Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1066-1070
Chương 1066: Cậu có gan thì vào thôn với tôi
Ngô Bình hỏi: “Có thể đưa tôi đến gặp chú Năm của các cậu không?”
Cậu nhóc đầu húi cua cười khẩy: “Muốn gặp chú Năm của tôi, cũng được thôi, nhưng phải đánh thắng tôi trước!”
Ngô Bình đáp: “Bình thường tôi không đánh trẻ con, trừ phi đối phương kiên quyết yêu cầu. Các cậu chắc chắn muốn đánh với tôi?”
Cậu nhóc đầu húi cua đột nhiên biến thành một cái bóng mờ, lập tức tung ba quyền bốn cước về phía Ngô Bình.
“Ầm!”
Ngô Bình còn chẳng buồn nhìn, chỉ vươn tay chưởng một cái. Chưởng này đánh vào vai cậu nhóc đầu húi cua, khiến đối phương gào thét thảm thương, văng xa mấy mét. Đấy là anh đã nương tay rồi, nếu không thì cậu nhóc này đã mất mạng.
Cậu nhóc mặt đỏ sửng sốt kêu lên: “Anh Đại Cẩu, người này có chưởng lực mạnh quá!”
Cậu nhóc đầu húi cua xoa vai, nhìn Ngô Bình với vẻ căm giận, có vẻ vẫn chưa phục.
Ngô Bình hờ hững nói: “Bảo người lớn của các cậu ra đây đi. Hai cậu quá yếu”.
Lúc này, một người trông như lão nông bước ra. Ông ta đang hút tẩu, mặc đồ vải đen, ăn mặc rất quê mùa. Lão nông chầm chậm tiến đến gần, nhìn Ngô Bình rồi nói: “Người thành phố, cậu không nên đến nơi này. Bây giờ rời đi còn kịp giữ mạng”.
Ngô Bình đáp: “Bạn gái tôi đang ở thôn của ông, thả cô ấy ra”.
Lão nông lắc đầu: “Đúng là người trẻ tuổi, cứ nghĩ mình có tu vi Nhân Tiên là có thể đến thôn Minh của tôi làm càn”.
Đoạn ông ta ngoái đầu, gọi to: “Đao Tử, đuổi cậu ta đi!”
Một người đàn ông mặc áo may ô xanh lam với cơ bắp cuồn cuộn bước ra, chừng hai mươi tuổi, đầu hói, tay trái cầm một con dao chặt xương.
Dao chặt xương trong tay người này đột ngột biến thành đao ảnh mơ hồ, sát khí kinh người.
“Vút!”
Người đàn ông bỗng nhiên vung tay, dao chém về phía Ngô Bình, vừa nhanh vừa mạnh.
Ngô Bình nâng tay, đao khí còn chưa chạm được lòng bàn tay anh đã nổ tung.
Đao Tử cả kinh, đao khí của mình có thể chém chết Địa Tiên Linh Biến mà lại không giết được Ngô Bình ư?
Ngô Bình lạnh lùng bảo: “Chỉ có chút tài mọn này mà cũng dám khoe khoang?”
Dứt lời, anh bèn vung cú đấm vào không khí. Sức mạnh của cú đấm ấy đánh “ầm” về phía Đao Tử.
Đao Tử hét lên, chắn dao ngay phía trước để chặn cú đấm này.
Quyền ảnh vững chắc đánh vào dao. Một tiếng “rầm” vang lên, mặt đất khẽ rung chuyển, Đao Tử lùi đi mười mấy bước rồi phun ra một ngụm máu tươi.
Hai cánh tay của Đao Tử run rẩy không ngừng, xương cánh tay và khớp vai bắt đầu xuất hiện những vết nứt nhỏ, cảm giác đau đớn khiến tay run rẩy, mồ hôi lạnh toát ra.
“Ấm”
Ngô Bình tung ra ba cú đấm nữa. Đao Tử thất kinh, lão nông kia lập tức chắn ở trước mặt, hai tay vòng lại, tung ra ba chưởng trông chậm nhưng thực chất rất nhanh, để đỡ ba cú đấm của Ngô Bình.
“Rắc rắc rắc!”
Sóng dao động dữ dội trong không khí. Mỗi lần lão nông đỡ một cú đấm sẽ lùi lại ba bước. Đỡ xong ba cú đấm, mặt ông ta đã đỏ như máu.
Ngô Bình nhìn ông ta, lãnh đạm nói: “Đừng gắng gượng, dễ làm hỏng cả nội tạng đấy”.
Thế là lão nông há miệng, “oẹ” ra một ngụm máu đen. Ông ta ngẩng đầu nhìn Ngô Bình: “Không ngờ trên thế gian này vẫn còn cao thủ Nhân Tiên như cậu”.
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Thả người ra, bằng không tôi sẽ san bằng cả cái thôn chết tiệt này!”
Lão nông cười khẩy: “San bằng thôn Minh? Cậu có biết thôn Minh của chúng tôi có lai lịch ra sao không?”
Ngô Bình đáp: “Người chết thì cần lai lịch nữa làm gì!”
Lão nông nghiêng người rồi bảo: “Cậu có gan thì vào thôn với tôi”.
Ngô Bình thả Nhân Bì Viêm Dương ra, âm thầm nói: “Đến Địa Tiên Giới, mời Long Thanh Khâm ra giúp tôi”.
Viêm Dương kinh ngạc hỏi: “Thượng tiên, ở đây có kẻ nào lợi hại lắm sao?”
Ngô Bình trả lời: “Ừ, mà không chỉ có một người. Nhanh lên”.
“Vâng!”, Nhân Bì bay đi.
Sau khi bảo Viêm Dương rời đi, Ngô Bình sải bước tiến vào thôn.
Vừa bước vào thôn, anh đã cảm nhận được một luồng năng lượng khó lường đang bao trùm anh khắp nơi. May mà, tuy năng lượng này rất mạnh nhưng không ảnh hưởng đến anh.
Lão nông đi phía trước, đưa Ngô Bình đến một ngôi nhà cũ trong làng, cửa nhà mở toang, bên trong có một nhóm trung niên và thanh niên đang luyện quyền.
Thấy lão nông dẫn người ngoài vào, những người bên trong đều dừng lại, tò mò nhìn Ngô Bình. Trong ấn tượng của họ, đã nhiều năm rồi không có người lạ vào thôn.
Một ông lão ngồi trên phiến đá xanh trước cửa, đôi mắt sáng quắc ngước nhìn Ngô Bình rồi nói: “Ba trăm năm qua, chưa từng có tu sĩ nào xông vào thôn Minh chúng tôi. Cậu là người đầu tiên”.
Ngô Bình ôm quyền: “Bạn gái tôi đang ở đây. Tôi muốn đưa cô ấy đi, mong các ông giúp đỡ”.
Ông lão cười ha ha: “Ý cậu là cô vợ mới đến à? Cô ta đã được tộc trưởng hứa gả cho ông Năm rồi. Ông Năm thích người phụ nữ này lắm, còn muốn cô ta sinh vài đứa con”.
Ngô Bình nheo mắt: “Tôi biết đám người các ông rất có bản lĩnh. Nhưng người phụ nữ của tôi đang ở đây. Tôi sẽ mang cô ấy đi bằng mọi giá, ngay cả khi phải đổ máu!”
Ông lão lạnh lùng hừ giọng: “Khẩu khí khá đấy. Cậu có thể đưa người đi, nhưng phải đánh thắng ông Năm trước!”
Một người đàn ông bước ra từ trong nhà, độ bốn mươi tuổi, khí tức như rồng. Người này vừa bước ra, Ngô Bình đã cảm thấy bị áp chế mạnh mẽ.
Anh nhìn người đàn ông trung niên ấy, tu vi của đối phương có lẽ là cảnh giới Linh Biến, nhưng khí tức lại khủng khiếp hơn cảnh giới Linh Biến rất nhiều! Mà nguyên nhân người này mạnh như vậy nằm ở tu vi võ đạo.
Những người ở đây đều là võ tu, đặc biệt là ông lão trước mặt, đây chắc chắn là Võ Tiên Quân!
Người đàn ông được gọi là ông Năm đứng trước mặt Ngô Bình, ngẩng đầu lạnh lùng nói: “Tôi đã chọn người phụ nữ đó rồi. Bây giờ nếu cậu cút đi, tôi có thể không giết cậu!”
Ngô Bình trầm giọng hỏi: “Ông đã động đến cô ấy chưa?”
Ông Năm cười hề hề: “Tôi chưa nỡ động đến cô ấy đâu, nhưng cũng sắp rồi. Tối nay, tôi sẽ tìm đến cô ấy!”
“Ầm!”
Không còn lời gì để nói nữa, Ngô Bình vung cú đấm một cách không hề do dự. Anh dùng Lưu Tinh Quyền.
“Ầm ầm ầm!”
Khí tức khủng khiếp bao trùm căn nhà. Mọi người xung quanh đều bị luồng không khí thổi bay.
Ông Ngũ nọ biến sắc, gương mặt vốn đang tự tin ngay giây tiếp theo đã lộ vẻ hoảng hốt.
Trước đó, lúc ở đầu thôn, Ngô Bình chỉ tung ra ba cú đấm. Nhưng bây giờ anh đang tung ra hàng trăm cú đấm, cú nào cũng đánh thẳng vào người ông Ngũ.
Ông Ngũ đỡ được mười cú đấm đầu tiên, đến cú thứ mười một đã bắt đầu chật vật. Đến cú đấm thứ ba mươi, sự phòng thủ của ông Ngũ đã bị lực đấm phá vỡ, cả người không ngừng bay ngược ra sau, đập nát toàn bộ căn nhà ở phía sau.
Căn nhà sụp xuống, đá và gỗ cũng rơi xuống theo bụi đất mịt mù, chôn vùi ông Ngũ ở bên trong.
Ông lão chậm rãi đứng dậy, kinh ngạc nhìn Ngô Bình: “Thì ra cậu cũng là võ tu!”
Ngô Bình hỏi: “Tôi có thể đưa người đi rồi chứ?”
Ông lão cười khẩy: “Cậu đả thương người của thôn Minh thì phải chết ở đây. Càng không được đưa người đi!”
Ngô Bình thở dài: “Tôi không muốn giết người. Là các ông ép tôi”.
Ông lão lãnh đạm nói: “Đúng là cậu rất mạnh. Nhưng vô ích thôi, cảnh giới cậu quá thấp”.
Rồi ông lão chậm rãi đứng thẳng dậy, một luồng ý chí võ đạo cực kỳ kinh khủng liền đánh tới.
Ngô Bình cau mày, kiếm hồn dao động, chống lại ý chí võ đạo của đối phương.
Áo quần tự lay động mà không cần gió, ông lão khẽ tung ra một chưởng. Ngực của Ngô Bình lập tức xuất hiện dấu chưởng màu đen. Anh gầm lên rồi văng ra trăm mét, lưng đập vỡ bức tường quanh sân.
Khi bị đánh lui, anh đã lấy hồ lô sát sinh ra. Ở khoảng không phía trên hồ lô, một gương mặt người đơn giản đã xuất hiện, quét mắt nhìn quanh rồi khoá chặt ông lão chỉ trong tích tắc.
Anh lạnh lùng nói: “Giết!”
Đồng thời, anh lấy toàn bộ phù bảo trong tay ra. Hồ lô nuốt chửng năm trăm tấm phù bảo rồi rung chuyển, sát quang lập tức bay về phía ông lão.
Chương 1067: Đoạt Thiên Võ Tiên Tôn
Ông lão là Võ Tiên Quân, sở hữu năng lực xuất chúng, nhưng khi bị hồ lô khoá chặt vẫn run rẩy, điên dại rống lên, khí tức toả ra toàn bộ.
Nhưng khí tức của ông lão vừa được giải phóng thì sát quang kia đã đến, phá vỡ mọi đòn phòng thủ rồi quấn quanh cổ ông lão.
Ngay lập tức, máu tươi phun ra điên cuồng, đầu của ông lão rơi xuống đất, một linh hồn sơ sinh bay ra nhưng đã bị hồ lô bắt giữ.
“To gan!”
Một chưởng từ bên cạnh đánh tới. Ngô Bình dùng hai chưởng để phản đòn, nhưng lại có cảm giác như bị một quả núi va vào vậy, liền văng ra hàng trăm mét!
Khi anh ngừng lại, cổ họng bỗng thấy ngọt, vừa há miệng đã phun ra một ngụm máu tươi, bèn ngẩng đầu nhìn người ra đòn.
Đó là một người trung niên với khí tức rất khủng khiếp, có thế Đoạt Thiên. Khi trông thấy đối phương, Ngô Bình sửng sốt, là Đoạt Thiên Tiên Tôn!
Người đàn ông lạnh lùng nói: “Cậu nhóc, lá gan cũng lớn lắm, dám đến thôn Minh của chúng tôi làm càn. Hôm nay, cậu đừng hòng rời khỏi đây!”
Ngô Bình giơ tay ném bùa Âm Dương Truy Hồn ra, đồng thời dùng cả Giảo Hồn Tiễn. Anh cũng biến mất ngay tại chỗ để đi cứu Nhậm San San.
Nhậm San San bị giam trong nhà đá. Ngô Bình phá cửa xông vào. Bên trong vừa bẩn vừa hôi, lúc này Nhậm San San đang co ro ở góc giường, chân đeo cùm.
Cô ấy đang ngẩn ngơ, tự hỏi nếu mình làm vỡ vòng tay thì Ngô Bình có đến cứu mình hay không. Vừa nghĩ đến đó, cô ấy đã trông thấy Ngô Bình.
Nhậm San San mừng rỡ, bèn ôm chầm anh: “Em biết anh sẽ cứu em mà!”
Ngô Bình không nhiều lời, bóp nát cùm chân rồi đưa cô ấy vào không gian Hắc Thiên.
Sau đó, anh lấy bùa Địa Độn ra, chuẩn bị rời khỏi nơi này.
Nhưng bùa Địa Độn vừa được lấy ra, đã có một bàn tay xuất hiện từ hư không và chưởng vào ngực anh.
