• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Thần Y Trở Lại (5 Viewers)

  • Chương 1081-1085

Chương 1081: Di nguyện của Đại Đế

Ngô Bình hét lớn, cơ thể trở nên hư ảo rồi bắt đầu triền đấu với Võ Nhị.

“Ầm, ầm, ầm”.

Nếu chỉ xét về chiêu thức thì Võ Nhị rõ ràng không đánh lại anh, chưa được mấy chiêu thì đầu đã bị đánh bẹp dí.

Nhưng đột nhiên, hắn “á” lên một tiếng, Ngô Bình tê dại cả người, sau đó anh bị hắn đấm cho mười mấy đấm.

Ngô Bình liên tục chịu thiệt hai lần nhưng cũng đã quan sát rõ. Võ Nhị dùng thủ pháp đặc biệt là năng lượng chấn động không gian, mà loại năng lượng chấn động này không chỉ có thể gây sát thương cho thần hồn mà còn có thể làm bị thương thân xác.

Chỉ là sao Võ Nhị làm được?

Ngô Bình cố nhịn đau, lại một lần nữa xông về phía Võ Nhị, may mà anh dùng ý nghĩa Di Hình nên trong thời gian ngắn Võ Nhị không đánh gục được anh, hai bên đánh tới đánh lui không phân thắng bại.

Sau khi bị đánh ngã mười lần, Ngô Bình mặt mày bầm tím, răng gãy hết một nửa, gãy đến mấy chục cái xương.

Có điều, sau mỗi lần bị đánh, anh lại dần dần cảm nhận ý nghĩa Chấn Ấn. Ý nghĩa ngày dùng lực kết ấn, giết chết vạn vật bằng Chấn Ấn, có thể giết thần cũng có thể giết quỷ, uy lực rất đáng sợ.

“Ầm, ầm”.

Bỗng dưng, Ngô Bình dùng ý niệm, hai võ ấn sắc nét liền xuất hiện trên hai bàn tay, anh tung chiêu hướng về Võ Nhị, lần lượt đấm tay trái rồi chưởng tay phải.

Võ Nhị giật mình, đứng im tại chỗ không động đậy nói: “Chúc mừng, anh đã có được ý nghĩa Chấn Ấn rồi”.

Hắn vừa dứt lời thì cây cột bên phải liền nứt ra, từ bên trong xuất hiện một chiếc hộp trong hộc bí mật. Trong hộp có một chiếc nhẫn màu bạc to bằng trứng bồ câu, bên trên bề mặt đầy những đường vân thần bí.

Anh cầm chiếc nhẫn bạc lên, một tin tức liền xuất hiện trong đầu. Tin tức đó cho hắn biết tên của chiếc nhẫn là nhẫn Chấn, bên trong có chứa bảy mươi hai loại pháp môn võ ấn ngưng tụ. Đồng thời, chiếc nhẫn Chấn này còn có thể gia tăng sức mạnh cho Võ Ấn, nếu Võ Ấn phát huy sức mạnh thông qua nó thì uy lực có thể tăng lên gấp bội.

Ngô Bình có được nhẫn Chấn thì đứng tại chỗ nghiên cứu võ ấn của nó. Anh phát hiện võ ấn mà mình đánh ra trước đây cũng nằm trong đó nhưng lại không vi diệu như nhẫn Chấn.

Anh nghiên cứu một lúc, nắm vững được hai loại võ ấn thì mới tiếp tục đi về phía trước.

Lần này anh đi được ba mươi mấy bước thì một con rối hình dáng ông lão xuất hiện, ông ta hơi khom người trước Ngô Bình: “Tại hạ là Võ Tam. Đánh bại ta thì có thể có được phần thưởng của Chân Võ Đại Đế”.

Ngô Bình hỏi ông ta: “Ông nắm giữ ý nghĩa nào?”

Võ Tam: “Ý nghĩa Li Đoạn”.

Ông ta nói xong thì phất tay phải, không gian bỗng xuất hiện một rãnh màu đen, xung quanh rãnh đen là vô số tia chớp, kéo dài đến mấy giây.

Anh hít một hơi thật dài, nói: “Đây là thủ pháp chia cắt, phân tách sao?”

Võ Tam có vẻ không nóng vội ra tay, nói: “Không sai, ý nghĩa Li Đoạn có thể chia cắt vạn vật, có thể xẻ núi cũng có thể giết thần”.

Ngô Bình cảm thán: “Nếu loại ý nghĩa võ học này có thể kết hợp với đao pháp và kiếm pháp thì đó nhất định sẽ là đao pháp và kiếm pháp đáng sợ nhất thiên hạ”.

Võ Tam: “Ngươi đã sẵn sàng chưa?”

Ngô Bình thản nhiên đáp: “Bắt đầu đi”.

Anh vừa dứt lời thì biến thành một cái bóng ảo, anh đang dùng chiêu tuyệt sát của Thiên Long Chưởng tên là Thiên Long Huyễn Sát.

Chớp mắt, anh đã biến ra mấy nghìn vạn ảo ảnh, cùng lúc tấn công.

Đòn phản công của Võ Tam rất đơn giản, ông ta chỉ phất tay chia cắt, trong không gian liền xuất hiện một rãnh màu đen.

Còn đòn tấn công của Ngô Bình thì lại nằm ở sau lưng bên phải, anh mượn sức mạnh của Võ Ấn và chiêu tuyệt sát, chưởng mạnh về phía hông sau của Võ Tam.

“Rắc rắc!”. Kích đó thật sự quá đáng sợ, con rối được chế tạo tinh tế như Võ Tam cũng tan nát ngay lập tức.

Ngô Bình không hi vọng học được ý nghĩa Li Đoạn từ chỗ ông ta vì đó là chuyện không thể nào.

Đúng vậy, cây cột phía bên cạnh nứt ra, bên trong có một mâm ngọc, trên mâm có khắc tâm pháp của ý nghĩa Li Đoạn.

Anh lập tức nghiên cứu sự huyền diệu của nó, việc này làm anh mất đến hai ngày.

Sau khi anh học được ý nghĩa Li Đoạn, anh phất tay, không gian liền xuất hiện mấy chục rãnh đen, có cái mỏng như sợi tóc, có cái to như nét bút lông.

Anh mới thi triển một lúc mà đã tiêu tốn rất nhiều năng lượng nên vội vã uống mấy viên Nhân Nguyên đan, sau khi hồi phục lại mới tiếp tục đi về trước.

Nếu không có gì bất ngờ thì anh sẽ gặp Võ Tứ.

Hình tượng của Võ Tứ là một thanh niên, oai phong bất phàm, anh ta mỉm cười, nói: “Cuối cùng thì cũng có người học được ý nghĩa Chân Võ của ta”.

Ngô Bình giật mình: “Anh là?”

“Ta là Chân Võ”. Thanh niên nhìn anh, nói: “Học được ba ý nghĩa phía trước thì anh đã có tư cách luyện ý nghĩa võ học mạnh nhất của ta là ý nghĩa Thiên Thể rồi”.

Ngô Bình: “Ý nghĩa Thiên Thể?”

