Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 771-775
Chương 771: Kế hoạch Tạo Thần
“Hả? Thuốc biến đổi gen!”, Ngô Bình rất tò mò về thuốc biến đổi gen, bây giờ gặp đương nhiên anh phải lấy một ít về nghiên cứu.
Ngô Bình nhanh chóng đi vào một phòng thí nghiệm có thuốc biến đổi gen, khi cửa vừa mở, anh đã cất ngay 12 lọ còn nguyên vào trong nhẫn trữ đồ.
Đúng lúc này, có một bóng đen lướt tới, một cú đấm sượt qua. Ngô Bình nhanh chóng tung quyền đánh trả.
Uỳnh!
Một tiếng động mạnh vang lên, hai người tách nhau ra.
Ngô Bình ngạc nhiên vì người này rất mạnh.
Anh nhìn thì thấy đó là một người thanh niên châu Europa, lông tóc toàn thân đều có màu vàng, dáng người cao hơn hai mét, tay dài qua gối, mắt xanh.
Rõ ràng hắn cũng rất ngạc nhiên, vì hắn là cường giả đã dùng thuốc đột biến gen, đã thế còn tấn công Ngô Bình một cách bất ngờ mà vẫn không làm gì được anh.
Nước biển bẳ đầu tràn vào đây, Ngô Bình gẩy ngón tay, vơ tiếp các lọ thuốc vào trong nhẫn trữ đồ.
Người đàn ông tóc vàng nổi giận rồi hét lên, sau đó tiếp tục tấn công anh.
Ngô Bình cười lạnh nói: “Không biết thân biết phận”, nói rồi, anh thi triển Thần Long Băng Thiên.
Bụp!
Người đàn ông tóc vàng bị đánh bay mấy chục mét rồi ngã mạnh xuống một đống máy móc, sau đó há miệng hộc máu.
Thấy tuyệt kỹ của mình không đánh chết được hắn, Ngô Bình hơi ngạc nhiên, nhưng anh mặc kệ, sau đó vơ thêm các lọ thuốc đang trong quá trình nghiên cứu khác vào nhẫn trữ đồ, sau đó ra ngoài theo dòng nước chảy.
Ngô Bình nhanh chóng xông ra căn cứ đáy biển rồi ngoi lên mặt nước. Nhân Bì nhả Linh Xà ra, sau đó hai người cùng ngồi trên Nhân Bì rồi rời khỏi nơi đó.
Linh Xà đã hôn mê, Ngô Bình cho anh ta uống ít thuốc rồi truyền ít Thuần Dương Tiên Lực vào.
Cứ thế, khi Nhân Bì bay về tổng bộ Thiên Long thì Linh Xà đã dần tỉnh táo lại. Anh ta mở mắt thì phát hiện mình đang đứt trên nóc nhà, đối diện với một người thanh niên xa lạ.
Anh ta cảnh giác hỏi: “Cậu là ai?”
Ngô Bình cười đáp: “Linh Xà, anh đừng sợ, tôi là Ngô Bình - thủ lĩnh mới của Thiên Long. Chúng ta đang ở tổng bộ, anh an toàn rồi”.
Linh Xà vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: “Chúng ta về nước rồi ư? Là cậu cứu tôi à?”
Ngô Bình gật đầu: “Anh bị hôn mê, tôi vừa cứu anh, giờ anh thấy sao rồi?”
Linh Xà: “Tôi ổn, không ngờ tôi còn sống để về nước”.
Ngô Bình: “Linh Xà, anh là quốc bảo rồi đấy, xuống dưới nghỉ ngơi thôi”.
Nói rồi, Ngô Bình dẫn Linh Xà xuống một căn phòng của tổng bộ, sau đó kiểm tra cơ thể anh ta. Sau khi xác định không có vấn đề gì thì mới gọi thành viên của tổng bộ tới.
Thấy Linh Xà an toàn trở về, ai nấy đều kinh ngạc rồi tỏ vẻ khó tin.
Trịnh Hoài: “Thủ lĩnh, cậu làm thế nào vậy”.
Ngô Bình: “Cái đó không quan trọng, mau báo cho cấp trên là Linh Xà đã được cứu, để họ cho người đến đây”.
Bây giờ, Linh Xà đang cảm thấy rất ổn, gặp đại nạn mà vẫn qua khỏi, anh ta rất biết ơn Ngô Bình: “Thủ lĩnh, cảm ơn cậu”.
Ngô Bình cười nói: “Anh là anh hùng của dân tộc, dù thế nào thì đất nước cũng phải cứu anh về”.
Sau đó, anh hỏi tiếp: “Linh Xà, anh nằm vùng ở đó nhiều năm, có biết kỹ thuật đột biến gen của Mễ Quốc phát triển thế nào rồi không?”
Mắt Linh Xà ánh lên vẻ lo lắng: “Bây giờ, Mễ Quốc có thể chiết xuất gen từ hài cốt của các thần linh thời viễn cổ, sau đó cho vào trong gen của con người hiện đại. Đó chính là kế hoạch Tạo Thần của họ! Dù khả năng thành công còn thấp, nhưng đã có trường hợp thành công rồi! Những người có gen của thần linh đều mạnh lắm”.
Ngô Bình cau mày: “Cho gen của thần linh vào cơ thể con người hiện đại ư?”
Linh Xà: “Ban đầu tôi cũng thấy rất bất khả thi, nhưng họ vẫn làm được!”
Hai người vừa trò chuyện được một lát thì có một tốp người đi vào, một người trong số đó nói với Ngô Bình: “Thủ lĩnh Ngô, tôi là Phí La của Tiên Viễn, xin lỗi cho tôi mượn nơi này để nói chuyện với Linh Xà một lúc”.
Ngô Bình: “Được”, sau đó anh cùng những người khác đi ra ngoài.
Ra ngoài rồi, Trịnh Hoài cười lạnh nói: “Người của Tiên Viện ngông thế không biết, họ không nghĩ nếu không nhờ thủ lĩnh thì họ có gặp được Linh Xà không à?”
Trần Tố: “Hậu thuẫn cho họ là các thế lực lớn thuộc Địa Tiên Giới đấy, nhịn chút đi”.
Thấy thế, Ngô Bình hỏi: “Mình cứ làm tốt việc của mình, còn đâu kệ họ”.
Trịnh Hoài nói: “Vâng”.
Ngô Bình đi tới nơi ở của thủ lĩnh, đó là một căn nhà độc lập. Phía Bắc là một ngôi nhà nhỏ năm tầng, đằng trước có vườn hoa, cảnh vật khá đẹp.
Không lâu sau, Diệp Thiên Tông và Dương Mộ Bạch đã tới, họ mới nhận được tin Ngô Bình được bổ nhiệm làm thủ lĩnh.
“Sư đệ, chúc mừng nhé”, Diệp Thiên Tông rất vui.
Ngô Bình: “Sư huynh, em làm thêm chức này chắc sẽ bận lắm”.
Diệp Thiên Tông: “Mới lên ai chẳng thế, thêm một thời gian nữa thì mình chỉ đạo cho cấp dưới làm thôi. Trừ khi có việc quan trọng thì mới phải đích thân làm”.
Ngô Bình: “Sư huynh nói phải”.
Diệp Thiên Tông: “Bọn anh tới một là để chúc mừng cậu, hai là muốn báo cho cậu biết một tin, sư phụ gửi lời nhắn”.
Ngô Bình sáng mắt lên: “Sư phụ gửi lời nhắn ạ?”
Diệp Thiên Tông gật đầu: “Sư phụ bảo sắp tới sẽ rời Địa Tiên Giới rồi gặp chúng ta”.
Ngô Bình mừng rỡ: “Tốt quá! Em còn định đến Địa Tiên Giới tìm người đây”.
Dương Mộ Bạch đưa thẻ bài màu đen cho Ngô Bình rồi nói: “Sư phụ nhờ người gửi cho cậu đấy, nếu cậu đến Địa Tiên Giới thì dùng nó để liên lạc với người”.
Ngô Bình cầm lấy xem thì biết nó là một loại pháp khí đơn giản có tên bùa truyền tin. Khi sử dụng, chỉ cần truyền thần niệm vào là có thể liên lạc được với người có thứ tương tự. Tác dụng của nó tương tự như điện thoại di động nên rất tiện.
Anh cười nói: “Xem ra sư phụ biết em định đến đó rồi”.
Diệp Thiên Tông: “Sư đệ, giờ cậu là thủ lĩnh của Thiên Long rồi, sau này làm gì cũng phải để ý”.
Ngô Bình: “Em nhớ rồi”.
Dương Mộ Bạch: “À, anh đã bảo Diệp Huyền đón gia đình cậu đến nhà anh. Anh ở đó lâu rồi, cảnh vật được lắm, sau này nhà cậu cứ sống ở đó”.
Ngô Bình cười nói: “Cảm ơn nhị sư huynh”.
Dương Mộ Bạch: “Đừng khách sáo, sau này cần gì thì cứ bảo với anh”.
Ngô Bình: “Sư huynh, anh còn rượu không?”
Dương Mộ Bạch giật mí mắt rồi nói: “Hết rồi, hết nhẵn rồi”.
Kho rượu quý của ông ấy đã bị Ngô Bình cuỗm hết, đến giờ ông ấy vẫn chưa hết đau lòng.
Ngô Bình cười nói: “Kiểu này là vẫn còn, hôm nào em đến tìm nhé”.
Dương Mộ Bạch câm nín: “Sư đệ, đại sư huynh có nhiều rượu quý lắm, nửa đêm anh đi ăn trộm thì bị anh ấy tẩn cho một trận”.
Diệp Thiên Tông giật mình rồi căng thẳng nói: “Này, nói lung tung gì đấy, rượu quý đâu ra?”
Chương 772: Quy tắc hàng đầu của Thiên Long
Ngô Bình thấy vẻ mặt Diệp Thiên Tông căng thẳng liền cười nói: “Đại sư huynh, tối nay em đến tìm anh, chúng ta không say không về”.
Diệp Thiên Tông đưa tay lên nhìn đồng hồ rồi nghiêm túc nói: “Sư đệ, tối nay sư huynh có nhiệm vụ quan trọng, không đi với mọi người được rồi”.
Sau đó ông ấy lại nghiêm nghị nhìn Dương Mộ Bạch: “Nhị đệ, tối nay cậu thay anh uống rượu với sư đệ, huynh đi trước đây”.
Dương Mộ Bạch thấy Diệp Thiên Tông như thể bỏ chạy thì cười to haha, nói: “Anh nói đại sư huynh keo kiệt mà, giờ thì bị anh nói trúng rồi chứ gì?”
Ngô Bình cười nói: “Sư huynh, tối nay chúng ta lén đi trộm rượu không?”
Mắt Dương Mộ Bạch sáng lên, ông ấy nói: “Được, đại sư huynh keo kiệt quá, anh ấy xúi giục cậu uống hết rượu của anh thì anh cũng không để cho anh ấy được yên thân, tối nay chúng ta sẽ đi trộm sạch rượu của anh ấy”.
Ngô Bình tiễn Dương Mộ Bạch đi khỏi rồi tiếp tục công việc của Thiên Long.
Lúc này Ngô Chấn Đông đang dắt Trương Lệ đi mua sắm ở siêu thị, trước khi ông ấy sống lại, tài sản của chưa từng vượt con số một triệu, giờ có tiền rồi nên ông ấy rất muốn mua chút gì đó cho vợ mình.
Hai vợ chồng muốn sống trong thế giới lãng mạn của hai người nên đã đi du lịch theo tour, tour này mỗi người đóng sáu trăm sáu thì có thể đi thăm thú mười ba điểm du lịch nổi tiếng ở Thiên Kinh.
Lúc này, xe du lịch chạy vào một trung tâm mua sắm bán đồ ngọc quy mô lớn, bên trong chủ yếu bán đồ ngọc và các loại đồ thủ công mỹ nghệ. Kiểu đưa du khách đến trung tâm mua sắm sau đó ăn hoa hồng rất thường gặp trong nước, phần lớn du khách đều không để bụng, dù gì thì họ cũng có nhu cầu mua sắm.
May ở chỗ là dẫn đoàn của vợ chồng Ngô Chấn Đông không ép buộc họ mua sắm. Hai người họ đến trước một quầy bán hàng trong trung tâm bán đồ ngọc, quầy hàng bày đầy những chiếc vòng ngọc xinh xắn.
Mắt Ngô Chấn Đông sáng lên, ông ấy vươn tay ra cầm một chiếc vòng ngọc lên mà không hề để ý thấy trên chiếc vòng đó có cột một sợi tóc dài, đầu kia của sợi tóc được cột với một chiếc vòng ngọc khác.
Thế là lúc ông ấy cầm chiếc vòng ngọc lên thì sợi tóc liền kéo theo chiếc vòng ngọc kia, làm nó rơi xuống đất.
Tiếng vỡ vang lên thánh thót, chiếc vòng ngọc vỡ ra thành mười mấy khúc.
Một người phụ nữ trung niên đứng phía sau quầy hàng, bà ta lập tức thét lên, chạy ra ngoài, nhặt chiếc vòng bị vỡ dưới đất lên rồi giận dữ nói: “ y dà, sao các người lại bất cẩn thế, chiếc vòng ngọc này của tôi đắt lắm đó”.
Trương Lệ không hề căng thẳng, bà nói: “Xin lỗi bà chủ, chiếc vòng này bao nhiêu tiền để chúng tôi đền”.
Bà chủ thấy họ dễ dãi nên đảo mắt, nói: “Chiếc vòng ngọc này được mài từ phỉ thúy băng thượng đẳng, trị giá ba triệu”.
Trương Lệ chau mày, từ sau khi điều kiện kinh tế gia đình được cải thiện, bà đã mua khá nhiều châu báu, hơn nữa Đường Tử Di làm buôn bán phỉ thúy, đã tặng bà tổng cộng mười mấy thứ linh tinh được làm từ phỉ thúy cực phẩm, đương nhiên bà có thể phân biệt được chất liệu của chiếc vòng ngọc này, nhất định không phải là phỉ thúy tốt.
Bà liếc nhìn mảnh vỡ phỉ thúy rồi nói: “Bà chủ, chúng tôi sẽ đền đủ số cần đền, nhưng chiếc vòng tay này của cô chắc không đáng ba triệu, nó không phải băng phỉ thúy mà là hiện xanh thôi, tạp chất bên trong nhiều, hơn nữa độ sáng bóng kém, chiếc vòng tay này nhiều nhất chỉ đáng ba trăm thôi”.
Bà chủ thấy Trương Lệ là người trong ngành thì lạnh lùng nói: “Vòng ngọc của tôi bán giá đó đấy, bà làm vỡ thì phải đền theo giá đó”.
Ngô Chấn Đông là người nóng tính, ông ấy nói: “Cô như thế chẳng phải đang gài bẫy người khác sao? Món đồ chỉ đáng giá mấy trăm đồng mà cô đòi chúng tôi đền mấy triệu, làm gì có lý đó”.
Người phụ nữ trung niên cười lạnh: “Tôi thấy ông thật thà mới cố tình nói món đồ hơn chục triệu có giá ba triệu, nếu như các người đã không biết tốt xấu, vậy được, giá của chiếc vòng ngọc này là mười triệu, không trả đủ thì đừng mong đi khỏi đây”.
“Gì cơ? Mười triệu? Sao cô không đi cướp đi”, Ngô Chấn Đông giận dữ.
Dù gì thì Trương Lệ cũng là người hiểu biết, bà biết năng lực của con trai mình, người thông minh không chịu thiệt trước mắt, bà nhìn người phụ nữ trung niên, hỏi: “Cô muốn chúng tôi đền mười triệu thật sao?”
Người phụ nữ trung niên cười lạnh lùng: “Không sai, mười triệu, không được thiếu đồng nào”.
Người phụ nữ đó rất tinh mắt, bà ta vừa nhìn là đã thấy chiếc vòng ngọc Trương Lệ đang đeo, đấy là Lục Đế Vương Băng thật sự, người đeo loại vòng tay này nhất định giàu có. Vì vậy, bà ta đã tăng giá từ hai trăm lên ba triệu, sau cùng là mười triệu.
Bà ta làm mưa làm gió ở đây quen rồi, chồng bà ta là một tay giang hồ có tiếng, quen biết rất nhiều nhân vật lớn, vì vậy ai cũng dám lừa. Kiểu người như Trương Lệ và Ngô Chấn Đông vừa nhìn là biết người thật thà, bà ta thích nhất là lừa mấy du khách vừa thật thà vừa giàu có thế này.
Công ty của Trương Lệ có tài sản lên đến mấy nghìn tỷ, đương nhiên bà không xem mười triệu đáng là bao. Bà thấy đối phương ngông cuồng như vậy thì đưa một tấm chi phiếu qua, nói: “Đây là chi phiếu mười triệu, có thể đổi tiền ở tất cả các ngân hàng lớn trong nước”.
Người phụ nữ trung niên ngây ra, vậy là đưa mười triệu sao? Bà ta vốn tưởng đâu đối phương sẽ tranh cãi, sau đó trả được hai ba triệu là ngon lắm rồi, ai ngờ lại đưa cho bà ta mười triệu mà không thèm chớp mắt.
Bà ta vội cầm lấy chi phiếu rồi đưa cho người đàn ông trung niên phía sau kiểm tra. Người đó xem qua rồi gật đầu, nói: “Chi phiếu không có vấn đề gì, để tôi gọi điện kiểm tra thêm lần nữa”.
Ngô Chấn Đông không ngờ Trương Lệ lại trả tiền nên vừa tức vừa nóng ruột, nhưng đã bị Trương Lệ bấm tay, rồi gật nhẹ đầu.
Ngô Chấn Đông cả đời nghe lời vợ, chỉ đành nén cơn giận xuống.
Sau khi chắc chắn chi phí không sai thì người phụ nữ trung niên đó mới cười nói: “Xem như các người biết điều, tôi nhắc nhở các người, chồng tôi là nhân vật lớn, sau khi các người quay về đừng nghĩ đến việc sinh sự, nếu các người sinh sự thì chồng tôi sẽ có cách trị các người”.
Trương Lệ bình thản đáp: “Chúng tôi hiểu, của đi thay người”.
Bà nói xong thì kéo Ngô Chấn Đông ra ngoài.
Ngô Chấn Đông ra khỏi trung tâm mua sắm thì không kiềm được, nói: “Bà xã, sao lại trả tiền?”
Trương Lệ nói: “ Chúng ta chưa nắm rõ tình hình ở đây lại ở trên địa bàn của người ta, nếu cãi nhau thì người chịu thiệt sẽ là chúng ta. Hơn nữa những chuyện thế này, tốt nhất nên để Tiểu Bắc xử lý”.
Bà nói xong thì gọi điện cho Ngô Bình.
Ngô Bình đang xem tài liệu của Thiên Long, khi nhận được điện thoại của Trương Lệ thì cười nói: “Mẹ, tìm con có việc gì không?”
Trương Lệ nói: “Cũng không có chuyện gì lớn”. Sau đó kể lại đầu đuôi sự việc.
Ngô Bình nghe xong thì vừa giận vừa kinh ngạc: “Có người tham lam đến vậy sao? Bố mẹ ở yên đó, con đến ngay”.
Anh tắt máy thì lập tức điều trực thăng bay đến trung tâm mua sắm đó.
Hoa Giải Ngữ thấy anh vội vàng đi ra ngoài thì liền chạy theo hỏi: “Long chủ, đã có chuyện gì xảy ra vậy ạ?”
Ngô Bình lạnh lùng đáp: “Bố mẹ tôi bị người ta gài, lừa mất mười triệu, tôi phải qua đó xử lý”.
Hoa Giải Ngữ nói với ánh mắt giận dữ: “Gan lớn thật đấy, dám lừa bố mẹ của Long chủ, nhất định không thể bỏ qua cho bọn họ”.
Cô ấy lập tức nhấn điện thoại, tiếp đó, hơn một nghìn chiến sĩ mặc đồ chiến đấu đặc chủng xông đến, tập hợp trước quảng trường tổng bộ Thiên Long.
Ngô Bình thấy nhiều người xuất hiện như vậy thì ngây ra rồi hỏi Hoa Giải Ngữ: “Cô đang làm gì thế?”
Hoa Giải Ngữ nghiêm túc nói: “Long chủ, theo quy tắc thứ nhất của Thiên Long, một khi Long chủ và người nhà của Long chủ bị uy hiếp, tôi sẽ có quyền khởi động kế hoạch A, ứng cứu Long chủ và người nhà của Long chủ”.
Ngô Bình nhìn hơn một nghìn người mà cạn lời: “Tôi chỉ đến dạy dỗ một tên lưu manh thôi, cô điều động một nghìn tinh binh thế này, cô bị điên rồi à?”
Hoa Giải Ngữ vẫn rất cố chấp: “Long chủ, thuộc hạ chỉ làm việc theo quy định”.
Chương 773: Long Vệ
Ngô Bình xua tay: “Được rồi, nhanh lên một chút”.
Không lâu sau mười lăm chiếc máy bay vận tải vũ trang đa chức năng kèm có máy nâng hạ cất cánh. Ngô Bình chưa từng nhìn thấy máy bay vận tải này, anh có cảm giác như “Khoa học kỹ thuật của ngoài hành tinh”, cực kỳ ngầu.
Ngô Bình ngồi vào một chiếc máy bay, qua cửa sổ anh nhìn thấy phía sau còn có mười chiếc trực thăng vũ trang liên tục cất cánh bay theo phía sau.
Khoảng cách năm mươi cây số, máy bay vận tải mất chưa đến mười phút đã đến.
Bầu trời trung tâm thương mại bỗng vang lên tiếng gầm của máy bay, không ít người đều ra ngoài xem thử.
“Đệch! Nhiều máy bay thế!”, nhìn thấy cảnh tượng trên bầu trời, mọi người đều ngạc nhiên đến ngây ngốc.
“Đây là máy bay gì thế? Ngầu hơn cả trên phim”, một thiếu niên lớn tiếng nói.
“Má ơi, mấy mươi chiếc máy bay, đây là có nhân vật tầm cỡ nào sắp xuất hiện sao?”
Máy bay liên tục đáp xuống xung quanh, một ngàn chiến sĩ đặc chủng nhanh chóng tập hợp tại quảng trường, sau đó đứng thành mấy hàng.
Một người đàn ông trung niên bước đến nói mấy câu, sau đó lại chạy bước nhỏ đến trước mặt Ngô Bình vừa xuống máy bay: “Long chủ, xin ra lệnh”.
Ngô Bình nói: “Các anh đợi ở ngoài đi”.
Hoa Giải Ngữ nói: “Long chủ, anh không thể đi một mình, ít nhất cũng dẫn theo long vệ”.
Long Vệ là đội cảnh vệ chuyên bảo vệ Long chủ, là binh vương được chọn lọc cẩn thận từ đội quân mấy triệu người trong nhiều năm. Long vệ chỉ có hai mươi người nhưng sức chiến đấu của mỗi người đều cực kỳ mạnh.
Cô ấy nói rồi, hai mươi người đàn ông mặc quần áo nịt màu đen, thắt lưng đeo bội đao bước đến, cung kính nói: “Long chủ”.
Ngô Bình nhìn họ, cảm thấy thành viên của long vệ này cũng có tinh thần bèn nói: “Ừ, đi theo tôi đi”.
Một hàng người đi đến lối ra vào, Ngô Chấn Đông và Trương Lệ đã ở đó. Hai người cũng bị trận thế rầm rộ này làm cho kinh ngạc, nhưng khi nhìn thấy người đến là con trai, vợ chồng hai người lại nhìn nhau.
“Tiểu Bình!”, Ngô Chấn Đông nhanh chóng bước đến.
Ngô Bình: “Bố, kẻ tống tiền hai người ở đâu?”
Ngô Chấn Đông nói: “Ở bên trong, lúc đầu đòi ba triệu tệ, sau đó lại tăng lên mười triệu tệ, còn nói chồng bà ta là một người rất lợi hại, chúng ta không chọc vào nổi”.
Ngô Bình cười nhạo: “Con chỉ sợ người ta không hung dữ thôi, càng hung dữ độc ác, chuyện này càng thú vị”.
Cách đó không xa, một người đàn ông trung niên nhìn thấy cảnh tượng này bỗng khiếp sợ đến mức hai chân mềm nhũn, suýt nữa ngã xuống đất. Ông ta vội chạy về, hóa ra đây chính người người kiểm tra chi phiếu trước đó.
Ông ta chạy đến trước quầy, thở hổn hển nói: “Mau mau… mau đi thôi”.
Người phụ nữ trung niên đang gọi điện thoại cho người đàn ông của bà ta, khoe khoang bà ta vừa kiếm được chi phiếu mười triệu. Nhìn thấy đồng bọn chạy đến, bà ta khó hiểu hỏi: “Ông Tào, nói chuyện đàng hoàng, sao thế?”
Ông Tào gấp đến mức giậm chân: “Đi đi… đi mau! Cặp vợ chồng lúc nãy đã gọi người đến rồi”.
Nghe thế người phụ nữ trung niên không lo sợ gì, ngược lại còn cười nhạo nói: “Gọi người? Họ không biết người đàn ông của tôi lợi hại thế nào đâu, nếu biết đến danh hiệu “Báo hai đầu”…”
Mới vừa nói được một nửa, người phụ nữ há hốc miệng, vì bà ta nhìn thấy đôi vợ chồng lúc nãy quay trở về, đi theo phía sau họ là một thanh niên, khí thế cực kỳ mạnh. Cả đời bà ta cũng chưa từng thấy. Hơn nữa còn có hai mươi người đi theo phía sau anh, họ toát ra khí thế cứng rắn, cách hơn một trăm mét mà vẫn khiến bà ta cảm thấy nghẹt thở.
Ngô Bình nhanh chóng đi đến, Ngô Chấn Đông chỉ vào người phụ nữ nói: “Tiểu Bình, là bà ta lừa gạt mười triệu của bố”.
Ngô Bình gật đầu, anh nhìn người phụ nữ này.
Người phụ nữ bị anh nhìn chằm chằm như thế thì run rẩy, sau đó ngã xuống đất.
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Tôi nghe nói chồng bà là người có thế lực, bà gọi ông ta đến đây, tôi muốn xem ông ta lợi hại thế nào’.
Người phụ nữ không ngốc, bà ta có thể nhìn ra Ngô Bình là một nhân vật tầm cờ, vội nói: “Xin… xin lỗi! Tôi sai rồi, tôi trả mười triệu tệ này lại cho cậu”.
Hai tay bà ta giao lại chi phiếu trên bàn, sắc mặt trắng bệch.
Hoa Giải Ngữ lạnh lùng nói: “Dám tống tiền bố mẹ của chiến sĩ quốc gia, bà đã phạm vào tội chết”.
Lời này không phải để hù dọa đối phương. Ở Viêm Long, chiến sĩ quốc gia là vũ khí quan trọng của cả nước, trụ cột của cả nước, có ai dám gây bất lợi với quốc sĩ và người nhà của quốc sĩ, dù đối phương có thân phận gì, Thiên Long cũng đều có quyền giết tại chỗ.
Người phụ nữ sắp khóc đến nơi, bà ta run giọng nói: “Tôi sai rồi, tôi sai thật rồi”.
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Gọi cho chồng bà bảo ông ta đến đây”.
Bây giờ người phụ nữ rất hoang mang lo sợ, chỉ đành gọi cho chồng mình.
Đầu bên kia điện thoại nghe bên này xảy ra chuyện lập tức chạy đến trung tâm thương mại. Ông ta đang dàn dựng cảnh tượng lừa gạt ở nơi khác, cách đó không xa.
Mười mấy phút sau, một người đàn ông cục cằn thô lỗ dẫn theo mười mấy tên lái xe chạy vào. Nhưng vừa xuống xe đã ngây người, chỉ thấy có hàng nghìn chiến sĩ mặc đồ vũ trang đứng trên bãi đất trống, và trên đầu mấy chục chiếc máy bay nữa.
Người đàn ông giật khóe miệng, cảm thấy có điều không lành, vội vàng đi đến trước quầy hàng của nhà. Sau đó ông ta nhìn thấy vợ mình đang ngồi bệt dưới đất, sắc mặt tái nhợt liên tục lau nước mắt.
Ngô Bình cũng nhìn thấy người đến, anh lạnh nhạt hỏi: “Ông là chồng bà ta?”
Người đàn ông hắng giọng, ông ta biết chuyện lớn không lành nhưng vẫn nói: “Anh bạn, tôi là Ngụy Báo, người giang hồ gọi là Báo hai đầu…”.
“Bốp!”
Đội trưởng long vệ bước đến đánh vào ông ta một cú khiến Báo hai đầu ngã nhào xuống đất. Ngụy Báo bị đánh răng rơi hết một nửa, đầu kêu ong ong, cả người ngây ngốc.
Đội trưởng long vệ lạnh lùng nói: “Thứ rác rưởi như ông mà cũng xứng gọi bạn gọi bè với Long chủ của bọn tôi à?”
Ngụy Báo run rẩy như đầu óc vẫn rất tỉnh táo, ông ta lập tức run giọng nói: “Xin lỗi, vợ tôi có mắt như mù, mong bỏ qua cho chúng tôi”.
“Vô lễ với người nhà quốc sĩ thì sẽ xử theo luật”.
Một tiếng “keng” vang lên, đội trưởng long vệ đã rút bội đao ra, sau đó nhìn Ngô Bình, chỉ cần Ngô Bình gật đầu, anh ta giết hai người này ngay.
Ngô Bình xua tay, đội trưởng long vệ thu đao lại, cung kính đứng sang một bên.
Ngô Bình nhìn người đàn ông nói: “Tôi hỏi ông, mấy năm nay ông đã gạt bao nhiêu người, lừa bao nhiêu tiền rồi?”
Ngụy Báo đã sợ đến mức tè ra quần, ông ta run giọng nói: “Thưa cậu, mấy năm nay tôi đã gạt hơn một trăm người, lừa khoảng ba bốn mươi triệu tệ”.
Ngô Bình: “Vốn dĩ tôi nên cho ông chết, thế nhưng ông trời có mắt đấy, tôi cho ông một cơ hội sống. Ông nghe cho kỹ, tôi muốn ông trả lại hết số tiền ông đã gạt cho những người bị hại trong vòng một năm. Nếu thiếu một phân tiền hay trả thiếu một người, ông không giấu được tôi đâu, đến lúc đó tôi ra lệnh một tiếng, ông chắc chắn sẽ rơi đầu”.
Đứng trước khí thế của Ngô Bình, Ngụy Báo có cảm giác đang đứng trước quỷ thần, ông ta cực kỳ sợ hãi, khóc nói: “Nhất định, nhất định”.
Ngô Bình nói với Hoa Giải Ngữ: “Cho người giám sát, nếu ông ta không làm được thì giết”.
Hoa Giải Ngữ nói: “Vâng!”
Giải quyết xong chuyện này, Ngô Bình dẫn bố mẹ ra khỏi trung tâm thương mại, anh hỏi: “Bố, bố mẹ còn đi du lịch không?”
Ngô Chấn Đông cười khổ: “Không đi nữa. Con bày trận thế nào cũng dọa người quá đấy, bố mẹ vẫn nên về nhà thì hơn”.
Ngô Bình: “Bố mẹ, hay là đến chỗ con làm việc đi dạo, phong cảnh bên đó cũng khá đẹp”.
Ngô Chấn Đông nói: “Vậy cũng được, bố cũng muốn xem thử nơi làm việc của con trai mình thế nào”.
Thế là cả nhà lên máy bay quay về trụ sở Thiên Long.
Về đến Thiên Long, Ngô Bình bảo Hoa Giải Ngữ dẫn bố mẹ đi dạo ở các điểm có phong cảnh đẹp. Trụ sở thiên Long dựa núi giáp sông, diện tích rất lớn, phong cảnh bên trong đẹp và nhiều hơn các danh lam thắng cảnh, Ngô Chấn Đông và Trương Lệ rất thích nơi này.
Đi đến cạnh đài phun nước, Ngô Chấn Đông nhỏ giọng hỏi: “Cháu gái, có phải con trai tôi làm quan chức không?”
Hoa Giải Ngữ cười nói: “Bác Ngô nói thế cũng không sai”.
Chương 774: Huyết mạch Hải Thần
Ngô Chấn Đông rất tò mò: “Cháu gái gái, con trai tôi làm chức gì thế?”
Hoa Giải Ngữ nói: “Dưới trướng của Long chủ có bảy tám nghìn người, cấp bậc chính thức của anh ấy cao hơn chủ tịch tỉnh một chút”.
Ngô Chấn Đông cực kỳ ngạc nhiên: “Còn cao hơn chủ tịch tỉnh à?”
Hoa Giải Ngữ nói: “Vâng”.
Ngô Chấn Đông “chậc chậc” vài tiếng khen ngợi: “Tiểu Bình đúng là có tiền đồ”.
Ở một bên khác, Ngô Bình đang nghiên cứu loại thuốc di truyền được đem về từ dưới đáy biển, anh lấy một lọ thuốc có nhãn “SSS” để quan sát dược tính của nó. Anh phát hiện thuốc này có hoạt tính rất mạnh, có thể tiến hóa gen người đến một hướng đặc biệt nào đó.
Dĩ nhiên tác dụng phụ của loại thuốc di truyền này cũng rất mạnh, người bình thường uống nó xác suất cao sẽ bị vỡ gen mà chết. Nhưng nếu thể chất của một người đủ mạnh, tác dụng phụ này không đáng kể.
Anh kích hoạt năng lực nhìn thấu vạn vật để phân tích dược tính trong thuốc di truyền, nhận ra anh có thể lấy đa phần hoạt tính trong dược liệu, chỉ có một loại dược tính kỳ quái nhất là thứ mà anh chưa từng thấy.
Anh nghĩ dược tính này hình như rất quen thuộc, thế là bèn mấy một viên đá năm màu, dị biến thạch. Dị biến thạch này là viên đá anh lấy được từ chỗ Oda Tamura, có tất cả bảy viên.
“Loại dược tính này rất giống với năng lượng trong dị biến thạch”, anh lẩm bẩm: “Chắc có thể dùng dị biến thạch để chế ra thuốc di truyền này”.
Sau đó anh lại nghiên cứu thuốc di truyền khác, có cấp S, cấp SS, sau đó lại phát hiện trong mỗi loại thuốc di truyền đều có dược tính của dị biến thạch, khác nhau ở chỗ liều lượng ít nhiều và dược tính cao thấp.
Cùng là thuốc di truyền cấp SS, hiệu quả có lẽ sẽ khác nhau hoàn toàn, một loại tăng tốc độ phản ứng thần kinh, một loại khác có lẽ là nâng cao khả năng phòng ngự.
Ngoài thuốc di truyền, anh còn lấy một ít tễ thuốc, là sương khói màu vàng tím. Ngô Bình quan sát một hồi thì nhận ra sương khói này là đoạn gen được lấy từ trong xương của Thần linh.
Có năm loại tễ thuốc giống nhau, lần lượt được thể hiện ở trạng thái khác nhau, có loại ở dạng sương, có loại là dạng quang, có loại là ngọn lửa.
“Những đoạn gen này mạnh quá, người bình thường chắc chắn không thể chịu được”, anh lẩm bẩm nói.
Nói rồi anh nghĩ đến gì đó, bố mình là Linh Minh Thánh Thể, thể chất siêu phàm Nhập Thánh, hoàn toàn có thể thích ứng với đoạn gen này.
Vừa nghĩ thế, anh lại vội lắc đầu: “Không được, vẫn có rủi ro. Đợi sau khi trình độ luyện thuốc của mình tăng lên, có thể luyện thành “thần dược”, lúc đó hẵng cho bố uống cũng không muộn”.
Lúc này Lina bưng một bát canh đến, lúc cô ấy nhìn thấy có một cái bình màu xanh trước mặt Ngô Bình và năng lượng của mẫu thử, đôi mắt xinh đẹp sáng lên.
“Đây là cái gì? Tôi cảm thấy nó rất thân thuộc”.
Ngô Bình ngạc nhiên, cầm cái bình nhỏ đó lên, trong bình có một giọt thuốc màu xanh. Anh nhìn Lina rồi lại nhìn chất lỏng trong bình, xác định trong huyết mạch của Lina cũng có năng lượng tương tự, chỉ là năng lượng trong người cô ấy vô cùng nhỏ.
“Lina, huyết thống của cô từ đâu mà ra, cô biết rõ không?”, anh hỏi.
Lina nói: “Năm mẹ tôi mười lăm tuổi đã sinh ra tôi, tôi vừa được sinh ra thì bà ấy đã qua đời. Không ai biết bố tôi là ai, người ở đó nói bố tôi là quái vật biển nhưng tôi không tin”.
Ngô Bình gật đầu: “Bố cô có dòng máu của Hải Thần, có thể đã di truyền lại nó cho cô. Chỉ là huyết mạch Hải Thần trong người cô quá mỏng manh, nó không chỉ không đem lại lợi ích cho cô mà ngược lại còn làm cô lang thang đầu đường xó chợ, bị người ta bán đi bán lại”.
Lina nhìn thuốc nước: “Anh có thể đưa nó cho tôi không?”
Ngô Bình: “Năng lượng của nó quá mạnh, cô chưa chắc có thể chịu được. Thế này đi, tôi sẽ điều phối thêm vài loại thuốc vào để cô có thể dễ dàng hấp thụ dược lực của nó”.
Lina quỳ xuống đất: “Cảm ơn anh, Lina vô cùng biết ơn”.
Ngô Bình xua tay: “Ra ngoài trước đi, lát nữa tôi sẽ gọi cô”.
Lina để bát canh xuống rồi cúi người đi ra ngoài.
Ngô Bình uống một hơi hết bát canh, sau đó lấy tiên đỉnh Thuần Nhất ra chế thuốc. Anh bỏ giọt thuốc nước đó vào đỉnh thuốc, tách ra tạp chất có hại trong đó để lấy tinh chế của nó. Đồng thời anh cho thêm vài dược liệu quý vào để dược lực trở nên dịu nhẹ hơn.
Một tiếng sau, anh vỗ vào trên tiên đỉnh, tia khói sáng màu xanh bay ra bị bình nhỏ của anh chặn lại, sau đó tụ thành nửa bình dịch thuốc.
Anh rất hài lòng, cảm thấy dịch thuốc này đã đạt đến sự mong đợi của anh, lúc này anh mới gọi Lina vào.
Lina nãy giờ vẫn đứng bên ngoài, nghe thấy anh gọi bèn đi vào.
Ngô Bình cười nói: “Uống nó đi”.
Lina không do dự nhận lấy bình thuốc, ngửa đầu uống ngay.
Dịch thuốc đi xuống dạ dày biến thành một nguồn năng lượng kỳ lạ, nhanh chóng đi vào trong máu của cô ấy. Cơ thể cô ấy bỗng đứng thẳng người lên, cả người toát ra ánh sáng cực chói mắt.
Ngô Bình đỡ cô ấy nằm trên giường, quan sát sự thay đổi trong cơ thể cô ấy. Anh nhìn thấy năng lượng trong dịch thuốc dần dần thấm sâu vào người Lina, huyết mạch Hải Thần ngày càng rõ rệt.
Nửa tiếng sau, quanh người Lina tỏa ra hương thơm thoang thoảng, Ngô Bình ngửi được mùi này lại khí huyết dâng trào, anh cực kỳ ngạc nhiên, định đi ra ngoài.
Nhưng đúng lúc này, Lina bỗng túm lấy anh nói: “Tôi muốn…”
Ngô Bình đẩy tay cô ấy ra nói: “Nhịn một chút!”, sau đó quay đầu đi ra ngoài.
Thêm nửa tiếng trôi qua, anh lại đi vào. Lúc này trên một phần bề mặt da của Lina đã xuất hiện vảy, tóc cũng biến thành màu xanh đen, đôi mắt thành màu xanh vàng.
Cô ấy không còn tỏa ra mùi hương nữa, ngược lại để lộ ra sự uy nghiêm giống như thần uy của Hắc Thiên Thần, chỉ là yếu hơn nhiều.
Lina ngồi dậy, cô ấy nhìn Ngô Bình nói: “Tôi đã kích hoạt một vài ký ức rồi”.
Mắt Ngô Bình sáng lên: “Ò, cô kích hoạt ký ức huyết mạch?”
Đối với một sinh mệnh mạnh mẽ, ký ức của nó có thể được truyền lại cho các thế hệ tương lai qua huyết thống. Lina có thể kích hoạt ký ức huyết thống chứng tỏ là cô ấy đã có đủ huyết thống Hải Thần.
“Chúc mừng, cô cứ ở đây lĩnh hội đi, có việc gì gọi tôi”.
Lina gật đầu, sau đó chuyên tâm lĩnh hồi truyền thừa của Hải Thần.
Lúc này đã không còn sớm, Ngô Bình và Dương Mộ Bạch đã hẹn nhau đến nhà Diệp Thiên Tông trộm rượu. Trước tiên anh tìm Dương Mộ Bạch, hai người lầm bầm vài câu rồi biến mất vào bóng đêm.
Trong nhà của Diệp Thiên Tông, Ngô Bình và Dương Mộ Bạch lặng lẽ xuất hiện, đang định tìm hầm rượu thì nghe tiếng Diệp Thiên Tông: “Không cần tìm nữa, rượu đây này”.
Hóa ra Diệp Thiên Tông biết tiên tửu của mình tai vạ khó tránh nên bèn lấy tiên tửu ra chia sẻ với hai sư đệ, như thế ông ấy còn có thể uống được một chút. Nếu ông ấy giấu không đem ra, chắc chắn sẽ bị Ngô Bình trộm mất, như thế ông ấy không được thưởng thức một giọt.
Ngô Bình bật cười nói: “Sư huynh, anh nên như thế lâu rồi chứ”.
Dĩ nhiên là rượu ngon, ba anh em cùng mở rượu thưởng thức.
Sau khi uống một hớp rượu, Ngô Bình nói: “Đại sư huynh, em thấy khoảng thời gian này anh hấp thụ hồn lực Tiên Thiên, thần hồn đã đủ mạnh rồi, em thấy có thể đột phá cảnh giới Địa Tiên rồi”.
Diệp Thiên Tông thở dài: “Dù sao tuổi của anh cũng đã lớn, cứ cảm thấy không có lòng tin”.
Ngô Bình: “Tuổi của sư huynh có thể lớn như sư phụ sao? Mấy ngày nay em mở hai thần khiếu, một linh khiếu giúp sư huynh”.
Diệp Thiên Tông ngạc nhiên: “Sư đệ, em có thể kích hoạt thần khiếu giúp anh?”
Chương 775: Một trận đánh tơi bời
Ngô Bình bật cười: “Em tự có cách chứ. Nếu có thể khai thông năm linh khiếu là có thể cộng hưởng bằng linh khiếu; ba thần khiếu cũng có thể cộng hưởng bằng thần khiếu. Như thế thì sư huynh tấn công Địa Tiên Giới cũng nắm chắc hơn phần nào. Đến khi đó em sẽ truyền thêm cho sư huynh một bộ pháp môn Ngưng tụ nguyên thần”.
Sự khác biệt lớn nhất của địa tiên và nhân tiên nằm ở ở chỗ Địa Tiên có thể ngưng tụ nguyên thần. Nguyên thần là một loại năng lượng cao cấp hơn, có nó rồi mới được coi là “tiên nhân” thực thụ. Nhân tiên chỉ là một nửa tiên thôi.
Thực ra “võ hồn” mà Ngô Bình ngưng tụ được cũng có tác dụng tương tự như nguyên thần. Thế nên, sau này nếu anh thăng cấp lên địa tiên, quá trình sẽ vô cùng thuận lợi.
Diệp Thiên Tông mừng rỡ, ông ấy cảm khái: “Sư đệ, cậu đúng là phúc tinh của anh với Mộ Bạch, nào, bọn anh kính cậu!”
Ba vò rượu vào bụng, Ngô Bình chỉ vào hai vò tiên tửu mà nói: “Sư huynh, hai vò này em sẽ bảo quản giúp anh”.
Dương Mộ Bạch trợn mắt: “Sư đệ, hầm rượu nhà anh to lắm nhé, cứ để anh bảo quản”.
Ngô Bình phì cười: “Sư huynh, cất ở chỗ anh với cất ở chỗ em có khác gì nhau đâu?”
Dương Mộ Bạch không khỏi cười khổ, đúng thật, rượu của ông ấy gần như bị Ngô Bình khoắng sạch rồi, cất ở chỗ ông ấy với cất ở chỗ Ngô Bình chẳng khác gì nhau hết.
Khi rượu đã uống kha khá rồi, Diệp Thiên Tông mới cười bảo: “Hai vị sư đệ, có chuyện này chưa nói với các cậu, sáng nay anh đã xin từ chức với cấp trên, Thần Võ Ti ngày mai sẽ đổi đương gia”.
Ngô Bình giật mình: “Sư huynh, anh đang làm rất ổn mà, tại sao phải từ chức?”
Dương Mộ Bạch bật cười: “Không làm nữa thì thôi, như thế sau này sư huynh có thể chuyên tâm tu luyện, đợi khi thăng cấp lên địa tiên có thể tới Địa Tiên Giới cậy nhờ sư phụ”.
Ngô Binh đột nhiên hiểu ra điều gì đó, anh khẽ thở dài: “Sư huynh, là vì em sao?”
Diệp Thiên Tông mỉm cười: “Cũng không hẳn là vậy. Ba huynh đệ chúng ta đều là môn hạ của Đông Phật tiên sinh, đồng thời lần lượt chưởng quản Thiên Long, Thần Võ Ti và Tiên Cơ, cục diện như vậy rất dễ bị cấp trên kiêng dè. Thế nên, anh mới chủ động rời khỏi Thần Võ Ti”.
Ngô Bình chợt nhớ ra, trước đó Diệp Thiên Tông bảo mình tiếp nhận chức vụ của Long Thủ, xem ra ngay từ thời điểm đó ông ấy đã nghĩ xong cả rồi.
Thở dài một tiếng, anh nói: “Sư huynh hà tất phải làm vậy?”
Diệp Thiên Tông đáp: “Sư đệ à, thực ra mấy năm trở lại đây, họ đã cho người chuyển lời tới anh, hi vọng anh có thể lui xuống. Nhưng anh vẫn luôn mặt dày mày dạn chiếm giữ vị trí này. Hiện giờ sư đệ đã là Long Thủ của Thiên Long, quyền hành lớn hơn anh. Có cậu ở đó, anh không cần thiết phải tiếp tục ngồi trên vị trí này nữa”.
Ngô Bình nói: “Sư huynh vẫn suy nghĩ chu toàn hơn”.
Tối hôm đó, Ngô Bình hỗ trợ Diệp Thiên Tông khai thông được hai linh khiếu, lần lượt hấp thu Thuần Dương Tiên Lực và Ất Mộc Linh Lực. Nếu năm linh khiếu cùng được khai thông, linh khiếu cộng hưởng, Diệp Thiên Tông sẽ hưởng lợi rất nhiều.
Ngày hôm sau, Ngô Bình quay về nhà một chuyến. Qua một đêm lĩnh ngộ, Lina đã có sự thay đổi cực kỳ lớn. Cô ấy nói với Ngô Bình, kế thừa từ trong huyết mạch, cô ấy có được năng lực điều khiển dòng nước; đồng thời, một khi tiến vào đại dương, cô ấy sẽ trở nên mạnh mẽ vô song, thậm chí thi triển được vài môn thần thông rất đáng gờm.
Ngô Bình hết sức vui mừng, sau này nếu Lý Dư gặp phải kình địch ở biển, có thể nhờ Lina giúp đỡ.
Lina vô cùng cảm kích Ngô Bình, chuẩn bị cho anh hai mươi món điểm tâm làm bữa sáng, bao gồm tám món ăn phụ, hai món canh và đủ loại món ăn vặt thơm ngon khác.
Mấy ngày qua Ngô Mi ăn các món do Lina làm khiến khẩu vị cũng kén hơn, không chịu đụng đến thức ăn do người khác làm.
Dùng xong bữa sáng, Ngô Bình chạy tới Thần Võ Ti.
Hôm nay là ngày Diệp Thiên Tông chính thức bàn giao quyền lực cho đương gia mới, người làm sư đệ như anh tất nhiên phải có mặt.
Khi anh đến nơi, Dương Mộ Bạch đã ở đó rồi; ngoài ra thì các đệ tử khác như Lý Long Thần, Triệu Phương Ninh và Trần Nhược Tùng cũng tham dự.
Theo quy trình, Diệp Thiên Tông sẽ dùng thân phận của đương gia Thần Võ Ti nói vài câu với đương gia tân nhiệm, nội dung loanh quanh chỉ là cổ vũ người kia tiếp tục cống hiến cho đất nước, tiếp tục phát huy truyền thống tốt đẹp của Thần Võ Ti.
Sau đó, Diệp Thiên Tông sẽ chuyển giao “kiếm Thần Võ” đại diện cho quyền lực của Thần Võ Ti cho đương gia mới, tuyên bố chính thức rút lui khỏi Thần Võ Ti.
Trên quảng trường của Thần Võ Ti, tất cả mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ đợi đương gia mới đến nơi.
Ngô Bình hỏi: “Sư huynh, người mới đến là ai thế?”
Dương Mộ Bạch đáp: “Anh nghe ngóng được đối phương tên là Hoàng Phủ Hằng, đệ tử của thế gia võ học Hoàng phủ, tu vi đạt đến cảnh giới Võ Thần”.
Ngô Bình nhíu mày: “Gia tộc Hoàng Phủ?”
Dương Mộ Bạch đáp: “Gia tộc Hoàng Phủ thời gian này liên tục có động thái, dã tâm của họ không nhỏ đâu”.
Đúng lúc này, một chiếc xe xa hoa dừng lại trước quảng trường, hai người tùy tùng từ trên xe bước xuống, mở cửa xe, sau đó một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi mặc âu phục màu xám xuống xe, đi về phía Diệp Thiên Tông.
Diệp Thiên Tông đã làm xong tất cả công tác chuẩn bị, ông ấy ngồi trên một chiếc ghế, hai tay nâng “kiếm Thần Võ” và mỉm cười.
Người đàn ông mặc âu phục màu xám chính là Hoàng Phủ Hằng, hắn ta không có biểu cảm gì, sải bước về phía Diệp Thiên Tông.
Diệp Thiên Tông mỉm cười: “Hoàng Phủ huynh, hi vọng cậu có thể kế thừa…”
“Gia tộc Hoàng Phủ không cần kế thừa!”, nào ngờ Hoàng Phủ Hằng lạnh lùng đáp: “Diệp Thiên Tông, đưa kiếm Thần Võ cho tôi, ông có thể lui xuống rồi!”
Người tham gia nghi thức không khỏi chấn động, đương gia mới đến này không nể mặt Diệp Thiên Tông quá đấy?
Diệp Thiên Tông cũng sững sờ, dù thế nào ông ấy cũng không ngờ rằng người mới đến lại huênh hoang như vậy. Tuy rằng bầu không khí khá lúng túng, nhưng ông ấy không muốn sự việc trở nên khó coi, đành đứng dậy, chuẩn bị trao kiếm Thần Võ cho đối phương.
Ngô Bình, Dương Mộ Bạch và những người khác ở dưới sân khấu, trông ai cũng khó chịu. Dương Mộ Bạch xanh mặt, định xông lên trên đó nhưng bị Ngô Bình kéo lại.
“Sư huynh, nhìn em đây!”, Ngô Bình điềm tĩnh nói, sau đó sải bước đi lên.
Lúc này, Hoàng Phủ Hằng đang đi về phía Diệp Thiên Tông, định nhận lấy kiếm Thần Võ. Ngô Bình lao thẳng lên trên, hai người lập tức va vào nhau.
Một âm thanh trầm đục vang lên, Hoàng Phủ Hằng bị hất bay mười mấy mét, quần áo trên người hắn ta bị nổ tung hết, chỉ thoáng chốc đã trần như nhộng.
Hoàng Phủ Hằng vừa giật mình vừa giận dữ, hắn ta thét lên: “Quần áo!”
Một tên tùy tùng vội vàng cởi quần áo trên người cho Hoàng Phủ Hằng mặc.
Hoàng Phủ Hằng vừa mặc quần áo, Ngô Bình đã tức giận hùng hổ lao tới và mắng: “Mày không có mắt hả? Dám va phải tao, biết tao là ai không hả?”
Hoàng Phủ Hằng quát tháo: “Không cần biết mày là ai, mày chết chắc trong tay tao!”
“Chát!”
Ngô Bình vung tay tát lên mặt hắn ta, lạnh lùng hỏi: “Cỡ như mày ư?”
Nói rồi, nắm đấm của anh trút xuống cơ thể Hoàng Phủ Hằng như mưa. Hoàng Phủ Hằng là cao thủ cảnh giới Thần Võ của nhà Hoàng Phủ, nhưng đứng trước mặt Ngô Bình căn bản không đủ sức đáp trả!
Ngô Bình đánh nhau như đám du côn đầu phố, cứ ấn Hoàng Phủ Hằng xuống là đánh túi bụi, đánh đến mức mặt mũi hắn ta bầm tím, rụng cả răng cửa, hốc mắt đen thui, xương cốt trên người gãy mấy chục cái!
“To gan!”
Một tiếng gầm từ trong không trung vọng tới, bóng người từ trên lao xuống, khí thế rất chèn ép người khác.
Ngô Bình không cần nhìn cũng biết người này là địa tiên cảnh giới Thuần Dương. Anh không hề khiếp sợ, lập tức thi triển Thần Long Băng Thiên, vung nắm đấm qua đó.
“Đùng!”
Bóng người kia bị nắm đấm hất văng như con diều đứt dây, bay ra ngoài mấy trăm mét.
Ngô Bình cúi đầu, tiếp tục tẩn Hoàng Phủ Hằng.
Mấy phút sau, bóng người kia lại xuất hiện lần nữa nhưng không dám đến gần Ngô Bình, chỉ đứng cách xa hàng trăm mét rồi hô hào: “Dừng tay!”
“Hả? Thuốc biến đổi gen!”, Ngô Bình rất tò mò về thuốc biến đổi gen, bây giờ gặp đương nhiên anh phải lấy một ít về nghiên cứu.
Ngô Bình nhanh chóng đi vào một phòng thí nghiệm có thuốc biến đổi gen, khi cửa vừa mở, anh đã cất ngay 12 lọ còn nguyên vào trong nhẫn trữ đồ.
Đúng lúc này, có một bóng đen lướt tới, một cú đấm sượt qua. Ngô Bình nhanh chóng tung quyền đánh trả.
Uỳnh!
Một tiếng động mạnh vang lên, hai người tách nhau ra.
Ngô Bình ngạc nhiên vì người này rất mạnh.
Anh nhìn thì thấy đó là một người thanh niên châu Europa, lông tóc toàn thân đều có màu vàng, dáng người cao hơn hai mét, tay dài qua gối, mắt xanh.
Rõ ràng hắn cũng rất ngạc nhiên, vì hắn là cường giả đã dùng thuốc đột biến gen, đã thế còn tấn công Ngô Bình một cách bất ngờ mà vẫn không làm gì được anh.
Nước biển bẳ đầu tràn vào đây, Ngô Bình gẩy ngón tay, vơ tiếp các lọ thuốc vào trong nhẫn trữ đồ.
Người đàn ông tóc vàng nổi giận rồi hét lên, sau đó tiếp tục tấn công anh.
Ngô Bình cười lạnh nói: “Không biết thân biết phận”, nói rồi, anh thi triển Thần Long Băng Thiên.
Bụp!
Người đàn ông tóc vàng bị đánh bay mấy chục mét rồi ngã mạnh xuống một đống máy móc, sau đó há miệng hộc máu.
Thấy tuyệt kỹ của mình không đánh chết được hắn, Ngô Bình hơi ngạc nhiên, nhưng anh mặc kệ, sau đó vơ thêm các lọ thuốc đang trong quá trình nghiên cứu khác vào nhẫn trữ đồ, sau đó ra ngoài theo dòng nước chảy.
Ngô Bình nhanh chóng xông ra căn cứ đáy biển rồi ngoi lên mặt nước. Nhân Bì nhả Linh Xà ra, sau đó hai người cùng ngồi trên Nhân Bì rồi rời khỏi nơi đó.
Linh Xà đã hôn mê, Ngô Bình cho anh ta uống ít thuốc rồi truyền ít Thuần Dương Tiên Lực vào.
Cứ thế, khi Nhân Bì bay về tổng bộ Thiên Long thì Linh Xà đã dần tỉnh táo lại. Anh ta mở mắt thì phát hiện mình đang đứt trên nóc nhà, đối diện với một người thanh niên xa lạ.
Anh ta cảnh giác hỏi: “Cậu là ai?”
Ngô Bình cười đáp: “Linh Xà, anh đừng sợ, tôi là Ngô Bình - thủ lĩnh mới của Thiên Long. Chúng ta đang ở tổng bộ, anh an toàn rồi”.
Linh Xà vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: “Chúng ta về nước rồi ư? Là cậu cứu tôi à?”
Ngô Bình gật đầu: “Anh bị hôn mê, tôi vừa cứu anh, giờ anh thấy sao rồi?”
Linh Xà: “Tôi ổn, không ngờ tôi còn sống để về nước”.
Ngô Bình: “Linh Xà, anh là quốc bảo rồi đấy, xuống dưới nghỉ ngơi thôi”.
Nói rồi, Ngô Bình dẫn Linh Xà xuống một căn phòng của tổng bộ, sau đó kiểm tra cơ thể anh ta. Sau khi xác định không có vấn đề gì thì mới gọi thành viên của tổng bộ tới.
Thấy Linh Xà an toàn trở về, ai nấy đều kinh ngạc rồi tỏ vẻ khó tin.
Trịnh Hoài: “Thủ lĩnh, cậu làm thế nào vậy”.
Ngô Bình: “Cái đó không quan trọng, mau báo cho cấp trên là Linh Xà đã được cứu, để họ cho người đến đây”.
Bây giờ, Linh Xà đang cảm thấy rất ổn, gặp đại nạn mà vẫn qua khỏi, anh ta rất biết ơn Ngô Bình: “Thủ lĩnh, cảm ơn cậu”.
Ngô Bình cười nói: “Anh là anh hùng của dân tộc, dù thế nào thì đất nước cũng phải cứu anh về”.
Sau đó, anh hỏi tiếp: “Linh Xà, anh nằm vùng ở đó nhiều năm, có biết kỹ thuật đột biến gen của Mễ Quốc phát triển thế nào rồi không?”
Mắt Linh Xà ánh lên vẻ lo lắng: “Bây giờ, Mễ Quốc có thể chiết xuất gen từ hài cốt của các thần linh thời viễn cổ, sau đó cho vào trong gen của con người hiện đại. Đó chính là kế hoạch Tạo Thần của họ! Dù khả năng thành công còn thấp, nhưng đã có trường hợp thành công rồi! Những người có gen của thần linh đều mạnh lắm”.
Ngô Bình cau mày: “Cho gen của thần linh vào cơ thể con người hiện đại ư?”
Linh Xà: “Ban đầu tôi cũng thấy rất bất khả thi, nhưng họ vẫn làm được!”
Hai người vừa trò chuyện được một lát thì có một tốp người đi vào, một người trong số đó nói với Ngô Bình: “Thủ lĩnh Ngô, tôi là Phí La của Tiên Viễn, xin lỗi cho tôi mượn nơi này để nói chuyện với Linh Xà một lúc”.
Ngô Bình: “Được”, sau đó anh cùng những người khác đi ra ngoài.
Ra ngoài rồi, Trịnh Hoài cười lạnh nói: “Người của Tiên Viện ngông thế không biết, họ không nghĩ nếu không nhờ thủ lĩnh thì họ có gặp được Linh Xà không à?”
Trần Tố: “Hậu thuẫn cho họ là các thế lực lớn thuộc Địa Tiên Giới đấy, nhịn chút đi”.
Thấy thế, Ngô Bình hỏi: “Mình cứ làm tốt việc của mình, còn đâu kệ họ”.
Trịnh Hoài nói: “Vâng”.
Ngô Bình đi tới nơi ở của thủ lĩnh, đó là một căn nhà độc lập. Phía Bắc là một ngôi nhà nhỏ năm tầng, đằng trước có vườn hoa, cảnh vật khá đẹp.
Không lâu sau, Diệp Thiên Tông và Dương Mộ Bạch đã tới, họ mới nhận được tin Ngô Bình được bổ nhiệm làm thủ lĩnh.
“Sư đệ, chúc mừng nhé”, Diệp Thiên Tông rất vui.
Ngô Bình: “Sư huynh, em làm thêm chức này chắc sẽ bận lắm”.
Diệp Thiên Tông: “Mới lên ai chẳng thế, thêm một thời gian nữa thì mình chỉ đạo cho cấp dưới làm thôi. Trừ khi có việc quan trọng thì mới phải đích thân làm”.
Ngô Bình: “Sư huynh nói phải”.
Diệp Thiên Tông: “Bọn anh tới một là để chúc mừng cậu, hai là muốn báo cho cậu biết một tin, sư phụ gửi lời nhắn”.
Ngô Bình sáng mắt lên: “Sư phụ gửi lời nhắn ạ?”
Diệp Thiên Tông gật đầu: “Sư phụ bảo sắp tới sẽ rời Địa Tiên Giới rồi gặp chúng ta”.
Ngô Bình mừng rỡ: “Tốt quá! Em còn định đến Địa Tiên Giới tìm người đây”.
Dương Mộ Bạch đưa thẻ bài màu đen cho Ngô Bình rồi nói: “Sư phụ nhờ người gửi cho cậu đấy, nếu cậu đến Địa Tiên Giới thì dùng nó để liên lạc với người”.
Ngô Bình cầm lấy xem thì biết nó là một loại pháp khí đơn giản có tên bùa truyền tin. Khi sử dụng, chỉ cần truyền thần niệm vào là có thể liên lạc được với người có thứ tương tự. Tác dụng của nó tương tự như điện thoại di động nên rất tiện.
Anh cười nói: “Xem ra sư phụ biết em định đến đó rồi”.
Diệp Thiên Tông: “Sư đệ, giờ cậu là thủ lĩnh của Thiên Long rồi, sau này làm gì cũng phải để ý”.
Ngô Bình: “Em nhớ rồi”.
Dương Mộ Bạch: “À, anh đã bảo Diệp Huyền đón gia đình cậu đến nhà anh. Anh ở đó lâu rồi, cảnh vật được lắm, sau này nhà cậu cứ sống ở đó”.
Ngô Bình cười nói: “Cảm ơn nhị sư huynh”.
Dương Mộ Bạch: “Đừng khách sáo, sau này cần gì thì cứ bảo với anh”.
Ngô Bình: “Sư huynh, anh còn rượu không?”
Dương Mộ Bạch giật mí mắt rồi nói: “Hết rồi, hết nhẵn rồi”.
Kho rượu quý của ông ấy đã bị Ngô Bình cuỗm hết, đến giờ ông ấy vẫn chưa hết đau lòng.
Ngô Bình cười nói: “Kiểu này là vẫn còn, hôm nào em đến tìm nhé”.
Dương Mộ Bạch câm nín: “Sư đệ, đại sư huynh có nhiều rượu quý lắm, nửa đêm anh đi ăn trộm thì bị anh ấy tẩn cho một trận”.
Diệp Thiên Tông giật mình rồi căng thẳng nói: “Này, nói lung tung gì đấy, rượu quý đâu ra?”
Chương 772: Quy tắc hàng đầu của Thiên Long
Ngô Bình thấy vẻ mặt Diệp Thiên Tông căng thẳng liền cười nói: “Đại sư huynh, tối nay em đến tìm anh, chúng ta không say không về”.
Diệp Thiên Tông đưa tay lên nhìn đồng hồ rồi nghiêm túc nói: “Sư đệ, tối nay sư huynh có nhiệm vụ quan trọng, không đi với mọi người được rồi”.
Sau đó ông ấy lại nghiêm nghị nhìn Dương Mộ Bạch: “Nhị đệ, tối nay cậu thay anh uống rượu với sư đệ, huynh đi trước đây”.
Dương Mộ Bạch thấy Diệp Thiên Tông như thể bỏ chạy thì cười to haha, nói: “Anh nói đại sư huynh keo kiệt mà, giờ thì bị anh nói trúng rồi chứ gì?”
Ngô Bình cười nói: “Sư huynh, tối nay chúng ta lén đi trộm rượu không?”
Mắt Dương Mộ Bạch sáng lên, ông ấy nói: “Được, đại sư huynh keo kiệt quá, anh ấy xúi giục cậu uống hết rượu của anh thì anh cũng không để cho anh ấy được yên thân, tối nay chúng ta sẽ đi trộm sạch rượu của anh ấy”.
Ngô Bình tiễn Dương Mộ Bạch đi khỏi rồi tiếp tục công việc của Thiên Long.
Lúc này Ngô Chấn Đông đang dắt Trương Lệ đi mua sắm ở siêu thị, trước khi ông ấy sống lại, tài sản của chưa từng vượt con số một triệu, giờ có tiền rồi nên ông ấy rất muốn mua chút gì đó cho vợ mình.
Hai vợ chồng muốn sống trong thế giới lãng mạn của hai người nên đã đi du lịch theo tour, tour này mỗi người đóng sáu trăm sáu thì có thể đi thăm thú mười ba điểm du lịch nổi tiếng ở Thiên Kinh.
Lúc này, xe du lịch chạy vào một trung tâm mua sắm bán đồ ngọc quy mô lớn, bên trong chủ yếu bán đồ ngọc và các loại đồ thủ công mỹ nghệ. Kiểu đưa du khách đến trung tâm mua sắm sau đó ăn hoa hồng rất thường gặp trong nước, phần lớn du khách đều không để bụng, dù gì thì họ cũng có nhu cầu mua sắm.
May ở chỗ là dẫn đoàn của vợ chồng Ngô Chấn Đông không ép buộc họ mua sắm. Hai người họ đến trước một quầy bán hàng trong trung tâm bán đồ ngọc, quầy hàng bày đầy những chiếc vòng ngọc xinh xắn.
Mắt Ngô Chấn Đông sáng lên, ông ấy vươn tay ra cầm một chiếc vòng ngọc lên mà không hề để ý thấy trên chiếc vòng đó có cột một sợi tóc dài, đầu kia của sợi tóc được cột với một chiếc vòng ngọc khác.
Thế là lúc ông ấy cầm chiếc vòng ngọc lên thì sợi tóc liền kéo theo chiếc vòng ngọc kia, làm nó rơi xuống đất.
Tiếng vỡ vang lên thánh thót, chiếc vòng ngọc vỡ ra thành mười mấy khúc.
Một người phụ nữ trung niên đứng phía sau quầy hàng, bà ta lập tức thét lên, chạy ra ngoài, nhặt chiếc vòng bị vỡ dưới đất lên rồi giận dữ nói: “ y dà, sao các người lại bất cẩn thế, chiếc vòng ngọc này của tôi đắt lắm đó”.
Trương Lệ không hề căng thẳng, bà nói: “Xin lỗi bà chủ, chiếc vòng này bao nhiêu tiền để chúng tôi đền”.
Bà chủ thấy họ dễ dãi nên đảo mắt, nói: “Chiếc vòng ngọc này được mài từ phỉ thúy băng thượng đẳng, trị giá ba triệu”.
Trương Lệ chau mày, từ sau khi điều kiện kinh tế gia đình được cải thiện, bà đã mua khá nhiều châu báu, hơn nữa Đường Tử Di làm buôn bán phỉ thúy, đã tặng bà tổng cộng mười mấy thứ linh tinh được làm từ phỉ thúy cực phẩm, đương nhiên bà có thể phân biệt được chất liệu của chiếc vòng ngọc này, nhất định không phải là phỉ thúy tốt.
Bà liếc nhìn mảnh vỡ phỉ thúy rồi nói: “Bà chủ, chúng tôi sẽ đền đủ số cần đền, nhưng chiếc vòng tay này của cô chắc không đáng ba triệu, nó không phải băng phỉ thúy mà là hiện xanh thôi, tạp chất bên trong nhiều, hơn nữa độ sáng bóng kém, chiếc vòng tay này nhiều nhất chỉ đáng ba trăm thôi”.
Bà chủ thấy Trương Lệ là người trong ngành thì lạnh lùng nói: “Vòng ngọc của tôi bán giá đó đấy, bà làm vỡ thì phải đền theo giá đó”.
Ngô Chấn Đông là người nóng tính, ông ấy nói: “Cô như thế chẳng phải đang gài bẫy người khác sao? Món đồ chỉ đáng giá mấy trăm đồng mà cô đòi chúng tôi đền mấy triệu, làm gì có lý đó”.
Người phụ nữ trung niên cười lạnh: “Tôi thấy ông thật thà mới cố tình nói món đồ hơn chục triệu có giá ba triệu, nếu như các người đã không biết tốt xấu, vậy được, giá của chiếc vòng ngọc này là mười triệu, không trả đủ thì đừng mong đi khỏi đây”.
“Gì cơ? Mười triệu? Sao cô không đi cướp đi”, Ngô Chấn Đông giận dữ.
Dù gì thì Trương Lệ cũng là người hiểu biết, bà biết năng lực của con trai mình, người thông minh không chịu thiệt trước mắt, bà nhìn người phụ nữ trung niên, hỏi: “Cô muốn chúng tôi đền mười triệu thật sao?”
Người phụ nữ trung niên cười lạnh lùng: “Không sai, mười triệu, không được thiếu đồng nào”.
Người phụ nữ đó rất tinh mắt, bà ta vừa nhìn là đã thấy chiếc vòng ngọc Trương Lệ đang đeo, đấy là Lục Đế Vương Băng thật sự, người đeo loại vòng tay này nhất định giàu có. Vì vậy, bà ta đã tăng giá từ hai trăm lên ba triệu, sau cùng là mười triệu.
Bà ta làm mưa làm gió ở đây quen rồi, chồng bà ta là một tay giang hồ có tiếng, quen biết rất nhiều nhân vật lớn, vì vậy ai cũng dám lừa. Kiểu người như Trương Lệ và Ngô Chấn Đông vừa nhìn là biết người thật thà, bà ta thích nhất là lừa mấy du khách vừa thật thà vừa giàu có thế này.
Công ty của Trương Lệ có tài sản lên đến mấy nghìn tỷ, đương nhiên bà không xem mười triệu đáng là bao. Bà thấy đối phương ngông cuồng như vậy thì đưa một tấm chi phiếu qua, nói: “Đây là chi phiếu mười triệu, có thể đổi tiền ở tất cả các ngân hàng lớn trong nước”.
Người phụ nữ trung niên ngây ra, vậy là đưa mười triệu sao? Bà ta vốn tưởng đâu đối phương sẽ tranh cãi, sau đó trả được hai ba triệu là ngon lắm rồi, ai ngờ lại đưa cho bà ta mười triệu mà không thèm chớp mắt.
Bà ta vội cầm lấy chi phiếu rồi đưa cho người đàn ông trung niên phía sau kiểm tra. Người đó xem qua rồi gật đầu, nói: “Chi phiếu không có vấn đề gì, để tôi gọi điện kiểm tra thêm lần nữa”.
Ngô Chấn Đông không ngờ Trương Lệ lại trả tiền nên vừa tức vừa nóng ruột, nhưng đã bị Trương Lệ bấm tay, rồi gật nhẹ đầu.
Ngô Chấn Đông cả đời nghe lời vợ, chỉ đành nén cơn giận xuống.
Sau khi chắc chắn chi phí không sai thì người phụ nữ trung niên đó mới cười nói: “Xem như các người biết điều, tôi nhắc nhở các người, chồng tôi là nhân vật lớn, sau khi các người quay về đừng nghĩ đến việc sinh sự, nếu các người sinh sự thì chồng tôi sẽ có cách trị các người”.
Trương Lệ bình thản đáp: “Chúng tôi hiểu, của đi thay người”.
Bà nói xong thì kéo Ngô Chấn Đông ra ngoài.
Ngô Chấn Đông ra khỏi trung tâm mua sắm thì không kiềm được, nói: “Bà xã, sao lại trả tiền?”
Trương Lệ nói: “ Chúng ta chưa nắm rõ tình hình ở đây lại ở trên địa bàn của người ta, nếu cãi nhau thì người chịu thiệt sẽ là chúng ta. Hơn nữa những chuyện thế này, tốt nhất nên để Tiểu Bắc xử lý”.
Bà nói xong thì gọi điện cho Ngô Bình.
Ngô Bình đang xem tài liệu của Thiên Long, khi nhận được điện thoại của Trương Lệ thì cười nói: “Mẹ, tìm con có việc gì không?”
Trương Lệ nói: “Cũng không có chuyện gì lớn”. Sau đó kể lại đầu đuôi sự việc.
Ngô Bình nghe xong thì vừa giận vừa kinh ngạc: “Có người tham lam đến vậy sao? Bố mẹ ở yên đó, con đến ngay”.
Anh tắt máy thì lập tức điều trực thăng bay đến trung tâm mua sắm đó.
Hoa Giải Ngữ thấy anh vội vàng đi ra ngoài thì liền chạy theo hỏi: “Long chủ, đã có chuyện gì xảy ra vậy ạ?”
Ngô Bình lạnh lùng đáp: “Bố mẹ tôi bị người ta gài, lừa mất mười triệu, tôi phải qua đó xử lý”.
Hoa Giải Ngữ nói với ánh mắt giận dữ: “Gan lớn thật đấy, dám lừa bố mẹ của Long chủ, nhất định không thể bỏ qua cho bọn họ”.
Cô ấy lập tức nhấn điện thoại, tiếp đó, hơn một nghìn chiến sĩ mặc đồ chiến đấu đặc chủng xông đến, tập hợp trước quảng trường tổng bộ Thiên Long.
Ngô Bình thấy nhiều người xuất hiện như vậy thì ngây ra rồi hỏi Hoa Giải Ngữ: “Cô đang làm gì thế?”
Hoa Giải Ngữ nghiêm túc nói: “Long chủ, theo quy tắc thứ nhất của Thiên Long, một khi Long chủ và người nhà của Long chủ bị uy hiếp, tôi sẽ có quyền khởi động kế hoạch A, ứng cứu Long chủ và người nhà của Long chủ”.
Ngô Bình nhìn hơn một nghìn người mà cạn lời: “Tôi chỉ đến dạy dỗ một tên lưu manh thôi, cô điều động một nghìn tinh binh thế này, cô bị điên rồi à?”
Hoa Giải Ngữ vẫn rất cố chấp: “Long chủ, thuộc hạ chỉ làm việc theo quy định”.
Chương 773: Long Vệ
Ngô Bình xua tay: “Được rồi, nhanh lên một chút”.
Không lâu sau mười lăm chiếc máy bay vận tải vũ trang đa chức năng kèm có máy nâng hạ cất cánh. Ngô Bình chưa từng nhìn thấy máy bay vận tải này, anh có cảm giác như “Khoa học kỹ thuật của ngoài hành tinh”, cực kỳ ngầu.
Ngô Bình ngồi vào một chiếc máy bay, qua cửa sổ anh nhìn thấy phía sau còn có mười chiếc trực thăng vũ trang liên tục cất cánh bay theo phía sau.
Khoảng cách năm mươi cây số, máy bay vận tải mất chưa đến mười phút đã đến.
Bầu trời trung tâm thương mại bỗng vang lên tiếng gầm của máy bay, không ít người đều ra ngoài xem thử.
“Đệch! Nhiều máy bay thế!”, nhìn thấy cảnh tượng trên bầu trời, mọi người đều ngạc nhiên đến ngây ngốc.
“Đây là máy bay gì thế? Ngầu hơn cả trên phim”, một thiếu niên lớn tiếng nói.
“Má ơi, mấy mươi chiếc máy bay, đây là có nhân vật tầm cỡ nào sắp xuất hiện sao?”
Máy bay liên tục đáp xuống xung quanh, một ngàn chiến sĩ đặc chủng nhanh chóng tập hợp tại quảng trường, sau đó đứng thành mấy hàng.
Một người đàn ông trung niên bước đến nói mấy câu, sau đó lại chạy bước nhỏ đến trước mặt Ngô Bình vừa xuống máy bay: “Long chủ, xin ra lệnh”.
Ngô Bình nói: “Các anh đợi ở ngoài đi”.
Hoa Giải Ngữ nói: “Long chủ, anh không thể đi một mình, ít nhất cũng dẫn theo long vệ”.
Long Vệ là đội cảnh vệ chuyên bảo vệ Long chủ, là binh vương được chọn lọc cẩn thận từ đội quân mấy triệu người trong nhiều năm. Long vệ chỉ có hai mươi người nhưng sức chiến đấu của mỗi người đều cực kỳ mạnh.
Cô ấy nói rồi, hai mươi người đàn ông mặc quần áo nịt màu đen, thắt lưng đeo bội đao bước đến, cung kính nói: “Long chủ”.
Ngô Bình nhìn họ, cảm thấy thành viên của long vệ này cũng có tinh thần bèn nói: “Ừ, đi theo tôi đi”.
Một hàng người đi đến lối ra vào, Ngô Chấn Đông và Trương Lệ đã ở đó. Hai người cũng bị trận thế rầm rộ này làm cho kinh ngạc, nhưng khi nhìn thấy người đến là con trai, vợ chồng hai người lại nhìn nhau.
“Tiểu Bình!”, Ngô Chấn Đông nhanh chóng bước đến.
Ngô Bình: “Bố, kẻ tống tiền hai người ở đâu?”
Ngô Chấn Đông nói: “Ở bên trong, lúc đầu đòi ba triệu tệ, sau đó lại tăng lên mười triệu tệ, còn nói chồng bà ta là một người rất lợi hại, chúng ta không chọc vào nổi”.
Ngô Bình cười nhạo: “Con chỉ sợ người ta không hung dữ thôi, càng hung dữ độc ác, chuyện này càng thú vị”.
Cách đó không xa, một người đàn ông trung niên nhìn thấy cảnh tượng này bỗng khiếp sợ đến mức hai chân mềm nhũn, suýt nữa ngã xuống đất. Ông ta vội chạy về, hóa ra đây chính người người kiểm tra chi phiếu trước đó.
Ông ta chạy đến trước quầy, thở hổn hển nói: “Mau mau… mau đi thôi”.
Người phụ nữ trung niên đang gọi điện thoại cho người đàn ông của bà ta, khoe khoang bà ta vừa kiếm được chi phiếu mười triệu. Nhìn thấy đồng bọn chạy đến, bà ta khó hiểu hỏi: “Ông Tào, nói chuyện đàng hoàng, sao thế?”
Ông Tào gấp đến mức giậm chân: “Đi đi… đi mau! Cặp vợ chồng lúc nãy đã gọi người đến rồi”.
Nghe thế người phụ nữ trung niên không lo sợ gì, ngược lại còn cười nhạo nói: “Gọi người? Họ không biết người đàn ông của tôi lợi hại thế nào đâu, nếu biết đến danh hiệu “Báo hai đầu”…”
Mới vừa nói được một nửa, người phụ nữ há hốc miệng, vì bà ta nhìn thấy đôi vợ chồng lúc nãy quay trở về, đi theo phía sau họ là một thanh niên, khí thế cực kỳ mạnh. Cả đời bà ta cũng chưa từng thấy. Hơn nữa còn có hai mươi người đi theo phía sau anh, họ toát ra khí thế cứng rắn, cách hơn một trăm mét mà vẫn khiến bà ta cảm thấy nghẹt thở.
Ngô Bình nhanh chóng đi đến, Ngô Chấn Đông chỉ vào người phụ nữ nói: “Tiểu Bình, là bà ta lừa gạt mười triệu của bố”.
Ngô Bình gật đầu, anh nhìn người phụ nữ này.
Người phụ nữ bị anh nhìn chằm chằm như thế thì run rẩy, sau đó ngã xuống đất.
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Tôi nghe nói chồng bà là người có thế lực, bà gọi ông ta đến đây, tôi muốn xem ông ta lợi hại thế nào’.
Người phụ nữ không ngốc, bà ta có thể nhìn ra Ngô Bình là một nhân vật tầm cờ, vội nói: “Xin… xin lỗi! Tôi sai rồi, tôi trả mười triệu tệ này lại cho cậu”.
Hai tay bà ta giao lại chi phiếu trên bàn, sắc mặt trắng bệch.
Hoa Giải Ngữ lạnh lùng nói: “Dám tống tiền bố mẹ của chiến sĩ quốc gia, bà đã phạm vào tội chết”.
Lời này không phải để hù dọa đối phương. Ở Viêm Long, chiến sĩ quốc gia là vũ khí quan trọng của cả nước, trụ cột của cả nước, có ai dám gây bất lợi với quốc sĩ và người nhà của quốc sĩ, dù đối phương có thân phận gì, Thiên Long cũng đều có quyền giết tại chỗ.
Người phụ nữ sắp khóc đến nơi, bà ta run giọng nói: “Tôi sai rồi, tôi sai thật rồi”.
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Gọi cho chồng bà bảo ông ta đến đây”.
Bây giờ người phụ nữ rất hoang mang lo sợ, chỉ đành gọi cho chồng mình.
Đầu bên kia điện thoại nghe bên này xảy ra chuyện lập tức chạy đến trung tâm thương mại. Ông ta đang dàn dựng cảnh tượng lừa gạt ở nơi khác, cách đó không xa.
Mười mấy phút sau, một người đàn ông cục cằn thô lỗ dẫn theo mười mấy tên lái xe chạy vào. Nhưng vừa xuống xe đã ngây người, chỉ thấy có hàng nghìn chiến sĩ mặc đồ vũ trang đứng trên bãi đất trống, và trên đầu mấy chục chiếc máy bay nữa.
Người đàn ông giật khóe miệng, cảm thấy có điều không lành, vội vàng đi đến trước quầy hàng của nhà. Sau đó ông ta nhìn thấy vợ mình đang ngồi bệt dưới đất, sắc mặt tái nhợt liên tục lau nước mắt.
Ngô Bình cũng nhìn thấy người đến, anh lạnh nhạt hỏi: “Ông là chồng bà ta?”
Người đàn ông hắng giọng, ông ta biết chuyện lớn không lành nhưng vẫn nói: “Anh bạn, tôi là Ngụy Báo, người giang hồ gọi là Báo hai đầu…”.
“Bốp!”
Đội trưởng long vệ bước đến đánh vào ông ta một cú khiến Báo hai đầu ngã nhào xuống đất. Ngụy Báo bị đánh răng rơi hết một nửa, đầu kêu ong ong, cả người ngây ngốc.
Đội trưởng long vệ lạnh lùng nói: “Thứ rác rưởi như ông mà cũng xứng gọi bạn gọi bè với Long chủ của bọn tôi à?”
Ngụy Báo run rẩy như đầu óc vẫn rất tỉnh táo, ông ta lập tức run giọng nói: “Xin lỗi, vợ tôi có mắt như mù, mong bỏ qua cho chúng tôi”.
“Vô lễ với người nhà quốc sĩ thì sẽ xử theo luật”.
Một tiếng “keng” vang lên, đội trưởng long vệ đã rút bội đao ra, sau đó nhìn Ngô Bình, chỉ cần Ngô Bình gật đầu, anh ta giết hai người này ngay.
Ngô Bình xua tay, đội trưởng long vệ thu đao lại, cung kính đứng sang một bên.
Ngô Bình nhìn người đàn ông nói: “Tôi hỏi ông, mấy năm nay ông đã gạt bao nhiêu người, lừa bao nhiêu tiền rồi?”
Ngụy Báo đã sợ đến mức tè ra quần, ông ta run giọng nói: “Thưa cậu, mấy năm nay tôi đã gạt hơn một trăm người, lừa khoảng ba bốn mươi triệu tệ”.
Ngô Bình: “Vốn dĩ tôi nên cho ông chết, thế nhưng ông trời có mắt đấy, tôi cho ông một cơ hội sống. Ông nghe cho kỹ, tôi muốn ông trả lại hết số tiền ông đã gạt cho những người bị hại trong vòng một năm. Nếu thiếu một phân tiền hay trả thiếu một người, ông không giấu được tôi đâu, đến lúc đó tôi ra lệnh một tiếng, ông chắc chắn sẽ rơi đầu”.
Đứng trước khí thế của Ngô Bình, Ngụy Báo có cảm giác đang đứng trước quỷ thần, ông ta cực kỳ sợ hãi, khóc nói: “Nhất định, nhất định”.
Ngô Bình nói với Hoa Giải Ngữ: “Cho người giám sát, nếu ông ta không làm được thì giết”.
Hoa Giải Ngữ nói: “Vâng!”
Giải quyết xong chuyện này, Ngô Bình dẫn bố mẹ ra khỏi trung tâm thương mại, anh hỏi: “Bố, bố mẹ còn đi du lịch không?”
Ngô Chấn Đông cười khổ: “Không đi nữa. Con bày trận thế nào cũng dọa người quá đấy, bố mẹ vẫn nên về nhà thì hơn”.
Ngô Bình: “Bố mẹ, hay là đến chỗ con làm việc đi dạo, phong cảnh bên đó cũng khá đẹp”.
Ngô Chấn Đông nói: “Vậy cũng được, bố cũng muốn xem thử nơi làm việc của con trai mình thế nào”.
Thế là cả nhà lên máy bay quay về trụ sở Thiên Long.
Về đến Thiên Long, Ngô Bình bảo Hoa Giải Ngữ dẫn bố mẹ đi dạo ở các điểm có phong cảnh đẹp. Trụ sở thiên Long dựa núi giáp sông, diện tích rất lớn, phong cảnh bên trong đẹp và nhiều hơn các danh lam thắng cảnh, Ngô Chấn Đông và Trương Lệ rất thích nơi này.
Đi đến cạnh đài phun nước, Ngô Chấn Đông nhỏ giọng hỏi: “Cháu gái, có phải con trai tôi làm quan chức không?”
Hoa Giải Ngữ cười nói: “Bác Ngô nói thế cũng không sai”.
Chương 774: Huyết mạch Hải Thần
Ngô Chấn Đông rất tò mò: “Cháu gái gái, con trai tôi làm chức gì thế?”
Hoa Giải Ngữ nói: “Dưới trướng của Long chủ có bảy tám nghìn người, cấp bậc chính thức của anh ấy cao hơn chủ tịch tỉnh một chút”.
Ngô Chấn Đông cực kỳ ngạc nhiên: “Còn cao hơn chủ tịch tỉnh à?”
Hoa Giải Ngữ nói: “Vâng”.
Ngô Chấn Đông “chậc chậc” vài tiếng khen ngợi: “Tiểu Bình đúng là có tiền đồ”.
Ở một bên khác, Ngô Bình đang nghiên cứu loại thuốc di truyền được đem về từ dưới đáy biển, anh lấy một lọ thuốc có nhãn “SSS” để quan sát dược tính của nó. Anh phát hiện thuốc này có hoạt tính rất mạnh, có thể tiến hóa gen người đến một hướng đặc biệt nào đó.
Dĩ nhiên tác dụng phụ của loại thuốc di truyền này cũng rất mạnh, người bình thường uống nó xác suất cao sẽ bị vỡ gen mà chết. Nhưng nếu thể chất của một người đủ mạnh, tác dụng phụ này không đáng kể.
Anh kích hoạt năng lực nhìn thấu vạn vật để phân tích dược tính trong thuốc di truyền, nhận ra anh có thể lấy đa phần hoạt tính trong dược liệu, chỉ có một loại dược tính kỳ quái nhất là thứ mà anh chưa từng thấy.
Anh nghĩ dược tính này hình như rất quen thuộc, thế là bèn mấy một viên đá năm màu, dị biến thạch. Dị biến thạch này là viên đá anh lấy được từ chỗ Oda Tamura, có tất cả bảy viên.
“Loại dược tính này rất giống với năng lượng trong dị biến thạch”, anh lẩm bẩm: “Chắc có thể dùng dị biến thạch để chế ra thuốc di truyền này”.
Sau đó anh lại nghiên cứu thuốc di truyền khác, có cấp S, cấp SS, sau đó lại phát hiện trong mỗi loại thuốc di truyền đều có dược tính của dị biến thạch, khác nhau ở chỗ liều lượng ít nhiều và dược tính cao thấp.
Cùng là thuốc di truyền cấp SS, hiệu quả có lẽ sẽ khác nhau hoàn toàn, một loại tăng tốc độ phản ứng thần kinh, một loại khác có lẽ là nâng cao khả năng phòng ngự.
Ngoài thuốc di truyền, anh còn lấy một ít tễ thuốc, là sương khói màu vàng tím. Ngô Bình quan sát một hồi thì nhận ra sương khói này là đoạn gen được lấy từ trong xương của Thần linh.
Có năm loại tễ thuốc giống nhau, lần lượt được thể hiện ở trạng thái khác nhau, có loại ở dạng sương, có loại là dạng quang, có loại là ngọn lửa.
“Những đoạn gen này mạnh quá, người bình thường chắc chắn không thể chịu được”, anh lẩm bẩm nói.
Nói rồi anh nghĩ đến gì đó, bố mình là Linh Minh Thánh Thể, thể chất siêu phàm Nhập Thánh, hoàn toàn có thể thích ứng với đoạn gen này.
Vừa nghĩ thế, anh lại vội lắc đầu: “Không được, vẫn có rủi ro. Đợi sau khi trình độ luyện thuốc của mình tăng lên, có thể luyện thành “thần dược”, lúc đó hẵng cho bố uống cũng không muộn”.
Lúc này Lina bưng một bát canh đến, lúc cô ấy nhìn thấy có một cái bình màu xanh trước mặt Ngô Bình và năng lượng của mẫu thử, đôi mắt xinh đẹp sáng lên.
“Đây là cái gì? Tôi cảm thấy nó rất thân thuộc”.
Ngô Bình ngạc nhiên, cầm cái bình nhỏ đó lên, trong bình có một giọt thuốc màu xanh. Anh nhìn Lina rồi lại nhìn chất lỏng trong bình, xác định trong huyết mạch của Lina cũng có năng lượng tương tự, chỉ là năng lượng trong người cô ấy vô cùng nhỏ.
“Lina, huyết thống của cô từ đâu mà ra, cô biết rõ không?”, anh hỏi.
Lina nói: “Năm mẹ tôi mười lăm tuổi đã sinh ra tôi, tôi vừa được sinh ra thì bà ấy đã qua đời. Không ai biết bố tôi là ai, người ở đó nói bố tôi là quái vật biển nhưng tôi không tin”.
Ngô Bình gật đầu: “Bố cô có dòng máu của Hải Thần, có thể đã di truyền lại nó cho cô. Chỉ là huyết mạch Hải Thần trong người cô quá mỏng manh, nó không chỉ không đem lại lợi ích cho cô mà ngược lại còn làm cô lang thang đầu đường xó chợ, bị người ta bán đi bán lại”.
Lina nhìn thuốc nước: “Anh có thể đưa nó cho tôi không?”
Ngô Bình: “Năng lượng của nó quá mạnh, cô chưa chắc có thể chịu được. Thế này đi, tôi sẽ điều phối thêm vài loại thuốc vào để cô có thể dễ dàng hấp thụ dược lực của nó”.
Lina quỳ xuống đất: “Cảm ơn anh, Lina vô cùng biết ơn”.
Ngô Bình xua tay: “Ra ngoài trước đi, lát nữa tôi sẽ gọi cô”.
Lina để bát canh xuống rồi cúi người đi ra ngoài.
Ngô Bình uống một hơi hết bát canh, sau đó lấy tiên đỉnh Thuần Nhất ra chế thuốc. Anh bỏ giọt thuốc nước đó vào đỉnh thuốc, tách ra tạp chất có hại trong đó để lấy tinh chế của nó. Đồng thời anh cho thêm vài dược liệu quý vào để dược lực trở nên dịu nhẹ hơn.
Một tiếng sau, anh vỗ vào trên tiên đỉnh, tia khói sáng màu xanh bay ra bị bình nhỏ của anh chặn lại, sau đó tụ thành nửa bình dịch thuốc.
Anh rất hài lòng, cảm thấy dịch thuốc này đã đạt đến sự mong đợi của anh, lúc này anh mới gọi Lina vào.
Lina nãy giờ vẫn đứng bên ngoài, nghe thấy anh gọi bèn đi vào.
Ngô Bình cười nói: “Uống nó đi”.
Lina không do dự nhận lấy bình thuốc, ngửa đầu uống ngay.
Dịch thuốc đi xuống dạ dày biến thành một nguồn năng lượng kỳ lạ, nhanh chóng đi vào trong máu của cô ấy. Cơ thể cô ấy bỗng đứng thẳng người lên, cả người toát ra ánh sáng cực chói mắt.
Ngô Bình đỡ cô ấy nằm trên giường, quan sát sự thay đổi trong cơ thể cô ấy. Anh nhìn thấy năng lượng trong dịch thuốc dần dần thấm sâu vào người Lina, huyết mạch Hải Thần ngày càng rõ rệt.
Nửa tiếng sau, quanh người Lina tỏa ra hương thơm thoang thoảng, Ngô Bình ngửi được mùi này lại khí huyết dâng trào, anh cực kỳ ngạc nhiên, định đi ra ngoài.
Nhưng đúng lúc này, Lina bỗng túm lấy anh nói: “Tôi muốn…”
Ngô Bình đẩy tay cô ấy ra nói: “Nhịn một chút!”, sau đó quay đầu đi ra ngoài.
Thêm nửa tiếng trôi qua, anh lại đi vào. Lúc này trên một phần bề mặt da của Lina đã xuất hiện vảy, tóc cũng biến thành màu xanh đen, đôi mắt thành màu xanh vàng.
Cô ấy không còn tỏa ra mùi hương nữa, ngược lại để lộ ra sự uy nghiêm giống như thần uy của Hắc Thiên Thần, chỉ là yếu hơn nhiều.
Lina ngồi dậy, cô ấy nhìn Ngô Bình nói: “Tôi đã kích hoạt một vài ký ức rồi”.
Mắt Ngô Bình sáng lên: “Ò, cô kích hoạt ký ức huyết mạch?”
Đối với một sinh mệnh mạnh mẽ, ký ức của nó có thể được truyền lại cho các thế hệ tương lai qua huyết thống. Lina có thể kích hoạt ký ức huyết thống chứng tỏ là cô ấy đã có đủ huyết thống Hải Thần.
“Chúc mừng, cô cứ ở đây lĩnh hội đi, có việc gì gọi tôi”.
Lina gật đầu, sau đó chuyên tâm lĩnh hồi truyền thừa của Hải Thần.
Lúc này đã không còn sớm, Ngô Bình và Dương Mộ Bạch đã hẹn nhau đến nhà Diệp Thiên Tông trộm rượu. Trước tiên anh tìm Dương Mộ Bạch, hai người lầm bầm vài câu rồi biến mất vào bóng đêm.
Trong nhà của Diệp Thiên Tông, Ngô Bình và Dương Mộ Bạch lặng lẽ xuất hiện, đang định tìm hầm rượu thì nghe tiếng Diệp Thiên Tông: “Không cần tìm nữa, rượu đây này”.
Hóa ra Diệp Thiên Tông biết tiên tửu của mình tai vạ khó tránh nên bèn lấy tiên tửu ra chia sẻ với hai sư đệ, như thế ông ấy còn có thể uống được một chút. Nếu ông ấy giấu không đem ra, chắc chắn sẽ bị Ngô Bình trộm mất, như thế ông ấy không được thưởng thức một giọt.
Ngô Bình bật cười nói: “Sư huynh, anh nên như thế lâu rồi chứ”.
Dĩ nhiên là rượu ngon, ba anh em cùng mở rượu thưởng thức.
Sau khi uống một hớp rượu, Ngô Bình nói: “Đại sư huynh, em thấy khoảng thời gian này anh hấp thụ hồn lực Tiên Thiên, thần hồn đã đủ mạnh rồi, em thấy có thể đột phá cảnh giới Địa Tiên rồi”.
Diệp Thiên Tông thở dài: “Dù sao tuổi của anh cũng đã lớn, cứ cảm thấy không có lòng tin”.
Ngô Bình: “Tuổi của sư huynh có thể lớn như sư phụ sao? Mấy ngày nay em mở hai thần khiếu, một linh khiếu giúp sư huynh”.
Diệp Thiên Tông ngạc nhiên: “Sư đệ, em có thể kích hoạt thần khiếu giúp anh?”
Chương 775: Một trận đánh tơi bời
Ngô Bình bật cười: “Em tự có cách chứ. Nếu có thể khai thông năm linh khiếu là có thể cộng hưởng bằng linh khiếu; ba thần khiếu cũng có thể cộng hưởng bằng thần khiếu. Như thế thì sư huynh tấn công Địa Tiên Giới cũng nắm chắc hơn phần nào. Đến khi đó em sẽ truyền thêm cho sư huynh một bộ pháp môn Ngưng tụ nguyên thần”.
Sự khác biệt lớn nhất của địa tiên và nhân tiên nằm ở ở chỗ Địa Tiên có thể ngưng tụ nguyên thần. Nguyên thần là một loại năng lượng cao cấp hơn, có nó rồi mới được coi là “tiên nhân” thực thụ. Nhân tiên chỉ là một nửa tiên thôi.
Thực ra “võ hồn” mà Ngô Bình ngưng tụ được cũng có tác dụng tương tự như nguyên thần. Thế nên, sau này nếu anh thăng cấp lên địa tiên, quá trình sẽ vô cùng thuận lợi.
Diệp Thiên Tông mừng rỡ, ông ấy cảm khái: “Sư đệ, cậu đúng là phúc tinh của anh với Mộ Bạch, nào, bọn anh kính cậu!”
Ba vò rượu vào bụng, Ngô Bình chỉ vào hai vò tiên tửu mà nói: “Sư huynh, hai vò này em sẽ bảo quản giúp anh”.
Dương Mộ Bạch trợn mắt: “Sư đệ, hầm rượu nhà anh to lắm nhé, cứ để anh bảo quản”.
Ngô Bình phì cười: “Sư huynh, cất ở chỗ anh với cất ở chỗ em có khác gì nhau đâu?”
Dương Mộ Bạch không khỏi cười khổ, đúng thật, rượu của ông ấy gần như bị Ngô Bình khoắng sạch rồi, cất ở chỗ ông ấy với cất ở chỗ Ngô Bình chẳng khác gì nhau hết.
Khi rượu đã uống kha khá rồi, Diệp Thiên Tông mới cười bảo: “Hai vị sư đệ, có chuyện này chưa nói với các cậu, sáng nay anh đã xin từ chức với cấp trên, Thần Võ Ti ngày mai sẽ đổi đương gia”.
Ngô Bình giật mình: “Sư huynh, anh đang làm rất ổn mà, tại sao phải từ chức?”
Dương Mộ Bạch bật cười: “Không làm nữa thì thôi, như thế sau này sư huynh có thể chuyên tâm tu luyện, đợi khi thăng cấp lên địa tiên có thể tới Địa Tiên Giới cậy nhờ sư phụ”.
Ngô Binh đột nhiên hiểu ra điều gì đó, anh khẽ thở dài: “Sư huynh, là vì em sao?”
Diệp Thiên Tông mỉm cười: “Cũng không hẳn là vậy. Ba huynh đệ chúng ta đều là môn hạ của Đông Phật tiên sinh, đồng thời lần lượt chưởng quản Thiên Long, Thần Võ Ti và Tiên Cơ, cục diện như vậy rất dễ bị cấp trên kiêng dè. Thế nên, anh mới chủ động rời khỏi Thần Võ Ti”.
Ngô Bình chợt nhớ ra, trước đó Diệp Thiên Tông bảo mình tiếp nhận chức vụ của Long Thủ, xem ra ngay từ thời điểm đó ông ấy đã nghĩ xong cả rồi.
Thở dài một tiếng, anh nói: “Sư huynh hà tất phải làm vậy?”
Diệp Thiên Tông đáp: “Sư đệ à, thực ra mấy năm trở lại đây, họ đã cho người chuyển lời tới anh, hi vọng anh có thể lui xuống. Nhưng anh vẫn luôn mặt dày mày dạn chiếm giữ vị trí này. Hiện giờ sư đệ đã là Long Thủ của Thiên Long, quyền hành lớn hơn anh. Có cậu ở đó, anh không cần thiết phải tiếp tục ngồi trên vị trí này nữa”.
Ngô Bình nói: “Sư huynh vẫn suy nghĩ chu toàn hơn”.
Tối hôm đó, Ngô Bình hỗ trợ Diệp Thiên Tông khai thông được hai linh khiếu, lần lượt hấp thu Thuần Dương Tiên Lực và Ất Mộc Linh Lực. Nếu năm linh khiếu cùng được khai thông, linh khiếu cộng hưởng, Diệp Thiên Tông sẽ hưởng lợi rất nhiều.
Ngày hôm sau, Ngô Bình quay về nhà một chuyến. Qua một đêm lĩnh ngộ, Lina đã có sự thay đổi cực kỳ lớn. Cô ấy nói với Ngô Bình, kế thừa từ trong huyết mạch, cô ấy có được năng lực điều khiển dòng nước; đồng thời, một khi tiến vào đại dương, cô ấy sẽ trở nên mạnh mẽ vô song, thậm chí thi triển được vài môn thần thông rất đáng gờm.
Ngô Bình hết sức vui mừng, sau này nếu Lý Dư gặp phải kình địch ở biển, có thể nhờ Lina giúp đỡ.
Lina vô cùng cảm kích Ngô Bình, chuẩn bị cho anh hai mươi món điểm tâm làm bữa sáng, bao gồm tám món ăn phụ, hai món canh và đủ loại món ăn vặt thơm ngon khác.
Mấy ngày qua Ngô Mi ăn các món do Lina làm khiến khẩu vị cũng kén hơn, không chịu đụng đến thức ăn do người khác làm.
Dùng xong bữa sáng, Ngô Bình chạy tới Thần Võ Ti.
Hôm nay là ngày Diệp Thiên Tông chính thức bàn giao quyền lực cho đương gia mới, người làm sư đệ như anh tất nhiên phải có mặt.
Khi anh đến nơi, Dương Mộ Bạch đã ở đó rồi; ngoài ra thì các đệ tử khác như Lý Long Thần, Triệu Phương Ninh và Trần Nhược Tùng cũng tham dự.
Theo quy trình, Diệp Thiên Tông sẽ dùng thân phận của đương gia Thần Võ Ti nói vài câu với đương gia tân nhiệm, nội dung loanh quanh chỉ là cổ vũ người kia tiếp tục cống hiến cho đất nước, tiếp tục phát huy truyền thống tốt đẹp của Thần Võ Ti.
Sau đó, Diệp Thiên Tông sẽ chuyển giao “kiếm Thần Võ” đại diện cho quyền lực của Thần Võ Ti cho đương gia mới, tuyên bố chính thức rút lui khỏi Thần Võ Ti.
Trên quảng trường của Thần Võ Ti, tất cả mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ đợi đương gia mới đến nơi.
Ngô Bình hỏi: “Sư huynh, người mới đến là ai thế?”
Dương Mộ Bạch đáp: “Anh nghe ngóng được đối phương tên là Hoàng Phủ Hằng, đệ tử của thế gia võ học Hoàng phủ, tu vi đạt đến cảnh giới Võ Thần”.
Ngô Bình nhíu mày: “Gia tộc Hoàng Phủ?”
Dương Mộ Bạch đáp: “Gia tộc Hoàng Phủ thời gian này liên tục có động thái, dã tâm của họ không nhỏ đâu”.
Đúng lúc này, một chiếc xe xa hoa dừng lại trước quảng trường, hai người tùy tùng từ trên xe bước xuống, mở cửa xe, sau đó một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi mặc âu phục màu xám xuống xe, đi về phía Diệp Thiên Tông.
Diệp Thiên Tông đã làm xong tất cả công tác chuẩn bị, ông ấy ngồi trên một chiếc ghế, hai tay nâng “kiếm Thần Võ” và mỉm cười.
Người đàn ông mặc âu phục màu xám chính là Hoàng Phủ Hằng, hắn ta không có biểu cảm gì, sải bước về phía Diệp Thiên Tông.
Diệp Thiên Tông mỉm cười: “Hoàng Phủ huynh, hi vọng cậu có thể kế thừa…”
“Gia tộc Hoàng Phủ không cần kế thừa!”, nào ngờ Hoàng Phủ Hằng lạnh lùng đáp: “Diệp Thiên Tông, đưa kiếm Thần Võ cho tôi, ông có thể lui xuống rồi!”
Người tham gia nghi thức không khỏi chấn động, đương gia mới đến này không nể mặt Diệp Thiên Tông quá đấy?
Diệp Thiên Tông cũng sững sờ, dù thế nào ông ấy cũng không ngờ rằng người mới đến lại huênh hoang như vậy. Tuy rằng bầu không khí khá lúng túng, nhưng ông ấy không muốn sự việc trở nên khó coi, đành đứng dậy, chuẩn bị trao kiếm Thần Võ cho đối phương.
Ngô Bình, Dương Mộ Bạch và những người khác ở dưới sân khấu, trông ai cũng khó chịu. Dương Mộ Bạch xanh mặt, định xông lên trên đó nhưng bị Ngô Bình kéo lại.
“Sư huynh, nhìn em đây!”, Ngô Bình điềm tĩnh nói, sau đó sải bước đi lên.
Lúc này, Hoàng Phủ Hằng đang đi về phía Diệp Thiên Tông, định nhận lấy kiếm Thần Võ. Ngô Bình lao thẳng lên trên, hai người lập tức va vào nhau.
Một âm thanh trầm đục vang lên, Hoàng Phủ Hằng bị hất bay mười mấy mét, quần áo trên người hắn ta bị nổ tung hết, chỉ thoáng chốc đã trần như nhộng.
Hoàng Phủ Hằng vừa giật mình vừa giận dữ, hắn ta thét lên: “Quần áo!”
Một tên tùy tùng vội vàng cởi quần áo trên người cho Hoàng Phủ Hằng mặc.
Hoàng Phủ Hằng vừa mặc quần áo, Ngô Bình đã tức giận hùng hổ lao tới và mắng: “Mày không có mắt hả? Dám va phải tao, biết tao là ai không hả?”
Hoàng Phủ Hằng quát tháo: “Không cần biết mày là ai, mày chết chắc trong tay tao!”
“Chát!”
Ngô Bình vung tay tát lên mặt hắn ta, lạnh lùng hỏi: “Cỡ như mày ư?”
Nói rồi, nắm đấm của anh trút xuống cơ thể Hoàng Phủ Hằng như mưa. Hoàng Phủ Hằng là cao thủ cảnh giới Thần Võ của nhà Hoàng Phủ, nhưng đứng trước mặt Ngô Bình căn bản không đủ sức đáp trả!
Ngô Bình đánh nhau như đám du côn đầu phố, cứ ấn Hoàng Phủ Hằng xuống là đánh túi bụi, đánh đến mức mặt mũi hắn ta bầm tím, rụng cả răng cửa, hốc mắt đen thui, xương cốt trên người gãy mấy chục cái!
“To gan!”
Một tiếng gầm từ trong không trung vọng tới, bóng người từ trên lao xuống, khí thế rất chèn ép người khác.
Ngô Bình không cần nhìn cũng biết người này là địa tiên cảnh giới Thuần Dương. Anh không hề khiếp sợ, lập tức thi triển Thần Long Băng Thiên, vung nắm đấm qua đó.
“Đùng!”
Bóng người kia bị nắm đấm hất văng như con diều đứt dây, bay ra ngoài mấy trăm mét.
Ngô Bình cúi đầu, tiếp tục tẩn Hoàng Phủ Hằng.
Mấy phút sau, bóng người kia lại xuất hiện lần nữa nhưng không dám đến gần Ngô Bình, chỉ đứng cách xa hàng trăm mét rồi hô hào: “Dừng tay!”
Bình luận facebook