Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 776-780
Chương 776: Long chủ bớt giận
Ngô Bình không buồn ngó ngàng, giơ chân đạp Hoàng Phủ Hằng khiến đối phương rên la vì đau đớn, máu tươi bắn tung tóe.
Đối phương cuống quýt: “Tiểu hữu, xin hãy dừng tay, có gì từ từ nói!”
Bấy giờ Ngô Bình mới hất tay, điềm tĩnh hỏi: “Nếu biết nói tiếng người, tại sao không nói sớm hơn?”
Mặt mũi đối phương xanh lè, ông ta rảo bước tiến tới: “Không biết cháu trai tôi đã làm gì đắc tội cậu, cậu nỡ ra tay độc ác như vậy!”
Ngô Bình đánh giá người này, thấy ông ta lớn tuổi, râu tóc bạc phơ, là một địa tiên cảnh giới Thuần Dương, mặc áo bào màu xám, trông chẳng khác gì một tú tài thời Mãn Thanh.
Anh lạnh lùng đáp: “Thứ chó má này có cha sinh không có mẹ dạy, không hiểu lễ nghĩa, hôm nay tôi phát thiện, giúp ông dạy dỗ hắn”.
Ông già mặc áo bào xám sắc mặt rất khó coi: “Lão phu Hoàng Phủ Thúc Nhân là ông nội của Hoàng Phủ Hằng, xin hỏi các hạ là cao nhân phương nào?”
Ngô Bình đáp: “Tôi là Long chủ của Thiên Long, nếu ông thấy không phục, chúng ta đánh một trận”.
Hoàng Phủ Thúc Nhân giật mình, hóa ra người này là Long chủ! Ông ta hỏi: “Hóa ra là Long chủ, cậu động tay động chân với cháu tôi như thế, e là không thích hợp lắm?”
Ngô Bình lãnh đạm đáp: “Đánh cũng đánh rồi, sao mà nhiều lời thế. Tôi hỏi ông, ông có phục hay không, không phục thì chúng ta cũng so vài chiêu”.
Hoàng Phủ Thúc Nhân đâu dám ra tay với Ngô Bình, cú đấm vừa nãy của anh suýt nữa khiến bộ xương già của ông ta rụng rời!
Ông ta hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm vào Hoàng Phủ Hằng đang rên hừ hừ trên nền đất: “Thứ khốn nạn, đã bảo cháu phải khiêm tốn, cháu làm như thế nào hả? Còn không xin lỗi Long chủ!”
Ngô Bình nói: “Không phải xin lỗi tôi, mà là xin lỗi sư huynh Diệp Thiên Tông của tôi!”
Hoàng Phủ Hằng trên mặt đất hận Ngô Bình thấu xương, hắn ta gầm lên: “Bắt tao xin lỗi, đừng hòng!”
Ngô Bình cười “hề hề”: “Không xin lỗi cũng được thôi, bây giờ tao sẽ phế bỏ tu vi của mày, ném mày xuống dưới gầm cầu đi bộ làm ăn mày ba năm!”
Hoàng Phủ Thúc Nhân giật mình, vội vàng xin tha: “Long chủ bớt giận”.
Sau đó ông ta tới trước mặt cháu trai mà thì thầm: “Mau xin lỗi Diệp tiên sinh đi!”
Hoàng Phủ Hằng cực kỳ không phục, ông nội mình là Địa Tiên, gia tộc Hoàng Phủ là thế gia võ đạo, hà tất phải sợ một Long chủ? Nhưng lúc này hắn ta không dám trái lời Hoàng Phủ Thúc Nhân, đành chống cánh tay đau nhức, chắp tay với Diệp Thiên Tông.
“Diệp tiên sinh, xin lỗi, là tôi không đúng”.
Diệp Thiên Tông cười ha hả: “Không sao đâu, tôi không so đo với cậu”.
Nói xong, ông ta cũng không giao kiếm Thần Võ cho Hoàng Phủ Hằng, cầm kiếm đi xuống.
Ngô Bình cũng theo xuống, cười cười hỏi: “Sư huynh, công phu quyền cước của em cũng được chứ? Đánh cho thằng nhãi đó không thể nào đánh trả nổi”.
Diệp Thiên Tông cảm thấy buồn cười: “Thằng nhãi đó thực lực cũng không kém, tinh thông bốn môn tuyệt học của gia tộc Hoàng Phủ. Tiếc là hắn ta kém sư đệ mười vạn tám nghìn dặm, chỉ có thể ăn đòn thôi”.
Dương Mộ Bạch và những người khác cũng cười ha hả, đoàn người nghênh ngang rời đi, bỏ mặc Hoàng Phủ Hằng tiếp tục mất mặt.
“Chúng mày chưa xong với tao đâu!”, qua hồi lâu, hắn ta cuối cùng cũng rống lên đầy giận dữ, nhưng lúc này Ngô Bình và các sư huynh đệ đã đi xa rồi.
Ngô Bình và những người khác tới viện trạch mà Diệp Thiên Tông sống, một căn biệt thự được xây dựng trên lưng núi.
Cả ngọn núi này chỉ có một căn biệt thự, cũng chỉ có một con đường xuống núi.
Diệp Huyền đã đợi sẵn ở trên núi, anh ta hồ hởi tới đón, mỉm cười nói: “Sư thúc tổ, đệ tử chuẩn bị rượu thịt, chúng ta uống một trận đã đời!”
Lý Huyền Bá và Tạ Phi cũng ở đó, thời gian này ba người họ hẹn một nhóm mỹ nữ trẻ trung xinh đẹp tới biệt thự trên núi buông xõa ngày đêm, vừa mới thu dọn chiến trường.
Ngô Bình nhìn quầng thâm đen thui của Diệp Huyền mà mắng: “Mới mấy ngày đã rỗng còn vỏ rồi!”
Diệp Huyền cười gượng: “Hiếm khi được nghỉ, tất nhiên phải thư giãn rồi”.
Tam thế hệ tề tựu một chỗ, đồ đệ của Lý Long Thần, Triệu Phương Ninh, Chu Vân Hổ và Trần Nhược Tùng cũng chạy tới tụ họp, vô cùng náo nhiệt.
Đệ tử Quảng Hải của Diệp Thiên Tông đến giờ vẫn còn rất phấn khích, đợi khi đám đông ngồi xuống, anh ấy vội vàng hỏi: “Sư thúc, sư thúc làm sao đánh cho tên Hoàng Phủ Hằng kia không thể trở tay được vậy? Chúng đệ tử trông thấy sư thúc cũng không dùng đến tuyệt học gì, tên Hoàng Phủ Hằng kia cứ như đưa mình đến cho người đánh vậy”.
Diệp Thiên Tông đáp: “Quảng Hải, tu vi của con quá cao mới không nhìn ra được sự lợi hại của sư thúc”.
Sau đó ông ấy nói: “Sư đệ, em khoe vài chiêu, cho các tiểu bối mở rộng tầm mắt”.
Ngô Bình mỉm cười: “Được thôi, Quảng Hải, anh qua đây”.
Quảng Hải bước tới phía trước, mỉm cười: “Sư thúc, người ra tay nhẹ nhẹ chút, đệ tử không chịu được đòn đâu”.
Ngô Bình nói: “Khi tôi ra tay với Hoàng Phủ Hằng, thực ra hắn ta vẫn luôn muốn phản đòn, nhưng hắn ta còn chưa kịp dùng chiêu thì tôi đã ra tay trước, hóa giải đòn tấn công của hắn ta. Như thế mới khiến mọi người trông thấy mà tưởng rằng Hoàng Phủ Hằng để yên cho tôi đánh”.
Nói xong anh gọi: “Quảng Hải, anh đánh tôi đi”.
Quảng Hải biết Ngô Bình tu vi cao nên lập tức dồn hết toàn lực vung ra một nắm đấm. Thế nhưng, nắm đấm của anh ta vừa vung ra được một nửa thì Ngô Bình đã lách tới bên trái anh ta, giơ tay giữ vai anh ta, bao nhiêu sức mạnh mà anh ta đánh ra bị giải trừ hết. Sức mạnh không thoát được ra ngoài khiến anh ta thấy rất khó chịu.
Thế là anh ta lại giơ chân đá, nhưng bị chân của Ngô Bình chạm vào bắp chân, cú đá bị hóa giải. Phen này anh ta càng thêm khó chịu. Quảng Hải liên tục xuất chiêu, lần nào cũng bị phá bỏ giữa chừng.
Chưa được bao lâu, Quảng Hải đã hô lên: “Đầu hàng, đệ tử chịu không nổi nữa!”
Anh ta nhảy sang bên cạnh, thở hồng hộc và cười khổ: “Sư thúc, thế này thì khó chịu quá!”
Dương Mộ Bạch đáp: “Sư thúc sợ đả thương cậu nên chưa đánh thật đâu, tên Hoàng Phủ Hằng kia còn khó chịu hơn cậu gấp nhiều lần”.
Quảng Hải chấn động: “Sư thúc, người quá thần thánh luôn!”
Lý Long Thần bật cười: “Sư thúc cậu là võ thánh đấy, không thần thánh liệu có dám xưng thánh không?”
Chu Vân Hổ cũng cười: “Sư thúc, chúng đệ tử chưa từng chạm mặt Võ Thánh bao giờ, người có thể nói cho đệ tử biết, Võ Thánh lợi hại ở điểm nào không?”
Ngô Bình đáp: “Xét về lý luận, Võ Thánh không mạnh hơn Võ Thần là bao nhiêu, nhưng Võ Thánh có Thánh Tâm, bất kể gặp phải tình huống đột ngột nào cũng có thể đưa ra phán đoán lý trí nhất. Ngoài ra, giới hạn võ lực của Võ Thánh cũng cao hơn. Ví dụ, giống như chơi game vậy, cấp bậc của Võ Thần có thể đánh đến cấp năm mươi. Võ Thánh thì khác, cao nhất có thể đánh đến một hai trăm”.
Trần Nhược Tùng hỏi: “Sư thúc, có phải sau này Võ Thánh thăng cấp lên địa tiên sẽ dễ hơn không?”
Ngô Bình đáp: “Có thể nói như vậy. Thực ra lợi ích của việc sở hữu Thánh Tâm không chỉ có vậy. Nhân tiên sau khi khai thông ba thần khiếu sẽ sinh ra một lần Huyễn Tâm kiếp. Nếu có Thánh Tâm, có thể nhẹ nhàng vượt qua Huyễn Tâm Kiếp. Ngoài ra, sau khi đả thông bảy thần khiếu còn có một lần Tâm Ma đại kiếp, muốn đối đầu với nó cũng cần Thánh Tâm mạnh mẽ”.
Trần Nhược Tùng gật đầu: “Sư thúc đúng là tiền đồ rộng mở, sau này nhất định có thể đạt đến cảnh giới thứ tư của nhân tiên, thậm chí là thứ năm!”
Đệ tử Tử Thanh của Triệu Phương Ninh là một cô gái thanh tú, cô ấy hỏi: “Sư thúc tổ, cảnh giới thứ năm, thứ sáu của nhân tiên là như thế nào ạ?”
Ngô Bình đáp: “Cảnh giới thứ năm của nhân tiên chú pháp bàn, tục gọi là Võ Quân. Cảnh giới thứ sáu của nhân tiên vận thần thông, tục gọi là Thần Quân. Hai cảnh giới này có thể hô mưa gọi gió, xua thần đuổi quỷ, có thể thi triển pháp thuật thần thông. Tôi suy đoán theo như vốn tri thức của mình, thực lực của Võ Quân có lẽ mạnh hơn Chân Quân. Nếu đạt đến cảnh giới Thần Quân, cho dù là địa tiên cảnh giới thứ mười hai trở lên cũng khó lòng đối phó”.
Đám đông nghe mà thất thần, địa tiên cảnh giới thứ mười hai? Đó là cảnh giới mạnh đến mức nào cơ chứ!
Chương 777: Học xong thực hành ngay
Quảng Hải hỏi: “Sư thúc, không phải Địa Tiên chỉ có mười cảnh giới sao? Sao còn có cảnh thứ mười hai nữa?”
Ngô Bình: “Thật ra Địa Tiên Cảnh có bốn kỳ tu hành, lần lượt là kỳ Linh Biến, kỳ Thần Hóa, kỳ Động Tàng, kỳ Đoạt Thiên. Mỗi kỹ lại chia thành năm cảnh giới nhỏ. Thông thường đều nói Địa Tiên có mười cảnh, chính là nói kỳ Linh Biên năm cảnh cộng thêm kỳ Thần Hóa năm cảnh. Tu sĩ kỳ Động Tàng, thế gian gọi là tiên quân, tu sĩ Đoạt Thiên thì được gọi là tiên tôn”.
"Ngay cả trong thời kỳ văn minh tiền sử, Động Tàng và Đoạt Thiên đều không phải lựa chọn bắt buộc đối với tu sĩ. Xưa nay chỉ có thiên tài tu hành mới dám thử”. Ngô Bình giải thích với mọi người: “Ví dụ như Động Tàng Cảnh đỉnh cao, phải lĩnh hội kho tàng cực hạn trong cơ thể người, mở ra thiên phú nhân đạo. Mà kiểu tiên quân mở đường kho tàng cực hạn này, thời Tiên Quốc được gọi là chí thánh tiên quân!”
“Đoạt Thiên Cảnh thì càng lợi hại hơn, đoạt tạo hóa đất trời, nghịch thiên cải mệnh, nếu có khai phá con đường tu hành độc nhất vô nhị thì chính là đại tiên tôn!”
Diệp Thiên Tông: “Về tu hành, sư thúc mấy đứa hiểu sâu biết rộng, có gì không hiểu thì cứ hỏi cậu ấy”.