Đại Đế Chân Võ: “Không sai. Ý nghĩa Thiên Thể đưa cơ thể đi vào trạng thái Thiên Thể, trạng thái này sẽ hợp nhất với Thiên Địa, cộng hưởng cùng vũ trụ. Trong trạng thái này, ngươi sẽ là vô địch, giết thần giết tiên dễ như búng ngón tay”.

Ngô Bình giật mình: “Lợi hại vậy sao?”

Đại Đế Chân Võ: “Ý nghĩa Thiên Thể này phải mượn sức mạnh của Động Thiên, bây giờ ngươi không cách nào tu luyện. Hơn nữa, Đại Đế ta đây vẫn chưa kịp tạo ra ý nghĩa này một cách hoàn chỉnh thì đã chết rồi, hi vọng ngươi có thể hoàn thành di nguyện cho Đại Đế ta, hoàn thiện ý nghĩa Thiên Thể”.

Ngô Bình ngỡ ngàng: “Đây là ý nghĩa chưa hoàn chỉnh ư?”

Đại Đế Chân Võ mỉm cười, nói: “Ta sẽ truyền thụ hết tất cả trí tuệ về võ đạo, kinh nghiệm về võ học cho ngươi, hi vọng sẽ giúp ích được cho ngươi”.

Anh ta vừa dứt lời thì chỉ ra, một luồng sáng thần chạy vào giữa trán Ngô Bình. Vô số ký ức hiện lên như nước triều.

Dường như rất nhiều năm về trước, Ngô Bình đã hấp thụ những thứ này nhưng lại chưa tiêu hóa.

Anh xoa chân mày, nói: “Đa tạ Đại Đế, nhất định vãn bối sẽ cố hết sức hoàn thành di nguyện của Đại Đế”.

Đại Đế Chân Võ gật đầu mỉm cười, sau đó cơ thể dần cứng đờ, Động Thiên Chân Võ cũng tối sầm.

Ngô Bình đột nhiên cảm thấy thương cảm, Đại Đế Chân Võ này là con cưng của trời, là thiên tài không ai sánh nổi mà cũng chết.

Anh vái lạy con rối rồi ra khỏi động thiên Chân Võ.

Lúc anh ra ngoài, Lý Đức Long và La Tông Huy cũng không còn ở đó, không biết là vào Động Thiên hay là đã đi khỏi rồi nữa.

Lúc này, ông Chu bước đến, hỏi: “Thiếu chưởng môn, hôm qua chưởng môn có đến, hình như có việc cần tìm cậu”.

Ngô Bình vội nói: “Được, tôi sẽ qua đó ngay”.

Trong đại điện của chưởng môn, Lưu Vọng Công cùng phong chủ thuộc các phong và hai điện chủ đều có mặt ở điện và đang bàn bạc gì đó.

Ngô Bình đến thì Lưu Vọng Công nói: “Ngô Bình, cậu đến đúng lúc lắm, ngồi đi”.

Ngô Bình ngồi bên cạnh chưởng môn, nói: “Hôm qua chưởng môn tìm tôi sao?”

Lưu Vọng Công: “Ừ, có việc cần bàn bạc với cậu. Tốc độ khôi phục của linh khí đang gia tăng, bay giờ các thế lực lớn đã bắt đầu chiêu mộ đệ tử từ bên ngoài, bồi dưỡng thêm thế lực. Ngô Bình, cậu là người của môn phái chúng tôi, là người có quyền thế nhất trong phàm giới, chúng tôi quyết định giao việc chiêu mộ đệ tử và thành lập ngoại viện Thục Sơn cho cậu đấy”.

Ngô Bình: “Ngoại viện Thục Sơn?”

Lục Phi Hùng nói: “Tức là lập một nhánh của kiếm phái Thục Sơn ở phàm giới, tài nguyên sẽ do kiếm phái Thục Sơn chúng ta cung cấp. Cậu chịu trách nhiệm chiêu mộ đệ tử và bồi dưỡng họ, luôn tiện còn phải mở rộng phạm vi thế lực của ngoại viện Thục Sơn. Đến khi linh khí được khôi phục hoàn toàn thì Thục Sơn chúng ta sẽ có thể có được thế giới riêng bên ngoài”.
Chương 1082: Ngoại viện Thục Sơn

Ngô Bình: “Các thế lực khác đã làm vậy rồi sao?”

Trần Đạo Huyền: “Đúng vậy, các thế lực ở Côn Luân, thậm chí cả Tiểu Tây Thiên và một số thế lực ẩn dật cũng đua nhau hành động. Con ra ngoài xem thử thì biết thôi, bây giờ bên ngoài vô cùng náo nhiệt”.

Ngô Bình là thiếu chưởng môn nên bắt buộc phải đảm đương trách nhiệm này. Anh suy nghĩ rồi nói: “Thôi được, nhưng chưởng môn phải cho đệ tử vài trưởng lão truyền thụ võ công có kinh nghiệm phong phú cùng một nhóm đệ tử có tu vi và tư chất khá nữa”.

Lưu Vọng Công: “Những điều này đều không thành vấn đề, chỉ cần cậu có thể xây dựng được ngoại viện thì cậu cần gì sẽ có nấy”.

Lục Phi Hùng nói: “Thiếu chưởng môn, mời cậu xuống núi là vì cậu có ưu thế mà người khác không có, cậu là thầy luyện đan, có thể dùng đan dược thu hút đệ tử tài giỏi gia nhập. Ngoài ra, Trường Sinh Điện chúng ta sẽ dốc toàn lực ủng hộ ngoại viện, cung cấp đầy đủ đan dược”.

Ngô Bình không ngờ xu thế mới lại đến nhanh như thế, anh nói: “Được, chuyện này giao cho tôi. Chưởng môn, trước khi đi, có phải chưởng môn nên cho đệ tử ít tài nguyên không?”

Lục Phi Hùng mỉm cười, nói: “Đấy là chuyện đương nhiên. Đệ tử ngoại viện được cung cấp tài nguyên theo tiêu chuẩn của đệ tử ngoại môn. Người có tư chất tốt có thể có được đãi ngộ của đệ tử nội môn hoặc thậm chí là đệ tử chân truyền”.

Lúc này, Hắc Tinh trưởng lão bước nhanh vào điện, theo sau bà mấy còn có mấy người nữa, bà ấy mỉm cười, nói: “Mấy bà lão bọn ta tình nguyện cùng thiếu chưởng môn ra ngoài xây dựng ngoại viện”.

Hắc Tinh trưởng lão là tiên quân Bất Tử, sau lưng bà ấy còn có một vị chân quân Thần Hóa, hai chân quân Anh Biến và một chân nhân Linh Biến.

Ngô Bình vui mừng, nói: “Đa tạ các vị trưởng lão ủng hộ”.

Hắc Tinh trưởng lão mỉm cười, nói: “Mạng của chúng tôi là do cậu cho, giúp đỡ cậu cũng là chuyện nên làm. Hơn nữa, đây cũng là chuyện lớn của cả Thục Sơn kiếm phái, chúng tôi sao có thể chối từ”.

Tiếp đó, Ngô Bình chọn một nhóm đệ tử và trưởng lão, trong đó bao gồm cả những người quen như Hồng Lăng và Viên Lực.

Sau khi xác định những người được chọn, Ngô Bình rời khỏi Địa Tiên giới trước, anh phải chuẩn bị trước cho việc xây dựng ngoại viện Thục Sơn.

Ngô Bình ra khỏi Địa Tiên giới thì quay về nhà, vừa vào đến thì thấy mọi thứ hỗn loạn, Hỉ Bảo cưỡi Đông Hoàng chạy khắp sân, đuổi theo một con thỏ to hơn cả con chó.

Con thỏ trắng muốt với đôi mắt đỏ như hai viên đá quý, nó nhảy một phát cao đến mười mấy mét, Đông Hoàng sủa gâu gâu, có vẻ như muốn tóm cho bằng được nó.

Hỉ Bảo hét: “Đông Hoàng, mau, mau, mau lên, cắn lấy đuôi nó”.

Con thỏ lớn chạy tới chạy lui, giẫm nát hết cây hoa, hòn non bộ, bụi đất bay khắp nơi, khói đen mù mịt.

Ngô Bình giận đến tức bụng, hét lớn lên: “Hỉ Bảo”.

Hỉ Bảo nhanh nhảu, vội vã nhấn đầu chó, Đông Hoàng đáp xuống đất. Con thỏ lớn đấy đang chạy thì bị Ngô Bình tóm lấy từ xa và đè xuống đất bằng pháp lực.

Mặc dù con thỏ rất mạnh, nhưng dù có mạnh thế nào cũng không qua được Ngô Bình. Nó bị đè chặt, hai chân quẫy dưới mặt đất đến mức tạo ra một cái hố lớn.

Đông Hoàng loạng choạng chạy đến trước mặt anh, hé miệng như đang cười.

Ngô Bình hỏi: “Đấy là thỏ nhà ai?”

Hỉ Bảo: “Bố, con thỏ lớn này mới chạy đến nhà chúng ta ngày hôm nay, con thấy nó béo nên muốn bắt nó, làm món thịt thỏ nướng cho bố”.

Ngô Bình tò mò nhìn con thỏ, nói: “Con thỏ này ăn thuốc tăng trưởng rồi sao? Má ơi, nó to thật”.

Hỉ Bảo: “Đúng vậy ạ, má ơi, nó to thật”.

Ngô Bình tát cậu bé một tai: “Con nít không được nói tục”.

Hỉ Bảo vò đầu, vẻ mặt đầy uất ức, thầm nghĩ, chẳng phải bố cũng nói đấy sao?

Ngô Bình đưa tay véo con thỏ mình đầy thịt rồi nói: “Không tồi, thịt này chắc ngon lắm đây. Lina!”

Một làn nước ngưng tụ bên cạnh Ngô Bình, Lina bước ra, cười nói: “Chào anh”.

Con thỏ liền căng thẳng, kêu chít chít, nó không muốn bị con người ăn thịt, chân trước không ngừng cào lên mặt đất. Ngô Bình động lòng, anh thấy con thỏ này sắp thành yêu nên điểm một cái lên trán nó, một luồng sức mạnh kỳ diệu lan khắp cơ thể thỏ.

Vài phút trôi qua, cơ thể con thỏ mềm nhũn, nó nằm bẹp xuống đất, toàn thân dễ chịu vô cùng. Khí tức trong cơ thể ngưng tụ thành một viên yên đan trong ngực.

Thỏ có được yêu đan tương tự như thần niệm của nhân tiên, nó lập tức nói chuyện với Ngô Bình: “Xin thượng tiên tha mạng, thịt tiểu nhân dai nhách, không ngon đâu”.

Ngô Bình thích thú: “Vậy sao? Ta khá thích ăn thịt dai”.

Con thỏ muốn đập đầu chết cho xong, nó sửa lại: “Thịt của tiểu nhân còn tanh nữa”.

Ngô Bình sầm mặt: “Bớt gạt ta đi! Ta hỏi ngươi, sao cơ thể lại to đến thế?”

Con thỏ: “Thượng tiên, nửa năm trước, tiểu nhân có ăn một loại quả, từ đó cơ thể càng lúc càng to lớn. Mấy ngày nay, tiểu nhân tìm thấy chỗ này tràn ngập linh khí nên đến đấy để kiếm ăn, không ngờ vô tình xông lầm vào nhà của thượng tiên. Tiểu nhân đáng chết, xin thượng tiên tha cho lần này”.

Ngô Bình suy nghĩ rồi hỏi nói: “Ngươi ăn quả ở đâu?”

Con thỏ lớn: “Cách chỗ này khoảng ba tiếng đồng hồ đi đường, ở đó rừng núi âm u, ít người qua lại”.

Ngô Bình: “Ngươi dắt ta đi xem thử”.

Lina hỏi: “Anh có làm nữa không?”

Ngô Bình lấy ra một cây nấm và một miếng thịt thú lớn, nói: “Hôm nay nấu món này, mùi vị sẽ ngon đó!”

Lina đến nhà bếp, Ngô Bình bảo Vũ Phi và Đông Hoàng trông chừng Hỉ Bảo, còn anh dẫn theo con thỏ, đi tìm loại quả kia.

Loại quả kia có thể khiến một con thỏ bình thường hóa yêu trong một thời gian ngắn thì hiển nhiên không thể xem nhẹ hiệu quả thần kỳ của nó, anh nhất định phải xem.

Con thỏ đi mất ba tiếng đồng hồ nhưng Ngô Bình lại nhanh hơn nhiều, chỉ cần vài phút, anh và con thỏ đã bay đến một vùng núi trùng điệp.

Ngô Bình nhìn từ trên cao xuống, mắt nhìn thấu vạn vật của anh phát hiện không gian ở đây đã xuất hiện vết nứt, mà đằng sau vết nứt đó là một không gian gấp khúc khép kín khác.

Linh khí trong không gian kia không ngừng tràn ra ngoài, những linh khí này đã thúc đẩy việc sản sinh ra rất nhiều linh quả và linh dược.

Anh bay quanh một vòng rồi dừng chân trên một đỉnh núi. Chỗ này có rất nhiều cây ăn quả dại, đáng tiếc trái đã bị dã thú ăn hết rồi.

Đột nhiên, một con chuột khổng lồ nhào đến. Con chuột to gần bằng con thỏ, răng dài đến cả trượng, vô cùng hung hãn.

Ngô Bình đá văng con chuột, con chuột kêu lên một tiếng “chít” rồi nện lên tảng đá, nội tạng dập nát, chết ngay tại chỗ.

Anh lẩm bẩm: “Linh khí khôi phục khiến dã thú ở gần đây biến dị hết rồi”.

Sau đó, anh mở bản đồ ra xem, trong phạm vi một trăm kilomet gần đó đều là núi hoang không người, không có đường đi, toàn là dã thú.

Toàn bộ khu vực này thuộc tỉnh K, anh suy nghĩ một lúc rồi gửi vị trí cho Lý Mai để cô ấy bỏ vốn, đấu thầu vùng núi hoang vu này với danh nghĩa khai thác du lịch.

Sau đó anh liên hệ với Từ Bá Nhân. Bây giờ Từ Bá Nhân đã là người đứng đầu tỉnh K, địa vị vững chắc, thêm vài năm nữa không chừng ông ấy sẽ được điều về thủ đô nhậm chức, vươn lên tầm cao mới.

Đương nhiên, ông ấy có thể thăng tiến nhanh như vậy là nhờ vào sức ảnh hưởng của Ngô Bình. Dù Ngô Bình không nói gì nhưng những người khác đều đánh giá cao Từ Bá Nhân vì quan hệ giữa hai người. Về chuyện này, đương nhiên Từ Bá Nhân hiểu rất rõ, vì vậy trong lòng ông ấy luôn cảm thấy biết ơn Ngô Bình.

Từ Bá Nhân nhận được điện thoại từ Ngô Bình thì mỉm cười, nói: “Ngô Bình, lâu quá không gặp, em ở tỉnh sao?”

Ngô Bình: “Cách đấy không xa, em tìm anh là vì đang có một số tiền nên muốn đầu tư gì. Không biết trong tỉnh có dự án nào hay không?”

Từ Bá Nhân sáng mắt: “Dự án thì nhiều lắm, tùy ý em chọn”.

Ngô Bình: “Anh Từ đang ở đâu, chúng ta gặp nhau rồi bàn tiếp”.

Anh tắt máy, thả con thỏ đi, sau đó dùng thuật độn thổ, nhanh chóng đến ủy ban tỉnh.
Chương 1083: Hai dự án lớn

Từ Bá Nhân đang đi qua đi lại trong văn phòng của mình, thư ký mới đến không biết Ngô Bình là ai nói: “Ông chủ, người đến là ai vậy?”

Từ Bá Nhân nhìn anh ta nói: “Một nhân vật tầm cỡ, địa vị của cậu ấy cao hơn cả tôi”.

Thư ký run lên, nhân vật tầm cỡ có địa vị cao hơn chủ tịch tỉnh là ai vậy chứ?

Vừa nói xong thì vang lên tiếng gõ cửa, thư ký sửng sốt, anh ta mở cửa ra đã nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi, anh ta cứ nghĩ người trong điện thoại không thể đến nhanh như thế bèn nhíu mày nói: “Anh là ai?”

Từ Bá Nhân lại đi đến đón, tươi cười nói: “Em Ngô, em đến nhanh thật. Mời ngời! Tiểu Tống, đem trà lên”.

Thư ký Tiểu Tống ngạc nhiên, vị này là người trong điện thoại? Anh ta vội vàng đáp rồi đi đến bên cạnh pha trà cho Ngô Bình.

Ngô Bình lấy một bao lá trà đặt lên bàn cười nói: “Anh Từ, không có thứ gì tốt, lá trà nhà trồng, mang đến cho anh thưởng thức”.

Từ Bá Nhân bật cười: “Lá trà của em chắc chắn là đồ ngon rồi. Tiểu Tống, pha trà này đi, bây giờ tôi muốn thưởng thức mùi vị của nó”.

Tiểu Tống đang pha trà, Ngô Bình và Từ Bá Nhân nói chuyện phiếm vài câu: “Anh Từ, nói qua điện thoại không rõ, em vừa mới đi dạo quanh ngọn núi hoang, cảm thấy nơi đó có thể khai thác dự án du lịch kiểu vườn tược”.

Từ Bá Nhân nói: “Vậy à? Cụ thể ở đâu?”

Ngô Bình thấy trên tường có bản đồ bèn lấy bút vẽ lên một vòng tròn: “Có lẽ là ở vị trí này”.

Từ Bá Nhân là chủ tịch tỉnh nên rất quen thuộc và tường tận địa hình trong tỉnh, ông ấy vừa nhìn đã bật cười: “Nơi này nằm ở thành phố nghèo nhất tỉnh, không có tài nguyên gì cả. Cậu em, chắc chắn muốn khai thác du lịch ở đây chứ?”

Ngô Bình: “Nơi này non nước hữu tình, em thấy rất hợp. Em định đầu tư ba nghìn tỷ, mất ba năm để xây dựng nơi này thành khu du lịch sinh thái lớn nhất cả nước”.

Từ Bá Nhân giật mình, ba nghìn tỷ!

Thư ký Tiểu Tống suýt nữa đánh rơi bình trà, ba nghìn tỷ là khái niệm gì? Tổng thu nhập kinh tế một năm của tỉnh K cũng chỉ có mấy nghìn tỷ thôi.

Nếu dự án này được khởi động, kinh tế tỉnh K ít nhất sẽ tăng lên hai con số.

Dù sao cũng không phải người thường, ngoài mặt Từ Bá Nhân vẫn bình tĩnh, ông ấy cười nói: “Tiền đầu tư lớn như thế là để khai thác du lịch? Đầu tư ba nghìn tỷ chỉ sợ mất rất lâu mới có thể thu hồi”.

Ngô Bình cười nói: “Đương nhiên rồi, du lịch chỉ là một phần, đến lúc đó em muốn xây dựng vài kiến trúc cổ và nhà trên núi, chắc không có vấn đề gì chứ?”

Từ Bá Nhân nói: “Không thành vấn đề, mục đích khai thác đất không giới hạn, nhưng so với việc khai thác du lịch, trong tay anh có một dự án khá tốt, em có muốn suy xét không?”

Ngô Bình hỏi: “Ồ, dự án gì thế?”

Từ Bá Nhân lấy một phần tài liệu ra nói: “Em xem đi, trong đó nói rất chi tiết”.

Ngô Bình đọc lướt qua cũng hiểu đại khái về dự án này, đây là dự án xúc tiến đầu tư cũ, có rất nhiều ưu đãi, miễn phí sử dụng đất năm năm, miễn thuế ba năm đầu.

Ngô Bình xem vị trí, là ở ngoại ô phía Đông của tỉnh, giao thông thuận lợi, địa hình bằng phẳng. Nhưng quan trọng là miếng đất này không xa núi hoang mà anh muốn khai phá, chỉ có mấy mươi cây số.

Anh hơi động lòng, nghĩ đến ngoại viện Thục Sơn, nói: “Anh Từ, em muốn mở một võ quán quy mô lớn, được chứ?”

Từ Bá Nhân cười nói: “Chỉ cần đầu tiên thì dự án nào cũng được”.

Ngô Bình: “Nhưng diện tích võ quán của em khá lớn, cần một mảnh đất rất lớn”.

Từ Bá Nhân hỏi: “Khoảng bao nhiêu?”

Ngô Bình ngẫm nghĩ: “Không nhỏ hơn một nghìn mét vuông”.

Từ Bá Nhân ngây người, diện tích cả Thạch Thành cũng chỉ hơn một nghìn mét vuông, Ngô Bình cần đến một nghìn?

“Võ quán có thể dùng nhiều đất thế sao?”, ông ấy ngạc nhiên hỏi.

Ngô Bình: “Ừ, bọn em muốn xây võ quán quy mô lớn, cao cấp, đến lúc đó cần nhiều đất và vốn đầu tư cực lớn”.

Từ Bá Nhân hỏi: “Võ quán lớn như thế thì phải đầu tư bao nhiêu tiền mới có thể xây được?”

Ngô Bình: “Theo chi phí xây dựng năm nghìn một mét vuông thì có thể nào cũng cần đến năm nghìn tỷ tệ”.

Dù Từ Bá Nhân có địa vị cao cũng không khỏi kinh ngạc với số tiền này. Mấy giây sau, ông ấy mới hoàn hồn nói: “Năm nghìn tỷ, đó là một con số rất lớn…”

Ngô Bình cười nói: “Tiền vốn không phải là vấn đề, dự án này rất lớn liên quan đến mọi phương diện, còn cần cơ quan tỉnh cố gắng phố hợp”.

Từ Bá Nhân nói: “Em cứ yên tâm, mọi thứ đều không thành vấn đề, anh nhất định sẽ đảm bảo dự án được thuận lợi”.

Đùa à, dự án lớn năm nghìn tỷ, ai muốn bỏ chứ? Dù cả tỉnh đang gặp khó thì cũng phải đảm bảo.

Ngô Bình: “Hai dự án này sẽ dùng đến một lượng lớn vật liệu xây dựng, tỉnh K là tỉnh lớn về sản xuất vật liệu xây dựng, chắc sẽ có thể kéo được kinh tế trong tỉnh”.

Từ Bá Nhân cười nói: “Vậy anh phải cảm ơn em rồi”.

Lúc này trà đã được pha xong, mùi thơm của trà tỏa ra xung quanh, Từ Bá Nhân ngửi rồi nói: “Trà ngon”.

Hai người lại nói kỹ hơn, buổi trưa Từ Bá Nhân giữ anh lại ăn cơm, thế nhưng Ngô Bình còn rất nhiều việc cần làm nên từ chối.

Ra khỏi cơ quan tỉnh, anh đang định thi triển độn thổ để đi thì một chiếc xe bỗng dừng lại bên cạnh, cửa xe hạ xuống, có người gọi anh: “Ngô Bình?”

Ngô Bình quay đầu lại thì thấy một người đàn ông đang ngồi trong xe, trạc tuổi anh, đó là chiếc Porsche 911, ngồi ở ghế phụ lái là một người phụ nữ.

“Trương Tân Minh?”

Trương Tân Minh là bạn cùng lớp thời đại học của Ngô Bình, nhưng anh ta mới học nửa năm đã nghỉ, nghe nói trong nhà xảy ra chuyện.

Quan hệ của hai người khá tốt, nhưng đã nhiều năm rồi Ngô Bình suýt nữa không nhận ra anh ta.

Trương Tân Minh không còn là Trương Tân Minh ngày xưa nữa, anh ta đã là tu vi cảnh giới Luyện Thần, hơn nữa còn có nền tảng vững chắc.

Trương Tân Minh khẽ cười mở cửa ra, đi đến ôm lấy Ngô Bình nói: “Mấy năm không gặp, cậu còn cao hơn nữa à?”

Đúng là Ngô Bình đã cao lên, hơn nữa còn có vóc người hoàn hảo, rất khác với Ngô Bình trong ấn tượng của Trương Tân Minh.

Ngô Bình: “Đúng thế, tôi tiêm hormone vào năm nhất đại học”.

Trương Tần Minh không nghĩ nhiều, vỗ vai anh nói: “Bây giờ người anh em thế nào rồi? Tìm được công việc chưa?”

Ngô Bình cười nói: “Tôi làm việc ở bệnh viện, cậu thì sao? Còn chạy siêu xe, có phải phát tài rồi không?”

Trương Tân Minh bật cười: “Phát tài gì chứ, làm chút việc kinh doanh thôi, kiếm ít tiền lẻ. À phải rồi, cậu đi đâu đây, buổi tối tụ họp chút nhé?”

Ngô Bình không có thời gian nói: “Tân Minh, hôm khác nhé, hôm nay tôi còn có việc”.

Trương Tân Minh đanh mặt: “Ngô Bình, không nể mặt anh em gì thế? Chúng ta đã nhiều năm không gặp, tối nay cậu phải đến, nếu không tôi đến nhà cậu”.

Ngô Bình cười khổ, tên này vẫn như trước, anh ngẫm nghĩ rồi nói: “Vậy được rồi, cậu cho tôi thời gian và địa điểm, tôi sẽ đến”.

Trương Tân Minh nói: “Vậy được, chúng ta trao đổi phương thức liên lạc đi”.

Thêm bạn với nhau rồi, Trương Tân Minh cười nói: “Ngô Bình, tối nay hiệu trưởng cũ và mấy người bạn ở trường cũng đến, chúng ta tụ họp một trận”.

Ngô Bình bỗng nghĩ đến, ngôi trường mình đã tốt nghiệp cũng không đơn giản, lần hội ngộ này thật sự là tình cờ sao?
Chương 1084: Lại gặp Hồ Kiến Quốc

Trời vẫn còn sớm, Ngô Bình bèn đến biệt thự số một vịnh Bạch Long trước.

Đường Tử Di đang làm việc ở nhà, nghe thấy tiếng, đôi mắt cô ấy sáng lên, mở miệng gọi: “Chồng à?”

Ngô Bình đi vào từ sân thượng cười nói: “Tử Di, thính giác của em tốt thế, có thể nghe được là anh”.

Đường Tử Di liếc anh: “Ngoài anh ra còn ai bay vào đây”.

Ngô Bình đi đến cạnh cô ấy, thấy cô ấy đang đọc tài liệu thì nói: “Đừng làm nữa, qua đây với anh một lát”.

Đường Tử Di cười nói: “Hôm nay sao lại có thời gian đến tìm em thế?”

Ngô Bình nói: “Có đồ tốt cho em đây”.

Anh lấy hết bốn món quốc bảo mà nhị hoàng tử Đông Doanh tặng ra, rồi đặt lên bàn.

Đường Tử Di nhìn xem, ngạc nhiên nói: “Đồ tốt! Ở đâu thế?”

Ngô Bình: “Đi Đông Doanh một chuyến, đưa cho em giữ”.

Đường Tử Di rất vui: “Ông nội mà thấy chắc chắn sẽ rất vui”.

Ngô Bình: “Tử Di, anh đến đây là có việc muốn nói với em”.

Đường Tử Di ngồi lên chân anh: “Chuyện gì thế chồng?”

Ngô Bình: “Linh khí đang được hồi phục, cả thế giới sẽ xảy ra những thay đổi chưa từng có”.

Đường Tử Di sửng sốt: “Linh khí khôi phục?”

Ngô Bình: “Tức là sinh linh trên thế gian đều sẽ trở nên mạnh hơn, tuổi thọ dài hơn, yêu ma quỷ quái, yêu tinh thần tiên trong truyền thuyết đều sẽ xuất hiện. Hơn nữa trật tự xã hội hiện giờ cũng sẽ phá vỡ, quá trình này sẽ đi đôi với bất ổn, hỗn loạn. Đến lúc đó nguyện vọng lớn nhất của người dân là sống sót”.

Nghe xong sắc mặt Đường Tử Di hiện lên vẻ nghiêm trọng: “Chồng à, nói thế thì thế giới sẽ rất hỗn loạn?”

Ngô Bình: “Không thể tránh khỏi, nhưng trật tự sớm muộn gì cũng bình thường lại, chỉ là không biết mất bao lâu”.

Đường Tử Di im lặng vài giây: “Vậy chúng ta phải làm sao?”

Ngô Bình: “Bán tập đoàn Đường Thị, lấy tiền mua đất, đồng thời phát triển thuốc biến đổi gen”.

Đường Tử Di ngạc nhiên: “Bán tập đoàn Đường Thị?”

Ngô Bình gật đầu: “Quản lý dòng tiền, mua đất trước, sau đó thành lập một doanh nghiệp mới”.

Đường Tử Di: “Thị trấn phỉ thúy của chúng ta thì thế nào?”

Ngô Bình: “Để lại đi, đó là một mảnh đất lớn, còn mấy dự án bất động sản ở thành phố Giang Nam, có thể không bán thì đừng bán”.

Đường Tử Di: “Chồng ơi, để lại nhiều thế làm gì? Lẽ nào sẽ tăng giá?”

Ngô Bình: “Bây giờ mà bán, đổi lại là tiền tệ không có giá trị, sau này tiền tệ của thế giới sẽ có cải cách lớn, tiền trong tay chúng ta sẽ không còn giá trị nữa”.

Anh nói tiếp: “Hiện nay tiền tệ của thế giới có thể có bao nhiêu? Không quá một ngàn tỷ tệ nhỉ? Sau khi linh khí khôi phục, một viên đan dược có thể lên đến mấy mươi tỷ, thậm chí là mấy nghìn tỷ, tiền tệ cũ đã không còn hợp nữa”.

Đường Tử Di: “Tiền tệ mới là như thế nào?”

Ngô Bình lấy một lá bùa ra: “Giống như vậy, vốn dĩ vừa là sản phẩm vừa là tiền tệ, rất có giá trị”.

Đường Tử Di ngẫm nghĩ: “Ừ, ngày mai em sẽ bàn chuyện này với bố, sau này phát triển thuốc thay đổi gen mà anh nói sẽ có thị trường không?”

Ngô Bình: “Tất nhiên, về bản chất thuốc thay đổi gen và đan dược không có gì khác nhau mà anh lại chắc chắn về phương diện kỹ thuật. Linh khí được khôi phục thì bị ảnh hưởng nhiều nhất là con người, con người là sự trường tồn của vạn linh. Dưới tác dụng của linh khí, vào người bình thường có khả năng mở ra tiến hóa, khôi phục năng lực huyết mạch của tổ tiên, thuốc của chúng ta có thể giúp họ tiến hóa tốt hơn, trở nên mạnh hơn”.

Ngô Bình ở cùng Đường Tử Di, lại giúp cô ấy điều tiết cơ thể. Đến khi trời tối, anh mới đi tham gia buổi họp mặt.

Vốn dĩ anh không tham gia buổi họp mặt này nhưng nếu Hồ Kiến Quốc cũng ở đó, vậy thì khá thú vị, anh muốn đi xem thử.

Trương Tân Minh đã gửi địa điểm và thời gian cho anh, tối nay sẽ tụ họp ở một nhà hàng đặc sản tên là “Biệt phủ Sơn Thủy” ở Thạch Thành.

Ngô Bình đáp xuống một con đường vắng, đi được một đoạn thì nhìn thấy có một nam một nữ đi ra từ căn phòng bên cạnh, người phụ nữ khá quen, người nam chính là Lư Tuấn Phi.

Lư Tuấn Phi nhìn thấy Ngô Bình, sắc mặt trở nên gượng gạo bước đến vài bước nói: “Ngô Bình”.

Ngô Bình nhìn anh ta hỏi: “Đều ở trong à?”

Lư Tuấn Phi gật đầu: “Ừ, đều trong đó, đã có mười mấy người rồi”.

Ngô Bình không để ý đến anh ta nữa, sải bước đi vào.

Người phụ nữ bên cạnh Lư Tuấn Phi mặc một thân toàn đồ hiệu, mặc dù nhan sắc khá bình thường nhưng khí chất lại hơn hẳn những người khác, cô ta nhíu mày: “Tuấn Phi, người này kiêu ngạo thật, vô lễ với anh quá, anh ta là ai thế?”

Lư Tuấn Phi nói: “Nhân vật tầm cỡ, chúng ta không chọc vào nổi đâu”.

Người phụ nữ không cho là thế, nhà cô ta cũng được xem là gia tộc lớn ở Vân Kinh, mặc dù không so được với bốn gia tộc lớn nhưng cũng không phải ai cũng có thể chọc vào được.

Cô ta đứng đó lạnh nhạt nói: “Về thôi, bảo anh ta xin lỗi anh”.

Lư Tuấn Phi thở dài: “Tiểu Uyển, thôi đi, ban đầu là anh có lỗi với người ta”.

Người phụ nữ cười mỉa: “Bây giờ anh là người đàn ông của em, anh ta vô lễ với anh chính là vả mặt em, đừng sợ, có em đây”.

Mặc dù ban đầu Lư Tuấn Phi tổn thất nặng nề nhưng dù sao cũng có không ít tiền nên trong một năm nay, anh ta đã làm rất nhiều việc kinh doanh, tiếc là đều thất bại, cuối cùng làm gì cũng không thuận lợi.

Tháng trước anh ta vừa hẹn hò với người phụ nữ trước mặt, Lý Tiểu Uyển. Nhà họ Lý làm bên công thương nghiệp, mấy doanh nghiệp của họ đều là đầu tàu trong tỉnh.

Lư Tuấn Phi có vẻ ngoài ổn, miệng lưỡi lại ngọt nên cuối cùng Lý Tiểu Uyển trở thành bạn gái anh ta sau khi được anh ta tấn công theo đuổi.

Anh ta trước giờ luôn nghe lời Lý Tiểu Uyển, lúc này lại kéo cô ta lại: “Tiểu Uyển, em nghe anh đừng chọc vào cậu ta”.

Lý Tiểu Uyển sửng sốt, sau đó cười nhạo: “Lư Tuấn Phi, không ngờ anh lại nhát như thế”.

Lưu Tuấn Phi cạn lời nói: “Đây không phải là vấn đề sợ hay không. Thế này nhé, anh đi vào trong với em, em nhịn mười phút, mười phút sau em sẽ biết tại sao anh lại sợ cậu ta”.

Lý Tiểu Uyển hừ một tiếng: “Được, em muốn xem thử rốt cuộc người này có gì đáng sợ”.

Hai người lại quay về đại sảnh, Ngô Bình ngồi bên cạnh cựu hiệu trưởng Hồ Kiến Quốc, hai người vừa nói vừa cười, đứng bên cạnh là mấy người có công ăn việc làm tốt nhất Diêm Lập Vũ, Mã Thiên Lý.

Nhìn thấy thế Lý Tiểu Uyển ngây người: “Sếp Mã và sếp Diêm thế mà lại đứng phía sau anh ta cứ như người hầu đi theo thôi vậy?”

Lư Tuấn Phi: “Thật ra họ không xứng làm tay sai của Ngô Bình kìa, chỉ có thể nịnh nọt cậu ta”.

Ngô Bình có lời muốn nói với Hồ Kiến Quốc bèn kéo ông ấy đến nơi yên tĩnh, người khác không tiện đi theo.

Anh nói: “Ông Hồ, vẫn chưa có tin tức gì về người mà tiền bối bảo tôi tìm”.

Ông Hồ xoa cằm: “Không sau, tôi tìm lâu như thế vẫn không có manh mối, cậu không thể tìm ra được ngay mà”.

Ngô Bình: “Ông Hồ, bây giờ tiền bối đang ở tu vi nào? Thiên tiên sao?”

Ông Hồ liếc nhìn anh: “Cậu hỏi chuyện này làm gì?”

Ngô Bình cười nói: “Tò mò thôi mà. Linh khí sắp được khôi phục, nếu tiền bối có tu vi đủ cao, tức là tôi có thêm một chỗ dựa”.

Ông Hồ ngẫm nghĩ một lúc, cảm thấy vẫn tiết lộ một chút vẫn ổn: “Tu vi của tôi là Chân Tiên thượng tam”.
Chương 1085: Chân Tiên

Trên Địa Tiên là Thiên Tiên , chín cảnh giới của Thiên Tiên chia ra làm ba giai đoạn, gồm hạ tam cảnh, tam cảnh và thượng tam cảnh. Hạ tam cảnh gọi là Hư Tiên, căn cơ của Hư Tiên không vững, phải trải qua ba kiếp nạn, có một phần Thiên Tiên sẽ phải chết vì điều này hoặc bị đánh trở về nguyên hình. Trở thành Hư Tiên không khó, nhưng tiếp tục sống ở giai đoạn Hư Tiên thì lại là việc cực kỳ khó. Vì vậy, Hư Tiên đều cố nỗ lực tu hành, hi vọng có thể vào được tam cảnh.

Thiên Tiên của tam cảnh gọi là Thần Tiên. Giai đoạn này có thể hiển thánh trong nhân gian, nhận hương hỏa cung phụng từ nhân gian. Có điều, cứ một trăm năm thì Thần Tiên sẽ phải gặp một kiếp nạn nhỏ, ba nghìn năm gặp một kiếp nạn lớn, cuộc sống cũng không được bình yên. Vì vậy ai nấy đều muốn trở thành Thiên Tiên của thượng tam cảnh. Nếu Thần Tiên nhận được sắc phong từ thiên chủ của cảnh giới hiện tại thì sẽ có thể trở thành thiên vương, thiên quân, nắm giữ quyền lực rất lớn.

Thiên Tiên của thượng tam cảnh thường được gọi là thượng tiên, chân tiên. Chân tiên không còn gặp tai kiếp nữa, pháp lực vô biên, thần thông quảng đại, lĩnh hội sự huyền diệu của vũ trụ, không còn cần phải mượn đến hương hỏa của nhân gian để tu hành nữa.

Không ngờ Lữ Tổ lại là Chân Tiên, Ngô Bình vừa bất ngờ vừa vui mừng.

“Ông Hồ, thì ra ông là Chân Tiên à, lợi hại thật”.

Hồ Kiến Quốc: “Chân Tiên cái khỉ gì, đến khi cậu thành Thiên Tiên thì sẽ biết, có chân tiên đến cả thần tiên cũng đánh không lại. Cao thủ thật sự không phải là giáo chủ một phương mà là chủ nhân thiên cảnh. Nếu không phải là Đại La Kim Tiên thì tất cả đều là ảo tưởng”.

Ngô Bình: “Đại La Kim Tiên thì xa xôi quá, tôi chỉ thấy chân tiên lợi hại”.

Hồ Kiến Quốc: “Nhóc con, cậu có biết tại sao hôm nay lại có cuộc tụ họp này không?”

Ngô Bình chớp mắt: “Tại sao?”

Hồ Kiến Quốc: “Lúc đầu sở dĩ tôi làm hiệu trưởng là vì trường học đó của chúng ta có hai người rất đặc biệt”.

Ngô Bình hứng thú: “Đặc biệt thế nào?”

Hồ Kiến Quốc: “Tôi có một người bạn tốt, vốn dĩ đã là Thiên Tiên tầng chín, có hi vọng thành Đại La. Nhưng ông ấy đắc tội với người ta, không thể không đầu thai chuyển thế. Sau khi chuyển thế, ông ấy là một học sinh của trường này, cao hơn cậu một khóa”.

Ngô Bình: “Chậc, Thiên Tiên tầng chín à”.

Hồ Kiến Quốc: “Cậu ấy đã bị phong tỏa linh trí, bây giờ chỉ là một thằng ngốc, không hiểu gì về tu hành. Còn tôi thì chắc chắn không thể truyền thụ công pháp cho cậu ấy, nếu không thì sẽ bị người khác phát hiện ra ngay”.

Ngô Bình liền cảnh giác: “Ông Hồ, ông nói chuyện này với tôi làm gì?”

Hồ Kiến Quốc: “Nhóc con, cậu giúp tôi khơi thông cho người này. Chỉ cần cậu ấy được đả thông thì không cần cậu chỉ bảo nữa, tự cậu ấy cũng có thể tu hành”.

Ngô Bình: “Ông Hồ, lỡ có người phát hiện ra tôi thì sao?”

Hồ Kiến Quốc: “Không đâu, cậu không có tên ở tiên giới, làm gì cũng sẽ không bị họ phát hiện. Cậu đừng từ chối, người này trọng tình cảm lắm, cậu giúp cậu ấy thì người này nhất định sẽ không quên ân tình của cậu đâu. Sau này, cậu đến tiên giới chẳng phải sẽ có thêm một chỗ dựa sao?”

Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Ông Hồ, ông phải nói cho tôi biết thân phận thật sự của anh ấy”.

Hồ Kiến Quốc phất tay: “Không được, không được đâu, tôi mà nói tên của cậu ấy ra thì bên trên sẽ biết ngay, vậy thì chuyện sẽ không thành được”.

Ngô Bình vẫn hơi do dự, Hồ Kiến Quốc nói: “Tôi không để cậu giúp không công đâu, ngày mai tôi sẽ cùng cậu đến gặp bề trên, cho cậu một tạo hóa”.

Ngô Bình chớp mắt: “Thôi được, vãn bối sẽ giúp ông chuyện này. Chỉ là tôi phải làm sao để khai thông cho anh ấy?”

Hồ Kiến Quốc: “Cậu đả thông thần khứu ở giữa trán của anh ấy là được”.

Ngô Bình gật đầu, sau đó lại hỏi: “Ông có biết Thẩm Thiên Quân không?”

Hồ Kiến Quốc bĩu môi: “Hừ, biết chứ! Chân tiên nhị cảnh, thực lực ngang ngửa tôi, có điều rất có quyền thế, là tri kỉ bên cạnh đại thiên tôn”.

Ngô Bình: “Đại Thiên Tôn là ai?”

“Chủ nhân tiên giới”. Hồ Kiến Quốc đáp.

Ngô Bình: “Tu vi của Đại Thiên Tôn mạnh nhất tiên giới sao?”

Hồ Kiến Quốc nói: “Nếu xét ở tiên giới thì tất nhiên ông ấy mạnh nhất, nhưng ở hồng hoang thì bất cứ giáo chủ nào cũng đều không thua kém ông ấy đâu”.

Ngô Bình: “Ông Hồ, sau này tôi đến tiên giới thì đến đâu là thích hợp?”

Hồ Kiến Quốc: “Nhóc con cậu tư chất tốt thế thì đến đâu mà không được”.

Hai người họ đang to nhỏ thì Hồ Kiến Quốc bỗng thúc nhẹ anh: “Tên ngốc đó đến rồi”.

Ngô Bình nhìn ra cửa thì thấy một anh giao hàng mặc đồ màu xanh da trời bước vào, tầm hai mươi lăm tuổi, đậm chất phong trần.

Anh ấy vừa bước vào thì đã có người cười, nói: “Chà, đây chẳng phải là Tống Bình An sao? Sao cậu lại mặc bộ đồ này ?”

Ngô Bình nhìn thấy anh ấy thì liền nhớ ra. Khi anh học đại học năm một, năm hai, có một người tên Tống Bình An. Người này quanh năm chỉ mặc một bộ đồ, đông không biết lạnh, hè không biết nóng. Có điều quần áo của anh ấy thì luôn rất sạch sẽ.

Nhưng người này rất xui xẻo, năm xưa rõ ràng có thực lực thi vào trường nổi tiếng nhưng bài thi của anh ấy lại bị sửa thành tên của người khác, còn bài thi của người khác thì lại viết tên của anh ấy.

Cuối cùng anh ấy phải học trường đại học bình thường, trở thành bạn học của Ngô Bình.

Ngày nào người này cũng ôm sách ngồi đọc ở sân vận động, thành tích của anh ấy cực kỳ tốt, học kỳ một của năm hai đã học xong hết lộ trình, sau đó bắt đầu chuẩn bị thi cao học.

Anh ấy rất điển trai nên được rất nhiều nữ sinh trong trường mê đắm, có điều anh ấy không để tâm đến và từ chối tất cả.

Anh ấy quá ưu tú nên khiến rất nhiều nam sinh trong trường đố kị, may mà học kỳ hai của năm hai, Tống Bình An đã thi đỗ thạc sĩ của đại học Hoa Thanh.

Có điều hình như vận may của người này không được tốt lắm, sau khi thi đỗ thạc sĩ không lâu thì lại bị đại học Hoa Thanh khai trừ chỉ vì chuyện không đâu vào đâu.

Sau đó anh ấy lại thi vào trường khác nhưng cũng đều không thuận lợi, không phải bị khai trừ thì cũng không tốt nghiệp được.

Anh ấy kiên trì mấy năm, đến khi lớn tuổi rồi thì vừa học vừa tự kiếm tiền.

Chuyện của anh ấy thường xuyên được lan truyền trong các nhóm bạn, có người gọi anh ấy là truyền kỳ, có người lại xem như trò cười.

Ngô Bình thì lại rất khâm phục con người này, không chùn bước trước khó khăn, không hổ là đại năng chuyển thế.

Tống Bình An không cao, khuôn mặt thanh tú, anh ấy chỉ mỉm cười trước sự chào hỏi đầy chế giễu của mọi người, sau đó thì tìm chỗ vắng vẻ ngồi xuống.

Không ai qua ngồi qua đó vì dù gì những người đến đều là người thành công, ai lại coi trọng một người giao hàng.

Ngô Bình cầm hai ly nước đến ngồi đối diện với Tống Bình An, mỉm cười, nói: “Đàn anh”.

Tống Bình An đưa hai tay ra nhận lấy, nói: “Cảm ơn”.

Ngô Bình: “Đàn anh còn nhớ tôi không? Trước khi anh tốt nghiệp, chúng ta từng đánh bóng rổ với nhau. Anh đánh rất giỏi, không ai đỡ được cú ném bóng vạch ba điểm của anh”.

Tống Bình An cười rạng rỡ: “Cậu là đàn em Ngô Bình đúng không? Tôi nhớ cậu”.

Ngô Bình gật đầu: “Đúng vậy, là tôi đây. Đàn anh vừa giao hàng xong à?”

Tống Bình An không cảm thấy việc giao hàng có gì không tốt, anh ấy gật đầu: “Ừ. Tôi đã biết hết những con đường gần đây rồi, hiệu suất giao hàng tăng hơn bốn mươi phần trăm so với tháng trước. Bây giờ mỗi ngày tôi có thể giao một trăm mười đơn, thu nhập cũng được lắm”.

Ngô Bình ngạc nhiên: “Hơn một trăm đơn sao? Giỏi thật. Vậy tháng này ít nhất cũng được hai, ba mươi nghìn nhỉ?”

Tống Bình An mỉm cười, nói: “Gần hai mươi nghìn. Tôi định làm thêm hai tháng nữa rồi đi thi”.

Ngô Bình biết đại khái hoàn cảnh của anh ấy, thi cao học thế nào cũng rớt nên nói: “Không cần thi nữa, đàn anh muốn đến học ở trường nào để tôi sắp xếp giúp cho”.

Tống Bình An ngây ra: “Cậu giúp tôi sắp xếp ư?”

Ngô Bình gật đầu: “Trước đây anh là thạc sĩ của Hoa Thanh đúng không? Trùng hợp thật, tôi cũng học cao học ở đó, có thể nói chuyện được với lãnh đạo nhà trường”.

Tống Bình An im lặng vài giây rồi nói: “Đàn em, tôi tự thi thì tốt hơn”.

Ngô Bình mỉm cười, nói: “Rõ ràng anh đã thi đậu rồi, tại sao lại còn phải thi nữa? Anh thông minh như thế, đừng lãng phí tài năng ở việc suy nghĩ, chi bằng thế này, bây giờ tôi giúp anh hỏi thử”.

Ngô Bình vừa nói vừa gọi điện thoại.

Chưa đầy năm phút, Tống Bình An đã nhận được điện thoại, đấy là điện thoại gọi đến từ văn phòng hiệu trưởng đại học Hoa Thanh, thông báo anh ấy đã được khôi phục hồ sơ, hi vọng anh ấy có thể nhanh chóng quay lại trường học tập.

Tống Bình An rất ngạc nhiên: “Đàn em, sao cậu làm được vậy?”

Ngô Bình mỉm cười, nói: “Tôi quen biết một số người. Phải rồi đàn anh, anh học thạc sĩ ngành gì? Đã suy nghĩ đến việc tìm việc gì chưa?”

Anh quyết định, dù có thế nào cũng phải kéo Tống Bình An về công ty mình làm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom