Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1071-1075
Chương 1071: Sư bá Quảng Tế
Người đàn ông hừ lạnh, sau đó bước một bước đã tới trước mặt Ngô Bình, khoảng cách giữa hai người không tới hai mét.
“Cậu thanh niên, có biết đây là đâu không?”, ông ta hỏi.
Ngô Bình: “Biết, đây là khu giải trí của Đông Hải Long Vương. Còn ông chính là Đông Hải Long Vương Lương Thiên Cốt”.
Lương Thiên Cốt đáp: “Nếu biết tôi là ai mà vẫn dám tới sinh sự thì xem ra cậu cũng không phải dạng vừa đâu. Nói đi, cậu là ai, đến đây với mục đích gì?”
Ngô Bình: “Người của ông động tới người phụ nữ của tôi. Tôi tới để nghe lời giải thích”.
Lương Thiên Cốt: "Vậy cậu là?"
Ngô Bình: “Thiếu chưởng môn của kiếm phái Thục Sơn, Ngô Bình!”
Lương Thiên Cốt ngạc nhiên, kiếm phái Thục Sơn là thế lực mạnh nhất Địa Tiên Giới. Hơn nữa người thanh niên trước mặt còn là thiếu chưởng môn, lai lịch như vậy đến ông ta cũng không dám đắc tội. Hơn nữa, còn là người của ông ta đắc tội với Ngô Bình trước.
Ông ta lập tức trưng ra gương mặt tươi cười, đáp: “Hoá ra là thiếu chưởng môn! Thiếu chưởng môn, là người của tôi không có mắt, dám đắc tội với cậu. Tôi sẽ giết bọn chúng để đền tội với cậu!”
Ngô Bình: “Ông từng muốn mua lại hòn đảo của Nhậm Thiên Thắng. Ông còn nhớ chuyện này không?”
Lương Thiên Cốt lập tức nhớ ra, ông ta thở dài đáp: “Thực lòng xin lỗi. Cậu Ngô, cậu muốn giải quyết thế nào tôi đều nghe theo!”
Ngô Bình nhìn ông ta chằm chằm rồi hỏi: “Vậy tôi cắt lấy đầu của ông, như vậy có được không?”
Đông Hải Long Vương mặt sa sầm lại, mặc dù không muốn đắc tội với Ngô Bình nhưng nếu buộc phải làm vậy thì ông ta cũng không sợ. Dù gì, ông ta cũng đường đường là Đông Hải Long Vương kia mà!
Ngô Bình cười lạnh: “Xem ra ông không phục? Vậy thì, tôi sẽ cho ông một cơ hội. Gọi kẻ mạnh nhất ông có thể mời được ra đây!”
Đông Hải Long Vương nheo mắt lại, đáp: “Cậu Ngô, đều là thân sĩ giang hồ, không cần phải làm đến nước này chứ?”
“Bốp!”
Ngô Bình vả vào mặt Đông Hải Long Vương đánh bốp một cái khiến ông ta lảo đảo. Khi hoàn hồn lại, Lương Thiên Cốt vừa kinh ngạc vừa giận dữ.
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Ông không gọi thì mất cơ hội”.
“Được!”
Lương Thiên Cốt lấy ra một lá bùa, sau đó lạnh lùng nói: “Kiếm phái Thục Sơn mạnh nhưng sư môn của tôi cũng không yếu đâu!”
Ngô Bình: “Ồ? Ông là đệ tử Côn Luân sao?”
Lương Thiên Cốt nói bằng giọng kiêu ngạo: “Chùa Đại Thiền, thiền sư Quảng Tế!”
Nghe đến cái tên này, Ngô Bình sững lại. Chùa Đại Thiền hiện có ba vị sư tổ trấn giữ. Trên danh nghĩa thì sư tổ Quảng Tuệ là sư phụ anh. Còn thiền sư Quảng Tế này là một vị sư tổ khác, nghe nói vị này bao năm nay lưu lạc bên ngoài. Vậy mà đại sư Quảng Tế lại quen biết Đông Hải Long Vương?
Ngô Bình: “Thiền sư Quảng Tế là sư tổ của ông?”
Đông Hải Long Vương hừ lạnh, đáp: “Đúng vậy, ông ấy chính là sư tổ của tôi!”
“Bốp!”
Ngô Bình lại tát bốp một cái khiến Lương Thiên Cốt điên tiết: “Sao cậu lại đánh tôi nữa?”
Ngô Bình: “Tôi là sư thúc của ông, đánh ông có gì sai?”
Lương Thiên Cốt sững sờ. Sư thúc?
Đúng lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng niệm Phật hiệu, sau đó một vị hoà thượng già đến nỗi không thể già hơn bước vào. Hoà thượng này xuất hiện khiến Ngô Bình không khỏi kinh ngạc bởi ở ấn đường của ông ấy có dấu ấn Phật quốc! Dấu ấn Phật quốc có sức mạnh vô hạn của nhà Phật, có khả năng phổ độ chúng sinh! Không chỉ có vậy, cơ thể vị hòa thượng này như lưu ly, lại rắn chắc như kim cương. Điều đó chứng tỏ lão hoà thượng này đã tu luyện tới mức độ trở thành pháp thân của Phật! Hơn nữa cơ thể ông ấy đã trở thành kim thân (cơ thể bằng vàng) của Đại A La Hán!
“Thằng nhóc kia, tìm ta có việc gì hả?”, lão hoà thượng tay còn đang cầm miếng chân giò, sau đó vui vẻ cắn một miếng to. Trên bộ đồ tăng ni của ông ấy toàn là dầu mỡ, không biết đã bao lâu rồi chưa được giặt.
Lương Thiên Cốt chưa kịp nói gì thì Ngô Bình đã đi tới trước, chắp tay chào hỏi: “Tham kiến sư bá!”
Quảng Tế nhìn anh rồi cười hỏi: “Cậu là đệ tử của ai đấy?”
Ngô Bình đáp: “Sư phụ của đệ tử là sư tổ Quảng Tuệ”.
Sư tổ Quảng Tế ồ lên một cái rồi đáp: “Hoá ra là tên ngốc đó, ông ta vẫn đang ở chùa sao?”
Thấy Quảng Tế gọi Quảng Tuệ là tên ngốc, Ngô Bình cũng hạn hán lời. Anh đáp: “Vâng thưa sư bá”.
Đột nhiên Quảng Tế kêu “í” một cái rồi bắt đầu nắn bóp Ngô Bình: “Ái chà chà ái chà chà, được à nha, là Nhân Vương hẳn hoi”.
Ngô Bình kéo Lương Thiên Cốt đến trước mặt đại sư Quảng Tế, hỏi: “Sư bá, đây là đồ đệ của người sao?”
Sư tổ Quảng Tế liếc nhìn Lương Thiên Cốt một cái rồi đáp: “Sư bá không quen cậu ta”.
Lương Thiên Cốt nhảy dựng lên: “Sư tổ, sao người có thể không nhận con? Năm ngoái người tới, chính con đã chuẩn bị ba cô…”
Sư tổ Quảng Tế tát cho Lương Thiên Cốt một cú lệch cả mặt: “Láo toét! Phật gia là kẻ như vậy sao?”
Lương Thiên Cốt lúc này mới nhận ra mình lỡ miệng, vội vã chữa cháy: “Truyền dạy Phật pháp cho ba cô gái ba ngày ba đêm”.
Quảng Tế không thèm đếm xỉa đến Lương Thiên Cốt nữa mà đưa mắt quan sát Ngô Bình. Ông ấy cười nói: “Con đừng đi theo tên ngốc Quảng Tuệ đó nữa, sư bá dạy con công pháp thiên hạ đệ nhất”.
Ngô Bình chớp chớp mắt, hỏi: “Sư bá, là công pháp gì vậy?”
Quảng Tế cười hỏi: “Con có từng nghe đến Cực Lạc Phật Thổ chưa?”
Ngô Bình: “Có từng nghe nói, con học được trên phiến ngọc một chút”.
Quảng Tế càng vui vẻ hơn, đáp: “Con hiểu được nội dung trên phiến ngọc chữ Vô sao? Hay quá, con mau dạy ta đi”.
Ngô Bình kinh ngạc: “Sư bá, con tưởng cái đó người cũng biết?”
Quảng Tế: “Thiên tư của ta không bằng con, mười phần chỉ học được ba bốn, không thể gọi là tinh thông được”.
Ngô Bình: “Sư bá, tu vi của sư bá hiện giờ cũng ngang với Thiên Tiên, tại sao không tới Tiên giới?”
Quảng Tế cười đáp: “Ở đó chán ngắt, sư bá muốn hành tẩu nhân gian truyền bá Phật pháp, phổ độ chúng sinh”.
Ngô Bình bĩu môi, nửa chữ cũng không tin. Có mà lão hoà thượng này không dứt được cực lạc chốn hồng trần.
Anh đằng hắng một tiếng rồi đáp: “Sư bá, vậy con sẽ nói qua về công pháp Cực Lạc Phật Thổ cho người nghe”.
Quảng Tế trừng mắt nhìn Lương Thiên Cốt: “Đứng đực ra đó làm gì? Còn không mau đi tìm một nơi thanh tịnh cho ta học bài!”
Lương Thiên Cốt chỉ muốn đập đầu vào cột chết quách đi cho rồi. Vốn ông ta tìm sư tổ Quảng Tế đến để đòi lại công bằng cho mình. Nhưng giờ thì hay rồi, Ngô Bình lại là cháu của Quảng Tế, giờ ông ta đi mách ai bây giờ?
Lương Thiên Cốt bên ngoài vẫn không dám trái lời, đành phải nhường lại thư phòng của mình cho hai người họ.
Ngô Bình không keo kiệt mà giữ lại gì, anh đem toàn bộ kiến thức mình có được về bộ công pháp này truyền cho sư tổ Quảng Tế.
Sư tổ Quảng Tế nghe một lần liền mỉm cười nói: “Hoá ra là vậy, có rất nhiều điều trước đó còn nghi hoặc giờ ta đã ngộ ra. Hay quá!”
Ngô Bình: “Sư bá, giờ người đang ở đâu vậy? Có quay lại chùa Đại Thiền nữa không?”
Quảng Tế nghe thấy ba chữ “chùa Đại Thiền" thì lắc đầu lia lịa: “Không về không về, tên ngốc Quảng Tuệ phiền muốn chết”.
Ngô Bình cười đáp: “Sư bá đã thành Phật rồi, sao lại còn phiền não được?”
Quảng Tế cười đáp: “Nói vậy thôi chứ cũng không đến nỗi gọi là phiền não”.
Sau đó ông ấy ném cho Ngô Bình một lá bùa, nói: “Sư bá còn có việc, gặp chuyện gì thì cứ liên lạc với ta bằng lá bùa này”, nói rồi lập tức biến mất tăm.
Quảng Tế vừa đi khỏi, Long Thanh Khâm nói: “May mà đó là sư bá anh, lão hoà thượng này cực lợi hại. Nếu mà giao đấu thật thì chỉ sợ tôi cũng không phải đối thủ của ông ấy”.
Ngô Bình: “Ông ấy đã thành Phật rồi, cô đánh không lại là đương nhiên”.
Long Thanh Khâm: “Phật và tiên có gì khác nhau vậy?”
Ngô Bình: “Chẳng khác gì, đều là người tu hành thôi”.
Lương Thiên Cốt lúc này mới rón rén đi tới, quỳ xuống gọi: “Sư thúc!”
Ngô Bình liếc nhìn ông ta rồi đáp: “Món nợ này tôi tạm ghi sổ”.
Lương Thiên Cốt thở phào, xem ra Ngô Bình định tha cho ông ta. Ông ta vội vã nói: “Sư thúc, ở chỗ con còn nhiều chỗ vui chơi lắm, giờ con đưa sư thúc tới đó nhé?”
Ngô Bình: “Tôi không có rảnh như vậy. Đúng rồi, chuyện phía Hoàng Thiên Bá, tự biết đường mà lo liệu đi nhé”.
Lương Thiên Cốt lập tức đáp: “Vâng, con nhớ rõ rồi, chắc chắn sẽ làm theo ý sư thúc!”
Chương 1072: Thiên Vu Kinh
Vì có quan hệ với sư tổ Quảng Tế nên Ngô Bình cũng không tiện ra tay với Lương Thiên Cốt. Anh mắng vốn ông ta vài câu rồi rời khỏi đó cùng Long Thanh Khâm để tới khu nhà mới.
Lại nói tới Nhậm San San, sau khi tiếp quản công ty năng lượng xong thì cô ấy đã sai kế toán kê khai lại tài sản một chút. Số tài sản tiếp quản từ những người kia là hơn một trăm tỷ tệ, khiến tài sản của nhà họ Nhậm tăng lên hơn gấp đôi!
Nhậm Thiên Thắng vô cùng cảm kích, ông ấy nói: “San San, may mà chúng ta quen biết Ngô Bình, nếu không thì nhà ta lần này coi như xong”.
Nhậm San San: “Bố, bố có biết thứ thuốc con vừa bảo bố mẹ ăn là gì không?”
Nhậm Thiên Thắng: “Là thuốc gì vậy?”
Nhậm San San: “Là đan Sinh Mệnh. Loại đan dược này giá thị trường hàng chục tỷ tệ một viên, Ngô Bình cho con ba viên”.
Nhậm Thiên Thắng giật mình: “Đắt vậy sao!”
Nhậm San San: “Bố, Ngô Bình nói anh ấy đang đi làm từ thiện, con muốn giúp một tay”.
Nhậm Thiên Thắng cười đáp: “Được, con cứ đi đi, ở nhà đã có bố lo”.
Nhậm San San: “Bố, ý con là chúng ta để lại một chút tiền đủ dùng, còn lại thì để làm từ thiện có được không?”
Nhậm Thiên Thắng sững người, gãi gãi mặt đáp: “San San, bố khó khăn lắm mới có được chút vốn liếng. Nếu đem tất cả đi quyên góp thì bố không nỡ”.
Nhậm San San: “Bố, con chắc chắn sẽ để lại cho bố số tiền đủ dùng. Hơn nữa bố cũng thấy rồi đó, Ngô Bình chỉ búng tay một cái là có thể cho bố gia sản lớn gấp đôi, thế thì cho đi số tiền đó cũng đâu có vấn đề gì?”
Nhậm Thiên Thắng là người thông minh, tự biết nặng nhẹ nên hỏi lại con gái: “San San, con nói Ngô Bình rất muốn làm từ thiện. Tại sao lại như vậy?”
Tối hôm đó khi Ngô Bình nói chuyện phiếm với cô đã tiết lộ vài thứ. Mặc dù cô không hiểu hết được mọi điều nhưng biết những chuyện này rất có ích với Ngô Bình. Cô nói: “Ngô Bình nói làm việc tốt sẽ nhận được công đức. Công đức càng nhiều thì càng được nhiều lợi ích. Con thấy cũng tốt, nên muốn giúp anh ấy làm”.
Nhậm Thiên Thắng gật đầu: “Vậy được, bố sẽ hết sức hỗ trợ con!”
Cứ như vậy, nhà họ Nhậm bắt đầu đem bán các tài sản dưới tên công ty mình bao gồm cổ phiếu, trái phiếu, tài sản,…
Trong nửa năm, Nhậm San San thu lại được hai trăm ba mươi tỷ, sau đó gom góp từ các nguồn khác được hai trăm tỷ nữa để thành lập quỹ Bình Thiện. Mục đích của quỹ này là để giúp đỡ những người nghèo khó, yếu thế trong xã hội.
Mà người đứng tên cho quỹ chính là Ngô Bình. Nhậm San San rất thông minh, cô sử dụng hình ảnh của Ngô Bình để làm một đoạn clip quảng cáo ngắn rồi phát trên các nền tảng lớn nhằm tuyên truyền cho quỹ.
Sau này, những người được quỹ của họ giúp đỡ đều sẽ rất biết ơn Ngô Bình.
Long Thanh Khâm đến nhà Ngô Bình là nhìn thấy năm con thuồng luồng con, còn có Lý Dư và Bạch Giao.
Thuồng luồng cũng thuộc họ nhà rắn biến hoá mà thành nên Long Thanh Khâm rất thích. Cô ấy khẽ phất tay, năm con thuồng luồng nhỏ thi nhau nhảy vào lòng bàn tay cô ấy.
Lý Dư và Bạch Giao cũng biết kính nể kẻ mạnh nên cúi người hành lễ với Long Thanh Khâm. Dù gì trước mặt rồng thì họ nhà giao long cũng chẳng là gì.
Long Thanh Khâm: “Không cần đa lễ, đứng dậy cả đi”.
Ngô Bình: “Thanh Khâm, hay là cô ở lại đây vài hôm giúp tôi quản lý mấy tên này, bọn chúng quá nghịch ngợm”.
Long Thanh Khâm cười đáp: “Dù gì tôi cũng rỗi việc, thu nhận chúng làm đệ tử cũng được”.
Ngô Bình cười đáp: “Vậy thì hay quá”.
Lúc này, một cái bóng vụt tới, chính là con trai nuôi của Ngô Bình - Hỉ Bảo. Hỉ Bảo lại cao thêm một chút, hiện tại trông đã giống như một cậu bé bốn năm tuổi. Cậu bé đụng phải chân Ngô Bình khiến anh lùi về sau một bước.
Ngô Bình đáp: “Hỉ Bảo, sau này không được đâm vào người khác như vậy, nếu là người khác thì đã bị thương rồi”.
Trong tay Hỉ Bảo là người linh chi. Người linh chi đang đau đến nỗi kêu la thảm thiết, nói mình sắp bị Hỉ Bảo bóp chết rồi.
Ngô Bình vội vã giật lấy người linh chi, nói: “Hỉ Bảo, bố bảo bao nhiêu lần rồi, không được bắt nạt người linh chi”.
Hỉ Bảo chớp chớp mắt hỏi: “Bố ơi, mẹ con đâu?”
“Đang tu luyện ở Địa Tiên Giới, một thời gian nữa sẽ về”.
Hỉ Bảo đáp: “Bố, dạo này con ăn không no”.
Ngô Bình đương nhiên biết điều này, bởi thể chất của Hỉ Bảo rất đặc biệt nên những món ăn thông thường không thể khiến cậu bé no bụng. Thế nên, anh lấy ra một quả Địa Thần cho cậu bé ăn. Hỉ Bảo cắn một miếng, vừa ăn vừa đánh đu trên người Ngô Bình vô cùng nghịch ngợm.
Ngô Bình nhân cơ hội hỏi: “Hỉ Bảo, bố dạy con một bộ công pháp, con có học không?”
Lúc ở trong động tiên của Long Thanh Khâm, anh học được một loại công pháp Vu Đạo, vừa hay có thể dạy cho Hỉ Bảo.
Hỉ Bảo chớp chớp mắt, đáp: “Có học”.
Không hổ là Vu thể chí tôn, Ngô Bình chỉ dạy có một lần là Hỉ Bảo đã nhanh chóng tu luyện thành công, toàn thân phát sáng, tiến bộ cực kỳ nhanh.
Ngô Bình đứng bên cạnh quan sát sự kỳ diệu của Vu đạo.
Đến ngày thứ ba, toàn thân Hỉ Bảo toả ra ánh sáng kỳ diệu, khí tức hùng hậu.
Loại công pháp Hỉ Bảo học tên là Thiên Vu Kinh, tất cả có ba mươi ba cấp! Hỉ Bảo chỉ mất ba ngày là đã luyện tới cấp bốn.
Thiên Vu Kinh cấp bốn đã tương đương với trình độ của một Võ quân hàng đầu!
Ngô Bình không dám cho Hỉ Bảo tiếp tục tu luyện, anh nói: “Hỉ Bảo, bố đưa con đi chơi”.
Hỉ Bảo lập tức nhảy cẫng lên: “Được ạ!”
Hai bố con bay một đoạn thì tới một công xưởng. Công xưởng này vốn do Lý Mai kinh doanh. Nhưng về sau, Ngô Bình phát hiện ra ở đây có địa châu nên anh bảo Lý Mai cho nó tạm dừng hoạt động.
Theo Ngô Bình tính toán thì địa châu giờ này cũng lớn rồi nên anh mới tới xem xem. Nếu địa châu đã lớn thì có thể luyện thành pháp bảo. Có nó rồi thì giống như có được sức mạnh của đất mẹ vậy.
Bất cứ lúc nào, chỉ cần Ngô Bình đứng hai chân trên mặt đất là có thể mượn sức mạnh vô song của đất mẹ, trở thành thiên hạ vô địch!
Ngô Bình đi thẳng vào trong sân trước của công xưởng.
Bởi vì có địa châu nên tà khí ngưng tụ bên trong công xưởng khiến người đi vào đây cảm giác cực kỳ khó chịu.
Anh quan sát một lượt thấy địa châu đã lớn, liền ném cho Hỉ Bảo một cái xẻng sắt, nói: “Con trai, đào”.
Hỉ Bảo dù còn nhỏ nhưng cực khoẻ. Cậu bé cầm cái xẻng lên rồi bắt đầu đào bới.
Ngô Bình thì lấy ra một cái ghế, ngồi bên cạnh uống trà cắn hạt dưa, thi thoảng lại khen con trai vài câu.
Sau khi Hỉ Bảo đã đào xuống dưới mấy chục mét, đã sắp đến chỗ địa châu thì đột nhiên nghe thấy từ bên ngoài có một giọng nữ nói: “Sư tỷ, địa châu đó có lẽ đã lớn rồi nhỉ?”
Một giọng nữ khác đáp: “Tính toán thời gian thì cũng lớn rồi đấy. Chúng ta đào địa châu tặng lão tổ, lão tổ chắc chắn sẽ rất vui. Nói không chừng, còn truyền cho chúng ta công pháp tuyệt thế nữa ấy chứ!”
Ngô Bình nghe thấy, lập tức quơ tay một cái, một viên châu màu đen bay ra từ lòng đất rồi bị anh thu lấy, nhét vào trong cái nhẫn chứa đồ. Đồng thời, anh lớn tiếng nói với Hỉ Bảo: “Con trai, đào mạnh lên, đào thêm mười mấy mét nữa là thấy nước rồi”.
Hỉ Bảo vẻ mặt đầy hoài nghi, nghĩ bụng không phải ban nãy bố mình nói đi đào báu vật hay sao? Sao giờ đã thành đào tìm nước rồi?
Có điều Hỉ Bảo rất ngoan, lập tức cúi xuống tiếp tục “thình thịch thình thịch” đào đất.
Chẳng bao lâu sau, hai người phụ nữ mặc đồ công sở đi vào. Hai người này đều ngoài hai mươi tuổi, một người mặt tròn, một người mặt trái xoan nhưng trông đều khá xinh đẹp.
Thấy có người đang đào bới, cô gái mặt tròn ngạc nhiên, sau đó giận dữ hỏi: “Anh là ai?”
Ngô Bình nhìn lại cô ta, cũng nhướn mày lên hỏi: “Thế các cô là ai? Đột nhập vào công xưởng của tôi làm gì hả?”
Cô gái kia sững lại: “Đây là công xưởng của anh?”
Ngô Bình: “Phí lời, không phải của tôi thì tôi ở đây đào tìm nguồn nước làm gì hả?”
Cô gái mặt tròn sững lại: “Anh đang đào giếng sao?”
Ngô Bình: “Đương nhiên, ở dưới này có mạch nước khoáng ngầm, tôi chuẩn bị đào nó lên để sản xuất nước giải khát”.
Cô gái mặt trái xoan cười lạnh: “Ai mà tin được mấy lời nhảm nhí của anh! Đây là đất bằng, sao mà có nước khoáng được!”
Ngô Bình đáp: “Có một ngọn núi cách đây mười lăm dặm, ở đây có nước khoáng thì có gì lạ? Mà các người tự tiện xông vào đất của người khác, có phải là quá bất lịch sự, vô phép vô tắc không?”
Cô gái mặt tròn cau mày đáp: “Anh bạn, người ngay thẳng thì không lòng vòng. Có phải anh đã đụng tới địa châu ở nơi này không?”
Chương 1073: Ngọc Nữ Môn và Hóa Ma Đan
Ngô Bình giả ngốc: “Địa châu là thứ quái quỷ gì vậy?”
Cô gái mặt trái xoan lạnh lùng đáp: “Giao địa châu ra, nếu không thì anh không có kết cục tốt đẹp đâu!”
Ngô Bình cười lạnh: “Cô cứ thử xem!”
Cô gái mặt trái xoan rút ra một con dao găm, đôi mắt thoáng hiện sát khí. Con dao của cô ta vừa loé sáng thì mấy long vệ xung quanh đã xuất hiện, bao vây xung quanh.
Hai cô gái kia kinh ngạc, không hiểu mấy người này chui từ đâu ra?
Ngô Bình bình thản đáp: “Tôi khuyên cô tốt nhất đừng có ra tay thì hơn, nếu không sẽ chết thảm lắm”.
Khí tức của long vệ rất đáng sợ, hai cô gái kia vẻ mặt rất khó coi, tựa lưng vào nhau nhìn quanh đề phòng.
Đúng lúc này, Hỉ Bảo nhảy lên khỏi miệng hố, reo lên: “Bố ơi, đào thấy nước khoáng rồi!”
Quả nhiên, một tia nước từ dưới hố bắn lên, chẳng mấy chốc nước đã lấp đầy cái hố.
Ngô Bình cười đáp: “Nước khoáng này chất lượng được đấy”.
Hai cô gái kia bốn mặt nhìn nhau. Ngô Bình đang đào nước khoáng thật sao?
Cô gái mặt tròn nói: “Chúng tôi là đệ tử của Ngọc Nữ Môn, tu luyện ở nhân gian. Một thời gian trước, chúng tôi phát hiện ở đây có địa châu nên mới tới quan sát, muốn lấy nó làm quà chúc thọ lão tổ. Nhưng không ngờ anh đã đến sớm một bước, cướp mất địa châu”.
Ngô Bình cười lạnh: “Tôi đã nói rồi, công xưởng này là của tôi. Những thứ trong phạm vi công xưởng này đương nhiên cũng là của tôi. Ai cướp của ai cơ chứ?”
Ngô Bình hiểu khá rõ về Ngọc Nữ Môn. Đây là một môn phái khá có thế lực ở Địa Tiên Giới. Mặc dù không bì được với kiếm phái Thục Sơn nhưng cũng không hề yếu kém. Trong quân Huyền Vũ Quân năm xưa có không ít nữ đệ tử của môn phái này.
Cô gái mặt trái xoan hỏi: “Có thể cho chúng tôi biết thân phận thật của anh không?”
Ngô Bình: “Nói cho hai cô biết cũng không sao. Tôi tên Ngô Bình, là đệ nhất đệ tử của kiếm phái Thục Sơn”.
Anh vừa dứt lời, hai cô gái kia đều kinh ngạc. Đệ nhất đệ tử của kiếm phái Thục Sơn! Thân phận của anh cao quý hơn bọn họ nhiều. Nói thẳng ra thì dù Ngô Bình hôm nay có giết họ, Ngọc Nữ Môn cũng không dám tìm tới cửa nhà anh báo thù.
Hai cô gái đưa mắt nhìn nhau, cô gái mặt trái xoan đột nhiên có vẻ mừng rỡ, vội vàng nói: “Hoá ra là đại sư huynh của kiếm phái Thục Sơn, từ lâu đã được nghe danh”.
Ngô Bình quay mặt sang đáp: “Có gì thì cứ nói”.
Cô gái mặt trái xoan cười đáp: “Ngô sư huynh, lão tổ nhà tôi sắp mừng thọ nên hai chị em tôi mới đi tìm quà để tặng. Thật không ngờ thứ chúng tôi để mắt tới lại là đồ của Ngô sư huynh. Đây là lỗi của chúng tôi không xem xét kỹ tình hình. Chúng tôi thực lòng xin lỗi”.
Ngô Bình: “Cũng không phải chuyện gì lớn”.
Cô gái mặt trái xoan nói tiếp: “Xin tự giới thiệu, tôi là Liễu Phiêu Phiêu. Đây là sư muội tôi, Mạc Xảo Nhi.
Đánh kẻ chạy đi không đánh kẻ chạy lại, Ngô Bình đáp: “Hoá ra là cô Liễu và cô Mạc. Hân hạnh được gặp”.
Liễu Phiêu Phiêu cười đáp: “Là hai chị em chúng tôi vinh hạnh được gặp sư huynh mới phải. Ngô sư huynh, nghe nói anh tinh thông Đan đạo lắm phải không?”
Ngô Bình đáp: “Không dám nhận, tôi chỉ biết sơ sơ mà thôi”.
Liễu Phiêu Phiêu đột nhiên cúi người chắp tay nói với anh: “Tiểu muội có việc cầu xin giúp đỡ!”
Ngô Bình đáp: "Cô Liễu có gì cứ nói thẳng, không cần đa lễ".
Liễu Phiêu Phiêu đáp: "Ngô sư huynh, liệu anh có thể giúp chúng tôi luyện một loại đan dược gọi là Hoá Ma Đan được không?"
Ngô Bình: "Hoá Ma Đan?"
Liễu Phiêu Phiêu gật đầu, dùng hai tay đưa cho Ngô Bình một phiến ngọc, bên trên có khắc tiên văn. Đó là một công thức luyện đan.
Nhìn thấy công thức luyện đan này, Ngô Bình trong lòng thầm phấn khích. Có thể viết ra công thức luyện đan này chắc chắn phải là một thiên tài Đan đạo!
Thế nhưng, ngoài mặt anh vẫn không thể hiện cảm xúc gì mà chỉ hỏi lại: "Đây là công thức luyện Hoá Ma Đan sao?"
Liễu Phiêu Phiêu đáp: "Đúng vậy, loại đan dược này sư huynh có thể giúp chúng tôi luyện được không?"
Ngô Bình cười đáp: "Có thể cho tôi biết loại đan dược này luyện cho ai dùng được không?"
Liễu Phiêu Phiêu vẻ mặt như buồn hẳn đi, đáp: "Là đại sư tỷ của Ngọc Nữ Môn chúng tôi".
Cũng giống như vị trí đại sư huynh của kiếm phái Thục Sơn, Ngọc Nữ Môn cũng có một vị đại sư tỷ. Năm đó, danh tiếng của vị đại sư tỷ này nổi lên như mặt trời mới mọc, thậm chí có thể sánh ngang với tiếng tăm của Ngô Bình hiện tại.
Ngô Bình: "Ồ? Đại sư tỷ của các cô bị tâm ma nhốt lại đúng không?"
Liễu Phiêu Phiêu thở dài đáp: "Đúng vậy. Đại sư tỷ từng là hy vọng của Ngọc Nữ Môn chúng tôi, chỉ đáng tiếc là trong lúc tu luyện xảy ra sự cố, vô tình nuôi lớn một ma đầu rất mạnh trong tâm trí. Ban đầu, ma đầu đó rất có ích cho việc tu luyện của đại sư tỷ nhưng về sau, đại sư tỷ lại phải đem toàn bộ sức mạnh ra để trấn áp nó. Đến nay, đại sư tỷ có lẽ sắp không kiên trì được nữa rồi".
Ngô Bình: "Cho nên cô cho rằng Hoá Ma Đan có thể giúp đại sư tỷ cô?"
Liễu Phiêu Phiêu gật đầu: "Ngô Bình huynh, liệu có thể giúp chúng tôi luyện loại Hoá Ma Đan này không?"
Ngô Bình: "Có thể, có điều loại đan dược này tôi chưa từng luyện trước đây. Trong tay không có gạo thì khó mà nấu thành cơm được".
Liễu Phiêu Phiêu vội vàng đáp: "Thực ra chúng tôi sớm đã chuẩn bị đầy đủ dược liệu rồi. Nếu giờ sư huynh có thời gian, xin hãy đi cùng chúng tôi tới Ngọc Nữ Môn một chuyến".
Ngô Bình thực ra cũng đang suy nghĩ đến việc luyện một loại đan dược tương tự như Hoá Ma Đan này. Giờ có được công thức, anh lại càng quyết tâm hơn nữa. Ở chùa Đại Thiền còn rất nhiều hoà thượng bị tà ma nhập đang chờ anh cứu chữa.
Suy nghĩ một lát, anh nói: "Thế này đi, ba ngày nữa hai người tới đây đợi tôi".
Hai cô gái mừng rơn, cảm ơn lia lịa.
Sau khi hai cô gái đi khỏi, Ngô Bình lẩm bẩm một mình: "Dược liệu trong tay mình có lẽ đủ để luyện, về thử xem sao!"
Về đến nhà, anh lập tức đi thu thập dược liệu rồi bắt đầu luyện thử Hoá Ma Đan.
Sau khi luyện xong lần đầu tiên, anh đích thân thử đan xem hiệu quả ra sao. Anh cảm giác dược lực chia thành ba luồng. Một hướng lên trên, vào thẳng Thần Khiếu, hai hướng xuống dưới, đi vào các Linh Khiếu.
"Sai rồi sai rồi, dược lực chỉ chia thành ba luồng, thiếu mất ba luồng nữa. Phương hướng của chúng cũng không đúng", anh lắc đầu, đổi hai loại dược liệu rồi cho thêm ba loại dược liệu khác vào lần luyện thứ hai.
Luyện xong lần thứ hai, anh lại thử đan tiếp.
Lần này dược lực đã chia làm năm luồng. Ba luồng đi tới Thần Khiếu, một luồng đi xuống Linh Khiếu, một luồng đi xuống đan điền. Đan điền của anh đột nhiên cảm giác nóng ran như sắp bốc hoả đến nơi. Hai mắt anh sáng rực lên như ngọn lửa rồi thở hồng hộc.
"Chết rồi, lại đi nhầm chỗ rồi", anh vội vã uống mấy viên thuốc để áp chế dược lực.
Ngô Bình không ngừng thử nghiệm, sau khi luyện vài lần nữa mới chốt được sẽ dùng các loại dược liệu nào và cách thức luyện ra sao. Những lô đan về sau ngày càng giống với kỳ vọng của anh hơn. Dược lực chia ra chín luồng. Ba luồng đi vào Thần Khiếu, ba luồng bổ trợ cho thần hồn, ba luồng nữa bổ trợ cho tiềm thức.
Sau đó, anh tiếp tục luyện tới lượt đan thứ chín, thứ mười.
Lô đan thứ mười đã cực kỳ hoàn hảo, chất lượng đan đạt tới vương phẩm! Vậy là anh đã chính thức luyện ra được Hoá Ma Đan!
Trước đó, anh cũng từng muốn luyện Phật Vương Đan để giúp các đệ tử chùa Đại Thiền luyện ma. Nhưng loại đan dược này luyện cực khó, hiện tại anh vẫn chưa làm được. Giờ tình cờ lại có được Hoá Ma Đan, loại đan dược này cũng có thể giúp được các hoà thượng ở chùa Đại Thiền.
Anh mải mê nghiên cứu đan dược mà quên mất cả thời gian. Đợi khi anh ra khỏi phòng luyện đan thì đã là hai ngày sau.
Long Thanh Khâm bước tới hỏi: "Huyền Bình, có thời gian giúp tôi luyện Thuần Huyết Đan không?"
Ngô Bình trước đó đã đồng ý giúp cô ấy luyện loại đan này.
Anh cười nói: "Được chứ, có điều Thuần Huyết Đan cần tới một số loại dược liệu đặc biệt. Cần chút thời gian mới thu thập được các dược liệu này. Thế này đi, cho tôi nửa năm, trong nửa năm tôi chắc chắn sẽ luyện ra được Thuần Huyết Đan".
Thực ra Thuần Huyết Đan này cũng có ích với loài người. Nếu loài người muốn tăng độ thuần khiết của máu, tăng sức mạnh của huyết mạch thì có thể dùng Thuần Huyết Đan.
Long Thanh Khâm: "Vậy được, tôi sẽ đợi tin tốt từ anh. Đúng rồi, tôi phải về đây, có thời gian sẽ tới tìm anh".
Ngô Bình hỏi: "Không ở lại chơi thêm mấy ngày sao?"
Long Thanh Khâm: "Không được đâu, tôi còn phải về tu luyện. Đúng rồi, tôi đã truyền tâm pháp hóa rồng cho Lý Dư và Bạch Giao rồi, chắc sẽ có ích với chúng. Còn năm con thuồng luồng con này tạm thời tôi sẽ đưa theo".
Ngô Bình: "Vậy vất vả cho cô rồi".
Sau khi tiễn Long Thanh Khâm, anh chuẩn bị một lát rồi bắt đầu tinh luyện địa châu. Đầu tiên, anh phải loại bỏ tà khí của nó. Đợi khi địa châu trở nên thuần khiết là có thể luyện bắt đầu luyện hoá.
Chương 1074: Luyện hóa địa châu
Ngô Bình có kinh nghiệm luyện đan phong phú nên việc tinh luyện địa châu với anh chẳng có gì khó khăn.
Không lâu sau, các tạp chất bên trong địa châu đã được làm sạch. Ngô Bình lập tức bắt đầu luyện hoá địa châu.
Rễ của Đạo Chủng vội vã vươn ra, kéo địa châu vào trong đan điền, vùi sâu vào trong Đạo Thổ ngũ hành.
Đạo Thổ ngũ hành này chỉ có Kim Tiên ở cảnh giới Đại La mới luyện ra được. Đây là báu vật vô cùng quý, có nó thì Đạo Chủng mới lớn mạnh hơn được. Lúc này, địa châu bị kéo luôn vào trong Đạo Thổ. Những cấm thuật của địa châu bị hoá giải, dần trở thành một phần của Đạo Thổ!
Đột nhiên, Ngô Bình cảm giác được năng lượng mạnh mẽ vô song của đất mẹ từ dưới hai chân truyền lên người anh. Trong nháy mắt, cơ thể anh tràn đầy năng lượng, như thể anh là con của đất. Với sức mạnh này, không một ai có thể đánh bại được anh!
Lúc này, anh cảm thấy mặt đất vô cùng thân thuộc, giống như một người mẹ. Anh giật mình, đột nhiên cảm thấy đất dưới chân đang mềm ra, chẳng mấy chốc anh đã lún sâu vào bên trong.
Trong lòng đất, Ngô Bình có thể tự do di chuyển như cá dưới nước. Anh chỉ cần dùng ý niệm là lập tức có thể di chuyển được mấy chục dặm! Đây chính là thuật độn thổ chính tông!
Anh ở dưới đó khám phá vài tiếng đồng hồ, càng lúc càng trở nên thành thạo cách di chuyển trong lòng đất. Khi anh lên khỏi mặt đất thì chợt thấy mình đang ở một vùng đất hoang.
Anh dậm chân một cái, mặt đất dưới chân dập dờn như những làn sóng, những viên đá chồi ra khỏi mặt đất vừa cao vừa sắc, dễ dàng giết chết cả Địa Tiên!
Nhờ có lực của đất mẹ mà mặt đất trong vòng mười dặm xung quanh trở nên giống như một bộ phận cơ thể Ngô Bình, biến hoá theo ý niệm của anh. Tuy nhiên, làm vậy cũng tiêu hao thể lực. Thử nghiệm một lát, anh đã thấm mệt nên vội vã dừng lại.
"Không tồi, địa châu này đúng là đồ tốt!"
Lúc này anh đã mệt nên ngồi xuống đất, từ từ cảm nhận sự thay đổi trong cơ thể mình. Đột nhiên, anh cảm giác các mạch máu trong cơ thể như bị chấn động. Giống như một con rồng hung hãn đang di chuyển.
"Đoàng!"
Từ trong nơi sâu thẳm nhất của linh hồn anh phát ra một tiếng nổ. Một luồng khí tức cổ xưa được giải phóng ra từ huyết mạch của anh. Mỗi tế bào trên cơ thể đều trở thành một lá bùa, di chuyển trong mạch máu. Còn máu huyết của anh biến thành màu vàng hồng!
Trên những lá bùa này mang theo năng lượng thượng cổ từ thời nguyên thuỷ. Những nơi dòng máu của anh đi qua, xương thịt, lục phủ ngũ tạng đều có sự thay đổi.
Lúc này một nửa người anh đang lún dưới đất, cơ thể thì như đang lột xác. Ban nãy, anh đã giải phóng được một lớp xiềng xích kìm hãm sức mạnh huyết thống của mình, điều này rất có ích với Ngô Bình.
Ngô Bình rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Đợi khi anh hoàn toàn tỉnh táo lại thì đã là hai ngày sau đó.
"Xem ra, huyết mạch càng được khai phá thì sức mạnh càng kinh người. Nếu mình khai phá toàn bộ huyết mạch của nhà họ Lý thì sẽ thế nào nhỉ?", anh đột nhiên cảm thấy vô cùng mong chờ.
Về đến nhà, anh lập tức kiểm tra bài vở của Hỉ Bảo. Nhưng lúc về, anh thấy cậu bé đang ở trong hồ bắt cá.
Ngô Bình nhấc Hỉ Bảo lên, nói: "Hỉ Bảo, không được ham chơi. Lúc bố bằng con, bố chăm học lắm đấy".
Anh còn chưa nói dứt lời thì Trương Lệ đã cắt ngang: "Tiểu Bình, hồi bằng thằng bé bây giờ con vẫn đang tè dầm đấy".
Ngô Bình đảo mắt chán chường: "Mẹ, con đang dạy dỗ con cái, mẹ đừng có thế chứ".
Trương Lệ mang một đĩa thức ăn lên, cười vui vẻ rồi đút cho Hỉ Bảo, nói: "Cục cưng của bà, mau ăn đi. Bà nội mới làm đấy. Ngon lắm nhé".
Nghĩ ngợi một chút, anh lấy ra một tấm thẻ quỷ. Thứ này là do tu sĩ Quỷ đạo Tô Linh Yên tặng cho anh, bên trong phong ấn một cô gái xinh đẹp. Cô gái này tên là Vũ Phi.
Vũ Phi hoá thành một làn khói xanh, sau đó hiện thân trước mặt mọi người. Cô nhẹ nhàng chào hỏi: “Chủ nhân”.
Ngô Bình: “Vũ Phi, sau này cô phụ trách việc trông Hỉ Bảo”.
Vũ Phi đáp: “Vâng”.
Trương Lệ sớm đã quen với những việc kỳ lạ diễn ra xung quanh mình nên chẳng hề ngạc nhiên. Bà ấy nói: “Tiểu Bình, con đi xem bố con xem. Mấy hôm nay ông ấy cứ thần thần bí bí, thường xuyên tự nhốt mình trong phòng”.
Ngô Bình biết bố mình đang bận tu luyện nên đáp: “Mẹ, mẹ có cảm thấy bố con ngày càng đẹp trai không? “
Trương Lệ hừ một cái rồi đáp: “Một ông già đẹp trai có tác dụng gì cơ chứ?”, ngoài miệng thì nói vậy nhưng khoé miệng bà ấy thoáng hiện một nụ cười.
Sau khi dặn Vũ Phi trông Hỉ Bảo, Ngô Bình đi gặp Lý Niệm Tổ.
Lúc này, Lý Niệm Tổ đang ở trong sân giao đấu với mấy người khác.
Ở nhà Ngô Bình có mười ba ma nhân đã được anh chữa khỏi, giờ đã trở lại là tu sĩ bình thường. Ngô Bình còn dạy cho họ loại công pháp cao minh hơn. Họ ngày đêm khổ luyện, thi thoảng Lý Niệm Tổ lại gọi họ tới để cùng luyện công.
Lý Niệm Tổ là Địa Tiên nên rất mạnh, mười ba người kia cộng lại cũng không phải đối thủ của ông ấy. Thế nhưng Lý Niệm Tổ ít khi ra tay với người khác nên vẫn cần thường xuyên luyện tập để thành thạo các chiêu thức.
Lúc Ngô Bình đến, có mấy người mặt mũi đã bầm tím. Xem ra họ đã ăn vài chưởng của Lý Niệm Tổ.
“Chủ nhân”, họ thi nhau chào anh.
Ngô Bình gật đầu: “Mọi người không cần lúc nào cũng vùi đầu vào tu luyện. Khi rảnh rỗi có thể ra ngoài đi dạo”.
Những người này sớm đã không còn người thân, mà dù còn cũng không liên lạc được. Cho nên Ngô Bình giữ họ lại để làm việc cho anh.
Ngô Bình hỏi tình hình tu luyện của họ rồi tỉ mỉ hướng dẫn thêm. Khi linh khí phục hồi, mọi thứ trở về như thời thượng cổ thì những người này sẽ cực kỳ có ích đối với anh nên phải bỏ công đào tạo cẩn thận
Nguyên thần của Lý Niệm Tổ giờ đã vô cùng lớn mạnh. Thời gian gần đây, ông ấy đã đột phá lên cảnh giới thứ hai là cảnh giới Thuần Dương của Địa Tiên.
Mục tiêu của cảnh giới Thuần Dương chính là loại bỏ tạp chất trong cơ thể mình để chuẩn bị căn cốt cho giai đoạn tu luyện tiếp theo.
Có điều, theo ghi chép của sách quý Thiên Kiêu thì cảnh giới Thuần Dương thực ra còn có yêu cầu cao hơn, loại bỏ tạp chất thực ra chỉ là một trong số những yêu cầu đó.
Cho nên, Ngô Bình đem những vấn đề mấu chốt khi tu luyện nói cho bố mình nghe. Thể chất của ông ấy là Linh Minh Thánh Thể, nếu tu luyện quá nhanh chỉ sợ cái gốc sẽ không vững nên Ngô Bình muốn bố mình đi chậm mà chắc từng bước một!
Buổi chiều, Ngô Bình đi tìm Hướng Văn Thiên. Anh vẫn cần anh ta đưa anh đi lấy bảo bối Hỗn Thiên Nghi của Hỗn Thiên Ma Quân.
Nhân tiện, anh cũng phải tới Ngọc Nữ Môn một chuyến để thử nghiệm hiệu quả của Hoá Ma Đan. Nếu hiệu quả tốt thì sau đó anh có thể dùng đan dược này chữa cho các hoà thượng chùa Đại Thiền.
Anh và Hướng Văn Thiên đi tới công xưởng bỏ hoang hôm trước. Lúc này, ở công xưởng có nhiều người đang làm việc. Bởi địa châu đã được lấy đi nên nơi này lại có thể hoạt động trở lại.
Hai chị em Liễu Phiêu Phiêu đã chờ sẵn ở cổng. Nhìn thấy Ngô Bình, cô ta mừng rỡ chạy tới: “Ngô sư huynh!”
Ngô Bình gật đầu: “Chúng ta đi thôi, đến Ngọc Nữ Môn trước”.
Hướng Văn Thiên cũng không dám nhiều lời, Ngô Bình bảo đi đâu thì anh ta đi theo đó.
Đoàn người đi tới Địa Tiên Giới, sau đó bay thêm một lát là tới Ngọc Nữ Môn.
Ngọc Nữ Môn tu luyện Ngọc Nữ Tiên Kinh, đa số nữ đệ tử đều là tuyệt sắc giai nhân, xinh đẹp động lòng người. Đây cũng là tông phái khá nổi tiếng ở Địa Tiên Giới.
Đến trước cửa Ngọc Nữ Môn, hai nữ đệ tử đang canh gác chặn đường họ, nói: "Liễu sư tỷ, theo môn quy của chúng ta, không được cho phép đàn ông đi vào Ngọc Nữ Môn".
Liễu Phiêu Phiêu vội đáp: "Sư muội, vị này là Ngô thần y, anh ấy có thể chữa được cho đại sư tỷ. Thế này đi, sư muội vào thông báo với chưởng môn trước giúp ta!"
Hai cô gái kia nghe tin Ngô Bình có thể chữa được cho đại sư tỷ thì lập tức gật đầu: "Được, mời các vị đợi một chút!"
Nữ đệ tử này đến rồi đi, sau đó quay lại cũng nhanh như một cơn gió. Từ phía xa, cô ấy đã gọi với theo: "Chưởng môn mời Ngô thần y vào bên trong!"
Ngọc Nữ Môn nằm trong một thung lũng có cảnh sắc nên thơ. Bên trong thung lũng này có rất nhiều công trình kiến trúc. Ngô Bình được mời tới trước một đại điện. Ở đó có một người phụ nữ đang đứng chờ sẵn. Người này toát ra vẻ đoan trang chính trực nhưng cũng vô cùng cao quý. Về tuổi tác thì có lẽ khoảng trên dưới ba mươi. Người phụ nữ nói: "Ngô thần y, từ lâu đã được nghe danh".
Ngô Bình vội vã chắp tay hành lễ: "Vinh dự được gặp môn chủ".
Người này chính là môn chủ của Ngọc Nữ Môn - Ly Mộng Tiên quân, trước đây từng là mỹ nhân số một Địa Tiên Giới.
Ly Mộng Tiên quân đáp: "Ngô thần y không cần đa lễ, mời vào trong điện nói chuyện".
Chương 1075: Hỗn Thiên Nghi
Vào bên trong điện, Ngô Bình suýt thì hoa cả mắt. Trên dưới trái phải đều là những cô gái vừa trẻ trung vừa xinh đẹp. Chọn đại một cô trong số đó cũng có thể trở thành mỹ nhân số một chốn nhân gian.
Có điều anh là đệ tử của kiếm phái Thục Sơn nên không thể liếc ngang liếc dọc, phải giữ lễ tiết của bậc trượng phu.
Có một nữ đệ tử bưng trà lên, Ly Mộng Tiên quân nói: "Mời dùng trà".
Ngô Bình cảm ơn, uống một ngụm trà rồi hai người họ bắt đầu bàn chuyện chính.
Ly Mộng Tiên quân: "Phiêu Phiêu đã nói với tôi, nó nói thần y có cách chưa cho Đinh Nhu?"
Đinh Nhu chính là tên đại sư tỷ của Ngọc Nữ Môn.
Ngô Bình đáp: "Tôi đã luyện thành công Hoá Ma Đan, có thể thử công hiệu của nó".
Ly Mộng Tiên quân mừng rỡ: "Đã luyện thành công rồi sao? Vậy thì quá tốt rồi! Ngô thần y, mời đi theo tôi".
Những người khác không đi theo họ, chỉ có Ngô Bình đi theo Ly Mộng Tiên quân tới một động tiên. Trong động có một cô gái đang ngồi thiền trên nền nhà bằng ngọc. Vẻ mặt cô ấy lúc thì đau đớn, khi lại nhăn nhó, lúc lại đột nhiên mỉm cười.
Cô gái này cực kỳ đẹp, hơn xa những nữ đệ tử Ngọc Nữ Môn mà anh từng thấy. Hơn nữa khí chất của cô ấy cũng không thua kém gì Ly Mộng Tiên quân.
Nhìn thấy Ly Mộng Tiên quân dẫn một người đàn ông vào động, Đinh Nhu hỏi: "Sư tôn, vị này là?"
Ngô Bình: "Đinh tiên tử, tôi là đệ tử kiếm phái Thục Sơn, Ngô Bình. Tôi tới để giúp cô chữa tâm ma, trước tiên xin hãy uống viên đan này".
Ngô Bình lấy ra một viên đan, Đinh Nhu vừa ngửi thấy mùi đan dược, đầu óc đã minh mẫn hơn. Cô ấy kinh ngạc thốt lên: "Đây là đan dược gì vậy?"
Ly Mộng Tiên quân: "Đinh Nhu, con mau uống đi".
Đinh Nhu không do dự thêm, hé miệng rồi nuốt viên đan. Lập tức, dược lực chia thành chín luồng, tác động theo các hướng khác nhau trong cơ thể cô. Tâm ma quấy nhiễu cô lập tức bị áp chế.
Đinh Nhu mừng lắm, lập tức dồn toàn bộ sức lực để luyện hoá tâm ma!
Ngô Bình đứng cạnh quan sát, nửa tiếng sau anh cười nói: "Đinh tiên tử vì bị tâm ma quấy nhiễu nên tu vi bị kẹt lại cảnh giới Âm Dương. Giờ thì có thể đột phá lên cảnh giới mới rồi".
Anh vừa dứt lời, toàn thân Đinh Nhu toả ra khí tức hoàn toàn khác. Cơ thể cô ấy đang có sự thay đổi trước nay chưa từng có!
"Long Môn!"
Ly Mộng Tiên quân mừng rỡ nhìn Đinh Nhu: "Cuối cùng cũng đột phá được rồi!"
Cảnh giới nhỏ đầu tiên trong cảnh giới lớn Động Tàng là Long Môn. Một khi đột phá được tới cảnh giới này thì giống như cá chép hoá rồng, cả cơ thể và thần hồn đều lột xác. Bởi lẽ đó, đây mới được gọi là cảnh giới Long Môn.
Một khi lên tới cảnh giới Long Môn là đã trở thành kẻ mạnh trong số các Địa Tiên, thực sự đã trở thành "tiên". Những cao thủ Chân quân không thể bì được.
Ly Mộng Tiên quân cúi người cảm tạ Ngô Bình: "Đa tạ Ngô thần y!"
Ngô Bình vội vã đáp lễ: "Tiên quân khách sáo rồi".
Ngô Bình còn có việc nên lập tức cáo từ, Ly Mộng Tiên quân mời anh ở lại chơi cũng không được nên đành đích thân tiễn anh ra tận bên ngoài thung lũng.
Sau khi rời khỏi Ngọc Nữ Môn, Hướng Văn Thiên không khỏi cảm thán: "Cậu Ngô cứu được đại sư tỷ của Ngọc Nữ Môn, lại giúp Ngọc Nữ Môn có thêm một vị Tiên quân. Đây là ơn trời bể, sau này cậu chắc chắn sẽ được hưởng phúc".
Ngô Bình nhìn anh ta hỏi: "Hưởng phúc?"
Hướng Văn Thiên: "Ở Ngọc Nữ Môn, người đẹp nhiều như sao trên trời. Đệ tử nam của các môn phái khác đều mê. Cậu chủ Ngô lửa đã tới gần rơm, sợ gì không có thu hoạch".
Ngô Bình không thèm đếm xỉa đến anh ta, nói: "Đi gặp người của anh đi, không lấy được Hỗn Thiên Nghi thì tôi luyện hoá anh đấy!"
Hướng Văn Thiên không khỏi run rẩy, vội vã đáp: "Tôi nhất định sẽ cố hết sức!"
Khi tới địa bàn của Hỗn Thiên Ma Quân, Ngô Bình che giấu khí tức của mình rồi bảo Hướng Văn Thiên đi lấy Hỗn Thiên Nghi.
Ngô Bình chờ trong một hang núi, bắt mấy con thỏ nướng ăn. Sau khi ăn xong, anh uống thêm một hồ lô rượu nhưng Hướng Văn Thiên vẫn chưa thấy quay lại.
"Lẽ nào thất bại rồi?", anh lẩm bẩm.
Mấy phút sau, Hướng Văn Thiên đưa một cô gái vào trong hang núi. Cô gái này có lẽ ngoài hai mươi, vô cùng xinh đẹp. Cô gái núp sau lưng Hướng Văn Thiên.
Anh ta đưa một vật trông như cái mai rùa, to cỡ một bàn tay cho Ngô Bình, nói: "Cậu Ngô, đây chính là Hỗn Thiên Nghi".
Ngô Bình thu lấy thứ này, hỏi: "Đó là người phụ nữ của Hỗn Thiên Ma Quân sao?"
Hướng Văn Thiên: "Đúng, nhưng giờ cô ấy là người phụ nữ của tôi rồi".
Ngô Bình cười đáp: "Gan không nhỏ đâu".
Hướng Văn Thiên bất lực đáp: "Cả Hỗn Thiên Nghi tôi cũng trộm rồi, trộm thêm một người thì có là gì".
Ngô Bình gật đầu: "Được rồi, anh có thể đi rồi".
Hướng Văn Thiên gật đầu rồi đưa cô gái kia ra khỏi hang núi.
Sau khi Hướng Văn Thiên đi khỏi, Ngô Bình cầm Hỗn Thiên Nghi lên nghiên cứu. Anh nhanh chóng hiểu ra cách dùng thứ này.
Đầu tiên, anh phải dùng Thần niệm để liên kết với nó, sau đó mới khai triển mấy lần các loại công pháp, thần thông... Lúc này, Hỗn Thiên Nghi có thể căn cứ vào tình hình để linh hoạt phản ứng lại.
Ngô Bình quyết định thứ gì dễ làm trước, khó làm sau. Anh bắt đầu thi triển Niêm Hoa Chỉ. Lúc này, anh nhìn thấy Hỗn Thiên Nghi toả ra ánh sáng màu tím, tấn công vào người anh. Luồng sáng này như thể đang kiểm tra thể chất của anh.
Anh thi triển Niêm Hoa Chỉ mấy lần, trong luồng sáng hắt ra từ Hỗn Thiên Nghi tạo thành dòng chữ: "Kỹ thuật võ học bậc hai sơ cấp, mức độ sát thương ba điểm. Kỹ thuật võ học này có thể được nâng cấp lên mức cao cấp"
Ngô Bình nhận ra bên trên Hỗn Thiên Nghi xuất hiện một vòng xoáy năng lượng. Anh phải ném tiền bùa vào bên trong để Hỗn Thiên Nghi có năng lượng hoạt động.
Anh ném một trăm đồng tiền bùa vào bên trong, vòng xoáy năng lượng vẫn không biến mất. Sau đó anh ném tiếp ba mươi đồng nữa thì nó mới biến mất. Sau đó Hỗn Thiên Nghi không ngừng phát ra ánh sáng, như thể nó đang tính toán.
Khoảng nửa phút sau, Hỗn Thiên Nghi chiếu ra ngoài một quang cảnh, bên trên là Niêm Hoa Chỉ cấp độ cải tiến! Mặc dù là kỹ năng võ học sơ cấp nhưng lực sát thương giờ đã lên tới bảy điểm! Rõ ràng đã được nâng cấp so với Niêm Hoa Chỉ ban đầu của anh!
Ngô Bình nhìn một lát, sau đó sáng mắt lên nói: "Hay! Quả nhiên là đã được nâng cấp. Uy lực phải hơn gấp đôi, hơn nữa thi triển cũng dễ dàng hơn. Những gì khiếm khuyết trong chiêu thức này cũng đã được bù đắp".
Đối với công pháp trong cùng một cảnh giới sẽ chia ra thành các tầng là thô sơ, phổ thông, cao cấp, tinh hoa, vô khuyết, truyền kỳ, sử thi, thần thoại.
Ngô Bình còn đang muốn thử nghiệm các loại công pháp khác, nhưng lá bùa truyền tin trên người anh đột nhiên sáng lên. Bên trong vọng ra giọng Lâm Thanh Dao: "Sư huynh, anh đang ở đâu vậy?"
Ngô Bình thu lại pháp lực đáp: "Thanh Dao, tôi đang ở Địa Tiên Giới, có chuyện gì sao?"
Lâm Thanh Dao: "Vậy thì tốt quá! Sư huynh, điện Trường Sinh xảy ra chuyện rồi, anh mau về đây".
Ngô Bình cau mày: "Có chuyện gì vậy?"
Lâm Thanh Dao: "Điện chủ đang luyện loại đan dược gì đó thì lò luyện đan phát nổ. Đến chưởng môn cũng phải chạy tới để áp chế lò đan rồi, nhưng xem ra cũng không kiên trì được bao lâu nữa".
Ngô Bình kinh ngạc: "Cái gì? Đến chưởng môn cũng tới rồi sao? Tôi biết rồi, tới ngay!"
Anh không dám chậm trễ một phút nào, lập tức dùng thuật độn thổ đi tới điện Trường Sinh!
Người đàn ông hừ lạnh, sau đó bước một bước đã tới trước mặt Ngô Bình, khoảng cách giữa hai người không tới hai mét.
“Cậu thanh niên, có biết đây là đâu không?”, ông ta hỏi.
Ngô Bình: “Biết, đây là khu giải trí của Đông Hải Long Vương. Còn ông chính là Đông Hải Long Vương Lương Thiên Cốt”.
Lương Thiên Cốt đáp: “Nếu biết tôi là ai mà vẫn dám tới sinh sự thì xem ra cậu cũng không phải dạng vừa đâu. Nói đi, cậu là ai, đến đây với mục đích gì?”
Ngô Bình: “Người của ông động tới người phụ nữ của tôi. Tôi tới để nghe lời giải thích”.
Lương Thiên Cốt: "Vậy cậu là?"
Ngô Bình: “Thiếu chưởng môn của kiếm phái Thục Sơn, Ngô Bình!”
Lương Thiên Cốt ngạc nhiên, kiếm phái Thục Sơn là thế lực mạnh nhất Địa Tiên Giới. Hơn nữa người thanh niên trước mặt còn là thiếu chưởng môn, lai lịch như vậy đến ông ta cũng không dám đắc tội. Hơn nữa, còn là người của ông ta đắc tội với Ngô Bình trước.
Ông ta lập tức trưng ra gương mặt tươi cười, đáp: “Hoá ra là thiếu chưởng môn! Thiếu chưởng môn, là người của tôi không có mắt, dám đắc tội với cậu. Tôi sẽ giết bọn chúng để đền tội với cậu!”
Ngô Bình: “Ông từng muốn mua lại hòn đảo của Nhậm Thiên Thắng. Ông còn nhớ chuyện này không?”
Lương Thiên Cốt lập tức nhớ ra, ông ta thở dài đáp: “Thực lòng xin lỗi. Cậu Ngô, cậu muốn giải quyết thế nào tôi đều nghe theo!”
Ngô Bình nhìn ông ta chằm chằm rồi hỏi: “Vậy tôi cắt lấy đầu của ông, như vậy có được không?”
Đông Hải Long Vương mặt sa sầm lại, mặc dù không muốn đắc tội với Ngô Bình nhưng nếu buộc phải làm vậy thì ông ta cũng không sợ. Dù gì, ông ta cũng đường đường là Đông Hải Long Vương kia mà!
Ngô Bình cười lạnh: “Xem ra ông không phục? Vậy thì, tôi sẽ cho ông một cơ hội. Gọi kẻ mạnh nhất ông có thể mời được ra đây!”
Đông Hải Long Vương nheo mắt lại, đáp: “Cậu Ngô, đều là thân sĩ giang hồ, không cần phải làm đến nước này chứ?”
“Bốp!”
Ngô Bình vả vào mặt Đông Hải Long Vương đánh bốp một cái khiến ông ta lảo đảo. Khi hoàn hồn lại, Lương Thiên Cốt vừa kinh ngạc vừa giận dữ.
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Ông không gọi thì mất cơ hội”.
“Được!”
Lương Thiên Cốt lấy ra một lá bùa, sau đó lạnh lùng nói: “Kiếm phái Thục Sơn mạnh nhưng sư môn của tôi cũng không yếu đâu!”
Ngô Bình: “Ồ? Ông là đệ tử Côn Luân sao?”
Lương Thiên Cốt nói bằng giọng kiêu ngạo: “Chùa Đại Thiền, thiền sư Quảng Tế!”
Nghe đến cái tên này, Ngô Bình sững lại. Chùa Đại Thiền hiện có ba vị sư tổ trấn giữ. Trên danh nghĩa thì sư tổ Quảng Tuệ là sư phụ anh. Còn thiền sư Quảng Tế này là một vị sư tổ khác, nghe nói vị này bao năm nay lưu lạc bên ngoài. Vậy mà đại sư Quảng Tế lại quen biết Đông Hải Long Vương?
Ngô Bình: “Thiền sư Quảng Tế là sư tổ của ông?”
Đông Hải Long Vương hừ lạnh, đáp: “Đúng vậy, ông ấy chính là sư tổ của tôi!”
“Bốp!”
Ngô Bình lại tát bốp một cái khiến Lương Thiên Cốt điên tiết: “Sao cậu lại đánh tôi nữa?”
Ngô Bình: “Tôi là sư thúc của ông, đánh ông có gì sai?”
Lương Thiên Cốt sững sờ. Sư thúc?
Đúng lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng niệm Phật hiệu, sau đó một vị hoà thượng già đến nỗi không thể già hơn bước vào. Hoà thượng này xuất hiện khiến Ngô Bình không khỏi kinh ngạc bởi ở ấn đường của ông ấy có dấu ấn Phật quốc! Dấu ấn Phật quốc có sức mạnh vô hạn của nhà Phật, có khả năng phổ độ chúng sinh! Không chỉ có vậy, cơ thể vị hòa thượng này như lưu ly, lại rắn chắc như kim cương. Điều đó chứng tỏ lão hoà thượng này đã tu luyện tới mức độ trở thành pháp thân của Phật! Hơn nữa cơ thể ông ấy đã trở thành kim thân (cơ thể bằng vàng) của Đại A La Hán!
“Thằng nhóc kia, tìm ta có việc gì hả?”, lão hoà thượng tay còn đang cầm miếng chân giò, sau đó vui vẻ cắn một miếng to. Trên bộ đồ tăng ni của ông ấy toàn là dầu mỡ, không biết đã bao lâu rồi chưa được giặt.
Lương Thiên Cốt chưa kịp nói gì thì Ngô Bình đã đi tới trước, chắp tay chào hỏi: “Tham kiến sư bá!”
Quảng Tế nhìn anh rồi cười hỏi: “Cậu là đệ tử của ai đấy?”
Ngô Bình đáp: “Sư phụ của đệ tử là sư tổ Quảng Tuệ”.
Sư tổ Quảng Tế ồ lên một cái rồi đáp: “Hoá ra là tên ngốc đó, ông ta vẫn đang ở chùa sao?”
Thấy Quảng Tế gọi Quảng Tuệ là tên ngốc, Ngô Bình cũng hạn hán lời. Anh đáp: “Vâng thưa sư bá”.
Đột nhiên Quảng Tế kêu “í” một cái rồi bắt đầu nắn bóp Ngô Bình: “Ái chà chà ái chà chà, được à nha, là Nhân Vương hẳn hoi”.
Ngô Bình kéo Lương Thiên Cốt đến trước mặt đại sư Quảng Tế, hỏi: “Sư bá, đây là đồ đệ của người sao?”
Sư tổ Quảng Tế liếc nhìn Lương Thiên Cốt một cái rồi đáp: “Sư bá không quen cậu ta”.
Lương Thiên Cốt nhảy dựng lên: “Sư tổ, sao người có thể không nhận con? Năm ngoái người tới, chính con đã chuẩn bị ba cô…”
Sư tổ Quảng Tế tát cho Lương Thiên Cốt một cú lệch cả mặt: “Láo toét! Phật gia là kẻ như vậy sao?”
Lương Thiên Cốt lúc này mới nhận ra mình lỡ miệng, vội vã chữa cháy: “Truyền dạy Phật pháp cho ba cô gái ba ngày ba đêm”.
Quảng Tế không thèm đếm xỉa đến Lương Thiên Cốt nữa mà đưa mắt quan sát Ngô Bình. Ông ấy cười nói: “Con đừng đi theo tên ngốc Quảng Tuệ đó nữa, sư bá dạy con công pháp thiên hạ đệ nhất”.
Ngô Bình chớp chớp mắt, hỏi: “Sư bá, là công pháp gì vậy?”
Quảng Tế cười hỏi: “Con có từng nghe đến Cực Lạc Phật Thổ chưa?”
Ngô Bình: “Có từng nghe nói, con học được trên phiến ngọc một chút”.
Quảng Tế càng vui vẻ hơn, đáp: “Con hiểu được nội dung trên phiến ngọc chữ Vô sao? Hay quá, con mau dạy ta đi”.
Ngô Bình kinh ngạc: “Sư bá, con tưởng cái đó người cũng biết?”
Quảng Tế: “Thiên tư của ta không bằng con, mười phần chỉ học được ba bốn, không thể gọi là tinh thông được”.
Ngô Bình: “Sư bá, tu vi của sư bá hiện giờ cũng ngang với Thiên Tiên, tại sao không tới Tiên giới?”
Quảng Tế cười đáp: “Ở đó chán ngắt, sư bá muốn hành tẩu nhân gian truyền bá Phật pháp, phổ độ chúng sinh”.
Ngô Bình bĩu môi, nửa chữ cũng không tin. Có mà lão hoà thượng này không dứt được cực lạc chốn hồng trần.
Anh đằng hắng một tiếng rồi đáp: “Sư bá, vậy con sẽ nói qua về công pháp Cực Lạc Phật Thổ cho người nghe”.
Quảng Tế trừng mắt nhìn Lương Thiên Cốt: “Đứng đực ra đó làm gì? Còn không mau đi tìm một nơi thanh tịnh cho ta học bài!”
Lương Thiên Cốt chỉ muốn đập đầu vào cột chết quách đi cho rồi. Vốn ông ta tìm sư tổ Quảng Tế đến để đòi lại công bằng cho mình. Nhưng giờ thì hay rồi, Ngô Bình lại là cháu của Quảng Tế, giờ ông ta đi mách ai bây giờ?
Lương Thiên Cốt bên ngoài vẫn không dám trái lời, đành phải nhường lại thư phòng của mình cho hai người họ.
Ngô Bình không keo kiệt mà giữ lại gì, anh đem toàn bộ kiến thức mình có được về bộ công pháp này truyền cho sư tổ Quảng Tế.
Sư tổ Quảng Tế nghe một lần liền mỉm cười nói: “Hoá ra là vậy, có rất nhiều điều trước đó còn nghi hoặc giờ ta đã ngộ ra. Hay quá!”
Ngô Bình: “Sư bá, giờ người đang ở đâu vậy? Có quay lại chùa Đại Thiền nữa không?”
Quảng Tế nghe thấy ba chữ “chùa Đại Thiền" thì lắc đầu lia lịa: “Không về không về, tên ngốc Quảng Tuệ phiền muốn chết”.
Ngô Bình cười đáp: “Sư bá đã thành Phật rồi, sao lại còn phiền não được?”
Quảng Tế cười đáp: “Nói vậy thôi chứ cũng không đến nỗi gọi là phiền não”.
Sau đó ông ấy ném cho Ngô Bình một lá bùa, nói: “Sư bá còn có việc, gặp chuyện gì thì cứ liên lạc với ta bằng lá bùa này”, nói rồi lập tức biến mất tăm.
Quảng Tế vừa đi khỏi, Long Thanh Khâm nói: “May mà đó là sư bá anh, lão hoà thượng này cực lợi hại. Nếu mà giao đấu thật thì chỉ sợ tôi cũng không phải đối thủ của ông ấy”.
Ngô Bình: “Ông ấy đã thành Phật rồi, cô đánh không lại là đương nhiên”.
Long Thanh Khâm: “Phật và tiên có gì khác nhau vậy?”
Ngô Bình: “Chẳng khác gì, đều là người tu hành thôi”.
Lương Thiên Cốt lúc này mới rón rén đi tới, quỳ xuống gọi: “Sư thúc!”
Ngô Bình liếc nhìn ông ta rồi đáp: “Món nợ này tôi tạm ghi sổ”.
Lương Thiên Cốt thở phào, xem ra Ngô Bình định tha cho ông ta. Ông ta vội vã nói: “Sư thúc, ở chỗ con còn nhiều chỗ vui chơi lắm, giờ con đưa sư thúc tới đó nhé?”
Ngô Bình: “Tôi không có rảnh như vậy. Đúng rồi, chuyện phía Hoàng Thiên Bá, tự biết đường mà lo liệu đi nhé”.
Lương Thiên Cốt lập tức đáp: “Vâng, con nhớ rõ rồi, chắc chắn sẽ làm theo ý sư thúc!”
Chương 1072: Thiên Vu Kinh
Vì có quan hệ với sư tổ Quảng Tế nên Ngô Bình cũng không tiện ra tay với Lương Thiên Cốt. Anh mắng vốn ông ta vài câu rồi rời khỏi đó cùng Long Thanh Khâm để tới khu nhà mới.
Lại nói tới Nhậm San San, sau khi tiếp quản công ty năng lượng xong thì cô ấy đã sai kế toán kê khai lại tài sản một chút. Số tài sản tiếp quản từ những người kia là hơn một trăm tỷ tệ, khiến tài sản của nhà họ Nhậm tăng lên hơn gấp đôi!
Nhậm Thiên Thắng vô cùng cảm kích, ông ấy nói: “San San, may mà chúng ta quen biết Ngô Bình, nếu không thì nhà ta lần này coi như xong”.
Nhậm San San: “Bố, bố có biết thứ thuốc con vừa bảo bố mẹ ăn là gì không?”
Nhậm Thiên Thắng: “Là thuốc gì vậy?”
Nhậm San San: “Là đan Sinh Mệnh. Loại đan dược này giá thị trường hàng chục tỷ tệ một viên, Ngô Bình cho con ba viên”.
Nhậm Thiên Thắng giật mình: “Đắt vậy sao!”
Nhậm San San: “Bố, Ngô Bình nói anh ấy đang đi làm từ thiện, con muốn giúp một tay”.
Nhậm Thiên Thắng cười đáp: “Được, con cứ đi đi, ở nhà đã có bố lo”.
Nhậm San San: “Bố, ý con là chúng ta để lại một chút tiền đủ dùng, còn lại thì để làm từ thiện có được không?”
Nhậm Thiên Thắng sững người, gãi gãi mặt đáp: “San San, bố khó khăn lắm mới có được chút vốn liếng. Nếu đem tất cả đi quyên góp thì bố không nỡ”.
Nhậm San San: “Bố, con chắc chắn sẽ để lại cho bố số tiền đủ dùng. Hơn nữa bố cũng thấy rồi đó, Ngô Bình chỉ búng tay một cái là có thể cho bố gia sản lớn gấp đôi, thế thì cho đi số tiền đó cũng đâu có vấn đề gì?”
Nhậm Thiên Thắng là người thông minh, tự biết nặng nhẹ nên hỏi lại con gái: “San San, con nói Ngô Bình rất muốn làm từ thiện. Tại sao lại như vậy?”
Tối hôm đó khi Ngô Bình nói chuyện phiếm với cô đã tiết lộ vài thứ. Mặc dù cô không hiểu hết được mọi điều nhưng biết những chuyện này rất có ích với Ngô Bình. Cô nói: “Ngô Bình nói làm việc tốt sẽ nhận được công đức. Công đức càng nhiều thì càng được nhiều lợi ích. Con thấy cũng tốt, nên muốn giúp anh ấy làm”.
Nhậm Thiên Thắng gật đầu: “Vậy được, bố sẽ hết sức hỗ trợ con!”
Cứ như vậy, nhà họ Nhậm bắt đầu đem bán các tài sản dưới tên công ty mình bao gồm cổ phiếu, trái phiếu, tài sản,…
Trong nửa năm, Nhậm San San thu lại được hai trăm ba mươi tỷ, sau đó gom góp từ các nguồn khác được hai trăm tỷ nữa để thành lập quỹ Bình Thiện. Mục đích của quỹ này là để giúp đỡ những người nghèo khó, yếu thế trong xã hội.
Mà người đứng tên cho quỹ chính là Ngô Bình. Nhậm San San rất thông minh, cô sử dụng hình ảnh của Ngô Bình để làm một đoạn clip quảng cáo ngắn rồi phát trên các nền tảng lớn nhằm tuyên truyền cho quỹ.
Sau này, những người được quỹ của họ giúp đỡ đều sẽ rất biết ơn Ngô Bình.
Long Thanh Khâm đến nhà Ngô Bình là nhìn thấy năm con thuồng luồng con, còn có Lý Dư và Bạch Giao.
Thuồng luồng cũng thuộc họ nhà rắn biến hoá mà thành nên Long Thanh Khâm rất thích. Cô ấy khẽ phất tay, năm con thuồng luồng nhỏ thi nhau nhảy vào lòng bàn tay cô ấy.
Lý Dư và Bạch Giao cũng biết kính nể kẻ mạnh nên cúi người hành lễ với Long Thanh Khâm. Dù gì trước mặt rồng thì họ nhà giao long cũng chẳng là gì.
Long Thanh Khâm: “Không cần đa lễ, đứng dậy cả đi”.
Ngô Bình: “Thanh Khâm, hay là cô ở lại đây vài hôm giúp tôi quản lý mấy tên này, bọn chúng quá nghịch ngợm”.
Long Thanh Khâm cười đáp: “Dù gì tôi cũng rỗi việc, thu nhận chúng làm đệ tử cũng được”.
Ngô Bình cười đáp: “Vậy thì hay quá”.
Lúc này, một cái bóng vụt tới, chính là con trai nuôi của Ngô Bình - Hỉ Bảo. Hỉ Bảo lại cao thêm một chút, hiện tại trông đã giống như một cậu bé bốn năm tuổi. Cậu bé đụng phải chân Ngô Bình khiến anh lùi về sau một bước.
Ngô Bình đáp: “Hỉ Bảo, sau này không được đâm vào người khác như vậy, nếu là người khác thì đã bị thương rồi”.
Trong tay Hỉ Bảo là người linh chi. Người linh chi đang đau đến nỗi kêu la thảm thiết, nói mình sắp bị Hỉ Bảo bóp chết rồi.
Ngô Bình vội vã giật lấy người linh chi, nói: “Hỉ Bảo, bố bảo bao nhiêu lần rồi, không được bắt nạt người linh chi”.
Hỉ Bảo chớp chớp mắt hỏi: “Bố ơi, mẹ con đâu?”
“Đang tu luyện ở Địa Tiên Giới, một thời gian nữa sẽ về”.
Hỉ Bảo đáp: “Bố, dạo này con ăn không no”.
Ngô Bình đương nhiên biết điều này, bởi thể chất của Hỉ Bảo rất đặc biệt nên những món ăn thông thường không thể khiến cậu bé no bụng. Thế nên, anh lấy ra một quả Địa Thần cho cậu bé ăn. Hỉ Bảo cắn một miếng, vừa ăn vừa đánh đu trên người Ngô Bình vô cùng nghịch ngợm.
Ngô Bình nhân cơ hội hỏi: “Hỉ Bảo, bố dạy con một bộ công pháp, con có học không?”
Lúc ở trong động tiên của Long Thanh Khâm, anh học được một loại công pháp Vu Đạo, vừa hay có thể dạy cho Hỉ Bảo.
Hỉ Bảo chớp chớp mắt, đáp: “Có học”.
Không hổ là Vu thể chí tôn, Ngô Bình chỉ dạy có một lần là Hỉ Bảo đã nhanh chóng tu luyện thành công, toàn thân phát sáng, tiến bộ cực kỳ nhanh.
Ngô Bình đứng bên cạnh quan sát sự kỳ diệu của Vu đạo.
Đến ngày thứ ba, toàn thân Hỉ Bảo toả ra ánh sáng kỳ diệu, khí tức hùng hậu.
Loại công pháp Hỉ Bảo học tên là Thiên Vu Kinh, tất cả có ba mươi ba cấp! Hỉ Bảo chỉ mất ba ngày là đã luyện tới cấp bốn.
Thiên Vu Kinh cấp bốn đã tương đương với trình độ của một Võ quân hàng đầu!
Ngô Bình không dám cho Hỉ Bảo tiếp tục tu luyện, anh nói: “Hỉ Bảo, bố đưa con đi chơi”.
Hỉ Bảo lập tức nhảy cẫng lên: “Được ạ!”
Hai bố con bay một đoạn thì tới một công xưởng. Công xưởng này vốn do Lý Mai kinh doanh. Nhưng về sau, Ngô Bình phát hiện ra ở đây có địa châu nên anh bảo Lý Mai cho nó tạm dừng hoạt động.
Theo Ngô Bình tính toán thì địa châu giờ này cũng lớn rồi nên anh mới tới xem xem. Nếu địa châu đã lớn thì có thể luyện thành pháp bảo. Có nó rồi thì giống như có được sức mạnh của đất mẹ vậy.
Bất cứ lúc nào, chỉ cần Ngô Bình đứng hai chân trên mặt đất là có thể mượn sức mạnh vô song của đất mẹ, trở thành thiên hạ vô địch!
Ngô Bình đi thẳng vào trong sân trước của công xưởng.
Bởi vì có địa châu nên tà khí ngưng tụ bên trong công xưởng khiến người đi vào đây cảm giác cực kỳ khó chịu.
Anh quan sát một lượt thấy địa châu đã lớn, liền ném cho Hỉ Bảo một cái xẻng sắt, nói: “Con trai, đào”.
Hỉ Bảo dù còn nhỏ nhưng cực khoẻ. Cậu bé cầm cái xẻng lên rồi bắt đầu đào bới.
Ngô Bình thì lấy ra một cái ghế, ngồi bên cạnh uống trà cắn hạt dưa, thi thoảng lại khen con trai vài câu.
Sau khi Hỉ Bảo đã đào xuống dưới mấy chục mét, đã sắp đến chỗ địa châu thì đột nhiên nghe thấy từ bên ngoài có một giọng nữ nói: “Sư tỷ, địa châu đó có lẽ đã lớn rồi nhỉ?”
Một giọng nữ khác đáp: “Tính toán thời gian thì cũng lớn rồi đấy. Chúng ta đào địa châu tặng lão tổ, lão tổ chắc chắn sẽ rất vui. Nói không chừng, còn truyền cho chúng ta công pháp tuyệt thế nữa ấy chứ!”
Ngô Bình nghe thấy, lập tức quơ tay một cái, một viên châu màu đen bay ra từ lòng đất rồi bị anh thu lấy, nhét vào trong cái nhẫn chứa đồ. Đồng thời, anh lớn tiếng nói với Hỉ Bảo: “Con trai, đào mạnh lên, đào thêm mười mấy mét nữa là thấy nước rồi”.
Hỉ Bảo vẻ mặt đầy hoài nghi, nghĩ bụng không phải ban nãy bố mình nói đi đào báu vật hay sao? Sao giờ đã thành đào tìm nước rồi?
Có điều Hỉ Bảo rất ngoan, lập tức cúi xuống tiếp tục “thình thịch thình thịch” đào đất.
Chẳng bao lâu sau, hai người phụ nữ mặc đồ công sở đi vào. Hai người này đều ngoài hai mươi tuổi, một người mặt tròn, một người mặt trái xoan nhưng trông đều khá xinh đẹp.
Thấy có người đang đào bới, cô gái mặt tròn ngạc nhiên, sau đó giận dữ hỏi: “Anh là ai?”
Ngô Bình nhìn lại cô ta, cũng nhướn mày lên hỏi: “Thế các cô là ai? Đột nhập vào công xưởng của tôi làm gì hả?”
Cô gái kia sững lại: “Đây là công xưởng của anh?”
Ngô Bình: “Phí lời, không phải của tôi thì tôi ở đây đào tìm nguồn nước làm gì hả?”
Cô gái mặt tròn sững lại: “Anh đang đào giếng sao?”
Ngô Bình: “Đương nhiên, ở dưới này có mạch nước khoáng ngầm, tôi chuẩn bị đào nó lên để sản xuất nước giải khát”.
Cô gái mặt trái xoan cười lạnh: “Ai mà tin được mấy lời nhảm nhí của anh! Đây là đất bằng, sao mà có nước khoáng được!”
Ngô Bình đáp: “Có một ngọn núi cách đây mười lăm dặm, ở đây có nước khoáng thì có gì lạ? Mà các người tự tiện xông vào đất của người khác, có phải là quá bất lịch sự, vô phép vô tắc không?”
Cô gái mặt tròn cau mày đáp: “Anh bạn, người ngay thẳng thì không lòng vòng. Có phải anh đã đụng tới địa châu ở nơi này không?”
Chương 1073: Ngọc Nữ Môn và Hóa Ma Đan
Ngô Bình giả ngốc: “Địa châu là thứ quái quỷ gì vậy?”
Cô gái mặt trái xoan lạnh lùng đáp: “Giao địa châu ra, nếu không thì anh không có kết cục tốt đẹp đâu!”
Ngô Bình cười lạnh: “Cô cứ thử xem!”
Cô gái mặt trái xoan rút ra một con dao găm, đôi mắt thoáng hiện sát khí. Con dao của cô ta vừa loé sáng thì mấy long vệ xung quanh đã xuất hiện, bao vây xung quanh.
Hai cô gái kia kinh ngạc, không hiểu mấy người này chui từ đâu ra?
Ngô Bình bình thản đáp: “Tôi khuyên cô tốt nhất đừng có ra tay thì hơn, nếu không sẽ chết thảm lắm”.
Khí tức của long vệ rất đáng sợ, hai cô gái kia vẻ mặt rất khó coi, tựa lưng vào nhau nhìn quanh đề phòng.
Đúng lúc này, Hỉ Bảo nhảy lên khỏi miệng hố, reo lên: “Bố ơi, đào thấy nước khoáng rồi!”
Quả nhiên, một tia nước từ dưới hố bắn lên, chẳng mấy chốc nước đã lấp đầy cái hố.
Ngô Bình cười đáp: “Nước khoáng này chất lượng được đấy”.
Hai cô gái kia bốn mặt nhìn nhau. Ngô Bình đang đào nước khoáng thật sao?
Cô gái mặt tròn nói: “Chúng tôi là đệ tử của Ngọc Nữ Môn, tu luyện ở nhân gian. Một thời gian trước, chúng tôi phát hiện ở đây có địa châu nên mới tới quan sát, muốn lấy nó làm quà chúc thọ lão tổ. Nhưng không ngờ anh đã đến sớm một bước, cướp mất địa châu”.
Ngô Bình cười lạnh: “Tôi đã nói rồi, công xưởng này là của tôi. Những thứ trong phạm vi công xưởng này đương nhiên cũng là của tôi. Ai cướp của ai cơ chứ?”
Ngô Bình hiểu khá rõ về Ngọc Nữ Môn. Đây là một môn phái khá có thế lực ở Địa Tiên Giới. Mặc dù không bì được với kiếm phái Thục Sơn nhưng cũng không hề yếu kém. Trong quân Huyền Vũ Quân năm xưa có không ít nữ đệ tử của môn phái này.
Cô gái mặt trái xoan hỏi: “Có thể cho chúng tôi biết thân phận thật của anh không?”
Ngô Bình: “Nói cho hai cô biết cũng không sao. Tôi tên Ngô Bình, là đệ nhất đệ tử của kiếm phái Thục Sơn”.
Anh vừa dứt lời, hai cô gái kia đều kinh ngạc. Đệ nhất đệ tử của kiếm phái Thục Sơn! Thân phận của anh cao quý hơn bọn họ nhiều. Nói thẳng ra thì dù Ngô Bình hôm nay có giết họ, Ngọc Nữ Môn cũng không dám tìm tới cửa nhà anh báo thù.
Hai cô gái đưa mắt nhìn nhau, cô gái mặt trái xoan đột nhiên có vẻ mừng rỡ, vội vàng nói: “Hoá ra là đại sư huynh của kiếm phái Thục Sơn, từ lâu đã được nghe danh”.
Ngô Bình quay mặt sang đáp: “Có gì thì cứ nói”.
Cô gái mặt trái xoan cười đáp: “Ngô sư huynh, lão tổ nhà tôi sắp mừng thọ nên hai chị em tôi mới đi tìm quà để tặng. Thật không ngờ thứ chúng tôi để mắt tới lại là đồ của Ngô sư huynh. Đây là lỗi của chúng tôi không xem xét kỹ tình hình. Chúng tôi thực lòng xin lỗi”.
Ngô Bình: “Cũng không phải chuyện gì lớn”.
Cô gái mặt trái xoan nói tiếp: “Xin tự giới thiệu, tôi là Liễu Phiêu Phiêu. Đây là sư muội tôi, Mạc Xảo Nhi.
Đánh kẻ chạy đi không đánh kẻ chạy lại, Ngô Bình đáp: “Hoá ra là cô Liễu và cô Mạc. Hân hạnh được gặp”.
Liễu Phiêu Phiêu cười đáp: “Là hai chị em chúng tôi vinh hạnh được gặp sư huynh mới phải. Ngô sư huynh, nghe nói anh tinh thông Đan đạo lắm phải không?”
Ngô Bình đáp: “Không dám nhận, tôi chỉ biết sơ sơ mà thôi”.
Liễu Phiêu Phiêu đột nhiên cúi người chắp tay nói với anh: “Tiểu muội có việc cầu xin giúp đỡ!”
Ngô Bình đáp: "Cô Liễu có gì cứ nói thẳng, không cần đa lễ".
Liễu Phiêu Phiêu đáp: "Ngô sư huynh, liệu anh có thể giúp chúng tôi luyện một loại đan dược gọi là Hoá Ma Đan được không?"
Ngô Bình: "Hoá Ma Đan?"
Liễu Phiêu Phiêu gật đầu, dùng hai tay đưa cho Ngô Bình một phiến ngọc, bên trên có khắc tiên văn. Đó là một công thức luyện đan.
Nhìn thấy công thức luyện đan này, Ngô Bình trong lòng thầm phấn khích. Có thể viết ra công thức luyện đan này chắc chắn phải là một thiên tài Đan đạo!
Thế nhưng, ngoài mặt anh vẫn không thể hiện cảm xúc gì mà chỉ hỏi lại: "Đây là công thức luyện Hoá Ma Đan sao?"
Liễu Phiêu Phiêu đáp: "Đúng vậy, loại đan dược này sư huynh có thể giúp chúng tôi luyện được không?"
Ngô Bình cười đáp: "Có thể cho tôi biết loại đan dược này luyện cho ai dùng được không?"
Liễu Phiêu Phiêu vẻ mặt như buồn hẳn đi, đáp: "Là đại sư tỷ của Ngọc Nữ Môn chúng tôi".
Cũng giống như vị trí đại sư huynh của kiếm phái Thục Sơn, Ngọc Nữ Môn cũng có một vị đại sư tỷ. Năm đó, danh tiếng của vị đại sư tỷ này nổi lên như mặt trời mới mọc, thậm chí có thể sánh ngang với tiếng tăm của Ngô Bình hiện tại.
Ngô Bình: "Ồ? Đại sư tỷ của các cô bị tâm ma nhốt lại đúng không?"
Liễu Phiêu Phiêu thở dài đáp: "Đúng vậy. Đại sư tỷ từng là hy vọng của Ngọc Nữ Môn chúng tôi, chỉ đáng tiếc là trong lúc tu luyện xảy ra sự cố, vô tình nuôi lớn một ma đầu rất mạnh trong tâm trí. Ban đầu, ma đầu đó rất có ích cho việc tu luyện của đại sư tỷ nhưng về sau, đại sư tỷ lại phải đem toàn bộ sức mạnh ra để trấn áp nó. Đến nay, đại sư tỷ có lẽ sắp không kiên trì được nữa rồi".
Ngô Bình: "Cho nên cô cho rằng Hoá Ma Đan có thể giúp đại sư tỷ cô?"
Liễu Phiêu Phiêu gật đầu: "Ngô Bình huynh, liệu có thể giúp chúng tôi luyện loại Hoá Ma Đan này không?"
Ngô Bình: "Có thể, có điều loại đan dược này tôi chưa từng luyện trước đây. Trong tay không có gạo thì khó mà nấu thành cơm được".
Liễu Phiêu Phiêu vội vàng đáp: "Thực ra chúng tôi sớm đã chuẩn bị đầy đủ dược liệu rồi. Nếu giờ sư huynh có thời gian, xin hãy đi cùng chúng tôi tới Ngọc Nữ Môn một chuyến".
Ngô Bình thực ra cũng đang suy nghĩ đến việc luyện một loại đan dược tương tự như Hoá Ma Đan này. Giờ có được công thức, anh lại càng quyết tâm hơn nữa. Ở chùa Đại Thiền còn rất nhiều hoà thượng bị tà ma nhập đang chờ anh cứu chữa.
Suy nghĩ một lát, anh nói: "Thế này đi, ba ngày nữa hai người tới đây đợi tôi".
Hai cô gái mừng rơn, cảm ơn lia lịa.
Sau khi hai cô gái đi khỏi, Ngô Bình lẩm bẩm một mình: "Dược liệu trong tay mình có lẽ đủ để luyện, về thử xem sao!"
Về đến nhà, anh lập tức đi thu thập dược liệu rồi bắt đầu luyện thử Hoá Ma Đan.
Sau khi luyện xong lần đầu tiên, anh đích thân thử đan xem hiệu quả ra sao. Anh cảm giác dược lực chia thành ba luồng. Một hướng lên trên, vào thẳng Thần Khiếu, hai hướng xuống dưới, đi vào các Linh Khiếu.
"Sai rồi sai rồi, dược lực chỉ chia thành ba luồng, thiếu mất ba luồng nữa. Phương hướng của chúng cũng không đúng", anh lắc đầu, đổi hai loại dược liệu rồi cho thêm ba loại dược liệu khác vào lần luyện thứ hai.
Luyện xong lần thứ hai, anh lại thử đan tiếp.
Lần này dược lực đã chia làm năm luồng. Ba luồng đi tới Thần Khiếu, một luồng đi xuống Linh Khiếu, một luồng đi xuống đan điền. Đan điền của anh đột nhiên cảm giác nóng ran như sắp bốc hoả đến nơi. Hai mắt anh sáng rực lên như ngọn lửa rồi thở hồng hộc.
"Chết rồi, lại đi nhầm chỗ rồi", anh vội vã uống mấy viên thuốc để áp chế dược lực.
Ngô Bình không ngừng thử nghiệm, sau khi luyện vài lần nữa mới chốt được sẽ dùng các loại dược liệu nào và cách thức luyện ra sao. Những lô đan về sau ngày càng giống với kỳ vọng của anh hơn. Dược lực chia ra chín luồng. Ba luồng đi vào Thần Khiếu, ba luồng bổ trợ cho thần hồn, ba luồng nữa bổ trợ cho tiềm thức.
Sau đó, anh tiếp tục luyện tới lượt đan thứ chín, thứ mười.
Lô đan thứ mười đã cực kỳ hoàn hảo, chất lượng đan đạt tới vương phẩm! Vậy là anh đã chính thức luyện ra được Hoá Ma Đan!
Trước đó, anh cũng từng muốn luyện Phật Vương Đan để giúp các đệ tử chùa Đại Thiền luyện ma. Nhưng loại đan dược này luyện cực khó, hiện tại anh vẫn chưa làm được. Giờ tình cờ lại có được Hoá Ma Đan, loại đan dược này cũng có thể giúp được các hoà thượng ở chùa Đại Thiền.
Anh mải mê nghiên cứu đan dược mà quên mất cả thời gian. Đợi khi anh ra khỏi phòng luyện đan thì đã là hai ngày sau.
Long Thanh Khâm bước tới hỏi: "Huyền Bình, có thời gian giúp tôi luyện Thuần Huyết Đan không?"
Ngô Bình trước đó đã đồng ý giúp cô ấy luyện loại đan này.
Anh cười nói: "Được chứ, có điều Thuần Huyết Đan cần tới một số loại dược liệu đặc biệt. Cần chút thời gian mới thu thập được các dược liệu này. Thế này đi, cho tôi nửa năm, trong nửa năm tôi chắc chắn sẽ luyện ra được Thuần Huyết Đan".
Thực ra Thuần Huyết Đan này cũng có ích với loài người. Nếu loài người muốn tăng độ thuần khiết của máu, tăng sức mạnh của huyết mạch thì có thể dùng Thuần Huyết Đan.
Long Thanh Khâm: "Vậy được, tôi sẽ đợi tin tốt từ anh. Đúng rồi, tôi phải về đây, có thời gian sẽ tới tìm anh".
Ngô Bình hỏi: "Không ở lại chơi thêm mấy ngày sao?"
Long Thanh Khâm: "Không được đâu, tôi còn phải về tu luyện. Đúng rồi, tôi đã truyền tâm pháp hóa rồng cho Lý Dư và Bạch Giao rồi, chắc sẽ có ích với chúng. Còn năm con thuồng luồng con này tạm thời tôi sẽ đưa theo".
Ngô Bình: "Vậy vất vả cho cô rồi".
Sau khi tiễn Long Thanh Khâm, anh chuẩn bị một lát rồi bắt đầu tinh luyện địa châu. Đầu tiên, anh phải loại bỏ tà khí của nó. Đợi khi địa châu trở nên thuần khiết là có thể luyện bắt đầu luyện hoá.
Chương 1074: Luyện hóa địa châu
Ngô Bình có kinh nghiệm luyện đan phong phú nên việc tinh luyện địa châu với anh chẳng có gì khó khăn.
Không lâu sau, các tạp chất bên trong địa châu đã được làm sạch. Ngô Bình lập tức bắt đầu luyện hoá địa châu.
Rễ của Đạo Chủng vội vã vươn ra, kéo địa châu vào trong đan điền, vùi sâu vào trong Đạo Thổ ngũ hành.
Đạo Thổ ngũ hành này chỉ có Kim Tiên ở cảnh giới Đại La mới luyện ra được. Đây là báu vật vô cùng quý, có nó thì Đạo Chủng mới lớn mạnh hơn được. Lúc này, địa châu bị kéo luôn vào trong Đạo Thổ. Những cấm thuật của địa châu bị hoá giải, dần trở thành một phần của Đạo Thổ!
Đột nhiên, Ngô Bình cảm giác được năng lượng mạnh mẽ vô song của đất mẹ từ dưới hai chân truyền lên người anh. Trong nháy mắt, cơ thể anh tràn đầy năng lượng, như thể anh là con của đất. Với sức mạnh này, không một ai có thể đánh bại được anh!
Lúc này, anh cảm thấy mặt đất vô cùng thân thuộc, giống như một người mẹ. Anh giật mình, đột nhiên cảm thấy đất dưới chân đang mềm ra, chẳng mấy chốc anh đã lún sâu vào bên trong.
Trong lòng đất, Ngô Bình có thể tự do di chuyển như cá dưới nước. Anh chỉ cần dùng ý niệm là lập tức có thể di chuyển được mấy chục dặm! Đây chính là thuật độn thổ chính tông!
Anh ở dưới đó khám phá vài tiếng đồng hồ, càng lúc càng trở nên thành thạo cách di chuyển trong lòng đất. Khi anh lên khỏi mặt đất thì chợt thấy mình đang ở một vùng đất hoang.
Anh dậm chân một cái, mặt đất dưới chân dập dờn như những làn sóng, những viên đá chồi ra khỏi mặt đất vừa cao vừa sắc, dễ dàng giết chết cả Địa Tiên!
Nhờ có lực của đất mẹ mà mặt đất trong vòng mười dặm xung quanh trở nên giống như một bộ phận cơ thể Ngô Bình, biến hoá theo ý niệm của anh. Tuy nhiên, làm vậy cũng tiêu hao thể lực. Thử nghiệm một lát, anh đã thấm mệt nên vội vã dừng lại.
"Không tồi, địa châu này đúng là đồ tốt!"
Lúc này anh đã mệt nên ngồi xuống đất, từ từ cảm nhận sự thay đổi trong cơ thể mình. Đột nhiên, anh cảm giác các mạch máu trong cơ thể như bị chấn động. Giống như một con rồng hung hãn đang di chuyển.
"Đoàng!"
Từ trong nơi sâu thẳm nhất của linh hồn anh phát ra một tiếng nổ. Một luồng khí tức cổ xưa được giải phóng ra từ huyết mạch của anh. Mỗi tế bào trên cơ thể đều trở thành một lá bùa, di chuyển trong mạch máu. Còn máu huyết của anh biến thành màu vàng hồng!
Trên những lá bùa này mang theo năng lượng thượng cổ từ thời nguyên thuỷ. Những nơi dòng máu của anh đi qua, xương thịt, lục phủ ngũ tạng đều có sự thay đổi.
Lúc này một nửa người anh đang lún dưới đất, cơ thể thì như đang lột xác. Ban nãy, anh đã giải phóng được một lớp xiềng xích kìm hãm sức mạnh huyết thống của mình, điều này rất có ích với Ngô Bình.
Ngô Bình rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Đợi khi anh hoàn toàn tỉnh táo lại thì đã là hai ngày sau đó.
"Xem ra, huyết mạch càng được khai phá thì sức mạnh càng kinh người. Nếu mình khai phá toàn bộ huyết mạch của nhà họ Lý thì sẽ thế nào nhỉ?", anh đột nhiên cảm thấy vô cùng mong chờ.
Về đến nhà, anh lập tức kiểm tra bài vở của Hỉ Bảo. Nhưng lúc về, anh thấy cậu bé đang ở trong hồ bắt cá.
Ngô Bình nhấc Hỉ Bảo lên, nói: "Hỉ Bảo, không được ham chơi. Lúc bố bằng con, bố chăm học lắm đấy".
Anh còn chưa nói dứt lời thì Trương Lệ đã cắt ngang: "Tiểu Bình, hồi bằng thằng bé bây giờ con vẫn đang tè dầm đấy".
Ngô Bình đảo mắt chán chường: "Mẹ, con đang dạy dỗ con cái, mẹ đừng có thế chứ".
Trương Lệ mang một đĩa thức ăn lên, cười vui vẻ rồi đút cho Hỉ Bảo, nói: "Cục cưng của bà, mau ăn đi. Bà nội mới làm đấy. Ngon lắm nhé".
Nghĩ ngợi một chút, anh lấy ra một tấm thẻ quỷ. Thứ này là do tu sĩ Quỷ đạo Tô Linh Yên tặng cho anh, bên trong phong ấn một cô gái xinh đẹp. Cô gái này tên là Vũ Phi.
Vũ Phi hoá thành một làn khói xanh, sau đó hiện thân trước mặt mọi người. Cô nhẹ nhàng chào hỏi: “Chủ nhân”.
Ngô Bình: “Vũ Phi, sau này cô phụ trách việc trông Hỉ Bảo”.
Vũ Phi đáp: “Vâng”.
Trương Lệ sớm đã quen với những việc kỳ lạ diễn ra xung quanh mình nên chẳng hề ngạc nhiên. Bà ấy nói: “Tiểu Bình, con đi xem bố con xem. Mấy hôm nay ông ấy cứ thần thần bí bí, thường xuyên tự nhốt mình trong phòng”.
Ngô Bình biết bố mình đang bận tu luyện nên đáp: “Mẹ, mẹ có cảm thấy bố con ngày càng đẹp trai không? “
Trương Lệ hừ một cái rồi đáp: “Một ông già đẹp trai có tác dụng gì cơ chứ?”, ngoài miệng thì nói vậy nhưng khoé miệng bà ấy thoáng hiện một nụ cười.
Sau khi dặn Vũ Phi trông Hỉ Bảo, Ngô Bình đi gặp Lý Niệm Tổ.
Lúc này, Lý Niệm Tổ đang ở trong sân giao đấu với mấy người khác.
Ở nhà Ngô Bình có mười ba ma nhân đã được anh chữa khỏi, giờ đã trở lại là tu sĩ bình thường. Ngô Bình còn dạy cho họ loại công pháp cao minh hơn. Họ ngày đêm khổ luyện, thi thoảng Lý Niệm Tổ lại gọi họ tới để cùng luyện công.
Lý Niệm Tổ là Địa Tiên nên rất mạnh, mười ba người kia cộng lại cũng không phải đối thủ của ông ấy. Thế nhưng Lý Niệm Tổ ít khi ra tay với người khác nên vẫn cần thường xuyên luyện tập để thành thạo các chiêu thức.
Lúc Ngô Bình đến, có mấy người mặt mũi đã bầm tím. Xem ra họ đã ăn vài chưởng của Lý Niệm Tổ.
“Chủ nhân”, họ thi nhau chào anh.
Ngô Bình gật đầu: “Mọi người không cần lúc nào cũng vùi đầu vào tu luyện. Khi rảnh rỗi có thể ra ngoài đi dạo”.
Những người này sớm đã không còn người thân, mà dù còn cũng không liên lạc được. Cho nên Ngô Bình giữ họ lại để làm việc cho anh.
Ngô Bình hỏi tình hình tu luyện của họ rồi tỉ mỉ hướng dẫn thêm. Khi linh khí phục hồi, mọi thứ trở về như thời thượng cổ thì những người này sẽ cực kỳ có ích đối với anh nên phải bỏ công đào tạo cẩn thận
Nguyên thần của Lý Niệm Tổ giờ đã vô cùng lớn mạnh. Thời gian gần đây, ông ấy đã đột phá lên cảnh giới thứ hai là cảnh giới Thuần Dương của Địa Tiên.
Mục tiêu của cảnh giới Thuần Dương chính là loại bỏ tạp chất trong cơ thể mình để chuẩn bị căn cốt cho giai đoạn tu luyện tiếp theo.
Có điều, theo ghi chép của sách quý Thiên Kiêu thì cảnh giới Thuần Dương thực ra còn có yêu cầu cao hơn, loại bỏ tạp chất thực ra chỉ là một trong số những yêu cầu đó.
Cho nên, Ngô Bình đem những vấn đề mấu chốt khi tu luyện nói cho bố mình nghe. Thể chất của ông ấy là Linh Minh Thánh Thể, nếu tu luyện quá nhanh chỉ sợ cái gốc sẽ không vững nên Ngô Bình muốn bố mình đi chậm mà chắc từng bước một!
Buổi chiều, Ngô Bình đi tìm Hướng Văn Thiên. Anh vẫn cần anh ta đưa anh đi lấy bảo bối Hỗn Thiên Nghi của Hỗn Thiên Ma Quân.
Nhân tiện, anh cũng phải tới Ngọc Nữ Môn một chuyến để thử nghiệm hiệu quả của Hoá Ma Đan. Nếu hiệu quả tốt thì sau đó anh có thể dùng đan dược này chữa cho các hoà thượng chùa Đại Thiền.
Anh và Hướng Văn Thiên đi tới công xưởng bỏ hoang hôm trước. Lúc này, ở công xưởng có nhiều người đang làm việc. Bởi địa châu đã được lấy đi nên nơi này lại có thể hoạt động trở lại.
Hai chị em Liễu Phiêu Phiêu đã chờ sẵn ở cổng. Nhìn thấy Ngô Bình, cô ta mừng rỡ chạy tới: “Ngô sư huynh!”
Ngô Bình gật đầu: “Chúng ta đi thôi, đến Ngọc Nữ Môn trước”.
Hướng Văn Thiên cũng không dám nhiều lời, Ngô Bình bảo đi đâu thì anh ta đi theo đó.
Đoàn người đi tới Địa Tiên Giới, sau đó bay thêm một lát là tới Ngọc Nữ Môn.
Ngọc Nữ Môn tu luyện Ngọc Nữ Tiên Kinh, đa số nữ đệ tử đều là tuyệt sắc giai nhân, xinh đẹp động lòng người. Đây cũng là tông phái khá nổi tiếng ở Địa Tiên Giới.
Đến trước cửa Ngọc Nữ Môn, hai nữ đệ tử đang canh gác chặn đường họ, nói: "Liễu sư tỷ, theo môn quy của chúng ta, không được cho phép đàn ông đi vào Ngọc Nữ Môn".
Liễu Phiêu Phiêu vội đáp: "Sư muội, vị này là Ngô thần y, anh ấy có thể chữa được cho đại sư tỷ. Thế này đi, sư muội vào thông báo với chưởng môn trước giúp ta!"
Hai cô gái kia nghe tin Ngô Bình có thể chữa được cho đại sư tỷ thì lập tức gật đầu: "Được, mời các vị đợi một chút!"
Nữ đệ tử này đến rồi đi, sau đó quay lại cũng nhanh như một cơn gió. Từ phía xa, cô ấy đã gọi với theo: "Chưởng môn mời Ngô thần y vào bên trong!"
Ngọc Nữ Môn nằm trong một thung lũng có cảnh sắc nên thơ. Bên trong thung lũng này có rất nhiều công trình kiến trúc. Ngô Bình được mời tới trước một đại điện. Ở đó có một người phụ nữ đang đứng chờ sẵn. Người này toát ra vẻ đoan trang chính trực nhưng cũng vô cùng cao quý. Về tuổi tác thì có lẽ khoảng trên dưới ba mươi. Người phụ nữ nói: "Ngô thần y, từ lâu đã được nghe danh".
Ngô Bình vội vã chắp tay hành lễ: "Vinh dự được gặp môn chủ".
Người này chính là môn chủ của Ngọc Nữ Môn - Ly Mộng Tiên quân, trước đây từng là mỹ nhân số một Địa Tiên Giới.
Ly Mộng Tiên quân đáp: "Ngô thần y không cần đa lễ, mời vào trong điện nói chuyện".
Chương 1075: Hỗn Thiên Nghi
Vào bên trong điện, Ngô Bình suýt thì hoa cả mắt. Trên dưới trái phải đều là những cô gái vừa trẻ trung vừa xinh đẹp. Chọn đại một cô trong số đó cũng có thể trở thành mỹ nhân số một chốn nhân gian.
Có điều anh là đệ tử của kiếm phái Thục Sơn nên không thể liếc ngang liếc dọc, phải giữ lễ tiết của bậc trượng phu.
Có một nữ đệ tử bưng trà lên, Ly Mộng Tiên quân nói: "Mời dùng trà".
Ngô Bình cảm ơn, uống một ngụm trà rồi hai người họ bắt đầu bàn chuyện chính.
Ly Mộng Tiên quân: "Phiêu Phiêu đã nói với tôi, nó nói thần y có cách chưa cho Đinh Nhu?"
Đinh Nhu chính là tên đại sư tỷ của Ngọc Nữ Môn.
Ngô Bình đáp: "Tôi đã luyện thành công Hoá Ma Đan, có thể thử công hiệu của nó".
Ly Mộng Tiên quân mừng rỡ: "Đã luyện thành công rồi sao? Vậy thì quá tốt rồi! Ngô thần y, mời đi theo tôi".
Những người khác không đi theo họ, chỉ có Ngô Bình đi theo Ly Mộng Tiên quân tới một động tiên. Trong động có một cô gái đang ngồi thiền trên nền nhà bằng ngọc. Vẻ mặt cô ấy lúc thì đau đớn, khi lại nhăn nhó, lúc lại đột nhiên mỉm cười.
Cô gái này cực kỳ đẹp, hơn xa những nữ đệ tử Ngọc Nữ Môn mà anh từng thấy. Hơn nữa khí chất của cô ấy cũng không thua kém gì Ly Mộng Tiên quân.
Nhìn thấy Ly Mộng Tiên quân dẫn một người đàn ông vào động, Đinh Nhu hỏi: "Sư tôn, vị này là?"
Ngô Bình: "Đinh tiên tử, tôi là đệ tử kiếm phái Thục Sơn, Ngô Bình. Tôi tới để giúp cô chữa tâm ma, trước tiên xin hãy uống viên đan này".
Ngô Bình lấy ra một viên đan, Đinh Nhu vừa ngửi thấy mùi đan dược, đầu óc đã minh mẫn hơn. Cô ấy kinh ngạc thốt lên: "Đây là đan dược gì vậy?"
Ly Mộng Tiên quân: "Đinh Nhu, con mau uống đi".
Đinh Nhu không do dự thêm, hé miệng rồi nuốt viên đan. Lập tức, dược lực chia thành chín luồng, tác động theo các hướng khác nhau trong cơ thể cô. Tâm ma quấy nhiễu cô lập tức bị áp chế.
Đinh Nhu mừng lắm, lập tức dồn toàn bộ sức lực để luyện hoá tâm ma!
Ngô Bình đứng cạnh quan sát, nửa tiếng sau anh cười nói: "Đinh tiên tử vì bị tâm ma quấy nhiễu nên tu vi bị kẹt lại cảnh giới Âm Dương. Giờ thì có thể đột phá lên cảnh giới mới rồi".
Anh vừa dứt lời, toàn thân Đinh Nhu toả ra khí tức hoàn toàn khác. Cơ thể cô ấy đang có sự thay đổi trước nay chưa từng có!
"Long Môn!"
Ly Mộng Tiên quân mừng rỡ nhìn Đinh Nhu: "Cuối cùng cũng đột phá được rồi!"
Cảnh giới nhỏ đầu tiên trong cảnh giới lớn Động Tàng là Long Môn. Một khi đột phá được tới cảnh giới này thì giống như cá chép hoá rồng, cả cơ thể và thần hồn đều lột xác. Bởi lẽ đó, đây mới được gọi là cảnh giới Long Môn.
Một khi lên tới cảnh giới Long Môn là đã trở thành kẻ mạnh trong số các Địa Tiên, thực sự đã trở thành "tiên". Những cao thủ Chân quân không thể bì được.
Ly Mộng Tiên quân cúi người cảm tạ Ngô Bình: "Đa tạ Ngô thần y!"
Ngô Bình vội vã đáp lễ: "Tiên quân khách sáo rồi".
Ngô Bình còn có việc nên lập tức cáo từ, Ly Mộng Tiên quân mời anh ở lại chơi cũng không được nên đành đích thân tiễn anh ra tận bên ngoài thung lũng.
Sau khi rời khỏi Ngọc Nữ Môn, Hướng Văn Thiên không khỏi cảm thán: "Cậu Ngô cứu được đại sư tỷ của Ngọc Nữ Môn, lại giúp Ngọc Nữ Môn có thêm một vị Tiên quân. Đây là ơn trời bể, sau này cậu chắc chắn sẽ được hưởng phúc".
Ngô Bình nhìn anh ta hỏi: "Hưởng phúc?"
Hướng Văn Thiên: "Ở Ngọc Nữ Môn, người đẹp nhiều như sao trên trời. Đệ tử nam của các môn phái khác đều mê. Cậu chủ Ngô lửa đã tới gần rơm, sợ gì không có thu hoạch".
Ngô Bình không thèm đếm xỉa đến anh ta, nói: "Đi gặp người của anh đi, không lấy được Hỗn Thiên Nghi thì tôi luyện hoá anh đấy!"
Hướng Văn Thiên không khỏi run rẩy, vội vã đáp: "Tôi nhất định sẽ cố hết sức!"
Khi tới địa bàn của Hỗn Thiên Ma Quân, Ngô Bình che giấu khí tức của mình rồi bảo Hướng Văn Thiên đi lấy Hỗn Thiên Nghi.
Ngô Bình chờ trong một hang núi, bắt mấy con thỏ nướng ăn. Sau khi ăn xong, anh uống thêm một hồ lô rượu nhưng Hướng Văn Thiên vẫn chưa thấy quay lại.
"Lẽ nào thất bại rồi?", anh lẩm bẩm.
Mấy phút sau, Hướng Văn Thiên đưa một cô gái vào trong hang núi. Cô gái này có lẽ ngoài hai mươi, vô cùng xinh đẹp. Cô gái núp sau lưng Hướng Văn Thiên.
Anh ta đưa một vật trông như cái mai rùa, to cỡ một bàn tay cho Ngô Bình, nói: "Cậu Ngô, đây chính là Hỗn Thiên Nghi".
Ngô Bình thu lấy thứ này, hỏi: "Đó là người phụ nữ của Hỗn Thiên Ma Quân sao?"
Hướng Văn Thiên: "Đúng, nhưng giờ cô ấy là người phụ nữ của tôi rồi".
Ngô Bình cười đáp: "Gan không nhỏ đâu".
Hướng Văn Thiên bất lực đáp: "Cả Hỗn Thiên Nghi tôi cũng trộm rồi, trộm thêm một người thì có là gì".
Ngô Bình gật đầu: "Được rồi, anh có thể đi rồi".
Hướng Văn Thiên gật đầu rồi đưa cô gái kia ra khỏi hang núi.
Sau khi Hướng Văn Thiên đi khỏi, Ngô Bình cầm Hỗn Thiên Nghi lên nghiên cứu. Anh nhanh chóng hiểu ra cách dùng thứ này.
Đầu tiên, anh phải dùng Thần niệm để liên kết với nó, sau đó mới khai triển mấy lần các loại công pháp, thần thông... Lúc này, Hỗn Thiên Nghi có thể căn cứ vào tình hình để linh hoạt phản ứng lại.
Ngô Bình quyết định thứ gì dễ làm trước, khó làm sau. Anh bắt đầu thi triển Niêm Hoa Chỉ. Lúc này, anh nhìn thấy Hỗn Thiên Nghi toả ra ánh sáng màu tím, tấn công vào người anh. Luồng sáng này như thể đang kiểm tra thể chất của anh.
Anh thi triển Niêm Hoa Chỉ mấy lần, trong luồng sáng hắt ra từ Hỗn Thiên Nghi tạo thành dòng chữ: "Kỹ thuật võ học bậc hai sơ cấp, mức độ sát thương ba điểm. Kỹ thuật võ học này có thể được nâng cấp lên mức cao cấp"
Ngô Bình nhận ra bên trên Hỗn Thiên Nghi xuất hiện một vòng xoáy năng lượng. Anh phải ném tiền bùa vào bên trong để Hỗn Thiên Nghi có năng lượng hoạt động.
Anh ném một trăm đồng tiền bùa vào bên trong, vòng xoáy năng lượng vẫn không biến mất. Sau đó anh ném tiếp ba mươi đồng nữa thì nó mới biến mất. Sau đó Hỗn Thiên Nghi không ngừng phát ra ánh sáng, như thể nó đang tính toán.
Khoảng nửa phút sau, Hỗn Thiên Nghi chiếu ra ngoài một quang cảnh, bên trên là Niêm Hoa Chỉ cấp độ cải tiến! Mặc dù là kỹ năng võ học sơ cấp nhưng lực sát thương giờ đã lên tới bảy điểm! Rõ ràng đã được nâng cấp so với Niêm Hoa Chỉ ban đầu của anh!
Ngô Bình nhìn một lát, sau đó sáng mắt lên nói: "Hay! Quả nhiên là đã được nâng cấp. Uy lực phải hơn gấp đôi, hơn nữa thi triển cũng dễ dàng hơn. Những gì khiếm khuyết trong chiêu thức này cũng đã được bù đắp".
Đối với công pháp trong cùng một cảnh giới sẽ chia ra thành các tầng là thô sơ, phổ thông, cao cấp, tinh hoa, vô khuyết, truyền kỳ, sử thi, thần thoại.
Ngô Bình còn đang muốn thử nghiệm các loại công pháp khác, nhưng lá bùa truyền tin trên người anh đột nhiên sáng lên. Bên trong vọng ra giọng Lâm Thanh Dao: "Sư huynh, anh đang ở đâu vậy?"
Ngô Bình thu lại pháp lực đáp: "Thanh Dao, tôi đang ở Địa Tiên Giới, có chuyện gì sao?"
Lâm Thanh Dao: "Vậy thì tốt quá! Sư huynh, điện Trường Sinh xảy ra chuyện rồi, anh mau về đây".
Ngô Bình cau mày: "Có chuyện gì vậy?"
Lâm Thanh Dao: "Điện chủ đang luyện loại đan dược gì đó thì lò luyện đan phát nổ. Đến chưởng môn cũng phải chạy tới để áp chế lò đan rồi, nhưng xem ra cũng không kiên trì được bao lâu nữa".
Ngô Bình kinh ngạc: "Cái gì? Đến chưởng môn cũng tới rồi sao? Tôi biết rồi, tới ngay!"
Anh không dám chậm trễ một phút nào, lập tức dùng thuật độn thổ đi tới điện Trường Sinh!
Bình luận facebook