• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Thần Y Trở Lại (1 Viewer)

  • Chương 766-770

Chương 766: Kế hoạch hồi sinh

Ngô Bình gật đầu, sau đó mang Linh Minh Thánh Thể ra ngoài. Sau đó anh ấn vào lông mày của thánh thể, truyền Thần niệm của mình vào trong đó.

Thần niệm của anh vừa đi vào thánh thể, thánh thể đột nhiên mở mắt rồi chớp chớp mắt. Đây hoàn toàn là kết quả do Ngô Bình dùng Thần niệm điều khiển.

Sau đó, Linh Minh Thánh Thể bắt đầu co lại theo ý thức anh điều khiển, trở thành một người cao cỡ một mét bảy một mét tám. Gương mặt thánh thể cũng biến đổi thành gương mặt bố Ngô Bình là Ngô Chấn Đông!

Ngô Bình rất hài lòng, anh tiếp tục điều chỉnh lại một số đặc điểm nhỏ theo trí nhớ của anh. Hai tiếng sau, Linh Minh Thánh Thể đã hoàn toàn giống hệt bố của Ngô Bình!

“Hoàn hảo”, anh khẽ mỉm cười, chuẩn bị thu lại Thần niệm.

Thế nhưng, Thần niệm của anh quay lại thì kéo luôn cả Tiên Thiên Thánh Hồn cũng ra theo, đi luôn vào trong võ hồn của anh.

Ngô Bình thất kinh: “Toang rồi!”

Anh cố gắng ép thánh hồn kia đi ra nhưng không hề có kết quả gì. Anh đành vội vã cầu cứu thần Hắc Thiên: “Thần Hắc Thiên, ta không cẩn thận mà hợp nhất Tiên Thiên Thánh Hồn vào võ hồn của mình rồi!”

Thần Hắc Thiên rất bình thản đáp: “Không sao. Có hay không có Tiên Thiên Thánh Hồn này đều không ảnh hưởng đến hiệu quả hoàn hồn. Hơn nữa nếu không có Tiên Thiên Thánh Hồn này thì hồn và thể xác sẽ hoà vào nhau thuận lợi và triệt để hơn nữa”.

Tảng đá trong lòng Ngô Bình cuối cùng cũng được đặt xuống, anh nói: “Vậy thì được rồi!”

Hai ngày sau đó, Ngô Bình đều ở lại Đường Lâu vừa canh giữ Linh Minh Thánh Thể vừa chờ thuộc hạ tìm về những nguyên liệu cần thiết.

Cuối cùng, chiều ngày thứ hai thì các loại nguyên liệu được gửi từ khắp nơi trên thế giới đã đến tay anh, anh lập tức bắt tay vào việc làm hương dẫn hồn. Quá trình không hề phức tạp, chỉ khoảng một tiếng rưỡi là đã hoàn thành. Anh làm tổng cộng ba cây hương to cỡ ngón tay út. Mỗi cây hương dài khoảng nửa mét.

Làm xong, anh lập tức triệu hồi Đế Tân rồi giao ba cây hương cho ông ấy: “Trăm sự xin nhờ vào ông”.

Đế Tân đáp: “Hãy chờ tin tôi”.

Dứt lời, Đế Tân hoá thành một làn gió âm rồi tan biến mất.

Lúc này Ngô Bình đứng ngồi không yên, anh đi vào phòng khách sạn. Ông bà ngoại đang xem tivi còn Trương Lệ và Ngô Mi đang ngồi cạnh nhau nói chuyện gì đó.

Mấy ngày nay Ngô Bình bảo người nhà ở lại khách sạn. Chuyện bố sống lại, anh phải thông báo trước với họ.

“Tiểu Bình, con ăn cơm chưa?”, Trương Lệ hỏi.

Ngô Bình ngồi xuống bên cạnh, ôm lấy vai mẹ rồi cười hỏi: “Mẹ, con nghe nói mẹ có bạn trai?”

Trương Lệ gõ nhẹ lên trán Ngô Bình đáp: “Con nói linh tinh gì vậy? Mẹ bao nhiêu tuổi rồi, làm gì còn tâm trạng đi tìm bạn trai hả?”

Ngô Mi lập tức hỏi ngay: “Thế sao dạo này đột nhiên mẹ thích trang điểm rồi ăn mặc chỉn chu vậy?”

Trương Lệ cười đáp: “Dạo này mẹ liên lạc lại với bạn bè năm xưa. Mẹ đã hẹn các cô chú tháng sau sẽ họp mặt nên mới muốn ăn diện một chút rồi học người ta cách trang điểm”.

Ngô Bình thở phào nhẹ nhõm, vậy thì dễ giải quyết rồi! Nhỡ đâu bố anh quay lại mà mẹ lại có bạn trai thì đúng là rắc rối to!

Anh cười nói: “Mẹ, bạn học của mẹ con có quen không?”

Trương Lệ: “Đều là bạn từ thời cấp ba, hồi đó mẹ học đại học ở Vân Kinh nên con không biết các cô chú đó đâu”.

Ngô Bình tò mò hỏi: “Mẹ học đại học ở Vân Kinh sao? Sao mẹ không học ở trong huyện?”

Ông ngoại Ngô Bình đáp: “Lúc đó ông đi làm ở Vân Kinh, mãi về sau mới về huyện Minh Dương”.

Ngô Bình giật mình: “Ông ơi hồi đó mẹ cháu học kém lắm đúng không?”

Trương Lệ đỏ mặt mắng: “Ranh con này, mẹ học hơi bị được đấy nhé!”

Bà ngoại nhìn ông ngoại rồi nói: “Tiểu Bình, khi đó ông ngoại cháu đắc tội với lãnh đạo nên mới bị điều về vùng nông thôn như huyện Minh Dương. Ông bà bắt buộc phải làm gián đoạn việc học của mẹ cháu để làm thủ tục chuyển trường nên thành tích học tập của mẹ cháu mới tụt dốc không phanh. Nếu không thì con gái bà thông minh như vậy, làm gì có chuyện không đỗ đại học?”

Những chuyện từ thời xa xưa này giờ Ngô Bình mới biết. Anh ngạc nhiên hỏi: “Ông ngoại, ông đắc tội với lãnh đạo nào vậy? Là ai mà bắt nạt người khác quá đáng vậy?”

Ông ngoại khẽ thở dài đáp: “Chuyện của mấy chục năm về trước rồi còn nhắc làm gì nữa!“

Bà ngoại nói bằng giọng uất hận: “Sao lại không nhắc? Nếu không phải vì kẻ ác độc tên Uông Hán Sinh đó thì nhà chúng ta đâu có phải cực khổ bao nhiêu năm như vậy”.

Ngô Bình lập tức hỏi: “Bà ngoại, vậy bà nói cháu nghe rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì”.

Bà ngoại liền kể lại chuyện năm xưa cho Ngô Bình nghe.

Khi đó, ông ngoại Ngô Bình là Trương Thế Văn làm trong một nhà máy gang thép. Ông ấy làm trong bộ phận vật tư, trưởng bộ phận tên là Uông Hán Sinh.

Thời đó vẫn còn là thời kinh tế thị trường, thu nhập của người dân rất thấp. Những người vào được nhà máy thép, có công ăn việc làm ổn định như vậy là rất may mắn.

Có một lần, trong giờ làm mà Uông Hán Sinh bỏ ra ngoài đánh bài khiến một lô vật tư đắt đỏ bị trộm mất, thiệt hại lên tới hơn bảy mươi nghìn tệ.

Phải biết rằng vào thời đó số tiền này phải mua được hai căn nhà lớn ở Vân Kinh!

Sau khi xảy ra việc đó, Uông Hán Sinh nửa đêm gọi Trương Thế Văn đến văn phòng của ông ta rồi bảo Trương Thế Văn nhận tội thay. Ông ta nói nhất định sẽ bồi thường, lại còn uy hiếp nếu không chịu làm theo thì sẽ đuổi ông ngoại Ngô Bình ra khỏi nhà máy thép.

Trương Thế Văn chỉ là một nhân viên nhỏ không dám đắc tội với Uông Hán Sinh nên chỉ đành đồng ý.

Cứ như vậy, Trương Thế Văn nhận lỗi lớn này, sau đó bị nhà máy đuổi việc. Lúc đó, Uông Hán Sinh phủi sạch tay khỏi chuyện này. Ông ta chuyển hộ khẩu của Trương Thế Văn về vùng nông thôn, sau đó cho ông ấy công việc kế toán.

Thời đó Trương Thế Văn đi làm ở nhà máy lương tháng một trăm mười tệ. Còn công việc kế toán kia chỉ được có mười mấy tệ, chất lượng cuộc sống rớt xuống thảm hại!

Vì vậy, họ không thể không chuyển trường cho con gái Trương Lệ.

Nói đến đây, bà ngoại thở dài nói: “Uông Hán Sinh khi đó hứa hẹn ngon ngọt, nói rằng sau khi việc qua rồi sẽ chuyển hộ khẩu của ông cháu về lại như cũ. Nhưng chờ đợi ròng rã năm này sang năm khác vẫn không có động tĩnh gì. Mãi về sau, ông bà đành ở lại đây”.

Ngô Bình cau mày: “Họ Uông này đúng là sống quá lỗi!”

Ông ngoại thở dài: “Chuyện từ thời kim cổ nào rồi, đừng nhắc nữa”.

Ngô Bình: “Ông ngoại, cháu nhất định sẽ giúp ông xả giận!”

Bà ngoại: “Tiểu Bình, bà nghe nói Uông Hán Sinh đó sau này ra làm quan. Giờ ông ta đã nghỉ hưu rồi nhưng con trai ông ta cũng lợi hại lắm, hình như giờ họ ở Hải Thành”.

Ngô Bình: “Có thời gian cháu sẽ điều tra. Cháu nhất định bắt lão ta phải xin lỗi, bồi thường cho ông ngoại!”

Nói đến đây, anh lại đột ngột quay lại vấn đề chính. Anh thăm dò: “Mẹ, mẹ nói xem, nếu bố còn sống thì tốt quá mẹ nhỉ”.

Trương Lệ thở dài đáp: “Đúng vậy, những người đã mất đâu thể nào sống lại”.

Nhắc đến chồng, trên gương mặt Trương Lệ không giấu nổi vẻ bi thương.

Ngô Bình: “Mẹ, con có việc này muốn nói với mẹ”.

Anh kéo Trương Lệ sang phòng khác. Trương Lệ hỏi: “Tiểu Bình, có chuyện gì vậy?”

Ngô Bình nhìn mẹ, cười đáp: “Mẹ, có lẽ mẹ cũng cảm nhận được con trai mẹ không phải người thường phải không?”

Trương Lệ cười đáp: “Mẹ đâu có ngốc, đương nhiên mẹ biết. Hơn nữa Tiểu Mi cũng đừng nói với mẹ một chút rằng con là người tu hành gì đó”.

Ngô Bình gật đầu: “Không sai. Con là người tu hành, chính là thần tiên trong truyền thuyết. Mẹ, con quen được một vị thần tiên, ông ấy rất tốt. Ông ấy nói hồn phách của bố vẫn còn, có thể đưa bố con trở lại với chúng ta”.

Trương Lệ kinh ngạc: “Con nói cái gì cơ? Làm cho bố con sống lại sao?”

Ngô Bình gật đầu: “Việc vẫn chưa chắc chắn, con chỉ muốn nói trước với mẹ. Nếu việc không thành, xin mẹ đừng đau lòng. Nếu thành công thì mẹ cũng đừng quá kinh ngạc”.

Trương Lệ nước mắt tuôn lã chã, run rẩy hỏi: “Tiểu Bình, có thật không? Bố con thực sự có thể quay lại sao?”

Ngô Bình khẽ gật đầu: “Theo lý thuyết là có thể”.

Trương Lệ đáp: “Được! Con cứ nói với vị thần tiên đó, chỉ cần bố con có thể sống lại, nhà ta sẵn sàng trả bất cứ cái giá nào!”

Ngô Bình: “Vâng, mẹ, con nhất định sẽ chuyển lời”.

Sau khi rào trước với mẹ, Ngô Bình lại nói tiếp với Ngô Mi. Ngô Mi bình tĩnh hơn mẹ nhiều. Cô bé nghiêm mặt lại, hỏi: “Anh nắm chắc bao nhiêu phần?”

Ngô Bình đáp: “Phải đợi tin từ bên kia đã. Nếu tìm được hồn phách của bố thì chín mươi chín phần trăm sẽ thành công!”
Chương 767: Gia đình đoàn tụ

Kể cho mẹ và em gái xong, Ngô Bình nhẹ cả người, việc tiếp theo là chờ đợi, ấy vậy mà phải chờ những ba ngày.

Trong thời gian này, ngày nào Ngô Bình cũng tu luyện võ hồn. Anh phát hiện từ sau khi hấp thu Tiên Thiên Thánh Hồn, võ hồn của anh đã mạnh mẽ hơn, phản ứng cũng nhanh nhẹn hơn.

Trước kia, dù anh có phóng hết thần niệm ra thì cũng chỉ có thể bao phủ trong phạm vi một trăm mét. Nhưng bây giờ, thần niệm của anh đã có thể phóng xa tới 200 mét.

Điều thú vị hơn là sau khi hấp thu Tiên Thiên Thánh Hồn, trong đầu Ngô Bình tự động tu luyện công pháp Vô Thượng có tên Nhập Thánh Quyết của thần thổ thông thiên.

Nhập Thánh Quyết rất khó, nhưng Ngô Bình vừa tu luyện đã tiến bộ nhanh chóng. Nhập Thánh Quyết có bảy cấp, ngay ngày đầu tiên, Ngô Bình đã luyện đến tầng thứ ba, hôm sau thì đột phá lên tầng thứ năm và ngày thứ ba đã luyện xong cả bảy cấp.