“Ầm!”
Chưởng này đã hất tung Ngô Bình, cơ thể anh làm sập nhà đá rồi bay ra ngoài như quả đạn pháo.
Không biết đã văng bao xa, anh đã được cổ thụ chặn lại. Khi anh ngừng lại, cây cũng gãy, anh lại há miệng phun ra máu tươi.
Chưởng này đã đánh gãy ba cái xương sườn của anh!
Người đàn ông nọ sải chân, chỉ cần vài bước đã đến trước mặt anh, lạnh lùng nói: “Trên trời dưới đất, không ai cứu được cậu đâu. Cậu muốn chết thế nào?”
Ngô Bình vận kiếm nguyên toàn thân, lạnh lùng hừ giọng: “Tiên Tôn thôi mà, cũng chẳng có gì ghê gớm. Tôi mà là Tiên Tôn thì chỉ cần một ngón tay cũng đủ ép chết ông!”
Người đàn ông nọ khinh bỉ: “Tiếc là cậu không phải!”
Ngô Bình hít một hơi sâu, xương bị gãy tự động nối lại và hồi phục.
Anh bảo: “Không ngờ nơi quỷ quái này lại tiềm ẩn một nhóm cao thủ, còn có một Võ Tiên Tôn”.
Người đàn ông lãnh đạm nói: “Chúng tôi là ẩn tộc, trước đây từng hứa với một người rằng trong vòng một nghìn năm sẽ không ra khỏi thôn. Năm nay là năm thứ chín trăm chín mươi bảy. Còn ba năm nữa, chúng tôi sẽ có thể trở về thế tục”.
Ngô Bình đáp: “Ra là vậy”.
Người đàn ông nọ nói tiếp: “Thể chất của cậu rất mạnh. Nếu tôi không nhìn nhầm, có lẽ cậu đã đạt đến cảnh giới Nhân Vương. Thiên tài của cảnh giới Nhân Vương đã không xuất hiện nhiều năm nay, cậu cũng xem như là người kiệt xuất”.
Ngô Bình bảo: “Làm tôi bị thương, ông sẽ gặp phải rắc rối”.
Người đàn ông hờ hững đáp: “Không ai ở hạ giới có thể uy hiếp tôi”.
Ngô Bình hỏi: “Vậy Hồng Hoang thì sao?”
Người đàn ông hơi ngẩn ra: “Cậu là người của Hồng Hoang?”
Ngô Bình đáp: “Động tiên Thiên Võ, đệ tử thiên phẩm hạng nhất”.
Vẻ ngưỡng mộ loé lên trong đôi mắt người đàn ông nọ: “Ra là đệ tử của Động tiên Thiên Võ. Vậy là cậu có truyền thừa của Động tiên Thiên Võ à?”
Ngô Bình nhìn đối phương chằm chằm: “Tất nhiên là có. Ông muốn học sao?”
Người đàn ông nheo mắt: “Nếu cậu nói cho tôi biết truyền thừa của Động tiên, tôi có thể không giết cậu”.
Ngô Bình bảo: “Ông nghĩ tôi sẽ tin ông ư?”
Người đàn ông cười khẩy: “Không tin tôi thì cậu còn có thể làm gì chứ?”
Ngô Bình thở dài, đoạn lấy ngọc Huyễn Tượng ra rồi nói: “Thứ ông cần đang ở trong này”.
Người đàn ông vươn tay cầm ngọc. Ngay lập tức, một nguồn năng lượng kỳ lạ phát ra từ trong ngọc, người nọ liền đánh trả trong vô thức. Đòn đánh trả này đã kích hoạt ngọc.
Ngay sau đó, cả thôn Minh đã chìm trong sương khói. Người đàn ông nọ kinh ngạc, đến khi hoàn hồn và ném ngọc ra thì Ngô Bình đã lẩn vào màn sương rồi biến mất.
Hoá ra, trước khi vào thôn, anh đã âm thầm bày huyễn trận. Khi anh lấy ngọc Huyễn Tượng ra, huyễn trận đã được khởi động ngay tức khắc.
Có điều huyễn trận đơn giản này không kéo dài quá lâu, anh phải nhanh chóng rời đi.
“Bùa Địa Độn, đi!”
Ánh sáng loé lên, Ngô Bình đã chạy được hơn nghìn dặm. Anh đến huyện lỵ gần đó, vào một khách sạn rồi thả Nhậm San San ra.
Nhậm San San vừa ra ngoài đã trông thấy bộ dạng thảm hại của Ngô Bình, máu bê bết khắp người, mặt trắng bệch.
“Ngô Bình, anh làm sao thế này!”, Nhậm San San rất đau lòng, vội vã lau máu trên mặt anh.
Ngô Bình mỉm cười: “Không sao. Anh giao đấu với người của thôn này, không đánh thắng, chịu vài đòn của họ”.
Nhậm San San ôm chặt anh rồi khóc nức nở. Trước đó cô ấy đã rất sợ hãi, bây giờ an toàn rồi mà vẫn còn thấp thỏm lắm.
Ngô Bình nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô ấy, đoạn an ủi: “Không sao nữa rồi. Có anh ở đây, sẽ không ai làm hại em được đâu”.
Rồi anh hỏi: “San San à, sao em lại ở đây?”
Thế là Nhậm San San kể lại đầu đuôi câu chuyện cho anh biết. Nghe xong, Ngô Bình híp mắt lại: “Xem ra mấy đại cổ đông ấy có vấn đề. Trước đó anh gọi điện cho bố em, có một người phụ nữ lạ đã bắt máy”.
Nhậm San San sửng sốt: “Bố em cũng gặp chuyện rồi ư? Ngô Bình à, chúng ta về nhanh đi!”
Ngô Bình nói: “Không cần gấp gáp, chờ anh trút giận giúp em xong xuôi rồi chúng ta sẽ về”.
Nhậm San San ngẩn ra: “Trút giận?”
Ngô Bình đáp: “Anh không đánh lại họ, nhưng trợ thủ của anh sắp đến rồi, lát nữa cô ấy sẽ dạy dỗ đám người đó giúp anh”.
Nhậm San San hiếu kỳ hỏi: “Trợ thủ của anh là ai thế?”
“Là tôi”.
Cánh cửa đột nhiên bị ai đó đẩy ra. Long Thanh Khâm bước vào, theo sau là Viêm Dương.
Ngô Bình vội đứng dậy: “Thanh Khâm”.
Thấy anh bị thương, Long Thanh Khâm tò mò hỏi: “Ai lại có thể đánh anh ra nông nỗi này vậy? Anh là Nhân Vương kia mà”.
Ngô Bình thở dài: “Đoạt Thiên Tiên Tôn, mà còn là Võ Tiên Tôn”.
Long Thanh Khâm cười nói: “Vận số của anh tốt thật, còn gặp được cả Võ Tiên Tôn. Thú vị đấy, để tôi đi gặp người này!”
Ngô Bình nói với Viêm Dương: “Đưa San San về Hải Thành, tìm một nơi an toàn rồi chờ ta sang đó”.
Viêm Dương đáp: “Vâng”.
Tuy không muốn xa Ngô Bình, nhưng Nhậm San San biết mình ở lại cũng không giúp được gì, bèn ngoan ngoãn vâng lời, cùng Viêm Dương rời huyện lỵ này và trở về Hải Thành.
Sau khi Nhậm San San đi rồi, Long Thanh Khâm cất lời: “Xem ra anh là người đa tình, cô gái ấy cũng là nửa kia của anh nhỉ?”
Ngô Bình húng hắng bảo: “Thanh Khâm, người nọ là Võ Tiên, cô có đánh lại không? Nếu như không thể, tôi có thể tạm nhẫn nhịn”.
Long Thanh Khâm cười khẩy: “Tuy tôi không phải Chân Long, nhưng nếu đối thủ dưới cấp Thiên Tiên thì tôi có thể thoải mái đánh!”
Ngô Bình nói: “Thôn Minh này không đơn giản, hình như có thứ gì đó. Thanh Khâm, chúng ta không được khinh suất, tôi sẽ cho cô mượn vật này”.
Nói đoạn, anh đưa bùa Bát Bộ Chu Tiên cho Long Thanh Khâm và dạy đối phương cách sử dụng. Uy lực của bùa này quá lớn, anh vẫn chưa thể phát huy uy lực một cách toàn diện, nhưng nếu đưa cho Long Thanh Khâm dùng thì không còn vấn đề gì nữa.
Long Thanh Khâm gật đầu: “Được, có bùa này thì tôi nắm chắc một trăm phần trăm rồi!”
Lúc này, ở thôn Minh, một đám người đang vây quanh Đoạt Thiên Tiên Tôn nọ, nhìn Giảo Hồn Tiễn và bùa Âm Dương Truy Hồn trong tay người đó rồi thi nhau xu nịnh.
“Tộc trưởng càng ngày càng lợi hại, nhoáng một cái đã đánh bại được Nhân Vương. Tiếc là để tên nhóc đó chạy mất”.
“Chạy rồi cũng không sao. Đến khi chúng ta ra ngoài, sớm muộn gì đánh chết tên đó!”
Người đàn ông nọ lãnh đạm nói: “Các người tập trung tu luyện đi. Đã nghìn năm nay chúng ta không lộ diện, chẳng biết ở bên ngoài đã có thêm bao nhiêu kẻ mạnh rồi, không được lơ là!”
Đang nói thì bầu trời bỗng dưng tối lại, mây đen vần vũ, sấm sét không ngừng chớp nổ. Trong những đám mây ấy thấp thoáng ẩn hiện một con rồng.
Mọi người sửng sốt hô lên: “Là rồng!”
Người đàn ông nọ cũng kinh ngạc, không ngờ hạ giới này thực sự có rồng!
Chương 1068: Thứ kinh khủng trong rương đồng
Bỗng nhiên có bóng người màu xanh bay từ trên trời xuống, một bàn tay ngọc ngà vỗ nhẹ vào vai người đàn ông nọ.
Vai trái của người đàn ông đột ngột sụp xuống, một luồng sức mạnh khủng khiếp xâm nhập cơ thể khiến ông ta phun ra máu, loạng choạng lùi về sau.
Ngay sau đó, Long Thanh Khâm và Ngô Bình đã xuất hiện trước mặt đám đông.
Thấy người nọ bị thương, Ngô Bình cười khẩy: “Chẳng phải ông đánh giỏi lắm sao?”
Người đàn ông đưa tay lau máu ở khoé miệng, nhìn Long Thanh Khâm chằm chằm, gằn từng chữ: “Rồng, quả nhiên rất mạnh!”
Rồng đại diện cho sự tiến hoá đến mức cao nhất. Tuy ông ta là Đoạt Thiên Tiên Tôn nhưng vẫn không phải là đối thủ của Long Thanh Khâm.
Long Thanh Khâm bảo: “Ông đả thương anh Ngô, tôi đánh trả giúp anh ấy”.
Ngô Bình lên tiếng: “Thanh Khâm à, thôn này hơi quái lạ, tôi muốn hỏi ông ta vài câu”.
Bây giờ người đàn ông nọ không thể không nhìn thẳng vào Ngô Bình, bèn trả lời: “Tôi là Minh U, trước đó đã mạo phạm, xin tạ tội với cậu ngay tại đây”.
Ông ta là người cầm được buông được, liền chắp tay trước Ngô Bình.
Ngô Bình hỏi: “Minh U, tôi hỏi ông. Trước kia, ai là người đã bắt các ông hứa rằng sẽ không rời khỏi thôn trong một nghìn năm?”
Minh U im lặng một lúc rồi đáp: “Địch Thanh, đại tướng Bắc Tống”.
Ngô Bình khi rỗi rãi thường đọc rất nhiều sách sử, biết Địch Thanh là mãnh tướng của Bắc Tống, lập được nhiều công trạng, sau đó bị cách chức rồi chết tại nhà với mụn độc ở miệng.
“Hình như Địch Thanh chỉ sống đến năm bốn mươi mấy tuổi, không giống người tu hành”, anh nói.
Minh U đáp: “Đúng là Địch Thanh đã chết. Có điều khi ấy ông ta đang trải qua thiên kiếp bất tử, tuy thân xác đã chết, nhưng người thì nhờ vậy mà tiến vào cảnh giới Đoạt Thiên, sau đó thăng cấp thành Thiên Tiên, bây giờ đã là thiên chủ một phương”.
Ngô Bình cảm thán: “Thiên chủ ư? Thế thì lợi hại thật, chẳng trách các người không dám làm trái lệnh ông ta”.
Minh U nói: “Để duy trì dòng dõi, cứ cách một khoảng thời gian, chúng tôi sẽ ra lệnh cho người ta đưa một số phụ nữ đến đây để gả cho thanh niên trong tộc”.
Ngô Bình hỏi: “Lý do Địch Thanh muốn các người cố thủ ở đây là gì vậy?”
Minh U đáp: “Địch Thanh ra lệnh cho chúng tôi bảo vệ một thứ ở đây”.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Là thứ gì?”
Minh U trả lời: “‘Không rõ. Thứ đó được đặt trong một rương đồng rất lớn, chúng tôi không mở được”.
Ngô Bình bảo: “Đưa tôi đi xem”.
Minh U không từ chối, dẫn Ngô Bình và Long Thanh Khâm đến một ngôi nhà cổ trong thôn. Nhà này rất lớn, bên trong đặt một rương đồng dài khoảng ba mét, rộng hai mét, cao một mét rưỡi.
Bề mặt rương khắc rất nhiều văn tự cổ xưa. Ngô Bình quan sát, loại văn tự này hẳn là tiền thân của tiên văn, thuộc cổ văn.
Anh dùng năng lực nhìn thấu vạn vật, thấy trong rương đồng có một động thiên, trong động thiên có bài bố một đại trận tuyệt thế dùng để trấn áp một cỗ quan tài bằng đồng! Trong cỗ quan tài bằng đồng này có một thi thể cổ xưa được vẽ bùa toàn thân, không mặc quần áo, toả ra khí tức rất đáng sợ.
Nhìn thấy thi thể ấy khiến đôi mắt Ngô Bình đột nhiên đau đớn, vội vàng nhìn đi nơi khác.
Anh điềm tĩnh hỏi: “Năm xưa Địch Thanh đã nói gì?”
Minh U đáp: “Ông ta nói rằng vật này không may mắn, thứ ở bên trong sớm muộn gì cũng ra ngoài, bảo chúng tôi bảo vệ nó một nghìn năm”.
Ngô Bình hỏi: “Bảo vệ một nghìn năm ư? Nghĩa là vài năm nữa, thứ ở bên trong sẽ ra ngoài sao?”
Minh U đáp: “Hẳn là vậy”.
Ngô Bình gật đầu, đoạn bảo: “Nể mặt thiên chủ Địch Thanh, hôm nay tôi sẽ tha cho ông một lần”, dứt lời, anh kéo Long Thanh Khâm rời đi.
Sau khi ra khỏi đó, cả hai đáp xuống tầng thượng của một toà cao ốc trong huyện lỵ.
Long Thanh Khâm cười hỏi: “Tha cho ông ta như vậy sao?”
Ngô Bình đáp: “Trong rương đồng ấy có một thứ rất đáng sợ”.
Long Thanh Khâm sững người, được Ngô Bình gọi là “đáng sợ” thì chắc chắn vật đó cực kỳ khủng khiếp.
“Là gì vậy?”, cô ấy hỏi.
Ngô Bình đáp: “Nếu tôi không nhìn nhầm, đó có lẽ là một kẻ mạnh siêu cấp đã mất ý chí, chỉ còn giữ lại thứ hình thành từ bản năng. Thực lực của nó, e là ở cấp Kim Tiên. Nếu nó không đạt đến mức Kim Tiên thì chí ít cũng là Chân Tiên cấp một, nên mới khiến một thiên chủ phải nghiêm túc trấn áp ngay tại đây”.
Long Thanh Khâm kinh ngạc: “Mạnh đến vậy ư?”
Ngô Bình gật đầu: “Thứ này quá đáng sợ, chúng ta đừng động vào sẽ tốt hơn, nên tôi mới kéo cô đi ngay”.
Long Thanh Khâm nói: “Chuyện gì anh cũng biết cả, thật đáng ngưỡng mộ”.
Ngô Bình mỉm cười: “Thanh Khâm à, cô đã ra đây rồi, chi bằng dạo chơi vài ngày đi?”
Long Thanh Khâm cười đáp: “Được đấy. Trước đây tôi là yêu, không thường tiếp xúc với con người, chỉ có một người bạn là Vân Tịch. Nay tôi lại có thêm một người bạn là anh rồi”.
Ngô Bình cười bảo: “Nhà tôi có vài con thuồng luồng, lát nữa cô làm quen với bọn nó đi”.
Đôi mắt Long Thanh Khâm sáng rực lên: “Thuồng luồng ư? Thế thì tuyệt đấy”.
Ngô Bình nói: “Tôi đi làm chút chuyện. Cô muốn đi cùng tôi hay đến nhà chờ tôi?”
Long Thanh Khâm đáp: “Tôi cũng đang rảnh rỗi, đi chung đi”.
Ngô Bình gật đầu: “Được. Chúng ta đến Hải Thành một chuyến!”
Nhất định phải tóm được kẻ đã bắt Nhậm San San và khiến kẻ đó hối hận khi đến thế giới này!
Trong một biệt thự sang trọng bên bờ biển ở Hải Thành, ba người đàn ông đang ngồi trên ghế xô pha, vừa uống trà vừa tán gẫu.
Người đàn ông đầu trọc cười nói: “Tiểu Nguỵ à, sau khi Nhậm San San biến mất, mọi chuyện quả nhiên thuận lợi hơn nhiều. Người phụ nữ này quá thông minh, có mặt cô ta, kế hoạch của chúng ta rất khó thành công”.
“Tiểu Nguỵ” hai mươi tuổi nọ mỉm cười: “Tôi đưa Nhậm San San đến thôn Minh rồi. Hồi bé tôi từng nghe đến nơi quái quỷ ấy, người trong thôn đều rất đáng sợ. Tôi đã chính mắt nhìn thấy ba Chân quân vào đó, chỉ vài giây sau đã bị đánh chết. Chậc chậc, đúng là hung ác!”
Người đàn ông độ ba mươi tuổi kia cất lời: “Tiểu Nguỵ à, Nhậm San San bị đưa đến thôn Minh, người đó chắc chắn sẽ đi cứu cô ta!”
Tiểu Nguỵ gật đầu: “Lúc ấy tôi đã phát hiện trên cổ tay của Nhậm San San có một chiếc vòng có thể truyền tin. Tôi cố ý để nó lại để dụ người đó đến”.
Người đàn ông đầu trọc bảo: “Mưu kế của cậu rất khá. Người đó rất bí ẩn, lần trước nhà họ Nhậm thoát chết nhờ cậu ta ra tay cứu giúp đấy. Tôi đã cho người điều tra rồi, có khả năng cậu ta là Long thủ của Thiên Long. Tốt hơn hết, chúng ta không nên động vào người như vậy. Cách của cậu vừa có thể khiến người trong thôn đối phó cậu ta, vừa có thể làm Nhậm San San biến mất, quả là một mũi tên trúng hai đích!”
Người đàn ông độ ba mươi tuổi kia im lặng vài giây rồi bảo: “Có khi nào cậu ta sẽ may mắn thoát được không?”
Tiểu Nguỵ lập tức đáp: “Không thể nào! Kẻ mạnh ở đó là Tiên Tôn đấy! Đừng nói là người đó, dù là mấy người mạnh nhất Địa Tiên Giới vào thôn Minh cũng chưa chắc sống sót trở ra đâu!”
Nghe Tiểu Nguỵ nói thế, hai người còn lại cuối cùng cũng thở phào. Người kia cười bảo: “Cậu nói vậy thì tôi yên tâm rồi!”
“Các người đang nói về tôi sao?”
Bỗng nhiên có một giọng nói lạ vang lên phía sau bọn họ.
Cả ba cả kinh, đồng loạt nhảy dựng lên với vẻ mặt hoảng sợ.
Không biết tự khi nào, đã có ba người lạ mặt đứng ở gần đó, gồm một nam và hai nữ. Ba người này chính là Ngô Bình, Long Thanh Khâm và Nhậm San San.
Nhậm San San phẫn nộ nhìn ba người bọn họ: “Tại sao các người phải hãm hại tôi?”
Người đàn ông đầu trọc là người bình tĩnh đầu tiên, vừa nhìn Ngô Bình vừa nói: “Đây là Long chủ Ngô phải không? Chuyện lúc trước, tôi rất xin lỗi…”
“Rắc!”
Ngô Bình tung ra một cú đấm. Đầu của người đàn ông đầu trọc lập tức bị đấm vỡ nát như quả dưa hấu, dịch não văng ra khắp mặt của hai người còn lại.
Cả hai sợ đến mức cứng còng người, không dám động đậy, ngay cả hô hấp cũng ngưng trệ.
Ngô Bình đi đến bên cạnh “Tiểu Nguỵ” nọ: “Là cậu đã đưa San San đến thôn Minh?”
“Tiểu Nguỵ” tái mặt, lắp bắp nói: “Xin… xin lỗi…”
Ngô Bình bảo: “Cho cậu năm phút để giải thích rõ ràng từ đầu đến cuối. Nếu không nói rõ, tôi đánh chết cậu!”
Chương 1069: Đông Hải Long Vương của nhóm tám ông trùm
Đầu óc của tên Tiểu Nguỵ này nảy số rất nhanh, lập tức kể rõ mọi chuyện.
Hoá ra ba người này đều là thuộc hạ của Đông Hải Long Vương Lương Thiên Cốt, một trong tám ông trùm Viêm Long. Lương Thiên Cốt nhận được tin mật rằng, hòn đảo mà nhà họ Nhậm mua sẽ trở thành mảnh đất lành động thiên trong tương lai. Vì vậy, Lương Thiên Cốt đã ra lệnh cho ba người họ nhất định phải giành được hòn đảo này.
Tuy nhiên, Nhậm Thiên Thắng kiên quyết từ chối bán hòn đảo nên cả ba đã quyết định dùng thủ đoạn. Họ thành lập một công ty năng lượng mới, sau đó thu hút nhà họ Nhậm đầu tư vào đó, nhân cơ hội này tiếp xúc với Nhậm Thiên Thắng và Nhậm San San.
Kế hoạch của họ là nắm giữ cổ phần của nhà họ Nhậm thông qua việc hoán đổi cổ phiếu. Sau đó, họ sẽ diệt trừ Nhậm San San và những kẻ chống lưng của cô ấy, cuối cùng khống chế Nhậm Thiên Thắng và nuốt chửng sản nghiệp nhà họ Nhậm.
Như vậy, họ không chỉ lấy được của cải nhà họ Nhậm mà còn giành được hòn đảo, một công đôi việc.
Ngoài ra, mục đích chính của việc đưa Nhậm San San đến thôn Minh là dụ Ngô Bình đến đó. Theo kế hoạch của họ, Ngô Bình một khi đã vào thôn Minh thì không có khả năng sống sót trở ra. Nhưng họ không ngờ Ngô Bình chẳng những không chết mà còn bình yên quay về, sau đó thì tìm đến bọn họ!
Nghe Tiểu Nguỵ kể xong, Ngô Bình híp mắt lại.
Anh từng nghe đến tám ông trùm. Nghe nói mấy người này đều chiếm cứ một vùng riêng, thế lực rất mạnh, những người như Hoàng Thiên Bá vốn chẳng thể so sánh với họ.
Ngược lại, ông vua thế giới ngầm Hoàng Thiên Bá còn phải dâng quà cho Đông Hải Long Vương của tám ông trùm nữa kia!
Trên giang hồ có một câu cửa miệng lưu truyền về tám ông trùm: Đông Hải Long Vương, Tây Vực Quỷ Đà, Bắc có Bồ Tát, Nam có Thi Ma. Man hoang cửu lộ yêu, Âm sơn mười vạn quỷ, Trung Nguyên một thanh kiếm, cùng thờ Phật tám tay.
Ngô Bình chỉ mới nghe đến tám vị này chứ chưa từng gặp họ. Trong tài liệu của Thiên Long, sự tồn tại của mấy người này giống như cấm chế vậy, không nên động vào.
“Ra là người của tám ông trùm”, anh hơi cau mày.
Long Thanh Khâm hỏi: “Tám ông trùm là gì vậy?”
“Tiểu Nguỵ” nọ vì muốn lấy lòng Ngô Bình và Long Thanh Khâm, vội giải đáp: “Tám ông trùm là tám kỳ nhân đã có công dựng nước buổi đầu. Ở thời cổ đại là họ được phong vương rồi đấy. Nhưng hiện nay không còn vương để phong nữa, nên mỗi người họ chọn một mảnh đất và trở thành nhà vua không ngai của nơi đó”.
Ngô Bình hỏi: “Đông Hải Long Vương có biết kế hoạch của các người không?”
Tiểu Nguỵ đáp: “Long Vương không biết. Trước giờ Long Vương chỉ cần kết quả, không quan tâm đến quá trình”.
“Đông Hải Long Vương?”, Long Thanh Khâm cười khẩy, “Là cái thá gì mà dám tự xưng Long Vương? Kẻ đó đang ở đâu, tôi sẽ đến gặp ngay!”
Tiểu Nguỵ nói: “Long Vương sống trên biển, quanh năm không vào bờ”.
Ngô Bình không hỏi nhiều nữa: “Tôi sẽ cho cậu thời gian để trả lại cổ phần nhà họ Nhậm, ngoài ra, hãy chuyển hết cổ phần của công ty các người sang tên Nhậm San San”.
“Vâng”, hai người đó vội đáp.
Đội ngũ luật sư của Nhậm San San đã ở bên ngoài. Sau khi họ vào trong thì tức tốc ký hợp đồng.
Sau khi ký hợp đồng, cả hai sẽ chuyển nhượng vô điều kiện tất cả quyền và lợi ích ở công ty năng lượng mới, đồng thời trả lại cổ phần cho nhà họ Nhậm. Chưa kể, họ còn phải chuyển tất cả tài sản ròng đứng tên mình cho Nhậm San San.
Khi bọn họ đang ký kết thì Ngô Bình giải trừ huyễn thuật trong người Nhậm Thiên Thắng. Sau đó, anh cùng Long Thanh Khâm bay đi tìm vị Đông Hải Long Vương kia!
Kẻ này dám động vào người phụ nữ của anh, bất kể mục đích là gì, anh cũng không dễ dàng bỏ qua!
Trên đại dương bao la, có một con tàu khổng lồ đang ra khơi. Đây là tàu chở khách siêu cấp được cải tạo từ tàu sân bay một trăm nghìn tấn, trên tàu không chỉ có vũ khí cực mạnh mà còn có quán bar, sân bóng, sòng bạc và nhiều căn phòng được bài trí sang trọng.
Con tàu này mang tên “Vườn cực lạc phương Đông”, được gọi là thiên đường của đàn ông!
Nghe nói khách trên con tàu này có thể thưởng thức những người phụ nữ hàng đầu và uống những loại rượu ngon nhất. Những dịch vụ không thể thoả thích tận hưởng ở xã hội thông thường đều có ở đây cả!
Khi Ngô Bình và Long Thanh Khâm tìm đến con tàu khổng lồ này thì trời đã tối. Họ đáp xuống boong tàu, thế mà xung quanh không có ai để ý đến họ cả.
Lần đầu tiên đến đây, Ngô Bình nhìn quanh quất rồi bảo: “Chúng ta đi xem thử có gì mới lạ”.
Đi về phía trước hơn mười mét là một đại sảnh nguy nga lộng lẫy và chật kín người. Ngô Bình vừa nhìn vào đó đã phải sững sờ.
Vì trong đại sảnh ấy, ngoại trừ nhân viên phục vụ, toàn bộ khách đều là người tu hành!
Anh vừa bước vào trong, một nhân viên phục vụ đã đon đả tiếp đón: “Xin chào anh chị. Anh và chị nhà cần gì có thể nói với tôi”.
Bị hiểu nhầm là vợ Ngô Bình, Long Thanh Khâm không nói gì.
Ngô Bình hỏi: “Ở đây có sòng bạc không?”
Nhân viên phục vụ cười đáp: “Dĩ nhiên là có, mời anh theo tôi!”
Ngô Bình và Long Thanh Khâm đi theo người phục vụ xuống tầng dưới, ở đây toàn là sòng bạc. Hơn nữa còn có rất nhiều hình thức bài bạc ở đây, có cược quyền anh, chọi gà, cả cược tiền nữa.
Điều khiến Ngô Bình bất ngờ là thứ mà họ cược không phải là tiền bình thường mà là tiền bùa, thậm chí là tiền báu!
Long Thanh Khâm hỏi: “Đến đây làm gì thế, không đi tìm Long Vương sao?”
Ngô Bình cười bảo: “Cô không nhìn thấy tiền bùa à? Cược vài ván đi, để Long Vương chủ động tìm chúng ta”.
Long Thanh Khâm không nói gì nữa, đi theo Ngô Bình đến một bàn đánh bài.
Mấy người này đang chơi bài xì tố, trong đó có một tu sĩ đã thua rất nhiều, trán đẫm mồ hôi lạnh. Ở ván cuối cùng, người đó đã thua sạch thẻ đánh bạc, tổng cộng thua hơn một trăm tiền bùa, đã không còn tiền để thua nữa.
Người đó cứ ngồi thẫn thờ, muốn chơi tiếp, tiếc là chẳng còn tiền.
Người bên cạnh lạnh lùng bảo: “Còn chơi nữa không? Không chơi thì đi đi!”
Ngô Bình vỗ vai người đó, cười bảo: “Anh bạn à, hay là nghỉ ngơi một lát đi, để tôi”.
Người đó nhìn Ngô Bình một cái rồi khẽ thở dài, ủ rũ rời chỗ.
Ngô Bình ngồi xuống, mấy người trên bàn đều liếc nhìn anh.
Người đối diện hỏi: “Biết luật chưa?”
Ngô Bình đáp: “Anh có thể nói cho tôi biết”.
Đối phương nói: “Không được sử dụng pháp thuật để gian lận, nếu không sẽ bị giết ngay tại chỗ! Phải sử dụng thần niệm, bảo vệ bài của mình, tránh để người khác nhìn trộm. Anh cũng không được nhìn trộm bài của người khác”.
Một người khác bảo: “Ở đây dùng tinh tệ thay thẻ đánh bạc, một tiền bùa có thể đổi một nghìn tinh tệ”.
Ngô Bình mỉm cười, lấy ra một túi tinh tệ đặt ở trên bàn, chí ít cũng phải mấy chục nghìn.
Mọi người thấy anh là người giàu có, bèn đồng loạt gật gù, ván cược bắt đầu.
Trong ván bài đầu tiên, Ngô Bình lấy phải bài xấu. Anh dùng năng lực nhìn thấu vạn vật, nhận thấy bài của những người khác cũng rất bình thường, thế là đập ngay mười nghìn tinh tệ vào.
Cuối cùng chỉ có một người theo anh, mà bài của người này lại không bằng anh. Nhưng người này rất táo bạo, khí thế hừng hực, dáng vẻ như nắm chắc phần thắng vậy.
Ngô Bình bèn đẩy một túi tinh tệ vào, cười nói: “Tôi cược hết. Anh còn muốn theo không?”
Người này ngồi đối diện Ngô Bình, vốn rất quyết đoán, thấy Ngô Bình tự tin hơn cả mình bèn quả quyết không theo nữa.
Ngô Bình cười bảo: “Ngại quá”. Rồi anh vẫy tay, gom hơn mười nghìn tinh tệ trên bàn đến trước mặt. Số tinh tệ này xếp thành từng chồng.
Thua ván đầu, mấy người này rất khó chịu, tiếp tục ván thứ hai.
Ở ván thứ hai, bài của Ngô Bình tốt một cách ngạc nhiên, trong khi những người khác kém anh rất nhiều. Bằng cách quan sát máy chia bài, anh tính toán được sắp tới mình vẫn sẽ chiếm ưu thế, bèn đánh bạo đặt cược!
Chương 1070: Người không thể thua
Sau vài vòng, chỉ còn vài người có bài khá đẹp còn theo tiếp.
Ngô Bình lại đẩy mấy chục nghìn tinh tệ vào rồi cười nói: “Tôi cược tất”.
Lúc này, những người khác không một ai dám theo. Người ngồi đối diện cười lạnh: “Lần trước bài của anh cũng bình thường thôi, chẳng qua là dám chơi liều. Tôi không tin lần này anh lại có dây, tôi cũng cược tất!”
Tiền của cả hai bên đều được chất lên bàn. Đối phương lật bài, anh ta có hai đôi! Bài không hề tệ!
Ngô Bình liếc nhìn, nói: “Bài đẹp đấy, tiếc là tôi thực sự có dây”.
Ngô Bình lật lá bài cuối cùng lên, quả thực là một dây!
Đối phương mặt biến sắc, suýt thì ngã xuống đất. Anh ta gầm lên: “Anh ăn gian!”
Ngô Bình lạnh lùng đáp: “Chơi không lại thì đừng có chơi. Thua rồi lại kêu tôi ăn gian, có bằng chứng không? Nếu không có bằng chứng thì tôi có thể một quyền đánh chết anh!”
Người kia siết chặt nắm đấm, còn định cãi thêm vài câu nhưng khí tức đáng sợ toát ra từ Ngô Bình khiến anh ta rùng mình, lập tức bình tĩnh lại.
Anh ta thở dài rồi quay lưng đi khỏi.
Ngô Bình cho hết số tiền trên bàn vào túi. Ván này, anh thắng được hơn năm mươi nghìn tinh tệ!
Cứ như vậy, Ngô Bình chơi ba tiếng đồng hồ, thắng mười mấy người và kiếm được tổng cộng một triệu hai trăm chín mươi nghìn tinh tệ!
Về sau, không ai dám chơi với anh nữa. Ngô Bình liền đi tới quầy cược chơi với một cô gái xinh đẹp ở đó. Cô gái này là người của sòng bài, khi đó đang chơi cùng ba khách khác.
Ngô Bình đợi một lát, sau đó vào thay chân một vị khách đã thua hết tiền.
Cô gái này sớm đã chú ý đến anh bởi Ngô Bình chưa thua một ván nào. Điều đó khiến cô khá lo lắng, nhìn về phía xa.
Thực ra sòng bạc sớm đã cho người theo dõi anh. Một người cứ thắng liên tục như vậy chắc chắn phải có vấn đề, chỉ là hiện giờ họ vẫn chưa thể tìm ra thủ thuật của anh nên không thể làm gì anh được.
Giờ Ngô Bình lại muốn kiếm tiền của sòng bạc, khiến những người kia đứng ngồi không yên. Hai người đàn ông mặc đồ đen đi tới. Hai người này tu vi không hề thấp, đều là chân nhân!
“Anh bạn, hôm nay chơi đến đây là được rồi nhỉ?”, một người cười nói.
Ngô Bình lạnh lùng đáp: “Cái gì mà đến đây là được rồi? Các người có phải sòng bạc không vậy?”
Người kia đáp: “Đương nhiên là phải”.
“Nếu đã là sòng bạc lại ngăn tôi cá cược thì khác nào đuổi khách?”, Ngô Bình hỏi tiếp.
Người kia sầm mặt lại, nói: “Anh bạn, đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Nếu không…”
“Bốp!”
Ngô Bình thẳng tay tát cho người kia đánh bốp một cái khiến người kia móp cả mặt vào, xương sọ cũng méo luôn, bay ra xa vài mét.
Những người xung quanh thi nhau nhìn về phía đó.
Lúc này, một ông già lạnh lùng nói: “Kẻ nào dám tới địa bàn của Long Vương làm loạn?”
Người này khí tức hùng mạnh, là một Chân quân. Ông ta đi về phía Ngô Bình.
Ngô Bình đáp: “Tôi đến chơi cá cược, đó là việc vô cùng chính đáng ở nơi này. Vậy mà người của ông không cho tôi cược, còn nói cái gì mà rượu mời không uống uống rượu phạt. Đây là cách bọn ông làm ăn sao?”
Vị Chân quân cau mày hỏi: “Anh bạn, cậu vẫn muốn chơi tiếp sao?”
Ngô Bình: “Hỏi thừa!”
Chân quân kia hừ một tiếng, ra hiệu cho người đẹp đứng ở bàn cược tránh ra. Sau đó, ông ta nhìn Ngô Bình, nói: “Nếu cậu đã muốn chơi thì tôi chơi với cậu nhé?”
Ngô Bình cười đáp: “Đương nhiên là được. Chỉ cần có tiền trả thì tôi chơi với ai cũng được”.
“Chậc chậc, anh bạn trẻ này gan không nhỏ đâu, lại dám chơi cá cược với “Bách Đổ Chân quân”. Lần này có kịch hay xem rồi!”, có người biết tới danh tiếng vị Chân quân kia bình luận.
“Ha ha, nghe nói ngay từ trước khi có tu vi, Bạch Đổ Chân quân đã là cao thủ bài bạc rồi. Sau này ông ấy được một vị Tiên quân thu nhận làm đệ tử. Sau khi tu luyện thì trình độ bài bạc của ông ấy càng lên, có thể nói là xuất quỷ nhập thần, cho nên mới được Long Vương mời tới quản lý sòng bạc này. Người kia không biết trời cao đất dày, lát thua còn cái nịt”.
Ngô Bình cười nói: “Chúng ta chơi đơn giản thôi, so xúc xắc lớn bé được không?”
Bách Đổ Chân quân: “Được, vậy thì so lớn bé”.
Ngô Bình dùng tiên ngọc khắc ra ba con xúc xắc tại chỗ rồi nói: “Tôi không yên tâm dùng xúc xắc của các người nên tôi sẽ tự làm”.
Sau khi khắc xong, có người tới lắc xúc xắc còn Ngô Bình và một vài khách nữa chơi trò cược lớn nhỏ với Bách Đổ Chân quân. Hơn nữa, họ đều cược bằng tiền bùa!
Tất cả mọi người đều tin tưởng Bách Đổ Chân quân nên con xúc xắc vừa rơi xuống bàn, tất cả mọi người đều thi nhau cược theo Bách Đổ Chân quân, đặt vào cửa lớn.
Xúc xắc ra mười lăm điểm, quả thực cửa lớn thắng. Ngô Bình âm thầm dùng nhãn lực dịch chuyển xúc xắc, biến nó thành số nhỏ rồi đặt vào cửa nhỏ.
Chụp xúc xắc mở ra, những người xung quanh đều sững sờ, Bách Đổ Chân quân cũng kinh ngạc, sao có thể ra số nhỏ cơ chứ? Thính lực của ông ta là thiên hạ vô địch, chắc chắn là mười lăm điểm. Rốt cuộc đối phương đã giở trò gì?
Ngô Bình cười ha ha rồi vét hơn trăm đồng tiền bùa vào túi mình rồi hỏi: “Chơi nữa không?”
Bách Đổ Chân quân sa sầm mặt lại đáp: “Đương nhiên! Lại đi!”
Lần này Bách Đổ Chân quân quan sát rất kỹ để đề phòng Ngô Bình ăn gian.
Thế nhưng, lần này vẫn như lần trước. Rõ ràng ông ta đã cược đúng rồi mà khi mở ra kết quả lại ngược lại. Họ đặt cửa nhỏ thì xúc xắc lại ra số lớn!
Bách Đổ Chân quân mặt không cảm xúc, tiếp tục yêu cầu chơi ván thứ ba. Lần này, ông ta đặt tay lên bàn, âm thầm truyền một lực vào xúc xắc để cố định nó. Như vậy ông ta sẽ không sợ Ngô Bình giở trò nữa.
Thế nhưng, Ngô Bình còn nhanh tay hơn. Anh đã thay đổi điểm số của con xúc xắc trước cả khi Bách Đổ Chân quân kịp hành động nên lại thắng thêm một ván nữa!
Sau ba ván thắng liên tục, Ngô Bình kiếm được hơn năm trăm đồng tiền bùa. Đám người cược theo Bách Đổ Chân quân ôm cục tức. Họ thầm nghĩ Bách Đổ Chân quân bách đổ bách trúng cái quái gì, là Lừa Đảo Chân quân thì có, hại họ thua liền ba ván!
Cho nên đến ván thứ tư, đã bắt đầu có người chuyển sang cược theo Ngô Bình.
Bách Đổ Chân quân tức điên lên được. Chuyện gì thế này? Tại sao Ngô Bình lại điều khiển được xúc xắc? Ông ta không biết rằng, Ngô Bình không cần dùng tới Thần niệm mà chỉ cần nhãn lực là có thể thay đổi con xúc xắc!
Sau năm ván, Bách Đổ Chân quân biết mình chơi không lại Ngô Bình, có chơi nữa cũng chỉ thua đậm thêm nên ông ta nghiến răng rồi quay lưng đi khỏi đó!
Ngô Bình cười nói: “Thế nào? Sòng bạc của các ông hết tiền rồi à? Có cần tôi cho mượn tiền để chơi không?”
Ở cách đó không xa có một người đàn ông đứng tuổi đang ngồi trên chiếc ghế khắc hình rồng, người này sớm đã chú ý đến Ngô Bình. Bách Đổ Chân quân đi tới chỗ người đó, cúi đầu nói: “Long vương, là do thuộc hạ vô dụng, không thể vạch trần thủ đoạn của hắn!”
Người đàn ông ngồi ghế rồng mũi to miệng rộng, tóc tím mắt xanh: “Kẻ này tới đây với ác ý, để tôi đích thân đi gặp hắn”.
Nói rồi, người này đứng dậy. Lập tức, cả sòng bạc bị một áp lực và khí tức kinh hoàng đè lên.
Ngô Bình nhìn về phía người này, trong mắt anh đầy vẻ thách thức!
Ngô Bình hỏi: “Có thể đưa tôi đến gặp chú Năm của các cậu không?”
Cậu nhóc đầu húi cua cười khẩy: “Muốn gặp chú Năm của tôi, cũng được thôi, nhưng phải đánh thắng tôi trước!”
Ngô Bình đáp: “Bình thường tôi không đánh trẻ con, trừ phi đối phương kiên quyết yêu cầu. Các cậu chắc chắn muốn đánh với tôi?”
Cậu nhóc đầu húi cua đột nhiên biến thành một cái bóng mờ, lập tức tung ba quyền bốn cước về phía Ngô Bình.
“Ầm!”
Ngô Bình còn chẳng buồn nhìn, chỉ vươn tay chưởng một cái. Chưởng này đánh vào vai cậu nhóc đầu húi cua, khiến đối phương gào thét thảm thương, văng xa mấy mét. Đấy là anh đã nương tay rồi, nếu không thì cậu nhóc này đã mất mạng.
Cậu nhóc mặt đỏ sửng sốt kêu lên: “Anh Đại Cẩu, người này có chưởng lực mạnh quá!”
Cậu nhóc đầu húi cua xoa vai, nhìn Ngô Bình với vẻ căm giận, có vẻ vẫn chưa phục.
Ngô Bình hờ hững nói: “Bảo người lớn của các cậu ra đây đi. Hai cậu quá yếu”.
Lúc này, một người trông như lão nông bước ra. Ông ta đang hút tẩu, mặc đồ vải đen, ăn mặc rất quê mùa. Lão nông chầm chậm tiến đến gần, nhìn Ngô Bình rồi nói: “Người thành phố, cậu không nên đến nơi này. Bây giờ rời đi còn kịp giữ mạng”.
Ngô Bình đáp: “Bạn gái tôi đang ở thôn của ông, thả cô ấy ra”.
Lão nông lắc đầu: “Đúng là người trẻ tuổi, cứ nghĩ mình có tu vi Nhân Tiên là có thể đến thôn Minh của tôi làm càn”.
Đoạn ông ta ngoái đầu, gọi to: “Đao Tử, đuổi cậu ta đi!”
Một người đàn ông mặc áo may ô xanh lam với cơ bắp cuồn cuộn bước ra, chừng hai mươi tuổi, đầu hói, tay trái cầm một con dao chặt xương.
Dao chặt xương trong tay người này đột ngột biến thành đao ảnh mơ hồ, sát khí kinh người.
“Vút!”
Người đàn ông bỗng nhiên vung tay, dao chém về phía Ngô Bình, vừa nhanh vừa mạnh.
Ngô Bình nâng tay, đao khí còn chưa chạm được lòng bàn tay anh đã nổ tung.
Đao Tử cả kinh, đao khí của mình có thể chém chết Địa Tiên Linh Biến mà lại không giết được Ngô Bình ư?
Ngô Bình lạnh lùng bảo: “Chỉ có chút tài mọn này mà cũng dám khoe khoang?”
Dứt lời, anh bèn vung cú đấm vào không khí. Sức mạnh của cú đấm ấy đánh “ầm” về phía Đao Tử.
Đao Tử hét lên, chắn dao ngay phía trước để chặn cú đấm này.
Quyền ảnh vững chắc đánh vào dao. Một tiếng “rầm” vang lên, mặt đất khẽ rung chuyển, Đao Tử lùi đi mười mấy bước rồi phun ra một ngụm máu tươi.
Hai cánh tay của Đao Tử run rẩy không ngừng, xương cánh tay và khớp vai bắt đầu xuất hiện những vết nứt nhỏ, cảm giác đau đớn khiến tay run rẩy, mồ hôi lạnh toát ra.
“Ấm”
Ngô Bình tung ra ba cú đấm nữa. Đao Tử thất kinh, lão nông kia lập tức chắn ở trước mặt, hai tay vòng lại, tung ra ba chưởng trông chậm nhưng thực chất rất nhanh, để đỡ ba cú đấm của Ngô Bình.
“Rắc rắc rắc!”
Sóng dao động dữ dội trong không khí. Mỗi lần lão nông đỡ một cú đấm sẽ lùi lại ba bước. Đỡ xong ba cú đấm, mặt ông ta đã đỏ như máu.
Ngô Bình nhìn ông ta, lãnh đạm nói: “Đừng gắng gượng, dễ làm hỏng cả nội tạng đấy”.
Thế là lão nông há miệng, “oẹ” ra một ngụm máu đen. Ông ta ngẩng đầu nhìn Ngô Bình: “Không ngờ trên thế gian này vẫn còn cao thủ Nhân Tiên như cậu”.
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Thả người ra, bằng không tôi sẽ san bằng cả cái thôn chết tiệt này!”
Lão nông cười khẩy: “San bằng thôn Minh? Cậu có biết thôn Minh của chúng tôi có lai lịch ra sao không?”
Ngô Bình đáp: “Người chết thì cần lai lịch nữa làm gì!”
Lão nông nghiêng người rồi bảo: “Cậu có gan thì vào thôn với tôi”.
Ngô Bình thả Nhân Bì Viêm Dương ra, âm thầm nói: “Đến Địa Tiên Giới, mời Long Thanh Khâm ra giúp tôi”.
Viêm Dương kinh ngạc hỏi: “Thượng tiên, ở đây có kẻ nào lợi hại lắm sao?”
Ngô Bình trả lời: “Ừ, mà không chỉ có một người. Nhanh lên”.
“Vâng!”, Nhân Bì bay đi.
Sau khi bảo Viêm Dương rời đi, Ngô Bình sải bước tiến vào thôn.
Vừa bước vào thôn, anh đã cảm nhận được một luồng năng lượng khó lường đang bao trùm anh khắp nơi. May mà, tuy năng lượng này rất mạnh nhưng không ảnh hưởng đến anh.
Lão nông đi phía trước, đưa Ngô Bình đến một ngôi nhà cũ trong làng, cửa nhà mở toang, bên trong có một nhóm trung niên và thanh niên đang luyện quyền.
Thấy lão nông dẫn người ngoài vào, những người bên trong đều dừng lại, tò mò nhìn Ngô Bình. Trong ấn tượng của họ, đã nhiều năm rồi không có người lạ vào thôn.
Một ông lão ngồi trên phiến đá xanh trước cửa, đôi mắt sáng quắc ngước nhìn Ngô Bình rồi nói: “Ba trăm năm qua, chưa từng có tu sĩ nào xông vào thôn Minh chúng tôi. Cậu là người đầu tiên”.
Ngô Bình ôm quyền: “Bạn gái tôi đang ở đây. Tôi muốn đưa cô ấy đi, mong các ông giúp đỡ”.
Ông lão cười ha ha: “Ý cậu là cô vợ mới đến à? Cô ta đã được tộc trưởng hứa gả cho ông Năm rồi. Ông Năm thích người phụ nữ này lắm, còn muốn cô ta sinh vài đứa con”.
Ngô Bình nheo mắt: “Tôi biết đám người các ông rất có bản lĩnh. Nhưng người phụ nữ của tôi đang ở đây. Tôi sẽ mang cô ấy đi bằng mọi giá, ngay cả khi phải đổ máu!”
Ông lão lạnh lùng hừ giọng: “Khẩu khí khá đấy. Cậu có thể đưa người đi, nhưng phải đánh thắng ông Năm trước!”
Một người đàn ông bước ra từ trong nhà, độ bốn mươi tuổi, khí tức như rồng. Người này vừa bước ra, Ngô Bình đã cảm thấy bị áp chế mạnh mẽ.
Anh nhìn người đàn ông trung niên ấy, tu vi của đối phương có lẽ là cảnh giới Linh Biến, nhưng khí tức lại khủng khiếp hơn cảnh giới Linh Biến rất nhiều! Mà nguyên nhân người này mạnh như vậy nằm ở tu vi võ đạo.
Những người ở đây đều là võ tu, đặc biệt là ông lão trước mặt, đây chắc chắn là Võ Tiên Quân!
Người đàn ông được gọi là ông Năm đứng trước mặt Ngô Bình, ngẩng đầu lạnh lùng nói: “Tôi đã chọn người phụ nữ đó rồi. Bây giờ nếu cậu cút đi, tôi có thể không giết cậu!”
Ngô Bình trầm giọng hỏi: “Ông đã động đến cô ấy chưa?”
Ông Năm cười hề hề: “Tôi chưa nỡ động đến cô ấy đâu, nhưng cũng sắp rồi. Tối nay, tôi sẽ tìm đến cô ấy!”
“Ầm!”
Không còn lời gì để nói nữa, Ngô Bình vung cú đấm một cách không hề do dự. Anh dùng Lưu Tinh Quyền.
“Ầm ầm ầm!”
Khí tức khủng khiếp bao trùm căn nhà. Mọi người xung quanh đều bị luồng không khí thổi bay.
Ông Ngũ nọ biến sắc, gương mặt vốn đang tự tin ngay giây tiếp theo đã lộ vẻ hoảng hốt.
Trước đó, lúc ở đầu thôn, Ngô Bình chỉ tung ra ba cú đấm. Nhưng bây giờ anh đang tung ra hàng trăm cú đấm, cú nào cũng đánh thẳng vào người ông Ngũ.
Ông Ngũ đỡ được mười cú đấm đầu tiên, đến cú thứ mười một đã bắt đầu chật vật. Đến cú đấm thứ ba mươi, sự phòng thủ của ông Ngũ đã bị lực đấm phá vỡ, cả người không ngừng bay ngược ra sau, đập nát toàn bộ căn nhà ở phía sau.
Căn nhà sụp xuống, đá và gỗ cũng rơi xuống theo bụi đất mịt mù, chôn vùi ông Ngũ ở bên trong.
Ông lão chậm rãi đứng dậy, kinh ngạc nhìn Ngô Bình: “Thì ra cậu cũng là võ tu!”
Ngô Bình hỏi: “Tôi có thể đưa người đi rồi chứ?”
Ông lão cười khẩy: “Cậu đả thương người của thôn Minh thì phải chết ở đây. Càng không được đưa người đi!”
Ngô Bình thở dài: “Tôi không muốn giết người. Là các ông ép tôi”.
Ông lão lãnh đạm nói: “Đúng là cậu rất mạnh. Nhưng vô ích thôi, cảnh giới cậu quá thấp”.
Rồi ông lão chậm rãi đứng thẳng dậy, một luồng ý chí võ đạo cực kỳ kinh khủng liền đánh tới.
Ngô Bình cau mày, kiếm hồn dao động, chống lại ý chí võ đạo của đối phương.
Áo quần tự lay động mà không cần gió, ông lão khẽ tung ra một chưởng. Ngực của Ngô Bình lập tức xuất hiện dấu chưởng màu đen. Anh gầm lên rồi văng ra trăm mét, lưng đập vỡ bức tường quanh sân.
Khi bị đánh lui, anh đã lấy hồ lô sát sinh ra. Ở khoảng không phía trên hồ lô, một gương mặt người đơn giản đã xuất hiện, quét mắt nhìn quanh rồi khoá chặt ông lão chỉ trong tích tắc.
Anh lạnh lùng nói: “Giết!”
Đồng thời, anh lấy toàn bộ phù bảo trong tay ra. Hồ lô nuốt chửng năm trăm tấm phù bảo rồi rung chuyển, sát quang lập tức bay về phía ông lão.
Chương 1067: Đoạt Thiên Võ Tiên Tôn
Ông lão là Võ Tiên Quân, sở hữu năng lực xuất chúng, nhưng khi bị hồ lô khoá chặt vẫn run rẩy, điên dại rống lên, khí tức toả ra toàn bộ.
Nhưng khí tức của ông lão vừa được giải phóng thì sát quang kia đã đến, phá vỡ mọi đòn phòng thủ rồi quấn quanh cổ ông lão.
Ngay lập tức, máu tươi phun ra điên cuồng, đầu của ông lão rơi xuống đất, một linh hồn sơ sinh bay ra nhưng đã bị hồ lô bắt giữ.
“To gan!”
Một chưởng từ bên cạnh đánh tới. Ngô Bình dùng hai chưởng để phản đòn, nhưng lại có cảm giác như bị một quả núi va vào vậy, liền văng ra hàng trăm mét!
Khi anh ngừng lại, cổ họng bỗng thấy ngọt, vừa há miệng đã phun ra một ngụm máu tươi, bèn ngẩng đầu nhìn người ra đòn.
Đó là một người trung niên với khí tức rất khủng khiếp, có thế Đoạt Thiên. Khi trông thấy đối phương, Ngô Bình sửng sốt, là Đoạt Thiên Tiên Tôn!
Người đàn ông lạnh lùng nói: “Cậu nhóc, lá gan cũng lớn lắm, dám đến thôn Minh của chúng tôi làm càn. Hôm nay, cậu đừng hòng rời khỏi đây!”
Ngô Bình giơ tay ném bùa Âm Dương Truy Hồn ra, đồng thời dùng cả Giảo Hồn Tiễn. Anh cũng biến mất ngay tại chỗ để đi cứu Nhậm San San.
Nhậm San San bị giam trong nhà đá. Ngô Bình phá cửa xông vào. Bên trong vừa bẩn vừa hôi, lúc này Nhậm San San đang co ro ở góc giường, chân đeo cùm.
Cô ấy đang ngẩn ngơ, tự hỏi nếu mình làm vỡ vòng tay thì Ngô Bình có đến cứu mình hay không. Vừa nghĩ đến đó, cô ấy đã trông thấy Ngô Bình.
Nhậm San San mừng rỡ, bèn ôm chầm anh: “Em biết anh sẽ cứu em mà!”
Ngô Bình không nhiều lời, bóp nát cùm chân rồi đưa cô ấy vào không gian Hắc Thiên.
Sau đó, anh lấy bùa Địa Độn ra, chuẩn bị rời khỏi nơi này.
Nhưng bùa Địa Độn vừa được lấy ra, đã có một bàn tay xuất hiện từ hư không và chưởng vào ngực anh.
“Ầm!”
Chưởng này đã hất tung Ngô Bình, cơ thể anh làm sập nhà đá rồi bay ra ngoài như quả đạn pháo.
Không biết đã văng bao xa, anh đã được cổ thụ chặn lại. Khi anh ngừng lại, cây cũng gãy, anh lại há miệng phun ra máu tươi.
Chưởng này đã đánh gãy ba cái xương sườn của anh!
Người đàn ông nọ sải chân, chỉ cần vài bước đã đến trước mặt anh, lạnh lùng nói: “Trên trời dưới đất, không ai cứu được cậu đâu. Cậu muốn chết thế nào?”
Ngô Bình vận kiếm nguyên toàn thân, lạnh lùng hừ giọng: “Tiên Tôn thôi mà, cũng chẳng có gì ghê gớm. Tôi mà là Tiên Tôn thì chỉ cần một ngón tay cũng đủ ép chết ông!”
Người đàn ông nọ khinh bỉ: “Tiếc là cậu không phải!”
Ngô Bình hít một hơi sâu, xương bị gãy tự động nối lại và hồi phục.
Anh bảo: “Không ngờ nơi quỷ quái này lại tiềm ẩn một nhóm cao thủ, còn có một Võ Tiên Tôn”.
Người đàn ông lãnh đạm nói: “Chúng tôi là ẩn tộc, trước đây từng hứa với một người rằng trong vòng một nghìn năm sẽ không ra khỏi thôn. Năm nay là năm thứ chín trăm chín mươi bảy. Còn ba năm nữa, chúng tôi sẽ có thể trở về thế tục”.
Ngô Bình đáp: “Ra là vậy”.
Người đàn ông nọ nói tiếp: “Thể chất của cậu rất mạnh. Nếu tôi không nhìn nhầm, có lẽ cậu đã đạt đến cảnh giới Nhân Vương. Thiên tài của cảnh giới Nhân Vương đã không xuất hiện nhiều năm nay, cậu cũng xem như là người kiệt xuất”.
Ngô Bình bảo: “Làm tôi bị thương, ông sẽ gặp phải rắc rối”.
Người đàn ông hờ hững đáp: “Không ai ở hạ giới có thể uy hiếp tôi”.
Ngô Bình hỏi: “Vậy Hồng Hoang thì sao?”
Người đàn ông hơi ngẩn ra: “Cậu là người của Hồng Hoang?”
Ngô Bình đáp: “Động tiên Thiên Võ, đệ tử thiên phẩm hạng nhất”.
Vẻ ngưỡng mộ loé lên trong đôi mắt người đàn ông nọ: “Ra là đệ tử của Động tiên Thiên Võ. Vậy là cậu có truyền thừa của Động tiên Thiên Võ à?”
Ngô Bình nhìn đối phương chằm chằm: “Tất nhiên là có. Ông muốn học sao?”
Người đàn ông nheo mắt: “Nếu cậu nói cho tôi biết truyền thừa của Động tiên, tôi có thể không giết cậu”.
Ngô Bình bảo: “Ông nghĩ tôi sẽ tin ông ư?”
Người đàn ông cười khẩy: “Không tin tôi thì cậu còn có thể làm gì chứ?”
Ngô Bình thở dài, đoạn lấy ngọc Huyễn Tượng ra rồi nói: “Thứ ông cần đang ở trong này”.
Người đàn ông vươn tay cầm ngọc. Ngay lập tức, một nguồn năng lượng kỳ lạ phát ra từ trong ngọc, người nọ liền đánh trả trong vô thức. Đòn đánh trả này đã kích hoạt ngọc.
Ngay sau đó, cả thôn Minh đã chìm trong sương khói. Người đàn ông nọ kinh ngạc, đến khi hoàn hồn và ném ngọc ra thì Ngô Bình đã lẩn vào màn sương rồi biến mất.
Hoá ra, trước khi vào thôn, anh đã âm thầm bày huyễn trận. Khi anh lấy ngọc Huyễn Tượng ra, huyễn trận đã được khởi động ngay tức khắc.
Có điều huyễn trận đơn giản này không kéo dài quá lâu, anh phải nhanh chóng rời đi.
“Bùa Địa Độn, đi!”
Ánh sáng loé lên, Ngô Bình đã chạy được hơn nghìn dặm. Anh đến huyện lỵ gần đó, vào một khách sạn rồi thả Nhậm San San ra.
Nhậm San San vừa ra ngoài đã trông thấy bộ dạng thảm hại của Ngô Bình, máu bê bết khắp người, mặt trắng bệch.
“Ngô Bình, anh làm sao thế này!”, Nhậm San San rất đau lòng, vội vã lau máu trên mặt anh.
Ngô Bình mỉm cười: “Không sao. Anh giao đấu với người của thôn này, không đánh thắng, chịu vài đòn của họ”.
Nhậm San San ôm chặt anh rồi khóc nức nở. Trước đó cô ấy đã rất sợ hãi, bây giờ an toàn rồi mà vẫn còn thấp thỏm lắm.
Ngô Bình nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô ấy, đoạn an ủi: “Không sao nữa rồi. Có anh ở đây, sẽ không ai làm hại em được đâu”.
Rồi anh hỏi: “San San à, sao em lại ở đây?”
Thế là Nhậm San San kể lại đầu đuôi câu chuyện cho anh biết. Nghe xong, Ngô Bình híp mắt lại: “Xem ra mấy đại cổ đông ấy có vấn đề. Trước đó anh gọi điện cho bố em, có một người phụ nữ lạ đã bắt máy”.
Nhậm San San sửng sốt: “Bố em cũng gặp chuyện rồi ư? Ngô Bình à, chúng ta về nhanh đi!”
Ngô Bình nói: “Không cần gấp gáp, chờ anh trút giận giúp em xong xuôi rồi chúng ta sẽ về”.
Nhậm San San ngẩn ra: “Trút giận?”
Ngô Bình đáp: “Anh không đánh lại họ, nhưng trợ thủ của anh sắp đến rồi, lát nữa cô ấy sẽ dạy dỗ đám người đó giúp anh”.
Nhậm San San hiếu kỳ hỏi: “Trợ thủ của anh là ai thế?”
“Là tôi”.
Cánh cửa đột nhiên bị ai đó đẩy ra. Long Thanh Khâm bước vào, theo sau là Viêm Dương.
Ngô Bình vội đứng dậy: “Thanh Khâm”.
Thấy anh bị thương, Long Thanh Khâm tò mò hỏi: “Ai lại có thể đánh anh ra nông nỗi này vậy? Anh là Nhân Vương kia mà”.
Ngô Bình thở dài: “Đoạt Thiên Tiên Tôn, mà còn là Võ Tiên Tôn”.
Long Thanh Khâm cười nói: “Vận số của anh tốt thật, còn gặp được cả Võ Tiên Tôn. Thú vị đấy, để tôi đi gặp người này!”
Ngô Bình nói với Viêm Dương: “Đưa San San về Hải Thành, tìm một nơi an toàn rồi chờ ta sang đó”.
Viêm Dương đáp: “Vâng”.
Tuy không muốn xa Ngô Bình, nhưng Nhậm San San biết mình ở lại cũng không giúp được gì, bèn ngoan ngoãn vâng lời, cùng Viêm Dương rời huyện lỵ này và trở về Hải Thành.
Sau khi Nhậm San San đi rồi, Long Thanh Khâm cất lời: “Xem ra anh là người đa tình, cô gái ấy cũng là nửa kia của anh nhỉ?”
Ngô Bình húng hắng bảo: “Thanh Khâm, người nọ là Võ Tiên, cô có đánh lại không? Nếu như không thể, tôi có thể tạm nhẫn nhịn”.
Long Thanh Khâm cười khẩy: “Tuy tôi không phải Chân Long, nhưng nếu đối thủ dưới cấp Thiên Tiên thì tôi có thể thoải mái đánh!”
Ngô Bình nói: “Thôn Minh này không đơn giản, hình như có thứ gì đó. Thanh Khâm, chúng ta không được khinh suất, tôi sẽ cho cô mượn vật này”.
Nói đoạn, anh đưa bùa Bát Bộ Chu Tiên cho Long Thanh Khâm và dạy đối phương cách sử dụng. Uy lực của bùa này quá lớn, anh vẫn chưa thể phát huy uy lực một cách toàn diện, nhưng nếu đưa cho Long Thanh Khâm dùng thì không còn vấn đề gì nữa.
Long Thanh Khâm gật đầu: “Được, có bùa này thì tôi nắm chắc một trăm phần trăm rồi!”
Lúc này, ở thôn Minh, một đám người đang vây quanh Đoạt Thiên Tiên Tôn nọ, nhìn Giảo Hồn Tiễn và bùa Âm Dương Truy Hồn trong tay người đó rồi thi nhau xu nịnh.
“Tộc trưởng càng ngày càng lợi hại, nhoáng một cái đã đánh bại được Nhân Vương. Tiếc là để tên nhóc đó chạy mất”.
“Chạy rồi cũng không sao. Đến khi chúng ta ra ngoài, sớm muộn gì đánh chết tên đó!”
Người đàn ông nọ lãnh đạm nói: “Các người tập trung tu luyện đi. Đã nghìn năm nay chúng ta không lộ diện, chẳng biết ở bên ngoài đã có thêm bao nhiêu kẻ mạnh rồi, không được lơ là!”
Đang nói thì bầu trời bỗng dưng tối lại, mây đen vần vũ, sấm sét không ngừng chớp nổ. Trong những đám mây ấy thấp thoáng ẩn hiện một con rồng.
Mọi người sửng sốt hô lên: “Là rồng!”
Người đàn ông nọ cũng kinh ngạc, không ngờ hạ giới này thực sự có rồng!
Chương 1068: Thứ kinh khủng trong rương đồng
Bỗng nhiên có bóng người màu xanh bay từ trên trời xuống, một bàn tay ngọc ngà vỗ nhẹ vào vai người đàn ông nọ.
Vai trái của người đàn ông đột ngột sụp xuống, một luồng sức mạnh khủng khiếp xâm nhập cơ thể khiến ông ta phun ra máu, loạng choạng lùi về sau.
Ngay sau đó, Long Thanh Khâm và Ngô Bình đã xuất hiện trước mặt đám đông.
Thấy người nọ bị thương, Ngô Bình cười khẩy: “Chẳng phải ông đánh giỏi lắm sao?”
Người đàn ông đưa tay lau máu ở khoé miệng, nhìn Long Thanh Khâm chằm chằm, gằn từng chữ: “Rồng, quả nhiên rất mạnh!”
Rồng đại diện cho sự tiến hoá đến mức cao nhất. Tuy ông ta là Đoạt Thiên Tiên Tôn nhưng vẫn không phải là đối thủ của Long Thanh Khâm.
Long Thanh Khâm bảo: “Ông đả thương anh Ngô, tôi đánh trả giúp anh ấy”.
Ngô Bình lên tiếng: “Thanh Khâm à, thôn này hơi quái lạ, tôi muốn hỏi ông ta vài câu”.
Bây giờ người đàn ông nọ không thể không nhìn thẳng vào Ngô Bình, bèn trả lời: “Tôi là Minh U, trước đó đã mạo phạm, xin tạ tội với cậu ngay tại đây”.
Ông ta là người cầm được buông được, liền chắp tay trước Ngô Bình.
Ngô Bình hỏi: “Minh U, tôi hỏi ông. Trước kia, ai là người đã bắt các ông hứa rằng sẽ không rời khỏi thôn trong một nghìn năm?”
Minh U im lặng một lúc rồi đáp: “Địch Thanh, đại tướng Bắc Tống”.
Ngô Bình khi rỗi rãi thường đọc rất nhiều sách sử, biết Địch Thanh là mãnh tướng của Bắc Tống, lập được nhiều công trạng, sau đó bị cách chức rồi chết tại nhà với mụn độc ở miệng.
“Hình như Địch Thanh chỉ sống đến năm bốn mươi mấy tuổi, không giống người tu hành”, anh nói.
Minh U đáp: “Đúng là Địch Thanh đã chết. Có điều khi ấy ông ta đang trải qua thiên kiếp bất tử, tuy thân xác đã chết, nhưng người thì nhờ vậy mà tiến vào cảnh giới Đoạt Thiên, sau đó thăng cấp thành Thiên Tiên, bây giờ đã là thiên chủ một phương”.
Ngô Bình cảm thán: “Thiên chủ ư? Thế thì lợi hại thật, chẳng trách các người không dám làm trái lệnh ông ta”.
Minh U nói: “Để duy trì dòng dõi, cứ cách một khoảng thời gian, chúng tôi sẽ ra lệnh cho người ta đưa một số phụ nữ đến đây để gả cho thanh niên trong tộc”.
Ngô Bình hỏi: “Lý do Địch Thanh muốn các người cố thủ ở đây là gì vậy?”
Minh U đáp: “Địch Thanh ra lệnh cho chúng tôi bảo vệ một thứ ở đây”.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Là thứ gì?”
Minh U trả lời: “‘Không rõ. Thứ đó được đặt trong một rương đồng rất lớn, chúng tôi không mở được”.
Ngô Bình bảo: “Đưa tôi đi xem”.
Minh U không từ chối, dẫn Ngô Bình và Long Thanh Khâm đến một ngôi nhà cổ trong thôn. Nhà này rất lớn, bên trong đặt một rương đồng dài khoảng ba mét, rộng hai mét, cao một mét rưỡi.
Bề mặt rương khắc rất nhiều văn tự cổ xưa. Ngô Bình quan sát, loại văn tự này hẳn là tiền thân của tiên văn, thuộc cổ văn.
Anh dùng năng lực nhìn thấu vạn vật, thấy trong rương đồng có một động thiên, trong động thiên có bài bố một đại trận tuyệt thế dùng để trấn áp một cỗ quan tài bằng đồng! Trong cỗ quan tài bằng đồng này có một thi thể cổ xưa được vẽ bùa toàn thân, không mặc quần áo, toả ra khí tức rất đáng sợ.
Nhìn thấy thi thể ấy khiến đôi mắt Ngô Bình đột nhiên đau đớn, vội vàng nhìn đi nơi khác.
Anh điềm tĩnh hỏi: “Năm xưa Địch Thanh đã nói gì?”
Minh U đáp: “Ông ta nói rằng vật này không may mắn, thứ ở bên trong sớm muộn gì cũng ra ngoài, bảo chúng tôi bảo vệ nó một nghìn năm”.
Ngô Bình hỏi: “Bảo vệ một nghìn năm ư? Nghĩa là vài năm nữa, thứ ở bên trong sẽ ra ngoài sao?”
Minh U đáp: “Hẳn là vậy”.
Ngô Bình gật đầu, đoạn bảo: “Nể mặt thiên chủ Địch Thanh, hôm nay tôi sẽ tha cho ông một lần”, dứt lời, anh kéo Long Thanh Khâm rời đi.
Sau khi ra khỏi đó, cả hai đáp xuống tầng thượng của một toà cao ốc trong huyện lỵ.
Long Thanh Khâm cười hỏi: “Tha cho ông ta như vậy sao?”
Ngô Bình đáp: “Trong rương đồng ấy có một thứ rất đáng sợ”.
Long Thanh Khâm sững người, được Ngô Bình gọi là “đáng sợ” thì chắc chắn vật đó cực kỳ khủng khiếp.
“Là gì vậy?”, cô ấy hỏi.
Ngô Bình đáp: “Nếu tôi không nhìn nhầm, đó có lẽ là một kẻ mạnh siêu cấp đã mất ý chí, chỉ còn giữ lại thứ hình thành từ bản năng. Thực lực của nó, e là ở cấp Kim Tiên. Nếu nó không đạt đến mức Kim Tiên thì chí ít cũng là Chân Tiên cấp một, nên mới khiến một thiên chủ phải nghiêm túc trấn áp ngay tại đây”.
Long Thanh Khâm kinh ngạc: “Mạnh đến vậy ư?”
Ngô Bình gật đầu: “Thứ này quá đáng sợ, chúng ta đừng động vào sẽ tốt hơn, nên tôi mới kéo cô đi ngay”.
Long Thanh Khâm nói: “Chuyện gì anh cũng biết cả, thật đáng ngưỡng mộ”.
Ngô Bình mỉm cười: “Thanh Khâm à, cô đã ra đây rồi, chi bằng dạo chơi vài ngày đi?”
Long Thanh Khâm cười đáp: “Được đấy. Trước đây tôi là yêu, không thường tiếp xúc với con người, chỉ có một người bạn là Vân Tịch. Nay tôi lại có thêm một người bạn là anh rồi”.
Ngô Bình cười bảo: “Nhà tôi có vài con thuồng luồng, lát nữa cô làm quen với bọn nó đi”.
Đôi mắt Long Thanh Khâm sáng rực lên: “Thuồng luồng ư? Thế thì tuyệt đấy”.
Ngô Bình nói: “Tôi đi làm chút chuyện. Cô muốn đi cùng tôi hay đến nhà chờ tôi?”
Long Thanh Khâm đáp: “Tôi cũng đang rảnh rỗi, đi chung đi”.
Ngô Bình gật đầu: “Được. Chúng ta đến Hải Thành một chuyến!”
Nhất định phải tóm được kẻ đã bắt Nhậm San San và khiến kẻ đó hối hận khi đến thế giới này!
Trong một biệt thự sang trọng bên bờ biển ở Hải Thành, ba người đàn ông đang ngồi trên ghế xô pha, vừa uống trà vừa tán gẫu.
Người đàn ông đầu trọc cười nói: “Tiểu Nguỵ à, sau khi Nhậm San San biến mất, mọi chuyện quả nhiên thuận lợi hơn nhiều. Người phụ nữ này quá thông minh, có mặt cô ta, kế hoạch của chúng ta rất khó thành công”.
“Tiểu Nguỵ” hai mươi tuổi nọ mỉm cười: “Tôi đưa Nhậm San San đến thôn Minh rồi. Hồi bé tôi từng nghe đến nơi quái quỷ ấy, người trong thôn đều rất đáng sợ. Tôi đã chính mắt nhìn thấy ba Chân quân vào đó, chỉ vài giây sau đã bị đánh chết. Chậc chậc, đúng là hung ác!”
Người đàn ông độ ba mươi tuổi kia cất lời: “Tiểu Nguỵ à, Nhậm San San bị đưa đến thôn Minh, người đó chắc chắn sẽ đi cứu cô ta!”
Tiểu Nguỵ gật đầu: “Lúc ấy tôi đã phát hiện trên cổ tay của Nhậm San San có một chiếc vòng có thể truyền tin. Tôi cố ý để nó lại để dụ người đó đến”.
Người đàn ông đầu trọc bảo: “Mưu kế của cậu rất khá. Người đó rất bí ẩn, lần trước nhà họ Nhậm thoát chết nhờ cậu ta ra tay cứu giúp đấy. Tôi đã cho người điều tra rồi, có khả năng cậu ta là Long thủ của Thiên Long. Tốt hơn hết, chúng ta không nên động vào người như vậy. Cách của cậu vừa có thể khiến người trong thôn đối phó cậu ta, vừa có thể làm Nhậm San San biến mất, quả là một mũi tên trúng hai đích!”
Người đàn ông độ ba mươi tuổi kia im lặng vài giây rồi bảo: “Có khi nào cậu ta sẽ may mắn thoát được không?”
Tiểu Nguỵ lập tức đáp: “Không thể nào! Kẻ mạnh ở đó là Tiên Tôn đấy! Đừng nói là người đó, dù là mấy người mạnh nhất Địa Tiên Giới vào thôn Minh cũng chưa chắc sống sót trở ra đâu!”
Nghe Tiểu Nguỵ nói thế, hai người còn lại cuối cùng cũng thở phào. Người kia cười bảo: “Cậu nói vậy thì tôi yên tâm rồi!”
“Các người đang nói về tôi sao?”
Bỗng nhiên có một giọng nói lạ vang lên phía sau bọn họ.
Cả ba cả kinh, đồng loạt nhảy dựng lên với vẻ mặt hoảng sợ.
Không biết tự khi nào, đã có ba người lạ mặt đứng ở gần đó, gồm một nam và hai nữ. Ba người này chính là Ngô Bình, Long Thanh Khâm và Nhậm San San.
Nhậm San San phẫn nộ nhìn ba người bọn họ: “Tại sao các người phải hãm hại tôi?”
Người đàn ông đầu trọc là người bình tĩnh đầu tiên, vừa nhìn Ngô Bình vừa nói: “Đây là Long chủ Ngô phải không? Chuyện lúc trước, tôi rất xin lỗi…”
“Rắc!”
Ngô Bình tung ra một cú đấm. Đầu của người đàn ông đầu trọc lập tức bị đấm vỡ nát như quả dưa hấu, dịch não văng ra khắp mặt của hai người còn lại.
Cả hai sợ đến mức cứng còng người, không dám động đậy, ngay cả hô hấp cũng ngưng trệ.
Ngô Bình đi đến bên cạnh “Tiểu Nguỵ” nọ: “Là cậu đã đưa San San đến thôn Minh?”
“Tiểu Nguỵ” tái mặt, lắp bắp nói: “Xin… xin lỗi…”
Ngô Bình bảo: “Cho cậu năm phút để giải thích rõ ràng từ đầu đến cuối. Nếu không nói rõ, tôi đánh chết cậu!”
Chương 1069: Đông Hải Long Vương của nhóm tám ông trùm
Đầu óc của tên Tiểu Nguỵ này nảy số rất nhanh, lập tức kể rõ mọi chuyện.
Hoá ra ba người này đều là thuộc hạ của Đông Hải Long Vương Lương Thiên Cốt, một trong tám ông trùm Viêm Long. Lương Thiên Cốt nhận được tin mật rằng, hòn đảo mà nhà họ Nhậm mua sẽ trở thành mảnh đất lành động thiên trong tương lai. Vì vậy, Lương Thiên Cốt đã ra lệnh cho ba người họ nhất định phải giành được hòn đảo này.
Tuy nhiên, Nhậm Thiên Thắng kiên quyết từ chối bán hòn đảo nên cả ba đã quyết định dùng thủ đoạn. Họ thành lập một công ty năng lượng mới, sau đó thu hút nhà họ Nhậm đầu tư vào đó, nhân cơ hội này tiếp xúc với Nhậm Thiên Thắng và Nhậm San San.
Kế hoạch của họ là nắm giữ cổ phần của nhà họ Nhậm thông qua việc hoán đổi cổ phiếu. Sau đó, họ sẽ diệt trừ Nhậm San San và những kẻ chống lưng của cô ấy, cuối cùng khống chế Nhậm Thiên Thắng và nuốt chửng sản nghiệp nhà họ Nhậm.
Như vậy, họ không chỉ lấy được của cải nhà họ Nhậm mà còn giành được hòn đảo, một công đôi việc.
Ngoài ra, mục đích chính của việc đưa Nhậm San San đến thôn Minh là dụ Ngô Bình đến đó. Theo kế hoạch của họ, Ngô Bình một khi đã vào thôn Minh thì không có khả năng sống sót trở ra. Nhưng họ không ngờ Ngô Bình chẳng những không chết mà còn bình yên quay về, sau đó thì tìm đến bọn họ!
Nghe Tiểu Nguỵ kể xong, Ngô Bình híp mắt lại.
Anh từng nghe đến tám ông trùm. Nghe nói mấy người này đều chiếm cứ một vùng riêng, thế lực rất mạnh, những người như Hoàng Thiên Bá vốn chẳng thể so sánh với họ.
Ngược lại, ông vua thế giới ngầm Hoàng Thiên Bá còn phải dâng quà cho Đông Hải Long Vương của tám ông trùm nữa kia!
Trên giang hồ có một câu cửa miệng lưu truyền về tám ông trùm: Đông Hải Long Vương, Tây Vực Quỷ Đà, Bắc có Bồ Tát, Nam có Thi Ma. Man hoang cửu lộ yêu, Âm sơn mười vạn quỷ, Trung Nguyên một thanh kiếm, cùng thờ Phật tám tay.
Ngô Bình chỉ mới nghe đến tám vị này chứ chưa từng gặp họ. Trong tài liệu của Thiên Long, sự tồn tại của mấy người này giống như cấm chế vậy, không nên động vào.
“Ra là người của tám ông trùm”, anh hơi cau mày.
Long Thanh Khâm hỏi: “Tám ông trùm là gì vậy?”
“Tiểu Nguỵ” nọ vì muốn lấy lòng Ngô Bình và Long Thanh Khâm, vội giải đáp: “Tám ông trùm là tám kỳ nhân đã có công dựng nước buổi đầu. Ở thời cổ đại là họ được phong vương rồi đấy. Nhưng hiện nay không còn vương để phong nữa, nên mỗi người họ chọn một mảnh đất và trở thành nhà vua không ngai của nơi đó”.
Ngô Bình hỏi: “Đông Hải Long Vương có biết kế hoạch của các người không?”
Tiểu Nguỵ đáp: “Long Vương không biết. Trước giờ Long Vương chỉ cần kết quả, không quan tâm đến quá trình”.
“Đông Hải Long Vương?”, Long Thanh Khâm cười khẩy, “Là cái thá gì mà dám tự xưng Long Vương? Kẻ đó đang ở đâu, tôi sẽ đến gặp ngay!”
Tiểu Nguỵ nói: “Long Vương sống trên biển, quanh năm không vào bờ”.
Ngô Bình không hỏi nhiều nữa: “Tôi sẽ cho cậu thời gian để trả lại cổ phần nhà họ Nhậm, ngoài ra, hãy chuyển hết cổ phần của công ty các người sang tên Nhậm San San”.
“Vâng”, hai người đó vội đáp.
Đội ngũ luật sư của Nhậm San San đã ở bên ngoài. Sau khi họ vào trong thì tức tốc ký hợp đồng.
Sau khi ký hợp đồng, cả hai sẽ chuyển nhượng vô điều kiện tất cả quyền và lợi ích ở công ty năng lượng mới, đồng thời trả lại cổ phần cho nhà họ Nhậm. Chưa kể, họ còn phải chuyển tất cả tài sản ròng đứng tên mình cho Nhậm San San.
Khi bọn họ đang ký kết thì Ngô Bình giải trừ huyễn thuật trong người Nhậm Thiên Thắng. Sau đó, anh cùng Long Thanh Khâm bay đi tìm vị Đông Hải Long Vương kia!
Kẻ này dám động vào người phụ nữ của anh, bất kể mục đích là gì, anh cũng không dễ dàng bỏ qua!
Trên đại dương bao la, có một con tàu khổng lồ đang ra khơi. Đây là tàu chở khách siêu cấp được cải tạo từ tàu sân bay một trăm nghìn tấn, trên tàu không chỉ có vũ khí cực mạnh mà còn có quán bar, sân bóng, sòng bạc và nhiều căn phòng được bài trí sang trọng.
Con tàu này mang tên “Vườn cực lạc phương Đông”, được gọi là thiên đường của đàn ông!
Nghe nói khách trên con tàu này có thể thưởng thức những người phụ nữ hàng đầu và uống những loại rượu ngon nhất. Những dịch vụ không thể thoả thích tận hưởng ở xã hội thông thường đều có ở đây cả!
Khi Ngô Bình và Long Thanh Khâm tìm đến con tàu khổng lồ này thì trời đã tối. Họ đáp xuống boong tàu, thế mà xung quanh không có ai để ý đến họ cả.
Lần đầu tiên đến đây, Ngô Bình nhìn quanh quất rồi bảo: “Chúng ta đi xem thử có gì mới lạ”.
Đi về phía trước hơn mười mét là một đại sảnh nguy nga lộng lẫy và chật kín người. Ngô Bình vừa nhìn vào đó đã phải sững sờ.
Vì trong đại sảnh ấy, ngoại trừ nhân viên phục vụ, toàn bộ khách đều là người tu hành!
Anh vừa bước vào trong, một nhân viên phục vụ đã đon đả tiếp đón: “Xin chào anh chị. Anh và chị nhà cần gì có thể nói với tôi”.
Bị hiểu nhầm là vợ Ngô Bình, Long Thanh Khâm không nói gì.
Ngô Bình hỏi: “Ở đây có sòng bạc không?”
Nhân viên phục vụ cười đáp: “Dĩ nhiên là có, mời anh theo tôi!”
Ngô Bình và Long Thanh Khâm đi theo người phục vụ xuống tầng dưới, ở đây toàn là sòng bạc. Hơn nữa còn có rất nhiều hình thức bài bạc ở đây, có cược quyền anh, chọi gà, cả cược tiền nữa.
Điều khiến Ngô Bình bất ngờ là thứ mà họ cược không phải là tiền bình thường mà là tiền bùa, thậm chí là tiền báu!
Long Thanh Khâm hỏi: “Đến đây làm gì thế, không đi tìm Long Vương sao?”
Ngô Bình cười bảo: “Cô không nhìn thấy tiền bùa à? Cược vài ván đi, để Long Vương chủ động tìm chúng ta”.
Long Thanh Khâm không nói gì nữa, đi theo Ngô Bình đến một bàn đánh bài.
Mấy người này đang chơi bài xì tố, trong đó có một tu sĩ đã thua rất nhiều, trán đẫm mồ hôi lạnh. Ở ván cuối cùng, người đó đã thua sạch thẻ đánh bạc, tổng cộng thua hơn một trăm tiền bùa, đã không còn tiền để thua nữa.
Người đó cứ ngồi thẫn thờ, muốn chơi tiếp, tiếc là chẳng còn tiền.
Người bên cạnh lạnh lùng bảo: “Còn chơi nữa không? Không chơi thì đi đi!”
Ngô Bình vỗ vai người đó, cười bảo: “Anh bạn à, hay là nghỉ ngơi một lát đi, để tôi”.
Người đó nhìn Ngô Bình một cái rồi khẽ thở dài, ủ rũ rời chỗ.
Ngô Bình ngồi xuống, mấy người trên bàn đều liếc nhìn anh.
Người đối diện hỏi: “Biết luật chưa?”
Ngô Bình đáp: “Anh có thể nói cho tôi biết”.
Đối phương nói: “Không được sử dụng pháp thuật để gian lận, nếu không sẽ bị giết ngay tại chỗ! Phải sử dụng thần niệm, bảo vệ bài của mình, tránh để người khác nhìn trộm. Anh cũng không được nhìn trộm bài của người khác”.
Một người khác bảo: “Ở đây dùng tinh tệ thay thẻ đánh bạc, một tiền bùa có thể đổi một nghìn tinh tệ”.
Ngô Bình mỉm cười, lấy ra một túi tinh tệ đặt ở trên bàn, chí ít cũng phải mấy chục nghìn.
Mọi người thấy anh là người giàu có, bèn đồng loạt gật gù, ván cược bắt đầu.
Trong ván bài đầu tiên, Ngô Bình lấy phải bài xấu. Anh dùng năng lực nhìn thấu vạn vật, nhận thấy bài của những người khác cũng rất bình thường, thế là đập ngay mười nghìn tinh tệ vào.
Cuối cùng chỉ có một người theo anh, mà bài của người này lại không bằng anh. Nhưng người này rất táo bạo, khí thế hừng hực, dáng vẻ như nắm chắc phần thắng vậy.
Ngô Bình bèn đẩy một túi tinh tệ vào, cười nói: “Tôi cược hết. Anh còn muốn theo không?”
Người này ngồi đối diện Ngô Bình, vốn rất quyết đoán, thấy Ngô Bình tự tin hơn cả mình bèn quả quyết không theo nữa.
Ngô Bình cười bảo: “Ngại quá”. Rồi anh vẫy tay, gom hơn mười nghìn tinh tệ trên bàn đến trước mặt. Số tinh tệ này xếp thành từng chồng.
Thua ván đầu, mấy người này rất khó chịu, tiếp tục ván thứ hai.
Ở ván thứ hai, bài của Ngô Bình tốt một cách ngạc nhiên, trong khi những người khác kém anh rất nhiều. Bằng cách quan sát máy chia bài, anh tính toán được sắp tới mình vẫn sẽ chiếm ưu thế, bèn đánh bạo đặt cược!
Chương 1070: Người không thể thua
Sau vài vòng, chỉ còn vài người có bài khá đẹp còn theo tiếp.
Ngô Bình lại đẩy mấy chục nghìn tinh tệ vào rồi cười nói: “Tôi cược tất”.
Lúc này, những người khác không một ai dám theo. Người ngồi đối diện cười lạnh: “Lần trước bài của anh cũng bình thường thôi, chẳng qua là dám chơi liều. Tôi không tin lần này anh lại có dây, tôi cũng cược tất!”
Tiền của cả hai bên đều được chất lên bàn. Đối phương lật bài, anh ta có hai đôi! Bài không hề tệ!
Ngô Bình liếc nhìn, nói: “Bài đẹp đấy, tiếc là tôi thực sự có dây”.
Ngô Bình lật lá bài cuối cùng lên, quả thực là một dây!
Đối phương mặt biến sắc, suýt thì ngã xuống đất. Anh ta gầm lên: “Anh ăn gian!”
Ngô Bình lạnh lùng đáp: “Chơi không lại thì đừng có chơi. Thua rồi lại kêu tôi ăn gian, có bằng chứng không? Nếu không có bằng chứng thì tôi có thể một quyền đánh chết anh!”
Người kia siết chặt nắm đấm, còn định cãi thêm vài câu nhưng khí tức đáng sợ toát ra từ Ngô Bình khiến anh ta rùng mình, lập tức bình tĩnh lại.
Anh ta thở dài rồi quay lưng đi khỏi.
Ngô Bình cho hết số tiền trên bàn vào túi. Ván này, anh thắng được hơn năm mươi nghìn tinh tệ!
Cứ như vậy, Ngô Bình chơi ba tiếng đồng hồ, thắng mười mấy người và kiếm được tổng cộng một triệu hai trăm chín mươi nghìn tinh tệ!
Về sau, không ai dám chơi với anh nữa. Ngô Bình liền đi tới quầy cược chơi với một cô gái xinh đẹp ở đó. Cô gái này là người của sòng bài, khi đó đang chơi cùng ba khách khác.
Ngô Bình đợi một lát, sau đó vào thay chân một vị khách đã thua hết tiền.
Cô gái này sớm đã chú ý đến anh bởi Ngô Bình chưa thua một ván nào. Điều đó khiến cô khá lo lắng, nhìn về phía xa.
Thực ra sòng bạc sớm đã cho người theo dõi anh. Một người cứ thắng liên tục như vậy chắc chắn phải có vấn đề, chỉ là hiện giờ họ vẫn chưa thể tìm ra thủ thuật của anh nên không thể làm gì anh được.
Giờ Ngô Bình lại muốn kiếm tiền của sòng bạc, khiến những người kia đứng ngồi không yên. Hai người đàn ông mặc đồ đen đi tới. Hai người này tu vi không hề thấp, đều là chân nhân!
“Anh bạn, hôm nay chơi đến đây là được rồi nhỉ?”, một người cười nói.
Ngô Bình lạnh lùng đáp: “Cái gì mà đến đây là được rồi? Các người có phải sòng bạc không vậy?”
Người kia đáp: “Đương nhiên là phải”.
“Nếu đã là sòng bạc lại ngăn tôi cá cược thì khác nào đuổi khách?”, Ngô Bình hỏi tiếp.
Người kia sầm mặt lại, nói: “Anh bạn, đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Nếu không…”
“Bốp!”
Ngô Bình thẳng tay tát cho người kia đánh bốp một cái khiến người kia móp cả mặt vào, xương sọ cũng méo luôn, bay ra xa vài mét.
Những người xung quanh thi nhau nhìn về phía đó.
Lúc này, một ông già lạnh lùng nói: “Kẻ nào dám tới địa bàn của Long Vương làm loạn?”
Người này khí tức hùng mạnh, là một Chân quân. Ông ta đi về phía Ngô Bình.
Ngô Bình đáp: “Tôi đến chơi cá cược, đó là việc vô cùng chính đáng ở nơi này. Vậy mà người của ông không cho tôi cược, còn nói cái gì mà rượu mời không uống uống rượu phạt. Đây là cách bọn ông làm ăn sao?”
Vị Chân quân cau mày hỏi: “Anh bạn, cậu vẫn muốn chơi tiếp sao?”
Ngô Bình: “Hỏi thừa!”
Chân quân kia hừ một tiếng, ra hiệu cho người đẹp đứng ở bàn cược tránh ra. Sau đó, ông ta nhìn Ngô Bình, nói: “Nếu cậu đã muốn chơi thì tôi chơi với cậu nhé?”
Ngô Bình cười đáp: “Đương nhiên là được. Chỉ cần có tiền trả thì tôi chơi với ai cũng được”.
“Chậc chậc, anh bạn trẻ này gan không nhỏ đâu, lại dám chơi cá cược với “Bách Đổ Chân quân”. Lần này có kịch hay xem rồi!”, có người biết tới danh tiếng vị Chân quân kia bình luận.
“Ha ha, nghe nói ngay từ trước khi có tu vi, Bạch Đổ Chân quân đã là cao thủ bài bạc rồi. Sau này ông ấy được một vị Tiên quân thu nhận làm đệ tử. Sau khi tu luyện thì trình độ bài bạc của ông ấy càng lên, có thể nói là xuất quỷ nhập thần, cho nên mới được Long Vương mời tới quản lý sòng bạc này. Người kia không biết trời cao đất dày, lát thua còn cái nịt”.
Ngô Bình cười nói: “Chúng ta chơi đơn giản thôi, so xúc xắc lớn bé được không?”
Bách Đổ Chân quân: “Được, vậy thì so lớn bé”.
Ngô Bình dùng tiên ngọc khắc ra ba con xúc xắc tại chỗ rồi nói: “Tôi không yên tâm dùng xúc xắc của các người nên tôi sẽ tự làm”.
Sau khi khắc xong, có người tới lắc xúc xắc còn Ngô Bình và một vài khách nữa chơi trò cược lớn nhỏ với Bách Đổ Chân quân. Hơn nữa, họ đều cược bằng tiền bùa!
Tất cả mọi người đều tin tưởng Bách Đổ Chân quân nên con xúc xắc vừa rơi xuống bàn, tất cả mọi người đều thi nhau cược theo Bách Đổ Chân quân, đặt vào cửa lớn.
Xúc xắc ra mười lăm điểm, quả thực cửa lớn thắng. Ngô Bình âm thầm dùng nhãn lực dịch chuyển xúc xắc, biến nó thành số nhỏ rồi đặt vào cửa nhỏ.
Chụp xúc xắc mở ra, những người xung quanh đều sững sờ, Bách Đổ Chân quân cũng kinh ngạc, sao có thể ra số nhỏ cơ chứ? Thính lực của ông ta là thiên hạ vô địch, chắc chắn là mười lăm điểm. Rốt cuộc đối phương đã giở trò gì?
Ngô Bình cười ha ha rồi vét hơn trăm đồng tiền bùa vào túi mình rồi hỏi: “Chơi nữa không?”
Bách Đổ Chân quân sa sầm mặt lại đáp: “Đương nhiên! Lại đi!”
Lần này Bách Đổ Chân quân quan sát rất kỹ để đề phòng Ngô Bình ăn gian.
Thế nhưng, lần này vẫn như lần trước. Rõ ràng ông ta đã cược đúng rồi mà khi mở ra kết quả lại ngược lại. Họ đặt cửa nhỏ thì xúc xắc lại ra số lớn!
Bách Đổ Chân quân mặt không cảm xúc, tiếp tục yêu cầu chơi ván thứ ba. Lần này, ông ta đặt tay lên bàn, âm thầm truyền một lực vào xúc xắc để cố định nó. Như vậy ông ta sẽ không sợ Ngô Bình giở trò nữa.
Thế nhưng, Ngô Bình còn nhanh tay hơn. Anh đã thay đổi điểm số của con xúc xắc trước cả khi Bách Đổ Chân quân kịp hành động nên lại thắng thêm một ván nữa!
Sau ba ván thắng liên tục, Ngô Bình kiếm được hơn năm trăm đồng tiền bùa. Đám người cược theo Bách Đổ Chân quân ôm cục tức. Họ thầm nghĩ Bách Đổ Chân quân bách đổ bách trúng cái quái gì, là Lừa Đảo Chân quân thì có, hại họ thua liền ba ván!
Cho nên đến ván thứ tư, đã bắt đầu có người chuyển sang cược theo Ngô Bình.
Bách Đổ Chân quân tức điên lên được. Chuyện gì thế này? Tại sao Ngô Bình lại điều khiển được xúc xắc? Ông ta không biết rằng, Ngô Bình không cần dùng tới Thần niệm mà chỉ cần nhãn lực là có thể thay đổi con xúc xắc!
Sau năm ván, Bách Đổ Chân quân biết mình chơi không lại Ngô Bình, có chơi nữa cũng chỉ thua đậm thêm nên ông ta nghiến răng rồi quay lưng đi khỏi đó!
Ngô Bình cười nói: “Thế nào? Sòng bạc của các ông hết tiền rồi à? Có cần tôi cho mượn tiền để chơi không?”
Ở cách đó không xa có một người đàn ông đứng tuổi đang ngồi trên chiếc ghế khắc hình rồng, người này sớm đã chú ý đến Ngô Bình. Bách Đổ Chân quân đi tới chỗ người đó, cúi đầu nói: “Long vương, là do thuộc hạ vô dụng, không thể vạch trần thủ đoạn của hắn!”
Người đàn ông ngồi ghế rồng mũi to miệng rộng, tóc tím mắt xanh: “Kẻ này tới đây với ác ý, để tôi đích thân đi gặp hắn”.
Nói rồi, người này đứng dậy. Lập tức, cả sòng bạc bị một áp lực và khí tức kinh hoàng đè lên.
Ngô Bình nhìn về phía người này, trong mắt anh đầy vẻ thách thức!
Bình luận facebook