Các tiểu bối đều rất phấn khích, hồ hởi tiến lên xin chỉ giáo, còn Ngô Bình chỉ dùng dăm ba câu đã khiến bọn họ có được lợi ích không nhỏ.
Bữa tiệc kéo dài đến tối muộn, mọi người cũng chưa rời đi, bọn họ bám riết Ngô Bình hỏi mấy vấn đề về tu hành. Không giác, trời cũng đã sáng.
Ngô Bình nhớ đến bữa sáng Lina làm, mặt trời còn chưa ló dạng đã vội về nhà dùng bữa sáng.
Sau khi về đến nhà, anh vừa dùng điểm tâm ngon miệng vừa nghe Hoa Giải Ngữ báo cáo.
“Long chủ, đoàn khảo sát Đông Doanh hôm nay do chúng ta tiếp đón. Hai bên sẽ tổ chức thi đấu. Ý của bên trên là nếu Thiên Long có thể thắng liên tiếp hai trận thì sẽ sắp xếp một suất tiến vào bí cảnh cho Thiên Long”.
Mắt Ngô Bình sáng lên: “Được. Hai trận này, tôi đích thân đánh”.
Hoa Giải Ngữ: “Long chủ, nước Thân Độc biên giới Tây Nam gần đây thường xuyên cử tu sĩ xâm phạm biên giới, giết chết bảy mươi ba chiến sĩ biên phòng bên ta. Quân phòng thủ Tây Nam cầu viện Thiên Long chúng ta, xin Long chủ ra lệnh”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Nhóm nhỏ Tây Nam làm ăn kiểu gì không biết, chuyện như vậy không phải do bọn họ phụ trách sao?”
Hoa Giải Ngữ khẽ thở dài: “Nhóm nhỏ Tây Nam tháng trước bị tiêu diệt toàn quân, trước mắt vẫn chưa khôi phục được tổ chức”.
Ngô Bình bỏ đũa xuống, nhíu mày nói: “Cô nói là cả nhóm nhỏ Tây Nam bị tiêu diệt toàn bộ?”
Anh từng là tổ trưởng tổ Hắc Thạch, biết rõ số lượng nhân viên chạy việc bên ngoài rất nhiều, bình thường sẽ không bị tiêu diệt toàn đội.
Hoa Giải Ngữ: “Tại khu vực Tạng Nguyên phát hiện một khu mộ cổ tiền sử, nhóm nhỏ Tây Nam đi thăm dò trước, kết quả…”
Ngô Bình cười lạnh: “Từ khi nào Thiên Long lại bắt đầu cướp thiên cơ vậy?”
Hoa Giả Ngữ cúi đầu: “Là mệnh lệnh của thuộc hạ Đoạn Long, nhóm nhỏ Tây Nam không thể không chấp hành mệnh lệnh”.
Ngô Bình suy ngẫm một lúc rồi nói: “Tôi cử cho cô mấy người, lập tức thiết lập đội Tây Nam”.
Hoa Giải Ngữ: “Vâng!”
Dùng bữa xong, Ngô Bình lại gọi Lý Huyền Bá và Tạ Phi đến, chọn ra mười cao thủ trong nội bộ Thiên Long, tạm thời lập ra đội Tây Nam, do Tạ Phi làm tổ trưởng, Lý Huyền Bá là đội phó, ứng phó với Thân Độc xâm nhập.
Chín giờ đúng, Ngô Bình đưa long vệ đến võ quán Thiên Kinh Hòa Bình, tham gia hai trận thi đấu với người của bên đội khảo sát Đông Doanh. Mỗi một trận đấu, đều sẽ quyết định một suất tiến vào bí cảnh.
Võ quán Hòa Bình đã tồn tại hơn sáu mươi năm, ngoài mặt đây là một võ quán, trên thực tế là nơi để Thiên Long dùng để tiếp đãi sứ đoàn ngoại quốc.
Võ quán rộng hơn nghìn mét vuông, hôm nay lại trống vắng, chỉ có rất ít người ở đây. Đoàn khảo sát Đông Doanh đã đến trước, mười mấy người đang ngồi vây quanh cùng thương lượng gì đó.
Ngô Bình vừa đến, Trịnh Hoài đã nhanh chóng đến đón nói: “Long chủ, có chuyện rồi”.
Ngô Bình: “Có chuyện gì?”
Trịnh Hoài: “Vừa nhận được tình báo, hai cao thủ do Đông Doanh cử đến, một người được gọi là cao thủ Nhẫn Vương, người còn lại là thiên tài Aikido, Takeshita Onibi”.
Ngô Bình: “Người này là cảnh giới gì?”
Trịnh Hoài: “Có lẽ đều là cao thủ cấp Võ Thần”.
Ngô Bình: “Ừ, không cần lo lắng, tôi nắm chắc phần thắng”.
Bên Đông Doanh đã chú ý đến Ngô Bình, trong đám người, có một người trung niên đứng dậy, chầm chậm bước về phía Ngô Bình, khom người: “Các hạ Thủ Long, tôi là người dẫn đoàn của đoàn khảo sát, tôi tên Sasaki Asaya”.
Ngô Bình gật đầu: “Ông Sasaki, chúng ta không cần lãng phí thời gian nữa, bắt đầu đánh thôi”.
Sasaki Asaya khẽ cười, vung tay lên, sau lưng ông ta bỗng có một người đàn ông cao chừng một mét tám bước ra, mặc đạo phục màu trắng, đi chân trần.
Anh ta cúi đầu với Ngô Bình, nói: “Takeshita Onibi, xin chỉ giáo!”
Ngô Bình nói: “Nghe danh các hạ là thiên tài Aikido, trận này, tôi đánh với anh”.
Takeshita Onibi ngẩng đầu nhìn Ngô Bình, cười nói: “Đánh với ai, kết quả cũng như nhau”.
Sasaki Asaya cười ha hả: “Vậy thì, bắt đầu thôi!”
Mọi người xung quanh tản ra, Takeshita Onibi giang hai tay, hai người đi theo giúp hắn cởi đạo phục ra. Cứ thế, Takeshi Onibi chỉ mặc một chiếc quần đùi, để lộ đường cong cơ bắp đáng sợ.
Thân thể hắn giống như tạc tượng vậy, cảm giác đầy sức mạnh, mọi người xung quanh cũng cảm thán.
Takeshi Onibi cười hung tàn: “Không biết Long chủ muốn dùng võ công gì đánh với tôi?”
Ngô Bình nhìn hắn nói: “Anh muốn bị đánh bại bởi võ công gì, có thể nói với tôi, tôi nhất định sẽ thỏa theo tâm nguyện anh”.
Takeshi Onibi cười lạnh một tiếng: “Anh rất liều lĩnh, nhưng cũng không sao, tôi sẽ cho anh nếm mùi đau khổ trong trận đấu này! Nếu có thể, thì cứ dùng Thái Cực Quyền đánh với tôi!”
“Thái Cực”. Ngô Bình ngẫm nghĩ: “Có thể! Nhưng tôi chưa từng luyện Thái Cực, phải tìm sư phụ học một chút đã!”
Ánh mắt anh tìm kiếm, hỏi: “Mọi người có ai biết Thái Cực?”
Võ quán có một ông lão đang lau sàn, thấy không ai trả lời, ông ấy cười nói: “Cậu nhóc, tôi biết chút về Thái Cực, có thể dạy cậu”.
Ngô Bình cười nói: “Được, cám ơn ông”.
Đây chỉ là một ông lão bình thường, đồng thời cũng là một người thích Thái Cực. Ông ấy thấy Ngô Bình muốn học, lập tức nghiêm túc đánh một bộ hai mươi bốn chiêu thức đơn giản của Thái Cực.
Ngô Bình nhìn một lượt, cảm thấy ông lão đánh không tệ, ít nhất động tác trông cũng rất đẹp.
Ông lão đánh xong, Ngô Bình cười nói: “Ông lão, đánh không tệ, rất đẹp mắt!”
Sau đó gọi quản lý võ quán đến, nối: “Thưởng cho ông lão mười nghìn”.
Quản lý vội nói: “Vâng, Long chủ”.
Ông lão rất vui mừng, vội nói không cần.
Ngô Bình cứ vậy tập luyện một lượt tại chỗ, khởi động, ngựa hoang hất bờm, hạc trắng tung cánh, anh đánh võ một mạch, đánh tới khi thu thế.
Mọi người nhìn anh đánh Thái Cực Quyền, như mây trôi nước chảy, có một cảm giác kỳ lạ thú vị, khiến ông lão kia xem đến ngây người, Hoa Giải Ngữ cũng thốt ra khen hay.
Ngô Bình luyện một lượt, rồi nghiêng đầu nói với Takeshita Onibi đang ngơ ngẩng: “Chúng ta bắt đầu đi”.
Takeshita Onibi nheo mắt: “Dùng loại võ học rác rưởi này đấu với tôi? Anh chắc chắn?”
Ngô Bình nói: “Thái Cực Quyền bác đại tinh thâm, anh sẽ biết được ngay thôi”.
Takeshi Onibi thản nhiên nói: “Được! Trong vòng ba chiêu, tôi đánh chết anh!”
Mọi người xung quanh lùi ra sau, Ngô Bình và Takeshi Onibi đứng song song. Takeshi Onibi động thủ trước, một quyền tấn công vào ngực.
Ngô Bình dùng tay trái ra chiêu thức Lãm Tước Vĩ, nắm lấy cánh tay đối phương, kéo đối phương xuống đất, sau đó tay phải quất một roi, vút qua như cơn gió.
Chương 778: Long vệ siêu cấp
Takeshita Onibi cả kinh, bèn lăn vòng, trốn sang một bên.
Hắn vừa đứng dậy, Ngô Bình lại duỗi thẳng chân, đạp hắn ngã xuống đất.
Takeshita Onibi cảm thấy bị sỉ nhục, bèn ra đòn liên hoàn, quyền như điện, cước như gió.
Nhưng thức Như phong tự bế của Ngô Bình đã dễ dàng hoá giải chiêu thức của hắn. Sau đó anh dùng thức Thủ huy tỳ bà tấn công vào cánh tay của đối phương, phát ra tiếng nổ “bang bang bang”.
Cánh tay của Takeshita Onibi tê rần, vội vã rút về. Không ngờ thức Song phong quán nhĩ của Ngô Bình đã đánh thẳng vào hai bên huyệt thái dương trái, phải của hắn.
“Bốp!”
Takeshita Onibi vội vàng rụt đầu về. Hai nắm đấm của Ngô Bình đánh vào nhau, như phóng ra sấm sét vậy.
Hắn may mắn tránh được đòn này. Song Ngô Bình đã sử dụng Chuyển thân ban, lan, chuỳ, tấn công vào đỉnh đầu hắn.
“Bốp!”
Cú đấm này đã đánh bại Takeshita Onibi hoàn toàn. Hắn run lẩy bẩy rồi gục xuống đất, tắt thở ngay tại chỗ!
Sau khi đánh chết Takeshita Onibi bằng Thái cực quyền đang học, Ngô Bình vẫn không đổi sắc mặt, nhẹ nhàng nói: “Thái cực quyền này không khớp, lát nữa về phải sửa lại đôi chút”.
Sắc mặt Sasaki rất khó coi, sai người đem thi thể xuống: “Yatsui Kamiken, lên đi!”
Yatsui Kamiken là một người trung niên có khí tức rất kỳ lạ, là một ninja, còn được gọi là sự tồn tại đáng sợ nhất của Nhẫn Vương Đông Doanh.
Yatsui Kamiken vừa bước ra, miệng đã không ngừng lẩm nhẩm những âm tiết quái lạ.
Ngô Bình cực kỳ khinh miệt: “Trò kém cỏi này mà cũng dám dùng với tôi?”
Dứt lời, anh đột nhiên phát ra ba âm tiết vang dội. Cả người Yatsui Kamiken lập tức chấn động, sau đó sùi bọt mép, hai mắt trợn trắng, ngã xuống đất rồi không ngừng co giật.
Ngô Bình cười khẩy: “Rác rưởi!”
Sắc mặt ngày một tệ hơn, Sasaki Asaya trầm giọng nói: “Thủ lĩnh Thiên Long, các vị thắng rồi!”
Ngô Bình đáp: “Nói vậy, hai suất hiện nay thuộc về Viêm Long”.
Sasaki Asaya nói: “Muốn lấy được hai suất này, các vị còn phải giao đấu với các cao thủ của Mễ. Hy vọng các vị có thể sống đến cuối cùng!”
Nói xong, đám người Sasaki Asaya chào tạm biệt.
Ngô Bình hỏi Hoa Giải Ngữ: “Khi nào người Mễ mới đến?”
Hoa Giải Ngữ đáp: “Trận đấu giữa thủ lĩnh và người Mễ sẽ được tổ chức tại Sư Thành vào tháng sau”.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Có bao nhiêu nước tham gia tranh sáu suất cuối cùng này vậy?”
Hoa Giải Ngữ trả lời: “Hiện tại còn bảy nước. Có điều Thiên Long chỉ cần đánh bại hai cao thủ của Đông Doanh và Mễ là giành được hai trong các suất đó”.
Ngô Bình vẫn chưa hiểu rõ chi tiết nhưng cũng lười hỏi thêm, đến lúc ấy chỉ cần đánh bại đối thủ là được!
Sau khi đả bại người Đông Doanh, Ngô Bình quay về trụ sở chính của Thiên Long.
Buổi chiều, anh tiếp tục nghiên cứu về nước thuốc gen. Ngô Bình bắt đầu sử dụng dị biến thạch và dược liệu, phỏng theo các loại thuốc gen cấp SSS trong tay, và điều chế thành công!
Thuốc mà anh luyện được đã tổng hợp công dụng của mấy loại thuốc gen, tác dụng phụ ít hơn, hiệu quả tốt hơn. Thậm chí anh cho rằng thuốc do mình luyện ra ít nhất đạt trình độ SSSS++, vượt qua thuốc gen ban đầu. Anh đặt tên cho thuốc này là “Thần Long Dịch”!
Anh phân chia nước thuốc vừa luyện được thành hai mươi phần rồi gọi hai mươi long vệ đến.
Những long vệ này sở hữu khí lực rất mạnh, tính cách cứng rắn. Anh bảo họ uống hai mươi chai Thần Long Dịch.
Long vệ trung thành tuyệt đối với thủ lĩnh. Thậm chí họ còn không hỏi đó là gì, Ngô Bình bảo họ uống, họ uống ngay mà không hề do dự.
Sau khi họ uống nước thuốc, Ngô Bình mới nói: “Đây là Thần Long Dịch, nước thuốc gen cao cấp nhất trên thế giới. Uống nó rồi, mọi người sẽ trở thành những chiến sĩ mạnh nhất. Có điều lát nữa, mọi người có thể sẽ hơi đau một chút”.
Lời vừa dứt, đã có vài long vệ run bần bật, nằm xuống đất mà co giật. Ngô Bình tiến đến kiểm tra, tiện thể châm cứu giúp họ giảm đau.
Dần dần, tất cả long vệ đều có triệu chứng rồi thi nhau ngã xuống. Nhưng tất cả đều nghiến chặt răng, không than vãn câu nào.
Ngô Bình chốc chốc lại châm cứu cho họ, chốc chốc thì xoa bóp, nhằm đảm bảo long vệ sẽ không mất mạng vì tác dụng của thuốc. Chỉ cần không chết, họ sẽ tiếp tục mạnh lên và có được lợi ích cực lớn!
Một giờ sau, đau đớn chậm rãi biến mất. Các long vệ lục tục đứng dậy. Họ cảm thấy một luồng sức mạnh khủng khiếp đang sinh ra trong cơ thể, càng lúc càng nhiều!
Một giờ nữa trôi qua, Ngô Bình đột nhiên trầm giọng nói: “Tất cả tấn công tôi đi, phải dùng hết sức!”
Các long vệ chần chừ đôi chút rồi bổ nhào đến. Họ đều là binh vương, cao thủ trong cao thủ. Ngay cả một đại tông sư như Ngô Bình cũng phải cẩn trọng ứng phó.
“Ầm!”
Một long vệ bị hất tung và đập mạnh vào vách tường, nhưng lại không hề hấn gì, nhảy bật dậy rồi tiếp tục lao đến.
Các long vệ bị Ngô Bình đánh ngã vô số lần rồi đứng dậy vô số lần. Cứ như thế suốt hơn một giờ đồng hồ, Ngô Bình đã thấm mệt, nhưng các long vệ vẫn rất sung sức, càng đánh càng hăng.
Nửa giờ nữa trôi qua, Ngô Bình lên tiếng: “Được rồi”.
Các long vệ ngừng tấn công, ai nấy đều lộ vẻ vui mừng, ngay cả người phản ứng chậm cũng cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt trong cơ thể. Thần Long Dịch mà thủ lĩnh vừa ban đã giúp họ lột xác!
Ngô Bình nói tiếp: “Thể chất của mọi người rất tốt. Bây giờ tôi sẽ truyền dạy một bộ đoàn thể thuật. Mọi người học thật kỹ nhé!”
Anh dạy cho họ đoàn thể thuật Bát cực hoàn chỉnh, còn dạy một mạch ba nhóm động tác đầu tiên.
Các long vệ vốn sở hữu thiên phú hơn người, cộng thêm công dụng của Thần Long Dịch, nên đã luyện thành công ba nhóm động tác đầu tiên cực kỳ nhanh.
Ngô Bình bắt họ tiếp tục luyện tập đoàn thể thuật, đến khi luyện không nổi mới thôi.
Cứ như thế, Ngô Bình giám sát các long vệ liên tục tập luyện. Đến chín giờ tối, các long vệ dần dần không kiên trì được nữa, rã rời gục xuống đất.
Lúc này, Ngô Bình mới sai người đem một chiếc giường xoa bóp đến. Anh bảo các long vệ lần lượt nằm lên giường và đích thân xoa bóp cho họ.
Hai mươi long vệ vừa mừng vừa lo, có người còn cảm động mà rưng rưng nước mắt. Họ là những chiến sĩ tài giỏi lại kiên cường, không e sợ cái chết, nhưng lại yếu lòng khi được người khác đối xử tốt như vậy.
Ngô Bình ra tay rất nhanh, không ngừng vỗ vào người long vệ, cố gắng giúp họ hấp thụ thật nhiều Thần Long Dịch, phát huy dược lực.
Sau khi anh xoa bóp cho hai mươi long vệ xong xuôi thì trời đã hửng sáng. Ngay cả người có thể chất tốt như Ngô Bình cũng mệt rã rời.
Anh ngồi trên ghế, nhấp vài ngụm trà rồi nói: “Mọi người vẫn chưa được nghỉ ngơi. Bây giờ tôi sẽ truyền dạy nhóm đoàn thể thuật thứ tư và thứ năm!”
Các long vệ không hề than vãn. Ngô Bình dạy, họ sẽ nỗ lực học, ra sức luyện tập nhiều hơn.
Đến khi trời sáng hẳn, cuối cùng họ cũng nắm vững năm nhóm đoàn thể thuật đầu tiên, không ngừng tập luyện từ đầu đến cuối.
Đến khi họ thật sự không luyện tiếp được nữa, Ngô Bình mới bảo họ nhảy vào một cái vại lớn để ngâm nước. Trong vại là thuốc do anh luyện chế bằng tiên đỉnh Thuần Nhất, sau đó làm thành nước thuốc. Thuốc này có hiệu quả luyện hình cực tốt cho các long vệ.
Ngâm mình trong nước thuốc, các long vệ cảm thấy thoải mái vô cùng, chẳng bao lâu sau đã ngáy vang trời.
Ngô Bình lắc đầu, bảo Hoa Giải Ngữ đứng trông chừng, bọn họ phải ngâm mình ít nhất ba giờ.
Anh quay về tiểu viện. Lina đã làm xong bữa sáng, Ngọc Nô, Hồng Nhan chuẩn bị quần áo cho anh, phục vụ anh tắm rửa và thay đồ.
Ngô Bình rất mệt. Ăn xong bữa sáng, anh liền về phòng nghỉ ngơi, ngủ một mạch đến trưa.
Anh vừa thức dậy, Hoa Giải Ngữ đã vội vàng báo cáo: “Thủ lĩnh, các long vệ đã phục hồi, họ yêu cầu tiếp tục huấn luyện”.
Ngô Bình mỉm cười: “Đúng là một đám không biết sợ, tôi phải tiếp tục hành hạ họ thôi!”
Chương 779: Ngôi miếu ở Tạng Nguyên
Tiếp theo, Ngô Bình bắt đầu truyền dạy võ thuật, đao thuật, kỹ năng chiến đấu phối hợp nhiều người cho các long vệ. Anh là đại tông sư võ học, trong đầu có vô số võ học, chọn bừa một loại cũng là tuyệt học chấn động thế giới.
Ngô Bình dạy cho long vệ mỗi ngày, nhoáng một cái đã ba ngày trôi qua. Các long vệ chăm chỉ luyện tập và tiến bộ rất nhanh. Bây giờ, mỗi một long vệ đều sở hữu thực lực đủ để giết chết Võ Thần!
Họ còn bố trí thế trận, ngay cả Ngô Bình cũng đau đầu, không dốc hết sức mình thì đừng mong đánh thắng họ.
Hôm nay, Ngô Bình chính thức truyền dạy phương pháp hít thở thượng thừa cho họ.
Ngô Bình dốc sức bồi dưỡng long vệ như vậy vì quá yêu thích nhóm người này. Họ trung thành, dũng cảm, thiên phú cực tốt. Anh không muốn lãng phí những hạt giống tốt như thế.
Xế chiều, anh chỉ điểm cho long vệ luyện tập phương pháp hít thở. Hoa Giải Ngữ tiến đến báo cáo: “Thủ lĩnh, trưởng nhóm Tây Nam Lý Huyền Bá đưa tin rằng, số lượng tu sĩ của Thân Độc quá nhiều, nhóm Tây Nam cần chi viện”.
“Ngoài ra, ngôi mộ cổ ở Tạng Nguyên xuất hiện hiện tượng lạ, thu hút nhiều tu sĩ từ các nước ghé thăm. Bọn họ cũng cần một lượng lớn nhân sự để duy trì trật tự”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Xem ra tôi phải đích thân đến đó một chuyến. Lập tức sắp xếp máy bay, một giờ nữa khởi hành!”
“Vâng!”
Một giờ sau, bảy chiếc máy bay cất cánh, bay đến Tạng Nguyên.
Sau khi bay hơn bốn giờ, máy bay đáp xuống một sân bay quân sự của Tạng Nguyên. Anh vừa xuống máy bay đã nhìn thấy đại tướng ba sao Phương Vĩnh Thương trấn thủ Tây Nam đích thân ra đón.
“Chào mừng thủ lĩnh!”, Phương Vĩnh Thương đứng thẳng, chào quân đội với Ngô Bình. Phía sau ông ấy có mười mấy cấp dưới, trên vai họ đều có ngôi sao.
Ngô Bình cười nói: “Tướng quân Phương, chúng ta lại gặp nhau rồi”.
Phương Vĩnh Thương cười đáp: “Thủ lĩnh, rất vinh dự khi được gặp lại cậu. Mời thủ lĩnh!”
Nhóm người Ngô Bình ngồi xe quân đội để đến doanh trại.
Đến đại doanh, Phương Vĩnh Thương mời Ngô Bình đến ban chỉ huy của ông ấy, thẳng thắn mở lời: “Thủ lĩnh, không rõ vì sao nước Thân Độc nhiều lần xâm phạm biên giới. Vốn dĩ chuyện này nên để doanh trại Thần Uy xử lý, nhưng hiện nay doanh trại Thần Uy đang tham gia hành động ở phía Tây, không thể chi viện cho chúng tôi. Nhân sự mà cậu cử đến trước đó đã đẩy lùi vài lần xâm lược của Thân Độc. Nhưng người do đối phương phải đến càng lúc càng nhiều, tôi thấy họ không kiên trì được bao lâu nữa”.
Ngô Bình gật đầu: “Tôi hiểu rồi. Tướng quân Phương yên tâm. Tôi đã đến đây thì chắc chắn sẽ giúp anh dập tắt sự kiêu ngạo và càn quấy của đối phương”.
Phương Vĩnh Thương mừng rỡ nói: “Được! Xin nhờ thủ lĩnh!”
Sau đó, Lý Huyền Bá và Tạ Phi vội vàng đến báo cáo. Cả hai đều bị thương, may mà tình trạng không nặng.
Ngô Bình hỏi thêm tình hình, đoạn bảo: “Xem ra người Thân Độc đã có mưu đồ, nếu không đã chẳng xâm lược liên tục như vậy. Huyền Bá à, đã điều tra rõ chưa?”
Lý Huyền Bá đáp: “Thủ lĩnh, chúng tôi đã bắt sống vài tên. Sau khi thẩm vấn, bọn chúng khai rằng phía Thân Độc có thể đang tìm kiếm thứ gì đó”.
Ngô Bình giật mình, hỏi Phương Vĩnh Thương: “Tướng quân Phương, có thể nói cho tôi biết phạm vi hoạt động của người Thân Độc không?”
Phương Vĩnh Thương lấy ra một tấm bản đồ Tạng Nguyên, dùng bút vẽ một vòng tròn trên đó: “Có lẽ là phạm vi này. Mỗi lần xâm lược, bọn họ đều hoạt động trong khu vực này”.
Đây là bản đồ địa hình lập thể. Ngô Bình phát hiện khu vực này có những dãy núi tuyết nối liền, có khoảng sau ngọn núi lớn.
Anh lẩm bẩm: “Người Thân Độc đang tìm thứ gì ở đây?”
Không ai có thể trả lời. Ngô Bình nói tiếp: “Tôi đến đó xem sao”.
Phương Vĩnh Thương đáp: “Tôi sẽ cho một chiếc máy bay trực thăng vũ trang đưa cậu đến đó”.
Ngô Bình xua tay: “Không cần đâu. Tôi sẽ tự đi. Đưa cho tôi máy định vị vệ tinh là được”.
Lấy được máy định vị rồi, anh tìm một nơi không có ai, ngồi lên Nhân Bì rồi bay lên.
Bay được mười mấy phút, anh tìm được vị trí đại khái nhờ máy định vị, sau đó tiếp tục bay trên cao và nhìn xuống dưới.
Bây giờ đang là tháng Năm, nhiệt độ ở Tạng Nguyên vẫn hơn mười độ, cực kỳ mát mẻ. Ngồi trên Nhân Bì, Ngô Bình ăn hoa quả, thưởng thức cảnh sắc núi tuyết tráng lệ.
Đột nhiên anh nheo mắt lại, nhìn thấy có một ngôi miếu trên một đỉnh núi tuyết. Miếu không lớn lắm, trơ trọi đứng đó.
Nhưng lúc này lại có vài người mặc trang phục Thân Độc đang vây quanh ngôi miếu.
Anh lập tức bảo Viêm Dương đáp xuống, rồi nhảy xuống khi chỉ còn cách mặt đất mấy chục mét.
“Ầm!”
Mặt đất rung chuyển, khiến tuyết trên đỉnh miếu rơi xuống. Bốn người Thân Độc giật mình, đồng loạt lùi đi mấy bước.
Ngô Bình mặc kệ họ. Anh ngoái lại nhìn, phát hiện một hoà thượng gầy gò, mặt đầy nếp nhăn đang ngồi trong miếu.
Vừa nhìn, anh đã biết vị sư này đang khổ tu ở đây, có lẽ đã không ăn gì suốt mười mấy năm qua, giữ trạng thái thiền định trong thời gian dài, bình thường chỉ uống một ít nước tuyết.
Mục đích cuối cùng của phương pháp tu hành này là tu tâm, nhưng Ngô Bình không nghĩ vậy. Anh cho rằng đây là phương pháp ngu ngốc nhất, tuy rằng cũng có hiệu quả.
Anh không quan tâm đến hoà thượng nữa, xoay lại nhìn chăm chú một người Thân Độc rồi hỏi: “Các người đến đây làm gì?”
Người Thân Độc nọ chỉ cười khẩy mà không nói gì, rút một thanh loan đao từ phía sau ra rồi chém về phía Ngô Bình.
Ngô Bình liền đấm thẳng vào bụng đối phương. Người Thân Độc nọ trợn trừng mắt, sau đó chầm chậm ngã xuống đất. Chịu phải cú đấm này của Ngô Bình, người nọ đã không còn cơ hội sống sót!
Đánh chết một tên rồi, Ngô Bình hỏi người thứ hai: “Nói đi”.
Người Thân Độc này rất đen, thấy bạn đồng hành của mình đã chết bèn hoảng sợ nói: “Chúng tôi đến đây thăm Đan Ba thượng sư. Xin hỏi huyệt mộ của Thần vương núi tuyết ở đâu?”
Một người Thân Độc khác nổi giận: “Tên phản bội, sao lại nói chuyện này với kẻ địch?”
Ngô Bình hỏi: “Thần vương núi tuyết? Là gì vậy?”
Người Thân Độc ấy định trả lời thì bất ngờ bị kẻ đằng sau đâm phập vào tim.
Ngô Bình nổi cáu, bèn vung chân đá kẻ vừa ra tay, sau đó nhìn chằm chằm vào người cuối cùng còn sót lại: “Nói đi!”
Người này sợ đến mức quỳ sụp xuống đất, miệng líu ríu nói toàn thổ ngữ Thân Độc. Ngô Bình không hiểu, bèn đá văng đối phương ra.
“Tội lỗi!”, nhà sư phía sau đột nhiên lên tiếng, còn thở dài thườn thượt.
Ngô Bình vừa nhìn vị sư già ấy vừa nói: “Ông đang khổ tu ở đây, vì muốn tu được lưu ly tâm sao? Tiếc rằng ngộ tính của ông quá kém, còn cách lưu ly tâm hàng trăm dặm”.
Vị sư già không hề tức giận, chỉ nói: “Thí chủ, Thần vương núi tuyết là vị thần trấn thủ Thánh Cảnh Thiên Tuyết. Tìm được vị thần này thì sẽ tìm được lối vào Thánh Cảnh Thiên Tuyết”.
Ngô Bình thoáng giật mình: “Nói vậy là Thần vương núi tuyết đang ở gần đây?”
Vị sư ấy đáp: “Có lẽ vậy. Tất cả đều là truyền thuyết. Nếu tôi biết thì đã tự đi tìm từ lâu”.
Ngô Bình hỏi: “Thế Thánh Cảnh Thiên Tuyết là nơi nào vậy?”
Vị sư già trả lời: “Một không gian gấp tương tự Côn Luân, đã bị tà ma xâm chiếm rất lâu về trước. Sau này, vì để ngăn chặn tà ma trốn thoát, Thần vương núi tuyết đã hiến tế bản thân, phong ấn lối ra của Thánh Cảnh Thiên Tuyết”.
Ngô Bình cau mày. Nói vậy, Thánh Cảnh Thiên Tuyết là một nơi vô cùng nguy hiểm, bên trong có rất nhiều tà ma. Lẽ nào người Thân Độc muốn mở Thánh Cảnh này để thả tà ma ra?
Chương 780: Đường băng tuyệt mệnh
Lão tăng nói: “Nhưng Thần vương núi tuyết từng để lại một dự đoán rằng sẽ có ngày thành cảnh Thiên Tuyết sẽ sinh ra một bậc chí tôn vô thượng, người đó sẽ tiêu diệt tất cả tà ma, thống nhất thiên hạ”.
Ngô Bình híp mắt lại, thống nhất thiên hạ ư? Anh hỏi lão tăng: “Ông khổ tu ở đây chắc cũng có liên quan đến thánh cảnh Thiên Tuyết đúng không?”
Lão tăng cười đáp: “Tôi chỉ là một tăng nhân khổ tu, chứ không liên quan gì đến thắng cảnh Thiên Tuyết cả”.
Ngô Bình: “Vậy ư? Thế tại sao người Thân Độc lại cứ nhằm vào ông?”
Lão tăng: “Họ tin vào tin vịt, cho rằng tôi biết mộ của Thần vương núi tuyết”.
Ngô Bình: “Thượng sư Đan Ba, sau khi chất Thần vương núi tuyết đã được chôn cất ư?”
Lão tăng: “Tôi không biết”.
Ngô Bình biết sẽ không hỏi được gì từ lão hoà thượng này nên nói: “Nếu thượng sư không muốn nói thì tôi không làm phiền nữa”.
Dứt lời, anh nhảy từ trên vách đá xuống, Nhân Bì lao ra đỡ rồi bay đi xa.
Đại sư Đan Ba nhìn bóng lưng rời đi của Ngô Bình rồi lẩm bẩm: “Vậy là lời dự đoán của Thần vương núi tuyết đã ứng nghiệm rồi ư?”
Ngô Bình tìm kiếm ở xung quanh một hồi thì thấy có rất nhiều người của Nhân Độc, sau đó anh đã không chút do dự mà giết sạch.
Khi anh quay về doanh trại thì đã là một tiếng đồng hồ sau đó, Phương Vĩnh Thương hỏi: “Long chủ có phát hiện gì không?”
Ngô Bình: “Tôi vừa giết một đám người Thân Độc, thì biết họ đang tìm thánh cảnh Thiên Tuueets. Nhưng xem chừng, họ không thể tìm ra nơi ấy ngay được đâu”.
Phương Vĩnh Thương: “Có Long chủ ở đây thì đám người Thân Độc mất đường về rồi”.
Ngô Bình: “Tôi sẽ ở lại vài ngày để làm rõ chuyện thánh cảnh Thiên Tuyết, Phương tướng quân có gì cần thì cứ bảo tôi”.
Phương Vĩnh Thương: “Được, giờ tôi không làm phiền Long chủ nữa”.
Phương Vĩnh Thương còn bận việc quân nên rời đi ngay.
Ngô Bình hỏi Hoa Giải Ngữ: “Cổ mộ Tạng Nguyên ở đâu?”
Hoa Giải Ngữ lấy bản đồ điện tử ra rồi đáp: “Long chủ, cổ mộ cách đây 275 km”.
Ngô Bình: “Rất nhiều người của đội Tây Nam đều bỏ mạng ở đây, có thu thập được thông tin gì về thứ ở bên trong cổ mộ không?”
Hoa Giải Ngữ: “Theo tư liệu để lại thì chắc họ đã gặp trận pháp ạ”.
Ngô Bình ngạc nhiên: “Trong đó có trận pháp ư?”
Hoa Giải Ngữ: “Vâng, giờ người của mình không ai dám vào đấy nên tạm thời chỉ canh bên ngoài thôi. Nhưng sau khi tin tức về cổ mộ truyền đi, các chân giả cả trong và ngoài nước đều muốn vào đó thăm dò. Hơn nữa, số lượng vẫn không ngừng tăng lên, giờ bên mình rất khó giữ trật tự”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Đi, đến đó xem sao”.
Vì thế, anh đã mang theo long vệ rồi ngồi máy bay đến cổ mộ.
Nửa tiếng sau, máy bay đã đáp xuống đỉnh một ngọn núi tuyết, mọi người lần lượt đi xuống dưới.
Xung quanh đây có rất nhiều lều trại, ít cũng phải vài trăm người đang tập trung ở đây, thậm chí có người còn nhóm lửa thổi cơm tại chỗ luôn.
Hoa Giải Ngữ: “Long chủ, lối vào của cổ mộ ở ngay phía trước”.
Ngô Bình gật đầu, sau đó cả đoàn người cùng cất bước lên phía trước thì nhìn thấy có một khối tăng cực lớn, khối băng đã tan ra rồi để lộ một lối vào cao bằng một thân người.
Có 12 người của Thiên Long đang đứng cạnh đó, nhìn thấy Ngô Bình, họ đều tiến lên hành lễ.
“Long chủ!”
Ngô Bình gật đầu rồi hỏi: “Mọi người canh ở đây có thấy ai muốn xông vào không?”
Một người đáp: “Thưa Long chủ, các tu sĩ bên ngoài đều muốn vào, thậm chí có người còn xô xát với người mình”.
Ngô Bình gật gù: “Mọi người canh ngoài này nhé, để tôi vào trong xem sao”.
Anh vừa đi vào cổ mộ thì đã nghe thấy một giọng nói ở bên ngoài: “Thiên Long các người độc tài quá đấy, ngôi mộ cổ này vô chủ, dựa vào đâu mà không cho chúng tôi vào?”
Ngô Bình ngoái lại thì nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang làu bàu bên ngoài, phía sau cũng có thêm một tốp người phụ hoạ theo. Nghe giọng của họ, Ngô Bình đoán họ đều là tu sĩ nước ngoài.
Anh bình thản đáp: “Ai không phục thì đến đây, tôi sẽ trò chuyện cùng”.
Người đàn ông trung niên cười lạnh một tiếng, sau đó hiên ngang bước tới hỏi Ngô Bình: “Được, tôi cũng đang muốn nói lý với các người đây”.
Ông ta đứng trước mặt Ngô Bình rồi nói: “Chúng tôi chỉ muốn vào bên trong ngó nghiêng chút thôi, hi vọng Thiên Long đừng cản trở”.
Ngô Bình: “Đây là Viêm Long, nên ai đến đây cũng phải tuân thủ theo pháp luật của nước tôi. Ngôi mộ cổ này đang được pháp luật bảo vệ, vì thế các người không được vào”.
Người đàn ông cười lạnh: “Nếu tôi cứ muốn vào thì sao?”
Ngô Bình: “Tốt nhất ông đừng làm thế, không sẽ phải chết thảm đấy”.
Người đàn ông hừ mạnh nói: “Để tôi xem cậu định cho tôi chết thảm thế nào!”
Ngô Bình thở dài, anh biết nếu không cho người này một trận thì những người khác còn kêu gào, vì thế anh nói: “Được, tôi sẽ đánh ông một quyền, nếu ông né hoặc đỡ được thì tôi cho ông ra vào đây thoải mái”.
Người đàn ông sáng mắt lên, ông ta là cao thủ của Tây Lan Giáo, có sở trường là cận chiến nên rất tự tin sẽ né được đòn của Ngô Bình: “Được, tôi cho cậu đánh một quyền”.
Bụp!
Ông ta vừa nói dứt câu thì đã bị rơi vào ảo ảnh, mắt tối sầm, không nhìn thấy nữa. Ông ta vô cùng hoảng sợ nên chỉ đứng yên một chỗ. Ngay sau đó, đã có một quyền bay tới và đấm trúng bụng ông ta.
Người đàn ông kêu hự một tiếng rồi cong người lại như con tôm, mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh túa ra.
Ngô Bình nói: “Đòn đấm của tôi đã đánh hỏng ruột và kinh lạc của ông, tốt nhất mau kêu người đưa về nước chữa trị đi”.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, chuyện gì thế này? Sao người đàn ông kia không né mà để mặc cho Ngô Bình đánh vậy?
Dứt lời, Ngô Bình hỏi những người còn lại: “Còn ai muốn thử nữa không? Đỡ được một quyền của tôi là được ra vào nơi này thoải mái”.
Đương nhiên không ai dám ho he nữa, họ không biết thực lực của Ngô Bình ra sao, nhưng đều sợ sẽ bị đánh thủng ruột như người đàn ông trung niên, thế thì hỏng bét.
Thấy không ai lên tiếng nữa, Ngô Bình quay người đi vào trong cổ mộ.
Băng tan để lộ ra một lối đi rất trơn trượt, Hoa Giải Ngữ và hơn chục long vệ khác cũng vào theo, số còn lại thì canh bên ngoài.
Sau khi đi được khoảng hơn trăm bước, họ đã vào một nơi khá bằng phẳng, xung quanh toàn băng cứng.
Ngay phía trước là một cánh cửa lớn đen kịt, vì nó có thể hấp thu ánh sáng nên mới có màu như vậy.
Cánh cửa đóng chặt như chưa từng có người mở ra.
“Người của đội Tây Nam đã vào trong chưa?”, Ngô Bình hỏi.
Hoa Giải Ngữ: “Rồi ạ, cửa này không có khoá, đẩy ra là vào được luôn”.
Ngô Bình đeo găng tay rồi đẩy cửa, cánh cửa mở ra ngay. Cửa này rất nặng, nếu không khoẻ thì khó mà mở ra được.
Phía sau cánh cửa là một con đường dài làm bằng băng rộng chừng hai mét, cao ba mét, dài vài trăm mét.
Trên con đường dài này có đầy các thi thể nằm ngổn ngang.
Thấy thế, Hoa Giải Ngữ nói: “Long chủ, để long vệ vào dò đường trước, Long chủ đừng mạo hiểm”.
Ngô Bình không buồn ngó ngàng, giơ chân đạp Hoàng Phủ Hằng khiến đối phương rên la vì đau đớn, máu tươi bắn tung tóe.
Đối phương cuống quýt: “Tiểu hữu, xin hãy dừng tay, có gì từ từ nói!”
Bấy giờ Ngô Bình mới hất tay, điềm tĩnh hỏi: “Nếu biết nói tiếng người, tại sao không nói sớm hơn?”
Mặt mũi đối phương xanh lè, ông ta rảo bước tiến tới: “Không biết cháu trai tôi đã làm gì đắc tội cậu, cậu nỡ ra tay độc ác như vậy!”
Ngô Bình đánh giá người này, thấy ông ta lớn tuổi, râu tóc bạc phơ, là một địa tiên cảnh giới Thuần Dương, mặc áo bào màu xám, trông chẳng khác gì một tú tài thời Mãn Thanh.
Anh lạnh lùng đáp: “Thứ chó má này có cha sinh không có mẹ dạy, không hiểu lễ nghĩa, hôm nay tôi phát thiện, giúp ông dạy dỗ hắn”.
Ông già mặc áo bào xám sắc mặt rất khó coi: “Lão phu Hoàng Phủ Thúc Nhân là ông nội của Hoàng Phủ Hằng, xin hỏi các hạ là cao nhân phương nào?”
Ngô Bình đáp: “Tôi là Long chủ của Thiên Long, nếu ông thấy không phục, chúng ta đánh một trận”.
Hoàng Phủ Thúc Nhân giật mình, hóa ra người này là Long chủ! Ông ta hỏi: “Hóa ra là Long chủ, cậu động tay động chân với cháu tôi như thế, e là không thích hợp lắm?”
Ngô Bình lãnh đạm đáp: “Đánh cũng đánh rồi, sao mà nhiều lời thế. Tôi hỏi ông, ông có phục hay không, không phục thì chúng ta cũng so vài chiêu”.
Hoàng Phủ Thúc Nhân đâu dám ra tay với Ngô Bình, cú đấm vừa nãy của anh suýt nữa khiến bộ xương già của ông ta rụng rời!
Ông ta hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm vào Hoàng Phủ Hằng đang rên hừ hừ trên nền đất: “Thứ khốn nạn, đã bảo cháu phải khiêm tốn, cháu làm như thế nào hả? Còn không xin lỗi Long chủ!”
Ngô Bình nói: “Không phải xin lỗi tôi, mà là xin lỗi sư huynh Diệp Thiên Tông của tôi!”
Hoàng Phủ Hằng trên mặt đất hận Ngô Bình thấu xương, hắn ta gầm lên: “Bắt tao xin lỗi, đừng hòng!”
Ngô Bình cười “hề hề”: “Không xin lỗi cũng được thôi, bây giờ tao sẽ phế bỏ tu vi của mày, ném mày xuống dưới gầm cầu đi bộ làm ăn mày ba năm!”
Hoàng Phủ Thúc Nhân giật mình, vội vàng xin tha: “Long chủ bớt giận”.
Sau đó ông ta tới trước mặt cháu trai mà thì thầm: “Mau xin lỗi Diệp tiên sinh đi!”
Hoàng Phủ Hằng cực kỳ không phục, ông nội mình là Địa Tiên, gia tộc Hoàng Phủ là thế gia võ đạo, hà tất phải sợ một Long chủ? Nhưng lúc này hắn ta không dám trái lời Hoàng Phủ Thúc Nhân, đành chống cánh tay đau nhức, chắp tay với Diệp Thiên Tông.
“Diệp tiên sinh, xin lỗi, là tôi không đúng”.
Diệp Thiên Tông cười ha hả: “Không sao đâu, tôi không so đo với cậu”.
Nói xong, ông ta cũng không giao kiếm Thần Võ cho Hoàng Phủ Hằng, cầm kiếm đi xuống.
Ngô Bình cũng theo xuống, cười cười hỏi: “Sư huynh, công phu quyền cước của em cũng được chứ? Đánh cho thằng nhãi đó không thể nào đánh trả nổi”.
Diệp Thiên Tông cảm thấy buồn cười: “Thằng nhãi đó thực lực cũng không kém, tinh thông bốn môn tuyệt học của gia tộc Hoàng Phủ. Tiếc là hắn ta kém sư đệ mười vạn tám nghìn dặm, chỉ có thể ăn đòn thôi”.
Dương Mộ Bạch và những người khác cũng cười ha hả, đoàn người nghênh ngang rời đi, bỏ mặc Hoàng Phủ Hằng tiếp tục mất mặt.
“Chúng mày chưa xong với tao đâu!”, qua hồi lâu, hắn ta cuối cùng cũng rống lên đầy giận dữ, nhưng lúc này Ngô Bình và các sư huynh đệ đã đi xa rồi.
Ngô Bình và những người khác tới viện trạch mà Diệp Thiên Tông sống, một căn biệt thự được xây dựng trên lưng núi.
Cả ngọn núi này chỉ có một căn biệt thự, cũng chỉ có một con đường xuống núi.
Diệp Huyền đã đợi sẵn ở trên núi, anh ta hồ hởi tới đón, mỉm cười nói: “Sư thúc tổ, đệ tử chuẩn bị rượu thịt, chúng ta uống một trận đã đời!”
Lý Huyền Bá và Tạ Phi cũng ở đó, thời gian này ba người họ hẹn một nhóm mỹ nữ trẻ trung xinh đẹp tới biệt thự trên núi buông xõa ngày đêm, vừa mới thu dọn chiến trường.
Ngô Bình nhìn quầng thâm đen thui của Diệp Huyền mà mắng: “Mới mấy ngày đã rỗng còn vỏ rồi!”
Diệp Huyền cười gượng: “Hiếm khi được nghỉ, tất nhiên phải thư giãn rồi”.
Tam thế hệ tề tựu một chỗ, đồ đệ của Lý Long Thần, Triệu Phương Ninh, Chu Vân Hổ và Trần Nhược Tùng cũng chạy tới tụ họp, vô cùng náo nhiệt.
Đệ tử Quảng Hải của Diệp Thiên Tông đến giờ vẫn còn rất phấn khích, đợi khi đám đông ngồi xuống, anh ấy vội vàng hỏi: “Sư thúc, sư thúc làm sao đánh cho tên Hoàng Phủ Hằng kia không thể trở tay được vậy? Chúng đệ tử trông thấy sư thúc cũng không dùng đến tuyệt học gì, tên Hoàng Phủ Hằng kia cứ như đưa mình đến cho người đánh vậy”.
Diệp Thiên Tông đáp: “Quảng Hải, tu vi của con quá cao mới không nhìn ra được sự lợi hại của sư thúc”.
Sau đó ông ấy nói: “Sư đệ, em khoe vài chiêu, cho các tiểu bối mở rộng tầm mắt”.
Ngô Bình mỉm cười: “Được thôi, Quảng Hải, anh qua đây”.
Quảng Hải bước tới phía trước, mỉm cười: “Sư thúc, người ra tay nhẹ nhẹ chút, đệ tử không chịu được đòn đâu”.
Ngô Bình nói: “Khi tôi ra tay với Hoàng Phủ Hằng, thực ra hắn ta vẫn luôn muốn phản đòn, nhưng hắn ta còn chưa kịp dùng chiêu thì tôi đã ra tay trước, hóa giải đòn tấn công của hắn ta. Như thế mới khiến mọi người trông thấy mà tưởng rằng Hoàng Phủ Hằng để yên cho tôi đánh”.
Nói xong anh gọi: “Quảng Hải, anh đánh tôi đi”.
Quảng Hải biết Ngô Bình tu vi cao nên lập tức dồn hết toàn lực vung ra một nắm đấm. Thế nhưng, nắm đấm của anh ta vừa vung ra được một nửa thì Ngô Bình đã lách tới bên trái anh ta, giơ tay giữ vai anh ta, bao nhiêu sức mạnh mà anh ta đánh ra bị giải trừ hết. Sức mạnh không thoát được ra ngoài khiến anh ta thấy rất khó chịu.
Thế là anh ta lại giơ chân đá, nhưng bị chân của Ngô Bình chạm vào bắp chân, cú đá bị hóa giải. Phen này anh ta càng thêm khó chịu. Quảng Hải liên tục xuất chiêu, lần nào cũng bị phá bỏ giữa chừng.
Chưa được bao lâu, Quảng Hải đã hô lên: “Đầu hàng, đệ tử chịu không nổi nữa!”
Anh ta nhảy sang bên cạnh, thở hồng hộc và cười khổ: “Sư thúc, thế này thì khó chịu quá!”
Dương Mộ Bạch đáp: “Sư thúc sợ đả thương cậu nên chưa đánh thật đâu, tên Hoàng Phủ Hằng kia còn khó chịu hơn cậu gấp nhiều lần”.
Quảng Hải chấn động: “Sư thúc, người quá thần thánh luôn!”
Lý Long Thần bật cười: “Sư thúc cậu là võ thánh đấy, không thần thánh liệu có dám xưng thánh không?”
Chu Vân Hổ cũng cười: “Sư thúc, chúng đệ tử chưa từng chạm mặt Võ Thánh bao giờ, người có thể nói cho đệ tử biết, Võ Thánh lợi hại ở điểm nào không?”
Ngô Bình đáp: “Xét về lý luận, Võ Thánh không mạnh hơn Võ Thần là bao nhiêu, nhưng Võ Thánh có Thánh Tâm, bất kể gặp phải tình huống đột ngột nào cũng có thể đưa ra phán đoán lý trí nhất. Ngoài ra, giới hạn võ lực của Võ Thánh cũng cao hơn. Ví dụ, giống như chơi game vậy, cấp bậc của Võ Thần có thể đánh đến cấp năm mươi. Võ Thánh thì khác, cao nhất có thể đánh đến một hai trăm”.
Trần Nhược Tùng hỏi: “Sư thúc, có phải sau này Võ Thánh thăng cấp lên địa tiên sẽ dễ hơn không?”
Ngô Bình đáp: “Có thể nói như vậy. Thực ra lợi ích của việc sở hữu Thánh Tâm không chỉ có vậy. Nhân tiên sau khi khai thông ba thần khiếu sẽ sinh ra một lần Huyễn Tâm kiếp. Nếu có Thánh Tâm, có thể nhẹ nhàng vượt qua Huyễn Tâm Kiếp. Ngoài ra, sau khi đả thông bảy thần khiếu còn có một lần Tâm Ma đại kiếp, muốn đối đầu với nó cũng cần Thánh Tâm mạnh mẽ”.
Trần Nhược Tùng gật đầu: “Sư thúc đúng là tiền đồ rộng mở, sau này nhất định có thể đạt đến cảnh giới thứ tư của nhân tiên, thậm chí là thứ năm!”
Đệ tử Tử Thanh của Triệu Phương Ninh là một cô gái thanh tú, cô ấy hỏi: “Sư thúc tổ, cảnh giới thứ năm, thứ sáu của nhân tiên là như thế nào ạ?”
Ngô Bình đáp: “Cảnh giới thứ năm của nhân tiên chú pháp bàn, tục gọi là Võ Quân. Cảnh giới thứ sáu của nhân tiên vận thần thông, tục gọi là Thần Quân. Hai cảnh giới này có thể hô mưa gọi gió, xua thần đuổi quỷ, có thể thi triển pháp thuật thần thông. Tôi suy đoán theo như vốn tri thức của mình, thực lực của Võ Quân có lẽ mạnh hơn Chân Quân. Nếu đạt đến cảnh giới Thần Quân, cho dù là địa tiên cảnh giới thứ mười hai trở lên cũng khó lòng đối phó”.
Đám đông nghe mà thất thần, địa tiên cảnh giới thứ mười hai? Đó là cảnh giới mạnh đến mức nào cơ chứ!
Chương 777: Học xong thực hành ngay
Quảng Hải hỏi: “Sư thúc, không phải Địa Tiên chỉ có mười cảnh giới sao? Sao còn có cảnh thứ mười hai nữa?”
Ngô Bình: “Thật ra Địa Tiên Cảnh có bốn kỳ tu hành, lần lượt là kỳ Linh Biến, kỳ Thần Hóa, kỳ Động Tàng, kỳ Đoạt Thiên. Mỗi kỹ lại chia thành năm cảnh giới nhỏ. Thông thường đều nói Địa Tiên có mười cảnh, chính là nói kỳ Linh Biên năm cảnh cộng thêm kỳ Thần Hóa năm cảnh. Tu sĩ kỳ Động Tàng, thế gian gọi là tiên quân, tu sĩ Đoạt Thiên thì được gọi là tiên tôn”.
"Ngay cả trong thời kỳ văn minh tiền sử, Động Tàng và Đoạt Thiên đều không phải lựa chọn bắt buộc đối với tu sĩ. Xưa nay chỉ có thiên tài tu hành mới dám thử”. Ngô Bình giải thích với mọi người: “Ví dụ như Động Tàng Cảnh đỉnh cao, phải lĩnh hội kho tàng cực hạn trong cơ thể người, mở ra thiên phú nhân đạo. Mà kiểu tiên quân mở đường kho tàng cực hạn này, thời Tiên Quốc được gọi là chí thánh tiên quân!”
“Đoạt Thiên Cảnh thì càng lợi hại hơn, đoạt tạo hóa đất trời, nghịch thiên cải mệnh, nếu có khai phá con đường tu hành độc nhất vô nhị thì chính là đại tiên tôn!”
Diệp Thiên Tông: “Về tu hành, sư thúc mấy đứa hiểu sâu biết rộng, có gì không hiểu thì cứ hỏi cậu ấy”.
Các tiểu bối đều rất phấn khích, hồ hởi tiến lên xin chỉ giáo, còn Ngô Bình chỉ dùng dăm ba câu đã khiến bọn họ có được lợi ích không nhỏ.
Bữa tiệc kéo dài đến tối muộn, mọi người cũng chưa rời đi, bọn họ bám riết Ngô Bình hỏi mấy vấn đề về tu hành. Không giác, trời cũng đã sáng.
Ngô Bình nhớ đến bữa sáng Lina làm, mặt trời còn chưa ló dạng đã vội về nhà dùng bữa sáng.
Sau khi về đến nhà, anh vừa dùng điểm tâm ngon miệng vừa nghe Hoa Giải Ngữ báo cáo.
“Long chủ, đoàn khảo sát Đông Doanh hôm nay do chúng ta tiếp đón. Hai bên sẽ tổ chức thi đấu. Ý của bên trên là nếu Thiên Long có thể thắng liên tiếp hai trận thì sẽ sắp xếp một suất tiến vào bí cảnh cho Thiên Long”.
Mắt Ngô Bình sáng lên: “Được. Hai trận này, tôi đích thân đánh”.
Hoa Giải Ngữ: “Long chủ, nước Thân Độc biên giới Tây Nam gần đây thường xuyên cử tu sĩ xâm phạm biên giới, giết chết bảy mươi ba chiến sĩ biên phòng bên ta. Quân phòng thủ Tây Nam cầu viện Thiên Long chúng ta, xin Long chủ ra lệnh”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Nhóm nhỏ Tây Nam làm ăn kiểu gì không biết, chuyện như vậy không phải do bọn họ phụ trách sao?”
Hoa Giải Ngữ khẽ thở dài: “Nhóm nhỏ Tây Nam tháng trước bị tiêu diệt toàn quân, trước mắt vẫn chưa khôi phục được tổ chức”.
Ngô Bình bỏ đũa xuống, nhíu mày nói: “Cô nói là cả nhóm nhỏ Tây Nam bị tiêu diệt toàn bộ?”
Anh từng là tổ trưởng tổ Hắc Thạch, biết rõ số lượng nhân viên chạy việc bên ngoài rất nhiều, bình thường sẽ không bị tiêu diệt toàn đội.
Hoa Giải Ngữ: “Tại khu vực Tạng Nguyên phát hiện một khu mộ cổ tiền sử, nhóm nhỏ Tây Nam đi thăm dò trước, kết quả…”
Ngô Bình cười lạnh: “Từ khi nào Thiên Long lại bắt đầu cướp thiên cơ vậy?”
Hoa Giả Ngữ cúi đầu: “Là mệnh lệnh của thuộc hạ Đoạn Long, nhóm nhỏ Tây Nam không thể không chấp hành mệnh lệnh”.
Ngô Bình suy ngẫm một lúc rồi nói: “Tôi cử cho cô mấy người, lập tức thiết lập đội Tây Nam”.
Hoa Giải Ngữ: “Vâng!”
Dùng bữa xong, Ngô Bình lại gọi Lý Huyền Bá và Tạ Phi đến, chọn ra mười cao thủ trong nội bộ Thiên Long, tạm thời lập ra đội Tây Nam, do Tạ Phi làm tổ trưởng, Lý Huyền Bá là đội phó, ứng phó với Thân Độc xâm nhập.
Chín giờ đúng, Ngô Bình đưa long vệ đến võ quán Thiên Kinh Hòa Bình, tham gia hai trận thi đấu với người của bên đội khảo sát Đông Doanh. Mỗi một trận đấu, đều sẽ quyết định một suất tiến vào bí cảnh.
Võ quán Hòa Bình đã tồn tại hơn sáu mươi năm, ngoài mặt đây là một võ quán, trên thực tế là nơi để Thiên Long dùng để tiếp đãi sứ đoàn ngoại quốc.
Võ quán rộng hơn nghìn mét vuông, hôm nay lại trống vắng, chỉ có rất ít người ở đây. Đoàn khảo sát Đông Doanh đã đến trước, mười mấy người đang ngồi vây quanh cùng thương lượng gì đó.
Ngô Bình vừa đến, Trịnh Hoài đã nhanh chóng đến đón nói: “Long chủ, có chuyện rồi”.
Ngô Bình: “Có chuyện gì?”
Trịnh Hoài: “Vừa nhận được tình báo, hai cao thủ do Đông Doanh cử đến, một người được gọi là cao thủ Nhẫn Vương, người còn lại là thiên tài Aikido, Takeshita Onibi”.
Ngô Bình: “Người này là cảnh giới gì?”
Trịnh Hoài: “Có lẽ đều là cao thủ cấp Võ Thần”.
Ngô Bình: “Ừ, không cần lo lắng, tôi nắm chắc phần thắng”.
Bên Đông Doanh đã chú ý đến Ngô Bình, trong đám người, có một người trung niên đứng dậy, chầm chậm bước về phía Ngô Bình, khom người: “Các hạ Thủ Long, tôi là người dẫn đoàn của đoàn khảo sát, tôi tên Sasaki Asaya”.
Ngô Bình gật đầu: “Ông Sasaki, chúng ta không cần lãng phí thời gian nữa, bắt đầu đánh thôi”.
Sasaki Asaya khẽ cười, vung tay lên, sau lưng ông ta bỗng có một người đàn ông cao chừng một mét tám bước ra, mặc đạo phục màu trắng, đi chân trần.
Anh ta cúi đầu với Ngô Bình, nói: “Takeshita Onibi, xin chỉ giáo!”
Ngô Bình nói: “Nghe danh các hạ là thiên tài Aikido, trận này, tôi đánh với anh”.
Takeshita Onibi ngẩng đầu nhìn Ngô Bình, cười nói: “Đánh với ai, kết quả cũng như nhau”.
Sasaki Asaya cười ha hả: “Vậy thì, bắt đầu thôi!”
Mọi người xung quanh tản ra, Takeshita Onibi giang hai tay, hai người đi theo giúp hắn cởi đạo phục ra. Cứ thế, Takeshi Onibi chỉ mặc một chiếc quần đùi, để lộ đường cong cơ bắp đáng sợ.
Thân thể hắn giống như tạc tượng vậy, cảm giác đầy sức mạnh, mọi người xung quanh cũng cảm thán.
Takeshi Onibi cười hung tàn: “Không biết Long chủ muốn dùng võ công gì đánh với tôi?”
Ngô Bình nhìn hắn nói: “Anh muốn bị đánh bại bởi võ công gì, có thể nói với tôi, tôi nhất định sẽ thỏa theo tâm nguyện anh”.
Takeshi Onibi cười lạnh một tiếng: “Anh rất liều lĩnh, nhưng cũng không sao, tôi sẽ cho anh nếm mùi đau khổ trong trận đấu này! Nếu có thể, thì cứ dùng Thái Cực Quyền đánh với tôi!”
“Thái Cực”. Ngô Bình ngẫm nghĩ: “Có thể! Nhưng tôi chưa từng luyện Thái Cực, phải tìm sư phụ học một chút đã!”
Ánh mắt anh tìm kiếm, hỏi: “Mọi người có ai biết Thái Cực?”
Võ quán có một ông lão đang lau sàn, thấy không ai trả lời, ông ấy cười nói: “Cậu nhóc, tôi biết chút về Thái Cực, có thể dạy cậu”.
Ngô Bình cười nói: “Được, cám ơn ông”.
Đây chỉ là một ông lão bình thường, đồng thời cũng là một người thích Thái Cực. Ông ấy thấy Ngô Bình muốn học, lập tức nghiêm túc đánh một bộ hai mươi bốn chiêu thức đơn giản của Thái Cực.
Ngô Bình nhìn một lượt, cảm thấy ông lão đánh không tệ, ít nhất động tác trông cũng rất đẹp.
Ông lão đánh xong, Ngô Bình cười nói: “Ông lão, đánh không tệ, rất đẹp mắt!”
Sau đó gọi quản lý võ quán đến, nối: “Thưởng cho ông lão mười nghìn”.
Quản lý vội nói: “Vâng, Long chủ”.
Ông lão rất vui mừng, vội nói không cần.
Ngô Bình cứ vậy tập luyện một lượt tại chỗ, khởi động, ngựa hoang hất bờm, hạc trắng tung cánh, anh đánh võ một mạch, đánh tới khi thu thế.
Mọi người nhìn anh đánh Thái Cực Quyền, như mây trôi nước chảy, có một cảm giác kỳ lạ thú vị, khiến ông lão kia xem đến ngây người, Hoa Giải Ngữ cũng thốt ra khen hay.
Ngô Bình luyện một lượt, rồi nghiêng đầu nói với Takeshita Onibi đang ngơ ngẩng: “Chúng ta bắt đầu đi”.
Takeshita Onibi nheo mắt: “Dùng loại võ học rác rưởi này đấu với tôi? Anh chắc chắn?”
Ngô Bình nói: “Thái Cực Quyền bác đại tinh thâm, anh sẽ biết được ngay thôi”.
Takeshi Onibi thản nhiên nói: “Được! Trong vòng ba chiêu, tôi đánh chết anh!”
Mọi người xung quanh lùi ra sau, Ngô Bình và Takeshi Onibi đứng song song. Takeshi Onibi động thủ trước, một quyền tấn công vào ngực.
Ngô Bình dùng tay trái ra chiêu thức Lãm Tước Vĩ, nắm lấy cánh tay đối phương, kéo đối phương xuống đất, sau đó tay phải quất một roi, vút qua như cơn gió.
Chương 778: Long vệ siêu cấp
Takeshita Onibi cả kinh, bèn lăn vòng, trốn sang một bên.
Hắn vừa đứng dậy, Ngô Bình lại duỗi thẳng chân, đạp hắn ngã xuống đất.
Takeshita Onibi cảm thấy bị sỉ nhục, bèn ra đòn liên hoàn, quyền như điện, cước như gió.
Nhưng thức Như phong tự bế của Ngô Bình đã dễ dàng hoá giải chiêu thức của hắn. Sau đó anh dùng thức Thủ huy tỳ bà tấn công vào cánh tay của đối phương, phát ra tiếng nổ “bang bang bang”.
Cánh tay của Takeshita Onibi tê rần, vội vã rút về. Không ngờ thức Song phong quán nhĩ của Ngô Bình đã đánh thẳng vào hai bên huyệt thái dương trái, phải của hắn.
“Bốp!”
Takeshita Onibi vội vàng rụt đầu về. Hai nắm đấm của Ngô Bình đánh vào nhau, như phóng ra sấm sét vậy.
Hắn may mắn tránh được đòn này. Song Ngô Bình đã sử dụng Chuyển thân ban, lan, chuỳ, tấn công vào đỉnh đầu hắn.
“Bốp!”
Cú đấm này đã đánh bại Takeshita Onibi hoàn toàn. Hắn run lẩy bẩy rồi gục xuống đất, tắt thở ngay tại chỗ!
Sau khi đánh chết Takeshita Onibi bằng Thái cực quyền đang học, Ngô Bình vẫn không đổi sắc mặt, nhẹ nhàng nói: “Thái cực quyền này không khớp, lát nữa về phải sửa lại đôi chút”.
Sắc mặt Sasaki rất khó coi, sai người đem thi thể xuống: “Yatsui Kamiken, lên đi!”
Yatsui Kamiken là một người trung niên có khí tức rất kỳ lạ, là một ninja, còn được gọi là sự tồn tại đáng sợ nhất của Nhẫn Vương Đông Doanh.
Yatsui Kamiken vừa bước ra, miệng đã không ngừng lẩm nhẩm những âm tiết quái lạ.
Ngô Bình cực kỳ khinh miệt: “Trò kém cỏi này mà cũng dám dùng với tôi?”
Dứt lời, anh đột nhiên phát ra ba âm tiết vang dội. Cả người Yatsui Kamiken lập tức chấn động, sau đó sùi bọt mép, hai mắt trợn trắng, ngã xuống đất rồi không ngừng co giật.
Ngô Bình cười khẩy: “Rác rưởi!”
Sắc mặt ngày một tệ hơn, Sasaki Asaya trầm giọng nói: “Thủ lĩnh Thiên Long, các vị thắng rồi!”
Ngô Bình đáp: “Nói vậy, hai suất hiện nay thuộc về Viêm Long”.
Sasaki Asaya nói: “Muốn lấy được hai suất này, các vị còn phải giao đấu với các cao thủ của Mễ. Hy vọng các vị có thể sống đến cuối cùng!”
Nói xong, đám người Sasaki Asaya chào tạm biệt.
Ngô Bình hỏi Hoa Giải Ngữ: “Khi nào người Mễ mới đến?”
Hoa Giải Ngữ đáp: “Trận đấu giữa thủ lĩnh và người Mễ sẽ được tổ chức tại Sư Thành vào tháng sau”.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Có bao nhiêu nước tham gia tranh sáu suất cuối cùng này vậy?”
Hoa Giải Ngữ trả lời: “Hiện tại còn bảy nước. Có điều Thiên Long chỉ cần đánh bại hai cao thủ của Đông Doanh và Mễ là giành được hai trong các suất đó”.
Ngô Bình vẫn chưa hiểu rõ chi tiết nhưng cũng lười hỏi thêm, đến lúc ấy chỉ cần đánh bại đối thủ là được!
Sau khi đả bại người Đông Doanh, Ngô Bình quay về trụ sở chính của Thiên Long.
Buổi chiều, anh tiếp tục nghiên cứu về nước thuốc gen. Ngô Bình bắt đầu sử dụng dị biến thạch và dược liệu, phỏng theo các loại thuốc gen cấp SSS trong tay, và điều chế thành công!
Thuốc mà anh luyện được đã tổng hợp công dụng của mấy loại thuốc gen, tác dụng phụ ít hơn, hiệu quả tốt hơn. Thậm chí anh cho rằng thuốc do mình luyện ra ít nhất đạt trình độ SSSS++, vượt qua thuốc gen ban đầu. Anh đặt tên cho thuốc này là “Thần Long Dịch”!
Anh phân chia nước thuốc vừa luyện được thành hai mươi phần rồi gọi hai mươi long vệ đến.
Những long vệ này sở hữu khí lực rất mạnh, tính cách cứng rắn. Anh bảo họ uống hai mươi chai Thần Long Dịch.
Long vệ trung thành tuyệt đối với thủ lĩnh. Thậm chí họ còn không hỏi đó là gì, Ngô Bình bảo họ uống, họ uống ngay mà không hề do dự.
Sau khi họ uống nước thuốc, Ngô Bình mới nói: “Đây là Thần Long Dịch, nước thuốc gen cao cấp nhất trên thế giới. Uống nó rồi, mọi người sẽ trở thành những chiến sĩ mạnh nhất. Có điều lát nữa, mọi người có thể sẽ hơi đau một chút”.
Lời vừa dứt, đã có vài long vệ run bần bật, nằm xuống đất mà co giật. Ngô Bình tiến đến kiểm tra, tiện thể châm cứu giúp họ giảm đau.
Dần dần, tất cả long vệ đều có triệu chứng rồi thi nhau ngã xuống. Nhưng tất cả đều nghiến chặt răng, không than vãn câu nào.
Ngô Bình chốc chốc lại châm cứu cho họ, chốc chốc thì xoa bóp, nhằm đảm bảo long vệ sẽ không mất mạng vì tác dụng của thuốc. Chỉ cần không chết, họ sẽ tiếp tục mạnh lên và có được lợi ích cực lớn!
Một giờ sau, đau đớn chậm rãi biến mất. Các long vệ lục tục đứng dậy. Họ cảm thấy một luồng sức mạnh khủng khiếp đang sinh ra trong cơ thể, càng lúc càng nhiều!
Một giờ nữa trôi qua, Ngô Bình đột nhiên trầm giọng nói: “Tất cả tấn công tôi đi, phải dùng hết sức!”
Các long vệ chần chừ đôi chút rồi bổ nhào đến. Họ đều là binh vương, cao thủ trong cao thủ. Ngay cả một đại tông sư như Ngô Bình cũng phải cẩn trọng ứng phó.
“Ầm!”
Một long vệ bị hất tung và đập mạnh vào vách tường, nhưng lại không hề hấn gì, nhảy bật dậy rồi tiếp tục lao đến.
Các long vệ bị Ngô Bình đánh ngã vô số lần rồi đứng dậy vô số lần. Cứ như thế suốt hơn một giờ đồng hồ, Ngô Bình đã thấm mệt, nhưng các long vệ vẫn rất sung sức, càng đánh càng hăng.
Nửa giờ nữa trôi qua, Ngô Bình lên tiếng: “Được rồi”.
Các long vệ ngừng tấn công, ai nấy đều lộ vẻ vui mừng, ngay cả người phản ứng chậm cũng cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt trong cơ thể. Thần Long Dịch mà thủ lĩnh vừa ban đã giúp họ lột xác!
Ngô Bình nói tiếp: “Thể chất của mọi người rất tốt. Bây giờ tôi sẽ truyền dạy một bộ đoàn thể thuật. Mọi người học thật kỹ nhé!”
Anh dạy cho họ đoàn thể thuật Bát cực hoàn chỉnh, còn dạy một mạch ba nhóm động tác đầu tiên.
Các long vệ vốn sở hữu thiên phú hơn người, cộng thêm công dụng của Thần Long Dịch, nên đã luyện thành công ba nhóm động tác đầu tiên cực kỳ nhanh.
Ngô Bình bắt họ tiếp tục luyện tập đoàn thể thuật, đến khi luyện không nổi mới thôi.
Cứ như thế, Ngô Bình giám sát các long vệ liên tục tập luyện. Đến chín giờ tối, các long vệ dần dần không kiên trì được nữa, rã rời gục xuống đất.
Lúc này, Ngô Bình mới sai người đem một chiếc giường xoa bóp đến. Anh bảo các long vệ lần lượt nằm lên giường và đích thân xoa bóp cho họ.
Hai mươi long vệ vừa mừng vừa lo, có người còn cảm động mà rưng rưng nước mắt. Họ là những chiến sĩ tài giỏi lại kiên cường, không e sợ cái chết, nhưng lại yếu lòng khi được người khác đối xử tốt như vậy.
Ngô Bình ra tay rất nhanh, không ngừng vỗ vào người long vệ, cố gắng giúp họ hấp thụ thật nhiều Thần Long Dịch, phát huy dược lực.
Sau khi anh xoa bóp cho hai mươi long vệ xong xuôi thì trời đã hửng sáng. Ngay cả người có thể chất tốt như Ngô Bình cũng mệt rã rời.
Anh ngồi trên ghế, nhấp vài ngụm trà rồi nói: “Mọi người vẫn chưa được nghỉ ngơi. Bây giờ tôi sẽ truyền dạy nhóm đoàn thể thuật thứ tư và thứ năm!”
Các long vệ không hề than vãn. Ngô Bình dạy, họ sẽ nỗ lực học, ra sức luyện tập nhiều hơn.
Đến khi trời sáng hẳn, cuối cùng họ cũng nắm vững năm nhóm đoàn thể thuật đầu tiên, không ngừng tập luyện từ đầu đến cuối.
Đến khi họ thật sự không luyện tiếp được nữa, Ngô Bình mới bảo họ nhảy vào một cái vại lớn để ngâm nước. Trong vại là thuốc do anh luyện chế bằng tiên đỉnh Thuần Nhất, sau đó làm thành nước thuốc. Thuốc này có hiệu quả luyện hình cực tốt cho các long vệ.
Ngâm mình trong nước thuốc, các long vệ cảm thấy thoải mái vô cùng, chẳng bao lâu sau đã ngáy vang trời.
Ngô Bình lắc đầu, bảo Hoa Giải Ngữ đứng trông chừng, bọn họ phải ngâm mình ít nhất ba giờ.
Anh quay về tiểu viện. Lina đã làm xong bữa sáng, Ngọc Nô, Hồng Nhan chuẩn bị quần áo cho anh, phục vụ anh tắm rửa và thay đồ.
Ngô Bình rất mệt. Ăn xong bữa sáng, anh liền về phòng nghỉ ngơi, ngủ một mạch đến trưa.
Anh vừa thức dậy, Hoa Giải Ngữ đã vội vàng báo cáo: “Thủ lĩnh, các long vệ đã phục hồi, họ yêu cầu tiếp tục huấn luyện”.
Ngô Bình mỉm cười: “Đúng là một đám không biết sợ, tôi phải tiếp tục hành hạ họ thôi!”
Chương 779: Ngôi miếu ở Tạng Nguyên
Tiếp theo, Ngô Bình bắt đầu truyền dạy võ thuật, đao thuật, kỹ năng chiến đấu phối hợp nhiều người cho các long vệ. Anh là đại tông sư võ học, trong đầu có vô số võ học, chọn bừa một loại cũng là tuyệt học chấn động thế giới.
Ngô Bình dạy cho long vệ mỗi ngày, nhoáng một cái đã ba ngày trôi qua. Các long vệ chăm chỉ luyện tập và tiến bộ rất nhanh. Bây giờ, mỗi một long vệ đều sở hữu thực lực đủ để giết chết Võ Thần!
Họ còn bố trí thế trận, ngay cả Ngô Bình cũng đau đầu, không dốc hết sức mình thì đừng mong đánh thắng họ.
Hôm nay, Ngô Bình chính thức truyền dạy phương pháp hít thở thượng thừa cho họ.
Ngô Bình dốc sức bồi dưỡng long vệ như vậy vì quá yêu thích nhóm người này. Họ trung thành, dũng cảm, thiên phú cực tốt. Anh không muốn lãng phí những hạt giống tốt như thế.
Xế chiều, anh chỉ điểm cho long vệ luyện tập phương pháp hít thở. Hoa Giải Ngữ tiến đến báo cáo: “Thủ lĩnh, trưởng nhóm Tây Nam Lý Huyền Bá đưa tin rằng, số lượng tu sĩ của Thân Độc quá nhiều, nhóm Tây Nam cần chi viện”.
“Ngoài ra, ngôi mộ cổ ở Tạng Nguyên xuất hiện hiện tượng lạ, thu hút nhiều tu sĩ từ các nước ghé thăm. Bọn họ cũng cần một lượng lớn nhân sự để duy trì trật tự”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Xem ra tôi phải đích thân đến đó một chuyến. Lập tức sắp xếp máy bay, một giờ nữa khởi hành!”
“Vâng!”
Một giờ sau, bảy chiếc máy bay cất cánh, bay đến Tạng Nguyên.
Sau khi bay hơn bốn giờ, máy bay đáp xuống một sân bay quân sự của Tạng Nguyên. Anh vừa xuống máy bay đã nhìn thấy đại tướng ba sao Phương Vĩnh Thương trấn thủ Tây Nam đích thân ra đón.
“Chào mừng thủ lĩnh!”, Phương Vĩnh Thương đứng thẳng, chào quân đội với Ngô Bình. Phía sau ông ấy có mười mấy cấp dưới, trên vai họ đều có ngôi sao.
Ngô Bình cười nói: “Tướng quân Phương, chúng ta lại gặp nhau rồi”.
Phương Vĩnh Thương cười đáp: “Thủ lĩnh, rất vinh dự khi được gặp lại cậu. Mời thủ lĩnh!”
Nhóm người Ngô Bình ngồi xe quân đội để đến doanh trại.
Đến đại doanh, Phương Vĩnh Thương mời Ngô Bình đến ban chỉ huy của ông ấy, thẳng thắn mở lời: “Thủ lĩnh, không rõ vì sao nước Thân Độc nhiều lần xâm phạm biên giới. Vốn dĩ chuyện này nên để doanh trại Thần Uy xử lý, nhưng hiện nay doanh trại Thần Uy đang tham gia hành động ở phía Tây, không thể chi viện cho chúng tôi. Nhân sự mà cậu cử đến trước đó đã đẩy lùi vài lần xâm lược của Thân Độc. Nhưng người do đối phương phải đến càng lúc càng nhiều, tôi thấy họ không kiên trì được bao lâu nữa”.
Ngô Bình gật đầu: “Tôi hiểu rồi. Tướng quân Phương yên tâm. Tôi đã đến đây thì chắc chắn sẽ giúp anh dập tắt sự kiêu ngạo và càn quấy của đối phương”.
Phương Vĩnh Thương mừng rỡ nói: “Được! Xin nhờ thủ lĩnh!”
Sau đó, Lý Huyền Bá và Tạ Phi vội vàng đến báo cáo. Cả hai đều bị thương, may mà tình trạng không nặng.
Ngô Bình hỏi thêm tình hình, đoạn bảo: “Xem ra người Thân Độc đã có mưu đồ, nếu không đã chẳng xâm lược liên tục như vậy. Huyền Bá à, đã điều tra rõ chưa?”
Lý Huyền Bá đáp: “Thủ lĩnh, chúng tôi đã bắt sống vài tên. Sau khi thẩm vấn, bọn chúng khai rằng phía Thân Độc có thể đang tìm kiếm thứ gì đó”.
Ngô Bình giật mình, hỏi Phương Vĩnh Thương: “Tướng quân Phương, có thể nói cho tôi biết phạm vi hoạt động của người Thân Độc không?”
Phương Vĩnh Thương lấy ra một tấm bản đồ Tạng Nguyên, dùng bút vẽ một vòng tròn trên đó: “Có lẽ là phạm vi này. Mỗi lần xâm lược, bọn họ đều hoạt động trong khu vực này”.
Đây là bản đồ địa hình lập thể. Ngô Bình phát hiện khu vực này có những dãy núi tuyết nối liền, có khoảng sau ngọn núi lớn.
Anh lẩm bẩm: “Người Thân Độc đang tìm thứ gì ở đây?”
Không ai có thể trả lời. Ngô Bình nói tiếp: “Tôi đến đó xem sao”.
Phương Vĩnh Thương đáp: “Tôi sẽ cho một chiếc máy bay trực thăng vũ trang đưa cậu đến đó”.
Ngô Bình xua tay: “Không cần đâu. Tôi sẽ tự đi. Đưa cho tôi máy định vị vệ tinh là được”.
Lấy được máy định vị rồi, anh tìm một nơi không có ai, ngồi lên Nhân Bì rồi bay lên.
Bay được mười mấy phút, anh tìm được vị trí đại khái nhờ máy định vị, sau đó tiếp tục bay trên cao và nhìn xuống dưới.
Bây giờ đang là tháng Năm, nhiệt độ ở Tạng Nguyên vẫn hơn mười độ, cực kỳ mát mẻ. Ngồi trên Nhân Bì, Ngô Bình ăn hoa quả, thưởng thức cảnh sắc núi tuyết tráng lệ.
Đột nhiên anh nheo mắt lại, nhìn thấy có một ngôi miếu trên một đỉnh núi tuyết. Miếu không lớn lắm, trơ trọi đứng đó.
Nhưng lúc này lại có vài người mặc trang phục Thân Độc đang vây quanh ngôi miếu.
Anh lập tức bảo Viêm Dương đáp xuống, rồi nhảy xuống khi chỉ còn cách mặt đất mấy chục mét.
“Ầm!”
Mặt đất rung chuyển, khiến tuyết trên đỉnh miếu rơi xuống. Bốn người Thân Độc giật mình, đồng loạt lùi đi mấy bước.
Ngô Bình mặc kệ họ. Anh ngoái lại nhìn, phát hiện một hoà thượng gầy gò, mặt đầy nếp nhăn đang ngồi trong miếu.
Vừa nhìn, anh đã biết vị sư này đang khổ tu ở đây, có lẽ đã không ăn gì suốt mười mấy năm qua, giữ trạng thái thiền định trong thời gian dài, bình thường chỉ uống một ít nước tuyết.
Mục đích cuối cùng của phương pháp tu hành này là tu tâm, nhưng Ngô Bình không nghĩ vậy. Anh cho rằng đây là phương pháp ngu ngốc nhất, tuy rằng cũng có hiệu quả.
Anh không quan tâm đến hoà thượng nữa, xoay lại nhìn chăm chú một người Thân Độc rồi hỏi: “Các người đến đây làm gì?”
Người Thân Độc nọ chỉ cười khẩy mà không nói gì, rút một thanh loan đao từ phía sau ra rồi chém về phía Ngô Bình.
Ngô Bình liền đấm thẳng vào bụng đối phương. Người Thân Độc nọ trợn trừng mắt, sau đó chầm chậm ngã xuống đất. Chịu phải cú đấm này của Ngô Bình, người nọ đã không còn cơ hội sống sót!
Đánh chết một tên rồi, Ngô Bình hỏi người thứ hai: “Nói đi”.
Người Thân Độc này rất đen, thấy bạn đồng hành của mình đã chết bèn hoảng sợ nói: “Chúng tôi đến đây thăm Đan Ba thượng sư. Xin hỏi huyệt mộ của Thần vương núi tuyết ở đâu?”
Một người Thân Độc khác nổi giận: “Tên phản bội, sao lại nói chuyện này với kẻ địch?”
Ngô Bình hỏi: “Thần vương núi tuyết? Là gì vậy?”
Người Thân Độc ấy định trả lời thì bất ngờ bị kẻ đằng sau đâm phập vào tim.
Ngô Bình nổi cáu, bèn vung chân đá kẻ vừa ra tay, sau đó nhìn chằm chằm vào người cuối cùng còn sót lại: “Nói đi!”
Người này sợ đến mức quỳ sụp xuống đất, miệng líu ríu nói toàn thổ ngữ Thân Độc. Ngô Bình không hiểu, bèn đá văng đối phương ra.
“Tội lỗi!”, nhà sư phía sau đột nhiên lên tiếng, còn thở dài thườn thượt.
Ngô Bình vừa nhìn vị sư già ấy vừa nói: “Ông đang khổ tu ở đây, vì muốn tu được lưu ly tâm sao? Tiếc rằng ngộ tính của ông quá kém, còn cách lưu ly tâm hàng trăm dặm”.
Vị sư già không hề tức giận, chỉ nói: “Thí chủ, Thần vương núi tuyết là vị thần trấn thủ Thánh Cảnh Thiên Tuyết. Tìm được vị thần này thì sẽ tìm được lối vào Thánh Cảnh Thiên Tuyết”.
Ngô Bình thoáng giật mình: “Nói vậy là Thần vương núi tuyết đang ở gần đây?”
Vị sư ấy đáp: “Có lẽ vậy. Tất cả đều là truyền thuyết. Nếu tôi biết thì đã tự đi tìm từ lâu”.
Ngô Bình hỏi: “Thế Thánh Cảnh Thiên Tuyết là nơi nào vậy?”
Vị sư già trả lời: “Một không gian gấp tương tự Côn Luân, đã bị tà ma xâm chiếm rất lâu về trước. Sau này, vì để ngăn chặn tà ma trốn thoát, Thần vương núi tuyết đã hiến tế bản thân, phong ấn lối ra của Thánh Cảnh Thiên Tuyết”.
Ngô Bình cau mày. Nói vậy, Thánh Cảnh Thiên Tuyết là một nơi vô cùng nguy hiểm, bên trong có rất nhiều tà ma. Lẽ nào người Thân Độc muốn mở Thánh Cảnh này để thả tà ma ra?
Chương 780: Đường băng tuyệt mệnh
Lão tăng nói: “Nhưng Thần vương núi tuyết từng để lại một dự đoán rằng sẽ có ngày thành cảnh Thiên Tuyết sẽ sinh ra một bậc chí tôn vô thượng, người đó sẽ tiêu diệt tất cả tà ma, thống nhất thiên hạ”.
Ngô Bình híp mắt lại, thống nhất thiên hạ ư? Anh hỏi lão tăng: “Ông khổ tu ở đây chắc cũng có liên quan đến thánh cảnh Thiên Tuyết đúng không?”
Lão tăng cười đáp: “Tôi chỉ là một tăng nhân khổ tu, chứ không liên quan gì đến thắng cảnh Thiên Tuyết cả”.
Ngô Bình: “Vậy ư? Thế tại sao người Thân Độc lại cứ nhằm vào ông?”
Lão tăng: “Họ tin vào tin vịt, cho rằng tôi biết mộ của Thần vương núi tuyết”.
Ngô Bình: “Thượng sư Đan Ba, sau khi chất Thần vương núi tuyết đã được chôn cất ư?”
Lão tăng: “Tôi không biết”.
Ngô Bình biết sẽ không hỏi được gì từ lão hoà thượng này nên nói: “Nếu thượng sư không muốn nói thì tôi không làm phiền nữa”.
Dứt lời, anh nhảy từ trên vách đá xuống, Nhân Bì lao ra đỡ rồi bay đi xa.
Đại sư Đan Ba nhìn bóng lưng rời đi của Ngô Bình rồi lẩm bẩm: “Vậy là lời dự đoán của Thần vương núi tuyết đã ứng nghiệm rồi ư?”
Ngô Bình tìm kiếm ở xung quanh một hồi thì thấy có rất nhiều người của Nhân Độc, sau đó anh đã không chút do dự mà giết sạch.
Khi anh quay về doanh trại thì đã là một tiếng đồng hồ sau đó, Phương Vĩnh Thương hỏi: “Long chủ có phát hiện gì không?”
Ngô Bình: “Tôi vừa giết một đám người Thân Độc, thì biết họ đang tìm thánh cảnh Thiên Tuueets. Nhưng xem chừng, họ không thể tìm ra nơi ấy ngay được đâu”.
Phương Vĩnh Thương: “Có Long chủ ở đây thì đám người Thân Độc mất đường về rồi”.
Ngô Bình: “Tôi sẽ ở lại vài ngày để làm rõ chuyện thánh cảnh Thiên Tuyết, Phương tướng quân có gì cần thì cứ bảo tôi”.
Phương Vĩnh Thương: “Được, giờ tôi không làm phiền Long chủ nữa”.
Phương Vĩnh Thương còn bận việc quân nên rời đi ngay.
Ngô Bình hỏi Hoa Giải Ngữ: “Cổ mộ Tạng Nguyên ở đâu?”
Hoa Giải Ngữ lấy bản đồ điện tử ra rồi đáp: “Long chủ, cổ mộ cách đây 275 km”.
Ngô Bình: “Rất nhiều người của đội Tây Nam đều bỏ mạng ở đây, có thu thập được thông tin gì về thứ ở bên trong cổ mộ không?”
Hoa Giải Ngữ: “Theo tư liệu để lại thì chắc họ đã gặp trận pháp ạ”.
Ngô Bình ngạc nhiên: “Trong đó có trận pháp ư?”
Hoa Giải Ngữ: “Vâng, giờ người của mình không ai dám vào đấy nên tạm thời chỉ canh bên ngoài thôi. Nhưng sau khi tin tức về cổ mộ truyền đi, các chân giả cả trong và ngoài nước đều muốn vào đó thăm dò. Hơn nữa, số lượng vẫn không ngừng tăng lên, giờ bên mình rất khó giữ trật tự”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Đi, đến đó xem sao”.
Vì thế, anh đã mang theo long vệ rồi ngồi máy bay đến cổ mộ.
Nửa tiếng sau, máy bay đã đáp xuống đỉnh một ngọn núi tuyết, mọi người lần lượt đi xuống dưới.
Xung quanh đây có rất nhiều lều trại, ít cũng phải vài trăm người đang tập trung ở đây, thậm chí có người còn nhóm lửa thổi cơm tại chỗ luôn.
Hoa Giải Ngữ: “Long chủ, lối vào của cổ mộ ở ngay phía trước”.
Ngô Bình gật đầu, sau đó cả đoàn người cùng cất bước lên phía trước thì nhìn thấy có một khối tăng cực lớn, khối băng đã tan ra rồi để lộ một lối vào cao bằng một thân người.
Có 12 người của Thiên Long đang đứng cạnh đó, nhìn thấy Ngô Bình, họ đều tiến lên hành lễ.
“Long chủ!”
Ngô Bình gật đầu rồi hỏi: “Mọi người canh ở đây có thấy ai muốn xông vào không?”
Một người đáp: “Thưa Long chủ, các tu sĩ bên ngoài đều muốn vào, thậm chí có người còn xô xát với người mình”.
Ngô Bình gật gù: “Mọi người canh ngoài này nhé, để tôi vào trong xem sao”.
Anh vừa đi vào cổ mộ thì đã nghe thấy một giọng nói ở bên ngoài: “Thiên Long các người độc tài quá đấy, ngôi mộ cổ này vô chủ, dựa vào đâu mà không cho chúng tôi vào?”
Ngô Bình ngoái lại thì nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang làu bàu bên ngoài, phía sau cũng có thêm một tốp người phụ hoạ theo. Nghe giọng của họ, Ngô Bình đoán họ đều là tu sĩ nước ngoài.
Anh bình thản đáp: “Ai không phục thì đến đây, tôi sẽ trò chuyện cùng”.
Người đàn ông trung niên cười lạnh một tiếng, sau đó hiên ngang bước tới hỏi Ngô Bình: “Được, tôi cũng đang muốn nói lý với các người đây”.
Ông ta đứng trước mặt Ngô Bình rồi nói: “Chúng tôi chỉ muốn vào bên trong ngó nghiêng chút thôi, hi vọng Thiên Long đừng cản trở”.
Ngô Bình: “Đây là Viêm Long, nên ai đến đây cũng phải tuân thủ theo pháp luật của nước tôi. Ngôi mộ cổ này đang được pháp luật bảo vệ, vì thế các người không được vào”.
Người đàn ông cười lạnh: “Nếu tôi cứ muốn vào thì sao?”
Ngô Bình: “Tốt nhất ông đừng làm thế, không sẽ phải chết thảm đấy”.
Người đàn ông hừ mạnh nói: “Để tôi xem cậu định cho tôi chết thảm thế nào!”
Ngô Bình thở dài, anh biết nếu không cho người này một trận thì những người khác còn kêu gào, vì thế anh nói: “Được, tôi sẽ đánh ông một quyền, nếu ông né hoặc đỡ được thì tôi cho ông ra vào đây thoải mái”.
Người đàn ông sáng mắt lên, ông ta là cao thủ của Tây Lan Giáo, có sở trường là cận chiến nên rất tự tin sẽ né được đòn của Ngô Bình: “Được, tôi cho cậu đánh một quyền”.
Bụp!
Ông ta vừa nói dứt câu thì đã bị rơi vào ảo ảnh, mắt tối sầm, không nhìn thấy nữa. Ông ta vô cùng hoảng sợ nên chỉ đứng yên một chỗ. Ngay sau đó, đã có một quyền bay tới và đấm trúng bụng ông ta.
Người đàn ông kêu hự một tiếng rồi cong người lại như con tôm, mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh túa ra.
Ngô Bình nói: “Đòn đấm của tôi đã đánh hỏng ruột và kinh lạc của ông, tốt nhất mau kêu người đưa về nước chữa trị đi”.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, chuyện gì thế này? Sao người đàn ông kia không né mà để mặc cho Ngô Bình đánh vậy?
Dứt lời, Ngô Bình hỏi những người còn lại: “Còn ai muốn thử nữa không? Đỡ được một quyền của tôi là được ra vào nơi này thoải mái”.
Đương nhiên không ai dám ho he nữa, họ không biết thực lực của Ngô Bình ra sao, nhưng đều sợ sẽ bị đánh thủng ruột như người đàn ông trung niên, thế thì hỏng bét.
Thấy không ai lên tiếng nữa, Ngô Bình quay người đi vào trong cổ mộ.
Băng tan để lộ ra một lối đi rất trơn trượt, Hoa Giải Ngữ và hơn chục long vệ khác cũng vào theo, số còn lại thì canh bên ngoài.
Sau khi đi được khoảng hơn trăm bước, họ đã vào một nơi khá bằng phẳng, xung quanh toàn băng cứng.
Ngay phía trước là một cánh cửa lớn đen kịt, vì nó có thể hấp thu ánh sáng nên mới có màu như vậy.
Cánh cửa đóng chặt như chưa từng có người mở ra.
“Người của đội Tây Nam đã vào trong chưa?”, Ngô Bình hỏi.
Hoa Giải Ngữ: “Rồi ạ, cửa này không có khoá, đẩy ra là vào được luôn”.
Ngô Bình đeo găng tay rồi đẩy cửa, cánh cửa mở ra ngay. Cửa này rất nặng, nếu không khoẻ thì khó mà mở ra được.
Phía sau cánh cửa là một con đường dài làm bằng băng rộng chừng hai mét, cao ba mét, dài vài trăm mét.
Trên con đường dài này có đầy các thi thể nằm ngổn ngang.
Thấy thế, Hoa Giải Ngữ nói: “Long chủ, để long vệ vào dò đường trước, Long chủ đừng mạo hiểm”.
Bình luận facebook