Nhập Thánh Quyết chủ yếu luyện thánh tâm, thánh tâm càng mạnh thì võ lực càng khoẻ, không thì rất dễ bị tẩu hoả nhập ma.

Ngô Bình không ngờ hấp thu Thánh Hồn lại có hiệu quả tốt đến vậy, trong ba ngày mà anh đã luyện xong Nhập Thánh Quyết đến viên mãn rồi.

Một khi có thánh tâm thì Ngô Bình sẽ tự động đột phá lên tầng thứ ba Luyện Tâm của cảnh giới Tiên Nhân, hiện giờ anh đã có thể được coi là một Võ Thánh.

Trở thành Võ Thánh không gây trở ngại cho việc mở linh khiếu và thần khiếu của Ngô Bình, thậm chí còn giúp anh củng cố tu vi.

Ngô Bình phát hiện, sau khi trở thành Võ Thánh, sự thay đổi lớn nhất của anh là tâm cảnh. Gặp bất cứ chuyện gì, anh cũng có thể giữ bình tĩnh và lý trí, hơn nữa khả năng tư duy cũng tốt hơn, tinh thần sáng tỏ, không bị quấy nhiễu.

Buổi tối, Ngô Bình đang ngồi trong phòng thì chợt có tiếng gió thổi. Anh mở mắt ra thì thấy Đế Tân đang cầm một quả cầu sáng rồi nói: “Trời không phụ lòng người, tôi đã tìm thấy hồn phách cậu cần rồi”.

Ngô Bình mừng rỡ rồi nhập lấy nói: “Cảm ơn”.

Đế Tân: “Vận khí của hồn phách này được đấy, nó bị hút vào một cây hoa dưỡng hồn, vì thế đã sống ở địa phủ nhiều năm. Nhưng nó chưa hề mất chút sức mạnh nào, trái lại còn mạnh hơn trước nhiều”.

Ngô Bình giơ quả cầu sáng lên rồi ấn vào Linh Minh Thánh Thể. Linh Minh Thánh Thể chấn động nhưng không hề phản ứng lại.

Anh không hề lo lắng mà lấy một viên Hoàn Hồn Đan ra rồi nhét vào miệng Linh Minh Thánh Thể. Vài giây sau, Linh Minh Thánh Thể bắt đầu phát sáng, các dây thần kinh được kích hoạt, bắt đầu vận chuyện trong cơ thể, sau đó tới tim và đại não.

Ngô Bình bình tĩnh chờ đợi, nửa tiếng sau, Linh Minh Thánh Thể cuối cùng đã hô hấp, ban đầu hô hấp còn yếu, sau đã ổn định dần.

Đế Tân hỏi: “Mượn xác hoàn hồn à?”

Rõ ràng ông ta không hề biết đây là Linh Minh Thánh Thể.

Ngô Bình: “Kiểu như vậy”.

Dứt lời, anh giơ tay ấn vài cái vào Linh Minh Thánh Thể, mắt nó mở ra, sau đó lộ ra vẻ nghi hoặc và mơ hồ.

Ngô Bình: “Hồn phách ở địa ngục nhiều năm rồi, e là trí nhớ cũng không còn bao nhiêu”.

Sau đó, anh tiến lại gần rồi lên tiếng: “Bố, con là Tiểu Bình đây”.

Linh Minh Thánh Thể nhìn Ngô Bình, sau đó ánh mắt dần trở nên sáng ngời, ông ấy mở miệng nói: “Tiểu... Bình…”

Ngô Bình mừng rỡ rồi gật đầu thật mạnh: “Vâng, con là Tiểu Bình. Bố còn nhớ con không?”

Ngô Chấn Đông xoa đầu rồi đáp: “Đầu bố trống rỗng, nhưng bố vẫn biết con là con trai bố”.

Đế Tân nói: “Thôi tôi không làm phiền nữa”, dứt lời, ông ta hoá thành làn gió rồi bay đi.

Ngô Bình gọi Ngô Mi và Trương Lệ đến, hai mẹ con vừa nhìn thấy Ngô Chấn Đông đã không kiềm chế được cảm xúc, Trương Lệ chạy tới ôm chầm lấy chồng mình rồi bật khóc.

Ngô Chấn Đông khẽ ôm lấy vợ mình rồi mỉm cười nói: “Tiểu Lệ, đây là đâu?”

Ngô Bình cười nói: “Đây là khách sạn bố ạ, nhà chúng ta đang đi du lịch”.

Ngô Chấn Đông: “Du lịch ư? Không được… Bố còn phải đi làm kiếm tiền mua nhà cho con”.

Ngô Bình cảm động, bố anh không còn nhớ nhiều chuyện nữa, nhưng vẫn đau đáu chuyện mua nhà cho anh. Anh vội nói: “Bố ơi, nhà mình có nhà rồi, không cần mua nữa. Sau này, bố mẹ cứ yên tâm an hưởng tuổi già, không cần làm gì hết”.

Ngô Chấn Đông lại nắm lấy tay Ngô Mi rồi cau mày bảo: “Tiểu Mi, sao con đã cao thế này rồi?”

Ngô Mi vừa khóc vừa cười: “Bố hôn mê lâu quá nên con cũng lớn hơn rồi”.

“Hôn mê ư?”, Ngô Chấn Đông lại vỗ vào đầu mình rồi lẩm bẩm: “Ừ nhỉ, bố bị xe đâm, mà này người gây tai nạn không chạy mất đấy chứ? Đã đền tiền chưa?”

Ngô Bình và Trương Lệ mỉm cười nhìn nhau, anh nói: “Họ đã đền tiền rồi ạ”.

Ngô Chấn Đông dần nhớ lại mọi chuyện, sau đó thích ứng với cơ thể hiện tại rồi đứng dậy.

Trương Lệ: “Chấn Đông, chúng ta đi gặp bố mẹ thôi”.

Ngô Chấn Đông gật đầu: “Bố cũng đi du lịch à?”

Trương Lệ: “Cả bố lẫn mẹ luôn, tôi dẫn ông đi”.

Ngô Bình và Ngô Mi ở lại, họ biết cần thêm thời gian để thích ứng với cuộc sống.

“Anh, anh giỏi thế!”, Ngô Mi nhìn Ngô Bình với vẻ sùng bái.

Ngô Bình: “Do bố gặp may, hồn phách vẫn còn hoàn chỉnh, hơn nữa còn mạnh hơn xưa. Nếu không dù anh có phép thần thông biến hoá cũng không giúp bố sống lại được”.

Ngô Mi: “Anh, người chết rồi mà vẫn giữ được hồn phách hoàn chỉnh ư?”

Ngô Bình: “Đương nhiên là không, hầu hết đều tiêu tán hết, nhưng không biết tại sao hồn phách của bố lại xuống địa phủ rồi sống nhờ trên một cây hoa dưỡng hồn”.

Ngô Mi: “Em xem phim cũng thấy có chuyện chết đi sống lại, nhưng hầu hết đều có tác dụng phụ, không biết bố mình có bị không nhỉ?”

Nghe thấy thế, Ngô Bình nói: “Có chứ, nhưng em yên tâm, anh sẽ cho bố uống thuốc để điều chỉnh sức khoẻ”.

Ngô Mi thở phào: “Thế thì tốt rồi! Đến giờ, em thấy vẫn như đang nằm mơ ấy”.

Ngô Bình xoa đầu cô bé: “Tiểu Mi, sau này bố còn làm em ngạc nhiên nhiều”.

Ngô Mi ngẩn ra: “Có phải anh lại giấu em chuyện gì không?”

Ngô Bình mỉm cười thần bí: “Đến lúc đó rồi em sẽ biết”.

Hai người trở lại phòng khách, Ngô Chấn Đông đang tay bắt mặt mừng nói chuyện với ông ngoại, xem ra ký ức của ông ấy vẫn còn nguyên.

“Tiểu Bình, mau lại đây”, ông ngoại vẫy tay gọi Ngô Bình.

Ngô Bình đi tới rồi nói: “Cháu biết ông muốn hỏi gì, nhưng lão thần tiên đã bảo cháu không được tiết lộ cho mọi người biết nên nhà mình cũng đừng kể cho ai”.

Ông ngoại gật đầu nói: “Ông nhớ rồi, sau này chúng ta sẽ chuyển đến một nơi xa lạ để sống, như vậy sẽ không ai phát hiện ra Chấn Đông”.

Ngô Bình cũng có suy nghĩ ấy nên nói: “Hay cháu mua nhà ở Thiên Kinh, nhà mình tạm thời lên đó sống?”

Trương Lệ cười nói: “Cũng được”.

Ngô Chấn Đông ngẩn ra: “Mọi người đang nói gì thế, nhà ở Thiên Kinh đắt lắm, sao chúng ta mua nổi?”

Ngô Mi cười nói: “Bố ơi, bố là con nhà giàu đấy”.

Ngô Chấn Đông chỉ vào mình: “Bố là con nhà giàu ư?”

Ngô Mi: “Vâng, anh tìm thấy ông nội rồi, nhà mình họ Lý, ông tên là Lý Vân Đẩu, ông giàu lắm!”

Ngô Chấn Đông chấn động: “Ông nội ruột của con ư?”

Ngô Bình: “Bố, con đã gặp ông rồi, chờ bố khoẻ lại, con sẽ dẫn bố đi gặp ông”.

Ngô Chấn Đông không kìm được nước mắt: “Ông ấy… có khoẻ không?”

Ngô Bình: “Ông khoẻ lắm ạ, nếu biết bố hồi phục rồi, chắc ông sẽ mừng lắm”.
Chương 768: Người bố thần kỳ

Nói rồi, Ngô Bình đưa một chiếc thẻ cho Ngô Chấn Đông rồi nói: “Bố, trong thẻ này có 10 triệu, bố cầm lấy để tiêu vặt ạ. Nếu thiếu thì bố cứ bảo Tiểu Mi đưa thêm, ông cho em ấy một cái thẻ không hạn mức, muốn rút bao nhiêu tiền cũng được”.

Ngô Bình đẩy hết sự giàu sang của nhà mình là nhờ ông nội, để tránh phải giải thích nhiều.

Ngô Chấn Đông cảm thán nói: “Cứ như mơ ấy, trước đây bố còn phát rầu vì chuyện mua nhà, giờ thì tốt rồi, có hẳn 10 triệu để tiêu vặt”.

Ngô Bình: “Bố ơi, con sẽ nhờ người chuẩn bị cho bố một thân phận mới, bố sẽ lấy tên Lý Niệm Tổ ạ”.

Ngô Chấn Đông gật đầu: “Ừ, bố cũng phải nhận lại tổ tiên chứ”.

Sau khi giúp bố mình sống lại, Ngô Bình rất phấn chấn. Tối đến, anh bảo Lina chuẩn bị tiệc, để đãi bố mình.

Cả nhà ngồi quây quần bên mâm cơm ấm cúng, ai cũng rất vui, ông ngoại Ngô Bình uống say rồi vừa khóc vừa cười. Ngô Mi cũng uống rượu, há má đỏ bừng, mắt hoa lên nên về phòng nghỉ trước.

Sau đó Trương Lệ cũng gục, Ngô Bình và Ngô Chấn Đông đi tới phòng tâp của Đường Lâu.

Ngô Chấn Đông hỏi: “Tiểu Bình, mình đến đây làm gì?”

Ngô Bình: “Trong thời gian bố hôn mê, con vẫn giúp bố tập thể dục. Giờ con muốn thử xem thể lực của bố thế nào”.

Ngô Chấn Đông cười nói: “Thử kiểu gì?”

Ngô Bình giơ bàn tay phải lên rồi nói: “Bố dùng hết sức đấm vào lòng bàn tay con đi”.

Ngô Chấn Đông gật đầu, sau đó lùi lại một bước rồi đấm thật mạng vào tay Ngô Bình. Sau đó, người Ngô Bình đã phải chấn động, với thực lực hiện giờ mà người anh vẫn rung lên.

Đó là do Ngô Chấn Đông chưa biết võ thuật, nếu ông ấy luyện võ thì đảm bảo uy lực còn mạnh hơn nhiều.

Ngô Bình sáng mắt lên, Linh Minh Thánh Thể mạnh thật! Một chưởng đánh bừa thôi mà cũng khiếp đảm đến vậy!

Anh lại thử sức bật, tốc độ chạy của Ngô Chấn Đông, kết quả khiến anh vô cùng bất ngờ. Ngô Chấn Đông chỉ bật nhẹ cũng nhảy cao năm, sáu mét! Ông ấy chạy một trăm mét chỉ mất có 3 giây.

Ngô Chấn Đông cũng bất ngờ với thực lực của mình rồi hỏi: “Tiểu Bình, bố bị làm sao thế nhỉ?”

Ngô Bình: “Bố đừng lo, con đã cho bố uống thuốc biến đổi gen nên sức khoẻ và tốc độ của bố nhanh hơn người bình thường thôi”.

Ngô Chấn Đông: “Thuốc biến đổi gen ư?”

Ngô Bình: “Vâng, nó làm gen của con người mạnh hơn”.

Hai bố con thử nghiệm vài khả năng xong thì Ngô Bình nói: “Bố ơi, giờ con sẽ dạy cho bố một bài tập thể dục, bố học nhé?”

Ngô Chấn Đông cười nói: “Ừ, bố mới tỉnh lại nên cần tập luyện nhiều hơn”.

Vì thế, Ngô Bình đã truyền cho Ngô Chấn Đông một phương thức hít thở để ông ấy luyện tập. Điều khiến Ngô Bình ngạc nhiên là Ngô Chấn Đông chỉ cần nghe một lần và tập ba lần là đã có thể làm tốt ngay.

Thấy bố mình tu luyện thần tốc như vậy, Ngô Bình không khỏi cảm thán, tư chất của bố anh quá khủng, khéo còn hơn cả anh.

Lần đầu tiên luyện cách hít thở, Ngô Chấn Đông đã giữ được hơn ba tiếng, chờ khi ông ấy mở mắt thì trời đã sáng rồi.

Ngô Bình vẫn đứng bên cạnh, anh cười nói: “Bố về tắm rửa đi rồi ngủ một giấc đi ạ”.

Ngô Chấn Đông: “Ngủ làm gì, bố không thấy mệt chút nào. Tiểu Bình, cách hít thở của con hay thật đấy, bố thấy khí tức đang lưu chuyển trong người luôn, đó là khí công à?”

Ngô Bình cười đáp: “Kiểu như thế ạ”.

Hai người về phòng, Ngô Bình vừa định đi ngủ thì nhận được điện thoại từ số lạ, là Thành Ngư gọi tới.

Thành Ngư cười hỏi: “Đội trưởng Ngô, cậu đã suy nghĩ xong chưa?”

Ngô Bình biết anh ta hỏi về chuyện thủ lĩnh của Thiên Long nên trả lời ngay: “Tôi đồng ý”.

Thành Ngư vui vẻ nói: “Đội trưởng Ngô đúng là người thông minh, không làm chúng tôi thất vọng. Mười giờ sáng nay, chúng ta gặp nhau ở tổng bộ của Thiên Long nhé”.

Ngô Bình: “Được, tôi sẽ tới đúng giờ”.

Thành Ngư: “Đội trưởng Ngô, thủ lĩnh của Thiên Long là một vị trí rất cao quý. Vì thế, chúng tôi phải thử thách cậu, hoi vọng cậu sẽ phối hợp”.

Ngô Bình: “Đương nhiên rồi”.

Sau đó, Ngô Bình đi dạo vài vòng Đường Lâu với Ngô Chấn Đông, đến hơn chín giờ, anh mới đến tổng bộ Thiên Long.

Anh đã từng đến đó mấy lần nên rất thông thuộc đường đi.

Thành Ngư đã đến từ trước, ngoài ra còn có hơn 20 người khác. Xem ra họ đều là các nhân vật chủ chốt của tổ chức, ví dụ như các đội trưởng, nhân viên tình báo hoặc người phụ trách mảng tài chính.

Thành Ngư cười nói: “Đội trưởng Ngô, còn chờ mỗi cậu thôi đó, ngồi đi”.

Ngô Bình gật đầu, sau đó ngồi xuống một vị trí. Anh thấy mọi người ở đây vẫn chưa biết anh sẽ làm gì ở Thiên Long, vì ánh mắt của họ chỉ tập trung vào Thành Ngư.

Thành Ngư: “Thưa các vị, thủ lĩnh Đoàn Long của chúng ta đã bị tà ma chiếm thân thể nên đã hi sinh vì nước. Chúng ta đều vô cùng tiếc thương, nhưng tổ chức không thể một ngày thiếu thủ lĩnh. Vì thế, hôm nay tôi mời mọi người đến đây để đầu thủ lĩnh mới”.

Một người đàn ông râu quai nón cười phá lên nói: “Nếu bầu thủ lĩnh mới thì tôi xin đề cử đội trưởng Trần Tố”.

Một người đàn ông ngoài 40 mặc đồ màu trắng chợt xua tay nói: “Anh Dương, để thành chủ nói đã, anh đừng chen lời”.

Người đàn ông râu quai nón cười trừ: “Được rồi, mời thành chủ nói tiếp”.

Thành Ngư không giận mà nói: “Thủ lĩnh mới do thành viên của tổ chức bầu chọn, cuối cùng sẽ do thần tướng quyết định. Mọi người hãy bàn với nhau xem chọn ai đi”.

Mọi người lập tức bàn tán xôn xao, chọn người này người kia.

Ngô Bình ngồi im lặng một bên. Anh phát hiện hình như mọi người ở đây chia làm ba phe, phe thứ nhất theo đội trưởng đội tình báo là Trịnh Hoài. Phe thứ hai theo Trần Tố của tổ hành động Bắc Mỹ, phe còn lại theo La Quan Tân - quản lý hậu cần và kho.

Cả ba người này đều không hề đơn giản, tin tức của đội tình báo rất nhạy, đội hậu cần thì quản lý việc chi tiêu và kho hàng của tất cả mọi người, đội còn lại thì có thực lực mạnh nhất và từng coi Đoàn Long và con át chủ bài.

Thành Ngư đi tới cạnh Ngô Bình rồi nhỏ giọng nói: “Đội trưởng Ngô, thử thách đầu tiên của cậu là thuyết phục những người này”.

Ngô Bình biết ai cũng muốn làm thủ lĩnh, nếu anh không thể hiện bản thân thì họ sẽ không tâm phục khẩu phục, vì thế anh gật đầu rồi nói: “Để tôi làm thủ lĩnh cho”.

Nghe thấy thế, tất cả mọi người đều đổ dồn sự chú ý về Ngô Bình, có người khinh bỉ, người nghi hoặc, người tò mò.

Người đàn ông râu quai nón nói: “Cậu là cái thá gì?”

Ngô Bình nhìn anh ta rồi nói: “Tôi có thể đánh bại ông bằng một tay và một chiêu”.

Người đó là cao thủ cảnh giới Võ Vương, ngoài ra còn là đội trưởng đội ở Tây Bắc, anh ta lạnh giọng nói: “Thế ư? Cậu đang nằm mơ đấy à?”

Ngô Bình: “Không tin thì lên thử đi!”

Người đàn ông râu quai nón bước lên rồi cười lạnh nói: “Để tôi xem, tên chém gió như cậu định đánh bại tôi kiểu gì”.

Nhưng anh ta còn chưa nói hết câu thì đã thấy Ngô Bình biến mất rồi.

Ngay sau đó, người đàn ông râu quai nón đã phải cả kinh rồi nhảy lên, nhưng đã muộn, môt bàn tay thò từ bên hông lên đã đánh vào thắt lưng ông ta.

Ông ta kêu hự một tiếng rồi ngã xuống, mắt trắng dã, miệng sùi bọt mép, toàn thân run rẩy.
Chương 769: Uy lực của Võ Thánh

Mọi người xung quanh được phen trố mắt ngạc nhiên, họ không nhìn rõ Ngô Bình biến mất thế nào và xuất hiện sau lưng người đàn ông râu quai nón ra sao.

Người đàn ông râu quai nón hỏi: “Cậu dùng võ công gì vậy?”

“Có nói thì ông cũng không biết đâu”’, Ngô Bình đáp rồi liếc nhìn những người khác: “Còn ai không phục thì có thể khiêu chiến tôi”.

Thành Ngư cười khà khà: “Để tôi giới thiệu, đây là Ngô Bình - đội trưởng của Hắc Thạch”.

Đội trưởng Trần Tố của Bắc Mỹ đứng dậy rồi nói: “Trần Tố của đội Bắc Mỹ xin thỉnh giáo”.

Ngô Bình nhìn người đó rồi hỏi: “Ông là đệ tử của chùa Đại Thiền à?”

Trần Tố ngẩn ra, rất ít người biết lai lịch của ông ấy, sao Ngô Bình biết vậy? Vì thế, ông ấy hỏi: “Đúng, sao đội trưởng Ngô biết?”

Ngô Bình: “Ông đã luyện Cầm Long Thủ và Kim Cương Chưởng của chùa Đại Thiền nên tôi mới đoán thế. Nhưng tiếc là ông luyện cả hai môn võ công ấy đều có vấn đề rồi”.

Hai môn võ công này là niềm kiêu hãnh suốt đời của Trần Tố nên ông ấy lập tức nổi giận: “Cậu bảo hai môn công pháp của tôi có vấn đề ư? Vỡ vẩn, đến thầy tôi nhận xét tôi luyện rất tốt nữa là!”

Ngô Bình lắc đầu: “Vậy chứng tỏ là họ đều luyện sai hết”.

Trần Tố tức đến bật cười, Ngô Bình vừa coi thường ông ấy, còn khinh luôn cả sư phụ ông ấy: “Vậy là đội trưởng Ngô cũng luyện hai công pháp trên đúng không?”

Ngô Bình: “Không tin lời tôi à? Vậy ông hãy thi triển Cầm Long Thủ để tỉ thí với tôi đi”.

“Được, xin thỉnh giáo!”, nói rồi, Trần Tố quặp tay lại rồi tấn công Ngô Bình.

Ngô Bình học Cầm Long Thủ từ Chu Truyền Anh, anh nhanh chóng thi triển rồi khoá một cánh tay của Trần Tố lại. Trần Tố kinh ngạc, định vùng ra, nhưng chợt thấy tay mình đau nhói, sau đó toàn thân tê dại, không thể cử động.

Ông ấy vừa tức vừa sợ: “Cậu!”

Ngô Bình: “Cầm Long Thủ là một môn công pháp thực hiện khả năng cầm, tóm, rèn luyện sự biến hoá, nhưng ông lại luyện thành ngạnh công”.

Trần Tố chấn động hỏi: “Cậu cũng là đệ tử của chùa Đại Thiền ư?”

Ngô Bình: “Không hẳn, nhưng cũng có liên quan”.

Ngô Bình nới lỏng tay, cánh tay bị tê của Trần Tố đã bình thường trở lại, ông ấy hỏi Ngô Bình: “Cầm Long Thủ có 24 thức, tư chất của tôi có hạn nên mới học được 21 thức, ba thức cuối cố lắm mà vẫn chưa được, xin đội trưởng Ngô chỉ bảo”.

Trần Tố đang thăm dò Ngô Bình, vì ba thức cuối của Cầm Long Thủ bị thiếu sót nên muốn học được là rất khó, gần như chưa ai luyện thành được.

Ngô Bình: “Ba thức cuối có vấn đề, tôi có thể dạy ông Cầm Long Thủ Tam Thức hoàn chỉnh”.

Nói rồi, Ngô Bình khom người xuống rồi bật dậy, ai cũng thấy trông anh như cao lớn hơn, đôi tay như hai con rồng nhỏ, biến hoá khôn lường.

Ngô Bình vừa thi triển vừa giải thích: “Cầm Long Thủ, tên sao thì động tác vậy, lực phải mạnh như bắt rồng. Nhưng rồng ở đây không phải rồng trong thần thoại, mà là rồng trong cơ thể người.

Trần Tố như được thức tỉnh nên sáng mắt nói: “Đội trưởng Ngô, có thể thử vài chiêu với tôi không?”

Ngô Bình gật đầu. Lần này, Trần Tố dùng thuật đánh du kích với bước chân linh hoạt, cố né Ngô Bình.

Song, lần nào Ngô Bình cũng tóm trúng điểm xuất lực của ông ấy rồi hạ gục.

Hai người so hơn chục chiêu, cuối cùng Trần Tố đã lĩnh ngộ được hàm ý của Cầm Long, ông ấy vừa cảm kích vừa khâm phục, sau đó bái lạy Ngô Bình: “Cảm ơn đội trưởng Ngô đã chỉ dẫn, tôi hiểu rồi”.

Thành Ngư cười nói: “Đội trưởng Trần, cậu ngô là đại tông sư võ thuật, anh may mắn lắm mới được cậu ấy chỉ bảo đấy nhé”.

Mọi người cả kinh, Ngô Bình là đại tông sư võ thuật ư!

Trần Tố chấn động rồi run giọng nói: “Đại tông sư có thể cho tôi cảm nhận một chút quyền ý của người không?”

Ngô Bình: “Được!”

Ngô Bình chưa cử động, nhưng đã có một quyền ý cuồn cuộn ập tới, mọi người ở đây như con thuyền nhỏ lênh đênh trên sóng lớn, vô cùng khiếp đảm.

Trịnh Hoài của đội tình báo ngạc nhiên nói: “Võ Thánh! Cậu ấy là Võ Thánh!”

Thì ra chỉ cần Ngô Bình thi triển quyền ý thì trong quyền ý của anh sẽ tự động toả ra một luồng thánh ý! Đây là một cảm giác rất khó hình dung, như khí chất của một người, cảm nhân được nhưng không thể hình dung được.

Đương nhiên những người khác cũng cảm nhận được và lộ ra vẻ khó tin, Võ Thánh thật ư!

Tầng thứ nhất của cảnh giới Nhân Tiên là Võ Vương, tầng thứ hai là Võ Thần, tầng thứ ba là Võ Thánh. Trở thành Võ Thánh thì võ lực sẽ cao hơn, mà với các võ giả mà nói thì võ lực tăng thêm một chút chính là tăng thực lực rất nhiều.

Thành Ngư cũng thấy kinh ngạc, ông ấy không hề biết Ngô Bình đã là Võ Thánh.

Ngô Bình thu quyền ý lại rồi nói: “Luyện quyền thì phải luyện tâm trước, tâm không mạnh thì sao có thể điều khiển võ lực”.

“Tham kiếm Võ Thánh!”, tất cả mọi người đều quỳ lạy dưới đất.

Ngô Bình: “Không cần đa lễ, đứng dậy hết đi”.

Thành Ngư cười nói: “Xem ra đội trưởng Ngô làm thủ lĩnh là quá chuẩn rồi, ai có ý kiến gì nữa không?”

Mọi người đều đồng thanh tiến cử Ngô Bình đảm nhiệm vị trí thủ lĩnh mới.

Thành Ngư: “Quyết vậy nhé, từ nay trở đi, Ngô Bình chính là thủ lĩnh của Thiên Long!”

Sau đó, anh ta nói tiếp: “Thủ lĩnh, nước Đông Doanh sẽ cử một đoàn khảo sát đến, nhiệm vụ tiếp đãi sẽ là của tổ chức ta”.

Ngô Bình: “Đoàn khảo sát ư? Khảo sát cái gì?”

Trịnh Hoài đáp: “Thưa thủ lĩnh, họ lấy danh nghĩa sang khảo sát dự án thể thao của chúng ta, nhưng thực chất trong đoàn này có rất nhiều người biến đổi gen có thực lực mạnh. Mục đích thật sự của họ là tranh giành một bí cảnh sắp mở ở Thái Bình Dương với nước ta”.

Ngô Bình hỏi Thành Ngư: “Tranh kiểu gì?”

Thành Ngư: “Nước mình đã tiến hành bàn bạc với các nước khác và đưa ra quyết định, hai bên sẽ cử sáu người tham gia thi đấu, rồi quyết định danh sách những người được đi vào bí cảnh”.

“Trong bí cảnh ấy có cái gì?”, Ngô Bình hỏi.

Thành Ngư: “Tôi cũng không rõ, nhưng dù có cái gì thì chúng ta cũng phải cố phải có nhiều người vào đó”.

Ngô Bình: “Tổng là bao nhiêu người vào?”

Thành Ngư: “36, Viêm Long và Mễ Quốc đều có sáu người rồi. Ngoài ra, Đông Doanh có hai người, châu Europa có ba người, bán đảo có một người. Còn chín người nữa thuộc các thế lực tu hành. Vì thế, các nước vẫn đang tranh giành sáu vị trí cuối cùng này”.

Ngô Bình: “Sáu vị trí còn lại không thể dành cho Thiên Long hết được à?”

Thành Ngư: “Không, Thiên Long chỉ cần hai vị trí thôi”.

Ngô Bình hỏi tiếp: “Một người có được tham gia nhiều vòng thi không?”

Thành Ngư: “Được”.

Ngô Bình: “Vậy thì dễ rồi, hai vòng này để tôi”.

Trịnh Hoài vội nói: “Không được đâu thủ lĩnh, Mễ Quốc có đoàn phân tích đặc biệt, thủ lĩnh đánh một trận xong là họ có thể dựa vào số liệu phân tích để mô phỏng lại lực chiến đấu của người, sau đó huấn luyện cho người của họ”.

Ngô Bình cười lạnh: “Kệ họ, trước mặt thực lực chân chính, mọi chiêu trò đều vô dụng”.

Thành Ngư: “Mọi người cứ bàn cách đánh thắng hai trận ấy đi, tôi không làm phiền nữa”.

Nói rồi, anh ta đi luôn, giao mọi việc lại cho Ngô Bình.

Ngô Bình ngồi bạc bạc với mọi người một lúc, sau đó được Trịnh Hoài dắt đi tham quan tổng bộ.

Thiên Long là một tổ chức rất lớn, tổng thành viên khắp thế giới là hơn 70 nghìn người ở khắp các quốc gia. Họ có mạng lưới tình báo rất mạnh, lực lượng hậu cần hùng dũng và số lượng thành viên đông đảo.
Chương 770: Nhanh chóng cứu người

Nơi đầu tiên Ngô Bình đến là trung tâm chỉ huy. Chỉ khi nào Thiên Long gặp các chuyện khá lớn thì mới cần tới đây, vì một khi khởi động trung tâm chỉ huy thì đến Võ Thần Ti cũng sẽ dốc toàn lực phối hợp.

Trung tâm chỉ huy có bộ phận xử lý thông tin lớn nhất toàn cầu, có thể điều động các vệ tinh ngoài vũ trụ, khởi động hơn một nghìn điểm tình báo khắp toàn cầu, nghe trộm ở tất cả các khu vực trên thế giới.

Hiện giờ, trung tâm chỉ huy đang vận hành, vì đoàn khảo sát của Đông Doanh đang ở trong nước, họ cần giám sát những người này mọi lúc mọi nơi.

Khi đứng trước màn hình lớn thì Ngô Bình mới biết vị trị thủ lĩnh mạnh cỡ nào, bảo sao mà phải cấp danh hiệu.

Sau đó, có một cô gái khoảng 20 tuổi bước nhanh vào, cô ấy đứng thẳng, ưỡn ngực rồi nghiêm giọng nói: “Thư ký Hoa Giải Ngữ đến nhận việc!”

Trông cô ấy rất oai phong, gương mặt xinh đẹp, dáng người cao ráo, tóc ngắn, hơn nữa còn biết võ công, là một cao thủ cảnh giới Thần.

Ngô Bình gật đầu: “Thư ký Hoa, trước kia cô là thư ký của Đoàn Long phải không?”

Hoa Giải Ngữ: “Thưa thủ lĩnh, tôi là thư ký dự bị, sau khi anh lên nhận chức thì tôi được chọn ngẫu nhiên làm thư ký cho anh. Đương nhiên cũng cũng có thể chọn người khác làm thư ký”.

Ngô Bình: “Không cần đâu, ai cũng như nhau thôi. Tôi kể cho tôi nghe về tình hình gần đây của Thiên Long đi”.

Hoa Giải Ngữ lập tức thông báo: “Vâng. Gần một tháng qua, chúng ta đã ngăn chặn được 1575 người nhập cư trái phép, đánh bại 157 các đoàn thể hoạt động trái phép trong nước, các nhóm nhỏ đã có 55 lần ra nước ngoài làm nhiệm vụ…”

Ngô Bình nghe cô ấy nói hết năm phút, cô ấy nói rất nhanh nhưng mạch lạc và dễ hiểu, giúp anh nhanh chóng hiểu rõ tình hình hiện giờ của Thiên Long.

Sau đó, Hoa Giải Ngữ nói tiếp: “Thủ lĩnh, hiện giờ chúng ta có ba việc gấp nhất. Đầu tiên là đoàn khảo sát Đông Doanh, thứ hai là một thành viên tình báo xuất sắc của chúng ta đã bị Mễ Quốc bắt. Thứ ba là Thiên Long đang thiếu tài nguyên tu hành, trong khi đó giá mua tài nguyên đã cao hơn hẳn năm ngoái”.

Ngô Bình: “Chuyện đoàn khảo sát thì tôi biết rồi, nhưng một thành viên của chúng ta bị Mễ Quốc bắt thì xảy ra khi nào?”

Hoa Giải Ngữ: “Thành viên này có biệt danh là Linh Xà, anh ta trà trộn vào đoàn kế hoạch Tạo Thần của Mễ Quốc với thân phận là một nhà khoa học và trở thành một nhân viên nghiên cứu chính của kế hoạch. Ba tiếng trước, Linh Xà đã bị lộ thân phận, sau đó bị Mễ Quốc nhốt vào căn cứ bí mật để tra hỏi. Mễ Quốc có rất nhiều các kỹ thuật tra hỏi tiên tiến, chúng ta đang lo Linh Xà không cầm cự được lâu”.

Ngô Bình: “Linh Xà rất quan trọng với chúng ta à?”

Hoa Giải Ngữ: “Vâng, Linh Xà nắm các số liệu nghiên cứu của Mễ Quốc, những số liệu ấy rất quan trọng với chúng ta! Hơn nữa, Linh Xà là công thần, chúng ta phải cứu anh ta”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi: “Có tra ra được vị trí của Linh Xà không?”

Hoa Giải Ngữ gật đầu với một nhân viên kỹ thuật gần đó, trên màn hình lập tức xuất hiện một bản đồ vệ tinh. Trên đó cho thấy Linh Xà đang ở một nơi nào đó thuộc Thái Bình Dương, song ở đó không có đảo, mà chỉ toàn là biển.

Ngô Bình liếc nhìn rồi hỏi: “Cô bảo chi phí mua tài nguyên tu hành rất lớn, thế nó là cái gì?”

Hoa Giải Ngữ: “Là dược liệu, đan dược, công pháp, bùa chú, binh khi, trong đó tốn nhất là dược liệu, bao gồm cả thuốc đột biến gen ạ”.

Ngô Bình cau mày: “Thuốc đột biến gen? Mua ở đâu thế?”

Hoa Giải Ngữ: “Các chợ đen trên toàn cầu ạ, nhưng không phải là loại thuốc tốt nhất”.

Ngô Bình: “Phí mua tài nguyên năm ngoái là bao nhiêu?”

Hoa Giải Ngữ: “Hơn 850 tỷ ạ, nhưng năm nay đã hơn 2000 tỷ rồi”.

Ngô Bình giật thót mình: “Gì mà cao thế?”

Song, anh ngẫm nghĩ rồi lại nói: “Chỉnh lại hoá đơn nửa năm nay rồi đưa cho tôi”.

Hoa Giải Ngữ: “Vâng, tôi sẽ đi làm ngay”.

Hoa Giải Ngữ đi rồi, Ngô Bình nói: “Chuẩn bị cho tôi một máy định vị, tôi sẽ đi cứi Linh Xà”.

Nghe thấy thế, tất cả mọi người đều kinh ngạc, thường thì muốn cứu các nhân vật cấp cao như Linh Xà thì cần phải điều động toàn lực của Thiên Long, sau đó phải mất nhiều giờ lên kế hoạch rồi phái cả nghìn người đi. Song dù thế thì khả năng thành công vẫn rất nhỏ.

Bây giờ, thủ lĩnh mới định tự đi cứu người ư?

Trịnh Hoài vội nói: “Thủ lĩnh, một mình cậu đi sẽ rất nguy hiểm, tốt nhất nên dẫn thêm người rồi lên kế hoạch cụ thể”.

Ngô Bình: “Không kịp đâu, bên kia sẽ nhanh chóng tra ra được tin tình báo mà họ cần, tôi phải đến đó nhanh nhất có thể”.

Dứt lời, anh cầm lấy máy định vị rồi mở cửa sổ, nhảy thẳng xuống.

Từ đây cách mặt đất mấy chục mét, nhưng Ngô Bình vừa nhảy xuống một cái đã biến mất ngay.

Mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau, thủ lĩnh mới mạnh quá! Dám đi cứu người một mình.

Loáng cái, Ngô Bình đã ngồi trên Nhân Vì rồi bay vút lên cao.

Không lâu sau, anh đã xuất hiện trên mặt biển, sau đó vừa xem máy định vị, vừa chỉ hướng cho Viêm Dương bay. Viêm Dương có thực lực rất mạnh nên tốc độ bay cũng nhanh. Cuối cùng, chưa đến nửa tiếng sau, Ngô Bình đã xuất hiện ở gần Linh Xà.

Anh lập tức khởi động thần niệm, ra đa cũng đang tìm kiếm trong phạm vi 100 km. Vài phút sau, anh đã phát hiện ra điểm bất thường, khoảng hơn 100 mét bên dưới biển có một toà kiến trúc.

Nơi này được xây cố định tại một rạch đá ngầm, quy mô rất lớn, bên tron có hơn nghìn người đang hoạt động. Ngô Bình biết ngay đây là căn cứ bí mật của Mễ Quốc.

Anh nhảy ngay xuống biển, gần lối vào gắn đầy máy cảm ứng, một khi có động vật sống tới gần, nó sẽ cảnh báo ngay.

Ngô Bình khởi động khả năng nhìn xuyên thấu thì thấy có một con đường cách rạch đá ngầm khoảng hơn chục mét, anh nói ngay với Viêm Dương: “Chúng ta đi theo hướng đó cứu người”.

Viêm Dương gật đầu rồi cuộn tròn người lại, sau đó phi thẳng tới đó.

Ầm!

Một tiếng động lớn vang lên, mảng đá phía đó vỡ nát, khối kim loại bên dưới bị xỏ xuyên rồi lộ ra một hang động có đường kính nửa mét.

Ngô Bình lập tức xông vào, nước biển cũng chảy vào theo, chuông cảnh báo vang lên, anh thi triển Thần Quỷ Trường Vực để bảo vệ cơ thể rồi chảy theo dòng nước.

Ở nơi này thiết kế rất nhiều cửa thoát hiểm, một khi có nước chảy vào, các cửa sẽ đóng chặt. Nhưng Ngô Bình dùng kiếm Hắc Long để cạy ra.

Vì thế nước biển vẫn chảy vào trong, phá hỏng hết cửa này đến cửa khác, cho tới khi vào phòng điều khiển.

Tất cả trang thiết bị ở đây đều có khả năng chống nước, vì thế dù bị ngấm nước biển thì quá trình vận hành cũng không bị ảnh hưởng gì. Mọi người ở đây thì đều chết chìm trong nước, với áp lực nước mạnh thế này thì khó có ai chịu nổi.

Ngô Bình đã nhìn thấy Linh Xà trên màn hình camera, anh ta khoảng hơn 30 tuổi, dáng người cao gầy, hiện đang bị trói trên một chiếc giường, có ai đó chuẩn bị tiêm cho anh ta.

Ngô Bình nhanh chóng ghi nhớ vị trí rồi cưỡi Viêm Dương đi, bức tường sắt cứng đến mấy cũng bị Viêm Dương xuyên thủng như tờ giấy.

Cuối cùng, Ngô Bình đã đi thẳng tới nơi Linh Xà bị nhốt. Người bên trong không kịp phản ứng, Nhân Bì cuộn tròn người Linh Xà đang hôn mê lại, tránh cho anh ta bị đuối nước.

Ngô Bình thi triển thần niệm thì phát hiện căn cứ này không hề đơn giản, bên trong có rất nhiều phòng thí nghiệm và thuốc. Với kinh nghiệm của mình, anh biết đó là thuốc đột biết gen mới đang trong quá trình nghiên cứu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom