện đan đã là chiều ngày hôm sau.

Đường Băng Vân không có ở đó, anh hơi mệt nên muốn đi dạo loanh quanh.

Anh chưa đi được mấy bước thì cảm giác Huyền Vũ trong túi đang động đậy, anh lấy nó ra, cười hỏi: “Ngươi cũng muốn ra ngoài vận động à?”

Huyền Vũ gật gù cái đầu nhỏ.

Ngô Bình đặt nó lên mặt đất, sau đó lại như nghĩ ra điều gì đó, sau đó vứt viên yêu đan lấy được từ cơ thể con rắn khổng lồ xuống đất.

Huyền Vũ liếc nhìn rồi há mồm hút mạnh, yêu đan biến thành khói, mất hút trong mồm nó

Lần trước nó ăn một viên yêu đan thì mọc ra được cái đuôi nhỏ, lần này ăn được yêu đan của rắn khổng lồ, đuôi lại trở nên to hơn.

Nó ngoe nguẩy cái đuôi rồi ngẩng đầu nhìn lên trời.

Ngô Bình cười hỏi: “Mày nhìn gì thế?”

Nhưng ngay sau đó, bầu trời vốn đang trong xanh bỗng có mây đen ùn ùn kéo đến, sấm chớp đì đùng, không khí trở nên cực kỳ ẩm ướt.

“Đùng đoàng!”

Một tiếng sấm vang lên, mưa liền trút xuống.

Nước mưa rơi xuống gần Ngô Bình thì bị một sức mạnh vô hình chặn lại, anh tò mò nhìn Huyền Vũ hỏi: “Cơn mưa này có liên quan đến mày sao?”

Huyền Vũ gật nhẹ đầu, nó lắc lư cái đầu nhỏ rồi há miệng hít.

Ngô Bình cảm giác được một luồng sức mạnh vô hình từ bốn phương tám hướng hội tụ lại. Anh giật mình, dùng phép nhìn thấu vạn vật thì thấy có vô số tinh hoa của nước giữa trời đất đang hội tụ về phía Tiểu Huyền Vũ, trút hết vào trong cơ thể nó.

Những tinh hoa của nước này ngưng tụ trong cơ thể nó thành một cơn lốc, sau đó một giọt nước dần dần được hình thành ở giữa cơn lốc.

“Thái Nhất Chân Thủy”, Ngô Bình kinh ngạc.

Anh đã đọc được ghi chép có liên quan. Chân Thủy là tinh hoa của nước ngưng tụ thành, một giọt Chân Thủy có thể biến thành biển lớn bao la, không ngờ lại có một giọt Chân Thủy hình thành trong cơ thể Huyền Vũ.

Chân Thủy thật ra là một loại năng lượng, sở hữu được năng lượng này thì có thể điều khiển được nước. Vì vậy, đối với tu sĩ mà nói, có thể dùng Thái Nhất Chân Thủy là thành tựu cao nhất của thần thông hệ thủy.

Huyền Vũ hấp thụ hết tinh hoa của nước thì lại thu đầu vào vỏ, bắt đầu ngủ.

Lúc này, mây đen trên bầu trời tan biến, trời lại trở lại trong xanh. Dưới ánh mặt trời, phía xa xa xuất hiện một chiếc cầu vồng dài, vô cùng xinh đẹp.

Ngô Bình nhặt Huyền Vũ lên, lẩm bẩm: “Sau này, tốt nhất là giảm số lần cho mày ra ngoài, động một chút là mưa, lỡ lũ lụt thì phiền to”.

Anh đi dạo một vòng, phát hiện không có nhiều người của Đường Môn có thể đến Địa Tiên giới, những thợ xây này đều được mời từ Địa Tiên giới, chi phí rất cao. Lúc này, còn có thể nhìn thấy thợ đang tất bật trên công trường, xem ra muốn xây dựng hoàn thành Đường Môn thì cũng cần phải mất thêm nửa năm nữa.

Anh đi một vòng rồi quay lại, nhìn thấy Đường Băng Vân và Đường Thái Canh đều đang chờ mình.

Đường Thái Canh cầm mấy hộp ngọc trên tay, bên trong đựng dược liệu.

Đường Băng Vân: “Chồng, phần lớn dược liệu cần để luyện Hài Linh Đan đã thu thập đủ rồi, chỉ là vẫn còn thiếu Tử Linh Tiên Thảo và Chu Quả”.

Ngô Bình hiện có rất nhiều dược liệu, anh nói: “Không sao, anh có hai loại đó”.

Anh liếc nhìn dược liệu, thấy không có vấn đề gì thì nói: “Tối nay anh sẽ luyện Hài Linh Đan”.

Đường Thái Canh vui mừng, chắp tay nói: “Ngô Bình, vất vả cho cậu rồi”.

“Canh Tổ không cần khách sáo”.

Ngô Bình tiễn Đường Thái Canh đi, sau đó quay về phòng ngủ một giấc. Trước khi ngủ, Đường Băng Vân còn giúp anh mát xa vai và chân, anh ngủ say rồi mà cô ấy vẫn không thể rời đi vì anh phải gối đầu lên đôi chân dài của cô ấy thì mới ngon giấc. Nước dãi Ngô Bình chảy đầy chân cô ấy. Đường Băng Vân không biết làm sao, chỉ có thể chốc chốc lại giúp anh lau nước dãi.

Lúc anh thức giấc, trăng đã lên cao.

Anh chuẩn bị qua loa rồi bắt đầu luyện Hài Linh Đan. Quá trình luyện đan không quá khó khăn, chỉ mất hai tiếng đồng hồ mà thôi. Lúc lò đan được mở ra, một đốm sáng bay ra. Anh tóm lấy nó, hai tay thay đổi đan quyết, đốm sáng lập tức phân thành ba luồng sáng rồi ngưng tụ thành ba viên đan dược, đó là Hài Linh Đan mà Đường Thái Canh luôn mơ ước.

Anh liếc nhìn rồi mỉm cười, nói: “Đan Thành nhị phẩm, cũng được”.

Đường Băng Vân nhảy cẫng lên, nói: “Em đưa qua cho Canh Tổ ngay”.

Ngô Bình gật đầu: “Ừm, đi đi”.

Anh lấy ra một viên đan dược, bỏ vào trong bình, đưa cho Đường Băng Vân.

Ngô Bình nhìn theo bóng lưng Đường Băng Vân, ánh mắt thoáng nét u buồn, anh hạ giọng nói: “Băng Vân, dù có phải đi ngược lẽ trời anh cũng phải bảo vệ em bình an vô sự”.
Chương 742: Băng Vân ăn thánh quả

Anh từng bói toán cho Đường Băng Vân, tuổi thọ của cô ấy còn không quá ba năm. Trong ba năm, cô ấy sẽ chết trong đau khổ, hiện giờ anh cũng không tìm ra cách phá giải điều này, trong lòng cảm thấy cực kỳ lo lắng.

“Chủ nhân, sao thế?”, Thần Chiếu đi đến, khẽ hỏi.

Ngô Bình lắc đầu: “Không có gì. Thần Chiếu, ông không cần ở lại đây, ông tu hành ở Địa Tiên Giới lâu rồi, chắc cũng không ít bạn, ông có thể qua lại thăm họ”.

Thần Chiếu: “Ừ, vậy mấy ngày nay tôi ra ngoài chơi nhé”.

Không lâu sau, Đường Băng Vân trở về, cô ấy vui mừng nói: “Canh Tổ đã uống Hài Linh đan, có thể thành công hay không thì phải chờ đến tối nay”.

Ngô Bình ôm lấy cô ấy: “Yên tâm đi, đan dược do anh luyện ra chắc chắn thành công”.

Đường Băng Vân cười nói: “Nếu Canh Tổ đột phá, em đồng ý một yêu cầu vô lý của anh”.

Ngô Bình chớp mắt, nói nhỏ gì đó bên tai cô ấy, Đường Băng Vân nói: “Đáng ghét”.

Nghỉ ngơi một lúc, Ngô Bình tiếp tục luyện đan. Lần này anh luyện Đột Ngộ Đan, trước đó Ngô Ngạo Sương cho anh một ít dược liệu bảo anh luyện chế Đột Ngộ Đan, bây giờ anh mở thần khiếu là có thể luyện được rồi.

Luyện chế Đột Ngộ Đan này có độ khó phức tạp hơn Hài Linh Đan, cũng may quá trình luyện đan vẫn rất thuận lợi. Hai tiếng sau, hai viên đan dược tròn vo xuất hiện trong tay anh, là đan dược nhị phẩm.

Bất chấp sự mệt mỏi, anh nói: “Băng Vân, anh tiếp tục mở Linh Khiếu cho em”.

Đường Băng Vân nói: “Chồng ơi, em thấy anh mệt lắm rồi nghỉ ngơi trước đi”.

Ngô Bình cười nói: “Không sao, đừng lãng phí thời gian!”

Tối hôm đó Ngô Bình lại mở Linh Khiếu thứ ba giúp Đường Băng Vân, giúp cô ấy hấp thụ hậu thổ nguyên lực. Trước đó anh đã giúp Đường Băng Vân hấp thụ Ất Mộc Linh Lực.

Sau khi mở Linh Khiếu thứ ba, Ngô Bình lấy một thánh quả hoàng kim đưa cho cô ấy, cười nói: “Băng Vân, ăn nó đi”.

Đường Băng Vân không nhận ra đây là quả gì hỏi: “Chồng ơi, đây là cái gì, thơm thật”.

Ngô Bình: “Linh quả! Ăn nó có lợi cho sức khỏe”.

Thánh quả hoàng kim này có thể nâng cao tư chất của một người, là bảo vật vô giá. Dù là ở thời kỳ Tiên Quốc, thánh quả hoàng kim cũng là mục tiêu được các thế lực đỉnh cấp tranh giành, mỗi lần nó xuất hiện đều gây ra một trận chiến đẫm máu.

Đường Băng Vân ăn thánh quả hoàng kim, thánh quả biến thành một luồng năng lượng màu vàng lưu chuyển trong người cô ấy từng vòng một, cuối cùng chậm rãi hấp thụ vào cơ thể.

Cô ấy cảm thấy rất thoải mái, rất nhanh đã bước vào trạng thái mơ hồ, nửa tỉnh nửa mơ. Khi cô ấy mở mắt ra đã là giữa trưa.

Cô ấy phát hiện trên người mình được bao phủ một lớp vật chất màu đen, hơi có mùi. Hơn nữa cũng đã bị lột một lớp da, ngay cả tỉ lệ cơ thể cũng trở thành hoàn hảo hơn. Tóm lại cả người cô ấy như được thay da đổi thịt, thay đổi rất lớn.

Ngô Binh vẫn luôn ở bên cạnh, anh cười nói: “Mau tắm đi, em thối quá đi thôi”.

Đường Băng Vân hét lên một tiếng rồi vội vàng chạy vào phòng tắm.

Mười phút sau, cô ấy mặc áo choàng tắm bước ra, dáng người rõ ràng đẹp hơn, ngực cũng to hơn trước, eo thon thả hơn, làn da mịn màng hơn. Cả người cô ấy tỏa ra hương thơm thoang thoảng, cực kỳ quyến rũ.

Ngô Bình thầm cảm thấy ngạc nhiên, hiệu quả của thánh quả hoàng kim đúng là quá tốt.

Anh nói: “Băng Vân, bây giờ anh truyền lại đoàn thể thuật Bát Cực cho em”.

Trước đó anh sợ Đường Băng Vân không luyện được đoàn thể thuật này, nhưng chỉ dạy những cái đơn giản. Bây giờ anh có thể yên tâm để Đường Băng Vân tu luyện đoàn thể thuật Bát Cực toàn vẹn rồi.

Sau khi được Ngô Bình hướng dẫn, tu vi của Đường Băng Vân tăng lên nhanh chóng.

Đường Băng Vân vẫn còn đang cố gắng tu luyện, một luồng khí tức rất mạnh truyền đến từ cách đó không xa.

Ngô Bình đứng lên cười nói: “Canh Tổ đột phá rồi!”

Quả nhiên không lâu sau, xung quanh bắt đầu có người chạy tới. Rất nhanh đã có người đến báo tin Đường Thái Canh thành công thăng cấp lên cảnh giới Tiên Ngũ, trở thành tu sĩ Linh Biến, ý niệm thay đổi, sức chiến đấu cũng được nâng lên.

Nửa tiếng sau, Đường Thái Canh và Đường Thiên Tuyệt đến gặp Ngô Bình.

Chỉ thấy Đường Thái Canh mặt mày hớn hở, khí tức xung quanh mạnh hơn trước gấp mấy lần. Không khí xung quanh lão liên tục được tạo ra, biến đổi ra đủ loại vũ khí. Đây chính là khả năng suy nghĩ thay đổi.

Ngô Bình bước đến đón cười nói: “Chúc mừng Canh Tổ”.

Đường Thái Canh bật cười “ha ha” nói: “Ngô Bình, tôi đến cảm ơn cậu”.

Đường Thiên Tuyệt nói: “Ngô Bình, nếu không nhờ Hài Linh Đan mà câu đưa, Canh Tổ không thể đột phá. Ông đại diện cho nhà họ Đường tỏ lòng cảm ơn sâu sắc đến cháu”.

Nói rồi ông ấy – gia chủ của nhà họ Đường cúi đầu thật thấp với Ngô Bình.

Ngô Bình hoảng hốt tránh đi nói: “Không dám nhận, gia chủ, Canh Tổ, không cần như thế”.

Đường Thái Canh cười nói: “Hài Linh Đan này là vật vô giá với tôi, nhiều thì tôi không có những tiền bùa này thì cậu nên nhận”.

Lão đưa một cái túi da màu xám cho Ngô Bình, Ngô Bình nhận lấy, bên trong có hơn sáu trăm tiền bùa, trông có vẻ là tài sản của Đường Thái Canh.

Anh cười nói: “Canh Tổ, tôi cũng là một thành viên của nhà họ Đường, sao có thể nhận tiền của ông? Hay là thế này, sau này Canh Tổ gặp được dược liệu nào thì để lại giúp tôi”.

Đường Thái Canh bật cười, lão cũng không miễn cưỡng: “Cũng được, tôi sẽ nhớ ơn này của cậu”.

Sau đó lão nói với Đường Băng Vân: “Băng Vân, cháu đưa Ngô Bình về Đường Gia Bảo, dẫn cậu ấy đến động tiên để thử vận may, À phải rồi, sau này chuyện của nhà họ Đường, ngoài Thiên Tuyệt, Ngô Bình cũng có quyền quyết định. Nếu ai không phục, bảo người đó đến tìm ông”.

Đường Băng Vân cười nói: “Vâng”.

Ngô Bình đã lâu không ra ngoài, hôm đó anh rời đi Địa Tiên Giới cùng với Đường Băng Vân, Thần Chiếu không ở đó, anh bèn để lại mảnh giấy ghi chú ở nhà họ Đường, bảo ông ấy đi tìm anh sau khi trở về.

Anh vốn dĩ muốn đi đến Quỷ Môn Quan nhưng cũng không biết nơi đó, cũng không biết có nguy hiểm gì không, cân nhắc hồi lâu anh quyết định qua một khoảng thời gian nữa hẵng tính.

Đi khỏi Địa Tiên Giới, hai người vượt qua một đoạn ở núi Côn Luân, sau đó lên một chiếc máy bay bay thẳng đến Đường Gia Bảo.

Bây giờ người nhà họ Đường có thể đi vào Địa Tiên Giới cực kỳ ít nên đa số vẫn ở bên ngoài.

Hai người xuất hiện ở Đường Gia Bảo, họ thấy trên đường hầu như không có bóng người, nhà nào cũng đóng cửa.

Ngô Bình thấy khá kỳ lạ nhưng cũng không nghĩ nhiều, họ đi đến sân nhà họ Đường trước.

Vừa bước vào cổng, Ngô Bình cảm thấy không đúng lắm. Lần trước lúc anh đi, trong sân còn rất nhiều người giúp việc nhưng lúc này trong đây không có một ai cả.

Đường Băng Vân cực kỳ khó chịu, ra ngoài gọi người. Vừa đi được mấy bước, một bóng người bước vào, là Lam Thủy Nguyệt – phu nhân quỷ quyệt.

Lam Thủy Nguyệt đặt ngón tay lên miệng thấp giọng nói: “Vào nhà hẵng nói”.

Bà ta kéo hai người vào phòng, thấp giọng nói: “Hai ngày nay nhà họ Đường liên tục xảy ra chuyện kỳ lạ, đã có mười mấy người chết, tôi đã cho tất cả người giúp việc nghỉ kỳ nghỉ dài rồi”.

Đường Băng Vân nhíu mày: “Xảy ra chuyện kỳ lạ? Sao tôi lại không biết?”

Lam thủy Nguyệt cười khổ: “Lẽ nào cô không nhận ra sao? Bây giờ Đường Gia Bảo chỉ có thể vào, không thể ra. Hễ ai muốn ra ngoài thì đều sẽ chết”.

Ngô Bình rất bình tĩnh, lạnh nhạt nói: “Phu nhân, rốt cuộc chuyện là thế nào, nói rõ ràng cho tôi nghe xem”.
Chương 743: Sự việc kỳ lạ của Đường Gia Bảo

Lam Thủy Nguyệt nói hết tình hình bà ta biết.

Khoảng tối ba ngày trước, Đường Gia Bảo vẫn như bình thường, đột nhiên trong màn đêm yên tĩnh vang lên tiếng hét thảm thiết.

Không ít cao thủ chạy đến chỗ xảy ra chuyện, đó là nơi cách cổng Đường Gia Bảo không xa, một cao thủ Tiên Thiên đã chết. Thất khiếu của người đó chảy ra máu đen, da thịt thối rữa, đôi mắt cũng thế như thể đã chết từ rất lâu rồi.

Đường Gia Bảo lập tức truy tìm hung thủ nhưng không có manh mối. Mãi đến khi một người khác muốn ra ngoài xử lý công việc, kết quả người đó vừa bước đến gần cổng đột nhiên hét lên, sau đó cả người bị thiêu đốt trong ngọn lửa màu đen.

Chỉ mấy giây ngắn ngủi, người đó đã bị thiêu chỉ còn lại đống tro.

Sau đó lại có mấy người chết trong tình trạng khác nhau vì muốn ra khỏi Đường Gia Bảo: có người nghẹt thở chết, có người trúng độc, người thì xương toàn thân bị đứt gãy, lục phủ ngũ tạng hư hại… toàn bộ đều rất thảm.

Sau khi người thứ mười ba chết, mọi người đều không dám ra khỏi Đường Gia Bảo nữa, trong khi đó người bước vào thì lại bình an vô sự nhưng nếu muốn ra ngoài thì chắc chắn sẽ chết.

Nghe Lam Thủy Nguyệt nói xong, Ngô Bình như suy nghĩ đến điều gì hỏi: “Người muốn ra ngoài Đường Gia Bảo khi đi đến chỗ cách Đường Gia Bảo bao xa mới bắt đầu tình trạng đó?”

Lam Thủy Nguyệt: “Khoảng ba mươi mét”.

“Nếu không đi cửa chính, trèo tường ra ngoài thì sao?”

Lam Thủy Nguyệt: “Không có tác dụng. Một khi trèo tường thì sẽ bị đột tử. Trong mười ba người, bốn người chết như thế”.

Ngô Bình: “Nói thế thì gia chủ vẫn chưa biết chuyện này?”

“Ừ, không thể đưa tin tức ra ngoài, tất cả điện thoại và di động của Đường Gia Bảo đều không thể sử dụng”.

Ngô Bình lấy điện thoại mình ra, quả nhiên không bắt được tín hiệu, trông như có người cố ý chặn tín hiệu.

Anh cười mỉa nói: “Chuyện này rõ ràng là có người muốn làm chuyện ma quỷ, hơn nữa rất có thể là người trong nhà”.

Lam Thủy Nguyệt sửng sốt: “Trong nhà?”

Ngô Bình: “Không có người bên trong thì không thể bày bố nghiêm mật như vậy. Nhưng tôi không hiểu mục đích họ làm thế là gì?”

Sau đó anh hỏi: “Mấy ngày nay, Đường Môn có thay đổi gì khác không?”

Lam Thủy Nguyệt nghĩ ngợi một lúc mới nói: “Đường Thánh Khoa và Đường Thiên Vận đã ra khỏi Đường Gia Bảo trước khi chuyện này xảy ra. Ngoài ra, hiện giờ trong Đường Gia Bảo đang có tin đồn là Canh Tổ và gia chủ đã chết ở Địa Tiên Giới”.

Ngô Bình nhíu mày, những tin đồn tương tự từng xuất hiện, lần trước nói Đường Thiên Tuyệt đã chết, lần này lại nói Đường Thái Canh và Đường Thiên Tuyệt chết, thủ đoạn không hề thay đổi.

Anh nói: “Kẻ địch ẩn nấp phía sau, hơn nữa chúng ta không biết hắn là ai”.

Lam Thủy Nguyệt thở dài: “Bây giờ người trong Đường Gia Bảo đều rất hoảng loạn, đã có người bắt đầu liên lạc khắp nơi nói là muốn đề cử gia chủ mới, sau đó dựng lại Đường Môn, cùng nhau vượt qua nguy hiểm”.

Ngô Bình cười nhạo: “Đối phương chọn ra tay lúc Canh Tổ và gia chủ không có ở đây, xem ra đã có mưu đồ từ trước. Nhưng phu nhân cũng đừng lo, chỉ cần tìm được kẻ chủ mưu, những tin đồn này sẽ tự động biến mất”.

Lam Thủy Nguyệt thở dài: “Nhưng hiện giờ không ai dám ra khỏi Đường Gia Bảo, tin tức không thông, không thể điều tra được”.

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Tôi là thiếu tôn, dĩ nhiên để tôi điều tra”.

Lam Thủy Nguyệt khuyên can: “Thần y Ngô, không thể mạo hiểm. Bây giờ cách an toàn nhất là ở lại đây, đừng đi đâu cả”.

Ngô Bình hừ một tiếng: “Chỉ một đám hề thôi, tôi còn xem thường bọn chúng kìa”.

Đường Băng Vân không hề do dự nói: “Chồng ơi, em đi với anh”.

Ngô Bình cười nói: “Băng Vân, khi anh ra ngoài, cần có người bên cạnh trông chừng, chuyện này giao lại cho em”.

Đường Băng Vân gật mạnh đầu: “Được”.

Anh lại nói với Lam Thủy Nguyệt: “Trưởng lão, mong bà truyền đạt lại rằng bây giờ tôi là thiếu tôn của Đường Môn, gia chủ và Canh Tổ không có đây, tôi là người có quyền ở đây”.

Lam Thủy Nguyệt nói: “Được, tôi lập tức đi làm”.

Lam Thủy Nguyệt gọi Đường Huyền và Đường Quý, ba mẹ con bắt đầu truyền đạt tin tức lại cho cả Đường Gia Bảo, một truyền mười, mười truyền trăm, rất nhanh, cả Đường Gia Bảo đều biết Ngô Bình là thiếu tôn Đường Môn.

Đường Băng Vân hơi lo lắng nói: “Chồng à, chuyện này rõ ràng là cái bẫy bày bố quanh chúng ta, anh làm thế là đang đứng trước họng súng của chúng đấy”.

Ngô Bình nói: “Đúng thế, bây giờ chắc chắn chúng rất muốn anh chết, mà đây chính là điều anh muốn, chỉ cần chúng hành động, anh có thể tìm ra được kẻ chủ mưu”.

Sau đó anh nói với Đường Băng Vân: “Ngược lại anh lo lắng cho an toàn của em hơn, lát nữa phải bảo vệ mình thật tốt”.

Nói rồi anh với Viêm Dương: “Viêm Dương, ta giao sự an toàn của Băng Vân lại cho ngươi”.

Viêm Dương: “Thượng tiên yên tâm, có ta ở đây, không ai có thể làm Băng Vân cô nương bị thương”.

Lúc này, Ngô Bình bảo Đường Băng Vân dẫn anh đến nhà xác, mất đi mười ba người, thi thể chắc vẫn chưa xử lý, anh muốn đi xem thử rốt cuộc đối phương đã hại chết nhiều người thế bằng cách nào.

Trên đường đi đến nhà xác, lúc hai người đi ngang qua một con hẻm nhỏ thì phát hiện ra một ông lão gầy gò đứng phía đối diện, ông ta nhăn mày cau có, môi mím chặt.

Người này chính là Đường Không - một trong hai mươi vị trưởng lão của Đường Môn, giỏi về trận pháp bùa chú.

Lần trước Ngô Bình tham gia tiệc của nhà họ Đường đã từng gặp Đường Không, vốn dĩ họ đã ra tay so tài với nhau nhưng anh lại chủ động nhận thua.

Đường Không nhìn Ngô Bình nói: “Ngô Bình, tôi mong cậu có thể gia nhập vào chúng tôi, cậu còn trẻ mà đã có thành tựu như vậy tương lai tiền đồ vô lượng”.

Ngô Bình nhíu mày: “Đường Không, ông đã gia nhập vào với họ?”

Đường Không thờ ơ nói: “Tôi vốn dĩ là người của họ”.

Ngô Bình: “Ông muốn lôi kéo tôi?”

Đường Không nói: “Lôi kéo không thành công cũng chẳng sao, tôi có thể giết cậu”.

“Chỉ dựa vào ông?”, Ngô Bình tỏ vẻ khinh thường: “Chút bùa chú của ông không dọa được tôi đâu”.

Đường Không nói: “Nếu cậu đã không quý mạng sống thì tôi cũng hết cách”.

Vừa dứt lời, ông ta giơ tay lên, một lá bùa màu đen bay đến mang theo âm khí quỷ dị. Đây là một lá bùa Quỷ Đạo Sát, tên là bùa Hung Quỷ Nuốt Hồn.

Lá bùa màu đen bay đến gần, một luồng tà khí đáng sợ ập đến.

Ngô Bình cười nhạo, giơ tay lên tung ra một chưởng, chính là “Lôi Hỏa Pháp” trong bộ Thiên Lôi Công Lôi. Lòng bàn tay của anh tràn ngập sấm sét, ánh sáng và lửa, đánh vào bùa Hung Quỷ Nuốt Hồn. Bùa Quỷ Đạo Sát nổ tung, Hung Ma bị phong ấn bên trong lập tức bị quét sạch.

Đường Không ngạc nhiên không thôi, bùa quỷ ông ta đánh ra đủ để chém chết Thuần Dương Địa Tiên, sao có thể bị phá được?

Không kịp nghĩ nhiều, ông ta lại vung ra bốn lá bùa. Bốn lá bùa này lần lượt là màu xanh, màu vàng, màu trắng, màu đỏ, bốn vầng sáng lao đến giữa đường thì đan xen vào nhau, ngưng tụ thành một cái miệng đầy máu cắn về phía Ngô Bình.

Cái miệng lớn đó lập tức tiến đến gần, Ngô Bình trở tay lấy pháp ấn Tiểu Tây Thiên phong ấn lên đó.

“Ầm!”

Cái miệng lớn bị đóng một cái dấu, sau đó bị đóng chặt giữa không trung. Ngay sau đó, nó phát ra tiếng kêu thảm thiết, bắt đầu chấn động dữ dội. Không lâu sau, nó nổ tung, trở thành sương khói bốn màu, tản ra trong không trung.

Đường Không cực kỳ kinh ngạc, giơ tay còn muốn thi triển bùa chú, Ngô Bình tiến đến một bước rồi biến mất.

Anh thi triển Thần Quỷ Trường Vực, che giấu tung tích. Đường Không thầm kêu không ổn, xoay người muốn bỏ chạy nhưng vừa mới quay đầu trước ngực đã bị đánh một chưởng.

Một cú đánh khiến xương ông ta đứt gãy, lục phủ ngũ tạng đều trở thành bùn nhão.

Đường Không lùi về sau mấy bước, cả người nhào xuống đất như sợi bún.

Lúc này Ngô Bình xuất hiện trước mặt ông ta, lạnh lùng nói: “Bùa của ông khá thú vị đấy, tiếc là quá yếu, tôi giết ông không tốn chút sức lực nào”.

Đường Không lại nôn ra máu, máu có màu nâu tương, bên trong toàn là nội tạng bị vỡ nát, ông ta nói: “Không ngờ thực lực của cậu đã khủng khiếp như thế”.

Ngô Bình hỏi: “Người đứng sau ông là ai?”

Đường Không mấp máy môi nhưng không phát ra tiếng, đầu nghiêng sang một bên rồi nghẹt thở chết.

Ngô Bình cũng không quan tâm, Đường Không không nói thì vẫn còn người nhảy ra. Đường Không này mới chỉ là bắt đầu.
Chương 744: Người đứng sau

Bước qua thi thể của Đường Không, hai người tiếp tục tiến về phía trước. Khi đi qua con ngõ thứ hai, có thêm một người xuất hiện trước mặt họ.

Người này ngoài hai mươi, không cao, hai tay đều cầm một con dao găm sắc bén.

Đường Băng Vân lạnh lùng cất tiếng: “Hoàng Phủ Cực!”

Hoàng Phủ Cực nói nhẹ tênh: “Đường Băng Vân, đã lâu không gặp. Bây giờ hai người có hai sự lựa chọn. Một là cùng tôi đi gặp vài người, hai là tôi sẽ giết hai người”.

Đường Băng Vân đáp: “Chuyện của Đường Môn đến lượt nhà Hoàng Phủ can thiệp từ bao giờ vậy?”

Hoàng Phủ Cực bảo: “Tôi chỉ làm việc theo mệnh lệnh”.

Ngô Bình vẫn không dừng bước, đi thẳng về phía Hoàng Phủ Cực.

Hoàng Phủ Cực sa sầm mặt: “Nhóc con, nếu còn không dừng lại thì sẽ mất mạng đấy!”

Ngô Bình đáp: “Dựa vào anh thì không giết chết được tôi”.

“Ầm!”

Hoàng Phủ Cực giẫm hai chân xuống đất rồi lao về phía Ngô Bình như một quả đạn pháo. Hắn sở hữu một tuyệt kỹ võ học tên là Tuyệt Mệnh Đại Thiết Cát. Có biết bao người đã chết dưới tuyệt kỹ này của hắn! Ngay cả Địa Tiên cảnh giới một chịu còn mất mạng khi chịu phải đòn này!

Nhưng hắn đã đánh giá thấp Ngô Bình rồi. Ngay khi hắn bước vào phạm vi một mét quanh Ngô Bình, tốc độ đột nhiên chậm lại. Hoá ra, hắn đã rơi vào Thần Quỷ Trường Vực của Ngô Bình. Trong Trường Vực, hắn như một con cừu chờ bị giết!

“Rầm!”

Ngô Bình vung nắm đấm ra. Hoàng Phủ Cực không kịp tránh đòn, đầu bị đấm dẹt, ngã nhào xuống đất, máu chảy ròng ròng từ thất khiếu rồi chết!

Giết xong Hoàng Phủ Cực, Ngô Bình cao giọng nói: “Từng người một tự tìm đường chết, để tôi xem các người sẽ chết bao nhiêu mạng!”

Ra khỏi con ngõ, nghênh tiếp họ là một người quen, cao thủ số một của Thiên Sát - Long Cương!

Ánh mắt Long Cương ngập tràn sát khí, trạng thái khác hẳn ngày hôm đó. Bởi vì lần trước là thi đấu, còn lần này là giết người!”

“Thì ra anh cũng là người của bọn họ!”, Ngô Bình nhìn Long Cương chằm chằm: “Tôi cho anh một cơ hội, bỏ tối theo sáng, đứng về phía tôi”.

Long Cương phun nước bọt, lạnh lùng bảo: “Tôi chỉ đứng về phe kẻ mạnh. Cậu, quá yếu!”

Ngô Bình đáp trả: “Thế à? E là anh mù rồi”.

Long Cương nói: “Lần trước chúng ta ngoài mặt là hoà nhau, nhưng thực chất tôi vẫn chưa dùng hết sức. Nếu tôi thi triển tuyệt chiêu của mình thì cậu chết chắc”.

Ngô Bình trả lời: “Thiên Sát hiếm khi có được một cao thủ như anh, giết thì thật đáng tiếc. Thế này đi, chúng ta cược với nhau. Nếu tôi đánh bại anh trong vòng ba chiêu, anh phải theo phe tôi”.

Long Cương liếc Ngô Bình: “Đánh bại tôi trong ba chiêu? Cậu đang nằm mơ à?”

Dứt lời, khí tức của anh ta đã cuồn cuộn.

Ngô Bình hơi nhướng mày: “Mới không gặp nhau vài hôm thôi, hoá ra anh cũng đạt cảnh giới Nhân Tiên rồi. Gen tiến hoá cộng thêm tu vi Nhân Tiên, anh mạnh gấp đôi lúc trước”.

Long Cương đáp: “Nên tôi chắc chắn sẽ đánh chết cậu!”

Ngô Bình bảo: “Nhiều lời vô ích, ra tay đi”.

“Ầm!”

Mặt đất chấn động, Long Cương như một cỗ máy chiến đấu hình người, điên cuồng lao đến.

Ngô Bình cũng hành động. Tia chớp loé lên trên hai bàn tay, anh chưởng về phía Long Cương.

“Rầm! Rầm! Rầm!”

Chỉ trong nháy mắt, đôi bên đã chưởng ba cái vào nhau. Long Cương văng ra mười mấy mét hệt như bao cát vậy.

Anh ta vừa rơi xuống đất, dấu tay đỏ như máu đã xuất hiện trên cơ thể, bộ phận bị trúng chưởng còn có mùi của thịt chín.

Long Cương muốn đứng dậy nhưng chân khuỵu đi, lại ngồi phịch xuống đất, miệng không ngừng chảy máu đen.

“Mạnh quá!”, anh ta thì thào, vẻ mặt đau đớn vô cùng. Lúc này, trong người anh ta đang có một luồng lực lôi hoả đang ăn mòn cơ thể. Chưa đầy một phút nữa, anh ta sẽ bị nướng chín cả người!

Đi đến trước mặt anh ta, Ngô Bình hỏi: “Anh phục rồi chứ?”

Long Cương gật đầu: “Tôi phục!”

“Anh đồng ý theo tôi không?”

Long Cương đáp: “Đồng ý!”

Ngô Bình vỗ lên người anh ta, thu hồi lực lôi hoả. Long Cương lập tức thấy dễ chịu hơn. Anh ta đứng dậy, vừa kinh ngạc nhìn Ngô Bình vừa hỏi: “Năng lực của cậu mạnh gấp mấy lần lúc trước. Cậu đã làm cách nào vậy?”

Anh đáp nhẹ: “Dưới Chân Nhân, có rất ít người tiếp được ba chiêu của tôi. Anh không chết đã là rất khá rồi”.

Long Cương cảm thán: “Sớm biết cậu mạnh như vậy thì tôi đã về phe cậu”.

Ngô Bình bảo: “Nói đi, đứng sau anh là ai?”

Long Cương trả lời: “Tất nhiên là Đường Thánh Khoa, ngoài ông ta ra còn ai nữa chứ”.

Ngô Bình nói: “Không ngoài dự đoán của tôi, quả nhiên là ông ta. Nhưng nếu chỉ có một Đường Thánh Khoa, e là chưa đủ sức kiểm soát cả Đường Môn”.

Long Cương đáp: “Đường Thánh Khoa bắt tay với nhà Âu Dương, nhà Hoàng Phủ. Bây giờ ở Địa Tiên Giới, có lẽ nhà Âu Dương đang chuẩn bị tiêu diệt những người đứng đầu Đường Môn. Chỉ cần đám người Đường Thái Canh, Đường Thiên Tuyết chết đi, Đường Môn sẽ tự động rơi vào tay Đường Thánh Khoa”.

Ngô Bình cau mày: “Nhà Âu Dương muốn diệt Đường Môn?”

Long Cương cho biết: “Tôi chỉ nghe họ nói tôi, cụ thể đã xảy ra chuyện gì thì tôi không rõ”.

Ngô Bình đăm chiêu, sao nhà Âu Dương lại muốn diệt Đường Môn? Cậy nhờ sức mạnh của Thục Sơn kiếm phái sao?

Anh trầm giọng: “Đưa tôi đi gặp Đường Thánh Khoa!”

Long Cương bảo: “Tôi khuyên cậu nên rời khỏi đây ngay. Tuy cậu rất mạnh nhưng chưa chắc là đối thủ của Đường Thánh Khoa”.

Ngô Bình nhìn anh ta chăm chăm: “Không phải Đường Thánh Khoa là Địa Tiên cảnh giới một sao?”

Long Cương đáp: “Đó là trước đây. Hơn một năm trước, ông ta được lợi từ Động tiên Khổng Minh, bây giờ đã đạt đến cảnh giới ba Địa Tiên. Nếu không thì làm sao ông ta dám làm thế”.

Ngô Bình cười lạnh lùng: “Anh cứ việc dẫn đường đi”.

Long Cương không dông dài nữa, đi phía trước dẫn đường cho anh.

Không bao lâu sau, họ đến một căn nhà, đây là nơi ở của Đường Thánh Khoa.

Cửa đang mở, có rất nhiều người đang đứng bên trong. Thấy Long Cương đưa Đường Băng Vân và Ngô Bình vào, nhị trưởng lão Đường Thiên Vận cười khẩy: “Long Cương, bọn chúng đầu hàng rồi à?”

Long Cương đáp: “Không”.

Đường Thiên Vận giận dữ nói: “Bọn chúng không đầu hàng thì sao không giết mà còn đưa đến đây? Đúng là to gan!”

Long Cương lạnh lùng bảo: “Tôi không đánh lại cậu ta. Bây giờ tôi theo phe Ngô Bình”.

Một ông lão tóc trắng, da dẻ hồng hào bước ra từ trong căn nhà. Đó chính là Đường Thánh Khoa.

Đường Thánh Khoa vừa mỉm cười vừa lên tiếng: “Long Cương, việc cậu không phải là đối thủ của cậu ta cũng nằm trong dự đoán của tôi. Cậu ta là nhân tài kiệt xuất, không thể xem thường”.

Long Cương nói: “Cảm ơn thượng trưởng lão đã nói hộ tôi. Có điều, bây giờ tôi đã là người của Ngô Bình”.

Ngô Bình hờ hững bảo: “Đường Thánh Khoa, tôi là Thiếu tôn của Đường Môn, ông cũng phải nghe lệnh tôi. Ông bước qua đây cho tôi, ngoan ngoãn chịu tội đi!”

Đường Thánh Khoa cũng không tức giận: “Cậu nhóc Ngô Bình, thật ra nếu cậu không xuất hiện thì tôi đã chẳng đi bước này. Cậu có thể luyện chế đan dược, Đường Thái Canh muốn mượn tay cậu để nâng cao danh tiếng của Đường Môn ở Địa Tiên Giới. Làm sao tôi có thể để lão được toại nguyện? Hết cách, tôi chỉ đành hành động trước thôi”.

Ngô Bình đáp: “Muốn nhà Âu Dương diệt Đường Môn à, ông sẽ không được như ý nguyện đâu”.

Đường Thánh Khoa nhẹ nhàng nói: “Nhờ có Âu Dương Thánh Hoàng, nhà Âu Dương rất có địa vị ở Thục Sơn. Nếu họ muốn đối phó Đường Môn thì Đường Môn chắc chắn sẽ chết”.

Ngô Bình nghĩ bụng, có lẽ ông ta vẫn chưa biết Âu Dương Thánh Hoàng đã chết, sư tổ của hắn cũng toi đời rồi! Không còn Âu Dương Thánh Hoàng, nhà Âu Dương sẽ không đủ sức uy hiếp Đường Môn nữa.
Chương 745: Đế Tân báo thù

Anh nói: “Nhà Âu Dương không có lý do gì để hợp tác với ông”.

Đường Thánh Khoa cười bảo: “Tất nhiên là tôi cho họ lợi ích. Sau này, tôi sẽ mở cửa Động tiên Khổng Minh cho nhà Âu Dương”.

Ngô Bình lắc đầu: “Để đạt được mục đích, ông thật sự dùng mọi thủ đoạn đấy nhỉ”.

Đường Thánh Khoa đáp: “Ngô Bình, bây giờ cậu vẫn có thể chọn đứng về phe tôi. Tư chất của cậu rất tốt. Chỉ cần cậu chịu quy thuận, vị trí Thiếu tôn vẫn thuộc về cậu”.

Ngô Bình cười khẩy: “Ông nghĩ ông chắc chắn thắng được tôi sao?”

Đường Thánh Khoa hờ hững bảo: “Ngô Bình, đối mặt với thực tế đi. Trước mặt tôi, cậu thật sự quá yếu ớt. Thậm chí tôi không cần ra tay đã có thể khiến cậu chết một trăm lần rồi!”

Ngô Bình cười lạnh lùng: “Ông có thể thử xem!”

Đường Thánh Khoa thở dài, nhẹ nhàng cất tiếng: “Khối thần!”

Ngay lập tức, hai mươi bốn luồng sáng đen lao ra từ người ông ta, hoá thành hai mươi bốn Khối thần. Những Khối thần này đều ở cấp Địa Tiên, khí tức rất mạnh.

Cả căn nhà như biến thành cõi ma quái u ám. Hai mươi bốn Khối thần lơ lửng giữa không trung, lờ mờ tạo thành sát trận.

Ngô Bình quét mắt nhìn: “Nhị Thập Tứ Đô Minh Sát Trận? Đường Thánh Khoa, không nhìn ra ông còn biết trận pháp đấy”.

Đường Thánh Khoa hơi bất ngờ: “Không ngờ cậu lại biết nguồn gốc trận pháp này, tôi đánh giá thấp cậu rồi! Ngô Bình, uy lực của trận này có thể giết chết Chân Quâ, cậu cảm thấy mình còn cơ hội sống sót sao?”

Ngô Bình đáp: “Tất nhiên là có”.

Dứt lời, anh lấy một ngọn đèn ra, chính là Tịnh Thế Thần Hoả. Tịnh Thế Thần Hoả hình đoá sen phát ra Tịnh Thế Thần Quang. Bất cứ nơi nào Thần Quang đi qua, hai mươi bốn Khối thần lại thi nhau gào thét và muốn chạy trốn.

Nhưng Thần Quang quá lợi hại. Chúng chỉ mới quay người đi thì ngay giây sau đã bị Thần Quang thanh tẩy, biến thành hai mươi bốn hồn lực tinh khiết, tụ về phía anh.

Những hồn lực này thu nhỏ về kích cỡ của một hạt đỗ tương, xoay quanh ánh sáng của ngọn đèn, biến thành một phần của đèn thần và bổ sung một phần uy lực cho ngọn đèn thần ấy.

Thấy Ngô Bình phá được đại trận, Đường Thánh Khoa vừa kinh ngạc vừa giận dữ: “Bắt lấy cậu ta!”

Những người ở đó định tấn công thì Ngô Bình chợt lên tiếng: “Đại trưởng lão, thất trưởng lão, cửu trưởng lão, các ông qua đây!”

Ba người này đều bị Đế Tân điều khiển. Đế Tân từng nói, vào thời khắc mấu chốt, họ sẽ đứng về phía Ngô Bình.

Quả nhiên, Ngô Bình vừa mở lời, họ đã đồng loạt bước đến, đứng sau lưng anh.

Đường Thánh Khoa cả kinh: “Các người theo phe cậu ta từ bao giờ?”

Mấy người họ không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Đường Thánh Khoa.

Đường Thánh Khoa giận run người, không kìm lại lửa giận trong lòng nữa, bèn rống lên: “Đi chết đi!”

Khí tức của ông ta bùng nổ, như thể sắp thi triển một đòn kinh khủng nào đó. Nhưng từ “chết” của Đường Thánh Khoa vừa thốt ra, Ngô Bình đã xuất hiện ngay bên cạnh ông ta hệt như một bóng ma, đoạn vươn tay lấy thứ gì đó giắt bên hông ông ta.

Đó là một con dấu nhỏ hình trụ tròn, bên trên có khắc tám con rồng vàng, một đầu là đoá sen màu vàng.

Ngô Bình vừa nhìn thấy Đường Thánh Khoa đã chú ý đến con dấu này, biết đó là một bảo vật. Đế Tân từng nói Đường Thánh Khoa có một bảo vật hộ thân, chắc chắn là thứ này rồi.

Mất đi con dấu, Đường Thánh Khoa liền biến sắc, gào lên: “Trả Bát Bộ Long Ấn cho tôi!”

Đúng lúc này, một luồng khí tức kinh khủng từ trên trời giáng xuống. Sắc mặt Đường Thánh Khoa thay đổi hẳn, quay đầu bỏ chạy.

Nhưng ông ta vừa đi được một bước thì cơ thể đã cứng đờ, không nhúc nhích được nữa.

Lục trưởng lão Đường Thiên Tinh bước đến, đôi đồng tử biến thành một màu đen ngòm, đã bị tà ma nhập vào người.

Đường Thiên Tinh nhìn chằm chằm vào Đường Thánh Khoa: “Đường Thánh Khoa, anh biến tướng sĩ của tôi thành nô lệ, có từng nghĩ đến chuyện tôi sẽ trừng trị anh ra sao không?”

Cả người run bần bật, Đường Thánh Khoa run rẩy nói: “Tôi sai rồi, hãy tha cho tôi một lần!”

Người lên tiếng chính là Đế Tân. Ông ấy vừa cười u ám vừa nói: “Nghe rõ đây, tôi sẽ giam giữ hồn phách của anh, bắt anh chịu mọi hình phạt của địa phủ!”

Đường Thánh Khoa rống lên: “Đừng! Giết tôi đi!”

Đường Thiên Tinh vẫy tay một cái, một luồng khí trắng bốc lên từ đỉnh đầu Đường Thánh Khoa rồi bị ông ấy cho vào chai.

Cất chai vào, Đường Thiên Tinh vừa nhìn Ngô Bình vừa nói: “Cảm ơn cậu! Nếu không nhờ cậu lấy đi pháp bảo hộ thân thì tôi đã không thể tiếp cận Đường Thánh Khoa”.

Ngô Bình đáp: “Không có gì. Phía Đường Môn, hy vọng ông không nhúng tay vào”.

Đế Tân đáp: “Được”.

Ông ấy vẫy tay một cái, đại trưởng lão, thất trưởng lão, cửu trưởng lão đều gục xuống đất như say ngủ vậy. Bọn họ bị tà ma khống chế quá lâu nên cơ thể cực kỳ yếu ớt, nếu không được chữa trị sẽ chết rất nhanh.

Ngô Bình nhìn đám người trong căn nhà này, họ đều là người của Đường Thánh Khoa. Thấy Đường Thánh Khoa đã xong đời, bọn họ đều rất hoảng sợ.

Anh cao giọng nói: “Tôi có thể bỏ qua chuyện ngày hôm nay, hy vọng mọi người có thể trung thành với Đường Môn!”

Tất cả đồng loạt quỳ xuống đất, đồng thanh hô: “Kính chào Thiếu tôn!”

Ngô Bình bảo: “Tội chết miễn được, tội sống khó tha. Từ nay về sau, các người phải từ bỏ quyền lực trong tay, đến Địa Tiên Giới, dốc sức vì Đường Môn”.

Tuy đám người này không tình nguyện nhưng cũng không dám phản kháng, đồng loạt tỏ lòng cảm kích Ngô Bình.

Ngô Bình gọi Đường Huyền, Lam Thuỷ Nguyệt sang đây, bảo họ cùng Long Cương trông chừng đám phản bội này, chờ Đường Thái Canh cử người đến.

Đế Tân đi đến một căn phòng khác, cất tiếng hỏi: “Ngô Bình, cậu có biết luyện chế quỷ đan mà tôi cần không?”

Ngô Bình đáp: “Nếu ông muốn, tôi có thể luyện chế giúp ông bất cứ lúc nào. Có điều giá của quỷ đan không rẻ đâu”.

Đế Tân nói: “Yên tâm, thứ tôi không thiếu nhất chính là tiền”.

Ngô Bình gật đầu: “Được! Ông muốn quỷ đan cấp bậc gì?”

Đế Tân hỏi: “Quỷ tu chúng tôi tất nhiên là cần đan dược có thể nâng cao hồn lực. Ngoài ra, quỷ tu sợ nhất là quỷ kiếp. Không biết cậu có thể luyện chế Quỷ Kiếp Đan không?”

Ngô Bình biết tai kiếp của quỷ tu có tên là bốn tai tám nạn. Mỗi lần qua được một tai, thực lực của quỷ tu có thể tăng gấp mười lần. Mỗi lần qua được một nạn, thực lực có thể tăng gấp hai mươi lần!

Có điều, bốn tai tám nạn của quỷ đạo cực kỳ hung hiểm. Lấy tai kiếp đầu tiên làm ví dụ, chín mươi phần trăm quỷ tu sẽ chết. Tai kiếp thứ hai còn khó hơn, chín mươi lăm phần trăm quỷ tu đều chết cả! Số quỷ tu có thể vượt qua bốn tai chỉ khoảng một phần triệu!

Thật ra Ngô Bình có thể thử, nhưng anh và Đế Tân không quá thân thiết, tạm thời sẽ không đồng ý: “Hiện tại tôi chỉ có thể luyện chế quỷ đan nâng cao hồn lực”.

Đế Tân trả lời: “Được thôi! Khi nhìn thấy đan dược, chúng ta sẽ thương lượng giá. Cậu bán bao nhiêu, tôi mua bấy nhiêu”.

Ngô Bình bảo: “Được. Ba ngày sau hẵng đến tìm tôi. Đến lúc ấy, chúng ta sẽ bàn kỹ hơn”.

Đế Tân đáp: “Được.Gặp lại sau”.

Dứt lời, cả người Đường Thiên Tinh run lên rồi tỉnh táo trở lại. Ông ấy nhìn Ngô Bình, ngoan ngoãn quỳ xuống đất rồi cung kính nói: “Kính chào Thiếu tôn!”

Tuy bị nhập nhưng ông ấy vẫn nhớ rõ mọi chuyện xảy ra trước đó.

Ngô Bình nói: “Đường Thiên Tinh, ông cũng chờ ở đây như họ nhé”.

“Vâng!”, Đường Thiên Tinh vội đáp.

Chẳng bao lâu sau, nhân sự do những người này sắp xếp lục tục đi đến căn nhà này, cùng chờ Đường Thái Canh và Đường Thiên Tuyệt xuất hiện.

Ngô Bình cũng không rỗi rãi. Anh sai người khiêng đại trưởng lão, thất trưởng lão, cửu trưởng lão vào phòng khách để điều trị cho họ.

Không bao lâu sau, ba người này từ từ tỉnh lại. Giống như Đường Thiên Tinh, những chuyện xảy ra trong mấy năm qua, họ đều nhìn thấy và nghe thấy, chỉ mất đi khả năng kiểm soát đối với cơ thể mà thôi.

Biết Ngô Bình vừa cứu mình, cả ba đều cảm kích khôn cùng. Ngô Bình bảo cả ba nghỉ ngơi thật tốt, tĩnh dưỡng trong ba tháng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom